Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 440


Nếu là trước đây, chắn chắn Mạnh Thái Như sẽ đồng ý ngay và luôn.
Nhưng bây giờ mình có anh Bình Phàm rồi, cũng nên kiềm hãm trái tim lại.
Nhưng mà trong lòng vẫn rất sảng khoái.
Ừừ, đưa bọn tôi đến Đế Hoàng đi, sau đó cậu đem xe đi trải”
Mạnh Thái Như không mặn không nhạt nói.
Trần Khiêm làm theo đúng mệnh lệnh của bọn họ, sau đó mới tự bắt xe về trường.
“Ôi, mọi người nói xem, cô gái thế nào sẽ bằng lòng ở bên loại người như Trần Khiêm nhỉ?”
Trong phòng bao, mấy chị em vui vẻ uống rượu, trò chuyện, nghe nhạc.
Lúc này, mọi người không có đề tài gì hay ho, tự nhiên lại hướng đề tài đến Trần Khiêm.
“Ha ha, nói thật, loại người như cậu ta không tìm được bạn gái đâu, cho dù tương lai có kết hôn ấy, chăc chẳn cũng không tìm được vợ đẹp, mà cho dù tìm được vợ đẹp thì có thể là loại phụ nữ lấy chồng lần hai ấy. Nguyên nhân rất đơn giản, thứ nhất là cậu ta không có tiền, thứ hai ấy à, là cậu ta như cái đầu bùi!”
Hàn Tư Dư đã uống không ít rượu, cho nên lời nói cũng rất lớn gan.
“Không phải đâu, Trần Khiêm có bạn gái mà, có thể mọi người không biết, là một cô gái rất xinh đẹp ở khoa Phát thanh truyền hình!”
Mã Hân Nhiên nghe bọn họ nói Trần Khiêm như vậy thì trong lòng hơi khó chịu.
“Phụt, vậy trước đây Dương Hạ đẹp hay không đẹp, kết quả thế nào?” Đỗ Vũ khinh bỉ nói.
“Phải rồi phải rồi, Tư Dư, chị muốn tìm bạn trai như thế nào?”
Đỗ Vũ vừa mở máy hát vừa hỏi.
“Tôi sao, chắc chăn phải là nam thần rồi, thứ nhất là phải đẹp trai, thứ hai là đủ khả năng nuôi tôi, thứ ba ấy à, anh ấy phải là cậu ấm nhà giàu, thứ tư là nhân phẩm anh ấy. phải tốt, thứ năm là anh ấy nhất định phải sẵn sàng chỉ tiền vì tôi, thứ sáu...”
“Trời má, chị nói thẳng ra là tìm một người như anh Bình Phàm chẳng phải được rồi sao?” Đỗ Vũ cười lớn
Sắc mặt Mạnh Thái Như ngồi bên cạnh hơi khó coi, nói thẳng ra là trong lòng cô ta rất ghen tị.
“Vậy cô hướng dẫn thì sao, cô muốn tìm một người chồng như thế nào?” Đỗ Vũ lại hỏi.
“Tôi muốn tìm một người khiêm tốn chín chản, là kiểu có phong thái! Phải có tiền, dù sao thì phụ nữ chúng ta, nói thế nào thì phần đời còn lại đều phải dựa vào đàn ông cải”
Mạnh Thái Như cười mỉm.
“Hahaha, vậy tiêu chuẩn của cô hướng dẫn cũng là kiểu như anh Bình Phàm rồi, chẳng phải anh Bình Phàm là điển hình của người nội tâm, chín chẳn đó sao. Đúng rồi, mọi người nói xem anh Bình Phàm có đẹp trai không? Chắc sẽ không phải là người xấu đau xấu đớn đâu nhỉ?”
“Không đâu!”
“Sẽ không đâu!”
Đỗ Vũ vừa nói xong, Mạnh Thái Như và Hàn Tư Dư đồng thanh nói.
Sau đó, Hàn Tư Dư có hơi khác lạ nhìn Mạnh Thái Như.
 
Chương 441: Là vậy sao!


Qua biểu cảm căng thẳng vừa nấy của Mạnh Thái Như, dường như Hàn Tư Dư nhận ra một chút gì đó.
Bởi vì trước đây, vì muốn nhờ Mạnh Thái Như tìm giúp xem rốt cuộc anh Bình Phàm ở lớp nào, Hàn Tư Dư đã đưa 'wechat anh Bình Phàm cho cô ta.
Lúc đó cũng không nghĩ gì nhiều.
Nhưng sau này, có một số chuyện đã khiến Hàn Tư Dư càng nghĩ càng thấy sai.
Cho đến vừa nãy, Mạnh Thái Như căng thẳng như vậy, chắc không phải là... Cô ta cũng thích anh Bình Phàm đấy chứ?
Con gái chính là loài động vật ích kỷ nhất trên thế giới này.
Huống hồ anh Bình Phàm còn là một cậu ấm. Anh Bình Phàm xuất sắc đến vậy thì không cần bàn nữa rồi, có đủ khả năng chỉ trả cho mọi người ở app Siêu Phàm
hôm nay đến sơn trang suối nước nóng tụ tập.
Thậm chí còn có khả năng anh Bình Phàm chính là cậu Trần thần bí kia.
Người đàn ông như vậy ai mà không muốn có chứ? Có thể là mình bất cẩn rồi... Hàn Tư Dư thầm nghĩ.
Sau đó chẳng ai nói gì nữa, bầu không khí có phần ngượng ngùng.
Lúc này, cửa phòng bao bị đẩy ra. “Cho hỏi, chị Mạnh Thái Như có ở đây không?”
Là một người vệ sĩ mặc vest đen đeo tai nghe.
“Là tôi, sao vậy?” Mạnh Thái Như hỏi
“Là thế này chị Mạnh, tôi là tài xế của giám đốc Lý Phi Hồng, anh ấy bảo tôi mời bốn vị đến bếp Gia Viên, anh ấy đã bố trí một bàn tiệc ở đó, nói là muốn tạ lỗi với bốn vị, bảo tôi đến đón mọi người qua đó!”
Người vệ sĩ nói.
“À? Là vậy sao!”
Mạnh Thái Như gật đầu, mặc dù hơi ngạc nhiên những nghĩ lại thì cũng không có gì. Lý Phi Hồng vô cùng tôn trọng mình, hơn nữa lần trước xảy ra chuyện, chắc chän là Lý Phi Hồng cảm thấy áy náy.
Dù sao thì hän cũng là người dưới trướng cậu Trần, lại biết mối quan hệ giữa mình với cậu Trần cũng chẳng phải hời hợt.
Ha ha, nói đến đây, có một việc Mạnh Thái Như chưa nói với Hàn Tư Dư, đó là không phải rất có khả năng, mà anh
Bình Phàm chính là cậu Trần.
Còn về lý do tại sao Lý Phi Hồng lại biết mình đến đây ấy, thì bởi vì đây là địa bàn của hắn mà!
Nhưng nghĩ lại, Mạnh Thái Như vẫn gọi điện cho Lý Phi Hồng, khách sáo với hắn một chút.
Kết quả máy cứ bận suốt.
“Chúng ta mau đi thôi, từ đây đến bếp Gia Viên cũng không xa, đừng để giám đốc Lý đợi lâu, không tốt lắm đâu!”
Lúc này Đỗ Vũ nói.
Mạnh Thái Như cũng gật đầu
“Được rồi, chúng ta qua đó thôi, cậu đi lái xe!” Mạnh Thái Như nói với người tài xế xong thì rời đi.
Bên ngoài, một chiếc Rolls - Royce màu đen đã đứng đợi.
Mấy người lên xe, sau đó xuất phát đến bếp Gia Viên.
Bếp Gia Viên nằm trên phố thương mại Kim Lăng, mặc. dù phố thương mại rất lớn nhưng đi cũng chưa tới bảy phút.
Nhưng người tài xế này lái xe chạy thẳng ra khỏi phố thương mại, quay xe lái về phía Tây.
“Hửm? Qua rồi qua rồi, đi qua bếp Gia Viên rồi!"
Lúc này, Đỗ Vũ ngồi ở ghế phụ lái kêu lên.
“À à, tôi nhìn thấy rồi, không phải bếp Gia Viên này, tập đoàn thương mại chúng tôi mới mở một nhà hàng mới ở phía Tây thành phố, chúng ta đến nhà hàng ở phía Tây!"
Lúc này, người vệ sĩ mặc đồ đen nói.
Chỉ là nói xong câu này, khóe miệng người vệ sĩ đột nhiên xuất hiện một nụ cười như có như không...
 
Chương 442


“Mở khi nào thế? Sao tôi chưa từng nghe nhỉ?”
Lúc này Mạnh Thái Như cũng hơi tỉnh rượu, nghi ngờ hỏi.
Ban nấy là địa bàn của Lý Phi Hồng, nói Lý Phi Hồng mời mình đến bếp Gia Viên dùng cơm, muốn tạ lỗi.
Mạnh Thái Như cũng không nghĩ nhiều.
Hơn nữa nhìn chiếc Rolls - Royce màu đen này, Mạnh Thái Như cũng có cảm giác quen thuộc.
Cho nên mới đi.
Nhưng nói đi phía Tây thành phố, Mạnh Thái Như không thể không nghỉ ngờ.
Phía Tây thành phố là khu chỉ toàn nhà máy công xưởng, rất ít địa điểm vui chơi giải trí, chỉ nhánh bếp Gia Viên mở bên đó làm gì chứ?
“Đại khái là mở vài ngày trước, mùi vị mà đầu bếp làm rất ngon! Lúc tôi đến, giám đốc Lý có dặn dò, nói là lần trước ở Đế Hoàng chào hỏi không chu đáo, nên lần này đặc biệt chuẩn bị bàn tiệc!”
Tài xế nói.
“Vậy sao giám đốc Lý không gọi điện trước?”
Lúc này Hàn Tư Dư nghỉ ngờ hỏi.
“Khụ khụ, việc này tôi cũng không biết nữa, đợi lát nữa đến, mọi người hỏi Lý Phi Hồng đi!”
Người tài xế cười.
“Cậu gọi thẳng tên của giám đốc Lý luôn sao?”
Bây giờ nhìn thế nào thì Mạnh Thái Như cũng thấy người tài xế này không đáng tin.
Người tài xế nghe vậy, chỉ cười ngượng nghịu.
Lúc này, xe cũng tăng tốc, rẽ một cái, chạy thẳng vào. đại lộ phía Tây thành phố.
Bởi vì ở đây phần lớn đều là nhà máy cho nên trên đường chẳng có bao nhiêu xe, chỉ có đèn đường sáng choang.
Mà càng đi, Mạnh Thái Như lại càng cảm thấy sai sai.
“Cậu tài xế này, tôi hơi khó chịu, hôm nay không đi được. nữa, hay là thế này, cậu đưa bọn tôi quay về đi!"
Không được! Chỉ sợ việc này có gì đó không ổn rồi, nếu không nói là bếp Gia Viên ở phố thương mại Kim Lăng thì mấy người bọn
họ cũng chẳng lên xe đâu.
Nhưng lúc ra khỏi phố thương mại, người tài xế này lái xe quá nhanh, làm cho mọi người không kịp hỏi gì cả.
Hơn nữa người tài xế này cũng rất bất thường. Cho nên Mạnh Thái Như không yên tâm. “Đến cũng đến rồi, đi xem thử!”
Người tài xế cười.
“Không xem nữa không xem nữa, cậu không nghe thấy à, bọn tôi phải xuống xe, cậu dừng xe cho tôi!”
Lúc này Hàn Tư Dư lạnh lùng nói.
 
Chương 443: Sao lại thế này?


