Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 1520: Có chuyện khó có nói


"Vừa nãy mày vẫn luôn mồm kêu muốn được mát xa đúng không?”
"Mày...Mày muốn làm gì?? Ở đây... là! AI!"
Vân Lãng không ngừng lui về sau, đồng thời vẫn không quên cảnh cáo Trần Khiêm.
Nhưng còn chưa dứt lời, hắn ta đã bị Trần Khiêm nắm lấy cổ áo ném lên không.
Răng rắc răng rắc!
Trần Khiêm kéo lấy cánh tay, khiến cho hắn ta xoay. vòng tròn trên không trung.
Không bao lâu, tứ chỉ của hắc ta đều bị xé rách, không ngừng kêu la thảm thiết.
Cuối cùng, Trần Khiêm vung tay ném hắn ta ra một góc, thân thể oặt ẹo rơi trúng một cái giá đèn.
Toàn thân hắn ta đã không còn cử động được nữa, chỉ biết kêu rên đau đớn.
Tất cả mọi người đều sợ đến choáng váng, há hốc miệng không dám nói lời nào.
Đây chính là cậu Vân đó, mà người này ra tay còn độc ác hơn.
Thực lực cũng mạnh hơn. Vậy mà anh ta đã đánh cậu Vân tàn phế rồi!
Phương Kiển Nám cũng ngạc nhiên bụm miệng mình.
Một năm rưỡi trước, Trần Khiêm còn là một chàng trai gầy teo yếu đuối, chỉ biết một xíu võ công méo cào.
Nhưng bây giờ, thân thủ của anh đã lên đến một trình độ kinh khủng nhường này.
Lúc này.
Từng hàng vệ sĩ áo đen đi tới nơi này.
Du khách giật mình nhìn khí thế của nhóm vệ sĩ áo. đen, tất cả giật mình né tránh.
Đám vệ sĩ này không giống như cùng bọn với mấy kẻ đang nằm trên đất kêu rên kia.
Bọn họ đi đến trước mặt Trần Khiêm.
"Cậu Trần, đã liên lạc được với người kia, bây giờ hắn ta tại đã bắt đầu chuẩn bị tất cả tài liệu liên quan đến huyện này, buổi tối sẽ mang tới cho cậu!"
Vệ sĩ nói. "Được." Trần Khiêm gật đầu.
Trần Khiêm nhìn về Phương Kiển Nám đang ngây người: "Kiểm Nám, nấy tôi nghe cậu nói đến chuyện ông cụ Phương còn có sư đệ Tả Trung Đào của tôi bị lên lụy gì gì đó, rốt cuộc mọi người đã xảy ra chuyện gì?"
Trần Khiêm hỏi.
Lúc đó, sau khi cứu nhà họ Phương, anh liền đi trở về Kim Lăng tìm người nhà họ Mạc tính sổ, chỉ kịp dạy cho Tả Trung Đào một ít y thuật, dặn ông ta dùng hết khả năng để giúp đỡ nhà họ Phương.
Đã không còn kẻ địch, nhà họ Phương tuy không thể khôi phục lại như cũ, cũng có thể như mặt trời ban trưa mới phải.
Bây giờ, không khác gì rơi xuống bùn lầy.
"Tôi... tôi..."
Phương Kiển Nám rơi nước mắt không ngừng.
Đoán có chuyện khó có thể mở miệng, Trần Khiêm liền dẫn cô ta về phòng mình.
Phía bên ngoài, bạn bè của Vân Lãng đứng phía dưới chùm đèn nhìn lên Vân Lãng đang treo trên đầu mình hơn mười mét, lúc này mặt hắn ta đã trắng bệch như hồm ma, máu tươi không ngừng ộc ra trong miệng.
Dần dần tiến vào trạng thái hôn mê.
Bộ dạng như sắp chết đến nơi.
Mấy người bạn kia sợ quá, vội vàng lấy điện thoại ra gọi...
 
Chương 1521: Biến thành người thực vật


Trong phòng, Phương Kiển Nám kể cho Trần Khiêm nghe một số chuyện đã xảy ra trong ba tháng từ khi cô ta đến đảo Mạch.
Hóa ra em gái Phương Di của Phương Kiển Nám một năm trước vì đi tìm anh, cũng chính là A Tam câm điếc, nên đã xảy ra tai nạn xe.
Biến thành người thực vật.
Ông cụ Phương tưởng rằng đại nạn đã qua, mình cũng đã làm hòa lại với con gái, cũng hòa giải với nhà họ Trần rồi, hết thảy đều trở nên tốt hơn, ông đã có thể an hưởng tuổi già rồi.
'Thế nhưng không như mong muốn, Phương Di đột
nhiên lại gặp chuyện.
Lo lắng tích tụ, nửa năm trước ông cụ lại đổ bệnh lần nữa.
Phương Kiển Nám vội vàng đi tìm thần y Tả, trên thực tế, một năm ròng thần y Tả vẫn không từ bỏ việc chữa trị cho Phương Di.
Lại thêm việc ông cụ đổ bệnh.
Thần y Tả dựa theo đơn thuốc mà Trần Khiêm để lại bắt đầu nghĩ biện pháp khác.
Cuối cùng thì phương thuốc chữa bệnh cho cả hai người đã tìm được, thế nhưng, phương thuốc của cả hai người lại cùng thiếu một vị thuốc dẫn.
Đó là Tử Đằng.
Nhưng không tìm được Tử Đằng trong đất liền, nơi khác cũng vô cùng hiếm gặp.
Hay tin đảo Mạch có nuôi dưỡng loài Tử Đằng này, còn biết được sau khi được hái, Tử Đằng chỉ có thể đảm bảo chất lượng trong vòng ba ngày.
Dùng phương thức vận chuyển nào cũng không được.
Vì vậy ba tháng trước, Phương Kiển Nám đề nghị dẫn theo cả ông nội và em gái đến đảo Mạch, đồng thời cả thầy Tả cùng đi theo họ.
Chuyện về sau đều có liên quan với nhà họ Vân.
Sau khi đến được đảo Mạch, cô ta đã đưa cho họ mấy lượt tiền tài, thế nhưng không biết tại sao người đứng đầu nhà họ Vân nhất quyết bắt Phương Kiển Nám ở lại đây.
Nói rằng Thiếu Thánh chủ gì đó của bọn họ vừa mắt Phương Kiển Nám.
Nhà họ Vân đứng ra làm mai mối.
Đương nhiên Phương Kiển Nám không đồng ý rồi, cũng vì chuyện này mà cô xảy ra xung đột với nhà họ Vân. Thế lực nhà họ Phương vội vã tới đây, kết quả trên đường tới đây toàn bộ người lại bị rơi xuống biển hết.
Nhà họ Vân bắt cóc ông nội, em gái cô ta và cả thần y Tả.
Ép Phương Kiển Nám phải đồng ý. Vì vậy mới có chuyện vừa rồi.
Trần Khiêm nghe xong, trong lòng chợt cảm thấy tự trách bản thân, bởi vì nghe kĩ thì chuyện này cũng có liên quan ít nhiều với anh.
Anh không thể trốn tránh trách nhiệm được.
"Trần Khiêm, tên Vân Lãng này là con trai độc nhất của Vân Lâm, cậu đánh hắn ta bị thương nặng như vậy, chắc chăn hắn ta sẽ không tha cho cậu, đều do tôi không tốt! Bây giờ còn thời gian, cậu mau chạy đi!"
Phương Kiển Nám kéo Trần Khiêm lại khuyên.
"Trong nhà họ Vân có một đại sư vô cùng tài năng, đội tàu của nhà họ Phương chính là do ông ta phái người chặn lại. Khó mà đoán được năng lực của ông ta, hình như còn có quan hệ với Thánh giáo gì đó của nơi này, cậu mau đi đi Trần Khiêm!"
 
Chương 1522: Tiếp theo xin nhờ thầy


Phương Kiển Nám lại nói. "Đi? Tại sao phải đi? Nếu đã biết tình hình hiện tại của mọi người rồi, cậu yên tâm, tôi sẽ cứu ông cụ Phương và mọi người ra ngoài!"
Trần Khiêm cười nhạt nói.
Trong lòng Phương Kiển Nám vô cùng cảm động, nhưng càng như vậy, cô ta càng không thể hại Trần Khiêm được.
"Đi nào, chắc không bao lâu nữa người của nhà họ. Vân sẽ trở lại nơi này. Chính cậu đã nói đó, cậu ấm bảo. bối của nhà họ Vân đang ở trong tay tôi, nếu không muốn con của mình có chuyện thì có thể làm một khoản giao dịch với tôi đấy!"
Trần Khiêm lạnh lùng nói. Sau đó anh liền đi ra ngoài.
Ở suối nước nóng lúc này đã có rất đông người vây xem.
Bọn họ đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ tên Vân Lãng trong tình trạng hấp hối kia.
"Sao? Kẻ nào to gan như vậy? Dám động đến con trai của ông đây?"
Tại nhà họ Vân, đảo Mạch, một người đàn ông trung niên đang nổi trận lôi đình.
Gân xanh trên mặt cuồn cuộn cả lên.
"Không rõ lắm, hình như anh ta họ Trần, mấy kẻ đó gọi anh ta là cậu Trần. Anh ta rất mạnh, mười mấy vệ sĩ cũng không trụ nổi mười giây. Cậu chủ bị anh ta ném lên không hành hạ mấy lượt, bây giờ e rằng sắp không gắng gượng nổi nữa!"
Mấy tên bạn của Vân Lãng khóc lóc thảm thiết. "Đúng là muốn chết đây mà!” Vân Lâm siết chặt hai nắm tay.
"Mau đi mời đại sư đến, bảo ông ấy cùng tôi đi cứu Lãng Nhi!"
Vân Lâm quát lớn.
Vừa nghe thấy hai chữ đại sư, mấy người thanh niên đều khấp khởi vui mừng.
1 Đúng vậy đó, có đại sư ở đây, ai dám làm bừa, tên ảo. lả kia nhất định là tới số rồi!
Nhà họ Vân huy động rất nhiều gia đỉnh xuất phát. Rồng rắn đi thẳng đến trang viên Hải Thiên.
Chờ đến khi Vân Lâm tới nơi, đã thấy một chàng trai đang ngồi dưới chùm đèn uống trà, phía trên là Vân Lãng sắc mặt tái nhợt không còn một giọt máu, sớm đã hôn mê bất tỉnh.
"Lãng Nhi của tôi dù cho có nghìn cái sai vạn cái sai, cậu ra tay như vậy cũng quá độc địa rồi, quá không xem nhà họ Vân của tôi ra gì!"
Vân Lâm đau lòng muốn chết, trong mắt lóe lên tia thâm độc.
"Tôi không giết các người đã tốt lắm rồi, ông biết thế nào là độc ác không? Ông bắt mất sư đệ và một người lớn trong nhà tôi, ép buộc bạn của tôi, món nợ này phải tính sao đây?"
Trần Khiêm đặt chén trà xuống.
"Ha ha, hóa ra là người nhà họ Phương kêu tới cứu trợ, thảo nào. Đáng tiếc, dù cho nhà họ Phương có mạnh cỡ nào, thế nhưng tại Mạch Thành không ai có thể động tới nhà họ Vân của tôi!"
Vân Lâm nói.
"Ông chủ Vân việc gì phải phí sức nói chuyện với anh †a, mau mời đại sư lên giết chết anh ta, để anh ta biết nhà họ Vân không động vào nổi đâu!"
"Đúng vậy, tôi muốn anh ta phải máu chảy đầu rơi để báo thù cho cậu Vân!"
Mấy người nạ kia lúc này đã có chỗ dựa rồi nên đều lớn tiếng la mắng.
"Đại sư, tiếp theo xin nhờ thầy!"
Hai mắt Vân Lâm toát ra sự lạnh lẽo, tự động nhường ra một con đường.
 
