Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 1700: Cầu nguyện


'Thoáng chốc Trần Khiêm đã đến bệnh viện.
Có thể thấy ở sảnh bệnh viện, có rất nhiều người thân đang khóc.
Đúng vậy, xảy ra chuyện thế này, đối với một gia đình mà nói, đã là một tai nạn mang tính đả kính rất lớn.
Trần Khiêm đi theo Mã Tiến, bốn người bọn họ vào. phòng họp.
Bởi vì địa vị của Mã Tiến rất cao cho nên dù ông ta có mang người vào thì cũng sẽ không có ai hỏi gì nhiều.
Mà còn đứng lên chào hỏi Mã Tiến.
Trần Khiêm tìm một chỗ ngồi xuống, màn hình của phòng họp đang mở một đoạn tin tức.
"Một trăm đứa trẻ sơ sinh trong phòng cách ly đang trong tình trạng bệnh tình nguy kịch, một trăm sinh mạng mong manh mới vừa đến với thế giới này đang bị đe dọa."
"Bệnh tình đã diễn ra trong vòng ba ngày, hơn một trăm trẻ sơ sinh cùng xuất hiện các triệu chứng như sốt, nôn mửa. Theo các ghi chép cho thấy, hơn một trăm trẻ sơ sinh bị nhiễm trùng phổi ở các mức độ khác nhau, dẫn đến tổn thương nhiều vùng cơ thể. Phía bệnh viện nói rằng họ đang điều tra nguyên nhân của sự lây nhiễm, có lẽ đây là sự xâm nhập của một loại virus mới."
Sau đó chiếu đến cảnh trạng thái khi phát bệnh của những đứa trẻ này.
Gương mặt xinh đẹp của cô MC cực kỳ lo lắng, ngẩng đầu nhìn tòa bệnh viện cao ngất nói: "Bệnh viện đã thành lập một đội cấp cứu khẩn cấp gồm nhiều chuyên gia y tế, mong rằng họ có thể dùng bàn tay kỳ diệu của mình cứu sống hơn một trăm sinh mạng nhỏ bé mỏng manh đang gặp khó khăn này."
"Các bạn thân mến, chúng ta hãy cùng cầu nguyện cho hơn một trăm đứa trẻ đáng yêu này!"
Viện trưởng Bệnh viện Nhân dân Số 1 ở Kim Lăng Lâm Trung Hoa tắt tivi, nói với mọi người đang ngồi:
"Mọi người đều biết chúng ta đang gặp tình huống nghiêm trọng. Nếu tất cả mọi thứ trở thành sự thật thì đây sẽ là nỗi nhục trong lịch sử y học, cũng là sự cố chữa bệnh lớn nhất trên thế giới, bệnh viện sẽ mất danh dự-"
"Các vị đang ngồi đều là chuyên gia trong lĩnh vực này, có nhân tài trực thuộc bệnh viện cũng có nhân tài được điều từ nơi khác đến, nhận nhiệm vụ trong lúc đang nguy kịch, trên vai đang gánh vác niềm hy vọng của chính phủ và nhân dân. Tôi cũng không nói nhiều nữa, mọi người hãy quan sát xem có cách nào cứu sống hơn một trăm đứa trẻ này không."
"Trước khi có kết quả cấy vi khuẩn thì chúng ta không có biện pháp giải quyết nào cả, chẩn đoán để chế thuốc nhưng không chẩn đoán được thì phải chế thuốc thế nào đây?" Một bác sĩ trung niên đeo kính bực mình nói.
Đúng là xui tám kiếp mới bị điều đến đây xử lý chuyện tồi tệ này.
Nếu thành công thì tốt, danh lợi tăng gấp đôi, chưa nói đến việc được báo chí bốn phương đăng tin, có thể lúc về còn được bệnh viện khen ngợi.
Nếu thất bại thì sự nghiệp tương lai của mình sẽ tiêu đời.
Hơn một trăm đứa trẻ đó, ngẫm lại mình sắp phải chịu trách nhiệm cho sự cố của bệnh viện này là thấy lạnh sống lưng.
"Căn cứ theo mạch tượng thì trông có vẻ như bị nhiễm trùng phổi nhưng đã dùng hết thuốc kháng virus, vẫn không có cải thiện gì, đây là điều đáng nghỉ vấn." Một bác sĩ đông y lên tiếng nói. . Truyện Nữ Cường
Sau khi hai người nói xong, phòng họp chìm trong yên tĩnh.
Quan điểm của hai phương diện Đông y và Tây y cũng chính là suy nghĩ trong lòng những người đang ngồi.
 
Chương 1701: Ai lại độc ác như vậy


Hơn nữa cho dù có ý kiến gì thì bọn họ cũng không. dám nói ra đâu.
Nếu như cứu được mấy đứa trẻ này thì tốt, đương nhiên cũng sẽ có rất nhiều lời khen.
Nhưng nếu không chữa trị được, không thể cứu được mấy đứa trẻ này thì chẳng phải mình sẽ trở thành đầu sỏ hay sao?
Có ai muốn gánh trách nhiệm này đâu?
"Những người khác có muốn nói gì không?" Ánh mắt của Lâm Trung Hoa lướt qua từng bác sĩ ở đây, hỏi giục.
Không một ai trả lời, tất cả những người tiếp xúc với ánh mắt của ông ấy đều tự động tránh đi.
Ông ấy khẽ thở dài.
Xem ra, cuộc đời làm bác sĩ của ông ấy đành phải kết thúc tại đây.
"Tôi có vài ý kiến." Bỗng nhiên có người lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh như chết lặng của phòng họp.
Nghe nói có người sẵn sàng đưa ra ý kiến, tất cả ánh mắt của hơn hai mươi bác sĩ ở đây đều dồn lên người mới vừa lên tiếng.
Anh ngồi ở góc khuất nhất phòng họp, nếu như không phải vì anh chợt lên tiếng thì có lẽ mọi người đã chẳng để ý đến anh.
Cho dù có người tình cờ nhìn đến anh thì cũng sẽ cho rằng anh là đệ tử hoặc tài xế bí thư gì đó của sư phụ Mã Tiến.
“Cậu ta là ai vậy?”
"Chẳng lẽ lại là đồ đệ của sư phụ Mã?”
"Không giống, sư phụ Mã mới nhận hai đệ tử."
Mọi người nhìn về phía Trần Khiêm bắt đầu bàn tán.
Nhưng Trần Khiêm không hề quan tâm đến bọn họ, ban nãy Trần Khiêm đã thấy những hình ảnh trên máy chiếu.
Hơn nữa các cơ quan đang suy kiệt một cách nhanh chóng.
Không cần nghĩ cũng biết đây là biểu hiện của người sau khi trúng Phệ Hồn Thuật của mình.
Không thể so với đám người Thiết Hồng Tường, lúc. đó bọn họ đã bị anh hút khô trong trạng thái sống sờ sờ, hút thành một đống bùn.
Bởi vì đã được bác Tân tôi luyện nên Trần Khiêm học. cái gì cũng cực kỳ nhanh, Phệ Hồn Thuật kia được anh luyện.
Nên mới có uy lực mạnh như vậy.
Nhưng bây giờ lại có người chỉ mới học được một thứ giống vậy mà đã bắt đầu dùng thứ thuật pháp này để tu luyện.
Ai lại độc ác như vậy?
Sắc mặt Trần Khiêm cực kỳ khó chịu.
Chỉ có điều lúc trước khi Trần Khiêm nói anh có cách thì tất cả mọi người đều hơi tức giận và xem thường.
"Cậu Trần Khiêm, cậu có cách gì chữa trị chứng bệnh kỳ lạ này không?”
Nhưng khi thấy đại sư Mã Tiến vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Khom lưng nói với Trần Khiêm.
 
Chương 1702: Ông có cách nào tốt hơn không


Thấy đại sư Mã Tiến kính trọng chàng trai trẻ tuổi này như vậy, chẳng lẽ không phải tài xế của ông ta à?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Muốn nói thì phải nói đến viện trưởng Lâm Trung Hoa dày dặn kinh nghiệm, ông ấy đã nhận ra một vài việc.
Nhìn Trần Khiêm hỏi: "Trần Khiêm, cậu có muốn nói gì không?”
"Có." Trần Khiêm nói.
Trần Khiêm cũng hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của đám người này, hôm nay anh đến đây chủ yếu là muốn cứu một trăm đứa trẻ sơ sinh.
Nên anh lạnh lùng nói: "Đây không phải chứng bệnh gì mà vì bị người khác hút hết khí huyết nên dẫn đến việc. cơ quan bị cảm nhiễm và suy kiệt trên diện rộng!"
Ầm! Mọi người xôn xao!
Nếu như không phải vì đây là cuộc họp nghiêm túc thì e là rất nhiều người đã bật cười thành tiếng rồi.
"Chàng trai trẻ, cậu tên Trần Khiêm đúng không? Có phải cậu đã xem nhiều phim quá rồi không? Nếu cậu không biết gì thì đừng có ăn nói lung tung. Cái gì mà bị người ta hút khí huyết cơ chứ, cậu nghĩ đó là ma cà rồng à? Hơn nữa những đứa trẻ sơ sinh này đang được nằm trong NICU, chưa bao giờ ra ngoài. Cậu biết NICU là gì không? Là phòng giám hộ của trẻ sơ sinh, nó được cô lập hoàn toàn với không khí bên ngoài."
"Thằng ranh lông còn chưa mọc đủ này, vốn dĩ đang nghĩ có cách gì hay ho, nếu như chúng tôi công bố tin tức này ra ngoài thì e là sẽ gây ra khủng hoảng xã hội mất."
"Bác sĩ Mã Tiến, cuối cùng cậu ta là ai thế?"
Có người nhịn không được tức giận nhìn về phía Trần Khiêm, đồng thời tò mò hỏi đại sư Mã Tiến.
"Mọi người cứ yên tâm đi, khoan vội đãi" Mã Tiến vội vàng khuyên can.
Nói thật, Trần Khiêm nói bọn trẻ bị hút khí huyết, ông †a hoàn toàn chưa nghe bao giờ nên ngay cả Mã Tiến cũng giật mình.
Nhưng đã được chứng kiến năng lực của Trần Khiêm, khả năng chấp nhận của ông ta rất mạnh.
"Hừ, sư phụ, từ lâu con đã nói thằng nhóc này gặp. may thôi chứ chả có tài cán gì đâu. Ranh con này còn trẻ như vậy thì biết gì, chạy đến đây để đóng phim à?” Lưu Vượng lẩm bẩm nói, mặc dù giọng của anh ta rất nhỏ nhưng mọi người trong phòng họp đều có thể thể nghe thấy được.
Anh ta ghen tị với Trần Khiêm, hơn nữa khi nhìn thấy cô em Triệu Bách Linh - người mà anh ta đã yêu thầm từ rất lâu nhìn Trân Khiêm bằng ánh mắt kia.
Làm anh ta tức muốn chết.
Chỉ ước gì Trần Khiêm bị bẽ mặt trước mặt mọi người.
Sắc mặt Mã Tiến âm trầm, nhìn anh ta rồi nói: 'Cậu im miệng cho tôi, cậu Trần Khiêm đã nói như thế thì chắc là có suy nghĩ riêng, xem thử xem cậu Trần Khiêm nói gì, hoặc có thể nói rằng, sự thật là thế."
Sắc mặt Trần Khiêm âm trầm, cho dù là ai khi bị chỉ trích cũng sẽ cảm thấy bực mình và khó xử.
"Trên thế giới này vẫn còn rất nhiều chuyện các người không biết!" Trần Khiêm lạnh lùng nói.
"Cậu Trần Khiêm, có cách nào cứu chữa không?" Mã Tiến chọn tin tưởng Trần Khiêm.
"Có, châm cứu rồi dùng thuốc Đông y để điều trị, tất nhiên là phải nhanh lên, nếu toàn bộ cơ quan của đứa trẻ bị suy kiệt thì sẽ không còn cách nào nữa."
"Bậy bạ." Có người tức giận nói: "Bác sĩ Mã, ông không thể lấy sinh mạng của hơn một trăm đứa bé ra đùa được, một thằng nhóc miệng còn hôi sữa như cậu ta thì biết gì?"
"Vậy ông có cách nào tốt hơn không?" Bác sĩ Mã Tiến lạnh lùng nhìn người đó hỏi ngược lại.
 
