Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế
Chương 260


Tôn Vĩnh Siêu cười gượng: “Đã bảo gọi tôi là anh Tôn, đừng cái gì mà một thiếu tướng hai cũng thiếu tướng.”

“Nếu không phải vì Trình Quý Lịch, vậy không lẽ cô Nguyễn có tin tức gì muốn nói với tôi sao?”

Nguyễn Ngưng nói: “Cũng không phải.”

Tôn Vĩnh Siêu mơ hồ, Nguyễn Ngưng là kiểu người không có chuyện gì tuyệt đối sẽ không đến Tam Bảo Điện, chắc chắn cô sẽ không tìm anh ta để tán dóc.

Tôn Vĩnh Siêu chần chờ nói: “Có chuyện gì vậy? Chỉ cần là chuyện mà Tôn Vĩnh Siêu tôi làm được, tôi tuyệt đối sẽ không từ chối.”

Nguyễn Ngưng bật cười: “Cũng không phải muốn nhờ anh Tôn hỗ trợ, chỉ là tôi muốn tìm anh bàn chuyện làm ăn.”

“Bây giờ cô còn làm mô giới nữa hả?” Tôn Vĩnh Siêu bắt đầu thấy hứng thú: “Làm ăn kiểu gì, chỉ cần có thể thương lượng, tôi sẽ không để cô chịu thiệt.”

Nguyễn Ngưng nói: “Là thế này, bên chỗ tôi có một lô lương thực khẩn cấp muốn bán cho trại tị nạn, có khoảng bốn nghìn hộp cơm tự sôi và sáu trăm hộp lẩu tự sôi.”

“Ngoài ra còn có năm nghìn gói mì ăn liền và một nghìn hộp bánh mì nhỏ.”

“Có khoảng một tấn rưỡi thịt khô và lạp xưởng.”

Nghe đến thịt, Tôn Vĩnh Siêu nhịn không được nuốt nước miếng: “Các cô còn có cả thịt khô?”

Nguyễn Ngưng nói: “Tất cả đều là đồ của Tết Nguyên Đán năm ngoái, bởi vì thật sự không dám chắc, nếu không bên đó cũng sẽ không bán.”

“Nhưng anh yên tâm, chất lượng chắc chắn rất tốt, nếu thời tiết không quá nóng vẫn có thể bảo quản được.”

“Một số mặt hàng khác có thể đã hết hạn sử dụng, một số có thể không, nhưng chắc chắn chúng vẫn có thể ăn được.”

Đương nhiên, đây đều là gạt người, thời gian trong không gian của Nguyễn Ngưng bị đóng băng nên không cần lo lắng đến việc hết hạn sử dụng.

Nghe đến đây, Tôn Vĩnh Siêu đã động lòng

Sau khi trải qua thời kỳ cực lạnh kéo dài, lương thực mà bọn họ đã dự trữ giảm sút nhanh chóng, hiện tại có thể bổ sung nhiều thứ như vậy đương nhiên là chuyện tốt.

Đừng nói là thịt khô, ngay cả cơm tự sôi cũng đã có sẵn rau và thức ăn.

Bây giờ không thể tìm thấy nó trên thị trường!

Ngay cả lúc trước chuyển mọi thứ trong kho của Lạc Bân đi cũng không có nhiều cái này.

Chỉ là những thứ này nghe thì hay, nhưng chắc chắn không hề rẻ, trại tị nạn của bọn họ có thể dùng cái gì để đổi?

Tôn Vĩnh Siêu suy đi nghĩ lại, cau mày nói: “Cô Nguyễn, bên phía các cô muốn đổi cái gì, nói với tôi trước đi, chúng tôi không nghèo đến mức phải bán vũ khí.”

Nguyễn Ngưng giả bộ giật mình: “Anh Tôn, anh dám bán thì tôi cũng không dám mua.”

“Bên kia không cần gì hết chỉ cần vàng.”

Tôn Vĩnh Siêu không tin nổi: “Chỉ cần vàng.”

Nguyễn Ngưng nói: “Ừ, bảy trăm năm mươi ký vàng, tất cả đều cho anh.”

“Mẹ nó!” Tôn Vĩnh Siêu đứng bật dậy: “Cô có biết bảy trăm năm mươi ký vàng là bao nhiêu không?”

“Là bốn triệu rưỡi lận đó!”

Đương nhiên Nguyễn Ngưng biết.

Chỉ có thể hét giá này, hét giá thấp hơn mới kỳ lạ.

Đây là gạo, đồ ăn với thịt đấy.

Nguyễn Ngưng dừng một chút, nói với Tôn Vĩnh Siêu còn đang kích động: “Tôi đâu có muốn nhiều đâu, nếu không vì thời tiết nóng bức, anh cho rằng vàng có thể đổi được thịt xông khói hoặc cơm tự sôi sao?”

Tôn Vĩnh Siêu không nói gì.

Nguyễn Ngưng nói: “Anh Tôn, mấy thứ khác chắc các anh cũng không có nhưng vàng không chừng lại chất đầy kho.”

“Bên kia chỉ cần vàng nên phải gánh rất nhiều rủi ro, còn có khả năng tất cả đều vô ích.

Tôn Vĩnh Siêu khẽ cắn môi: “Cuộc mua bán này quá lớn, tôi phải báo lên cấp trên.”

Nguyễn Ngưng gật đầu: “Tôi có thể ở đây đợi một lát, nếu các anh không đồng ý, bọn họ sẽ đưa mấy thứ này ra thị trường, dù kiếm được ít tiền nhưng vẫn có thể đổi được không ít bánh quy nén.”

Tôn Vĩnh Siêu quay đầu bước đi.

Nguyễn Ngưng đợi khoảng một tiếng thì Tôn Vĩnh Siêu vội vàng quay lại, anh ta vào thẳng vấn đề: “Chúng tôi đồng ý giao dịch, nhưng địa điểm giao dịch phải do chúng tôi quyết định.”

Nguyễn Ngưng tỏ vẻ kinh ngạc: “Làm sao có thể, trong tay các anh có vũ khí, lỡ các anh bắt bọn tôi lại thì làm sao?”
 
Chương 261


“Chỉ có một cách giao dịch, các anh vận chuyển vàng đến địa điểm tôi chỉ định, tôi sẽ nói cho các anh biết vị trí hiện tại của lô hàng.”

Tôn Vĩnh Siêu trừng Nguyễn Ngưng.

Nguyễn Ngưng vô tội nói: “Anh Tôn, chúng tôi cũng không còn cách nào khác, đối với bọn họ, mấy anh là người có súng có đại bác.”

“Chúng tôi có súng có đại bác nhưng sẽ không tấn công người của mình.” Tôn Vĩnh Siêu nói: “Được rồi, tôi đồng ý với biện pháp giao dịch của cô, nhưng nếu có vấn đề với vàng…”

Nguyễn Ngưng nói: “Tôi chắc chắn sẽ không chạy thoát.”

Nguyễn Ngưng cười với anh ta: “Anh Tôn, anh nhanh chóng đi lấy vàng đi, tôi ở tầng bảy của tòa nhà Tài chính cũ đợi các anh.”

Mặc dù bảy trăm năm mươi ký vàng trị giá hơn bốn triệu nhưng thật ra cũng không nhiều lắm.

Không cần dùng công cụ chỉ cần dựa vào sức người, ba mươi người thôi cũng có thể khiêng được.

Tôn Vĩnh Siêu chỉ mất hai đến ba giờ để lấy vàng và đưa đến Tòa nhà Tài chính.

Nguyễn Ngưng dựa theo giao hẹn nói địa chỉ chứa vật tư cho anh ta.

Sau khi để lại một đội trông coi vàng và Nguyễn Ngưng, Tôn Vĩnh Siêu dẫn theo những người khác nhanh chóng ra ngoài.

Khoảng hơn hai tiếng sau, có ba quân nhân phấn khởi quay lại, báo cho những người lưu lại có thể rút lui.

Nói cách khách, giao dịch thành công.

Một tấn rưỡi thịt khô!

Mỗi người trong bọn họ đều có thịt để ăn!

Các chiến sĩ nhỏ vui mừng khôn xiết, chào Nguyễn Ngưng rồi cùng nhau rời đi.

Vì để chắc chắn Nguyễn Ngưng không lập tức thu vàng vào trong không gian.

Đầu tiên cô sử dụng công cụ ẩn thân, sau đó lại sử dụng chức năng dò xét địch ý ở xung quanh để thăm dò toàn bộ phạm vi trong bán kính một mét, xác nhận Tôn Vĩnh Siêu không có theo mình.

Nguyễn Ngưng thở phào nhẹ nhõm, quay lại căn phòng chất đầy vàng, cất bảy trăm năm mươi ký vàng vào trong không gian.

Ngay lập tức vàng biến thành một ngàn năm trăm tấn.

Cũng tức là chín triệu tệ.

Nguyễn Ngưng xếp chúng lại với số vàng trước đó, mỉm cười nhìn ngọn núi nhỏ bằng vàng.

Mà bên cạnh vàng, không gian của cô còn trống ba trăm mét khối.

Những nơi này được chuẩn bị cho chuyến đi xa trong hai tháng, không gian càng lớn thì càng tốt.

Cô lẩm nhẩm hai chữ “trở về” trong lòng, bóng người Nguyễn Ngưng biến mất ngay tại chỗ.

Nguyễn Ngưng xuất hiện trong xe RV.

Lúc này đã là rạng sáng, Nguyễn Thứ Phong và Châu Tố Lan vẫn đang đợi con gái, thấy cô trở về bọn họ mới thả lỏng bả vai.

Châu Tố Lan hỏi: “Đổi xong rồi?”

Nguyễn Ngưng gật đầu.

Nguyễn Thứ Phong tò mò: “Thực sự đổi thành vàng?”

Tay trái của Nguyễn Ngưng lấy ra một viên gạch bằng vàng cho ông ấy, tay phải lấy ra một viên gạch bằng vàng khác.

Châu Tố Lan vừa vui vừa ngạc nhiên, bà ấy cầm lấy thỏi vàng ước lượng: “Mẹ sống nhiều năm như vậy nhưng chưa từng nhìn thấy một viên vàng gạch, nó nặng bao nhiêu?”

Nguyễn Ngưng nói: “Một ký.”

“Một ký!” Hai mắt Châu Tố Lan phát sáng: “Trời ơi, một ký, vậy tổng cộng con đổi được bao nhiêu, một trăm viên không?”

Nguyễn Ngưng nói: “Sau khi nhân đôi lên là một tấn rưỡi.”

Châu Tố Lan ngẩn người: “Bao nhiêu?”

Nguyễn Ngưng lặp lại: “Một tấn rưỡi.”

Nguyễn Thứ Phong cũng bị dọa đến choáng váng: “Một tấn rưỡi vàng, đó là bao nhiêu thỏi vàng thế, trị giá bao nhiêu tiền?”

Nguyễn Ngưng cười tủm tỉm: “Thật ra không xài được, chắc khoảng hơn chín triệu.”

Nguyễn Tứ Phong đột nhiên cười rạng rỡ: “Không tiêu được cũng tốt, con nhanh chóng lấy vàng ra đi, cho cha con nhìn thỏa thích.”

Nguyễn Ngưng dở khóc dở cười nhưng cô rất hiểu tâm trạng của Nguyễn Thứ Phong, cô lấy toàn bộ vàng trong không gian ra.

Ừm, ánh vàng rực rỡ có hơi chói mắt.

Nguyễn Thứ Phong không khỏi mỉm cười: “Con gái, hôm nay con đừng thu vào nhé, cha phải ngủ trên núi vàng.”

Bình thường Châu Tố Lan là một người vô cùng rụt rè, nhưng lúc này bà ấy lại gật đầu liên tục: “Đúng, đúng, mẹ cũng muốn thử ngủ trên núi vàng.”

Nguyễn Ngưng vui đến mức nghĩ đến việc cất hết toàn bộ vàng vào trong không gian, xây thành một ngôi nhà rồi thả nó ra lại.

Lúc này, ý cười trong mắt Nguyễn Thứ Phong đã biến mất.

Tối hôm sau, Nguyễn Ngưng phân loại thịt khô và kẹo, cho vào túi vải nhỏ.

Đêm nay, Trình Quý Lịch sẽ xuất phát.

Cô quyết định đi sớm một chút, như vậy sẽ nói được nhiều hơn.

Cô ra khỏi khu biệt thự lúc sáu giờ hơn, cô đến hầm trú ẩn lúc bảy giờ ba mươi phút.

Không ngờ nơi này hôm nay lại vô cùng náo nhiệt, thay vì ở trong hầm trú ẩn, người ta đốt hai cái bếp lớn ở bên ngoài, sau đó dọn ghế đẩu ra ngoài, ngồi trong khoảng đất trống háo hức chờ đợi.

Một bếp thì đang nấu cháo.

Một bếp khác đang xào rau.

Chỉ có hơn bốn nghìn hộp cơm tự sôi nên không phải ai cũng có, cũng không thể ăn hết ngay trong một lần.

Họ mở bao bì ra, đổ cơm bên trong vào nồi rồi nấu thành cháo đặc.

Thêm thịt xông khói, xúc xích vào các loại rau khác rồi nấu tất cả trong một nồi.

Hương thơm ngào ngạt của thịt lan tỏa ra bốn phía.

Những người chờ ăn đều uống nước và cười khúc khích bên bếp lửa lớn.

Nguyễn Ngưng tìm được Trình Quý Lịch ở trong đám người, thấy cô ấy đang ngồi chung một chỗ với Trình Quý Khoan.

Vừa thấy Nguyễn Ngưng, Trình Quý Lịch đã vội vàng kéo cô ngồi xuống cạnh mình: “Ngưng Ngưng, cậu tới thật đúng lúc, hôm nay bọn tớ có thịt ăn!”

Nguyễn Ngưng bị bầu không khí ảnh hưởng, trên mặt cũng hiện lên ý cười.

Trình Quý Lịch nói: “Không ngờ trước khi xuất phát lại có chuyện tốt như vậy.”

Cô ấy ghé sát vào tai Nguyễn Ngưng, nhỏ giọng nói: “Thiếu tướng Tôn cho mỗi người trong đội viễn chinh của chúng tớ thêm năm gói mì ăn liền, hai hộp lẩu tự sôi và mười cái bánh mì nhỏ.”

Hai mắt Trình Quý Lịch phát sáng: “Ngưng Ngưng, lần này tớ giàu to rồi!”

Nguyễn Ngưng dở khóc dở cười: “Đúng vậy, cậu giàu to rồi.”

“Cậu muốn gì, tớ để lại cho cậu.”

Nguyễn Ngưng nói: “Tớ lấy mấy thứ đó làm gì, cậu phải đi xa như vậy, mang theo trên đường còn có thể bổ sung thể lực.”

Nói xong, cô lặng lẽ nhét chiếc túi vải nhỏ vào người Trình Quý Lịch: “Đây là vật tư mà anh em các cậu gửi ở chỗ tớ, bên trong có kẹo, có lẽ sẽ bị tan chảy.”

