Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 1580: Chấn Thiên Thạch


“Thầy nói nếu anh có gặp khó khăn thì cũng đừng nản lòng, bởi vì đây là duyên phận của mình, ngày nào. mà duyên phận của anh còn chưa kết thúc, thì đáp án trong lòng sẽ không được lý giải, nên anh không thể nào né tránh được, anh chỉ có thể dũng cảm đối mặt với nó thôi!”
Tiểu Trúc nói.
Trần Khiêm gật đầu, thật ra trong mười câu trò chuyện ở đạo quán Bàn Long hôm đó, thì có tới bảy câu là Trần Khiêm không để trong lòng rồi, nhưng cuối cùng tất cả đều lần lượt ứng nghiệm.
Trần Khiêm hơi xấu hổ.
“Duyên phận của anh còn lợi hại hơn anh nghĩ. Nếu anh gặp cô ta, phải nhớ kỹ không được đối đầu với cô ta, bởi vì như vậy chỉ liên lụy đến người bên cạnh anh thôi. Thầy luôn đợi anh tới tìm ông ấy, nhưng kết quả lại không đợi được anh, nếu lúc đó ông ấy lén nói cho anh biết, thì đạo quán ắt sẽ bị nhiễm báo ứng nhân quả. Nhưng không phải không có pháp môn phá giải duyên phận này.”
“Cô ta không phải người tầm thường, mà thuộc về một nhóm năng lượng nào đó, tất nhiên cô ta rất mạnh mẽ, nhưng cô ta cũng có điểm yếu trí mạng của mình. Điểm yếu đó chính là cứ vào ngày 15 hằng tháng, hơi thở mệnh lý của cô ta sẽ bị suy giảm ở mức độ lớn nhất, từ thịnh chuyển qua suy, đây là khoảng thời gian tốt nhất để anh đối phó cô ta.”
Trần Khiêm nghe vậy thì gật đầu, ghi nhớ từng câu này.
“Nhưng cho dù cô ta cực kỳ suy yếu, thì nội kình của anh cũng không có cách nào tổn thương cô ra.”
Trần Khiêm nhíu mày nói.
“Tất nhiên rồi, nội kình của anh chưa được trải qua lễ rửa tội của Thiên đạo, hơn nữa là nội kình bình thường, không có hơi thở Thiên đạo Chính Dương. Vì thế cho dù nội kình của anh có mạnh tới đâu, cũng không có tác dụng với cô ta, bởi vì năng lượng của cô ta là năng lượng Chính Dương, Tục đạo bình thường không thể nào tổn hại cô ta được.”
Tiểu Trúc nói:
“Chỉ cần anh có thể tìm được một viên đá có tên là Chấn Thiên Thạch, rồi đặt hai tay lên đó, hấp thu tỉnh hoa của mặt trời và mặt trăng, như vậy Chấn Thiên Thạch sẽ giúp anh hoàn thành lễ rửa tội của Thiên đạo, vậy thì nội kình của anh có thể hoàn tất việc thăng hoa rồi.”
Chấn Thiên Thạch?
“Chấn Thiên Thạch là một linh thạch được sinh ra từ trời đất, nó ẩn trong núi, hấp thu tinh hoa của trời đất, rồi ngày càng mạnh mẽ, nó mang hơi thở Thiên địa Chính Dương mạnh mẽ nhất đó! Nếu có được nó, có lẽ anh sẽ vượt qua nguy cơ lần này.”
“Nhưng Chấn Thiên Thạch này có ở đâu? Sao anh Tìm được nó chứ? Hơn nữa anh cũng không còn năng lực để đi tìm nữa rồi, cô ta sắp đuổi tới đây rồi, anh không còn nơi nào để chạy trốn cả.”
Trần Khiêm đau khổ nói.
“Thầy đã sớm bói ra những chuyện này, cũng đã chuẩn bị xong kế sách ứng phó cho anh rồi, anh phải nhớ kỹ những lời em nói kế tiếp đây.”
Tiểu Trúc nói. Trần Khiêm gật đầu.
“Sở dĩ anh không thoát khỏi cô ta là vì hơi thở nam tính trên người anh rất khác người thường, bất luận anh đi tới đâu, cô ta cũng có thể cảm nhận được bất cứ lúc nào, đây chính là nguyên nhân khiến anh không chạy thoát được. Vì vậy anh phải che giấu hơi thở nam tính trên người anh lại, rồi mới đi tìm Chấn Thiên Thạch.”
“Còn cách che giấu thì anh phải tìm hai người có thể chất Chí Âm, rồi lấy máu sống trên người bọn họ, không cần nhiều đâu, mỗi người chỉ cần lấy một giọt là được. Rồi anh dùng hai giọt máu này che giấu dương khí trên người anh, né tránh sự khóa chặt của cô ta. Còn việc cảm nhận được vị trí cụ thể của Chấn Thiên Thạch, thì âm dương xung khắc, nếu anh tới gần Chấn Thiên Thạch, Chấn Thiên Thạch sẽ nảy sinh phản ứng bài xích với anh. Đến lúc đó, anh có thể tìm được vị trí của Chấn Thiên Thạch rồi.”
Tiểu Trúc nói rất tỉ mi.
“Thầy Quỷ thật có lòng, nhưng anh phải tìm người có thể chất Chí Âm đó như thế nào? Còn giọt máu sống là gì?”
Bởi vì một khi đã lấy máu ra thì đã chết rồi, nên Trần Khiêm hơi khó hiểu.
“Giọt máu sống rất đơn giản, đó chính là người anh lấy máu sẽ cam tâm tình nguyện đưa cho anh, cô ta tình nguyện giúp đỡ anh, vậy thì máu của cô ta sẽ có hoạt tính và linh tính, nếu không thì sẽ là máu chết, mà máu chết thì không có tác dụng gì."
Tiểu Trúc nói tiếp.
 
Chương 1581: Đuổi đến nơi


“Thầy đã dùng thuật bói toán Cửu Long, bói ra nơi ở của hai người có thể chất này, và vị trí mà Chấn Thiên Thạch đang ẩn náu, sau đó để lại bốn câu thơ, trong đó bao hàm hai thành phố ẩn chứa ba thứ này, chuyện này thì anh phải suy nghĩ thật kỹ lưỡng.”
“Thanh sơn nhập đình thành cổ hoang, liễu rủ cành cong lại phất dậy. Nơi binh gia nhiều lần thành bại, triều đình bách tính khổ mưu sinh.”
Tiểu Trúc nói.
Tất nhiên bốn vế thơ này không làm khó được người sinh ra trong văn học như Trần Khiêm.
Trần Khiêm đọc lẩm bẩm, trong lòng thầm nghĩ.
Một lúc sau, trong lòng Trần Khiêm đã có đáp án.
Thanh sơn nhập đình thành cổ hoang, liễu rủ cành cong lại phất dậy. Có lẽ hai câu thơ này đang ám chỉ một nơi được gọi là Liễu Thành, một thành phố nằm ở cực. Nam.
Còn hai câu thơ “Nơi binh gia nhiều lần thành bại, triều đình bách tính khổ mưu sinh”, thì Trân Khiêm gần như không cần suy nghĩ, bởi vì Trần Khiêm quá quen thuộc với nơi này, có lẽ là chỉ Kim Lăng mà mình lớn lên †ừ nhỏ.
Liễu Thành và Kim Lăng, xem ra, ba thứ mà mình cần tìm đang ở trong hai thành phố này.
“Thầy nói vì anh là thể phách Chính Dương, nhưng chưa trải qua lễ rửa tội Chính Dương, nên khi gặp người có thể phách Chí Âm, chắc chắn hai người sẽ nảy sinh va chạm, do đó anh không cần lo lắng về điều này.”
“Ở đây còn có hai miếng ngọc phù, một miếng có thể giúp anh tạm thời che giấu dương khí trên người anh, thoát khỏi sự khóa chặt của cô ta, nhưng anh phải nhanh chóng đi tới nơi anh cần đến đó, miếng ngọc bội này không thể kéo dài được.”
“Còn một miếng ngọc phù khác là kiểm chứng xem, rốt cuộc trong thành phố đó Chấn Thiên Thạch hay không, một khi cảm nhận được Chấn Thiên Thạch, ngọc. phù này sẽ bị bốc cháy, như vậy có thể giúp anh nhanh chóng xác định được. Nhưng có một điều kiện là trước khi tìm Chấn Thiên Thạch, anh không thể sử dụng nội kình, anh tuyệt đối phải nhớ kỹ điều này! Trần Khiêm, thời gian của anh có hạn, nên anh phải hành động thật nhanh chóng.”
Tiểu Trúc nói.
Nói xong, cô bé lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong miệng ra, trong hộp đang đựng hai miếng ngọc phù.
“Được, anh biết rồi.” Trần Khiêm lấy chiếc hộp trong miệng cô bé ra.
“Anh mau đi đi, nếu anh còn chần chừ thì không kịp đâu.
Tiểu Trúc lại nói.
Trần Khiêm đi tới cửa rồi xoay người lại: “Đúng rồi, thầy Quỷ có nói với em rằng, bây giờ ông ấy đã chuyển đi đâu không? Anh phải làm thế nào mới tìm được ông ấy?”
Tiểu Trúc nói: “Thầy nói nếu không có duyên thì không cần gặp lại nữa, còn nếu có duyên thì ắt sẽ gặp lại thôi.”
“Khoan đã Trần Khiêm, thầy vẫn còn một câu muốn em chuyển lời với anh!”
“Câu gì thế?”
“Cẩn thận người bên cạnh mình!”
“Cẩn thận người bên cạnh mình sao? Là ý gì thế?” Trần Khiêm vội hỏi.
Nhưng lúc này, mắt Tiểu Trúc đã trở nên ảm đạm rồi, rõ ràng đã hết điện rồi.
Trần Khiêm cũng không kịp hỏi nhiều, vì lúc này cảm giác khóa chặt kia đã biến thành cảm giác bao trùm.
Gô ta tới rồi! Trần Khiêm vội bóp nát một miếng ngọc phù, vì không thể sử dụng nội kình, nên anh chỉ có thể nhanh
chóng chạy xuống núi từ cửa sau.
Sau khi Trần Khiêm rời đi chưa được bao lâu thì gió †o đột ngột thổi tới.
Toàn bộ cánh cửa trong đạo quán đều bị rung động kịch liệt.
Giống như đang ở trong một môi trường đầy bất an.
Không lâu sau, một cô gái trẻ đã đứng trước đạo quán.
Cô ta cố gắng tìm kiếm. Rồi nhíu chặt lông mày:
“Quái lạ, lúc nãy vẫn còn cảm nhận rất rõ hơi thở của anh ấy, sao bây giờ lại biến mất tăm rồi?”
Cô gái nhíu mày.
Mà cô gái này chính là Vân Tinh...
 
