Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 1540: Chín người mất tích năm đó


Còn người đàn ông trung niên kia thì ôm tài liệu đi tới nói.
“Ông Dương, mời ngồi!"
Ông Dương này tên là Dương Thiên Hoa, làm việc trong Cục Văn hóa ở Mạch Thành, có thể nói là người nắm rõ lịch sử phát triển của đảo Mạch từ xưa đến nay, nếu muốn điều tra nguồn gốc và lịch sử của đảo Mạch, thì không ai hiểu rõ hơn ông ta hết.
Sau một lúc làm quen ngắn ngủi. Dương Thiên Hoa đã bắt đầu đi vào đề tài chính.
“Nghe nói cậu Trần cảm thấy hứng thú về lịch sử thành lập của đảo Mạch, nên chiều nay tôi đã cố ý điều tra rất nhiều tài liệu về chúng. Ban đầu Mạch Thành này chỉ là một làng chài nhỏ, với trăm hộ dân ở vùng ven biển mà thôi, còn về nguồn gốc giai đoạn lịch sử này, e là phải kéo dài tới vạn năm, dựa theo hóa thạch được khai quật từ mấy chục năm trước trên đảo...”
“Đây đều là những lịch sử rất chính quy, ông Dương à, ông có dã sử nào mang tính truyền thuyết, nhưng lại có khá đủ căn cứ không?” Trần Khiêm nghe xong thì không khỏi hỏi.
“Dã sử ư? Cậu Trần thích nghe dã sử à? Nếu nói về một số truyền thuyết dã sử có liên quan đến đảo Mạch thì có rất nhiều. Thứ cho tôi nhiều lời, cả đời tôi chỉ có một sở thích, đó là nghiên cứu dã sử, đồng thời sưu tập. chứng cứ, rồi từ đó lật đổ chính sử, lần này cậu Trần tìm đúng người rồi.”
Dương Thiên Hoa cười nói.
Sau đó ông ta bắt đầu giảng giải cho Trần Khiêm về một số truyền thuyết lâu đời.
“Có lẽ là khoảng hai mươi năm trước, lúc tôi mới vào. làm việc không lâu, trong một lần vô tình, tôi đã nhìn thấy một cuốn sách rất cổ trong thư viện Cục Văn hóa, cuốn sách đó được viết bằng văn tự cổ, tôi vừa đọc đã thấy si mê rồi.”
“Bởi vì văn tự lúc đó rất khác biệt với văn tự cổ đại bình thường. Lúc học đại học, tôi đã chọn khoa khảo cổ học, nên một vị giáo sư đã truyền thụ cho tôi ý nghĩa của một số văn tự này, trong đó chứa đầy truyền thuyết và dã sử. Nói thế nào nhỉ, theo cách nói hiện nay, thì người ghi chép những truyền thuyết này giống như đang kể lại một hồi ký”
Dương Thiên Hoa nói: “Cuốn dã sử này là được người cổ đại sau này sao chép lại từ trên bia đá, kể về câu chuyện của một ông lão, nói một cách chính xác là câu chuyện của một ông lão may mắn sống sót.”
“Ông ấy nói, lúc còn trẻ, ông ấy từng may mắn được chọn tham gia vào một nghi thức tang lễ đặc biệt, còn vì sao gọi là đặc biệt, đó là vì ông ta phải đi mai táng một tiên nữ trên trời, hơn nữa còn chôn cất ở một nơi rất nguy nga, đó chính là cung điện dưới đáy biển.”
Nghe đến đây, Trần Khiêm và Cổ Vũ Tiêu không khỏi nhìn nhau.
“Tiếp theo đây, tôi sẽ kể lại quá trình khiêng quan tài đến đảo Mạch chúng tôi, trong đoàn người đó, nếu tính thêm đại sư thì có tổng cộng ba mươi bảy người, bởi vì gặp phải sóng to gió lớn nên dừng chân trên đảo Mạch.”
Mí mắt Trần Khiêm không khỏi khẽ giật.
Chẳng... chẳng phải đây là nội dung trong sáu bức bích họa kia sao?
Đúng rồi, câu chuyện này chắc đang kể về quá trình sau khi bọn họ tới đảo Mạch.
Bởi vì lúc rời khỏi đảo Mạch, trên bức bích họa đó. cho thấy, lão ăn mày chỉ dẫn theo hai mươi bảy người, thiếu đi chín người.
Mà từ đoạn văn tự trích trên tấm bia này, càng giống như mộ chí của một người nào đó trong số chín người ở lại trên đảo Mạch.
Chẳng lẽ sau khi chín người này ở lại vẫn chưa chết à? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao phải ở lại chứ?
“Ông ấy nói lúc tới đảo Mạch, đã thay đổi cuộc đời ông ấy, càng chứng kiến cảnh tượng mà ông ấy không thể nào quên trong cả cuộc đời. Đó là vào một đêm bọn họ đang cắm trại, bỗng cảm thấy trời đất như đổ sụp xuống, toàn bộ đảo đều bị nhấn chìm, mọi người đều cho rằng tai họa sắp đến rồi, nên vội vàng chui ra ngoài, kết quả lại nhìn thấy một căn nhà bằng đồng khổng lồ đang bay lên.”
“Cứ lơ lửng giữa không trung! Căn nhà bay này rất to lớn, hơn nữa quan trọng nhất là trong đó có người, có người đã đi ra ngoài, nên lúc cửa chính căn nhà bay này mở ra, họ còn có thể nghe thấy tiếng la hét cực kỳ thảm thiết của mấy người ở trong đó.”
“Lúc đó, mấy người này cực kì sợ hãi bởi vì những tiếng hét này làm cho người khác cảm thấy rất khó. chịu.
 
Chương 1541: Có lẽ tất cả đều bị cô ấy giết chết rồi


Hình như bọn họ tới đây có mục đích.
Nhưng hình như đại sư có quen biết với họ.
Sau đó đại sư bay lên trên căn nhà bay đó, rồi bàn bạc với họ mấy chuyện gì đó.
Chúng tôi không hề biết nội dung họ bàn bạc. Chỉ biết rằng đại sư bàn bạc với họ rất lâu.
Rồi căn nhà bay đó đưa đại Sư chìm xuống dưới đáy biển.
Đêm đó, bọn họ không thể nào chợp mắt được. Đành phải canh giữ thi thể của tiên nữ.
Cho đến nửa đêm, đến lượt chín người chúng tôi canh chừng.
Nhưng đúng lúc này lại xảy ra một chuyện, đã làm thay đổi số phận của tôi.
Bởi vì tiên nữ đó vẫn còn sống.
Thế mà cô ấy lại xuất hiện trước mặt chín người chúng tôi.
Sắc mặt cô ấy hơi tái xanh, lạnh lùng nhìn mấy người chúng tôi.
Sau đó hỏi chúng tôi muốn đưa cô ấy đi đâu?
“Chúng tôi đã nói ra toàn bộ sự thật.”
Hình như cô ấy rất tức giận, tôi vẫn nhớ rất rõ, cô ấy đã nói một câu: “Đến bây giờ rồi mà các người vẫn muốn liên lụy ta! Cũng may là ta đã tỉnh lại.”
Sau đó cô ấy nổi trận lôi đình, ra tay với chúng tôi.
Cô... cô ấy thật sự quá đáng sợ.
Vừa ra tay đã giết chết sáu người.
'Tôi cũng muốn bỏ chạy nhưng cô ấy vung ống tay áo dài quấn vào cổ tôi, sau đó tôi bị cô ấy ném bay lên trời rồi rơi xuống đất, chắc chắn tôi sẽ bị thịt nát xương tan.
Nhưng cũng may, tôi đã được một thân cây đỡ, nên lúc rơi xuống chỉ bị té gãy chân.
Sau đó tôi rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Lúc đó tôi mới hoảng sợ nghĩ ra chuyện này hoàn toàn không thích hợp, tiên nữ vẫn đang nằm trong quan †ài, vậy người phụ nữ xinh đẹp điên cuồng kia là ai?
Giờ tôi cũng không biết mấy người bạn của tôi ra Sao nữa.
Có lẽ tất cả đều bị cô ấy giết chết rồi.
Nhưng đúng lúc này, căn nhà bằng đồng to lớn kia lại bay lên từ dưới đáy biển, giống như đang phát nổ vậy.
Vì hứng chịu chấn động quá lớn mà tôi rơi vào hôn mê.
Đợi đến khi tôi tỉnh lại đã nằm trong nhà một ngư dân tốt bụng, giờ tôi mới biết tối qua có tổng cộng tám người chết và bị thương, còn mấy người còn lại thì được đại sư giải cứu, mà tôi là người may mắn sống sót.
Nhưng cũng vì chuyện lần này mà tôi bị tàn tật, không thể vượt qua sóng được nữa, đành phải định cư ở đảo Mạch, nhưng đại sư đã để lại cho tôi rất nhiều của cải.
Trên mộ chí này có nói đến, sau khi người may mắn sống sót này nhận được của cải, thì trở nên giàu có trong mấy năm ngắn ngủi, đồng thời trở thành nhân vật nổi tiếng trên hòn đảo.
Những chuyện này là được thế hệ sau của ông ấy khắc lên bia mộ.
 
