Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 460


Sau khi đưa Liêu Hồng đi, Trần Khiêm lái xe thẳng đến sơn trang suối nước nóng.
Hơn nữa bảo vài vệ sĩ mở cửa đưa cô ta vào một căn phòng nào đó giám sát chặt chẽ.
“Wow! Anh tài xế, không ngờ anh cũng có máu mặt ở sơn trang suối nước nóng quá nhỉ, vệ sĩ cũng phải nghe lời anh!”
Đóa Đóa cười nói. “Cậu Trần, cậu đến rồi!”
Mà trong sơn trang, Lý Chấn Quốc và Triệu Tử Hưng thấy Trần Khiêm đi đến,vội vàng chạy ra chào đón.
Đồng thời cũng cung kính lên tiếng chào mừng bác. Khang.
Bình thường Lý Chấn Quốc và Triệu Tử Hưng ở Kim Lăng kiêu ngạo tận trời nhưng trước mặt vị quản gia bác Khang này, họ chỉ là tên lâu la.
Nhưng câu nói này lại làm bác Khang và thậm chí là Thiên Long, Địa Hổ, còn có cháu gái của ông ấy đang đứng phía sau phải giật mình sửng sốt.
“Cậu Trần?”
“Cậu là cậu Trần?”
Bác Khang kinh hãi nói.
“Vâng, là cháu, ban nãy cháu muốn tự giới thiệu nhưng không kịp!”
Trần Khiêm cười gượng. “Khụ khụ...”
Trong lúc bác Khang ngạc nhiên thì gương mặt già nua của ông ấy cũng hơi xấu hổ.
Phải biết răng, ban nấy lúc trên xe mọi người đã thảo luận về cậu Trần thế nào?
Bất ngờ hơn nữa là, người ăn mặc giản dị, sống khiêm tốn này lại là cậu chủ nhà họ Trần.
Xem ra đúng là cô chủ nói không sai. “Hả? Anh là cậu... Cậu Trần đấy hả?”
Ban đầu Đóa Đóa còn rất thân thiết với Trần Khiêm, cô ấy cảm thấy anh tài xế này rất thật thà, sau khi nghe câu này xong thì Đóa Đóa choáng váng ngơ ngác!
Trần Khiêm chỉ có thể lắc đầu cười cười.
Đây chỉ là khúc nhạc đệm, tất nhiên Triệu Tử Hưng đã sắp. xếp tiệc tối xong xuôi, mọi người ăn ăn uống uống, dần dần cũng quen nhau hơn.
“Cậu Trần, sở dĩ cô chủ bảo chúng tôi đến trước là vì có chuyện này chúng tôi phải tuyên bố với cậu. Đồng thời, đây cũng là ý kiến của ông chủ, tôi nghĩ có lẽ cô chủ đã nói với cậu vài lần rồi!”
Lúc này, bác Khang cung kính nói.
“Là thế này, cuộc kiểm tra sáu năm của cô chủ đã hoàn thành, cũng có nghĩa rằng, bây giờ cuộc kiểm tra của cậu sẽ chính thức bắt đầu. Cho nên lần này gia tộc quyết định tiến hành bán đấu giá phố thương mại Kim Lăng do cô chủ và cậu sáng lập nên. Sau khi bán đấu giá xong, cậu sẽ được nhận một phần tài sản độc quyền. Để sử dụng phần tài sản này, cậu cần phải sáng lập nên một tập đoàn hoàn toàn thuộc về cậu ở Kim Lăng, do chính cậu quản lý và phát triển!”
Những lời bác Khang nói, đúng là Trần Hiểu đã từng nhắc trước cho Trần Khiêm.
 
Chương 461: Giống như trong phim điện ảnh


Cho nên Trần Khiêm đã chuẩn bị từ sớm.
Đã bước đầu đàm phán thành công hai dự án là livestream Siêu Phàm và núi Vân Mông.
Nhưng không ngờ gia tộc lại muốn bán đấu giá phố thương mại Kim Lăng.
“Tôi biết chuyện tôi phải tự phát triển nhưng phố thương mại Kim Lăng đã có lợi nhuận, chắc không cần phải bán đấu giá đâu nhỉ?” Trần Khiêm cười gượng nói.
Dù sao trải qua nhiều chuyện như vậy, Trần Khiêm đã có tình cảm với khu phố thương mại này.
“Hả? Phần lợi nhuận này chỉ được sử dụng cho cuộc kiểm tra của cậu và cô chủ, sao gia tộc có thể để tập đoàn nhỏ này tồn tại được chứ. Nhưng nếu cậu Trần thích, chờ sau khi cậu hoàn thành bài kiểm tra xong, cậu có thể mua lại, làm một nơi giải trí cũng được!”
Thậm chí bác Khang còn hơi không hiểu câu hỏi của Trần Khiêm.
Nhưng Trần Khiêm cũng hiểu, đúng vậy, mặc dù Tập đoàn thương mại Kim Lăng có tài giỏi đi chăng nữa thì so với sản nghiệp trải rộng toàn thế giới của nhà họ Trần, nó cũng chỉ là con kiến nhỏ mà thôi.
Thôi, muốn bán đấu giá thì cứ bán đấu giá đi.
Dù gì bây giờ mình cũng đâu thiếu tiền, giữ phố thương mại Kim Lăng lại để ra vẻ à? Tục tăng!
“Còn nữa cậu Trần, gia tộc có một ít lực lượng phòng ngự ở Kim Lăng, sau này cũng sẽ thuộc quyền quản lý của cậu, ngoài ra còn sai Thiên Long, Địa Hổ đến làm cận vệ cho cậu!” Bác Khang nói.
Nhìn Lý Chấn Quốc.
Lý Chấn Quốc hiểu ý ngay, cẩn thận lấy một cái máy có nút ra, nhét vào tay Trần Khiêm.
Cái máy nút này, không hề xa lạ. Lần trước lúc suýt chút anh đã bị Ninh Phàm xử lý, Lý Chấn Quốc đã dùng cái này triệu hồi bốn mươi năm mươi.
||||| Truyện đề cử: Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
chiếc máy bay trực thăng đến cứu mình.
“Đây là máy liên lạc của căn cứ khẩn cấp, cậu Trần, sau này nó sẽ là của cậu!”
Sau đó là những thủ tục ký kết chuyển nhượng gì dó, sau khi giải quyết xong xuôi, đã gần tám giờ tối.
Nói thật lòng, xem như hôm nay gia tộc đã phơi bày hết những tình hình của họ ở Kim Lăng cho anh xem.
Trần Khiêm cũng khá kinh ngạc.
Cái gọi là căn cứ khẩn cấp, chẳng những có một bộ phận lực lượng vũ trang, bao gồm đội ngũ y tế tiên tiến nhất mà còn có văn phòng tình báo thu thập thông tin v.v.
Giống như trong phim điện ảnh.
Lúc trước Trần Khiêm chưa bao giờ được tiếp xúc với những thứ này.
Mà sau khi tiếp nhận và quản lý những thứ này, cũng có nghĩa rằng trong tương lai, Trần Khiêm phải tự gánh vác mọi thứ thuộc về mình.
Được rồi, sau này sẽ từ từ tính!
Chờ đến khi mọi người đều đã nghỉ ngơi rồi, Trần Khiêm cũng chuẩn bị đi nghỉ ngơi.
Lúc này anh chợt nhớ ra, đúng rồi, có một chuyện vẫn chưa kết thúc này!
 
Chương 462: Cậu có ý gì?


