Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 1420: Vô cùng muốn


Đường đi trên sa mạc vừa dài vừa khô nóng.
Đoàn người đi cùng đoàn xe lừa, được sự giúp đỡ của ông Bàng nên thuận lợi rất nhiều.
Rất nhanh sau đó, qua hai ngày một đêm, đến chập. tối bọn họ đã tới được đoạn giữa sa mạc.
Nơi đây đã không còn dấu tích con người, nhìn mắt về phía xa, chỉ là một khoảng không vô tận và biển cát.
Mặt trời cũng đã sắp lặn, mọi người cũng không vội vàng nữa.
Vừa hay nơi đây có một kiến trúc đổ nát, mọi người tiến vào đây tá túc tránh rét.
“Không biết là anh trai kia thế nào rồi, không biết anh ấy trở về chưa nhỉ?”
Lúc này, Tân Nhã ngồi cạnh đống lửa, không dằn lòng được mà nhớ tới người thanh niên đã cứu mình.
“Tôi nghĩ là không đâu, anh ấy không giống kiểu người đó, anh ấy vô cùng trưởng thành và đầy bản lĩnh!”
Thẩm Mộng Tuyết nói. “Tần Nhã sao cậu cứ nhắc tới anh ấy suốt vậy? Không phải cậu nói là thích Trần Khiêm sao?
Không phải là cậu thấy anh ấy giống Trân Khiêm nên mới..."
Thẩm Mộng Tuyết như thể nhìn ra cái gì đó, mặc dù trong lòng cô ta rất không vui vì điều đó.
“Không phải, dù sao anh ấy cũng đã cứu chúng †a, vì vậy tôi rất lo lắng cho anh ấy, Mộng Tuyết, nghe vẻ cậu cũng luôn nghĩ tới anh ấy?”
Tần Nhã cười nói.
“He he, anh ấy sao? Anh ấy mang lại cho tôi cảm giác vô cùng trưởng thành, tôi thích những người đàn ông như vậy. Hơn nữa ánh mắt của anh ấy như thể chất chứa đây những câu chuyện trong đó, cho tôi cảm giác vô cùng thần bí, đây chính là mẫu hình bạn trai lí tưởng của tôi!”
'Thẩm Mộng Tuyết như thể không nhịn được nữa rồi.
“Nói như vậy, cậu thích anh ấy rồi sao?”
'Tần Nhã có chút kì lạ hỏi.
“Tôi cũng không biết nữa, có lẽ là vậy. Dù sao bây giờ trong đầu tôi cũng chỉ toàn là hình bóng anh ấy, tôi muốn được gặp lại anh ấy, vô cùng muốn!”
Thẩm Mộng Tuyết nói mà mắt chỉ ngây ngốc nhìn theo ánh trăng.
Còn Tần Nhã cũng thu lại suy nghĩ của mình, nhìn vào trời đêm.
“Tôi cũng muốn gặp lại anh ấy, vô cùng muốn!”
Cô ta nghĩ trong lòng.
Đúng lúc này.
“Tân Nhã, Mộng Tuyết, hai người đang làm gì vậy? Uống chút nước ấm đi, sau khi mặt trời lặn, nhiệt độ xuống rất thấp đó!”
Lý Vạn Hào bước vào.
“Tôi không uống đâu!”
'Tần Nhã lắc đầu từ chối.
Đương nhiên là cô ta biết ý tứ của Lý Vạn Hào dành cho mình.
Mặc dù Lý Vạn Hạo là một thiếu gia con nhà giàu có quyền có thế nhưng nói một cách nghiêm túc, anh ta không phải là kiểu người mình thích.
 
Chương 1421: Sơn Dương bà bà


Nhưng dường như chuyện gì anh ta cũng dám làm vì mình.
Nhưng càng nghĩ như vậy, trong lòng Tần Nhã lại càng bưồn bởi vì cô ta và anh ta thật sự không thể đến với nhau.
“Không uống cũng được, nhưng cũng đang rảnh mà, hay là em sang bên kia nghe ông Bàng kể chuyện đi, dọa. người phết đấy!”
Lý Vạn Hào nói
“Em nhìn xem, ngay cả giáo sư Dương cũng bị thu hút rồi, qua đó nghe thử đi!”
Anh ta chỉ chỉ. Tần Nhã và Thẩm Mộng Tuyết nhìn nhau.
Bọn họ tới đây chính là phóng viên đi theo đoàn, khi về còn phải viết báo cáo, nếu thật sự có thể nghe được một vài câu chuyện.
Không chừng có thể bổ sung cho linh cảm của mình. Vì vậy hai người họ cũng đứng dậy và đi ra ngoài.
Thời gian trôi qua, ông Bàng nghiêm túc kể chuyện về truyền thuyết Sơn Dương bà bà.
Chuyện kể rằng có một bà lão từ trước tới nay luôn sống trong sa mạc này, người ta nói bà ta vừa giống người vừa giống quỷ, thức ăn chính của bà ta chính là máu người.
Trước đây đã từng xảy ra một vụ án lớn, khả năng lớn là do Sơn Dương bà bà làm ra, bà ta hút sạch máu những người đó.
Hơn nữa bà ta có sức mạnh vô biên, súng đạn không thể giết chết được bà ta. Người bình thường nhìn thấy bà ta chắc chắn sẽ phải chết!
Thật sự đáng sợ như vậy sao? Trên đời này nếu thật sự có thứ này thì chắc chắn đã bị đồn đại rộng rãi rồi!”
Có người không tin
Còn có người thì nghe thấy sợ quá không dám nói gì nữa.
“Đúng vậy đó, hơn nữa tôi nói cho mọi người nghe, Sơn Dương bà bà có thật đó, tôi đã từng nhìn thấy bà ta!”
Ông Bàng đè thấp giọng xuống.
Câu nói này khiến cho mọi người đều cảm thấy lạnh sống lưng.
Giáo sư Dương cười nói: “ Ông Bàng đúng là thích đùa, ông đừng dọa lũ trẻ nữa!”
“Ai nói đùa chứ? Tôi thật sự đã từng gặp bà ta, đó là năm tôi mới bảy tuổi, khi tôi cùng cha mình đi vào sa mạc này đấy!”
Mặt ông Bàng vô cùng nghiêm túc nói, vừa nói vừa có biểu cảm rất sợ hãi.
Giáo sư Dương cũng thu lại nụ cười của mình, nhìn vẻ ngoài, ông Bàng này có vẻ không giống như đang nói đùa.
“Ngày hôm đó cũng khá tối rồi, chắc cũng vào. khoảng giờ này, mặt trời xuống núi, trời bắt đầu dần tối, tôi và ba tôi căng lều nghỉ chân. Vì phải chuẩn bị nước. cho ngày hôm sau mà bên cạnh chỗ chúng tôi có một lạch nước nhỏ, nên tôi cùng ba tới đó lấy nước.”
“Sau đó chúng tôi nhìn thấy bà ta ở cạnh bờ nước!!!”
'Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt nhìn ông Bàng.
“Bà ta đang cúi người uống nước, dưới ánh trăng, tôi không thể nhìn rõ hết toàn bộ gương mặt của bà ta nhưng tôi có ấn tượng vô cùng sắc nét, lưỡi của bà ta vô cùng dài, tóc tai bù xù. Khi chúng tôi đi ngang qua đó, đúng lúc đối diện với bà ta, mắt của bà ta, có màu xanh lục đó!”
“Lúc đó ba tôi cũng sững người, bị dọa tới mức hét †o: Tiểu Niên, quay đầu lại, không được nhìn!”
“Chúng tôi lập tức quay đầu, chạy theo hướng ánh trăng.”
“Bởi vì ba tôi đã từng nói rằng, khi gặp phải Sơn Dương bà bà phải lập tức quay lưng về phía bà ta mà chạy, không được quay đầu lại!”
“Sau đó thì sao?” €ó người hiếu kì hỏi.
 
