Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 1740: Bọn họ cũng sẽ không làm khó các cậu đâu


Lúc này, nhìn theo hướng mà người vệ sĩ đang chỉ, đúng lúc cũng nhìn thấy hai người đó.
Hai người đó đang bị mấy chục người vệ sĩ bao vây.
"Tên khốn khiếp, để xem lần này anh có chết không! Anh Phi, em cũng muốn anh chọc mù mắt, bẻ gãy tứ chỉ của anh tai"
Tây Môn Vũ siết chặt tay thành nắm đấm.
"Được!"
Đoàn Phi gật đầu đồng ý.
Lại nói đến Trần Khiêm ở phía bên này.
Trần Khiêm, Thiết Thành và Bạch Tiểu Phi đều đang tập trung chú ý vào trận đấu trên sân khấu.
Nói thật lòng thì hai cao thủ đang đọ sức trên sân khấu đều đã được huấn luyện kỹ càng, kỹ thuật của bọn họ rất phong phú, khiến người xem cảm thấy cực kỳ hứng thú.
"Anh Trần, có chuyện rồi, hình như đám vệ sĩ kia đang nhằm vào chúng ta hay sao ấy, tôi thấy cô gái trưa nay mà chúng ta đụng phải rồi!"
Thiết Thành vừa uống nước trái cây vừa xem trận đấu, mở miệng nói.
"Ừm, thấy từ nãy rồi, chúng ta vừa vào cửa là đã có người nhìn chằm chăm chúng ta rồi, không ngờ cô nhóc họ Tây Môn đó lại là người không chịu phân biệt đúng sail"
Trần Khiêm cười gượng.
"Đại ca, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Bạch Tiểu Phi cũng cảm thấy ra có gì đó không ổn.
Nhẹ giọng hỏi.
"Không có gì, xem xem bọn họ muốn làm gì!"
Trần Khiêm lạnh nhạt nói.
"Tiểu Phi, Tiểu Phi, tại sao cậu lại gọi người này là đại ca vậy?"
Vương Lệ Kiệt lập tức kéo tay của Tiểu Phi rồi hỏi.
Sao cô ta cứ cảm thấy hình như người tên Trần Khiêm này còn lợi hại hơn cả Tiểu Phi, ở trước mặt anh †a, Tiểu Phi giống như một người em trai vậy nhỉ?
"Cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi, ngoan ngoãn ngồi im đi, đợi chút nữa nếu có đánh nhau thì các cậu chạy ra chỗ khác, chuyện không liên quan đến các cậu, bọn họ cũng sẽ không làm khó các cậu đâu!"
Bạch Tiểu Phi siết chặt tay thành nắm đấm, như thể chỉ chờ Trần Khiêm ra lệnh thì sẽ xông lên đánh ngay.
Còn về mọi người đang có mặt ở hội trường, thì bọn họ đương nhiên cũng không phải là đồ ngốc.
Thấy có nhiều vệ sĩ xông vào như vậy, còn ai dám lên tiếng nữa chứ? Tất cả mọi người đều im lặng nhìn về phía bên này, muốn xem cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
"Choang!"
Mà đúng lúc này, tiếng chai rượu vang đỏ rơi vỡ xuống đất đã phá vỡ sự yên lặng của cả hội trường.
Chai rượu vang đỏ đó vỡ toang ngay bên cạnh bàn của Trần Khiêm.
Một cô gái hùng hổ đi tới.
"Hai người các anh hay lắm, tôi còn tìm các anh khắp nơi, tưởng răng các anh đã chạy mất rồi chứ, đúng là không ngờ lại còn dám đến tham dự buổi tiệc do nhà tôi tổ chức?"
Cô gái đó chính là Tây Môn Vũ.
 
Chương 1741: Tôi không có hứng thú


Lúc này, cô ta cười lạnh.
Hôm nay, cô ta muốn trả món nợ này ngay trước mặt tất cả mọi người.
Rửa sạch nỗi nhục này.
"Lần này, tôi đỡ phải chạy đi tìm hai người!"
Tây Môn Vu cười mỉa nói.
"Chỉ dựa vào đám vô dụng này thôi à? Tôi nói này, có gấp mười lần cũng vô dụng thôi!"
Thiết Thành cười nói.
"Ai mà lợi hại vậy? Gấp thêm mười lần, vậy không phải là năm sáu trăm người sao? Cho dù là năm sáu trăm con lợn, cũng đâu thể giải quyết sạch sẽ trong một chốc một lát được? Nếu đã lợi hại như vậy thì có lẽ anh Phi của chúng tôi phải xin được dạy bảo thêm quá, hỏi anh một câu, anh có dám so tài với anh Phi của chúng tôi không?"
Chàng trai cường tráng đó bước tới, vẻ mặt châm chọc chế nhạo, trong lúc nói chuyện, sát khí toả ra làm bầu không khí xung quanh lạnh lẽo thêm vài phần.
"Biết điều chút đi nhóc con, có được cơ hội đấu với anh Phi trên cùng một khán đài, đương nhiên rồi, nếu bị anh Phi đánh gãy tay hãy chân thì cũng đủ để cho anh chém gió cả đời rồi. Bây giờ có rất nhiều võ hiệp ở đây, anh có thể đi hỏi xem, danh tiếng của Đoàn Phi vang dội đến mức nào?”
Chàng trai cường tráng cười nói. “Đoàn Phi?"
Anh ta vừa dứt lời, tất cả mọi người có mặt ở hội trường đều sững người.
Tu vi của Đoàn Phi đã nổi tiếng khắp võ hiệp, thậm chí lúc anh ta mới mười mấy tuổi, ngay cả đại sư cũng không phải là đối thủ của anh ta.
Tài năng được trời phú đó quá khủng bố!
Và tất cả mọi người đều nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi đang toả ra hơi thở người bậc trên đang từ từ bước lên khán đài.
Sau đó, anh ta lạnh lùng chỉ vào Trần Khiêm đang đứng ở phía dưới khán đài.
"Nghe em Vũ nói anh rất lợi hại, lên đây đi, chấp nhận lời thách đấu của tôi! Để tôi được mở mang tầm mắt." Nhìn lướt qua những ánh mắt ghen tị của đám người dưới khán đài, Đoàn Phi chỉ lắc đầu cười nhếch mép.
Còn Bạch Tiểu Phi thì hiển nhiên không ngờ, Tây Môn Vũ này lại có thể khiến Đoàn Phi ra mặt cho cô ta?
Trán đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi rồi.
"Ngại quá, tôi không có hứng thú!" Trần Khiêm bất lực nói.
Chuyến đi lần này, Trần Khiêm không muốn dây vào quá nhiều rắc rối, hơn nữa những người này còn liên quan đến nhà họ Cổ, bây Trần Khiêm cũng không biết tình hình nhà họ Cổ thế nào cho nên Trần Khiêm cũng không muốn thể hiện tài năng của mình.
"Không có hứng thú? Tôi thấy anh không dám thì có. Đồ khốn, trưa nay lúc ra tay đánh tôi, sao đâu thấy anh bến lẽn như này. Đối diện với lời thách đấu của anh Phi, đến thở cũng không dám." Tây Môn Vũ hừ lạnh, cực kỳ tức giận.
Đồng thời, đúng là cũng hơi coi thường Trần Khiêm.
Cô ta đường đường là cô chủ nhà họ Tây Môn, chưa bao giờ phải bị sỉ nhục như vậy.
Trên thực tế, trước đó người nhà họ Tây Môn đến khách sạn để chặn đường đám người Trần Khiêm, nhưng đáng tiếc, hai người họ lại không ở trong khách sạn.
Tây Môn Vũ còn cho rằng sau khi hai người họ biết được thực lực của cô ta thì bỏ chạy mất dép rồi.
Nhưng thật không ngờ, bọn họ không hề bỏ chạy mà còn to gan dám chạy đến tham gia bữa tiệc do nhà cô ta tổ chức.
Đúng là đi mòn gót giày không thấy đâu, hồi tìm được lại không tốn chút sức.
 
