Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 1640: Kích động


Sau khi Trần Khiêm bước đến. Mấy cô gái đều nói lời cảm ơn với Trần Khiêm.
Bởi vì lần này được quay lại Đại học Kim Lăng, đã khơi gợi rất nhiều kí ức trong anh.
Cho nên ít nhiều có hơi lơ đễnh. "Chuẩn bị xong thì tôi chụp nhé?" Trần Khiêm nói.
"Chẩn bị xong rồi!"
Mấy cô gái đồng loạt lên tiếng, mọi người đều đã tạo dáng xong.
Trần Khiêm cầm máy ảnh, tự điều chỉnh góc độ chụp.
"Một, hai, ba, ôi đệch!"
Trần Khiêm bỗng giật mình, bởi vì kích động quá mức, sau khi lỡ chửi thề một câu liền làm rơi luôn máy ảnh xuống đất.
Một tiếng bốp vang lên, đầu máy ảnh bị rơi vỡ làm hai mảnh.
Bởi trong một chớp mắt vừa rồi, một giây nào đó khi anh tập trung đã cảm nhận được ngọc phù trên người, và cả trong linh hồn mình đột nhiên sinh ra một cảm giác vô cùng khác thường.
Cảm giác giống như lúc trước gặp được Tô Sở Sở vậy, thật sự là giống nhau như đúc.
Khi nhìn lại cô gái tóc dài đứng ở chính giữa, Trần Khiêm vui đến phát điên.
Bởi vì anh đã tìm thấy người con gái có thể phách chí âm thứ hai rồi.
'Thật sự giống như thầy bói Quỷ nói, người khác phái chí âm chí dương sẽ hút nhau, chỉ cần có thể đến gần, hai người sẽ sinh ra cảm ứng đồng thời.
Hiện tại chính là vậy, anh đã tìm đến đúng nơi rồi.
Hóa ra người còn lại ở ngay Đại học Kim Lăng!
Trần Khiêm không khỏi thở dài một hơi.
Nhưng mà sáu cô gái thì ngạc nhiên đến há hốc miệng, tất cả trợn trừng hai mắt.
Chiếc máy ảnh này hơn năm mươi nghìn tệ đó, cứ vậy... cứ vậy mà bị anh chàng này làm rơi vỡ rồi.
"Ấm Người phản ứng đầu tiên là Diêu Viên Viên.
Cô ấy cảm thấy như trời đất quay cuồng vậy, toàn bộ bầu trời như đã tối sầm trước mắt.
Máy ảnh này là chính cô ấy đi mượn đấy! Rơi vỡ rồi, chắc chắn phải đền!
"Đồ khốn nạn, anh lại vứt máy ảnh của chúng tôi như vậy"
Diêu Viên Viên tức giận chạy tới, không nhịn được mà đẩy Trần Khiêm một cái.
Mấy cô gái còn lại cũng rất tức tối. Nghĩ mà xem, tạo dáng xong xuôi hết rồi, vốn là một chuyện vui vẻ như vậy, kết quả làm ầm ï đến thế này, ai cũng không chịu đựng được thôi.
"Không làm được việc gì hết chỉ ăn hại là giỏi! Viên Viên, sao cậu lại đi nhờ vả người kiểu này chứ, thật là!"
Các cô tức giận trừng mắt với Trần Khiêm. Diêu Viên Viên sắp khóc đến nơi.
"Không hỏng đâu, loại máy ảnh này thì mỗi linh kiện đều có thiết bị bảo vệ, để tớ xem sao nao!"
 
Chương 1641: Cho tôi cách thức liên lạc đi, sau này tôi trả tiền lại cho em


Cô gái tóc dài lúc này nhẹ nhàng vén sợi tóc ra sau tai.
Bước đến lật qua kiểm tra một hồi. Lắp lại máy ảnh.
Chỉ là bị rơi xíu thôi ống kính bị mài nhẹ, phỏng chừng cũng chỉ phải bồi thường một hai nghìn tệ. Cô gái tóc dài nói.
"Hừ hừ, thực sự là tức chết tớ rồi, thực sự là xui tận mạng, sao ông trời lại để tớ gặp được anh ta chứ, trên đường có nhiều người như vậy, tớ nhờ ai không nhờ lại cứ phải nhờ anh ta! Nếu không phải do tên đó chúng ta có khi đã chụp xong rồi ấy!"
Diêu Viên Viên tức muốn rồ người.
"Phải bồi thường bao nhiêu tiền? Tôi sẽ đền không thiếu một xu!"
Trân Khiêm vội vàng nói. "Hứ, là tự anh nói đấy, cần đền năm mươi nghìn tệ!" Diêu Viên Viên cả giận nói.
"Haizzz, những năm mươi nghìn tệ, anh ta bỏ ra được hai nghìn tệ đã là tốt lắm rồi, thật là xúi quẩy mài!"
Mấy cô gái nói. "Được tôi đền cho cô!”
Nói xong, Trân Khiêm định rút điện thoại ra chuyển khoản đền cho các cô năm mươi nghìn tệ.
Nhưng thời khắc ngại ngùng rồi đây.
“ Trần Khiêm sờ hết cả người, anh lại không cầm theo điện thoại.
Lúc này anh mới nhớ tới, bởi vì vội bước xuống mắng bọn nhóc hư kia nên anh đã để điện thoại trên xe mất rồi.
Mình không cầm theo gì đã vội đi mất.
Lật qua lật lại cái túi, hình như chỉ còn mỗi bảy tám trăm tệ tiền mặt không biết nhét vào túi từ bao giờ, dù sao Trần Khiêm từ lâu đã không còn khái niệm cụ thể về tiền nữa rồi.
"Xì, còn tưởng giỏi giang thế nào, phèn!"
Diêu Viên Viên khinh bỉ nói.
"Được rồi được rồi, chúng ta không chụp nữa, trước đi giải quyết chuyện máy ảnh sau đó đi ăn đồ ăn nhanh của Dicos đi..."
Cô gái tóc dài đứng đầu nói.
"Dễ dàng bỏ qua cho hắn ta vậy sao, dù gì cũng phải đòi tiền bồi thường chứ!"
Diêu Viên Viên không chịu cứ vậy mà tha thứ. "Thôi bỏ đi!"
Nhìn thấy ngày càng có nhiều người vây đến bên này hóng chuyện.
Cô gái tóc dài cảm thấy bị nhiều người nhìm chằm chằm liền lúng túng, lập tức kéo theo mấy cô bạn bỏ đi.
"Chờ một chút em gái này, cách liên lạc...với em là gì vậy? Để lại cho tôi cách thức liên lạc đi, sau này tôi trả tiền lại cho eml"
'Trân Khiêm vội vàng nói với cô gái tóc dài.
Mấy cô bạn với Diêu Viên Viên đều trợn tròn mắt.
#Ôi giồi, làm hỏng máy ảnh của bọn này còn muốn số liên lạc của Nam Nam á?
#Đây là kiểu đàn ông con trai gì vậy.
Mọi người đều thầm hiểu, chắc hẳn tên này thèm nhỏ dãi sắc đẹp của Nam Nam nên cố ý làm vậy chứ gì?
Là con gái ai không có lòng đố kị.
Lập tức các cô nhìn về phía Trần Khiêm bằng ánh mắt khinh bỉ xen lẫn tức giận.
 
Chương 1642: Nghi lễ tỏ tình


'Thế nhưng Nam Nam không muốn so đo với anh ta, cũng không muốn bị nhiều người vây xem, cô lôi kéo mấy chị em cùng phòng đi mất.
"Chà, anh giai này, Thẩm Nam là hoa khôi của khoa đấy, giỏi lắm anh giai, biết bao richkid tỏ tình đều thất bại cả, thế mà anh còn muốn xin số liên lạc?"
"Phải đó, có cơ hội chụp ảnh cho người ta mà lại thể hiện bê bết vậy, ở đấy Hỏi hận di thôi"
Không ít nam thanh niên đang vây xem trêu ghẹo. Trần Khiêm không để ý đến họ, chỉ lắc đầu cười trừ.
Chắc chắn là do lực hút của hai người khác phái thuộc chí âm chí dương quấy nhiễu tâm trạng của anh.
Giống như khi trước gặp phái Tô Sở Sở vậy, làm anh trong khoảng thời gian ngắn không khống chế được tâm trạng của mình, từ đó gây ra những hành vi không đúng mực.
Chiếc máy ảnh mà anh làm vỡ chính là của cô bé tóc. đuôi ngựa đó.
'Thế mà lại đi xin phương thức liên lạc của người đẹp tóc dài?
Cho dù ai cũng sẽ cảm thấy đáng ghét thôi! Haizzz!
Trần Khiêm võ vỗ đầu của mình.
Quá nóng vội!
Nhưng dù có gây ra một ít hiểu lâm như vậy, Trần Khiêm vẫn thấy vô cùng vui vẻ.
Dù sao thì cuối cùng cũng đã tìm thấy người có thể phách chí âm rồi, Chấn Thiên Thạch sẽ càng trở nên rõ nét hơn nữa.
Rằm sắp đến rồi.
Công sức của anh cuối cùng cũng không uổng phí!
Trần Khiêm nhìn theo bóng lưng của mấy cô gái nhóm Thẩm Nam, tức khắc đuổi theo.
Về phía Thẩm Nam và mấy cô bạn cùng phòng. Thật ra thì, sinh viên năm nhất tuy cũng chưa học được đủ một năm, nhưng mà dạng đàn ông nào các cô cũng gặp hết rồi.
Bởi vì trong khoa, cho dù là bạn cùng lớp hay là các anh khóa trên.
Người tỏ tình với Thẩm Nam, theo đuổi Thẩm Nam nhiều vô số kể.
Thẩm Nam cảm thấy bọn họ rất phiền phức, cô chưa đồng ý lời tỏ tình của bất kì ai cả.
Ví dụ như chàng thanh niên vừa rồi, chuyện cần thì làm không xong, còn càn quấy đòi hỏi cách liên lạc của cô ấy.
Thật sự là đáng ghét chết đi được!
Mấy người Thẩm Nam tự đi xử lí chuyện cái máy ảnh, chính là Thẩm Nam cầm tiền đi đền.
Sau đó đoàn người đi đến quán Dicos trong trường để ăn chút gì đó, sau đó lại đi dạo ở đoạn núi cảnh bên ngoài trường học, cố ý tìm một người thợ đến chụp ảnh cho cả nhóm.
'Trần Khiêm cũng đi theo bước chân của bọn họ, anh cần phải thể hiện sự áy náy của mình mới được.
Bởi vì các cô ấy có hiểu lầm với anh, anh đâu phải loại người mà các cô ấy nghĩ đâu.
"Lại là anh ta, phiền chết đi mất!" Mấy cô gái lại nhìn thấy Trần Khiêm liền cạn lời luôn.
Có thể nói rằng, tất cả các cô đều có ấn tượng cực kì xấu với Trần Khiêm.
Đúng lúc Trần Khiêm đang định bước tới giải thích rõ ràng.
"Bốp!"
'Trong tiệm Dicos, rất nhiều cánh hoa tươi đột ngột từ đâu bung nở, trong phút chốc, cánh hoa màu đỏ tươi bay múa đầy trời, không khí lãng mạn bao phủ toàn bộ tiệm Dicos, cũng thấm đẫm vào mỗi người trong tiệm.
Ngay sau đó, một chàng trai mặc âu phục, khuôn mặt tuấn tú ôm một bó hồng đi tới, anh ta vòng qua Trần
Khiêm đi đến chỗ của mấy người nhóm Thẩm Nam.
"Nam Nam, anh đặc biệt chuẩn bị vì em đấy, em thích không?"
Chàng trai nói xong, hai tay vẫn ôm lây bó hoa tươi, đột nhiên quỳ một chân xuống.
Nghỉ lễ tỏ tình lãng mạn làm sao!
 