Chương 1703: Tôi sẽ chịu trách nhiệm


"Không có, nhưng chúng ta cũng không thể thử nghiệm một cách tùy tiện được. Nếu cho trẻ sơ sinh dùng thuốc Đông y khiến tình trạng của bọn trẻ nặng thêm thì sao? Chắc hẳn ông cũng biết rõ chúng ta không thể tiếp tục tùy tiện hành hạ cơ thể của những đứa bé kia nữa." Có người dùng lí lẽ để biện luận.
Trong mắt ông ta, việc để Trân Khiêm đi chữa bệnh là "tùy tiện hành hạ".
Lâm Trung Hoa nhìn Trần Khiêm, ông ấy cũng không biết có nên tin tưởng anh hay không nhưng khi nhìn thấy ánh mắt trong trẻo và kiên định của Trần Khiêm, ánh mắt đó của anh khiến người ta cảm thấy cực kỳ tin tưởng và nể phục.
Chẳng lẽ có thể trông cậy cậu ấy? "Để cậu ấy thử đi." Cuối cùng Lâm Trung Hoa cũng hạ quyết tâm, đương nhiên là ông ấy cũng không có lựa chọn tốt hơn.
"Thử à? Nói nghe nhẹ nhàng gọn lẹ thật đấy nhưng nếu xảy ra chuyện thì ai chịu trách ni đây?"
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm."
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm."
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Mã Tiến, Lâm Trung Hoa và Trần Khiêm cùng lên tiếng.
Ba người nhìn nhau.
"Tốt lắm, nếu ba người đã đồng ý thì làm gì làm đi." Đám người kia cũng không thể nói gì thêm.
Có tên ngốc sẵn sàng chịu trách nhiệm thì cứ thử đi. Bọn họ sẽ không quan tâm đến sự sống chết của những đứa trẻ kia đâu, bọn họ chỉ cần giữ vững vị trí của mình là được rồi.
"Sư phụ, thầy không suy nghĩ lại thật à? Đây không phải là chuyện đùa, hơn một trăm sinh mạng đó, đây không phải là một mình bà Tô đâu!"
Lưu Vượng thấy viện trưởng cũng ủng hộ thì càng ganh tị hơn.
Sao lại thế được?
Hơn nữa có phải sư phụ già rồi nên lẩm cẩm không? Nói thế này mà ông ấy cũng tin à?
"Lưu Vượng, tôi nhìn lầm cậu rồi!"
Mã Tiến tức giận nhìn Lưu Vượng.
Làm Lưu Vượng ngây ngẩn cả người.
"Sư phụ, con chỉ không muốn để thằng nhóc này làm ô uế danh tiếng của thầy mà thôi! Thầy là thần y của quân khu đó!" Lưu Vượng nói.
"Tôi chưa bao giờ nghĩ tôi là thần y gì cả, đây chỉ là cách gọi của người bệnh mà thôi. Nếu như danh tiếng có thể cứu người vậy thì tôi sẵn sàng ném hết tất cả danh tiếng của mình! Lưu Vượng, cậu đã ba mươi tuổi rồi, học y nhiều năm như vậy mà tại sao suy nghĩ lại lệch lạc như thế. Cậu sẽ không bao giờ thành công trong giới y học này được đâu!"
Mã Tiến bùi ngùi thở dài.
Nói đến mức mặt Lưu Vượng tái mét.
"Con không tin cậu ta có thể chữa trị được!"
"Nếu như tôi chữa khỏi thì sao đây?"
"Trần Khiêm nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng, dọc đường tên này cứ lải nhải nhắm vào anh, đúng là phiền chết đi được....
 
Chương 1704: Quá tàn nhẫn


"Hứ? Cái gì mà sao đây? Nếu cậu có thể chữa khỏi cho toàn bộ đám trẻ, cậu muốn tôi làm gì cũng được!”
Trong mắt Lưu Vượng, chuyện này hoàn toàn không thể.
Hơn một trăm đứa trẻ, đứa nào cũng chỉ còn vài hơi thở yếu ớt.
Hơn nữa Lưu Vượng là cố ý nói toàn bộ. 'Trần Khiêm gật đầu, sau đó mặc kệ anh ta. Anh thay quần áo xong rồi đến phòng cách ly.
Chỉ có ba người mới được vào, là viện trưởng và Mã Tiến.
Họ đi vào theo Trần Khiêm.
Trong phòng cách ly, khi Trần Khiêm bước vào, đám trẻ đều đã nín khóc.
Không gian cực kỳ yên tĩnh.
Sắc mặt bọn trẻ đen nhánh, cơ thể bắt đầu sưng tấy. Môi bị rách.
Chỉ còn lại một hơi thở yếu ớt.
Đúng là Phệ Hồn Thuật!
Đây đúng là trạng thái khi trúng Phệ Hồn Thuật, hẳn là đám trẻ bị trúng chưa đến một phần ba công lực.
Bởi thế mới dẫn đến cơ thể sưng vù, bởi vì tất cả hơi nước đều bốc hơi lên bề mặt.
Dẫn đến tình trạng sốt cao.
"Quá tàn nhẫn!" Trần Khiêm thầm găn nói.
Nếu muốn chữa trị cho đám trẻ, Trần Khiêm không còn cách nào khác, châm cứu chỉ là cơ sở để đảm bảo sự vận hành cơ bản của khí huyết.
Phải sử dụng Phệ Hồn Thuật để khí huyết được bù lại cho đám trẻ thông qua một cách khác.
Nhưng nếu như vậy, thân phận của anh sẽ bại lộ, Chấn Thiên Thạch vẫn chưa được khai quật xong.
Một khi bị lộ, Vân Tỉnh tìm đến, anh không phải là đối thủ của cô ta.
Nhưng nếu không cứu, những đứa trẻ này, sẽ không thể sống qua đêm nay!
Trần Khiêm oán hận cắn chặt răng. Mặc kệ, cứu người quan trọng hơn, anh đã hút quá nhiều khí huyết của người trưởng thành, tính ra cũng đủ để cứu sống đám trẻ này rồi.
'Về phần chân khí bị lộ.
Anh có thể sử dụng máu Chí Âm trong ngọc phù để cầm cự một đêm, bây giờ đang là lúc Vân Tỉnh bị suy yếu, hẳn là cô ta sẽ không còn khủng bố như trước!
Sau khi quyết định xong. Trần Khiêm bắt đâu hành động ngay.
Đầu tiên anh dùng kim châm nhanh chóng đâm vào. thiên đột, quan nguyên, thứu đuôi cùng các huyệt đạo. khác trên ngực đứa trẻ.
*Thiên đột: Chỗ lõm trên xương ngực, sát bờ trên xương ức, ngang với bờ trên xương đòn ở hai bên (phía trong xương ức)
*Quan nguyên: Ở dưới rốn, nằm ngửa lấy huyệt, từ giữa rốn xuống ba thốn, từ khúc cốt' lên ba thốn.
Lúc nông lúc sâu, lúc lên lúc xuống, đâm liên tiếp mười tám châm, nhanh chóng lấy kim ra rồi, nhanh chóng đâm vào rồi lại nhanh chóng rút ra, ở giữa không hề có khoảng cách, điêu luyện hệt như biểu diễn ảo thuật làm Lâm Trung Hoa đứng bên cạnh trợn mắt hốc. mồm.
Đúng là ngạc nhiên thật.
Khẽ liếc mắt nhìn sang đại sư Mã Tiến, Mã Tiến đang đắm chìm trong châm pháp của Trần Khiêm.
 
