Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 1500: Đá Tị Thủy


Trong lúc Trần Khiêm quan sát bích họa cũng giải thích thêm một ít nội dung khác cho ông Quỷ.
"Cậu Trần cũng nghỉ ngờ chiếc tàu được vẽ giống như một con quái vật lớn này là một thiết bị cỡ lớn nằm ngoài phạm vi khoa học kĩ thuật ư? Bốn mươi năm trước, thầy của lão chỉ là đoán được đại khái, ông ấy cảm thấy chiếc tàu lớn như vậy đúng là chỉ trong truyện nghìn lẻ một đêm mới có."
Ông Quỷ nói.
"Đúng, đây không phải là lần đầu tiên nó xuất hiện, cũng không phải lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó. Tôi luôn cảm thấy chiếc tàu lớn này biểu thị mấy chục nghìn năm trước địa cầu của chúng ta có thể đã từng tồn tại một nền văn minh khác, còn có con rồng bị thương nặng mà trầm mình nơi biển sâu kia nữa!”
Trần Khiêm nói.
"Xem ý của cậu Trần hình như là tin tưởng tám chín phần mười những gì được vẽ trên bích họa. Mấy năm nay, lão cùng thầy của lão vẫn luôn nghỉ ngờ tính chân thực của hình vẽ trên những bức bích họa này. Rồng khổng lồ, con tàu lớn bay trên không, điều này sao có thể là sự thật? Chúng tôi vẫn luôn cho rằng đây chỉ có là sản phẩm từ trí tưởng tượng của người cổ đại. Nhưng hiện giờ lão cũng đã tin đến bảy tám phần! Có lẽ trước đây đúng là có một nền văn minh, một số truyền thuyết cổ xưa có thể không chỉ đơn thuần là truyền thuyết!”
Ông ta nói.
Ông Quỷ nhìn lại những bức bích họa.
"Bởi vậy tôi dám khẳng định, vật mà lúc đó ông lão này đưa cho những người ngư dân đó để xuống biển hẳn là đá Tị Thủy! Như vậy tất cả mọi chuyện đều trở nên logic!"
Ông Quỷ chỉ vào một bức bích họa trong số đó nói.
Cảnh trong bức tranh đó chính là cảnh tả việc ông lão ăn mày ở trên thuyền phát cho mọi người một vật gì đó.
"Đá Tị Thủy?" Trần Khiêm nghi ngờ hỏi.
"Đúng, thầy của lão đã nói, đá Tị Thủy là một linh vật sinh ra từ đất trời tự nhiên, mấy chục nghìn năm mới thành hình. Công dụng lớn nhất của nó cũng như tên gọi, có thể tránh nước. Ngậm vật này trong miệng, có thể giúp thân thể của con người không bị chịu áp lực của đáy biển. Áp suất nước của đáy biển, há là thứ người thường chịu đựng được!"
Ông Quỷ nói. Trần Khiêm suy tư một hồi. Đúng là vậy, ngày hôm qua khi anh nghiên cứu tấm bản đồ cung Hải Vương cướp được từ nhà họ Minh đã phát hiện vị trí của nó nằm sâu dưới đáy biển.
Lúc đó anh liền nghĩ, tuy rằng mình đã đạt cấp bậc Đại Tông sư, thân thể đã trải qua quá nhiều rèn luyện, áp suất dưới đáy biển sẽ không gây được vết thương nặng cho anh.
Thế nhưng ít nhất vẫn sẽ làm giảm độ linh hoạt của cơ thể.
Cho nên lúc này người nhà họ Trần chưa đến chính vì Trần Khiêm dặn bọn họ chuẩn bị nhiều thêm các loại máy móc có công dụng giảm áp lực nước.
Để người nhà họ Trần cũng có thể xuống dưới biển hỗ trợ.
Cung Hải Vương to lớn như thế, chỉ dựa vào lực lượng của một mình anh, đây là chuyện không thể.
Hôm nay có thể có được đá Tị Thủy quả thực đỡ tốn đi bớt nửa công!
"Đại sư, có thể tìm thấy đá Tị Thủy ở nơi nào?"
Trần Khiêm gấp gáp hỏi.
 
Chương 1501: Đá Tị Thủy là kho báu cuối cùng của nhà  họ Minh


"Đá Tị Thủy là một loại đá linh, cậu Trần muốn biết chỉ sợ phải tìm đến nhà họ Minh. Trăm năm trước, tổ tiên nhà họ từng có người nhờ vào đá Tị Thủy mà có thể lặn đến tận đáy biển lấy trộm bảo vật. Nơi nào có đá Tị
Thủy, lão nghĩ nhà họ Minh có thể biết rõ!"
Ông Quỷ nói.
Việc này đơn giản, tài sản của nhà họ Minh, hiện tại không phải tất cả đều thuộc về mình rồi sao?
"Xin cảm ơn ông, sau khi tôi xử lí xong xuôi chuyện của cung Hải Vương sẽ trở về thăm hỏi ông!"
Trần Khiêm chắp tay chào ông Quỷ, liền xoay người đi mất.
Nhìn bóng lưng rời đi của Trần Khiêm, ông Quỷ không khỏi xúc động.
"Bốn mươi năm trước sư phụ đã dặn dò ta như vậy, †a đã mất bốn mươi năm vất vả nghiên cứu cũng không được kết quả. Lẽ nào thầy đã đoán đúng rồi, tương lai không lâu nữa, trái đất sẽ xảy ra thay đổi to lớn, tai họa của nhân loại sẽ ập tới; đến khi đó sẽ có một người còn trẻ tuổi tuổi đứng ra, nỗ lực chống đối hết thảy. Xem ra người này chính là cậu Trần Khiêm đây rồi!"
Trong lòng ông Quỷ vô cùng phức tạp.
Người nhà họ Minh đúng là ai ai cũng đều cáo già.
Lúc Trần Khiêm bóp cổ ông cụ nhà họ Minh nhấc bổng lão ta lên, lão ta mới chịu nói thật, đúng là nhà họ. Minh biết nơi có đá Tị Thủy.
Chính là ở tại một khu mỏ ngầm từ thời tổ tiên của nhà họ Minh, đây là kho báu còn quý giá hơn cả bản đồ cung Hải Vương của nhà họ Minh.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
Dĩ nhiên, bây giờ tất cả đều thuộc về Trần Khiêm.
"Lão già kia, chờ tôi lấy được đá Tị Thủy, tốt nhất ông nên ngoan ngoãn mà kí tên đi!"
Ngay trước mặt người của nhà họ Minh, Trần Khiêm ném thẳng Minh Tả Đường xuống đất.
Sau đó, nghênh ngang mà đi.
"Kẻ vô sỉ, đê tiện, đã lột da người nhà họ Minh ta, nay lại còn muốn róc hết xương toàn bộ gia tộc ta nữa, đáng chết!"
Minh Tả Đường khóc ròng.
'Từ hôm qua đến bây giờ, lão ta không biết mình đã trải qua như thế nào.
Cuộc sống hạnh phúc đẹp đẽ không còn nữa rồi.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là phải chịu sự sỉ nhục như vậy.
Hiện tại lão ta ân hận vô cùng, nếu đứa cháu gái ngu ngốc của lão ta không đi trêu chọc kẻ này, thì tốt biết bao. Ai mà ngờ được kẻ này lại khó trị như vậy, thủ đoạn ép người cướp đồ so với nhà họ Minh chỉ có hơn chứ không kém.
Nhà họ Minh là danh gia vọng tộc ở Hải Thành, vẫy vùng mấy trăm năm, chưa từng phải chịu tình cảnh như nay, chưa từng!
"Ông nội, đá Tị Thủy là kho báu cuối cùng của nhà họ Minh chúng ta, tổ huấn có dạy, nhà họ Minh có thể không tiền không quyền, nhưng không thể không có đá Tị Thủy được!"
 
