Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 1480: Vé giả


Vài cô gái bên cạnh Lý Nhã Lệ đều kinh ngạc.
“Cậu ta giàu vậy à? Năm mươi triệu? Chắc là cậu ta gọi vậy thôi đúng không?”
“Đúng vậy, sao cậu ta vào đây được? Lẽ nào cậu ta chưa từng tham gia buổi đấu giá, một khi đã hô giá, là không thể rút lại được. Nếu như không có ai hô tiếp, vậy xem như xong đời!”
Mọi người cũng không biết nói gì hơn.
Dù sao, giá cao nhất cũng tầm trên dưới mười triệu thôi.
Bây giờ thì sao, loại thuốc này, vốn dĩ đáng lẽ ra người ta chỉ hô giá đến hai mươi triệu là dừng được rồi, lại không ngờ rằng, có thể lên đến năm mươi triệu.
Người đàn ông mập mạp hô hai mươi triệu ngồi xuống, đồng thời cũng nhìn về phía Minh Châu đang ngồi ở ghế VIP.
Mà Minh Châu đang ngồi ở hàng ghế VỊP phía trước, lúc này đây khẽ nhíu đôi mày xinh đẹp, bèn nháy mắt với
nhân viên bảo vệ bên cạnh.
“Xin chào hai vị, chúng tôi cần kiểm tra thiệp mời của hai vị, thành thật xin lỗi!”
Nhân viên bảo vệ này chính là người nhân viên bảo. vệ đứng ngoài cửa lúc nãy.
Anh ta lạnh lùng nói.
“Tại sao nhiều người như vậy, lại chỉ kiểm tra mỗi chúng tôi? Anh trai này, làm việc gì cũng nên để lại đường lui.”
Dương Vệ hít một hơi thật sâu, tức run người.
“Bởi vì hai người hô giá quá cao, tôi sợ có người vào đây làm loạn, xin hãy hợp tác.”
Bảo vệ nói.
“Để anh ta xem đi!"
Trần Khiêm nhíu mày.
Lúc này Dương Vệ mới lấy hai tấm thiệp mời ra.
Bảo vệ này lại kiểm tra tỉ mỉ.
Chỉ là, bây giờ Trần Khiêm không giống như người bình thường nữa, sao anh lại không biết bảo vệ này và Minh Châu gì đó đang định làm gì.
Bảo vệ đeo tai nghe.
Nhưng chỉ cần Trần Khiêm muốn nghe thì không gì là anh không nghe được.
Trong tai nghe, Minh Châu đang ra lệnh cho anh ta: Nhanh chóng đuổi họ ra ngoài, kiểm tra xem người trẻ tuổi đó có lai lịch gì, nếu thật sự rất giàu thì sai người đi tống tiền!
Trần Khiêm bất giác cười gượng.
Dương Vệ nói, nhà họ Minh này, thực ra giàu lên nhờ trộm cướp, tổ tiên chính là hải tặc.
Bây giờ nghe thấy cách làm của Minh Châu, quả thật Trần Khiêm rất muốn cười.
“Ngại quá thưa anh, tôi thấy vé vào cửa của hai người là giả, mời hai vị ra ngoài Bảo vệ lạnh lùng nói.
“Giả? Anh dựa vào đâu mà nói thế? Hôm nay anh cần phải cho tôi một lời giải thích.”
Dương Vệ đứng dậy, cực kỳ phẫn nộ.
 
Chương 1481: Có tiền để mua dược liệu ở đây không


“Chúng tôi có thể chúng minh đây là giả.”
Lúc này, mấy người đi theo bên cạnh Lý Nhã Lệ đứng dậy.
Đặc biệt là người đàn ông trung niên đứng bên cạnh Lý Nhã Lệ nói:
“Chúng tôi biết chàng trai này, đến từ Kim Lăng, là một sinh viên nghèo!”
“Đúng vậy, ban nãy ở ngoài cửa, còn bị cản lại. Sau khi tôi ra khỏi nhà vệ sinh, đúng lúc nhìn thấy hai người họ gọi điện thoại, có lẽ là mua vé giả.”
Mấy cô gái cũng nhao nhao xen vào.
Bởi vì ai có mắt đều cũng nhìn thấy, bảo vệ này là người nhà họ Minh. Nếu mình đứng lên hùa theo nhà họ Minh, nói không chừng sẽ làm họ ấn tượng, từ đó xúc tiến hợp tác, không phải là không thể.
Huống chỉ đây cũng là cơ hội để cho nhiều doanh nhân giàu có biết đến mình.
“Sinh viên nghèo? Chẳng lẽ trà trộn vào đây thật?”. T??yệ? hay? Tì? ?gay ??a?g chí?h ( T?U?T? ?ye?﹒V? )
Mọi người bàn luận ầm ầm.
Lý Nhã Lệ cũng nhìn về phía Trần Khiêm nói: “Trần Khiêm, lúc trước cậu là người rất thật thà mà, không ngờ lại trở nên như vậy. Nếu cậu thật sự muốn đến xem, vậy thì ngoan ngoãn đi kiếm tiền đi, đừng làm những chuyện không đâu vào đâu nữa. Có giỏi thì đi làm bán thời gian đi, tầng lớp này, không phải là chỗ cậu muốn là có thể vào được đâu.”
Lý Nhã Lệ lắc đầu.
Dương Vệ nhìn khắp nơi tìm người quen của mình nhưng lại ngạc nhiên phát hiện, cả hội trường rộng lớn này, ngọai trừ nhà họ Minh ra thì chẳng có người bản địa nào.
“Vé có phải vé thật hay không cũng không sao, quan trọng là có tiền để mua dược liệu ở đây không?”
Lúc này Trần Khiêm lắc đầu cười gượng.
“Tin chắc là của ban tổ chức sẽ không bỏ qua bất kì cơ hội kiếm tiền nào đâu nhỉ?”
Trần Khiêm nhìn người tổ chức. “Nếu như anh thật sự có thể có đủ tiền để mua dược
liệu của chúng tôi, thì tất nhiên anh sẽ là khách quý của chúng tôi!”
Bên tổ chức muốn kiếm tiền nên chẳng thèm quan tâm anh có vé hay không.
Người bên ban tổ chức vừa nói xong, nhân viên bảo. vệ không biết nên nói gì, hít một hơi thật sâu rồi xoay người rời đi.
Nhưng, liệu có thể như vậy sao?
Trần Khiêm khẽ lấy được một sợi tóc của nhân viên bảo vệ.
“Tức chết mất!” Dương Vệ tức giận nói. “A"
Nhưng mà, nhân viên bảo vệ mới đi chưa được mấy bước, cơ thể rung lên, hét lên một tiếng...
 
Chương 1482: Ôi mẹ nó, đẹp quá


Tiếng hét này của bảo vệ làm cho tất cả mọi người giật nảy mình.
Tất cả mọi hoạt động đều tạm dừng rồi nhìn về phía anh ta.
"Chuyện này, tôi thật sự có thể chứng minh, chắc chắn cậu ta không có tiền. Tóm lại, chúng ta chỉ đứng về phía nhà họ Minh, không thể để danh dự nhà họ Minh bị ảnh hưởng!”
Người đàn ông trung niên tên là Tô Đáp đứng bên cạnh Lý Nhã Lệ nói.
Lời nói quá này làm nhà họ Minh trong khán phòng càng ưu ái ông ta hơn.
Nhưng mà. Bốp!
Một tiếng vang thật lớn, dường như vang đến tận trời xanh.
Ông ta bị ăn một cái tát.
Trong nháy mắt, Tô Đáp bị rụng mất mấy chiếc răng. Người đánh ông ta là tên bảo vệ kia.
"Tại sao lại đánh tôi?" Tô Đáp ôm mặt đau đớn hỏi.
Tên bảo vệ cũng chả hiểu gì: "Tôi... Tôi không biết gì cả"
Bốp!
Lại tát thêm một cái lên mặt Tô Đáp, vẫn là tên bảo. vệ đó đánh.
Lần này má bên kia cũng sưng lên.
"AI Giám đốc Tô!"
Lý Nhã Lệ lo lắng nói.
"Sói Hoang, anh làm cái gì vậy?"
Minh Châu đứng lên từ ghế khách quý, lạnh lùng nói.
Sau đó Sói Hoang chợt quay người, trực tiếp đi về phía Minh Châu.
“Cô chủ, cô nghe tôi giải thích!" Sói Hoang không còn cách nào khác, đành nói. "Đủ rồi, tôi không muốn... Anh... anh định làm gì?"
Đúng lúc này, chỉ thấy hai cánh tay của Sói Hoang chợt giơ lên.
Rồi trực tiếp bóp ngực của Minh Châu.
"AI"
Minh Châu hoảng sợ kêu lên: "Bỏ tay của anh ra ngay cho tôi! Đồ khốn nạn!"
Vài tên bảo vệ khác đến dẫn Sói Hoang đi.
Sói Hoang sợ đến mức vừa quỳ vừa khóc: "Cô chủ, tôi không cố ý!"
Bởi vì bây giờ cơ thể anh ta đang không thuộc sự khống chế của chủ nhân nó.
Ngay lúc Minh Châu ngại ngùng đỏ mặt, muốn dạy dỗ anh ta.
Thì thấy Sói Hoang đang quỳ chợt xé váy của Minh Châu.
Những sắc xuân ở bên dưới chợt lộ ra.
"ÁP"
Minh Châu hoảng sợ kêu. . Ngôn Tình Xuyên Không
Rất nhiều đàn ông ở đây kêu lên, ôi mẹ nó, đẹp quá... "Khốn nạn, đánh anh ta chết cho tôi!"
Minh Châu hét to.
 
