Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 1560: Tôi phải dạy dỗ cô ta một bài học


“Đây không phải thực lực của cô ta, cháu biết Vân Tỉnh mà, cháu nghĩ cháu đã gần đoán ra cô ta là ai rồi.”
Trần Khiêm kiêm nén cơn đau ở ngực nói.
“Vậy cô ta là ai?”
Tả Trung Đào và Phương Bất Đồng đồng thanh hỏi.
Nhưng Trần Khiêm không nói gì, chỉ nhìn vào vị trí đặt quan tài Trường Sinh trong trang viên kia...
“Tôi mặc kệ cô ta là ai, nhưng nếu chuyện này đã bắt nguồn từ tôi, vậy thì tôi sẽ không để người bên cạnh mình bị tổn thương, tôi sẽ đưa Kiển Nám quay về.”
Lúc này, trong nhà họ Vân.
“Gô chủ, tới nơi rồi.”
Đoàn xe dừng lại, tài xế nhìn Vân Tỉnh đang ngồi nhắm mắt ở ghế sau kia.
Thấy khí chất toát ra trên người Vân Tinh uy nghiêm, tài xế và mấy vệ sĩ nhà họ Vân đều không khỏi ngạc nhiên.
Bởi vì cô Vân Tinh thật sự thay đổi quá lớn.
Có lẽ là vào nửa tháng trước, bọn họ mới nhận ra hình như cô Vân Tinh có điều gì đó hơi bất ổn.
Sau khi cô ta nhốt mình trong phòng trong thời gian dài, thì sáng sớm hôm nay, cô ta đã bảo đoàn xe của gia tộc chở cô ta đi.
Gòn dùng giọng điệu ra lệnh nữa.
Trước giờ bọn họ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của cô Vân Tinh, nhưng giọng điệu ra lệnh đó đã làm tất cả mọi người chấn động, không thể không phục, bởi vì khí chất trên người cô ta quá mạnh mẽ.
Cô ta bước xuống xe, rồi đi vào trang viên.
Rõ ràng hôm nay nhà họ Vân có một cuộc tụ họp. nhỏ trong gia tộc.
Nên có rất nhiều người tới đây. Vân Phỉ đang gấp gáp đi qua đi lại.
Hôm nay cô ta phải ra sân bay đón một người bạn, kết quả đoàn xe lại chở Vân Tinh đi mất.
Thật quá đáng!
Vân Tinh chỉ là con gái nhà chú Ba, cô ta có địa vị gì chứ?
'Thế mà dám huy động đoàn xe của gia tộc mà chỉ mình mới có thể sử dụng, thật quá đáng.
Vân Phi rất tức giận.
Bây giờ nhìn thấy đoàn xe đã dừng lại, Vân Tinh lại bước xuống xe.
“Ba à, ba xem Vân Tinh nhà chú Ba kìa, ba phải dạy dỗ cô ta lại đi, cô ta ngày càng mất quy củ, ngày càng không có tôn tỉ trật tự rồi.”
Vân Phỉ nói.
Nhưng Vân Lâm không nói gì.
“Cô Cả à, tôi sẽ nói lại con gái nhà chúng tôi.”
Ba mẹ Vân Tinh vội giải vây cho con gái.
“Cô ta là đang sử dụng tài nguyên của gia tộc, mấy người nói là chuyện của mấy người! Còn tôi thì phải dạy dỗ cô ta một bài học.”
Vân Phỉ tức giận nói.
 
Chương 1561: Tôi không thể làm được điều đó


Sau đó cô ta nhìn thấy Vân Tinh không hề chào hỏi ai cả, mà đi thẳng về phòng của mình.
Giống như cô ta không hề nhìn thấy những người có mặt trong phòng.
Vân Phỉ càng tức giận hơn: “Này này này, Vân Tỉnh, cô không nhìn thấy chúng tôi à? Hơn nữa tôi muốn hỏi cô, tại sao cô không được ai cho phép đã sử dụng đoàn xe của gia tộc vậy?”
“Hơn nữa..."
Vân Phỉ nói đến đây thì nhìn mấy vệ sĩ đã dìu một cô gái đi vào.
Nhìn thấy cô gái này, mấy người Vân Lâm cũng hết sức kinh ngạc.
“Gô Phương! Chuyện chuyện chuyện này..."
Sắc mặt Vân Lâm trắng bệch, không dễ gì mới tiễn được vị kia đi, thế mà bây giờ lại bắt cóc bạn gái cậu ta tới đây, chẳng phải đang muốn hại cả nhà họ Vân của ông à?
“Sao cô lại mang cô Phương về đây?”
Vân Phỉ cũng ngạc nhiên nói.
“Hả2”
Đối mặt với lời chất vấn của Vân Phỉ và nhà họ Vân, Vân Tỉnh chỉ ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Vân Phỉ.
Trong nháy mắt, Vân Phỉ như muốn rơi vào hầm băng, bị Vân Tỉnh nhìn như vậy, không hiểu sao cô ta lại thấy vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi, toàn thân run rẩy.
“Từ nay trở đi, mọi thứ trong nhà họ Vân sẽ thuộc. quyền điều khiển của tôi, bao gồm cả các người! Mau lui xuống đi!”
Vân Tinh lạnh lùng hét lên, rồi phất tay.
Mấy người Vân Phỉ đều bay ra ngoài.
Cũng chính vì tiếng hét này, một luồng khí lạnh bức người đã bao phủ toàn bộ nhà họ Vân, mọi người đều không dám nói gì, kể cả Vân Lâm.
Giống như câu nói này là mệnh lệnh, không thể không tuân theo.
Vân Phỉ ngã xuống đất, sợ tới mức không dám bò dậy, chỉ nuốt nước miếng, rồi sợ hãi nhìn Vân Tinh dẫn Phương Kiển Nám rời đi...
“Tôi từng gặp Vân Tinh rồi, cô ấy rất ấm áp lương thiện, ông nội tôi, em gái tôi và thần y Tả đều nhờ cô ấy âm thầm giúp đỡ, nên mới bình an vô sự, chứ không độc ác như cô.”
Vân Tinh đưa Phương Kiển Nám vào phòng, Phương Kiển Nám nhìn chằm chằm cô ta rồi lạnh lùng nói.
“Cô... không sợ tôi à? Chẳng lẽ cô không sợ tôi giết cô sao?”
Nhưng Vân Tỉnh lại nhìn cô ta thích thú.
“Tôi không sợ, tôi chết là vì Tiểu Khiêm, là chết vì người mình yêu, nên tôi tình nguyện, cho nên tôi không hề sợ cô. Nếu cô muốn dùng tôi để ép Tiểu Khiêm cưới người phụ nữ độc ác như cô, vậy thì cô thật sự sai lầm rồi, bởi vì một khi cô mở miệng ép buộc, tôi sẽ chết ngay lập tức, để Tiểu Khiêm không phải đắn đo nữa.”
Phương Kiển Nám không hề lo lắng nói.
Mí mắt Vân Tinh giật mạnh, giống như câu nói này rất kích thích cô ta:
“Tại sao thế? Cô đường đường là cô cả nhà họ. Phương, trên đời này có nhiều đàn ông như vậy, sao cô cứ một lòng yêu anh ta thế? Thậm chí còn chết vì anh †a? Vì anh ta mà vứt bỏ tất cả thuộc về cô, còn không hề do dự như thế. Tại sao chứ?”
Trong mắt Vân Tinh lóe lên tia đố kị, giống như câu nói này đã gợi lên một số ký ức đau khổ của cô ta.
“Bởi vì tôi yêu anh ấy, nên tôi sẽ làm mọi thứ vì anh ấy, mà không hề có chút do dự.”
Phương Kiển Nám nói.
“Tôi sẽ không tin tình yêu, cũng không tin một người phụ nữ, nhất là người phụ nữ cao cao tại thượng, giữ chức vị cao hơn anh ta, lại vứt bỏ tất cả vì anh ta, bởi vì tôi không thể làm được điều đó... Cũng chính bởi vì tôi không làm được, nên tôi phải đau khổ cả đời.”
Vân Tinh siết chặt nắm đấm, vì dùng quá sức, nên móng tay sắc bén đã đâm vào lòng bàn tay, rồi truyền tới một cơn đau nhói...
 