Chương 1542: Thức tỉnh


“Người xưa chính là như thế, nhất là những người đã thành công thì rất thích khắc những chuyện không bình thường lên trên bia mộ, ví dụ như cuộc khởi nghĩa Lưu Bang chém Bạch Xà vân vân, nhưng tôi rất kính phục trí tưởng tượng của mấy người thời đó, chẳng phải căn nhà bay bằng đồng kia mà ông ấy nói, chính là con thuyền khổng lồ bay lên trời trong khoa học viễn tưởng à? Ha ha”
Dương Thiên Hoa cười nói.
“Ừm, quả thật có chút hoang đường, nhưng nó càng làm nổi bật sự đặc biệt của ông ấy.”
Cổ Vũ Tiêu cũng nói.
Còn Trần Khiêm thì im lặng không nói gì.
Sau đó Trần Khiêm lại trò chuyện với Dương Thiên Hoa một lúc, sau khi hiểu rõ gần hết mọi chuyện rồi thì sai người tiễn ông Dương ra về.
“Tôi về phòng trước đây, mọi người cũng nên đi nghỉ sớm đi, tôi tính ngày mai chúng ta phải lên đường xuất phát đó”
Trần Khiêm lạnh nhạt nói.
Cổ Vũ Tiêu gọi Trần Khiêm lại: “Đợi đã, sao lúc nấy anh không nói gì thế? Cũng không phát biểu ý kiến của mình, có phải anh đang có chuyện gì đúng không?”
Thật ra Cổ Vũ Tiêu là một cô gái rất tinh tế, nên hỏi anh ngay lập tức. “Tôi đã chú ý tới lúc ông Dương kể về ngôi nhà bay, mí mắt anh có giật, chắc chắn trong lòng anh có chút cảm ứng gì đó.”
“Cô rất thông minh, nếu tôi nói người may mắn sống sót trong câu chuyện lúc nãy kia, không phải là trong truyền thuyết, mà là sự thật, cô có tin không?”
Trần Khiêm nói.
“Thật sao?”
Cổ Vũ Tiêu sửng sốt.
“Ừm, thật đó, hình như chuyện này còn phiền phức hơn tôi nghĩ.”
Trần Khiêm chỉ để lại một câu nói rồi quay về phòng. Còn Cổ Vũ Tiêu thì đứng ngơ ngác tại chỗ.
Đêm khuya, trong tiếng gió biển gào thét, Trần Khiêm đang ngồi yên tĩnh trên giường.
Anh đang nghĩ đến những phát hiện mới vào tối nay. Dựa theo lời nói của người may mắn sống sót đó, quả thật có một cô gái rất lợi hại đã xuất hiện, đồng thời tám người kia đều bị cô ấy nổi giận giết chết.
Cô ấy là ai chứ? Rốt cuộc “thức tỉnh” mà cô ấy nói có nghĩa là gì?
Nhưng nghe hàm ý trong câu nói đó có vẻ như cô gái đó rất tức
Hơn nữa tiếng la hét thảm thiết trong căn nhà bay đó, đã làm người này khắc sâu vào ký ức, chẳng lẽ là toàn bộ người bị Hội Thái Dương bắt đi đều ở trong này?
Nếu vậy thì Mộc Vũ và chú Hai?
Trần Khiêm chỉ nghỉ ngờ chứ chưa chắc chắn.
Còn cô gái mặc đồ trắng kia có lẽ cuối cùng đã bị lão ăn mày thần bí thu phục rồi.
Bởi vì Trần Khiêm biết câu chuyện phía sau, mấy. người lão ăn mày đó sẽ thuận lợi lên đường, sau khi giết chết một con rồng lớn bị thương, sẽ mai táng quan tài của nữ thần tiên đó.
Đồng thời thuận lợi trở về. “Cung Hải Vương!”
Cuối cùng, Trần Khiêm nói thầm ba chữ, trong mắt lóe lên một tia kiên quyết.
Biển động đã ngừng lại, nhưng gió biển vẫn thổi rất lớn.
 
Chương 1543: Thuyền gỗ


Anh phóng tầm mắt nhìn ra xa, từng tầng sóng lớn nối tiếp nhau trên mặt biển mênh mông, càng tạo cho người khác cảm giác uy nghiêm đáng sợ.
Lúc này đã là ngày thứ hai Trần Khiêm dẫn đoàn thuyền của gia tộc xuất phát rồi. Hai ngày trước, Trần Khiêm đã cử ra một nhóm vệ sĩ đặc biệt.
Để họ hộ tống mấy người Phương Kiển Nám về Hải Thành trước, sau đó đi tìm Dương Vệ, rồi liên lạc với người nhà họ Phương để tới đó tiếp ứng. . Bạ?‎ có‎ biế?‎ ?ra?g‎ ?r??ệ?‎ [‎ ?r???r?‎ ?ệ?.??‎ ]
Sau khi mấy người Phương Kiển Nám bình an vô sự rồi, Trần Khiêm cũng hoàn toàn yên lòng.
Ban đầu Phương Kiển Nám cũng muốn đi theo Trần Khiêm.
Nhưng chuyện này quá nguy hiểm, đây không phải đi thám hiểm, càng không phải đi du lịch, huống hồ bây giờ còn có rất nhiều nguy hiểm chưa biết trước, ngay cả thực lực của Trần Khiêm cũng không dám đảm bảo sẽ bình an vô sự trong chuyến đi lần này.
“Anh Khiêm, có lẽ chúng ta cách vị trí cung Hải Vương không còn bao xa nữa.”
Bây giờ đã là buổi trưa rồi, Thiết Thành đi lên boong tàu, đứng sau lưng Trần Khiêm cung kính nói.
“Ừm, có lẽ vị trí mà năm đó anh tự chèo thuyền trôi dạt đi cũng ở gần đây thôi.”
Trần Khiêm nói.
“Đúng đúng, lúc đó nhờ có gió biển nên thuyền tôi đi rất nhanh, lại trôi dạt gần mười ngày, lương khô trên người chỉ đủ ăn trong ba ngày, còn bảy ngày sau đó, tôi suýt chết đói ở trên thuyền! Nếu tính toán cuộc hành trình trên biển, có lẽ cũng ở gần đây thôi."
Thiết Thành nhìn xung quanh rồi phỏng đoán.
“Kết hợp với manh mối mà tối qua chúng ta có được, tôi nghỉ ngờ, liệu rằng thần tiên tỷ tỷ mà anh nhìn thấy có phải người chúng tôi đang muốn tìm hay không?”
Trong lòng Trần Khiêm tính toán.
“Tôi nghĩ đợi chúng ta tiến vào cung Hải Vương rồi, vậy thì anh có thể nhận được đáp án mà anh mong muốn.”
Thiết Thành nói.
“Ừm, hy vọng là vậy.”
Trần Khiêm nhìn ra xa.
Dựa theo bản đồ ghi chép về cung Hải Vương, thì đây chính là vị trí đại khái mà bọn họ đang tìm.
“Ồ, anh Khiêm, anh nhìn xem đó là cái gì? Hình như... là một chiếc thuyền?”
Đúng lúc này, Thiết Thành chỉ về một hướng. Trần Khiêm ngẩng đầu lên nhìn, đúng như dự đoán, là một chiếc thuyền, hơn nữa còn là một chiếc thuyền gỗ cỡ lớn, hình như mái chèo không hề nhúc nhích.
Nhưng chiếc thuyền này lại đi ngược dòng chảy, đang lao nhanh về phía Trần Khiêm.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lúc này Cổ Vũ Tiêu cũng đi ra ngoài, không khỏi lên tiếng hỏi.
Nhìn thấy con thuyền đang lao nhanh tới, cô ấy cũng hơi sửng sốt.
“Kình lực?”
Trần Khiêm nhìn chằm chằm chiếc thuyền đó rồi nhận ra hơi thở toát ra từ trên chiếc thuyền đó.
Anh không khỏi sửng sốt. Sau đó lạnh lùng nói.
“Bảo thuyền chúng ta né tránh nó, tôi sẽ đi lên đó xem thử.
 
Chương 1544: Đóa Hoa Quỷ


Trong lúc hai người còn đang sửng sốt, đã nhìn thấy Trần Khiêm nhảy lên, trong nháy mắt đã lên trên chiếc thuyền gỗ đó.
Trần Khiêm dùng sức đạp xuống.
Trong nháy mắt đã tạo ra một cơn sóng lớn xung quanh thuyền gõ.
Chiếc thuyền gỗ cũng theo đó mà ngừng lại.
Đây là một chiếc thuyền gỗ cỡ trung, nhìn bề ngoài trông có vẻ nhuốm màu lịch sử, bên trong chiếc thuyền có thể chứa tới bốn, năm mươi người.
Ngoài khoang thuyền là một lớp vải mành cũ nát, mặc dù giữa ban ngày, nhưng bên trong vẫn đen như mực.
Trần Khiêm tập trung tinh thần cảm ứng một lát.
Quái lạ, cảm giác về hơi thở kình lực lúc nấy đã biến mất rồi.
Trần Khiêm từ từ xốc vải mành lên, rồi đi vào khoang thuyền.
Bên trong là từng căn phòng nối tiếp nhau, chính giữa là hành lang, hai bên là những phòng khách cỡ nhỏ.
Cộp... cộp... cộp!
Đúng lúc này, trong khoang điều khiển ở bên dưới, đột nhiên vang lên tiếng bước chân khe khẽ. Có người đang đi lên từ khoang điều khiển. Trần Khiêm đứng im tại chỗ, tập trung quan sát.
Một bà lão có thân hình lom khom, mái tóc hoa râm đang bước đi khập khiễng về phía này.
Quần áo trên người bà ta đã cũ nát. Mái tóc cũng rối bời.
Nhất là khuôn mặt đầy vết sẹo của bà ta, trong môi trường tối tăm như thế này, trông cực kỳ quỷ dị.
“Bà là ai?”
Trần Khiêm hỏi.
“Đóa Hoa Quỷ.”
Bà ta cười lạnh nhạt, nhưng nụ cười này kết hợp với khuôn mặt đầy sẹo của bà ta, càng làm cho Trần Khiêm tê cả da đầu.
“Đóa Hoa Quỷ gì chứ, đây là tên của tiền bối à?”
Trần Khiêm hỏi.
“Đóa Hoa Quỷ chỉ nở ra hai cánh, mỗi cánh hoa là mỗi thế giới.”
Bà lão này lại nói những lời quỷ
Hình như bà ta đang nói về một loại thực vật quỷ dị, một đóa chỉ nở hai cánh hoa sao? Hả, sao anh lại cảm thấy loài hoa này rất quen thuộc vậy, hình như anh đã nhìn thấy nó ở đâu rồi.
Bởi vì loài hoa chỉ nở có hai cánh hoa thật sự rất ít.
Trần Khiêm càng nhìn bà ta thì càng cảm thấy kỳ lạ.
“Anh Khiêm! Anh Khiêm!”
Đúng lúc này, Thiết Thành và Cổ Vũ Tiêu cùng đi lên thuyền.
“Sao hai người lại tới đây?” Trần Khiêm không khỏi hỏi.
“Chúng tôi thấy anh đi lâu như vậy nhưng không có động tĩnh gì nên lo lắng.”
Thiết Thành nói.
Nói xong, anh ta và Cổ Vũ Tiêu cùng quan sát bà lão ở cuối hành lang Thiết Thành nhíu mày lại.
 
