Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 380: Trần Khiêm trong lòng có chút ích kỉ


Trần Khiêm gọi điện thoại cho hai người Đường Nhiên và Triệu Tử Hưng, anh không nói nhiều lời thừa thãi, chỉ kêu bọn họ tự đến biệt thự Vân Đỉnh mà nhìn liền cúp luôn điện thoại.
Lúc nãy Trần Khiêm thật có ý định ngả bài với bọn người kia rồi.
Thế nhưng nghĩ lại thì cũng không đến mức đó, về phần Triệu Nhất Phàm, hết lần này tới lần khác trở thành thế này.
Nói trắng ra là, ít nhiều cũng có liên quan tới bản thân anh.
Video ghi lại cảnh Trang Cường cưỡng hiếp mẹ kế là do mình phát ra, khiến Triệu Nhất Phàm chịu kích thích, từ đó khiến cô ta thay đổi càng xa lạ.
Sau đó thì sao, anh lại đá cô ta một vố đau.
Không biết Triệu Sơn hiện giờ đối xử với Triệu Nhất Phàm như thế nào, nhưng theo Trần Khiêm thấy thì cô ta cũng rất vừa lòng, tâm lý cũng có một chút an ủi.
Nói như vậy, Trần Khiêm đâu cần gọi điện thoại cho Triệu 'Tử Hưng nữa, để chuyện này im lìm lắng xuống không được sao?
Không được!
Trần Khiêm trong lòng có chút ích kỉ.
Triệu Nhất Phàm xinh đẹp như vậy, nhìn tình hình thì có vẻ đêm nay sẽ trao thân cho người đàn ông khác.
Trong lòng Trần Khiêm có hơi không thoải mái.
Mặc dù anh hiện nay không thích Triệu Nhất Phàm, nhưng vẫn là rất khó chịu.
Hơn nữa đây là nhà của mình cơ mà, chủ nhà lại bị một đám người lạ đuổi ra ngoài, chuyện này sao có thể cho qua dễ dàng như vậy được!
Trần Khiêm bước xuống núi định đi khỏi đây.
"Cậu Trần!"
Đúng lúc gặp được Đường Nhiên đang vội vã chạy tới.
Từ xa xa đã nhìn thấy đèn đuốc sáng rực trên biệt thự Vân Đỉnh, cô ta liền biết có chuyện gì xảy ra.
Sao Đường Nhiên không cuống cho được.
"Cậu Trần cậu Trần àI"
Nhưng mà Trần Khiêm hoàn toàn không thèm để ý đến cô ta, mà anh đi tới ven đường, ngoắc tay gọi một chiếc taxi liền lên xe bỏ đi.
“Trời ạ, lần này xong đời rồi!"
Đường Nhiên hoảng hồn nói.
Thật ra là Đường Nhiên có biết chuyện đám sinh viên kia muốn đến biệt thự chơi, Triệu Tử Hưng có nhắc qua trước mặt cô ta rồi.
Vốn là Đường Nhiên cũng không đồng ý.
Thế nhưng Triệu Tử Hưng ỷ vào việc sửa biệt thự mà được cậu Trần khích lệ.
Lại thêm đứa con trai vô tích sự của ông ta cứ lèo nhèo. đòi hỏi mãi.
Ông ta mới để con trai mình đi thăm quan biệt thự Vân Đỉnh một chút, cũng không có vấn đề gì to tát nhỉ?
Dù sao thì đến cả con trai cấp dưới của ông ta là Bạch Tiểu Phi cũng đã đến đây chơi cơ mà.
Cho nên Triệu Tử Hưng mới đồng ý đưa chìa khóa biệt thự cho Triệu Sơn.
 
Chương 381: "Em chào chị Đường Nhiên!"


Ý là muốn để con trai vào đó nhìn cho biết thôi, xem xong rồi xuống núi ngay.
Bởi vậy Đường Nhiên cũng không quan tâm quá nhiều, nhưng vừa rồi chuyện cậu Trần không thèm để ý mình khiến cô ta có hơi thấp thỏm.
Lúc này liền cuống cuồng mà đi lên trên đỉnh núi.
"Ôi, chị Đường Nhiên đến rồi, mọi người yên lặng chút đi, Nhất Phàm, tớ giới thiệu với cậu, đây là quản gia thân cận của cậu Trần - chủ của biệt thự Vân Đỉnh, chị ấy giống như ba của tớ, đều là người được cậu Trần tin tưởng!"
Triệu Sơn cầm một ly rượu đỏ, kéo tay Triệu Nhất Phàm đi đến trước mặt Đường Nhiên.
Hiện tại những người này đều được coi là người dưới trướng cậu Trần.
Cho nên Triệu Sơn cũng quen biết không ít người, ví dụ như Bạch Tiểu Phi, cậu Hoàng, còn có rất nhiều ông chủ lớn của các cửa hàng trên phố thương mại Kim Lăng.
Anh ta còn nhận cả Trịnh Duyệt làm chị nuôi nữa.
Cho nên anh ta cũng rất quen thuộc người tên Đường Nhiên này.
"Em chào chị Đường Nhiên!"
"Chào cái gì mà chào! Cậu Triệu, cậu có biết lần này mình đã gây ra lỗi lớn ngập đầu rồi hay không?"
Đường Nhiên không còn lời gì để nói nữa.
Lời này vừa ra, biệt thự lúc này mới trở nên yên tĩnh, ngay. cả âm nhạc cũng ngừng lại.
Triệu Sơn khó hiểu: "Lỗi lớn? Em gây ra lỗi gì được chứ?"
Đường Nhiên mệt mỏi đỡ trán: "Tôi hỏi cậu, ai cho phép. cậu tổ chức tiệc tùng ở biệt thự Vân Đỉnh? Không phải chỉ cho cậu lên xem qua, xem xong rồi đi hay sao?”
"Ha ha, ba em đã nói rồi, cậu Trần đang ở tít tận Nam Dương cơ, không có về đâu, hơn nữa, ngày mai chắc chắn em sẽ biến nó về đẹp đế như cũ!"
Triệu Sơn nói ra các tính toán từ trước đó của mình.
"Nam Dương cái đầu cậu, tôi nói cho cậu biết đây Triệu Sơn, vừa rồi cậu Trần đã tới đây. Hơn nữa tôi tin cậu Trần cũng đã gọi cho ba của cậu rồi, những chuyện còn lại, cậu tự đi mà giải thích với ba của mình!"
Đường Nhiên lạnh lùng nói. "Gì cơ? Cậu Trần vừa tới đây?"
Triệu Sơn thật không ngờ sẽ như vậy. Ba anh ta đã nói cậu Trần ở Nam Dương, không ở đây cơ mà.
Triệu Nhất Phàm cũng sững sờ.
"Cậu Trần đã tới đây thì sao mà tôi lại không biết? Làm gì có cậu Trần nào đâu?"
"Chị Đường Nhiên, có phải chị đã làm to mọi chuyện rồi không, chúng tôi không nhìn thấy cậu Trần, nhưng có gặp một
tên nghèo đấy! Ha ha hai"
"Tên nghèo đấy còn bị chúng tôi đuổi xuống chân núi nữa!"
"Phải rồi chị Đường Nhiên, đề nghị với chị một việc, về đội ngũ bảo vệ đó, đừng có để ba ngày sau mới huấn luyện bọn họ, nên làm ngay bây giờ luôn đi!"
Một đám phụ nữ nhao nhao nhiều lời.
Đường Nhiên không tiếp tục trả lời những câu hỏi của bọn họ, về chuyện liên quan đến cậu Trần, rõ ràng là cậu Triệu đây biết quá ít, nên cô ta cũng không tiện tiết lộ quá nhiều.
Chỉ läc läc đầu, sau đó nhanh chóng đi xuống núi.
"Bà chị Đường Nhiên này hôm nay làm sao vậy chứ? Sao. lại nói là cậu Trần đã tới đây? Nếu mà cậu Trần đến, ba tớ chắc chắc sẽ có mặt trong một giây..."
Triệu Sơn cười hừ một tiếng.
Lúc này, điện thoại của anh ta bỗng nhiên đổ chuông.
Triệu Sơn vui vẻ nhận điện thoại: "Bal"
"Đừng có gọi tao là ba, mày mới thật à ba của tao đấy!"
Triệu Tử Hưng ở bên kia đầu dây điên cuồng gào thét.
Nói xong còn thở hổn hển lấy hơi.
Sau đó không biết hai cha con nói chuyện gì, dù sao thì biểu cảm của Triệu Sơn cũng từ từ thay đổi, nét tươi cười rút lại, thay vào đó là vẻ hoảng sợ đến nỗi trắng xanh cả mặt.
Lúc Triệu Tử Hưng cúp máy anh ta cũng không phát hiện ra.
 
Chương 382: Là xe của cậu Triệu hả?


