Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 360: Cũng có liên quan tới Trần Khiêm


Dường như Lâm Kiều muốn nói: Trần Khiêm, cậu không ngờ Lâm Kiều tôi cũng có ngày hôm nay, được một đại gia như cậu Triệu nhận làm em gái kết nghĩa.
Lại còn mua quần áo, tặng túi xách cho tôi phải không?
Lâm Kiều muốn trả lại hết mọi nhục nhã trước đây Trần Khiêm đã gây ra cho cô ta.
Đương nhiên Trần Khiêm không để ý tới cô ta, lại cắm đầu ăn cơm tiếp.
Hành động này của Lâm Kiều Kiều cũng thu hút sự chú ý của Triệu Nhất Phàm.
Thật ra lúc nãy khi vào căn tin, Triệu Nhất Phàm đã chú ý tới Trần Khiêm rồi.
Nhưng cô ta chỉ lườm Trần Khiêm như đang giận dỗi.
Kể ra thì việc cô ta quen biết cậu Triệu.
Cũng có liên quan tới Trần Khiêm.
Hôm ấy trong công viên, chẳng phải Trần Khiêm bỏ mình lại để đuổi theo Tô Mộc Vũ sao? Mình rời khỏi đó trong tâm trạng vừa xấu hổ vừa tức giận, đúng lúc ấy tình cờ gặp cậu Triệu.
Cậu Triệu xin wechat, thế rồi hai người trở thành bạn tốt.
Cũng nhờ quen cậu Triệu mà lòng tự trọng bị tổn thương do Trần Khiêm gây ra cho Triệu Nhất Phàm mới tan thành mây khói.
Do đó, Triệu Nhất Phàm không cần phải để ý tới Trần Khiêm nữa!
Cô ta có thể tìm được chàng trai mạnh hơn Trần Khiêm gấp trăm lần.
Hừ hừ!
"À phải rồi Mộc Vũ, cậu bảo có chuyện muốn nói với tớ, chuyện gì vậy?”
Trần Khiêm không nghĩ miên man nữa, lúc này vừa ăn vừa hỏi Tô Mộc Vũ.
"Ừ, đúng rồi đúng rồi, là chuyện kế hoạch ngày kia chúng tớ tới Đài truyền hình Cảng Đảo học hỏi ba tháng. Tớ đã báo danh, muốn tới đó học tập một thời gian, sau đó lại quay về Kim Lăng tìm việc thực tập!"
Tô Mộc Vũ trả lời.
"Ôi trời, sao đột ngột thế?"
Trần Khiêm sửng sốt.
"Buổi sáng mới nhận được thông báo, sau đó bắt đầu tổ chức báo danh. Còn không phải vì sau khi báo danh tớ phải họp suốt sao? Kỳ học ba tháng đó! Tớ cũng muốn ở lại Kim Lăng luôn nhưng lại không muốn sống ở nhà, đặc biệt là dưới hào quang của cậu, tớ muốn tiến thêm một bước!"
'Tô Mộc Vũ nói chắc nịch.
Trần Khiêm gật đầu, hơi sa sút tinh thần: "Cũng tốt, thanh niên bọn mình học hỏi thêm nhiều thứ cũng tốt. Không chỉ cậu mà tớ cũng có kế hoạch học tập tiếp theo rồi."
Mặc dù không phải chia tay.
Nhưng vừa nghĩ tới chuyện phải xa nhau ba tháng, Trần Khiêm rất lưu luyến.
"Cậu đó, tới gặp tớ lúc nào cũng được mài! Có phải tớ mất tích đâu!"
'Tô Mộc Vũ cầm tay Trần Khiêm nói đùa.
"Được được được, sau này chỉ cần có thời gian tớ sẽ đi thăm cậu!"
 
