Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 1760: Ai đó


'Trông dáng vẻ của hắn ta, chỉ cần mang Trần Khiêm vẫn còn một hơi thở quay về là hắn ta vẫn được tính là hoàn thành nhiện vụ mà Cửu La Vương giao cho hắn ta.
Trần Khiêm vừa đánh trả thì đã trở thành kẻ thù trong mắt hắn ta rồi.
Hắn ta tra tấn Trần Khiêm bằng nhiều thủ đoạn khác nhau.
Lục phủ ngũ tạng của Trần Khiêm không ngừng bị tên Hắc Tướng này khuấy lên, hai tay hai chân cũng bị hắn ta đánh cho gãy.
Mấy lần đau đến hôn mê.
Nhưng Trần Khiêm không còn chút sức nào để đáp trả.
Phụt!
Sắc mặt Hắc Tướng lạnh lùng, giậm chân đè Trần Khiêm vừa phun một ngụm máu xuống đất sau đó giơ vuốt thép của mình lên, trực tiếp đâm thẳng vào ngực của Trần Khiêm.
Trần Khiêm cố hết sức tránh né.
Cuối cùng vuốt thép đâm vào vai trái của Trần Khiêm.
Đồ khốn nạn!
Cơn đau dữ dội và một lượng lớn chất độc trong người của Hắc Tướng xâm nhập vào cơ thể Trần Khiêm.
Đau đớn, choáng váng khiến Trần Khiêm lập tức lâm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Môi của Trần Khiêm bỗng chốc biến thành màu đen SÌ.
Hắc Tướng vẫn cười lạnh.
Xoetl
Bỗng nhiên, tiếng nổ vang lên xung quanh. Giống như mũi tên xuyên qua không trung.
"Ai đó?"
Mà Hắc Tướng đang hành hạ Trần Khiêm đứng thẳng dậy.
Hắn ta phẫn nộ nhìn.
Xoet xoẹt xoetl
Âm thanh giống như mũi tên càng mãnh liệt hơn.
Sau đó, Hắc Tướng nhìn thấy bầu trời trước mắt chợt lóe sáng.
Một tia sáng như sao băng, nhanh chóng lao về phía hắn ta.
Tia sáng này, xẹt ngang trời đất, dường như cả không gian như bị nó xé toạc ra.
Vì thế làm lòng Hắc Tướng chợt run lên. Nguy hiểm!
Lúc này Hắc Tướng không thèm quan tâm đến Trần Khiêm nữa, sợ hãi lùi lại về sau.
'Thậm chí còn té ngửa ngồi bệt xuống dưới đất, nhanh chóng chuồn đi.
Nhưng mà, con ngươi của hắn ta không ngừng phóng to.
Bởi vì dường như tia sáng đó có mắt vậy.
Hắc Tướng chạy đến đâu, hướng đi của tia sáng cũng theo đến đó.
Cuối cùng, Hắc Tướng kéo lê thân thể nặng nề, trốn sau một gốc cây to.
Bùm!
Một tiếng vang lớn.
Hắc Tướng gào lên, đất chỗ đõ nổ tung, khói trắng cưồn cuộn.
Mà cả người hắn ta giống như con diều đứt dây, bay xa ra hàng chục mét.
A
Hắn ta gào lên, ôm chặt lấy máu đen chảy trên ngực, bỏ chạy mất.
Nhanh chóng biến mất giữa màn đêm đen thăm thảm.
Mà Trần Khiêm, chỉ mơ màng nhìn tất cả mọi thứ.
Máu chảy ra khỏi miệng, từ lâu hai tay hai chân đã không còn cảm giác, ngay cả ý thức của anh cũng đang dần biến mất.
Nhưng ngay khi anh nhắm mắt, anh vẫn nhìn thấy, một người trung niên mặc đồ màu đen, đang đi nhanh về phía mình...
 
Chương 1761: Ông chú


"Ông chú, chú tìm được anh ấy rồi sao!"
Đây là một khu nhà cũ ở ngoại ô phía Tây thành phố.
Trước cửa một căn nhà.
Mặc dù đã là nửa đêm, thế nhưng một cô gái mười tám mười chín tuổi vẫn còn đứng trước cửa, trông có vẻ như đã đứng đó đợi rất lâu rồi.
Cô gái trông thấy người đàn ông trung niên chạy chiếc xe ba bánh trở lại, trên thùng xe chở một người thanh niên mặt dính đầy máu, đã hôn mê sâu.
Cô gái vội vàng chạy ra hỏi han.
Người thanh niên trông thảm thiết đến như vậy.
Nếu là cô gái khác thấy hình ảnh như vậy đã sớm che miệng hét rầm lên.
Nhưng cô ấy lại cứ như không thấy gì hết vậy.
Cô ấy trò chuyện mấy câu với người đàn ông này, còn tát chàng trai mấy cái thật kêu.
"Sống dai ghê nhỉ, bị thương nặng vậy mà vẫn chưa chết, hơn nữa anh ấy còn trúng kịch độc nữa chứ!"
Cô gái tò mò nắm mặt chàng trai lật qua lật lại nhìn Kĩ.
"Nhóc con đừng làm rộn, cậu ấy đã bị đánh trọng thương rồi, bây giờ chỉ còn thoi thóp, nếu như không phải đã trải qua lễ rửa tội của Thiên Đạo, sắp tiến vào. cảnh giới Hóa Khí, sợ rằng người đã ngoẻo từ lâu rồi."
Ông chú lắc đầu, thở dài nói.
"Haizzz, anh ấy đúng là nghé con không sợ cọp, có xíu tài mọn đó vậy mà cũng muốn đấu lại mấy người Cửu La Vương và nhà họ Cổ đó!"
Cô gái bĩu môi.
"Được rồi, đừng nói mát nữa, cũng tại cậu ấy lo lắng cứu người mà thôi, lại không biết thế giới rộng lớn ra sao, cháu nhanh chóng đi chuẩn bị dược liệu cho chú, để chú tìm cách giữ mạng lại cho cậu ấy đã!"
Ông chú nói xong liền khiêng Trần Khiêm vào trong phòng.
Cô gái nhìn chung quanh một vòng không thấy ai phát hiện, vội vàng đẩy chiếc xe ba bánh dính đầy máu vào theo.
Cùng lúc ấy, cô gái móc một lọ nhỏ từ trong người mình ra.
Rải đều khắp bốn phía. Số phấn trong lọ này có màu xanh lục.
Phấn tản ra không khí lập tức biến mất không thấy đâu.
Sau đó cô gái đi vào chuẩn bị đồ đạc. Trong phòng, trên giường.
Ông chú vội vàng cứu chữa cho cậu thanh niên kia. Mà người này, không phải Trần Khiêm thì có thể là ai?
"Cậu ấy trẻ trung như vậy sao đã có nguồn sức mạnh lớn lao đến thế rồi? Thực sự quá khó tin, không phải chú nói Cảnh giới Ngưng Khí là cực hạn của loài người sao, sợ rằng người thường dù đến cuối đời cũng khó ngưng tụ được nội kình, thế anh ấy thật sự phi thường, vậy mà đã gần đến cảnh giới Hóa Khí rồi!"
Cô gái đứng một bên không lo không nghĩ mà mút kẹo que.
"Vậy mới nói cậu ấy không phải người bình thường!" Ông chú nín thở tập trung, nghe vậy liền đáp.
Vào đến trong phòng, được quan sát ở cự ly gần mới nhìn thấy rõ ràng.
'Trên mặt của người trung niên này đầy những vết sẹo loằng ngoằng.
'Trông vô đáng sợ. Ông ấy lên tiếng, phát ra chất giọng khàn khàn.
"Chú, rốt cuộc thì cảnh giới của võ đạo mà mọi người đang theo đuổi thần kì đến nhường nào? Người tên Trần Khiêm này rất không bình thường, hơn nữa theo cháu thấy thể phách của anh ấy cũng khác với người thường nữa, như thể đặc biệt sử dùng dược liệu mà luyện ra. Phương pháp luyện thể này cháu đã nghe ông nội nói lần, nhưng ông nói nó vô cùng thần bí, đã biến mất từ rất lâu rồi!"
Cô gái nói.
"Cảnh giới là không có tận cùng, núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn! Chẳng phải cháu luôn không thích nghe chú kể mấy chuyện này Saol"
Ông chú cười khổ nói.
 
