Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 420: "Giáo viên hướng dẫn!"


Người phụ nữ này vừa bước vào, cuối cùng thì mọi người, bao gồm cả Trần Khiêm cũng biết chỗ dựa vững chắc mà Hàn Tư Dư vừa nhắc tới là ai.
Không ngờ là Mạnh Thái Như!
"Giáo viên hướng dẫn!"
Mọi người chấn động, đồng thời thốt lên đầy thân thiết.
Đúng vậy, đương nhiên phải chấn động rồi. Bình thường mọi người chỉ biết Mạnh Thái Như rất thích trưng diện, mắt nhìn rất cao, cũng không có bạn trai gì hết.
Nhưng chẳng ai ngờ Mạnh Thái Như có quan hệ với Lý Phi Hồng của tập đoàn thương mại.
Hơn nữa Lý Phi Hồng cực kỳ kính trọng cô ta.
Điều này khiến người ta hết sức kinh ngạc!
Nói về chuyện giữa Hàn Tư Dư và Mạnh Thái Như phải bắt đầu từ cái đêm Trần Khiêm dẫn người tới quán bar mới mở cứu Mạnh Thái Như.
Đêm hôm đó, chẳng phải Trần Khiêm bảo Lý Phi Hồng đưa cô ta về sao.
Sau đó Mạnh Thái Thư phát hiện sạc dự phòng Trần Khiêm để lại trên xe.
Lúc ấy cô ta cực kỳ khiếp sợ.
Lễ nào là Trần Khiêm cứu mình?
Khi Mạnh Thái Như định quay lại xác nhận.
Đúng lúc gặp Hàn Tư Dư trở về sau khi livestream xong.
Cô ta cũng vô cùng kinh ngạc khi thấy Mạnh Thái Như được Rolls-Royce đưa đón.
Vội hỏi giáo viên hướng dẫn đã xảy xa chuyện gì.
Mạnh Thái Như trả lời qua quýt, đương nhiên còn kiêu ngạo nói với Hàn Tư Dư rằng sau này phố thương mại Kim Lăng có việc thì cứ đến tìm mình.
Bởi vì Mạnh Thái Như đang vướng mắc chuyện Trần Khiêm nên vội vàng về nhà xác nhận.
Cuối cùng, đáp án cô ta nhận được là quá trình Lý Phi Hồng đã nói cho Trần Khiêm từ sớm, do đó Mạnh Thái Như cũng không nghỉ ngờ nữa.
Tất nhiên chuyện này không đơn giản như vậy.
Đại khái là tuần trước, Mạnh Thái Như và Hàn Tư Dư đến phố thương mại mua mỹ phẩm.
Sau đó gặp chút rắc rối nhỏ, bị mấy sếp lớn say rượu trêu ghẹo.
Lúc đó Mạnh Thái Như cũng sợ hãi, dứt khoát gọi điện cho Lý Phi Hồng. Hắn lập tức dẫn người tới đánh cho mấy ông chủ lớn kia một trận.
Khiến Mạnh Thái Như sảng khoái vô cùng, cũng khiến Hàn Tư Dư sùng bái Mạnh Thái Như.
Cảm giác có chỗ dựa mới sung sướng làm sao!
Vì vậy, hôm nay vừa xảy ra chuyện, Hàn Tư Dư lập tức gọi điện cho Mạnh Thái Như trước tiên.
 
Chương 421: "Đúng vậy, chị Mạnh!"


Thế nên mới có cảnh tượng trước mắt.
Mà Lý Phi Hồng sợ Chu Giang không biết, bèn ghé sát vào tai anh ta thì thầm vài câu.
Sắc mặt Chu Giang lập tức tái mét.
Nói như vậy thì đúng là người phụ nữ này và mình không cùng đẳng cấp!
"Tư Dư? Bị đánh à? Cả Hoàng Mao nữa, cũng bị bọn họ đánh ư?"
Mạnh Thái Như vừa hỏi vừa nhìn Hàn Tư Dư chăm chằm.
Ban đầu Hàn Tư Dư không hề biết việc Mạnh Thái Như lén liên lạc với Bình Phàm. Nói thẳng ra, tất cả những thứ này đều là Hàn Tư Dư tặng cho mình, đương nhiên mình sẽ đối xử với cô ta tốt hơn.
"Đúng vậy, chị Mạnh!"
Hàn Tư Dư trả lời rất hùng hồn.
"Mẹ nó, ai đánh thì đánh lại cho chị!" Mạnh Thái Như khoanh tay nói.
Bốp!
Bịch!
Hàn Tử Dư đi đến vả miệng Chu Giang. Hai mắt Chu Giang đỏ gay nhưng nghĩ tới lời Lý Phi Hồng vừa nói, anh ta không dám ho he gì.
Còn Hoàng Mao thì vớ lấy bình rượu đập vỡ đầu anh ta.
Đã, quá đất
Một đám sinh viên kích động reo hò trong lòng.
Chắc chản là Chu Giang không thể ngây ra đó, anh ta nhãn nhịn chịu đựng, còn phải xin lỗi người ta.
Anh ta cảm thấy bực bội như thể bôi một đống phân lên mặt, sau đó còn phải thè lưỡi khen thơm.
Sau khi giải quyết mọi việc tạm ổn, Lý Phi Hồng cũng lui đi.
Hắn làm nhiều việc như vậy hoàn toàn là để gián tiếp lấy lòng cậu Trần.
Nhưng cậu Trần ngồi ngay trong góc, hắn không trông thấy mà thôi.
"Giáo viên hướng dẫn thật ngầu!" Mọi người đều rối rít tung hô.
Nhao nhao mời rượu giáo viên hướng dẫn.
Ai cũng kính rượu, ngay cả cánh Dương Huy cũng qua. Trần Khiêm không đi cũng ngại.
"Giáo viên hướng dẫn, em mời cô một ly!" Trần Khiêm cầm ly rượu nói.
"Ha ha, Trần Khiêm, cậu cũng tới rồi à? Đúng là ở đâu có chuyện ở đó có cậu nhỉ? Vừa rồi tôi không chú ý tới cậu, cậu ở đâu vậy?" . Đam Mỹ Hay
Mặc dù hiện tại Mạnh Thái Như vẫn khinh thường Trần Khiêm, đây là bản chất rồi, không đổi được.
Thế nhưng cô ta không còn nhằm vào Trần Khiêm như trước nữa, dù sao lần trước Trần Khiêm cũng gián tiếp cứu mình.
"Ha ha, giáo viên hướng dẫn, cô hỏi cậu ta hả? Cậu ta ngồi trong góc kia suốt. Lúc nãy, khi Cửu Giang dẫn người xông vào, đám Hoàng Mao đều bật dậy, còn Trần Khiêm vẫn ngồi yên! Ôi mẹ ơi, cậu ta còn không bắng con gái tụi em!"
Đỗ Vũ lập tức lên tiếng.
Lúc nãy cô ta quanh quẩn bên ngoài, vừa khéo đi qua góc Trần Khiêm ngồi nên trông thấy.
"Đúng đó, vả lại cậu trông cậy vào người này đánh nhau sao?"
 
Chương 422: "Không bận, sao thế?"


"Chắc là Trần Khiêm sợ nhữn cả chân, không đứng lên nổi. Nếu không thì tớ tin rằng cậu ta nhất định sẽ đứng dậy, ha ha hat"
Mấy nữ sinh điên cuồng châm biếm.
Mạnh Thái Như nhìn Trần Khiêm, chỉ lắc đầu cười khổ song vẫn uống ly rượu Trần Khiêm mời.
"Tôi đi nhà vệ sinh đây!"
Nghe mọi người chế giễu, Trân Khiêm cũng không tiện nói gì vì dù sao chuyện hôm nay anh không giúp đỡ tí nào.
Anh bèn đi ra ngoài.
"Ha ha ha, sợ tè ra quần rồi kìal"
"Haiz, thật là! Sau này ai tìm được bạn trai như Trần Khiêm thì chết quách đi cho rồi!"
"Phì, làm gì có cô gái nào để ý tới hạng người như Trần Khiêm chứt"
"Mẹ ơi, đừng nhắc tới cậu ta nữa. À phải rồi giáo viên hướng dẫn ơi, hồi chiều cô gọi điện bảo có việc không tới được, là chuyện gì vậy ạ?"
Hàn Tư Dư bất đắc dĩ chuyển đề tài.
"À à, có việc phải làm này, mua ít đồ này. Nếu không phải chiều nay quản lý Lý có việc quan trọng cần giải quyết thì tôi đã báo cho anh ta giúp đỡ các em từ sớm rồi. Khổ nỗi anh ta phải giải quyết công việc đến tận khuya, dù sao chuyện này cũng gây chấn động nửa phố Kim Lăng!"
"Ơ? Chuyện gì vậy ạ?" Mọi người nảy sinh hứng thú.
"Sao trên tin tức chưa nói tới nhỉ?"
Có người ngạc nhiên hỏi.
"Cậu ngốc à, đương nhiên chuyện lớn như vậy không thể lộ ra ánh sáng. Cụ thể thì quản lý Lý không chịu nói, nhưng hình như bên trường tiểu học Hi Vọng xảy ra chuyện, sau đó những nhân vật hàng đầu như Lý Chấn Quốc, Triệu Tử Hưng đều ra mặt, còn có không ít nhân vật máu mặt dẫn người tới chặn khu phố bên cạnh trường tiểu học Hi Vọng. Chắc khoảng gần một trăm chiếc xe sang trọng bao vây kín mít."
"Mẹ ơi!"
"Mẹ nói"
Ai nấy đều sửng sốt.
Mà đúng lúc này Trần Khiêm đóng cửa đi ra ngoài, nghe vậy anh chỉ lắc đầu bất lực.
Anh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Có một số người không muốn giúp thì lại giúp rồi.
Có một số người muốn giúp thì lại làm hại nhau.
Hơn nữa hiện giờ Trần Khiêm không thể để lộ thân phận, mà thật ra anh cũng không muốn công khai, cho nên có một vài việc rất rối rắm, rất bất đắc dĩ.
Xem ra sau này mình thật sự phải khiêm tốn chút.
Việc không nên nhúng tay thì đừng có xía vào!
Trần Khiêm tự nhủ vẫn nên an phận, lặng lẽ hoàn thành việc học thôi!
Lúc này, điện thoại của Trần Khiêm vang lên. Là Tô Tử Nguyệt gọi tới.
Anh lập tức vào trong nhà vệ sinh nghe máy. "Trần Khiêm, cậu đang bận à?"
"Không bận, sao thế?"
"Tiểu Dĩnh kêu khó chịu, tớ kiểm tra nhiệt độ thì thấy em ấy sốt cao. Tớ muốn đưa em ấy đi bệnh viện."
Tô Tử Nguyệt nhẹ giọng nói.
Trần Khiêm biết Tô Tử Nguyệt gọi cho mình cuộc điện thoại này, xem ra cô ấy gặp khó khăn, chắc là thiếu tiền. Nếu không phải bó tay hết cách thì cô ấy sẽ không nhờ mình giúp đỡ.
Sau này có nên giúp Tô Tử Nguyệt đổi sang công việc phù hợp không nhỉ? Dù sao cho người ta cá không bằng dạy người †a đánh cá!
Vì lo lắng cho Tiểu Dĩnh, Trần Khiêm không dám chậm trễ. Sau khi nói chuyện xong, anh lập tức bảt xe đi đón Tiểu
Dĩnh và Tô Tử Nguyệt đến bệnh viện khám.
Giờ đã tối muộn nhưng có không ít người lấy số khám bệnh.
Trần Khiêm ôm Tiểu Dĩnh xếp hàng.
Khi sắp đến lượt mình, đột nhiên một người đứng chen lên trước Trần Khiêm.
 
