Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 1440: Tuyệt đối không thể giữ lại


Lần này, sau lưng Trần chẳng khác nào cái lò hơi bị nổ, khói trắng cuồn cuộn, lập tức bị đánh bay ra xa mấy chục mét.
Khí huyết cưồn cuộn trong đan điền*, máu tươi của Trần Khiêm trào ra dữ dội.*Ðan điền: vùng dưới rốn
“Nói hay không?” Mạc Thương Long nghiến răng nghiến lợi nói.
“Không nói, để lão già không chịu chết như ông tức. chết!
Trần Khiêm lau máu, miễn cưỡng gắng sức đứng dậy, cười mỉa nói.
“Cậu thật sự tưởng rằng tôi sẽ không giết cậu sao? Đợi cậu chết rồi đem đi luyện, sau đó tôi sẽ đi hỏi Trần Điểm Thương, chết đi!”
Mạc Thương Long tức giận, tay trái lại hút Trần Khiêm lần nữa.
Nhưng lúc này, bỗng nhiên Trần Khiêm giương mắt, mượn lực hút trong cổ tay, đột ngột ra đòn.
Đồng thời rút Khinh Vũ Kiếm ở eo ra.
Thỉ triển Tam Thức Trích Thủy học được từ Phá Quân.
Tại sao lại gọi là Tam Thức Trích Thủy, bởi vì theo Trân Khiêm học được, anh phát hiện ra tấn công bằng ba chiêu này rất chặt chẽ, kết hợp với kiếm quang vốn có của Khinh Vũ Kiếm, lấy tấn công làm phòng thủ, hơn nữa kiếm khí còn rất dày, giống như nước chảy đá mòn vậy.
Vì vậy nên chúng được gọi là Tam Thức Trích Thủy.
Lúc này, bóng dáng Trần Khiêm vừa nhanh vừa mạnh mẽ, thi triển đòn tấn công.
Kiếm ảnh chồng lên nhau, đánh thẳng vào chỗ hiểm.
Lúc nãy, Mạc Thương Long chỉ biết né tránh lực xuyên thấu của Phá Quân.
Lúc xoay người lại. Kiếm Vũ đã tấn công.
Mạc Thương Long hoảng hốt phòng ngự.
Nhưng con dao găm đó giống như vật sống, tập. trung tấn công vào chỗ sơ hở của Mạc Thương Long.
Mắt Mạc Thương Long mở to, vẻ mặt khó mà tin được.
Lúc này không kịp phòng ngự.
Bị Khinh Vũ Kiếm đâm trúng ngực. Ngã lăn trên đất.
Một vết máu lộ ra.
“Huyền Kính!”
Mạc Thương Long sững sờ, xoay cổ tay, trong tay xuất hiện Huyền Kính.
Trần Khiêm xoay người vượt qua Mạc Thương Long, chạy thẳng vào trong hang.
Bởi vì Trần Khiêm rất rõ, vừa rồi chỉ là ra đòn bất ngờ, nếu đối đầu trực tiếp với Mạc Thương Long thì quả thực chênh lệch rất lớn.
Chỉ có chạy vào trong hang, nói không chừng còn có một cơ hội để sống.
Đây là kế hoạch mà Trần Khiêm đã tính lúc chịu hai đòn kia.
Tất cả mọi hành động đều rất trôi chảy, lúc Mạc Thương Long mở to mắt bò từ dưới đất lên thì Trần Khiêm đã vào trong hang động không thấy bóng dáng đâu rồi.
“Đúng là thể chất đặc biệt, mạnh mẽ lắm, suýt nữa tôi lại bại dưới tay cậu rồi!”
Nhìn bóng lưng Trần Khiêm, Mạc Thương Long khó tin nói.
Đột nhiên, lão ngẩng phảt đầu lên, vẻ mặt thù hằn: “Không thể giữ lại cậu ta, nếu không, chưa đến năm năm, nhà họ Mạc khó mà thoát khỏi vận hạn! Tuyệt đối không thể giữ lại!!!”
 
Chương 1441: Hang đá


Đang nghĩ, Mạc Thương Long định đuổi theo.
Đến nửa đường thì lão dừng lại.
Chạm vào hai má bị trầy xước của mình.
Mặt đầy vẻ kiêng dè.
“Nhóc con, khuyên cậu một câu, mau ngoan ngoãn ra đây. Vào trong hang này rồi, cho dù sức mạnh của cậu có tăng lên thì cũng đừng hòng ra được!”
Mạc Thương Long đứng ở cửa hang hét lớn.
Không lâu sau, bên trong truyền ra một giọng nói
“Ông già, cho dù có vậy thì cũng tốt hơn là ở bên ngoài rồi bị ông giết!”
“Thằng nhóc khốn nạn, vào trong nữa thì đừng trách tôi không nhắc cậu!”
Mạc Thương Long cau mày.
Quả thực bên trong vô cùng nguy hiểm, lão đã bước vào cấp bậc Tông sư, có thể nói là tung hoành thiên hạ. Nhưng nghĩ lại vừa nãy gặp con vật khổng lồ trong hang động mà vẫn còn thấy sợ.
Sở dĩ muốn điều tra rõ ràng.
Là muốn biết được, rốt cuộc thứ cất giấu ở bên trong này có đáng để mình liều mạng hay không.
Nếu như không đáng, Mạc Thương Long sẽ không mạo hiểm đâu!
Cũng chính vì vậy nên Mạc Thương Long mới đợi Trần Khiêm xuất hiện.
“Tân nhóc này sẽ không đi được xa đâu, đến lúc đó hoặc là chạy ra ngoài hoặc là bị giết. Mình tội gì phải mạo hiểm vì nó chứ, chỉ bằng cứ ở đây đợi nó, cho dù kết quả có thể nào đi nữa thì cũng sẽ có lợi cho mình mài”
Lão thầm nói.
Sau đó ngồi ở một bên cửa hang, lắng nghe động tĩnh ở bên trong.
Lại nói đến Trần Khiêm.
Trần Khiêm tưởng rằng tên cáo già Mạc Thương Long muốn dọa dẫm mình ra ngoài.
Nhưng càng vào trong thì càng có một mùi tanh nồng nặc ập đến.
Khiến cho Trần Khiêm lờ mờ cảm thấy không đúng.
Anh mới nghĩ lại, lúc đầu thấy Mạc Thương Long, lão. có hơi nhếch nhác.
Thậm chí trên mặt còn bị thương nhẹ.
Lão già này đã biết cổ mộ này không tầm thường, theo như tính cách của lão ta, lẽ nào lại không vào trong xem?
Có khi nào bên trong thực sự có gì đó khiến lão ta bị thương, cho nên mới không dám đuổi theo vào đây?
Trần Khiêm thầm nói.
Tiếp tục đi vào trong.
Đây là một đường hành lang ngắn và bằng phẳng. Không biết đi bao lâu, cuối cùng mới sáng hơn. Một hang đá đồ sộ xuất hiện ngay trước mắt. Trong hang tối đen như mực.
Hơn nữa, nơi sâu nhất trong hang hình như có hai cái động lớn.
Hai cái động lớn này cao cỡ một người.
Điều khiến Trần Khiêm cảm thấy lạ đó là, bên trong động hình như là một khu vực khác.
Bởi vì chiếu ra ánh sáng xanh rất đậm. Cũng nhờ ánh sáng xanh trong động chiếu ra nên Trần Khiêm mới có thể nhìn rõ được một số tình hình trong hang đá.
Hai bên hang đều là tượng võ sĩ được điêu khắc bằng đá.
Mỗi bức tượng đều dũng mãnh, hùng tráng và uy nghiêm.
Có hàng chục bức tượng.
 