“Nhưng dùng để làm ngọt miệng thì không thành vấn đề.”

Trình Quý Lịch cười hì hì nói: “Tớ biết rồi, cậu yên tâm đi, tớ chắc chắn có thể bình an trở về.”

Nguyễn Ngưng ừ một tiếng.

Chẳng bao lâu, thức ăn trên bếp đã được nấu chín.

Đây là vật tư của trại tị nạn, nói cách khác người nào nhìn thấy cũng có phần.

Nguyễn Ngưng cũng được chia cho một chén cháo và một chén rau xào nhỏ.

Hai mắt Trình Quý Lịch sáng lên: “Không ngờ lại có nhiều thịt, nhiều nước, nhiều rau như vậy, sung sướng quá.”

Cô ấy ăn rất nhanh.

Mặc dù thỉnh thoảng nhà họ Trình có thể tự nấu nướng nhưng chắc chắn không đủ cơm ăn áo mặc.

Trình Quý Lịch muốn từ từ nếm thử, đáng tiếc cô ấy lại ăn ngấu nghiến, sau khi uống hết chén cháo vẫn chưa thấy no, bèn lấy nửa cái bánh quy nén ra ăn chung với thịt xào.

“Thơm quá, thật sự ăn rất ngon.”

Trình Quý Lịch nhìn Nguyễn Ngưng: “Ngưng Ngưng, cậu mau ăn đi, nếu không tớ sẽ cướp của cậu đấy.”

Nguyễn Ngưng dở khóc dở cười.

Bên kia, Trình Quý Khoan nhìn em gái ruột của mình với ánh mắt ngập ý cười.

Bữa cơm thịnh soạn này làm vơi đi nỗi buồn chia tay, sau khi ăn xong, Trình Quý Lịch liền hưng phấn đi thu dọn hành lý.

Ngoài quần áo và vũ khí, thứ bọn họ mang theo nhiều nhất chính là đồ ăn và dép lê.

Dọc đường đi không biết bọn họ sẽ phá hư bao nhiêu đôi dép.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Ngưng nhịn không được đỏ mắt.

Trình Quý Lịch ôm lấy cô.

“Cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ trở về an toàn.”

Nguyễn Ngưng ừ một tiếng: “Tớ mang cho cậu mấy viên lọc nước, nếu tìm được nước phải uống nước sạch, đã biết chưa?”

Giọng Trình Quý Lịch nghẹn ngào: “Được.”

Ngoài ba bọn họ đang chào tạm biệt, Tôn Vĩnh Siêu cũng đang nói chuyện với Nghiêm Nhược Tuyết.

Khác với thái độ thản nhiên của Nghiêm Nhược Tuyết, Tôn Vĩnh Siêu lại bày ra vẻ mặt vừa bất đắc dĩ vừa lo lắng.

Nguyễn Ngưng ở bên cạnh vui vẻ nhìn, phải có người trị được Tôn Vĩnh Siêu này.

Chín giờ tối, đội viễn chinh thừa dịp ban đêm bắt đầu xuất phát.

Nguyễn Ngưng lặng lẽ liếc mắt nhìn Trình Quý Khoan, không biết người anh trai này đang cảm thấy thế nào.
 
Chương 262


Mà lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào hướng đội viễn chinh rời đi, không có ai để ý đến có một người đàn ông có bộ râu xồm xoàm đứng dậy, lặng lẽ đi theo đoàn.

Tiếp theo, buổi tối Nguyễn Ngưng sẽ ra ngoài tìm Sở Định Phong nếu cô rảnh.

Hiện tại cô đã tích lũy được một ít may mắn, có khả năng lập tức trở về nhà, nếu có chạm trán với Sở Định Phong thì cô cũng sẽ không gặp nguy hiểm.

Nhưng cô lại không biết phải bắt đầu tìm từ đâu.

Nghĩ đến Châu Tiểu Nhiễm từng nói cô ta gặp Sở Định Phong ở chợ nhỏ, Nguyễn Ngưng quyết định đến đó thử vận may.

Trong thời kỳ cực lạnh, khu chợ nhỏ đã đóng cửa gần bốn tháng, ban đầu Nguyễn Ngưng còn tưởng nó không quá nổi tiếng, không ngờ sau khi tới mới biết bản thân đã sai.

Khu chợ nhỏ không những không xuống dốc mà còn tấp nập người qua lại.

Nhiệt độ về đêm khoảng bốn mươi lăm độ, không ai muốn ở lại tầng bảy đông đúc nên chợ nhỏ được chuyển ra mặt đường rộng rãi hơn rất nhiều.

Sợ phải ngồi dưới đất phỏng mông, các tiểu thương trong chợ đều mang theo một chiếc ghế dài nhỏ, rồi dùng các vật dụng khác nhau để làm quạt để quạt cho mình.

Người đi chợ cũng mang theo những chiếc quạt tự chế, so với thời kỳ cực lạnh, điểm khác biệt lớn nhất là môi người nào cũng bị nứt nẻ, đặc biệt là phần lớn nam giới đều để đầu trọc.

Cũng có phụ nữ để đầu trọc, cho dù có để tóc thì cũng cắt rất ngắn.

Nguyễn Ngưng bước chậm trên đường cái, nơi này có quá nhiều người, cô tìm một lúc cũng không thấy Lý Vận Sơn đâu.

Cũng không có tung tích của Sở Định Phong.

Nguyễn Ngưng đang định tùy tiện dạo vài vòng, đột nhiên bị người phía sau vỗ nhẹ vào vai.

Nguyễn Ngưng theo bản năng quay đầu lại, thấy Châu Tiểu Nhiễm đang mỉm cười nhìn mình.

Lần trước gặp mặt là ở thời kỳ cực lạnh, bây giờ đã bước vào thời kỳ cực nóng, Châu Tiểu Nhiễm cởi trang phục chim cánh cụt ra, cắt tóc ngắn như đàn ông.

Nhưng dễ thương lại là một lợi thế, khuôn mặt vẫn xinh, nhất là đôi mắt to trông càng to hơn.

Nguyễn Ngưng cười nói: “Tiểu Nhiễm, chúng ta lại gặp mặt.”

Châu Tiểu Nhiễm cũng rất vui: “Cậu tới mua nước hả? Bây giờ mọi người đều tới mua nước nhưng không dễ mua.”

Nguyễn Ngưng nói: “Tớ chỉ đến thử vận may thôi.”

Châu Tiểu Nhiễm kéo cô ra một bên, nói: “Các cậu đang đào giếng hả? Ông chủ của tớ đã tốn rất nhiều công sức để đào giếng, nhưng cũng chỉ đủ cho bọ tớ uống, ông ta cũng không dám lấy ra bán.”

Nguyễn Ngưng vừa cười vừa nói: “Còn phải tiết kiệm một ít đúng không?”

Châu Tiểu Nhiễm đột nhiên cảm thấy xấu hổ, nghĩ: “Đúng vậy, nhưng như cậu biết đấy, ai biết được chúng ta có thể sống sót trong thời tiết này hay không.”

“Nghe nói trong doanh trại Nguyệt Sơn còn có người tích trữ băng dưới tầng hầm, kết quả là cũng không dùng được nhưng để nó tan thành nước cũng đáng.”

Nguyễn Ngưng cười nói: “Các cậu không trữ băng à? Tớ nghĩ chị cậu chắc chắn sẽ trữ băng.”

Châu Tiểu Nhiễm trợn mắt: “Cậu đúng là tri kỷ của chị tớ. Nhưng cũng không giấu gì cậu, trời nắng quá nên chúng tan thành nước hết rồi.”

Nguyễn Ngưng chỉ cười mà không nói gì.

Châu Tiểu Nhiễm nói: “Ông chủ của bọn tớ nói, bây giờ nhiệt độ ban ngày lên tới hơn năm mươi độ, không chừng sẽ giống với trước đây, thời kỳ cực nóng sẽ kéo dài hơn nửa năm.”

“Ông ấy dự định trữ một ít nước rồi đưa bọn tớ ra bãi biển để bọn tớ không phải lo lắng về việc hết nước.”

“Nhưng chị tớ nói không đáng tin, chị ấy luôn cảm thấy trên biển sẽ có những nguy hiểm khác, nên tốt nhất vẫn nên ở lại đây.”

Nguyễn Ngưng: “Chị của cậu nói đúng đấy, ai biết thói đời sẽ thế nào?”

“Ừ.” Châu Tiểu Nhiễm thở dài, giơ tay chỉ vào một gian hàng lớn: “Đây là nơi bọn tớ bán hàng, nếu cậu có hứng thú thì có thể đến xem thử.”

Dù sao Nguyễn Ngưng cũng không có việc gì: “Được, dù sao tớ cũng tới đây để thử vận may mà.”

Vì vậy Châu Tiểu Nhiễm dẫn cô đến quầy hàng, có ba thanh niên đứng canh quầy hàng, họ đang cầm hộp bìa cứng quạt cho mình, vừa thấy Châu Tiểu Nhiễm bọn họ liền ngoan ngoãn gọi: “Chị Tiểu Châu.”
 
Chương 263


Châu Tiểu Nhiễm cười với bọn họ: “Đây là bạn của tôi, tôi đưa cô ấy tới xem thử, mấy người cứ làm việc của mình đi.”

Nguyễn Ngưng nhìn những vật dụng được trưng bày.

Để cách nhiệt, họ trải một lớp ván gỗ xuống đất, sau đó lại trải thêm một lớp vải rồi mới đặt các vật tư lên đó.

Làm như vậy trông quầy của bọn họ sạch sẽ hơn quầy của nhà khác.

Ngoài bánh quy nén còn có một số thực phẩm hết hạn sử dụng và không biết bao nhiêu bộ quần áo cũ.

Ngoài ra còn có một số sản phẩm kim loại được sử dụng phổ biến trong cuộc sống hàng ngày.

Nguyễn Ngưng không mấy hứng thú với những cái này, cô giả bộ lơ đãng hỏi Châu Tiểu Nhiễm: “Gần đây cậu có gặp Sở Định Phong không?”

Châu Tiểu Nhiễm vội vàng nói: “Không có, tớ chỉ gặp hắn đúng một lần.”

“Cậu muốn tìm hắn hả, tớ có thể bảo chị của tớ hỏi thăm giúp cậu.”

Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Không cần đâu, tớ chỉ tùy tiện hỏi thôi.”

Châu Tiểu Nhiễm thấy cô không xem trọng mấy thứ bình thường, trợn mắt nói: “Ngưng Ngưng, tớ thấy cậu rất giống chị gái tớ, thích những thứ mới lạ.”

Cô ta nói nhỏ: “Tớ dẫn cậu đến một chỗ, chắc chắn cậu sẽ thích, bảo đảm sẽ giúp cậu mở mang kiến thức.”

Hai mắt Nguyễn Ngưng sáng lên, trong lòng tò mò.

Rốt cuộc là chỗ nào mà có thể giúp cô mở mang kiến thức?

...

Nghe giọng điệu của Châu Tiểu Nhiễm, chắc địa điểm này có chút lai lịch.

Nguyễn Ngưng cười rộ lên nói: “Được thôi, hôm nay tớ đi theo cậu để mở mang tầm mắt.”

Ngược lại thì Châu Tiểu Nhiễm trở nên xấu hổ: “Thật ra là chợ đen thôi. Có điều nơi này hơi nguy hiểm, cậu đừng mua đồ gì ở đó, chúng ta chỉ đi dạo.”

Nguyễn Ngưng càng thấy tò mò hơn, đồng ý với cô ấy.

Vì thế Châu Tiểu Nhiễm dẫn Nguyễn Ngưng ra khỏi khu chợ ở tòa nhà văn phòng.

Lúc này đã mười một giờ đêm, nhưng cuộc sống về đêm chỉ mới vừa bắt đầu.

Bọn họ rẽ bảy tám khúc cua, dù sao thì Nguyễn Ngưng cũng không quen thuộc thành phố này lắm, cũng không rõ rốt cuộc mình đang đi đâu.

Đột nhiên Châu Tiểu Nhiễm nói: “Tới rồi, chính là nơi này.”

Nguyễn Ngưng nhìn xung quanh, phát hiện có lẽ nơi này trước kia là quảng trường của một trung tâm thương mại, vì trước mặt cô là một tòa nhà thương mại cao bảy tầng.

Châu Tiểu Nhiễm dẫn cô đi về phía cầu thang, có điều không phải đi lên trên mà lại đi xuống dưới.

“Trước kia nơi này là một trung tâm thương mại dưới lòng đất.” Châu Tiểu Nhiễm giải thích nói: “Chị của tớ có dẫn tớ đến đây hai lần, tớ có thẻ mời.”

Vừa dứt lời, Nguyễn Ngưng thấy ở cửa vào tầng hầm có năm người đàn ông cường tráng đứng canh chừng.

Châu Tiểu Nhiễm lấy thẻ mời ra, sau đó lấy ra thêm nửa bao thuốc lá: “Đây là thẻ và tiền thế chấp của chúng tôi.”

Một người đàn ông lực lưỡng trong số đó nói: “Cảm ơn cô Châu đã phối hợp, trước khi cô về đừng quên đến tìm chúng tôi để nhận lại thuốc lá.”

Châu Tiểu Nhiễm giả vờ giả vịt ừ một tiếng.

Hai người đi vào chợ ngầm, bên trong tối đen như mực chẳng thể thấy rõ thứ gì cả.

Châu Tiểu Nhiễm lục lọi trong túi lấy ra một cái bật lửa: “Còn phải tiếp tục đi xuống phía dưới, hai tầng ở trên là bãi đỗ xe, còn chợ đen nằm ở tầng dưới cùng.”

Khi đến tầng hầm thứ ba, nhiệt độ đã giảm xuống không ít.

Thật ra nhiệt độ không khí ở nơi này rất thích hợp để con người sống, nhưng mặt đường bên trên đã bị ngâm trong nước quá lâu, rất dễ bị sụt lún.

Cho nên phía chính phủ sẽ không lựa chọn nơi thế này làm chỗ tránh nạn.

Châu Tiểu Nhiễm đẩy cánh cửa nặng nề trước mặt ra, hai mắt Nguyễn Ngưng trở nên sáng ngời.

Đôi mắt cô sáng lên là bởi vì người ở bên trong dùng đèn pin, trong khung cảnh tối đen như mực, hành động này rất thu hút sự chú ý.

Mà bên trong cũng không có cảnh rộn ràng tấp nập, tốp năm tốp ba tụ tập giống như chợ ở tòa nhà văn phòng.

Phía bên trong chỉ được dọn dẹp sơ sài, vẫn còn dấu vết của trận đại hồng thủy kia, khắp nơi hỗn loạn vô cùng.

Châu Tiểu Nhiễm khẽ nói: “Nơi này cái gì cũng mang ra buôn bán được cả, chúng ta phải cẩn thận.”

Nguyễn Ngưng gật đầu.
 