Chương 361: Chứ đừng nói chỉ tới Lâm Kiều


Nghe chị nói khu vực nòng cốt của gia tộc năm ở Nam Dương, hẳn là nhà mình cũng có nhiều sản nghiệp ở Cảng Đảo.
Tới lúc đó mình đánh tiếng trước, vậy thì khi Tô Mộc Vũ đến đó mình cũng yên tâm.
Khụ khụ, bây giờ nghĩ lại Trần Khiêm cảm thấy drama ghê. Lúc trước nghèo mình cảm thấy bị cả thế giới vứt bỏ.
Bây giờ mình giàu rồi lại cảm thấy bản thân đã có được cả thế giới.
Còn chuyện liên quan đến Triệu Nhất Phàm thì Trần Khiêm không nghĩ đến nữa.
Cũng tốt, đăng nào thì mình cũng không muốn dính dáng quá nhiều tới cô ta, thậm chí Trần Khiêm còn chẳng muốn làm bạn với kiểu phụ nữ như vậy!. Truyện Truyện Teen
Chứ đừng nói chỉ tới Lâm Kiều.
Ba hôm sau, Trần Khiêm tiễn Tô Mộc Vũ lên máy bay.
Sau khi tiễn người đi, Trần Khiêm mới hoàn toàn bình tĩnh lại, không có việc gì thì học kiến thức liên quan đến kinh doanh hoặc là xem các vấn đề phát triển núi Vân Mông.
Thời gian trôi qua như bóng câu qua cửa sổ, Tô Mộc Vũ đi được ba ngày rồi.
"Lão Trần lão Trần, cậu có thấy Lý Duệ đâu không?"
Hôm nay là thứ sáu, buổi chiều Trân Khiêm đang nhàn nhã nằm ì trên giường nghịch điện thoại thì đột nhiên Dương Huy chạy vào, hỏi với vẻ mặt căng thẳng.
"Không, các cậu không lên mạng cùng nhau à?”
Trần Khiêm nghĩ hẳn là lúc này bọn họ đang lập team lên mạng.
Chẳng biết hai ngày nay Lý Duệ bị làm sao, ngày nào cũng rầu rĩ không vui, Trần Khiêm hỏi nhưng anh ấy không nói!
Nói chung là một người bình thường rất hoạt bát bỗng trở nên khác lạ.
Buổi trưa, lúc cả bọn cùng ăn cơm, Dương Huy hẹn Lý Duệ lên mạng, đi ra ngoài giải sầu.
Nhưng đến chập tối lại chẳng tìm thấy người đâu! Dương Huy hơi lo lắng.
'Trán Trần Khiêm cũng đổ mồ hôi, Lý Duệ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Anh lập tức lấy điện thoại gọi cho Lý Duệ. Kết quả là tắt máy suốt.
"Đệch! Rốt cuộc có chuyện gì thế?" Dương Huy nóng nảy vò đầu.
Trần Khiêm cũng không còn lòng dạ nào nằm tiếp, bèn nhảy xuống giường, nói khẽ:
"Đúng là dạo này Lý Duệ rất lạ. Bắt đầu từ tuần trước tôi phát hiện cậu ấy thường hay nhìn điện thoại cười trộm. Tôi muốn xem nhưng tên nhãi ấy không cho. Kết quả là hai hôm nay cậu ta lại rầu rĩ không vui! Nhất định là cậu ta có chuyện giấu chúng tai"
Trần Khiêm nhớ lại biểu hiện của Lý Duệ trong hai ngày nay rồi kể ra.
Có điều thường ngày Lý Duệ thích quậy, thỉnh thoảng cũng ủ ê nên mọi người trong ký túc xá không để ý lắm, chỉ nghĩ rằng dẫn anh ấy đi chơi là được.
"Đúng vậy, tôi cũng chú ý tới điều này. Điều quan trọng nhất bây giờ là chúng ta phải mau chóng tìm được cậu ấy, đừng có xảy ra chuyện gì!"
Dương Huy dứt lời, các anh em lập tức chuẩn bị chia nhau đi tìm người.
 
Chương 362: Tôi không có việc gì hết!