Chương 1762: Tự ý xem đồ Cá nhân của người khác là không tốt đâu


Ông ấy nhanh chóng nối lại chỗ xương đã gấy lìa của Trần Khiêm, đồng thời nhanh chóng băng bó lại vết thương.
"Lúc trước không thích nhưng bây giờ cháu thích mài Bởi vì anh ấy khiến người khác thật khó hiểu!"
Gô gái nói tiếp.
"Ha ha, cái gọi là võ đạo ấy mà, không kể những võ giả thông thường, muốn đạt đến Cảnh giới Ngưng Khí cần trải qua những yêu cầu vô cùng khắc nghiệt, khó khăn nhất chính là huyết mạch của người đó, thế nhưng chỉ có huyết mạch vẫn không thể đạt đến cảnh giới Ngưng Khí được. Ví dụ, trong số những võ giả giống như chú, có rất nhiều gia tộc mang huyết mạch khác với người thường, họ được xưng là gia tộc ẩn dật, người trong gia tộc ẩn dật này dựa vào thể phách hơn người thường có thể đạt được một số ngưỡng cực hạn của con người. Cũng có một số người có thể bước tới cảnh giới Ngưng Khí, tạo ra nội kình!"
"Thế nhưng trong mắt một số gia tộc bí pháp thì các gia tộc ẩn dật này cũng không được coi ra gì. Bởi gia tộc. bí pháp sẽ dùng những phương pháp bí mật để cải tạo lại nội kình thêm một lần nữa, do đó mà đạt đến cảnh giới Hóa Khí. Dù chỉ sai khác nhau một chữ thôi, thế nhưng chênh lệch giữa chúng như sông dài biển rộng vậy, hoàn toàn không có cách nào để vượt qua. Nhà họ Cổ đó chính là một gia tộc bí pháp! Người nhà họ sau khi ngưng tụ được nội kình sẽ được tiếp thu bí pháp của gia tộc, bước chân đến cảnh giới Hóa Khít"
Ông chú trung niên nói.
Sau đó ông ấy nhìn về phía Trần Khiêm và nói tiếp: "Trần Khiêm được người khác dùng bí pháp chuyên dụng cải tạo thể phách, cộng thêm có huyết mạch đặc biệt của nhà họ Trần, nên tu vi của cậu ấy mới càng ngày càng cao. Đầu tiên là bước vào cảnh giới Ngưng Khí, rất nhanh nhảy từ Sơ kì, đến Trung kì, qua Hậu kì, thậm chí là đến trình độ Đại viên mãn sau cùng, cả quá trình không đến một năm!"
"Bây giờ, cậu ấy tự động thay đổi cảnh giới Ngưng Khí, lại trải qua lễ rửa tội của Thiên Đạo, đã thành công đạt đến cảnh giới Hóa Khí. Tu vi của cậu ấy lúc này đã đến cảnh giới Hóa cảnh Sơ kì gần đạt Trung kì. Nhưng công pháp trong cơ thể cậu ấy lại rất lạ kì, cho nên cao thủ Hóa Khí Sơ kì bình thường hoàn toàn không phải là đối thủ của cậu ấy!"
Ông chú trung niên lắc đầu cười.
"Cháu hiểu rồi, vậy muốn đánh bại anh ấy, thậm chí như Hắc Tướng khiến cho anh ấy hoàn toàn không có năng lực đánh thì phải đạt đến mức nào?” Cô gái tò mò. hỏi.
"Hắn ta ư, cũng coi như là cảnh giới Hóa Khí Trung kì, mà cũng đã bước đến cảnh giới này rất lâu rồi, chỉ cách Hậu kì một bước nhỏ thôi, nên Trần Khiêm vẫn không phải đối thủ của hắn ta!"
"À cháu biết rồi, lúc trước chú cũng đã nói, ông lão nhà họ Cổ, còn có Cửu La Môn mới nổi lên dạo gần đây nữa, nhưng phe phái bí pháp này hình như đều đã bước vào Hậu kì của cảnh giới Hóa Khí, thậm chí là Đại viên mãn, haizzz, tên Trần Khiêm này thật đáng thương, sao mà người cải tạo thể phách cho Trần Khiêm lại không nói với anh ấy những chuyện này chứ?"
Cô gái gãi đầu hỏi.
Cô ấy nghĩ rằng người có thể biến anh thành thế này khẳng định cũng không kém cỏi được.
"Ừ, chắc người đó chưa nói rồi, sợ rằng người đó cùng không ngờ rằng Trần Khiêm sẽ tiến bộ nhanh đến vậy. Chú đoán chắc hẳn Trần Khiêm còn có những cơ may khác, thế nhưng cũng vì không hiểu biết dẫn đến đánh bậy đánh bạ, trước đây đều gặp những kẻ cậu ấy có thể xử lí được, thế nhưng đụng phải nhà họ Cổ thì cậu ấy bó tay chịu trói rồi, thậm chí còn có khả năng đi tong cái mạng nữa!"
"Haizzz, chú nói xem, sau cảnh giới Hóa Khí còn có cảnh giới nào không?"
Cô gái hỏi.
Ông chú lắc đầu, chần chờ một chút mới nói: "Ha ha, cho dù có thì cũng không có nghĩa lí gì, từ Trung kì của cảnh giới Hóa Khí đến Hậu kì đã là khó khăng vô ngần, dù có đi đến cuối đời cũng chưa chắc có thêm bước. tiến. Số người nhà họ Cổ có thể đạt tới Hậu kì chỉ như lá mùa thu, mà đó còn là nhờ huyết mạch mạnh mẽ mang lại"
"Còn bước đến cảnh giới viên mãn của Hóa cảnh ấy à, cao thủ Hóa cảnh thông thường muốn mơ cũng không dám mơ nữa!"
"Vậy tại sao mà cao thủ Cảnh giới Ngưng Khí lại có ít đến vậy, mà cao thủ Hóa cảnh lại có nhiều? Chuyện này không có logic tí nào!"
"Ha ha, sao hả, ông nội cháu chưa kể với cháu à? Từ xưa tới nay có một bí mật vẫn luôn đánh đố cả giới võ đạo, đó chính là việc cứ cách một khoảng thời gian, cao thủ Cảnh giới Ngưng Khí lại biến mất tập thể. Bởi vậy gia tộc bí pháp đều là do thời thế sinh ra, bởi vì họ biết bí pháp, có thể nhảy qua Cảnh giới Ngưng Khí mà tiến thẳng đến cảnh giới Hóa Khí, nhờ vậy mới may mắn thoát nạn! Trước đây các gia tộc ẩn dật đều là những gia tộc vô cùng đồ sô, nhưng bởi nguyên nhân này mà từ từ xuống dốc!"
Ông chú giải thích kĩ càng. "Hóa ra là vậy ạ!" Cô gái cuối cùng cũng hiểu hết mọi chuyện.
Cô quay đầu, lại nhìn thấy cái túi nhỏ Trần Khiêm luôn mang theo mình.
Cô tò mò cầm lên xem.
Bên trong có rất nhiều bức ảnh nhỏ.
"Ha ha, dù gì cũng là một cậu ấm nhà giàu, thế mà lại có sở thích kì quặc này, anh ấy thu gom rất nhiều bức ảnh có hình các cô gái, còn không chỉ một người thôi đâu!"
Cô gái cười to.
Cầm từng tấm một lên xem.
Đúng là Trần Khiêm có thói quen lưu giữ bức ảnh của những người anh yêu quý nhất: Mộc Vũ, em họ Tử
Nguyệt, chị gái, ba mẹ, anh đều giữ lại hết.
"Ha ha ha, chú này, có một cô gái có đôi mắt giống hệt như chú luôn!"
Cô gái rút một tấm ảnh trong số đó, cười nói.
"Đừng có nói linh tinh, chú là kẻ xấu xí, sao có người giống chú được! Còn nữa, mau trả lại cho Trần Khiêm đi, tự ý xem đồ cá nhân của người khác là không tốt đâu!"
Ông chú hết cách với cô gái, chỉ đành cười khổ mà nói.
 
Chương 1763: Hôm nay chú có gì đó lạ quá


"Thật mà chú, cháu không lấy chú ra làm trò đùa đâu, không tin thì chú tự xem đi, ảnh chụp cô gái thật sự giống chú y như đúc!”
Cô gái vội la lên.
Nói xong còn đặc biệt rút tấm ảnh đó ra đưa cho ông ấy nhìn.
Ông chú cũng hơi tò mò.
Ông ấy liếc nhìn cô gái, sau đó mới cầm lấy bức ảnh mà cô ấy đưa qua.
'Vừa nhìn, ông chú giống như bị điện giật toàn thân vậy, bàn tay run run đánh rơi cả bức ảnh xuống đất.
Người trong bức ảnh chính là Tô Tử Nguyệt. "Chú, chú bị sao thế?"
Thấy người ông ấy không ngừng run rẩy, sắc mặt cũng thay đổi, đây đúng là chuyện cô ấy lần đầu được nhìn thấy.
Ông chú cẩn thận nắm chặt bức ảnh trong tay, lập tức vội vàng nói: "Không có việc gì, chú không sao cả. Được rồi, Tiểu Khiêm đã được băng bó cẩn thận, cháu đứng đây trông chừng cậu ấy một lát, chú có việc ra ngoài một lát!"
Nói xong, ông ấy vội vã xoay người đi ra ngoài.
"Lạ thật đấy!"# Cô gái gãi đầu.
Tuy rằng cô ấy rất nghịch ngợm, thế nhưng vẫn luôn rất nghe lời ông chú.
Lập tức ngồi xuống bên giường.
Hai tay chống má, lắng lặng ngồi ngắm Trần Khiêm. Nhìn trái ngó phải.

Ánh mắt của cô gái bỗng sáng rực lên, bởi vì vết máu trên mặt Trần Khiêm đã bị ông chú lau sạch hết.
Để lộ một khuôn mặt vô cùng ưa nhìn.
Nhìn kĩ thêm chút, cũng đẹp trai lắm.
Cô gái giơ tay nhéo nhéo mặt Trần Khiêm: "Hì hì, cậu chàng cũng dễ nhìn lắm! Nhưng sao càng nhìn càng thấy đôi mắt của anh giống chú thế nhỉ?"
Cô gái bỗng lẩm bẩm.
Trong lòng cô vẫn luôn cất giấu một bí mật, bí mật về ông chú.
Hành vi cử chỉ của chú luôn nhã nhặn lại bí ẩn, tuy vẻ ngoài xấu xí thế nhưng hành động vô cùng ga lăng.
Khiến cô ấy vô cùng yêu thích. Về những vết thương trên mặt chú ấy, câu trả lời của chú luôn là do gặp phải trận hỏa hoạn, ảnh chụp hồi trước cũng không còn nữa.
Làm cô ấy tiếc nuối vô cùng, cô ấy thực sự rất muốn biết khi trước ông chú trông như thế nào?
Cô gái nhìn Trần Khiêm một lượt, lại ngó sang ông chú đang đang lặng yên ngồi hút thuốc nơi khung cửa.
Cô nghĩ thầm trong lòng: "Hôm nay chú có gì đó lạ quá"
Mà giờ khắc này, ông chú ngồi ngoài cửa ngắm nhìn bức ảnh của Tô Tử Nguyệt trong tay.
Cơ thể ông ấy hơi hơi run rẩy, có ánh trăng soi sáng, trong con mắt ông giống như thấp thoáng ánh lệ nhạt nhòa.
Ánh mắt của ông ấy cực kì dịu dàng.
Ông ấy ngơ ngác nhìn hồi lâu, mới chậm rãi cất tấm ảnh đi.
 
Chương 1764: Có người đã cứu cậu ta


Khi ông ấy ngước mắt lên, ánh nước nơi khóe mắt đã biến mất từ khi nào.
Thay vào đó là nét cứng cỏi và dữ dăn.
"Chuyện này, sớm muôn gì cũng phải kết thúc, không lâu nữa đâu!"
Ông ấy lạnh lùng nói.
Đồng thời ông ấy liếc một cái sắc lẹm về hướng của một ngọn núi âm u...
Ban đêm.
Nhà họ Cổ, Cổ Thành tọa lạc nơi núi sâu thăm thắm.
"Sao? Hắc Tướng thất bại rồi? Chuyện này sao có thể chứ? Chỉ là một tên Trần Khiêm bé như con kiến dưới chân mà cũng có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay
của Hắc Tướng sao?"
Hai bên thế lực bao gồm người nhà họ Gổ và người thuộc Cửu La Môn đều tập trung lại đây.
Bên trong sảnh lớn, đèn đuốc sáng trưng.
Bà cụ nhà họ Gổ - Cổ Nguyệt Hà ngồi ở vị trí đầu tiên, lúc này vô cùng ngạc nhiên hỏi.
Hắc Tướng chính là cao thủ hàng đầu thuộc cảnh giới Hóa Khí Trung kì, với thực lực này có thể xông pha bốn phía.
Hắc Tướng mạnh đến cỡ nào? Lúc đầu khi còn chưa liên minh với Cửu La Môn, hắn ta từng tham gia vào đấu tranh giữa hai phe, lúc đó đã đánh cho hàng loạt cao thủ nhà họ Cổ răng rơi đầy đất.
Điều đó đủ để nói lên sức mạnh của hắn ta.
Lần này Cửu La Môn phái Hắc Tướng đi vây bắt Trần Khiêm vốn tưởng là chuyện mười mươi, ngay cả nhà tù để giam giữ Trần Khiêm bọn họ cũng đã chuẩn bị đâu vào đó.
Thế nhưng không ngờ lại để anh chạy thoát được.
Hơn nữa, Hắc Tướng còn mang theo vết thương nặng trở về.
Lúc này, tên Hắc Tướng nằm trên ghế với vẻ mặt dữ tợn.
Đang có người của Cửu La Môn băng bó vết thương cho hắn ta.
"Có người đã cứu cậu ta, người đó rất mạnh, tôi không đánh lại được, chỉ sợ trễ thêm một bước tôi cũng không còn về được nữa rồi!"
Hắc Tướng nhục nhã nói.
"Là ai?"
Cổ Nguyệt Hà nhíu mày, ngạc nhiên hỏi.
"Không thấy rõ, lúc đó tôi chỉ lo mau mau chạy thoát thân!" Hắc Tướng nói.
"Chẳng lẽ còn có một thế lực cao siêu nào đang âm thầm giúp đỡ Trân Khiêm?”
Cổ Nguyệt Hà suy tư.
Có thể đánh Hắc Tướng ra đến nông nỗi này, tối thiểu cũng phải ở bậc Hóa Khí Hậu kì.
Cổ Nguyệt Hà nghĩ nát óc, cũng không nghĩ ra được, đến tột cùng là thế lực nào lại đứng ra giúp đỡ Trần Khiêm!
"Bà, lại là tên Trần Khiêm đó làm bà đau đầu ạ?"
Mà đúng lúc này, có một thanh niên chắp tay chậm rãi đi từ ngoài cửa vào.
 
