Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 1620: Thằng khốn kia, thả con gái của bà ra


Lúc này cửa sổ xe đột nhiên hạ xuống, trên mặt Trần Khiêm là nụ cười tươi rói nhìn Mã Hân Nhiên.
Còn Mã Hân Nhiên khi nghe thấy giọng nói này. Bồng nhiên toàn thân chấn động.
Phảng phất như trong giây phút đó, toàn bộ linh hồn cô đã bị tách lìa khỏi cơ thể.
Khiến cho thế giới trước mắt cô trở nên vặn vẹo, hư
#Mình nghe lầm rồi sao?
Mã Hân Nhiên không tin nghiêng đầu nhìn lại chủ nhân của chiếc xe ô tô đó.
Bộp!
Bàn tay cô không cầm chắc, thức ăn tươi ngon vừa mua được rớt luôn xuống đất.
Một hàng lệ ấp ủ đã lâu dần tụ lại nơi hốc mắt.
Vô số buổi tối, không, có thể nói là không có một giây một phút nào là cô không nhớ đến Trần Khiêm, nhớ về anh, cô luôn mong đợi giọng nói rất đỗi quen thuộc. này có thể lần thứ hai vang lên bên tai của mình.
Cô thường ngồi ngẩn ngơ nhớ về lúc ban đầu gặp. Trần Khiêm ở trường đại học. #Khi đó mình có thiện cảm với Trần Khiêm, cậu ấy là một chàng trai tốt, một người có tâm tính thiện lương, một người đàn ông có sức hút vô cùng đặc biệt.
Mặc dù trong mắt kẻ khác, Trần Khiêm vào lúc còn học đại học kém cỏi vô dụng đến mấy, Mã Hân Nhiên vân luôn cảm thấy anh là một người tỏa sáng rạng rỡ, cô ấy luôn có thể nhìn thấy ánh sáng lấp lóa từ người chàng trai ấy.
'Thậm chí cô vẫn hối hận, nói không chừng khi đó hai người có thể thành một đôi thì sao, vậy gì bây giờ cũng không cần nhớ nhung đến vậy.
Vành mắt cô ấy đỏ bừng, xúc động nói: "Trần Khiêm? Là cậu thật sao?"
"Tất nhiên là tôi rồil Trần Khiêm bước xuống xe. Anh nhìn Mã Hân Nhiên, vừa cười vừa nói.
Mã Hân Nhiên không kìm nổi cảm xúc, cô ấy lao đến nhào vào lòng Trần Khiêm.
Cô ấy còn tưởng... Trần Khiêm sống chết chưa rõ, thậm chí còn có thể càng tệ hơn nữa...
Rất nhiều người vây xung quanh khu nhà.
Đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn chuyện vừa xảy ra trước mắt.
"Nhiều tiền tốt thật đấy! Muốn làm gì thì làm ấy!" Một người đàn ông ước ao thốt lên.
Mà những lời này, vừa lúc bị một người phụ nữ vừa đi dạo từ công viên trở về nghe thấy.
Còn tưởng rằng chuyện gì xảy ra khiến cho nhiều người túm tụm lại trước cửa khu nhà mình như vậy.
Nhìn kĩ chuyện đang diễn ra, mí mắt bà ấy lập tức giật liên hồi không ngừng.
Nhân vật nữ chính của vụ việc thế mà lại là con gái của bà ấy?
"Cậu hai này đỉnh thật đấy, hình như mới nói có mấy câu đã câu cô nàng kia nhào vào vòng tay mình rồi!"
Mấy người không rõ câu chuyện thật sự túm lại thảo luận.
"Sao cơ?"
Người phụ nữ nổi giận.
Bà ấy tưởng con gái mình bị đàn ông bắt nạt. "Thằng khốn kia, thả con gái của bà ra."
Bà ấy vọt tới, kéo giật Mã Hân Nhiên đến bên cạnh mình.
Bà ấy đang định mắng cho tên dê xôm trước mắt một trận tơi bời khói lửa, #bà đây mặc kệ cậu ấm con giời nhà nào, dám nhúng chàm con gái bà, không được!
 
Chương 1621: Chúng ta cùng đi thôi


"Mày là cái loại..."
'Thế nhưng bà ấy mới mắng được nửa câu.
Liền im tịt, khuôn mặt đang bừng bừng tức giận bị thay thế bởi ngạc nhiên: "Tiểu Khiêm? Cháu là Tiểu Khiêm sao?"
Bà ấy vui mừng nói.
"Vâng cô ạ, lâu rồi không gặp cô!”
Trần Khiêm không khỏi cười khổ một tiếng.
"Ái chà, cô còn tưởng là ai dám bắt nạt Tiểu Nam đấy, mau mau, mau đi lên nhà nào!"
Mẹ của Hân Nhiên vui vẻ nói.
Dù sao thì căn bệnh của bà ấy cũng nhờ công của Trần Khiêm mới khỏi, trong mắt mẹ của Hân Nhiên, anh không chỉ đơn giản là ân nhân cứu mạng của mình thôi đâu.
Anh theo hai mẹ con đi lên tầng.
Mẹ của Mã Hân Nhiên một mực muốn giữ Trần Khiêm lại ăn bữa cơm nhà, để bà ấy chuẩn bị đi rửa rau nấu cơm.
Trần Khiêm không từ chối.
Anh ngồi ở sofa nói chuyện với Mã Hân Nhiên.
Sau đó Trần Khiêm mới hỏi hai người dưới tầng lúc nãy là chuyện gì vậy.
Lúc này Mã Hân Nhiên mới vỗ đầu mà nói:
"Tiểu Khiêm, cậu mà không nhắc đến thì tôi cũng quên luôn chuyện này rồi. À đúng rồi, tôi còn đồng ý với hai người họ về nhà cất rau xong sẽ đi đến trường học giúp họ tìm hiểu tình hình nữa!"
"Tìm hiểu tình hình? Tình hình gì cơ?"
Trần Khiêm liền biết đúng là Mã Hân Nhiên đã xảy ra chuyện gì rồi.
Lúc này, mẹ của Hân Nhiên bước ra.
"Không phải là chuyện liên quan đến một suất học bổng thôi sao, Hân Nhiên không chỉ là giáo viên chủ nhiệm của một lớp học thôi mà còn phụ trách về học bổng của toàn bộ các lớp cấp ba. Hai trăm nghìn tệ đó. Sau lại, tiền học bổng đã bị lấy mất vào đêm ngay trước hôm trao học bổng, sau đó con nhỏ Dương Yến kia cứ khăng khăng một mực bảo là Hân Nhiên nhà chúng ta lấy trộm số tiền đó, bằng không nhà cô lấy đâu ra tiền mà mua phòng!"
"Thêm nữa, chuyện này vốn là trường học sẽ xử lí ấm thầm thôi, thế mà nhỏ Dương Yến kia lại báo cảnh sát, hơn nữa cứ cắn chắc là do Hân Nhiên làm, nên giờ cảnh sát mới tìm tới cửa!"
Mẹ Mã Hân Nhiên tức giận nói.
"Tiểu Khiêm cháu cũng biết rõ Hân Nhiên không phải là người như thế, hơn nữa nói thật thì cháu đó Tiểu Khiêm à, mỗi lần đều muốn dúi tiền cho Hân Nhiên mà con bé cũng không chịu cầm, con bé sẽ ham khoản học bổng hai trăm nghìn tệ hay sao?"
"Tất nhiên là cháu tin cậu ấy rồi!" Trân Khiêm gật đầu.
"Hân Nhiên còn định nhận để cho xong chuyện, đền bù hai trăm nghìn tệ đó, cô kiên quyết không đồng ý, đây là chuyện phẩm chất đạo đức của con người, dựa vào đâu mà để cho Dương Yến kia được lợi?"
Bà ấy cả giận nói. "Dương Yến là ai?" Trần Khiêm lại hỏi.
"Cô ta là chủ nhiệm lớp bên cạnh, cô ta vẫn luôn ghen tức chuyện tôi thay thế vị trí vốn có của cô ta trong trường. Thêm chuyện năm nay bầu giáo viên ưu tú, tôi được chọn làm người đại diện cho cả khối. Cô ta cho. rằng tôi đi cửa sau, muốn cướp thứ thuộc về cô ta, thế nên cô ta vẫn luôn đối chọi gay gắt với tôi.
Mã Hân Nhiên thở dài.
"Cô ta cũng chỉ ỷ mình có ông chồng có vai vế nên mới bắt nạt con như vậy. Hân Nhiên, con hiền lành quá đấy, có vài người chính là như vậy, con càng nhún nhường cô ta càng tưởng con dễ bắt nạt! Mẹ bảo con đi tìm Tổng giám đốc Lý Chấn Quốc thì con không chịu đi, có Tiểu Khiêm làm chỗ dựa cho con, con còn sợ cái gì?"
"Thôi, mẹ đừng nói thêm nữa, Tiểu Khiêm, không thì cậu cứ ngôi nghỉ đã, tôi còn phải đi sang trường học, cảnh sát còn đang đợi tôi!"
Mã Hân Nhiên nói.
"Vậy đi, đúng lúc tôi cũng muốn đến trường của cậu đi dạo, chúng ta cùng đi thôi!"
Trần Khiêm đứng lên nói vậy.
 
