Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 1680: Bất ngờ


Nhưng bây giờ thì hay rồi, cháu gái đã mất tích, cậu ấm nhà giàu kia đã quên nhà họ Tô bọn họ từ lâu rồi.
“Hâm Hoa, chắc bây giờ bà hối hận lắm nhỉ. Lúc. trước cháu trai tôi theo đuổi Mộc Vũ cháu gái bà.”
“Haiz, tôi biết bà cũng không còn cách nào khác. Dù sao bây giờ chuyện bọn trẻ thì nào để người lớn quyết định nữa, nếu không thì Mộc Vũ đâu giận dỗi rồi đến Cảng Đảo gì đó đào tạo chuyên sâu, nói không chừng bây giờ đã kết hôn với cháu trai nhà tôi rồi, hai đứa cùng. mở công ty, tốt biết bao.”
Sau khi Ngụy Quế Phương thốt ra câu này xong thì rất nhiều khách xung quanh cũng lắc đầu thổn thức.
Tiếc quá tiếc thật! Rất nhiều người phụ họa theo.
Mà sắc mặt của toàn bộ người nhà họ Tô đều biến thành màu gan heo.
Đặc biệt là Tô Quốc Cường và Vương Tuệ Mẫn, con gái họ bị mất tích, mụ già Ngụy Quế Phương này đã nhiều lần mang chuyện Mộc Vũ ra nói, khơi gợi chuyện đau lòng của họ nên ngay lập tức, hốc mắt họ rưng rưng.
Tô Mộc Vũ là cháu gái mà Trương Hâm Hoa yêu thương nhất, chăm sóc từ nhỏ đến lớn nên lòng bà ấy đau lòng, ghen ghét, tất cả những cảm xúc cùng tụ họp lại, hụt hãng.
Lúc trước khi Mộc Vũ và Tiểu Khiêm yêu nhau, sau khi đám người này biết bạn trai Mộc Vũ là con nhà giàu thì a dua nịnh hót nhưng bây giờ, sợ là muốn đòi về, ước gì được xem trò cười nhà họ Tô đúng không?
Bà cụ không còn gì để nói, ngồi xuống. Hơn một tiếng đồng hồ này, người nhà họ Tô ngồi ở đây nhìn sắc mặt của những người xung quanh, rất nhiều người như đang ngồi trên đống than.
Trong lúc người nhà họ Tô đang cảm thấy khó chịu thì bỗng nhiên có một người hầu bước từ bên ngoài vào.
Sau lưng cậu ta là một nam một nữ, chính là Trân Khiêm và Đường Nhiên.
Bởi vì dạo này sức khỏe của bà ngoại không tốt nên dạo gần đây Đường Nhiên ở bên cạnh chăm sóc bà.
Nếu không phải lúc mọi người bước ra cửa bỗng dưng nghe tin biệt thự Vân Đỉnh bị phá bỏ thì cô ta cũng sẽ làm nền ở đây.
Nhưng mà bây giờ mới về.
“Trần Khiêm?”
Mà khi người nhà họ Tô nhìn thấy chàng trai bên cạnh Đường Nhiên thì kinh ngạc đến mức há mồm.
Bởi vì chàng trai này không phải ai xa lạ mà chính là Trần Khiêm?
Làm người ta cảm giác giống như đang mơ?
Tại sao Trần Khiêm lại đi chung với Đường Nhiên?
Hơn nữa tại sao hôm nay Trần Khiêm lại đến đây?
Mọi người bất ngờ nhìn sang.
“Chẳng phải là Đường Nhiên đây sao? Sao bây giờ mới đến, người bên cạnh cháu là ai vậy? Chẳng lẽ là bạn trai cháu?”
Ngụy Quế Phương và Trương Hâm Hoa thân nhau đến vậy nên bà ta cực kỳ rõ về gia tộc bạn thân của Trương Hâm Hoa.
Đường Nhiên là cháu gái ngoại của Trương Hâm
Hoa, ngoài Tô Mộc Vũ ra thì cô ta cũng đứa cháu bà ấy thương yêu nhất.
Thấy cô nhóc này đến rồi, tất nhiên Ngụy Quế Phương phải hỏi thăm một phen.
 
Chương 1681: Cậu ấy không phải bạn trai cháu


Mà thoáng chốc, cháu trai của Ngụy Quế Phương là Tiêu Quân và cô vợ mới cưới của anh ta, cháu gái Tiêu 'Thiến và chồng của cô ta đã đến.
“Bà nội!"
“Bà ngoại!”
Họ cùng gọi.
Cùng lúc đó, Tiêu Quân lại nhìn về phía Đường Nhiên.
“Thì ra là chị Nhiên Nhiên đến rồi, lâu quá không gặp, hình như chị Nhiên Nhiên lại đẹp hơn xưa!”
Tiêu Quân cười gượng.
“Chị Nhiên Nhiên là ai vậy? Chồng, anh thân với chị †a lắm à?”
Gô gái ăn mặc cực kỳ xinh đẹp bên cạnh Tiêu Quân hỏi.
“Ừ ừ, lúc trước anh nói với em rồi đó, chị họ của Tô Mộc Vũ. Tất nhiên rồi, năm đó còn suýt chút thành chị họ của anh mà, chỉ tiếc!”
Tiêu Quân cười mỉa.
“Em biết rồi!"
Cô gái lạnh lùng nói.
Hiển nhiên Tiêu Quân đã kể cho cô ta nghe chuyện lúc trước anh ta đến cầu hôn.
“Tiểu Quân, sao cháu chỉ lo chào hỏi Đường Nhiên vậy, nhìn người bên cạnh đi, đây là bạn trai của Nhiên Nhiên, sao cháu không chào?”
Ngụy Quế Phương thấy Trần Khiêm ăn mặc cực kỳ bình thường.
Khác với đám cậu ấm con nhà giàu kia nhiều.
Bà ta không hiểu tại sao Đường Nhiên kiêu ngạo đến thế mà lại quen một người như vậy.
Ngay lập tức bà ta tự nói thật to để mọi người cùng biết.
“Ồ, thì ra là anh rể! Xin chào!” Tiêu Quân cười lạnh.
Cũng không hề có ý định muốn bắt tay với Trần Khiêm.
Nhưng cô gái trong lòng anh ta lại nhìn Trần Khiêm †ừ trên xuống dưới.
Cứ cảm thấy có gì đó là lạ.
“Nhiên Nhiên xuất sắc lắm mà, bạn trai của Nhiên Nhiên cũng rất xuất sắc, giới thiệu với mọi người đi!”
Ngụy Quế Phương lại nói.
“Ngại quá bà Nguy, cậu ấy không phải bạn trai cháu, hôm nay, cậu ấy đến đây, không phải bằng tư cách của bạn trai cháu!”
Đường Nhiên nói.
Nhìn thoáng qua người nhà họ Tô.
Người nhà họ Tô đang ngồi trong một bàn.
Lúc này đang há miệng không nói chuyện, chỉ ngơ ngác nhìn.
 
Chương 1682: Sau này, mọi thứ đã có cháu rồi


Ngay cả bà cụ Trương Hâm Hoa cũng cực kỳ kinh hãi, còn chưa phản ứng lại kịp.
*Ồ? Không phải bạn trai cháu? Thế thì đến đây với tư cách gì?”
Ngụy Quế Phương hỏi, ra vẻ làm gì!
“Cậu ấy tên Trần Khiêm, hôm nay cậu ấy đến đây với tư cách là chồng sắp cưới của Mộc Vũ, cậu ấy đại diện cho Mộc Vũ!”
Đường Nhiên đứng bên cạnh Trần Khiêm giải thích.
“Cái gì? Chồng sắp cưới của Tô Mộc Vũ? Sao lại thế được? Chẳng phải Tô Mộc Vũ đã mất tích rồi à? Bạn trai của nó đã chia tay nó từ lâu rồi!”
Ngụy Quế Phương nói.
Dù sao lúc trước bạn trai của Tô Mộc Vũ quá lợi hại nên đã trở thành bóng ma tâm lý trong lòng mọi người.
Bây giờ Đường Nhiên nói câu này cũng làm cho tất cả khách khứa xung quanh yên tĩnh trở lại, lắng lặng nhìn sang bên này.
“Bạn trai của Tô Mộc Vũ? Chồng sắp cưới? Thật hay giả vậy?
“Sao lại thế này?”
Mọi người bàn tán.
“Mặc dù Mộc Vũ không có ở đây nhưng nếu hôm nay bà Ngụy đã mời tất cả người nhà họ Tô, tình cảm mấy năm của cháu và Mộc Vũ, hơn nữa còn có hôn ước, cũng được xem là phân nửa người nhà họ Tô. Hôm nay cháu đến đây, chắc bà Ngụy sẽ không trách đúng không?”
Trần Khiêm nói.
Nói có hôn ước là Trần Khiêm viện lý do nhưng đúng là lúc trước hai người đã xác định hôn ước, vốn dĩ dự định sau khi Mộc Vũ kết thúc chuyến học tập ở Cảng
Đảo, Trần Khiêm và Mộc Vũ sẽ đính hôn, kết quả...
Nhưng sau khi Ngụy Quế Phương và khách khứa xung quanh nghe xong.
Đều hơi ngơ ngẩn.
“Mẹ ơi, là người bạn trai mà Tô Mộc Vũ quen đó hả? Người bạn trai cực kỳ giàu? Là anh ta?”
“Anh ta đến rồi!” Ngụy Quế Phương chợt thấy sốt ruột.
“Không trách, sao lại trách được, cậu đến đây là vinh hạnh của nhà họ Ngụy chúng tôi!”
Ngụy Quế Phương vội vã thu bàn tay ở trong tay của đôi kim đồng ngọc nữ về.
Trước mặt cậu ta mà ra vẻ làm gì.
Mà Trần Khiêm và Đường Nhiên đã đi đến bàn của 'Trương Hâm Hoa.
“Bà ngoại, chú Tô, cô Vương, cháu đã về!” Trần Khiêm nhìn mọi người cười nói.
“Cậu... Cậu Trần! Chúng tôi...”
Mà lúc này Trương Hâm Hoa mới như người trong mộng mới tỉnh giấc.
Nhà họ Tô cho rằng đã hai năm trôi qua nên tất nhiên cậu Trần đã quên bọn họ từ lâu rồi.
“Cho dù Mộc Vũ thế nào thì sau này, mọi thứ đã có cháu rồi!”
Trần Khiêm bước đến trước mặt họ, nói với người nhà họ Tô.
Người nhà họ Tô, ví dụ như chị của Tô Mộc Vũ là Tô Dĩnh kích động phát khóc.
Hai năm này, họ đã phải chịu quá nhiều quá nhiều thiệt thòi!
 