Chương 1705: Mạnh hơn hay yếu hơn mình


Sau đó Trần Khiêm duỗi tay vào trong chăn, cầm cổ tay của một bé gái, sử dụng Phệ Hồn Thuật nhằm điều chỉnh điều tiết và bổ sung khí huyết.
"Được rồi, người tiếp theo, đắp chăn cho đàng hoàng rồi sau đó cởi quần áo của bé nằm giường 002 ra, phải nhanh lên, chúng ta không có nhiều thời gian đâu!"
"Vậy thôi à?" Lâm Trung Hoa trợn mắt hỏi. "Xong rồi, người tiếp theo." "Được... Được." Lâm Trung Hoa gật đầu như giã tỏi.
"Châm pháp Thiên Mệnh? Đây là châm pháp Thiên Mệnh?" Bên ngoài bức tường kính, một vị bác sĩ già †rong nhóm chuyên gia đầu tiên là tập trung nhìn, sau đó ngạc nhiên hét lên.
"Ông Lý, cái gì mà châm pháp Thiên Mệnh?" Có người không vui hỏi nhưng trông kỹ thuật châm cứu của thằng nhóc kia, có vẻ như đúng là có hiểu biết.
"Châm pháp Thiên Mệnh, đây là tuyệt kỹ đã thất truyền, nghe nói chỉ có mình ông Ngô Tam Phong là biết được ba châm của nó!" Hiển nhiên vị bác sĩ già không thèm quan tâm đến vẻ mặt của viện phó, kích động giải thích.
"Chẳng lẽ cậu ta là đồ đệ của ông Ngô Tam Phong, nhưng mà không đúng. Ông Ngô Tam Phong chỉ thành thạo ba châm mà chàng trai này lại biết mười bảy mười tám châm, đúng là kinh khủng!" Cũng có bác sĩ già Đông y biết được một ít điển tích của châm pháp Thiên Mệnh.
Lập tức vỗ tay khen hay, trợn mắt lên, cực kỳ vui vẻ.
"Còn trẻ mà sao lại hiểu được châm pháp cao thâm như vậy?" Cũng có rất nhiều người thấy khó tin.
"Không thể nhầm được, cậu ấy đang sử dụng châm pháp Thiên Mệnh. Trong hội thảo mấy tháng trước, tôi đã từng được chứng kiến ông Ngô Tam Phong biểu diễn, ba châm trước, đúng là giống như đúc. Dùng kim nhọn dài sáu centimet, đâm ba mũi rút ba mũi, sau dó dùng "Phượng Tường Thức" để thu châm, vừa bổ dưỡng thân thể vừa loại bỏ những khí ẩm tồn đọng bên trong cơ thể." Ông ta vui vẻ giải thích.
"Nhưng nghe nói nếu muốn sử dụng châm pháp. Thiên Mệnh thì phải có nội kình, chẳng lế người này còn có nội kình nữa sao?"
"Hừ, cậu ta mà có nội kình à? Nói không chừng chỉ là người bình thường mà thôi, có kết quả rồi hãng nói." Lưu Vượng cười lạnh, thậm chí trong lòng còn bắt đâu kêu gào: Đừng chữa được! Đừng chữa được!
Trần Khiêm trong phòng cách ly không hề biết rằng châm pháp mà anh đang sử dụng đã làm dấy lên sự tranh luận, bởi vì anh tập trung toàn bộ tinh thần, không ngừng ra châm, thu châm.
Gương mặt vốn dĩ đã trắng bệch nay không còn một chút máu, những giọt mồ hôi to như hạt đậu trên trán †ập hợp lại thành dòng suối nhỏ chảy dọc theo gương mặt, trông có vẻ rất mỏi mệt.
Dù sao Trần Khiêm đã phải đưa quá nhiều khí huyết. Nhưng tốc độ của anh cực nhanh.
Không bao lâu sau, hơn một trăm đứa trẻ đã được anh điều tiết xong.
Sắc mặt của nhóm trẻ con không còn đen nữa mà đã xuất hiện màu trắng, không ngừng phục hồi theo hướng hồng hào.
Các vết sưng tấy trên cơ thể và trên da đang không ngừng đàn hồi trở lại.
: Về phần tính mạng thì hơi thở của bọn trẻ càng ngày càng mạnh!
"AI Cái này, cái này..."
Lâm Trung Hoa mừng rơi nước mắt.
Hốc mắt của Mã Tiến cũng ửng hồng.
Bởi vì họ đã thấy được một kết quả chung, những đứa trẻ đã được cứu sống và thoát khỏi tình trạng nguy hiểm đến tính mạng.
Khó mà tin nổi, đúng là khó mà tin nổi! Hai người siết chặt tay, thở phào nhẹ nhõm.
"Cậu Trần Khiêm, cậu có năng lực khiến người chết sống lại!"
Sau khi hai người kiểm tra xong thì bắt đầu kính trọng nể phục.
Trần Khiêm đã hơi yếu rồi.
Anh không muốn nghe những lời khen này, anh cố gắng hết sức chữa trị cho bọn trẻ, cũng vì muốn tích đức.
Huống hồ, bây giờ điều mà Trần Khiêm đang quan tâm chính là cuối cùng ai đang làm loạn ở Kim Lăng này? Mạnh hơn hay yếu hơn mình?
Nếu không tìm được người này, nhất định sẽ lại đi hại người khác!
Hơn nữa ban nãy lúc Trần Khiêm sử dụng nội lực, không biết Vân Tinh có biết hay không, căn cứ theo lý thuyết thì bây giờ đang là lúc cô ta yếu ớt nhất.
 
Chương 1706: Đánh rắm đi


Nhưng cho dù thế nào, bây giờ anh phải nhanh. chóng chạy đến biệt thự Vân đỉnh mới được.
Chấn Thiên Thạch sắp xuất thế, có lẽ Vân Tỉnh cũng không dám đến gần.
Vì thế Trần Khiêm vội vàng ra ngoài. Khi người bên ngoài nghe nói những đứa trẻ đã qua cơn nguy kịch, tất cả mọi người đều rất vui vẻ và khâm phục nhìn Trần Khiêm.
Đặc biệt là châm pháp Thiên Mệnh của Trần Khiêm, có bác sĩ già còn muốn quỳ xuống bái Trần Khiêm làm thầy.
"Đúng là lợi hại, nhóc con, cậu may thật đó!"
Trong khi đó Lưu Vượng lại lạnh lùng nói.
Vốn dĩ Trân Khiêm đã định đi nhưng vừa nghe anh ta nói xong thì đứng lại.
“Anh còn nhớ những gì anh đã đồng ý với tôi không?" Trần Khiêm lạnh giọng hỏi. "Cái gì?" Lưu Vượng sửng sốt.
"Thì là nếu tôi chữa trị được thì tôi muốn anh làm gì cũng được!"
"Đúng vậy, bác sĩ Lưu, chúng tôi đều nghe thấy cậu hứa!"
Mọi người nhìn về phía Lưu Vượng nói.
"Hừ, Lưu Vượng tôi nói được làm được, cậu nói đi, muốn tôi làm gì?”
Lưu Vượng vờ ngay thẳng. Gòn ra vẻ!
Trần Khiêm khinh thường nhìn anh ta: "Đánh rắm đi!"
"Cậu nói gì cơ?" Lưu Vượng sửng sốt.
"Tôi bảo anh đánh rắm đi, đánh một trăm cái rắm cho mọi người nghe!"
Mọi người cười vang.
"Chuyện này... Sao lại thế được? Rắm đâu phải muốn đánh là đánh đâu?"
Lưu Vượng có cảm giác anh ta đang bị sỉ nhục.
"Sao lại không thể? Một trăm cái rắm thôi mà, đơn giản, tôi giúp anh!"
Nói xong, Trần Khiêm giơ tay chọc vào huyệt nào đó của anh ta.
Phụt!
Một cái rắm bất ngờ vang lên! "Phụt phụt phụt!"
Hơn nữa còn đánh liên tục.
Lưu Vượng nhục nhã đến mức mặt mày tái nhợt nhưng anh ta lại không thể khống chế được.
Mọi người thấy thối nên bịt mũi lại, dường như bên ngoài phòng cách ly đang tích đầy bụi.
"Phụt phụt... Phụt ọt!"
Cuối cùng, âm thanh quái dị vang lên, Lưu Vượng khóc, tiêu rồi tiêu đời rồi!
Bên cạnh đó Trân Khiêm cũng bịt mũi lại, chạy trốn từ lâu rồi.
Đợi đến khi một nhóm bác sĩ già muốn đuổi theo anh mới phát hiện chẳng thấy bóng dáng Trần Khiêm đâu. Thì ra anh muốn mượn màn đánh rắm của Lưu Vượng để đi trước một bước.
Lại nói đến Trần Khiêm đã rời khỏi bệnh viện.
Bây giờ đã là chạng vạng, trời chập tối.
Trần Khiêm lái xe, chuẩn bị vội vã chạy đến biệt thự Vân Đỉnh.
Bởi vậy dọc đường đi, Trần Khiêm lái xe cực nhanh.
Khi xe chạy đến bên ngoài một khu rừng, cơ thể Trần Khiêm hơi cứng đờ, sau đó phanh gấp, dừng xe lại.
Nơi này hơi hoang vắng.
Và giữa đường, có một bà lão đang ngồi, tay cầm giấy và diêm, đang thả vào trong chậu than.
Mí mắt Trần Khiêm giật giật.
Hiển nhiên, Trần Khiêm biết bà lão này...
 
