Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 400: Có thể nhìn ra cô ấy rất cẩn thận


Có thể nhìn ra cô ấy rất cẩn thận.
Hình như cô ấy là nhân viên mới, chỉ biết đẩy mạnh tiêu thụ, vẫn chưa biết nhìn cách ăn mặc trang điểm của một người.
Có điều, thật sự là Trân Khiêm bị giá của chiếc điện thoại này dọa sợ.
Điện thoại những mấy chục nghìn tệ, đắt cắt cổi
Nhưng xem nhãn hiệu này cùng với tính năng của nó, Trần Khiêm đã hiểu ra.
Nghe nói rất nhiều lãnh đạo cấp cao quốc gia, thậm chí là người có thế lực trong quân đội đều dùng hãng điện thoại này.
Tính năng mạnh mẽ, chất lượng đáng tin cậy, hơn nữa tính bảo mật cực mạnh.
Tốt hơn chiếc điện thoại giá mười tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ kia rất nhiều.
"Thưa anh, đây là chiếc điện thoại đắt nhất trong cửa hàng chúng tôi. Ngoài ra cũng có điện thoại bình dân nữa. Anh có thể xem thử cái này, anh có thể sở hữu nó chỉ với sáu nghìn tám trăm tám mươi tám tệ!”
Nhân viên tư vấn bán hàng thấy Trần Khiêm ngây người thì tưởng răng anh bị dọa sợ.
Đúng vậy, người bình thường đâu dùng nổi chiếc điện thoại ba bốn chục nghìn, thế nên cô ấy vội vàng giới thiệu cái khác.
Đây gần như là cửa hàng điện thoại thương hiệu lớn nhất trong trung tâm mua sắm điện thoại, giá khởi điểm hơn sáu nghìn tệ là chuyện rất bình thường.
"Không cần đâu, lấy cho tôi xem cái đắt nhất đi. À đúng rồi, cho tôi mượn que chọc sim dùng một lát."
Trần Khiêm mỉm cười.
"Vâng thưa anh!" Nhân viên bán hàng cẩn thận đưa điện thoại và que chọc sim cho Trần Khiêm.
Đây là trung tâm mua sắm điện thoại chuyên biệt, có bảo. vệ tuần tra, trước cửa cũng có bảo vệ, còn có thiết bị nhận biết chuyên môn, đương nhiên không sợ mấy loại người đánh tráo hay cướp giật gì đó.
Trần Khiêm nhận đồ, việc đầu tiên phải làm là đổi sim của mình sang máy mới.
"Ôi trời, chị Tô Minh, chị nói gì cơ? Chiếc điện thoại này những mười tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ á? Đắt cắt cổ, sao các người không ăn cướp luôn đi!"
Cùng lúc đó, trong cửa hàng điện thoại cách đó không xa vang lên tiếng hô đầy kinh ngạc của Đinh Hạo.
Lý Thi Hàm và Trần Lâm bên cạnh cũng sợ hết hồn.
Có điều sợ thì sợ.
Lúc nãy các cô xem thử, quả thật cấu hình và tính năng của chiếc điện thoại này quá tuyệt vời, độ phân giải cực kỳ sắc nét. Với các cô nàng thích làm đẹp như bọn họ mà nói, độ
phân giải cực kỳ sắc nét quan trọng hơn tất cả.
Do đó, bọn họ nhìn Đinh Hạo với đôi mắt tràn đầy mong đợi, hi vọng anh ta mua cho mình.
'Thế nhưng Đinh Hạo túa mồ hôi lạnh:
"Không được, đắt quá, hơn mười nghìn một chiếc, hai chiếc gần bốn mươi nghìn lận, đắt cắt cổ!"
Định Hạo lau mồ hôi lạnh trên trán.
Đúng là nhà anh ta được giải tỏa di dời, nhưng hai ba tháng nữa mới nhận được tiền bồi thường, giờ anh ta toàn tiêu thẻ tín dụng, đợi tới lúc đó sẽ trả sau.
 
Chương 401: Trần Lâm rất không cam lòng!


Bây giờ có đánh chết anh ta cũng không mua nổi.
Cậu Đinh, còn có thứ gì cậu không mua nổi chứ? Hai người đẹp đều thích thì cậu mua cho các cô ấy một chiếc đi!"
Tô Minh rất biết làm ăn, lập tức nhắc đến Trần Lâm và Lý Thi Hàm.
"Ha ha, giờ chưa mua được, lần sau rồi tính! Đi thôi, chúng ta đi nơi khác xem thử!"
Nói rồi Đinh Hạo dẫn Lý Thi Hàm và Trần Lâm đang luyến tiếc sang chỗ khác.
Tô Minh không cam lòng, hôm nay chẳng dễ gì mới bắt được Đinh Hạo, con vịt đã đun sôi không thể để nó bay mất được!
Thế là cô ta lập tức đi theo.
"Cậu Đinh, hay là cậu xem thử cửa hàng này đi, hãng này ếng, cho dù mua phiên bản thấp nhất cũng nở mày nở
Lúc này Trần Lâm vừa sát lại gần vừa nói.
"Được, vậy thì xem thử! Mẹ nó, giá khởi điểm sáu nghìn tám trăm tám mươi tám tệ?”
Định Hạo bước lên, nhưng vừa xem giá đã giật nảy mình.
Càng khỏi nhắc tới chiếc điện thoại giá hai mươi tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ đang làm hoạt động kial
Anh ta lộ rõ vẻ khó xử: "Hay là chúng ta sang chỗ khác xem thử nhé.
Lý Thi Hàm và Trần Lâm đều tỏ ra thất vọng.
Gì chứ, mặc dù điện thoại hơn sáu nghìn rất đắt, nhưng sau này cậu Đinh là sách nhị đại rồi, không nỡ tiêu số tiền này sao?
Cũng đâu bắt cậu mua cái hai mươi tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ kia.
Hơn nữa, cho dù cậu ta mua cho các cô chiếc điện thoại giá hai mươi tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ kia thì các cô cũng không dùng. Loại đó đắt khủng khiếp, chỉ có thể tưởng tượng thôi, bảo Đinh Hạo mua cho không khả thi chút nào!
Trần Lâm muốn xin xỏ Đinh Hạo, kết quả là cô ta liếc nhìn.
Đúng lúc trông thấy Trần Khiêm đang cúi đầu lắp sim.
"Mẹ ơi! Trần Khiêm, cậu đúng là âm hồn không tan. Sao chúng tôi đi đâu là cậu ở đó vậy? Còn nữa còn nữa, cậu mua điện thoại mà không nhìn bảng giá à? Hãng nào vậy? Cậu định làm gì thế?". Hãy tìm đọc t?ang chính ở _ T ?ùmT?uyện.?n _
Tâm trạng Trần Lâm rất tệ, trước đó chạm mặt Trần Khiêm thì chạm mặt thôi, cũng chẳng sao.
Nhưng bây giờ Đinh Hạo và các cô không mua nổi điện thoại trong cửa hàng này, bọn họ đang định rời đi.
Vậy mà Trần Khiêm lại ở đây làm bộ làm tịch, còn xem điện thoại.
Trần Lâm rất không cam lòng!
Tức thì cô ta thẳng thừng châm chọc.
“Tôi mua điện thoại, không được à?”
Bên này, Trần Khiêm lắp sim xong, tải ứng dụng thanh toán wechat, đang định chuyển khoản thì nghe thấy câu nói của Trần Lâm.
Thật sự là anh không nhịn được nữa.
Lập tức đáp trả một câu cáu bản.
"Ôi trời, cậu giả vờ giả vịt cái gì? Lại chẳng nhìn lại xem mình là hạng người nào. Cậu mua nổi chiếc điện thoại này không?"
Trần Lâm nổi giận.
"Mà này, Lâm Lâm cậu mau nhìn mà xem, Trần Khiêm cầm chiếc điện thoại giá hai mươi tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ đấy! Ôi đệch, cậu ta định mua cái này á? Ha ha ha..."
Hiện giờ Đinh Hạo đang khó chịu, ban nãy anh ta rất mất mặt vì không mua nổi điện thoại. Bây giờ có Trần Khiêm làm nền, anh ta hết khó chịu luôn!
Lý Thi Hàm cũng nhíu mày nhìn Trần Khiêm...
 