Người tài xế chỉ vào kính chiếu hậu: “Không dừng được, mọi người xem, chiếc xe phía sau cũng đang lái, nếu tôi giảm tốc độ bọn họ sẽ đâm vào xe mất, với lại giám đốc Lý đang đợi mọi người?”
“Hừ, tôi gọi cho giám đốc Lý của các cậu!”
Nói xong, Mạnh Thái Như lại tiếp tục gọi, nhưng kết quả vẫn là máy bận.
Sao lại thế này?
Rầm!
Đột nhiên có một tiếng vang lên, người tài xế dồn sức đánh vô lăng, sau đó thấy xe rẽ một cái, chạy thẳng xuống con dốc băng đất.
Nhóm Mạnh Thái Như gần như choáng váng.
“Đây đâu phải đi bếp Gia Viên! Cậu là ail?”
Lúc này, Mạnh Thái Như hét lên.
Người tài xế cũng không trả lời cô ta.
Thay vào đó đặt tay vào tay nghe: “Nhận được nhận được, người đang trên xe của tôi, ngoài ra còn có thêm hai người đẹp nữa, đã đến rồi, hết!”
“Rốt cuộc anh là ai? Anh muốn bắt cóc bọn tôi?”
Đỗ Vũ ngồi ở ghế phụ lái bị dọa sợ.
Thấy điểm cuối xe hướng tới là một tòa nhà đang thi công dở.
Đột nhiên cô ta nghĩ đến những đoạn clip chỉ có trong phim.
“Mẹ nó, dừng xe, mau dừng xe lại!” Đỗ Vũ điên cuồng kéo cánh tay người tài xế. Bốp!
Người tài xế giơ tay giáng một bạt tai, Đỗ Vũ tóc tai bù xù như bị ngất trên ghế.
Lúc này tài xế mới dừng xe.
Chiếc xe theo sau cũng có bốn năm người bước xuống, trong tòa nhà đang thi công cũng có ba người đi ra.
Lôi nhóm người Mạnh Thái Như ra ngoài. Lúc này mọi người mới hoàn toàn nhận thức ra.
Đây là bắt cóc, một vụ bắt cóc đã được lên kế hoạch từ trước!
“Alo! Bọn tớ bị bắt cóc rồi, mau đến cứu bọn tớ! Bọn tớ ở....
Lúc này, Mã Hân Nhiên đột nhiên hét lớn với điện thoại của mình.
Nhưng còn chưa nói xong, một tên vệ sĩ đã nhanh tay nhanh mắt giật lấy điện thoại của Mã Hân Nhiên đập mạnh xuống đất vỡ tan tành.
Sau đó tát Mã Hân Nhiên một cái.
“Mẹ kiếp, còn dám gọi điện thoại, lão Tam, làm sao bây giờ? Vẫn chưa thu hết điện thoại của bọn họi”
“Được rồi! Cầm qua đây cho tôi!”
Mấy người vệ sĩ đến, Hàn Tư Dư giấu điện thoại đi, cũng đang chuẩn bị gọi điện cầu cứu, nhưng rõ ràng còn chưa kịp gọi thì đã bị giật mất rồi.
“Hừ, trói tất cả bọn họ lại, đợi lát nữa đại ca đến xử lý!”
Người đó nói xong, nhóm Mạnh Thái Như bị kéo đi trói trên ghế trong tòa nhà thi công dở bị bỏ hoang.
“Ha ha, ai ai cũng đẹp hết, nói không chừng hôm nay đại ca chơi vui rồi sau đó sẽ cho chúng ta hưởng sái đấy!”
Một người vệ sĩ nói.
“Đi thôi các anh em. xuống dưới đón đại ca! Cậu, cậu, cả cậu nữa, ba cậu ở trên này trông chừng, đại ca không đến, các cậu quản súng của mình cho chặt vào, cẩn thận đại ca đến sẽ cắt các cậu đấy!”
Ba tên đàn em lập tức cung kính gật đầu.
Mấy người còn lại đi xuống dưới lầu.
Ba tên đàn em này thì sao, nhìn bốn cô gái xinh đẹp chỉ sợ không nhịn được mà chạy lại hôn hai cái mất, cho nên dứt khoát mắt không thấy tim sẽ sạch, đến cửa ngồi xổm xuống chơi game.
“Hân Nhiên Hân Nhiên, vừa nãy em gọi là đã nối máy chưa? Tư Dư thì sao?”
Lúc này, sắc mặt Mạnh Thái Như nhợt nhạt hỏi.
 
Chương 444: Đây là đang chơi nhau à?


Hàn Tư Dưu läc đầu khóc: “Em chưa gọi, em còn chưa kịp gọi đã bị họ giật mất rồi, cô ơi, bây giờ chúng ta phải làm thế nào đây? Em là người nổi tiếng trên mạng, không thể bị bọn họ làm vậy được, hu hu hu!”
Khóe miệng Đỗ Vũ chảy máu, cũng bị dọa phát khóc.
Một cô gái cho dù bình thường có lạnh lùng cỡ nào thì bây giờ gặp phải loại chuyện thế này cũng sẽ bị dọa cho kinh hãi.
“Cô ơi, em cũng không biết là nối máy chưa nữa, hình như là nối máy rồi, em mới hét lên một câu.” Mã Hân Nhiên bình tĩnh hơn đôi chút, nhưng cũng thở hổn hển. ????ệ?‎ ha??‎ ?ìm‎ ?ga?‎ ??a?g‎ chí?h‎ ~‎ ?‎ R‎ Ù‎ M‎ ?‎ R‎ U‎ Y‎ Ệ‎ ?.v?‎ ‎ ~
“Hả? Vậy em gọi cho ai?” Mọi người như nhìn thấy được cọng rơm cứu mạng vậy.
Nói thật thì dù sao mấy cô gái đều là sinh viên đại học. Cũng có một vài suy nghĩ.
Vừa nấy nhìn thấy sai sai, người vệ sĩ kia đánh Đỗ Vũ, hơn nữa còn nhìn chăm chăm vào Mạnh Thái Như.
Hàn Tư Dư với Mã Hân Nhiên thì vội vã gọi điện thoại. Trên thực tế, Mã Hân Nhiên phản ứng nhanh hơn một chút, từ lúc chiếc xe xoay đầu lao xuống dốc, Mã Hân Nhiên đã ý thức được có gì đó không đúng, bät đầu gọi điện.
Dù sao thì trước đó mọi người đều hi vọng Mạnh Thái Như gọi được cho Lý Phi Hồng.
Đâu ai ngờ gọi bốn năm cuộc đều không được chứ.
“Em gọi cho Trần Khiêm!” Lúc đó Mã Hân Nhiên thấy số điện thoại của Trần Khiêm đầu tiên, tình huống cấp bách đâu có nghĩ được nhiều như vậy.
“Hả? Em gọi cho Trần Khiêm?”
Mạnh Thái Như thất vọng.
“Cậu gọi cho đồ bỏ đó đi thì có tác dụng gì chứ? Cậu ta là đồ não lợn, có thể nghĩ được cái gì chứ!”
Hàn Tư Dư cũng căng thẳng, mắng thẳng mặt. “Tiêu rồi tiêu rồi, tớ không muốn chết đâu!”
Đỗ Vũ khóc.
“Con mẹ nó đừng có ồn ào nữa, Lục Nhi, lấy băng keo dán miệng bọn họ lại đi! Me kiếp! Đợi lát nữa cho mấy người hét! Đến lúc đó cứ tha hồ mà hét nhé! He he hel”
Tên vệ sĩ cười dâm đãng.
Cùng lúc đó.
Ở kí túc xa nam.
Trân Khiêm vẫn còn đang sững sờ cầm điện thoại.
Ba phút trước, Mã Hân Nhiên gọi cho mình, lúc đó Trần Khiêm vừa mới tắm xong, điện thoại reo một lúc.
Cuối cùng vừa nhận cuộc gọi thì nghe thấy Mã Hân Nhiên hét lớn.
Hét cái gì thì Trần Khiêm cũng không nghe rõ lắm.
Hình như là tớ bị bắt cóc rồi! Sau đó thì cúp máy. Đây là tình huống gì vậy chứ?
Trần Khiêm gọi lại thì điện thoại đã tắt máy mất rồi. Gọi qua cho Mạnh Thái Như, cũng tắt máy luôn.
Đây là đang chơi nhau à? Trần Khiêm nói thầm.
Cũng hơi lo lắng cho mấy cô gái này, biết là bọn họ đang ở karaoke Đế Hoàng, thế là anh gọi cho Lý Phi Hồng.
Kết quả máy bận.
Sau đó Trần Khiêm lại gọi cho số điện thoai riêng của Lý Phi Hồng, lần này đã nối được máy.
“Cậu Trần, cậu chưa nghỉ ngơi sao?”
“Vẫn chưa, số điện thoại công việc của anh sao bận mãi thế? Anh còn ở Đế Hoàng không?” Trần Khiêm hỏi.
“Đừng nhäc đến nữa cậu Trần, tôi đang kiểm tra đây, bốn mươi phút trước điện thoại của tôi bị oanh tạc, cứ cách hai giây là lại có người gọi đến, giờ tôi đang ở Đế Hoàng, đang kiểm tra xem ai hack máy tôi!"
*Ừ ừ, nhóm Mạnh Thái Như với Hàn Tư Dư đến Đế Hoàng chơi, anh lập tức đi xem thử bọn họ còn ở đó không?”
“Vâng!”
Chưa cúp điện thoại, đợi khoảng ba phút, Lý Phi Hồng: “Cậu Trần, ba mươi phút trước, có người đến đón bọn họ đi rồi!"
“Hả? Mau xem camera thử là ai đón đi?”
Trần Khiêm cũng ý thức được chuyện này có gì đó không bình thường.
Lý Phi Hồng thì lại càng không ngốc, biết răng có thể đã xảy ra chuyện gì rồi.
Lập tức kiểm tra hết tất cả các camera ở phố thương mại Kim Lăng.
Sau đó Lý Phi Hồng hơi lo lắng nói:
“Cậu Trần, tôi đã kiểm tra ở bên này rồi, bọn họ được một chiếc Rolls - Royce đón đi, tốc độ vô cùng nhanh, rời khỏi phố Kim Lăng chạy thẳng về phía Tây!”
“Chẳng lẽ nhóm Mã Hân Nhiên thật sự bị bắt cóc rồi?”
Đầu Trần Khiêm đổ đầy mồ hôi
“Mau thông báo cho Lý Chấn Quốc với Triệu Tử Hưng đến karaoke Đế Hoàng đi, tôi lập tức qua ngay!”
 
