Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 1600: Nể mặt


“Cậu nhóc, nghe Cường Nhỉ nói, cậu là người ở ngoài vào, chắc không hiểu quy tắc ở Liễu Thành chúng tôi. Trước khi quyết định làm một việc gì đó thì đừng có liều, hãy cẩn thận hết mức có thể, nếu không, Liễu Thành lúc vào thì dễ, muốn ra mới khó!"
Ông ta vừa nói vừa cười ôn hòa.
Nhưng hiển nhiên ông ta đang dùng một cách khác để cảnh cáo Trần Khiêm.
“Đúng đó, đừng nói là sau này, bây giờ chết thế nào cũng không biết, con trai tôi mà cậu cũng dám động vào à?”
Mẹ Quách Cường càng khinh thường hơn, nhìn Trần Khiêm.
“Ăn mặc gì mà giống ăn xin, không biết còn tưởng đến đây xin cơm. Hơn nữa, tiệc long trọng thế này mà cậu cũng dám đến đây, không biết tự tè ra một bãi mà soi lại mình đi?”
Bà ta lại nói.
“Chuyện gì xảy ra đây?”
Lúc này, quản gia nhà họ Thẩm chợt xuất hiện.
Hôm nay là ngày gì?. Truyện BJYX
Mà còn dám ở đây ồn ào?
Cho nên sắc mặt của quản gia cực kỳ khó chịu.
“Thì ra là bác Thẩm, không có gì, không có gì ạ, chỉ gặp một thằng nhóc nên đứng lại nói vài câu thôi, xin lỗi!”
Ả đàn bà kia còn đang định nói gì đó.
Đã thoáng chốc bị ông Quách vội vã chặn lại, sau đó giải thích với bác Thẩm.
Tán gẫu gì chứ, tất nhiên bác Thẩm sẽ không tin. Nhưng Quách Hưng cũng được xem là một trong những nhân vật lớn ở Liễu Thành nên bác Thẩm cũng không tiện nói gì.
“Không cần biết chuyện gì xảy ra, hôm nay mặt mũi của nhà họ Thẩm là quan trọng nhất, mọi người cũng rõ ý của ông chủ và cậu chủ rồi, có chuyện gì thì đừng giải quyết ngay hôm nay. Nếu ai còn dám làm ảnh hưởng đến mặt mũi nhà họ Thẩm thì tự liệu thần hồn đấy!” Bác Thẩm lạnh lùng nói.
“Tất nhiên rồi ạ!”
“Về phần cậu, cậu đang làm gì vậy? Có thư mời không?”
Bác Thẩm khinh thường nhìn Trần Khiêm.
Vừa nhìn là thấy người này ăn mặc giống đám dân thường ngoài phố, tất nhiên sẽ lạc lõng trong thế giới thượng lưu như họ rồi.
Đương nhiên ông ta thấy hơi khinh thường.
"Không có, tôi đến từ Kim Lăng, tôi đến tìm cô chủ nhà họ Tô, tiện thể đưa cho cô ấy một bức thư mời!"
“Thư mời? Thư mời của ai?”
"Rất tiếc là không thể nói rai"
Trần Khiêm trả lời.
Anh nói theo những gì Tô Nhiên Nhiên đã dặn, còn về phần thư mời là của ai, nói trắng ra là Trần Khiêm không muốn đọc, càng không cần phải biết.
“Bác Thẩm, để anh ta vào đi, anh ta đến từ Kim Lăng, chắc chắn là có việc cần làm!”
Tô Nhiên Nhiên chạy ra, dựa theo kế hoạch thì cô ta phải đưa Trần Khiêm vào mới đúng.
*Ồ2 Nếu đã là bạn của nhà họ Tô thì thôi, đưa vào đi
Bởi vì Tô Sở Sở có quan hệ với cậu chủ nên tất nhiên bác Thẩm phải nể mặt.
 
Chương 1601: Không phải anh ta


Tô Nhiên Nhiên thè lưỡi với Trần Khiềm, trêu đùa. Sau đó kéo Trần Khiêm vào.
Đây chỉ là một đoạn nhạc đệm, hội trường cũng nhanh chóng khôi phục lại không khí ban đầu.
“Dễ dàng cho hắn quá rồi nhỉ? Con thấy khó chịu!”
Quách Cường nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, phẫn nộ nói.
“Yên tâm, con sốt ruột làm gì, ban nãy ba đã gọi điện thoại sắp xếp hết rồi. Ba cam đoan với con là hôm nay. thằng ranh nó chỉ có vào mà không có ra”
Ánh mắt ông Quách lóe lên tia tàn nhẫn.
Quách Cường và ả đàn bà nhìn nhau, âm thầm thán phục người ba lắm mưu nhiều kế.
Quả nhiên, ngay sau khi cậu Thẩm hít một hơi thật sâu, chuẩn bị bắt đầu.
Thì có bất ngờ xảy ra.
Một đám người đang đứng ngoài cửa hội trường, muốn lao vào trong này.
“Cho chúng tôi vào, bắt trộm! Chắc chắn phải bắt được tên trộm này!”
Hai mươi mấy người đến, sắc mặt căm phẫn, giống những người buôn bán nhỏ!
“Các người đang làm gì đấy?”
Các vệ sĩ muốn ngăn lại nhưng lại không thể ngăn nổi.
"Khốn thật, sao lại thế này?"
Hội trường đang có rất nhiều doanh nhân từ các nơi đến nên mặt cậu Thẩm cứng đờ.
“Chúng tôi muốn gặp cậu Thẩm! Xin cậu Thẩm hãy làm chủ cho chúng tôi!”
Nhóm người buôn bán nhỏ đổ xô vào.
Vừa nghe câu này, cậu Thẩm bảo cấp dưới mình nhường đường cho họ vào.
“Làm chủ cái gì? Đã xảy ra chuyện gì?”
Cậu Thẩm đút tay vào túi hỏi.
“Cậu Thẩm, là thế này, chúng tôi làm ăn buôn bán nhưng người này lại trộm đồ của chúng tôi. Anh ta chạy. trốn vào đây rồi, còn làm một vài trẻ mẫu giáo bị thương. nặng nữa. Chúng tôi muốn hỏi cậu Thẩm là tại sao lại để một tên trộm ở đây!”
Hai mươi mấy người đồng loạt phẫn nộ chỉ thẳng vào Trần Khiêm.
Mới vừa dứt lời, rất nhiều người trong hội trường nhìn nhau.
“Tân trộm này, dám chạy vào đây, người nhà họ 'Thẩm làm ăn kiểu gì vậy, sao lại để lọt một tên trộm?”
“Làm trẻ mẫu giáo bị thương cơ á, đúng là súc vật!” Thoáng chốc cảm xúc của mọi người đã dâng trào.
Bởi vì tận hai mươi ba mươi người chợt xông vào đòi bắt một người nên không ai yêu cầu chứng cứ và cũng không ai nghi ngờ chuyện này là thật hay giả.
Mà cậu Thẩm lại nổi tiếng là người tính tình nóng nảy, ngay lúc này, anh ta đang đứng trên đỉnh cao của đạo đức nên tất nhiên phải thể hiện thật tốt.
"Cái gì? Có chuyện này xảy ra nữa à, làm nhiều chuyện tội lỗi như vậy mà còn dám chạy đến tiệc nhà họ Thẩm để trốn, mày! Đúng là muốn chết!!!"
Cậu Thẩm lạnh lùng nhìn Trần Khiêm. "Không phải anh ta!"
'Tô Nhiên Nhiên cũng không ngờ sẽ có nhiều người đòi xác nhận Trần Khiêm như vậy, hơn nữa cậu Thẩm còn có sát ý nữa.
Cô ta vội vàng ngăn lại.
Trần Khiêm lạnh lùng nhìn đám người đòi xác nhận mình, mặc dù bọn họ ăn mặc bình thường nhưng chỉ cần nhìn là thấy ai nấy cũng đầy năng lượng, hiển nhiên đều là người xuất thân từ nhà võ.
Tất nhiên, Trần Khiêm nhìn thoáng qua cha con nhà họ Quách đang đứng bên cạnh, trong nháy mắt đã hiểu chuyện gì đang xảy ra!
 
