Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 1800: Ông tới từ đâu thế


“Anh Trần, đây là Khí Huyết Đan và thảo dược mà anh cần!
Một lúc sau, có một người hầu cung kính mang đồ tới. Trần Khiêm đã hiểu rõ.
Dược Nhất Cốc bị Trần Khiêm hạ cổ độc, nhưng chuyện này không chỉ đơn giản là dọa ông ta sợ.
Quả thật Trần Khiêm đã hạ vào người ông ta một loại bí cổ.
Mặc dù Dược Nhất Cốc là người ham sống sợ chết, là một tên tiểu nhân, nhưng ngoài một nửa thảo dược quý giá trong Dược Vương Cốc này, thì ông ta vẫn còn một số tác dụng.
Nếu có bí cổ áp chế ông ta, anh sẽ không sợ sau này ông ta sẽ đổi ý.
Rời khỏi Dược Vương Cốc, Trần Khiêm không quay về nhà ông chú ngay.
Mà theo lời giao hẹn với Lực Bá, đi vào sơn động mà Lực Bá ẩn nấp.
Sau khi đi vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Trần Khiêm thật sự hơi dở khóc dở cười.
Chỉ thấy cửa động bị Lực Bá chặn một đống cỏ dại không biết lấy từ đâu ra, còn ông ta thì đang ngồi im bên trong.
Giống như một học sinh tiểu học làm sai rồi bị nhốt trong nhà vậy.
“Đại nhân! Ngài về rồi!” Lực Bá nhìn thấy Trần Khiêm thì kích động đứng dậy.
“Chẳng lẽ ông vẫn luôn giữ tư thế này khi trốn ở đây à?” Trần Khiêm cười nói.
“Ừm, vì đại nhân không cho tôi lộn xộn, nên tôi tìm được sơn động này đã trốn kỹ, rồi ngồi im đợi đại nhân tới đón tôi về!”
Lực Bá gãi đầu nói.
“Ông đừng mở miệng là gọi đại nhân như thế, Lực Bá à, nếu nói ra thì ông cũng là tiền bối của tôi, tôi chỉ có ngoại hình giống Thiên thần đại nhân của ông thôi, chứ tôi không phải là Thiên thần mà ông tưởng tượng trong lòng đâu!”
Trần Khiêm thẳng thắn nói.
“Không được, đừng nói ngài đang nắm giữ ngọc bội Long Huyết, chỉ cần nghe hơi thở trên người ngài, tôi đã cảm nhận được, ngài chính là Thiên thần đại nhân.”
“Tôi nói mà, mấy ngày nay, bị mấy người đó nhốt trong hang động đó, tôi cứ thấy trong lòng rộn rạo, hóa ra là do là Thiên thân đại nhân sắp tới đây.”
Lực Bá cung kính nói.
Trần Khiêm hơi do dự.
Vân Tỉnh nói mình chính là anh Thiên thần.
Hình như miếng ngọc bội này cũng nhận ra sự tồn †ại của chủ nhân, lúc trước mình vừa chạm vào, nó đã dung hợp cho mình rất nhiều ký ức.
Bây giờ Lực Bá cũng có thể cảm nhận được hơi thở của anh Thiên thần trên người mình.
Chẳng lẽ mình thật sự là Thiên thần à? Nói một cách chính xác thì Thiên thần là kiếp trước của mình, còn mình là kiếp này của anh ấy sao?
Trong lòng Trần Khiêm đã sớm nghỉ ngờ về điều này.
Từng sự trùng hợp nối tiếp nhau, gần như cũng kiểm chứng cho điều này.
“Về chuyện thân phận của tôi thì để sau hãng nói, nhưng ông đừng gọi tôi là đại nhân nữa, tôi nghe rất khó chịu.”
Trần Khiêm cười khổ nói. Lực Bá căng thẳng: “Chẳng lẽ đại nhân ghét bỏ Lực
Bá, không muốn giữ lại Lực Bá bên cạnh ngài để làm trâu làm ngựa nữa sao?”
“Tôi không có ý đó... Haizz, nếu ông thật sự muốn gọi thì cứ gọi tên tôi đi. Tôi tên là Trần Khiêm!”
Lực Bá lắc đầu nói: “Bằng không tôi học theo mấy người kia, gọi ngài là cậu Trần nhé? Bọn họ cũng gọi người kia là cậu Trang.”
“Được”
Trần Khiêm chỉ có thể gật đầu bất đắc dĩ: “Đúng rồi Lực Bá, ông tới từ đâu thế? Trông ông không giống với người ở chỗ chúng tôi.”
Hai người tìm một nơi trong sơn động rồi ngồi xuống, sau đó Trần Khiêm tò mò hỏi.
 
Chương 1801: Ông có nhận ra ký hiệu này không


Trong lòng Lực Bá rất kính nể Trần Khiêm, cũng có thể nói là kính nể Thiên thần.
Có mối quan hệ này.
Cộng thêm việc Trần Khiêm đã cứu ông ta, nhất là khi Trần Khiêm có vẻ ngoài điển trai, nói chuyện cũng giản dị gần gũi, làm Lực Bá cảm thấy rất chân thật.
Cảm giác này làm Lực Bá rất muốn nhận Trần Khiêm làm chủ nhân, như thể tìm được một người có thể nương tựa ở một nơi xa lạ.
Đương nhiên ông ta lập tức nói cho Trần Khiêm những gì mình biết.
“Cậu Trần, tôi chạy thoát ra ngoài từ một chiếc phi thuyền lớn, sau đó bất tri bất giác đi tới nơi này. Hơn nữa tôi luôn cảm thấy nơi này vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, giống như tôi đã từng sống ở đây rồi, nhưng dường như lại rất xa lạ” Lực Bá nói.
Cả người Trần Khiêm trở nên căng cứng.
“Phi thuyền lớn ư?” Anh ngạc nhiên hỏi.
Sau đó chăm chú lắng nghe Lực Bá kể lại ngọn nguồn mọi chuyện.
Hóa ra... Lúc Lực Bá còn rất rất nhỏ, ông ta không nói rõ là mình bao nhiêu tuổi, nhưng Trần Khiêm suy đoán, có lẽ là lúc ông ta được ba bốn tuổi.
Ông ta chỉ nhớ mơ hồ rằng, mình đã ngồi trên một chiếc phi thuyền lớn.
Hơn nữa trên phi thuyền có rất nhiêu người. Cũng có rất nhiều bạn nhỏ có thể chơi đùa. Bọn họ đều bị đưa tới một nơi.
Có người tiến hành chăm sóc chuyên môn cho bọn họ.
Mà Lực Bá là được lớn lên ở đó.
Từ nhỏ, ông ta đã tiếp nhận đủ loại huấn luyện, tham gia các cuộc tranh đấu lớn nhỏ.
Cho nên ông ta chỉ biết đánh đấm.
Hơn nữa nơi đó luôn có một truyền thuyết thần bí, đó chính là Thiên thần.
Nơi mà bọn họ sinh sống có hai tượng đá khổng lồ, đó chính là Thiên thần và cô gái mặc đồ trắng.
Bọn họ lớn lên trong môi trường truyền thuyết Thiên thần đó.
“Ý ông là các ông bị phi thuyền đó đưa đi sao? Ở nơi đó, thể phách của ông đã biến thành thế này sao?”
Trần Khiêm tò mò hỏi.
Anh cảm thấy có một cánh cửa thần bí nào đó ẩn nấp trong bóng tối, đang từ từ mở ra về phía mình.
Lực Bá gật đầu.
“Ừm, nhưng cậu Trần à, bây giờ cậu nhìn thấy tôi là tôi sau khi bị biến dị rồi!" Lực Bá nói, hình như ông ta cảm thấy hình dáng của mình khá thô bạo, nên vẻ mặt rất khó coi.
“Sau khi bị biến dị sao?”
“Đúng vậy, bây giờ tôi đang bị thương, cho nên không trở lại được. Ban đầu tôi vốn không có hình dáng này, nói tới cũng thật kỳ lạ, khoảng một tháng trước, từ khi tôi bắt đầu kế hoạch chạy trốn khỏi phi thuyền lớn. Lúc tôi thoát ra khỏi, tôi đã nhảy xuống biển, sau đó một tòa cung điện dưới đáy biển phát nổ, cung điện đó được người khác thi triển bí pháp, có thần uy, tôi là bị thần uy đó đánh trúng, nên ngất đi, cũng biến thành trạng thái lúc tôi chiến đấu, nên tạm thời không thể biến lại được!”
Lực Bá nói. “Nhảy xuống biển? Cung điện phát nổ sao?” Trần Khiêm đăm chiêu.
“Sau đó thì sao? Bọn họ không sai người bắt ông về à?”
Trần Khiêm vội hỏi.
“Chuyện này thì tôi không biết, lúc đó tôi đã hôn mê rồi, đến khi tỉnh lại, tôi đang nằm trên một hoang đảo, sau đó tôi trốn vào rừng, mãi đến mấy ngày trước, tôi mới chạm phải người nhà họ Trang, bọn họ dùng roi điện bắt tôi lại”
Trần Khiêm trầm tư, cảnh tượng phát nổ mà Lực Bá miêu tả giống hệt cảnh tượng lúc mình ở trong cung Hải Vương lúc trước.
Chẳng lẽ cung điện Hải Vương phát nổ đã làm Lực Bá hôn mê?
“Vậy chiếc phi thuyền lớn có hình dáng thế nào, ông có thể miêu tả sơ lược cho tôi biết không?” Trần Khiêm hỏi.
Sau đó Lực Bá dùng đôi tay vụng về của mình, bắt đầu vẽ trên đất, mấy phút sau, Lực Bá đã vẽ ra hình dáng cơ bản của chiếc phi thuyền.
“Hội Thái Dương!”
Trần Khiêm lập tức kích động đứng phắt dậy.
Mặc dù Lực Bá vẽ rất thô sơ, nhưng ngoại hình gần như giống hệt với phi hạm Hội Thái Dương được miêu tả trên vách đá.
Mí mắt Trần Khiêm giật điên cuồng.
Lực Bá là chạy thoát từ trong những người bị Hội Thái Dương bắt đi sao?
Hơn nữa vào hôm mình lặn xuống đáy biển, chiến hạm thần bí đó cũng cách mình không xa.
Toàn thân Trần Khiêm đều toát mồ hôi.
Nếu nói như vậy, Lực Bá là một trong người bị bắt đi nhưng ông ta đã thoát ra ngoài.
Trần Khiêm đưa ra một phỏng đoán táo bạo, hơn nữa chuyện này rất có khả năng.
“Đúng rồi, ông có nhận ra ký hiệu này không?”
Trần Khiêm vội vàng lấy Thánh Thủy Lệnh từ trong ngực mình ra, trên đó có ký hiệu của Hội Thái Dương.
Lực Bá cũng trợn tròn mắt.
“Đây chính là ký hiệu trên ngực mấy người đó!” Lực Bá nhìn thấy nó thì vẻ mặt hơi hoảng hốt.
Đúng rồi! Quả nhiên Lực Bá đã thoát ra khỏi Hội Thái Dương, giờ Lực Bá chính là manh mối lớn nhất để tìm ra bí ẩn của Hội Thái Dương.”
 