Chương 1683: Choáng váng


Người nhà họ Tô bao gồm cả bà cụ nghe câu này xong thì cực kỳ cảm động.
Mới biết được lúc trước mọi người đã hiểu lầm Trân Khiêm, mà Mộc Vũ cũng không có nhìn lầm người.
Cũng bởi vì Trần Khiêm đã đến nên đã làm bầu không khí đã có màn thay đổi đầy kịch tính và buồn cười.
Đám người đến kính trà muốn làm quen với người nhà họ Tô càng ngày càng nhiều, trong đó không ít người a dua nịnh hót.
“Bà Tô, hôm qua là tiệc mừng thọ của bà, sao bà lại không phát thiệp mời để mọi người đến mừng thọ bà. Haiz, tiếc quá, chờ sau khi tôi về, chắc chắn sẽ bổ sung!”
Ông chủ nào đónói.
Sự xoay chuyển của màn hài kịch này là rất nhiều người bắt đầu đến chào hỏi Trương Hâm Hoa ngay trong tiệc mừng thọ của bà ta.
Người khó chịu nhất phải kể đến Ngụy Quế Phương.
Vốn dĩ bà ta muốn khoe cháu trai và cháu dâu mình, và còn cháu gái cháu rể nữa.
Nhưng bây giờ thì người bạn trai lợi hại của Tô Mộc Vũ đã trở về.
Ngay cả bà ta cũng phải tỏ ra kính trọng.
Mà chuyện kinh ngạc hơn còn ở phía sau!
“Cậu Trần? Cái gì? Bà cụ, bà gọi anh ta là cậu Trần? Cậu Trần nào?”
Những người đến kính trà cho Trương Hâm Hoa nghe đến đây thì ngạc nhiên.
Trong nháy mắt toàn bộ hiện trường lặng ngắt như TỜ.
Ở Kim Lăng này, cậu Trần có địa vị thế nào, không cần phải nói nhiều.
Nghĩ cũng biết hai chữ này đã làm mọi người sợ hãi đến nhường nào.
“Còn là cậu Trần nào nữa, tất nhiên là cậu Trần Kim Lăng rồi! Tôi mới đi từ biệt thự Vân Đỉnh về, mới gặp
Trần Khiêm ở đói”
Đường Nhiên nhìn những người này xong thì hỏi bà ngoại.
Biệt thự Vân Đỉnh? Cậu Trần ở Kim Lăng?
Tất cả mọi người không bình tĩnh nổi nữa, tiếng xôn xao vang lên từ khắp tất cả các ghế.
Bởi vì trong khoảnh khắc đó, dường như tất cả mọi người đều đứng lên.
Ai cũng choáng váng.
Ngay cả Ngụy Quế Phương bên cạnh cũng suýt chút không đứng nổi nữa.
“Thật hay giả vậy? Anh bạn trai cực kỳ có tiền có quyền của Tô Mộc Vũ là cậu Trần của Kim Lăng?”
“Chắc không phải giả đâu, mọi người đừng quên Tô Mộc Vũ học ở Đại học Kim Lăng mà cậu Trần cũng học ở Đại học Kim Lăng. Bạn trai của Tô Mộc Vũ cực kỳ giàu mà cậu Trần cũng cực kỳ giàu. Hai người này là cùng một người, có lẽ chính là cậu Trần!”
“Mọi người nên nghĩ đến từ sớm, bạn trai của Tô Mộc Vũ, thật ra chính là cậu Trân!”
 
Chương 1684: Đúng là có thể lắm


Mọi người kinh ngạc. Họ hối hận khôn nguôi tại sao không qua lại với nhà họ Tô, nếu như vậy thì thoáng chốc sẽ lên như diều gặp gió.
Ngụy Quế Phương thở hổn hển, run lẩy bẩy được đôi kim đồng ngọc nữ đỡ, định qua chào hỏi.
Trời ơi, đây là cậu Trần đói Cậu ấy còn tự xưng là con rể nhà họ Tô nữa.
Gì mà không sánh bằng, là không thể so sánh mới đúng!
Ngụy Quế Phương cứ ngỡ hôm nay sẽ là một ngày. trời xanh mây trắng nào ngờ giờ phút này mây đen dày đặc, gió lốc cuồn cuộn.
Lòng bà ta trống rỗng.
“Lạ quá, sao cháu càng nhìn càng thấy quen nhỉ?”
Mà lúc Tiêu Quân cũng chuẩn bị bước qua chào hỏi để thể hiện sự kính trọng.
Lúc này, vợ Thẩm Diễm Lệ lại nghỉ ngờ nói. “Sao thế Diễm Lệ? Quen gì mà quen, qua nhanh đi, ban nãy chúng ta chưa xin lỗi cậu Trần, đây là cậu Trần đó"
“Không! Không phải, bà ngờ cậu ta không phải cậu Trần!
Bà nội, bà đừng vội! Cháu nghi
Thẩm Diễm Lệ kéo bà nội.
“Hả? Tại sao?”
“Bởi vì cháu cứ cảm thấy hình như cậu ta là một người bạn học cùng lớp với cháu. Bạn hồi học tiểu học, bây giờ cháu càng nhìn càng thấy giống!”
Thẩm Diễm Lệ kiên định nói.
“Bạn... Bạn cùng lớp?”
Tiêu Quân và bà cụ cùng ngạc nhiên.
Cảm thấy đúng là khó mà tin được. Thứ nhất là không thể trùng hợp đến vậy, thứ hai là mặc dù gia thế nhà Thẩm Diễm Lệ lợi hại nhưng sao có thể là bạn cùng lớp của cậu Trần được?
“Gì mà bạn cùng lớp? Diễm Lệ, chuyện này không nói giỡn được đâu! Bà nội biết bạn trai của Tô Mộc Vũ, thật sự rất lợi hại, thậm chí rất nhiều người đều nghỉ ngờ bạn trai của Tô Mộc Vũ là cậu Trần. Bây giờ cậu ta đã để lộ danh tính nên không thể động đến được, nếu không chúng ta không thể sống ở Kim Lăng nổi đâu!”
Ngụy Quế Phương sốt ruột võ đùi.
“Đúng đó Diễm Lệ, em phải nhớ lại thật kỹ, bạn cùng. lớp gì vậy? Không thể nhận nhầm được!" Tiêu Quân cũng nói.
“Em sẽ không nhận nhầm đâu. Cậu ta rất có khả năng là bạn cùng lớp của em. Năm đó, ba em bắt đầu phát triển thế lực ngầm ở huyện Bình An nên lúc đó em học tiểu học ở huyện Bình An. Em nhớ trong lớp em hình như có một người tên Trần Khiêm, ban nấy mới vừa nói tên Trần Khiêm ra là em thấy quen tai, nhìn cậu ta em cảm thấy rất quen nhưng mà đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, em cũng không nhớ diện mạo cụ thể của cậu ta cho nên mới không dám xác định!”
“Nhưng bây giờ, em cảm thấy kha khá rồi, có lẽ đúng là cậu tai”
Thẩm Diễm Lệ nheo mắt xác định nói.
“Em còn nhớ Trần Khiêm của lớp em, gia cảnh cực kỳ nghèo khó, rất nghèo rất nghèo. Em còn nhớ năm đó giữa em và cậu ta còn có vụ trao đổi nhỏ nữa!”
“Bà nội bà nói xem, có khi nào là người nhà họ Tô cố ý tìm người đến giả mạo không?”
Thẩm Diễm Lệ khẽ hỏi. Ngay lập tức, bà cụ giật thót. Đúng là có thể lắm.
 