Chương 1742: Câu trả lời mà cô mong muốn


Lần này nhất định phải làm hai người họ đẹp mặt mới có thể giải tỏa được cơn tức này.
"Sao vậy? Họ Trần kia, anh dám không nể mặt anh Phi của chúng tôi? Anh Phi bảo anh làm đối thủ của anh ấy, hơn nữa còn được anh ấy đích thân đánh cho không ngóc đầu lên được, đó là vinh hạnh của anh mới đúng chứ, anh dám không nghe theo?"
Lúc này, chàng trai lực. lưỡng đứng bên cạnh Đoàn Phi bước ra, đi tới trừng mắt nhìn Trần Khiêm rồi nói.
Anh ta tên là Lương Vũ, nghe Bạch Tiểu Phi giới thiệu thì anh ta là một trong những nhân vật cốt lõi của đội đào tạo thử nghiệm lần này, thực lực không hề tâm thường chút nào, chẳng qua là anh ta cũng chỉ có thể đứng ở dưới ngước nhìn Đoàn Phi mà thôi.
Bây giờ Trần Khiêm lại công khai từ chối lời khiêu chiến của Đoàn Phi.
Trong lòng Lương Vũ cảm thấy giống như bị tát lên mặt một cái thật mạnh vậy.
Đương nhiên Đoàn Phi cũng hơi bực mình, đôi mắt đang híp lại của anh ta chậm rãi mở ra, nhíu mày nhìn.
"Không nể mặt đó thì sao?" Trần Khiêm ngẩng đầu lân cười cười nhìn anh ta.
"Mày.. " Mặt của Lương Vũ đỏ bừng lên, lúc này anh †a chỉ muốn đánh người.
Bạch Tiểu Phi nhanh chóng đến bên cạnh Trần Khiêm.
Mặc dù bây giờ võ thuật của cậu Trần rất mạnh, đặc biệt là lúc anh thể hiện năng lực khi bắt trộm làm Bạch
Tiểu Phi thực sự kinh ngạc.
Nhưng bây giờ cậu Trần lại đắc tội với tên Đoàn Phi này.
Điều này khiến cho Bạch Tiểu Phi cảm thấy căng thẳng, phải biết rằng, cái tên Vương Mãnh lúc đầu đã rất khó đối phó rồi, nếu như tên Đoàn Phi kiêu ngạo bằng trời này mà ra tay thì tên Vương Mãnh đó sẽ chẳng chịu được bao nhiêu hiệp.
Vì vậy nếu Đoàn Phi và Lương Vũ đó cùng ra tay thì Bạch Tiểu Phi thật sự lo lắng cho an toàn của cậu Trần.
"Anh Phi, anh Vũ, chắc chắn có gì đó hiểu lầm gì rồi, xem như nể mặt Tiểu Phi đi, chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện có được không?"
Bạch Tiểu Phi nói.
"Chúng ta cùng uống một ly, cho dù là các anh muốn bồi thường thế nào, bọn em đều sẽ đồng ý!"
Vì không muốn cậu Trần phải gặp nguy hiểm nên Bạch Tiểu Phi đành phải xuống nước cầu xin thôi.
"Tiểu Phi, anh hiểu tấm lòng của cậu nhưng anh không rảnh để ngồi xuống nói chuyện với bọn họ!" Trần Khiêm vỗ vai Tiểu Phi. Tất nhiên anh biết Tiểu Phi đang lo cho an toàn của anh nên mới như vậy.
Nhưng những gì Trần Khiêm nói cũng là sự thật, bây giờ anh chỉ muốn nhún nhường cho đỡ phiền, rồi hoàn thành chuyện của mình thôi.
Hạn chế động vào chuyện phiền phức.
Có thể nói, trong một vài chuyện, nếu Trần Khiêm có thể nhường thì chắc chắn anh sẽ nhường hết mức có thể.
Lúc này Trần Khiêm nhìn về phía Tây Môn Vũ.
"Nếu cô thấy oan ức gì thì có thể bảo ba cô đến Kim Lăng, tìm cậu Trần ở Kim Lăng, tôi nghĩ, cô sẽ có được câu trả lời mà cô mong muốn!"
Trần Khiêm cười lạnh nói.
"Hả? Cậu Trần ở Kim Lăng?”
Trần Khiêm vừa thốt ra câu này xong, cả hội trường lại được kinh ngạc...
 
Chương 1743: Chưa đủ trình


“Cậu Trần ở Kim Lăng?” Tây Môn Vũ lại càng hoảng sợ hơn.
“Không thể nào, hừ, biết mình sắp chết rồi nên giả mạo cậu Trần à?”
Tây Môn Vũ suy nghĩ lại, nói.
Ánh mắt nhìn về phía Trần Khiêm của mấy cô gái đi chung Bạch Tiểu Phi thay đổi liên tục.
“Có lẽ là bây giờ anh ta đắc tội cô Tây Môn, chỉ có giả mạo cậu Trần mới có thể giữ lại mạng sống, nếu không, chắc chắn hôm nay anh ta sẽ trở thành kẻ tàn phết”
Có người nháo nhào bàn luận.
Nhìn Trần Khiêm đang định đi thì Lương Vũ bước tới, đứng trên bục cao, lạnh lùng nhìn Trần Khiêm.
“Thằng ranh con, mày thử bước thêm một bước nữa, †ao sẽ làm cho mày đổ máu ngay tại chỗ!”
Lương Vũ lạnh giọng, quát chói tai.
“Lương Vũ cũng là một cao thủ võ hiệp, xem ra hôm nay sẽ không tha cho cậu Trần giả mạo này rồi!”
“Nhưng mà thằng nhóc này đáng trách thật mà, dám giả mạo cậu Trần, đúng là muốn chết mài!”
Rất nhiều người căm phẫn.
“Thế nào, có đủ can đảm bước lên phía trước một bước không? Hay là, đồng ý đánh với tôi một trận trước!” Lương Vũ cười nhạt, hỏi.
“Ngày mai các người còn phải tham gia đào tạo thử nghiệm của nhà họ Cổ, thật sự không cần phải đánh với ¡” Trần Khiêm lắc đầu.
“Ha ha, sao cơ, hình như ý của thằng vô dụng mày là còn có thể làm tao bị thương à?” Lương Vũ tràn đầy tự Tin.
Những câu của Trần Khiêm giống như là chuyện bưồn cười nhất từ trước đến nay, Lương Vũ liên tục cười nhạo.
“Xem ra..” Trần Khiêm cười như có như không, nhìn anh ta: “Anh có chắc là muốn đánh với tôi?”
“Thế nào, sợ rồi à?”
Lương Vũ đi tới, dùng ngón tay đâm vào ngực anh, gắn từng chữ một.
“Sợ rồi thì sau này đừng có mạnh miệng, tự chặt tay trước mặt cô Tây Môn Vũ nhà chúng tôi đỉ.”
Trần Khiêm hừ lạnh, nói: “Tôi sợ là anh chưa đủ trình đánh tôi đâu.”
“Tao chưa đủ trình đánh mày?” Lương Vũ thực sự nghỉ ngờ mình nghe nhầm.
Anh ta quay người lại, lớn g nói với người xung quanh: "Thằng nhóc này nói tôi không đủ trình đánh nó, mọi người nói xem có buồn cười không?”
Lương Vũ vừa nói xong câu này, mọi người lập tức "ð' lên.
"Vậy mà lại dám nói Lương Vũ không phải đối thủ của cậu ta, thằng nhóc giả mạo cậu Trần này điên quá rồi."
"Lương Vũ là cao thủ đứng thứ hai trong thế hệ trẻ giới võ hiệp, ngoại trừ Đoàn Phi, ai dám nói sẽ thắng anh †a dễ dàng chứ?"
"Chưa biết chừng người ta là cao thủ võ lâm ẩn dật ấy chứ? Ha hai"
 
Chương 1744: Thắng


Người xung quanh thấy có trò hay để xem, nghe xong lập tức vây lại.
Trước đó, rất nhiều người còn thấy thương hại với 'Trần Khiêm. Lương Vũ cao một mét chín mấy, Trần Khiêm chỉ có một mét bảy mấy, vừa nhìn đã thấy lâm vào thế yếu. Tất nhiên mọi người cũng đồng cảm với Trần Khiêm.
Kết quả là Trần Khiêm lại nói ra những lời này khiến rất nhiều người cảm thấy anh có chút không biết trời cao. đất rộng.
Thứ nhất là đắc tội với cô Tây Môn không nói, bây giờ lại không biết giữ miệng.
Đúng là chết cũng không biết mình chết thế nào.
Bạch Tiểu Phi cũng toát mồ hôi.
Phải biết rằng, những người này đều là nhân tài trong số các nhân tài.
"Đến đây, xem tao chỉnh mày thế nào." Lương Vũ ngoắc tay với Trần Khiêm, khiêu khích nói.
Sau đó, anh ta lắc cổ một cái, khởi động tay chân qua loa.
Quyền cước tạo ra gió, mỗi một quyền dường như cũng mang theo sức mạnh chết người.
Không ngờ Trần Khiêm lại khinh thường hừ lạnh: "Khoa chân múa tay."
Lời này vừa dứt, không chỉ có sắc mặt Lương Vũ biến đổi, ngay cả sắc mặt người của Hiệp hội Võ đạo và Đoàn Phi cũng trầm xuống. "Khoa chân múa tay"? Đây không chỉ mỉa mai một người là Lương Vũ, mà còn dính dáng đến toàn bộ võ đạo.
Khán giả xung quanh cũng hoàn toàn mất đi lòng đồng cảm với Trần Khiêm.
Người quý ở chỗ biết mình biết ta, loại vịt chết đến nơi mà còn mạnh miệng này sẽ chỉ làm người khác coi thường.
"Lên đi, cho cậu ta biết tay!" Có người ở dưới đài không cam lòng hô lên.
“Thằng nhóc, mày muốn chết." Lương Vũ quát lên một tiếng rồi xông xuống.
Bản lĩnh của anh ta so với người thường mà nói, đúng là vô cùng ghê gớm, cho dù là đá bay hay đá sườn đều dứt khoát có lực. Nếu như đá trúng đầu, rất dễ đá người ta hôn mê bất tỉnh.
Đám người tránh ra bốn phía, sợ bị Lương Vũ làm bị thương.
Nhưng Trần Khiêm chỉ bình tĩnh, hai tay bỏ túi, liên tục tránh khỏi mấy cú đá sườn và vung chân cao của anh ta.
Thấy anh ta liên tục ra tay nặng, không khỏi hừ một tiếng, chợt giơ cao chân bổ xuống, không khác gì một cây búa lớn.
Dưới sự kinh hãi, theo bản năng, hai tay Lương Vũ chống trước người, kết quả bị đánh quỳ rạp xuống đất, cơ thể bị một cước này của Trần Khiêm nện năm rạp. xuống đất.
Còn may sàn nhà lát gạch mềm, nếu không lần này anh ta phải nằm trên giường bệnh đến nửa năm.
"Thắng rồi ư?"
Mọi người dưới sân trợn tròn mắt.
Bạch Tiểu Phi còn trợn đến nỗi suýt chút rơi con ngươi ra ngoài.
Anh ta còn cho rằng Trần Khiêm sẽ bị Lương Vũ đánh bại, mặc dù cậu Trần mạnh, thực lực không tầm thường, nhưng dù sao Lương Vũ này cũng được tiếp thu sự huấn luyện võ đạo đặc biệt từ nhỏ, không giống với người bình thường.
Kết quả lại là một cú đạp nhẹ nhàng của Trần Khiêm đã đánh bại được Lương Vũ.
 