Chương 1622: Cậu còn hiểu cả nghề giáo viên này nữa ư


Trần Khiêm hiểu rõ tính cách của Mã Hân Nhiên. Chuyện mà cô ấy tự giải quyết được, mà dù có là chuyện không tự xử lí được chăng nữa, cô ấy cũng không dễ mà đi nhờ người khác giúp đỡ.
Huống chỉ, mình cho cô ấy một khoản tiền mà cô ấy đã thấy mắc nợ lắm rồi.
Cho nên gặp rắc rối gì cũng không chịu tìm Lý Chấn Quốc.
Cô nàng khờ này.
'Trần Khiêm lái xe đưa Mã Hân Nhiên tới trường cấp ba Nhất Trung.
Đậu xe trước cửa trường, hai người tự đi bộ vào. trong.
"Chào cô giáo MãI"
Đúng lúc này, một cô bé học sinh đeo cặp sách chưa kịp về nhà chạm mặt Mã Hân Nhiên.
Chắc hẳn cô bé là học sinh của Mã Hân Nhiên.
Cô bé mặc bộ đồng phục sạch sẽ, trông rất xinh xắn ưa nhìn, chỉ là trên mặt không có nét tự tin nào.
Lúc nói chuyện với người khác cũng không dám ngẩng mặt lên nhìn ai.
Hơn nữa cặp sách mà cô bé đeo cũng hơi sờn cũ rồi.
"Mạnh Khê, em vẫn chưa về nhà sao?" Mã Hân Nhiên ân cần hỏi han. Đầu của Mạch Khê lại cúi thấp hơn nữa.
"Thưa cô, em... em bị trường giữ lại để khai báo toàn bộ quá trình cô ở trường và không có đi đâu cả trong ngày hôm kia, bọn họ nói đây là một chứng cứ! Em xin lỗi cô! Em biết chắc chắn cô không lấy khoản tiền kia đâu!"
'Viần mắt Mạch Khê hồng hồng, nói đến cuối cùng giọng nói lí nhí giống như tiếng muỗi kêu vậy.
Mã Hân Nhiên mỉm cười nói: 'Không sao đâu Mạch Khê, lời em nói đều là sự thật mà, cô không trách em đâu. Thành tích gần đây của em không được ổn định cho lắm, sắp thi tốt nghiệp cấp ba rồi, em cần điều chỉnh †âm trạng cho tốt, chuẩn bị hết sức cho cuộc thi. Muộn như vậy rồi, em mau về nhà đi!"
Mã Hân Nhiên sờ sờ đầu cô bé.
Mạch Khê gật đầu, sau đó đi ra cổng trường.
Mà lúc này ánh mắt Trần Khiêm mới rời khỏi người cô bé đó, chỉ là không ai phát hiện ra ánh sáng chợt lóe lên trong mắt Trần Khiêm.
"Cô bé ấy là học sinh ngoan nhất, cũng là học sinh chăm chỉ nhất trong lớp, tôi cũng vui lòng ở lại dạy thêm cho cô bé, cô bé cũng rất cố gắng! Thế nhưng bắt đầu từ tháng trước đột nhiên cô bé không được vui lắm, ảnh hưởng đến cả thành tích của mình!"
Mã Hân Nhiên có hơi lo lắng nói.
"Thật ra không chỉ quan tâm mỗi chuyện học hành của học sinh thôi là đủ đâu, nếu học sinh đó học tập tốt, người làm giáo viên cũng nên quan tâm thêm đến đời sống của học sinh, ví dụ cô bé có chuyện gì khó nói thì sao? Hoặc trong nhà đã xảy ra chuyện gì?"
Trần Khiêm nhìn về phía Mã Hân Nhiên cười nói.
"Cậu còn hiểu cả nghề giáo viên này nữa ư?"
Mã Hân Nhiên cười hỏi.
"Tất nhiên rồi, tôi còn có một khoảng thời gian làm giáo viên Sinh học đấy nhé. Kiểu chỉ đứng đọc sách cho học sinh chép ấy!"
"Hì hì!"
Mã Hân Nhiên bị anh chọc cười.
 
Chương 1623: Cô phải cẩn thận đấy


Hai người cũng đã đi tới phòng làm việc của thầy hiệu trưởng.
Còn chưa vào đến cửa đã nghe thấy một người phụ nữ đang mồm năm miệng mười trong đó.
"Tôi khẳng định là cô ta, anh cảnh sát, tôi thấy các anh không phải điều tra gì hết, tôi dám dùng danh dự cả đời giáo viên của mình để đảm bảo, trừ cô ta ra không còn một ai nữa. Hiện tại nhân chứng đã có, vật chứng chính là căn nhà cô ta mới mua đó. Tôi đã nói rồi mà, đợt trước sao cô ta lại dám bỏ số tiền lớn như vậy để mua nhà chứ, tôi thấy là đã có ý đồ với hai trăm nghìn tệ đấy từ lâu rồi, đây là kế hoạch tỉ mỉ mà cô ta đã vạch ral"
"Các anh hoàn toàn không cần điều tra thêm nữa, trực tiếp bắt người đi, nên ngồi tù thì tống vào vào tù, nên xử bản thì bản chết luôn!”
"Cô giáo Dương Yến, xin cô yên lặng, chúng tôi chỉ nói chuyện dựa trên chứng cứ!"
Hai người cảnh sát im lặng nhìn Dương Yến.
Mà cũng đúng lúc này, Trần Khiêm và Mã Hân Nhiên bước vào trong phòng hiệu trưởng.
Cô ả Dương Yến này nhìn qua mới hơn hai mươi tuổi, nghe Mã Hân Nhiên nói thì hai người bọn cô đến trường làm việc cùng khoảng thời gian.
Chỉ khác là Hân Nhiên thì đường đường chính chính thi vào.
Dương Yến thì có một ông chồng có tiếng nói.
Cô ta vừa vào trường cũng được nâng đỡ không ít đâu.
Nhưng ngày dài tháng rộng, ai có năng lực ai không vừa nhìn là biết ngay.
Cho nên ban lãnh đạo càng yên tâm giao việc cho Mã Hân Nhiên có năng lực hơn rồi.
Bởi vậy đã đánh thức lòng ghen ty trong người Dương Yến.
Càng huống chi cô ta lại nghe được một việc.
Rằng, tất cả tất cả học sinh nam tham gia bình chọn người đẹp nhất trong trường, vậy mà người thắng lại là Mã Hân Nhiên.
Vớ vẩn!
Dương Yến nghe được tin này muốn nổi điên lên rồi, cô ta cảm thấy một ngày mà Mã Hân Nhiên còn tồn tại, thì cuộc sống của cô ta hai tư giờ đều là đêm tối, vĩnh viễn không có điểm sáng nào cả.
"Ối chao, muộn thế này rồi mới chịu đến, tôi còn tưởng cô sợ ngồi tù nên chạy trốn trong đêm đấy? Ha ha, còn dẫn theo một tên đàn ông tới để làm chỉ đâu, định dọa mọi người chắc? Nhìn lại thử mình dẫn thứ gì tới thế không biết, hừ!"
Dương Yến chanh chua nói.
Mã Hân Nhiên lại không thèm để ý đến cô ta, đi tới nói rõ sự việc với hai cảnh sát và hiệu trưởng.
Cuối cùng vẫn chưa đưa ra được kết luận gì, đại khái là mai cảnh sát sẽ tới nữa, Mã Hân Nhiên phải chuẩn bị tinh thần bất cứ lúc nào được gọi đều phải tới.
Sau đó mọi người đều rời đi.
"Hừ, chuyện này chưa có câu trả lời thì vẫn chưa xong đâu, tôi nói cho cô biết nhé Mã Hân Nhiên. Trước còn tưởng cô cao sang lắm, không ngờ lại là kẻ dối trá như vậy, đến học bổng của trường mà cũng trộm, không còn lương tâm nữa sao trời? Người như cô mà cũng được bầu giáo viên ưu tú sao, tôi nhổ vào!"
Dương Yến lạnh lùng quát thẳng mặt Mã Hân Nhiên.
"Cụ thể là có chuyện gì xảy ra hẳn trong lòng cô phải rõ nhất, cô phải cẩn thận đấy, đừng để đến cuối cùng tảng đá mình tự nâng lên lại đập vỡ đầu bản thân!"
Lúc này Trần Khiêm nhìn Dương Yến cười lạnh.
 