Chương 1685: Bị đánh lén


“Thật ra tiệc mừng thọ lần này, bà tưởng rằng mời 'Trương Hâm Hoa của nhà họ Tô thì chắc chắn bà ta sẽ không đến. Bởi vì nhất định bà ta biết bà đang muốn khoe khoang với bà ta nhưng bà ta vẫn đến đây, hơn nữa từ lúc đến bà ta đều ra vẻ như rất chắc chắn! Mà Đường Nhiên thì lại lấy cớ không đến, bây giờ mới đến, còn bỗng nhiên đưa bạn trai của Tô Mộc Vũ đến nữa!”
Ngụy Quế Phương phân tích. “Diễm Lệ vừa nói như vậy, hình như bà đã hiểu, thì ra 'Trương Hâm Hoa này đã chuẩn bị từ sớm, chờ đợi
khoảnh khắc này, còn cố ý làm bà mất mặt nữa!”
Dường như Ngụy Quế Phương đã hiểu hết tất cả, thầm nghĩ.
Mụ già này tàn nhẫn thật đó!
Tiêu Quân và Thẩm Diễm Lệ cũng cảm thấy bà nội phân tích rất đúng.
“Nhưng mà Diễm Lệ, chúng ta cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ, dù sao cũng phải xác định cuối cùng đây có phải là bạn của cháu không?”
Ngụy Quế Phương vẫn thấy hơi sợ hãi, lỡ như hiểu lầm thì tai nạn này sẽ rất lớn.
“Ha ha, bà nội, bà yên tâm đi. Bây giờ cháu đã chắc rồi, nếu bà không yên tâm thì cháu sẽ xác định cho bà xem thử, thằng nghèo hèn, lúc trước nghèo đến mức đó rồi mà bây giờ còn giả danh cậu Trần!”
Thẩm Diễm Lệ khinh thường.
Cô ta đã xác định được Trần Khiêm này chính là Trần Khiêm hồi tiểu học, chẳng qua cô ta chỉ chứng minh cho bà cụ xem thôi nên tất nhiên Thẩm Diễm Lệ không cần phải kiêng nể gì.
Gô ta nghênh ngang bước sang.
Bởi vì bàn của nhà họ Tô đã bị khá nhiều người vây. lấy xếp hàng kính trà muốn làm quen.
“Tránh rat”
Thẩm Diễm Lệ lạnh lùng nói. “Cô Thẩm!"
Khách khứa gật đầu cười.
Gia thế nhà Thẩm Diễm Lệ không hề đơn giản, chú của cô ta là người đứng đầu thế lực ngầm nổi tiếng ở Kim Lăng nên chẳng ai dám động đến Thẩm Diễm Lệ.
Nhóm thương nhân bọn họ càng không dám.
Mà Trần Khiêm lại không quan tâm đến những người bên ngoài.
Giờ phút này anh chỉ tập trung tán gẫu với ba mẹ và bà nội của Tô Mộc Vũ.
Nói về những tìm kiếm của anh trong suốt hai năm qua, từ trước đến nay Trần Khiêm chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm này một giây nào.
Bốp!
Nhưng lúc đang nói chuyện, đầu của Trần Khiêm chợt bị người ta đánh.
Điều này làm Trần Khiêm hơi ngơ ngác.
Ở đây không hề có võ giả gì nên tất nhiên anh đã thả lỏng cảnh giác từ lâu, cũng không cảm nhận được bất kỳ sát khí nào đang đến gần nhưng không ngờ mình lại bị đánh lén.
Quay đầu lại thì thấy cô vợ mới cưới của Tiêu Quân đang khoanh tay đắc ý nhìn mình.
 
Chương 1686: Lớp trưởng của các cậu


"Cô là?"
Trần Khiêm lạnh lùng nhìn cô ta, phương thức chào. hỏi thế này không thích hợp lắm nhỉ?
Chẳng lẽ cô gái này bị bệnh rồi à?
Mà nhóm người Ngụy Quế Phương thấy Thẩm Diễm Lệ dám đánh lên ót Trần Khiêm một cái, sợ rùng mình.
Vội vã chạy về phía này, đứng sau lưng Thẩm Diễm
"Giả vờ hay lắm! Cậu giả vờ tiếp đi!"
Thẩm Diễm Lệ nói. ?ra?g‎ gì‎ ?à‎ ha?‎ ha?‎ ?hế‎ {‎ ?rù??r‎ ??ệ?.V?‎ }
"Giả vờ chuyện gì? Tôi và cô quen nhau à?" Trần Khiêm không còn gì để nói.
Anh thật sự không hề nhớ là mình và cô gái này biết nhau.
"Ha ha, hay lắm, vậy thì để tôi nhắc cho cậu nhớ. Tôi hỏi cậu, có phải cậu học tiểu học ở huyện Bình An không? Trường tiểu học Số Ba huyện Bình An?"
Thẩm Diễm Lệ cười mỉa nói.
"Ừ, sao cô lại biết?"
Trần Khiêm gật đầu.
"Ha ha ha
Vậy có phải năm lớp ba cậu học ở lớp 3/2 không?"
Thẩm Diễm Lệ lại hỏi.
"Đúng vậy!"
Trần Khiêm cũng thấy không đúng lắm, cô gái này là ai nhỉ? Biết mình học lớp mấy nữa.
Những gì cô ta nói hoàn toàn đúng, sáu năm học Tiểu học, từ năm lớp một đến năm lớp sáu, Trần Khiêm đều học ở lớp thứ hai.
"À ha ha ha ha, bà nội, bà nội đã nghe chưa, cháu đã nói mà, cháu biết cậu ta!"
Thẩm Diễm Lệ nhảy nhót hoan hô.
Mà Ngụy Quế Phương đã chứng kiến toàn bộ quá trình, tất nhiên cũng hiểu.
Lập tức lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
Bà ta khinh thường, cười mỉa.
"Cô là?"
Trần Khiêm nghỉ ngờ nhìn cô ta.
"Tôi là Thẩm Diễm Lệ đó? Thế nào? Làm bộ không biết tôi là ai à? Hừ, năm lớp ba tôi chuyển đến trường tiểu học rách nát của cậu, làm lớp trưởng của các cậu, trong lớp chúng ta, cậu là thằng nghèo nhất, hay là cậu đã quên rồi?"
"Có một lần, một bạn nam trong lớp đã trộm đồ rồi đổ lỗi cho cậu, tôi tạt nước lên mặt cậu, còn nhờ ba tôi chặn đường cậu, cậu sợ đến mức nghỉ học suốt mấy ngày!"
Thẩm Diễm Lệ khinh thường nói.
Thẩm Diễm Lệ?
Bây giờ anh mới nhớ thì ra cô ta là Thẩm Diễm Lệ.
 
Chương 1687: Có đáng không


Đúng là năm lớp ba, cô ta đã chuyển vào lớp anh, trở thành lớp trưởng mới của lớp anh. Chẳng qua lúc còn nhỏ, cô ta luôn mặc những thứ đắt nhất, lại còn là lớp trưởng nên tất cả mọi người đều sợ cô ta.
Tất nhiên, cô ta cũng chưa bao giờ thèm đếm xỉa đến Trần Khiêm.
Chuyện gây ấn tượng sâu sắc nhất.
Chính là chuyện hắt nước.
Lúc đó có một thằng nhóc trong lớp trộm cục tẩy của cô ta, cục tẩy kia rất dễ thương, sau đó đổ lỗi cho anh.
Cô ta nóng tính.
Làm gì có chuyện đơn giản là chỉ hắt nước không thôi, lúc đó trời đang vào đông, nước của cô ta là nước nóng, hắt thẳng nước nóng lên mặt anh.
Suýt làm anh bị hủy hoại nhan sắc.
Nghỉ học suốt mấy ngày, không phải là Trần Khiêm Sợ.
Mà Trần Khiêm đã đến phòng y tế để bôi thuốc. Anh hận nhỏ lớp trưởng độc ác này muốn chết.
Nhưng sau khi lên lớp năm, cô ta đã chuyển trường, rời khỏi cuộc sống của Trần Khiêm.
Ha ha, cuối cùng thế giới này nhỏ đến nhường nào.
Tại sao lúc nào anh cũng gặp lại bạn cũ? Bây giờ, đến người bạn thời tiểu học mà anh đã suýt quên lại xuất hiện trước mặt anh.
Trần Khiêm bật cười.
"Là cô à, tôi nhớ rồi!"
Trần Khiêm gật đầu.
"Ui chao! Là cậu à tôi nhớ rồi, Trần Khiêm, chẳng lẽ đến bây giờ rồi mà cậu vẫn còn ra vẻ hả? Đúng là không ngờ, mười năm hai mươi năm không gặp nhau, cậu đã tiến bộ rồi, dám giả mạo cả cậu Trần luôn à?”
Mắt Thẩm Diễm Lệ lạnh lùng.
"Cái gì? Giả mạo cậu Trần?"
Mọi người cũng ngạc nhiên.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Thẩm Diễm Lệ, không thể tin nổi.
"Mọi người đừng nghỉ ngờ, người này chẳng phải là cậu Trần gì cả. Cậu ta tên Trần Khiêm, sống ở vùng nông thôn huyện Bình An, từ nhỏ đã là một thằng nghèo! Được. thôi, tôi sẽ cho người tìm tấm ảnh lúc trước của cậu ta, mọi người xem làm biết ngay!"
Lúc còn học tiểu học, có hình chụp chung. Thẩm Diễm Lệ có thói quen giữ lại hình.
Lấy ra cho mọi người xem thử, chẳng phải đây là hình Trần Khiêm lúc nhỏ hay sao?
"Mẹ nó, là bạn thời tiểu học của cô Thẩm thật này, hơn nữa còn ăn mặc rách rưới như vậy nữa à?”
Sau khi xem xong, mọi người ngạc nhiên.
"Hâm Hoa, đúng là không ngờ, bình thường bà sống ngay thẳng lắm mà, sao bây giờ lại làm chuyện hèn hạ như vậy? Chúng tôi biết chuyện Mộc Vũ mất tích làm các người rất đau lòng, hơn nữa cậu Trần kia lại chẳng thèm quan tâm đến các người nên các người rất thất vọng và bất lực, muốn tìm lại thể diện trong giới kinh doanh càng sớm càng tốt nhưng cũng đâu thể làm loại chuyện kinh tởm như vậy được. Chúng ta đã già rồi, có đáng không?"
Ngụy Quế Phương bật cười ha hả nói.
 