Chương 445


Karaoke Đế Hoàng.
Trong phòng làm việc. Lúc này có hơi nghiêm túc.
“Tra được rồi cậu Trần! Theo như nhân viên phụ trách liên lạc của chúng ta nói, thì địa điểm cuối cùng mà Mã Hân Nhiên gọi là trong một tòa nhà thi công bị bỏ hoang bên khu công xưởng nhà máy ở phía Tây thành phố!”
Triệu Tử Hưng nói. “Cậu Trần!” Lúc này cửa bị đẩy ra, Lý Chấn Quốc bước vào.
“Vừa rồi chúng tôi đã điều tra băng đảng ngầm ở Kim Lăng và phía tập đoàn Hải Sơn rồi, theo như nội bộ chùng ta nói thì tối nay Chu Giang hơi kì lạ, tám giờ tối, cậu ta tổ chức. một bữa tiệc, mời một vài ông chủ giới doanh nhân của Kim Lăng ăn cơm. Trong thời gian đó thường hay ra ngoài gọi điện thoại, hơn nữa rượu trong bữa tiệc đều bị anh ta sắp. xếp đàn em bỏ thuốc. Mười phút trước anh ta được tài xế chở đi rồi, địa điểm là tòa nhà thi công dở ở khu nhà máy ở phía Tây thành phố!”
Lý Chấn Quốc nói.
Trần Khiêm không thể không nghi ngờ: “Tổng giám đốc Lý, sao anh lại rõ chuyện bên đó như vậy?”
Lý Chấn Quốc cười: “Thật là không giấu được cậu Trần mà, vì để đề phòng tập đoàn Hải Sơn giở thủ đoạn, tôi đã cài người của chúng ta vào nội bộ tập đoàn Hải Sơn bọn họ, một trong những người thân cận của Chu Giang là người của chúng ta!”
“Ừ ừ, vậy thì đúng rồi, cậu Trần, người chuẩn bị xong hết rồi, chúng ta mau xuất phát thôi?”
Triệu Tử Hưng nói.
“Đi!"
Một đoàn người lái xe, vội vã đi về phía Tây thành phố. Lúc này, ở tòa nhà đang thi công dở khu nhà máy.
“Đại ca! Đại cal”
Một nhóm đàn em hét lên.
“Ha ha ha, người đẹp của tôi ở đâu rồi?”
Tiếng cười thô tục truyền đến, sau đó thì nhìn thấy Chu Giang đi lên lầu.
Nhìn thấy người này, Hàn Tư Dư với Mạnh Thái Như trừng lớn mắt.
Lần trước, cả hai người đều đắc tội với Chu Giang. Lần này, người ta đặc biệt trả thù rồi!
“Ha ha, đều ở đây à! Người đâu rồi, xé băng keo trên miệng họ xuống cho tôi!"
“Chu Giang, chẳng lẽ anh không muốn sống nữa à, anh biết tôi là người phụ nữ của ai không? Nói cho anh biết, tôi là người phụ nữ của cậu Trần đấy!”
Mạnh Thái Như hét lên.
Mối quan hệ giữa mình với cậu Trần là gì, lần trước Lý Phi Hồng đã nói cho anh ta rồi.
Nhưng lần này cũng chẳng còn cách nào khác, diễn lại trò cũ, nhai lại mối quan hệ này để dọa anh ta.
Lần này, đến cả nhóm Hàn Tư Dư cũng bị dọa.
Chẳng trách Lý Phi Hồng lại tôn trọng cô hướng dẫn như vậy, hóa ra cô ta đã đạt đến mức độ đó rồi?
Trong lòng Hàn Tư Dư vô cùng khó chịu.
“Ha ha, tôi biết cô có cậu Trần bảo vệ, cũng biết Lý Phi Hồng giúp cô, nhưng hôm nay, cho dù là ông trời thì cũng không cứu nổi cô đâu!”
“Mẹ nó, lần trước ở Đế Hoàng, cô làm tôi mất mặt như vậy, hôm nay, tôi nhất định sẽ trả lại cho cô!”
 
Chương 446: Con đàn bà đê tiện!


“Còn cô nữa Tư Dư, ban đầu ông đây hỗ trợ cho cô như vậy đấy, mà cuối cùng thì thế nào? Ha ha, không ngờ cô sẽ rơi vào tay tôi nhỉ? Cô còn giáng cho tôi một cái bạt tai đúng chứ? Tôi sẽ cho cô biết được tôi lợi hại cỡ nào ngay thôi!”
Nói xong, Chu Giang chộp lấy ngực Hàn Tư Dư như đói khát lm.
Hàn Tư Dư lo lảng, há miệng cản lấy ngón tay Chu Giang.
“Ối ối ối! Con đàn bà đê tiện!”
Bốp!
Một cái tát giáng vào mặt.
Khóe miệng Hàn Tư Dư chảy máu.
“Anh dám! Nếu hôm nay anh dám đối xử với bọn tôi như vậy, cho dù anh có giết bọn tôi thì Lý Phi Hồng cũng sẽ biết là bọn anh làm sớm thôi, Chu Giang anh có ngầu cỡ nào thì cũng sẽ đi đời nhà ma, anh đừng có vội đắc ý!”
Mạnh Thái Như mắng.
“Ha ha ha, nhưng cô yên tâm đi, bọn Lý Phi Hồng không biết là do Chu Giang tôi làm đâu, vì sao ấy à? Vì bây giờ tôi đang uống rượu với mấy ông chủ ở giới thương mại rồi, sau đó thì sao, rượu quá mạnh, uống quá nhiều, cho nên tôi với mấy ông chủ đó ở khách sạn nghỉ ngơi rồi!"
“Mấy ông chủ đó đều có thể làm chứng cho tôi mà, ha hai”
“Người đâu rồi, đưa máy quay cho tao, tao phải khiến mấy cô ả sau này tự xem lại sự phóng túng của chính mình, còn nữa, tao phải gọi video cho Từ đại ca, để anh ấy cũng được đã ghiền chứ!"
Chu Giang vừa nói vừa gọi video.
Ở đầu bên kia, nằm trên giường bệnh là Từ Đại Nguyên băng bó cả tay lẫn chân.
“He he, Tổng giám đốc Từ, vẫn là anh có chiêu, anh xem, hôm nay em thả lưới, một mẻ bät được bốn người đẹp, em hơi từng cô một!”
“Mẹ kiếp, ai cũng xinh vậy à, đệch, cô gái lớn tuổi hơn một chút ấy, lát nữa quay cận cảnh đi, ông đây bảo y tá đến giải quyết nhu cầu cho mình!”
Từ Đại Nguyên phấn khích hét hớn.
“Được được được, em bắt đầu đây, ha ha!”
Bảo đàn em cầm điện thoại, người đầu tiên Chu Giang bổ nhào vào là Mạnh Thái Như.
Mấy cô gái, bao gồm cả Mạnh Thái Như đều bật khóc.
Bọn họ cho rắng chỉ cần có anh Bình Phàm thì hống hách ngang ngược ở Kim Lăng cũng chẳng có gì to tát.
Nhưng không ngờ giờ lại ở bước đường cùng thế này. Lại còn bị thế kia nữa!
Quả thật là dọa chết khiếp mà.
“Đại ca, điện thoại của anh!”
Lúc này, tên đàn em ở bên cạnh nói.
“Không nhận, không thấy ông đây đang bận à?” Chu Giang vừa cởi quần áo vừa mắng.
“Nhưng...” Lúc này, tên vệ sĩ ghé sát tai Chu Giang nói mấy câu.
“Cái gì?” Chu Giang đổ mồ hôi lạnh, sao lại gọi vào giờ này?
Nhưng cũng không dám không nhận, miễn cường nhận cuộc gọi.
“Có phải anh hiểu lầm rồi không? Sao có thể chứ... Tôi!” “Đừng có nói nhảm nữa, người của anh dưới lầu đều đã bị khống chế rồi, biết điều thì ngoan ngoãn thả bọn họ ra, nếu không thì tối nay anh phải chết!”
 
Chương 447


Người trong điện thoại lạnh lùng nói.
Chu Giang nuốt nước bọt.
Đột nhiên lúc này, tiếng bước chân vang lên ở hành lang. Sau đó thì thấy có một đám người vây lại.
Tất cả đều là vệ sĩ mặc đồ đen.
Đứng đầu là một thanh niên tóc trắng, vẻ mặt lạnh lùng, trên mặt có một vết sẹo dài.
Nhìn hơi dọa người. “Cậu... Cậu là ai?” Chu Giang kinh ngạc hỏi.
Chàng trai tóc trằng này, ánh mắt hung ác, nhìn không hề đơn giản đâu!
Nhóm Mạnh Thái Như nhìn người thanh niên tóc trắng này như được đại xá.
Đặt toàn bộ hi vọng lên anh ta.
“Lên!”
Người thanh niên tóc trắng này chỉ nói một chữ, các vệ sĩ dưới trướng cùng nhau ra tay, động tác cực kỳ nhanh, nhìn như đã qua đào tạo chuyên nghiệp.
Đè Chu Giang và những người khác xuống đất.
“Làm gì đấy? Các người muốn làm gì? Tôi là người của tập đoàn Hải Sơn, làm việc thì phải nghĩ đến hậu quả chứ!”
Bịch!
Người thanh niên tóc trắng giơ chân đá một cái vào mặt.
Mặc dù bị hai người ấn xuống đất.
Nhưng Chu Giang vẫn bay lên sau đó xoay một vòng rồi năm lại xuống đất.
Cằm bị gãy, răng thì rơi đây đất. Năm trên đất co giật, phun ra một ngụm máu.
Mấy tên đàn em thì trong phút chốc đã bị đánh cho mê man.
“A! Anh trai, anh đến cứu bọn tôi sao?”
Đỗ Vũ hưng phấn hét lên.
Sắc mặt người thanh niên tóc trắng vãn lạnh lùng như cũ, nói với bốn người: “Trong bốn người ai là cô Mã Hân Nhiên?”
“Là tôi!"
Mã Hân Nhiên nói.
“Theo lệnh của bên trên, chúng tôi đến đây để cứu chị, bây giờ chị đi với tôi đi!”
Nói xong, người thanh niên tóc trắng tự mình gỡ trói cho Mã Hân Nhiên
Sau đó muốn đưa Mã Hân Nhiên rời khỏi đây.
“Này này này, bọn tôi thì sao? Còn bọn tôi nữa mà?” Nhóm Hàn Tư Dư và Mạnh Thái Như ngơ ngác.
“Xin lỗi, bên trên chỉ nói là cứu cô Mã Hân Nhiên, không nói cứu người khác!”
“Mẹ kiếp, Hân Nhiên, mau nói đi, cứu bọn tớ nữa chứt”
Hàn Tư Dư vội nói, cô ta không muốn ở cái nơi quái quỷ. này thêm giây nào nữa.
Mà cảnh này của bọn họ, Trần Khiêm ngồi trong một chiếc Maybach, thấy rất rõ ràng qua chiếc laptop.
Đây là anh cố ý sắp xếp, vì không muốn để Hàn Tư Dư. với Mạnh Thái Như lấy mình để tỏ vẻ ta đây nữa.
Thấy bọn họ lo lắng như vậy.
Lúc này Trân Khiêm mới cầm điện thoại lên...
 
Chương 448: Tớ cũng không rõ là chuyện gì nữa?