Chương 1422: Chỉ là tình cờ gặp lại mà thôi


“Sau đó bà ta đuổi theo hai cha con tôi, bước chân bà ta vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng nhẹ, chúng tôi chỉ nghe thấy tiếng cát chảy, đi vô cùng chậm!”
“Tiểu Niên! Tiểu Niên! quay đầu lại, đừng nhìn bà ta!”
“Sau lưng tôi là âm thanh như thể là của một con dê con, đó chính là Sơn Dương bà đang học tiếng người nói chuyện.”
“Sau đó thì sao?”
Có người hỏi.
“Sau đó là một khoảng không vắng lặng như tờ, đêm hôm đó, hai cha con tôi đều im bặt không dám phát ra một tiếng động nào.”
Ông Bàng kể.
Xung quanh yên tĩnh tới lạ thường.
Đặc biệt là những cô gái đều đang sợ tới mức toát mồ hôi hột.
“Soạt soạt soạt...”
Cũng chính vào lúc này, bởi vì yên tĩnh nên họ nghe thấy rõ ràng bên ngoài đột nhiên có tiếng cát chảy.
Như thể có ai đó đang đi về hướng này. “Ap" Có một cô gái bị dọa hét toáng lên.
Mà bóng dáng đó lại đang từ xa tiến lại gần đây, ngay lúc tỉnh thần mọi người đang vô cùng căng thẳng.
Lại nhìn thấy một người thanh niên trùm mũ với khẩu trang kín mít bước vào.
"Dọa chết người ta rồi"
Mấy cô gái oán trách.
"Anh trai, là anh sao II!"
Thẩm Mộng Tuyết vui sướng ngay lập tức đứng dậy.
Người này không phải là Trần Khiêm thì có thể là ai được cơ chứ?
“Tình cờ quái”
Trần Khiêm vẫn không tháo khẩu trang, nhàn nhạt nói.
“Thật sự rất tình cờ, em vừa nghĩ tới anh đó!” Thẩm Mộng Tuyết cười sung sướng Nói xong, mặt bỗng dưng đỏ rực lên.
Tần Nhã cũng đứng dậy, mắt gắn chặt lên người người thanh niên này.
Lý Vạn Hào nhìn thấy cảnh này liền cười lạnh:
“Sao nào? Không còn nơi nào để đi, cũng không còn nước để uống nên tới tìm chúng tôi để theo cùng đúng không? Ha ha nếu không thì không giữ được cái mạng quèn của anh nữa chứ gì? Vậy mà lúc trước còn to mồm nói không cần?”
“Chỉ là tình cờ gặp lại mà thôi!”
Trần Khiêm thờ ơ nói.
Rồi anh cũng không nói gì nữa. Mà đi tới một góc mà yên lặng ngồi xuống.
*Ø sao Tiểu Minh và Tiểu Ái vẫn chưa quay lại vậy nhỉ?”
Đột nhiên lúc này có người trong đoàn nói. “Gì cơ? Bọn họ đi từ lúc nào vậy?” Ông Bàng hỏi.
“Chắc khoảng nửa tiếng rồi, bọn họ ra ngoài chụp. ảnh!”
Một người nói.
“Chúng ta phải đi tìm bọn họ thôi, trời tối thế nây nguy hiểm lắm!”
Ông Bàng nói.
Sau đó đưa người đi tìm.
Không ngừng hô gọi xung quanh. “AII"
Lúc này có một âm thanh thảm thiết đầy sợ hãi của mấy cô gái vang lên.
 
Chương 1423: Cẩn thận đằng sau


“Có chuyện gì vậy?”
Tất cả mọi người vây xung quanh.
Mắt liếc nhìn, tất cả mọi người đều sợ đến đứng hình.
Dưới mỏm cát là hai thi thể.
Men theo ánh trăng, có thể nhìn thấy rõ được rằng, hai thi thể đó đã là hai cái xác khô cong, không còn một giọt máu, như thể đã bị ai rút sạch hết máu.
“Là Tiểu Minh và Tiểu Ái!"
Có người nhận ra quần áo của hai người họ, khóc lóc kêu to.
“Sao có thể như vậy được? Mới có nửa giờ trôi qua thôi mài”
Mặc dù giáo sư Dương có kinh nghiệm vô cùng phong phú nhưng cũng cảm thấy không thể tin được, da đầu ông ấy tê rân.
“Là Sơn Dương bà bà... bà ta tới đây rồi!”
Ông Bàng nuốt nước bọt, kinh hãi nói.
Tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi hơn, đứng tụm lại một góc.
“Tiểu Nhã, em mau tới đứng bên cạnh anh, anh có súng!”
Ly Vạn Hào cũng sợ hãi nói. Còn ông Bàng thì quỳ xuống bắt đâu cầu khấn.
Rất nhiều người khác cũng làm theo ông Bàng, cũng quỳ xuống vái lạy.
“Sơn Dương bà bà, chúng tôi chỉ là đi ngang qua đây mà thôi, không hề có ý gì khác cả, tha mạng cho chúng tôi đi!”
Miệng họ lẩm nhẩm.
Chính lúc này.
Trần Khiêm chậm rãi bước tới, lại gần nhìn hai thi thể kia nói: “Cái gì mà Sơn Dương bà bà cơ chứ? Chỉ là thú dữ mà thôi!"
“Cậu... cậu nói bừa! Thằng nhóc cậu thật đúng là
không biết trời cao đất dày là gì, coi chừng lát nữa Sơn Dương bà bà giết cậu đầu tiên đấy!”
Ông Bàng cho rằng Trần Khiêm nói như vậy là không biết nể sợ Sơn Dương bà bà, hạ giọng mắng.
“Coi chừng lát nữa Sơn Dương bà bà giết cậu đầu tiên đấy!”
Lúc này, một giọng nói nhỏ nhẹ yếu ớt vang lên, truyền tới thoang thoảng trong gió.
“Coi chừng lát nữa Sơn Dương bà bà giết cậu đầu tiên đấy!”
Âm thanh này liên tiếp không ngừng.
Như tiếng trẻ nhỏ quấy nhiễu trong đêm, trong đêm khuya thanh vắng càng khiến người ra cảm thấy rợn người.
Mấy người giáo sư Dương như ngừng thở.
Lúc này tất cả mọi người đều nhìn về phía sau lưng Trần Khiêm.
“Anh trai, cẩn thận đằng sau!”
Tân Nhã và Thẩm Mộng Tuyết đồng loạt đứng dậy nói.
 
Chương 1424: Lực mạnh quá


Âm thanh của hai người họ cũng mang theo sự kinh sợ tới cực độ.
Còn Trần Khiêm, từ lâu đã phát hiện ra bà ta rồi.
Lúc này anh mới lạnh lùng nhìn qua đó.
Liên nhìn thấy ở trên một cồn cát khác, một con quái vật tóc tai bay tán loạn trong gió, hai mắt màu xanh lá đang chầm chậm bò ra.
“Bà ta” có kết cấu xương khá giống với con người, nhìn rõ hơn một chút thì thật sự giống một con người.
Lưỡi của “bà ta” đang trïu xuống đất, bên trên đầy những vết xước.
Vừa học nói theo tiếng người vừa bò về hướng Trần Khiêm.
“Sơn Dương bà bài!!”
Ông Bàng bị dọa tới quỳ rụp xuống đất, không ngừng vái lạy.
“Tìm ngươi suốt một ngày một đêm, cuối cùng ngươi cũng chịu mò ra rồi!”
Trân Khiêm lạnh lùng nói. Tru?ện ha?? Tìⅿ nga? ?rang chính _ ?r ùⅿ?ru?ện﹒?? _
Với tốc độ của Trần Khiêm, bây giờ chắc hẳn đang dừng ở khoảng giữa của sa mạc rồi.
Chỉ có điều, sau khi bước vào sa mạc không lâu. Trần Khiêm đã phát hiện ra con súc vật này rồi.
Nếu là trước đây, Trần Khiêm sẽ lựa chọn cách trực tiếp trốn khỏi nó để nhanh chóng đi tiếp.
Nhưng bây giờ không thể như vậy được, Tân Nhã còn ở phía sau.
Con súc sinh này chuyên ra tay với người du lịch, hơn nữa nó cũng không hề dễ đối phó.
Sợ rằng Tần Nhã sẽ gặp nguy hiểm nên Trần Khiêm chỉ có thể tìm tới chỗ cô ta.
Đương nhiên con súc sinh này cũng nhìn thấy Trần Khiêm, đôi mắt cũng như thể tóe ra lửa vậy.
Không ngừng phun ra thứ nước màu xanh. “Các người đi trước đi, để tôi đối phó với nó!”
Trân Khiêm quay đầu nói với mấy người giáo sư Dương.
Giáo sư Dương gật đầu.
“Hừ, không phải chỉ là một con súc sinh thôi sao? Có gì mà đáng sợ cơ chứ? Tân Nhã, em yên tâm, anh sẽ bảo vệ em, nhìn anh đánh chết nó này!”
Lý Vạn Hào lấy súng từ trong túi ra rồi gạt lẫy cò, nhắm về phía con vật kia.
Món hời này không thể để cho tình địch của anh ta đoạt được.
Tuy nhiên con vật kì quái này trúng đạn xong thì chẳng bị sao cả.
Bởi vì da của nó thật sự vô cùng dày. “Gì vậy?”
Lý Vạn Hào ngây ngốc không tin vào mắt mình.
“Gừ
Nhưng con quái vật kia đã bị kích động, nó bay nhanh về phía Lý Vạn Hào.
Tay nắm chặt lấy cổ áo Lý Vạn Hào, quảng anh ta lên không trung.
Ngã đập mạnh xuống đồi cát, Lý Vạn Hào cảm thấy cổ họng hơi tanh ngọt, rồi phun ra đầy máu tươi.
“Lực mạnh quái”
Giáo sư Dương bị dọa tới mặt mũi tái mét, dẫn theo. đám học sinh của mình lùi về phía sau.
Tất nhiên mục tiêu của con quái vật kia chính là Trần Khiêm, nó đã cảm thấy sát khí vô cùng mạnh mẽ từ phía anh.
Liền quay người lại nhảy bổ về phía Trần Khiêm.
Bịch!
Trần Khiêm một cước đá văng nó ra, mặc dù người nó được bao quanh một lớp da dày tuy nhiên dưới cú đòn đầy sức mạnh của một bán Tông sư như Trần Khiêm, nó cũng phải ngã rạp trên mặt đất, kêu gào thảm thiết.
Bốn chân khua loạn trên mặt đất.
“Anh trai, anh phải cẩn thận đấy!”
'Tân Nhã không hề chạy, lúc này cô ta chỉ đứng yên đó nhắc nhở anh.
 