Chương 1523: Cậu ấy chính là cậu Trần


Sau đó liền thấy một ông lão chậm rãi đi giữa lối đi mà đoàn người đã dẹp ra kia.
Ông ta có một đôi mắt tam giác, khi híp mắt lại trông như một con rắn độc đang lè lưỡi săn mồi.
Khiến cho người khác sởn gai ốc.
Ông ta chậm rãi đi tới.
Bước đến đứng giữa đám người.
Ông ta đưa mắt sang nhìn Trần Khiêm.
Nhưng, người nhà họ Vân đang vui sướng không nhận ra khi nãy mí mắt đại sư kia hoảng sợ nháy liên hồi, mà hai chân cũng không khống chế nổi run lên từng hồi.
Người lo lắng nhất là Phương Kiển Nám, mồ hôi rịn đầy trong lòng bàn tay, cô ta nắm chặt ống tay áo của
Trần Khiêm.
Thế nhưng chỉ chớp mắt sau, mọi người đều há hốc. mồm ngạc nhiên.
Bụp! Một tiếng động bỗng vang lên.
Người ta thấy đại sư hơn năm mươi tuổi này bỗng quỳ xuống trước mặt Trần Khiêm.
"Cậu Trần... xin tha mạng!” Vị đại sư này bỗng hô lên như vậy, sắc mặt tái nhợt.
Vân Lâm dùng ánh mắt khó mà tin được nhìn ông ta: "Đại sư?"
"Xin cậu Trần tha mạng... tôi chỉ vô ý mạo phạm!" Đại sư lại nói.
Phương Kiển Nám hít sâu một hơi, khiếp sợ che miệng.
Khi nãy cô ta còn lo lắng muốn chết, nhưng bây giờ...
"Mạc Trường Không, tôi sai Mạc Thương Long đi xử quyết ông, không ngờ ông ta lại chơi trò thay mận đổi đào với tôi, còn ông vậy mà lại ở nơi này!"
Trần Khiêm nhếch miệng nở một nụ cười lạnh lẽo.
Ông già trước mắt này không phải là Mạc Trường Không hay sao!
Anh sai Mạc Thương Long xử lí ông ta theo gia pháp, thế nhưng tên Mạc Thương Long này lại bằng mặt không bằng lòng với anh.
Chắc hẳn lão cũng rõ rằng, tương lai của nhà họ Mạc đều phải dựa vào Mạc trường không, còn mình chỉ là người tham gia hẹn ước Thánh Thủy với lão.
Lão hồ ly này!
Mạc Trường Không lúc này khó chịu muốn chết đi, ông ta trốn Đông trốn Tây, cho rằng lần này trốn đến nơi chân trời góc biển này, cho dù ở đâu Trần Khiêm cũng không thể tra được tin tức của mình nữa.
Thế nhưng, làm việc gì cũng sẽ lưu lại dấu vết, muốn trốn cũng trốn không thoát được.
Trong lòng Mạc Trường Không hiểu rất rõ, Trần Khiêm nay đã khác xưa rồi, ngay cả Mạc Thương Long cũng không còn là đối thủ của cậu ta nữa.
Ông ta đã sớm từ bỏ ý định báo thù, chỉ muốn được sống mà thôi.
"Đại sư sao lại làm vậy?"
Vân Lâm vẫn không hiểu chuyện sao lại như vậy.
"Ông còn nhớ rõ cậu Trần mà tôi đã nói không? Nhà họ Tư Đồ đã tàn, cả nhà họ Long, nhà họ Mạc đều bị giết hại, Mạc Trường Không tôi cùng đường mới đến nương tựa nơi đây!"
Sắc mặt Mạc Trường Không trắng bệch như giấy. Vân Lâm ngạc nhiên hỏi lại: "Lẽ nào?"
"Cậu ấy chính là cậu Trần!"
 
Chương 1524: Thánh giáo Vu Cổ


Trên mặt Mạc Trường Không toàn là mồ hôi lạnh, ông ta nói.
Vân Lâm run rẩy. Mạc Trương Không là khách quý mà Thánh giáo Vu Cổ phái đến nhà họ Vân của ông ta, bình thường khi trò
chuyện cũng có nhắc đến một ít chuyện cũ đau xót.
Đặc biệt là người đã liên tiếp diệt sạch mấy gia tộc lớn kia, Vân Lâm vô cùng kiêng dè.
Bởi vì trong những miêu tả của Mạc Trường Không. Cậu Trần này tuy bên ngoài trông có vẻ là người thành thật, nhưng thực ra là kẻ lòng dạ nhỏ mọn, có thù tất báo.
Hơn nữa chỉ cần ai chọc giận cậu ta, thì cho dù người đó có đi đến chân trời góc biển, cậu ta cũng sẽ truy đuổi tới cùng.
Nói trắng ra là, nếu ai đã chọc phải cậu ta, cả đời này cũng đừng nghĩ đến việc có thể kết thúc êm đẹp.
Lúc đó Vân Lâm còn tự nhắc mình dù thế nào cũng không thể dây vào loại người này.
Nhưng không ngờ, sợ của nào trời trao của ấy.
Nét mặt ông ta như dại ra ngay tức khắc.
Còn Phương Kiển Nám lại dùng một ánh mắt không thể tin nổi để nhìn Trần Khiêm.
"Cậu Trần, con nhỏ vô tri, không biết nên đã mạo. phạm, tôi đã được nghe uy danh của cậu Trần từ lâu rồi!"
Vân Lâm cúi gập chín mươi độ, sắc mặt thoáng chốc đã tái xanh.
Mấy người bạn của Vân Lãng sợ hãi nuốt nước. miếng, đồng loạt lui về sau một bước.
Người xung quanh thì chỉ trỏ, trên mặt đều có nét e sợ.
"Rốt cuộc kẻ này là ai vậy, sao Vân lão đại lại sợ cậu ta như vậy?"
"Đúng vậy, ngay cả ông lão trông không tâm thường kia thấy anh ta cũng phải quỳ, là ai được đây?"
Mọi người nghị luận. "Bây giờ có thể thả hết bạn bè của tôi ra rồi chứ?" Trần Khiêm nhàn nhạt nói.
"Có... có thể, thật ra là vậy cậu Trần, chuyện ép buộc cô Phương Kiển Nám không phải ý muốn của chúng tôi, mà do Thiếu Thánh chủ của Thánh giáo Vu Cổ vừa ý cô Phương Kiển Nám. Nhưng vì cô Phương Kiển Nám không đồng ý, bởi vậy Thiếu Thánh chủ mới ra lệnh kẻ hèn này giam giữ người nhà họ Phương để lấy đó làm điều kiện trao đổi!"
"Nhà họ Vân chúng tôi mặc dù ở đảo Mạch cũng coi như nhà to sản nghiệp rộng, kì thực nói trắng ra cũng chỉ là con rối trong tay Thánh giáo, rất nhiều chuyện chúng tôi đều không thể trái lời."
Vân Lâm vội vàng giải thích.
"Nói vậy thì ông không chỉ là người tốt, còn là một người bị hại đáng thương sao?”
Trần Khiêm lạnh lùng liếc nhìn ông ta.
Lời vừa nói ra, khiến Vân Lâm vô cùng hoảng hốt, mồ hôi lạnh chảy ròng. .
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ |||||
Ông ta sợ đến không dám nói thêm một lời nào nữa.
Vân Lâm không hiểu, Trần Khiêm còn trẻ tại sao lại tinh ranh như vậy? Đúng là bản thân ông ta đâu có chỗ nào được coi là người tốt chứ?
"Thánh giáo được nhiều người sùng bái nhưng lại làm loại chuyện tỉ tiện như vậy, xem ra chỉ là hạng có tiếng mà không có miếng thôi!"
 