Chương 1602: Tặng thư mời đặc biệt


Trần Khiêm cũng không giải thích.
Nếu hai cha con nhà họ Quách đã dám công khai hãm hại anh ở đây.
Anh tin rằng bây giờ đứa trẻ bị thương đó đang bị bọn họ thao túng.
Trong khoảng thời gian ngắn mà lại có một kế hoạch tiến hành bôi nhọ và hãm hại như vậy.
Xem ra bình thường hai cha con nhà họ Quách cũng rất hay làm những chuyện thế này.
Muốn mượn đao nhà họ Thẩm để giết kẻ thù của mình?
“Người đâu, kéo xuống phế đi cho tôi!” Cậu Thẩm lạnh lùng nói.
Ngay lập tức, toàn bộ mấy chục vệ sĩ của nhà họ Thẩm đều đứng ra để đối phó với Trần Khiêm.
“Khoan đã, chắc chắn trong chuyện này có hiểu lầm gì đó, anh ta sẽ không làm chuyện như vậy!”
Tô Nhiên Nhiên đứng lên nói. Hôm qua cô ấy và Tô Sở Sở đã thấy Trần Khiêm thấy chuyện bất bình ra tay giúp đỡ, sao lại làm đứa nhỏ bị thương rồi trộm đồ?
Hơn nữa hôm nay cô ta và Trần Khiêm đã chia sẻ vị trí cho nhau, Trần Khiêm làm gì ở đâu luôn năm trong Tầm kiểm soát của Nhiên Nhiên để tiện sắp xếp.
Trần Khiêm đang ngồi trong khách sạn Dicos cách đó không xa.
Sao lại thế được?
Tô Nhiên Nhiên buồn bực, chắc chắn bọn họ đã lầm.
“Ồ? Gô Tô, sao cô lại chắc chắn như vậy?”
Lúc này, Quách Hưng đứng lên nói.
“Đúng vậy em Nhiên Nhiên, những chuyện không chắc chắn thì đừng nói bậy!” Cậu Thẩm nhìn Tô Nhiên Nhiên nói.
“Nhiên Nhiên, con làm gì vậy!”
Mà bà Tô thì sốt ruột.
Vốn dĩ ban nấy bà ta đã dò hỏi Tô Nhiên Nhiên rằng tại sao lại đưa thằng nhóc nghèo nàn này vào được, kết quả lại xảy ra cảnh tượng này, bà Tô cảm thấy mất mặt.
Hơn nữa còn cực kỳ mất mặt.
Tô Nhiên Nhiên muốn nói tất nhiên tôi biết toàn bộ buổi sáng anh ta đang ở đâu.
Nhưng lại không thể nói chuyện này ra.
Nên nói thẳng:
“Tất nhiên là tôi chắn chắn anh ta sẽ không làm những chuyện như bắt gà trộm chó, hơn nữa các người có biết anh ta là ai, đến từ đâu và hôm nay đến đây để làm gì không?”
Tô Nhiên Nhiên chợt nảy ra một suy nghĩ, đứng lên nói thật to.
Lần này, hội trường lại yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều nhìn sang bên này.
“Tôi nói cho các người biết, anh ta đến từ Kim Lăng. Hôm nay anh ta đến đây để thay mặt cho một vị thiếu gia, tặng thư mời đặc biệt cho chị tôi!”
Tô Nhiên Nhiên nói.
“Hả?”
Mọi người càng im lặng hơn.
 
Chương 1603: Bùng nổ


Bởi vì trong tiềm thức, mọi người cảm thấy mình không nên đắc tội với cậu ấm ở Kim Lăng.
Ông chủ của nhà họ Thẩm, Thẩm Niên Hoa đứng lên.
“Cô hai nhà họ Tô, cậu ta là người đưa tin cho cậu ấm của Kim Lăng? Ha ha, nhìn bộ dạng nghèo nàn của cậu ta đi, chẳng giống với thuộc hạ của cậu ấm nào cả!
Hơn nữa, cậu ta thay mặt ai đến tặng thư mời?”
Thẩm Niên Hoa bình tĩnh hỏi.
“Hừ, sở dĩ anh ta ăn mặc bình thường như vậy là vì cậu ấm gửi thư mời cho chị tôi cũng là người cực kỳ khiêm tốn, hơn nữa cậu ấy họ Trần!”
Tô Nhiên Nhiên chỗng eo nói.
“Cậu Trần của Kim Lăng!!!”
Ẩm!
Mới vừa dứt lời, giống như có ai đó đã ném một quả bom nặng mười tấn vào đám người.
Toàn bộ hội trường bùng nổi! Xôn xao!
Toàn bộ hội trường, bao gồm cả một số người nổi tiếng quốc tế đang ngồi trên bục cao.
Đều sôi nổi đứng lên. Đều trợn mắt không thể tin nổi.
Cậu Trần của Kim Lăng chính là người có một nửa †ài sản toàn cầu trong truyền thuyết.
Là cậu ấm cao cấp bí ẩn nhất.
Trong giới kinh doanh này, ai mà chưa từng nghe đến tên anh.
Hơn nữa, nghe đến tên anh rồi, ai lại có thể tiếp tục ngồi im được.
Là cậu ấm bí ẩn khiêm tốn, họ Trân. Ở Kim Lăng, chỉ có cậu Trần mới như vậy thôi! Mọi người bắt đầu tập trung hẳn.
Tô Sở Sở cũng bị Tô Nhiên Nhiên làm cho tim đập. thình thịch.
Cô ấy biết đại khái kế hoạch của Nhiên Nhiên, đó chính là làm cậu Thẩm đừng theo đuổi mình nữa, tìm cho anh ta một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ.
Biết khó mà lui, để anh ta biết trên thế giới này, không phải chỉ có một mình cậu Thẩm là oai phong.
Nhưng không ngờ em gái lại chơi lớn như vậy. Kéo cả cậu Trần của Kim Lăng vào.
Cả nhà Quách Hưng cũng thấy sợ, không dám lên tiếng.
Thậm chí chân Quách Hưng đã hơi run.
Bởi vì năng lực của người thuộc hạ này của cậu Trần cực kỳ lợi hại.
Suy nghĩ một lúc, cũng chỉ có người của cậu Trần mới có thể như vậy.
Thế tính ra mình đã động vào cậu Trần rồi sao?
Thế chẳng phải là không bao giờ ngóc đầu lên được nữa hay sao?
Cả nhà Quách Hưng nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt trắng bệch.
 
Chương 1604: Chứ còn gì nữa


Mà bà Tô, vốn dĩ còn đang oán trách con gái mình.
Giờ phút này nghe con gái nói xong, giống như đã bay lên đỉnh cao đời người.
Gái gì cái gì?
Thảo nào sáng nay hai con nhóc này cứ thập thò ra vẻ bí ẩn, thì ra cậu Trần của Kim Lăng ưu ái con gái mình.
Còn mời con gái lớn của mình đến dự tiệc?
Thế thế thế thì... Tính ra, cậu Thẩm này chả là cái thá gì cả, mẹ nó, người như cậu mà cũng muốn theo đuổi con gái tôi à?
Bà Tô hưng phấn thầm nghĩ.
Hai cha con nhà họ Thẩm trên đài nhìn nhau.
Đều hơi không thể bình tĩnh nổi nữa.
Đặc biệt là cậu Thẩm, cảm giác ghen tị và bất lực. điên cuồng ập đến.
Giống như bị sét đánh ngang tai, phá vỡ tất cả kế hoạch của anh ta, phá vỡ hy vọng, phá vỡ mọi thứ.
Nhưng anh ta lại phải cảm ơn tia sấm này.
Bởi vì anh ta không thể chống lại nó, càng không dám có một chút bất mãn nào.
Không riêng gì bọn họ thấy ngơ ngác. Mà bây giờ Trần Khiêm cũng ngơ ngẩn.
Mẹ ơi, chủ nhân bức thư mời là mình à?
“Cô hai nhà họ Tô, chàng trai này, đến đưa thư mời thay cậu Trần thật à?”
Thẩm Niên Hoa cố gắng làm mình bình tĩnh lại. “Chứ còn gì nữa!”
Tô Nhiên Nhiên lấy bức thư tinh xảo được làm bằng tay ra cho mọi người xem.
“Đã thấy chưa, trên đó viết mời Tô Sở Sở chị của tôi đến biệt thự Vân Đỉnh ở Kim Lăng! Biệt thư Vân Đỉnh đấy? Không cần tôi phải nói nữa đúng không?”
Tô Nhiên Nhiên hỏi.
“Biệt thự Vân Đỉnh là biệt thự mà hai năm trước, cậu Trần đã bỏ tám trăm triệu ra mua về, là biệt thự đắt nhất nước ta. Nó tọa lạc trên đỉnh núi, giống như đang chìm trong mây, giống nơi thần thiên ở!”
Gó doanh nhân kỳ cựu trong nước hâm mộ nói.
“Đúng vậy, căn biệt thự đó có người chuyên trông giữ, bình thường muốn đến chụp ảnh cũng không được! Tháng trước tôi từng đến Kim Lăng du lịch, muốn đi xem thử biệt thự Vân Đỉnh ra sao nhưng, khụ khụ, tiếc là không đủ tư cách!”
Cũng có giám đốc lắc đầu cười khổ nói. “Anh chàng này đẹp trai quá!”
Có rất nhiều cô gái bắt đầu nhìn Trần Khiêm với ánh mắt mến mộ.
“Đúng vậy, không hổ là người của cậu Trần, đẹp trai như vậy, làm người ta vừa gặp là thấy rung động ngay!”
Nhóm các cô gái phấn khích.
“Xin hỏi cậu, chúng tôi phải xác nhận bước cuối cùng. Xin hỏi biệt thự Vân Đỉnh có tổng cộng bao nhiêu phòng?”
Thẩm Niên Hoa hỏi.
Ông ta không thể không xác định lại.
“Ồ? Họ Thẩm kia, ông dám nghi ngờ người của cậu Trần, ông không sợ đắc tội với cậu Trần à?”
Tô Nhiên Nhiên đỏ mặt. Bởi vì cô ta cũng không biết có bao nhiêu phòng.
Mà Tô Sở Sở cũng siết chặt tay, cực kỳ sốt ruột. Nếu bị bóc mẽ ra thì không cần phải nghi ngờ gì hơn, hôm nay cô ta sẽ là người mất mặt nhất.
Đã nói với em rồi mà, Thẩm Niên Hoa là người tỉnh ranh đến vậy, sao lại dễ dàng bị lừa thế được?
Tô Sở Sở sốt ruột, trán bắt đầu đổ mồ hôi.
“Tổng cộng có ba mươi sáu phòng, chia làm ba tầng thượng, trung và hạ. Bởi vì cậu Trần xuất thân văn học. nên gian ở giữa có chứa các tác phẩm nổi tiếng khắp thế giới, bao gồm tranh cổ, tranh sơn dầu nổi tiếng phương Tây và các tác phẩm nghệ thuật khác. Phía sau biệt thự Vân Đỉnh có xây hồ suối nước nóng hình đám mây, sức chứa lên đến hai trăm người!”
“Còn trang bị cho nhân viên các thiết bị làm việc liên quan như y tế, ăn uống, giải trí v.v! Có cả nơi cất cánh và đáp cho máy bay trực thăng!”
Nhưng lại thấy Trần Khiêm giải thích nội thất và trang trí bên trong biệt thự Vân Đỉnh, giống như anh rất quen thuộc với nó.
Tô Nhiên Nhiên và Tô Sở Sở kinh ngạc nhìn Trần Khiêm.
 