Chương 423: Ăn mặc cũng cực kỳ gợi cảm


Một cô gái trẻ bỗng chen lên trước Trần Khiêm. Chẳng hỏi han gì cả, thiếu tôn trọng người khác quá nhỉ? Hôm nay, tâm trạng Trần Khiêm cực kỳ tệ.
Anh hơi tức giận: "Cô gì ơi, cô chen ngang như vậy mà được sao?"
Anh nói xong, cô ta bơ đẹp. "Đúng đó chị, cô giáo bảo không thể chen ngang!" Tiểu Dĩnh cũng nhíu mày lên tiếng.
"Đệch, tao chen ngang thì sao? Mày làm gì được? Con đĩ già mồml"
Cô gái kia lập tức quay đầu, lạnh lùng mắng.
Có thể nhìn ra cô ta tầm hai mươi mốt tuổi, làn da trắng nõn, rất xinh đẹp.
Ăn mặc cũng cực kỳ gợi cảm.
Nhưng cái nết coi thường người khác này khiến Trần Khiêm nhìn kiểu gì cũng thấy giận.
"Cô con mẹ nó mới là con đĩI" Trần Khiêm tức quá, lập tức mắng lại.
"Mẹ kiếp, mày dám mắng tao, đệch mẹ mày chờ đó cho tao, tao tìm người chém chết mày!"
Cô gái kia chửi rủa như điên, sau đó bị không ít người xung quanh kéo ra.
Cuối cùng cô ta nổi giận đùng đùng bỏ đi. Đây chỉ là sự cố nho nhỏ mà thôi.
Trần Khiêm cũng không nghĩ nhiều, vẫn lấy số khám bệnh như thường.
"Anh gì ơi, anh không nên măng cô ta, hình như cô gái này không đơn giản đâu!"
Lúc này, cô y tá xinh đẹp phụ trách đăng ký nhẹ giọng nói.
"Chiều qua cô ta tới thăm một bệnh nhân có thân phận cực cao, xe to xe nhỏ toàn là xe sang. Có lẽ thân phận của cô ta cũng ghê gớm lắm. Các anh khám nhanh đi, đừng gây chuyện nữa!"
Cô y tá nhắc nhở.
Rõ ràng là cô nàng kia không lễ phép trước.
Chẳng qua cô ý tá cũng có ý tốt nên Trần Khiêm không nói gì.
Tô Tử Nguyệt cũng khuyên nhủ: "Thôi bỏ đi Trần Khiêm, chúng ta khám xong thì mau rời đi!"
Trần Khiêm đưa Tiểu Dĩnh đi khám bệnh, may là không sao, chỉ bị cảm thôi, uống thuốc là được.
Tô Tử Nguyệt tạm yên tâm.
Sau khi khám xong, Trần Khiêm dẫn Tô Tử Nguyệt ra khỏi bệnh viện.
Bọn họ vừa ra đến cổng, bỗng nhiên một hàng xe sang trọng lao thẳng tới cổng bệnh viện.
Những mười mấy chiếc lận.
Sau đó, một nhóm người ăn mặc không tầm thường bước xuống xe, đi vào trong bệnh viện.
Khi thấy cô gái bước xuống từ chiếc xe ở giữa, Tô Tử Nguyệt lập tức sợ hãi.
Đó chẳng phải là cô gái cãi nhau với Trần Khiêm vì chen hàng sao?
Lế nào cô ta dẫn người đến gây chuyện với Trần Khiêm?
May mà bọn họ ra sớm.
 
Chương 424: Có một số chuyện không thể nói ở chỗ này!


"Tôi cũng vừa nghe tin thôi, Tổng giám đốc Từ sao rồi? Ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt chưa?"
Một thanh niên khí chất hơn người cất tiếng hỏi. Cô gái kia gật đầu: "Chưa, hai tay hai chân gãy vụn, vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt! Nhưng tính mạng không còn nguy hiểm!"
"Đệch, đứa nào ra tay ác thế. Tôi biết rồi, nhất định là Thương mại Kim Lăng..."
"Này! Có một số chuyện không thể nói ở chỗ này!"
Người đàn ông kia thẳng thừng quát lên, bị người bên cạnh nhắc nhở một câu mới ngậm miệng.
Trần Khiêm cách bọn họ không xa, vẫn chưa rời đi. Tại sao thế?
Bởi vì anh quen thanh niên khí chất hơn người kia.
Đó chẳng phải là Chu Giang vừa bị ăn tát ở Đế Hoàng sao?
Trần Khiêm cũng nghe rõ bọn họ nhắc tới Tổng giám đốc Từ gì đó.
Không khéo chính là đại ca Từ Đại Nguyên. Thì ra ông ta được đưa tới bệnh viện này.
Xem ra nhóm người này, bao gồm cả cô nàng kiêu căng ngang bướng kia đều là người của tập đoàn Hải Sơn.
"Vù vù vù!"
Lúc này, đột nhiên tiếng xe mô tô vang lên, theo đó hơn mười chiếc xe sang trọng lái vào.
Chắc là người quen của đám Chu Giang.
Hơn nữa xe sang không chỉ có mấy chiếc mà là liên tục kéo nhau đến.
Nghĩ cũng phải thôi, tập đoàn Hải Sơn nhà họ Từ chiếm lĩnh Kim Lăng từ trước tới giờ, có thể nói là ăn sâu bén rễ.
Tuyệt đối là rắn đầu đàn bản địa. Chắc chắn tên Từ Đại Nguyên này cũng có một số mạng lưới quan hệ, hơn nữa tin tức chiều nay có giấu thế nào cũng quá náo động.
Nhất định là chuyện Từ Đại Nguyên bị phế hai tay hai chân đã truyền ra ngoài.
Để xem ông ta giải thích thế nào. "Trần Khiêm, cậu quen bọn họ sao?”
Thấy nhiều người vây quanh bệnh viện như vậy, Tô Tử Nguyệt căng thẳng hỏi thăm.
"Tớ biết bọn họ nhưng bọn họ không biết tớ. Bọn họ đến bệnh viện thăm bệnh nhân! Không sao đâu!"
Trần Khiêm cười gượng đáp.
"Làm tớ sợ chết khiếp, tớ tưởng cô gái vừa cãi nhau với cậu gọi người tới!"
Tô Tử Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi liếc mắt nhìn đám người kia, Trần Khiêm cũng không nán lại lâu mà bắt xe đưa Tô Tử Nguyệt về.
Từ Đại Nguyên có nhược điểm nằm trong tay Lý Chấn Quốc, hẳn là ông ta không dám khơi mào ân oán giữa hai bên.
Trên đường.
Trần Khiêm vẫn nhớ chuyện công việc sau này của Tô Tử Nguyệt.
"Đúng rồi Tử Nguyệt, cậu có muốn đổi việc không?”
 
Chương 425: Anh muốn tìm khăn giấy nhưng không có!


Trần Khiêm mỉm cười hỏi.
Nếu Tô Tử Nguyệt bằng lòng thì có thể tùy ý chọn công việc trong tập đoàn thương mại Kim Lăng. Ngoài ra, chưa biết chừng sau này sẽ mở riêng một nhà trẻ cho cô ấy.
Tô Tử Nguyệt trả lời: "Đúng lúc tớ cũng muốn nói với cậu chuyện này. Hôm nay giám đốc Đường bảo rằng đang định đầu tư cho nhà trẻ của bọn tớ, hơn nữa còn chuẩn bị báo. danh cho tớ một khóa đào tạo ở đại học Giang Naml Ngày mai tớ có thể tới đại học Giang Nam nghe giảng mấy tiết tâm lý đó!"
"Hả? Vậy thì tốt!" Trần Khiêm gật đầu.
Ôi chao, có đôi khi đàn ông có cẩn thận thế nào cũng không bằng phụ nữ nghĩ chu đáo.
Trong rất nhiều trường đại học mở lớp đào tạo xã hội dành cho một số đối tượng đã đi làm hoặc chưa học xong đại học tới lớp nghe giảng, tiếp nhận nền giáo dục đại học.
Trước đây Trần Khiêm từng có ý tưởng giới thiệu cho Tô Tử Nguyệt tới nghe giảng nhưng vẫn chưa có thời gian.
Bây giờ cũng tốt, đại học Giang Nam gần đại học Kim Lăng mình đang theo học, nổi tiếng ngang tầm.
Nghe giảng ở đâu cũng như nhau.
Trần Khiêm tạm yên tâm, nói với Tô Tử Nguyệt răng nếu mình có thời gian sẽ đến đại học Giang Nam thăm cô ấy.
Sau khi mọi việc xong xuôi, lúc Trần Khiêm về ký túc xá đã gần mười rưỡi tối rồi.
Lại thêm ngày hôm nay thật sự mệt mỏi.
Anh vừa đặt lưng là ngủ luôn.
Hai ngày tiếp theo, Trần Khiêm trải qua cuộc sống bình yên ngắn ngủi. Trong hai ngày này, anh luôn vùi đầu trong thư viện đọc sách học tập.
Sắp nghỉ hè rồi, anh còn phải đối phó với kỳ thi cuối kỳ nữa.
Mười giờ trưa hôm nay, Trần Khiêm đang làm bài trong thư viện.
Bỗng dưng anh cảm thấy bên cạnh thoang thoảng hương thơm.
Là mùi hương tỏa ra trên cơ thể phụ nữ.
Trần Khiêm quay sang nhìn, một cô gái vóc dáng cao gầy. ngồi xuống bên cạnh người đang làm đề là anh.
Mọi người đều biết trong thư viện trường đại học, đặc biệt là đám sinh viên năm ba như Trần Khiêm, người thì nghiên cứu, người thì vật lộn với cuối kỳ, cho nên thư viện gần như: chật ních.
Trần Khiêm phải chiếm chỗ từ năm rưỡi sáng mới giành được vị trí này.
Thư viện hơi chen chúc.
Cô gái này vừa cao vừa gầy, dáng người cực đẹp, đặc biệt là làn da trắng như sắp chảy nước, mái tóc dài ngang eo xõa ra, mang lại cảm giác vô cùng dịu dàng nho nhã, là hình mẫu nữ thần.
Dễ nhận thấy cô ấy không muốn ngồi cạnh nam sinh, nhưng lại hết chỗ rồi.
Chủ yếu là từ lúc cô ấy vừa bước vào, có rất nhiều anh chàng nhìn cô ấy chăm chăm làm cô ấy lúng túng, chỉ có Trần
Khiêm đang học bài mới khiến cô ấy đỡ áp lực.
Cô ấy đỏ mặt nhìn Trần Khiêm, khẽ gật đầu và mỉm cười, sau đó ngồi xuống mở sách vở ra.
Một tay chống má một tay lật sách, đẹp thật đấy!
"Mẹ ơi, không ngờ nữ thần lại ngồi chỗ đó, a a al"
"Mẹ nó, tôi còn đẹp trai hơn tên nhà quê kia, ghen ty quái" Có nam sinh thốt lên đầy ghen ty.
"Hắt xì!"
Trần Khiêm ngửi thấy mùi hương trên người cô gái, lập tức hắt xì một hơi.
Đương nhiên cô ấy biết do mùi nước hoa trên người mình, thế là mặt càng đỏ hơn, còn tự giác nhích sang bên kia.
Trần Khiêm cũng lúng túng. Anh cúi đầu, tập trung làm bài. ong tong tong tong!
Bỗng dưng Trân Khiêm cảm thấy mũi nóng lên, sau đó máu mũi tuôn ra không ngừng, rơi thẳng xuống bài vở.
Anh muốn tìm khăn giấy nhưng không có!
Trong lúc gấp gáp, anh thấy cô gái kia vẫn chống má bằng một tay, cũng không nhìn Trần Khiêm, còn tay kia nhẹ nhàng đưa cho Trần Khiêm một gói khăn giấy.
Mặt cô ấy càng đỏ hơn. Trần Khiêm xấu hổ đến nỗi hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào.
Trần Khiêm ơi Trần Khiêm, mày đi chết đi, thật sự là có thể chết quách đi được rồi đấy, a a a!
 