Chương 1525: Ngự khí


Trần Khiêm lạnh lùng nói, sau đó quay sang hỏi Mạc Trường Không vẫn câm như hến:
"Ông đã gia nhập Thánh giáo à? Đây là giáo gì, còn Thiếu Thánh chủ kia có lai lịch ra sao?". truyện kiếm hiệp hay
Mạc Trường Không nào dám giấu diếm, vội vàng giải thích:
"Thánh giáo này có lịch sử gần tám trăm năm, đã bám rễ rất sâu ở đảo Mạch này, thế nhưng, thứ bậc trong nội bộ phức tạp, thành viên trung tâm thực sự thì tôi... tôi cũng không được tiếp xúc. Chỉ là nhiều năm trước tôi từng giúp đỡ một trưởng lão ngoại môn của Thánh giáo, nay tôi mới có thể xin được ở lại. Thành viên trong nội bộ còn lại hành động vô cùng bí mật, dĩ nhiên phải trừ tên Thiếu Thánh chủ này, hắn ta vô cùng phách lối"
Mạc Trường Không dừng một lúc lại nói tiếp:
"Tên Thiếu Thánh chủ này tuy cũng được người bên ngoài ca tụng, thế nhưng hắn ta là một kẻ đê tiện trăm phần trăm, âm thầm gian dâm bắt người cướp của, không việc xấu nào là không làm!"
Mạc Trường Không không hề nề hà mà vạch trần tất cả.
Chỉ là trong lúc ấy, Vân Lâm đang cúi đầu cung kính lại nhìn Mạc Trường Không bằng một ánh mắt khác thường.
Việc nhỏ ấy tự nhiên không thoát được ánh mắt của Trần Khiêm.
Anh lạnh lùng liếc nhìn Vân Lâm, xem ra lão già này cũng có không ít tính toán riêng cho mình đâu!
Ngược lại thì Mạc Trường Không còn lo sợ thực lực của mình nên biết gì thì đều nói hết.
"Hắn ta thường lui tới vào giờ nào?”
Trần Khiêm lại hỏi.
"Đêm nay là Lễ nghênh thánh, hắn ta nhất định sẽ tham gia. Thánh giáo của bọn họ có một truyền thống rất kì lạ, đó là ba tháng trước khi diễn ra Lễ nghênh thánh không được làm chuyện nam nữ, mà đêm nay sau khi kết thúc buổi lễ, chắc chắn hắn ta muốn tìm... tìm...!"
Mạc Trương Không nói tới đây chỉ liếc mắt nhìn Phương Kiển Nám, sau đó không nói thêm gì nữa.
"Đêm nay hắn ta sẽ tới?"
Trần Khiêm cười nhạt.
"Vâng!" Vân Lâm khẽ gật đầu.
"Vậy tốt, đêm nay tôi sẽ chờ hắn ta đến, tôi lại muốn xem xem, tên Thiếu Thánh chủ này rốt cuộc có lai lịch ra saol"
Trần Khiêm không khỏi bật cười.
Vân Lâm đổ mồ hôi lạnh không ngừng.
"Vậy bây giờ kẻ mọn này sẽ thả ông cụ Phương và thần y Tả ra, nhưng mà cậu Trần, còn đứa con ngốc nghếch của tôi?"
Vân Lâm đau lòng liếc nhìn Vân Lãng.
Sau đó liền thấy Trần Khiêm búng tay một cái, một luồng khí bắn ra, một tiếng bịch vang lên, chùm đèn đứt rời từ chính giữa.
Vân Lãng nặng nhọc rơi xuống đất.
"Ngự khí?"
Mạc Trường Không đang quỳ dưới đất vô cùng ngạc nhiên.
 
Chương 1526: Tôi còn tưởng cậu định làm gì nữa chứ


Thậm chí Phương Kiển Nám cũng khó tin nhìn Trần Khiêm, anh lúc này so với một năm trước thay đổi thật sự quá nhiều.
"Cậu Trần, tôi xin lui về!"
Vân Lâm càng sợ hãi nói.
"Chờ một chút!"
Trần Khiêm gọi bọn họ lại: "Mạc Trường Không, chuyện của hai người chúng ta hình như còn chưa giải quyết dứt điểm mà!"
Mạc Trường Không quỳ dưới đất không dám đứng dậy.
Sau đó ông ta đột ngột ngẩng đầu.
Sức lực toàn thân tập trung lại một chỗ, đột nhiên ông ta hét lên một tiếng.
VùiI
Khói trắng từ người ông ta tung ra giống như một chiếc nồi áp suất phát nổ vậy.
Ông ta tự phế đi tất cả nội kình!
Sau đó ông ta ngã dụi trên mặt đất, giống như một lão già tàn tật, mới đó đã trông già đi rất nhiều tuổi.
"Nay lão tự phế bỏ kình lực toàn thân, hiện đã không còn nhiều thời gian sống trên cõi đời này, cậu Trần liệu đã vừa lòng?”
Mạc Trường Không quỳ trên mặt đất, giọng nói khàn đặc nói.
Trần Khiêm khẽ liếc ông ta, chỉ nói: 'Mặc dù đã phế bỏ hết kình lực, nhưng nhiệt huyết thì không dập được, năm đó ông đồn tôi vào đường cùng, vài lần đều suýt chết, không ít người nhà họ Trần đều chết dưới tay ông. Nể tình ông đã tự phế kình lực, tôi đồng ý cho ông chết một cách danh dự nhất. Cho ông thời hạn ba ngày, chuẩn bị hậu sự đi!"
Nói xong, Trần Khiêm xoay người rời đi.
Còn lại Vân Lâm câm như hến cùng với Mạc Trường Không vẫn còn đau khổ quỳ rạp, hai mắt đãm nước mắt tang thương.
Mạc Trường Không còn tưởng, mình còn có thể kéo dài hơi tàn nhiều thêm vài ngày nữa, sau đó còn có cơ hội gặp mặt con trai lớn đang ở nơi quân khu xa xôi của mình.
Đáng tiếc, Trần Khiêm ngày hôm nay đã không còn là Trần Khiêm của một năm rưỡi trước, một Trần Khiêm không quyết đoán, mặc cho kẻ khác chà đạp.
"Trần Khiêm... cậu, rốt cuộc một năm rưỡi qua cậu đã trải qua những gì?"
Về tới phòng ngủ của Trần Khiêm, cảm giác của Phương Kiển Nám đối với Trần Khiêm là vừa cảm động
vừa tò mò.
"Còn nữa Trần Khiêm, tôi nghe Mạc Trường Không nói, người năm đó giết sạch cả nhà Tư Đồ, là cậu sao?"
Phương Kiển Nám không tưởng tượng nổi, người thiếu niên đàng hoàng lại có chút mềm yếu kia, hôm nay. sao lại thay đổi đến chóng mặt như vậy.
"Việc đó tôi sẽ nói với cậu saul"
Nói xong Trần Khiêm thản nhiên cởi áo.
"ÁI Trần Khiêm... Cậu... cậu làm gì vậy?"
Nhìn cơ thể ẩn chứa sức mạnh phi thường của Trần Khiêm, tim Phương Kiển Nám đập rộn ràng, sau đó xấu hổ che mắt lại.
"Thay quần áo chứ làm cái gì nữa, e rằng tên Thiếu Thánh chủ kia đêm nay sẽ làm chuyện không hay với cậu, tôi phải xem hắn là thánh thần phương nào! Không thì cậu nghĩ tôi định làm gì?" Trần Khiêm không khỏi cười khổ.
Trong lúc nói chuyện, anh đã thay xong một bộ quần áo bình thường.
"Tôi còn tưởng cậu định làm gì nữa chứ!"
Phương Kiển Nám mím môi nói.
Đúng vậy, Trần Khiêm cậu ta yêu một người khác, cậu ta có thể làm gì mình chứ?
Ha ha, tự mình nghĩ như vậy thật sự quá nực cười.
Trong lòng Phương Kiển Nám có một chút hụt hãng...
 
Chương 1527: Anh muốn vào trong à


Chưa tới một tiếng sau, Phương Bất Đồng và Tả Trung Đào đã được đưa tới chung cư.
Nhưng lúc đưa tới đây, bệnh tình của ông cụ đã rất nặng, còn Phương Di thì rơi vào trạng thái hôn mê sâu.
'Trần Khiêm cũng không kịp hàn huyên với Tả Trung Đào, mà lập tức kê cho ông ta một đơn thuốc mới, rồi bảo Tả Trung Đào chữa trị cho hai người.
Sau đó Trần Khiêm liền chạy ra phố, bây giờ trời đã sẩm tối rồi, theo lý mà nói thì vị Thiếu Thánh chủ kia
cũng gần tới rồi nhỉ.
Anh bước đi trên phố, lúc này trên phố đã trở nên náo nhiệt hơn rồi.
Người đi đường đều đắm chìm trong bầu không khí reo hò nhảy nhót.
Chỉ nghe thấy cái tên Thánh giáo Vu Cổ này, đã tạo cho người khác cảm giác tà niệm rồi.
Rốt cuộc bọn họ đã làm những gì, mà có thể khiến nhiều người tới đây cung phụng bọn họ như vậy chứ?
Trần Khiêm oán thầm.
Rất nhanh, anh đã đi tới trước cổng trang viên nhà họ Vân của Vân Lâm.
Trang viên nhà họ Vân sẽ là nơi tiếp đón vị Thiếu Thánh chủ vào tối nay, giờ nơi này đang bị bao vây đến mức kiến cũng không chui lọt.
Có không ít con cháu trẻ tuổi trong nhà họ Vân đang đứng trước cổng, phụ trách công việc tiếp đón một số vị khách quan trọng.
“Người này, sao có thể nói vào là vào chứ, ai cho cậu vào đây thế?”
Lúc Trần Khiêm đi vào trong thì bị mấy nam nữ trẻ tuổi cản lại.
“Vân Lâm không nói với mấy người là tôi sẽ tới đây à”
Trần Khiêm không khỏi lên tiếng hỏi.
“Cậu là cái thá gì mà dám gọi thẳng tên bác cả nhà tôi thế? Toàn bộ khách mời hôm nay đều là người có máu mặt, sống hơn nửa đời người rồi! Một thằng nhóc. đục nước béo cò như cậu tôi cũng gặp qua nhiều rồi
Một thanh niên lạnh lùng quát về phía Trân Khiêm.
“Anh đừng nói anh ấy như vậy, trông anh ấy có vẻ giống với người đến từ vùng khác, nói không chừng là thấy nhà họ Vân chúng ta ra vào tấp nập, hơn nữa còn sang trọng thế này, nên muốn tới đây xem thử thôi, anh đừng hung dữ với anh ấy như thế!”
Đúng lúc này, một cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp nhìn về phía Trần Khiêm rồi lên tiếng nói, còn mỉm cười với Trần Khiêm nữa.
Nói thế nào nhỉ, cô gái này vừa nhìn thấy Trần Khiêm có vóc dáng đẹp, nhất là khuôn mặt đó, lại có dáng vẻ thanh tú rất hiền hòa, mang tới cảm giác nho nhã cho người khác.
Có thể nói là cô ấy đã để mắt tới anh rồi.
Cho nên cô ấy đã nói giúp anh mấy câu.
Chuyện này cũng giống như tình huống, có một chàng trai nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, nên muốn giúp cô ấy vậy.
“Anh muốn vào trong à?”
Cô gái lại nhìn Trần Khiêm cười hỏi.
Cô gái này hơn hai mươi tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, nụ cười rất ngọt ngào.
Nhưng Trần Khiêm không hề trả lời cô ấy.
 
