Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế
Chương 140


Tuy nhiên, số lượng thuốc vẫn còn khan hiếm nên ngày nào cũng bị đổi hết từ sáng sớm.

Dù vậy, mọi người vẫn nối đuôi nhau xếp thành hàng dài vô tận, hy vọng có thể đổi được ít thuốc hạ sốt cho người thân.

Nguyễn Ngưng không có đi qua đó, chỉ dạo quanh một vòng rồi quay lại khu chung cư.

Chia rau dại cho căn hộ 1701 và 1802 xong, Nguyễn Ngưng bắt đầu cuộc sống làm cá mặn.

Chỉ còn nửa tháng nữa thôi, cha mẹ cô sẽ tới!

Không biết có phải vì ngại sống chung nhà hay không mà Nguyễn Ngưng vừa mong chờ vừa sợ hãi, sở dĩ cô mong chờ là vì đã lâu không gặp cha mẹ, cảm thấy khó chịu khi ở nhà một mình và nhớ gia đình.

Còn sợ là vì chỗ này rất nguy hiểm, Nguyễn Ngưng không biết bản thân có thể bảo vệ tốt cho cha mẹ không.

Ngày 21 tháng 11, mọi người đứng dậy khỏi giường, dụi mắt rồi đi đến cửa sổ, ngạc nhiên khi thấy mưa đã tạnh.

Sau đó là tiếng hoan hô long trời lở đất.

“Hết mưa rồi!”

“Mưa lớn đã ngừng!”

Vô số người reo vang, hò hét.

Nguyễn Ngưng bị họ đánh thức, cô chớp chớp mắt, sau đó vội vàng leo xuống giường, kéo màn cửa ra.

Trận mưa phùn ở bên ngoài đã dừng hẳn, từng tia sáng mặt trời ló dạng ở phía Đông.

Mặt trời.

Là mặt trời.

Có rất nhiều người ôm nhau khóc, rơi những giọt nước mắt vừa đau đớn vừa vui mừng.

“Cuối cùng cũng hết mưa rồi, chúng ta không cần phải chịu khổ nữa.”

Trình Quý Lịch cũng tỉnh lại, cô ấy chạy ra ban công, nhìn chằm chằm về phía Đông: “Anh, mặt trời, cuối cùng mặt trời cũng mọc rồi!”

“Em chưa bao giờ yêu mặt trời đến thế!”

Mặt của Trình Quý Lịch ướt đẫm nước mắt: “Cuối cùng nắng cũng đã lên rồi, mẹ ơi, cuối cùng con cũng nhìn thấy mặt trời rồi.”

Trình Quý Khoan cũng nở nụ cười.

“Mọi chuyện đã qua rồi sao?” Trình Quý Lịch cảm thấy bản thân vẫn đang nằm mơ: “Tốt quá!”

Cảnh bình minh này không chỉ khiến người dân bình thường vui mừng mà cả những kẻ phóng hỏa giết người trong ngày tận thế cũng vui mừng.

Thực sự, có thể nhìn thấy mặt trời và trời tạnh mưa vẫn tốt hơn nhiều so với việc làm kẻ ác!

Thời gian trôi qua, mặt trời chuyển từ màu đỏ sang vô hình, ánh nắng chiếu xuống khung cửa sổ.

Trình Quý Lịch lôi hết quần áo ra ngoài, treo từng cái một lên ban công, miệng còn lẩm bẩm: “Không được, không được, phải lôi đệm ra phơi nắng luôn.”

“Không, không, phải là em đi phơi nắng mới đúng! Không quan tâm mấy cái này có bị mốc hay không.”

Trình Quý Khoan dở khóc dở cười: “Em qua đây nghỉ ngơi đi, để anh mang đi phơi cho.”

Trình Quý Lịch chớp mắt: “Em đi tìm Ngưng Ngưng.”

Cô ấy vội vàng chạy ra khỏi nhà, gõ cửa nhà kế bên.

“Ngưng Ngưng, chúng ta lên sân thượng đi, lâu lắm rồi tớ không được phơi nắng, tớ muốn trải nghiệm cảm giác tắm nắng ba trăm sáu mươi lăm độ.”

Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lúc mới nói: “Thôi, chúng ta đã nhịn không ra ngoài một thời gian rồi, đừng để việc sắp thành lại hỏng. Chúng ta phơi nắng ở ban công cũng được.”

Trình Quý Lịch thất vọng: “Ờ, vậy phơi nắng ở ban công một lúc cũng được.”

Hai người đi tới ban công nhà Nguyễn Ngưng, vì nhà của cô nằm ở hướng đông nên sẽ có nhiều ánh nắng hơn.

Trình Quý Lịch thoải mái thở dài.

Nguyễn Ngưng hơi ngẩng đầu lên, vì đã lâu không tiếp xúc với ánh sáng chói chang như vậy nên cô không thể mở mắt, chỉ có thể nheo mắt để cảm nhận hơi ẩm và bầu không khí ấm áp xen lẫn chút lạnh lẽo.

“Mặt trời đã ló dạng, nhưng hình như cũng không ấm được lên chút nào.” Trình Quý Lịch lẩm bẩm: “Nhưng mặt trời mới mọc, có lẽ đợi thêm hai ngày nữa sẽ ổn thôi.”

Nguyễn Ngưng biết không cần phải đợi đến hai ngày.

Bởi vì mặt trời chỉ mọc đúng hai ngày nên nhiệt độ sẽ thay đổi mạnh kể từ ngày mốt, giảm xuống còn âm bốn mươi tám độ.

Lại thêm một ngày nữa, nhiệt độ sẽ xuống còn âm năm mươi độ.

Sau đó, nhiệt độ không khí sẽ duy trì ở mức âm năm mươi bảy độ, thậm chí có thể đạt tới mức cực đoan gần âm bảy mươi độ.

Ở thành phố nơi mà nhiệt độ hiếm khi xuống dưới không độ này, cái lạnh cực độ sẽ bộc lộ sức mạnh khủng khiếp của nó.
 
Chương 141


Tắm nắng nửa tiếng, Trình Quý Lịch không còn lười biếng nữa, nói phải về nhà dọn dẹp vệ sinh.

Nguyễn Ngưng dẫn cô ấy ra cửa, phát hiện Trình Quý Khoan ở sát vách đang dọn dẹp phòng khách, bởi vì muốn thông gió nên anh mở hẳn cửa ra.

Thấy hai người, anh cảm thấy hơi bất ngờ, nói: “Sao hai người nói chuyện nhanh thế?”

Trình Quý Lịch cười hì hì nói: “Không thể để anh làm việc một mình được.”

Trình Quý Khoan buồn cười: “Không sao, dù sao mặt trời cũng đã mọc, không cần phải làm xong ngay trong hôm nay.”

Xem ra ngay cả anh cũng hy vọng mọi thứ quay trở lại bình thường.

Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.

Cứ để họ vui thêm một chút đi, ngày mai cô sẽ nhắc nhở hai người họ.

Sau khi quay lại phòng, Nguyễn Ngưng hỏi hệ thống: “Còn bao lâu nữa cha mẹ ta mới tới.”

Lần này cuối cùng hệ thống cũng đưa ra một đáp án cụ thể: “Đúng mười hai giờ đêm nay sẽ đến.”

Nguyễn Ngưng kinh ngạc: “Nhanh như vậy, truyền tống đến chỗ nào, có cần ta đi đón không?”

“Không cần, sẽ truyền tống đến trước mặt ký chủ.”

Nguyễn Ngưng không nói nên lời: “Có phải quá tùy tiện rồi không, ta phải giải thích với người khác chuyện cha mẹ ta đột nhiên xuất hiện ở đây thế nào?”

Hệ thống: “Chèo thuyền đến tìm ngài?”

Nguyễn Ngưng: “...”

Hệ thống nói: “Ký chủ yên tâm, lần này hệ thống chính sẽ can thiệp vào thế giới này, để bọn họ không phát hiện ra điều bất thường, sẽ vô thức tiếp nhận.”

Nguyễn Ngưng cảm thán: “Cha ngươi vẫn mạnh hơn ngươi.”

Bởi vì tối nay cha mẹ cô sẽ đến nên Nguyễn Ngưng quyết định phải dọn dẹp nhà cửa thật sạch.

Trước đây cô cũng sống một mình, lần nào cha mẹ tới thăm, cô cũng phải làm vệ sinh, nếu không sẽ bị mẹ cằn nhằn liên tục hai tiếng.

Còn phải chuẩn bị một ít quà để chào mừng nữa.

Tuy cha của cô không hút thuốc nhưng lại thích uống rượu nên chỉ cần một chai Mao Đài là đủ.

Về phần mẹ, cô đưa mặt nạ cho bà được không?

Không thể thiếu một bàn đồ ăn, từ lúc xuyên qua đến giờ, Nguyễn Ngưng chưa từng tự tay xuống bếp lần nào nên hôm nay cô sẽ thể hiện tay nghề của mình.

Thật ra so với những gia đình khác, nhà của Nguyễn Ngưng khá sạch sẽ, dù sao cô cũng không đốt lửa trong nhà, hơn nữa cũng không có ai đi ra đi vào nhà cô thường xuyên.

Chủ yếu là phải lau sạch bệ cửa sổ và mọi ngóc ngách trong nhà.

Nguyễn Ngưng quyết định giặt rèm, ga trải giường và vỏ sô pha trước, dù sao hôm nay cũng có nắng, có thể phơi khô.

Công việc này rất đơn giản, Nguyễn Ngưng ném những thứ cần giặt vào máy giặt ở trong không gian, sau đó cắm điện máy giặt, nối đường dẫn nước với bể trữ nước ở trong không gian, rồi lại thiết kế một không gian để thoát nước để dễ dàng giặt sạch những thứ có kích thước lớn mà không tạo ra tiếng ồn.

Sau đó, cô bắt đầu lau cửa sổ, cố gắng làm cho chúng sáng sủa và sạch sẽ.

Phải mất tận bốn tiếng đồng hồ mới dọn dẹp và phơi đồ xong.

Nguyễn Ngưng cảm thấy cả người nhức mỏi, cô lôi một chiếc ghế sô pha ở trong phòng khách ra đặt ngoài ban công, ngồi trên đó phơi nắng.

Nhìn căn nhà sạch sẽ của mình, trong lòng cô vô cùng thỏa mãn.

Đến tối, cô lại bắt đầu nghĩ xem nên ăn gì.

Lượng khói bốc lên lúc nấu ăn tương đối nhiều, bây giờ chỉ cần chút ít mùi thức ăn bay ra ngoài thôi cũng có thể kích động cả tòa nhà, về phần không gian dùng để nấu nước, cô vẫn chưa tính đến cái này, hơn nữa không thể nhóm lửa ở bên trong.

Nguyễn Ngưng suy nghĩ một chút, quyết định hôm nay tập trung vào các món hấp là chính.

Tôm hùm và cua hoàng đế là hai món không thể thiếu được.

Cắt một ít thịt lợn, làm thịt chưng cùng sợi miến sau đó phủ một lớp khoai lang lên trên, sẽ càng thơm càng ngọt hơn.

Thêm một tô lẩu vịt, món này là cô tự làm trước khi xuyên qua, mỗi ngày cô có thể ăn được ba tô lẩu vịt, hương vị cũng vừa phải.

Bò hấp có vẻ không ngon, nhưng cô lại không biết chiên bò Wagyu Úc, vì vậy chỉ có thể ăn món đã chế biến sẵn của nhà hàng, vừa thơm vừa đậm đà, ăn chung với cơm rất hợp.
 
Chương 142


Sau năm món chính, còn có một phần trứng tôm hấp, một bắp cải hấp tỏi, một phần xúc xích và một bát thịt viên.

Nguyễn Ngưng tranh thủ thời gian làm xong hết mọi việc, lúc này đã là mười một giờ bốn mươi tám phút tối.

Dọn cơm ra xong, Nguyễn Ngưng đặt một chai rượu Mao Đài lên bàn, rồi lẳng lặng ngồi đợi trên ghế.

Hệ thống nói: “Đếm ngược mười giây.”

Nguyễn Ngưng vội vàng đứng dậy.

“Ba giây.”

“Đã mở truyền tống, truyền tống xong.”

Hai mắt Nguyễn Ngưng mở lớn, cô thấy có hai người đột nhiên từ trong không trung hiện ra trước mặt cô, trên người họ vẫn còn đang mặc áo ngủ, ánh mắt mơ màng.

Chỉ trong vài giây, Chu Tố Lan đã phát hiện Nguyễn Ngưng đang đứng trước mặt mình, bà ấy không tin được nói: “Ngưng Ngưng?”

Nguyễn Ngưng chớp mắt vài cái, nước mắt chảy ra: “Mẹ.”

Mặc dù cô bé trước mặt chỉ giống bảy mươi phần trăm và không đẹp bằng Nguyễn Ngưng nhà bà nhưng Chu Tố Lan vẫn nhận ra cô.

Nước mắt bà chợt trào ra, bà ôm lấy con gái: “Con bỏ đi đâu vậy? Cái đồ vô lương tâm nhà con, con bỏ cha mẹ ở lại, con có biết cha mẹ lo lắng cho con thế nào không?”

Nguyễn Ngưng ôm lấy mẹ mình.

Không biết hai người đã khóc bao lâu, Nguyễn Thứ Phong ở bên cạnh cũng lau nước mắt, ôm hai người họ vào lòng.

Khoảng hai mươi phút sau, cả nhà họ mới bình tĩnh lại.

Chu Tố Lan hỏi: “Cuối cùng mọi chuyện là thế nào, chỗ này là chỗ nào? Ba tháng qua con đã đi đâu vậy?”

Nguyễn Ngưng nói: “Mẹ, mẹ nghe con giải thích trước đã.”

Chu Tố Lan gật đầu.

Nguyễn Ngưng lấy tiểu thuyết gốc ra, hỏi: “Hai người có thể thấy cái này không?”

Nguyễn Thứ Phong chỉ thấy trên tay Nguyễn Ngưng bỗng nhiên xuất hiện một màn hình, không có nắp lưng, toàn bộ màn hình đều trong suốt.

Cái này chỉ có thể thấy trong các bộ phim khoa học viễn tưởng, Nguyễn Thứ Phong ngạc nhiên nói: “Thấy được, nhưng đây là cái gì?”