Chương 1605: Cũng đúng


Trần Khiêm nói cực kỳ chỉ tiết.
Giống như anh đã từng sống trong biệt thự Vân Đỉnh, hơn nữa còn sống trong một khoảng thời gian dài.
Nếu không thì tại sao lại quen thuộc như vậy?
Tô Sở Sở và Tô Nhiên Nhiên đều nhìn anh, cực kỳ kinh ngạc.
Mà sắc mặt người của nhà họ Thẩm, bao gồm cả những người trong hội trường đều trắng bệch. truyen bac chien
Thẩm Niên Hoa đã thấy hơi dao động.
Ánh mắt nhìn Trần Khiêm đã bắt đầu hơi kính trọng, bởi vì nguyên nhân nào đó mà anh đã biết tình hình của biệt thự Vân Đỉnh, chẳng những không hề nói sai mà còn
nói cực kỳ chỉ tiết.
Đến bây giờ, không ai còn dám nghỉ ngờ thân phận Trần Khiêm là thật hay giả nữa.
"Thì ra là khách quý đến, nhà họ Thẩm chúng tôi không tiếp đón chu đáo, xin cậu hãy tha lỗi!"
Thẩm Niên Hoa bước xuống bục, khẽ khom lưng với Trần Khiêm, không phải là với người đưa thư như Trần Khiêm mà là thể hiện sự kính trọng với cậu Trần.
Tô Nhiên Nhiên cũng cảm động nhìn Trần Khiêm.
Vốn dĩ đã sắp lộ dấu vết nhưng không ngờ tên ăn mày này lại hiểu biết nhiều thật.
Về phần hai cha con Quách Hưng đã đứng ngồi không yên.
Giợ phút này bọn họ có suy nghĩ muốn bước đến quỳ lạy Trân Khiêm, xin chàng trai này hãy tha thứ cho họ.
“Anh ta... anh ta là cấp dưới của cậu Trần!”
Ả đàn bà hơi hối hận và sợ hãi.
Bốp
Quách Hưng xoay lưng, tát lên mặt ả đàn bà một cái thật mạnh làm mặt cô ta sưng lên, ngã xuống đất, suýt chút ngất xỉu.
"Khốn nạn, cô đã làm nhà họ Quách chúng tôi phải gặp nạn!"
Quách Hưng nghiến răng nghiến lợi.
"Không đúng!"
Mà đúng lúc này, một chàng trai đứng lên nói. "Hả? Không đúng chuyện gì?"
Thẩm Niên Hoa hỏi.
"Mấy tháng trước, tôi đã từng đến Nam Dương bàn chuyện làm ăn, tôi nghe được một vài tin đồn là một năm trước, cậu Trần ở Nam Dương. Bởi vì dường như: nhà họ Trần đã xảy ra chuyện gì đó rất lớn nên cậu Trần đã rời khỏi nhà họ Trần, mất tích bí ẩn!"
"Hơn nữa khoảng nửa năm trước, biệt thự Vân Đỉnh đã được chuyển cho nhà họ Mạc, ngay cả sơn trang suối nước nóng cũng vậy nhưng tại sao bây giờ cậu Trần lại chợt trở về, hơn nữa mời cô cả nhà họ Tô đến biệt thự Vân Đỉnh một chuyến?"
"Ban nãy tôi đã hỏi bạn bè ở Nam Dương của tôi, nghe nói đến nay cậu Trần vần bật vô âm tín!"
Chàng trai nói. Hơn nữa còn gan dạ đưa ra nghỉ ngờ của mình. "Ừ... Cũng đúng!"
Thẩm Niên Hoa chợt nghĩ đến chuyện gì đó, một chốc mới sực tỉnh lại.
 
Chương 1606: Tôi không biết ai sẽ đến cả


Mà Tô Nhiên Nhiên lại ngơ ngác. Phẫn hận nhìn người chất vấn kia.
Mẹ nó, rõ ràng là lừa cho qua chuyện, anh lắm mồm làm gì, mẹ kiếp!!!
Cô ta phát cáu.
"Xin hỏi cậu, cậu Trần đã quay về Kim Lăng rồi sao?"
Thẩm Niên Hoa nhìn Trần Khiêm hỏi.
"Vẫn chưa nhưng trong khoảng thời gian này, anh ấy chuẩn bị quay về!"
Trần Khiêm nói.
Nhưng hiển nhiên cách nói này làm chàng trai kia nghỉ ngờ, cảm thấy không tin lắm.
Đang định hỏi lại lần nữa.
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Kết quả bị Thẩm Niên Hoa giơ tay ngắt lời.
"Tạm thời mọi người đừng sốt ruột, cuối cùng cậu Trần có trở về hay không thì bây giờ chúng ta có thảo luận cũng vô dụng. Nếu không ngại thì mọi người hãy yên lặng chờ vị khách quý này đến, một khi người đó đến thì tất cả mọi thứ sẽ rõ! Bởi vì người đó là người của nhà họ Trần!"
Thẩm Niên Hoa chợt cười nói.
"Hả?"
Lời nói này làm mọi người thấy hứng thú.
Chẳng lẽ Thẩm Niên Hoa làm thân với nhà họ Trần rồi?
"Xin hỏi cậu, nếu cậu đã là cấp dưới của cậu Trần thì cậu có biết người khách quý hôm nay là ai không? Chẳng lẽ cậu Trần không nói cho cậu là đi chung với người đó à?" Thẩm Niên Hoa lại hỏi.
Ông ta là người từng trải, nếu một người có địa vị quá mạnh thì ông ta cũng không dám đắc tội.
Bởi vậy vẫn cung kính với Trần Khiêm.
Trần Khiêm lắc đầu: "Tôi không biết ai sẽ đến cả? Cậu Trần chỉ bảo tôi đến đưa thư mời!"
Trần Khiêm nói rồi cũng nhìn thử xem, người nhà họ. Trần đến? Ai nhỉ?
"Hải"
Thế thì lạ quá.
Mọi người bàn tán sôi nổi.
"Hừ, ông anh, anh phải suy nghĩ cho kỹ, tại sao ban nấy tôi lại dám đứng lên nói thẳng. Bởi vì ở Nam Dương, có người đã từng giả mạo cậu Trần để lừa gạt mọi người, kết quả bị người nhà họ Trần phát hiện, người này đã biến mất khỏi thế giới này. Nếu bây giờ anh giả mạo. thì nhân lúc còn sớm quay đầu lại đi, ít nhất còn giữ được mạng sống!"
Chàng trai nghi ngờ đứng ra nói.
Mà Tô Nhiên Nhiên thì sợ nuốt nước bọt.
Hình như chuyện này hơi lớn rồi.
Phải xử lý thế nào đây?
Đặc biệt là khi nghe dám giả mạo cậu Trần, có thể sẽ bị diệt tộc, Tô Sở Sở cũng sốt ruột lo lắng.
Lát nữa thôi là người nhà họ Trần đến rồi. "Tôi không giả mạo!" Trần Khiêm phản bác. "Đủ rồiII!"
Mà giờ phút này, Tô Sở Sở đứng lên.
Toàn bộ hội trường yên tĩnh trở lại, dôn dập nhìn cô ấy. Tô Nhiên Nhiên biết có lẽ sắp có tai họa ập xuống nên sợ đến mức không dám nói gì.
 
Chương 1607: Tấm thư mời này có hiệu lực thật


Bà Tô cũng nhận ra mọi chuyện nên không còn kích động như ban nãy nữa, cũng sợ hãi.
Dù gì cũng sắp bị diệt tộc, ai có thể chống lại nhà họTrần?
"Tôi nói thật, tấm thư mời này, là giả!"
Tô Sở Sở cắn môi ném thư mời xuống đất.
Nhìn dòng chữ mời cô Tô đến biệt thự Vân Đỉnh chơi, dòng chữ này giống như những gương mặt tươi cười mỉa mai đang không ngừng giễu cợt cô ấy.
Làm cô ấy không chịu nổi nữa.
"Giả?"
Mà toàn bộ hội trường lại bùng nổ lần nữa.
Thẩm Niên Hoa hơi ngơ ra.
Quách Hưng thì suýt chút nằm liệt dưới đất, ban nãy giống như bị núi Thái Sơn đè ép làm nước tiểu giàn giụa. Bây giờ sắp bị đè đến nổ tung thì tảng đá trong lòng chợt biến mất, quá trình kích thích như vậy, ông ta không chịu nổi.
"Tôi... Tôi muốn đi thay quần!"
Quách Hưng hưng phấn nói, giống như được sống lại.
Vội vã chạy đi thay quần rồi quay lại xem drama.
"Con gái, cuối cùng tại sao lại thế này?"
Mắt bà Tô rưng rưng.
Tô Sở Sở hít một hơi thật sâu nói:
"Con biết hôm nay Thẩm Dương muốn cầu hôn con, con không muốn đồng ý nên đã nghĩ ra cách này để lừa mọi người, để Thẩm Dương biết khó mà lui. Ha ha, con là người thế nào, mọi người không nghĩ lại xem, bên cạnh cậu Trần của Kim Lăng có bao nhiêu cô gái xinh đẹp, tại sao anh ấy lại mời con đến biệt thự Vân Đỉnh?"
Tô Sở Sở nói hết ra.
Tất nhiên cũng gánh hết trách nhiệm lên người mình.
"Chị, em"
Tô Nhiên Nhiên cũng khóc.
"Đợi lát nữa người nhà họ Trần đến, nếu họ muốn †ruy cứu chuyện này thì cứ đổ cho tôi. Chuyện giả mạo. này là do một tay tôi làm nên, không liên quan gì đến người nhà của tôi!"
Tô Sở Sở nói.
"Tại thăng khốn nạn này, mày hại nhà họ Tô tao rồi!"
Bà Tô phát điên, chỉ vài phút ngắn ngủi mà cuộc sống bà ta đã thay đổi nhiều cung bậc cảm xúc.
Tất cả phẫn nộ, bà ta trút lên đâu Trần Khiêm.
Gom kẹo trên bàn điên cuồng ném lên người Trần Khiêm.
Mà tất cả những người ở hội trường cũng bàn tán.
Ai ai cũng khinh thường nhìn Trần Khiêm và Tô Sở Sở dối trái
Tô Sở Sở bật khóc ngăn bà Tô đang điên cuồng lại.
Nhưng Trần Khiêm thì vẫn bình tĩnh, cực kỳ thong dong.
Anh khom lưng nhặt bức thư mời mà Tô Sở sở đã ném xuông lên.
Nhìn Tô Sở Sở nói:
"Bây giờ tôi chính thức tuyên bố, tấm thư mời này có hiệu lực thật. Nếu cô Tô có thời gian thì mời cô đến núi Vân Đỉnh Kim Lăng chơi!"
"Hả?"
Hội trường lại chìm trong yên tĩnh.
 