Chương 1582: Còn có thể để chúng ta vui vẻ đi dạo phố không đây


“Không thể nào, cho dù anh ấy khôi phục thực lực, cũng không có cách nào che giấu hơi thở trên người mình, anh ấy không thể thoát khỏi sự khóa chặt của mình được, rốt cuộc là tại sao thế? Chắc chắn là có người giúp anh ấy! Để anh ấy rời xa mình lần nữa.”
“Muốn làm mình đau khổ lần nữa, chắc chắn anh ấy biết mình không thể mất anh ấy, có người cố ý đối đầu với mình!”
“Nhưng Trần Khiêm à, mặc kệ anh chạy tới chân trời góc biển nào, em cũng sẽ tìm được anh, anh chạy không thoát đâu."
Vân Tinh lẩm bẩm, hai mắt đã trở nên cực kỳ oán độc, đỏ như máu.
Cô ta tức đến mức toàn thân run rẩy.
Trong phút chốc, sát ý mãnh liệt đó khiến toàn bộ đạo quán gần như bao phủ trong màn sương lạnh.
Lúc này, Trần Khiêm đã chạy xuống núi rồi, anh quay đầu lại nhìn lên Bàn Long Lĩnh, ngọn lửa ngút trời đã lan ra khắp núi Bàn Long.
Không còn nghi ngờ gì nữa, sau khi trời sáng, nơi này sẽ biến thành một đống đổ nát.
Trong lòng Trần Khiêm càng sùng bái ông Quỷ, ông ta đã dự đoán được hết tất cả.
Nhưng rốt cuộc ông ta bảo mình cẩn thận người bên cạnh là ý gì chứ? Haizz, có nghĩ cũng không ra, nên Trần Khiêm không nghĩ tới nữa, mặc dù không thể sử dụng nội kình, nhưng Trần Khiêm vẫn rất kiên nhẫn. Nhân lúc trời tối, anh chạy tới bến cảng Hải Thành, rồi đi thuyền quay về đất liên, sau đó lại chuyển sang đi tàu hỏa, tới thẳng Liễu Thành ở Hoa Hạ.
Ba ngày sau. Thành phố Liễu Thành.
Thành phố này hơi giống một thành nhỏ ở cố đô, hai bên đường đi đều là những kiến trúc cổ xưa.
Thậm chí còn giữ lại rất nhiều nghệ thuật dân gian †ruyền thống trong cổ đại.
Ví dụ như trên đường đi, Trần Khiêm sẽ nhìn thấy bọn họ diễn kịch đèn chiếu, bán một số đồ ăn vặt truyền thống.
Lúc này trên đường đang có một đoàn xe xa hoa dừng lại, mấy người đi đường đều đồng loạt né tránh.
Bởi vì nhìn vào tình huống này thì biết, là cô chủ hay cậu chủ trong một gia đình nào đó đi dạo phố.
Bọn họ không muốn tới gần là vì không muốn dính tới phiền phức.
Mọi người đều đứng nhìn từ phía xa xa.
Có hai cô gái trẻ tuổi đang bước xuống xe.
Một trong hai người còn rất nhỏ tuổi, giống như em gái vậy, khoảng mười tám, mười chín tuổi, dáng vẻ xinh đẹp, còn mang hơi thở non nớt, nhưng vóc dáng khá nóng bỏng.
Mà người lớn hơn thì khoảng hai mươi ba tuổi.
Dáng người cao gầy, rất xinh đẹp.
Trong giây phút hai người bước xuống xe, khuôn mặt động lòng người của hai người đã thu hút rất nhiều ánh mắt từ những người xung quanh.
Một khi tầm mắt đã dừng trên khuôn mặt hai người thì gần như mất đi ý thức, muốn dời mắt đi cũng khó.
Hai cô gái này thật xinh đẹp. Mọi người thầm nghĩ.
“Hừ, chị Sở Sở, chị xem, ánh mắt mấy người đàn ông này thật chán ghét.”
Cô gái mười tám tuổi bĩu môi nói.
“Còn có thể để chúng ta vui vẻ đi dạo phố không đây!
 
Chương 1583: Hai cha con đáng thương


Rõ ràng cô gái được gọi chị Sở Sở kia thành thục thận trọng hơn, cộng thêm chút khí chất thục nữ nữa: “Em không nói, không ai bảo em câm đâu, gần đây tâm trạng chị không tốt, nên mới kéo em ra ngoài dạo phố, em đừng để ý đến ánh mắt của người khác, cứ việc đi dạo đi.”
Sở Sở nói.
Nói xong, hai cô gái đeo khẩu trang, nắm tay nhau đi dạo phố.
Mấy vệ sĩ thì đi theo sau bọn họ ở khoảng cách xa.
Mấy chàng trai nhìn chằm chằm hai cô gái này, cũng cảm nhận được ánh mắt cảnh cáo nghiêm khắc của vệ sĩ, nên hậm hực thu hồi tầm mắt, rồi giải tán.
Tất nhiên sự xuất hiện của hai cô gái này cũng không gây nên sự ầm ï quá lớn.
Mọi người vẫn đang nghĩ làm thế nào để chơi vui vẻ.
Lúc này, Trần Khiêm vừa bước ra ngoài từ một cửa hàng quần áo trong siêu thị.
Anh đã thay quần áo trên người mình, mặc bộ đồ bình thường đơn giản hơn.
Đang định đi ra phố, rồi tùy tiện mua chút gì đó để lót bụng là được.
Dù gì Trần Khiêm cũng có tiền, nhưng nói cho cùng,
cho dù anh cố ý quần là áo lượt thì cũng là tự lừa dối mình, bởi vì trong xương cốt của anh thì anh không phải là người xa xỉ vô độ.
Một cuộc sống bình yên mới thật sự là cuộc sống mà Trần Khiêm muốn có.
'Vì muốn tìm kiếm người có thể phách Chí Âm, cho. nên khi Trần Khiêm tới Liễu Thành, nếu anh không ở ga †àu hỏa thì lang thang trên phố thương mại náo nhiệt, nói chung là anh sẽ đi tới những nơi có nhiều người.
Hôm nay cũng vậy.
Thật náo nhiệt, mấy sạp hàng nhỏ bày bán những món đồ trang sức tổ truyền của gia đình mình, còn có không ít máy thu thanh những năm 70 nữa.
“Cậu chủ, tôi cần tiền gấp, đây là ngọc tổ truyền của gia đình tôi, là vợ tôi để lại cho tôi, vì con gái bệnh, nên tôi đành phải bán nó đi, miếng ngọc này ít nhất là năm mươi nghìn, sao có thể bán với giá năm mươi đồng chứ?”
Đúng lúc này, Trần Khiêm nhìn thấy phía trước có rất nhiều người đang vây quanh xem náo nhiệt.
Trần Khiêm rất thính tai, nghe thấy điều bất ổn nên đi tới xem thử.
Đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.
“Mẹ kiếp, chỉ có miếng ngọc rách này mà đòi năm mươi nghìn à, có ngọc bội nào mà ông đây chưa từng nhìn thấy chứ! Tôi vừa nhìn là biết miếng ngọc bội của ông là giả rồi, thế mà dám lấy ra lừa tiền tôi à? Năm mươi đồng này xem như ông được hời rồi, nếu ông còn gây sự, ông đây không những không đưa cho ông một xu nào, mà còn đập ông một trận nữa.”
Cậu chủ giàu có kia liền đá ông ấy một phát.
Đó là một người đàn ông trung niên, bên cạnh còn có cô con gái nhỏ của ông ấy nữa.
Lúc này, vì không muốn để cậu chủ này dùng năm mươi đồng để mang ngọc đi, nên người đàn ông trung niên này đã quỳ xuống, khổ sở cầu xin.
Nói chung là Trần Khiêm cũng đã hiểu gần hết mọi chuyện rồi.
Người đàn ông trung niên này vì con gái bị bệnh nặng, nên cần tiền gấp, vì bất đắc dĩ mới lấy ngọc bội tổ truyền ra bán.
Kết quả lại bị bạn gái cậu chủ giàu có này nhìn trúng, muốn mua nó, nhưng không ngờ ông ấy lại đòi nhiều tiền như vậy, còn nghĩ rằng ông ấy đang lừa mình.
 