Khóe môi nở một nụ cười mỉa mai, Trần Khiêm bước vào một căn phòng.
“Mẹ nó, ngoan ngoãn chút đi, nếu không tao đánh mày chết đó, mày xem vết căn của mày nè, mày tuổi chó hả?”
Vừa bước vào phòng đã nghe thấy tiếng vệ sĩ đang quát tháo.
“Thả tao ra, khốn nạn, có tin cậu Từ nhà tao mà đến là sẽ giết hết tụi bây hay không!”
Liêu Hồng măng. “Ha ha ha, cậu Từ? Tao sợ quá đi, mày không biết nhìn xem đây là nơi nào hả, cô bé, nói cho cưng nghe nhé, đắc tội với cậu Trần của Kim Lăng chúng tao, mày cứ chờ chết đi!”
“Cái gì mà cậu Trần? Tao đắc tội với cậu Trần Kim Lăng hồi nào?”
Liêu Hồng kinh hãi.
“Còn giả ngu à, người đã bắt mày hôm nay, là cậu Trần của chúng tao!”
“Hả? Là cậu ta à? Cái gì cái gì? Cậu ta là cậu Trần Kim Lăng?”
Mà Trần Khiêm thì lúc này mới đẩy cửa bước vào. “Cậu Trần!”
Hai vệ sĩ cung kính gật đầu ngay, sau đó biết điều đi ra ngoài.
“Cậu cậu cậu... Cậu muốn làm gì?” Bây giờ Liêu Hồng mới biết sợ.
Cuối cùng cũng hiểu rõ, tại sao lần trước lúc ở Surati, anh có thể làm nhiều người cùng xông đến.
Thì ra anh chính là cậu Trần!
“Đưa cô đến căn phòng này, cô nghĩ xem tôi sẽ làm gì?”
Trần Khiêm cười cười.
“Nhưng mà cậu Trần, tôi là người phụ nữ của cậu Từ mài” Liêu Hồng bị trói, giờ phút này, cô ta khẽ nói rồi sau đó cúi đầu.
Bộ dạng đó, muốn ngại ngùng bao nhiêu là ngại ngùng bấy nhiêu.
Đúng vậy, hai vệ sĩ kia nói không sai, nếu so sánh với cậu Trần thì cậu Từ chẳng là cái thá gì cả.
Nếu làm người phụ nữ của cậu Từ nhưng không được bước lên đỉnh cao.
Vậy thì làm người phụ nữ của cậu Trần cũng được.
Mặc dù đã từng có những mối hận thù nhưng hẳn cậu Trần vẫn yêu mến sắc đẹp của mình.
“Tôi không cần biết cô là người phụ nữ của ai, dù sao tôi cũng sẽ không chạm vào cô, nhưng bây giờ cô đã rơi vào tay tôi rồi. Cô phải trả hết món nợ này nhưng cô lại chẳng còn gì để trả, chi bằng dùng cơ thể cô đi!”
“Hả? Cậu có ý gì?”
Trần Khiêm vừa nói vừa đi ra ngoài, gọi điện thoại: “Alo, tìm vài tên ăn xin lang thang đến đây cho tôi...”
“Mẹ nó! Cậu muốn làm gì? Cậu quay lại đây cho tôi!!!” Liêu Hồng sợ tới mức thét với bóng lưng của Trần Khiêm.
Không cần nghĩ cũng biết Trần Khiêm có ý gì đúng không?
Mà Trần Khiêm, tất nhiên sẽ không chạm vào loại phụ nữ như Liêu Hồng.
Lập tức, Trần Khiêm ra ngoài ngay, thưởng thức ánh trăng đêm nay.
Chưa đến nửa tiếng đồng hồ, Lý Chấn Quốc đã gọi điện thoại đến.
“Ha ha cậu Trần, con nhóc này bị hù nên đã nói hết rồi, không ngờ cô ta còn biết được rất nhiều bí mật của tập đoàn Hải Sơn, hơn nữa cô ta đã đồng ý rồi, sẽ giúp chúng ta lấy được thứ chúng ta muốn!”
Lý Chấn Quốc cười cười.
“Đúng là ý kiến của tổng giám đốc Lý rất cao siêu. Nếu không nhờ anh nhắc nhở em thì đúng là em đã đánh cô ta một trận thật ác rồi!” . Truyện Ngôn Tình
Trần Khiêm cười xấu hổ.
Chuyện này, tất nhiên Lý Chấn Quốc đã từng nhắc nhở Trần Khiêm.
“Thế thì cậu Trần cứ yên tâm đi. Nếu tập đoàn Hải Sơn vẫn có mắt như mù mà đắc tội với cậu, mong cậu hãy cho tôi một ngày một đêm, tôi sẽ cho cậu một đáp án khiến cậu cảm thấy hài lòng!”
 
Chương 463: Đêm đó anh nghỉ ngơi sớm


Thậm chí việc Lý Chấn Quốc sẽ xử lý thế nào, Trần Khiêm cũng không quan tâm.
Đêm đó anh nghỉ ngơi sớm.
Ngày hôm sau, mặc dù trời mưa to nhưng Trần Khiêm vẫn chạy về trường, dù sao ôn bài cũng rất quan trọng.
Như thường lệ, tài xế dừng bên ngoài cổng trường, Trần Khiêm bung dù đi vào.
“A!"
Bỗng nhiên lúc này, Trần Khiêm nghe thấy giọng của một bạn nữ đang kêu khẽ.
Nghiêng đầu nhìn thì thấy một cô gái mặc váy màu trắng đang chuẩn bị bung dù ra nhưng lại bất cẩn trẹo chân, một tay đang cầm ô, một tay đang xoa mắt cá chân của mình.
Xem ra là treo khá nặng, gần như không thể đi tiếp được nữa.
“Bạn có sao không?”
Đúng lúc Trần Khiêm đi lướt qua cô ấy nên hỏi thăm. “Đau lắm!"
Cô gái vừa mếu máo nói vừa ngẩng mặt lên.
“Là cậu?”. truyện teen hay
Trần Khiêm ngạc nhiên.
Mà hiển nhiên cô gái này cũng hơi bất ngờ.
Không phải ai khác, cô gái này chính là cô gái có khí chất ngồi kế bên anh lúc anh ôn tập ở thư viện lần trước.
Lần trước làm Trân Khiêm xấu hổ muốn chết.
Chẳng những chảy máu mũi mà còn hắt xì, tóm lại là rất mất mặt.
Không ngờ sáng sớm hôm nay về trường lại đụng phải cô ấy!
“Vốn dĩ tôi định đón xe ra ngoài mua ít tài liệu, có lẽ là đi gấp quá!”
Hiển nhiên cô gái này cũng nhớ đến chuyện ở thư viện lần trước nên mặt ửng hồng.
“Mưa lớn thế này, cậu đừng đi mua, tôi đỡ cậu đến phòng y tế khám trước nhé!”
Trần Khiêm nói.
Chưa kể đến lần đầu gặp mặt đầy xấu hổ đó, lúc ấy cô gái này còn đưa khăn giấy cho anh.
Cho dù là người lạ thì gặp tình huống thế này cũng nên giúp đỡ một tay.
Huống chỉ, cô gái này rất xinh đẹp, rất có khí chất.
Cho dù Trần Khiêm muốn không quan tâm cứ để cô ấy đi thì lòng anh cũng không cho phép.
“Ừừ!"
 
Chương 464: Tôi tên Tân Nhã


Mà cô gái thì hơi ngập ngừng một chút nhưng thật sự rất đau nên vẫn gật đầu.
Đỡ cô ấy, cô ấy lại không đi nổi.
Trần Khiêm đành phải dùng lưng, cũng may là từ lần đầu tiên cô gái này đã cảm thấy Trần Khiêm là người thật thà chất phác nên lần này cũng không giấy dụa gì nhiều, để Trần Khiêm cống.
Tất nhiên là cô gái sẽ cầm dù.
Ngửi thấy mùi hương trên người bạn nữ, Trần Khiêm đỏ. mặt.
Nhưng lại nghĩ đến, mình đã có Tô Mộc Vũ rồi, suy nghĩ gì thế.
Nên lập tức không suy nghĩ nữa, bước vội.
“Tin tin tin!”
Mà lúc này, một chiếc Mercedes-Benz G500 chạy băng băng lướt qua Trần Khiêm.
“Bạn nữ xinh đẹp, mưa lớn thế này, cậu lên xe của tớ đi, cậu cần đi đâu, tớ đưa cậu đi!”
Hạ kính xe xuống, một chàng trai nhà giàu ăn diện nói. Mà Trần Khiêm nghe câu này xong thì đứng lại.
Trong ấn tượng của Trần Khiêm, chẳng phải thế này hay sao, những cô gái xinh đẹp đều thích siêu xe.
Nhưng sau đó thì, cô gái này chẳng thèm nhìn lấy một lần, khế véo vai Trần Khiêm: “Cậu đi nhanh lên đi, tôi đau muốn chết rồi đây!”
“Ừừ!"
Bây giờ Trần Khiêm mới gật đầu, xem ra cô ấy không giống những cô gái khác.
“Mẹ nó! Biết thế mình đến sớm hơn một chút là được rồi, cô gái này đẹp quá!”
Chàng trai nhìn theo bóng lưng của Trần Khiêm đang cõng bạn nữ xinh đẹp, bực đến mức đập tay lái.
Cũng may phòng y tế không xa lắm, Trần Khiêm đưa bạn nữ đến phòng y tế, tất nhiên sẽ có bác sĩ đến kiểm tra vết thương.
Mà Trần Khiêm thì không tiện ở lại đây nên muốn đi.
“Khoan đã, cậu tên gì thế? Tôi tên Tân Nhã”
Cô gái hỏi.
“Tôi tên Trần Khiêm!”
“Hôm nay cảm ơn cậu nhiều lắm, nếu không nhờ cậu thì tôi cũng không biết nên về thế nào! Đúng rồi, tôi thấy cậu cầm sách, cậu định đến thư viện học hả?”
“Đúng rồi!” Trần Khiêm gật đầu.
“Tiểu Nhã, cậu có sao không? Sao lại bất cẩn như vậy chứ?”
Mà đúng lúc này, cửa phòng y tế bị đẩy ra, bốn năm cô gái vóc dáng cao gầy, vừa có diện mạo vừa có khí chất bước vào.
Họ đẹp đến mức nào?
Nói thế này đi, ai cũng có thể lấn át người mẫu xe nổi tiếng!
Có vẻ như họ là bạn cùng phòng của Tân Nhã.
 