Chương 1545: Phấn hoa có độc


Còn Cổ Vũ Tiêu thì giơ tay lên, chỉnh lại mái tóc của mình, hơi thở cũng hơi gấp gáp.
“Hai người lo lắng cho tôi làm gì, mau về trước đi.” Trần Khiêm nói.
Bà lão này rất quỷ dị, ngay cả Trần Khiêm cũng không nhìn thấu lai lịch của bà ta, nếu Thiết Thành và Cổ Vũ Tiêu cũng ở đây, Trần Khiêm sợ rằng bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
Đúng lúc này, bà lão đột nhiên nở nụ cười lạnh.
Tiếng cười này giống như tiếng kêu của quạ vậy, làm người khác cảm thấy rất sợ hãi.
Trần Khiêm vừa nghe thấy tiếng cười này đã tê cả da đầu, rồi đột nhiên trong hành lang bay ra rất nhiều đóa hoa màu tím, những đóa hoa này trông rất kỳ lạ.
Bởi vì nó chỉ có hai cánh hoa, mà trên mỗi cánh hoa lại giống như một khuôn mặt người.
Nhìn thấy những cánh hoa này, Trần Khiêm mới chợt nhớ ra mình đã nhìn thấy ở đâu rồi.
Hồn Điện!
Trên hòn đảo của ông nội có một khu vườn, chuyên trồng loài hoa này, lúc đó anh cảm thấy rất kỳ lạ, còn đi hỏi bác Ôn nữa.
Bác Ôn nói đó là hoa Vô Danh, là hạt giống lịch sử được giữ lại ở vùng Tây Vực thời cổ đại, kết quả nó thật sự mọc lên được.
Ông nội trồng chúng như một tác phẩm nghệ thuật. Bởi vì loài hoa Vô Danh này chỉ nở có hai cánh hoa. Hóa ra tên của nó là Đóa Hoa Quỷ.
Lúc này đột nhiên trên Đóa Hoa Quỷ lại bay ra những phấn hoa li tỉ.
Rồi tỏa ra một mùi hương thơm ngát. Vừa ngửi thấy mùi hương này.
Cổ Vũ Tiêu và Thiết Thành nhất thời đầu óc choáng váng, rồi ngất xỉu trên mặt đất.
“Phấn hoa có độc.” Trần Khiêm kinh ngạc. Đang định ra tay với bà lão.
Thì cảm thấy tay chân mình hơi mềm nhũn, đầu óc thì hơi choáng váng.
“Sao có thể chứ? Tôi đã sớm miễn dịch với tất cả loại độc rồi mà.”
Tỉnh thần của Trần Khiêm lơ lửng không ổn định, một lúc sau đã quỳ một chân xuống đất.
Cảm giác hôn mê ngày càng mãnh liệt.
Còn bà lão này thì nở nụ cười quỷ dị, chậm rãi bước về phía Trần Khiêm.
“Xem ra thể phách của cậu khác hẳn với người bình thường, nhưng bản thân Đóa Hoa Quỷ này là một dị vật, nên rất thích hợp với cậu.”
Bà lão cười nói.
Trần Khiêm cảm thấy mình không thể khống chế nổi bản thân nữa, sắp ngất xỉu rồi.
Nên anh lập tức dốc toàn bộ sức lực vào tia thần niệm cuối cùng.
“Phá Quân! Phá Quân!” Trong lòng anh thầm gọi.
Đột nhiên, Phá Quân nhanh chóng phóng ra từ trong †ay áo của anh, chỉ để lại một chút tàn ảnh màu trắng.
Phụt!
Bà lão không ngờ rằng, Trần Khiêm vẫn còn một chiêu lợi hại như vậy.
Đợi đến khi bà ta phản ứng lại, đã không còn cách nào né tránh kịp.
Phá Quân đã chém đứt một cánh tay của bà ta.
Làm bà ta ngã nhào xuống đất.
 
Chương 1546: Cửa động


Mà lúc bà ta ngã xuống đất, đột nhiên cảm giác hôn mê mãnh liệt mà phấn hoa mang tới cho anh cũng biến mất ngay. Hóa ra, đây... không phải loài hoa độc!
Cuối cùng Trần Khiêm cũng lấy lại sức mạnh, rồi phản ứng lại ngay.
Hình như đây là một thủ đoạn công kích về sức mạnh tinh thần.
Mà phấn hoa này giống như một chất xúc tác.
Lúc nãy sức mạnh tinh thần của mình đã bị khống chế. Vẻ mặt bà lão rất kinh ngạc.
Sau đó bà ta bò thẳng dậy, rồi đi tới đập cửa sổ một căn phòng.
Cửa sổ bị vỡ toang. Bà ta nhảy xuống biển.
Đợi đến khi Trần Khiêm đuổi ra ngoài lần nữa, thì bóng dáng bà lão đã mất tăm rồi.
Lúc này Cổ Vũ Tiêu và Thiết Thành cũng từ từ tỉnh lại.
Mấy vệ sĩ nhà họ Trần cũng đồng loạt lên thuyền.
“Mấy người dẫn Thiết Thành và Cổ Vũ Tiêu rời khỏi đây đi, ngoài ra hãy thăm dò dưới đáy biển, phải tìm cho ra tung tích của bà ta, bà ta đang bị thương, chắc chắn sẽ để lại dấu vết.”
Vì Trần Khiêm bị công kích về tinh thần, nên lúc này sắc mặt anh hơi tái nhợt.
Vệ sĩ nhà họ Trần nhận lệnh rồi đi điều tra ngay.
“Bà ta là ai vậy? Hình như bà ta đang cố ý đợi mình tới đây, hơn nữa nơi này cũng khá gần với cung Hải Vương.”
Trần Khiêm nhìn mặt biển, rồi thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng có một chuyện anh có thể chắc chắn rằng, bà †a cố tình ngăn cản mọi người tiến vào cung Hải Vương.
Nói cách khác là ngăn cản mình tiến vào cung Hải Vương.
Hơn nữa, bà ta còn sử dụng vũ khí là đóa hoa. Lúc nhìn thấy nó ở chỗ ông nội, anh chỉ xem nó là một loại thực vật đặc biệt, nhưng không ngờ nó lại có công hiệu như vậy.
Đúng lúc này, trong đoàn thuyền của nhà họ Trần đột nhiên vang lên còi báo động.
Mười mấy con thuyền lớn của nhà họ Trần đều tập. trung tìm kiếm trên mặt biển.
Cuối cùng cũng phát hiện ra vị trí của bà lão.
“Cậu Trần, bà lão đó đã lặn xuống dưới đáy biển, máy dò sóng sona cũng đã dò ra, hình như nơi sâu nhất có một tòa kiến trúc bằng kim loại cỡ lớn.”
Vệ sĩ hưng phấn chạy tới đây báo cáo.
“Hình như bà lão kia đang bơi tới tòa kiến trúc đó.”
“Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, có lẽ nơi này chính là vị trí của cung Hải Vương. Mấy người phụ trách tiếp ứng trên mặt biển, chúng tôi sẽ lặn xuống dưới đó xem thử, đúng rồi, hai người không sao chứ?”
Trần Khiêm nhìn về phía Cổ Vũ Tiêu và Thiết Thành.
“Không sao!”
Thiết Thành nói.
“Vậy thì tốt, hai người ngậm đá Tị Thủy vào miệng đi, chúng ta sẽ lặn xuống đó, hai người hãy theo sau tôi.”
Thế là ba người nhảy xuống biển, rồi bơi xuống dưới đáy biển.
Vì mang theo thiết bị khoa học, nên số liệu về vị trí của bà lão, và vị trí của Hải Vương Cung được truyền tới rất chính xác, không hề xảy ra sai sót nào.
Trần Khiêm muốn tìm bọn họ cũng không có gì khó.
Vì có đá Tị Thủy giúp đỡ, nên ba người bọn họ nhanh chóng bơi xuống đáy biển.
Không lâu sau, một cửa động tối đen như mực, chỉ cao bằng nửa thân người đã xuất hiện trước mặt ba người...
 
Chương 1547: Cổ Vũ Tiêu biến mất


Trần Khiêm dẫn hai người bơi vào đó.
Mặc dù cửa động này mở ra rất hẹp, gần như giống hệt một trái bầu.
Đợi sau khi bọn họ tiến vào rồi mới nhận ra rằng, bên trong lại là một thế giới khác.
Đợi đến khi mấy người Trần Khiêm tiến vào một cửa động khác.
Trần Khiêm mới kinh ngạc nhận ra rằng, cửa động này lại nở đầy Đóa Hoa Quỷ.
Xung quanh ngập tràn phấn hoa.
“Mau nín thở ngưng thần đi!”
Trần Khiêm nói với bọn họ.
Trần Khiêm nhìn vào thiết bị điều khiển, bóng dáng bà lão ở trên đó đã biến mất, hơn nữa còn biến mất tại đây.
Chắc chắn bà ta đang ở bên trong.
Bà lão này rất xảo trá, chỉ cần bất cẩn một chút sẽ trúng chiêu ngay.
Đúng lúc này, hai người Cổ Vũ Tiêu và Thiết Thành đột nhiên cảm thấy không ổn cùng một lúc.
Đồng thời càng tiến sâu vào hang động biển này thì phấn hoa càng nồng nặc. ?hử‎ đọc‎ ???yện‎ không‎ q?ảng‎ cáo‎ ?ại‎ ~‎ ?R?‎ M?R?Y?N.vn‎ ~
Bây giờ thậm chí ngay cả Trần Khiêm đang ra sức khống chế, cũng có chút không chống đỡ nổi sự đả kích tinh thần mãnh liệt của Đóa Hoa Quỷ này.
Chắc chắn bà lão này đang giở trò quỷ.
Rất nhanh, hai người Cổ Vũ Tiêu và Thiết Thành đã rơi vào trạng thái hôn mê.
Còn Trần Khiêm đối mặt với sự đả kích tỉnh thần mạnh mẽ này.
Bịch!
Cuối cùng Trần Khiêm cũng không trụ nổi, cảm thấy không gian ở bốn phương tám hướng đều vặn vẹo.
Trước khi rơi vào hôn mê, anh nhìn thấy một khuôn mặt xấu xí, quái dị xuất hiện trước mặt anh...
Sau đó trước mắt tối đen, không còn cảm giác nào nữa.
Không biết đã trải qua bao lâu, Trần Khiêm mới từ từ tỉnh lại.
Sự kích thích tỉnh thần lúc này, không khác gì nỗi đau lúc trước anh xông vào những ký ức công pháp võ kỹ của vị Thiên thần kia.
Mọi người vẫn đang ở dưới đáy biển, nếu không phải có Đá Tị thủy, chỉ sợ bây giờ anh đã mất mạng rồi.
Còn Thiết Thành thì sắc mặt trắng bệch, vẫn đang ở trạng thái hôn mê sâu.
Trần Khiêm kiềm nén cơn đau đầu, rồi đi tìm Cổ Vũ Tiêu.
Nhưng lúc này mới nhận ra rằng Cổ Vũ Tiêu đã biến mất rồi?
Xảy ra chuyện gì vậy?
Trần Khiêm dìu Thiết Thành dậy, không khỏi tỉnh táo hơn nhiều.
Anh nhanh chóng đi tìm kiếm nhiều lần trong lối đi, nhưng không hề nhìn thấy tung tích của Cổ Vũ Tiêu.
Chẳng lẽ cô ta đã xảy ra chuyện rồi sao?
Trong lòng Trần Khiêm thoáng tự trách.
Nhưng bây giờ không phải lúc để do dự.
Bởi vì mình vẫn còn sống, cung Hải Vương đang ở trước mắt, nói không chừng Cổ Vũ Tiêu đã bị trôi dạt vào trong hang động trước mặt.
Trần Khiêm mang theo tia hy vọng này, rồi gọi Thiết Thành tỉnh lại.
 