Chương 1765: Cậu ấm nhà họ cổ


Anh ta trông vô cùng đẹp trai.
Đôi mắt uy nghiêm quét một vòng quanh sảnh lớn, vậy mà lại toát lên khí thế uy nghiêm của người lãnh đạo.
Phong độ ngời ngời.
"Xin chào cậu Cổi"
Người của Cửu La Môn lúc này tổng cộng có chừng mười ba người.
Bọn họ ăn mặc trông rất dị hợm, có cả nam cả nữ. Sắc mặt ai nấy đều rất kì dị.
Lúc này trông thấy chàng trai liền gật đầu chào hỏi.
Dù sao hiện tại quan hệ của nhà họ Cổ và Cửu La Môn cũng là quan hệ liên minh.
Chàng trai này tên là Cổ Phong.
Anh ta là cháu đích tôn của bà cụ nhà họ Gổ, tính ra thì anh ta chính là anh họ bên nội của Cổ Vũ Tiêu.
Anh ta thật sự rất mạnh.
Còn là người mạnh nhất trong lứa trẻ của nhà họ Cổ.
Dĩ nhiên, đó cũng là đứa cháu trai mà Cổ Nguyệt Hà yêu thương nhất, còn người cháu gái mà bà ta chiều nhất đương nhiên là Cổ Vũ Tiêu rồi.
Nhưng Cổ Vũ Tiêu vẫn kém hơn Cổ Phong một chút, dù sao Cổ Phong cũng được Cổ Nguyệt Hà bồi dưỡng thành người nối nghiệp của nhà họ Cổ.
"Tiểu Phong, cháu đến rồi sao!"
Lúc này trên mặt Cổ Nguyệt Hà mới hiện lên nét tươi cười.
"Chỉ một tên Trần Khiêm giống như con sâu cái kiến lang thang khắp nơi mà thôi, không ngờ đến cả đại sư Hắc Tướng cũng không bắt nổi hắn!"
Cổ Phong cười lạnh nói.
"Tiểu Phong, theo lời của đại sư Häc Tướng thì có người âm thầm giúp đỡ cậu ta, hơn nữa đó còn là một cao thủ!" Cổ Nguyệt Hà nói.
"Xin bà hãy yên tâm, dù sau lưng hắn có cao thủ đi chăng nữa, chỉ cần cho cháu vài ngày, cháu sẽ tìm ra hết tận gốc rễ cho bài Trần Khiêm xin cứ giao cho cháu, còn về thế lực đứng sau Trần Khiêm vẫn phải nhờ bà tự mình xử lí mới được!"
Cổ Phong tự tin cười nói.
Anh ta vĩnh viễn đều như vậy, cho người ta một cảm giác tự tin đến mức tự đại, giống như trên thế giới này không có một việc gì anh ta cho là khó khăn cả.
Chỉ cần Cổ Phong muốn, không cần biết đối thủ là ai anh ta đều có thể làm được.
Mà Cổ Nguyệt Hà cũng rất tin tưởng Cổ Phong.
"Được, bà cũng có ý như vậy, để cháu đi tìm hiểu
š lực đứng sau Trần Khiêm là ai, kịp thời báo lại cho bà, còn về việc dùng biện pháp thế nào, cháu tự cân nhắc là được!"
Cổ Nguyệt Hà vui mừng cười nói. "Vâng!"
Sau khi bàn xong, trên môi Cổ Phong nhếch lên một nụ cười đắc ý, anh ta xoay người bước ra cửa.
Mới vừa bước chân đến ngưỡng cửa.
Một cô hầu gái đúng lúc bưng ly trà sâm đi vào, do. không chú ý nên đã va phải Cổ Phong.
"Ôi! Cậu Phong, tôi xin lỗi, xin lỗi!"
Cô hầu nhìn qua chắc chỉ độ mười sáu chưa tới, thấy làm sai, cô bé vội vàng quỳ xuống nói xin lỗi.
"Thứ người hầu không có mắt này!" Bụp!
Cổ Phong nhướng mày, anh ta giơ tay bổ thẳng một phát vào đầu cô gái nhỏ.
Máu nóng chảy dọc theo khuôn mặt trắng trẻo của cô gái, cô lập tức ngã đổ ra đất, đã chết ngay lập tức.
Mười ba người của Cửu La Môn bàng hoàng nhìn nhau.
Cổ Nguyệt Hà lại dửng dưng ngồi đó cười nhìn hành động của cháu trai nhà mình: "Xin mọi người đừng bận tâm, Phong Nhi từ nhỏ đã bị tôi chiều hư rồi!"
Bà ta cười, sau đó quay qua người hầu còn lại vẫy tay: "Ném xác ả ra ngoài đi!"
"Vâng, thưa bài"
Chúng người hầu sợ run nói.
 
Chương 1766: Tìm kiếm


Nhà họ Cổ và Cửu La Môn hợp tác, hai bên ráo riết tìm kiếm nơi trú ẩn của Trần Khiêm.
Việc có thể tìm thấy Trần Khiêm một lần nữa hay không có ý nghĩa vô cùng quan trọng với cả Cổ Nguyệt Hà của nhà họ Cổ và Cửu La Vương của Cửu La Môn.
Tam Thánh Giáo của Vân Tinh cũng đã bắt đầu tìm kiếm dấu vết Trần Khiêm.
Mục đích của cô ta đương nhiên không giống với mục đích của đám Cổ Nguyệt Hà và Cửu La vương, Vân Tỉnh cần phải tìm được anh ấy, đồng thời ép anh ấy gả cho mình nữa.
Giữa hai người đã xảy ra một vài tranh chấp.
Đa phần tinh lực của mụ già Cổ Nguyệt Hà và Cửu La Vương đều nhắm vào tung tích của Vân Tỉnh.
Vậy thì lẽ tất nhiên, nhiệm vụ tìm kiếm Trần Khiêm lại rơi lên đầu của Cổ Phong và Hắc Tướng.
Nhà họ Cổ không chỉ là bá chủ của Cổ Thành, mà còn thống trị khắp cả vùng Thái Thành nữa.
Nhà họ Cổ mới vừa ra lệnh, nhà họ Tây Môn ở Thái Thành lập tức chỉ một lượng người và vật tư lớn cùng tham gia cuộc truy tìm.
Khắp nơi đều đang tìm Trần Khiêm.
Chưa đến bảy ngày, Cổ Phong đã lật tung toàn bộ Thái Thành không chừa một xó.
'Thế nhưng vẫn không tìm thấy một cái bóng của Trần Khiêm.
Việc này khiến Cổ Phong bực tức vô cùng. Đến tận ngày hôm nay.
Chỉ còn lại khu nhà cũ rộng mênh mông này là chưa được tìm kiếm.
Mang trong mình tâm trạng lo lắng khôn cùng, hai người Cổ Phong và Hắc Tướng, thêm nhóm lâu la của gia tộc Tây Môn góp lại cỡ một hai trăm người đều tiến về phía khu nhà cũ.
Nếu vẫn không tìm thấy người, vậy chỉ đành đi vào. sâu trong núi.
Cổ Phong thầm nghĩ.
Bà đã mượn sức mạnh của đóa hoa quỷ để tra xét, Trần Khiêm chắc chắn chưa kịp chạy khỏi Thái Thành.
"Anh Trần, chị Mộc, Hinh Hinh sắp phải đi học rồi, ngày mai em lại đến tìm hai người chơi cùng nhé, đây là trứng gà mà mẹ em bảo mang đến cho anh chị nè!"
Trong một căn phòng thuộc khu nhà cũ.
Một cô bé trông mới năm sáu tuổi, buộc tóc hai bên, trông đáng yêu vô cùng.
Cô bé vui tươi nói với đôi nam nữ đang đứng trước cửa.
"Anh Trần, anh bị ốm nên phải ăn nhiều vào! Ăn nhiều trứng gà để bồi bổ cơ thể mới được!"
Cô bé cười nói.
Lời này làm cô gái đứng bên cạnh cười khúc khích.
Người thanh niên này tất nhiên không phải ai khác mà chính là Trần Khiêm, sau khi được ông chú cứu sống, cơ thể anh vẫn còn rất yếu, còn chị Mộc kia là Lý Mộc
Mộc mà Trần Khiêm vẫn gọi bằng cái tên “Nhóc con”.
"Được thôi, anh Trần của em ốm yếu như vậy, chắc chăn chị sẽ giám sát anh ấy!"
Lý Mộc Mộc cười nói.
Đúng là lời khờ dại của trẻ con.
Trần Khiêm nghe vậy chỉ cười không nói.
Anh nhìn cô bé đầy vẻ chiều chuộng.
Bản thân anh lần này bị thương rất nặng, suýt thì bị Hắc Tướng hành hạ đến chết, xương cốt khắp người cũng bị hắn ta bẻ gần hết.
Đồng thời còn bị nội thương nghêm trọng cộng thêm trúng kịch độc.
Theo phán đoán của ông chú, bản thân anh lần này đúng là tìm được đường sống trong chỗ chết, trong vòng một tháng tỉnh lại được đã là rất giỏi rồi.
Nhưng chuyện mà ông chú không nghĩ tới là mới ba ngày thôi Trần Khiêm đã tỉnh dậy rồi.
Càng đang ngạc nhiên hơn là phần xương cốt bị tổn thương phục hồi lại với một tốc độ đáng kinh ngạc.
 