Chương 1562: Ai đúng ai sai


“Tôi hiểu rồi, cô làm chuyện cực đoan như vậy là bởi vì, cô không biết tình yêu là gì, những thứ gọi là danh lợi kia chỉ là bọt biển, là những thứ hư ảo, cho dù cô có lấy được bao nhiêu đi chăng nữa, cũng sẽ không vui vẻ.”
“Bởi vì trái tim cô đã trống rỗng, cô đã mãi mãi mất đi tình yêu thuộc về mình, còn những danh lợi mà cô đổi lấy, sẽ không thể nào bù đắp được những thứ này, cô sẽ đau khổ, hơn nữa còn đau khổ cả đời."
Mặc dù Phương Kiển Nám không biết, rốt cuộc Vân Tỉnh đang đứng trước mặt mình là ai, nhưng cô ta không quan tâm đến chuyện đó, hơn nữa cô ta biết rõ, Vân Tỉnh rất lợi hại, phải nói là cực kỳ lợi hại, nhưng cô ta đã nắm được điểm yếu trí mạng rồi.
Có lẽ cô ta rất tổn thương về mặt tình cảm.
Vân Tinh nghe vậy thì không khỏi ngạc nhiên nhìn chằm chằm Phương Kiển Nám, cô ta muốn giết Phương Kiển Nám, là để Phương Kiển Nám lộ ra vẻ mặt xấu xí nhất của mình khi đối mặt trước cái chết.
Nhưng cô ta đã sai rồi, sự thờ ơ của Phương Kiển Nám đã làm Vân Tinh cảm thấy mình là một kẻ thất bại.
Hình như mình bị cô ta đánh bại rồi.
“Cô rất thông minh, cô đã nói ra những lời trong lòng của tôi. Tôi muốn kể cho cô nghe một câu chuyện, rồi cô nói giúp tôi xem, rốt cuộc hai cô gái trong câu chuyện này, ai đúng ai sai? Nếu cô có thể nói rõ ràng, nói không chừng tôi sẽ thả cô ra.”
Vân Tinh ngồi xuống một bên, cuối cùng trên mặt cô cũng lóe lên một tia rung động.
Phương Kiển Nám nhìn cô ta.
“Bọn họ là một cặp chị em song sinh, nhưng hai chị em lại có giá trị khác nhau. Hai người bọn họ giống nhau như đúc, người chị tên là Thanh Yên, còn người em là Tử Yên, từ nhỏ tình cảm của hai chị em đã rất tốt, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.”
Mãi đến khi hai người mười sáu tuổi, bọn họ đã gặp được một chàng trai.
Anh ấy rất ưu tú, cũng rất bình dị, là thiếu niên thiên tài thời đó, với ngoại hình anh tuấn bất phàm.
Hai chị em đã cùng yêu anh ấy.
Nhưng đúng như tình yêu mà cô nói, sau đó hai người mới biết, thật ra ban đầu người mà thiếu niên thiên †ài này yêu chính là chị cả Thanh Yên.
Lúc đó ba người cùng nắm tay nhau đi ngắm mặt trời mọc, rồi ngắm mặt trời lặn, thật sự rất tốt đẹp.
Nhưng Thanh Yên vẫn chưa thỏa mãn, cô ta muốn năm giữ mấy thứ này mãi mãi, mà quan trọng hơn là cô †a muốn độc chiếm tất cả.
Cô ta cảm thấy, sau này em gái mình sẽ là thủ phạm phá hỏng mọi thứ.
Bởi vì từ nhỏ, hai chị em đã bị mang ra so sánh, em gái thông minh lanh lợi, ngoan ngoãn đáng yêu, còn chị gái thì chưa từng được người khác khen ngợi.
Ban đầu cô ta cảm thấy không sao cả.
Nhưng từ khi có được anh ấy, cô ta mới bắt đầu để †âm, em gái ưu tú hơn mình, vầng sáng trên người cô ấy cũng dễ thu hút người khác hơn.
Thế là Thanh Yên bắt đầu xa lánh em gái.
Sau đó lại bắt đầu nhắm vào cô ấy.
Tử Yên luôn nhường nhịn người chị này.
Nhưng cô ấy càng nhường nhịn thì vâng sáng trên người cô ấy càng sáng hơn.
Thế là Thanh Yên muốn gom hết vầng sáng đó lên người mình.
Cô ta cố gắng tu hành, tranh đoạt tất cả, hơn nữa còn không từ một thủ đoạn nào.
 
Chương 1563: Lần này tôi sẽ chiến thắng


Cho đến sau này, cô ta đã hoàn toàn bị danh lợi lấn áp trái tim. Rồi đánh mất chính mình, quên đi trái tim trinh nguyên lúc đầu của mình.
Lúc đó, Thanh Yên đã làm một chuyện rất quá đáng, †ất cả mọi người đều đối địch với cô ta, em gái càng dứt khoát cắt đứt quan hệ với cô ta, thậm chí đến cuối cùng, chàng trai mà cô ta luôn yêu tha thiết cũng đối đầu với cô ta.
Kể từ giây phút đó, Thanh Yên đã đánh mất tất cả.
Cả người cô ta đã bị lửa giận và oán khí bao phủ.
Sau đó Thanh Yên đã hoàn toàn đánh mất anh ấy, bởi vì anh ấy đã cùng chung hoạn nạn với Tử Yên nhiều năm, hai người đã nảy sinh tình cảm sâu đậm.
Lúc đó Thanh Yên đã hoàn toàn bị lửa giận che lấp.
Cô ta bắt đầu tranh đấu với em gái Tử Yên, cuộc. chiến này kéo dài rất lâu, thù oán giữa hai người cũng ngày càng sâu đậm, một trong hai người phải có một người chết.
Thật ra Thanh Yên từng có một cơ hội.
Nếu lần đó cô ta chịu từ bỏ mọi danh lợi để cứu anh ấy, nói không chừng mọi chuyện sẽ được nguôi ngoai.
Nhưng vào thời điểm quan trọng nhất, Thanh Yên đã do dự.
Trong giây phút gặp khó khăn đó, người đã dũng cảm chạy tới bên anh ấy chính là Tử Yên.
Thanh Yên đã bị đánh bại, thất bại một cách triệt để.
Nhưng cô ta không cam tâm, không bao giờ cam †âm, cô ta sẽ không thừa nhận mình yếu hơn Tử Yên, không bao giờ...
Nói đến đây, hai mắt Vân Tinh đã đỏ lên rồi.
Phương Kiển Nám lắng nghe câu chuyện của cô ta, mặc dù cô ta không bộc lộ nhiều cảm xúc, nhưng Phương Kiển Nám có thể cảm nhận được, cô ta rất để tâm đến đoạn ân oán, và thiếu niên năm đó.
“Thanh Yên đó là cô đúng không?”
Phương Kiển Nám dò hỏi.
Cô ta có thể tưởng tượng được, sự xa lánh của bạn bè đã làm tâm lý người phụ nữ này trở nên vặn vẹo như vậy, còn đánh mất người mình yêu, bây giờ cô ta lại thấy Vân Tinh hơi đáng thương.
“Ha ha, chuyện này đã không còn quan trọng nữa, dù gì tôi cũng đã quyết sống chết với cô ta rồi! Nếu tôi muốn, tôi sẽ lấy được thôi."
Hai tay Vân Tinh siết thành nắm đấm..
“Nhưng chuyện này đâu liên quan gì đến Trần Khiêm?”
Phương Kiển Nám kinh ngạc hỏi. “Tôi có nói cô cũng không hiểu đâu, tôi chỉ muốn kể cho cô nghe câu chuyện đơn giản này thôi, tôi sẽ không kể chỉ tiết mọi chuyện cho cô nghe đâu, bởi vì cô rất thông minh, tôi sẽ không để cô phân tích ra nhược điểm của tôi đâu! Ha ha!”
Vân Tinh lạnh lùng nói.
“Cô luôn mang tâm lý phòng bị với bất kỳ ai à? Kể cả anh ấy luôn sao?”
Phương Kiển Nám hỏi.
“Đúng vậy, anh ấy cũng thế, cho nên sau này anh ấy đã xa lánh tôi.”
Vân Tỉnh nói.
“Nhưng lần này tôi sẽ chiến thắng, hơn nữa còn thắng một cách triệt để.”
 
Chương 1564: Anh tới đây là để bảo tôi thả bạn anh ra à


Vân Tinh hít sâu một hơi, sắc mặt cô ta bỗng trở nên rất lạnh lẽo.
“Cô Vân Tỉnh..."
Đúng lúc này, một người giúp việc đi vào. “Chuyện gì thế?”
“Cậu Trần Khiêm muốn gặp cô.”
Người giúp việc nói.
Vân Tinh hít sâu một hơi, trên mặt không khỏi thoáng qua tia đắc ý vui mừng.
“Tôi biết anh ấy sẽ tới mà.”
Vân Tỉnh nhìn Phương Kiển Nám nói: “Người đâu, mau dẫn cô Phương về phòng hầu hạ, không có lời căn dặn của tôi thì không được phép cho cô Phương rời khỏi phòng nửa bước.”
Cô ta căn dặn xong một câu thì chắp tay, đi ra bên ngoài.
Mà bên ngoài phòng khách, sau khi nghe Vân Tinh nói câu kia, mấy người Vân Lâm đã vội vàng rời đi rồi.
Gòn Trần Khiêm thì đang ngồi trong phòng khách.
Nhìn thấy Vân Tỉnh, Trần Khiêm liền đứng dậy ngay.
“Cô Vân Tinh, tôi không biết trước đây chúng ta từng có quan hệ gì, nhưng chuyện này không liên quan đến bạn tôi, mong cô thả cô ấy ra đi!”
Trần Khiêm nói.
“Anh tới đây là để bảo tôi thả bạn anh ra à?”
Khuôn mặt vốn đang vui mừng của Vân Tinh, bỗng chốc bị sương lạnh bao phủ.
Câu nói này của cô ta càng làm bầu không khí trong phòng khách trở nên lạnh lẽo.
“Đúng vậy!”
Trần Khiêm nói.
Vân Tinh lạnh lùng nhìn anh.
“Về cơ bản, tôi đã có thể đoán ra thân phận của cô rồi, tôi không biết cô có quan hệ gì với chị gái mặc đồ trắng, cũng không biết cô có ân oán gì với anh trai Thiên thần kia. Nói chung là mặc dù tôi có vẻ ngoài giống hệt anh ấy, nhưng tôi không phải anh ấy, tôi cũng không yêu cô gái mặc đồ trắng kia, mà tôi chỉ yêu sâu đậm một người thôi, thật ra hai chúng ta không có gì phải dây dưa với nhau cả.”
Trần Khiêm đứng lên nhìn cô ta rồi nói với giọng điệu cầu khẩn.
Bởi vì Trần Khiêm đã tiến hành phân tích kỹ lưỡng, qua lời kể của người đưa tang khi ở trên đảo Mạch được khắc trên mộ chí, đã xuất hiện một người giống hệt cô gái mặc đồ trắng, nhưng không phải cô gái mặc đồ trắng.
Tám người ở trên đảo Mạch đó đều bị cô ta sát hại tàn nhẫn.
Cho nên Trần Khiêm nghỉ ngờ rằng, có phải cô gái được mình giải cứu ra chính là cô gái tối hôm đó, bây giờ nhìn khí thế của Vân Tinh, quả nhiên giống hệt lời miêu tả đó.
“Anh muốn lừa em à?”
Nhưng Vân Tinh không hề tin tưởng anh, mà ngược lại, lời giải thích của Trần Khiêm đã chọc giận Vân Tinh...
 
