Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 1720: Không sợ bị sét đánh sao


"Tôi đã nói rồi, chắc chắn miếng ngọc bội kia không phải vật tầm thường, chúng ta phát tài rồi, đi bắt Trần Khiêm, rồi chúng ta tự lấy ngọc bội!" Lúc này mắt tám người kia lộ rõ vẻ tham lam.
Bọn họ cực kỳ tự tin, không quan tâm đến sự thay. đổi cực lớn trên người Trần Khiêm.
Cái bọn họ muốn chính là ngọc bội trên người Trần Khiêm.
"Các người muốn thì có thể đến lấy!"
Trần Khiêm nhìn bọn họ, cười nhạt nói.
"Lên!"
Người cầm đầu trong số tám người vung tay lên.
Bảy người còn lại xông về phía Trần Khiêm như chó dữ.
Chỉ có điều, lúc trước Trần Khiêm không đánh lại bọn họ nhưng chẳng lẽ bây giờ anh vẫn không đánh lại hay sao?
Tốc độ ra tay của Trần Khiêm cực nhanh, chỉ trong nháy mắt.
Bảy người này còn chưa chạm tới Trần Khiêm, đã bị Trần Khiêm dùng sức mạnh Chính Dương bẻ gãy cổ.
Chết thành một đống.
"Cái gì?"
Cuối cùng lúc này người nọ mới tỉnh ngộ. Hoàn toàn tỉnh táo lại.
Mình không phải là đối thủ!
Gã khiếp sợ tự nói với mình.
Ngay sau đó định chạy đi.
Nhưng vừa quay người lại thì có một lực hút cực mạnh hút gã lên không trung.
Gã hoàn toàn không có cách nào phản kháng lại được.
Kinh mạch toàn cơ thể đang bị một sức mạnh đáng sợ thôn tính.
Đến cuối cùng, người này rơi từ trên cao xuống, đập xuống đất thật mạnh.
"Cậu Trần tha mạng!"
Gã trở mình đứng dậy, toàn thân sợ run, quỳ gối trước mặt Trần Khiêm.
Chỉ mới ba ngày, Trần Khiêm trước mặt như thay đổi thành người khác, quá mạnh!
Người ta nói anh hùng là người sẽ không để mình phải chịu thiệt thòi, cứ tìm một cơ hội tr: tính tiếp.
"Cậu Trần tha mạng, tôi có một bí mật lớn muốn báo cho cậu biết!" Người này hít một hơi thật sâu, thử thăm dò.
Trần Khiêm giơ chân, đạp thẳng lên đầu gã.
Người này nuốt nước bọt, lại nói: "Chỉ cần cậu đồng ý tha cho tôi, tôi sẵn sàng nói ra tất cải"
"Ngại quá, tôi không có hứng thú!"
Nói xong, chân Trần Khiêm đạp mạnh.
Một tiếng "bùm".
Đầu của người đó đã bị Trần Khiêm giãm bẹp. Óc văng tứ phía!
Ám khí gã chuẩn bị móc từ trong tay áo còn chưa kịp phóng ral
Cuối cùng, Trần Khiêm nhìn về phía Thiết Hồng đã gãy hai tay hai chân.
Gương mặt Thiết Hồng sợ hãi, chồm dậy định bò trốn.
"Cậu Trần, giao bà ta cho tôi đi!"
Thiết Thành bước lên, nói. Trần Khiêm gật đầu.
“Thiết Thành, đồ bất hiếu! Sao cậu dám giết tôi? Không sợ bị sét đánh sao?"
Thiết Hồng đỏ mắt, giận dữ nói.
 
Chương 1721: Đại sư


"Bà sai rồi Thiết Hồng, bà mới chính là người không nể nang tình nghĩa gì với tôi. Tôi sẽ không trở thành giống như bà, trở thành một tên súc sinh không có tình người, tôi xin anh Trần giao bà cho tôi là vì trước khi bà chết, tôi muốn hỏi bà một việc, tôi đã lén giấu việc này trong lòng nhiều năm trời, tôi muốn chỉ một đáp án!"
Thiết Thành bước đến trước mặt Thiết Hồng nói.
“Trong mắt bà, rốt cuộc có còn tình thân hay không?
Thiết Thành lạnh lùng hỏi.
"Tình thân ư? Ha ha, không có, cho dù là bất kỳ kẻ nào, chỉ cần dám cản đường tôi thì đều phải chết, tất cả mọi người đều phải chết!"
Thiết Hồng phẫn nộ nói.
Vừa dứt lời.
Bà ta thấy Thiết Thành siết chặt tay.
Bỗng nhiên dồn sức định tấn công.
Xoet!
Một tia sáng vụt qua cổ bà ta.
Khiến bà ta bay ra ngoài, cổ xuất hiện một lỗ thủng †o chừng nắm tay.
Sau khi bà ta rơi xuống đất, mắt vẫn chưa thể hoàn hồn, chết không nhắm mắt.
'Trần Khiêm thu Phá Quân lại, bước đến bên cạnh Thiết Thành.
"Bà ta đã mất tính người từ lâu rồi, anh còn trông chờ trước khi chết, bà ta sẽ có nghĩa cử gì cao đẹp hay sao? Tôi biết, vì ba anh, vì Tiểu Lâu nên anh vẫn cứ canh cánh trong lòng mãi, nhưng mà bây giờ, tất cả mọi thứ đã kết thúc rồi!"
Trần Khiêm võ vai hắn ta.
Thiết Thành siết chặt tay, nặng nề gật đầu.
"Anh Trần, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?"
Thiết Thành hỏi.
"Ông Mã Tiến có quen với vị đại sư Ninh Viễn kia, ông ta biết chuyện của nhà họ Cổ, tôi muốn đến thăm ông ta. Nhà họ Cổ này cực kỳ bí ẩn, hơn nữa bọn họ biết chuyện của cô gái áo trắng, còn đang dùng trăm phương nghìn kế để tìm cô gái áo trắng, bây giờ cung Hải Vương đã bị hủy diệt rồi. Cổ Vũ Tiêu cũng đã không rõ tung tích!
Nếu như cô ấy đã chết thật thì tôi đã cho người tìm kiếm lâu như vậy, tại sao lại chẳng tìm thấy xác?”
Trần Khiêm hỏi.
"Tôi hiểu rồi, anh Trần đang nghỉ ngờ có thể cô gái áo trắng thật sự đã bị mang đi, hơn nữa rất có thể là mang đến nhà họ Cổ?"
Thiết Thành gật đầu.
"Ừ, mấy ngày nay anh yên tâm dưỡng thương đi!"
Trần Khiêm nói xong cũng hít một hơi thật sâu, thấy màu tóc đen tím và lớp sương mù tím xung quanh cơ thể anh đã tan biến. Trần Khiêm lại trở về dáng vẻ của người bình thường.
Sau khi trải qua lễ rửa tội của Thiên Đạo, quả nhiên có lợi cho việc tăng nội kình!
Sang ngày hôm sau. Bên trong lễ đường rộng lớn nào đó ở Kim Lăng.
Đại sư Ninh Viễn đang tổ chức tọa đàm quyên tiền từ thiện.
Đại sư Ninh Viễn là một vị cao tăng đắc đạo cực kỳ nổi tiếng ở Hoa Hạ.
Bởi vậy sự có mặt của ông ấy cũng đã khiến hiện trường sục sôi.
Trong đó có rất nhiều những thanh niên trẻ tuổi, bởi vì không ít lớp trẻ đọc “hạt giống tâm hồn” của đại sư Ninh Viên từ nhỏ đến lớn.
Căn cứ theo ý định của ông Mã Tiến thì ông ta muốn để một mình đại sư Ninh Viễn đến gặp cậu Trần.
Nhưng Trần Khiêm không đồng ý, Trần Khiêm không muốn thay đổi lịch trình đã sắp xếp của đại sư Ninh Viễn. Huống hồ, rất nhiều người đều đã chuẩn bị cho lân quyên góp này từ rất lâu, chỉ một hai tiếng thôi nên Trần Khiêm cũng không gấp gáp gì. Tại sao anh phải lấy địa vị ra để uy hiếp, bảo người ta hủy là hủy được cơ chứ.
Vì vậy, Trần Khiêm cũng đến hiện trường tham quan, chờ buổi tọa đàm của đại sư Ninh Viễn hoàn tất.
"Trần Khiêm?"
Khi Trần Khiêm bước vào cửa hội trường, bỗng nhiên bả vai anh bị người ta vỗ...
 