Chương 1502: Sương độc nghìn năm


"Đúng vậy, nếu ngay cả đá Tị Thủy cũng đưa cho. hắn, nhà họ Minh chúng ta chỉ còn hai bàn tay trắng, vậy. thì thật là cùng đường rồi!"
Già trẻ lớn bé nhà họ Minh đều vây quanh kêu khóc.
Đúng vậy, coi như Trần Khiêm cướp hết tất cả của nhà họ Minh, Minh Tả Đường cũng không đến mức tìm cái chết, bởi vì, chỉ cần còn đá Tị Thủy, nhà họ Minh vẫn có thể vực dậy một lần nữa, qua vài năm sẽ có một nhà họ Minh xuất hiện trên thế giới này.
Nhưng giờ, Trần Khiêm đã rút hết cả xương tủy của nhà bọn họ rồi.
Nét mặt của Minh Tả Đường bỗng trở nên độc ác.
Ông ta giận đến nỗi bật cười: "Hoảng loạn như vậy. làm gì, Trần Khiêm nghĩ lấy được đá Tị Thủy mà dễ ư? Ngược lại, nếu cậu ta có thể tiến vào mộ tổ của nhà họ Minh chúng ta, ta mới càng vui đây, thật là tổ tiên phù hột"
"Sao ông nộ nhát gan hỏi. lại nói vậy?" Minh Châu đứng gần đó
"Châu Nhi, cháu thông minh cả đời, sao giờ lại ngốc như vậy, tất cả đừng quên nhà họ Minh chúng ta còn có lá bài tẩy cuối cùng!"
"Lá bài nào cơ?" Người nhà họ Minh hai mắt phát sáng, đồng loạt mừng rỡ hỏi.
"Sương độc nghìn năm!"
Nét mặt Minh Tả Đường hiện nên sự độc ác, nghiến răng nghiến lợi nói!
Người nhà họ Minh quay mặt nhìn nhau, ai nấy mở †o mắt ngạc nhiên.
Sương độc nghìn năm chính là một trong ba bảo vật trấn tộc của nhà họ Minh.
Thậm chí, đời con cháu này của nhà họ Minh đều chỉ cho rằng sương độc nghìn năm của tổ tiên chỉ là truyền thuyết, nay nghe ý của ông nội, hóa ra thực sự có thứ độc này?
Thuyền thuyết nói, không cần biết là thần thánh phương nào, chỉ cần hít phải một chút, nội tạng đều sẽ thối rữa hết!
"Trần Khiêm đúng là mạnh đến mức không ai địch lại, thế nhưng không biết mày có thể chống lại sương độc nghìn năm của tao hay không đây! Ha ha hai"
Sắc mặt của Minh Tả Đường dữ tợn, lão ta đứng từ dưới đất lên.
"Minh Nghĩa, Minh Châu!"
"Cháu nghel"
"Cháu nghe!"
“Năm đó, ông Quỷ từng dặn chúng ta rằng: tổn hại công đức, đánh mất lòng thiện, gia tộc sa sút. Nói rằng nhà họ Minh chúng ta năm nay sẽ gặp vận hạn khiến gia tộc sa sút, hôm nay đúng là hạn đã đến. Ta cho các con đi tìm ông ta hỏi một lần nữa, xem nhà họ Minh chúng ta sẽ trải qua vận hạn này như nào, làm sao để khôi phục lại sự hưng thịnh?”
Minh Tả Đường dặn dò. Sau đó, lão ta cho gọi những nhân vật đầu não của gia tộc cùng đi vào mật thất ở vườn sau để họp bàn kế sách...
 
Chương 1503: Quá nhân từ


Lúc này, ông Quỷ còn đang chăm chú nhìn sáu bức bích họa, suy tư về câu chuyện khắc trên bích họa mà Trần Khiêm kể cho ông ta.
Vẫn luôn thấy chưa được vừa lòng thỏa ý.
Đúng lúc này, đạo đồng ở ngoài cửa xin gặp.
"Thưa thầy, bên ngoài có một cô ta cứ nhất quyết đòi xông vào tìm thầy xem tướng, con không đồng ý, cô †a liền ra tay đánh người... Chúng con... chúng con đều không đánh lại cô tal"
"Cô ta còn nói, nếu thầy cứ tránh không chịu gặp, hôm nay cô ta sẽ đốt trụi đạo quán của chúng ta!"
Đạo đồng nói.
Ông Quỷ nhíu mày, phất tay nói: "Ta đã biết, đi nói với cô ta, bảo cô ta đến sảnh trước chờ ta!"
Ông Quỷ lắc đầu.
Ông ta đành bất đắc dĩ đi ra ngoài.
"Đến đây đi, thầy tôi dặn cô chờ ở đây!"
Chờ tới lúc ông Quỷ bước ra, liền thấy một cô gái dung nhan tuyệt đẹp đang đạp chân lên một đồ đệ của mình, đồ đệ đáng thương đã bị cô ta đánh cho mặt mũi bầm dập, kêu rên không ngừng.
"Cô gái xin hãy dừng tay!"
Ông Quỷ vội vàng ngăn cản.
"Hừ, lão đạo sĩ có lỗ mũi trâu kia, rốt cuộc cũng chịu chui ra rồi!"
Cô gái lạnh lùng nói.
"Cô gái, có việc gì thì ngồi xuống bàn bạc, cớ gì phải làm khó mấy đứa đồ đệ của lão!"
Ông Quỷ bất đắc dĩ lắc đầu.
"Ít nói nhảm, tôi tới tìm ông... Há! Là có việc cần ông giúp đấy!"
Giọng nói của cô gái này đột nhiên nâng cao, lúc này vết thương trên bụng đột nhiên co rút gây nên một trận đau đớn lan ra toàn thân, cô ấy đau đớn che bụng.
"Cô bị thương rồi, mời ngồi xuống đãi!"
Ông Quỷ thấy thế, vội vàng trấn an cô gái có nhan sắc tuyệt trần nhưng tính tình nóng nảy này lại.
"Thầy ơi, khách hành hương bên ngoài có mấy người bị cô ta đánh nên bị thương nặng rồi!"
Một đạo đồng chạy vào nói.
"Haiz, đi gọi bệnh viện bảo họ cử người tới đưa người bị thương đi đi!" Ông Quỷ có chút nhức đầu: "Cô gái, cô tìm tôi cũng được thôi, nhưng tại sao lại xuống tay với cả khách hành hương như vậy?”
"Ai bảo bọn chúng mắt chó không biết phải đặt cho đúng chỗ, vậy để tôi móc mắt của bọn chúng ra hết là được!"
Cô gái lạnh lùng nói.
Lúc nãy khi cô ấy lên núi, lũ đàn ông đáng ghét kia lại dám dán mắt vào cô ấy, lại còn có kẻ đi lên quấy rối,
cô ấy chỉ dạy cho bọn họ một bài học nho nhỏ mà thôi!
Cô ấy mới làm bọn họ đoạn tử tuyệt tôn mà chưa lấy cái mạng quèn của họ là đã quá nhân từ rồi.
 
Chương 1504: Nhân duyên


"Haizzz, vậy cô muốn xem gì?" Ông Quỷ nói.
"Tôi muốn tìm người, nói chính xác hơn, tôi muốn †ìm một kẻ đã chết!" Cô gái nói vậy.
"Cô cũng muốn tìm người..." Ông Quỷ lẩm bẩm.
"Ông giúp tôi xem xem chuyến này tôi có thể thuận lợi tìm thấy người đó hay không?"
Ông Quỷ cũng không muốn tiếp tục dây dưa với nhân vật bà cố nội thiên hạ này, lập tức không nói thêm lời vô ích. Ông ta gật đầu, bắt đầu xem bói giúp cô ấy.
"Xin hỏi tên của cô đây là?"
"Cổ Vũ Tiêu!"
Cô ta nói.
"Được rồi, cô Cổ, mời cô nâng tay, sau đó đặt tay lên hai hình đầu rồng bất kì mà cô chọn."
Khi ông ta nói chuyện, sàn nhà mở ra, một chiếc máy có hình chín con rồng ngậm viên ngọc lộ ra ngoài.
Cổ Vũ Tiêu theo lời đi tới gần đó ngồi xuống. Chín đầu rồng phun ra một đồng tiền. Ông Quỷ tiến lên, tỉ mỉ quan sát nó.
Cổ Vũ Tiêu không có việc gì làm thì đi loanh quanh nhìn ngắm căn phòng này.
Lúc này, một tảng đá có tạo hình khác lạ, lóng lánh trong suốt, còn tỏa ra ánh sáng sáu màu chói lòa hấp dẫn tầm mắt của Cổ Vũ Tiêu.
'Tảng đá cao chừng một mét rưỡi.
Cô ấy mơ hồ cảm thấy, tảng đá này không phải vật tầm thường.
Mới nhìn thoáng qua cô ấy đã thấy có một cảm giác gần gũi với nó.
Cổ Vũ Tiêu vô thức giơ lên cổ tay trằng noãn, nhẹ nhàng vuốt ve tảng đá nhiều màu sắc này.
Bỗng nhiên, tảng đá bừng lên một luồng sáng lạ lùng, chớp mắt, ánh sáng bảy màu như thể bao trùm toàn bộ cơ thể Cổ Vũ Tiêu.
Ánh sáng quá mức chói lòa khiến Cổ Vũ Tiêu phải giơ hai tay bịt lại hai mắt của mình, cô ấy không khỏi giật
lùi về phía sau vài bước.
Đến lúc ánh sáng bảy màu đó biến mất, tảng đá lại khôi phục vẻ bình thường, chỉ đọng lại trên tảng đá một số hoa văn phức tạp.
"Cô Cổ, cô không sao chứ?" Ông Quỷ đã bói quẻ xong, ông ta đi tới cười khổ nói.
"Không... không sao, tảng đá của ông là thứ quái gì vậy, sao lại tự phát sáng được?"
Cổ Vũ Tiêu cảm thấy mình vừa làm một chuyện thật mất mặt, khuôn mặt xinh đẹp chợt hiện lên ráng đỏ yêu kiều, cô ta không khỏi hỏi một câu.
"Ha ha, cô Cổ, đây là đá Nhân duyên, dùng để xem duyên phận của một người, lúc nấy cô dùng cả hai tay chạm vào nó đã khởi động tảng đá Nhân duyên này. Cô xem, hoa văn bên trên chính là nói về duyên phận của cô."
Ông Quỷ nói.
"Nhân duyên!"
Khuôn mặt của Cổ Vũ Tiêu lại càng ửng đỏ.
 