Chương 1767: Lại phát sáng sao


Lý Mộc Mộc ngạc nhiên muốn rớt cằm, cô ấy vô cùng ước ao và đố kị với thể chất đặc biệt của Trần Khiêm.
Chẳng phải vậy sao, vào ngày hôm qua, cũng chính là ngày từ sáu từ lúc bị thương, anh đã có thể xuống giường rồi.
Nhưng dù sao thì thương nặng mới lành, cơ thể của anh vẫn còn rất yếu.
Ông chú mới sáng sớm đã vào trong núi hái thuốc cho anh. Hã? ?ì? đọc ?rang chính ở _ Тrù?Тr??ện﹒Vn _
Mấy ngày nay sau khi tỉnh lại, anh cũng không rõ có phải do ông chú đã cứu mạng mình hay không.
Mà mỗi khi thấy ông ấy, anh đều có cảm giác rất thân thiết.
Còn về việc Lý Mộc Mộc từ đâu mà tới, cô ấy không nói với anh, anh chỉ biết cô ấy đi theo ông chú đã được. hai năm rồi.
Ông chú lại càng bí ẩn hơn, tại sao ông ấy lại lại đột nhiên xuất hiện rồi cứu mình, việc này thì càng khó mà biết được.
Anh cũng thử hỏi qua vài lần, ông chú đều lảng tránh không trả lời, Trần Khiêm cũng không dám hỏi lại nữa.
Ông ấy chỉ dặn Trần Khiêm yên tâm mà dưỡng thương.
Trần Khiêm nghe lời ở lại khu nhà cũ này.
Cô bé con tên là Hinh Hinh, qua lại mấy ngày, Trần Khiêm cũng quen thân vô cùng, cô bé là con gái của anh hai Lý trong khu nhà, vừa đáng yêu lại vừa lương thiện.
Khi còn bé ốm nặng một trận và đựơc ông chú cứu.
Cho nên đã nhận ông ấy làm ba nuôi.
Ngày thường cô bé vẫn hay chạy qua nhà ông chú chơi.
Công việc lau mặt mỗi ngày cho Trần Khiêm đều giao cho bé Hinh Hinh đảm nhiệm.
Cô bé còn mang theo rất nhiều đồ ăn cho Trần Khiêm.
Dĩ nhiên, đa số đều là mấy thứ đồ ăn vặt như kẹo sữa thỏ trắng gì đó.
"Tạm biệt Hinh Hinh!"
Trần Khiêm vẫy tay chào cô bé.
Bé Hinh Hinh vừa vẫy tay vừa chạy về nhà, cô bé mới lên lớp mẫu giáo nhỡ ở trường.
"Đợi lúc bé Hinh Hinh lớn rồi chắc chắn sẽ là mỹ nhân, xem cô bé đáng yêu biết bao!"
Lý Mộc Mộc cười nói. "Ừ, giống cô vậy, sau này lớn cũng sẽ là mỹ nhân cả!" Trần Khiêm cười cười.
Sau đó chợt ho dữ dội một trận, anh vội dùng mảnh khăn trắng che miệng.
Máu tươi nhuộm đẫm khăn trắng.
"Vết thương của anh vẫn chưa khỏi, vẫn nên ít xuống giường hoạt động thôi, kẻ dị nhân này!"
Lý Mộc Mộc mím môi, giọng nói tràn đây ghen tị.
Sau đó ánh mắt chợt dừng lại ở ngực Trần Khiêm, đôi mắt to như dính chặt ở đó không hề di chuyển.
Này khiến Trần Khiêm hoảng rồi: "Cô nhìn chằm chằm ngực của tôi làm gì?"
"Biến đi, tôi đang nhìn miếng ngọc của anh thôi, hình như nó vừa phát sáng thì phải, đã thứ mười mấy rồi, từ lúc anh hôn mê đến giờ, sáng tối mỗi ngày nó đều đúng giờ lóe sáng một hồi.
Lý Mộc Mộc trợn trừng mắt liếc Trân Khiêm, sau đó cô ấy chỉ tay vào miếng ngọc bội hình tròn trên ngực Trần Khiêm nói.
"Lại phát sáng sao?"
Trần Khiêm cúi đầu nhìn.
Đã nhiều ngày nay, ngọc bội luôn tỏa sáng theo một quy luật nhất định.
Thế nhưng nó biểu hiện cho cái gì, Trần Khiêm lại không biết.
Chắc chắn không phải chuyện thường, mấy lần trước tính mạng rơi vào nguy nan, tất cả đều nhờ có ngọc bội trợ giúp, đến lần lần gặp phải Hắc Tướng vừa rồi ngọc mới mất linh.
 
Chương 1768: Nói hay không


Chuyện gì vậy?
Trong lòng Trần Khiêm thầm nghi ngờ.
Nhưng vẫn không nghĩ ra, Trần Khiêm cũng không nghĩ nữa, anh theo Lý Mộc Mộc vào phòng.
Phía ngoài khu nhà cũ.
Dưới sự dẫn dắt của mấy người nhà họ Cổ, một đám vệ sĩ áo đen tiến vào lục soát từng nhà một.
Khu nhà cũ có hơn trăm hộ dân sinh sống.
Ngày thường, mọi người tương thân tương ái, cực kỳ đoàn kết.
Thấy có người phá cửa xông vào, mọi người đều chạy ra xem có chuyện gì xảy ra, thế nhưng lại bị đám vệ sĩ áo đen vừa đánh vừa mắng đuổi trở về.
Cổ Phong ngồi trên một chiếc xe sang ở sau nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đúng lúc này, một cô bé xuất hiện, khiến Cổ Phong phải nhướn mày, sau đó anh ta chậm rãi mở mắt.
Lia ánh nhìn về phía cô bé.
Cô bé con cũng bị chuyện xảy ra trước mắt dọa thót tim.
"Hinh Hinh, mau quay lại!"
Bố mẹ cô bé không quan tâm mấy người vệ sĩ ngăn chặn vội lao từ trong nhà ra.
Luôn tục vẫy gọi con gái quay về.
Đám người này rất đáng sợ, họ không thể dây vào đâu!
"Há?"
Cổ Phong tiếp tục nhìn chằm chằm Hinh Hinh, lúc. này, anh ta hơi động nhẹ ngón tay của mình.
Lập tức có tên thuộc hạ hiểu ý, đi thẳng tới nhấc bổng cô bé Hinh Hinh đang chuẩn bị chạy về nhà lên.
"Mẹ ơi" Hinh Hinh sợ hãi òa khóc.
Bố mẹ cô bé cũng rất sợ, hai người vội vàng xông qua chỗ cô bé.
"Cút!"
Nhưng lại bị mấy tên thuộc hạ đẩy ngã xuống đất.
Còn dùng dao kề vào cổ họ.
"Các người muốn làm gì? Chúng tôi không hề đắc tội với các người, đó là con gái của tôi, con bé còn nhỏ như. vậy, mấy người muốn làm gì nó!"
Hai vợ chồng khóc lóc hô hào.
"Yên tĩnh chút, còn lăng nhằng tiễn mấy người luôn!"
Tên vệ sĩ quát.
Thuộc hạ của nhà họ Gổ đã xách theo bé Hinh Hinh đến trước mặt Cổ Phong.
"Trên người con nhóc này có một mùi cỏ thuốc rất lạ, mùi thuốc này người thường không biết điều chế đâu!"
Cổ Phong híp mắt, lạnh nhạt nói.
Thuộc hạ của nhà họ Cổ dữ dăn nhìn cô bé Hinh Hinh: "Nhóc ranh, chỗ chúng mày ở mấy hôm nay có bệnh nhân lạ mặt nào đến không? Có hay không!?"
“Cháu... Cháu không biết!"
Hinh Hinh sợ hãi òa khóc thật to.
Ba nuôi đã nói với bé, dù thế nào cũng không được nói cho người khác nơi ở của anh Trần Khiêm, dù thế nào cũng không được phép nói.
Bé Hinh Hinh dù nhỏ nhưng lại rất nghe lời ba nuôi.
"Bé con, tốt nhất là hãy ngoan ngoãn nói thật đi, nếu không ba mẹ nhóc sẽ gặp nguy hiểm đấy, đồng thời cái mạng nhỏ của nhóc cũng khó mà giữ được!"
Khoé miệng Cổ Phong nhếch lên một nụ cười nhạt, anh ta bước xuống khỏi xe.
Đôi mắt tà ác nhìn chằm chằm bé Hinh Hinh: "Nói hay không? Phải biết rằng anh muốn giết mấy người cũng chỉ như nghiền chết một con kiến mà thôi!"
 
Chương 1769: Uy hiếp


"Cháu không biết!"
Hinh Hinh bị Cổ Phong nhấc bổng lên treo giữa không trung.
Nhưng mặc cho Cổ Phong đe dọa như thế nào thì Hinh Hinh cũng chỉ nói không biết.
"Mấy người thì sao? Cũng không biết?”
Đôi mắt ác liệt của Cổ Phong lập tức bản về phía ba mẹ Hinh Hinh.
Tay đã hơi hơi bóp chặt.
Anh hai Lý và vợ anh ấy sợ muốn hồn bay phách lạc, vợ anh ấy còn hoảng loạn hét toáng lên.
Nhưng hai người vẫn căn chặt răng như cũ.
Trên thực tế, bọn họ biết rõ, người thanh niên tên Trần Khiêm được ông chú cứu chính là người mà những kẻ này muốn tìm.
Nhưng từ trước đến giờ nhóm anh hai Lý luôn trung nghĩa, phản bội người khác, đặc biệt là phản bội lại ông chú, chuyện này bọn họ không làm được.
Lập tức vội vàng lắc đầu.
"Xem ra, không cho mấy người thấy máu thì mấy người vẫn không biết mình gây nên hậu quả gì nhỉ!"
Nói xong, Cổ Phong cười lạnh.
Sau đó, chỉ thấy anh ta vung tay lên, một tia sang trắng từ trên không trung xẹt qua, theo sau đó, một dòng. máu tươi túa ra từ cánh tay phải của Hinh Hinh.
Một cánh tay của Hinh Hinh vậy mà đã bị Cổ Phong chặt mất.
"Á"
Hinh Hinh đau đớn khóc to.
"Tay của con"
Mẹ của Hinh Hinh bởi vì bị kích thích qua độ, máu dâng lên nào mà ngất lịm ngay tức khắc.
"Tên súc vật không có tính người kia, tao liều mạng với mày!"
Con ngươi anh hai Lý giăng đầy tơ máu, lập tức giấy giụa lao đến.
Thế nhưng anh ấy nào có là đối thủ của đám vệ sĩ nhà họ Cổ này, còn chưa kịp xông đến đã bị chúng đánh ngã xuống đất.
"Tiếp tục không chịu nói, chỉ sợ thứ rơi xuống sẽ là đầu đứa con gái của mày đấy!"
Cổ Phong ác liệt cười gần.
Trong mắt anh ta, chém đứt cánh tay của một cô bé dường như chỉ giống với việc nện đứt một chiếc chân của con kiến nhỏ vậy.
Trong lòng bàn tay anh ta có một lưỡi dao trắng ởn đang xoay tròn.
Anh hai Lý bị bọn chúng giầm đạp vẫn sống chết giấy giụa.
"Đã vậy thì lưỡi dao này của tao phải chặt xuống rồi!"
Cổ Phong lắc đầu cười cợt, cổ tay anh ta hơi chuyển động.
Lưỡi dao sắc bén liền phóng về phía cổ của Hinh Hinh.
Nghĩ cũng biết, nếu lưỡi dao này mà rơi xuống. Hinh Hinh tất nhiên sẽ đi đời nhà ma.
 