Chương 1565: Cô ấy đã trở thành một người khác rồi


“Tôi không hề lừa cô, nói thật đó, tôi thật sự không phải người cô muốn tìm đâu.”
Trần Khiêm nhìn cô ta nói.
Nhưng ngẫm lại, Trần Khiêm vẫn quyết định không nói ra chuyện mình biết tung tích của anh trai Thiên thần kia.
Bởi vì bây giờ tình huống đã quá rõ ràng, nữ thi thể mà mình cứu ra ngoài hoàn toàn không phải chị gái mặc đồ trắng mà mình muốn tìm.
Thậm chí cô ấy vẫn đang ở trong một cung Hải Vương khác.
Trước khi tìm ra cô ấy, anh không được nói ra tung tích của anh trai Thiên thần.
“Cho dù anh có nói thế nào đi chăng nữa thì em cũng không tin đâu, em hỏi anh, anh đã suy nghĩ chuyện chúng ta kết hôn vào ngày mai như thế nào rồi?”
Vân Tinh dịu dàng nhìn chằm chằm Trần Khiêm nói. “Chuyện kết hôn đâu phải là trò đùa, hơn nữa hai chúng ta lại không có tình cảm với nhau, cho dù kết hôn thì sao chứ?”
Trần Khiêm cười khổ nói.
“Ha ha, ý anh là anh đã không còn tình cảm nào với em nữa sao? Trong tim anh chỉ có hình bóng của cô ta à.
Vân Tinh nhíu mày nói.
Nhưng Trần Khiêm lại im lặng.
“Em hiểu rồi, em hiểu ý anh rồi. Được, được lắm, nhưng anh phải nhớ kỹ, bây giờ anh không yêu em, không có nghĩa là sau này anh cũng không yêu em. Một ngày nào đó, em sẽ khiến anh đứng trước mặt em, chân thành cầu xin em.”
Vân Tinh nhìn chằm chằm Trần Khiêm.
Sau đó, anh thấy cổ tay cô ta khẽ động, nhanh chóng điểm vào hai bả vai và đỉnh đầu anh.
Tốc độ của cô ta cực kỳ nhanh.
Hơn nữa vừa ra tay đã có một luồng kình khí trói buộc Trần Khiêm, làm anh không kịp phản ứng lại.
Trần Khiêm thấy Vân Tinh đứng chắp một tay ra sau lưng, toát ra khí chất như một nữ vương thì nói: “Cô đã làm gì tôi thế?”
“Em đã điểm ba huyệt vị lớn trên người anh để phong tỏa nội kình của anh, bây giờ anh không khác gì một người bình thường. Em có thể cho anh thời gian để Ì suy nghĩ, nếu anh muốn khôi phục lại thực lực vốn có của mình, đồng thời muốn tới gần hơn đáp án mà anh mong muốn, thì anh có thể tới cầu hôn em. Tất nhiên nếu anh muốn cầu hôn em lần nữa, thì anh phải quỳ xuống trước mặt em.”
Đôi mắt xinh đẹp của Vân Tinh nhìn chằm chằm 'Trần Khiêm.
Cô hít sâu một hơi, cố ý toát ra vẻ hung ác với Trần Khiêm: “Anh về đi, cứ từ từ mà suy nghĩ cho kỹ.”
Nói xong, cô ta xoay người rời đi.
Toàn bộ người nhà họ Vân đều đứng ngoài cửa, cung kính nghe lệnh.
Vân Lâm càng toát mồ hôi lạnh, vốn tưởng rằng Thánh giáo Vu Cổ đã lợi hại nhất rồi, nhưng không ngờ còn có thêm một cậu Trần Khiêm càng lợi hại hơn.
Có lẽ cậu Trân Khiêm này đã lên tới đỉnh rồi.
Không dễ gì mới tiền được vị sát thần này, kết quả nhà họ Vân lại nghênh đón một Vân Tỉnh càng đáng sợ hơn nữa.
Đúng vậy, trong lòng mọi người đều đoán ra được, Vân Tinh này hoàn toàn không phải Vân Tinh ngoan ngoãn ngày trước.
Cô ấy đã trở thành một người khác rồi.
Lúc này, Trần Khiêm cũng cảm thấy mình không thể sử dụng bất kỳ nguồn sức mạnh nào.
Hơn nữa không có kình khí chống đỡ, vết thương trên người anh càng khiến anh đau khổ hơn.
Kiểu gì thì cũng sẽ có cách để đối phó cô ta! Nhất định sẽ có cách! Trong lòng Trần Khiêm suy đoán.
Vân Phi thấy anh đang định xoay người rời đi, lại thấy Vân Tinh vẫn chưa đi xa.
Mắt cô ta ngưng lại, rồi vội vàng đi tới bên Trần Khiêm.
Hung hăng quát lớn: “Hừ, tên đàn ông cặn bã bạc tình này, đã phụ lòng Tỉnh Nhi nhà chúng ta rồi, còn dám tới đây diễu võ dương oai nữa, để xem tôi có đánh chết cậu không.”
Vân Phỉ biết Trần Khiêm đã mất hết sức lực, còn yếu ớt như vậy.
 
Chương 1566: Thánh chủ muốn gặp


Nên cô ta định giơ tay lên đánh.
Cô ta chỉ muốn bày tỏ ý tốt của mình trước mặt Vân Tỉnh thôi.
Kết quả tay cô ta vẫn chưa rơi xuống. Đã bị người khác nắm lấy. Mà người đó chính là Vân Tỉnh.
“Cô cũng có tư cách đánh anh ấy à? Mau cút đi!”
Cô ta bị Vân Tinh tiện tay ném thẳng ra ngoài.
Vân Tinh liếc nhìn Trần Khiêm: “Một ngày nào đó anh sẽ hiểu được tâm ý của em dành cho anh, hy vọng anh đừng phụ lòng em! Bởi vì nếu em không có thứ được. em muốn, em sẽ phá hủy nó, không ai có thể lấy được nó.
Trần Khiêm gần như kéo lê cơ thể mình rời khỏi nhà họ Vân.
Không ngờ lần này mình lại gặp phải đối thủ khó nhăn thế này.
Thậm chí có mấy lần, Trần Khiêm định dứt khoát nói ra tung tích của Thiên thần, để cô ta đi tìm kiếm.
Như vậy anh có thể giải thoát rồi.
Nhưng trực giác mách bảo Trần Khiêm rằng, anh không thể làm thế được.
Bởi vì Thiên thần này thật sự có chút liên quan đến mình.
Càng huống hồ, Phương Kiển Nám còn đang ở trong tay cô ta.
Sau khi trở về trang viên ở đảo Mạch.
Trần Khiêm mới nhìn thấy, hình như trước trang viên có rất nhiều người bao quanh.
Là một nhóm người mặc trang phục kỳ lạ.
Với gần trăm người. Lấp đầy cửa trang viên.
Mười mấy vệ sĩ nhà họ Trần mà mình dẫn tới cũng đang nằm trên mặt đất.
“Cậu Trần về rồi.”
“Cậu Trần!”
Vệ sĩ nhìn thấy Trần Khiêm thì đồng loạt vui mừng.
Tả Trung Đào và ông cụ Phương cũng đi tới đây.
“Tiểu Khiêm, nhóm người này là người bên Thánh giáo Vu Cổ, mà đứng đầu là Thánh chủ, bọn họ muốn gặp cậu.”
Phương Bất Đồng nói.
Không cần nói Trần Khiêm cũng biết bọn họ tới đây để làm gì.
“Cậu chính là Trần Khiêm à?”
Người đứng đầu bên Thánh giáo Vu Cổ là một bà lão.
Bà ta đã hơn tám mươi tuổi, nhưng khuôn mặt rất rạng rỡ.
Trên mặt cũng có rất ít nếp nhăn, không hề có dấu hiệu lão hóa.
 
Chương 1567: Dừng tay lại!