Chương 1505: Đến mỏ quặng


Hiển nhiên cô gái có tính cách như cô ấy vô cùng ghét bỏ thứ gọi là tình yêu tình báo này.
Từ nhỏ đến lớn, thứ mà Cổ Vũ Tiêu ghét nhất chính là những thứ rắc rối liên quan đến tình yêu.
Đây cũng là lí do vì sao khi Trần Khiêm chữa trị cho. mình, lúc anh chạm vào da thịt mình, Cổ Vũ Tiêu lại tức giận đến như vậy.
Bởi vì đó là việc cô ấy ghét nhất, thậm chí là kiêng kị.
"Hay là nói về đường tình duyên của cô trước? Đá Nhân duyên này có thể nhìn thấy nơi gửi gắm của trái tim cô trong tương lai."
Ông Quỷ hỏi cô ấy.
"Ai... ai thèm nhờ ông xem mấy thứ lung ta lung tung đấy, ông đã xem ra thứ tôi hỏi chưa?”
Trong lòng Cổ Vũ Têu hồi hộp giống như có một chú nai đang chạy nhảy trong đó vậy.
Đúng là những cô gái bình thường khi nghe thấy chuyện tình duyên của mình đều sẽ cảm thấy xấu hổ.
Tính cách Cổ Vũ Tiêu dù có nóng nảy đến mấy đi chăng nữa, cô ấy cũng chỉ là một cô gái trẻ mà thôi.
“Tùy cô vậy, thứ cô muốn xem tôi đã xem được rồi, cô Cổ này, chuyến đi này của cô sẽ tìm được người mình muốn tìm. Hơn nữa trên quẻ bói còn ám chỉ, không riêng cô sẽ tìm được người mình muốn tìm, cô còn có thêm một thu hoạch ngoài ý muốn, cô có thể tìm được người trong lòng mình vẫn luôn mong chờ nữa!”
Ông Quỷ nói.
Cổ Vũ Tiêu nghe xong lời ấy, mặt mày càng đỏ ửng như một trái táo chín mọng.
Các đạo đồng xung quanh nhìn được khuôn mặt của cô ta đều trợn to hai mắt, nuốt nước bọt không ngừng. Bởi vì cô gái này thật là đẹp quá mức rồi.
"Nếu như cô muốn hiểu sâu thêm, tôi có thể giúp cô phân tích những hoa văn hiện ra trên đá Nhân duyên này!"
"Chuyến này tôi chỉ muốn hỏi mục đích của mình có thể đạt được hay không còn lại, không muốn biết!"
Nói xong, Cổ Vũ Tiêu liếc nhìn nhìn đá Nhân duyên, sau đó quay người đi thẳng ra bên ngoài.
Thế nhưng mới đi tới cửa, cô ấy đã dừng bước. Cô ấy lung lay rồi!
Nhiều năm như vậy, mặc dù cô ấy luôn muốn trốn tránh, thế nhưng thứ cảm xúc này giống như đâm chồi nảy lộc, càng mọc càng rậm, cho tới bây giờ, có một số việc không phải cô ấy muốn trốn tránh là có thể trốn tránh!
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Cổ Vũ Tiêu quyết đoán quay trở lại: "Được, để tôi nghe xem lão đạo sĩ lỗ mũi trâu như ông nói có đúng hay không!"
Lại nói về Trần Khiêm.
Đã biết nơi chứa đá Tị Thủy, Trần Khiêm liền đi đến mỏ quặng từ thời tổ tiên của nhà họ Minh.
Ở đây mặt ngoài là một khu mỏ, thực chất chỉ dùng để che giấu tai mắt của kẻ khác, đá Tị Thủy được giấu ở nơi sâu nhất dưới đáy hầm mỏ.
Bên ngoài khu mỏ giăng đầy mạng nhện.
Trần Khiêm đi thẳng vào bên trong.
Trên đường chỉ có một số máy móc đơn giản.
Sau khi rẽ qua mấy lối đi, mở vài cơ quan ra.
Rốt cuộc Trần Khiêm cũng nhìn thấy đá Tị Thủy lớn chừng bàn tay, tỏa ra quanh mình ánh sáng trong suốt đang lẳng lặng nằm trên một cái khay...
 
Chương 1506: Một con dơi


Quanh thân viên đá phát ra một vòng sáng.
Dù cách rất xa Trần Khiêm cũng có thể cảm nhận được năng lượng ẩn chưa trong đá Tị Thủy.
"Đây đúng là vật tốtI"
Trần Khiêm vui vẻ.
"Hả?"
Đang định cầm lấy đá Tị Thủy, Trần Khiêm đột nhiên nghe thấy tiếng dây thừng cọ xát từ con đường phía trước vọng lại.
Có người!
Có một người đang leo xuống bằng dây thừng từ một phương hướng khác.
Trần Khiêm nghiêng người, nhanh chóng vọt đến núp mình vào một góc bí mật.
Không lâu sau, quả nhiên có một cô gái nhảy xuống đây.
Cô ấy đập đập hai tay vào nhau, mắt nhìn chằm chằm viên đá Tị Thủy này.
Khóe miệng nhếch lên một độ cung xinh đẹp.
"Nơi này đúng là có cất đá Tị Thủy, vậy mình có thể xuất phát rồi!"
Cô gái nhẹ nhàng nói.
"Là cô tai"
Trần Khiêm nấp trong góc tối nhìn thấy rất rõ, cô gái này không phải người xa lạ mà chính là Cổ Vũ Tiêu.
Mình nói chứ, từ lúc xuống khỏi Bàn Long Lĩnh, mình trở lại nhà họ Dương bàn bạc với Dương Vệ một vài chuyện, khi đó đã nghe được mấy cô người hầu nói Cổ Vũ Tiêu đã rời đi rồi.
Sớm biết cô gái này không tầm thường, là người biết võ công.
Nhưng không ngờ tới cô ta cũng đến tận đây lấy đá Tị Thủy.
Hơn nữa cô ta còn đã biết chỗ có đá Tị Thủy từ lâu.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
Trần Khiêm không khỏi cười khổ một tiếng, trong lúc vô tình anh lại cứu đối thủ cạnh tranh của chính mình!
Đang xoắn xuýt nên dùng cách gì để xuất hiện trước mặt Cổ Vũ Tiêu.
Chỗ cô ấy hình như đã xảy ra chuyện gì. Grào!I! Một tiếng hí làm người nghe thấy bưồn nôn vang lên,
Cổ Vũ Tiêu vốn đang muốn lấy đá Tị Thủy, chợt có một bóng đen to lớn từ trên trời giáng xuống, bóng đen đó phát ra âm thanh kì lạ, lao thẳng hướng Cổ Vũ Tiêu.
Tay Cổ Vũ Tiêu còn chưa kịp chạm tới đá Tị Thủy đã phải vội vàng lùi lại, cuộn mình lăn tròn sang một bên.
Lúc này, bóng đen kia cũng để lộ hình thể vốn có của mình.
Đó là một con dơi.
Chuẩn xác mà nói, đó là một con dơi khổng lồ có hình thể lớn hơn cả con người.
Đầu nó to cỡ đầu của một người bình thường, thứ làm người ta bất ngờ chính là bộ lông màu đỏ rất dài của nó, còn có răng nanh sắc bén lộ ra bên ngoài khiến nó không khác gì một con người thực thụ có khuôn mặt dữ tợn.
Nước bọt tí tách nhễu ra từ mồm của con dơi này.
 
Chương 1507: Đáng tiếc


Nó nhe răng nhếch miệng, đôi mắt vằn lên nét hung ác.
Gào!I!!
Lại thét lên một tiếng, con dơi nhào tới chỗ của Cổ Vũ Tiêu.
Tốc độ của nó vô cùng nhanh, sức lực lại mạnh mẽ.
Cổ Vũ Tiêu tuy rằng né được đòn tấn công từ chân trước của nó, nhưng lại không tránh được tập kích từ đôi cánh, cô ấy bị quét trúng ngực, theo đó bay ra ngoài, đập một cái thật mạnh xuống đất.
Vết thương cũ của Cổ Vũ Tiêu lại phát đau. Từng dòng máu chảy ra từ bụng cô ấy.
Mà con dơi khổng lồ kia vẫn chưa dừng việc tấn công, nó đi tới trước mặt Cổ Vũ Tiêu, chuẩn bị nuốt gọn bữa ăn ngon lành tự dâng đến cửa này.
"Lẽ nào Cổ Vũ Tiêu mình sẽ chết ở đây sao? Lão đạo. sĩ thối kia, lúc nãy mình không nên tin lời ông ta mới phải, mà nên đốt trụi đạo quán của ông ta, khiến ông ta không thể tiếp tục đi lừa gạt người khác nữa, còn nói duyên phận của mình sẽ là...."
Cổ Vũ Tiêu thầm nghĩ. Sau khi rời khỏi Bàn Long Lĩnh, cô ấy không hề trì hoãn mà đi thẳng ra ngọn núi phía sau nhà họ Minh, đến mỏ quặng này trộm đá Tị Thủy.
Nhưng bây giờ, mình sẽ chôn thân tại đây, hơn nữa còn là bị con thú lạ này ăn tươi nuốt sống.
Nghĩ vậy Cổ Vũ Tiêu đã cảm thấy ghê tởm.
Gô ấy lấy một con dao găm ra, nhắm mắt lại, muốn tự kết liễu chính mình.
"Cháu xin lỗi bà cố tổ, cháu không thể hoàn thành nhiệm vụ bà giao cho! Cháu không đến được cung Hải Vương rồi!
Nói xong, liền vung dao định tự sát. Nhưng ngay lúc này.
Con dơi kia phát ra một tiếng rít gào thảm thiết. Tiếp theo đó là tiếng một vật nặng đập xuống đất. Cổ Vũ Tiêu mở mắt.
Chuyện xảy ra khiến Cổ Vũ Tiêu vô cùng thảng thốt, con quái thú này đã chết rồi ư?
Làm sao có thể?
Lúc này, Trần Khiêm mới bước ra khỏi chỗ nấp.
"Người đẹp, tôi lại vừa cứu cô thêm một lần nữa đó!"
Trần Khiêm cười nói với Cổ Vũ Tiêu.
"Là anh!"
Chỉ là khi Cổ Vũ Tiêu nhìn thấy Trần Khiêm, gương mặt vốn trắng bệch bởi hoảng sợ trong nháy mắt được thay bằng nét đỏ ửng ngượng ngùng.
Hơn nữa, trong mắt còn chứa sự hận thù, thậm chí là sát khí.
"Hai chúng ta có cùng một cái mục đích, cô cũng muốn đi cung Hải Vương sao?"
Trần Khiêm hỏi.
Vừa nấy, cô gái có nhắc đến Cung Hải Vương khiến Trần Khiêm vô cùng ngạc nhiên.
"Tôi không biết, anh đừng có mà nói chuyện với tôi!"
Cổ Vũ Tiêu tự mình đứng lên, quay mặt đi không nhìn Trần Khiêm.
Bởi đoạn tính duyên phận của ông Quỷ nói với cô ấy, lúc này một lần nữa xuất hiện lại trong đầu.
"Cô Cổ, theo như phán đoán của đá Nhân duyên, cô đã gặp được người trong lòng của mình, hơn nữa hai người cũng mới chia tay không lâu!"
Ông Quỷ nói.
Người trong lòng? Là ai cơ?
Lễ nào... Là anh ta! Người mà ai cũng gọi là cậu Trần kia à?
"Đáng tiếc... "
 