Chương 1770: Vẫn còn cứu được


Bùm!
Đúng lúc này, bỗng có tiếng kim loại vang lên.
Ngay lúc lưỡi dao kia chỉ còn cách cổ của Hinh Hinh vài centimet.
Một luồng sáng xẹt qua trước mặt Cổ Phong.
Trong nháy mắt đánh rớt lưỡi dao sắc bén trong tay anh ta.
Xoetl
Lưỡi dao rời tay, bay cắt qua không khí như xé nó ra làm đôi.
Lưỡi dao không có gì cản lại bay thẳng đến một gốc cây to phải cỡ bảy người mới ôm hết.
Một gốc cây to lớn khỏe mạnh như vậy, trong nháy. mắt nổ tung.
Bụi bốc cưồn cuộn. Khí tức này thật mạnh mẽt! Mí mắt của Cổ Phong giật liên hồi.
Anh ta đã lên đến tu vi Hóa cảnh Trung kì, đã có thể hoành hành ngang dọc.
Không người nào có thể im hơi lặng tiếng đánh rớt lưỡi dao trong tay anh ta như vậy.
Anh ta vô cũng ngạc nhiên.
Thuộc hạ của nhà họ Cổ nhìn nhau không hiểu, gương mặt hiện lên vẻ cảnh giác.
"Rút! Mau!"
Cổ Phong lạnh lùng nói.
Bọn họ thậm chí không kịp trèo lên xe, vừa tung người lên không liền biến mất không thấy.
Thuộc hạ của nhà họ Cổ cũng nhanh chân chạy thoát.
Rất nhanh, toàn bộ khu nhà cũ đã không còn bóng người.
Chỉ còn lại cả nhà anh hai Lý. "Hinh Hinh!"
Hinh Hinh bị vứt trên mặt đất lạnh, cánh tay đứt lìa, máu tuôn thấm đất, cô bé đau đến ngất đi.
Anh hai Lý ôm chặt con gái mình đau đớn gào thét.
Mà lúc này, ở phía xa có một người đang cấp tốc chạy như điên về hướng này.
Trên lưng người đó đeo một cái giỏ trúc. Đó đúng là ông chú vừa đi hái thuốc trở về.
Ông ấy chưa về đến khu nhà cũ thì đã nhận ra có nguy hiểm.
Ông ấy lập tức bấm một đạo thần niệm, ném luôn con dao chặt củi trong tay mình ra đánh bay vật đang định tước đi sinh mạng của Hinh Hinh.
Nhưng không ngờ ông ấy vẫn đến chậm rồi.
Kẻ kia đã chém đứt cánh tay của Hinh Hinh.
"Đưa Hinh Hinh cho tôi, cầm theo cánh tay đứt kia, cô bé vẫn còn cứu được!"
Ông chú vội vàng ôm lấy cô bé Hinh Hinh còn đang hôn mê từ trong vòng tay của anh hai Lý, ông ấy vội bước về hướng nhà mình.
Thật ra bởi nhà của Hinh Hinh còn còn cách một đoạn so với nhà của ông chú.
Đến lúc ông chú về tới nhà. Lúc Trần Khiêm và Lý Mộc Mộc nhìn thấy tất cả. Cả hai hoảng sợ không ngớt.
Trần Khiêm biết nối xương, y thuật của ông chú cũng vô cùng siêu việt.
Hai người hợp lực nối lại xương cho Hinh Hinh.
 
Chương 1771: Phải trở nên mạnh mẽ


Anh hai Lý cũng đã kể hết chuyện vừa xảy ra cho mọi người.
"Thằng khốn!" Trần Khiêm tức đến phát run. Hóa ra là người của nhà họ Cổ đến để tìm anh, mà chúng phát hiện trên người Hinh Hinh có mùi thảo dược mới gặp phải họa này.
Nhà họ Cổ! Ngay cả một đứa bé mà bọn mày cũng không tha!
Trong mắt Trân Khiêm đong đây sát ý.
"Cẩn thận vết thương của cháu, trước hết hãy tập trung cứu Hinh Hinh đãi!"
Ông chú nhìn Trần Khiêm tức giận, trong ánh mắt lóe lên một vệt đỏ sậm, vội vàng đè bả vai của Trần
Khiêm để anh giảm lại lệ khí của mình.
Nếu không, Trần Khiêm có thể vì khí huyết hỗn loạn mà nội tạng thương tổn.
Nhưng Trần Khiêm lại không nuốt được nỗi hận này. Nhưng cũng may y thuật của hai người đều rất giỏi. Cuối cùng cũng nối lại được cánh tay cho Hinh Hinh. Nhưng nếu muốn xóa bỏ hoàn toàn vết thương, không phải là không thể nhưng cần vài loại thảo dược vô cùng đặc biệt.
Mãi cho đến đêm khuya, Hinh Hinh được băng bó cẩn thận đã được dỗ ngủ rồi.
Anh hai Lý để Hinh Hinh ở lại đây cũng rất yên tâm, vì vậy đã về nhà chăm sóc mẹ Hinh Hinh.
Lý Mộc Mộc ngồi bên giường trông Hinh Hinh.
Trần Khiêm ngồi bên ngoài gian nhà.
Anh hút thuốc, hai nắm tay siết chặt khi nghĩ lại chuyện ngày hôm nay.
Hinh Hinh vẫn chỉ là một đứa bé, một đứa trẻ thơ ngây đầy sức sống.
Nếu không phải ông chú về sớm, sợ rằng tính mạng của Hinh Hinh sẽ vì anh mà lâm nguy.
Nếu thật như thế, thì Trần Khiêm thật không dám sống tiếp nữa.
Nhà họ Cổ, Cửu La Môn, tôi sẽ không bỏ qua cho các người!
Trần Khiêm siết chặt nắm tay, khớp xương vang lên tiếng rơm rớp ghê người.
"Tiểu Khiêm, còn đang tự trách mình sao?” Lúc này, ông chú đi tới cạnh anh. Ông ấy ngồi xuống ngay cạnh Trần Khiêm.
"Vâng, cám ơn chú, nếu không có chú ngày hôm nay Hinh Hinh sẽ gặp nguy hiểm rồi!"
Trần Khiêm cúi đầu.
Ông chú rút một điếu thuốc đưa lên miệng, rút nửa điếu thuốc trong tay Trần Khiêm ra châm lửa.
"Được rồi, đứng nhắc tới mấy thứ đó nữa, có sức ngồi đây tự trách mình chẳng bằng suy nghĩ thật kỹ, làm sao sớm ngày bước vào Hóa cảnh Trung kì, chống lại được sự đuổi giết của bọn người nhà họ Cổ và Cửu La Môn!"
Ông chú nói.
Khoảng thời gian này, những thứ như gia tộc bí pháp là gì, rốt cuộc thì thế giới này như thế nào...
Ông chú đều đã nói rất kĩ càng với Trần Khiêm.
Ông ấy nói tiếp: "Tiểu Khiêm, khả năng trời cho và thể chất của cháu không giống các thiên tài tu luyện khác, cháu có một ưu thế trời cho, hơn nữa vào đêm cháu và Hắc Tướng chiến đấu, chú thấy kĩ thuật cháu dùng đều rất tuyệt diệu, đây đều là do người khác dạy cháu hay gì?"
Đây đúng là điều ông chú vẫn luôn nghỉ ngờ.
"Đây lại là một lần có duyên nữa, nhờ đó mà cháu đã học được!"
Trần Khiêm nói.
"Xem ra cháu rất may mắn đấy. Chỉ là, nếu cháu đã học được chúng thì nên dành nhiều thời gian hơn để tự rèn luyện bản thân, không nỗ lực thì không được đâu, lần này đối chọi với nhà họ Cổ, chú nghĩ cháu đã hiểu được điều này!"
Ông chú khuyên nhủ.
Trần Khiêm gật đầu thật mạnh.
Đúng là anh đã được kế thừa rất nhiều võ công và kĩ thuật hiếm có từ trên miếng ngọc bội hình tròn.
Chúng nó giống những những đoạn kí ức và trải nghiệm, tồn tại rất rõ nét trong đầu anh.
Trước đây khi chưa đến cảnh giới Hóa Khí, phần lớn những thứ trong đó anh không thể luyện.
Nhưng bây giờ đã khác rồi, anh có đủ cả năng lực và tư cách để tập chúng.
"Trở nên mạnh mẽ. Đây là tín điều lớn nhất của mình! Những việc vô bổ đã làm lúc trước thật quá nhiều rồi, ông chú nói phải, bản thân mình phải biết tận dụng hết những tài nguyên tốt đẹp này mới được!”
 
Chương 1772: Làm ít công to


Trò chuyện với ông chú hết gần một đêm.
Lúc trở về phòng.
'Trần Khiêm không còn buồn ngủ nữa.
Anh phải chăm chỉ rèn luyện. Bởi Cổ Phong tuy đã bị ông chú dọa chạy, thế nhưng không biết đến ngày nào anh ta sẽ kéo tới lại.
Trần Khiêm lập tức ngồi xếp bằng ở giữa phòng. Trong đầu của anh hiện lên rất nhiều kí ức anh đã được thừa kế từ Thiên thần kể từ lúc còn ở mộ cổ vương cung trên sa mạc.
Đây đều là pháp môn dạy hô hấp cực kì cổ xưa.
Khi ấy Trần Khiêm đã thử luyện, thế nhưng thử vài lần đều không có kết quả.
Trừ thứ tà thuật như Thuật Phệ Hồn, mấy thứ còn lại anh đều không thể luyện được.
Nhưng theo lời của ông chú thì anh đã đánh thức được Thiên đạo.
Anh cũng đã bước vào cảnh giới Hóa Khí, hơn nữa chỉ còn cách Trung kì của cảnh giới Hóa Khí một bước nữa thôi.
Nội kình thông thường và nội kình sau khi hóa khí có chênh lệch rất lớn.
'Trần Khiêm chọn một môn luyện hô hấp có từ xa xưa tên là "Thiên Huyền Công".
Bên trên ghi chép rất rõ, môn võ này có công hiệu lớn nhất chính là nhanh chóng làm tăng tốc độ luyện hóa chân khí.
Làm ít công to.
Đây chính là thứ Trần Khiêm cần ngay lúc này.
Tập trung tư tưởng.
Trần Khiêm luyện tập dựa theo từng bước trên công pháp.
Ngực anh bắt đầu phập phồng dữ dội.
Không lâu sau, Trần Khiêm hoàn toàn tiến vào trạng thái.
Bốn phía xung quanh cơ thể anh bỗng hiện lên một dòng khí màu tím nhạt, dòng khí màu tím này còn biến đổi liên tục.
Song song với lồng ngực luôn phập hồng của Trần Khiêm.
Khi Trần Khiêm hít vào, vòng khí xung quanh anh đã biến thành màu đỏ.
Lúc anh thở ra, nó lại quay về màu tím.
Hơn nữa, từ trong mũi anh thở ra một lưồng khí màu trắng ngà.
Bản thân Trần Khiêm cũng không biết mình đã có thay đổi lớn nhường nào.
Anh chỉ cảm thấy trong đan điền của mình có một dòng khí đang không ngừng lớn mạnh.
Bên ngoài cửa sổ của căn phòng. Có một bóng người đang chắp tay nhìn Trần Khiêm. Đó chính là ông chú.
Ông nhìn Trần Khiêm rồi gật đầu, khóe miện nhếch lên một nụ cười vui vẻ.
"Tiểu Khiêm, sau này trên lưng cháu còn phải gánh vác rất nhiều việc, không chỉ là số phận của nhà họ Trần, còn có cuộc đời của cháu, mỗi bước đều khó khăn chất chồng, mong cháu vẫn luôn cố gắng bước tiếp!"
Ông chú nghĩ thầm.
Nhưng sau ông ấy lại cau mày.
"Nhưng thật kì lạ, cuối cùng thì ai là người cải tạo thể phách của Trần Khiêm, mà Trần Khiêm lại biết những pháp môn luyện hô hấp cổ đại này là do ai dạy nó?"
Ông chú khó hiểu.
Ông nhìn Trần Khiêm thêm một lúc nữa. Mới yên tâm mà quay về phòng của mình.
 