Chương 1442: Con trăn khổng lồ


Đây chắc không phải là những binh lính từ trên trời rơi xuống được nhắc đến trong bức bích họa đấy chứ?
'Thấy cách ăn mặc của bọn họ rất giống với bức bích họa vẽ.
Vậy vị thiên binh thần bí kia được chôn ở trong quan tài Trường Sinh sao?
Trần Khiêm thầm đoán.
Thấy xung quanh có giá cắm nến, Trần Khiêm đi tới thắp từng cái lên.
Cuối cùng bên trong động cũng hoàn toàn sáng sủa.
Lúc này, Trần Khiêm mới nhìn rõ toàn cảnh bên trong hang.
Trên đất có rất nhiều xương trắng, trông trang bị của bọn họ giống như đi đào mộ vậy.
Nhưng khi Trân Khiêm ngẩng đầu nhìn hai cái động màu xanh thì lại đơ ra.
Đó hoàn toàn không phải là động màu xanh!
Mà là... mà là...
Đột nhiên hai chân Trần Khiêm mềm nhữn.
Khóe miệng cũng hơi cứng lại.
Đây là đầu của một con trăn lớn, con trăn lớn đến mức lạ thường, hai cái động xanh kia chính là mắt của nó.
Lúc này, con trăn lớn đó đang ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trần Khiêm.
“Ôi đệch!”
Trân Khiêm hít sâu một hơi.
Lông tơ dựng đứng lên.
Co chân chạy đi.
“Khèt”
Phía sau truyền đến tiếng con trăn thè lưỡi ra. Nhưng Trần Khiêm dừng lại.
Chạy ra ngoài thì sẽ bị Mạc Thương Long giết.
Chẳng trách lão già đó nhếch nhác như vậy, hóa ra bên trong hang có con vật khổng lồ này.
Trần Khiêm rút Khinh Vũ Kiếm ra.
Mồ hôi lạnh chảy ra, lòng đầy xoắn quýt.
Trên tấm bản đồ hoàn toàn không nhắc đến con trăn khổng lồ này.
'Trân Khiêm nuốt nước bọt.
Nhưng Trân Khiêm phát hiện ra hình như con trăn khổng lồ này không có ác ý.
Nó chỉ nhìn chằm chằm vào mình chứ không tấn công.
Cuối cùng, nó cúi đầu xuống.
Cảnh này giống như con chó con lanh lợi nhìn thấy chủ của nó vậy.
“Mày không giết tao?”
Lúc này, chân của Trần Khiêm mới đỡ hơn một chút. Anh thăm dò hỏi một câu.
Không ngờ con trăn lại gật đầu.
Sau đó lại gục cái đầu như miếu thờ của nó xuống đất.
Thân của con trăn này gần như chặn cả con đường đi vào trong.
Giống như đang ngăn người khác xông vào.
 
Chương 1443: Quan tài đá


Trần Khiêm bước nhẹ qua.
Không biết tại sao lúc này trong lòng Trần Khiêm lại có một loại cảm giác rất đặc biệt, dường như qua ánh mắt của con trăn khổng lồ có thể hiểu được tình cảm tâm của nó.
Cũng chính vì ánh mắt của nó mà bỗng chốc khiến cho Trần Khiêm nảy sinh một loại tình cảm không sao giải thích được với nó.
Nói thế nào nhị, rất kì lạ, giống như gặp lại người bạn cũ vậy.
Trần Khiêm cũng không sợ nó nữa mà thử sờ nhẹ vào đầu nó.
Nó không phản kháng, rất ngoan.
“Mày vẫn luôn canh giữ trong hang sao? Trông như: mày chưa từng đi ra ngoài?”
Trần Khiêm hỏi.
Con trăn khổng lồ lại gật đầu.
Sau đó nó cử động.
Ngay khi cả thân thể nó cử động, Trần Khiêm cảm thấy núi non trong hang đá rung lắc, giống như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Nó không ngừng co vào bên trong.
€ó vẻ là đang mở cho mình một con đường.
Hiện tại Trần Khiêm đã xem nhẹ sống chết rồi, anh mạnh dạn đi vào bên trong.
Bên trong không còn giống với một cái hang bình thường nữa.
Giống như một cung điện uy nghiêm vậy. Rộng lớn quát
Trần Khiêm cảm thán, chẳng khác nào cung điện dưới lòng đất!
Phải tốn bao nhiêu nhân lực vật lực mới xây được. một cung điện hùng vĩ như vậy. Cho dù công nghệ hiện đại tiên tiến đến thế cũng hoàn toàn không có khả năng.
Bên trong cung điện dưới lòng đất này.
Quả thực là có quá nhiều bức tượng thiên binh giống như bên ngoài.
Có ba mươi sáu cột đá lớn bao quanh bảy tám người.
Ở chính giữa cung điện là một đài thạch anh ngũ sắc. sặc sỡ, trên đài giống như có một quan tài lớn cũng bằng thạch anh đang lơ lửng.
“Đó là quan tài Trường Sinh sao?”
Trân Khiêm thầm kinh ngạc.
Nhìn quanh một lần nữa, xung quanh cung điện rải rác những bức bích họa vô cùng chỉ tiết!
“Khè!”
Lúc này, con trăn khổng lồ thè lưỡi, ánh mắt nhìn vào bức bích họa.
“Mày muốn tao xem hết những bức bích họa này?” Trần Khiêm nghỉ ngờ hỏi.
Con trăn lớn gật đầu!. Web‎ đọc‎ nhanh‎ tại‎ [‎ trùm‎ truyện﹒ⅴn‎ ]
“Ừ"
Nuốt nước bọt rồi lại nhìn quan tài Trường Sinh, sau đó Trần Khiêm lập tức đi đến bên cạnh bức bích họa.
Trước đây nghe một số lời giải thích của Tân Nhã, hiện tại Trần Khiêm cũng có thể hiểu được đại khái trên bức bích họa này vẽ cái gì.
Bức bích họa này nói rất chỉ tiết.
Ở đây là nơi chôn cất của vị thiên binh bí ẩn kia, nhà vua đã tổ chức lễ tang long trọng nhất cho vị thần từ trên trời rơi xuống này, đã bỏ ra rất nhiều nhân lực và vật lực để tu sửa cung điện dưới lòng đất này. Chỉ có thánh thần mới có thể xứng với cung điện hùng vĩ thế này!
Để các thế hệ sau kính trọng ngưỡng mộ! Bức bích họa giải thích.
Mà bức bích họa phía sau khiến Trần Khiêm càng thêm hứng thú.
Bởi vì nó miêu tả chỉ tiết những chuyện đã xảy ra phía sau cây đại thụ từ trên trời rủ xuống kia...
 
Chương 1444: Bức tranh huyền ảo


Cây đại thụ đó được người dân của đất nước này gọi là cây thần.
Bởi vì nó từ trên trời rủ xuống.
Khi đó, người dân của đất nước này cho rằng.
Đây là thiên binh mà trên trời cử xuống để mời bọn họ lên thiên cung tụ họp, nhưng trên đường xảy ra biến cố nên vị thần và những thiên binh mà ông ấy chỉ huy đều chết.
Nhà vua nghĩ, trên trời đã có lời mời thì không thể thất lễ được.
Cũng phải đi lên để nói rõ chuyện đã xảy ra với vị thần kia.
Thế là nhà vua đã cử ba trăm dũng sĩ giỏi nhất trong nước.
'Trèo lên cây đại thụ này.
Nhưng đợi rất lâu cũng không thấy ba trăm dũng sĩ kia quay về.
Nhà vua không cam tâm, cho nên mỗi năm về sau đều sẽ chọn một nhóm dũng sĩ trèo lên cái cây thần này.
Cho đến trước hôm cung điện của vị thần đã xây xong, lúc chuẩn bị hạ táng.
Thì xảy ra một chuyện kì là.
Đó là sấm sét đã đánh trúng cây thần này.
Cây thần bốc cháy, ngọn lửa lớn cháy hơn một tháng, cuối cùng mới biến mất.
Nhà vua rất tức giận, cho rằng đây là do ông trời trách bọn họ không trân trọng cơ hội.
Nhưng lúc này, việc chôn cất vị thần kia là quan trọng nhất.
Câu chuyện chỉ tiết sau đó chính là chôn cất hai vợ chồng vị thần kia với nhau, nhưng cuối cùng bị một lão. ăn mày xuất hiện ngăn lại.
Trên bức bích họa kể rằng, khi đó, lão ăn mày đã nghiêm túc nói với nhà vua lý do vì sao không thể chôn cất chung.
Nhà vua không tin.
Cho nên ông ta thi triển pháp thuật, chỉ tay lên bức tường, trên tường xuất hiện một cảnh tượng, chính là cảnh trượng đất nước này bị diệt vong.
Bức bích họa nói rằng, khi đó lão ăn mày đã dùng thủ đoạn này, cho nên tất cả vương công đại thần đều sợ hãi.
Lần lượt quỳ bái ông ta.
Ngay cả nhà vua cũng quỳ bái.
Vì vậy, cuối cùng nghe theo lời đề nghị của lão ăn mày.
Nhà vua muốn mời lão ăn mày làm quốc sư, muốn hỏi ông ta làm thế nào mới có thể giữ được đất nước.
Nhưng lão ăn mày từ chối lời mời làm quốc sư, rồi vẽ cho nhà vua hai bức tranh.
Một bức trong đó chỉ là một biểu tượng.
Nhưng Trần Khiêm lại nhìn rất rõ, đây là biểu tượng của Hội Thái Dương.
Bức tranh còn lại thì huyền ảo hơn.
“Sao lại giống... pháp khí Thái Dương Đồ của nhà họ Trần thế nhỉ?”
Trần Khiêm vò đầu bứt tai, không khỏi kinh ngạc.
 
