Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 500: Có cần phải nói ra sự thật không?


Sau khi biết được bệnh tình của mẹ Tân Nhã đã được chữa khỏi, anh mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Cuộc sống vẫn trôi qua bình thường.
Buổi tối cùng ngày, Trần Khiêm mang tài liệu đến thư viện.
Vừa mới đến cổng đã nhìn thấy một cô gái đang đứng ở thư viện, hình như đợi ai đó.
Trần Khiêm sững sờ.
Cô gái thân hình cao ráo, mặc một bộ quần áo ôm sát người màu đen, không phải Tân Nhã thì còn là ai được chứ!
'Tân Nhã ngẩng đầu, vừa hay cũng nhìn thấy Trần Khiêm “Bạn Tần Nhã, cậu cũng đến thư viện học à?”
Trần Khiêm hơi ngượng ngùng hỏi.
“Không phải, tôi đến trả tài liệu!”
Tân Nhã qua loa nói.
Về chuyện trước đây, trong lòng Trần Khiêm rất áy náy.
Lúc này nói: “Cậu ăn cơm chưa, tôi mời cậu đi căn tin ăn cơm nhé? Hôm nay tôi mới nghe nói chuyện của bác gái! Bác gái đã tốt lên chưa?”
“À à, cảm ơn cậu, mẹ tôi khỏi bệnh rồi, ăn cơm thì thôi không cần đâu, tôi hẹn bạn rồi!”
Tân Nhã lịch sự gật đầu với Trần Khiêm. Trần Khiêm cũng không biết nên nói thế nào.
“Phải rồi bạn Trần Khiêm, đây là chiếc vòng ngọc Long Vân mà cậu tặng tôi, trước đây tôi muốn giữ giúp cậu, nhưng mà tôi nghĩ thứ này quý giá như vậy, để tôi giữ cũng không tốt lắm, dễ khiến người khác hiểu lầm, giờ tôi trả nó cho cậu. Còn chiếc vòng ngọc của tôi cậu cũng không cần đền đâu!”
Nói xong, Trần Nhã lấy chiếc vòng ngọc từ trong cặp ra, mỉm cười trả lại cho Trần Khiêm.
Lúc này, một chiếc BMW 7 series lao tới.
Cửa sổ xe hạ xuống, Lý Việt đeo kính râm thò đầu ra: “Hi hi, Tiểu Nhã, tớ đến muộn ba phút, tối nay chúng ta đi ăn ở đâu đây, địa điểm tùy cậu chọn!”
“Tìm đại một nhà hàng Tây là được rồi, tôi cũng không kén ăn! Với lại hôm nay để tôi mời cậu, dù sao thì mấy hôm trước ở bệnh viện cậu vẫn luôn ở bên cạnh tôi. Hơn nữa cậu còn là ân nhân cứu mạng mẹ tôi, buổi trưa vừa mời cậu rồi, nhưng tối nay là một mình tôi mời cậu!”
Vừa nói cười, Tân Nhã vừa lướt ngang qua mặt Trần Khiêm, ngồi vào ghế phụ lại.
“Tối nay có một bộ phim hay lắm, tôi muốn đi xem phim nữa!”
Tần Nhã nói.
Mặt Lý Việt như hoa đào nở, quả thực là vui chết đi được: “Được chứ được chứi”
Khởi động xe, Lý Việt đắc ý liếc Trần Khiêm sau đó chở Tân Nhã đi.
Trần Khiêm sững sờ đứng một bên nhìn người ta đi xa, đối với Tân Nhã không phải là tình yêu nhưng trong lòng lại hơi chua chát khó chịu.
Đặc biệt là Trần Khiêm nghe hiểu, xem ra công lao mình cử đội ngũ y tế đến bệnh viện đã bị Lý Việt giành mất rồi.
'Tân Nhã rất cảm kích Lý Việt, mối quan hệ giữa hai người cũng gần gũi hơn.
Có cần phải nói ra sự thật không?
Ôi!
Trần Khiêm ơi là Trần Khiêm, mày nói ra sự thật để làm gì chứ? Chẳng lẽ là để Tân Nhã cảm kích mày lần nữa sao, bây giờ chẳng phải đã giống như mày tưởng tượng rồi sao, chuyện chiếc vòng ngọc cũng kết thúc rồi.
Lý Việt rất thích Tân Nhã, mình cũng có Mộc Vũ rồi, thuận nước đẩy thuyền như vậy hình như cũng rất tốt!
Về Trần Nhã đã cùng Lý Việt rời khỏi trường.
“Tiểu Nhã, cậu nói xem ăn ở nhà hàng nào thì ngon đây? Tớ biết có một nhà hàng Tây, bên cạnh có một rạp chiếu phim, nhưng đương nhiên, cụ thể muốn đi đâu thì do cậu chọn...”
Lý Việt phấn khích nói.
Ban nãy, bỗng dưng nhận được wechat của Tần Nhã, cô ấy muốn mình đến đón cô ấy, quả thật là phấn khích chết đi được.
“Dừng xe ở phía trước đi..."
Lúc này, Tân Nhã mới thu lại ánh mắt ảm đạm đang nhìn gương chiếu hậu lại, nhàn nhạt nói.
“Hả? Ở đây đâu có nhà hàng Tây!"
“Tôi không đi nhà hàng Tây nữa, dừng xe, tôi muốn về nhà!”
 
Chương 501: Trong lòng rất khó chịu


'Tân Nhã cũng không biết mình bị làm sao, thỉnh thoảng thật sự rất kỳ cục.
Vừa nãy thấy Trần Khiêm bày ra dáng vẻ như vậy với mình.
Trong lòng rất khó chịu. Cũng không biết có phải là mình cố chấp không. Phải đấy, chẳng lẽ Tần Nhã tôi không có một chút sức hấp dẫn nào với cậu sao?
Cho nên lúc đang thờ ơ nói chuyện với Trần Khiêm mới gửi cho tin nhắn wechat cho Lý Việt.
Bảo cậu ta đến đón mình.
Chính là muốn nói cho Trần Khiêm biết, cậu hờ hững với tình yêu tôi dành cho cậu, vậy tôi sẽ khiến cậu không thể trèo cao nữa.
Con gái mà, chẳng phải đều giống vậy sao, cô ấy có hứng thú với mày mà mày lại lạnh lùng thờ ơ, nếu kiểm soát đúng cách thì hiệu quả sẽ càng tốt, đây gọi là lạc mềm buộc chặt.
Đương nhiên Trần Khiêm sẽ không chơi mấy trò này.
Cũng may mà Tân Nhã có hứng thú với Trần Khiêm, chứ nếu không có hứng thú thì lạc mềm buộc chặt cũng chẳng có tác dụng gì!
Trả vòng ngọc lại cho Trần Khiêm, cũng tỏ rõ là Tân Nhã muốn cắt đứt quan hệ bạn bè với Trần Khiêm.
Nhưng khiến Tân Nhã tức muốn chết đó là.
Trần Khiêm thật sự lấy vòng về, hơn nữa mình được đón đi anh cũng chẳng nói gì cả.
Lúc này Tân Nhã đâu còn tâm trạng để ăn cơm với Lý Việt nữa chứ.
Cho nên mới muốn xuống xe.
Sau khi thấy Tân Nhã xuống xe, vẫy một chiếc taxi rồi rời đi, mặt Lý Việt vẫn ngơ ngác không hiểu gì.
Trong lòng vô cùng ngạc nhiên: “Chẳng lế mình nói sai gì à? Đâu có đâu!”
Lại nói về Trần Khiêm. Anh thở dài quay về kí túc xá.
Sau khi về đến kí túc xá thì lại thấy Dương Huy đang ngồi xổm ở ban công hút thuốc lá.
Còn gãi tóc, vẻ mặt rầu rĩ không vui.
Lý Duệ cũng ở ban công với anh ấy.
“Lão Dương, sao vậy?”
Trần Khiêm cũng đi qua.
“Ôi, lão Trần cậu về thật đúng lúc, cậu nói giúp tôi xem đây là chuyện gì chứ. Sắp thi đến nơi rồi mà, mẹ nó chứ. Mẹ Từ Hà nói muốn đến Kim Lăng chơi vài ngày, sau đó về quê cùng với Từ Hài”
“Hơn nữa Từ Hà nói với mẹ cô ấy chuyện của hai bọn tôi, mẹ cô ấy còn muốn gặp tôi nữa!”
“Ôi trời, gặp phụ huynh là chuyện tốt mà, cậu phải ăn mừng chứi”
Trần Khiêm cười.
“Chuyện tốt con khỉ, tôi nghe cũng hiểu ý của Từ Hà mà, cô ấy nói mẹ cô ấy muốn đến ở, muốn tôi sắp xếp một chỗ để ở, nói thẳng ra chính là bảo tôi tiếp đãi đấy. Tiếp đãi tốt thì mẹ cô ấy sẽ khen hai câu, còn tiếp đãi không tốt ấy à, chắc tốt nghiệp chính là mùa chia tay rồi!”
Ra là Dương Huy đang buồn rầu vì chuyện này.
Ôi, Trần Khiêm cũng nghĩ, yêu đương thời bây giờ chẳng phải đều như vậy à.
Người ta thường hay nói, mẹ vợ chính là người chuyên gây rối, đây cũng chẳng phải nói chơi.
Mặc dù gia cảnh nhà Dương Huy cũng không tệ, nhưng bây giờ đang ở Kim Lăng, khó tránh khỏi có hơi lo lắng.
Dù sao thì chỗ tốt quá cũng không được.
Trần Khiêm cũng không biết phải giúp thế nào, nói cho. cùng thì hiện tại phố thương mại Kim Lăng đang được bán đấu giá, sơn trang suối nước nóng cũng không phải của mình nữa!
Nếu không thì có thể giống như lần trước, bạn gái xinh đẹp của Lý Duệ đến, mình tiện thể sắp xếp chút là được rồi.
“Cậu định làm thế nào hả lão Dương?” Trần Khiêm hỏi.
 
Chương 502: Bạn trai cậu mua xe rồi à?