Chương 465


Ban nãy, đúng là Tân Nhã đã gửi tin nhăn cho bạn cùng phòng ký túc xá nói mình đến phòng y tế rồi.
“Tớ bị trẹo chân, Trần Khiêm cõng tớ về đây!” Tân Nhã nhìn Trần Khiêm cười nói.
“Trời ơi Tiểu Nhã, anh hùng cứu mỹ nhân hả, ha ha, chúng †a phải cảm ơn anh chàng đẹp trai đã cứu Tiểu Nhã nha!”
Mấy cô gái ríu rít nhìn về phía Trần Khiêm. Sau khi nhìn kỹ, mấy nữ sinh cảm thấy hơi thất vọng. Quần áo Trần Khiêm đang mặc không hề phong cách.
Nói khó nghe hơn thì vừa nhìn đã thấy là loại người nghèo. hèn.
Nhưng người ta lại sạch sẽ đẹp trai. Hơn nữa trông có vẻ thật thà ngốc nghếch.
Dù sao lúc trước cũng không quen biết nhau, nên chẳng có gì để khinh thường hay không khinh thường.
“Này, cậu là người đã cứu Tân Nhã nhà chúng tôi đúng không? Anh bạn đẹp trai?”
“Ừ ừ, cũng không phải là cứu, chỉ giúp một tay mà thôi Không biết tại sao nhưng lúc Trần Khiêm nhìn thấy vài cô gái xinh đẹp này, anh lại cảm thấy căng thẳng.
Rõ ràng lúc trước đâu như vậy.
“Ồ ồ, Tân Nhã nhà chúng tôi chưa bao giờ nợ tình ai hết, cậu nói xem thế nào đây hả anh bạn đẹp trai? Cậu muốn Tân Nhã nhà chúng tôi trả ơn thế nào đây?”
Các cô khoanh tay, trêu Trần Khiêm.
“Ha ha, tớ thấy thế này, anh bạn đẹp trai ơi, để Tân Nhã lấy thân báo đáp được không?”
Một cô gái khác cười khanh khách nói.
“Không cần phải lấy thân báo đáp, chỉ bằng Tân Nhã nhà tôi ngủ với cậu một đêm nha!”
“Ây da, mắc cỡ quá đi!”
Không cần đâu!” Trần Khiêm không ngờ trông mấy nữ thần có phong thái như vậy nhưng lúc tán gẫu lại mạnh miệng thẳng thần như thế.
Làm Trần Khiêm bối rối.
“Gì mà không cần? Cậu đang khinh Tân Nhã nhà chúng tôi xấu không xứng với cậu đúng không?”
Các cô vây lên. “Tôi không có ý này!”
“Không có ý này thì có ý gì hả, anh bạn đẹp trai, cậu nói đi"
Mà Tân Nhã thì ngồi trên giường im lặng nhìn bạn cùng phòng. Tất nhiên cô ấy biết bạn cùng phòng của mình là người thế nào, đúng thật là, đừng nói là có bạn nam nào trêu họ, bất kỳ ai trong số họ cũng có thể làm mười mấy nam sinh phải xoay mòng mòng.
Đồng thời, cô ấy cũng nhìn Trần Khiêm.
Thấy Trần Khiêm bị các cô trêu đến mức mặt đỏ rực.
Tân Nhã cười phụt: “Được rồi, các cậu đừng trêu Trần Khiêm nữa! Đồng Đồng, tớ muốn ăn táo, cậu gọt táo cho tớ đi"
“Được thôi!" Cô gái cao gầy tên Triệu Đồng Đồng nhìn Trần Khiêm cười: “Anh bạn đẹp trai, ban nãy cậu không có ý này, vậy được thôi, cậu gọt táo cho Tân Nhã nhà chúng tôi nha?”
“Hả? Tôi?”
Trần Khiêm ngạc nhiên.
“Đúng rồi, cậu yên tâm, tôi sẽ không để cậu gọt miễn phí đâu, cậu gọt xong rồi, tôi có thể để cậu hôn tôi một cái, hôn ở đâu cũng được! Thế nào?”
Triệu Đồng Đồng bước từng bước về phía Trần Khiêm.
Đây là lần đầu tiên Trần Khiêm gặp phải cô gái gan dạ như vậy, gan dạ như Lâm Kiều nhỉ?
Nhưng so với các cô, Lâm Kiều chỉ có thể làm đàn em. Nói mười câu đã hết tám câu trêu đùa mập mờ rồi. Hơn nữa còn nói một cách rất đơn giản và quen thuộc.
Trần Khiêm không chịu nổi, gọt táo xong lại bảo Trần Khiêm lột chuối.
Còn bảo Trần Khiêm đun nước chiếc vòng trên tay Tân Nhã với nước sôi.
Mà Trần Khiêm thì có hơi không chịu nổi nữa.
Chỉ nghĩ sau khi làm chuyện này xong, mình sẽ tranh thủ chạy đi.
Không ngờ mới vừa tháo vòng tay của Tần Nhã ra đứng lên thì có một bàn tay mạnh mẽ chợt hất Trần Khiêm ra, bất cận nên làm rơi vòng tay xuống đất vỡ nát.
“Tiểu Nhã, nghe nói cậu bị thương làm tớ lo muốn chết!”
Là một chàng trai không biết đã vọt đến đây tự lúc này, đang sốt sảng nói.
 
Chương 466: Trần Khiêm, sao cậu lại bất cẩn vậy?


“Tôi không sao, Lý Việt, không cần cậu quan tâm!” Tần Nhã lạnh lùng nói. Chàng trai này mặc vest, trắng trẻo gọn gàng rất đẹp trai.
Rõ ràng nhìn thấy sự hờ hững của Tân Nhã nhưng lại không tức giận.
“Ây dai Tiểu Nhã, vòng tay của cậu vỡ rồi!”
Lúc này Triệu Đồng Đồng nhìn vòng tay đã vỡ thành từng mảnh, ngạc nhiên kêu lên.
“Trần Khiêm, sao cậu lại bất cẩn vậy? Chẳng lẽ thấy Lý Việt quan tâm Tân Nhã nên cậu không vui à?”
Một cô gái khác nói.
Mà câu nói này, tất nhiên đã thu hút sự chú ý của Lý Việt. Đúng vậy, Lý Việt rất thích Tân Nhã, thích đến mức sỉ dại. Nhưng Tần Nhã lại không hề có hứng thú với Lý Việt.
Cho dù điều kiện gia đình của Lý Việt rất tốt, nhưng Tân Nhã vẫn không thích là không thích.
Tất nhiên, không thể nói bởi vì Trần Khiêm cứu cô ấy một lần, nên cô ấy mến Trần Khiêm ngay.
Trên thực tế, Tân Nhã và các bạn cùng phòng đang trêu Trần Khiêm mà thôi. Bởi vì mọi người đều thấy răng, ban nấy Lý Việt hất Trần
Khiêm nên Trần Khiêm mới trượt tay.
“Không sao, một chiếc vòng mà thôi, tớ mua chiếc khác là được!"
Tần Nhã cũng thấy ngại, cứ đùa Trần Khiêm mãi, dù sao người ta cũng đã giúp mình.
“Cậu Lý, chúng tôi nhìn thấy, cậu và Trần Khiêm làm vỡ vòng tay của Tân Nhã nhà chúng tôi, chắc chẳn phải đền đó nha!”
Triệu Đồng Đồng nói.
Hiển nhiên, lúc các cô nói chuyện với Lý Việt đã nghiêm. túc tôn trọng hơn nhiều.
“Ha ha, tớ mua cho Tiểu Nhã chiếc mới là được, loại người thế này, sao mà đền nổi?”
Lý Việt khó chịu nhìn Trần Khiêm.
“Không có việc gì nữa thì tôi về trước đây, bạn Tân Nhã, cậu nghỉ ngơi nhé!”
Mà Trần Khiêm biết, nếu mình còn ở đây nữa, chỉ sợ lại bị mọi người trêu chọc, và còn người tên Lý Việt đang nhìn mình với ánh mắt thù địch này nữa.
Trần Khiêm không muốn so đo với mấy cô gái này.
Nếu muốn có được sự tôn trọng tuyệt đối thì quá đơn giản, mình lái xe lại đây đậu là được.
Dù sao thì, người ta cảm thấy bạn thật thà hay cảm thấy bạn dễ ức hiếp, chẳng phải là vì bạn không có tiền hay sao!
Hơn nữa, vốn dĩ hôm nay tiện tay giúp Tân Nhã, Trần Khiêm không muốn dây dưa quá nhiều.
Còn chuyện làm vỡ vòng tay, Trần Khiêm cũng suy nghĩ rồi, dù sao cũng liên quan đến mình, mua vòng mới đền cho. Tần Nhã thì chuyện này xem như xong.
Mà nhìn Trần Khiêm rời đi, mặc dù Tân Nhã muốn gọi Trần Khiêm lại nhưng hiển nhiên, anh không quen với những mối quan hệ thế này.
Chờ hôm nào có cơ hội đi.
Rời khỏi phòng y tế, Trần Khiêm đến thư viện đọc sách.
Chớp mắt đã đến trưa.
Lúc này, Lý Chấn Quốc gọi điện thoại cho Trần Khiêm.
“Cậu Trần, mọi chuyện đã xong hết rồi, Kim Lăng, sẽ không còn tập đoàn Hải Sơn nữa!”
Lý Chấn Quốc cười nói. “Phiần tổng giám đốc Lý rồi!”
Trân Khiêm nói.
Còn về việc xử lý thế nào, tất nhiên là chèn ép rồi.
Lúc trước, nước sông không phạm nước giếng, vì muốn đôi bên cùng phát triển nên mọi người nhường nhau đôi phần.
Nhưng tập đoàn Hải Sơn muốn chơi thật thì sao có thể là đối thủ của gia tộc mình được!
“Đúng rồi cậu Trần, tôi vừa tra được, chủ tịch có sản nghiệp khác ở Kim Lăng, cũng hoạt động dưới danh nghĩa của cậu, cậu có đang bận không? Nếu không thì nhờ cậu ký thêm vài chữ, tất nhiên tôi sang tìm cậu cũng được!”
Lý Chấn Quốc cung kính nói. “Không cần đâu, để em sang đó đi!”
 