Chương 1707: Bà lão


Trần Khiêm vừa liếc mắt đã nhận ra người này là ai!
"Chúng ta oan gia ngõ hẹp thật!"
Trần Khiêm bước xuống xe, thản nhiên nhìn bà lão. trước mặt.
"Hơn một trăm đứa trẻ trúng Phệ Hồn Thuật, chuyện này là do bà làm?”
Trần Khiêm lạnh lùng nhìn bà ta hỏi.
"Cậu cho rằng chỉ có cậu biết Phệ Hồn Thuật hay. sao? Chỉ tiếc cậu xuất hiện quá sớm, nếu không đêm nay tôi có thể hút thêm nhiều máu trẻ con hơn nữa, tu vi sẽ tăng thêm một bậc!"
Bà lão đốt tiền giấy xong, chậm rãi đứng dậy!
Đôi mắt bà ta lạnh lùng, nhìn Trần Khiêm chằm chằm.
"Trần Khiêm, cậu giỏi lắm, ngày đó, tôi đã xem thường cậu, cũng vì sơ suất nên cậu mới có cơ hội lợi dụng, tàn sát quá nhiều tính mạng trong Thánh giáo của tôi. Hôm nay, cho dù thế nào cậu cũng không thoát được đâu, nếu cậu biết điều thì đi theo tôi về gặp tôn chủ!"
Bà lão này không phải ai khác, chính là giáo chủ 'Thánh giáo - Thiết Hồng, lúc trước thực lực của mình bị phong ấn nên Thiết Hồng có cơ hội, chính tay giết Thiết Thành!
Lúc đó anh cũng chỉ lo trốn thoát nên hoàn toàn thể Tìm được Thiết Hồng, báo thù cho người anh em Thiết Thành.
Dường như Thiết Hồng và Vân Tinh quen biết nhau, lúc đó đã bị Vân Tinh gọi đi!
"Tôn chủ? Là Vân Tỉnh à?" Trần Khiêm kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, tam giáo cửu lưu, trong đó Tam giáo do tôn chủ quản lý, đệ tử Tam giáo trải dài khắp thiên hạ. 'Trần Khiêm, cho dù cậu đi đâu cũng không thể thoát khỏi đôi mắt của tôn chủ!"
Thiết Hồng cười lạnh nói.
"Xem ra tôi đã đoán đúng, có người ra tay độc ác với nhiều trẻ con như vậy nhưng lại không chịu xuất hiện, tôi đã đoán được từ lâu rồi, có người muốn ép tôi xuất hiện!"
"Bây giờ bà nghiễm nhiên trở thành tay sai của Vân Tỉnh, xem ra Vân Tinh đã dạy Phệ Hồn Thuật cho bà!”
Đúng vậy, Vân Tinh và cô gái áo trắng, và cả Thiên thần nữa, mọi người đến từ một nơi, mà người biết Phệ Hồn Thuật, ngoài Thiên thần ra thì hẳn là Vân Tinh kia cũng biết!
"Cậu luôn cho rằng cậu rất thông minh, đúng vậy, đúng là tôn thượng đã truyền dạy cho tôi, hơn nữa còn không chỉ truyền cho tôi mà ngay cả người anh em của cậu cũng học được rồi!"
Thiết Hồng cười mỉa!
"Thiết Thành, còn đứng ngây ra đó làm gì, đưa bọn họ ra đây!"
Thiết Hồng quát! Thiết Thành? Trần Khiêm giật thót mình.
Nhìn vào trong rừng cây thì thấy một bóng người đang lôi vài người bước từ trong rừng ra!
Người này là Thiết Thành!
Chỉ có điều, giờ phút này sắc mặt của hắn ta làm 'Trần Khiêm cảm thấy cực kỳ quái dị!
Cơ thể tỏa sát khít Đã xảy ra chuyện gì?
Trong tay hẳn ta là người nhà của Mộc Vũ, Tô Quốc. Cường, Vương Tuệ Mãn và còn có cả Đường Nhiên!
“Thiết Hồng! Lúc ở sơn trang, tôi chỉ bị phong ấn sức mạnh, bà tưởng rằng tôi thật sự sợ bà à?”
Trần Khiêm lạnh lùng quát, xông về phía Thiết Hồng!
Thiết Hồng hết sức thản nhiên, bỗng nhiên bóng dáng bà ta trở nên chập chờn rồi biến mất ngay tại chỗ!
Còn cơ thể Trần Khiêm thì giống như bị cố định lại! Cơ thể cứng đời
 
Chương 1708: Đánh hay lắm


Thực lực quá mạnh, anh đã từng chứng kiến thực. lực của Thiết Hồng, khi đó, bà ta không mạnh như vậy!
"Đi chết đi! Giết Thánh giáo của ta, không thể tha thứ!" Thiết Hồng gầm lên.
Không gian méo mó, bà ta xuất hiện trước mặt Trần Khiêm, tung một chưởng ra!
Đánh vào ngực Trần Khiêm! Ầm ầm ầm...
Mới chưởng đầu tiên mà Trần Khiêm đã bị đánh bay ra ngoài, lực va chạm cực lớn khiến cây cối xung quanh gãy đổ.
Mặc dù từ lâu cơ thể Trần Khiêm đã không phải là cơ thể người bình thường, hơn nữa bây giờ còn sử dụng nội kình, anh biết rõ thực lực Thiết Hồng nhưng không ngờ trong một khoảng thời gian ngắn, bà ta lại trở nên mạnh như vậy!
Vốn dĩ nội kình của bà ta không bằng mình nhưng bây giờ lại vượt xa mình, hơn nữa nội kình của bà ta thật sự rất quái dị!
Bị trúng một chưởng, Trần Khiêm lập tức hộc máu, lưng đập xuống đất đau đớn, đau đến tận xương.
Toàn thân như rụng rời!
Nhưng mà, thời gian hoàn toàn không cho anh cơ hội làm dịu cơn đau, Thiết Hồng lại xông tới, siết chặt cổ họng anh, giống như chiếc kìm sắt khổng lồ.
Trần Khiêm nhìn thấy một gương mặt dữ tợn.
"Mặc dù tôn chủ bảo tôi giữ lại tính mạng cậu, thế nhưng tôi không thể để cậu sống, tôi phải báo thù, báo thù cho người của Thánh giáo!"
Thiết Hồng dữ tợn nói.
Trần Khiêm càng cảm thấy lạ!
Bây giờ Thiết Hồng đang sống sờ sờ trước mặt mình, thậm chí chỉ số kinh khủng còn tăng thêm. truyện kiếm hiệp hay
Dưới bàn tay bà ta, Trần Khiêm hoàn toàn không còn sức đánh trả.
Chẳng khác gì một con gà con. Không đúng, chắc chắn chuyện này có gì đó là lạ, nội kình của bà ta rất quái dị, hình như bà ta đi cùng con đường với Vân Tinh, Vân Tinh đã làm gì với bà ta?
"Thả cậu ấy ra!"
Người nhà họ Tô bị bắt tới đây cũng rất sợ hãi, vội vàng la lớn!
Mới mấy hiệp ngắn ngủi, Trần Khiêm đã bị đánh đẫm máu!
Đường Nhiên cũng gào lên!
"Hừ, đồ vô dụng này không xứng để tôi ra tay giết cậu ta, Thiết Thành, đây là anh trai của cậu à. Ha ha ha, tôi ra lệnh cho cậu giết thằng nhóc không biết trời cao. đất dày này cho tôi, còn phía tôn chủ, tôi tự biết nói!"
Hiển nhiên sự cầu xin của người nhà họ Tô không hề làm Thiết Hồng thấy cảm động mà trái lại càng làm bà ta giận dữ hơn.
Đối với người trong Thánh giáo mà nói, lời của bà ta là mệnh lệnh.
Đối với bà ta mà nói, Thiết Thành chết đi sống lại này, chỉ như một con chó mà thôi.
Là một con chó vừa nghe lời cũng vừa hung hăng. Dường như, đó không phải là cháu bà ta vậy! Bịch!
Thiết Thành nghe vậy, hai mắt trở nên đỏ ngầu, hắn †a chậm rãi bước đến bên cạnh Trân Khiêm.
Đánh thât manh lên mắt Trần Khiêm, cú đấm này. giống như đang vội vã chạy rồi bỗng dưng va phải cửa kính vậy, Trần Khiêm cảm thấy đầu váng mắt hoa, nội kình của Thiết Thành cũng đã thay đổi, quá lợi hại!
"Đánh hay lắm!"
Thiết Hồng cười ha ha, khóe miệng mỉa mai: "Trần Khiêm, thế nào? Thiết Thành xem cậu là anh trai, cậu cũng xem Thiết Thành là anh em, bây giờ cảm thấy thế nào? Chưa nói đến những chuyện khác, để con chó Thiết Thành này giết cậu, cũng đã là hời cho cậu lắm rồi!"
Thiết Hồng cười gẵn, trên mặt có một sự đau khổ không nói rõ được: "Trân Khiêm, tôi muốn cho cậu xem thử, mùi vị bị chính anh em của mình giết sẽ thế nào!"
Nói xong, Thiết Hồng ném dao găm trong tay cho Thiết Thành với đôi mắt trống rỗng, chỉ biết chém giết: "Thiết Thành, đây là đại ca cậu, cậu vì cậu ta mà phản ôi, được thôi, Thiết Thành, tôi muốn cậu đâm cậu ta
Mắt Thiết Thành lóe màn sương lạnh, giơ dao găm lên, đâm vào bả vai.
Hơn nữa còn xoắn một cái thật mạnh!
 