Chương 1584: Trò này không vui nữa


Người đàn ông trung niên bị đồn vào đường cùng, nên mới quỳ xuống cầu xin, ôm chặt ống quần cậu chủ giàu có này.
“Hừ, ông không nghe thấy gì à? Chồng tôi là người trong nghề, vừa nhìn đã biết miếng ngọc của ông là giả, chúng tôi không báo cảnh sát bắt ông là đã hời cho ông rồi, thế mà ông vẫn không chịu buông tay!”
Bên cạnh cậu chủ giàu có đó là một cô gái trang điểm đậm, đang dùng góc nhọn chiếc túi LV của mình đập liên tiếp vào mặt người đàn ông trung niên.
“Ngọc bội đó có giá ít nhất là một trăm nghìn, vì không còn cách nào khác nên tôi mới bán nó đi, nếu hai người không mua thì xin hai người trả ngọc lại cho tôi, †ôi không muốn bán nữa.”
Người đàn ông trung niên khóc lóc cầu xin.
“Không bán? Ông đã cầm năm mươi đồng của tôi ở trong tay rồi, ngọc bội cũng ở trong tay tôi rồi, rõ ràng giao dịch đã thành công, giờ ông không muốn bán cũng được, vậy ông bồi thường cho tôi hai trăm nghìn đi.”
Lúc này cô bạn gái kia cầm miếng ngọc ra lạnh lùng nói: “Chỉ cần ông đưa cho chồng tôi hai trăm nghìn, tôi sẽ trả lại miếng ngọc này cho ông. Ông bắt lấy đi!”
Nói xong, cô ta ném ngọc bội về phía ngược lại.
Người đàn ông trung niên vội vàng bò tới muốn bắt lấy.
Nhưng làm sao có thể bắt được chứ. Miếng ngọc bội rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh.
“Á! Ngọc của tôi!"
Khóe mắt người đàn ông trung niên đã bị cô ta dùng túi xách đập cho chảy máu, lúc này ông ấy đang ngạc nhiên quỳ ở đó, bỗng cảm thấy trời đất như sắp đổ sụp.
“Ha ha ha! Ông thấy đó, là do ông không bắt được, chứ đừng trách tôi. Cô ta vui vẻ vỗ tay. “Cô làm vỡ ngọc của tôi, cô phải bồi thường cho tôi.” Người đàn ông trung niên nhào về phía cô ta.
Nhưng bị mấy vệ sĩ của cậu chủ giàu có kia cản lại, đè tại chỗ.
Cậu chủ giàu có kia đút hai tay vào túi, rồi lạnh lùng đi tới, vỗ mặt người đàn ông trung niên:
“Hôm nay chỉ cần bạn gái tôi vui vẻ thì cô ấy làm gì cũng được. Nếu ông dám làm cô ấy mất hứng, ông có tin chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại, con gái ông sẽ không thể nằm viện được nữa không? Đến lúc đó ông có gọi trời trời cũng không biết, gọi đất đất chẳng hay đâu!”
Cậu chủ giàu có đó lạnh lùng cảnh cáo.
Người đàn ông trung niên nghe vậy thì từ bỏ việc. giấy giụa, cảm giác bất lực bao phủ toàn thân, ảo não. kéo tóc mình: “Tôi sai rồi, ngọc bội của tôi là giả, tôi... tôi ra ngoài để lừa tiền! Tôi đáng chết!”
“Ba ơi!"
Bé gái bên cạnh vội chạy tới khóc lóc an ủi ba mình.
“Anh yêu à, trò này không vui nữa, chúng ta đi thôi.”
Cô ta vui vẻ kéo cậu chủ giàu có kia làm nững.
Nhưng lúc cô ta định rời đi thì đột nhiên nhận ra rằng, tóc mình bị người nào đó nắm lấy, hơn nữa còn nhanh chóng giật ra sau.
“Á
Cô ta hét lên thảm thiết...
 
Chương 1585: Sát ý tỏa ra nồng nặc


"Mẹ kiếp, muốn chết à, mày buông tay ra cho tao!' Ả đàn bà bị túm tóc sắp phát điên. Vùng vẫy định đánh.
Kết quả còn chưa kịp đánh thì mặt đã ăn một cái tát thật mạnh.
“Bốp”, một tiếng vang dội.
Ngay lập tức, ả đàn bà cảm thấy trời đất ngả nghiêng, không phân biệt được đông tây nam bắc, lảo đảo ngã xuống quầy mì bên cạnh, quầy mì bị cô ta hất đổ.
Còn người đánh, chính là Trần Khiêm.
Trần Khiêm nhìn thấy cảnh tượng này, đúng là tức đến nổ phổi.
Đã từng gặp người phách lối nhưng chưa thấy người nào phách lối đến vậy.
Lấy nỗi đau của người khác làm niềm vui cho mình, loại đàn bà rắn rết này giữ lại làm gì.
“Mẹ nó, Vân Vân?"
Còn cậu ấm cũng chết lặng, quả thực việc này xảy ra quá nhanh, cậu ấm còn không kịp phản ứng.
Ở Liễu Thành này, người phụ nữ của mình lại bị đánh.
Bị đánh?
Sao lại thế được! Ai dám?
Nhưng sau khi chậm chạp phát hiện ra, cậu ấm giận dữ, trừng mắt nhìn Trần Khiêm:
“Thằng ranh con, mày muốn chết à, dám đánh người phụ nữ của tao? Có biết tao là ai không hả?”
Cậu ấm gầm lên.
Tất cả những người vây xem trên đường đều lùi về phía sau một bước.
Hiển nhiên, rất nhiều người dân địa phương đều biết thân phận của cậu ấm này, hiểu rõ thực lực của anh ta, đó cũng là nguyên nhân tại sao sự việc vừa rồi mọi người giận mà không dám nói gì.
Chàng trai này thấy chuyện bất bình ra tay hào hiệp. nhưng chuyện của cậu Quách không nên quan tâm!
Đúng vậy, cậu Quách, là người có quyền giết người ở Liễu Thành!
Lần trước có người bất cẩn đắc tội cậu Quách, kết quả đêm hôm đó cả nhà bị giết, vô cùng thê thảm!
Người qua đường thầm nghĩ lòng.
“Rõ ràng miếng ngọc này là thật, hơn nữa người ta thật sự có nỗi khổ. Các người đã không thiếu tiền mà còn ép mua ép bán với giá năm mươi tệ, ngang ngược quá rồi đấy! Hơn nữa không mua thì không mua, còn ném ngọc bội của người ta làm gì. Đây là tiền dùng để cứu mạng của người ta! Táng tận lương tâm như vậy, anh nói xem ả đàn bà này có đáng bị đánh hay không?”
'Trần Khiêm lạnh lùng nói.
“Chồng, chém nó cho em, chém đứt tay chân của nói”
Cuối cùng ả đàn bà ngã xuống đất cũng tỉnh táo lại, lập tức ôm mặt khóc lóc với cậu Quách.
“Hừ, đáng bị đánh à? Mày muốn chết thật rồi, người đâu, chém nó cho tao!”
Cậu Quách lập tức vung tay lên. Chớp mắt, đám vệ sĩ lấy dao phay ra. Chém về phía đầu Trần Khiêm.
Trần Khiêm thấy bọn họ ra chiêu trí mạng, lòng phẫn nộ.
Sát ý tỏa ra nồng nặc.
 
Chương 1586: Các người muốn làm gì


'Thế nhưng, đến lúc gần kề, Trần Khiêm mới bất chợt nhớ ra.
Anh không thể sử dụng nội lực của mình, một khi sử dụng, ngọc phù che giấu hơi thở của mình sẽ mất tác.dụng.
Có điều, cho dù không dùng nội lực, mấy người này cũng không phải đối thủ của anh.
Nhanh gọn dứt khoát, bọn họ đã ôm chặt cánh tay và xương sườn bị gãy của mình, nằm dưới mặt đất không ngừng kêu thảm thiết.
“Chuyện này..."
Cậu Quách trợn mắt nhìn, mấy người vệ sĩ còn lại cũng trừng mắt.
Tất cả mọi người đều không dám xông lên nữa. 'Thăng ranh này ghê gớm vậy! Thấy Trần Khiêm đi về phía mình.
Cậu Quách hoảng hốt lấy chiếc súng từ bên hông ra, nhắm thẳng vào đầu Trần Khiêm.
“Mẹ nó, mày thích xen vào chuyện của người khác phải không, bước lên một bước nữa ông đây bắn chết mày!"
Cậu Quách đỏ mắt nói.
Đám người sợ hãi hét toáng lên rồi tản ra.
“Còn nữa, nếu hôm nay mày dám động đến người phụ nữ này, ông đây tuyệt đối không tha cho mày!”
Cậu Quách cảnh cáo nói.
Trần Khiêm hít một hơi thật sâu, nội lực của anh bắt đầu âm ỉ rục rịch.
Muốn giải quyết cậu ấm trước mặt này, đúng là quá đơn giản.
Chỉ cần anh khế nhúc nhích là đầu của anh ta sẽ rơi xuống đất.
Hơn nữa, cái gọi là gia tộc chống lưng, tiện thể giết luôn cũng được.
Thế nhưng bây giờ anh không thể!
Trân Khiêm hít một hơi thật sâu.
'Thấy anh đứng im bất động. đam mỹ hài
Khóe miệng cậu Quách nhếch lên cười mỉa. “Đánh cho tao!”
Anh ta hô lên với đám vệ sĩ còn lại.
Đám vệ sĩ đồng loạt xông lên định chém Trần Khiêm.
“Dừng tay!” Lúc này, bỗng nhiên có hai vệ sĩ áo đen đi tới.
Quát đám người đó dừng lại.
“Các người muốn làm gì?”
Cậu Quách lại nhìn bọn họ, quát lên. “Nhà họ Tôi”
Người vệ sĩ thản nhiên nói.
“Cái gì?"
Cậu Quách hơi cứng đờ.
Chậm rãi buông súng xuống.
 