Chương 1643: Từ chối


"Oa! Cậu Bằng!"
Tất cả những người đẹp đang dùng bữa trong Disos đều ngây người trước màn lãng mạn này.
Có cô gái nào mà không thích lãng mạn cơ chứ?
Có cô gái nào chưa từng mơ tưởng về cảnh tượng thần thánh như vậy?
Bạch mã hoàng tử trong lòng, tay cầm một bó hoa tươi, quỳ gối trước mặt theo đuổi bạn, dường như trong lòng mỗi người nữ sinh đều có một điểm đóng băng, điểm đóng băng này đông kết tất cả sự khao khát cháy bỏng trong lòng cô ấy.
Họ khát vọng, tương lai có một chàng trai có thể: dùng tất cả mọi cách để làm tan chảy trái tim băng giá đó.
Mỗi một người con gái đều mang trong lòng một khát vọng như vậy.
Hiện tại, cảnh tượng đã xảy ra trước mắt mọi người, các nữ sinh dường như bị bỏng, ánh nhìn đây sự hâm mộ xen lẫn ghen ghét.
Diêu Viên Viên cũng giống như các cô gái khác.
Bọn họ tuy kích động nhưng cũng rất thức thời mà nhường ra một khoảng trống.
Và lấy điện thoại di động ra điên cuồng quay lại.
Duy chỉ có Thẩm Nam ngồi ở chỗ đó, cơ thể có chút không được tự nhiên, cô nhẹ nhàng vén tóc của mình ra sau tai, khuôn mặt xinh đẹp không khỏi đỏ ửng lên.
"Vương Bằng anh làm gì vậy?"
Cô ấy nói với vẻ mặt vô cùng ngại ngùng.
"Nam Nam, em hiểu rõ anh đang làm gì mà, anh thích em đã rất lâu rồi. Anh thề, cả đời anh sẽ che chở cho em, làm bạn gái anh nhé?"
Vương Bằng nghiêm túc nói.
"Wowl"
Trong nháy mắt cả hội trường nổi lên một trận cao. trào.
"Đồng ý đi!" "Đồng ý đi!" Không ít người bắt đầu hô lớn.
'Trên mặt Vương Bằng cũng hiện lên sự tự tin cùng đắc ý.
"Tôi đã nói rồi, hiện tại tôi không có ý định yêu đương với ai cải"
'Thẩm Nam không hề cảm thấy vui vẻ về điều đó, mặt cô ấy nóng bừng, sau đó lập tức đứng lên, cầm lấy túi xách và xoay người rời đi.
"Nam Nam! Nam Nam"
Vương Bằng không ngờ Thẩm Nam có thể cứ như vậy mà rời đi, khuôn mặt anh ta lập tức ngập tràn sự xấu hổ.
Như thể tất cả những đóa hoa hồng tươi đẹp này đều đang giễu cợt anh ta.
"Àjt" Vương Bằng vứt mạnh bó hoa tươi xuống đất. Vẫn không cam lòng và đuổi theo Thẩm Nam.
Mà đám Diêu Viên Viên cũng chạy qua đó xem trò hay.
"Tránh rat"
Khi đi ngang qua người Trần Khiêm, Diêu Viên Viên khinh bỉ đẩy anh ra.
Nếu không phải thằng khốn này làm Nam Nam mất vui, nói không chừng hiện tại cũng đã đồng ý lời tỏ tình của cậu Bằng rồi!
Các cô gái nghĩ thầm trong lòng.
 
Chương 1644: Tôi chấp anh ta thêm mười đôi tay


"Nhìn rõ chưa, Nam Nam nhà chúng tôi khó theo đuổi đến cỡ nào, cậu Bằng giàu có như vậy, ưu tú như vậy, Nam Nam vẫn không đồng ý nữa là loại người như anh, còn dám xin số điện thoại? Cút ra xa một chút!"
Có cô gái càng không khách khí hơn liếc mắt nhìn Trần Khiêm và nói.
Sau đó tất cả các cô gái đó đều rời đi. Ài!
Trần Khiêm không khỏi thầm than một tiếng trong lòng, mình muốn theo đuổi Thẩm Nam từ khi nào chứ? Chẳng qua chỉ là muốn giải thích rõ ràng cho cô ấy, kết bạn với nhau, cô ấy chỉ cần cho anh mượn một giọt máu chí âm thôi là đủ rồi.
Giờ thì tốt, lại gặp phải phiền toái rồi.
Trần Khiêm đang do dự rằng mình có nên đuổi theo không.
Sau lưng anh có ba bốn thanh niên đang ngồi uống coca.
Bọn họ có ba bốn người, nghe vẻ là khách xem, ánh mắt trầm ổn theo dõi toàn bộ quá trình.
"Sếp, nhìn thấy không, em đoán thằng nhóc này hẳn là cũng muốn đuổi theo cái cô gì tên Nam Nam đấy cho mà xem. Ha ha, có điều phản ứng hơi chậm chạp một chút, bị cái tên Vương Bằng kia nhanh chân đến trước rồi, bây giờ đang đứng đó mà hối hận đấy!"
Một tên thanh niên cười nói.
"Mẹ kiếp, nhìn cái loại nhút nhát này em lại thấy bực, muốn đánh cho tên đó một trận, muốn đeo đuổi nữ sinh phải to gan một tẹo, mặt dày lên, loại con gái nào mà không chạm vào được chứt”
Một tên thanh niên khác cũng nói.
"Sao nào lão Trương, qua dạy cho anh ta vài chiều đi? Nghe nói trước đây khi còn ở trường học, anh cũng được gọi là cao thủ tình trường đúng không!"
Chàng thanh niên được đám người kia gọi là sếp, lúc này đưa tay vỗ võ bả vai lão Trương.
Chỉ có điều, ánh mắt của anh ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng Trần Khiêm, trong mắt hiện lên một tia khác thường.
"Hừ, dạy thì dạy! Cậu có tin hay không? Chỉ cần ba chiêu, tôi sẽ làm cho anh ta cua được cô nàng kia? Thế nào? Cược mười bữa cơm nhé?"
Lão Trương nói.
"Tôi không tin đâu, anh phải cẩn thận đó, tên nhóc này đang ở trạng thái thất tình, giờ anh qua tìm hắn, nói không chừng hắn đánh anh như chơi! Đương nhiên, nếu như hắn đồng ý với anh, tôi sẽ mời anh mười bữa cơm!"
Một thanh niên không ngừng cười khanh khách.
"Đánh tôi sao? Tôi chấp anh ta thêm mười đôi tay!"
Lão Trương nói rồi liền đứng lên đi về phía Trần Khiêm.
Mà Trần Khiêm lúc này cũng đang chuẩn bị rời đi, vẫn phải đi tìm cô nàng Thẩm Nam này mới được.
"Này, tên nhóc kia, đứng lại!"
Bỗng nhiên lúc này, có một người bước tới sau lưng anh.
Hơn nữa Trần Khiêm cảm giác được rõ rang rằng cái †ay của anh ta đang muốn dùng sức vỗ vào bờ vai của mình.
'Theo bản năng Trần Khiêm nổi lên tâm lý tự vệ.
Trong nháy mắt khi bàn tay người đó chuẩn bị đập xuống.
Bả vai Trần Khiêm hơi chuyển động nhẹ.
Am!
Mà lực từ bàn tay của lão Trương đang định đánh lên vai Trân Khiêm hùa vào theo.
'Thoáng một cái đã thấy người nọ bay ra một góc.
Đập vào liên tiếp 10 cái bàn.
“Ôi mẹ ơi!”
Lão Trương ngã sml, toàn bộ cánh tay đều đã tê rần.
 