Bà ta chính là Thiết Hồng, Thánh chủ của Thánh giáo Vu Cổ, nghe nói có một thanh niên rất lợi hại mới tới đảo Mạch.
Còn đánh người của Thánh giáo tới mức không có †ư cách để đánh trả lại.
Rồi còn bắt cháu trai của bà ta đi.
Mấy trăm năm qua, Thánh giáo chưa từng xảy ra chuyện này.
Cho nên hôm nay Thiết Hồng đã đích thân đi tới đây. “Là tôi đây.” Trần Khiêm gật đầu đáp.
“Cậu? Dáng vẻ yếu ớt này chính là người lợi hại trong truyền thuyết kia sao?”
Thiết Hồng khẽ híp mắt lại: “Đừng phí lời nữa, Trần Khiêm, người khác sợ cậu chứ Thiết Hồng tôi không sợ đâu, mau giao cháu tôi ra đây, rồi chúng ta từ từ tính sổ món nợ này.”
Thiết Hồng lạnh lùng nói.
“Tôi không bắt cóc Thiết Thành, mà do anh ta tình nguyện ở lại, tôi cũng xem anh ta là bạn. Dù anh ta đưa ra quyết định gì, tôi cũng sẽ ủng hộ, nếu anh ta muốn quay về cùng mấy người, tôi sẽ không ngăn cản. Tất nhiên, nếu anh ta không chịu về, vậy thì mấy người đừng nghĩ đến việc đưa anh ta đi, bởi vì anh ta đang chuộc lại lỗi lầm của mình.
Trần Khiêm nói.
“Khẩu khí rất lớn! Trần Khiêm, cậu thật sự xem mình là nhân vật lớn rồi à? Được thôi, hôm nay tôi sẽ cho cậu lĩnh giáo sự lợi hại của Thánh giáo Vu Cổ! Nhị trưởng lão, ông lên đi!”
Thiết Hồng phất tay.
Lập tức có một ông lão với vẻ mặt lạnh nhạt, hơn sáu mươi tuổi bước ra ngoài.
Ông ta tên là Thiết Hồng Tường, là nhị trưởng lão của Thánh giáo.
Lúc này, hai mắt ông ta hơi ngưng lại, rồi phóng thẳng về phía Trần Khiêm.
“Chỉ dựa vào ông ta mà cũng muốn đối phó với sư huynh à, một tay sư huynh của tôi đã đủ tiêu diệt ông ta rồi.”
Tả Trung Đào cười nhạt nói.
Thế nhưng Trần Khiêm cùng Thiết Hồng Tường giao. đấu chưa tới ba hiệp.
Đã nhìn thấy thân hình anh lảo đảo.
Ẩm!
Cuối cùng Trần Khiêm bị Thiết Hồng Tường đạp trúng ngực, rồi bay thẳng ra ngoài.
Miệng phun ra một ngụm máu.
“Tôi cứ tường cậu có bao nhiêu bản lĩnh, hóa ra chỉ là một tên vô dụng phô trương thanh thế.”
Thiết Hồng Tường cười lạnh nói.
“Cậu ta... hoàn toàn không phải là đối thủ của Thiết Thành, không biết cậu ta đã dùng thủ đoạn gì để dẫn Thiết Thành đi. Nhị trưởng lão, đừng phí lời với cậu ta nữa, mau giết chết bọn họ đi.”
Thiết Hồng lạnh lùng nói.
“Vâng”
Thiết Hồng Tường nhìn Trần Khiêm cười lạnh, rồi giơ †ay phải lên.
“Thằng vô dụng, cậu chẳng đáng để chúng tôi tới đây, đúng là công cốc, mau chết đi!”
“Dừng tay lại!!I”
 
Chương 1568: Cuộc sống này chính là như vậy


Lúc bàn tay đang hạ xuống định đánh vỡ đầu Trần Khiêm.
Trần Khiêm cũng cho rằng mình sắp xong rồi, cứ xem như mình chết uất ức tại đây đi.
Nhưng đúng lúc này.
Một tiếng hét giận dữ đã làm bàn tay đang rơi xuống của Thiết Hồng Tường bỗng ngừng lại.
Là tiếng của Thiết Thành.
Chỉ thấy Thiết Thành chống nạng, vội vàng nhảy tới đây.
“Dừng tay, không được tổn thương anh Khiêm!” Thiết Thành hét lên.
“Bà nội, nhị trưởng lão, đừng tổn thương anh Khiêm! Chuyện này không liên quan đến anh ấy.”
Thiết Thành quỳ thẳng xuống đất rồi nói.
“Anh Khiêm? Thật nực cười, đường đường là Thiếu Thánh chủ, vậy mà đi bái một thằng nhóc giàu có ở thế tục làm anh? Một khi chuyện này truyền ra ngoài, thanh danh mấy trăm năm của Thánh giáo chúng ta đều bị tên súc sinh như mày phá hủy hết!”
Hai má Thiết Hồng co giật.
Bà ta xem trọng nhất là danh tiếng, người có thể chết nhưng thanh danh của Thánh giáo thì không thể mất.
“Là cháu cam tâm tình nguyện đi cùng anh Khiêm! Hơn nữa, trước giờ cháu chưa từng yêu thích thân phận Thiếu Thánh chủ gì đó, bây giờ nguyện vọng lớn nhất của cháu là làm một người bình thường. Từ khi đi theo. anh Khiêm, cháu mới biết thật ra cháu cũng có tác dụng, cháu cũng có thể sống rất vui vẻ, cháu đã từ từ bước ra khỏi sương mù của lúc trước, cháu muốn chuộc lại lỗi lầm của mình."
Thiết Thành quỳ xuống khóc lóc.
Hắn ta đang nói thật.
Trước đây, hắn ta luôn sống dưới cái bóng của sự tổn thương và hối hận, hắn ta rất cực đoan và căm hận
mọi thứ, không tìm ra được lối thoát.
Nhưng từ khi Trần Khiêm khiến hắn ta đối mặt với cái chết thật sự, rồi kéo hắn ta trở về từ Quỷ Môn.
Kể từ giây phút đó, Thiết Thành đã hoàn toàn tỉnh ngộ rồi. Hắn ta cảm thấy mình đã tìm ra cách để giải thoát rồi.
Mình tình nguyện đi chuộc tội, đi làm việc thiện, chỉ có khi đi theo Trần Khiêm, mình mới có thể làm được nhiều chuyện.
Đồng thời mình cũng quen biết rất nhiều bạn.
Bây giờ mình đã có thể kết nghĩa anh em với thầy Tả, thậm chí là nhóm vệ sĩ này.
Hôm qua, mấy anh em vệ sĩ này còn kéo mình đi uống rượu nữa.
Rồi bị thầy Tả phát hiện, sau đó dạy dỗ mấy người đó một trận.
Nhưng thầy Tả cũng chỉ giả vờ tức giận thôi, bởi vì chưa tới một lúc sau, ông ấy cũng gia nhập vào cuộc nhậu này.
Thật ấm áp, cuộc sống này chính là như vậy.
Thật ra Thiết Thành cũng hiểu rõ mục đích của mấy người thầy Tả khi uống rượu cùng mình, chính là vì bọn họ cũng biết chuyện của mình.
Cho dù đi theo Trần Khiêm, Thiết Thành cũng rất tự tỉ.
Hắn ta là một tội nhân, một Thiếu Thánh chủ cực kỳ công tử bột.
Còn thầy Tả thì xem mình là bạn, mọi người đều là anh em bạn bè với anh Khiêm, nên sau này sẽ tiến lùi cùng nhau.
Thiết Thành cảm thấy mình đã hoàn toàn bước ra khỏi bóng ma ngày trước rồi.
 
Chương 1569: Vô ích thôi


“Hoang đường, thật sự quá hoang đường, là một Thiếu Thánh chủ trong Thánh giáo, vậy mà có thể nói ra những lời này.”
Thậm chí trong đôi mắt của Thiết Hồng còn hiện lên một tia sát ý.
“Niệm tình mày là cháu trai của tao, tao có thể cho mày một cơ hội nữa, chỉ cần mày giết tên Trần Khiêm này, tao vẫn có thể cho mày quay về làm Thiếu Thánh
chủ. Thiết Hồng đứng dậy, lạnh lùng nói. Trần Khiêm nhìn về phía người phụ nữ độc ác này.
Nhưng đáng tiếc bây giờ mình đã bị Vân Tỉnh phong. tỏa thực lực rồi.
Trần Khiêm siết chặt nắm đấm.
“Ra tay đi!"
Thiết Hồng lại cảnh cáo Thiết Thành.
“Không thể nào, cho dù cháu chết, cháu cũng sẽ không tổn thương anh Khiêm, còn bà nội, tại sao sát khí của bà lại nặng như vậy? Cháu đã tuyên bố rời khỏi 'Thánh giáo rồi, từ nay về sau, cháu không có bất kỳ quan hệ gì với Thánh giáo nữa! Bà có thể tha cho tụi cháu không?”
Thiết Thành quỳ xuống, không ngừng dập đầu lạy, trên trán đã xuất hiện vết máu rồi.
“Thật hèn hạ! Được, mày không giết thì để tao tự tay giết chết thằng rác rưởi này.”
Thiết Hồng giận dữ.
Rồi giơ tay phải
Thân hình bà ta dịch chuyển, nhanh chóng nhắm vào. đỉnh đầu của Trân Khiêm.
Bây giờ Trần Khiêm đã mất hết kình lực rồi, nên không có cách nào ngăn cản được một chưởng này.
Ầm!
Cuối cùng, một chưởng đó vẫn bổ lên đầu.
Trần Khiêm đỏ mắt, sửng sốt tại chỗ.
Bởi vì Thiết Thành đã nhào tới, chặn trước mặt mình.
Đầu hắn ta vỡ nát, miệng phun ra một ngụm máu.
Rõ ràng Thiết Hồng đã nhìn thấy Thiết Thành nhào. tới, nhưng bà ta vẫn xuống tay tàn nhẫn.
“Thiết Thành!”
Thiết Thành ngã xuống trước mặt Trần Khiêm.
Trần Khiêm đỏ mắt nhìn hắn ta.
Tả Trung Đào và Phương Bất Đồng cũng vội vàng vây quanh.
Miệng hắn ta không ngừng trào ra máu tươi.
“Anh Khiêm, tôi đau quái”
Thiết Thành run rẩy nói.
Trần Khiêm ôm cái đầu chảy đầu máu của hắn ta.
“Không sao đâu!”
Trần Khiêm cố gắng dùng sức, muốn cứu hắn ta.
“Vô... vô ích thôi!”
Thiết Thành phun máu ra: “Anh Khiêm, hình như tôi... tôi nhìn thấy Tiểu Lâu rồi! Nhiều năm như vậy, cô ấy vẫn mang dáng vẻ mà chúng tôi gặp hồi tám tuổi, vẫn xinh đẹp, đáng yêu như vậy."
“Cô ấy đang chèo thuyền, muốn dẫn tôi cùng đi ngắm biển, ngắm hoàng hôn trên biển lần nữa.”
“Tôi rất vui khi có thể gặp lại cô ấy.” Thiết Thành run rẩy nói. “Tiểu Lâu... tớ... tớ rất nhớ cậu...”
Thiết Thành còn chưa nói xong thì tay anh ta đã buông thống tay rồi...
“Thiết Thành!”
Thầy Tả cũng hét lớn.
Nhưng Thiết Thành đã tắt thở rồi...
 