Chương 1802: Thể thích ứng phù hợp


“Lực Bá, rốt cuộc bọn ông đã ở nơi nào thế? Nhìn bộ dạng ông có vẻ là tới cùng một nơi với Thiên thần và cô gái mặc đồ trắng, hơn nữa có thể ông là một trong những người bị Hội Thái Dương ở Trái Đất bắt đi.”
Trần Khiêm hỏi.
Sau một hồi trao đổi, toàn bộ lời miêu tả của Lực Bá đều phù hợp với rất nhiều manh mối mà anh có được từ trên tấm bích họa, còn có cung Hải Vương, và cung điện ở dưới sa mạc nữa.
Trần Khiêm gần như chắc chắn.
Hội Thái Dương đã bắt đi rất nhiều người trên Trái Đất, mà Lực Bá là một trong số đó.
Hơn nữa Hội Thái Dương còn có mối quan hệ chặt chẽ không thể tách rời với anh Thiên thần và chị gái mặc đồ trắng.
Nói như vậy là con đường hiện tại của mình đang rất tốt, Vân Tỉnh cũng tới từ nơi đó, cô ta có thể dùng hình thức hồn niệm để tồn tại, không lý nào chị gái mặc đồ trắng lại không biết.
Chẳng phải chuyện lúc nhỏ của Thiết Thành đã chứng minh chị gái mặc đồ trắng thật sự có dấu vết hoạt động sao?
Lực Bá lập tức nói: “Nơi đó của chúng tôi được gọi là 'Giới Vực', rất khác với nơi này nhưng cũng giống nhau tới bảy tám phần.”
“Giới Vực? Nói như vậy là những người bị bắt cùng ông đầu đi tới nơi được gọi là Giới Vực đó à?”
'Trần Khiêm hưng phấn hỏi.
Lực Bá trịnh trọng gật đầu: “Không sai, chúng tôi đều sống ở đó, nhưng hoàn toàn không biết phải dùng cách gì mới có thể thoát ra ngoài được, cũng may, trong một lần làm nhiệm vụ, mấy người chúng tôi lại leo lên chiếc phi thuyền đó, cho nên tôi mới có cơ hội lao ra ngoài.”
“Hơn nữa, hình như cứ cách mấy ngày sẽ có người 3 bình thường như cậu xuất hiện, rồi chúng tôi tiếp nhận việc huấn luyện.”
Lực Bá ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
“Vậy tất cả các ông đều đi huấn luyện là để làm gì?” Trần Khiêm tò mò hỏi.
“Chuyện này thì tôi không biết, mỗi người đều có một công việc riêng, mấy người chúng tôi thì phụ trách chế tạo binh khí, còn những người khác thì tôi không biết.”
Lực Bá lắc đầu.
Xem ra bây giờ mình đã nắm được một manh mối quan trọng.
Đó chính là nơi được gọi là Giới Vực kia.
Mấy người Mộc Vũ cũng bị phi thuyền đó bắt đi.
Thảo nào một năm qua, mình đã huy động toàn bộ sức người và của cải vào việc †ìm kiếm tung tích, nhưng. không thu hoạch được gì, hóa ra là bị Hội Thái Dương đưa đến một nơi khác.
Mặc dù Lực Bá cũng không biết rốt cuộc Giới Vực đó đang ở đâu.
Nhưng cuối cùng chẳng phải anh đã không còn mơ màng như trước nữa rồi sao?
“Gậu Trần, lúc nãy cậu nói với Lực Bá là cậu đang tìm người, chẳng lẽ người bị bắt đến Giới Vực chúng tôi có quan hệ mật thiết với cậu à?”
Lực Bá tò mò hỏi.
“Ừm, chính là bị Hội Thái Dương bắt đi mất.” Trần Khiêm gật đầu đáp.
Lực Bá lắc đầu: “Nhưng cậu là truyền thuyết ở chỗ chúng tôi, đáng lý cậu phải biết đi tới Giới Vực như thế nào chứ, Giới Vực có một truyền thuyết rất lâu đời, nhưng sau khi cậu thành danh không bao lâu thì biến mất, không ngờ cậu lại tới đây.”
Lực Bá hưng phấn nói. “Tôi không thể giải thích rõ trong một hai câu được, tôi cũng không phải anh Thiên thần, bây giờ thi thể của anh ấy đang được cất giữ trong một cung điện dưới lòng
đất, hơn nữa cô gái mặc đồ trắng cũng theo anh ấy tới đây, bây giờ tôi phải tìm cô gái mặc đồ trắng, để hai người bọn họ đoàn tụ với nhau, bởi vì trên người cô gái mặc đồ trắng ẩn chứa nhiều bí mật chỉ tiết hơn, nhưng hiện tại tôi không có cách nào tìm được cô ấy. Hơn nữa...”
Mấy ngày nay, Trần Khiêm sắp ngột ngạt đến chết
Cũng không biết kể nỗi khổ sở trong bụng với ai cả.
Anh thấy Lực Bá là người chân thành, nên bằng lòng kể ra những nỗi khổ sở cho Lực Bá nghe.
Lực Bá cũng rất vui vẻ lắng nghe.
“Tôi có nghe nói một số truyền thuyết về bọn họ, Vân Tỉnh bị phụ thể mà cậu nói hình như là chị gái cô ấy, cô †a có thực lực rất mạnh, nhưng rất xấu xa, cô ta cũng biến mất cùng với Thiên thần đại nhân! Hóa ra, tất cả bọn họ đều tới đây, hơn nữa cô ta đã ngưng tụ hồn niệm của mình để hình thành quỷ phách, rồi lập tức đi tìm thể thích ứng phù hợp thì xem như sống lại rồi.”
Lực Bá nói.
Hình như năng lực suy nghĩ của ông ta yếu hơn người bình thường một chút, sau khi im lặng một lúc, ông ta mới nói tiếp: “Nếu đúng như những gì cậu miêu tả, vậy thì chị gái cô ấy sống lại rồi, hơn nữa mấy năm trước cô ấy đã có dấu vết ra ngoài hoạt động, điều này chứng tỏ, cô ấy cũng ngưng tụ hồn niệm, rồi hình thành quỷ phách, nhưng đáng tiếc không tìm được thể thích ứng phù hợp, cho nên cô ấy không có cách nào sống lại được.”
“Thể thích ứng?” Trần Khiêm nghỉ ngờ hỏi.
“Ừm, muốn mượn xác hoàn hồn thì phải có thể thích ứng phù hợp, bằng không thì không có cách nào tồn tại lâu được, nếu không có thể thích ứng thì quỷ phách này sẽ di chuyển quan tài, một khi cô ấy tìm được rồi sẽ đưa cô ấy ra ngoài, như vậy cô ấy có thể sống lại rồi! Đến lúc. đó cậu Trần không cần phải tốn công sức đi tìm thi thể của cô ấy nữa.”
Lực Bá nói.
 
Chương 1803: Tôi phải xé xác bọn họ ra để báo thù cho cậu


“Hóa ra là thế, lúc trước ở trong cung điện dưới sa mạc, có người thần bí nhắc nhở tôi rằng, nếu tìm được quan tài của cô gái mặc đồ trắng thì phải kết hợp luôn với việc mai táng. Hóa ra không phải vận chuyển thi thể, mà là vận chuyển hồn niệm.”
Trần Khiêm đã hiểu rõ.
“Vậy Lực Bá, ông có biết làm thế nào để tìm thể thích ứng của cô ấy không? Làm thế nào để đưa cô ấy ra ngoài thế?”
Trần Khiêm vội hỏi.
“Chuyện này nghe đồn rằng cô ấy cũng giống như
Thiên thần đại nhân, đã tu luyện Thiên Huyền Công, trong cơ thể tồn tại chân khí Thiên Huyền, linh hồn cũng được chuyển tiếp, cần phải tìm người am hiểu về Thiên Huyền Công, rồi dùng Thiên Huyền Thần Đồng để tìm kiếm hơi thở của thể thích ứng, sau khi tìm được rồi, lại dùng Thiên Huyền Công để phóng chân khí ra bên ngoài, một khi cô ấy phát hiện ra, sẽ nhanh chóng chạy tới đó thôi.”
“Nhưng cậu Trần à, rất nhiều người đều không luyện được Thiên Huyền Công, nên tất nhiên tôi cũng không biết.”
Lực Bá tự trách.
“Thiên Huyền Công?”
Trần Khiêm nghe vậy thì trong khấp khởi mừng.
Chẳng phải bây giờ mình đang luyện Thiên Huyền Công sao?
Quả thật trong đó có ghi chép rất nhiều phương pháp luyện mắt, luyện thể, và luyện khí.
Hóa ra dùng Thiên Huyền Công này thì có thể tìm được chị gái mặc đồ trắng.
“Đúng vậy, nhưng bí pháp này có yêu cầu rất cao về thể chất huyết mạch, nếu không có thiên phận thì khi luyện vào sẽ nổ mà chết.”
Trong mắt Trần Khiêm hiện lên khát khao mãnh liệt.
Thiên Huyền Công còn có thuyết pháp như thế à?
Vậy sao mình luyện vào thì không sao nhỉ?
Chẳng lẽ mình thật sự do anh Thiên thần đầu thai à?
Nhưng tạm thời Trần Khiêm không kịp suy nghĩ nhiều về vấn đề này.
Lực Bá nói cho Trần Khiêm biết phương pháp dùng chân khí Thiên Huyền để tìm kiếm thể thích ứng phù hợp.
Cho nên việc cấp bách bây giờ của Trần Khiêm, là nắm bắt thời gian để tìm được thể thích ứng.
“Lực Bá, cảm ơn ông đã nói cho tôi biết nhiều manh mối như thế.”
Trần Khiêm vui vẻ vỗ vai Lực Bá, sau đó lấy Khí Huyết Đan mang tới từ Dược Vương Gốc ở trong ngực ra, rồi đưa cho Lực Bá.
“Tôi không biết Khí Huyết Đan này có tác dụng khôi phục chân khí cho ông hay không, nhưng tôi vẫn lấy về cho ông, ông cứ dùng thử xem có tác dụng gì không.”
Trần Khiêm lấy Khí Huyết Đan ra.
“Đan dược ư? Đồ tốt! Nhưng chất lượng không tốt cho lắm, có điều vẫn có tác dụng, phải nói là rất có tác dụng, cảm ơn Thiên thần đại nhân, à không, cảm ơn cậu Trần!"
Lực Bá nhận bằng hai tay, vui vẻ cười nói.
Ông ta vừa vung tay lên, mười mấy viên đan dược chạy thẳng xuống bụng ông ta.
Chẳng mấy chốc, Trần Khiêm đã nhìn thấy, sắc mặt vốn đang tái nhợt của Lực Bá đã khôi phục hơn nhiều, đang dần hồng hào trở lại.
Lực Bá nhắm mắt lại, ngưng thần cảm ứng: “Bây giờ chân khí trong người tôi đã hồi phục được một chút rồi, để tôi thử khôi phục lại trạng thái ban đầu xem.”
Ông ta nói xong thì nắm chặt hai tay, xương cốt toàn thân nhất thời phát ra tiếng rắc rắc.
Tiếp sau đó, Trần Khiêm nhìn thấy, thể phách ông ta đang thu nhỏ lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Giống như Thúc Cốt Công vậy.
Chẳng mấy chốc, Lực Bá đã biến thành một người ông chú cao lớn, với vóc dáng hơi thô kệch mập mạp.
“Hì hì, cảm ơn cậu Trần, cuối cùng tôi cũng có thể giống hệt cậu rồi.”
Lực Bá cười nói.
“Ừm!”
Trần Khiêm khẽ gật đầu.
“Bây giờ tôi chỉ còn thiếu binh khí cầm tay nữa thôi, chỗ cậu Trần có tiệm rèn không, tôi sẽ tự rèn một chiếc, sau đó chúng ta sẽ đi tìm bọn họ.” Lực Bá bỗng hung hăng nói.
“Tìm bọn họ? Tìm ai thế?”
“Nhà họ Cổ muốn hãm hại cậu, tôi phải xé xác bọn họ ra để báo thù cho cậu.”
 