Chương 1722: Không thành vấn đề


"Hân Nhiên? Sao cậu lại đến đây?" Người gọi anh lại chính là Mã Hân Nhiên.
Nhắc mới nhớ, dường như đã mấy ngày rồi họ không gặp nhau.
"Hôm nay là buổi tọa đàm của đại sư Ninh Viễn. Tớ chịu trách nhiệm dẫn dắt những học sinh xuất sắc của lớp tớ tham gia buổi tọa đàm."
Mã Hân Nhiên cười nói.
"Đúng là trùng hợp!"
Trần Khiêm mỉm cười.
"Còn cậu thì sao Tiểu Khiêm? Cậu cũng thấy hứng thú với những hoạt động thế này sao?"
Mã Hân Nhiên nhìn Trần Khiêm hỏi.
Đối với Mã Hân Nhiên mà nói, mỗi lần gặp Trần Khiêm, cô ấy đều thấy bất ngờ thú vị.
Thậm chí, nhiều đêm trăn trọc mất ngủ, lần nào Mã Hân Nhiên cũng muốn gọi điện cho Trần Khiêm.
Hỏi xem anh đang làm gì, dạo này có ổn không? Dù sao, bản thân Mã Hân Nhiên cũng tự biết tránh những điều mà bản thân không được làm, không biết từ lúc nào mà cô ấy đã yêu chàng trai này.
Trần Khiêm cũng biết tình cảm mà cô ấy dành cho. anh.
Nhưng cô ấy cũng biết rõ rằng, trước khi tìm thấy Tô Mộc Vũ, đối với Trân Khiêm mà nói thì bất kỳ thứ tình cảm nào cũng đều nhỏ nhoi và không thể làm anh quan tâm.
Tâm trí của anh cứ lơ lửng trên mây.
Nhưng Mã Hân Nhiên không chịu bỏ cuộc, thậm chí còn có ý định là Trần Khiêm đi đâu, cô ấy cũng sẽ đi theo anh.
"Tớ đến đây để nói với đại sư Ninh Viễn vài chuyện!"
Trần Khiêm không giống Hân Nhiên, anh chẳng có gì phải che giấu.
Hôm nay cũng trùng hợp thật, hai người vừa nói chuyện xong thì đi vào hội trường tìm chỗ ngồi.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Trần Khiêm vang lên.
Nhìn màn hình điện thoại, là Mã Tiến gọi điện thoại cho anh.
"Ông Mã Tiến, có chuyện gì vậy?" "Cậu Trần, chuyện là thế này, biết tin cậu sẽ đến nên người tổ chức sự lần này là chủ tịch Ngô Đại Vinh cực kỳ xem trọng. Ông ta cũng đích thân xếp ghế VIP. cho cậu và đại sư Ninh Viễn. Ban tổ chức muốn nhờ tôi hỏi cậu có thể qua đó được không? Ha hai"
Mã Tiến nói.
"Không cần, hôm nay tôi đi chung với bạn, chờ đại sư Ninh Viễn giảng xong, ông Mã Tiến, ông hãy giúp tôi sắp xếp một cuộc gặp riêng với đại sư Ninh Viễn là được rồi, phiền ông quá!"
Trần Khiêm mỉm cười.
"Cậu Trần, không thành vấn đề!"
Có thể nói, Mã Tiến cực kỳ ngưỡng mộ Trần Khiêm.
Có thể giúp đỡ Trần Khiêm việc gì đó, đối với ông ta mà nói, đó thật sự là một niềm vinh hạnh.
Ngay sau khi cúp điện thoại, Mã Tiến đành phải lắc đầu tiếc nuối với Ngô Đại Vinh, người đang xoa xoa tay, cực kỳ lo lắng.
Ngô Đại Vinh lau mồ hôi trên trán, cảm thấy hơi thất vọng.
Có thể nói lần này ông ta đã bỏ lỡ một cơ hội quan trọng để gặp Trần Khiêm.
Haiz!
"Cậu bận gì hả? Nếu bận thì cậu cứ đi giải quyết đi!"
Mã Hân Nhiên và Trần Khiêm ngồi xuống bên cạnh học sinh của cô ấy. Nhìn về phía Trần Khiêm hỏi.
Mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng Mã Hân Nhiên cũng thấy căng thẳng, cô ấy sợ Trần Khiêm sẽ đi giải quyết chuyện của anh thật.
"Tớ không bận gì cả!" May mắn thay, Trần Khiêm đã mỉm cười nói.
 
Chương 1723: Lưu Hạo bị đánh


Hai người trò chuyện rôm rả, cùng ngồi chờ phần mở màn.
Còn Mã Hân Nhiên cũng dồn hết sự chú ý lên người 'Trần Khiêm nên cô ấy không quan tâm đến vài nam sinh đang chạy lộn xộn phía sau.
Đúng lúc này, tiếng đổ vỡ vang lên.
Một nam sinh chạy đến giành điện thoại với một nam sinh khác, kết quả đã vô tình làm đổ khay rượu mà người phục vụ đang bưng đến.
Chuyện sẽ không có gì nghiêm trọng nếu không phải đúng lúc đó có một người phụ nữ xinh đẹp đang khoác. tay một người đàn ông trung niên đi ngang qua người phục vụ.
Rượu vang đỏ đổ thẳng lên người cô ta.
"AI"
Người phụ nữ hét lên.
Vẻ mặt cực kỳ tức giận.
Những người đến tham dự một sự kiện hoành tráng thế này, ai ai cũng ăn mặc thật chỉn chu và lộng lẫy, suy
cho cùng đây cũng là cơ hội để tỏa sáng.
Nhưng bây giờ, quần áo của cô ta lại bị làm bẩn, đúng là một việc khiến người ta thấy mất mặt.
"Xin lỗi!"
Nam sinh thật sự không cố ý, lập tức lo lắng xin lỗi ngay.
"Bốp!"
Tuy nhiên, cậu ấy chưa kịp dứt lời thì đã bị người phụ nữ này tát lên mặt một cái thật mạnh.
Nam sinh bị đánh một cái thật đau.
"Xin lỗi là có thể giải quyết mọi chuyện hả? Đúng là đồ mù!"
Người phụ nữ mắng mỏ. "Cháu... Cháu không cố ý!"
Nam sinh bị ăn một cái tát giữa chốn công cộng, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Rất nhiều người nhìn chằm chằm vào cậu ấy, quan sát thử xem.
Cảm giác nhục nhã dâng trào trong lòng cậu ấy.
'Trông có vẻ như cặp vợ chồng này là người có tiền nên cậu ấy không dám động vào, nam sinh thật sự sợ hãi nên nghẹn ngào.
"Mẹ nó! Không cố ý hả, tôi thấy là cậu cố ý đó!"
Còn chồng của người phụ nữ đó, trông có vẻ cũng chẳng phải người dễ bắt nạt, ông ta giơ chân đá vào bụng nam sinh kia.
Nam sinh bị đá ngã nhào xuống đất.
Mọi người bất lực nhìn cậu ấy.
Làm cậu ấy bật khóc.
"Hừ, bộ quần áo của tôi trị giá hơn một trăm nghìn tệ, chắc bây giờ không thể mặc được nữa, số tiền này, cậu phải đền cho tôi!"
Người phụ nữ đó lạnh lùng nói.
"Cháu... Cháu không có nhiều tiền đến vậy!"
Nam sinh sợ hãi nói.
"Hừ, đồ nghèo mạt, một người bần hàn như vậy mà còn dám đến những nơi thế này sao? Người như cậu làm tôi thấy ghê tởm!"
Người phụ nữ vừa nói vừa tát vào mặt cậu nam sinh kia.
Nam sinh rơm rớm nước mắt, cho dù bị đánh cũng không dám chống cự.
"Cô Mã, Lưu Hạo bị đánh!"
Lúc này, các học sinh trong lớp thấy cảnh tượng trước mắt, một vài nữ sinh đã vội vàng chạy đến báo cáo.
 
Chương 1724: Ai bảo ông ta họ Lý


"Cái gì?"
Mã Hân Nhiên quay đầu lại nhìn, ôi trời, ngoài cửa khán phòng có rất nhiều người, Lưu Hạo, học sinh lớp cô ấy đang đứng khóc, bị một người phụ nữ tát liên tục.
Gậu ấy siết chặt tay, cúi đầu, nước mắt rơi từng giọt từng giọt.
"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, có chuyện gì sao không từ từ nói?"
Mã Hân Nhiên vội vàng chạy đến.
Cô ấy kéo cậu nam sinh ra sau lưng mình.
Nam sinh lấy điện thoại di động của Lưu Hạo cũng rất ngoan ngoãn, vốn dĩ chỉ muốn trêu Lưu Hạo một chút cho vui nhưng không ngờ lại gây ra chuyện lớn như vậy.
Gia đình Lưu Hạo rất nghèo nhưng bản thân cậu ấy lại là người cực kỳ lương thiện và thật thà, học hành chăm chỉ, không cần nói thì Mã Hân Nhiên cũng biết, chắc chắn là đám nhóc này đã giật điện thoại và trêu Lưu Hạo.
Mã Hân Nhiên nhìn người phụ nữ và nói.
Chỉ có điều, khi hai người nhìn nhau, cả hai đều sững SỜ.
"Mã Hân Nhiên?”
"Vương Tiểu Mỹ?"
Rõ ràng là hai người quen nhau.
"Ô, tôi nhớ là sau khi chúng ta tốt nghiệp trung học
phổ thông, chẳng ph: cậu đã thi vào Đại học Kim Lăng à? Sao bây giờ cậu lại trở thành giáo viên vậy?"
Vương Tiểu Mỹ không ngừng chế nhạo cô ấy, thậm chí còn tỏ vẻ khinh thường.
Dù sao có một số người là thế, một khi cuộc sống của mình có lợi thế về mặt vật chất sẽ cảm thấy mình xuất sắc hơn những người khác.
"Ừ, Lưu Hạo đã làm gì có lỗi với cậu hả? Sao cậu lại tát học sinh trước mặt bao nhiêu người như vậy?”
Dĩ nhiên Mã Hân Nhiên biết rõ Vương Tiểu Mỹ là người như thế nào, cô ấy cũng không hàn huyên gì với cô ta cả, nhất là khi cô ta đang xúc phạm người khác thế này, Mã Hân Nhiên tức giận muốn chết.
"Hừ, ai bảo thằng ranh này làm đổ rượu lên người tôi cơ chứ, có biết quần áo của tôi đắt thế nào không? Cậu †a có đền nổi không?"
Vương Tiểu Mỹ lạnh lùng hỏi.
"Có đền nổi hay không thì đó cũng chỉ là vấn đề tiền bạc, chúng ta đừng nhắc đến chuyện này nữa, tôi hỏi cậu, tại sao cậu lại đánh học sinh của tôi?"
Mã Hân Nhiên nhìn cô ta chằm chằm rồi quát lên.
Vương Tiểu Mỹ cũng sửng sốt trước lời nói rất đúng của Mã Hân Nhiên.
Đúng vậy, dù có nhiều tiền đến đâu thì cũng chỉ là vấn đề tiền bạc.
Bản thân cô ta đánh người khác, cũng chỉ là vì muốn thể hiện ưu thế của mình mà thôi.
Bị Mã Hân Nhiên hỏi nên cô ta thấy chột dạ. Tất cả mọi người đều nhìn về phía Vương Tiểu Mỹ. Điều đó khiến cô ta cảm thấy lo lắng nên giở tính của dân nhà giàu ra, cô ta thản nhiên nhún vai, còn giơ tay ra: "Tôi muốn đánh cậu ta thì đánh thôi, cậu làm gì được tôi?”
Chồng của Vương Tiểu Mỹ xoay người lại, nhìn vào chiếc đồng hồ Rolex của mình, chỉnh lại bộ vest và bước lên phía trước một bước.
“Tôi là Lý Trân Hương! Là...
"Bốp!"
Ông ta còn chưa kịp nói xong thì đã bị tát một cái đau điếng, khóe miệng méo xệch, bay thẳng ra ngoài, làm ngã mười mấy cái bàn liên tiếp.
Mọi người xung quanh sợ hết hồn.
Đương nhiên, Trần Khiêm không chịu nổi được nữa, anh tiến lại gần, muốn dạy cho ông ta một bài học.
Vương Tiểu Mỹ thấy chồng mình bị đánh tơi tả, răng lợi như muốn bay hết ra ngoài.
Cô ta tức giận nói: "Anh... Anh muốn chết à, anh... Tại sao anh lại đánh chồng tôi?”
Trần Khiêm nhìn cô ta với vẻ mặt hết sức điềm tĩnh: "Ai bảo ông ta họ Lý mà không phải họ Trương, vậy nên tôi đánh ông ta"
 