Chương 264


Hai người đi đến trước một quầy hàng đang đốt một ngọn nến, chủ quầy đang hút thuốc, bên cạnh để mấy cái lồng sắt.

Nguyễn Ngưng thấy bên trong lồng sắt có nhốt sáu bảy con chuột.

Nhìn thấy hai cô gái trẻ, chủ quầy cười nói: “Sao nào, thịt tươi hàng thật giá thật đấy, giá chỉ mười ký bánh quy nén một con mà thôi.”

Nguyễn Ngưng nhanh kéo Châu Tiểu Nhiễm bỏ đi.

Châu Tiểu Nhiễm nói: “Cậu ăn thịt chuột bao giờ chưa? Ông chủ của bọn tớ còn định nuôi chuột buôn bán thử xem sao đó, nói không chừng tương lai có thể kiếm kha khá.”

Nguyễn Ngưng không chịu nổi, tuy trong tiểu thuyết có đủ các món ăn kỳ lạ trên trời dưới biển: “Loại động vật này không sạch sẽ cho lắm nhỉ, cẩn thận kẻo xảy ra dịch hạch là tiêu đời.”

“Chị của tớ cũng nói như vậy.” Châu Tiểu Nhiễm nói: “Có điều ông chủ của bọn tớ rất muốn thử.”

Hai người tiếp tục đi về phía trước, thấy bán đủ loại đồ vật, nơi này không chỉ có có gạo, có muối ăn, còn có cả trai lẫn gái nhảy múa thoát y.

Chỗ này đông người nhất, còn có người lấy bánh quy nén ra làm phần thưởng.

Nguyễn Ngưng đứng xem một lúc, cuối cùng bị Châu Tiểu Nhiễm kéo ra.

Nguyễn Ngưng thấy cô ấy đỏ mặt thì thầm buồn cười, nói: “Tiểu Nhiễm, đồ ở đây cũng không quá quý hiếm nhỉ.”

Châu Tiểu Nhiễm lại kéo cô một phen: “Đi nào, bên kia có hàng hiếm đấy.”

Đi theo phía sau Châu Tiểu Nhiễm, Nguyễn Ngưng từ từ đi sâu vào bên trong bãi đỗ xe, bên này có rất nhiều xe chở nước chỉ dùng để rửa sạch dấu chân người.

Châu Tiểu Nhiễm giới thiệu nói: “Nơi này vừa mở không bao lâu, bên trong chủ yếu bán vài… Ừm, đồ mà bên ngoài không tiện bán.”

“Chỗ này xuất hiện là bởi vì có người ở căn cứ tên là Minh Nhật đến, nói muốn đổi vật tư với chúng ta.”

Đôi mắt Nguyễn Ngưng sáng lên: “Căn cứ Minh Nhật?”

Bây giờ cơn đại hồng thủy mới qua đi chưa đến một tháng, không ngờ thành phố bên cạnh đã có người xông xáo đi ra ngoài rồi?

May mắn hôm nay gặp được Châu Tiểu Nhiễm, nếu không thì Nguyễn Ngưng hoàn toàn không hay biết gì.

Đúng là được mở mang tầm mắt.

“Đúng vậy, tên là căn cứ Minh Nhật.” Châu Tiểu Nhiễm nói: “Tuy rằng tớ cũng không hiểu căn cứ nghĩa là gì.”

“Bây giờ thành phố chúng ta còn có chính phủ bảo vệ, còn ngoài kia đã hỗn loạn như mớ bòng bong, tớ nghe chị tớ nói thành phố bên cạnh đã xây dựng rất nhiều căn cứ tư nhân, mua bán người, chiến đấu giành giật ngay trên đường phố, căn cứ Minh Nhật ôm hy vọng đi tranh địa bàn, không ngờ lúc đến thành phố chúng ta lại phát hiện ra có quân đội bảo vệ.”

“Bọn họ sợ ngay.”

Châu Tiểu Nhiễm còn cảm thấy buồn cười trước lời nói của mình: “Sau đó đám người chủ lực của căn cứ đã ủ rũ cụp đuôi ra về, nhưng họ vẫn giữ một ít người ở lại đây để bán buôn.”

Hai người đi vào bên trong, thấy có một cái đèn pin đang được bật sáng.

Nguyễn Ngưng tò mò đi đến xem, phát hiện ở đó bày mấy khẩu súng.

Nguyễn Ngưng chớp mắt.

Châu Tiểu Nhiễm cười hì hì nói: “Trâu bò không, đúng là cái gì bọn họ cũng có thể làm ra được cả, còn có lựu đạn nữa đó.”

Nguyễn Ngưng chỉ có thể nói: “Trâu bò thật.”

Châu Tiểu Nhiễm chỉ dám đứng từ xa nhìn chứ không dám lại gần: “Chị của tớ nói họ có một cái thùng to lắm, trong thùng chứa đầy lựu đạn, còn có cả đạn khói nữa.”

“Tóm lại bên ngoài đã loạn như nồi cháo heo rồi.”

“May mắn chỗ của chúng ta vẫn còn thái bình.”

Nguyễn Ngưng: “Đúng vậy.”

Hai người đứng phía xa nhìn một lúc, sau đó cùng ăn ý trở ra.

Trên đường, Châu Tiểu Nhiễm phổ cập khoa học nói: “Chị của tớ đoán chừng mấy thứ của bọn họ tạm thời không thể bán ra hết được đâu, vì giá cả quá đắt.”

“Tuy mấy đội ở chỗ chúng ta cũng có thu gom vũ khí nhưng hoàn toàn chẳng thấm vào đâu, dù sao trong bốn sở chỉ huy lớn có đông quân nhân như vậy mà.”

Châu Tiểu Nhiễm cười nói: “Thế nào, mấy thứ này lợi hại lắm đúng không.”

Nguyễn Ngưng nói: “Cực kỳ lợi hại.”

Lợi hại đến mức cô đã bắt đầu động lòng với đống vũ khí đó rồi.
 
Chương 265


Bỏ tiền ra mua là không thể nào, chắc chắn mấy thứ này không hề rẻ, hơn nữa cô dùng thân phận gì để giao dịch chúng đây?

Mấy cái súng cỏn con thì thôi đi, đây chính là súng máy hạng nặng đó, còn cả lựu đạn nữa.

Nếu như bị phía chính phủ phát hiện cô mua mấy thứ này.

Ha ha.

Sau khi chia tay với Châu Tiểu Nhiễm, Nguyễn Ngưng đi đến một nơi không người sau đó dùng máy định vị về đến nhà.

Không thể không nói, máy định vị thật sự rất có ích, đã giúp cô tiết kiệm được vô số thời gian.

Nguyễn Thứ Phong và Châu Tố Lan biết gần đây cô luôn bận rộn ra ngoài, nên khi thấy cô không khỏi thương xót.

Nguyễn Ngưng nói: “Sau này đừng chờ con nữa, cha mẹ buồn ngủ thì cứ ngủ trước, bây giờ giá trị may mắn của con rất cao, ra ngoài rất an toàn.”

Nguyễn Thứ Phong lắc đầu nói: “Mẹ con không thấy con về là không ngủ được.”

“Với lại vốn cha mẹ cũng không làm gì cả, làm sao ngủ mãi như vậy được.”

Nguyễn Ngưng cười nói: “Vậy cha mẹ tiếp tục xem TV đi, con đi tắm rửa đã.”

Châu Tố Lan nhanh nói: “Nôn nóng như vậy làm gì, con ăn bữa khuya trước đã… À không đúng, là cơm tối chứ?”

Nguyễn Ngưng dở khóc dở cười, lấy một phần cua cay trong không gian ra.

Tắm rửa xong trở về, Nguyễn Ngưng mở cửa hàng hệ thống ra.

Bởi vì đã là ngày hôm sau, trong cửa hàng đã đổi mới thành một lọ thuốc ngủ, mục mô tả nói có thể cải thiện chất lượng giấc ngủ, kéo dài thời gian của giấc ngủ.

Giá bán là mười điểm cống hiến.

Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lúc rồi mua lọ thuốc ngủ này.

Hai ngày tiếp theo cô không ra khỏi nhà.

Nguyễn Thứ Phong đã sửa chữa xong tám chiếc xe, ngoài ra có hai chiếc bị phá ra để lấy linh kiện, và một chiếc sửa mãi không xong.

Trong không gian còn có máy bay không người lái hư hỏng, mấy thứ này cần phải đưa Vương Mân sửa chữa, không thể sốt ruột.

Nguyễn Ngưng rúc trong nhà chủ yếu chờ cửa hàng đổi mới.

Ước chừng mười hai giờ đêm của năm ngày sau, cuối cùng hệ thống chủ đã tung ra món đồ mà cô cần.

Thiết bị tàng hình!

Có món hàng tuyệt vời này, Nguyễn Ngưng đã có cách.

Lần trước cô đã thất sách chỉ mua mỗi một cái, nên lần này cắn môi quyết định mua một lần mười cái.

Nguyễn Ngưng không nói với cha mẹ chuyện cô muốn làm, chỉ nói với họ cô sẽ ra ngoài cả đêm.

Tuy Châu Tố Lan rất lo lắng nhưng vẫn không cản cô.

Hai giờ tối, Nguyễn Ngưng đi ra khỏi nhà.

Lần trước, sau khi Châu Tiểu Nhiễm dẫn cô đến đó thì cô đã âm thầm nhớ kỹ tên của những tòa nhà xung quanh, sau đó lại lên bản đồ trên điện thoại để tìm tòi, phát hiện ra đây là một trung tâm thương mại trên đường vành đai số ba.

Đầu tiên cô tránh một chỗ kín để mai phục.

Khi phát hiện có người đi xuống tầng hầm, Nguyễn Ngưng nhanh chóng lấy thiết bị tàng hình ra, sau đó đi theo người này vào bãi đậu xe.

Thiết bị tàng hình chỉ có hiệu quả trong vòng một tiếng, đầu tiên Nguyễn Ngưng ẩn nấp vào trong góc.

Ở chỗ này thật sự rất lộn xộn, lại tối đen như mực, mấy chiếc xe nằm ngổn ngang, muốn che giấu một người là chuyện dễ như trở bàn tay.

Không biết bao lâu, bên ngoài đã không còn tiếng động.

Nguyễn Ngưng cảm nhận được nhiệt độ không khí đang dần tăng lên, mà bên trong bãi đỗ xe không hề có tiếng động.

Cô lấy kính nhìn ban đêm ra đeo vào, sau đó dùng thêm một thiết bị tàng hình nữa, rồi lần mò đi về phía chỗ bày bán súng ống và đạn của căn cứ Minh Nhật.

Đám người đó trải mấy tấm thảm mỏng trên mặt đất, rồi nằm ngủ lăn lóc khắp nơi.

Có tiếng ngáy, mùi hương xung quanh cũng không hề dễ ngửi chút nào.

Nguyễn Ngưng rón ra rón rén, cô không thèm để ý trong mấy cái thùng đó chứa gì, chuyển hết tất cả những cái thùng hoặc vật phẩm khác mà cô tìm được vào trong không gian.

Đến tận khi trước mặt trống trơn, Nguyễn Ngưng thầm mặc niệm một tiếng “trở về”.

Chớp mắt cô đã trở về nhà xe.

Nguyễn Ngưng chỉ cảm thấy đôi mắt sáng lên, lúc này Nguyễn Thứ Phong và Châu Tố Lan đều đang ngủ, cô không làm phiền cha mẹ, đưa tay bật điều hòa ở chỗ này lên.
 
Chương 266


Sau đó cô trải thảm lên sàn nhà, bắt đầu thả từng cái thùng ra bên ngoài.

Cái thùng đầu tiên không quá lớn, sau khi mở ra thì thấy bên trong chứa đầy đạn.

Kích cỡ này không dùng cho súng lục, Nguyễn Ngưng xem không hiểu lắm, lập tức thả lại vào kho vũ khí trong không gian.

Thùng thứ hai có lẽ là một thùng đựng nước khoáng, bên trong chứa đầy lựu đạn, nhưng trông cũng không giống lựu đạn lắm.

Hệ thống nói: “Ký chủ, đây là bom sáng.”

Nguyễn Ngưng thất vọng: “Chính là cái loại ném lên trời sau đó nó phát sáng đấy à?”

Hệ thống: “Đúng vậy.”

Thùng thứ ba đã được hệ thống xác nhận là thùng lựu đạn.

Thùng thứ tư là bom.

“Quả nhiên không hổ danh là căn cứ Minh Nhật, đúng là giàu nứt đố đổ vách.”

Nét mặt Nguyễn Ngưng đầy hớn hở, lấy mấy khẩu súng máy trong không gian ra.

Tuy rằng bây giờ nó ở trong tay cô thì chẳng có tác dụng gì mấy, nhưng để người khác cầm càng đáng sợ hơn.

Không bằng cô cất đi, để tránh cảnh họng súng chĩa vào cô.

Ngoại trừ cái này ra, còn có một thùng súng lục, đếm thử thì có khoảng ba mươi hai khẩu.

Ngoài ra còn có thêm khoảng mười khẩu súng khác loại, bây giờ Nguyễn Ngưng chưa biết dùng, dứt khoát cất hết vào trong không gian.

Nhiều vũ khí như vậy, mang đến cho cô cảm giác rất an toàn.

Ngoài ra cô còn phát hiện mình bất cẩn lấy luôn cả vật tư mà bọn họ đã trao đổi về.

Tổng cộng có bảy trăm năm mươi ký bánh quy nén, hai mươi gói thuốc lá, và bốn thùng khô bò, chocolate, đồ ăn vặt.

Còn có hơn hai mươi bao gạo, một bao khoảng hai mươi ký.

Chỉ hai mươi gói thuốc lá này thôi đã đủ giúp Nguyễn Ngưng phát tài rồi.

Tiếc là số đồ ăn này, ngoại trừ bánh quy nén ra thì rất cả đều đã quá hạn sử dụng, không có nhiều tác dụng với Nguyễn Ngưng, phải tìm cơ hội để xử lý nó.

Thu gom đồ vật xong, Nguyễn Ngưng lại sung sướng móc một hộp kem ra, sau khi ăn hết cô mới tắm rửa rồi ngủ.

Căn cứ Minh Nhật mất một đống súng ống đạn dược, nhưng lại không tiện gây ra quá nhiều ồn ào ở thành phố này.

Dù sao thì bây giờ chính phủ còn rành rành ra đó, bọn họ bị cá lớn nuốt cá bé thì cũng chỉ đành im lặng nghĩ cách tìm kiếm, không thể nào gióng trống khua chiêng tìm tòi.

Hơn nữa chuyện này quá kỳ quái, rõ ràng bọn họ canh chừng cửa nẻo kỹ càng, bên ngoài còn có người trực ban, nhưng tại sao tất cả đồ vật đều không cánh mà bay?

Thế lực nào mà khủng khiếp đến như vậy?

Bọn họ ở đây lạ nước lạ cái, kẻ tình nghi nhiều như lông trâu, nhưng lại không thể nào kết luận được là ai.