Chương 1804: Thiên Huyền Thần Đồng


Không ngờ Lực Bá lại tức giận đùng đùng như vậy, còn muốn báo thù cho mình nữa.
Trong lòng Trần Hao hơi cảm động.
“Tôi phải dùng thảo dược cứu người trước, chúng ta cứ quay về trước đãi”
Trần Khiêm cười nói. “Vâng cậu Trần!" Lực Bá gãi đầu đáp.
Sau khi hai người ra khỏi sơn động thì đi thẳng về khu nhà cũ.
Chữa trị cánh tay của Hinh Hinh không thể chậm trễ được nữa, bằng không rất dễ để lại di chứng.
Hơn nữa, tiếp sau đây mình phải tìm kiếm thể thích ứng của cô gái mặc đồ trắng, mình cũng không chắc. phải đi đâu để tìm được người phù hợp trong biển người mênh mông.
Không biết có phải vì trùng hợp không, trong lúc hai người ra khỏi ngọn núi lớn đó, linh thức của Trần Khiêm đột nhiên nhảy lên.
“Hả?” Trần Khiêm hiểu rõ, hễ có cảm giác này thì chắc. chắn người có hơi thở khác thường đang xuất hiện ở gần mình.
Nhưng kỳ lạ là nó không giống như trước, nếu có cao thủ xuất hiện thì cảm giác này phải rất mãnh liệt, ví dụ như Hắc Tướng.
Nhưng bây giờ cảm gác này rất kỳ lạ. Nói cách khác đây không phải là cao thủ. Thật kỳ lạt
Rõ ràng Lực Bá cũng có trực giác này, ông ta đang dò xét xung quanh.
Dựa theo những lời Lực Bá đã nói, Trần Khiêm khẽ nhắm hai mắt lại, rồi vận dụng pháp quyết, đến khi mở mắt ra, trong mắt anh đã hiện lên ánh sáng màu tím khác thường.
Ánh sáng màu tím này giống như hai tia phóng xạ, bắn ra tứ phía.
“Thiên Huyền Thần Đồng?”
Lực Bá ở bên cạnh cũng sửng sốt.
Nhưng thấy cậu Trần đang hết sức tập trung nên ông ta không hề nói gì.
Nhưng trong lòng ông ta đang cảm thấy kỳ lạ. Rõ ràng cậu Trần chính là Thiên thân đại nhân, tại sao Thiên thần đại nhân lại không thừa nhận chứ?
Ngay cả Thiên Huyền Thần Đồng cũng biết, chẳng phải điều này càng chứng minh hơn sao?
Chắc chắn Thiên thần đại nhân có dụng ý đặc biệt nào đó.
Mình không thể hỏi quá nhiều được, bằng không sẽ chọc Thiên thần đại nhân không vui.
Lực Bá thầm nhắc nhở chính mình. Càng đứng bên cạnh cung kính hơn.
“Lực Bá, lúc nấy ông đã nói với tôi rất nhiều chuyện về chân khí, trong đó có một chuyện, đó chính là khi hơi thở khác thường xuất hiện bên cạnh tôi, tôi sẽ cảm nhận được, tôi cảm thấy, hình như tôi cảm nhận được thể thích ứng mà tôi muốn tìm đang ở gần chúng ta.”
Một lúc sau, Trần Khiêm không khỏi vui mừng nói.
Dựa vào những lời Lực Bá đã nói, hơi thở của cường giả sẽ mang tới cảm giác rất mãnh liệt cho mình, hơn nữa chân khí của mình sẽ tự động sinh ra cảm giác lạnh lão.
Nhưng nếu là chân khí dịu dàng, sẽ cảm nhận được. hơi thở mềm mại hơn.
Chắc chắn cô gái mặc đồ trắng sẽ cần một cô gái Tồn tại chân khí mềm mại trong cơ thể để làm thể thích ứng của cô ấy.
Bây giờ Trần Khiêm dùng Thần Đồng để nhận ra hơi thở này.
“Rất có khả năng, mặc dù thể thích ứng rất hiếm gặp, nhưng cũng phải là ít, giống như con gái trời sinh đã có tính linh tính, ít nhiều gì bọn họ cũng có thể dùng làm thể thích ứng.”
Lực Bá giảng giải.
“Cô ấy cách nơi này mười mét, đi thôi, chúng ta mau đi qua đó”
 
Chương 1805: Người nhà Tây Môn thì càng phải chết


Vừa dứt lời, thân hình Trần Khiêm đã nhanh chóng bay về phía đó.
Nơi này khá giống với lối vào của ngọn núi lớn.
Bên ngoài là một ngôi làng nhỏ.
Đúng lúc này ở lối vào.
Đang có mấy thanh niên bao vây một cô gái, hình như có một nam sinh trông khoảng mười sáu mười bảy tuổi, đang bị thương nằm trên mặt đất.
Cậu ta cố gắng bò dậy, muốn đánh nhau với mấy thanh niên này, nhưng rất nhanh đã bị bọn họ đánh ngã xuống đất.
“Thả chị tôi ral”
Nam sinh tìm một tảng đá lớn trên mặt đất rồi ném vào đầu mấy người kia.
Kết quả lại bị người khác đá bay ra xa mười mấy mát.
“Em trai!"
Lúc này, cô gái trông khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi đang đau lòng gọi em trai mình.
“Ha ha ha, sao nào? Không muốn em trai mình chịu đòn thì lên xe cùng mấy anh đi, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp thế này đấy.”
Một thanh niên nói, định đi tới nâng cằm cô gái lên.
“Mấy người tránh ra chỗ khác đi!” Cô gái ra sức vùng vẫy.
“Chúng tôi là người nhà Tây Môn, em gái à, nếu em đắc tội với chúng tôi, em cảm thấy các em còn có thể sống tiếp được không?”
Thanh niên đó lại đe dọa lần nữa.
“Mấy người... mấy người có còn pháp luật nữa hay không?” Gô gái bị bọn họ nắm chặt cổ tay.
“Pháp luật? Nhà họ Tây Môn của chúng tôi chính là pháp luật!”
Một chàng trai hung ác cười nói.
Sau đó anh ta nhào tới, muốn cưỡng ép cô gái đi.
Nhưng đúng lúc này.
Cổ áo anh ta bị người khác năm lấy từ phía sau. Hơn nữa còn bị người khác dễ dàng nhấc lên. “Thằng nào đấy?”
Bốn chàng trai còn lại cũng nhất thời cũng nhanh chóng phản ứng lại.
Bởi vì người tới ra tay quá nhanh, bọn họ còn chưa nhìn thấy rõ đã xảy ra chuyện gì nữa.
Bọn họ đồng loạt rút dao găm ra.
“Cậu Trần nói mấy người đều phải chết!”
Không sai, người này chính là Lực Bá chứ không phải ai khác.
Ông ta và Trần Khiêm men theo hơi thở đó đuổi tới đây, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.
Sau đó, Lực Bá đã ra tay.
“Cậu Trần là cái quỷ gì vậy? Chúng tôi là người nhà 'Tây Môn, mấy người không muốn sống nữa à, mau thả tôi ra!”
Mấy nam sinh đồng thời hét lớn.
“Cậu Trần nói, người nhà Tây Môn thì càng phải chết!”
Nói xong mấy người đó nhìn thấy Lực Bá khẽ dùng lực.
 