"Cậu Triệu, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra rồi?"
Tim Triệu Nhất Phàm nhảy loạn cào cào, cô ta sợ hãi dò hỏi. "Xong rồi xong rồi, ba vừa nói với tớ, cậu Trần có lẽ đã đến đây thật! Hơn nữa cậu Trần còn gọi riêng cho ba tớ và chị Đường Nhiên, tớ đợi bị ba chặt chân thôi, toi rồi!"
Điện thoại của Triệu Sơn rơi bịch một cái xuống đất.
Hiển nhiên anh ta rất sợ ba mình, huống chỉ nghe giọng nói lúc vừa rồi của ba cũng có gì đó không được hay ho cho lắm.
"Gì cơ! Cậu Trần đã tới đây thật sao?"
Toàn thân Triệu Nhất Phàm run lên một cái.
Giống như lời mấy cô gái kia vừa nói vậy đó.
Suốt thời gian bữa tiệc diễn ra, ngoài Trần Khiêm ra thì còn có ai đến nữa đâu!
Đúng rồi, Triệu Nhất Phàm bỗng giật mình tỉnh ra.
Trần Khiêm, không phải cậu ta cũng họ Trần hay sao?
Cậu ta giờ đây đích thực giàu có hơn ngày trước, nếu thêm chữ “cậu” vào trước họ tên, chẳng phải là... cậu Trần saol
Hả?
Lễ nào là cậu ta?
Trong tích tắc, đầu óc của Triệu Nhất Phàm như thể trở nên trống rỗng.
Nói thật, đây không phải là lần đầu tiên Triệu Nhất Phàm nghi ngờ Trần Khiêm, thế nhưng những suy đoán trước đây đều rất mơ hồ, không có chứng cứ xác thực nào cả.
Nhưng cô ta chưa từng đến gần với sự thật như bây giờ!
Đúng vậy! Trần Khiêm đi lên núi, sau đó bị mình giễu cợt một trận thì chạy xuống chân núi rồi.
Sau đó, Đường Nhiên và Triệu Tử Hưng trước sau vội vã tới.
Cả hai người đều nói là cậu Trần đã tới đây!
Hơn nữa, nhớ lại từng chuyện đáng nghi liên quan đến mình và Trần Khiêm.
Giả thuyết một chút, nếu Trần Khiêm chính là cậu Trần.
Vậy không phải hết thảy đều có thể giải thích rõ ràng sao!
"Không thể nào, tuyệt đối không có chuyện đó, cậu ta sao có thể là cậu Trần được! Cậu Trần sao có thể là cậu ta được!"
Tâm lý của Triệu Nhất Phàm như sụp đổ.
Nếu thật là Trần Khiêm, Triệu Nhất Phàm hiện tại chỉ muốn nhảy từ đây xuống dưới chân núi, để cô ta ngã chết đi!
Từ lúc đầu cô ta đã để lỡ mất cả duyên phận lẫn thời cơ rồi sao?
Cô ta không thể chấp nhận được!
Triệu Sơn vò vò đầu lên tiếng: "Được rồi, mọi người đừng đoán linh tỉnh nữa, tên kia sao có thể là cậu Trần được, nghĩ xem cậu Trần sẽ sống khiêm tốn như vậy sao! Thắng đó cùng lắm chỉ là một tên theo đuôi, thay người ta theo dõi mọi chuyện, sau đó báo cáo cho cậu Trần thôi! Nghe lời tôi dặn, trước tiên dọn sạch sẽ nơi này đi, sau đó chúng ta nhanh chóng xuống núi rời đi thôi, nếu không đợi ba tôi tới sẽ đánh gãy chân tôi thật đó!"
Triệu Sơn vội vàng phân công.
Mà lời này khiến cho mọi người ở đây yên tâm, bao gồm cả Triệu Nhất Phàm, tất cả đều đồng ý cách nói cho rằng Trần Khiêm là một tên theo dõi.
Bởi vì Triệu Sơn sẽ không lừa gạt mình, cậu Trần thần bí kia, sự thật vẫn luôn ở Nam Dương chưa trở về nữa!
Quét dọn xong, mọi người vội vã chạy đến gara định lấy xe rời đi.
"Đệch mẹt"
“Định mệnh!"
“Trời!"
Nhưng lúc mọi người xuống tới nơi, lại thấy trong gara có thêm một chiếc Lamborghini Reventon lộng lẫy và phong cách.
Trong chốc lát mắt hoa cả lên.
"Đây là xe của ai vậy? Là xe của cậu Triệu hả?”
Mọi người ngạc nhiên hỏi
"Sao vậy được, tôi đi Ferrari mài”
"Vậy chiếc xe này của ai? Ở Kim Lăng rất hiếm người đi loại xe này đấy!"
Mọi người khó hiểu.
Lúc Triệu Nhất Phàm nhìn thấy chiếc xe này, tâm trạng vốn đã tạm lắng xuống của cô ta lại rối tung lên.
"Tôi biết chiếc xe này đến từ đâu..."
Triệu Nhất Phàm không tin nổi mà thì thầm.
 
Chương 383: "Cậu biết sao?"


"Cậu biết sao?"
Mấy người Triệu Sơn đều ngạc nhiên hỏi lại.
"Ừ!" Giọng nói của Triệu Nhất Phàm vô cùng chắc chắn: "Chiếc xe đắt tiền này vẫn luôn đỗ ở công viên nhỏ bên cạnh Đại học Kim Lăng của chúng ta. Trước kia có lời đồn rằng chiếc xe này là của cậu Trần, sau lại có tin là của một đại gia bí mật nào đó của Khoa Văn học tên là Bình Phàm, cũng có người nói, thực ra Bình Phàm là nick ảo của cậu Trần!"
"Thế nên, chiếc xe này đáng nhẽ phải ở trường học của chúng ta mới đúng chứ, tại sao đại gia Bình Phàm đó lại đỗ xe ở đây?"
"Đây là biệt thự được cậu Trần mua mài"
Triệu Nhất Phàm cau mày, giọng nói chưa đầy sự khó tin.
Đúng vậy, bất kì ai cũng có thể tin Trần Khiêm và cậu Trần là một.
Nhưng chỉ có Triệu Nhất Phàm là không được. Cô ta sợ, rất sợ.
Vừa nãy ở trong biệt thự, cô ta cố vắt kiệt trí óc, tách hết thảy sự việc liên quan đến Trần Khiêm ra khỏi đầu.
Chỉ cần có một lý do để tách Trần Khiêm khỏi những ánh hào quang rực rỡ đó là được.
Vất vả lắm Triệu Sơn mới đưa ra một lý do để cô ta thuyết phục bản thân.
Nhưng bây giờ phải giải thích thế nào?
Đại gia Bình Phàm dừng xe ở đây, nghe đồn anh ta chính là cậu Trần, từ đó có thể khẳng định Bình Phàm chính là cậu Trần!
Đường Nhiên nói rằng cậu Trần đã đến đây.
Nhưng người đã ghé qua nơi đây chỉ có Trần Khiêm mà thôi!
Đại thần Bình Phàm ở khoa Văn học, Trần Khiêm cũng ở khoa Văn học!
Hô hấp của Triệu Nhất Phàm dần dần dồn dập.
Vì sao, vì sao tất cả mọi chỉ tiết đều chứng minh răng, Trần Khiêm chính là cậu Trần bí ẩn đó!
"Haiz, vậy thì tên lúc nấy đúng là có thân phận không nhỏ đâu. Vậy đi, mọi người nghe theo tôi, sau này có gặp cậu ta, trốn được thì trốn, nếu không trốn được, thì ngoan ngoãn mà cúi đầu!"
Triệu Sơn hít vào một hơi khí lạnh rồi dặn.
Anh ta dù ngông nghênh, nhưng từ nhỏ đã được dạy điều này, đụng tới chuyện có gắn với chữ 'Trần, khi làm việc phải cẩn thận, hết sức cẩn thận mới được.
Giống như lúc này vậy.
Tuy không biết thân phận thật của Trần Khiêm, nhưng Triệu Sơn cứ đối đãi đúng mực đủ lễ, vậy cũng không soi được lỗi nào đâu nhỉ?
Nói xong, Triệu Sơn vừa nhìn về phía Triệu Nhất Phàm: "Nhất Phàm, cậu cũng đừng lo, nói chung cậu cứ nghe tớ, sau này có gặp phải Trần Khiêm, tôn trọng khách khí với cậu ta là tốt nhất! Cùng lầm thì, chuyện hôm nay tớ sẽ đến tận nơi xin lỗi"
"Khách sáo? Xin lỗi? Dựa vào đâu mà tớ phải xin lỗi cậu ta chứ! Cậu Triệu, cậu là con trai độc nhất của Tổng giám đốc Tập đoàn Kim Lăng đấy, vậy mà cậu lại sợ một thằng tôm tép như Trần Khiêm à? Không phải cậu nói tớ mà không vừa mắt kẻ nào cậu sẽ xử luôn kẻ đấy sao? Được, tớ nói là tớ ghét cái tên Trần Khiêm đó, cậu giúp tớ đánh chết cậu ta đi! Chỉ cần cậu đánh chết cậu ta, sau này tớ sẽ là người của cậu!"
Triệu Nhất Phàm nghe thế lại giãy nảy lên. Bởi vì Triệu Sơn không gì không làm được trong cảm nhận của cô ta lại muốn uốn gối cong mình trước Trần Khiêm?
Đây không phải đồng nghĩa với Trần Khiêm so với Triệu Sơn còn cao hơn một cấp à!
Nếu là kẻ mà cô ta không ưa, vĩnh viễn chỉ có thể là một tên khốn nạn mà thôi, Triệu Nhất Phàm tuyệt đối không mong Trần Khiêm ngầu như thế!
Cho nên cô ta giống như phát điên mà gào thét. "Đệch, cậu điên rồi hả Triệu Nhất Phàm?” Triệu Sơn hơi không vừa lòng mà nói.
Mặc dù điều kiện của Triệu Nhất Phàm nói ra rất hấp dẫn, nhưng tính cách của Triệu Sơn chơi bời ong bướm, cũng luôn thích tùy hứng sinh sự, nhưng anh ta không phải một thăng ngut
Tên Trần Khiêm này có khả năng rất lớn đúng là cậu Trần, còn kêu đánh chết cậu ta? Chửi cậu ta vài lời khó nghe không chừng ngay cả đầu lưỡi của mình bị cảt mất khi nào cũng không biết!
"Tớ không cần biết, dù sao thì Trần Khiêm cũng không thể nào là cậu Trần được, không phải cậu nói cậu ta rất có khả năng là một kẻ bám đuôi sao, sao có thể là cậu Trần được! Sao có thể chứ! Hơn nữa, cậu ta là tên nghèo nổi tiếng của trường chúng ta đó thôi!"
 