'Trần Khiêm sốt ruột đến độ muốn báo cảnh sát. Có điều vừa mới mở cửa ra, ai nấy đều sững sờ. Lý Duệ về rồi!
Toàn thân anh ấy ướt đẫm mồ hôi
Lại còn vô cùng tiều tụy.
"Đệch! Lý Duệ, cậu đã đi đâu vậy?" Dương Huy nóng nảy mắng.
"À à, tớ ra ngoài một lát, hai ngày nay có tí việc!"
Lý Duệ đáp lại như người mất hồn, sau đó ngáp một cái rồi đi vào phòng ký túc.
"Sao lại tắt máy?”
Nom dáng vẻ này của Lý Duệ, Trần Khiêm cũng cảm thấy kỳ lạ.
"Còn nữa Lý Duệ, có phải cậu có chuyện gì giấu bọn tôi không?”
"Hả? Tôi... Tôi không có việc gì hết!"
"Vậy sao vừa nấy cậu bảo hai ngày nay có tí việc?"
Trần Khiêm và Dương Huy đưa mắt nhìn nhau, không có việc gì mới lạ đó! Thế rồi mấy anh em trong phòng lập tức vây quanh Lý Duệ.
Anh ấy cúi đầu im lặng, vẻ mặt buồn bã.
"Lý Duệ, cậu muốn chúng tôi sốt ruột chết luôn đúng không?"
Trần Khiêm vỗ vai Lý Duệ.
Trước sự quan tâm và gặng hỏi của mấy anh em, khóe miệng Lý Duệ giật liên hồi, cuối cùng anh ta vò đầu như điên:
"Các cậu đừng hỏi nữa được không? Cũng không cần quan tâm tới tôi! Lý Duệ tôi chẳng là cái thá gì, thật ra tôi là tên cặn bã. Cầu xin các cậu đừng hỏi tôi nữa!"
"Tôi... Thật ra trước giờ tôi luôn lừa các cậu, tôi rất khốn nạn, sau này các cậu đừng coi tôi là anh em nữa! Chỉ cần tôi nói ra, các cậu sẽ coi thường tôi!"
???
Trần Khiêm và Dương Huy đều ngây ra.
Tiếp đó, Trần Khiêm lên tiếng: "Lý Duệ, sao lại thế? Cậu gặp chuyện lại trốn tránh như vậy, bọn tôi mới coi thường cậu. Trừ khi từ trước tới giờ cậu không coi chúng tôi là anh eml"
"Không không không, tôi coi các cậu là anh em mà, tình cảm của tôi dành cho các cậu tuyệt đối là thật lòng!" Lý Duệ gãi đầu: "Được, tôi sẽ nói hết, có lẽ nói ra sẽ dễ chịu hơn một chút!"
"Lão Trần lão Dương, thật ra nhà tôi rất nghèo, chẳng phải các cậu vẫn tưởng nhà tôi có điều kiện không tệ sao, đều là tôi giả vờ đấy! Hoàn cảnh gia đình tôi chẳng khá hơn lão Trần trước kia đâu, bố mẹ tôi đều bị bệnh, tôi còn một đứa em gái mắc bệnh nặng nữa!"
"Các cậu có biết không, từ nhỏ đã chẳng có ai coi trọng tôi. Năm tôi bảy tuổi, tôi theo mẹ đến nhà dì họ vay tiền nhưng họ đuổi mẹ con tôi ra ngoài! Cũng quẳng nông sản nhà tôi ra ngoài luôn!"
"Vì vậy, tôi cực kỳ sợ bị người ta khinh thường, từ nhỏ đã sợ rồi. Tôi rất sợ không có tiền người ta sẽ khinh thường tôi, cho nên bắt đầu từ hồi cấp ba tôi đã cố tình ra vẻ giàu có!"
"Tôi đã theo đuổi cô nàng lớp trưởng hồi cấp ba nhiều năm, cuối cùng cô ấy cũng đồng ý hẹn hò với tôi. Có điều cô ấy không giống những cô gái khác, không phải hạng người tham tiền. Vậy mà tôi lại lừa cô ấy, nói rằng tôi sống ở trường rất tốt, còn mở mấy cửa hàng. Nhưng bây giờ..."
Lý Duệ cúi găm đầu như quả bóng xì hơi.
Trần Khiêm đã hiểu ra: "Sau đó cô ấy đòi đến thăm cậu hả?"
"Đúng vậy, ban đầu tôi bảo để tôi đi tìm cô ấy, nhưng cô ấy nẵng nặc muốn đến đây. Phải làm sao bây giờ? Nhỡ đâu cô ấy biết tôi nói dối, chắc chẳn cô ấy sẽ chia tay với tôi. Tôi thật sự rất thích cô ấy, vì vậy hai ngày nay tôi liều mạng làm thêm kiếm tiền!"
Nhìn bộ dạng này của Lý Duệ.
Trần Khiêm không biết phải khuyên nhủ thế nào.
Mình cũng lừa Tô Mộc Vũ không ít.
Anh hiểu tâm trạng của Lý Duệ, anh ấy muốn có được tình yêu nhưng có lẽ vì sợ đánh mất cuộc tình này vì một chữ "nghèo" nên mới làm như vậy.
"Thế này nhé Lý Duệ, cậu đừng buồn nữa, tôi có cách giải quyết chuyện này!"
 