Chương 1688: Cậu tiêu đời rồi


Tất cả những người xung quanh cũng biến sắc.
Những người đang ngồi bên cạnh Tô Quốc Cường vừa kính trà vừa lân la làm quen thì sao?
Giờ phút này, nụ cười trên mặt họ chợt tắt, ghét bỏ rời khỏi ghế ngồi.
Tất cả mọi người đều khinh thường nhìn nhóm người nhà họ Tô.
"Giả mạo cái gì? Cái gì mà hèn hạ, cậu ấy chính là cậu Trần. Ngụy Quế Phương, bà đừng ăn nói không biết lựa lời!"
Trương Hâm Hoa tức giận nói.
"Ha ha ha, đến bây giờ rồi mà bà còn cãi bướng. Nếu bà thật sự muốn tìm người giả vờ làm cậu Trần để có thể diện hơn thì cũng được thôi, ít nhất cũng nên tìm người đẹp trai lịch sự như cháu rể của tôi chứ. Bà nhìn xem bà tìm người kiểu gì thế?"
Ngụy Quế Phương cười to.
"Đúng vậy đúng vậy, tìm một thằng nghèo sắm vai cậu Trần, cậu ta có thể hiện được khí chất của cậu Trần không? Tô Mộc Vũ, Tô Mộc Vũ, nhà họ Tô các người cứ suốt ngày Tô Mộc Vũ, đã mất tích rôi mà còn ảo tưởng cậu Trần sẽ thèm đếm xỉa đến các người!" "Các người nghĩ Mộc Vũ nhà các người là tiên nữ à?" Thẩm Diễm Lệ cũng bắt đầu ghen ty. Dù sao chồng cô ta đã từng cầu hôn Tô Mộc Vũ.
"Thẩm Diễm Lệ, tôi không biết tình hình của cô thế nào nhưng tốt nhất cô đừng đề cập đến Mộc VũI"
Trần Khiêm lạnh lùng nói.
"Ha ha, cậu không cho tôi nói thì tôi càng nói đó, đồ mặt dày không biết xấu hổ, thứ hèn hạ bỉ ổi không biết xấu hổi Còn đi tìm một thằng nghèo đến đây làm bộ, muốn chúng tôi thấy kinh tởm đúng không?”
Thẩm Diễm Lệ mắng, cuối cùng hung hăng nhìn Đường Nhiên.
"Cô mắng ai không biết xấu hổ? Cô mới là đồ mặt dày!"
Mà Đường Nhiên phẫn nộ đứng lên, đẩy Thẩm Diễm Lệ lải nhải sỉ nhục nhà họ Tô.
Mà Thẩm Diễm Lệ đã bao giờ bị người ta đối xử như vậy đâu.
Tính tình như tiểu thư, giơ tay lên muốn tát Đường Nhiên.
Mới vừa nói xong, Trần Khiêm vọt qua chắn trước mặt Đường Nhiên, bắt lấy cổ tay Thẩm Diễm Lệ, ném sang chỗ khác.
"Cậu dám đánh tôi?!" Lần này, Thẩm Diễm Lệ trợn mắt. Đúng là ăn ăn gan hùm mật gấu, cậu nghĩ cậu là ai?
Chỉ là một thằng nghèo mà thôi, cậu nghĩ cậu là cậu Trần à?
Nếu cô ta bị hổ cắn một cái, cô ta còn cảm thấy tự hào.
Nhưng bây giờ giống như bị heo ủn, đã mất mặt lại còn khó chịu.
Đám người xung quanh cũng ngây ngẩn.
Chẳng ai dám tin rằng thằng nhóc quê mùa này lại dám đối xử với tay Thẩm Diễm Lệ như vậy.
"Tôi chưa đánh cô!" Trần Khiêm lạnh lùng nói với tay Thẩm Diễm Lệ: "Tôi chỉ đang bảo vệ Đường Nhiên, hơn nữa Thẩm Diễm Lệ, cô không tự thấy mình quá quất à? Cô không chừa đường sống cho mình đúng không? Hôm nay Trần Khiêm tôi ở đây, tôi sẽ không để cô động vào bất kỳ người nào của nhà họ Tô, nếu cô còn dám nhục mạ, tôi không ngại đánh thật đâu!"
"Ha ha ha ha, Trần Khiêm, cứ làm màu nữa đi! Làm màu cho tôi xem thử, cậu dám đánh tôi thật à? Đây là câu chuyện hài nực cười nhất tôi từng nghe, sao cậu dám đánh tôi thật?"
Bốp!
Cô ta vừa dứt lời, một bạt tai tát thẳng lên mặt cô ta.
Lần này, mọi người đều kinh hãi.
Phải biết rằng ba của Thẩm Diễm Lệ là người thế nào.
"Cậu hay lắm, cậu dám ra tay thật. Thằng ăn mày rách nát như cậu mà dám đánh tôi thật? Cậu tiêu đời rồi, cậu tiêu rồi!"
Thẩm Diễm Lệ như phát điên.
"Bảo vệ, bảo vệ đâu! Đánh cậu ta chết cho tôi, có chuyện gì thì chú tôi sẽ xử lý!"
Thẩm Diễm Lệ rống lên.
Trong phút chốc, một đám bảo vệ cầm gậy gộc bao vây.
Mà Thẩm Diễm Lệ thì bụm mặt, trừng mắt nhìn, giống như nếu hôm nay cô ta không đánh gãy chân Trần Khiêm thì khó mà trút được nỗi hận trong lòng cô ta.
 
Chương 1689: Tặng quà quý


"Có quà quý của khách! Tặng cho bà Trương nhà họ Tôi"
Ở trên bàn nhận quà trước cửa, một vị khách đứng lên hô to.
"Hả?”
Nhưng cảnh tượng này cũng làm hiện trường yên tĩnh lại ngay.
Dồn dập quay đầu nhìn ra cửa.
Thậm chí ngay cả Ngụy Quế Phương sau khi nghe xong cũng ngây người, quay đầu nhìn sang bên này.
Đám người Thẩm Diễm Lệ thì nhìn nhau, đồng thời cũng thấy hơi tò mò.
Chuyện gì xảy ra vậy? Có khách tặng quà quý, hơn nữa còn nói thẳng là tặng cho bà cụ nhà họ Tô.
Món quà của vị khách quý này có thể nghiền nát quà của khách khứa ở đây!
Cũng là món quà cực kỳ hiếm thấy!
Không những là quà cáp quý giá mà quan trọng hơn nữa là, người được xưng là khách quý tặng quà, thân phận và địa vị của người đó không hề tầm thường!
Từ trước đến nay có một quy tắc, những quà tặng thông thường thì người ở quầy tiếp khách chỉ ghi chép lại.
Tặng một ít quà có giá trị lớn hơn thì người ở quầy tiếp khách sẽ đứng lên thay mặt chủ nhà thể hiện sự cảm ơn.
Mà quà quý thì chẳng những người ở quầy tiếp khách phải đứng dậy mà hơn nữa còn phải hô lên.
Nhưng cũng sẽ có những hình thức tặng lại.
Người ở quầy đón khách phải tuân thủ theo từng yêu cầu nên hô lên.
Người nhà họ Tiêu kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt, cơn giận mới vừa bị tát của Thẩm Diễm Lệ tạm thời bị kiềm xuống.
Lập tức bụm mặt cười gắn: "Đúng là không biết xấu hổ, trong bữa tiệc sinh nhật của nhà họ Tiêu chúng tôi mà lại đi tặng quà, các người cố ý đúng không? Cố ý tự tặng quà cho mình, sợ bà nội tôi sẽ chế giễu các người đúng không?"
Thẩm Diễm Lệ thâm độc nói.
“Trương Hâm Hoa, lúc trước tôi còn xem bà là đối thủ của tôi nhưng bây giờ, tôi không thể chấp nhận được sự dối trá của bà, sống đến từng tuổi này rồi, Lệ Lệ nói đúng, bà đúng là đồ mặt dày không biết xấu hổ! Chuyện gì cũng làm được!"
Ngụy Quế Phương cũng gào mắng.
Khách khứa xung quanh nhìn nhà họ Tô, ai ai cũng càng khinh thường hơn.
"Ha ha, tốt lắm, tôi cũng muốn xem xem, thằng nghèo này sẽ tặng quà gì cho các người?”
Thẩm Diễm Lệ cười lạnh. Bảo vệ cũng dồn dập quay đầu lại.
Những người ở hiện trường đều ngừng hở, vừa sốt ruột vừa tò mò mong chờ người ở quầy thông báo tiếp.
"Một bộ trang sức cao cấp Kim Ngọc Mãn Đường!”
"Cái gì?" Mọi người nghe vậy thì kinh ngạc, đã Kim Ngọc Mãn Đường rồi mà còn là hàng cao cấp, dù thế nào cũng phải hàng chục triệu trở lên.
"Một bộ quần áo cổ trang lung linh rực rối"
Mọi người há to miệng.
"Một khúc gỗ đàn hương Cửu Khúc Hoàng Gial"
"Mẹ ơi!" Mọi người lại đứng lên.
Bọn họ nghe, mỗi một món đều làm người ta phải sởn gai ốc.
"Một căn biệt thự cao cấp trị giá ba trăm triệu!"
"Cái gì.
Món quà cuối cùng làm toàn bộ hội trường này bùng nổ, tóc mọi người đều dựng hết cả lên.
 