Chương 1445: Đây chính là xác của một con rồng


Nhưng phía sau chỉ nói rằng, sau khi đất nước này có được hai bức tranh quả thực đã hưng thịnh vài năm, gần như thống nhất hàng trăm đất nước láng giềng.
Nhà vua đã tôn vinh ông ta như một vị thánh thần.
Xem đến đây, Trân Khiêm không khỏi hít sâu một hơi.
“Lẽ nào Thái Dương Đồ gia truyền của nhà họ Trần cũng có liên hệ chặt chẽ với Hội Thái Dương, mà tác giả của Thái Dương Đồ có khả năng tiên tri thực ra chính là lão ăn mày này!” Trần Khiêm thầm đoán.
Sự tò mò trong lòng buộc Trần Khiêm phải xem tiếp. Phần sau kể về một số chuyện xảy ra lúc đóng mộ.
Tòa cung điện dưới lòng đất này mất mười mấy năm để xây dựng, và cũng mất vài năm để niêm phong lại.
Trong thời kỳ này, đất nước vốn đã hưng thịnh rồi, nhưng lại liên tục có những chuyện kì lạ xảy ra.
Chuyện lớn nhất đó là một cái xác khổng lồ từ trên trời rơi xuống!
Trên bức bích họa, cái xác khổng lồ này được chạm khắc rất chỉ tiết.
Trần Khiêm nhìn rồi lại nhìn, phát hiện, đây chính là xác của một con rồng!
Rồng!
'Trân Khiêm trợn lớn mắt. Gần như đã chắc chắn.
Bức bích họa này nói một con rồng từ trên trời rơi xuống.
Nó dài khoảng ba mươi mấy mét, có móng vuốt trông như sắt thép.
Có thể cào nát đầu người.
Còn mô tả rằng thân thể cái xác rồng khổng lồ này được bao phủ một lớp vảy cứng.
Những cái vảy này có màu vàng kim và cả màu đen tuyền.
Đây là một con rồng khổng lồ có màu vàng lửa. Lúc rơi xuống, cái xác đã thối rữa. Mọi người lũ lượt né tránh.
Vốn muốn chôn nó, nhưng khi đó, cái xác rồng này gây ra một dịch bệnh.
Chết rất nhiều người.
Khi nhà vua không biết phải xử lý thế nào. Ở đây lại nhắc đến lão ăn mày kia.
Sau ba năm, lão ăn mày lại quay về.
Chỉ là lân này về, ông ta đã không còn là lão ăn mày. nữa, mà ăn mặc rất chỉnh tâ.
Ông ta nói với nhà vua, trước đây ông ta chỉ giả làm ăn mày để tiện bề làm một số việc, chứ ông ta không phải ăn mày!
Đương nhiên nhà vua rất vui, dành cho ông ta đãi ngộ cao nhất.
Tìm ông ta để có cách giải quyết cái xác rồng này.
Ông ta đề nghị hỏa thiêu ngay lập tức và không được chần chừ thêm một giây nào.
Hơn nữa ở đây còn kể, y thuật của lão ăn mày vô cùng cao siêu, khi đó ông ta đã chữa trị cho những người dân mắc bệnh dịch.
Trong đó có cả hoàng tử cũng bị nhiễm bệnh.
Nhưng cuối cùng ông ta đưa ra một điều kiện.
Đó chính là muốn đi xem cung điện dưới lòng đất.
Hơn nữa là đi xem một mình, khi đó thợ phụ trách điêu khắc bích họa và công nhân đều phải tránh đi.
Nhà vua vui mừng, gật đầu đồng ý.
Lão ăn mày ở cung điện dưới lòng đất mười ngày, lúc đi vào trong còn cầm theo một cái túi.
Sau đó, người dân cả nước lại quỳ gối, hi vọng ông ta có thể ở lại.
Lão ăn mày lại từ chối lần nữa.
 
Chương 1446: Mày sống mấy chục nghìn năm rồi à


Trên bức bích họa kể, khi đó, chạng vạng tối, lão ăn mày đứng trên tường thành, đối diện với những người dân đang quỳ lạy, ông ta chỉ lên mặt trăng vừa ló dạng. Mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng. Lúc phản ứng lại thì lão ăn mày đã biến mất.
Khi đó, vì tưởng nhớ đến ông ta, người dân đã lập một miếu thờ cho ông ta để đời sau sùng kính.
“Thiên binh từ trên trời rơi xuống, cây thần, lão ăn mày kì lạ, con rồng khổng lồ! Và cả con tàu trên không nữa!"
Trần Khiêm thầm thì.
Bức bích họa tiết lộ những thông tin này, càng xem đến đây thì Trần Khiêm càng không hiểu.
Những bức bích họa này, thậm chí cả câu chuyện mà trên đó kể cũng sống động như thật.
Thật sự chỉ là tưởng tượng của người xưa thôi sao?
Đến hiện tại, Trần Khiêm nghỉ ngờ.
Trước đây còn bán tín bán nghỉ, còn bây giờ, Trân Khiêm tin rằng tất cả những điều này liệu có thực sự là sự thật!
Thế giới cả chục nghìn năm trước, thậm chí là hàng vạn năm trước, thật sự đã tồn tại một nền văn minh khác sao?
Mặc dù truyền thuyết về rồng đã có từ rất lâu rồi, nhưng rồng... thật sự chỉ là một truyền thuyết thôi sao?
'Trân Khiêm thầm nghi ngờ.
Anh hít sâu một hơi, muốn tìm ra tung tích của người phụ nữ áo trắng trên bức bích họa.
Nhưng phần sau lại không nhắc đến người phụ nữ áo trắng nữa.
'Trân Khiêm hơi thất vọng.
“Hình như lão ăn mày này có khả năng hiểu rõ thời cổ kim, thế giới này có sự tồn tại quái lạ như vậy sao?”
Trần Khiêm lại nhớ ra. Lúc này mới nhìn con trăn khổng lồ ở đằng sau.
“Phải rồi, mày vào đây lúc nào? Chắc lúc mày vào làm thú giữ mộ không lớn thế này đâu nhỉ?”
Trần Khiêm hỏi.
Con trăn khổng lồ thè lưỡi, chỉ vào một trong những bức bích họa.
Điều mà bức bích họa đó kể chính là cảnh lão ăn mày đi vào trong cung điện dưới lòng đất với một chiếc túi.
Trần Khiêm sững sờ.
Hơi suy nghĩ.
Sau đó toàn thân chấn động.
Anh mở to hai mắt nhìn con trăn:
“Mày nói mấy chục nghìn năm trước, thứ bên trong chiếc túi mà lão ăn mày này đem vào đây chính là mày?”
Trần Khiêm cảm thấy như mình sắp nghẹt thở đến nơi rồi.
Con trăn khổng lồ này lại gật đầu. Ôi trời ơi Da đầu Trần Khiêm ngứa ran:
“Mày sống mấy chục nghìn năm rồi à?”
 
Chương 1447: Quan tài Trường  Sinh


Con trăn lại gật đầu lần nữa. Nếu như không phải những chuyện này xảy ra trước mắt mình thì có đánh chết Trần Khiêm cũng không tin
đây lại là sự thật!
Tuổi thật của con trăn khổng lồ này lại lớn hơn cả tổ tiên của mình.
“Sao mày không giết tao? Khi đó lão ăn mày đưa mày vào chắc là muốn mày làm thú giữ mộ, chẳng phải ai đột nhập vào cổ mộ đều phải chết sao?”
Trần Khiêm không khỏi tò mò hỏi.
Con trăn khổng lồ thè lưỡi ra, lại chỉ vào bức bích họa vừa rồi.
Sau đó lại lúng túng quay đầu nhìn về quan tài Trường Sinh.
Bức bích họa nói về chuyện lão ăn mày đưa nó vào cổ mộ ở mười ngày.
Nó lại chỉ về quan tài Trường Sinh.
Xem ra mười ngày lão ăn mày vào đây có liên quan đến quan tài Trường Sinh.
'Trên bức bích họa đã không nhìn ra được manh mối nữa rồi, là con trăn đang nói với mình.
Nếu muốn biết, thì đáp án ở trong quan tài Trường Sinh này sao?
“Mày muốn tao mở quan tài ra sao?” 'Trần Khiêm thăm dò, hỏi nó. Con trăn gật đầu.
'Trần Khiêm hít sâu một hơi, đi về phía bục cao ngũ sắc sặc sỡ.
Cả bục cao đều được xây bằng đá sặc sỡ sắc màu.
Mà chiếc quan tài Trường Sinh óng ánh như viên ngọc này đang lơ lửng trên bục đá ngũ sắc.
Chẳng khác nào một tác phẩm nghệ thuật đẹp đế
cả. Khiến người ta kinh ngạc.
Bước tới quan sát ở khoảng cách gần có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng màu đen đang nằm bên trong.
Chắc là thi thể của vị thân năm đó.
Mặc dù không thấy rõ nhưng đường nét của ông ấy đều được thể hiện ra.
Quả nhiên là quan tài Trường Sinh, giữ gìn thi thể cả chục nghìn năm cũng không mục rữa.
Chính là vị thần kia, thật sự sẽ có vị thần từ trên trời rơi xuống sao?
Trần Khiêm đè nén lòng hiếu kỳ, chậm rãi đẩy nắp quan tài.
Sau khi đẩy ra, lúc này, thi thể của vị thần bên trong quan tài hiện ngay trước mặt mình.
Chỉ là sau khi nhìn rõ thi thể, hai mắt Trần Khiêm trở nên đờ đẫn.
Bỗng chốc, tim như ngừng đập. “Sao có thể chứ?” . Truyện Việt Nam
Một khắc sau, hai mắt Trần Khiêm mở lớn, cảm giác. kinh hãi và hoảng sợ không tên tràn khắp cơ thể.
Khiến anh run sợ. Bởi vì... năm bên trong quan tài, lại chính là mình!?
 