Chương 467: Lúc này mưa cũng đã ngừng


Trần Khiêm đã học được khá nhiều rồi, cũng đang muốn sang tiệm vàng của Kim Lăng một chuyến, chế tạo chiếc vòng giống với chiếc vòng ngọc bích của Tân Nhã.
Đền cho cô ấy.
Lúc này mưa cũng đã ngừng.
Trần Khiêm lái xe đến sơn trang suối nước nóng, sau khi ký tên xong thì đến một cửa hàng trang sức trong phố thương mại.
“Ông chủ, tôi muốn chọn một chiếc vòng ngọc!”
Trần Khiêm quan sát khắp nơi mới tìm được một chiếc vòng khá giống với chiếc vòng của Tân Nhã.
“Quý khách, chiếc vòng ngọc bích này được làm từ ngọc Hetian, có giá trị rất lớn, anh có xác định muốn mua chiếc vòng này không?”
Cô nhân viên tiếp tân đang cười một nụ cười chuyên nghiệp.
Mặc dù đang mỉm cười nhưng vẫn không thể che giấu được sự khinh thường trên gương mặt cô ta.
Đúng vậy, cậu thanh niên trước mặt, ăn mặc chả ra sao.
Còn muốn đến đây mua trang sức, hơn nữa lại muốn mua ngọc hetian.
Đang đùa đúng không.
Nhưng bởi vì sự chuyên nghiệp trong công việc nên cô ta không thể hiện ra mặt.
Trần Khiêm cũng mặc kệ, sau khi cầm lên quan sát thật kỹ thì lạnh lùng nói:
“Gói lại giúp tôi! Tôi mua chiếc này!”
“Hả? Quý khách, anh có chắc không, chiếc vòng ngọc bích làm từ ngọc Hetian này hơn năm mươi nghìn... Chỉ bằng anh xem chiếc khác nhé?”
Nụ cười của cô tiếp tân cũng nhạt đi.
“Bảo cô gói thì cô gói đi, cứ nói mãi thế!”
Trần Khiêm lạnh lùng.
Cô nhân viên đành phải đóng gói, còn lấy máy quẹt thẻ ra.
Nhưng Trần Khiêm lấy thẻ ra quẹt, kết quả lại nghe một tiếng tích.
Bây giờ Trần Khiêm mới nhớ, mẹ ơi, thẻ ngân hàng của mình phải quét ít nhất hai trăm nghìn!
“Ha ha, tôi đang nghĩ không biết tự khi nào mà tiệm vàng Thái Hòa lại bình dân như vậy? Con mèo con chó nào cũng
được vào? Trải nghiệm khách vip của chúng tôi ở đâu rồi?”
Lúc này, một người đàn ông trung niên dắt theo một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi bước đến.
Đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng Trần Khiêm không trả nổi.
Nên khinh thường thành tiếng ngay.
Con người mà, chỉ thế thôi, không chà đạp người khác vài cái thì sao có thể cho người khác thấy mình ngầu cỡ nào. được?
 
Chương 468: Vẫn quẹt thẻ!


Mà cô nhân viên thì cười xin lỗi cặp vợ chồng.
Lúc quay lại nhìn về phía Trần Khiêm, gương mặt cô ta đã không còn kiên nhãn nổi nữa.
Đúng vậy, Trần Khiêm chỉ là thẳng nghèo mới trải đời mà thôi, dù sao tiệm vàng Thái Hòa cũng là tiệm trang sức nổi tiếng nhất cả nước.
Lúc trước rất nhiều người bước vào đây làm trò, lấy điện thoại ra chụp vài bức hình, chuyện này quá bình thường.
Mà hiển nhiên, trong mắt cô ta, Trần Khiêm là loại người như vậy.
“Quý khách, nếu anh không mua, mời anh đi cho, đừng trì hoãn người khác mua hàng!”
Cô nhân viên ra lệnh đuổi khách.
“Ai nói tôi không mua, chiếc này rẻ quá, tôi phải chọn món đắt hơn!”
Trần Khiêm thầm nghĩ, chẳng phải mình đã đến tận cửa rồi hay sao.
Cô gái xinh đẹp trong lòng người đàn ông trung niên cười mỉa nói: “Ây da, sao giới trẻ bây giờ lại thế này chứ, ham hư vinh quái”
“Đúng đó, tôi mà có đứa con thế này, tôi sẽ đánh gãy hai chân nó!”
“Tôi mua cái này, gói lại cho tôi! Vẫn quẹt thẻ!”
Trần Khiêm vờ như không nghe thấy, chỉ vào chiếc vòng tay bằng ngọc được đặt ở chính giữa.
“Ha ha, đây là chiếc vòng được chế tạo từ ngọc nổi tiếng, đích thân thợ chế tạo ngọc nổi tiếng mài giũa, giá thị trường khoảng hai trăm mười nghìn, anh có chắc là muốn mua chiếc này không?”
Giờ đây, giọng điệu của cô nhân viên tiếp tân trở nên lạnh lùng giễu cợt.
“Không những là chiếc này mà gói luôn cả chiếc năm mươi nghìn cho tôi! Mua chung!” Trần Khiêm lạnh lùng nói.
“Phụt, vậy là hai trắm sáu mươi nghìn, thăng nhóc ngu ngốc này, đâu cần phải ra vẻ đến thế!” Người đàn ông cười to.
Mà nhân viên tiếp tân thì điền số tiền trên máy quẹt thẻ tín dụng.
Có vẻ như thắng nghèo hèn này rất ngoan cố, cô tiếp tân cũng tức giận, phải làm anh ta mất mặt mới được.
“Hừ, người không biết điều chẳng là cái thá gì!”
Người phụ nữ xinh khoanh tay, vui vẻ nói.
Nhưng sau đó, hai vợ chồng và bao gồm cả cô nhân viên đều trợn to mắt nhìn.
Bởi vì họ nhìn thấy sau khi Trần Khiêm nhấn mật mã xong, màn hình hiển thị thanh toán thành công.
“Cái gì!" Ba người kinh ngạc.
Lập tức cảm thấy mặt mình nóng rát, cứ ngỡ là thăng nghèo nào đó, không ngờ người ta giàu thật!
“Gói hai cái này lại cho tôi, gói cẩn thận vào, nếu bao bì có một chút vết nhăn nào thì cô nên cút đi là vừa!”
Trần Khiêm lạnh lùng nói.
“Dạ dạ dạ quý khách, chắc chắn tôi sẽ gói thật cẩn thận mài”
Cô nhân viên tiếp tân vội vàng cung kính lễ phép với Trân Khiêm.
Ha ha, Trần Khiêm đã quen với việc này, có lúc phải như thế. Bạn khách sáo với người ta lại bị người ta nghĩ là nhún nhường, chỉ khi thể hiện thái độ này mới có được sự tôn trọng của người khác.
“Quý khách, mời anh đến khu vực nghỉ ngơi phía sau ạ!”
Cô nhân viên tiếp tân lại vội vã nói.
Bây giờ Trần Khiêm mới sang bên cạnh chờ.
Cái năm mươi nghìn thì đền cho Tân Nhã, còn cái hai trăm mười nghìn thì giữ lại sau này tặng cho Tô Mộc Vũ.
Trần Khiêm dự định như vậy.
“Thi Hàm, anh xin em đó, em cho anh thêm một cơ hội nữa được không? Anh thật sự rất yêu eml”
“Ha ha, được thôi! Anh yêu tôi đúng không, vậy bước vào mua trang sức cho tôi đi!”
“Ha ha, anh yên tâm, tôi sẽ không so sánh anh với Đinh Hạo đâu, anh mua cho tôi cái rẻ là được rồi. Nếu anh mua nổi thì tôi đi theo anh, được không?”
Đúng lúc này, một cặp nam nữ trẻ tuổi ồn ào bước đến.
Trần Khiêm vừa ngẩng đầu nhìn thì nhướn mày.
Chẳng phải là Lý Thi Hàm và bạn trai cũ của cô ta, Mã Phi đây sao?
 
Chương 469: Không nghĩ đến cô ta nữa


Trần Khiêm ngồi ở khu ghế chờ của khách vip, nhìn hai người ầm ï.
Đến cuối cùng, sắp đến bước cãi nhau. Trần Khiêm đã hiểu rõ mọi chuyện. Cơ bản là Lý Thi Hàm chia tay với Mã Phi mà không có
bất kỳ sự báo trước nào, nói rằng muốn được yên tĩnh một mình.
Mẹ nó, lúc Dương Hạ chia tay với mình cũng nói muốn được yên tĩnh một mình.
Không nghĩ đến cô ta nữa.
Quay lại khung cảnh hai người cãi nhau.
Sau đó, đơn giản là từ lúc bắt đầu Mã Phi đã thấy không cam tâm, sau đó phát hiện Lý Thi Hàm đang thân mật với một cậu ấm mới phất lên.
Hơn nữa, nghe nhóm chị em thân thiết của Lý Thi Hàm nói, Lý Thi Hàm đang theo đuổi người ta.
Đúng là làm Mã Phi vừa yêu vừa hận.
Tất nhiên Mã Phi vẫn còn thích Lý Thi Hàm nhưng lại bị cô ta phản bội. Truyện Truyện Teen
Cho nên trong khoảng thời gian này, Mã Phi cứ bám theo. Lý Thi Hàm muốn quay lại với cô ta, không vì lý do gì khác, chỉ vì muốn lấy lại lòng tự trọng đàn ông.
Cho nên mới có cảnh tượng hôm nay.
Bây giờ, Lý Thi Hàm bảo Mã Phi vào tiệm vàng Thái Hòa mua cho cô ta một món trang sức, mua nổi thì cô ta sẽ đồng ý.
Việc này làm khó Mã Phi.
Trang sức ở tiệm vàng Thái Hòa quá đắt đỏ, ít nhất cũng phải ba mươi nghìn, anh ta mới vừa đi làm, nào có tiền mua.
“Thi Hàm, trang sức ở đây đắt quá, em đổi cửa hàng khác. được không? Chỉ cần không quá mười nghìn, chắc chắn anh sẽ mua cho eml”
Xem ra, Mã Phi cũng cắn răng hết sức.
“Ha ha, không quá mười nghìn mà muốn tôi làm bạn gái anh, Mã Phi ơi Mã Phi, có phải anh ngốc hay không, chỉ riêng chiếc điện thoại cậu Đinh mua cho tôi thôi là đã sáu nghìn bảy nghìn rồi!”
Lý Thi Hàm cười mỉa nói.
Nếu đã muốn lật mặt thì phải lật cho bằng hết!
“Tôi hiểu rồi, bởi vì cậu ấm nhà họ Đinh mới phất lên kia, bởi vì cậu ta giàu hơn tôi nên cô mới thích cậu ta đúng không. Cho dù hôm nay tôi mua cho cô bộ trang sức ba mươi nghìn, cô cũng sẽ không ở bên tôi đúng không?”
Mã Phi tức đỏ mặt.
“Mã Phi, nói thật lòng, nể tình lúc trước anh đối xử tốt với tôi nên tôi không muốn làm anh tổn thương, buông tay đi, đừng bám theo tôi nữa được không? Chúng ta không thể rồi, hơn nữa tôi thích cậu Đinh. Không phải cậu ấy giàu hay không giàu mà vì cảm giác, anh chưa bao giờ cho tôi cảm giác ấy, chỉ việc này thôi là chúng ta đã không thể rồi! Cho đối phương một cơ hội, sau này mình vẫn là bạn của nhau, được không? Hơn nữa, tôi cũng phát hiện, chúng ta thật sự không hợp nhau, anh là người tốt, chắc chản sẽ tìm được một người yêu anh hơn tôi!"
 
