Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 1780: Hai người tự đi vào đó đi


"Sáu, Bảy, hai người đưa cậu ta vào đó, dụ tên người rừng kia đi ral"
Lão đại ra lệnh. "Vâng, đại cal"
Hai người theo lời áp giải Trần Khiêm đi về phía cửa động.
Trần Khiêm lén lút vận hành nội kình, chỉ đợi khi có chuyện bất ngờ xảy ra sẽ chạy ngay tắp lự.
Thông qua quan sát, bảy người này cũng mới chỉ là cảnh giới Hóa Khí Sơ kì.
Thực lực xêm xêm bảy người của nhà họ Cổ đã bị anh giết kia.
Chỉ không rõ người rừng mà bọn họ nói có thực lực ra sao.
"Gừ" Ba người bước vào.
Tiếng vang trong hang động tối om càng trở nên rõ ràng.
Tiếng động giống như sấm rền khiến hai kẻ đi cạnh anh hoảng hồn.
"Anh Sáu, sao tôi vẫn thấy tên người rừng này không Tầm thường đâu, tim vẫn cứ đập thình thịch không yên?. Không thì chúng ta đừng vào trong nữa, tối lửa tắt đèn, nhỡ có đụng phải hắn ta thì phiền phức lắm!"
Lúc này, Bảy nhẹ giọng khuyên. Sáu cũng trầm tư một hồi mới bảo:
"Vậy được rồi, cứ ném tên nhóc này vào trong là được, xem xem rốt cuộc trong đó là loại quái vật gì!"
Sáu nói.
Bảy gật đầu đồng tình, ông ta nhìn sang Trần Khiêm cười gẵn: "Nhóc con, biết thân biết phận một chút, tự mình vào đó đi, yên tâm, chúng tôi ngay phía sau cậu thôi, sẽ trông chừng cậu mài"
Lúc nói câu này, hai người còn không quên nháy nhau cười cợt.
Hiển nhiên bọn họ muốn Trần Khiêm vào đó chịu chết.
Trần Khiêm cũng đã có kế sách giải quyết rồi.
Theo lời ông chú, tuy giờ thực lực của anh cũng coi là mạnh, nhưng vẫn không phải là mạnh nhất.
Nếu như gặp phải kẻ giống Hắc Tướng thì mình chỉ có phần thiệt thôi.
Chuyện ngu này Trần Khiêm không muốn vơ vào người đâu, anh lập tức đứng im không hề bước vào.
"Ê, nhóc con, sao lại không đi? Lẽ nào muốn chúng tôi phải cho cậu nếm chút đau khổ mới chịu?"
Lão Sáu cười nhạt.
"Tốt nhất là nghe lời đi, nếu không giết trước lại ném cậu vào đói"
Bảy cũng cảnh cáo.
"Không thì hai người tự đi vào đó đi!" Trần Khiêm cời nhạt nói.
"Cậu nói gì?"
Cả hai giật mình.
Trần Khiêm dùng một chiêu thu nhỏ cơ thể, tất cả dây buộc quấn quanh chân tay đều rớt xuống.
Anh lập tức giơ tay. Nháy mắt hai người đó đã bị Trần Khiêm bắt được.
Anh ấn vào huyệt vị của hai kẻ đó, mặc cho bọn họ giấy giụa thế nào cũng không thoát ra được.
Cả hai hốt hoảng.
Không ngờ thằng nhóc con này lại mạnh như vậy, phải gần đến cảnh giới Hóa Khí Trung kì
"Cậu!"
Hai người muốn hét thật to nhưng lại không hét nổi lên tiếng.
Viut
Trần Khiêm lắc tay một cái, hai người như hai con diều đứt dây bay thẳng vào trong hang động.
 
Chương 1781: Đã không giúp được thì cũng đừng hại chết anh đây chứ


Rắc rắc!
Theo sau đó là hai tiếng vang rộp rộp!
Chứng hai người đó đều đã bị vặn gấy cổ.
Rầm! Rầm!
Tiếng bước chân nặng nề không ngừng truyền đến, Trần Khiêm mơ hồ nhìn thấy một bóng đen cao lớn từ bên trong chậm rãi đi ra.
Cái bóng tối thiểu phải cao đến hai mét, độ rộng của cơ thể cũng phải hơn nửa mét.
Thật sự quá đồ sộ.
Còn chưa đến nơi mà bóng đen này đã trùm qua cả người Trần Khiêm.
"Chẳng lẽ hản ta là người rừng thật sao?"
Trần Khiêm thốt lên kinh ngạc, anh không ngừng lui về phía sau.
"Qừ"
Mà tên người rừng kia hình như không muốn ra ngoài, lúc này ông ta rống một tiếng thật lớn.
Ông ta bỗng đạp xuống đất lấy đà, nhanh chóng nhào về phía Trần Khiêm.
Khí thế hoàn toàn không yếu hơn tên Hắc Tướng kia! Không xong rồi!
Trần Khiêm tính chạy.
Nhưng một bàn tay to lớn đã võ tới chỗ anh.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
Bàn tay lớn như chiếc quạt hương bồ vậy đó.
Giời đất quỷ thần ơi!
Tóc gáy Trần Khiêm đều chổng ngược hết cả lên.
Anh lập tức né đòn cũng không còn kịp nữa, chỉ còn cách dùng hết sức toàn thân mà chống chọi lại.
Bùm!
Nội kình bắn ra bốn phía, quần áo phía sau lưng Trần Khiêm trực tiếp nổ tung, nháy mắt khói trắng cuồn cuộn.
Vút! Trần Khiêm bay ra đập vào vách đá. Máu tươi từ miệng phun ra.
Đệt! Mạnh vậy bảo sao hắn ta giết cao thủ Hóa cảnh dễ như ăn cháo.
Ông ta còn mạnh hơn Hắc Tướng nhiều. Giờ anh đã tu luyện Thiên Huyền Công, thực lực đã tăng lên nhiều, nếu không chỉ với thực lực khi trước của
mình thì ông ta tát một cái anh đã đi đời nhà ma rồi.
Trần Khiêm còn một chút sức, anh lập tức dùng khinh công chạy trốn xung quanh.
Anh bay lên vách đá trong đông, dán mình ở đó vội vàng nín thở, quả nhiên tên quái vật bên dưới vì tìm không thấy mình mà đấm đá loạn xạ chung quanh.
Nguy hiểm thật!
Trần Khiêm mồ hôi đầm đìa.
Vốn tưởng mình có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Nào ngờ lúc này, quần áo của anh đều bị tên người rừng dùng nội kình đập nát, ngọc bội hình tròn trên rơi xuống bên dưới.
Đây không phải là chuyện then chốt.
Điểm chết người là miếng ngọc đó lúc này đột nhiên phát ra ánh sáng.
Như vậy có khác gì lạy ông tôi ở bụi này đâu.
Tất cả khung cảnh trong hang động đều hiện lên rõ nét.
"Đã không giúp được thì cũng đừng hại chết anh đây chứ"
 
Chương 1782: Lực Bá


Trần Khiêm đang treo phía trên cuối cùng cũng mặt đối mặt với tên người rừng đó, mà tên đó cũng đang ngẩng đầu nhìn chòng chọc Trần Khiêm.
Trần Khiêm đau đớn kêu rên trong lòng.
Tên người rừng này không chỉ cao có hai mét đâu, mà phải đến hai mét rưỡi gần ba mét, đầu tóc rối bời như tổ quạ, râu ria xồm xoàm của ông ta còn ghê hơn,
hầu như che lấp hết cả nửa khuôn mặt luôn.
Con mắt của ông ta màu xanh nhạt, đôi mắt sáng trong lạ thường.
Cơ bắp của ông ta như một lô cốt sắt bao bọc toàn bộ cơ thể.
Trần đầy sự công kích. Gừ!
Ông ta nhìn chăm chăm Trần Khiêm, không ngừng đứng ở dưới mà rống lên giận dữ.
Trần Khiêm nuốt một ngụm nước bọt. Anh đang định bay ra ngoài.
Dù sao Trần Khiêm vẫn còn có lòng tin với tốc độ của mình.
Nhưng không ngờ tên người rừng này còn nhanh hơn nữa.
Ông ta nhảy phắt lên. 'Vung tay kìm lại cổ của Trần Khiêm.
Cánh tay ông ta khóa cổ Trần Khiêm, sau đó ghì anh xuống đất.
Trần Khiêm dùng hết sức mà giãy giụa.
Kết cục của mình rồi cũng giống ông Sáu ông Bảy kia sao? Bị ông ta vặn gãy cổ?
Lúc Trần Khiêm cảm thấy mình lại lâm vào nguy hiểm một lần nữa.
Một chuyện làm anh bất ngờ chính là. Tên người rừng này nhìn chằm chặp miếng ngọc ở ngực anh, sau đó dần dần buông lỏng cánh tay đang siết cổ Trần Khiêm.
Ông ta đưa tay chầm chậm với lấy miếng ngọc trên ngực anh.
Miếng ngọc bội lớn cỡ bàn tay trẻ con, nằm trong tay †ên người rừng này lại giống như một mảnh móng tay bé xíu.
Ông ta lật xem nhiều lần.
Sau lại dùng ánh sáng của miếng ngọc chiếu lên khuôn mặt Trần Khiêm.
Ông ta bỗng như gặp phải ma quỷ vậy, vội vàng đặt trả miếng ngọc lại ngực Trần Khiêm.
Ông ta sợ hãi lùi liên tiếp vài bước.
Chuyện đáng ngạc nhiên hơn vẫn còn ở sau. Một tiếng bụp thật lớn vang lên.
Ông ta quỳ sụp xuống.
"Thiên thần đại nhân, tại hạ đã xúc phạm người!"
Tiếng nói của ông ta vang rền như chuông đồng, dọa cho Trần Khiêm thót tim.
“Thiên thần đại nhân?" Trần Khiêm cất kĩ ngọc bội xong, mới hoảng hốt nói.
"Tại hạ Lực Bá xin được ra mắt đại nhân!"
Ông ta dập đầu thật mạnh xuống đất.
Lúc này Trần Khiêm mới hiểu ra, ông ta giống như Vân Tình, cả hai đều nhận nhầm mình thành anh giai Thiên thần rồi, chẳng lẽ tên Lực Bá này đến từ cùng một nơi với Vân Tỉnh sao?
Với cả, ông ta mấy chục ngàn tuổi rồi? Trần Khiêm khó mà tin nổi.
Mảnh ngọc trước ngực vẫn luôn phát sáng lại truyên đến cảm giác nóng rực như mấy hôm trước.
Lẽ nào từ mấy hôm trước ngọc bội đã có cảm ứng, cảm nhận được người đến cùng nơi với nó đang ở gần đó?
 