Chương 1725: Đúng là chán sống rồi


"Anh!"
Vương Tiểu Mỹ tức ói máu.
Người này không biết phân biệt đúng sai gì cả!
"Chồng ơi chồng ơi! Anh không sao chứ?”
Vương Tiểu Mỹ cảnh cáo nhìn Trần Khiêm và Mã Hân Nhiên, sau đó nhanh chóng bước đến bên cạnh đàn ông trung niên.
Lúc này miệng ông ta chảy đầy máu.
Nhưng Trần Khiêm đánh không mạnh lắm nên ông †a vẫn còn tỉnh táo.
"Gọi điện cho chủ tịch Hồ, nhanh lên! Không được để tên này chạy mất! Tôi phải giết cậu ta chết!"
Người đàn ông trung niên gào lên như một con ác thú.
Vương Tiểu Mỹ tức giận nhìn Mã Hân Nhiên và Trần Khiêm: "Hai người tiêu đời rồi, đừng mơ chạy trốn!"
Nói xong bắt đầu gọi điện thoại. "Người bị đánh là tổng giám đốc Trương, đúng không? Tổng giám đốc Trương của bất động sản Đại Hoa?"
Lúc này, những người xung quanh đang bàn tán xôn xao.
"Không nhầm được đâu, tổng giám đốc Trương là một người cực kỳ tàn nhẫn, ông ta làm bên mảng phát triển bất động sản, ăn trắng ăn đen, hơn nữa tổng giám đốc Trương là em họ của chủ tịch Ngô. Chuyện này đúng thật là, chẳng phải chỉ đánh một học sinh nghèo. thôi sao, chàng trai này, còn dám đánh tổng giám đốc Trương?”
"Lần này thì xong thật rồi, bây giờ đúng là muốn đi cũng không thoát được!"
Mọi người xung quanh thở dài. Có người đồng cảm cũng có người muốn hóng chuyện.
Rất nhanh sau đó, cuộc thảo luận của những người xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh.
Bởi vì một người đàn ông trung niên đang bước đến, đi cùng với vài người của mình.
Tất nhiên mọi người đều biết người đàn ông trung niên này, ông ta chính là Ngô Đại Vinh.
Bất động sản Đại Hoa. "Có chuyện gì vậy"
Sau khi Ngô Đại Vinh đi tới, ông ta lạnh lùng quát.
Đặc biệt là khi nhìn thấy tổng giám đốc Trương bị đánh thành như vậy, khiến cho ông ta mất hết thể diện. ở đây mà cũng có người dám không nể mặt mình sao?
Chán sống rồi chăng!
Vương Tiểu Mỹ vội vàng thêm mắm thêm muối, kể lại hết mọi chuyện vừa rồi.
Sau đó cô ta cười lạnh lùng, khoanh tay đi về phía Mã Hân Nhiên.
"Mã Hân Nhiên, chẳng phải ban nấy cậu còn ăn nói lý lẽ lắm hay sao? Được lắm, bây giờ cậu nói lại cho tôi xem xem, để tôi chiêm ngưỡng sự lợi hại của cậu đi?"
Vương Tiểu Mỹ đắc ý nhìn Mã Hân Nhiên.
"Còn cậu và cả anh nữa, mấy người xong đời rồi, đợi sau này tôi tìm địa chỉ nhà của mấy người, rồi sẽ làm cả nhà mấy người không biết mình đã chết như thế nào?”
Vương Tiểu Mỹ lạnh lùng nói.
Dường như cô ta đang muốn nói với mọi người rằng, các người đã thấy chưa, đây chính là cái giá phải trả vì đã xúc phạm cô ta.
Cậu nam sinh sợ đến mức chân run lẩy bẩy.
Điều quan trọng là, Vương Tiểu Mỹ không chỉ gây rắc rối cho cậu ấy mà ngay cả gia đình cậu ấy, cô ta cũng không bỏ qua.
Điều đó lại càng đáng sợ hơn.
"Được lắm, dám đánh người trên địa bàn của tôi? Đúng là chán sống rồi!"
 
Chương 1726: Có lẽ chuyện này đi quá xa rồi


Ngô Đại Vinh nghe những lời bàn tán của mọi người xung quanh, ông ta tức giận.
"Là cô ta đánh học sinh của tôi trước!"
Mã Hân Nhiên lớn tiếng phản bác.
"Ngô Đại Vinh, ông đâu thể chỉ nghe lời phiến diện của Vương Tiểu Mỹ? Trước mặt nhiều người như vậy, ông không biết phân biệt đúng sai à?"
"Đánh học sinh của cô? Đánh học sinh nào?”
Ngô Đại Vinh lạnh lùng hỏi.
Ánh mắt của ông ta nhìn cậu bé bị đánh.
Bốp!
Chỉ là điều khiến mọi người không ngờ đó là.
Ngô Đại Vinh không hề tìm hiểu kỹ càng, ngược lại còn giơ tay đánh lên mặt cậu nam sinh kia một cái rõ đau.
Lần này, ông ta đánh mạnh hơn, và trực tiếp hất cậu bé xuống đất.
"Có phải như vậy không?”
Ngô Đại Vinh nhìn Mã Hân Nhiên với nụ cười mỉa mai và hỏi.
"Ông! Ông!"
Mã Hân Nhiên tức đến mức mặt mũi trắng bệch.
"Hừ, sự kiện hôm nay là do tôi tổ chức. Tôi cũng không thích làm khó làm dễ gì mấy người, nhưng mấy người đã dám đè đầu cưỡi cổ tôi nên tôi sẽ không nhân †ừ đâu! Thế này đi, gọi tất cả mọi người trong nhà tới đây, quỳ xuống trước mặt em trai tôi, cầu xin nó tha thứ, có thể tôi sẽ bỏ qua chuyện lần này!"
Ngô Đại Vinh lạnh lùng nói.
"Giám đốc Ngô độc đoán quá đi, một khi có chuyện, sẽ không chỉ tính sổ với một mình mình mà còn sẽ nhằm vào tất cả mọi người trong nhà! Đúng là nham hiểm!"
"Mấy người này xong đời rồi!"
Mọi người nói xong.
"Cô giáo, chúng ta đi thôi!"
Cậu bé bị đánh lúc nãy sợ hãi khóc lóc, hoàn cảnh gia đình vốn dĩ đã khó khăn rồi, ba mẹ đi làm thêm rất khó khăn mà bây giờ còn phải gọi ba mẹ đến cầu xin người ta.
Cảm giác bất lực, sợ hãi chạy khắp cơ thể cậu ấy.
Làm cậu nam sinh phải run sợ.
"Muốn đi à? Nào dễ dàng thế? Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, tốt nhất đừng lãng phí thời gian của tôi, hơn nữa, gọi hết lãnh đạo của trường các cô và người nhà đến đây, đã
đánh em trai tôi, nhất định phải giải thích rõ ràng!”
Khi Ngô Đại Vinh xử lý người khác sẽ xử lý rõ ràng từng chuyện từng chuyện.
Lúc này ngay cả những học sinh khác cũng sợ đến mức không dám thở.
Có lẽ chuyện này đi quá xa rồi.
"Mã Hân Nhiên, giờ cậu đã hiểu chưa? Có người cậu có thể động vào, cũng có người cậu không được phép động vào!"
Vương Tiểu Mỹ khoanh tay giọng the thé.
"Được rồi đấy, nếu muốn gọi điện thoại cho ai thì cứ gọi người nhà của tôi đến đi!"
Trần Khiêm lạnh lùng nhìn về ông ta.
 