Chương 426: Nghĩ lại thật mất mặt!


Trần Khiêm không thể tiếp tục ở lại thư viện được nữa. Sau khi lau mũi xong, anh chạy ra ngoài luôn.
Nghĩ lại thật mất mặt!
Nhưng thật sự là anh không kìm lòng được, cô gái kia quá xinh, thân hình cũng đẹp tuyệt vời.
Chính là nữ thân mà ngay cả đàn ông thô tục cũng không. dám mơ ước.
Hơn nữa mùi hương trên người cô ấy quá thơm, đắm chìm trong đó dẫn tới việc Trần Khiêm hắt xì.
Haiz, Trần Khiêm thở dài. Thường thì đến cuối cùng, người thuộc cấp bậc nữ thần đều thuộc về cậu ấm nhà giàu.
Dù sao người bình thường đâu thể giữ được!
A! Khoan đã, hình như mình cũng là con nhà giàu mà, đệch! Sao lại quên mất thân phận này!
Trần Khiêm cười khổ lắc đầu.
Anh nhìn vào trong qua cửa sổ thư viện, kết quả là phát hiện cô gái kia đã nghiêng đầu sang bên này từ bao giờ, đang †ò mò nhìn Trần Khiêm.
Bốn mắt nhìn nhau, cô ấy lại vội vàng cúi đầu.
Trần Khiêm không tiếp tục nhìn người ta chằm chäm nữa.
Ngẫm lại bỗng thấy tự trách, bây giờ mình có Tô Mộc Vũ rồi, sao lại nhìn chăm chăm vào cô gái khác như vậy.
Vả lại, dù có nhiều cô gái xinh đẹp đi chăng nữa cũng không thể gặp ai yêu người đó được!
Trần Khiêm không cặn bã đến vậy.
Anh kìm chế cảm xúc rung động trong lòng, cũng không còn tâm trạng học tập nữa.
Anh xem giờ, đã gần trưa rồi. Trước đó anh có hẹn Tô Tử Nguyệt, hôm nay sẽ tới đại học Giang Nam tìm cô ấy ăn cơm.
Hai ngày trước Tô Tử Nguyệt đã đến đại học Giang Nam tham gia một số chương trình đào tạo.
Mình vẫn chưa đi thăm cô ấy.
Vì vậy Trần Khiêm gọi điện xong liền đi đến đại học Giang Nam.
Đại học Giang Nam và đại học Kim Lăng đều thuộc hệ thống đại học cao đẳng Kim Lăng.
Xem như nổi tiếng.
Khoảng cách giữa hai trường không quá xa, đi tầm hai mươi phút là tới.
"Trần Khiêm!"
Sau khi Tô Tử Nguyệt nhận được điện thoại từ Trần Khiêm đã ra cổng trường đợi từ sớm.
Hai người gặp mặt, hỏi thăm đơn giản vài câu.
"Đi thôi, tớ dẫn cậu đi ăn cơm!"
Trần Khiêm khẽ mỉm cười.
"Không cần đâu Trần Khiêm, hôm nay tớ mời cậu!" Tô Tử Nguyệt bỗng tỏ ra thần bí..
 
Chương 427: Tớ không cần quà


"Hả? Tại sao?"
"Bởi vì hôm nay là sinh nhật tớ...
Tô Tử Nguyệt nói khẽ: "Trước kia tớ không có bạn bè, cũng không có người thân, chưa từng tổ chức sinh nhật. Nhưng giờ tớ có một người bạn là cậu rồi, cậu lại giúp đỡ tớ nhiều như vậy, tớ muốn mời cậu ăn cơml"
"Nhưng mà Trần Khiêm... cậu đi ăn ở căn tin được không?”
Dù sao Trần Khiêm cũng là cậu chủ nhà giàu, tuy Tô Tử Nguyệt biết anh sẽ không chê bai mình nhưng vẫn hỏi.
"Hèn chỉ hôm nay cậu gọi điện muốn hỏi tớ lúc nào rảnh thì đến chơi, hóa ra hôm nay là sinh nhật câu. Sao cậu không nói sớm, tớ chưa chuẩn bị quà."
Trần Khiêm gãi đầu.
"Tớ không cần quà, chỉ cần ngồi ăn cơm cùng cậu là được rồi!"
Tô Tử Nguyệt đã bảo vậy thì Trần Khiêm cũng không tiện nói gì.
Nhưng dù sao cũng là sinh nhật Tô Tử Nguyệt, Trần Khiêm không thể để cô ấy mời. Hơn nữa đây là lần đầu tiên cô ấy tổ chức sinh nhật cùng bạn bè, không thể đơn giản quá được.
Do đó, Trần Khiêm đặt chỗ ăn cơm ở một nhà hàng Tây tên là Surati.
Trước kia, khi Trần Khiêm đi chơi cùng đám Bạch Tiểu Phi đã nghe thấy đám ăn chơi trác táng bọn họ nhắc tới nhà hàng này không ít lần.
Môi trường khá tốt.
Đương nhiên giá cả hơi đắt, nhưng nếu Trần Khiêm thích thì Tô Tử Nguyệt cũng không phản đối, chỉ đi theo anh vào trong.
Bên trong có tiếng nhạc tao nhã, thời điểm này có không ít thực khách đã tới.
Toàn là cậu chủ đại gia và tiểu thư nhà giàu ăn mặc sang trọng.
Vừa liếc nhìn là thấy Trần Khiêm và Tô Tử Nguyệt ăn mặc. hết sức bình thường tiến vào.
Có không ít cô gái trẻ bĩu môi khinh thường.
"Đây chẳng phải là Tô Tử Nguyệt sao? Sao cô ta lại tới Surati ăn cơm?"
Đúng lúc này, một nhóm bốn năm người cả nam lẫn nữ đi tới.
Khi đi qua bàn Trần Khiêm, bọn họ bỗng dừng bước.
Có người ngạc nhiên nhìn Tô Tử Nguyệt, trong mắt lộ rõ ý cười thâm thúy.
"Vương Linh, là các cậu à?"
Tô Tử Nguyệt đỏ mặt chào hỏi, không dám ăn tiếp, hai tay †úm chặt vạt áo của mình với vẻ căng thẳng.
Cô gái tên Vương Linh này ăn mặc cực kỳ diêm dúa, đặc biệt là chiếc váy ngắn bó sát màu đen kia miễn cưỡng lắm mới che được cặp mông của cô ta.
Mấy người còn lại cũng ăn mặc rất bạo dạn.
Mấy chàng trai bên cạnh đều đeo khuyên tai, thoạt nhìn gia cảnh không tồi.
 