Chương 1783: Chuyện gì xảy ra rồi


"Ông quen biết tôi sao? Hay là biết về mảnh ngọc này?"
Ông ta có thể nói tiếng người, đã chứng tỏ ông ta không phải là người rừng.
Hơn nữa xem ra thái độ của ông ta đối với anh vô cùng kính cẩn chứ nào còn đòi giết đòi đánh như nãy nữa.
Trần Khiêm lập tức hỏi.
“Tôi từng được chiêm ngưỡng bức tranh vẽ Thiên thần đại nhân, mảnh ngọc máu rồng này là pháp bảo. luôn đi theo bên người Thiên thần đại nhân, không ngờ tôi lại có cơ hội tận mắt nhìn thấy Thiên thần đại nhân tôn quý, xin đại nhân tha mạng!"
Lực Bá không ngừng dập đầu.
Trần Khiêm có một bụng nghỉ ngờ muốn hỏi rõ Lực Bá.
Dù sao khó lắm mới gặp được người đến cùng nơi với Vân Tỉnh và chị gái áo trắng.
Chắc chắn Lực Bá này phải biết rất nhiều chuyện. Anh đang định hỏi ông ta cho rõ ràng. Chợt Trần Khiêm nghe được bên ngoài có mấy tiếng bước chân chầm chậm, có kẻ đang đang dò xét đi vào trong hang này.
Chắc là năm kẻ còn lại.
Hiển nhiên Lực Bá cũng đã nghe thấy tiếng động, ông ta ngẩng đầu nghi ngờ nhìn về phía Trần Khiêm.
Giống như đang hỏi, những kẻ này liệu có quan hệ gì với Thiên thần hay không?
Trần Khiêm lập tức đáp lời: "Thực lực của anh vô cùng mạnh mẽ, còn trên cơ tôi một khoảng xa, tại sao lại bị họ nhốt ở đây?”
"Haizzz, không phải tiểu nhân sợ sức người của bọn chúng mà sợ thứ pháp khí biết phát ra ánh sáng màu xanh lam trong tay chúng. Đó là sét từ trên trời đấy, bọn họ dùng sét để đánh tôi, tôi không dám phản kháng! Tôi cũng muốn trốn đi, nhưng bọn họ lại bày ra trận pháp thiên lôi, tôi không dám đụng vào đâu."
Lực Bá đau khổ nói.
Ha ha, Trần Khiêm cười thầm trong lòng.
Phỏng chừng Lực Bá đã nhầm côn điện thành một món pháp khí, mà hàng rào điện phía bên ngoài lại tưởng đó là trận pháp thiên lôi gì đó rồi.
Dựa theo lẽ thường, nguồn điện này không thể làm gì được Lực Bá.
Nhưng sâu trong lòng ông ta đã nể sợ thiên uy kia, khiến ông ta không dám chống lại.
Nực cười thật đấy, tí điện này còn không làm gì được mình, huống chỉ là Lực Bá so với anh còn khủng bố hơn.
"Ông có muốn ra ngoài không?"
Trần Khiêm hỏi ông ta.
Lực Bá gật đầu thật mạnh: "Thiên thần đại nhân, người sẽ cứu tôi sao? Nếu như tiểu nhân có thể rời đi nơi này, tôi nguyện đi theo hầu hạ đại nhân, nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài!"
Ông ta không ngừng dập đầu cầu xin.
Trần Khiêm vội vàng ngăn hành động của ông ta lại.
"Lực Bá, ông cứ đứng lên trước đi, đợi lát nữa phải nghe theo lời của tôi thì ông mới thoát khỏi đây được."
Trần Khiêm mất sức vô cùng mới đỡ dược ông ta đứng lên.
Lại ghé sát bên tai của ông ta, bày cho ông ta phải làm như này như kia.
Lực Bá nghe xong, gật đầu. Bên ngoài đấu trường.
"Chuyện gì xảy ra rồi? Sao sư phụ Sáu và sư phụ Bảy đi vào lâu vậy rồi vẫn chưa ra?"
Lúc này Dược Mộng Phi thấy có hơi lo lắng.
Mấy chục phút trôi qua rồi, dù không dụ được địch ra thì cũng phải có phong phanh gì chứ?
"Hay là sư phụ Sáu và sư phụ Bảy đang chiến đấu với tên người rừng ở trong đó, cho nên vào lâu như vậy mà vẫn không thấy bọn họ ra, năm thầy còn lại cũng đã vào đó rồi!"
Dược Mộng Dao thử phân tích.
 
Chương 1784: Ông ta sợ giật điện


"Chị vẫn thấy có gì đó không ổn, em nhìn tên Trang Thạch Tam kia đi, anh ta vẫn luôn ngồi đó cười, cứ như đã có chuẩn bị trước vậy!"
Dược Mộng Phi vẫn thấp thỏm không yên.
Lúc mọi người vẫn đang sốt ruột chờ đợi.
Gừ.
Bỗng nhiên, từ trong hang vọng ra một tiếng gầm vang trời tràn đây phẫn nộ.
Tiếng rống này như thể có phép thuật làm mê mẩn hồn người, khiến tất cả không gian quanh đấy cũng như. đang run rẩy.
Tiếp sau, một trận bão cát mịt mù quay cuồng phun ra khỏi miệng hang.
Trong nháy mắt cuốn sạch khắp chốn.
Quá đáng sợ.
Mọi người đều bị chuyện vừa rồi dọa đến mất mật. Năm người còn lại thấy thế đều vội lui lại phía sau.
Dù sao chỉ cần nghe tiếng rống kia đã thấy đây không phải là sinh vật tâm thường rồi.
Khiến cho đáy lòng mỗi người đều run lên sợ hãi! "Ra rồi! Ra rồi!"
Một cái bóng to lớn nhanh chóng xông ra, theo sau đó toàn hiện trường được đẩy lên một đợt cao trào mới.
Ai nấy đều nhìn chằm chằm vào giữa sân hò hét ầm
Tiếp đến, họ nhìn thấy Lực Bá cao gần ba mét bước ra, tuy thân thể cồng kềnh nhưng lại nhanh nhẹn đến bất ngờ.
Lợi dụng gió cát đang quay cuồng, Lực Bá vung tay.
Giáng một đòn xuống bả vai một người.
Bả vai người đó lập tức vỡ nát, còn lõm xuống một khoảng, thân thể ông ta bay ra hơn mười mét đập vào tường đá, khiến tất cả mọi người đều run sợ.
Mồm ông ta phun đầy máu tươi, quỳ rạp trên mặt đất.
Không có khả năng đánh trả.
Ông ta vẫn chưa chết, bởi Lực Bá không đánh vào chỗ hiểm của ông ta.
Gừt
Lực Bá lại gầm lên một tiếng nữa.
Lần này khiến mọi người phải bịt kín lỗ tai lại.
Trong nháy mắt, Lực Bá nhẹ nhàng như xắt rau, chỉ dùng một chiêu, cả bốn người đều nằm rạp xuống đất giống hệt nhau.
Người xem trên khán đài sợ co rúm lại.
Hai chị em Dược Mộng Phi cũng biến sắc.
Bảy người này đều là cao thủ của Dược Vương cốc, thế mà đứng trước mặt Lực Bá lại không đỡ nổi một đòn.
Thảo nào tên họ Trang lại đắc ý như vậy.
Sắc mặt Dược Mộng Phi tái mét.
Cảm nhận được sự sợ hãi bao trùm khắp đấu trường.
Trang Thạch Tam cũng hơi không được tự nhiên. "Cậu Trang, kẻ này thật mạnh, dùng điện giật trong thời gian dài đúng là có thể kích thích được tiềm năng của ông ta thật, hôm nay bùng nổ đến vậy có thể nói là không gì có thể cản nổi! Thuộc hạ chỉ lo lắng ông ta sẽ không xông đến đây chứ?”
Sắc mặt gã hầu tái nhợt, nói.
"Không đâu, ông ta sợ giật điện, mau mau, lập tức nạp điện cho hệ thống hàng rào điện!! Để phòng bất trắc!"
Cậu Trang độc địa nói.
 
Chương 1785: Mau chạy thôi


Nhưng ngay sau đó, sắc mặt của anh ta đột ngột thay đổi.
Năm người trong sân đã đồng loạt đo đất không thể gượng dậy.
Mà Lực Bá thì như một người khổng lồ Titan đang nhanh chóng lao về phía cửa vào của hàng rào điện.
Không có gì phải nghỉ ngờ, chỉ bằng khí thế đó thì một hàng rào điện không thể ngăn được.
"Nhanh! Mở điện! Giật chết nó cho tôi!"
Cậu Trang hoảng hốt vội đưa ra mệnh lệnh. Trong đấu trường phút chốc lâm vào hỗn loạn. Tất cả mọi người lục tục chạy trốn.
"Cô chủ, đi mau, có nguy hiểm!"
Người của Dược Vương Cốc cuống cưồng kéo Dược Mộng Phi chạy đi. "Bảy người thầy của tôi, các thầy còn ở trong đó!"
Mắt Dược Mộng Phi rưng rưng ánh nước.
Nhưng không còn kịp rồi, Lực Bá đã lao tới cánh cửa sắt.
Xet xẹt xetl
Tia điện màu lam lóe ra, ấm thanh như khoan vào tai người nghe.
Cánh cửa vào sân trong nháy mắt biến thành một vùng màu lam ghê người.
Thế nhưng Lực Bá không còn sợ hãi nó như trước nữa.
Ông ta giáng một đấm thật mạnh về phía cánh cửa có dòng điện chạy qua, tia điện màu xanh lan ra bao †rùm toàn thân của ông ta.
Tuy da thịt bên ngoài bị thương.
Nhưng ông ta đã không còn nỗi sợ với thiên uy như: trước nữa, ông ta biết đây không phải sấm sét.
Đùng!
Vật bằng thép nguyên khối tạo ra? Trong nháy mắt cả cánh cửa sắt bị Lực Bá đấm vỡ thành mấy mảnh.
Cục diện nơi đây ngày càng không thể khống chế.
"Sao lại thế? Ngay cả điện mà ông ta cũng không sợ nữa sao?" Trang Thạch Tam khó mà tin nổi.
"Cậu Trang, mau chạy thôi!"
Gã hầu hoảng sợ thét to không ít vệ sĩ nhà họ Trang đều bị Lực Bá ném loạn lên trời.
Sợ hãi!
“Tên Lực Bá này quá mạnh, không thể để ông ta chạy mất được, nếu không ba sẽ đánh chết tôi!"
Cậu Trang không cam lòng nói.
"Đừng quan tâm mấy chuyện đó nữa, cậu mau chạy đi! Nếu không chạy thì không kịp nữa đâu!"
Gã hầu lôi cậu Trang chạy mất. Hiện trường hỗn loạn vô cùng. Sau khi Lực Bá trốn thoát cũng không quay lại mà nghe theo lời Trân Khiêm chạy đến trốn vào trong núi sâu, chọn một sơn động tạm thời ẩn núp.
Toàn bộ quá trình xảy ra sự việc đều được Trần Khiêm thu vào trong mắt.
Anh hít một hơi thật sâu.
"Quá khủng khiếp, mình vẫn tưởng Hắc Tướng đã mạnh nhất rồi, nhưng Lực Bá xé xác Hắc Tướng là chuyện thường mà thôi!"
Trần Khiêm đờ đẫn nhìn bãi chiến trường, tường đá dày đã bị Lực Bá làm vỡ, cửa sắt có điện chạy qua cũng như chỗ không người thôi.
Trần Khiêm khiếp sợ cực độ, thực lực thật sự của Lực Bá có khi còn mạnh hơn cả một Hóa Khí Trung kì!
 
