Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 480: Tại sao?


“Được rồi được rồi, đừng nói nữa, chẳng phải tớ đã báo với ba tớ rồi hả, chắc chắn ba tớ sẽ nghĩ cách cho tớ thôi. Hơn nữa các cậu cũng sẽ không bị lập hồ sơ, yên tâm đi!”
Định Hạo gãi đầu nói.
“Rõ ràng bên phía Mã Phi không đồng ý giải quyết trong âm thầm, sẽ phải lập hồ sơ thôi!”
Trần Khiêm nói.
“Mẹ nó, ai cần cậu nhiều chuyện vậy. Đồ miệng thối như cậu, đúng là, ai gặp cũng xui xẻo!”
Trần Lâm mắng anh một cách không hề khách sáo.
“Được rồi được rồi, bây giờ có mảng cậu ta thì được ích lợi gì. Cậu ta muốn nói gì thì nói đi, dù sao người tham gia đánh nhau là tớ và Đinh Hạo! Trần Khiêm chỉ đang mỉa mai cười nhạo chúng tớ mà thôi!”
Lý Thi Hàm trợn mắt nói.
Không bao lâu sau, ba Đinh Hạo đến, hai bên được đưa đến phòng thẩm vấn gặp nhau, cảnh sát đứng ra hòa giải.
Ba của Đinh Hạo cũng quen được vài người, dù sao chuyện con trai mình đánh người, cũng đâu thể nhờ người bên tập đoàn thương mại ra tay.
Chẳng phải khiến người ta khinh thường hay sao.
Ông ta định dùng quan hệ của mình để hoài giải nhưng thế lực của bên phía người bị hại cũng rất mạnh, hai bên đang
căng thẳng giãng co.
Dù sao không cần biết là ai đánh ai trước, mà quan trọng, ai là người bị hại.
“Ba, nghĩ cách gì đi, con không muốn bị kết án đâu, vết bẩn này, sao sau này con sống nổi!”
Bây giờ Đinh Hạo mới biết sợ.
“Còn cháu nữa, chú cảnh sát, chú cũng thấy mà. Cháu chỉ đi theo thôi, cháu đâu có đánh ai đâu, cháu là giáo viên, mọi người đừng đánh dấu cháu mài!”
Trần Lâm cầu xin.
Lại nhìn về phía Mã Phi đối diện: “Mã Phi, chẳng phải trước kia chúng ta là bạn hả, anh quên rồi sao!”
“Hừ, tất nhiên tôi không quên, Lý Thi Hàm ngoại tình, cô cũng không thoát được đâu! Chuyện này, nhất định chị tôi sẽ điều tra rõ ràng!”
Mã Phi kiên quyết nói.
Ba Đinh Hạo thở dài, nhíu mày nói: “Cô Mã Hiểu Vân, tôi biết quan hệ của cô rộng nhưng có một vài việc, đừng ép người ta phải chết. Tôi có quen người trong tập đoàn thương mại Kim Lăng, chẳng lẽ chuyện này mà cũng phải nhờ người của tập đoàn thương mại Kim Lăng giải quyết?”
“Ha ha, ông đừng lấy tập đoàn thương mại Kim Lăng ra để hù dọa tôi, ông cho răng ông quen biết nhiều người quyền thế lắm à?”
Mã Hiểu Vân khoanh tay.
Ba của Định Hạo cần môi bảt đầu liên hệ với người của tập đoàn thương mại.
Mà Mã Hiểu Vân thì cũng bắt đầu liên hệ với Mã Hân Nhiên.
Tại sao?
Bởi vì Mã Hân Nhiên có nói với mình về chuyện lần trước, em gái nói một chàng trai tóc bạc đã dẫn người lái bảy tám chiếc Maybach đến cứu bọn họ.
“Hân Nhiên à, bây giờ chị có chuyện này cần phiền em. Chàng trai đã cứu em lần trước, chẳng phải em có số điện thoại của cậu ta hay sao, có thể liên hệ giúp chị không. Em trai của chúng ta bị đánh rồi, chẳng phải cậu ta nói với em là có chuyện gì cứ tìm cậu ta sao, bảo cậu ta giúp đi!”
“Alo, anh Lý, là tôi là tôi đây ạ. Tôi là kế toán bên núi Vân Bàng, lần trước ăn cơm, chẳng phải anh Lý đã nói sau này tôi gặp chuyện gì thì có thể... Đúng đúng đúng, tôi gặp chuyện rồi ạt
Hai người đều thể hiện điểm mạnh của mình.
Làm Trần Lâm và Lý Thi Hàm đứng bên cạnh nhìn mà ngơ ngác.
Mẹ nó, Đinh Hạo và Mã Phi, thì ra ai cũng có núi để dựa.
Lúc trước bọn họ cứ ngỡ Mã Phi là tên lính quèn chỉ biết phấn đấu ở thời điểm mấu chốt thôi nhưng bây giờ thì sao, chị người ta còn quen cả người lái Maybach.
Lý Thi Hàm cứ có cảm giác cô ta đã bỏ lỡ chuyện gì đó!
Đúng thật, bây giờ Lý Thi Hàm đã hiểu rõ câu nói:
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh trai nghèo!
 
Chương 481


Sau khi hai bên gọi điện thoại xong thì cứ chờ đợi trong căng thẳng.
Gặp phải trường hợp này, phía cảnh sát cũng không biết nên nói gì, thậm chí việc nên giải quyết công khai hay giải quyết riêng, đợi bọn họ đấu xong rồi hãng trả lời.
“Cuối cùng ai sẽ lợi hại hơn ai đây?”
Lý Thi Hàm cũng ngập ngừng do dự.
Có lúc cô ta mong là Đỉnh Hạo, có lúc cô ta lại mong là Mã Phi - người vẫn luôn yêu mình say đắm.
Tóm lại cô ta đang rất bối rối.
Lúc này, có tiếng bước chân vang lên trong phòng tạm giam.
Rất gấp gáp, hình như rất nhiều người đến. “Trời đất, ba? Có phải là tổng giám đốc Lý đến không?” Đỉnh Hạo phấn khởi!
“Sao lại thế được, chuyện thế này, phía Tổng giám đốc Lý sẽ không đích thân ra mặt đâu!”
Ba Đinh Hạo thì thầm. Cửa phòng bị mở ra. Một nhóm đàn ông trung niên mặc cảnh phục bước đến.
“Chính ủy Triệu, cục trưởng Lưu!” Hai cảnh sát vội vã cúi chào.
Có không ít người khí chất ngời ngời đứng phía sau.
“Chính ủy Triệu, tôi là người đã gọi điện thoại cho tổng giám đốc Lý!" Ba Đinh Hạo vừa thấy thì đã kích động sắp run lên.
“Cục trưởng Lưu, chúng tôi là người bị hại, cũng đã liên hệ với cô Mã Hân Nhiên, người bị đánh là em trai của cô Mã Hân Nhiên!”
Mã Hiểu Vân hít một hơi thật sâu.
Lúc đó em ấy đã nói mình được bảy tám chiếc Maybach đến cứu, cô ta không tin, bây giờ vừa được chứng kiến năng lực của em họ, mạnh hơn cô ta rất nhiều.
Kinh động cả chính ủy Triệu và cục trưởng Lưu!
Bởi vậy hai bên đều thể hiện lập trường của mình với hai vị lãnh đạo.
“Hừ, gì mà Tổng giám đốc Lý, gì mà em trai! Tiểu Vương, đã điều tra toàn bộ quá tình chưa?”
Triệu Cương hỏi.
“Đã điều tra rõ, Mã Phi đã gây hấn ở tiệm vàng Thái Hòa, đánh Lý Thi Hàm, sau đó Lý Thi Hàm gọi người đến đánh Mã Phil”
“Được, tôi thấy hai bên chẳng ai nhường ai đúng không, vậy không cần phải giải quyết công hay tư gì cả, cứ đi theo trình tự bình thường, tạm giam và phạt tiền! Tất cả những người gây rối đều phải bị tạm giaml”
Triệu Cương lạnh lùng nói.
Ngay lập tức, hai bên đều ngơ ngác.
“Ý gì đây? Chẳng phải đến để hỗ trợ à?”
Mã Hiểu Vân không ngờ sự kiên quyết của mình lại đẩy em trai vào tròng.
Chuyện gì đang xảy ra?
Không phải là người của em họ à? Nếu không phải thì chuyện này cũng đâu đáng phải kinh động đến chính ủy và cục trưởng!
“Anh là anh Trần Khiêm đúng không?”
 
Chương 482


Sau đó, vài người nhìn một vòng xung quanh rồi chú ý đến Trần Khiêm.
“Đúng vậy!” Trần Khiêm gật đầu.
Thật ra ban nãy, lúc Trần Khiêm ngồi trên xe cảnh sát, anh đã liên lạc với Hoàng Vĩ Dân rồi.
Báo cáo tình hình cho ông ta nghe.
Cũng đâu phải là chuyện gì đen tối, dù sao anh cũng đâu có gây gấn.
Vốn dĩ muốn Hoàng Vĩ Dân chào hỏi, không ngờ chính ủy và cục trưởng lại đích thân đến.
“Vâng vâng, anh chỉ là nhân chứng chứng kiến, bây giờ đã xong nên anh cứ về trước đi!”
“Được, làm phiền mọi người rồi!”
Trần Khiêm không nói gì, sau đó trực tiếp ra ngoài dưới sự trợn mắt há mồm của mọi người.
Mọi người đã nhìn ra được. Rõ ràng họ đến đây vì Trần Khiêm.
Bởi vì sau khi Trân Khiêm đi, họ không thèm quan tâm đến những người trong phòng, ra ngoài theo Trần Khiêm.
“Mẹ kiếp!”
Ngoài việc xấu hổ cực kỳ ra thì Mã Hiểu Vân còn rất ngạc nhiên!
Lý Thi Hàm và Trần Lâm cũng vậy.
Đầu rất kinh hãi.
Quan hệ cá nhân của Trần Khiêm, nhìn thái độ của những người này với họ đi, rõ ràng còn mạnh hơn cả ba của Đinh Hạo và chị của Mã Phil
Cuối cùng thân phận của Trần Khiêm là gì?
Hai người cùng thầm nghĩ.
Tảng đá lòng vừa rơi xuống lại nặng nề hẳn lên.
Mã Hiểu Vân không ngờ cô ta lại bị mất mặt như vậy!
Hơn nữa cũng thấy hơi sốt ruột. Ba cô gái, đều lo sợ rằng Trần Khiêm mới là ông trùm!
Lại nói về Trần Khiêm mới vừa đi ra, việc làm anh bất ngờ là cục trưởng cục quản lý kinh doanh Hoàng Vĩ Dân đã lái xe đến đang chờ anh ở bên ngoài.
Lên xe.
Hoàng Vĩ Dân cười nói: “Cậu Trần, cậu chỉ là nhân chứng thôi mà sao cứ bị người ta túm không chịu thả vậy! Ha ha!”
Ông ta đang nhắc đến chuyện Mã Hiểu Vân kiên quyết cho rằng anh là đồng lõa, khụ khụ, hết nói nổi rồi, thì có chút ân oán đó.
Trần Khiêm trả lời lấy lệ cho qua.
“Đúng rồi cậu Trần, tôi có một chuyện nhỏ! Không biết có nên nói hay không!”
Hoàng Vĩ Dân vừa lái xe đưa Trần Khiêm về trường vừa cười nói.
Mà ấn tượng của Trần Khiêm về Hoàng Vĩ Dân thì cực kỳ tốt.
Đây là một nhà lãnh đạo cực kỳ khao khát được tiến thêm một bước tiếp tục phát triển củng cố giới thương mại Kim Lăng.
Cho nên nói chung, Trần Khiêm cũng chỉ là cầu được ước thấy.
“Là thế này, khoảng thời gian trước, cục quản lý kinh doanh của chúng tôi nhận được một dự án nhiệm vụ chỉ tiêu, đó là đẩy mạnh xây dựng kinh tế thành thị và nông thôn, tất nhiên cục quản lý kinh doanh muốn hợp tác. Vì phải đạt được thành tích nên tôi định thí điểm ở một vài khu vực như huyện lị, thị trấn nhỏ!”
"Vốn dĩ đã phiền cậu Trần nhiều rồi, tôi đã đưa một số nguồn đầu tư vào các tập đoàn lớn khác, thật ra đã thương lượng xong xuôi rồi nhưng ai ngờ vài ngày trước, tập đoàn Hải Sơn lại sụp đổ làm rất nhiều xí nghiệp liên quan bị ảnh hưởng, khoản đầu tư ban đầu cũng không còn nữa!”
Hoàn Vĩ Dân cười gượng.
Trần Khiêm dở khóc dở cười, thật ra tập đoàn Hải Sơn là bị anh lật đổ.
 