Chương 1483: Cho dù ai ra giá bao. Nhiêu, tôi đều trả thêm mười triệu


Sau đó, có vệ sĩ đưa quần áo để cô ta che lại, xấu hổ rời đi...
Trần Khiêm đứng bên cạnh cười nhạt.
Sau khi cảnh tượng này xảy ra thì hội trường đã im lặng hơn nhiều.
“Loại dược liệu tiếp theo sẽ kiểm tra ánh mắt của mọi người, tên của nó là cỏ Ngũ Vị!”
Đấu giá lại tiếp tục.
“Ở đây có loại dược liệu này thật à?”
Trần Khiêm cũng thu hồi suy nghĩ.
Lập tức vui mừng nói.
"Tôi nói rồi mà cậu Trần, hội đấu giá dược liệu, rất nhiều những thứ mới lạ, chỉ cần cậu có thể nói tên ra, nhất định ở đây sẽ có!"
Tâm trạng Dương Vệ thoải mái, cười nói.
"Loại thuốc này, bởi vì đặc biệt, cho nên, giá khởi điểm là hai mươi triệu!"
MC nói.
Giờ phút này người nhà họ Minh nhìn nhau. Sau đó bọn họ nói: "Hai mươi triệu!”
Sau đó nhìn bốn phía, xem ai sẽ tăng giá.
Hiển nhiên, người nhà họ Minh cũng đến vì cỏ Ngũ Vị.
Chẳng lẽ bọn họ cũng biết tác dụng của loại dược liệu này? Trần Khiêm nghi ngờ. “Ba mươi triệu!” Trần Khiêm tăng giá.
Lập tức cũng nhận được sự cảnh cáo của người nhà họ Minh.
“Năm mươi triệu!"
Người nhà họ Minh lại nói.
“Mẹ ơi, lại là năm mươi triệu!”
Hội trường lại ồn ào.
Mà Lý Nhã Lệ nhìn Trần Khiêm lắc đầu. Chỉ sợ chốc nữa cậu sẽ không biết tại sao mình lại chết. Nhiều tiền như vậy, nếu như cậu không trả được thì không những là nhà họ Minh mà người bên ban tổ chức cũng sẽ không tha cho cậu đâu.
“Mười triệu!” Trần Khiêm nói.
“Phụt!”
"Ha ha ha, chàng trai kia ngốc hả, sao càng ngày càng hạ giá vậy?”
Hội trường cười vang. Lý Nhã Lệ không còn gì để nói.
“Cậu Trần, không thể ra giá như vậy!” Dương Vệ cũng tốt bụng nhắc nhở.
“Tôi chưa nói xong, ý tôi là, cho dù ai ra giá bao. nhiêu, tôi đều trả thêm mười triệu!”
"Ôi trời"
Tất cả mọi người trong hội trường đều ngơ ngác. Lý Nhã Lệ há to miệng.
Nhà họ Minh cũng không dám ra giá nữa.
Kêu mười tỷ cũng được nhưng lỡ như chàng trai kia không nhận thế chẳng phải sẽ bồi thường hay sao?
Lúc này, một tên bảo vệ đến bên cạnh người nhà họ. Minh, ghé vào tai họ nói gì đó.
Người nhà họ Minh lạnh lùng nhìn Trần Khiêm, sau đó ngồi xuống.
Dược liệu, cuối cùng được mua với cái giá năm mươi triệu.
Hôm nay Trần Khiêm mua dược liệu quý giá, anh đã tiêu hết một trăm năm mươi triệu tệ.
Cũng chỉ bằng tiền tiêu vặt trong một ngày của chị mình.
 
Chương 1484: Trao đổi


Hơn nữa, từ lâu Trần Khiêm không còn bất kỳ khái niệm gì với chữ tiền này, nó chỉ là những con số nhàm chán mà thôi.
“Trần Khiêm, để tôi xem cậu sẽ xử lý thế nào!”
Lý Nhã Lệ nhìn Trần Khiêm chằm chằm.
Nhân viên lấy thuốc đã được đóng gói ra, còn lấy dụng cụ quét thẻ.
Trần Khiêm rút thẻ ra, nhập mật mã.
Nhân viên lập tức gật đầu: "Xin cảm ơn quý khách, đây là thuốc của ngài!"
"Cái gì?"
Lý Nhã Lệ ngơ ngác, mắt trợn tròn, dường như đang mơ.
"Chúc mừng cậu đã có được thuốc cậu cần, tôi đã cho người chuẩn bị tiệc tối để tẩy trần cho cậu!" Dương Vệ cười to.
Trần Khiêm đứng lên ngay, chỉ khẽ gật đầu ra hiệu với Lý Nhã Lệ, sau đó cầm dược liệu rời đi...
“Cậu Trần, mời đi bên này!”
Sau khi đi ra khỏi nơi này, Dương Vệ đưa Trần Khiêm lên xe.
Thế nhưng chợt có một nhóm vệ sĩ hơn hai mươi người đứng chặn trước mặt, lạnh lùng nhìn Trần Khiêm.
"Các người muốn làm gì?” Dương Vệ lạnh lùng quát lên.
"Vậy mà không biết, chỉ sợ tiệc đêm nay của ông, tôi không ăn nổi rồi!"
Trần Khiêm cười nhạt.
Vệ sĩ tránh ra tạo thành một con đường.
Minh Châu đã thay quần áo đi tới.
"Anh hiểu thì tốt, để số thuốc mà tối nay anh đã lấy được lại đây, nói không chừng, tôi có thể tha cho anh một con đường sống!"
Minh Châu lạnh lùng nói. Ủ?g‎ hộ‎ chí?h‎ chủ‎ ?ào‎ ?gay‎ ||‎ TRÙMTR?YỆN.VN‎ ‎ ||
"Đây là đồ tôi bỏ tiền ra để mua, tôi có thể đưa thuốc cho cô nhưng cô cũng nên đền bù cho tôi một chút chứ?"
Trần Khiêm còn muốn đi mượn bản đồ bằng ngọc thạch mà năm đó nhà họ Minh đã lấy trộm.
"Đền bù? Ranh con, để mày sống sót rời khỏi đây đã là đền bù rồi, ngoài thuốc ra thì thông báo cho gia tộc mày mang hai tỷ đến chuộc mày về!"
Tên vệ sĩ nói. “Đúng là không thể nói lý với phường trộm cướp!”
Trần Khiêm cười nói: "Có điều, tôi cũng thích qua lại với người như các người!”
“Đúng lúc, hành trình của tôi cần phải trao đổi với nhà họ Minh các người, tôi sẽ để thuốc lại chỗ cô, cũng có thể đưa cô hai tỷ. Nhưng tôi sẽ lấy một ít đồ của nhà họ Minh các cô, nếu như các cô không có ý kiến gì thì bây giờ chúng ta có thể trao đổi!"
Trần Khiêm cười nói.
"Được, tôi đồng ý với anh, để lại thuốc và hai tỷ, những thứ khác, mặc anh lấy!"
Mà Minh Châu khoanh tay cười nói. “Cô không hỏi xem tôi muốn lấy gì hả?”
Trần Khiêm hỏi.
Tôi nói rồi, để những thứ này lại, còn những thứ khác, mặc anh lấy!”
"Nói mà không có bằng chứng, Dương Vệ, lấy giấy bút rai"
Trần Khiêm nói.
Dương Vệ có lòng muốn ngăn cản Trần Khiêm nhưng cũng không có cách nào, đành phải lấy giấy bút ra.
Minh Châu chẳng thèm nhìn trực tiếp ký tên.
“Được, tôi sẽ đưa cho các người trước! Không bao. lâu sau, tôi sẽ đến lấy lại đồ của tôi!” Trần Khiêm cười nói.
“Xem như anh biết điều!"
“Cậu Trần, cậu chủ quan quá! Một khi đồ đã vào túi nhà họ Minh thì cậu không thể lấy lại được đâu. Tôi biết cậu mạnh mẽ nhưng cao thủ của nhà họ Minh cũng nhiều. Lúc trước nhà họ Minh bảo tôi làm thuốc cho họ, đưa cho tôi một tấm chỉ phiếu, bảo tôi tiêu thế nào cũng được, thế nhưng đến ngày đó, họ lại không chịu nhận đấy!"
Dương Vệ tức đến giậm chân. "Tôi nói rồi, không sao là không sao!”
Trần Khiêm vỗ vai của Dương Vệ.
 