Nguyễn Ngưng nói: “Đây là thế giới chúng ta đang sống.”

Cô đã dành rất nhiều thời gian để giải thích cho hai người ý nghĩa của việc xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cũng như cuốn tiểu thuyết này đã tạo nên một thế giới nguy hiểm như thế nào.

Chu Tố Lan không tin nổi: “Sao con lại xuyên vào trong sách, đây thật sự là thế giới trong sách sao?”

Nguyễn Ngưng gật đầu.

Nguyễn Thứ Phong hỏi: “Chúng ta còn quay về được không?”

Nguyễn Ngưng vừa lắc đầu vừa nói: “Có lẽ là không.”

Hai người đều im lặng, qua một lúc Chu Tố Lan mới nói: “Không về được thì thôi, chỉ cần một nhà chúng ta có thể đoàn tụ, dù có ở chỗ nào cũng được.”

Nguyễn Ngưng nói: “Cha, mẹ, thế giới này thật sự rất nguy hiểm, phải đối mặt với đủ loại thiên tai.”

“Bây giờ trời tối, nhìn không rõ, ngày mai hai người sẽ thấy nước đã ngập đến tầng sáu.”

“Hơn nữa hai giờ sáng ngày mai, một luồng không khí lạnh sẽ ập tới làm nhiệt độ hạ xuống, đóng băng cả thế giới.”

Chu Tô Lan có hơi bối rối.

Nguyễn Thứ Phong cũng bối rối, suy nghĩ một chút rồi nói: “Dù có thế nào thì cả nhà chúng ta cũng đã đoàn tụ.”

Nguyễn Ngưng không muốn nhìn thấy cha mẹ tuyệt vọng, nên cô cười nói: “Tuy rằng thế giới này rất nguy hiểm, nhưng con có bàn tay vàng.”

Chu Tố Lan tò mò hỏi: “Bàn tay vàng là cái gì?”

Nguyễn Ngưng giải thích: “Cha mẹ có thể hiểu bàn tay vàng là một loại siêu năng lực.”

Cô xòe tay lấy một hộp sầu riêng ở trong không gian ra, đặt vào lòng bàn tay: “Con có một không gian dùng để dự trữ đồ vật, không gian này rất lớn, thời gian ở trong đó bị ngưng đọng nên đồ vật để trong không gian này sẽ không bị hư, cũng không bị hết hạn sử dụng.”

“Cha mẹ đừng lo, con đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, hơn nữa còn có thể làm mới rất nhiều lần.”

Cái này thật sự rất khó giải thích, Nguyễn Ngưng dự định sẽ đi từng chút từng chút một.

Không ngờ Chu Tố Lan đứng bên cạnh cô lại lẩm bẩm: “Thì ra siêu năng lực này gọi là bàn tay vàng?”

Hai mắt bà ấy đột nhiên sáng lên: “Nếu thế mẹ cũng có bàn tay vàng!”

Nguyễn Ngưng ngạc nhiên: “Bàn tay vàng gì?”

Chu Tố Lan nói: “Mẹ cũng có không gian, nhưng không gian của mẹ không lớn giống như con, hơn nữa bên trong toàn là đất đen thôi.”
 
Chương 143


Không lẽ là không gian để trồng trọt?

Hai mắt Nguyễn Ngưng sáng lên: “Có thể trồng trọt không, diện tích bao lớn?”

Chu Tố Lan ước tính một chút: “Khoảng một mẫu đất.”

Nguyễn Ngưng: “Có hạn chế về chiều cao không?”

Chu Tố Lan sửng sốt một chút, hiển nhiên là chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này, bà đi vào trong không gian trồng trọt: “Hình như chỉ cao bốn hay năm mét gì đó, chắc là năm mét, không thể cao thêm.”

Nguyễn Ngưng âm thầm tính toán.

Một mẫu đất có diện tích xấp xỉ sáu trăm sáu mươi sáu mét vuông, cộng với chiều cao năm mét, nghĩa là tổng cộng hơn ba ngàn ba trăm mét khối.

Cô làm việc chăm chỉ suốt ba tháng mới mở rộng không gian được hơn bốn ngàn mét khối.

Tất nhiên, việc sử dụng không gian trồng cây để làm kho chứa chắc chắn là không đáng, nhưng cây cối thường không mọc cao đến mức đó nên không biết có thể dùng nó để trữ đồ không.

Cho dù không trữ đồ, một mẫu đất cũng đã quá đủ để gia đình bọn họ trồng trọt.

Đột nhiên Nguyễn Ngưng nghĩ đến một chuyện: “Thời gian trong không gian trồng trọt này có hệ số nhân không?”

Chu Tố Lan gặp phải quá nhiều thuật ngữ mới: “Cái này lại là thứ gì?”

“Ví dụ lúa nước cần phải bảy tám tháng mới thu hoặc được, không gian này có thể rút thành ba tháng không? Có nghĩa là dòng chảy thời gian ở đây nhanh hơn thế giới hiện thực.”

Chu Tố Lan lắc đầu: “Không biết.”

Nguyễn Ngưng âm thầm hỏi hệ thống: “Bàn tay vàng của mẹ ta có thể tăng trưởng gấp đôi không?”

Hệ thống trả lời: “Tạm thời thì không thể, không gian trồng trọt của bà ấy sẽ tăng dần theo sự phát triển của ngài.”

Trong lòng Nguyễn Ngưng đã có dự kiến từ trước, cô nhìn sang cha của mình.

Thấy hai mẹ con nhìn mình với ánh mắt trông mong, Nguyễn Thứ Phong vội vàng nói: “Cha không có, con với mẹ đừng nhìn cha, cha vẫn là cha bình thường.”

Nguyễn Ngưng dở khóc dở cười, trong khi đó Chu Tố Lan lại đắc ý nói: “Tất cả mọi người đều xuyên vào sách, sao ông lại không có bàn tay vàng được?”

Nguyễn Thứ Phong không dám nói nửa chữ.

Thấy Nguyễn Ngưng đã chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn nên ba người quyết định tổ chức một bữa tiệc đoàn tụ.

Nguyễn Thứ Phong mở bình rượu Mao Đài ra, than thở nói: “Năm năm trước lúc tôi đến nhà ông Trần, ông ấy đã mời tôi uống thử bình rượu Mao Đài mà ông ấy cất giấu bấy lâu, nhưng nơi đó cũng không phải là trấn Mao Đài.”

Nguyễn Ngưng cười hì hì rót cho ông ấy một chén rượu.

Chu Tố Lan ăn một miếng thịt bò: “Cái này không phải do con làm đúng không?”

Nguyễn Ngưng vội vàng nói: “Bây giờ không tiện nấu ăn, đây là thế giới thiên tai, có rất nhiều người bị đói bụng, nếu có mùi đồ ăn ở trong nhà thì sẽ bị cướp.”

Chu Tố Lan kinh ngạc: “Đáng sợ như vậy?”

Nguyễn Ngưng: “Ngày mai hai người ra ngoài nhìn sẽ biết, có rất nhiều gia đình không có lương thực để ăn.”

Chu Tố Lan thở dài nói: “Lát nữa con đưa cho mẹ quyển sách kỳ lạ kia đi, buổi tối mẹ thường không ngủ được, để mẹ với cha con nghiên cứu nó.”

Nguyễn Ngưng: “Việc này tạm thời không cần gấp, hai người cứ từ từ mà xem. Bên ngoài đang có dịch bệnh, tạm thời không thể ra ngoài.”

Nguyễn Thứ Phong trợn mắt: “Thảm đến vậy sao?”

Nguyễn Ngưng gật đầu, gắp cho ông ấy một miếng thịt vịt do cô tự tay làm: “Cho nên hai người chờ năm ngày nữa hẵn ra ngoài, đến lúc đó có lẽ dịch bệnh đã biến mất.”

Chu Tố Lan tò mò: “Tại sao lại biến mất?”

“Có lẽ vì nhiệt độ quá thấp, chính nó cũng không sống nổi.” Nguyễn Ngưng nói: “Dù sao tác giả cũng ghi như vậy.”

Nguyễn Thứ Phong trầm ngâm: “Vậy chúng ta ở nhà làm gì, cứ đọc tiểu thuyết thôi hả?”

Nguyễn Ngưng: “Đương nhiên là không, ngày mai cha sẽ bận rộn lắm đấy.”

“Đầu tiên, cha phải giúp con cải tạo lại hệ thống dây điện trong nhà, tận dụng hết số pin mà con đang tích trữ, ít nhất cũng phải sử dụng được chăn điện.”

“Ngoài ra, con còn mua được một cái bếp lò rất lớn, cha phải giúp con lắp đặt nó.”

“Trong tay con còn có một cái máy phát điện diesel loại cách âm, ngày mai cũng sẽ bắt đầu chạy thử.”
 
Chương 144


Nguyễn Ngưng nhìn Chu Tố Lan: “Hai mẹ con chúng ta phải treo thứ gì đó lên cửa sổ để ngăn gió lạnh lọt qua khe hở.”

“Mặt khác, cũng phải nhanh chóng tận dụng không gian để trồng trọt, thời gian sinh trưởng của lúa quá dài, con nghĩ trước cứ trồng khoai tây đã, sau đó trồng thêm vài cây ăn quả và ít rau xanh ở xung quanh.”

Chu Tố Lan đồng ý: “Không thành vấn đề.”

Bữa cơm này không mất nhiều thời gian lắm, dù sao bây giờ cũng đã khuya rồi, ngày mai còn phải làm nhiều chuyện như thế, phải ngủ sớm dậy sớm.

Chu Tố Lan dứt khoát vứt bỏ ông chồng nhà mình, buổi tối ngủ chung với Nguyễn Ngưng.

Hai mẹ con thì thầm tâm sự với nhau.

Ngày hôm sau, lúc Nguyễn Ngưng tỉnh lại, Chu Tố Lan đã không còn nằm cạnh cô.

Cô lấy điện thoại ra xem đồng hồ, mới sáu giờ sáng.

Nguyễn Ngưng vừa rời giường vừa gọi mẹ, chỉ nghe giọng nói của Chu Tố Lan từ ban công phòng khách truyền đến: “Mẹ và cha con đang xem nước.”

Nguyễn Ngưng cũng đi qua.

Chuyện tầng sáu bị ngập đã kéo dài gần ba tháng, Nguyễn Ngưng cũng đã tập thành thói quen.

Nhưng đây là lần đầu tiên Nguyễn Thứ Phong và Chu Tố Lan nhìn thấy cả thành phố biến thành “Đại dương mênh mông” nên cả hai đứng ngẩn người ở trước cửa sổ một lúc lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

“Nhiều nước như vậy, nếu muốn làm ngập tầng sáu thì mực nước cũng phải cao tới hai mươi mét.” Nguyễn Thứ Phong sợ hãi than: “Mực nước cao hai mươi mét là khái niệm gì chứ.”

Chu Tố Lan thấy có không ít người mang theo đồ dùng đi ra ngoài: “Bọn họ đang làm gì vậy?”

Nguyễn Ngưng nói: “Tìm đồ ăn, tìm đồ dùng và củi lửa.”

Cô giải thích về tảo cũng như cách chính phủ thu gom và bảo quản tảo.

“Muốn sống sót trong thế giới này thật sự quá khó, ngay cả những thiên tai mà chúng ta phải gánh chịu trong quá khứ cũng chưa bao giờ đến mức này.” Chu Tố Lan nói.

Nguyễn Ngưng ôm lấy vai bà.

Nguyễn Thứ Phong thở dài: “Chúng ta đừng nhìn nữa, mau đi làm việc thôi.”

Nguyễn Thứ Phong là một người có khả năng vận động rất mạnh, ông không học hành nhiều, mười sáu tuổi đã ra ngoài làm việc, làm thợ sửa ô tô, học mạch điện, chuyển gạch ở công trường, sau đó thì trở thành một quản lý nhỏ, từ một chàng trai nông thôn với hai bàn tay trắng lột xác thành dân thành phố.

Căn nhà đầu tiên mà ông sỡ hữu là nhờ làm việc ở công trường, lúc ấy chủ đầu tư dự án không có tiền nên đã dùng căn nhà này để trả lương, cứ thế Nguyễn Thứ Phong bỗng nhiên có một căn nhà rộng năm mươi mét vuông ở trong thành phố.

Sau đó, giá nhà đất tăng vọt khiến Nguyễn Thứ Phong sợ đến choáng váng.

Nguyễn Thứ Phong đã làm việc trong lĩnh vực sửa chữa nhà ở hai mươi năm, từng tham gia vô số dự án, với mối quan hệ “nội bộ” của mình, ông ấy nắm trong tay ba căn nhà và một mặt tiền cửa hàng ở thành phố.

Chu Tố Lan mở một siêu thị nhỏ ở đây, vì không phải tiền thuê nhà nên mỗi tháng bà ấy có thể tiết kiệm được một ít chi phí.

Đã nói là làm, một nhà ba người bắt đầu hùng hục làm việc.

Trước tiên, Nguyễn Ngưng lấy máy phát điện diesel, bình ắc quy, bếp lò và xi măng ra, sau đó đưa toàn bộ cho Nguyễn Thứ Phong, bảo cần giúp thì cứ gọi cô.

Nguyễn Thứ Phong nói: “Không thành vấn đề, con lấy cho cha một vài dụng cụ nữa, cha đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ con giao.”

Lúc này, Chu Tố Lan nói trong nhà ẩm ướt quá, muốn mang chăn nệm ra phơi nắng một chút.

Cũng may nắng ở tầng mười tám khá tốt, Nguyễn Ngưng tận dụng không gian để chuyển đệm ra ban công, vừa dễ dàng vừa đỡ tốn sức.

Trong lúc hai mẹ con thảo luận phải phân chia trồng trọt thế nào, Nguyễn Ngưng đột nhiên nói: “Mẹ, mẹ chờ con chút, con qua nhà kế bên xem một tí.”

Chu Tố Lan tò mò nói: “Mấy đứa là hàng xóm hả, con quen bọn họ sao?”

Nguyễn Ngưng giải thích: “Bây giờ tụi con là đối tác chiến lược, cùng nhau ra ngoài tìm vật tư.”