Chương 1624: Anh nghĩ cách để nó câm miệng đi


Bị ánh mắt sắc bén của Trần Khiêm lia tới.
Dương Yến bỗng chật vật nuốt một ngụm nước bọt.
Sắc mặt trở nên trăng bệch.
Mã Hân Nhiên thì vô cùng kinh ngạc khi Trần Khiêm nói như vậy.
#Trần Khiêm nghi ngờ Dương Yến trộm đồ, sau đó vu oan giá họa cho mình sao?
#Thế nhưng chuyện này không có khả năng, mấy ngày nay Dương Yến đều đi công tác, hơn nữa cô ta cũng đâu biết chuyện mình đã cầm học bổng rồi?
#Mình nhận tiền học bổng lúc nào đến cả mẹ cũng không hay biết, chỉ có mình biết rõ mà thôi.
Sau khi xảy ra chuyện Dương Yến mới khăng khăng đổ tội cho cô.
"Anh anh anh... anh nói vậy là có ý gì, gì mà cầm đá đập chân mình chứ! Tôi cho anh biết này, chuyện ngày hôm nay anh không giải thích rõ, bà đây không cho anh còn mạng mà lết khỏi cái trường này đâu!"
Dương Yến vội la lên.
"Tôi có ý gì cô hẳn là hiểu mới phải, chờ đến ngày mai tôi sẽ tìm ra ngọn nguồn mọi chuyện, đến lúc đó mong cô đừng khóc lóc làm gì!"
Nói xong, Trần Khiêm dẫn theo Mã Hân Nhiên đi thẳng.
Trong mắt Dương Yến lóe lên sự ác độc.
Cô ta chạy ra ngoài gọi điện thoại. truyen bjyx
"Chồng ơi, em gặp phải chuyện phiền phức rồi, không biết Mã Hân Nhiên từ đâu dắt theo một thằng ôn cứ nghi ngờ em mãi, em phải làm sao bây giờ?"
Dương Yến nói.
"Yên tâm, anh sẽ tìm hiểu về tên mọi đó!"
"Ừ được, lần này nhất định phải kéo Mã Hân Nhiên té chết, còn con bé học sinh kia, anh nghĩ cách để nó câm miệng đi!"
Dương Yến ác độc nói.
"Hết thảy đều trong tầm kiểm soát!"
Nói xong, Dương Yến cúp điện thoại.
Sau khi ra ngoài Trần Khiêm lại không lái xe về nhà của Mã Hân Nhiên ngay.
"Tiểu Khiêm, cậu đi đâu thế?" Mã Hân Nhiên hỏi.
"Tôi cũng đang định hỏi cậu đây, nhà của học sinh tên Mạch Khê kia ở đâu vậy?"
Trần Khiêm hỏi.
"Mạch Khê? Cậu muốn đi tìm Mạch Khê hả? Cô bé là một học sinh rất ngoan ngoãn, hơn nữa dù em ấy có đứng ra làm chứng cũng chỉ là nói sự thật mà thôi, tôi cũng mong em ấy có thể nói thật chuyện này mà không tự bịa ra một lời nói dối, như vậy thì trong tim cô bé cũng không phải mang gánh nặng tội lỗi!"
Mã Hân Nhiên nói.
"Tôi biết đó là một học sinh ngoan ngoãn, thế nhưng chuyện mà cô bé đang gặp phải thật sự rất khó giải quyết, chỉ sợ tiến thêm một bước sẽ rơi xuống vực sâu vô tận! Cô bé đó sống ở đâu?"
Trần Khiêm hỏi.
 
Chương 1625: Thuật Đọc Tâm


'Trần Khiêm tinh thông thuật Đọc Tâm. Nếu người nào đó có tu vi thấp hơn Trân Khiêm nhiều lần, Trần Khiêm chỉ cần liếc mắt là đã xem thấu trong nội tâm kẻ đó đang nghĩ gì.
Mà vừa nãy mới chạm mặt Mạch Khê, thật ra Trần Khiêm đã biết hết toàn bộ.
Con đàn bà lòng dạ thâm độc Dương Yến này thật thật đúng là kẻ điên, mà một khi phụ nữ đã sinh lòng ghen ty thì đúng là ác quỷ.
Trần Khiêm sợ cô học sinh tên Mạch Khê kia gặp chuyện không may nên mới kéo Mã Hân Nhiên đi tìm cô bé trước.
Bởi vì đầu đuôi chuyện này thật ra vô cùng đơn giản.
Khoảng chừng ở một tuần trước, cũng chính là trước lúc Dương Yến ra ngoài học tập.
Dương Yến trực tiếp đi tìm Mạch Khê, gọi cô bé ra ngoài.
Nói muốn để cô bé làm giúp Dương Yến một chuyện.
Đó chính là lén theo dõi Mã Hân Nhiên, đồng thời nghĩ cách trộm mất tiền học bổng mà cô ấy giữ.
Sau đó mới vu oan lên đầu cô ấy.
Trong lúc đó cô ta cũng sai tay sai của chồng mình âm thầm giúp sức.
Nếu như Mạch Khê đồng ý, khoản tiền hai trăm nghìn tệ này sẽ thuộc về sở hữu của cô bé, có số tiền này rồi, Mạch Khê có thể chữa bệnh cho mẹ của mình.
Bởi nửa tháng trước, mẹ của Mạch Khê đã đổ bệnh rất nặng.
Nhà cô bé gia cảnh bần hàn, lại không có cha.
'Thế nhưng chuyện như ăn trộm tiền, Mạch Khê dù thế nào cũng không thể làm được.
Đấn tận lúc Dương Yến uy hiếp cô bé, nếu như không làm thì cô ả sẽ làm mọi cách chặt đứt học bổng của Mạch Khê, thậm chí khiến Mạch Khê không thể thi đại học được."
Ngay cả giấy chứng nhận tốt nghiệp cũng đừng hòng đến tay.
Mơ ước lớn nhất của mẹ Mạch Khê chính là con gái đỗ đại học.
Mạch Khê rất sợ, cả hôm ấy trắng đêm khó ngủ, mỗi phút mỗi giây cô bé đều chịu sự dẫn vặt của việc tự vấn lương tâm.
Đến tận khi Dương Yến bắt đầu nhờ cậy quan hệ chuẩn bị tiến hành đuổi học Mạch Khê.
Mạch Khê mới bất đắc dĩ phải đồng ý yêu cầu kia.
Đoạn thời gian đó, Mạch Khê bắt đầu lén lúc theo dõi Mã Hân Nhiên, đến khi cô ấy nhận được tiền, sau đó trong một tối, Mạch Khê cầm theo chìa khóa đã được cô bé làm phỏng theo lén đi vào phòng Tài vụ.
Hệ thống camera đã bị chồng của Dương Yến sai người cắt đứt từ trước đó.
Bởi vậy mới có chuyện Mã Hân Nhiên trộm tiền như giờ.
Lúc Trần Khiêm nhìn thấy Mạch Khê, thật ra trong đầu cô bé suy nghĩ rất đơn giản.
Đọc thông suy nghĩ trong nội tâm cô bé không hề khó.
Chỉ là cảm thấy cô bé cũng là một người bị hại, hơn nữa lại ngoan ngoãn hiếu thảo. Thứ nhất Trần Khiêm cần giải oan cho Mã Hân Nhiên.
Thứ hai cũng là để cứu vớt cô bé.
Đến một ngày cô bé thật sự cầm hai trăm nghìn tệ đó đi trả tiền viện phí, cô bé sẽ không còn thi đại học được nữa, thậm chí phải gánh tai ương lao ngục, từ đó cuộc đời đi đến đường hủy diệt, mẹ cô bé sẽ tức đến chết, vậy là cửa nát nhà tan.
Cho nên Trần Khiêm mới nói ả Dương Yến này quá độc ác.
Lúc anh đứng trong phòng hiệu trưởng, ngay cả suy nghĩ muốn đánh chết cô ta cũng có rồi.
Nghe xong lời kể của Trần Khiêm.
 
Chương 1626: Chúng ta phải mau lên


Mã Hân Nhiên bụm miệng.
Đương nhiên cô tin tưởng lời mà Trần Khiêm nói, dù Dương Yến có nhắm vào cô thì cũng không cần đến mức
này chứ?
Lòng người đen tối, làm cho Mã Hân Nhiên cảm thấy toàn thân lạnh toát.
"Mạch Khê thì sao? Nếu đây là thật thì cả cuộc đời của Mạch Khê sẽ hỏng mất, em ấy đã nỗ lực biết nhường nào!"
Mã Hân Nhiên lo lắng hỏi.
"Bây giờ còn không muộn, thế nhưng tôi đoán Dương Yến sẽ sai người giám sát cẩn thận Mạch Khê, cho nên chúng ta phải mau lên!"
Trần Khiêm lái xe rất nhanh.
Không bao lâu, hai người đã đến một khu lều lá xập xệ ở vùng ngoại ô.
Từ rất xa đã trông thấy ngôi nhà của Mạch Khê. Mạch Khê đang cầm một cà men giữ nhiệt, chắc hẳn vừa nấu cơm xong chuẩn bị đưa cơm cho mẹ, cô bé đang đứng khóa cửa.
Thế nhưng đúng lúc này, hai chiếc xe con màu đen đột ngột dứng lại.
'Từ trên xe, mấy tên vạm vỡ bước xuống, năm sáu người đều cắt đầu đinh, trên cổ đeo vòng vàng, nách còn kẹp túi, cả đám ngậm thuốc lá trên miệng, ngăn cản không cho Mạch Khê bước đi.
"Nhóc con vội vàng như vậy là đi đưa cơm sao?"
'Tên cầm đầu cười nhạo.
lại là mấy người nữa, tôi đã làm theo lời mấy sao mấy người còn đến tìm tôi?"
Mạch Khê sợ hãi lùi về sau một bước, tay ôm chặt ng giữ nhệt.
"Khà khà, đứng sợ mà, thật ra bọn tao tới đây cũng không có ý gì đâu, chỉ muốn làm sao để nhóc con không nói chuyện này với bất kì ai thôi. Nghĩ đi nghĩ lại, bọn tao cũng chỉ nghĩ đến một cách, đó chính là quay một đoạn video của nhóc, chỉ cần nhóc kín miệng, video đó vĩnh viễn sẽ nằm trong USB. Thế nhưng nếu một ngày nhóc. lỡ miệng tiết lộ, video này sẽ lan khắp trang web, nhóc con sẽ nổi tiếng khắp cả nước đấy!"
Tên to con cười lớn. Bắt đầu lấy ra máy thu hình.
"Yên tâm đi em gái nhỏ, các anh làm nhanh lắm, em phải ngoan ngoãn đó, không chừng anh sướng rồi còn có thể cho cưng một cọc tiền, em cầm nó mà đi cứu mẹ nhé!"
'Tên cầm đầu nói, vung tay kéo xệch Mạch Khê đến bên cạnh mình.
Cặp lồng giữ ấm rơi đập xuống đất.
Cơm canh mà Mạch Khê tỉ mẩn làm cho mẹ mình đều rơi ra ngoài, vương vãi đây đất.
Còn Mạch Khê thì bị một tên che miệng, nhanh chóng kéo cô bé vào trong xe.
Những tên còn lại đứng ngoài hưng phấn hú hét ầm
Mà đúng lúc này.
Một tên trong đó bị giật mạnh lỗ tai.
"Áp"
Hắn ta đau đớn kêu thảm thiết.
Thế nhưng, theo sau đó còn có cả tiếng roẹt roẹt.
Lỗ tai của hắn ta bị kéo xuống, trong nháy mắt, nửa bên mặt hắn be bét máu thịt.
 