Chương 1485: Cậu ta muốn đến lấy thứ gì


Đêm đã khuya, gió biển thét gào.
Còn nhà họ Minh ở Hải Thành vẫn đèn đuốc sáng choang.
Họ đang tổ chức cuộc họp gia tộc. “Minh Châu, cháu làm tốt lắm, hôm nay tất cả dược liệu đều đã về tay, kế hoạch luyện thuốc trường sinh đã có thể tiếp tục!”
Ông cụ nhà họ Minh trông thì đã hơn chín mươi tuổi nhưng càng già càng dẻo dai.
Mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ.
“Ông nội có thể sống lâu trăm tuổi là may mắn của Minh Châu mới đúng!”
Minh Châu cười vui vẻ.
“Nhưng mà đáng ăn mừng là dược liệu lần này, Minh Châu đã có được mà không tốn chút sức nào, hơn nữa còn kiếm được hai tỷ từ thăng ngốc đó nữa, ha ha hai”
Minh Châu cười nói.
“Nhưng mà sau này phải hạn chế làm những chuyện như vậy, tổn hại đến phúc phần nhà họ Minh chúng ta. Đừng quên là ba năm trước thầy bói đã phán có thể năm nay nhà họ Minh sẽ gặp nạn!”
Ông cụ cười khổ nói.
“Cháu biết rồi ông nội. Đúng rồi, thăng ngốc đó còn muốn trao đổi với chúng ta, ha ha, có cần sai người bắt anh ta không, sau đó lừa thêm một khoản nữa?”
Minh Châu cười nói.
“Cháu lớn rồi, có những chuyện cháu tự quyết định đit"
Ông cụ bất đắc dĩ lắc đầu cười.
Bây giờ nhà họ Minh đã kinh doanh cực khổ mấy chục năm, từ lâu đã không còn e ngại bất kỳ thế lực nào nữa, bởi vậy cướp giữa ban ngày cũng chẳng có gì lạ.
Đúng lúc này, người làm đi từ ngoài vào trong.
'Tay còn cầm một thứ gì đó.
“Ông chủ!”
“Có chuyện gì?”
“Bên ngoài có một chàng trai đưa một giấy tờ thỏa thuận có chữ ký của cô chủ, nói tối nay cậu ta sẽ đến lấy!"
Người làm nói.
“Hừ, cái thằng ngốc đó, anh ta còn dám đến thật? Cũng đúng lúc thật, đúng là đi mòn gót cũng chẳng thấy
đến khi tìm được chẳng tốn công, cháu còn đang định tìm anh ta nữa này!”
Minh Châu đứng lên cười nhạt.
Ông cụ lắc đầu cười: “Ông lại muốn xem xem cậu ta muốn đến lấy thứ gì?”
Vừa cầm tờ giấy lên nhìn.
Mắt ông cụ chợt trợn trừng, sau đó gương mặt giận dữ.
Ông đập mạnh giấy tờ thỏa thuận lên mặt bàn: “Muốn chết, đúng là muốn chết!”
“Sao vậy ông nội?” Minh Châu và người nhà họ Minh đều tò mò.
Lập tức cầm giấy thỏa thuận lên xem, thì thấy nội dung anh ghi trên giấy thỏa thuận.
 
Chương 1486: Nhà họ minh gặp nạn


Trên đó viết:
“Tôi muốn cả gia tộc nhà họ MinhI”
“Hừ, thằng ngốc này, e rằng không biết thực lực của nhà họ Minh chúng ta nhỉ? Lại dám mơ tưởng đến gia tộc chúng ta?”
“Giỏi lắm giỏi lắm, đưa nó vào đây, để nó biết được sự lợi hại của nhà họ Minh chúng ta. Chuyện hôm nay, nếu không có mười tỷ thì không xong đâu!”
Con cháu nhà họ Minh làm ầm lên.
Dưới sự dẫn đường của người làm, Trần Khiêm bước vào.
Người nhà họ Minh, thậm chí đám khách khứa của nhà họ Minh, đều ở đây, chia ra ngồi hai bên trái phải, ai nấy đều nhìn Trần Khiêm mỉa mai.
“Đã chuẩn bị xong chưa? Nếu như xong rồi, vậy thì ký tên lên đơn thỏa thuận này, ngày mai tôi bận xong sẽ cho người trong gia tộc đến tiếp quản!"
Trần Khiêm hỏi.
Có một gã khách, thực ra là cao thủ do nhà họ Minh mời tới, đã lẻn ra sau lưng Trần Khiêm từ sớm.
“Thằng oắt, bước qua xác ông đây trước đãi”
Nói xong, gã khách cao lớn thô kệch bắt lấy vai Trần j_ Khiêm, có lẽ là định quật anh xuống.
Gã thấy Trần Khiêm quá gầy, khó mà chịu được một đòn của gã.
Nhưng ai ngờ rằng, mặc cho gã dùng hết sức bình sinh thì Trần Khiêm vẫn đứng im không nhúc nhích.
Mặt gã tím tái nhưng Trần Khiêm vẫn đứng sừng sững như cây đỉnh vậy.
“Cứ tiếp tục như vậy, mày sẽ nôn ra máu đấy!”
Trần Khiêm nói.
“Mày... mày nói cái gì?”
Gã khách ngẩn ra. “Mày muốn như thế này?” Trần Khiêm thản nhiên nói.
Còn chưa dứt lời, anh đã túm lấy vai tên khách hất ra bên ngoài!
Đầu tiên là đập nát cửa phòng, sau đó cơ thể bay ra ngoài rồi đâm gãy cây cột, đập mạnh vào ngọn núi giả ngoài cửa rồi mới dừng lại hẳn.
Nhìn ra bên ngoài, cơ thể gã đó đã đẫm máu, nằm co quắp! "ụ
“Cái gì
Vốn dĩ ông cụ Minh và người nhà họ Minh còn cười cợt nhưng bây giờ mặt họ đã cứng đờ.
Chàng trai này lại mạnh đến như vậy.
'Tên cháu chắt nhà họ Minh ban nấy còn ầm ï bây giờ đã rối rít đẩy người bên cạnh.
“Các vị cao thủ, các vị cùng xông lên đi!”
Minh Châu cũng không ngờ, sợ hãi kêu lên.
Khách khứa nhà họ Minh đang ngồi nhìn nhau, sau đó muốn bao vây đánh Trần Khiêm.
VùI
Chỉ thấy Trần Khiêm quay về phía cột đá bên cạnh, cong ngón tay búng một cái, một luồng khí bắn ra ngay.
Uỳnh! Cột đá trong căn phòng lập tức bị đâm thủng.
Sau đó nứt ra, từng đường nứt vỡ giống như mạng nhện. . Cop q?a cop lại, ??ở lại ??a?g chí?h { T R Ù ? T R U ? Ệ N.v? }
Cuối cùng vỡ tung ra, khói trắng mịt mù, cứ như mới đặt một quả bom.
 
Chương 1487: Bản đồ Đến cung Hải Vương


Toàn bộ tay của đám cao thủ dừng ở giữa không trung.
Không còn ai dám nhúc nhích. Cũng không có ai dám rụt tay về nữa.
Bọn họ sợ! Sợ chỉ khẽ nhúc nhích thôi thì kết cục như cột đá đó vậy.
Người này quá mạnh, là một vị Tông sư! Có tên cao thủ nhận ra, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Còn người nhà họ Minh cũng không dám cử động nữa.
Cảnh tượng này cực kỳ kỳ lạ, dường như tất cả mọi người đều bị điểm huyệt. Chí?h‎ chủ,‎ ?ủ‎ bạ?‎ đọc‎ ch??g‎ ++‎ T‎ ??MT???ỆN.??‎ ++
Trần Khiêm đi thẳng tới trước mặt ông cụ. Đặt thỏa thuận mình đã chuẩn bị xuống.
“Ông xem đi, nếu như không có vấn đề gì thì ký tên, có vấn đề cũng phải ký!”
Trần Khiêm nở một nụ cười hiền hòa: “Bằng không, tôi sẽ giết sạch các người!”
Thình thịch! Trái tim ông cụ đập mạnh. Nuốt một ngụm nước bọt.
“Chào cậu, cháu gái của tôi có mắt không tròng, trêu phải cậu, xin lỗi, thành thật xin lỗi cậu!”
Ông cụ chảy mồ hôi ròng ròng.
“Tôi cho ông một giây để suy nghĩ, tôi nói xong câu này, nếu như ông còn không ký, tôi sẽ...”
“Tôi ký, tôi ký!”
Ông cụ vội vàng gật đầu.
ạỐắễ5ăẪ=m =5 == Lão ta ân hận trong lòng, vốn dĩ cuộc sống đang êm đẹp biết bao, tại sao... Tại sao lại trên phải loại người thô thiển không nói lý lẽ này cơ chứ?
Tại saolII
“Chỉ là chàng trai này, ít nhất cũng phải hai ngày, tôi mới có thể gom góp tất cả tài sản nhà họ Minh, không biết cậu có thể cho ít hôm, tôi sẽ chuẩn bị mọi thứ!”
Ông cụ khổ não, cầu xin.
“Cũng được, chín giờ tối hai ngày sau, tôi sẽ đến lấy. Lúc đó liệt kê một bản danh sách tất cả tài sản đang có cho tôi, có điều tôi phải cầm chút lãi trước!”
“Là... là cái gì?”
Ông cụ nuốt nước bọt.
“Trước kia, tổ tiên nhà họ Minh trộm mộ Hải Vương, đã lấy đi một cặp ngọc ph
Trần Khiêm nói.
“Không dám giấu cậu, đúng là chúng tôi có ngọc phù gia truyền, thế nhưng bị một cô gái trộm mất rồi! Đến nay...
“Tôi cần bản đồ đến cung Hải Vương!”
Không đợi lão ta nói xong, Trần Khiêm đã nói tiếp.
“Hả?”
Lão ta sực tỉnh, sắc mặt trở nên căng thẳng.
Nói thật lòng, bản đồ cung Hải Vương là đồ gia truyền quý giá nhất của nhà họ Minh.
Cũng là năm đó tổ tiên nhà họ Minh bỏ ra bao nhiêu sức lực và mạng người mới đúc kết lại được.
Có thể nói đó là gốc rễ nhà họ Minh.
“Không đưa cho tôi thì tôi sẽ giết hết các người!” Trần Khiêm lạnh lùng nói.
Trần Khiêm biết người nhà họ Minh làm việc chẳng bao giờ nói lý lẽ, vì vậy trao đổi với bọn họ, anh cũng chẳng cần phải quanh co lòng vòng...
 