Chương 1425: Lần theo giấu vết


Con quái vật lúc này chuyển hướng sang Tần Nhã, vứt một nắm cát về phía Trần Khiêm.
Nó lướt người, bổ về phía Tần Nhã.
Rõ ràng là con thú này vô cùng thông minh, biết chơi trò dương đồng kích tây.
Huống hồ Trần Khiêm cũng không ngờ nó lại chuyển sang bắt Tần Nhã.
Đợi tới lúc hoàn hồn trở lại, Tân Nhã và Thẩm Mộng Tuyết đã bị bắt mất rồi.
VútI Trần Khiêm tức tốc phóng Phá Quân ra.
Một bóng đen lướt qua, đâm thẳng vào ngực con thú nhưng nó vẫn khỏe như vâm.
Nó nhảy tới một cồn cát khác, trong tích tắc, Tân Nhã và Thẩm Mộng Tuyết đã không thấy tăm tích.
“Tiểu Nhãt”
'Trân Khiêm vô cùng lo lắng, không dăn lòng được mà hô lên một tiếng.
Nhưng con súc sinh này đã sớm mượn bóng đêm mà chạy trốn mất.
Con này khát máu cực kì, nếu hai người Tân Nhã rơi vào tay nó, làm gì còn đường sống nào nữa?
“Phải làm sao bây giờ? Tiểu Nhã và Mộng Tuyết đã bị bắt đi rôi sao?”
Người trong đội khảo sát căng thẳng khóc lóc. Còn Trần Khiêm, đi về hướng ông Bàng đang quỳ rạp Nhấc bổng ông ta lên.
“Tôi hỏi ông, ông có biết con súc sinh kia sống ở đâu, thường xuất hiện ở đâu không?”
Trần Khiêm lạnh lùng hỏi.
“Tôi... tôi không biết. Cậu định làm gì? Chính cậu đã kích động Sơn Dương bà bà, nó tức giận lên sẽ giết người đó!”
Ông Bàng nói.
“Được, giết người? Thế thì tôi sẽ giết cả ông luôn!”
“Người thanh niên trẻ, đừng sốt ruột!”
Giáo sư Dương vội vàng tới khuyên ngăn Trần Khiêm.
Sau đó hỏi ông Bàng:
“Ông anh này, cậu thanh niên này có bản lĩnh giết chết con quái vật đó, hơn nữa, nó cũng đã bắt người trong đội chúng tôi, là hai mạng người đó!”
Giáo sư Dương nhẹ nhàng nói.
“Vi vậy, nếu anh biết con súc sinh đó sống ở đâu hãy nói cho chúng tôi biết, nếu không muộn mất, hai đứa trẻ kia sẽ không thể cứu được!”
“Tôi có thể nói... nhưng mà cậu bỏ tôi xuống trước đất"
Ông Bàng nhìn khuôn mặt đỏ bừng bừng của Trần Khiêm cảm thấy cực kì đáng sợ.
Trần Khiêm nhướng mày, sau đó thả ông ta xuống.
Ông Bàng vừa chỉnh đốn lại quần áo vừa nói: “Tôi chỉ là nghe người ta kể rằng, đi trên sa mạc tuyết đối không được lại gần miệng giếng ở Vạn Sa Lĩnh, nơi đó là cấm địa, ai mà lại gần đó sẽ bị Sơn Dương bà bà ăn thịt. Có lẽ nơi đó chính là địa bàn của Sơn Dương bà bà. Chỉ có điều, Vạn Sa Lĩnh ở đâu thì không ai biết, trước đến giờ không ai nhìn thấy nó mà sống sót trở về!”
“Vạn Sa Lĩnh?” Trần Khiêm lẩm nhẩm.
Sau đó nhìn đồng hồ đeo tay, rồi lại nhìn ngôi sao Bắc Đẩu trên bầu trời đêm.
“Tôi biết nó ở đâu!” Sau đó anh lập tức chạy về hướng đó.
Một người thần bí đã đưa cho anh một tấm bản đồ, có đánh dấu vị trí của Vạn Sa Lĩnh.
Trần Khiêm chỉ cần đi theo nó, sẽ không khó để tìm ra.
“Anh trai, đợi chúng tôi với!” Vài người trong đoàn du lịch ở tại đây đã cảm thấy vô cùng sợ hãi rồi, chỉ khi theo bên cạnh anh mới có cảm giác an toàn.
Bọn họ đều đuổi theo Trần Khiêm...
 
Chương 1426: Vạn Sa Lĩnh


'Trần Khiêm vội vã đến Vạn Sa Lĩnh. Ở đây đồi cát chăng chịt.
Đồi cát không tới con số chục nghìn thì cũng là hàng nghìn.
Chẳng trách tên là Vạn Sa Lĩnh.
'Trần Khiêm tìm kiếm, nhưng hoàn toàn không thấy thứ gọi là giếng cổ ở đâu cả.
Cho đến lúc này, Trần Khiêm khịt nhẹ mũi. Sau đó cúi đầu, thấy trên đất có vết máu.
Những vết máu này có màu xanh lá sẫm, nhìn như máu của quái vật chảy ra.
Mặc dù đòn vừa rồi Trần Khiêm không gây sát thương quá nhiều, nhưng cũng khiến con quái vật đó khó chịu.
Cho dù năng lực phòng thủ của mày có mạnh hơn nữa thì cũng sẽ bị hạ gục trong một đòn bởi Phá Quân thôi!
Lần theo vết máu, chẳng mấy chốc Trần Khiêm đã †ìm thấy được miệng giếng cổ kia.
Nó nằm ở phía Bắc một đồi cát, bị che khuất, giống như một hang núi.
“Con quái vật đó chạy đến đây rồi!
Trần Khiêm đến gần ngửi, thì ngửi thấy một mùi hôi thối.
Nhưng vì cứu Tân Nhã, Trần Khiêm không còn cách nào khác, đành nín thở nhảy xuống giếng.
Nước giếng rất sâu, bơi theo thì phát hiện ra một con sông ở dưới đáy.
Bên bờ sông như có một thế giới khác.
Đây là một con sông ngầm.
Trần Khiêm vừa mới lên.
Thì thấy con quái vật đó đang thè lưỡi nhìn chằm chằm vào hai người năm trên đất, đó chính là Tân Nhã và Thẩm Mộng Tuyết.
Đột nhiên phát hiện có người xuất hiện, nó quay phắt đầu lại.
Đối mặt với Trân Khiêm, răng nanh của nó lộ ra. Ngực của nó vẫn đang chảy máu. “Tân Nhã! Tần Nhã! Cậu không sao chứ?”
'Thấy sắc mặt Tần Nhã trắng bệch, lại còn hôn mê, Trần Khiêm vội hét lên.
“Súc vật, tao xem mày còn có thể chạy đi đâu!” Trần Khiêm tức giận.
Phá Quân phóng ra tay, sau đó anh xông về phía con quái vật.
'Tốc độ rất nhanh.
Trần Khiêm với Phá Quân song kiếm hợp bích khiến con quái vật trở tay không kịp.
Phụt!
Phá Quân đâm xuyên qua ngực trái con quái vật, khiến nó hét lên thảm thiết.
Sau đó lại một tiếng nữa vang lên, Phá Quân đâm xuyên qua cổ nó.
Quái vật ôm cổ, không ngừng la hét.
Trân Khiêm lo lắng, túm lấy đầu nó, nắm chặt Phá Quân, đưa tay lên chém đứt toàn bộ đầu con quái vật.
“Tân Nhãit”
Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, Trần Khiêm vội chạy đến bên cạnh Tân Nhã.
Kiểm tra một lượt, may mà Tân Nhã chỉ ngạt thở hôn mê thôi, xem ra nó chưa kịp ra tay.
Nhưng cũng không thể lạc quan được, đi bộ trên cát lâu như vậy, Tân Nhã với Thẩm Mộng Tuyết bị ngạt thở nghiêm trọng.
“Vì để cứu hai người, xin lỗi nhé!”
Trân Khiêm nói chuyện một mình.
 