Chương 1786: Có ai lại không xót xa đây


Bởi còn phải quay lại Dược Vương Gốc nên Trần Khiêm không đi chung với Lực Bá.
Khi anh đang trên đường về lại Dược Vương Cốc, dọc đường lại gặp phải một sơn động.
Cực kỳ bí mật.
Sau khi Lực Bá chạy thoát, nhà họ Trang hẳn sẽ cho. nhiều người đi tìm lại ông ta.
Dĩ nhiên lúc này Lực Bá sẽ không còn sợ bọn chúng dùng điện tấn công nữa, vậy khó tránh một hồi đổ máu. 'Trần Khiêm sẽ không để ý đến sống chết của nhà họ Trang đó, nhưng nếu Lực Bá giết hết bọn họ vậy thì thành cái đích lớn cho kẻ khác nhắm vào.
Vì vậy mà dẫn dụ sự chú ý của nhà họ Cổ và Cửu La Môn thì không hay.
Thế này cũng tốt, Lực Bá tạm trốn đi, bản thân cũng nên tranh thủ thời gian về lại Dược Vương Cốc tìm loại thuốc trị bệnh cho Hinh Hinh.
"Hừ, Dược Minh, kẻ nào ông cũng dám dắt vào trong cốc, ông tự cho mình là ai, còn tự ý sắp xếp một căn phòng cho anh ta ở?"
Lúc Trần Khiêm về đến nơi, vừa mới vào sân. Anh thấy một người trung niên tuổi tầm bốn mươi dẫn theo hai tên thuộc hạ đang đứng trong sân dùng giọng châm chọc xỉa xói Dược Minh.
"Quản gia Dược Tam, là do ông không biết thôi, chàng trai này là đồ đệ của người có ơn với tôi và Cốc. chủ, cậu ta đến đây xin thuốc nên tôi mới tạm xếp chỗ như vậy!"
Dược Minh cung kính trình bày với kẻ ngửa cằm ngang trời đứng trước mặt ông ấy.
"Sao? Còn tới xin thuốc nữa à? Còn lôi cả Cốc chủ ra đây, sao đến giờ tôi chưa từng nghe Cốc chủ nhắc đến chuyện ơn huệ nào cả? Dược Vương Cốc của chúng ta là nơi lũ dân đen tầm thường muốn đến là đến sao? Không hiểu phép tắc, người đâu, dọn sạch căn phòng đó cho. tôi, để con trai của ông bà giám đốc Trương vào ở phòng. sát căn phòng của Dược Minh! Dược Minh, hiện giờ ông không còn là quản gia nữa mà chỉ là một tên hầu trong Dược Vương Cốc thôi, ông hầu hạ khách quý cho tốt vào, cậu ấy có tí xây xướt nào tôi sẽ hỏi tội ông!"
Dược Tam cười khẩy phất tay.
Dược Minh không rõ chuyện gì xảy ra.
Ở đâu ra con trai của ông bà giám đốc Trương vậy? Nhưng không lâu lắm ông ấy đã hiểu.
Ông ấy thấy phía sau hai vệ sĩ đã có một cái nôi trẻ em đẹp đẽ tinh xảo.
Bên trong nằm một chú chó con.
Con trai của ông bà Trương hóa ra lại là con chó cảnh này sao?
Trên mặt Dược Minh xẹt qua nét giận dữ.
Ông ấy vì Cốc chủ, vì Dược Vương Cốc mà vào sinh ra tử, nay lại để ông ấy ở chung với một con chó, còn bắt ông ấy hầu nó?
Có ai lại không xót xa đây?
Dược Minh siết chặt nắm tay không dám lên tiếng, cho đến lúc này, ông ấy mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Ông ấy thấy Trần Khiêm đang đứng ở cửa. Ông ấy cố nặn ra một nụ cười. "Cậu Trần vừa đi đâu vậy? Tôi đang tìm cậu đây!"
Chuyện vừa rồi Trần Khiêm đều đã chứng kiến tất cả.
Nhưng anh coi như không thấy gì nói: "Ra ngoài đi dạo một lát thôi!"
"Khu, cậu Trần, tôi có chuyện này thật khó mà mở lời, chỉ lo không tiếp đãi cậu được chu toàn! Hiện tại tôi thấp cổ bé họng, Dược Vương Cốc không có ai coi tôi ra gì! Cậu cũng thấy đấy, haizzz!"
Dược Minh lắc đầu thở dài.
Không cần hỏi cũng biết, chuyện ba loại thuốc kia e rằng khó.
 
Chương 1787: Tẩn nó!


Mà đúng lúc này, quản gia Dược Tam xách theo một cái bọc đi ra.
Đó là đồ mà Trần Khiêm mang tới.
Bên trong thật ra cũng không có thứ gì đặc biệt, chỉ có mấy cuốn sách ông chú dặn mang đến biếu Cốc chủ. Bên trong ghi chép một ít thông tin quan trọng về mấy
phương thuốc dân gian.
Tất nhiên, ông chú ngoài việc xin thuốc còn định cho anh kết thân với một thế lực mới.
"Gái tải rách của tên nào đây?" Dược Tam hừ lạnh. "Của tôi!"
Trần Khiêm lạnh lùng nhìn tên quản gia có cặp râu cá trê này.
"Nhìn là biết của cậu!"
Dược Tam nói xong liền ném túi xuống đất ngay trước mặt Trần Khiêm.
"“Nhặt lên, nhớ cút xa một chút!"
"Dược Taml"
Dược Minh nổi giận: "Ông có ý gì đấy? Tôi đã nói rồi, cậu Trần là đồ đệ của người có ơn với tôi và Cốc chủ, ông đối xử với cậu ấy như vậy là không xem tôi ra gì đúng không? Nếu lúc đầu không có tôi làm người đề bạt thì ông có thể ngồi lên cái ghế quản gia này thay thế tôi sao? Hơn nữa sao mà tôi đến bước đường này trong lòng ông phải rõ nhất chứ!"
Dược Minh tức giận đỏ bừng mặt.
Sắc mặt Dược Tam cứng đờ: "Dược Minh, lời của ông tôi không hiểu gì hết, tôi không hiểu ông đang nói gì"
Vừa nói, ông ta vừa bước lên trước một bước dẫm thẳng lên túi của Trần Khiêm.
Còn cố sức đạp thật mạnh.
Dược Minh tức điên lên, ngực ông ấy phập phồng.
"Thế nào? Muốn đánh tôi à? Ha ha, nhìn ông như vậy lòng tôi thoải mái lắm, nếu hôm nay ông dám đánh tôi †ôi còn vui hơn nữa đói"
Dược tam giơ tay vỗ võ vào mặt Dược Minh.
Bốp!
Lúc này, chợt có một tiếng vang giòn giã.
ÁI
Cả người Dược Tam bay ra ngoài, kèm theo đó là Tiếng kêu rên thảm thiết.
Cơ thể ông ta nện thật mạnh vào tường, mặt sưng lên, mồm đầy là máu, răng rụng mất mấy cái.
Hai người vệ sĩ đằng sau Dược Tam ngây ngẩn chưa tỉnh.
"Cậu... cậu dám đánh tôi?"
Dược Tam khó có thể tin, ông ta tức tối trừng mắt nhìn người trẻ đứng bên cạnh Dược Minh.
"Không phải tự ông muốn thoải mái sao? Tát một cái mạnh như vậy đủ thoải mái chưa?”
Trần Khiêm nhặt lại túi của mình, vỗ vỗ bụi dính trên đó.
"Muốn chết mài! Tẩn nó!"
Dược Tam quay lại thét lớn với hai tên vệ sĩ, toàn thân ông ta run rẩy như đứng không vững đến nơi.
 
Chương 1788: Liếm thật sạch túi cho tôi


"Không được đánh!" Dược Minh lo lắng.
Phải biết rằng vệ sĩ trong Dược Vương Cốc ai ai cũng tài giỏi.
Nhưng sau đó Dược Minh chỉ biết mở to mắt mà nhìn.
Hai tên vệ sĩ bị Trân Khiêm dùng chân gạt nhẹ trực tiếp bay ra ngoài.
Đứng lên cũng đứng không nổi. "Ôi đệch!"
Dược Tam sợ hãi.
Ông ta bò dậy định chạy trốn.
Kết quả bị Trần Khiêm đạp một phát nằm soài ra đất.
"Mới vậy mà đã định chuồn rồi?" Trần Khiêm lạnh lùng hỏi.
"Nói cho cậu biết đừng có mà làm loạn, đây là Dược Vương Cốc, cậu không muốn sống nữa sao, dám đụng đến trên đầu Thái tuế?"
Dược Tam cố giấy giụa.
"Trước khi tới tôi còn tưởng Dược Vương Cốc cũng không đến nỗi nào, Cốc chủ của mấy người chắc cũng là nhân vật có tiếng, lại không ngờ người của Dược Vương Cốc trừ ông Dược Minh tôi đã gặp ra thì không còn mấy. kẻ tốt lành? Còn một tên quản gia quèn như ông mà tôi phải nể mặt à? Ai cho ông cái gan chó dám động đến đồ của tôi?"
Trần Khiêm dẫm đè lên cổ ông ta, lại đồn thêm chút sức.
Tiếng răng rắc vang lên.
Á
Dược Tam sợ đái cả ra quần.
Không khó tưởng tượng, nếu như vừa rồi người này dùng thêm chút lực thì cổ ông ta đã đi tong rồi.
"Có chuyện gì chúng ta bàn lại! Tha mạng! Tha mạng!"
Ông ta gào thét xin tha.
"Muốn chạy cũng được thôi, vừa rồi ông dẫm chỗ nào thì phủi sạch chỗ đó cho tôi!"
Trần Khiêm ném túi ra trước mặt ông ta.
"Dạ dạ dại"
Dược Tam vội vã giơ tay lau.
Trần Khiêm lại dùng sức đạp lên mặt ông ta một cái.
"Anh hai, tôi đã làm theo ý cậu rồi!" Dược Tam xin tha.
"Tôi bảo ông dùng tay à? Dùng miệng của ông liếm thật sạch túi cho tôi!"
Trần Khiêm hung tợn nói. Ánh mắt độc ác khiến Dược Tam run như cầy sấy.
Ông ta nín thở, thầm nghĩ quân tử báo thù, ba ngày không muộn! Mày cứ chờ cho ông!
Ông ta bèn lè lưỡi ra liếm.
"Cút đi!"
Trần Khiêm không ngờ ông ta lại liếm thật, chỉ cảm thấy buồn nôn muốn chết, liền giơ chân đạp ông ta lăn ra khỏi sân.
Chuyện vừa rồi khiến Dược Minh choáng váng cả người...
 