Chương 1528: Có người thay tôi gánh xui xẻo đi rồi


“Thế này đi, đúng lúc bên trong cũng đang cần người, anh theo tôi vào đây!”
Nói xong, cô gái chào hỏi mọi người rồi kéo Trần Khiêm vào trong.
“Hừ, em gái thật tốt bụng, bình thường thấy một con mèo con, một con chó con sắp chết cũng sẽ khóc, lúc. nãy chắc chắn là do tôi mắng thằng nhóc đó quá hung dữ, làm em ấy nảy sinh lòng thương hại, em ấy thật sự không hề giống người nhà họ Vân chúng ta chút nào.”
Một chàng trai trẻ tuổi nói.
Lúc này Vân Tinh đã dẫn Trần Khiêm đi vào trang viên rồi.
“Chính là chỗ này, người kia là bác Vân, tôi đã nói với bác ấy rồi, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì anh cứ giúp là được, tôi phải ra ngoài tiếp khách đây!”
Vân Tỉnh mỉm cười phất tay với Trần Khiêm, rồi đi ra ngoài.
“Con nhóc này không hề giống với người nhà họ Vân mà mình từng gặp gì cả, cô ấy cũng quá nhiệt tình rồi đói"
Trần Khiêm không khỏi cười khổ bất đắc dĩ, trong lòng cảm thấy cô gái này rất thú vị.
Anh bất đắc dĩ là vì cô ấy quá nhiệt tình, nhiệt tình đến mức làm anh không tiện nói với cô ấy rằng, anh tới đây để giết người.
Đối với một số người, anh thật sự rất khó để từ chối.
“Người kia là ai thế, có phải bác Vân gọi cậu tới đây đúng không? Mau tới đây rót trà cho chúng tôi đi!”
Mà lúc này, bên ngoài trang viên đã bày biện rất nhiều bàn ghế.
Trong đó có một bàn, có mấy nam nữ trẻ tuổi đang ngồi uống nước trò chuyện bên đó, không hề nói chuyện khách sáo với Trần Khiêm.
Bởi vì lúc nấy Vân Tỉnh dẫn anh vào đây, hơn nữa bác Vân còn căn dặn anh mấy chuyện tạp vụ lặt vặt, nên bọn họ biết anh là người chạy vặt mới tới đây làm.
Trần Khiêm không khỏi nhíu mày, hơi tức giận.
Nhưng lúc nãy vì sự nhiệt tình của Vân Tỉnh nên anh không tiện từ chối cô ấy, điều này tương đương với việc anh đã đồng ý với cô ấy.
Nên giờ anh không được nổi giận.
Anh vừa nhìn chằm chằm về phía cửa, vừa đi tới đó, còn cầm theo một bình trà, lạnh lùng rót trà cho mấy cô gái trang điểm đậm ở đây.
“Nhóc con, không ngờ cậu lại đẹp trai thế này, nhưng tôi không thích cậu như Vân Tỉnh đâu.”
Một cô gái nói. “Chẳng lẽ cậu là trai bao của Vân Tỉnh à?” Một cô gái khác hỏi.
“Hừ, hạng người như cậu mà cũng xứng làm trai bao của Tỉnh Nhi à, tôi khinh!”
Lại có một cô gái khinh bỉ nói.
Đầu tiên bọn họ thảo luận về Trần Khiêm một lúc, sau đó lại quay về đề tài cũ.
“Ha ha ha, bây giờ tôi thật sự rất vui, vì cuối cùng cũng có người thay tôi gánh xui xẻo đi rồi.”
Đúng lúc này, một cô gái có tuổi tác hơi lớn hơn Trần Khiêm mở miệng nói.
“Xui xẻo gì thế chị Vân Phỉ?” Mấy cô gái khác hỏi.
“Haizz, thật ra có mấy chuyện mấy cô không biết đấy thôi, được rồi, dù gì thì bây giờ tôi cũng không sao, nên nói cho mấy cô biết cũng không thành vấn đề.”
Mấy cô gái còn lại đều tò mò vểnh tai lên nghe.
 
Chương 1529: Tất nhiên là biết rồi


“Thật ra nhà họ Vân chúng tôi luôn có một giao dịch bí mật với Thiếu Thánh chủ trong Thánh giáo.”
“Giao dịch gì thế?”
“Đó là hằng năm chúng tôi phải tìm cho Thiếu Thánh chủ mười mấy cô gái xinh đẹp, trong đó cũng có mấy người thuộc nhà họ Vân chúng tôi.”
Vân Phi nói.
“Cái gì? Chuyện này là thật hay giả vậy?”
“Còn có thể giả à? Ba tôi đã nói với tôi, trong cuộc tìm kiếm gái đẹp lần này, vốn có một người là tôi, nhưng không ngờ ba tháng trước, có một cô gái xinh đẹp nhà họ Phương gì đó tới đây, ha ha, ba tôi vì bảo vệ tôi mà bán cô ta đi rồi."
Vân Phi nói.
“Chuyện này... quả thật rất khó tin, không ngờ Thiếu Thánh chủ lại là hạng người đó!”
“Đúng vậy, tôi vốn tưởng rằng Thiếu Thánh chủ là người thuần khiết, nhưng không ngờ anh ta lại độc ác như thế. Đây đúng là một bí mật lớn, một khi truyền ra ngoài, anh ta sế tiêu đời, người trong đảo Mạch kiêng ky chuyện này nhất!”
“Hôm nay tôi rất vui, thật ra chuyện này không tính là bí mật gì trong mắt nhà họ Vân chúng tôi và một số ít người ở đảo Mạch này.”
Vân Phi nói.
“Thật ra mấy năm trước, em cũng nghe phong phanh một ít rồi, quả thật cũng không thể xem là chuyện bí mật gì:
Một cô gái khác cũng lên tiếng.
“Nhưng vẫn còn một chuyện mà các cô không biết, ba tôi đã che giấu cả gia tộc, chỉ có mình tôi là nhìn thấy thôi.”
Vân Phỉ lại nói nhỏ.
Đồng thời, còn có chút đau lòng. “Chị họ, mấy chị đang nói chuyện gì thế?”
Đúng lúc này, Vân Tỉnh và mấy người nam mới đứng ngoài cửa cùng tiến vào trong, rồi ngồi xuống cười nói.
Đồng thời, Vân Tỉnh còn vẫy tay chào Trần Khiêm.
“Tinh Nhi, cô mau ngồi xuống đi, đừng xen vào nữa, chị Phỉ đang kể bí mật cho chúng tôi nghe đó.”
“Bí mật gì thế?”
“Đó là chiều nay đã xảy ra một chuyện, chính là Vân Lãng, đứa em trai vô dụng của tôi đã xảy ra chuyện, hơn nữa mọi người biết Mạc đại sư chứ?”
Vân Phỉ nói.
“Tất nhiên là biết rồi!”
“Mạc đại sư và em trai tôi được người khác khiêng về, bọn họ đi vào từ cửa sau, đúng lúc tôi lại đang định chạy ra ngoài chơi từ cửa sau nên bắt gặp được.”
Người nhà họ Vân đều biết, mối quan hệ bất hòa giữa Vân Phỉ và Vân Lãng.
Bởi vì Vân Lãng là con trai độc nhất, nên Vân Lâm rất yêu thương anh ta mà lạnh nhạt với Vân Phi.
“Ôi mẹ ơi, sao Vân Lãng lại bị thương thế, hơn nữa tụi em đều chứng kiến thân thủ của Mạc đại sư rồi, ở đảo Mạch này, ai có thể đối phó lại ông ta chứ?”
Mọi người đều cảm thấy khó tin, ngay cả mấy nam thanh niên cũng mang vẻ mặt kinh hãi.
“Tôi cũng không biết nữa, chỉ nghe ba tôi nói chuyện với mấy tên thuộc hạ, hình như có nhắc đến cậu Trần, mà lai lịch của cậu Trần kia có vẻ cũng rất lớn.”
Vân Phỉ nói nhỏ.
 