Chương 1627: Xử lí đám tay sai


Trần Khiêm tiện tay quang lỗ tai của hắn ta sang một bên.
Trong tay còn cầm một cây gậy sắt to nhặt từ một góc.
Anh nhắm chuẩn phần đầu mà đánh, đầu hắn ta nở hoa ngay tức thì.
Miệng hắn ta sùi bọt trắng, cả người co giật đổ rạp. xuống đất.
Một loạt động tác này khiến cho năm người còn lại giật nảy mình.
Người đàn ông cầm đầu nhanh chóng bò ra từ trong xe.
Vẻ mặt lập tức trở nên dữ dẫn.
"Cụ nó, thăng ranh này, dám phá hỏng chuyện của ông đây, tao thấy mày muốn chết rồi đúng không!"
'Tên cầm đầu hầm hè với vẻ mặt nanh ác. Hắn ta móc con dao găm bên hông ra.
Có một người ra tay trước hắn ta, tên đó cầm dao đâm về hướng Trần Khiêm.
Chỉ là tốc độ của Trần Khiêm quá nhanh.
Anh giơ tay ra, sau đó bắt được lỗ tai của kẻ này, tiếp tục dùng sức vặn một cái.
"Gào!"
Hắn ta kêu lên thảm thiết.
"Roẹt!"
Lại thêm một kẻ bị Trần Khiêm xé toạc lỗ tai, anh vứt nó sang một bên.
Theo sát đó là một gậy giáng xuống, kẻ này bị phang vỡ sọ, cả người bay thẳng đi ra ngoài.
“Thằng khốn, cùng xông lên đi!"
Mí mắt của tên cầm đầu giật liên hồi.
Động tác của hắn ta là nhanh nhất, tuy phải nặng đến một trăm kí thế nhưng trông không hề vụng về chút nào.
Hắn ta rất nhanh nhạy.
Chớp mắt đã chạy tới gần Trần Khiêm, bay người tung một cú đá về phía đầu anh.
Trần Khiêm tỏ ra rất bình tĩnh.
Anh giơ gậy sắt lên phang một phát thật mạnh vào chân đối thủ.
"Áaaaaaaal" Bắp chân của hắn ta bị đánh gập ngược lại ba trăm sau mươi độ, đầu ngón chân thậm chí còn chạm vào phần đùi của chính mình.
Văn vẹo ghê tởm. Hắn ta gào lên một tiếng kêu như heo bị chọc tiết. Cả người co quắp phủ phục trước mặt Trần Khiêm.
"Tao lười dùng nắm đấm với lũ chúng mày, lũ rác rưởi!"
Trần Khiêm lạnh lùng nói.
Anh lại cầm lấy lỗ tai của tên này, nhấc lên ném thẳng hắn ta qua một góc.
Cả khuôn mặt hắn ta máu chảy ròng ròng, đau tưởng như sắp đã hôn mê.
Mấy người còn lại đến giờ mới phát hiện người trước mặt quá mạnh, bọn họ hoàn toàn không phải là đối thủ của anh, ngay cả đại ca cũng bị đánh tơi tả. Hơn nữa kiểu xé lỗ tai như vậy cũng quá tàn ác!
Cả bọn lập tức ném dao định chạy. Nhưng làm sao có thể chạy thoát. Trần Khiêm đuổi theo, từng gậy từng gậy vung lên, một hồi bọn họ đều gục xuống đất, anh còn tiện đường bứt hết mấy cái tai của bọn chúng ném cho chó ăn.
 
Chương 1628: Cô tin tưởng em


'Trần Khiêm ném gậy, những kẻ này đều đã nằm rạp dưới đất.
Mã Hân Nhiên thì vội vàng chạy lên ô tô đỡ Mạch Khê dậy.
Mạch Khê vốn là một cô bé nhát gan yếu đuối, tất cả việc vừa rồi đã dọa cô bé mất hồn rồi.
Cô bé không biết, nếu thật sự bị bọn chúng làm nhục thì mình phải tiếp tục sống bằng cách gì.
Thậm chí có thể mình sẽ tự sát mất!
'Trong khoảng thời gian này, Mạch Khê đã làm quá nhiều chuyện trái với lương tâm.
Chuyện này vốn đã tạo thành chấn động mạnh mẽ đối với tinh thần của cô bé.
"Cô giáo Mã!" Nhìn thấy Mã Hân Nhiên, Mạch Khê không thể ngăn được dòng nước mắt cuộn trào, lập tức nhào vào vòng ôm của Mã Hân Nhiên khóc ầm lên.
"Gô giáo Mã, cô đối xử tốt với em như vậy, em đúng là không phải người, em không ra gì cả!"
Cô bé khóc lóc nói.
"Được rồi được rồi, cô giáo đều biết cả, cô không trách em, muốn trách cũng chỉ trách hoàn cảnh, mẹ em ngã bệnh, trong nhà lại khó khăn như vậy mà sao em lại không chịu nói với cô chứ?"
Ôm Mạch Khê khuyên nhủ, thế nhưng trong lòng Mã Hân Nhiên cũng rất khó chịu.
Cô ấy không tưởng tượng nổi.
Nếu như Trần Khiêm không trở về, nếu như hôm nay Trần Khiêm không tới tìm mình.
Như vậy tối nay, rốt cuộc cô bé hiền lành như Mạch Khê sẽ phải hứng chịu những gì.
Một học sinh có tương lai tươi sáng nhường này, nhưng những thứ xán lạn đó có thể sẽ bị hủy hoại hết.
Mã Hân Nhiên không dám nghĩ sâu hơn nữa. May mắn, thật may thay!
"Cô ơi, em là người đã trộm số tiền kia!" Mạch Khê khóc lóc nói ra toàn bộ sự việc.
Giờ này phút này, trong lòng cô học sinh nhỏ bé đã không giấu được bất cứ bí mật nào nữa. Cô bé một hơi nói ra hết thảy.
"Em không dám động vào số tiền này, cho dù có nghèo túng hơn nữa, em cũng có thể đi dạy gia sư, đi làm công nhân, nhưng em sẽ không dùng đến nó, đó là tiền mà em trộm, tiên này không sạch sẽ!
Mạch Khê vừa khóc vừa nói. "Không tiêu là được rồi, cô tin tưởng eml"
Mã Hân Nhiên một mực đứng bên cạnh an ủi Mạch Khê.
Trần Khiêm dựa theo lời kể của Mạch Khê đi đến một góc cạnh cửa nhà, bên dưới một mảnh ngói.
Ở đó anh tìm thấy số tiền Mạch Khê giấu đi. Tròn hai trăm nghìn tệ, không thiếu một xu.
Nhân cách của Mạch Khê khiến Trần Khiêm cũng có chút cảm động.
"Được rồi đừng khóc nữa, mẹ ăn còn chưa được ăn cơm đâu, chúng ta nấu lại ít cơm sau đó đem đi bệnh viện, cô cũng đi thăm mẹ em luôn!”
Mã Hân Nhiên giúp Mạch Khê lau sạch nước mắt trên mặt.
Mấy người nhanh chóng nấu nướng xong xuôi, lần thứ hai sắp cơm vào cà men.
Trân Khiêm lái xe đưa Mã Hân Nhiên và Mạch Khê đi đến bệnh viện.
Còn về những tên vệ sĩ kia, chỉ cần gọi cú điện thoại, tự nhiên sẽ có người quay lại xử lí hiện trường hỗn loạn ở đó.
 