Chương 1645: Anh em gặp lại


Mà lúc này sắc mặt hai cậu thanh niên kia cũng đã thay đổi rõ rệt và đứng lên.
Bọn họ biết rõ lão Trương lợi hại nhường nào, người bình thường có cho thêm mười đôi tay cũng không là đối thủ, chuyện này tuyệt nhiên không nói phét.
Người này sao có thể lợi hại như vậy!
Anh chàng sếp cùng tên thanh niên đều chớp mắt kinh hoàng.
"Nhóc, đứng lại đó, đánh người xong định chạy trốn?"
Hai người đó cũng chạy tới. Hòng bắt được Trần Khiêm.
Kết quả Trần Khiêm mượn lực dùng sức, vứt cả bọn ra ngoài quán Dicos.
Bọn họ ngã dúi dụi dưới đường, bò lổm ngổm. "Lũ thừa hơi!"
Trân Khiêm lạnh lùng nói, không thèm liếc nhìn bọn chúng, chuẩn bị rời đi.
"Cậu... cậu Trần?"
Đúng lúc này, anh sếp đứng lên nhìn rõ ràng được. †oàn thân Trần Khiêm, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc nói.
Thậm chí cả người không thể cử động.
Nghe thấy giọng nói này, thân thể Trần Khiêm cũng hơi chấn động.
Không khỏi quay đầu lại nhìn.
Nhìn thấy người này, khuôn mặt Trần Khiêm vốn đang lạnh lẽo bỗng nở một nụ cười kích động.
"Tiểu Phi?" "Cậu Trần! Thật sự... là anh!"
Cái người đang đứng trước mặt này, không phải là Bạch Tiểu Phi sao?
Anh kích động tới mức nhảy dựng lên. "Tiểu Phi, đã lâu không gặp!"
Nhìn thấy bạn cũ, Trần Khiêm vô cùng ngạc nhiên và vui mừng.
Hai người ôm chặt lấy nhau, đã hai năm mới gặp lại, Bạch Tiểu Phi kích động tới mức muốn khóc.
Hóa ra, lúc trước Bạch Tiểu Phi bởi vì Mạc Kiếm tới kim lăng, đã đi nhập ngũ rồi.
Ở bộ đội, nền tảng bản thân Bạch Tiểu Phi vốn đã rất tốt rồi lại càng được rèn luyện tiến bộ hơn rất nhiều.
Sau khi chấm dứt liên kết tân binh, liền tiến vào đặc. chủng đại đội tham gia huấn luyện.
Hôm nay lại trở lại Kim Lăng cũng là là có vài nhiệm vụ phải làm.
Đúng lúc thi hành nhiệm vụ, đi tới Đại học Kim Lăng này ăn chút gì đó, mới có cảnh tượng bây giờ.
"Khi đó, tất cả mọi người đều cho rằng anh đã xảy ra chuyện không hay, Kim Lăng thì đã thay đổi! Hôm trước. em mới vừa quay lại đây, nghe được một số chuyện, vốn là muốn tìm tổng giám đốc Lý nghe ngóng tung tích của anh, nhưng tổng giám đốc Lý đã đi công tác ở Liễu Thành rồi!"
Bạch Tiểu Phi kích động nói.
Mấy người họ một lần nữa lại vào Dicos ngồi.
Hai năm không gặp, Trần Khiêm nhìn Bạch Tiểu Phi đã đen hơn nhiều, trên người đã sớm mất đi những hơi thở lỗ mãng bốc đồng khi đó, càng trở nên thành thục. trầm ổn.
Bây giờ còn là sếp của một nhóm nhỏ, cũng rất gì và này nọ.
Trần Khiêm nhìn thấy anh em của mình có thể trưởng thành như vậy cũng rất vui vẻ.
Cứ trò chuyện với nhau mà mãi vẫn không hết cái để nói.
Sau khi nói chuyện một lúc lâu. Bạch Tiểu Phi mới nhìn Trần Khiêm và hỏi:
"Anh, anh đúng là chẳng có nghĩa khí gì cả, các anh em đều vì anh mà ngày đêm lo lắng, anh thì hay rồi, bây giờ quay về, điều đầu tiên không đến thống báo tình hình cho chúng em mà còn tới đây để trêu chọc các em gái trường Kim Lăng nữa!"
 
Chương 1646: Cứ giao hắn cho anh


"Cậu hiểu rõ anh mà, anh nào có tâm trạng đâu mà đi trêu gái chứ. Chỉ có điều lần này anh tới đây là có chuyện muốn nhờ nữ sinh này thật lòng giúp đỡ anh!"
Trân Khiêm cười khổ lắc đầu.
Anh cũng không nói gì đến mấy chuyện liên quan đến máu chí âm, không muốn khiến cho Bạch Tiểu Phi lo lắng thay mình.
#Oậu ấy và Vĩnh Hào đã giúp đỡ mình rất nhiều rồi, hiện tại rất vất vả mới có thể ổn định lại tất cả. Trần Khiêm cũng không muốn bọn họ lại cuốn vào vũng bùn của mình một lần nữa.
Chỉ kể cho Bạch Tiểu Phi đại khái sự tình.
"Ha ha ha, hóa ra là như vậy, cái này dễ thôi anh, anh không biết chứ, mấy chuyện theo đuổi con gái này là nghề của eml"
Bạch Tiểu Phi cười ha hả.
Trần Khiêm im lặng nói: "Không phải là theo đuổi, chỉ là khiến cho cô ấy thật lòng giúp anh một chút!"
"Em hiểu rồi, cái này cũng không khác gì so với theo đuổi lắm!"
"Cũng may là gặp được thằng nhóc cậu, biết cậu lắm kế rồi, mau giúp anh nghĩ cách đi, thời gian rất gấp rồi! Bây giờ, cô ấy lại hiểu lâm anh! Anh hết cách rồi!"
Đương nhiên Trần Khiêm cũng có lúc không biết phải xử lí thế nào
'Tán gái đối với anh mà nói, thực sự là sở đoản.
Trước kia Trần Khiêm ở trường học, chỉ ngoan ngoãn †ập trung học hành, chính là cái loại đụng phải con gái nhà người ta mà mặt đã đỏ bừng bừng.
Còn chuyện với Dương Hạ hoàn toàn là do duyên phận sắp đặt.
Vì vậy, bây giờ Trần Khiêm thật sự không có cách nào để thuyết phục được Thẩm Nam, chuyện này đối với anh quả thực còn khó hơn cả lên trời.
"Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề, nhưng mà hiện giờ em đang vướng vài nhiệm vụ bên người, mà tên kia lại lẩn như cá chạch, đuổi theo hắn ta mấy lần, đều bị hẳn lẩn trốn ngay trước mắt.”
"Bây giờ bọn em vẫn đang bao vây hắn ở thành Kim Lăng, hiện tại vẫn đang lùng bắt mà chưa được!"
Bạch Tiểu Phi thở dài nói.
Đương nhiên anh ta vô cùng thật tâm với Trần Khiêm.
Về chuyện này quả thực Trần Khiêm cũng không nghỉ ngờ gì anh ta.
Cũng có thể nhìn ra được, tỉnh thần Bạch Tiểu Phi hiện tại thật sự đã bị tên tội phạm kia khiến cho mỏi mệt.
Anh lập tức cười khổ não: "Vừa rồi anh thấy thân thủ cậu đã rất khá, gã nào mà lợi hại như vậy, có thể chạy. trốn ngay trước mắt các cậu được?”
Vừa nói lời này, Bạch Tiểu Phi xấu hổ đỏ mặt.
#Còn nói thân thủ rất tốt nữa, vừa rồi đụng phải anh, em chẳng có năng lực chống đỡ luôn!
Bạch Tiểu Phi lập tức nói:
"Nói ra thì cái người này chính là một tên cầm thú, là một tên yêu râu xanh, đã gây ra rất nhiều vụ án. Do số người được điều ra để bắt hắn không đủ nên đã điều bọn em tới đây!"
"Thật ra, muốn tìm hắn cũng không khó, cái khó khăn ở đây chính là bắt được hắn, chiến lược hiện tại của bọn em chính là bày sẵn thiên la địa võng chỉ chở hắn lọt bãy mà thôi!"
"Được! Chỉ cần mọi người có thể khóa chặt lại vị trí của hẳn, thì cứ giao hắn cho anh, anh giúp mấy đứa bắt hắn!"
Sau khi nghe xong, Trần Khiêm cười cười nói.
 
Chương 1647: Mời người tới đây giúp đỡ


“ôi đệch, thật ạ? Anh định ra tay giúp bọn em sao?”
Bạch Tiểu Phi vui mừng nói.
"Đương nhiên rồi, bắt tội phạm cơ mà, đây là chuyện tốt nên làm, đương nhiên anh sẽ không từ chối rồi!"
Trần Khiêm cười nói.
Mà cũng chính vào lúc này.
Bộ đàm của Bạch Tiểu Phi vang lên.
Bên trong truyền đến một tin tức.
"Số 1 số 1, đã phát hiện ra tung tích của Vương Mãnh, tại phố Nguyên Bắc tuyến đường chính lên Kim Lăng, hắn ta lại một lần nữa gây án, hơn nữa còn bắt cóc hai nữ sinh, đã cướp được một chiếc xe ô tô đi về hương đường Nam, mệnh lệnh khẩn cấp, mọi người mau chóng tới phố Nam viện trợ.”
"RõI"
Ba người Bạch Tiểu Phi lập tức đứng lên.
"Anh, đã phát hiện ra tung tích của hắn!"
"Được, vậy chúng ta xuất phát!"
Đã tìm được tung tích của Thẩm Nam rồi, Trần Khiêm cũng không lo lắng cô ấy sẽ chạy trốn.
Mà nếu muốn trong thời gian ngăn khiến Thẩm Nam tha thứ mình, hơn nữa thật lòng giao cho mình một giọt máu chí ấm.
Thực sự là cần đến Tiểu Phi mách nước.
Đương nhiên, không phải là vì chuyện này mà Trần Khiêm mới ra tay giúp anh ta.
Nhìn thấy anh em mình gặp khó khăn, Trần Khiêm sẽ không chút do dự mà ra tay giúp đỡ, cật lực giúp anh ta.
Cái bẫy bọn họ đề ra là như thế này.
Sau khi dụ tên tội phạm vào phạm vi đã định. Sẽ nhanh chóng thu lưới lại.
Mà địa điểm chính là ở đường Nam.
Bạch Tiểu phi lái xe rất nhanh, năm phút sau, đã vọt tới đường Nam rồi.
Đồng thời cũng có không ít nhân lực khác cũng đang chạy về hướng đường Nam.
Bởi vì phía đường Nam chỉ có năm người, cực kì thiếu thốn nhân lực.
"Thế nào rồi?"
Sau khi xuống xe, Bạch Tiểu Phi bước về phía bọn họ.
"Trước mắt đã xác định được mục tiêu Vương Mãnh, không lâu sau hắn sẽ vọt tới đường Nam, chúng ta sẽ ở chỗ này chặn hắn lại, sao lại có mỗi ba người thế này?
Không phải cậu nói là mời một người tới đây giúp đỡ sao?”
Người đứng đầu chính là một cô gái có vóc dáng Cao ráo.
 