Chương 1448: Một người giống y hệt mình


Nói đúng hơn thì nằm bên trong quan tài là một người giống y hệt mình.
Ông ấy mặc một bộ giáp màu vàng kim, khoác áo choàng trắng, để tóc dài.
Nhưng khuôn mặt, rõ ràng chính là mình! Sao có thể chứ?
Trong lòng Trần Khiêm thầm kêu lên, sợ hãi lùi về sau hai bước.
Anh lại nhìn con trăn khổng lồ, mà vẻ mặt con trăn thì đang cung kính nhìn mình.
Chẳng trách, con trăn không những không giết mình mà còn vô cùng cung kính với mình.
Hóa ra nó xem mình là chủ nhân của tòa cung điện.
Con trăn thè lưỡi, tỏ ý bảo Trần Khiêm nhìn bên cạnh thi thể.
Lúc này, Trần Khiêm mới nhìn.
Hóa ra bên cạnh thi thể này có một trục cuốn. Bên trên đặt một miếng ngọc bích hình tròn. Con trăn bảo mình mở ra.
Đè nén nỗi sợ, Trần Khiêm cầm lên.
Mở trục cuốn này ra, bên trên ghi chỉ chít những văn tự cổ.
Mấy ngày trước, Trần Khiêm có hỏi giáo sư Dương về những văn tự cổ này.
Cho nên, Trần Khiêm có thể hiểu được chút ít nội dung bên trong.
“Chắc là ghi lại cuộc đời của thi thể này!”
“Trên đó nhắc đến vợ vị đó, rồi nói đến ba chữ Hội Thái Dương, phía sau lại viết về nhân loại, mấy chữ cuối cùng hình như là đang nói hủy diệt gì đó!”
Trần Khiêm chỉ có thể hiểu những chữ này.
Bên trong nhắc đến vợ của ông ấy, lại có cả Hội Thái Dương, có phải đang nói cái chết của vị thần này có liên quan đến Hội Thái Dương không, nhưng hủy diệt là hủy diệt gì nhỉ?
Là nhân loại sẽ bị hủy diệt sao?
Đầu Trần Khiêm muốn phình ra.
“Hình như đây không phải di thư do thi thể này để lại đâu nhỉ?”
Trần Khiêm hỏi con trăn. Con trăn lắc đầu.
“Tao biết rồi, trục cuốn này là lão ăn mày đưa mày vào đây rồi đặt vào trong?”
Trần Khiêm hỏi.
Con trăn gật đầu.
“Rốt cuộc lão ăn mày này là ai? Sao ông ta lại biết nhiều bí mật như vậy, hơn nữa còn thần thông quảng đại như thế?” . đam mỹ hài
Trần Khiêm thật sự ngạc nhiên.
Con trăn lại lắc đầu.
“Rốt cuộc là ý gì?
Rốt cuộc Hội Thái Dương là cái gì?
'Trần Khiêm sốt ruột mồ hôi nhễ nhại.
Đặc biệt là nhìn thấy một người giống y hệt mình nằm ở đây.
Chẳng lẽ là đầu thai chuyển kiếp sao?
Có rất nhiều điểm đáng ngờ.
Với cả người bí ẩn đã đưa mình đến đây nữa, chắc là người đó biết tất cả mọi chuyện, nhưng người đó là ai chứ?
Vừa nghi ngờ, Trần Khiêm lại cầm miếng ngọc hình tròn lên xem.
Bên trên khắc rất nhiều hoa văn phức tạp. Không biết có phải ảo giác hay không.
'Trân Khiêm thấy những hoa văn này giống như đang chuyển động.
Lúc này, Trần Khiêm lại nhìn càng chăm chú.
Hoa văn lại xoay càng nhanh hơn.
Khiến Trần Khiêm có cảm giác chóng mặt. Hơn nữa đầu càng cảm thấy choáng váng.
'Trần Khiêm lắc đầu, đột nhiên cảm thấy trước mắt tối đen, sau đó ngất đi.
Nhưng Trần Khiêm vẫn có ý thức.
 
Chương 1449: Tôi chính là cậu, cậu chính là tôi


Anh cảm thấy tay chân lạnh toát, nhưng vẫn cố gắng mở mắt.
Cuối cùng trước mắt xuất hiện một cái hang lớn. Trong hang rất sáng sủa.
Còn có một khe suối từ từ chảy ra.
Bên khe suối, có một bóng đen đang đứng chắp tay. “Cuối cùng cậu cũng đến rồi?”
Bóng đen này quay lưng về phía Trần Khiêm, nhàn nhạt nói.
“Gì mà cuối cùng cũng tới? Ngài là ai?”
Trần Khiêm ngạc nhiên hỏi.
“Tôi đợi cậu lâu lắm rồi
Người đó nói.
“Phải luôn nhớ rằng, bản lĩnh càng lớn thì người cậu phải bảo vệ càng nhiều, nhất là người trong lòng cậu, đừng phụ lòng cô ấy!”
Bóng đen lại nói.
'Trân Khiêm càng lúc càng bối rối: “Tôi không biết ngài đang nói gì, tôi muốn hỏi tại sao tôi với vị thần trong quan tài Trường Sinh lại giống hệt nhau vậy, mà ngài là vị thân kia sao?”
“Cậu sẽ biết thôi!”
Giọng nói của Bóng đen rất thê lương.
“Hội Thái Dương là gì? Người tôi yêu hình như bị Hội Thái Dương bắt đi rồi, bặt vô âm tín!”
Trần Khiêm hỏi. “Tất cả mọi người đều sẽ chết vì nó, tất cải!” Bóng đen nói.
“Cái gì ngài cũng không muốn nói, vậy ngài nên nói cho tôi biết, làm thế nào để bảo vệ người tôi yêu?”
Trần Khiêm ngạc nhiên.
Anh vừa dứt lời, đột nhiên cảm giác choáng váng trong đầu lại đến.
Nhưng lại không giống với vừa rồi.
Hiện tại, dường như có vô số thông tin đang dồn vào. trong đầu mình.
Khiến đầu mình như sắp phát nổ đến nơi.
Quá nhiều thông tin rồi! Đầu... đau quá Trần Khiêm ôm đầu hét lên một tiếng, đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
Anh đã không phân biệt rõ Đông Tây Nam Bắc, cũng không biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đầu mình như sắp nổ tung. Nhưng bóng đen vẫn đang huyên thuyên:
“Từ nay về sau, cậu phải cẩn thận, đặc biệt những người bên cạnh! Bởi vì tôi chính là cậu, cậu chính là tôi!”
“Tôi sắp tiêu rồi, mau cứu tôi!”
Miệng Trần Khiêm sủi bọt, nằm trên mặt đất trợn trắng mắt giấy giụa.
Ẩm!
Cuối cùng, những thông tin trong đầu như hình thành chất xúc tác, lập tức nổ tung.
Trần Khiêm trào máu, không giấy giụa nữa mà ngất đi.
Tí tách... Tí tách!
Không biết qua bao lâu, bên tai Trần Khiêm nghe tiếng nước vang lên tí tách.
Lúc này mới thong thả tỉnh dậy.
Trở mình dậy mới phát hiện mình vẫn đang ở trong cung điện dưới lòng đất.
Con trăn đang lo lắng nhìn mình.
“Tao chưa chết à?”
Trần Khiêm hơi ngạc nhiên.
Nhưng sau đó nụ cười của anh khựng lại, bởi vì hoàn hồn lại Trần Khiêm mới phát hiện, dường như trong đầu mình vẫn còn thứ gì đó!
 