Trần Khiêm nói với Bạch Lang, tiện thể đưa ba cô gái kia đi luôn!
Dù sao thì dọa bọn họ để bọn họ đừng lấy mình ra vẻ ta đây nữa là được rồi, Trần Khiêm cũng không muốn bỏ bọn họ lại đây.
Còn người thanh niên tóc trắng đó đang là vệ sĩ tâm phúc dưới trướng Triệu Tử Hưng, tên là Bạch Lang, giống như Lý Phi Hồng là tâm phúc của Lý Chấn Quốc vậy.
Triệu Tử Hưng dẫn từ Cảng Đảo đến.
“Tổng giám đốc Triệu, bọn họ ra rồi, tôi không tiện gặp. bọn họ, tôi rút trước đây, xe đã sắp xếp xong rồi chứ?”
Trần Khiêm hỏi Triệu Tử Hưng ngồi ở ghế phụ lái.
“Sắp xếp ổn thỏa cả rồi cậu Trần! Chúng ta đi trước thôi, bên này giao cho Bạch Lang là được rồi! Cậu ấy sẽ đưa bọn họ về trường an toàn.”
Lúc này, một chiếc xe dã ngoại dừng ở bên cạnh, Trần Khiêm lau mồ hôi trên trán, chuyển sang xe bên cạnh, cùng Triệu Tử Hưng rời khỏi chỗ này.
Vừa nấy, sau khi tra ra vị trí, Trần Khiêm bảo Lý Chấn Quốc theo sát phía bên tập đoàn Hải Sơn, còn mình với Triệu Tử Sơn vội vã lên xe chạy đến đây.
Làm gì có tâm tư để mà ngồi xe dã ngoại Triệu Tử Hưng chuẩn bị chứ.
Bây giờ thấy Mã Hân Nhiên tuy sợ hãi nhưng không còn nguy hiểm nữa, trái tìm thấp thỏm của Trần Khiêm lúc này mới hoàn toàn bình tĩnh lại...
“Hân Nhiên Hân Nhiên, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Bốn cô gái ra ngoài. Lúc này Đỗ Vũ nhìn Mã Hân Nhiên, ánh mắt ngưỡng mộ.
Rất rõ ràng, hành động giải cứu lần này chính là để cứu Mã Hân Nhiên mà.
Hơn nữa nhìn trận này, cũng có chút há hốc mồm. Có sáu chiếc Maybach giống y chang nhau. Còn có xe thương vụ cao cấp.
Dưới lầu vẫn có mười mấy hai mươi người vệ sĩ khí phách siêu phàm để tay sau lưng đứng thẳng người.
Giáo viên hướng dân Mạnh Thái Như cũng đủ ngầu rồi đi, mà khi đó chẳng qua chỉ là vài chiếc Rolls - Royce đến thôi.
Hơn nữa đội vệ sĩ lần này rõ ràng mạnh mẽ hơn, đặc biệt là người thanh niên tóc trắng, quả thực vô cùng lạnh lùng.
Hàn Tư Dư và Mạnh Thái Như đều vô cùng tò mò nhìn Mã Hân Nhiên.
“Hả? Tớ cũng không biết nữa, tớ không biết những người này! Tớ cũng không rõ là chuyện gì nữa?”
Mã Hân Nhiên ngờ vực nói.
“Anh trai này, cho hỏi là ai bảo anh đến cứu bọn tôi vậy?” Mạnh Thái Như không kiềm được hỏi.
Bạch Lang chỉ trưng ra khuôn mặt lạnh lùng không có biểu cảm gì, giống như không nghe thấy vậy.
Mạnh Thái Như ra hiệu cho Mã Hân Nhiên bằng ánh mắt, bảo Mã Hân Nhiên hỏi.
“Anh này, là ai bảo anh đến cứu bọn tôi vậy, để sau này bọn tôi cảm ơn!”
Mã Hân Nhiên hỏi.
“Cô Mã, bên trên đã dặn rồi, thân phận của anh ấy không thể nói ra, cho nên dù là cô thì tôi cũng không thể nói được!”
Bạch Lang vô cùng cung kính với Mã Hân Nhiên.
*À! Tớ nghĩ ra rồi, chắc không phải người đó là Trần Khiêm đâu nhỉ?”
Đỗ Vũ bỗng nhiên kinh ngạc hô lớn một tiếng.
“Trần Khiêm?”
Mạnh Thái Như và Hàn Tư Dư sững sờ.
“Phải đấy, mọi người nghĩ mà xem, mặc dù vừa nãy bọn mình đều muốn gọi điện thoại nhưng chỉ có Hân Nhiên là gọi được thôi, mà chẳng phải cậu ấy gọi cho Trần Khiêm sao? Cũng có nghĩa là chỉ có Trần Khiêm biết chúng ta xảy ra chuyện thôi!”
Đỗ Vũ phân tích, vẻ mặt như khó mà tin được, rất không muốn chấp nhận.
Chưa kể Hàn Tư Dư và Mạnh Thái Như. “Sao có thể chứ, cho dù là gọi cho Trân Khiêm, cậu cảm thấy cậu ta có khả năng để mời được nhiều người có bản lĩnh như vậy đến đây à? Điều này hoàn toàn phi logic đấy!”
Hàn Tư Dư nói.
Mạnh Thái Như cũng căng thẳng hỏi Mã Hân Nhiên: “Hân Nhiên, em nghĩ kĩ lại xem, em có chắc là lúc đó em gọi cho Trần Khiêm không? Hay là không cẩn thận gọi cho ai khác rồi, nhà em có nhân vật nào hoặc là có mối quan hệ nào khác mà lợi hại như vậy không?”
 
Chương 449: Bọn tôi đoán đúng chứ?


Phải đấy, đương nhiên là lo lằng rồi.
Bình thường, người mà Hàn Tư Dư và Mạnh Thái Như khinh thường nhất chính là Trần Khiêm mà.
Nếu cuối cùng Trần Khiêm chính là nhân vật tai to mặt lớn vô cùng có bản lĩnh kia thì bọn họ nên đi chết luôn cho. rồi.
Đây cũng là lý do vì sao ban đầu lúc Mạnh Thái Như nhặt được cục sạc dự phòng của mình ở trên xe Lý Phi Hồng, cô ta đã tự giày vò mình cả một đêm.
“Khi đó có hơi hoảng loạn, em cũng không chắc là mình có gọi cho Trần Khiêm không nữa. Trong danh bạ của em thì số đầu tiên là Trần Khiêm, số thứ hai là số của chị họ em, sáng nay em có gọi cho chị ấy, nếu nói về quan hệ, có thể là chị họ em rồi, chị ấy là phó tổng giám đốc của một công ty thương mại quốc tết Quen biết rất nhiều người!”
Mã Hân Nhiên nghĩ lại tất cả mọi việc rồi nói.
“Ừ ừ, vậy thì có thể sáng tỏ rồi, nhất định là em không cẩn thận ấn nhầm rồi, gọi vào số điện thoại chị họ của em, sau đó chị họ em biết chuyện này cho nên vội säp xếp người đến. Những người này có khả năng là đặc công, cũng có thể là thế lực ngầm nào đói”
Mạnh Thái Như thấp giọng phân tích.
“Bọn tôi đoán đúng chứ? Anh trai lạnh lùng?”
Rõ ràng mọi người đều đồng ý với cách nói này, Hàn Tư Dư hỏi Bạch Lang.
Bạch Lang vẫn không có biểu cảm gì, mở cửa chiếc xe Maybach đầu tiên, cũng chính là chiếc xe mà Trần Khiêm và Triệu Tử Hưng đã ngồi.
Nói: “Tôi sẽ đích thân đưa mọi người về trường, lên xe!”
“Hừ hừ, không chịu nói gì cả, vậy là bọn tôi đoán đúng rồi!"
Đỗ Vũ nói.
“Anh trai này, tôi có thể dùng điện thoại của anh một lát được không? Tôi muốn gọi cho chị họ của tôi!”
Mã Hân Nhiên cũng tin vào cách nói này.
“Vâng, cô Mã!”
Bạch Lang cung kính đưa điện thoại của mình cho Mã Hân Nhiên, sau đó mọi người đều lên xe.
“Alo, chị họ, là chị sao? Ừ ừ em là Hân Nhiên!” “Hả? Chị, thật sự là chị cử người đến cứu em à?”
“Chị đã gọi điện thông báo cho đội điều tra, người của bọn họ đến nhanh vậy à? Khụ khụ, em không sao là tốt rồi, em không biết đấy chứ, vừa nấy chị gọi lại nhưng không tìm được em, sau đó gọi cho giáo viên hướng dẫn của bọn em cũng không liên lạc được, chị lo em xảy ra chuyện rồi nên mới nhắn tin wechat cho cậu bạn Trần Khiêm của em để hỏi cậu ấy, cậu ấy nói với chị là em bị bắt cóc rồi!”
Chị họ lo lắng nói.
Về phần tại sao chị ấy biết Trần Khiêm? Chẳng phải là vì người chị họ này quen biết rất rộng sao, tiền mà trước đây Trần Khiêm đi làm thêm kiếm được để mua điện thoại, mua quần áo cho Dương Hạ ở đâu ra chứ.
Đều là Mã Hân Nhiên bảo chị họ tìm chỗ làm thêm cho Trần Khiêm với nhóm Dương Huy.
Thỉnh thoảng người chị họ này cũng sẽ bảo Trần Khiêm làm cho mình chút việc, cho nên cũng có wechat của Trần
Khiêm và nhóm Dương Huy.
“Hả? Là vậy à, bọn em không sao, họ đang đưa bọn em về trường rồi!"
“Được rồi, vậy em nghỉ ngơi trước đi, đợi ngày mai chị tới thăm em, em sắp đi thực tập rồi, chị sẽ nói với em về
chuyện công việc!”
“Vâng vâng, em biết rồi chị họ, chị cũng nghỉ ngơi sớm đi”
Bởi vì đang ở trong xe, nên ai cũng có thể nghe thấy lời này.
Mọi người cũng hiểu là việc gì. Hóa ra là Trần Khiêm thông báo cho người chị họ này.
Vậy tên Trần Khiêm này biết bọn họ bị bắt cóc? Mẹ kiếp, vậy mà không làm gì hết sao?
Nếu không phải khi đó người chị họ tìm Hân Nhiên, vậy chẳng phải hôm nay bọn họ tiêu rồi sao!
Khốn nạn, quay về tôi bóp chết cậu ta!
Mạnh Thái Như thâm mắng.
“Úi cha, mông tôi!”
Lúc này, Hàn Tư Dư đột nhiên hô lên một tiếng. Hình như cô ta cấn phải thứ gì đó.
Đau đớn nhếch mép.
Sau đó, Hàn Tư Dư lôi từ dưới mông lên một chiếc áo vest, trong túi còn có một chiếc điện thoại.
“A? Anh trai này, xin lỗi nhé, tôi không cẩn thận ngồi lên áo của anh rồi!”
Hàn Tư Dư xin lỗi. “ƠØ? Chiếc áo vest này trông hơi quen?”
Ngay sau đó, Hàn Tư Dư ngẩn ra.
 