Chương 1587: Tô Mộc Vũ


“Hóa ra là người của nhà họ Tô tới!” Quách Cường cười nhạt, nói.
Nhà họ Tô ở Liễu Thành, đúng là một trong số rất ít những gia tộc mạnh hơn nhà họ Quách.
Mặc dù Quách Cường hung hãn nhưng cũng biết được một ít chuyện nhân tình thế thái, biết quy tắc, người chọc được thì anh ta sẽ chọc nhưng người hạn chế động vào thì anh ta sẽ không động vào!
“Người này, các người không được động vào, hai cha con này các người cũng không được động, bởi vì họ đã được cô chủ nhà họ Tô bảo vệ!”
Vệ sĩ nói.
“Hừ, cô chủ nhà họ Tô, tao là...”
Ả đàn bà từ từ đứng dậy, đang định nổi giận.
Nhưng bị Quách Cường ngăn lại, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô †a: “Được rồi, nếu cô chủ nhà họ Tô đã ra mặt, thì chúng tôi sẽ nể mặt. Hơn nữa, chẳng qua chỉ là mấy con chó thôi, thả thì thả!”
Quách Cường gật đầu, cười mỉa mai.
Sau đó đỡ ả đàn bà định rời đi.
Nhưng khi đi ngang qua Trần Khiêm, Quách Cường khẽ nói: “Chú em, mày chờ đó cho tao, sẽ có ngày mày phải khóc!”
Sau đó bọn họ rời khỏi.
“Chú à, trong thẻ này có hai trăm nghìn, cô chủ chúng tôi đưa cho chú, xem như là tiền mua miếng ngọc. này đi!”
Vệ sĩ lấy một chiếc rương ra, bên trong là hai trăm nghìn tiền mặt: “Chú đi chữa trị con gái mình trước đi, cậu Quách kia sẽ không gây phiền phức cho mọi người nữa đâu!”
“Cảm ơn, cảm ơn cô chủ Tô đã cứu chúng tôi!”
Người đàn ông trung niên xúc động định quỳ lạy nhưng được vệ sĩ ngăn lại.
Còn Trần Khiêm cũng thấy hơi cảm động, có thiện cảm với cô chủ nhà họ Tô này.
Hai cô gái đeo khẩu trang đang đứng chứng kiến cảnh tượng này từ xa.
Chính là hai cô gái xinh đẹp ở đầu đường ban nãy.
Đoàn xe của hai người đã đến bên cạnh hai cô.
Ban nãy cô ấy và em gái mình đến đây, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà thấy đám người chạy tán loạn
Hóa ra là Quách Cường lấy súng ra, chĩa vào một chàng trai bình thường.
Chặn một người lại hỏi mới hiểu rõ đầu đuôi sự việc. 'Tô Sở Sở lập tức sai người ngăn cản. Cho nên mới có cảnh tượng bây giờ.
Cô ấy là người hiền lành tốt bụng, thấy người khác. gặp khó khăn thì sẽ vươn tay giúp đỡ.
'Trần Khiêm cảm động vì hành động chính nghĩa của cô gái này.
Nghe vệ sĩ nói là cô chủ nhà họ Tô gì đó.
Anh vội vàng quay người sang, xuyên qua đám người nhìn thấy Tô Sở Sở.
'Tô Sở Sở đang đeo khẩu trang, đối diện với anh mắt của Trần Khiêm, cô ấy chỉ khẽ gật đầu.
Sau đó quay người, ngồi vào trong xe với em gái.
Hoàn toàn không biết được rằng khoảnh khắc Trần Khiêm nhìn thấy cô ấy thì đầu anh đã trống rỗng.
Hơn nữa, cơ thể anh còn kích động đến run rẩy.
Bởi vì ánh mắt, dáng người của cô gái đó, Trần Khiêm đã nhìn thấy rõ ràng, quá quen thuộc, mãi mãi không thể quên.
“Mộc Vũt”
Trân Khiêm không dám tin, cuối cùng cũng hô lên hai chữ này.
Bởi vì cô gái đó, là Tô Mộc VũI
Nhưng cô gái hoàn toàn không nghe thấy. Xe nổ máy, nhanh chóng rời đi.
“Mộc VũI”
Trần Khiêm nhìn chiếc xe dần đi xa, vội vàng đuổi theo...
 
Chương 1588: Đừng có nói linh tỉnh nữa


Mấy người vệ sĩ nhìn Trần Khiêm đuổi theo xe cô chủ, thì ngây ngẩn cả người.
Cũng không chú ý lắng nghe xem Trần Khiêm nói gì, chỉ lo cô chủ xảy ra chuyện, nên vội vàng lên xe đuổi theo.
Xe Tô Sở Sở rời đi, Trần Khiêm không ngừng chạy theo sau.
Bên trong xe.
“Chị, ban nãy trước khi chị lên xe, có để ý đến chàng trai kia không?”
Tô Nhiên Nhiên cười hỏi. “Chàng trai nào?”
Đôi mày xinh đẹp của Tô Sở Sở khế nhíu lại, môi đỏ khẽ hé.
“Chàng trai đã giúp đỡ cha con kia rồi bị Quách Cường chĩa súng vào đầu đó à?”
'Tô Nhiên Nhiên che miệng cười.
“Anh ta à, không có, sao vậy?”
“Chị không biết đâu, ban nãy anh ta cứ nhìn chị chăm chằm, hơn nữa còn đứng im tại chỗ, giống như bị ngốc vậy, ha ha, trước khi lên xe em nhìn thấy sắc mặt anh ta, đúng là cười chết mất. May mà chị không tháo khẩu trang xuống, nếu như chị tháo khẩu trang xuống, không khéo anh ta ngất tại chỗ mất!”
Tô Nhiên Nhiên cười run rẩy cả người. “Chỉ có em là nhiều chuyện này...” 'Tô Sở Sở tức giận.
Nhưng mà, cô ấy cũng nhớ ra, khi cô ấy gật đầu đáp lại người thanh niên kia, đúng là vẻ mặt anh hơi kỳ lạ, trông ngớ ngẩn, bây giờ nghĩ lại, hình như còn thấy hơi buồn cười.
'Tô Sở Sở nghĩ, khóe miệng vô thức nở một nụ cười mê người.
“Thực ra, dáng dấp anh ta cũng khá đẹp, hơn nữa còn là người lương thiện, tốt hơn tên Thẩm Phong kia không biết bao nhiêu lần. Tìm một chàng trai như thế làm chồng, hình như cũng không tệ, đúng không chị?"
“Thôi thôi thôi, đừng có nói linh tỉnh nữa.”
"Em có nói lung tung đâu nhưng mà chị nói thật đi, chị nghĩ thế nào về tình yêu? Chị nghiêm túc nha, em đang hỏi chị rất nghiêm túc đó!”
“Suy nghĩ về tình yêu? Nói thế nào nhỉ, thực ra đã nhiều năm trôi qua nhưng chị vẫn luôn suy nghĩ về nó. Em nói xem liệu trên đời này có người đàn ông nào. giống như Dương Quá trong “Thần Điêu Đại Hiệp” không, suốt đời chỉ sỉ tình với cô cô Tiểu Long Nữ của anh ta, anh ta vẫn luôn tìm kiếm cô cô của mình, cho dù có rất nhiều cô gái xinh đẹp bên cạnh anh ta, anh ta cũng chẳng hề lưu luyến, mục tiêu của anh ta rất rõ ràng, đó là muốn ở bên Tiểu Long Nữ!”
Trong mắt Tô Sở Sở lóe lên một niềm khao khát.
“Úi chà, em không tin trên đời sẽ có một tình yêu như vậy đâu, hơn nữa, nó chỉ là tiểu thuyết võ hiệp mà thôi. Còn thực thế thì đàn ông đều giống Trương Vô Ky kìa, chỉ cần có gái đẹp, mặc kệ người ta thế nào thì Trương Vô Ky đều sẽ đến với họ. Dĩ nhiên, kết cục cuối cùng là anh ta chỉ ở bên cạnh Triệu Mẫn mà thôi. Em cảm thấy Trương Vô Ky yêu cả Chu Chỉ Nhược và Tiểu Chiêu, ha ha, thực tế loại đàn ông đểu là loại đàn ông chiếm số lượng đông nhất! Nếu một thời gian dài không chờ được tình yêu của mình, có lẽ đã quên từ lâu rồi!”
'Tô Sở Sở nghe vậy gật đầu: “Hình như em nói cũng có lý, quả thực đàn ông bây giờ không còn ngốc nghếch như vậy nữa!”
“Khụ khụ, chị có thể đừng chuyển chủ đề của em được không, nói chuyện chính đi, nói đến chàng trai vừa rồi, chị không có nhận xét gì về anh ta hả? Suy đoán của em là, chắc chắn anh ta thích chị, nói không chừng đã bắt đầu thương nhớ chị rồi, càng chưa biết chừng mặc dù chúng ta đi rồi, nhưng anh ta cứ đuổi theo thì sao, muốn nhìn chị một lân. Thật đó, ánh mắt của em chuẩn lắm, em cảm thấy ánh mắt ban nấy anh ta nhìn chị như vậy đói”
Tô Nhiên Nhiên tỉnh ranh nói.
“Mẹ kiếp!”
Đúng lúc này, tài xế lái xe chợt kêu lên.
Tô Sở Sở và Tô Nhiên Nhiên cùng nhíu mày. Con gái mà, ghét nhất đàn ông nói lời thô tục. “Anh làm gì thế?”
Tô Nhiên Nhiên lạnh giọng hỏi.
Tài xế chỉ vào kính chiếu hậu nói: “Thằng nhóc kia đuổi theo thật, đang ở ngay phía sau chúng ta!”
“Cái gì?”
Hai cô gái cùng kinh sợ. Vội vàng xoay người lại. Vừa nhìn xuống, quả nhiên Là anh thật.
'Tốc độ xe cực nhanh, nhưng anh liều mạng không ngừng theo sát chiếc xe.
Giống như không đuổi theo được thì anh thề sẽ không bỏ cuộc.
 