Chương 1608: Người của nhà họ Trần đến


"Anh nói gì?"
Mà Tô Sở Sở đang khóc thút thít không thể tin nổi, nhìn Trần Khiêm hỏi, giống như không nghe rõ.
"Ha ha ha, chẳng lẽ anh ta sợ quá nên ngốc luôn rồi? Anh ta nghĩ anh ta là ai? Cậu Trần à?"
"Đúng đó đúng đó, còn chính thức tuyên bố mời Tô Sở Sở đến biệt thự Vân Đỉnh một chuyến? Có phải thằng cha này đang diễn hài không?”
"Cũng không tự tè ra một bãi mà soi xem mình là người thế nào!"
Vài cô gái cũng thay đổi thái độ.
Mà bây giờ Quách Hưng đã thay quần xong, đã trở lại.
Thấy mọi người đang mỉa mai Trần Khiêm.
Hôm nay hai cha con Quách Hưng cực kỳ hưng phấn.
Ngay cả ả phụ nữ kia cũng quên mất sự đau đớn của cái tát ban nãy.
"Ba, thẳng ranh này tiêu đời rồi. Hắn dám giả mạo. làm thuộc hạ của cậu Trần thì thôi đi, hình như bây giờ còn dám giả làm cậu Trần nữa, để xem xem hắn sẽ chết như thế nào!"
Ả phụ nữ hung hăng nói.
Trong lúc mọi thứ đang hỗn loạn.
"Khách quý đến!"
Thì cửa sảnh chính được mở ra.
Nhân viên phục vụ hô to.
Toàn bộ hội trường, lại yên tĩnh lần nữa.
Bởi vì lần này, là người của nhà họ Trần đến.
Trên bục dưới bục, tất cả mọi người đều ngồi ngay. ngắn.
Cùng nhìn ra ngoài cửa. Trần Khiêm cũng nhìn.
Thì thấy khoảng năm mươi mấy chiếc Maybach dừng trên thảm đỏ bên ngoài.
Chia thành hai bên thảm đỏ.
Cửa xe mở ra, một nhóm vệ sĩ áo đen cung kính đứng thẳng.
Cảnh tượng này làm tất cả mọi người trong hội trường sợ hãi.
Sau đó một người đàn ông trung niên đứng trên thảm đỏ, lạnh lùng bước đến.
Thẩm Niên Hoa và người nhà họ Thẩm vội vã chạy ra ngoài cửa.
Tất cả mọi người đều dồn dập đứng dậy.
Bởi vì người vừa tới là người có máu mặt chân chính.
"Ông Lý, chờ ngày chờ đêm, cuối cùng anh cũng đến! Thẩm Niên Hoa khom lưng chín mươi độ.
Con cháu nhà họ Thẩm cũng dồn dập khom lưng chào.
“Tổng giám đốc Thẩm khách sáo quá, tôi có việc nên đến trết"
Người đàn ông trung niên nói.
Sau đó đoàn người bước vào sảnh chính. "Ông Lý!"
"Ông Lý!"
"Chào tổng giám đốc Lý!"
Mọi người dồn dập gật đầu chào người đàn ông trung niên.
Tô Sở Sở nhìn người nhà họ Trần.
Đúng vậy, họ vừa xuất hiện là không khí như thay đổi.
 
Chương 1609: Chịu trách nhiệm


Trên người mỗi một vệ sĩ của nhà họ Trần đều ẩn chứa khí thế làm người khác kinh hãi.
Lần đầu tiên Tô Sở Sở cảm thấy sợ.
Cô ấy sợ nếu chuyện ban nãy mà bị lộ ra bên ngoài thì có thể cuộc sống nhà họ Tô sẽ thay đổi.
Bà Tô cũng sợ hãi, giờ đây đang đứng cúi đầu, giống như học sinh tiểu học phạm lỗi, chờ giáo viên chủ nhiệm trách phạt.
Nhưng sợ chuyện gì thì chuyện đó sẽ đến.
"Tổng giám đốc Lý, có chuyện này cần nói với anh. Ban nãy trước khi anh đến, có người giả mạo cậu Trần để lừa gạt!"
Lúc này, Quách Hưng đứng lên.
Thứ nhất, ông ta muốn thể hiện mình trước mặt tổng giám đốc Lý, lỡ như có công thì có lẽ nhà họ Quách sẽ
phát triển đến mức xưa nay chưa từng có!"
Thứ hai là để giải quyết thằng ranh này, báo thù cho con trai.
"Ồ? Có chuyện này à?”
Sắc mặt của tổng giám đốc Lý chợt nghiêm túc. Ngay cả bốn năm chục vệ sĩ theo sau cũng nhíu mày, vệ sĩ nhà họ Trần, tất nhiên sẽ được sắp xếp ghế
riêng.
Trong mắt họ, địa vị của cậu Trần không hề bình thường.
Ai dám bất kính với cậu Trần, người đó sẽ phải chết!
"Đã điều tra được là ai chưa?"
Tổng giám đốc Lý lạnh lùng hỏi.
Quách Hưng mừng rõ, dù sao mới vừa thay quần xong nên ông ta lảnh lót chạy đến bên cạnh tổng giám đốc Lý.
"Tổng giám đốc Lý, người đó xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, chính là cậu ta!"
Quách Hưng chỉ về phía Trần Khiêm đang đứng bên này.
Ả phụ nữ cũng chạy đến thể hiện: "Đúng đó tổng giám đốc Lý, thằng ranh này giả mạo khắp nơi, người trong hội trường có thể làm chứng, ban nãy còn mời Tô Sở Sở đên biệt thự Vân Đỉnh chơi nữa?"
“Đúng là láo toét!"
Sau khi nghe xong.
Tổng giám đốc Lý gầm lên, sau đó xoay người lại nhìn theo hướng ngón tay.
Tất cả mọi người ở đây đều hít một hơi thật sâu chuẩn bị xem tổng giám đốc Lý bùng nổ.
Lại phát hiện tổng giám đốc Lý đứng im, ngơ ngác.
Vệ sĩ nhà họ Trần cũng sững sờ.
"Không liến quan gì đến anh ta, là tôi bảo anh ta giả mạo, tôngt giám đốc Lý, nếu ông muốn trừng phạt thì hãy trừng phạt tôi. Anh ta chỉ nghe theo lệnh của tôi mà thôi!"
Mà Tô Sở Sở cắn chặt răng, trực tiếp đứng dậy.
Bà Tô sốt ruột muốn chết.
Rõ ràng đã đẩy được cái họa đi rồi nhưng tại sao đứa con gái ngốc nghếch này lại muốn đứng ra chịu tội.
"Con điên rồi Sở Sở, tại sao con phải nói thay con cóc này?”
Bà Tô vội la lên.
"Con không điên, con bảo anh ta làm nên con phải chịu trách nhiệm!"
Tô Sở Sở nói.
 