Chương 1629: Sao lại không thấy nữa rồi


'Trân Khiêm cũng vào bệnh viện, anh tính nhìn xem tình huống của mẹ Mạch Khê, tuy bệnh không nhẹ, thế nhưng chắc chắn chưa đến mức bó tay hết cách.
'Thậm chí trong mắt Trần Khiêm đây không phải căn bệnh nặng gì cả.
Chỉ là muốn trị khỏi thì phải chỉ trả chỉ phí rất lớn.
Đây là nguyên nhân chính làm khó Mạch Khê.
'Trần Khiêm ứng trước tất cả tiền thuốc men.
Đồng thời hứa trước mặt Mạch Khê, học phí học đại học sau này của cô bé cũng sẽ do Tập đoàn Thương mại Kim Lăng đứng ra tài trợ.
Còn mẹ Mạch Khê, chờ khi bà hết bệnh, Trần Khiêm cũng sẽ dặn Lý Chấn Quốc sắp xếp một công việc ổn định.
Hết thảy đều sẽ tốt thôi.
Trần Khiêm cũng an ủi Mạch Khê.
Lúc xử lí xong mọi chuyện đã ngoài chín giờ tối rồi.
Bởi vì hôm nay Mạch Khê đã phải chịu cú sốc quá lớn, cho nên Mã Hân Nhiên vẫn luôn bên cạnh trò chuyện với cô bé.
'Trần Khiêm một người đàn ông cũng không biết phải khuyên nhủ cô bé như thế nào.
Thôi đành cầm phích đi lấy nước vậy. Cũng chính là lúc này.
Khối ngọc phù đặt trước ngực Trần Khiêm bỗng sinh ra cảm ứng.
Khiến cho Trần Khiêm toàn thân chấn động.
Ngọc phù có phản ứng, chứng tỏ người có thể phách chí âm đang ở gần anh.
Trần Khiêm vui vẻ.
Anh vội chạy khắp nơi tìm kiếm.
'Thế nhưng điều khiến Trần Khiêm thất vọng là, sự phản ứng này nhanh chóng đã biến mất không còn dấu vết.
Phảng phất vừa rồi chỉ là một ảo giác.
"Chuyện gì xảy ra? Sao lại không thấy nữa rồi!"
'Trần Khiêm ngạc nhiên.
Đồng thời là thất vọng vô cùng.
Vừa nấy ngọc phù có cảm ứng vô cùng mạnh mẽ, nói rõ người có thể chất chí âm ở ngay bên cạnh anh, rất gần là đằng khác.
'Thế nhưng đột ngột biến mất, chứng minh người đó đã đi mất rồi.
Trần Khiêm lại chạy ra ngoài bệnh viện, anh tìm khắp. xung quanh nhưng vẫn không có thu hoạch gì.
Đến lúc Trần Khiêm trở lại.
Mã Hân Nhiên cũng vừa hay đi ra.
"Mạch Khê đã ngủ trên giường cho người nhà rồi, khoảng thời gian này áp lực của em ấy quá lớn, đã quá mệt mỏi rồi, Tiểu Khiêm, chúng ta cũng đi thôi!"
Mã Hân Nhiên nói.
 
Chương 1630: Chúc may mắn


"Thế nhưng tôi vẫn lo lắng cho an toàn của mẹ con hai người."
"Yên tâm đi, tôi đã phái vệ sĩ âm thầm bảo vệ họ rồi, cậu cứ yên tâm đi."
"Ừ, Mạch Khê nói ngày mai cô bé sẽ kể hết sự thật cho cảnh sát. Tiểu Khiêm, tôi mong cậu có thể bảo vệ cô bé thật tốt, cô bé đã rất đáng thương rồi, đừng để em ấy phải chịu tổn thương thêm một lần nữa!"
"Tất cả có tôi lo rồi!". Tr?yện‎ chính‎ ở‎ (‎ t‎ r??tr?yen﹒?N‎ )
Nghe Trần Khiêm nói vậy.
Mã Hân Nhiên gật đầu dứt khoát. Trong mắt cô ấy còn lóe lên một tia khác lạ.
Bởi vì chỉ cần có Trân Khiêm ở bên, cô ấy sẽ cảm nhận được sự an tâm vô hạn, cho dù trời có sập xuống, Mã Hân Nhiên cũng không sợ, bởi vì cô ấy đã có Trần Khiêm.
Thậm chí cô còn nghĩ đến, nếu mình vầ Trần Khiêm yêu nhau, kết hôn, ở cùng một nhà, đó là chuyện hạnh phúc biết bao.
Cô ấy không cần bất cứ thứ gì nữa, cô ấy cũng không tơ tưởng đến tài sản của Trần Khiêm, chỉ mong hai người có thể bên nhau.
'Thế nhưng Mã Hân Nhiên biết rõ, trong lòng Trần Khiêm vẫn luôn nhớ về Tô Mộc Vũ đã mất tích.
#Mình... không thể ích kỉ như vậy được.
Một nỗi đau đớn khôn kể dâng lên nơi đáy lòng cô ấy, Trần Khiêm càng quan tâm cô ấy, thì cô ấy càng đau đớn khổ sở.
Sau đó Trần Khiêm đưa Mã Hân Nhiên về nhà, mẹ Hân Nhiên lại nấu cơm một lượt nữa, Trần Khiêm ăn xong mới trở lại biệt thự sơn trang.
"Chồng ơi, chuyện thế nào rồi?”
Ở một nơi khác, Dương Yến đang õng ẹo hỏi chuyện chồng cô ả.
"Tiên sư nó, thật quá bất thường, bọn người Đầu To
đều không iên lạc được nữa, anh đến bệnh viện tra thì hình như mẹ của Mạch Khê đã chuyển viện rồi, nói chung là không còn nẵm ở giường bệnh đó nữa, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?"
Chồng Dương Yến nhíu mày nói.
"Không chừng mấy người Đầu To đang bận sung sướng nên quên đó, sau đó mẹ Mạch Khê không đợi được tiền viện phí nên có khả năng bị bệnh viện đuổi đi rồi, một lát nữa em gọi lại cho bọn Đầu To, lâu vậy rồi, chơi thêm lượt nữa thì cũng phải xong chứ!"
Dương Yến nói.
"Vậy được, anh cũng vận dụng rất nhiều mối quan hệ để điều tra gốc gác của tên nhóc kia rồi, đến ngày mai tìm cơ hội cho nó nếm mùi đau khổi Chỉ lạ lùng là đến giờ này bọn họ vẫn chưa trả lời anh!"
Chồng Dương Yến cười lạnh.
Đúng lúc này, điện thoại của hắn ta nhận được một cơ số tin nhắn cùng một lúc.
Những người này như thể bàn bạc nhau nhất trí cũng gửi tin cho hắn ta cùng một lúc vậy.
Chồng Dương Yến vội vàng cầm lên nhìn xem.
"Đậu nó, có ý gì đây?"
Xem xong tin nhắn, lông mày của hắn ta xoắn tít vào. nhau.
"Có chuyện gì vậy chồng emI" Dương Yến nũng nịu hỏi, chỉ cần chồng giúp cô ta đá bay Mã Hân Nhiên thôi, Dương Yến cảm thấy mình đã
không còn mong cầu thêm điều gì nữa.
"Những người này đều nhắn cho anh một tin giống nhau như đúc, nội dung chỉ có ba chữ."
Chồng Dương Yến lắc đầu khó hiểu. "Ba chữ gì thế anh?"
"Chúc may mắn!"
 
Chương 1631: Có gì đó không đúng


Đến ngày hôm sau.
Dương Yến và chồng cô ả cùng nhau đến trường học †ừ sớm.
Không phải Mã Hân Nhiên kia gọi một người đàn ông tới làm chỗ dựa cho cô ta sao? Vậy nên Dương Yến cũng gọi chồng đến chống lưng cho mình.
Hơn nữa, xe của chồng cô ta còn đậu ngay kia, riêng khí thế đã có thể dọa ngất tên đàn ông của Mã Hân Nhiên rồi.
Hừ hừ
Chủ yếu còn là do ngày hôm qua trừ một lố tin nhắn kì lạ ra thì cả một đêm vẫn không có tin tức gì bên phía Đầu To.
Điều này khiến trong lòng Dương Yến lo sợ bất an.
Gọi điện thoại không được, cũng không tìm thấy người ở trước cửa nhà Mạch Khê, bọn họ có thể đi đâu được?
Mấy người Đầu To từ trước đến nay luôn làm việc cẩn thận, làm gì có chuyện làm việc xong không nói câu nào đã đi chơi bời được?
Điều này khiến Dương Yến mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
Cho nên cô ta mới đưa cả chồng mình đi.
Thế nhưng cô ta biết rõ hoàn cảnh nhà Mạch Khê, chỗ con nhóc con đó chắc chắn sẽ không có sơ suất gì được.
Píp píp! Chồng Dương Yến dừng xe dưới tòa nhà dạy học.
Chiếc BMW series 7 dòng mới nhất hấp dẫn tầm mắt của rất nhiều người.
"Mau nhìn mau nhìn kìa, giời đất ạ, đó chính là chồng của cô giáo Dương sao? Đẹp trai ghê, còn chạy xe BMW. series 7 tới đây nữa chứt"
"Đậu xanh, chồng của cô Dương hóa ra là một cậu hai giới nhà giàu đấy, gia cảnh rất ghê gớm đấy! Hơn nữa cô nhìn trang phục và trang điểm hàng ngày của cô giáo Dương xem, cho dù có tìm chồng thì cũng không thể tìm người bình thường được!"
"Chậc chậc chậc, nhiều tiền!" Không ít học sinh nam đều bàn tán về chiếc xe này.
Dù sao đây là trường học mà, đa số con trai vẫn vô cùng ngưỡng mộ các dòng xe xịn.
Bình thường chủ đề gì được thảo luận nhiều nhất, trừ trò chơi chính là dòng xe gì hãng nào thôi.
Cho nên Dương Yến khoác tay chồng mình đứng trước cửa xe như vậy một hồi, cô ta thích nhất chính là người khác nhìn cô ả bằng ánh mắt hâm mộ như vậy.
"Hi, xin chào cô giáo Trầm, cô tới sớm vậy sao?"
Dương Yến giả vờ như cầm tìm đồ đạc trong xe, đồng thời quay qua vô cùng thân thiết chào hỏi một giáo viên nữ khác.
"Cô giáo Từ, chào cô!”
Dương Yến cười.
"Ôi chao, cô giáo Dương, đây là chồng của cô sao? Chiếc xe này nhìn qua còn là xe mới đúng không? Có vẻ giá cũng không rẻ đâu nhỉ!"
Mấy giáo viên khác đều nhiệt tình bắt chuyện.
'Thế nhưng trong lòng mỗi người lại không vui như ngoài mặt.
Hứ, đắc ý cái gì, không phải là cưới được một ông chồng giàu thôi, có chiếc xe ngon à, có gì hơn người ta đâu cơ chứ!
Trong lòng mắng như vậy, nhưng các cô vẫn không khỏi ước ao như cô ả.
 