Chương 1789: Vô lí đến cùng cực


Lúc ban đầu, Dược Minh chẳng qua chỉ cảm thấy. 'Trần Khiêm là một chàng trai bình thường mà thôi.
Mà ân nhân thì là một bác sĩ nhỏ của phòng khám †ư nhân, còn chàng trai này là học trò của ông ấy.
Nhưng không ngờ Trần Khiêm lại có tài năng đến như vậy.
Dân nhà nghề vừa ra tay thì biết ngay là hay là dở.
Thực lực mà chàng trai Trần Khiêm này vừa bày ra thật sự là quá mạnh mã.
Thậm chí so với một số cao thủ trong Dược Vương Cốc còn mạnh hơn.
Dược Minh kinh ngạc tột độ.
"Cậu Trần, không ngờ cậu lại có võ công cao cường đến bậc này!"
Dược Minh chân thành ca ngợi.
Ngay cả việc Trần Khiêm vừa đánh bị thương người của Dược Vương Cốc cũng bỏ qua sau đầu.
"Ông Dược quá lời rồi, tôi cũng chỉ là bất mãn cái thái độ ông ta đối xử với ông thôi!" Trần Khiêm cười khổ một tiếng.
"Phải rồi ông Dược, không biết chuyện tôi cần ba vị thuốc kia Cốc chủ có biết hay không? Tôi muốn được gặp Cốc chủ của các ông!"
Trần Khiêm mở lời hỏi thẳng.
Sau khi anh đến đây, đầu tiên là gặp được hai chị em gái nhà họ Dược, lại là hai đứa nhóc con thích lấy tính mạng người khác ra làm trò đùa.
Vô lí đến cùng cực.
Khiến cho lòng tôn trọng của Trần Khiêm với Dược. Vương Cốc lúc đầu đã sớm tan thành mây khói.
Hơn nữa, chính Cốc chủ Dược Vương Cốc vong ân phụ nghĩa, ông ta đã quên chuyện năm đó ông chú cứu mình từ lâu rồi, khiến Trần Khiêm thấy đôi chút tức giận.
Dĩ nhiên, việc ông chú cứu người cũng đâu mong được báo đáp cái gì.
Thứ Trần Khiêm mong muốn, chỉ là một câu trả lời 4 hợp lý.
"Tôi nói thật vậy cậu Trần ạ, nếu là khi trước, tôi có đưa cậu đến thì Cốc chủ cũng sẽ không gặp cậu đâu, ngay cả ba loại thuốc kia cậu cũng không lấy được; nhưng hiện tại, cậu đã có thân thủ cỡ này thì sao lại r! không nói sớm chứ, Cốc chủ sùng bái nhất là cao thủ võ đạo. Hơn nữa Dược Vương Cốc hiện giờ tuy nhìn bề ngoài yên thấm, nhưng thực ra nguy cơ dồn dập, Cốc chủ cũng đang chiêu mộ người tài từ khắp nơi!"
Dược Minh cười nói.
"Đi thôi cậu Trần, tôi dẫn cậu đến chào Cốc chủ!"
'Trần Khiêm không nói gì cất bước đi theo sau Dược Minh.
Anh cũng muốn xem xem, tên Cốc chủ của Dược Vương Cốc này rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Dọc đường.
Dược Minh kể cho Trần Khiêm nghe về vài chuyện quá khứ của ông ấy. Những năm đầu, ông ấy là tài xế của Dược Nhất Cốc, sau lại được thăng lên làm quản gia.
Khi đó, ông ấy vẫn luôn đối xử với tên Dược Tam kia như anh em tốt của mình vậy.
Luôn đề cất nhắc ông ta.
 
Chương 1790: Không cho phép bước chân ra cửa nữa


Nhưng đời không như là mơ, bà cụ nhà họ Cốc là Cốc chủ Dược Vương Cốc đời trước lâm bệnh nặng, khi đó do Dược Tam phụ trách chăm nom bà ấy.
Do sơ sẩy mà Dược Tam dùng sai một vị thuốc.
Dẫn đến việc bà cụ của Dược Vương Cốc thiếu chút nữa bỏ mạng.
Điều mà Dược Minh không ngờ đến là, vì muốn rũ bỏ tội trạng mà Dược Tam lại lợi dụng lòng tin của ông ấy, rồi giá họa lên đầu Dược Minh.
Từ đó về sau Dược Minh trở thành một người hầu có địa vị thấp kém nhất.
Ngược lại, Dược Tam được thăng chức. Trò chuyện suốt đoạn đường. Hai người đi tới phòng nghị sự.
Bình thường Cốc chủ đều dùng nơi này tiếp đón một số khách từ bên ngoài đến.
Ngày hôm nay vừa vào đến nơi. Lại thấy trong phòng nghị sự có rất nhiều người.
Có không ít thành viên hạt nhân của Dược Vương Cốc đang ở trong họp bàn.
Hai người bước vào cũng không có một ai phát hiện ra chứ đừng nói đến đón tiếp.
Bọn họ đang hết sức chăm chú nghe một cô nhóc kể chuyện.
"Ba, bọn con thật không có nói dối ba mà, tên người rừng đó thật sự rất mạnh, hơn một trăm người ở đó bị ông ta giết trong chớp mắt, may mà con và chị có võ công vững chắc mới chạy trốn được khỏi đó!"
Cô gái dường như vẫn còn hoảng sợ mà kể lại mọi chuyện.
Trần Khiêm ngước mắt lên quan sát.
Người đó không phải Dược Mộng Dao thì còn có thể là ai.
“Thật không ngờ Trang Gia Cốc bọn họ còn có cao. thủ bậc này nữa, may mà ông ta đã bỏ trốn rồi, nếu ông †a làm việc cho Trang Gia Cốc vậy sợ rằng Dược Vương Cốc sẽ gặp phiên phức rồi!"
Một người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế salon với sắc mặt âm trầm nói.
Ông ta lại nhìn sang Dược Mộng Phi đang đứng bên cạnh.
"Ba đã nói với các con bao nhiêu lần rồi, qua lại với người bên nhà họ Trang kia ít thôi, còn thằng nhóc Trang Thạch Tam kia có ý đồ xấu với con đâu phải con không biết cơ chứ, lần này rõ ràng là cậu ta muốn gài bãy con, nếu không phải tên người rừng đó đột nhiên bộc phát thú tính thì con thua là cái chắc!"
Người đàn ông trung niên trách mắng.
Ông ta chính là Cốc chủ Dược Vương Cốc - Dược Nhất Cốc.
Ông ta có hai người con gái.
Con gái bé Dược Mộng Dao tinh quái đáng yêu, miệng lưỡi ngọt ngào.
Con gái lớn thì trưởng thành chín chắn hơn một chút.
Nhưng hành động của hai đứa con lần này đã làm Dược Nhất Cốc hơi tức giận, nói thế nào đi chăng nữa lần cá cược này cũng đã làm Dược Vương Cốc tổn thất mất bảy cao thủ.
“Từ xưa đến nay, Trang Gia Cốc không lúc nào thôi lăm le, sắp tới mọi người làm việc gì cũng chú ý, không nên dây dưa với bên Trang Gia Cốc đó nữa!”
Ông ta dặn dò.
Sau lại tức giận nhìn về phía hai cô con gái: "Được rồi, hai đứa con đi trở về phòng đi, không cho phép bước chân ra cửa nữa!"
Ông ta lại quở mắng.
Hai cô gái bĩu môi, sau đó đi trở về phòng.
 
Chương 1791: Đánh đến tận cửa


"Cốc chủ, tôi có việc xin được báo!"
Thấy Cốc chủ đã nói xong, Dược Minh mới tiến lên một bước, cúi người xin thưa:
"Sao?"
Dược Nhất Cốc nhướng mày, khẽ nói: "Ông có chuyện gì?"
"Cốc chủ, ngài vẫn luôn mời cao thủ võ đạo khắp nơi, hôm nay tôi đã gặp một người, đó chính là cậu Trần sau lưng đây, hơn nữa cậu ấy còn là học trò của người ân nhân năm đói"
Dược Minh đề cử.
Dược Nhất Cốc hơi ngước mắt nhìn Trân Khiêm.
Ông ta lạnh nhạt nói: "Ân nhân? Ân nhân nào?"
"Chính là người năm đó khi chúng ta ở khu nhà cũ Thái Thành..." Dược Minh nhẹ nhàng gợi lại.
"À, ông nói người đó hả, thế nào? Ông ta còn thu nhận cả học trò à? Thêm nữa, cậu ta tinh thông võ nghệ sao?"
Dược Nhất Cốc lắc đầu.
Là người từng trải.
Dược Nhất Cốc liếc mắt đã nhìn ra kẻ này đến để đòi lại ân cứu mạng năm đó đây mà.
Khi đó mình muốn đưa tên nông dân kia tiền, ông ta còn không chịu nhận cơ đấy.
Lúc đó bản thân đã cười thầm trong lòng rồi, hừ, giả làm kẻ rộng lượng tốt bụng làm gì.
Ha ha, xem ra bây giờ có việc cần nhờ vả mình nên mới đến đây chờ mình thôi.
"Dược Minh, đến phòng tài chính lấy năm mươi nghìn tệ, không, lấy một trăm nghìn đưa cho cậu ta rồi đuổi cổ ra ngoài đi, chuyện này đến đây coi như chấm hết!"
Dược Nhất Cốc xoa xoa vùng giữa hai đầu lông mày, khoát tay sai khiến.
"Hừ, còn nói là cao thủ võ công!" "Rõ ràng là một thằng choai choai còn hôi sữa!"
"Chạy đến đây giở trò lừa lọc, cho rằng Dược Vương Cốc là trại tập trung mà ai cũng có thể vào đây chắc?"
Vài ông lão sắc mặt đều khỏe mạnh đứng một góc đều lắc đầu cười nhạo.
Hai hàng lông mày của Trần Khiêm nhíu chặt.
Sát ý từ từ dâng lên trong lòng anh, nếu không phải không thể, anh đã xông lên dùng vũ lực cướp thuốc rồi.
"Nhưng thưa Cốc chủ, cậu Trần đây muốn xin ba loại thuốc quý!"
Dược Minh thở dài sốt ruột nói. "Ha ha, có món nợ nào lại đáng giá tận ba loại thuốc quý chứ? Tôi bây giờ đang đau đầu lắm, nếu không chịu đi thì một trăm nghìn tệ cũng không còn đâu!"
Dược Nhất Cốc lạnh nhạt nói.
Mà cũng là lúc này.
Một gã sai vặt lảo đảo nghiêng ngã từ bên ngoài chạy vào.
"Không xong! Không xong rồi!" 'Tên đó mới nói xong đã té nhào xuống đất.
Dược Nhất Cốc nhíu mày: "Chuyện gì mà hốt hoảng như vậy?”
"Là.. Là Cốc chủ Trang Gia Cốc, ông ta dẫn theo rất nhiều người đánh vào đến tận đây rồi, nói rằng Dược Vương Gốc chúng ta dẫn người thả mất chiến thần bất bại gì gì đó gây ra tổn thất to lớn cho nhà họ Trang bọn họ nên giờ đến chúng ta đòi bồi thường. Người bên chúng ta thì bọn họ đánh thẳng luôn!"
"Tên sai vặt nói.
“Sao cơ? Lũ vô liêm sỉ! Quả thực vô liêm sỉ!"
Dược Nhất Cốc nổi giận lôi đình.
Ông ta vỗ tay xuống bàn một cái rung tròi: "Người đâu, lập tức tập trung nhân lực lại, Dược Vương Cốc há là nơi để Trang Gia Cốc bọn chúng muốn làm loạn là làm loạn saol"
 