Chương 1548: Kể lại những chuyện đã qua


Hai người tiếp tục đi về phía trước.
Không biết hai người đã bơi vào hang động này bao lâu.
Đột nhiên, xung quanh nổi lên làn sóng dữ dội, giống như một nguồn sức mạnh điên cuồng hút Trần Khiêm vào trong đó.
Thiết Thành nhìn về phía Trần Khiêm, ra hiệu dưới đáy biển có mạch nước ngầm, nhưng nguồn sức mạnh này thật sự rất lớn, mặc dù Trần Khiêm cũng khá linh hoạt khi ở dưới nước, hơn nữa còn vận kình khí để ngăn cản.
Nhưng hoàn toàn không chống đỡ lại.
Cơ thể hai người điên cuồng bị hút vào hang động ngày càng eo hẹp.
“Thúc Cốt Công!”
Không gian ngày càng nhỏ lại, chiều cao ban đầu là bằng một người cao lớn, nhưng bây giờ chỉ bằng đứa trẻ bốn năm tuổi, hơn nữa cửa động cũng đang không ngừng thu hẹp.
Trần Khiêm nhắc nhở Thiết Thành.
Hai người đồng thời thi triển Thúc Cốt Công.
Để thích ứng với môi trường.
Nếu không thì cho dù là thể phách đáng sợ như Trần Khiêm cũng sẽ bị hang động này ép thành một đống thịt nát.
Ầm!
Cuối cùng, lực hút này cũng kết thúc.
Hai người theo quán tính lọt vào trong không gian này.
Điều khiến Trần Khiêm ngạc nhiên là.
Ở đây không hề có nước biển, mà là một không gian hoàn toàn khô ráo.
Thiết Thành bị thương rất nặng, nên Trần Khiêm dìu hắn ta dậy.
“Anh Khiêm, là tôi vô dụng.” Thiết Thành yếu ớt nói.
“Không sao, bởi vì chúng ta... hình như đã tới cung Hải Vương rồi.”
Trần Khiêm vỗ vai hẳn ta, sau đó hai mắt anh đã sớm choáng váng và kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Thiết Thành cũng xoay người nhìn không gian này, rồi lập tức há to miệng.
Bởi vì trước mắt là một cung điện cực kỳ tráng lệ.
Giống như Long Cung dưới đáy biển.
Trần Khiêm nhìn tới mức hơi tròn mắt.
Ở trung tâm cung điện này có một bệ cao rất lớn, trên bệ cao đó năm sáu mét đó đang lơ lửng một chiếc quan tài bằng thủy tỉnh.
Đây cũng là quan tài Trường Sinh.
Trần Khiêm ngạc nhiên.
Hóa ra sau khi cô gái mặc đồ trắng sau khi chia tách với Thiên thần, đã nằm trong quan tài Trường Sinh này, rồi được chôn cất tại đây.
Từ đó hai người mỗi người một nơi.
Không bao giờ có thể gặp lại nhau.
Rốt cuộc lão ăn mày đó muốn làm gì?
“Anh Khiêm, xung quanh đều là tranh bích họa, trông có vẻ như đang kể lại những chuyện đã qua.”
 
Chương 1549: Có khi nào là chỉ thứ này không


Đúng lúc này, Thiết Thành chỉ mấy tranh bích họa xung quanh rồi nói.
Trần Khiêm liếc mắt nhìn quan tài Trường Sinh của cô gái mặc đồ trắng, sau đó mới dời mắt nhìn mấy tranh bích họa xung quanh.
Tòa cung điện này giống hệt một cung điện dưới lòng đất, nên trên tường cũng vẽ đầy những tranh bích họa.
Trần Khiêm nhìn lướt qua những tranh bích họa này, quả thật đang kể lại câu chuyện chôn cất của cô gái áo trắng.
Hơn nữa những tranh bích họa phía sau không thể gọi là bích họa được, vì nó đều là những văn tự trừu tượng.
Nhưng Trần Khiêm không biết những văn tự này, bởi vì nó rất khác với những văn tự mà anh nhìn thấy trên tranh bích họa lúc trước.
Còn những tranh bích họa này thì đa phần đều kể lại quá trình chôn cất, và lai lịch của thi thể cô gái này.
Những thứ này thì Trần Khiêm hiểu rõ. “Văn tự của Động Tộc?”
Lúc này Thiết Thành cũng xem xong mấy tranh bích họa kia, nên đi tới vách đá này.
“Văn tự của Động Tộc là gì?”
Trần Khiêm nhìn Thiết Thành.
“Anh Khiêm, Động Tộc là một bộ tộc cổ xưa, đây là văn tự mà bọn họ chuyên dùng, gia đình tôi cũng có sưu †ầm một cuốn văn cuộn bằng da thú, hồi nhỏ, bà nội đã ép tôi học ý nghĩa của mấy văn tự này.
Thiết Thành nói.
Trần Khiêm không khỏi nhướng mày: “Nói vậy là anh có thể đọc hiểu mấy văn tự này?”
Thiết Thành nhìn lướt qua một chút rồi đáp: “Cùng lắm tôi chỉ hiểu năm sáu phần thôi, còn những cái khác thì phải dựa vào suy đoán.”
Hắn ta vò đầu bứt tai nói.
“Dù sao cũng đỡ hơn người xem không hiểu như tôi, anh mau xem thử văn tự trên này đang nói về vấn đề gì?”
Trần Khiêm võ vai hắn ta nói. Thiết Thành đọc rất nghiêm túc. Sau thời gian của một chén trà.
Hắn ta mới nói: “Nội dung trên này quá huyền ảo, hình như đang nói về một lời tiên tri...”
“Hơn nữa còn nhiều lần nhắc tới một câu..."
Thiết Thành gãi đầu, chỉ vào mấy câu nói này, rồi đọc rõ ràng từng chữ:
“Ý nghĩa của câu nói này là một bông hoa chỉ nở ra hai cánh, mỗi cánh hoa là mỗi thế giới, còn đáp án mà bạn cần sẽ nằm trong số đó.”
“Một bông hoa chỉ nở ra hai cánh, mỗi cánh hoa là mỗi thế giới sao?”
Trần Khiêm nói.
“Đúng vậy anh Khiêm, chính là ý nghĩa này.”
Thiết Thành vội vàng gật đầu đáp.
Lại là câu nói này, bà lão quỷ dị kia cũng nói câu này, hơn nữa Trần Khiêm đã dùng ý niệm dò xét, nhưng bà ta không hề có ở đây.
Chẳng lẽ trong lúc mình ngất đi, bà ta đã rời đi rồi sao?
Chuyện này không thể nào, lực hút bên ngoài mạnh như vậy, mình còn không thể thoát khỏi mạch nước xoáy, huống hồ là bà ta.
Tất nhiên đây không phải vấn đề mấu chốt.
Mỗi cánh hoa là mỗi thế giới, còn là Đóa Hoa Quỷ, câu nói này phải hiểu thế nào đây?
Trần Khiêm nhíu mày: “Trong đó còn nói chuyện gì khác không? Sao anh có thể nhìn ra nó giống như lời tỉ tri vậy?”
“Anh Khiêm, bởi vì những chữ viết này giống như: đang kể, một vạn năm sau, sẽ có người tới đây, đưa tiên nữ đi gặp lại người yêu đã thất lạc hơn vạn năm của nàng. Đồng thời, người đó cũng sẽ tìm thấy đáp án mà mình tìm kiếm, nhưng đáp án này nhìn có vẻ xa xăm, nhưng lại rất gần...”
Thiết Thành nói, có thể nhìn ra, hắn ta cũng rất vất vả khi phiên dịch cụ thể những văn tự này.
Thiết Thành lại nói tiếp: “Bởi vì anh ấy mang tới chìa khóa của quan tài Trường Sinh, chỉ có anh ấy mới có thể mở được quan tài trường sinh này.”
“Chìa khóa?”
“Ừm, có lẽ ý nghĩa của mấy văn tự này đang nói về một thứ gì đó giống như chìa khóa.” Thiết Thành nói.
Trần Khiêm ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Có khi nào là chỉ thứ này không?”
 