“Khụ khụ, tôi vừa bàn với Lý Duệ rồi, lần này mẹ của Từ. Hà đến, vẫn là ba người chúng ta, hai người bọn cậu cũng giúp tôi tiếp đãi đi. Khách sạn gì thì để tôi sắp xếp, còn nơi vui chơi thì tôi lên mạng tìm hiểu, hình như tối mai ở thôn núi Vân Mông có tổ chức một sự kiện lớn, có vẻ là người ta đã giải tỏa và di dời bên đó rồi, tổ chức một bữa tiệc lớn, phong cảnh bên đó cũng rất đẹp nữa, chúng ta đến đó chơi đi, chẳng tốn bao nhiêu tiền mà trải nghiệm cũng không tệ!”
Dương Huy nói.
Trần Khiêm gật đầu.
Thôn núi Vân Mông tổ chức sự kiện, việc này Trần Khiêm không biết, với cả, đây là thôn bọn họ tự giải tỏa và di dời thành công rồi tổ chức hoạt động, không liên quan gì mấy tới dự án này, loại chuyện vặt như thế này Lý Chấn Quốc cũng sẽ
không báo cáo với mình đâu.
Trần Khiêm nói: “Vậy được, cứ quyết định vậy đi, còn nếu có yêu cầu gì khác nữa thì tôi giúp cậu!”
Dương Huy nghe xong mới yên tâm vỗ vai Trần Khiêm. Sáng hôm sau mẹ của Từ Hà đến.
Ba anh em Trần Khiêm, Dương Huy và Lý Duệ từ sáng sớm đã tập hợp với nhóm của Từ Hà ở cổng trường.
Kí túc xá nhóm Từ Hà chắc chẳn không chỉ có cô ta.
Theo như cách nói của Dương Huy hôm qua thì mẹ vợ tương lai đến, chỉ một mình Dương Huy và Từ Hà đón tiếp thì thứ nhất là hơi ảm đạm, thứ hai cũng hơi không được tôn trọng cho lắm.
Nhiều người, vui vẻ náo nhiệt trông cũng hài hòa! Cho nên Từ Hà cũng gọi thêm hai cô gái nữa đến. Nhìn hai cô gái này, Trần Khiêm hơi sững sờ.
Một người là Triệu Nhất Phàm, người còn lại là Lâm Kiều, nhìn Trần Khiêm với ánh mắt gợi tình.
Ngoài ra còn có một cô gái mà Trần Khiêm chưa từng gặp cũng ở đây.
“Dương Huy, Trần Khiêm, mọi người đến rồi à, phải rồi, để tớ giới thiệu, cậu ấy là Lý Mỹ, là bạn trung học của tớ, chơi với nhau từ nhỏ. Hôm nay mẹ Lý Mỹ cũng đến cùng mẹ tớ, nên cậu ấy đi cùng luôn!”
Từ Hà nói.
Lý Mỹ, người cũng như tên, rất xinh đẹp cũng rất biết cách ăn mặc. Mặc dù không xinh bằng người đẹp trời sinh như Triệu Nhất Phàm, nhưng cũng chẳng kém Lâm Kiều đầy quyến rũ ở bên cạnh là bao, cũng có phong cách rất khác biệt.
Đủ để đứng vào hàng người đẹp rồi.
“Chào Lý Mỹ, trước đây có gặp một lần!”
Dương Huy cụt hứng chào một tiếng.
Lý Mỹ nhàn nhạt gật đầu, rồi bỗng dưng hỏi: “Đúng rồi, lát nữa đến ga tàu cao tốc đón mẹ tôi với mẹ Tiểu Hà, mọi người định đi thế nào vậy?”
*À à, gọi xe đi Dương Huy nói. “Cái gì? Gọi xe? Thì ra cậu không có xe à! Khụ khụ, tôi còn tưởng bạn trai mà Tiểu Hà tìm chắc chản sẽ giống như bạn trai tôi, đều có xe cả rồi!"
Lý Mỹ không kiềm được cười khẩy, rõ ràng cô ta cố ý nói như vậy.
Mặc dù từ nhỏ đến lớn chơi với Từ Hà, nhưng lúc nãy Dương Huy nói trước đây có gặp một lần, qua những lời này thì biết ngay, xem ra ở trường cô ta với Từ Hà cũng chẳng mấy. khi cùng nhau xuất hiện.
Nhưng rõ ràng bây giờ cũng chẳng còn cách nào khác, mẹ của Từ Hà với mẹ cô ta cùng nhau đến Kim Lăng chơi.
Con gái ấy à, nhất là giống như Từ Hà, đều là những cô gái từ thành phố hạng ba đến đại học Kim Lăng học, chẳng phải đều thích so sánh ganh đua xem ai hơn ai sao.
'Thêm nữa, bây giờ hai cô bạn cùng phòng của Từ Hà cũng đi cùng, trông còn vô cùng xinh đẹp nữa.
Lại càng khiến cho Lý Mỹ hơi đố kị.
Cho nên lời nói có hơi cay nghiệt.
“Dương Huy vẫn chưa mua! Bạn trai cậu mua xe rồi à?”
Vẻ mặt Từ Hà hơi khó coi, nhưng vẫn hỏi.
Cũng như Lý Mỹ, gia đình hai người đều thuộc kiểu gia đình khá giả, từ thời trung học, chuyện kinh tế gần như là không so với nhau được, cậu mua được quần áo đẹp thì tôi cũng có thể mua được mà.
Cho nên so về học tập thì Từ Hà vẫn luôn cao hơn Lý Mỹ một bậc.
Bây giờ học đại học thì không giống nữa. Thứ có thể so được lại càng nhiều hơn.
“Mua lâu rồi, nhưng chỉ là một chiếc Audi A4L, ban đầu cậu ấy thấy mấy người bạn thân của cậu ấy lái chiếc BMW series 7, cậu ấy còn giận mát muốn mua. Tớ mới khuyên cậu ấy chiếc A4L cũng rất được mài! Dù sao thì cậu ấy rất yêu tớ, cũng rất nghe lời tới”
Lý Mỹ khoanh tay, đắc ý liếc mắt nhìn nhóm Triệu Nhất Phàm.
Còn nhóm Lâm Kiều thì chỉ khinh thường.
'Từ Hà cũng gật đầu hùa theo: “Vậy mấy người bạn thân đó của bạn trai cậu giỏi đấy!”
“Tất nhiên rồi, đâu có như mấy người bạn thân của Dương Huy... Khụ khụ, không nói nữa đâu, cũng chỉ vậy mà thôi!”
Lý Mỹ nói.
Vừa mới nói xong, đột nhiên cô ta nhìn trong khuôn viên trường, mặt vui vẻ.
“Bạn trai tớ đến đấy!”
 
Chương 503: Vì vậy mới có ý lấy lòng


Nhìn từ xa, một chiếc Audi A4L màu trắng đang lao nhanh đến, sau đó thắng gấp dừng trước mặt mọi người, tiếp đó cửa sổ xe hạ xuống, bên trong có một chàng trai trông như cậu ấm ăn mặc rất thời thượng.
“Vương Lượng, cậu đến rồi, mà sao chỉ có mình cậu, mấy người bạn của cậu đâu!?”
Lý Mỹ hỏi. “Bọn họ à, tớ bảo bọn họ đặt nhà hàng trước rồi, sau khi đi đón cô xong thì chúng ta cùng đến nhà hàng, ăn trưa xong, chiều thì cùng đi chơi!”
Vương Lượng nói, lúc này mới nhìn thấy nhóm Lâm Kiều và Triệu Nhất Phàm ở phía sau Từ Hà, mắt sáng rỡ lên.
“Hai người đẹp, hai người đều là bạn Từ Hà à? Hi hì, đi thế nào đây?”
Vương Lương hỏi.
“Bọn tớ vừa mới bàn xong chuyện này, Dương Huy không có xe, phải gọi xe đi đón mẹ Từ Hà” Lúc này Lý Mỹ vội nói.
“À à, không thì thế này đi, xe tôi còn có thể ngồi được ba người nữa, hay là Từ Hà với hai người đẹp, mọi người ngồi xe tôi cùng đi được không?”
Vương Lượng thấy Triệu Nhất Phàm với Lâm Kiều quả thực rất xinh đẹp.
Vì vậy mới có ý lấy lòng.
Cuối cùng nhóm Từ Hà còn chưa kịp nói gì.
Lý Mỹ đã giành nói: “Hừ hừ, ngồi hết chỗ rồi thì sao đi đón mẹ tớ được chứ, với lại lát nữa hai người bạn cùng phòng của em cũng đến đấy!”
Thấy Vương Lượng nhìn chằm chăm nhóm Triệu Nhất Phàm, Lý Mỹ ghen tuông.
Giọng nói lúc này càng khó chịu.
“Không cần đâu Lý Mỹ, bọn tớ gọi xe là được rồi!”
'Từ Hà cũng không muốn Lý Mỹ và Vương Lượng cãi nhau vì mình nên vội nói.
“Được rồi, lát nữa bọn tớ đến nhà ga trước, mọi người gọi xe thì cũng đừng đến trễ quá, sau đó chúng ta cùng đến nhà hàng Vương Lượng đặt trước để ăn cơm, thế nhé. Số người của chúng ta đến đó cũng ngang ngang nhau, chia đôi thanh toán thì thế nào?”
Lý Mỹ nói. “Không thành vấn đề!” 'Từ Hà gật đầu, lúc này cũng hơi nhiệt tình lại với cô ta.
Đợi hai người bạn cùng phòng của Lý Mỹ đến, bọn họ sẽ ngồi xe Vương Lượng.
Còn nhóm Trần Khiêm thì đợi gọi xe xong sẽ đến ga tàu cao tốc.
“Ha ha, bạn trai lái một chiếc Audi A4L mà xem cô ta vênh váo kìa, Nhất Phàm của chúng ta chỉ cần gọi một cuộc thôi là cậu Triệu đến ngay ấy mài”
Lúc này Lâm Kiều cười khổ.
“Kiều Kiều, em nói lung tung gì vậy, chị với cậu Triệu rất lâu rồi không có liên lạc với nhau!”
Triệu Nhất Phàm nhìn Trần Khiêm, ngại ngùng nói.
“Ôi, nhưng mà cũng phải, nghe nói ba của cậu Triệu đến chưa được bao lâu thì sản nghiệp của tập đoàn thương mại Kim Lăng đều đã bán đấu giá rồi, thật là tiếc quá, tập đoàn thương mại lớn thế mà cứ vậy bán mất! Nhưng mà méo mó còn hơn không có mà, nếu cậu Triệu đồng ý đến, vả mặt Vương Lượng với Lý Mỹ một chút cũng đâu có vấn đề gì!”
Lâm Kiều nói.
Những lời mà Lâm Kiều nói cũng chính là lý do tại sao hiện tại Triệu Nhất Phàm có thái độ thờ ơ với Trân Khiêm.
Phố thương mại Kim Lăng là của cậu Trần, mắt không xác định được Trần Khiêm có phải là cậu Trần hay không, nhưng Triệu Nhất Phàm quyết định sẽ nhắm tới Trần Khiêm.
 
Chương 504: Mười giờ sáng


Tiếc là chuyện như vậy lại xảy ra với tập đoàn thương mại Kim Lăng.
Hơn nữa Triệu Nhất Phàm cũng không tin lắm Trần Khiêm sẽ là vị cậu Trần có thể làm rung chuyển đất trời kia.
Cho nên thái độ cũng không quá nhiệt tình.
Nhưng Triệu Nhất Phàm cũng rất chú ý đến hình tượng hiện tại của mình ở trong lòng Trần Khiêm, vốn cũng không có quan hệ gì với cậu Triệu, Lâm Kiều nói như vậy thì chẳng khác nào mình vương vấn không dứt được.
Lỡ lại khiến Trân Khiêm hiểu lầm thì sao!
Suy cho cùng thì ít nhất Trần Khiêm cũng có tiền mà.
Thái độ của Trần Khiêm rất lạnh nhạt.
Cũng chẳng chủ động nói gì cả.
Cứ như vậy, một nhóm người ngồi xe đi thẳng đến ga tàu.
Mười giờ sáng.
Chuyến tàu cao tốc Kim Lăng cũng đến nơi.
“Mẹ Từ Hà này, nghe Tiểu Mỹ nhà tôi nói, Từ Hà nhà chị cũng tìm được bạn trai rồi phải không? Vừa nãy trên cao tốc tôi cũng ngại hỏi, chàng trai đó nhà làm gì vậy? Giàu có không?”
Hai người phụ nữ xinh đẹp cùng nhau ra cổng nhà ga.
Cả hai người phụ nữ đều gần bốn mươi tuổi rồi, nhưng nhìn lướt qua thì cách ăn mặc lại chỉ giống như hơn ba mươi tuổi.
Rất thời trang.
“Cụ thể thế nào thì con bé Từ Hà cũng không nói với tôi, cũng là do tôi không yên tâm nên mới đến xem thử. Với lại mắt của con gái tôi còn có thể tệ đến mức nào chứ, dù sao thì thành tích học tập của Từ Hà tốt như vậy, năm nào cùng giành được học bổng mài”
Mẹ của Từ Hà nói.
Sắc mặt mẹ của Lý Mỹ hơi khó chịu.
Mặc dù mỗi người đều thấy con gái bé bỏng của mình tốt hơn.
Nhưng phải nói thật, con gái mình đẹp, Từ Hà cũng đâu có kém. Vả lại bà ta cũng gặp Từ Hà nhiều rồi, thành tích học. tập xuất sắc, tính cách cũng rất tốt nữa.
Quả thật là giỏi giang hơn con gái mình mà.
Cho nên tìm bạn trai chắc chắn cũng sẽ rất xuất sắc.
Biết rõ là không so được, cho nên mẹ của Lý Mỹ chặn trước.
“Đúng vậy, bạn trai của Từ Hà chắc là xuất sắc hơn bạn trai Tiểu Mỹ nhiều! Con gái nhà tôi từ nhỏ đã không so được. với Từ Hà rồi!"
Mẹ của Lý Mỹ hậm hực nói.
 
Chương 505: Cái gì cái gì?