Chương 1792: Không phải là cái vỏ rỗng


"Cốc chủ tới rồi."
Lúc này, nhóm bảo vệ đang ngăn chặn đoàn người của Trang Gia Cốc ở ngoài sân hưng phấn hô. Bọn họ thấy như một khối đá tảng đè nặng trong lòng đã rơi xuống đất vậy.
Chừng hơn sáu mươi tên bảo vệ của nhà họ Trang lúc này nằm la liệt trên đất khóc than vang trời, tất cả miễn cưỡng dắt díu dìu nhau đứng dậy vội vàng chạy ra phía sau Dược Nhất Cốc.
"Trang Hổ Trang Báo!"
Đôi lông mày của Dược Nhất Cốc nhíu chặt, hai nắm tay siết lại.
Trang Hổ là Cốc chủ của Trang Gia Cốc ở Thất Cốc lĩnh, còn Trang Báo chính là tên của em trai Trang Hổ.
Dược Vương Cốc luyện đan, Trang Gia Cốc thiên về võ, nhưng nhiều năm về trước, Trang Gia Cốc cũng là dòng họ chuyên luyện đan, Cốc chủ sáng lập nên nó chính là một tên hầu trốn khỏi Dược Vương Cốc.
Bởi vậy, mối thù hằng của hai họ đã hình thành từ lâu.
Tên Trang Báo này chính là em trai ruột của Trang Hổ, năng lực mạnh mẽ vô cùng. Muốn nói cần sợ, Dược Nhất Cốc cũng chỉ sợ Trang Báo. Có người nói, thực lực của hắn ta đã gần đến Hóa khí Trung kì!
Vậy nên Dược Nhất Cốc mới chiêu mộ số lớn các cao thủ.
Nhưng không ngờ trước mặt Trang Báo, tất cả vẫn không đỡ nổi một chiêu.
Ông ta thực sự đã đánh giá thấp thực lực của Trang Báo rồi!. Đọc‎ ?hêm‎ ?hiề?‎ ???yệ?‎ ở‎ {‎ ??UM??U?Ệ‎ ?﹒??‎ }
Bên phe của Trang Gia Cốc phải đến năm sáu chục. người, ngày hôm nay Trang Hổ rốt cuộc đã tìm được cớ để trút giận rồi!
Trần Khiêm cũng đi ra ngoài.
Nhìn kĩ lại, anh thấy một người đàn ông mặc bộ đồ luyện công màu đen, chân đi một đôi giày vải đen đứng ngay trước đoàn người Trang Gia Cốc. Hắn ta trông khoảng hơn bốn mươi tuổi, trên mặt có một vết sẹo làm cho khuôn mặt hắn ta trở nên càng dữ dẫn.
"Sao nào? Cốc chủ Dược? Xem ra ông cũng phải mời không ít cao thủ đến chuyên môn để đối phó Trang Gia Cốc chúng tôi nhỉ?" Trang Báo bước lên trước một bước, nhếch mép cười khẩy nhìn Dược Nhất Cốc.
Dược Nhất Cốc dù gì cũng là ông trùm đứng đầu một vùng, ông ta dằn sự kinh hoàng trong long xuống rồi nói: "Trang Báo, Trang Hổ, hai anh em các người hôm nay lớn lối quá thể rồi đấy, lại dẫn nhiều người bị thương đến trước cửa Dược Vương Cốc chúng tôi như vậy!"
"Thì sao? Cốc chủ Dược, ông còn nhớ rõ vết sẹo trên mặt thằng Báo em tôi không? Năm đó đều nhờ ông ban cho, ông dùng đan dược mua chuộc cao thủ, sai chúng đi phục kích hai anh em tôi, nhờ Báo liều mình ra tay tôi mới tránh được một kiếp, đến tận giờ, vết dao trên mặt này tôi đây từng giờ từng phút chưa lúc nào dám quên!" Trang Hổ lạnh lùng cười nói.
Mối hận của hai nhà tích tụ đã lâu, Trang Báo có vẻ dữ dăn vô cùng: "Dược Nhất Cốc, ông ít lời thừa đi, mối hận từ năm đó, thêm việc vừa rồi con gái ông đem người đến làm chiến thần khó khăn lắm nhà họ Trang chúng tôi mới bắt được chạy thoát mất. Ông phải biết rằng để bắt được kẻ rừng rú đó nhà họ Trang đã thiệt hại mất bao nhiêu mạng người đấy! Ngày hôm nay, thù mới hận cũ của chúng ta tính luôn một thể đi, hai nhà đã tranh đấu mấy trăm năm, hôm nay cũng nên đi đến một kết cục rồi!"
Trang Báo gắn giọng, hắn ta vừa mở miệng, vết sẹo trên mặt cũng co quắp đang sợ.
Dược Nhất Cốc im lặng. Đúng là vậy, khi đó đúng là ông ta sai người đi giết hai anh em Trang Báo, Trang Hổ. Gần đây luôn xảy ra tranh chấp với nhà họ Trang, mà bây. giờ lại mượn cớ con gái ông ta thả tên người rừng kia chạy mất để đem quân hỏi tội, chẳng qua chỉ là lấy cớ mà thôi, xem ra bọn họ định ra tay thật rồi.
Thế nhưng muốn liều mình thật, xét cục diện trước mắt chỉ sợ toàn bộ số cao thủ ông ta đã bồi dưỡng mất năm sáu năm nay cũng chưa phải là đối thủ của Trang Báo!
Giọng nói của Dược Nhất Cốc lập tức trầm xuống: "Ông đừng tưởng sắp đạt đến thực lực Hóa khí Trung kì là có thể muốn làm gì thì làm. Dược Vương Cốc đã tồn †ại nhiều năm như vậy cũng không phải là cái vỏ rỗng đâu!"
"Ha ha! Dược Vương Cốc của mấy người có thực lực gì, người khác không biết, hai anh em chúng tôi còn không biết sao?" Trang Hổ liếc ông ta một cái, hừ lạnh: "Tôi thấy ông vẫn đừng nên giấy giụa nữa, còn không mau bó tay chịu trói đi? Những kẻ mà ông mời tới chỉ là hạng vô dụng, ngay cả một đòn cũng không đỡ nổi đâu! Thạch Tam, con lên đi, không cần đến tay chú hai của con đâu, hãy xử hết mấy tên cao thủ nửa mùa này của Dược Vương Cốc cho ba"
 
Chương 1793: Chớ có càn rỡ


Trang Hổ nhìn sang Trang Thạch Tam.
Hành động của ông ta làm sắc mặt của ông lão lúc trước cười nhạo Trần Khiêm trở nên đen kịt.
Bọn họ nổi danh từ lâu, đã bao giờ bị kẻ khác khinh khi như vậy, còn sai một tên nhóc con tí tuổi ra đấu với bọn họ?
Vẻ mặt Dược Nhất Cốc cũng lộ ra nét nhục nhã. Ông ta hít một hơi thật sâu, gật đầu, sau đó quát lớn: "Thầy Thương, thầy Tỉnh, thầy Lỗ! Xem ra phải mời các thầy ra tay rồi!"
Ba người hơi ngẩng đầu, nói với một người thanh niên đứng bên cạnh: "Dương Anh, cậu thử vài chiêu với cậu ấm đó xem sao!"
Gậu thanh niên mặc bộ đồ luyện võ bó sát người gật đầu, anh ta tiến tới trước mặt cậu Trang, vươn tay bày ra tư thế mời.
"Dương Anh là học trò lớn nhất của lão, đã theo lão học nghệ vài chục năm, nay đã đến Ngưng khí Đại Hậu kì, xử lí cậu Trang kia là chuyện không thành vấn đề." Ba người vị đại sư tự tin gật đầu nói.
Bọn họ sẽ không hạ thấp giá trị con người mà tự mình ra tay.
"Ha ha, tên nhóc đó muốn tự tìm cái chết sao?” Trang Báo cười khinh miệt, hắn ta nhìn Dương Anh nói: "Chỉ với tu vi chừng đó mà cũng dám khiêu khích cháu †a? Thạch Tam, không cần nhẹ tay với nó!"
"Muốn chết." Người thanh niên tên Dương Anh khổ công luyện võ mỗi ngày, sao có thể chấp nhận được sự khiêu khích như vậy.
Thân thể anh ta bật mạnh lên, vọt tới phía trước.
Mà Trang Thạch Tam chỉ khoanh hai tay cười lạnh.
Chỉ thấy một bóng người như thể mới đụng vào nhau đã tách ra, cơ thể bay vút ra ngoài ầm ầm nện vào vách tường khiến cho căn chòi giả cổ rung lên từng hồi.
"Dương Anh!" Sắc mặt ba đại sư từ lúc hai người va chạm đã thay đổi, nhịn không được kêu lên.
Lúc này mọi người mới thấy người bị đánh bay ra ngoài chính là Dương Anh.
Trên ngực anh ta in hằn một vết nắm đấm lõm sâu vào thịt, cả người dán sát vào tường, người mềm nhữn như bãi bùn nhão.
"Học trò của ông già còn chưa chết đâu, cháu tôi thương người, giờ thì đến mấy người rồi!" Trang Báo nở. một nụ cười, ánh mắt lóe lên sự khát máu.
Ba vị đại sư lạnh hết sống lưng, đã mất hết sự tự tin như lúc đầu. Dù gì Dương Anh cũng là đứa mạnh nhất trong số học trò của họ, nhưng đến một đấm nó cũng không đỡ nổi, vậy võ công của cậu ta chẳng phải còn cao hơn cả mình sao?
Nhưng giờ đã không còn cách xử lí nào khác, chỉ có thể kiên trì mà tiến lên thôi.
Ba đại sư chậm rãi bước lên trước, trong ánh mắt chờ mong của mọi người đi đến trước mặt Trang Thạch Tam, quát lớn:
"Nhóc con lắm lời, chớ có càn rỡI"
"Ba tên già kia, đừng có mà làm bộ làm tịch nữa, ra tay đi!" Trang Thạch Tam lạnh lùng nói.
"Hừ, cậu quá ngông cuồng rồi đó!" Dù biết mình không đánh được kẻ này, ba người cũng không nhịn được mà nổi giận, lập tức vận nội kình vọt lên.
"Bùm bùm!"
Chỉ trong nháy mắt, nắm đấm của hai người đã chạm nhau đến bảy tám lần mọi người chỉ có thể nhìn hai bóng đen tụ lại một khối ở trên sân đấu, mỗi một năm đấm, mõi một cú đá đều tạo ra luồng gió lớn, bọn họ đánh đến nơi đâu, vật cảnh nơi ấy đều tan tành vỡ nát.
"Con cháu đời thứ ba của nhà họ Trang cũng đã mạnh đến vậy rồi sao? Thật là đáng sợ." Dược Nhất Cốc thầm đổ mồ hôi lạnh trong lòng.
Ông ta giờ này chỉ như một con ếch ở đáy giếng, ngồi yên trong Thất Cốc Lĩnh vài chục năm nên vẫn tưởng rằng trời đứng thứ nhất ông đây xếp thứ hai, không hề hay biết bên ngoài có biết bao người chỉ cần giơ tay là có thể bóp chết ông ta.
"Sau trận chiến này, dù cho dùng một số tiền thật lớn cũng phải tìm được một vệ sĩ có năng lực ngang ngửa với Trang Báo, bằng không mình bị giết lúc nào cũng không biết." Ông ta nghĩ thầm, nhưng càng cầu mong ba vị đại sư có thể đánh thắng, bằng không ông ta có sống qua ngày hôm nay hay không cũng không biết được.
Chỉ nghe một tiếng "Äm' thật lớn, bóng người trên sân đột nhiên tách ra một người vẫn đứng nguyên tại chỗ, ba người còn lại liên tục lùi lại mấy bước, cơ thể lảo đảo lắc lư sắp gục.
Mọi người tập trung nhìn vào lập tức hoảng hồn, kẻ bị đánh lùi lại là ba đại sư.
 