Chương 1632: Chiếc siêu xe đẹp quá


Tại sao số người ta lại tốt như vậy.
Lại nhìn mình, đúng là không so nổi mà.
Mấy giáo viên nữ đứng tại chỗ nói nói cười cười cũng Dương Yến.
Không lâu sau, một số giáo viên nam cũng tới trường.
"BMW series 7, mẫu mới nhất năm 2020, vừa được vừa đưa ra thị trường không bao lâu, thực sự quá đẹp!"
Bọn họ không khỏi ước mơ.
Dương Yến và chồng mình cũng tiến lên trước nói chuyện với bọn họ.
Cuối cùng có một cô giáo cất lời:
"Gô giáo Dương, lúc nào có thể đi chiếc xe này đến chở chúng tôi đi hóng gió một vòng đây?”
"Lúc nào cũng được, mọi người muốn đi đâu để tôi bảo chồng làm tài xế cho tất cả, muốn đi chơi đâu cũng được!"
Dương Yến cười nói. "Cô giáo Dương tốt bụng quá, cảm ơn cô!"
"Hứ, giờ mọi người mới biết tôi đối xử với giáo viên trong trường tốt nhất sao, tuy bình thường tính cách tôi có hơi tùy tiện một xíu, thế nhưng tôi đối xử với ai cũng tốt vậy đó. Tính cách của tôi luôn như vậy, bụng dạ thẳng thắn, không giống ai đó, dối trá quen thói. Hơn nữa mọi người có biết không, cô ta mua nhà ở khu gần trường chúng ta đấy, một căn hơn một trăm năm mươi mét vuông liền. Lúc đó tôi thật sự choáng luôn đó, với
điều kiện như cô ta mà mua được căn nhà tốt đến vậy, tiền từ đâu ra không cần tôi nói chứ?”
Dương Yến lạnh lùng nói.
"Khụ, không chừng cô ấy cũng tìm được một anh chồng có tiền thì sao?”
Một giáo viên nam nói. "Xì, cô ta á? Tôi không ngại nói cho mọi người hay, tối qua lúc đến điều tra chuyện học bổng, tôi đã trông thấy chồng cô ta rồi, mọi người đoán xem như thế nào?"
Dương Yến nói.
"Sao vậy?"
"Chồng cô ta đúng là một tên rác rưởi thôi, còn tưởng có tiên á? Cùng lắm chỉ là một công chức quèn!"
Dương Yến khinh thường nói. #Anh ta sao có cửa so với chồng mình chứ.
"Ấm
Lúc này học sinh xung quanh bỗng phát ra một tràng thét chói tai.
Hét xong bọn họ tựa hồ cũng sắp ngất đến nơi.
"Ôi đệch!"
Góc của Dương Yến, không ít giáo viên đồng thời ngó ra phía cửa trường học, muốn xem xem đã có chuyện gì xảy ra.
Ngay lập tức, mọi người trợn tròn mắt, há hốc miệng
Dương Yến cũng nhìn theo lập tức thất kinh lấy tay che miệng mình.
"Chiếc siêu xe đẹp quái"
Mọi người sợ kinh ngạc kêu lên.
 
Chương 1633: Giật mình


Mọi người nhìn thấy chiếc Lamborghini vô cùng chói mắt, thậm chí còn hào nhoáng gấp trăm lần mấy chiếc xe giá lên tới hàng triệu tệ, nó đang chậm rãi đi về phía tòa nhà dạy học.
'Thậm chí rất nhiều học sinh cấp ba bất chấp quy định không được dùng điện thoại của nhà trường, đều cầm di động lên tay chụp ảnh không ngừng.
"Lamborghini! Một chiếc Lamborghini trị giá hàng chục triệu!"
Chồng của Dương Yến lúc này không khống chế nổi há to miệng.
"Ai vậy hả chồng? Người lái xe là cha của ai vậy?"
Không ít giáo viên nam cũng sợ hãi thốt lên.
"Có người nói chiếc xe này là phiên bản giới hạn, trên cả nước cũng không tới trăm chiếc đâu!"
Có người biết hàng lập tức giải thích. Sắc mặt Dương Yến lập tức khó coi.
Chiếc xe này còn đặc biệt đi đến chỗ bọn họ nữa chứ.
Như vậy, vâng sáng của chiếc BMW series 7 mới mua của chồng cô ta đã bị đè bẹp hoàn toàn.
"Chồng, anh có quen với người lái chiếc xe đó không, dù sao anh cũng quen rất nhiều người ngoài xã hội mà!”
Dương Yến hỏi chồng cô ả.
Mà giáo viên nữ đứng đó lại vô cùng ghen tức, đúng vậy, dù sao thì chồng Dương Yến cũng có nhiều mối quan hệ như vậy.
"Xem thử đã, tuy anh quen biết nhiều người có tiền ở Kim Lăng, nhưng cũng sẽ có nơi mình không thò chân vào được, nhưng gặp mặt chẳng phải sẽ biết anh ta là ai rồi sao! Được rồi Yến Yến, mau cầm danh thiếp của anh ra đây!"
Chồng Dương Yến sửa sang lại bộ âu phục trên người mình, vội vàng nói.
"Được thôi chồng!"
Dương Yến vội vàng vui vẻ lấy danh thiếp đặt trong Xe ra.
Cùng lúc cũng bận nói chuyện với mấy giáo viên nữ: "Người làm kinh doanh chính là vậy đó, gặp mấy nhân vật có vai vế đều phải trao đổi danh thiếp, như vậy có thể tìm được cơ hội làm ăn, haizzz, có nói mọi người cũng không hiểu đâu!"
Nghe Dương Yến nói xong, mấy giáo viên nữ đều giận mà không biết xả đi đâu.
Mà chiếc xe xịn đó cuối cùng cũng đi đến chỗ này. Đậu ngay cạnh chếc BMW series 7.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm nó, giáo viên hay học sinh đều nín thở chờ đợi.
Họ muốn xem xem ai là chủ của chiếc xe này. Cửa xe nhanh chóng nâng lên.
Một thanh niên tay cắm túi quần bước xuống khỏi xe.
Một bên khác, một cô gái cực kì xinh đẹp cũng bước. xuống từ ghế phụ lái.
Nhìn thấy một nam một nữ này.
Rạt rạt!
Dương Yến giật mình một cái, tất cả số danh thiếp. trong tay cô ả lả tả rớt hết xuống đất.
Cô ả như thể vừa bị sét đánh vậy. Linh hồn như bị bổ nát vụn, đầu óc trống trỗng.
Chuyện vừa xảy ra khiến cô ả thấy không gian trước. mắt như vặn vẹo, cô ta thấy như mình sắp ngất đến nơi.
"Am Học sinh quanh đó hét toáng lên. Các giáo viên nữ cũng kinh ngạc hô lên:
"Cô giáo Hân Nhiên, hóa ra là cô à!"
 
Chương 1634: Bắt giữ


Đúng vậy, hai người này chính là Trần Khiêm và Mã Hân Nhiên.
Dương Yến cảm thấy thế giới quan của mình sắp sụp. đổ.
Vốn cho rằng chẳng có ai chống lưng cho Mã Hân Nhiên, chồng của cô ả lại có năng lực như vậy, chuyện diệt trừ Hân Nhiên cũng chỉ trong giây lát mà thôi.
Hơn nữa hôm qua lúc gặp Trần Khiêm, Dương Yến càng khẳng định Trần Khiêm chỉ là kẻ tầm thường, chắc.
chắn có ngày anh phải thất bại thảm hại.
'Thế nhưng không ngờ người ta lại giàu như vậy, không, là rất rất giàu!
Cô ả lập tức mồ hôi toát ra như suối, không biết phải làm thế nào.
Không lâu sau, một chiếc xe cảnh sát chầm chậm. tiến vào sân trường.
So với hôm qua thì có thêm hai viên cảnh sát nữa.
“Cô giáo Mã, cô giáo Dương, đúng lúc hai cô đều ở đây, vụ án đã có tiến triển mới, chúng ta vào phòng hiệu trưởng bàn chuyện chứ?"
Một người cản sát lạnh lùng nhìn Dương Yến.
"Vâng... được!"
Dương Yến đột nhiên cảm thấy bất an. Mọi người đi vào phòng hiệu trưởng.
Bầu không khí trong đó khiến Dương Yến cảm thấy có chút khác thường.
Hình như ánh mắt của mọi người nhìn cô ả đã thay đổi hoàn toàn.
"Vụ án đã có tiến triển mới, chúng tôi đã có được một chứng cứ vô cùng quan trọng, tôi nghi ngờ vụ án mất trộm học bổng này, đã có người đứng sau sai khiến học sinh gây án, hơn nữa còn sử dụng thủ đoạn ép buộc tàn nhẫn."
Cảnh sát trình bày với hiệu trưởng.
"Các anh cảnh sát đã vất vả rồi."
Trong lòng Dương Yến thầm nói hỏng rồi, sắc mặt phút chốc trở nên trắng bệch.
Cô ta liếc mắt qua cầu cứu chồng mình.
Cuối cùng cô ả đã rõ sự bất an của mình đến từ đâu
Thế nhưng chồng Dương Yến lập tức tỏ ra tức giận lui về sau một bước.
Ôi đệch, chuyện này hắn ta không dám xía vào, một là do người thanh niên trước mắt này chắc chắn không đơn giản, hắn ta không chọc nổi.
'Thêm vào nữa, nếu hắn ta tiếp tục nhúng tay sâu hơn, bản thân cũng khó mà thoát tội được.
Đúng lúc này, ngoài cửa xuất hiện mấy người bảo vệ âm thầm đi tới đi lui.
Cảnh sát bỗng nhiên đổi giọng, rút ra một tờ đơn bắt giữ: "Cô giáo Dương, chúng tôi nghi ngờ cô và chồng mình có liên quan đến vụ án này, xúc phạm nghiêm trọng đến pháp luật, mời hai người theo chúng tôi đến sởi"
Cảnh sát vừa dứt lời.
Chồng của Dương Yến nháy mắt hoảng hốt.
"Không liên quan đến tôi, tất cả đều là con đàn bà này làm, không liên quan đến tôi!"
Nói xong liền bỏ chạy.
Kết quả mới chạy đến cửa đã bị mấy người vệ sĩ kiêm chặt.
"Á"
Dương Yến cũng như phát điên mà lao ra ngoài.
 