Chương 1427: May mà tôi đến kịp


Trong trường hợp này chỉ có thể làm hô hấp nhân †ạo, nếu không e là sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Đương nhiên bao gồm cả Thẩm Mộng Tuyết nữa. Mười phút sau.
“Tiểu Nhã, thế nào rồi?”
Trần Khiêm ôm Tần Nhã, khẽ lay.
Cuối cùng, mí mắt Tân Nhã giật nhẹ, dần tỉnh lại. “Trần... Trần Khiêm?”
Sau khi mở mắt, Tân Nhã khó tin ôm lấy cánh tay Trần Khiêm.
Vừa rồi vì vội quá nên Trần Khiêm đã vứt mặt nạ rồi. Bị Tân Nhã phát hiện, anh mới vội phản ứng lại. “Trần Khiêm, thật sự là cậu!”
Tần Nhã thấy Trần Khiêm, kích động sắp khóc đến nơi:
“Không phải tôi đang nằm mơ chứ? Tôi gặp được cậu rồi Trần Khiêm, cậu biết không, một năm nay, ngày. nào tôi cũng nhớ cậu, mỗi ngày đều nhới”
'Tần Nhã bổ nhào vào lòng Trần Khiêm.
Lại nắm chặt tay Trần Khiêm, chỉ sợ đây là một giấc mơ, tỉnh lại rồi thì không thấy Trần Khiêm nữa.
Trong lòng Trần Khiêm lóe lên một tia chua xót.
Cả đời này của mình, e là phải phụ lòng Tần Nhã rồi.
Bây giờ, sao có thể nhãn tâm làm tổn thương Tần Nhã một lần nữa.
Trần Khiêm lạnh lùng.
Bày ra vẻ mặt kinh ngạc: “Trần Khiêm? Gô ơi, có phải cô nhận nhầm người không?”
Trần Khiêm nói.
“Cậu nói bậy, tôi nhận nhầm ai chứ sẽ không nhận nhầm cậu!”
Tân Nhã lau nước mắt, vẫn nắm chặt tay Trần Khiêm.
“Nhưng tôi không phải Trần Khiêm gì đó mà cô nói? Tôi tên Trần Huyền, Trần Khiêm là người trước đây cõng cô mà cô nói với tôi phải không? Sao vậy? Tôi rất giống anh ta à?”
'Trần Khiêm lạnh nhạt nói.
Tất nhiên, giọng nói cũng đổi thành giọng nói lúc trước gặp được Tần Nhã trên sa mạc.
Tần Nhã thấy biểu cảm của Trần Khiêm cho cô ta một cảm giác rất xa lạ, hơn nữa giọng nói này hoàn toàn không phải.
Đúng vậy, Trần Khiêm mà mình yêu rất gầy, rất điềm đạm, da cũng rất trắng.
Mặc dù người trước mặt này rất giống Trần Khiêm, nhưng anh ấy quá cường tráng, da cũng hơi ngăm đen.
Lễ nào thế giới này thật sự có hai người giống hệt nhau sao?
“Anh thật sự không phải Tiểu Khiêm, nhưng hai người giống nhau quá, thật sự rất giống, anh đừng lừa †ôi được không?”
Tân Nhã vội hỏi.
“Tôi không biết Trân Khiêm mà cô nói là ai, cũng chưa từng gặp, sao vậy? Hai bọn tôi giống đến vậy à?”
Trần Khiêm nói.
Tần Nhã gật đầu: “Nhưng cũng không giống, Trần Khiêm là một chàng trai nho nhã, hoàn toàn không có bản lĩnh như anh, là anh cứu bọn tôi à?” 'Tần Nhã lau nước mắt, nói.
'Trong mắt xẹt qua một tia mất mát.
Bởi vì mặc dù anh ấy rất giống Trần Khiêm, nhưng Trần Khiêm không có bản lĩnh mạnh đến thế này.
Anh ấy không phải... .
||||| Truyện đề cử: Cuồng Long Vượt Ngục |||||
“Ừ, hai người bị con quái vật này bắt đến đây, rất nguy hiểm, may mà tôi đến kịp!”
Trần Khiêm nói.
 
Chương 1428: Hình như đúng là vậy đấy


“Phải rồi, tôi tên Trân Huyền. Nếu có cơ hội, cô có thể cho tôi xem ảnh của Trần Khiêm, để xem rốt cuộc hai bọn tôi giống đến mức nào!”
“Ừ"
Tân Nhã vẫn khó mà tin được nhìn Trần Khiêm.
Nhưng... cảm giác mà người này cho mình quả thực. quá xa lạ.
“Ừm..
Lúc này, Thẩm Mộng Tuyết cũng tỉnh lại.
“Mộng Tuyết, cậu không sao chứ?”
Tân Nhã vội đỡ cô ta.
“Không sao, nhưng vừa rồi mơ một giấc mơ kì lạ!” Thẩm Mộng Tuyết gãi đầu.
“Giấc mơ kì lạ?”
“Ừ, hình như tôi mơ thấy có người hôn tôi!”
'Thẩm Mộng Tuyết nói.
“Cậu đấy, đã là lúc nào rồi, chúng ta sắp mất mạng tới nơi rồi mà cậu còn có tâm trạng để đùa à!”.
||||| Truyện đề cử: Mưa Bụi Thượng Hải |||||
'Tần Nhã cạn lời.
“Thật mài”
Nghe hai cô gái nói chuyện. Trần Khiêm không khỏi đỏ mặt. “AI Anh là anh trai đó à?”
Lúc này, Thẩm Mộng Tuyết nhận ra Trần Khiêm.
Mặt đầy kinh ngạc, đồng thời cũng hơi ửng đỏ. Cô ta mở to mắt, hơi xấu hổ nhìn chằm chằm vào mặt Trần Khiêm, mặt đầy vẻ mê trai.
'Trước đây cô ta vẫn luôn tưởng tượng anh trai kia trông như thế nào.
Có phải là một ông chú kệch cỡm không?
Nhưng không ngờ anh trai kia gỡ mặt nạ xuống trông lại khôi ngô tuấn tú thế này.
Thẩm Mộng Tuyết thở gấp.
“Ừ, tôi là Trần Huyền!”
Trần Khiêm nói.
“Anh Trần Huyền, cảm ơn anh đã cứu bọn tôi!”
Thẩm Mộng Tuyết vẫn luôn nhìn chằm chằm Trần Khiêm.
'Tân Nhã cũng nhìn chằm chằm Trần Khiêm. Không biết có phải là ảo giác của mình hay không, vừa rồi, lúc mặt Trân Khiêm ửng đỏ, cô ta cảm thấy anh ấy rất giống Trân Khiêm.
“Không cần cảm ơn, không biết chỗ này còn quái vật gì nữa, tôi đưa hai người ra ngoài trước thì hơn!”
Trần Khiêm nói xong thì đứng lên.
Lúc này mới cẩn thận quan sát môi trường xung quanh.
“Đây là một cổng đá?”
Đột nhiên Trần Khiêm nhìn thấy trên vách đá ở một bên.
Có một khe hở ngay thẳng.
Giống như cánh cửa.
“Hình như đúng là vậy đấy!”
Tần Nhã cũng nhìn về phía này, gật đầu nói...
 
Chương 1429: Cổ mộ


“Rốt cuộc có phải hay không thì chúng ta đẩy ra xem là biết ngay th:
'Thẩm Mộng Tuyết nói. “Ừ! Hai người tránh ra sau đi!” 'Trần Khiêm gật đầu.
Anh từng nghe ông nội kể về rất nhiều lời đồn đại trên thế giới này. Ông nói, từ trước đến này, nơi có sinh vật kì lạ canh giữ thì tất sẽ có kho báu.
Thái Dương Đồ là kho báu mà tổ tiên nhà họ Trần phát hiện được trong một hang động ở khu rừng rậm, khi đó được canh giữ bởi một con vượn trắng khổng lồ ăn thịt người. Rất nhiều người trong gia tộc bị chết mới tìm được Thái Dương Đồ trong động của con vượn trắng. Từ đó nhà họ Trần đổi vận.
Chuyến này đến rồi, ngại gì mà không vào xem thử. chứ.
Cánh cổng bằng đá này trông vừa dày vừa nặng, Trần Khiêm muốn vận nội kình, chỉ sợ nhóm Tân Nhã sẽ bị thương, nên mới bảo họ tránh sang một bên.
Sờ men theo cánh cổng đá.
Trần Khiêm nhắm đúng vị trí, vận đủ kình khí.
Rầm!
Đá cát cuồn cuộn!
Khe hở càng mở lớn.
Quả thật là một cánh cổng đá.
Một tiếng vang lớn, bị Trần Khiêm đẩy ra, cánh cổng đá xoay chuyển.
Một đường hầm hiện ra trước mặt ba người. “Chắc không phải cổ mộ đâu nhỉ?”
Thẩm Mộng Tuyết vô cùng kích động, chạy đến bên cạnh nói với Trần Khiêm.
Tần Nhã thấy cảnh tượng trước mắt, không biết trong lòng có cảm giác gì.
“Trông thế này giống như cổ mộ!”
'Tân Nhã cũng nói.
“Vào trong xem thử, hai người đi phía sau tôi!” Trần Khiêm nói.
Có phải cổ mộ hay không thì Trần Khiêm không quan tâm, có kho báu hay không Trần Khiêm cũng chẳng có hứng thú.
Dù sao thì anh cũng không cần tiền.
Ba người thận trọng đi vào bên trong.
Bên trong đường hầm là một sảnh lớn.
Bên trong sảnh trống rỗng, chỉ có một bệ đá ở chính giữa, bên trên bệ đá là một chiếc hộp hình chữ nhật đứng sừng sững.
Không phải quan tài, Trần Khiêm cũng không biết nó dùng để làm gì.
Rải rác xung quanh là các bức tranh bích họa, bên trên vẽ những hoa văn kì lạ.
 