Sau đó, cô giới thiệu sơ qua về thân phận của hai người họ, đặc biệt là chuyện trong tay họ có súng, họ cũng đưa cho cô một khẩu súng.
 
Chương 145


Chu Tố Lan líu lưỡi: “Mới ba tháng không gặp mà con đã lợi hại như vậy?”

Nguyễn Ngưng cười ha hả: “Đều nhờ cha mẹ giáo dục tốt.”

Chu Tố Lan tức giận: “Mẹ có dạy con bắn súng không? Nhưng hết cách rồi, thế giới này khác với nơi chúng ta từng sống, mẹ đi theo con sang làm quen với bọn họ.”

Nguyễn Ngưng gật đầu.

Hai người đeo khẩu trang đi sang căn hộ 1802, người mở cửa là Trình Quý Khoan.

Thấy bên cạnh Nguyễn Ngưng còn có người khác, anh có hơi ngạc nhiên: “Nguyễn Ngưng, vị này là?”

Nguyễn Ngưng giới thiệu: “Đây là cha và mẹ tôi, hai người bọn họ từ dưới huyện lên đây tìm tôi.”

Đầu của Trình Quý Khoan dường như bị tạm ngừng trong hai giây, nhưng cuối cùng anh vẫn chấp nhận lời giải thích này: “Vậy sao, nếu thế thì cũng không dễ dàng gì, chúc mừng cô đã đoàn tụ với gia đình, dì và chú vất vả rồi.”

Chu Tố Lan nói: “Không vất vả, chỉ cần có thể nhìn thấy con bé là tốt lắm rồi.”

Không biết vừa rồi Trình Quý Lịch đang bận chuyện gì, nghe thấy có tiếng động, cô ấy vội vàng chạy ra khỏi phòng, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói: “Ngưng Ngưng, đây là mẹ cậu hả? Tốt quá!”

Nguyễn Ngưng mỉm cười giới thiệu với Chu Tố Lan: “Đây là Trình Quý Lịch, cô ấy là bạn tốt mà con mới quen được ở đây.”

Chu Tố Lan mỉm cười nhìn cô bé xinh đẹp trước mắt: “Nhìn có vẻ là một đứa trẻ hoạt bát, cởi mở, lại còn rất xinh nữa.”

Trình Quý Lịch cười tủm tỉm: “Dì cũng rất đẹp, còn rất có khí chất, nếu Ngưng Ngưng không nói con còn không nghĩ tới dì là mẹ của cậu ấy, cứ nghĩ là chị của cậu ấy đến đây tìm cậu ấy.”

Chu Tố Lan vui đến mức miệng cười toe toét.

Nguyễn Ngưng ở trong lòng tặc lưỡi một cái: “Hai người đừng có khen qua khen lại nữa, Quý Lịch, hôm nay tớ sang đây là vì có chuyện muốn nói với cậu.”"

Trình Quý Lịch bày ra vẻ mặt tò mò: “Chuyện gì?”

Nguyễn Ngưng nói: “Cậu có cảm giác được hôm nay nhiệt độ lại giảm xuống không?”

Trình Quý Lịch bối rối nói: “Hình như là thế, nhưng gần đến tháng mười hai rồi, lại còn mưa lâu như vậy, trời mới nắng được hai ngày nên nhiệt độ khó mà ấm lên được đúng không?”

Nguyễn Ngưng quay sang nhìn Trình Quý Khoan.

Trình Quý Khoan nhíu mày: “Xem ra nhiệt độ vẫn chưa tăng lên, trước đây mỗi lần mặt trời mọc đều sẽ ấm hơn.”

Nguyễn Ngưng thở dài nói: “Tôi cũng không biết tại sao lại thế này, chỉ cảm thấy có gì đó bất thường, trong lòng cứ thấy là lạ, luôn lo lắng hết mưa chưa phải là kết thúc.”

Sắc mặt Trình Quý Khoan trầm xuống, vẻ mặt trở nên nặng nề.

Nguyễn Ngưng không thể tiết lộ nhiều hơn: “Quý Lịch, lát nữa cậu xuống nhà 1701, bảo với bọn họ, nếu hôm nay nhiệt độ vẫn không ấm lên thì nên chú ý nhiều hơn, e rằng sẽ có chuyện gì đó xảy ra.”

Trình Quý Lịch gật đầu: “Được.”

Những gì cần nói cũng đã nói xong, Nguyễn Ngưng lập tức tạm biệt về nhà.

Chu Tố Lan tò mò nói: “Bọn họ sẽ nghe lời con sao?”

“Bọn họ nghe xong sẽ chắc nâng cao cảnh giác hơn, chứ sẽ không nghĩ đến chuyện tối nay nhiệt độ sẽ xuống thấp ở trên diện rộng.” Nguyễn Ngưng nói: “Cứ đợi đến tối đi.”

Chu Tố Lan gật đầu.

Tiếp theo, cả hai bắt đầu nghiên cứu cách trồng trọt.

Lúc tích trữ vật tư, Nguyễn Ngưng chỉ nghĩ Chu Tố Lan sẽ làm một vài việc vặt nên cô chỉ để dành một ít vật dụng làm vườn, không ngờ mẹ cô lại có một không gian trồng trọt rộng một mẫu, không biết với những vật dụng làm vườn này liệu cô có thể canh tác đất nông nghiệp không.

Lúc này hệ thống nói: “Ký chủ đừng lo, chúng ta cung cấp dịch vụ thông minh tự động, ký chủ chỉ cần cung cấp hạt giống, nước và phân bón, còn những việc khác không cần ký chủ phải bận tâm.”

Nguyễn Ngưng vui vẻ: “Không tệ, không tệ, vẫn là ngươi giỏi nhất.”

Hệ thống: “Mời ký chủ quy hoạch đất đai, tinh linh bé nhỏ sẽ hết lòng phục vụ ngài.”

Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lát rồi nói: “Mẹ, chúng ta trồng nửa mẫu khoai tây, hai sào bắp cải, còn lại là rau diếp, rau mùi, hoa cúc các loại, có được không?”

Chu Tố Lan: “Mẹ nghe theo con.”
 
Chương 146


Nguyễn Ngưng nói: “Trồng thêm một ít cây ăn quả ở xung quanh, dù sao loại không gian này cũng không phân khu vực rõ ràng nên chắc cây nào cũng trồng được.”

Nguyễn Ngưng để ý thức của mình chìm vào không gian, ở bên trong lựa chọn hạt giống cây ăn quả.

Trên thực tế, bình thường mọi cây ăn quả đều được trồng từ cây mầm, còn hạt giống thì khó sống hơn, nhưng nếu trồng trong không gian trồng trọt chắc chắn sẽ ổn hơn thôi, đúng không?

Nguyễn Ngưng nhìn trái nhìn phải một lúc, đột nhiên phát hiện một nơi bị bản thân bỏ quên.

Nếu đã có thể trồng trọt, vậy chăn nuôi thì sao?

Nguyễn Ngưng tò mò hỏi: “Hệ thống, nếu ta chia mảnh đất này thành năm phần, sau đó nuôi heo nuôi gà có được không?”

Hệ thống nói: “Không gian trồng trọt cho phép sinh vật trưởng thành, cho nên có thể.”

Hai mắt Nguyễn Ngưng sáng lên: “Thế thì phải nuôi thôi!”

Cô vội vàng nhìn sang Chu Tố Lan, hưng phấn nói: “Mẹ, con vừa mới nghĩ ra nếu không gian trồng trọt đã có thể trồng cây thì chắc chắn cũng có thể nuôi động vật, mẹ nói xem chúng ta có nên kiếm ít động vật về nuôi không.”

Chu Tố Lan càng hưng phấn hơn: “Đương nhiên là được, có thể nuôi là tốt nhất.”

“Nhưng ở chỗ của con không có động vật.” Nguyễn Ngưng đột nhiên thất vọng: “Đêm nay có một đợt rét đậm lớn kéo đến, chắc chắn sẽ có rất nhiều động vật bị chết cóng, sau đêm nay, không biết có thể tìm được gà hay vịt còn sống ở quanh đây không.”

Chu Tố Lan nhíu mày: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Nguyễn Ngưng nói: “Thôi quên đi, chúng ta trồng cây thôi.”

Nguyễn Thứ Phong nghe hai người thảo luận, lúc này mới nói: “Con gái, có phải con đang sợ ra ngoài có bệnh dịch, lo lắng cơ thể của cha mẹ không chịu nổi đúng không?”

Nguyễn Ngưng do dự một lúc mới gật đầu.

Nguyễn Thứ Phong nói: “Nếu chúng ta đã đến thế giới này thì phải thích ứng được cuộc sống ở nơi này, không thể dựa dẫm mãi vào sự che chở của con được, hơn nữa còn nhiều người sống sót như vậy, con còn có cả thuốc, cha cảm thấy cha và mẹ con không có yếu ớt đến vậy.”

Nguyễn Ngưng nhíu mày: “Hay là thôi đi, chỗ của con thịt gì cũng có, còn có thể làm mới mỗi ngày, không cần vì thứ không cần thiết mà mạo hiểm mạng sống.”

Nguyễn Thứ Phong và Chu Tố Lan liếc mắt nhìn nhau, sau đó Chu Tố Lan nói: “Cái đó không giống với động vật sống, chính con cũng đã nói đêm nay sẽ có một cơn rét ập tới làm cho rất nhiều động vật bị chết cóng, mẹ cảm thấy chúng ta vẫn nên cố gắng tìm thử một chút.”

Nguyễn Ngưng do dự: “Nhưng......”

Chu Tố Lan nói: “Không có nhưng gì hết, nếu ngay cả bước này chúng ta cũng không làm được thì trong tương lai liệu môi trường sống có còn tốt như bây giờ không? Khắp nơi đều là bệnh dịch, đều là vi khuẩn, mẹ với cha con cũng không thể sống trong môi trường chân không được?”

Nguyễn Ngưng cắn môi, rồi nói: “Được, để con ra ngoài tìm, hai người ở nhà thu xếp mọi chuyện.”

Chu Tố Lan lập tức nói: “Một mình con ra ngoài tìm thì mang về thế nào? Mẹ đi chung với con.”

Nguyễn Thứ Phong cũng nói: “Muốn ra ngoài thì cùng nhau đi ra ngoài.”

Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Cha, hôm nay nhiệm vụ của cha là phải lắp ráp bếp lò cho xong, nếu không tối nay chúng ta sẽ bị chết cóng, cha không thể ra ngoài.”

Chu Tố Lan cũng hùa theo: “Đúng, con gái chúng ta có súng, ra ngoài còn sợ cái gì!”

Nguyễn Thứ Phong vẫn lo lắng khi hai mẹ con ra ngoài: “Có cần gọi nhà kế bên đi cùng không, càng nhiều người càng có nhiều sức?”

Nguyễn Ngưng phản bác: “Con chưa từng để lộ chuyện mình có bàn tay vàng cho họ biết, tốt nhất là không nên lộ ra, cho nên không thể gọi bọn họ đi cùng được.”

Chu Tố Lan suy nghĩ một chút rồi nói: “Chuyện này chỉ có người trong nhà chúng ta biết, tuy mẹ thấy bọn họ rất tốt nhưng ai biết được chữ ngờ? Lòng người khó đoán.”

Nguyễn Thứ Phong chỉ có thể gật đầu: “Được rồi, vậy hai người nhớ chú ý an toàn.”

Nguyễn Ngưng dở khóc dở cười: “Cha, mẹ, con vẫn chưa biết phải kiếm động vật ở chỗ nào, có tìm ra hay không vẫn là một ẩn số.”
 
Chương 147


Chu Tố Lan há hốc mồm: “Đúng, lượng nước lớn như vậy, lấy đâu ra gà vịt?”

Nguyễn Ngưng dự định sẽ lên núi, dù sao cô cũng đã kiếm được bò và dê trong trang trại chăn nuôi.

Cô lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm những nơi như trang trại chăn nuôi, trang trại lợn, trang trại gà linh tinh các thứ, để xem có trang trại trăn nuôi nào ở trên núi không.

Đột nhiên, cô tìm thấy một ngôi làng trên núi!

Thôn trang trên núi thường sẽ không chăn nuôi theo quy mô lớn, nhưng chắc chắn sẽ nuôi ít gà ít vịt, nhưng trong tình huống hiện tại nhất định các thôn làng này sẽ càng đề phòng nghiêm ngặt hơn, đặc biệt là với những người đến từ bên ngoài như cô.

Hơn nữa thôn trang này còn ở rất xa, cách chỗ cô cả một thành phố.

Hoặc cô có thể đi vòng quanh thành phố, đến nơi không có người rồi sử dụng thuyền xung kích để di chuyển.

Có nên thử một lần không?

Cầu phú quý trong nguy hiểm, rất khó để đánh bại nhân vật nam chính Sở Định Phong, không chỉ phải giảm vận may của hắn mà còn phải tăng vận may của chính mình, như thế cô mới có thể đối đầu trực diện với hắn.

Cược!

Nguyễn Ngưng cất điện thoại, kiên định nhìn Chu Tố Lan: “Mẹ, con biết chúng ta nên đi đâu rồi, chúng ta lập tức xuất phát.”

Chu Tố Lan gật đầu: “Được.”

Hai người mặc quần áo giữ ấm, lại mặc thêm một bộ đồ chống nước ở bên ngoài.

May mắn thay thời tiết hôm nay không tệ, không bị mưa ướt.

Không làm phiền nhà kế bên, hai mẹ con vội vàng đi ra ngoài, trước tiên bọn họ dùng thuyền cao su để đi đến chỗ không người, sau đó lại đổi sang thuyền xung kích.

May là trên đường đi quanh thành phố vẫn có thể nhìn thấy những tòa nhà cao tầng, nếu không có lẽ hai người đã bị lạc đường.

Phải mất khoảng một giờ bọn họ mới đến được dưới chân núi của thôn làng kia.

Chỗ này cũng bị ngập, nhưng nhờ vào địa thế cao nên sẽ thấy nước tương đối nông, thấy xung quanh không có ai, Nguyễn Ngưng cho thuyền xung kích vào trong không gian, sau đó lấy hai cái ba lô ra, đưa cho Chu Tố Lan một cái.