Chương 1806: Không giống với thể thích ứng


Người trong tay bị ném thẳng lên trời, lên tới độ cao. hai mươi mấy mét.
Giống như đang ném một con gà con vậy.
Đợi đến khi anh ta rơi xuống đất, chỉ giãy giụa mấy cái rồi không còn động tĩnh gì nữa.
“Cái gì?”
Mấy tên thủ hạ còn lại thấy vậy thì đều ngơ ngác. Rồi lập tức ném dao găm xuống đất.
Quỷ xuống một cái bịch.
“Đại ca à, tha mạng cho em đi đại cal”
Nhưng Lực Bá đâu quản nhiều như vậy.
Ông ta chỉ nhớ rằng, cậu Trần nói bọn họ đều phải chết.
Thế là Lực Bá thành thạo bẻ gãy cổ mấy người đó trong nháy mắt.
Lúc này hai chị em này mới được cứu.
Hai người đang dựa sát vào nhau.
Cảnh tượng lúc nãy thật sự dọa cô gái này sợ hãi.
Cô ấy hơi hoảng sợ nhìn Trần Khiêm và ông chú giết người đó đang từ từ đi về phía mình.
“Hai người đừng sợ, chúng tôi không làm hại hai người đâu.”
Trần Khiêm đi tới cười nói. “Cảm ơn... cảm ơn hai người đã cứu chúng tôi.” Cô gái khẽ gật đầu.
Trần Khiêm nhìn cô ấy, rồi dùng Thiên Huyền Thần Đồng quan sát cô gái này.
Không sai, hơi thở đó được truyền ra từ trên người cô gái này, nhưng hơi thở trên người cô ấy lại thoắt ẩn thoät hiện.
Giống như thể thích ứng phù hợp nhưng lại không giống lắm.
Xem ra cô gái này từng tiếp xúc với người có thể thích ứng, hơn nữa còn tiếp xúc chưa được bao lâu.
“Không cần cảm ơn đâu, tôi thấy em trai cô đang cầm giỏ trúc, chẳng lẽ hai người muốn lên núi hái thuốc à”
Trần Khiêm hỏi.
Cô gái đang che chở cho em trai bị đánh đến bầm mặt, rồi khẽ gật đầu.
Rõ ràng cô ấy vẫn rất sợ Trần Khiêm và Lực Bá.
“Hai người sống trong làng này à?”
Trần Khiêm lại hỏi.
Cô gái vẫn gật đầu.
“Nếu không có tình huống gì đặc biệt, thì tốt nhất đừng vào núi, như vậy hai chị em các cô sẽ rất nguy hiểm. Ngộ nhỡ gặp phải dã thú thì làm thế nào?”
Thấy hai người bọn họ vẫn còn sợ hãi với mình.
Cho nên Trần Khiêm cũng không dò hỏi quá nhiều.
“Chúng em là đi hái thuốc về sắc cho ông nội."
Đúng lúc này, nam sinh mở miệng nói: “Hơn nữa em không sợ có dã thú, em có thể biết được trước khi chúng nó tới!"
“Hả?”
'Trần Khiêm nhìn thoáng qua nam sinh bị đánh kia.
Nhưng chỉ cười khổ một tiếng, cũng không nói gì thêm, sau khi gật đầu với hai chị em thì xoay người rời đi.
“Cậu Trần, hơi thở trên người cô gái không giống với thể thích ứng.” Lực Bá đi cạnh Trần Khiêm nói.
“Ừm, mặc dù không phải nhưng chắc chắn cô ấy từng tiếp xúc với người có thể thích ứng, tôi phải về đưa thuốc cho ông chú chữa trị cho Hinh Hinh trước đã, sau đó hãy quay lại tìm bọn họ.”
Trần Khiêm nói xong thì hai người nhanh chóng rời đi, không lâu sau đã biến mất dạng.
“Chị, bọn họ đi xa rồi!"
Lúc này ở cửa thôn, nam sinh mười sáu mười bảy tuổi mới nằm dài trên đất, giống như nghe thấy điều gì đó, rồi đứng dậy nói.
“Em đó, chị đã nói với em bao nhiêu lần rồi, đừng tiết lộ chút năng lực của mình biết không, bởi vì chúng ta không biết bọn họ là ai cả, bây giờ em còn đau không?”
Cô gái nói.
“Không đau, đi thôi chị, chúng ta lên núi hái thuốc đi, em vẫn muốn hái mấy thảo dược quý, để cứu mẹ của chị Tô, chị Tô có ơn rất lớn với nhà chúng ta. Còn có anh trai và ông chú vừa mới cứu chúng ta nữa, bọn họ cũng có ơn rất lớn với chúng ta.”
Nam sinh nói.
 
Chương 1807: Tránh làm hại đến người vô tội


Trần Khiêm đã đưa Lực Bá về nhà của ông chú trong khu nhà cũ.
“Trần Khiêm, sao anh về rồi, chắc không phải gặp rắc rối gì đấy chứ?” Lý Mộc Mộc nghe thấy tiếng của
'Trân Khiêm, vội chạy ra đón.
“Vẫn ổn, chỉ có chút rắc rối nhỏ thôi!” Trần Khiêm khẽ gật đầu nói.
“Trần Khiêm, ông ta là ai vậy?”
Lý Mộc Mộc thấy Lực Bá ăn mặc rách rưới, không khỏi nghỉ ngờ hỏi.
“Bạn tôi, Mộc Mộc, lát nữa cô dọn dẹp căn phòng phụ giúp tôi, tôi đi nói với chú một tiếng, để Lực Bá tạm thời sống ở đây! Mà này, chú đâu rồi?”
Trần Khiêm nhìn quanh rồi hỏi
“Chú ra ngoài làm việc rồi!”
Lý Mộc Mộc nói.
“Thuốc đã sắc xong rồi, tôi đi thay thuốc cho Hinh Hinh trước đã, đợi lát nữa đi mua quần áo cho Lực Bá, ngày mai bọn tôi còn có việc phải làm!”
Trần Khiêm nói.
“Hả? Sao lại bận vậy, còn muốn nhờ anh dạy tôi luyện công nữa chứ”
Lý Mộc Mộc oán hận liếc Trân Khiêm một cái, nhưng vân đi dọn dẹp phòng phụ theo lời Trần Khiêm.
Hai tiếng sau, cuối cùng Trần Khiêm cũng thay xong thuốc cho Hinh Hinh.
Cứ như vậy thì sau khi cánh tay của Hinh Hinh lành sẽ không để lại sẹo, hơn nữa còn được nối lại hoàn hảo.
Sau đó, ăn cơm xong, Trần Khiêm đưa Lực Bá về phòng của ông ta. Ngày hôm sau bọn họ sẽ quay lại thôn, lần này, Trần Khiêm mới có thể toàn tâm toàn lực †ìm thể thích ứng cho chị gái áo trắng.
Nói thật thì loại chuyện tìm thể thích ứng này có hơi thất đức.
Dù sao thì theo như lời Lực Bá nói, nếu ở trong thể thích ứng quá mười ngày thì sẽ gây ra tổn hại nghiêm trọng đến linh hồn gốc.
Giống như Vân Tỉnh, còn hiện tại, Vân Tinh thật còn sống hay đã chết thì Trần Khiêm không biết.
Nghĩ đến cô gái nhỏ vô cùng lương thiện kia, Trần Khiêm không khỏi cảm thấy tự trách.
Mặc dù không phải chính mình giết, nhưng suy cho cùng thì cũng là mình gián tiếp giết hại cô ấy.
Nếu như không phải mình mắc lỗi rồi bước vào một không gian khác, thì sẽ không xông bừa đánh bậy rồi thả cô ta ra ngoài.
Cho nên lần này, Trần Khiêm đã chuẩn bị kĩ càng, anh phải tìm rất nhiều thể thích ứng.
Cho dù bọn họ muốn bao nhiêu tiền thì Trân Khiêm cũng đã chuẩn bị đâu vào đấy để đền bù cho họ.
Nếu như mọi việc đều thuận lợi thì chị gái áo trắng sẽ được cứu.
Trần Khiêm phải liên tục thay đổi thể thích ứng cho cô ấy.
Tránh làm hại đến người vô tội.
Còn cặp chị em kia là manh mối quan trọng.
 
Chương 1808: Tôi có chuyện muốn nhờ


Sáng sớm ngày hôm sau.
Trần Khiêm với Lực Bá đến thôn.
Điều khiến Trân Khiêm không ngờ đó là, mình vừa đến cổng thôn
Thì thấy chàng trai hôm qua được mình cứu đang ngồi xổm ở đó.
Trong tay còn cầm một con dao, chém tới chém lui ở nơi hôm qua xác chết bay tứ tung!
Lực Bá rất thản nhiên, hôm qua, sau khi giết xong những người đó, ông ta tiện tay ném vào bãi cỏ ven đường.
Bây giờ Trần Khiêm đi qua nhìn thì hiện trường đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi.
“Anh trai, chú, hai người đến rồi?”
Lúc này, chàng trai cũng thấy Trần Khiêm, vui mừng đứng lên nói.
Hôm qua, Trần Khiêm với chú này đã cứu cậu ta với chị gái, hơn nữa võ công của chú này rất cao siêu.
Còn anh trai này thì càng bí ẩn hơn. Cậu ta có thể cảm nhận được. Cho nên khiến chàng trai rất ấn tượng.
“Hửm? Trông thế này chắc cậu đang đợi ai à, không phải là đang đợi bọn tôi đấy chứ?”
Trần Khiêm nhìn cậu ta, không khỏi cười khổ nói.
“Đang đợi hai người đấy ạ, em nghe được hai người sẽ đến chỗ bọn em, thế là em biết ngay hai người đến †ìm em với chị rồi. Hình như hôm qua anh nói có chuyện muốn nhờ chị em giúp!
Chàng trai nói.
Trần Khiêm với Lực Bá đưa mắt nhìn nhau.
Tên nhóc này thật sự không đơn giản.
Lúc này mới nhớ lại một câu mà chàng trai này đã nói hôm qua lúc chia tay.
Cậu ta nói cậu ta có thể nghe thấy được điềm gỡ, phán đoán được nguy hiểm rồi chạy trốn.
Hoàn toàn không hề sợ thú dữ trong núi.
“Sao cậu lại nghe được?” Trần Khiêm nói.
Nếu thật vậy thì tên nhóc này có hơi quái lạ, mình còn không thể làm gì được đến một nơi xa như khu nhà cũ, mà cậu ta có thể cảm nhận trước được.
Tên nhóc này lại có thể cảm nhận được, quái lại “He he, chị em nói đây là bí mật lớn nhất của em! Phải rồi, anh trai với chú, hai người tìm chị em có việc gì vậy?”
Chàng trai hỏi.
“Cậu đưa bọn tôi đi gặp chị cậu trước, không giấu gì cậu, tôi có chuyện muốn nhờ!”
Trần Khiêm thản nhiên nói.
“Được!"
Sau đó.
Thủy Căn đưa hai người đi về phía nhà cậu ta.
“Anh Trần Khiêm, chú, hai người có thể dạy võ công cho em được không? Em cũng muốn được cao siêu như hai người, được vậy thì chẳng ai dám bắt nạt em nữa đâu! Em có thể đoán được nguy hiểm nhưng chỉ có thể chạy chứ hoàn toàn không có cách nào giải quyết được cả, nghĩ lại hôm qua, mấy tên khốn đó bắt được chị em
Trên đường, Thủy Căn van nài nói.
 