Chương 1488: Nói có sách mách có chứng


"Đưa... tôi đưa!"
Lòng ông cụ đau đến mức chảy máu, nhưng lão ta không còn cách nào khác.
"Người đâu, lấy ra bản đồ cung Hải Vương ra đây!" Ông ta phất tay ra lệnh.
Không lâu sau, bản đồ cung Hải Vương đã được mang đến.
"Cả những dược liệu tối nay tôi đưa các người nữa, đem tới đây!"
Trần Khiêm lại nói. “Vâng!” Ông cụ đau khổ run rẩy nói.
Chẳng qua chỉ lừa anh hai tỷ và chỗ dược liệu này thôi mà người này đã cướp đi mọi thứ của nhà họ Minh.
Tất cả những người nhà họ Minh đều vô cùng phẫn nộ nhưng lại không dám nói gì.
Trần Khiêm lấy những thứ này rồi xoay người đi. “Khốn nạn, mày nghĩ mày là ai, đi chết đi!"
Bỗng nhiên lúc này, một chàng trai trẻ của nhà họ Minh nhảy ra.
Anh ta móc súng ra, chĩa vào gáy của Trần Khiêm, bóp cò.
Đùng!
Nhưng sau đó, tiếng súng đã vang lên mà Trần Khiêm lại không ngã xuống đất.
Bởi vì Trần Khiêm đã nâng tay lên, dùng hai ngón tay trực tiếp kẹp viên đạn lại.
"Cái gì?" Tất cả mọi người ở đây lại hoảng sợ.
Chàng trai trẻ mới vừa nổ súng thì trợn tròn mắt, ngạc nhiên không thể tin nổi.
Sau đó, anh ta thấy cổ tay Trần Khiêm hơi run. Ầm!
Một tiếng nổ làm người khác phải kinh hoảng vang Máu tươi văng khắp nơi, đầu của chàng trai trẻ kia đã nổ tung!
Người nhà họ Minh vừa hoảng loạn vừa sợ hãi, kinh hồn bạt vía.
Trần Khiêm im lặng tiếp tục đi về phía trước.
Bàn tay đang giơ lên của các cao thủ vẫn không dám động đậy.
Trần Khiêm đi đến trước mặt một cao thủ trung niên, nhìn bàn tay của ông ta.
Ban nấy, hẳn là ông ta đang định đánh từ bên hông đầu anh.
"Đây là Thiết Sa Chưởng à?” Trần Khiêm tò mò hỏi ông ta "Vâng! Thưa cậu!"
"Luyện bao lâu rồi? Hiệu quả thế nào?" Trần Khiêm hỏi tiếp.
"Tôi đã luyện tận hai mươi năm, có thể chém đá cứng!"
Cao thủ kia chảy mồ hôi lạnh, nuốt nước bọt rồi nói. “Cũng được ấy chứ!”
Trần Khiêm khen ngợi vỗ vai ông ta một cái rồi đi... Phù!
Trần Khiêm vừa đi là tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Còn ông cụ thì nước mắt nước mũi đầm đìa ngồi phịch xuống đất. “Ông nội!" Minh Châu cũng cực kỳ sợ hãi. “Chát!”
Ông cụ giơ tay lên tát một bạt tai vào mặt đứa cháu gái mình thương yêu nhất.
"Xem cháu làm chuyện gì rồi kìa, sao lại làm nhà họ Minh chúng ta dây vào một kẻ đáng sợ như thế chứ! Hơn nữa, cậu ta còn nói có sách mách có chứng, nói có sách mách có chứng đấy!"
Ông cụ khóc nói.
 
Chương 1489: Cô gái lạ


"Thảo nào ba năm trước ông Quỷ đã phán ra hôm nay nhà họ Minh chúng ta sẽ gặp nạn!"
Quay trở lại với Trần Khiêm, anh đang đi bộ về nhà họ Dương.
Bây giờ đã lấy được bản đồ đi đến cung Hải Vương, khi nào đội ngũ của gia tộc đến là có thể xuất phát rồi.
Anh tin chắc rằng, bí ẩn về cô gái mặc áo trắng và thần trong cổ mộ sẽ được bật mí sớm thôi!
Còn về ông Quỷ được đồn là biết đoán trước tương lai, vô cùng thần kỳ ấy, ngày mai gặp thử. Trần Khiêm muốn xem xem ông ta có thật sự thần thánh như trong truyền thuyết không!
Trần Khiêm thầm kích động.
Trong lúc đang đi.
Chợt nghe có giọng nói yếu ớt phát ra từ cánh rừng bên đường.
Hình như là giọng nữ. "Hửm?"
Trần Khiêm khẽ cau mày. Chậm rãi đi tới.
Quả nhiên, trong rừng có một cô gái đang nằm, cô ấy mặc đồ đen.
Hơn nữa hình như bụng đang bị thương rất nghiêm trọng, chảy máu liên tục.
Điều làm Trần Khiêm kinh ngạc hơn hết là gương mặt của cô ấy.
Làn da trắng nõn, cực kỳ xinh đẹp.
Giờ đây, cô ấy đang nhắm mắt lại, trông rất trang nhã điềm tĩnh.
Đó là một gương mặt xinh đẹp chuẩn theo văn hóa phương Đông.
"Cô... không sao chứ?” Trần Khiêm hỏi.
Anh thử bắt mạch cho cô ấy, xem ra do mất máu quá nhiều nên hôn mê.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ thật sự xảy ra chuyện, may mà cô gặp được tôi!
Trần Khiêm bế cô ấy lên, chạy thẳng tới nhà họ Dương.
Đợi đến sáng sớm hôm sau.
Cổ Vũ Tiêu từ từ mở mắt, mùi thuốc nồng nặc quanh quẩn nơi chóp mũi, dường như cô ấy đang ở trong một căn phòng sang trọng.
"AI"
Nhưng khi Cổ Vũ Tiêu muốn ngồi dậy, cô ấy mới phát hiện cơ thể mình...
Nửa người trên đã được thay một chiếc áo ngủ, hơn nữa vết thương ở vùng bụng cũng đã được băng bó kĩ càng.
Hơn nữa bên dưới cũng đã được thay bằng đồ mới.
Con gái mà, luôn nhạy cảm với những chuyện này.
Đặc biệt là một người xưa nay cực kì truyền thống như Gổ Vũ Tiêu.
Cô ấy cố gắng ngồi dậy, mở cửa ra, đập vào mắt là một khoảng sân.
Một chàng trai trẻ tuổi đang ngồi trong sân nhìn thứ gì đó.
Trên giá áo bên cạnh là quần áo của cô ấy. "Tỉnh rồi à?"
Chàng trai trẻ tuổi vừa uống trà, vừa nhìn một tấm bản đồ, hỏi.
"Anh là người đã thay quần áo cho tôi à?"
Cổ Vũ Tiêu lạnh lùng nhìn về phía Trần Khiêm, khẽ căn đôi môi đỏ mọng.
"Đúng vậy!"
Trần Khiêm gật đầu.
 
Chương 1490: Không phải anh thì sao lại thừa nhận


"Anh! Ai cho anh động vào tôi!” Ánh mắt Cổ Vũ Tiêu lạnh lẽo.
"Không động vào cô thì cô đã chết rồi! May mà tối hôm qua tôi gặp cô, lúc đó cô chỉ còn lại nửa cái mạng thôi!"
Trần Khiêm nói.
“Nhưng quần áo trên người tôi, và còn đồ lót nữa...” “Không thay thì sao mà chữa thương cho cô được!” Trần Khiêm giải thích.
"Đồ khốn kiếp!"
Trần Khiêm vừa dứt lời thì cảm giác sau lưng mình có một cơn gió lạnh ập tới.
Một chậu bông ném về phía Trần Khiêm. Anh đưa tay ra đón lấy.
"Tôi mới pha trà xong, cô có thể yên lặng chút không hải"
Trần Khiêm không còn gì để nói.
Mặc dù cô gái này rất xinh đẹp, hoàn toàn có thể sánh bằng chị Lam nhưng tính tình gắt gỏng quá.
Ngay lúc đó, cửa bên cạnh Trần Khiêm mở ra. Vài cô giúp việc lần lượt đi vào.
“Thưa cậu, giám đốc Dương mời cậu đến sảnh họp!”
Vài cô giúp việc nói.
Nơi Trần Khiêm ở, tất nhiên đã được Dương Vệ sắp. xếp ổn thỏa, không có người ngoài đến quấy rầy.
Trần Khiêm nói anh biết rồi.
Sau đó vài cô giúp việc lại nhìn cô gái nói.
“Ui chao, cô à, sao cô lại xuống giường vậy, chúng tôi mới vừa băng bó vết thương cho cô mà, vẫn chưa hoạt động mạnh được đâu!"
Các nữ giúp việc nói.
“Là các cô băng bó cho tôi à, còn quần áo thì sao?”
Cổ Vũ Tiêu hỏi.
"Dĩ nhiên chúng tôi cũng thay giúp cô rồi, cậu Trần không làm đâu ạ!"
Cô giúp việc nói. Vậy là cô ấy đã trách oan anh rồi! Cổ Vũ Tiêu thầm nghĩ, liếc mắt nhìn Trần Khiêm
“Không phải anh thì sao lại thừa nhận?”
"Tôi đâu có thừa nhận, cô tự cho là vậy mà." Trần Khiêm khẽ cười lắc đầu.
“Các cô thay thuốc cho cô ấy tiếp đi, nhớ là cứ cách ba tiếng thì phải bôi thuốc này để sau khi liền da vết thương của cô ấy không để lại sẹo.”
Trần Khiêm khẽ cười. "Vâng, thưa cậu!"
Sau đó Trần Khiêm gật đầu cười với Cổ Vũ Tiêu rồi ra ngoài.
“Sao khi nhìn người này, mình cứ cảm thấy thân thiết thế nhỉ, chẳng lẽ là vì anh ấy đã cứu mình à?"
Nhìn bóng lưng đã rời đi của Trần Khiêm, Cổ Vũ Tiêu thầm nghĩ.
"Cô ơi, cô đẹp quá, cô là người đẹp nhất chúng tôi từng gặp đấy!"
Mấy cô giúp việc hâm mộ nói.
Cổ Vũ Tiêu xoa cằm, gương mặt xinh đẹp chợt đỏ ửng lên: "Cảm ơn lời khen của các cô, cũng cảm ơn các cô đã cứu tôi."
"Đúng rồi, cô à, sao cô lại bị thương vậy? Tối hôm qua cô bị thương rất nặng, hơn nữa cậu Trần còn nói hình như vết thương trên bụng cô không phải là vết thương do dao bình thường gây ra.”
Mấy nữ giúp việc đỡ cô ấy vào, ngạc nhiên hỏi...
 