Chương 1745: Ra tay


"Lương Vũ cũng yếu quá đấy, ngay cả thằng nhóc kia cũng không xử lý được."
"Xem ra không phải cậu ta khoác lác, cậu ta thật sự có chút bản lĩnh."
Người ở dưới đài bàn luận ầm ï, ánh mắt của một số người nhìn Trần Khiêm đã thay đổi.
Vốn dĩ mọi người cho rằng anh là vịt chết mạnh miệng, nhưng ngay cả Lương Vũ cũng thua thì xem ra cậu ta cũng có chút bản lĩnh.
Mà cảnh tượng này cũng khiến sắc mặt Tây Môn Vũ hơi tái đi.
Không ngờ Trần Khiêm lại thắng, hơn nữa còn thắng nhẹ nhàng như vậy. Cô ta biết rõ thực lực của Lương Vũ, vậy mà ngay cả một cú cũng không đỡ được?
Tây Môn Vũ thầm căm hận. Chỉ có Đoàn Phi nhướn mày.
Anh ta bước đến nhìn Lương Vũ, kinh mạch hai cánh tay bị đứt, còn xương bánh chè ở hai đầu gối bị vỡ, ngay sau đó đau đến ngất đi, anh ta quay đầu nhìn thẳng vào Trần Khiêm.
“Anh cũng không tệ lắm, nhưng mà anh không nên ra †ay nặng như vậy, con đường võ đạo của anh ta kết thúc từ đây! Cho nên, anh không chỉ đơn giản là đắc tội với tôi và em Vũ như vậy đâu!"
"Đầu tiên không thể kể đến là anh ta chủ động khiêu khích tôi trước. Chỉ riêng mấy cú đá lúc trước của anh ta, anh cho rằng nếu tôi trúng phải thì sẽ như thế nào?" Trần Khiêm thản nhiên nói.
Chân mày Đoàn Phi lại cau lại.
Nếu như bị cú đá sườn của người bình thường đá trúng đầu, sẽ tạo thành thương tổn mức độ thấp. Còn Lương Vũ một mét chín mươi mấy, nặng hơn một trăm cân, nếu bị cú đá dùng hết sức của anh ta đá trúng đầu, nếu như là người thường, tệ nhất thì cũng trở thành người thực vật.
Nghiêm túc mà nói, xem như Trần Khiêm đã nể mặt nhẹ tay đối với anh ta.
Đoàn Phi đứng lên nói:
"Được, nếu anh đã có thực lực như vậy, vậy thì anh hoàn toàn xứng chết trong tay tôi."
Đoàn Phi lạnh lùng nói.
Vừa dứt lời, toàn bộ người đều trợn mắt nhìn. Đoàn Phi nổi nóng rồi, lần này có trò hay để xem.
"Anh còn muốn đánh với tôi?" Trần Khiêm híp mắt.
Nhìn thấy một cú kia của anh mà Đoàn Phi này còn dám đứng ra, xem ra biểu hiện trước đó của anh không phải là thực lực thật sự.
"Anh phải biết rằng, khi đánh nhau thật, tôi không thể nào thu tay lại." Trần Khiêm thản nhiên nói.
"Hừ, anh thật sự cho rằng mình có thể đánh thăng được Đoàn Phi nhà chúng tôi sao?"
Trần Khiêm vừa nói ra câu này thì phía dưới có người không hài lòng, Tây Môn Vũ hừ lạnh, nói.
"Đúng vậy, cú vừa rồi của anh ta cũng chẳng lợi hại là bao, chỉ có tốc độ nhanh được chút thôi, lực mạnh hơn chút mà thôi." Một cô gái khác tiếp lời, nói.
Mặc dù trước đó Trần Khiêm đánh bại Lương Vũ một cách nhanh gọn, nhưng mọi người vẫn tin tưởng Đoàn Phi như cũ. Dù sao thì kể từ trước đến nay, thực lực của Đoàn Phi đã đánh bại vô số người.
Ngay cả trái tim vọt lên của Tây Môn Vũ cũng hạ xuống, anh Phi ra tay, chắc chắn kẻ này phải chết!
 
Chương 1746: Vẫn còn chín hiệp nữa


“Anh ra tay đi, tôi nhường anh mười hiệp.” Đoàn Phi lắc đầu nhìn Trần Khiêm cười gượng.
Sau đó anh ta chắp hai tay ra sau lưng, nhắm mắt lại.
Giống như anh ta đang chìm trong một cảnh tượng kỳ diệu nào đó, giờ phút này mọi thứ trên thế giới đã
không còn quan trọng gì với Đoàn Phi nữa.
“Đoàn Phi đúng là Đoàn Phi, cừ quá đi, anh ta không định ra tay à?”
“Trong truyền thuyết, nhà họ Đoàn từng nắm giữ một loại công pháp bí ẩn tên là Thuật Phản Thương!”
“Thuật Phản Thương là gì?” Có người kinh ngạc hỏi.
“Đó là dù anh có đánh thế nào thì nếu anh ra tay càng nặng, thì chính anh sẽ bị thương nặng hơn.”
Có người giải thích.
“Trời ạ, bây giờ trên thế giới vẫn còn loại công pháp thần kỳ thế này à?”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc hô lên.
Đoàn Phi của giờ phút này càng thần bí hơn xưa.
Tất cả mọi người đều nín thở nghiêm túc quan sát trận chiến lớn này.
Trần Khiêm không hiểu Thuật Phản Thương gì gì đó.
Anh chỉ biết rằng nếu không giải quyết xong chuyện hôm nay thì e là anh sẽ không thể đi được.
Vì thế, anh lập tức vận chuyển sức mạnh trong người.
Bóng dáng Trần Khiêm xông đến với tốc độ cực kỳ nhanh, anh vừa nhấc chân đã đá thẳng về phía Đoàn Phi.
“Anh Phi sắp đánh trả rồi!”
Ánh mắt mọi người cực kỳ nồng nhiệt.
Am!
Mọi người chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn kèm theo tiếng xương cốt vỡ vụn, sau đó lại thấy một bóng người bay vọt qua với tốc độ cực nhanh.
Âm ầm ầm!
Đập vào từng dãy từng dãy bàn và rất nhiều người trong Hiệp hội Võ đạo, bởi vì bọn họ đứng quá gần.
Bị cơ thể đó đập thẳng vào, cũng bị bay thẳng ra ngoài.
Bàn ghế và người lập tức loạn xạ cả lên.
Cuối cùng...
Ầm!
Một thoáng sau, cuối cùng cơ thể đó cũng ngừng lại. Cửa thủy tinh xoay tròn ở đại sảnh cũng vỡ vụn.
Mà cơ thể kia không phải ai khác, chính là Đoàn Phi! Mọi người kinh ngạc.
Đặc biệt là Tây Môn Vũ.
“Sao lại có thể như vậy được?”
Cô ta kinh ngạc.
'Tất cả mọi người cũng kinh ngạc.
“Có lẽ là anh Phi vẫn còn chiêu sau gì đó thì sao?” Có người suy đoán.
“Chắc chăn là thế, anh Phi đâu thể bị đánh bại dễ dàng như vậy được đúng không? Nhất định là còn chiêu saul”
Điều này thật sự quá khó tin.
Mà Đoàn Phi đã hộc máu, kinh mạch toàn thân đứt rời.
Mặt anh ta kinh ngạc.
Cỗ sức mạnh kinh khủng vừa rồi gần như quét sạch cả người anh ta.
Đầu óc của anh ta trống rỗng.
“Bây giờ mới có một hiệp thôi, vẫn còn chín hiệp nữa.”
 