Chương 384: Triệu Sơn ào ào mắng một trận


Khóe mắt Triệu Nhất Phàm ửng hồng như sắp khóc.
Triệu Sơn mông lung không xác định rõ thực hư câu chuyện.
Lúc này, điện thoại của Triệu Sơn lại vang lên, vừa nhìn thấy người gọi là ai, anh ta liền tức giận bấm nhận cuộc gọi, còn không ngại vấn đề riêng tư hay gì mà mở luôn loa ngoài.
"Đệch! Tô Kiệt, cậu chết ở xó nào rồi, không phải đã hẹn đêm nay cậu đưa theo cả Lâm Kiều đến biệt thự Vân Đỉnh hả?
Sao nào, hai người dät nhau đi khách sạn rồi à?"
Triệu Sơn ào ào mắng một trận.
"Đừng nhắc đến nữa mà cậu Triệu, hôm nay tôi gây ra lỗi lớn rồi, sau đó bị ba tôi đánh một trận thừa sống thiếu chết, vừa được mẹ bôi thuốc cho xong!"
"Gì cơ? Chú Tô ngày thường nâng cậu như nâng trứng hứng như hứng hoa, thế mà giờ lại đánh cậu? Đã gây ra chuyện gì rồi? Trừ khi cậu đụng phải người của nhà họ Trần, bằng không không thể có chuyện đó!"
"Tôi cũng không biết mình chọc phải ai nữa, tôi làm sao dám dây vào người nhà họ Trần chứ, tôi đâu có ngốc thế! Mà nói đến nguyên nhân, chỉ là hôm nay suýt chút nữa xảy ra xô xát với mấy thăng nhóc Khoa Văn học, cậu không biết đâu, chị Trịnh Duyệt còn tát tôi một cái! Chỉ vì tôi đắc tội với một kẻ là cậu Lý Lý Duệ ở Khoa Văn học, Lâm Kiều có quen tên đói"
"Đậu chứ, cậu Lý Lý Duệ? Sao tôi chưa từng nghe thấy tên
của kẻ này, chị Duyệt còn ra tay đánh cậu?" Triệu Sơn giật mình, mấy chuyện ngày hôm nay là cái quỷ gì vậy?
"Chờ một chút, cậu nói ai? Lý Duệ? Hơn nữa cậu khẳng định bọn họ quen biết với Lâm Kiều à?"
Những lời vừa rồi khiến cơ thể mềm mại của Triệu Nhất Phàm hơi run rẩy.
Cô ta đi đến gần chỗ điện thoại hỏi vọng vào.
Đúng rồi Nhất Phàm, chắc cậu cũng quen đấy, Lâm Kiều nói với tôi, cậu thường qua lại với mấy người ở phòng kí túc đó! Tên Lý Duệ đó có thân phận gì vậy, định mệnh, quá mạnh rồi đó!"
*Ừ, nếu là vậy thì tôi biết rồi, nhưng Lý Duệ là một tên mạt hạng thôi, không có gì trong tay cả, sao cậu ta có thể gây ra náo loạn lớn như vậy được?"
Đúng rồi, Tôi còn tìm người điều tra rồi, Lý Duệ không có chỗ dựa nào hết, hắn thuộc dạng gia đình hoàn cảnh khó khăn, điều đáng nói duy nhất cũng từ triều nhà Thanh rồi, khi đó nhà cậu ta có một người đỗ Thám hoa, chỉ có vậy mà thôi, không hiểu sao ba tôi lại ra tay ác như vậy?"
Tô Kiệt đã đào ra mười tám đời tổ tông của tên Lý Duệ đó, nhưng càng tìm cậu ta càng thấy khó hiểu.
Triệu Nhất Phàm khựng lại, dường như cô ta nghĩ ra điều gì đó. Cô ta không muốn hỏi nhưng không nhịn được.
"Tô Kiệt, tôi hỏi thêm một câu, có một người tên là Trần Khiêm đi theo Lý Duệ không?”
Triệu Nhất Phàm nín thở hỏi.
"Ôi đệch, làm sao mà cậu biết? Đúng đúng, đi theo cậu ta có một người tên là Trần Khiêm, là bạn cùng lớp của cậu Lý đó. Tôi tra được chuyện chuẩn bị nhà hàng khách sạn cho bọn họ là do Trần Khiêm một tay xử lí hết, lúc ấy cậu ta còn cầm chai rượu phang cho em họ tôi một phát! Nhưng hình như hẳn ta quen chị Duyệt thì phải!"
Tô Kiệt nói ra toàn bộ nghỉ ngờ trong lòng mình.
"Quả nhiên là cậu ta!"
Triệu Nhất Phàm lại lần nữa kinh ngạc.
Cậu Lý Lý Duệ khỉ gì, cậu ta là bạn cùng lớp vơi Trần Khiêm, vậy thì đến tám chín mươi phần trăm Trân Khiêm
chính là cậu Trần Kim Lăng trong truyền thuyết rồi!
Chính là cậu Trần có vô số tài sản trong tay!
¡ đệch, vậy xem ra tên Trần Khiêm đó chúng ta không dây vào được, lần sau gặp phải thì nói xin lỗi với cậu ta đi! Nếu cậu ta là cậu Trần thật, tất cả chúng ta, xong phim!"
"Đúng vậy đúng vậy, cũng may vừa rồi tôi không nói ra lời gì quá đáng quá, lúc bắt cậu ta tôi cũng rất là nhẹ nhàng!"
Mấy cô gái sợ đến sắc mặt tái nhợt. Triệu Sơn nghe mấy lời này chỉ gật đầu nhè nhẹ.
Thấy mọi người đều sợ hãi Trần Khiêm như vậy.
Triệu Nhất Phàm lại cười phá lên: "Ha ha, cái bọn thỏ đế mấy người, thật sự là nhát như thỏ đế, một tên cùi bắp họ Trần mà thôi đã dọa như mấy người co dúm thành một cục. Được thôi, mấy người đều sợ cậu ta như vậy, Triệu Nhất Phàm tôi không sợ, tên Trần Khiêm đó có gì hơn người nào! Cậu Trần cái gì, tôi không tin! Trần Khiêm chỉ là một thằng khốn, thằng ngu, một thằng không xu dính túi mà thôi!"
Triệu Nhất Phàm siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào da thịt của cô ta.
Cô ta không thừa nhận, trong lòng cô ta rất khó chịu. Tại sao nhóm người thường ngày ngang ngạnh tự cao này, bây giờ đều tỏ ra sợ hãi Trần Khiêm như vậy?
Nói về Trần Khiêm.
Anh đã về đến kí túc xá đánh một giấc ngon lành từ lâu, Triệu Tử Hưng sẽ xử lí chuyện này như thế nào, anh cũng lười hỏi đến.
Cảm giác vừa đặt lưng xuống đã đến bình minh rồi.
Ngày hôm sau, Trần Khiêm cũng rảnh rỗi.
Lúc này mới nhớ đến Lâm Kiều, dù sao thì cũng là mình đâm phải cô ta, đi xem xem cô ta đã tỉnh chưa nhỉ?
 
Chương 385: Không ngờ anh mới tới ngoài cửa


Trần Khiêm không tự lái xe mà bắt một chiếc taxi đi đến bệnh viện.
Bởi vì phòng bệnh của Lâm Kiều là một phòng đơn nằm ở khu VỊP.
Nên lúc Trần Khiêm đến đó, cảm thấy xung quanh rất yên tĩnh.
"Đi ra ngoài, tất cả đều đi ra hết cho tôi! Không gặp được người đã cứu tôi, tôi sẽ không đồng ý cho các người kiểm tra, mau đi đi!"
Không ngờ anh mới tới ngoài cửa.
Đã nghe thấy tiếng gào thét inh ỏi của Lâm Kiều.
Theo sau đó là một dàn bác sĩ và y tá cấp cao bị cô ta ném đồ vật đuổi ra ngoài.
"Haiz, cô gái này thật xấu tính, không cho bác sĩ kiểm tra, nếu mà làm bệnh tình ngày càng nghiêm trọng thì phải làm sao đây?"
"Đúng vậy, không biết phải ăn nói với bên trên như thế nào!"
Mấy cô y tá lo lắng nói.
Bỗng nhiên các cô bắt gặp bóng dáng của Trần Khiêm cầm hoa quả đi từ tầng dưới lên đây.
"Xin chào anh Trần, cuối cùng anh cũng tới rồi, bệnh nhân đã tỉnh rồi, luôn miệng đòi gặp anh thôi!"
Mấy cô y tá xinh đẹp nhanh chóng vây quanh Trần Khiêm. Bởi vì ngày đó Trần Khiêm lái chiếc Lamborghini đến cửa bệnh viện, sang chết đi được, tất nhiên sẽ được đám y tá này xun xoe, còn cung kính gọi anh là cậu Trần.
"Ừ, bác sĩ Triệu, Lâm Kiều tỉnh lúc nào vậy? Tình hình như thế nào?”
Trần Khiêm gật đầu chào hỏi với đám y tá, sau đó quay người hỏi chuyện bác sĩ chính họ Triệu đã lớn tuổi này.
Bác sĩ Triệu vừa nhìn thấy Trần Khiêm, hai con mắt lóe ra ánh sáng rực rỡ.
Sau đó quay ra phất phất tay với mấy người đằng sau ý bảo bọn họ đi trước đi.
"Chào cậu Trần, bệnh nhân chỉ bị chấn động não nhẹ, còn lại thì không có vấn đề gì, với lại chúng tôi có kê cho cô gái một loại thuốc, cô ấy lúc này đã mất đi kí ức của khoảng nửa tháng trước rồi!"
Trên mặt bác sĩ Triệu treo nụ cười nịnh nọt.
Hình như ông ta biết thân phận của Trần Khiêm là gì.
Điều này khiến Trần Khiêm hơi bực bội, hôm qua sau khi anh đưa Lâm Kiều đến bệnh viện có gọi điện thoại cho Lý Chấn Quốc, dặn ông ấy sắp xếp phòng bệnh cùng với các nhân viên chăm sóc.
Nhưng anh không có nói muốn làm Lâm Kiều mất trí nhớ mài
Nhưng việc này cũng dễ đoán, khẳng định là sau khi nói chuyện điện thoại với mình, Lý Chấn Quốc đã gọi đến bệnh viện, không chỉ xử lí chuyện phòng bệnh và nhân viên y tế, còn dặn dò bác sĩ làm cho Lâm Kiều quên hết những chuyện vừa xảy ra.
Lý Chấn Quốc người này, đúng là làm mọi việc kín kế không sơ hở.
Trần Khiêm thầm cười khổ một tiếng.
Nhưng vậy cũng tốt, sau này cũng bớt đi một ít phiền phức không cần thiết.
"Được rồi, chuyện này đã làm phiền, sau này sẽ không bạc đãi ông đâu, tôi vào xem cô ta thế nào đãi"
"Vâng thưa cậu Trần!" Trần Khiêm đẩy cửa bước vào.
"Cút ngay cho tôi, tôi đã bảo... Ối, Trần Khiêm, tại sao lại là anh?"
Lâm Kiều đang định cầm một cái cốc ném về phía kẻ bước vào, hóa ra lại nhìn thấy Trần Khiêm, cô ta liền sững sờ ngồi ở đó.
Nói thật, tối hôm qua từ sau khi mơ màng tỉnh dậy, trải qua giai đoạn đầu tràn đầy nghỉ ngờ, sau lại thấy nhân viên y tế ở đây đều rất cẩn thận mà chăm sóc cô ta, đã khiến cô ta có dịp bộc phát cái tính tiểu thư của mình.
Lúc đầu, Lâm Kiều còn hỏi tại sao mình lại tới đây?
Bác sĩ nói cho cô ta biết, có một chàng trai nhà giàu đưa cô ta tới đây, còn sắp xếp phòng bệnh VỊP cho cô ta.
Sau đó cô ta muốn hỏi thêm về người này, thì thế nào. cũng không moi thêm được gì từ mấy tên bác sĩ.
'Thêm vào việc mỗi người đều tỏ ra rất tôn trọng Lâm Kiều.
 
Chương 386: Sao tôi nhìn cô như thể rất thất vọng vì người cứu cô là tôi vậy?