Trong lúc giận dữ, phó căn cứ phụ trách buôn bán đã đánh chết vài người, sau đó dẫn những người khác về lại hang ổ.

Mà đương nhiên Nguyễn Ngưng không biết chuyện này, cô ở trong nhà làm cá muối, nhiều nhất chính là ra ngoài tìm tung tích của Sở Định Phong, hoặc là đến hầm trú ẩn gặp Văn Mai với mấy người Vương Linh Hạ.

Trình Quý Lịch đã đi được hai tháng, nhưng phía bên kia vẫn mãi không thấy truyền tin về.

Thời tiết càng ngày càng nóng bức hơn, tài nguyên nước càng ngày càng cạn kiệt.

Đã nhiều ngày liên tục nóng trên năm mươi độ, khiến những con sống vốn chứa đầy nước chớp mắt bốc hơi sạch sẽ.

Đất đai khô cằn nứt nẻ.

Mọi người phát hiện ra giếng mà họ đào đã bắt đầu thấy đáy.

Mọi người ai nấy đều lấm lem bẩn thỉu, thường xuyên bị khát khô khiến đôi mắt họ đã không còn ánh sáng, môi khô nứt nẻ, bước chân loạng choạng.

Lúc này, sở chỉ huy tỉnh đã sửa xong hai cái máy khoan giếng, rồi dùng chút dầu diesel ít ỏi bắt đầu làm việc.

Loại máy đào giếng này có thể đào sâu lên đến hai trăm mét, ở phía dưới đó có lẽ vẫn còn mạch nước ngầm.

Đây đã trở thành hy vọng duy nhất của cả thành phố này.

Đương nhiên, không phải tất cả mọi người đều đổ dồn hy vọng lên hai cái máy này, có người có cùng suy nghĩ với ông chủ của Châu Tiểu Nhiễm, bắt đầu tích trữ nước, hơn nữa còn định di chuyển đến bờ biển.

Những người này đã bắt đầu cho cuộc hành trình dài của mình.
 
Chương 267


Nguyễn Ngưng cũng chuẩn bị xuất phát, có điều mục tiêu của cô khác với những người khác.

Những người khác thì đi về hướng biển để tìm nguồn nước, còn Nguyễn Ngưng lại đi tìm cốt truyện.

Vậy nên đích đến của cô và những người khác không giống nhau, phần đông mọi người sẽ đi về hướng Đông, nơi đó cách biển gần hơn, còn cô lại đi về hướng Nam.

Trong tiểu thuyết, sau khi đến giai đoạn cực nóng, thủ lĩnh của căn cứ Minh Nhật đã tặng cho Sở Định Phong một cặp chị em sinh đôi, cặp chị em sinh đôi này đến từ một hòn đảo nhỏ ở phía Nam, sau khi họ giành được tình yêu của Sở Định Phong, cặp chị em này đã cầu xin Sở Định Phong đến thành phố Tây Hải tìm cha mẹ họ.

Thế nên Sở Định Phong đã bắt đầu cuộc hành trình.

Trong miêu tả của hai chị em, thành phố Tây Hải là một hòn đảo ngoài khơi cách xa đất liền, cư dân trên đảo không đông lắm, sinh sống bằng nghề bắt cá.

Ở trên đảo còn có ba công ty ngư nghiệp nổi tiếng.

Lúc ấy vừa mới chấm dứt thời kỳ cực lạnh, ngoại trừ cặp chị em song sinh ra thì những người khác đều mang thai, nên Sở Định Phong đã dẫn theo hai chị em đến thành phố Tây Hải trước.

Mới vừa lên đảo, Sở Định Phong đã sợ đến ngẩn người.

Thì ra trong thời kỳ cực lạnh, thành phố Tây Hải là một cảng biển không bị đóng băng.

Nói cách khác, khi những nơi khác đang trong giai đoạn “ngủ đông” thì người dân thành phố Tây Hải còn đang bền bỉ bắt cá vớt rong biển.

Sau khi giai đoạn cực lạnh kết thúc, người dân ở thành phố Tây Hải vào đất liền, muốn dùng hải sản để đổi lấy bánh quy nén, nhưng rồi họ phát hiện ra người dân ở đất liền đã nghèo rớt mồng tơi.

Mà thành phố Tây Hải bọn họ mới là vùng đất trù phú.

Còn người dân ở trong đất liên mới vừa trải qua giai đoạn cực lạnh nghe nói biển không bị đóng băng, ngư nghiệp vẫn phát triển thì mắt ai cũng sáng rỡ lên.

Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, bọn họ quyết định đi đến thành phố Tây Hải dồi dào trước.

Mới ban đầu, thuyền đánh cá chở người qua biển chỉ thu hai ký rưỡi bánh quy nén trên một người, sau đó thu lên năm ký.

Rồi khi thời kỳ khô hạn đến, trong đất liền liên tục có người di chuyển đến bờ biển, bây giờ vé tàu đến thành phố Tây Hải là mười hai ký rưỡi bánh quy nén một người.

Giờ đây cốt truyện trở thành con ngựa hoang đứt cương, Nguyễn Ngưng không biết Sở Định Phong có đi Thành phố Tây Hải hay không, có điều cô cảm thấy đến đây một chuyến tuyệt đối sẽ không thiệt.

Đảo, hải sản, và cả vũ khí nóng, nơi đó có tất cả.

Là người bị ảnh hưởng của cốt truyện, chắc chắn Sở Định Phong cũng sẽ đi đến đó.

Ban đầu Nguyễn Ngưng định đi một mình, nhưng sau khi Châu Tố Lan nghe xong thì không chịu, bà cảm thấy bà nhất định phải đi cùng cô.

Đầu tiên, vì bà không yên tâm về con gái.

Thứ hai, bà có không gian nuôi trồng, nếu như khi đó tìm được vài loại hải sản sống để nuôi trong không gian thì thật tốt.

Thứ ba, bà và Nguyễn Thứ Phong ở lại đây sẽ không có người cung cấp băng, chắc chắn không thoát khỏi cảnh nóng nực.

Nguyễn Ngưng ngẫm lại cũng đúng, vì thế ba người dứt khoát cùng xuất phát.

Trước khi đi, Nguyễn Ngưng cầm một ít thịt khô và gạo đến chỗ Trình Quý Khoan, nói bản thân phải đi tới bờ biển, rất lẽ mấy tháng nữa sẽ về, mà cũng có thể sẽ không trở lại.

Trình Quý Khoan không nhiều lời khuyên can, sau khi hỏi kỹ phương hướng thì chúc cô thuận buồm xuôi gió.

Nguyễn Ngưng lại mang đến cho Vương Mân năm cái máy bay không người lái, dặn dò anh ta cứ từ từ sửa chữa, ba tháng sau cô sẽ đến lấy.

Vương Mân nhận bánh quy nén, nói: “Không nói mấy chuyện khác, có điều ba tháng nữa tôi còn sống hay không, đến tôi cũng không biết.”

Nguyễn Ngưng: “Chẳng phải sở chỉ huy đang khoan giếng sao? Chắc chắn sẽ có cách thôi.”

Đi nơi khác càng không có hy vọng, ít nhất thì ở đây khá là an toàn, hơn nữa khoai tây chịu hạn đã sắp xuất hiện rồi.
 
Chương 268


Sau khi dặn dò xong, ba người nhà họ Nguyễn nhân lúc trời còn tối bắt đầu xuất phát.

Khu dân cư này gần cửa vào đường cao tốc, họ chọn đi cao tốc không những vì đường cao tốc nhanh, mà vì nó không vượt núi băng đèo, tương đương với một đường thẳng tắp.

Cho nên người bình thường đều chọn đi cao tốc, đi như thế thì sẽ dễ xác định phương hướng hơn.

Sau khi lên cao tốc, Nguyễn Ngưng phát hiện trên đường cũng có lác đác vài đoàn người, nhưng tất cả đều im lặng đến lạ lùng.

Không ai nói chuyện, bởi vì nói chuyện sẽ tốn nước miếng, như vậy sẽ càng cảm thấy khát hơn.

Những người này cõng bao lớn bao nhỏ, dáng người đơn độc, bước đi yếu ớt loạng choạng.

Bởi vì đích đến khác biệt cho nên ba người Nguyễn Ngưng nhanh chóng tách đoàn.

Đường cao tốc phía Đông khác biệt với những đường cao tốc khác, con đường này tan hoang vắng vẻ, càng thêm yên tĩnh hơn.

Trên đường có vài chiếc xe bị bỏ lại, có điều cũng không nhiều lắm, vì phần lớn đều đã bị trận hồng thủy cuốn phăng đi.

Nguyễn Ngưng lấy chiếc Ngũ Linh Hồng Quang trong không gian ra: “Chúng ta khiêm tốn một chút, dùng chiếc xe này đi.”

Nguyễn Thứ Phong lập tức xin xỏ: “Để cha lái cho.”

Mặt đường nhấp nhô không bằng phẳng, còn có vài thứ chẳng biết là gì, tốc độ của chiếc xe vô cùng chậm chạp.

Có điều dù chậm vẫn tốt hơn là đi bộ.

Nguyễn Ngưng còn để một cái bình ắc-quy trên xe, rồi mở máy lạnh lên.

Cho thêm cả băng, chỉ cần ngồi im là sẽ không đổ mồ hôi.

Đêm hôm nay chiếc xe không đi được quá xa, dù vậy lốp xe vẫn bị hư hỏng nặng.

Đến ban ngày, nhiệt độ tăng vọt lên.

Ba người dứt khoát dừng xe ở trạm dừng chân trên cao tốc, sau khi nơi này trải qua sự tàn phá của trận lũ lụt, tất cả các phòng ốc đều bẩn thỉu vô cùng.

Nguyễn Ngưng dùng không gian để di chuyển một phần đồ vật linh tinh ra ngoài, sau đó lấy chiếc xe RV ra đặt trong trạm chờ.

Có mái hiên che mặt trời dù sao cũng tốt hơn việc phải lăn lê ở ngoài đường.

Nguyễn Thứ Phong đã sửa chữa điều hòa của chiếc xe RV, tấm năng lượng mặt trời không sơn lại mà thay mới toàn bộ, sau khi kết nối điện thì bắt đầu khởi động chiếc xe RV.

Nguyễn Ngưng lại cho băng và quạt hơi nước vào, sau khi nhiệt độ giảm xuống, cả nhà lại bắt đầu suy nghĩ sẽ ăn món gì.

Thời tiết nóng nực khiến mọi người chán ăn, Châu Tố Lan quyết đoán vứt bỏ quy tắc của bản thân, bảo Nguyễn Ngưng lấy kem ra để giải nhiệt.

Nguyễn Ngưng lấy trà sữa lạnh ra, kèm với cái bánh kem nhỏ cuối cùng trong số đồ tích trữ của cô, ăn một “bữa tối” ngọt ngào.

Nguyễn Thứ Phong ăn ngấu nghiến một tô mì, sau đó vào khu nghỉ ngơi để đi ngủ.

Trong lúc ngủ, Nguyễn Ngưng bị nóng đến mức thức dậy một lần, cô nhanh chóng cho một khối băng vào bên trong xe.

Khoảng chừng ba tiếng sau, cả nhà từ từ thức dậy.

Giờ này chính là lúc ngoài trời đang nóng nhất, điều hòa đã hoàn toàn vô dụng, không ai muốn đi ra ngoài khiêu chiến với cái nóng như thiêu đốt kia, ba người quyết định ở trong chiếc xe RV để xem tivi.

Bảy giờ tối, cuối cùng mặt trời cũng đã lặn.

Từ sau khi khí hậu chuyển qua giai đoạn cực nóng, Nguyễn Thứ Phong và Châu Tố Lan chưa từng ra khỏi nhà, cho nên không kịp thích ứng, vẻ mặt đầy uể oải.

Nguyễn Ngưng đưa nước khoáng cho họ: “Đêm nay để con lái xe cho.”

Nguyễn Thứ Phong lau mồ hôi túa ra: “Được, đầu đêm con lái, cuối đêm để cha lái cho.”

Cho dù tốc độ của chiếc xe có chậm thì vẫn hơn đi bộ.

Nếu đi trên đường gặp phải chướng ngại vật nào quá lớn thì Nguyễn Ngưng sẽ dùng không gian để di dời nó đi.

Đêm nay, quãng đường mà họ đi được nhiều hơn đêm đầu tiên.

Đêm thứ ba, cả nhà Nguyễn Ngưng đã gặp được người đi đường.

Đám người này khoảng chừng mười mấy người, bọn họ đi phía trước Nguyễn Ngưng, đứng từ xa thấy có một chiếc xe chạy tới, đèn xe lại còn chói mắt như vậy, nét mặt rất cả mọi người đều vô cùng khó tin.

“Không ngờ bây giờ vẫn còn xe? Tôi muốn đi nhờ xe.” Một người kích động nói.
 
Chương 269


“Đi nhờ cái gì mà đi nhờ? Chúng ta nghĩ cách cản nó lại, nếu đám người đó không muốn dừng thì cướp luôn.”

Mọi người đều là người sinh tồn trong mạt thế, không cần phải nói đạo lý.

Bởi vì đêm hôm tối tăm, sau khi chiếc xe đến gần thì Nguyễn Ngưng mới phát hiện ra bọn họ.

Đám người này không làm quá rầm rộ, chỉ dàn hàng trên cao tốc, nói thẳng nếu đám người Nguyễn Ngưng có gan thì cứ đâm thẳng vào.

Dù sao tốc độ của loại xe này không thể đâm chết người, chỉ cần ép chiếc xe dừng lại là bọn họ có thể giành lấy chiếc xe.

Nguyễn Ngưng cũng không nói nhiều lời với họ, chỉ bắn một phát súng chỉ thiên, rồi nhắm thẳng họng súng vào đầu bọn họ.

Đám người lập tức giải tán.

Lúc Nguyễn Thứ Phong lái xe đi ngang qua đã nhìn thoáng qua bọn họ.

Nguyễn Ngưng cất khẩu súng vào trong, nhíu mày nói: “Như thế này không ổn, không thể để bọn họ phát hiện ra chúng ta mà chúng ta lại chẳng có chuẩn bị trước.”

Cô nói rồi lấy một cái máy bay không người lái từ trong không gian ra: “Nếu cho cái này bay cao có lẽ tạp âm sẽ không quá lớn đâu nhỉ?”

“Không ổn, trời tối mù bay cao có thể nhìn thấy đường sao?”

“Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên vậy.”

Có máy bay không người lái đi trước mở đường, bọn họ có thể xem thử có mai phục hay không.

Sau khi đi xe được bốn ngày, đám người di cư đã bắt đầu đông hơn.

Có lẽ những người này đều là người dân sống lân cận đây, muốn đi về phía bờ biển.

Đông người như vậy thì không thể nào tiếp tục lái xe, Nguyễn Ngưng lấy bản đồ giấy ở trong không gian ra: “Còn khoảng tầm ba trăm kilomet nữa.”

Châu Tố Lan nhẩm tính rồi nói: “Vậy đi bộ cũng phải mất mười ngày đó nhỉ?”