Chương 1508: Bí mật trên người Cổ Vũ Tiêu


Ông Quỷ lắc đầu.
"Đáng tiếc cái gì?"
"Đáng tiếc là dù cô Cổ đây sẽ thích người đó, nhưng người đó lại không thích cô, hai người sẽ không có kết quả! Đây chỉ là một câu chuyện tình bi thương thôi!"
Ông Quỷ thở dài.
"Lão già ăn nói vớ vẩn, cô hai tôi đây sẽ thích một kẻ không thích mình ư, ông nói bừa! Tôi không tin đâu!"
Cổ Vũ Tiêu giận dữ nói.
"Sự thật chính là như vậy, không phải cô nói mà
được!"
"Sự thật? Ha ha, nếu nó là sự thật đi chăng nữa tôi cũng tuyệt đối không để chuyện này xảy ra, tôi sẽ giết anh ta, chấm dứt tai hoạ về sau; sau đó tôi sẽ quay lại đốt sạch cái đạo quán rách này của ông!"
Cổ Vũ Tiêu nói xong, đùng đùng lửa giận mà xuống núi, đi thẳng tới ngọn núi phía sau nhà họ Minh.
Cô ấy biết, người mà ông lão đó nói chính là Trần Khiêm.
'Thế nhưng ©ổ Vũ Tiêu lại nghĩ: Tuy anh ta cũng tuấn tú, lại có ơn cứu mình, nhưng lại có tư cách gì để làm mình thích đây?
Nhảm nhí hết sức.
Thậm chí sau này hai người còn không bao giờ gặp lại nhau.
Thế nhưng không ngờ lúc này Trần Khiêm lại xuất hiện ngay trước mặt, hơn nữa còn cứu cô ta một lần nữa.
"Cô bị thương, vẫn nên ít cử động đi, viên đá Tị Thủy này có ích với tôi, nhưng tôi cũng không ngại chia cho cô một ít!"
Trần Khiêm cười nói, muốn đỡ cô ta dậy.
Kết quả lại bị Cổ Vũ Tiêu gạt phắt đi.
"Đừng có chạm vào tôi!"
"Ghê gớm thật, dù thế nào thì viên đá Tị Thủy này hiện tại cũng đã thuộc về nhà họ Trần chúng tôi, cô lại ăn trộm nó ngay trước mặt chủ của nó như thế, không có một chút xấu hổ nào sao?"
Trần Khiêm bất đắc dĩ nói.
Anh vươn tay, cuối cùng đá Tị Thủy vẫn lọt vào tay mình.
Sau đó, Trần Khiêm quay người định đi mất. "Chờ một chút!" "Có chuyện gì vậy?"
"Anh nói sẽ chia đá Tị Thủy cho tôi!" Cổ Vũ Tiêu nhẹ giọng hỏi, tuy hiện tại cô ta vẫn muốn giết Trần Khiêm, thế nhưng cô ta cũng rõ mình không giết được anh.
'Thế nhưng, mình thật sự sẽ thích anh ta sao? "Được thôi, cho cô một viên!"
Đá Tị Thủy hơi giống tinh thạch, trông như thể do từng cục từng cục đá thật nhỏ hợp lại mà thành.
Đừng coi thường viên đá Tị Thủy này chỉ to bằng bàn tay, thế nhưng tách ra làm một nghìn viên đá nhỏ cũng không thành vấn đề.
Trần Khiêm đưa cho Cổ Vũ Tiêu ba viên.
"Tôi tin chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ gặp lại nhau, hơn nữa tôi cũng định đi đến cung Hải Vương, có muốn đồng hành không?"
Trần Khiêm cảm thấy cô gái này vô cùng đáng nghi.
Dù sao, mình cũng phải từ từ điều tra cho ra chuyện của cung Hải Vương.
Nghe lời của cô ta hình như không phải chỉ đơn giản là vào mộ trộm đồ thôi mà hình như được người khác dặn dò. Bà cố, là ai vậy? Chẳng lẽ bà cố của cô ta biết chuyện gì? Trần Khiêm muốn biết tất cả!
"Tôi sẽ không đi cùng anh, anh đừng có mơ nữa!"
Nói xong, cô ta ôm bụng, thất tha thất thểu đi mất.
Mà lúc này, Trần Khiêm đột nhiên hít thấy mùi lạ trong không khí.
Lông mày lập tức nhướn cao: "Không hay rồi! Mau trở lại đây!"
 
Chương 1509: Có thể chất của thần tiên cũng không chạy thoát được


Khướu giác của Trần Khiêm vô cùng nhạy bén, lúc. này anh đã ngửi thấy một loại khói lạ.
Một loại khói có chứa chất độc cực mạnh. Chất độc này có thể ăn mòn nội tạng của con người.
Thật vậy, Cổ Vũ Tiêu mới đi được vài bước bỗng nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Không lâu sau, thân thể cô ấy mềm nhũn đổ ập xuống đất.
Trần Khiêm sải bước dài đi đến, lập tức phong bế mấy huyệt vị lớn của cô ấy.
"Ngực tôi khó chịu quái"
Sắc mặt của Cổ Vũ Tiêu trở nên tái nhợt.
"Vẫn tốt, cô mới hít phải một lượng rất ít. Bây giờ cô hãy ngừng thở, không nên nói chuyện, không khí xung quanh đều có độc, có người đứng bên ngoài thả thứ khí độc này!"
Trần Khiêm vội nói.
Cùng lúc đó, anh hít sâu một ngụm không khí tràn đầy thứ khí độc này, đại khái Trần Khiêm đã phân biệt được thành phần của thứ khí độc này.
Nực cười, từ một năm trước Trần Khiêm đã miễn dịch với chất độc, huống chỉ là bây giờ.
Hoàn cảnh bây giờ, không khác gì khi Trần Khiêm ở một nơi có không khí tươi mát trong lành bỗng có người làm đổ một lọ giấm vậy. Không hề hấn gì!
Khẳng định có người đang ở bên ngoài phá rối!
Trần Khiêm lại nhìn Cổ Vũ Tiêu đang nằm trong lòng mình.
Bây giờ trên người cô ta ẩn giấu một vài bí mật của cung Hải Vương, vì vậy không thể để cô ta xảy ra chuyện được.
Càng không nhắc đến việc lần đầu tiên nhìn thấy cô ta, mình đã cảm thấy đôi mắt này của cô ta thật là giống Mộc Vũ.
Thứ cảm giác thân quen trời sinh này, khiến Trần Khiêm không thể trơ mắt nhìn cô ấy sắp chết mà không cứu được.
Cho dù có là người không quen biết, Trần Khiêm cũng không thể khoanh tay đứng nhìn như vậy được.
Nhìn cô ấy vì nghẹn thở mà khuôn mặt đỏ bừng, mắt ầng ậc nước.
Khói độc màu xanh biếc cũng càng lúc càng nhiều thêm.
"Cô không biết Thuật Bế khí sao?”
Trần Khiêm hỏi.
Cổ Vũ Tiêu gật gật đầu.
"Vậy đắc tội, phải giúp cô còn sống mà ra ngoài trước đã, cô đừng trách tôi!"
Trần Khiêm hít sâu một hơi, khí độc tự động bị anh tinh lọc hết, sau đó nhảm chuẩn môi của Cổ Vũ Tiêu rồi hôn xuống.
Cổ Vũ Tiêu trừng to hai mắt, cô ấy muốn phản kháng, cả cơ thể lại không còn chút sức lực nào.
Cứ dùng cách đó, dọc đường Trần Khiêm không ngừng truyền không khí mới cho Cổ Vũ Tiêu, hai người dần dần đi ra phía bên ngoài.
Trần Khiêm muốn xem xem là kẻ nào ở ngoài thả ra thứ khí độc này.
Hẳn không phải là nhắm vào Cổ Vũ Tiêu mà là muốn xử lí mình. Nếu muốn bò trên ra, mình cũng không biết đường ở đâu!
"Hừ, chú Minh, thả nhiều khí độc như vậy, e rằng Trần Khiêm này có thể chất của thần tiên cũng không chạy thoát được!"
 