Chương 1450: Chắc là mình đã vượt qua cấp bậc Tông sư


Trong đầu Trần Khiêm hiện lên một mảnh kí ức, mảnh kí ức không thuộc về mình.
Bên trong có rất nhiều thông tin. Công phu võ thuật, rất nhiều rất phong phú.
Cứ như mình đã dày công tôi luyện hết những thứ này.
Đặc biệt bên trong có ghi lại một phương pháp hô hấp.
Hiện tại, chỉ cần anh thở thì bên trong cơ thể sẽ tự động kích hoạt phương pháp này.
Khiến Trần Khiêm cảm thấy rất thần kì. Trong đầu dường như có thêm một số kí ức. Nhưng những kí ức này trông rất mơ hồ.
Cho dù Trần Khiêm có nghĩ thế nào thì cũng không nghĩ ra được.
Tất cả là vì miếng ngọc bội này mà ra? Không chỉ có thế.
Trần Khiêm còn phát hiện ra sức mạnh của mình tăng lên rất nhiều.
Xòe tay ra, kích hoạt nội kình.
Lòng bàn tay tỏa ra một luồng nhiệt. “Nội kình ngoại ngự! Cảnh giới Tông sư!” Trần Khiêm bất ngờ vui mừng.
Hơn nữa, theo phương pháp hô hấp này, nội kình của mình đang phát triển với một tốc độ thần kì.
Vả lại, rõ ràng lưồng nội kình này không giống với trước đây.
Nó trở nên cuồng bạo hơn.
Rút Khinh Vũ Kiếm ra, Trần Khiêm thi triển một kiếm pháp.
Kiếm khí bất khả chiến bại. Kiếm còn chưa tới thì mũi nhọn đã tới rồi.
Một tảng đá lớn cách mười mấy mét đã bị Trân Khiêm chém đôi.
Hơn nữa, càng hoạt động mạnh thì nội kình càng phát triển nhanh hơn.
Đây vẫn là cảnh giới Tông sư sao? Sao mình cảm thấy, vừa rồi mình tùy ý đánh một đòn mà còn mạnh hơn gấp mấy lần so với ông nội và Mạc Thương Long đánh nhỉ?
Nếu như mình dùng hết sức để đánh thì Mạc: 'Thương Long, thêm cả Huyền Kính của lão ta cũng khó mà ngăn được.
Không phải Trần Khiêm kiêu ngạo.
Mà bây giờ anh thực sự có cảm giác đó.
“Ông nội nói, cảnh giới thần bí nhất trên thế gian chính là cảnh giới Tông sư, nhưng cao hơn nữa chỉ là suy đoán sao? Mình tin chắc là mình đã vượt qua cấp bậc Tông sư rồi!”
Trần Khiêm thầm đoán.
Anh cầm miếng ngọc bội lên xem.
Vừa nãy Bóng đen kia nói với mình rất nhiều, nhưng không phải tất cả.
Đặc biệt là nghe giọng điệu của người đó, dường như rất thê lương và không cam tâm.
Người đó truyền cho mình những thứ này.
Hình như có việc gì đó muốn mình làm, cuối cùng người đó còn hét lên, tôi chính là cậu, cậu chính là tôi!
Lễ nào mình chính là đầu thai của vị thần này? Trần Khiêm lại nhìn về phía thi thể trong quan tài.
Lấy miếng ngọc đi trước, chỉ là trong quan tài Trường Sinh còn rất nhiều nghi vấn mình chưa giải thích được. Sau khi ra ngoài rồi mình sẽ niêm phong hang đá này lại, khi nào mình có thể tìm được tất cả đáp án thì sẽ quay lại lần nữa.
Trần Khiêm thầm nói.
 
Chương 1451: Tao sẽ quay lại sớm nhất có thể để làm rõ tất cả mọi chuyện


Sau đó lấy miếng ngọc đi.
Dù sao thì Trần Khiêm cũng không lường trước được là mấy chục nghìn năm trước, có một người giống y hệt mình đã nằm trong quan tài Trường Sinh, cho nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lúc này, dường như con trăn muốn nói gì đó.
Nó thè lưỡi ra, đến bên cạnh bức bích họa.
Chỉ vào bức bích họa lúc hạ táng, lão ăn mày xuất hiện để ngăn cản việc người phụ nữ áo trắng chôn cất chung với vị thần kia.
Đặc biệt chỉ vào người phụ nữ áo trắng.
“Mày có ý gì? Muốn bảo tao tìm người phụ nữ áo trắng sao?”
Trần Khiêm hỏi. Con trăn gật đầu.
Rồi nhìn vào quan tài và miếng ngọc trong tay Trần Khiêm.
“Mày muốn nói ý của Bóng đen này là muốn bảo tao. tìm người phụ nữ áo trắng giúp anh ta sao?”
Trần Khiêm nói. Con trăn lại gật đầu. Hửm?
Nghe đến đây, đột nhiên Trần Khiêm nhớ tới giấc mơ của chị Lam trước khi đến hoang mạc.
Vô Danh Sơn, bức tượng đá người phụ nữ áo trắng đổ sụp, và lời tiên đoán của Thái Dương Đồ, sự xuất hiện của người phụ nữ áo trắng lúc mình chết.
Lại là người phụ nữ áo trắng?
Hai người là cùng một người sao?
“Chuyện này càng ngày càng rắc rối, mình phải quay về xem có thể tìm được đáp án nào trong Thái Dương Đồ hay không!”
Trần Khiêm thầm nói.
Lúc này mới đóng nắp quan tài lại.
Đồng thời dựa theo pháp ấn trong trí nhớ để bố trị trận pháp xung quanh quan tài.
Xem như bảo quản thi thể này tốt hơn.
“Cảm ơn sự giúp đỡ của mày, không bao lâu nữa, tao sẽ quay lại sớm nhất có thể để làm rõ tất cả mọi chuyện!”
Trần Khiêm sờ vào đầu con trăn khổng lồ.
Con trăn gật đầu.
Trần Khiêm rời đi.
Thật ra tự Trần Khiêm cũng không phát hiện ra, mặc dù anh vẫn như trước đây nhưng khí chất trên người đã khác rồi.
Men theo đường hành lang ngắn và bằng phẳng, Trần Khiêm chậm rãi chui ra ngoài.
Anh cũng niêm phong cả đường hành lang lại.
Đi ra ngoài, Trần Khiêm vươn vai, thở dài một hơi. Bên ngoài, gió đen đã ngừng thổi.
Chuyển vài tảng đá lớn đến!
Trần Khiêm thầm nói.
 
Chương 1452: Ông có thể đấu lại được với lực từ trường của cả trời đất sao


Sau đó đi qua một bên, chuyển núi đá đến, lấp đây đường hành lang.
“Ha ha ha! Nhóc con, mười ngày rồi, tôi cực khổ đợi cậu mười ngày, cuối cùng cậu cũng chịu ra rồi!”
Lúc này, trên cao đột nhiên vang lên tiếng gào thét.
Sau đó, một bóng người từ trên sườn núi thấp nhảy xuống, đáp thẳng trước người Trần Khiêm.
“Mười ngày, tôi còn tưởng cậu chết trong đó rồi, nhưng tôi có hơi không cam lòng. May mà tôi vẫn đợi, nếu không thì thật sự để tên nhóc cậu chuồn nữa rồi!”
Mạc Thương Long cười lớn.
Trần Khiêm giật mình: “Thì ra tôi hôn mê trong hang mười ngày rồi, tôi còn tưởng chỉ mới một đêm chứ!”
“Trong hang động sợ đến mức hôn mê sao? Nhóc con, xem như cậu phúc lớn mạng lớn, không bị con trăn
khổng lồ đó giết!”
“Xem ra là ý trời, ý trời để tôi có được cậu, có được. sức mạnh này!”
Mạc Thương Long lạnh lùng cười.
Lần này Trần Khiêm phát hiện Mạc Thương Long còn nhếch nhác hơn so với mười ngày trước.
Xem ra lão †a thật sự vất vả rồi, ở đây gió đen gào rít mà ở lại đợi mình tận mười ngày.
“Hửm? Sao cậu lại chặn cửa hang, có phải trong hang có bí mật lớn gì không?”
Mạc Thương Long nói.
“Ừ, có rất nhiều bí ẩn mà tôi cũng không có cách để hiểu được, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có manh mối! Tôi chặn cửa hang trước, sau này tôi sẽ quay lại!"
Trần Khiêm thẳng thắn nói.
“Cái gì? Nói vậy là cậu đã chạm tới được bí mật trong hang? Rốt cuộc là cái gì?”
Mạc Thương Long hứng khởi, hai mắt lóe lên một tia tham lam.
Sau đó lão đột ngột xoay người, muốn dời tảng đá khổng lồ đi.
Nhưng cho dù lão có dùng sức thế nào thì tảng đá khổng lồ cũng không hề nhúc nhích.
“Sao lại nặng như vậy?” Mặt Mạc Thương Long tím tái.
“Tôi đã thêm vào tảng đá một số bí pháp, chỉ dựa vào sức mạnh thì vô dụng thôi!”
Trần Khiêm cười nói. “Bí pháp? Bí pháp gì?” Mạc Thương Long kinh ngạc hỏi.
“Nói đơn giản thì chính là nhờ vào năng lực huyền bí tồn tại trong tự nhiên. Nói thế này đi, chính là lực từ trường, với sức mạnh của ông có thể đấu lại được với lực từ trường của cả trời đất sao?”
Trần Khiêm nói.
“Cái gì? Gậu... sao cậu lại học được? Là ở trong hang này sao?”
Mắt Mạc Thương Long trợn lớn. “ừ"
“Chẳng trách Trần Điểm Thương liều mạng hộ tống cậu đi, hóa ra trong hang này còn có loại phương pháp như vậy, trời cũng giúp tôi, trời cũng giúp tôi mài”
Mạc Thương Long cười gắn. Sau đó lạnh lùng nhìn Trần Khiêm.
“Thảo nào tôi thấy sau khi cậu ra ngoài, khí tức cũng khác trước đây rất nhiều, hóa ra là gặp được điều kì diệu như vậy. Tiếc là cậu lại nói tất cả cho tôi, nhưng từ nay về sau, thế giới này chỉ có tôi biết được bí mật này. Trần Khiêm, cho dù có thế nào đi nữa thì hôm nay tôi không thể giữ cậu lại được! Đừng trách tôi độc ác khi lấy mạng cậu!”
Vừa dứt lời, Mạc Thương Long bay về phía Trần Khiêm, ra một chưởng đầy sát khí về phía ngực của Trần Khiêm...
 