Chương 402: Hoàn toàn ngó lơ Trần Khiêm


"Không ngờ bây giờ Trần Khiêm lại ra vẻ như vậy! Ha ha, nếu hôm nay bọn mình không gặp cậu ta thì nói không chừng cậu ta sẽ lượn khắp các cửa hàng điện thoại, sau đó làm bộ muốn mual"
"Đúng thế, cuối cùng cậu ta chẳng mua gì cả. Ôi, tớ gặp loại người thích ra vẻ thế này nhiều rồi!"
Hai bạn học thời cấp ba khác cũng tỏ ra khinh bỉ.
"Trần Khiêm, tôi mong rằng sau này cậu thực tế một chút. Điều kiện gia đình cậu không băng nhà người ta, hơn nữa điểm xuất phát trên con đường sự nghiệp của cậu sau này cũng thấp hơn bất kỳ ai khác. Ngay cả sách nhị đại như cậu Định cũng không dám mua, cậu ở đây ra vẻ cái gì?"
Người nói câu này là Lý Thi Hàm.
Nói thật là trước đó mọi sự chú ý của cô ta đều dồn cả vào Đinh Hạo.
Hoàn toàn ngó lơ Trần Khiêm.
Bây giờ Trần Khiêm bị Đinh Hạo chế giễu, Lý Thi Hàm thật sự không kìm chế được, cũng quở mắng Trần Khiêm vài câu.
Măng xong Lý Thi Hàm còn lắc đầu khinh thường.
"Cậu Đinh, sao cậu lại sang bên này? Vừa rồi tôi đã xin cấp trên, quyết định bán cho cậu chiếc điện thoại kia rẻ hơn hai nghìn tệ với điều kiện tiên quyết là cậu phải mua hai chiếc. Nhưng mà cậu Đinh à, cậu phải đồng ý sau này giới thiệu cho tôi thêm nhiều khách hàng nữa nhé, nếu không cấp trên sẽ mắng tôi chết mất!"
Lúc này, Tô Minh bỗng đi tới chặn Đinh Hạo lại chào hàng.
Cô ta biết bán hàng thật đấy, ai không biết còn tưởng cô ta chịu biết bao thiệt thòi.
Cũng bởi vậy mà Trần Lâm và Lý Thi Hàm đều dao động.
Ngược lại, Đinh Hạo rơi vào thế khó xử. Nhưng khó xử thì khó xử, đâu phải không có đề tài để đánh trống lảng.
"Khụ khụ, chị Tô Minh, chị chờ một lát. Chị đừng coi tôi là đại gia, đại gia hàng thật giá thật ở đây này. Ha ha ha, vị đại gia này muốn mua điện thoại giá hai mươi tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ, hay là chị khuyên cậu ta đi!"
Định Hạo vội nói lắng sang Trần Khiêm.
"Hừ, cậu ta? Nếu cậu ta mua nổi thì tôi tự tát mình hai phát trước mặt mọi người, ha ha hai"
Tô Minh vừa thấy là Trần Khiêm thì lập tức hừ lạnh, cười to rồi nói: "Ôi chao, cậu Đinh, cậu đừng đánh trống lảng! Mau sang chỗ tôi xem thử nào!"
“Thưa chị, trong trung tâm thương mại chúng ta quy định không thể giành khách hàng của cửa hàng khác!"
Cô nhân viên tư vấn bán hàng nhẹ nhàng nói, lộ rõ vẻ căng thẳng.
"Ha ha, cô là người mới hả? Trong trung tâm thương mại này có ai không biết đàn chị xã hội Tô Minh chứ! Không biết thì đi hỏi thăm về tôi đi, nếu còn tiếp tục lắm lời thì coi chừng tan ca tôi tìm người chỉnh cô!"
Cô bé ấm ức không nói nữa.
"Này cô, gói cho tôi một chiếc điện thoại hãng này nữa. Tôi mua hai bộ!
Trần Khiêm phớt lờ sự mỉa mai của bọn họ.
Lúc này anh mới lên tiếng nói chuyện với nhân viên tư vấn bán hàng.
 
Chương 403: Mọi người đều sửng sốt


Tại sao ư? Bởi vì vừa nãy Trần Khiêm bỗng nhớ ra hình như điện thoại của Tô Tử Nguyệt cũng phải thay cái mới, đằng nào cũng đến mua thì tiện thể mua tặng cô ấy một cái luôn.
"Mẹ ơi! Các cậu có nghe thấy không? Ha ha ha, còn mua hai cái?"
Nghe vậy, mọi người tiếp tục cười nắc nẻ.
Ngay cả Tô Minh cũng nhìn Trần Khiêm với vẻ hứng thú, tên trẻ trâu này từ đâu tới thế? Nực cười ghê!
Trái lại, nhân viên tư vấn bán hàng rất nghiêm túc lấy. thêm một chiếc điện thoại cho Trần Khiêm.
Trần Khiêm cầm điện thoại, trực tiếp quét mã thanh toán 'wechat, ngay sau đó một tiếng "tinh" vang lên.
"Thanh toán thành công, wechat nhận năm mươi bảy nghìn bảy trăm bảy mươi sáu tệ!"
"Đệch?" "Gì cơ?"
Khi nghe thấy âm thanh thông báo lanh lảnh của hệ thống.
Mọi người đều sửng sốt.
Đặc biệt là Đinh Hạo, một giây trước anh ta vẫn còn ôm bụng cười lăn lộn, lúc này nghe thấy âm thanh thông báo. thanh toán thành công, anh ta vẫn cười gập lưng đấy! Sau đó, nụ cười vụt tắt, anh ta nhìn Trân Khiêm với vẻ mặt chấn động.
Trần Lâm và Lý Thi Hàm cũng há hốc miệng.
Nhịp thở dồn dập.
Bọn họ vốn xem thường Trần Khiêm, nhưng không ngờ người ta thẳng tay mua hai cái đắt nhất, hơn nữa lúc trả tiền còn chẳng thèm nháy mắt lấy một cái.
Trần Khiêm lấy đâu ra tiền?
Tô Minh cũng kinh ngạc, còn chưa ăn tát mà đã cảm thấy gò má nóng ran rồi.
"Trần Khiêm, sao cậu lảm tiền thế?" Trần Lâm thấy Trần Khiêm cầm điện thoại định đi.
Lập tức túm lấy cánh tay anh.
Mẹ ơi! Tiền lương giáo viên một tháng của bọn họ chỉ năm sáu nghìn, Trần Khiêm tiêu một lúc hết khoản tiền lương một năm của bọn họ để mua điện thoại di động?
Thật khó tin!
Lế nào Trần Khiêm trúng số?
Thế này thì trúng bao nhiêu?
Rõ ràng là Trần Lâm và Lý Thi Hàm rất quan tâm tới vấn đề này.
Hơn nữa, bọn họ vô cùng nôn nóng muốn biết đáp án chính xác.
Cậu ăn trộm ăn cướp cũng chẳng sao, chỉ cần cậu nói với mọi người số tiền này không phải cậu trúng thưởng là được!
Nếu không thì trong lòng bọn họ cực kỳ khó chịu! "Tôi có việc, không ở lại cùng các cậu nữa!"
 
Chương 404: Vì sao lại cảm động?


Trần Khiêm chẳng muốn trả lời vấn đề này, tại sao anh phải cho bọn họ biết chứ!
Sau đó, anh lạnh lùng xoay người rời đi trước ánh mắt chết lặng của bọn họ.
Sau khi ra ngoài, trước tiên Trần Khiêm dùng điện thoại gọi cho Lý Chấn Quốc.
Anh thuật lại tình hình hiện tại của mình. Tốt nhất là bảo ông ấy đến đón mình, gặp mặt nói chuyện, nhanh chóng giải quyết triệt để chuyện này.
Lý Chấn Quốc vừa nghe đã kinh sợ.
Đâu còn thái độ thờ ơ.
Trần Khiêm cúp máy, gửi định vị cho ông ấy, sau đó đi tới nhà Tô Tử Nguyệt.
Khi đi ngang qua cổng trường tiểu học Hi Vọng.
Trần Khiêm bỗng dừng lại.
Bởi vì phía trước có một đám đông vây kín, còn có một hàng xe sang trọng chăn đường.
Bên cạnh là một chiếc taxi bị đập nát, tiếng kêu rên không. ngừng truyền ra từ giữa đám đông.
Rõ ràng là có người bị đánh.
Trần Khiêm thấy chiếc xe sang trọng này trông rất quen, một lát sau thì sợ hết hồn. Đó không phải Từ Đại Nguyên thì là ai?
Không ngờ ông ta lại đuổi theo!
Trần Khiêm cũng nhận ra chiếc taxi bị đập nát kia, đúng là chiếc xe chở mình tới đây!
Mọi người vây xem xung quanh đều đứng bên cạnh trơ mắt nhìn.
Trần Khiêm căng thẳng, nhìn xuyên qua đám đông thì thấy đúng là tài xế chở mình đang bị đánh.
Người bọ bị đánh tới nỗi mặt đầy máu tươi, nằm rạp trên đất.
"Mẹ nó, mày có nói không? Mày chở con đàn bà đê tiện và thăng oät khốn khiếp kia, bây giờ bọn nó đang ở đâu?"
Tiếng quát lạnh lẽo của Từ Đại Nguyên vang lên.
"Từ đại ca, ngài tha cho tôi đi, tôi thật sự không biết, nếu. biết thì tôi đã nói cho ngài rồi!"
Tài xế nằm rạp trên đất cầu xin.
"Bọn họ xuống xe ở đây, sau đó tôi không biết họ đi đâu!" "Đệch, còn cứng mồm cứng miệng, đánh tiếp đi!"
Đám đàn em vung gậy đánh.
Bọn chúng lại đánh thêm vài phút, mọi người vây xem đều nổi da gà.
Mà tài xế bị đánh đến ngất lịm vẫn nói là không biết.
Trần Khiêm đứng bên cạnh nhìn, toàn thân run lên vì giận.
Đồng thời, anh tài xế này thật sự khiến Trần Khiêm rất cảm động.
Vì sao lại cảm động?
Bởi vì anh ta chở mấy người Trần Khiêm đến gần cổng khu nhà lều, sao có thể không biết mình đi đâu!
Nhưng hiển nhiên ông anh tài xế này không khai gì cả.
"Đệch, lập tức tìm người thân của tên tài xế này cho tao. Chắc chắn là nó biết! Mẹ kiếp, còn muốn lừa tao, không được thì xử cả nhà nói!"
Từ Đại Nguyên chửi thề.
"Mọi người nghe đây, hôm nay có ai gặp một người phụ nữ xinh đẹp dẫn theo một đứa bé và một thằng nhóc hai mươi tuổi không? Nếu nói ra nhà họ Từ sẽ thưởng hậu hĩnh, còn không thì sẽ rơi vào kết cục như tên này!"
Từ Đại Nguyên ngang ngược chỉ tay:
"Hừ, người đâu, rút gân tay gân chân tại chỗ cho tao!"
"Dừng tay!!!"
 