Chương 1510: Mọi người hào phóng thật


Đám thanh niên nhà họ Minh đứng sau núi cười cợt.
Tất cả các lối ra đã bị bịt kín.
Chỉ chừa lại một thiết bị đang thổi khói vào bên trong.
"Đương nhiên rồi, sương độc nghìn năm đã thả rồi thì dù cậu ta có là thần tiên trên trời cũng khó thoát khỏi cái chết!"
Người đàn ông trung niên đứng đối lưng với cửa động, trên mặt ông ta chợt lóe lên tia âm u rồi nói.
"Thật muốn vào đó xem tên Trần Khiêm đó lúc này có phải đã chảy thành bãi nước rồi hay không?"
Người thanh niên cười to.
"Không muốn sống nữa chắc, khói độc này chỉ cần hít phải một tí thôi cũng có thể làm nội tạng thối rữa, mấy đứa có biết nguồn gốc của sương độc nghìn năm nhà chúng ta không?”
Người đàn ông trung niên đắc ý nói.
Lúc này ông ta giống một người thầy đang đứng trước một đám học ngơ ngác không hiểu gì chờ dạy dỗ.
"Không biết ạ, chú Minh kể đi ạ!"
"Được, vậy chú kể cho mấy đứa nghe vậy..."
Chú Minh đằng hắng cổ họng, tâm trạng rất sung sướng, thế nhưng đám trẻ trước mắt lại đột nhiên trợn trừng hai mắt.
Giống như nhìn thấy một thứ gì khủng khiếp lắm, tất cả đều mặt mũi trắng bệch, sợ hãi nuốt nước bọt.
"Mấy đứa làm sao vậy? Mới đó đã bị dọa rồi à?"
Người đàng ông trung niên cười nói.
"Chú Minh... Phía... phía sau chúi"
Mấy người trẻ hoảng sợ chỉ ra sau nói.
"Nhường đường!"
Không chờ người đàn ông trung niên kia phản ứng lại, Trần Khiêm ôm Cổ Vũ Tiêu, đạp tung máy phun sương đang đặt trước cửa động.
Còn vỗ vỗ vai người đàn ông trung niên đang chắn trước mặt.
Ông ta quay đầu nhìn lại thì mặt tái mét.
"Cậu... Cậu Trần!!!"
Ông ta giật mình, tròng mắt như sắp lọt ra ngoài.
Theo lí mà nói, giờ này Trần Khiêm đã phải biến thành một bãi thịt vụn, đợi đến mười này sau người nhà họ Minh sẽ đi vào dọn xác cho cậu ta chứ?
Đồng thời nhà họ Minh cũng sẽ tìm cách cuỗm nốt số tài sản của Trần Khiêm.
Nhưng không ngờ tới việc cậu ta lại không chết?
Đây là sương độc nghìn năm cơ mà, nghìn năm đấy!
Trần Khiêm cũng không thèm để ý đến lũ người đang ngạc nhiên sắp rớt cằm này, anh đặt Cổ Vũ Tiêu đang hôn mê nằm ngay ngắn xuống một chỗ sạch sẽ trước.
Sau đó mới quay qua nhìn thứ máy móc mà mình đá phải.
"Đây là cái gì? Mấy người ở đây bận bịu chuyện gì vậy?" Trần Khiêm cười hỏi.
"Cậu... Cậu Trần, chúng tôi lo lắng không khí bên trong không đủ mà thôi!"
Người đàn ông trung niên mồ hôi vã ra như tắm, lại cảm giác trong đũng quần đột nhên trở nên ẩm ướt khó chịu.
"Đây là khói độc phải không? Có thể làm chết người, chỉ cần hít phải một ngụm thì nội tạng thối rữa! Hơn nữa còn phun vào trong nhiều như vậy, mọi người hào phóng thật!"
 
Chương 1511: Tiếng than dậy khắp đất trời, nhà cửa tiêu điều xơ xác


Trần Khiêm bước tới tắt đi máy phun khói.
"Cậu Trần, hiểu lầm, đây đều là hiểu lầm!"
Bụp! Người đàn ông đó khụy gối quỳ rạp xuống đất.
Bốp!
Trần Khiêm tát một bạt tai lên mặt ông ta.
Răng phun ra đầy đất.
"Nếu tôi không có thể chất đặc biệt thì đã bị mấy
Mặt Trần Khiêm biến sắc, giận dữ nói.
Độc tính trong sương độc mạnh vô cùng, chỉ sợ đến cả người có thực lực như Mạc Thương Long nếu hít nhiều cũng sẽ đi đời nhà ma!
Người nhà họ Minh đúng là độc ác.
"Tha mạng... Cậu Trần, xin tha mạng!"
Người đàn ông trung niên khóc nức nở, nước mắt nước mũi đều chảy hết vào trong miệng.
“Tha mạng cho mấy người cũng được thôi, tôi vứt mấy người vào trong đó, xem xem mấy người có thể sống mà chui ra hay không!”
Trần Khiêm nhấc chân đạp một cái, anh đá ông ta vào trong hang động như đá một trái bóng.
Anh cũng làm y vậy với mấy người trẻ kia.
Không lâu sau, bên trong không còn vọng ra tiếng kêu thảm thiết của bọn họ nữa.
Sau đó, một tay Trần Khiêm ôm lấy Cổ Vũ Tiêu còn đang hôn mê, một tay cầm bình chứa sương độc nghìn năm.
Đi thẳng đến hướng nhà họ Minh.
Nhà họ Minh lúc này vô cùng nhộn nhịp. Tất cả mọi người tụ tập tại sảnh lớn.
Nét mặt ông cụ tỏa sáng rạng ngời, lúc nghe báo Trần Khiêm đến giờ vẫn chưa đi ra, lão ta cười to, những nếp nhăn trên khuôn mặt giống như những nếp gấp trên hạt đào, chúng rúm ró, xô đẩy vào nhau.
"Hôm nay là ngày vui của nhà họ Minh chúng ta, kẻ địch đã được giải quyết, ngày nhà họ Minh chúng ta đổi vận đã đến rồi!"
Ông cụ nói. "Trần Khiêm, tuổi còn trẻ thế nhưng lại là một tên
không có đầu óc, dù cho thực lực có mạnh đến đâu, thì vẫn còn non và xanh lắm!"
Lão ta cười giả lả. "Vẫn là ông cụ có kế sách tuyệt diệu, tương kế tựu kế, giết được tên Trần Khiêm này là có thể chặt đứt nối lo về sau của nhà họ Minh ta!"
"Đêm nay, nhà họ Minh muốn bày bữa tiệc thật lớn để chức mừng cho việc đã thành!"
Tất cả mọi người rất hưng phấn. "Chỉ không biết hai đứa Minh Châu Minh Nghĩa đi tìm ông Quỷ ra sao rồi, tính thời gian thì lúc này nên trở về rồi!"
Minh Tả Đường nói.
Vừa nói vậy, có người hầu vào bẩm báo: “Ông chủ, cô cả cậu cả trở về rồi!”
'Thế nhưng, lão ta lại thấy Minh Châu và Minh Nghĩa hoảng hốt chạy vào trong sảnh.
Sắc mặt hai người rất kém, đều hoảng loạn hô to.
"Làm sao vậy? Quẻ bói nói gì?"
"Ông Quỷ nói, năm đó để tránh phiền phức nên mới nói với chúng ta nửa câu đầu, nửa câu sau ông ấy chưa nói, hiện tại, ông ấy nói cho bọn cháu biết rồi!"
Minh Châu khóc ròng nói.
"Là gì? cầm lên đây cho ông xem!"
Minh Tả Đường càm lấy tờ giấy, chỉ thấy trên đó viết:
"Tổn hại công đức, đánh mất lòng thiện, gia tộc sa sút. Tiếng than dậy khắp đất trời, nhà cửa tiêu điều xơ xác."
 
Chương 1512: Nếu tôi nói muốn cô làm vợ tôi cô cũng đồng ý


"Tiếng than dậy khắp đất trời, nhà cửa tiêu điều xơ xác. Chuyện này, chuyện này..."
Môi Minh Tả Đường run run, mồ hôi lạnh lớn chừng hạt đậu từ trên trán lão ta ròng ròng chảy xuống: "Sao có chuyện này được?"
"Trần Khiêm đã chết, nhà họ Minh vẫn còn đứng vững chưa đổ, đây là cơ hội đổi vận của nhà họ Minh chúng ta, sao lại thành xơ xác cả nhà được?”
Minh Tả Đường khó có thể tin, lão ta cầm tờ giấy võ mạnh xuống bàn.
Không biết vì sao, lúc này lão ta đã không còn một chút tâm trạng vui vẻ nào nữa, chỉ còn lại sự bất an nằm sâu trong đáy lòng.
"Mau đi hỏi Gia Khánh, chỗ nó đã xử lí đến đâu rồi, tại sao đến giờ vẫn chưa thấy trở lại!"
Minh Tả Đường nói.
Nhưng lúc này, một vệt khói độc xanh biếc đột nhiên xuất hiện trước mắt tất cả.
Người đệ tử tuổi còn trẻ đang định gọi điện thoại là người ngã xuống đầu tiên, miệng sùi bọt mép.
"Có chuyện gì xảy ra?"
Mọi người kinh ngạc.
Sau đó càng ngày càng có nhiều người ngã xuống.
Minh Tả Đường hoảng hốt đến đỉnh điểm: "Đây chính là sương độc nghìn năm!"
Sau đó, người nhà họ Minh đều trợn to hai mắt, họ nhìn thấy một cái bình đựng khí xanh nổ tung ngay giữa sảnh lớn nhà họ Minh.
Trần Khiêm, xuất hiện trong sảnh...
Nhà họ Minh, tiếng kêu than dậy đất trời!
Ban đêm.
Nhà họ Dương, một góc tại nơi ở của Trần Khiêm.
Cổ Vũ Tiêu ngủ đến lúc tự tỉnh.
Cô ấy chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Trần Khiêm đang ngồi trong một góc phòng uống trà.
Anh ta trông gầy yếu như vậy, thế nhưng lại khiến người ta cảm nhận được một cảm giác an toàn.
"Lại là anh cứu tôi!" "Không phải tôi thì ai nữa!" Trần Khiêm cười khổ.
"Tôi không muốn thiếu nợ anh, cũng không muốn thiếu nợ bất kì ail"
Cổ Vũ Tiêu ngồi dậy từ trên giường, khuôn mặt trắng noãn, tựa hồ cứ nhìn thấy Trần Khiêm là mặt cô ta lại đột nhiên ửng đỏ.
"Nói đi, anh muốn tôi làm gì, Cổ Vũ Tiêu liều mạng cũng phải làm cho bằng được từ nay về sau, hai người chúng ta không ai nợ ai cải"
Cổ Vũ Tiêu nói.
Lời nói của ông Quỷ có ảnh hưởng rất lớn đối với Cổ Vũ Tiêu, ông ta nói cô ấy thích người trước mắt, nhưng anh không yêu cô ấy.
Cổ Vũ Tiêu là một người cứng rắn, chắc chắn cô ấy sẽ không để chuyện đó xảy ra.
Nhưng mình lại không có năng lực giết Trần Khiêm. Thậm chí, ngay thời khắc Trần Khiêm hôn lên đôi môi cô ấy, trong tim cô ấy đã dâng lên một cảm xúc khác lạ.
"Thật sao? Nếu tôi nói muốn cô làm vợ tôi cô cũng đồng ý?"
Trần Khiêm trêu ghẹo nói.
 