Cho nên mới có cảnh tượng Lâm Kiều không kiêng nể gì mà ra sức làm loạn như lúc nấy.
Cô ta không ngờ lại gặp được Trần Khiêm ở đây.
"Nghe giọng của cô có vẻ đã khá hơn nhiều rồi."
Trần Khiêm đặt giỏ hoa quả xuống bàn rồi ngồi xuống.
"Đệch, Trần Khiêm tại sao anh lại tới đây? Chờ một chút, anh đừng có nói với tôi người cứu tôi chính là anh nhé? Nhưng mà tôi đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao tôi lại không nhớ chuyện lúc trước chứ?”
Lâm Kiều hoảng hốt hỏi Trần Khiêm.
"Là tôi cứu cô, còn nguồn cơn cớ sự là do lúc cô đi dạo trong sân trường, bởi vì đi quá nhanh, chân vấp phải tảng đá, ngã đập đầu vào một tảng đá khác, sau đó tôi đưa cô vào. viện cấp cứu."
Trần Khiêm bịa chuyện không đỏ mặt.
"Hả, hóa ra mọi chuyện là vậy à, khụ!" Lâm Kiều xấu hổ che mặt lại.
Trần Khiêm suýt không nhịn được cười: "Sao tôi nhìn cô như thể rất thất vọng vì người cứu cô là tôi vậy?"
“Hừ, đương nhiên rồi!"
Vốn người ta còn đang tưởng tượng ra mình bị một chiếc. xế hiệu đụng nhẹ một cái, sau đó chủ của chiếc xe là một anh nhà giàu đẹp trai.
Nếu đêm qua đổ mưa thì càng tốt, giữa màn mưa giăng mịt mờ, anh chàng kia cẩn thận ngồi xổm xuống.
Dùng hai bàn tay ấm áp ôm lấy gương mặt của mình nôn nóng hỏi han: "Cô gái, em không sao chứ?"
Nhìn mình đã ngất đi, chàng trai lại bế mình lên xe, sau đó vội vàng đưa mình vào bệnh viện.
Sau đó, anh ấy sẽ mang đến rất nhiều hoa quả quý giá đắt tiền tới thăm bệnh, còn dịu dàng gọt táo cho mình ăn.
Rồi còn dìu mình đến công viên đi dạo, gần nhau nửa tháng, hai người bỗng phát hiện mình có tình cảm với đối phương.
Anh ấy yêu mình, sau đó vào một đêm ngàn sao lấp lánh, anh quỳ xuống trước mặt và cầu hôn mình.
Trong giây phút ấy anh ấy quỳ xuống, trên trời nở rộ pháo hoa rực rỡ ghi chữ “Anh yêu em”.
"Kiều Kiều, anh yêu em, em gả cho anh có được không? Anh nguyện dùng tất cả những gì mình có để đổi lấy một đời hạnh phúc của eml"
Sau đó hai người trao nhau nụ hôn hạnh phúc trong khung cảnh đầy lãng mạn đó, hôn được một nửa, cô ta mở mắt.
Mẹ nó, là Trần Khiêm!
Cho nên mọi người có thể tưởng tượng được tâm trạng hiện tại của Lâm Kiều phải không nào!
"Này này này, cô kéo cánh tay của tôi làm cái gì thế! Tôi đang hỏi cô đấy? Cô thất vọng vì người cứu cô là tôi à?"
Trần Khiêm nhìn thấy vẻ mặt hám giai của Lâm Kiều, không khỏi cười khổ.
*ÁI Tôi... tôi có thế đâu, Trần Khiêm, trông anh cũng không thấp lắm, còn vẻ bề ngoài á, chỉ cần đắp lên người mấy bộ quần áo đẹp đẹp một chút thì cũng đâu có kém cạnh gì, sau khi trúng số cũng có tí tiền tí quan hệ rồi, cũng được xếp vào hạng nhà có điều kiện rồi đấy!"
"Nhưng mà anh vẫn không chạm đến được cái giới hạn người giàu có thật sự, cách cách xa lắm, tôi không biết là có nguyên nhân gì! Có thể là khí chất chăng?"
Lâm kiều u oán nói: "Hừ, tôi còn tưởng mình được bạch mã hoàng tử trong mơ đến cứu cơ đấy, nhưng mà anh cứu được thì cũng không sao!"
Lâm Kiều biết Trần Khiêm cũng khá có tiền, tuy rằng khả năng là tiền kiếm được từ mấy tình nhân lớn tuổi. Nhưng. không sao, có tiền là được rồi, mình khen anh ta mấy câu, tiền không phải đều tự nhảy vào túi mình hết sao?
Trần Khiêm cũng đã nhìn ra, ký ức của Lâm Kiều bây giờ có vẻ dừng lại trước chuyện Triệu Nhất Phàm khoa cô ta bị tỏ tình nhầm.
"Trần Khiêm, anh giúp tôi gọt một quả táo nhé, được không?" Lâm Kiều chụm tay nâng hai má, nghiêng khuôn mặt xinh đẹp về phía anh chàng đẹp trai Trần Khiêm, còn nở một nụ cười ngọt ngào.
"Nhưng tôi không mua táo, chỉ có chuối thôi cô có ăn không?"
Trần Khiêm có chút áy náy với Lâm Kiều, đâm vào cô ta, còn khiến cô ta mất trí nhớ, ai cũng sẽ áy náy trong lòng thôi.
Trần Khiêm bóc một quả chuối cho Lâm Kiều.
*Á á, tôi không cần... phì phì! Tôi không ăn, anh cầm nó đi đi!"
"Trần Khiêm, anh đi mua táo cho tôi được chứ, tôi muốn ăn táo được gọt sẵn cơi"
Lâm Kiều kéo kéo cánh tay Trần Khiêm nài nỉ.
Trần Khiêm hoảng sợ rút tay về: "Được rồi, cô ngồi đây đợi để tôi đi mual"
Nói xong liền trốn khỏi phòng bệnh như chạy nạn. Trần Khiêm vừa mới bước vào thang máy bên này. Chiếc thang máy bên cạnh đúng lúc mở ra.
Bốn năm cô gái trẻ tay cầm hoa và trái cây từ trong đó bước ra.
"Nhất Phàm, Lâm Kiều có gọi điện thoại nói rõ địa chỉ với cậu không, đây là khu phòng bệnh VIP mài"
"Ừ, yên tâm đi Từ Hà, đã nói rõ lắm rồi, đi thôi, chúng mình đi thăm em ấy!"
 
Chương 387: Đúng là phòng này rồi!


"1902! Đúng là phòng này rồi!"
Từ Hà liếc qua số phòng liền đẩy cửa đi vào.
"Kiều Kiều! Chị em đến thăm cậu!"
"Nhất Phàm, Từ Hà, các chị đến rồi à!" Lâm Kiều đang ngồi bóc chuối ăn, trông thấy Triệu Nhất Phàm và Từ Hà đến, gương mặt toát ra một nụ cười mừng rỡ.
Tiếp đó là màn hỏi han về tình hình sức khỏa thế nào rồi các thứ các thứ.
Cuối cùng là tra rõ đầu đuôi sự việc. "Cái gì! Trần Khiêm cứu em sao? Cậu ta ở đâu hả?”
Triệu Nhất Phàm đứng bật dậy, giọng cô ta cất cao the thé, làm cho mọi người đều giật nảy cả mình.
Muốn nói bây giờ người nào phản ứng mạnh nhất với cái tên Trần Khiêm này, vậy chính là Triệu Nhất Phàm rồi.
Hôm qua lúc Triệu Nhất Phàm quay về kí túc xá, trong đầu không có gì về cậu Trần cả, cô ta chỉ mải mê suy nghĩ về Trần Khiêm mà thôi.
Cô ta không chỉ đau lòng mà còn sợ hãi nữa.
Nếu như Trần Khiêm là cậu Trần thật, cô ta nên làm thế. nào giờ?
Nói thật, cô ta thật muốn bật dậy khỏi kí túc mà xông đến phòng của Trần Khiêm ngay lập tức, sau đó cô ta muốn ôm lấy Trần Khiêm nói một câu xin lỗi, xin cậu hãy làm lành với tớ, về sau tớ sẽ đối xử tốt với cậu...
Muốn bất chấp tất cả. Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nhỡ đâu Trần Khiêm không phải cậu Trần thì sao? Bởi vì cậu Trần là một ẩn số với tất cả mọi người ở Kim Lăng này!
Haiz, không muốn nhắc đến nữa!
Nói chung, việc này khiến Triệu Nhất Phàm cảm thấy khó. chịu băn khoăn chưa từng có.
Cho nên vừa nghe đến tên Trần Khiêm, cô ta lập tức muốn gặp anh để hỏi rõ, dù sao thì trải qua chuyện lúc trước
hai người đã không còn phương thức liên lạc của đối phương.
"Nhất Phàm, cậu không sao chứ? Sao lại phản ứng mạnh như vậy?". Truyện Cổ Đại
Mọi người nghỉ ngờ nhìn cô ta.
*À à, tớ không sao, chỉ là lâu rồi không gặp lại tên khốn đó, nghe thấy tên cậu ta có phản ứng tức giận vậy thôi!"
Triệu Nhất Phàm qua loa lấy đại một lí do, người thông minh như cô ta sao có thể nói ra mọi chuyện ngày hôm qua cho được!
"Hừ, tớ cũng vậy, Trần Khiêm lại dám đối xử như vậy với cậu, tức chết đi được!"
Từ Hà cũng nói thêm vào.
"Này này này, các cậu đang nói về chuyện gì vậy? Tớ nghe không hiểu gì hết, Trần Khiêm sao lại là tên khốn cơ?"
Lâm Kiều không hiểu gì cả.
"Kiều Kiều là thật hay giả đấy, em mất trí nhớ hả?" Mấy người Từ Hà lo lảng hỏi han.
Sau đó kể hết tất cả những chuyện đã xảy ra trước đó cho Lâm Kiều nghe lại một lần.
"Hải! Em không tin, em không tin Trân Khiêm sẽ ở bên người khác đâu!"
Lâm Kiều lắc đầu nguầy nguậy.
 
Chương 388: "Hóa ra là em à!"


Triệu Nhất Phàm còn hỏi Lâm Kiều có còn nhớ Tô Kiệt hay không, Lâm Kiều càng lắc đầu mạnh hơn.
Hơn nữa không biết vì sao, vừa nghe đến cái tên Tô Kiệt cô ta liền cảm thấy chán ghét.
Càng kì lạ là, giống như có một bản thân khác từ trong tiềm thức đang nói với mình, Trần Khiêm mới là chàng trai mà cô ta phải theo đuổi.
Thật kì lạ.
Thấy dáng vẻ không muốn nghe thêm chuyện lúc trước của Lâm Kiều, mọi người cũng dừng chủ đề trò chuyện này lại.
Về phần Triệu Nhất Phàm, cô ta là một người phụ nữ thông minh, cô ta nhìn ra được, Lâm Kiều bây giờ hình như rất có cảm tình với Trần Khiêm.
Bởi vì cô ta cứ vài ba câu lại nhắc đến Trần Khiêm, còn hỏi mọi người có phát hiện, thật ra Trân Khiêm cũng rất đẹp trai không...
Triệu Nhất Phàm lại có cảm giác ghen tuông.
Giống như là bạn ở trước mặt tất cả mọi người khen người yêu của mình thật là đẹp trai, còn muốn ở cùng với anh ấy.
Nhưng mà sự thật đáng buồn là Trần Khiêm giờ không còn là bạn trai của cô ta nữa rồi.
"Trời ạ, sao Trần Khiêm còn chưa về nữa, tớ bảo anh ta đi mua táo cho tớ, đáng lẽ giờ này nên về rồi chứ?"
Lúc này Lâm Kiều lại muốn nhìn thấy Trần Khiêm, liền lấy điện thoại ra gọi cho anh.
Kết quả là Trần Khiêm tắt máy luôn rồi. Cái gì vậy trời? Chắc chăn có chuyện gì đó rồi!
Bởi điện thoại di động của Trần Khiêm đã rơi xuống đất vỡ tan tành rồi.
Quay ngược lại Trần Khiêm của ba giây trước.
Anh vừa đi xuống tầng liền đi thẳng tới sạp bán hoa quả.
Mua một ít táo, đang định rút điện thoại ra quét mã QR trả tiền.
Bỗng nhiên, người phụ nữ đứng bên cạnh không cẩn thận mà va phải cánh tay của Trần Khiêm.
Tay không cầm chắc, cạch một tiếng, chiếc điện thoại rơi xuống hỏng luôn!
Chiếc điện thoại này Trần Khiêm đã dùng được ba năm rồi, vẫn không nỡ đổi nó.
Lúc này Trần Khiêm ngẩn ra một lúc, sau đó cúi người nhặt lên.
"Xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi nha, tôi không cố ý đâu, để tôi đền cho cậu một chiếc khác được không?"
Người phụ nữ đó vội vàng nói xin lỗi.
Trần Khiêm mỉm cười: "Không có gì không có gì,để tôi mang đi sửa thử xem! Hả?"
Nhìn thấy người phụ nữ ở đối diện, Trần Khiêm ngẩn người.
Người phụ nữ kia cũng sững sờ mất một hồi.
"Là chị?"
"Hóa ra là em à!"
Hai người đồng thời vui mừng nói.
 