Chương 405: Tất phải cho hai người đẹp mặt rồi


Lúc này nghe thấy một tiếng quát lớn.
Mấy người vệ sĩ chuẩn bị ra tay đều ngừng lại.
Mọi người đều nhìn về phía phát ra âm thanh.
Là Trần Khiêm.
Có đánh chết thì người lái xe này cũng sẽ không nói ra chỗ của mình, riêng điều này thôi đã là một ân tình lớn đối với Trân Khiêm rồi.
Bây giờ thì sao, anh ta trong tình trạng mê man, chẳng những liên lụy đến người nhà mà bản thân anh ta sẽ bị rút gân tay gân chân nữa.
Cho dù Trần Khiêm không phải một con người thì cũng nên đứng ra rồi!
Lúc này, Trần Khiêm tiến vào đám người.
“Người ông muốn tìm là tôi, ông làm khó người tài xế này làm gì?”
Trần Khiêm lạnh lùng nhìn chằm chằm Từ Đại Nguyên.
“Hahaha, tên nhóc, mẹ nó quả nhiên là tìm được mày rồi, xem ra tao đoán không sai chút nào mài”
Từ Đại Nguyên thấy Trần Khiêm thì cười lạnh.
Trước đó, lúc Từ Đại Nguyên dẫn người xông đến dưới lầu nhà Đường Uyển, sai đàn em đi lên bắt Trần Khiêm và Đường Uyển.
Tất phải cho hai người đẹp mặt rồi.
Nhưng lúc đó, một chiếc taxi tăng tốc rời đi.
Thu hút sự chú ý của Từ Đại Nguyên, hắn liếc mắt nhìn chiếc taxi nhưng cũng không nghĩ gì nhiều.
Hắn chỉ nghĩ, cho dù Đường Uyển muốn dẫn tên nhóc này bỏ chạy thì cũng phải lái xe chứ, nhưng xe của Đường Uyển vẫn còn ở dưới lầu.
Kết quả thì sao, đợi đàn em của mình xông lên rồi lại chạy xuống báo trong nhà chẳng có ai cả!
Lúc này Từ Đại Nguyên mới phản ứng lại.
Ông ta đột ngột điều đàn em của một người bạn ở một sản nghiệp tại con phố bên cạnh tới, mới chỉ năm sáu phút, Đường Uyển có thể dẫn đứa trẻ chạy đi đâu được chứ?
Nghĩ lại thì!
Mẹ kiếp, chắc chắn là chiếc taxi kia!
Lúc này đã trích xuất được camera của một cửa hàng, lấy được thông tin biển số xe của chiếc taxi.
Sau đó thì là như vậy, sai đàn em đi xem chiếc taxi, bảo tài xế dẫn đường.
Kết quả người tài xế này lại không thức thời, mới đầu nói cái gì cũng không chịu hợp tác.
Sau đó ép buộc đến cảnh này.
Kết quả sống chết cũng không chịu nói cuối cùng đã đi đâu.
Bởi vì người tài xế chỉ nghĩ đơn giản rằng việc của mấy người, anh ta đừng nên can thiệp thì hơn.
Mình cũng không thể che giấu lương tâm mà phản bội người ta được.
Nhiều nhất thì Từ đại ca đánh mình một trận là xong việc rồi.
 
Chương 406: Quả thật không đáng!


Mình căn răng chịu đựng, Từ đại ca chắc sẽ tin thôi.
Nhưng người tài xế đã quá xem thường Từ Đại Nguyên rồi, ông ta có tin đâu chứ.
Cho nên mới có cảnh như hiện tại.
Nhưng bây giờ chẳng có gì quan trọng đối với Từ Đại Nguyên cả, tên nhóc đó đã tự mình nhảy ra rồi.
“Nói đi tên nhóc, Đường Uyển đâu rồi? Đương nhiên mày nói hay không cũng không sao cả, đợi lát nữa sẽ cho mày đẹp mặt!”
Từ Đại Nguyên lạnh giọng nói.
“Từ Đại Nguyên, tôi biết ông, đứng sau ông là nhà họ Từ, nhưng anh muốn đối đầu với tập đoàn thương mại Kim Lăng sao? Chưa tới mười phút nữa, Lý Chấn Quốc sẽ đuổi đến đây thôi!”
Nói thật, bây giờ Trần Khiêm cũng hơi hoang mang.
Dù sao thì nếu bị một con chó như Từ Đại Nguyên giày vò, quả thật không đáng!
Nói mình là cậu Trần thì Từ Đại Nguyên cũng sẽ không tin.
Chỉ có thể nói đến Lý Chấn Quốc thôi.
Nghe thấy Lý Chấn Quốc, quả thật là cả người Từ Đại Nguyên chấn động.
Tên tuổi của Lý Chân Quốc ở Kim Lăng cũng ngang với tên tuổi anh họ Từ Hải Sơn của mình.
Một người là ông trùm thương mại, còn anh họ mình thì sao, dựa vào thế lực mà dòng họ mấy đời tích lũy được ở Kim Lăng, miễn cưỡng lắm mới ngang vai ngang vế với Lý Chấn Quốc.
Bây giờ tập đoàn thương mại Kim Lăng lại còn có thêm một Triệu Tử Hưng tàn nhẫn nữa.
Nghe nói thế hệ đầu ở Hongkong, Triệu Tử Hưng rất ngầu.
Cho nên, Từ Đại Nguyên hắn núp dưới bóng của anh họ. nghe thấy cái tên này, nói không sợ thì là nói dối.
“Đại ca, đừng nghe thăng nhóc này nói, sao Tổng giám đốc Lý có thể đến chỗ thế này được chứ!”
Lập tức có một tên đàn em nhắc nhở.
“Vớ vẩn, đương nhiên là tao biết rõ rồi!" Từ Đại Nguyên mắng một câu, “Nhóc con, muốn lấy Tổng giám đốc Lý ra để dọa tao à, mánh này tao thấy nhiều rồi, mày chết đi cho tao! Lên cho tao!”. Đọc ?r??ệ? ha?, ?r?? cập ?ga? [ Tr U?Tr??e?.V? ]
Từ Đại Nguyên vẫy mạnh tay. Một nhóm vệ sĩ tiến về phía Trần Khiêm.
Cảnh tượng này lại càng khiến những người xung quanh bị dọa.
“Ôi chao, lần này tên nhóc đó chắc còn thảm hơn người tài xế nữa!”
“Phải đấy, chắc là cũng bị dọa ngu luôn rồi, lại lấy Lý Chấn Quốc ra, sao cậu ta không nói mình là cậu Trần của Kim Lăng luôn cho rồi!”
“Người trẻ tuổi bây giờ, làm càn sinh sự chẳng lẽ không biết, có một số người có thể chọc đến nhưng có một số người không thể đụng đến được hay sao?”
Người xung quanh lắc đầu thở dài.
Nhưng không một ai dám đứng ra bảo vệ công lý cả, thậm chí chẳng ai dám quay lại video khi đối mặt với loại người tàn nhẫn như Từ Đại Nguyên.
Bây giờ Trần Khiêm đã bị mấy người vệ sĩ đè xuống.
“Ha ha ha, đè mạnh xuống cho tao, tao đập dập đầu nó trước!"
'Từ Đại Nguyên cầm một cây gậy, vung tay đập mạnh. “BrừmIlI" Bỗng nhiên, ba mươi mấy chiếc xe sang gào rú chạy đến.
Một chiếc dừng ngay đuôi, trực tiếp bao quanh tất cả mọi người.
Theo sau đó là một toán vệ sĩ trên xe bước xuống.
 
Chương 407: Chảy cả máu tươi!


Khí thế trang nghiêm.
Có hai người vô cùng nhanh nhẹn từ trong bóng tối chạy qua, lưu loát xoay người đè Từ Đại Nguyên xuống đất.
“Không được nhúc nhích!” “Bịch bịch bịch!”
Mấy chục người vệ sĩ, kể cả người của Từ Đại Nguyên, rất nhanh đã bị khống chế.
Có người muốn đánh trả lại, bị những người vệ sĩ này bẻ tay run rẩy co người xuống đất.
Khung cảnh lập tức đảo ngược. “Đừng có làm loạn, các người biết tôi là ai không? Tôi là Từ Đại Nguyên! Em họ của Từ Hải Sơn ở tập đoàn Hải Sơn,
các người đừng có mà lộn xôn!”
Từ Đại Nguyên chỉ cảm giác được sức lực của vệ sĩ không phải tầm thường.
Lúc này mới vội vàng xin tha.
“Hừ, may là tôi đến sớm một bước, nếu không thì không chỉ có Từ Đại Nguyên ông chết đâu mà ngay cả tôi cũng bị ông hại chết đấy!”
Lúc này Lý Chấn Quốc mới chạy qua.
Đạp thật mạnh lên mặt Từ Đại Nguyên.
Chảy cả máu tươi!
Lý Chấn Quốc nghe nói cậu Trần xảy ra chuyện lập tức gạt hết mọi công việc, dẫn người đi tìm hiểu tình hình.
Đương nhiên là đi thăm dò tình hình trước, sau đó mới nghe nói có người đuổi đánh cậu Trần.
Cho nên Lý Chấn Quốc lập tức tăng tốc, không ngờ suýt chút nữa đã đến muộn rồi!
Nếu cây gậy này mà đánh xuống.
Chưa nói đến cậu Trần thế nào.
Chứ tên Từ Đại Nguyên này, thậm chí là cả nhà họ Từ, bao gồm cả Lý Chấn Quốc ông cũng không thể sống được, bởi vì ở đất Hoa Hạ này rất ít người biết được sức mạnh của nhà họ Trần, và Lý Chấn Quốc là một trong số rất ít đó.
Cho nên nói không sợ thì là nói dối.
“Cậu Trần, cậu không sao chứ!”
Sau khi đánh Từ Đại Nguyên xong, Lý Chấn Quốc lập tức cẩn thận đỡ Trần Khiêm dậy.
“Cái gì! Giám đốc Lý, cậu ta là cậu Trần? Cậu Trần ở Kim Lăng?”
Từ Đại Nguyên hoàn toàn hoảng loạn. Thậm chí là chết lặng.
Lý Chấn Quốc đến đã rất bất ngờ rồi, nhưng Trần Khiêm lại còn là cậu Trần!
“Ôi! Đây đều là người một nhà không nhận... binh”
Từ Đại Nguyên còn chưa nói xong, Lý Chấn Quốc đã nhặt cây gậy dưới đất lên, đập thẳng vào đầu ông ta.
Từ Đại Nguyên bị đánh trợn trắng cả mắt.
“Tổng giám đốc Lý... Đừng mà, tốt xấu gì tôi cũng là em họ của Từ Hải Sơn, ông nể mặt anh ấy, tha cho tôi...”
“Tha cho ông? Đâu có đơn giản vậy!”
Lúc này, lại một chiếc xe sang nữa gầm rú chạy đến, lần này lại nhiều người đến hơn, cả một con phố bị chặn kín.
Là Triệu Tử Hưng dẫn người đến.
“Trời ơi! Trần Lâm Thi Hàm, hai người có thể chạy nhanh chút không, trường tiểu học Hi Vọng bên kia xảy ra chuyện lớn rồi, mẹ kiếp, sáu bảy chục chiếc xe sang, chặn kín cả con phố luôn rồi!"
Lúc này, trên đường có rất nhiều người chạy về phía trường tiểu học Hi Vọng, đều là những người nghe được tin nên chạy đến xem náo nhiệt đây mà.
Đây là cảnh tượng lớn chưa từng thấy, sáu bảy chục chiếc Rolls - Royce Phantom chặn kín con đường, đúng là mẹ kiếp. thật!
Đương nhiên là nhóm Đinh Hạo càng tò mò rồi.
Tất cả đều chạy về phía trước.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy chứ?”
“Không biết, nghe nói có một tên nhóc bị đánh, sau đó cả Lý Chấn Quốc và Triệu Tử Hưng của Kim Lăng cũng đến, còn có rất nhiều lãnh đạo của hội thương mại, thậm chí cả người đứng đầu của Kim Lăng, ai cũng đến cả rồi, chỉ riêng vệ sĩ thôi đã hơn một trăm người rồi!”
Phấn khích hét lên như có chuyện tốt.
*Ôi trời!” Lý Thi Hàm và Trần Lâm lại càng thêm phấn khích, mọi người đều chạy về phía đó...
 