Nguyễn Ngưng nhíu mày: “Hay là chúng ta xuống cao tốc đi, đi đường quê có lẽ sẽ không có người, có thể lái xe tiếp được.”

Nguyễn Thứ Phong: “Không được, nói không chừng đường quê đã bị hư hỏng hết cả rồi.”

Nguyễn Ngưng: “Vậy đi đường tỉnh, cho dù có bị bắt gặp thì xe của chúng ta sẽ chạy qua nhanh thôi.”

Nguyễn Thứ Phong: “Được.”

Ba người xem bản đồ rồi ra khỏi cao tốc, chuyển sang đi đường tỉnh.

So với cao tốc, có rất ít người chịu đi đường tỉnh, dù sao thì đi đường tỉnh sẽ phải đi vòng rất xa.

Nhưng đi đường tỉnh lại có một cái lợi chính là xung quanh có nhà cửa, có thể dễ dàng tìm được một chỗ che nắng.

Mà càng đi về hướng Nam, người dân địa phương càng ít, thậm chí là không một bóng người, hoang tàn vắng vẻ.

Chỗ họ mưa to quá nghiêm trọng, cho dù không bị trận mưa tàn phá thì trong giai đoạn cực lạnh cũng sẽ chạy nạn về phía Nam, bây giờ cơ bản là đã trốn xong hết rồi.

Lốp xe của chiếc Ngũ Linh Hồng Quang đã bị mòn dẹt, đến xe cũng đã đổi ba chiếc rồi.

Cứ tiếp tục thêm ba ngày như vậy nữa họ sẽ đến thành phố Tây Hải, nhưng đường tỉnh ở đây đã hoàn toàn bị đào bới hư hỏng nặng.

Đây là do bàn tay con người làm ra.

Bước xuống khỏi xe, Nguyễn Ngưng cất xe vào không gian: “Nhìn tình hình có vẻ như mình đã đến địa bàn của thế lực nào đó rồi.”

Ba người chỉ có thể vòng lên cao tốc, họ sử dụng kính viễn vọng nhìn đêm rồi nhìn thấy cảnh tượng khiến ai nấy đều chấn động.

Trên đường cao tốc, đám đông ăn mặc rách rưới đang tụ tập đông đúc.

Ước chừng là hơn mười ngàn người.

Những người này trèo đèo lội suối, trăm cay ngàn đắng muốn tìm đến nguồn nước, nhưng lại bị cản ở nơi này.

Mà cách đó một chút, có người lập trạm kiểm soát.

Ba người cầm kính viễn vọng, quay đầu nhìn nhau, Nguyễn Thứ Phong nói: “Chúng ta đi hỏi thăm thử xem sao.”

Nguyễn Ngưng và cha mẹ tiếp tục đi về phía trước, chen vào bên trong đám đông.

Mà phía trước mặt cách đấy một mét, Nguyễn Thứ Phong phát hiện có rất nhiều người đứng yên tại chỗ, thậm chí còn có người dựng lều ở ven đường.

Ông ngẫm nghĩ rồi đi đến hỏi thăm một người đàn ông tuổi trung niên đang ngồi dưới đất: “Anh này, ở đây có chuyện gì thế, sao đông người tụ tập quá vậy?”

Người nọ không để ý tới ông.
 
Chương 270


Nguyễn Thứ Phong lại hỏi một người khác, người này vẫn không thèm quan tâm.

Đến lời từ chối họ cũng lười nói ra.

Nguyễn Thứ Phong không còn cách nào khác đành lén đưa cho người đầu tiên nửa cái bánh quy nén: “Anh này, rốt cuộc ở đây có chuyện gì thế?”

Lúc này người nọ mới thèm liếc mắt nhìn Nguyễn Thứ Phong một cái, giọng nói khàn đặc khó nghe: “Anh cũng muốn đến bờ biển à?”

Nguyễn Thứ Phong gật đầu.

“Đừng mơ, không đi được đâu, dân bản xứ đã phá hỏng tất cả đường đi rồi.”

“Muốn vào thành phố chỉ có một cách, mỗi người nộp năm ký bánh quy nén.”

Nguyễn Thứ Phong giật mình, ngạc nhiên nói: “Đắt đỏ vậy sao!”

“Vậy ở chỗ đó có nước không?”

“Biển khơi bốn bề là nước.” Người nọ nói: “Nhưng mà nước biển cũng không thể uống được, phải tự mình nghĩ cách lọc nước.”

Nguyễn Thứ Phong lại hỏi ngược lại: “Là ai ngăn cản chỗ này vậy?”

Người nọ lại không chịu nói.

Nguyễn Thứ Phong lấy nửa cái bánh quy nén còn thừa cho ông ta.

Người đó xoa đôi môi khô nứt nẻ, có lẽ đang ước lượng xem mình còn có thể nuốt trôi bánh quy nén khô khốc hay không: “Có một tổ chức tên là Hắc Báo.”

“Bây giờ mấy người đứng xa nên không nhìn thấy, họ đứng ở phía trước, còn có cả súng máy nữa.”

“Ai dám xông đến sẽ bị bắn chết.”

Sau khi hỏi thăm xong, Nguyễn Thứ Phong quay lại chỗ vợ và con gái, nói rõ tình hình ở đây.

Nguyễn Ngưng cũng có ấn tượng về tổ chức Hắc Báo, nó là một thế lực lớn ở thành phố Tây Hải, không ngờ chúng đã duỗi móng vuốt đến nơi này.

Nguyễn Thứ Phong hỏi: “Bây giờ chúng ta phải làm sao đây, tìm cách đi đường vòng à?”

Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Đi đường vòng làm cái gì, chúng ta cứ nộp bánh quy nén, sau đó đi qua là được.”

Châu Tố Lan cũng nói: “Tôi cũng thấy vậy là tốt nhất đó ông, để khỏi chọc phải phiền phức.”

Nguyễn Thứ Phong gật đầu đồng ý: “Được.”

Lúc này khoảng chừng sáu giờ tối, người nằm la liệt ở trên đường, nhưng số người xếp hàng lại ít ỏi vô cùng.

Còn có người sau khi đến mới biết không qua được, đành thất vọng trở về.

Ba người Nguyễn Ngưng không mất quá nhiều thời gian đã đi đến phía trước trạm kiểm soát.

Thật ra trước đây nơi này là trạm thu phí, sau đó đã được tổ chức Hắc Báo cải tạo sơ lại, những cửa ra vào khác đều bị phá hỏng chỉ để lại một cửa ra và một cửa vào.

Trước lối vào có ba người đàn ông cường tráng đứng canh chừng, trên lưng họ đeo súng.

Nhìn thấy ba người Nguyễn Ngưng, người phụ trách mở cửa nheo mắt lại, cất tiếng: “Một người bảy ký rưỡi bánh quy nén.”

Nguyễn Ngưng nghiêng đầu nhìn về phía tấm thẻ gỗ bên cạnh: “Không phải bên trên viết có năm ký thôi sao?”

Người nọ nói với giọng mất kiên nhẫn: “Có vào hay không, không vào thì cút lẹ đi, ông đây nói bao nhiêu là bấy nhiêu, nếu không ông đây cướp sạch ba lô của tụi mày đó.”

Nguyễn Ngưng thấy ba người họ trông không quá xanh xao vàng vọt, cho nên chắc chắn người này muốn kiếm chác chút đỉnh.

Cô gật đầu nói: “Được thôi.”

Cả ba người đều đeo ba lô, mỗi người lấy ra bảy ký rưỡi bánh quy nén.

Nhìn thấy nhiều đồ ăn như vậy, đám người bị trạm kiểm soát cản lại nhưng không cam lòng rời đi bày ra vẻ mặt vừa ghen ghét vừa hâm mộ, bộ dạng hận không thể nhào lên cướp đoạt.

Người canh cửa cười khà khà: “Không ngờ là có thật. Được, mấy người đi qua đi.”

“Nể mặt bánh quy nén, tôi nhắc mấy người một câu, đừng đi đường nhỏ, nếu không bị ai đó đập cho một gậy chết tươi cũng không biết chừng đâu.”

Ba người Nguyễn Ngưng gật đầu, đi khỏi đây.

Vì trạm kiểm soát này giúp cản lại rất nhiều người, sau khi vượt qua thì số lượng người đã trở nên lác đác.

Sau khi ra khỏi cao tốc, ba người lại tiếp tục đến bến cảng.

Chỉ có một con đường đi đến thành phố Tây Hải mà thôi.

Xung quanh cảng có khoảng mười mấy người, ước chừng cũng đang đợi tàu.

Ngoại trừ những người này ra thì không có nhân viên phụ trách, chẳng biết đến khi nào mới có người tới.

So với đám đông trên đường cao tốc, tình trạng của những người chờ tàu trông tốt hơn rất nhiều, ít nhất thì còn có thể nói được vài câu ngắn gọn.
 
Chương 271


Nguyễn Ngưng đốt một ngọn lửa, nhìn thấy một cô gái dắt theo một đứa bé, trông cô ta khoảng tầm hơn ba mươi tuổi, còn đứa bé mới khoảng bốn năm tuổi, được cô ta ôm chặt trong lòng.

Nguyễn Ngưng đi đến cạnh cô gái, hỏi: “Chị gái à, tôi họ Nguyễn, muốn lên tàu đến thành phố Tây Hải, chị có biết tầm bao lâu nữa tàu tới không?”

Người phụ nữ lắc đầu, cũng không trả lời.

Nguyễn Ngưng cũng không cưỡng ép cô ta, lúc cô đang định quay đi thì bỗng nhiên người phụ nữ cất tiếng: “Nghe nói hôm qua đã có tàu, có điều vé tàu của nam là mười lăm ký bánh quy nén, còn nữ chỉ cần mười ký.”

Nguyễn Ngưng chớp mắt, không ngờ rằng thành phố Tây Hải còn điều phối tỉ lệ nam nữ?

“Trẻ con cũng phải trả mười ký sao?” Nguyễn Ngưng hỏi.

Người phụ nữ đó mím môi: “Trẻ con phải trả hai mươi lăm ký.”

Nguyễn Ngưng khiếp sợ.

Người phụ nữ giải thích thêm: “Trẻ con có lên đảo cũng vô dụng, cho nên bọn họ không muốn đưa chúng lên.”

Nguyễn Ngưng cúi đầu nhìn cô bé kia, rồi lại nhìn ba lô của người phụ nữ, bên trong nhiều nhất chỉ có mười lăm ký bánh quy nén.

Nhiều nữa là không thể.

“Vậy con gái cô phải làm sao đây?” Nguyễn Ngưng hỏi.

Người phụ nữ đó nói: “Tôi đưa con bé lên tàu, cha nó ở đầu bên kia, sau khi xuống tàu thì trả thêm mười ký nữa.”

Nguyễn Ngưng không biết phải nói cái gì.

Người phụ nữ móc trong ba lô ra mười gói bánh quy nén: “Em gái à, đây một ký bánh quy nén cuối cùng của tôi, lúc ở trên thuyền cô có thể giúp tôi chăm sóc con gái tôi một chút không, con bé sẽ không chạy lung tung đâu.”

“Chỉ cần để mắt tới một chút thôi, đừng để con bé rơi xuống nước là được.”

Nguyễn Ngưng nhìn về phía Châu Tố Lan.

Châu Tố Lan cất lời: “Bánh quy nén thì thôi đi, tôi sẽ giúp cháu trông chừng, có điều nếu xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu.”

Cô gái kia lập tức cười phá lên: “Không cần chịu trách nhiệm, bây giờ có ai chịu trách nhiệm cho ai được đây?”

Châu Tố Lan lại hỏi: “Chồng cháu đến thành phố Tây Hải bao lâu rồi?”

“Chắc là lên từ rất sớm, lúc đó chỉ cần hai ký rưỡi bánh quy nén, tiếc là nhà tôi chỉ dư hai ký rưỡi thôi, số hiện tại đều là nhờ anh ấy lục tục nhờ người mang về.”

Người phụ nữ kia nói thêm: “Anh ấy làm công nhân bốc vác ở căn cứ Phúc Hải.”

Đôi mắt Nguyễn Ngưng hơi sáng lên: “Căn cứ Phúc Hải chính là thế lực lớn nhất trên đảo sao?”

Nét mặt người phụ nữ lóe lên vẻ bất ngờ: “Cô còn biết chuyện này à?”

Nguyễn Ngưng cười rộ lên: “Muốn lên đảo sinh sống đương nhiên phải hỏi thăm trước mấy chuyện này rồi. Tôi nghe nói trước kia căn cứ Phúc Hải là một công ty ngư nghiệp, trong tay ông chủ có tàu, bây giờ làm ăn còn phát đạt hơn trước. Chồng cô làm ở Phúc Hải chắc tiền lương cao lắm nhỉ?”

“Cũng không tới mức đó.” Người phụ nữ thở dài, nói: “Bây giờ người bên ngoài khó mà sống nổi, còn bọn họ coi như miễn cưỡng sống qua ngày mà thôi.”

“Tôi nghe nói mấy căn cứ sống thác loạn lắm, bây giờ có rất nhiều người không có nước mà uống, nhưng cách đây mấy ngày cậu chủ của căn cứ Phúc Hải còn mở party bể bơi.”

“Dùng toàn là nước ngọt, đổ đầy gần ba cái bể bơi lớn.”

“Chồng của tôi nói khi đó anh ấy phụ trách phục vụ ở đó, hận không thể nhảy ùm xuống uống nước tắm của bọn họ, nhiều nước ngọt như vậy mà bị bọn họ phá hư hết.”

Nguyễn Ngưng không nói gì.

Lúc này, bọn họ nghe thấy tiếng tàu.

Sau khi chiếc tàu đến gần, Nguyễn Ngưng phát hiện con tàu này không hề nhỏ, mà cao tận hai tầng.

Người phụ nữ vui vẻ nói: “Tới rồi, đó là tàu của căn cứ Phúc Hải.”

Tất cả những người đang chờ đợi đều đứng dậy, cõng hết tài sản lên lưng, tha thiết ưỡn cổ chờ đợi.

Sau khi tàu cập bến không lập tức cho người lên tàu mà làm giao dịch trước, chủ yếu là dùng hải sản để đổi các vật tư khác.

Nửa tiếng sau, một người đàn ông bước xuống khỏi tàu, trên tay anh ta xách theo một cái đèn: “Muốn lên tàu thì lên nhanh đi, bọn tôi sắp đi rồi.”
 
Chương 272


Đám đông nhanh chân xếp hàng.

Bởi vì chỉ có tầm mười lăm người, cho nên nhanh chóng đến lượt mấy người Nguyễn Ngưng.

Người đàn ông nói: “Vé tàu đàn ông mười lăm ký, phụ nữ mười ký, một lạng cũng không được thiếu.”

Nguyễn Ngưng lấy bánh quy nén trong ba lô ra, người kia cầm lấy đánh giá vài lần, sau đó ngẩng đầu nói với Nguyễn Ngưng: “Mấy người từ đâu tới đây?”