Chương 1610: Tôi rất vui


Nhưng hai mẹ con còn chưa kịp đấu khẩu xong.
"Cậu... Cậu Trần!"
Mắt tổng giám đốc Lý rưng rưng, kích động đến mức cơ thể run lẩy bẩy, khó khăn lắm ông ấy mới thốt lên được hai chữ này!
"Xin chào cậu Trần!!!"
Mà tất cả vệ sĩ đề khom lưng cùng hô lên.
Tiếng hô này vang vọng tận trời, làm toàn bộ sảnh chính rung động.
Tất cả mọi người ngơ ngác.
Cha con nhà họ Thẩm trợn mắt nhìn.
Mà vẻ mặt cười gian của cha con nhà họ Quách thì không thể tin nổi, miệng há to đến mức có thể nhét vừa quả trứng vịt!
Gậu... cậu Trần?
Họ không nghe nhầm đúng không?
Không khí đọng lại.
"Chấn Quốc, lâu rồi không gặp!"
Trần Khiêm không ngờ người đến từ nhà họ Trần lại là Lý Chấn Quốc.
Lý Chấn Quốc cực kỳ trung thành và tận tâm với anh, năm đó nếu không nhờ ông ấy cố hết sức giúp đỡ thì anh đã không thể trốn đến Tây Nam.
Rồi sau đó, sau khi Trần Khiêm quay về nhà họ Trần, anh đã yên tâm giao rất nhiều quyền hành cho Lý Chấn Quốc xử lý.
Nhưng khoảng thời gian trước, Trần Khiêm kẹt chuyện nhà họ Mạc nên chưa hỏi đến chuyện kinh doanh, cũng không gặp Lý Chấn Quốc.
"Đúng vậy cậu Trần, lâu rồi không gặp, được gặp. cậu, tôi thật sự rất vuil"
Lý Chấn Quốc cười.
Tô Sở Sở, Tô Nhiên Nhiên và bà Tô đều ngơ ngác nhìn Trần Khiêm.
Họ hoàn toàn không ngờ người bị họ xem là ăn mày lại là cậu Trần cao quý nổi tiếng.
"Anh... anh là cậu Trân?"
Tô Sở Sở nuốt nước bọt hỏi.
Trần Khiêm nhìn cô ấy, gật đầu: "Ừ, cho nên tôi mới nói bức thư này có lực, khi nào cô có thời gian, cô có thể đến biệt thự Vân Đỉnh ở Kim Lăng du lịch, phong cảnh cũng đẹp lắm!"
Thịch thịch.
Giờ phút này, Thẩm Niên Hoa đã trực tiếp quỳ xuống.
"Cậu Trần, tôi không có mắt nên không nhận ra, ban nãy còn hỏi cậu đủ điều, xin cậu Trần tha lỗi!"
Thẩm Niên Hoa cực kỳ thông minh, hoảng loạn xin lỗi.
Mà cha con nhà họ Quách thì đến xin lỗi cũng không nói.
Bởi vì giờ phút này, Quách Hưng mới vừa thay quần 1 xong lại đẫm nước tiểu.
Xong rồi, nhà họ Quách tiêu đời rồi!
"Chấn Quốc, gia đình nhà này cực kỳ độc ác, anh xử lý họ giúp em, làm họ phá sản ngay trong đêm, nợ I khoảng một tỷ đi. Em nghĩ với sức ảnh hưởng của anh bây giờ thì hẳn là không khói"
Trần Khiêm nhìn đám người Quách Cường cười mỉa nói.
“Tất nhiên rồi!" Lý Chấn Quốc cũng cười mỉa mai, sau đó dặn dò cấp dưới: "Điều tra tất cả đối tác của nhà họ Quách, hủy hợp đồng hết cho tôi! Ngừng hợp tác hản, ai không muốn thì làm người đó phá sản!"
"Dạ
Vệ sĩ đi làm ngay.
Đây chính là nhà họ Trần.
Tất cả mọi người đều sợ hãi, không ai dám nghỉ ngờ. tính thật giả trong lời nói của Lý Chấn Quốc.
Trần Khiêm nhìn nhà họ Quách: "Chẳng phải các người thích vui trên nỗi đau người khác à? Trùng hợp quá, tôi cũng thích lắm, nhìn các người đau khổ, tôi rất vuil"
 
Chương 1611: Một giọt máu tươi


Trần Khiêm cũng không ngờ chuyến đến Liễu Thành lần này lại xảy ra việc lớn như vậy.
Về phần tiệc mời của nhà họ Thẩm hay sự hợp tác giữa bọn họ và Lý Chấn Quốc, Trần Khiêm cũng chưa từng hỏi.
Chuyện kinh doanh buôn bán, Trần Khiêm rất yên tâm khi giao cho Lý Chấn Quốc.
Sau khi kết thúc bữa tiệc.
Trần Khiêm đi với nhóm người Tô Sở Sở.
“Cô Tô, sự thô lỗ lúc trước của tôi, không biết cô còn giận tôi không? Tôi luôn muốn giải thích với cô, thật sự lúc đó tôi đã nhận nhầm cô thành bạn gái Tô Mộc Vũ của tôi cho nên mới hành xử như vậy!"
Trần Khiêm nhìn Tô Sở Sở nói.
Dưới tình huống nguy nhiểm như vừa rồi mà Tô Sở Sở vẫn đứng ra chịu trách nhiệm đã đủ để chứng minh cô ấy là một cô gái tốt.
“Còn khách sáo gì nữa, chỉ cần cậu Trần muốn, đừng nói là cho cậu ôm, cho dù là đưa con gái tôi cho cậu thì...”
Bà Tô kích động nói.
Nhưng còn chưa kịp nói xong thì dường như Tô Sở Sở biết mẹ mình muốn nói gì, lập tức bực mình nhìn bà ta.
Bà Tô biết mình đã quá trớn nên vội vàng im lặng.
“Mẹ, cậu Trần có chuyện muốn nói với chị nên mẹ đừng quấy rầy!”
Tô Nhiên Nhiên nhanh chóng kéo mẹ đi.
“Không sao, mà còn ngược lại, chẳng những tôi không thấy tức giận mà còn phải cảm ơn anh, anh đã nói cho tôi biết một chuyện!”
Tô Sở Sở không ngờ cậu Trần trong tưởng tượng lại là một chàng trai lịch sự và cũng rất cố chấp trong tình yêu, cô ấy mỉm cười nói.
“Hả? Tôi đã nói cho cô biết chuyện gì?” Trần Khiêm cười hỏi.
“Ừ ừ, lúc trước, tôi luôn nghỉ ngờ răng thế giới này luôn đầy rẫy dục vọng, từ lâu đã không còn tình yêu thật sự nữa. Tất cả tình yêu đó chỉ là giả, là dối trá mà thôi. Tôi cho rằng khi một chàng trai yêu một cô gái là vì muốn dùng mọi cách để có được cơ thể của cô ấy, tôi rất thất vọng về tình yêu cho nên rất mơ màng!”
Tô Sở Sở nói.
“Nhưng khoảnh khắc khi anh ôm tôi, anh ôm tôi rất chặt. Mặc dù khi đó tôi không biết anh nhưng tôi có thể cảm nhận được, chắc chắn anh rất yêu cô gái mà anh đang tìm kiếm, rất sợ hãi khi lại phải mất cô ấy!”
“Cũng chính vào khoảnh khắc đó, tôi hiểu ra, trên thế giới này vẫn còn tình yêu thật sự! Tôi rất hâm mộ cô gái mà anh yêu, cô ấy tên Mộc Vũ đúng không?”
Tô Sở Sở nhìn về phía Trần Khiêm hỏi.
Trần Khiêm gật đầu nhẹ nhàng.
"Tôi có thể nhờ anh một chuyện được không? Cậu Trần?"
Tô Sở Sở hỏi. "Cô cứ nói đi, chỉ cần tôi giúp được thì tôi sẽ giúp!"
"Tôi muốn nghe anh kể về câu chuyện của anh và cô gái tên Mộc Vũ được không...?"
Trần Khiêm suy nghĩ một chút, rồi kể cho Tô Sở Sở.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Trần Khiêm đã kể tất cả cho cô ấy nghe.
Tô Sở Sở thỏa mãn gật đầu.
“Tôi hiểu rồi, thì ra tình yêu lại đơn giản như vậy!
Tô Sở Sở cười: "Đúng rồi, anh nói anh cần một giọt máu của tôi? Mặc dù tôi không biết giọt máu này có thể làm được gì cho cậu Trần, nhưng nếu anh đã cần thì đương nhiên sẽ không thành vấn đề!"
Nói xong, Tô Sở Sở cắn ngón trỏ, một giọt máu tươi chảy ra.
Sau khi Trần Khiêm cất kỹ thì nhìn Tô Sở Sở cảm ơn.
 