Chương 1747: Ông biết cậu ta à


Giờ phút này, Trần Khiêm đứng trên đài nhìn Đoàn Phi đang nằm rạp dưới đất rồi lên tiếng nhắc nhở.
“Anh Phi đứng dậy đi, anh Phi đang tụ lực rồi kìa!”
“Xong rồi xong rồi, cậu ta xong đời rồi, anh Phi định ra tuyệt chiêu hả?”
Đám người động viên.
Đoàn Phi cố gắng đứng dậy nhưng máu cứ phun không ngừng làm anh ta lại ngã quy xuống.
Anh ta hoàn toàn không còn sức nữa.
Đến tận bây giờ mọi người mới tỉnh ngộ.
Đoàn Phi thua rồi? Anh ta còn nhường người ta mười hiệp mà kết quả người ta mới đá một cái anh ta đã không trụ nổi nữa?
“Anh Phi!”
'Tây Môn Vũ vội vàng chạy tới.
Mắt Đoàn Phi tối sầm, vết thương trong cơ thể cực. kỳ nặng.
“Cậu Trần, anh cừ quái” Bạch Tiểu Phi vui mừng nói.
Bây giờ hai chữ sùng bái cũng đã không thể hình dung hết tâm trạng của Bạch Tiểu Phi.
“Bây giờ tôi muốn đi, có lẽ sẽ không có ai ngăn cản nữa đâu nhỉ?”
Trần Khiêm vỗ vai Tiểu Phi rồi liếc mắt nhìn đám vệ SĨ xung quanh.
Đám vệ sĩ bị Trần Khiêm nhìn chằm chằm, cảm thấy lưng cũng toát mồ hôi lạnh.
Nhường ra một con đường.
“Chúng ta đi thôi.”
Trần Khiêm nói.
Đoàn người nghênh ngang rời đi. Người nhà họ Tây Môn không dám thở.
“Còn nhường cậu Trần mười hiệp? Tôi nhổ vào nhé!”
Lúc Thiết Thành đi ngang qua người Đoàn Phi thì khinh thường phun nước bọt.
Bên ngoài đại sảnh. “Trần Khiêm, thì ra anh lại giỏi như vậy.”
“Đúng đó, à mà Trần Khiêm, anh là cậu Trần ở Kim Lăng trong truyền thuyết thật hả?”
“Tiểu Phi chưa bao giờ nói cho bọn em nghe cải”
Vài cô gái hào hứng vây lấy Trần Khiêm hỏi này hỏi kia.
Lúc này mới thấy Trần Khiêm vừa đẹp trai vừa chín chắn.
“Phải hay không phải, có quan trọng không?” Trần Khiêm ung dung hỏi.
Câu này làm các cô gái méo miệng, hiển nhiên cậu Trần này không hề có hứng thú gì với họ cả.
Vài cô gái chợt thấy buồn bã. Ở bên khác. Đoàn Phi bị đá một cái đã gần như tàn phế, bây giờ, mặc dù anh ta đã tỉnh táo lại nhưng cánh tay lại không thể sử dụng được nữa.
Chuyện này làm cho nhà Tây Môn chấn động.
Dù sao nhà họ Đoàn và nhà Tây Môn có quan hệ thân thiết nhiều đời, mà Đoàn Phi lại là ngôi sao mới của Hiệp hội Võ đạo, là đối tượng mà bí pháp nhà họ Cổ chú trọng bồi dưỡng.
Ngày mai anh ta sẽ phải tham gia buổi đào tạo thử nghiệm, kết quả lại nửa tàn phế.
Người đánh Đoàn Phi bị thương lại đang có chút hiểu lầm với cô chủ Tây Môn Vũ của nhà Tây Môn. Truyện Kiếm Hiệp
Điều này làm nhà Tây Môn phải xem trọng.
Gia chủ nhà Tây Môn là Tây Môn Tùng còn đích thân đi hỏi chuyện này.
Hơn nữa một người đàn ông trung niên của nhà họ. Cổ cũng đang làm khách ở nhà Tây Môn.
Đoàn Phi là người được dự định bồi dưỡng, vị trưởng lão này cũng quen với nhà họ Đoàn.
Lúc Đoàn Phi được khiêng vào nhà Tây Môn.
Ông ta cũng có mặt ở đó.
'Tây Môn Vũ không dám giấu giếm bất kỳ chuyện gì, cô ta kể lại toàn bộ đầu đuôi câu chuyện cho ba mình nghe, tất nhiên cũng bao gồm cả ảnh của Trần Khiêm.
“Quả nhiên người mà các người đã đắc tội, là cậu ấy.
Sau khi người trung niên của nhà họ Cổ xem ảnh xong thì nheo mắt nói.
“Ông Ba, ông biết cậu ta à? Cậu ta là cậu Trần của Kim Lăng thật hả?”
'Tây Môn Tùng hỏi.
 
Chương 1748: Tời giấy


Ông Ba này tên là Cổ Tam Nguyên, ông ta chính là một trong những người phụ trách việc giao lưu giữa nhà họ Gổ và thế giới bên ngoài.
Vì vậy ông ta rất hay qua lại với nhà Tây Môn.
“Ừ, tôi đã từng thấy hình của cậu ta rồi, cậu ta chính là cậu Trần của Kim Lăng. Các người biết không, người này ra tay rất độc, hơn nữa lại còn bí ẩn khó lường. Phía Bắc có nhà họ Mạc, nhà họ Long, phía Tây Nam có nhà Tư Đồ, tất cả bọn họ đều mất mạng dưới tay cậu ta!”
Cổ Tam Nguyên nói.
Mắt của Tây Môn Tùng sắp lòi ra ngoài.
'Tây Môn Vũ cũng sợ che miệng lại.
“Chuyện này là thật hay giả vậy?”
Hai cha con cùng đồng thanh hỏi.
“Giả được nữa à? Hơn nữa tôi muốn báo chuyện này cho các người nghe, lần này Trần Khiêm cũng đến nhà họ Cổ. Bà cụ chúng tôi đã dặn dò nếu Trần Khiêm đến đây thì tôi sẽ phụ trách dẫn đường cho cậu ấy. Hơn nữa bà ấy còn nói sớm muộn gì cậu ấy cũng sẽ đến, không ngờ bà ấy nói đúng như thần!”
Cổ Tam Nguyên thổn thức nói.
“Nói vậy thì cậu ta còn là khách quý của nhà họ Cổ sao?”
'Tây Môn Tùng lại càng sợ hãi hơn.
“Có thể nói là vậy! Trước đây tôi nghe nói người của Tam Thánh Giáo và Cửu La Môn từng phái cao thủ giết cậu ấy nhưng đã thất bại hết rồi. Các người cũng không có mắt nên mới chọc trúng một người như vậy!”
Cổ Tam Nguyên lắc đầu.
“Tôi... Tôi đâu biết anh ta lợi hại như vậy đâu, biết thế tôi nào dám động vào!”
Tây Môn Vũ sợ hãi nói. “Nhưng mà ông Ba, tại sao người của Tam Thánh Giáo và Cửu La Môn lại muốn bắt cậu ta? Hơn nữa nhà họ Cổ cũng...”
Tây Môn Tùng hỏi.
“Bởi vì trên người cậu ấy có một món đồ đặc biệt, nếu ai có được thì sẽ được chạm đến một bí mật lớn!
Cổ Tam Nguyên nhấn mạnh từng chữ một.
“Bí mật lớn?”
Mắt Tây Môn Tùng sáng lên.
Sau đó dường như ông ta nghĩ đến chuyện gì đó, ngẩng đầu khẽ nói.
“Có phải nhà họ Cổ cũng muốn...”
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Cổ Tam Nguyên, Tây Môn Tùng không dám nói thêm gì nữa.
Nhưng thầm thở phào nhẹ nhõm. Trần Khiêm đã về tới khách sạn.
'Tất nhiên phòng của khách sạn đã bị Tây Môn Vũ cho người phá tung.
Thiết Thành vừa thấy đã muốn đi giết nhà Tây Môn.
Nhưng hắn ta lại bị Trần Khiêm gọi lại.
“Anh Trần, đây không phải là phong cách của anh, 'Tây Môn Vũ này cứ năm lần bảy lượt nhăm vào chúng ta, lần này không thể tha cho nhà họ Tây Môn được!”
Thiết Thành nói.
“Tôi cảm thấy trong khoảng thời gian này tôi cứ lo lắng đủ thứ, không thể tập trung tinh thần, tôi không muốn lãng phí sức lực với người nhà Tây Môn gì đó nữa.”
Trần Khiêm lắc đầu.
Thiết Thành tức giận đấm lên vách tường rồi than thở.
Cũng ngay lúc này, Thiết Thành tập trung nhìn về phía chiếc bàn bên cạnh khách sạn.
“Sao thế?”
Thiết Thành nghi ngờ: “Anh Trần, hình như có người đến phòng mình?”
Trần Khiêm nhìn hiện trường bị Tây Môn Vũ làm cho rối tung, nhíu mày: “Tôi biết...”
“Không phải, ý tôi không phải như thế, anh Trần anh nhìn xem, có người để lại một tời giấy hẹn anh ra ngoài gặp mặt kìa!”
 
Chương 1749: Cậu tự đi hay là để chúng tôi bắt cậu đi


"Cái gì?"
Trần Khiêm đi tới cầm tờ giấy lên xem. Quả nhiên.
Trên đó có một dòng chữ.
"Trần Khiêm, mười hai giờ đêm nay gặp nhau ở cầu Thiên Hà Thái Thành."
Không hề có kí tên.
Chỉ có một dòng chữ đơn giản.
"Có phải lại là con ả Tây Môn Vũ kia không? Cô ta không tìm được chúng ta nên cố tình để lại một tờ giấy như thế, hẹn chúng ta tới?"
Thiết Thành nghi ngờ hỏi.
Trần Khiêm lắc đầu: "Không đâu. Cô ta không tìm thấy chúng ta thì sẽ phát điên lục tung khắp nơi, hơn nữa người có tính cách như cô ta cũng sẽ không để lại một tờ giấy thế này đâu."
Chuyện này rất kỳ lạ.
Anh cũng không quen ai ở Cổ Thành này, vậy thì ai lại hẹn anh ra ngoài gặp chứ?
Nhưng Trần Khiêm vẫn quyết định muốn đi xem thử.
"Thiết Thành, anh ở lại đây đi, tôi đi xem một chút."
Trần Khiêm nói. "Được!"
Cầu Thiên Hà Thái Thành nằm ở gần vùng ngoại ô phía Nam, ở đó có một con sông bắt ngang qua.
Lúc Trần Khiêm đến nơi thì cũng chỉ còn nửa tiếng nữa là đến mười hai giờ.
Xung quanh rất vắng vẻ.
Khung cảnh tối tăm.
Bốn phía âm trầm, hơi đáng sợ.
Trần Khiêm nghiêm túc xem xét tình huống xung quanh, bây giờ anh không biết ai hẹn mình ra nên không thể không cẩn thận.
Bỗng nhiên Trần Khiêm chợt nhìn thấy trên mặt sông có một ngọn đèn nhỏ của thuyền gỗ lóe lên, nó đang chèo về phía mình.
Nương theo ánh đèn le lói, Trần Khiêm nhìn thấy có một người đang đứng trên thuyền gỗ, người này còn đội mũ rơm.
Cách ăn mặc giống như một dân làng sống ẩn trong rừng núi.
Tốc độ chèo thuyền của người đó vừa ổn định vừa nhanh.
Làm Trần Khiêm cảm thấy hình như người này không tâm thường.
Cùng lúc đó, lỗ tai của Trần Khiêm nhúc nhích. Tiếng xích sắt vang lên bên tai.
Leng keng leng keng!
Tiếng xích sắt cực kỳ có tiết tấu.
Sau đó sáu bóng dáng bước ra từ màn đêm.
Là sáu người đàn ông, cộng thêm người đang chèo. thuyền trên sông kia thì có tất cả bảy người.
"Trần Khiêm, không ngờ cậu đến thật." Một người trong đó cười lạnh.
'Trần Khiêm nhìn tờ giấy trong tay rồi lạnh lùng nhìn bọn họ.
"Các người để lại tờ giấy này là muốn dụ tôi ra à? Cũng đâu cần phải làm thế đúng không?"
Trần Khiêm lạnh lùng.
"Đừng hỏi nhiều thế nữa. Sao nào, cậu tự đi hay là để chúng tôi bắt cậu đi?"
Người cầm đầu quơ quơ xích sắt cười nói.
"Đi đâu? Các người là người của Cửu La Vương hay là người của Vân Tỉnh?"
Trần Khiêm vừa nhìn bọn họ vừa chậm rãi đi về phía người cầm đầu.
 