Chương 1648: Hỗ trợ


Cô ta nhìn về phía Bạch Tiểu Phi mà hỏi.
Mà Trần Khiêm lúc này mới từ trên xe bước xuống, vừa rồi trên xe anh ngồi quan sát địa hình chung quanh cũng như kết cấu đường đi.
Nếu như muốn ngăn chặn hắn, nhất định phải hiểu rõ được địa hình xung quanh, cái tên biến thái kia có lẽ đã định săn cho mình một đường chạy.
Tuy rằng thân thủ Trần Khiêm vô cùng tốt và cũng vô cùng tự tin
Nhưng mà, nghe Tiểu Phi nói tên tội phạm kia vô cùng giảo hoạt.
'Trần Khiêm cũng không dám quá chủ quan, đặc biệt là khi giúp đỡ bạn bè làm việc thì cũng phải cẩn thận để tâm.
Dù sao bây giờ mình không thể sử dụng nội kình, bằng không dù có cho tên kia chạy trước cả mấy cây số, anh cũng sẽ tóm được hắn chỉ trong nháy mắt!
Sau khi ghi nhớ được những điều đó, Trần Khiêm từ trên xe bước xuống.
"Trần Khiêm? Tại sao lại là anh?"
Trần Khiêm vừa xuống xe, cô gái đang đứng cùng Bạch Tiểu Phi nhìn thấy liền không khỏi kinh ngạc.
Đồng thời, cũng có một người thanh niên khác, hai mắt mang theo tia đố kị đi tới bên cạnh cô gái đó.
"Hồ Tuệ Mẫn, Thẩm Quân Văn?"
Trần Khiêm nhìn về phía bọn họ, bất đắc dĩ cười khổ trong lòng và nói.
Thế giới này nhỏ quá!
Oòn nhớ rõ lần cuối cùng gặp mặt, là một năm rưỡi trước, khi mình đã dạng A Tam, đi càn quét nhà họ Tư Đồ.
Mà nhiệm vụ khi đó của Hồ Tuệ Mẫn và Thẩm Quân Văn là điều tra chứng cứ phạm tội mà những năm này nhà họ Tư Đồ đã phạm phải.
Lúc ấy, sau khi mình cứu người xong.
Một mồi lửa đốt rụi nhà Tư Đồ.
Đồng thời, giữ lại một số chứng cứ rồi đóng thùng gửi cho Hồ Tuệ Mẫn.
Hơn nữa còn dán lên đó dòng chữ ghi tên Hồ Tuệ Mẫn.
#Coi như là thuận tay giúp đỡ bạn học cũ.
Sau đó hai người không gặp nhau nữa, Hồ Tuệ Mẫn về sau thế nào, Trần Khiêm cũng không hỏi tới.
Không ngờ người ta sớm đã trở lại rồi, hơn nữa còn được thăng chức rồi!
Bên cạnh cô ta là Thẩm Quân Văn.
Hai người đều biết thân phận của Trần Khiêm, đặc biệt là Thẩm Quân Văn.
Giờ phút này gặp lại Trần Khiêm, những ám ảnh hồi nhỏ bỗng ào ạt tràn vê
"Trần Khiêm, đã lâu không gặp, sau khi trở về tôi mới nghe nói, cậu đã từ bỏ gia tộc của cậu, về sau đã xảy ra chuyện, không ngờ bây giờ cậu vẫn bình yên vô sự!"
Hồ Tuệ Mẫn nhìn về phía Trần Khiêm nói với vẻ bất ngờ.
Chỉ có điều trong ánh mắt cô ta không còn cảm giác sợ hãi khi biết được thân phận của Trần Khiêm như trước nữa.
Mà là lấy thân phận của một người đứng trên để nói:
"Bây giờ cậu đang làm cái gì vậy?"
"Không có làm gì cả, trở về làm ít chuyện, thuận tiện giúp Tiểu Phi chút chuyện thôi!"
Trần Khiêm nhìn về phía cô ta cười khổ nói. "Hỗ trợ?"
Hồ Tuệ Mẫn và Thẩm Quân Văn cùng thấy kinh ngạc.
Đồng thời quay lại nhìn Tiểu Phi: “Không phải cậu ta là người cậu nhờ tới để hỗ trợ đó chứ?”
 
Chương 1649: Thật sự là phiền toái


"Đúng vậy!"
'Trên mặt Bạch Tiểu Phi thoáng lộ vẻ kiêu ngạo, khẽ gật đầu.
Đã có đại ca ra tay, tên yêu râu xanh này có mà chạy đằng trời.
Không được chứng kiến thì không thể biết được bây giờ đại ca lợi hại như thế nào đâu.
Nếu mà nói người kinh ngạc nhất ở đây thì phải là Tiểu Phi.
Trước kia mới quen cậu Trần, anh ấy không hề biết đánh nhau.
Nhưng bây giờ, quả thực quá kinh khủng!
Thậm chí Bạch Tiểu Phi không chút do dự mà tin rằng cái vị là truyền thuyết trong quân khu kia cũng chẳng phải là đối thủ của cậu Trần bây giờ.
"Thật đúng là cậu ấy?"
Hồ Tuệ Mẫn và Thẩm Quân Văn đều là không khỏi cười khổ lắc đầu.
"Đội trưởng Bạch, cậu không đùa chúng tôi chứ? Đúng, chúng tôi biết trước đây Trần Khiêm có thân thế hiển hách, với tư cách là cậu chủ lớn ở Kim Lăng chắc. chăn cậu cũng rất thân thiết với cậu ta đúng không? Nhưng mà cậu phải biết rằng, người lần này chúng ta cần phải tóm là Vương Mãnh, hản chẳng những là một kẻ giảo hoạt, mà còn là kẻ có thủ đoạn thâm độc với thân thủ cao cường. Bây giờ cậu nói với tôi, người mà cậu mời tới giúp đỡ là Trần Khiêm sao?”
Hồ Tuệ Mẫn thật sự phục rồi.
Trong điện thoại, giọng điệu Bạch Tiểu Phi rất kích động, nắm chắc phần thắng trong tay, người không biết còn tưởng rằng cậu ta đã mời cái vị truyền thuyết trong quân khu kia tới đây cơ.
Thật không ngờ lại là Trần Khiêm!
"Đội trưởng Hồ, cô không biết rồi, có anh tôi ở đây, cô yên tâm, tên Vương Mãnh hôm nay có chạy đằng trời!"
Bạch Tiểu Phi vội vàng giải thích.
Cũng chính lúc này.
Bộ đàm mấy người họ đồng thời vang lên.
"Mục tiêu đã xuất hiện, nhanh chóng chặn đường! Hoàn tất!"
"Rõ" Mấy người họ đang chờ đợi xuất phát.
Lúc này không ít dân quân tự vệ đã đến, nhanh chóng bày binh bố trận trên đường!
Khuôn mặt Hồ Tuệ Mẫn nghiêm túc nói với Trần Khiêm, lắc đầu nói: "Hung thủ rất hung tàn, cậu đứng tránh ra xa một chút!"
Sau đó, dẫn theo người đi về hướng đường Nam. 'Trong mắt Trần Khiêm không có chút gợn sóng.
Đối với anh, việc bị Hồ Tuệ Mẫn xem thường cũng không là gì cả.
Dù sao hôm nay anh tới đây cũng chỉ là để giúp đỡ anh em của mình.
Trần Khiêm ngẩng đầu hướng về phía bên kia đường.
Quả nhiên, một chiếc xe Passat màu đen đang phóng vun vút như điên trên đường, đẳng sau có rất nhiều xe đang đuổi theo.
Mà cái này kỹ thuật người lái xe chiếc Passat rất tốt. . Ngôn Tình Sủng
Chỉ trong vài tích tắc ngắn ngủi đã bỏ xa vô số mấy chiếc xe kia.
Cấp tốc chạy đến đường Nam.
Bởi vì đường Nam nay, hai bên đều là núi thấp, phạm vi hoạt động không lớn, chỉ cần có thể ngăn chặn ở chỗ này, tên Vương Mãnh kia coi như là có mọc thêm cánh cũng khó chạy thoát.
Hồ Tuệ Mẫn nín thở. Thẩm Quân Văn cũng nghiêm trọng. "Chết tiệt, thật sự là phiền toái!"
Mà Vương Mãnh đang lái xe, đương nhiên cũng nhìn thấy phía trước có người cản đường.
'Trước có vòng vây, phía sau có người đuổi theo.
 