Chương 428: Cô ấy lạnh nhạt trả lời


Có vẻ như những người này là bạn cùng lớp bổ túc của Tô Tử Nguyệt.
Trường Trần Khiêm cũng có lớp bổ túc. nào nhỉ, trong lớp học kiểu này hạng người nào cũng có.
Nào là con nhà giàu không thi đỗ đại học chính quy, nào. là chủ xí nghiệp nhỏ, nào là dân lao động...
Cậu ấm nhà giàu đi học để tán gái. Mấy cô nàng lẳng lơ thì muốn câu chàng rể vàng.
Số còn lại mới là những người thật lòng muốn học tập như Tô Tử Nguyệt.
"Ha ha, Tô Tử Nguyệt, không phải cậu rất nghèo ư? Sao lại tới chỗ này dùng bữa?" Vương Linh khoanh tay, đắc ý lườm Tô Tử Nguyệt.
Như thể cô ta cảm thấy rất thỏa mãn khi hạ thấp Tô Tử Nguyệt vài câu.
Tại sao vậy?
Bởi vì hai ngày trước lúc nhập học, một cậu ấm nhà giàu trong lớp ăn no rửng mỡ muốn bình chọn hoa khôi lớp.
Bình chọn thì bình chọn thôi, Vương Linh quyết không nhường ai.
Kết quả, người được mấy tên cậu ấm chọn lại là Tô Tử Nguyệt!
Còn bảo Tô Tử Nguyệt lên phát biểu cảm nghĩ khi được bình chọn là hoa khôi lớp.
Tất nhiên Tô Tử Nguyệt không nghe theo đám con nhà giàu đó.
Cô ấy vẫn luôn né tránh sự tiếp cận của bọn họ.
Tuy nhiên, chuyện này khiến một người luôn hiếu thắng, chưa từng bị ai đánh bại trên phương diện nhan sắc như. Vương Linh cực kỳ khó chịu.
Chẳng phải có một câu nói như thế này sao.
Đối với một người phụ nữ, chuyện tàn khốc nhất là gì? Đó chính là bắt cô ta thừa nhận người phụ nữ khác đẹp hơn mình!
Cho dù ngoài miệng thừa nhận nhưng trong lòng sẽ khó chịu.
Vương Linh là người như thế, huống chỉ Tô Tử Nguyệt lại là một cô gái tâm thường chẳng có gì hết.
"Hôm nay là sinh nhật tớ, tớ mời bạn ăn cơm."
Đương nhiên Tô Tử Nguyệt cũng nhận ra thái độ thù địch của Vương Linh.
Cô ấy lạnh nhạt trả lời.
"Trời ơi trời ơi, còn mời bạn cơ à? Tớ đoán anh chàng này là bạn trai cậu nhỉ?"
"Ha ha ha, Vương Linh à, không thể không nói Tô Tử Nguyệt và anh chàng này thật là xứng đôi! Cậu xem gu thời trang của anh ta kìa!"
Một cô gái cũng bật cười.
"Tớ bảo này, các cậu đừng ghen ty, không thấy người ta gọi hai phần bò bít tết và hai cốc nước hoa quả sao. Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của hoa khôi lớp Tô Tử Nguyệt, để cho người ta sinh nhật vui vẻ đi, đừng quấy rầy người tai"
Một nam sinh lắc đầu cười khổ.
Vừa nghe thấy ba chữ "hoa khôi lớp", Vương Linh càng bực hơn.
"Nhưng mà các cậu xem kìa... Bọn họ ăn đơn giản như vậy, có lẽ sinh nhật mà ngay cả bánh kem cũng không có. Xem ra tiền tiết kiệm của bọn họ đều đổ hết vào bữa cơm này rồi, ha hat"
"Vậy tôi không quấy rầy nữa, hèn chi hôm qua còn nghe bạn cùng phòng ký túc xá của Tô Tử Nguyệt kể rằng từ trước tới giờ cô ta không ăn cơm tối, thậm chí bữa trưa cũng chỉ ăn một phần cơm trắng. Tôi còn tưởng là cô ta giữ dáng cơ, nhưng chắc là do không có tiền!"
Vương Linh hừ lạnh, có lẽ châm chọc thế đã hả giận rồi nên lúc này mới khoanh tay, xoay người rời đi.
"Đi đây, không quấy rầy các cậu nữa, chúng tôi còn phải đi cùng cậu Lý tham gia tiệc mừng sinh nhật của chị Liêu, đúng không cậu Lý?"
Vương Linh kéo cánh tay một cậu chủ nhà giàu, thân mật rời đi.
Còn Tô Tử Nguyệt bị sỉ nhục thì cúi đầu im lặng, cũng không ăn nữa, không lâu sau Trần Khiêm trông thấy hai hàng nước mắt tuôn rơi..
 
Chương 429: Trần Khiêm đâu thể đuổi theo để trả đũa bọn họ đúng không?


"Xin lỗi Trần Khiêm, tớ làm cậu bẽ mặt rồi. Tớ không nên tới, không nên tới chỗ này."
Tô Tử Nguyệt khóc nức nở. Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật mà Tô Tử Nguyệt lại bị người ta chế giễu ngay trước mặt người bạn duy nhất là Trần
Khiêm, chắc chắn là lòng tự trọng của cô ấy không chịu nổi.
Không ai hiểu rõ tâm trạng của Tô Tử Nguyệt lúc này hơn Trần Khiêm.
Trước kia mình không có tiền, mỗi khi lòng tự trọng bị giẫm đạp, trái tim đều đau nhói như bị kim đâm.
Lúc nãy nghe bọn họ mỉa mai, Trần Khiêm cũng muốn phản kích lại.
Nhưng nếu như lần này mình phản kích lại thì sau này Tô Tử Nguyệt phải học tập và sinh hoạt chung với bọn họ như thế nào?
Chủ yếu là nhất thời Trần Khiêm chưa rõ mục đích và thân phận của bọn họ.
Tới khi anh xác nhận được rồi thì bọn họ đã rời đi.
Trần Khiêm đâu thể đuổi theo để trả đũa bọn họ đúng không?
"Không sao đâu, ngày hôm nay sẽ trôi qua rất nhanh, việc. cậu phải làm bây giờ là học tập thêm thật nhiều kiến thức ở trường!"
Trần Khiêm an ủi.
Anh cẩn thận suy nghĩ xem có cần bảo Bạch Tiểu Phi quan tâm giúp đỡ không.
Tô Tử Nguyệt gật đầu đầy nặng nề. "Cậu chờ tớ một lát nhé, tớ đi lấy đồ rồi về ngay!" Lúc này, Trần Khiêm mỉm cười.
Dứt lời anh xoay người rời đi.
Anh đi lấy bánh kem.
Ban nãy Trần Khiêm đã lên mạng đặt một chiếc bánh kem của cửa hàng đồ ngọt trong đại học Giang Nam cho Tô Tử Nguyệt.
Trần Khiêm vừa ra ngoài thì trông thấy chừng hai mươi mấy người có cả nam lẫn nữ xúm xít nịnh nọt một cô nàng đeo kính đi vào trong cửa hàng.
Nhóm người này ăn mặc rất thời thượng.
Trần Khiêm cũng không để ý, lúc nấy nghe cô gái tên Vương Linh kia nói hôm nay là sinh nhật của chị nào đó, chắc. là tới dự sinh nhật.
Kệ đi!
Trần Khiêm đi tới cửa hàng đồ ngọt cách Surati không xa.
Anh đợi gần mười năm phút mới lấy được bánh kem, đang định trở lại.
Đúng lúc này, Trần Khiêm trông thấy trong nhà hàng Tây Surati tụ tập không ít sinh viên. . truyện đam mỹ
Bọn họ đang vây quanh cửa hàng, còn có người lôi điện thoại ra chụp ảnh.
Có vẻ như đã xảy ra chuyện gì đó.
"Mẹ ơi, hình như cô gái kia đắc tội chị Liêu. Thật là, đắc tội ai chẳng được lại đi đắc tội chị Liêu?"
"Cũng vì hôm nay là sinh nhật chị Liêu nên mới châm chước tí, nếu không thì cô gái này xong đời rồi!"
 
Chương 430: "Thả cậu ấy ra!"


"Nhưng sao lại đắc tội?"
"Hình như trước kia có ân oán, hôm nay lại chạm mặt nhau. Haiz, cô gái kia xinh ghê, chắc là hôm nay thảm rồi!"
Một đám người bàn tán xôn xao. Trần Khiêm cũng không nghĩ gì khác, nhưng vừa chen
vào, cảnh tượng trước mắt khiến toàn thân anh chấn động. mạnh!
Anh nhìn thấy Tô Tử Nguyệt bị mấy nữ sinh kéo tóc, đè xuống đất.
Có một cô gái ngồi vắt chéo chân như chị đại.
Gò má Tô Tử Nguyệt đỏ bừng, rõ ràng là bị đánh.
"Thả cậu ấy ra!"
Trần Khiêm lập tức quát lên.
Sau đó lao tới đẩy mấy cô gái đang đè Tô Tử Nguyệt ra.
"Hừ hừ, mẹ nó, quả nhiên là mày. Đúng là tìm mòn gót không thấy, tự dưng lại dâng tới cửa!"
Cô gái kia đứng dậy, lạnh lùng nói.
Bây giờ cô gái này lên tiếng, Trần Khiêm mới nhận ra cô ta.
Đây chẳng phải là cô gái tối qua ở sảnh đăng ký lấy số trong bệnh viện, vì chuyện chen ngang mà cãi nhau với Trần Khiêm hay sao?
Hình như cô ta quen Từ Đại Nguyên. Còn tại sao lúc nãy suýt nữa Trần Khiêm không nhận ra, đó là bởi vì phong cách ăn mặc tối qua và hôm nay không giống nhau.
"Là cô à, tại sao cô lại đánh người?"
Trần Khiêm tức giận chất vấn.
"Tại sao tao đánh cô ta? Ha ha, tao nói cho mày biết, may mà tối qua mày đi sớm, nếu không thì con mẹ nó mày năm viện rồi! Tao đang lo lắng phải làm cách nào để tìm mày xả giận đây! Không ngờ mày lại tự dâng tới cửa đợi tao!"
Cô gái kia bật cười.
"Chị Liêu, người gây gổ với chị tối qua chính là thằng ranh này ư?”
"Đệch, một tên tép riu mà thôi, còn tưởng nhân vật tai to mặt lớn nào, bảo sao không tra ra bọn họ. Đúng là chán sống rồi, dám đắc tội chị Liêu Hồng của chúng tai"
Mấy cậu chàng nịnh nọt Liêu Hồng.
"Chị Liêu Hồng, em biết bọn họ. Cô gái này học lớp bổ túc. bọn em, tên là Tô Tử Nguyệt. Hình như nam sinh này là bạn trai của cô tai"
Giờ Vương Linh đã biết vì sao lúc nãy đang đón tiếp chị Liêu Hồng êm đẹp thì chị Liêu Hồng bỗng chỉ vào Tô Tử Nguyệt, gọi người bắt cô ấy. . Truyện Linh Dị
Sau đó vả miệng cô ấy.
Thì ra Tô Tử Nguyệt có mắt không tròng, đắc tội chị Liêu Hồng.
Giờ đây Vương Linh bất giác mừng thầm, vội vàng giới thiệu.
Thân phận lai lịch của Liêu Hồng ở đại học Giang Nam cực kỳ ghê gớm, sau lưng có tập đoàn Hải Sơn làm chỗ dựa.
Là một trong những chị đại trong trường.
 
Chương 431: Nhưng Tô Tử Nguyệt thì sao?