Chương 1513: Có muốn tránh cũng không tránh nổi


"Đồ khốn, ai muốn làm vợ anh!" Cổ Vũ Tiêu bực bội nói, trong đôi mắt tựa hồ còn lấp lánh ánh nước.
Tôi nói đùa cô thôi, tôi có vợ rồi, cô có muốn tôi cũng không cần đâu. Thế nhưng cộng thêm lần này, cô đã nợ tôi hai lần, bây giờ cô có cơ hội trả trước một món nợ đây, tôi hỏi cô một chuyện, cô phải nói thật cho tôi biết!"
Trần Khiêm đặt chén trà xuống bàn rồi nói. Cổ Vũ Tiêu hít sâu một hơi: "Là chuyện gì?"
“Chuyến này cô đi tìm cung Hải Vương là vì bà cố của cô đã giao nhiệm vụ như vậy. Lúc nãy trong mơ cô đã nhắc tới hai người, một là bà cố nội và hai là bà cố, tôi muốn biết vậy rốt cục thì nhiệm vụ mà cô được giao khi đến cung Hải Vương là gì? Tôi khẳng định không phải vì trộm đồi"
Trần Khiêm hỏi.
Chuyện này vô cùng đáng nghị, trừ nhà họ Minh còn ai sẽ cử người đi điều tra chuyện của Cung Hải Vương đây?
Cổ Vũ Tiêu nghe vậy bắt đầu phân vân, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện này có thể nói cho Trần Khiêm nghe hay không?
"Cô có nói hay không cũng không sao, tôi thẳng thắn luôn vậy, tôi cũng muốn tìm đến cung Hải Vương, chính xác là đi tìm một người đã chết ở trong Cung Hải Vương!"
Trần Khiêm nói.
Cổ Vũ Tiêu liếc nhìn Trần Khiêm.
Từ trước đến nay cô ấy luôn giữa lời, Trần Khiêm cũng định đi tìm, vậy chuyện này không có gì phải giấu giếm Trần Khiêm.
"Tôi cũng vậy, tôi muốn tìm một xác chết, sau đó mang nó về nhà họ Cổ, đây là nguyện vọng của bà cố nội và bà cố của tôi! Hình như xác chết này... có liên quan đến một bí mật khủng khiếp! Xác chết này có vẻ từ bên ngoài tới đây!"
Cổ Vũ Tiêu nói.
“Còn đó là bí mật gì, anh có hỏi tôi cũng vô ích, bởi tôi cũng không biết bí mật đó là gì! Tôi cũng chỉ biết được nhiêu đây!"
"Nhà họ Cổ? Nhà họ Cổ của các cô nằm ở đâu cơ?"
Trần Khiêm hỏi.
Quả nhiên không sai so với phán đoán của mình.
Ngoài mình ra, cũng có một thế lực nào đó cũng biết rõ chuyện cô gái thần tiên từ trên trời rơi xuống vào năm đó.
Mình tìm cô gái áo trắng vì muốn để cô ấy hợp táng cùng Thần tướng, đồng thời tìm hiểu xem lúc ấy cô gái đó và Thiên thần có bí mật nào.
Mà Cổ Vũ Tiêu muốn đem cô ấy về nhà họ Cổ là vì nguyên nhân gì?
Nhưng Cổ Vũ Tiêu không giống đang nói dối.
Nếu có cơ hội, mình không ngại đến thăm hỏi nhà họ Cổ một chuyến.
"Xin lỗi, nơi ở của nhà họ Cổ, tôi không thể nói!"
Cổ Vũ Tiêu từ chối.
"Được rồi, cô không muốn nói thì tôi cũng không ép, nhưng cũng hi vọng cuối cùng cả hai đều đạt được mục. đích của mình. Đội tàu của tôi đêm nay sẽ đến, mấy ngày này biển động dữ dội, sợ rằng với năng lực của một mình cô thì không sống nổi để tìm được đến cung Hải Vương, nếu cô đồng ý thì tôi có thể đưa cô cùng đi!"
Trần Khiêm lại nói.
Cổ Vũ Tiêu không lên tiếng coi như là ngầm đồng ý.
Lẽ nào đúng như lời của ông Quỷ nói, thứ gọi là duyên phận, mình có muốn tránh cũng không tránh nổi sao?
Mình thực sự thích người này sao?
Cô ấy rất mơ hồ.
 
Chương 1514: Xuất phát


Ngày hôm sau.
Đội tàu cỡ lớn của Trần Khiêm đã đến, sau khi Trần Khiêm lên thuyền lập tức xuất phát.
"Cậu Trần, sóng biển lớn quá, lại xảy ra tình trạng biển động, chúng ta vẫn tiếp tục xuất phát sao?"
Vệ sĩ nhà họ Trần đi tới nói với Trần Khiêm.
Trần Khiêm quan sát bản đồ, đường đi đến cung Hải Vương còn quá xa xôi.
Hơn nữa, đã mấy trăm năm trôi qua, vị trí của Cung Hải Vương có xảy ra hiện tượng dịch chuyển hay không cũng không biết, Trần Khiêm không dám dừng lại.
"Tiếp tục xuất phát đi, hôm nay trước khi mặt trời lặn, phải đến đảo Mạch, chúng ta cần đến đó rồi tiến hành điều chỉnh kế hoạch!"
Trần Khiêm dặn dò.
Đội thuyền này đều là những người mà nhà họ Trần đã bỏ ra một số tiền lớn để tiến hành huấn luyện đặc biệt.
Chính là để thích nghỉ được với thời tiết khắc nghiệt trên biển.
"Vâng!" Tất cả vệ sĩ đồng loạt hô. Nhìn ngắm biển rộng mênh mông trước mắt, Trần
Khiêm đứng trên boong tàu không khỏi nhớ tới Tô Mộc Vũ.
Mộc Vũ, cậu đang ở đâu? Nếu cậu vẫn còn sống, vậy cậu đang làm những gì?
Hai tay Trần Khiêm siết chặt lan can, trong lòng không ngừng đấu tranh.
Bởi vì hiện tại, tất cả câu hỏi đều hướng về một phía. Đó chính là Hội Thái Dương.
Mộc Vũ, chú hai Trần Bình An đều mất tích một cách bí ẩn.
Thiên thần hạ phàm, thi thể của những thiên binh rơi xuống từ trên trời, hình như đều có dấu vết chỉ về phía Hội Thái Dương.
Rốt cuộc đây là tổ chức như thế nào?
Tôn tại suốt mấy mươi nghìn năm, nhưng lại không có một ai có thể vạch trần tấm màn bí ẩn đang che đậy. nó. Truyện BJYX
Còn có, Thiên thần giống anh như đúc kia lại là chuyện ra sao? Lẽ nào ở một nơi xa xôi trên bầu trời, thật sự có tồn tại một thế giới khác mà không ai biết đến?
Việc này khiến đầu Trần Khiêm đau như muốn nứt ra.
Nhưng, Trần Khiêm có cảm giác rất nhanh thôi, chờ đến khi giải quyết xong chuyện của cô gái áo trắng kia, anh tin ngày tìm thấy Mộc Vũ sẽ không còn xa nữa.
Trần Khiêm tiếp tục đắm chìm trong những suy tư của mình.
Mà gò má, đôi mắt đầy ưu lo của Trần Khiêm.
Đã được Cổ Vũ Tiêu thu hết vào đáy mắt.
Cô ấy đã đứng một bên nhìn Trần Khiêm rất lâu rồi, không ngờ rằng anh mạnh mẽ như vậy cũng có thứ phải
lo lắng, cũng có chuyện đau lòng.
Cổ Vũ Tiêu hình như đã phát hiện ra một mặt khác của anh.
"Tôi cần thay thuốc, thế nhưng anh đưa cho tôi đến hai gói thuốc, tôi không biết nên dùng cái nào!"
Cổ Vũ Tiêu nhẹ nhàng nói.
Trần Khiêm lúc này mới hoàn hồn, đi vào khoang tàu.
Chỉ có một vệ sĩ đứng trên boong tàu đang dùng ánh mắt chứa sự nghỉ ngờ nhìn xuống đáy biển.
Bởi trong một giây vừa rồi, hình như anh ta đã trông thấy một vật vô cùng khổng lồ nhẹ nhàng lượn trước mắt.
Anh ta xoa xoa đôi mắt, nhìn lại thì không thấy gì nữa.
Lẽ nào là nhìn nhầm sao?
 