Chương 1589: Cuối cùng cũng tìm được em


'Tô Nhiên Nhiên che miệng: “Trời ơi, không ngờ trên đời này thật sự có một người si mê như vậy, anh ta nhìn chị một cái thôi mà đã yêu ngay luôn rồi! Mặt Tô Sở Sở đỏ lên.
Từ nhỏ đến lớn, bởi vì sắc đẹp và khí chất của mình, đúng là có rất nhiều người theo đuổi cô ấy, nhưng mà từ trước tới nay chưa từng có một chàng trai nào như vậy.
Nếu nói không hề rung động chút nào thì là nói dối.
“Chị, dừng xe đi, xem xem anh ta sẽ nói gì với chị, ha ha. Nhìn anh ta, em chỉ nhớ tới câu chuyện xưa, có một tên ăn mày vừa gặp đã yêu cô chủ, sau đó viết một lá thư tình, đuổi theo kiệu của cô chủ này để thổ lộ lòng mình, kết quả bị người hầu của cô chủ này đánh chết! Haiz, từ lúc bắt đầu đã là bi kịch rồi..."
'Tô Nhiên Nhiên mong đợi nói.
“Dừng xe cái gì, em đừng có nhiều chuyện, sau này em bớt xem mấy phim truyền hình vô bổ này đi!”
Tô Sở Sở giả vờ giận nói.
“Nhưng mà, cô cả cô hai, bây giờ lòng người khó đoán, ai biết anh ta đuổi theo xe cô chủ có ý đồ gì hay không!"
Tài xế ngồi phía trước không cam lòng nói.
“Anh cũng im miệng, chú ý lái xe của anh di!”
Tô Sở Sở lạnh lùng nói.
Còn phía sau, Trân Khiêm vẫn đang đuổi theo.
Chắc chắn anh không nhìn nhầm, bởi vì trên đời này ngoài chị gái áo trắng ra thì không thể nào có hai người nào giống nhau như đúc được.
Chắc chắn anh sẽ không sai.
Cô gái này, hình như là người lúc đầu anh gặp ở núi Bàn Long.
Bóng lưng, đôi mắt, ánh mắt, đúng là giống nhau như tạc.
Chắc chắn là cô ấy! Chắc chắn lần này anh sẽ không bỏ lỡ nữa.
'Thoáng chốc xe đã đến trang viên nhà họ Tô.
“Cô chủ, tên nhóc này đuổi theo cả quãng đường, cô và cô hai vào trước đi, mấy người chúng tôi cản anh ta lại!”
Tài xế mở cửa xe, nói với Tô Sở Sở.
'Tô Sở Sở gật đầu, định nói một câu, đừng làm anh ta bị thương, cứ đuổi anh ta đi là được, kết quả lời đến khóe miệng nhưng lại không nói ra.
Cô ấy chỉ gật đầu.
Còn Trần Khiêm cũng đã đuổi tới.
“Mộc Vũ, là em đúng không?” Trần Khiêm hỏi.
Quả thực, bây giờ đầu óc anh đã trống rỗng, chẳng thể suy nghĩ được gì.
“Mộc Vũ cái gì, thằng ranh con, đừng hòng dây dưa với cô chủ chúng tôi, nơi quan trọng như trang viên nhà họ Tô, cậu cũng không tự nhìn lại mình xem thân phận và địa vị của mình là vì mà dám xông bừa vào đây! Mấy cậu đuổi ra cho tôi!”
Mấy người vệ sĩ nhanh chóng vây lại bắt Trần Khiêm, muốn đẩy Trần Khiêm ra.
'Thế nhưng, Trần Khiêm giãy giụa một cái là đã thoát được khỏi bọn họ.
Tiến thẳng về phía Tô Sở Sở dưới ánh mắt kinh ngạc của đám vệ sĩ.
Ôm Tô Sở Sở từ phía sau.
“Mộc Vũ, gặp được em thật tuyệt, em biết không, gần hai năm qua, anh vẫn luôn đi tìm eml”
Trân Khiêm ôm cô ấy thật chặt. Dường như sợ rằng đây chỉ là một giấc mộng.
Còn Tô Sở Sở, vốn dĩ cô ấy muốn phản kháng nhưng lúc này dường như có một ma lực thu hút họ, vậy mà cô lại muốn được Trần Khiêm ôm như thế.
Hình như từ cánh tay Trần Khiêm có thể lan truyền một tình yêu, một tình yêu có thể hòa tan tất cả mọi thứ.
Tình yêu này, không một ai có thể kháng cự lại được.
 
Chương 1590: Câu chuyện bi kịch xảy ra thật rồi


Còn Tô Nhiên Nhiên nhìn cảnh tượng phim truyền hình trước mặt mình.
Kinh ngạc đến mức che miệng.
Giống như sợ bỏ lỡ mất, còn vội vàng lấy điện thoại ra chụp lại.
Chẳng ai ngờ rằng người này lại điên cuồng như thế, mới vừa bắt đầu đã ôm chặt, điên cuồng quá, á á á! Sắp. điên rồi!
“Tôi... tôi không phải...”
Sau phút yên lặng ngắn ngủi, Tô Sở Sở hơi giấy giụa, khẽ lên tiếng.
Cũng chính giọng nói này làm Trần Khiêm tỉnh táo lại.
Đây không phải là giọng nói của Mộc Vũ. Trần Khiêm buông tay ra.
Trên mặt Tô Sở Sở có vẻ kỳ lạ, giống như là áy náy, hơi quay người lại.
Bây giờ, Trần Khiêm mới thấy rõ ràng diện mạo của cô ấy.
Bóng lưng, dáng người và ánh mắt cô ấy đều quá giống Mộc Vũ.
'Thế nhưng, mặc dù cô ấy cũng rất xinh đẹp, nhưng... không phải Tô Mộc Vũ, là anh đã lầm.
Trần Khiêm ngẩn ra, lòng mất mát vô tận.
Anh tưởng rằng mình mới vừa nhìn thấy ánh bình minh, anh nỗ lực chạy về phía ánh bình minh đó thế nhưng lại phát hiện, dưới ánh bình minh là một vực thẳm khác.
Sao có thể là Mộc Vũ được, cô đã bị người của Hội Thái Dương bắt đi rồi.
“Thằng ranh con khốn kiếp, dám xúc phạm cô chủ chúng ta, đánh chết hắn cho tôi!”
Đám vệ sĩ phản ứng lại, ai cũng tức giận.
Cô chủ nghiêng nước nghiêng thành, ai cũng muốn nâng niu, kết quả lại bị một gã ngoài đường ôm chặt.
Cho dù là ghen ghét hay trách nhiệm. Đám vệ sĩ này đều muốn xé xác Trần Khiêm ra.
Tức thì bọn họ lấy gậy gộc ra, chào hỏi người Trần Khiêm.
Còn Trần Khiêm từ hi vọng rất nhiều đến đối mặt với thất vọng vô tận, đầu óc anh trống rỗng, gậy gộc đánh vào người nhưng đã không còn cảm thấy đau.
“Ôi trời ơi, câu chuyện bi kịch xảy ra thật rồi. Tên ăn mày yêu cô chủ nhà giàu, cuối cùng đau khổ không có kết quả, bị người làm đánh chết!”
Tô Nhiên Nhiên không tim không phổi, cảm khái nói.
“Dừng tay! Trang viên nhà họ Tô, sao có thể làm xăng bậy như vậy!”
Lúc này, tiếng giận dữ của một người phụ nữ xinh đẹp đã cắt ngang tất cả.
Đám vệ sĩ đều dừng tay, nhìn người phụ nữ này, cúi đầu nói: “Bà chủ!”
“Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại đánh nhau ở cửa?" Người phụ nữ lạnh lùng nghiêm nghị nói.
"Thằng ranh này xông vào trang viên, còn... quấy rầy ô chủ, cho nên chúng tôi...
 
Chương 1591: Dừng tay


Đám vệ sĩ suy nghĩ một chút rồi nói. “Quấy rầy Sở Sở, cậu ta?” Người phụ nữ nhìn cách ăn mặc của Trần Khiêm, là
một dân thường ngoài chợ, trong mắt bà ta, anh không khác gì tên ăn mày.
Ngay lập tức, bà ta lạnh lùng quát lên: “Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, không tự tè một bãi mà soi lại xem bản thân mình thế nào mà dám quấy rây con gái tôi, cút đi! Nếu không tôi sẽ khiến cậu bốc hơi đấy!"
Trần Khiêm cũng không ngờ rằng mình lại nhầm lẫn lớn như vậy.
Đặc biệt là vừa rồi còn ôm cô chủ nhà họ Tô này.
Trần Khiêm thấy hơi tự trách.
“Tôi... nhận nhầm người, tôi xin lỗi!”
Trần Khiêm nói.
Hơn nữa bây giờ tỉnh táo lại, cuối cùng Trần Khiêm cũng nhớ lại lý do tại sao ban nãy anh lại có hành động thô lỗ.
Ngoại trừ bóng dáng của cô gái này rất giống Mộc. Vũ nên làm gián đoạn mạch suy nghĩ bình thường của anh ra thì còn chuyện quan trọng nhất là.
Bây giờ anh đang mang ngọc phù kia bên mình.
Ngọc phù này không những che giấu đặc tính Chí Dương của anh.
Còn có thể giúp anh tìm được người mang thể chất Chí Âm.
Tiểu Trúc từng nói, Chí Dương và Chí Âm sẽ hấp dẫn lẫn nhau, chỉ cần gặp nhau là sẽ nảy sinh va chạm.
Đúng rồi, chắc hẳn là nguyên nhân này.
Đặc biệt là Trần Khiêm nhận ra, ban nãy lúc anh ôm Tô Sở Sở, lòng anh có cảm giác rất khác thường.
'Trần Khiêm cũng đã chắc chắn, cô gái trước mặt này chính là người mang thể chất Chí Âm.
Anh đã gặp được rồi.
Chỉ cần có thể lấy được một giọt máu của cô ấy, anh có thể an toàn quay về Kim Lăng.
'Trần Khiêm đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
“Sở Sở, Nhiên Nhiên, các con ở nhà không được đi đâu nữa, con xem xem, rước thứ người gì về đây. Bây giờ mẹ đi tìm ba các con, ông ấy đang có chuyện làm ăn. Các con ở nhà đi, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai cậu Thẩm tổ chức lễ mừng, nghe nói sẽ mời một vị khách quý cực kỳ thần bí đến đây. Cả gia đình cậu Thẩm, thậm chí là ZF của Liễu Thành đều khá là xem trọng nên càng muốn con đến hơn, chuẩn bị cho kỹ!”
Bà Tô vỗ vỗ vai Sở Sở.
Đang định đi thì mới phát hiện Trần Khiêm vẫn còn chưa cút.
“A Bưu, các cậu xem mà làm đi! Tôi không hi vọng nhìn thấy người này trước cửa nhà!"
Nói xong, bà Tô khinh thường nhìn Trần Khiêm rồi rời đi.
Đám vệ sĩ A Bưu cùng gật đầu, chuẩn bị cho Trần Khiêm đẹp mặt.
Lúc đang định đánh.
“Dừng tay!”
 