Lần đầu tiên Chu Tố Lan đi ra ngoài, ngoại trừ hơi hồi hộp và sợ hãi thì bà ấy còn rất hưng phấn: “Mẹ có cần cầm dao không?”

Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lát, sau đó lấy năm con dao có chiều dài khác nhau ở trong không gian ra: “Mẹ cất chúng vào trong không gian, đừng tùy tiện đụng vào chúng, lúc lấy ra phải cẩn thận một chút, tốt nhất là giả bộ như lấy ở trong ba lô ra.”

Chu Tố Lan căng thẳng gật đầu.

Hai người cùng nhau lên núi, chẳng mấy chốc bọn họ đã nhìn thấy một đội dân quân tuần tra do làng tổ chức.

Tất cả đều được trang bị vũ khí như cuốc, rìu, dao.

Thấy hai mẹ con Nguyễn Ngưng, đội dân quân lập tức cảnh giác: “Mấy người là ai, đến đây làm gì?”

Nguyễn Ngưng vội vàng giơ hai tay lên, ra hiệu bản thân không có ác ý: “Chúng tôi đến từ thành phố, muốn tới đây tìm thức ăn.”

Người nọ nói: “Mấy người có bị bệnh không?”

Nguyễn Ngưng nói: “Không có, không có, tôi và mẹ tôi rất khỏe. Chú à, chúng tôi có thể mua một ít thức ăn ở chỗ mọi người không?”

Người nọ nói với mấy người ở bên cạnh: “Mau gọi trưởng thôn tới đây.”

Sau đó ngẩng đầu nói với Nguyễn Ngưng: “Hai người đứng đây đợi một lát, không được bước lại gần chúng tôi, hơn nữa ở chỗ chúng tôi không có đồ ăn, không phải chính phủ đã phát đồ ăn tiếp tế cho mấy người trong thành phố các cô rồi sao?”

Nguyễn Ngưng nói: “Không đủ ăn, cho nên chúng tôi mới tự nghĩ cách đi tìm.”

“Tôi biết chỗ mọi người nuôi rất nhiều gà, trứng gà cũng nhiều, trước đây chính phủ đã đến thu mua rồi phải không?”

“Bọn họ cho các chú bao nhiêu vật tư?”

Dân quân không trả lời.

Khoảng hơn mười phút sau, người thanh niên vừa bỏ chạy vội vã chạy tới cùng một người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi, Nguyễn Ngưng biết người này là trưởng thôn.

Thấy có người ngoài, thôn trưởng bỗng tức giận nói: “Mấy người thành phố các người chạy đến chỗ chúng tôi để làm gì, chúng tôi không có đồ ăn! Hoa màu chết hết rồi!”

Nguyễn Ngưng đoán trước đây đã có người tới nên cô vội vàng nói: “Tôi đến để đổi đồ ăn.”
 
Chương 148


Nghe thấy chữ đổi, vẻ mặt của thôn trưởng mới bình thường trở lại, nhưng vẫn không cho là đúng: “Hai người dùng cái gì để đổi, chính phủ đã phái người tới chỗ chúng tôi, bảo chúng tôi phải cẩn thận với người ngoài như mấy người.”

Nguyễn Ngưng nói: “Chỉ bằng hai người phụ nữ chúng tôi mà có thể cướp sạch thôn mấy người sao?”

Nói xong, cô bỏ ba lô trên lưng xuống: “Hơn nữa, không phải là tôi tự tìm đến đây, ông chủ của chúng tôi phái chúng tôi tới, tôi sẽ lập tức thể hiện thành ý của ông chủ.”

Nguyễn Ngưng giả bộ lấy năm bịch muối nặng nửa ký, năm bịch đường và một hộp thuốc chống viêm ở trong ba lô ra.

Vừa nhìn thấy thuốc, hai mắt trưởng thôn lập tức phát sáng: “Cô có thuốc?”

Nguyễn Ngưng nói: “Đúng, chắc mấy người cũng cần muối với đường, đã ba tháng rồi, mấy người cũng không mua được mấy thứ này, không có muối thì làm sao sống được?”

Trưởng thôn bắt đầu do dự.

Nguyễn Ngưng lại nói: “Chúng tôi không cần gì nhiều, chỉ cần một cặp gà trống, một cặp gà mái, dù sao chỉ cần còn sống là được, tốt nhất là có thể ghép thành một cặp.”

Trưởng thôn còn chưa trả lời, một dân quân đã vui vẻ nói: “Trứng đã có trống được không, nhà tôi có sẵn.”

Nguyễn Ngưng chớp mắt: “Cũng được.”

“Tôi biết bây giờ cái gì cũng quý, mấy người có thể ra giá, tôi tuyệt đối sẽ không chặt chém mọi người, dù sao đây cũng là địa bàn của mấy người.”

Thấy mọi người nóng lòng muốn trao đổi, thôn trưởng cũng do dự nói: “Không phải là không thể đổi, nhưng cách đây không lâu chính phủ đã thu mua rất nhiều gà trống và gà mái còn sống, chỗ chúng tôi cũng không còn nhiều nên muốn giữ lại để đẻ trứng.”

Nguyễn Ngưng nói: “Thế này đi, tôi dùng hai ký rưỡi đường, năm ký muối và một hộp thuốc hạ sốt để đổi lấy một con gà hoặc một con vịt.”

“Nếu mấy người không đủ thức ăn, tôi cũng có thể dùng bánh quy nén để đổi.”

Trưởng thôn cố gắng kìm nén sự vui mừng trong bụng, quan sát hai người bọn họ: “Hai người các cô chỉ có hai cái ba lô, làm sao đựng được nhiều đồ như vậy?”

Nguyễn Ngưng: “Chúng tôi tới đây bằng thuyền cao su, thuyền được giấu dưới chân núi, chỉ cần mấy người đồng ý chúng tôi sẽ lập tức xuống lấy đồ lên.”

Trưởng thôn nháy mắt với một người trong đội dân quân, người nọ vội vàng chạy về thôn.

Khoảng mười phút sau, cậu ta mang một cặp gà con đến.

Đúng, là một cặp gà con.

Bình thường vào mùa này gà con vẫn chưa nở nên Nguyễn Ngưng có ngạc nhiên: “Nhỏ như vậy?”

Trưởng thôn nói: “Cách đây không lâu chính phủ có phái người tới nói là muốn thu mua những thứ này, bảo chúng tôi nhanh chóng ấp nở chúng.”

Nguyễn Ngưng à một tiếng, lấy mười bịch đường, hai mươi bịch muối và hai hộp thuốc chống viêm ở trong ba lô của mình và Chu Tố Lan ra.

Trưởng thôn nói: “Không phải cô bảo có bánh quy nén sao, nửa ký đường có thể đổi được bao nhiêu bánh quy nén.”

Nguyễn Ngưng nhíu mày: “Hai ký rưỡi bánh quy nén, nhưng có một ít là do ông chủ chúng tôi dự trữ, không phải quân lương do bên trên tiếp tế, hạn sử dụng không lâu giống vậy.”

Trưởng thôn vui vẻ, nói cách khác hai ký rưỡi muối có thể đổi được mười hai ký rưỡi bánh quy nén, còn có cả thuốc nữa, thế này vẫn tốt hơn nhiều so với giá thu mua của chính phủ!

“Vậy chúng tôi đổi sang bánh quy nén nhé!” Ông ta vội vàng nói.

Dân quân kia khẩn trương nói: “Chú Lý, lâu lắm rồi con trai nhà tôi chưa được ăn đường, đường có thể bổ sung dinh dưỡng.”

Trưởng thôn nói: “Bổ sung dinh dưỡng cái gì? Bây giờ no bụng vẫn quan trọng hơn.”

Người nọ nói: “Không phải trời đã nắng lên rồi sao, nắng như thế nhiều nhất là hai tháng nước sẽ rút hết.”

Trưởng thôn tức giận: “Đến lúc đó còn lương thực để ăn không? Ít nhất sang tới hè năm sau chúng ta mới có thể bắt đầu trồng lương thực lại, hơn nữa còn phải đợi đất hồi phục lại thì mới trồng trọt được, nếu không năm sau cũng chưa chắc có lương thực mới! Đồ ngu!”

Người nọ im lặng.

Nguyễn Ngưng vội vàng ngắt lời bọn họ: “Vậy mấy người cầm muối và thuốc trước, đưa cho tôi một con gà con, tôi sẽ lập tức xuống núi mang đồ lên đổi con gà còn lại.”
 
Chương 149


Trưởng thôn do dự một chút: “Được, tôi ở đây đợi hai người.”

Nguyễn Ngưng không quên nói với ông ta: “Nếu có vịt, lợn, hay dê các loại, chúng tôi cũng sẽ lấy.”

Trao đổi vật tư xong, hai người Nguyễn Ngưng và Chu Tố Lan vội vàng chạy xuống núi, cô hỏi hệ thống: “Có ai đi theo chúng ta không?”

Hệ thống nói: “Không có, xem ra cái thôn này đều là người hiền lành.”

Nguyễn Ngưng thở phào nhẹ nhõm, bảo Chu Tố Lan cất gà con đi, sau đó lấy một chiếc thuyền cao su ở trong không gian ra, chất phần lớn vật tư vào bên trong.

Hai người ở chỗ này đợi khoảng nửa tiếng mới mang thuyền cao su lên núi.

May mắn là mấy ngày nay trời mưa to, đất ven đường xi măng lầy lội, nếu không thuyền cao su sẽ bị mòn và không thể kéo được.

Chẳng mấy chốc hai người đã quay lại nơi gặp được dân quân.

Quả nhiên bọn họ vẫn đang chờ ở đây, còn có một người đàn ông mang theo một cặp vịt tới.

Lần này là vịt đã trưởng thành.

Hai mắt Nguyễn Ngưng sáng lên, trước tiên dùng hai mươi lăm ký bánh quy nén để đổi lấy gà con.

Trưởng thôn nói: “Đây đều là vịt đã trưởng thành, hai người có thể tăng giá không?”

Nguyễn Ngưng mím môi: “Không được, hồi nãy chúng ta đã thỏa thuận xong hết rồi, cho dù mấy người có đưa gà con ra chúng tôi cũng sẽ không tăng giá.”

Trưởng thôn lập tức lên giọng: “Chúng tôi không đổi nữa, vịt còn có thể đẻ trứng, đẻ con, so với bánh quy nén vẫn tốt hơn nhiều.”

Nguyễn Ngưng bình tĩnh nói: “Vậy chúng tôi sẽ tìm chỗ khác để mua, tôi có thể tìm thêm vài nơi nữa, không sao cả.”

Chu Tố Lan sốt ruột, nếu hôm nay bọn họ không mua được vịt, chắc chắn lúc mang về nó sẽ bị chết cóng, không thể đẻ trứng cũng không thể sinh con, người đàn ông này đúng là xúi quẩy.

Có lẽ trưởng thôn thật sự không muốn đổi, nhưng người mang vịt tới lại gấp đến mức suýt lau nước mắt: “Chú Lý, tôi muốn đổi, nhà chúng tôi thật sự không có muối, vợ của tôi cũng cần thuốc, nói không chừng cô ấy có thể qua được cửa ải này.”

Nguyễn Ngưng hỏi: “Cô ấy bị sốt hả?”

Người nọ liếc Nguyễn Ngưng một cái, im lặng ngầm thừa nhận.

Nguyễn Ngưng suy nghĩ một chút: “Tôi có thể cho anh thêm hai hộp thuốc hạ sốt, nhiều hơn thì không được.”

Người nọ hết sức vui mừng: “Đổi, đổi, đổi ngay lập tức!”

Đặt hai con vịt lên thuyền, Nguyễn Ngưng hỏi: “Anh muốn cái gì?”

“Tôi cần một ký đường, mười ký muối, hai hộp thuốc chống viêm và hai mươi ký bánh quy nén.”

Nguyễn Ngưng đưa vật tư cho anh ta, rồi đưa thêm hai hộp thuốc hạ sốt: “Đây là hàng tốt, người cần thì nhất định phải dùng.”

Người nọ vui vẻ ra mặt: “Đương nhiên phải đưa cho vợ tôi rồi, tôi nghe nói dù là trong thành phố cũng không thể tìm được thuốc hạ sốt, cảm ơn cô nhiều lắm.”

Nguyễn Ngưng mỉm cười với anh ta: “Chúng ta giao dịch công bằng, không cần cảm ơn tôi.”

Người nọ nhanh chóng chạy đi mất.

Nguyễn Ngưng nhìn đoàn dân quân kia: “Không ai muốn đổi gì sao? Vậy chúng tôi đi đây.”

“Khoan đã.” Trưởng thôn cắn răng: “Heo thì đổi thế nào?”

Lần này Nguyễn Ngưng thông minh hơn: “Phải xem nó nặng bao nhiêu, có thể cho giống hay không, nếu là một cặp thì tôi bằng lòng cho nhiều hơn một chút.”

Sau khi mọi người quay về bàn bạc một lúc lâu, cuối cùng trưởng thôn nói: “Chúng tôi có thể đưa cho cô một cặp heo đực và heo cái, đều là những con heo con nặng khoảng hai mươi ký, còn chưa bị thiến, ban đầu chúng tôi định giữ chúng lại để làm giống.”

Nguyễn Ngưng vui vẻ nói: “Vậy mấy người muốn thế nào, dù là cái gì tôi cũng sẽ cố gắng đồng ý với mấy người.”

“Thuốc!” Trưởng thôn lập tức nói: “Chúng tôi muốn thuốc.”

Nguyễn Ngưng có hơi do dự: “Mấy người muốn thuốc gì, tôi nói trước, chỗ tôi không còn nhiều thuốc hạ sốt lắm.”

Chủ yếu là qua vài ngày nữa virus sẽ bị chết cóng, tạm thời thuốc hạ sốt sẽ không có tác dụng, nếu thay thế toàn bộ bằng thuốc hạ sốt thì người dân trong thôn này sẽ khốn đốn.

Nguyễn Ngưng vô cùng xấu hổ khi hời lớn như vậy, vì cha của cô cũng xuất thân từ nông thôn mà ra.
 
Chương 150


Trưởng thôn lộ ra vẻ mặt thất vọng: “Không sao, không sao, vậy có thể đổi cái gì?”