Chương 1750: Ai phái anh tới


Người cầm đầu nhìn bộ dạng biết điều của Trần Khiêm thì nhếch môi cười.
Nghe nói Thiết Hồng và Bát Quỷ đều chết trên tay người này.
Bây giờ gặp mặt, cảm thấy thằng nhóc này rất bình thường mà.
"Đừng hỏi nhiều nữa, đi cùng chúng tôi thì sẽ biết thôi."
Người cầm đầu cười nhạt. "Được" Trần Khiêm ung dung gật đầu.
Ánh mắt anh chợt lóe, luồng sức mạnh di chuyển khắp người.
Âm!
Một tiếng vang thật lớn.
Dĩ nhiên là Trần Khiêm giơ chân lên đạp thẳng vào. ngực của người trước mặt. Tốc độ của Trần Khiêm quá nhanh làm hắn ta hoàn toàn chưa kịp phản ứng thì đã bay ra xa mấy chục mét.
Máu tươi phun lên không trung. "Cái gì?"
Mặt người đó đẫm máu, hiển nhiên là bị thương rất nghiêm trọng.
Mấy người còn lại cũng nhao nhao kinh ngạc.
Bọn họ cũng không ngờ Trần Khiêm nói đánh là đánh.
Hơn nữa dường như năng lực của tên này còn cực kỳ không tầm thường
“Thằng khốn, mày dám!"
Có người giận dữ.
Vung xích sắt về phía Trần Khiêm.
Nhưng lại bị Trần Khiêm bắt được kéo về phía trước, sau đó anh giơ chân lên đá vào đầu của người nọ, đầu hắn ta nổ tung, lan can trên cầu cũng bị đập gãy mười cái.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng bốn phía.
Cho dù bây giờ năng lực của Trần Khiêm không phải là mạnh nhất nhưng sau khi trải qua lễ rửa tội của Thiên Đạo, tu vi của Trần Khiêm cũng thuộc dạng không thể xem thường.
Mà những người này, điều làm Trần Khiêm cảm thấy khác biệt chính là rõ ràng bọn họ cũng giống như Thiết Hồng, hình như nội kình của bọn họ đã có một sự thay đổi nào đó.
Nhưng nếu bàn đến sự thay đổi này thì hình như nó hơi khác với nội kình của Thiết Hồng và tám tên quỷ đã bị mình giết.
Sao lại có nhiều cao thủ có nội kình đã được thay đổi vậy?
Trần Khiêm giải quyết bọn họ rất nhanh. Mà tên chèo thuyền đội mũ rơm, ăn mặc kiểu thế ngoại cao nhân kia thấy nhiều người như thế mà cũng
không phải là đối thủ của Trần Khiêm, hắn ta sợ hãi.
Sau khi hắn ta tận mắt nhìn thấy thực lực của Trần Khiêm.
Hắn ta kinh ngạc.
Cũng không rảnh quan tâm đến mũ rơm trên đầu đã bị gió thổi bay.
Chỉ vội vàng quay đầu bắt đầu chèo về
Quá mạnh, nếu không chạy, sẽ chết mất! Hắn ta khiếp sợ.
Nhưng sao Trần Khiêm có thể để hắn ta chạy được chứ?
Trần Khiêm lập tức nhảy lên trên thuyền gỗ. Âm!
Trần Khiêm vừa lên tới thì nước xung quanh đã bắn thành những làn sóng mãnh liệt.
Người đàn ông đội mũ rơm kia vừa định nhảy xuống nước thì đã bị bắn thẳng lên.
Bắn đến trước mặt Trần Khiêm, bị Trần Khiêm bóp. cổ.
"Tôi chỉ hỏi một một vấn đề, ai phái anh tới?"
Trần Khiêm lạnh lùng hỏi.
 
Chương 1751: Không nói thì thôi


"Hừ, mày cảm thấy tao sẽ nói cho mày biết à? Nếu như tao nói cho mày thì tao cũng khó thoát khỏi cái chết. Nếu như tao không nói..."
Người kia hừ lạnh nói.
Rắc!
Nhưng mà tay Trần Khiêm đã hoàn toàn bẻ gãy cổ hẳn ta.
Trước khi chết, hắn ta nhìn Trần Khiêm bằng ánh mắt khó tin.
Chẳng lẽ mày không muốn biết là ai đã sai người đến giết mày sao?
Vốn dĩ hắn ta còn muốn giãy giụa.
Cũng mượn cơ hội sử dụng bí thuật Đóa Hoa Quỷ. này.
Vốn dĩ bảy người bọn họ cảm thấy cũng không cần sử dụng bí thuật Đóa Hoa Quỷ với Trần Khiêm.
Nhưng không ngờ anh lại ra tay ác liệt như vậy.
Hắn ta còn nghĩ nếu như hắn ta không nói thì Trần Khiêm sẽ không giết hắn ta, cùng lắm là tra tấn hắn ta mà thôi.
Nhưng hắn ta đã sai rồi!
Trần Khiêm ném xác xuống nước.
"Không nói thì thôi!"
Trần Khiêm nhìn thi thể đang trôi lành bềnh trên mặt sông.
Rồi im lặng trầm tư.
Sau ngày hôm nay đã xuất hiện ba thế lực muốn lấy mạng của mình.
Anh đã biết được hai phe, theo thứ tự là Vân Tinh và Cửu La Vương gì đó.
Mà bảy người đêm nay anh giết, rõ ràng nội kình của bọn họ cũng có sự thay đổi rất lớn.
Thiết Hồng, Bát Quỷ, nội kình của họ cũng thay đổi nhưng cách thức lại không giống thế này.
Bây giờ tình huống của bảy người này cũng vậy, bọn họ khác với Tam Thánh Giáo và Cửu La Vương.
Nói cách khác là vẫn còn một thế lực nữa muốn bắt mình, đồng thời vị trí và thân phận của anh cũng đã bại lộ.
"Hả?"
Đúng lúc này Trần Khiêm nhìn thấy trên người của thi thể mặt sông chợt có mấy đóa hoa quỷ dị bay ra.
Những cánh hoa này khiến Trần Khiêm cảm thấy quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.
Đó là Đóa Hoa Quỷ à? Không ngờ trên người bọn họ lại có Đóa Hoa Quỷ!
Chẳng lế những người này là người của nhà họ Cổ?
Trần Khiêm suy đoán.
Người của nhà họ Cổ muốn bắt mình? "Khụ khụ!"
Trong buồng nhỏ trên thuyền gỗ.
Chợt phát ra tiếng ho khan của con gái. Làm Trần Khiêm sợ hết hồn
Anh vén rèm lên nhìn, một cô gái đang năm bên trong.
Rõ ràng là cô ta đang hôn mê, hơn nữa trông bộ dạng này giống như đã bị Đóa Hoa Quỷ tập kích sức mạnh tinh thần. Cô ta nhíu chặt mày không ngừng ho. khan.
Đương nhiên đó cũng không phải là điều khiến Trần Khiêm kinh ngạc nhất.
Điều khiến Trần Khiêm bất ngờ là.
Cô gái này lại là Cổ Vũ Tiêu...
 