Nguyễn Ngưng thuận miệng trả lời một địa điểm.

“Không đúng.” Người đàn ông nói: “Tôi đã tiếp xúc với nhiều người như vậy, nhưng chưa từng thấy lô hàng của cô bao giờ, trước kia cô sống ở nơi rất xa chỗ này.”

Nguyễn Ngưng không ngờ rằng người này còn biết xem hàng, chỉ đành nói: “Cũng là giao dịch từ tay người khác, lô hàng gì đó tôi nghe không hiểu đâu.”

Người nọ cũng không có để ý, xua tay ra hiệu bọn họ đi qua.

Sau khi lên tàu Nguyễn Ngưng mới phát hiện đây là một con tàu đánh cá đơn giản, họ bị sắp xếp ở trên tầng hai, còn những thuyền viên và công nhân khuân vác ở tầng dưới.

Phòng cao cấp nằm ở tầng một, nơi đó còn có cả quạt điện.

Có lẽ vì không trải qua giai đoạn cực lạnh cho nên mức độ khôi phục của thành phố Tây Hải cao hơn một chút.

Ước chừng một tiếng sau, cuối cùng tàu đã đến thành phố Tây Hải.

Vừa đến bến cảng, Nguyễn Ngưng đã cảm nhận được sự bất đồng ở nơi đây.

Nơi này thật náo nhiệt.

Cho dù đã từng đọc tiểu thuyết gốc nhưng Nguyễn Ngưng cũng phải trợn mắt há hốc mồm.

Lúc này vừa qua hừng đông không bao lâu, thế mà dòng người ở cảng biển vẫn chen lấn xô đẩy nhau, có cảm giác như là trong kỳ nghỉ lễ, trên đường đâu đâu cũng là người, người chen chúc chật như nêm.

Đã lâu rồi Nguyễn Thứ Phong và Châu Tố Lan chưa được nhìn thấy nhiều người như vậy, có cảm giác như nhìn không đã, tựa như được trở về thế giới hiện thực.

“Ngưng Ngưng, con xem bên kia có bán bào ngư khô.”

“Đó là rong biển sao?”

“Còn có tôm biển, con tôm đó trước khi phơi khô phải nặng ba lạng đó nhỉ?”

Nguyễn Thứ Phong trợn mắt há hốc mồm: “Sao cha lại có cảm giác như mình được lên thiên đường vậy nhỉ?”

Lúc này, có một người người đàn ông chạy tới, kích động ôm lấy cô bé đi theo bên cạnh Châu Tố Lan.

Cô bé cũng hô to: “Cha ơi!”

Nguyễn Ngưng biết đây là thành viên của căn cứ Phúc Hải, là chồng mà người phụ nữ kia đã nói, một công nhân khuân vác.

So với những người khác, tuy rằng trông anh ta rất đen nhưng cũng khỏe mạnh hơn nhiều.

Cô bé lanh miệng giới thiệu cha mình với ba người nhà Nguyễn Ngưng.

Sau khi nghe xong thì người đàn ông kích động nói với ba người: “Cảm ơn mọi người đã thay tôi trông Tiểu Duyệt, con bé mới bốn tuổi, lại chỉ có một mình.”

Nguyễn Thứ Phong cười nói: “Chỉ giúp đỡ trông chừng con bé ở trên thuyền mà thôi, Tiểu Duyệt cũng rất ngoan ngoãn, chưa từng chạy lung tung.”

Người đàn ông vẫn rất kích động: “Tóm lại tôi thật lòng cảm ơn.”

Thấy những người khác lên đảo dù ít nhiều gì vẫn có nơi để đi, nhưng chỉ có ba người nhà Nguyễn Ngưng là có vẻ lạ nước lạ cái, người đàn ông nói: “Tôi biết gần đây có chỗ cho thuê nhà, hay là tôi đưa mấy người đi xem sao?”

“Chỗ cho thuê bên đó đều là bất động sản của căn cứ chúng tôi, đắt thì đúng là có đắt hơn bên ngoài một chút, nhưng đảm bảo an toàn hơn nhiều.”

Nguyễn Ngưng lập tức cười tủm tỉm nói: “Được, cảm ơn anh nhiều.”

Người đàn ông đưa họ đến một căn phòng gần bến cảng, sau đó nói vài câu với người bên trong, rồi dẫn con gái rời khỏi đây.

Người phụ trách tiếp đón Nguyễn Ngưng chính là một người gầy như cây sào, nói thật thì trông anh ta còn gầy hơn cả cây sào nữa, có điều nụ cười trên khuôn mặt rất rạng rỡ.

Anh ta cười hì hì nói: “Chú, dì, em gái, vừa nhìn là biết ngay mọi người vừa đến thành phố Tây Hải nhỉ.”

“Tôi là nhân viên môi giới nhà ở, ở chỗ tôi đắt thì có biệt thự, rẻ thì có nhà tập thể, nhà nguyên căn nữa, cần gì có đó.”

Nguyễn Ngưng thấy thái độ phục vụ của anh ta chuyên nghiệp, tò mò hỏi: “Trước kia anh cũng làm nghề môi giới à?”
 
Chương 273


Người đàn ông kia nói: “Không phải, lúc trước tôi là giáo viên.”

Nguyễn Ngưng cũng không biết anh ta có thật là giáo viên hay không: “Nhà tập thể giá sao?”

Người đàn ông thấy cô vừa nở miệng đã hỏi nhà tập thể, vẻ mặt không khỏi thất vọng.

Thấy sắc mặt ba người này hồng hào, môi cũng không khô nứt nẻ, anh ta còn tưởng rằng là khách sộp đó chứ.

“Giá thuê nhà tập thể rất rẻ, một gói bánh quy nén là có thể ở một đêm, hơn nữa còn nằm rất gần chợ bờ biển.”

Nguyễn Ngưng nghĩ thầm giá cả này đắt hơn bên ngoài không ít đâu: “Chúng tôi muốn thuê phòng đơn thì sao?”

Người đàn ông cười rộ lên: “Giá một ngày của phòng đơn là nửa ký bánh quy nén, ba người ở rất lời, không đắt hơn nhà tập thể nhiều lắm đâu.”

Nguyễn Ngưng nói: “Vậy cũng vẫn là đắt rồi, còn biệt thự chỗ anh không có giá năm ký bánh quy nén một ngày đó chứ?”

“Năm ký bánh quy nén làm sao mà đủ chứ?” Người đàn ông nói: “Khu biệt thự đều là người giàu có chạy nạn đến đây, họ thích dùng rượu và thuốc lá để giao dịch, hơn nữa hầu như là thuê theo tháng.”

Nguyễn Ngưng ngẫm nghĩ: “Vậy tôi muốn thuê một căn biệt thự thì cần trả bao nhiêu hàng?”

Người đàn ông không ngờ ba người này còn có thực lực như vậy, hai mắt sáng ngời: “Mỗi ngày trị giá mười ký bánh quy nén, một tháng khoảng chừng ba trăm ký.”

Giá cả này đủ khiến vô số người chùn bước.

Nguyễn Ngưng: “Được thôi, vậy anh dẫn tôi đi xem thử.”

Nét mặt người đàn ông lập tức lóe lên vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ, giọng điệu nói chuyện cũng khách sáo hơn nhiều: “Mọi người cứ yên tâm đi theo tôi, tôi chính là người của căn cứ Phúc Hải, khu biệt thự là dự án kinh doanh lâu dài ở chỗ chúng tôi, chắc chắn sẽ không lừa mọi người đâu.”

Nguyễn Ngưng mỉm cười.

Xem ra căn cứ này thật sự giàu nứt đố đổ vách, chỉ đi xem phòng thôi mà còn dùng cả xe đạp đôi.

Nguyễn Ngưng và Châu Tố Lan một chiếc, Nguyễn Thứ Phong và người môi giới một chiếc.

Trên đường đi, người môi giới giới thiệu tình hình chung của khu biệt thự, và cả tên của anh ta.

Anh ta tên Lý Ngọc, trước kia công ty bất động sản xây dựng khu biệt thự này theo mô hình biệt thự ven biển, bây giờ đã trở thành tài sản của căn cứ Phúc Hải, sửa tên lại thành biệt thự Phúc Hải.

Đi khoảng chừng hơn mười phút, ba người đã đến đích.

Ngoại trừ nhiệt độ lên đến bốn mươi tám độ ra, khung cảnh cũng được coi là tạm ổn.

Trước cửa khu biệt thự có năm bảo an trông chừng, ba người trong số đó đang chơi đấu địa chủ.

Nhìn thấy Lý Ngọc dẫn ba người đến đây, một tên bảo an móc chìa khóa cổng ra, nói: “Lại dẫn khách đến à, lần này có thành công không đấy?”

Lý Ngọc cúi đầu khom lưng: “Phải xem trước đã, tôi cảm thấy ba người này có chút của cải, tuy rằng vật phẩm mang theo không nhiều lắm, nhưng đều rất đáng giá.”

Ánh mắt tên bảo an đảo từ trên xuống dưới Nguyễn Thứ Phong, đánh giá: “Thiệt hay giả đấy?”

Nguyễn Thứ Phong coi như không nhìn thấy.

Lý Ngọc nhanh mồm nhanh miệng nói: “Mắt nhìn của tôi chuẩn lắm, không sai đâu.”

“Tôi dẫn bọn họ đi xem nhà trước, mấy anh cứ tiếp tục chơi đi, nếu như họ thuê thì tôi sẽ hiếu kính các anh.”

Tên bảo an kia cười khì khì, lúc này mới chịu mở cổng ra.

Khu biệt thự này chỉ có biệt thự, không có khu chung cư.

Bởi vì đều bị ngâm trong nước nên các căn nhà đều có chất lượng như nhau, nhưng có lẽ từng được quét dọn vì thế cũng coi như là sạch sẽ.

Có mấy căn nhà đã cho thuê, so với những căn nhà khác thì dường như có hơi người hơn một chút.

Lý Ngọc muốn dẫn họ đi xem mấy căn nhà xung quanh đây, Nguyễn Ngưng nhanh chóng ngăn cản: “Có căn nào yên tĩnh một chút không, chúng tôi không muốn xung quanh có người.”
 
Chương 274


Vẻ mặt Lý Ngọc đầy bất ngờ: “Có thì có đó, nhưng mà chỗ đó cách xa phòng bảo an, người bình thường hầu như đều muốn ở chỗ nào gần cửa một chút.”

Nguyễn Ngưng cười nói: “Anh cứ dẫn tôi đi là được, chúng tôi thích yên tĩnh.”

Bốn người tiếp tục đi sâu vào bên trong, rồi dừng lại trước một căn biệt thự đơn.

Xung quanh đây không có ai, thậm chí hai dãy phía trước cũng không có người ở.

Nguyễn Ngưng đi dạo bên trong một vòng: “Chọn căn này đi.”

Mặt trời sắp mọc rồi, nếu cứ tiếp tục rề rà chắc chắn sẽ bị phơi nắng, chẳng bằng lựa chọn xong sớm.

Cô lấy một gói thuốc lá trong ba lô ra: “Cái này chắc là đủ một tháng tiền thuê nhà rồi nhỉ?”

Lý Ngọc lập tức cười rộ lên: “Đủ rồi đủ rồi, vậy mọi người cứ an tâm ở lại đây, tôi lập tức đi sang bên kia báo cho phòng bảo an một tiếng.”

“Nếu như có cái gì không hiểu, hoặc là cần giúp gì cũng có thể đến công ty tìm tôi.”

Đây là ám chỉ cô có thể đi quan hệ cửa sau à?

Nguyễn Ngưng cười tủm tỉm gật đầu.

Chờ anh ta đi rồi, trời cũng đã tờ mờ sáng.

Nguyễn Ngưng và cha mẹ đi vào phòng ngủ lớn nhất, sau đó dọn toàn bộ gia cụ bên trong ra ngoài thì thả giường nệm trong không gian ra.

Nguyễn Thứ Phong nói: “Con lấy điều hòa ra đây đi, để cha nhân lúc trời vừa còn chưa sáng lắp đặt.”

Nguyễn Ngưng “dạ” một tiếng, đặt cục nóng máy lạnh ra bên ngoài ban công.

Châu Tố Lan cũng lấy một ít cây xanh và hoa tươi trong không gian gieo trồng ra.

Sau khi sắp xếp đơn giản xong, căn nhà trở nên ấm áp hơn rất nhiều, Nguyễn Ngưng lại bắt đầu sắp xếp băng trong nhà, vì muốn hạ nhiệt độ nhanh chóng, cô thả băng khắp nơi giống như một cái kho lạnh.

Kéo hết tất cả rèm trong nhà lại, Nguyễn Ngưng lấy chiếc xe RV ra đặt trong phòng khách ở tầng một, làm vậy thì sẽ có cả vòi sen để tắm, lược bớt không ít rắc rối.

Sau khi sắp xếp xong, nhiệt độ bên ngoài đã lên tới năm mươi hai độ.

Ba người rửa mặt qua loa, sau đó ăn một ít món kho rồi nhanh chóng đi ngủ bù.

Đến một giờ sáng, Nguyễn Thứ Phong ở lại canh biệt thự, còn Nguyễn Ngưng và Châu Tố Lan ra ngoài đi dạo.

Hai người đi đến chợ ở bờ biển.

Giờ này còn rộn ràng hơn cả buổi sáng, đâu đâu cũng toàn là người mua người bán.

Nguyễn Ngưng và Châu Tố Lan nhìn đông nhìn tây, rồi phát hiện tất cả hàng hóa ở đây đều là đồ khô.

Dù sao thì với nhiệt độ bây giờ, phơi khô hải sản sẽ dễ bảo quản hơn nhiều.

Lúc trước khi Nguyễn Ngưng tích trữ hàng hóa đã không tích trữ nhiều hải sản, đến rong biển khô cũng quên mua, bây giờ giờ heo trong không gian đã đủ ký để làm thịt, chỉ chờ có rong biển là có thể nấu canh xương sườn rong biển.

Sau khi hỏi hai quầy, cuối cùng cô dùng khoảng một ký bánh quy nén để đổi nửa ký rong biển khô.

Giá cả này không quá đắt đỏ, Nguyễn Ngưng quyết đoán mua hết hai ký rưỡi rong biển của một quầy hàng nọ.

Nguyễn Ngưng và Châu Tố Lan đi ra ngoài dạo một vòng, rồi lén cất rong biển vào trong không gian, sau đó lại tiếp tục quay vào mua sắm.

Có một quầy hàng bán tôm khô.

Tuy rằng là tôm khô nhưng tôm của quầy này rất to, Nguyễn Ngưng vừa thấy đã thích, cô hỏi ông chủ: “Cái này bán thế nào?”

Ông chủ nói: “Một gói bánh quy nén một con.”

Nguyễn Ngưng “ồ” lên một tiếng: “Đắt vậy à?”