Chương 1550: Chỉ cần có thể để tôi tìm thấy bọn họ là được


“Cái gì vậy?” Thiết Thành tò mò hỏi.
Trần Khiêm cẩn thận lấy ra một chiếc hộp gỗ vuông vẫn từ trong túi.
Chiếc hộp gỗ này là Dương Vệ đưa cho mình, đây là chiếc hộp mà tám trăm năm trước, lão ăn mày đã giao. cho tổ tiên của Dương Vệ.
Lúc đó ông ta đã dự tính được rằng mình sẽ đi tìm cung Hải Vương?
Đồng thời bảo người khác đợi mình xuất hiện mới thôi.
Lế nào lúc đó lão ăn mày này có thể dự tính được chuyện của chục nghìn năm sau, mình sẽ tới đây, đồng thời đưa quan tài Trường Sinh và cô gái mặc đồ trắng đi, để cô ấy đoàn tụ với “mình” sao?
Hay nói cách khác, lão ăn mày của mười nghìn năm trước chính là lão ăn mày ở tám trăm năm trước.
Trần Khiêm rùng mình, không dám nghĩ tới chuyện này, vừa nghĩ tới đã cảm thấy tê cả da đầu.
Nhưng Trần Khiêm có thể nhìn ra một chuyện, dựa theo hàm ý của ông ta, chỉ cần mình có thể để cho cô gái mặc đồ trắng đoàn tụ với “mình” kia, vậy thì anh sẽ nhận được đáp án mà mình mong muốn, như vậy chẳng phải chuyện của Hội Thái Dương cũng sẽ được tiết lộ à?
“Ông ta còn nói gì nữa? Thiết Thành anh mau cố gắng đọc thử đi, xem mình có thể hiểu được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.”
Trần Khiêm ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
“Hình như ông ta còn nói, không lâu sau, trên thế giới này sẽ xảy ra một chuyện tồi tệ, sẽ có rất nhiều người chết vì chuyện này... Nhưng không ai có thể ngăn cản được. Lời tiên tri trên người ông ta cũng sẽ lần lượt được ứng nghiệm, đây chính là số mệnh. Còn chuyện sau đó, anh Khiêm, tôi... tôi thật sự đọc không hiểu nữa.”
Thiết Thành thở dài.
Rất nhiều người chết vì chuyện này ư? Lời tiên tri này?
Thế giới này sẽ xảy ra chuyện tồi tệ gì chứ?
Dù anh có nhìn thế nào cũng cảm thấy văn tự trên vách đá này như đang nói chính mình.
Nhưng bây giờ anh đọc không hiểu, không có nghĩa là sau này anh cũng thế.
Trần Khiêm miễn cưỡng ghi chép lại văn tự trên vách đá này.
Sau đó dẫn Thiết Thành đi tới chỗ tranh bích họa kia.
Bức tranh bích họa cuối cùng đang nói, chỉ cần bạn có thể lấy được chìa khóa mở quan tài Trường Sinh ra, thì có thể tìm được chỗ để rời khỏi đây.
Mà chiếc chìa khóa kia cũng được thể hiện trong tranh bích họa, nó thật sự hoa văn đuôi cá vàng trong chiếc hộp gỗ.
Sau khi ghi chép lại hết những thứ này.
Trần Khiêm mới đi về phía quan tài Trường Sinh đang nằm ở trung tâm kia.
Thiết Thành cũng đi theo sau.
Trần Khiêm luôn nghe chị Lam nhắc về cô gái mặc. đồ trắng, có khí chất tiên nữ như thế nào trong giấc mơ của cô ấy, nhưng anh chưa từng nhìn thấy cô gái này.
Bây giờ mới được gặp, nên anh rất muốn nhìn thật kỹ xem, rốt cuộc người đẹp từ trên trời rơi xuống này trông như thế nào.
Nắp quan tài được đẩy ra một nửa.
Một luồng khí lạnh ập vào mặt anh.
Sau khi luồng khí lạnh này tan biến đi, cô gái nằm trong quan tài mới xuất hiện trước mặt hai người.
“Thần tiên tỷ tỷ?” Thiết Thành cực kỳ kinh ngạc.
Gương mặt tràn đây hưng phấn.
Xem ra lúc trước Trần Khiêm đã đoán đúng, người đã cứu Thiết Thành chính là cô gái mặc đồ trắng này, nhưng tại sao cô ấy lại sống lại?
Rõ ràng trong quan tài là một người người đẹp đã chết.
Bộ đồ màu trắng mà cô ấy đang mặc rất tinh khiết, không hề nhiễm một hạt bụi.
Quả thật Trần Khiêm phải thừa nhận rằng, có lẽ cô gái này là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên thế giới này, không ai có thể sánh lại.
Bởi vì cho dù bây giờ cô ấy đang nằm yên tĩnh thế này, cũng không thể nào che giấu được hơi thở tiên linh toát ra từ trên người cô ấy.
Cho dù cô ấy thật sự có khuyết điểm nào, thì cũng bị hơi thở tiên linh này tự động bù đắp lại cho cô ấy.
“Quả thật rất xinh đẹp.” Trần Khiêm sửng sốt. Rồi nói thầm trong lòng.
“Đáng tiếc cho dù cô xinh đẹp đến đâu, thì cô cũng thuộc về người giống hệt tôi, còn tôi thì chỉ muốn tìm thấy Mộc Vũ và chú Hai, như vậy cả nhà tôi mới có thể đoàn tụ. Tất nhiên, tôi sẽ giúp cô đoàn tụ với người kia trước, nếu tôi làm được điều đó rồi, tôi hy vọng rằng cô có thể giúp tôi, cho dù chỉ là một chút gợi ý cũng được, chỉ cần có thể để tôi tìm thấy bọn họ là được.”
 
Chương 1551: Lại là mấy Đóa Hoa Quỷ


Trần Khiêm nói với cô gái mặc đồ trắng trong quan tài.
Sau đó, Trần Khiêm thu hồi tầm mắt. Rồi đóng nắp quan tài lại.
Anh kéo Thiết Thành đang lơ lửng trên không xuống, rồi đi một vòng xung quanh.
Cuối cùng Trần Khiêm cũng nhìn thấy ngay chính giữa bệ cao có một khe rãnh.
Hình dáng khe rãnh này trùng khớp với hoa văn đuôi cá trong tay anh.
Xem ra, chỉ cần đút hoa văn đuôi cá này vào thì có thể tìm thấy lối ra cung điện này.
Trần Khiêm thầm nói trong lòng. Lúc anh đang định đút vào. Thì đột nhiên, Thiết Thành hét lên một tiếng.
“Anh Khiêm, anh mau nhìn xem, bên kia vẫn còn một chiếc quan tài.”
Thiết Thành chỉ vào một góc tối nào đó.
Trần Khiêm vừa nhìn qua đó, quả nhiên nhìn thấy một chiếc quan tài to lớn màu đen, toàn thân còn bị những sợi dây xích thô to trói chặt, đang nằm yên tĩnh trong một góc bên đó.
Mấy sợi dây xích đó, giống như muốn khóa một thứ gì đó ở bên trong đang muốn xông ra ngoài.
Làm cho người khác cảm thấy hơi sợ hãi. Thảo nào lại dọa Thiết Thành giật mình.
“Thật kỳ lạ, tại sao trên tranh bích họa không hề nhắc tới lai lịch chiếc quan tài này?”
Trần Khiêm ngạc nhiên nói.
Còn có mấy điểm đáng ngờ, ví dụ như chiếc quan tài nhỏ bị lật trên thuyền kia, cũng không xuất hiện ở đây, hơn nữa con rồng lớn cùng được mai táng kia cũng không thấy bóng dáng ở đâu hết.
“Đừng bận tâm đến những chuyện này, Thiết Thành, anh đứng ra xa một chút, đợi lát nữa lối ra mở ra, sẽ có một lượng lớn nước biển tràn vào trong, tôi phải trông chừng quan tài Trường Sinh này, anh nhớ theo sát tôi đó."
Trần Khiêm nói. Thiết Thành trịnh trọng gật đầu.
Bây giờ Trần Khiêm chỉ có một mục đích, đó là cô gái mặc đồ trắng này, còn những chuyện khác, Trần Khiêm không có sức lực để tập trung suy nghĩ nữa.
Sau đó anh lập tức đút hoa văn đuôi cá vào khe rãnh đó.
Một tia sáng màu vàng kim bỗng lóe lên. Âm ầm ầm! Sau đó, cả tòa cung điện bắt đầu lắc lư.
Chấn động mãnh liệt đến mức như trời đổ sụp. xuống.
Mà lúc này, quan tài thủy tinh kia cũng từ từ hạ xuống.
Rồi được Trần Khiêm chống đỡ bằng một tay. Ầm!
Thế nhưng, lối ra nằm trong dự đoán của anh vẫn chưa được mở ra.
Còn quan tài Trường Sinh thì không ngừng rung chuyển.
'Thậm chí chiếc quan tài lớn màu đen trong bóng tối kia cũng bắt đầu rung chuyển.
Tiếp theo đó đã xảy ra một chuyện rất kỳ quái.
Anh nhìn thấy dây xích trên cỗ quan tài đó bị đứt đoạn.
Mà quan tài thủy tinh thì đang muốn thoát ra ngoài. Đóa Hoa Quỷ đang bắt đầu thâm nhập và sinh trưởng từ bốn bức tường xung quanh, với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
“Chuyện chuyện chuyện này...”
Thiết Thành sợ hãi nói: “Lại là mấy Đóa Hoa Quỷ này!”
Đóa Hoa Quỷ này nhanh chóng nở rộ, rồi bắt đầu phát tán một lượng lớn phấn hoa.
Đồng thời, cảm giác hôn mê mãnh liệt lại ập đến lần
Bức tường cung điện nứt ra, nước biển đang bắt đầu điên cuồng tràn vào bên trong.
Toàn thân Trần Khiêm đều run rẩy. Nhưng anh vẫn nắm chặt quan tài Trường Sinh. Ầm!
Trụ đá đổ sụp xuống, rơi tứ tung.
Hai chân Trần Khiêm mềm nhũn, quỳ thẳng xuống đất.
“Anh Khiêm!”
Thiết Thành bị một cây cột lớn đập trúng, nhưng vẫn gắng gượng bò qua, muốn đỡ Trần Khiêm đã bị Đóa Hoa Quỷ kích thích đến mức không còn chút sức lực.
 