Chương 1491: Giống hệt


'Tất nhiên, hôm nay Dương Vệ tìm Trần Khiêm vì họ đã hẹn nhau đến đạo quán Bàn Long ở Bàn Long Lĩnh tìm bậc thầy bói toán ông Quỷ.
Trước đây, Trần Khiêm không tin vào bói toán cũng như mấy thầy bói này.
Anh nghĩ họ đều là những kẻ lừa đảo.
Nhưng trong khoảng thời gian này, đã xảy ra quá nhiều chuyện. Lão ăn mày thần thông quảng đại, sau đó là Triệu Nhất Phàm, Dương Vệ rồi đến chuyện ông Quỷ. đã phán nhà họ Minh bị gặp nạn, mọi thứ đều y như phốc.
Nếu ông ta đã đoán được chuyện mình sẽ gặp Dương Vệ ở đây.
Vậy có lẽ ông ta cũng có thể đoán được chuyện mình muốn tìm chú Hai và Mộc Vũ.
Nói tóm lại, Trần Khiêm rất mong chờ được gặp ông Quỷ này.
Bàn Long Lĩnh nằm trên một ngọn núi ở phía Bắc của Hải Thành.
Nơi đây được bao bọc bởi những rặng thông, bốn phía là núi cao chót vót, đứng ở trên đỉnh núi có thể nhìn thấy Hải Thành lộng lẫy tráng lệ, trải dài đến tận chân trời xa xa, tưởng như hòa lẫn với mây mù.
Nếu như đứng trên đỉnh núi này ngắm Hải Thành, cho dù chỉ là một nơi nhỏ bé nhưng thật ra nó lại có sức chứa hàng chục nghìn người.
Bất kỳ ai khi nhìn thấy cảnh tượng này đều không thể không cảm thán con người thật nhỏ bé.
Dưới chân núi cũng có rất nhiều người, dù sao không ít người đến Bàn Long Lĩnh cầu phúc.
Cũng có một số người đến để tỏ lòng thành kính với bậc thầy bói toán ông Quỷ.
Tất nhiên, có thể gặp hay không, cũng phải xem duyên phận.
Từ xa nhìn lại, Bàn Long Lĩnh không rộng lắm nhưng trông đậm phong cách cổ xưa.
Những viên gạch ngói đỏ nâu và bức tường trắng xám có nhiều chỗ loang lổ, cũng không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng.
Bây giờ có rất nhiều đạo quán được trang trí rất đẹp. và sang trọng.
Có rất nhiều người đến Bàn Long Lĩnh, nhưng Bàn Long vẫn giữ được làn gió thanh mát, nó cũng được xem là nét độc đáo ở đây.
Con đường từ chân núi đến đỉnh núi đã chật cứng người.
Trần Khiêm và Dương Vệ đã đến chân núi.
Trần Khiêm nhìn xung quanh, không biết có phải ảo giác hay không mà Trần Khiêm nhìn thấy một người phụ nữ có bóng lưng vô cùng tao nhã đang ngồi trong xe, bên cạnh có một vài cô hầu xinh đẹp cầm ô che nắng.
'Thoáng chốc xe đã khởi động rời đi.
Cổ họng Trần Khiêm giần giật, anh cảm thấy máu mình đang sôi lên.
Giống hệt!
Nếu không phải lý trí vững tin là không thể nào thì có lẽ Trần Khiêm đã nhận lầm cô gái đó là Tô Mộc Vũ.
Bởi vì nhìn từ bóng lưng của cô ấy, chiếc cổ trắng nõn không khác gì Tô Mộc Vũ.
Cảnh tượng này gần như khiến Trần Khiêm mất đi năng lực phán đoán bình thường.
Nhưng suy nghĩ cẩn thận thì cô gái giống Tô Mộc Vũ mà anh đã gặp ban nãy, cảm thấy hơi kỳ lạ.
Mộc Vũ đã mất tích từ lâu, hơn nữa còn bị Hội Thái Dương bắt đi, làm sao có thể xuất hiện ở đây chứ?
Nhất định là do anh quá nhớ cô nên mới xuất hiện ảo giác.
 
Chương 1492: Nếu tôi không có tiền, ước muốn của chị sẽ chẳng đơn giản chút nào


Trần Khiêm nuốt nước bọt, nhìn chiếc xe đã đi xa như đang hạ quyết tâm đuổi theo xem thử, nếu như không phải, vậy anh cũng yên tâm.
“Này, Trần Khiêm! Tôi gọi cậu mấy tiếng rồi, cậu không nghe thấy à?”
Đúng lúc này, một cô gái kéo tay Trần Khiêm, cũng kéo suy nghĩ của anh trở về.
Trần Khiêm quay đầu nhìn, cô gái đó chính là Lý Nhã Lệ.
“Nhìn cái gì đó? Thấy người đẹp là nhìn không chớp. mắt! Đúng là không ngờ, cậu vẫn là người như vậy!”
Lý Nhã Lệ giận dỗi. Trần Khiêm ngắt lời cô ta, khá mất kiên nhãn.
Thế nên lúc này giọng anh không hề dễ chịu chút nào: “Chị có chuyện gì không?”
“Cậu ăn nói kiểu gì vậy? Tôi đến chào cậu, cậu lại nói vậy với tôi sao?”
Lý Nhã Lệ vẫn cứ cố nói.
Trần Khiêm hít một hơi thật sâu, lúc này chiếc xe đó đã chạy mất hút.
Có lẽ là anh suy nghĩ nhiều rồi.
Nhưng lạnh lùng với Lý Nhã Lệ như vậy, bỗng dưng anh cảm thấy hơi có lỗi.
“Nấy tôi tập trung suy nghĩ quá, xin lỗi chị!”
Trần Khiêm lạnh nhạt nói.
“Phụt!” Lý Nhã Lệ che miệng cười: “Ha ha, thế này. mới giống cậu chứ!”
“Trần Khiêm, cậu tới đây làm gì? Chắc không phải muốn bói tình duyên đâu nhỉ? Tôi nghe nói ông Quỷ phán chuẩn lắm đấy!”
Lý Nhã Lệ bảo.
Trần Khiêm lắc đầu, không cần nói nhiều với cô ta.
Trần Khiêm cũng muốn dùng thái độ này để Lý Nhã Lệ biết mình không muốn nói chuyện với cô ta nữa.
“Tôi thì đến bói tình duyên đó!” Lý Nhã Lệ cười nói với Trần Khiêm.
“Chị? Không phải chị có chồng rồi sao?” Trần Khiêm không còn gì để nói.
Thật ra thì trong lòng Trần Khiêm cũng biết tại sao hôm nay Lý Nhã Lệ gặp mình, cô ta lại tỏ ra khác thường như vậy. Chẳng phải là lúc trước anh không có tiền, mà sau cuộc đấu giá hôm qua, cô ta đã thấy được thực lực kinh tế của anh hay sao.
“Ai nói tôi có chồng rồi? Cậu nói anh ta đó hả? Anh ta không phải!”
Lý Nhã Lệ nói: “Tôi biết mà Trần Khiêm, từ hồi mình đi học tới giờ, trước giờ cậu luôn nghĩ tôi là người thích tiền bạc địa vị, người không có tình cảm. Thật ra hoàn toàn ngược lại, con gái luôn rất xem trọng tình cảm, tôi cũng khát khao tình yêu, một tình yêu trong sáng!”
“Ặc! Vậy à...”
“Thật ra thì Trần Khiêm à, từ hồi còn đi học, tôi đã cảm thấy cậu cực kỳ tốt, còn mang đến cho người ta cảm giác dịu dàng. Con gái chúng tôi không cần giàu có sang trọng gì, mơ ước cực kỳ đơn giản!”
Lý Nhã Lệ nhìn Trần Khiêm, cười ngọt ngào. Trần Khiêm bất đắc dĩ cười khổ, anh lắc đầu: “Đó là vì chị biết tôi có tiền rồi. Nếu tôi không có tiền, ước muốn của chị sẽ chẳng đơn giản chút nào!”
Lỗ tai của Trần Khiêm sắp chai, biết bao cô gái đã nói những lời tương tự thế này với anh rồi.
 