Chương 483: Trần Khiêm đã về chưa?


Làm liên lụy rất nhiều người.
“Cho nên bây giờ tôi đang nghĩ thế này cậu Trần, tôi nghe nói quê của cậu ở một thị trấn thuộc huyện Bình An, Kim Lăng. Tôi đã điều tra thông tin, vị trí địa lý giao thông của nơi đó khá ổn. Nếu cậu sẵn sàng đầu tư phát triển xí nghiệp nơi đó, vài năm ngắn là sẽ thúc đẩy nền kinh tế huyện Bình An. Tất nhiên, phía chúng tôi sẽ cung cấp nguồn tài nguyên hỗ trợi"
Hoàng Vĩ Dân trưng cầu ý kiến Trần Khiêm.
Tất nhiên Trần Khiêm không có ý kiến gì.
Còn bảy ngày nữa là thi xong rồi, sau khi thi xong, Trần Khiêm có vài tháng rảnh rỗi có thể phát triển vài dự án của riêng mình.
Hơn nữa, đầu tư phát triển quê hương cũng là dự án năm trong danh sách xem xét của Trần Khiêm, chuẩn bị sau này sẽ đề cập với Hoàng Vĩ Dân.
Bây giờ, mình đã gián tiếp phá hủy kế hoạch đầu tư của Hoàng Vĩ Dân.
Chỉ chút yêu cầu nhỏ này, Trần Khiêm không có lý do để từ chối.
Hơn nữa, cũng không tốn bao nhiêu tiền. Cho nên anh đồng ý ngay. Sau khi về ký túc xá.
Trần Khiêm đặt vòng ngọc mình đã mua xuống.
Nhóm Dương Huy và Lý Duệ đang bận ôn bài ở ký túc xá.
Đúng lúc này, điện thoại của Trần Khiêm vang lên, là chị anh Trần Hiểu gọi đến.
Trong ký túc xá không tiện nghe máy nên Trần Khiêm rời khỏi ký túc xá đến nhà vệ sinh.
Bởi vì tính theo ngày thì hôm nay chị anh sẽ đến, Trần Khiêm đã muốn gọi cho chị từ lâu.
Mà chờ Trần Khiêm vừa rời đi.
Năm người trong phòng ký túc đang học hành đều thả quyển sách xuống.
Còn sai một người ra canh cửa.
“Dương Huy, xem thử xem Lão Trần lại mua gì vậy, nếu cuối cùng chúng ta chứng minh được phán đoán của nhóm Từ Hà, Triệu Nhất Phàm, lão Trần là cậu Trần, thế thì sau này anh em chúng ta cũng sẽ được thơm lây!”
Lý Duệ cười ha ha.
Dù sao bạn cùng phòng sẽ thường hay lén ăn hay lén trộm đồ của nhau, kể cả Trần Khiêm cũng không phải lần đầu tiên.
Cũng không có cảm giác gì tội lỗi.
Huống chỉ bây giờ mọi người đều đang cực kỳ tò mò về thân phận của lão Trần!
“Đúng vậy, mong rằng phán đoán của Từ Hà là đúng!”
Dương Huy gãi đầu cười nói, nếu là thật thì Dương Huy mừng cho Trần Khiêm.
Mà đúng lúc này, có người gọi video Wechat cho Dương Huy.
Vừa nhìn thoáng qua, là Từ Hà gọi đến.
“Dương Huy, Dương Huy, Trần Khiêm đã về chưa?”
“Về rồi, bây giờ đang trong nhà vệ sinh, hơn nữa còn mang hai túi đồ trông có vẻ rất đắt về!”
“Hả? Cho tớ xem thử đi!”
Người nói chuyện không phải Từ Hà mà tất nhiên là đám bạn cùng của cô ta, Triệu Nhất Phàm cũng đang nhìn một cách rất tò mò.
Tóm lại ngày nào mấy người này chưa xác định được thân phận của Trần Khiêm thì ngày ấy sẽ ngủ không yên, đặc. biệt là Triệu Nhất Phàm, bây giờ sống một ngày như một năm, ngày nào cũng dăn vặt.
Mình có nên xin lỗi Trần Khiêm không? Bây giờ Tô Mộc Vũ đang không có ở đây, nói không chừng hai người sẽ có cơ hội quay lại?
Nhưng lỡ như Trần Khiêm không phải cậu Trần mà chỉ là thẳng nghèo thì sao?
Haiz! Tóm lại vấn đề này làm Triệu Nhất Phàm phát điên.
“Ha ha, Lý Duệ bắt tay vào mở ra xem thử Lão Trần lại mua gì đi!"
 
Chương 484


“Mẹ nó, vòng ngọc tinh xảo quái Sau khi mở ra, mọi người đều ngây ngẩn.
Đặc biệt là sau khi thấy hóa đơn Trần Khiêm mang về, lắp bắp kinh hãi hơn.
Chỉ hai món đồ thế này thôi mà tận hơn hai trăm nghìn. “Bọn em cũng muốn xeml”
Đầu bên kia video, Lâm Kiều nhảy nhót nói.
Dương Huy và Lý Duệ cầm vòng ngọc đối diện với camera cho họ xem, chỉ có những bạn cùng phòng khác là ôm chiếc hộp đóng gói ngắm nghía.
Chỉ cần nhìn hai chiếc hộp thôi đã thấy có vẻ như không hề rẻ.
Bây giờ mọi người đều gần như tin rằng lão Trần đã phất lên, không nhầm đi đâu được cả.
Bỗng dưng đúng lúc này, chàng trai giữ cửa kêu lên: “Lão. Trần về rồi kìa! Dọn dẹp nhanh nhanh đi!”
Dương Huy vội vàng cúp video, những người khác cũng vội vàng đặt chiếc hộp lại đàng hoàng.
Luống cuống đặt chiếc vòng vào hộp. Lúc này, Trân Khiêm mới đẩy cửa bước vào.
Vừa thấy các bạn cùng phòng đều đang đứng nhìn mình, Trần Khiêm vừa nghi ngờ vừa cười nói:
“Nhìn gì thế, chẳng lẽ trên mặt tôi có tiền hả!”
“Lão Trần, cậu nói thật đi, có phải bây giờ cậu giàu lắm đúng không?”
Dương Huy tò mò hỏi.
“Hả? Tôi làm gì có tiền chứ?” Trần Khiêm trả lời theo phản xạ có điều kiện.
“Mẹ nó, dám lừa chúng tôi hả, các anh em, đánh hội đồng cậu tai”
Nhóm Dương Huy xông lên đè Trần Khiêm lên giường. Cởi quần, tét mông, cái gì cũng có.
“Đầu hàng, tôi đầu hàng, đúng đúng đúng, bây giờ tôi giàu lắm!”
Trần Khiêm không thể giấu được nữa.
Trong khoảng thời gian này anh đã làm đủ thứ việc, đúng là từ lâu đã thu hút sự chú ý của nhóm Dương Huy và Lý Duệ.
Đúng vậy, đã từng là thăng sinh viên nghèo, bây giờ lại chợt trở nên giàu có như vậy, hơn nữa không những giàu mà rõ ràng còn có thế lực.
Vốn dĩ Trần Khiêm không muốn nói thật cho nhóm Dương Huy nghe, bởi vì anh sợ tình cảm anh em sẽ không còn nữa.
Nhưng bây giờ thì dù anh không nói thân phận là cậu Trân của mình ra.
Thì họ cũng đoán được bảy mươi phần trăm rồi.
Cho nên Trần Khiêm chỉ nói đúng là mình rất giàu nhưng giàu thế nào và thân phận của mình là gì thì có đánh chết Trần Khiêm cũng không thừa nhận.
Nhóm Dương Huy cũng không còn cách nào khác.
Chỉ có sau khi náo loạn xong thì mừng cho Trần Khiêm.
Mà Trần Khiêm từ lâu đã có quyết định chắc chắn sẽ hỗ trợ lẫn nhau trong sự nghiệp.
Sau đó chính nhóm Dương Huy đã bắt bí Trần Khiêm mấy ngày nay phải làm thế nào để sống trong trường, lúc trước. mọi người trong ký túc xá đều giúp đỡ Trần Khiêm nên tất nhiên Trần Khiêm sẽ mời r
Sau khi ôn tập xong, nhóm Trần Khiêm ra ngoài ăn nhậu tơi bời rồi mới về ký túc xá nghỉ ngơi.
Còn về chuyện chị Trần Khiêm là Trần Hiểu đến Kim Lăng. Sợ rằng phải quay lại lúc Trần Khiêm tới phòng vệ sinh.
Sau khi rời khỏi phòng ký túc đến nhà vệ sinh chung, anh hỏi khi nào Trần Hiểu sẽ đến để anh đi đón.
Kết quả chị ấy nói không đến được.
“Em trai, bây giờ có một vị khách quan trọng đến gia tộc mình, ba bảo chị tiếp đón nên sợ rằng tạm thời không đến được. Ba cũng bảo chị nói chuyện này qua điện thoại cho em nghel”
“Được thôi!"
 
Chương 485: Người bạn đặc biệt của ba là ai vậy?