Chương 1709: Tia sáng quỷ dị


Đầu tiên Trần Khiêm cảm thấy trên vai mát lạnh, sau đó ngửi thấy mùi máu tươi.
"Làm tốt lắm, Thiết Thành, chặt một cánh tay cậu ta đi." Thiết Hồng nói!
Thế nhưng Thiết Thành với đôi mắt trống rỗng cầm dao lại bất động, lần này, hắn ta không thể ra tay được, giống như có một cỗ ma lực.
Ngăn cản hành động tiếp theo của hắn ta.
Hắn ta chỉ nhìn chằm chằm mắt Trần Khiêm, tận trong sâu thẳm có một giọng nói đang thì thầm với hắn †a rằng “Không! Không thểi”
Sau đó, Thiết Hồng lại quát: "Thiết Thành! Cậu còn ngơ ngác làm gì, ra tay nhanh đi!"
"Vâng, chủ nhân!" Cơ thể Thiết Thành run lên rồi thì thầm.
Bỗng nhiên hơi thở của hắn ta trở nên dồn dập, giơ dao găm trong tay lên, dao găm hướng xuống dưới, mũi dao sắc nhọn kia lơ lửng trên đỉnh đầu Trần Khiêm, sau đó bất chợt đâm xuống!
Lúc này, cổ Trần Khiêm đang bị hắn ta bóp chặt, đầu không thể cử động.
Dưới thực lực hiện nay của Thiết Thành, cho dù anh có phản kháng thì cũng vô dụng mà thôi.
Nếu như đâm con dao găm này xuống thì cánh tay của anh sẽ không còn!
Trong nháy mắt, tim Trần Khiêm đập nhanh hơn, mẹ kiếp, từ đây đến lễ rửa tội của Thiên đạo chỉ còn thiếu một bước nữa, chỉ thiếu đêm nay!
Mà bây giờ, mình còn chưa đối phó với Vân Tỉnh, cũng chưa đi tìm được cô gái áo trắng, vậy mà lại bị Thiết Hồng giết!
Thiết Thành của bây giờ, xem ra chỉ là con rối sau khi Thiết Hồng giở thủ đoạn mà thôi!
Thấy dao găm lao nhanh xuống, sắp đâm vào cánh tay mình!
Trong phút chốc, mạch suy nghĩ của Trân Khiêm giống như nước đổ ào xuống đất, không bị bất kỳ thứ gì ràng buộc nữa, đủ mọi ký ức từ bốn phương tám hướng tràn vào đại não anh.
Có người nói rằng khoảnh khắc trước khi chết, những ký ức trong quá khứ sẽ lướt qua não bộ khoảng vài giây ngắn ngủi.
Có lẽ, đây là cảm giác chết!
Trong tất cả những hình ảnh ký ức, bỗng nhiên, bóng dáng của một người lại rõ ràng như vậy.
Đúng rồi, là Tô Mộc Vũ. Mộc Vũ, còn sống hay đã chết? Bây giờ sống thế nào, là hạnh phúc hay đau khổ?
Đang dược người ta cưng chiều, hay đang bị người †a ngược đãi?
Ngoài ra còn có hẹn ước Thánh Thủy với ông nội, ba mẹ, chị gái và cả chị Lam, chẳng lẽ đêm nay chính là kiếp nạn của Trần Khiêm mình sao?
'Trần Khiêm mình sắp chết rồi? Ngũ mã phanh thây?
Không được, tôi muốn sống, tôi phải tìm được cô ấy, tận mắt nhìn thấy cô ấy!
Nghĩ vậy, gần như Trần Khiêm không thể tự chủ được, giơ tay trái lên, anh không hề thấy rõ dao găm ở đâu và cũng không hề thấy rõ cánh tay Thiết Thành ở chỗ nào.
Anh chỉ giơ lên không trung như thế.
Sau đó, nắm chặt cổ tay Thiết Thành.
Dao găm dừng giữa không trung.
Ánh mắt đầy tơ máu của Thiết Thành trợn to, gương mặt hắn ta dữ tợn định ra tay!
"Thiết Thành, cậu quên rồi sao? Cậu muốn chuộc tội! Đừng trở thành công cụ phạm tội của Thiết Hồng nữa!"
Trần Khiêm cắn răng kiên trì! Cũng chính giọng nói này đã khiến Thiết Thành hơi ngẩn ra, cơ thể Trần Khiêm vẫn đang chảy máu, chảy ồ ạt.
Nhuộm miếng ngọc bội trước ngực thành màu đỏ, cũng ngay tại lúc này, ngọc bội tỏa ra một tia sáng quỷ dị, ánh sáng nhấp nháy...
 
Chương 1710: Chuyện gì đang xảy ra


Người Trần Khiêm chợt tỏa ra ánh sáng.
Tựa như một bóng đèn công suất lớn thắp sáng trong bóng tối, ánh sáng này lập tức lan sang người Thiết Thành đang vật lộn với Trần Khiêm.
A
Bị ánh sáng mạnh này chiếu vào, bỗng nhiên Thiết 'Thành bắt đầu phát ra kêu thảm thiết, luông khí màu đen trên người không ngừng tuôn ra.
Cùng với sự dâng trào của khí đen, lệ khí trên người Thiết Thành không ngừng giảm xuống, sức mạnh của hắn ta cũng đang yếu đi rõ ràng.
Không bao lâu, Thiết Thành hoàn toàn bủn rủn không còn sức, bị Trần Khiêm đẩy sang một bên, hôn mê bất tỉnh.
"Thiết Thành?”
Trần Khiêm che vết thương máu chảy ròng ròng của mình, kêu thử.
Nhưng Thiết Thành đã không thể đáp lại.
Ngay lúc này, ánh sáng màu vàng kia biến thành ánh sáng bảy màu, giống như bảy sắc cầu vồng.
Miếng ngọc bội này, ôi lạ quá!
Trần Khiêm nhìn sự thay đổi của ngọc bội, kinh ngạc.
"Trần Khiêm, không ngờ trên người cậu lại có báu vật!"
Mắt Thiết Hồng ánh lên vẻ tham lam.
"Có báu vật này, tu vi của tôi sẽ tăng thêm một bậc!" Ánh sáng trong mắt lập lòe.
Thiết Hồng đang định tự ra tay.
Bỗng nhiên.
Soạt soạt soạt!
Có vài âm thanh vang lên từ bốn phương tám hướng.
Ngay sau đó thì thấy tám bóng người, bóng dáng tám người với tốc độ cực nhanh đang lao về phía này. ià, bà mà cũng xứng có báu vật này sao? Trần Khiêm là của chúng tôi!"
'Tám bóng người vụt qua rất nhanh, Bao vây lấy Thiết Hồng và Trần Khiêm. 'Tám người bọn họ, sắc mặt trắng bệch giống như người đã chết mấy ngày, nhưng giọng nói cực kỳ vang dội.
Trần Khiêm kiêng ky nhìn bọn họ.
Tám người này, bản lĩnh đều rất mạnh, có vẻ như thực lực mỗi một người cũng không kém gì Thiết Hồng.
Chuyện gì đang xảy ra?
Có người mạnh như vậy nữa à? Hơn nữa còn bỗng chốc lại xuất hiện nhiều đến vậy!. Có gì ho?? Chọ? ?hử ??a?g || ??um??uy? ?.V? ||
Thiết Hồng, Thiết Thành cùng với tám người này, quái dị nhất phải kể đến là nội kình trên người bọn họ, hoàn toàn không giống với những gì anh tu luyện.
Hình như nội kình của bọn họ, bẩm sinh đã có một loại lực áp đảo.
Vừa nãy nghe Thiết Hồng nói đến Tam giáo Cửu lưu gì đó, rõ ràng bây giờ có hai luồng thế lực đối lập nhau.
Một phe là bên phía Vân Tinh. Bên còn lại là tám người này.
Điều duy nhất khẳng định được là hình như lực. lượng của hai phe này đều nhằm vào mình.
"Được, vậy thì xem các người có thể giành được hay không!"
Vừa nói, ánh mắt lạnh lẽo của Thiết Hồng vừa khóa chặt Trần Khiêm, rồi nhanh chóng lao về phía Trần Khiêm.
Tám người kia cũng cùng hành động, hướng về phía Trần Khiêm.
 
Chương 1711: Đại nạn không chết


Bịch bịch bịch!
'Thoáng chốc tứ chỉ và bả vai Trần Khiêm đều bị bọn họ siết chặt.
Kéo Trần Khiêm xoay một vòng.
"Gãy rồi, sắp gãy rồi!"
Trần Khiêm đau muốn chết.
Tứ chi của anh sắp bị bọn họ kéo gãy.
“Ngọc bội! Ngọc bội! Mày là linh khí à? Nếu như mày có thể nghe được tiếng lòng thì hãy nhanh chóng cứu †ao! Tao không muốn chết, càng không muốn bị bọn họ giết trong hoàn cảnh bây giờ!”
Trần Khiêm đau khổ nghĩ.
Chỉ hy vọng tiếng thét gào của mình có thể làm cho. ngọc bội kia nghe thấy.
Nhưng ngọc bội vẫn không có động tĩnh.
Còn Trần Khiêm cũng đã bị bọn họ giày vò đến ruột gan rối bời.
Máu tươi lại phun ra.
"A" Trần Khiêm đau đớn gầm lên. Gân xanh trên người sắp bùng nổ.
Bỗng nhiên có một luông sức mạnh khổng lồ bất ngờ bao trùm toàn thân anh.
Luồng sức mạnh này bắn ra ngoài.
Giống như xảy ra một cú nổ rất mạnh.
Sóng không khí mãnh liệt khiến mấy người đó bị bắn mạnh ra ngoài.
Còn Trần Khiêm cũng hai mắt tối sâm, ngất đi.
Chờ đến khi Trần Khiêm tỉnh lại, phát hiện mình đã nằm trong một căn phòng.
Một đám người đang vây quanh.
Đường Nhiên, Tô Quốc Cường và Vương Tuệ Mẫn đều ở đây.
"Cậu Trần Khiêm, cậu tỉnh rồi!" Còn bên cạnh mình lại là Mã Tiến đang ngồi.
Hiển nhiên, ông ta mới vừa giúp anh băng bó vết thương xong.
cảm ơn ông Mã!" Trần Khiêm che vết thương, ngồi dậy.
"Cô Vương, chú Tô, mọi người cứu cháu về sao?"
Trần Khiêm chỉ nhớ lúc đó mình sắp bị đám Thiết Hồng hại chết.
Kiếp nạn ập xuống đầu, mình cầu cứu miếng ngọc bội trước ngực.
Khi đó, hình như mình đã có được một luồng sức. mạnh.
Còn chuyện sau đó thì không còn nhớ nữa.
"Đúng vậy Tiểu Khiêm, lúc đó cháu làm mọi người sợ muốn chết, bọn họ bị cháu đánh bay ra ngoài, văng tứ phía, bọn cô bèn vội vàng mang cháu về!"
Rõ ràng cô Vương nghĩ đến còn sợ, nói.
Sau khi Trần Khiêm rời khỏi nhà họ Tô không lâu thì Thiết Hồng dẫn người tìm đến, đúng lúc Tô Quốc Cường, Đường Nhiên và Vương Tuệ mẫn ở đó chăm sóc cụ nhà, bị Thiết Hồng bắt đi.
Vậy mới có chuyện Thiết Hồng chặn đường Trần Khiêm.
Xem ra, Thiết Hồng đến Kim Lăng mấy ngày rồi.
Cũng mới thăm dò được tung tích của mình.
Trần Khiêm thầm nghĩ.
Còn miếng ngọc bội này, hình như không chỉ đơn giản như mình tưởng tượng, nó liên tiếp cứu tính mạng mình mấy lần.
"Cậu Trần, lần này cậu làm mọi người sợ muốn chết, lúc cậu được mang về, người cậu đây máu!"
Lý Chấn Quốc cũng hoảng hốt nói. "Lần này đại nạn không chết! Đúng rồi, đây là đâu?"
 