Chương 470: Giống như bị điên thật rồi


Lý Thi Hàm nghiêm túc nói.
“Lý Thi Hàm, cô quá đáng lắm. Tôi đối xử với cô tốt như vậy, vì cô, chuyện gì tôi cũng sẵn sàng làm. Bây giờ, cô nói chia tay là chia tay! Tôi hiểu rồi, cô lên giường với cậu ta rồi đúng không?”
Lòng tự trọng của Mã Phi đã bị chà đạp đến tận cùng, lập tức đỏ mắt, những lời cay độc đến đâu cũng có thể nói ra được.
Bốp!
Mà trả lời câu hỏi của anh, là một cái tát vang dội. “Mẹ nó, đồ điên, anh là thằng điên!”
Lý Thi Hàm mắng.
Bốp!
Mà Mã Phi thì tát trở lại ngay, tát rất mạnh, làm Lý Thi Hàm ngã xuống đất.
Lúc này, có rất nhiều người cũng tập trung lại xem.
“Hôm nay tôi và cô phải chết chung! Tôi... Tôi sẽ đánh cô đến chết! Trả cho tôi số tiền mà lúc trước tôi đã cho cô!”
Mã Phi đè Lý Thi Hàm, vừa đánh vừa đá.
Giống như bị điên thật rồi.
Trần Khiêm ở bên cạnh nhìn, vốn dĩ không muốn xuất hiện, lúc trước Lý Thi Hàm đã từng mập mờ với mình, hơn nữa còn suýt chút đã thành đôi.
Nhưng bây giờ đã ba năm trôi qua, hơn nữa Trần Khiêm cũng đã nhận ra, Lý Thi Hàm của bây giờ rất khinh mình.
Cứ ngỡ hai người chỉ cãi nhau nhưng không ngờ lại biến thành luyện võ!
Có lẽ anh nên sang ngăn lại nhỉ, cũng khá là ngại, bởi vì lúc trước cũng rất thích mà!
Hơn nữa tính ra, nhân tố chia rẽ hai người, có quan hệ gián tiếp đến mình. Trần Khiêm đi qua, cùng lúc đó cũng có rất nhiều ông chủ mua trang sức sang can ngắn.
“Được rồi, thanh niên mà, đánh phụ nữ thì hay ho gì, có giỏi thì lăn lộn cố gảng lên, làm cô ta thấy hối hận, nỗ lực lên!”
Một người đàn ông trung niên đeo vàng đeo bạc răn dạy Mã Phi.
Mã Phi cũng bình tĩnh lại được một ít, chỉ siết chặt tay kiềm chế cơn giận.
“Đúng đó, có giỏi thì lăn lộn cố gắng làm tôi hối hận đi, nhưng anh có làm được không, đồ thăng nghèo bị điên. Hôm nay anh đánh tôi, anh xong đời rồi!”
Lý Thi Hàm ngồi dưới đất gào lên.
“Cô bớt nói vài câu đi. Cô cũng vậy đó cô gái, đừng suốt ngày cứ quan tâm đến tiền của người ta, đàn ông có tiền ai cũng đa tình. Cô muốn chia tay thì cô nói rõ cho người ta biết, cứ nói khích người ta thì có ích lợi gì!”
Ông ấy lại răn dạy Lý Thi Hàm.
 
Chương 471


Lý Thi Hàm bụm mặt khóc, không nói gì. Dù sao người ta cũng là ông chủ lớn. “Thi Hàm, cậu có sao không?”
Trần Khiêm cũng không biết nên khuyên thế nào nên sang đây nói một câu.
Lý Thi Hàm ngạc nhiên nhìn Trần Khiêm, cô ta không ngờ Trần Khiêm cũng ở đây.
“Ông anh này nói đúng đó, có gì thì hai người bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện. Dù sao lúc trước đã từng yêu nhau thế mà, duyên phận cả thôi, không cần phải làm như kẻ thù...”. Truyện Đông Phương
“Mẹ nó! Tôi thế nào thì liên quan gì đến cậu, tôi không cần thằng nghèo như cậu dạy tôi! Chẳng phải cậu cũng bị người ta chà đạp à, nghèo hèn như Mã Phi này thôi, vậy mà cũng dám nói với tôi!”
Vốn dĩ Trần Khiêm có lòng tốt nhưng khi anh nói điều tương tự như người đàn ông trung niên, lời nói giống nhau, phát ra từ hai người khác nhau kia thì hiệu quả lại khác.
Giống như một thùng thuốc súng làm Lý Thi Hàm bùng nổ.
Đúng vậy, Lý Thi Hàm nghĩ, cho dù người trên toàn thế giới này dạy dỗ mình, thì thăng nghèo như Trần Khiêm này cũng xứng à?
Hơn nữa, chẳng phải mua hai chiếc điện thoại thôi sao, có gì hay hol
Hơn nữa, lần này chẳng những Lý Thi Hàm mất mặt trước đám đông, mà còn bị Trần Khiêm chứng kiến cảnh tượng mình bị đánh.
Còn sang đây chỉ này chỉ nọ với mình.
Lý Thi Hàm chột dạ, không dám chọc tên điên Mã Phi này nữa, càng không dám tức giận với ông chủ dạy dỗ mình với Trần Khiêm.
Xô xô đẩy đẩy Trần Khiêm.
Măng những câu rất khó nghe.
Giống như muốn giành lại thể diện đã bị mất.
“Loại người như cậu, cút đi đâu được thì cút đi, mẹ nó năm cấp ba tôi mù rồi mới suýt chút thích thăng nghèo như: cậu!"
Trần Khiêm lùi về sau, không nói câu nào.
Đúng lúc này, nhân viên lễ tân gói trang sức cho Trần Khiêm cầm vòng ngọc, bước đi một cách cẩn thận.
“Dừng tay!”
Nhìn thấy vị khách vip nhất của mình lại bị một con nhóc đối xử như vậy.
Cô nhân viên phẫn nộ như thể mình bị người ta giựt chồng, trực tiếp chạy đến can ngăn.
“Cô cút đi cho tôi!”
Lý Thi Hàm mảng một câu, hất tay.
Nghe một tiếng vỡ giòn tan.
Hai chiếc hộp tinh xảo xinh đẹp trong tay rơi thẳng xuống đất.
Hơn nữa có vẻ như món đồ bên trong đã bị vỡ.
Âm thanh rất trong trẻo, làm toàn bộ hiện trường đều trở nên yên lặng.
Phải biết rằng, trang sức của tiệm vàng Thái Hòa cực kỳ đắt đỏ, hơn nữa nhìn bao bì của hai chiếc hộp, chắc chắn món đồ bên trong không phải là món đồ tầm thường.
Tất nhiên Lý Thi Hàm cũng bình tĩnh trở lại, bởi vì cô ta cũng nghe thấy, có vẻ như có thứ gì đó bị vỡ.
“AI Vòng ngọc!”
Cô nhân viên lễ tân cũng không ngờ cô ta lại bạo lực như: vậy, lập tức đổ mồi hôi lạnh.
Vội vã ngồi xổm xuống, mở chiếc hộp đã được đóng gói ra.
Nhìn thấy một chiếc vòng ngọc đã bị vỡ thành ba mảnh...
 