Chương 1552: Nửa tháng


Ào..
Mãi đến khi bên trong toàn là nước biển, phá hủy toàn bộ cung Hải Vương.
Trần Khiêm cũng không trụ nổi sự đả kích do Đóa Hoa Quỷ mang tới cho mình, hai mắt anh tối sầm lại, không nhịn được muốn ngất đi.
Trong giây phút Trần Khiêm rơi vào hôn mê, anh nhìn thấy rất rõ, toàn bộ dây xích trói quanh chiếc quan tài lớn màu đen trong góc đã bị đứt, nắp quan tài cũng bị hất bay qua một bên.
Một luồng khí mang màu đen nồng nặc bay thẳng ra ngoài.
Còn đoàn thuyền nhà họ Trần ở trên mặt biển.
Lúc này trời đã về khuya rồi, đột nhiên sấm chớp đùng đùng, sóng biển cưồn cuộn.
Con thuyền lớn lay động đến mức sắp không đứng vững.
Sóng biển gào thét như tiếng ma quỷ khóc, như muốn hất bay mọi con thuyền.
Biển động rồi...
“Làm sao đây? Cậu Trần vẫn đang ở dưới đó? Hình như cơn sóng thần là do mạch nước ngầm dưới đáy biển phun trào. Anh có thể dò xét xem bên dưới đã xảy ra chuyện gì không?”
Vệ sĩ nhà họ Trần sốt ruột nói.
“Tất cả con thuyền đều không có tín hiệu. Radar cũng bị quấy nhiễu rồi.” Có người hét lên.
Đúng lúc này, đột nhiên có một luồng khí mang màu đen bay lên trên mặt biển.
Rồi bay vút lên bầu trời cao. “Đó là thứ gì vậy?”
Lưồng khí mang màu đen này xuyên qua bầu trời, giống như sao băng vậy, rơi xuống một nơi nào đó.
Vệ sĩ nhà họ Trần đều đứng trên boong thuyền, mọi người đều nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ này.
“Có phải tôi đang nhìn lầm không?” Có người ngạc nhiên nói. “Chuyện này sao có thể chứ?”
“Được rồi, có tín hiệu lại rồi, chúng ta đã kết nối được với cậu Trần."
Mấy vệ sĩ hưng phấn nói.
Gió biển cũng ngày càng lớn.
Đầu óc Trần Khiêm đã bị kích thích đến trống rỗng.
Anh đã không còn cách nào khống chế chính mình, nhưng anh vẫn giữ lại một ý niệm, đó là ôm chặt quan tài Trường Sinh này.
Không biết anh đã hôn mê bao lâu.
Đợi đến khi Trần Khiêm tỉnh lại, đã nhận ra rằng mình đang nằm trong phòng.
Mình... mình vẫn chưa chết ư?
Trần Khiêm tự lẩm bẩm.
“Tiểu Khiêm, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!”
Phương Kiển Nám vẫn luôn ngồi bên cạnh Trần Khiêm, thấy Trần Khiêm đã tỉnh lại nên kích động đến mức sắp phát khóc.
Không lâu sau, ông cụ Phương, Tả Trung Đào, và mấy vệ sĩ quan trọng cũng đồng loạt tiến vào.
“Cậu Trần, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!" Bọn họ kích động nói.
Trần Khiêm lắc lắc cổ mình một chút: “Tôi đã hôn mê bao lâu rồi?”
Anh hỏi. “Cậu Trần, anh đã hôn mê nửa tháng rồi!”
Mấy vệ sĩ lo lắng đáp.
“Cái gì? Nửa tháng ư?” Trần Khiêm trợn tròn mắt.
“Đúng rồi, quan tài Trường Sinh của tôi đâu?” Trần Khiêm cả kinh.
Vệ sĩ vội nói: “Cậu Trần, nếu nói đến chuyện quan tài Trường Sinh này thì nó đã được cậu mang về, nhưng... haizz, dù sao thì cậu cũng mau tới đó xem thử đi!”
 
Chương 1553: Đóa hoa Vô Danh


Nghe mấy vệ sĩ kể lại xong.
Trần Khiêm thầm nghĩ, thế mà mình lại hôn mê nửa tháng, xem ra đả kích mà Đóa Hoa Quỷ mang tới cho mình còn lợi hại hơn mình nghĩ nữa.
Khác với thủ đoạn công kích của những cao thủ như: Mạc Thương Long.
Đóa Hoa Quỷ này sẽ làm chất xúc tác, tổn thương nặng nề đến thần kinh của con người.
Mặc dù cơ thể mình đã được rèn luyện đến mức cực hạn, nhưng sức mạnh tinh thần vẫn còn cách rất xa, nên lần này suýt chút nữa là bị Đóa Hoa Quỷ tổn thương đến tính mạng.
Nhưng cảnh tượng trước khi mình rơi vào hôn mê ở cung Hải Vương vẫn còn lưu lại trong ký ức.
Hình như chiếc quan tài lớn màu đen đó đã mở ra.
Một luồng khí mang màu đen bay thẳng ra ngoài, nhưng mình vẫn ôm chặt quan tài Trường Sinh.
Nếu quan tài Trường Sinh vẫn còn, vậy thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Trần Khiêm ngồi dậy, đi vào một căn phòng được vệ sĩ quan trọng canh gác ở sân sau.
Anh vừa mở cửa ra đã nhìn thấy quan tài Trường Sinh đang được đặt ngay vị trí trung tâm.
Trần Khiêm mở nắp quan tài ra, lúc này mới nhận ra rằng, bên trong quan tài đã trống không, cô gái mặc đồ. trắng đã biến mất rồi.
“Cậu Trần, lúc chúng tôi vớt anh lên thì thấy quan tài Trường Sinh đang ở bên cạnh anh, nên chúng tôi cũng
vớt lên luôn, lúc đó cô gái mặc đồ trắng trong quan tài vẫn còn ở đó. Nhưng bảy ngày trước, đã xuất hiện một biến cố, trong vòng một đêm, cô gái nằm trong quan tài này giống như bốc hơi khỏi thế gian, không hề nhìn thấy bóng dáng, chỉ để lại chiếc quan tài này!”
Một vệ sĩ bước lên phía trước nói. “Chuyện này thật sự rất khó tin.” Ông cụ Phương cũng có mặt ở đây.
Lúc trước bọn họ đã tới Hải Thành rồi, cũng sắp xếp. mọi thứ ổn thỏa rồi.
Lúc đang chuẩn bị quay về Tây Nam thì đột nhiên vệ sĩ tới tìm Tả Trung Đào, nói cậu Trần bị thương, rơi vào. hôn mê sâu rồi.
Bởi vì họ vẫn chưa rời đi, nên tới thẳng đảo Mạch hỏi thăm.
Cho dù ông cụ Phương đã gần trăm tuổi thì cũng cảm thấy khó tin với cảnh tượng trước mắt.
Trần Khiêm cũng ngạc nhiên, chẳng lẽ lời kể của người đưa tang kia là thật sao? Cô gái mặc đồ trắng trong quan tài thật sự có thể sống lại sao?
Trần Khiêm cẩn thận quan sát quan tài Trường Sinh.
Một Đóa Hoa Quỷ được đặt ở trung tâm đã thu hút sự chú ý của Trần Khiêm.
Nhìn thấy thứ này, Trần Khiêm muốn lùi về sau một bước theo bản năng, anh thật sự bị thứ này làm cho ám ảnh rồi.
Đóa hoa này được đặt rất ngay ngắn, giống như có người cố ý để lại vậy.
“Đúng rồi cậu Trần, cô ấy chỉ để lại một đóa hoa Vô Danh này!”
Vệ sĩ xấu hổ nói.
 
Chương 1554: Mỗi cánh hoa là mỗi thế giới


Trần Khiêm nhìn anh ta ngạc nhiên: “Thế nào? Anh cũng biết hoa Vô Danh này à?”
Loài hoa này rất hiếm gặp, lần đầu tiên Trần Khiêm nhìn thấy là ở trên hòn đảo của ông nội, nhưng lúc đó, anh chỉ xem nó là một loài hoa thôi, nên không để tâm đến nó.
Trần Khiêm cũng chưa từng tốn tâm tư vào loài hoa này.
Cho nên Trần Khiêm rất ngạc nhiên khi anh ta có thể nhận ra loài hoa này, bởi vì anh ta là vệ sĩ trong gia tộc mình, chứ không phải người trong Hồn Điện.
“Chuyện... chuyện này là do ông cụ Phương nói cho. tôi cho tôi biết.”
“Hả? Ông Phương, ông cũng biết loài hoa này à?” Trần Khiêm nhìn về phía Phương Bất Đồng.
“Tất nhiên là biết rồi, lúc tôi còn nhỏ, chỉ mới mười chín, hai mươi tuổi thôi, đã có quan hệ rất tốt với ông nội cậu, năm đó, tôi và ông nội cậu là chiến hữu, nên ông ấy cho tôi xem loài hoa này! Còn nói đây là loài hoa chỉ có nhà họ Trần ông ấy mới có. Tôi hỏi ông ấy đây là hoa gì, thì ông ấy nói là hoa Vô Danh. Một loài hoa chứa đây sự kỳ lạ và huyền ảo. Ban đầu loài hoa kiểu biểu tượng này thuộc về một quốc gia thần kỳ nào đó ở Tây Vực.”
Phương Bất Đồng nói.
“Nói vậy là lúc đó, khi ông nội cháu có được loài hoa này, đã biết được sự kỳ lạ và huyền ảo ở trong loài hoa này sao?”
Trần Khiêm nghe vậy thì trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Bởi vì lúc trước ở trên đảo, khi mình hỏi về loài hoa này, bác Ôn đã giải thích rằng, sau khi ông nội sáng lập ra Hồn Điện, đã đi tới Tây Vực, cũng bất ngờ nhận được một hạt giống ở vùng Đại Tây Bắc, nên sưu tầm trồng nó như một tác phẩm nghệ thuật, chứ không hề hay biết điều kì diệu ở trong đó.
Nhưng bây giờ, lời nói của ông cụ Phương lại đẩy câu chuyện này về mấy chục năm trước, hơn nữa chỉ có nhà họ Trần của anh mới có?
Đây quả thật là hai lời giải thích hoàn toàn trái ngược nhau.
“Tất nhiên, một bông hoa Vô Danh chỉ nở ra hai cánh, mỗi cánh hoa là mỗi thế giới, đây chính là lời ông nội của cậu đã nói với tôi khi đó, làm tôi mơ màng chẳng hiểu gì.”
Phương Bất Đồng lắc đầu cười khổ nói. “Lại là câu nói này!”
Trần Khiêm ngày càng nghỉ ngờ, sao ông nội lại nói giống hệt bà lão quỷ dị kia chứ?
Sau đó Trần Khiêm nghiêm túc lắng nghe ông cụ Phương giảng giải.
“Tôi hỏi ông ấy câu nói này có ý nghĩa gì, mỗi cánh hoa là mỗi thế giới là gì vậy, thì ông ấy nói với tôi rằng, một không gian có thể chia thành hai không gian giống hệt nhau dựa vào kiểu dáng hoa Vô Danh này, mặc kệ cậu tiến vào không gian nào, thì thứ cậu nhìn thấy, nghe thấy, thậm chí là cảm nhận được đều giống hệt nhau, nhưng hai không gian này hoàn toàn khác biệt nhau, cho. nên mới gọi là, một bông hoa chỉ nở ra hai cánh, mỗi cánh hoa là mỗi thế giới.”
“Nhưng ông nội à, tại sao lại có hai không gian giống nhau nhưng lại hoàn toàn khác nhau ạ?”
Phương Kiển Nám đang đứng bên cạnh không khỏi nghi ngờ hỏi.
“Đúng vậy, lúc đó ông cũng hỏi ông ấy như thế, và ông ấy đã cho ông một ví dụ, giả sử như căn phòng mà chúng ta đang đứng đây, hoa Vô Danh sẽ có một tác dụng thần kỳ, đó là nó có thể thay đổi tinh thần và giác quan của con người, hoa Vô Danh sẽ thông qua những nơi mà cháu cảm thấy khác biệt đó, để khống chế sức mạnh tinh thần, làm cháu cảm thấy nơi này giống hệt căn phòng mà cháu đang nhìn thấy, nhưng lúc đó cháu đã đứng trong một căn phòng khác rồi, hoa Vô Dánh cũng có thể làm cháu cảm thấy căn phòng khác biệt đó giống hệt căn phòng này.”
“Ông nói như vậy có lế hai cháu cũng hiểu rồi đúng không, dù gì lúc đó ông cũng không hiểu, còn nói đùa rằng Điểm Thương bị hỗn loạn tinh thần sau cuộc chiến tranh.”
Phương Bất Đồng lắc đầu cười khổ nói, giống như người phiền muộn năm đó, giờ đã sắp về với đất trời rồi.
 