Chương 1712: Sống lại


Bỗng nhiên anh cảm nhận được một cảm giác kỳ lạ xung quanh mình.
Trần Khiêm không thể không hỏi.
"Bây giờ đang ở một biệt thự giữa sườn núi Vân Đỉnh, đỉnh núi đang trong quá trình khai phá, hang động đã được đào rỗng, có lẽ sắp tìm được thứ cậu Trần muốn tìm rồi, khoảng một tiếng hai tiếng nữa thôi!"
Lý Chấn Quốc báo cáo.
"Thảo nào!"
Ngọc phù trong ngực mình phản ứng cực kỳ dữ dội.
"AI"
Đúng lúc này, căn phòng bên cạnh bỗng vang lên Tiếng một cô gái kêu thảm thiết.
Sau đó là tiếng bát đĩa rơi xuống đất. Giống như đã nhìn thấy chuyện gì cực kỳ kinh khủng.
Sau đó một y tá khoảng mười tám, mười chín tuổi lảo đảo chạy vào.
"Bác sĩ Mã, người sát vách đã tỉnh, còn làm xích sắt đứt rồi!"
Cô ta hoảng hốt vội nói. "Hả?" Lý Chấn Quốc nhướn mày.
Ông ấy đưa mắt ra hiệu cho mấy vệ sĩ trong phòng, vệ sĩ lập tức xông ra.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Trần Khiêm hỏi.
"Là người tối hôm qua cầm dao định giết cậu, cậu ta hôn mê rồi, chúng tôi mới mang cậu trở về, không lâu sau phát hiện cậu ta cũng đi theo chúng ta đến núi Vân Đỉnh! Lúc đó miệng cậu ra liên tục lẩm bẩm “Anh Trần, tôi tới cứu anh!”, gọi rất nhiều lần!"
"Mọi người không biết cậu ta là địch hay bạn nên cũng chưa để tổng giám đốc Lý giết! Dùng xích sắt trói cậu ta lại, lúc đó cậu ta rất yếu!"
Vương Tuệ Mẫn sợ hãi nói.
"Là Thiết Thành!"
Ánh sáng trong mắt Trần Khiêm lóe lên. Anh trở mình ngồi dậy.
Cũng chạy tới căn phòng bên cạnh.
Khi đi vào, mới nhìn thấy mấy người vệ sĩ đang đứng trước cửa sững sờ.
Trên người Thiết Thành là mười mấy sợi xích sắt được chế tạo từ sắt thép siêu cứng.
Thế nhưng Thiết Thành đang dùng tay kéo chúng thành từng đoạn.
Vệ sĩ cầm chích điện, không một ai dám ra tay, hiển nhiên đây là lần đầu tiên nhìn thấy một người kinh khủng. như thế.
"Thiết Thành!"
Trần Khiêm thấy hắn ta, không khỏi xúc động.
Còn Thiết Thành nghe thấy tiếng thì cơ thể chấn động, chợt ngẩng đầu lên.
"Anh... anh Trần!"
Tốc độ nói chuyện của hắn ta rất chậm, giống như là trẻ con ba, bốn tuổi vậy, nói cũng không rõ ràng.
Nhưng thông qua đôi mắt hắn ta.
Trần Khiêm biết, hắn ta đã tỉnh táo lại, hơn nữa không biết bị người ta dùng phương pháp gì để sống lại.
"Thiết Thành, là tôi!"
Trần Khiêm nhìn về phía hắn ta, nói.
Lúc đó, vì cứu mình nên Thiết Thành mới chết, Trần Khiêm vẫn áy náy trong lòng, bây giờ nhìn thấy người anh em này lại sống lại.
Cho dù biến thành bộ dạng thế nào.
Thì lòng Trần Khiêm đều cực kỳ vui vẻ...
 
Chương 1713: Có lẽ là như vậy


"Thiết Thành, chẳng phải anh... Tại sao bây giờ anh lại sống lại?"
Trần Khiêm đi đến bên cạnh Thiết Thành, hỏi.
Xem chừng, Thiết Thành cũng có rất nhiều lời muốn nói với Trần Khiêm, mặc dù bây giờ mồm miệng hắn ta không được lưu loát lắm, thế nhưng Trần Khiêm vẫn hiểu được những ý cơ bản.
Hóa ra.
Lúc đó đúng là Thiết Thành đã xảy ra chuyện, chính tay Trần Khiêm mai táng cho hắn ta, thế nhưng cuối cùng, thi thể của hắn bị Thiết Hồng cướp về.
Hơn nữa còn dùng bí pháp để Thiết Thành sống lại, biến thành một công cụ giết người của bà ta.
Bí pháp này, được Vân Tinh - tôn chủ mà Thiết Hồng đã nói dạy cho.
Lại nói hóa ra Thánh giáo Vu Cổ bọn họ còn có một truyền thuyết từ rất lâu.
Đó chính là năm đó hồn phách của Vân Tinh đã dạy cho một người sáng lập nên Thánh giáo, để chuẩn bị cho sự sống lại của mình vào mấy trăm năm sau.
Nghe đến đó Trần Khiêm đã hiểu rồi.
Nguyên nhân tại sao lúc đầu ở trong trang viên kia.
Thiết Hồng đọc được bức thư do Vân Tinh sai thuộc hạ mang tới, sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Vân Tỉnh, chính là thuộc hàng tổ sư gia của bà ta.
Mà bây giờ Thiết Thành sống lại, cũng không phải sống lại thật, mà là Vân Tinh đã dùng một loại cổ thuật.
Cũng là biến Thiết Thành đã chết thành một cổ. trùng.
Cung cấp sinh mạng cho hắn ta.
Loại cổ trùng này đầy ác tính, có thể khiến thực lực của một người tăng vọt, giống như Thiết Hồng bây giờ vậy.
Thậm chí bây giờ nói Thiết Hồng đã nửa người nửa yêu cũng không phải nói quá.
Thiết Thành còn nói, có rất nhiều người bị Vân Tỉnh cải tạo giống như bọn họ.
"Trong khoảng thời gian từ đó đến nay, tôi giống như là một người đứng xem phim điện ảnh vậy, chỉ cần nghe thấy mệnh lệnh của Thiết Hồng, tôi sẽ mất khống chế ngay, làm rất nhiều chuyện tôi không muốn làm!"
"Nhưng mà anh Trần, ánh sáng phát ra trên người anh giống như có ma lực, nó gột rửa cảm giác tội ác cả người tôi, khiến tôi từ một người đứng xem, dần dần có thể nắm giữ ý thức và cơ thể mình."
Thiết Thành nói.
Ông Quỷ đã từng nói, dương khí của anh thuộc về khí Chí Dương chưa từng tham gia lễ rửa tội, còn chủ nhân của ngọc bội có liên quan mật thiết đến sự tồn tại của anh.
Vậy thì tất nhiên miếng ngọc này, cũng không phải là vật bình thường.
Nhớ trước khi Thiết Thành bóp cổ mình, ngọc bội phát ra ánh sáng.
Mà khi khí đen trên người Thiết Thành bị bức phóng ra ngoài, chắc hẳn đó là đang rửa sạch tà tính trên người Thiết Thành.
Có lẽ là như vậy!
"Đúng rồi Thiết Thành, tám người kia là ai? Nội lực trên người các người đều đã có sự thay đổi rất lớn, còn nội lực của tám người kia cũng không phải là nội lực bình thường, sức lực của tôi hoàn toàn không thể làm các người bị thương!"
Trần Khiêm không nhịn được, hỏi.
"Bọn họ đến từ một tổ chức tên là Cửu La Môn, tôi nghe được khi Thiết Hồng báo cáo với Vân Tinh. Hình như bọn họ từng nói, Cửu La Môn và Tam Thánh Giáo. của Vân Tinh đều là những thế lực mới vừa thành lập, Cửu La Môn và Tam Thánh Giáo đối đầu nhau ở khắp. nơi, hơn nữa hình như bọn họ cũng đang tìm kiếm tung tích anh!"
"Nói muốn bắt anh, đang đi đến Cổ Thành để tìm thi thể của chị tiên nữ kia!"
Thiết Thành ho khan một tiếng, nói.
 
Chương 1714: Chấn Thiên Thạch xuất thế


Mặc dù Thiết Thành bị khống chế, thế nhưng từ đầu hắn ta vẫn có ý thức, chỉ là không thể điều khiển được ý thức, cho nên, hắn ta có thể nhớ được đại khái những chuyện xảy ra bên cạnh mình.
"Đến Cổ Thành tìm cô gái áo trắng ư?'
Trần Khiêm thầm nghĩ.
"Cửu La Môn này lại là gì nữa đây? Sao lại có thể lợi hại như vậy!
Trần Khiêm càng nghỉ ngờ hơn.
Nhưng nếu nói đến Cổ Thành, Trần Khiêm cũng đoán được ra đại khái, gia tộc của Cổ Vũ Tiêu là nhà họ Cổ, lúc trước, Cổ Vũ Tiêu và bà lão bí ẩn mất tích ở cung Hải Vương.
Chết không thấy xác.
Có lẽ nào bà ta không hề chết.
Mà là giống như mình, đến một không gian khác, kéo cô gái áo trắng thật sự ra ngoài?
Chuyện này không phải là không thể!
Vì Trần Khiêm đã cho người bí mật đến cung Hải Vương để điều tra, những ngôi mộ ở đó đã bị phá hủy, sụp đổ từ lâu.
"Thiết Thành, anh có biết Cổ Thành ở đâu không?”
Trần Khiêm lại hỏi.
Thiết Thành lắc đầu.
"Tôi chỉ biết là sau khi đám người Vân Tinh biết được. cô gái áo trắng ở Cổ Thành thì đã đi rồi, sai tôi và Thiết Hồng đến bắt anh, về phần Cổ Thành ở đâu thì tôi không được biết!"
"Cổ Thành? Hình như ở đó có một gia tộc là nhà họ Cổ, mấy ngày trước hình như tôi từng nghe đại sư Ninh Viễn nhắc tới!"
Bác sĩ Mã Tiến ngồi bên cạnh im lặng chợt lên tiếng.
"Sao? Hay lắm, nếu quả thật có nhà họ Cổ, còn là nơi cô gái áo trắng xuất hiện, vậy thì không thể nghi ngờ, chính là Cổ Thành mà Thiết Thành nói."
Trần Khiêm nhìn về phía bác sĩ Mã Tiến.
"Dạo này đại sư Ninh Viễn đang mở tọa đàm ở Kim Lăng, nếu như cậu Trần đồng ý, tôi có thể giới thiệu, trùng hợp, ông ấy và ông Ngô Tam Phong cũng là bạn chí cốt!"
Mã Tiến nói.
"Được, vậy làm phiền ông Mã rồi!"
Trần Khiêm gật đầu đáp lại.
Mà đúng lúc này.
Một thuộc hạ vội vã chạy vào thông báo.
"Tổng giám đốc Lý, cậu Trần! Đỉnh núi Vân Đỉnh Sơn bị đào ra, phát hiện một tảng đá ngũ sắc!"
Thuộc hạ vội nói. "Tảng đá ngũ sắc?" Cơ thể Trần Khiêm chấn động.
Lập tức vội vàng đi theo cảm nhận, từng lưồng hơi thở Chính Dương không ngừng tỏa ra.
"Là Chấn Thiên Thạch!"
Trần Khiêm vui mừng.
Cuối cùng cũng tìm được Chấn Thiên Thạch!
"Chấn Quốc, truyền lệnh xuống, lập tức phong tỏa khu vực xung quanh Vân Đỉnh Sơn, cho dù là ai cũng không được đến gần!"
Trần Khiêm nói.
 