Chương 472


“Vòng ngọc này, trông có vẻ không tầm thường đâu, vỡ thành ba mảnh, chậc chậc chậc...”
“Hình như là ngọc Hetian, hơn năm mươi nghìn đó, tiếc quá, cô bé này bạo lực quá, cú hất tay này đã hất đi ít nhất năm sáu mươi nghìn!”
“Còn một chiếc nữa, không biết chiếc đó thế nào rồi!”
Rất nhiều người quan sát Lý Thi Hàm.
Mà nhân viên lễ tân cũng ngơ ngác, cũng quên mất phải xin lỗi Trần Khiêm, vội vã mở chiếc hộp còn lại.
Sau khi mở chiếc hộp đã được gói lại ra, tiếng kinh hô vang lên xung quanh.
“Mẹ ơi, ngọc Long Vân, đây là ngọc Long Vân đó. Nghe nói loại ngọc này, chỉ cần nhìn kỹ vào là có thể nhìn thấy sắc ngọc bên trong giống đám mây hình rồng, cực kỳ đắt tiền!”
“Tôi biết, đây là một trong những chiếc vòng đứng đầu của cửa hàng này đó, do chính tay thợ ngọc nổi tiếng làm ra, giá khoảng hai trăm nghìn!”
“Cũng may là không bị vỡ đấy, nếu không thì phải đền biết bao nhiêu!”
“Cái gì mà không vỡ, điểm đặc biệt của ngọc Long Vân là sắc ngọc, một khi sắc ngọc đã bị rối loạn thì sẽ không còn là hình rồng nữa, còn chẳng băng bị võ!”
Có người thạo nghề kêu lên.
“Ai mà mua nhiều vòng đắt đỏ quá vậy!”
Ông chủ lớn ban nãy cũng ngạc nhiên nói.
“Sao lại thế này!!”
Đúng lúc này, giám đốc trẻ tuổi của cửa hàng chạy vọt ra, hiển nhiên đã có người báo cáo với anh ta.
Vừa nhìn thì thấy hai chiếc vòng ngọc rơi xuống đất, không cần nói cũng biết anh ta sợ đến nhường nào.
“Cô còn ngơ ngác ở đây làm gì, còn chưa chịu nhanh chân đưa cho thợ ngọc xác nhận xem ngọc hình rồng đã bị hư hay chưal”
“Hả? Tôi đi ngay đây ạ! Còn cô gái này...”
“Đi nhanh lên!II"
Giám đốc vội vã hét lên.
Cô nhân viên lễ tân không kịp xin lỗi Trần Khiêm, vội vã chạy đi giám định.
“Cô gái này, phiền cô chờ một chút, sau khi có kết quả giám định, chúng ta sẽ bàn đến chuyện bồi thường!”
Giám đốc lạnh lùng nói với Lý Thi Hàm.
“Hả? Anh, tôi không cố ý, tôi thật sự không hề cố ý, ban nãy tôi chỉ hất tay...”
Lý Thi Hàm vừa nghe được hai chiếc vòng này quý cỡ nào, sợ đến mức bủn rủn.
“Tôi biết cô không cố ý, cô hãy lo liệu trước, tất nhiên, cô cũng có thể gọi điện thoại cho người thân. Nếu như ngọc Long Vân không bị hư thì chỉ cần bồi thường chiếc vòng ngọc Hetian là được!”
Giám đốc nói.
Còn Trần Khiêm thì, anh chẳng nói gì.
Hai chiếc vòng này, tất nhiên anh đủ khả năng chỉ trả.
Nhưng bây giờ, Trần Khiêm rất thất vọng rất đau lòng.
Ban nãy anh muốn khuyên Lý Thi Hàm nhưng kết quả cô ta lại đối xử với anh như vậy, thậm chí còn không xem anh là con người.
Đâu còn chút tình cảm nào của trước kia.
Nếu không, cho dù làm vỡ hai chiếc vòng này, Trần Khiêm cũng sẽ không nói gì, đúng không?
Nhưng bây giờ, Trần Khiêm sẽ im lặng. Lắng lặng nhìn Lý Thi Hàm.
 
Chương 473


“Mẹ nó, tại hai người đấy, đụng phải hai người, đúng là xui xẻo cực kỳ!”
Lý Thi Hàm vừa khóc vừa mảng, lấy điện thoại ra gọi.
Tất nhiên cô ta không dám gọi cho người nhà, nếu như ba mẹ cô ta mà biết thì sẽ đánh cô ta chết.
Cho nên chỉ có thể gọi cho nhóm Đinh Hạo, Trần Lâm. Sau đó thì chờ kết quả.
Lý Thi Hàm siết chặt tay, nhìn Trần Khiêm và Mã Phi chằm chằm.
Giống như sớm muộn gì cũng sẽ xử lý hai người.
Thoáng chốc, Đinh Hạo và Trần Lâm đã đến rồi.
Vừa nghe đến chuyện này cũng rất tức giận.
Đặc biệt là thấy Lý Thi Hàm bị đánh.
“Ai đánh?”
Đinh Hạo lớn lối hỏi.
“Mã Phi kia kìal”
Lý Thi Hàm cũng mạnh mẽ hơn nhiều.
Cho dù anh ta và Lý Thi Hàm chưa thành đôi nhưng Đinh Hạo vẫn đang duy trì mối quan hệ mờ ám với Trần Lâm và Lý Thi Hàm..
Có cái gọi là tình địch gặp mặt, bom nổ mưa rơi.
Định Hạo cầm bình hoa bên cạnh đập thẳng về phía Mã Phi.
Một tiếng bụp, đập thẳng vào đầu.
Về phía Mã Phi, cũng vì chuyện vòng ngọc bị vỡ nên hơi ngơ ngác, không ngờ Đinh Hạo dám đánh mình thật nên ôm phần đầu chảy đầy máu năm dưới đất.
“Mẹ nó, dám chọc Đinh Hạo tao, tao xử mày chết!”
Cũng may có giám đốc can ngăn nên hai người mới dừng lại, Mã Phi được vài người tốt bụng đưa đi bệnh viện.
“Mẹ nó, Trần Khiêm, sao cậu lại ở đây?”
Còn Trần Lâm thì bây giờ mới nhìn thấy Trần Khiêm.
“Trần Lâm, cậu còn nói nữa, nếu không phải vì thăng hèn này, tớ cũng sẽ không làm vỡ vòng Hetian năm mươi nghìn và vòng ngọc Long Vân hai trăm nghìn!”
Lý Thi Hàm khinh bỉ nói.
“Cái gì? Hai trắm nghìn...”
Định Hạo cũng trợn tròn mắt, ban nấy lúc gọi điện thoại, Lý Thi Hàm chỉ nói mình gặp rắc rối ở tiệm vàng Thái Hòa, không nói cụ thể đã xảy ra chuyện gì.
Nên nghe xong, anh ta hơi ngơ ngác.
Trần Lâm cũng sốt sảng.
Măng Trần Khiêm:
 
Chương 474: Nhưng vấn đề xuất hiện rồi


“Trần Khiêm, thằng ngu này, Thi Hàm bị đánh thì liên quan gì đến cậu? Cần cậu phải can ngăn khuyên nhủ à? Cậu ăn no rửng mỡ đúng không? Mẹ nó, cậu nói đi chuyện này giải quyết thế nào đây? Cậu bồi thường khoản tiền đó à?”
Trần Lâm chỉ vào mũi Trần Khiêm gào mắng.
“Mua hai chiếc điện thoại thì nghĩ mình hay ho lắm à! Kinh tởm muốn chết!”
“Ây da Trần Lâm, đừng quan tâm đến cậu ta nữa. Đinh Hạo, cậu giúp tớ nghĩ xem giải quyết số tiền đó thế nào đây?”
Trần Khiêm nghe những lời khó nghe của hai người này, cũng tức giận.
Nhưng anh không biết nên phản bác thế nào.
Anh chỉ cảm thấy rất đau lòng, mới ba năm không liên lạc, tình cảm lại phai nhạt đến thế sao!
“Có rồi, có kết quả rồi!” Nhân viên lễ tân vui vẻ chạy đến.
Ngay lập tức, nhóm Đinh Hạo, Lý Thi Hàm trợn mắt ngạc. nhiên.
“May mắn thay, ngọc Long Vân vẫn còn nguyên vẹn. Họ chỉ cần bồi thường ngọc Hetian là được, năm mươi nghìn!”
Nhân viên lễ tân nói.
“Mẹ ơi!"
Lý Thi Hàm vừa nghe được câu này, cuối cùng cũng thấy yên tâm, suýt chút hôn lên đất, dù sao ban nãy cô ta đã quá lo lắng.
Nhưng vấn đề xuất hiện rồi.
Năm mươi nghìn cũng không phải là số tiền nhỏ, phải làm sao bây giờ?
“Đinh Hạo, Trần Lâm, hai cậu còn bao nhiều? Nhất định phải giúp tới”
Lý Thi Hàm lại muốn khóc. “Tớ còn khoảng ba mươi nghìn, Trần Lâm, cậu thì sao?” “Tớ hả, còn khoảng năm nghìn!” Trần Lâm nói.
“Tớ còn khoảng năm nghìn, mới có bốn mươi nghìn thôi, còn thiếu mười nghìn nữa!”
Lý Thi Hàm sốt sắng giậm chân.
“Không sao, tớ gọi điện thoại cho ba tớ! Bảo ông ấy chuyển cho tớ mười nghìn!”
Định Hạo cũng rất xót xa nhưng nhiều người đang nhìn, nếu mình nói không có tiền thì mất mặt lảm.
Ba người lùi sang bên cạnh gọi điện thoại.
“Ba, chỉ mười nghìn thôi mà, cho con mười nghìn nữa đi, chẳng phải vài ngày nữa sẽ được nhận thêm khoản tiền đền bù khác hả! Bây giờ con đang có việc cần tiền gấp, được rồi được rồi!”
Phía Đinh Hạo cúp máy.
Thì nghe tiếng chuông tin nhắn wechat vang lên.
Tiền đã qua tới.
“Được rồi, bây giờ gom đủ rồi!"
Đinh Hạo cười cười.
Miễn bàn đến việc bây giờ Lý Thi Hàm đang sùng bái Đỉnh Hạo đến nhường nào, cảm giác chỉ cần có Đinh Hạo ở đây, mình sẽ có cảm giác an toàn.
Thậm chí Lý Thi Hàm đã quyết định rằng cô ta sẽ chẳng kết hôn với ai khác ngoài Đinh Hạo.
Mà Trần Lâm thì, thấy Đinh Hạo tiêu bốn mươi nghìn cho Lý Thi Hàm, lòng cô ta cũng khó chịu cực kỳ.
Con gái mà, gặp được anh chàng xuất sắc như vậy, khó mà tránh được việc muốn tranh giành tình cảm.
“Đúng rồi ông chủ, ông phải đưa cho tôi chiếc vòng vỡ này, tôi sửa lại xong là có thể đeo được rồi! Gói lại cho tôi đi, tôi mang đi!”
Đỉnh Hạo cầm điện thoại nói với giám đốc.
“Ha ha, được!”
Giám đốc cũng cười gượng, lắc đầu.
Nhóm Đinh Hạo nhận chiếc vòng đã bị vỡ, kiểm tra thử xem có thể sửa được hay không.
Đúng lúc này, cô nhân viên lễ tân lại xách hai chiếc hộp. đã được đóng gói rất đẹp đi đến.
“Anh Trần, đúng là ngại quá, làm anh phải đợi lâu như vậy. Bây giờ hai chiếc vòng đã được đóng gói xong cả rồi!”
Bước đến trước mặt Trần Khiêm cung kính nói. Trần Khiêm gật đầu: “Làm phiền cô!”
Nhận hai chiếc hộp từ tay cô ta.
 