Chương 1727: Ông nói chuyện với họ đi


Vốn dĩ Trần Khiêm không muốn làm loạn lên, chỉ định dạy dỗ Vương Tiểu Mỹ với người đàn ông trung niên kia một bài học.
Nhưng bây giờ, có người muốn làm lớn chuyện nên Trần Khiêm cũng chẳng nể nang làm gì.
Nhìn ánh mắt khiêu khích của Trần Khiêm.
Ngô Đại Vinh cười nhạt: "Được lắm, vậy cậu cứ gọi đi, tôi muốn xem thử thế nào!"
Nói xong, Trần Khiêm bấm số và đi ra ngoài. Và mười phút sau.
Có rất nhiều chiếc xe cùng xuất hiện, thậm chí đến xe của ZF cũng vội vàng chạy đến.
Mà những người này là ai?
Gần như tất cả các ông trùm trong ngành kinh doanh của Kim Lăng đều đã đến.
"Tổng giám đốc Lý?"
Mặt của Ngô Đại Vinh đã cứng đờ từ lâu rồi, còn Vương Tiểu Mỹ cũng sợ đến sốc nặng.
Cuối cùng người này là ai vậy? Ngô Đại Vinh nuốt nước bọt, thầm thở dài.
"Tôi gọi người đến rồi đó, ông nói chuyện với họ đi?"
Trần Khiêm cười nhạt, nhìn Ngô Đại Vinh với vẻ mặt chế nhạo.
"Cậu Trần, ông ta đã đắc tội với cậu sao?” Lý Chấn Quốc tiến lên phía trước hỏi.
Vừa nghe thấy hai chữ “cậu Trần”, Ngô Đại Vinh sợ đến mức gần như muốn tè ra quần.
Chết tiệt, cậu Trần?
Đúng rồi, trước đó bác sĩ Mã Tiến đã nhắc rồi, cậu Trần cũng ở đây.
Mình đã cật lực mời mọc.
Vậy mà bây giờ, người mà mình đắc tội lại chính là cậu Trân?
Chuyện này...
Ngô Đại Vinh bị dọa đến nỗi thở không ra hơi.
Còn những người xung quanh, cũng ầm ầm cả lên. Vốn dĩ những người xung quanh đã không ít rồi.
Sau khi nghe xong thân thế của Trần Khiêm, đều kính nể nhường đường.
Trần Khiêm đưa Mã Hân Nhiên và nhóm học sinh quay lại chỗ ngồi ban đầu.
"Hóa ra cậu ấy là cậu Trần, thì ra Mã Hân Nhiên lại có người chống lưng quyền lực đến vậy!"
Vương Tiểu Mỹ cũng kinh hãi. Bốp! Ngô Đại Vinh giơ tay lên và quát.
"Mẹ kiếp, con đàn bà thối, lần này hại tao thê thảm rồi!"
Ngô Đại Vinh thẹn quá hóa giận. Ông ta còn có suy nghĩ muốn giết Vương Tiểu Mỹ. Chuyện lần này chỉ là khúc dạo đầu.
Kết quả đang chờ Ngô Đại Vinh là gì, trong lòng ông ta hiểu rõ hơn ai hết.
Còn buổi tọa đàm, mặc dù bên phía chủ nhà đã làm chuyện ngu ngốc nhưng buổi tọa đàm vẫn tiếp tục tổ chức như cũ.
Thoáng chốc, hai tiếng đồng hồ trôi qua.
Mã Tiến nghe nói chuyện đã xảy ra ban nấy, vội vàng đi về phía Trần Khiêm.
"Cậu Trần, thực sự xin lỗi cậu, suýt chút nữa để cậu chịu thiệt rồi!"
Mã Tiến nói thêm: "Tên Ngô Đại Vinh này đáng chết thật!"
"Thôi, chuyện đã rồi, à đúng rồi, bên phía đại sư Ninh Viễn thế nào?”
Trần Khiêm hỏi.
"Đại sư Ninh Viễn đã ngồi đợi cậu chủ Trần ở phòng riêng rồi!"
Mã Tiến nói.
 
Chương 1728: Ai đúng ai sai lúc đó sẽ rõ


Tại phòng riêng
Trần Khiêm và Mã Tiến vừa bước vào hội trường đã nhìn thấy đại sư Ninh Viễn đang khoanh chân ngồi bên cạnh lư hương.
Nhắm mắt lại.
"Cậu Trần, cậu đến rồi!"
Nghe thấy tiếng bước chân của Trần Khiêm, đại sư Ninh Viễn mở mắt ra.
Sau lời chào hỏi đơn giản. Trần Khiêm cũng trực tiếp hỏi luôn ý định của mình.
Trước đó Mã Tiến cũng đã bày tỏ ý định của anh với đại sư Ninh Viễn rồi.
Trần Khiêm muốn tìm hiểu những chuyện có liên quan đến Gổ Thành.
Đại sư Ninh Viễn biết lần này Trần Khiêm là người quyên góp nhiều tiền nhất.
Còn trước đây, chuyện Trần Khiêm đã cứu hơn một trăm đứa trẻ, đại sư Ninh Viễn cũng đã nghe Mã Tiến kể rồi.
Bản thân ông ấy cũng rất tôn trọng Trần Khiêm.
"Cổ Thành mà cậu muốn hỏi, đúng là lão tăng cũng biết đến sự tồn tại của nó, mấy chục năm trước lão tăng và một vị ân sư đã từng đến Cổ Thành rồi. Đối với lão tăng mà nói, đến tận bây giờ, trải nghiệm lần đó như mới vừa xảy rai"
Đại sư Ninh Viễn điềm đạm nhấp một ngụm trà
Nhìn biểu cảm của ông ấy, dường như khoảng thời gian đó thực sự mang lại cho ông ấy một số cảm giác bất ngờ.
Ông ấy nhìn Trần Khiêm cười nói
"Cậu Trần, không biết cậu có hứng thú nghe hay không?"
"Đại sư cứ nói đi đừng ngại!" Trần Khiêm gật đầu. Thấy vậy, đại sư Ninh Viễn bắt đầu chậm rãi nói.
Câu chuyện này là một câu chuyện từ bốn mươi năm trước.
Khi đó, đại sư Ninh Viễn chỉ mới hai mươi tuổi đã đi theo sư bá Huyền Bi và được một gia tộc thần bí mời đến để tháo gỡ nút thắt cho một vị thí chủ già.
Nơi mà vị thí chủ già đó ở chính là Cổ Thành, một thành phố nhỏ tồn tại bên trong ngọn núi bí ẩn.
Họ đã bị cô lập hoàn toàn với thế giới từ thế hệ này sang thế hệ khác, tất nhiên cũng không ai dám xâm phạm đến nơi đó.
Bởi thành phố cổ kính này đã tồn tại hàng nghìn năm trước.
Bên trong nó, là vô vàn những bí mật và bí ẩn.
Từ xưa đến nay, chỉ có một số ít người dân cũng như những người thuộc chủng tộc ở ẩn mới biết đến thành phố nhỏ bé này và giao tiếp được với họ.
Và đại sư Ninh Viễn là một trong số họ.
Hôm đó, họ đến chân núi.
Nhưng đã gặp phải một chàng trai cố chấp và độc ác.
Vì muốn tiến vào nhà họ Cổ mà chàng trai đó đã dùng mọi thủ đoạn độc ác, cố gắng ép buộc người nhà họ Cổ ra ngoài.
Cậu ta đã giết rất nhiều người ở những ngôi làng gần đó.
Những người xung quanh cứ liên tục bị giết vì nhà họ Cổ không chịu gặp cậu ta.
Hơn nữa, người này không chỉ độc ác mà còn rất nhiều mưu mô.
Tôi và sư tôn tình cờ bắt gặp cậu ta đang chuẩn bị
VN SƯ uy VU CẬU UY EEJGAUE bế
giết mười bé trai và bé gái, nên đã ra tay ngăn cản.
Cậu ta rất mạnh, sư tôn của tôi đã đấu với cậu ta một ngày một đêm, mới có thể tạm thời đánh bại được cậu ta, sư tôn thấy cậu ta giết người quá dã man nên đã muốn chém cậu ta chết, vì dân trừ hại.
Cậu ta nói rằng cậu ta vì trả thù nên bất đắc dĩ phải thế này.
Khổ sở cầu xin sư tôn của tôi tha mạng. Sư tôn động lòng, đã đồng ý sẽ tha mạng cho cậu ta, đồng thời dẫn theo cậu ta vào trong núi, sau khi gi thích rõ ràng cho nhà họ Cổ, ai đúng ai sai lúc đó sẽ rõ.
 
Chương 1729: Ai cũng không phải là đối thủ của cậu ta


Nếu như cậu thanh niên này thật sự là người xấu, sư tôn sẽ tự ra tay.
Cậu thanh niên cảm ơn không ngứớt.
Cậu ta có rất nhiều tiền, lúc đó cậu ta đã hứa sẽ sửa chữa một ngôi đền nguy nga cho sư tôn.
Thế nhưng đã bị sư tôn từ chối.
Ba người chúng tôi cùng nhau lên đường, đưa cậu ta vào Cổ Thành.
"Vậy cậu ta vào Cổ Thành rồi, sẽ không bí mật đánh lén sư tôn chứ?"
Trần Khiêm nghe xong thì kinh ngạc.giết mười bé trai và bé gái, nên đã ra tay ngăn cản.
Cậu ta rất mạnh, sư tôn của tôi đã đấu với cậu ta một ngày một đêm, mới có thể tạm thời đánh bại được cậu ta, sư tôn thấy cậu ta giết người quá dã man nên đã muốn chém cậu ta chết, vì dân trừ hại.
Cậu ta nói rằng cậu ta vì trả thù nên bất đắc dĩ phải thế này.
Khổ sở cầu xin sư tôn của tôi tha mạng. Sư tôn động lòng, đã đồng ý sẽ tha mạng cho cậu ta, đồng thời dẫn theo cậu ta vào trong núi, sau khi gi thích rõ ràng cho nhà họ Cổ, ai đúng ai sai lúc đó sẽ rõ.
Nếu như cậu thanh niên này thật sự là người xấu, sư tôn sẽ tự ra tay.
Cậu thanh niên cảm ơn không ngứớt.
Cậu ta có rất nhiều tiền, lúc đó cậu ta đã hứa sẽ sửa chữa một ngôi đền nguy nga cho sư tôn.
Thế nhưng đã bị sư tôn từ chối.
Ba người chúng tôi cùng nhau lên đường, đưa cậu ta vào Cổ Thành.
"Vậy cậu ta vào Cổ Thành rồi, sẽ không bí mật đánh lén sư tôn chứ?"
Trần Khiêm nghe xong thì kinh ngạc.
Đại sư Ninh Viễn cười khổ lắc đầu: "Đánh lén? Cậu †a cần sao? Chúng tôi đều bị cậu ta lừa, sư tôn cũng bị cậu ta lừa!"
Hóa ra, lúc đó cậu thanh niên chỉ giả vờ thất bại.
Khả năng che giấu thân phận của cậu ta quá tốt, điều đó khiến sư tôn cảm thấy, cho dù thế nào thì thất
bại dưới tay cậu ta cũng không chẳng sao.
Thực ra, từ lâu cậu ta đã biết ra tôi và sư tôn sẽ đến Cổ Thành.
Nên mới cố tình bị đánh bại, cầu xin sự thương hại của sư tôn.
Bởi vì cậu ta vô cùng mạnh, nhưng lại không đánh lại được nhà họ Cổ.
Chúng tôi vào Cổ Thành, lúc đó đã khuya lắm rồi.
Cậu ta bắt đầu lộ bản chất thật của mình, bắt đầu tàn sát tất cả những người nhà họ Cổ đến đón chúng tôi.
Thấy vậy, sư tôn lập tức ra tay ngăn chặn cậu ta. Nhưng sư tôn không phải là đối thủ của cậu ta.
Vì cứu tôi, sư tôn đã cố gắng che chở và bảo tôi hãy chạy đi tìm nhà họ Cổ để được giúp đỡ.
Lúc đó, trong nháy mắt cậu thanh niên đã giết mười tám người
Hơn nữa, cậu ta biết dùng yêu pháp, trong tay cậu ta có một đóa hoa cực kỳ kỳ lạ.
Một trong số chúng đã được in trên ngực của tôi. Lúc đó, tôi cảm thấy mình sắp hồn phi phách tán. Một cơn chóng mặt dữ dội tràn khắp cơ thể tôi.
Nhưng tôi biết rằng mình không thể gục ngã, bởi vì sư tôn vẫn đang chờ sự giải cứu của nhà họ Cổ.
Tôi cắn răng bò về phía trước. Sau lưng có tiếng người kêu gào thảm thiết.
Gậu ta quá mạnh, thực lực quá đáng sợ, ai cũng không phải là đối thủ của cậu ta.
Tôi không biết cuối cùng mình đã leo bao lâu, cuối cùng, dường như tôi đã nhìn thấy trang viên của nhà họ Cổ.
 