Chương 1773: Biến chuyển


Sáng sớm hôm sau.
"Hài"
Trần Khiêm tu luyện suốt cả đêm, đây là lần đầu tiên anh tập trung với việc tu luyện như vậy.
Trước đây, bởi có thể phách mạnh mẽ nên anh chỉ cần tu luyện chút xíu là có thể đánh bại Mạc Trường
Không Mạc Thương Long rồi.
Nhưng giờ không giống vậy, gặp được kẻ địch quá mạnh.
Anh mở bừng mắt.
Một vệt sáng màu tím lóe lên trong mắt Trần Khiêm.
Mới chỉ tu luyện một đêm.
Nhưng Trần Khiêm lại phát hiện vết thương của mình đã lành hơn nửa, hơn nữa nội kình cũng khôi phục lại như lúc đầu.
"Thiên Huyền Công đúng là kì diệu, không ngờ mấy cách hô hấp cổ xưa mà anh trai Thiên thần cho mình lại hữu dụng như vậy!"
Anh cảm giác cả người còn hơi dư thừa năng lượng.
Trần Khiêm vui mừng.
Lúc này anh còn có chút say mê cái cảm giác bản thân tràn đầy năng lượng này đấy.
"Trần Khiêm! Ra ăn sáng đi, chú có việc muốn nói với anh này!"
Lý Mộc Mộc đúng lúc này gõ cửa phòng.
Trần Khiêm giơ tay về phía cánh cửa vẩy một cái.
Chỉ một cái hất tay
Viul
Cửa phòng theo tiếng kêu này mở bật ra!
"Ui! Anh làm gì vậy! Làm tôi giật cả mình!"
Lý Mộc Mộc không ngờ ngoài ông chú ra, Trần Khiêm cũng có khả năng làm trò xuất quỷ nhập thần này.
Cô ấy nhanh chóng hoàn hồn vội nói.
"Trần Khiêm... thực lực của anh khôi phục rồi à?"
Lý Mộc Mộc che miệng, dùng ánh mắt nhìn quái vật để nhìn Trần Khiêm.
"Ừ, đúng vậy, tôi cũng không ngờ phương pháp luyện hô hấp này lại có ích đến vậy, đúng là báu vật vô giá mà!”
Trần Khiêm nhìn hai tay của mình, hưng phấn nói.
"Anh dạy tôi được không?"
Hai mắt Lý Mộc Mộc tỏa sáng, hiện giờ cô ấy thật sự rất thích cái phương pháp hô hấp mà ông chú và Trân Khiêm tu luyện.
"Được thôi, nếu sau này có dịp tôi sẽ chọn một số chỗ thích hợp cho cô luyện tập rồi dậy cho cô!"
Trần Khiêm cười nói.
Trần Khiêm cũng đã coi Lý Mộc Mộc thành bạn của mình rồi.
Cho nên cũng không có gì phải giấu giấu giếm giếm cả.
Chỉ là hình như Thiên Huyền Gông hơi hướm phù văn một chút, cần phải tìm hiểu sâu, môn công pháp này phỏng chừng Lý Mộc Mộc cũng không luyện nổi.
Còn mấy cái đơn giản hơn, anh vẫn có thể dạy cho cô ấy.
Lý Mộc Mộc vui vẻ: "Được! Đây là anh nói đấy! Ha ha hat"
Hai người cùng nhau đi tới phòng khách.
Ông chú đã dọn xong cả bàn đồ ăn từ lâu.
Nhìn thấy biến chuyển rõ ràng trên người Trần Khiêm.
Ông chú cũng chỉ liếc mắt một cái chứ không tỏ thái độ quá ngạc nhiên.
 
Chương 1774: Thất Cốc Lĩnh


"Ăn cơm đi, cơm nước xong, Tiểu Khiêm cháu đi đến một chỗ này để đổi vài vị thuốc giúp chú!"
Ông chú nói.
"Là loại dùng để liền sẹo nối xương cho Hinh Hinh sao? Hôm nay cháu cũng đang có ý xem có thể vào trong núi sâu tìm được mấy loại thuốc đó không!"
Trần Khiêm gật đầu.
"Mấy loại cây thuốc đó đều rất khó tìm, chỗ chú có một bức thư, chú cũng có chút quan hệ qua lại với cốc chủ của Dược Vương Cốc của Thất Cốc Lĩnh, cháu thay. chú đi đến đó xin thảo dược rồi mang về đây!"
Ông chú lấy ra một bức thư.
Chuyện xảy đến với Hinh Hinh đều từ anh mà ra, Trần Khiêm có làm gì cũng quyết không chối từ.
"Còn nữa, Tiểu Khiêm còn nhớ lời của chú nói với cháu ngày hôm qua chứ?”
Trần Khiêm gật đầu: "Cháu nhớ, chú đã nói, năng lực của một cá nhân luôn là có hạn, cháu hiểu mà!"
Dụng ý khi để anh đi đến Dược Vương Cốc đưa tin đổi thuốc lần này của ông chú, tất nhiên Trần Khiêm hiểu rõ.
"Chỉ là hình như cháu chưa từng được tiếp xúc Thất Cốc Lĩnh này! Bọn họ cũng là gia tộc bí pháp sao?"
Trần Khiêm nhíu mày.
"Đúng vậy, họ cũng là một gia tộc bí pháp, chỉ là ngoài việc luyện tập võ thuật ra thì họ chú trọng nhiều hơn các bí pháp luyện đan, cho nên bọn họ cất giữ tất cả các loại dược liệu trên đời! Thất Cốc Lĩnh nằm sâu trong dãy núi trước mặt cháu kia, trong đó có tổng cộng bảy vùng lớn, Dược Vương Cốc chỉ là một trong số đó! Trong số họ có không ít cao thủ Hóa cảnh Hậu kì, có bức thư này, chú nghĩ cốc chủ Dược Vương Cốc sẽ nể mặt mà đưa thuốc cho cháu!"
"Cháu biết rồi, cơm nước xong cháu sẽ đi ngay lập tức!"
Ăn sáng xong, Trân Khiêm theo chỉ đường của ông chú đi vào núi để tìm Dược Vương Cốc.
Về phương pháp luyện đan, trong đầu Trần Khiêm cũng có vài ghi chép.
Chỉ không biết phương pháp lưu trong đầu của anh mang so với phương pháp của những gia tộc bí pháp này thì không biết kết quả sẽ ra sao.
Trần Khiêm dùng khinh công, tốc độ cực nhanh lao vút đi mất.
Ngọn núi này tên là Dương Sơn, hệ thống dãy núi cực kỳ phức tạp khổng lồ, nó xuyên qua địa phận của tám thành phố xung quanh.
Trần Khiêm đã đi với tốc độ nhanh đến chóng mặt.
'Thế nhưng lúc đến Dược Vương Cốc cũng đã vào trưa.
Dược Vương Cốc nằm trong một hang núi lớn, có một con đường lớn nối nơi đây với bên ngoài.
Nơi cửa hang dàn đầy các loại xe hơi xa xỉ. Nơi đây lấy luyện đan làm chính.
Rất nhiều người giàu có trên top nhà giàu thế giới đều đến đây xin đan dược.
Đương nhiên việc này vẫn luôn diễn ra bí mật, chưa từng có truyền thông dám đến vạch trần chỗ này.
'Trần Khiêm bị hai người đệ tử ngăn lại ngoài cửa. Anh đưa bức thư cho họ.
Không bao lâu, một người trung niên vui sướng chạy đến.
"Cậu là đệ tử của ân nhân sao?"
Người trung niên đó mặc một bộ vest chỉn chu, sau khi bước đến, ông ấy vô cùng thân thiện đón tiếp Trần Khiêm.
"Tôi là Dược Minh, trước đây là lái xe của cốc chủ, trước đây ân nhân đã từng có lần cứu mạng tôi và cốc. chủ!"
Dược Minh xúc động nói.
Ân nhân trong lời của ông ấy chắc là ông chú rồi.
Hóa ra ông ấy tưởng anh là đồ đệ của ông chú.
Thế nhưng hiểu lầm vậy cũng không sao.
"Xin chào ông Dược, chúng tôi đang cần gấp ba vị thuốc!" . Ngôn Tình Sủng
Trần Khiêm nói thẳng ý định khi đến đây của mình.
"Đây... Ở đây không tiện bàn việc, chàng trai mời đi theo tôi!"
Dược Minh có chút áy náy ngắt lời Trần Khiêm.
Sau đó ông ấy thân thiện kéo Trần Khiêm đi vào bên trong cốc.
Mấy người đệ tử đứng canh cửa đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Trần Khiêm.
Nghĩ thâm: Thằng nông dân chui từ đâu đến vậy?
 