Chương 1592: Ứu rồi chúng ta lại đánh


Tô Sở Sở quát lên: “Tha cho anh ta, để anh ta đi đi!”
“Cô chủ, nhưng mà bà chủ.." Đám A Bưu cảm thấy nếu không tiếp tục cho Trần Khiêm một trận thì cảm giác giống như thiếu thiếu gì đó.
Nhưng mà không có cách nào khác, đành phải nghe. lời.
“Nhóc con, cho mày đi rồi mà mày chưa chịu đi nữa hả!”
A Bưu lạnh lùng quát.
Còn Trần Khiêm ngẩng đầu lên nhìn Tô Sở Sở: “Chuyện hôm nay, tôi thật lòng xin lỗi, chỉ là không biết cô có thể giúp tôi một việc được không? Ban nấy tôi nhận nhầm người nên mới thô lỗ với cô!”
Trần Khiêm nói.
Tô Sở Sở nghe câu này xong không hiểu sao trong lòng thấy không vui.
Không phải là yêu hay không yêu.
Mà quan trọng là Tô Sở Sở cho rằng anh ái mộ mình nên mới đuổi theo cả quãng đường, không quan tâm sẽ bị đánh đập.
Nhưng cuối cùng thì sao, anh chỉ nhận nhầm người thôi. Con gái mà, ít nhiều gì cũng sẽ hơi ích kỷ, cho dù là nữ thần như Tô Sở Sở.
“Chuyện hôm nay xem như chưa từng xảy ra, anh đi tìm người anh thích đi!”
Nói xong, Tô Sở Sở xoay người đi vào biệt thự.
Còn Tô Nhiên Nhiên làm mặt quỷ với Trần Khiêm rồi cũng đi vào.
'Trần Khiêm biết, nếu như mình cố gắng dây dưa, cùng lắm chỉ lấy được một giọt máu chết.
Haiz, không có cách nào khác, đành phải rời khỏi đây trước rồi suy nghĩ tiếp.
Trần Khiêm lắc đầu rồi rời đi.
“Anh Bưu, anh xem thằng nhóc này, sàm sỡ cô chủ của chúng ta, ăn xong chùi mép là xem như không có việc gì xảy ra. Chúng ta đi theo cô chủ nhiều năm như: vậy rồi, kết quả lại để thäng nhóc này chiếm hời, dù sao. thì em cũng nuốt không trôi cục tức này!”
Mấy người vệ sĩ nhìn bóng lưng Trần Khiêm, nhỏ giọng thì thầm, hiển nhiên ban nãy còn chưa đánh đã, cỏ vẻ chưa thỏa mãn.
“Hừ, anh cũng nuốt không trôi, mấy anh em đi theo cậu ta, đánh cậu ta một trận nhừ đòn! Cho cậu ta biết, cô chủ nhà chúng ta không phải muốn ôm là ôm!”
A Bưu nói, mọi người cầm gậy gộc, đi theo lần nữa.
Trần Khiêm đi thẳng đến một công viên, bên cạnh là rừng cây rậm rạp.
'Trần Khiêm định ngồi xuống, hưởng thụ sự yên lặng trong chốc lát.
Để trái tim mình bình tĩnh trở lại. Đám người A Bưu đang từ xa tiến lại.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp ra tay.
Thì đã phát hiện, một đám người khác đến trước một bước, đi về phía ghế đá Trần Khiêm đang ngồi.
Tay bọn họ còn hung hãn hơn, cầm dao phay, rõ ràng là muốn chém Trần Khiêm.
“Anh Bưu, là người của Quách Cường muốn chém anh ta sao? Làm thế nào bây giờ?”
Vài tên vệ sĩ nói.
“Còn làm gì được nữa, xem tình hình rồi hăng nói tiếp. Mặc dù thằng nhóc này đáng bị đánh nhưng dù sao ban nãy nó cũng ra mặt giúp đỡ cha con kia, chứng tỏ lòng dạ nó không xấu, lúc cần thiết thì vẫn cứu, sau khi cứu rồi chúng ta lại đánh. Thế nào?”
“Dạ được!”
Mọi người cùng gật đầu.
 
Chương 1593: Mày sẽ chết rất thảm


“Thằng ranh con, đắc tội cậu Quách, lại còn dám thong dong đắc ý. Hẳn là mày có chín cái mạng nên mới gan dạ như vậy đúng không?!”
Khoảng chừng mười tám người, tay lăm lăm lưỡi dao bao vây xung quanh Trần Khiêm.
Một tên đầu trọc câm đầu lạnh lùng cười nói.
“Có khi là biết danh tiếng của cậu Quách nhà chúng †a nên sợ choáng váng rồi. Cho dù muốn tránh cũng không tránh được, dám đánh người phụ nữ của cậu Quách thì xác định mạng chỉ đến đây thôi!”
Mấy người giễu cợt cười nói.
“Các anh đến đúng lúc lắm, nếu như các anh có chuyện cần xin người khác, thì bình thường sẽ làm thế nào mới có thể khiến người đó cam tâm tình nguyện giúp mình? Tất nhiên, trước đó anh và người đó đã có một chút hiểu lâm nên lúc muốn đưa ra yêu cầu mới không biết nên mở lời thế nào?”
'Trần Khiêm nhìn bọn họ.
Lúc này, anh đang rất buồn rầu.
Vì sự xúc động và lỗ mãng của mình nên anh đã ôm Tô Sở Sở.
Cô ấy rất để ý.
Nếu như anh không kích động như vậy, nói không chừng chỉ cần Trần Khiêm thật lòng muốn xin, cô ấy sẽ cho anh một giọt máu, nhưng bây giờ chuyện đang dừng ở một bước tương đối khó xử.
Còn việc lấy lòng con gái không phải sở trường của Trần Khiêm.
Nên làm thế nào mới được đây? Trần Khiêm hỏi bọn họ. Đám người đầu trọc nhìn nhau, đều hơi bối rối.
Bọn họ đến để chém người, cho dù anh không sợ đến tè ra quần thì dù sao cũng phải có chút phản ứng chứ?
Bởi vì bọn họ không phải là vệ sĩ bình thường bên cạnh cậu Quách mà là vệ sĩ cao cấp cả nhà họ Quách ra giá cao mời đến, mười tám người này, người nào cũng đã từng là lính đánh thuê, ít nhất đã có ba, bốn mươi mạng người chết dưới tay mỗi người họ.
Bình thường bọn họ chỉ cần vừa mở miệng là sát khí sẽ tỏa ra, hoàn toàn không cần phải ra tay.
Nhưng chàng trai trước mặt này lại giống như bị bệnh vậy.
“Nói vớ vẩn gì vậy, đắc tội cậu Quách mà mày không sợ chút nào? Ha ha, nhưng mà đợi lát nữa, mày sẽ chết rất thảm!”
Đầu trọc lớn tiếng quát, sát khí ngập tràn.
“Xem ra các anh cũng không biết, vốn dĩ còn định hỏi các anh nữa! Ha hai”
Trần Khiêm cười gượng.
Ban nãy anh đau đầu suy nghĩ, về phần đầu trọc nói cái gì, anh cũng không quan tâm.
Lúc này mới nhớ ra:
“À phải rồi, các anh là người do cậu Quách kia sai đến giết tôi à?”
'Trần Khiêm chợt hoàn hồn. “Mẹ nó, đại ca, thằng khốn này đùa chúng tai” Cả mười mấy người đều nổi giận.
Vẻ mặt dữ tợn của đầu trọc càng tức run rẩy, gã vung tay lên:
“Cứ tưởng đánh thắng vài thằng vệ sĩ bình thường thì nghĩ mình là vô địch à?! Các anh em, băm vằm nó ra cho. anh, cho nó biết sự lợi hại của chúng ta!”
Lập tức, mười bảy người giơ dao phay lên, chém về phía Trần Khiêm.
 
Chương 1594: Nếu có cơ hội thì có thể giúp


Bịch bịch bịch!
Mấy tiếng vang vang lên liên tiếp.
Bóng dáng Trần Khiêm với tốc độ cực nhanh, hoàn †oàn xem thường vũ khí trong tay bọn họ.
Mặc dù Trần Khiêm không thể sử dụng nội lực.
'Thế nhưng về mặt kỹ thuật và sức lực, sao đám người thường này có thể là đối thủ của anh được.
Gần như trong chớp mắt.
Đùi và cánh tay của những người này bị uốn cong với một tư thế cực kỳ khoa trương, cả đám nằm trên mặt đất rên rỉ vì đau đớn.
Giống như tư thế gà trống ngậm hoa thường dùng để bày đồ cúng trong lễ mừng năm mới ở nông thôn vậy. Cơn đau quặn thắt dữ dội khiến ai nấy đều gào thét không ngừng.
Mà toàn bộ quá trình đều gọn gàng sạch sẽ.
Đầu trọc đứng tại chỗ, nhìn mười mấy anh em ban nãy còn hùng hùng hổ hổ.
Sau lưng lạnh toát. Lợi hại, quá tàn nhãn! Vốn tưởng rằng mười tám người bọn họ, sẽ băm chàng trai đến từ nơi khác này thành thịt nát, không thì cũng có thể dọa anh sợ thót tim.
Nhưng không ngờ là anh lại là một cao thủ, một cao thủ khiến người ta cảm thấy sau lưng ớn lạnh.
Một bên khác.
Bốp bốp bốp...
Vài tiếng vang lên, đám người của anh Bưu đuổi theo định đánh Trần Khiêm.
Gậy gộc trong tay không cầm chắc như đã luyện tập trước đó, đồng loạt rơi xuống đất. Được‎ copy‎ ?ại‎ ﹎‎ T???T?‎ ?Y?N.?n‎ ﹎
Bởi vì đầu tất cả bọn họ đều trống rỗng, biểu cảm trên mặt cực kỳ đặc sắc.
Anh Bưu trợn trừng mắt, ra sức nuốt nước miếng rồi chớp mắt, cảm thấy miệng mình đang khát khô.
Đúng là quá mạnhi!! Mọi người cảm thán!
Trần Khiêm xử lý mấy người này xong, cuối cùng nhìn về phía đầu trọc đang chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Đầu trọc bị ánh mắt đó khóa chặt. Trong nháy mắt, nửa thân dưới có cảm giác âm ấm. Ném vũ khí “leng keng” rồi quỳ xuống ngay.
“Đại ca tha cho eml”
Anh ta nói.
“Vẫn là vấn đề vừa rồi, làm thế nào để xin một cô gái tha thứ, rồi còn làm cô ấy thành tâm thành ý giúp mình?
Tôi cảm thấy anh sẽ hiểu!”
'Trần Khiêm bước đến bên cạnh đầu trọc, nhẹ nhàng sờ cái đầu trọc của gã rồi hỏi, giống như một người già, cưng chiều nhìn một đứa trẻ trưng cầu ý kiến của nó.
“Tôi... tôi nghĩ, nếu có cơ hội thì có thể... có thể giúp. cô ấy, đa phần con gái đều rất mềm lòng, anh giúp cô ấy thì cho dù cô ấy có trách móc anh đi chăng nữa thì cũng sẽ không so đo nữa đâu!”
Đầu trọc cố gắng nuốt nước miếng.
“Vậy saol”
Trần Khiêm suy nghĩ, gật đầu.
 