Chương 389: Ai gặp chuyện như vậy cũng đều làm thế thôi mà


Người phụ nữ đứng trước mặt anh trên dưới ba mươi tuổi, ăn mặc rất có phong cách, tóc dài xõa vai, làn da trắng muốt, vóc dáng nhỏ xinh, khuôn mặt tinh tế. Là kiểu người đi trên đường có tỷ lệ người ngoái đầu nhìn lại là hai trăm phần trăm.
Bên cạnh cô ấy còn có một bé gái tầm bốn năm tuổi, buộc kiểu tóc na tra hai bên.
Hai người chính là cô bé mà Trần Khiêm đã cứu ở tiệm trà sữa cạnh dòng sông đó, và mẹ của cô bé.
Lần trước anh cùng đi mua trà sữa với Tô Mộc Vũ, sau đó nghe thấy tiếng kêu cứu liền nhanh chóng lao tới trợ giúp, kết quả lại tạo cơ hội cho Ninh Phàm bắt cóc Tô Mộc Vũ đi mất!
Trần Khiêm nhớ rất rõ ràng.
"A, là chú anh hùng nè mẹ! Mẹ ơi, mẹ vẫn luôn khen chú ấy với con mài"
Cô nhóc con khúc khích nói cười. Còn tự chạy lại kéo lấy tay của Trần Khiêm.
Trần Khiêm nhìn thấy cô bé con cũng rất có cảm giác thân thiết, bẹo bẹo khuôn mặt tròn xoe của cô bé.
"Chàng trai, chúng ta thật có duyên đó, lần trước em cứu Manh Manh, chị vẫn luôn đi tìm em, muốn được một lần đến cảm ơn em tử tế, nhưng em lại như bốc hơi vậy, không ngờ hôm nay chúng ta lại chạm mặt ở đây!"
Người phụ nữ nhìn Trần Khiêm cười thân mật.
Nói thật thì phụ nữ chính là như vậy, vào lúc khó khăn nếu có ai đưa tay giúp đỡ họ, họ sẽ nhớ ơn suốt đời.
Tình cảm hiện tại của người phụ nữ này với Trần Khiêm chính là kiểu như vậy, sự xuất hiện của Trần Khiêm đem lại cho cô ta cảm giác an toàn, cũng khiến cô ta cởi mở thân mật hơn.
"Ai gặp chuyện như vậy cũng đều làm thế thôi mà, chị đừng giữ trong lòng làm gì, cô bé tên là Manh Manh đúng không, Manh Manh không có việc gì thì tốt rồi!"
Trần Khiêm cười nói.
"Nói thì nói vậy, nhưng hai mẹ con chị vẫn muốn chính thức cảm ơn em một lần. Chị là Đường Uyển, con bé tên là Đường Manh Manhl"
Đường Uyển lấy tay vén sợi tóc cười dịu dàng.
“Em là Trần Khiêm!"
"Trần Khiêm, hôm nay em đừng từ chối nữa đấy, em có bận việc gì không? Không bận gì thì giờ cũng sắp đến bữa trưa rồi, chị mời em một bữa cơm được không?”
Vừa nhìn thì biết ngay Đường Uyển là kiểu phụ nữ đã lăn lộn trong xã hội nhiều rồi, từng cử động nhỏ đều để lộ ra ý nhị thành thục.
"Chú Trần Khiêm ơi, chú đồng ý đi mà, chúng ta về nhà cháu ăn cơm nhá? Cơm mẹ cháu nấu là số một đó, ăn ngon ơi là ngon luôn!"
Manh Manh lung lay cánh tay của Trần Khiêm xin xỏ.
Thật lòng thì chuyện cũng không phức tạp gì, nhưng Trần Khiêm không muốn đi cho lắm, anh cảm thấy mình cứu người là chuyện nên làm thôi, đâu cần mời cơm hay gì đâu.
Nhưng mà Manh Manh cũng nài nỉ anh đi như vậy.
Trần Khiêm không nỡ để cô bé thất vọng, liền gật đầu đồng ý.
"Phải rồi chị Đường, em còn phải mua trái cây cho bạn học cùng trường nữa!" Trần Khiêm sực nhớ ra, còn có Lâm Kiều mà.
"A này, ông chủ ơi, điện thoại của cháu rơi vỡ rồi, không quét mã được, chỉ đành trả tiền mặt thôi!"
Nói xong Trần Khiêm sờ túi quần, lúc này anh mới nhớ đến, đêm qua vì tức giận mà bỏ đi luôn, ví tiền, căn cước các. thứ đều để quên trên chiếc Lamborghini rồi.
"Ông chủ, tổng cộng bao nhiêu tiền để tôi trả! Còn nữa, ông gọi người đưa đồ đến phòng bệnh giúp tôi, nói rắng bạn học của cô ấy đi ăn với một người bạn rồi nhé!"
Đường Uyển cười nói: "Còn chuyện này nữa Trần Khiêm, để chị đền cho cậu một chiếc điện thoại mới!"
Nói như vậy bởi vì Đường Uyển nhận ra Trần Khiêm cũng không gấp gáp với chuyện trở lại thăm người bạn trong phòng bệnh kia của anh lắm thì phải, chắc chắn là loại bạn bè thường thường thôi.
Liền thay Trần Khiêm đưa ra quyết định luôn. Hành động này của Đường Uyển rất hợp ý Trần Khiêm.
Thật là không muốn nhìn thấy dáng vẻ nhõng nhẽo nũng nịu của Lâm Kiều thêm nữa.
"Yeah, chú đồng ý đến nhà cháu ăn cơm rồi!"
Manh Manh kéo tay Trần Khiêm nhảy nhót hoan hô.
Đối với người đã cứu tính mạng mình là Trần Khiêm, Manh Manh có vẻ rất thân thiết.
Ngồi lên chiếc BMW 7 màu đỏ của Đường Uyển, Trần Khiêm nhìn ngay thấy danh thiếp của chị được bày trong xe, không nhìn thì không biết, nhìn một cái đã bị dọa đến nhảy dựng.
Đường Uyển trẻ như vậy đã là Tổng Giám đốc của một công ty rồi!
 
Chương 390: Ý của em là chị không giống hả?


"Chị Đường Uyển, chị là tổng giám đốc của công ty thiết kế thời trang này ạ?"
Trần Khiêm hỏi với vẻ ngạc nhiên. Thoạt nhìn khí chất của Đường Uyển thuộc tuýp phụ nữ mạnh mẽ, nhưng không ngờ cô ta lại mạnh mẽ tới vậy.
"Sao nào? Ý của em là chị không giống hả?"
Đường Uyển vừa lái xe vừa mỉm cười nhìn Trần Khiêm qua kính chiếu hậu.
"Còn nữa, đừng một tiếng chị Đường Uyển hai tiếng chị Đường Uyển như thế, em gọi vậy nghe già lắm, chị chỉ lớn hơn em mười tuổi thôi mà! Em cứ gọi thẳng tên chị đi!"
Đường Uyển u oán nói.
Trần Khiêm gật đầu: "Được, sau này em không gọi chị là chị Đường Uyển nữa!"
“Hi hì!"
Đường Uyển bị Trần Khiêm chọc cười.
Ban đầu Trần Khiêm còn muốn hàn huyên với Đường Uyển về chuyện gia đình, bởi vì lúc nãy anh thắc mắc chuyện tên đầy đủ của Manh Manh là Đường Manh Manh.
Trần Khiêm cảm thấy phải chăng Đường Uyển tự mình nuôi con?
Có điều vấn đề này quá riêng tư, Trần Khiêm không mặt dày nói ra.
Tiếp theo, Đường Uyển lái xe đi siêu thị mua một đống rau thịt to đùng rồi mới tới nhà cô ta.
Đúng như dự đoán của Trần Khiêm, nhà Đường Uyển sạch sẽ gọn gàng, nhìn một vòng không thấy bất kỳ dấu vết của người đàn ông nào.
Điều này khiến Trần Khiêm cảm thấy thoải mái.
Hơn nữa, tài nấu nướng của Đường Uyển thật sự không tệ, chẳng mấy chốc đã nấu xong một món ăn tỉnh xảo còn ngon hơn đồ ăn ở sơn trang suối nước nóng.
Ai cưới được Đường Uyển làm vợ đúng là tích phúc tám đời.
Ngoài ra, Đường Uyển còn rất biết nói chuyện.
Sau một bữa cơm, Trần Khiêm chỉ tiếc mình và Đường Uyển gặp nhau quá muộn, có cảm giác như bạn bè đã quen biết từ lâu.
Mà Đường Uyển càng nhìn Trần Khiêm.
Càng bị thu hút bởi khí chất giản dị trên người anh.
Sau khi quen thuộc, hai người trò chuyện không ngừng.
"Trần Khiêm, nhất định là em rất tò mò về ba của Manh Manh nhỉ?"
Đường Uyển chống má nhìn Trần Khiêm. "Cũng không tò mò lắm." Trần Khiêm lúng túng trả lời.
"Còn không tò mò, lúc nãy chị nấu ăn, em ở trong phòng cứ ngó trái ngó phải xem cái gì?"
 
Chương 391: Mình trở thành kẻ tàn ác nhất Kim Lăng từ bao giờ vậy?