Chương 1515: Nghênh thánh


Sâu dưới đáy biển.
Một con thuyền bằng đồng lớn chưa từng có, quanh thân tản ra một hơi thở xa xôi thấm đẫm phong cách cổ xưa, nó vừa chạy sát qua thân con tàu của Trần Khiêm.
Sự tồn tại của nó giống như một nguồn năng lượng, ngay cả máy dò chuyên nghiệp cũng không phát hiện được. Không biết con tàu toàn thân màu đồng xanh với phong cách cổ xưa này là gì đây.
Không lâu sau, chiếc tàu lớn bằng đồng này tiếp tục trầm mình xuống đáy biển.
Vô số quái thú dưới đáy biển gặp phải con tàu đều hoảng sợ chạy trốn nhường đường.
Cuối cùng, bóng dáng của chiếc tàu dần biến mất giữa làn nước, đáy biển lại khôi phục sự tĩnh lặng như ban đầu, thế nhưng mạch nước ngầm vẫn không ngừng cuộn chảy vì biển động!
Đội tàu tăng tốc băng nhanh, chạng vạng cùng ngày. cuối cùng đã tới được đảo Mạch.
Dựa vào hình vẽ trên bản đồ, Trần Khiêm đoán rằng.
Vị trí địa lí của đảo Mạch cách không xa Cung Hải Vương mới phải? Nó là dấu mốc đã đi được nửa chặng đường, đồng thời cũng là nơi năm đó ông lão ăn mày kia đã mang đi ba mươi sáu người dừng chân giống như trong miêu tả trên bức bích họa.
Đảo Mạch khi ấy chỉ là thôn chài có vài người sinh sống mà thôi.
Đồng thời đây cũng là nơi tàu lớn của Hội Thái Dương từng xuất hiện.
Nó đột nhiên bay lên trên không, đã khiến cho tất cả ba mươi sáu người đi sợ đến choáng váng.
Còn có một điểm đáng ngờ, đó là chuyến sau khi ông lão ăn mày dẫn người đi, đội ngũ chỉ còn lại hai mươi bảy người.
Đã có chín người biến mất một cách bí ẩn.
Hay là bọn họ đã bị giết trên chính đảo Mạch này?
Không thể nào! Cả ba sáu người đó đều chỉ là những thôn dân bình thường, ông lão ăn mày không có lí do gì để giết bọn họ cả.
Trần Khiêm cứ nghĩ mãi về chuyện này.
Đội thuyền cập bờ, đã tới cảng.
Trần Khiêm lúc này mới thôi nghĩ ngợi mà quan sát hòn đảo này.
Hơn chục nghìn năm đã trôi qua, đảo Mạch đương nhiên không còn là một làng chài như xưa nữa mà đã trở thành một hòn đảo nằm trên Sơn Thành.
Thuyền khách đến từ khắp chốn Nam Bắc, rất nhiều nơi phải đi qua nơi này, bởi vậy nơi đây phồn hoa không gì sánh được.
Màn đêm từ từ phủ xuống.
Nhưng trên đảo Mạch vẫn đèn đuốc huy hoàng, cả đảo sáng rực như ban ngày.
Bước vào sâu trong thành phố, trên những con đường chính xe cộ như nước.
Hình như ở đây đang đúng dịp tổ chức một ngày hội lớn nào đó.
"Đây là Lễ nghênh thánh của đảo Mạch, ba năm mới có một lần!"
Cổ Vũ Tiêu luôn đi bên cạnh Trần Khiêm thản nhiên nói.
"Nghênh thánh? Nghênh thánh nào cơ?" "Tôi làm sao mà biết chứ!" Cổ Vũ Tiêu nói.
Trần Khiêm miễn cưỡng cười, sau đó dặn dò thuộc hạ đi chuẩn bị nơi ở.
"Hình như là nơi đây có một tổ chức thánh thần gì đó liên quan đến cổ độc, hàng năm đều kêu gọi người dân tổ chức ngày lễ cho nó!"
Cổ Vũ Tiêu thấy Trần Khiêm không để ý tới mình, tự nói một mình.
 
Chương 1516: Cô gái đó đã tới rồi


"Đúng là tai to mặt lớn thật đấy, còn để người khác phải tổ chức ngày lễ cho mình."
Trần Khiêm không khỏi gật đầu.
"Lẽ nào Thánh chủ này có năng lực ngăn cho bão. biển không tràn tới đây sao?
"Có khi là thật đó, đảo Mạch chưa phải chịu biển động sóng gầm một lần nào, vẫn luôn bình yên vô sự!"
Gổ Vũ Tiêu nói "Đúng là lạ thật"
Nhưng nếu đã đến nơi này, trừ việc bố trí ổn thoả cho thuộc hạ, sắp xếp lại hành trình sau này, quan trọng nhất là Trần Khiêm muốn tìm được người đứng đầu nơi này, tìm hiểu về lịch sử thành lập thành phố. Bởi vì đây là một hòn đảo nhỏ mà Hội Thái Dương đã từng đặt chân tới.
Không biết có dấu vết nào liên quan đến Hội Thái Dương hay không?
Chuyện này Trần Khiêm đã dặn thuộc hạ đi điều tra từ lúc còn ở trên tàu.
Địa điểm nghỉ ngơi là một trang viên xa xỉ trên đảo.
Trên đảo có suối nước nóng.
Trần Khiêm thư giãn trong suối nước nóng, đồng thời chờ người địa phương mang theo ghi chép về huyện này cho anh xem.
Cùng ngâm suối nước nóng còn có một đám cậu ấm cô chiêu, bọn họ có cả nam và nữ, tiêu pha xa xỉ, lại còn phát ra tiếng cười đùa ồn ào khiến Trần Khiêm cảm thấy khá phiền phức.
Nhưng Trần Khiêm cũng không phải kẻ thích gây chuyện, cứ xem như bọn họ không tồn tại vậy.
"Gọi cô ta đến đây đi, dạo này xương cốt của cậu đây uể oải lắm, để cô ta đến mát xa cho tôi một lát!"
Đúng lúc này, một cậu ấm trong nhóm đó chỉ tay ra lệnh cho tên đàn em đang đứng bên cạnh.
"Cậu Vân, chuyện này e không ổn đâu. Ông chủ đã dặn rồi, dù sao cô ta vẫn là khách quý!"
Tên đàn em có ý tốt nhắc nhở.
Bốp!
'Trên mặt hắn ta lại nhận một cái tát thật kêu.
"Bảo mày đi thì đi đi, có gì mà không ổn, khách quý. cái thá gì, hiện giờ cô ta có chuyện muốn cầu xin nhà họ. Vân chúng ta đó thôi!"
Cậu Vân đó quát.
"Cậu Vân, thôi bỏ đi, tuy cô ta xinh đẹp hơn người, thế nhưng cũng khó nuốt lắm, cô ta biết võ công đấy!" Mấy cậu ấm khác cũng nhắc nhở đôi lời.
"Tôi sợ cô ta chắc, nhanh gọi cô ta tới đây cho tôi giãn gân giãn cốt, đậu má, ông già không cho tôi chạm vào cô ta đã khiến tôi phải nhẫn nhịn lắm rồi! Lẽ nào để cô ta đến giúp tôi thả lỏng cũng không được?"
Cậu Vân cười nhạt.
Tên đàn em chỉ đành bụm mặt đi rồi.
Cũng không lâu lắm.
Cô gái đó đã tới rồi.
Nhan sắc của cô ta đúng là xinh đẹp xuất sắc, vừa bước tới đã hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều phái nam, thậm chí là cả phụ nữ.
 