Chương 1595: Sống cho tốt


“Bốp” một tiếng, đánh vào đầu của đầu trọc: “Anh biết mà sao ban nãy không nói!”
Đầu trọc sợ đến mức sắp tiểu ra quần.
tôi quên mất!” “Anh giúp tôi nói với cậu Quách kia mấy câu!”
“Đại ca, nói gì ạ?”
Sống cho tốt...”
Nói xong, Trần Khiêm quay người rời đi.
Khi đi ngang qua đám người anh Bưu, Trần Khiêm biết bọn họ là vệ sĩ của nhà họ Tô nên gật đầu với họ.
Đám người A Bưu cũng gật đầu theo, lập tức tránh thành một lối đi. ngôn tình hay
Nhất định Trần Khiêm phải lấy được giọt máu Chí Âm này.
Hơn nữa ban nãy ở công viên, Trần Khiêm còn dùng miếng ngọc phù còn lại xem thử.
Mấy ngày nay anh đi dạo ở Liễu Thành, không cảm nhận được những gì liên quan đến Chấn Thiên Thạch cả.
Điều này cũng chứng minh rằng, ở Liễu Thành không có Chấn Thiên Thạch.
Mà nó tồn tại ở Kim Lăng. Chỉ còn vài ngày nữa là đến trăng rằm. Nhất định phải nhanh lên.
Suy nghĩ một lát, Trần Khiêm lại đến cổng trang viên nhà họ Tô.
Anh muốn gặp Tô Sở Sở.
“Chị, chị sao thế? Sao cứ ngơ ngẩn mãi vậy?”
'Tô Nhiên Nhiên pha một ly cà phê mang ra cho chị gái.
Lại thấy Tô Sở Sở đang chống cảm, ngơ ngẩn thất thần.
“Ha ha ha, chị đừng nói với em là chị đang nhớ tên ăn mày... à không không không, chàng trai ban nấy nhé!”
Tô Nhiên Nhiên cười nói.
Tô Sở Sở hít một hơi thật sâu, cũng không phủ nhận như trước nữa.
Mà chỉ nói:
“Em có cảm thấy chàng trai kia làm người ta cảm thấy rất kỳ lạ hay không? Hình như anh ta vẫn luôn tìm một cô gái, còn chị, chắc hẳn là cực kỳ giống cô gái anh †a muốn tìm. Anh ta gặp được chị nên rất kích động, suýt chút thì quên mất. Mộc Vũ, anh ta nhận nhầm chị thành Mộc Vũ mà anh ta muốn tìm!”
Tô Sở Sở nói.
“Cho dù đúng là như vậy thì sao, hừ, em còn tưởng rằng anh ta thích vẻ đẹp của chị. Kết quả thì sao, anh ta lại nhận nhầm người, không cho mấy vệ sĩ kia đánh chết tên ăn mày không có mắt như anh ta là may mắn lắm rồi!"
Vì Tô Nhiên Nhiên vẫn xem Trần Khiêm là nhân vật chính trong câu chuyện tên ăn mày yêu cô tiểu thư nhà giàu cho nên mới đặt cho anh biệt danh này.
“Không phải, chị vẫn luôn muốn biết, liệu rốt cuộc trên đời này có chàng trai nào yêu một cô gái đến mức có chết cũng không thay đổi hay không. Chị cũng giống như em, không tin sẽ có chàng trai nào ngốc nghếch như vậy! Thế nhưng, khi anh ta ôm chị thật chặt, dường như chị cảm nhận được tấm lòng anh ta, cảm nhận được sự lo lắng, một tình yêu rất mãnh liệt dành cho cô. gái tên Mộc Vũ kia...”
 
Chương 1596: Tên ăn mày


“Nói thật, lúc đó anh ta ôm chị, chị cũng thấy hơi cảm động, thậm chí còn nghĩ, cô gái mà anh ta yêu phải hạnh phúc bao nhiêu khi có một người nhớ cô ấy da diết như vậy!”
Trong đôi mắt xinh đẹp của Tô Sở Sở lóe lên vẻ hâm mộ.
“Haiz, được rồi được rồi, chị cũng đừng đắm chìm trong đó nữa, lãng phí tỉnh thần nghĩ những thứ vô ích. Nếu như anh ta yêu chị, em còn có hứng thú muốn biết, nhưng mà bây giờ thì chỉ bằng nghĩ đến bữa tiệc ngày mai cậu Thẩm mời đi. Có người nói, Liễu Thành, thậm chí rất nhiều nhân vật lớn ở phía Nam đều sẽ đến tham gia, hơn nữa còn mời một vị khách quý cực kỳ bí ẩn đến nữa!”
Tô Nhiên Nhiên nói.
“Vậy em đi đi, chị không đi đâu!”
'Tô Sở Sở kiên quyết từ chối.
“Hả? Chị không đi? Cậu Thẩm cố ý mời chị mà? Hơn nữa cậu Thẩm theo đuổi chị lâu như vậy, em nghe bạn
cậu Thẩm nói, ngày mai anh ta còn muốn tỏ tình với chị lần nữa mà?"
“Chị biết mục đích của anh ta cho nên mới không đi, chị đã nói cho anh ta biết chị có người trong lòng rồi mà anh ta vẫn còn cố tình dây dưa. Chị không có cảm giác gì với anh ta, hơn nữa chị cũng biết anh ta cố gắng theo đuổi chị như thế là vì muốn đạt được điều gì. Trực giác của con gái rất chuẩn, anh ta quá xem thường phái nữ!”
Tô Sở Sở lắc đầu.
“Nhưng mà chị nói chị có người mình thích, anh ta vân không tin, trừ khi chị tìm được một người thật sau đó đứng trước mặt anh ta cho anh ta thấy, thế thì anh ta mới hết hy vọng! Nếu như chỉ tìm cớ như vậy không phải là cách đâu!”
“Chị hiểu ý em nói, nhưng mà tìm ở đâu đây? Chị cũng đâu thể tùy tiện tìm một người được đúng không?”
Tô Sở Sở bất đắc dĩ lắc đầu. Còn Tô Nhiên Nhiên cũng buồn bực thở dài.
Cô ta bước đến cửa sổ, rầu rĩ nhìn ra bên ngoài, cô †a cũng muốn san sẻ buồn phiền với chị mi.
Nhưng lúc này, mắt cô ta sáng lên.
Sau đó cô ta vui vẻ nói: “Ha ha, chị, em có cách rồi, nói chính xác là đã chọn được người thích hợp rồi!”
Cô ta phấn khích nói. “Chọn ai?”
“Chị nhìn đi, tên ăn mày đó lại chạy đến trước cửa nhà mình, khác gì dâng đến tận cửa!”
Tô Sở Sở đi tới nhìn thì thấy đúng thật.
“Sao anh ta lại tới? Nhưng mà chị vẫn chưa hiểu ý em, người ta đã có người trong lòng, sao lại lợi dụng tình cảm của anh ta như vậy? Để anh ta giả làm bạn trai chị, chắc chắn không được!”
Tô Sở Sở lắc đầu.
“Hừ, giả làm bạn trai chị của em, anh ta chưa đủ tư cách đâu. Thế này đi, cứ giao chuyện này cho em, sau đó ngày mai chúng ta đến dự tiệc như bình thường là được. Em đảm bảo, kế hoạch của cậu Thẩm kia không thực hiện được đâu, hơn nữa chị cũng ăn nói được với cha mẹt”
Nhìn vẻ tỉnh quái của em gái, Tô Sở Sở không thể làm gì khác hơn là nửa tin nửa ngờ gật đầu.
'Tô Nhiên Nhiên cũng vội vàng chạy xuống lầu.
“Tên ăn mày!”
Cô ta gọi Trần Khiêm.
 