Chương 1570: Làm mất mặt mũi của Thánh giáo Vu Cổ thì đáng phải chết


Nhìn thấy cảnh tượng này.
Thiết Hồng chỉ khinh thường rồi dời mắt qua một bên.
Thiết Hồng Tường nhìn thấy cảnh tượng này thì ánh mắt lóe lên tia đắc ý không dễ phát giác, giờ thì tốt rồi, quả nhiên dưới sự thêm mắm thêm muối của mình, đã khiến Thánh chủ không ngừng nổi giận.
Bây giờ Thiếu Thánh chủ đã chết rồi, vậy thì truyền nhân tương lai của Thánh giáo, ha ha...
Khóe miệng Thiết Hồng Tường nở nụ cười lạnh.
Trần Khiêm nhìn mấy người này với lửa giận ngút trời.
“Anh ta đã làm lại cuộc đời, đang nghiêm túc chuộc lại lỗi lầm, tại sao bà vẫn xuống tay độc ác như vậy? Dù gì anh ta cũng là cháu ngoại của bà, là người kế thừa huyết thống của bà đó!”
Trần Khiêm tức giận nói.
“Nó làm mất mặt mũi của Thánh giáo Vu Gổ thì đáng phải chết.”
Thiết Hồng lạnh lùng nói.
“Tôi nghe Thiết Thành nói, năm đó Tiểu Lâu lớn lên cùng anh ta cũng bị bà giết hại, bà đúng là bà già có tâm địa rắn rết, sớm muộn gì cũng có một ngày, bà sẽ chết không được tử
Trần Khiêm lạnh lùng cảnh cáo. “Cái gì? Mày... mày! Muốn chết à?”
Thiết Hồng nghe thấy từ bà già thì nhất thời như bị giẫm phải đuôi.
Lửa giận ngút trời.
Đang định ra tay giết chết Trần Khiêm lần nữa.
Thì đột nhiên một chiếc xe hơi màu đen lái tới đây. Là xe của nhà họ Vân.
Sau đó tài xế cũng thuộc nhà họ Vân.
“Khoan đãt”
Tài xế đi tới nói.
“Người nhà họ Vân mà dám to gan ngăn cản tôi làm việc à?”
Thiết Hồng nhíu mày nói.
“Cô Vân Tinh muốn mời Thánh chủ Thiết Hồng đi theo tôi một chuyến.”
“Cái gì? Vân Tinh? Cô ta là ai thế? Còn dám ra lệnh cho tôi nữa?”
Thiết Hồng càng tức giận hơn.
“Ha ha, Thánh chủ Thiết Hồng đừng tức giận, cô Vân Tỉnh nói, bà xem xong cái này thì hiểu ngay thôi.”
Tài xế đưa thẳng cho Thiết Hồng một chiếc hộp.
Thiết Hồng vừa mở ra nhìn, toàn thân đã run rẩy, sắc mặt cũng thay đổi ngay.
“Tôi... tôi... tôi sẽ đi theo cậu đi gặp cô Vân Tinh.”
Thiết Hồng như nhìn thấy thứ gì đó rất ghê gớm.
Rồi vội vàng cúi đầu ngay.
Tài xế lại nhìn về phía Trần Khiêm: “Cậu Trần, cô Vân Tỉnh bảo tôi hỏi cậu xem, cậu đã suy nghĩ thế nào rồi? Nếu cậu vẫn hồ đồ không biết quay lại, tôi sẽ giao cậu cho nhị trưởng lão của Thánh giáo Vu Cổ xử trí.”
“Anh quay về nói với cô ta rằng, cho dù tôi chết, tôi cũng sẽ khiến cô ta đau khổ cả đời! Cả đời này cô ta đừng hòng lấy được thứ cô ta mong muốn!”
Ý của Trần Khiêm là Thiên thần.
“Được, nhị trưởng lão, cậu Trần này giao cho ông đó, đừng tổn hại đến tính mạng cậu ấy là được.”
Tài xế lại nói với Thiết Hồng Tường.
Mặc dù Thiết Hồng Tường xem thường nhà họ Vân, nhưng bây giờ ngay cả Lão Thánh chủ cũng sợ đến mức tái mét mặt mày như thế, nên ông ta không dám chậm trễ, hơn nữa, bây giờ ông ta vẫn còn một chuyện muốn hỏi Trần Khiêm...
 
Chương 1571: Vu Cổ Chi Pháp


Thiết Hồng Tường hạ lệnh đi bắt Trần Khiêm ngay.
“Tôi hỏi cậu, có phải trên người cậu cất giấu cuốn bí tịch cổ Vu Cổ Chi Pháp đúng không?”
Trong một mật thất, Thiết Hồng Tường lạnh lùng hỏi.
“Bí tịch cổ Vu Cổ Chi Pháp? Tại sao lại có trên người tôi chứ, đây là đồ của Thánh giáo Vu Cổ mấy người mà?”
Trần Khiêm lạnh lùng nhìn ông ta.
“Nhóc con, còn giả vờ không biết nữa! Ông đây đã sớm biết trên người Thiết Thành có gieo một loại cổ trùng trong bí pháp cổ. Loại cổ trùng này sẽ đầu độc nội tâm con người, khiến cậu ta làm việc quái đản cực đoan, thậm chí cuối cùng là chết một cách điên cuồng. Tôi tình cờ biết được bí thuật này trong bí pháp cổ đó. Nhưng lúc nãy, khi tôi gặp Thiết Thành, bí pháp cổ trên người cậu ta đã bị người khác giải mất rồi, cậu ta đã khôi phục lại tâm trí, nếu không phải bà cụ một chưởng đánh chết cậu ta, thì toàn bộ kế hoạch của tôi đều vô ích rồi”
Thiết Hồng Tường đỏ mắt nhìn Trần Khiêm giận dữ, rồi nắm lấy cổ áo anh.
“Nói mau, có phải trong số các cậu, có người biết về bí pháp cổ này không?”
Quả thực hôm đó lúc truy sát Thiết Thành, rồi bắt hắn ta trong rừng cây.
Trần Khiêm đã dùng Thuật Đọc Tâm, rồi phát hiện ra †âm địa của Thiết Thành không hề xấu xa, hơn nữa trong lòng hắn ta luôn cảm thấy ăn năn.
Nhưng rõ ràng, hắn ta có chút không khống chế được tâm ma.
Có thể những tổn thương hồi nhỏ sẽ khiến hắn ta nảy sinh cảm xúc cực đoan.
Nhưng chắc chắn sẽ không trở thành thế này. Lúc đó Trần Khiêm cảm thấy có điều bất ổn.
Sau đó mới phát hiện ra, trên người anh ta bị người †a hạ Phệ Tâm Gổ. Loại cổ trùng này rất độc, hơn nữa cổ trùng này cũng rất ảo diệu, nếu không nắm chắc pháp. môn, hoặc không nắm chắc điều huyền bí trong bí pháp cổ, thì cho dù là cao thủ dùng cổ cũng hoàn toàn không. nhìn ra được.
Trần Khiêm tinh thông thuật Vu Cổ đều là nhờ bác. Ôn truyền thụ.
Tất nhiên phải chính thống hơn những người học này.
Sau đó anh sẽ tìm một cơ hội loại bỏ chất độc trên người Thiết Thành.
Trần Khiêm chưa nói chuyện này với Thiết Thành, muốn đợi hắn ta khôi phục hoàn toàn rồi mới nói sau.
Trần Khiêm làm vậy cũng vì muốn tốt cho hắn ta, bởi vì bản tính hắn ta cực kỳ chất phác lương thiện.
Nhưng bây giờ, mọi chuyện đã quá muộn màng rồi, Thiết Thành đã chết rồi.
Hắn ta vì mình mà chết, lại còn bị Thiết Hồng Tường này lập mưu hại chết.
Trần Khiêm nhìn ông ta, ánh mắt lóe lên tia sát khí.
“Cậu không trả lời tôi, mà còn dùng vẻ mặt sát khí để nhìn tôi nữa? Được, được lắm, ông đây sẽ có cách khiến tên rác rưởi như cậu phải mở miệng. Mặc dù không thể giết cậu, nhưng tôi phải để cho cậu hứng chịu sỉ nhục lớn nhất, khiến cậu sống không được, mà chết cũng không xong.”
Thiết Thành Tường trợn tròn mắt.
“Người đâu, mau trói cậu ta lại cho tôi, rồi treo ở bến cảng, để nhiều người nhìn ngắm, đợi khi nào cậu ta muốn mở miệng thì hãy thả xuống. Ha ha ha ha...”
Thiết Hồng Tường ngửa mặt cười to.
Lập tức có thuộc hạ đi tới đè Trần Khiêm, rồi trói trói lại.
Bọn họ thật sự treo Trần Khiêm ở bến cảng.
Người đi đường đều tới quan sát. . ngôn tình ngược
Rồi bàn tán sôi nổi: “Trời ơi, đây chẳng phải cậu Trần lúc trước sao?”
“Xảy ra chuyện gì vậy? Sao cậu Trần lại trở nên như vậy?”
 