Chương 1635: Đến ngôi trường cũ


Bọn họ biết rõ những việc mình đã làm là gì, một khi bị bắt vào tù, chưa ngồi đủ mười hai mươi năm đừng hòng ra ngoài.
Mấy người vệ sĩ ngoài cửa chỉ lo ra sức giữ chặt chồng của Dương Yến.
Không ngờ Dương Yến cũng chạy ra cửa.
Dương Yến đã chạy đến ngoài hiên, học sinh đến trường đều không hiểu có chuyện gì xảy ra. Lúc cô ả chuẩn bị chạy khỏi tòa nhà.
Bụp!
Một cây dùi cui điện lóe ra ánh sáng xanh lam.
Được Trần Khiêm móc ra từ túi của vệ sĩ.
Anh gõ một cái thật mạnh vào người Dương Yến.
VùI
Dương Yến thét lên thảm thiết, toàn thân run rẩy đổ rạp xuống co quắp nằm trên đất.
"Ôi! Đấy không phải là cô Dương Yến sao?"
"Trời ơi! sao lại có nhiều người truy bắt cô như vậy?”
Các học sinh đồng loạt che miệng lui lại.
Trần Khiêm nhìn thấy Dương Yến đã bị khắc chế, nhân lúc bọn họ còn chưa đến đây liền cúi người giáng cho cô ả thêm một gậy nữa.
Bụp!
Lúc này, Dương Yến đã lâm vào trạng thái đại tiểu tiện không tự chủ.
"Nếu không phải ở đây nhiều người, tôi đã băm cô ra làm trăm mảnh."
Ném dùi cui điện đi, Trần Khiêm lạnh lùng mở miệng.
Với tính tình của Trần Khiêm, gặp phải loại người mất hết tính người như Dương Yến, không khiến cô ả trở nên giống cô gái ở Liễu Thành kia thì Trần Khiêm cũng không còn là Trần Khiêm rồi.
Cuối cũng chuyện này cũng được xử lí êm thấm, mọi chuyện kết thúc, Trần Khiêm và Mã Hân Nhiên lại đến bệnh viện thăm hai mẹ con Mạnh Khê.
Chỉ là Trần Khiêm còn đặc biệt dạo quanh bệnh viện rất lâu, chỉ là lần này khiến anh phải thất vọng rồi, người có thể chất chí âm kia không xuất hiện lần nào nữa.
Anh còn tưởng cô ấy là y tá, bác sĩ của bệnh viện hoặc là bệnh nhân nữa.
Nhưng đi hết mấy vòng quanh viện, Trần Khiêm cũng không xuất hiện loại cảm ứng kia nữa.
Thời gian mỗi ngày trôi qua, ngày rằm cũng dần đến gần.
Mà tung tích của cô gái mang thể phách chí âm kia cũng không thấy tăm hơi, trong lòng Trần Khiêm cũng sốt sắng.
Lúc Mã Hân Nhiên trở lại trường dạy học.
Trần Khiêm suy nghĩ, hay cứ dạo hết một vòng quanh các trường học xem sao.
Lại đi thêm một lân nữa.
Không có lí nào lại vậy mà, theo như lời ông Quỷ nói, bởi vì thân thể của chúng tôi đặc biệt, nếu như gặp phải khẳng định sẽ xảy ra cảm ứng cùng lúc.
Nhân thời gian còn sớm, Trần Khiêm lập tức lái xe đi vòng quanh mấy trường cấp ba và cả đại học cao đẳng.
Thế nhưng vẫn không có kết quả nào cả.
"Đại học Kim Lăng!"
Cuối cùng, Trần Khiêm lái xe đến ngôi trường cũ - Đại học Kim Lăng.
 
Chương 1636: Truyền thuyết cậu ấm bí ẩn


Đây là trường học cuối cùng trong địa phận Kim Lăng rồi, nếu không, biển người mênh mông, Trần Khiêm không biết mình còn phải đến nơi đâu để tìm.
Anh thấy rất nhiều sinh viên đứng từ xa chỉ trỏ mình.
Trần Khiêm trở lại trường học cũ, cũng có chút ngượng ngùng.
Anh không nên khoe khoang như vậy.
Vì vậy Trần Khiêm quay xe tới chỗ rừng cây nhỏ mình hay đậu xe năm đó.
Kết quả lúc đến đó lại phát hiện, chỗ mình đỗ xe khi xưa đã có mấy chiếc khác bành trướng.
Ở đây có không ít cô gái trang điểm lộng lẫy, cạnh đó còn có mấy chiếc Ferrari và mấy hãng khác, cũng có rất nhiều cậu ấm nhà giàu ở đây.
Chỗ đó có rất nhiều người xúm lại, hình như là có hai cậu ấm xảy ra xung đột với nhau.
"Chỉ cái xe nát của mày mà cũng dám đậu ở đây à, có mất mặt hay không? Chiếc xe của anh mày giá gần hai triệu đấy!"
Một cậu ấm trong đó nói.
"Ôi! Cậu Dương đỉnh quá!"
"Chiếc xe này cũng đẹp lắm luôn!"
Đám sinh viên nữ hâm mộ nhìn cậu Dương.
Mà xe của cậu ấm còn lại mới hơn tám trăm tệ, đương nhiên không có cô gái nào ở đây đứng về phía cậu ta.
'Trên mặt cậu ta thoáng nét tự ti, sau đó tức giận lái xe đi mất.
Người tới đây đều là kẻ lái xe sang xế xịn, không biết khi nào thì bắt đầu, rừng cây nhỏ này lại thành nơi khoe khoang siêu xe.
Mỗi ngày chỗ này có rất nhiều sinh viên nam nữ đi đến.
Cậu Dương nhìn thấy đối thủ bị ép phải rời đi, trên mặt không che giấu nổi đắc ý.
Cậu ta đang định lái xe vào đó.
Chợt lại nghe thấy tiếng động cơ vâng rền, sau đó một chiếc Lamborghini sang chảnh đỗ ngay chỗ này.
Sự xuất hiện của chiếc Lamborghini khiến bầu không khí được đẩy lên đến tận cùng.
Bọn họ thấy một thanh niên mặc quần lửng, đeo kính râm từ trên xe bước xuống.
"Cút đi, chiếc xe này mà cũng xứng đậu ở đây chắc? Chiếc xe này của bố năm triệu đấy!"
'Trong miệng hắn ta nhai kẹo cao su chóp chép, hô lên.
"ồ, là cậu Lục đấy!"
"Cậu Lục đỉnh quá đi!"
Mấy cô gái lại mê mẩn đầu óc.
Mọi người đều biết, ở đây đã từng xuất hiện một chiếc siêu xe hàng top của một cậu ấm bí ẩn, chỉ dự: vào chiếc xe đó, cậu ấm này đã làm điên đảo sinh viên nữ trong toàn trường.
Nên truyền thuyết này vừa xuất hiện đã được truyền bá rộng rãi. Rừng cây nhỏ góc phía Tây, trở thành bãi đỗ xe
chuyên dụng của các loại xế xịn.
"Cậu Dương còn nhìn gì đó, không mau tránh ra cho anh Lục Nguyên của người ta đi xe vào đó nữa?"
"Đúng đó, vị trí này chỉ có để anh Lục Nguyên dừng xe là thích hợp nhất."
Mấy cô gái đồng loạt khinh bỉ nhìn cậu Dương.
Cậu Dương mím môi, trên mặt tràn đầy tức giận và xấu hổ lái xe đi mất. Tranh chấp vừa rồi cũng hấp dẫn rất nhiều người vây xem, dễ đến cả trăm người.
"Đám nhóc con miệng còn hôi sữa, nhà có điều kiện, lại ở những năm tháng tuổi trẻ tươi đẹp như vậy, hẳn phải dùng nó đi làm những chuyện có ý nghĩa chứ..."
Trần Khiêm xem hết chuyện vừa diễn ra, không khỏi cười khổ lắc đầu.
Sau đó đạp cần ga, Lamborghini tăng tốc lao thẳng về phía đoàn người...
 