Chương 1794: Tiêu tan thành mây khói


Ba người khó giấu được vẻ khiếp đảm trên mặt cười khổ nói:
"Không ngờ một tên nhóc con như vậy lại luyện thành nội kình rồi!"
Dòng khí nóng chuyển động khắp cơ thể Trang Thạch Tam, anh ta chỉ hơi thở dốc, hiển nhiên sức chiến đấu vẫn được giữ vững không sứt mẻ, anh ta ngạo nghễ nói:
"Lời vừa rồi của ba và chú hai tôi mấy người đã nghe rõ cả chưa? Tốt nhất là nên bó tay chịu trói đi, miễn phải mất thêm vài mạng người, nếu đánh thêm tôi cũng sẽ không nương tay nữa đâu! Hơn nữa lần này chúng tôi đến đây chỉ nhắm vào Dược Nhất Cốc, nếu không muốn chết oan thì mau tránh ral"
Mặt ba đại sư đổi sắc chỉ có thể thở dài. Bởi vì ngay cả chàng trai này họ cũng không đánh thắng nổi sao còn nói đến tên Trang Báo vẫn chưa hề lên đài kia. KHÔNG‎ QUẢNG‎ CÁO,‎ đọc‎ t?u?ệ?‎ tại‎ —‎ t?‎ ùmt?u?ệ?﹒??‎ —
Lúc này, tâm trạng của mấy người phe Dược Nhất Cốc đã rơi vào vực sâu không đáy, nhìn thấy người của nhà họ Trang ép sát, ông ta phẫn nộ thét lên một tiếng: "Ra tay!"
Đúng lúc này, phía trên ngọn núi giả trong sân đột nhiên hiện ra hai người cầm súng.
Hai người này ông ta đã phải tốn một gia tài mới mời về được, được xưng là dùng súng như thần, cũng là chỗ dựa cuối cùng của Dược Nhất Cốc.
Chỉ thấy hai người họ móc súng ra, còn chưa kịp bóp cò, Trang Báo giơ tay hút hai viên đá trên mặt đất, sau đó búng thẳng về phía trước, trúng ngay giữa trán hai người đó.
"Át"
Kèm theo hai tiếng kêu thảm thiết là hai bóng người đổ rạp xuống đất.
Từ lúc nhà họ Trang xông vào đến giờ mới chỉ mười phút mà thôi, lực lượng bên Dược Nhất Cốc đã rơi rụng gần hết, đến lúc này ngay cả một tên vệ sĩ cũng không còn, chỉ còn lại Dược Nhất Cốc và mấy ông lão già cả †rong Dược Vương Cốc. Còn về bảy tám chục tên vệ sĩ còn lại, không cần nghĩ cũng biết có xông lên cũng chỉ tăng thêm thương vong mà thôi."
"Lần này để tự chú lên! Thạch Tam, cháu lùi ra sau đi"
Đôi mắt Trang Báo như kết băng, hắn ta bước từng bước một đến gần Dược Nhất Cốc.
"Ba"
Đúng lúc này, hai chị em Dược Mộng Phi chạy đến sân của Dược Vương Cốc, nhìn thấy đống lộn xộn đầy đất, cả hai vừa ngạc nhiên vừa hoảng hốt.
Dược Nhất Cốc mặt xám như tro tàn, hai chân run rẩy, ông ta nhìn thấy hai cô con gái vô cùng xinh đẹp của mình, vẫn cố nén lại nói: "Trang Báo, Trang Hổ, nói rõ ra thì năm xưa chúng ta cũng không có thù oán gì hết, hơn nữa cơ ngơi có hiện giờ cũng đều do ông tổ nhà các người năm đó học được thuật luyện đan từ Dược Vương Cốc chũng tôi. Thêm vào... tôi biết Thạch Tam vẫn luôn thương nhớ Mộng Phi nhà tôi, chỉ bằng chúng ta biến chiến tranh thành tơ lụa?"
Dược Nhất Cốc siết chặt hai năm tay.
"Ha ha, ông nghĩ rằng cháu trai tôi yêu thương nhung nhớ Dược Mộng Phi thật sao? Hừ, cùng lắm thì giết ông, sau đó lại bắt con gái ông về, vẫn thỏa mãn được mong muốn của cháu tôi như cũ thôi!" Bước chân của Trang Báo vẫn không hề dừng lại.
Sát ý dạt dào, hết sức căng thẳng. "Cốc chủ!"
Dược Minh vọt lên phía trước, vừa kịp che ngay trước người Dược Nhất Cốc thì đã bị Trang Báo vung tay một cái ném bật ra sau, nằm trên mặt đất không bò dậy nổi.
"Dược Nhất Cốc, chờ ông chết rồi, nhà họ Trang chúng tôi muốn cái gì có cái đó, ông tưởng nhà họ Trang chỉ muốn mấy món lợi nhỏ từ ông hay sao?" Trang Báo. tiến tới trước mặt ông ta, cười híp mắt nói.
"Anh Báo, anh Báo, đều là lỗi của tôi hết, là do năm đó tôi có mắt như mù, xin ông tha cho tôi!" Đã mất đi chỗ dựa cuối cùng, cho dù là ông lớn của một thế lực lúc này cũng không khác gì người thường cả, ông ta run rẩy nói: "Ông biết rõ tổ tiên mình nhờ có Dược Vương Cốc chúng tôi mới phất lên được như vậy, các ông không thể khi sư diệt tổi"
"Bốp"
Trang Báo giơ tay giáng cho ông ta một cái tát thật vang.
"Khi sư diệt tổ? Ông xứng chắc!" Trang Báo cười lạnh: "Hiện tại tôi giết ông cũng chỉ như nghiền chết một con rệp mà thôi, dĩ nhiên toàn bộ cơ nghiệp của Dược Vương Cốc các người cũng sẽ do Trang Gia Cốc tiếp quản, các cốc khác cũng không thể nói gì!"
"Vâng, vâng, vâng, anh Báp nói chí phải, xin ông hãy bỏ qua cho cái mạng hèn này của tôi!" Dược Nhất Cốc
không thể chịu được áp lực của cái chết cận kề thêm nữa, quỳ xuống, hai tay ôm chặt lấy chân của Trang Báo không ngừng dập đầu xin tha ngay trước mặt con gái của mình.
Có là ông lớn ông chủ gì nữa, trước ngưỡng cửa sinh tử cũng sẽ sợ hãi thôi, thậm chí còn sợ phải chết hơn cả người bình thường, bởi ông ta đã được hưởng mùi vị của quyền lực và giàu sang nên càng sợ mất đi sinh mệnh.
“Ha ha ha." Trang Báo đắc ý cười to, nhìn kẻ thù hôm nay lại như chó nhà có tang dập đầu xin tha, chỉ cảm thấy nỗi muộn phiền tích tụ vài chục năm dưới đáy lòng đã tiêu tan thành mây khói.
 
Chương 1795: Yên lặng chết chóc


Ba đại sư ôm ngực đứng tại chỗ lùi không được mà tiến không xong, chỉ thầm thở dài: "Ngày hôm nay thực sự là một bước đi sai, bước bước đều sai cải"
Dược Minh quỳ rạp trên đất, ông ấy nhìn người vẫn luôn vô cùng oai phong ở Thất Cốc Lĩnh hôm nay lại chỉ có thể quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nỗi khổ trong lòng không gì có thể sánh được. Dù thế nào đi chăng nữa ông †a cũng là người chủ mà ông ấy vẫn luôn tận tâm phục tùng.
"Cốc chủ, không thể được, hôm nay ông quỳ như vậy, các cốc khác cùng với thương nhân nước ngoài sẽ cười nhạo khinh thị ông đến mức nào đây!" Dược Minh đỏ mắt than khóc.
"Tôi liều mạng với các người!"
Dược Mộng Phi vô cùng phẫn nộ.
Cô ta yêu thích võ công, từ nhỏ đã siêng năng luyện tập.
Cô ta lập tức móc một thanh đao ngắn từ trong người ra đâm thẳng về hướng lồng ngực của Trang Báo.
Nhưng chưa đến gần được mục tiêu đã bị Trang Thạch Tam đá bay mất cây đao trong tay.
Anh ta túm lấy cổ tay Dược Mộng Phi, sau đó tăng lực kéo cô ta ôm vào trong ngực mình
"Tôi liều mạng với anh! ÁI" Dược Mộng Dao cũng bị dọa sợ, lập tức định xông lên cứu chị mình.
Kết quả lại bị một tên đàn ông bên Trang Gia Cốc lôi vào lòng.
"Ha ha, Mộng Phi, cô có biết tôi đợi chờ thời khắc này đã rất lâu rồi không? Đêm nay hãy ngoan ngoãn theo hầu anh đi, tôi sẽ xin ba và chú hai tha mạng cho cô, còn cho cô cái chức bà chủ tương lai của hai cốc nữa, nói vậy Dược Vương Cốc vẫn còn một nửa nằm trong tay cô đấy!"
"Thằng khốn, buông tôi ra!" Trong mắt Dược Mộng Phi lóe lên sự tuyệt vọng.
Cô ta quay qua nhìn gần một trăm năm mươi tên vệ sĩ của Dược Vương Cốc hô to: "Mấy người còn chần chừ gì nữa? Mau xông lên đi!"
Hơn một trăm người xông lên phía trước, kết quả Trang Báo mới ngẩng đầu liếc qua một cái, tất cả đều sợ đến mức đứng sững tại chỗ không dám cử động nữa.
Nhà họ Trang ngủ đông nhiều năm như vậy, thực lực. hôm nay sao bọn họ có thể so được?
"Cậu Trang nói phải, Mộng Phi mau đồng ý với cậu Trang, mau cứu ba con với!"Dược Nhất Cốc bỏ hết liêm sỉ sĩ diện nói.
"Xì, cứu ông? Ngày hôm nay Dược Nhất Cốc ông ắt phải chết!" Trang Hổ đạp Dược Nhất Cốc thêm một phát nữa.
"Chú hai, chớ lăng nhằng với ông ta, tiễn ông ta và mấy lão già của Dược Vương Cốc này lên trời đi, chúng †a còn tiếp quản Dược Vương Cốc, nhanh lên!" Trang Hổ nhắc nhở.
“Được, vậy ngày hôm nay tôi sẽ tự tay tiễn Dược. Nhất Cốc ông về chầu trời!"
Trang Báo giơ một bàn tay lên, mắt thấy sẽ giáng một chưởng xuống người mình, Dược Nhất Cốc sợ hãi nhắm chặt hai mắt lại.
||||| Truyện đề cử: Mưa Bụi Thượng Hải |||||
“Dừng tay!”
Lúc này, Dược Minh giấy dụa đứng lên, hô to một tiếng.
Sau đó ông ta quỳ phục xuống trước người một chàng tai trẻ đứng gần đó.
"Cậu Trần, Cốc chủ chúng tôi có nghìn cái sai vạn cái sai, Dược Minh tôi cũng bằng lòng dùng một mạng đổi một mạng, xin cậu cứu lấy Cốc chủ của chúng tôi, tôi nguyện lấy cái chết để tạ tội!" Dược Minh liên tục dập đầu, miệng vết thương trên trán máu tứa ra tràn trề.
"Chú hai, còn chần chờ gì nữa, mau ra tay đi!"
Trang Hổ nhắc nhở.
Bàn tay của Trang Báo lại giáng xuống.
Vèo!
Một luồng khí mang lực đạo khổng lồ bỗng xẹt qua trước mắt Trang Báo.
Trang Báo theo bản năng né ra sau. Luồng khí đó bắn trúng ngọn núi giả đằng sau. Đùng!
Một tiếng động thật lớn vang lên, ngọn núi giả đã nát bấy.
Sau khi bụi bặm lắng xuống, tất cả lâm vào một sự yên lặng chết chóc.
 