Chương 1730: Không hẳn là đóa hoa quỷ


Lúc đó, thật sự tôi không còn chút sức lực nào cả.
Đóa hoa trên người dường như đã nuốt chửng sinh mạng tôi.
Nhưng thật may, tôi đã nhìn thấy mấy người bà cụ nhà họ Cổ ào ra ngoài.
Thì ra, cậu thanh niên toàn thân bê bết máu kia đã đuổi đến tận đây.
Đến nhà họ Cổ.
Lúc đó tôi gần như bất tỉnh nhưng tôi vẫn nghe thấy giọng nói của cậu thanh niên kia.
Dường như cậu ta đang yêu cầu nhà họ Cổ làm chuyện gì đó.
Đồng thời giao nhà họ Cổ lại cho cậu ta. Nhà họ Gổ cũng có thù cậu ta. Hai bên đánh nhau.
Mãi đến sau này, tôi mới được nghe những người đời sau của nhà họ Cổ nói rằng.
Cậu thanh niên đó đã bị đánh bại rồi, hơn nữa cũng bị phong ấn sức mạnh, cậu ta vội vàng chạy trốn khỏi Cổ Thành.
Nhà họ Gổ phái người đi khắp nơi để truy lùng cậu 1a.
Nhà họ Gổ là sự tồn tại mà bốn gia tộc bí ẩn lớn đều cực kỳ kính nể.
Lúc bấy giờ mọi chuyện rất ồn ào, nhà họ Cổ lệnh cho những gia tộc ẩn dật đi tìm, nhà họ Mạc, nhà họ Nam Cung và những gia tộc ẩn dật khác đều điên cuồng tìm kiếm.
Dĩ nhiên tôi cũng muốn tìm cậu †a, vì sư tôn của tôi đã bị chính tay cậu ta giết chết.
Tôi của lúc đó, chỉ nghĩ đến việc báo thù.
Lúc đó, cậu ta khoảng ba mươi lăm tuổi.
Thật khó để tưởng tượng được rằng, làm thế nào mà cậu ta lại có một sức mạnh kinh khủng đến như vậy.
"Vậy cuối cùng đã tìm được cậu ta chưa?" Trần Khiêm nghe đến đây, không thể không hỏi.
Đại sư Ninh Viễn lắc đầu: "Dường như cậu ta đã bốc hơi khỏi thế giới này vậy, ha ha, cậu ta giết không biết bao nhiêu người, không chỉ nhà họ Cổ mà còn các thôn làng lân cận, một khi nhìn thấy cậu ta là sẽ bị cậu ta tàn sát dã man, nhưng cậu ta lại biến mất, món nợ máu này không tìm được người để trải"
"Vậy cậu ta đến nhà họ Cổ để lấy cái gì? Thứ gì đã làm cậu ta điên cuồng đến vậy?”
Trần Khiêm không kìm được hỏi.
"Đây là bí mật của nhà họ Cổ, nhà họ Cổ không nói cho tôi biết, nhưng tôi có thể cảm nhận được, chuyện này có liên quan đến cánh hoa kỳ dị mà cậu ta đã khắc vào vai tôi lúc đó!"
Đại sư Ninh Viễn nói.
"Cánh hoa kỳ dị?"
Trần Khiêm ngạc nhiên hỏi.
Đại sư Ninh Viễn vạch áo để lộ bờ vai. Trên đó, có vết tích của một cánh hoa.
Và khoảnh khắc khi Trần Khiêm nhìn thấy cánh hoa này.
Trần Khiêm đứng bật dậy.
"Đóa hoa quỷ!"
Cánh hoa này không hẳn là đóa hoa quỷ.
Trần Khiêm bị đóa hoa này tra tấn rất nặng, lúc này, mặc dù thứ mà anh nhìn thấy chỉ là vết tích của nó nhưng cũng đã đủ khiến da đầu Trần Khiêm tê rần.
"Sao vậy? Cậu Trần biết loài hoa này sao?”
Đại sư Ninh Viễn hơi kinh ngạc. . truyện xuyên nhanh
"Tôi đã nghe một người bạn kể về nó, lần này tôi muốn đến Cổ Thành tìm người, nhà họ Cổ, một người bạn của tôi đang ở đó!"
Từ lâu Mã Tiến đã nói với đại sư Ninh Viễn rằng mục đích của anh khi đi tìm Cổ Thành là để tìm và cứu người.
Vì vậy, đại sư Ninh Viễn cũng không ngạc nhiên khi nghe thấy điều này.
Dĩ nhiên, mặc dù ngoài mặt Trần Khiêm cực kỳ bình tĩnh, nhưng trong lòng anh thì lại đang sôi sùng sục..
"Quái lạ, bà lão đó có đóa hoa quỷ, mặc dù ông nội không biết đóa hoa quỷ đó là cái gì, nhưng cũng trồng hoa quỷ làm đồ sưu tầm. Bây giờ, kẻ giết người không ghê tay năm đó cũng có đóa hoa quỷ, hơn nữa bà lão đó còn biết cách sử dụng nó! Trong cung Hải Vương cũng có rất nhiều đóa hoa quỷ!"
Chuyện này khiến Trần Khiêm hơi đau đầu.
Chẳng lẽ trên đóa hoa quỷ này cũng ẩn chứa bí mật gì chăng?
 
Chương 1731: Lại là lời dự đoán về cái chết


Nghe đại sư Ninh Viễn kể lại, Trần Khiêm thấy khó hiểu.
Nhưng dường như có một âm thanh nào đó tự nói với chính bản thân rằng dường như đoá hoa quỷ này cũng đang kéo theo một bí mật nào đó.
Tuy nhiên Trần Khiêm không có ý định tiết lộ những nghỉ ngờ trong lòng với đại sư Ninh Viễn.
Mà từ trước đến nay đại sư Ninh Viễn là người tao nhã.
Đến nay, ông ấy đã thoát khỏi ký ức tuổi trẻ năm xưa, trút bỏ được nỗi hận trong lòng.
Chỉ tu thân tích đức, ăn chay niệm Phật.
Ông ấy rất ngưỡng mộ việc Trần Khiêm cứu hơn trăm đứa trẻ sơ sinh, bởi vậy, bất cứ khi nào Trần Khiêm có thắc mắc hay vẫn đề gì, nhất định ông ấy sẽ trả lời.
Thậm chí đến cuối cùng, ông ấy còn quyết định viết một bức thư đặc biệt để đề cử ý kiến giới thiệu Trần Khiêm đến nhà họ Cổ.
Điều này có thể giúp cho Trần Khiêm giảm bớt được. rất nhiều rắc rối không đáng có.
Đại sư Ninh Viễn ít khi tiếp xúc với nhà họ Cổ bởi vì †ôn trọng sư tôn ông ấy, nhưng đôi khi cũng có liên hệ qua lại.
Nhận được bức thư của đại sư Ninh Viễn, Trần Khiêm cảm ơn ông ấy rối rít.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
Rồi lập tức tạm biệt.
Trên đường trở về, Trần Khiêm xâu chuỗi lại những chỉ tiết mà đại sư Ninh Viễn đã nói, cùng với phân tích suy đoán những sự việc gần đây trong lòng, bởi vì anh cảm thấy những vấn đề gần đây còn quá phức tạp.
Khiến cho đầu anh muốn nổ tung.
Ban đầu là sự biến mất của Mộc Vũ, đã xác định rằng đó hoàn toàn là do Hội Thái Dương làm.
Mộc Vũ mất tích giống hệt cách mất tích bí ẩn của chú hai.
Là Hội Thái Dương, đã đưa chú hai và Tô Mộc Vũ đi. Cho nên mọi bí ẩn bắt đầu từ đây.
Khoan nói đến Mộc Vũ.
Trên người chú Hai Trần Bình An, gánh vác lời tiên tri là nhà họ Trần sẽ bị tiêu diệt. Lúc đó chú ấy tìm hết mọi cách để vào nhà họ Phương để một nửa còn lại của miếng ngọc bội, nhưng chú ấy đã bỏ cuộc giữa chừng và bị Hội Thái Dương bắt giữ.
Còn ông nội cũng bị thúc ép từ lời tiên tri về sự tiêu vong của nhà họ Trần, cầm theo Thái Dương Đồ, sống một cuộc sống ẩn dật, mai danh ẩn tích.
Chắc chắn Thái Dương Đồ và Hội Thái Dương có rất nhiều mối quan hệ không rõ ràng.
Còn về bản thân mình. Lại là lời dự đoán về cái chết.
Mình sẽ bị xé xác thành nhiều mảnh, từ đó lời tiên tri về sự tiêu tan của nhà họ Trần sẽ trở thành sự thật.
Lúc đó có một người bí ẩn vẫn không chịu lộ diện, nhưng lại ra tay giúp đỡ mấy lần.
Người đó dẫn dắt mình đi tìm chiếc quan tài Trường Sinh, cuối cùng cũng phát hiện được Thiên thần giống hệt mình, rồi sau đó dưới dẫn dắt không ngừng, mình lại tiếp tục tự đi tìm cô gái áo trắng.
Người đó đang nói với mình rằng, có lẽ là cô gái áo. trắng cùng vị Thiên thần kia sẽ cứu được mình.
Bảo bọn họ giúp mình phá bỏ lời triên tri về cái chết sao?
Còn về hẹn ước Thánh Thủy, chỉ sợ đây là lớp màn che cho bí ẩn cuối cùng của Hội Thái Dương.
Chỉ cần có thể tham gia được hẹn ước Thánh Thủy, anh sẽ biết được những chuyện mà anh chưa bao giờ biết.
 