Chương 1775: Dược Minh


Cốc chủ Dược Vương Cốc tên là Dược Cốc Nhất.
Cái tên này không hề nổi tiếng với những người dân bình thường, thậm chí nhiều người còn chưa hề nghe nói đến.
Thế nhưng tên tuổi của ông ta lại vô cùng có tiếng trong top những nhân vật có sức ảnh hưởng trên thế giới.
Anh đi theo Dược Minh, nhìn thấy trong cốc có rất nhiều ảnh trưng bày.
Tất cả đều là ảnh của người nổi tiếng ở khắp các nơi trên thế giới.
Xem ra, người tới nơi đây xin mua thuốc không ít đâu.
Dược Minh trước kia là tài xế chuyên dụng của Cốc chủ.
Năm đó ông ấy đi cùng trên xe với Cốc chủ, bất hạnh gặp phải kẻ thù đuổi giết.
Dược Minh cõng theo Cốc chủ chạy trốn khắp nơi.
Lại đúng lúc gặp được ông chú đang trên đường về nhà, vậy nên mới được ông chú đưa vào nhà trốn.
Tránh né liên tục mấy ngày trời, hai người mới coi như thoát được.
Để cảm ơn ông chú, Dược Cốc Nhất từng nói, nếu như sau này ông chú có việc gì cần, Dược Vương Cốc chắc chắn sẽ giúp đỡ hết mình.
Trong mắt Dược Cốc Nhất, ông chú cũng chỉ là một tên nông dân nghèo mà thôi.
Tất nhiên ông ta không biết được rằng, kẻ thù đã tìm thấy ông ta từ lâu, chẳng qua là bị ông chú giải quyết hết mà thôi.
Quan hệ của ông chú và Dược Vương Cốc cũng từ đó mà ra.
Sau khi suy nghĩ lại một hồi, Trần Khiêm cũng hiểu ra, người tên Dược Minh này đúng là rất tốt, ông ấy cũng rất coi trọng mối ân tình này.
"Chàng trai, cậu tên là gì?"
Dược Minh quay lại nhìn Trần Khiêm hỏi.
"Tôi họ Trần!"
Trần Khiêm không nói ra tên của mình, dù sao thì lúc. này, ở nơi đây, tên anh là một thứ rất mẫn cảm.
Dược Minh cũng hiểu được.
Ông ấy thấy Trần Khiêm không muốn nói tên thì cũng lập tức dừng hỏi mà cười nhìn Trần Khiêm.
Hai người đi tới một chòi nghỉ mát trong cốc rồi ngồi xuống.
Dược Minh nói:
"Cậu Trần đây có điều không biết, nếu là trước đây thì ba loại dược này không cần báo cho Cốc chủ, tôi cũng có thể lấy cho cậu được, nhưng giờ cậu cũng nhìn ra rồi đấy, đệ tử trong cốc đều rất bận rộn, mà tất cả dược liệu đều nằm trong tay của Nhị trưởng lão. Haizzz, hiện giờ tôi thấp cổ bé họng, lại vô cùng xung khắc với tên Nhị trưởng lão kia, ba loại dược cậu cần, có thứ thuộc về dược liệu quý hiếm, cho nên...!"
Ông ấy thở dài một hơi.
Trông dáng vẻ của ông ấy đúng là không có cách nào thật, từ khi ở ngoài cửa, ánh mắt của mấy tên đứng gác nhìn về phía Dược Minh là Trần Khiêm có thể nhận ra thân phận của ông ấy không cao rồi.
Hơn nữa nghe lời nói của ông ấy thì. Chuyện tình nghĩa năm đó, cùng với việc Dược Cốc Nhất có còn nhớ hay không hoàn toàn là hai việc khác nhau.
 
Chương 1776: Cám ơn anh trước


Càng miễn bàn lần này anh đến Dược Vương Cốc ngoài việc xin thuốc còn muốn thiết lập quan hệ với thế lực này nữa.
"Nhưng cậu Trần ạ, ân nhân có ơn cứu sống tôi, đến giờ ông ấy có việc quan trọng đến nhờ, tôi chắc chắn sẽ dốc sức giúp cho kì được, cậu cứ ở lại đây mấy hôm, ba loại thuốc này tôi sẽ cố lấy cho cậu!"
Dược Minh nói.
Trần Khiêm vốn còn định nói, tốt nhất đừng muộn hơn ba ngày.
Bởi vì qua ba ngày rồi thì có đưa thuốc cho anh cũng coi như vô ích thôi.
Nhưng thấy Dược Minh như vậy, Trần Khiêm cũng không tiện làm khó ông ấy.
Chỉ có thể tạm thời chờ xem đã.
"Vậy đi cậu Trần, phòng tôi còn một gian xép nhỏ, đợi tôi đi sửa sang qua cho cậu, cậu tạm chịu thiệt mà ở đó mấy ngày, tôi đi móc nối cho cậu, cố gắng để cậu có cơ hội được gặp Cốc chủ!"
Nói một hồi như vậy, Dược Minh mới đi dọn dẹp nơi ở cho Trần Khiêm.
Sau đó ông ấy cầm theo bức thư tay vội vàng đi khơi thông.
Trần Khiêm nhàn rỗi ở Dược Vương Cốc này cũng không có việc gì làm.
Vốn là trong đầu anh vẫn chứa rất nhiều bí pháp luyện đan.
Trần Khiêm mới tiếp xúc đến nó lần đầu tiên, anh muốn hiểu biết thêm nhiều hơn nữa.
Lúc nãy khi Dược Minh dẫn theo anh đến đây, Trần Khiêm để ý thấy một đoạn vách đá thấp thấp bên ngoài, nơi đó khắc rất nhiều bức tranh mô tả về quá trình luyện đan.
Dù sao bản thân cũng nhàn rỗi, Trân Khiêm liền vòng ra đó đi dạo xem sao.
Trần Khiêm đi quanh đó một vòng.
Bí pháp luyện đan của Dược Vương Cốc đại thể đều là cách mà người luyện chế tạo đan, cách thức tách lọc nguyên liệu, thoạt nhìn vô cũng phức tạp rối mắt.
Điều này khác xa những gì có trong đầu anh.
Nói thí dụ về một cây thuốc này đi, trên đó ghi muốn lấy được chất thuốc thì đầu tiên phải chưng cất nó bằng một loại nước thuốc đặc biệt từ đó mới chiết xuất ra dịch trong.
Nhưng nếu dựa treo phương pháp luyện đan trong đầu của anh, việc này có thể trực tiếp dùng nội kình để chiết xuất nước thuốc của cây.
Còn về quá trình dùng lửa để luyện đan, trong Thuật luyện đan còn ghi chép lại một môn nội công tên là Thuật khống chế lửa còn cao siêu hơn thứ ghi trên đây biết bao nhiêu lần, dĩ nhiên là cũng dễ thực hiện hơn nữa.
Nhưng Trần Khiêm chưa từng luyện đan nên cũng không tiện đoán mò.
"Hêy, anh chàng đẹp trai đằng kia ơi, chiếc diều của tôi mắc vào cây rồi, anh có thể lấy xuống giúp tôi hay không? Cám ơn anh trước!"
Đúng lúc Trần Khiêm xem xong đang chuẩn bị đi trở về.
Cách đó không xa vang lên một giọng nói vô cùng dễ nghe.
Trần Khiêm theo bản năng quay đầu lại nhìn, anh thấy một cô gái xinh đẹp buộc tóc đuôi ngựa đang đứng dưới một gốc cây lớn nhìn anh đầy lo lắng.
Cô gái khoảng chừng mười tám mười chín tuổi.
Dáng vẻ rất thanh thoát đáng yêu, cô ta mặc một bộ đồ thể thao thuần màu trắng.
Trần Khiêm không tiện mà từ chối. Anh lập tức đi tới.
 
Chương 1777: Mồi câu


Trên ngọn cây có một con diều đang mắc kẹt.
Nếu như bình thường, Trần Khiêm chỉ cần dùng khinh công nhảy lên lấy là được.
Nhưng chuyện của nhà họ Cổ đã dạy cho anh một bài học, năng lực của bản thân tốt nhất không nên dễ dàng để bộc lộ với bên ngoài, bằng không rất dễ rước họa sát thân.
Vì vậy Trần Khiêm có ý leo lên lấy diều xuống.
Ngay lúc Trân Khiêm định hành động, cô gái mặc đồ thể thao này bỗng lùi thật nhanh về phía sau.
Theo đó, một tấm lưới lớn bỗng xòe ra.
Trong nháy mắt, anh bị trói vào đó kéo ngược lên không.
Tấm lưới này toàn bộ đều được làm từ tơ vàng. Trần Khiêm nếu muốn giãy ra ắt phải dùng nội kình. "Cô làm cái gì vậy?"
Trần Khiêm quát một tiếng sắc lạnh.
Lúc này, từ bốn phương tám hướng ùa tới rất nhiều người.
Tất cả đều là nam nữ trẻ tuổi ăn mặc lộng lẫy.
"Ha ha ha, chộp được chộp được rồi!"
Cô gái mặc đồ thể thao nhảy cẵng lên hoan hô không ngứớt.
"Nhanh đi gọi chị Mộng Phi qua đây, tôi bắt được con mồi rồi này!"
Cô gái mặc đồ thể thao nói.
Không bao lâu, một cô gái rất có phong cách, cô ta trông có vẻ lớn hơn cô nàng này một chút, cỡ hai mươi ba tuổi đi tới bên này.
"Chị Mộng Phi!"
Cô gái tới gần đây khiến đôi mắt của không ít chàng trai bừng sáng.
Đồng thời cũng cung kính cúi đầu chào cô gái này.
"Chị Mộng Phi, chị mau nhìn này, không phải chị đang thiếu mồi câu sao, em giúp chị tìm được rồi này!"
"Mộng Dao, anh ta là ai? Sao em lại treo anh ta ở chỗ này?"
Mộng Phi tới gần, hai tay khoanh lại, cô ta cũng hết cách chỉ biết cười gượng mà nhìn cô em gái của mình.
"Em cũng đâu có biết, em vốn định dùng tấm lưới to đùng này để bắt một vài tên hầu, thế nhưng bọ họ đều không dám bước ra ngoài. Mà hết lần này tới lân khác. em cứ thấy tên này đi lung tung loạn xạ trong sơn cốc của chúng ta, ha ha, em liền túm anh ta luôn!"
Dược Mộng Dao cười nói.
"Mộng Dao, anh ta có phải con trai của người giàu có nào đến để xin thuốc không? Nếu như là vậy thật là phiền lắm đấy!"
Một chàng trai nhắc nhở. Dược Mộng Phi cũng quay lại nhìn em gái mình.
"Làm sao có thể, trước khi ra tay em đã quan sát tên này lâu lắm rồi, anh ta mặc đồ tầm thường như vậy thì chắc chắn không phải cậu ấm nhà nào đâu, hơn nữa †rông còn ngu ngu nữa, ha ha, em bảo anh ta tới đây anh „ ta liền tới, mọi người đừng lo quá, để em hỏi anh ta xem!"
Dược Mộng Dao đắc ý nói.
Sau đó cô ta nhặt một nhánh cây từ dưới đất chọc chọc Trần Khiêm: "Này, tên kia, tôi hỏi anh, anh là con trai của người đến xin thuốc hả?"
Trần Khiêm không biết đám người trẻ này muốn làm gì, nhưng nghe bọn họ nói chuyện thì hình như đều là người sống trong cốc này?
Không biết rõ, Trần Khiêm cũng không biết nên làm gì.
Anh chỉ lắc đầu.
"Ha ha, nhìn thấy chưa, anh ta không phải, hơn nữa anh ta còn thậm thà thậm thụt như vậy, lại còn ăn mặc. nghèo túng, nói không chừng là trộm lẻn vào đây ấy, dùng anh ta là phù hợp nhất rồi!"
Dược Mộng Dao nói.
"Vậy được rồi, bắt lại rồi dẫn anh ta đi đi!"
Cuối cùng, Dược Mộng Phi chỉ lạnh nhạt liếc Trần Khiêm một cái rồi ra lệnh.
 