Chương 1555: Không gian tương đồng


Nhưng ông còn chưa nói xong, cả Phương Bất Đồng và Phương Kiển Nám đều nhận ra rằng, sắc mặt Trần Khiêm đột nhiên trở nên trắng bệch.
Còn khó coi hơn lúc hôn mê nữa.
“Tiểu Khiêm, cậu sao thế?”
Phương Bất Đồng và Phương Kiển Nám cùng lên tiếng.
Trần Khiêm nhíu mày nói.
“Hóa ra đây mới chính là ý nghĩa thật sự của câu mỗi cánh hoa là mỗi thế giới, lúc đó rõ ràng bà lão kia đã tiến vào hang động rồi, nhưng bà ta không có hoa văn đuôi cá, không có lý nào lại có thể ra khỏi cung Hải Vương từ lối khác được, mà mình đã thật sự chặn bà ta ở cửa động rồi.”
Mà sau khi mình tỉnh lại từ hôn mê.
Mình và Thiết Thành đã tiến vào cung Hải Vương, nhưng trong đó hoàn toàn không có dấu vết gì của bà lão kia.
Hơn nữa, còn có thêm một quan tài lớn màu đen.
Đúng rồi, lúc đó mình còn cảm thấy kỳ lạ là, tại sao lại không nhìn thấy hài cốt của con rồng lớn, hơn nữa trên tranh bích họa kia cũng không có bất kỳ lời giảng giải nào về chiếc quan tài lớn màu đen kia.
Mọi thứ đều làm Trần Khiêm cảm thấy rất kỳ lạ.
Nhưng lúc đó Trần Khiêm chỉ muốn đưa cô gái mặc đồ trắng và quan tài Trường Sinh đi.
Nhưng lúc cửa mộ mở ra đúng theo quy trình từ trước.
Thì trời bỗng đổ sập xuống.
Nó hoàn toàn khác với cảnh tượng trên tranh bích họa.
Lúc đó tại sao mình lại mất bình tĩnh như thế chứ? Hình như có một nguồn sức mạnh đang nắm lấy điểm yếu, điểm cấp bách của mình, rồi đổ thêm dầu vào lửa.
Trần Khiêm ngẫm nghĩ.
Tất nhiên đây không phải điểm mấu chốt.
Mà bây giờ điều làm Trần Khiêm lo lắng, ưu tư nhất là.
Rốt cuộc cung Hải Vương mà mình tiến vào là thật hay giả, còn cô gái mặc đồ trắng mà mình gặp phải có phải thật không?
Nếu thật sự là mỗi cánh hoa là mỗi thế giới?
Mình đã tiến vào một không gian khác.
Vậy thì... người mà mình đã cứu ra ngoài là ai cơ chứ?
 
Chương 1556: Tôi xin lỗi


Trần Khiêm không dám tưởng tượng tiếp, nhất là khí màu đen đã chạy mất dạng kia.
Nó giống như một quả bom hẹn giờ treo trong tim 'Trần Khiêm.
“Đúng rồi, Thiết Thành đâu?” Trần Khiêm đột nhiên phản ứng lại.
“Thiếu Thánh chủ đã rơi vào hôn mê sâu, phần lớn chỉ bị ngoại thương, còn chân thì bị thương khá nặng, nhưng nửa tháng trước đã tỉnh lại rồi, đến giờ vẫn chưa thể xuống giường được.”
Vệ sĩ nói. “Vậy thì tốt!”
Mặc dù lúc anh quen Thiết Thành có hơi hài kịch, nhưng trước khi mình rơi vào hôn mê, Thiết Thành đã liều chết bảo vệ mình, làm Trần Khiêm cảm thấy rất cảm động.
“Ngoài hai người bọn tôi ra, mọi người có phát hiện ra người nào khác không? Mọi người có dò ra tín hiệu của cô Cổ Vũ Tiêu không?”
Trần Khiêm hỏi. “Cậu Trần, chúng tôi đã cố ý tìm kiếm bảy ngày bảy đêm rồi, nhưng không hề phát hiện ra tung tích của cô Cổ”
Mấy vệ sĩ nói.
Trần Khiêm nghe vậy trong lòng hơi tự trách.
Ban đầu là do anh dẫn cô ấy xuống biển, đáng lý anh nên bảo vệ cô ấy mới đúng.
Nhưng ngay cả việc bảo vệ mình, anh cũng suýt không làm được, còn làm hại Cổ Vũ Tiêu sống chết không rõ nữa.
Nếu cô ta không đi theo mình, có lẽ cô ta sẽ không xảy ra chuyện.
Trần Khiêm siết chặt nắm đấm.
Anh vốn tưởng rằng, với thực lực hiện tại của mình, thì có thể tung hoành khắp trái đất này.
Nhưng không ngờ anh chỉ là dã tràng xe cát, tự mình lừa dối mình.
Chỉ mấy Đóa Hoa Quỷ nho nhỏ đã làm mình mất hết sức chống cự, nếu không phải trước đó mình đã sắp xếp. người tiếp ứng, chỉ sợ mình đã bị chôn dưới đáy biển rồi!
Nhưng điều anh nuối tiếc nhất chính là Cổ Vũ Tiêu.
Tôi xin lỗi!
Sắc mặt Trân Khiêm trắng bệch.
Nhìn thấy vẻ mặt này của Trần Khiêm.
Khuôn mặt vốn đang vui mừng của Phương Kiển Nám bỗng biến mất, chỉ còn lại nỗi mất mát vô tận.
Sao cô ấy lại may mắn đến thế chứ, có thể làm Trần Khiêm nhớ nhung như vậy?
Ha ha, nếu là mình, chỉ sợ Trần Khiêm sẽ không đau lòng như vậy?
Trần Khiêm quan sát quan tài Trường Sinh, nhìn bề ngoài quan tài Trường Sinh này không giống như đồ giả.
Rốt cuộc mình có thật sự cứu cô gái mặc đồ trắng 3 ra ngoài không?
Bây giờ từng vấn đề cứ nối tiếp nhau, ông nội biết rõ lai lịch của Đóa Hoa Quỷ, đợi đến khi gặp lại ông nội, anh tin rằng mình có thể hiểu rõ những bí ẩn trong đó.
Đúng rồi, giờ đã trôi qua nửa tháng rồi, có lẽ ông nội đã sớm bắt đầu lên đường đến hẹn ước Thánh Thủy.
Anh cũng không biết tình hình hiện tại của ông nội và mấy cao thủ Tông sư ra sao nữa.
Ban đầu anh đã hẹn rằng, sau khi tìm thấy nữ thi thể này, sẽ đi tới đoàn tụ với nhóm người bên ông nội ngay.
 