Ông chủ cầm lấy một con tôm khoa tay múa chân: “Cô xem tôm của tôi này, đây hoàn toàn là tôm tự nhiên, nếu không phải do thiên tai hải sản không thể vận chuyển đi xa thì người bình thường không đủ sức ăn tôm thế này đâu.”

Nguyễn Ngưng dở khóc dở cười.

Ông chủ lại tiếp tục nói: “Hơn nữa cô xem con tôm này to ghê chưa, năm con tôm nặng hơn nửa ký, đây còn là tôm khô đó.”

Nguyễn Ngưng đáp lại: “Được thôi, tôi mua mười con.”

Nét mặt ông chủ lập tức lộ vẻ vui mừng, nhanh chóng giao dịch với Nguyễn Ngưng.

Say đó cô mua thêm mười ký rong biển, một ký rưỡi tôm, còn mua thêm cả bào ngư khô.
 
Chương 275


Cứ như vậy, tuy rằng đi dạo rất sảng khoái nhưng lượng hàng mua được quá nhỏ, không thích hợp để tích trữ.

Chờ đến bốn giờ sáng, cuối cùng cũng có tàu đi biển về.

Đám đông lập tức ào ào kéo về phía tàu đánh cá, Nguyễn Ngưng nhìn thấy trên tàu đầy hải sản, có tôm, có bào ngư, còn có đủ loại cá biển.

Nhưng đáng tiếc tất cả đều là đồ khô.

Tôm trong không gian của Nguyễn Ngưng chỉ có món tôm tái chanh, cả năm qua cô đã ăn phát ngán, cần phải đổi khẩu vị ngay lập tức.

Trước kia cô rất thích ăn tôm tươi.

Nguyễn Ngưng hỏi người đang đứng hóng hớt bên cạnh: “Cái con tàu mới về kia, trên tàu không có hải sản tươi sao?”

Người nọ cạn lời: “Em gái à, cô nghĩ với nhiệt độ hiện tại, ở vùng biển cạn xung quanh đây làm gì còn hải sản nữa chứ, muốn có thì phải đi xa hơn một chút mới đánh bắt được.”

“Bây giờ tàu thuyền lại không đủ công suất, chuyến đi chuyến về, không phơi khô thì bảo quản được sao?”

Nguyễn Ngưng giật mình bừng tỉnh: “Thì ra là thế.”

“Nhưng không phải là không có hải sản tươi sống, nó được họ dùng đá để bảo quản.” Người nọ tiếp tục nói: “Có điều mấy thứ đó đều được cung cấp thẳng lên nhóm quản lý cấp cao của căn cứ.”

Nguyễn Ngưng gật đầu ra vẻ đã hiểu.

Lúc này Châu Tố Lan lại nói: “Xem tình hình có vẻ không dễ mua động vật sống, chẳng lẽ phải theo chân họ ra biển sao?”

Nguyễn Ngưng nói: “Cũng không phải không có hải sản sống, chỉ là giá cả hơi cao một chút mà thôi.”

Châu Tố Lan: “Còn phải tiếp xúc với nhóm quản lý cấp cao của căn cứ, làm sao chúng ta tiếp xúc cho được chứ?”

Mặc kệ là mua hải sản, hay là vì thay đổi cốt truyện, Nguyễn Ngưng đều phải tiếp xúc với các quản lý cấp cao của căn cứ Phúc Hải.

Bây giờ Nguyễn Ngưng đã quen được hai người trong căn cứ Phúc Hải, chỉ là địa vị của hai người này không cao, không biết là có cách gì hay không.

Trong lúc đang suy nghĩ, bỗng nhiên cô nghe thấy có người kêu tên mình.

Nơi này chính là thành phố Tây Hải, cô chỉ mới đến đây ngày đầu tiên, sao lại có người gọi tên cô chứ?

Nguyễn Ngưng lập tức đề cao cảnh giác, sau đó nhìn về hướng phát ra âm thanh, không ngờ lại nhìn thấy cái trán trọc lóc của Ngô Đại Vĩ.

Trong lòng cô thầm mắng “má nó”, rồi trợn trừng mắt lên, chào hỏi: “Anh Ngô.”

Ngô Đại Vĩ còn vui mừng hơn cả cô: “Em gái! Cô cũng đến thành phố Tây Hải à?”

Nguyễn Ngưng nhớ tới lần đi dạo chợ nhỏ nhưng không gặp được Lý Vận Sơn, lúc ấy cô còn nghĩ thầm thật kỳ quái, thì ra là họ đã chuyển đi từ sớm.

Lại còn chạy xa như vậy?

Nguyễn Ngưng thầm bội phục: “Tôi chỉ mới đến đây hôm qua thôi, anh đến đây lúc nào thế?”

Ngô Đại Vĩ cười khà khà nói: “Cũng không lâu lắm, là vì bây giờ trời nóng nực, đại ca của bọn tôi thấy ở mãi một chỗ không phải cách hay, cho nên dẫn chúng tôi đến đây.”

Nguyễn Ngưng không biết nên nói đại ca của ông ta tinh mắt hay là không tinh mắt nữa.

“Mọi người làm gì ở đây, vẫn còn buôn bán chứ?”

Ngô Đại Vĩ cười ha hả: “Đương nhiên vẫn buôn bán rồi, nếu không chúng tôi có thể làm cái gì đây. Có điều mấy mối làm ăn lớn ở đây đều bị căn cứ nắm giữ hết, chúng tôi chỉ húp chút nước canh mà thôi.”

Nguyễn Ngưng cười rộ lên: “Ăn canh cũng không tồi.”

Lúc này Ngô Đại Vĩ mới nhìn về phía Châu Tố Lan: “Vị này là?”

Nguyễn Ngưng giới thiệu cho ông ta, Ngô Đại Vĩ vội vàng chào hỏi.

Nguyễn Ngưng cũng lười khách sáo với ông ta, dứt khoát nói: “Anh Ngô, nếu anh làm ăn buôn bán bên này, tôi muốn nhờ anh mua giúp một ít hải sản, không thành vấn đề chứ?”

Mắt Ngô Đại Vĩ sáng lên, Nguyễn Ngưng là khách hàng khá quan trọng của họ, mà đây là lần đầu tiên cô chính thức ngỏ ý mua hàng hóa từ họ.

Ông ta vội vàng nói: “Đương nhiên không thành vấn đề, cô muốn cái gì?”

Nguyễn Ngưng nói: “Năm trăm ký tôm, hai trăm năm mươi ký bào ngư, hai trăm năm mươi ký rong biển, một trăm năm mươi ký tảo tía hoặc là tảo quần đới, dù sao thì chỉ cần có hải sản tươi tôi sẽ mua kèm theo một ít đồ khô.”
 
Chương 276


Ngô Đại Vĩ nghẹn họng nhìn chằm chằm vào cô: “Em gái à, cô đang định làm gì thế?”

Nguyễn Ngưng cười mà không nói.

Ngô Đại Vĩ không khỏi thêm nữa, đôi mắt lóe lên hưng phấn: “Đồ mà cô cần chúng tôi có thể tìm được, có điều sẽ tốn chút thời gian.”

Nguyễn Ngưng: “Chúng tôi có thể chờ.”

Rồi cô hạ giọng xuống: “Không biết mấy anh có thể tìm được chút hải sản tươi hay không, nhất định phải sống.”

Ngô Đại Vĩ trừng mắt: “Cô cũng yêu cầu cao quá rồi đó. Hải sản không giống các động vật khác, rất dễ chết.”

Nguyễn Ngưng: “Nếu không thì tôi cũng không nhờ anh, tôi không cần quá nhiều, về giá cả thì anh có thể ra giá cao hơn một chút.”

Câu ra giá hơi cao một chút khiến Ngô Đại Vĩ không nhịn được mà cười phá lên: “Cô cứ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ giúp cô việc này, anh Ngô của cô không lừa cô đâu.”

“Nhưng mà cô muốn hải sản sống, thật ra dùng bánh quy nén khó mà mua được lắm, tốt nhất phải lấy những thứ khác ra đổi.”

Nguyễn Ngưng nói: “Tôi cũng không biết thứ gì mới được, anh Ngô nhắc nhở tôi chút đi?”

Ngô Đại Vĩ đảo mắt nhìn xung quanh, thấy không ai để ý đến bọn họ.

Ông ta hạ giọng nói: “Người đứng đầu căn cứ Phúc Hải đó, trước kia chính là ông chủ tập đoàn Phúc Hải, trước khi xảy ra siêu bão mặt trời ông ta mới cưới một cô vợ tuổi đôi mươi.”

“Rồi thì có thai, khó khăn lắm mới sinh nở bình an, nhưng vợ của ông ta lại không đủ sữa.”

“Bây giờ ông ta tìm sữa bột khắp nơi, tốt nhất là loại có chất lượng tốt một chút.”

“Cô cũng biết đó, bây giờ tìm đâu ra phụ nữ mang thai, bà vú cũng chẳng tìm ra được một người, chỉ có thể tìm sữa bột mà thôi.”

Nguyễn Ngưng biết chuyện này.

Trong tiểu thuyết gốc, chính Sở Định Phong đã cung cấp sữa bột cho bà chủ nhỏ này, nhờ chuyện này mà hai người đó đã quen biết nhau.

Đương nhiên bà chủ nhỏ kia cũng trở thành vật trong tay Sở Định Phong.

Bây giờ đối phương còn đang tìm sữa bột, nói cách khác Sở Định Phong còn chưa gặp Việt Mẫn Mẫn.

Nguyễn Ngưng rất vui mừng, cảm thấy đúng là há miệng chờ sung, chớp mắt một cái đã giải quyết được hai nan đề.

Cô ra vẻ chần chờ nói: “Thứ đó cũng không dễ kiếm, dù sao từ đó đến nay cũng lâu vậy rồi, chẳng phải đều hết hạn cả rồi sao?”

Ngô Đại Vĩ nói: “Hạn sử dụng của các loại sữa bột ngắn nhất là một năm rưỡi, đa số là hai năm, vẫn còn dùng được.”

Nguyễn Ngưng chớp mắt, xem sữa bột trong không gian, đúng là cách hạn sử dụng gần một năm.

“Vậy nếu có sữa bột thì đổi như thế nào?”

Ngô Đại Vĩ nói: “Người ta là trai già nhả ngọc, lại còn là tên tiêu tiền như rác, vô cùng coi trọng đứa con trai nhỏ này.”

“Một thùng sữa bột, đổi hai con cua hoàng đế cũng không thành vấn đề.”

Nguyễn Ngưng dở khóc dở cười: “Được thôi, tôi sẽ về hỏi ông chủ của tôi một chút, nếu có thể tìm được sữa bột thì sẽ tới tìm anh.”

“Còn số hàng khô kia anh cứ gom góp giúp tôi trước đi.”

Ngô Đại Vĩ: “Được, ngày nào tôi cũng ở chợ, cô có cần gì cứ tới đây tìm tôi.”

Nguyễn Ngưng mỉm cười gật đầu.

Sau đó cô và Châu Tố Lan lại đi dạo một chút, mua mấy con mực và khô mực về.

Mấy ngày tiếp theo ngày nào Nguyễn Ngưng và Châu Tố Lan cũng đều đi ra ngoài mua sắm, mỗi lần về để chỉ xách theo một chút rong biển tượng trưng.

Mà cửa hàng hệ thống cũng đổi mới mỗi ngày.

Ước chừng một tuần sau, Ngô Đại Vĩ báo cho cô rằng hàng khô đã chuẩn bị xong, hỏi cô vận chuyển đến đâu.

Nguyễn Ngưng hỏi trước: “Các anh chuẩn bị bao nhiêu đồ, giá cả như thế nào?”

Ngô Đại Vĩ nói: “Dù sao thì đồ cô hỏi có đủ, mà không hỏi cũng có, đảm bảo đều là hàng mới nhất, chất lượng rất tốt.”

“Lần này ở bên kia hào phóng lắm, còn muốn giao dịch sữa bột với cô nữa, tôi cũng đã giúp cô nâng giá không ít.”

“Tổng cộng khoảng bốn tấn bánh quy nén thôi.”

Nguyễn Ngưng đồng ý với cái giá cả này: “Ông chủ của chúng tôi đã tìm được sữa bột rồi.”

Nét mặt Ngô Đại Vĩ ngập tràn bất ngờ và mừng rỡ: “Thật hay giả thế?”
 
Chương 277


“Đương nhiên là thật rồi.” Nguyễn Ngưng nói: “Có điều chỉ có tổng cộng năm thùng sữa bột thôi, anh xem có thể đổi được bao nhiêu đồ. Dù sao thì tôi cũng chỉ cần tôm tươi thôi, mấy thứ khác thì tùy.”

Ngô Đại Vĩ hưng phấn xoa tay: “Thế mà có tận năm thùng lận à, cô cứ yên tâm, anh Ngô tuyệt đối sẽ đưa ra một cái giá tốt cho cô.”

Nguyễn Ngưng cười nói: “Chẳng lẽ tôi lại không tin anh à?”

“Địa điểm giao dịch là một kho hàng, lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh, tôi sẽ để bánh quy nén ở bên trong, đến lúc đó các anh cứ chuyển đi là được.”

Ngô Đại Vĩ sảng khoái đồng ý.

Hai người họ buôn bán với nhau không chỉ một hai lần, hiện tại đã có độ tín nhiệm nhất định.

Sau bài học trên thuyền lần trước, lần này Nguyễn Ngưng đã trộn lẫn bánh quy nén được hệ thống đổi mới và các loại bánh quy nén hỗn tạp qua các giao dịch mua bán, để bốn tấn ở trong kho.

Sau lần giao dịch này, trong tay cô chỉ còn lại khoảng chừng hai tấn rưỡi.

Cô giấu nó vào trong kho, đến nửa đêm đám người Ngô Đại Vĩ chuyển đồ vào, sau đó phải mất hai tiếng đồng hồ mới có thể vận chuyển hết bánh quy nén đi.

Đây chính là một mối làm ăn cực lớn.

Chờ bọn họ đi rồi, Nguyễn Ngưng lại đứng đó chờ thêm một lát nữa, rồi mới vào kho hàng thu gom đồ.

Nguyễn Ngưng chỉ có thể tặc lưỡi nói, Ngô Đại Vĩ thật sự đã dành cho cô đãi ngộ người quen.

Không ngờ có tận một tấn tôm!

Hơn nữa đầu tôm còn rất to, trông lượng thịt đầy đặn, màu sắc rất đẹp mắt.

Số lượng rong đúng với số lượng cô đã yêu cầu, đủ cô ăn cả một đời.

Ngoại trừ cái này ra còn có bào ngư khô, chất lượng cũng không hề tệ.

Tóm lại, đợt thu mua lần này rẻ hơn so với cô mua lẻ bên ngoài rất nhiều, lượng hải sản dự trữ vô cùng phong phú và cực kỳ lớn.

“Bây giờ xem thử đồ tươi thử, nếu như mình có thể tự nuôi vậy chẳng phải sau này ngày nào cũng có tôm tươi để ăn sao?”