Chương 475


“Mẹ kiếp!”
“Cái gì?”
Lý Thi Hàm và Trần Lâm đứng bên cạnh trợn tròn mắt nhìn Trần Khiêm cầm hai chiếc hộp rời đi.
Đúng vậy, ban nãy hai chiếc vòng ngọc này làm Lý Thi Hàm sợ muốn chết.
Bây giờ khó khăn lắm mới giải quyết được, mới thở phào nhẹ nhõm.
Thì không ngờ, hai chiếc vòng ngọc này do Trần Khiêm mua?
Lý Thi Hàm cảm giác có người đặt một con pháo kép vào trong đầu cô ta, nổ tung làm đầu óc cô ta trống rỗng.
Mà Trần Lâm và Đinh Hạo cũng trợn mắt nhìn.
Đặc biệt là Trần Lâm, cô ta không thể cầm nổi chiếc vòng trong tay nên làm rơi xuống đất, lại bị vỡ nát.
“Khoan đã Trần Khiêm! Hai chiếc vòng ngọc này, là... Là do cậu mua à?”
Lý Thi Hàm ngạc nhiên hỏi.
Trần Khiêm không nói gì, cầm vòng ngọc quay đầu rời đi. Lần này là anh bực mình thật.
Nên tại sao phải nói với bọn họ làm gì.
“Hừ, ai biết rốt cuộc có phải do cậu ta mua hay không! Bỏ đi, Thi Hàm, Trần Lâm, chúng ta đến nhà hàng ăn cơm đi!”
Đỉnh Hạo không muốn bị thua kém, nói. Mẹ nó, bất thình lình, Trần Khiêm lại làm anh ta mất mặt.
Mà anh ta thì sao, hôm nay đã tiêu nhiều tiền như vậy là vì muốn chinh phục Lý Thi Hàm này.
Nhưng bây giờ, không chắc lắm.
Cho nên Đinh Hạo vội vã muốn dời sự chú ý sang bên mình.
“Cuối cùng là sao vậy? Nếu do Trần Khiêm mua thì phải làm sao bây giờ? Cậu ta lấy đâu ra tiền?”
Các cô bước ra khỏi tiệm vàng. Lý Thi Hàm cũng thấp thỏm không yên tâm.
Cô ta cũng giống như Trần Lâm, cảm thấy lòng mình như bị người ta siết lại, hơi đau đớn.
Hơn nữa còn rất sợ đây là sự thật.
Còn làm người ta sợ hãi hơn cả chuyện vừa rồi.
“Thế này đi, chỉ bằng chúng ta gọi Trần Khiêm lại, mời cậu ta ăn một bữa rồi hỏi chuyện này kỹ càng. Hơn nữa, các cậu cũng thấy lần trước Trần Khiêm mua điện thoại đúng không, cậu ta giàu thật đó! Phải tìm hiểu rõ cuối cùng chuyện này là sao!”
Trần Lâm đưa ra ý kiến.
“Ừ ừ, tớ cũng nghĩ vậy. Nhưng ban nãy tớ đối xử với cậu ta như vậy, liệu cậu ta có quay lại không?”
Lý Thi Hàm lo lắng.
“Yên tâm đi, cứ giao chuyện này cho tớ. Đinh Hạo, chúng †a điều tra rõ chuyện này được không?”
Trần Lâm nhìn Đinh Hạo đang khá khó chịu.
“Ừ ừ, được thôi, không thành vấn đề, chẳng phải là một bữa ăn thôi à, các cậu gọi đi!”
Định Hạo hơi bối rối nhưng cũng rất muốn biết cuối cùng chuyện này là sao.
 
Chương 476


Lúc trước, Đinh Hạo xem Mã Phi là đối thủ nặng ký nhất. Thậm chí lúc nhóm Lý Thi Hàm kể chuyện năm cấp ba, suýt nữa cô ta và Trần Khiêm đã thành đôi, Đinh Hạo cũng không xem Trần Khiêm là đối thủ cạnh tranh.
Nhưng tiếc rằng anh ta phát hiện, thằng nhóc nghèo kiết xác này mới là mối đe dọa lớn nhất của mình!
Cứ nhìn cách mà Trần Lâm và Lý Thi Hàm nói về Trần Khiêm là biết.
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ |||||
Sau khi bàn luận xong, Trần Lâm gọi điện thoại cho Trần Khiêm.
Lại nói về Trần Khiêm, anh lấy điện thoại ra thấy Trần Lâm gọi đến.
Bởi vì bữa tiệc đồng hương lần trước nên Trần Lâm có thông tin liên lạc của Trần Khiêm.
“Alo, Trần Khiêm, cậu đi đâu vậy? Là thế này, chuyện ban nãy làm tớ ngại quá. Bây giờ tớ bình tĩnh nghĩ lại mới cảm thấy tớ đã sai khi xử sự như vậy!”
“Còn tớ nữa, ban nấy tớ kích động quá!”
Lý Thi Hàm vội vã nói với điện thoại.
*Ừ ừ, cho nên, tớ và Thi Hàm đều hơi hối hận, muốn mời cậu ăn bữa cơm, xin lỗi cậu đàng hoàng, rồi tâm sự chuyện xưal”
Trần Lâm nói.
Trần Khiêm cười gượng, nếu hôm nay không cầm hai chiếc vòng này đi, có lẽ sẽ không có chuyện xin lỗi này đúng không, và cũng sẽ không hề nhắc đến chuyện vừa rồi.
Nói trắng ra, chỉ vì một chữ tiền thôi.
Anh có tiền, người ta sẽ muốn tâm sự với anh.
Anh không có tiền, người ta nhớ được tên anh đã là vinh dự lảm rồi!
Hơn nữa nếu anh có tiền, nói không chừng còn có thể tiếp tục chuyện tình với Lý Thi Hàm.
Ha ha!
“Thôi bỏ đi, dù sao cũng đâu phải chuyện gì lớn lao!”
Trần Khiêm không muốn đi.
“Không được Trần Khiêm, cậu phải đến đây, cậu khinh thường chúng tớ đúng không? Khinh thường đám bạn cấp ba như chúng tớ đúng không? Cũng đúng thôi, cậu đậu Đại học Kim Lăng mà, còn chúng tớ chỉ thi vào trường sư phạm bình thường thôi, tất nhiên sẽ không xứng với cậu! Tớ hiểu rồi!”
Trân Lâm lải nhải lâm bầm.
“Tôi không có ý đó, được thôi, thế thì ăn một bữa cơm vậy
Trần Khiêm cũng không còn gì để nói.
Nhưng mà họ đã muốn ăn thì ăn thôi, mình cũng không mất miếng thịt nào, còn tránh được việc sau này sẽ thành đề tài bàn luận của họ.
Xem thử họ sẽ nói thế nào! Vì thế Trần Khiêm quay lại.
Mọi người không ăn ở phố thương mại mà đến một nhà hàng bình thường bên cạnh phố thương mại.
 