Chương 1493: Tiếp đón một người bạn từ xa tới


Trần Khiêm biết Lý Nhã Lệ muốn làm gì.
Nếu như là trước kia, có thể Trần Khiêm sẽ thấy xấu hổ, xin lỗi từ chối cô ta, nhưng mà bây giờ, Trần Khiêm không cần phải vậy nữa!
“Cậu!”
Lý Nhã Lệ không ngờ Trần Khiêm lại thẳng thừng như vậy làm gương mặt xinh đẹp của cô ta ửng đỏ, trông rất lúng túng.
Nhất là khi Trần Khiêm còn không hề quan tâm đến cô ta mà cất bước đi ngay.
Lý Nhã Lệ vừa bực mình vừa xấu hổ, cô ta còn tưởng bản thân mình có thể dư sức quyến rũ Trần Khiêm bằng vẻ đẹp của mình.
Nhưng không ngờ...
Nhưng mà như thế cũng hay, Lý Nhã Lệ cảm thấy Trần Khiêm trưởng thành hơn trước kia nhiều, hơn nữa còn mang đến cho người ta cảm giác an toàn. Đấy mới là đàn ông chứ!
Lý Nhã Lệ nhìn bóng lưng Trần Khiêm thầm nhủ.
Cô ta không muốn từ bỏ, thế nên đuổi theo anh.
“Dừng lại!”
Chỉ là khi Trần Khiêm và Dương Vệ lên đến đỉnh núi.
Họ mới phát hiện nơi này còn nhiều người chen lấn hơn nữa.
Mà trước cửa đạo quán Bàn Long, có vài đứa trẻ theo đạo đang đứng.
Có vẻ như chúng đang đóng cửa.
Tất cả du khách đến đây đều bị chúng cản lại, không cho vào.
“Làm gì vậy? Chúng tôi đợi lâu thế mà lại không cho. vào!
“Đúng vậy, sớm muộn hương khói gì cũng tàn lụi thôi!”
Có du khách xung quanh oán than.
“Hôm nay, thầy chỉ tiếp đón một người bạn từ xa tới. Những đạo hữu còn lại, xin hãy xuống núi, chờ ngày mai lại đến!”
Cậu bé nói.
“Vậy cô cho cháu tiền được không? Cô muốn vào bói tình duyên!”
Chẳng biết từ lúc nào, Lý Nhã Lệ đã đứng cạnh Trần Khiêm.
Cô ta vừa nói với đứa bé, vừa nhẹ nhàng cạ vào cánh tay Trần Khiêm.
Trần Khiêm nhếch mép, khinh thường tránh sang bên cạnh.
“Vị đạo hữu này, hôm nay tôi thật sự có việc, cậu đưa ra điều kiện đi!”
Trần Khiêm thầm nghĩ một kẻ xem bói mà cũng tỏ vẻ được như vậy, buồn cười.
“Không có điều kiện gì cả, các vị đạo hữu xin hãy xuống núi.
Cậu bé lắc đầu.
Mà lúc này, cửa đạo quán chợt mở ra...
 
Chương 1494: Ông Quỷ bậc thầy bói toán


Một chàng trai mặc áo choàng màu đen chậm rãi đi tới.
Mọi người cũng yên lặng.
“Sư huynh!”
Đứa bé ở cửa cúi đầu chào.
“Khách quý mà sư phụ chờ đã đến rồi.” Anh ta chậm rãi nói, sau đó nhìn mọi người, cười hỏi: “Cho hỏi ai là cậu Trần Khiêm của Nam Dương ạ?”
“Là tôi.”
Trần Khiêm nhíu mày, không ngờ rằng ông Quỷ này
cũng hơi bí ẩn, có thể đoán được mình sẽ đến tìm ông †a.
“Cậu Trần Khiêm, sư phụ đã đợi anh rất lâu rồi, cũng đã pha trà xong, mời anh đi theo tôi vào.”
Đạo sĩ trẻ cúi đầu nói.
Trần Khiêm nghỉ ngờ.
“Sư phụ anh nói chừng nào tôi sẽ đến à? Ông ấy đoán được à? Tôi nhớ là, tối qua Dương Vệ nói ông Quỷ này biết danh tính thật của tôi?”
Trần Khiêm không dám tin, ngoại trừ linh khí Thái
Dương Đồ ra, trên thế giới này thật sự có người có năng lực như thế.
Nói thẳng ra thì, trong lòng Trần Khiêm vừa cảm ơn người thần bí kia, lại hâm mộ hận thù ông ta.
Bởi vì ông ta biết hết mọi thứ, chơi đùa mọi thứ trong long bàn tay, Trần Khiêm hận nhất là loại người này.
Anh cố gắng mạnh mẽ chống lại sức mạnh của ông Quỷ này.
“Một năm trước, sư phụ đã tính ra rồi.” Không ngờ rằng, đạo sĩ bình tĩnh nói. Làm Trần Khiêm chợt kinh ngạc.
Lợi hại thế à, hôm nay mình phải đi xem thử mới được.
“Dẫn đường!”
Trần Khiêm nói.
Đi theo bước chân của chàng trai vào đạo quán, đầu tiên là sảnh lớn thờ các vị thần, vòng qua sảnh lớn, là một cung điện.
Trong cung điện, hương khói nghi ngút.
Một ông lão trông như sắp gần đất xa trời đang ngồi xếp bằng trước lư hương, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trước mắt có một bàn trà, hương trà lan tỏa tứ phía.
“Cậu Trần Khiêm, lâu rồi không gặp.”
Nghe tiếng bước chân của Trần Khiêm, gương mặt đầy vết chân chim của ông lão ngẩng lên, mở mắt ra.
Mà đạo sĩ trẻ tuổi đó, đã rời đi từ lâu. “Ông đoán được mọi thứ à? Tôi không tin!”
Trần Khiêm nói, bắt chéo chân ngồi đối diện với ông †a.
“Không phải tất cả, lão chỉ có thể tính được con người!" Ông Quỷ cười khổ.
“Vậy chắc hẳn ông biết rằng, lần này tôi đến để làm gì rồi chứ?”
“Cậu Trần đến tìm người.” Ông Quỷ nói.
“Được, vậy ông tính thử, người tôi muốn tìm đang ở đâu, nếu như có thể tính đúng, cho dù là tiền, hay bất cứ thứ gì trên đời này, ông cứ đưa ra yêu cầu!"
Trần Khiêm nói.
“Khụ khụ, cậu Trần đừng vội, trước khi tính cho những người ấy, cậu Trần không muốn xem cho mình trước hay sao? Ví dụ như xem vận mệnh tương lai, thứ cho lão đây nói thẳng, ấn đường của cậu Trần có màu đỏ, e rằng không bao lâu sau sẽ gặp phải tai ương.”
Ông Quỷ ngẩng đầu lên nhìn Trần Khiêm cười nói.
Những lời này, lại khiến cho Trần Khiêm cảm khái, Ông Quỷ này, hẳn là bói toán rất thành thạo, chuyện gì ông ta nói cũng đúng hết.
Theo như dự báo của Thái Dương Đồ, quả thật bản thân anh sẽ gặp tai ương.
Hơn nữa là tai ương liên quan tới sống chết.
 
Chương 1495: Duyên phận


Anh đến cung Hải Vương trước là vì muốn giải được bí mật tai ương sinh tử, cuối cùng cô gái mặc áo trắng có liên quan gì đến Thiên thần!
“Những điều mà ông nói, tôi đã biết rồi. Nhưng mà bây giờ thứ tôi quan tâm nhất, là ông có thể tìm được người tôi muốn tìm hay không, người tôi muốn tìm, họ còn sống hay không?”
Trần Khiêm đã tin tám chín phần, hỏi tiếp.
“Xem ra thì người mà cậu Trần muốn tìm rất quan trọng với cậu, cũng được, tôi bói cho cậuTrần một quẻ trước vậy.”
Ông Quỷ gật đầu.
Sau đó, giơ tay vẫy.
Đột nhiên, rèm cửa sổ bốn phía tự động buông xuống.
Sau đó miếng ván gỗ ở chính giữa tự động mở ra, một thiết bị lớn có hình chín con rồng ngậm viên ngọc. như thời cổ đại xuất hiện. Bộ khung này, xem ra thì được đúc từ đồng cổ.
Nhưng mà, thứ được những con rồng to lớn ngậm không phải ngọc, mà là một đồng tiền lớn.
“Cậu Trần, mời cậu đưa tay ra, đặt lên đầu hai con rồng bất kì!”
Ông Quỷ nói.
Trần Khiêm đi tới, đặt tay mình lên theo lời ông ta.
Chạm vào đầu rồng lạnh lẽo, không bao lâu sau, mắt của chín con rồng chợt sáng lên, ánh lên ánh sáng màu lục, toàn thân sáng bóng, giống như chín con rồng to. lớn, sống động như thật.
Trần Khiêm kinh ngạc nhìn.
Không lâu sau.
Vài tiếng phù phù.
Đồng tiền trong miệng của chín con rồng rơi xuống đất, tạo thành một tư thế.
Ông Quỷ bước sang.
Ông ta bắt đầu cẩn thận quan sát những đồng tiền này.
Sau một lúc lâu, ông ta cười nhẹ gật đầu. Đam Mỹ Hiện Đại
“Thế nào rồi?”
Trần Khiêm hỏi.
Nói thật thì, bây giờ trong lòng Trần Khiêm có quá nhiều nghỉ ngờ, nhưng nói thẳng ra, anh vẫn chưa hoàn toàn tin ông lão này. Thế là Trần Khiêm muốn tính thử kết quả mà bản thân muốn tìm, nếu tính ra được thì lúc. đó Trần Khiêm mới thật sự tin tưởng ông ta.
“Đã có đáp án rồi, trên quẻ hiện rõ, cậu Trần có một đoạn nhân duyên tiền định, chỉ khi tìm thấy đoạn duyên phận này cậu mới có thể gặp được người cậu muốn gặp”
“Người mà cậu muốn gặp, vẫn còn sống!” Ông lão cười nói. Trần Khiêm nhíu mày:
“Vậy ông có biết, người tôi muốn gặp, cô ấy đang ở đâu không?”
Trần Khiêm hơi kích động hỏi. Ông Quỷ lắc đầu: “Vị trí của cô ấy cực kỳ mơ hồ, gần mà không gần nhưng lại xa mà không xa. Giống như ở phía Đông nhưng rồi hình như lại ở phía Tây! Nhìn không rõ, thực sự là nhìn không rõ.
“Bởi vì trên quẻ tính thể hiện, cậu vẫn còn một đoạn duyên phận chưa dứt, cho nên, tâm cậu vẫn chưa thành, tâm không thành, thiên cơ không thể nói!”
Duyên phận? Lòng Trần Khiêm thấy là lạ.
Từ lúc đang học đại học anh đã yêu Tô Mộc Vũ, trong lòng, cũng không có cô gái nào khác nữa.
Duyên phận ở đâu chứ?
Tần Nhã? Mình chỉ cảm thấy có lỗi với cô ấy thôi, loại tâm lý này rất phức tạp, không phải yêu, nhưng lại chủ động quan tâm cô ấy. Nhưng mình đã xác định rồi, phải nói rõ mọi chuyện với cô ấy.
Chị Lam? Mình đối với chị ấy, giống như với chị ruột ậy, mặc dù chị ấy là vợ chưa cưới của mình, nhưng mà, có duyên chỗ nào?
Còn Triệu Nhất Phàm, càng khỏi phải nói.
“Tôi không có duyên phận nào cả! Bây giờ ngoại trừ Mộc Vũ mà tôi muốn tìm, cũng không còn ai khác nữa.”
Trần Khiêm nói.
 