Chương 1690: Tôi không tin


Mỗi một món quà đều trị giá hơn chục triệu, khi nó thốt ra từ miệng của người ở quầy tiếp khách, khí thế oai phong.
Đặc biệt là căn biệt thự cao cất iá ba trăm triệu kia đã đẩy không khí trong hội trường lên cực đỉnh.
Cùng lúc đó, trong lòng mọi người xuất hiện hai vấn đề khiến họ quan tâm.
Đây là quà ai tặng?
Mẹ nó, quà này là thật hay giả vậy? Đừng nói là nhà họ Tô, cho dù là mỗi một người trong hội trường này đều không thể có được món quà quý giá như vậy.
Cho dù là nhà họ Tô tự tặng thì mười tám món này, cộng cả căn biệt thự kia nữa thì cũng ít nhất cũng phải Vài tỷ.
Mẹ nó, cuối cùng nhà họ Tô có bao nhiêu tiền vậy?
Cho dù là vì thể diện thì cũng đâu thể tiêu nhiều tiền như vậy?
“Trương Hâm Hoa, bà điên rồi à? Bà có khoác lác thì cũng đừng khoác lác đến vậy chứ!"
Đúng là ban nấy Ngụy Quế Phương đã kinh hãi vì số quà này nhưng bây giờ bà ta đã tỉnh táo lại.
Nhìn Trương Hâm Hoa, cười to nói.
Khách khứa xung quanh đều cười vang.
Nhưng thoáng chốc nụ cười của họ đã chợt tắt, bởi vì bọn họ nhìn thấy trên không trung của khu vườn phía trước.
Gó một chiếc máy bay trực thăng đang bay đến.
Máy bay trực thăng chia làm sáu hàng, mỗi hàng có ba chiếc, rất dễ đếm.
Hơn nữa giá trị của mỗi chiếc trực thăng đều cực kỳ xa XỈ.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Cho đến khi trực thăng chậm rãi đáp xuống. Một nhóm người bước xuống máy bay.
Tay họ đang cầm mười tám món quà đó.
Tất nhiên, căn biệt thự ba trăm triệu có giá trị cao nhất thì sẽ được trao dưới hình thức hợp đồng.
"Sao lại thế được?"
Ngụy Quế Phương lại kinh ngạc.
"Cậu Trần, chúng tôi đã mang quà đến, đây là danh sách!"
Vệ sĩ cung kính bước đến trước mặt Trần Khiêm, khom lưng nói.
"Đưa tôi làm gì, đưa bà nội xem đi!"
Trần Khiêm nhìn về phía Trương Hâm Hoa.
"Bà nội, hôm qua là sinh nhật bà, cháu không tham gia được cho nên đây là quà mừng thọ cháu tặng cho bài"
Trần Khiêm cười nói.
"Cậu Trần?"
Mà mọi người nghe vệ sĩ nói thế thì cũng kinh hãi ngạc nhiên.
Đặc biệt là Thẩm Diễm Lệ.
"Cậu ta là cậu Trần?"
Đám người Thẩm Diễm Lệ hoàn toàn ngơ ngác, đều nhìn về phía Trần Khiêm, không thể tin nổi. Sao lại thế được, sao lại là cậu ta?
Cậu ta chỉ là thằng nghèo của một huyện nhỏ ở Kim Lăng mà thôi.
Đối với cậu ta mà nói, bất kỳ món đồ nào trong số đó đều là thứ xa xỉ.
"Tôi không tin!"
Thẩm Diễm Lệ nói.
 
Chương 1691: Cuộc sống oai phong như vậy, cần phải giải thích nữa à


Bước về phía trước mở những thứ này ra nhìn, đặc biệt là hợp đồng mua bán của căn biệt thự ba trăm triệu.
Sau khi xem xong, cô ta cố gắng nuốt một ngụm nước bọt.
Là thật, mọi thứ đều là thật.
Ngụy Quế Phương cũng chạy đến nhìn, quả nhiên, mọi thứ đều là thật.
Sao lại thế được?
"Tiểu Khiêm, sao cháu lại mua nhiều quà quý giá như vậy?"
Trương Hâm Hoa cũng thấy hãi.
"Những thứ này là tấm lòng của cháu dành cho Mộc Vũ, mong bà nội hãy nhận cho!"
Trần Khiêm nói. Trương Hâm Hoa rưng rưng nước mắt.
Đặc biệt là câu nói đây là tấm lòng của cháu dành cho Mộc Vũ, Trương Hâm Hoa biết Mộc Vũ luôn ở trong trái tim Trần Khiêm.
Mộc Vũ không có chọn sai người.
Cô tìm được một người yêu mình thật lòng, đã lâu như thế rồi mà vẫn còn nhớ đến cô.
Trương Hâm Hoa cũng biết, mặc dù lần nào tới mừng thọ của mình, bà ấy cũng giận dỗi vài câu.
Nhưng muốn tìm được Mộc Vũ, đã là chuyện không thể nào.
Bây giờ nghe được những câu này của Trần Khiêm, sau này Trương Hâm Hoa có chết, bà ấy cũng yên tâm nhắm mắt.
Mặc dù cháu gái bà số khổ nhưng có một người luôn yêu thương nó.
Thật sự, cho dù chết bà ấy cũng yên tâm nhắm mắt, †ất nhiên không phải là vì số quà tặng quý giá này.
Trương Hâm Hoa vẫn chưa đến mức ấy. Mà Ngụy Quế Phương đứng ngơ ngác tại chỗ.
Cảm giác mặt mình đau rát, hơn nữa còn đắc tội với cậu Trần.
Đến bây giờ, còn ai nghỉ ngờ thân phận của cậu Trần nữa đâu.
"Cậu Trần, chúng tôi sai rồi, chúng tôi có không tròng, xin cậu hãy tha thứ cho nhà họ Tiêu chúng tôi!"
Ngụy Quế Phương đau khổ cầu xin. Truyện Huyền Huyễn
Đắc tội với cậu Trần cũng tương đương với việc. không thể sống nổi nữa.
“Tiêu Quân, các cháu cũng quỳ xuống đi!" Ngụy Quế Phương vội vã quát lên.
Bụp!
Tiêu Quân trực tiếp quỳ xuống.
Còn kéo váy Thẩm Diễm Lệ, bảo cô ta quỳ xuống luôn đi.
"Ha ha ha ha hai"
Thẩm Diễm Lệ chợt cất tiếng cười vang.
"Cậu là cậu Trần? Tôi không tin! Cậu đã thừa nhận, người lúc còn học tiểu học chính là cậu, cậu là thằng nghèo, tại sao bây giờ lại là cậu Trần của Kim Lăng có gia sản bạc triệu được? Không thể nào! Tôi không tin! Hôm nay cậu phải giải thích rõ cho tôi!"
Thẩm Diễm Lệ dữ tợn nói.
Trần Khiêm nhấp một ngụm rượu vang đỏ, vệ sĩ lập tức đưa khăn lông trắng cho anh.
Trần Khiêm lau miệng, lạnh lùng nhìn cô ta: "Cuộc sống oai phong như vậy, cần phải giải thích nữa à?"
 