Chương 1732: Đến Cổ Thành


Nhưng e là sau khi tham gia hẹn ước Thánh Thủy, anh sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Hơn nữa, Trần Khiêm phải được mời mới tham gia được.
Tất cả mọi chuyện, sau khi xâu chuỗi lại từng chỉ tiết, Trần Khiêm phát hiện ra rằng mọi chuyện đều được. kết nối bởi một đường dây vô hình, đó chính là Hội Thái Dương.
Chú Hai và Mộc Vũ mất tích, người bí ẩn, nhà họ Trần, Thái Dương Đồ và bây giờ xuất hiện cả nhà họ Cổ, rồi cả Vân Tinh, còn cả Cửu La Vương chưa từng lộ diện, câu chuyện thần tiên giáng trần năm xưa và cả sự mất tích của bác Tần.
Đều có liên quan đến Hội Thái Dương.
Trần Khiêm nghĩ, không thể không thở dài.
Xem ra những chuyện này không khác nào một đám mây đen bao phủ anh, Trần Khiêm suy nghĩ đăm chiêu, thở không ra hơi.
Giống như rơi xuống vực thẳm không đáy, càng chìm sâu, càng vùng vẫy, càng nhiều bí ẩn.
Nhưng Trần Khiêm sẽ không từ bỏ, ngay cả khi anh chết, anh cũng không dễ dàng từ bỏ.
Anh sẽ mang câu trả lời về cho gia đình, cho Mộc Vũ, thậm chí là cho chính bản thân.
Hội Thái Dương này, giống như một chiếc hố lớn cắn nuốt người khác, đang nhìn Trần Khiêm bước từng bước đến trước miệng nó
Nhưng Trần Khiêm không hề sợ. Ba ngày sau.
Trần Khiêm dẫn Thiết Thành, hai người họ cùng lên đường.
Toàn bộ Cổ Thành này được bao bọc bởi núi, hơn nữa còn nằm trong ngọn núi lớn này nên được gọi là Thái Thành.
Dường như vết thương của Thiết Thành đã đỡ rất nhiều.
Bởi vậy anh mới dẫn Thiết Thành theo, Trần Khiêm mang bức thư, ngày hôm đó hoàng hôn vừa buông xuống cũng là lúc bọn họ đến Thái Thành.
“Trời sắp tối rồi, chúng ta vẫn lên núi hả?”
Thiết Thành hỏi.
“Tìm một nơi nào nghỉ ngơi đã, sáng mai chúng ta sẽ lên núi sớm.”
Trần Khiêm nhìn sắc trời. Rồi nhìn sang Thiết Thành.
Dường như đây là một thành phố núi, bởi chúng. được bao quanh những ngọn núi cao chót vót.
Bởi thế, Thiết Thành đã tìm một khách sạn, thuê hai phòng.
Xếp hành lý ngay ngắn gọn gàng.
Sau đó hai người đi ăn ở nhà hàng nhỏ bên ngoài.
Gọi vài món đặc sản địa phương.
Ăn uống no nê, hai người mới trở về khách sạn.
Bỗng nhiên người phục vụ trước sảnh hô lên.
"Quý khách, tôi thực sự xin lỗi.”
Người phục vụ vội chạy tới, nở nụ cười xin lỗi.
 
Chương 1733: Còn muốn đi


"Có chuyện gì vậy?" Thiết Thành hỏi.
"Là thế này, bởi vì khách sạn của chúng tôi đã hết phòng rồi cho nên chúng tôi xin phép lấy lại phòng của hai vị. Đây là hành lý của hai vị, đã được gửi ở quầy lễ tân ạ."
Đã đặt phòng rồi xong xuôi rồi mà.
Sau đó còn vào phòng ở luôn rồi.
Kết quả chẳng có bất kỳ thông báo nào, khách sạn đã tự ý lấy hành lý của khách ra, ép trả phòng.
Chuyện này không hề hợp lý chút nào.
Chắc chắn nhân viên phục vụ cũng hiểu chuyện này nên mặt mới đỏ bừng như vậy.
“Cái gì mà trả phòng, quản lý của các cô đâu?”
Lúc này Thiết Thành tức giận, mặt đỏ bừng và quát người phục vụ.
Người phục vụ sợ tới mức gọi hết người này đến người khác, ánh mắt nhìn về phía góc sảnh, nhìn vài tên vệ sĩ và một người phụ nữ đang uống trà
“Đừng mắng cô ấy, có lẽ cô ấy cũng không muốn làm vậy đâu.”
Trần Khiêm nhìn người phụ nữ đang uống trà, dường như anh đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
||||| Truyện đề cử: Mưa Bụi Thượng Hải |||||
“Tôi có hai người bạn từ nơi khác đến. Đây là khách sạn tốt nhất ở Thái Thành này vì vậy, tôi đã phiền người phục vụ trả phòng lại cho anh. Nếu các anh muốn ở thì vui lòng tìm khách sạn khác."
Người phụ nữ ngồi trên ghế sofa lạnh lùng nói.
Thỉnh thoảng lại nhìn Trần Khiêm và Thiết Thành tỏ vẻ khinh thường.
“Cô nghĩ cô là cái thá gì mà bảo chúng tôi thu dọn khỏi phòng thì chúng tôi phải đi, cô nghĩ cô là ai vậy?”
Thiết Thành tức giận tiến lại gần người phụ nữ.
Còn cô ta, chỉ nhếch môi cười giều cợt.
Bốn tên vệ sĩ bên cạnh đứng dậy ngay.
Bước về phía Thiết Thành.
“Thằng ranh con này, mày có mắt như mù, mở to mắt ra mà nhìn, đây là cô chủ Tây Môn, mày không muốn sống nữa hay sao?”
Vệ sĩ quát lạnh.
“Tôi không quan tâm Tây Môn hay Đông Môn nào. cả, chỉ cần không có sự cho phép của bọn tôi, ai cho các. người tự tiện vào phòng.”
Thiết Thành siết chặt nắm đấm, muốn ra tay.
Tên vệ sĩ nghe thấy những lời xúc phạm của Thiết Thành, lập tức lao tới.
“Bỏ đi Thiết Thành, đây là lần đầu tiên chúng ta tới đây, đừng làm loạn, nếu bạn của cô Tây Môn đây đã muốn thì chúng ta cứ nhường một bước vậy.”
Mặc dù Trân Khiêm cũng rất tức giận, nhưng anh không quan tâm đến mấy chuyện vặt vãnh này.
Anh vỗ vai Thiết Thành, kéo hành lý, hai người định rời khỏi nơi này.
Kết quả là một tên vệ sĩ đã đá thẳng vào vali của Trần Khiêm, chiếc vali văng ra ngoài và đập vào bể cá trong sảnh.
Tiếng kính từ bể cá vỡ ra và tiếng nước chảy qua sảnh.
“Các người còn muốn đi hả!”
 
Chương 1734: Các người không muốn sống nữa à


“Quỳ xuống làm cô Tây Môn của bọn tao vui thì bọn †ao sẽ tha cho mày."
Vệ sĩ lạnh lùng quát.
"Người anh em, bỏ qua được thì cứ bỏ qua, chúng tôi cũng không muốn đụng đến các người.”
Trần Khiêm nói. Anh bước sang nhặt hành lý bị vệ sĩ đạp lên. Sau đó định rời khỏi đây.
“Hừ, tôi đã cho các anh đi chưa? Ban nãy ai dám nói cô Đông Môn Tây Môn gì đó thì bẻ răng tụi nó cho tôi.”
Người phụ nữ lạnh lùng đứng lên.
Thiết Thành cực kỳ phẫn nộ, cố kìm lại cơn giận của mình.
Mà một tên vệ sĩ nghe vậy thì trực tiếp đá bay chiếc vali Trần Khiêm mới vừa nhặt lại.
"Chán sống này mày!" Bồn tên vệ sĩ đông thanh nói.
Nói xong, chúng lây gậy ra đập lên người Trần Khiêm và Thiết Thành.
"Ồ"
Mặc dù Trần Khiêm không hề muốn so đo với bọn chúng.
Nhưng đám người nhà Tây Môn này kiêu ngạo hùng hổ quá rồi đó.
Gậy này đập vào đầu, người bình thường ai mà chịu được.
Bọn họ ép người khác trả phòng trước mà bây giờ còn muốn đánh người ta quỳ xuống.
Chỉ cần là người thì đều sẽ không chịu nổi. "Ra tay đi." Trần Khiêm nói với Thiết Thành.
Mã Thiết Thành đang phẫn nộ đã không chịu nổi từ lâu rồi.
Hắn ta giơ tay lên.
Tùy ý để côn sắc nện lên tay mình.
Bụp bụp bụp bụp.
Bốn cây gậy đồng loạt rung chuyển. Gan bàn tay của bốn tên vệ sĩ bị xé toạc.
"Cái gì!"
Bốn người kinh hãi.
Ngay cả cô chủ Tây Môn cũng hơi giật mình đứng lên, hiển nhiên hơi sợ hãi.
Cảnh tượng tiếp theo hơi dẫm máu.
Tay Thiết Thành giống như diều hâu gắp gà con, bốn người bị đánh đến mức không còn bộ dạng ban đầu nữa.
"SA"
Bây giờ cô ta mới biết sợ, nào còn bình tĩnh như ban nãy.
"Các người dám ra tay thật, các người có biết đây là đâu không, các người không muốn sống nữa à?"
Cô ta quát.
 