Chương 1650: Là anh ta


Hiện tại không còn đường lui, chỉ có thể xông thẳng vào.
"Thả chúng tôi ra đi, cầu xin anh đó!"
Hai cô gái trên xe bị trói chặt tay chân, một trong hai người khóc lóc cầu xin.
Điện thoại trong tay cô đã rơi xuống sàn xe.
"Đừng có làm ồn nữa, im mồm đi, đau hết cả đầu, nếu mà còn không ngậm miệng lại tôi giết cô đấy!"
Vương Mãnh lạnh lùng quát.
Hắn hơn ba mươi tuổi, trên mặt chẳng chịt những vết sẹo, khi hắn nói khuôn mặt vô cùng dữ tợn.
Cô gái vừa bị hắn quát trong xe quả thực im bặt không nói một câu.
Vương Mãnh được yên tĩnh mới nhìn thẳng về phía trước.
Khóe miệng hắn nhếch lên.
"Dựa vào mớ thanh chắn đường rách này mà nghĩ có thể cản tao lại? Đúng là mơ mộng hão huyền!"
Hắn cười to. Lập tức xông tới phía đó.
Trong giây lát, Vương Mãnh bỗng nhiên đánh tay lái về bên trái.
Chiếc xe dựa sát vào thân núi. Trong nháy mắt, tay lái nhanh chóng xoay vòng. KétttI
Chiếc xe phát ra một tiếng cọ xát chói tai, khiến màng nhĩ người ta cảm thấy đau nhức. Truyện Nữ Cường
Nhưng họ lại nhìn thấy cảnh tượng chiếc xe như thể bay lên.
Vượt qua thanh chắn đường, nhanh chóng phóng thẳng về phía Nam.
Thẩm Quân Văn trợn tròn mắt, Hồ Tuệ Mẫn cũng trợn tròn mắt, sao có thể làm được điều này?
Không dễ dàng gì mới dụ hắn chạy tới nơi này, lại để cho hắn trốn thoát rồi sao?
Mà Trần Khiêm lúc này vẫn đang theo dõi ta, khóe miệng anh bất giác cong lên để lộ ra một nụ cười.
Thú vị đó. Bên cạnh đường lúc này có một chiếc xe mô tô. "Tiểu Phi, mượn xe dùng một lát!"
Vừa nói liền có một người ném chùm chìa khoá sang, Trần Khiêm tóm lấy trong tay.
Chiếc mô tô nhanh chóng khởi động, bay như một mũi tên.
Công cuộc bắt tên tội phạm vẫn tiếp tục.
Mấy người Hồ Tuệ Mẫn nhanh chóng điều chỉnh, triển khai bước kế hoạch tiếp theo, vẫn đang đuổi theo sát nút ở phía sau Vương Mãnh.
Trần Khiêm cưỡi mô tô, kẹp ở giữa hai bên.
"Oắt con, kỹ thuật lái xe tốt đó!"
Vương Mãnh nhìn xuyên qua kính chiếu hậu thấy được Trần Khiêm đang không ngừng rút ngắn khoảng cách với mình, không khỏi tức giận mắng.
Mà hai nữ sinh trên xe, sau khi thấy mặt của người đang đuổi theo cũng mở to hai mắt nhìn.
"Là anh ta!"
Một người nữ sinh nuốt nước bọt nói.
"Nam Nam, chính là cái người mà làm rơi vỡ máy ảnh của chúng ta đó!"
Cô ta vội vàng nói.
Không sai, hai nữ sinh này không phải là ai khác, chính là Diêu Viên Viên và Thẩm Nam.
Tính ra hôm nay quả là một ngày đen đủi đỉnh điểm của hai người họ.
Vốn dĩ bọn họ đang vô cùng hào hứng đi chụp ảnh chung cùng mấy người ở trọ cùng.
Vô cùng vui vẻ!
 
Chương 1651: Gặp quỷ rồi


Ai ngờ bỗng dưng bị tên đàn ông mắt để sau gáy kia làm vỡ mất máy ảnh, sau đó Thẩm Nam lại phải mất hai nghìn tệ tiền bồi thường.
Cái này đã đủ xúi quẩy rồi.
Sau đó lại đi tới Dicos, chuẩn bị ăn chút gì rồi buổi chiều lại đi chụp ảnh.
'Thẩm Nam lại bị tên này và Vương Bằng tới quấy rối.
Sau khi mọi người rời khỏi thì đi thẳng tới phía cảng Bắc để chuẩn bị chụp ảnh.
Không ngờ lại đụng phải hành động truy bắt người của cảnh sát, tên đào phạm không nói không rằng liền bắt lấy cô ta cùng với Thẩm Nam.
Hăn vô cùng mạnh bạo, nhanh chóng cướp một chiếc xe, nhét hai người vào trong xe, lại chạy trốn tới một nơi, còn trói hai người lại.
Cho tới bây giờ, Diêu Viên Viên và Thẩm Nam đã vô cùng sợ hãi, các cô gái không hề hay biết tên này muốn mang hai người đi đâu!
Đặc biệt là nghĩ tới tình tiết trong phim, hai người bị bắt làm con tin, cuối cùng bị tên đào phạm...
Không dám nghĩ tới, sợ quá đi! Hai người đều rơi vào bể sâu tuyệt vọng và sợ hãi.
Nhưng hiện tại, anh chàng kia đã cưỡi xe đuổi theo, làm cho Diêu Viên Viên và Thẩm Nam chợt thấy có hy vọng.
"Thằng ranh, định đấu cùng tao sao? Còn non lắm!"
Vương Mãnh mắng chửi.
Lúc này hắn mới nhìn về phía chiếc mô tô đằng sau.
Kết quả lại càng hoảng sợ.
"Mẹ kiếp! Nó đâu rồi?"
Hản nhìn thấy chiếc mô tô vẫn cứ phi theo quán tính về phía trước, còn người ngồi trên xe đã không thấy đâu nữa rồi.
Bùm!
Lúc này, Vương Mãnh chợt nghe thấy trần xe truyền đến một tiếng vang thật lớn.
'Toàn bộ nóc xe trong nháy mắt đã bị đè xuống.
#Nó đang ở trên nóc xe?
Vương Mãnh ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ ở trần xe, quả nhiên thấy được một khuôn mặt vô hại, đang cười hì hì nhìn mình.
"Đồ khốn kiếp! đi chết đi!"
Vương Mãnh dồn sức đánh tay lái, muốn lắc cho Trần Khiêm rơi xuống đất.
Nhưng mà, Trân Khiêm giống như một chất lỏng bám chắc, có rũ thế nào cũng không hề hay hấn gì.
Ngẩng đầu nhìn lên phía trước, hình như là một vườn trẻ.
Trần Khiêm biết, không thể trêu đùa hắn nữa nếu không sẽ tổn thất vô cùng nghiêm trọng.
Hai tay anh lập tức hành động
Một tay nắm được tay cầm cửa bên ghế lái, một tay trực tiếp đập vỡ cửa sổ.
Choang choang!
Cửa bên bưồng lái lập tức bị Trần Khiêm kéo ra, vứt sang một bên.
"Mẹ kiếp, gặp quỷ rồi!"
Gió lạnh vù vù thổi vào, khiến khuôn mặt Vương Mãnh biến dạng.
Vương Mãnh kinh hãi trừng to mắt.
Đồng thời tay hắn bị Trần Khiêm giữ lại XoetII!
Tiếng thắng xe bén nhọn chói tai truyền đến.
Hai nữ sinh trong xe cũng đổ rạp người về phía trước.
Ngay trước chiếc xe là một gốc cây lớn, may mà đã dừng lại rồi.
Túi khí an toàn mở ra, Vương Mãnh bị dọa mất hồn mất vía.
"Gặp quỷ rồi! Gặp quỷ rồi!"
Vương Mãnh hoảng sợ hô to.
Khi nấy nhóm người Hồ Tuệ Mẫn đuổi theo ngay đăng sau cũng đã chứng kiến rõ ràng cảnh tượng này.
Hồ Tuệ Mẫn nuốt nước bọt, khế há miệng, nhìn Trần Khiêm với vẻ khó có thể tin được...
 
Chương 1652: Siêu nhân


Thật sự, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ai cũng sẽ không thể nào tin được mọi chuyện vừa xảy ra là sự thật.
Người bình thường, làm sao có thể có sức mạnh lớn đến vậy? Giựt đứt cửa xe hơn nữa còn là xe đang lao đi
với tốc độ cực cao.
Điều này phải cần thân thủ cao tới mức nào mới có thể cân bằng được?
Trên đời không người nào có thể làm được điều này!
Hồ Tuệ Mẫn càng không thể tưởng được, trước đây cậu †a gây teo yếu ớt, mỗi ngày đều nghĩ cách làm sao để kiếm tiền ăn mà bây giờ lại có thể như vậy?
Mặc dù cậu ta đã từng là cậu chủ lớn.
Nhưng thân thủ của cậu ta có lẽ đã đạt cảnh giới cao rồi.
Thẩm Quân Văn thì khỏi phải nói.
Anh ta ngồi ngay cạnh Hồ Tuệ Mãn nên anh ta cũng đã nhìn rõ cảnh tượng vừa rồi.
Đặc biệt là ánh mắt giờ phút này Hồ Tuệ Mẫn nhìn về phía Trân Khiêm, nói như thế nào đây?
Như thể một cô nữ sinh ngây ngô còn chưa trải sự đời, mỗi ngày đều ước mơ trong cuộc đời mình trong có thể xuất hiện một vị anh hùng, đó là tiếng lòng mà mỗi thiếu nữ luôn ôm ấp
Mà bây giờ, Thẩm Quân Văn thông qua ánh mắt của cô ta, đã đọc được, vị anh hùng trong lòng cô ta đã xuất hiện rồi.
Trước đây Thẩm Quân Văn đã từng cho rằng, anh hùng trong lòng Hồ Tuệ Mẫn chính là mình.
Dù sao mình đoạt được giải quán quân Taekwondo. Nhưng mà không phải!
Một cảm xúc đố kị khó tả, bắt đầu nhen nhóm trong đầu Thẩm Quân Văn.
Lại nói về Trần Khiêm, bây giờ anh chỉ dùng một tay nâng Vương Mãnh đang sợ khiếp vía lên.
Nguy hiểm đã được giải trừ triệt để, không có ai bị thương vong trong lần này.
Chỉ có điều, do nơi đây gần với trường mẫu giáo, phụ huynh tới đây đưa đón cũng khá nhiều.
Hiện tại đúng vào giờ nhà trẻ tan học. Dẫn đến việc có rất nhiều người vây quanh. Cảnh sát bất đắc dĩ kéo đường cảnh giới.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Bố, chuyện gì vậy ạ?" Có vài đứa trẻ lắc lắc tay bố mình và hỏi.
Cũng có một vài bậc phụ huynh không rõ tình hình mà lại hỏi thăm.
"Gòn có thể là chuyện gì nữa, tên Vương Mãnh gây bao nhiêu vụ án ở thành Kim Lăng ta đã sa lưới rồi, chính cậu thanh niên trẻ này bắt được đó.”
"Ôi mẹ ơi, mọi người không nhìn thấy cậu thanh niên này làm thế nào để bắt được hắn đâu, như thể siêu nhân vậy!"
Có một ông bố kích động tới mức toàn thân run rẩy, gặp người là nói, hận như không thể kể cho toàn bộ thế giới cùng biết chuyện vừa rồi mình đã tận mắt thấy toàn quá trình bộ mạo hiểm.
Còn có một bà mẹ, không thèm quan tâm đến con mình nữa, hưng phấn chạy lại đây, mặt đỏ bừng bừng quay Trần Khiêm.
"Siêu nhân!"
"Siêu nhân!"
Mấy đứa trẻ nhìn thấy Trần Khiêm liền kêu to.
 