Chương 1778: Người rừng


"Mấy người định đưa tôi đi đâu?" Trần Khiêm hỏi.
“Tên kia mau ngậm miệng lại đi, nếu như mọi việc thuận lợi, anh cứ làm theo lời chị Mộng Phi thì chúng tôi cam đoan anh sẽ không bị làm sao hết, nếu không thì anh cứ chờ mà toi mạng đi!"
Dược Mộng Dao cười gắn uy hiếp Trần Khiêm.
Mấy người tới gần dùng xích sắt trói chặt tay chân của Trần Khiêm.
Sau đó ép Trần Khiêm đi lên một chiếc xe.
"Đám nhóc này định giở trò gì đây, nếu hôm nay không phải tôi có việc cần nhờ vả Dược Vương Gốc, thì tôi đã dạy dỗ mấy người một trận ra trò rồi!"
Trần Khiêm thầm nghĩ trong lòng.
Anh cố nén bực tức vào lòng, ngoan ngoãn lên xe theo bọn họ.
Cả đoàn xe nhanh chóng rời khỏi cốc, chạy về một hướng khác.
Không bao lâu sau xe đã đến điểm đích.
Đây là một nơi trông giống sân vận động cỡ lớn.
Đủ loại xe sang tụ tập ngoài cửa.
Hơn nữa còn có không ít trai gái ăn mặc sang trọng ra ra vào vào.
"Đây là nơi nào?"
Trần Khiêm nhỏ giọng hỏi hai tên vệ sĩ kèm mình.
"Hừ, trường đấu thú, chưa được nhìn thấy đúng không? Người có thể ra vào nơi này chỉ có con em thuộc dòng họ bí pháp hoặc con nhà giàu cấp bậc quốc tế, có thể đến đây cũng coi như là phúc phần của cậu đây!"
Mấy tên vệ sĩ hừ lạnh.
"Lúc nãy tôi nghe cô gái kia bảo sẽ lấy tôi làm mồi nhử, thế là có ý gì gì?"
Trần Khiêm cau mày hỏi.
Con nhà giàu cấp bậc quốc tế, thứ rác rưởi gì vậy, anh còn là cậu ấm nhà giàu số một thế giới đấy!
Mấy thứ này anh đã nhìn mòn mắt rồi nhé!
"Cốc chủ của Trang Gia Cốc mấy ngày trước bắt được một tên người rừng, vì ông ta quá mạnh nên bị con trai Cốc chủ là cậu Trang - Trang Thạch Tam đưa đến trường đấu thú. Trong một tháng mà tên đó liên tục đánh bại không biết bao nhiêu cao thủ, đúng là một tên hung ác từ máu!"
'Vốn tên vệ sĩ còn không thèm để ý đến Trần Khiêm.
Nhưng nhắc đến tên người rừng này anh ta lại đột nhiên hăng hái.
Anh ta nói tiếp: "Tuy ông ta có sức mạnh vô song nhưng cũng khó thuần phục, ông ta bị cậu Trang dùng điện giật nhiều đến phát sợ nên cứ trốn vào trong không. chịu đi ra, ông ta uống máu ăn thịt, chỉ cần có người sống đến dẫn dụ ông ra tới, sau đó bị người của Dược Vương Cốc chúng ta đánh bại là được. Tất nhiên là người thắng cuộc sẽ là cô Mộng Phi nhà chúng ta rồi! Về sau cậu Trang có gặp cô Mộng Phi nhà chúng ta cũng phải gọi cô ấy là chị đấy, ha ha!"
Tên vệ sĩ nhớ đến cuộc chiến sắp tới không nén nổi hưng phấn mà cười to.
Cuối cùng Trần Khiêm cuối cùng cũng nghe hiểu.
Đầu tiên là cô gái tên Dược Mộng Phi kia đánh cược với cậu Trang, cô ta muốn đánh bại tên người rừng đánh đâu thắng đó kia nên mang mình làm mồi câu dụ ông ta ra, sau đó cao thủ của dòng họ sẽ đổ ra vây đánh ông ta.
Vậy cũng độc ác quá mức rồi, nếu đúng như lời vệ sĩ nói, người rừng hung ác còn ăn thịt người, vậy thì chẳng phải người bình thường vào đó sẽ bị ông ta ăn tươi nuốt sống sao.
Trần Khiêm nhăn mày.
"Cao thủ mấy người mang theo có nên cơm cháo gì không đấy? Có thể đánh bại ông ta sao?"
Trần Khiêm lạnh lùng hỏi.
"Mày nói gì? Hừ, thằng khốn này, lại còn dám nghi ngờ cao thủ của Dược Vương Cốc chúng tao, bọn họ đều do cô cả chọn lựa kĩ càng mà ra, mày dám coi thường à”
Tên vệ sĩ lạnh giọng.
Trần Khiêm không nói thêm gì nữa.
 
Chương 1779: Tôi đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi


Lúc này anh bị hai người giải xuống xe.
Mấy người Dược Mộng Phi dẫn đầu, đoàn người rồng rắn kéo vào bên trong.
"Mộng Phi, sao giờ mới đến, chúng tôi phải chờ cô lâu lắm rồi đấy!"
Đi vào bên trong, một người đàn ông trẻ tuổi nhuộm tóc bạch kim, hai tay cắm túi quần bước tới gần họ.
Anh ta nhìn Dược Mộng Phi cười cợt.
"Bận chút việc nên đến chậm một chút." Dược Mộng Phi thản nhiên nói.
"Ha ha, còn tưởng rằng Mộng Phi cô sợ thua nên không dám tới đấy!" Người đàn ông tóc bạch kim nói.
"Trang Thạch Tam, anh ăn nói kiểu gì thế, chị tôi mà sợ anh á, đừng tưởng mình bắt được một tên người rừng xấu xí là đã cảm thấy mình vô địch thiên hạ rồi. Ngày hôm nay tôi sẽ dạy cho người của Trang Gia Cốc mấy người biết thế nào là thực lực của Dược Vương Cốc, cái gì mà chiến thần bất bại chứ, đây nhổ vào!"
Miệng lưỡi của Dược Mộng Dao rất ghê gớm, mới mở miệng là đâm chọc một trận liên hồi.
"Được được được, chúng tôi mỏi mắt mong chờ, nhưng nếu Mộng Phi thua, nhớ đồng ý yêu cầu của tôi đấy, đừng hòng đổi ý!"
Cậu Trang cười gắn.
"Ha ha, cứ chờ mà gọi chị gái đi!"
Dược Mộng Phi không thèm nhìn anh ta, dân theo. người ngồi xuống một hàng ghế dành cho khách quý khác.
Trần Khiêm cũng bị họ áp giải tới.
Anh thấy đây trông giống như trường đấu thú cổ đại.
Ở giữa là một khu đất trống rất lớn, phía trên trải rộng mạng lưới điện dày đặc.
Phía Bắc khu đất trống có một cửa động đen ngòm, nếu Trần Khiêm không đoán sai thì nơi này ät phải là chỗ ở của người rừng kia.
Xung quanh là ghế ngồi xem trận đấu hình vành khuyên.
Chỗ ngồi có sức chứa lên đến bốn năm trăm người.
Mà số người ở đấu trường lúc này cũng phải đến hai ba trăm người.
Đều là mấy cậu ấm cô chiêu trong miệng tên vệ sĩ đến xem xiếc.
Bọn họ ngồi một góc uống rượu vang, phấn khích hò reo khiến người khác đau cả đầu.
"Các thầy, nói gì thì nói, tên người rừng này cũng không đơn giản đâu, nghe nói nhà họ Trang cũng phái không ít cao thủ cảnh giới Hóa Khí mà một hiệp cũng không đấu lại tên đó. Tuy mọi người đều rất mạnh nhưng cũng không nên khinh địch, vì lí do an toàn, bảy vị hãy cùng lúc vào sân đấu!"
Sau khi ngồi xuống, Dược Mộng Phi dặn dò.
"Cô chủ, chỉ là một tên người rừng mà thôi, không đến mức đó chứ? Tôi thấy một mình thằng Bảy lên là có thể xử hắn ta rồi!"
Người già nhất trong số bảy người cũng phải hơn sáu mươi tuổi, người trẻ nhất cũng gần đến bốn mươi.
Ông lão lớn tuổi khinh thường nói.
"Tôi đánh cược với Trang Thạch Tam, nên để ăn chắc, tôi còn đặc biệt bắt một mồi nhử đến cho mọi người, để anh ta vào trước dụ địch sau đó mọi người mới xông lên, vẫn nên bảy người cùng ra tay đi, dù sao. Trang Thạch Tam cũng không quy định bao nhiêu người!"
Dược Mộng Phi nói. Bảy người lúc này mới đồng ý. "Mấy người dẫn anh ta vào đấu trường đi!"
Dược Mộng Phi nhìn sang mấy tên vệ sĩ còn lại, chỉ chỉ Trần Khiêm.
"Cậu Trang, cậu nói xem người của Dược Vương Cốc có thể đánh bại chiến thần bất bại thật sao? Bảy người này tôi biết, họ đều là thầy của Dược Mộng Dao, thực lực còn là điều bí ẩn, ngay cả Cốc chủ của chúng ta thấy bảy. người này cũng phải dè chừng!"
Gã sai vặt đứng cạnh cậu Trang nhỏ giọng nói.
"Sợ cái gì, tên người rừng đó rất mạnh, thậm chí còn vượt qua cả tưởng tượng của ba tôi rồi, trận đấu mấy ngày gần đây của hắn ta cậu cũng được thấy đấy, vô cùng tàn bạo, tôi không tin hắn ta lại dễ bị đánh bại được!"
"Hơn nữa, tôi cũng muốn hưởng cô ả Dược Mộng Phi này lâu lắm rồi, mỗi lần ả lắc lư trước mặt, hồn phách tôi cứ như bị hút hết vậy, lần này khó lắm mới ép. cô ả chịu cược với tôi, nếu như chúng ta thắng thì chuyện vui của cậu đây đến rồi, ha hat"
"Nhưng thuộc hạ vẫn rất lo lắng!"
"Không có gì phải lo cả yên tâm đi, tôi đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi! Chỉ cần bọn họ vào đó thì sẽ không có đường mà ra đâu, ha hai"
Trang Thạch Tam lạnh lùng liếc sang Dược Mộng Phi trắng nõn nà gần đó, trong mắt lóe lên sự tham lam.
"Chiến thần! Chiến thần! Chiến thần!"
Lúc này, bảy người thêm Trần Khiêm là tám người đã đứng giữa khu đất trống.
Mọi người quanh sân đều đứng dậy hô to, tiếng hoan hô như dậy cả đất trời.
"Nhóc ranh, cậu cũng thật là đen đủi, hôm nay cô chủ tốt tính nên mới để cậu làm mồi nhử cho chúng tôi, đã vậy thì hãy làm việc đi, chúng tôi sẽ báo thù cho cậu!"
Bảy người liếc nhìn nhau, sau đó quay sang lắc đầu nhạo báng Trần Khiêm.
Trần Khiêm không để ý tới bọn họ, anh cẩn thận quan sát cái hang đen như mực trước mắt kia.
Một luồng sát khí lạnh thấu xương như đang phả ra từ trong hang tối, từ trong đó, tiếng gào thét của thú hoang không ngừng vọng ra.
"Rốt cuộc là kẻ hoang dã nào lại mang sức mạnh mê hoặc tâm trí người ta như vậy?”
Trần Khiêm nhíu chặt mày suy tư...
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top