Chương 450: Nhưng bây giờ khó xử quá


“Hả? Bộ quần áo này, chẳng phải em mua cho Trần Khiêm hay sao?”
Hàn Tư Dư chợt nghỉ ngờ nói.
Chẳng phải đây là bộ vest mà chiều nay cô ta đã mua cho Trần Khiêm ở khu thương mại hay sao.
“Tư Dư, em có chắc không?”
Mạnh Thái Như kinh hãi.
Lấy sang xem, đúng là bộ vest của Trần Khiêm. Tại sao lại thế?
Tại sao quần áo của Trần Khiêm lại xuất hiện trên xe Maybach?
Mấy cô gái cũng nghỉ ngờ, mọi người đều trợn mắt nhìn về phía Bạch Lang đang lái xe.
Mà giờ phút này Bạch Lang cũng cực kỳ ngạc nhiên.
Theo lời dặn của cậu Trần, tuyệt đối không được để lộ danh tính của anh.
Nhưng bây giờ khó xử quá.
“Đây là vest của tôi, bình thường hay để trên xe!”
Bạch Lang nói dối.
Hàn Tư Dư và Mạnh Thái Như nhìn nhau, chắc chăn họ sẽ không tin, bộ vest này cũng chỉ năm sáu trăm, cả người Trần Khiêm tính từ đầu đến chân chỉ khoảng một hai nghìn.
Mà vest trên người Bạch Lang, rõ ràng ít nhất cũng phải hai ba mươi nghìn.
Mẹ ơi!
Chẳng lẽ Trần Khiêm đã từng ngồi trên chiếc xe này rồi? Bất ngờ bất ngờ, cực kỳ bất ngời
“Của tôi thật mà, bình thường tôi ăn mặc khá tùy tiện!” Bạch Lang thấy các cô không tin nên vội nói thêm.
Biểu hiện nói dối chột dạ này, sao người tinh tường như Mạnh Thái Như lại không nhận ra được.
Sau đó, Hàn Tư Dư không hề tin nên thò tay vào trong quần áo, lấy di động đang cộm dưới mông mình ra.
Vừa nhìn, càng kinh ngạc hơn.
“Đây chẳng phải là điện thoại của Trần Khiêm hả?”
Tay Hàn Tư Dư hơi run rẩy.
“Em xem thử!”
Đỗ Vũ giựt điện thoại, đúng là của cậu ta!
Bạch Lang thầm nghĩ, có thể ban nãy cậu Trần hơi bối rối nên để quên áo khoác và di động trên xe không mang theo.
Nhưng Bạch Lang cũng là người thông minh, cho dù sau đó mấy cô gái này có hỏi thế nào, anh ấy cũng im lặng không nói gì.
Cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ đưa các cô về trường thì đạp ga chạy ngay.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy giáo viên hướng dẫn? Quần áo và di động Trần Khiêm đều ở trên xe, điều này chứng tỏ rắng Trần Khiêm đã từng đi trên chiếc xe này, hơn nữa, cậu ta là người đầu tiên biết tin chúng ta xảy ra chuyện, chẳng lẽ, Trần Khiêm đã cứu chúng ta?”
Đỗ Vũ sốt ruột phát khóc.
Đúng vậy, người mà bạn luôn giẫm đạp, có một ngày lại giỏi giang và cừ hơn bạn rất nhiều, sao lại không đau lòng được chứ.
Mặt Hàn Tư Dư cũng hơi xanh.
Nếu là thế thật, vậy Trần Khiêm sẽ là ai đây? Chẳng lẽ là cậu Trần? Là anh Bình Phàm?
“Được rồi được rồi! Đừng đoán già đoán non nữa, mọi người cứ bình tĩnh! Có thể là quần áo và di động này là của Trần Khiêm, cũng có thể là không phải, có một giả thiết khác nữa là không chừng Trần Khiêm đi xe cảnh sát đến cứu chúng ta nhưng mà, chäc chăn cảnh sát phải tiến hành bảo mật danh tính của người báo án nên cậu ta mới không lộ mặt với chúng ta, đưa Trần Khiêm về trước? Có phải có thể giải thích như vậy không?”
Mạnh Thái Như khá trưởng thành nên trong phút chốc. có thể giải thích vấn đề khó nhăn ngay. Cảnh tượng này, nói thật lòng, rất giống như cảnh tượng lần trước lúc cô ta xảy ra chuyện.
Nếu sốt ruột thì phải là Mạnh Thái Như sốt ruột mới đúng.
Bởi vì lần trước, Trần Khiêm mượn sạc dự phòng của mình để quên trên chiếc Rolls-Royce, bây giờ quần áo và điện thoại lại để trên Maybach, chẳng lẽ là trùng hợp thật sao?
Hơn nữa hai lần xảy ra chuyện, Trần Khiêm đều là người đầu tiên biết tin
Cho nên, bây giờ Mạnh Thái Như cũng không dám gộp hai chuyện lại.
“Được rồi, chỉ bằng thế này đi, chúng ta đích thân đến ký †úc xá Trần Khiêm hỏi rõ cuối cùng mọi chuyện là sao, được không?”
Mạnh Thái Như lại nói.
“Dạ dạ, nếu chúng ta đã có di động thì gọi điện thoại cho Trần Khiêm cũng được đó!" Bỗng Đỗ Vũ tỉnh táo lại
Hàn Tư Dư bất đắc dĩ buông tay: “Cũng vô dụng thôi, ban nãy em đã thử rồi, điện thoại này đã hết pin tắt nguồn! Nhưng mà, chúng ta có quần áo và di động, sau khi tìm được Trần Khiêm thì sự thật sẽ sáng tỏ!”
Ký túc xá nam.
Trần Khiêm cởi quần áo, mặc quần đùi, giờ đây mới vừa nắm xuống.
 
Chương 451: Để lộ danh tính với các cô ấy làm gì?


Một tiếng rầm, cửa ký túc xá bị đẩy ra. “At
Tiếng kêu thảm thiết của Dương Huy vang lên, sau đó thấy Dương Huy đang dùng thau rửa mặt ngăn chính giữa.
“Cô hướng dẫn, Hàn Tư Dư, mọi người làm gì vậy?” Dương Huy vội vã nói “Hừ, Trần Khiêm, cậu đứng lên cho tôi!”
Đỗ Vũ thì xốc chăn Trần Khiêm lên, không quan tâm Trần Khiêm đang mặc gì, trực tiếp tứm Trần Khiêm dậy.
“Mọi người làm gì vậy?”
Trần Khiêm che bộ phận quan trọng lại, sắp không còn gì để nói nữa.
Mấy cô gái này, đáng sợ quá đi.
Sau đó các cô không nói gì, Đỗ Vũ thì chạy thẳng đến giường Trần Khiêm lật tung cả lên.
Mà nhóm Mạnh Thái Như và Hàn Tư Dư thì khoanh tay đứng nhìn.
“AI Cô và Tư Dư ơi, mọi người nhìn đi, quần áo và điện thoại ở đây này!”
Thoáng chốc Đỗ Vũ đã cầm vest và điện thoại của Trần Khiêm sang.
Mọi người ngẩn người. Xem ra là mình suy nghĩ lung tung rồi nhỉ? Vốn dĩ không phải Trần Khiêm!
Nhưng mà, đúng là mọi người cũng được thở phào nhẹ nhõm, giống như mới được thả ra.
Đặc biệt là Mạnh Thái Như, cô ta còn cảm thấy hơi vui mừng, không phải anh là được.
Nhưng phút chốc đã bình tĩnh lại ngay, thấy tất cả nam sinh trong ký túc xá Trần Khiêm đều đang nhìn mình ngạc nhiên.
Mạnh Thái Như hằng giọng rồi mới hỏi:
“Trần Khiêm, tôi hỏi cậu, sau khi cậu nhận được cuộc gọi xin giúp đỡ của Hân Nhiên, cậu đi đâu? Làm gì?”
“Lúc đó em sốt ruột muốn báo cảnh sát, sau đó chị Hiểu Vân gửi tin nhắn wechat hỏi em Hân Nhiên đi đâu, tớ nói tin này cho chị ấy nghe, chị ấy sắp xếp người ngay! Mọi người không sao thì hay quát
Trần Khiêm cười cười.
“Mẹ nó, cô ơi cô nói đúng rồi đó, ban nãy chúng ta mất bình tĩnh quá, thậm chí em còn suy nghĩ lung tung nữa, xem ra là chị họ của Hân Nhiên đã cứu chúng tai”
Đỗ Vũ phấn khích gào lên.
“Ây da, Trần Khiêm, cậu đi ngủ không mặc áo ngủ hả, cút đi nhanh đi, chướng mắt quái”
Mỉa mai Trần Khiêm xong, mấy cô gái mới hài lòng rời đi.
Chỉ có Mã Hân Nhiên là chào Trần Khiêm, nói hôm nay cô ấy chỉ thấy sợ hãi thôi, không bị thương ở đâu cả, hai cô gái khác thì đi thẳng một mạch.
Trần Khiêm cười gượng, chuyện gì vậy nhỉ.
Cũng may mình phản ứng nhanh.
Nói thật lòng, toàn bộ quá trình cứu Mã Hân Nhiên, Trần Khiêm cực kỳ sốt ruột lo lắng, lúc ngồi trong xe, anh đã cởi áo khoác ra
Hơn nữa lúc đó theo dõi camera thấy nhóm Mã Hân Nhiên xuống kịp thời.
Trần Khiêm ôm máy tính giám sát vào trong xe.
Anh đã quên lấy áo khoác và điện thoại.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Trần Khiêm thầm nghĩ chăc chẳn sẽ bị lộ thôi.
Cũng may mình đã linh hoạt, mua những thứ nên mua, Trần Khiêm chỉ có thể mong răng điện thoại hãy nhanh chóng hết pin tắt nguồn đi, nếu không chỉ cần gọi một cuộc thôi là lộ hết.
Nhưng mà căn cứ theo tình hình này, điện thoại của mình đã tắt ngưồn rồi.
Hơn nữa ban nấy, Trần Khiêm đã xóa số điện thoại của mình họ sẽ không liên lạc được.
Không có ý gì khác.
Mấy cô gái này, ngoại trừ Mã Hân Nhiên, từ này về sau Trần Khiêm không muốn qua lại nhiều với những người còn lại.
Để lộ danh tính với các cô ấy làm gì?
Đêm nay, xem như đã qua nguy hiểm.
Sang ngày hôm sau là thứ bảy cuối tuần. Trần Khiêm ôn lại bài học ở ký túc xá, khoảng mười giờ. Mã Hân Nhiên gọi điện thoại đến.
Còn về sim điện thoại, đầu tiên là xóa số, sau đó nhờ Lý Chấn Quốc giúp đỡ, dùng danh tính của mình chứng minh số cũ rồi cấp lại, không phải là chuyện gì khó khăn.
Sáng sớm hôm nay Trần Khiêm đã đến phố thương mại cầm sim về.
“Trần Khiêm, hôm nay chị họ của tớ đến, chị ấy đặt nhà hàng ở gần trường chúng ta, cậu là ân nhân của tớ mà nên cậu nhanh chóng sang đây đi! Ha ha! Tiện thể xem thử chị tớ có thể sắp xếp cho cậu một công việc hay không! Còn nhóm Dương Huy nữa, cậu kêu mọi người đi chung luôn nha...”
“Tớ không đi đâu, hơn nữa tớ cũng đâu giúp gì được cho cậu?”
Trần Khiêm cười gượng.
“Tới nhanh! Nếu không tớ sẽ đến ký túc xá gọi cậu đó! Hơn nữa, chị họ tớ nói, dù sao cũng phải cảm ơn cậu!”
“Vậy... Được thôi, chúng tớ sẽ sang ngay!”
Trần Khiêm không nhập nhằng nữa, thật ra đúng là anh cũng đã giúp đỡ mà, ăn một bữa cơm thì có làm sao đâu.
Chủ yếu là không muốn gặp cô chị họ của Mã Hân Nhiên.
 
Chương 452


Lúc nhóm Trần Khiêm và Dương Huy đến.
Thì nhóm Mã Hân Nhiên và chị cô ấy là Mã Hiểu Vân đã ở đó.
Bao gồm cả giáo viên hướng dẫn Mạnh Thái Như, Hàn Tư Dư và Đỗ Vũ, ngoài ra, ngồi bên cạnh Mã Hiểu Vân là một chàng trai khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mặc vest mang giày da.
Mã Hiểu Vân là người rất có phong thái phụ nữ.
Rất giỏi về vấn đề giao tiếp.
Nhóm Trần Khiêm, Dương Huy đã từng giao tiếp với cô †a nhiều lần rồi, nói thế nào nhỉ, là người rất kiêu ngạo, tìm việc cho nhóm Trần Khiêm là vì nể mặt Mã Hân Nhiên, còn về nhóm Trần Khiêm, Dương Huy, người ta khinh lầm.
“Nhóm Trần Khiêm ngồi đi!”
Mã Hiểu Vân lạnh lùng nói.
Trần Khiêm ngồi xuống.
“Chuyện tối qua, đúng là làm mọi người phải lo lắng, đợi lát nữa tôi phải kính mọi người một ly, hơn nữa, giới thiệu với mọi người, đây là Mạnh Bân, là bạn cấp ba của tôi, đội trưởng đội điều tra của Kim Lăng! Tôi đã gọi điện thoại cho cậu ấy!"
“A! Em chào anh Mạnh Bân, cảm ơn anh đã cứu chúng em!”
Đỗ Vũ vừa nghe hàm tước này, bắt đầu xem trọng ngay.
“Khách sáo quá, đây là bổn phận của tôi. Hơn nữa tiết lộ với mọi người răng, các nghi phạm đêm qua đã bị chúng tôi bắt giữ và đã điều tra được vụ án lớn sau lưng họ. Tính ra là tôi phải cảm ơn mọi người mới đúng, nếu không, con cá lớn Chu Giang này, không biết khi nào mới chịu trồi lên mặt nước!”
Mạnh Bân cười nói.
“Hân Nhiên, em thấy bạn em biết ăn nói thế nào chưa, em cũng kính ân nhân của em một ly đi!”
Mã Hiểu Vân thấy em gái mình không biết ý ngồi im thin thít, vội vàng nhắc nhở.
*À à, ngoại trừ cảm ơn đội trưởng Mạnh ra, hôm nay tớ còn muốn cảm ơn Trần Khiêm, dù sao nếu không có cậu ấy, không biết chúng tớ đã xảy ra chuyện gì!”
Mã Hân Nhiên nói.
Dù sao có nói thế nào, cũng nhờ có Trần Khiêm báo. cảnh sát, nếu không thì sẽ không có sau đó.
“Hân Nhiên, em làm gì vậy! Chị bảo em cảm ơn đội trưởng Mạnh, em cảm ơn Trần Khiêm làm gì?” Mã Hiểu Vân không vui.
“Đúng đó đúng đó, thăng hèn này đã làm được gì đâu? Còn nói mình chuẩn bị báo cảnh sát hả, có lẽ là lúc đó sợ †eo rồi, nếu không nhờ chị Hiểu Vân kịp thời biết tin, thông báo cho đội trưởng Mạnh ra quân thì tụi em đã xong đời rồi.
Đỗ Vũ nói.
Mà Mạnh Bân thì chỉ läc đầu cười gượng.
“Nói không hề sai, cho dù muốn cảm ơn thì chúng tôi chỉ muốn cảm ơn chị Vân và đội trưởng Mạnh, tôi lấy trà thay rượu kính hai người một ly, tại tôi không trông nom nhóm Hân Nhiên kỹ càng nên tôi xin kính trước!”
Lúc này Mạnh Thái Như mỉm cười nói.
Hiển nhiên, người ta không hề quan tâm đến Trần Khiêm.
Mà Mã Hân Nhiên thì...
Thật ra cô ấy cảm thấy hơi là lạ.
 