Trần Khiêm hơi thất vọng, dù sao anh thật sự rất nhớ chị mình.
“Em còn nhớ lúc trước khi chúng ta sống ở Kim Lăng, ba có một người anh em chiến hữu không?”
Trần Khiêm gật đầu: “Em nhớ mài”
Chuyện này nói ra thì dài lắm, một vài chuy: khi anh gọi điện thoại với ba, ba đã nói, từ trước đến nay nhà họ Trần bọn họ có phương pháp dạy con bằng cách nuôi nấng trong hoàn cảnh nghèo khó.
'Tất nhiên ba anh cũng không ngoại lệ.
Lúc đó ba bị nuôi trong hoàn cảnh nghèo khó, lại còn không thi đậu đại học nên bị ông nội đuổi đi nhập ngũ, lúc đó ba đã làm quen với một chiến hữu.
Nhập ngũ hai năm, sau khi xuất ngũ thì ba anh đã trồng gì đó trên trấn ở quê.
Dù gì thì lúc đó nghèo đến mức một xu cũng không có mà.
Tận dụng số tiền khi xuất ngũ, ba đã mở được một cửa hàng bánh bao ở trấn. Sau đó bởi vì ba xen vào chuyện người khác, đánh một tên trộm đến mức tàn phế nên phải bồi thường cửa hàng bánh bao cho người ta.
Lại còn mượn nợ bên ngoài.
Lúc này, nghèo đến mức không có tiền ăn tết nên ba anh đi tìm người chiến hữu đó.
Vị chiến hữu này sống trên thị trấn, nhà có tiền, ba mẹ là công nhân viên chức nên tất nhiên sống rất thoải mái.
Kết quả, lần theo địa chỉ trên thị trấn, tìm người ta vài lần nhưng người ta không rảnh, cuối cùng cũng không được gặp.
Lần đó hơi thất vọng.
Lúc còn là anh em, sống êm ấm, hai người còn hứa với nhau rằng sau này sẽ sinh hai đứa con trai để chúng nó làm anh em, nếu là một trai một gái thì để nó nên duyên vợ chồng.
Ha ha, xem như là một trò đùa đi.
Tóm lại từ đấy trở về sau, không liên lạc nữa.
Cho đến khi ba hai mươi hai tuổi, ông nội nói với ba rằng, thật ra con là một cậu ấm.
Sau đó ba được đưa ra nước ngoài gây dựng sự nghiệp gì gì đó, cuối cùng thừa kế gia tộc.
Sau khi sinh chị và mình ra, ba và mẹ vừa quản lý sự nghiệp từ xa, vừa bät đầu tiến hành nuôi nấng giáo dục hai chị em trong hoàn cảnh nghèo khó.
Tất nhiên, khi Trần Khiêm đã biết ghi nhớ thì bác Ngô trai và bác Ngô gái hàng xóm đã chăm sóc mình, còn ba mẹ thì ở nước ngoài kiếm tiền trả nợ.
Một năm chỉ về thăm hai chị em được hai ba lần.
Đại khái cuộc sống cứ thế.
Còn về chuyện ba và người chiến hữu ấy gặp lại nhau.
Đó là năm học cấp hai, khi anh lên cấp ba, anh được ba dẫn đi tìm người chiến hữu đó, muốn xin người đó sắp xếp trường cho mình gì gì đó, dù sao thành tích của mình cũng không tệ.
Kết quả thì sao, khi gặp người đó ở bãi đậu xe nhà họ, người ta nói đang bận họp, chờ sau này sẽ tâm sự sau rồi đổi đề tài.
Cuối cùng Trần Khiêm cũng đậu vào một trường cấp ba bằng chính thành tích của mình.
Ấn tượng về người chiến hữu đó chỉ giới hạn tại đây.
Có vẻ như ông chú đó là người trong thể chế, thân phận đặc biệt, khinh nhà Trần Khiêm cũng là chuyện bình thường.
“Sao vậy chị?” Trần Khiêm thu hồi suy nghĩ, hỏi.
“Là thế này, ba cứ nhắc mãi, nhớ người bạn cũ kia nhưng em cũng biết ba là người không màng danh lợi. Bây giờ quá trình nuôi dạy trong hoàn cảnh nghèo khó của chị em mình đã kết thúc, thận phận của ba lại làm ba không thể đích thân đến thăm họ. Mặc dù lúc trước người ta khinh thường ba nhưng ba cứ nhớ điểm tốt của người ta thôi, cũng không còn ai nữa, chị cũng đâu thể gặp họ được, haiz, chỉ có thể giao chuyện này cho eml”
“Mùa hè này em phải xử lý đống chuyện rối ren ở Kim Lăng, dành ra ít thời gian về nhà một chuyến, thăm bạn cũ của ba, và còn một người bạn đặc biệt nữa. Đến lúc đó chị sẽ gửi ít đồ qua bưu điện cho em, tất cả thông tin của người bạn đặc. biệt em chưa bao giờ gặp sẽ có trên đó hết, em đi xem thử xem, giúp được thì giúp nhé.”
“Còn về bác Ngô trai và bác Ngô gái chăm sóc chúng ta thì em xây cho họ một căn biệt thự trên núi rồi cho con họ một số tiền đi!”
Chị giao hết việc xong rồi mới cúp máy.
Trần Khiêm hơi buồn bực.
Người bạn đặc biệt của ba là ai vậy?
Không nghĩ ra nên thôi không suy nghĩ nữa, về ký túc xá.
Những chuyện sau khi về ký túc xá thì mọi người đã biết rồi đó.
Một đêm yên tĩnh.
Đến sáng ngày hôm sau, Trần Khiêm vẫn ôm sách giáo. khoa đến thư viện giành chỗ ôn bài.
Vẫn đông đúc như cũ. Trần Khiêm lại bước đến vị trí gần cửa sổ của mình.
Cùng lúc đó, vừa nhìn đến chỗ này, anh lại nhớ đến Tân Nhã, đây là nơi lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Cũng muốn đền vòng ngọc cho cô ấy nhưng đến bây giờ vẫn không thấy cô ấy đâu, lại không có thông tin liên lạc.
Bởi vậy Trần Khiêm đến thư viện, muốn thử vận may xem có được gặp các cô hay không.
Cho nên sau khi ngồi xuống, thỉnh thoảng Trần Khiêm lại nhìn khắp nơi.
Cùng lúc đó, trong một góc khác của thư viện, có năm sáu cô gái đang ngồi, là những cô gái cực kỳ có khí chất.
Ai ai cũng quan sát Trần Khiêm.
“Ha ha, các cậu đoán xem thằng nghèo đó tìm ai đây?” Một cô gái chống cằm cười nói.
 
Chương 486: Rất ngại ngùng


"Ai biết đâu, chẳng phải tuần trước Tiểu Nhã đã nói rồi hả, lần đầu tiên Trần Khiêm gặp cậu ấy đã bị chảy máu mũi, ngạt thở bởi mùi thơm trên người Tiểu Nhã, ha ha ha, tớ còn không tin đó là thật đấy!"
"Đúng rồi, sao chẳng thấy chàng trai nào thấy tớ lại chảy máu mũi thế nhỉ! Cậu nói đúng không Tiểu Nhã? Cho nên tớ cảm giác, Trần Khiêm đang tìm Tiểu Nhã đó!"
Các cô gái cậu một câu tôi một câu.
Mà Tần Nhã thì ngồi bên cạnh đỏ mặt.
Lần trước ở thư viện, đúng là cô ta cũng rất xấu hổ.
Hơn nữa những lời trêu ghẹo của nhóm chị em.
Rất ngại ngùng.
Ban nãy, đúng là các cô đang học bài.
Nhưng lúc này, Triệu Đồng Đồng đập tay Tân Nhã bảo cô †a nhìn về phía cửa.
Sau đó thì thấy Trần Khiêm ôm tài liệu học tập bước vào, hơn nữa thỉnh thoảng còn nhìn khắp nơi.
Mới làm mấy chị em thảo luận bàn tán.
“Hey, Trần Khiêm!”
Lúc này, Triệu Đồng Đồng kêu khẽ, vốn dĩ thư viện rất yên ng nên Triệu Đồng Đồng vừa gọi là Trần Khiêm nghe thấy ngay.
Lập tức ngẩng đầu lên, thấy Triệu Đồng Đồng đang đứng đối diện vẫy tay bảo mình sang đó.
Mà bên cạnh cô ta, chẳng phải là nhóm Tân Nhã đây sao. Làm Trần Khiêm thấy vui mừng, xem như đã tìm được rồi. Lập tức đi qua ngay.
“Trần Khiêm, từ lúc cậu mới bước vào cửa đến giờ, cậu đang tìm gì đó? Có phải cậu có bạn ở thư viện không?”
Mới vừa bước qua, Triệu Đồng Đồng cười hỏi. “Hả? Đâu có đâu!” Trần Khiêm hơi sốt ruột nói.
Thầm nghĩ mẹ kiếp, thì ra nhất cử nhất động sau khi mình bước vào đã bị các cô thấy hết.
“Vậy cậu đang tìm gì đó?”
“Ha ha ha, tôi biết rồi, cậu muốn tìm Tiểu Nhã đúng không, muốn xem thử xem Tiểu Nhã có đến không, đúng không?”
Triệu Đồng Đồng che miệng cười.
“Tôi.." Trần Khiêm không biết nên nói gì.
Bị người ta nói trúng tim đen nên đúng là hơi xấu hổ.
Tân Nhã cũng ngẩng đầu, hơi nghỉ ngờ lại hơi mong chờ nhìn Trần Khiêm, muốn biết Triệu Đồng Đồng nói đúng hay không.
“Ừ ừ, tôi đang muốn tìm Tân Nhã, chẳng phải lần trước tôi đã bất cẩn làm vỡ vòng tay của Tân Nhã sao, tôi muốn đền cho cậu ấy!”
Trần Khiêm nói.
“Hả? Không cần đâu Trần Khiêm, chiếc vòng đó cũng không đắt lắm, chỉ vài chục nghìn mà thôi, nhưng thật ra tôi còn đang muốn tìm cậu để cảm ơn đó!”
Tân Nhã ngây người một lúc.
Sau đó cười nói.
Những lời của cô ta không có ý gì khác, đúng là mấy chục nghìn chẳng là gì so với gia thế nhà Tân Nhã.
Cô ta chỉ thuận miệng nói mà thôi.
“Được rồi, nếu muốn cảm ơn Trần Khiêm đàng hoàng thì đúng lúc bây giờ vẫn còn sớm mà, Trần Khiêm chưa ăn sáng đúng không? Có một tiệm ăn sáng mới mở kế trường chúng †a, chúng ta vừa ăn sáng vừa tán gẫu đi!”
Triệu Đồng Đồng cười cười.
Sau đó nói: “Trần Khiêm, bây giờ cậu có một cơ hội được mời sáu cô gái xinh đẹp ăn sáng, phải biết bắt lấy cơ hội đấy nhat”
“Được thôi, vậy đi đi!”
Trần Khiêm gật đầu.
“Không cần Trần Khiêm mời, bữa sáng hôm nay, để tớ mời!"
Tân Nhã cười sang sảng. Sau đó mấy cô gái và Trần Khiêm rời đi.
 
Chương 487: “Wow, cậu Lý, sao lại là cậu?”