Chương 1637: Đứng đây nổ cái gì


VùI
Âm thanh động cơ vang lên vang khắp bốn phía.
Lamborghini phi nhanh cuốn theo gió và lá rụng hung hãn dừng lại.
Chiếc xe vừa xuất hiện.
Khiến không khí nơi đây trong một tích tắc như ngưng đọng.
"Đây đây đây là... Lamborghini Reventon sao?" Mọi người không nén được sự khiếp sợ.
Mọi chuyện hệt như một giấc mộng, tỉnh mộng, cái gì cũng mất.
Reventon mười tám triệu tệ.
Cậu ấm bí ẩn kia ban đầu cũng dùng chiếc Reventon trị giá mười tám tỷ này.
Mà giờ lại xuất hiện một chiếc xe giống nó như đúc.
Đây giống như một truyền thuyết, mọi người mong chờ đã lâu, họ cảm thấy vĩnh viễn sẽ không trở thành sự thật.
'Thế nhưng một ngày nào đó, thứ vẫn cho là truyền thuyết bỗng nhiên biến thành hiện thực.
Hơn nữa còn xuất ngay trước mắt bạn. Cậu Lục cũng mờ mịt.
Cậu ta cảm thấy nháy mắt tay chân như không nghe theo lời của mình nữa.
#'"Chiếc xe này, quá khí thết"
Cậu Lục đó nghĩ thầm.
Cậu ta định nhường lại chỗ để xe. 'Trần Khiêm đã xuống khỏi xe.
'Toàn bộ sinh viên nữ hét lên rung trời.
Có không ít người thì nhét cả nắm đấm vào miệng, khiến gương mặt trở nên biến dạng.
Quá khí thế, thật sự!
"Wow, nick wechat của anh giai là gì vậy?" "Anh ơi anh có bạn gái chưa?”
Mấy cô gái xúm lại tranh nhau nói.
"Gậu lớn, để chúng tôi lùi xe nhường chỗ!" Có chàng trai vội vàng lái xe đi chỗ khác.
"Chờ một chút!"
'Trần Khiêm nhìn về phía bọn họ, thét lớn.
Mọi người bị tiếng quát này dọa giật mình, ai nấy đứng sững tại chỗ.
"Tôi hỏi các cậu, so kè nhau chuyện này thì có ý nghĩa gì?"
Trần Khiêm hờ hững hỏi.
Mấy chàng trai lập tức cúi đầu, không dám hó hé.
"Gậu có tiền, nhưng còn người khác có nhiều tít hơn cậu, khi cậu cảm thấy bản thân giàu hơn người khác. vân có người giàu hơn cậu trăm nghìn lần, các cậu vẫn cứ so đi so lại vậy sao?”
"Có sức làm mấy việc đó không đi quan tâm người nhà người yêu của mình, đứng đây nổ cái gì?"
Trần Khiêm thản nhiên nói.
 
Chương 1638: Tất cả đã từng tốt đẹp đều biến mất


Mấy chàng trai đỏ bừng mặt mũi, đều trịnh trọng gật đầu.
"Đúng vậy đó, vẫn là cậu lớn đây đỉnh nhất, gì mà cậu Lục cậu Dương chứ, sao có thể so với cậu lớn đây?"
"Đến tận bây giờ gặp được anh, em mới biết thế nào là chững chạc trưởng thành, anh cuốn hút quá, anh nói gì cũng đúng hết!"
Mấy cô gái xúm lại chỗ Trần Khiêm, còn có cô nhìn 'Trần Khiêm không rời mắt, ánh mắt hâm mộ long lanh.
Giọng nói cũng nũng nịu gợi tình. "Cò mấy cô nữa!"
Trần Khiêm đẩy cô gái đang cọ cọ trên người mình ra.
Lạnh lùng chỉ tay vào mấy cô nàng nói.
"Xem các cô đang mặc thứ gì trên người đây? Nói cô đấy, mặc mỗi cái áo phông thế à, phía dưới không thèm mặc quần luôn? Con gái mặc thế có thấy xấu hổ hay không?"
"Còn cô kia nữa, cô càng quá quắt hơn, vắt dây lên người làm áo à? Có gì khoe hết cho thiên hạ nhìn thế kia, không thể thục nữ một chút à?"
Trần Khiêm tức chết rồi.
Đặc biệt còn gặp đám nam nữ thanh niên hám của này.
Trần Khiêm chỉ muốn nói cho họ biết rằng, quý trọng người trước mắt, những thứ đã có một khi mất đi, thì chỉ còn lại hối hận muôn vàn mà thôi.
Trần Khiêm lập tức mắng cho bọn họ một trận.
Mấy cô gái bị Trần Khiêm mắng phát khóc.
"Tất cả giải tán đi!"
Trần Khiêm khoát khoát tay đuổi tất cả đi.
Anh vừa đỗ xe, vừa nghĩ xã hội hiện tại rốt cuộc. sao vậy?
#Gó tiền là có tất cả à?
#Nếu như tiền vạn năng như vậy, mình cũng không cần mỏi mòn tìm kiếm thế này.
Nhìn sân trường trước mắt, Trần Khiêm vẫn phải đi tìm người có thể phách chí âm, liền cất bước đi vào vườn trường.
Chuyện vừa rồi chỉ là một khúc nhạc đệm bé nhỏ mà thôi.
Xa cách hai năm mới về lại trường, trong lòng Trần Khiêm có trăm mối ngổn ngang.
Có câu nói thế nào nhỉ, cuộc sống giống như một vòng tròn, vòng đi vòng lại, không cần biết bạn là kẻ nghèo khó hay giàu sang, đi đến cuối đường vẫn trở về với điểm xuất phát.
Bắt đầu của tất cả.
Chính là ở nơi đây.
Lần đầu tiên anh biết tin mình là người thừa kế của nhà họ Trần ở đây.
Cũng ở nơi đây gặp được cô gái mình yêu nhất.
Tiệm trà sữa ở cổng trường vẫn còn mở, ông chủ vẫn là người khi ấy.
Nhớ lại hồi đó, bởi vì Tô Mộc Vũ đi mua trà sữa mà quên mang ví, anh đã trả giúp cô ấy, đó là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Tình cảm của anh và Tô Mộc Vũ khi ấy rất đơn thuần.
Không có long trời lở đất, cũng không đau khổ chia xa.
Chỉ là anh thích em, em cũng thích anh, chúng ta nắm tay đến bên nhau, rất giản đơn.
Thế nhưng, tất cả đã từng tốt đẹp đều biến mất.
 
Chương 1639: Mọi người tử tế với người ta chút nào


'Thậm chí Trần Khiêm còn có một ước mong, nếu anh không phải người thừa kế nhà họ Trần.
Chỉ là một sinh viên nghèo, Tô Mộc Vũ cũng không chê bai mình khốn khó.
Hai người bên nhau, sau khi tốt nghiệp thì tìm công việc, có lẽ chờ dư dả chút rồi sẽ mở một tiệm trà sữa, kết hôn, sinh bé con, có một gia đình hạn phúc. Như vậy thật là tốt.
Haizzz, nghĩ một hồi, Trần Khiêm lại cười khổ.
Lúc trước sao biết ưu thương lúc này!
"Ê ê ê! Anh đẹp trai, anh đã đứng đờ ở chỗ này năm phút rồi đó, có bị làm sao không vậy?"
Lúc Trần Khiêm đang suy nghĩ giông dài, một sinh viên cột tóc đuôi ngựa, chẳng biết đã tới trước mặt Trần
Khiêm từ lúc nào.
Cô ta đứng trước mặt Trần Khiêm huơ huơ tay một hồi, nở nụ cười tươi hỏi.
"À? Làm sao vậy?"
'Trân Khiêm quay sang nhìn cô nàng.
"Khì khì!"
Cô bé tóc đuôi ngựa không nhịn được bật cười.
Người này trông khờ khờ ấy, từ xa đã trông thấy anh †a đứng ngẩn người ở đây, giữa ban ngày ban mặt nghĩ gì không biết.
Cô gái nói: "Bạn cùng phòng của tôi muốn chụp ảnh của cả phòng, đang muốn tìm một ai đó giúp, anh đẹp trai có rảnh không, giúp bọn tôi chút đi!"
Cô gái thấy Trân Khiêm trong cũng đẹp trai, rất hợp mắt, nói chung là ngắm trúng Trần Khiêm.
"ð, được thôi!"
Cô gái nói xong đã chìa máy ảnh đến trước mặt anh.
Trần Khiêm cũng không tiện từ chối, chuyện này cũng không phải việc khó khăn gì.
"Rồi, anh cẩn thận chút nhé, chiếc máy ảnh này đắt lắm, à anh biết sử dụng không?”
Cô gái nhìn cách ăn mặc của Trần Khiêm, rất bình thường, cô ấy lo lắng anh chàng không biết dùng rồi làm hỏng của mình mất.
"Biết!"
'Trân Khiêm gật đầu.
Bên hồ.
Năm sáu cô gái đang vui đùa với nhau.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, các chị em hẹn nhau ra ngoài chụp kiểu ảnh, không phải mọi người sắp lên năm hai rồi sao, vậy thì chụp lại một tấm kỉ niệm của năm nhất đi.
Xung quanh tuy cũng có người, thế nhưng đều là từng đôi yêu nhau đang tản bộ, cũng có đôi ôm nhau em căn môi anh, anh cắn môi em.
Đâu nhờ họ được đâu.
"Viên Viên sao vậy, tớ thấy cậu ấy tìm được người rồi, sao còn chưa dẫn qua đây?”
"Tới rồi tới rồi, khà khà, xem ra cậu ấy còn tìm được anh chàng đẹp trai nữa cơ."
Một cô gái cười đùa.
"Phụt, tôi không thấy đẹp trai lắm, trông cũng bình thường mà."
Cũng có cô lắc đầu.
"Đi thôi, mấy nàng nghĩ cái gì đấy, người ta qua chụp. ảnh hộ chúng ta, mọi người tử tế với người ta chút nào!"
Một cô gái tóc dài đứng chính giữa mỉm cười nói.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top