Lúc này ngẩng đầu lên, ở phía bên ngoài cổng nhà ga, Lý Mỹ với nhóm Từ Hà đã đứng đợi từ sớm.
“Mẹ, đường đi vẫn suôn sẻ chứ, để con giới thiệu với mẹ, đây là Vương Lượng bạn trai con!”
“Chào cô, hì hì, cháu là Vương Lượng, cô để cháu xách đồ cho, cô lên xe đi!”
Nói xong, Vương Lượng rất nhạy bén nhận lấy đồ rồi mời mẹ của Lý Mỹ lên xe.
“A, Vương Lượng, đây là xe của cháu sao?”
Thấy chìa khóa xe trong tay Vương Lượng, mẹ của Lý Mỹ có hơi ngạc nhiên.
“Vâng ạ, tháng trước cháu vừa nhận xe!”
Vương Lượng cười.
Lúc này, mẹ của Lý Mỹ lại liếc mắt sang mẹ của Từ Hà. “Mẹ, mẹ lên xe đi, chúng ta tới nhà hàng!”
Từ Hà cười nói.
“Ôi, sao trong xe lại có tài xế, chẳng lẽ là tài xế của Dương Huy à?”
Mẹ Từ Hà thấy con rể tương lai của mẹ Lý Mỹ lái một chiếc Audi A4L thì có hơi ngạc nhiên.
Nhìn bên phía con rể mình thì lại là hai chiếc Volkswagen. Magotan, nhìn cũng không tệ, nhưng rõ ràng có tài xế.
Chẳng lẽ đây là tài xế nhà Dương Huy. Nhưng nhìn Dương Huy cũng đâu có giống cậu ấm. Bạn đang đọc t?uyện tại ﹙ T?Umt?uy ện.vn ﹚
“Tôi nói này, chúng ta đi được chưa? Nhanh lên chút đi! Tôi còn hai cuốc nữa!”
Người tài xế hơi mất kiên nhẫn nói.
“Đây..."
Cả mẹ của Từ Hà và mẹ của Lý Mỹ đều sững sờ. “Mẹ, đây là xe bọn con gọi!”
Sắc mặt Từ Hà vô cùng khó coi.
Dương Huy cũng hơi xấu hổ cúi thấp đầu.
“Cái gì cái gì? Đây là xe các con gọi sao, khụ khụ, cô còn tưởng đây là tài xế của Dương Huy đấy...”
Mẹ của Lý Mỹ ngay lập tức vui ra mặt.
“Mẹ, lên xe trước đã, Dương Huy, cậu ngồi ghế phụ lái đi!”
Từ Hà biết còn nán lại nữa sẽ rất xấu hổ, cho nên muốn đi trước.
“Bảo cậu ta ngồi ghế phụ lái làm gì, để cậu ta ngồi chiếc. xe phía sau đi!”
Mẹ Từ Hà lạnh lùng liếc Dương Huy, tức giận lên xe. Lúc này đoàn người mới rời đi. “Toang rồi toang rồi, toang hết rồi!”
Dương Huy ngồi bên cạnh Trần Khiêm trong chiếc xe phía sau, đau khổ nằm tóc.
Trần Khiêm đau lòng vỗ vai Dương Huy, cười nói: “Cậu cũng đừng có ở đây rầu rĩ nữa, dù sao thì cậu kết hôn với Từ Hà chứ không phải mẹ của Từ Hà, với lại có tôi với
Lý Duệ ở đây rồi, cậu yên tâm đi!”
“Haiz, đành vậy, lão Trần, cho dù thế nào thì hôm nay cậu nhất định phải giúp tôi đấy!”
Dương Huy cũng thật sự không còn cách nào nữa.
Trần Khiêm chỉ gật đầu không nói thêm gì.
Chẳng mấy chốc, đoàn người đã đến nhà hàng, biết được nhà hàng cũng là do con rể tương lại của mình đặt, khỏi cần nói cũng biết mẹ Lý Mỹ vui cỡ nào.
Mẹ Từ Hà có cảm giác vô cùng chán nản và mất mặt.
“Anh Lý, mọi người đã đợi lâu rồi đúng không, cô với bạn học của Lý Mỹ cũng đến rồi!”
Sau khi vào một phòng bao sang trọng, Vương Lượng tiên phong tận tình giới thiệu.
“Cô, đây là những người bạn thân của cháu, đây là anh Lý, là trưởng phòng kí túc xá bọn cháu, trong nhà có một công ty niêm yết, bình thường rất chiếu cố cho bọn cháu!”
“Được được, chào các cháu!”
Mẹ Lý Mỹ nghe thấy con rể tương lai lại quen biết với người có cơ như vậy thì cũng vui vẻ cười.
Trưởng phòng kí túc xá gọi là anh Lý kia sau khi chào hỏi xong thì cũng tự nhiên chào hỏi từng người trong nhóm Từ Hà.
Tuy nhiên, lúc anh Lý đang bắt tay với nhóm Dương Huy. dưới sự giới thiệu của Vương Lượng, đến lượt Trần Khiêm thì sững sờ.
“Trần Khiêm?”
Anh Lý này ngạc nhiên.
Trần Khiêm cũng hơi bất ngờ, con mẹ nó đây là... oan gia ngõ hẹp à.
“Bạn học Lý Việt, không ngờ gặp được cậu ở đây!”
 
Chương 506: Kết quả thì sao?


Trần Khiêm không ngờ, người bạn thân thiết rất ngầu mà Vương Lượng hay khoe khoang lại chính là Lý Việt.
Cũng đúng, mình cũng nên nghĩ tới mới phải.
Cả trường cũng chỉ có vài người lái con BMW series 7, trong số đó có Lý Việt.
Lý Việt nhìn thấy Trần Khiêm thì tức đến đỏ cả mắt như nhìn thấy kẻ thù.
Phải, đầu tiên là tiệm hàng đồ ăn sáng, vả mặt mình trước mặt mọi người.
Sau đó thì sao, nữ thần Tân Nhã của mình hình như có. mối quan hệ không đơn giản với tên này, không nói đâu xa, chính là việc hôm qua luôn.
'Tân Nhã mãi nói chuyện với Trần Khiêm ở thư viện, còn Tân Nhã ở trước mặt mình thì nói sẽ đi xem phim đi ăn với mình.
Kết quả vừa mới ra khỏi tầm nhìn của Trần Khiêm, Tân Nhã đã đòi xuống xe, quả thực là khác hẳn hai người mà.
Mẹ nó chứ, hôm qua quay về Lý Việt đã suy nghĩ cả đêm, càng nghĩ càng thấy sai, cuối cùng mới ngẫm nghĩ, chắc không phải Tân Nhã đang lợi dụng mình đâu nhỉ?
Cho nên từ tối qua đến hôm nay, thực ra Lý Việt có phần buồn bực.
Vì vậy mới muốn mượn cơ hội này để giải khuây. Không ngờ lại gặp phải Trân Khiêm! Đương nhiên là phải tức rồi.
Lý Việt da cười mà thịt không cười sắp xếp chỗ ngồi cho. nhóm Trần Khiêm.
“Tôi nói này cậu Lý Việt, cậu đừng chạy ngược xuôi nữa, có việc gì cứ để Vương Lượng sắp xếp là được rồi, hôm nay thực sự đã làm phiền cậu quá rồi, cậu là cậu ấm của một công ty niêm yết, làm vậy sao được!”
“Mẹ Từ Hà, chị nói xem tôi nói có đúng không? Ôi, những người bạn này của Vương Lượng ai cũng bản lĩnh mà lại còn khiêm tốn như vậy, xem ra quan hệ với Vương Lượng thật sự rất thân thiết! Nhưng mà chị yên tâm đi, tiền hôm nay cứ để Vương Lượng với Lý Mỹ thanh toán là được rồi!”
Mẹ của Lý Mỹ vừa khen Lý Việt, nhưng cũng không quên nói chuyện với mẹ Từ Hà.
Mẹ Từ Hà thì sao, từ lúc vào cửa đã không nói câu nào rồi.
Trong lòng cứ kiềm cục tức lại.
Ban đầu, tình hình hai gia đình trong thành phố cũng ngang ngang nhau, thậm chí nếu thật sự đem lên bàn cân thì nhà Từ Hà còn nổi trội hơn nhà Lý Mỹ.
Hơn nữa bản thân Từ Hà cũng xuất sắc hơn Lý Mỹ.
Vì vậy chuyến đi này, mẹ Từ Hà vẫn luôn mang theo vẻ kiêu ngạo.
Vả lại còn tưởng tượng rất nhiều lần, con rể mình đến đón mình sẽ là cảnh tượng như thế nào, rồi Lý Mỹ nhìn thấy con rể tương lai của mình sẽ ganh tị cỡ nào?
Kết quả thì sao? Cuối cùng thì sao chứ!!!
Bây giờ mẹ Từ Hà chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống cho rồi.
Chưa nói đến thân phận Dương Huy không bằng Vương Lượng.
Ngay cả bạn bè cũng khác Vương Lượng một trời một vực. .
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba |||||
Cậu ấm Lý Việt này nhìn cũng không đơn giản, lại quay sang nhìn hai người bên cạnh Dương Huy.
Người đeo kính là Lý Duệ, trông cũng có tí gọi là bản lĩnh đi.
Còn người tên Trần Khiêm kial
 
Chương 507: Quê một cây, thứ gì vậy chứ!


Quê một cây, thứ gì vậy chứ!
ôi! Không nói nữa, chuyện đã rồi!
Lúc này, Lý Việt tiếp nối đề tài nói:
“Hai cô cũng đừng khách sáo ạ, hai cô là người lớn, đến Kim Lăng chơi, chúng cháu chắc chản phải tiếp đãi thật tốt rồi. Còn chuyện tiền nong cô cũng đừng lo, chỉ cần mọi người vui vẻ thì một mình Lý Việt cháu trả là được rồi!”
Nói thì cứ nói, thể hiện thì cứ thể hiện.
Lý Việt cũng thấy hai cô gái thật sự rất xinh đẹp ngồi bên cạnh Trần Khiêm, lúc này có hơi tỏ vẻ nói.
“Vậy sao được chứ, đừng nói là cậu Lý Việt, cho dù là Vương Lượng muốn một mình bao trọn cũng không được, mọi người không nể mặt Dương Huy gì cả, với lại Dương Huy cũng không đồng ý đâu nhỉ?”
Mẹ của Lý Mỹ liếc nhìn Dương Huy.
“Vâng vâng, bọn cháu đã bàn xong cả rồi, chia đôi!"
Dương Huy chán nản gật đầu.
“Chia đôi cũng tốt, vậy hôm nay cô phải thử mấy món ngon của Kim Lăng mới được!”
Mẹ Lý Mỹ nói xong thì bắt đầu gọi vài món đặc sản, cũng bảo mẹ của Từ Hà chọn vài món.
Mẹ của Từ Hà cũng đang cáu kỉnh, bất chấp hết gọi còn nhiều hơn cả mẹ Lý Mỹ.
Làm sao? Bạn trai của con gái tôi, đến cả chút tiền này mà cũng không có sao!
Dần dần, thêm cả đồ uống, thì trên bàn tổng cộng đã lên tới ba mươi nghìn tệ.
Bên Dương Huy đã toát cả mồ hôi lạnh.
Đương nhiên Trần Khiêm biết khó khăn của anh ấy.
Mới lặng lẽ khều tay Dương Huy, bảo anh ấy nhìn điện thoại mình.
Sau đó, Trần Khiêm chuyển cho anh ấy hai mươi nghìn tệ.
Bảo anh ấy yên tâm được rồi.
Trần Khiêm vừa chuyển xong thì phát hiện ra có gì đó sai sai, quay đầu lại nhìn, ôi đệch! Hóa ra Triệu Nhất Phàm với
Lâm Kiều ở bên cạnh đang mở to mắt nhìn mình chằm chằm.
Thì ra Triệu Nhất Phàm với Lâm Kiều đang bí mật quan sát nhất cử nhất động của Trần Khiêm.
Cho đến khi thấy Trần Khiêm chuyển tiền.
Mặc dù hai người có chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng thật sự vẫn ngạc nhiên.
Chính là thế! Đúng như dự đoán, Trần Khiêm không phải kẻ nghèo kiết xác, anh rất giàu có!
Trước đây chỉ đoán, là vì không có băng chứng.
 