Bình thường cô ta rất cao ngạo, ai dám chọc giận?
Vốn dĩ tối qua Liêu Hồng muốn thể hiện trước mặt cấp. dưới của chú nuôi mình, cho nên mới đi xếp hàng, bảo mấy tên cấp dưới của chú nuôi Từ Đại Nguyên sắp xếp bác sĩ và phòng bệnh thật tốt.
Kết quả là đụng phải thằng ngu có mắt không tròng, không cho mình chen ngang.
Đệch! Bạn nói xem loại người này có đáng chết không?
Liêu Hồng có thân phận gì, nếu không phải muốn thể hiện thì cô ta cần phải đi xếp hàng sao?
Ha ha!
Tóm lại là chuyện này khiến Liêu Hồng vô cùng bực bội, nhưng lúc ấy không sao phát cáu được. Sau khi thăm Từ Đại Nguyên xong, Liêu Hồng gọi rất nhiều người tới nhưng lại không tìm thấy Trần Khiêm.
Thế nên mới nói bây giờ thật trùng hợp.
"Người đâu, bắt cả anh ta lại cho tôi. Ha ha, tôi cảm thấy đây là món quà tuyệt nhất là ông trời tặng tôi. Tôi muốn xả giận cho thật đãi"
Liêu Hồng hào hứng thốt lên.
Tức thì không ít nam sinh đè Trần Khiêm xuống.
Trần Khiêm cũng không ngờ cô gái này lại là sinh viên đại học Giang Nam.
"Liêu Hồng, là tôi gây chuyện với cô, không liên quan tới cậu ấy. Cô thả cậu ấy ral"
Trần Khiêm bị người ta ghì chặt, thầm nghĩ có lẽ lần này mình không thoát được rồi.
Nhưng Tô Tử Nguyệt thì sao?
Thật sự là chuyện này không liên quan đến cô ấy.
"Ha ha, tình cảm ghê! Nhưng mày càng bảo tao thả cô ta, tao càng không thả. Tao muốn cho chúng mày biết hậu quả khi đắc tội Liêu Hồng tao đây. Cô kia! Cô tát bọn chúng hai phát cho tôi. Những người kia phát livetream đi, tôi muốn cho. mọi người xem đây chính là kết cục!"
Liêu Hồng chỉ vào Vương Linh rồi cười sằng sặc.
Vương Linh bị điểm danh nhưng vẻ mặt rất kiêu ngạo.
Cô ta học đại học không chỉ vì câu chàng rể vàng mà còn. để móc nối mạng lưới quan hệ, quen biết thêm nhiều người.
Bây giờ, thoáng cái cô ta đã gần gũi với chị Liêu Hồng như vậy sao?
Cô ta lập tức cười lạnh lùng, đi tới trước mặt Trần Khiêm và Tô Tử Nguyệt.
"Các người nghe thấy chưa, là chị Liêu Hồng bảo tôi đánh, muốn trách thì trách các người không có mắt, đắc tội chị Liêu Hồng của chúng tôi, hừ hừ!"
"Bốp bốp!"
Sau khi nói xong, cô ta tát Tô Tử Nguyệt và Trần Khiêm mỗi người một bạt tai.
Lúc này, rất nhiều sinh viên dùng điện thoại livestream cảnh tượng này.
Đương nhiên livestream cũng phát ra ngoài.
"Ôi trời, Y Y cậu mau xem này, Liêu Hồng đang chỉnh người ở Surati. Ai xui xẻo đụng phải cô ta thế, ha hai!"
Trong ký túc xá nữ nào đó, một cô gái xem livestream xong liền hào hứng lên tiếng.
"Đúng vậy, còn có người chuyên bạt tai, Liêu Hồng thích làm màu mà. Y Y, hay là bọn mình đến đó góp vui nha?”
Cô gái khuyến khích.
"Không đi!"
Lâm Y Y nói vậy, nhưng vẫn liếc nhìn nội dung livestream. Thấy tẻ nhạt chẳng có gì thú vị, cô ấy bèn dời mắt, nãm trên giường nghịch điện thoại. .
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Khoảng mười giây sau.
"Ôi trời!"
 
Chương 432: "Nước!"


Lâm Y Y đang định ngủ trưa bỗng sợ ngây người. Cô ấy cầm điện thoại, vội vàng xem. Đầu tiên cô ấy vui mừng, sau đó mới kinh ngạc lao xuống giường, mặc nguyên đồ ngủ chạy về phía căn tin.
Cô ấy vui mừng vì người mình nhớ nhung đến trường. mình.
Kinh ngạc vì ôi mẹ ơi, cậu Trần bị người ta livestream vả mặt?
Cùng lúc đó. Trong câu lạc bộ quyền anh trường đại học Giang Nam.
Đây là câu lạc bộ tầm cỡ do một cậu chủ nhà giàu đề nghị trường học phê duyệt xây cho mình.
Có rất nhiều thành viên theo học, khoảng ba trăm học. viên.
Lúc này, trong lồng tám góc.
"Hay! Ngầu!"
Sau khi một tuyển thủ dùng chiêu Thần Long Bãi Thoái đánh ngã đối thủ, tức thì toàn hội trường vang lên tiếng hò hét rung trời.
"Nước!"
Cậu ấm này vừa lắc cổ vừa đi ra ngoài, lập tức có đàn em chạy đến mở nắp bình nước đưa cho anh ta. Anh ta uống vài ngụm, sau đó ném sang bên cạnh.
"Wow, đỉnh thật đó, ngầu thật đó!"
Mấy cô gái xinh đẹp cầm điện thoại nhào vào lòng anh ta cười nũng nịu.
"Ngầu cái rắm, các em tưởng ông đây không nhìn thấy lúc nãy các em toàn nhìn điện thoại chằm chäm à? Ngay cả bản thiếu đánh quyền mà cũng không xem hả?”
Cậu ấm kia hừ lạnh.
"Ai da, em xem Liêu Hồng đánh người mà. Anh xem này, Liêu Hồng đang dạy dỗ một tên tép riu!"
Cô gái mở livestream cho anh ta xem.
"Đệch, Trần..."
Cậu ấm chấn động cả người, đẩy cô gái trong ngực ra. "Cậu Bạch, sao thế?"
Mấy cô gái bất mãn.
"Mau mau mau, đi gọi người cho tôi, sau đó tới nhà hàng Surati."
Cậu ấm này là Bạch Tiểu Phi.
Đám đàn em nghe vậy lập tức tập hợp tất cả mọi người chạy như bay tới nhà hàng Surati.
Thậm chí cậu Chu Chu Trạch đang chơi với Bạch Tiểu Phi cũng nhận được tin tức trước tiên.
Anh ta lệnh quay lại nhà hàng Surati. Vương Linh đã tát Trần Khiêm ba phát.
"Hừ hừ, dám bắt nạt chị Liêu Hồng của tôi, tôi đánh chết anh!"
Vương Linh vẫn chưa hết kích động, đang định tát tiếp phát thứ tư thì nghe thấy tiếng hét:
"Mẹ ơi, nhóm cậu Bạch tới! Nhiều người thế!" Đám người chặn trước cửa nhà hàng Tây lập tức dạt ra. Lập tức trông thấy hai trăm người đang lao về phía này.
"ỒI Không ngờ anh Phi cũng tới. Ừ ừ, thật nể mặt tôi nha, biết tôi đang làm việc nên tới cổ vũ!"
Liêu Hồng trông thấy Bạch Tiểu Phi lập tức đứng dậy.
 
Chương 433: Liêu Hồng trợn mắt trừng trừng


Đây là hành động tỏ ý tôn trọng, mặc dù cô ta không phải người của Bạch Tiểu Phi nhưng dù sao anh ta cũng rất có thế lực ở đại học Giang Nam.
Cho nên bình thường qua lại cũng tàm tạm.
Nhưng khi Bạch Tiểu Phi chạy vào, Liêu Hồng đang định chào hỏi thì nghe thấy anh ta quát lên:
"Mẹ nó, đập cho tôi, đập ngã tất cả mọi thứ đang đứng cho tôi!"
Một đám người rầm rầm xông tới, đập cho mấy tên đang đè Trần Khiêm ngất lịm.
Ngay cả bàn ghế trong phòng ăn cũng bị đập tan tành.
Còn cánh nam nữ đứng cạnh Liêu Hồng thì khỏi nhắc tới, hoàn toàn không có cơ hội giải thích đã bị đánh no đòn!
Liêu Hồng ngu người luôn.
"Đệch đệch! Bạch Tiểu Phi, anh điên à, tôi là Liêu Hồng, anh đánh người của Liêu Hồng tôi làm gì?"
Liêu Hồng trợn mắt trừng trừng.
"Bốp!"
Bạch Tiểu Phi bước lên tát lên mặt Liêu Hồng một phát. "Con đàn bà đê tiện này, tao đập mày đói!"
Sau khi tát xong, Bạch Tiểu Phi vội chạy đến chỗ Trần Khiêm:
"Trần Khiêm, cậu có sao không?" Bạch Tiểu Phi túa mồ hôi lạnh.
Trần Khiêm sờ gương mặt bị tát ba phát, anh đã nén một bụng lửa giận rồi.
Nếu như hôm nay Bạch Tiểu Phi không tới thì không dám chắc đám người này sẽ hành hạ mình như thế nào!
May là tới kịp!
"Trần Khiêm, lúc nãy con ả này đánh cậu, xử lý thế nào đây?"
Chu Trạch túm tóc Vương Linh bị dọa sợ đến trước mặt Trần Khiêm.
Sốc thật đấy!
Bạn nghĩ mà xem, Chu Trạch rất nổi tiếng trong trường, cả cậu Bạch Bạch Tiểu Phi nữa.
Tại sao bây giờ bọn họ lại dẫn theo nhiều người tới cứu tên Trần Khiêm này như vậy?
Phải chăng có quan hệ gì?
Hơn nữa, rõ ràng là bọn họ đang ở thế yếu. "Còn hỏi gì nữa, lôi đi đánh nhừ tử cho tôi!" Bạch Tiểu Phi giận dữ quát.
Chu Trạch kéo Vương Linh sang một bên, sai đàn em tát cô ta.
"Điên rồi điên rồi, Bạch Tiểu Phi, hôm nay anh vì hai kẻ tầm thường này mà định gây chuyện với tôi phải không?"
Liêu Hồng không ngờ mọi chuyện lại đột nhiên đảo. ngược như vậy.
Không ngờ Bạch Tiểu Phi lại dám đối xử với cô ta như thế.
"Ha ha, tôi đối xử với cô như vậy đó, cô làm gì được nào? Chẳng qua cô chỉ là một con gà của tập đoàn Hải Sơn thôi!"
Bạch Tiểu Phi cười khẩy. "Mẹ kiếp, anh dám sỉ nhục tôi!"
Bốp!
 
Chương 434: Đúng là oan gia ngõ hẹp!