Chương 1752: Không còn chút nào


"Cổ Vũ Tiêu?"
Là cô ta thật!
Hóa ra cô ta thật sự không chết!
Lúc hai người quen nhau và cả trên đường tới cung Hải Vương, Trần Khiêm đã cứu cô ta nhiều lần.
Nhưng điều khiến Trần Khiêm phải nghĩ suy, tự trách chính là lúc đó, toàn bộ những người đứng bên ngoài cửa vào của cung Hải Vương, bị Đóa Hoa Quỷ đánh lén ngất xỉu.
Đến tỉnh lại thì đã không thấy Cổ Vũ Tiêu đâu.
Anh còn sai người cẩn thận tìm xung quanh bờ biển hơn một tháng, sống không thấy người, chết không thấy xác.
Lúc đó Trần Khiêm đã đoán có lẽ nào cô ta không chết, được người khác cứu đi rồi, hơn nữa cô ta cũng đã
tìm được thi thể của cô gái áo trắng.
Dù sao thì Trần Khiêm biết Cổ Vũ Tiêu cũng đi tìm kiếm cô gái áo trắng.
Không ngờ giờ phút này tất cả suy đoán của mình đã được chứng minh hơn phân nửa.
Sao cô ta lại ở đây?
Cô ta không phải là người nhà ho Cổ sao?
Trần Khiêm nghỉ ngờ. Anh sử dụng một bí pháp thanh lọc tinh thần.
Không bao lâu sau, sắc mặt Cổ Vũ Tiêu đã thoải mái hơn nhiều.
Đôi mắt xinh đẹp khế chuyển động, Cổ Vũ Tiêu mở mắt ra.
Khi nhìn thấy Trần Khiêm đứng trước mặt mình, Cổ Vũ Tiêu giật mình rồi sau đó mới nắm chặt cánh tay của
Trần Khiêm.
"Trần Khiêm, có người muốn bắt anh đó, anh chạy nhanh đi!"
Cô ta vội vàng la lên. "Người cô nói là bọn họ à?”
Trần Khiêm đỡ cô ta dậy cho cô ta nhìn thi thể trôi nổi trên mặt sông.
"Anh giết hết bảy người bọn họ sao?" Gổ Vũ Tiêu hỏi bằng giọng khó tin.
"Ừ, nếu tôi đoán không lầm thì bọn họ cũng là người của nhà họ Cổ các cô đúng không?"
Trần Khiêm hỏi.
Cổ Vũ Tiêu cúi đầu, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng: "Ừm, đúng vậy, bảy người bọn họ là cao thủ của nhà họ Cổ chúng tôi. Tôi không ngờ bọn họ lại theo dõi tôi, hơn nữa còn dùng Đóa Hoa Quỷ làm tôi ngất xỉu. Tôi biết ngay là bọn họ muốn ra tay với anh mài!"
"Xem ra lúc trước cô nói dối tôi rất nhiều chuyện, bây giờ tôi cũng mới nhận ra lúc đó năng lực của cô không hề yếu đuối như vậy. Nhưng tôi của lúc đó vẫn chưa thấy được nội kình kỳ lạ trên người cô. Tất cả những thứ kia là cô đóng kịch nhỉ?"
Trần Khiêm biết rõ còn nói.
"Đúng, đúng là tôi lừa anh nhưng mà Trần Khiêm, sau khi chúng ta quen nhau thì tôi đã không còn suy nghĩ muốn hại anh nữa, không còn chút nào!" . Chính chủ, rủ bạn đọc chung [ t r u m t r u у ? n.vn ]
Cổ Vũ Tiêu vội vàng nói.
 
Chương 1753: Không bao giờ có lần thứ hai


Giống như sợ Trần Khiêm sẽ hiểu lầm.
"Cô cảm thấy tôi vẫn sẽ tin tưởng cô sao cô chủ nhà họ Cổ?"
Trần Khiêm cười gượng nói.
"Dù anh có tin hay không thì tóm lại bây giờ đây không phải nơi có thể ở lâu, anh đi trốn với tôi trước rồi sau đó tôi sẽ từ từ giải thích rõ ràng với anh!"
Cổ Vũ Tiêu nói.
Trần Khiêm nhìn ánh mắt của cô ta. Trông cực kỳ thật lòng.
Nhưng anh đã không phải là Trần Khiêm của hai năm trước, con gái càng xinh đẹp lại càng giả dối.
Anh đã từng bị cô gái xinh đẹp này đùa giỡn như một thằng hề.
Bây giờ Trần Khiêm không thể không đề phòng.
Lỡ như anh bị trúng kế của cô ta, nếu anh muốn thoát cũng khó.
Có thể thấy nội kình của Cổ Vũ Tiêu không hề tầm thường nhưng bây giờ cô ta không còn là đối thủ của anh nữa.
Tất nhiên, không phải Trần Khiêm sợ cô ta mà là Đóa Hoa Quỷ.
"Tôi biết anh e ngại Đóa Hoa Quỷ, bây giờ tôi sẽ vứt hết Đóa Hoa Quỷ đi. Tôi ở bên cạnh anh, năng lực của anh đủ để giết bảy cao thủ của nhà họ Cổ thì đâu cần phải sợ tôi đúng không?"
Dường như Cổ Vũ Tiêu đã trả lời tiếng lòng của Trần Khiêm, cô ta lấy Đóa Hoa Quỷ trong ngực ra vứt xuống mặt sông.
"Bây giờ anh đã tin tôi rồi đúng không? Tôi hẹn anh ra đây là muốn giải thích một vài chuyện nhưng tôi không ngờ bà cố lại sai người theo dõi tôi!"
Cổ Vũ Tiêu nói.
Nói xong, mắt đỏ ửng.
"Tôi thật sự không muốn hại anh mà Trần Khiêm!"
"Được rồi, trên người cô không còn Đóa Hoa Quỷ. nữa, tôi cũng không sợ cô giở trò giữa chừng, cùng lắm thì hai chúng ta cùng chết!"
Trần Khiêm hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nói.
Sau đó nắm lấy bả vai của Cổ Vũ Tiêu.
Nhảy từ thuyền lên bờ.
Cổ Vũ Tiêu nói nơi trốn cho Trần Khiêm, Trần Khiêm năm lấy cô ta vội vã chạy về hướng đó.
Trần Khiêm không thể không cẩn thận.
Trước mắt anh vẫn chưa đủ năng lực đối phó với Cửu La Vương và Vân Tinh.
Huống chỉ bây giờ còn có nhà họ Cổ thần bí khó lường nữa.
Hai người đi thẳng đến một hang động trong ngọn núi ở vùng ngoại ô.
Trần Khiêm phong bế mạch chủ trên người Cổ Vũ Tiêu.
"Ha ha, đến bây giờ anh vẫn không chịu tin tưởng tôi, anh vẫn cảm thấy tôi sẽ hại anh đúng không?”
Cổ Vũ Tiêu cố gắng kiềm chế sự buồn bã trong lòng, hít một hơi thật sâu rồi nói.
"Có vài người, tôi chỉ tin tưởng một lần, không bao giờ có lần thứ hai."
Trần Khiêm thờ ơ nói.
 
Chương 1754: Chấm dứt từ đây


"Nói đi, cô đã đồng ý nói sự thật mọi chuyện cho tôi nghe rồi."
"Tôi biết nhưng tôi vẫn muốn hỏi thêm một câu. Lúc. trước anh cứu tôi nhiều lần như thế, hơn nữa còn giúp tôi, sau khi xảy ra chuyện còn không ngừng cho người tìm tôi hơn một tháng, hơn nữa anh còn dặn ngư dân gần đó nếu phát hiện ra tôi thì phải báo cáo cho anh. Anh làm những việc này là vì muốn có được đáp án trên người tôi hay là vì nguyên nhân khác?"
Đôi mắt ửng hồng của Cổ Vũ Tiêu nhìn Trần Khiêm chằm chằm hỏi.
Hóa ra cô ta biết hết tất cả những chuyện mình làm.
"Ban đầu đồng ý dẫn cô đi cung Hải Vương, thứ nhất là vì sợ cô đi một mình nguy hiểm, thứ hai là muốn tìm được manh mối trên người cô, sau đó thì thấy áy náy nhiều hơn. Tôi đã đồng ý dẫn cô vào nhưng lại không đưa cô ra, tôi thấy tự trách, vì vậy tôi nghĩ ra tất cả mọi cách để tìm được cô!"
Trần Khiêm nói.
Lúc trước, đúng là vì mục đích riêng nên Trần Khiêm mới giúp cô ta.
Nhưng sau đó thì nói thế nào nhỉ.
Để một cô gái nhỏ ở lại một mình thì nhẫn tâm quá.
Cho nên anh dẫn cô ta theo cùng, không ngờ lại làm cô ta chôn thân nơi biển cả, vì thế Trần Khiêm đau khổ
tự trách một khoảng thời gian dài.
Nếu biết vậy thì anh thà không biết những bí mật kia chứ sẽ không dẫn cô ta theo.
Cổ Vũ Tiêu nghe vậy, khóe môi khẽ cong.
Ít nhất thì câu nói này làm cô ta biết Trần Khiêm có xem mình là bạn.
Đối với loại cảm xúc này của Trần Khiêm, ngoài viên đá Nhân duyên đáng chết của ông quỷ ra.
Thì còn vài lần liên tiếp anh đã cứu cô ta.
Đã khiến Gổ Vũ Tiêu vốn muốn ám sát Trần Khiêm không thể ra tay nổi.
Nếu không, Trân Khiêm sẽ không thể đến cung Hải Vương được.
Tất nhiên khi đó không thể nói là Cổ Vũ Tiêu thích Trần Khiêm được, chỉ là không nỡ mà thôi.
Mãi sau khi cô ta xảy ra chuyện, cô ta âm thầm xuất hiện.
Nhìn thấy vì muốn tìm kiếm mình mà Trần Khiêm đã lật tung biển cả.
Còn lảng lặng ngồi trên bãi biển một ngày một đêm. Cứ nhìn mặt nước biển mãi.
Cuối cùng cô ta mới ném một món trang sức nhỏ trên người mình xuống biển.
Lúc đó cô ta nhận ra được sự áy náy và tự trách của Trần Khiêm.
Anh xem mình là bạn. Thậm chí cảm giác đó còn làm Cổ Vũ Tiêu cảm thấy ngọt ngào, từ xưa đến nay chưa có ai đối xử với cô ta như vậy.
Nhớ lại thời gian ở chung với Trần Khiêm, cuối cùng cô ta mới phát hiện.
Viên đá Nhân duyên của Ông Quỷ phán rất chuẩn.
Không ngờ sau đó ngày nào cô ta cũng nhớ tới chàng trai này, lo lắng cho sự an toàn của anh. Càng nghĩ càng sốt ruột, trằn trọc...
Chẳng lế tình yêu của mình sẽ kết thúc trong bi kịch, mình yêu một người không yêu mình sao?
Nhưng cho dù thế nào thì Cổ Vũ Tiêu cũng thề, cô ta đã lừa Trần Khiêm một lần, tuyệt đối sẽ không lừa anh lần thứ hai.
"Được rồi, tôi sẽ nói sự thật tôi biết cho anh. Sau khi nói xong thì tất cả tình nghĩa giữa chúng ta sẽ chấm dứt từ đây. Ha ha, e là sau này cũng không thể làm bạn bè nữa."
Cổ Vũ Tiêu hít một hơi thật sâu rồi nói.
 