Đường Uyển cười híp mắt nhìn Trần Khiêm. Khiến anh hơi hoảng.
Đường Uyển thật sự không đơn giản, thì ra mọi hành động lúc nấy của mình đều lọt vào mắt cô ta.
Hơn nữa, chỉ một câu thôi đã nói trúng suy nghĩ trong lòng mình.
Điều này khiến Trần Khiêm cảm thấy trước mặt cô ta, mình chẳng khác nào học sinh tiểu học.
"Hừ hừ, đừng hòng giấu được ánh mắt của chị. Nhưng mà cũng chẳng có gì phải giấu giếm cả, ba Manh Manh đã mất từ lâu, hai mẹ con chị vẫn luôn sống cùng nhau. Bình thường chị ở công ty, Manh Manh ở nhà trẻ, tới cuối tuần chị dẫn Manh Manh theo mình. Lần trước, bởi vì khoảng thời gian trước đó có một tên tư bản xấu xa quấy nhiễu dẫn đến hậu quả là nhiều xí nghiệp vừa và nhỏ ở Kim Lăng chúng ta phải đối mặt với nguy cơ phá sản, cho nên trong lòng chị rất rối loạn."
"Chị đã lơ là làm Manh Manh rơi xuống sông. Em không biết đâu, thật sự là lúc ấy chị sợ chết khiếp, ước gì có một người đàn ông bên cạnh san sẻ gánh vác giúp chị một phần!"
Lúc nãy Đường Uyển uống mấy ly rượu vang, bây giờ gương mặt xinh đẹp đỏ bừng lên.
Thoạt nhìn càng thêm quyến rũ gợi cảm.
Nói thật là trước giờ Trần Khiêm toàn thích người tầm tuổi hoặc là ít tuổi hơn.
Chưa từng kết giao với phụ nữ thành thục ba mươi tuổi bao giờ.
Đặc biệt là tuýp người phụ nữ trưởng thành có khí chất và xinh đẹp như Đường Uyển.
Cô ta khiến Trần Khiêm kìm lòng không đậu nhìn thêm vài lần, lòng dạ bồn chồn.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì người ta có lòng tốt mời mình ăn cơm, Trần Khiêm cũng ngại nói này nói nọ. Ví dụ như Đường Uyển bảo muốn tìm một người đàn ông ở bên làm Trần Khiêm không biết phải tiếp lời thế nào.
Anh bèn hỏi: "Chị Đường Uyển, chị vừa nói tên tư bản xấu xa ở Kim Lăng quấy nhiễu là có ý gì?
"Ha ha, không nhắc đến cũng được, nhưng hẳn là em từng nghe tới cậu Trần tàn ác nhất Kim Lăng nhỉ? Chính là vị kia ở phố thương mại Kim Lăng đó!"
Đường Uyển bỗng giận dữ nói.
"Hả?"
Trần Khiêm suýt nghẹn cơm. Mình trở thành kẻ tàn ác nhất Kim Lăng từ bao giờ vậy?
"Em từng nghe rồi, nhưng mà mọi người đều nói anh ta rất tốt mà!" Mặt Trần Khiêm đỏ lên.
"Tốt cái gì chứ, em không biết chuyện kinh doanh đấy thôi, dạo trước cậu ta vung tay đầu tư vào các xí nghiệp lớn ở Kim Lăng, bề ngoài thì rầm rộ đấy, nhưng thật ra đã khuấy đảo giới kinh doanh toàn Kim Lăng. Các xí nghiệp được đầu tư phát triển cực kỳ mạnh mẽ, phá vỡ thế cân bằng thương nghiệp vốn có, làm cho xí nghiệp hạng hai hạng ba bọn chị đối mặt với thử thách cực lớn, rất nhiều thương nhân hận cậu †a thấu xương!"
Đường Uyển kể lại.
Trần Khiêm sờ mũi, không ăn nữa.
Tất nhiên là Trần Khiêm biết rõ chuyện vung tay đầu tư này. Dạo trước chị gái bảo anh đại diện đi đầu tư mấy vụ đó, bao gồm cả công trình Trường tiểu học Hy Vọng.
Trần Khiêm cũng không nghĩ nhiêu, mọi chuyện đều làm theo lời chị gái dặn dò.
 
Chương 392: "Tại sao?"


Vả lại sau khi xong việc, anh cũng không đi điều tra nghiên cứu gì.
Không ngờ lần đầu tư này lại phá vỡ thế cân bằng vốn có.
Nói như vậy thì chuyện Đường Uyển vì lo lắng vấn đề đầu tư mà lơ là Manh Manh, dẫn đến cô bé rơi xuống nước có liên quan tới mình?
Trần Khiêm không khỏi cười khổ trong lòng.
"Haiz, không nhắc đến chuyện này nữa. Đúng rồi Trần Khiêm, em sắp phải đi thực tập rồi, tìm được chỗ nào tốt chưa?"
Lúc này, Đường Uyển lên tiếng hỏi.
Tuy con người Trần Khiêm thật thà lương thiện, nhưng từ quần áo và điện thoại của anh, Đường Uyển cũng nhìn ra có lẽ gia cảnh Trần Khiêm không tốt.
Vì nợ ơn Trần Khiêm nên Đường Uyển rất quan tâm tới tương lai của anh.
"Em vẫn chưa kỹ nên đi đâu!" Trần Khiêm trả lời.
"Vậy thì dễ thôi, nếu thật sự không ổn thì lúc thực tập em có thể tới công ty chị, chị trả gấp đôi tiền lương cho em. Chỉ cần em theo chị, chị đảm bảo em có thể mua nhà ở Kim Lăng trong vòng năm năm."
Đường Uyển có ý giữ Trần Khiêm bên cạnh.
"Mẹ ơi, mẹ còn bảo chú Trần Khiêm mua nhà làm gì, cho. chú Trần Khiêm ở nhà mình luôn là được. Sau này con lớn, con ở một mình một nhà, mẹ có thể ở chung với chú Trần Khiêm!"
Manh Manh xen lời.
"Manh Manh, con nói vớ vẩn gì thế? Làm sao mẹ có thể ở cùng chú Trần Khiêm được, chỉ vợ chồng mới sống chung thôi hiểu chưa?"
Đường Uyển cười gượng.
"Ồ ồ, con hiểu rồi!"
Đường Uyển nhìn Trần Khiêm, thấy anh không đáp lại mình mà chỉ mỉm cười.
Cô ta lại nói thêm: "Trần Khiêm, em cứ nghĩ kỹ đi, mặc dù công ty chị quy mô nhỏ nhưng vẫn có triển vọng!"
Trần Khiêm gật đầu. Anh thầm nghĩ nếu chị biết em chính là cậu Trần khuấy tung công ty các chị thì chị sẽ nghĩ về em như thế nào!
Nhưng có duyên gặp gỡ này, hơn nữa hiện giờ công ty của Đường Uyển đang khó khăn, ít nhiều gì bản thân mình cũng có trách nhiệm, do đó Trần Khiêm sẽ không phủi tay mặc kệ.
"Mẹ ơi con no rồi, con muốn chú Trần đi cùng con xuống tầng mua đồ chơi!
Manh Manh lau miệng, sau đó nói với vẻ mong chờ.
"Con mua đồ chơi gì chứ, muốn mua thì đợi ngày mai mẹ đi mua cùng conl"
"Không đâu, con muốn chú Trần Khiêm đi cùng con cơi” Manh Manh rất thích ở chung với Trần Khiêm.
Cô bé cứ kéo tay anh không buông.
Trần Khiêm mỉm cười: "Không sao đâu, em đi mua cùng Manh Manh là được rồi. Chị cứ yên tâm, em sẽ trông nom cô bé cẩn thận!"
Nói rồi Trần Khiêm dẫn Manh Manh xuống dưới nhà.
Trên đường đi Manh Manh vẫn dán sát vào Trần Khiêm khiến anh vừa vui vẻ lại vừa cảm thấy cô bé đáng thương. Đúng vậy, dù cho Đường Uyển mạnh mẽ nhường nào, cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ, Manh Manh là đứa trẻ không có ba.
Anh hỏi: "Manh Manh, cháu rất thích ở cùng chú phải không?"
Đường Manh Manh gật đầu thật mạnh: "Đúng vậy!"
"Tại sao?"
"Bởi vì chú là người tốt, không giống chú xấu xa thường xuyên đến nhà cháu. Bọn họ không chỉ đánh mẹ cháu mà thỉnh thoảng còn đánh Manh Manh!"
"Hả?"
Nghe xong Trần Khiêm giật mình.
Anh vốn định tìm hiểu thêm để sau này giúp đỡ Manh
Manh và Đường Uyển, nhưng không ngờ đột nhiên Manh Manh lại nói như vậy.
Chú xấu xa, vậy chẳng phải là quan hệ xã hội của Đường Uyển rất phức tạp ư?
Hơn nữa kẻ đó là ai mà ngay cả đứa trẻ như Manh Manh cũng đánh?
 
Chương 393: "Đi thôi Manh Manh, chúng ta lên nhà!"


Đúng vậy, đằng sau người phụ nữ lăn lộn trong xã hội nào chẳng có vài người đàn ông.
Chẳng qua là sau khi nghe xong những lời này, bỗng dưng. trong lòng Trần Khiêm hơi thất vọng mà thôi.
Anh muốn giúp Đường Uyển không chỉ vì cô ta xinh đẹp mà còn bởi vì anh rất thích cô bé Manh Manh này.
Chắc là Manh Manh được mình cứu mạng nên Trần Khiêm cảm thấy thân thiết.
Nhưng xem chừng mình nghĩ quá đơn giản rồi.
Có lẽ Đường Uyển không cần sự giúp đỡ của mình.
Trần Khiêm cảm thấy thất vọng bởi vì anh cho rằng Đường Uyển là loại phụ nữ đó, nếu không thì tại sao Manh
Manh lại nói có nhiều chú đến tìm cô ta!
Haiz, nhưng đây là cuộc sống riêng của người ta, liên quan gì tới mình chứ!
Sau khi mua quà xong, Trần Khiêm dẫn Manh Manh trở về khu nhà.
Đúng lúc này, không biết Manh Manh nhìn thấy cái gì mà vốn đang nói cười vui vẻ lại đột nhiên căng thẳng túm lấy tay Trần Khiêm, sợ đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn tái mét.
Đồng thời, ánh mắt cô bé nhìn chằm chăm vào chiếc xe Mercedes-Benz màu đen vừa dừng lại dưới khu nhà không lâu.
"Sao thế, Manh Manh?"
Trần Khiêm hỏi với vẻ ngạc nhiên lẫn nghi ngờ.
"Chú Trần Khiêm, tên ác ôn kia lại tới nữa rồi. Ông ta đánh mẹ, còn đánh Manh Manh nữa, đây là xe của ông tai"
Manh Manh căng thẳng đáp, sau đó nấp sau lưng Trần Khiêm.
"Hả?"
Trần Khiêm hơi sửng sốt.
Trong xe không có người, chứng tỏ người nọ đã lên trên rồi!
Trần Khiêm vừa mới ăn cơm nhà người ta, không thể mặc kệ chuyện không liên quan tới mình mà bỏ đi được!
"Đi thôi Manh Manh, chúng ta lên nhà!"
Trần Khiêm lập tức ôm lấy Manh Manh rồi lao lên tòa nhà.
Sau khi đến nơi, anh thấy cửa khép hờ. Mà trong nhà vang lên tiếng ồn ào.
"Con đàn bà đê tiện này, tại sao trong nhà lại có ba đôi bát đũa? Nói đi, có thằng khác đến chỗ cô đúng không?”
Là giọng nói tục tằng của một người đàn ông trung niên.
"Từ Đại Nguyên, ông điên à, trong nhà tôi thế nào thì liên quan gì đến ông!"
 
Chương 394: "Dừng tay!"