Chương 1572: Đã tới lúc rồi


“Mấy người không biết sao, thật ra nội bộ Thánh giáo Vu Cổ rất dơ bẩn, chính cậu Trần đã nhìn thấu bọn họ, rồi vạch trần âm mưu của bọn họ, ngay cả Thiếu Thánh chủ cũng hối cải làm lại cuộc đời, đi theo cậu Trần, còn tuyên bố rời khỏi Thánh giáo Vu Cổ.”
“Hơn nữa cậu Trần còn cung cấp rất nhiều dự án kinh tế cho nhà họ Vân, bây giờ nhiều dự án trên đảo. Mạch đều do cậu Trần đầu tư và bắt đầu khai phá, cậu Trần đúng là người tốt.”
Có người đi đường nói.
Nhưng mọi người lại không dám lớn tiếng bàn luận, bởi vì hai lâu la của Thánh giáo Vu Cổ đang đứng bên dưới nhìn bọn họ, mấy người đó sẽ dùng cổ để giết bọn họ.
Nhưng nhiều người đi đường vẫn không lựa chọn rời đi, mặc dù bọn họ không dám cứu, nhưng vẫn có người lựa chọn bầu bạn.
Đúng lúc này, có một chiếc xe từ từ chạy qua đây.
“Gô Vân Tinh, cô mau nhìn xem, đó... đó là cậu Trần.
Tài xế nhìn thấy người bị treo trên bến cảng thì kinh ngạc nói.
Vân Tinh vội vàng hạ kính xe xuống, trong lòng không khỏi thoáng qua tia động lòng.
Cô ta muốn sử dụng kình khí để thả Trần Khiêm xuống.
Nhưng cô ta lại nói với chính mình rằng.
Như vậy càng đúng với ý mình, chỉ khi nào anh thật sự không thể chịu đựng được nữa, thì anh mới hiểu rõ ý †ốt của mình dành cho anh, rồi anh sẽ cầu xin mình tha. thứ.
Cho nên vì mục đích này, cho dù mình có hơi đau lòng, cũng phải nhẫn nhịn.
“Ừm, tôi nhìn thấy rồi, đây không phải chuyện của chúng ta, mau lái xe đi.”
Vân Tinh nhắm mắt lại lần nữa.
Tài xế không dám nhiều lời, nhanh chóng lái xe rời đi.
“Mình cần phải nghĩ cách khôi phục lại thực lực! Nếu cứ thế này mình sẽ bỏ lỡ hẹn ước Thánh Thủy, nhưng bây giờ mình không có cách nào liên lạc với ông nội được.”
Trong lòng Trần Khiêm thầm nghĩ.
Đến tận đêm khuya.
Hai lâu la trông chừng Trần Khiêm chỉ sợ có người tới cứu, nên nhanh chóng đuổi hết mấy người ở lại đây đi.
Bến cảng hơi tĩnh lặng.
Trần Khiêm ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên bầu trời.
Tới giờ tý rồi.
Đã tới lúc rồi.
Bây giờ mình cần phải nhanh chóng phá bỏ phong ấn này, cũng không cần lo lắng nhiều vấn đề nữa.
Cái chết của Thiết Thành là một bài học.
Mình sẽ không để bất kỳ người nào bên cạnh mình xảy ra chuyện gì mình nữa.
Bởi vì đang là giờ tý, cuối cùng trong đầu Trần Khiêm cũng nghĩ một cách phá bỏ phong ấn này.
Lúc trước, ngọc bội hình tròn bên cạnh Thiên thần, đã nhập rất nhiều tâm pháp ký ức vào đầu óc anh.
Mặc dù Trần Khiêm luôn ghi nhớ trong đầu, cũng từng thử tập luyện qua rồi, nhưng anh nhận ra rằng ngoài một số kỹ xảo có thể lấy làm gương, thì những cái khác mình không thể tập luyện được.
 
Chương 1573: Phá vỡ phong ấn


Nhưng có một tâm pháp.
Có thể làm mình nhanh chóng hội tụ sức mạnh, rồi dùng nó để phá vỡ ba đạo phong ấn này.
Nhưng tâm pháp này thuộc về tà công, một khi không cẩn thận sẽ giống như lực Long Tượng, sẽ ăn mòn phẩm chất của một người.
Hơn nữa, thủ đoạn cũng hơi tàn nhẫn.
Trần Khiêm đã suy nghĩ suốt buổi chiều rằng, mình có nên mạo hiểm hay không, nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại, anh đã hết cách rồi, mấy người Tả Trung Đào không thể xảy ra chuyện được.
Muốn luyện được tâm pháp này thì cần phải tu hành vào giờ tý lúc nửa đêm.
Trần Khiêm đã sớm giác ngộ
Cho nên việc tu hành cũng không khó khăn gì.
Thấy đã tới giờ rồi.
Trần Khiêm hạ quyết tâm luyện thử một phen.
Trần Khiêm lập tức nhắm mắt đè nén hơi thở khi treo lơ lửng giữa không trung, dựa theo chỉ dẫn của tâm pháp, khống chế vận chuyển toàn bộ kinh mạch trên người.
Sau khi vận chuyển một vòng.
Trần Khiêm nhận ra rằng, mình vẫn có thể sử dụng hồn niệm của mình.
Nếu vậy thì mình có thể lấy Phá Quân ra rồi. Phá Quân! Trong lòng Trần Khiêm thầm đọc một tiếng.
Vèo! Ngay lập tức, Phá Quân bay ra khỏi tay áo Trần Khiêm.
Cắt đứt sợi dây đang trói Trần Khiêm. Trần Khiêm liền rơi xuống đất.
Nhưng cơ thể anh hơi yếu ớt, suýt chút nữa là không đứng vững.
“Âm”
Trần Khiêm thở dài.
“Mẹ kiếp! Sao dây thừng lại đứt thế! Ồ, hóa ra thăng nhóc này giấu một con dao găm, cũng may nhị trưởng lão cử thêm mấy người tới cho chúng ta, bảo chúng ta canh chừng hai mươi tư tiếng, nếu không thằng nhãi này thật sự chạy thoát rồi.”
Bên Thánh giáo có tổng cộng bảy người.
Bọn họ nhìn Trần Khiêm rồi cười lạnh nói.
Trần Khiêm đã thu hồi Phá Quân rồi.
Mặc dù kế tiếp thủ đoạn sẽ rất tàn nhẫn, nhưng vì phá vỡ phong ấn, Trần Khiêm cũng không còn cách nào khác.
“Nhóc con, mày muốn mày tự trói mày lại, hay muốn bọn tao tới đó trói mày lại hả? Tao thấy mày đúng là ngứa đòn, còn muốn chạy trốn nữa.”
Một tên lâu la cầm đầu lấc cấc đi tới.
Muốn vỗ mặt Trần Khiêm, rồi dạy dỗ Trần Khiêm một phen.
Chỉ thấy Trần Khiêm vận chuyển pháp môn, rồi đột ngột ngẩng đầu lên, lập tức bóp cổ tên lâu la này.
Vụt! Một âm thanh kỳ lạ vang lên.
Chỉ thấy tên lâu la này như bị một sức mạnh to lớn nào đó hút vào, da thịt toàn thân đều chạy về đầu.
Hơn nữa hai má hắn ta lõm sâu vào xương mặt. Hắn ta hét lên thảm thiết.
Sắc mặt từ trắng bệch, rồi nhanh chóng trở nên tím đen, ngay cả cơ thể cũng không ngừng thu nhỏ lại.
Cuối cùng biến thành một đống tro tàn, bị Trân Khiêm nghiền nát, rồi bay theo gió...
“Á
Sáu người còn lại đều ngơ ngác, sợ đến mức hét toáng lên...
 
Chương 1574: Phệ Hồn Thuật


Tâm pháp tà công này tên là Phệ Hồn Thuật, dựa vào việc hút tính mạng của một con người, có thể làm cho cơ thể nhanh chóng hội tụ một nguồn kình khí.
Tất nhiên càng hút nhiều thì càng hội tụ được nhiều.
Rõ ràng mấy tên lâu la này không ngờ rằng, Trần Khiêm vẫn còn chiêu này, giờ bọn chúng muốn chạy trốn cũng muộn rồi, cứ thế sáu người này lại bị Trần Khiêm hút thành một đống tro tàn.
Trần Khiêm nhìn màn đêm sâu thẳm ở phía xa xa, ánh mắt lóe lên vẻ độc ác.
Bây giờ thực lực của mình đã khôi phục được ba phần rồi.
Trong lòng anh cũng hiểu rõ, cho dù mình ở trạng thái tốt nhất thì chắc chắn cũng không phải là đối thủ của Vân Tỉnh.
Bây giờ việc quan trọng hàng đầu của mình là phải †ìm được cô gái mặc đồ trắng, cho nên mình phải thoát khỏi cô ta.
Mà Vân Tinh thần thông quảng đại, muốn đối phó cô †a không phải là chuyện dễ dàng.
Trần Khiêm đã suy nghĩ kỹ càng rồi, anh sẽ đi thỉnh giáo ông Quỷ lần nữa.
Những gì ông ta bói đều lần lượt ứng nghiệm.
Ngày đó ông ta từng nói, mình vẫn còn một đoạn duyên phận chưa dứt.
Rất có thể Vân Tinh này chính là duyên phận kia của mình.
Ông Quỷ có thể bói ra được điều này, vậy thì chắc chắn ông ta sẽ có kiến nghị tốt.
“Mình phải cứu mấy người ông Phương, rồi nhanh chóng rời khỏi đây.”
Ánh mắt Trần Khiêm lóe lên một tia sáng, không hề ngừng nghỉ, mà tới thẳng Thánh giáo Vu Cổ.
“Đứng lại, mày tới đây làm gì? Thánh giáo Vu Cổ là nơi mày có thể làm loạn à?”
Trần Khiêm xông thẳng tới dưới chân núi, rồi lập tức bị một lâu la đứng canh gác ở cổng ngăn lại.
Trần Khiêm ra tay quả quyết, bẻ gãy cổ một người trong số đó ngay.
Người còn lại sợ đến mức choáng váng. “Thiết Hồng Tường đâu rồi?” Trần Khiêm bắt người còn lại.
“Nhị trưởng lão... đang uống rượu cùng bạn bè trong dinh cơ của ông ấy”
Tên lâu la đó nói.
“Mấy người ông cụ Phương bị ông ta nhốt ở đâu?”
Trần Khiêm lạnh lùng hỏi.
Khí thế này cực kỳ mạnh mẽ, cộng thêm lúc nãy anh ra tay rất tàn nhẫn quả quyết, nên tên lâu la này biết, tính mạng mình đang ngàn cân treo sợi tóc.
“Nếu tôi nói với anh, xin anh đừng giết tôi."
“Được.”
Trong dinh cơ của Thiết Hồng Tường.
Ông ta đang chơi mạt chược cùng mấy người bạn.
Trong cuộc đời Thiết Hồng Tường có ba sở thích, ngoài việc si mê với Vu Cổ Chỉ Pháp.
Thì hai sở thích còn lại là người đẹp và mạt chược.
 