Chương 1755: Năng lượng


Cổ Vũ Tiêu bắt đầu kể chỉ tiết từng câu từng chữ. Thì ra.
Từ lúc bắt đầu, đây đã là một trò đùa, một trò đùa, nhắm vào Trần Khiêm.
Cô ta được nhà họ Gổ phái tới, ngoài việc tìm kiếm cô gái áo trắng trong cung Hải Vương ra thì còn một nhiệm vụ nữa đó là bắt Trần Khiêm đưa về nhà họ Cổ
mà không ai hay biết.
Do đó, cô ta dùng khổ nhục kế, giả vờ bị thương để thu hút sự chú ý của Trần Khiêm.
Vốn dĩ, Cổ Vũ Tiêu cũng định hành động rồi, nhưng không ngờ rằng, Trần Khiêm đã làm cô ta rung động bằng vài chỉ tiết nhỏ.
Làm cô ta không thể ra tay tiếp nữa.
Cuối cùng hai người cùng đến cung Hải Vương
Mà bà cụ đó, không phải ai khác, chính là gia chủ nhà họ Cổ, bà nội của Cổ Vũ Tiêu.
Cô ta biết điểm yếu của Trần Khiêm, lợi dụng Đóa Hoa Quỷ giáng cho Trần Khiêm một đòn nặng nề.
Nhưng lại lo rằng sẽ làm Trân Khiêm chết, vì thế lúc đó bà cụ nhà họ Cổ đã phong ấn sức mạnh của cô †a. Ngôn Tình Sắc
Mà lúc đó, bà cụ muốn ra tay rồi.
Cổ Vũ Tiêu dùng tay vén tóc, thậm chí dùng ánh mắt nhắc nhở bà cụ, nếu bà dám làm Trần Khiêm bị thương, cháu sẽ lập tức chết trước mặt bà.
Ra hiệu vài lần bảo bà cụ đừng ra tay.
Bà cụ nhà họ Cổ tức giận, giả vờ bị thương để rời khỏi.
Nhưng tuyệt đối không bao giờ để Trần Khiêm tìm ra tung tích của cô gái áo trắng.
Bởi vì cung Hải Vương được chế tạo dựa trên nguyên lý Đóa Hoa Quỷ.
Bên trong có hai thế giới hoàn toàn giống nhau. Cho nên, khi bước vào cung Hải Vương, bà cụ nhà họ Cổ sử dụng bí pháp, dẫn dắt Trần Khiêm đi vào trong một thế giới chưa xác định khác.
Mà bản thân cô ta lại được bà cụ dẫn theo vào cung Hải Vương thật.
Mang theo thi thể của cô gái áo trắng.
"Tôi hiểu rồi, nhưng còn một vấn đề nữa. Lúc đó thuộc hạ của tôi không phát hiện được dấu vết của hai người!"
Trần Khiêm hỏi.
"Trong Đóa Hoa Quỷ có những bí mật cực kỳ thâm sâu, không những có thể quấy rối tinh thần của một người mà còn có thể ngăn cản từ trường ở một mức định nào đó, có Đóa Hoa Quỷ làm vật che chắn, cho dù có một người đứng trước mặt chúng tôi thì bà nội cũng có cách làm người đó không thể nhìn thấy chúng tôi được."
Cổ Vũ Tiêu giải thích.
"Vậy nhà họ Cổ tìm kiếm thi thể của cô gái áo trắng làm gì? Lại còn cố ý muốn bắt tôi làm gì?”
Cuối cùng Trần Khiêm cũng hỏi.
"Tôi chỉ nghe bà cụ giải thích sơ qua, anh và cô gái áo trắng có quan hệ mật thiết, trên người hai người đang ẩn chứa một bí mật rất to lớn. Nếu như ai có thể năm giữ được bí mật này thì người đó sẽ được quyền nắm giữ nguồn năng lượng mạnh nhất trước."
 
Chương 1756: Hiện tượng kỳ


"Bí mật?"
Trần Khiêm nghỉ ngờ.
Thảo nào, Cửu La Vương đã theo dõi mình mà bây giờ nhà họ Cổ cũng nhìn mình chằm chằm.
Thì ra đây là ý định của bọn họ. Nhưng trên người mình, có bí mật gì à?
Về những điều này thì ngay cả Cổ Vũ Tiêu cũng không rõ.
"Mà Trần Khiêm, anh phải chạy ngay đi, dù là Tam Thánh Giáo hay là Cửu La Môn, kể cả nhà họ Cổ chúng tôi thì anh vẫn chưa phải là đối thủ. Một khi rơi vào tay họ, không biết sẽ sống chết thế nào!”
Gổ Vũ Tiêu nói.
"Với lại, Cửu La Môn còn cử một người cực kỳ mạnh, tên là Hắc Tướng, hắn ta không phải là loài người, rất ghê gớm, ngay cả bà cụ cũng rất kiêng ky cho nên một khi anh rơi vào tay nhà họ Gổ thì sẽ không thể thoát ra được!"
Sắc mặt Cổ Vũ Tiêu vừa nghiêm túc vừa sợ hãi.
"Hắc Tướng, ngay cả bà cụ nhà họ Cổ các cô cũng kiêng ky?"
Trần Khiêm kinh ngạc.
Cuối cùng anh cũng xem như hiểu ra, vốn dĩ cho rằng, Mạc Trường Không đã là người mạnh nhất rồi, không ngờ rằng còn có Mạc Thương Long.
Nhưng bây giờ nhìn lại, những gì bản thân thấy được, chỉ là bề nổi của tảng băng chìm, ở phía dưới vẫn còn quá nhiều thứ mà anh chưa thể chạm tới được!
"Bà tôi nói, hẳn ta chỉ là một cái xác do Cửu La Vương chế tạo ra, công cụ có ý thức, chỉ nghe lời một mình Cửu La Vương, hẳn ta còn là độc vương, một khi bị hắn ta tấn công, anh sẽ bị trúng độc, cho dù chạy thoát, cũng không thể nào giải được!"
"Đầu tiên bọn họ đến nhà họ Cổ, nhà họ Cổ chúng tôi đã từng chiến đấu với Cửu La Môn, tám vị trưởng lão của nhà họ Cổ đều bị Hắc Tướng đánh bại, trúng độc. Nếu như không thỏa hiệp với Cửu La Vương thì e nhà họ. Cổ chúng tôi đã bị tiêu diệt rồi, cho nên nếu anh có gặp phải hắn ta thì nhất định phải trốn!"
Cổ Vũ Tiêu nghiêm túc cảnh cáo.
Có thể nhận thấy những lời cô ta nói đều là thật, vả lại lúc nói cô ta cũng cực kỳ sợ hãi.
"Tại sao Cửu La Vương lại đến nhà họ Cổ? Lẽ nào bọn họ cũng biết tôi sẽ đến nhà họ Cổ?"
Trần Khiêm nghỉ ngờ hỏi.
"Không biết nữa, có thể đây cũng là một trong những lý do, bọn họ còn một mục đích nữa, hình như là đến Cổ Sơn của Gổ Thành thì phải! Cổ Sơn của chúng tôi, cứ cách một trăm năm sẽ có một số hiện tượng kỳ lạ!"
Cổ Vũ Tiêu nói.
"Hiện tượng kỳ lạ gì?"
Trần Khiêm tò mò.
"Đây không phải là chuyện mà tôi được biết."
Cổ Vũ Tiêu lắc đầu.
Bây giờ, dường như tất cả mọi chuyện đã rõ rồi.
Đúng là bây giờ đang có ba thế lực tìm kiếm tung tích của mình.
Mà ba thế lực này, mặc dù trước mắt mình đã trải qua lễ rửa tội Thiên Đạo.
 