Chương 1530: Không hề dễ trêu vào


“Cậu Trần ư?”
Mấy cô gái đồng loạt kinh ngạc.
“Hình như tôi đã nghe qua cái tên này ở đâu rồi, nhưng thật sự không nhớ ra được.”
“Hừ, tôi đã cố ý điều tra anh ta rồi, nếu nói ra sẽ hù chết mấy người.”
Vân Phi nói.
“Sao thế?”
“Tôi nghe nói, lai lịch của cậu Trần này rất lớn, người bình thường sẽ không thể nào tưởng tượng được của cải trong tay anh ta đâu, nếu cô cần bao nhiêu tiền thì anh có thể lập tức mang tới bấy nhiêu.”
Hai mắt Vân Phỉ không khỏi có chút ngưỡng mộ nói.
“Thật hay giả vậy? Còn có cậu chủ giàu có đến thế à?”
Mấy cậu thanh niên nhất thời vừa ngưỡng mộ vừa đố ky nói.
“Tất nhiên là thật rồi! Không chỉ có tiên, mà bản lĩnh của cậu Trần này cũng rất lớn, mấy công tử bột như các. cậu không thể so sánh được đâu!”
Vân Phỉ không khỏi liếc nhìn mấy em trai mình, rồi lắc đầu nói.
“Thì đúng là không thể so sánh mà, tụi em cũng không dám so sánh với anh ta.” Mấy chàng trai cúi đầu nói.
“Thật ra em cảm thấy, cho dù một người có nhiều tiền đến đâu đi chăng nữa, thì cuộc sống của anh ta cũng hoàn toàn không phải là vô âu vô lo. Mặc kệ anh ta có bao nhiêu tiền, thì cũng sẽ có phiền phức riêng, nói không chừng cậu Trần này cũng có phiền phức mà người thường chúng ta không có, mọi người đừng tự ti mặc cảm như thế.”
Vân Tinh lập tức cười ngọt ngào nói.
Lời nói của cô mãi mãi mang tới làn gió xuân cho. người khác, tâm trạng của chàng thanh niên cũng lập tức tốt hơn rất nhiều.
Trần Khiêm nhìn về phía Vân Tinh, càng nhìn càng thấy thích, anh đã quen nhìn những cô gái như Dương Hạ, Triệu Nhất Phàm rồi, còn cô gái như Vân Tinh thì thật sự hiếm thấy trên đời này.
Đúng vậy, cho dù bạn có của cải hơn nửa trái đất này thì sao chứ?
Bạn cũng không có cách nào thay đổi được số phận của mình, thay đổi vận mệnh gia tộc mình, thậm chí ngay cả người phụ nữ mình yêu thương cũng không thể nào bảo vệ được.
Chỉ cần là con người thì sẽ có phiền não.
Vì Trần Khiêm đang ngẫm nghĩ câu nói này nên thất thần.
Do đó lúc rót trà cho Vân Phi, anh bất cẩn làm đổ nước trà ra bên ngoài, toàn bộ nước trà đều chảy lên quần áo của Vân Phi.
“ÁI Tên khốn này, tên khốn này!”
Vân Phi bị bỏng nên lập tức đứng phắt dậy, giống như hồ ly bị giãm phải đuôi. “Tên khốn này, mắt cậu bị mù à?”
Vân Phi nhìn về phía Trần Khiêm quát.
Cũng vì tiếng quát này đã thu hút không ít sự chú ý của những người có mặt tại đây.
Vân Phỉ càng tức giận hơn, định giơ tay lên tát Trần Khiêm.
Trong mắt cô ta, anh chỉ là một người làm, vậy mà bây giờ lại dám xúc phạm mình trước mặt mọi người, một khi Vân Phỉ đã nổi giận thì không hề dễ trêu vào.
 
Chương 1531: Tôi sẽ không so đo với mấy người


Nhưng lúc bàn tay Vân Phỉ chỉ còn cách mặt Trần Khiêm nửa centimet, thì đột nhiên có một nguồn sức. mạnh đau nhói như kim châm truyền đến, xuyên qua lòng bàn tay cô ta.
Lòng bàn tay Vân Phỉ nhất thời máu chảy đầm đìa.
Giống như đánh phải cây xương rồng. “Đau quá! Đau quá! Tay của tôi!” Vân Phỉ ôm bàn tay của mình, bắt đầu khóc lóc.
“Nhóc con, thế mà dám dùng kim đâm chị Phỉ của chúng tôi, cậu muốn chết à?”
Mấy cậu con trai cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, cứ tưởng là Trần Khiêm ngầm ám hại, nên lập tức nổi giận.
Còn muốn động tay nữa.
“Dừng tay, mấy người các cậu đang làm gì đấy?”
Đúng lúc này, đột nhiên có một giọng nói mang theo sự sợ hãi, lại vô cùng tức giận vang lên, tiếng quát này đã làm mấy người đang định ra tay bỗng ngừng lại.
Những người có mặt tại đây cũng yên tĩnh lại.
Bởi vì người phát ra tiếng này chính là Vân Lâm, gia chủ nhà họ Vân.
Vân Lâm nhìn thấy Trân Khiêm đang đứng chắp tay, vẻ mặt lạnh nhạt.
Thì sắc mặt trở nên tái nhợt, ba chân bốn cẳng chạy tới đó.
“Bốp! Bốp! Bốp!”
Ba tiếng tát mạnh bỗng vang lên.
Suýt chút nữa đã làm ba chàng trai kia ngã nhào. xuống đất.
“Ba, ba làm gì thế, mấy cậu ấy chỉ muốn trút giận cho con thôi, ba nhìn tên bẩn thỉu này đi, cậu ta đã làm †ay con chảy máu rồi này.”
Vân Phi thấy ba cậu em họ của mình bị đánh thì tức. giận đến mức giậm chân.
“Bốp!” Vân Lâm xoay tay, lại tát vào mặt Vân Phỉ lần nữa.
“To gan! Tên bẩn thỉu gì chứ, ba thấy mấy đứa tụi con đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
Khóe miệng Vân Lâm co giật nói. Vân Phi bị đánh đến phát khóc.
“Ba, tại sao chứ? Chính tên bẩn thỉu làm con bị thương mà.”
Vân Phỉ không phục nói. “Bốp!” Lại một cái tát vang dội nữa: “Láo xược, còn dám ăn nói ngông cuồng thế nữa, còn không mau xin lỗi cậu Trần đi!”
Vân Lâm hung hăng cảnh cáo cô ta.
Sau đó lại nhìn về phía Trần Khiêm, cung kính cúi đầu: “Cậu Trần, con bé còn thiếu hiểu biết, suýt chút nữa đã đắc tội với cậu, mong cậu thứ tội!"
“Hả?”
Vân Phỉ không ngờ rằng ba mình lại cúi đầu trước người làm này.
Mấy thanh niên kia cũng sửng sốt.
Nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ mặt không dám tin.
“Nể tình em gái Tinh Nhi kia, tôi sẽ không so đo với mấy người, nhưng ông nên khuyên con gái ông, sau này đừng tùy ý tát vào mặt người khác như thế.
Trần Khiêm lạnh lùng nói.
 
Chương 1532: Thiếu Thánh chủ


Sau đó anh nhìn về phía Vân Phỉ.
Mặt Vân Phỉ lập tức đỏ lên: “Cậu... cậu là cậu Trần? Là cậu Trần thần bí đến từ Nam Dương sao?”
Cô ta nuốt ngụm nước bọt nói.
Cậu chủ giàu có trong truyền thuyết kia chính là cậu †a sao?
“Con nhóc thối, cũng may cậu Trần không so đo với con, mấy đứa các con còn không mau tới đây xin lỗi cậu Trần đi!”
Vân Lâm vội nói.
Người khác chỉ biết Trần Khiêm là một cậu chủ nhà giàu có, nhưng chỉ có những người đã từng trải qua rồi mới biết sự đáng sợ của anh!
“Tôi... tôi xin lỗi!”
Mặc dù cảm thấy rất khó tin, nhưng Vân Phỉ thấy thái độ của ba mình như thế thì biết người này thật sự là cậu Trần, nên lập tức đỏ mặt, cúi đầu xin lỗi Trần Khiêm.
Đồng thời đôi mắt xinh đẹp đó không khỏi xoay chuyển, hơi quan sát vẻ mặt của Trần Khiêm khi nhìn mình.
Nói không chừng, cuộc xung đột đơn giản lần này, có thể khơi lên ngọn lửa tình yêu của cậu Trần - người sở hữu vô số của cải kia thì sao?
Nhưng cô ta nghĩ sai rồi, Trần Khiêm chẳng thèm đoái hoài đến cô ta.
Ánh mắt anh dời đi chỗ khác, làm Vân Phi rất thất vọng.
Mấy người còn lại thì càng không dám nói câu nào.
Chỉ có Vân Tỉnh là ra sức trợn tròn mắt, nhìn Trần Khiêm tò mò.
Đúng lúc này, nhóm người bên ngoài bỗng vang lên một trận ầm ï.
Sự chú ý của Trần Khiêm và Vân Lâm cũng theo đó mà di chuyển ra bên ngoài.
Sau đó họ nhìn thấy một người khoảng ba mươi hai tuổi, ăn mặc lố lăng, đang ngồi trên kiệu được khiêng về phía này.
Chiếc kiệu đó rất lớn.
Giống như một căn phòng khách.
Trên đó còn bày một chiếc ghế lớn, một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo bào đen đang ngồi trên chiếc ghế đó.
Bên cạnh chiếc kiệu còn có hai ông lão có tuổi tác hơi lớn cùng đi theo.
Trên đường họ đi tới, mọi người đều hành lễ với bọn họ.
Đây là lần đầu tiên Trần Khiêm nhìn thấy cảnh tượng này, còn hoành tráng hơn lúc Hoàng đế xuất hành thời cổ đại ngày xưa nữa, còn có ba mươi sáu người khiêng kiệu nữa chứ.
“Anh ta là Thiếu Thánh chủ à?”
Trần Khiêm lạnh lùng nói.
“Đúng vậy cậu Trần.”
Vân Lâm lau mồ hôi lạnh trên trán, bây giờ ông ta đang rơi vào thế khó khăn nhất.
Bị kẹp giữa hai Thần Chết, chỉ cần bất cẩn một chút thì cả nhà bị tiêu diệt ngay, nên ông ta không dám đắc. tội với ai hết.
Do đó ông ta vừa hành lễ nghênh tiếp Thiếu Thánh chủ, vừa cung kính trả lời câu hỏi của Trần Khiêm.
Còn những người khác thì cũng hành lễ nghênh tiếp Thiếu Thánh chủ, nói thẳng ra là cúi đầu một góc bốn lăm độ.
Hai ông lão đi bên kiệu nhìn thấy vẻ mặt của tất cả mọi người thì hài lòng gật đầu.
Nhưng lúc bọn họ nhìn về phía Trần Khiêm. Lông mày không hẹn mà cùng nhíu chặt lại.
Bởi vì Trần Khiêm đang đứng đút tay vào túi, cũng lạnh lùng nhìn bọn họ.
 