Chương 1735: Đi vào thang máy ngay


Trần Khiêm bước đến kéo cô áo cô ta ném thẳng ra ngoài. Ném ra hồ nước bên ngoài khách sạn. Người phụ nữ đó giống con gà rơi vào nồi canh.
"A, các người muốn chết đúng không, muốn chết đúng không!"
Cô ta phân nộ gào.
Nói xong cũng không quan tâm cấp dưới của mình, thấy Thiết Thành đi ra ngoài thì sợ đến mức vội vã chạy. đi.
"Mẹ nó, ai bảo cô ức hiếp người khác." Thiết Thành mắng.
Mà người của khách sạn thì im như ve sầu mùa đông.
"Trả phòng lại cho chúng tôi, nếu không chúng tôi sẽ đập nát khách sạn các người."
Trần Khiêm tức giận đập bàn nói. "Dạ dạ dạ dạ." Nhân viên gật đầu như giã tỏi.
Họ không thể động vào nhà họ Tây Môn nhưng họ cũng không thể động vào hai người trước mặt.
Người ta nói gì thì làm nấy đi.
Lại thuê phòng mới, hai người Trần Khiêm mới lên lâu.
Nhìn cảnh tượng ban nãy, ngoại trừ cười ra, Trần Khiêm cũng chẳng biết phải làm gì.
Dù sao trong mắt Trần Khiêm, chẳng có gia tộc lớn gì cả.
Đến lầu, cửa thang máy mở ra. Đúng lúc có người muốn đi thang máy xuống. "Đại cai"
Mà trong nhóm người này có một chàng trai, sau khi thấy Trần Khiêm thì vui vẻ gọi.
Trần Khiêm ngẩng đầu nhìn. Cũng hơi bất ngờ. "Tiểu Phi, sao cậu lại ở đây?"
Người trước mặt chẳng phải là Bạch Tiểu Phi hay. sao?
Mà nhóm người bên cạnh Bạch Tiểu Phi.
Có nam có nữ.
Trần Khiêm không thể không nhìn thêm vài lần bởi vì anh cảm nhận có lớp nội kình nhàn nhạt đang quẩn quanh người bọn họ.
Hiển nhiên đều là người biết võ.
"Sáng nay em mới đến, đại ca, chẳng lẽ anh cũng đến đây đào tạo thử nghiệm hả?”
Bạch Tiểu Phi vui vẻ hỏi.
"Đào tạo thử nghiệm gì?" Trần Khiêm hỏi. “Khụ khụ.”
Mà lúc này một cô gái bên cạnh Bạch Tiểu Phi khẽ ho khan.
Nhắc nhở Bạch Tiểu Phi.
"Đây là đại ca của tôi, chúng tôi nói chuyện chút, các người đi trước đi."
Bạch Tiểu Phi nhìn bọn họ nói. Vốn dĩ Trần Khiêm đang định gật đầu chào họ. Dù gì cũng là bạn của Bạch Tiểu Phi mà.
Nhưng mà, người ta chẳng thèm nhìn Trần Khiêm, cũng không có ý định chào hỏi Trần Khiêm.
Đi vào thang máy ngay.
 
Chương 1736: Đi chơi chung


"Những người đó là người của quân khu à?”
Bước vào phòng, Trần Khiêm nghỉ ngờ hỏi.
Đặc biệt là buổi đào tạo thử nghiệm gì đó, làm Trần Khiêm hơi tò mò.
"Cũng không phải là tất cả mọi người, bọn họ là nhân tài cả nước, là người được Hiệp hội Võ đạo đề cử, cũng có nhân tài của quân khu chúng em, hơn nữa lần này cũng có rất nhiều bạn bè quốc tế đến."
Bạch. "Đây là hoạt động trao đổi đào tạo thử nghiệm à?" Trần Khiêm hỏi.
Bạch Tiểu Phi thì thầm: "Không phải, tụi em sắp nhận sự đào tạo của một gia tộc bí ẩn, hằng năm, quân khu và Hiệp hội Võ Đạo sẽ có vài cơ ví dụ như trùm quân khu vậy, họ có sức mạnh siêu việt, đây là kết quả của đào tạo thử nghiệm, mặc dù em là người yếu nhất nhưng em cũng may mắn được nằm trong danh sách."
Bạch. "Chẳng lẽ các cậu muốn đến nhà họ Cổ?" Trần Khiêm đã hơi hiểu rồi.
Căn cứ theo lời của đại sư Ninh Viễn, gia tộc thần bí, ở đây, ngoài nhà họ Gổ ra thì còn ai vào đây nữa.
Bạch Tiểu Phi ngơ ngác: "Đại ca, anh cũng biết nhà họ Cổ à?"
Trần Khiêm cười gật đầu.
"Đúng rồi, chính là nhà họ Cổ, lúc trước không có tiếp xúc qua lại, em cũng mới biết đây thôi. Thế giới này có nhiều bí mật mà chúng ta không biết, nhà họ Cổ này là một trong số đó, không biết đã bồi dưỡng ra được bao. nhiêu người tài rồi.”
"Lần này em có thể đạt được cơ hội thông qua tuyển chọn, cũng nhờ có phương pháp hô hấp mà trước đó vài ngày anh đã dạy cho em, trong mấy ngày ngắn ngủi mà trình độ của em đã cải thiện rất nhiều.”
Bạch Tiểu Phi khoe cơ bắp của mình.
Lúc đó bắt tội phạm giúp Bạch Tiểu Phi xong, Trần Khiêm có dạy cho Bạch Tiểu Phi vài thứ.
Trong quân khu anh ta có cơ thể hơn người thế này, những thứ đó rất có ích cho anh ta.
Mà vốn dĩ những việc này, đều là bí mật.
Nhưng Bạch Tiểu Phi đã từng chứng kiến thực lực của đại ca Trần Khiêm, bởi vậy không giấu diếm gì.
"Đúng rồi đại ca, anh đến đây làm gì vậy." Bạch Tiểu Phi lại hỏi.
"Mục đích của chúng ta khá giống nhau, anh cũng muốn đến nhà họ Cổ."
Trần Khiêm nói đúng sự thật.
Mà lúc này điện thoại Bạch Tiểu Phi vang lên.
" Bạch Tiểu Phi nhấc máy.
Giọng mắng của một cô gái vang lên.
"Hừ, muốn mời tôi đi chơi mà để chị em tôi đợi lâu quá vậy, sao chưa thấy cậu đâu nữa?”
"Được rồi, lát nữa đi." Bạch Tiểu Phi cúp máy ngay.
"Ha ha, là một người bạn thời đi học của em, biết em đến Thái Thành nên cố ý đến tìm em. Tối nay Thái 3 Thành có tổ chức tiệc, muốn dẫn em vào hội trường ø_ Chơi.”
Bạch Tiểu Phi giải thích.
Trần Khiêm và Thiết Thành nhìn nhau cười, ai mà chẳng biết nhóc con cậu định làm gì.
"Đúng rồi đại ca, lâu rồi mình không ra ngoài chơi, † lần trước gặp nhau vội vã quá, chỉ bằng mình ra ngoài chơi đi rồi ngày mai đến nhà họ Cổ."
Bạch Tiểu Phi mong chờ hỏi.
Nói thật lòng, Trần Khiêm không muốn đi nhưng thấy ánh mắt mong chờ của anh em mình, Trần Khiêm không nỡ từ chối.
Đúng vậy, từ sau khi tốt nghiệp đại học, không có cơ hội uống rượu vui chơi nữa.
"Được, chúng ta cùng đi."
Trần Khiêm cười nói.
Mà lầu dưới khách sạn, bên cạnh trạm giao thông công cộng.
Đang có vài cô gái trang điểm tự nhiên xách túi nói chuyện với nhau.
"Hừ, nói là xuống ngay mà, đợi lát nữa xem tôi có dạy dỗ cậu ta hay không. May mà cậu ta nói cậu ta có dắt theo hai anh chàng đẹp trai, các chị em, lát nữa ai nhanh tay thì người đó được hời nhé."
Một cô gái xinh đẹp buộc tóc đuôi ngựa háu thắng nói.
 
Chương 1737: Lý do là gì


"Hello, Tiểu Phil Ở đây này!"
Không bao lâu sau, ba người Trần Khiêm, Bạch Tiểu Phi và Thiết Thành cùng đi xuống.
Một số cô gái cũng nhìn thấy ba người họ. Vội vàng đến chào hỏi Bạch Tiểu Phi.
Trong những cô gái này, người đứng đầu tên là Vương Lệ Kiệt, cũng tốt nghiệp từ Đại học Giang Nam như Bạch Tiểu Phi.
Sau khi tốt nghiệp, cô ta quay về quê là Thái Thành làm việc.
Mặc dù vậy nhưng cô ta vẫn luôn giữ liên lạc với Bạch Tiểu Phi.
Mà trong số những cô gái này, mặc dù tất cả đều rất xinh đẹp, nhưng cũng có thể phân ra thành dăm ba bảy loại.
Vương Lệ Kiệt miễn cưỡng có thể xếp thứ hai.
Bởi vì trong số các cô gái đó, có một cô gái tóc dài mặc áo choàng, thân hình cô ta xinh đẹp, cao, mảnh mai hơn chút, hơn nữa da dẻ lại còn trắng như ngọc và trang điểm nhẹ nhàng.
Khi cô ta cười lên, dường như làm không khí xung quanh phải ngưng đọng.
Vài người đàn ông đang đứng chờ xe buýt bên cạnh đếu lấy điện thoại ra chụp trộm, mà người bị chụp nhiều nhất cũng chính là cô gái cao ráo xinh đẹp đó.
Cô ta tên là Trương Tuyết Phi, là bạn thân từ nhỏ của Vương Lệ Kiệt.
||||| Truyện đề cử: Mưa Bụi Thượng Hải |||||
Hôm nay mọi người cùng ra ngoài chơi, chuẩn bị bảo Bạch Tiểu Phi dẫn đi tham gia buổi tiệc lần này.
Nếu không phải ban nãy Bạch Tiểu Phi gặp Trần Khiêm, háo hức ôn lại chuyện cũ với Trần Khiêm thì có lẽ mọi người đã đến từ lâu rồi.
"Đây chính là hai anh chàng đẹp trai mà cậu đã nói đó hả?"
Rõ ràng Vương Lệ Kiệt là một người vô tư thẳng tính, lúc này thấy Bạch Tiểu Phi dẫn hai anh chàng "đẹp trai" mà bọn họ đã chờ rất lâu đến, mặt cô ta thoáng thấy vọng.
Trong đó có một người, sắc mặt của anh ta hơi nhợt nhạt, lại còn lạnh lùng, trông hơi đáng sợ.
Hai người này kém hơn những gì cô ta mong đợi nhiều.
Còn người kia, trông có vẻ giống người bình thường hơn một chút, đúng là mặt mày đẹp trai sáng sủa.
Nhưng trên người anh ta lại không có dáng vẻ phóng khoáng của một công tử con nhà giàu như Bạch Tiểu Phi, mà ngược lại trông anh ta có vẻ thanh lịch hơn nhiều.
Như vậy hơi khác so với những gì cô ta mong đợi.
Rõ ràng, tuýp đàn ông này thích hợp để kết hôn hơn là làm bạn trai.
Nhàm chám quát!
Trong lòng những cô gái này đều đang nghĩ như vậy.
"Được rồi, các cô nhìn gì vậy?" Nhưng Bạch Tiểu Phi lại không quan tâm nhiều đến thế, dù sao cũng là ra ngoài đi chơi với cậu Trần, như vậy là rất vui rồi.
Mọi người vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ suốt cả quãng đường.
Cho đến khi đến nơi tổ chức tiệc.
Trần Khiêm cũng nhận ra, đa số sự chú ý của các cô gái đều tập trung hết lên người Tiểu Phi.
Chẳng có ai để ý đến anh và Thiết Thành cả.
Mà lý do là gì?
 