Chương 508


Còn bây giờ hai người tận mắt thấy Trần Khiêm chuyển khoản.
Quan trọng nhất, là không thấy rõ giá trị số dư trong tài khoản của Trần Khiêm, nhưng trên màn hình có hàng loạt con sốt
“Hai người đẹp, hai người uống gì? Không thì uống chút rượu vang đỏ nhé, tôi đặc biệt gọi cho hai người đấy, yên tâm đi, lát tôi sẽ lái xe đưa hai người về!”
Lúc này, Lý Việt nhìn Triệu Nhất Phàm và Lâm Kiều.
Tin rằng hai cô gái cũng đã thấy bản lĩnh của mình rồi.
Thế nhưng.
Triệu Nhất Phàm và Lâm Kiều đồng thanh trả lời: “Không cần đâu, bọn tôi không uống!”
Sau đó Triệu Nhất Phàm nói với Trần Khiêm:
“Tiểu Khiêm, cậu uống gì, tôi rót cho cậu!” Dứt khoát lơ luôn Lý Việt.
Khiến Lý Việt khó chịu như nuốt phải ruồi.
Mẹ kiếp, tại sao chứ? Tại sao nữ thần trong lòng mình lại tốt với Trần Khiêm như vậy chứ?
Nói thật, trước đây Lý Việt chưa từng xem Trần Khiêm là đối thủ cạnh tranh.
Nhưng bây giờ Trần Khiêm thật sự là kẻ thù lớn nhất của cậu ta rồi!
Tiếc thật, Lý Việt muốn mượn bữa cơm này để dồn ép Trần Khiêm, nhưng Trần Khiêm lại không chủ động nói chuyện mà cũng chẳng tiếp lời. Mình chủ động dẫn đề tài đến Trần Khiêm thì Trần Khiêm cũng chỉ trả lời bằng cách lắc đầu cười khổ.
Có cảm giác bất lực như đấm vào bông vậy.
Quả thật là sốt ruột chết mất.
Đợi đến sau khi ăn xong bữa trưa.
'Từ Hà sắp xếp chỗ ở, đang chuẩn bị gọi xe.
Lúc này nghe Lý Việt nói: “Không cần gọi xe đâu, bọn tôi lái mấy chiếc xe đến lận, mọi người muốn đưa cô đi đâu, chúng ta cùng đi là được rồi, đi thôi, cùng đến bãi đỗ xe!”
“Với lại hai người đẹp này, hai người ngồi xe tôi đi, xe tôi vừa lớn vừa thoải mái!”
Lý Việt mời Lâm Kiều và Triệu Nhất Phàm. Cả hai cô gái đều không nói gì. Lúc này, mọi người cũng đến bãi đỗ xe rồi.
Lý Việt ấn vào chìa khóa xe trong tay, hai tiếng biu biu vang lên.
Trên xe trực tiếp khởi động.
Vừa chuẩn bị lái. 'Thì nghe thấy một cậu em bên cạnh chào:
“Anh Lý, anh chậm một chút, chiếc xe bên cạnh, bên phải anh chật quá, anh chậm một chút!”
“Mẹ nó, bên cạnh chật thì sao chứ, chẳng phải chỉ là một chiếc Phideon thôi sao!”
Xi!
Ban đầu Lý Việt lái còn chậm, nhưng nghe thấy cậu em nói thế thì lòng hư vinh nổi lên.
Nếu mình thật sự lái từ từ ra, vậy chẳng phải mình sợ sao
Ngay lập tức giậm chân ga muốn dịch chiếc xe ra.
“Rầm!”
Bỗng nhiên, vang lên một tiếng rất rõ.
Lý Việt cảm giác như thân xe của mình chấn động, sau đó đuôi xe quệt vào chiếc xe bên cạnh, mà còn rất nghiêm trọng nữa!
“Con mẹ nó chứ!”
Lý Việt vỗ mạnh vào vô lăng, tức giận đi ra ngoài.
“Anh Lý, phải làm sao bây giờ?” Vương Lượng hơi căng thẳng nói.
“Hoảng cái đếch gì chứ, gọi cho chủ xe đi, chẳng qua là ném cho họ mười nghìn hai mươi nghìn tệ thôi mài”
Lý Việt không quan tâm nói.
“Không phải đâu anh Lý, anh nhìn kĩ lại đi, chiếc xe này không phải là Phideon đâu, mà là Phaeton, còn là biển số chữ nữa!"
“Cái gì?”
Lý Việt kinh hoàng, phải biết là Phideon, ít nhất ba trăm nghìn tệ là có thể mua được.
Nhưng Phaeton thì không giống vậy, mặc dù đã ngừng bán rồi nhưng hiện tại giá cũng phải một hai triệu đấy!
Nhìn kĩ lại, thì đúng là Phaeton rồi!
Tiêu rồi...
 
Chương 509: "Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?”


"Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?”
Trái tim Lý Việt nguội lạnh hơn phân nửa.
Lúc nãy bọn họ chỉ nhìn thoáng qua chiếc xe bình dân này.
Bởi vì ai cũng biết chỉ cần hai ba trăm nghìn là có thể mua được một chiếc xe bình dân tốt.
Nên không quan tâm lắm.
Nhưng lại quên lỡ như bậc cao thủ khiêm tốn bên trong chiếc xe bình dân đó lại là Phaeton thì sao?
Đúng là sợ cái gì thì gặp cái đó!
"Ôi chao, vậy phải đền nhiều tiền lắm đó, đuôi xe Phaeton biến dạng rồi kìa!"
Mẹ của Lý Mỹ căng thẳng.
"Anh Lý, hay là thế này, anh mau gọi điện cho chủ xe rồi cầu xin anh ta, nếu không được thì gọi chú đến đây?"
'Tên đàn em nói tiếp.
"Đệch, sợ gì! Đâm thì đâm, sao nào? Ai bảo hẳn đỗ xe sát xe tôi như vậy? Đờ mờ, vả lại cậu nghĩ tôi không mua nổi một con Phaeton hai triệu sao? Ông đây từng dùng con series 7 này trong thời gian thực tập đó biết không!"
Lý Việt nổi giận đùng đùng, vô cùng ngang ngược.
Có điều cậu ta vẫn gọi điện cho chủ xe, gọi đối phương xuống xử lý và xem người ta nói thế nào!
Sau khi điện thoại kết nối không lâu, một thanh niên nho nhã yếu ớt, đeo kính chạy ra từ trong nhà hàng, bên cạnh là một cô gái điềm đạm yếu đuối đi theo, chắc là một đôi.
"Anh đâm vào xe tôi rồi."
Chàng trai nho nhã yếu ớt đi tới, sau đó nhẹ nhàng lên tiếng.
'Thoạt nhìn cậu ta có vẻ ngốc ngếch.
Như chưa trải đời.
Thấy vậy, một người tinh ranh như Lý Việt mừng thầm.
Quá đã, đụng phải tên dở hơi thế này. Khỏi cần nói, đối phương chắc chẳn là tên nhà giàu mới nổi quê mùa, đốt tiền
mua xe làm ra vẻ, cũng chưa trải đời.
Nếu là người trưởng thành, nói không chừng Lý Việt còn cư xử lễ độ.
Trái lại, cậu ta tỏ ra dữ dẫn:
"Con mẹ nó cậu mù à, ai bảo cậu đỗ xe gần như vậy, làm cho xe của tôi không ra được. Cậu nói đi, chuyện này phải giải quyết thế nào?"
Lý Việt xắn tay áo, đi về phía chàng trai đeo kính.
Vương Lượng và tên đàn em cũng bao vây cậu ta.
Cô gái đứng bên cạnh nói: "Anh đâm vào xe của chúng tôi thì phải sửa xe cho chúng tôi, sao còn hỏi chúng tôi phải xử lý thế nào?"
"Đúng vậy, anh phải sửa xe cho tôi!"
Chàng trai đeo kính nói khẽ.
"Gì cơ gì cơ? Cậu chặn xe tôi mà còn đòi tôi sửa xe cho cậu? Đệch!"
Lý Việt giơ chân đá trúng bụng chàng trai đeo kính rồi chỉ vào cậu ta mắng:
"Cậu không hỏi thăm xem Lý Việt tôi là ai! Tưởng tôi dễ trêu chọc đấy à. Nhóc con, nhà cậu ở đâu? Nào, cho tôi địa chỉ"
Lý Việt uy hiếp.
 
Chương 510: Tên đàn em sùng bái


Dọa chàng trai đeo kính ôm bụng, không dám ho he nữa.
"Ôi chao, cậu Lý Việt ngầu quá!" Mẹ Lý Mỹ còn khen ngợi dáng vẻ bá đạo của Lý Việt.
"Thường thôi cô ạ, nhà Lý Việt có tiền có thế mài!" Vương Lượng ở bên cạnh kiêu ngạo nói.
"Còn không cút mau cho tôi, lần sau còn dám chặn xe của tôi thì tôi đánh chết cậu!"
Lý Việt lại đạp chàng trai đeo kính thêm một phát.
Chàng trai đeo kính được bạn gái dìu về nhà hàng.
"Anh Lý thật ngầu, thế là không sao rồi!"
'Tên đàn em sùng bái.
"Nếu không phải xe của cậu ta đắt hơn xe của tôi thì dù hôm nay tôi đâm vào xe cậu ta, tôi vẫn bắt cậu ta phải đền tiền cho tôi!"
Lý Việt đắc ý nói, sau đó chuẩn bị lái xe đưa đám Triệu Nhất Phàm về trước rồi mình đi sửa xe sau.
Nhưng đúng lúc này, rầm rầm!
Một loạt tiếng bước chân vang lên, ba bốn mươi nam sinh đột nhiên lao từ trong nhà hàng ra.
Chạy tới tới bao vây đám Lý Việt. Kẻ cầm đầu là một nam sinh dáng cao, mặc áo ngắn tay.
Anh ta nhìn chàng trai đeo kính và hỏi: "Bốn Mắt, bọn họ đánh cậu à?"
"Là anh tai" Bốn mắt chỉ vào Lý Việt.
Mà Lý Việt thì sao, ban đầu cậu ta không sợ, nhưng sau khi nhìn rõ diện mạo của chàng trai cầm đầu.
Sắc mặt lập tức tái mét trong nháy mắt.
"Anh là anh Thẩm Cường phải không? Lần trước em đã gặp anh một lần!"
Lý Việt nuốt nước miếng, sau đó cất tiếng hỏi. Thẩm Cường!
Vừa nghe thấy cái tên này, Vương Lượng cùng tên đàn em kia và cả Dương Huy, Lý Duệ đều sững người.
Bọn họ học ở đại học Kim Lăng đã lâu, có nhân vật máu mặt mà họ chưa từng nghe nói đến.
'Thẩm Cường là con trai của Thẩm Vạn Phong, rất nhiều câu lạc bộ giải trí lớn nhất Kim Lăng đều là của nhà bọn họ.
Hơn nữa, Thẩm Vạn Phong được xem như là người cầm lái thế lực ngầm có uy tín ở Kim Lăng.
Xét về độ liều lĩnh tàn nhẫn thì tập đoàn Vạn Hào ghê gớm hơn tập đoàn Hải Sơn nhiều. Dù sao thì tập đoàn Hải Sơn vẫn có chút kiêng dè chứ tập đoàn Vạn Hào chẳng kiêng dè gì hết.
Hoàn toàn là dáng vẻ không phục thì chiến!
Bất kể đối phương mạnh nhường nào!
Còn tên tuổi của Thẩm Cường thì càng như sấm bên tai.
Anh ta không học hệ chính quy mà học một trường cao. đẳng ở Kim Lăng, tuyệt đối là trùm sỏ.
Từng có người đắc tội anh ta, anh ta lập tức dẫn người tới nhà người ta gây chuyện, tóm lại là cực kỳ tàn nhẫn.
Mà Lý Việt không thể so với người ta được.
Vậy nên đương nhiên là cậu ta sợ hãi, vội vàng lôi kéo làm quen.
"Mẹ nó! Mày đâm vào xe của Bốn Mät mà còn đánh người? Người anh em à, mày quá vô lý rồi đó? Mày giải thích chuyện hôm nay đi, nếu không thì không xong với Thẩm Cường tao đâu!"
'Thẩm Cường hơi híp mắt lại, cười lạnh lùng.
Làm cho Lý Việt vô cùng sợ hãi.
 