Chương 477


Lý Thi Hàm còn gọi rất nhiều món ngon cho Trần Khiêm. “Tiểu Khiêm, cậu nói nhanh đi, sao bây giờ cậu giàu vậy?”
Nói này nói kia, cuối cùng Lý Thi Hàm và Trần Lâm cũng đề cập đến vấn đề họ quan tâm nhất.
“Giàu hả? Tôi giàu hồi nào, tôi đâu có tiền!”
Nhìn thái độ của hai người, Trần Khiêm cảm thấy buồn cười, cũng muốn trêu đùa nên trả lời rất đơn giản.
Chân giò gì gì đó, cho vào miệng như cơm.
“Phụt, cậu nghịch quá đi à, mới biết nha Trần Khiêm, cậu giả vờ hay thật đó!”
Lúc trước Trần Lâm học nghệ thuật nên tính cách khá cởi mở.
Vừa nói vừa véo đùi Trần Khiêm.
“Tôi... Tôi không có tiền thật mài!” Trần Khiêm nói.
“Hừ, không có tiền? Không có tiền sao cậu dám mua điện thoại năm sáu chục nghìn. Hơn nữa, không có tiền mà hôm nay cậu dám mua hai chiếc vòng ngọc! Hăm trăm năm mươi nghìn đấy, cậu đang lừa ai hả!”
Trần Lâm giận dỗi nói.
Lý Thi Hàm cũng trợn mắt nhìn Trần Khiêm.
“À à, cậu đang nói đến điện thoại và vòng ngọc hả, đó không phải là tiền của tôi. Tôi được người ta nhờ thôi, vòng ngọc hôm nay, tôi cũng phải nhanh chóng chạy về đưa cho người tail”
Trần Khiêm thật sự không muốn nói thật với bọn họ.
Nên anh lấp liếm cho qua chuyện, cùng lắm sau này làm người lạ cũng được.
“Hả? Gái gì? Không phải của cậu thật à?”
Trần Lâm và Lý Thi Hàm nhìn nhau, cuối cùng tảng đá trong lòng cũng rơi xuống.
“Thi Hàm, gắp giùm tôi cái móng heo bên phía cậu đi, tôi
không với tới!” Trần Khiêm nói.
“Mẹ nó, ăn móng heo nữa hả, cậu là heo hả? Đã ăn nhiều vậy rồi mà còn muốn ăn nữa, cậu nhìn bộ dạng nghèo hèn của cậu đi!”
Lý Thi Hàm khoanh tay lạnh lùng nói.
Đúng vậy, mẹ kiếp, cứ ngỡ cậu ta phất lên rồi, còn mời cậu ta ăn cơm, kết quả... Mẹ nó chỉ là một thắng sai vặt thôi?
Mà Trần Lâm cũng ngồi cách xa Trần Khiêm hơn.
Sau đó lạnh lùng nó Jaiz! Trần Khiêm, lúc trước mặc dù tôi cảm thấy cậu nghèo nhưng ít nhất học giỏi, giúp ích cho. tương lai, bây giờ thì sao, tôi cảm thấy tương lai cậu hơi phế!”
Xưng hô cũng đổi từ Tiểu Khiêm thành Trần Khiêm.
“Chẳng phải ban nấy tôi đã nói rồi à, chờ sau này chúng ta sống ở Kim Lăng sẽ hỗ trợ lẫn nhau. Các cậu sống tốt hơn tôi nên phải giúp đỡ tôi đó, dù sao chúng ta cũng làm bạn ba năm cấp ba mài”
Trần Khiêm nói.
“Trời ơi, giúp đỡ gì chứ, cậu thì biết gì! Đừng nhắc đến ba. năm cấp ba nữa, tôi còn chưa bao giờ nói chuyện với cậu mà. Cậu đi tâm sự với Thi Hàm đi, chẳng phải lúc đó, suýt nữa là hai người đã thành đôi rồi sao! Thi Hàm cũng thích cậu!”
Trần Lâm cố ý nói vậy cho Đinh Hạo nghe.
Sao Lý Thi Hàm lại không hiểu được chứ: “Trần Lâm, cậu có ý gì, cái gì mà tớ thích Trần Khiêm, tớ thích cậu ta hồi nào!”
Lý Thi Hàm tức giận ném đũa. Hai chị em thân thiết chuẩn bị cãi nhau. Định Hạo thì khuyên nhủ.
Thật ra Đinh Hạo cũng không biết phải làm sao, đẹp trai, có tiền, là lỗi của tôi à?
Mà Trần Khiêm không hề quan tâm, chỉ tiếp tục ăn cơm xem như trò hề.
Bỗng dưng lúc này.
Cửa phòng riêng mở ra.
Vài cảnh sát chợt bước đến. “Có phải là bọn họ hay không?”
Một anh cảnh sát chỉ vào nhóm người Trần Khiêm, lạnh lùng hỏi.
 
Chương 478: Chẳng phải là Mã Phi đây sao!


Đúng lúc này, vài cảnh sát bước đến, chỉ vào họ hỏi. “Chính là bọn họi"
Sau lưng cảnh sát, một chàng trai đầu quấn băng gạc màu trắng, bước đến hung hăng chỉ vào Đinh Hạo.
Mà Trần Khiêm cũng biết người này là ai.
Chẳng phải là Mã Phi đây sao!
Bây giờ tình hình đã rất rõ, sau khi Đinh Hạo đánh Mã Phi, chắc chẳn sau khi Mã Phi băng bó xong đã báo cảnh sát ngay, xem ra cảnh sát đã tìm đến đây bằng cách theo dõi máy.
giám sát trong phố thương mại Kim Lăng.
Dù sao Đinh Hạo đã đặt phòng riêng của một nhà hàng gần phố thương mại Kim Lăng.
"Được thôi, mời mọi người đi theo tôi!"
Mấy cảnh sát lạnh lùng nói.
Định Hạo và nhóm Lý Thi Hàm chợt thấy hoảng loạn.
Định Hạo thì mặc dù cảm thấy bây giờ mình rất giỏi nhưng dù sao cũng là mình đánh người ta trước nên rất chột dạ.
Nhưng vẫn lớn gan nói: “Đi thì đi, cùng lắm hai tiếng sau cũng phải thả tôi ra thôi!”
“Ha ha, được thôi, đánh em tôi, tôi cũng muốn xem thử xem hai tiếng nữa cậu lại được thả ra bằng cách nào!”
Một cô gái khoanh tay bước đến, cũng kiêu ngạo nói một câu.
“Chị, thăng nhóc này đánh eml” Mã Phi ngoan ngoãn đứng sau lưng cô gái này.
“Yên tâm đi, chị đã nói chuyện này với đội trưởng chỉ đội rồi, chắc chắn anh ấy sẽ xử lý cho eml”
Cô gái nói.
Những câu nói này đã thể hiện rằng nhà Mã Phi cũng có người quen, hơn nữa còn không hề đơn giản.
Làm Đinh Hạo lo lắng hơn.
Lý Thi Hàm cũng không ngờ Mã Phi lại có một người chị tài giỏi như vậy.
Mà cô gái kia thì...
Sau khi lạnh lùng nhìn Trần Khiêm thì nhìn thoáng qua những người đang dùng bữa với Đinh Hạo.
Không thể không nhíu mày, cô ta hơi kinh ngạc: “Trần Khiêm? Sao cậu lại ở đây?”
Trần Khiêm cũng rất bất ngờ.
Cô gái trước mặt này, chẳng phải là chị họ của Mã Hân Nhiên - Mã Hiểu Vân hay sao, không ngờ Mã Phi lại quen với Mã Hiểu Vân.
Trần Khiêm biết chuyện Mã Hiểu Vân không có em trai ruột.
Mẹ kiếp, nếu vậy thì, một bên là bạn cấp ba của mình, một bên là người thân của Mã Hân Nhiên, không có ai xa lạ cả.
Trần Khiêm cười gượng.
“Hừ, lại ở đây ăn chực chứ gì!”
 
Chương 479: Tóm lại là rất xấu hổ


“Hừ, tốt lắm, cậu dám ăn cơm với người đã đánh em trai tôi, xem ra thằng nghèo cậu cũng không thoát được đâu, uổng công tôi đã quan tâm cậu!”
Mã Hiểu Vân trầm mặt nói.
Nói thật lòng, kể từ lần Mã Hiểu Vân mời nhóm em mình và Trần Khiêm ăn cơm, cô ta đã rất bực mình về chuyện Trần Khiêm chưa ăn xong đã chạy trước.
Hơn nữa chuyện làm cô ta xấu hổ nhất đó là, vốn dĩ muốn để bạn cấp ba của mình thể hiện tài năng, kết quả thì sao, không biết tại sao vài cô bạn của Hân Nhiên cứ tụm lại thì thầm gì đó.
Không hề quan tâm đến bạn của mình.
Tóm lại là rất xấu hổ.
Mà thủ phạm của chuyện này, tất nhiên Mã Hiểu Vân sẽ đổ lên người Trần Khiêm không biết điều này rồi.
Không ngờ, hôm nay lại đụng trúng cậu ta. “Hừ, lúc tôi bị đánh, người này cũng ở hiện trường.”
Mã Phi bổ sung.
“Được rồi được rồi, không cần phải nói nữa, có gì cần nói gì về sở cảnh sát hằng nói, bây giờ mọi người đi theo tôi! Cảnh sát đưa tất cả mọi người về cục. Mà Trần Khiêm thì thật sự rất bực mình, đúng là xui xẻo. Nhưng mà bây giờ mình còn nói gì được đây. Đến cục cảnh sát thì phải lấy lời khai linh tinh, có máy. giám sát ở đây, dù Đinh Hạo không muốn thừa nhận cũng không được.
Sau đó, lại đưa mọi người vào một căn phòng nhỏ chờ kết quả xử lý.
“Làm sao bây giờ đây Đinh Hạo? Cậu nói xem có phải tớ cũng bị lập hồ sơ không? Tớ vừa mới thi đậu làm giáo viên, chưa nhậm chức nữa, nếu bị lập hồ sơ thì chắc chắn trường. sẽ trục xuất tớ ngay!”
Trong phòng tạm giam, Trần Lâm hoảng loạn nói. “Không biết, dù sao lần này chúng ta đã đánh người ta, chứng cứ rõ ràng, hơn nữa chị... chị của Mã Phi còn rất giỏi nữa!”
Lý Thi Hàm cũng hơi hoảng loạn.
Bởi vì vừa nhìn đã biết Mã Hiểu Vân không phải là một người dễ tính.
Lại thấy bây giờ mặt Đinh Hạo đang xanh mét, giống như chưa bao giờ gặp chuyện gì nghiêm trọng như vậy.
Lý Thi Hàm lại hơi thất vọng rồi.
Ban nãy cô ta đã hiểu chị của Mã Phi là một người tài năng giỏi giang ở Kim Lăng, là một người phụ nữ rất thành đạt.
Chứng tỏ rằng Mã Phi cũng rất tài giỏi.
Gộp những chuyện này lại, Lý Thi Hàm cảm thấy hơi hối hận, có phải mình đã phũ phàng với Mã Phi quá rồi hay không?
Lỡ như Mã Phi thành công hơn Đỉnh Hạo thì phải làm sao. đây?
Dù sao ngoại trừ việc ra oai thì Đinh Hạo chẳng biết gì hơn, còn Mã Phi thì rất có năng lực.
Càng nghĩ, Lý Thi Hàm càng thấy loạn. Haiz! Tại sao vậy chứt Tổng cộng mình đã từng cảm mến ba chàng trai.
Người đầu tiên là Trần Khiêm nhưng cậu ta đã bị pass từ lâu rồi, không thể lọt vào mắt mình.
Người thứ hai và người thứ ba là Mã Phi và Đinh Hạo!
Bỗng dưng bây giờ Lý Thi Hàm lại hơi bối rối.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top