Chương 1796: Thứ tôi muốn rất đơn giản


"Gì vậy?"
Vẻ mặt Trang Báo vô cùng hãi hùng, hẳn ta dùng ánh mắt khó tin nhìn về phía Trần Khiêm.
Thực lực của hắn ta đã siêu phàm hơn người bình thường, sao kẻ đó có thể dễ dàng tước mất vũ khí trong tay hắn ta, huống chỉ đó còn là một t hanh niên cỡ tuổi Thạch Tam được.
Nhớ lại uy lực của đòn đánh vừa rồi, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ông ta chắc chắn không tin đây là sự thật.
Làm sao có thể? Trong lòng Trang Báo bỗng vang lên hồi chuông cảnh giác.
Ngay cả Trang Hổ cũng cau mày thoáng liếc nhìn em trai mình.
Về phần Dược Nhất Cốc, Dược Mộng Phi đang tuyệt vọng thì như thấy được ánh rạng đông của sinh mạng giữa bóng tối vô biên, như thấy được cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Không ngờ thẳng oắt con này lại có thực lực đến vật.
Coi như vừa nãy bản thân mình nhìn nhận sai, suýt chút nữa đã đắc tội cậu ta rồi.
Nhưng cậu ta cũng vừa ra tay giúp mình, hơn nữa chắc chắn không kém gì Trang Báo, Dược Nhất Gốc lập tức bò dậy từ dưới đất.
Cũng nhân lúc mọi người đang sửng sốt, Dược Mộng Phi nhanh chóng giấy khỏi Trang Thạch Tam, đồng thời giải thoát cho em gái mình.
"Chị, lại là anh ta, vừa nấy em không có để ý! Hóa ra anh ta vẫn chưa chết!"
Dược Mộng Dao thở hổn hển nói.
"Suyt, tạm đừng nói gì cả!" Dược Mộng Phi cũng vô cùng ngạc nhiên.
Không khí nơi đây như đông đặc lại. "Cậu là ai?"
Trang Báo nhíu mày nói. Vừa rồi hắn ta cũng liếc thấy chàng thanh niên này, nhưng một tên nhóc nào có khiến hắn ta phải coi trọng. Lực chú ý của hắn ta đều đặt cả vào ba đại sư, Dược Nhất Cốc và hai tên cầm súng kia.
Hiện tại xem ra, thằng nhóc này cũng không phải hạng vừa đâu, chắc chắn có thứ gì trợ giúp mới như vậy.
Trang Báo trải qua sự đời nhiều không đếm xuể, sống sót qua biết bao mưa bom bão đạn chỉ dựa vào võ công của mình và tính cẩn thận, Dù đối mặt là một thanh niên trẻ tuổi, hắn ta cũng khống có ý khinh thường, bằng không lật thuyền trong mương thì coi như xong đời.
"Không ngờ ân nhân năm đó lại dạy dỗ được người học trò xuất sắc nhường này, chàng trai, khi nấy là tôi lỗ mãng rồi, đúng rồi, nghe Dược Minh nói cậu đến đây xin thuốc quý phải không? Được thôi, đừng bảo là ba loại, cho dù là mười loại tôi cũng đưa cho cậu hết, ngoài ra tôi còn đưa cho cậu năm trăm nghìn tệ, cậu giúp tôi đánh lại người nhà họ Trang!"
Dược Nhất Cốc cuối cũng cũng tìm được chố dựa. Ông ta lập tức phấn khích nói.
"Vừa rồi cứu ông là thương cho tấm lòng chân thành sắc son của Dược Minh, hiện tại, ông sắp bước vào cửa tử rồi, lại định dùng mấy thứ đó để sai khiến tôi sao?"
Trần Khiêm lạnh lùng nhìn ông ta. Nếu không phải thương xót tấm lòng chân thành ra sức bảo vệ chủ của
Dược Minh, Trần Khiêm đừng nói là cứu, anh chỉ cần chờ Dược Nhất Cốc chết rồi cướp thuốc là được thôi.
"Hả?" Dược Nhất Cốc nghe thấy lời đó liền căng thẳng. Ông ta vốn tưởng đây là một tên nhà quê chưa biết sự đời, cho nên lúc đặt điều kiện, Dược Nhất Cốc cho rằng bằng bấy nhiêu cũng khiến anh ngạc nhiên thật lâu rồi. Không ngờ anh vậy mà còn chướng mắt?
"Cậu trai trẻ, hóa ra là cậu chê ít à? Như vậy đi, cậu muốn cái gì? Chỉ cần cậu giúp tôi đẩy lùi kẻ địch là được!"
Dược Nhất Cốc nói.
"Thứ tôi muốn rất đơn giản, một phần năm tài sản của Dược Vương Cốc sẽ thuộc về tôi!" Trần Khiêm cười nói.
"Cậu nói cái gì?" Dược Nhất Cốc ngẩn ra.
Dược Mộng Phi cũng không ngờ lòng tham của anh †a lại lớn đến vậy.
"Tôi nói một phần tư số tài sản của Dược Vương Cốc. sẽ thuộc về quyền sở hữu của tôi!"
Trần Khiêm nhắc lại.
Dược Nhất Cốc thở gấp, đến giờ ông ta mới chợt nhận ra mình đã coi thường tên nhóc này rồi.
Thế nhưng chỉ là một thằng nhà quê chân đất lại dám mở mồm muốn ngoặm một phần năm, hiện giờ còn lên thành một phần tư tài sản của ông ta?
"Lúc nãy cậu còn nói một phần năm mà, không giấu cậu, một phần năm thì làm khó tôi quá rồi, như vậy đi, chỉ cần cậu ra tay, một phần mười thì sao, riêng tiền mặt cũng có thể giúp cậu cả đời áo cơm không phải lo rồi!"
 
Chương 1797: Một một đấu ba


Dược Nhất Cốc xoắn chặt đôi mày nói. Ông ta giờ đã thấy đường sống, hơn nữa còn có thể thương lượng, đương nhiên ông ta tiếc số tài sản riêng của mình.
"Một phần ba!" Trần Khiêm nhìn thẳng vào ông ta nói lại điều kiện.
Lần này, tất cả trưởng lão ở đó đều đưa mắt nhìn nhau.
Đao đã gác ở trên cổ, hơn nữa không thể để cậu ta tiếp tục nâng giá được, nếu nâng thêm nữa thì toàn bộ Dược Vương Cốc cũng cũng đi tong.
Dược Nhất Cốc hít sâu một hơi: "Chàng trai trẻ, cậu đừng nên tát nước theo mưa, tôi đồng ý v‹ âu nói lúc đầu, một phần năm tài sản sẽ thuộc về cậu, như vậy đã được chưa?”
"Một phần hai! Tôi muốn một nửa Dược Vương Cốc, ông chỉ cần đồng ý thì tôi sẽ giúp ông thoát nạn!"
Trần Khiêm cười nói.
"Thế nào đây Dược Nhất Cốc, ông có đồng ý hay không? Chỉ cần ông nói một câu tôi sẽ giúp ông cản lại kẻ địch!" Trần Khiêm tiếp tục dụ dỗ.
Dược Nhất Cốc quỳ trên mặt đất, lúc này đồng ý cũng không được, mà không đồng ý cũng không được.
Lý trí nói cho ông ta biết, ngay cả ba đại sư và hai người cầm súng ông ta mời tới đều thất bại, vậy một thằng oắt con có thể giúp được gì đây? Nhưng đã là cái phao cứu mạng cuối cùng rồi, ông ta có liều cũng phải tóm được nó, dù gì cũng đã bước đến bờ vực sinh tử rồi.
Hơn nữa ông ta cũng không dám làm mấy trò khôn vặt nữa, kì kèo thêm nữa chỉ sợ phải dùng hai tay đang toàn bộ Dược Vương Cốc lên cho kẻ khác mất.
Sớm biết vậy lúc đầu nên tạo quan hệ tốt với cậu ta, dù gì cậu ta cũng chỉ muốn xin ba vị thuốc quý mà thôi, số thảo dược quý hiếm mà Dược Vương Cốc của mình tích trữ suốt mấy trăm năm cũng phải cả chục triệu loại, cho cậu ta ba loại thì có sao đâu.
Haizzz!
Dược Nhất Cốc thầm phát điên trong lòng.
Nhưng không còn cách nào nữa, ông ta khẽ cắn môi giậm chân nói: "Vậy thì một nửa, cậu giúp tôi ngăn kẻ thù!"
"Sớm biết như vậy đâu cần phải vạch áo cho người xem lưng!" Trần Khiêm mỉm cười.
Sau đó anh nhìn sang nhóm người của Trang Báo. Thực lực của Trang Báo đã gần đến Hóa khí Trung kì, nếu nói riêng về nội kình thì đại khái lực lượng hai người ngang nhau.
'Thế nhưng nếu xét trên kĩ năng công pháp, tên họ 'Trang này có vẻ cũng chả ra gì cả.
"Chà, xem ra thực lực của hai người chúng ta cũng không chênh nhau là mấy, thế nhưng cả hai anh em chúng tôi, thêm cả đứa cháu trai này, cậu nhóc nổ cũng †o lắm đấy!" Trang Báo cũng không nén được tức giận, máu nóng dồn lên vết sẹo trên mặt trông càng thêm dữ tợn.
Trần Khiêm xoay người lại nhìn Trang Báo, anh nói:
"Ông không tin à? Cũng được, vậy cả ba người cùng xông lên đi!"
"Mày muốn chết rồi!" Mặt Trang Báo biến sắc, ánh mắt bắn ra sát khí.
Đối với hắn ta thì thể diện còn quan trọng hơn cả tính mạng, thằng nhóc này lại dám sỉ nhục hắn ta như vậy, dù cho anh có chút thực lực cũng đáng bị bầm thây vạn đoạn.
"Tao sẽ vặt đầu mày xuống, tay chân cho năm con ngựa kéo rời khỏi xác, sau đó ném thịt xuống nước làm mồi cho cá rỉa." Trang Báo gắn từng câu từng chữ, sát khí bốc lên đến đỉnh trời, khiến cho tất cả mọi người ở đó trăng bệch cả mặt.
Ngay cả ba đại sư cũng hét thầm trong lòng: “Đã đến lúc nào rồi mà thằng nhóc này còn không biết trời cao đất rộng, tự nhảy ra tìm lấy cái chết như vậy? Cậu ta không thấy Trang Báo rất khủng bố sao? Ngược lại còn chọc giận hắn ta? Dù cho có tài năng bẩm sinh thì sao. chứ, Trang Báo là một tay già đời đấy!”
Dược Minh nhìn mọi chuyện mà há miệng ngây ngốc, ông ta biết Trần Khiêm là một người kiêu ngạo từ trong xương cốt, nhưng không ngờ lại ngông nghênh tới vậy. Còn một một đấu ba?
Chỉ thấy Trần Khiêm ngồi dậy, anh thản nhiên hỏi:
"Ồ, phải vậy không?"
Bàn tay anh vươn ra vạch vào không khí, phảng phất như tóm được một làn gió, sau đó ngón tay chụm thành thanh đao vạch ra nột đường trước ngực, Trần Khiêm mạnh tay đánh ra một chiêu.
Không gian trước mặt chấn động một hồi, lại thêm một âm thanh xé tai vang lên.
Mọi người nhìn thấy một luồng sáng chói lòa bắn ra từ lòng bàn tay anh, vẽ trên mặt đất một vết cắt sâu hoắm.
Soạt!
Một tảng đá chắn ngang giữa Trang Báo và Trần Khiêm bị chém làm hai nửa, mặt cắt nhãn bóng như gương soi. Mà trên mặt đất để lộ một cái hố rộng đến mấy mét kéo dài đến tận dưới chân Trang Báo.
Trang Báo lập tức hoảng loạn.
Toàn bộ Dược Vương Cốc lúc này lặng như chốn chết chóc.
'Tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm nhìn chăm chăm vết nứt trên mặt đất.
 