Chương 453: Thật không chị?


Cứ cảm thấy rằng trong toàn bộ quá trình này, Mạnh Bân chưa hề xuất hiện, hơn nữa tối qua, cho dù là khí thế hay thực lực thì Bạch Lang đều mạnh hơn người tên Mạnh
Bân này nhiều.
Cho nên Mã Hân Nhiên cảm thấy không đúng lắm.
Hơn nữa, sự mỉa mai của mọi người với Trần Khiêm làm bản thân Mã Hân Nhiên không thể chấp nhận được.
“Hân Nhiên, chị biết em và Trần Khiêm thân nhau, thế này đi, chốc nữa chị sẽ thử tìm người sắp xếp cho Trần
Khiêm một công việc có bảo hiểm xã hội là được!".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
Mã Hiểu Vân không muốn làm em mình quá mất mặt nên nói ngay.
“Thật không chị? Chị sẽ tìm một công việc có năm loại bảo hiểm xã hội cho Trần Khiêm hả?”
Mã Hân Nhiên nói.
“Chuyện này hơi khó, thị trường bây giờ, ngoại trừ một vài công ty lớn mới có loại bảo hiểm kia nhưng Trần Khiêm. thì, khụ khụ, khó säp xếp được, nhưng mà chị sẽ cố gắng hết sức!"
Hàm ý rất rõ ràng, năng lực Trần Khiêm không đủ.
“Đúng đó, nếu chị Vân phải sắp xếp cho người kém cỏi như Trần Khiêm, chắc chắn sức cạnh tranh sẽ lớn lắm, đưa Trần Khiêm vào, chẳng phải là làm nền cho người ta rồi saol"
Đỗ Vũ tính tình thẳng thắn nói ngay.
“Đúng đó, loại người như Trần Khiêm, chỉ có thể làm một vài công việc văn phòng giấy tờ thôi, những ngành khác thì không được đâu, nói thật lòng, khoảng thời gian trước, em và giáo viên hướng dẫn đã từng bàn luận về cậu ta rồi!"
Hàn Tư Dư cũng lắc đầu cười gượng.
Trần Khiêm ngồi bên cạnh nghe, da đầu căng sắp nổ.
Mẹ nó, lần nào cũng vậy, có vẻ như không đá đểu mình thì họ sẽ không có chuyện gì để nói đúng không?
Lúc trước mình sống thật thà nhưng không có nghĩa là mình ngu.
Tại sao phải sống thật thà? Không tiền không quyền, không thể không thật thà.
Trần Khiêm im lặng không nói. Đúng lúc này, điện thoại Trần Khiêm vang lên.
Vừa nhìn, là chị mình gọi đến.
Trần Khiêm lập tức ra ngoài nhấc máy.
“Chị, có chuyện gì không?”
“Em trai, đang bận không? Chị nói em nghe chuyện này, quản gia và vài cấp dưới của chị đến Kim Lăng trước, em tìm ai đó tiếp họ thay chị nhé, Lý Chấn Quốc và Triệu Tử Hưng đã được chị giao việc khác rồi, nên em cứ tiện tay sai người khác đi, đến sân bay đón họ rồi tìm một nơi cho họ ởi”
“Ồ ồ, không thành vấn đề!” Trân Khiêm gật đầu.
Nói thật, đây là lần đầu tiên Trần Khiêm tiếp xúc với người trong dòng họ của mình.
“Ha ha, ngày kia là chị đến rồi, hai chị em mình sẽ được. gặp nhau!”
Trần Hiểu cười nói. Tất nhiên Trần Khiêm cũng rất nhớ chị mình. Tán gấu vài câu xong, Trần Khiêm cúp máy.
Lý Chấn Quốc và Triệu Tử Hưng đang bận nên Trần Khiêm cũng ngại quấy rầy họ.
Sắp xếp ai đây?
Khụ khụ, ngẫm nghĩ, dù sao nơi này có nhóm người Hàn Tư Dư, bản thân anh cũng không muốn dùng bữa ở đây.
Thế thì tự anh đi đón đi. Dù sao cũng là quản gia của chị mình.
 
Chương 454: Cho nên bữa cơm này rất kỳ lạ


Vì vậy Trần Khiêm đi vào nói một tiếng với Mã Hân Nhiên rằng mình có ít việc phải đi ngay.
“Trần Khiêm này, bận rộn nhỉ!” Mã Hiểu Vân mỉa một câu.
Mã Hiểu Vân tôi mời cậu ăn cơm là nể mặt cậu rồi, ha ha, vậy mà dám có việc bận phải đi!
“Cậu ta ấy à, chắc là không ở đây nổi nữa, đúng rồi anh Mạnh Bân, anh nói đi, anh chàng đẹp trai với mái tóc trăng đó có chức vụ gì vậy?” Đỗ Vũ nói.
“Ha ha, nói thật lòng, thật ra tôi rất tò mò về đề tài tán gẫu của mọi người, cô nói gì mà Maybach, anh chàng đẹp. trai tóc trắng lạnh lùng, sao đội cảnh sát của chúng tôi lại có người như vậy được?”
Bây giờ Mạnh Bân mới xấu hổ nói.
Trên thực tế, ban nãy anh ta cũng nghe thấy một vài chỉ tiết sai sai, đêm qua à, đúng là đội cảnh sát có hành động lớn.
Nghe nói là có lãnh đạo liên quan đến điều tra.
Tình hình nội bộ rất căng.
Lúc đó, Mạnh Bân vừa nhận được cuộc gọi của Mã Hiểu Vân, nói em gái mình bị bắt cóc, tổng cộng có bốn cô gái gì đó
Mạnh Bân vừa nghe, chẳng phải đây là vụ án lớn lần này sao?
Cho nên Mạnh Bân nói cảnh sát đã lên đường rồi.
Mà chờ đến khi mình đi theo đại đội thì tất cả những bọn bắt cóc đã ngoan ngoãn chịu trói, con tin đã được giải cứu từ lâu rồi.
Thậm chí tình hình thế nào, không phải chuyện mà người cấp thấp như anh ta có quyền được biết.
Cho nên bữa cơm này rất kỳ lạ.
Nếu không tại sao lúc trước Mạnh Bân lại lắc đầu cười gượng chứ.
Cho đến bây giờ, anh ta đã hiểu, thì ra có đến hai nhóm người đi cứu.
Mình chỉ việc đi thu dọn.
“Hả? Không phải đội cảnh sát của anh? Em cũng nghĩ thế, cũng đâu thể lái chiếc xe xa xỉ như Maybach được!” Đỗ Vũ buồn bực ngay.
“Đội trưởng Mạnh, thế không phải mọi người đến cứu chúng tôi à?” Mạnh Thái Như cũng ngạc nhiên nói, tại sao một chuyện nhỏ như vậy mà lại phiền phức đến thế!
“Nói đúng ra là không, bởi vì lúc chúng tôi đến hiện trường, mọi người đã được cứu!” Mạnh Bân cười giải thích.
Không nói chỉ tiết, chỉ nhắc đến một vài chỉ tiết lúc đó.
Những việc này, anh ta không dám mạo hiểm giành công.
“Hả? Ồn ào suốt nửa ngày, vậy là có người cố ý đến cứu chúng tôi hả? Là ai vậy?” Bốn cô gái lại kinh ngạc.
Mà lúc này, điện thoại của Hàn Tư Dư vang lên.
“Xin chào, ai vậy?”
“Xin chào quý khách, chúng tôi bộ phận chăm sóc khách hàng của cửa hàng hàng đầu của hiệu đồ vest Rex mà hôm qua cô đã mua vest. Là thế này, hôm qua cô đã mua cho bạn trai cô một bộ vest, sau đó khuya hôm qua, anh ấy lại đến yêu cầu mua một bộ giống như đúc, lúc ấy chúng tôi chỉ có size nhỏ nhất nên tạm đưa cho bạn trai cô trước, hôm nay size anh ấy muốn đã về, tôi muốn hỏi rằng có cần đổi lại không ạ? Lúc đó anh ấy rất gấp gáp nên chưa để lại số điện thoại cho chúng tôi.”
“Bạn trai tôi? Cô đang nói đến người tên Trần Khiêm hôm qua đúng không? Cậu ta đâu phải bạn trai tôi? Hơn nữa, cậu ta mua hai bộ vest làm gì?”
Hàn Tư Dư hơi ngơ ngác.
Mà Mạnh Thái Như nghe giọng của nhân viên chăm sóc. khách hàng cũng trợn mắt lên.
“Nếu như vậy, bộ vest tối qua của Trần Khiêm không phải là bộ vest mà Tư Dư đã mua, cậu ta cố ý lừa chúng ta! Nhưng mà, tại sao cậu ta lại lừa chúng ta? Bộ vest trên xe tối qua... Chẳng lẽ là...”
“A!”
Mạnh Thái Như chợt kêu lên...
 
Chương 455: Còn nữa còn nữa!