Chương 1757: Tương kế tựu kế


Nhưng đó chỉ là bề ngoài mà thôi, đối diện với họ, thật sự mình không địch nổi.
Với lại, một mình Vân Tinh thôi mà mình đã không đánh lại.
Đừng nói chi đến nhà họ Cổ và Cửu La Môn, còn Hắc Tướng và Cửu La Vương.
Trần Khiêm ý thức được bây giờ anh đang ở trong tình thế cực kỳ nguy hiểm.
Lúc nào cũng có thể bị bọn họ bắt đi.
"Tóm lại anh trốn được thì trốn, tôi nói những chuyện này cho anh nghe cũng xem như đã trả lại tình nghĩa lúc trước rồi. Sau này gặp nhau, chúng ta là kẻ thù! Lên đường bình an!"
Cổ Vũ Tiêu lạnh lùng nhìn Trần Khiêm.
Sau đó, cô ta xoay người rời đi.
Đợi khi Cổ Vũ Tiêu lặng lẽ quay về nhà họ Cổ.
Bất ngờ phát hiện.
Mọi người trong gia tộc đang ngồi trong sảnh lớn nhà họ Cổ.
Mà người đứng đầu, là một bà lão.
Cổ Vũ Tiêu vừa đi vào, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn cô ta.
"Bàt"
Cổ Vũ Tiêu căng thẳng, suy cho cùng thì hôm nay cô ta đã lén lút chạy ra ngoài.
Chắc chắn bà đã biết chuyện này từ lâu.
"Từ lúc đi cung Hải Vương về, bà cấm túc cháu khoảng thời gian này làm cháu thấy tù túng khó chịu!"
Bà ta cười như không cười.
Phich!
Cổ Vũ Tiêu vội vàng quỳ xuống.
"Bà, cháu biết bà đã biết hết cả, cháu đi gặp Trần Khiêm, làm hỏng kế hoạch của bà nhưng cháu... Cháu chỉ muốn trả lại ơn cho Trần Khiêm mà thôi! Trần Khiêm là người tốt, không phải là người ác độc như bà đã nói, anh ấy là người cực kỳ lương thiện, bà ơi, bà tha cho anh ấy đi!"
Mắt Gổ Vũ Tiêu đỏ hoe nói.
Mà câu nói này đã làm ánh mắt tất cả những người của gia tộc nhà họ Gổ lạnh lùng.
Bà cụ tức giận quát
"Khốn kiếp! Xem ra tôi đề phòng cô là đúng rồi, con nhóc nhà cô, bị quỷ ma mê hoặc rồi. Đám người nhà họ Trần đó chẳng phải thứ tốt lành gì, bản thân Trần Khiêm thì thích vờ làm người lương thiện. Cô bị nó lợi dụng đi tìm cung Hải Vương, vậy mà cô còn dám lén đi báo tin cho nó sau lưng tôi à? Nuôi ong tay áo, gián tiếp hại bảy cao thủ nhà họ Cổ chúng ta chết, nếu như không phải bà lão này tương kế tựu kế, e rằng đêm nay con nhóc là cô sẽ khó mà thoát được!"
Khóe miệng bà cụ run rẩy mắng.
Hiển nhiên bà ta đã biết chuyện bảy cao thủ chết. "Tương kế tựu kế? Bà, ý bà là gì?"
Cổ Vũ Tiêu nghe vậy, cơ thể run bần bật.
"Hừ, Trần Khiêm đó đến Thái Thành rồi, cô cho rằng, bà già này sẽ để cho nó chạy thoát sao?"
 
Chương 1758: Hắc Tướng


"Người đâu, mau đưa cô chủ phòng, canh gác cẩn thận. Từ hôm nay trở đi, không được rời khỏi phòng nửa bước!"
Bà cụ nhà họ Cổ - Cổ Nguyệt Hà lạnh lùng ra lệnh, Cổ Vũ Tiêu bị dẫn đi nhốt lại.
Lần này đấu với Trần Khiêm, nhất định bà ta phải giành chiến thắng.
Lúc này, trời đã khuya.
Trần Khiêm biết được kế hoạch bắt mình của ba thế lực lớn nên anh không dám dừng lại, vội vàng chạy đi.
Anh định đi tìm đến Thiết Thành, sau đó dẫn hắn ta theo, hai người cùng nhau rời khỏi đây.
Rầm rầm rầm!
Lúc Trần Khiêm muốn rời khỏi khu vực ngoại ô thành phố, tiến vào trong nội thành.
Thì khu rừng xung quanh chợt có tiếng động.
Hình như có một con vật nào đó đang bay trong rừng với tốc độ nhanh, làm cho lá cây xung quanh không ngừng lắc lư.
Trần Khiêm dừng lại.
Cảnh giác nhìn xung quanh.
Trực giác nói cho anh biết, gần đây có người!
Mà cũng chính lúc này, một cơn ớn lạnh bỗng bao. trùm lấy Trần Khiêm.
Khí lạnh ghê người hơn.
Từ phía sau lưng anh bao trùm lên toàn bộ cơ thể.
Mình đã bị người khác theo dõi?
Trán Trần Khiêm túa mồ hôi.
Từ trước đến nay anh chưa bao giờ cảm nhận cảm giác nào kinh khủng như vậy, giống như bản năng trong cơ thể của mình phát ra một loại tín hiệu vậy.
Trần Khiêm chậm rãi ngẩng đầu lên.
Lúc này mới nhìn thấy, trên một cái cây lớn bên cạnh mình.
Một người đàn ông cao khoảng hai mét, đang khoanh tay đứng trên đấy.
Dưới ánh trăng mờ ảo, Trần Khiêm có thể thấy rõ.
Khuôn mặt của hắn ta, sắc mặt màu tím đen, đôi môi tím đậm hơn, nhưng mắt lại đỏ rực.
Khắp cơ thể từ trên xuống dưới, có một luồng khí đen đang quẩn quanh!
Rõ ràng là sống nhưng lại như một xác chết!
Hắn ta đứng yên bất động nhìn anh chằm chằm.
Luồng khí lạnh thấu xương này phát ra từ người hắn †a.
"Hắc Tướng?" Trần Khiêm kinh hãi. Vô thức lui về sau vài bước.
Chỉ cần nhìn khí thế của hắn ta thôi là đã khiến Trần Khiêm bị đàn áp.
"Hừ!"
'Tiếng động khẽ vang lên thì thấy thân hình to lớn của Hắc Tướng đang giậm trên lá.
Sau đó giống như một viên đạn bay về phía Trần Khiêm.
Tốc độ nhanh cực kỳ.
Xông về phía Trần Khiêm.
Tín hiệu nguy hiểm trong đầu không ngừng vang lên. Trần Khiêm cố gắng hết sức, vội vàng lui về sau.
 
Chương 1759: Mất ý thức


Bụp!
Hắc Tướng rơi xuống đất, cả mặt đất chấn động. Hắn ta giơ hai tay ra.
Hai tay của hắn ta, mười chiếc móng vuốt sắc nhọn giống như được làm bằng thép, phủ màu đen sì, mỗi một cái đều giống như răng nanh trong miệng của con sói đói.
Giống như những gì Cổ Vũ Tiêu nói cho mình biết, hắn ta không phải là người mà là một thứ vũ khí, vũ khí được cải tạo từ xác chết.
"Muốn chạy? Mày nghĩ sẽ dễ dàng như vậy à? Đi theo tao về! Chủ nhân nhà tao và bà cụ Cổ đang chờ mày!”
Hắc Tướng phát ra âm thanh giống như tiếng qua kêu.
Vừa nói xong, đã nhanh chóng đi về phía Trần Khiêm.
Phá Quân!
Mà Trần Khiêm vận dụng nội kình, cố gắng xuất Phá Quân ra.
Phá Quân đã khai quang.
Mà cơ thể của Hắc Tướng giống như được bọc bằng sắt thép.
Để đối phó với hắn ta, chỉ có Phá Quân.
Tốc độ cuồng bạo của Phá Quân, hóa thành một luồng sáng, bản thẳng vào cổ hắn ta.
Bịch!
Không ngờ rằng, pháp khí Phá Quân bình thường đánh đâu trúng đó, vậy mà bây giờ lại bị hắn ta kẹp bằng hai ngón tay thép.
"Đi theo tao vềt"
Hắn ta thong thả ném Phá Quân xuống đất.
Lại lạnh giọng nói.
Trần Khiêm trừng mắt, vẻ mặt khó mà tin được, người này quá mạnh!
Rồi lại thấy bóng dáng hắn ta lóe lên. Xông thẳng về phía Trần Khiêm. Tay hắn ta đánh về phía Trần Khiêm.
'Trần Khiêm không kịp né nên bị hắn ta đánh trúng, bay thẳng ra ngoài.
Xương cốt anh tê rần, cổ họng ngọt tanh, phun một búm máu.
Dường như chưởng này của hắn ta đã làm lục phủ ngũ tạng anh lệch khỏi vị trí ban đầu.
Anh đập mạnh xuống đất lăn vài vòng rồi mới dừng lại.
Trần Khiêm thử ngưng tụ nội kình nhưng lại phát hiện, đã bị hắn ta đánh vỡ rồi, bản thân bị thương nặng, không thể ngưng tụ được.
Tiêu rồi!
Chẳng lế lần này mình sẽ thất bại ở Thái Thành này?
Ngọc bội?
Trần Khiêm thầm cầu cứu, mong rằng ngọc bội có thể giống như lần trước, cứu anh ngay khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc.
Nhưng lần này, cho dù anh hét cỡ nào, ngọc bội đều không có động thái gì.
Hắc Tướng lạnh mặt bước đến. Nâng Trần Khiêm đang bị thương nặng lên.
"Mày muốn giết tao, tao muốn hành hạ mày rồi sau đó mới dẫn mày đến chỗ chủ nhân và bà cụ Cổi"
Hắc Tướng lạnh giọng nói.
Sau đó hắn ta hất thật mạnh, Trần Khiêm bay ra ngoài đập vào bảy tám gốc cây lớn rồi mới dừng lại.
'Trần Khiêm cảm thấy xương cốt của mình kêu răng rắc.
Đã hoàn toàn mất ý thức.
Mà hiển nhiên Hắc Tướng không có ý định bỏ qua cho Trần Khiêm.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top