Chương 1715: Vào xem thử xem


"Dạ, cậu Trần!"
Tảng đá lớn ngũ sắc này tỏa ra ánh hào quang, vừa xuất hiện đã khiến cho tất cả công nhân trợn tròn mắt.
Bọn họ đều muốn chính tay chạm vào tảng đá ngữ sắc này, nghĩ đây là điềm báo may mắn.
Nhưng tảng đá ngũ sắc nằm ở vị trí trung tâm bên trong hang động.
Quá nhiều người muốn đi vào hang động này để nhìn †ận mắt.
Đáng tiếc, chỉ cần vừa đi xem tảng đá ngũ sắc rực rỡ này, đến gần cửa động thì sẽ có một cảm thấy cực kỳ nóng.
Làm những người ở đây không ai chịu nổi.
"Nóng quá, ôi mẹ ơi!"
Các công nhân lau mồ hôi trán, nói.
"Cậu Trần may mắn thật, đoán chừng tảng đá lớn này cũng phải vài trăm triệu đúng không?'
Cũng có người hâm mộ.
Định lén mang một mảnh đi nhưng hoàn toàn không thể đến gần.
Không bao lâu sau, vệ sĩ nhà họ Trần đến, cắt đứt tất cả suy nghĩ của mọi người.
Bọn họ nhanh chóng được sắp xếp dưới núi.
Trong vòng năm mươi dặm xung quanh núi, ngay cả đường xá đều bị tạm thời phong tỏa.
Không có một bóng người. Trần Khiêm đứng một mình trước cửa động.
Nhìn vào bên trong động, Chấn Thiên Thạch khúc xạ ra từng tia sáng ngũ sắc.
Lòng Trần Khiêm rung động mãnh liệt.
Trong nháy mắt, dường như có một suy nghĩ kỳ dị nào đó thông với suy nghĩ của Trần Khiêm.
"Hình như đây là một hang động? Một hang động bên trong núi!"
Trần Khiêm đứng ngoài quan sát.
Cảm giác nóng mãnh liệt, ngoại trừ khiến trán Trần Khiêm rịn một lớp mồ hôi mỏng thì không còn gì nữa!
Vào xem thử xem!
Trần Khiêm chịu đựng cảm giác đau đớn của vết thương, nhảy lên một cái, lao thẳng xuống dưới.
Mặc dù cửa động chỉ to cỡ miệng giếng nhưng sau khi nhảy vào thì rộng rãi sáng sủa.
Diện tích xung quanh cực kỳ lớn.
Hơn nữa cái động này, Trần Khiêm nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái.
Nó hoàn toàn không giống được hình thành tự nhiên, mà giống như bị người ta đào mà nên.
"Hửm?"
Trần Khiêm tiếp tục quét mắt nhìn ánh sáng ngũ sắc, khi anh nhìn đến nơi nào đó, mí mắt anh giật giật.
Trong nháy mắt, cả người dựng tóc gáy...
 
Chương 1716: Thiên mệnh chân nhân


Theo bản năng, Trần Khiêm vội vàng lùi về phía sau một bước.
Thấy nó hoàn toàn bất động, chỉ bình thản nhắm mắt, lúc này Trần Khiêm mới bình tĩnh trở lại.
Trước mắt Trần Khiêm, ở một góc trong sơn động, có một người ngồi khoanh chân, ông ta mặc áo đạo sĩ, tóc đã biến thành màu muối tiêu.
Sắc mặt người này hồng hào, nhắm mắt lại, giống như nhà sư già đang ngồi thiền vậy.
Không phải tự dưng trong hang động này lại có một người ngồi, lại còn là một người đang còn sống, cho dù là ai nhìn thấy cũng sẽ bị giật mình.
Trên tay ông ta phủ đầy bụi bặm, vô cùng bình thản.
Trần Khiêm thử đi đến xem.
Kiểm tra hơi thở của ông ta.
Mới phát hiện, ông ta đã không còn hơi thở nữa.

Cũng vào lúc Trần Khiêm kề sát lại gần, thì thấy sắc mặt hồng hào của đạo sĩ già lập tức đen lại.
Sau đó là da dẻ khô quắt.
Trong nháy mắt biến thành một cỗ xác khô.
Trần Khiêm vội vàng tránh ra.
Nhìn Chấn Thiên Thạch cao chừng khoảng bằng con người rồi lại nhìn cái xác khô này.
Anh thầm suy đoán.
Chẳng lẽ ngoài việc tiến hành lễ rửa tội của Thiên Đạo cho người ta ra thì Chấn Thiên Thạch.
Còn có một công dụng khác là làm con người giữ được trạng thái trẻ trung mãi mãi?
Đúng rồi! Trần Khiêm nhớ ra rồi, hai lần nhìn thấy quan tài 'Trường Sinh thì quan tài Trường Sinh đều rực rỡ ngũ sắc, giống y như Chấn Thiên Thạch.
Chẳng lẽ tảng đá dưới đáy của quan tài Trường Sinh chính là biến thể của Chấn Thiên Thạch à?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
Trần Khiêm không khỏi liên tưởng.
Lập tức cúi đầu, vừa nhìn thì phát hiện, phía trước người của đạo sĩ già có khắc một hàng chữ!
Giống như là di chúc của ông ta.
Trần Khiêm xuất thân từ khoa Văn học, nhận biết những chữ này, đương nhiên không phải vấn đề gì to tác.
Hình như đây là một bức di chúc khi ông ta còn sống.
"Ta là thiên mệnh chân nhân, sáu mươi tuổi bước vào cảnh giới Tông sư, may mắn được tham gia hẹn ước Thánh Thủy, chỉ tiếc đường xá hung hiểm, cũng biết rõ bí mật quan trọng của hẹn ước Thánh Thủy, vội vàng chạy. trốn đến tận đây, nhưng dầu đã cạn nên đèn đành phải tắt, hỡi ôi đau xót thay! Hẹn ước Thánh Thủy, chỉ được tiến về phía trước, nhất định không được quay đầu! Nếu như đời sau của Tông sư nhìn thấy lời này, tất phải ghi nhớ! Ngăn cản mọi thứ!"
Chỉ viết một đoạn như vậy.
Hóa ra đạo sĩ già này, năm đó cũng là Tông sư tham gia Hẹn ước Thánh Thủy.
Hơn nữa cũng là một nhân vật xuất sắc, có thể trốn thoát ra ngoài.
Ông ta nhắc đến việc phát hiện bí mật quan trọng của hẹn ước Thánh Thủy, nhưng không viết ra bí mật này làm lòng Trân Khiêm hơi bồn chồn.
Quả thực, hẹn ước Thánh Thủy cực kỳ thần bí, chỉ được đi về phía trước, rất hiếm khi thuận lợi trở về.
Nhưng hẹn ước Thánh Thủy có một bí ẩn lớn nhất liên quan đến Hội Thái Dương.
Bản thân anh lại có lời nguyền sẽ bị chết, bất cứ chuyện gì cũng không thể ngăn cản được Trần Khiêm, cho dù chết cũng phải biết rốt cuộc hẹn ước Thánh Thủy này có bí mật gì!
 