Chương 1809: Thuận Phong Nhĩ


Không biết tại sao, cậu ta gặp được hai người họ, nhất là anh Trần Khiêm cho cậu †a cảm giác rất dễ gần.
Thủy Căn nói thẳng ra những suy nghĩ trong lòng mình.
“Cậu muốn học những thứ này, nhưng cậu vẫn chưa nói với bọn tôi sao cậu lại có khả năng đặc biệt đó? Sao cậu lại biết hôm nay bọn tôi sẽ đến chỗ cậu?”
Trần Khiêm cười khổ nói.
Tất nhiên, mình cũng không bảo Thủy Căn nói hết bí mật của cậu ta cho mình, mình sẽ cho cậu ta đạt được. những thứ cậu ta muốn.
“Đây là bí mật, cũng là bí mật lớn nhất của em. Nhưng anh Trần Khiêm phải giữ lời, nếu em nói với anh, anh với ông chú phải dạy em đấy nhé!”
Thủy Căn hỏi.
Quả thực cậu ta vô cùng muốn có võ công.
Lực Bá cười hi hi nói: “Cậu không nói khả năng đặc biệt của cậu thì bọn tôi đoán cũng được thôi, e là tên nhóc cậu có Thuận Phong Nhĩ đúng chứ?”
“Thuận Phong Nhĩ?” Trần Khiêm ngạc nhiên.
Quả thật nghe từ này rất huyền diệu, khó mà giải thích được.
Cho dù là mình thì cũng không đạt đến bước này được.
Nhưng rõ ràng, ở một số khía cạnh thì Lực Bá hiểu rõ hơn mình rất nhiều!
Quả nhiên Thủy Căn vô cùng kinh ngạc, mắt trợn lớn nói: “Chú có thể nhìn ra à!”
“Ha ha, bọn tôi không có năng lực giống như cậu, nhưng vẫn mạnh hơn cậu chứi” Lực Bá nói.
“Nhưng mà trông cậu cũng không giống như đã được huấn luyện, sao lại có khả năng đặc biệt nhỉ?” Lực Bá gãi đầu.
“Quả nhiên cháu đoán không sai mà, hai người cũng là người có bản lĩnh. He he, quả thực là cháu có Thuận Phong Nhĩ, cháu tính rồi, chỉ cần cháu muốn thì có thể nghe được âm thanh trong vòng năm trăm dặm, có nguy hiểm đến gần thì cháu cũng có thể cảm nhận được.” Thủy Căn nói.
“Ôi, cháu vốn tưởng rằng sau khi có được khả năng thần kỳ này thì cháu có thể phát tài rồi, nhưng cháu thấy Thuận Phong Nhĩ này gần như chẳng có tác dụng gì, cũng chẳng kiếm ra tiền. Ông nội cháu không có tiền chữa bệnh, cháu phải vào núi để hái thuốc!”
Thủy Căn thở dài nói.
“Lực Bá, làm thế nào mà Thuận Phong Nhĩ này xuất hiện được? Tôi đoán là thông qua cách nào đó để tai đột biến nhỉ? Người bình thường có muốn tu luyện cũng không được!" Trần Khiêm tò mò hỏi.
“Điều này phải hỏi tên nhóc Thủy Căn rồi, làm thế nào mà lúc ta có được nó. Trước đây lúc đột biến, năng lực mà tôi sinh ra là vô hạn!”
Lực Bá nói.
“Nhưng muốn đạt được kiểu đột biến này thì phải cần một số loại linh dược mới được!”
Trần Khiêm gật đầu.
Lực Bá đến từ Giới Vực, đó là một nơi xa lạ.
Nếu xuất hiện đột biến thì cũng có thể hiểu được, vậy Thủy Căn luôn sống ở đây, sao cậu ta lại có được. năng lực đặc biệt giống như Lực Bá chứ?
Trần Khiêm không khỏi nghi hoặc.
Vội hỏi Thủy Căn.
Đương nhiên Thủy Căn cũng không phải kẻ ngốc, tên nhóc này rất thông minh.
Bảo Trần Khiêm phải thề hết lần này đến lần khác sẽ dạy võ công cho cậu ta thì cậu ta mới chịu nói ra.
“Anh Trần Khiêm, em có khả năng này từ năm mười hai tuổi, trong một hang rắn ở trên núi. Em ăn một loại quả trong hang, sau đó thì trở nên như thế này. Hơn nữa trong hang còn có rất nhiều bức vẽ kỳ lạ...”
 
Chương 1810: Rốt cuộc mấy người là ai


“Hang động đó ở đâu?”
Trần Khiêm nhìn chằm chằm hỏi.
Thế giới này thực sự rất thú vị, chẳng hạn như gặp được đôi tai nghe thấy nghìn dặm của Thủy Căn, trong hang đó chắc chắn có bí mật chưa được biết đến.
'Trần Khiêm thầm suy đoán.
Nếu thật vậy thì mình không thể bỏ qua cái hang này được, nhất định phải đến đó.
“Là ở bên trong núi, em còn nhớ chỗ đó. Anh Trần, anh muốn đi thì lát nữa em dẫn hai người đi!”
Thủy Căn nói. “Được, phiền em rồi!” Trần Khiêm gật đầu.
Thủy Căn tên là Lý Thủy Căn, chị cậu ta là Lý Thủy. Hà.
Ba mẹ đi vắng quanh năm, thường ở với ông nội.
Nhưng ông nội cậu ta ốm đau bệnh tật, cần thuốc để sống tiếp.
Trong cuộc trò chuyện, Thủy Căn nhiều lần nhắc đến một chị gái họ Tô, tên là Tô Nhược Hi, Lý Thủy Hà là thư ký của Tô Nhược Hi. Số tiền mà ông nội cậu ta cần để chữa bệnh đều do Tô Nhược Hi chỉ trả.
Cho nên Thủy Căn luôn xem Tô Nhược Hi là ân nhân cứu mạng.
Nếu Trần Khiêm đoán không lầm thì Tô Nhược Hi chắc chắn là người mà mình muốn tìm. Cũng chỉ có như vậy mới có thể giải thích được nguồn gốc linh khí của thể thích ứng trên người Lý Thủy Hà.
“Chị, mau xem ai đến này!”
Thủy Căn đứng trong sân hét lên.
Không lâu sau, Lý Thủy Hà từ trong phòng đi ra, cả khoảnh sân nồng nặc mùi thuốc.
“Em lại đi đâu đấy, bác sĩ Hồ đang bắt mạch cho ông nội, em nhỏ tiếng một chút.” Lý Thủy Hà nói.
Nói xong thì thấy Trần Khiêm với Lực Bá đứng sau Thủy Căn.
Lúc này mới sửng sốt: “Là hai người...”
Có thể thấy được trong mắt Lý Thủy Hà vẫn có cảm giác sợ hãi.
Mặc dù Trần Khiêm cứu mình, nhưng thủ đoạn động một tý là giết người của họ, e là đã khiến cho bất kì cô gái nào nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.
Đúng như những gì Trần Khiêm đoán, lúc này, trên người Lý Thủy Hà đã không còn loại linh khí kia nữa rồi. “Cô Lý, chúng tôi đến đây không hề có ác ý, chỉ muốn nhờ cô giúp một chuyện. Cô giúp tôi một chuyện thì tôi cũng giúp lại cô một chuyện, thế nào?” Trần Khiêm cười nói.
“Tôi. tôi có thể giúp gì cho các người?”
Lý Thủy Hà kéo em trai đến bên cạnh mình.
“Tôi nghe Thủy Căn nói, hôm qua cô chỉ tiếp xúc với một người là giám đốc Tô - Tô Nhược Hi, tôi muốn nhờ cô giới thiệu!”
Trần Khiêm nói.
“Các người muốn tìm giám đốc Tô?” Lý Thủy Hà có hơi kiêng dè. Trần Khiêm chỉ gật đầu, sau đó đi tới bên cạnh ấm thuốc đang được sắc.
“Toa thuốc này của cô chỉ chữa được phần ngọn chứ không chữa được phần gốc. Nếu uống lâu ngày, thứ nhất ông cụ sẽ sinh ra tính lệ thuộc vào thuốc, thứ hai là cơ thể sẽ ngày càng yếu!”
Trần Khiêm nói.
“Anh... Rốt cuộc mấy người là ai?”
 
Chương 1811: Bọn họ biết nơi mình đang ở


Rõ ràng Trần Khiêm nói đúng khiến cho sắc mặt của người đằng sau thay đổi.
“Chị, anh Trần là người tốt, hơn nữa còn là người có bản lĩnh, bọn họ tìm chị Tô cũng chỉ vì muốn nhờ chị Tô †ìm giúp một người thôi, vả lại anh Trần cũng nói anh ấy sẽ giúp chúng ta chữa khỏi bệnh cho ông nội!”
Thủy Căn vội nói.
“Thật à?”
“Tất nhiên là thật rồi!”
“Thủy Căn, đây là Khí Huyết Đan, cậu chia thành mười hai lần cho ông nội cậu, mỗi tháng dùng một lần.
Sau một năm, bệnh của ông nội cậu sẽ được chữa khỏi!”
Trần Khiêm nói, sau đó ném Khí Huyết Đan cho Thủy Căn.
“Anh không cần bắt mạch cho ông nội tôi sao?” Lý Thủy Hà vô cùng kinh ngạc nói.
“Không cần đâu, xem toa thuốc là tôi có thể đoán được ông nội cô bị bệnh gì rồi! Bọn tôi không có ý gì khác, thật sự chỉ tìm giám đốc Tô có việc muốn nhờ thôi!"
Vẻ mặt Trần Khiêm thành khẩn nói.
Lý Thủy Hà đấu tranh một hồi, nhưng thấy bộ dạng của Trân Khiêm cũng chất phác, không giống với kẻ lừa đảo.
Lúc này mới gật đầu: “Được, tôi giới thiệu giúp anh, nhưng e là hiện tại giám đốc Tô không rảnh đâu, chị ấy đang họp, ít nhất thì cũng phải đợi đến chiều mới có thời gian!"
Cũng chính lúc này.
Đột nhiên điện thoại của Trần Khiêm nhận được một tin nhắn.
“Mau về đi, xảy ra chuyện Là tin nhắn Lý Mộc Mộc gửi cho Trần Khiêm. “Hửm?”
Trần Khiêm đọc tin nhắn, có hơi căng thẳng.
Bên khu nhà cũ còn có thể xảy ra chuyện gì chứ? Xem ra chú vẫn chưa về.
Không được rồi, phải mau chóng quay về xem sao. Trần Khiêm ngẩng đầu nhìn Thủy Căn.
“Thủy Căn, cậu dùng tai nghe thử xem bên khu nhà cũ có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Trần Khiêm hỏi.
Thủy Căn lập tức đồng ý.
Lúc này mới nằm sấp trên mặt đất, chăm chú lắng nghe.
“Gó, bên khu nhà cũ hình như có rất nhiều người đang tụ tập lại với nhau, còn cụ thể thế nào thì em không biết!”
Thủy Căn nói.
Trần Khiêm cau mày suy nghĩ.
Không ổn rồi!
Là người của nhà họ Cổ!
Là Cổ Phong khiến Hinh Hinh bị thương, anh ta bị ông chú đánh nên rút lui.
Chỉ sợ nhà họ Cổ sẽ không chịu để yên đâu, nhất định bọn họ biết nơi mình đang ở.
 