Chương 1653: Muốn rời ra từng mảnh


"Bắt hay lắm!"
Cũng có vài vị phụ huynh vô cùng căm phẫn.
'Tất cả đều sùng bái nhìn về phía Trần Khiêm.
Vương Mãnh bị Trần Khiêm ném xuống đất, Bạch Tiểu Phi lập tức chạy tới bắt lấy hẳn.
"Gặp quỷ rồi! Mẹ kiếp, gặp quỷ Vương Mãnh vẫn chưa hết hoảng sợ, khi bị cảnh sát áp giải lên xe liền quay lại nhìn về phía Trần Khiêm mà kêu khóc.
Tên này, hoàn toàn không tuân theo định luật vật lý chút nào...
"Anh, tuyệt vời! Anh không biết, vừa rồi đuổi theo anh ở đằng sau, tim em như bị bóp nghẹt!"
Bạch Tiểu Phi hâm mộ nhìn Trần Khiêm.
Mà Thẩm Quân Văn nhìn thấy Hồ Tuệ Mẫn định đi tới nói với Trần Khiêm gì đó với vẻ vô cùng ngại ngùng.
Lập tức ý ghen lộ ra rõ rệt:
"Được rồi, người cũng đã bắt được, chúng ta nên quay về thôi, Tuệ Mẫn, em vào xe đi."
'Thẩm Quân Văn hít sâu một hơi rồi phân phó. Nhưng Hồ Tuệ Mẫn dường như không nghe thấy.
Đi thẳng tới bên cạnh Trần Khiêm.
"Trần Khiêm, cậu... cậu không có bị thương chứ? Vừa rồi thật sự quá nguy hiểm!"
Hồ Tuệ Mẫn nói. "Không có!” 'Trân Khiêm hờ hững đáp lại.
Hồ Tuệ Mẫn đang muốn nói mấy lời quan tâm gì đó, nhưng lời đến bên miệng lại không biết nói thế nào.
#Dù sao vừa rồi, mình còn xem thường Trần Khiêm, cho là cậu ấy là tới đây để quấy rối.
Nói một cách chính xác thì, từ đầu đến cuối, khi còn học tại trường cấp ba đến về sau gặp nhau tại quán bar, kể cả khi ở Tây Nam biết về thân phận của Trần Khiêm.
Toàn bộ quá trình này, Hồ Tuệ Mẫn chưa một lần nào chính thức nhìn kĩ Trần Khiêm.
Mãi cho tới hôm nay, Trần Khiêm này xuất hiện trước mặt cô ta vô cùng lạ lãm.
Nhịp tim Hồ Tuệ Mãn tăng nhanh.
Cô ta thậm chí còn thấy sùng bái Trân Khiêm, sùng bái từ tận trong tim.
Đương nhiên Trần Khiêm không cần khoe khoang cái gì trước mặt Hồ Tuệ Mẫn, anh không hề muốn tìm kiếm cảm giác hư vinh trên người cô ta.
Lúc này anh đột nhiên như nhớ ra cái gì đó. Xoay người nhìn về phía hai nữ sinh trong xe.
Khi ở trên trần xe, Trần Khiêm đã nghe thấy một nữ sinh trong đó kêu khóc thảm thiết.
Không phải ai khác, chính là Diêu Viên Viên và Thẩm Nam.
Đặc biệt là giờ phút này, cảm giác âm dương hút nhau đó.
Khiến cho Trần Khiêm vội vàng đi tới phía chiếc xe. Vừa rồi vì chịu phải va chạm theo quán tính.
Giờ phút này Diêu Viên Viên và Thẩm Nam, cảm thấy thân thể của mình như muốn rời ra từng mảnh.
 
Chương 1654: Tạm biệt


Hai cô gái vốn không có đeo dây an toàn, vừa rồi hai người bay ra ngoài, tuy rằng chỉ là đụng vào chỗ ngồi phía trước.
Nhưng loại lực xung kích này cũng không phải là thứ mà hai cô có thể chịu đựng được.
Giờ phút này Diêu Viên Viên oa oa khóc lớn trong xe. Cô ta đã không còn để ý tới hình tượng thục nữ nữa.
"Không sao rồi, hai người ra ngoài trước đi!"
Trần Khiêm đi đến trước xe, nhìn về phía hai người mà không khỏi cười khổ.
Thật là trùng hợp
. "Cảm ơn anhl"
'Thẩm Nam ôm lấy bả vai của mình, nhẹ nhàng sửa sang lại tóc, nhìn về phía Trần Khiêm và gật đầu mỉm cười.
Không gì có thể thúc đẩy thiện cảm giữa hai người hơn việc một người xả thân cứu mình.
'Thẩm Nam chính là như vậy, lúc trước tuy rằng cô ấy còn chán ghét Trần Khiêm, nhưng hiện tại cô ấy đã nảy sinh thiện cảm với anh.
Hai nữ sinh, cũng đều là người bị hại.
Cuối cùng cảnh sát chỉ tới đây hỏi mấy câu, liền để cho các cô về nghỉ ngơi.
Mấy người Bạch Tiểu Phi còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lí, bởi vậy Trần Khiêm cũng không muốn anh †a phải đi theo mình..
'Trần Khiêm đưa hai nữ sinh quay về trường học, lần này Thẩm Nam không có cự tuyệt, vui vẻ tiếp nhận.
Chỉ có điều nhìn sắc mặt Thẩm Nam có vẻ tiều tụy, có thể là do kinh hãi quá mức.
Lúc này Trần Khiêm cũng không thể nhắc đến chuyện máu chí âm được.
Nếu không cô ấy sẽ nghĩ rằng lần này anh cứu cô ấy chính là để xin máu chí âm của cô ấy mà thôi.
Khi đó sẽ chẳng còn lại chút thiện cảm nào mất.
"Trần Khiêm, chuyện xảy ra ngày hôm nay thật sự là cám ơn anh, lúc trước thái độ chúng tôi đối với anh là không tốt, xin lỗi!"
Thẩm Nam nhìn về phía Trân Khiêm cười nói. Trần Khiêm hơi ngẩn ra.
Anh nghĩ thầm trong lòng, #Bạch Tiểu Phi được đó, thật đúng là đoán được cô bé này một lúc nữa sẽ phải cảm thấy chút áy náy và biết ơn anh.
Vừa rồi khi chia tay Bạch Tiểu Phi, anh ta có dặn dò 'Trần Khiêm mấy câu. Chỉ cần anh nói mấy câu này, thì không cần phải hỏi thẳng người ta cách thức liên hệ.
Nghĩ đến mấy câu nói anh ta nói với mình, Trần Khiêm trực tiếp thuật lại:
"Không có việc gì, không cần cảm ơn. Chúng ta gặp nhau hết lần này đến lần khác chắc là do duyên phận, nói không chừng là số phận muốn tôi hôm nay có thể may mắn cứu được côi!"
Trần Khiêm cười nói.
Mà Thẩm Nam nghe vậy thì hít thở hơi dồn dập.
Khuôn mặt xinh đẹp nhanh chóng đỏ bừng lên.
Nhìn về phía Trần Khiêm, nhoẻn miệng cười xinh
Nhưng cô ấy cũng không nói gì.
Chỉ gật gật đầu: "Vậy chúng tôi đi về nghỉ đây, tạm biệt!"
Nói xong cũng không nhúc nhích, đôi mắt nhìn Trần Khiêm...
 
Chương 1655: Tôi cũng muốn học


Trần Khiêm không ngờ một vài chỉ tiết Bạch Tiểu Phi nói với mình, thật sự ứng nghiệm trên người Thẩm Nam.
Anh ta nói, càng xinh đẹp thì các nàng lại càng thích chơi trò lạt mềm buộc chặt.
Thật ra các cô gái vô cùng hưởng thụ quá trình được con trai theo đuổi và quan tâm.
Cho dù là hôm nay anh đã cứu được Thẩm Nam, dựa theo suy đoán của Bạch Tiểu Phi, Thẩm Nam cũng tuyệt đối sẽ không chủ động mà hoàn toàn trái lại, cô ấy sẽ chỉ hàn huyên với anh vài câu đơn giản, sau đó liền rời đi.
Chờ anh giữ cô ấy lại.
Đây cũng là lí do vì sao các cô gái đẹp thường rất khó theo đuổi, bởi vì thứ bọn họ thích chính là quá trình.
Mà động tác Thẩm Nam của vừa hay giống hệt với những gì Bạch Tiểu Phi đoán.
Dựa theo kịch bản Bạch Tiểu Phi cho.
Giờ phút này Trần Khiêm giả bộ chẳng hề để ý và gật gật đầu:
"Được, các cô hôm nay đều bị thương, mau về nghỉ ngơi đi. Vừa hay hôm nay tôi vốn định đi mua tặng bạn mình một món quà đặc biệt, tôi có việc, đi trước nhé, tạm biệt!”
Nói xong, Trần Khiêm liền quay người lạnh nhạt rời đi.
"Một! Hail...."
Trần Khiêm thầm đếm trong lòng, nếu như Bạch Tiểu Phi không lừa anh, lúc này anh sẽ bị người ta gọi lại.
"Đúng rồi, Trần Khiêm anh chờ một chút!"
'Thẩm Nam gọi lại.
Quả nhiên!
"Sao vậy?"
Trần Khiêm hỏi.
"Trần Khiêm, thân thủ của anh tốt như vậy là được học ở đâu đó? Tôi muốn học một vài ngón võ đơn giản để phòng thân. Anh hiểu biết về lĩnh vực này, có thể cho tôi chút lời khuyên không?”
Thẩm Nam hỏi.
Diêu Viên Viên cũng gật đầu: "Tôi cũng muốn học!"
"ỒI Là vậy sao? Tôi có đó! Vậy để tôi cho cô nick wechat của một người bạn của tôi nhé, cậu ấy thường hay để ý đến mấy cái này.”
Cuối cùng Trần Khiêm cũng đã hiểu được suy nghĩ của các cô gái này rồi. Vừa rồi Bạch Tiểu Phi dạy cho anh câu nói kia, nội dung rất phong phú.
Đặc biệt là câu anh chuẩn bị đi mua cho người khác một phần quà đặc biệt kia.
Cái này gọi là lạt mềm buộc chặt, đã có tiền đề anh hùng cứu mỹ nhân trước đó, hoàn toàn có thể thành công.
Sau khi kết bạn xong, Trần Khiêm đưa nick của Bạch Tiểu Phi cho các cô gái. Bởi vì tài khoản của anh hoàn toàn là một mớ hỗn độn.
Liangerjiushiputi666 chính là nick của Bạch Tiểu Phi, hoặc tìm tên cũng ra.
 