Chương 1597: Không thành vấn đề


'Trân Khiêm nhìn cô ta: “Cô gọi tôi?”
“Không gọi anh thì gọi ai? Này này này, anh lại đến trước cửa nhà chúng tôi làm gì? Lại muốn sàm sỡ nữa hả?”
Tô Nhiên Nhiên hỏi.
“Không không không, tôi chỉ muốn gặp cô Tô, sau đó nghiêm túc xin lỗi cô ấy!”
'Trần Khiêm vội vàng nói.
“Hừ, xin lỗi thì không cần nữa nhưng mà nếu anh thực sự cảm thấy hổ thẹn thì ngày mai hãy giúp chị tôi một chuyện, phải rồi, nghe giọng anh nói, anh cũng là người phía Nam à?”
“Người Kim Lăng! Giúp chuyện gì?” Trần Khiêm hỏi.
“Cái gì? Vậy thì tốt quá, người Kim Lăng! Chỉ có anh là người thích hợp nhất!”
'Tô Nhiên Nhiên vui vẻ nhảy lên.
Sau đó, cô ta bình tĩnh lại: "Chuyện là thế này, ngày mai nhà họ Thẩm mời chúng tôi đến dự tiệc, tôi muốn anh giúp tôi đưa một bức thư mời cho chị tôi trước mặt mọi người, lời thoại chỉ có một câu, hơn nữa phải cho tất cả mọi người biết, đặc biệt là nhân vật chính của ngày mai - cậu Thẩm!”
“Thế nào đây? Chuyện này anh có giúp không? Nếu như anh bằng lòng giúp, chị tôi sẽ hoàn toàn tha thứ cho anh, hơn nữa còn sẽ cực kỳ cảm ơn anh!”
Cô ta nói. 'Trần Khiêm vừa nghe câu này, vốn dĩ anh muốn xin
Tô Sở Sở tha thứ nên đang suy nghĩ xem mình có thể làm gì cho cô ấy.
Thậm chí Trần Khiêm còn muốn đưa cho Tô Sở Sở mấy trăm tỷ, đây đều là những thứ không đáng kể.
Chỉ có điều, nếu dùng tiền thì sợ sẽ làm Tô Sở Sở càng ghét mình thêm, hại nhiều hơn lợi.
Bây giờ lại có chuyện đơn giản như vậy, sao Trần Khiêm lại từ chối cơ chứ?
“Không thành vấn đề!”
“Được, vậy mai trước khi đến buổi tiệc, sáng sớm anh hãy đến trước cửa nhà chúng tôi, tôi sẽ đưa thư mời đã chuẩn bị sẵn cho anh, sau đó hành động theo kế hoạch của chúng ta...”
Nhà họ Thẩm ở Liễu Thành, thậm chí ở toàn bộ phía Nam, vẫn được xem là gia tộc lớn có tiếng tăm lừng lẫy.
Ở Liễu Thành, có hai gia tộc lớn, lớn nhất chính là nhà họ Thẩm, dân địa phương nói, mạng lưới của nhà họ Thẩm trải dài khắp nơi trên cả nước.
Còn nhà họ Tô mặc dù cũng lớn mạnh nhưng nếu so. với nhà họ Thẩm thì vẫn thấp hơn một bậc.
Toàn bộ Liễu Thành, hẳn đều xem nhà họ Thẩm là đầu tàu, tất cả mọi việc đêu nể mặt nhà họ Thẩm.
Mà hôm nay, toàn bộ Liễu Thành chào đón ngày quan trọng nhất của họ.
Đó là buổi tiệc nhà họ Thẩm đã chuẩn bị cả năm trời, cuối cùng cũng chính thức bắt đầu.
Sáng sớm, những chiếc xe sang trọng đã tập trung trên đường phố Liễu Thành.
Những người có máu mặt từ các nơi trên khắp cả nước cùng với một số doanh nhân giàu có nổi tiếng trên thế giới đều đến.
 
Chương 1598: Bữa tiệc nhà họ thẩm


Tham gia vào thời khắc đáng chú ý này.
Còn nơi tổ chức bữa tiệc là ở khách sạn quốc tế Liễu Châu.
Xem như là khách sạn cao cấp nhất ở Liễu Thành.
Những chiếc xe xa hoa đỗ đầy dưới bãi đậu xe tầng hâm của khách sạn.
Còn lối vào khách sạn được trải một tấm thảm đỏ rất dài.
Những người xung quanh rất ngưỡng mộ, nếu ai có thể đi trên thảm đỏ, thì có giảm hết mười năm tuổi thọ cũng đáng.
Nhà họ Tô với tư cách là gia tộc tiếng tăm ở nơi đây.
'Tất nhiên sẽ đến đông đủ.
Hôm nay, bà Tô ăn diện nổi bật, dẫn theo hai cô con gái xinh đẹp ở phía sau, nét mặt bà ta tự đắc.
Bởi vì bà ta đã nhận được một tin tức chính xác, đó là trong buổi tiệc ngày hôm nay, ngoại trừ vị khách quý thần bí ở nơi khác đến thì còn có một chuyện lớn, đó là cậu Thẩm sẽ cầu hôn con gái Sở Sở trước mặt mọi người. Tin tức này rất chính xác, tuyệt đối sẽ không sai. Một khi hai nhà xác định chuyện thông gia trước mắt của bao người trong ngày hôm nay, thì đó sẽ trở thành câu chuyện huyền thoại.
Thậm chí rất nhiều gia tộc đã nghe được phong phanh chuyện này.
Rất nhiều người đều đến chúc mừng bà Tô.
Có điều, duy chỉ có Nhiên Nhiên là nhìn xung quanh rồi cười trộm liên tục.
Bà ta đang tán gẫu với doanh nhân đến từ các nơi nên thời gian trôi qua rất nhanh.
'Thoáng chốc đã sắp đến trưa.
Doanh nhân từ các nơi đều ngồi trong sảnh chính.
Phía trên cùng của sảnh chính một bục sân khấu. Trên bục có rất nhiêu danh nhân quốc tế nổi tiếng đang ngồi.
Tuy nhiên, có một điều thiếu sót duy nhất là.
Khi mọi người đang mỏi mắt ngóng trông thời khắc. vị khách quý thần bí đến.
Lại nhận được tin, trên đường đi khách quý gặp ít vấn đề nhỏ nên có thể sẽ đến trễ hai tiếng.
Làm mọi người hơi thất vọng.
€ó lẽ là để xoa dịu tâm trạng thất vọng của mọi người, cậu chủ lớn nhà họ Thẩm quyết định dùng một phương thức khác để xốc lại tâm trạng của tất cả mọi người.
Ánh mắt của anh ta nhìn về phía nơi nhà họ Tô đang ngồi.
Bà Tô cực kỳ kích động, chẳng lẽ thời khắc của con gái mà mình chờ đợi sẽ đến sớm hay sao? . Ủng‎ hộ‎ chính‎ chủ‎ ⅴào‎ ngay‎ (‎ ??????uyen.ⅴn‎ ‎ )
Toàn hội trường cũng đều tò mò nhìn về phía cậu cả Thẩm, bỗng chốc yên tĩnh lại...
“Đồ khốn kiếp, là mày!”
Chỉ có điều vừa yên tĩnh lại nghe bên ngoài có tiếng ồn ào...
 
Chương 1599: Ghê gớm


Giọng nói rất lớn của một cô gái vang lên, giống như đang đánh nhau với người khác ở bên ngoài.
Bất giác, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía cửa.
Sau đó thì thấy một cô gái trang điểm khá đậm đang ra sức ngăn cản một chàng trai, trông cực kỳ hùng hổ.
"Dám đánh bà hả, mày nghĩ chuyện này sẽ kết thúc ở đây sao? Được thôi, vốn dĩ tao còn tưởng rằng mày muốn bỏ trốn, đang cố gắng suy nghĩ xem phải tìm mày ở đâu nhưng không ngờ đồ khốn nạn như mày lại dám vác mặt đến đây, còn dám đến một buổi lễ long trọng như vậy nữa. Được thôi, hôm nay bà đây sẽ không để mày được toàn thây!"
Ả đàn bà nhìn chằm chằm chàng trai tước mặt.
Lúc thấy chàng trai này, ánh mắt của Tô Nhiên Nhiên đang ở bên trong hơi khác thường.
Vốn dĩ kế hoạch ban đầu rất hoàn hảo nhưng không ngờ mọi chuyện lại trở nên phức tạp như vậy.
Đúng vậy, chàng trai bị chặn ngoài cửa chính là Trần Khiêm, người đến gửi thư mời cho Tô Sở Sở.
Theo như lời Tô Nhiên Nhiên nói thì phải đưa thư cho Tô Sở Sở trước khi cậu Thẩm tỏ tình.
Trần Khiêm không dám trì hoãn.
Vì thế mới sáng sớm anh đã đến cầm thư mời sau đó chạy đến đây.
Kết quả đụng phải ả chanh chua đã bị anh đánh, đồng thời cũng là bạn gái của cậu Quách.
“Tốt nhất là cô nên tránh xa tôi ra, nếu không cô sẽ hối hận!”
Trần Khiêm lạnh lùng nhìn cô ta.
Mà ả chanh chua mới vừa mắng rất hùng hổ, giờ đây đang bị Trần Khiêm nhìn chằm chằm.
Không biết tại sao mà cảm giác ớn lạnh đang bao trùm lấy toàn thân cô ta.
Cô ta lùi lại vài bước như thể đang sợ hãi.
Nhưng điều này cũng không thể xua đi sự ngạo mạn kiêu căng trên người cô ta.
Cô ta nhìn ra sau lưng, ba mẹ của bạn trai đang ở đây.
Nên dần thấy tự tin hơn: “Ba, mẹ, là hắn, hôm qua trên đường, hắn đã đánh con, hơn nữa còn suýt chút đã đánh Quách Cường rồi,
không tin thì ba mẹ hỏi Quách Cường xem!”
Cô ta nói.
Quách Cường lạnh lùng nói: "A Bính cũng bị thằng nhãi này đánh bị thương rất nặng, võ công của hắn rất ghê gớm đó bai"
Quách Cường hơi kiêng kị nói.
“Ồ? Thế thì hôm nay cũng oan gia ngõ hẹp nhỉ?"
Ba của Quách Cường cười mỉa chế nhạo. . Google t?a?g ?à?, đọc ?ga? khô?g q?ả?g cáo [ t?ùmt? ??ệ?.v? ]
Ghê gớm?
Ông ta đã từng gặp quá nhiều người ghê gớm, lăn lộn trong giang hồ hơn nửa đời người, thứ đáng tin cậy nhất không phải là vũ lực, mà là kế hoạch!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top