Chương 1430: Xác chết từ trên trời rơi xuống


Dùng đèn pha để chiếu vào, cảm giác hơi rợn người.
Sau khi thắp đèn dầu xung quanh thì bên trong sảnh mới sáng lên.
“Nhìn thế này thì không phải cổ mộ, mà giống như: một nơi cất giữ đồ đạc hơn. Đây chắc là những thứ được. cất giữ sau khi xây dựng nên!”
Một năm qua, Tân Nhã cũng hay đi từ Nam ra Bắc với đội khảo sát, vì vậy nên cũng có chút kinh nghiệm
Cô ta chỉ vào hộp đá, nói. “ừm
Trần Khiêm cũng đồng ý, gật đầu.
“Anh Trần Huyền, anh mau đến xem, những thứ vẽ trên mấy bức bích họa này thật sự rất kì lạt”
Thẩm Mộng Tuyết hét lên.
Đi qua xem, quả thực rất kì lạ.
Những bức bích họa này giống như vẽ lại cuộc sống của người dân ở đây khi đó, nhưng lại xuất hiện một số người có hình thù quái dị.
Nói thế nào nhỉ, nhìn lướt qua thì những bức bích họa này giống như đang miêu tả một câu chuyện về những thứ ẩn giấu trong căn phòng đá này.
Thấy Tần Nhã đang tập trung tinh thần để xem.
Trần Khiêm hỏi: “Tiểu Nhã, có phải cô hiểu được không?”
“Anh... Anh gọi tôi là gì?” 'Tần Nhã hoàn hồn, ngơ ngẩn nhìn Trần Khiêm.
“À à, tôi nghe Mộng Tuyết gọi cô là Tiểu Nhã, tôi... tôi cũng không biết cô tên là gì!”
“Tôi tên Tân Nhãt” Vừa rồi, tìm Tân Nhã không khỏi khẽ run lên.
Nhưng vẫn quay về vấn đề chính:
“Tôi có thể hiểu được chút ít những bức bích họa này, nhưng thật sự rất kì lạ. Bức bích họa đầu tiên, hình như muốn nói, một vài năm trước ở đây đã xảy ra một chuyện rất quái dị, chính là có xác chết kì lạ từ trên trời rơi xuống!”
“Những xác chết này mặc quần áo hình thù kỳ dị, dáng dấp cũng hơi kì lạ, dường như bọn họ chết rất thảm, từ trên trời rơi xuống. Khi đó đã gây nên chấn động rất lớn, người dân địa phương mê tín, tin rằng những xác chết này là thiên binh, nên xây mộ cho bọn họ! Tiến hành thờ cúng!”
Tần Nhã giải thích.
“Thật không thể tin được, sao lại có xác chết từ trên trời rơi xuống chứ, chắc là bọn họ cố tình thần thánh hóa rồi"
“Bức thứ hai, cũng kể về chuyện của những thiên binh này. Hình như có một thiên binh rất thần bí, không giống với những xác thiên binh khác. Hình như vị này được đối xử rất đặc biệt, thi thể của ông ấy được đối xử như một vị vua, lúc chuyển ông ấy đi, người dân dọc. đường đều cúi đầu quỳ lạy! Giống như tế bái vị thân của họ một lần nữa vậy!”
“Ngoài ra, xác của ông ấy còn được phát hiện trên một cây đại thụ từ trên trời rơi xuống!”
Tân Nhã cũng cảm thấy chuyện này như nghìn lẻ một đêm.
“Nhưng tôi thấy, đưa đi thế nào, có hai cái quan tài mà?”
Lúc này, Thẩm Mộng Tuyết nói.
“Bức thứ ba hình như đưa ra lời giải thích, trong một cái quan tài khác chắc là giấu một người phụ nữ mặc đồ. trắng, bà ấy vô cùng xinh đẹp, lúc tất cả mọi người nhìn thấy thi thể nữ này thì kinh ngạc không thôi. Bà ấy chết rất thanh thản, cũng được phát hiện trên cây đại thụ như vị thiên binh thần bí vừa nấy, người phụ nữ đồ trắng nằm sấp trên người vị thiên binh thần bí kia, hai người chắc là người yêu, nên được chôn cất cùng nhau!”
“Trong ngày hôm đó, đất nước này đã tổ chức nghỉ thức an táng long trọng cho hai vị thần này!”
 
Chương 1431: Chiếc hộp đá


“Về bức bích họa thứ tư, phía sau tôi có hơi không hiểu. Còn phía trước kể rằng, vũ khí mà vị thiên binh thần bí này mang theo bên người được để một cách đặc biệt. Cuối cùng không biết vì lý do gì mà vị thiên binh thần bí và người phụ nữ đồ trắng không được chôn cùng nhau. Bởi vì trên đường xuất hiện một “lão ăn mày” ngăn cản, sau đó vị thiên binh thần bí được đặt vào một quan tài đặc biệt. Bởi vì được cất giữ trong mật thất, ở hiện trường còn có vua, có nhân viên sắp đặt, và cả... chính là lão ăn mày kia nữa, hình như cả quá trình, lão ăn mày cứ cười mãi!"
“Phía sau thì sao?”
Trân Khiêm nghe đến hoang mang bối rối.
“Phía sau không hiểu lắm, nhưng nhắc đến lão ăn mày, hình như ông ta biết yêu pháp, sau khi tổ chức xong nghỉ thức an táng, ông ta cười lớn vài tiếng rồi đột nhiên biến mất! Sau đó, hình như có một vật thể khổng lồ xuất hiện, che phủ đất nước này, hơi giống như một con tàu! Điều này... Tôi thật sự xem không hiểu!”
Tân Nhã lắc đầu.
Mấy nghìn năm trước, sao có thể có con tàu khổng lồ được chứ!
Thẩm Mộng Tuyết cũng lắc đầu: “Tôi đoán, đây là tưởng tượng của người xưa thôi, với cả cặp nam nữ thiên binh này chắc là hoàng tử và ái phi của ông ta thôi.
Người xưa vẽ như vậy là để tưởng nhớ mối tình xúc động lòng người của bọn họ khi đó, tất nhiên là thân phận của hoàng tử cao quý, cho nên tất cả mọi người phải quỳ lạy rồi!
Còn những thi thể từ trên trời rơi xuống chắc là binh lính thân cận của hoàng tử, khi đó các nước Tây Vực không ngừng giao chiến, nói không chừng vị hoàng tử này dẫn binh lính đi đánh giặc nên tử trận...”
“Phụt!”
Nghe thấy thế, Tân Nhã không nhịn được bật cười.
“Mặc dù kiểu tình yêu duy mỹ mà cậu phân tích có hơi viễn vông, nhưng cảm giác cũng rất có lý đấy.
Tôi cảm thấy rất logic, có khả năng sự thật chính là như: vậy!"
Tần Nhã nói.
“Nhưng mà mấy nghìn năm trước, người xưa đã có thể vẽ ra được con tàu khổng lồ như vậy, quả thật là trí tưởng tượng phong phú đấy!”
Trân Khiêm cũng không nghĩ gì nhiều, nói.
Sau đó nhìn vào bệ đá ở chính giữa.
“Nói vậy, thứ được giấu bên trong hộp đá chắc là vũ khí của vị thiên binh thần bí kia?”
Trần Khiêm sờ chiếc hộp đá.
Vận công ở tay, chiếc hộp đá ngay lập tức mở ra.
 