Nguyễn Ngưng nói: “Thật ra đổi thức ăn vẫn thực tế hơn, tuy bây giờ ông thấy đường không có ích, nhưng lúc sốt cao, nó có thể giúp cơ thể nhanh chóng phục hồi thể lực.”

“Nếu ông nghĩ không ra thì nghĩ về mấy thập niên trước đi, có phải lúc đó đường là một thứ tốt không?”

Hai mắt trưởng thôn sáng lên: “Vậy chúng tôi đổi đường.”

Nguyễn Ngưng nói: “Mấy người có nuôi dê không?”

Trưởng thôn nói: “Không, nhưng chúng tôi có nuôi bò, chỉ là chỉ nuôi mỗi một con nên không muốn bán.”

Nguyễn Ngưng cũng không muốn miễn cưỡng bọn họ: “Ngỗng thì sao?”

Trưởng thôn: “Có ngỗng, còn có một nhà nuôi hai con thỏ, nhưng chúng sắp chết rồi.”

Hai mắt Nguyễn Ngưng sáng lên: “Ngỗng giá ngang bằng gà vịt, thỏ rẻ hơn một chút.”

“Còn về hai con heo này của mấy người, giá sẽ cao hơn một tí.”

“Thế này đi, tôi lấy toàn bộ chỗ vật tư này để đổi tất cả ngỗng và thỏ của mấy người, còn lại khoảng ba mươi lăm ký đường, năm mươi ký muối, tám hộp thuốc chống viêm và một hộp thuốc hạ sốt.”

Trưởng thôn do dự: “Chuyện này...”

Nguyễn Ngưng nói: “Đường và muối đều là những thứ tốt, tương lai sẽ rất quý, nếu không vì ông chủ chúng tôi muốn mua động vật sống để làm giống thì ông ấy đã không lấy chúng ra nhanh như vậy.”

Trưởng thôn cắn răng: “Thêm hai mươi lăm ký bánh quy nén nữa.”

Nguyễn Ngưng giả vờ vén tấm bạt che mưa trùm trên thuyền cao su lên nhìn: “Không còn nhiều bánh quy nén như vậy, chỉ còn khoảng mười ký, nhưng tôi còn bốn thùng mì ăn liền và bốn mươi túi nguyên liệu nấu lẩu bò.”

Hai mắt trưởng thôn như phát sáng: “Được.”

Nguyễn Ngưng thả vải che mưa xuống, đứng dậy, nói với trưởng thôn: “Tôi thấy mấy người tổ chức cho dân làng tuần tra quanh thôn, buổi tối cũng phải đi tuần tra hả?”

Trưởng thôn tự hào: “Dĩ nhiên! Chúng tôi là người đầu tiên tổ chức đội tuần tra, lúc người của chính phủ tới, chính bọn họ cũng bảo chúng tôi làm rất tốt.”

Nguyễn Ngưng nhắc nhở: “Bây giờ trời lạnh, buổi tối đi tuần tra nên mặc nhiều một chút, dù có chuyện gì cũng phải nhanh chóng báo cho toàn bộ thôn dân biết.”

Trưởng thôn không hiểu tại sao cô lại nói như vậy nhưng vẫn gật đầu nói: “Buổi tối đúng là nên mặc nhiều một chút, tránh để bị lạnh rồi lại sinh bệnh.”

Hai bên trao đổi vật tư xong, Nguyễn Ngưng và Chu Tố Lan, mỗi người ôm một con heo xuống núi.

Đợi đến khi không còn nhìn thấy đoàn người ở đối diện, Nguyễn Ngưng mới hỏi hệ thống: “Có ai theo dõi bọn ta không?”

Hệ thống nói: “Không có, bọn họ vui vẻ mang theo vật tư quay lại thôn rồi.”

Cuối cùng Nguyễn Ngưng cũng thả lỏng, để Chu Tố Lan cất động vật vào trong không gian trồng trọt.

Dựa theo giá cả trước khi tận thế, cuộc trao đổi này Nguyễn Ngưng đã lời hơn một ít hoặc chí ít không bị lỗ, trong đó bánh quy nén là đắt nhất.

Dựa theo vật giá sau tận thế, đường và muối có thể sánh ngang với thịt heo, không được ăn thịt cùng lắm cũng chỉ làm người ta cảm thấy khó chịu, nhưng không có muối sẽ không thể nào sống nổi.

Chỉ là bây giờ mỗi ngày cô có thể làm mới được ba ký muối, ba ký đường đỏ, ngay cả thuốc chống viêm và thuốc hạ sốt cũng sẽ được làm mới.

Dù cho tốn nhiều bánh quy nén hơn một chút thì nhìn chung vẫn là đôi bên cùng có lợi.

Sau khi về đến nhà, Nguyễn Thứ Phong vội vàng mở cửa cho hai người: “Sao rồi?”

Nguyễn Ngưng và Chu Tố Lan dùng cồn để khử khuẩn, sau đó Nguyễn Ngưng mới nói: “Đổi được hai con gà mái, hai con gà trống, hai con heo con và hai con thỏ đực.”

“Sao đều là thỏ đực vậy?” Nguyễn Thứ Phong khó hiểu.

Nguyễn Ngưng nói: “Nhà đó nuôi thỏ để cho con của họ chơi, bây giờ với cái tình hình nửa sống nửa chết này, may là nó sống ở nông thôn nên mới có cỏ ăn, nếu sống ở thành phố chắc đã bị làm thịt từ lâu rồi.”

Nguyễn Thứ Phong ồ một tiếng.

Nguyễn Ngưng và Chu Tố Lan thay phiên nhau nấu nước nóng để tắm, rồi đổi sang một bộ quần áo thoải mái hơn.

Nguyễn Thứ Phong đã cải tạo mạch điện xong, ông ấy nói: “Chỉ là cái bếp lò này có hơi phiền phức, nó có ống xả khói, cha nghĩ tốt nhất nên kéo dài nó qua cửa sổ.”
 
Chương 151


“Chỉ là với thời tiết lạnh thế này, nếu ban đêm để cửa sổ mở, không biết hiệu quả thế nào.”

Nguyễn Ngưng suy nghĩ một chút: “Nếu chúng ta đã nhóm lửa trong nhà thì không thể đóng toàn bộ cửa sổ lại đúng không? Chúng ta có thể dùng chăn bông để bịt những khe hở dưới ống thông gió, điều này không chỉ ngăn được gió lạnh mà còn bảo đảm chúng ta không bị nhiễm độc chết.”

Nguyễn Thứ Phong nói: “Được.”

Nguyễn Ngưng lấy hơn mười cái chăn bông ở trong không gian ra, mấy cái chăn có chất lượng kém đều được dùng làm rèm cửa.

Cả nhà bọn họ bận rộn một ngày, cuối cùng cũng chuẩn bị xong hết mọi thứ.

Nguyễn Thứ Phong thả mấy khúc củi vào trong bếp lò, muốn thử hiệu quả của nó.

Chẳng mấy chốc lửa đã bốc lên.

Nguyễn Thứ Phong vui vẻ ra mặt, giống như quay trở lại lúc còn nhỏ nghịch lửa ở quê, ông nhanh chóng cho thêm củi vào bếp: “Lửa này lớn quá, chỉ mất khoảng hai mươi phút là có thể đun sôi nước.”

Chu Tố Lan càng mừng hơn: “Bên trên còn có thể nấu cơm.”

“Tôi thấy hết rồi, con bé này đã ở đây được ba tháng nhưng mấy nồi lẩu bò, lẩu vịt ở trong không gian đều nguội ngắt, không biết lấy chúng ra hâm nóng rồi bảo quản, lúc nào muốn lại lấy ra ăn.”

Nguyễn Ngưng cười hì hì: “Chuyện này không phải do con ngốc sao, vẫn là mẹ thông minh nhất.”

Chu Tố Lan tức giận: “Con không ngốc, chỉ là con lười thôi!”

Nguyễn Ngưng nghĩ thầm không phải do cô lười mà chẳng qua trong thời kỳ cực lạnh, cô sẽ phải nhóm lửa liên tục, mắc gì phải lãng phí năng lượng trước?

Có thể tiết kiệm được chút nào hay chút đó, dĩ nhiên bây giờ đã đến lúc hâm nóng.

Bếp lò cháy khoảng nửa tiếng, Chu Tố Lan không nhịn được cởi áo khoác ra: “Hiệu quả không tệ, giống như trước đây cả nhà chúng ta cùng ngồi quây quần sưởi ấm bên bếp lửa.”

“Tôi cảm thấy chúng ta không cần dùng đến thảm điện, dùng cái này là được rồi.”

Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Bây giờ vẫn còn ấm đợi nhiệt độ giảm xuống, cái này cũng chỉ có thể bảo đảm trong nhà không quá lạnh.”

Chu Tố Lan thở dài: “Được rồi.”

Nguyễn Ngưng nắm lấy cánh tay Chu Tố Lan, làm nũng với bà ấy: “Mẹ, con có anh đào, sầu riêng, nho, lê mùa thu và kem, mẹ có muốn ăn không?”

Chu Tố Lan bị cô chọc cười: “Ăn, ăn, ăn, nhanh lấy ra.”

Nguyễn Ngưng lấy bảy tám loại trái cây ở trong không gian ra, sau đó bày thêm coca, nước dừa, hạt dưa, thịt khô, mứt và khoai tây chiên.

Nghĩ một lúc, cô lại lấy ra các loại rau ngâm và ba lon đào vàng đóng hộp.

Chu Tố Lan vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ: “Con là túi thần kỳ mới đúng.”

Nguyễn Ngưng đưa cho bà ấy một đĩa nho: “Mẹ, mẹ ăn thử đi, cái này ngọt lắm.”

Sau đó cô lại lấy một hũ kem ra: “Vừa sưởi ấm, vừa ăn kem Magnum, thích quá đi.”

Chu Tố Lan vội vàng nói: “Con gái con đứa nhớ ăn ít đồ lạnh thôi, có biết không.”

Nguyễn Ngưng cười với bà ấy: “Lần sau, nhất định là lần sau.”

Bởi vì luồng không khí lạnh sẽ ập tới lúc hai giờ sáng nên chắc chắn tối nay sẽ ngủ không ngon, Nguyễn Ngưng bàn bạc với cha mẹ một chút, cuối cùng cả ba người quyết định sẽ đi ngủ sớm.

Chu Tố Lan vẫn ngủ chung với con gái như trước.

Một giờ rưỡi, điện thoại rung lên.

Nguyễn Ngưng lập tức tỉnh lại, cô bấm tắt chuông báo thức rồi gọi Chu Tố Lan còn đang ngủ say ở bên cạnh dậy.

Ba người mặc quần áo giữ ấm và quần áo chống rét mua với giá cao rồi đi vào phòng khách nhóm lửa, Nguyễn Ngưng lấy nhiệt kế cồn từ trong không gian ra treo lên tường.

Nhiệt kế thông thường có thể đo tới âm bốn mươi độ, còn nhiệt kế cồn này nghe nói có thể đo được âm một trăm độ, không biết có phải là lừa phỉnh người tiêu dùng không.

Hai giờ sáng, mọi thứ đến một cách lặng lẽ.

Cửa sổ và cửa chính đã bị chăn dày và rèm cản sáng hai lớp che lại, bây giờ dù trong nhà có bật đèn thì bên ngoài cũng không thể nhìn thấy,

Nguyễn Ngưng đi đến đứng đối diện với nhiệt kế cồn, nhìn nó đang ở mức trên hai mươi độ rồi đột nhiên giảm thẳng xuống một đường.
 
Chương 152


Nếu được biểu diễn bằng một đường thẳng thì đó sẽ là một đường thẳng rơi xuống vách núi.

Âm hai mươi độ.

Âm ba mươi độ.

Âm bốn mươi độ.

Chỉ trong vài giây nó đã giảm xuống con số này.

“Thật là biến thái.” Nguyễn Ngưng líu lưỡi nói không nên lời, cô quay đầu lại nhìn cha mẹ, phát hiện bọn họ đang dựa sát vào sưởi ấm cho nhau.

Nguyễn Thứ Phong sợ run cả người: “Lạnh thế này mà nếu ngủ say chắc chắn sẽ chết cóng.”

Nguyễn Ngưng im lặng hai giây, nhanh chóng mặc áo khoác dày vào: “Cha mẹ, hai người mở bếp sưởi lên đi.”

Chu Tố Lan vừa ừ một tiếng, Nguyễn Ngưng đã lao ra khỏi nhà.

Trong hành lang còn lạnh hơn.

Cho dù đã mặc rất nhiều quần áo nhưng Nguyễn Ngưng vẫn run rẩy, cảm giác như hơi thở của mình sắp bị đóng băng.

Cô chạy vội sang nhà kế bên, bởi vì không dám để tay trực tiếp chạm vào tay cầm kim loại nên cô chỉ có thể thụt tay vào trong tay áo rồi mới gõ cửa.

“Trình Quý Lịch, Trình Quý Khoan.”

“Trình Quý Lịch! Mau dậy đi!”

Là khoảng mười giây, bên trong truyền đến giọng nói của Trình Quý Khoan: “Tôi dậy rồi!”

Nguyễn Ngưng nói lớn: “Anh mau gọi Trình Quý Lịch dậy đi, mặc thêm quần áo, uống nước nóng, tôi xuống lầu.”

Trình Quý Khoan vội vàng trả lời: “Cô nhớ chú ý an toàn.”

Nguyễn Ngưng lấy một đôi găng tay ấm áp ở trong không gian ra, đeo vào, sau đó vội vàng đi mở ổ khóa, nhưng không biết có phải do lạnh quá hay không mà ổ khóa không mở được.

Nguyễn Ngưng sốt ruột, dùng sức đá mạnh vào cửa: “Mọi người, dậy đi!”

“Có người không!”

Vừa hét, cô vừa nắm chặt ổ khóa.

Không biết đã qua bao lâu, dù sao chính Nguyễn Ngưng cũng không biết, cuối cùng cô cũng mở được ổ khóa, vội vàng chạy xuống lầu.

Cũng may ban đêm Vưu Đại Phúc ngủ không quá sâu, trước khi Nguyễn Ngưng xuống tới đã tỉnh lại.