Chương 408: Từ Đại Nguyên cũng ngày càng mơ hồ


Hiện tại người đến ngày càng đông.
Từ Đại Nguyên cũng ngày càng mơ hồ.
Người mà mình chặn lại là cậu Trần, kết quả hình như cả nửa Kim Lăng, cho dù là quân đội, hiệp hội quản lý thị trường ZF hay doanh nhân cũng đều chạy đến đây.
Cho dù là anh họ Từ Hải Sơn của mình đến đây cũng chưa chắc có thể được nể mặt vậy đâu!
Còn về Trần Khiêm, bị nhiều người vây quanh như vậy, quả thực là không thể nán lại lâu hơn.
Nếu còn ở lại thân phận của mình chắc chản sẽ bị lộ.
Thêm nữa bây giờ người tài xế bị đánh cho mê man đang không có ai chăm sóc, Trần Khiêm thì đang chào hỏi với nhóm người tai to mặt lớn này, sau đó khi Lý Phi Hồng đến lại phải dặn dò một số việc.
Rồi lái xe trước, vòng qua nhóm người này, đưa người tài xế đến bệnh viện.
Những việc sau này, chắc chẳn răng Lý Chấn Quốc sẽ xử lý ổn thỏa thôi.
“Mẹ kiếp, thật sự là nhiều người đến vậy à!”
Vừa hay lúc này, Đinh Hạo với nhóm Lý Thi Hàm phải tốn rất nhiều công sức mới chen vào được.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt quả thật là vô cùng kinh ngạc.
Cả Trần Lâm và Lý Thi Hàm đều khẽ mở miệng. “Đó chẳng phải là chú Lý - Lý Chấn Quốc sao?”
Định Hạo liếc nhìn thấy Lý Chấn Quốc oai phong lẫm liệt đứng ở trung tâm.
Lúc này, vẻ mặt kiêu ngạo nói.
“Hả? Lý Chấn Quốc tai to mặt lớn như vậy mà cậu cũng quen à?”
Lúc này, Trần Lâm với Lý Thi Hàm lại càng ngạc nhiên hơn.
“Ừ ừ, đúng, còn nhớ lần trước chúng ta đi dã ngoại ở núi Vân Mông không, thực ra chiều hôm đó, cậu Trần của Kim Lăng với chú Lý cùng đến thôn bọn tớ để khảo sát, sau đó kí một loạt hợp đồng!”
“He he, ba tớ là kế toán của thôn, lần này cũng được bổ nhiệm làm kế toán của dự án phát triển núi Vân Mông, đương nhiên là phải có tiếp xúc với chú Lý rồi. Chẳng phải tuần trước tớ nói tớ đi sơn trang suối nước nóng sao? Các cậu còn không tin, hừ hừ, thật sự là ba tớ dẫn tớ đi! Ba tớ còn bảo tớ kính rượu chú Lý nữa mài”
Dự án này là dự án phát triển đầu tiên của Trần Khiêm, đương nhiên Lý Chấn Quốc phải coi trọng rồi, chắc chắn phải tiếp đãi những nhân viên có liên quan chứ.
“Hừ, thật sự là không tin, có đánh chết cũng không tin cậu có thể đến đến suối nước nóng Hai cô gái khác hơi ganh tị nhưng cũng hâm mộ nói. “Haha, còn nói tớ khoác lác nữa không?” Định Hạo nhướng mày.
 
Chương 409: Tôi nhớ ra rồi


“Tên nhóc này đủ rồi đấy, cứ thích phóng đại có phải không?”
“Con mẹ nó, loại người này cứ thích thấy sang bắt quàng làm họ, chỉ cần là người có bối cảnh lớn là làm như mình ở bên cạnh hiểu rõ lắm, lại còn quen biết, vờ vịt gì chứ?”
“Phải đấy, có quen thì lên chào hỏi một tiếng đi, giả vờ làm gì chứ!”
Không đợi nhóm Trần Lâm chất vấn xong. Có mấy người vây xem ở bên cạnh khinh bỉ nói. “Vậy mấy người cứ chờ xem!”
Định Hạo cũng không nói gì nhiều, lập tức đút hai tay vào túi, bước vào trong dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.
“Chào chú Lý, không ngờ lại gặp được chú ở đây! Định Hạo hơi mất tự nhiên hỏi.
Mới đầu Lý Chấn Quốc sững người, sau đó mới nhìn Đinh Hạo từ trên xuống dưới: “Cậu là?”
“Ba cháu là Đinh Hướng Tiền, biệt danh là Đinh Côn, là kế toán ở thôn núi Vân Mông, tuần trước có gặp chú!”
Định Hạo căng thẳng nói, sợ Lý Chấn Quốc đã quên mất anh ta rồi..
“Tôi nhớ ra rồi, là Tiểu Đinh à, không có việc gì khác thì đừng ở đây nghe ngóng, mau về đi!"
Lý Chấn Quốc nghe thấy thôn núi Vân Mông thì cũng khá xem trọng, còn bắt tay với Đinh Hạo.
Sau đó bảo Đinh Hạo mau rời khỏi đây.
“Trời ơi trời ơi, Thi Hàm mau nhìn kìa, giám đốc Lý Chấn Quốc thật sự biết Đinh Hạo!”
Lúc đó Trần Lâm vô cùng phấn khích.
Nếu có thể hét lên, bây giờ cô ta thật sự muốn hét to một tiếng. “từ
Lý Thi Hàm lộ ra vẻ mặt chấn động, nhìn Đinh Hạo với một ánh mắt khác.
Thời khắc này Đinh Hạo vô cùng đẹp trai, Lý Thi Hàm cảm giác như những chàng trai mà trước đây mình từng gặp đều không phải là người!
Lúc này, Đinh Hạo đã vô cùng hài lòng quay lại chỗ cũ trong ánh mắt nể sợ mà mọi người dành cho anh ta.
“Được rồi, vừa nãy chú Lý mới nói với tớ, bảo chúng ta đừng ở lại đây nữa, có thể một lát sẽ xảy ra chuyện lớn, tớ thấy chúng ta nên đi trước đi!”
Đinh Hạo cười nói.
“Ừ ừ, anh Hạo, nghe anh hết!” Mọi người vội vã gật đầu sau đó rời đi, thậm chí cảnh tượng xấu hổ vừa mới bị Trần Khiêm vả vào mặt lúc nãy đã .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
tan thành mây khói.
So với Đinh Hạo, có thể Trần Khiêm không được xem là người nữa rồi, hừ hừ!
Về Trần Khiêm.
Lúc này anh đã đưa người tài xế đến bệnh viện.
Còn việc dặn dò Lý Phi Hồng, chính là bảo Lý Phi Hồng chăm sóc cho gia đình của người tài xế, gửi cho bọn họ một khoản tiền.
 