Chương 1656: Suy nghĩ


Kỳ thật Trần Khiêm biết rõ, cô ấy nói cái gì mà học võ để phòng thân đều là giả.
Muốn giữ một người đàn ông hữu dụng, thích mình, luôn bên cạnh chăm sóc bảo vệ mình lại mới là thật.
Tên nhóc Bạch Tiểu Phi quả thật là bậc thầy trong chuyện này.
Sau khi tạm biệt các cô gái, Trần Khiêm không khỏi thán phục trong lòng.
Coi như là nhìn vật nhớ người.
Sao lúc trước mình lại không hiểu được tấm lòng của Mộc Vũ cơ chứ?
Khi đó hai người mỗi ngày đều gọi điện thoại, mỗi lần Mộc Vũ nói với mình muốn đi ngủ.
Mình cũng nói một câu: “Vậy cậu mau ngủ đỉi, ngủ ngon nhé.”
Hiện tại xem ra, kỳ thật Mộc Vũ không phải muốn đi ngủ, mà là muốn mình giữ cô ấy lại. #Muốn cảm thấy có người luôn một mực thấp thỏm nhớ mong cô ấy, muốn ở bên cô ấy, trong lòng có cô ấy!
Đương nhiên Mộc Vũ cũng sẽ không làm vậy với những nam sinh khác, Trần Khiêm biết rõ điều đó, trong lòng cô ấy chỉ có một người đó là mình.
Mà nhìn thời gian, còn ba ngày nữa là đến rằm rồi, anh phải nhanh hơn mới được.
Đêm nay anh phải thương lượng Bạch Tiểu Phi một chút, mặc dù bây giờ đã có một khởi đầu tốt những cũng phải có bước đối sách tiếp theo.
"Nam Nam, sao tớ thấy tên Trần Khiêm kia chẳng dấu hiệu gì là thích cậu vậy? Cậu nói cậu muốn học chút võ phòng thân, vậy mà lại đưa cho cậu cái tài khoản này:
Diêu Viên Viên nói.
"Thì có làm sao đâu, tớ thực sự muốn học đó. Cậu không biết khi nãy anh ấy cứu chúng mình dũng cảm, gan dạ đến thế nào đâu, các cô gái thường không thể nào cưỡng lại được với những người này, bây giờ xem ra con người Trần Khiêm này có gì đó rất thần bí, khiến người ta không thể nắm bắt được.”
Nam Nam cười khẽ nói.
"Oa, Nam Nam, không phải chỉ vì anh ta cứu cậu một lần mà cậu đã yêu anh ta rồi đó chứ? Hơn nữa cậu biết không Nam Nam, tuy rằng Trần Khiêm rất lợi hại, nhưng nhìn dáng vẻ của anh có vẻ không phải người có tiền. Nếu như, tớ là nói nếu như, hai người các cậu vì chuyện lần này mà kết thành duyên, vậy phía bên nhà cậu sẽ giải quyết thế nào đây?”
Diêu Viên Viên suy nghĩ rất nhiều.
"Cậu cũng đã nói, bây giờ cậu không thích yêu ai, nhưng mà bây giờ gia tộc cậu đang xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhất định cậu phải tìm một người có thể giải quyết được nguy cơ kinh tế của gia tộc cậu, ví dụ như Vương Bằng kia chẳng hạn, tớ thấy anh ấy là phù hợp. nhất!"
"Nhà anh ấy dù sao cũng là mở công ty đấy, hơn nữa còn lên sàn rồi, không có gì ngoài tiền, chỉ cần cậu đông ý làm bạn gái của anh ấy, anh ấy nói với bố một tiếng thì chắn chắn sẽ giải quyết được nguy cơ phá sản của gia tộc cậu. Nhưng ngược lại nếu như cậu muốn tiến tới với
Trần Khiêm thì hoàn toàn khác rồi!” Trên đường trở về, Diêu Viên Viên phân tích. Kỳ thật hiện tại Thẩm Nam cũng không thích Trần . Truyện Khác
Khiêm đến mức kia, chỉ là đặc biệt có thiện cảm với anh mà thôi, hơn nữa còn có chút hiếu kì về anh.
Cô ấy cũng không hề bài trừ suy nghĩ kia.
Nhưng mà sau khi nghe Diêu Viên Viên nói như vậy xong, trong nháy mắt Thẩm Nam cũng đã bình tĩnh lại.
Bản thân cô ấy quả thật đã hơi sùng bái Trân Khiêm thái quá.
 
Chương 1657: Bữa tiệc sinh nhật


Nhưng từ tháng trước, kể từ khi gia tộc của cô ấy xảy ra chuyện, e rằng bản thân cô ấy đã không có quyền lựa chọn nữa rồi.
Nhất định phải tìm một người có tiền có thế ở bên cạnh mình.
Đúng như những gì Viên Viên phân tích, hiện tại, không có tiền thì không làm được cái gì cả.
Mà sở dĩ hôm nay vẫn cự tuyệt Vương Bằng, là vì Thẩm Nam còn muốn thử Vương Bằng thêm vài lần.
Làm sao bây giờ? Một bên là gia tộc, một người mà mình không thích, nhưng lại có thể trợ giúp gia tộc mình -Vương Bằng.
Một bên là người mà mình có cảm giác, nhưng lại không thể giúp gì cho gia đình mình - Trần Khiêm!
Thẩm Nam trầm tư suy nghĩ.
"Cậu đừng nghĩ quá nhiều, Nam Nam! Tối mai là tới sinh nhật cậu rồi. Cậu biết không, hôm nay mặc dù anh ấy tỏ tình với cậu mà bị cậu từ chối nhưng vẫn không bỏ. cuộc, mà dành toàn bộ tâm ý vào bữa tiệc sinh nhật ngày mai của cậu đó. Tớ nghĩ rằng, hôm nay cậu đã làm anh ấy mất mặt như vậy, nếu mà cậu mở lời mời anh ấy đến buổi tiệc ngày mai, tớ nghĩ anh ấy sẽ rất vui đó.”
Diêu Viên Viên nói.
"Ừm, tớ biết rồi, nhưng tại buổi sinh nhật lần thứ hai mươi của tớ, tớ còn muốn mời thêm một người.”
Thẩm Nam cắn môi nói.
"Không phải là Trần Khiêm chứ?”
Diêu Viên Viên trừng to mắt.
"Ừm, dù sao hôm nay anh ấy cũng đã cứu chúng ta, nếu như không có anh ấy, không chừng bây giờ chúng ta đã toi đời rồi, chúng ta cũng nên biểu đạt lòng biết ơn!"
Thẩm Nam cắn nhẹ bờ môi nói.
Nhớ lại lúc mình bước từ trên xe xuống, bởi vì chân mình bị thương nên Trân Khiêm đã vô cùng ân cần đỡ lấy mình.
Cứ như thể điểm băng trong lòng mình đã bắt đầu tan chảy vào chính giây phút đó vậy!
Hai người nói chuyện một hồi, và gọi điện thông báo. cho mấy người bạn là đã được bình an.
Vê phần học võ phòng thân kia, chẳng ai còn hứng thú tiếp tục nữa.
Diêu Viên Viên đã xóa luôn số tài khoản kia.
Chỉ có điều đến tối, đầu cô ta lại bắt đầu đau nhức, có lẽ ban sáng khi va đập đã bị chấn thương, vì vậy Thẩm Nam liền đưa cô ta tới bệnh viện kiểm tra.
Mà tối hôm đó, Trần Khiêm cũng nhận được tin nhắn của Thẩm Nam mời anh tới tham gia bữa tiệc sinh nhật.
Trung tuần sắp đến, nếu như đúng với những gì mà Bạch Tiểu Phi phán đoán, ngày mai anh sẽ có được giọt máu chí âm của mình, anh sắp tìm được Chấn Thiên Thạch rồi.
 