Liêu Hồng thẹn quá hóa giận, định xông lên đánh nhau với Bạch Tiểu Phi nhưng bị anh ta tát một phát.
Khóe miệng rỉ máu.
Thật sự là cô ta nghĩ mãi mà vẫn không hiểu nổi, hôm nay Bạch Tiểu Phi uống nhầm thuốc à?
Thấy mọi người đều nhìn mình băng ánh mắt khó tin, Liêu Hồng không chịu nổi.
Mà Bạch Tiểu Phi vẫn muốn đánh tiếp.
Đúng lúc này, điện thoại của Liêu Hồng bỗng đổ chuông. Số gọi đến hiển thị là Đầu To.
Hai mắt Liêu Hồng sáng ngời, cô ta lập tức bắt máy.
"Đầu To, anh con mẹ nó mau tới cứu tôi, nếu còn không tới thì cậu chủ của các anh sẽ không gặp được tôi nữa đâu!"
Liêu Hồng khóc lóc.
"Vâng, chị Liêu, có người gọi điện cho tôi rồi. Bây giờ chị đưa điện thoại cho cậu Bạch nhé?"
Đầu To bên kia lạnh lùng lên tiếng. Đưa cái rằm! Liêu Hồng lập tức ấn loa ngoài trước mặt mọi người.
"Chào cậu Bạch! Phải chăng trong chuyện này có hiểu lầm? Cậu biết rõ chị Liêu là người phụ nữ của ai mà."
Đầu To nói.
"Tôi đếch quan tâm Từ Vệ và cô ta có quan hệ gì. Tôi nói cho anh biết, cho dù là người phụ nữ của Từ Hải Sơn thì hôm nay tôi cũng đánh!"
Thật nực cười, đám Bạch Tiểu Phi bọn họ biết rõ chị gái của Trần Khiêm là Trần Hiểu lợi hại cỡ nào, bọn họ không biết phân biệt nặng nhẹ chắc?
Nói thẳng ra, nếu như hôm nay chủ tịch Trần Hiểu ở đây thì không chỉ đánh người đơn giản như vậy đâu!
"Được, xem ra tập đoàn thương mại Kim Lăng các người không xem tập đoàn Hải Sơn ra gì nhỉ? Cậu Bạch, đúng là Thương mại Kim Lăng các người rất lợi hại, nhưng cậu có thể về nhà hỏi ba mình xem tập đoàn thương mại Kim Lăng mới thành lập mấy chục năm, còn thế lực tập đoàn Hải Sơn chúng tôi đã thành lập bao lâu rồi?"
"Đánh người phụ nữ của cậu Từ chẳng khác gì vả mặt cậu ấy"
Đầu To ở đầu dây bên kia gẵn từng chữ.
"Ha ha, Bạch Tiểu Phi, tôi nói cho anh biết, bạn trai của tôi là Từ Vệ, anh ấy sắp về nước rồi. Nếu anh ấy biết tôi bị đánh thì Thương mại Kim Lăng các người lợi hại cỡ nào cũng phải nể mặt nhà bạn trai tôi. Ba anh chẳng qua chỉ là Lý Chấn Quốc mà thôi, dù ông ta giúp anh cũng phải cân nhắc lợi hại đúng không?"
"Hừ hừ!"
Mà lúc này, Liêu Hồng bắt đầu vênh váo.
Bạch Tiểu Phi không thể tự ý quyết định mấy chuyện này.
Anh ta nhìn Trần Khiêm.
Nếu Trần Khiêm bảo đánh thì chäc chẳn không thành vấn đề, tuyệt đối không sợ.
Nhưng Trần Khiêm chẳng nói chẳng rằng, không biết lấy cây côn điện từ chỗ tên đàn em nào.
Sau đó đi tới dí lên người Liêu Hồng. Xoẹt xoẹtl
Toàn thân Liêu Hồng giật mạnh rồi lập tức ngã xuống, co giật trên mặt đất.
Quả thật có một số chuyện phải nhãn nhịn cho êm xuôi, nhưng vừa nghe người phụ nữ này lôi tập đoàn Hải Sơn ra để đe dọa mình, Trần Khiêm không chịu nổi.
Đúng là oan gia ngõ hẹp!
Lần trước suýt chút nữa mình đã bị Từ Đại Nguyên đánh cho tàn phế, nói thật này cơn tức này vẫn chưa nguôi.
Hôm nay lại bị Liêu Hồng sỉ nhục. Nếu còn nén giận nữa thì Trần Khiêm chết quách cho rồi!
Dù sao bắt đầu từ Từ Đại Nguyên, anh đã kết thù với tập đoàn Hải Sơn rồi...
Sau khi xử lý xong xuôi, khẳng định là không thể tiếp tục ăn cơm được nữa, Trân Khiêm bèn dẫn Tô Tử Nguyệt rời đi.
Đám người vây xem đều câm như hến.
"Mẹ nó, người này tên là Trần Khiêm nhỉ? Trông tầm thường mà sao ghê gớm vậy, Bạch Tiểu Phi cũng phải xem sắc mặt cậu ta."
"Đúng vậy, tôi cũng đang buồn bực đây! Còn cả Chu Trạch nữa, nghe đồn giàu lắm. Các cậu xem dáng vẻ cậu ta liều mạng vì tên Trần Khiêm tầm thường kia đi!"
"Các cậu có bị ngu không? Còn luôn miệng bảo người ta tầm thường. Lễ nào các cậu vẫn chưa phát hiện chân tướng?
Cậu ta họ gì?"
"Trần Khiêm chắc chắn họ Trần rồi. Ôi đệch, chẳng lẽ là..."
 
Chương 435


Vừa nấy Trần Khiêm đánh thực sự là hả giận.
Trước giờ chưa từng sảng khoái như vậy.
Nhưng Trần Khiêm cũng rất rõ e răng việc này không đơn giản như vậy. Chuyện đến nước này, cho dù là người
khiêm tốn như Trần Khiêm cũng hiểu đạo lý này.
Cho nên Trần Khiêm không muốn để việc này trôi qua dễ dàng như thế.
Đợi tìm được thời gian sẽ bàn bạc lại chuyện này với Lý Chấn Quốc và Triệu Tử Hưng.
Sau khi cảm ơn Lâm Y Y và Bạch Tiểu Phi, Trân Khiêm bảo họ quay về trước.
Hôm nay Tô Tử Nguyệt đã sợ hãi rồi, cũng bị sỉ nhục một phen
Cho nên tâm trạng rất tệ, hơn nữa quần áo của cô ấy cũng bị đám Liêu Hồng trước đó xé rách tươm.
Trần Khiêm nhìn thấy vậy rất đau lòng.
Ôi, nói cho cùng thì việc hôm nay ít nhiều cũng là do mình gây ra, làm liên lụy đến Tô Tử Nguyệt.
“Đi, tớ dẫn cậu đi mua quần áo!” Trân Khiêm cười nói.
“Tớ không đi đâu, thế này là tốt lắm rồi Trần Khiêm!" Tô Tử Nguyệt cúi thấp đầu.
“Phải đi chứ, nói thế nào thì hôm nay cũng là tớ làm liên lụy đến cậu, hơn nữa còn là sinh nhật cậu!”
Trần Khiêm kéo tay Tô Tử Nguyệt, dù sao cũng phải gọi xe đưa cô ấy đến một cửa hàng quần áo nổi tiếng.
Chất lượng quần áo ở đây rất tốt, cũng rất thời trang.
Anh mua cho Tô Tử Nguyệt hai bộ, trong thời gian đó vẫn luôn an ủi cô ấy, bảo cô ấy đừng sợ, Trần Khiêm bảo đảm việc hôm nay sẽ không xảy ra nữa.
Lúc thanh toán xong chuẩn bị đi.
“Trần Khiêm, là cậu à?”
Một giọng nữ lanh lảnh gọi Trần Khiêm.
Rõ ràng cô gái này có hơi bất ngờ.
“Hân Nhiên!”
Trần Khiêm quay đầu lại, cô gái này chẳng phải là Mã Hân Nhiên sao.
Hơn nữa bên cạnh Mã Hân Nhiên còn có ba cô gái nữa.
Là Hàn Tư Dư, Đỗ Vũ, và người còn lại là Mạnh Thái Như!
Mã Hân Nhiên đi chung với bọn họ Trần Khiêm cũng không bất ngờ lắm.
Chẳng phải hai ngày trước Hàn Tư Dư xảy ra chuyện ở Đế Hoàng sao.
Khi đó cả nhóm đều rất kích động, chỉ có Mã Hân Nhiên là khá bình tĩnh, khuyên Hàn Tư Dư đừng kích động làm gì.
Sự thật chứng minh Mã Hân Nhiên đã đúng, thân phận tên Cửu Giang kia quả nhiên không đơn giản.
Cho nên, Hàn Tư Dư cảm thấy Mã Hân Nhiên rất chín chẳn điềm tĩnh, mà bên cạnh mình vừa hay lại thiếu một người như vậy để nhắc nhở mình.
Về phần Đỗ Vũ, thôi bỏ đi, Hàn Tư Dư biết cô ta đi theo. mình hoàn toàn là vì mình nổi tiếng thôi.
Điều này rất rõ ràng, chung sống với nhau, đương nhiên không thoải mái bằng ở với Mã Hân Nhiên.
Khoảng chiều hôm kia, nghe Mã Hân Nhiên nói với Trần Khiêm, Hàn Tư Dư bảo cô ấy đến phòng làm việc của mình để giúp đỡ.
Lúc này, đương nhiên Hàn Tư Dư và Mạnh Thái Như cũng thấy Trần Khiêm.
Nhưng cả hai đều không chào hỏi gì.
Chỉ liếc Trần Khiêm một cái, sau đó lại nhìn chằm chằm 'Tô Tử Nguyệt đang đứng một bền từ trên xuống dưới
“Trần Khiêm, cô ấy là ai vậy? Xinh quá, giới thiệu với bọn tớổi..?"
 