Chương 410


Để tỏ lòng biết ơn.
Về phần nhà của Tô Tử Nguyệt, Trần Khiêm muốn đợi cho. Lý Chấn Quốc giải quyết xong chuyện này rồi mới quay về.
Lúc Trần Khiêm đang lo lắng bây giờ sẽ đi đâu.
Đột nhiên thấy có người tag tất cả thành viên trong group lớp.
Là giáo viên hướng dẫn Mạnh Thái Như.
“Ba giờ chiều, cả lớp đúng giờ tập trung tại khu B cơ sở khởi nghiệp của sinh viên đại học, ai cũng phải đến!”
Trần Khiêm ngây ngẩn, đến cơ sở khởi nghiệp làm gì chứ? Đang thấy khó hiểu thì Dương Huy gọi đến.
“Lão Trần, đang đâu đấy? Đọc tin nhăn trong group lớp chưa?”
“Đọc rồi! Mà có chuyện gì vậy?”
Trần Khiêm hỏi.
“Mẹ kiếp, chẳng phải là Hàn Tư Dư sao, bây giờ livestream Đồng Thành nâng cấp thành livestream Siêu Phàm, Hàn Tư Dư được hỗ trợ rất nhiều ở Siêu Phàm, vẫn duy. trì ở cấp streamer hàng đầu. Thế nên, người ta đã thành lập phòng làm việc riêng rồi, ngày mai là lễ mừng, cho nên mới bảo bọn mình chiều nay qua đó xem có giúp được gì không!”
“Ôi, bọn mình còn không biết tốt nghiệp xong sẽ làm gì, nhìn Hàn Tư Dư người ta kìa, giờ đã có công ty riêng rồi!”
Dương Huy thở dài.
Trần Khiêm chỉ cười, còn có thể nói gì được nữa.
Hàn Tư Dư có thể nói mình tự phất lên, bây giờ được xem là giỏi nhất trong đám bạn học rồi, nghe nói một tháng thu nhập khoảng một trăm nghìn tệ.
Chắc chăn là hàng đầu rồi.
Còn về nhóm Dương Huy, chắc chắn Trần Khiêm sẽ không quên đâu, sau này vẫn còn nhiều cơ hội.
Hiện tại có nhiều rắc rối, Trần Khiêm có hơi không muốn tham gia vào.
Nhưng đã bảo là mọi người trong lớp đều đi, mình không đi thì cũng không hay lắm.
“Được, vậy chúng ta gặp nhau ở cơ sở khởi nghiệp đi!”
Trần Khiêm nói xong thì đưa xe cho vệ sĩ, tự mình gọi xe qua đó.
Lúc đến nơi thì đã trễ nửa tiếng.
“Lão Trần, sao giờ mới tới vậy?! Nhưng mà cũng không tính là trễ đâu, ha ha”
Dương Huy vỗ vai Trần Khiêm.
“Có chút chuyện nên đến trễ, phải rồi, sao mọi người còn ở ngoài, chẳng phải nói là ba giờ sao, mẹ kiếp, sao còn chưa mở cổng, Hàn Tư Dư đâu?”
Trần Khiêm nhìn cổng cơ sở, và một gian phòng làm việc. độc lập đang bị khóa. Bèn hỏi.
“Ôi, giờ người ta là streamer lớn, người nổi tiếng trên mạng, những người bạn học như chúng ta cũng bị gạt sang một bên thôi, Hàn Tư Dư còn chưa đến!”
Dương Huy chua chát nói. Phải đấy, đều là người cùng một lớp, xuất phát điểm đa số cũng giống nhau, kết quả Hàn Tư Dư trong một đêm đã trở thành cây hút vàng trên mạng, mọi người ai cũng hơi ghen tị.
“Hàn Tư Dư đến rồi!"
Đột nhiên lúc này có một bạn kêu lên.
Sau đó thì thấy Hàn Tư Dư bước xuống từ chiếc xe thể thao Ferrari, theo sau đó là rất nhiều chàng trai quanh quẩn bên dưới vây lại chụp ảnh Hàn Tư Dư, còn muốn chào hỏi Hàn Tư Dư.
Cuối cùng Hàn Tư Dư đều phớt lờ bọn họ, đeo kính râm, đi thẳng về phía cơ sở khởi nghiệp dưới sự bảo vệ của mấy người trợ lý.
Trần Khiêm thấy Hàn Tư Dư đã khác trước, ánh mắt lại hơi giật giật...
 
Chương 411: Khiến người ta có hơi đố kị


Bởi vì hôm nay phong cảnh ăn mặc của Hàn Tư Dư không giống trước đây, trước đây là kiểu khí chất nữ thần, dễ thương ấm áp, bây giờ thì trang điểm theo kiểu trưởng thành hơn, thậm chí phong cách ăn mặc giống như phụ nữ đã có chồng.
Nói thật, Hàn Tư Dư vốn đã rất xinh đẹp rồi, bây giờ lại còn thu hút người khác hơn nữa.
Như Trần Khiêm chẳng hạn, nhìn đến ngẩn ngơ.
Hàn Tư Dư thì sao, cô ta không ngờ rằng sự nghiệp của mình lại suôn sẻ như vậy.
Đôi khi nó thật sự là vấn đề cơ hội.
Nếu không nhờ anh Bình Phàm, chỉ sợ giờ mình vẫn còn là một streamer nho nhỏ làm bán thời gian, chẳng mấy ai biết đến.
Nhưng hiện tại, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi mà đã thay đổi lớn như vậy.
Cảm giác được nhiều người tôn sùng quả thực rất đã.
Hơn nữa, con người đã khi đã đạt được đến một trình độ nào đó thì tính cách cũng sẽ thay đổi, bây giờ Hàn Tư Dư đã lạnh lùng hơn trước nhiều.
Trước đây nếu thấy fan chào mình, Hàn Tư Dư sẽ tươi cười hớn hở, giờ thì sao, dứt khoát phớt lờ bọn họ.
Mở cửa để các bạn học vào trong.
Hàn Tư Dư khoanh tay nói: “Mọi người đều đến cả rồi chứ? Nếu đông đủ rồi thì Hoàng Mao phân công công việc. cho mọi người nhé, hôm nay phải giúp tớ dọn dẹp xong phòng làm việc, lễ khai mạc ngày mai không thể bị chậm trễ được. Ngoài ra, tối nay đến karaoke Đế Hoàng, tớ mời, muốn ăn gì uống gì đều do mọi người chọn!”
“Yeahl" Các bạn học phấn khích hét lớn.
Mặc dù bây giờ Hàn Tư Dư hơi kiêu ngạo.
Khiến người ta có hơi đố kị.
Nhưng người ta kiêu ngạo cũng có cái lý của người ta, ví dụ như anh Bình Phàm, vì cô ta mà mua đứt cả một app livestream, làm gì có ai may mắn được vậy chứ.
Cho nên đố kị thì đố kị chứ cũng không đến mức thù hẳn.
Với cả mọi người cũng thích đi chơi.
Đặc biệt là nơi như phố thương mại Kim Lăng.
Nghe thấy đến karaoke Đế Hoàng còn được ăn uống tùy thích, đương nhiên mọi người rất phấn khích rồi.
Hoàng Mao lại càng chó cậy thế chủ, thích thú vẫy đuôi nhiều nhất.
Cậu ta rất thích các mánh khóe mưu lợi, bây giờ nịnh bợ Hàn Tư Dư, ở trong lớp, cậu ta luôn là người ở vị trí số hai.
Sau đó Hoàng Mao làm việc của Hàn Tư Dư cứ như thể là đang làm việc cho nhà mình vậy.
Phân công công việc rất đâu vào đấy.
Các bạn học cũng không muốn đến làm việc cho Hàn Tư Dư, nhưng không đến chính là không nể mặt Hàn Tư Dư, cứ như vậy làm mích lòng Hàn Tư Dư quả thật không đáng.
Cho nên mọi người cũng rất phối hợp.
“Trời đất, sao lại quên mất nhà vệ sinh nhỉ, phải tìm một người đến dọn dẹp nhà vệ sinh thôi!”
 
Chương 412: Trần Khiêm là ứng cử viên thích hợp nhất đấy!


Sau khi phân công xong hết rồi, Hoàng Mao mới cau mày gãi đầu nói.
“Hả? Anh Hoàng, chúng ta có thể không dọn nhà vệ sinh mài Chà sơ dưới nền là được rồi!”
Vài bạn nam trong lớp sợ chọn trúng mình.
Vội đưa cho Hoàng Mao một điếu thuốc.
Hoàng Mao vui vẻ nhận lấy, bạn học trong lớp, cậu ta cũng không muốn làm mích lòng ai cả, nhưng có một người, làm mích lòng cũng không hề gì.
“Trần Khiêm, cậu đi, cậu đừng lau kính nữa, nhà vệ sinh giao cho cậu, đó là một khoảng trời riêng tư nhỏ bé đấy, đợi dọn xong thì tôi đến kiểm tra nhé, ha hal”
Hoàng Mao chỉ vào Trần Khiêm đang còn vò ghẻ lau rồi nói.
“Hì hì!” Các bạn học khác ai ai cũng cười.
“Phải đấy Trần Khiêm, Trần Khiêm dọn nhà vệ sinh sạch hơn bọn tôi là cái chắc, nhà vệ sinh giao cho Trần Khiêm dọn, quả thực là chuẩn không cần chỉnh đó!”
“Ừ ừ, Trần Khiêm là ứng cử viên thích hợp nhất đấy!”
Các bạn học đồng thanh nói.
Trần Khiêm thì sao, ban đầu còn không muốn lau kính cho Hàn Tư Dư, mẹ kiếp, cô ta mở phòng làm việc còn bảo mình đến dọn dẹp cho cô ta, vô lý vừa thôi chứ?
Nhưng nhóm Dương Huy cũng chẳng nói gì, Trần Khiêm cũng không phải kiểu người thích rước chuyện vào thân.
Làm thì làm vậy.
Rõ ràng Hoàng Mao đang cố ý bắt nạt mình.
Cậu ta không muốn làm mích lòng những bạn học khác, nhưng cậu ta không sợ làm mích lòng mình, đây chẳng phải đang khinh mình thì là gì chứ.
Trần Khiêm muốn từ chối.
“Còn ngơ ra đó làm gì? Bảo cậu đi dọn thì cậu đi đi chứ? Nếu không tối nay không cho cậu ăn cơm đâu! Ha ha hai”
Lúc này có một bạn nữ luôn đi theo Hàn Tư Dư cũng hùa với Hoàng Mao chế nhạo Trân Khiêm.
“Mẹ nó ý gì chứ hả, còn muốn bảt Trần Khiêm dọn nhà vệ sinh cho các người à?”
Lúc này, Lý Duệ dứt khoát ném miếng giẻ đi, vội nói.
Lần trước Dương Huy với Trần Khiêm đã giúp anh ấy như vậy, Lý Duệ đã xem hai người còn quan trọng như cả mạng sống của mình từ lâu rồi.
Hơn nữa Lý Duệ với Dương Huy cũng không rõ thế lực của Trần Khiêm, nhưng hai người có cảm giác lão Trần chäc chắn là một người rất ngầu.
Là người hô mưa gọi gió.
Bây giờ thấy họ mỉa mai Trần Khiêm, đương nhiên là thấy không vui rồi.
“Ôi ôi ôi, Lý Duệ Dương Huy, sao vậy chứ? Hôm nay là khai trương phòng làm việc của Hàn Tư Dư, hai người không giúp mà còn muốn làm loạn nữa à?”
Bạn nữ đó khoanh tay lạnh lùng cười.
“Cậu!”
“Bỏ đi Lý Duệ Dương Huy, các cậu đừng lo, tôi đi là được rồi!"
Trần Khiêm cười khổ một tiếng.
Chút chuyện của mình, đương nhiên không cần để Lý Duệ với Dương Huy đắc tội với bọn họ.
Với lại, mình nói ra thân phận của mình để vả mặt bọn họ quả thật không đáng. Chủ yếu là Trần Khiêm cảm thấy cách này quá tầm thường.
 