Chương 1812: Khu nhà cũ này không hề đơn giản


Lúc này, trong mắt Trần Khiêm lóe lên một tia tức giận.
“Lực Bá, chúng ta về thôi!” Lại nói đến khu nhà cũ. Đúng như những gì Thủy Căn nghe được.
Quả thực người trong thôn đều đang tụ tập lại trên con đường chính của khu nhà cũ.
Những người đang canh chừng bọn họ chính là một nhóm cao thủ nhà họ Cổ.
Lý Mộc Mộc cũng khó tránh khỏi, bị bọn chúng áp giải đến trước mặt Cổ Phong.
Cổ Phong đang đứng chắp tay sau lưng.
Anh ta khẽ nheo mắt.
“Trần Khiêm ở đâu? Tốt hơn hết là nên nói ra đi, nếu không, thuộc hạ của tôi sẽ giết cô, hơn nữa lần này, vị cao thủ kia cũng không cứu được mấy người đâu!”.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||
Cổ Phong lạnh lùng nói.
“Tao không biết Trần Khiêm, hơn nữa chính tên khốn mày đã chặt đứt cánh tay của Hinh Hinh, ngay cả đứa †rẻ mà mày cũng không tha, đồ cầm thú!”
Lý Mộc Mộc tức giận nói.
Mắng chửi Cổ Phong một tràng.
Cổ Phong nghe thấy những lời này thì chỉ lắc đầu cười khổ.
“Tôi biết có một vị cao thủ đang trốn trong khu nhà cũ này của các người, có thể các người không cảm thấy sợ hãi, nhưng đừng ôm mộng sẽ gặp may nữa, tôi đã có cách đối phó với người đó rồi. Lần này, không những phải tìm Trần Khiêm mà tôi còn phải tìm người đó để trả thù nữa! Người đẹp này, nếu cô không muốn có kết cục như con nhóc hôi hám kia, bị tôi chặt đứt cánh tay thì nên biết điều mà nói ra đi!”
Cổ Phong lại cảnh cáo nói.
Vừa nói, anh ta đột nhiên duỗi tay, túm lấy cổ Lý Mộc
Mộc. “Tôi không biết Trần Khiêm!”
Lý Mộc Mộc vừa vùng vẫy, vừa đánh lên người Cổ Phong.
“Được, tôi thấy các người đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà. Đã thế thì tôi giết một người răn trăm người vậy!”
Cánh tay Cổ Phong hơi dùng lực, chuẩn bị bẻ gãy cổ của Lý Mộc Mộc.
Những cao thủ khác của nhà họ Cổ cũng chuẩn bị ra †ay giết vài người.
“Thằng nhãi, tao giết mày!”
Đột nhiên lúc này, bên tai truyền đến một tiếng vang. lớn.
Âm thanh này vô cùng chói tai, hơn nữa chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, dấy lên một làn bụi.
Sau đó, một viên đá nhỏ như con thoi xuyên qua làn bụi.
Đánh thẳng vào huyệt thái dương của Cổ Phong. Cổ Phong vô thức buông tay rồi né tránh.
Bịch!
Viên đá xuyên qua một thân cây to lớn.
Cổ Phong lui lại hai bước.
Nhíu mày lại.
“Cao thủ! Quả nhiên, khu nhà cũ này không hề đơn giản!” Anh ta giận quá hóa cười.
Nhìn về phía hai bóng người đang đi về hướng này...
 
Chương 1813: Không hay rồi


“Trần Khiêm, quả nhiên là mày đang ở đây! Xem ra, trên thế giới này đúng là không gì có thể qua mắt được †ao, phán đoán của tao lúc nào cũng chuẩn xác đến vậyt"
Cổ Phong nhàn nhạt cười. “Trần Khiêm, mau đánh chết tên khốn này đi, chính hắn đã chặt đứt cánh tay Hinh Hinh, vả lại, nếu vừa rồi anh đến chậm một bước thì hắn đã giết tôi rồi!”
Cuối cùng nỗi sợ hãi trong lòng Lý Mộc Mộc cũng biến mất, giận dữ nhìn Cổ Phong.
Trần Khiêm gât đầu, xoa đầu Lý Mộc Mộc.
Sau đó mới nhìn Cổ Phong:
“Cậu Cổ, không nhìn ra là cậu tự tin đến vậy đấy. Ngoài đoán được tao đang ở thôn này thì mày còn đoán ra được gì nữa?”
Trần Khiêm nhìn Cổ Phong, nhàn nhạt cười.
“Hôm nay, mày sẽ bị tao phế tu vi, đưa về nhà họ Cổ, đợi bà xử lý!" Cổ Phong lạnh lùng nói: “Thế nào? Mày khoanh tay chịu trói hay để tao ra tay phế mày!”
“Quả thật mày rất tự tin, giống như mày đã nắm chắc được tất cả mọi chuyện trước khi làm rồi!”
“Đúng vậy, trước giờ đều thế đấy!”
Trần Khiêm gật đầu: “Tiếc là hôm nay cậu Cổ phải thất vọng rồi, Lực Bá, cẩn thận Đóa Hoa Quỷ, ra tay đi!” Trần Khiêm hét lên với Lực Bá. “Được!” Lực Bá đi lên trước một bước. Còn ngẩng đầu gầm lên một tiếng.
Am!. truyện teen hay
Nháy mắt, đất đá rung chuyển, xung quanh Lực Bá như nổ tung.
Cát bụi bay lên.
“Thì ra mày tìm trợ thủ!” Khóe miệng Cổ Phong nở nụ cười nghiền ngẫm.
Chẳng mấy chốc, nụ cười nơi khóe miệng anh ta cứng lại.
Nhìn thấy cơ thể của Lực Bá không ngừng lớn lên trong làn bụi, cuối cùng cao lên thành ba mét.
Giống như một người siêu khổng lồ.
Cơ bắp trên cả người toát ra như sắt thép.
“Hửm?”
Mí mắt Cổ Phong giật mạnh.
Thấy Lực Bá đã lao về phía mình với tốc độ vô cùng nhanh.
Hơn nữa, ông ta còn chưa đến mà một khí tức mạnh mẽ đã khóa chặt mình lại rồi.
“Không hay rồi!”
Anh ta vội vàng muốn tế pháp khí Đóa Hoa Quỷ Mẫu của nhà họ Gổ ral
Nhưng Lực Bá đã đề phòng trước rồi.
Lại là một tiếng hét nữa.
Cổ Phong cảm thấy có một lưồng sức mạnh cuồn cuộn đang dội vào trong đầu mình, sau đó thì não trống rỗng, toàn thân cứng lại.
Bịch!
Lực Bá tung Cổ Phong lên.
Đấm vào trước ngực anh ta.
 
Chương 1814: Mày vẫn còn giá trị


Phụt!
Máu tươi của hắn trào ra, bỗng chốc cảm thấy trời đất quay cuồng.
Bên kia, những người được gọi là cao thủ nhà họ Cổ đã bị Trần Khiêm chém thành từng mảnh như đang cắt rau.
Bịch!
Cổ Phong đập mạnh xuống đất, mặt đất trũng thành một cái hố sâu.
Lực Bá nắm chặt tay thép của mình, đang định đấm xuống.
Cú đấm này, chắc chắn có thể đánh cho Cổ Phong thành thịt vụn.
“Lực Bá, dừng tay!”
Trần Khiêm giải quyết xong mấy cao thủ nhà họ Cổ, lúc này mới hét lên một tiếng.
“Cậu Trần, thằng nhóc này đã tạo nhiều nghiệp chướng, hơn nữa còn ăn nói ngông cuồng, lừa cả tôi với cậu, còn tưởng hắn là cao thủ gì, hóa ra chỉ là thứ vô dụng thế này!”
Rõ ràng Lực Bá vẫn chưa đánh đủ.
Vẫn chưa được thỏa mãn.
Hơn nữa Trần Khiêm cũng phát hiện ra, sau khi Lực Bá biến thân, dường như không đánh thứ gì đó thì ông ta không chịu nổi.
“Hắn là cháu đích tôn của nhà họ Cổ, nghe nói bà già của nhà họ Cổ rất chiều chuộng hắn, đừng giết hắn!” Trần Khiêm hoang mang nói.
“Ha ha ha, Trần Khiêm, xem như mày còn thức thời đấy. Đúng vậy, người mà bà thương yêu nhất chính là †ao. Chắc hẳn mày cũng biết, nếu hôm nay mày giết tao, bà tao sẽ băm mày thành trăm mảnh, còn không mau bảo con quái vật này lui ra đi. Theo tao về gặp bà tao, †ao có thể cho mày một cơ hội!”
Cổ Phong đang sợ hãi, nghe thấy lời Trần Khiêm nói thì giống như túm được cọng rơm cứu mạng vậy.
Thực lực của anh ta rất mạnh, từ nhỏ đã chẳng xem ai ra gì rồi.
Nhưng không ngờ ở trước mặt con quái vật đột biến này, mình hoàn toàn không chịu nổi một đòn.
Khoảnh khắc vừa rồi, Cổ Phong thật sự sững sờ.
Suýt chút nữa anh ta đã chết rồi, thậm chí còn không kịp để lại một câu trăn trối thì đã chết rồi.
Nhưng không ngờ, ngay giây phút khủng hoảng, Trần Khiêm đã sợ, hẳn biết thực lực của nhà họ Cổi
“Cơ hội? Cơ hội gì?”
Trần Khiêm phủi tay, hỏi Cổ Phong đang nằm sấp trên đất.
“Hôm nay mày để tao đi, tao sẽ nói với bà, để bà ấy không làm khó dễ người dân ở khu nhà cũ này nữa. Nếu không, bà tao nhất định sẽ cho nơi này tắm máu!”
Cổ Phong nói.
“Mày nói mớ gì đấy? Tao không để Lực Bá giết mày là bởi vì nếu cứ như vậy giết mày thì bà của mày sẽ không đủ đau khổi Như vậy thì đáng tiếc lắm!”
Trần Khiêm lạnh lùng cười.
Nhìn nụ cười của Trần Khiêm, khí phách của Cổ Phong cũng cứng lại.
Lúc này hơi lắp bắp nói: “Mày... mày có ý gì?” “Trên đường tới đây tao đã nghĩ kỹ rồi, phải giải quyết mày thế nào nhỉ? Tất nhiên mày không thể chết rồi, hiện tại mày vẫn còn giá trị lợi dụng!”
 