Chương 1612: Quay về kim lăng


"Sau này có việc gì, nếu có chỗ nào cần tôi giúp đỡ thì cứ đến tìm tôi, thật sự rất cảm ơn cô Sở SởI"
"Đừng nói cảm ơn, chúng ta là bạn bè, sau này không cần nói cảm ơn. Mà cậu Trần này, tôi thật lòng chúc phúc anh, có thể tìm được Mộc Vũ, mong hai người các anh có thể sớm gặp lại, kết hôn nhớ mời tôi đến chung vuil"
Tô Sở Sở khẽ rưng rưng nói.
"Được, sẽ có ngày đó thôi, cảm ơn lời chúc phúc của côi"
Sau khi dứt lời, Trần Khiêm quay người rời đi.
Tô Sở Sở hít một hơi thật sâu nhìn bóng lưng Trần Khiêm đã đi xa, bỗng nhiên thấy trong lòng hơi vắng vẻ.
"Chị, hai người nói chuyện thế nào rồi?"
"Đúng vây con gái, sao lại để cậu Trần đi như vậy chứ? Khó khăn lắm mới được gặp cậu ấy mà, không có chuyện gì khác à?”
Mẹ cũng quan tâm nói.
“Mẹ, mặc dù anh ấy làm con rung động nhưng cho dù con có làm gì thì hai chúng con cũng không thể nào!
Bởi vì anh ấy rất yêu bạn gái mình, rất rất yêu!”
Phong thái thanh lịch của Trần Khiêm, cộng thêm đã ở bên Tô Sở Sở lúc nguy cấp nên đúng là Tô Sở Sở đã rung động.
Nhưng cô ấy lại biết rõ, mình hoàn toàn không có cơ hội!
Việc có thể làm, là thật lòng chúc phúc...
Trên đường đi trực thăng về Kim Lăng.
"Sau khi em đi, mọi chuyện ở Kim Lăng vẫn ổn chứ?" Trần Khiêm cười hỏi Lý Chấn Quốc.
"Mọi chuyện đều ổn, biệt thự Vân Đỉnh, sau khi cậu giết đám người nhà họ Mạc thì tôi đã cho người sửa sang lại như thiết kế ban đầu, bây giờ đã giống y như xưa. Phố thương mại Kim Lăng, sơn trang suối nước. nóng đã bị chúng ta lấy lại, giống như quay về một năm trước, trở lại công việc quản lý Kim Lăng! Mọi chuyện đều ổn!"
Lý Chấn Quốc nói:
"Sau khi cô Hàn Tư Dư chữa trị theo cách của cậu thì đã khôi phục sức khỏe. Bây giờ cô ấy không làm người nổi tiếng trên mạng nữa, đúng rồi, bây giờ cô ấy chuyển sang làm diễn viên, cộng thêm người ủng hộ và sự giúp đỡ của chúng ta, bây giờ đã là một người nổi tiếng!"
"Rất tốt!"
"Đúng rồi, Hân Nhiên thì sao?"
Trần Khiêm nhớ đến Mã Hân Nhiên.
Lúc xa nhau, anh phải đối diện với sự truy sát, chưa rõ sống chết.
Sau này mãi mãi sẽ không gặp lại nữa.
Nhưng lần này quay về, cũng nên đi thăm cô ấy.
Bây giờ anh đã lấy được một giọt máu chí âm, nếu Vân Tỉnh muốn tìm mình, e là rất khó.
#Chỉ cần mình không hành động rầm rộ thì cô ta sẽ khó mà phát hiện được hành tung của mình.
"Lúc đầu, tôi dự định để cô Hân Nhiên mở công ty, còn cho cô ấy một khoản tiền rất lớn! Ha ha, nhưng tính cách của cô Hân Nhiên là người rất thẳng tính. Cô ấy nói cô ấy không muốn mở công ty, hơn nữa còn từ chối tiền của tôi. Cô ấy cho rằng dù có tiền thì cũng vậy thôi, thứ mà cậu Trần cậu cho cô ấy đã quá nhiều rồi!"
"Ước mơ của cô ấy là được làm một giáo viên, bây giờ đã thi bằng giáo viên xong, đang dạy học ở một trường cấp ba! Haiz, vốn dĩ tôi muốn xây cho cô ấy một ngôi trường xa hoa nhưng cô ấy cũng từ chối!"
Lý Chấn Quốc lắc đầu cười gượng.
"Hân Nhiên là người như vậy, cô ấy không giống với những cô gái khác, suốt ngày đều nghĩ đến tiền. Cô ấy chưa bao giờ cảm thấy nếu có tiền thì sẽ thế nào, giống như lúc đối xử với em. Cho dù em có tiền hay không, cô ấy vẫn xem em là người bạn thân thiết nhất!"
Trần Khiêm cười vui vẻ.
Lý Chấn Quốc nhìn Trần Khiêm, muốn nói gì đó nhưng lại cúi đầu!
"Muốn nói cái gì thì nói đi!" Trần Khiêm nhìn ông ấy.
“Thật ra cô Hân Nhiên thật sự không tệ, năm đó khi cậu xảy ra chuyện, cô Hân Nhiên và cô Hàn Tư Dư đã lặn lội từ trong nước đến Nam Dương xa xôi tìm hiểu tin tức của cậu. Lúc đó cậu đang bị gia tộc nhà họ Mạc chèn ép nên Hân Nhiên và Tư Dư cũng bị thiệt thòi nhiều lắm!"
Trần Khiêm gật đầu nặng nề. "Cho dù bây giờ cũng thế,
Nhiên đều liên lạc với tôi, lần nào cũng hỏi thăm xem có tin tức gì của cậu không, cứ như vậy suốt một năm rưỡi!"
Lý Chấn Quốc nói. Ánh mắt Trần Khiêm lóe lên tia rung động.
Sao anh lại không biết tình cảm Mã Hân Nhiên dành cho mình chứ...
 
Chương 1613: Chỗ nào nhiều người nhất


Điều này giống như một bộ áo chống đạn, nó ngăn cách mình với thế giới bên ngoài, có thể đảm bảo không bị thương.
Một khi bộ áo chống đạn này bị thủng rồi, chắc chắn một bên sẽ bị thương.
Vì thế, từ đầu đến cuối Trần Khiêm đều để nó trong lòng, anh tin rằng, thời gian sẽ là liêu thuốc tốt nhất để giải quyết mọi khúc mắc. Thời gian trôi qua, mọi thứ sẽ nhạt dần.
Trần Khiêm không muốn thảo luận về vấn đề này nữa.
“Đúng rồi, còn ông bạn Lý Tiếu của em thì sao?”
“Khi trước em quay về Kim Lăng tìm Mạc Kiếm báo thù thì toàn bộ kinh tế của cả Kim Lăng đều bị nhà họ Mạc thâu tóm. Vĩnh Hào bị tra tấn đến mức thành ăn mày, nghe nói lúc đó ngành kinh doanh ô tô của Lý Tiếu cũng không thể tiếp tục hoạt động được nữa nhưng khoảng thời gian đó em hoàn toàn không có tâm trạng quan tâm những chuyện này!"
Trần Khiêm nói.
"Tôi cũng đang định nhắc chuyện này, lúc đó tất cả các mối quan hệ và thế lực của cậu đều bị Mạc Kiếm ngăn cản, đương nhiên Lý Tiếu cũng không ngoại lệ. Công ty kinh doanh ô tô của cậu ấy nhanh chóng bị Mạc Kiếm phá hủy, mà Mạc Kiếm còn từng phái người đi giết Lý Tiếu!"
"Có điều Lý Tiếu rất thông minh, thoát khỏi sự đuổi giết của Mặc Kiếm, đưa vợ chưa cưới của anh ta chạy thoát, may mắn tránh khỏi. Sau khi giải quyết chuyện Mạc Kiếm, tôi đã quay về Kim Lăng, cũng từng tìm kiếm tung tích của Lý Tiếu nhưng từ đó đến giờ, hình như cậu ấy đã mai danh ẩn tích, haiz, đến bây giờ vẫn bặt vô âm tín!"
Lý Chấn Quốc thở dài nói.
“Xem ra lúc đó đã để lại khá nhiều vấn đề!"
Trần Khiêm trầm lặng.
'Thoáng chốc máy bay đã bay đến Kim Lăng.
Tút tút tút...
Sau khi vào trong Kim Lăng, ngọc phù trong ngực anh bắt đầu phát ra tiếng kêu.
Quả nhiên ông Quỷ tính như thần. Đúng là Chấn Thiên Thạch đang ở Kim Lăng!
Nhưng mà, nếu muốn tìm cụ thể vị trí của Chấn Thiên Thạch thì bắt buộc phải tìm giọt máu Chí Âm.
Dựa theo những gì ông Quỷ nói, giọt máu Chí Âm này cũng ở Kim Lăng.
Không bao lâu nữa sẽ đến giữa tháng, nếu mấy ngày này không hoàn thành nhiệm vụ.
Máu chí âm che giấu trong hơi thở chí dương trên người anh không tồn tại được lâu. Một khi khí thế của anh bị lộ ra ngoài thì Vân Tỉnh sẽ tìm đến.
#Bao nhiêu việc mình đã làm đều sẽ toi công mất!
Trần Khiêm không dám trì hoãn dù chỉ một chút.
"Đúng rồi, sau khi em quay về Kim Lăng, sẽ cố gắng tùy cơ ứng biến, mọi người cứ làm việc bình thường!"
Trần Khiêm nói với Lý Chấn Quốc.
Dù sao giống như lúc Trần Khiêm đi tìm Tô Sở Sở, anh đã phải tìm khắp mọi nơi.
Không phải dựa vào người khác là có thể tìm ra.
“Bây giờ ở Kim Lăng này, chỗ nào nhiều người nhất, đặc biệt là chỗ nhiều con gái vậy anh?”
Trần Khiêm hỏi.
 