Nhà cửa bừa bộn, hai đứa trẻ sợ hãi đến mức bật khóc.

Tiếng khóc chói tai đến nỗi không chỉ đánh thức toàn bộ tòa nhà mà ngay cả tòa nhà bên cạnh cũng thế.

Nguyễn Ngưng đi lên lầu, Chu Tố Lan đã đun xong nước gừng đường nâu: “Mau uống một bát đi, mẹ đi đưa cho nhà kế bên hai bát.”

Nguyễn Ngưng dạ một tiếng, ngồi trước bếp lò uống nước ấm.

Không biết có phải do ngoài trời quá lạnh hay không mà khi uống ngụm đầu tiên cô không hề cảm thấy nước ấm chút nào giống hệt như đang uống nước lạnh.

Đến khi uống tới ngụm thứ năm, cô mới có cảm giác khoang miệng của mình dần ấm lên.

Nguyễn Ngưng lại nhìn sang nhiệt kế cồn, phát hiện nhiệt độ đã tăng lên trở lại, tới âm ba mươi chín độ.

Nhìn bếp lò ở trong nhà, Nguyễn Ngưng thở phào nhẹ nhõm.

Chu Tố Lan từ nhà bên cạnh quay về, cau mày nói: “Cái con nhóc này, còn chưa dán miếng dán giữ nhiệt mà đã chạy ra ngoài.”

Nguyễn Ngưng đặt bát canh lên bếp, ôm Chu Tố Lan nói: “Tự dưng con quên mất, đáng lẽ phải dán trước mới đúng.”

Chu Tố Lan lắc đầu, hai mẹ con dựa sát vào nhau sưởi ấm bên bếp lửa.

Một lát sau, Nguyễn Ngưng lấy nhiệt kế cồn ra để vào hướng Đông của căn nhà phát hiện nhiệt độ vẫn là âm bốn mươi tám độ.

Chỗ này không thích hợp để ngủ, Nguyễn Ngưng lại suy nghĩ một chút, cất chiếc giường ở trong phòng vào trong không gian, sau đó cất luôn sô pha và bàn trà ở ngoài phòng khách rồi đặt giường trong phòng khách.

Chu Tố Lan khó hiểu hỏi: “Tối nay ngủ ở đây hả?”

Nguyễn Ngưng: “Dạ, sáng mai ngủ dậy con sẽ cất chúng vào phòng, đem sofa ra ngoài, rất tiện.”

Chu Tố Lan nhìn xung quanh, thấy biện pháp này không tệ: “Mẹ đi mở thảm điện.”

Một đêm không nói chuyện.

Sáng hôm sau, Nguyễn Ngưng mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy Nguyễn Thứ Phong đang thêm củi vào trong bếp lò.

Cô nhìn về phía bức tường, thấy nhiệt kế cồn đã tăng lên một chút, đạt tới âm ba mươi hai độ.

Xem ra cái bếp lò rất mạnh, nó có thể làm tăng nhiệt độ phòng giống như giường đất.

Thừa dịp tinh thần còn đang hăng hái, Nguyễn Ngưng ra khỏi chăn ấm, nhanh chóng mặc quần áo chống rét, quần chống đông và đi giày giữ ấm vào.

Bộ quần áo này khá ấm áp, không phải loại bị người bán tâng bốc chất lượng của sản phẩm, chẳng trách thường được các đội thám hiểm khoa học ở vùng địa cực sử dụng.
 
Chương 153


Lúc này, hệ thống đột nhiên nói: “Ký chủ, tối qua bên chỗ Sở Định Phong xảy ra chuyện, quân số đã giảm bớt hai người.”

Nguyễn Ngưng còn chưa kịp hỏi đã xảy ra chuyện gì, thấy Chu Tố Lan từ ngoài ban công đi vào, cô khó hiểu hỏi: “Mẹ, mới sáng sớm mẹ ra ban công làm gì thế?”

Chu Tố Lan thở dài: “Con cũng ra xem đi.”

Từ trên tầng mười tám nhìn xuống, con người trở nên nhỏ bé hơn rất nhiều.

Chỉ trong một đêm, nước dâng tới tầng sáu ngày hôm qua đã biến thành băng, toàn bộ thành phố bị bao phủ bởi một lớp băng dày.

Nguyễn Ngưng kéo màn cửa và chăn mềm lên, thứ đầu tiên cô nhìn thấy chính là biển băng vô tận.

Chẳng mấy chốc, cô nhìn thấy rất nhiều người trên băng, có lẽ không nhiều, họ nằm trên băng lạnh, quần áo mỏng manh, tay chân cứng đơ, chết không nhắm mắt.

Người thân của bọn họ thì kéo thi thể ra bên ngoài, có người quỳ, có người lại ngồi bên cạnh, cứ thế ở yên bất động nơi đó.

Nếu ai đó có thể ghi lại cảnh tượng này thì có lẽ đó sẽ là cảnh địa ngục ngổn ngang xác chết.

Nguyễn Ngưng rũ mắt, cụp mắt xuống, quay lại phòng khách, thấy cha mẹ cô đang im lặng ngồi trước bếp lò.

Thảo nào lúc cô mới rời giường Nguyễn Thứ Phong lại không có phản ứng gì, có lẽ vì thấy cảnh tượng thảm khốc bên ngoài nên ông ấy cũng không có tâm trạng nói chuyện với cô.

Nguyễn Ngưng im lặng đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó dọn trống không gian tủ lạnh, cầm một cái nồi quay lại đặt lên trên bếp lò.

Cô hỏi khẽ: “Cha, mẹ, sáng nay ăn gì?”

Hai mắt Chu Tố Lan ửng đỏ: “Con muốn ăn gì, mẹ ăn không vô.”

Nguyễn Thứ Phong cũng không nói lời nào.

Nguyễn Ngưng suy nghĩ một chút, nhấc nồi ra, bắc ấm nước lên đun nước rồi ném mấy củ khoai lang vào lò nướng nhỏ bên cạnh.

Chu Tố Lan nhịn không được hỏi: “Lần trước mưa lớn cũng có nhiều người chết như vậy sao?”

Nguyễn Ngưng không trả lời thẳng: “Mưa to có thể chạy lên lầu, nhưng trời lạnh quá thì không có chỗ trốn.”

Chu Tố Lan không hiểu nổi: “Rốt cuộc đây là cái chỗ quái quỷ gì vậy, chúng ta thật sự có thể sống sót sao?”

Nguyễn Ngưng an ủi nói: “Ít nhất bây giờ chúng ta vẫn còn sống.”

Nguyễn Thứ Phong nhìn vợ đang tuyệt vọng và cô con gái đang giả vờ mạnh mẽ, đột nhiên lên tiếng: “Đúng vậy! Ít nhất hiện tại chúng ta vẫn còn sống, chúng ta vẫn may mắn hơn nhiều người khác nên phải càng cố gắng hơn.”

“Lúc mới từ nông thôn lên thành phố, tôi còn thua xa những người xung quanh, nhưng chẳng phải bây giờ đã…”

Chu Tố Lan cắt ngang những lời ông: “Ông đừng lải nha lải nhải chuyện này nữa, nghĩ cách để sống mới là đúng nhất.”

Nguyễn Thứ Phong yếu ớt nói: “Chắc chắn phải nghĩ cách, không phải hai người có bàn tay vàng sao? Tôi nghe theo hai người.”

Nguyễn Ngưng lập tức nói: “Vậy trước tiên phải ăn no cái đã, ăn no mới có sức để làm việc.”

Nguyễn Thứ Phong nói: “Đúng, đúng, đúng, chúng ta không thể ngồi chờ chết, phải lấp đầy bụng cố gắng sống sót.”

Chu Tố Lan vẫn không ăn vô.

Lúc này, đột nhiên có tiếng gõ cửa nhà bọn họ.

Nguyễn Ngưng biết là anh em Trình Quý Lịch nhà bên cạnh, cô ôm Chu Tố Lan một cái rồi đứng dậy đi ra cửa.

Hiện tại nhà cô có ba cánh cửa, phía sau còn treo thêm một tấm chăn để làm rèm cửa.

Vì sợ không khí lạnh lọt vào trong nhà nên sau khi Nguyễn Ngưng mở cửa, cô lập tức đi ra hành lang rồi dùng tay đóng cửa lại.

Người tới là Trình Quý Lịch và Trình Quý Khoan, Trình Quý Lịch mặc rất dày, mặt mày ủ rũ: “Ngưng Ngưng, anh tớ và tớ muốn ra ngoài nhìn thử, cậu có muốn đi chung với bọn tớ không?”

Nguyễn Ngưng nhíu mày hỏi: “Bây giờ hai người ra ngoài làm gì, bên ngoài rất lạnh, hay là đợi thêm hai ngày cho quen.”

Trình Quý Khoan thở dài nói: “Chỉ sợ nếu còn đợi thêm hai ngày thì mấy thứ có thể nhóm lửa sẽ bị cướp sạch.”

Nguyễn Ngưng biết Trình Quý Khoan trữ rất nhiều củi, ít nhất cũng có thể chất đầy ba phòng, nhưng ở thời kỳ cực lạnh này như thế vẫn không đủ dùng.
 
Chương 154


Hơn nữa trong nhà anh cũng không có bếp lò, Nguyễn Ngưng suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Tôi định đợi thêm hai ngày nữa mới ra ngoài, tình huống dưới lầu thế nào rồi?”

Trình Quý Lịch rầu rĩ: “Bọn họ còn hai đứa bé, thì sao có thể tốt hơn chứ.”

“May là bọn họ không đốt hết quần áo giống như những người khác, bây giờ chị Linh Hạ mặc quần áo của bác sĩ Châu, nhưng hai thằng nhóc kia lại không có gì để mặc, chỉ có thể chùm chăn bông kín mít.”

“Mới tờ mờ sáng anh Châu đã ra ngoài, bảo là muốn đến trại tị nạn tìm bác sĩ Châu, sống phải thấy người chết phải thấy xác, cũng không biết bây giờ tình hình của anh ấy thế nào rồi.”

Nói xong, cô ấy cụp mắt xuống, không nói gì, nỗi buồn vương trên mi.

Từ Siêu bão Mặt Trời đến mưa to, Nguyễn Ngưng chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của cô ấy, cứ như thể cô ấy đã thay đổi chỉ sau một đêm.

Lúc này, Trình Quý Khoan nói: “Đêm qua còn phải cảm ơn cô, nếu không phải cô gọi chúng tôi dậy thì không chừng cô cũng phải nhặt xác tôi và Quý Lịch luôn rồi.”

Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Tối qua tôi không ngủ được, may mắn thôi. Hai người ra ngoài phải cẩn thận.”

Trình Quý Khoan: “Chúng tôi sẽ chú ý, cô với cha mẹ cô mới đoàn tụ, chờ thu xếp ổn thỏa rồi tính sau.”

Nguyễn Ngưng ừ một tiếng.

Sau khi thấy hai người đã đi mất, cô khóa cửa lối thoát hiểm lại, nhưng vẫn luôn cảm thấy ổ khóa không còn trơn tru cho lắm.

Có lẽ nhiệt độ quá thấp, không biết hai ổ khóa này có bị hỏng hay không.

Vừa mới về nhà, Chu Tố Lan đã vội vàng hỏi: “Hai người họ ra ngoài hả?”

Nguyễn Ngưng gật đầu: “Bọn họ phải ra ngoài tìm củi.”

Chu Tố Lan lập tức bái phục: “Tố chất tâm lý này không tệ, đến bây giờ mẹ còn chẳng thể bình tĩnh nổi. Nhưng không phải bây giờ đi ra ngoài rất nguy hiểm sao?”

Nguyễn Ngưng nói: “Sớm muộn gì cũng phải quen với cái lạnh này, thực ra khả năng thích ứng của con người rất mạnh, hơn nữa sau khi vận động có lẽ có thể làm cơ thể ấm hơn một chút.”

Chu Tố Lan thở dài: “Con nói đúng, mẹ cũng phải nhanh chóng thích ứng.”

Lúc này, Nguyễn Thứ Phong đã nấu mì xong, đưa cho hai mẹ con mỗi người một chén.

Ông ấy còn hâm nóng thịt bò để ăn chung.

Nguyễn Ngưng vừa ăn vừa hỏi hệ thống: “Tình huống bên chỗ Sở Định Phong thế nào rồi? Sao số lượng người đi theo hắn lại giảm xuống, không lẽ bị chết cóng?”

Hệ thống nói: “Đúng vậy, sau khi trốn khỏi tòa nhà an toàn, không phải hắn đã di chuyển vào khu biệt thự mà ngài từng tìm sao?”

Nguyễn Ngưng gật đầu.

Sau khi Sở Định Phong trốn khỏi khu chung cư, hắn đã dẫn theo cả nhà Triệu Đại Thụy chạy tới khu biệt thự.

Chỗ này về sau có hai nhóm người ghé qua, nhưng phát hiện không còn gì cả nên bọn họ chỉ có thể mang theo một số thứ trông có vẻ có giá trị đi.

Chỗ đó lại còn cách thành phố rất xa, cho nên chỉ có vài đội ngũ đi đến được nơi đó thôi.

Sở Định Phong định cư ở đây, sống trong biệt thự lớn, đồ ăn thức uống không thiếu, cứ thế Sở Định Phong sống vui vẻ một thời gian.

Nhưng chẳng bao lâu hắn đã phát hiện chỗ này rất tệ, khu biệt thự này không có ai ở nên đương nhiên sẽ không có phụ nữ.

Không có phụ nữ cũng có nghĩa là không có bàn tay vàng, Sở Định Phong bắt đầu sốt ruột, ra sức “gieo giống” lên người Triệu Na Na.

Sau một thời gian dài như vậy, Triệu Na Na vẫn không mang thai.

Sở Định Phong không thoải mái, ngày nào cũng mắng Triệu Na Na không biết sinh con đẻ cái, nghi ngờ cô ta không phải xử nữ, bởi vì trước đó đã bị người khác làm qua nên mới không thể sinh con.

Đêm nào Triệu Na Na cũng lấy nước mắt rửa mặt.

Sở Định Phong đã tìm cách để đi ra ngoài, ngày nào cũng đi sớm về trễ, còn cắt xén lương thực của nhà bọn họ, khiến em trai của Triệu Na Na đói đến gầy gò, làm cả nhà họ Triệu phải âm thầm lau nước mắt.