Chương 1533: Đâu có chỗ nào hơn người


“Thật to gan, nhìn thấy Thiếu Thánh chủ mà dám không hành lễ nghênh tiếp à?”
Một ông lão đứng ra quát. Trần Khiêm không đáp lại ông ta, mà nhìn vị Thiếu 'Thánh chủ vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi, như đang
hưởng thụ mọi thứ trên kiệu kia.
Cho dù bây giờ ông lão kia có quát thế nào, thì vị Thiếu Thánh chủ này cũng không mở mắt ra.
“Hỗn xược, sao tôi hỏi cậu mà cậu không trả lời hả?”
Ông lão tiến lên một bước. Đang định nổi giận.
Thì đột nhiên ông ta kinh ngạc phát hiện ra, thân hình của Trần Khiêm đã biến mất tại chỗ rồi?
“Hả?” Trong lòng ông ta rất kiêng ky.
Đợi đến khi ông ta phản ứng lại, một bàn tay mạnh mẽ đã đánh vào bả vai ông ta.
Vai ông ta như bị Thái Sơn đè xuống.
Hai đầu gối quỳ thẳng xuống đất, gạch lát nền cũng bị lõm sâu vào lòng đất.
“Bảo tôi hành lễ à, vậy để tôi cho ông hành lễ cho. đủ"
Trần Khiêm cười lạnh.
“Anh cải”
Ông lão bên cạnh thấy vậy thì cũng di chuyển, nhưng ông ta chỉ vừa bay tới đây, lòng bàn tay còn rút ra một Tử Sa Hồ.
Có lẽ đây là một loại cổ thuật.
Định dùng nó để đối phó với Trần Khiêm.
Nhưng thân hình của Trần Khiêm di chuyển quá nhanh, không đợi ông ta phản ứng lại đã ăn ba cái tát.
Trong nháy mắt ông lão đã nằm xuống đất. Không còn sức để chống trả lại.
Đúng lúc này, cuối cùng vị Thiếu Thánh chủ cao cao. †ại thượng kia cũng từ từ mở mắt ra.
“Thực lực của cậu rất tốt, nhưng hôm nay cậu không nên mạo phạm mới đúng."
Thiếu Thánh chủ nhìn về phía Trần Khiêm cười khổ. “Mạo phạm thì sao chứ?” Trần Khiêm hỏi ngược lại.
“Thì chết chứ sao."
Thiếu Thánh chủ nói ra câu này rất hờ hững.
Mà mấy người xung quanh nghe thấy câu này thì đồng loạt lui về sau.
Bọn họ đều biết Thiếu Thánh chủ muốn giết người rồi!
“Hôm nay kiệu vẫn chưa tiến vào đại sảnh, dựa theo lời dạy của tổ tiên, hai chân của tôi không thể rời khỏi mặt đất được, nhưng... như vậy tôi cũng có thể giết được cậu!”
Giọng điệu của Thiếu Thánh chủ cực kỳ lạnh nhạt, giống như đang nhìn một con giun đế vậy.
Đồng thời, Trần Khiêm cũng trở nên hơi nghiêm túc với hắn ta, nhìn hơi thở của người này cũng đâu có chỗ nào hơn người chứ?
Nhưng nghe giọng điệu của hắn ta thì rất chắc chắn, chẳng lẽ hắn ta có con bài tẩy gì?
 
Chương 1534: Thật sự chỉ có thế này thôi à


“Hai chân không thể rời khỏi mặt đất mà cũng có thể giết được tôi ư? Tôi thật sự rất muốn nhìn xem anh có thể làm gì được tôi?”
Trần Khiêm vừa dứt lời.
Đã ra tay ngay.
Hơn nữa vừa ra tay đã dùng sáu phần sức lực, phải biết rằng bình thường Trần Khiêm chỉ dùng ba phần sức lực thôi.
Kiếm quang mà Khinh Vũ Kiếm tỏa ra, giống như từng đợt mưa băng, kiếm khí tung hoành, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Trong nháy mắt đã đánh về phía cỗ kiệu lớn đó.
“Cái gì?”
Thiếu Thánh chủ vốn hơi híp mắt lại bỗng chốc mở †o ra.
Sắc mặt cũng ngày càng trở nên tái nhợt không còn chút máu.
Bình thường hắn ta hơi tự phụ, đánh bại nhiều cao. thủ trong Thánh giáo, mà hai ông lão này thật sự là người hầu của hắn ta.
Vốn hắn ta đã quyết định dùng cách gì để giết người này rồi, đồng thời để những người xung quanh kiêng ky. mình.
Nhưng không ngờ, người này lại mạnh như thế.
Không ổn rồi.
Dưới sự kinh ngạc, hắn ta đã điên cuồng phát ra toàn bộ sức lực.
Âm!
Chiếc kiệu bỗng vỡ tan tành, mảnh vỡ bay tán loạn.
Còn Thiếu Thánh chủ, mặc dù đã sớm không thể để †âm đến lời dạy bảo của tổ tiên, đó là hai chân không thể tiếp đất được, nhưng vẫn bị sóng khí cuồng bạo đánh bay ra ngoài.
Hắn ta phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt đều là máu.
Cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đã bị phế rồi. Mạnh quá đi mất! Thật đáng sợt
Trong lòng hắn ta thầm nghĩ.
Tay chân hắn ta đều run rẩy.
Còn Trần Khiêm thì nhíu chặt mày đi về phía hắn ta: “Anh còn bản lĩnh nào khác không?”
Trần Khiêm cũng khó mà tin tưởng hỏi.
“Xin anh... anh tha mạng cho tôi, tôi chính là Thiếu Thánh chủ, sau lưng tôi là toàn bộ Thánh giáo.”
Tay chân Thiếu Thánh chủ mềm nhữn, liên tục chật vật lùi về sau.
“Thật sự chỉ có thế này thôi à?”
Trần Khiêm lại kinh ngạc lần nữa, còn khá buồn cười.
Tất nhiên là tự cười chính mình rồi, vậy mà lúc nãy. mình còn bị thằng nhóc này hù dọa, tưởng hắn ta thật sự là cao thủ ẩn danh gì đó.
Nếu không thì tại sao hắn ta nói những lời ngông cưồng thế chứ?
Hóa ra chỉ là một thiếu niên võ giả vừa tu luyện lên nội kình không lâu.
“Thiếu Thánh chủ, tôi đã nghe không ít chuyện về anh, mấy năm nay anh đã làm ra không ít tội ác!”
Trần Khiêm lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta.
“Tôi... tôi...”
Hắn ta lắp ba lắp bắp nói.
 
Chương 1535: Thần tiên tỷ tỷ


Đột nhiên mắt hắn ta nheo lại, sau đó nhanh chóng tung trường bào lên, Trần Khiêm cũng thuận thế mà lui về sau.
Đồng thời vươn tay bắt lấy.
Kết quả chỉ bắt được một áo bào màu đen, còn Thiếu Thánh chủ kia thì mất dạng rồi.
“Kim Thiền Thoát Xác, thật thú vị!”
Trần Khiêm cười nhạt.
Sau đó, hai tai anh khế động, đã phát hiện ra tung tích của Thiếu Thánh chủ.
Rồi Trần Khiêm nhanh chóng đuổi theo. Đến khi đuổi vào một khu rừng rậm.
Lúc này trời đã tối rồi, đúng lúc nơi này lại không có. đèn đường.
Ánh sáng rất mờ ảo.
“Kỳ lạ, rõ ràng hơi thở thằng nhóc này đang ở gần đây, nhưng hắn ta đang trốn ở đâu chứ?” Trần Khiêm không khỏi ngạc nhiên hỏi.
Anh khẽ nhắm mắt lại, đợi đến khi Trần Khiêm mở mắt ra lần nữa, mắt anh đã biến thành màu xanh rồi.
Anh quét một vòng xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào một thùng gỗ nhỏ, được dùng để tưới cây ở bên cạnh rừng cây.
Khóe miệng Trần Khiêm khẽ cong lên, rồi đi tới bên thùng gỗ đó.
Trên thùng gỗ đó có đậy nắp, anh dùng chân đá nó ra thì thấy bên trong toàn là nước.
Nhưng lúc này, nước trong thùng gỗ này đang bắt đầu run rẩy.
Trần Khiêm ngồi xổm xuống: “Kim Thiền Thoát Xác, 'Tỏa Cốt Công đều là những kỹ năng chạy trốn, tôi cũng thông thạo Vu Cổ, nhưng trong đó không hề có công pháp như vậy, sao Thánh giáo Vu Cổ các anh lại có thể dạy anh được chứ? Mấy chục năm qua, công pháp này gần như không còn ai luyện tới trình độ như này nữa.”
Trần Khiêm nhìn thùng gỗ, rồi không khỏi kinh ngạc nói.
Mặt nước này càng rung động mãnh liệt hơn. Trần Khiêm lắc đầu bất đắc dĩ, rồi cho tay vào, ngón tay chạm vào một huyệt vị nào đó của Thiếu Thánh chủ đang lẩn trốn.
Tiếp đó anh nghe thấy một tiếng bịch, toàn thân Thiếu Thánh chủ lộ thẳng ra ngoài.
Làm toàn bộ nước trong thùng gỗ văng tung tóe ra ngoài.
“Khụ khụ... khụ khụ!!!”
Lúc này, Thiếu Thánh chủ đang nằm dài trên đất, bắt đầu ho kịch liệt.
“Rốt cuộc... anh là ai? Hai chúng ta bằng tuổi nhau, cớ sao anh lại lợi hại hơn bà nội tôi thế?”
Thiếu Thánh chủ nhìn Trần Khiêm sợ hãi đến mức sắp phát khóc rồi.
“Anh đừng bận tâm đến chuyện tôi là ai, nếu anh không thành thật trả lời câu hỏi của tôi, tôi sẽ khiến anh chết rất đau khổ.”
Trần Khiêm võ vai anh ta cảnh cáo.
“Đây... đây không phải công pháp của Thánh giáo. chúng tôi, mà là khi tôi tám tuổi, trong lúc đang dạo chơi ngoài biển, thì có một thần tiên tỷ tỷ dạy tôi cách chạy. trốn.”
Thiếu Thánh chủ bị khinh sợ không hề nhẹ, nên vội vàng mở miệng nói.
“Thần tiên tỷ tỷ ư?” Trần Khiêm nghỉ ngờ hỏi.
Quả thật Thiếu Thánh chủ này bằng tuổi với mình, theo lý mà nói, hai công pháp này thật sự cần phải khổ công tập luyện mấy chục năm, hơn nữa đa phần đều không luyện tới cảnh giới này trong cả đời người.
Ngoài sư phụ bác Tân ra, Trần Khiêm thật sự không ngờ rằng, trên đời này lại có người thứ hai, có thể khiến người khác đạt được hiệu quả to lớn này.
“Đúng vậy!"
“Vậy vị thần tiên tỷ tỷ đó đã dạy anh bao nhiêu chuyện, cô ấy bảo anh làm chuyện ác à? Chẳng hạn như cưỡng hiếp cướp giật? Nếu không phải tôi đi tới đảo Mạch, e là bạn tôi đã gặp phải thủ đoạn thâm độc của anh rồi."
Trong mắt Trần Khiêm mang theo sát ý mơ hồ.
Nếu không phải hắn ta lộ ra hai tuyệt kỹ cho Trần Khiêm xem, chỉ sợ bây giờ hẳn ta đã biến thành một xác. chết rồi.
“Tôi... tôi biết mấy năm qua, tôi đã làm nhiều chuyện ác, nhưng đó không phải chủ ý của tôi, mà bởi vì tôi hận phụ nữ, nên tất cả phụ nữ trên đời này đều đáng hận!”
Thiếu Thánh chủ nằm trên mặt đất, rồi nắm chặt rơm rạ trên đất nói...
 