Chương 1496: Phát hiện mới


“Khu khụ, duyên phận duyên phận, cái gọi là duyên phận, chính là nói đến duyên tiền kiếp của hai người. Bây giờ cậu không yêu ai, không đại biểu cho việc không có, bởi vì tình yêu của hai người, được trời đất chứng giám, là tu mấy kiếp mới có được.”
Ông Quỷ cười nói.
“Tôi không tin, yêu hay không yêu, do tôi quyết định! Cái gì mà thiên đạo, tôi ghét nhất khi mấy người nói những thứ thiên đạo này nọ, vận mệnh của tất cả mọi người, đều nằm trong tay của chính mình.”
Trong lòng Trần Khiêm dấy lên một cơn tức.
Bây giờ anh ghét nhất là cảm giác bị người ta nói này nọ.
“Cậu Trần, cậu không thể không tin! Trên quẻ bói nói rõ, duyên phận của cậu, chỉ cần nó còn chưa đến, đoạn duyên phận này sẽ còn chưa hết, cho dù cậu bước chân lên trời cũng không tìm thấy tình yêu của mình.”
Ông Quỷ lắc đầu.
Trần Khiêm hít sâu một hơi, hỏi: “Vậy ông nói xem, làm sao mới tìm được đoạn duyên phận này!”
Ông Quỷ nói: “Đoạn duyên phận này, ở trong lòng cậu rồi, hoặc có thể nói, cậu tự hỏi lòng mình, cậu đến Hải Thành này là vì điều gì?”
Trần Khiêm nghe thấy vậy, thầm nhủ:
Mình muốn đi cung Hải Vương, tìm kiếm tung tích của cô gái áo trắng, cô ấy và vị Thiên thần giống mình như đúc, hai người đang yêu, cuối cùng lại mỗi người một phương.
Trên người cô gái áo trắng đó, có quá nhiều manh mối để xâu chuỗi lại.
Mình muốn thay vị Thiên thần đó tìm cô ấy, lại dẫn cô ấy đến nơi chôn cất của vị thần đó, mình muốn khám
phá bí mật về thân thế.
Ý của Ông Quỷ là mình với cô gái áo trắng đó có duyên?
Sao có thể được?
Trần Khiêm cười khổ.
“Kỳ lại"
Lúc này đây, Ông Quỷ lại thì thầm:
“Tôi xem kỹ quẻ bói, phía trên nói, rõ ràng là duyên phận của cậu, nhưng hình như lại không phải là duyên phận của cậu, cậu với cô ấy, có liên hệ trực tiếp, nhưng nhìn thì hình như chẳng có quan hệ gì, kỳ lại”
Ông Quỷ nhíu mày.
Suy tư rất lâu.
Rồi mới nói: “Cậu Trần, nói tóm lại, cậu cần phải tìm cô ấy trước mới có thể tìm được cô gái kia. Quẻ bói của cậu cực kỳ rối, khụ khụ, lão chỉ có thể xem được tới đây!”
Ông ta lắc đầu, có hơi xấu hổ. “Ừm, vậy tôi đi tìm cô gái mặc áo trắng trước!” Trần Khiêm thì thầm.
Anh vẫn chưa nói, ở cổ mộ, anh đã nhìn câu chuyện khác của “mình”, e là cô gái áo trắng này có duyên với “mình”.
Nhưng mà mặc kệ ra sao, Trần Khiêm đều phải tìm cô ấy.
Hôm nay, có thể xác định được là Mộc Vũ chưa chết, cô vẫn còn sống, Trần Khiêm đã thấy đủ rồi.
“Đúng rồi, ông biết gì về Hội Thái Dương không?” Trần Khiêm chợt hỏi.
“Hội Thái Dương? Tôi chỉ nghe sư phụ nói những tương truyền về nó. Tương truyền tổ chức này bắt nguồn từ một thời điểm nào đó ở thời thượng cổ, nhưng từ trước đến nay chưa từng có ai thật sự nhìn thấy bí mật của nó, song, hình như nó cũng để lại vết tích ở Hải Thành.
Ông Quỷ thấp giọng nói: “Tôi quan sát thấy rằng cậu Trần khác với người thường, đương nhiên tương lai cũng sẽ làm những việc không giống người thường, những vết tích còn sót lại này, tôi cũng không thể can thiệp vào quá sâu, ngược lại nếu là cậu Trần, nói không chừng có thể đó."
“Vết tích còn sót lại?”
“Đúng vậy, năm mươi năm trước, những vết tích này được khai quật, lúc đó có người đã tìm đến sư phụ của tôi để hỏi chỉ tiết, là một tấm bia đá...”
 
Chương 1497: Lại là ông ta


"Tấm bia đá?"
"Đúng vậy, bên trên có điêu khắc một số hình vẽ, hình như là để ghi chép lại một câu chuyện đã xảy ra vào. năm đó, sau này lão cũng dùng rất nhiều thời gian để nghiên cứu tường tận. Ngoại trừ nhìn ra đây là một bức bích họa miêu tả cảnh mai táng năm đó, còn lại một vài văn tự ghi chép thì thật sự lão không đọc hiểu được.
Nhiều năm như vậy, lão cũng đã sớm phai nhạt đi lòng hiếu kì với chuyện xảy ra năm đó, nó trở thành một món đồ cổ có tính nghệ thuật được lão cất trong kho chứa bí mật của mình.”
Ông Quỷ nói. Lại là bích họa sao?
Hiện tại Trần Khiêm vừa nghe đến tranh bích họa liền liên tưởng đến nội dung mình nhìn thấy trong cổ mộ khi trước.
Tranh bích họa cổ tồn tại đã lâu, có liên quan chặt chế với tín ngưỡng, tập tục, quan niệm thẩm mỹ... của con người trong các thời kì lịch sử, cũng phản ánh rõ nét các mặt chính trị, kinh tế, văn học, nghệ thuật và trình độ kỹ thuật của xã hội thời bấy giờ.
Những bức bích họa này đề cập đến cả chuyện trọng đại trong triều đình hoặc chuyện nơi giang hồ xa xôi. Nó đã mở ra trước mặt người đời sau từng cảnh tượng sinh động mà chân thực của bức tranh sinh hoạt thời cổ, dùng một cách khác để kể lại từng câu chuyện cảm động.
Giống như trong cổ mộ Thần Tướng có kể lại cặn kế những câu chuyện thú vị từ xa xưa, từ khi phát hiện ra Thần Tướng đến lúc an táng ngài ấy.
Nhờ nghiên cứu kĩ càng những bức bích họa này mà Trần Khiêm biết được rất hiều đầu mối của Hội Thái Dương.
"Cách thức mai táng được vẽ trên bức họa này, lão. từng tìm một người bạn cùng tới đây nghiên cứu, ông ấy nói đây là một hình thức mai táng dưới biển đặc biệt."
Ông Quỷ suy tư một hồi lại nói.
"Mai táng dưới biển?"
Trần Khiêm có một trực giác mơ hồ, lẽ nào chuyện này có liên quan đến mộ Hải Vương?
"Liệu tôi có thể đến đó thăm quan được không?”
"Nếu cậu Trần Khiêm có hứng thú, đương nhiên có thể!"
Ông Quỷ vươn tay ra hiệu mời.
Ông ta dẫn theo Trần Khiêm đi ra phía sau vườn, tới một mật thất ông ta dùng để tu hành.
Toàn bộ căn mật thất được xây dựng từ đá hoa cương xanh, chiều dài chừng mười bảy mét, rộng hơn mười mét. Bên trong âm u, trống rỗng không có một vật dụng nào, chỉ có một chiếc bàn vuông đặt ngay giữa phòng, bên bàn đặt một ngọn đèn dầu, một ngọn lửa lớn chừng hạt đậu leo lắt chập chờn, tản ra ánh sáng yếu ớt.
Bên cạnh mật thất đặt sáu tấm bia đá cổ xưa. Mặt trên còn đầy vết tích lan tràn của rêu xanh. Đây là sáu bức bích họa.
Trần Khiêm nhận từ trong tay ông Quỷ một ngọn đèn, đi tới gần sát bên cạnh bức bích họa cẩn thận xem xét.
Trần Khiêm phát hiện chữ viết trên đó không khác gì chữ anh đã nhìn thấy trong mộ cổ.
Anh nghĩ chắc mấy bức bích họa này đều thuộc cùng một thời kì.
Trần Khiêm nhìn kĩ hơn nữa, kinh ngạc nhận ra bức bích họa này... hình như miêu tả cảnh tượng mai táng một cô gái mặc đồ trắng.
Anh cứng đờ cả người, không dám để lỡ bất cứ dấu vết nào.
Hải Thành khi đó vẫn chỉ là một làng chài nho nhỏ, người nơi này sống bằng nghề đánh cá, hoàn toàn biệt lập với thế giới bên ngoài.
Trên bức bích họa kể rằng, vào buổi sáng của một ngày, nơi này đột nhiên xuất hiện một nhóm người lạ mặt.
Bởi vì bọn họ khiêng theo một quan tài rất lớn. Dẫn đầu là một ông lão mặc trường bào.
Mà ông lão này, cùng với bộ quần áo ấy, theo như lời kể trên bức bích họa thì sau này lại xuất hiện thêm một lần nữa, có một lão ăn mày ở một nước nọ đã ăn mặc giống hệt như vậy.
Lại là ông ta!
 