Chương 1575: Để xem mày có giao đồ Mà ba tao cần ra không


Hơn nữa, ông ta rất thích bầu không khí chơi mạt chược này.
Phòng khách to lớn đã bị ông ta biến thành sòng bạc.
Chính giữa phòng khách còn có mấy cô gái xinh đẹp quyến rũ, đang nhảy múa.
Trong lúc Thiết Hồng Tường đang chìm đắm trong bầu không khí, trong lòng đang mãn nguyện.
Thì âm một tiếng. Đột nhiên cửa phòng bị mở ra.
Chỉ thấy một tên lâu la bị người khác túm vai, rồi dẫn người phía sau đi vào đây.
“Hả?”
Thiết Hồng Tường ngẩng đầu lên nhìn thì thấy là 'Trần Khiêm.
Làm ông ta cảm thấy kinh ngạc.
“Hóa ra là thằng rác rưởi, tao thật sự không nhìn ra mày vẫn còn bản lĩnh thoát ra ngoài được, hơn nữa còn tự dâng đến tận cửa, chẳng lẽ mày muốn chết à?”
Thiết Hồng Tường cười lạnh, rồi tiếp tục chơi mạt chược.
Ban ngày ông ta đã đấu với Trần Khiêm rồi, nhận ra rằng Trần Khiêm không hề lợi hại như trong truyền thuyết, cho nên trong lòng ông ta không khỏi khinh bỉ.
Mấy người bạn chơi mạt chược với ông ta cũng không nhúc nhích, tất cả đều tập trung vào việc chơi mạt chược.
Giống như Trần Khiêm là một trò cười vậy.
“Đây là cậu Trần à? Tôi còn tưởng là ai chứ, hóa ra là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch!”
Có người chế nhạo nói.
“Ba, thì ra người này đã hại chết Thiếu Thánh chủ à? Tốt lắm, con đang định đi xem hình dạng thê thảm của hắn khi bị treo ở bến cảng, không ngờ hắn lại chạy tới đây, được rồi, cứ để con tự tay bắt hắn lại, rồi đợi ba xử trí”
Một thanh niên đứng sau Thiết Hồng Tường bước ra ngoài, sắc mặt anh ta trắng bệch, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười độc ác.
“Cũng được, nhưng con đừng giết chết cậu ta, ba phải giữ cậu ta lại, vì cậu ta vẫn còn tác dụng lớn đó.”
Thiết Hồng Tường lạnh nhạt nói.
Thanh niên này đi thẳng về phía Trần Khiêm với vẻ mặt khinh bỉ: “Nhóc con, mày nghĩ sai rồi, ở Thánh giáo Vu Cổ, chỉ có khuất phục chứ không được bàn điều đó Hôm nay tao chơi mày đến chán thì thôi, để xem mày có giao đồ mà ba tao cần ra không?”
Thanh niên đó nở nụ cười đáng sợ. Rồi ra tay ngay. Truyện mới cập nhật
Nhưng tốc độ của Trần Khiêm càng nhanh hơn, chỉ loáng một cái, anh đã bóp thẳng cổ anh ta.
Ẩm! Trần Khiêm vung tay lên, trong nháy mắt anh đã xé chiếc đầu của anh ta xuống, rồi ném qua một bên, máu tươi điên cuồng phun ra.
Trên đầu vẫn còn mang vẻ mặt kinh ngạc, khiếp sợ không cam lòng của người thanh niên này.
“Cái gì?”
Lúc này, mấy người Thiết Hồng Tường đang chơi mạt chược mới sửng sốt.
Nhất là Thiết Hồng Tường, trong lòng ông ta vừa chấn động, lại cực kỳ đau lòng.
“Con trai!"
Toàn thân Thiết Hồng Tường run rẩy, rồi đột ngột đứng dậy, tim đã đau đến mức rỉ máu.
Ông ta không bao giờ ngờ rằng, người trói gà không. chặt như Trần Khiêm lại có sức mạnh như vậy?
Giờ ông ta có hối hận cũng không kịp nữa rồi, đứa con trai duy nhất của ông ta đã bị anh giết chết rồi.
 
Chương 1576: Tôi sẽ báo thù thay anh


Cảnh tượng máu me này đã làm các cô gái đang nhảy múa sợ đến mức chạy tán loạn.
Còn chàng trai bên cạnh Trân Khiêm cũng nhân cơ hội này mà quay đầu bỏ chạy, anh ta biết rõ sự lợi hại của Trần Khiêm.
Nhưng sau khi anh ta chạy được mười mấy mét thì.
Trần Khiêm vươn tay hút vào.
Bùm!
Toàn thân chàng trai đó giống như bị nổ tung vậy, mặc dù người vẫn đứng tại chỗ, nhưng máu toàn thân đã bắn tung tóe, tạo thành sương máu quỷ dị giữa không trung, tràn ngập khắp xung quanh.
Mà cả người anh ta cũng biến thành một xác khô đen như mực.
Đáng sợ, tàn nhãn, khiến những người nhìn thấy cảnh tượng này đều tê cả da đầu.
Chạy thôi!
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng mấy người chơi mạt chược trong phòng khách đều có một suy nghĩ, đó chính là chạy.
Mọi người đều nhìn ra được, anh là tới đây tìm Thiết Hồng Tường để báo thù, mặc dù là bạn chơi mạt chược, nhưng bọn họ đâu cần phải chết cùng Thiết Hồng Tường ở đây.
Hơn nữa còn chết rất thảm.
Trong chốc lát, mấy người ở đây đã chạy tán loạn như ong vỡ tổ.
Nhưng vô ích thôi, tối nay, Trần Khiêm đã dự định không để một ai sống sót.
Hung thủ hại chết Thiết Thành đang đứng mặt mình.
Cái chết của Thiết Thành đã làm Trần Khiêm vừa đau lòng lại vừa tự trách, hơn nữa Thiết Thành là vì cứu mình mà chết.
Mặc dù không liên quan đến mấy người này.
Nhưng không biết tại sao, Trần Khiêm lại muốn chôn bọn họ theo Thiết Thành, chỉ đơn giản như thế thôi.
Không giữ lại một ai! Phá Quân trong tay Trần Khiêm lao ra ngoài.
Bọn họ chạy rất nhanh, nhưng Phá Quân càng nhanh hơn.
Chưa kịp chạy tới cửa, đầu của mấy người này đã rơi xuống đất rồi.
Toàn thân Thiết Hồng Tường run rẩy.
Bây giờ cơn tức giận khi con trai bị giết đã hoàn toàn bị nỗi sợ hãi thay thế.
Người đứng trước mặt ông ta không phải là người, mà là Thần Chết, giết người không chớp mắt.
Hơi thở trên người anh làm người khác bất giác sợ hãi.
Giống như tai họa sắp ập đến, mọi người chỉ nghĩ tới một vấn đề, đó là tiếp tục sống.
Bịch!
Vẻ mặt Thiết Hồng Tường đầy kinh ngạc, rồi quỳ thẳng xuống.
“Gậu... cậu Trần, xin cậu tha mạng!” Ông ta run rẩy nói.
“Chẳng phải ông rất si mê bí pháp cổ của Vu Cổ à? Hơn nữa ông cũng biết trong bí pháp cổ của Vu Cổ, có một bí pháp cực kỳ độc, tôi sẽ gieo nó lên người ông, để chúng từ từ ăn mòn ông, đến khi nội tạng toàn thân ông dần dần thối rữa, trở thành một bãi thịt rữa mới thôi, ông cứ từ từ mà học đi.”
Trần Khiêm búng ngón tay, trong nháy mắt, một luồng khí màu đen quỷ dị đã tiến vào từ giữa chân mày Thiết Hồng Tường.
Trần Khiêm nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Thiết Hồng Tường ở bên tai, rồi nhìn những thi thể trên mặt đất, vẻ mặt anh lạnh nhạt nói:
“Thiết Thành, anh vì tôi mà chết, cho nên tôi sẽ báo thù thay anh!”
 