Một ngày sau đó, Triệu Đại Thụy đột nhiên lên cơn sốt.

Căn bệnh này không có chuyên gia nào đặt tên, mọi người đều gọi nó là virus ngày tận thế, người mắc bệnh gọi là bệnh tận thế.
 
Chương 155


Vợ của Triệu Đại Thụy là Trình Kiều Nguyệt cũng nhanh chóng bị lây bệnh, hai người nằm trên giường không dậy nổi.

Triệu Na Na cũng hết cách, tuy cô ta không thích Triệu Đại Thụy nhưng rất thân thiết với Trình Kiều Nguyệt.

Cuối cùng cô ta chỉ có thể đến cầu xin Sở Định Phong, nhờ hắn đi lấy thuốc.

Lúc này Sở Định Phong đã mất hết kiên nhẫn, một mặt Triệu Na Na mãi vẫn chưa mang thai, phải biết trong tay hắn có bàn tay vàng, theo lý mà nói sẽ rất dễ khiến phụ nữ sinh con.

Mặt khác, hắn cảm thấy Triệu Đại Thụy là một kẻ xui xẻo, từ khi ở cùng ông ta, hắn xui đến tột bậc.

Sở Định Phong nói: “Thuốc hả, tôi lấy đâu ra thuốc hạ sốt chứ, cô có biết hiện tại giá của một viên thuốc hạ sốt là bao nhiêu không?”

“Ngay cả một đứa con mà cô cũng không sinh được, còn muốn tôi mua thuốc cho cô à?”

Triệu Na Na không biết Sở Định Phong có thể kích hoạt bàn tay vàng nên buồn rầu nói: “Chồng à, tại sao anh cứ hối em mang thai, có mang thai hay không trong hai tháng đầu chính em cũng không biết. Hơn nữa với tình hình thế này nếu mang thai thì sinh con thế nào? Anh hy vọng con mình sinh ra trong tận thế hả?”

Sở Định Phong cười lạnh: “Là do cô tự suy nghĩ nhiều thôi, dù sao chỉ cần cô sinh, tôi đảm bảo có thể nuôi nổi.”

Nói tới đây, hắn đột nhiên nheo mắt lại: “Triệu Na Na, tôi còn đang hỏi tại sao mãi mà cô vẫn chưa có thai, có phải cô lén uống thuốc sau lưng tôi không?”

Triệu Na Na trợn mắt: “Sao có thể, lấy đâu ra thuốc mà uống? Em còn muốn xin anh cho mẹ em một viên thuốc hạ sốt, nếu không bà ấy thật sự không gắng gượng nổi nữa.”

Sở Định Phong bĩu môi: “Thuốc gì mà thuốc, thuốc của tôi chỉ dành cho người phụ nữ của tôi thôi.”

Nói câu này xong, Sở Định Phong đột nhiên cười nham hiểm với Triệu Na Na: “Cô muốn thuốc cũng được, tôi nhớ mẹ của cô nhỏ hơn cha cô mười tuổi, dáng vẻ cũng xinh đẹp, năm đó vì cha cô có tiền nên mới muốn lấy ông ta.”

Triệu Na Na không phản ứng kịp: “Chồng à, anh có ý gì?”

Sở Định Phong thong thả ung dung: “Cô đoán xem tôi có ý gì.”

Trong lòng Triệu Na Na lập tức sóng cuộn biển gầm, thậm chí cô ta còn muốn nôn.

Cô ta cảm thấy chắc chắn bản thân nghĩ sai rồi, mặc dù người như Sở Định Phong không đáng tin, tính tình xấu xa, nhưng cũng không mất hết liêm sỉ, hèn hạ đến vậy.

Đi ra khỏi phòng ngủ chính, Triệu Na Na đứng từ xa nhìn về phía phòng cha mẹ mình, cô ta luôn có cảm giác bọn họ sắp hấp hối.

Triệu Na Na đau lòng, quyết định tối nay không ngủ cùng Sở Định Phong nữa, tốt nhất là để Sở Định Phong cầu xin cô ta quay về phòng ngủ chính, sau đó cô ta có thể nhân cơ hội đi lấy thuốc hạ sốt.

Cô ta đến phòng đứa em trai bốn tuổi của mình, rồi định qua đêm ở đó.

Đáng tiếc, Triệu Na Na vẫn còn quá ngây thơ, cô ta không biết rằng sau khi cô ta bỏ đi, Sở Định Phong đã nghênh ngang đi vào phòng của Triệu Đại Thụy và Trình Kiều Nguyệt.

Hắn thực sự không biết xấu hổ là gì, vì biết nhân phẩm của Triệu Đại Thụy thế nào nên hắn nói thẳng ra ý đồ mình đến đây.

Triệu Đại Thụy đã gần chết, vừa nghe nói có thể dùng thuốc hạ sốt, ông ta lập tức loạng choạng ngã xuống khỏi giường, kéo quần Sở Định Phong nói: “Tôi có, tôi có, vợ tôi… Không, hương vị của Trình Kiều Nguyệt thực sự không tệ, tuy có hơi lớn tuổi một chút nhưng kinh nghiệm rất phong phú, biết nên phục vụ đàn ông thế nào.”

Trình Kiều Nguyệt lập tức mắng: “Cái tên chó má nhà ông, lúc trước tại sao tôi lại gả cho ông chứ?”

“Không phải bà nhìn trúng xe và nhà của tôi sao, nếu không sao bà lại đồng ý gả cho một người đàn ông hơn mình cả chục tuổi?”

Trình Kiều Nguyệt rơi nước mắt: “Triệu Đại Thụy, lúc còn trẻ tôi thấy ông đối xử tốt với tôi, ông đã thề sẽ đối xử tốt với tôi cả đời.”

“Tôi thề mà bà cũng tin, bà bị ngốc à?” Triệu Đại Thụy không thèm quan tâm đến bà ta.
 
Chương 156


Ông ta cố gắng lấy lòng Sở Định Phong, lời tục tĩu bẩn thỉu nào cũng dám nói: “Con rể! Sếp! Nghe tôi nói đi, chơi vợ người khác sẽ có hương vị mới lạ, huống hồ đây còn là mẹ vợ xinh đẹp của cậu, chỉ cần cậu cho tôi thuốc hạ sốt, tôi sẽ ra ngoài ngay, giả vờ không biết cái gì cả.”

Sở Định Phong thầm nghĩ cho dù ông ta có đi ra ngoài hay không cũng chẳng sao, nhưng vẫn ném hai viên thuốc hạ sốt xuống: “Tự lo lấy mình đi.”

Triệu Đại Thụy mừng như điên, ông ta cầm hai viên thuốc hạ sốt trong tay, rồi cứ thế đi ra ngoài.

Đi thẳng xuống bếp.

“Chậc, cặp sừng dài ghê.” Sở Định Phong nở nụ cười đắc ý sau đó quay đầu nhìn Trình Kiều Nguyệt: “Mẹ vợ, mẹ có muốn thuốc hạ sốt không?”

...

Trình Kiều Nguyệt không đáp lời hắn, bà ta lấy con dao mà mình đã giấu kín dưới chăn, cứa cổ.

Trong chốc lát máu nhuộm đầy giường

Sở Định Phong sửng sốt, chửi thề mấy câu, vô thức chạy tới dùng chăn giữ chặt lấy miệng vết thương của bà ta..

Trình Quý Nguyệt đang bị sốt, máu nóng không ngừng chảy ra, nhuộm đầy hai tay của Sở Định Phong.

Thấy không thể cứu được người, Sở Định Phong ném chăn bông đi: “Mẹ nó! Sao lại xảy ra việc này cơ chứ! Hai mẹ con đều là hạng đàn bà ngu ngốc.”

Trong phòng, Triệu Na Na đang ngủ chập chờn bỗng nghe thấy tiếng động, cô ta chạy ra ngoài xem, đầu tiên nhìn thấy cha mình đang ở dưới bếp, cô ta mau chóng chạy đến trước cửa phòng của mẹ, nhìn thấy Trình Quý Nguyệt đang nằm trong vũng máu.

“Mẹ!” Triệu Na Na khóc lóc chạy tới bên giường, muốn ôm mẹ.

Sở Định Phong tóm lấy cô ta: “Không phải nói cô không được vào trong phòng sao? Cô còn phải mang thai, nếu như bị sốt thì phải làm sao?”

Triệu Na Na khản cả giọng: “Anh buông tôi ra, mẹ tôi đã xảy ra việc gì vậy?”

Sở Định Phong nói: “Bà ấy không gắng gượng được nữa, cảm thấy sống quá đau khổ, cho nên tự sát rồi.”

“Không thể nào!” Trong mắt Triệu Na Na ngập tràn thù hận, nhìn chằm chằm vào Sở Định Phong.

Sở Định Phong hoàn toàn không coi trọng chuyện này, dù sao Triệu Na Na chỉ là cô gái mười tám tuổi, tính cách yếu đuối có thể bắt nạt được.

Đến ngay cả việc bị cha đem đi tặng cho người khác, cô ta cũng chỉ biết khóc lóc cam chịu.

Sở Định Phong nói: “Không có gì là không thể, không tin cô hỏi cha cô đi, tôi đã đưa thuốc hạ sốt cho hai người bọn họ rồi.”

Triệu Na Na nhìn vào trong phòng bếp, thấy cha mình đang nhanh chóng uống thuốc hạ sốt.

“Thật sao?” Cô ta ngơ ngác hỏi Sở Định Phong.

Sở Định Phong nói: “Đương nhiên là thật rồi, tôi lừa cô làm gì, tôi cần phải lừa cô sao?”

Tôi cần phải lừa cô sao?

Cô ta đã làm gì mà khiến cho người đàn ông này khinh thường cô ta đến vậy?

Triệu Na Na như bị sét đánh, vẻ mặt đờ đẫn, ánh mắt cũng không còn ánh sáng nữa.

Sở Định Phong: “Cô mau đi cùng tôi, ở đây để cha cô dọn dẹp, tối nay nhiệt độ có thể giảm xuống, chúng ta vứt một ít đồ dùng vào trong lò sưởi, nhóm chút lửa.

Triệu Na Na nhìn anh ta một cái, cụp mắt xuống nói: “Được.”

Sở Định Phong là kẻ siêng ăn nhác làm, nên chuyện chẻ củi đều là Triệu Na Na làm, cô ta cầm lấy một chiếc rìu nặng, bổ từng nhát xuống cai ghế gỗ.

“Bịch.”

“Bịch.”

Không biết đã qua bao lâu, lò sưởi cũng được nhóm lên, Sở Định Phong bảo Triệu Na Na đóng chặt cửa sổ lại, kéo sofa lại gần đống lửa.

Triệu Na Na lần lượt làm theo, ôm em trai đã khóc đến mệt rũ rượi ngồi xuống cạnh đống lửa.

Một lát sau, Triệu Đại Thụy cẩn thận đi lại gần hỏi: “Thủ lĩnh, tôi có thể đến ngồi sưởi ấm cùng được không?”

Sở Định Phong tức giận nói: “Ông bị bệnh chưa khỏi, muốn lây bệnh tận thế cho con trai con gái mình sao, con trai ông mới bốn tuổi đúng không? Nó chịu nổi à?”

Nét mặt Triệu Đại Thụy lóe lên vẻ kháng cự, cuối cùng vẫn quay người về phòng.

Đêm nay trôi qua dài đằng đẵng.

Triệu Đại Thụy nghĩ hình như bản thân đã hạ sốt rồi, bởi vì ông ta cảm thấy rét căm căm.
 
Chương 157


Thi thể của vợ ông ta vẫn còn nằm trên tấm gỗ là bởi vì Triệu Đại Thụy sợ máu, nên lấy hết chăn bông trên giường quấn chặt lấy thi thể bà ta, sau đó đẩy xác chết của Trình Kiều Nguyệt xuống đất.

Ông ta tìm thấy hai cái chăn ở trong tủ, nhưng không dày như hai cái sử dụng trước đó.

Triệu Đại Thụy đột nhiên cảm thấy càng lạnh hơn, ông ta muốn đến nơi nào đó tìm chăn về dùng, sau đó đã mất đi ý thức.

Sáng hôm sau, Triệu Na Na mới phát hiện thi thể Triệu Đại Thụy đã đông cứng lại.

Trên mặt của cô ta không hề buồn bã chút nào, thậm chí còn lộ ra ý cười.

Lúc này hệ thống nói: “Cho nên Triệu Đại Thụy đã bị chết cóng, cũng không hẳn là chết cóng, nếu như lúc đó ông ta không đồng ý tặng vợ mình, nói không chừng còn giữ lại được một mạng sống.

“Xét thấy Triệu Đại Thụy cũng chỉ là vai phụ trong sách, luôn theo sau lo liệu việc vặt cho Sở Định Phong, nên số mệnh của hắn đã tiếp tục suy yếu.”

Hệ thống thở dài: “Đáng tiếc lần này lại không có quan hệ gì với ký chủ cả, nên không nhận được phần thưởng phong phú.”

Nguyễn Ngưng lại cảm thấy cũng tốt, dù sao lần này cô chẳng làm gì cả, còn Sở Định Phong lại đang tự dồn mình vào đường cùng.

Đây chẳng phải là tin tốt sao?

Đáng tiếc cho Trình Kiều Nguyệt.

Nguyễn Ngưng suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: “Bây giờ thời tiết lạnh như vậy, Sở Định Phong có ra ngoài tìm củi không?”

Hệ thống nói: “Hắn tích trữ nguồn năng lượng nhất định, nhưng vì để che mắt gián điệp, nên chắc hắn đã để Triệu Na Na ra ngoài tìm củi, bản thân hắn chắc chắn chỉ biết tìm phụ nữ.”

Nguyễn Ngưng tặc lưỡi một tiếng: “Vẫn là ngươi hiểu hắn.”

Buổi chiều, Trình Quý Lịch và Trình Quý Khoan quay lại, Nguyễn Ngưng mở cửa cho bọn họ, phát hiện hai người họ có thể tìm được hai bếp than, còn có một chút than củi.

Nguyễn Ngưng kinh ngạc hỏi: “Hai người tìm thấy cái này ở đâu vậy, có phải hai người đã đi rất xa không?”