Chương 1738: Để anh Phi báo thù cho em


Là vì Thiết Thành của bây giờ làm các cô cảm thấy sợ hãi.
Còn bản thân anh thì lại già dặn quá rồi.
Ngược lại, tính tình Tiểu Phi thì vẫn phóng khoáng thoải mái như vậy.
Tất nhiên là sẽ thu hút sự chú ý rồi.
Nhưng không để ý thì cứ không để ý đi, chẳng sao cả, lần này Trần Khiêm ra ngoài là để đi chơi với anh em, mai anh còn phải đến Cổ Thành nữa.
Đâu phải đến đây tìm người yêu! Buổi tiệc được tổ chức tại khách sạn lớn nhất Thái Thành.
Hơn nữa, do chịu ảnh từ nhà họ Cổ ở Cổ Thành, nên người ở Thái Thành đều biết võ, và thích xem các cuộc thi đấu võ hay đấu vật gì đó.
Vừa bước vào đại sảnh của bữa tiệc.
Là đã có thể nhìn thấy, trong đại sảnh to lớn rộng rãi có dựng một võ đài, trên võ đài là có vài võ sĩ đang so tài.
Thiết kế chỗ ngồi trong đại sảnh cũng rất thú vị.
Tất nhiên hàng ghế đầu phải giành cho các vị khách quý nhất, Trần Khiêm nhìn thấy, là nhóm người đi chung với Tiểu Phi kia.
Chỉ là Trần Khiêm cũng nhận thấy được, Tiểu Phi đi chung với đám người đó, hình như không được hoà hợp lắm.
Tiểu Phi không hề muốn tụ tập chung với bọn họ.
Đúng lúc Trần Khiêm cũng không muốn qua đó để bắt chuyện với đám người đó.
Nói thật lòng, đám người đó đều tự cho rằng mình hơn người ta, cho rằng mình là người giỏi nhất thế giới này, thậm chí họ còn chẳng thèm nhìn người bên cạnh.
Trần Khiêm cũng lười đi tính toán so đo với bọn họ. Vì vậy mọi người chọn chiếc bàn xa nhất này để ngồi.
Chỉ có điều Trần Khiêm lại không hề để ý rằng, sự xuất hiện của anh đã thu hút sự chú ý của một người phục vụ, người phục vụ đó nhìn trộm Trần Khiêm mấy lần.
Sau khi lòng đã ầm thầm xác định thì người phục vụ đó đặt chiếc đĩa ăn xuống rồi quay người rời đi, còn nói gì đó với bộ đàm.
Cùng lúc đó, trong hội trường.
Một cô gái ăn mặc rất đoan trang thoải mái xuất hiện, thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Cô ta nở nụ cười nghiêng nước nghiêng thành, đi thẳng đến chiếc bàn trước mặt, cũng chính là bàn mà nhóm đào tạo thử nghiệm đang ngồi.
"Anh Đoàn Phi, anh tới rồi!"
Cô ta híp mắt cười với một người đàn ông ngồi ở chiếc bàn đó.
Hơn nữa, khi cô ta vừa nhìn thấy người đàn ông tên Đoàn Phi thì gương mặt xinh đẹp của cô ta đỏ bừng lên.
"Em Vũ, lâu rồi không gặp!"
Đoàn Phi nhướn mày, gương mặt lạnh lùng khẽ mỉm cười.
“Tây Môn Vũ này, vốn dĩ em đã hứa sẽ đi chung với anh Phi của bọn anh đến đây cơ mà, cuối cùng đến khi bọn anh xuống thang máy, thì em lại biến mất không thấy bóng dáng đâu, làm cho anh Phi của bọn anh phải đợi cả buổi trời đó!"
Một chàng trai cường tráng ngồi bên cạnh Đoàn Phi mở miệng nói.
"Đừng nhắc tới, trưa nay đã xảy ra một chuyện làm em đang tức muốn chết đây, hơn nữa em còn bị thương đó, đợi đến khi băng bó xong, định quay lại để tìm hai tên đó để tính sổ thì hai tên đó đã chạy mất rồi. Nếu không phải ba em bảo em phải xem trọng bữa tiệc lần này, thì cho dù có đi đến chân trời góc bể, em cũng phải tìm cho ra bọn chúng, băm chúng thành trăm mảnh!"
Tây Môn Vũ cay độc nói.
"Ồ? Có người dám chọc vào cô Tây Môn Vũ sao? Nói cho bọn anh biết đi, để anh Phi báo thù cho eml"
Chàng trai cường tráng ngồi bên cạnh Đoàn Phi cười nói.
 
Chương 1739: Thương em nhất


"Haiz, tiếc là không tìm được bọn chúng! Nhưng mà, em đã trích hình ảnh từ camera giám sát ra rồi, tin là bọn chúng không chạy được xa đâu, sẽ tìm được tung tích của bọn chúng nhanh thôi!"
'Tây Môn Vũ căm hận nói.
Gô ta lại nhìn về phía Đoàn Phi nói: "Đúng rồi anh Đoàn Phi, nhà họ Tây Môn và nhà họ Đoàn có quan hệ thân thiết lâu đời, buổi tiệc lần này, có rất nhiều bạn bè của các tầng lớp, các ngành nghề khác nhau đến tham gia, đặc biệt là có rất nhiều người trong võ hiệp đến tham dự. Anh Đoàn Phi, lần này ý của ba em là, anh có thể lên sân khấu thể hiện bản lĩnh của anh cho tất cả mọi người xem được không? Cũng là tiết mục áp chót của bữa tiệc, vốn dĩ chiều nay, em đã định nói chuyện với anh rồi!"
"Phải biết rằng, bây giờ anh là người đứng đầu trong nhóm đào tạo thử nghiệm nhà họ Cổ, có anh xuất hiện, xem như có thể khiến cho nhà họ Tây Môn bọn em càng đứng vững ở đất Thái Thành này hơn!"
"Em Vũ, em cũng biết đấy, từ trước đến giờ anh chưa bao giờ thể hiện thực lực của mình. Lẽ nào em muốn bảo anh lên sân khấu đánh nhau với đám người rác rưởi đó sao?"
Đoàn Phi ngước mắt lên nhìn, lắc đầu cười nhếch mép.
Hiển nhiên, anh ta là xem thường đám người đang đấu võ trên sân khấu.
Coi bọn họ như rác rưởi.
"Đúng vậy đó, em Vũ, em đã nhìn thấy anh Phi thể hiện thực lực của anh ấy trên sân khấu bao giờ chưa? Anh nhớ là lần anh Phi đấu võ trên sân khấu là năm anh Phi mười hai tuổi, đấu với một đại sư của Bát Cực Môn, kết quả là đại sư đó bị anh Phi chọc mù mắt, bẻ gãy hai tay hai chân, trở thành thằng tàn phế, ha haI"
Một người trong đội đào tạo thử nghiệm nói.
Vài cô gái trong đội đào tạo thử nghiệm nhìn Đoàn Phi chăm chú, ánh mắt lộ rõ vẻ sùng bái, đúng là, thực lực của anh ta quá mạnh.
“Anh Phi, cứ xem như là anh giúp em đi, được không anh?"
Mắt của Tây Môn Vũ chợt rưng rưng. Nhưng không đợi Đoàn Phi kịp lên tiếng trả lời.
Thì bỗng có một tràng tiếng bước chân vội vã vang lên.
Có vài vệ sĩ đang đi về phía Tây Môn Vũ.
"Cô chủ! Đã tìm được rồi!"
Vệ sĩ phấn khích nói.
Còn Tây Môn Vũ thì đương nhiên cô ta biết rằng, những người vệ sĩ này đang nói họ đã tìm thấy gì.
"Hử? Người đâu? Chẳng lẽ đã rời khỏi Thái Thành rồi?"
Tây Môn Vũ tức giận hỏi.
"Không, bọn chúng vẫn đang ở đây, chúng tôi đã xác nhận rồi! Bọn chúng cũng to gan thật, vậy mà vẫn còn dám đến tham gia bữa tiệc!"
Vệ sĩ nói.
"Cái gì?"
Tây Môn Vũ kinh ngạc. Gô ta lại càng rưng rưng.
"Được, nếu anh Đoàn Phi đã không quan tâm đến sự sống chết của em Vũ, cũng không chịu giúp đỡ em Vũ bất kỳ chuyện gì nữa, vậy thì cho dù thực lực của hai tên đó có lợi hại đến mức nào đi chăng nữa thì em cũng phải quyết chiến với chúng đến cùng!"
Tây Môn Vũ nghẹn ngào nói.
Còn Đoàn Phi khi nghe cô ta nói vậy thì không nhịn được lắc đầu cười gượng: "Em lúc nào cũng như vậy, lại đây, được rồi, nếu đã có người dám chọc em Vũ của anh, hơn nữa lại vẫn đang ở đây thì được thôi. Em nói bọn chúng là cao thủ, vậy anh sẽ lên sân khấu giải quyết bọn chúng giúp em. Như vậy thì xem như anh đã đồng ý toàn bộ những chuyện em muốn làm rồi nha?"
"Ha ha ha, em biết mà, anh Đoàn Phi thương em nhất!"
Tây Môn Vũ mừng rỡ nói.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top