Đường Uyển phản bác.
"Hừ hừ, xem ra đúng là có thăng khác ở đây. Đường Uyển, nửa tháng trước chúng ta đã nói rõ, chỉ cần tôi giúp cô chặn mối làm ăn kia lại và cho cô một khoản tài chính lưu động để cô vượt qua cửa ải khó khăn lần này thì cô sẽ đồng ý theo tôi. Tôi đã hoàn thành xong từng việc rồi, nếu không cô cho rằng xí nghiệp của cô có thể đỡ đòn tấn công của cậu Trần phố thương mại sao? Mẹ nó đã sớm bị thâu tóm từ lâu rồi!"
"Bây giờ xong việc rồi cô lại dám cặp kè với thăng khác. Được, hôm nay tôi sẽ thu lãi, ha ha! Tôi muốn chịch cô không phải ngày một ngày hai, nhịn chết tôi rồi!"
Tiếp đó là âm thanh chén đĩa bị hất xuống đất vỡ tan tành.
"Cút đi, ông cút đi! Đồ khốn, đồ khốn khiếp!"
Đường Uyển gào khóc.
Khi Trần Khiêm đẩy cửa ra, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.
"Dừng tay!"
Anh quát to, sau đó vớ lấy một chiếc bình hoa xông tới, đập vào tên đàn ông trọc đầu đang đè lên người Đường Uyển.
Bình hoa đập xuống. Đầu Từ Đại Nguyên lập tức rách toạc. "Mẹ nó, mày là ai?"
Từ Đại Nguyên vừa che đầu, vừa kéo quần lên, tức giận măng.
"Mẹ ơi, mẹ không sao chứt" Manh Manh cuống quít đỡ Đường Uyển dậy.
Quần áo trên người Đường Uyển đã bị Từ Đại Nguyên xé rách, làm lộ ra một mảng lớn trắng như tuyết.
Trần Khiêm lại cầm một cái ghế lên, nhìn Từ Đại Nguyên chòng chọc.
Anh đã biết tình hình đại khái rồi.
Bởi vì chuyện đầu tư kia mà công ty Đường Uyển gần sụp đổ.
Sau đó bị tên Từ Đại Nguyên này giậu đổ bìm leo. Lấy điều kiện này đổi lại sự giúp đỡ của ông ta.
Nói thẳng ra thì vẫn là do mình làm việc thiếu suy nghĩ, dẫn tới phản ứng dây chuyền không tốt.
Thấy Đường Uyển bị bắt nạt sỉ nhục như thế, Trần Khiêm có phần áy náy, máu nóng cuộn trào.
"Đệch, tôi biết rồi! Đường Uyển, nó là tên trai bao được cô bao nuôi đúng không? Được lắm, đúng là ăn gan hùm mật gấu, lại dám đánh Từ Đại Nguyên tao! Nhãi con, mày chờ đó, †ao đánh chết mày!"
Mặt Từ Đại Nguyên bê bết máu nhưng ông ta vẫn chửi ầm lên.
Trần Khiêm cũng chẳng sợ ông ta, lập tức xách ghế xông tới.
Anh lớn lên ở quê từ nhỏ, có khổ sở gì mà chưa nếm trải. Trước kia anh không có tiền, nhu nhược nhát gan, thế nhưng rất khỏe.
Một khi anh nổi nóng thì tên mập Từ Đại Nguyên cũng không đỡ nổi.
Sau khi bị đập trúng, ông ta kêu la không ngừng, cuối cùng chật vật chạy trối chết.
"Chị có sao không? Chị Đường Uyển!" Trần Khiêm ném ghế đi, hỏi han ân cần.
Đường Uyển lau nước mắt, lắc đầu nói: "Chị không sao. Sau khi hai người đi không lâu thì tên khốn này tới. May mà em về kịp, nếu không hôm nay chị sẽ bị ông ta..."
“Thôi không nói nữa. Tóm lại là em đã cứu hai mẹ con chị, chị không thể để em gánh chịu chuyện này. Em hãy rời khỏi đây nhanh lên, tên Từ Đại Nguyên này thù dai lắm, hơn nữa ở Kim Lăng, thế lực nhà họ Từ bọn họ có thể một tay che trời. Nhân lúc ban nãy ông ta không để ý ngoại hình của em, em mau đi đi!"
 
Chương 395: Vô cùng phách lối!


Đường Uyển hoảng hốt.
Không ai hiểu rõ Từ Đại Nguyên hơn cô ta. Nghe nói Từ Đại Nguyên vừa ý một nữ phục vụ trong quán bar, muốn cô ấy "phục vụ" mình, nhưng bạn trai cô ấy cũng làm việc trong quán bar đó, cô ấy khăng khăng không chịu.
Bạn trai cô ấy cũng ra mặt ngăn cản.
Kết quả là Từ Đại Nguyên sai đàn em đánh chàng trai kia một trận tơi bời rồi rút hết gân tay gân chân người ta.
Sau đó ông ta còn cưỡng hiếp cô gái kia, rồi lại cho đám đàn em luân phiên.
Nói chung, gã Từ Đại Nguyên này là một tên súc sinh vô nhân tính.
Ý vào chỗ dựa vững nhà họ Từ mà hoành hành ngang ngược không kiêng nể gì.
Mà bây giờ, Trần Khiêm đã đánh ông ta vì cứu mình, ông †a tuyệt đối không tha cho Trần Khiêm. Nếu bây giờ Trần Khiêm không trốn ngay thì sau này có muốn trốn cũng không thoát.
"Em không sợ ông ta. Vả lại, nếu em đi thì hai người phải làm sao? Chắc chắn Từ Đại Nguyên sẽ không bỏ qua cho mẹ con chị đâu!"
Thật sự là Trần Khiêm không sợ ông ta.
Hơn nữa, nếu cứ để ông ta chạy như vậy thì Trần Khiêm anh đây đừng làm người nữa, dứt khoát nhảy lầu cho xong!
"Hay là em dẫn Manh Manh đi, còn chị ở lại. Chị tin rằng mình có thể dập tắt lửa giận của ông ta."
Đường Uyển khẽ cắn môi. Mọi người đều hiểu câu này có ý gì.
"Em thấy thế này, chúng ta cứ trốn trước đã, chị và Manh Manh đi theo em, em có nơi để đi. Chị yên tâm, chắc chắn có thể giải quyết chuyện Từ Đại Nguyên!"
Trần Khiêm không tiện nói rõ thân phận của mình, chỉ có thể trao cho Đường Uyển ánh mắt kiên định.
Chủ yếu là bây giờ điện thoại của anh đã vỡ, không thể liên lạc với Lý Chấn Quốc được, nên chỉ đành trốn trước, sau đó đổi điện thoại.
Anh tin rằng giải quyết chuyện này chắc sẽ không phiền phức lắm đâu!
Nói thế nào thì Đường Uyển cũng là phụ nữ, khi gặp phải chuyện này cô ta hoàn toàn không có cách nào. Lại thấy dáng vẻ thề thốt chân thành của Trần Khiêm, cô ta không thể làm gì khác hơn là gật đầu.
Sau khi thu dọn đồ đạc qua loa, ba người đi xuống lầu. Đường Uyển không dám lái xe của mình, chỉ vẫy tắc xi. Bọn họ vừa mới ngồi vào xe.
Thì đúng lúc này, một hàng xe sang trọng đột nhiên lao như bay trên đường phố Kim Lăng tới, đằng sau còn có ba bốn chiếc xe thương vụ.
Vô cùng phách lối!
Đoàn xe lao thẳng vào khu nhà, chặn hết các cửa ra.
Sau đó, Từ Đại Nguyên đã được băng bó đơn giản được người ta đỡ từ trên một chiếc xe xuống. Không biết ông ta gào thét cái gì mà một đám người bắt đầu xông lên tầng.
Thấy vậy, Đường Uyển tái mét mặt mày, ngay cả Trần Khiêm cũng hơi sợ hãi.
Nếu mình xuống chậm một bước thì đoán chừng sẽ bị đập chết.
Mẹ nó, chẳng dễ gì mới hết nghèo, nếu bị người ta đập chết như vậy, lại còn trong tình huống đám Lý Chấn Quốc không biết thì mình có thể không sợ sao?
"Bác tài, mau lái xe! Tới khu nhà lều gần Trường tiểu học Hy Vọng mới xây ở ngoại thành!"
Lúc này, Trần Khiêm vội vàng thúc giục.
Tài xế đạp cần ga rời đi.
Tuy nhiên, chắc là do tài xế này cũng bị tình hình hiện tại dọa sợ nên muốn chạy thật nhanh, nhưng cũng bởi vì chạy nhanh quá.
Nên đã thu hút sự chú ý của Từ Đại Nguyên nhìn từ ngoài cửa xe.
Ông ta đứng dưới tòa nhà, quay đầu nhìn chiếc xe taxi chạy về bên này với vẻ nghỉ ngờ...
 
Chương 396: Lúc nào nhỉ?


"Trời ạ! Không biết ai chọc phải tên ác ôn Từ Đại Nguyên này, phỏng chừng hôm nay người kia gặp họa rồi
Lúc này tài xế vẫn chưa hết hoảng sợ.
Rõ ràng là anh ta biết Từ Đại Nguyên, cũng từng nghe danh Từ Đại Nguyên.
Mà ở đây chỉ có Trần Khiêm hơi mờ mịt: "Rốt cuộc tên Từ Đại Nguyên này có lai lịch gì? Còn ghê gớm hơn cả Lý Phi Hồng phố thương mại Kim Lăng sao?"
Trần Khiêm hỏi tài xế.
Anh nhìn ra đằng sau, hình như tên Từ Đại Nguyên kia không đuổi theo, bấy giờ mới yên tâm.
"Khụ khụ, nói thế nào đây ta. Lý Phi Hồng cũng là người máu mặt ở Kim Lăng, chỗ dựa là tập đoàn thương mại Kim Lăng. Còn chỗ dựa phía sau Từ Đại Nguyên là nhà họ Từ, trùm đại gia ở Kim Lăng. Ông ta là em họ của Từ Hải Sơn, tổng giám đốc tập đoàn bất động sản Hải Sơn. Mặc dù tập đoàn thương mại Kim Lăng là tập đoàn đứng đầu, nhưng dù sao cũng là xí nghiệp từ tỉnh khác chuyển tới, mới thành lập ở Kim Lăng mười năm. Còn tập đoàn bất động sản Hải Sơn thì khác, có từ bốn mươi năm trước rồi. Hơn nữa, trước kia nhà họ Từ đã thâm căn cố đế ở Kim Lăng, tuyệt đối là rằn bản địa!"
"Chẳng phải người xưa có câu "rồng mạnh cũng không áp. chế được rần bản địa" sao? Có điều ngoài mặt thì tập đoàn Hải Sơn và tập đoàn thương mại Kim Lăng rất hài hòa, hai bên đều giữ thể diện cho nhau!"
Có vẻ như tài xế là người hay nói, hễ mở miệng là nói không dừng được.
Mà Trần Khiêm nghe tài xế giới thiệu về nhà họ Từ, đặc biệt là Từ Hải Sơn cũng nhớ ra.
Có một lần mình từng đấu đá gián tiếp với nhà họ Từ.
Lúc nào nhỉ?
Tại sao hai người anh họ Hứa Nam và Hứa Siêu lại mất tích ở Kim Lăng? Còn nữa, vì sao lần trước Triệu Nhất Phàm khóc lóc trong ký túc xá không dám ra ngoài, cuối cùng mẹ của cô ta ra mặt cũng vô dụng, mình phải gọi điện cho Lý Chấn Quốc mới giải quyết được chuyện này.
Hôm ấy, lúc đang dùng bữa ở sơn trang, con trai Từ Hải Sơn - cậu ấm Từ Vệ say rượu đùa giỡn Triệu Nhất Phàm và Lâm Kiều.
Sau đó Hứa Nam ra mặt gọi người đánh Từ Vệ.
Cuối cùng bị nhà họ Từ trả thù như mưa rền gió giật.
Anh không để ý Hứa Siêu, chỉ bảo Lý Chấn Quốc ra mặt hòa giải chuyện Triệu Nhất Phàm và Lâm Kiều.
Nhà họ Từ đã nể mặt.
Tuy nhiên, thỉnh thoảng Lý Chấn Quốc cũng nhắc nhở Trần Khiêm chú ý an toàn, che giấu thân phận vân vân...
Bởi vì đúng là tập đoàn thương mại Kim Lăng độc quyên ở Kim Lăng, nhưng không phải tập đoàn nào cũng sợ tập đoàn thương mại Kim Lăng.
Dù sao trong mắt bọn họ cũng chỉ biết tập đoàn là do chị gái Trần Hiểu thành lập mà không biết lai lịch khủng của cô ấy, cho nên có một vài xí nghiệp địa phương hàng đầu không sợ hãi.
'Thậm chí còn ngấm ngầm giở không ít thủ đoạn.
Ví dụ như lần trước Trần Khiêm và Tô Mộc Vũ bị bắt cóc, Lý Chấn Quốc gọi một cuộc điện thoại để liên lạc với Từ Hải Sơn băng mọi giá.
Bởi vì nghi ngờ Từ Hải Sơn giở trò.
Từ đó có thể thấy mức độ coi trọng của Lý Chấn Quốc đối với nhà họ Từ.
 