Chương 413: Ra vẻ gì chứ?


Ra vẻ gì chứ?
Ha ha!
Cho nên Trần Khiêm thà việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa hư không!
Lúc này mới đi dọn dẹp nhà vệ sinh.
Còn Hàn Tư Dư cũng chỉ nhàn nhạt liếc nhìn mâu thuẫn suýt chút nữa xảy ra này một cái mà thôi.
Hàn Tư Dư thậm chí còn không nhấc mí mắt lên lúc Trần Khiêm đi ngang qua bên cạnh mình.
Cứ như vậy Trần Khiêm đi dọn nhà vệ sinh.
Mọi người ở bên ngoài chơi với nhau, Trần Khiêm yên lặng một mình trong nhà vệ sinh.
Lúc này, Lý Chấn Quốc gọi điện đến.
Nói rằng mình đã giải quyết xong việc Từ Đại Nguyên, Từ Đại Nguyên bị đánh gãy tay chân, chắc mấy tháng này phải sống trên giường rồi, với lại việc này chắc Từ Đại Nguyên cũng không dám nói với Từ Hải Sơn.
Tại sao à? Vì Lý Chấn Quốc đang năm giữ bằng chứng mấy năm qua
Từ Đại Nguyên lén lút ăn hối lộ trong công ty của anh họ ông ta.
Dù sao thì tạm thời ông ta cũng không tạo được sóng gió gì. Trần Khiêm thở phào nhẹ nhõm, nói chuyện này với
Đường Uyển.
Đương nhiên không nói là do mình giúp, chỉ nói là do bất động sản Hải Sơn với tập đoàn thương mại Kim Lăng sống mái với nhau một phen, sau đó Từ Đại Nguyên bị xử lý, để cho Đường Uyển yên tâm là được rồi.
Vừa cúp điện thoại xong. Đột nhiên cửa nhà vệ sinh bị đẩy ra.
Sau đó thì thấy Hàn Tư Dư đang gọi điện thoại bước vào với vẻ mặt lạnh lùng.
“Tôi nói này, anh bị điên à, anh nhây thế chứ, tôi đã nói là tôi không thể gặp anh, dựa vào cái gì mà phải gặp anh chứ! Anh nghĩ anh là ai?”
“Ha ha, anh mà cũng được xem là đại ca sao? Chẳng phải anh chỉ tặng cho tôi có tám chín mươi nghìn tệ thôi sao? Được thôi, khó quá thì anh cho tôi tài khoản đi, tôi chuyển cho. anh hẳn một trăm nghìn tệ luôn, anh biến đi cho tôi, ra vẻ đại ca trước mặt tôi làm gì? Bây giờ ở app Siêu Phàm có ai là nghe tên Cửu Giang anh đâu, ngu ngốc! Cút!”
Hàn Tư Dư tức giận dứt khoát cúp điện thoại.
Lúc này, bạn nữ vẫn luôn đi theo Hàn Tư Dư cũng vào. theo, cô ta tên là Đỗ Vũ, là một cô gái hám của.
“Tư Dư, cái tên Cửu Giang kia lại quấy rối cậu à?” Đỗ Vũ hỏi.
“Ừ ừ, đúng rồi, anh ta còn nói đến trường đón tớ, mời tớ đi uống rượu, mẹ kiếp, anh ta tưởng anh ta là ai chứ?”
Hàn Tư Dư tức giận nói.
“Cửu Giang? Trước đây lúc cậu livestream chẳng phải anh ta luôn để ý đến cậu sao, lần trước cậu PK anh ta cũng gửi cho cậu không ít quà mà nhỉ? Hơn nữa còn tặng cho cậu hồng bao wechat riêng gì gì đó.”
Lúc này, Trần Khiêm đang dọn bồn cầu bỗng nói.
Trần Khiêm cũng có chút ấn tượng với Cửu Giang, bởi vì khi đó Hàn Tư Dư có hai người anh chống lưng, một là mình, người còn lại chính là Cửu Giang kia.
Cảm giác Cửu Giang còn thích Hàn Tư Dư hơn cả mình. Bởi vì trên wechat Hàn Tư Dư từng nói với mình, anh chàng Cửu Giang kia có thể là muốn theo đuổi cô ta, bình thường hay gửi hồng bao cho cô ta, nhưng cô ta không muốn.
Còn gửi ảnh chụp màn hình cho Trần Khiêm xem, vì sao ấyà?
Hàn Tư Dư muốn chứng minh cho Trần Khiêm thấy, ngoài anh ra, cô ta chẳng có hứng thú với người đàn ông nào nữa cả.
Nhưng bây giờ Trần Khiêm nghe Hàn Tư Dư mắng anh ta như vậy thì cảm thấy Hàn Tư Dư hơi quá đáng, không nhịn được cho nên mới nói ra câu kia.
“Là như vầy, người này không tự biết thân biết phận mà hẹn Tư Dư nhà bọn tôi ra ngoài, cậu nói xem có phải là muốn ăn chửi không? Phải rồi, mẹ kiếp, Trần Khiêm cậu sao lại nằm rõ chuyện livetream của Tư Dư thế chứ? Loại người nghèo rớt mùng tơi như cậu mà cũng xem livestream à?”
Đỗ Vũ ngạc nhiên.
Đến cả Hàn Tư Dư cũng hơi ngạc nhiên và nghỉ ngờ liếc nhìn Trần Khiêm.
Đương nhiên cô ta không ngạc nhiên chuyện Trần Khiêm xem mình livestream, thậm chí Trần Khiêm thấy mình đang mảng chửi cô ta cũng không ngạc nhiên.
Điều khiến cô ta ngạc nhiên chính là câu nói cuối cùng của Trần Khiêm.
“Sao cậu lại biết chuyện Cửu Giang gửi hồng bao cho tôi trong tin nhắn riêng?”
Hàn Tư Dư nhìn chăm chăm Trần Khiêm rồi hỏi.
 
Chương 414: Trần Khiêm bịa chuyện


Đương nhiên là Hàn Tư Dư ngạc nhiên rồi.
Mẹ kiếp, cô ta thậm chí còn không nói chuyện này với bạn cùng phòng, vậy mà tên Trần Khiêm này lại biết được chuyện hồng bao riêng.
Ngoài anh Bình Phàm ra cô ta chẳng nói với ai cả.
“Hả?”
Trước lời chất vấn của Hàn Tư Dư, Trần Khiêm hơi bối rối.
Vừa nãy anh thật sự không quen nhìn tính tình Hàn Tư Dư như vậy, không kìm được cho nên mới nói chen vào một câu.
Với cả lúc đó cũng không suy nghĩ cẩn thận, đang nghĩ gì thì nói thẳng ra luôn.
Sau đó mới sực tỉnh, những lời này Hàn Tư Dư chỉ nói với tài khoản phụ của mình thôi.
“Cái này... Có một buổi tối tôi xem cậu livestream thì thấy hình như Cửu Giang nói đến việc gửi hồng bao riêng cho cậu, cho nên tôi mới nghĩ, chắc chắn anh ta gửi cho cậu rất nhiều hồng bao!”
Trần Khiêm bịa chuyện.
Lúc này trái tim đang hồi hộp của Hàn Tư Dư mới bình tĩnh lại.
Đỗ Vũ đứng một bên cười khẩy: “Ha ha, không ngờ Trần Khiêm cậu tầm thường vậy mà tối nào cũng xem Tư Dư nhà bọn tôi livestream đấy, nói thật đi, lúc xem Tư Dư nhà bọn tôi livestream cậu có làm chuyện ấy ấy với màn hình không hả?”
Đỗ Vũ cười dâm đãng.
Hàn Tư Dư rất cởi mở trong chuyện này, lúc này cũng lạnh lùng nhìn chăm chằm Trần Khiêm.
Cô ta không ngờ Trần Khiêm lại là một fan hâm mộ của mình.
“Tôi đâu có!”
Trần Khiêm nói thật.
Loại chuyện bậy đó đường nhiên chưa từng làm, nhưng chắc chản Trần Khiêm đã nghĩ tới nó không chỉ một lần.
“Hừ, tốt nhất là đừng có làm, Tư Dư của bọn tôi là nữ thần mà những kẻ tầm thường như cậu mãi mãi không với tới được đâu!"
Đỗ Vũ sùng bái nói.
“Được rồi, xem thử bên ngoài dọn dẹp thế nào rồi, chúng †a nên xuất phát đến Đế Hoàng thôi! Trần Khiêm, cậu mau dọn đẹp đi!”
Hàn Tư Dư nói xong thì xoay người rời đi.
Còn Trần Khiêm thì thở phào một hơi.
Vừa nãy nguy hiểm quá, suýt chút nữa không giải thích được rồi.
Nhưng mà nghĩ lại, Trần Khiêm vẫn lấy điện thoại ra đăng nhập vào tài khoản phụ.
Gửi cho Hàn Tư Dư một tin nhắn.
Đại ý là nói dạo này xem em livestream, thấy em thay đổi nhiều quá, không còn giống phong cách trước đây, cũng không còn nhiệt tình với fan như trước đây nữa.
Vô vị, xem ra sau này mình sẽ xem những người đẹp khác livestream vậy.
 
Chương 415: Gửi lúc nào vậy?