Chương 511: Cũng không nói gì


Thế là cậu ta tự tát lên mặt mình rồi nói:
"Hiểu lầm, thưa anh Cường, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi!"
"Ha ha, hiểu lầm, được, đây là nhà hàng của chú nuôi tao, giữa chốn đông người tao không tiện nói gì. Đi thôi người anh em, vào phòng bao với tao một chuyến rồi chúng ta tính sổ rõ ràng xem có hiểu lầm gì!"
Dứt lời Thẩm Cường lạnh nhạt liếc nhìn Vương Lượng và tên đàn em đứng đẳng sau Lý Việt, sau đó vẫy tay, lập tức có hai nam sinh cường tráng đi đến ghì chặt vai Lý Việt.
"Bốn Mắt, những người khác có đánh cậu không?"
Thẩm Cường hỏi.
"Không, chỉ có anh ta thôi!"
Sau đó, Thẩm Cường đút hai tay vào túi áo, dẫn theo Lý Việt hai chân mềm nhữn vào nhà hàng.
"Làm sao bây giờ? Phải làm sao đây? Tên Thẩm Cường này rất lợi hại sao?"
Vừa rồi mẹ của Lý Mỹ cũng rất sợ hãi. "Lợi hại chứ! Cha anh ta là người tàn nhẫn, anh ta cũng là người tàn nhẫn. Hơn nữa, nghe nói hơn hai năm trước, Thẩm
Cường còn cưỡng bức một nữ minh tinh đó!"
Vương Lượng đáp. Rõ ràng là anh ta biết Thẩm Cường là người như thế nào!
"Anh Lượng, hay là báo cảnh sát đi, chắc là hôm nay anh Lý tiêu đời rồi!"
'Tên đàn em cuống cuồng.
"Báo cái đầu cậu, chúng ta không nhúng tay vào chuyện này được đâu. Đoán chừng chẳng mấy chốc cha của anh Lý sẽ biết tin thôi."
Vương Lượng vừa châm thuốc vừa nói.
Trong khi đó, Trần Khiêm đứng một bên xem từ đầu đến cuối.
Anh không tiện nói gì, chỉ muốn nói đáng đời Lý Việt.
Hơn nữa anh và Lý Việt chẳng phải bạn bè, anh lại không thích tính cách của cậu ta, cho nên Trần Khiêm không quan tâm.
Anh bảo: "Cô ơi, thật sự là chúng ta không can thiệp vào. chuyện này được đâu. Hay là chúng ta đi tìm khách sạn, sắp xếp ổn thỏa cho mọi người trước đãi"
"Được rồi."
Mẹ của Lý Mỹ và mẹ của Từ Hà đồng thanh nói.
Bấy giờ mọi người mới rời đi, đặt khách sạn.
Buổi chiều Dương Huy không có kế hoạch gì, bèn chờ đến chập tối đi núi Vân Mộng chơi.
Còn Vương Lượng thì lái xe chờ mẹ của Lý Mỹ dạo một vòng quanh Kim Lăng.
Làm cho mẹ Từ Hà ghen ty, không hài lòng với Dương Huy.
Cuối cùng cũng chịu đựng đến hơn năm giờ. Lúc này mẹ Lý Mỹ đã trở lại.
Bởi vì hôm nay núi Vân Mộng tổ chức hoạt động lễ mừng rất náo nhiệt, có không ít minh tinh tới tham dự.
Cho nên nhóm mẹ Lý Mỹ muốn đi xem. Vương Lượng đã mua vé từ trước.
Hơn nữa, không biết anh ta làm cách nào mà lấy được vé VỊP.
Tức là sau khi đi vào, người ta ăn gì chơi gì chỉ cần dùng. tới tấm vé này là được, không cần chỉ thêm tiền.
Còn Dương Huy chỉ mua được vé thường.
"Haiz, Vương Lượng à, cháu cũng thật là, có bản lĩnh lớn như vậy sao không lấy cho dì Lý một tấm vé VỊP chứ, như vậy có thể giúp Dương Huy tiết kiệm ít tiền. Trái lại, cầm vé
thường vào cửa thì ăn gì cũng phải bỏ tiền mua. Hừ hừ!"
"Ôi, cháu quên mất! Cháu còn tưởng Dương Huy tự mua được cơ. Chuyện này đơn giản thôi, nhờ người quen là được!"
Vương Lượng cười khổ lắc đầu.
"Hừ, người không biết còn tưởng cậu ta có bản lĩnh lảm. Khi Lý Việt bị dẫn đi, cậu ta chẳng dám ho he gì!"
Mẹ Từ Hà chịu nhục đủ lắm rồi, lập tức lạnh mặt xỉa xói lại.
"Đúng vậy, Vương Lượng nhà chúng tôi không có bản lĩnh lớn, cũng không có quan hệ rộng, nhưng kém cỡ nào cũng đâu như bạn trai của con gái một số người, bạn bè dẫn theo toàn là kẻ ăn chực uống chùa!"
Ý chỉ Trần Khiêm và Lý Duệ.
Trần Khiêm chỉ cười bất đắc dĩ.
Cũng không nói gì.
Tiếp đó, mọi người vào hội trường núi Vân Mông.
Quầy bán vé vào hội trường đã được dựng xong.
"Ủa? Vương Lượng, không phải cậu bảo có bạn chờ chúng ta ở đây sao? Người đâu rồi? Có đáng tin không?"
Lúc này, Lý Mỹ bỗng thắc mắc.
"Chắc là đáng tin, là bạn cấp ba của tớ. Mấy tấm vé này đều là cậu ấy tặng tớ. Ôi trời, giờ ngầu ghê, sách nhị đại hàng thật giá thật kìa! Mau nhìn xem, chẳng phải cậu ấy đang chờ chúng ta ở đó sao!"
Vương Lượng chỉ tay.
Trần Khiêm cũng nhìn theo hướng Vương Lượng chỉ, vừa nhìn lập tức sững sờ...
 
Chương 512: Chàng trai này là ai?


Chàng trai này là ai?
Còn không phải Đinh Hạo sao!
Lúc nãy trên đường Trần Khiêm còn nghĩ có khi tới nơi sẽ chạm mặt đám Đinh Hạo, vả lại, hễ Định Hạo ở đây thì chắc chăn Trần Lâm và Lý Thi Hàm cũng có mặt.
Thật sự là Trần Khiêm không muốn gặp hai cô nàng này.
Nhưng không ngờ cuối cùng vẫn gặp nhau.
Hơn nữa, Đinh Hạo là bạn cấp ba của Vương Lượng?
"Lượng Tử, mới tới hả? Tớ chờ mọi người một lát rồi đó!"
Định Hạo chào hỏi với thái độ ngạo mạn, dù sao bây giờ anh ta cũng được xem là chủ nhân của hội trường hoành tráng này, thỏa mãn lòng hư vinh.
"Ừ ừ, tớ bị tắc đường. À đúng rồi Hạo Tử, tớ xin giới thiệu đây là bạn gái của tớ, Lý Mỹ. Đây là mẹ của Lý Mỹ, cô Vương. Họ là bạn của Lý Mỹ, cùng đến đây chơi."
Lúc này, Vương Lượng giới thiệu.
Bên cạnh Đinh Hạo còn có mấy chàng trai cô gái đi cùng, đương nhiên bao gồm cả Trần Lâm và Lý Thi Hàm. Định Hạo. cũng giới thiệu bạn của mình với Vương Lượng.
"Chào mọi người, đây là Đinh Hạo, không đúng, bây giờ phải gọi là cậu Đinh. Trong dự án giải tỏa di dời cả núi Vân Mông, nhà Đinh Hạo có ít nhất ba bất động sản trong khu vực này!"
Vương Lượng nói với vẻ hâm mộ.
Anh ta vừa giới thiệu xong.
Lý Mỹ sững sờ.
Mẹ của Lý Mỹ và mẹ của Từ Hà của ngây ngẩn cả người.
Trên đoạn đường tới đây lúc nấy, bọn họ đã xem một số. nội dung giới thiệu về núi Vân Mông. Đây là dự án kết hợp du lịch, giải trí, ẩm thực rất lớn, ngoài ra còn lên kế hoạch xây dựng rất nhiều khu du lịch thương mại cùng với các công trình đất đai và nhà ở xung quanh...!
Tức là trong tương lai không xa, mảnh đất này sẽ trở thành khu vực thu hút nhất.
Vậy mà Đinh Hạo có ba bất động sản ở đây. Cũng đủ để cả đời không buồn không lo rồi. Làm cho mẹ của Lý Mỹ không khỏi liếc mắt nhìn.
"Ha ha, cậu nói quá rồi, nếu nói ngầu thì cũng là cậu Trần ngầu, thế giới mới này do cậu Trần đầu tư xây dựng đó!"
Đinh Hạo tỏ vẻ sùng bái.
"Gì cơ? Cậu Trần? Tớ đọc trên mạng, chẳng phải cậu Trần làm kinh doanh thua lỗ, tập đoàn thương mại Kim Lăng đã phá sản rồi sao? Ôi trời, cậu ta muốn xây một khu giải trí mới à”
Lý Mỹ không kìm được thốt lên.
Theo sau Vương Lượng, cô ta cũng được xem là đã gia nhập giới đại gia, tất nhiên rất chú ý tới một số đại thần giàu có ở Kim Lăng.
Đương nhiên đề tài này cũng thu hút sự chú ý của Triệu Nhất Phàm và Lâm Kiều.
Dễ nhận thấy bọn họ đã xem tin tức này rồi. Trên mạng đoán già đoán non đủ kiểu.
"Tiểu Mỹ, cậu Trần mà các cháu vừa nhắc tới là ai thế? Rất giỏi ư?"
Mẹ của Lý Mỹ cũng cảm thấy hứng thú.
"Mẹ, tất nhiên là giỏi rồi. Nhưng con vừa nói đó, hình như bây giờ cậu ta không ổn, tập đoàn của cậu ta phá sản rồi."
Lý Mỹ trả lời.
Đinh Hạo chỉ lắc đầu bất lực rồi cười khổ:
"Mọi người đừng nghe trên mạng đoán mò. Mọi người không thử nghĩ kỹ mà xem, cậu Trần là ai nào? Hơn nữa dự án lần này còn lớn hơn tập đoàn thương mại Kim Lăng ban đầu nhiều, bởi vì cậu Trần đã mua cả ngọn núi, cũng đã quy hoạch xong khu vực xung quanh rồi. Mới chỉ giai đoạn đầu thôi mà cậu Trần đã đầu tư năm sáu chục tỉ rồi, tương lai còn đầu tư nhiều hơn nữa!"
Cả đám người nghe xong đều mắt chữ O mồm chữ A.
"Ha ha, vậy nên buổi tối thấy mấy người đoán cậu Trần thế này thế kia, chúng tôi chỉ biết lắc đầu cười bất lực!"
Lúc này Trần Lâm khoanh tay, đắc ý nói. "Trời ạ, đỉnh quá, quá đỉnh luôn!" Lý Mỹ chợt hiểu ra.
Còn Triệu Nhất Phàm thì nhìn Trần Khiêm bằng ánh mắt kinh ngạc.
Thấy Trần Khiêm có vẻ chột dạ.
May mà mình không tiếp tục đắc tội Trần Khiêm nữa, nếu như cậu ta đúng là cậu Trần thì mình vẫn còn cơ hội.
Triệu Nhất Phàm nghĩ thầm.
"Vương Lượng, không ngờ cháu lại quen người lợi hại như Đỉnh Hạo, quan hệ rộng thật đấy!"
 
Chương 513: Chẳng lẽ là một nhân vật tai to mặt lớn giỏi giang?