Chương 1432: Khinh Vũ Kiếm


Một lớp bụi phả vào mặt.
'Thẩm Mộng Tuyết và Tần Nhã đều bước lên nhìn vào. bên trong hộp đá.
'Thấy một thanh kiếm đang lặng lẽ năm bên trong.
Mặc dù thanh kiếm đã phủ đầy bụi, nhưng cũng không che lấp được kiếm quang của nó.
Dường như ở khoảng cách rất xa cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo của kiếm quang này.
“Bảo kiếm mấy nghìn năm trước, trông vẫn còn rất sắc bén!”
Thẩm Mộng Tuyết nói. Rồi cười hi hi muốn cầm bảo kiếm lên.
Tần Nhã thì lại chẳng hứng thú mấy, nên xoay đầu lại nhìn vào bức bích họa kia.
“Nặng thật đấy!”
Thẩm Mộng Tuyết muốn cầm lên, nhưng lại phát hiện ra hoàn toàn không cầm thanh kiếm này lên được, giống như nó mọc trên đó vậy.
“Tôi thử xeml”
Trân Khiêm đưa tay ra, nhấc nhẹ, đã nắm thanh kiếm trong tay.
“Không nặng mài” Trần Khiêm lạnh lùng cười.
Cổ tay chuyển động, lắc lớp bụi trên bề mặt, giống như thanh kiếm mềm mại vậy.
Nhưng lại vô cùng sắc bén. 'Trên mặt kiếm có khắc ba chữ: “Khinh Vũ Kiếm!”
Vả lại cũng không biết tại sao, vừa cầm thanh kiếm này thì ại có một cảm giác rất đặc biệt.
“Lẽ nào Khinh Vũ Kiếm này cũng là pháp khí?”
Trần Khiêm kinh ngạc.
Nhưng mình không nhìn thấy bất kì một hơi thở linh khí nào từ trên mặt kiếm này!
Nhưng trong lòng Trần Khiêm cũng hơi phấn khích.
Mình đúng lúc học được ba chiêu sử dụng đao dài từ con dao găm Phá Quân, bây giờ lại có được thanh kiếm sắc bén như vậy, không biết có phải trùng hợp hay không nữa!
“Hai người mau đến đây xem! Hình như trên bức bịch họa này hơi sai sail”
Lúc này, đột nhiên Tân Nhã nói.
“Ôi chao, đừng nghiên cứu bức bích họa được thần thánh hóa này nữa Tiểu Nhã, chỉ bằng nghiên cứu giá trị của thanh kiếm này thì hơn!”
'Thẩm Mộng Tuyết nói.
“Không phải, tôi thấy hình như nội dung phía sau của bức bích họa không phải thần thánh hóa đâu!”
“Hai người qua xem đi!”
Bỗng nhiên Tần Nhã chỉ nửa sau của bức bích họa, nói.
“Ví dụ, tôi chỉ nói ví dụ thôi, đó là con tàu khổng lồ mà người ta vẽ khi đó thật sự giống như tưởng tượng, có. thể bay lên trời thì hình như tất cả những chuyện này có lý rồi”
“Bởi vì phía sau có nói, trước ngày mai táng cho thiên binh thì con tàu khổng lồ này xuất hiện rồi, hơn nữa còn đưa ba trăm nam nữ trẻ tuổi ở đây đi, vua và thần dân đều quỳ lạy để tiễn, cuối cùng con tàu khổng lồ này biến mất khỏi mặt đất!”
“Tất cả mọi người đều quỳ, nhưng bức bích họa này lại đặc biệt làm ật lão ăn mày kia, chỉ có ông ta là ngẩng mặt, cười nhếch mép, dáng vẻ trông có hơi xấu xí, nhưng lại giống như đang miêu tả nụ cười quái dị của ông tai”
“Nếu là như vậy thì có thể liên kết tất cả mọi chuyện lại rồi!”
Tân Nhã nói.
 
Chương 1433: Cảm giác rất kì lạ


“Phụt, tôi phát hiện ra trí tưởng tượng của Tiểu Nhã cậu là phong phú nhất đấy, chẳng trách ngay cả giáo sư Dương cũng muốn nhận cậu làm sinh viên của ông ấy. Chuyện này cũng mười nghìn năm trước, sắp thành cổ đại rồi, sao có thể có loại tàu khổng lồ này chứ? Nhưng mà người xưa có thể tưởng tượng ra được thì đúng là đỉnh đấy!"
Thẩm Mộng Tuyết nói.
“Tôi biết là vậy, nhưng bức bích họa này cứ cho tôi một loại cảm giác rất kì lại”
“Tôi cũng có loại cảm giác này!”
Lúc này, Trần Khiêm nhìn chằm chằm vào bức bích họa rồi nói.
'Tần Nhã quay đầu lại, mỉm cười với Trần Khiêm.
“Phải rồi Tiểu Nhã, cuối cùng thi thể của người phụ nữ áo trắng kia được chuyển đi đâu?”
'Thấy Tân Nhã liếc mắt đưa tình với Trần Khiêm. Truyện Khoa Huyễn
Bỗng nhiên Thẩm Mộng Tuyết có cảm giác khó chịu, vội đứng giữa hai người, hỏi.
“Trên này không nói, chỉ nói hai người bị chia cắt thôi!"
“Anh Trần Huyền, anh có cảm thấy thế này là thần thánh hóa không?”
Tân Nhã hỏi Trần Khiêm.
“Ôi chao, chúng ta lại thảo luận vấn đề này nữa rồi. Anh Trần Huyền, ở đây tôi thấy hơi khó thở, hay là anh đưa bọn em lên trên nhé?”
Thẩm Mộng Tuyết cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người.
“Cũng được!” Trân Khiêm gật đầu.
Lúc ba người bò lên khỏi giếng cổ thì trăng lên cao, trời đã về khuya.
Trần Khiêm đưa hai người trở lại tòa nhà đổ nát kia.
Nhóm của giáo sư Dương không đuổi kịp Trần Khiêm nên đã quay lại từ sớm.
Mọi người tập hợp lại lần nữa.
Ngoài hai người bị chết ra thì còn Lý Vạn Hào bị thương nặng nên sốt cao, và vài người thấy không khỏe vì sợ hãi.
Những người còn lại đều không vấn đề gì.
Với cả giày vò cả một đêm, có Trần Khiêm ở đây, mọi người đều thả lỏng hơn, bắt đầu nghỉ ngơi.
Trần Khiêm không ngủ mà đốt một đống lửa, vừa thêm củi vừa trông chừng cho những người này.
Đương nhiên lúc này cũng có hai cô gái không ngủ được.
Hai người họ mở lớn mắt, nhìn về phía Trân Khiêm đang ngồi ở cửa.
Dưới ánh trăng chiếu rọi, bóng dáng chàng trai này thẳng tắp, cho người ta cảm giác an toàn.
“Tiểu Nhã, cậu cũng chưa ngủ à?”
'Thẩm Mộng Tuyết nhìn Tân Nhã nằm ở bên cạnh mình, không kìm được nhẹ giọng hỏi.
“Chưa... Chưa ngủi”
'Tần Nhã nhẹ giọng nói.
 
Chương 1434: Là cậu ấy sao


“Tôi thấy rồi, từ lúc chúng ta tỉnh lại đến giờ, mắt cậu chưa từng rời khỏi anh Trần Huyền, cậu thích anh Trần Huyền à?”
Thẩm Mộng Tuyết hơi chua xót nói.
“Sao... Sao có thể chứ?”
Tần Nhã nói.
Người cô ta thích là Trần Khiêm, cô ta phát hiện cho dù có thế nào thì mình cũng không quên được cậu ấy.
Mặc dù anh Trần Huyền với Trần Khiêm vô cùng giống nhau, nhưng anh ấy không phải Trần Khiêm mà mình yêu!. Ngôn Tình Trọng Sinh
Trong lòng Tần Nhã vẫn luôn nói với mình như vậy.
Nhưng cô ta lại không cách nào rời mắt khỏi anh Trần Huyền được, bởi vì hai người giống nhau quá.
“Tôi chỉ thấy anh Trần Huyền hơi giống Trân Khiêm thôi!”
Tần Nhã nhẹ giọng nói.
“Giống, nhưng không phải!” Thẩm Mộng Tuyết nói.
Nghe thấy câu này, Tân Nhã khẽ nghiêng người:
“Cậu thì sao? Xem ra cậu thích anh Trần Huyền à?”
'Trong lòng Tần Nhã hơi chua xót hỏi.
“Ừ, mặc dù tôi từng gặp rất nhiều cậu ấm đẹp trai tỏa nắng, nhưng chưa từng có một ai có thể làm tôi rung động giống như anh Trần Huyền cả.
Nhiều năm vậy rồi nhưng tôi vẫn đợi, đợi người trong lòng tôi xuất hiện, tôi thấy tôi đã đợi được rồi!”
Thẩm Mộng Tuyết nói.
“ÀI"
Trong lòng Tần Nhã bỗng thấy đủ loại mùi vị dâng trong lòng.
“Cho nên Tiểu Nhã, tôi muốn hỏi cậu trước. Dù sao. chúng ta cũng là chị em tốt, cậu đã không thích anh Trần Huyền, vậy tôi theo đuổi anh ấy nhé? Khó khăn lắm tôi mới đợi được, đây là lần đầu tôi rung động!”
Thẩm Mộng Tuyết siết nhẹ tay Tân Nhã, cầu xin cô †a.
'Tần Nhã không biết tả tâm trạng của mình thế nào.
Mình yêu Trần Khiêm, Trần Huyền lại rất giống Trần Khiêm, anh ấy giống với Trần Khiêm mà mình luôn mong nhớ.
Tại sao à?
Bởi vì một số hành động nhỏ của Trần Huyền, quả thực quá giống với Trần Khiêm.
Đặc biệt là mình nhớ, trước khi mình tỉnh lại. Nghe thấy Trân Khiêm gọi tên mình.
Không biết đó có phải là ảo giác hay không, nhưng thực sự chính là giọng của Trần Khiêm.
Và cải!
Lúc Trần Huyền đỏ mặt, Tân Nhã phát hiện anh ấy giống hệt với Trần Khiêm, lần đầu tiên mình thấy Trần Khiêm, chẳng phải cậu ấy cũng đỏ mặt đó sao.
Không chỉ như vậy.
'Trong hầm đá, động tác mím môi của Trần Huyền vô cùng giống với Trần Khiêm.
Là cậu ấy sao? Có phải là có chuyện gì nên cậu ấy cố tình giấu mình không?
Cậu ấy muốn lừa mình, nhưng lúc đôi mắt đó nhìn mình lại giống như cửu biệt trùng phùng vậy.
Con gái là loại động vật cực kì giỏi quan sát chỉ tiết, Tần Nhã vẫn luôn quan sát rất kỹ.
Trực giác này của cô ta rất mãnh liệt.
Vì vậy, cô ta không biết mình nên trả lời Thẩm Mộng Tuyết thế nào...
 