Chương 1815: Tao thật sự dám đấy


“Lực Bá, dọn dẹp hiện trường đi, để thằng nhóc này cho tôi!”
Trần Khiêm nói. Lực Bá lập tức đi vứt những thi thể kia. Trần Khiêm rút Đóa Hoa Quỷ trong ngực Cổ Phong ra, còn có một thứ giống như Đóa Hoa Quỷ nhưng được làm từ vàng nguyên chất.
“Cậu Cổ, đây là cái gì"
Trần Khiêm hỏi. “Đóa Hoa Quỷ Mẫu!”
Cổ Phong cau mày, bây giờ đã không còn ngang ngược như vừa nãy nữa rồi.
“Hừ, tên khốn, còn muốn giết tao sao, tao đánh chết mày!”
Lý Mộc Mộc đã chạy đến.
Giáng một bạt tai lên mặt Cổ Phong.
Cổ Phong trừng lớn mắt, đằng đằng sát khí nhìn Lý Mộc Mộc: “Con đàn bà đáng chết, tao ghét nhất là người khác đánh vào mặt tao, mày không muốn sống nữa à!”
Anh ta giãy giụa muốn đứng lên, mặt đầy tức giận, nhưng đã bị Lực Bá đánh đứt không ít kinh mạch, hoàn †oàn không có sức lực để đứng dậy.
“Chát!”
Trần Khiêm đưa tay lên tát một cái vào mặt Cổ Phong.
Cổ Phong lại trừng lớn mắt nhìn Trần Khiêm. Chát!
Chát!
Trần Khiêm tát liên tiếp vài cú trời giáng vào mặt anh 1a.
“Chẳng lẽ các người thật sự không sợ chết, tôi sẽ bảo bà nội tôi giết sạch tất cả các người!”
Cổ Phong nghiến răng.
Từ nhỏ đến lớn, không ai dám đối xử với anh ta như vậy, chưa từng có, mà bây giờ anh ta lại bị ăn tát nhiều đến thế.
“Cậu Cổ, rơi vào tay tao rồi mà mày vẫn nghĩ mình có thể sống để nói với bà mày sao? Vả lại, tao cũng sẽ không bỏ qua cho bà già đó đâu!”
Nói xong, Trần Khiêm xách anh ta lên, đi vào trong sân nhà ông chú.
Vứt xuống đất.
Đá vài phát.
Sau đó thấy Trần Khiêm lấy ra ba bát nước. Trong tay còn liên tục biến đổi gì đó.
“Trần Khiêm, anh muốn làm gì?” Lý Mộc Mộc ở bên cạnh ngạc nhiên nhìn Trân Khiêm.
“Tạo ra một loại trùng, gọi là trùng phế!”
Trần Khiêm nói.
“Tại sao phải dùng nước?” “Dùng với nước thì hiệu quả sẽ tăng gấp đôi!”
“Trùng phế? Trùng phế là cái gì?” Cổ Phong lạnh lùng nhìn Trần Khiêm, nhưng trong mắt đã toát lên vẻ sợ hãi.
“Loại trùng này là loại trùng độc ác nhất trong bí pháp Trùng Thuật, một khi đã phát tác thì cả người sẽ ngứa ngáy không chịu được, mày sẽ cào cơ thể mình đến nỗi không còn miếng thịt lành lặn, cho đến khi cào chết chính mình thì thôi!”
Trần Khiêm nói.
“Thằng khốn, mày dám!”
Cổ Phong mở lớn mắt, cảnh cáo. “Tao thật sự dám đấy!”
Vừa dứt lời, Trần Khiêm đã chế tạo xong, đang chuẩn bị đưa vào cơ thể Cổ Phong.
“Cậu Trần, tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Ông Trần ơi, xin đừng!"
Cổ Phong sợ hãi xin tha. “Tôi chỉ nghe lời bà nội tôi nên mới đến bắt anh, anh nghĩ kĩ mà xem, chúng ta vốn chẳng có thâm thù đại hận gì, tất cả những chuyện này đều là bà tôi ép buộc! Vừa nãy anh nói, tôi vẫn có lợi đối với anh, đúng vậy, quả thật tôi vẫn có lợi cho anh, hơn nữa còn là lợi lớn ấy chứ!”
Cổ Phong nói. “Hử? Vậy mày nói thử xeml”
“Bà tôi từng nói, Đóa Hoa Quỷ đặc biệt khống chế chân khí Chính Dương của anh, còn Đóa Hoa Quỷ Mẫu có thể dễ dàng chế ngự được anh, đây là bảo vật trấn giữ gia tộc của nhà họ Cổ. Chúng ta ra điều kiện đi, anh không dùng trùng độc với tôi, thả tôi đi thì tôi sế nói cho anh cách giải bí pháp của Đóa Hoa Quỷ và cách sử dụng Đóa Hoa Quỷ Mẫu này, chỉ xin anh tha mạng cho tôi thôi! Thế nào?”
Cổ Phong nuốt nước bọt.
 
Chương 1816: Ngay cả rằm cũng không dám đánh


“Nghe thế này thì cũng là một ý kiến không tồi đấy, với lại tao muốn hỏi mày vài câu, mày cứ thành thật trả lời cho hết, sau khi xong việc tao có thể cân nhắc không cho loại trùng phế này vào cơ thể mày!”
Trần Khiêm lạnh lùng cười.
“Anh... anh hỏi đi, chỉ cần tôi biết thì nhất định sẽ nói hết, chỉ xin anh tha mạng cho tôi!”
Bây giờ Cổ Phong chỉ muốn sống, nói thật, anh ta đã bị loại trùng độc này của Trần Khiêm dọa rồi, vốn dĩ anh †a muốn lợi dụng uy phong của bà mình để khiến Trần Khiêm sợ hãi nhưng anh không hề sợ.
Hơn nữa thủ đoạn của người này còn rất nham hiểm thâm độc.
Tên khốn này!
Trong lòng Cổ Phong chỉ hận không thể ăn thịt Trần Khiêm.
Lúc này, buộc phải nói với Trần Khiêm cách để giải Đóa Hoa Quỷ và cách sử dụng Đóa Hoa Quỷ Mẫu, còn phải trả lời câu hỏi của Trần Khiêm.
“Chuyện anh muốn hỏi tôi đã nói hết rồi, chuyện anh không hỏi tôi cũng đã trả lời toàn bộ. Bây giờ có thể tha cho tôi rồi chứ?”
Cổ Phong ngẩng đầu nhìn Trần Khiêm rồi hỏi.
“Tha cho mày? Chuyện của chúng ta thì xem như xong, nhưng mày chặt đứt cánh tay của Hinh Hinh, món nợ này tao vẫn chưa tính với mày! Cho nên, tao vẫn sẽ để loại trùng phế này vào người mày! Trần Khiêm cười nói. “Tên khốn, Trần Khiêm! Mày dám chơi tao?”
Gân xanh trên trán Cổ Phong nổi lên, giận dữ gào lên với Trần Khiêm.
“Là chơi mày đấy thì sao, mày tưởng tao sẽ tha cho. mày thật à! Thằng đần!”
Trần Khiêm lạnh lùng cười, cổ tay chuyển động, trùng phế vẫn đi vào cơ thể Cổ Phong.
“Thằng khốn, tao sẽ giết mày, để mày chết băm chết dằm, mày mau giải cho tao!”
Cổ Phong liều mạng giấy giụa.
Sự sợ hãi và giận dữ trộn lẫn với nhau, Cổ Phong đã trở nên điên cưồng.
“Giải? Mày biết tại sao nó được gọi là trùng phế không?”
Trần Khiêm nói.
“Tại sao?”
“Mặc dù nó cũng không được xem là loại trùng độc nhất trong bí pháp Trùng Thuật, nhưng nó lại là loại mạnh nhất. Tại sao lại nói như vậy, là bởi vì hoàn toàn không có cách nào để giải được nó. Trong bí pháp Trùng Thuật chỉ ghi lại cách để tạo ra nó chứ không nói cách để giải nó. Cho nên hoàn toàn không có cách giải, hơn nữa mày đừng nên vận chân khí nội kình làm gì, tao vẫn chưa kích hoạt loại trùng độc này, nhưng chỉ cần nó tiếp. xúc được v‹ kình thì nó sẽ tự động kích hoạt. Khi đó nó phát tác rồi thì mày đừng có trách tao đấy! Vì vậy sau này, cho dù có tìm được cao thủ giải trùng cho mày thì cũng không thể dùng chân khí để ép nó ra đâu!”
Trần Khiêm cười nói. “Cái gì? Không có cách giải? Mày! Mày!”
Cổ Phong hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lúc. này chỉ dám tức giận chứ không dám nói.
Anh ta nắm chặt đất, muốn xin tha cũng vô dụng rồi. Loại trùng này đã đi vào cơ thể mình, chỉ cần một câu của Trần Khiêm thôi là cổ độc sẽ phát tác, đến lúc đó thực sự sẽ chết rất khó coi.
“Gậu Trần, đã làm xong hết rồi! Này, cháu trai này còn chưa chết à?”
Lực Bá quay về, đã khôi phục lại trạng thái ban đầu. Đi qua đá Cổ Phong vài cái.
“Không giết hắn mà còn giữ lại làm gì?” Lực Bá hỏi.
*Ít nhiều gì cũng còn chút tác dụng, đợi lát nữa phế nội kình của hẳn rồi vứt xuống hầm đóng lại. Lực Bá, ông ở lại khu nhà cũ bảo vệ Mộc Mộc với dân làng. Mặc dù tôi đã bảo Cổ Phong gửi tin nhản để thuộc hạ của nhà họ Cổ chuyển mục tiêu, nhưng để đề phòng bất trắc nên ông ở lại đi!”
Trần Khiêm nói.
“Vâng cậu Trần, vậy cậu định làm gì?”
“Tôi phải đi tìm Tô Nhược Hi, tôi tự đi là được rồi!"
Trần Khiêm nói xong thì xoay người đi, anh phải tìm chị em Thủy Căn trước.
“Nhóc con, đi, ném mày xuống hầm!” Lực Bá xách Cổ Phong lên.
Cổ Phong giống như một con gà con, ngay cả rằm cũng không dám đánh.
 