Mẹ Lý Mỹ tươi cười rạng rỡ.
"Được rồi, vậy chúng ta đi tìm một chiếc xe du lịch ngắm cảnh nhé. Bao nhiêu người nhỉ? Tớ thấy phải tìm xe tol"
Đinh Hạo lên tiếng. Nói rồi nhìn sang phía Dương Huy chuẩn bị điểm danh.
"Đệch, Trần Khiêm?"
Đinh Hạo ngạc nhiên, không ngờ Trần Khiêm lại ở đây.
Trần Lâm và Lý Thi Hàm cũng sửng sốt, nhìn về phía Trần Khiêm, thật không ngờ lại chạm mặt Trần Khiêm.
Lần trước, bởi vì Đinh Hạo và Mã Phi đánh nhau mà mọi người bị bắt, cuối cùng được Trần Khiêm dẫn ra.
Thật sự là chuyện này đã tát thẳng vào mặt mọi người! Rốt cuộc Trần Khiêm là ai?
Lý Thi Hàm và Trần Lâm đều suy đoán.
Chẳng lẽ là một nhân vật tai to mặt lớn giỏi giang?
Suy đoán này khiến Trần Lâm và Lý Thi Hàm rất khó chịu. "Trần Khiêm, cậu đến rồi à!"
Vì vậy bây giờ hai cô gái chào hỏi Trần Khiêm, thái độ khiêm tốn hơn nhiều.
"Hả? Đinh Hạo, các cậu cũng quen tên này ư?" Vương Lượng ngạc nhiên.
"Hừ, quen. Nhưng nói sau đi, chúng ta đi lấy một chiếc xe du lịch trước đã."
Đinh Hạo bực bội đáp. Ban đầu Dương Huy lái xe. Vương Lượng ngồi bên cạnh nhìn.
"Ôi chao! Mặc dù Dương Huy không có xe nhưng lái loại xe du lịch này vững vàng đấy!"
Câu nói này của mẹ Lý Mỹ vừa có vẻ châm biếm vừa tỏ vẻ khen ngợi.
"Giống như tính cách vậy, rất chững chạc."
Có một cô gái cũng thuận miệng khen một câu.
Mà mấy câu nói này khiến Vương Lượng không thoải mái. Giống như bản thân bị cướp mất hào quang vậy.
"Mẹ ơi, cậu có biết đường không hả, nên rẽ trái chứ! Bên phải có gì vui đâu, cậu bị ngu à?"
Vương Lượng mỉa mai Dương Huy một câu chua lòm. Dương Huy lặng thinh không nói.
“Trời ơi, lái nhanh lên, cậu có lái được không đó? Không được thì để tôi, cậu đúng là đi du lịch ngắm cảnh!"
Vương Lượng lại lạnh lùng châm biếm.
Về phần Dương Huy, hôm nay anh chịu nhục cả ngày rồi, lúc này không nhịn nổi nữa, bắt đầu nổi giận.
Sau đó, anh đạp chân ga, tăng tốc. Kích động là ma quỷ, câu này không phải nói giỡn đâu.
Lúc này, bỗng có một cô bé cầm bóng bay chạy tung tăng băng qua đường đuổi theo chú chó nhỏ!
"Ốil Dương Huy cẩn thận!" Từ Hà hét lên đầy căng thẳng.
Nhưng giờ đây Dương Huy muốn phanh lại cũng không kịp.
Anh ấy cực kỳ hoảng hốt, lập tức ra sức đánh tay lái. Rầm! Rầm! Rầm!
Hàng loạt tiếng va chạm vang lên liên tiếp.
Xe du lịch sượt qua một dãy xe hơi đậu bên lề đường.
Xe du lịch sắp biến dạng vì va chạm rồi!
Cho tới khi đâm vào một tảng đá, xe du lịch mới dừng lại.
"ÁI" Người đi đường đều hét ầm lên.
Mấy cô gái trên xe cũng thét lên. Mẹ kiếp! Tiêu rồi! Dương Huy đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
"Mọi người nhìn kìa, người anh em này ác thật, đâm vào. bảy chiếc xe Ferrari một lượt luôn!”
Có người qua đường lắm chuyện hô to.
Lúc này, đám Dương Huy đã hoảng hốt lao xuống xe, rồi lập tức sững người khi trông thấy hàng xe bị mình đâm vào.
Ferrari, tất cả đều là Ferrari.
Bình quân mấy triệu một chiếc, chắc chắn là siêu se nhập. khẩu!
Điều đáng sợ hơn nữa là chiếc nào cũng bị hỏng nghiêm trọng, đèn xe hư hết cả.
"Đệch, điên rồi, cậu thanh niên kia điên rồi. Bảy chiếc xe đó, kiểu gì cũng phải bồi thường tiền triệu!"
Càng lúc càng có nhiều người vây quanh.
Đừng nói Từ Hà và mẹ cô ta sợ hết hồn hết vía, ngay cả mẹ Lý Mỹ cũng sợ đến nỗi nuốt nước bọt.
So ra thì trước đó Lý Việt đâm vào xe người ta chẳng đáng kể, còn Dương Huy thì va chạm gấp bảy lần cậu ta chỉ trong nháy mắt.
"Nhường đường, nhường đường cho tôi nào!"
 
Chương 514: "Ai làm đây?"


Lúc này, Đinh Hạo lái chiếc xe du lịch sang trọng hơn chở. đám Trần Lâm đi tới.
Thấy ở đây có nhiều người vây quanh, lại thấy đám Vương Lượng liền biết đã xảy ra chuyện, vội vàng chen vào trong.
Vừa nhìn Đinh Hạo đã cảm thấy như có người đốt pháo. kép trong đầu mình, suýt thì nổ tung!
Mẹ kiếp!
"Ai làm đây?"
Đinh Hạo tái mét mặt mày.
"Cậu Đinh, là cậu ta đâm vào, cậu ta lái xe!" Vương Lượng vội chỉ vào Dương Huy.
Sau khi đám Lý Mỹ tỉnh táo lại, lập tức đứng sang phía Vương Lượng.
Đúng vậy, hiện giờ có ai không sợ bị liên lụy, phải chịu trách nhiệm đâu.
Số tiền lên tới hàng triệu đó!
Đúng là Dương Huy đã gây họa vì hành động theo cảm tính, mặc dù anh ấy bị Vương Lượng chỉnh nhưng bây giờ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, cắn răng chịu đựng.
Dù sao cũng là anh ấy đâm vào.
"Ôi trời! Cậu cậu cậu... Tôi phục cậu rồi đó, sao con gái tôi lại có người bạn trai như cậu chứ!”
Mẹ Từ Hà đã bực bội cả một ngày, lúc này nỗi bực bội hóa thành hai dòng nước mắt tuôn rơi.
"Trước tiên đừng quan tâm nhiều như vậy. Cậu có quen biết ai kia, mau liên lạc với người ta hoặc gọi cho người thân của cậu đến đây nhanh lên!"
Trần Lâm hờ hững lên tiếng.
"Cậu ta làm gì quen biết ai, nếu Vương Lượng gặp phải chuyện này thì nói không chừng có thể xoa dịu tình hình, dù sao Vương Lượng quen biết rộng, chuyện này lại xảy ra trên địa bàn của người anh em là cậu Đinh. Còn cậu ta ấy à, chắc chăn là xong đời rồi. Hơn nữa, cậu Đinh không thân với cậu ta, không thể đắc tội với chủ của những chiếc xe này vì cậu ta được!"
Không đợi Dương Huy lên tiếng.
Mẹ của Lý Mỹ đã vội cướp lời.
Dù sao cũng là người trưởng thành tinh ranh.
Rõ ràng là câu nói này đã đẩy Đinh Hạo và Vương Lượng sang một bên để bọn họ không cần lo mấy chuyện không liên quan đến mình, tránh rước lấy phiền phức!
"Haiz, cậu không có bạn bè ở Kim Lăng sao?"
Lúc này, một cô gái khác nói.
Dương Huy đỏ mặt đáp: "Tất nhiên là có, Trần Khiêm và
Lý Duệ đều là bạn của tôi!"
"Ôi chao, chúng tôi không nói tới bạn bè kiểu này mà muốn hỏi cậu không có người bạn nào có quyền có tiền sao?"
Bạn cùng phòng của Lý Mỹ cạn lời luôn.
"Được rồi, đừng nói nữa, bây giờ bạn bè gì cũng vô ích thôi! Lân này tên nhãi này gây họa lớn
Đinh Hạo nhíu mày nói.
"Hả? Họa lớn gì cơ?"
Mọi người hoảng sợ hỏi.
"Mọi người có biết những chiếc xe này của ai không?" Đỉnh Hạo hít sâu một hơi.
"Của ai?"
Đây là xe của bảy cậu chủ nhà giàu, đám cậu Bạch cậu Hoàng, cậu Chu đó!"
Đinh Hạo hơi sợ hãi. "Đinh Hạo, ý cậu là cậu Bạch Bạch Tiểu Phi, cậu Hoàng Hoàng Vĩnh Hào và cậu Chu Chu Trạch của thành phố Dục
Cảng sao? Không trùng hợp đến vậy chứ!"
Mấy ngày nay Lý Thi Hàm đi theo Đinh Hạo đã mở mang hiểu biết, cho nên lúc này cô ta sợ hãi hỏi.
Đinh Hạo nhằm nghiền mắt, gật đầu nặng nề: "Chính là bọn họ!"
"Vậy phải làm sao đây!"
Nghe vậy, Lý Duệ cũng luống cuống.
Mấy cậu ấm này còn ghê gớm hơn cậu chủ Thẩm đó.
 
Chương 515: Chán sống hả?


"Theo tôi thì Dương Huy, cậu mau quỳ trước mấy chiếc xe này đi, biết đâu mấy cậu chủ sẽ tha cho cậu cũng không chừng. Cậu đắc tội bọn họ không đơn giản như vụ va chạm của Lý Việt lúc nãy đâu."
Sau khi nghe Lý Mỹ giải thích, mẹ cô ta bỗng trợn mắt, hoảng sợ nói.
"Hơn nữa, Dương Huy à, cậu đâm vào xe người ta, lát nữa phải thẳng thắn thừa nhận, đừng nói chúng tôi ngồi trên xe của cậu, chúng tôi không gánh vác cùng cậu đâu!"
Mẹ Lý Mỹ nói
Mà lúc này.
"Mọi người mau nhìn kìa, đám cậu Hoàng cậu Bạch tới rồi"
Không biết ai hô lên, đám đông lập tức mở ra một lối đi. Cậu Hoàng dẫn theo một đám người có vẻ giàu có đi tới.
"Đệch, kẻ nào gây ra?"
Hoàng Vĩnh Hào ném kính, lạnh lùng hỏi.
Đám Bạch Tiểu Phi cũng dẫn theo một nhóm người vây quanh.
"Xin lỗi, là tôi đâm vào." Dương Huy sợ hãi, cúi người trả lời. "Vậy cậu nói xem phải giải quyết chuyện này thế nào đây?
Người đâu, gọi điện bảo tiệm 4S lập tức cho người đến giám định thiệt hại cho tôi!"
"Còn nữa, nhóm người đi cùng cậu không ai được rời khỏi đây!"
Hoàng Vĩnh Hào ra lệnh.
Vệ sĩ mặc áo đen nhận lệnh đi gọi điện thoại, đồng thời một nhóm người bao vây đám Lý Mỹ lại.
"Ôi trời, thôi xong, lần này Dương Huy không chỉ đâm vào. xe người ta còn còn đắc tội cậu Hoàng này, ngay cả chúng ta cũng không tha!"
"Đúng vậy, cậu ta đúng là có mắt như mù, thà rằng đâm thẳng vào đâu đó còn hơn phải bồi thường nhiều tiền như vậy đúng không? Bây giờ thì hay rồi, chẳng những đâm vào xe của đám cậu ấm nhà giàu mà còn liên lụy tới chúng ta!"
"Phải đó, quan trọng là làm mất thời gian vui chơi ngắm cảnh của các cậu ấm nhà giàu này!"
Hai người bạn cùng phòng của Lý Mỹ căng thẳng hùa theo.
Mà Lý Mỹ và Vương Lượng nghe ra ý của cậu Hoàng, hình như mình cũng không thể rời đi, ngồi xe của Dương Huy đều gặp chuyện.
Bọn họ căng thẳng nhìn Đinh Hạo cầu cứu.
Đinh Hạo hiểu ý, lập tức đi tới trước mặt cậu Hoàng, cung kính nói:
"Thưa các cậu chủ, tôi là Đinh Hạo ở núi Vân Mộng, trước đó tôi từng gặp cậu Bạch một lần, ha ha!"
Hoàng Vĩnh Hào nhìn Bạch Tiểu Phi. Bạch Tiểu Phi đang nói chuyện với Hoàng Vĩnh Hào.
Hoàng Vĩnh Hào lập tức gật đầu mỉm cười: "Được rồi, Đinh Hạo, cậu muốn nói gì?"
"Cậu Hoàng, là thế này, tôi có mấy người bạn ngồi trên chiếc xe này, cậu có thể nể mặt tôi không? Bởi vì chuyện này không liên quan tới bọn họi"
"Đệch! Nể mặt cậu cái rằm! Cút ngay cho tôi, nếu cậu ngồi trên chiếc xe này thì ông đây cũng nể tình núi Vân Mộng mà tha cho cậu. Nếu không phải chuyện của cậu thì đừng có làm ra vẻ trước mặt tôi!"
Hoàng Vĩnh Hạo chẳng nể nang ai!
Thẳng thừng mảng cho Định Hạo đỏ mặt tía tai.
Đinh Hạo không dám thở mạnh, đành phải kéo đám Trần Lâm đang hậm hực tránh sang một bên.
Thấy cậu Đinh ra mặt cũng vô ích, đám Vương Lượng bỗng cảm thấy trái tim lạnh lẽo.
Đặc biệt là mẹ của Lý Mỹ hận không thể tát Dương Huy.
"Tôi thấy đừng lãng phí thời gian của mọi người nữa, bỏ qua chuyện này đi!"
Lúc này, đột nhiên một giọng nói vang lên khiến cho biển người bỗng trở nên yên tĩnh như chết.
Tất cả mọi người đều đồn ánh mắt về phía phát ra âm thanh, là một chàng trai.
Đệch, cứ bỏ qua đi? Chán sống hả?
Đúng vậy, tên này ăn no rửng mỡ à? Cậu ta tưởng mình là ai!
Mọi người thầm kinh hãi. Không sai, chàng trai này là Trần Khiêm.
Anh vừa dứt lời, ngay cả Trần Lâm và Lý Thi Hàm vừa ý Trần Khiêm cũng bất giác nhìn anh, khẽ lắc đầu.
"Trần Khiêm, cậu nói vớ vẩn gì thế!" Mẹ của Lý Mỹ mắng ngay.
Trần Khiêm vốn định đợi chủ xe đến rồi tự bỏ tiền ra giải quyết chuyện này.
Nhưng vừa nghe xe là của đám Hoàng Vĩnh Hào. Trần Khiêm lại rối rắm.
Đợi lát nữa bọn họ tới, nếu mình không giải vây thì Dương Huy sẽ bị bọn họ dạy dỗ thê thảm luôn.
Còn nếu mình giải vây thì sẽ bại lộ thân phận.
Nhưng trong tình huống này, mình muốn lặng lẽ giúp đỡ là chuyện không thể nào.
Haiz, nếu bại lộ thì bại lộ thôi, chẳng còn cách nào khác!
Vì vậy Trần Khiêm đứng ra...
 