Chương 1798: Vẫn chưa chết đâu


"Ôi... Trời! Đây là người hay thần tiên vậy?"
Dược Minh ngạc nhiên đến không khép nổi miệng, ông ấy run rẩy thốt lên.
Nếu như nói võ lực của ba đại sư và Trang Báo còn nằm trong sức tưởng tượng của mọi người, dù sao cũng. chỉ là sức lực lớn chút, tốc độ nhanh chút mà thôi. Nhưng một nhát chém của Trần Khiêm có thể chém làm đôi bàn gỗ dày và cả mặt đất thì không phải là điều mọi người có thể nghĩ đến, trong đầu rất nhiều người và Dược Minh đều xuất hiện cùng một suy nghĩ.
"Đây không phải phép tiên mà hình như là một võ công kì lạ thì đúng hơn." Ba đại sư nhìn chăm chăm dấu vết trên mặt đất, một lát sau mới thì thầm:
"Người có được kĩ thuật võ nghệ chính thống có thể giết người đứng cách xa hơn ba mươi mét, có thể điều khiển không khí cũng có thể ngưng tụ thành vũ khí giết địch, như nắm đấm của thần có uy lực rộng trong bán kính trăm bước. Tôi vẫn luôn tưởng rằng đó chỉ là lời đồn, không ngờ hôm nay lại có thể tận mắt nhìn thấy, thực sự là chết cũng không hối tiếc."
Lại nghe tiếp một tiếng "Soạt", mọi người đảo mắt nhìn lại, Trang Báo đã lùi lại phía sau mấy bước.
"Mau đi!" Trang Báo giận dữ thét to. "Hắn ta định chạy sao?”
Tất nhiên là Trang Báo muốn chạy trốn, từ lúc nhìn thấy Trần Khiêm búng tay tạo ra lưỡi đao thì hắn ta đã như rơi vào vực sâu không đáy.
Không ngờ rằng người thanh niên này không chỉ tu vi cao siêu, ngay cả kĩ thuật cũng mạnh như vậy, chỉ bằng một đao kia hắn ta đã biết mình không phải đối thủ của anhI
Đây thật là thở một hơi giết chết một người, bổ gió làm đao đoạt mạng đối thủ. Một Trang Báo chứ mười Trang Báo đứng đây cũng chỉ làm mồi cho anh giết.
"Cậu ta còn trẻ như vậy mà đã đạt đến cảnh giới cao nhường này, thật sự là chuyện không thể tưởng tượng nổi! Nhớ năm đó thầy tôi cũng coi như là kỳ tài ngút trời, đến năm mươi tuổi mới đạt đến Hóa cảnh đã được xem là anh hùng số một nơi hải ngoại, hơn nữa người thường trong giới võ nghệ sao có thể học được kĩ năng thần kì như vậy!"
Người nhà họ Trang vội vã quay đầu bỏ chạy.
Trang Báo nghĩ vậy trong lòng, cơ thể cũng nhanh chóng bỏ chạy. Nhưng Trần Khiêm lại cười lạnh mà nói:
"Bây giờ muốn đi, không sợ đã muộn rồi sao?" Trần Khiêm hít sâu một hơi, bắt đầu vận chuyển Thiên Huyền Công, lòng bàn tay anh bống chốc đỏ rực sau đó anh cong ngón tay bắn ra một chiêu.
Ba dòng khí trắng đã ngưng tụ tới cực điểm ầm ầm phóng ra, chúng tựa như một viên đạn xẹt qua khoảng cách mấy chục mét nện vào lưng của ba kẻ Trang Báo, Trang Hổ cùng với Trang Thạch Tam.
"ÁI" Trang Thạch Tam hét lên một tiếng thảm thiết, máu tươi phun từ miệng anh ta ra xung quanh.
Trang Báo tựa như bị chùy đá nặng ngàn cân đập trúng trước mắt tối sầm, thân thể không tự chủ được. bay ra ngoài, đụng vào tường mới thôi.
"Nội kình phóng ra ngoài, trong nháy mắt lấy mạng người ta. Là thần đó!" Ba đại sư run rẩy nói.
Lúc này họ không hề hoài nghỉ với thân phận của chàng thanh niên này.
Chàng trai thoạt nhìn chỉ hai mươi bốn hai mươi lăm ¡ là một cao thủ Hóa cảnh đứng trên đỉnh võ công.
Nếu có người dám ở trước mặt ông ta nói chuyện này, ông ta đã sớm ban cho bảy cái bạt tai: "Vớ vẩn, lên đến cấp bậc Tông sư sao có thể là người trẻ tuổi được, cao thủ Hóa cảnh dưới ba mươi tuổi đều là kì tài có một không hai, có bốc phét cũng đừng bốc phét đến mức đó."
Ba người vừa ngã xuống, tình thế đã đảo ngược lại, đến phiên tay chân của nhà họ Trang không dám động đậy.
Dược Nhất Cốc lúc này mới thức tỉnh từ trong hoảng hốt, ông ta vội vã bò dậy, ba bước làm hai chạy đến trước mặt Trang Báo đạp cho hắn ta một cú thật mạnh, cười gắn nói:
"Ranh con, không ngờ sẽ có ngày hôm nay nhỉ? Năm đó ông đây có thể đánh mày xuống như con chó nhà có †ang thì hôm nay cũng có khả năng giết chết mày. Ha ha ha."
Đột nhiên, phía sau ông ta vọng đến một giọng nói xa xăm:
"Trang Báo vẫn chưa chết đâu, hắn ta mới chỉ ngất đi thôi, ông cẩn thận lại lay tỉnh hắn ta"
Dược Nhất Cốc như một con vịt bị người nắm cổ nhấc lên, tiếng cười đột nhiên im bặt.
 
Chương 1799: Cấy cổ


Ông ta quay người lại, trên mặt đã thay thế bằng nét cười lấy lòng:
"Cậu Trần, không, Trần đại sư, cậu không giết kẻ cùng hung cực ác này sao?"
Trần Khiêm trợn mắt: '"Dẫu sao hắn ta cũng là cao thủ Hóa cảnh, nội kình cao ngang ngửa tôi, một đòn bắn ra vừa nãy là do dùng kĩ xảo võ công làm sao có thể giết chết hắn ta được, tối đa cũng chỉ đánh ngất thôi!"
Nói xong, anh tiến đến gần vỗ võ mấy cái trên người Trang Báo:
"Được rồi, tôi đã phá hỏng khí hải của hắn ta, dù cho. hắn ta có nội kình tạm thời cũng không vận dụng được, chuyện kế tiếp giao cho ông đấy!"
"Vâng vâng, Trần đại sư bản lĩnh cao cường, Dược. Nhất Cốc tôi bội phục bội phục." Dược Nhất Cốc đứng một bên ton hót ngợi ca. Một ông lão năm mươi tuổi bày ra cái dáng vẻ ấy chỉ khiến người ta cảm thấy nực cười. Đặc biệt là so sánh với bộ dạng khi nãy của ông ta.
Nhìn ông ta như vậy, Trần Khiêm chỉ cười lắc đầu.
Nhưng không biết rằng vì ngày hôm nay cảm xúc của Dược Nhất Cốc đã trồi sụt biết bao nhiêu lần, ngấp nghé bên bờ vực sống chết bao hồi, ông ta đã quăng thể diện mặt mũi ra sau ót từ lâu, hiện tại chỉ muốn ôm thật chặt cây cột vững là Trần Khiêm này.
Có một cao thủ mạnh như vậy làm chỗ dựa, sau này võ giả nội kình hay rồng nhảy qua sông gì đó Dược Nhất Cốc đều không cần sợ gì nữa rồi.
Ông nhổ vào, chúng mày có mạnh nữa cũng có mạnh hơn Trần Khiêm đại sư, có thể giết người bằng không khí được không?
Dược Nhất Cốc thầm kêu trong lòng.
"Trần đại sư, phá hỏng khí hải có thể khiến người khác không dùng được nội kình sao?" Ba đại sư không quan tâm đến vết thương trên người vội tiến lên hỏi.
Điểm xuất phát của võ giả nội kình là đan điền, kế Tiếp mới phân ra trăm đốt xương trên cơ thể, Trần Khiêm đã cắt đứt huyệt vị quan trọng của hắn ta, nội kình của hắn đã không thể vận hành được nữa.
"Tôi dùng phương pháp độc môn cắt đứt mấy nơi mấu chốt trong cơ thể hắn ta, khiến cho nội kình phân tán không thể tụ chung một chỗ, như vậy không phải là không dùng được nữa rồi sao?” Trần Khiêm thuận miệng giải thích.
Ba đại sư nghe xong ngơ ngác. Quả nhiên là thần, cách làm này vô cùng tuyệt diệu.
Dược Mộng Phi và Dược Mộng Dao đứng cạnh đó đều đỏ bừng mặt. Thảo nào lúc bắt bị mình bắt anh ta lại không sợ, dù đẩy anh ta vào nơi nguy hiểm, trên mặt anh ta cũng không hề có nét sợ hãi, hóa ra anh ta có thực lực cao như vậy.
"Được rồi, mọi chuyện đã được giải quyết xong, Cốc chủ Dược Vương Cốc, tôi nghĩ ông nên thực hiện hứa hẹn của mình rồi." Trần Khiêm đập đập tay nói.
"Hứa hẹn?" Dược Nhất Cốc võ đầu, lúc này mới chợt nhớ ra lúc nãy mình nói gì, lập tức ruột gan như chảy máu, đặc biệt là lúc này họa lớn đã qua, bản thân đã thoát khỏi nguy hiểm nhưng lại phải chia bớt nửa số tài sản đi mất, chuyện này...
"Ông không định đổi ý đấy chứ?" Đôi mày của Trần Khiêm nhíu chặt, con mắt xoáy thẳng vào Dược Nhất Cốc.
Dược Nhất Cốc như bị điện giật, ngỡ như bị lọt vào. sông băng, toàn thân sợ mà run rẩy.
"Cậu yên tâm, cậu Trân, một nửa tài sản, đúng một nửa tài sản cho cậu!" Dược Nhất Cốc hốt hoảng cắn răng nói.
Tên này còn mạnh hơn cả Trang Báo, nếu không cho. cậu ta chỉ sợ mạng cũng chẳng còn.
Ông ta âm thầm suy nghĩ xem còn cách nào khác không.
'Trần Khiêm lại liếc về phía Dược Nhất Cốc: 'Không đổi ý là tốt rồi, vậy thì trước hãy đưa cho tôi ba vị thuốc kia đã, tôi mang đi trước, ngoài ra đưa thêm một ít Khí
Huyết Đan cho tôi, tôi có việc cần đến!"
"Tôi lập tức đi chuẩn bị!" Dược Nhất Cốc buồn nản gật đầu.
Nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ thật sự phải chia nửa tài sản cho thằng nhóc này sao? Cậu ta xứng chắc? Mau mau nghĩ ra biện pháp nào, Dược Vương Cốc tuyệt đối không thể để lọt vào tay cậu ta!
Tạm thời cứ lần lữa với cậu ta vậy. Đang suy nghĩ, vùng giữa hai đầu lông mày của ông ta đột nhiên mát lạnh, như có vật gì thâm nhập vào óc ông ta.
Ông ta ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp Trân Khiêm đang thu tay lại.
Ông ta sờ sờ trán của mình: "Cậu Trần, cậu làm cái gì vậy?"
"Tôi vừa cấy cổ vào trong não của ông, nhỡ như hiện tại ông chỉ đối phó tôi cho qua chuyện thì sao, chờ đến lúc ông nghĩ ra cách xử tôi thì phải làm sao bây giờ? Đây chính là một nửa tài sản của Dược Vương Cốc của ông cơ mài"
Trần Khiêm cười nói.
"Làm... làm sao thế được?" Dược Nhất Cốc hốt
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top