Chương 1498: Tất cả đều sợ hãi liên tục quỳ lạy


Chuyện này tổng kết lại tức là sau khi ông ta làm cho cô gái mặc áo trắng và Thần tướng phải xa nhau, ông ta liền mang theo quan tài của cô gái đến nơi này.
Trần Khiêm càng thêm khẳng định rằng, người nằm trong quan tài chính là cô gái áo trắng.
Mà nơi đây mới chính là hướng đi chính xác của cô cô gái áo trắng này.
Bức bích họa kể rằng, ngày đó toàn bộ cư dân của làng chài đều trở về, họ tỏ ra vô cùng ngạc nhiên trước việc ông lão vác theo chiếc quan tài đến đây.
Tộc trưởng già của làng chài tiến lên hỏi, người trong quan tài là ai.
Ông lão ăn mày trả lời, đó là tiên nữ từ trên trời giáng trần.
Tất cả người của làng chài quỳ xuống vái lạy chiếc quan tài đó.
Sau khi thực hiện nghỉ lễ, tộc trưởng hỏi ông ta đưa thần tiên trên trời tới đây để làm gì?
Ông lão ăn mày nói, phải chôn cất cô ấy ở nơi này, đồng thời cũng đưa cho trưởng tộc rất nhiều vàng bạc, sai ông ta huy động tất cả nông dân vùng này ra khơi xây dựng một tòa lăng mộ dưới biển.
Lúc đó, mỗi nhà đều được chia rất nhiều vàng bạc.
Hơn nữa, vì đây là việc xây lăng mộ cho tiên nữ, thế nên mọi người đều rất nhiệt tình.
Liên đới đến người dân của các thôn làng xung quanh làng chài cũng đều tham gia hết.
Trong khoảng thời gian ngắn, tụ tập vô số già trẻ lớn bé.
Tất cả đều ra khơi đi xây dựng lăng mộ cho tiên nữ.
Lấy tên là Cung Tiên nữ, cũng không phải là cung điện Hải Vương hiện tại hay nói đến.
Sau khoảng chừng hơn nửa năm, dưới sự chỉ huy của ông lão, rốt cuộc Cung Tiên nữ cũng được hoàn thành.
Lúc đó tất cả mọi người đều ngạc nhiên, đây là một tòa công trình dưới biển vô cùng vĩ đại, làm người người đều giật mình.
Chẳng bao lâu sau đã đến ngày hạ táng cô gái kia.
Bức bích hoạ thứ hai.
Đến ngày hạ táng, ngày đó mưa rơi xối xả, sấm chớp. rền vang.
Chuyến đi này, ông lão chỉ dẫn theo ba mươi sáu người đến đó trước.
Bởi vì bọn họ đứng thành bốn hàng trên boong thuyền, mỗi hàng xếp chín người, liếc qua là nhìn thấy rất rõ.
'Thêm cả ông lão là ba mươi bảy người, nhóm người đội mưa đội gió đi đến Cung Tiên nữ.
Thế nhưng trong lúc nghỉ ngơi tại một hòn đảo ở giữa đường, lại xảy ra biến cố.
Bức bích họa thứ ba.
Trên đó vẽ rằng bọn họ đã đụng phải một chiếc tàu vô cùng lớn.
Chiếc tàu này giống hệt chiếc tàu Trần Khiêm từng nhìn thấy ở trong ngôi mộ cổ.
Ở đây còn đặc biệt miêu tả, chiếc tàu lớn có hình thù kì dị này trôi lơ lửng bên trên hòn đảo.
Ngay lúc đó ba mươi sáu người đều cho rằng đó là thiên thần hạ phàm.
Tất cả đều sợ hãi liên tục quỳ lạy.
 
Chương 1499: Sáu bức bích họa


Từ trên chiếc tàu lớn đó, có một người mặc áo bào đen, đeo một chiếc mặt lạ kì lạ bước xuống, hắn ta chỉ vào chiếc quan tài mà tiên nữ đang an nghỉ.
Xem đến nơi đây, thần kinh Trần Khiêm đột ngột căng thẳng.
Bởi vì theo như miêu tả giống hệt như điều mà chị Lam đã thấy trong Thái Dương Đồ, chính là bọn họ.
Lễ nào, tương lai không xa, mình sẽ bị người của Hội Thái Dương giết chết?
Trần Khiêm cau mày, tiếp tục nhìn.
Hình như những kẻ đó muốn mang chiếc quan tài này đi.
Tiếp đó, ông lão ăn mày chợt bay vọt lên chiếc tàu lớn kia, nhanh chóng tiến vào bên trong.
Bức bích họa thứ tư.
Bức tranh này kể tiếp đến việc những người mà ông lão ăn mày dẫn theo tiếp tục xuất phát, còn chuyện ông lão đi lên chiếc tàu trên không lại chỉ lướt qua như vậy mà không được kể thêm.
Mãi cho đến khi bọn họ đã đi tới gần Cung Tiên nữ. 'Thế nhưng Trần Khiêm lại phát hiện ra một chuyện kì lạ, vốn có ba mươi sáu người đi lúc này lại chỉ còn hai mươi bảy người, thiếu mất chín người.
Những người đó đi đâu?
Trần Khiêm không ngẫm nghĩ vấn đề này.
Bởi vì nội dung của bức bích họa kế tiếp khiến cho. Trần Khiêm có chút mù mờ.
Trên đó nói rằng, bọn họ đi tới đáy biển nơi có Cung Tiên nữ đã đụng mặt một con rồng lớn bị thương nặng đang quay cuồng trong lòng biển.
Hoặc nói rõ hơn, là nó đang đau đớn quản quại ngay trên đỉnh của Cung Tiên nữ.
Ông lão ăn mày vì muốn giảm bớt nỗi đau đớn của con rồng mà đã đánh vỡ sọ não của nó, kết thúc tính mạng của con vật ấy.
Tiếp theo, mưa lớn bỗng chốc ập đến, sấm chớp rền vang rung trời.
Con thuyền bị mưa gió thổi lật úp.
Mọi người đều vô cùng sợ hãi, quỳ trên sàn tàu mà bái lạy ông trời.
Bức bích họa thứ năm.
Bức tranh nói về việc quan tài của tiên nữ được đưa xuống chìm sâu vào lòng biển, ngay cả thi thể của con rồng lớn kia cũng đồng thời bị chôn vùi ở đây.
Một vài thông tin về Cung Tiên nữ được miêu tả trong này gồm: ở đáy biển, kiến trúc giống như long cung dưới đáy biển.
Nếu không nhờ ông lão ăn mày kia bản lĩnh cao. cường, e rằng không ai có thể lặn xuống tới đó, thậm chí còn ở lại một khoảng thời gian lâu như vậy.
Bởi vì chỗ này đã có giao kèo, trước khi xuống biển, ông lão ăn mày từng đưa cho bọn họ một món đồ.
Bức bích họa thứ sáu.
Chuyện này khiến Trần Khiêm cảm thấy vô cùng tò mò.
Bởi vì đến lúc mọi người về đến trên tàu rồi, bỗng nhiên lôi ra một chiếc quan tài.
Đó là một chiếc quan tài bằng thủy tinh.
Quan tài không lớn, Trần Khiêm ước lượng bên trong hẳn là không đặt thi thể của người trưởng thành.
Mọi người đều cẩn thận trông chừng nó.
Nhưng vào lúc này, một người lại không cầm chắc. Chiếc quan tài lập tức rớt xuống, lật sang một bên. Hả?
Mà bức bích họa đến chỗ này thì kết thúc rồi.
Trần Khiêm suy đoán đây là do một trong ba mươi sáu người ở trên thuyền năm đó đã khắc ra câu chuyện này.
Thế nhưng Trần Khiêm không hiểu nổi, chiếc quan tài thủy tinh kia chui từ đâu ra cơ chứ?
Không nhìn hết kết cục câu chuyện khiến Trần Khiêm cảm thấy trống trải.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top