Chương 1453: Không phải là đối thủ


Bịch!
Mạc Thương Long dùng hết sức đánh vào ngực Trần Khiêm.
VùiI
Nhưng đột nhiên, một sức mạnh kì lạ thu kình khí của lão.
Cho dù lão có tăng thêm sức mạnh thế nào.
Thì cũng giống như cú đấm của đứa trẻ mới sinh đánh vào dãy núi Himalaya vậy.
Bật thẳng lão ra ngoài.
Ngã mạnh xuống đất, cánh tay trái của Mạc Thương Long đau đớn như sắp gãy.
“Đây... Sao có thể thế này chứ?”
Hai mắt lão mở lớn, ngồi liệt dưới đất.
Vẻ mặt khó mà tin được.
Mới mười ngày.
Mặc dù mười ngày trước, Mạc Thương Long đấu với Trần Khiêm rồi bị tên nhóc này dùng kiếm pháp kì lạ đánh cho vô cùng nhếch nhác.
Nhưng Mạc Thương Long chỉ cần phản ứng thêm một chút thì có thể giết Trần Khiêm dễ như trở bàn tay. Lão rất rõ sự thật này.
Lão tin là tự Trần Khiêm cũng rõ, chẳng qua cậu ta chỉ đánh lén nên mới thắng được.
Cho nên Mạc Thương Long mới chọn ở đây đợi anh mười ngày. Cậu ta ra rồi thì mình sẽ tự tay giết chết, sau đó mới uy hiếp Trần Điểm Thương, lúc Trần Điểm Thương nói ra bí mật của cổ mộ rồi thì mình sẽ ném xác. của Trần Khiêm tới trước mặt ông ta.
Thậm chí Mạc Thương Long còn tưởng tượng ra được biểu cảm tuyệt vọng của Trần Điểm Thương.
Ha ha ha! Như vậy, bí mật thần kì trong cổ mộ này chỉ có Mạc Thương Long biết, chỉ có Mạc Thương Long biết mà thôi.
Quả thực kế hoạch này không thể đơn giản hơn, nhưng... Mình lại không phải là đối thủ của Trần Khiêm?
“Ông còn muốn giết tôi?” Trần Khiêm lạnh lùng cười.
“Vô lý, sao cậu có thể làm được trong thời gian ngắn như vậy? Sao tu vi của cậu lại lớn mạnh đến thế?” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
Mạc Thương Long ngạc nhiên.
“Tôi có chút may mắn!” Trần Khiêm nói.
“Là bí mật trong cổ mộ sao? Nó lại có thể khiến người ta mạnh đến vậy à?”
Mạc Thương Long đờ đẫn.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt lão đột nhiên khựng lại, nắm một nắm cát ném về phía mặt Trần Khiêm.
 
Chương 1454: Bí mật


Sau đó dùng sức ở bàn chân.
Cơ thể bay bên, đá thẳng vào ngực Trần Khiêm.
Bùm!
Một tiếng nổ truyền tới.
Sau đó thì thấy khói trắng bốc lên từ chân đến lưng của Mạc Thương Long, chẳng khác nào một lò hơi bị phát nổ.
Cả người bay ngược ra ngoài.
Va mạnh vào núi đá phía sau.
Núi đá nứt ra.
Mạc Thương Long nôn ra máu.
Ánh mắt hoàn toàn đờ đẫn nhìn Trần Khiêm.
“Rốt cuộc bí mật trong cổ mộ là gì!!! Trời ơi! Chỉ trong mười ngày mà có thể khiến cho tu vi nội kình của một người đạt đến mức độ đáng sợ như vậy?”
Rõ ràng là mình đánh Trần Khiêm nhưng lại bị nội kình của Trần Khiêm làm bị thương.
Nội kình của cậu ta ít nhất cũng phải gấp mười lần mình thì mới có thể có được tác dụng thế này.
“Nếu ông đi rồi thì thôi không nói làm gì, nhưng lão già, ông lại giết người không ghê tay, hôm nay còn ở đây đợi tôi, thế thì tôi không giữ ông lại được!”
Hai mắt Trần Khiêm lóe lên một tia u ám lạnh lẽo.
Lập tức đưa một tay lên, cả người Mạc Thương Long bỗng chốc bị nội kình của Trần Khiêm hút lấy.
Toàn thân lão không thể cử động được.
Một áp lực vô hình bao trùm lên cả người Mạc Thương Long.
Gân xanh trên trán Mạc Thương Long như sắp phát nổ.
“Trần Khiêm, đừng giết tôi, hẹn ước Thánh Thủy sắp tới rồi, đừng giết tôi, tôi vẫn còn có ích, tôi biết một bí mật lớn!"
Mạc Thương Long vùng vẫy trên không trung.
“Bí mật? Bí mật gì?”
Trần Khiêm lạnh lùng hỏi.
“Tôi biết, nhà họ Trần mấy người vẫn luôn điều tra chuyện của Hội Thái Dương. Thực ra, đã rất nhiều năm trôi qua, mấy gia tộc ẩn dật như nhà họ Mạc, bao gồm cả gia tộc Nam Cung và nhà họ Phương đều chưa từng từ bỏ việc điều tra về Hội Thái Dương!”
“Tôi có một manh mối quan trọng phải báo cáo, chỉ xin cậu tha mạng cho tôi. Tôi tu vi cũng không dễ gì, cho dù có chết thì cũng hãy để tôi chết trong hẹn ước Thánh Thủy!”
Đột nhiên Mạc Thương Long bật khóc.
“Ông thật sự là một con cáo già đấy, người gần trăm tuổi mà còn sợ chết? Lại còn khóc nữa? Ông tưởng rằng ông nói vậy là tôi có thể tha cho ông sao?”
Trần Khiêm dở khóc dở cười.
 
Chương 1455: Tôi không muốn đi! Tôi muốn quay về!!!  