“Mọi người đi trước đi, tôi phải về ký túc xá lấy ít đồ, sau đó sẽ sang tìm các cậu!”
Ra khỏi thư viện, Trần Khiêm nói. Anh phải quay về lấy vòng ngọc. Nhanh chóng trả cho Tân Nhã, thế thì không ai nợ ai nữa.
Mặc dù Tần Nhã cực kỳ xinh đẹp, là cô gái mà ngay từ ánh nhìn đầu tiên, chàng trai nào cũng sẽ say mê.
Nhưng lòng Trần Khiêm đã có Tô Mộc Vũ.
Anh cứ cảm thây nếu mình còn dây dưa với các cô gái mãi thì sẽ có cảm giác tội lỗi. Đây cũng là lý do tại sao Trần Khiêm cứ trốn tránh Triệu
Nhất Phàm, Lâm Kiều khắp nơi.
Trở về ký túc xá, lấy chiếc vòng năm mươi nghìn đã được đóng gói, nói với nhóm Dương Huy vẫn chưa thức một câu rồi chạy xuống lầu tìm các cô.
||||| Truyện đề cử: Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ |||||
Lại nói lúc này. Các cô gái đã tìm được chỗ trong tiệm ăn sáng. Vừa ngồi xuống, nhóm Triệu Đồng Đồng che miệng cười:
“Tiểu Nhã, tớ dám chắc trăm phần trăm với cậu là thằng nhóc Trần Khiêm này thích cậu đó!”
“Đúng đó, hiện lên mặt cả rồi, các cậu không biết đâu, tớ đã đi nghe ngóng rồi, cậu ta học ở khoa Văn, hình như rất nghèo!”
“Nghèo thì sao chứ? Tiểu Nhã nhà chúng ta là người thiếu tiền à? Cùng lầm sau khi kết hôn, cho Trần Khiêm một phần tài sản là được!”
“Cũng đúng, Trần Khiêm cũng đẹp trai mà!”
“Mẹ ơi, các cậu nói đủ rồi đó, gì mà cùng lắm sau khi kết hôn, Trần Khiêm là người thật thà, trêu với tớ thì được nhưng lát nữa đừng trêu người ta như vậy nữa, cho dù thế nào thì Trần Khiêm cũng đã từng giúp tớ!”
Lúc này Tân Nhã không chịu nổi nữa.
Thật tình, vài cô bạn này, chuyện gì cũng nói được.
Càng nói càng quá đáng.
“Nhưng mà Tiểu Nhã, từ nhỏ đến lớn cậu chưa bao giờ yêu ai, không muốn nếm thử hương vị của tình yêu hả?”
Triệu Đồng Đồng nói. “Chưa từng yêu ai thì sao, tớ cũng đâu hề cảm thấy người trăm lần chinh chiến như các cậu là hay ho đâu!” Tân Nhã cười gượng.
“Tiểu Nhã, trùng hợp quá, các cậu cũng ăn sáng ở đây hả?”
Các cô gái đang nói chuyện thì có một chàng trai bước. đến.
Vừa nhìn thấy nhóm Tần Nhã thì mắt sáng ngời.
Đặc biệt là tay còn đang cầm một chiếc hộp xinh đẹp. “Wow, cậu Lý, sao lại là cậu?”
Triệu Đồng Đồng cười vẫy tay.
"Trong giọng nói còn có một chút nịnh nọt.
Chàng trai trước mặt là cậu Lý, Lý Việt đã từng hất Trần Khiêm ở phòng y tế.
Điều kiện gia đình Lý Việt rất ổn. Điều hành một công ty.
Bản thân anh ta thì đang lái chiếc BMW series 7 trị giá hơn tám trăm nghìn.
Có chút tài năng. Tất nhiên nhóm Triệu Đồng Đồng sẽ xem trọng.
Dù sao nếu ai có thể kết hôn với Lý Việt thì đối với con gái mà nói, nửa đời còn lại có thể nói là êm ấm ổn định.
Nhưng Lý Việt thì cứ điên cuồng theo đuổi Tân Nhã mãi, chỉ tiếc Tân Nhã không hề có cảm giác gì với anh ta.
“Mọi người đang nói cười gì đó? Tớ cũng đang tìm cậu này Tiểu Nhã, không ngờ lại trùng hợp đến vậy!”
Lý Việt cười cười, tự tiện ngồi xuống chiếc ghế dành cho. Trần Khiêm.
“Chúng tớ đang nói đến chuyện sắp tốt nghiệp rồi, phải †ìm một anh bạn trai cho Tiểu Nhã, cậu Lý, cậu có chọn được ai phù hợp không?”
Triệu Đồng Đồng chớp mắt hỏi.
“Thật không? Thế thì phải xem Tiểu Nhã có thích tớ không...”
Lý Việt vui mừng.
“Được rồi, đừng nói nữa, Lý Việt cậu nói đi, cậu tìm tôi có chuyện gì không?”
Tần Nhã thu lại nụ cười hỏi.
“Khụ khụ, chẳng phải hôm qua vòng ngọc của cậu đã bị vỡ rồi sao, tớ cảm thấy mình hơi hấp tấp nên hôm qua tớ đã cố ý đi mua cho cậu chiếc mới, cậu xem thử có thích hay không!”
Lý Việt nói, đặt vòng ngọc của mình lên bàn.
Vừa mở ra, nhóm Triệu Đồng Đồng hơi kinh ngạc.
“Mẹ nó! Chiếc vòng ngọc này, vừa nhìn đã biết không bình thường, cậu Lý, cậu mua hết bao nhiêu tiền vậy?”
Triệu Đồng Đồng vừa reo lên, thu hút rất nhiều ánh mắt của các cô gái cũng đang dùng bữa.
Dồn dập nhìn sang bên này.
Lý Việt cười khế: “Cậu có thể đoán thử xem, nếu như đoán đúng, tôi cũng tặng cậu một chiếc, ha ha!”
 
Chương 488


Lại nói đến Trần Khiêm cũng đã đến.
Cũng cầm vòng tay của mình.
Mặc dù Tân Nhã không cho mình mời nhưng Trần Khiêm đã suy nghĩ cẩn thận, sau khi mời các cô ăn nốt bữa sáng này thì mọi thứ sẽ thế thôi.
Cho nên Trần Khiêm dự định bỏ tiền túi.
Nhưng vừa bước đến lại thấy Lý Việt đang theo đuổi Tân Nhã cũng đang đây, hơn nữa rõ ràng cũng đang tặng quà cho Tần Nhã.
“Trần Khiêm, bên này bên này!”
'Tân Nhã không đếm xỉa đến Lý Việt mà cứ nhìn về phía cửa cầu thang, sau khi thấy Trần Khiêm thì cười vẫy tay với anh.
“Sao thăng nhóc này lại ở đây?”
Lý Việt vừa thấy Trần Khiêm thì sảc mặt khó chịu hẳn lên.
Thỉnh thoảng mới có một lần được ở bên cạnh nhóm Tân Nhã, Lý Việt nhìn cách ăn mặc của Trần Khiêm thì cũng chẳng ghen tị nổi.
Nhưng bây giờ, rõ ràng quá thân thiết với Tân Nhã.
“Tất nhiên phải ở đây rồi, Tân Nhã cố ý mới Trần Khiêm ăn bữa sáng hôm nay đó, cậu Lý, cậu đang ngồi chỗ của Trần Khiêm đói”
Lúc này Triệu Đồng Đồng nói.
“Ô? Trần Khiêm, tay cậu đang cầm gì đó?”
“Hôm qua tôi không cầm chắc nên bất cẩn làm vòng ngọc của Tần Nhã vỡ nên tôi mua đền cho cậu ấy!”
Trần Khiêm nói thẳng.
“Trần Khiêm, chẳng phải tôi đã nói cậu không cần phải đền sao, sao cậu còn mua? Cậu tiêu nhiều tiền đền vòng cho tôi làm gì! Tôi cũng đâu trách cậu!”
'Thỉnh thoảng Tân Nhã cũng nghe bạn cùng phòng nói gia cảnh nhà Trần Khiêm không được khá giả.
Bây giờ thì sao, rõ ràng cậu ấy đã giúp mình mà mình lại làm cậu ấy tiêu nhiều tiền như vậy.
Sao lòng mình thấy thoải mái được đây.
Hơn nữa chiếc vòng vài chục nghìn này, Tân Nhã thật sự không hề quan tâm.
Nên mới sốt ruột nói ngay.
“Hừ, thẳng nhóc này mà tiêu nhiều tiền như vậy, Tiểu Nhã cậu nghĩ nhiều rồi, sợ là mua chiếc vòng vài đồng ở chợ đêm thôi!”
Lý Việt hừ lạnh nói.
“Ha ha ha, chúng tôi biết mà, chẳng lẽ chiếc vòng năm mươi nghìn của Tân Nhã, mà Trần Khiêm có thể bỏ tiền mua đền cho Tiểu Nhã thật sao!”
Triệu Đồng Đồng cười lớn: “Cậu Lý, cậu nhanh chóng nói giá tiền chiếc vòng cho chúng tôi nghe đi, chúng tôi không đoán ra thật mài”
“Được rồi được rồi, tôi nói là được chứ gì, cũng không bao. nhiêu tiền, một trăm hai mươi nghìn thôi!”
Lý Việt nói xong thì nhìn về phía Tân Nhã muốn thấy thái độ của Tân Nhã.
Nhưng Tần Nhã vẫn lạnh lùng như cũ. Những cô gái khác thì kinh ngạc. “Mẹ nó, một trăm hai mươi nghìn!” Triệu Đồng Đồng thét lên.
Những cô gái còn lại thì há miệng.
Ngay cả các cô gái đang dùng bữa trong tiệm ăn sáng cũng liên tục nhìn sang bên này.
Đúng vậy, vừa nhìn bề ngoài của chiếc vòng là biết không phải món đồ bình thường.
Vừa nghe giá là một trăm hai mươi nghìn thì còn ngạc nhiên hơn.
Thái độ nhìn Lý Việt của các cô đều thay đổi.
“Cậu Lý, đúng là cậu sẵn sàng chỉ bất cứ thứ gì cho Tiểu Nhã!”
Một cô gái ghen tị nói.
Dù sao cũng là một trăm hai mươi nghìn, chỉ để mua một món quà, phải tài giỏi đến mức nào mới dám làm.
Có cô gái nào lại không thích chàng trai như vậy. Có cô gái nào lại có thể cưỡng lại sự mê hoặc như vậy? “Tiểu Nhã, cậu thích không!”
 
Chương 489: Mà mọi người thì kinh ngạc!