Chương 1817: Tên trai bao này là ai vậy


Lại nói đến Trân Khiêm. Đến chiều, Lý Thủy Hà liên lạc với Tô Nhược Hi. Nói có một người muốn gặp cô ta.
Tô Nhược Hi vô cùng tin tưởng Lý Thủy Hà, cho nên dù bận rộn cũng đồng ý ngay lập tức.
Ba người Trần Khiêm với Thủy Căn lại vội vã đến công ty Thái Thành của Tô Nhược Hi.
Đúng như Trần Khiêm đoán, trên người Tô Nhược Hi có khí tức vô cùng đậm, hoàn toàn có thể làm thể thích ứng của chị gái áo trắng.
“Anh Trân đúng chứ? Nghe Thủy Hà nói anh có việc tìm tôi, không biết là việc gì vậy?”
Trông Tô Nhược Hi khoảng hai mươi bảy tuổi, da rất trắng, vẻ ngoài xinh đẹp, là kiểu khí chất nữ tổng tài bá đạo.
“Tôi muốn giám đốc Tô đi với tôi đến một nơi, thời gian mượn giám đốc Tô chưa đến ba ngày. Tất nhiên đây là một giao dịch, tôi nghe Thủy Hà nói hiện tại quý. công ty đang gặp khủng hoảng kinh tế, về vấn đề kinh tế, tôi có thể báo đáp cô gấp hàng chục lần!”
Trần Khiêm đi thẳng vào vấn đề.
Tô Nhược Hi cau mày, lúc này mới cười khổ nói: “Xin lỗi anh Trần Khiêm, tôi vẫn chưa hiểu ý của anh, mượn dùng? Tôi e là không tiện lắm!”
Tô Nhược Hi trực tiếp từ chối.
Trong lòng đang tự hỏi, rốt cuộc anh chàng khôi ngô này là ai chứ, người mà còn mượn dùng sao? Vả lại, mình cần một trăm triệu tiền vốn, gấp hàng chục lần, anh ta là ai chứ? Chẳng lẽ cho mình cả tỷ hay sao?
Lúc này cô ta đã dán cho Trần Khiêm cái mác không đáng tin cậy rồi.
Ngay khi đứng lên, đang định kết thúc cuộc trò chuyện không thể giải thích được này.
“Cậu Trần, cậu không thể vào! Chủ tịch của chúng tôi đang có khách!”
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng tranh chấp.
“Gặp một tên trai bao chứ gì, hừ, cút đi cho tôi, tôi muốn gặp Nhược Hi”
Người đàn ông được gọi là cậu Trần thô bạo đẩy cửa ra.
Sau lưng anh ta là một vệ sĩ, và một ông lão hơn sáu mươi tuổi với bộ râu dê, mặc một bộ áo dài thời dân quốc và đội mũ phớt, ai không biết còn tưởng là đoàn kịch nào đó đến chứ!
“Nhược Hi, cấp dưới của em đúng là không biết điều mà, anh đến mà cũng ngăn lại. Lẽ nào không biết tôi với giám đốc Tô của mấy người đã đính hôn rồi à!”
Gậu Trần hai tay đút vào túi, cà lơ phất phơ nói.
“Trần Thiết Lâm, ai đính hôn với anh chứ, anh điên sao. Chỗ làm việc của tôi là nơi anh muốn đến là đến đấy à?"
Tô Nhược Hi tức giận nói.
Trần Khiêm ở một bên quan sát, thấy vẻ mặt chán ghét của Tô Nhược Hi thì biết ngay Tô Nhược Hi không hề thích tên Trần Thiết Lâm này rồi.
“Nhược Hị, rốt cuộc là tại sao em không nghe thử sao anh lại đến gặp em chứ? Mẹ em đang bệnh nặng, anh tìm cho em một bác sĩ giỏi, đây là bác sĩ Chân - Chân Diệu Minh. Mẹ em đã sống thực vật, nằm trên giường bệnh nhiều năm vậy, còn bác sĩ Chân đã khám được cho vài bệnh nhân sống thực vật rồi!"
Trần Thiết Lâm giới thiệu.
Tô Nhược Hi nghe thấy câu này thì mặt thoáng vẻ dao động.
Vốn dĩ cô ta tức giận muốn đuổi Trần Thiết Lâm ra ngoài, nhưng lời đến bên miệng thì không sao thốt ra được.
“Ông ấy?” Tô Nhược Hi nhìn bác sĩ Chân.
“Cô Tô, quả thực là cậu Trần đã tốn sức rồi, cậu ấy đã cầu xin tôi rất lâu, nên tôi mới quyết định xuống núi!” Bác sĩ Chân đưa tay vuốt bộ râu dê của mình, trông bộ dạng như người của thế giới khác.
“Nhược Hi, bây giờ em hiểu tâm ý anh dành cho em rồi chứ. Phải rồi, tên trai bao này là ai vậy?”
Trần Thiết Lâm nói xong thì quay sang nhìn Trần Khiêm một cách đầy thù địch.
 
Chương 1818: Cô đừng hối hận đấy


“Tôi cũng không quen. Anh Trần, hôm nay tôi còn chút việc, thứ lỗi cho tôi không tiếp đón được. Về chuyện anh nói, tôi cũng chẳng giúp được, mẹ tôi cần tôi chăm sóc!”
Tô Nhược Hi nói.
Nếu hôm nay không phải Thủy Hà dẫn Trần Khiêm tới thì e là mình đã ra lệnh đuổi khách từ sớm rồi, chắc chắn sẽ không nói chuyện với Trần Khiêm lâu như vậy.
“Giám đốc Tô, cô thật sự không cân nhắc à, tôi đã đưa ra điều kiện vô cùng có lợi cho cô, gần như không làm gì cả cô cũng có được khoản tiền này rồi. Vả lại, chỉ cần cô có thể đồng ý với tôi thì tôi sẽ chữa khỏi bệnh cho mẹ côi!”
Trần Khiêm nói tiếp.
“Đúng vậy giám đốc Tô, Trần Khiêm anh ấy...”
Lý Thủy Hà cũng vội nói.
Nói thật, ngoài việc Trần Khiêm chữa hết bệnh cho ông nội của mình, lý do mà Lý Thủy Hà cố gắng giới thiệu Trần Khiêm với giám đốc Tô còn vì một nguyên nhân quan trọng khác, đó là muốn nhờ Trần Khiêm chữa trị cho mẹ của giám đốc Tô.
Mẹ của giám đốc Tô vẫn luôn là tâm bệnh nhức nhối trong lòng giám đốc Tô.
Mà Lý Thủy Hà cũng xem như là đã thấy được khả năng y thuật cao siêu của Trần Khiêm. Bởi vì sau khi dùng Khí Huyết Đan, chưa đầy nửa giờ đồng hồ mà sắc mặt của ông nội mình đã hồng hào hẳn lên, hơn nữa còn có thể xuống giường.
Dùng từ thần y để tả Trần Khiêm cũng không quá chút nào.
“Anh còn biết chữa bệnh?”
Tô Nhược Hi ra vẻ không tin.
Dù sao thì trong lòng mình người này cũng hơi không đáng tin, lúc thì nói giải quyết giúp tiền vốn, lúc thì nói giúp mình chữa bệnh cho mẹ.
Tin được mới là lạ đấy.
“Biết!”
“Cảm ơn anh Trần, tôi vẫn tin tưởng bác sĩ Chân hơn!”
Tô Nhược Hi cũng chẳng có gì phải kiêng dè.
Nói thẳng ra suy nghĩ của mình, cũng xem như đuổi khách trá hình.
“Vậy giám đốc Tô, cô đừng hối hận đấy!” Trần Khiêm nhàn nhạt cười.
Tô Nhược Hi không nói gì.
Trần Thiết Lâm ở bên cạnh mất kiên nhãt †ên nhóc này, nghe không hiểu ý của Nhược Hi mẹ nó đúng là không biết điều mà, lại dám nói mình biết chữa bệnh cơ đấy, tôi thấy thằng nhóc cậu tiếp cận vợ chưa cưới của tôi chắc chắn là có bí mật gì đó không thể nói, Từ Hải Nhi, đuổi cậu ta ra ngoài cho tôi!”
Trần Thiết Lâm hét lên.
“Cậu Trần, từ lâu tôi đã thề là sẽ không ra tay với người không có vũ khí rồi, nếu bây giờ người này cầm vữ khí muốn gây bất lợi cho cậu thì tôi sẽ dạy dỗ anh ta, nhưng anh ta không có, trông anh ta chỉ như một người bình thường mà thôi!”
Lúc này, người tên Từ Hải Nhi khoanh tay, híp mắt lại, khẽ lắc đầu.
Trên người anh ta toát lên hơi thở cao ngạo của kẻ có võ.
“Ôi, đừng quan tâm đến lời thề đấy nữa, dạy dõ hắn †a một trận cho tôi!” Trân Thiết Lâm hét lên.
“Anh muốn làm gì, anh Trần đến là để tìm tôi, anh dám! Đừng tưởng anh dẫn theo một cao thủ bên mình là có thể mặc ý làm bừa!”
Mặc dù Tô Nhược Hi không thích Trân Khiêm nhưng dù sao thì Thủy Hà còn ở đây, Thủy Hà cũng xem như là một nửa chị em thân thiết của mình, suy nghĩ đến khía cạnh này cho nên cô ta mới ngăn lại.
 
Chương 1819: Sao có thể chứ


Thật ra Tô Nhược Hi cũng hi vọng Trần Thiết Lâm có thể dạy cho tên nhóc không biết trời cao đất dày này một trận.
“Nghe thấy chưa? Đây là Nhược Hi xin tha cho cậu đấy, cút đi cho khuất mắt tôi, nếu không tôi sẽ cho cậu thấy sức mạnh của tôi đấy!"
Trần Thiết Lâm cảnh cáo nói.
Trần Khiêm chỉ lắc đầu cười khổ.
“Cậu! Nhóc con, cậu cười cái gì?” Trần Thiết Lâm tức giận.
“Trông như hắn rất khinh thường cậu Trần!” Chân
Diệu Minh ở bên cạnh nói.
“Cười sự tự tin của anh đấy!" Trần Khiêm nói: “Anh... Còn cậu Trần? Không biết trọng lượng của mình là bao. nhiêu à?”
Trần Khiêm nói xong thì muốn rời đi.
Lúc này, tên vệ sĩ Từ Hải Nhi chắn ngang trước mặt 'Trần Khiêm.
“Sỉ nhục cậu Trần thì cậu không thể đi, phải ở đây chịu dạy dỗI”
Từ Hải Nhi vẫn khoanh tay, nheo mắt, giống như †rong mắt anh ta, tất cả mọi thứ trên đời đều chỉ như con kiến.
Đây chính là sự ngạo mạn của một võ sĩ.
“Không ngờ anh cũng rất tự tin đấy, một người thì kêu gào dạy dỗ cái này dạy dỗ cái kia, một người thì lại ngạo mạn, giờ tôi có hơi tò mò, không biết tự tin của hai người ở đâu ra vậy?”
Trần Khiêm cười khổ, nhìn Tô Nhược Hi: “Tôi có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ cô, cũng sẽ giúp cô vượt qua được khủng hoảng của công ty, đây là quà, nhưng nếu cô không đồng ý vậy thì chuyện đã khác rồi!”
Trần Khiêm cảnh cáo.
“Mẹ kiếp, thứ súc vật này dám uy hiếp vợ chưa cưới của tôi, Từ Hải Nhi, đánh chết hắn cho tôi!”
Trần Thiết Lâm hét lên.
“Xem ra hôm nay tôi phải phá lệ, ra tay với một con kiến rồi!"
Từ Hải Nhi giống như rất đau khổ, anh ta lắc đầu, đang bước lên phía trước.
Bốp!
Trần Khiêm dễ dàng tung một nắm đấm vào mặt anh ta.
Sau đó thì thấy Từ Hải Nhi vừa đến gần đã bay lên, xoay một vòng bảy trăm hai mươi độ trên không, cuối cùng đập mạnh lên bàn trà, bàn trà cũng vỡ tan tành.
Răng trong miệng Từ Hải Nhi thì vương vãi khắp nơi.
Trần Khiêm không hề dùng lực, chỉ nâng cánh tay lên đánh theo quán tính.
Thế mà đã làm cho mặt Từ Hải Nhi sưng lên rồi.
Cuối cùng Từ Hải Nhi cũng mở mắt được, mặt đầy kinh ngạc.
Cái gì? Thằng nhóc này lại mạnh như vậy!
Mình hoàn toàn không thể nào ngăn lại cú đánh của cậu ta được!
Sao có thể chứ?
Trần Thiết Lâm sợ hãi, lúc này mới nuốt nước bọt, lùi về sau một bước.
Mí mắt Tô Nhược Hi giật nhẹ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top