Chương 1692: Bệnh của bà cụ


Thẩm Diễm Lệ ỷ vào gia thế nhà mình, không xem ai ra gì.
Nhưng bây giờ đã đụng phải Trần Khiêm, đúng là đã khiến cô ta chết mà không biết vì sao mình chết. Câu nói cuối cùng đó là Trần Khiêm cố ý nói cho cô ta nghe, để cô ta biết rằng trên đời này không phải có mình cô ta là giỏi, còn khối người hơn cô ta nhiều.
Mà toàn bộ nhà họ Tiêu, bao gồm cả Ngụy Quế
Phương đều sợ đến mức im như ve sầu mùa đông.
Sau đó, cái gọi là tiệc mừng thọ, đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Không bao lâu sau, Trần Khiêm và người nhà họ Tô rời đi.
Chuyện buổi sáng hôm nay, mặc dù chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi.
Nhưng đối với bà cụ Trương Hâm Hoa mà nói, dường như bà ấy đã trải qua những thăng trầm của cuộc. đời.
Làm bà ấy lên máu, kết quả đang đi giữa đường, bỗng nhiên bốn chân bị tê, đầu choáng váng, cực kỳ đau, rồi ngất xỉu.
Khiến mọi người nhà họ Ngô đều sợ hãi.
Bởi vì Trần Khiêm đến biệt thự Vân Đỉnh trước để xem tiến độ bên đó thế nào rồi mới chuẩn bị đến nhà họ tô.
Tốc độ khai thác bề mặt núi rất nhanh, còn nhanh hơn cả dự đoán của anh, có lẽ ngay ngày mai thôi, Chấn Thiên Thạch sẽ xuất thế.
Cho nên Trần Khiêm không ở bên cạnh mọi người.
Người nhà họ Tô luống cuống tay chân.
Cũng may là đã sắp về đến nhà, bởi vì mấy năm gần đây, tình huống này cũng không phải mới xuất hiện lần một hai lần, chỉ là lân này có vẻ nghiêm trọng hơn mà thôi.
Trong nhà cũng có những thiết bị linh tỉnh như bình dưỡng khí.
Vội vàng gọi điện thoại cho bác sĩ Mã Tiến để ông ta đến cấp cứu.
Mã Tiến đã từng là bác sĩ nổi tiếng của quân khu, y thuật rất cao siêu.
Hơn sáu mươi tuổi, năm nay mới về lại quê nhà, đảm nhiệm vị trí giáo sư của một bệnh viện, cũng đảm nhiệm chức phó chủ tịch của Hiệp hội Y Đạo.
Lúc ông ta dẫn hai đồ đệ một nam một nữ đến.
Đúng lúc gặp phải Trần Khiêm.
Hai người gật đầu, xem như chào hỏi nhau.
Mà Trần Khiêm vừa bước vào cửa đã thấy nhóm người Tô Quốc Cường đang bối rối sốt ruột. Hỏi ra mới biết.
Thì ra ban nãy lúc đang trên đường về nhà thì bệnh cũ của bà nội tái phát.
Mà ba người bước vào sau mình chính là bác sĩ đến khám bệnh.
 
Chương 1693: Cháu vào xem thử đã


"Bà nội có trong phòng không ạ? Cháu muốn đi xem thử, không ngờ bệnh của nội lại nghiêm trọng như vậy!"
Trần Khiêm nói.
Thật ra ban nãy lúc gặp bà nội, Trần Khiêm đã nhận thấy được cơ thể bà nội có vấn đề.
Chỉ là lúc đó anh không nói toạc ra. Dù sao anh cũng sẽ chữa trị.
Anh nói mình đến biệt thự Vân Đỉnh trước rồi sẽ quay lại, anh quay lại không phải là vì muốn ôn chuyện xưa mà là khám bệnh cho bà nội.
"Khoan đã, cậu làm gì vậy? Có biết lễ phép hay. không? Sư phụ tôi đang ở đây, cần cậu ở đây làm mất mặt à?"
Đúng lúc này, một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi đứng sau lưng Mã Tiến lạnh lùng nói.
"Sư huynh, anh đừng thế mà, chắc hẳn cậu ấy cũng đến khám bệnh thôi đúng không?”
Mà cô gái đứng sau lưng Mã Tiến thì khẽ mỉm cười với Trần Khiêm.
Trần Khiêm cũng cười với cô ấy.
Chẳng qua anh vẫn nhớ đến bệnh của bà nội.
Trần Khiêm chẳng nói gì nhiều, hỏi Tô Quốc Cường: "Chú Tô, bệnh của bà nội đã kéo dài bao lâu rồi ạ?" Tô Quốc Cường lập tức nói bệnh của bà nội ra.
Thì ra bệnh này đã tồn tại được một khoảng thời gian.
Cứ cách một khoảng thời gian sẽ tái phát, mà một khi đã tái phát thì sẽ có một chu kỳ ngắt quãng ở giữa, kéo dài suốt vài lần rồi mới hoàn toàn lên cơn.
Bà nội đã từng đi khám xem triệu chứng này là gì nhưng chẳng có kết quả.
Trong khoảng thời gian này, tìm được thần y là Mã Tiến nên để ông ta đến đây chữa trị.
Mà một nam một nữ sau lưng Mã Tiến là đồ đệ của ông ta.
Nam khoảng ba mươi tuổi, tên Lưu Vượng.
Nữ khoảng hai mươi ba tuổi, tên Triệu Bách Linh. Dần dà người nhà họ Tô cũng thấy quen.
Nhưng mà cho dù thần y Mã Tiến có đến thì cho tới bây giờ vẫn không có kết quả gì.
"Bệnh của bà nội, chắc hẳn không phải vấn đề gì quá †o tác, cháu vào xem thử đãi!"
Tất nhiên Trần Khiêm đã hoàn toàn chắc chắn.
Mặt Lưu Vượng tái mét, vừa nghe Triệu Bách Linh nói có thể chàng trai này cũng là bác sĩ, Lưu Vương bắt đầu thấy thù địch, chẳng lẽ đến đây để cướp mối à.
Thăng nhóc này còn trẻ hơn mình nữa, đến sư phụ mình mà còn không chẩn đoán được mà cậu ta lại nói không phải vấn đề gì lớn.
Mẹ nó!
"Chàng trai, tốt nhất là đừng ăn nói chắc chắn quá." Lưu Vượng nhíu mày, hiển nhiên là cực kỳ bất mãn.
 
Chương 1694: Chờ thêm một tiếng năm phút nữa


"Đúng vậy, Tiểu Khiêm, sao cô chưa bao giờ nghe nói cháu biết chữa bệnh? Cô không có ý gì khác, nhưng mà cháu học y hồi nào vậy?”
Vương Tuệ Mẫn không có ý khinh thường Trần Khiêm nhưng chuyện trị bệnh cứu người này không phải là chuyện nhỏ.
Lúc trước Trần Khiêm là sinh viên khoa Văn học, mặc dù là cậu ấm con nhà giàu nhưng đâu phải chuyện gì cũng biết. Bởi thế lúc Trần Khiêm nói anh muốn trị bệnh cứu người, mặc dù người nhà họ Tô sẵn sàng tin tưởng Trần Khiêm nhưng cũng thấy hơi lo lắng.
Chứ không có ý gì khác. Trần Khiêm lắc đầu cười cười, tam giáo cửu lưu, anh hiểu hết tất cả mọi thứ, huống chỉ là chuyện đơn giản như y thuật.
Nhưng tất nhiên Trần Khiêm sẽ không trách mấy người cô Vương.
Mọi người không biết sự thay đổi trong mấy năm nay của anh, có suy nghĩ thế này là chuyện hết sức bình thường.
Không tán gẫu nữa, mọi người đi về phía phòng bệnh.
"Bác sĩ Mã, bà ngoại cháu đã tỉnh rồi!" "Trần Khiêm, cậu cũng đến à!"
Đường Nhiên ở lại phòng bệnh chăm sóc không rời bước, thấy Trần Khiêm bước vào, cô ta cười nói.
"Thần y Mã, bác sĩ Lưu Vượng, bác sĩ Bách Linh và còn Tiểu Khiêm nữa, mọi người đến đây đi!"
Trong phòng, bà cụ yếu ớt nói.
"Thần y Mã, bệnh của tôi đã kéo dài suốt hai năm rồi, lần này đến lần khác, hơn nữa lần sau còn nghiêm trọng hơn lần trước, số lần tái phát cũng càng ngày càng. nhiều.”
Bà cụ nói.
Tất nhiên bà cụ không ngờ Trần Khiêm bước vào đây là vì khám bệnh cho bà ấy.
Bởi vậy nói tình hình bệnh gần đây cho Mã Tiến nghe.
"Mỗi lần tái phát, không đến một tiếng là tôi sẽ tỉnh lại nhưng chốc nữa lại tái phát tiếp, phải theo vòng tuần hoàn khoảng bốn năm lần mới ngừng, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi!"
Bà cụ thở dài.
"Bà Tô, bà đừng sốt ruột, trong khoảng thời gian này sư phụ tôi đang nghiên cứu bệnh tình của bà, rất kỳ lạ nhưng cuối cùng sư phụ của tôi đã nghiên cứu ra được một ít thành quả. Bây giờ tôi sẽ khám cho bà, còn đỡ hơn người nào đó không biết trời cao đất dày là gì mà cứ thích mạnh miệng!"
Lưu Vượng cười nói. Đồng thời nhìn Trần Khiêm.
"Ha ha, bây giờ mà khám thì sợ là không khám ra được gì.' Bà cụ hơi bất đắc dĩ, cười nói: "Lúc trước tôi cũng từng mời bác sĩ khám thử, sau khi khám xong thì †ất cả mọi thứ đều bình thường, không có vấn đề hay bệnh tật gì, chỉ khi tôi đau đầu thì mới có thể thấy chứng bệnh được."
"À, đúng!" Lưu Vượng hơi xấu hổ nói, sau đó ngừng lại.
"Thần y Mã, ông đã nghiên cứu ra biện pháp, bây giờ có thể chẩn đoán và chữa trị cho tôi được không? Tôi thật sự không muốn khó chịu như vậy nữa!" Bà cụ cầu xin.
Mã Tiến im lặng không nói gì.
"Bà nội, đừng sốt ruột, chờ thêm một tiếng năm phút nữa, hẳn là bệnh của bà sẽ tái phát, hơn nữa chờ đến khi bà đau đầu, cháu nghĩ bác sĩ Mã Tiến này mới có thể sử dụng biện pháp của ông ta!" Trần Khiêm nhìn đồng hồ trên tường nói.
 