Chương 1717: Là các người


Hang động này nằm bên trong núi.
Anh từng điều tra xung quanh, bốn phía đều khép kín.
Cái lỗ to trên đỉnh là do chính anh sai người đào ra. Vậy đạo sĩ già này vào bằng cách nào? Trần Khiêm không hiểu.
Nhưng bây giờ không phải là lúc Trần Khiêm suy nghĩ vấn đề này.
Bây giờ xuất hiện Tam Thánh Giáo của Vân Tinh, còn có cả Cửu La Môn gì đó nữa.
Tính mục đích của bọn họ đều quá mạnh mẽ.
Mà tuyệt đối cô gái áo trắng không thể rơi vào trong †ay bọn họ, bằng không mình sẽ sụp đổ hoàn toàn!
Chấn Thiên Thạch! Sau khi Trần Khiêm bái lạy đạo sĩ già. Rồi đi tới bên cạnh Chấn Thiên Thạch.
'Tiếp xúc gần với Chấn Thiên Thạch, cảm giác kia càng mãnh liệt hơn.
Trần Khiêm giơ tay xoa lên đó. Âm!
Một luồng hơi nóng cuốn lấy toàn thân được giải phóng từ bên trong Chấn Thiên Thạch ra ngoài.
Và nhanh chóng chạy dọc trong cơ thể Trần Khiêm.
Lỗ chân lông Trần Khiêm không ngừng nở ra, dường như đang tiếp nhận lễ rửa tội...
Thấm thoắt đã ba ngày trôi qua.
"Hừ, mụ phù thủy kia, bà còn chưa chịu chết nữa à, nếu không phải tại bà, Trần Khiêm đã nằm trong tay chúng tôi từ lâu rồi!"
Ở nơi gần núi Vân Đỉnh, mấy bóng người vụt qua.
Chính là tám người kia.
Cộng thêm Thiết Hồng.
Mấy ngày trước, bọn họ bao vây Trần Khiêm.
Kết quả lại bị ngọc bội trên người Trần Khiêm làm cho bị thương nặng.
Thời khắc đó, sức mạnh trên người bọn họ giống như bị phong ấn lại vậy.
Chín người đều có phần sợ hãi.
Sợ bị Trần Khiêm giết ngược.
Dù sao thì pháp khí trên người Trần Khiêm thật sự rất lợi hại.
Sau khi bọn họ thoát khỏi, từ từ nghĩ lại mới nhớ ra một chỉ tiết.
Trần Khiêm cũng không thể hoàn toàn khống chế ngọc bội thần kỳ.
Hơn nữa sức mạnh của bọn họ cũng đã phục hồi rồi.
Ai cũng muốn cướp ngọc bội đó trước.
Rồi mang Trần Khiêm đi.
Bởi vậy khi đến trước núi Vân Đỉnh.
Không ngờ lại chạm mặt.
Lại đấu đá cả đoạn đường.
"Mụ phù thủy, đụng phải bà đúng là xui tám đời, cho dù thế nào, Trần Khiêm và ngọc bội, chắc chắn chúng tôi sẽ cói"
Nói xong, cả đám người lại bắt đầu ra tay.
Liên tục đánh đến đến khu cấm ở gần núi Vân Đỉnh.
Vệ sĩ thấy bọn họ cũng khá sợ hãi.
'Vội vàng thông báo lên trên.
Lúc đang nói chuyện, mấy bóng người chuyển động cực kỳ nhanh, từ chân núi đánh thẳng lên đỉnh núi.
"Là các người!"
Ở trên đỉnh núi, Thiết Thành ngồi khoanh chân bảo vệ ở chỗ này đã nhiều ngày trời.
Thấy bọn họ, đặc biệt là khi thấy Thiết Hồng, ánh mắt Thiết Thành lóe lên nỗi hận thù sâu sắc.
 
Chương 1718: Trừ khi các người bước qua xác tôi


Mà chuyện này cũng khiến đám Thiết Hồng ngừng tay.
"Hừ, đồ phản bội, đúng là không ngờ, Trần Khiêm lại có cách khôi phục lý trí cho cậu!"
Khuôn mặt Thiết Hồng đầy sát ý.
Thiết Thành siết chặt tay: "Đây là cơ hội báo thù mà anh Trần cho tôi!"
Thiết Hồng trước mặt này, mặc dù bà ta là bà nội mình, thế nhưng bà ta chưa bao giờ xem mình là cháu của bà ta.
Trong mắt của bà ta, mình chỉ là một con chó.
Từ đầu đến cuối, đều chỉ là một con chó mà thôi.
Bà ta không tiếc tay giết chết mình, còn biến mình thành con quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Thiết Thành hận!
"Hừ, báo thù ư? Thiết Thành, chẳng lẽ sau khi đi theo Trân Khiêm đầu óc cậu cũng giống như cậu ta à? Muốn tìm tôi báo thù hả?"
"Được rồi, tôi đã biến cậu thành một con cổ trùng, chẳng qua là để cậu trở thành công cụ giết người của tôi, nhưng cậu lại dám phản bội tôi, tôi sẽ giết chết cậu lần nữa, lần này sẽ là ngũ mã phanh thây!"
Hai mắt Thiết Hồng rét lạnh, nói.
"Đánh không lại cũng phải đánh, cho dù chết, hôm nay các người cũng đừng mơ được bước vào đây nửa bước!"
Thiết Thành không hề sợ sệt, đứng dậy.
"Ha ha ha, mụ phù thủy Thiết Hồng, có muốn chúng tôi thanh lý môn hộ giúp bà hay không, nếu như vậy thì tạm thời Trần Khiêm thuộc về bà, ngọc bội thuộc về chúng tôi? Thế nào? Xem ra, Trần Khiêm đang ở trong hang động phía trước."
Người nọ cười gắn, nói. "Vào rừng mơ mà bắt con tưởng bở đi! Hôm nay,
Trần Khiêm và ngọc bội, và cả tính mạng thằng phản bội này, tôi phải lấy hết!"
Thiết Hồng cười lạnh.
Bịch!
Bà ta còn chưa dứt lời.
Bỗng nhiên sắc mặt trở nên cực kỳ dữ tợn.
Bóng dáng vụt qua rồi tấn công về phía Thiết Thành.
Thiết Thành cũng chỉ có thể chống đỡ được mấy hiệp.
Đặc biệt là bị ngọc bội của Trần Khiêm ép ra quá nhiều lệ khí.
Sức chiến đấu của Thiết Thành đã không bằng trước đây.
Chưa đến mấy chiêu đã bị Thiết Hồng chưởng vào. lông ngực.
Miệng phun máu tươi, đập mạnh lên một tảng đá lớn, tảng đá đó cũng vỡ ra.
Mặt mũi Thiết Thành toàn là máu, nhưng hắn ta vẫn chậm rãi đứng từ dưới đất lên.
Một chưởng này, Thiết Hồng ra chiêu chí mạng.
Nhưng không ngờ, mặc dù chân Thiết Thành đã run rẩy nhưng vẫn đứng lên.
“Trừ khi các người bước qua xác tôi!"
Gương mặt Thiết Thành chỉ có mắt là màu trắng, những bộ phận khác đã bị máu tươi nhuộm đỏ nhưng đôi mắt hắn ta vẫn toát lên vẻ mạnh mẽ kiên quyết.
"Ha ha ha, mụ phù thủy, không được rồi, chưởng mạnh như vậy mà hắn ta vẫn chưa chết? Thật sự không. cần chúng tôi ra tay sao?'
Tám người ở bên cạnh, bá vai nhau, giễu cợt nói.
"Hừ, chỉ cần thêm một chưởng nữa, tôi sẽ khiến kinh mạch toàn thân cậu ta đứt đoạn rồi chết!"
Thiết Hồng gầm thét, tung ra chưởng thứ hai. Thiết Thành nghiến chặt răng. "Đánh lại!"
Ngay khi Thiết Thành biết rằng, chắc hẳn mình sẽ chết, không thể nghỉ ngờ gì hơn.
Thì bỗng nhiên bên tai hắn ta chợt có một giọng nói, hình như là bên tai, nhưng lại hình như vang từ trong tim mình...
 
Chương 1719: Thành công rồi


Thiết Thành cũng không quan tâm, lập tức giơ tay lên, bay thẳng về phía Thiết Hồng để phản kích.
"Không biết tự lượng sức mình!"
Thiết Hồng cười nhạt, thậm chí công lực còn tăng thêm, bà ta nhất quyết muốn đánh đến mức kinh mạch toàn bộ Thiết Thành phải đứt hết.
Âm!
Vậy mà, một chưởng một quyền đối đầu nhau.
Phát ra một tiếng nổ ầm trời.
Thiết Thành vẫn đứng tại chỗ, không chút mảy may.
Trái lại, Thiết Hồng giống như bị một cơn lốc cấp †răm tấn công, cơ thể nổ tung, máu tươi phun lên trời.
Thân thể bay ngược về phía sau làm mười mấy thân cây bị đổ gãy.
Rồi trượt thành một vệt máu dài, cuối cùng mới dừng lại được.
Tứ chỉ của bà ta đẫm máu. Lục phủ ngũ tạng thì suýt chút đã nát vụn.
Bà ta lập tức hoảng sợ ngẩng đầu lên, nhìn Thiết Thành như không dám tin.
"Chuyện này... Sao lại thế được?”
Bà ta phun một ngụm máu, nói.
Còn tám người kia, vốn dĩ đang bá vai nhau xem kịch cũng trợn tròn mắt.
Mọi người đều ngẩn ra.
Thiết Thành càng không ngờ là chưởng của mình lại có uy lực lớn đến vậy!
Không, không phải là mình!
m Thiết Thành cố gắng nâng cơ thể đã bị thương nặng lên, quay đầu lại nhìn, không biết anh Trần đã xuất hiện ở šÌ sau lưng mình tự bao giờ.
Chỉ có điều nhìn anh Trần lúc này, bỗng nhiên Thiết Thành thấy xa lạ.
Da của anh Trần đã có sự thay đổi rất lớn, trở nên trắng như trong suốt, quái dị nhất là mái tóc của anh Trần lại biến thành màu đen tím, còn có làn khói tím mờ. _ ảo lởn vởn cơ thể anh.
Làn sương mù màu tím này quấn quanh người anh Trần giống như một loại áp lực vô hình vô tình bao trùm toàn thân.
Làm Thiết Thành cũng thấy run rẩy.
"Anh... anh Trần!"
Cuối cùng tảng đá lớn trong lòng Thiết Thành cũng biến mất.
"Thiết Thành, lại liên lụy đến anh, anh lùi xuống trước đi, đợi lát nữa tôi sẽ chữa trị cho anh!"
Trần Khiêm thản nhiên nói.
"Lễ rửa tội Thiên Đạo của Chấn Thiên Thạch? Đã thành công rồi ư?"
Thiết Thành phấn chấn gật đầu.
Trần Khiêm mỉm cười: "Ừ! Thành công rồi!"
Bây giờ, nội kình của Trần Khiêm đã hoàn thành lễ rửa tội Thiên Đạo mà Chấn Thiên Thạch mang tới, đã là hơi thở Thiên đạo Chính Dương.
Đối diện với người có thể trạng Chí Âm như Vân Tinh và Thiết Hồng, Trần Khiêm đã không cần phải lo lắng nữa, lúc trước có thể anh sẽ phải bó tay chịu trói trước mặt bọn họ, không thể làm họ bị thương dù chỉ là một sợi tóc gáy.
"Trân Khiêm! Tại sao cậu lại trở nên mạnh như vậy? Tôi biết rồi, chắc chắn là pháp khí ngọc bội kia mang lại sức mạnh cho cậu!"
Gương mặt Thiết Hồng đầy máu, kinh hãi nói.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top