Ánh mắt sùng bái của mọi người làm Lý Việt cảm thấy rất sảng khoái.
'Thầm nghĩ dù lòng Tân Nhã có sắt như đá thì cũng sẽ cảm động đúng không?
Mà Tần Nhã thì không hề trả lời Lý Việt, cậu bạn này, làm cô ta phiền muốn chết.
Lý Việt bị lạnh nhạt mãi, cũng thấy khó chịu.
Lập tức nhìn về phía Trân Khiêm, cậu ấy cũng mua vòng ngọc.
“Ha ha, cậu tên Trần Khiêm đúng không, cậu cũng lấy chiếc vòng cậu mua cho Tần Nhã ra để mọi người được mở mang tầm mắt đi!”
Lý Việt thâm nghĩ, có thể bởi vì Trần Khiêm này nên Tân Nhã mới hờ hững với mình.
Lập tức nhằm về phía anh.
“Tôi thì thôi bỏ đi, cái của tôi không tốt như của anh, chỉ bằng đừng xem!”
Trần Khiêm nói đúng sự thật.
Mình mua chiếc năm mươi nghìn, vốn dĩ để đền cho Tân Nhã.
Hơn nữa, nếu muốn so với Lý Việt thích chễ giễu người khác này thì dễ lắm, muốn làm cậu ta mất mặt thì cứ tiện tay là được.
Nhưng anh và Tân Nhã, cũng đâu được xem như bạn bè, sau này Trần Khiêm cũng không có ý định qua lại nhiều.
Dù sao Tô Mộc Vũ thật lòng với mình mà mình cũng thật lòng với cô ấy.
Không cần phải ganh đua với những người theo đuổi cô ta, thế thì được gì!
“Đúng đó Trần Khiêm, cậu đừng ngại mà, chúng tôi sẽ không cười cậu đâu, nhanh lên, lấy ra cho chúng tôi xem đi!”
Triệu Đồng Đồng nói một câu, không đợi Trần Khiêm trả lời đã giành lấy, sau đó đặt lên bàn.
Vài cô gái đều rất mong chờ.
Ha ha, bạn nghĩ mà xem, chiếc vòng một trăm hai mươi nghìn, mang đi so sánh với chiếc vòng vài chục đồng, sẽ sốc. đến mức nào.
Giống như giá trị của hai con người vậy.
Lập tức, Triệu Đồng Đồng mở ra.
Mà Trần Khiêm thì cúi đầu xuống ngay, chuẩn bị nghe những lời mỉa mai chế giễu của họ, sau đó anh sẽ tìm cớ rời khỏi đây.
Vậy thì chuyện này cũng sẽ chấm dứt.
Sau đó chờ tới chờ lui.
Lại vẫn chưa thấy Triệu Đồng Đồng mỉa mai mình.
Ngẩng đầu lên xem thì thấy Triệu Đồng Đồng đang ngây người nhìn chiếc vòng của mình.
“Trần Khiêm... Đây là... Đây là vòng ngọc cậu mua?” Nhóm Triệu Đồng Đồng há miệng.
“Mẹ nó, hình như đây là vòng ngọc Long Vân đấy, tớ đã từng thấy trên mạng, hơn hai trăm nghìn!”
“Đúng đó, có phải là super fake không? Nhưng mà nhìn màu sắc của ngọc, cho dù là super fake thì cũng không mô
phỏng được đâu nhỉ?”
“Super fake gì chứ, vòng ngọc Long Vân thật giả dễ phân biệt lắm, super fake cũng không làm được đâu!”
“Nếu thế thì đây là thật, vòng ngọc của Trần Khiêm, hai trăm nghìn!”
Vài cô gái chưa bao giờ được chứng kiến, có đánh chết cũng không dám tin đây là sự thật.
Mà Trần Khiêm thì ngơ ngác. Mẹ nó, mình lấy chiếc hộp năm mươi nghìn mà, bởi vì hai chiếc hộp được gói rất giống nhau nên Trần Khiêm đã đánh số năm mươi và số hai trăm lên hộp để dễ phân biệt.
Nhưng rõ ràng đây là chiếc hộp năm mươi nghìn mà, sao bên trong lại là vòng ngọc hai trắm nghìn?
Mẹ kiếp!
Lòng Trần Khiêm như đang có hàng nghìn con ngựa lao đến.
Mà mọi người thì kinh ngạc!
Ngay cả những cô gái đang dùng bữa sáng cũng tụ sang đây.
“Để tớ xem thử!” Tân Nhã lắp bắp kinh hãi nhận chiếc. vòng từ tay Triệu Đồng Đồng.
Sau khi đánh giá một cách cẩn thận, Tân Nhã khiếp sợ nhìn Trần Khiêm: “Là thật, hơn nữa thật đến mức không thể thật hơn, Trần Khiêm, đây là chiếc vòng cậu mua hả?”
Trần Khiêm cũng không biết nên trả lời thế nào.
Đặc biệt là Lý Việt ở bên cạnh, mặt đỏ hết lên, bởi vì cú mất mặt này ập đến quá bất ngờ làm cậu ta không kịp đề phòng!
“Mẹ nó, tôi còn tưởng cậu rất thật thà, không ngờ cậu cố tình ra oai. Tôi hỏi cậu, cậu nói của cậu không đắt như của tôi, cậu cố tình làm tôi mất mặt đúng không?”
Mặt mũi của Lý Việt đã mất sạch nên nóng nảy.
“Tôi... Tôi cũng đâu cố ý, vốn dĩ cái của tôi rẻ hơn nhưng ai ngờ lại đắt hơn của anhl”
Trần Khiêm thật sự không muốn đua đòi, anh đang nói thật mà.
Bây giờ anh mới nhớ ra, sau khi anh cầm hai chiếc vòng này về thì không quan tâm đến nó nữa, chắc chản là bị ai chạm vào rồi, chỉ có thể quay về hỏi nhóm Dương Huy thôi.
Nhưng câu nói này lại chẳng khác gì đang gián tiếp ra oai làm Lý Việt càng xấu hổ và giận dữ hơn.
“Trần Khiêm, trả lời chúng tôi đi, đây là chiếc vòng cậu mua hả?”
Tất cả các cô gái đều nhìn với cặp mắt khác xưa, phấn khích hỏi.
 
Chương 490: May quá, không phải


“Chiếc vòng ngọc này... Là chiếc vòng trước đây bà nội tôi từng đeo, tôi cũng không có gì để đền cả, vậy lấy nó đi...”
Trần Khiêm nói dối.
“Trời má, Trần Khiêm, có phải là cậu không biết giá trị của cái vòng ngọc này không? Cậu đưa nó cho Tân Nhã cậu chắc chăn sẽ không hối hận chứ, tôi nói cho cậu biết, bây giờ cậu hối hận còn kịp đấy!”
Trái tim đang lơ lửng của Triệu Đồng Đồng lúc này mới bình tĩnh lại.
Mẹ kiếp, vừa rồi thật là bị dọa chết khiếp mà, Trần Khiêm mà lại có thể mua nổi chiếc vòng ngọc Long Vân hai trăm nghìn tệ, chẳng lẽ Trần Khiêm là cậu ấm nhà giàu khiêm tốn à.
Triệu Đồng Đồng cũng là một người không khinh thường Trần Khiêm.
Nhưng lại cảm thấy Trần Khiêm là một người tầm thường, nếu bỗng chốc trở thành một cậu ấm thì cũng thấy khó chịu.
May quá, không phải.
“Trước đây không biết, giờ thì biết rồi, hối hận gì chứ, Tân Nhã, cậu cầm lấy đi!"
Trần Khiêm vừa nói vừa đẩy vòng ngọc qua cho Tân Nhã.
Chuyện xấu hổ như vậy đã xảy ra rồi, Trần Khiêm chỉ có thể nói dối đến cùng thôi, cũng không thể đem tặng rồi mà còn đòi lại được.
Tân Nhã thì chỉ mở to mắt nhìn Trần Khiêm.
Chiếc vòng ngọc này quý giá như vậy, gần như là thứ quý giá nhất trong nhà họ đi, bây giờ nói cho mình là cho luôn như vậy sao?
Trong lòng Tân Nhã hơi cảm động.
Lý Việt tức giận đứng một bên.
Cái vả vào mặt này rất đột ngột!
Đặc biệt là ở trước mặt nữ thần của mình, nếu còn ở lại nữa thì người mất mặt chắc chắn là cậu ta.
Ngay sau đó, sau khi hung hăng trừng mắt nhìn Trần Khiêm thì tức giận bỏ đi.
Chắc chắn Trần Khiêm cũng không muốn ở lại lâu hơn.
Ban đầu anh muốn kết thúc chuyện này luôn, nên cũng không ăn sáng.
Nếu không thì bầu không khí sẽ rất ngượng ngùng.
Cũng tìm ra một cái cớ chuẩn bị xuống dưới lầu.
“Trần Khiêm, cậu đứng lại
'Tân Nhã cầm theo vòng ngọc Long Vân Trần Khiêm tặng đuổi theo xuống lầu.
Sau khi ngượng ngùng liếc nhìn Trần Khiêm thì đưa vòng ngọc Long Vân cho Trần Khiêm: “Cậu có ý gì chứ? Vòng ngọc của bà nội cậu để lại cậu, cậu đưa tôi làm gì? Hơn nữa chiếc vòng của tôi cũng không đáng giá nhiều như vậy!”
“Hả? Tôi có ý gì đâu chứ? Cái này cậu cứ xem như tôi đền cho cậu đi!”
Nếu Trần Khiêm nói ở đó mình còn năm mươi nghìn tệ nữa, có muốn đổi lại không? Mở miệng nói cái này quả thật xấu hổ quá.
“Gì mà xem như cậu đền cho tôi chứ, đây là thứ quý giá nhất nhà cậu, hơn nữa lại còn là bà nội cậu để lại cho cậu, chắc chăn là muốn cho cháu dâu tương lai nhà họ Trần rồi, giờ cậu cứ đưa tôi làm gì chứ, cũng không biết vừa nấy lúc cậu đi, nhóm Đồng Đồng nói cái gì...”
Mặt Tân Nhã hơi đỏ.
 
Chương 491


Kiểu khí chất nữ thần này của Tân Nhã, chắc chắn là được rất nhiều chàng trai theo đuổi, nhưng người thật sự khiến Tân Nhã rung động lại rất ít.
Tất nhiên là không phải sau khi Trần Khiêm tặng chiếc vòng ngọc Long Vân này thì Tân Nhã rung động với Trần Khiêm rồi.
Chỉ là hơi cảm động, còn trong thâm tâm thì lại có một cảm giác không giải thích được đối với Trần Khiêm, người đã từng giúp mình.
Cảm thấy Trần Khiêm rất trung thực, hơn nữa cũng rất thật lòng với người khác, bây giờ rất ít gặp những chàng trai như vậy.
Học tập chăm chỉ lại còn cố gắng.
Có cảm giác rất yêu thích những chàng trai như vậy.
Trần Khiêm lại hỏi: “Nhóm Đồng Đồng nói cái gì?”
“Tôi không biết...” Tân Nhã liếc nhìn Trần Khiêm, sau đó nói: “Tóm lại là cái này quý giá như vậy cậu cầm lại đi, tôi không cần đâu!”
“Cậu cứ nhận đi, sắp tốt nghiệp rồi, sau này khai giảng lại, tôi ít khi ở trường, sợ không có cơ hội đền cho cậu đâu!”
Trần Khiêm cười khổ. “Ư
Câu này lại chọc cho Tần Nhã vui: “Trần Khiêm, có phải cậu là kiểu người không thích nợ ân tình người khác không?”
“Ừ ừ!” Trân Khiêm gật đầu.
“Vậy được thôi, tôi giữ nó thay cậu, đợi sau này cậu kết hôn tôi sẽ trả lại vòng ngọc cho cậu!”
Khóe miệng Tần Nhã lộ ra một nụ cười mỉm. “Được!”
Trần Khiêm thấy cô ấy nhận rồi, trong lòng nghĩ chuyện này cuối cùng cũng kết thúc rồi, xoay người rời đi.
“Này này này, Trần Khiêm!”
Tân Nhã lại chạy bước nhỏ đuổi theo: “Cậu không hỏi, đợi lúc cậu kết hôn thì làm thế nào để thông báo cho tôi à? Đến cả cách thức liên lạc với tôi cậu cũng không muốn sao?”
“Cái này... Được thôi, tôi thêm wechat của cậu, đợi sau này kết hôn sẽ không báo cho cậu!”
Trần Khiêm cũng không biết phải nói cái gì nữa.
Từ chối thẳng thừng rồi bỏ đi sao, Trần Khiêm không phải người như vậy, dù sao thì không nể mặt người ta như vậy. trong lòng sẽ rất áy náy.
Cho nên cứ làm theo ý của Tân Nhã, Trần Khiêm thêm wechat Tân Nhã.
Đương nhiên Trần Khiêm cũng không tự kỷ đến mức cho. rằng cô gái xinh đẹp cấp nữ thần như Tần Nhã sẽ thích mình.
Thậm chí là sau lần này, thêm wechat nhưng cũng không nói chuyện gì đâu.
Cho nên cũng không nghĩ nhiều.
Còn Tần Nhã, đương nhiên cũng cầm theo vòng ngọc Trần Khiêm tặng lên lầu, bởi vì chiếc hộp Trần Khiêm đã gói gì đó để ở kí túc xá rồi, không đem theo, mấy cô gái cũng tin lời của Trần Khiêm mà không có một chút nghi ngờ nào.
 