Chương 1614: Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi


Lý Chấn Quốc nói: "Nếu nói nơi có nhiều con gái, chính trường học. À đúng rồi cậu Trần, cậu chợt hỏi nên tôi cũng chợt nhớ ra. Dạo này sơn trang suối nước nóng. đang tổ chức hoạt động mà nhóm người Tư Dư cũng đang quay phim ở đó. Có rất nhiều người nổi tiếng đến, thu hút rất nhiều sinh viên nữ đến xem. Nếu nói đến nơi có nhiều con gái nhất thì chắc chắn sơn trang suối nước. nóng của chúng ta là một trong số những nơi lớn nhất, từ Nam đến Bắc, đâu đâu cũng có!"
"Được, vậy thì tốt quá, vậy trực tiếp đến sơn trang suối nước nóng đi."
Máy bay tăng tốc, bay thẳng đến sơn trang.
Nếu nói bây giờ có thứ gì thu hút sự chú ý của các cô gái thì cách tốt nhất chính là hiệu ứng người nổi tiếng.
Mà sau khi Trần Khiêm nói xong, lập tức bảo Lý Chấn Quốc gọi một chàng trai trẻ đang nổi tiếng vào chung.
Hơn nữa bảo họ bỏ hết tất cả những công việc đang làm, đến đây ngay.
Tiền sẽ gấp mười lần nên tất nhiên bọn họ vui vẻ đồng ý.
Không bao lâu sau, dường như toàn bộ Kim Lăng đều bùng nổ.
Người hâm mộ từ khắp nơi đổ ào về Kim Lăng.
Trần Khiêm cũng chen chúc trong đám người ở sươn trang Kim Lăng, chậm rãi dạo phố.
Chỉ có điều kết quả lại làm anh hơi thất vọng.
Đi dạo từ trưa đến chiêu mà chẳng có chút kết quả nào.
Cuối cùng Trần Khiêm ra sau núi, chỗ này đang có mấy tổ làm phim.
Trông như mới vừa quay xong, đang chuẩn bị kết thúc công việc.
Mà một cô gái xinh đẹp, chớp mắt đã thu hút được sự chú ý của Trần Khiêm.
Trần Khiêm khẽ cười lên.
Bởi vì cô gái đó không phải ai khác mà chính là Hàn Tư Dư.
Bây giờ, cô ta đã trở thành người nổi tiếng rồi, đóng hai bộ phim điện ảnh khá thành công, tích cực hoạt động trên màn ảnh.
Cô ta đeo tai nghe, kết thúc công việc rồi, đương nhiên sẽ có người chăm sóc riêng cho mình.
Đang đưa cô ta vào khách sạn trong sơn trang suối nước nóng.
"Hàn Tư DưI" Trần Khiêm gọi to, trừ vài người quay lại nhìn lướt qua Trần Khiêm thì những người khác làm như không hề nghe thấy gì cả.
“Ha ha, cậu bé, ngày nào số người đến tìm chị Tư Dư cũng nhiều như vậy hết, cứ từ từ xếp hàng đi!"
Vài diễn viên quần chúng nhìn Trần Khiêm cười.
Trần Khiêm lắc đầu cười gượng.
Gặp lại người quen cũ, lòng anh hơi rung động nên Trần Khiêm lập tức đuổi theo.
“Cô Tư Dư, đây là kịch bản mà một tác giả nhỏ trên mạng đã viết. Câu chuyện kể về một người nghèo vươn lên làm giàu, tôi đã liên lạc với tác giả qua wechat, không biết cô có hứng thú xem thử không?”
Người quản lí cầm xấp kịch bản hỏi.
Hàn Tư Dữ chỉ nhìn thoáng qua rồi bĩu môi: “Thôi, vứt sang một bên đi, hiện giờ tôi không có thời gian quan tâm những chuyện này, tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi!”
Hàn Tư Dư nói. Quản lý cũng không nói gì nữa.
 
Chương 1615: Giám đốc Trương, tạo dáng nào


Ngay khi nhìn thấy Hàn Tư Dư bước vào phòng thì cô †a rời đi ngay.
Hàn Tư Dư bước trong phòng, thở hắt.
Mặc dù một năm này cô ta đã phát triển rất nhanh, cuối cùng cũng được như mong muốn.
Nhưng Hàn Tư Dư cứ cảm thấy cuộc sống mình thiếu đi chút gì đó.
Cho dù cô ta có nhiều hơn nữa thì cô ta cũng không vui lên nổi.
Đang chuẩn bị tẩy trang tắm rửa.
Hàn Tư Dữ ngửi thử thì phát hiện trong phòng mình có mùi khói thuốc nhàn nhạt.
Cô ta chưa bao giờ hút thuốc nên chỉ cần có mùi lạ là cô ta ngửi được ngay.
Cũng chính lúc này.
Một người đàn ông bụng phệ chợt nhảy ra từ chiếc †ủ quần áo trong phòng, đầu hói mặc âu phục mang giày da.
Ha ha ha!
Miệng ông ta toàn khói thuốc, đang cười rất thô bỉ.
"Giám đốc Trương! Ông..."
Hàn Tư Dư kinh hãi, vội vàng lui về phía sau.
Người đàn ông trước mặt chính là giám đốc Trương, người đầu tư.
Ông ta luôn nhìn cô ta với ánh mắt kì lạ, mà bây giờ, ông ta trốn trong phòng, không cần nghĩ cũng biết rốt cuộc ông ta muốn làm gì!
Hàn Tư Dư vừa nói, vừa lùi ra ngoài cửa, chuẩn bị chạy thoát bất cứ lúc nào.
Nhưng giám đốc Trương đã nhanh hơn, nhanh chóng chạy qua bắt được cánh tay của Hàn Tư Dư, không đợi Hàn Tư Dư kêu lên thì đã bịt khăn trắng lên miệng Hàn Tư Dư.
Hàn Tư Dư cảm giác toàn thân không còn chút sức lực.
"Tư Dư, tình cảm anh dành cho em, em cũng biết lâu rồi mà. Thế nhưng tại sao em cứ trốn anh mãi thế, lúc nào anh cũng nhớ về em, thật sự không chịu nổi nữa!”
Giám đốc Trương ném Hàn Tư Dư lên trên giường.
“Đừng!”
Hàn Tư Dư giãy dụa.
“Em yên tâm, anh sẽ quay lại quá trình này thật kỹ, em ngoan ngoãn nghe lời, không sao cả. Nếu sau này em hầu hạ anh tốt thì đoạn phim này sẽ không bị tung lên mạng, còn không thì Tư Dư sẽ càng nổi tiếng hơn nữa đó, ha ha hai”
Giám đốc Trương càng cười thô bỉ hơn.
Ông ta núp trong phòng rất lâu, chỉ đợi giây phút này đến.
Mà ông ta cũng đã sai người sắp xếp máy quay hết
Mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa.
Giám đốc Trương bắt đầu thô bạo cởi thắt lưng, ông †a mới cởi quần ra.
"Giám đốc Trương, tạo dáng nào!" Một giọng nói vang lên. "Được, tiếp!"
Mà giám đốc Trương theo bản năng quay đầu tạo dáng.
Nhưng thoáng chốc ông ta đã run lên, mắt trừng to.
“Mẹ nó, cậu là ai! Sao cậu lại vào đây được!!!"
 
Chương 1616: Nói đi, bao nhiêu tiền


Trương Đại Sơn vội vàng mặc quần áo vào. Bởi vì có một người đang đứng ở cửa mà sau lưng người đó lại có hai vệ sĩ áo đen đang đứng, hai vệ sĩ áo
đen đều đang câm máy quay phim.
Còn chuyên nghiệp hơn nhân viên quay phim trong tổ quay phim của ông ta nữa.
Tại sao không hề có tiếng bước chân? Cũng không có tiếng mở cửa.
Tiêu rồi xong đời rồi, những chuyện ông ta mới làm bị bọn họ quay được rồi.
Nếu như cái này mà bị truyền ra ngoài thì ông chủ sau lưng Hàn Tư Dư sẽ xé xác ông ta ra mất!
Nếu ban đầu ông ta có đoạn video với Hàn Tư Dư thì ông ta không cần phải sợ, vẫn còn có thể uy hiếp Hàn Tư Dư.
“Khốn nạn, đừng quay nữa, đám chó săn ở đâu ra đây?"
'Trương Đại Sơn điên cuồng mắng. Muốn nhào tới giật máy quay phim.
Kết quả là một vệ sĩ trong đó nhấc chân lên đạp một cái.
Trương Đại Sơn nặng chừng một trăm ký trực tiếp. bay ngược ra ngoài, đập lên bàn trang điểm làm tấm gương của bàn trang điểm vỡ nát.
“Quay xong chưa?”
Trần Khiêm hỏi.
“Đã quay xong rồi cậu Trần.” Hai vệ sĩ cùng nói.
“Đi xuống chuẩn bị đi!”
Hai vệ sĩ gật đầu lần nữa rồi hơi cúi đầu lui về phía sau, ra khỏi phòng.
Hàn Tư Dư nhìn thấy người đi vào là Trần Khiêm thì dù cô ta không thể cử động nhưng cuối cùng tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Hơn nữa lúc cô ta thấy Trần Khiêm cũng kích động phát khóc.
“Thằng ranh con, cậu muốn uy hiếp tôi? Nói đi, bao nhiêu tiền?”
“Hơn nữa tôi nói cho cậu biết, ở đất Kim Lăng nay, quan hệ của tôi rất rộng, cực kỳ rộng. Tôi cho cậu một trăm nghìn, xóa video này đi thì hôm nay ông đây sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra! Nếu không thì, hừ hừi”
Trương Đại Sơn lạnh lùng cảnh cáo.
Ông ta lăn lộn trong giang hồ đã lâu rồi, có chuyện gì mà chưa từng thấy đâu.
Loại chó săn này thì trước tiên cứ cho tiền làm nó yên tâm trước đã.
Sau đó lén lút sắp xếp người xử lý bọn nó, thần không biết quỷ không hay, chẳng sao cả.
Sau khi Trương Đại Sơn nói xong thì bình tĩnh châm một điếu thuốc.
“Cậu Trần, chúng tôi đã xuống đến lầu dưới, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng.”
Lúc này bộ đàm trong tay Trân Khiêm phát ra giọng của vệ sĩ.
“Tốt lắm, phải nhanh lên, đừng thu hút sự chú ý người khác!”
'Trần Khiêm nói một câu rồi ném bộ đàm sang một bên.
 