“Tôi không mong chờ cậu tha cho tôi, chỉ là ba tôi chết vì hẹn ước Thánh Thủy, mà hẹn ước Thánh Thủy có liên quan rất lớn đến Hội Thái Dương. Ước nguyện cuộc đời tôi chính là bước vào cấp bậc Tông sư, tự mình đi vào hẹn ước Thánh Thủy một chuyến, tôi muốn biết tại sao ba tôi lại chết, rốt cuộc hẹn ước Thánh Thủy là gì?”
“Tôi còn nhớ Trường Không từng nói với tôi, nhà họ Trần tìm được một nửa phiến đá ở biển đúng không? Trên phiến đá đó ghi lại bản đồ, đó là hẹn ước Thánh Thủy, nơi đó gọi là Vô Danh Sơn, trong núi ẩn giấu rất nhiều bí mật!”
Mạc Thương Long vội nói.
Lão đã không phải là đối thủ của Trần Khiêm nữa rồi.
Đối diện với Trần Khiêm, lão đành bó tay rồi. Cho dù trong lòng rất căm ghét Trần Khiêm.
Nhưng lời lão nói không phải là nói dối, lão muốn sống, cho dù có chết cũng phải chết trên sự bí ẩn hàng chục nghìn năm của hẹn ước Thánh Thủy.
“Những lời ông nói tôi đều biết cả rồi, hẹn ước Thánh Thủy được tổ chức trên Vô Danh Sơn!”
“Nhưng cậu và cả ông nội của cậu cũng không biết làm thế nào để tìm được vị trí của Vô Danh Sơn. Thánh Thủy Lệnh chỉ giới thiệu về Vô Danh Sơn nhưng chưa từng nói cho cậu đường đi chính xác. Nếu muốn bước. vào Vô Danh Sơn, nhất định phải có nhiều người cấp bậc Tông sư hợp lực để vào, còn phải tiêu hao rất nhiều nhân lực và vật lực, nhưng cuối cùng cũng chỉ có một số ít người có thể vào được thôi.”
“Hơn nữa còn có lời đồn rằng Vô Danh Sơn đứng sừng sững trên một hòn đảo lớn nằm sâu trong đại dương! Mà hòn đảo này còn kỳ lạ hơn nữa, nghe nói chỉ khi nào Thánh Thủy Lệnh được phát ra thì nó mới xuất hiện! Hòn đảo này được người ta gọi là Đảo Thần. Tôi biết đường tìm đến hòn đảo này!” Mạc Thương Long vội nói.
“E là không chỉ có mình ông biết đâu nhỉ? Năm đó, cũng đâu phải chỉ một mình ba ông trở về từ hẹn ước Thánh Thủy, tôi tin là lúc hẹn ước Thánh Thủy đến thì những chuyện này không còn là bí mật nữa đâu! Hẹn ước Thánh Thủy vô cùng nguy hiểm, chẳng có Tông sư nào lại lựa chọn một mình đến đó đâu!”
Trần Khiêm lạnh lùng cười. Con mẹ nó thằng nhóc này ranh thết
Mạc Thương Long thầm than khổ, mồ hôi lạnh chảy. ra.
Đúng vậy, quả thực không chỉ một mình Mạc Thương Long biết được bí mật này, lão cũng chuẩn bị kết hợp với nhà họ Nam Cung để đi đến đó.
“Cho dù cậu không quan tâm đến bí mật này, nhưng tôi muốn nói một chuyện, cậu sẽ có hứng thú!”
“Nói thử xem!”
“Tất cả mọi người đều cảm thấy chỉ có Tông sư sống sót trở về từ hẹn ước Thánh Thủy chắc chắn sẽ là kẻ mạnh cho dù họ có phát điên hay không, bởi vì bọn họ trở về từ nơi nguy hiểm, cậu cảm thấy ba tôi cũng được xem như kẻ mạnh đúng chứ?”
Mạc Thương Long nói.
“Ừ, ông nội tôi vẫn vô cùng kính phục ba ông! Năm đó rất nhiều gia tộc ẩn dật xem nhà họ Mạc là người đứng đầu!”
Trần Khiêm nói.
“Nhưng tất cả đáp án đều hoàn toàn ngược lại. Bởi vì, người sống sót trở về từ hẹn ước Thánh Thủy là kẻ yếu! Bởi vì bọn họ không thể ở lại đó, ba tôi vẫn luôn phát điên, nhưng vào đêm trước khi ông ấy chết, ông ấy đột nhiên gọi tôi đến bên giường, kéo tay tôi, hét lên với
tôi ba câu!”
Mạc Thương Long nuốt nước bọt, vẻ mặt nghiêm túc. nói.
Trần Khiêm khẽ cau mày. Lúc này mới thu nội kình lại, thả lão xuống.
“Cả đời này tôi cũng sẽ không bao giờ quên sắc mặt và ba câu nói này của ba tôi năm đó!”
“Ông ấy nói gì?” “Dường như ông ấy trở nên vô cùng sợ hãi, hét lên: Tôi không muốn đi! Tôi muốn quay về!!!
Tôi không muốn đi! Tôi muốn quay về!!!
Tôi không muốn đi! Tôi muốn quay về!!!
Tôi không muốn đi! Tôi muốn quay về!!!
 
Chương 1456: Tôi hứa


“Cho nên tôi vẫn luôn cất giấu bí mật này trong lòng, ba tôi quay về hoàn toàn không phải vì mạnh hơn mà là vì hèn nhát. Ông ấy một đời anh hùng, tôi chưa từng thấy ông ấy sợ hãi mà khóc bao giờ, nhưng đêm đó tôi đã thấy rồi, ba tôi vừa khóc vừa hét lớn!”
“Ông ấy là anh hùng trong lòng tôi, nhưng từ đêm đó tôi đã lung lay rồi! Rốt cuộc là điều gì đã khiến ba tôi trở nên như vậy, rốt cuộc hẹn ước Thánh Thủy đã xảy ra chuyện gì, tôi muốn tìm kết quả! Tôi dùng mọi thủ đoạn để nâng cao sức mạnh của mình! Tôi sợ thất bại!”
Mạc Thương Long đỏ mắt nói.
“Theo như ý của ba ông thì hình như nhóm người đó không chết mà là bị đưa đến nơi khác?”
Trần Khiêm kinh ngạc. Thế này rất giống với tình huống Mộc Vũ xảy ra
chuyện, đều nhận được tín vật giống như Thánh Thủy Lệnh, sau đó mất tích!
Lúc đầu Trần Khiêm nghỉ nghờ thực ra Mộc Vũ chưa chết mà là bị bắt đi.
Lời nói của Mạc Thương Long lúc này vừa hay cũng chứng thực được điểm này.
Lẽ nào những người nhận được Thánh Thủy Lệnh và kí hiệu Thái Dương thật sự bị bắt đi?
Thế giới này, nói lớn cũng không lớn mà nói nhỏ cũng chẳng nhỏ, rốt cuộc là bị bắt đi đâu chứ?
“Đúng vậy, một nơi mà ba tôi sợ không dám đi!” Mạc Thương Long nói.
“Xin cậu, để tôi chết trong hẹn ước Thánh Thủy!” Mạc Thương Long lại quỳ phịch xuống.
“Lão già này, đúng là cái gì cũng có thể làm được!” Quả thực Trần Khiêm không còn gì để nói.
“Tha cho ông thì cũng được thôi, tôi muốn ông hứa với tôi ba việc!”
Trần Khiêm lạnh lùng nói.
“Cậu nói đi!”
“Việc thứ nhất, từ nay về sau, chỉ cần nhà họ Mạc thấy người của nhà họ Trần thì nhất định phải nhượng bộ cho tôi!”
“Tôi... Tôi hứa!”
“Việc thứ hai, trước khi hẹn ước Thánh Thủy chính thức bắt đầu, ông không được bước ra khỏi nhà họ Mạc, nếu không, tôi nhất định sẽ giết ông. Bây giờ ông hoàn toàn không phải là đối thủ của tôi đâu!”
Trần Khiêm lạnh lùng nói.
“Tôi hiểu, tôi sẽ không xuất hiện!”
“Còn việc thứ ba, tạm thời tôi sẽ cất giữ Huyền Kính của ông!”
Nói xong, Trần Khiêm vươn tay ra, Huyền Kính giấu trong tay Mạc Thương Long bay thẳng vào tay Trần Khiêm.
“Tôi để một con trùng trong người ông, ông đừng thử ép nó ra ngoài làm gì, chỉ cần ông vi phạm một trong. ba việc trên, con trùng này sẽ nuốt chửng lục phủ ngũ tạng của ông. Tất nhiên, ông cứ cưỡng ép thì chẳng khác nào ông đang tự sát cải”
Trần Khiêm lạnh lùng nói.
“Cái gì?"
Khóe miệng Mạc Thương Long co giật.
Quả thực Trần Khiêm quá ác độc!
Còn không bằng tự sát cho rồi!
Nhưng Mạc Thương Long chẳng còn cách nào cả, lão phải sống tiếp.
“Tôi... Tôi hứa!”
“Cút đi!”
Trần Khiêm xua tay.
 
Chương 1457: Sao lại lừa tôi


Không phải Trần Khiêm mềm lòng thả Mạc Thương Long đi.
Mà là ông nội không biết bất cứ việc gì liên quan đến hẹn ước Thánh Thủy, cũng như mình là lần đầu tiên đến đó nên mình cũng không biết.
Phải giữ lại một người biết và hiểu rõ về hẹn ước Thánh Thủy ở bên cạnh.
Không ai biết rốt cuộc hẹn ước Thánh Thủy xảy ra chuyện gì cả.
Nhưng Mạc Thương Long lại là người phù hợp nhất để chọn.
Bởi vì hiện tại mình đang nắm giữ thần minh của lão, cho dù lão cáo già này có xảo quyệt hơn nữa thì cũng
phải trung thực thôi.
Tính đi tính lại thì chỉ còn chưa đầy ba tháng nữa là tới hẹn ước Thánh Thủy.
Trần Khiêm vẫn phải tìm hiểu bí mật của quan tài Trường Sinh.
Với cả hiện tại mình đã vượt qua cảnh giới Tông sư, không biết lời tiên đoán về cái chết có còn chính xác hay. không.
Thế là Trần Khiêm vội vã rời khỏi sa mạc.
Đến trấn nhỏ.
Trên đường Trần Khiêm cũng đã đi tìm Tân Nhã những không thấy tung tích của cô ta.
Nhưng Trần Khiêm phát hiện một số dấu vết còn lại, hình như nhóm Tân Nhã đã rời khỏi sa mạc rồi.
Đúng như dự đoán, ở nhà khách Bắc Sa trong trấn
nhỏ. Trần Khiêm thấy bọn họ. Nhưng phần lớn mọi người đã rời đi.
Chỉ còn lại vài người của đoàn du lịch, và một cô gái của đội khảo sát.
Cô ta đã ở lại, có vẻ như đang làm việc ở nhà khách.
“Trần Khiêm! Có thể gặp lại cậu, thật là tốt quá rồi!”
Cô gái nhìn thấy Trần Khiêm thì hốc mắt ửng đỏ.
“Cô Tân Nhã, sao cô còn ở đây? Tôi nói rồi, tôi không phải Trần Khiêm, tôi tên Trần Huyền!”
Thấy cô ta không sao, cuối cùng Trần Khiêm cũng yên tâm rồi.
Nhưng không ngờ cô ta vẫn còn ở đây.
“Cậu còn muốn lừa tôi, tôi biết rồi, cậu chính là Trần Khiêm. Bởi vì vóc dáng cậu có thể thay đổi, tính tình có thể thay đổi, nhưng ánh mắt của cậu mãi mãi sẽ không thay đổi được, cậu chính là Trần Khiêm!” Tần Nhã đặt đĩa xuống, chạy đến nói. Trần Khiêm nhìn.
“Cô không quay về với đội khảo sát mà lại chạy đến đây là phục vụ? Công việc tốt như vậy mà không cần à?”
Trần Khiêm né tránh ánh mắt của Tần Nhã, nói.
“Không cần, tôi muốn đợi cậu quay lại. Một ngày cậu không ra thì tôi đợi cậu một ngày, một năm cậu không ra thì tôi ở đây đợi cậu một năm, mười năm tôi cũng đợi!”
Tân Nhã khóc nói: “Tôi muốn hỏi cậu, tại sao cậu lại lừa tôi. Trên thế giới hoàn toàn không tồn tại hai người giống y hệt nhau, cái gì cậu cũng có thể giấu được rồi, nhưng ánh mắt của cậu sẽ không bao giờ lừa người ta được.
Cậu nói đi, tại sao lại lừa tôi?”
Tần Nhã hét lên, ngay lập tức thu hút ánh mắt của rất nhiều thực khách.
 