Trình Quý Lịch lắc đầu: “Đi bộ ở trên băng quá trơn, nên bọn tớ không đi xa, chỉ đi đến chỗ trước kia anh tớ hay đi. May sao lại gặp được một người đầu cơ tích trữ, đây là bọn tớ dùng đồ ăn để đổi với anh ta.”

Nguyễn Ngưng trong lòng thấy kỳ quái: “Anh ta có rất nhiều bếp than và than củi sao?”

Trình Quý Lịch nói: “Nhiều thì cũng không nhiều, nhưng cũng không ít.”

Cô ấy đưa bếp củi trong tay cho Nguyễn Ngưng cầm lấy: “Cái này là bọn tớ đổi cho cậu, cậu cầm lấy dùng trước đi.”

Nguyễn Ngưng hơi sửng sốt, không ngờ hai người lại đưa cho mình một cái, cô nhanh chóng nói: “Thực ra cha mẹ tớ ớ dưới thôn lên đây, bọn họ mang rất nhiều đồ dùng ở nông thôn, còn có một bếp than to.”

“Cái này tớ không cần đâu, bọn cậu mang về nhà rồi đốt hai bếp, chắc chắn sẽ ấm hơn một chút.”

Trình Quý Lịch nhìn Trình Quý Khoan.

Trình Quý Khoan gật đầu: “Nếu cô có rồi thì càng tốt, chúng tôi sẽ tự dùng.”

Anh tiếp tục nói: “Đường bên ngoài rất khó đi, chúng tôi định ngày mai ở trong nhà nghĩ cách, xem có thể tự làm một chiếc xe trượt tuyết để ra ngoài không, thì hôm sau sẽ tiếp tục ra ngoài.”

Nguyễn Ngưng gật đầu: “Được, hôm sau tôi sẽ ra ngoài cùng hai người. Bạn trai cũ của tôi là một người thích du ngoạn, anh ấy để lại rất nhiều trang bị ngoài trời, lát sau tôi cũng tìm xem có giày trượt băng nào còn dùng được không.”

Trình Quý Lịch không ôm hy vọng: “Có thể tìm được thì tốt rồi. Ngưng Ngưng, bọn tớ về nhà trước đây, cậu cũng đừng ở bên ngoài sẽ bị lạnh cóng đó.”

Nguyễn Ngưng nhìn cô ấy, thầm thở dài: “Được, sáng sớm hôm sau chúng ta gặp lại.”

Quay về phòng, Nguyễn Ngưng lấy một đôi giày trượt tuyết ở trong không gian ra, còn có xe trượt tuyết, thậm chí có cả xe mô tô trượt tuyết nữa.

Vì không đi xa nên nên mô tô là không cần thiết, Nguyễn Ngưng lại cất vào bên trong.

Nguyễn Thứ Phong tò mò hỏi: “Con gái, con định đi ra ngoài sao?”

Nguyễn Ngưng gật đầu: “Con muốn đi xem tình hình thế nào.”

Nguyễn Thứ Phong nói: “Vậy cha đi cùng con, mẹ con sẽ ở nhà phụ trách hâm thức ăn.”
 
Chương 158


Chu Tố Lan nhất thời không vui: “Hai người đều đi ra ngoài, để mình tôi ở trong nhà sao?”

Nguyễn Ngưng quay đầu nói: “Mẹ, thực ra cần phải có một người ở lại trông nhà, hơn nữa nhiệm vụ của người trông nhà cực kỳ quan trọng, cũng phải có ý chí cực kỳ mạnh mẽ.”

Chu Tố Lan tò mò hỏi: “Còn cần ý chí nữa sao? Ý chí gì vậy?”

Nguyễn Ngưng nói: “Bất kể là người khác có khóc lóc cầu cứu như thế nào, mắng nhiếc, cho dù có làm gì thì mẹ cũng không được mở cửa.”

“Mẹ không biết, trước kia đều có người già và trẻ con khóc ở trước cửa thoát hiểm, khóc từ sáng đến tối, suýt chút nữa Trình Quý Lịch cũng không thể vượt qua thử thách.”

Chu Tố Lan nói: “Hóa ra là như vậy, thế thì cần phải có sự vững tâm.”

Nguyễn Ngưng nghiêm túc nói: “Cho nên nhiệm vụ quản gia này tạm thời giao cho mẹ nhé, mẹ nhất định phải chịu trách nhiệm, tiếp nhận sự sắp xếp của tổ chức.”

Chu Tố Lan???

Sao bà vẫn cảm thấy có gì đó sai sai vậy?

Sáng sớm ngày thứ ba, Nguyễn Ngưng và Nguyễn Thứ Phong đã đứng đợi trước cửa thoát hiểm.

Ước chừng khoảng hai, ba phút sau, Trình Quý Khoan mở cửa ra, Nguyễn Ngưng nhanh chóng nói: “Để Quý Lịch đi cùng chúng ta đi, có thể mang nhiều đồ về nhà hơn một chút, mẹ tôi sẽ trông nhà cho.”

Trình Quý Khoan do dự một chút, gật đầu: “Được.”

Anh quay về phòng nói cho Trình Quý Lịch tin tức này, trên mặt của Trình Quý Lịch lóe lên vui vẻ, mau chóng dập tắt lửa trong nhà.

Nếu như cô ấy ở nhà một ngày thì không biết sẽ đốt bao nhiêu củi, có thể ra ngoài đương nhiên là tốt hơn.

Đợi cô ấy thay quần áo xong, Nguyễn Ngưng lấy hai đôi giày trượt băng ra: “Phải cảm ơn người bạn trai con ông cháu cha kia của mình, không có cái gì mà anh ta không có, không gì là anh ta không mua được cả.”

Đôi mắt ủ rũ của Trình Quý Lịch lập tức phát sáng, cầu thượng đế ban phúc cậu ấm con ông cháu cha kia.

Từ sau khi cơn rét ập tới cho đến bây giờ, Nguyễn Ngưng vẫn chưa ra ngoài lần nào, lần này xuống lầu cô phát hiện ra tầng mười tám trở xuống dường như có mười phòng thì chín phòng trống, tất cả các cửa đều mở toang, không có dấu vết của một ai.

Ngoại trừ những người chết cóng vào đêm đó, những người còn lại hầu hết đều lựa chọn rời đi.

Hôm qua Châu Lượng Lượng đã về từ trại tị nạn, còn mang về một tin tức, tình hình dịch bệnh ở bên phía trại tị nạn cơ bản đã kết thúc, mặc dù đêm đó có rất nhiều người chết, nhưng vẫn còn có không ít người sống sót.

Chính Phủ quyết định chuyển trại.

Ban đầu trại được dựng ở khu chung cư cạnh sườn núi, bên trong khu chung cư có biệt thự có nhà cao tầng, bên trong mỗi tầng đều là người với người chen chúc với nhau, toàn người là người.

Đang ngủ mà lật người là sẽ đụng trúng người khác.

Bây giờ đợt rét đỉnh điểm đã đến, phân tán như vậy không có lợi cho việc sinh tồn, tất cả các chỉ huy đều quyết định chuyển trại tị nạn đến nhà thi đấu trung tâm thành phố.

Nhà thi đấu này mới được xây dựng, chiều cao tận hai mươi chín mét, tầng cao nhất vẫn ở trên mặt băng, diện tích gần hai mươi nghìn mét vuông, có sức chứa hơn mười ngàn người.

Khi đoàn người ở trại tị nạn ùn ùn kéo đến sân vận động, Châu Lượng Lượng nhanh chóng quay lại, hỏi thăm Vưu Đại Phúc bọn họ có muốn đi đến trại tị nạn không.

Châu Lượng Lượng nói: “Ở đó có nhiều người, sẽ cảm thấy ấm áp hơn một chút, hơn nữa chính phủ sẽ nghĩ cách tập trung nguồn nhiệt, chắc chắn không cần phải lo bị chết cóng nữa.

Điều kiện sống ở trại tị nạn nghèo nàn, người đông, ăn một miếng cũng phải cẩn thận với người khác, đồ cũng thường xuyên bị trộm mất.

Nhưng không cần phải lo lắng bị chết cóng, cũng đủ hấp dẫn người khác.

Sau khi biết được tin này, ngay cả hội trưởng Trần của Hội Tự Cứu cũng đã động lòng, hôm qua đã dẫn theo sáu thành viên cuối cùng rời khỏi khu chung cư, đi đến trại tị nạn.
 
Chương 159


Hai gia đình Vưu Đại Phúc và Châu Lượng Lượng cũng chuyển ra khỏi tòa nhà.

Tuy nhiên Văn Mai lựa chọn ở lại, dường như quyết tâm đi theo Nguyễn Ngưng.

Nguyễn Ngưng vẫn giữ lời hứa ngày nào cũng đưa cho bà ta một gói bánh quy nén.

Bốn người xuống đến tầng sáu, Nguyễn Ngưng chuẩn bị thay giày trượt băng.

Trình Quý Lịch vội vàng nói: “Đợi ra khỏi khu chung cư rồi đổi, bên ngoài quá nhiều thi thể, vốn không trượt được.”

Nguyễn Ngưng cất giày trượt băng đi, cụp mắt xuống.

Trình Quý Lịch an ủi nói: “Châu Lượng Lượng nói bên kia chuyển trại tị nạn xong xuôi, chính phủ sẽ nghĩ cách hỏa táng những thi thể này, cậu không cần lo lắng.”

Nguyễn Ngưng lắc đầu, quay sang nói: “Hôm nay chúng ta đi đâu?”

Trình Quý Khoan nói: “Vẫn đi đến tòa nhà văn phòng lần trước đi, bên trong chắc vẫn còn một ít bàn ghế, hơn nữa có một cái chợ nhỏ, chúng ta xem có thể đổi được một ít đồ hay không.”

Hai mắt Nguyễn Ngưng sáng lên.

Bốn người cùng nhau xuất phát, bởi vì có công cụ sắc bén là giày trượt băng này, không đến mười phút đã đến đích.”

Chỉ là Trình Quý Lịch bị cóng hết cả người, ngay cả lỗ tai cũng gần như bị ù đi.

Nguyễn Ngưng thấy cô ấy đội mũ nhung, còn quàng thêm ba lớp khăn ấm, vì thế đưa tay lên xoa lỗ tai của cô ấy.

Trình Quý Lịch tò mò nói: “Ngưng Ngưng, rốt cuộc tay của cậu lạnh hay ấm, sao tớ không cảm nhận được?”

Nguyễn Ngưng dở khóc dở cười: “Chắc vẫn là ấm, nếu không thì mình không thể nói nổi mất.”

Trình Quý Lịch chớp mắt: “Ồ.”

Nguyễn Ngưng nhìn tòa nhà văn phòng trước mặt, khoảng ba mươi tầng, được xây dựng trên đại lộ ở ngoại ô, chẳng trách vẫn chưa bị vơ vét sạch sẽ.

Trình Quý Khoan nói: “Chợ nhỏ kia ở tầng tám, ngay hành lang.”

Nguyễn Ngưng gật đầu.

Nhóm người bọn họ đi vào bên trong tòa nhà văn phòng, lúc đến tầng tám Trình Quý Khoan đi đến bên cạnh Nguyễn Ngưng, nhỏ giọng nói: “Có nhìn thấy người kéo mảnh vải, bên trên có viết cửa hàng Ngô Ký kia không, chính ông ta đã bán bếp lò cho chúng tôi.”

Nguyễn Ngưng nghiêng đầu nhìn, thấy một người đàn ông gầy như sào tre ngồi dưới tấm vải, nhìn qua khoảng bốn năm mươi tuổi, mặc một cái áo khoác bẩn thỉu, đang tìm kiếm mục tiêu giao dịch.

Trình Quý Khoan nói: “Chúng ta đi tìm đồ trước, đợi lát nữa rồi quay lại nhìn xem.”

Nguyễn Ngưng ừ một tiếng.

Có rất nhiều người đi đến trại tị nạn, nhưng cũng có không ít người ở bên ngoài như họ, tòa nhà văn phòng này không hề vắng vẻ, tầng nào cũng đều vang lên tiếng cạch cạch cộp cộp.

Nguyễn Ngưng và Nguyễn Thứ Phong tìm hết bảy tám phòng ở tầng mười bảy, cuối cùng tìm được một phòng còn hai cái ghế to.

Nét mặt Nguyễn Thứ Phong loé lên vui mừng, mau chóng lấy tuốc nơ vít ra để vặn chặt ốc vít.

Nguyễn Ngưng hạ giọng nói: “Cha, cha đợi ở đây một lát trước, nếu như có người muốn chiếm đồ thì cha cứ đưa là được, chúng ta không thiếu ván gỗ.”

Nguyễn Thứ Phong hỏi: “Con muốn đi đâu?”

Nguyễn Ngưng: “Con muốn đi đến cửa hàng Ngô Ký kia xem thử, nói không chừng có thể thương lượng thành công một vụ làm ăn đó.”

Nguyễn Thứ Phong do dự một lát, nhưng nghĩ đến ba tháng mình không đến con gái vẫn sống rất tốt, cô còn mạnh mẽ hơn mình: “Vậy con cẩn thận một chút.”

Nguyễn Ngưng chầm chậm đi xuống lầu.

Nguyễn Ngưng giả vờ muốn mua đồ rồi bắt đầu đi loanh quanh trên hành lang dài.

Nói là chợ, nhưng thực ra không có nhiều người, đại khái có khoảng hai mươi người tới bán đồ, người mua đồ lại rất ít, chủ yếu là đi dạo xem.

Hơn nữa những đồ bán đều là những đồ chơi kỳ lạ.

Ví dụ như có một nhà đang bán sạc dự phòng, chắc là trước tận thế anh ta cũng kinh doanh lĩnh vực này, Nguyễn Ngưng đi qua đó tò mò hỏi: “Đại ca, bây giờ vẫn có người mua mấy thứ đồ này sao?”

Người đó đáp: “Có thì cũng có, không phải chính phủ đang nghĩ cách khôi phục lại nguồn cung cấp điện sao?”

“Khôi phục nguồn cung cấp điện cũng vô ích, cái này của anh chắc cũng hỏng rồi phải không?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top