Chẳng lẽ là của Trân Khiêm?
Lại liên tưởng đến chuyện sạc dự phòng lần trước, bây giờ Mạnh Thái Như thật sự không thể không tin.
Chắc chắn Trần Khiêm có gì đó là lạ, chắc chắn có rất nhiều chuyện gạt mọi người.
Đúng vậy, lần thứ nhất mình bị đưa đến khách sạn, có vẻ như Trần Khiêm là người đầu tiên biết. Cho nên cứu mình kịp thời.
Hơn nữa cô ta phát hiện ta sạc dự phòng của Trần Khiêm trên xe của Lý Phi Hồng.
Còn lần này, Trần Khiêm lại là người đầu tiên biết tin, bốn người cũng được cứu kịp thời.
Thì lại phát hiện được áo khoác và điện thoại của Trần Khiêm.
Vốn dĩ cho rắng mọi thứ do cậu Trần làm, nhưng lần này. thì sao, cậu Trần không hề thiên vị mình mà là thiên vị Mã Hân Nhiên.
Ai thân với Mã Hân Nhiên nhất, tất nhiên là Trân Khiêm rồi?
Còn nữa còn nữa!
Lần trước Trần Khiêm tức giận đánh phó chủ tịch hội sinh viên, kết quả cứ nhìn thái độ cung kính của trưởng khoa với Trần Khiêm đi.
Hơn nữa, không biết tự khi nào Trân Khiêm bắt đầu trở. nên giàu có, cực kỳ giàu có!
Quan trọng nhất là, cậu Trần họ Trần, mà Trần Khiêm cũng họ Trần.
Trời ơi!
Nếu Trần Khiêm là cậu Trần thì mọi thứ đã được giải thích!
Sắc mặt Mạnh Thái Như chợt trắng bệch. Ngay cả nhóm Hàn Tư Dư cũng chợt hiểu ra vài chuyện. Mọi người đều rất sợ hãi.
“Chẳng lẽ Trần Khiêm là cậu Trần? Cũng là anh Bình Phàm?”
Hàn Tư Dư sốt ruột thì thầm.
“Không biết nhưng chín mươi phần trăm là cậu ấy rồi!”
Mạnh Thái Như bất lực nói: “Nhưng các em đừng sốt ruột, chúng ta cứ âm thầm quan sát Trần Khiêm đã, cho đến khi hoàn toàn xác định thân phân của cậu ấy rồi tính tiếp!”
Mạnh Thái Như chỉ có thể nghĩ như vậy.
Cô ta cũng không thể nào ngờ, mình lại yêu Trần Khiêm?
Tóm lại bữa cơm này cực kỳ quái lạ, có một vài cô gái, lòng đang rối rắm...
Lại nói đến Trần Khiêm.
Giờ phút này anh đã đến sơn trang lái chiếc RV cao cấp đi đón nhóm người quản gia của chị mình.
Nghe nói đây là những người được gia tộc trực tiếp sắp xếp nên cũng có ít chỗ đứng trong gia tộc.
Trần Khiêm thì từ trước đến giờ chưa bao giờ được đi máy bay nên cũng không biết khu vực đón ở sân bay thế nào.
Cũng đâu thể cầm bảng đứng trước cửa được đúng không?
Cho nên dứt khoát lái chiếc RV nâu đến cửa phía Bắc, đậu ở một nơi tương đối dễ thấy, dù sao cũng không được đậu giữa sân.
Mà anh đã nói cho quản gia kia biết biển số xe thông qua số điện thoại mà chị anh để lại.
Nhưng mà, thoáng chốc Trần Khiêm đã thấy hơi hối hận.
Có rất nhiều thanh niên dừng lại đây, đặc biệt là con gái, đều liên tục nhìn về phía bên này.
 
Chương 456: Cô gái thè lưỡi cười cười


€ó vài người còn chụp hình chiếc RV.
Làm Trần Khiêm đang ngồi trong xe cảm thấy rất ngại. Mà lúc này.
Ở cửa sân bay.
“Ông nội, chẳng phải cậu Trần đã sắp xếp người đến đón chúng ta rồi sao? Người đâu?”
Có bốn người bước ra.
Là một ông cụ tóc bạc chất phác đôn hậu dắt theo một cô gái trẻ trung khoảng mười bảy mười tám tuổi.
Sau lưng họ còn có một cặp anh em song sinh. Thoạt nhìn khoảng ba mươi tuổi.
Mặc vest nhưng vẫn không thể che giấu được khí chất kiêu ngạo trên người họ.
Xem ra, hẳn là bảo vệ của hai ông cháu này.
“Ừ ừ, cậu Trần sẽ sắp xếp người đến đây, đã nói biển số. xe cho ông rồi, Thiên Long, Địa Hổ, hai cậu đi tìm thử xeml”
“Vâng, bác Khang!”
Hai vệ sĩ tìm kiếm khắp nơi.
“Ông nội, nghe nói thức ăn vặt của Kim Lăng là món đặc sắc nhất, cháu chưa bao giờ được ăn, đợi lát nữa cháu đi ăn được không ạ?”
Có vẻ như cô gái rất tỉnh nghịch nên cầu xin ngay.
“Được rồi, chúng ta sẽ ở Kim Lăng một khoảng thời gian, cháu muốn ăn gì cũng được.”
Đúng lúc này, hai anh em Thiên Long, Địa Hổ đã trở lại. Rõ ràng đã tìm thấy chiếc RV đó rồi.
Trước khi mọi người đến thì Trân Khiêm đã đợi họ trước. rồi
Nhưng mà, Trần Khiêm nghe cô gái bên cạnh ông cụ nói, phút chốc xấu hổ không dám tự giới thiệu.
“Ông nội, mọi người nói xem, có phải cậu Trần cũng rất đẹp trai hay không? Chị Trần Hiểu cực kỳ xinh nên chắc chắn cậu Trần cũng cực kỳ đẹp!”
Chưa kịp bước đến đã nghe cô gái đó nói.
“Tất nhiên cậu Trần đẹp trai có khí chất rồi, nhưng mà Đóa Đóa, đợi lát nữa gặp cậu Trần, cháu không được nói bậy nghe chưa, cũng không được làm loạn. Cô ấy không phải công chúa con nhà giàu mà lại thương cháu như vậy, lỡ như cháu làm cậu Trần giận thì ông nội cũng không còn cách nào! Tính tùy hứng của cháu đấy!”
“Cháu biết rồi, cháu đã nghe ngóng rồi, nghe nói cậu Trần rất khó chịu, hơn nữa cực kỳ hẹp hòi, hình như cậu ấy còn có rất nhiều vợ nữa!”
Cô gái thè lưỡi cười cười.
“Con bé này, ông đánh miệng cháu bây giờ, cháu nghe ở đâu đấy!”
“Thì là mấy thăng nhóc của những gia tộc khác ở Nam Dương lan truyền đó, họ nói cậu Trần sắp quay về gia tộc, sống ở Kim Lăng quen thói chơi bời, hơn nữa còn làm rất nhiều cô gái mang thai! Ai làm lỗi với anh ta, anh ta sẽ làm người đó mang thai, cho nên cháu rất sợ anh tal” Cô gái sờ bụng mình.
“Ông thấy mấy thăng nhóc thối đó không muốn sống nữa đó. Cậu Trần là người chúng nó có thể đoán mò được à, hơn nữa lại ăn nói hoang đường như vậy. Đóa Đóa, nghe cô chủ nói, cậu Trần là người tốt! Mấy thăng nhóc đó nghe phong phanh rồi nói bậy bạ thôi, cháu đừng qua lại với chúng nó nữa!"
“Chị ấy là chị ruột của cậu Trần mà, tất nhiên sẽ nói tốt cho cậu Trần rồi!"
“Được rồi, con nhóc này, im miệng cho ông!”
Bác Khang tức đến mức thổi râu trừng mắt.
Lập tức để ý đến Trần Khiêm đang đứng bên cạnh, mặt đã đỏ rực.
Còn Trần Khiêm thì sao, bị cô ấy nói như vậy, xấu hổ không dám tự giới thiệu.
Chuyện gì xảy ra? Sao mình lại trở nên như vậy?
“Ha ha cậu em này, để cậu phải cười rồi, đây là cháu gái tôi, không hiểu biết về cậu Trần nhiều nhưng mà cậu cứ yên tâm, tuyệt đối không hề có ý sỉ nhục cậu Trần. Cậu là tài xế chuyên của cậu Trần hả?”
Bác Khang cười hỏi.
 
Chương 457


Dù sao, đây là người của cậu Trần, mà cậu Trần thì là người thừa kế tương lai của nhà họ Trần, thân phận cao hơnTrần Hiểu nhiều.
Cho nên, cho dù chỉ là tài xế của cậu Trần thì trong mắt mọi người, vẫn có địa vị cao.
Huống chỉ, cháu gái mình lại dám miêu tả cậu Trân như vậy, hiển nhiên cậu tài xế này đã nghe thấy.
Nói thật, trong gia tộc này, có quá nhiều người đang thảo luận về cậu Trần.
Cái gì cũng nói. Có người nói cậu Trần khiêm tốn sống nội tâm, có người nói cậu Trần quen thói chơi bời! Có lời hay ý đẹp, cũng có những lời ác ý của những người gan dạ không sợ chết.
Dù sao, là người thừa kế tương lai của gia tộc nhà họ. Trần, chắc chắn sẽ bị bàn tán.
“Hả? Ha ha, tôi... Tôi không phải...” Trần Khiêm gượng gạo cười cười.
Tất nhiên Trần Khiêm nghe rõ những câu đó, nên xấu hổ không dám trực tiếp thừa nhận.
Làm con gái người ta có thai, ai đắc tội với mình là sẽ làm người đó sẽ có thai.
Đừng nói là mình có chịu được hay không. Nếu là thật, chắc chắn toàn bộ sinh viên nữ của Đại học Kim Lăng sẽ gặp rắc rối rồi, vì ai mà chẳng từng đắc tội với mình chứ!
Cho nên, nếu mình thừa nhận thì không khí ngượng ngập quá
Cứ cười ha ha đi.
Lúc này, cô gái reo lên: “Ha ha, vậy thì tốt quá, nếu anh là tài xế của cậu Trần, chắc chắn sẽ hiểu khu này, anh dẫn. tôi đi ăn những món đặc sắc của Kim Lăng đi. Chäc chẳn anh sẽ rõ những nơi ăn uống chơi bời ở Kim Lăng đúng không?”
Đóa Đóa vui vẻ hỏi Trần Khiêm.
*Ừ, cũng bình thường thôi!”
Nói thật lòng, có một vài món ăn vặt đặc trưng của Kim Lăng, Trần Khiêm chưa bao giờ ăn thử.
Lúc trước anh nào có tiền ăn đâu.
“Ha ha ha, thế thì tốt, bây giờ đưa tôi đi đi!”
Cô gái kêu lên.
“Được rồi Đóa Đóa, cháu đừng nghịch nữa, tài xế đưa cháu đi ăn cơm thì ai sẽ lái xe đây?”
Bác Khang cười hỏi.
“Hừ hừ, có anh Thiên Long với anh Địa Hổ mà. Ông nội, cháu mong chờ ngày này lâu lắm rồi đó, để anh tài xế này đi với cháu đi, yên tâm, hôm nay cháu sẽ m
“Được không? Nếu không, lúc gặp cậu Trần, cháu sẽ nói những lời đồn thổi về anh ta ra, cùng lắm thì cậu Trần làm cháu mang thai thôi! Hừ hừt”
Đóa Đóa kêu lên.
Bác Khang cũng không còn cách nào với đứa cháu gái này, cười nói: “Ây da, sợ cháu luôn đấy! Cậu em, thế này đi, chúng tôi có thể tìm được sơn trang suối nước nóng, để chúng tôi tự đi đi, cậu đi dạo với cháu tôi đi, đợi lát nữa tôi sẽ giải thích với cậu Trần!”
“Được!”
Trần Khiêm gãi đầu
Haiz, vốn dĩ Trần Khiêm muốn gặp người trong gia tộc.
Nhưng không ngờ, hình tượng của mình lại là thế này.
Nhưng nếu bây giờ mình đi ăn với Đóa Đóa thì các người gặp ai đây.
Thôi bỏ đi, cứ thừa nhận là được.
“Chào bác Khang, thật ra tôi là...”
“Chính là cậu ta!”
Lúc này, bên ngoài, có một giọng nói kinh ngạc của con gái vang lên, trong giọng nói còn có cảm xúc phấn khích!
“Liêu Hồng, ai vậy!”
“Hừ, cậu Từ, đây là người đã đánh em vào bệnh viện đó, anh ta và Bạch Tiểu Phi đã đánh eml Anh nói về nước sẽ báo thù cho em, bây giờ người đó ở đây rồi!” . truyện đam mỹ
Liêu Hồng nhảy nhót tung tăng, cặp mắt đỏ rực.
Mà sau lưng cô ta, có một đám vệ sĩ đang mặc tây trạng, những chiếc xe sang trọng quý phái màu đen đang
ngừng trước cửa.
Thậm chí bên cạnh cô ta là một cậu ấm đeo kính râm, thu hút vô số ánh mắt của phái nữ, anh ta chính là Từ Vệ.
“Mẹ nó, Liêu Hồng, em chắc chưa?”
Từ Vệ ném kính râm, lạnh lùng nhìn về phía Trần Khiêm...
 