Chương 1435: Không còn sống như trước đây được nữa rồi


“Tiểu Nhã, cậu không nói, tôi sẽ xem như cậu ngầm thừa nhận. Bắt đầu từ ngày mai, tôi muốn theo đuổi anh Trần Huyền!”
Thẩm Mộng Tuyết nói.
“Ừ”
Tân Nhã nhẹ giọng trả lời lại.
Người mình yêu là Trân Khiêm, mặc dù Trần Huyền gần như giống hệt Trân Khiêm, nhưng vậy thì sao chứ?
Dù sao anh ấy cũng không phải Trần Khiêm.
Mộng Tuyết thích thì ấy hoàn toàn có thể theo đuổi hạnh phúc của mình. '
Tân Nhã, mày không thể ích kỷ như vậy được! Trong lòng Tần Nhã vẫn đang tự an ủi mình.
Đêm nay, cả hai cô gái đều có tâm sự, cũng không ai ngủ được nữa.
Đến sáng sớm ngày hôm sau.
“Anh Trần Huyền, anh khát không, em có nước này, cho anh!”
Mọi người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuất phát.
Khóe mắt Trần Khiêm liếc nhìn Tân Nhã.
Phát hiện Tân Nhã cũng đang lén lút nhìn mình.
Lúc này, anh mới cười dịu dàng với Thẩm Mộng. Tuyết:
“Đúng là có hơi khát!”
“Hi hi, mau uống chút nước đi, tối qua anh một mực cứu chúng em, còn bảo vệ chúng em mà không hề nghỉ ngơi, uống nhiều nước vào!”
Thẩm Mộng Tuyết cười nói.
'Trần Khiêm uống một ngụm rồi nói:
“Sao lại là vị ngọt?”
“Hả? Ngọt, sao có thể chứ?” Thẩm Mộng Tuyết ngạc nhiên, sau đó mới phản ứng lại
Khuôn mặt xinh đẹp không khỏi ửng đỏ:
“Ghét anh Trần Huyền thật đấy, anh trêu người ta!” Hai người đùa giỡn.
'Tần Nhã ở một bên, siết chặt lòng bàn tay.
Sắc mặt cũng hơi không được tự nhiên.
Đúng vậy, mình cứ tự mình đa tình rồi, biết đâu
Mộng Tuyết với Trần Huyền mới là một cặp đôi hoàn hảo, mày xem hai người bọn họ, hợp biết bao!
Dọc đường, Trần Khiêm cũng vô tình hữu ý trò chuyện với Thẩm Mộng Tuyết.
Anh chính là cố ý làm cho Tần Nhã thấy, cho dù là Trần Khiêm hay thân phận Trần Huyền hiện tại thì đều không có khả năng. Tân Nhã, cậu phải quên Trần Khiêm càng sớm càng tốt, bắt đầu một mối quan hệ mới đi thôi.
Bởi vì không biết từ lúc nào, Trần Khiêm đã không còn sống như trước đây được nữa rồi.
 
Chương 1436: Đây là dấu bàn tay trái


Anh không thể hại Tân Nhã, càng không thể khiến Tần Nhã tổn thương nữa, chỉ có thể ra hạ sách này.
“Phía trước là gì?”
Mọi người xuất phát từ sáng sớm, đi cho đến trưa. Lúc này, đoàn lạc đà dừng lại. Chính chủ, ?ủ bạn đọc ch?ng { T??? T???e?.Vn }
Nghe thấy Bàng lão tam đột nhiên sửng sốt hét lên. “Hình như có chiếc xe bị cháy, có cả người nữa!” Có người hét lên.
“Vớ vẩn, ở đây đã là giữa sa mạc rồi, sao có thể có xe được chứ!”
Giáo sư Dương nói.
Lúc này Trần Khiêm cũng nhìn về phía trước, không khỏi cau mày. “Không phải xe, là trực thăng!” Vừa nói, Trân Khiêm đã nhanh chóng chạy tới.
Rõ ràng nhóm giáo sư Dương xem Trần Khiêm là †rung tâm, ngay lập tức vây lại.
Đúng là ở đây có tai nạn, quả thực có mảnh vỡ của trực thăng, đã nằm rải rác trên cát.
Bên trên những mảnh vỡ này vẫn có nhiệt độ hơi ấm.
Rõ ràng sự cố xảy ra vào khoảng sáng sớm ngày hôm qua.
“Bên kia có người, hình như chết rồi!”
Đột nhiên Thẩm Mộng Tuyết kinh ngạc nói. 'Trần Khiêm chạy nhanh đến đồi cát này. Quả nhiên có ba bốn xác chết rải rác ở đây.
Nhưng sau khi nhìn rõ mấy cái xác này, mí mắt Trần Khiêm giật mạnh.
“Sao tất cả bọn họ đều mặc áo choàng đen vậy nhỉ?” “Không phải... trông giống như trong mấy bộ phim truyền hình vậy, những người này đến để đào trộm mộ nhỉ, nếu không sao có thể ăn mặc che khuất hết như vậy chứ” Có người nói.
Mọi người không khỏi nuốt nước bọt, có nỗi hoảng sợ không sao giải thích được.
Không ai để ý đến vẻ mặt xúc động của Trân Khiêm.
Anh hơi hoảng hốt đến cạnh thử hơi thở của mấy người này, đều đã chết rồi.
“Sao lại như vậy, sao bọn họ lại xuất hiện ở đây?” Trần Khiêm thầm nói.
Những người này không phải ai xa lạ, chính là anh em trong Hồn Điện.
Vừa rồi lúc thấy những mảnh vỡ trực thăng này, Trần Khiêm cảm thấy rất quen thuộc, đồng thời cũng có dự cảm không lành.
Sau khi xác nhận thì trong lòng khó tránh khỏi đau buồn.
Hồn Điện, cũng là người nhà họ Trần!
Xem ra bọn họ tới sa mạc chắc là để tìm tung tích của mình. Trực thăng của Hồn Điện đều đã được xử lý đặc biệt, chắc chắn không thể rơi được, đầu vương vãi trên cát đã loại trừ được rất nhiều khả năng.
Vậy ai giết bọn họ?
Trần Khiêm cẩn thận kiểm tra.
Cuối cùng, anh tìm thấy manh mối trên một thi thể Hồn Điện khác ở gần đó.
Rõ ràng thi thể này như trải qua cái chết hai lần. Bởi vì trên đất có dấu vết anh ta bám víu leo lên.
'Trân Khiêm vén áo anh ta lên, thấy rõ trên ngực anh †a có dấu bàn tay bị đánh.
Bị giết hai lần.
Quả nhiên có người giết bọn họ!
“Hửm? Dấu tay này?”
'Trần Khiêm sững sờ.
Đây là dấu bàn tay trái.
 