Chương 1517: Xung đột


"Hì hì hì, xem đi, không phải tới rồi đấy sao, nếu cô ta mà không chịu đến, tôi đảm bảo ông của cô ta không sống qua đêm nay!"
Cậu Vân cười to.
Nói xong liền ghé người vào bờ suối nước nóng chờ cô gái này đến mát xa cho mình.
"Mát xa đi nào, không chỉ mát xa không đâu, cô còn phải cưỡi lên người rồi làm đấy!"
Thấy cô gái đó vân đứng bất động, đám cậu ấm nhao nhao hò hét.
Khuôn mặt cô gái đỏ rực, nét mặt tràn đầy sự thù hận, nếu như không phải tại không được, cô ta thật muốn giết luôn thằng đàn ông trước mặt.
Cô ta phân vân, có nên mát xa cho hắn ta không đây?
Nếu không làm theo, vậy thì ông nội, còn có thần y... "Lẹ lên đi! Cưỡi lên đi!"
Tiếng hò reo của đám người xung quanh càng càng dồn dập.
"Mẹ kiếp, nói nhỏ thôi!"
Trần Khiêm đang ngâm người gần đấy bực tức giật khăn mặt, gầm lên với nhóm bọn họ.
Vốn giọng nói của Trần Khiêm đã có một lực lượng truyền cảm và khiến người khác kinh sợ.
Lúc này lại quát lên một tiếng như thế, khiến mấy cô gái sợ hãi im miệng ngay lập tức.
Mấy cậu ấm đó cũng run lên bần bật.
Trần Khiêm cũng không muốn làm quá như vậy, chỉ cần ai làm việc người ấy. Thế nhưng đời không như mơ, bọn họ quá ồn ào, còn bắt nạt người khác, khiến cho. Trần Khiêm phải phát giận.
Tách!
Trung tâm của đám người đó - cậu Vân, cũng vỗ xuống thành hồ một cái thể hiện sự tức giận.
Lúc nãy hắn ta cũng bị dọa cho giật mình.
Đến giờ mới kịp phản ứng lại, liền cảm thấy mặt mũi của mình bị chó tha sạch rồi.
"Nhóc con, mày muốn chết đấy à, dám gào lên với ông đây như thế! Mày chán sống rồi phỏng?"
Vân Lãng tức điên lên.
Hắn ta đứng dậy khỏi suối nước, một đám đàn em đeo kính đen nhanh chóng xúm tới.
Xung quanh còn có rất nhiều hồ nước nóng khác.
Bởi lẽ đó nên cũng không thiếu khách đang ngâm tắm.
Tiếng quát vừa nấy của Trần Khiêm, còn có hành động của cậu Vân, bọn họ đều thấy rõ ràng.
Tất cả đều yên tĩnh chăm chú hóng chuyện.
"Tên này là ai? Trên đảo Mạch này mà lại dám ăn nói bố láo với cậu Vân như vậy?"
"Đúng vậy, không biết có lai lịch gì, chán sống rồi chăng? Dám quát cậu Vân câm mồm đi. Chà, anh ta là người đầu tiên đấy!"
"Thảm rồi, chắc anh ta không biết chỉ với tiếng quát này, vận mệnh của anh ta sẽ thay đổi hoàn toàn!”
Người xung quanh cũng không vui chơi nữa, đều ghé mắt theo dõi diễn biến bên này.
Đương nhiên Trần Khiêm không thèm quan tâm cậu Vân đó sẽ dùng cách gì để trả đũa mình.
Quát xong anh liền đắp khăn lại lên mặt, yên lặng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thế nhưng cô gái bị Vân Lãng bắt nạt kia lại dò dẫm đi tới phía Trần Khiêm:
"Trần... Trần Khiêm?”
 
Chương 1518: Tên ẻo lả này là trai bao cô nuôi ở Tây Nam sao


Nghe thấy giọng nói của cô gái, Trần Khiêm đang nhằm mắt chợt ngẩn ra.
Anh đưa tay gỡ khăn khỏi khuôn mặt, giương mắt nhìn lại, mới phát hiện cô gái này nào phải ai xa lạ.
Không ngờ lại là Phương Kiển Nám.
Nói thật, từ lần đó ở tỉnh Tây Nam Trần Khiêm anh câm A Tam cứu sống cả nhà Phương Kiển Nám, Trần Khiêm cũng không còn bất kì liên lạc nào với nhà họ Phương nữa.
Duy chỉ có việc sắp xếp cho Dương Hạ ở lại tỉnh Tây Nam, sau đó đưa sản nghiệp ở Tây Nam lại cho Dương Hạ quản lí.
Tính ngày thì đã một năm không gặp rồi.
Không ngờ lại có thể gặp được Phương Kiển Nám ở đây. Mà hình như cô ta còn gặp phải rắc rối gì đó. Nếu không thì cô chiêu nhà họ Phương sao lại bị đồn đến bước đường này?
Trần Khiêm đứng lên.
"Kiểm Nám, sao lại là cậu?". Ngôn Tình Sủng
"Đúng là cậu rồi Trần Khiêm, không ngờ lại gặp cậu ở đây!"
Khuôn mặt Phương Kiển Nám đỏ lên, nước mắt đong đầy trong khóe mi.
Vừa nói, Phương Kiển Nám không quan tâm đến xung quanh mà chạy tới nhào vào lòng Trần Khiêm.
Lâu như vậy không có bất cứ thông tin gì của Trần Khiêm, hơn nữa đã trải qua nhiều chuyện như vậy, một
lần nữa anh ấy lại xuất hiện trước mặt mình.
Tảng đá vẫn luôn đè nặng trong lòng Phương Kiển Nám, giờ phút này như đã tan biến mất rồi.
"Không sao, không sao!"
Trần Khiêm an ủi cô ta.
"Này này này, hai người đó, cố tình ở đây liếc mắt đưa tình chỉm chuột với nhau à? Sao vậy Phương Kiển Nám, tên ẻo lả này là trai bao cô nuôi ở Tây Nam sao?"
Vân Lãng xỉa xói.
Sắc mặt của hắn ta lúc này lại càng đen hơn trước. Tự dưng bị kẻ khác quát đã làm hắn ta khó chịu lắm rồi.
Hiện tại cô gái mà hắn ta chấm lại nhào vào lòng thằng đàn ông khác.
Khiến Vân Lãng cảm thấy như mình bị cắm sừng ngay trước mặt bàn dân thiên hạ vậy.
Là đàn ông thì đều không nhịn nổi.
"Khốn nạn, hôn nay tao sẽ cho thằng trai bao như mày biết mày phải chết ra làm sao!"
Hắn ta nghiến răng nghiến lợi.
Không ít người nghe vậy đều lui lại đằng sau.
Trên đảo Mạch này, cậu Vân này có gan giết người thật.
Tất cả sợ lửa cháy lan đến mình, nên đều tránh đi rất xa.
"Vân Lãng, là Phương Kiển Nám tôi đây vô dụng mới liên lụy đến ông nội và thần y Tả cũng bị mấy người chèn ép, có việc cứ tìm tôi, đừng có gây khó dễ cho bạn của tôi!"
Sau khi Phương Kiển Nám bình tĩnh lại, cô ta nhận thức ra được hành động chạy tới ôm Trần Khiêm trong lúc quá kích động ngu ngốc đến nhường nào.
 
Chương 1519: Mười giây, toàn quân thua trận


'Tên Vân Lãng này lòng dạ nhỏ mọn, như vậy, chẳng khác nào đem lại rắc rối cho Trần Khiêm.
Cô ta vội buông Trần Khiêm, quay sang nói rõ ràng với Vân Lãng.
"Trần Khiêm, cậu mau đi đi!" Phương Kiển Nám cúi đầu nói.
"Không sao đâu, có tôi ở đây, hắn không động vào. cậu được đâu!"
Trần Khiêm nhìn Phương Kiển Nám, anh chỉ lắc đầu cười.
"Trần Khiêm, tôi biết khả năng của cậu, cậu là cậu ấm của nhà họ Trần, thế nhưng cậu đang ở trên đảo Mạch, đặc biệt là nhà họ Vân này, bọn họ không sợ bất kỳ gia tộc nào. Trần Khiêm, trên thế giới này có rất nhiều chuyện mà cậu không tưởng tượng nổi đâu, hắn dám giết cậu thật đó, cậu mau đi đi!"
Phương Kiển Nám sốt sắng khuyên nhủ.
"Còn muốn chạy sao? Sợ rằng không dễ như vậy đâu, không cần biết mày là cậu Trần hay cậu Tân gì đó, đến chỗ này đều phải cúi đầu trước nhà họ Vân bọn tao, bắt hắn lại cho tôi!"
Vân Lãng vung tay ra hiệu.
Hắn ta nghĩ xong rồi, hắn ta phải hành hạ anh, chơi đến chết thì thôi!
Bảy tám tên bảo vệ xông thẳng về phía Trần Khiêm. "Đứng sau tôi đi!"
Trần Khiêm tách Phương Kiển Nám ra khỏi người mình, sau đó kéo cô ta ra sau lưng.
"Bọn họ!"
Nắm đấm của đám người đó đã vung tới trước mặt Trần Khiêm rồi.
Phương Kiển Nám lo lắng hô lên.
Nhưng Trần Khiêm vẫn bình tĩnh, còn quay lại phía sau cười cười với Phương Kiển Nám: "Đừng sợ, bọn họ không làm gì đước tôi đâu!"
Bụp!
Trong lúc đang nói, một kẻ đã tung nắm đấm trúng ngực Trần Khiêm.
Một tiếng trầm đục vang lên.
Sau đó lọt vào tai mọi người là một tiếng rắc.
Á.
Tiếp theo, mọi người thấy kẻ lao tới đầu tiên kia ôm tay, sắc mặt trắng bệch, phát ra tiếng kêu rên đau đớn thảm thiết.
Bỏi vì hắn ta vừa đấm vào không phải thân thể của một con người bình thường, mà giống như đấm phải một
ngọn núi băng khổng lồ đầy những góc nhọn sắc bén.
Xương cánh tay đã nát vụn, xương vai cũng gãy mất vài chỗ.
Tay đứt ruột xót, nỗi đau này há là thứ người thường có thể chịu được.
Trần Khiêm nhìn hắn lắc đầu, anh lại đá chân một cái vào xương bánh chè của kẻ này. Hắn bay vút về sau, tạo thành một đường cong trên không trung.
Mấy người còn lại thoáng ngẩn ngơ, rồi lại xông lên lần thứ hai.
Trần Khiêm lại dùng một chiêu giống y như cũ, chỉ mấy cú đá chân, mấy kẻ ôm lấy đầu gối đổ chồng lên nhau thành một đống.
Vân Lãng thấy vậy vô cùng hoảng hốt.
Thuộc hạ của hắn ta đều là nhưng cao thủ giỏi nhất đã được chọn lựa kĩ càng. Thế nhưng lại không đánh bại nổi tên trai bao này.
Ngắn ngủi mười giây, toàn quân thua trận.
Trần Khiêm tiến gần về phía Vân Lãng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top