Chương 436


Mã Hân Nhiên cười trêu chọc. “Đây là bạn tốt của tớ - Tô Tử Nguyệt, Tử Nguyệt, cô ấy là Mã Hân Nhiên mà tớ hay kể với cậu đó, là một cô gái rất mạnh mẽ!”
Trần Khiêm giới thiệu sơ qua.
“Xin chào!” Mặc dù tâm trạng Tô Tử Nguyệt đang rất nhưng thấy Mã Hân Nhiên mà Trần Khiêm hay nhắc đến nên cũng rất vui vẻ bắt tay Mã Hân Nhiên.
Dù sao thì hơn một tiếng trước cũng xảy ra chút chuyện.
Trần Khiêm cũng không muốn nói nhiều trước mặt nhóm Hàn Tư Dư nên chào Mã Hân Nhiên một tiếng rồi dẫn 'Tô Tử Nguyệt rời đi.
“Trời má mẹ kiếp!”
Lúc này Đỗ Vũ ở một bên lại bất mãn nói: “Tên Trần Khiêm này thật là có bản lĩnh đấy, Tư Dư với cô hướng dẫn đều đang ở đây mà tên tầm thường này lại làm như không thấy? Tư Dư, cô, hai người có thấy không? Vừa rồi cậu ta dứt khoát bơ chúng ta luôn?”
Trong lòng Đỗ Vũ.
Loại người như Trần Khiêm gặp mình còn phải khiêm nhường đấy, hơn nữa biểu hiện cũng phải cẩn thận dè dặt nữa mới đúng chứ.
Nhưng Trần Khiêm lại thẳng thừng không thèm đếm xỉa đến!
Việc này khiến Đỗ Vũ càng không nhịn được.
Rõ ràng Hàn Tư Dư và Mạnh Thái Như cũng không ngờ bây giờ Trần Khiêm lại dám đối xử với bọn họ như vậy.
Mình không chào cậu ta thì cậu ta cũng không chào hỏi lại, thật sự là to gan hơn rồi đấy.
“Hừ, thứ tầm thường, tôi lười phải để ý tới cậu ta!" Hàn Tư Dư tức giận nói.
“Được rồi được rồi, mọi người đừng nói Trần Khiêm nữa, vừa nãy tớ thấy sắc mặt Trần Khiêm cũng không được tốt lầm, chắc là có chuyện gì rồi, cho nên mới quên chào mọi người!”
Mã Hân Nhiên vội giải thích.
“Hân Nhiên, cậu không cần phải giải thích cho người này, cậu ta thích thế nào thì cứ làm thế đấy. Hừ hừ, dù sao chiều nay chúng ta đi sơn trang suối nước nóng rồi, mau về thay đồ mới mua thôi! Đúng không Tư Dư!”
Đỗ Vũ nghĩ đến việc hôm nay được đi sơn trang suối nước nóng mà mình hãng mơ ước, bực dọc gì cũng tan biến hết.
Hôm nay quản lý của công ty Hàn Tư Dư muốn tụ tập đến sơn trang suối nước nóng chơi, bởi vì Hàn Tư Dư là streamer tuyến đầu, cũng là người Kim Lăng, cho nên Hàn Tư Dư được dẫn thêm vài người.
Dù sao thì sau khi livestream Đồng Thành nâng cấp: thành livestream Siêu Phàm phổ biến toàn quốc thì giá trị cũng đã khác rồi.
Cho nên phải đến những nơi có đẳng cấp khác.
Lúc này, điện thoại của Mã Hân Nhiên đột nhiên vang lên.
Sau khi nhận cuộc gọi, ừ ừ hai tiếng rồi cúp máy.
Hơi lo lắng nói: “Tư Dư, công ty chúng ta thuê xe vừa mới gọi đến, n: người tài xế kia tạm thời có việc nên đi rồi, bây giờ tài xế ở công ty bọn họ đều đi chạy cho lễ cưới rồi, chiếc Mercedes - Benz G500 không có ai lái cả! Họ bảo. chúng ta có thể tự tìm một người tài xế!”
“Trời má, tài xế đi rồi, mẹ kiếp, sớm không bận muộn không bận, lại bận ngay lúc này. Giờ tớ đi đâu tìm tài xế chứ, với cả tài xế là tự tớ chọn, phải đẹp trai, tham gia kiểu tiệc này, tớ chắc chẳn phải cần thể diện mà!”
Hàn Tư Dư tức giận nói.
Thật là, làm chút việc sao lại khó thế chứ.
“Phải đấy, trong chúng ta chỉ có cô hướng dẫn là biết lái xe, nhưng lần này cô hướng dẫn cũng là khách chắc chắn không thể lái xe rồi, hơn nữa cũng không thể để cô hướng dẫn làm tài xế cho chúng ta được!” Đỗ Vũ nói.
*A, tớ nghĩ ra rồi, Trần Khiêm có bằng lái, cậu ấy biết lái xe, nếu không thì nhờ cậu ấy làm tài xế giúp bọn mình? Hơn nữa Trần Khiêm cũng từng đến sơn trang suối nước nóng rồi!" Mã Hân Nhiên nói. Thật ra thì nói đến việc này, Mã Hân Nhiên có hơi ích kỷ. Khoảng thời gian trước quả thật Trần Khiêm giống như một người giàu có với đủ thứ xa xỉ, nhưng qua khỏi giai đoạn đó thì Trần Hao lại ủ rũ hẳn.
Bạn học trong lớp đều biết Trần Khiêm đã tiêu sạch số tiền mà cậu ấy khoe khoang rồi, chẳng còn lại bao nhiêu.
Nhưng trong khoảng thời gian giàu có đó cũng đã khiến Trần Khiêm có thói xấu thích thể hiện.
Mã Hân Nhiên đều nhìn thấy hết.
Nhưng bây giờ, bảo Trần Khiêm lái xe là vì Hàn Tư Dư trả lương cho tài xế lái chiếc Benz G này là năm nghìn tệ.
Một buổi chiều kiếm được năm nghìn tệ, chắc chắn không phải là số tiền nhỏ.
“Không được không được, Hân Nhiên, không nghe Tư Dư nói à, nhất định phải là người đẹp trai, Trần Khiêm LOW. như vậy nên thôi bỏ đi!” Đỗ Vũ phản đối đầu tiên
“Xi... Tớ lại cảm thấy ý kiến của Hân Nhiên không tệ đâu, quả thực Trần Khiêm rất LOW nhưng cậu ta chắc chắn rất anh tuấn, rất ưa nhìn đấy. Hừ hừ, Dương Hạ hồi trước ở phòng kí túc bọn tớ cũng đâu có bị mù, đợi lát nữa tớ chưng diện cho cậu ta, nói không chừng cậu ta làm tài xế cho bọn mình còn tốt chán!”
Hàn Tư Dư nhướng mày nói. “Ừ ừ, vậy để cậu ta thử xem, cậu ta quả thực biết lái xe!” Mạnh Thái Như cũng không có ý kiến gì.
“Vậy được, Hân Nhiên, cậu gọi cho Trần Khiêm đi, nói tớ mời cậu ta làm tài xế!”
 
Chương 437: Mã Hân Nhiên vui vẻ cười


“Trần Khiêm, chiều nay cậu có bận không?” Sau khi điện thoại được kết nối, Mã Hân Nhiên hỏi. “Tớ à, tớ không bận!”
Lúc này đang đưa Tô Tử Nguyệt lên lớp, cô ấy đi học thì đương nhiên anh cũng chẳng có việc gì rồi.
“À à, tớ tìm được cho cậu một công việc bán thời gian, một ngày có thể kiếm được năm nghìn tệ, công việc cũng đơn giản thôi, là lái xe cho Tư Dư. Tớ biết cậu không thiếu tiền nhưng kiếm nhiều hơn một chút cũng tốt mà, Trần Khiêm cậu nói xem thế nào?”
Mã Hân Nhiên quan tâm hỏi. Đương nhiên cô ấy biết Trần Khiêm hết tiền, cho nên mới nói như vậy, Mã Hân Nhiên rất rõ hiện tại Trần Khiêm
hay thể hiện, thậm chí còn thích ra vẻ nữa.
Nhưng cho dù là vậy thì vẫn là anh em thân thiết của mình, tình nghĩa của hai người vẫn không thay đổi.
Thật ra nghe đến tên Hàn Tư Dư thì ngay giây đầu tiên Trần Khiêm đã muốn từ chối rồi.
Nhất là hôm nay còn chạm mặt Hàn Tư Dư, Đỗ Vũ với cả Mạnh Thái Như nữa.
Hai người phụ nữ líu ríu mãi quả thực rất phiền Nhưng là lòng tốt của Mã Hân Nhiên mà. Khựng lại một lát rồi Trần Khiêm cũng gật đầu đồng ý.
Hoàn toàn là vì Mã Hân Nhiên.
“Vậy được, cậu bắt xe qua bên này trước đi, mua một bộ quần áo tốt tốt cho cậu trước đã!”
Mã Hân Nhiên vui vẻ cười.
Trần Khiêm bất lực cười khổ một tiếng, sau đó bắt xe quay lại.
Bọn họ dẫn Trân Khiêm đi mua một bộ vest một hai nghìn tệ và một đôi giày da.
Sau đó bảo Trần Khiêm mặc vào luôn.
Đừng nói nhé, lúc này ngay cả Hàn Tư Dư lạnh lùng là vậy mà khi nhìn Trần Khiêm cũng cảm thấy sau khi mặc vest vào, Trần Khiêm thực sự là đẹp trai đấy.
Đang chuẩn bị khen Trần Khiêm mấy câu.
Thì thấy Trần Khiêm cẩn thận cất lại quần áo cũ của mình, còn chuẩn bị xách lên.
Mẹ kiếp, tiếc là vẫn không thay đổi được cái tính bần cùng của cậu ta.
“Bộ đồ này đắt như vậy, bình thường Trần Khiêm cậu ít mặc thôi, tiền của bộ quần áo này, cộng với phí làm tài xế tạm thời của cậu hôm nay cũng đã gần bảy nghìn tệ rồi đấy!"
Lúc này Mạnh Thái Như khoanh tay nói. “Ừ ừ, em biết rồi!” Trần Khiêm gật đầu cười khổ. “Hửm? Trần Khiêm, đây là điện thoại cậu mới mua?”
Lúc này, Mã Hân Nhiên thấy điện thoại Trần Khiêm đang cầm thì hơi tò mò.
“Ừừ, vừa mua mấy hôm trước!” Trần Khiêm gật đầu. “Trời má, nhìn kiểu cách quá vậy, đưa tôi xem thử!”
Đỗ Vũ cũng liếc nhìn điện thoại của Trần Khiêm, ngay lập tức cảm thấy thích thú
Cũng chẳng quan tâm Trần Khiêm có đồng ý hay không mà đi qua giật lấy.
“Trời ơi, chị Tư Dư, cô hướng dẫn, hai người mau nhìn này, đây là điện thoại **, mới tung ra thị trường thôi, giá là hai mươi tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ đấy! Trần Khiêm, cậu dùng điện thoại này à?”
Đỗ Vũ nhìn một cái sau đó hô lên.
Quả thật là, điện thoại đắt nhất cô ta dùng mới hơn bảy. nghìn tệ thôi mà còn phải trả góp đấy.
Còn cái mà Trần Khiêm nghèo kiết xác trong lớp dùng, lại có thể mua được hẳn bốn cái như của cô ta đấy.
“Đúng thật này!”
Hàn Tư Dư cũng liếc nhìn, không thể kiềm được bất ngờ, nói.
“Trần Khiêm, tôi không biết tại sao bây giờ cậu lại thích khoe khoang như vậy, nhưng người như cậy mà dùng điện thoại đắt như vậy để làm gì? Hiện tại Tư Dư thành công như vậy mà cũng chỉ dùng loại khoảng mười nghìn tệ thôi. Cậu phải biết là cậu chưa có sự nhiệp, cũng không có công việc, cậu tiêu phung phí làm gì chứ? Bình thường tôi cũng không ngại nói cậu đâu!”
Câu này là giáo viên hướng dân Mạnh Thái Như nói. Giống như cô ta bị giãm phải đuôi vậy.
Phải đấy, vừa nãy còn vì bộ vest mà dạy dỗ Trần Khiêm một phen rồi.
Cuối cùng Trần Khiêm lấy điện thoại ba mươi nghìn tệ ra, đây chẳng phải là vả vào mặt Mạnh Thái Như rồi sao.
“Đúng đấy, cậu mua điện thoại đắt như vậy làm gì, muốn học đòi làm cậu ấm à, hừ hừ. Có một số người nghèo thích khoe khoang, Trần Khiêm cậu biết không, chỉ những người không có tiền mới dùng đồ đắt như vậy thôi, còn người thật sự có tiền ấy, người ta đều dùng đồ rẻ!”
Đỗ Vũ cũng bị vả vào mặt, đương nhiên phải hùa theo. nói Trần Khiêm vài câu rồi.
 