Chương 1458: Trên người không có đồng nào cả


Trong lòng Trần Khiêm vô cùng cảm động. Cô gái này thực sự định ở đây cả đời để đợi mình.
Nhưng Tần Nhã, tôi thật sự không thể làm tổn thương cậu lần nữa, cậu hiểu không?
Trần Khiêm thầm hét lên.
“Cô Tân Nhã, tôi nghĩ cô thật sự nhận nhầm người rồi. Được rồi, tôi có thể hứa với cô, cho tôi một năm, tôi sẽ tìm được Trần Khiêm kia giúp côi!”
Trần Khiêm nói.
“Được rồi, cô cũng gặp được tôi rồi, cô quay lại làm việc tiếp đi cô Tân Nhãt”
Nói xong, Trần Khiêm cũng không định vào nhà khách nữa mà xoay người đi luôn.
Bịch!
Lúc này, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng ngã xuống.
Là Tân Nhã cả người mềm nhũn, ngã xuống đất.
“Tiểu Nhãt”
Trần Khiêm nhìn, vội vã chạy lại.
“Anh... Anh còn nói anh không phải Trần Khiêm, giọng nói của anh cũng thay đổi rồi, giống y hệt với cậu ấy!"
Tân Nhã gắng sức nắm lấy cánh tay Trần Khiêm: “Tôi sẽ không để cậu chạy nữa đâu, cho dù cả đời này cứ ở bên cậu thế này thì tôi cũng bằng lòng!”
Tần Nhã ôm chặt Trần Khiêm.
Trần Khiêm cau mày: “Có phải cô điên rồi không, tôi xem chúng ta như bạn bè, cô lại còn lừa tôi? Thôi được rồi, tôi cũng không muốn bên cạnh có một gánh nặng, chúc cô may mắn!”
Nói xong, Trần Khiêm xoay người đi.
“Trần Khiêm!"
Tân Nhã lập tức đứng dậy đuổi theo.
Bước chân của Trần Khiêm rất nhanh, nhưng Tân Nhã vẫn liều mạng đuổi theo hướng mà Trần Khiêm rời đi.
Trên đường ra khỏi trấn nhỏ, phía trước là một con đường đất cát dài vô tận, xuyên qua con đường đất cát
dài dãng dặc này là có thể đến được đường cái.
Trên con đường này không có một bóng người, chỉ có một hàng thông.
'Tân Nhã không biết mình đi trên con đường này bao lâu, sắc mặt cô ta tái nhợt, môi cũng nứt nẻ, nhưng vẫn đuổi theo hướng Trần Khiêm rời đi.
“Trần Khiêm, tôi sẽ không để cậu chạy nữa đâu, tại sao cậu lại trốn tôi như vậy, tại sao?”
Cô ta thều thào.
Càng không biết lòng bàn chân đã nổi bao nhiêu bóng nước, đôi giày trắng nhỏ giống như bị thấm đẫm máu tươi.
Thỉnh thoảng còn có cảm giác chóng mặt, từ lúc trở về từ sa mạc cô ta vẫn luôn có cảm giác chóng mặt này.
Rõ ràng vừa rồi ngất xỉu cũng không phải giả vờ.
Phịch, cô ta quỳ xuống, quả thực không còn sức nữa rồi.
Nhưng cô ta vẫn cắn răng đứng dậy. Mắt ầng ậc nước đi về phía trước.
Trời ngày càng tối, đi cả một ngày, Tân Nhã cảm giác như hai chân mình đã không còn nữa rồi.
Cuối cùng, cô ta nhìn thấy đường cái, phía trước có một quầy trà.
“Ôi, cô gái, trông sắc mặt cô kém quá, uống một bát trà nhé?”
Ông chủ cười hỏi. “Bao... Bao nhiêu tiền một bát?”
“Rẻ thôi, mười tệ..
Ông chủ nói.
Tân Nhã sờ vào túi quần, mình vội vàng đuổi theo, trên người không có đồng nào cả...
 
Chương 1459: Sao cậu lại bệnh nặng như vậy


“Người đẹp? Sao vậy? Không có tiền à?” Lúc này, có vài lưu dân đi qua.
Đưa tay lên, muốn sờ vào cằm Tần Nhã. Tần Nhã vội né tránh.
Mấy lưu dân này đột nhiên nắm lấy cánh tay Tân Nhã, muốn quấy rối.
'Tân Nhã không giãy giụa được nên há miệng cắn. “AI”
Tên lưu dân đau đớn hét lên thảm thiết.
Cả ngón tay máu thịt lẫn lộn.
Bọn họ cũng không dám động nữa, chỉ kinh ngạc nhìn Tân Nhã.
Bởi vì trông ánh mắt của Tân Nhã lóe lên một tia sát khí.
Nhưng vừa rồi khí huyết cuồn cuộn nên hiện tại Tân Nhã càng khó chịu hơn, trước mắt choáng váng, ngã xuống đất, suýt chút nữa là ngất xỉu.
“Ông chủ, ác quá đấy, ông không nói cô gái này tàn nhẫn như vậy, ngón tay tôi sắp đứt cả rồi!”
Ngay lúc Tân Nhã không còn sức để đứng lên.
Đột nhiên mấy tên lưu dân này oán hận nói với người thanh niên đang đi đến.
Người thanh niên ném cho bọn họ một tấm thẻ: “Đây là tiền thuốc men, mật khẩu là ngày hôm nay!”
“Ôi đệch, cảm ơn ông chủ!” Mấy tên mù vui vẻ.
Rõ ràng mấy người bọn họ được nhờ vả, cố tình làm như vậy.
Tần Nhã nghe thấy giọng nói thì ngẩng đầu lên. Người thanh niên chính là Trần Khiêm.
“Tôi biết cậu sẽ không bỏ tôi mà!”
Nước mắt Tân Nhã chảy xuống.
Nói thật, mặc dù Trần Khiêm đi rất nhanh.
Nhưng sau khi mặc kệ Tân Nhã, mình lại quay về, chủ yếu là sợ cô ta xảy ra chuyện.
Không ngờ Tân Nhã đuổi theo mình cả một ngày. Trần Khiêm vốn tưởng rằng không thấy anh thì cô ta sẽ bỏ cuộc, nhưng cô ta không hề bỏ cuộc, nên anh tìm người dọa cô ta.
Nhưng Tần Nhã...
Ối!
Thật sự Trần Khiêm không có ý gì khác, chỉ là nghĩ chỉ bằng đau một lần rồi thôi, để Tân Nhã hoàn toàn từ bỏ đi, sống một cuộc sống bình thường mà cô ta nên có.
Cả quá trình, Trần Khiêm vẫn luôn ở bên cạnh để dõi theo, trong lòng cũng rất đau khổ.
Sau khi Tân Nhã nói xong câu cuối thì hai mắt tối đen, bất tỉnh nhân sự.
“Tân Nhã!” Trần Khiêm áy náy chạy đến, ôm Tần Nhã. “Hửm?”
Nhưng vừa chạm vào cơ thể của Tần Nhã, đột nhiên Trần Khiêm phát hiện ra có gì đó không ổn.
“Sao cậu lại bệnh nặng như vậy?”
Trần Khiêm còn tưởng Tần Nhã giả vờ, nhưng bắt mạch thì thấy Tân Nhã bệnh rất nặng...
Trần Khiêm lập tức ôm Tân Nhã đi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top