Chương 1437: Tạm biệt từ đây


Người của Hồn Điện đều có nội công thâm hậu.
Người bình thường hoàn toàn không giết được bọn họ.
Xem ra người hại bọn họ còn mạnh hơn mình, thuộc cấp bậc Tông sư.
Tông sư... Tay trái!
Mạc Thương Long!
Mí mắt Trần Khiêm giật mạnh, lòng đầy cảnh giác.
Đúng rồi, chính mắt mình thấy cảnh Mạc Thương Long rơi xuống máy bay của mình.
Cũng chỉ có Mạc Thương Long mới có bản lĩnh và khả năng này.
Lế nào lão ta đuổi theo mình đến tận đây?
Mặc dù hiện tại Trần Khiêm có Phá Quân, nhưng nếu muốn đối phó với Mạc Thương Long thì vẫn còn kém rất xa.
Xem ra tên khốn này đuổi theo mình không tha mà!
“Cậu Trần, cậu không sao chứ? Lẽ nào cậu biết những mảnh vỡ máy bay với những người này à?”
Giáo sư Dương thấy sắc mặt Trần Khiêm trắng bệch, hỏi.
“Ừ” Trân Khiêm gật đầu.
“Thật tiếc vì xảy ra tai nạn trên không như vậy, ôi!” Giáo sư Dương và những người khác thở dài.
“Đây không phải là tai nạn đơn giản, có người giết bọn họi”
Trần Khiêm đứng lên. Những lời này lại khiến đoàn du lịch sợ hãi.
“Bị... bị người ta giết? Ai mà mạnh vậy chứ?”
“Một hai câu không thể giải thích cho mọi người hiểu được. Người này là đến để tấn công tôi, cho nên tiếp theo chúng ta phải tách ra rồi, giáo sư Dương với mọi người phải cẩn thận!”
Vẻ mặt Trần Khiêm nghiêm trọng, nói.
Theo tính của Mạc Thương Long, chỉ cần lão ta tìm được mình rồi thì sẽ không giữ lại nhân chứng sống đâu.
Đoàn du lịch này với bốn năm mươi người của đội khảo sát sẽ khó mà thoát khỏi được.
'Trâần Khiêm không muốn liên lụy đến bọn họ, đặc biệt là Tân Nhã.
“Anh Trần Huyền, anh không đi cùng với bọn em nữa sao?”
Hốc mắt Thẩm Mộng Tuyết phiếm đỏ.
“Ừ, phải đi, nếu không, mọi người đi theo tôi sẽ bị liên lụy!”
Trần Khiêm nói.
Sau đó, hình như anh nhớ ra điều gì. Lấy tấm bản đồ sa mạc từ trong ngực ra.
Nhưng đã dùng nội công để xóa đi những vị trí của quan tài Trường Sinh.
Anh ước lượng tấm bản đồ.
Sau đó đi đến bên cạnh Tân Nhã cũng đang nhìn mình.
“Tấm bản đồ này, cô cầm lấy. Nếu mọi người phải khảo sát đến cùng, nó sẽ rất có lợi dù là trong công việc của mọi người hay là lúc mọi người đi ra ngoài!”
Trần Khiêm nhìn Tần Nhã. Tần Nhã hơi thẫn thờ.
Bởi vì lúc này, ánh mắt Trần Huyền nhìn mình thật sự giống hệt Trần Khiêm.
“Con gái thì phải bảo vệ mình cho tốt, hoặc là tìm một người có thể bảo vệ cô, cô nói tôi rất giống với Trần Khiêm, nghe một số chuyện của hai người, tôi cảm thấy chắc là anh ta cũng nghĩ giống tôi thôi, hi vọng cô tốt, hi vọng cô có thể sống thật hạnh phúc!”
Trần Khiêm đặt tấm bản đồ vào tay Tần Nhã. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
Tần Nhã thở gấp.
“Mọi người, chia tay ở đây, bảo trọng!”
Trần Khiêm gật đầu với Thẩm Mộng Tuyết, sau đó xoay người rời đi...
 
Chương 1438: Tìm đến


Trần Khiêm đã ghi nhớ tấm bản đồ này trong lòng từ lâu.
Vì vậy, đối với Trần Khiêm, muốn tìm được chỗ của quan tài Trường Sinh không phải là chuyện quá khó.
Trong lòng anh có loại trực giác mơ hồ rằng, có thể †rong quan tài Trường Sinh cất giấu một bí mật lớn.
Thế giới này không đơn giản như mình tưởng tượng.
Nhất là thấy những bức bích họa đó, lại càng khiến Trần Khiêm cảm thấy kì lạ hơn.
Hình dung thế nào à?
Đó là trong bóng tối, dường như có một đôi tay đang ngầm thao túng tất cả mọi thứ.
Mặc dù trong sa mạc vô cùng nguy hiểm. Càng vào sâu bên trong thì càng như thế.
'Tất nhiên, Trần Khiêm đã là bán Tông sư rồi cho nên gặp phải một số thú dữ cũng không có vấn đề gì.
Gần tối, Trần Khiêm đến được vùng trung tâm nhất của sa mạc.
Một nơi được gọi là Ô Sa Chủy.
Ở đây đã không còn cát vàng nữa mà khắp nơi đều là cát đen.
Hơn nữa, gió ở đây gào rít như có thể thổi tan xương người.
“Kì lạ thật, chỉ dẫn trên bản đồ nói ở đây chính là Cổ Mộ Trường Sinh! Nhưng sao ở đây lại là một mảnh hoang vu thế này!”
'Trần Khiêm không khỏi kinh ngạc. “Chắc chắn bản đồ sẽ không sail”
Chịu đựng cơn gió, Trần Khiêm tìm kiếm xung quanh.
May mà Trần Khiêm tìm được một cái hố sâu thẳm đáng sợ bên cạnh một khe núi.
Quả nhiên, chắc là ở đây rồi!
Trần Khiêm nhớ lại vị trí trên tấm bản đồ, không khỏi vui mừng.
Đang muốn đi vào xem thử.
“Nhóc con, tôi thật sự rất tò mò, rốt cuộc là có bí mật gì mà lão già Trân Điểm Thương đó liêu cả mạng sống cũng phải để cậu tìm đến cổ mộ này. Nhà họ Trần các người sẽ không có hứng thú với kho báu rồi, lẽ nào bên trong có thứ gì đặc biệt, có thể khiến cho Trần Điểm Thương liều mạng như vậy?”
Đột nhiên, phía trên khe núi có một giọng nói vang lên.
Khiến lòng Trần Khiêm lách cách một tiếng. “Mạc Thương Longll!”
Lão già ở phía trên khe núi không phải Mạc Thương Long thì còn có thể là ai chứ!
Lúc này, Mạc Thương Long nhảy xuống.
Đứng trước mặt Trần Khiêm với một nụ cười giễu cợt.
Chỉ là trông Mạc Thương Long lúc này nhếch nhác hơn rất nhiều so với phong thái của người tu đạo trước đây, trên mặt cũng có vết bầm tím.
 
Chương 1439: Đúng là muốn chết


“Tôi đã tò mò từ lâu tại sao ông nội cậu lại liều mạng hộ tống cậu đến sa mạc phía Bắc, may mà tôi âm thầm đi theo cậu, nếu không nhờ tấm bản đồ này, tôi cũng không thể đến trước cậu một bước. Nội dung còn thiếu trên tấm bản đồ này là gì? Có phải là bí mật bên trong cổ mộ này không?”
Mạc Thương Long cau mày hỏi.
“Ông... ông đã làm gì Tân Nhã và những người kia rồi?”
Trần Khiêm tức giận, bỗng chốc đỏ cả mắt.
Lão cáo già này, hôm đó lão ta bị phản phệ, mình nhân cơ hội đó chuồn đi.
Ban đầu còn thấy lạ, sao lão cáo già này lại không đuổi theo, cả một ngày Trần Khiêm phải đeo mặt nạ, không dám để lộ thân phận.
Không ngờ lão cáo già này đã đuổi theo từ lâu rồi.
Hơn nữa, mình giao tấm bản đồ ra, ngược lại còn hại cả Tần Nhã.
Người Trần Khiêm tỏa ra một luồng sát khí.
“Ha ha, cậu yên tâm đi, tôi chẳng làm gì người thương của cậu đâu. Mặc dù Mạc Thương Long tôi sẽ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, nhưng cũng không đến mức dùng sức mạnh của mình để đối phó với người bình thường. Bọn họ chỉ ngủ thôi, sau một ngày một đêm sẽ tự tỉnh lại!”
Mạc Thương Long cười lớn.
“Tôi nể mặt cậu cho nên mới không giết bọn họ. Bây giờ, trước khi chết, chỉ bằng cậu nói hết bí mật trong hang động này cho tôi đi. Đến khi cậu chết rồi, tôi sẽ không làm hại tới những người thân yêu đó của cậu, nếu không, cậu có thể đoán được kết cục của bọn họ rồi đấy!"
Mạc Thương Long nói.
“Uổng công ông một đời là Tông sư, thế mà lại hèn hạ như vậy!”
“Hết cách rồi, trên đời này có thứ mà Trần Điểm 'Thương vô cùng coi trọng nhưng tôi lại không biết, tôi muốn biết và muốn có được nó! Được rồi, nói đến đây thôi. Trần Khiêm, cậu thẳng thắn đi, nói hay không nóï
Đột nhiên vẻ mặt Mạc Thương Long trở nên lạnh lùng.
“Ông càng muốn biết thì tôi càng không để ông biết. Hơn nữa, tôi chết rồi thì ông giết ai tôi cũng chẳng đau lòng, ông muốn lợi dụng tôi sao?”
'Trần Khiêm lạnh lùng cười.
“Nhóc con miệng mồm lanh lợi lắm, nhưng để tôi xem cậu có thể xảo biện đến khi nào, bây giờ tôi sẽ lấy
cái mạng quèn của cậu!”
Mí mắt Mạc Thương Long giật mạnh, ra tay thẳng về phía Trần Khiêm.
'Trâần Khiêm muốn ngăn lại, nhưng anh hoàn toàn không phải đối thủ của Mạc Thương Long.
Bị đánh một đòn bay lên, nôn ra máu tươi.
“Cậu không chịu nổi ba chưởng của tôi đâu. Được rồi, tôi sẽ cho cậu cơ hội cuối cùng, nếu cậu nói ra thì tôi sẽ tha mạng cho cậu!”
Mạc Thương Long lạnh lùng nói.
“Ha ha, Mạc gia chủ, ông xem tôi là đứa con nít ba tuổi, sẽ bị ông lừa sao?”
Trần Khiêm lau máu bên khóe miệng. “Tôi thấy cậu đúng là muốn chết mà!”
Mạc Thương Long tức giận, đưa tay lên rồi thu lại, cả người Trân Khiêm bay lên không trung.
Dẫn đến trước mặt, Mạc Thương Long lại đưa tay đánh bay ra.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top