Chương 516: "Tạm biệt Trần Khiêm!"


"Bạn Trần... Trần Khiêm?”
Đám Hoàng Vĩnh Hào và Bạch Tiểu Phi đều sửng sốt. Chẳng ai ngờ cậu Trần cũng tới.
Hơn nữa, suýt thì Hoàng Vĩnh Hào còn gọi "anh".
Do đó, đám con nhà giàu này kích động vây quanh Trần Khiêm.
What?
Đám người hóng hớt xung quanh đều giật mình.
"À... Đây không phải vấn đề to tát gì. Vốn dĩ các cậu đến đây chơi tìm chút vui vẻ, hơn nữa các cậu chẳng thiếu chút tiền sửa xe này, vậy thì dứt khoát bỏ qua chuyện này đi, nên chơi thế nào thì cứ tiếp tục chơi thế đó!"
Trần Khiêm gượng cười bất đắc dĩ. Việc đã đến nước này, anh cũng bó tay hết cách.
"Đúng đúng đúng, bạn Trần Khiêm nói đúng. Đúng vậy, chúng ta vốn đến đây vui chơi, tại sao cứ phải tìm xui chứ! Ha ha ha, Trần Khiêm à, vậy thì bỏ qua chuyện này nhé, lát nữa cùng nhau uống vài ly được không?”
Hoàng Vĩnh Hào xoa bụng, cười lúng túng.
"Được, lát nữa tôi tìm các cậu uống vài ly."
Trần Khiêm mỉm cười vỗ vai đám Bạch Tiểu Phi.
"Tạm biệt Trần Khiêm!"
"Tạm biệt Trần Khiêm!"
Đám con nhà giàu còn lại không dám cười đùa với Trần Khiêm, chỉ cung kính khom người chào tạm biệt.
Khiến đám người vây xem càng ngây người.
Ôi trời, rốt cuộc chuyện này là thế nào.
Sau khi đám Hoàng Vĩnh Hào rời đi, rất nhiều người vẫn. chưa tỉnh táo lại.
Đầu tiên là mẹ con Lý Mỹ và Vương Lượng.
Nói thật là ngay từ ban đầu chẳng ai coi Trần Khiêm ra gì, cảm thấy anh chỉ là một kẻ tầm thường ăn chực uống chùa, vậy mà không ngờ anh lại quen biết nhiều cậu ấm nhà giàu như vậy?
Chỉ nói vài ba câu đã đuổi được mấy tên cậu ấm này đi rồi?
Hơn nữa, hình như mấy người đó rất sợ anh. Đám Lý Mỹ vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.
Lúc này, ngay cả mẹ của Từ Hà cũng nhìn Trần Khiêm với cặp mắt khác xưa, bất giác đứng lại gần Trần Khiêm hơn.
Như thể đang nói với mọi người: Hừ hừ, đây là người anh em tốt của bạn trai của con gái tôi, không phải anh em tốt
của bạn trai của Lý Mỹ cô, hừ hừ!
Mà người ngạc nhiên nhất lúc này là Lý Thi Hàm và Trần Lâm!
Đúng vậy, hình như suy đoán của bọn họ đã được chứng thực.
Khiến sắc mặt hai cô gái lập tức tái nhợt.
Xem ra chuyện lần trước không phải tình cờ, Trần Khiêm thật sự không tầm thường, là thật đó!
Hơn nữa, có vẻ như Trần Khiêm còn ngầu hơn Đinh Hạo.
'Thử nghĩ mà xem, đám con nhà giàu kia xem thường Đinh Hạo nhưng lại cung kính với Trần Khiêm như thế.
Vả lại con gái rất tinh tế, các cô nhìn rõ lúc nãy mấy cậu ấm kia còn cúi người chào tạm biệt Trần Khiêm!
Mẹ nó!
Bầu không khí như ngưng kết thành băng trong phút chốc.
Trần Khiêm chỉ cười lúng túng: "Ổn rồi, không sao đâu,
chúng ta chơi tiếp thôi!" Nói rồi anh kéo đám Dương Huy đi về phía trước. "Mẹ ơi, cậu thanh niên kia là ai thế?" "Không biết! Có vẻ ghê gớm lắm đấy!"
"Nhiều cậu ấm nhà giàu kiêng nể cậu ta như vậy, chắc là nhân vật máu mặt đây!"
Một đám người bàn tán xôn xao.
"Trần Khiêm, cậu... cậu có uống trà sữa không? Tớ đi mua trà sữa cho cậu nhé..."
Một cô bạn thân của Lý Mỹ ngượng ngùng cất tiếng. "Cảm ơn, tôi không khát!" Trần Khiêm trả lời.
"Ha ha, cậu nghĩ mình là ai, một cô gái bất kỳ mua trà sữa cho Tiểu Khiêm, cậu ấy sẽ uống sao?"
Trần Lâm liếc nhìn cô gái kia, sau đó đưa cốc trà sữa chưa uống cho Trần Khiêm.
"Tiểu Khiêm, cậu xem cậu kìa, môi khô rồi, sao có thể. không khát được. Cậu đó, sơ ý quá, không biết yêu quý bản thân tí nào!"
Trần Lâm chủ động bắt chuyện.
Ngoài mặt là vì cà khia cô gái kia, nhưng thật ra là muốn thể hiện trước mặt Trần Khiêm.
Trước đây Trần Lâm và Trần Khiêm có chút hiểu lầm, nhưng bây giờ cô ta nhất định phải gỡ bỏ!
Mà Trần Khiêm không biết nên nói gì cho phải.
May mà lúc này điện thoại đổ chuông.
Là Lý Chấn Quốc gọi tới.
 
Chương 517: "Cậu làm gì thế?"


"Xin lỗi, các cậu đi chơi trước đi, tôi đi nghe điện thoại, lát nữa sẽ tìm các cậu!"
Trần Khiêm mượn cớ chuồn mất.
Anh đi đến bên bờ hồ.
"Cậu Trần, tôi muốn xin ý kiến của cậu. Về chuyện đầu tư cho huyện Bình An quê cậu mà cục trưởng Hoàng nói, tôi đã lập một bản kế hoạch đầu tư sơ bộ. Một phương án có vốn đầu tư ban đầu là sáu tỷ, một phương án có vốn đầu tư ban đầu là tám tỷ. Nhìn chung thì phương án tám tỷ sẽ thúc đẩy nền kinh tế cho một số thị trấn, các phương diện liên quan khá rộng. Ý cậu thế nào?"
Điện thoại vừa kết nối Lý Chấn Quốc đã hỏi ngay.
"Vậy thì phương án tám tỷ đi! Dù sao thì ban đầu em đồng ý với cục trưởng Hoàng làm việc này với mục đích thúc đẩy. việc xây dựng cả thành thị và nông thôn!"
"Ok cậu Trần, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ lập tức triển khail"
Sau khi nói xong, Trần Khiêm cúp máy.
Anh xoay người, đang định đi về.
Nhưng vừa quay đầu, Trần Khiêm lập tức sững người.
Bởi vì không biết Triệu Nhất Phàm đã đứng phía sau từ bao giờ.
Hơn nữa, lúc này cô ta đang mắt chữ O mồm chữ A nhìn Trần Khiêm, rõ ràng là cô ta đã nghe toàn bộ cuộc nói chuyện vừa rồi của Trần Khiêm.
"Trần Khiêm... cậu!"
Triệu Nhất Phàm thở dồn dập.
Lúc nãy, khi Trần Khiêm nói chuyện với đám con nhà giàu kia, Triệu Nhất Phàm mới chỉ đoán rằng sự nghỉ ngờ của mình là đúng.
Nhưng lúc ấy cô ta im lặng không nói gì. Vẫn luôn chú ý tới Trần Khiêm.
Cho tới khi nấy Trần Khiêm nhận cuộc gọi, thần thần bí bí đi tới.
Triệu Nhất Phàm lén lút bám theo. Nếu không phải nơi này khá yên tĩnh, Triệu Nhất Phàm nghe thấy rõ ràng thì thật sự là cô ta không thể tin được
những gì đang diễn ra đều là thật!
Trần Khiêm là con nhà giàu, hơn nữa gần như chắc chắn anh chính là cậu Trần!
Tám tỷ, vậy mà anh chẳng thèm nháy mắt lấy một cái!
Toàn thân Triệu Nhất Phàm run lên!
Người mà ban đầu Mã Hân Nhiên tác hợp thành đôi với mình nhưng sau đó luôn bị mình xem thường lại là đại thần giàu có!
"Cậu... nghe thấy hết rồi à?"
Trần Khiêm lúng túng hỏi.
"Ừ, tôi nghe thấy hết rồi!"
Triệu Nhất Phàm đỏ mặt gật đầu.
"Cậu là cậu Trần sở hữu vô số tài sản ư?"
Triệu Nhất Phàm hỏi với vẻ kinh ngạc.
"Tôi... tôi không phải. Vả lại tôi cũng không có bao nhiêu tiền, cậu nghe nhầm hả? Dương Huy gọi tôi!"
Trần Khiêm tỉnh táo lại, nếu mình thừa nhận thì chẳng phải uổng phí thời gian sống khiêm tốn vừa qua sao!
Thế là anh nghĩ cách chạy trốn.
"Trần Khiêm, tôi đã nghe thấy cả rồi, tại sao cậu không thừa nhận?"
Triệu Nhất Phàm chặn trước mặt Trần Khiêm.
"Vì sao cậu không nói thật với tôi, cậu nói thật với tôi một câu được không?"
Hai mắt Triệu Nhất Phàm đỏ hoe, tay túm vai Trần Khiêm. "Thật sự là cậu nghe nhầm rồi, tôi là một thăng nghèo!" Trần Khiêm cạn lời.
Anh lập tức giãy ra rồi chạy đi.
Nhưng mới chạy được hai bước, Trần Khiêm vừa ngoảnh đầu lại thì lập tức sợ hết hồn.
Triệu Nhất Phàm đang bước từng bước vào trong hồ! Mẹ kiếp!
"Cậu làm gì thế?"
Trần Khiêm câm nín, đừng có giống như Dương Hạ chứ! Anh vội chạy đến ôm Triệu Nhất Phàm về.
"Thả tôi ra, cậu để tôi chết đi. Trước đây tôi đối xử với cậu như vậy, cậu sẽ không bao giờ thích tôi nữa. Để tôi chết đi!"
Bây giờ Triệu Nhất Phàm thật sự hối hận, thật lòng không muốn sống nữa.
Nhưng cuối cùng vẫn bị Trần Khiêm ôm lên bờ.
"Trần Khiêm, cậu vẫn thích tôi đúng không? Tôi biết cậu thích tôi từ lần đầu gặp gỡ có đúng không?"
Triệu Nhất Phàm khóc nức nở, nắm chặt cánh tay Trần Khiêm.
"Ừ, đúng vậy, mặc dù ban đầu cậu rất khinh thường tôi nhưng lúc ấy tôi mới bị Dương Hạ làm tổn thương, đúng là vừa nhìn thấy cậu xinh đẹp tôi đã thích ngay, cảm thấy dù cậu có thích tôi hay không, chỉ cần nhìn thấy cậu là tôi đã kích động rồi. Nhưng cảm giác này đã tan biến từ lâu, bây giờ. trong lòng tôi chỉ có Mộc Vũ. Thật lòng cảm ơn cậu!"
Trần Khiêm nói thật.
Anh thừa nhận đúng là khi đó anh thích Triệu Nhất Phàm một thời gian.
Về phần Triệu Nhất Phàm, sau khi nghe xong những lời này, trong lòng cảm thấy vừa chua xót vừa khó chịu.
Cô ta thật sự muốn nói một câu: Từng có một tình yêu chân thành đặt trước mặt tôi...
 