Chương 1536: Người phi phàm


Thiếu Thánh chủ nằm sấp trên mặt đất, giống như nghĩ tới nỗi đau khổ khó nói nào đó.
“Anh... hận phụ nữ sao?” Trần Khiêm không khỏi lạnh lùng nhìn về phía hắn ta.
“Nếu tôi nói ra có lẽ anh sẽ không tin, bởi vì nhìn từ bề ngoài, tôi vừa sinh ra đã đường đường chính chính trở thành Thiếu Thánh chủ của Thánh giáo, được nhiều người ngưỡng mộ. Nhưng tôi phải nói sao nhỉ, mấy năm qua, cuộc sống của tôi không hề vui vẻ chút nào! Hơn nữa, từ nhỏ tôi đã hận bà ta, cho nên tôi hận tất cả phụ nữ trên đời này!”
Thiếu Thánh chủ nói tiếp.
“Mà người phụ nữ đó chính là mẹ tôi!”
Mí mắt Trần Khiêm không khỏi khế giật.
Trên đời này chỉ có người yêu thương mẹ mình, Trần Khiêm thật sự chưa từng nghe nói có người lại căm hận mẹ mình đến thế này.
Hơn nữa Trần Khiêm có thể nhìn ra cảm giác đau khổ mãnh liệt từ trong mắt Thiếu Thánh chủ.
Chẳng lẽ bà ta là người lòng lang dạ sói, hay bà ta thật sự có nỗi khổ tâm trong lòng?
“Tại sao anh lại hận mẹ anh?”
“Năm tôi ba tuổi, tôi mới bắt đầu ghi nhớ mọi chuyện, chính mắt tôi đã nhìn thấy mẹ tôi giết chết ba tôi, hơn nữa còn giết ngay trước mặt tôi.”
Thiếu Thánh chủ đau khổ nói.
“Đến giờ tôi vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ của ba tôi trước khi chết, ông ấy muốn nắm lấy tay tôi, nhưng lúc đó tôi đã hoảng sợ đến mức sắp chết rồi, còn bà ta thì không hề cảm thấy ân hận, càng không thèm ngó ngàng đến tôi. Nhiều năm như vậy, nhưng cảnh tượng năm đó giống như một lời nguyền, luôn giày vò thân xác tôi.”
“Ngay cả bà nội cũng ghét bỏ tôi, mắng tôi là nghiệt chủng. Tôi tin rằng, nếu tôi không phải là con một của nhà họ Thiết, thì chắc chắn tôi sẽ bị bà nội và mẹ tôi đánh chết, tôi mang họ của mấy người đó, là người trong nhà họ Thiết của Thánh giáo Vu Cổ, nhưng đáng thương rằng đến giờ tôi thậm chí còn không biết ba mình họ gì.”
Thiếu Thánh chủ ngẩng đầu lên nói: “Tôi biết chắc. chắn anh sẽ cảm thấy mối quan hệ trong gia tộc tôi rất hỗn loạn, ha ha, ba tôi ở rể, tôi thì mang họ mẹ, còn bà
thực chất là bà ngoại tôi."
“Từ nhỏ tôi đã cảm thấy phụ nữ đều là những người xấu xa, tôi cũng biết những cô gái bị tôi tổn thương đều là những người vô tội. Tôi nói thật đó, mỗi lần tổn thương họ xong, tôi đều sám hối rất lâu, đồng thời còn muốn bồi thường cho họ. Nhưng với tư cách một Thiếu Thánh chủ, tôi không thể làm thế được, tôi phải nghe. theo lời căn dặn của bà nội tôi, chúng tôi là Thánh giáo, phải cao hơn người khác, muốn chém giết người khác thế nào, thì cứ dứt khoát chém giết thế đó."
“Nhưng tôi không làm được, thật sự không làm được! Nhưng bà nội luôn bắt tôi học cách giết người.”
“Năm tôi tám tuổi, trước đêm tôi bỏ trốn khỏi nhà, tôi đã bắt đầu giãm lên con đường tà ác này.”
“Bởi vì lúc đó tôi học lớp một trong một trường tiểu học, có quen một bé gái rất tốt bụng, cô ấy tên là Tiểu Lâu, Lý Tiểu Lâu, chính cô ấy đã làm tôi bắt đầu rung động. Thật ra trên đời này vẫn còn những cô gái tốt, mặc dù mới đầu tôi có chống lại cô ấy, nhưng về sau chính sự nhiệt tình và tốt bụng của cô ấy đã từng bước làm tôi rung động, hai người chúng tôi bắt đầu cùng nhau học. tập, chơi game, ha ha...”
Hắn ta đột nhiên cười khổ: “Thậm chí chúng tôi còn hứa hẹn rằng, sau này lớn lên sẽ kết hôn với nhau. Tôi nhớ rất rõ, hôm đó trên đường tan học, cô ấy đã nói câu này với tôi, kết quả tôi lại hỏi cô ấy, vậy sau này cậu sẽ giết tớ chứ? Làm Tiểu Lâu cười khanh khách suốt dọc đường. Lúc đó, chúng tôi đâu hiểu được tình yêu là gì? Chúng tôi chỉ đùa giỡn thế thôi, nhưng từ sau buổi tối hôm đó, tôi không còn gặp lại Tiểu Lâu nữa, cô ấy bị giết rồi, sau đó tôi mới biết, hung thủ là bà nội của tôi:
Nói đến đây, Thiếu Thánh chủ đã khóc thành tiếng, hai tay nắm chặt bùn đất trên mặt đất.
“Tôi đã nói với mình rằng, tôi phải chạy trốn, phải trốn xa hai con người này. Thế là tôi chèo thuyền một mình, mang theo tro cốt của Tiểu Lâu chèo ra giữa đại dương mênh mông. Tiểu Lâu từng nói, cô ấy thích ngồi trên thuyền ngắm mặt trời lặn nhất, tôi phải giúp cô ấy hoàn thành nguyện vọng này.”
“Tôi cũng không biết mình đã chèo thuyền bao lâu, đến khi hoàn toàn không nhìn thấy đường trở về nữa, mặt trời cũng sắp lặn rồi, tôi nghĩ, tôi sắp chết đói trên biển rồi. Nhưng đúng lúc này, tôi đã gặp được thần tiên tỷ tỷ. Trông cô ấy rất xinh đẹp, hơn nữa còn rất dịu dàng, giống hệt tính cách của Tiểu Lâu. Cô ấy mặc đồ màu trắng, đứng trên một chiếc thuyền gỗ thổi sáo, giống như một tiên nữ.”
Nghe đến đây, Trần Khiêm không khỏi tập trung hơn. Bởi vì Trần Khiêm được bác Tân dạy Thuật Đọc Tâm, nên chỉ cần là người có thực lực yếu hơn anh thì không thể thoát khỏi ánh mắt của anh được.
Rất rõ ràng, bây giờ vị Thiếu Thánh chủ này không hề nói dối.
Nhất là khi nhắc đến cô gái mặc đồ trắng kia.
Đã thu hút sự chú ý của Trần Khiêm.
Dựa theo hoàn cảnh mà vị Thiếu Thánh chủ này nói, thì vào khoảng thời gian đó, ai lại chèo thuyền ra giữa đại dương mênh mông, rồi ngồi thổi sáo chứ?
Chắc chắn cô gái mặc đồ trắng này là người phi phàm!
Trần Khiêm suy đoán.
 