Chương 397: Nơi này cực kỳ hẻo lánh


Thì ra Từ Đại Nguyên là em họ của Từ Hải Sơn, hèn chi mình thắc mắc nhà họ Từ nào lợi hại như vậy!
Trần Khiêm ngồi trên xe suy nghĩ về chuyện này.
Không phải sợ phiền phức, cùng lắm thì vào lúc quan trọng báo với chị gái Trần Hiểu để chị ấy dùng thế lực gia tộc giải quyết, dù sao nhà họ Từ có ghê gớm đến đâu cũng chẳng khác gì con kiến trong mắt nhà họ Trần ở Nam Dương.
Nhưng bây giờ phải đợi điện thoại của mình ngon lành rồi bàn bạc với Lý Chấn Quốc saul
Nơi Trần Khiêm dẫn mẹ con Đường Uyển tới là chỗ ở của mấy người Tô Tử Nguyệt.
Nơi này cực kỳ hẻo lánh.
Từ Đại Nguyên không thể tìm ra nơi này trong một chốc một lát được.
"Anh Trần Khiêm, anh đến rồi!" "Đại Hổ Nhị Hổ, Tiểu Dĩnh đâu?”
Trần Khiêm vừa đi vào, Đại Hổ Nhị Hổ đang giặt quần áo. trong sân lập tức vây quanh.
"Đang nấu cơm cùng chị Tử Nguyệt ở trong nhà ạ!" Không lâu sau, Tô Tử Nguyệt dắt Tiểu Dĩnh ra ngoài.
Trần Khiêm cũng không giải thích nhiều mà chỉ bảo rằng tối nay mẹ con Đường Uyển sẽ ở đây. Đương nhiên Tô Tử Nguyệt không có ý kiến, lập tức thu dọn chỗ ở cho Đường Uyển.
Còn Đường Uyển thì vô cùng xúc động sau khi nghe Trần Khiêm kể Tô Tử Nguyệt tự mình nhận nuôi ba đứa trẻ.
Có lẽ cả hai đều là phụ nữ một mình nuôi con nên Đường Uyển và Tô Tử Nguyệt có cảm giác đồng cảm, vừa gặp mà như đã quen thân từ lâu, mới gặp mà hai người đã trò chuyện cả ngày.
Về phần Trần Khiêm, sau khi sắp xếp ổn thỏa, một mình anh đi đến trung tâm mua sắm điện thoại, gấp gáp mua cái mới để dùng.
Nếu không lại lỡ việc.
Đây là một cửa hàng điện thoại độc lập quy mô lớn, có tất cả các hãng điện thoại nổi tiếng.
Cũng có không ít khách hàng.
Trần Khiêm đi loanh quanh, không biết mua hãng nào mới tốt.
Anh muốn chọn một chiếc điện thoại bền chắc.
Cuối cùng ánh mắt anh khóa chặt vào một chiếc di động.
có chất lượng cực tốt, giá công khai là mười tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ!
Có thể nói chiếc điện thoại này khá đắt.
"Ông chủ, lấy cho tôi chiếc điện thoại đời mới nhất, tôi muốn xem thử! Cảm ơn!"
 
Chương 398: Hàng hot gì?


Trần Khiêm lễ độ nói với nhân viên tư vấn bán hàng.
Nhân viên tư vấn bán hàng đã trông thấy Trần Khiêm tìm kiếm trong này hồi lâu. Xem quần áo trên người kìa, hừ hừ, chắc là đang chọn lựa xem điện thoại nào rẻ.
Thế nhưng hạng người này thường rất sĩ diện.
Kiểu gì cũng phải lượn một vòng quanh khu vực hãng hàng nổi tiếng xem thử, sau đó làm ra vẻ không hợp, cuối cùng chọn một hãng râu ria khoảng hai ba trăm rồi chuồn luôn.
Hừ hừ, hạng người này cô ta gặp quá nhiều rồi!
Vì vậy, khi thấy Trần Khiêm giản dị đi về phía này, cô ta hơi khinh thường.
Sau đó lại nghe thấy Trần Khiêm bảo muốn xem chiếc điện thoại đắt nhất.
Nhân viên tư vấn bán hàng buột miệng nói: "Xin lỗi anh, chiếc điện thoại này của chúng tôi không được xem thử. Anh phải trả tiền trước đã."
Ý là trả tiền thì anh là ông lớn, còn không có tiền thì cút ngay cho bà!
"Tôi xem thử trước không được sao?" Trần Khiêm hỏi.
Hiện tại anh không mang ví trên người, phải lắp sim của mình vào máy mới để thanh toán trực tuyến mới được.
"Không được, đây là quy định của cửa hàng chúng tôi thưa anh!"
Nhân viên tư vấn bán hàng cười khẩy.
"Chị Tiểu Minh, chị đang bận à? Hôm nay tôi dẫn mấy người bạn đến đây xem điện thoại!"
"Ha ha ha, hoan nghênh quý khách!"
Đúng lúc này, một chàng trai dẫn theo mấy người cả nam lẫn nữ đi tới.
"Đinh Hạo, lần này cửa hàng chúng tôi mới có hàng hot, cậu không định đổi cái mới à?"
Lúc này, nhân viên tư vấn bán hàng xinh đẹp tên Tô Minh mỉm cười nhìn Đinh Hạo.
"Hả? Hàng hot gì?" Nhóm Đinh Hạo vây quanh.
Đúng lúc này, một cô gái liếc thấy Trần Khiêm đang định đi, thốt lên đầy kinh ngạc:
"Ôi mẹ ơi, Trần Khiêm, sao cậu lại ở đây?"
Cô gái này không phải người lạ mà chính là Trần Lâm. Bên cạnh cô ta là Lý Thi Hàm và mấy người lần trước. Xem ra bọn họ đang chơi cùng Đinh Hạo.
Mà Trần Khiêm đã trông thấy bọn họ từ sớm.
Cho nên lúc nấy định rời đi.
Dù sao anh đã cắt đứt tình nghĩa với mấy bạn học nữ cấp ba rồi, chẳng có gì hay mà nói.
Hơn nữa, hễ gặp nhau là bọn họ lại châm chọc mình, Trần Khiêm không rỗi hơi đến mức đánh bọn họ.
Cho nên anh dứt khoát né tránh.
Thế nhưng càng né thì càng không tránh được.
"Còn sao nữa, xem ra cậu ta đến mua điện thoại!"
“Trời ạ, sao cậu còn mua điện thoại, cậu là đại gia à? Chẳng lế nhà cậu cũng được giải tỏa di dời? Cậu muốn mua điện thoại? Còn chọn cửa hàng thương hiệu?"
Giọng điệu Trần Lâm lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Còn Lý Thi Hàm bên cạnh thì nhìn Trần Khiêm, chỉ cười khổ lắc đầu.
 
Chương 399: Trần Khiêm muốn nổi giận


"ồ, cậu Đinh, mọi người quen nhau à?" Nhân viên tư vấn bán hàng cười gượng.
Hiện giờ Đinh Hạo cũng được xem là người rất có tiếng tăm ở vùng này.
Bởi vì có tin đồn phía Tây núi Vân Mông sắp khai phá, thôn Vân Mông nơi Đinh Hạo sinh sống sắp giải tỏa di dời.
Trong tương lai, vùng này sẽ trở thành khu thương mại quan trọng.
Định Hạo là "sách nhị đại*" đương nhiên cũng phất lên.
*Sách nhị đại: thế hệ thứ hai trong hộ gia đình thuộc diện giải tỏa di dời, được đền bù một số tiền lớn, nhờ đó mà giàu lên nhanh chóng.
Anh ta hay đến mua điện thoại, đầu quen biết.
"Ha ha, không tính là quen thuộc, bạn học cấp ba mà thôi!"
Đinh Hạo lắc đầu.
Sau đó không để ý tới Trần Khiêm nữa mà nhìn Tô Minh mỉm cười:
"Chị Tô Minh, chiếc điện thoại chị đề cử đâu? Lấy ra cho. em xem thử! Em định tặng hai người bạn học mỗi người một cái: Đinh Hạo nói.
Đương nhiên hai người bạn anh ta vừa nhắc tới là chỉ Trần Lâm và Lý Thi Hàm.
Hai cô gái đều rất xinh, Đinh Hạo thích hết, nhưng rắc rối nhất là hình như cả hai cô gái đều có tình ý với mình. Thật là sốt ruột vì làm bất kỳ ai bị tổn thương Đinh Hạo cũng đau lòng.
Vì vậy anh ta dứt khoát thương luôn cả hai.
Mà hai cô gái tranh giành kịch liệt khiến lòng hư vinh của Định Hạo được thỏa mãn tột đỉnh. Nói chung là sảng khoái vô cùng.
Quả nhiên, sau khi Trần Lâm và Lý Thi Hàm nghe Đinh Hạo nói muốn mua điện thoại cho mình, đầu tiên bọn họ rất vui, nhưng ngay sau đó sắc mặt tối sầm lại.
Rốt cuộc phải làm thế nào mới chiếm được tình yêu duy nhất của Đinh Hạo đây?
Còn mấy cô gái khác thì chỉ có phần ước ao ghen tị. "Đây, là cái này! Cậu dùng thử trước đi!"
Tô Minh mỉm cười, vội vàng bảo Trần Khiêm đưa chiếc. điện thoại kia cho Đinh Hạo.
Khiến Trần Khiêm ở bên cạnh giận điên luôn.
Thì ra quy định của cửa hàng điện thoại này chỉ nhằm vào mình!
Trần Khiêm muốn nổi giận.
Nhưng mà Lý Thi Hàm và Trần Lâm đều đang ở đây, Trần Khiêm không tiện nổi giận, hơn nữa anh thật sự không muốn ở chung một chỗ với bọn họ.
Vì vậy anh sang một cửa hàng siêu thương hiệu khác ở bên cạnh.
"Chào anh, trong cửa hàng chúng tôi mới có một hãng điện thoại mới lên kệ. Đó là thương hiệu nổi tiếng thế giới, lượng mua năm trong top năm mươi, chỉ cần hai mươi tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ là có thể mua một chiếc! Giá gốc là ba hai nghìn tệ! Anh có muốn xem thử không ạ?"
Trần Khiêm vừa sang, lập tức có một nữ nhân viên tư vấn bán hàng khoảng mười tám mười chín tuổi khế mỉm cười với anh.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top