Chương 1577: Cảm giác yêu mà không có được


Trần Khiêm đi cứu mấy người ông cụ Phương ra ngoài.
Thiết Hồng Tường vì ép buộc mình giao bí pháp cổ của Vu Cổ, không chỉ hành hạ mình, mà ngay cả ông cụ Phương cũng bị gây khó dễ.
Nhưng rõ ràng tình huống của bọn họ cũng không nghiêm trọng.
Mặc dù bệnh tình trong người ông cụ Phương đã khỏi hẳn, nhưng nhiều ngày mệt mỏi, kinh hãi và dẫn vặt đã làm ông lão hơn chín mươi tuổi này không chịu đựng nổi.
Lúc Trần Khiêm dẫn bọn họ ra ngoài, ông cụ đã ngất xỉu.
Tả Trung Đào kéo lê cơ thể mệt mỏi đi bên cạnh Trần Khiêm:
“Sư huynh, cậu muốn đi đâu thế?”
Tả Trung Đào nghe Trần Khiêm nói vậy thì không khỏi lên tiếng hỏi.
“Tôi đi tìm bậc thầy bói toán ông Quỷ, tôi sẽ cho bảo. vệ nhà họ Trần hộ tống mọi người mau chóng quay về Tây Nam, tôi không thể ở lại đảo Mạch này nữa.”
Ánh mắt Trần Khiêm lóe lên tia đau khổ bất đắc dĩ.
Vân Tinh quá mạnh mẽ, nếu không thoát được, có thể mình sẽ bị cô ta nhốt ở đây cả đời, như vậy việc tìm kiếm Mộc Vũ và chú Hai gần như là chuyện xa vời.
Trần Khiêm không thể không tìm kiếm biện pháp.
“Tôi...”
Tả Trung Đào muốn nói với sư huynh rằng, để mình đi cùng cậu ấy, nhưng ngẫm lại thì mình đi theo sư huynh, ngoài việc liên lụy cậu ấy thì gần như không còn tác dụng nào khác.
Nên ông ta lập tức im lặng.
Trần Khiêm võ vai ông ta
“Tôi hiểu ý của ông, nhưng bây giờ em gái Phương Di và ông cụ Phương còn cần được chữa trị. Còn Kiển Nám, tôi sẽ nghĩ cách sau, mấy ông đi trước đi, nếu tôi có thể thuận lợi vượt qua kiếp nạn này, tôi sẽ dành thời gian cùng với ông chữa trị cho em gái Phương Di và ông Phương.”
Trần Khiêm nói.
Tả Trung Đào trịnh trọng gật đầu.
“Sư huynh phải làm việc cẩn thận.”
“Ừm, bảo trọng, chúng ta cứ chào tạm biệt thế này đi.
Trần Khiêm nói xong thì xoay người đi vào rừng rậm, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi. Cùng lúc đó, ở nhà họ Vân.
Phương Kiển Nám đang bưng một tách trà nhân sâm để lên bàn phòng khách, nhìn Vân Tỉnh đang ngồi thiên nhắm mắt dưỡng thần trên giường.
Ban đầu, quả thật Vân Tinh đã có ý định giết Phương Kiển Nám.
Nhưng sau khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, nhất là những lời nói mà Phương Kiển Nám đã nói với cô ta, đã làm Vân Tinh từ từ yêu thích cô gái này.
Mặc dù ngoài miệng cô ta không nói, nhưng Vân Tỉnh rất hy vọng Phương Kiển Nám sẽ ở lại bên mình.
Cho dù là lúc trong lòng mình đau khổ lần nữa, tự nói chuyện với mình cũng tốt.
Không hiểu sao Phương Kiển Nám lại nảy sinh sự đồng tình với cô ta.
Gô ta không phải người tốt, nhưng cùng là phụ nữ, Phương Kiển Nám hiểu rất rõ sự đau khổ khi yêu một người nhưng không thể có được.
Chẳng phải giữa mình và Trần Khiêm cũng thế sao?
E là chỉ có hai người phụ nữ này mới có thể hiểu rõ, cảm giác yêu mà không có được.
 
Chương 1578: Không còn một bóng người


Đột nhiên.
Vân Tinh đang ngồi khoanh chân nhập định bỗng mở mắt ra.
Ánh mắt lóe lên tia sáng.
“Không ổn rồi, anh ấy chạy trốn rồi.”
Vân Tinh nhanh chóng bật người đứng dậy.
Phương Kiển Nám thử hỏi: “Cô nói ai thế?”
“Còn có thể là ai nữa? Trần Khiêm đó.”
Ánh mắt Vân Tinh lóe lên tia sáng khác thường.
Mình đã phong ấn kinh mạch anh rồi, anh không có nội kình thì làm thế nào để thoát khỏi Thánh giáo Vu Cổ chứ?
Xem ra mình thật sự xem nhẹ anh rồi.
Anh luôn nói rằng anh không phải anh ấy, nhưng sự gian xảo của anh lại giống hệt anh ấy.
Khóe miệng Vân Tinh thoáng qua ý cười thú vị. Còn Phương Kiển Nám khi nghe thấy Trần Khiêm đã chạy rồi, cuối cùng tảng đá trong lòng cô cũng được bỏ. xuống.
“Cô đừng vui mừng quá sớm, cô tưởng anh ấy sẽ thoát khỏi lòng bàn tay của tôi sao? Không! Không bao. giờ có chuyện đó, lần này tôi phải buộc chặt anh ấy bên cạnh mình, để anh ấy trở thành người đàn ông của tôi.”
Vân Tinh nhìn Phương Kiển Nám rồi cười đắc ý.
Sau đó cô ta đi thẳng ra cửa, thoáng một cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Nói về Trần Khiêm, anh tinh thông thủy độn, cộng thêm việc có đá Tị Thủy.
Sau khi rời khỏi đảo Mạch, anh đi bằng đường biển, đi về phía Bàn Long Lĩnh ở Hải Thành.
Nhưng chưa được bao lâu thì anh nhận ra rằng, hình như hơi thở của mình bị người nào đó khóa chặt.
Hơn nữa bất luận là mình đi tới đâu thì hơi thở khóa chặt mình kia cũng đi tới đó. Chẳng lẽ đây là ý trời?
Là ý trời bảo mình không thể tìm được Mộc Vũ và chú Hai sao?
Trong lòng Trần Khiêm lo lắng.
Vân Tinh này là do mình cứu ra ngoài, rốt cuộc cô ta đã tinh thông bao nhiêu thần thông chứ, chỉ sợ ngoài sư phụ bác Tần ra, cô ta là cao thủ chân chính duy nhất mà mình từng gặp, thật đáng sợ.
Trần Khiêm cố gắng dồn hết sức lực, anh không dám từ bỏ, cho dù chỉ là một chút cơ hội.
Ba giờ sáng.
Cuối cùng Trần Khiêm cũng tới chân núi Bàn Long Lĩnh ở Hải Thành.
Mà hơi thở khóa chặt mình kia cũng ngày càng mãnh liệt.
Trong lòng Trần Khiêm hiểu rõ, chỉ sợ cô ta sắp đuổi tới đây rồi.
Anh xông thẳng một mạch lên núi.
Kết quả lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt tại chỗ.
Bởi vì toàn bộ đạo quán Bàn Long này đã không còn một bóng người.
Giống như đạo quán này đã được dời đi ít nhất là một khoảng thời gian rồi, bởi vì trên mặt bàn đã bắt đầu có một lớp bụi mỏng.
Trần Khiêm dùng ý niệm để cảm nhận hơi thở của đạo quán.
Rồi xác nhận rằng bên trong không hề có bóng người.
 
Chương 1579: Tiểu Trúc


“Nơi này!”
Trần Khiêm đang đứng trong phòng khách riêng mà lần trước ông Quỷ đã dẫn mình tới.
Với vẻ mặt đây mất mát.
Giống như không dễ gì mình mới nhóm lên một ngọn lửa, chuẩn bị sưởi ấm cho mình, nhưng đúng lúc này, lại có người dội xuống một chậu nước lạnh, trong nháy mắt đã dập tắt ngọn lửa lớn này.
Sao mấy người ông Quỷ lại đột ngột rời đi thế chứ?
Trần Khiêm kinh ngạc.
“Trần Khiêm... Trần Khiêm...”
Đúng lúc này, trong phòng khách vang lên giọng nói của một đứa trẻ, đang gọi tên của mình.
Trần Khiêm lập tức cảnh giác, dùng ý niệm để tìm kiếm.
Nhưng không hề thấy dấu vết người nào cả. “Trần Khiêm... Trần Khiêm...”
Giọng điệu trẻ con này lại nhỏ tiếng gọi anh. Cộp cộp cộp...
Một tấm ván gỗ từ từ nứt ra từ bên trong.
Sau đó một người máy nhỏ được lắp ráp từ mấy tấm trúc, xuất hiện trước mặt anh.
Tạo hình của cô bé rất đặc biệt, mặc dù được lắp ráp từ trúc, nhưng trông rất sống động, bề ngoài giống như. một bé gái bốn năm tuổi, còn có hai bím tóc nữa.
Mắt của cô bé lóe lên ánh sáng màu xanh lục.
“Trần Khiêm...”
Cô bé gọi.
“Hả?”
“Cuối cùng anh cũng tới rồi, em đợi anh lâu tới mức sắp hết điện rồi.”
Bé gái nói.
“Đợi anh sao? Em biết anh à
Trần Khiêm nghỉ ngờ.
“Tất nhiên là biết rồi, là thây Quỷ để em lại đây là chờ anh đó, em là tác phẩm huyền bí do ông ấy chế tạo ra, còn thông minh hơn máy tính nữa! Em tên là Tiểu Trúc!”
Cô bé nói.
“Chào Tiểu Trúc, hóa ra là thầy Quỷ đã tính ra được anh sẽ tới đây, có phải ông ấy muốn nói với anh chuyện gì đó đúng không?”
Trần Khiêm hỏi.
“Đúng vậy, trước đây lúc anh tới, thây Quỷ đã mấy lần yêu cầu anh bói toán số mệnh của mình, nhưng anh không đồng ý, thầy Quỷ cũng không cưỡng ép nên đành thôi. Nhưng sau khi anh bắt đầu rời đi, thầy Quỷ vẫn dựa vào vân tay mà anh để lại, rồi dùng thuật bói toán Cửu Long để tính toán số mệnh của anh. Ông ấy đã biết hết mọi chuyện, hơn nữa có thể một nhân quả trong đó sẽ liên lụy đến gần trăm mạng người ở đạo quán. Thế nên mấy người thầy Quỷ đã sớm rời đi rồi, chỉ để em lại để nói với anh mấy chuyện, có lẽ có thể giúp anh vượt qua nguy cơ lần này.”
Tiểu Trúc nói.
“Thầy Quỷ thật có lòng, đúng là lúc đó anh có hơi ngông cuồng tự đại, vậy xin hỏi Tiểu Trúc, ông ấy đã căn dặn chuyện gì vậy?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top