Chương 492


“Tiểu Nhã Tiểu Nhã, đưa cho cậu ấy mà cậu ấy không cần à”
Thấy Tân Nhã lên lầu, mấy cô gái cười hỏi.
“Ha ha ha, quả nhiên, tớ đoán không sai chút nào mà, tên Trần Khiêm này chäc chản là thích cậu rồi đấy Tiểu Nhã, vả lại không phải là thích bình thường đâu, còn đem thứ quý giá nhất trong nhà bọn họ tặng cho cậu mà, vậy là đủ hiểu tất cả rồi"
Triệu Đồng Đồng tự tin nói. “Phải đấy, có thể ban nấy các cậu không để ý, chứ tớ để ý thấy ánh mắt Trần Khiêm nhìn Tiểu Nhã cứ như sợ Tiểu Nhã sẽ từ chối không nhận vòng ngọc của cậu ấy vậy!”
Ôi, phải biết là loại ngọc bội này chỉ dành cho cháu dâu tương lai thôi, ha ha, tên Trần Khiêm này rất thông minh đấy!”
Mấy cô gái khác cũng nói.
“Được rồi, các cậu đừng nói nữa, Trần Khiêm không tâm địa gian xảo như các cậu nói đâu, sau này các cậu ít trêu chọc người ta thôi!”
Tần Nhã cười khổ.
“Ôi chao ơi, Tiểu Nhã cậu lại bảo vệ Trần Khiêm kìa, all! Chẳng lẽ Tiểu Nhã cậu...”
Triệu Đồng Đồng giả vời ngạc nhiên trợn lớn mắt.
“Cậu nói vớ vẩn gì vậy, Đồng Đồng, đợi lát nữa tớ phải mua cho cậu ba lồng bánh bao, cho cậu ăn hết luôn, để chặn cái miệng của cậu lại!”
Mấy cô gái ríu rít cười nói.
Lúc này Trần Khiêm cũng không đi thư viện nữa, bởi vì giờ mà đến thư viện thì đã chật kín người rồi.
Cứ cầm sách về kí túc xá học thôi.
Không ngờ, lúc chuẩn bị đi ăn trưa với nhóm Dương Huy. Tân Nhã lại gửi tin nhắn wechat.
“Trần Khiêm, cậu ăn trưa ở căn tin nào vậy?”
Tân Nhã hỏi.
“Đi với bạn cùng phòng, để xuống dưới xem thử rồi nói sau, sao thế?”
Trần Khiêm hơi bất ngờ.
“À à, cậu đi với bạn cùng phòng à, vốn còn muốn bảo cậu ra ngoài cùng ăn một bữa, dù sao thì cậu cũng giúp tôi hai lần mài”
“Hai lần?”
“Phải đấy, cậu cõng tôi đến phòng y tế một lần, với lại cậu giúp tôi đuổi được Lý Việt như ruồi nhặng chạy đi rồi, ha ha, hôm nay cậu ta ngại đến tìm tôi, cuối cùng cũng có thể yên tĩnh được rồi!”
“Khụ khụ, Lý Việt cũng rất tốt, cậu ấy rất thích cậu!”
“??? Cậu có ý gì vậy, tôi với Lý Việt mà thành một cặp, cậu sẽ chúc phúc cho bọn tôi sao?”
“Tôi đâu có ý đó!”
“Cậu có ý gì cũng vô ích cả thôi, tôi không bằng lòng ở bên một người mà tôi hoàn toàn không có cảm giác gì. Phải rồi, buổi chiều tôi phải đến thư viện học, cậu giữ giúp tôi một
chỗ đi, đến đó học chung, có người kèm cặp cũng tốt!”
Trần Khiêm nhìn điện thoại, đã không còn biết phải trả lời thế nào nữa rồi.
Tân Nhã người ta chắc chắn là không có ý gì với mình.
Nhưng còn mình thì sao, ở cùng một chỗ với cô gái như 'Tần Nhã, trong lòng mình cứ cảm thấy khó chịu, hơn nữa Trần Khiêm sợ mình sẽ thích cô gái này mất.
Nghĩ lại thì, những việc như vậy vẫn nên ít làm thì hơn.
Dứt khoát không trả lời.
Lúc này mới cùng nhóm Dương Huy xuống lầu ăn cơm.
Ăn cơm xong Trần Khiêm cũng không đến thư viện mà ở kí túc xá ôn bài.
Chẳng mấy chốc đã sắp hết buổi chiều rồi. Lúc này, Tân Nhã lại gửi tin nhắn đến: “Sao cậu không đến? Tôi giữ cho cậu một chỗ tốt này, đợi
cậu từ một rưỡi đến tận bây giờ, có phải cậu bận việc khác không?”
 
Chương 493: Cũng sẽ không gặp lại nữa


“Thư viện đông người quá tôi không muốn đi, học ở kí túc xá luôn!”
Trần Khiêm trả lời.
“À, vậy sau này chúng ta có thể đến sớm một chút, ai đến sớm thì người đó giữ chỗ cho người còn lại có được không...
“Ừ ừ, tôi còn có việc, nói chuyện sau nhé!”
Sau khi trả lời xong tin nhän thì Trần Khiêm bỏ điện thoại sang một bên.
Quả thực là anh đang trốn Tân Nhã, thực tế thì sau khi xác định quan hệ với Tô Mộc Vũ, Trần Khiêm rất để ý giữ khoảng cách với những cô gái khác.
Về phần Tần Nhã, dù sao thì lần này thi xong, đến lúc khai giảng lại, khoa của Trần Khiêm có thể ở lại trường ba tháng để bảo vệ luận văn.
Còn khoa của Tần Nhã có thể đã đi thực tập rồi.
Cũng sẽ không gặp lại nữa.
Chủ yếu là Trần Khiêm cảm thấy mình không thể bước vào được cái phạm vi kia của Tần Nhã.
Cũng không có suy nghĩ lung tung nào khác cả.
Cứ như vậy hai ngày trôi qua.
Trong hai ngày này, gần như buổi sáng buổi chiều gì Tân Nhã cũng tìm Trần Khiêm, nói là đã giữ được chỗ tốt cho Trần Khiêm rồi, đợi Trần Khiêm đến học.
Trần Khiêm lần nào cũng tìm cớ không đi.
Tân Nhã vẫn muốn mời Trần Khiêm ăn một bữa cơm, bày tỏ lời cảm ơn, hơn nữa biết được Trần Khiêm không thoải mái khi ở cùng với nhóm Triệu Đồng Đồng, cho nên có một lần nói là chỉ có mình thôi, bảo Trần Khiêm đến đi.
Trần Khiêm vẫn tìm lý do từ chối.
Cho đến ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm, ba ngày liên tiếp Tân Nhã cũng không nói chuyện với Trần Khiêm nữa.
Giống như là biến mất vậy.
Trần Khiêm cũng chẳng cảm thấy gì, mỗi ngày mình ngoài học bài với ôn tập ra, thì chỉ có nói chuyện với Tô Mộc Vũ về tình hình gần đây của cô thôi.
Tất cả đều rất bình thường.
Cũng là chiều hôm nay, Trần Khiêm từ chỗ Lý Chấn Quốc về trường, ở quán trà sữa trước cổng trường, anh đang chuẩn bị mua ít nước về cho nhóm Dương Huy.
“Trần Khiêm?”
Lúc này, có một giọng nữ gọi anh.
Quay lại nhìn, là Triệu Đồng Đồng, cô ta cũng đến mua trà sữa, lúc này nhìn thấy Trần Khiêm cũng đang ở đây, cô ta tỏ
vẻ bất ngờ, biểu cảm trên mặt vô cùng khó coi.
Trước đây cô ta thấy Trần Khiêm thì luôn tươi cười trêu Trần Khiêm vài câu.
Bây giờ thấy Trần Khiêm lại bày ra vẻ rất ghét anh.
Trần Khiêm cũng cảm thấy chẳng có gì to tát, lúc này trà sữa cũng đã xong, Trần Khiêm cười nói: “Thêm của cô gái xinh đẹp này nữa, tôi trả chung luôn!”
“Vâng!”
Anh chàng bán trà sữa tươi cười đáp lại một tiếng.
“Không cần không cần, ai mượn cậu trả, ai bảo cậu nhiều chuyện vậy chứi”
Triệu Đồng Đồng khinh bỉ nhìn Trần Khiêm. “Tôi... Bạn Đồng Đồng này, tôi làm sao chứ?”
 
Chương 494: Làm gì đấy?


Trần Khiêm ngờ vực nói.
“Cậu thế nào trong lòng cậu còn không biết à? Hừ, cậu có biết cậu cho Tiểu Nhã leo cây mấy lần rồi không?”
Triệu Đồng Đồng nhướng mày, tức giận nói. Khụ khụ.
Trần Khiêm cũng không ngờ là chuyện này.
Triệu Đồng Đồng lại nói: “Cậu có biết khoảng thời gian trước mỗi ngày Tiểu Nhã đều dậy sớm hơn hai mươi phút so với trước đây để chạy đến thư viện giành chỗ không? Bọn tôi hỏi cậu ấy sao lại đi sớm như vậy, cậu ấy nói sau này Trần Khiêm sẽ học chung với chúng ta. Sau đó thì sao, mỗi lần có được chỗ tốt rồi thì cậu lại nói cậu có việc không đến được!”
“Với lại chiều hôm đó, Tiểu Nhã đã hẹn xong với cậu luôn rồi, hơn nữa còn mua trái cây cho cậu, bảo là đã nói với cậu rồi, chiều sẽ cùng đến thư viện, cuối cùng thì sao, cậu lại không đến!”
“Liên tiếp hai ngày đấy anh hai, còn chưa kể ậ ấy mời cậu ăn cơm, cậu ấy sợ cậu không quen ăn đồ ở ngoài nên đã đặt cơm ở căn tin, muốn mời cậu ăn trưa, vả lại cậu ấy sợ bọn tôi sẽ cười nhạo cậu nên không để bọn tôi đi cùng. Mẹ nó, cuối cùng cậu lại cho cậu ấy leo cây!”
“Cậu trốn cái gì chứ? Không thể làm một chàng trai đứng. đắn được à, hơn nữa theo tôi thấy, Tiểu Nhã rất có cảm tình với cậu, bọn tôi cũng không biết tại sao cậu ấy lại có cảm tình với cậu, nhưng cậu thật sự đã làm Tiểu Nhã thất vọng rồi!”
Triệu Đồng Đồng nói ra những lời này giống như bắn súng liên thanh vậy.
Trần Khiêm nghe xong, trong lòng bỗng dưng có cảm giác tự trách.
Quả thật vậy, Tân Nhã ba lần bốn lượt mời mình nhưng đều bị mình từ chối.
Trần Khiêm chỉ nghĩ rằng Tân Nhã đã khách sáo rồi, không ngờ cô ấy lại nói thật, hơn nữa mời mình đi căn tin cũng đã đặt cơm xong hết cả rồi.
Khiến cho Trần Khiêm cảm thấy rất có lỗi với người ta.
“Cậu có biết trước đây Tiểu Nhã nói cậu thế nào không?” “Nói thế nào?”
“Tiểu Nhã nói cậu là người rất trung thực, rất tốt bụng, cũng rất dễ thương nữa. Cậu ấy rất tò mò về cậu, nói đây là người bạn khác giới duy nhất mà cậu ấy đối xử chân thành, cuối cùng thì sao... Tôi nhổ vào, bây giờ Tiểu Nhã xảy ra chuyện, cậu không nghe cũng chẳng hỏi, hơn nữa cậu còn nhàn nhã ở đây mời người đẹp uống trà sữa! Xem như Tiểu Nhã mù mất rồi!”
Triệu Đồng Đồng măng xong, trong lòng mới thoải mái hơn một chút.
Còn Trần Khiêm thì hơi ngạc nhiên: “Tân Nhã xảy ra chuyện?”
“Không phải Tiểu Nhã xảy ra chuyện, vừa nãy tức quá nói lung tung. Là mẹ cậu ấy ngã bệnh, bệnh rất khó điều trị, nói đến lại càng tức mà, buổi chiều ba ngày trước, chẳng phải Tiểu Nhã gọi cậu đến căn tin cùng ăn cơm sao, lần đó cậu ấy đem cơm từ nhà đến ăn, ngồi ở căn tin đợi cậu. Con mẹ nó cậu nói cậu có việc bận, cũng trong lúc đó, nhà cậu ấy gọi đến nói mẹ cậu ấy ngất rồi, Tiểu Nhã lập tức xin nghỉ quay về!”
“Với cả bọn tôi thấy, cậu hoàn toàn đâu có xem Tiểu Nhã là bạn, vậy cậu tặng cho cậu ấy chiếc vòng ngọc quý giá như vậy làm gì chứ?”
Triệu Đồng Đồng khinh bỉ liếc Trần Khiêm.
Sau đó trà sữa của cô ta cũng đã làm xong, trả tiền rồi xoay người đi luôn.
Trần Khiêm thì lại sững sờ đứng nguyên tại chỗ. Trong lòng có một nỗi đau không thể tả được.
Tất nhiên là không liên quan đến tình cảm tình yêu gì gì đó rồi.
Rõ ràng Tần Nhã đã xem mình là bạn.
Còn mình thì sao, lại đối xử không thật lòng với người bạn này. Bây giờ nhà cô ấy xảy ra chuyện lớn như vậy, hơn nữa buổi chiều xảy ra chuyện, cô ấy còn đợi mình cùng ăn cơm.
Trong ba ngày này mình cũng không liên lạc với cô ấy.
Bậy giờ Trần Khiêm mới mở vòng bạn bè của cô ấy ra xem, quả nhiên, Tân Nhã có nói: Mẹ ơi, hi vọng lần này mẹ có thể tai qua nạn khỏi, tất cả rồi sẽ tốt lên thôi! Vì mẹ, con với ba sẽ tìm một người bác sĩ giỏi nhất trên đời này, chắc chẳn sẽ chữa khỏi bệnh cho mẹ thôi!
Là trạng thái được đăng ba ngày trước.
Ôi, ngay cả một câu quan tâm mình cũng chẳng hỏi!
Nghĩ thế nào cũng thấy hình như mình không phải con người mà.
Cũng không biết có thể giúp thế nào. Lúc này thấy Triệu Đồng Đồng vẫn chưa đi xa, Trần Khiêm đuổi theo.
“Làm gì đấy?” Triệu Đồng Đồng lạnh lùng nói.
*À à, tôi muốn hỏi mẹ của Tiểu Nhã ở bệnh viện nào, bị bệnh gì vậy?” Trần Khiêm hỏi.
“Đệch, bây giờ còn muốn hỏi nữa à, cậu cút ngay!”
Triệu Đồng Đồng uống một ngụm trà sữa rồi mằng, nhưng vẫn nói:
“Ở bệnh viện nhân dân tỉnh, bệnh rất phức tạp, rất nhiều bác sĩ đều bó tay rồi, bây giờ cũng không thể chẩn đoán được, dù sao thì giới y học rất hiếm có, còn cụ thể thế nào thì tôi không rõ!”
Nói xong, Triệu Đồng Đồng bỏ đi.
Trần Khiêm bối rối, mình nên đi thăm không? Hay là không đi nhỉ?
Nếu đi thăm, mình sẽ nói gì, hơn nữa mình cũng không giúp được gì.
Phải rồi!
Trần Khiêm đột nhiên nhớ đến một chuyện, đó là bây giờ mình đã độc lập năm quyền kiểm soát cơ sở khẩn cấp rồi.
Bao gồm cả lực lượng y tế và tình báo vũ trang. Bác Khang nói, những lực lượng này đều đạt mức cao. cấp trên thế giới, không biết năng lực y tế của mình có giúp được gì không.
Nghĩ đến đây, Trần Khiêm gọi cho Thiên Long Địa Hổ.
 