Chương 458: Là vì thăng khốn nạn này!


“Người đâu! Xông lên cho tôi!”
Từ Vệ vung tay lên, lập tức có mười mấy vệ sĩ xông lên phía trước, bao vây nhóm người Trần Khiêm.
Mà phía sau Từ Vệ có một người đàn ông cường tráng, khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, hẳn đeo kính đen, từ đầu đến cuối vẫn im lặng không nói câu nào.
Hăn ta khoanh tay, có vẻ như nửa bên mặt đã bị bỏng. nghiêm trọng nên trông có vẻ khá dữ tợn. Xi?‎ hã?‎ đọc‎ t???ệ?‎ tại‎ #‎ t?ù?t‎ ???ệ?.??‎ #
Có lẽ hăn ta là vệ sĩ thân cận của Từ Vệ.
“Hừ, đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ đến đúng không, mới bao nhiêu ngày trôi qua mà chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Liêu Hồng kéo tay Từ Vệ bước đến, đôi mắt vừa tức vừa đỏ. Nếu ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ Trần Khiêm đã bị chém thành trăm mảnh, chết băm chết dăm.
Đúng vậy, người mà Liêu Hồng muốn róc xương lóc thịt nhất à ai? Chắc chăn là Trần Khiêm rồi.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta sống trong vòng tay yêu thương của mọi người, được cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa.
Nên càng miễn bàn đến việc bị đánh.
Nhưng cô ta đã bị đánh thật rồi, hơn nữa không những. bị đánh trước công chúng mà còn bị điện giật.
Nói ra thì xấu hổ, hôm ở nhà hàng Tây ấy, mẹ nó mình còn không nhịn được són tiểu!
Tất cả những chuyện nhục nhã nhất đều ập xuống đầu mình.
Là vì thăng khốn nạn này!
“Cậu ta đánh em đúng không? Hừ, thăng nhóc thối, hôm nay tao sẽ cho mày biết hậu quả của việc dám đánh người phụ nữ của Từ Vệ tao, người đâu, đánh gãy hai tay hai chân trước rồi tìm đến nhà tính sổ sau!”
Từ Vệ nói.
Kể từ lần xảy ra chuyện trước đó, Từ Vệ quay về nước M chơi vài ngày nhưng chợt nghe nói bạn gái của mình bị đánh
nên mới gấp rút từ nước ngoài về.
Đắc tội với Từ Vệ, không chỉ đơn giản là bản thân người đó bị trừng phạt.
Mà thường sẽ có hệ lụy. Cũng có nghĩa là người nhà Trần Khiêm sắp gặp rắc rối.
Trong khi nói chuyện, đã có hai vệ sĩ xông lên, muốn †úm bả vai Trần Khiêm.
Nhưng Trần Khiêm cảm thấy phía bên cạnh mình có một cơn gió lướt qua.
“A!"
Sau đó thì thấy hai tên vệ sĩ bay ngược ra ngoài như con diều đứt dây.
Là hai vệ sĩ Thiên Long, Địa Hổ bên cạnh Trần Khiêm ra tay.
Động tác quá nhanh, nhanh đến mức làm Trần Khiêm không hề nhìn thấy hai người đó đã chuyển động.
Mà bác Khang thì nhìn cảnh tượng trước mặt, cười với Trần Khiêm, nói:
“Cậu em, kẻ thù của cậu à?”
Trần Khiêm gật gật đầu: “Đúng vậy! Lúc trước từng có xích mích, ha hai”
Bây giờ Trần Khiêm đã không còn sợ hãi nhóm người Liêu Hồng nữa.
“Vậy thì tốt, nếu đã là kẻ thù của tài xế cậu Trần thì cũng là kẻ thù của cậu Trần, và tất nhiên cũng là kẻ thù của chúng tôi, Thiên Long, Địa Hổ, giao cho hai cậu đấy!”
Bác Khang gật đầu cười
Mà Đoá Đoá đang đứng bên cạnh cũng rất tự tin.
“Wow, đã lâu rồi không được thấy hai anh em Thiên Long, Địa Hổ ra tay, đúng không ông nội?”
Đoá Đoá reo lên. “Xem ra hai người họ thật sự rất giỏi!”
Trần Khiêm nhìn cơ thể linh hoạt như rồng của hai người họ, không thể không kính nể.
“Tất nhiên là giỏi rồi, họ đã từng hô mưa gọi gió trong giới quân đội đó. Thiên Long còn lợi hại hơn, cả thế giới ngầm phương Tây đều phải run rẩy khi nghe đến tên anh ấy! Hừ hừ, chưa bao giờ được tiếp xúc đúng không?”
Đóa Đóa đắc ý nói.
“Nhà họ Trần có ân với họ nên sau khi rời khỏi giới quân đội, họ đến làm việc cho nhà họ Trần! Mà hai anh ấy đã tuân theo mệnh lệnh của ông chủ, rời khỏi cô chủ, sau này chỉ nghe lệnh của một mình cậu Trần!”
Bác Khang đứng bên cạnh cũng nhịn không được giải thích thêm vài câu.
Trần Khiêm trợn mắt nhìn.
Thì ra đây là hai vị vua trong giới quân đội mà gia tộc đã phái đến cho mình.
Vốn dĩ Trần Khiêm cứ cho răng có hai vệ sĩ như Lý Phi Hồng và Bạch Lang đã là giỏi lắm rồi.
Nhưng nào ngờ, hai người này còn biến thái hơn. Cho dù đối phương là ai hay đối phương có bao nhiêu người, hai người này vẫn giữ thái độ đó, vung tay múa chân đánh vào điểm yếu của đối phương một cách chính xác.
 
Chương 459: Chẳng phải anh giỏi lắm à!


Vì vậy trong nháy mắt, mười mấy vệ sĩ đã nằm rạp. xuống đất.
“Cái gì?” Từ Vệ và Liêu Hồng đang kiêu ngạo đắc ý chợt sững sờ.
Nhóm vệ sĩ này là vệ sĩ của ba mình, lần này đến đón mình, là cao thủ bậc nhất.
Mười mấy người đánh hai người, chỉ hơn mười giây, đã mất đi sức chiến đấu?
“Ha ha, xem như thắng nhóc mày không có mắt, bây giờ. đến lượt mày rồi!”
Thiên Long, Địa Hổ cười lạnh, bước chậm về phía Từ Vệ.
“Mẹ nó, Lão Sửu, anh lên cho tôi, làm thịt bọn họ cho. tôi, nhanh lên!”
Từ Vệ vừa thấy, đúng là rất kinh hãi.
Vốn dĩ anh ta cứ cho rãng chuyện này rất đơn giản, mình báo thù cho người phụ nữ của mình, đánh gãy tứ chỉ của thằng nhóc này, không ngờ bên cạnh cậu ta lại có hai cao thủ.
Nên Từ Vệ không thể không bảo vệ sĩ thân cận của mình ra tay.
Sau khi anh chàng tên Lão Sửu bị bỏng nửa bên mặt, nhìn thoáng qua Thiên Long, Địa Hổ, cơ thể chợt run rẩy.
Đây không phải là sợ hãi mà giống như hẳn ta đang kìm nén một cảm xúc nào đó trong lòng.
Lập tức đứng phía trước Từ Vệ ngay.
“Hai người có thể giết tôi nhưng xin hãy cho cậu Từ được rời khỏi đây!”
Lão Sửu lạnh nhạt nói.
Mà Thiên Long, Địa Hổ thì lại nhìn nhau rồi lại nhìn cậu thanh niên bị hủy dung này.
“Mẹ nói Tôi không bảo anh đi chết, tôi bảo anh làm thịt bọn họ, đồ xấu xí như anh mà dám không nghe lời tôi nói hả?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
Bốp!
Từ Vệ phẫn nộ nói, vung tay lên tát thẳng vào miệng Lão Sửu.
Lão Sửu không dám tránh né, cú đánh rơi xuống, khóe miệng chảy máu.
“Hừ, nhà họ Từ đã phí công nuôi dưỡng đồ phế vật như anh, bốp!”
Mà Liêu Hồng thì cũng tức giận tát lên miệng Lão Sửu một cái.
Bây giờ đã là lúc nào rồi, họ muốn hắn ta làm họ nguôi giận chứ không phải bảo hắn ta giữ chân cho họ chạy trốn!
“Cậu Từ, cô Liêu Hồng, hai người đi nhanh đi, tôi không phải là đối thủ của họ!”
Lão Sửu lạnh nhạt nói.
“Mẹ nó! Chẳng phải anh giỏi lắm à! Ba tôi nuôi đồ ăn hại rồi! Thứ rác rưởi như anh, chờ sau khi tôi trở về, tôi sẽ để anh ôm thùng rác mỗi ngày!"
Từ Vệ không ngờ Lão Sửu trực tiếp đầu hàng.
Nên anh ta hơi sốt tuột, lại chỉ nhóm Trần Khiêm
“Thăng nhóc con, hôm nay ông đây chưa chuẩn bị xong, có giỏi thì chúng ta hẹn một bữa, đấu nhau thử xem!”
Bây giờ Từ Vệ thấy càng ngày càng nhiều người tập trung về phía này, anh ta không bị đánh nhưng lại bị mất mặt.
Mà lúc này, Trần Khiêm thấy bác Khang nhìn mình, ý bảo sẽ nghe theo ý kiến của anh.
Tất nhiên rồi, dù sao cũng là tài xế của cậu Trần gặp rắc rối, nể tình cậu Trần nên chắc chắn bác Khang sẽ muốn giúp đỡ.
“Được thôi, chúng ta hẹn ngày nào đó đấu nhau thử: xem, hôm nay anh muốn đi cũng được nhưng phải để cô gái này lại cho tôi!”
Trần Khiêm cười khẽ.
Đúng vậy, bình thường Trần Khiêm rất khiêm tốn nhưng không có nghĩa Trần Khiêm là thăng ngu
Chuyện nhà họ Từ, một khi đã dây vào thì có muốn giẫy ra cũng không được nữa.
Cho nên Trần Khiêm nghĩ thầm, chi băng tìm một cơ hội giãm cho chết, để sau này đừng nhảy tới nhảy lui làm loạn nữa.
Từ Vệ này cậy thế nhà họ Từ, bản thân anh ta, chẳng có. gì đặc biệt, có giãm anh ta cũng vô dụng.
Mà Liêu Hồng vừa nghe thì sốt ruột ngay.
“Cậu Từ, anh đừng đưa em cho họ mà, anh đưa em theo. với, cậu Từ!”
“Liêu Hồng em yên tâm, em cứ ở lại đây trước, anh sẽ đến cứu em nhanh thôi, em phải đợi anh!”
Từ Vệ vội vã nói, nói xong thì chạy đến một chiếc xe, lái xe rời đi ngay, chẳng thèm quan tâm đến nhóm vệ sĩ này.
Mà vệ sĩ tên Lão Sửu cũng khẽ gật đầu với Thiên Long, Địa Hổ, rồi xoay lưng đi lái xe.
“Đoạn Phi!”
Lúc này, Thiên Long, Địa Hổ chợt gọi Lão Sửu đang chuẩn bị lên xe.
Lão Sửu cứng đờ, sau đó vờ như không nghe thấy gì, lập tức chui vào xe ngay...
“Mẹ nó, giống quá, đúng là giống thäng nhóc đó lắm!”
Địa Hổ chăm chú nói.
“Đúng là rất giống, đôi mắt đó vẫn không thay đổi nhưng sao Đoạn Phi lại trở thành cái đuôi của một cậu ấm nhỏi nhoi vậy?”
“Không biết nhưng rõ ràng cậu ta không muốn nhận lại chúng tai”
Hai người thì thầm. Lúc này bác Khang nói: “Được rồi, sau khi về sẽ bàn lại chuyện này sau, chúng ta đi gặp cậu Trần trước, đưa cô gái này theo!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top