Chương 518: "Bác tài, dừng lại!"


Khó khăn lắm mới thoát khỏi Triệu Nhất Phàm, sau đó cả nhóm bắt đầu dạo chơi xung quanh khu vực buổi lễ.
Trần Khiêm không chịu nổi sự tra hỏi của mọi người, cho nên dứt khoát tìm cớ đi trước.
Mục đích đã đạt được, bây giờ mẹ Từ Hà nhìn Dương Huy. như nhìn vật báu.
Trần Khiêm bắt xe về trường. "Bác tài, dừng lại!"
Vừa tới cổng trường, Trần Khiêm nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra, bèn bảo tài xế dừng xe.
Trời sắp tối rồi. Có mấy chiếc siêu xe đang đỗ trước cổng trường.
Mấy nam sinh có vẻ lưu manh đang vây quanh một cô gái, rõ ràng là muốn chặn đường không cho cô ấy đi.
Cô gái rất tức giận, còn vung tay tát một tên.
Đám nam sinh kia trở mặt, chỉ thiếu điều ra tay đánh người.
"Haiz, bây giờ một số cậu ấm ở vào gia đình có tiền có thế mà coi trời băng vung. Chàng trai à, cậu biết điều một chút, đừng xía vào mấy chuyện không liên quan đến mình. Có một số người chúng ta không đắc tội được đâu!"
Tài xế cũng nhìn bên kia, không khỏi lắc đầu cười khổ.
Trần Khiêm dứt khoát đưa tờ một trăm tệ cho tài xế, bảo không cần trả lại tiền thừa rồi mở cửa xuống xe.
Anh đi về phía cô gái bị bao vây.
Tài xế nhìn bóng lưng Trần Khiêm bãng ánh mắt cảm thông: "Haiz, tên nhóc này, chúc cậu may mắn!"
Nói rồi ông ấy đạp chân ga lái xe đi.
"Cô Tần Nhã, cô đừng làm khó chúng tôi, lão đại của chúng tôi đã nói hôm nay nhất định phải mời cô đến uống ly rượu, không có vấn đề gì đúng không?"
Mấy tên lưu manh giang rộng hai tay vây Tân Nhã lại.
Có người đi qua nhưng không ai dám nhúng tay vào. chuyện này.
"Các anh đi đi, tôi không biết lão đại của các anh! Tại sao. tôi phải uống rượu với anh ta!"
Tân Nhã lạnh mặt mắng.
"Ha ha, cô Tân Nhã, lão đại của chúng tôi là Thẩm Cường, chắc hẳn cô đã nghe danh. Vả lại, cô và anh Cường rất có duyên, trước đây anh Cường từng gặp cô một lần ở lễ hội giao lưu thương mại, vẫn nhớ nhung cô mãi không quên nhưng lại không có phương thức liên lạc của cô!"
"Kết quả là ngày hôm nay duyên phận đã đến, trong điện thoại của một tên nhóc có ảnh của cô. Vừa hỏi là ra ngay, anh Cường của chúng tôi có lòng đặt một bàn ăn cho cô, nếu cô không nể mặt thì chúng tôi tiêu đời!"
Mấy tên lưu manh mỉm cười.
"Cút ngay cho tôi, tôi đã bảo không đi là không đi, cứ tiếp tục thế này thì tôi báo cảnh sáo đấy!"
Tân Nhã cắn môi nói.
"Khụ khụ, nếu cô Tân Nhã không nể mặt như vậy thì chúng tôi không khách sáo nữa, chỉ đành mời cô đi bằng biện pháp mạnh. Có điều sau khi gặp anh Cường nhà chúng tôi, chắc chăn cô sẽ yêu anh ấy, ha ha hai"
"Các anh em, mời cô Tân Nhã lên xe!"
Tên lưu manh cầm đầu vừa dứt lời, hai ba tên đàn em lập tức túm lấy cánh tay Tân Nhã lôi vào trong xe.
"Các người làm gì thế, thả tôi ra! Cứu tôi với!"
Tân Nhã hét lên đầy sợ hãi.
Hình như cô từng nghe nói tên Thẩm Cường kia là một tổ chức xã hội đen rất khủng.
Ngoài ra anh ta còn là cậu ấm nhà giàu ăn chơi trác táng.
Đã làm nhiều việc ghê tởm.
Tân Nhã không biết tại sao anh ta lại để ý mình, nhưng một khi bị anh ta bắt đi thì chẳng cần nghĩ cũng biết hậu quả sẽ như thế nào!
Cõi lòng cô ấy giấy giụa trong tuyệt vọng. . Harry Potter fanfic
Cốp! Cốp! Cốp! Cốp.
Đúng lúc này.
Bỗng vang lên mấy tiếng nổ mạnh!
 
Chương 519: "Sao thế?"


Trên đầu mấy tên lưu manh đã nở hoa.
Máu tươi be bét.
Đương nhiên người vừa xông tới là Trần Khiêm.
Sau khi trông thấy cô gái bị trêu ghẹo là Tân Nhã, anh xuống xe, tìm hai cành cây vừa to vừa nặng ở ven đường, cũng bất chấp có gây ra án mạng không.
Sau đó anh lập tức xông tới, đập mạnh.
Có tất cả năm tên lưu manh.
Thì bốn tên bị Trần Khiêm đánh bất tỉnh trong nháy mắt.
"Đệch, mày là ai?"
'Tên lưu manh cầm đầu luống cuống, sau đó sợ hãi hỏi.
"Tao đánh chết mày!"
'Trần Khiêm lập tức xông lên đánh gã.
Có vẻ như tên lưu manh kia cũng thuộc dạng thường xuyên đánh nhau, gã nhặt hòn gạch dưới đất lên rồi đánh nhau với Trần Khiêm,
Nhưng cuối cùng gã không đánh lại Trần Khiêm, bèn chật vật chạy thục mạng.
"Trần Khiêm, cậu cậu cậu... Cậu không sao chứ!" Tân Nhã sợ hãi.
"Tôi không saol"
Trần Khiêm lau vết máu nơi khóe miệng.
"ÁI Hình như đầu cậu chảy máu rồi!"
Tân Nhã thốt lên đầy căng thẳng.
Chắc là lúc nãy không chú ý nên trán Trần Khiêm bị quệt rách da.
Là thăng ranh kia đánh lén.
"Vết thương nhỏ thôi. Sao bọn họ lại tới đây quấy rầy cậu?"
Trần Khiêm xoa vết thương trên mặt, hôm nay là lần đầu tiên mình đánh nhau kiểu này.
May mà mình khỏe, chủ yếu là do Trần Khiêm không màng gì đâm đầu vào.
"Tôi cũng không biết. Hôm nay, tôi vừa về thì bọn họ gọi điện quấy rối, sau đó đến cổng trường chặn tôi, bắt tôi phải đi ăn cơm cùng tên Thẩm Cường kia. Tôi không quen anh ta, cũng không biết ai cho anh ta phương thức liên lạc của tôi!"
Tân Nhã thấy Trần Khiêm đánh nhau vì mình, trong lòng vô cùng cảm động.
Vành mắt lập tức đỏ hoe. "Chắc là tên khốn Lý Việt!"
Trần Khiêm thầm nói trong lòng.
Tất nhiên Trần Khiêm đã biết ngọn nguồn chuyện hôm nay. Chẳng phải buổi trưa Lý Việt bị Thẩm Cường bắt đi dạy dỗ một trận sao. Trần Khiêm không biết dạy dỗ thế nào, nhưng khẳng định chuyện Thẩm Cường tăm tia Tần Nhã có liên quan tới Lý Việt!
Mặc dù Trần Khiêm luôn trốn tránh Tân Nhã, nhưng trong lòng đã xem cô ấy là bạn.
Đặc biệt là khi biết dạo trước Tần Nhã đối xử tốt với mình nhưng mình lại phụ lòng tốt của cô ấy, Trần Khiêm rất áy náy.
Vì vậy vừa trông thấy cô ấy gặp chuyện rắc rối, Trần Khiêm lập tức dũng cảm quên mình.
Trần Khiêm thấy Tân Nhã không sao, vốn định về ký túc xá tự băng bó.
'Thế nhưng Tân Nhã nhất quyết không chịu, khăng khăng bắt Trần Khiêm phải đến phòng y tế với mình.
Hơn nữa suốt đường đi, cô ấy nắm chặt tay Trần Khiêm.
Không biết trong đầu Tân Nhã nghĩ gì mà một giây trước cô ấy còn hết sức căng thẳng, nhưng không đợi Trần Khiêm nói gì, cô ấy bất chợt buông tay Trần Khiêm ra để anh tự đi.
"Sao thế?" Trần Khiêm sửng sốt.
"Không sao, tôi chỉ đang nghĩ tại sao tôi lại căng thẳng khi ở cạnh cậu, lại đối tốt với cậu như vậy. Dù sao thì trước. đây cậu đối xử với tôi thế kia, không coi tôi là bạn bè."
'Tân Nhã bỗng ấm ức lên tiếng.
"Cậu biết không, rất nhiều lần tôi tự mình làm đồ ăn ở nhà mang cho cậu, muốn cậu tới căn tin rồi hai chúng ta cùng ăn! Còn muốn học cùng cậu, thế nhưng cậu luôn trốn tránh tôi. Mẹ tôi đổ bệnh, cậu chẳng quan tâm hỏi han câu nào. Lúc ấy tôi mới biết mình quá đề cao bản thân, sau này cậu sẽ... cậu sẽ coi tôi là bạn, thậm chí còn muốn... Ha ha, nhưng là tôi nghĩ nhiều rồi!"
Tân Nhã nói.
"Hôm nay cậu không nên cứu tôi. Tôi đã đau lòng vì cậu lắm rồi, nhưng bây giờ cậu lại khiến tôi cảm kích, thậm chí tôi rất cảm động. Rốt cuộc cậu muốn thế nào!"
Tân Nhã nóng nảy giậm chân bình bịch.
"Tôi không muốn làm cậu tổn thương, thật ra tôi coi cậu là bạn mài"
Tân Nhã là cô gái hiếm thấy, không ham giàu, hơn nữa vừa lương thiện vừa xinh đẹp, đối xử tốt với mình, đương nhiên Trần Khiêm coi cô ấy là bạn.
"Được, vậy tôi hỏi cậu một chuyện..."
'Tân Nhã cảm động nói một câu, sau đó chăm chú nhìn Trần Khiêm.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top