Chương 1695: Có đâu có đâu


"Hả? Tiểu Khiêm, sao cháu lại biết một tiếng năm phút nữa bà sẽ tái phát? Tính ra thì cũng tương đối đúng!" Bà cụ hơi kinh hãi.
"Khoảng một tiếng nữa sẽ đến trưa, nhiệt độ cao, hư hỏa tăng lên làm khí huyết bị ép, dễ dẫn đến đau đầu." 'Trần Khiêm cười giải thích.
Bà cụ cười tủm tỉm gật đầu với Trần Khiêm, tỏ vẻ khen ngợi: "Không ngờ Tiểu Khiêm còn biết những thứ
này. Lưu Vương ở bên cạnh hừ lạnh, thấy hơi khó chịu.
Còn Mã Tiến thì ngạc nhiên nhìn Trần Khiêm, chẳng lẽ chàng trai trẻ tuổi này lại biết y thuật?
Giống như những gì Trần Khiêm nói, thoáng chốc đã đến trưa, vốn dĩ bà cụ đang tán gẫu rất thoải mái chợt thay đổi sắc mặt, bỗng dưng cực kỳ đau đớn, tay ôm đầu, mồ hôi to như hạt đậu.
"Bà Tô, bà hãy cố chịu đựng, tôi sẽ châm cứu cho bà." Ông ta duỗi tay xem mạch đập của bà cụ, sau đó lấy túi kim trong hộp y tế ra, lấy vài cây kim châm cắm vào vài huyệt vị của bà cụ, sau đó là sáu huyệt trên đầu và vai.
Mà những thao tác ấy cũng làm Trần Khiêm hơi bất ngờ, thảo nào tên tuổi của Mã Tiến này lại vang dội trong quân khu, thì ra là cũng biết được vài thứ, ha ha.
"Cậu nhóc, cậu có biết tôi đang dùng châm pháp gì không?"
Mã Tiến vừa châm cứu vừa hỏi.
"Sư phụ, sư phụ hỏi cậu ta làm gì, sao cậu ta lại biết cơ chứ?"
Lưu Vượng lạnh lùng nói.
"Cũng không chắc, ban nấy Trần Khiêm có thể nói ra thời gian chính xác, hơn nữa còn có số phút cụ thể nữa. Quả nhiên bây giờ giống với những gì Trần Khiêm nói. đúng một tiếng năm phút tái phát, điều này đã chứng minh năng lực của Trần Khiêm rất mạnh mẽ!"
Triệu Bách Linh lại mỉm cười với Trần Khiêm.
"Chỉ là châm pháp Quỷ Môn thôi mài Có gì khó đoán đâu!" Trần Khiêm nhìn ông ta cười nói.
Hả? Nghe Trần Khiêm nói tên châm pháp của mình, Mã Tiến cũng thấy hơi bất ngờ, đặc biệt là khi Trần Khiêm nói hai chữ “chỉ là” làm ông ta thấy hơi bực mình, sắc mặt kiêu căng hẳn, nói: "Tốt lắm, cậu cũng có chút kiến thức đó."
Mã Tiến mới vừa châm cứu xong, sự đau đớn trên mặt bà cụ đã dân tan biến.
"Ha ha, sư phụ, không hổ là thần y của quân khu, cuối cùng thành quả nghiên cứu mấy tháng đã ứng nghiệm rồi!"
Thấy sự đau đớn trên mặt bà cụ đã biến mất, Lưu Vượng thở phào nhẹ nhõm, đắc chí nhìn Trần Khiêm.
"Có đâu có đâu." Mã Tiến khế cười nói.
Nhưng ông ta còn chưa kịp dứt lời thì bà cụ vốn dĩ đã bình tĩnh trở lại chợt chấn động, lại lấy tay ôm đầu, đau khổ gầm nhẹ, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn lúc Trước.
Sắc mặt của những người trong nhà chợt thay đổi, Mã Tiến cũng không thể không ngạc nhiên, nhìn kim châm của mình, lẩm bẩm: "Không thể nào!"
Nói xong ông ta chạy lên bắt mạch cho bà cụ, sắc mặt trăng bệch. Mạch máu đập lung tung loạn xạ, lúc có lúc không, rất kỳ lạ.
“Thần y Mã, ông hãy nghĩ cách gì đi." Mà người nhà họ Tô mới vừa bước vào cũng sốt ruột, rõ ràng lần này đã nghiêm trọng hơn lần đầu tiên phát tác rất nhiều.
Sắc mặt bà cụ trắng bệch, có xu hướng chuyển sang tím.
Tô Quốc Cường sốt ruột đến mức nhảy dựng lên.
Mã Tiến cũng hoảng loạn, không biết nên làm gì bây giờ.
 
Chương 1696: Châm pháp Thiên Mệnh


Trần Khiêm thấy tình hình khẩn cấp, xông lên gỡ kim châm trên người bà cụ xuống, sau đó lấy sáu cây kim châm đâm vào sáu huyệt vị ở cổ và bả vai.
Ban nãy khi Trần Khiêm mới bước vào phòng bệnh đã biết được chứng bệnh trên người bà cụ.
Nhưng Trần Khiêm muốn xem thử Mã Tiến này có danh bất hư truyền như những gì người khác nói hay không. Nếu ông ta có thể chữa trị căn bệnh trên người bà nội thì anh cũng chẳng cần giành công với ông ta làm gì.
Nhưng bây giờ, không được rồi, Trần Khiêm phải ra tay.
"Châm... Châm pháp Thiên Mệnh?” Mã Tiến há miệng thật to.
"Tốt lắm, ông cũng có chút kiến thức đó." Trần Khiêm lặng lẽ trả câu này lại cho ông ta.
Chỉ thấy Trần Khiêm mới vừa đâm mấy kim này vào, trong nháy mắt, bà cụ đã thả lỏng người, cảm giác đau đớn trên đầu chợt biến mất, sắc mặt dần hồng hào trở lại.
"Mẹ, mẹ cảm thấy thế nào?" Tô Quốc Cường vui vẻ, không ngờ Tiểu Khiêm lại có cách.
Mặc dù nhóm Tô Quốc Cường không biết y thuật gì nhưng ban nãy mọi người đều đã thấy thủ pháp châm cứu của Tiểu Khiêm và thủ pháp chân cứu của thần y Mã.
Chỉ cần ai có đôi mắt tinh tường là biết thuật châm cứu của Tiểu Khiêm còn mạnh hơn vị thần y Mã này nhiều.
"Đỡ nhiều rồi."
Bà cụ yếu ớt cười, hơi thở đã dần ổn định, quản gia vội vàng chạy đến lau mồ hôi trên mặt cho bà ấy.
Mà sắc mặt của Mã Tiến và Lưu Vương đang đứng phía sau đều cứng đờ.
Mã Tiến không ngờ lại có người sử dụng loại châm pháp đã thất truyền này, vốn dĩ còn tưởng châm pháp này đã mất tích từ lâu rồi, lập tức kinh hãi khiếp sợ.
Mà Lưu Vượng thì thấy ghen ghét.
Anh ta lớn hơn Trần Khiêm vài tuổi, từ nhỏ đã theo học thầy nổi tiếng, xuất thân chính quy nhưng anh ta phát hiện mình lại chẳng bằng thằng ranh này?
Chuyện này!
Đặc biệt là giờ phút này, anh ta nhìn Triệu Bách Linh thì thấy cô ấy đang nhìn Trần Khiêm cười tủm tỉm.
Chợt thấy ghen tị.
"Sư phụ, thằng nhóc này ăn may thôi chứ có năng lực tài năng gì thật đâu!"
"Tiểu Khiêm, cháu học y thuật ở đâu vậy?"
Vương Tuệ Mẫn cũng vui vẻ hỏi.
Mà Mã Tiến nghe vậy cũng ngẩng đầu lên nhìn Trần Khiêm, ông ta cũng muốn biết.
"Chuyện này sau này hằng nói, bệnh của bà nội không nghiêm trọng lắm, đợi lát nữa cháu ghi vài đơn thuốc, bà nội duy trì uống trong vòng một năm là có thể diệt trừ tận gốc!"
Trần Khiêm cười nói.
"Cái gì? Thế thì hay quái" Người nhà họ Tô rất vui.
 