Chương 1537: Hãy cho tôi làm chút gì đó đi


“Chính cô ấy đã cứu tôi, hơn nữa cô ấy còn dạy tôi chút bản lĩnh như Thúc Cốt Công, Kim Thiền Thoát Xác, và Quy Tức Công, còn bảo tôi phải âm thầm tập luyện, đừng để người khác biết, đợi sau này tôi có thể khống chế số phận của chính mình.”
Thiết Thành nói xong thì lau nước mắt:
“Trước khi chết, tôi được nói ra hết mọi chuyện trong lòng, cảm giác này thật sự rất tốt, tôi cũng không còn gánh vác gánh nặng này nữa, cảm ơn anh đã lắng nghe câu chuyện tôi kể. Nhưng trước khi chết, tôi vẫn muốn cầu xin anh giúp tôi một chuyện.”
Thiết Thành nói.
“Chuyện gì?”
Trần Khiêm hỏi.
“Mấy năm nay, tôi đã tổn thương tổng cộng bảy cô gái, trước khi chết, tôi muốn cầu xin sự tha thứ từ các cô ấy, có như vậy tôi mới có thể hoàn toàn nhắm mắt, cũng tiện thể đi gặp Tiểu Lâu luôn.”
Thiết Thành nói.
Giọng điệu rất chân thành.
Trần Khiêm gật đầu, không nói gì.
Xem như là ngầm đồng ý.
Xem ra Thiết Thành này thật sự vẫn còn một chút sám hối.
Còn nhớ rất rõ địa chỉ nhà của mấy cô gái.
“Bịch!"
Trước cửa một gia đình nhà nông, sắc mặt Thiết 'Thành tái nhợt, quỳ xuống trước mặt một nhà ba người bình thường đó, chính là gia đình có con gái từng bị anh †a tổn thương.
“Thiếu... Thiếu Thánh chủ, sao cậu lại làm vậy chứ?”
Gia đình ba người này bị kinh sợ không hề nhẹ.
“Tôi muốn cầu xin mấy người tha thứ cho tôi, tôi biết tôi không thể nào bù đắp được lỗi lâm của mình, nhưng tôi có thể làm bất cứ chuyện gì cho mấy người, cho dù phải đánh đổi cả tính mạng của mình.”
Thiếu Thánh chủ nói.
“Không không không không cần đâu!”
Cô gái vừa thấy hắn ta đã hoảng sợ, đang nấp sau lưng ba mẹ mình, liên tục lắc đầu.
“Cầu xin cô, hãy cho tôi làm chút gì đó đi." Thiết Thành quỳ xuống cầu xin.
“Mấy người có thể bảo anh ta làm bất cứ chuyện gì, thậm chí là bảo anh ta chết. Cho nên mấy người cứ chọn một việc đi..."
'Trần Khiêm đứng bên cạnh nói với một nhà ba người này.
“Không không không, không cần chết đâu, nếu Thiếu Thánh chủ muốn... muốn làm, vậy thì anh giúp tôi đổ đầy thùng nước kia đi.”
Người mẹ chỉ vào thùng nước nói.
“Hả?” Thiết Thành sửng sốt.
Sau đó vội vã gật đầu, rồi đi tới bên giếng, nhanh chóng đổ đầy thùng nước.
“Như vậy là được rồi.” Gia đình đó hoảng sợ nói, đồng thời thấy Thiếu Thánh chủ nghiêm túc thế này, cũng làm trong lòng gia đình bọn họ nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Đây là một triệu tệ, tôi cũng không tích trữ được nhiều, nên chỉ cho mấy người như vậy.”
Cuối cùng Thiết Thành lại lấy ra một khoản tiền để bồi thường cho người ta.
Cứ tiếp tục như thế.
Trần Khiêm dẫn Thiết Thành lần lượt đi tới nhà bảy. cô gái ở trên đảo Mạch.
Cuối cùng...
Bịch.
Khi đi tới trang viên mà Trần Khiêm ở, Thiết Thành lại quỳ xuống trước mặt Phương Kiển Nám.
“Hải! Tiểu Khiêm!”
Phương Kiển Nám vừa nhìn thấy hắn ta, đã trốn ngay bên cạnh Trần Khiêm.
“Cô Phương, mặc dù tôi không tổn thương cô, nhưng lại tổn thương đến ông cụ Phương và gia đình cô, bọn họ còn suýt chết vì tôi nữa, mong cô Phương hãy tha thứ cho tôi!”
 
Chương 1538: Người tinh thông Quy Tức


Phương Kiển Nám nhìn Trần Khiêm nghỉ ngờ.
Sau đó cô ta mới hiểu rõ, vị Thiếu Thánh chủ ngông cưồng tự đại này đã bị Trần Khiêm thu phục rồi.
“Tôi đã làm quá nhiều chuyện xấu, tôi xin lỗi!” Hắn ta dập đầu xuống đất.
Mặc dù trước đây Phương Kiển Nám cũng muốn giết chết hắn ta.
Nhưng giờ thấy bộ dạng thảm hại của hắn ta, cô ta lại nói:
“Tôi không cần anh xin lỗi, mà anh nên xin lỗi những người đã bị anh tổn thương, lần này gia đình tôi chỉ bị kinh sợ chứ không gặp nguy hiểm, nhưng những người khác thì không giống như thết Trần Khiêm muốn trừng phạt anh như thế nào thì trừng phạt thế đó, tôi chỉ nghe theo lời Trần Khiêm."
Phương Kiển Nám liếc nhìn Trần Khiêm.
Có đôi lúc con gái là thế đó, nếu như ban đầu chưa chắc chắn được mình đã yêu hay chưa, vậy thì đến khi cô ấy nảy sinh tâm lý ỷ lại mãnh liệt với người con trai, lúc ấy gần như có thể chắc chắn rằng cô ấy đã yêu rồi.
Mà bây giờ Phương Kiển Nám đang dùng thái độ đó để đối xử với Trần Khiêm.
Tại sao mấy phân cảnh anh hùng cứu mỹ nhân lại dễ dàng lấy được trái tim của người đẹp chứ?
Nói trắng ra là, bạn xuất hiện bên cạnh cô ấy những lúc cô ấy cần bạn nhất thay cô ấy gánh vác những gánh nặng trên vai, từ đó cô ấy sẽ nảy sinh những cảm
tình như cảm giác ỷ lại, sùng bái, tín nhiệm, vân vân!
Hình như Trần Khiêm cũng nhận ra được một số hàm ý trong câu nói của Phương Kiển Nám, nên tim không khỏi khẽ run lên.
Dù gì thì bây giờ mình cũng không có suy nghĩ đó.
Bây giờ Thiết Thành cảm thấy tội ác của mình đã được rửa sạch, nên vừa quỳ vừa bò tới chỗ Trần Khiêm nói:
“Cậu Trần, toàn bộ tâm nguyện của tôi đã được giải quyết rồi, thật sự cảm ơn anh, giờ anh có thể lấy mạng tôi rồi, tôi cũng không còn gì để hối tiếc nữa.”
Thiết Thành tâm phục khẩu phục nói.
“Tôi không nói rằng phải giết ngay lúc này, đúng lúc tôi có một chuyện muốn anh làm giúp tôi.”
Trần Khiêm nhìn về phía Thiết Thành nói. “Cậu Trần cứ nói thẳng đi!” Thiết Thành nhìn Trần Khiêm cảm kích.
“Tôi muốn đi tìm cung Hải Vương, nên rất cần người giúp đỡ, nhất là người tinh thông Quy Tức, Thúc Cốt như anh mới có thể sống sót dưới biển trong thời gian dài, anh có bằng lòng hay không?”
Trần Khiêm hỏi.
 
Chương 1539: Tôi đã tìm được người tới đây rồi


“Thiết Thành tôi rất sẵn lòng đi theo cậu Trần, làm việc cho cậu Trần, cuối cùng Thiết Thành tôi cũng có thể sống như người bình thường rồi, tôi bằng lòng đi theo cậu Trần.”
Thiết Thành vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
“Anh phải nghĩ cho kỹ, anh thật sự muốn từ bỏ thân phận Thiếu Thánh chủ à?” Trân Khiêm hỏi.
“Từ bỏ! Tôi từ bỏ!”
Thiết Thành không hề do dự nói.
Trần Khiêm lắng nghe mọi câu chuyện của hắn ta, còn cùng hắn ta hóa giải hết khúc mắc ngột ngạt trong lòng.
Hơn nữa còn tha mạng cho hắn ta.
Thiết Thành vốn rất cảm kích Trần Khiêm rồi.
Nhất là khi trên người Trần Khiêm toát ra một khí chất, Thiết Thành cũng không thể diễn tả được, rốt cuộc
khí chất này là gì, nhưng suy cho cùng, nó đã làm Thiết Thành rung động.
Hắn ta cảm thấy nếu đi theo Trần Khiêm, thì hắn ta mới không sống vô nghĩa trên thế giới này.
“Được, nếu đã như vậy, anh hãy theo tôi đi tới cung Hải Vương! Đúng lúc tôi cũng muốn điều tra xem, cô gái mặc đồ trắng đã cứu anh năm đó, có liên quan gì đến người tôi cần tìm hay không?”
Trần Khiêm gật đầu nói. Đúng lúc này.
Cổ Vũ Tiêu dẫn một người đàn ông trung niên đi vào phòng khách của Trần Khiêm.
Thấy Phương Kiển Nám đang dựa rất gần Trần Khiêm, lại thấy Phương Kiển Nám có ngoại hình xinh đẹp, không hề thua kém mình.
Không biết tại sao, trong lòng Cổ Vũ Tiêu bỗng có cảm giác không thoải mái.
Giọng điệu cô ấy lập tức trở nên tồi tệ hơn nhiều:
“Trần Khiêm! Tôi đã tìm được người tới đây rồi, ông
Dương đã mang đến toàn bộ tư liệu trên đảo Mạch năm đó."
Cổ Vũ Tiêu lạnh lùng nói một câu rồi đứng qua một bên.
Phương Kiển Nám cũng quan sát kỹ lưỡng cô gái xinh đẹp đang đứng bên cạnh Trần Khiêm.
Trong nháy mắt, hai người phụ nữ gần như rơi vào. một trạng thái nào đó.
“Cậu Trần!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top