Chương 1658: Đừng có mơ


Ngày hôm sau.
Gia đình Thẩm Nam rất coi trọng bữa tiệc sinh nhật hai mươi tuổi này.
Cho dù trong khoảng thời gian này, sự nghiệp của gia tộc đang gặp phải nguy cơ khủng hoảng.
Nhưng người nhà cô ấy vẫn muốn tổ chức tiệc.
'Thế nên một bữa tiệc sinh nhật nhỏ mà phải làm giống như tiệc gia đình cỡ lớn.
Ba mẹ Thẩm Nam bao một căn phòng lớn, có thể chứa đủ ba mươi người trong khách sạn Long Đằng.
Không chỉ có bạn học, người nhà Thẩm Nam, mà ngay cả bác Cả chú Ba, anh em họ và người nhà của bọn họ đều tới đây, gộp lại cũng đủ ba mươi người.
Sự nghiệp gia tộc sa sút, nên tất cả mọi người đều muốn xua đuổi xui xẻo đi.
“Anh Hai chị Hai, hai người thật có phúc, sinh được một cô con gái có khí chất lại xinh đẹp như Nam Nam, sau này hai người cứ chuẩn bị đi theo Nam Nam mà hưởng phúc đi.”
Thím Ba của Thẩm Nam cười nói với ba mẹ cô ấy. “Hưởng phúc? Hưởng phúc gì chứ, em Ba, hai đứa cũng hiểu rõ tình hình hiện tại của gia tộc mà, một mớ hỗn độn, bọn anh còn đang suy nghĩ nửa đời sau của mình đây!” Thẩm Trung Hoa lắc đầu cười khổ.
Vừa nhắc tới chuyện này, ngay cả bác Cả và chú Ba đều đồng loạt thở dài.
“Nhưng mọi người đừng quá lo lắng, bây giờ sự nghiệp của chúng ta vẫn chưa tồi tệ như chúng ta nghĩ, nếu chúng ta có thể nhận được một khoản tiền đầu tư, vậy thì công ty của chúng ta sẽ hóa nguy thành an. Em nghe nói, Vương Bằng, cậu cả nhà họ Vương đang điên cuồng theo đuổi Nam Nam nhà chúng ta, anh chị có biết nhà cậu cả Vương Bằng đó có thực lực gì không?”
Đúng lúc này, thím Ba di chuyển đề tài, kéo câu chuyện về lại người Thẩm Nam.
Nói ra, cả nhà bác Cả chú Ba đều là những người ăn cỗ đi trước lội nước theo sau, sao bọn họ có thể dẫn cả người nhà của mình tới một bữa tiệc sinh nhật của con nhóc Thẩm Nam này chứ?
Nói trắng ra không phải là vì Thẩm Nam mang lại lợi ích này sao.
Nhưng nói cũng không sai. Cả Thẩm Trung Hoa và Vương Quế Phương đều nghe nói chuyện cậu cả Vương Bằng theo đuổi Nam Nam rồi.
Bây giờ nhà họ Vương rất lợi hại, là một công ty niêm yết, còn có Tập đoàn thương mại Kim Lăng làm bối cảnh cho gia tộc nữa.
Bây giờ đang là xí nghiệp nổi cộm ở Kim Lăng.
Ai thấy người nhà họ Vương đều phải nể mặt một chút.
Nếu Thẩm Nam có thể ở bên Vương Bằng, đến lúc đó Vương Bằng sẽ nói tốt mấy câu trước mặt ba anh ta, vậy thì nhà họ Thẩm chắc chắn sẽ chuyển nguy thành an.
Cũng chính vì nhìn ra được điểm này, nên tất cả nhà bác Cả chú Ba của cô ấy đều tới tham dự sinh nhật của cô ấy.
“Hơn nữa em còn nghe nói, hôm nay Nam Nam có mời Vương Bằng nữa.”
Thím Ba lại cười nói.
Vương Quế Phương cười ha ha: “Em dâu à, em còn nắm bắt tin tức nhanh hơn chị nữa, sao em biết được Nam Nam có mời cậu cả Vương Bằng tới đây thế?”
'Thím Ba cười lúng túng.
“Không phải em cũng chỉ mới nghe nói thôi sao!”
“Vậy thì tốt, người không biết còn tưởng rằng em luôn quan tâm đến cậu cả Vương Bằng đó, nhưng con gái Phương Phương của em lại không may mắn có thể kết bạn với người như cậu Vương Bằng. Mặc dù Phương Phương rất ưu tú, nhưng muốn nhận được sự ưu ái từ những người như cậu Vương, thì cần phải cố gắng nhiều hơn nữa, cháu thấy bác nói có đúng không Phương Phương?”
Vương Quế Phương nhìn về phía con gái nhà thím Ba, cũng cùng trang lứa với Nam Nam.
Lúc nãy thím Ba nhiều lần nhắc đến cậu cả Vương Bằng, hơn nữa còn nắm rõ hành tung của cậu Vương, điều này đã làm Vương Quế Phương không khỏi kiêng ky.
#Chỉ sợ trong lòng thím Ba đã có suy nghĩ, muốn đề cử con gái thím ấy trước mặt cậu Vương, nói không chừng là muốn cướp con rể với mình.
#Hừ, đừng có mơ.
Nghĩ đến đây, Vương Quế Phương lại tiếp tục đả kích:
“Đúng rồi em dâu, có lẽ có một chuyện em vẫn chưa nghe nói. Đó là hôm qua, trước khi Nam Nam xảy ra chuyện, cậu Vương đã có một bài tỏ tình thắm thiết với Nam Nam nhà chị đấy, còn quỳ xuống nữa đấy! Nhưng đáng tiếc, tính cách của Nam Nam quá bướng bỉnh, nên chưa đồng ý!”
“Thật sao, Nam Nam thật là giỏi.”
'Trên mặt thím Ba không khỏi lóe lên tia lúng túng, có chút đau khổ khen ngợi Thẩm Nam
 
Chương 1659: Do anh không đủ ưu tú


. “Cậu Vương, xin mời vào!” Đúng lúc này, nhân viên phục vụ mở cửa phòng ra.
Một nam sinh điển trai mặc bộ vest trắng, đeo cà vạt, ôm bó hoa tươi đi vào.
“Chào chú Thẩm, chào cô Vương.”
Lúc này nam sinh điển trai đang lần lượt chào hỏi mọi người.
Mà nam sinh này chính là Vương Bằng.
Hôm qua khi biết Thẩm Nam có mời mình, khỏi phải nói Vương Băng đã hưng phấn đến cỡ nào.
Hôm nay anh ta cực kỳ chú tâm đến bộ trang phục này.
Bộc lộ hết bản chất của một cậu chủ.
Người nhà họ Thẩm liên tục khen ngợi anh ta. Làm vẻ mặt Vương Bằng hiện lên ý cười đắc ý. Còn mời anh ta ngồi vị trí chủ tọa.
Đúng lúc này, Vương Quế Phương chợt nhớ ra, con gái mình lại không có ở đây?
“Đúng rồi, Nam Nam và Viên Viên đâu rồi? Lúc nãy hình như cũng không có ở đây?”
Vương Quế Phương vừa nói với Vương Bằng, vừa hỏi bốn người bạn cùng phòng còn lại của Nam Nam.
“Lúc nãy Nam Nam và Viên Viên cùng đi xuống dưới đón người rồi.”
Mấy bạn cùng phòng vừa uống nước hoa quả vừa trả lời bà ta.
“Đón người? Đón ai thế? Chẳng phải cậu Vương đã tới đây rồi à? Lúc nãy cháu không gặp con bé sao?”
Vương Quế Phương nghĩ mãi không ra.
Có thể nói hôm nay cậu Vương là nhân vật chính trong bữa tiệc này.
“Không có, khách sạn Long Đẳng là của chú cháu, nên mỗi lần cháu tới đây đều đi lối đi chuyên dành cho. khách quý, sớm biết Nam Nam đi xuống dưới đợi cháu, cháu đã đi cửa chính rồi."
Vẻ mặt Vương Bằng lóe lên tia vui vẻ hưng phấn. Tối qua anh ta đã nghe ba mẹ trò chuyện, nói nhà Thẩm Nam xảy ra chút chuyện, có thể đây là nguyên nhân khiến nhà họ Thẩm nịnh bợ mình.
Dù sao thì nhà họ Vương của anh ta cũng có Tập đoàn thương mại Kim Lăng đứng phía sau.
Hễ xí nghiệp nào dính Tập đoàn thương mại Kim Lăng, thì không cần nói nhiều về địa vị ở Kim Lăng này.
Nói chung là theo cách hiểu của Vương Bằng, việc có được cô gái như Thẩm Nam chỉ là chuyện sớm muộn, nói không chừng chỉ trong tối nay thôi.
“Ôi cha, tôi nói rồi mà, cậu Vương đã đi vào từ lối đi VIP, vậy chẳng phải Nam Nam đi xuống dưới chờ là vô ích sao? Cháu đợi một lát, cô sẽ gọi điện bảo Nam Nam lên đây.”
Vương Quế Phương cười nói.
“Không cần phiền phức thế đâu cô Vương, nói thật, để Nam Nam đợi dưới đó lâu như vậy, trong lòng cháu thật sự rất buồn, bây giờ cháu sẽ đi xuống dưới đó tìm Nam Nam, rồi đón Nam Nam lên đây.”
Vương Bằng khẽ lắc đầu cười nói.
Nghĩ tới hôm qua, mình còn phải quỳ xuống tỏ tình với Thẩm Nam, nhưng bây giờ biết được nội tình của nhà họ Thẩm, Vương Bằng đã vô cùng tự tin.
Anh ta lập tức đứng dậy, đi xuống bên dưới.
“Cậu Vương, để cô đi cùng cháu xuống đó.”
Dù sao thì Vương Quế Phương cũng muốn thân cận với Vương Bằng, xem anh ta giống như con rể của mình.
“Đi thôi, chúng ta cũng đi xuống dưới tìm Viên Viên đi”
Lúc này bốn nữ sinh cũng chép miệng, cùng đi xuống dưới hóng mát.
Bên đường phố trước cửa khách sạn. Hai cô gái đang sốt ruột chờ đợi.
“Bỏ đi, Nam Nam, chúng ta đừng đợi nữa được không? Tớ nghĩ hôm qua khi cậu nói tới anh ta khách sạn Long Đẳng, anh ta đã sợ rồi. Anh ta hiểu rõ khoảng cách giữa hai người, hơn nữa anh ta cũng chưa từng đi tới những nơi như khách sạn Long Đăng thế này, nên nhát gan không dám tới rồi.”
Diêu Viên Viên khoanh tay bất lực. Nói thật, mới đầu cô ta có ấn tượng khá tốt với Trần Khiêm, nhưng về sau xảy ra một số chuyện, đã khiến ấn tượng của cô ta về Trần Khiêm xấu đi rất nhiều.
Cho dù hôm qua anh đã cứu cô ta, thì Diêu Viên Viên vẫn thấy chướng mắt với Trần Khiêm.
#Đừng trách tôi thực tế, do anh không đủ ưu tú thôi... Hừi
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top