Chương 1697: Tại sao lại có người biết


"Cậu Trần Khiêm!"
Bây giờ Mã Tiến cũng đứng lên.
Từ khi Trân Khiêm sử dụng châm pháp Thiên Mệnh thì Mã Tiến đã bắt đầu kính trọng Trần Khiêm.
"Bác sĩ Mã, có chuyện gì không?”
Trần Khiêm nhìn ông ta.
"Xin cho tôi được hỏi, cậu đã học châm pháp Thiên Mệnh này ở đâu? Có phải cậu quen với ông Ngô Tam
Phong của quân khu không?"
Mã Tiến nghi ngờ hỏi.
"Không quen... Còn việc tôi học được ở đâu, xin lỗi không thể trả lời!"
Trần Khiêm lạnh lùng nói.
Danh tính của bác Tần cực kỳ bí ẩn, tất nhiên không thể nói một cách dễ dàng được.
"Châm pháp Thiên Mệnh là một loại châm pháp đã bị thất truyền nhiều năm. Bởi vì có duyên nên ông Ngô 'Tam Phong đã học được ba châm của châm pháp, trở thành truyền thuyết của quân khu. Vốn dĩ tôi cho rằng, ông ấy là truyền nhân duy nhất, không ngờ lại có người còn biết nhiều hơn ông ấy, hơn nữa còn trẻ như vậy, đúng là không ngời”
Mã Tiến ngạc nhiên cảm thán.
"Ông nói có người biết.
Câu nói này làm Trần Khiêm ngây ngẩn.
Châm pháp Thiên Mệnh là một trong những thứ bác Tân đã truyền thụ cho mình.
Lúc đó bác Tần đã từng nói với mình rằng châm pháp này đã thất truyền từ lâu rồi.
Trên đời này, chỉ có bác Tân và mình mới được quyền biết, đến sư đệ của ông ấy cũng không.
Từ trước đến nay, những gì bác Tần nói đều rất đúng.
Chắc chăn sẽ không nói giỡn lừa mình, hoặc là dựa vào điều này để nâng cao bản thân.
Tại sao lại có người biết?
"Ông Ngô Tam Phong kia cũng biết châm pháp này? Ông chắc không?"
Trần Khiêm không thể không nghỉ ngờ.
“Tất nhiên rồi, cách châm ba kim trước của ông ấy khá giống cậu Trần Khiêm, hơn nữa, sau khi ông Ngô về già đã có duyên gặp được một người, cũng giúp người nọ một chuyện, vì để cảm ơn ông Ngô nên đã cho ba chương của châm pháp..
 
Chương 1698: Khó khăn


"Ông nói ông ấy có ba chương trước? Ông biết người đó là ai không?”
Trần Khiêm ngạc nhiên hỏi.
"Cậu Trần Khiêm, tôi chưa bao giờ gặp người đó, ông Ngô Tam Phong nói chuyện này cho tôi biết nhưng nghe giọng ông ấy thì có vẻ như ông ấy và người dó đã quen nhau từ lâu rồi. Lần này người bí ẩn đó đến quân khu, hình như là muốn nhờ ông Ngô hỗ trợ đặt một thứ. Vì muốn cảm ơn nên cho ông ấy ba chương trước của trận pháp Thiên Mệnh, cậu nghĩ xem, ông Ngô đã lợi hại rồi mà đến ông Ngô cũng phải tôn trọng thì chắc chắn đã không còn trẻ nữa. Nhưng tôi nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra ông Ngô lại kính trọng ai như vậy, thậm chí còn hơi sùng bái?"
Mã Tiến nói.
Những lời này làm tìm Trần Khiêm đập nhanh hơn. Bởi vì anh dã đoán được một đáp án.
Chẳng lẽ là bác Tân?
Trên thế giới này, chỉ có bác Tân mới có thể! "Những chuyện này đã xảy ra hồi nào?"
“Tám tháng trước!"
Mã Tiến nói, ông ta thổn thức: "Chỉ tám tháng ngắn ngủi mà y thuật của ông Ngô Tam Phong đã đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa, tất nhiên cậu Trần Khiêm đây còn xuất thần nhập hóa hơn, làm người ta khó mà tin được!"
“Tám tháng trước?”
Chẳng lẽ là bác Tần thật?
Bác Tân đã mất tích một năm rưỡi.
ỈBan đầu mình học nghệ nửa năm, ông nhận được một món đồ, vội vã rời đi.
Chuyến đi này, đã biến mất khoảng một năm rưỡi, °l cho dù sau đó mình gặp nạn, có tìm hiểu tung tích của ông thế nào cũng không thể tìm được.
Giống như đã biến mất khỏi thế gian này.
Nhưng có thể khẳng định một chuyện. Đó chính là bác Tân mạnh, mạnh đến cực đỉnh.
Mạnh hơn Mạc Thương Long, mạnh hơn nhóm người ông nội rất nhiều.
Ngay cả chính mình, dù đang trong thời kỳ mạnh mẽ nhất cũng không phải đối thủ của ông.
Nếu có thể gặp lại bác Tân.
Chắc chắn mình sẽ không phải bị động như vậy.
"Đúng rồi, tiện thể nói, có thể dẫn tôi đi gặp ông Ngô 'Tam Phong được không?"
Trần Khiêm hỏi.
Không cần biết có phải bác Tân hay không, Trần Khiêm cũng phải thử một lần.
Huống chỉ khả năng bác Tần xuất hiện rất lớn.
"Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề, tôi nghĩ chắc chắn ông Ngô cũng rất muốn gặp cậu Trần Khiêm đây. Đúng rồi, cậu Trần tỉnh thông y thuật, bây giờ tôi đang gặp phải một chuyện khó khăn, thật sự không thể nào ra tay được. Tình hình cũng không khó nhằn như bệnh tình của bà Tô, tôi sẵn sàng giới thiệu cho cậu Trần nhưng cậu Trần Khiêm có thể giúp tôi, cứu sống hơn một trăm đứa trẻ hay không?"
 
Chương 1699: Phệ Hồn Thuật


"Không phải giúp Mã Tiến tôi mà là cứu một trăm đứa trẻ kia! Nếu có thể, tôi sãn sàng quỳ trước mặt cậu Trần Khiêm!"
Mã Tiến nói xong thì chuẩn bị quỳ xuống.
Được Trần Khiêm đỡ lại.
"Hơn một trăm đứa trẻ? Sao lại thế này?"
Trần Khiêm kinh hãi.
"Thần y Mã đang nói đến căn bệnh cúm kỳ lạ trong thành phố chúng ta à? Hơn một trăm đứa trẻ đang bị đe dọa đến tính mạng, đến bây giờ vẫn chưa có ai chẩn đoán chính xác được!"
Vương Tuệ Mẫn nói. "Đúng vậy!" Mã Tiến vội vàng nói.
"Ông có thể nói về các triệu chứng chung không?" Trần Khiêm hỏi.
Mặc dù mình không phải là anh hùng gì đó nhưng mình cũng sẽ không bao giờ đồng ý điều này chỉ vì Mã Tiến sẽ giới thiệu Ngô Tam Phong cho mình.
Hơn một trăm đứa trẻ đang có cùng triệu chứng và gặp nguy hiểm.
Nếu như mình có thể cứu chữa nhưng không giúp đỡ thì có chết Trân Khiêm cũng không tha thứ cho bản thân.
Mã Tiến lập tức nói triệu chứng ra.
Ông ta mới vừa mở lời, Trần Khiêm đã thấy giật thót.
Không thể nào?
Triệu chứng này giống triệu chứng sau khi bị Phệ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
Hồn Thuật của mình nuốt chửng một phần nhỏ khí huyết.
Nào phải bệnh cúm?
Tại sao lại tà môn như vậy?
Phệ Hồn Thuật là thuật pháp trong trí nhớ của mình. Là một loại tà công.
Hôm đó bất đắc dĩ lắm mình mới sử dụng loại tà công này.
Nhưng tại sao bây giờ lại có người trúng Phệ Hồn Thuật?
Chẳng lẽ ngoài mình ra, có người cũng biết à? Trần Khiêm nghĩ nát óc nhưng vẫn không nghĩ ra. Nhưng cũng không kịp nghĩ nhiều.
Anh phải xác định trước cuối cùng có phải những đứa trẻ này đã trúng Phệ Hồn Thuật hay không.
"Việc này không thể trì hoãn được, tôi sẽ đi với các người!" Trần Khiêm vội nói.
"Thế thì tốt quá cậu Trần Khiêm, đúng lúc viện trưởng đang tổ chức hội nghị nghiên cứu, tôi đưa cậu đến phòng cách ly!"
Mã Tiến nói.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top