Lấy chuyện này để dọa Hàn Tư Dư.
Bởi vì nói thế nào thì cũng nhờ mình gián tiếp nâng Hàn Tư Dư lên, bây giờ cô ta lại có thái độ không coi ai ra gì thế này thì sớm muộn gì cũng sẽ tự hại đến cô ta thôi, cho nên Trần Khiêm không thể không nhắc nhở cô ta trước.
Cứ từ từ đừng kích động!
Sau khi dọn dẹp xong, Hàn Tư Dư cũng gọi rất nhiều xe đợi ở bên ngoài, chuẩn bị đến Đế Hoàng chơi.
Lúc mọi người ra ngoài đợi.
“Chị Tư Dư, chị mau nhìn này, là tin nhắn anh Bình Phàm gửi cho chị!”
Lúc này, Đỗ Vũ cầm điện thoại của Hàn Tư Dư chạy ra.
“Hả? Gửi lúc nào vậy?”
“Bốn phút trước rồi! Em không nghe thấy!”
Đỗ Vũ xin lỗi.
“Mẹ kiếp, tôi bảo cậu cầm điện thoại của tôi là để cậu kiểm tra wechat của tôi hai mươi bốn trên hai mươi bốn đấy, con mẹ nó sao cậu lại để lỡ tận bốn phút?”
Hàn Tư Dư nghe thấy thế thì lo lắng.
“Là thế này chị Tư Dư, vừa nãy lúc mọi người đi hết, nhưng em thấy vẫn còn mấy chỗ chưa được sạch lắm, mới bảo Trần Khiêm dọn dẹp lại một chút, kết quả lúc thấy tin nhắn của anh Bình Phàm thì đã qua được bốn phút rồi!"
Đỗ Vũ hơi sợ hãi nói.
“Không sao không sao, bây giờ tôi trả lời lại anh Bình Phàm...”. ngôn tình hoàn
Nhưng lúc nhìn thấy nội dung tin nhản anh Bình Phàm gửi đến.
Hàn Tư Dư sững sờ.
Thậm chí còn sắp khóc đến nơi.
“Sao vậy Tư Dư?”
Đỗ Vũ hỏi.
“Có thể là anh Bình Phàm không thích tôi nữa rồi, anh ấy nói tôi thay đổi rồi, tôi thay đổi rồi sao Đỗ Vũ? Tôi thật sự thay đổi rồi à? Chẳng phải tôi vẫn là Tư Dư dễ thương trong lòng anh ấy như trước đây sao?”
Hàn Tư Dư khóc.
Vô cùng lo lắng.
Không ai để ý đến cái nhìn của anh Bình Phàm đối với mình hơn mình cả.
“Chị Tư Dư, đừng lo lắng, mau giải thích với anh Bình Phàm đi!”
Đỗ Vũ khuyên. “Ơ này, tôi ngồi xe nào vậy?”
Lúc này, Trần Khiêm ra ngoài sau khi vất vả làm xong công việc của mình.
Thấy mấy chiếc xe phía trước đều đã ngồi đủ người rồi, đành phải quay sang hỏi Đỗ Vũ, người đã bảo mình ở lại dọn dẹp.
Không thể giống với lần trước bảo mình tự gọi xe đấy. chứ?
“Ôi chao, con mẹ nó cậu thích lên chiếc nào thì lên, không thấy Tư Dư đang có việc à? Thật là cái thứ chỉ biết ăn với uống!”
Đỗ Vũ bực mình mảng.
 
Chương 416


“Đỗ Vũ cậu đừng quan tâm cậu ta nữa, mau nghĩ xem tôi phải trả lời thế nào với anh Bình Phàm đi?”
Hàn Tư Dư lo lắng nói.
Hai người thảo luận với nhau, Hàn Tư Dư nghĩ ra nội dung sau đó lập tức trả lời.
“Ting!"
Lập tức có tiếng nhận được tin nhắn wechat lờ mờ truyền đến, hình như là từ điện thoại của một bạn học đang ở trong xe bên cạnh truyền đến.
Làm cho Hàn Tư Dư ngớ ra.
“Mẹ kiếp? Chuyện gì vậy chứ? Đỗ Vũ, vừa rồi cậu có nghe thấy gì không?”
“Cái gì vậy?”
“Không biết có phải trùng hợp hay không nữa, cậu biết không, tôi vừa mới bấm gửi tin nhắn thì không biết âm thanh nhận tin nhắn wechat ở trong chiếc xe nào đó lập tức vang lên?”
Hàn Tư Dư thầm nghĩ, cho dù là trùng hợp thì cũng không thể nào trùng hợp đến mức này được?
Có lế nào anh Bình Phàm chính là người trong lớp mình?
Anh ấy sẽ là ai đây nhỉ?
Hàn Tư Dư kích động.
“Em không nghe thấy? Với cả, bây giờ chị nghe kĩ lại xem, người nhận tin nhắn wechat rất nhiều. Tư Dư, có phải chị nhạy cảm quá không?”
Đỗ Vũ không nói nên lời.
Hàn Tư Dư tập trung nghe lại, quả nhiên điện thoại của rất nhiều bạn học thỉnh thoảng cũng vang lên âm báo nhận tin nhắn.
Lúc này mới hơi thất vọng gật đầu.
Phải rồi, chỉ cần liên quan tới anh Bình Phàm thì lần nào mình cũng vô cùng căng thẳng, nhất là bây giờ lại căng thẳng đến mức nhạy cảm luôn rồi.
“Có lẽ là tôi nghĩ nhiều rồi, chúng ta đi thôi!”
Hàn Tư Dư thấy anh Bình Phàm không trả lời mình thì chán nản nói, giọng cũng không còn kiêu ngạo nữa.
Lúc này bên trong xe, Trần Khiêm lau mồ hôi lạnh trên trán, vội đổi wechat sang tài khoản chính.
Mẹ kiếp, vừa rồi thật nguy hiểm quá! Trần Khiêm nghĩ.
Trần Khiêm đã không còn xa lạ gì với karaoke Đế Hoàng nữa rồi.
Han Iư Dư cùng được xem la ngươi có ban linh, dạt được một phòng bao rất lớn, có thể chứa được hơn sáu mươi người.
Một nhóm người cứ như đang mở party, vô cùng náo nhiệt.
Mới đầu mọi người còn hơi ngại ngùng không hát, nhưng chẳng bao lâu sau thì các thánh giành micro đã xuất hiện.
Cho dù không dám khen là hát hay, nhưng chẳng phải rất Vui Vẻ sao.
Trần Khiêm ở bên cạnh uống bia với nhóm Dương Huy. “Con mẹ nó anh có ý gì, anh bị điên à!!!”
Lúc này, Hàn Tư Dư đột nhiên hét lớn vào điện thoại, làm cho mọi người ai cũng giật mình.
Phòng karaoke lập tức yên tĩnh lại.
Nhạc cũng bị người ta tắt đi.
“Sao vậy chị Tư Dư?”
Mấy người đám Hoàng Mao lập tức quan tâm hỏi.
“Mẹ nó, cái tên Cửu Giang này lại đe dọa tôi, không biết anh ta lấy được ảnh ngoài đời của tôi ở đâu, còn biết bây giờ tôi đang ở Đế Hoàng, muốn đến tìm tôi. Mẹ kiếp, người này bị điên rồi! Được thôi, cứ để anh ta đến đi, tôi xem anh ta có thể làm được gì!”
Hàn Tư Dư sốt ruột mắng.
“Phải đấy, để anh ta đến đi, chúng ta đông như vậy mài!”
Hoàng Mao cầm chai bia hét lên.
“Tư Dư, cậu bình tĩnh chút đi, cậu nghĩ mà xem, tên Cửu Giang này cũng là người của Kim Lăng, hơn nữa anh ta có thể lấy được ảnh ngoài đời của cậu, còn biết bây giờ cậu đang ở Đế Hoàng, vậy chắc chắn anh ta cũng có một số thủ đoạn, cậu bình tĩnh giải quyết chuyện này, không thì tìm quản lý của Siêu Phàm nói chuyện này xem sao?”
Lúc này Mã Hân Nhiên đang uống bia với Trần Khiêm nhắc nhở.
“Hừ, tớ không quan tâm, tớ phát điên rồi. Anh ta nói muốn chặn tớ, còn muốn tìm người chơi tớ. Mẹ kiếp, anh ta tự cho. mình là ai chứ! Tớ muốn cho anh ta biết Hàn Tư Dư này không phải dễ động vào đâu!”
Hàn Tư Dư thẳng thừng mắng.
 
Chương 417: Người đó là ai vậy?


“Hả? Tư Dư, vậy cậu mau gọi cho quản lý công ty cậu đi, với lại mau liên lạc với anh Bình Phàm nữa!”
Một cô gái căng thẳng nói.
Dù sao thì cũng là con gái mà, nghe thấy có người muốn chặn lại, còn đánh nhau gì gì đó, chắc chắn là có hơi lo lắng rồi.
“Hừ. Sợ cái đếch gì, tôi chẳng cần ai cả, nếu tên Cửu Giang này thật sự dám đến Đế Hoàng chặn tôi, có tin là tôi bảo anh ta đứng thì anh ta đứng, mà tôi bảo anh ta nằm thì anh ta sẽ nằm không? Bởi vì chúng ta có người quen, ngay cả giám đốc của Đế Hoàng cũng phải sợ cô ấy! Haha, đây chính là địa bàn của chúng ta!”
Hàn Tư Dư ôm eo cười lớn.
Trần Khiêm sững sờ, mẹ kiếp? Chẳng lẽ mình bị lộ rồi?
“Hả? Người đó là ai vậy?”
Nghe thấy mọi người đều quen, nhóm người Đỗ Vũ vô cùng tò mò.
“Hừ hừ, đừng hỏi nữa, tôi chỉ muốn mọi người không cần phải sợ, dù là việc gì thì cũng có tôi rồi, mọi người nên ăn thì cứ ăn, nên uống thì cứ uống!”
Hàn Tư Dư nói.
Hoàng Mao và những người khác cùng hào hứng bắt đầu rót rượu.
Không khí lại càng thêm náo nhiệt. Trần Khiêm ngồi một bên lại cảm thấy hơi lo sợ bất an.
Hàn Tư Dư cũng quá khoe khoang rồi, vẫn không xem ai ra gì như vậy.
Trần Khiêm hơi hối hận rồi, chắc phải tìm thời gian nói với Siêu Phàm, dìm cô ta xuống thôi.
Đang suy nghĩ thì bỗng nhiên “rầm” một tiếng.
Cửa phòng bao bị người ta đá ra.
Sau đó thì thấy một đám người xông vào.
Phải hơn ba mươi người.
“Đệch mẹ làm gì thế!”
Hoàng Mao sững sờ, sau đó thẳng thừng mắng.
Rồi bị vài người thanh niên nằm tóc, cầm lấy chai bia đập xuống đất vỡ tung tóe.
“A!”
Mấy cô gái hét lên. “Con mẹ nó không ai được nhúc nhích!” Có một thanh niên mặt đầy dữ tợn hét lên. Bình thường những cô gái này cũng thấy đánh nhau chứ, nhưng chưa từng thấy ai tàn nhẫn như vậy, hơn nữa lại còn đông thế này.
 