Chương 495


“Cậu Trần, tôi đang ở cơ sở, cậu có chỉ thị gì ạ?”
Hiện tại Thiên Long Địa Hổ đang là vệ sĩ thân cận của Trần Khiêm, bọn họ không cần phải ở sát bên cạnh mình mỗi ngày hai mươi bốn tiếng, cho nên Trần Khiêm bảo hai người họ đến phụ trách cơ sở khẩn cấp.
“Đội ngũ y tế ở cơ sở có thể chữa trị được những bệnh nan y không?” Trần Khiêm hỏi.
“Đương nhiên là có thể, trong đội ngũ y tế, bao gồm những bác sĩ giỏi của cả Trung y và Tây y, nếu bọn họ mà ra tay thì mười bệnh đã có chín bệnh được chữa khỏi rồi! Cậu Trần, cậu có gì dặn dò sao?”
“Trong bệnh viện Nhân dân tỉnh, một cô gái tên Tân Nhã có người nhà bị bệnh, cô ấy học ở đại học Kim Lăng, mọi người kiểm tra giúp tôi, nếu có thể thì cử đội ngũ y tế của cơ sở qua đó đi!”
“Đã hiểu thưa cậu Trần!”
Cúp điện thoại, Trần Khiêm nghĩ thầm, mình chỉ có thể giúp được nhiêu đó thôi.
Cũng không phải muốn Tần Nhã cảm kích gì mình, với lại Trần Khiêm cũng không tiện để lộ thân phận.
Xoay người về kí túc xá học bài.
Cùng lúc đó, trong phòng bệnh cao cấp của bệnh viện tỉnh.
“Viện trưởng, mọi người nhất định phải nghĩ cách cứu vợ tôi, cho dù có tiêu bao nhiêu tiền thì nhà họ Tân chúng tôi cũng đồng ý!”
Một người đàn ông trung niên cầu xin viện trưởng của bệnh viện tỉnh và một nhóm người khác, sắc mặt trẳng bệch vì lo lắng....
Có một cô gái rất xinh đẹp đứng bên cạnh người đàn ông trung niên.
Hốc mắt ngân ngấn nước.
Là Tân Nhã, đương nhiên người đàn ông trung niên là Tân Hướng Nam, ba của Tần Nhã.
“Ông Tần, chúng tôi đã liên lạc với bác sĩ hội chẩn nổi tiếng cả nước rồi, ôi, nói thật, lịch sử y học thật sự chưa từng xuất hiện triệu chứng nào như của bà Tần cả. Nhưng hiện tại cũng chưa chẩn đoán, nhưng ông yên tâm đi, bệnh viện chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!”
Viện trưởng hổ thẹn nói.
Tân Hướng Nam bất lực lùi về sau mấy bước, được Tân Nhã đỡ lấy, lúc này mới ngồi xuống ghế nghỉ ngơi một lát.
“Ba, ba có muốn liên lạc với bên Yên Kinh không, con nghĩ bên đó chắc chẳn sẽ có cách đấy!”
Tân Nhã thấy ba mình như vậy cũng rất đau lòng.
Đành phải dò hỏi.
Tân Hướng Nam bất lực läc đầu: “Không được, chúng ta đã cắt đứt quan hệ với ông bà nội của con rồi, cũng không có một chút quan hệ nào với dòng họ nữa cả, lấy lý do gì mà đi cầu xin bọn họ chứ! Chẳng lẽ... Đây là số mệnh của mẹ con
sao? Bà ấy ở với ba, gần như lúc nào cũng làm lụng vất vải”
Tân Hướng Nam thật sự rất yêu mẹ của Tân Nhã, lúc này người đàn ông lớn tuổi khóc nấc lên.
Tần Nhã cũng đau lòng khóc theo.
“Chú Tân, Tiểu Nhã, bọn tớ đến thăm di!”
Lúc này, có mấy người đến.
 
Chương 496


Là bạn cùng phòng của Tần Nhã, và cả Lý Việt. Mang đến rất nhiều đồ.
Triệu Đồng Đồng về phòng lấy ví tiền, sau đó cùng bạn gọi xe đến đây.
“Là bạn học của Tiểu Nhã à, thật là cảm ơn bọn con quá!”
'Tân` Hướng Nam gượng cười.
“Cảm ơn các cậu đã đến thăm mẹ tớ!”
Tân Nhã cũng hơi cảm động.
“Tiểu Nhã, đừng có nói mấy lời cảm ơn nữa, trước mắt bệnh của dì vẫn chưa được chẩn đoán sao?” Triệu Đồng Đồng lo lầng hỏi.
“Chưa nữa, sáng nay viện trưởng đã gọi đến một số chuyên gia ở khắp nơi trên cả nước tiến hành hội chẩn lần đầu rồi, nhưng vẫn không được!”
Tân Nhã lắc đầu khóc nức nở.
“Không thì thế này đi, bây giờ ba tớ đang ở nước ngoài, nhưng ba tớ cũng quen biết rất nhiều bác sĩ nổi tiếng trong nước, để ba tới mời một số bác sĩ đến khám lại xem thế nào nhé?”
Lúc này Lý Việt cũng nói một câu.
Cả Tần Hướng Nam và Tần Nhã đều nhướng mày.
Tân Hướng Nam cảm kích nói: “Lý Việt này, nếu được vậy thì thật sự là cảm ơn cháu nhiều lắm!”
“Không sao đâu chú, cháu với Tiểu Nhã là bạn thân mài!” Lý Việt cũng cười. Ngay sau đó vội gọi cho ba ở nước ngoài.
Thật ra lúc nghe thấy viện trưởng gọi một số chuyên gia của cả nước đến, trong lòng Lý Việt thấy bối rối rồi.
Các mối quan hệ xã giao của ba mình cũng chẳng nhiều hơn Tân Hướng Nam là bao.
Có thể gọi bác sĩ nào đến được chứ.
Nhưng dù sao thì giống như vừa rồi, mình chủ động giúp. thì cũng đâu mất mát gì.
Ba của Lý Việt nghe vậy cũng đồng ý.
Đứa con trai này được cưng chiều từ nhỏ đến lớn mà.
Sau đó bắt đầu liên lạc với một số người bạn trong lĩnh vực y học ở nước ngoài và một số bác sĩ Trung y quen biết ở trong nước.
Lý Việt vui vẻ quay lại phòng bệnh.
Chú Tân, ba cháu đã sắp xếp xong rồi, có lẽ là ngày mai họ sẽ đến đây thôi!”
Lý Việt nói.
“Tốt quá tốt quá, Lý Việt, lần này cho dù phải tiêu bao nhiều tiền, đều tính cho nhà họ Tân hết, nhà họ Tân nợ cháu một món nợ ân tình, Tiểu Nhã, còn không mau đến cảm ơn Lý Việt!”
Tân Hướng Nam vội nói.
“Cảm ơn cậu, Lý Việt!”
Tần Nhã nhẹ nhàng nói.
 
Chương 497: Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?