Chương 1617: Bây giờ không sao nữa rồi


“Nhanh cái gì?
Thằng nhóc kia, cậu có nghe tôi nói không đấy?
Xem ra cậu chê ít?
Cậu cấu kết với ai, nói tên ra xem nào!”
Trương Đại Sơn không rõ cho lắm
† Nhưng nhìn cảnh tượng này thì Trương Đại Sơn càng nói càng thấy đáng nghi, ông ta cảm thấy bất an.
“Bên ngoài cửa sổ là vách núi cheo leo.” Trần Khiêm lạnh lùng nói. “Đúng vậy, cậu cậu cậu... cậu muốn làm gì?”
Trương Đại Sơn run lên, lạnh lùng nhìn Trân Khiêm chằm chằm.
“Cô ấy là bạn cùng lớp của tôi, cũng là bạn của tôi. Lúc trước tôi đã từng thề nếu ai dám động vào người bên cạnh tôi thì tôi sẽ khiến kẻ đó hối hận vì đã sống trên thế giới này. Dù sớm hay muộn thì tôi cũng sẽ làm kẻ đó phải trả giá đắt!"
'Trần Khiêm nhìn về phía Trương Đại Sơn, sát ý trong mắt anh rất đáng sợ.
Sát ý đầy rẫy này làm Trương Đại Sơn như rơi vào. hâm băng, cơ thể không ngừng run rẩy, sau lưng lạnh ngắt.
“Cậu dám! Cậu đi hỏi thăm tên tôi thử xem, quan hệ của tôi rất rộng đấy, đây quyền lực đó!"
Bây giờ Trương Đại Sơn mới biết người này hoàn toàn không phải đòi tiền, e là không phải đến tìm chứng cứ.
Lập tức sợ đến mức sắp tiểu ra quần.
Nhưng bây giờ biết thì cũng đã muộn.
Trần Khiêm bóp cổ ông ta, nâng ông ta lên rồi sau đó ném ra ngoài.
'Tất nhiên sẽ có vệ sĩ đi theo anh xử lý những chuyện phía sau.
Ban nãy Trần Khiêm đến trước cửa, đang định gõ cửa.
Thì đúng lúc nghe thấy tiếng động bên trong. Lúc đó Trần Khiêm đã có ý định giết ông ta.
Nhưng lần này quay về, anh không thể làm loạn quá được.
Vì vậy Trần Khiêm mới chuẩn bị.
Trần Khiêm đi qua lấy một nén hương kỳ lạ trong ngực ra.
Sau khi đốt lên thì để Hàn Tư Dư hít vào.
Cảm giác mềm nhũn trên người nhanh chóng biến mất.
“Trần Khiêm, may mà có cậu, ban nãy tớ sợ muốn chết.”
Mà cuối cùng, sau khi Hàn Tư Dư đã có thể động đậy được thì ôm chầm lấy Trần Khiêm.
Giống như đang sợ đây chỉ là một giấc mơ, tỉnh dậy rồi thì người mình chờ đợi đã lâu sẽ biến mất.
“Bây giờ không sao nữa rồi.”
Trần Khiêm nói.
 
Chương 1618: Đi tìm Mã Hân Nhiên


“Cậu nhìn cậu đi, bây giờ cậu đã là người nổi tiếng rồi mà sao lại bất cẩn như thế? Không biết dẫn vệ sĩ theo à?”
'Trần Khiêm cười gượng hỏi.
“Tớ không có, tớ được nhóm người Tổng giám đốc.
Lý chiếu cố nên không ai dám động đến tớ, tớ chủ quan quá! Đúng rồi Trần Khiêm, cậu... cậu về hồi nào vậy? Lúc trước, nghe nói cậu xảy ra chuyện, tớ và Hân Nhiên từng đi tìm cậu! Sau đó..."
Dường như Hàn Tư Dư đang nhớ đến chuyện gì đó rất đáng sợ.
“Được rồi, đừng nhắc mấy chuyện kia nữa, đã qua hết rồi, tôi cũng biết hết. Bây giờ chúng ta đều bình an vô sự, thế cũng may mắn lắm rồi!”
Trần Khiêm nhìn cô ta với vẻ mặt đây cảm kích.
“Thế hôm nay cậu đến đây, là vì muốn... muốn thăm tớ hả?”
Hàn Tư Dư khẽ hỏi.
Cô ta cảm động, mong chờ, dù biết là không thể nào. nhưng cô ta vẫn muốn hỏi.
“Cứ cho là vậy đi!”
Mà Trần Khiêm cũng không nói mấy lời mập mờ gì đó để dỗ cô ta, anh chỉ nói đúng sự thật.
Đúng là anh không chỉ đến để thăm cô ta mà còn để †ìm người có thể chất Chí Âm.
Nhưng cũng không hoàn toàn là vậy, Trần Khiêm cũng thấy nhớ những người quen cũ, cũng muốn đến thăm họ.
“À, thấy cậu bình an vô sự là tớ yên tâm rồi.”
Hàn Tư Dư thấy hơi thất vọng.
“Đúng rồi, dạo này Hân Nhiên thế nào? Cậu ở Kim Lăng quay phim, dạo này có liên lạc gì không?”
Trần Khiêm hỏi.
“Hân Nhiên? Gần đây bọn tớ vẫn giữ liên lạc, lúc. trước tớ có vài cảnh quay phải đến trường của bọn họ, tớ còn cho mấy học sinh lớp cậu ấy diễn nữa đấy. Tớ từng muốn giữ Hân Nhiên lại bên cạnh nhưng cậu ấy nói muốn làm giáo viên, bây giờ cậu ấy là cô giáo rồi! Cậu ấy và mẹ mua nhà gần trường!”
Hàn Tư Dư nói.
“Tôi biết rồi.
“Haiz, nhưng hai ngày gần đây, hình như Hân Nhiên đang gặp chuyện gì đó phiền phức. Tớ gọi điện thoại cho cậu ấy bảo cậu ấy ra ngoài ăn với tớ mà cậu ấy không có thời gian. Nếu như là lúc trước thì cậu ấy đã đến lâu rồi nhưng bây giờ cứ rầu rĩ mãi, tớ hỏi cậu ấy sao vậy nhưng cậu ấy không nói!”
Hàn Tư Dư chỉnh lại tóc rồi rót cho Trần Khiêm một ly nước.
“Được rồi, vậy hôm nay cậu nghỉ ngơi trước đi, tôi đi thăm cậu ấy thử xem. Ngày mai tôi định về trường cũ của chúng ta Đại học Kim Lăng, nếu cậu có hứng thú thì mình đi chung!”
“Đương nhiên là được rồi.” vị Trong lòng Hàn Tư Dư vui vẻ biết bao nhiêu.
Mà khi Trần Khiêm nghe Mã Hân Nhiên rầu rĩ thì đầu tiên anh muốn đến thăm cô ấy, thứ hai là cô ấy ở gần trường. Chỉ cần là trường học thì chắc chắn Trần Khiêm sẽ đi vài vòng, dù sao anh phải đến nơi có nhiều nữ sinh để tìm người có thể chất Chí Âm.
Cũng đúng lúc.
Nghĩ thế, Trần Khiêm rời khỏi sơn trang suối nước nóng, lái Lamborghini đi tìm Mã Hân Nhiên.
 
Chương 1619: Sao lại nóng tính như vậy chứ


Nơi ở của Mã Hân Nhiên không cách quá xa so với trường cấp ba Kim Lăng mà cô ấy đã học.
Là một khu nhà mới xây xong.
Còn về địa chỉ thì Hàn Tư Dư cũng đã nói với anh rồi.
Trần Khiêm lái xe đến nơi này.
Nói ra cũng thật khéo, trước cửa khu nhà.
Trần Khiêm lại bắt gặp Mã Hân Nhiên vừa đi mua đồ ăn về, cô ấy vừa xách đồ trên tay, đồng thời đi cùng một
đôi nam nữ, cả ba trò chuyện với nhau.
Trong đó Mã Hân Nhiên thì nói, còn người đàn ông liên tục cầm bút ghi chép gì đó vào sổ.
Nhìn có vẻ là hai cảnh sát mặc thường phục đang tìm hiểu tình hình từ Hân Nhiên.
Đã xảy ra chuyện gì rồi? Trần Khiêm thầm nghĩ.
Đồng thời cũng chậm rãi lái xe về hướng của Mã Hân Nhiên.
Trần Khiêm vừa ngưng thần cảm nhận xem xung quanh trường học có cô gái mang thể phách chí âm hay không.
Không bao lâu, hai người tìm hiểu tình hình xong xuôi, bắt tay với Mã Hân Nhiên, sau đó lập tức lái xe đi vào trong trường cấp ba không xa nơi này.
'Trông nét mặt của Mã Hân Nhiên có gì đó thất vọng, chỉ xách túi đồ ăn đi lên nhà.
Đếm số ngày thì từ lúc mình gặp Mã Hân Nhiên ở 'Tây Nam cũng đã đến một năm rồi nhỉ.
Bây giờ Hân Nhiên đã là giáo viên, trưởng thành hiểu biết lễ nghĩa hơn khi xưa rồi.
Cô ấy vẫn để tóc dài, làn da trắng như phát sáng. Trần Khiêm lái xe đi theo cô ấy.
Píp píp píp!
Anh ấn còi xe.
Mã Hân Nhiên hơi nghiêng người nhìn đến chiếc xe sang vẫn luôn đi theo cô từ nấy.
Trong mắt cô lập tức loé lên sự không thích, hai chân càng rảo bước nhanh hơn.
Cô ghét nhất là mấy tên cậu ấm thích trêu gái này, sau này chỉ biết thừa kế từ bố mẹ, có nhiều tiên trong tay. thì nghĩ mình ngon chắc!
Chị khinh!
Trần Khiêm chỉ biết cười gượng.
Anh vẫn tiếp tục đi theo cô ấy. "íp píp píp!"
Lần này Trần Khiêm vọt lên chặn xe ngay trước mặt Mã Hân Nhiên, tiếp tục nhấn còi xe thêm một lần nữa.
"Dở hơi à! Xê ra chỗ khác đi!"
Mã Hân Nhiên tức giận mắng.
Tuy rằng từ khi chiếc xế xịn này đi vào đến cổng khu nhà đã thu hút không ít người vây xem, thậm chí không ít cô gái còn chạy chậm theo xe để chụp ảnh.
'Thế nhưng, Mã Hân Nhiên cô đây không giống với họ một chút nào.
Đối mặt khiêu khích, thứ cô bày ra chỉ có sự phẫn nộ. "Sao lại nóng tính như vậy chứ!"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top