Chương 418: Anh là Cửu Giang?


Ai cũng rất hung tợn, vừa vào đã động thủ rồi nên đương nhiên phải sợ.
“Các người làm gì vậy hả? Có biết đây là đâu, biết tôi là ai không hả!”
Đừng nói ai khác, lúc này đến cả Hàn Tư Dư cũng hơi sợ rồi.
Dù có ngầu đến đâu, sau khi bị người ta chặn đánh thì cũng khó tránh khỏi thiếu tự tin.
Lúc này mới đỏ mặt đứng dậy.
“Đương nhiên ông đây biết em là ai rồi, Hàn Tư Dư, vô cùng nổi tiếng trên mạng, ha ha, chẳng phải em bảo tôi đến chặn em sao, giờ tôi đến rồi đây, sao vậy Tư Dư, tôi hỗ trợ cho em như vậy mà không uống cùng tôi vài ly được à?”
Một người đàn ông hơi mập ba mươi tám ba mươi chín tuổi đứng ra, cười lạnh lùng.
Trong đám người này, anh ta là ăn mặc tùy tiện nhất, chỉ mặc một chiếc áo T-shirt.
Trên cánh tay có xăm hình rồng, nhìn rất đầu gấu. “Anh là Cửu Giang?” Hàn Tư Dư nghĩ một lát thì biết ngay người này là ai.
“Anh thật sự dám đến Đế Hoàng chặn tôi, có tin tôi tìm người xử anh không!”
Hàn Tư Dư không chịu yếu thế hét lên.
Còn Cửu Giang thì sao, mặt không một chút sợ hãi, lạnh lùng cười đi về phía Hàn Tư Dư.
Sau đó...
Một tiếng “chát” vang lên, giáng một cái tát lên mặt Hàn Tư Dư.
Hàn Tư Dư bị đánh ngã xuống ghế sofa.
“Mẹ nó, con đàn bà thối, tưởng mình là thứ gì, lúc đầu thấy cô cũng có tí nhan sắc nên bỏ chút tiền chọc cô chơi, không ngờ cô lại không biết điều như vậy đấy, còn xem thường tôi, haha, hôm nay cô đừng vội xử tôi trước, con mẹ nó để tôi xử cô trước cho!”
Cửu Giang lạnh lùng cười.
Bỗng nhiên lúc này, cửa lại bị đẩy ra.
“Cô Đỗ, cô nói ai? Ai dám đánh nhau ở đây?”
Là bốn năm người vệ sĩ của Đế Hoàng đi vào cùng Đỗ Vũ.
Cô gái Đỗ Vũ này rất tinh khôn, vừa nãy lúc bọn họ xông vào, chẳng phải Hoàng Mao muốn đánh nhau với bọn họ sao, sau đó lợi dụng lúc Hoàng Mao đang bị đánh, Đỗ Vũ cẩn thận men sau lưng họ chạy ra bên ngoài.
Dù sao thì trong phòng bao cũng tối như bưng, lại còn đang đánh nhau, có ai chú ý đến Đỗ Vũ đâu.
Sau đó cô ta gọi bảo vệ vào. Bảo vệ của Đế Hoàng ai ai cũng ngầu cả.
“Ôi! Là Tổng giám đốc Chu Giang mà! Chào Tổng giám đốc Chul”
Không ngờ mấy người bảo vệ này thấy Cửu Giang quay đầu lại thì sững sờ.
“Tổng giám đốc Chu Giang gì chứ, anh ta đang đánh người đấy!"
Đỗ Vũ thấy thái độ của bảo vệ thì hơi ngạc nhiên.
 
Chương 419: Quả nhiên!


“Cô gái này nói nhăng cuội gì vậy chứ, Tổng giám đốc Chu Giang cần gì phải đánh mấy người, người ta là CEO một công ty con của tập đoàn Hải Sơn đấy, chấp nhặt với đám trẻ các người làm gì. Đi đây đi đây, lần sau đừng có nói nhăng nói cuội nữa, không là vỡ mồm đấy, Tổng giám đốc Chu, anh cứ bận đi!”
Mấy người bảo vệ cười nịnh nọt sau đó lui ra ngoài.
Không phải mấy người bảo vệ này sợ Chu Giang, mà là vì trước đó Lý Phi Hồng có dặn, nếu người của tập đoàn Hải Sơn đến, cho dù là chuyện gì thì cũng phải nể mặt bọn họ ba phần.
Chẳng còn cách nào cả, tập đoàn Hải Sơn, quả thực là rắn thổ địa của Kim Lăng.
Mặc dù có phải đối đầu thật thì tập đoàn Kim Lăng cũng không sợ, nhưng bình thường mọi người đều nhún nhường nhau ba phần.
Cho nên có một vài khách đắc tội với người của Hải Sơn, bọn họ đến đây để kiếm chuyện, bảo vệ cũng sẽ mắt nhäm mắt mở xem như không thấy.
Đương nhiên Chu Giang cũng có suy tính của anh ta, sẽ không làm ồn ào quá đáng.
Lúc này, Hàn Tư Dư nghe được những lời của bảo vệ thì quả thực hơi hoang mang.
Mẹ kiếp, mình vẫn luôn xem thường tên Cửu Giang này, nhưng anh ta lại là CEO công ty con của tập đoàn Hải Sơn!
Chẳng trách anh ta có đủ năng lực để điều tra ra mình.
Thấy bảo vệ của Đế Hoàng bị dọa đến nỗi trốn ra ngoài, cơn giận của Hàn Tư Dư gần như biến mất.
“Hàn Tư Dư, thế nào? Bây giờ uống với tôi một ly không vấn đề gì chứ? Tôi biết, cô muốn gọi cho quản lý của livestream Siêu Phàm, ha ha ha, được thôi, cô thử gọi đi, phải rồi, nhắc sơ đến tên Chu Giang tôi nữa, xem họ có quan tâm đến cô nữa không!”
Chu Giang lạnh lùng cười.
Hàn Tư Dư che mặt nói: “Anh cũng đừng có đắc ý, ai nói tôi muốn gọi cho quản lý, tôi gọi người khác đến, anh cũng
đừng hòng ra ngoài với tôi!"
Lúc này quản lý chắc chăn là vô dụng rồi, cho nên chỉ có thể cầu cứu cô ấy thôi.
“Được thôi, cô gọi đi, tôi xem cô bản lĩnh cỡ nào!” Chu Giang trưng ra vẻ mỏi mắt mong chờ.
Hàn Tư Dư lập tức gọi cho một số điện thoại, giải thích tình hình cho người ở đầu bên kia.
Sau đó khoanh tay, rồi nhìn về Chu Giang.
Trần Khiêm ngồi ở trong góc sâu nhất, như chẳng có gì liên quan đến mình, chỉ là hơi ngạc nhiên vì Hàn Tư Dư quả thực không tệ đâu, ngoài mình ra, cô ta vẫn còn anh trai khác sao?
Quả nhiên!
Chẳng bao lâu sau, Trần Khiêm nghe thấy tiếng bước chân của một toáng người vang lên bên ngoài phòng bao.
Rõ ràng là một đoàn người đang xông về phía bên này.
Ngay sau đó, cửa phòng bao lại bị mở ra, một toáng vệ sĩ mặc đồ đen xông vào, hùng hùng hổ hổ đè những người mà Chu Giang dẫn đến xuống.
Việc này khiến Cửu Giang hơi ngẩn ra.
Sau đó, người sau cùng bước vào lại càng ngạc nhiên hơn nữa: “Tổng giám đốc Lý, anh đây là...?”
Người bước vào chính là Tổng giám đốc của Đế Hoàng - Lý Phi Hồng.
“Ha ha, Tổng giám đốc Chu, anh cũng là cáo già rồi mà sao đến cả mấy sinh viên cũng không tha vậy? Hôm nay nể mặt anh em có được không?” Lý Phi Hồng nhàn nhạt cười đi đến trước mặt Chu Giang.
“Được rồi được rồi, Tổng giám đốc Lý đã tự mình lên tiếng, đây còn là địa bàn của anh, anh bảo vệ bọn họ tôi còn dám nói gì nữa chứi”
Chu Giang nhìn những người vệ sĩ của tập đoàn thương mại này, thật sự không dám quá càn rỡ.
“Anh sai rồi Tổng giám đốc Chu, cô Hàn Tư Dư đây không phải do tôi bảo vệ mà là một vị lãnh đạo của tôi bảo vệ, hơn nữa cô ấy nói, tất cả mọi người ở đây hôm nay đều có quan cho nên anh không thể động vào bất cứ người
Lý Phi Hồng nói.
*À? Vậy tôi có thể hỏi người đó là ai mà khiến cho Tổng giám đốc Lý như thế này không?” Chu Giang cười.
“Là tôi, sao vậy!
Lúc này, một giọng nữ lanh lảnh vang lên, sau đó là một cô gái mang giày cao gót bước vào!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top