Chương 438


“Phải phải phải!"
Trần Khiêm chỉ gật đầu liên tục.
Không muốn so đo với bọn họ, thích nói gì thì cứ nói đi.
Sau đó nhóm Hàn Tư Dư, Mạnh Thái Như dẫn Trần Khiêm đến công ty cho thuê xe, lái chiếc Benz G đi về phía sơn trang suối nước nóng.
Tiến hành theo đúng kế hoạch.
Đợi Hàn Tư Dư xuống xe, Trần Khiêm phải cung kính mở cửa xe cho cô ta.
Sau đó, Hàn Tư Dư cũng đợi những người kia từ từ xuống xe, nhận được sự tiếp đón nồng hậu của sơn trang suối nước nóng.
Còn lý do tại sao sơn trang suối nước nóng lại tiếp đãi người của app Siêu Phàm thế này?
Rất đơn giản, app Siêu Phàm và dự án đang chuẩn bị triển khai ở núi Vân Mông, mặc dù hai dự án này không được. xem là quá lớn.
Nhưng người đứng sau thì rất lợi hại
Triệu Tử Hưng tiếp đãi long trọng như vậy, thực ra là làm cho Trần Khiêm xem.
“Được rồi Trần Khiêm, cậu lái xe đến bãi đỗ rồi đợi ở đó đi, trường hợp thế này cậu đừng tham gia vào, kẻo lại mất. mặt! Về phần cơm tối thì cậu ra ngoài mua bánh mì ăn đi, dù sao tiệc như vầy cậu ăn cũng không quen.”
Hàn Tư Dư vừa chụp ảnh với nhân viên công tác.
Vừa ngoảnh lại nói với trong với bọn họ.
Trần Khiêm đang chuẩn bị vào Rõ ràng là sợ lát nữa Trần Khiêm nói chuyện sẽ khiến Hàn Tư Dư mất mặt. Sững sời €ó một ngày cô sẽ khóc! Trần Khiêm thật sự nhịn Hàn Tư Dư đủ rồi, mẹ kiếp, mình cũng có tự trọng của mình chứ, cô xem thường tôi đến vậy à?
Trần Khiêm bất lực, thầm mảng một câu, sau đó lái xe đến bãi đỗ.
Dù sao thì bây giờ mình không thể để lộ thân phận được.
Đương nhiên, Trân Khiêm không phải là loại người ngu. ngốc như vậy.
Lúc đến đây anh đã tính xong rồi, tìm Lý Chấn Quốc và Triệu Tử Hưng để bàn bạc về chuyện của tập đoàn Hải Sơn.
Lúc đến phòng làm việc của Triệu Tử Hưng thì ông ta đang đọc báo.
Lúc nhìn thấy Trần Khiêm, ông ta lập tức đứng lên, mặt hiện rõ vẻ bất ngờ.
Một lúc sau, Lý Chấn Quốc cũng vội vã đi qua.
Trần Khiêm kể lại những việc gần đây, sau đó hai người họ cũng nói ra tất cả những điều mà họ biết về tập đoàn Hải Sơn.
Đại khái chính là, trước khi tập đoàn Hải Sơn thành lập. tập đoàn, có thể nói là một băng đảng ngầm chính cống.
Vô cùng có tiếng ở Kim Lăng.
Sau đó kiếm được ngày càng nhiều tiền, Từ Hải Sơn mới thành lập tập đoàn, bắt đầu tẩy trắng cho mình.
Nhưng dù có tẩy trắng thế nào đi nữa thì Trần Khiêm cũng được xem là đã nhìn thấy một số thủ đoạn của bọn họ.
Ví dụ như hai anh em Hứa Siêu và Hứa Nam đánh Từ Vệ, nhà họ Hứa lập tức bị tiêu diệt.
Với cả tên Từ Đại Nguyên kia có nhiều thuộc hạ đến vậy. mà.
Cho nên trước đó Lý Chấn Quốc nhún nhường bọn họ ba phần, cũng là vì bối cảnh phía sau tập đoàn Hải Sơn. Dù sao. thì dân bụi đời dưới trướng bọn họ và mối quan hệ với thế lực ngầm ở Kim Lăng thực sự quá phức tạp.
Có thể nói là giữ hòa khí để cùng nhau phát triển.
Biết đến đây, Trần Khiêm cũng được xem như là hiểu gần hết.
Lúc này, điện thoại Trân Khiêm đột nhiên vang lên.
Liếc nhìn, là chị Trần Hiểu hơn nửa tháng rồi không liên lạc gọi đến.
“Làm gì đấy Tiểu Khiêm?”
Trần Hiểu hỏi.
“Có làm gì đâu, đang ăn cơm với Lý Chấn Quốc và Triệu Tử Hưng!" Trần Khiêm cười, suy nghĩ một lát vẫn không nói
chuyện này với chị thì hơn.
Dù nói thế nào đi nữa thì chị cũng muốn giao lại phố thương mại Kim Lăng cho mình, để mình rèn luyện bản thân.
€ó việc thì đến tìm chị, còn rèn luyện gì nữa chứ.
“Không tệ nha, hôm nay chị gọi là muốn nói với em một tiếng, ba ngày nữa chị sẽ đến Kim Lăng một chuyến, lúc đó sẽ đến thăm em trai yêu dấu của chị, ha ha!”
“Hả? Chị muốn đến Kim Lăng à?”
“Ừ, hơn nữa chị còn muốn mang đến cho em một tin quan trọng!”
 
Chương 439


“Tin gì quan trọng?”
Trần Khiêm ngơ ra, nhưng nghe thấy chị muốn đến, nhớ lại một năm trước, vì để trả nợ mà chị với bố mẹ ra nước ngoài làm việc, còn chưa được gặp lại, Trần Khiêm rất kích động.
Đương nhiên, ra nước ngoài làm việc là bọn họ bịa ra để lừa mình.
“Ha ha, đến lúc đó em sẽ biết thôi, được rồi, em mau ăn cơm đi!”
Tút tút... Nói xong, Trần Hiểu cúp máy.
Lúc này, mặt Lý Chấn Quốc với Triệu Tử Hưng có hơi tái: “Cậu Trần? Chủ tịch Trần Hiểu muốn đến đây sao?”
“Ừ ừ đúng rồi, ba ngày nữa đến! Cũng không biết là có việc gì!”
Trần Khiêm nói.
Nhưng thấy sắc mặt Lý Chấn Quốc với Triệu Tử Hưng giống như là bị dọa, bọn họ rất sợ chị.
Sau đó, Trần Khiêm vừa nói chuyện vừa ăn cơm với Lý Chấn Quốc và Triệu Tử Hưng.
Dần dà, ba bốn tiếng đồng hồ trôi qua. “Mẹ kiếp tên Trần Khiêm cậu ở đâu rồi?” Lúc này, Hàn Tư Dư gọi cho Trần Khiêm.
Giọng điệu khá tệ.
Trần Khiêm nhìn, phải rồi, sắp hơn tám giờ tối rồi
Sơn trang suối nước nóng có một quy định, thường thì đến tối không thể quá ồn ào, nếu không thì cũng sẽ không có chuyện lần trước ngôi sao nữ kia lén lút tắm ở đây suýt chút nữa là đánh nhau với Trần Khiêm.
Huống hồ là tụ tập đông người như Hàn Tư Dư bây giờ. “À à, tôi lái xe qua ngay đây!”
Sau khi cúp điện thoại, Trần Khiêm lái xe, lúc này mới đón nhóm Hàn Tư Dư rời đi.
“Mẹ kiếp, có phải Trần Khiêm cậu cố ý không, tôi đã dặn cậu thế nào, lúc sắp đi, đã nhắc cậu đỗ xe sẵn, kết quả thì sao, chẳng thấy cậu đâu cả!”
Trên xe, Hàn Tư Dư mắng không một chút nể mặt.
“Tôi cũng đâu có cố ý, chẳng phải cậu không cho tôi vào sao, tôi đâu có biết khi nào thì cậu tan tiệc!” Trần Khiêm bất lực nói.
“Cậu cậu cậu, dựa vào câu này của cậu, năm nghìn tệ tiền lương hôm nay sẽ trừ của cậu hai nghìn năm trăm tệ!”
Lúc này Đỗ Vũ nói thẳng. “Ôi, thật sự là không làm được tích sự gì mài!”
Hàn Tư Dư tức giận đến mức hai con thỏ trắng lớn ở trước ngực phập phồng.
Phải đấy, vừa nấy lúc rời đi, tài xế của một số quản lý đều đứng đợi ở cổng, còn tài xế của mình thì sao? Mình tự đi đến trước xe luôn rồi mà còn chẳng thấy người đâu? Mẹ kiếp, quả thật là mất mặt chết đi được!
“Tôi đưa mọi người về trường trước, sau đó thì đi trả xe!” Trần Khiêm nhàn nhạt nói một câu.
“Về trường, về cái rằm ấy, hôm nay chơi còn chưa đủ vui, chúng ta đến Đế Hoàng hát đi, phải hát xuyên đêm luôn đúng không Tư Dư?”
Đỗ Vũ mắng.
Hôm nay quả thực chơi rất đã, cũng thấy sơn trang suối nước nóng rồi, nhưng kể cả Mạnh Thái Như cũng cảm thấy vẫn chưa được tận hứng.
Đặc biệt là Mạnh Thái Như, hôm nay mấy vị quản lý của công ty Hàn Tư Dư đến mời rượu mình, còn nói để lại wechat gì gì đó.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top