Chương 1557: Em tới đây để thăm anh


Nhưng bây giờ anh không biết nữ thi thể này đã đi ở đâu rồi...
Rầm rầm rầm!
Đột nhiên bên ngoài trang viên vang lên tiếng hét thảm thiết của mấy vệ sĩ.
Tiếp sau đó là tiếng cửa gỗ bị đánh vỡ.
“Cô muốn làm gì? Không có thiệp mời thì không thể tiến vào.”
Trần Khiêm vội chạy ra ngoài.
Anh vừa chạy ra đã nhìn thấy vệ sĩ nhà mình đang đứng đối lập với một thiếu nữ chỉ khoảng hai mươi tuổi.
Mười mấy vệ sĩ đang ôm ngực nằm dưới đất, đã bị đánh bị thương nặng rồi.
Còn vẻ mặt thiếu nữ kia thì lạnh nhạt, dáng vẻ như kiểu người sống chớ lại gần.
“Muốn chết à?” Mấy vệ sĩ lại xông lên. Rầm!
Chỉ thấy thiếu nữ này vung tay lên, từng người như: diều đứt dây, bay ngược ra ngoài, rồi rơi xuống đất.
“Mấy người lui xuống hết đi!”
Trần Khiêm nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì mí mắt không khỏi giật mạnh.
Rồi vội vàng hét lên, bảo thuộc hạ ngừng tay lại.
Cô gái này trang điểm đậm, phấn mắt thì màu tím, màu son cũng khá đậm.
Nhưng ngoại hình thì rất đẹp.
Bây giờ Trần Khiêm mới nhìn thấy rõ, cô ấy chính là Vân Tỉnh.
Chính là cháu gái của Vân Lâm trong nhà họ Vân, là em gái Vân Tinh tốt bụng đó.
Tháng trước khi mình gặp cô ấy.
Mình đã bị con cháu nhà họ Vân ngăn cản không cho vào cửa, chính cô ấy đã tốt bụng giúp đỡ mình.
Lúc đó Trần Khiêm cảm thấy cô gái này rất ngọt ngào, rất ấm áp, giống như trên đời này đã không còn cô gái nào tốt bụng lương thiện như cô hết.
Nhưng bây giờ gặp lại, khí chất trên người Vân Tinh đã thay đổi quá lớn.
Bây giờ sự độc ác, ngông cuồng đã che lấp sự ấm áp của lúc trước.
Hơn nữa, cô ấy chỉ là một cô gái bình thường.
Sao hôm nay lại có nội kình mạnh mẽ như vậy, ngay cả mình cũng phải chịu thua.
Trần Khiêm kinh ngạc.
“Em gái Vân Tinh, cô đang làm gì đấy?” Trân Khiêm dò hỏi.
“Em tới đây để thăm anh!”
Vân Tinh đứng chắp tay ra sau lưng, nhìn Trần Khiêm với ánh mắt ma mị, giống như đang nhìn một người đã lâu không gặp.
“Cảm ơn ý tốt của Vân Tinh, nhưng dùng cách này để thăm tôi thì hơi quá đáng rồi đó?”
 
Chương 1558: Ngày mai chúng ta sẽ kết hôn


Trần Khiêm nhìn mấy vệ sĩ đang nằm rên rỉ dưới mặt đất.
“Ai bảo bọn họ ngăn cản em, nếu không phải em sợ anh sẽ nổi giận, em đã chém đầu bọn họ hết rồi, tất cả là vì nể mặt anh đó. Có lẽ anh cũng tưởng tượng được, anh quan trọng thế nào trong tim em chứ?”
Vân Tinh vừa nói vừa đi về phía Trần Khiêm với vẻ mặt mê hoặc.
Trước giờ chưa có ai xem tính mệnh của người khác thành trò đùa cả.
Chứ đừng nói là em gái Vân Tinh, chỉ cần nhắc đến một chú mèo con hay một chú chó con chết sẽ đau lòng đến nửa ngày.
“Khoan đãi! Cô... không phải Vân Tinh! Rốt cuộc cô là ai thế? Em gái Vân Tinh sẽ không biến thành thế này.”
Trần Khiêm lạnh lùng hỏi.
“Anh luôn là như vậy, mặc kệ em làm chuyện gì, anh cũng sẽ nảy sinh nghỉ ngờ với em, mặc dù em biết nói dối, nhưng em chưa từng lừa gạt anh, cho dù là hiện tại, em có làm chuyện gì thì anh cũng nghỉ ngờ em.”
Hai mắt Vân Tinh đột nhiên trở nên cực kỳ thù hận nói.
“Tôi không biết cô đang nói chuyện gì, nhưng tôi biết cô không phải em gái Vân Tinh.”
“Có phải là Vân Tinh hay không quan trọng lắm à? Bây giờ chuyện quan trọng là sau này chúng ta sẽ ở bên nhau, không ai có thể cướp anh rời xa em.”
Vân Tinh đột nhiên cười nói.
Rồi đi tới bên Trần Khiêm.
Vân Tinh quan sát tỉ mỉ khuôn mặt của Trần Khiêm, định giơ tay lên sờ mặt Trần Khiêm, nhưng Trần Khiêm nhanh chóng lùi về sau một bước.
Tay Vân Tinh lơ lửng giữa không trung.
Cô ta nhìn Trần Khiêm cười nói:
“Được rồi, em không chọc anh nữa, em sẽ nói rõ mục đích em tới đây, rồi cho anh một ngày để chuẩn bị, ngày mai là ngày tốt, nên hai ta sẽ kết hôn.” “Kết hôn?” Trần Khiêm kinh ngạc.
“Tôi có vợ chưa cưới rồi, sao có thể kết hôn với cô được, hơn nữa, tôi cũng lớn hơn cô ba bốn tuổi.”
Trần Khiêm biết Vân Tinh đã thay đổi rất nhiều, thậm chí bây giờ không còn là Vân Tỉnh nữa.
Nhưng Trần Khiêm nhất thời không thể nhìn thấu thực lực trên người cô ta.
Nếu không bị đồn đến bước đường cùng, Trần Khiêm cũng không muốn trở mặt.
“Em mặc kệ, dù sao thì ngày mai chúng ta cũng sẽ kết hôn. Em muốn thông báo cuộc hôn nhân của chúng †a cho cả thế giới cùng biết.”
Nói xong, Vân Tỉnh liền xoay người rời đi.
“Khoan đã! Cô tưởng cô là ai chứ, Tiểu Khiêm đã có người cậu ấy yêu rồi, cô nói cô muốn kết hôn là kết hôn à?”
Phương Kiển Nám bước ra hét lớn.
Vân Tinh đã đi tới cửa thì đột nhiên dừng bước.
Cô ta hơi nghiêng đầu, liếc nhìn Phương Kiển Nám.
“Tôi ghét bất kỳ người phụ nữ nào ở cạnh anh ấy, càng ghét người phụ nữ nào to gan dám làm trái ý tôi.”
Giọng nói lạnh lùng của cô ta làm người khác lạnh sống lưng.
Rồi đột nhiên cô ta vươn tay ra, rồi khẽ hút vào. Cả người Phương Kiển Nám bay về phía cô ta. “Kiển Nám!”
Trần Khiêm lập tức vươn tay ra ngăn cản.
Nhưng anh còn chưa chạm vào cánh tay của Phương Kiển Nám.
Đã chạm phải một lưồng nội kình cực kỳ mạnh mẽ.
Ẩm!
Trong nháy mắt, Trần Khiêm chấn động đến mức lùi về sau.
Hổ khẩu lòng bàn tay bị rách da, gân xanh trên toàn bộ cánh tay đều bị chấn động đến mức lộ ra ngoài, trong nháy mắt, lòng bàn tay đã chảy đầy máu tươi.
Giờ Phương Kiển Nám đã bị kéo tới cạnh Vân Tinh, rồi bị cô ta bóp cổ...
 
Chương 1559: Thật mạnh mẽ


Mạnh thật!
Trong lòng Trần Khiêm cảm thán.
Giờ kình khí của Vân Tinh đã khác xa với những gì mà Trần Khiêm tiếp xúc ngày thường, lúc nấy anh chỉ mới chạm nhẹ.
Nhưng Trần Khiêm đã nhận ra khoảng cách ở trong đó.
Kình khí giữa mình và cô ta giống như nước bẩn trong ao hồ chạm phải nguồn nước tinh khiết cực kỳ cao. cấp vậy.
Trong nháy mắt đã lộ rõ ưu khuyết điểm, khoảng cách này thật sự quá lớn.
Lúc này sức lực trên tay Vân Tinh cũng hơi buông lỏng.
Trong nháy mắt, mặt Phương Kiển Nám đã đỏ bừng. “Đừng mài” Trần Khiêm vội vàng ngăn cản.
Không thể không thừa nhận, chỉ cần Vân Tinh muốn, Phương Kiển Nám có thể mất mạng trong nháy mắt.
“Anh yên tâm đi, em có thể nhìn ra anh rất quan tâm cô ta, em cũng không giết cô ta như vậy đâu, em sẽ đợi đáp án của anh, còn cô ta thì em sẽ mang đi trước.”
Vân Tinh nhẹ nhàng điểm huyệt Phương Kiển Nám, Phương Kiển Nám hôn mê ngay lập tức, rồi bị cô ta dẫn đi.
Trần Khiêm và Phương Bất Đồng cùng đuổi ra ngoài.
Thấy đoàn xe nhà họ Vân đã đợi sẵn ở đây rồi, còn có mấy tên vệ sĩ đang đứng đợi nữa.
Phương Kiển Nám được bọn họ đưa lên xe.
Trước khi Vân Tinh ngồi lên xe, cô ta liếc nhìn Trần Khiêm rồi nói:
“Anh trốn không thoát đâu, mặc kệ anh đi tới đâu, em cũng sẽ không buông tha anh.”
Nói xong, Vân Tỉnh ngồi lên xe, rồi đoàn xe rời đi. “Kiển Nám!”
Phương Bất Đồng lo lắng.
“Khu khụ.”
Đúng lúc này, Trần Khiêm đột nhiên phun ra một ngụm máu.
“Gậu Trần!” “Sư huynh!”
Mấy người Tả Trung Đào lập tức bao vây anh.
Trần Khiêm bị Đóa Hoa Quỷ làm cho bị thương nặng, vừa mới khôi phục sáu bảy phần thực lực, thì lúc nấy vì muốn cứu Phương Kiển Nám, mà chạm phải kình khí của Vân Tỉnh.
Thật mạnh mẽt!
Gần như phá vỡ toàn bộ kình khí trên người Trần Khiêm.
Vết thương cũ cộng vết thương mới, làm khí huyết Trần Khiêm không khỏi cuộn trào.
Tất nhiên, cho dù mình đứng ở thời kỳ đỉnh cao, thì cũng khó mà chống đỡ một đòn này của Vân Tinh.
“Cô ta lợi hại quá sư huynh, tôi thấy, trừ khi có sư phụ chúng ta ở đây, bằng không chúng ta sẽ khó mà địch lại cô ta.”
Tả Trung Đào nói.
“Đúng vậy!" Trần Khiêm läc đầu cười khổ.
“Cô ta còn trẻ như vậy, sao có thể có thực lực đó chứ, điều này thật sự làm người khác khó mà tin được.”
Phương Bất Đồng cũng liên tục cảm thán.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top