Lý Việt gật đầu: “Đừng có khách sáo vậy, ha ha!”
Ở nước ngoài.
“Alo alo, là tôi đây, tôi là lão Lý này, ha ha, xin hỏi chuyên gia Doullens của bệnh viện Maria có ở đó không? Ngày mai ông ấy... À à, không có thời gian sao, ngại quá, làm phiền anh rồi!"
Lý An Nam khá khó chịu khi bị từ chối thẳng thừng.
Nhưng rõ ràng bây giờ con trai đã đồng ý với người ta rồi, không giải quyết được chẳng phải là mình mất mặt sao.
Lại tiếp tục liên lạc với mấy vị chuyên gia nước ngoài khác.
Có thời gian thì có thời gian đấy, nhưng yêu cầu người ta phải xuất phát trong một hai ngày thì không ai đồng ý cả.
Anh cũng chẳng phải tai to mặt lớn gì, sao phải vì anh mà vội vã bay đến Hoa Hạ chứ.
Nói thế nào thì cũng phải mất một tuần để chuẩn bị.
Xem ra nước ngoài không được rồi, chỉ có thể tìm trong nước thôi.
Nhưng liên lạc với mấy vị bác sĩ Trung y, bọn họ cũng nói không thể vội vàng xuất phát ngay được.
Nhanh nhất cũng phải ba ngày nữa. Lý An Nam nghĩ thầm, ba ngày thì ba ngày vậy.
Trong lòng muốn gọi nói với con trai một tiếng, kết quả Lý Việt bên này đang nói chuyện điện thoại rồi.
Việc này cứ như vậy đi, Lý An Nam đi nghỉ ngơi. Chẳng mấy chốc đã đến sáng hôm sau.
Lần hội chẩn thứ hai của các chuyên gia kết thúc, cả viện trưởng và các chuyên gia trong nước đều hết cách.
'Tân Hướng Nam lo lắng đến mức đầu đổ đầu mồ hôi.
Lúc này, có hai bác sĩ vội vã chạy đến, mặt đầy phấn khích.
“Viện trưởng, có tin tốt! Có tin tốt rồi!” Bác sĩ kích động hét lên.
Viện trưởng cau mày, trừng mắt nhìn hai vị bác sĩ, tỏ ý ông Tân còn đang ở đây.
Lúc này Tần Hướng Nam cũng nhíu mày.
“Viện trưởng, là tin tốt dành cho ông Tân, có một đội ngữ chuyên gia ở bên ngoài đến, nói là đến khám bệnh cho bà Tần, bọn họ có mười mấy người, có chuyên gia trong nước, cũng có chuyên gia nước ngoài!”
“Với lại viện trưởng, trong số họ có mấy vị đã có thâm niên từ mười mấy năm trước rồi, ví dụ như bác sĩ Eddie đã từng giành được giải thưởng y học của nước M, còn có chuyên gia Trung y nổi tiếng trong nước Triệu Thanh nữa, bọn họ... đều đến cả rồi!”
“Cái gì?”
Viện trưởng với mấy chuyên gia khác đưa mắt nhìn nhau. 'Tân Hướng Nam với Tân Nhã cũng vô cùng ngạc nhiên.
Đương nhiên nhóm Triệu Đồng Đồng với Lý Việt cũng đều ở đây.
Lúc này, mấy người trong phòng Triệu Đồng Đồng đều kinh ngạc, ngẩn ra nhìn Lý Việt, còn vô cùng sùng bái.
Ban đầu mọi người cũng không tin Lý Việt có thể thật sự mời được bác sĩ Trung y hay Tây y gì tới đâu, bởi vì thế lực nhà
bọn họ, nói thật thì Triệu Đồng Đồng cũng biết rất rõ.
Không tính là tệ, nhưng chắc chắn cũng không được xem là mạnh.
Thậm chí nói thẳng ra thì còn không băng nhà Tần Nhã.
Chú Tần Hướng Nam còn bó tay thì cậu ta có thể có cách gì chứt
Nhưng không ngờ, mẹ kiếp, cậu ta thực sự mời được chuyên gia đến đây?
Lý Việt thì sao? Cũng đực người ra.
Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?
 
Chương 498: Viện trưởng vội vã giữ lại


Đội ngũ y tế chỉ tìm hiểu đơn giản tình hình một chút rồi vào phòng bệnh.
Nhóm người viện trưởng đương nhiên không dám quấy tầy.
Phải biết là mỗi người trong nhóm này đều là tiền bối có thâm niên.
Ba tiếng rưỡi đồng hồ trôi qua nhóm chuyên gia này mới ra ngoài.
Nói với phía bệnh viện rằng nguồn bệnh của bệnh nhân đã được chữa khỏi, phần còn lại phải chăm sóc rèn luyện trong thời gian dài.
“Các vị chuyên gia, xin nán lại một lát, bên này có một cuộc họp báo đang đợi!”
Viện trưởng vội vã giữ lại. ngôn tình sủng
Nhưng người của nhóm chuyên gia phớt lờ, dứt khoát rời khỏi bệnh viện.
“Thật đấy! Thật đấy! Viện trưởng, bây giờ tất cả số liệu của cơ thể bệnh nhận đều có xu hướng trở lại bình thường rồi!"
Lúc này bác sĩ lâm sàng phấn khích hét lên.
Còn chưa kể hai ba con Tân Hướng Nam và Tần Nhã kích động cỡ nào.
“Lý Việt, thật sự là cảm ơn cháu quá, đợi ba cháu về nước, chú nhất định phải cảm ơn ba cháu mới được!”
Tân Hướng Nam lộ vẻ xúc động nói. “Khụ khụ, chú khách sao rồi chú Tân!”
Lý Việt nghe mọi người lấy lòng mình thì cảm thấy rất đã, nhưng mặt khác cũng cảm thấy nghỉ ngờ.
Ôi trời ơi, vừa nãy nhiều chuyên gia y học như vậy, thật sự là do ba mình mời tới à?
Nói thật thì tự Lý Việt cũng không tin được, nên ngay lập tức đến nhà vệ sinh gọi cho ba mình.
“Ba, những người đó đều là do ba mời tới sao?” “Hả? Những người nào?”
“Thì là chuyên gia Eddie nổi tiếng nước ngoài với chuyên gia Trung y Triệu Thanh có tiếng của Hoa Hạ đấy?”
“Sao ba quen mấy nhân vật lợi hại như vậy được chứ! Những bác sĩ mà ba mời, có thể đến cũng chỉ là nhưng bác sĩ Trung y bình thường trong nước thôi, dù sao thì chuyên gia khắp nơi trên cả nước còn không hội chẩn ra được kết quả mà, cho nên con trai à, con cũng đừng có hi vọng quái”
Nghe xong vẻ mặt Lý Việt thất vọng.
Còn tưởng thật sự là do ba mình mời đến, vậy thì mình có thể ra vẻ ta đây rồi.
Nhưng không phải ba vậy thì là ai mời đến chứ? Chắc chắn không phải phía bệnh viện và nhà chú Tần, bởi vì từ biểu cảm của họ có thể thấy được bọn họ cũng rất ngạc nhiên.
Bạn cùng phòng của Tân Nhã cũng không có khả năng, nói thẳng ra là vô lý.
Vậy thì có thể là ai chứ? Lý Việt lòng đầy ngờ vực bước ra ngoài.
“Cậu Lý cậu Lý! Mọi người đợi cậu lâu rồi đấy, chú Tân nói đợi lát nữa để Tiểu Nhã mời chúng ta đi ăn cơm!”
Triệu Đồng Đồng và những người khác vui vẻ nói.
Bây giờ Tân Nhã không sao nữa, bọn họ là chị em chắc chăn phải vui rồi.
“Được rồi! Tôi cũng chẳng bỏ ra sức lực gì, chỉ mời mấy vị bác sĩ đến thôi mài”
Lý Việt nói.
 
Chương 499


Dù sao bây giờ mọi người đều cho rằng là nhờ mình, hơn nữa thái độ của Tần Nhã đối với mình rõ ràng cũng tốt hơn rồi.
Cho nên bây giờ Lý Việt có bị đánh gãy răng cũng phải nuốt vào bụng, tuyệt đối không thể nói ra sự thật.
Huống hồ bây giờ là thời cơ chín muồi để theo đuổi Tân Nhã.
Mọi người cười nói vui vẻ.
Trong phòng bệnh.
'Tân Nhã cũng không đành lòng quấy rầy mẹ mình vừa mới ngủ, bị Tân Hướng Nam gọi sang một bên.
“Tiểu Nhã à, ba thấy sao con cứ đối xử lạnh nhạt với Lý Việt vậy, có thể thấy hình như cậu ấy rất thích con! Vừa hay bọn con cũng sắp tốt nghiệp rồi, gia cảnh nhà Lý Việt cũng rất tốt, bây giờ còn giúp chúng ta nhiều như vậy...”
“Ba, ba nói gì vậy!” Tân Nhã vuốt tóc nói.
“Tóm lại sau này con đối xử với Lý Việt người ta tốt một chút! Cũng đừng để uổng công cậu ấy giúp nhà chúng ta nhiều như vậy!” Tân Hướng Nam nói.
“Nhưng mà ba, ba không cảm thấy kỳ lạ sao?” Tân Nhã nghĩ lại chuyện vừa nấy, không thể không nghi ngờ.
“Kỳ lạ gì chứ?”
“Thế lực của dòng họ nhà Lý Việt, ba cũng biết rõ mà. Nói thật, những vị bác sĩ vừa nãy đến chữa cho mẹ hình như đều là những nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong giới y học. Thế nhưng bọn họ cũng không nhận tiền, cũng chẳng nói chuyện với chúng ta bao nhiêu, nhất là bọn họ hoàn toàn không biết Lý Việt”
“Bọn họ cho con cảm giác giống như bọn họ đang hoàn thành một nhiệm vụ vô cùng nặng nề, chứ không phải là được người ta mời đến để chữa bệnh cho mẹ!”
Tân Nhã nói.
Tân Hướng Nam gật đầu: “Mấy lời con nói, ba cũng thấy kỳ lạ, nhưng ngoài Lý Việt gọi cho ba cậu ấy mời bác sĩ đến thì cũng đâu có ai đến giúp nhà chúng ta đâu, bên phía Yên Kinh thì lại càng không có khả năng!”
“Hơn nữa chẳng phải Lý Việt đã gọi điện xác nhận với ba cậu ấy rồi sao, có thể là quan hệ của ba cậu ấy ở nước ngoài, Tiểu Nhã, con cũng đừng nghĩ nhiều nữa!”
Được Tần Hướng Nam khuyên nhủ một hồi, Tân Nhã cũng ra ngoài ăn cơm cùng với nhóm Lý Việt. “Tiểu Nhã, hôm nay trước khi đến bệnh viện tớ đã gặp được Trần Khiêm!”
Triệu Đồng Đồng vừa ăn vừa nói.
Nghe thấy tên Trần Khiêm, Tân Nhã sững sờ, sau đó trên mặt có cảm giác mà không thể tả được.
Hình như hi vọng càng nhiều, nên thất vọng càng nhiều. “Ừm!" 'Tân Nhã nhàn nhạt nói.
Nói thật, Trần Khiêm giúp mình, còn tặng mình món quá quý giá nhất của anh đã làm cho Tân Nhã rất cảm động.
Cho nên Tân Nhã rất có cảm tình với Trần Khiêm.
Bình thường không có việc gì Tân Nhã cũng muốn gặp. Trần Khiêm, rồi nói chuyện với anh, cùng nhau học bài.
Cảm thấy Trần Khiêm ngơ ngẩn thật tốt. Nhưng Tần Nhã biết, hình như Trần Khiêm rất ghét mình.
Vả lại mình xảy ra chuyện, còn đăng lên vòng bạn bè, nhưng Trần Khiêm hoàn toàn không quan tâm đến.
Mình muốn làm bạn với anh, thậm chí còn hơi có tình cảm trên phương diện kia.
Nhưng cách làm của Trần Khiêm đã khiến Tân Nhã thật sự rất thất vọng.
“Hừ, tên nghèo kiết xác đó, gặp thì gặp chứ có gì to tát đâu!"
Lý Việt tức giận bất bình.
Sau đó mọi người cũng không thảo luận về anh nữa.
Chỉ có Tân Nhã là hơi buồn lòng. Tân Nhã tôi có gì không tốt chứ? Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có chàng trai nào từ chối tôi như vậy cả, nhưng Trần Khiêm cậu có ý gì đây?
Về phía Trần Khiêm.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top