Nguyễn Ngưng càng nghĩ càng vui mừng, đôi mắt tỏa sáng.

Lúc này hệ thống mới cất lời: “Ký chủ, không gian gieo trồng của ký chủ không có hồ nước, không thể nuôi dưỡng cá được đâu.”

Nguyễn Ngưng nói: “Ta cũng muốn có hồ nước chứ, nhưng mà giá cả của các ngươi đắt quá, một mẫu đất thôi mà đòi tận mười ngàn điểm cống hiến.”

“Ngươi nghĩ xem kiếp này ta mua nổi à?”

“Nếu đã như vậy rồi thì chẳng bằng chúng ta làm thế này, rồi lại làm thế này.”

Hệ thống nghe không hiểu, tò mò hỏi: “Ký chủ, là thế này, rồi lại thế này nghĩa là gì vậy?”

Nguyễn Ngưng cười khà khà: “Để ta chỉ huy, còn ngươi thực hiện.”

“Đầu tiên, lần trước ta đã thu hoạch lúa nước xong, có phải là còn chừa lại nửa mẫu đất không?”

Hệ thống ngoan ngoãn nói: “Đúng vậy.”

“Sau đó, chúng ta có thể đào một cái hố sâu bốn mét trên nửa mẫu đất này không?”

Hệ thống vừa nghe đã hiểu, cật lực chống đối: “Đương nhiên không được! Ruộng dùng để cày bừa, sao có thể đào lên được?”

Nguyễn Ngưng chớp đôi mắt: “Không được thật à?”

Hệ thống khóc thút thít: “Không được.”

Nguyễn Ngưng không nói.

Hệ thống uất ức nói: “Nhưng cho dù đào hố sâu bốn mét thì cũng chỉ mà một ô vuông rộng một ngàn mét khối, cũng chẳng nuôi được nhiều động vật.”

“Nhà bọn ta chỉ có ba người, nuôi nhiều quá cũng không ăn hết được.” Nguyễn Ngưng lại nói thêm: “Nói tóm lại, ngươi có còn là tinh linh bé bỏng của ta nữa không đó.”

Hệ thống chống đối: “Ta chính là tinh linh bé bỏng của ngài, chứ không phải nô lệ của ngài, ngài không được bóc lột ta!”

Nguyễn Ngưng nói: “Sao lại thế được chứ, không phải ta đang cố gắng làm nhiệm vụ sao? Ngươi có còn muốn được bầu chọn hệ thống ưu tú của năm nữa không vậy, có muốn trở nên nổi bật nữa không đây?”

Hệ thống nghiến răng nghiến lợi, nói: “Được thôi, ta giúp ngài, nhưng ký chủ cũng phải nỗ lực đấy.”

Nguyễn Ngưng cười ha ha: “Đương nhiên rồi.”

Sau khi cả hai thống nhất ý kiến với nhau, không gian của Châu Tố Lan đã có sự thay đổi cực kỳ lớn.

Hệ thống còn giúp bà làm bờ kè cho hồ nước, để tránh đến khi đó bị rò rỉ nước hoặc là sụp lún.
 
Chương 278


Lại thêm hai ngày nữa, phía Ngô Đại Vĩ truyền tin đến, nói đối phương đã đồng ý trao đổi hải sản sống với cô, có điều bà chủ nhỏ muốn được gặp mặt Nguyễn Ngưng.

Nguyễn Ngưng thầm “wao” lên một tiếng.

Trong tiểu thuyết, Việt Mẫn Mẫn và Sở Định Phong đã quen nhau từ vụ sữa bột này, cho nên cô ta muốn gặp cô cũng không có gì kỳ lạ.

Nhưng Nguyễn Ngưng vẫn dò hỏi trước: “Tại sao cô ta lại muốn gặp tôi, vì biết tên và thân phận của tôi sao?”

Ngô Đại Vĩ lập tức nói: “Không thể nào, trước giờ chúng tôi chưa từng để lộ ra.”

“Có lẽ cô ta muốn có nhiều sữa bột thêm một chút, dù sao thì sữa bột cũng rất khó tìm.”

Nguyễn Ngưng suy nghĩ, rồi cảm thấy đúng là thế thật.

Mấy cái khác không nói, Việt Mẫn Mẫn chính là nhân vật quan trọng trong cốt truyện thành phố Tây Hải, nói không chừng có thể dựa vào cô ta để tìm được Sở Định Phong.

“Vậy anh Ngô giúp tôi sắp xếp một chú nhé.” Nguyễn Ngưng nói: “Hai ngày tới tôi đều rảnh cả.”

Nét mặt Ngô Đại Vĩ rất vui vẻ: “Bên đó đã nói rồi, nếu cô đồng ý thì hẹn mười hai giờ tối ngày mai gặp ở công quán Phúc Hải.”

Nguyễn Ngưng gật đầu: “Được.”

Bây giờ ngày đêm đảo loạn, mười hai giờ đêm chính là mười hai giờ trưa, vừa hay là giờ ăn cơm trưa, ăn uống tâm sự xong về nhà sẽ không gặp mặt trời.

Đêm khuya ngày hôm sau, Nguyễn Ngưng đến công quán Phúc Hải sớm hơn hai mươi phút.

Cô đưa thư mời cho người canh cửa.

Nhân viên canh cửa cầm lấy nhìn thử: “Là khách mời của bà Việt sao?”

Nguyễn Ngưng “Ừm” lên một tiếng.

Nhân viên canh cửa cất thư mời đi, đi vào bên trong gọi: “Chu Tam, dẫn vị khách này vào trong đi.”

Một nhân viên canh cửa khác nhanh chân chạy tới, thái độ của tên đó vô cùng cung kính: “Xin mời quý khách đi theo tôi.”

Nguyễn Ngưng đi theo sau anh ta vào trong.

Chỗ gọi công quán Phúc Hải thật ra chỉ là căn biệt thự độc lập, trước kia có lẽ cửa vào là một sân cỏ rộng lớn, có điều vì bây giờ thời tiết quá nóng, không cây cỏ nào sống nổi, cho nên họ đã trải một tấm thảm màu xanh lục lên mảnh đất trống này.

Cũng chẳng biết bọn họ kiếm đâu ra nhiều thảm xanh như vậy nữa.

Tòa nhà này cao bốn tầng, trông nửa cũ nửa mới, có lẽ đã được tu sửa sau khi cơn đại hồng thủy chấm dứt.

Điểm đặc biệt nhật của căn biệt thự này chính là tất cả các căn phòng đều có đèn, đến phòng bảo vệ ngoài cửa cũng sáng đèn, trong đêm tối lóe lên ánh sáng lập lờ.

Hai người đi tới cửa chính của tầng lầu, Chu Tam nói: “Quý cô, tôi chỉ có thể đưa cô đến đây thôi.”

Nguyễn Ngưng “ừm” một tiếng, bước vào trong biệt thự.

So với ngoài cổng lớn, nơi này cũng coi như là ánh lửa huy hoàng, phòng khách được để trống, có một đèn thủy tinh được đốt sáng rực rỡ.

Những cái đèn nhỏ khác cũng đều được thắp sáng.

Người hầu trong nhà đưa cho Nguyễn Ngưng một đôi dép, cung kính nói: “Quý cô, mời đổi giày.”

Nguyễn Ngưng hỏi: “Phu nhân đâu?”

Người hầu nói: “Bà Việt sẽ xuống nhanh thôi, cô có thể ngồi chờ trên sô pha một lúc.”

Nguyễn Ngưng gật đầu, bước đến ngồi xuống sô pha.

Một lúc sau, người hầu bê nước đá đến cho cô, còn có một khay quả hạch, trái cây ướp lạnh và hoa quả khô.

Nguyễn Ngưng mỉm cười với cô ta, cầm ly nước uống một ngụm.

Rất nhanh, Việt Mẫn Mẫn đã xuống tới nơi.

Dù đã là vợ người ta nhưng tuổi của cô ta còn rất nhỏ, trông giống một cô gái vừa dậy thì.

Có điều được làm phu nhân của người đứng đầu căn cứ Phúc Hải, cô ta ăn mặc trang nhã quý phái, trên mặt trang điểm tinh xảo, mái tóc đen dài cũng khiến mọi người chú ý

Nguyễn Ngưng mỉm cười: “Chào buổi tối bà Việt.”

Tuổi tác của Việt Mẫn Mẫn không khác với cô lắm, nhìn thấy Nguyễn Ngưng, đôi mắt của cô ta sáng rực lên: “Anh Chu không nhắc đến, tôi không ngờ cô còn trẻ như thế đấy.”

Anh Chu chính là đại ca của Ngô Đại Vĩ.

Nguyễn Ngưng cười rạng rỡ: “Đường cùng rồi, chỉ có thể ra ngoài kiếm ăn thôi.”

“Cô lợi hại hơn tôi nhiều lắm.” Nét mặt Việt Mẫn Mẫn hơi u sầu: “Cô Nguyễn à, chúng ta sang bên kia ngồi đi.”

Nguyễn Ngưng đi theo Việt Mẫn Mẫn vào phòng ăn.
 
Chương 279


Đã hẹn mười hai giờ dùng bữa, tất nhiên bên này sẽ không rề rà quá lâu, trên bàn cơm đã được bày đầy món ăn ngon lành.

Có bào ngư, hải sâm, có cá mú sao, có tôm tươi.

Ngoài ra loại hải sản nào cũng đều có đủ.

Trên bàn cơm còn có cả thịt heo, thịt bò mà trong đất liền khó gặp.

Đương nhiên, có cả món chay dưới đáy biển nữa.

Đôi mắt Nguyễn Ngưng sáng lên: “Nhìn tình hình này, hôm nay tôi có lộc ăn rồi.”

Việt Mẫn Mẫn cười nói: “Cô Nguyễn cứ thoải mái.”

Hai người bắt đầu dùng cơm, Việt Mẫn Mẫn ăn rất ít, tốc độ ăn cũng rất chậm.

Nguyễn Ngưng ăn một lúc rồi mới thả chậm tốc độ: “Lần này cô hẹn tôi đến có phải là vì chuyện sữa bột hay không?”

Việt Mẫn Mẫn đưa mắt nhìn Nguyễn Ngưng: “Cô Nguyễn là người thông minh, đứa bé này gần như đã lấy nửa cái mạng của tôi, khó lắm mới sinh được thằng bé, tôi muốn cố gắng cho thằng bé những gì tốt nhất.”

Cô ta rũ mắt, đầy đau lòng: “Nhưng bây giờ thằng bé còn chẳng được ăn no, chào đời trong hoàn cảnh này, không biết tương lai sẽ thế nào đây.”

Nguyễn Ngưng nói: “Năm thùng sữa bột có thể kéo được một thời gian.”

Việt Mẫn Mẫn: “Cho nên tôi muốn cảm ơn cô Nguyễn và ông chủ của cô, nhưng tôi cũng là một người mẹ, luôn muốn có nhiều đồ dự trữ một chút.”

“Bên cô thật sự hết rồi sao?”

Nguyễn Ngưng ra vẻ khó xử.

Việt Mẫn Mẫn vội vàng nói: “Tôi đã nói rõ với căn cứ trưởng rồi, chỉ cần cô đồng ý, chúng tôi có thể cố gắng hết sức thỏa mãn yêu cầu của cô.”

Nói rồi, cô ta cho người chuyển đến một gốc cây san hô đỏ: “Cái này chính là quà cảm ơn của chúng tôi dành riêng cho cô.”

Nguyễn Ngưng nói: “Sao tôi có thể không biết xấu hổ như vậy chứ, nhưng mà ông chủ của chúng tôi thật sự hết hàng rồi.”

“Nhiết nhất…” Nguyễn Ngưng nói thêm: “Nhiều nhất chỉ cho cô được bảy thùng thôi.”

Bảy thùng sữa bột này là cô cố tình chuẩn bị cho cốt truyện.

Đôi mắt Việt Mẫn Mẫn sáng lên: “Cô nói thật sao? Tôi thật sự rất biết ơn cô, cô Nguyễn à.”

Nguyễn Ngưng mỉm cười.

Việt Mẫn Mẫn đã có tinh thần ăn uống, sau đó thuận miệng trò chuyện đôi câu với Nguyễn Ngưng.

Trước mạt thế, cô ta đã cả cho Tiền Phúc Hải, cũng chính là người đứng đầu căn cứ Phúc Hải, nhà trai lớn hơn cô ta hai mươi tuổi, nhìn thế nào cũng đáng tuổi làm cha cô ta.

Con riêng của chồng còn lớn hơn cô ta tận hai tuổi.

Nếu như ở trước mạt thế, tốt xấu gì địa vị của Việt Mẫn Mẫn cũng sẽ được pháp luật bảo vệ, Tiền Phúc Hải sẽ không quá quắt quá, nhưng tình hình bây giờ đã đến mức này rồi?

Phụ nữ của Tiền Phúc Hải đã nhiều như lông trâu, chỉ căn biệt thự này thôi đã có ba người rồi.

Cô ta cũng không phải loại phụ nữ có nhiều mưu ma chước quỷ, cũng không có tay sai trung thành trong căn cứ Phúc Hải, thật sự chỉ có thể cố ngậm bồ hòn làm ngọt.

Cũng chính vì nguyên nhân này, Sở Định Phong vừa gặp mặt đã có thể dùng dăm ba câu kích thích Việt Mẫn Mẫn, hai người lén lút qua lại với nhau.

Bây giờ cũng không biết Việt Mẫn Mẫn đã gặp Sở Định Phong chưa.

Nguyễn Ngưng đang định hỏi thăm, trên cầu thang đột nhiên vang lên tiếng cười nói khúc khích, hình như là một người đàn ông đang kể chuyện cười, chọc cho cô gái đi cùng cười khanh khách.

Việt Mẫn Mẫn nhíu mày.

Nguyễn Ngưng biết đây chính là cậu ấm mở tiệc bể bơi và một bà vợ nào đó của Tiền Phúc Hải.

Một lát sau, quả nhiên có hai người bước xuống cầu thang, một người là Tiền Vĩ Dân, một người khác là một cô gái trẻ tuổi.

Tiền Vĩ Dân nhìn về phía họ, giọng điệu châm biếm: “Chà, mẹ kế của tôi đang tiếp khách à.”

Nguyễn Ngưng chớp mắt.

Trong tiểu thuyết cũng có một đoạn này, chủ yếu là miêu tả Sở Định Phong vả mặt cậu ấm đời thứ hai.

Cô thì thôi đi, không thích vả mặt, chỉ thích làm ăn buôn bán.

Việt Mẫn Mẫn cũng không lên tiếng, chờ Tiền Vĩ Dân đi khuất.

Nhưng Tiền Vĩ Dân lại phấn khích chạy tới, đặt mông ngồi xuống ghế, đôi mắt anh ta đảo từ trên xuống dưới đánh giá Nguyễn Ngưng: “Người thì cũng đẹp đấy, tiếc là cắt tóc ngắn rồi bây giờ người ở ngoài ai cũng thế, chẳng có gì thú vị cả.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top