Chương 363: Vẻ mặt nôn nóng


Mười một giờ trưa cùng ngày. Trước cổng trường đại học Kim Lăng.
Có ba cô gái đứng đó, chốc chốc lại nhìn ngó xung quanh.
Vẻ mặt nôn nóng.
"Tân Phi, chuyện gì thế này? Đã hẹn gặp nhau ở cổng trường rồi sao Lý Duệ còn chưa tới?"
"Đúng đó chị Phỉ, bọn tớ còn tưởng Lý Duệ sẽ lái xe tới đón chúng ta, thế mà cuối cùng lại bắt chúng ta đợi lâu như
vậy: Hai nữ sinh bực bội hỏi cô gái đứng giữa tên Tân Phi. Cả ba đều cực kỳ xinh đẹp.
Đặc biệt là Tân Phỉ đứng giữa toát ra vẻ điềm đạm nho nhã.
"Được rồi Lâm Duyệt, Lý Duệ đang lập nghiệp, mở nhiều cửa hàng như vậy chắc là bận không đến được. Lúc nãy tớ gọi điện cho cậu ấy rồi, cậu ấy bảo đã giải quyết xong mọi việc, cả ngày hôm nay sẽ đi cùng chúng ta!"
Tần Phỉ mỉm cười.
Trường của các cô ở thành phố cảng, nghe nói Kim Lăng phồn hoa nên các cô muốn đến mở mang tầm mắt.
Cô gái tên Lâm Duyệt là bạn cùng phòng của Tân Phi.
Nghe đồn bạn trai của Tân Phỉ là Lý Duệ rất giỏi ở Kim Lăng, mà hôm nay Tần Phi lại đến tìm Lý Duệ, cho nên hai người họ cũng đi theo.
Một mặt là muốn đến hưởng ké hào quang.
Mặt khác là có phần ghen ty, muốn tới xem có phải bạn trai Lý Duệ của Tân Phỉ chém gió hay không.
Nếu đúng là vừa giỏi như thế, lại vừa tốt với Tân Phỉ thì thật sự khiến người ta ghen tị.
"Chào ba người đẹp, các em đang chờ ai à?"
Lúc này, đột nhiên một chiếc xe Passat màu đen dừng trước mặt ba người Tân Phi.
Cửa sổ xe hạ xuống, để lộ hai anh chàng dáng vẻ lưu manh.
Đám Tần Phỉ không nói gì, các cô đã gặp rất nhiều kiểu nam sinh bắt chuyện thế này rồi.
Mà hai anh chàng kia thấy cả ba cô gái đều xinh đẹp.
Nên không rời đi.
"Xem ra các em không phải sinh viên đại học Kim Lăng bọn anh, đến tìm người à? Có thể nói với anh này, chưa biết chừng anh có thể giúp đỡ đó!"
Hai anh chàng dứt khoát xuống xe.
"Xin lỗi, lát nữa Lý Duệ sẽ tới đón chúng tôi."
Lâm Duyệt nói thẳng.
"Lý Duệ? Đệch, chưa nghe thấy bao giờ."
Hai chàng trai nhìn nhau, chắc là tên vô danh tiểu tốt trong trường.
Nếu là người có chút danh tiếng thì hai nam sinh sẽ xoay. người bỏ đi, dù sao bớt đi một kẻ địch cũng tốt hơn.
 
Chương 364: Anh điên à!


Nhưng nếu là hạng vô danh tiểu tốt thì bọn họ chẳng sợ.
Thấy Tân Phỉ và Lâm Duyệt thật sự xinh đẹp.
Ít nhất hai anh chàng phải xin được wechat.
"Ồ B, bọn anh không biết Lý Duệ, nhưng hôm nay trời nóng thế này, các em đứng chờ ở đây coi chừng làn da đẹp sạm đen mất. Thế này nhé, bên cạnh có quán cà phê, anh dẫn các em tới đó vừa uống cà phê vừa chờ? Nào, lên xe đi!"
Nói thật là Lâm Duyệt khá là muốn lên xe.
Thoạt nhìn hai anh chàng có vẻ giàu có, nhưng lại nghĩ có thể Lý Duệ còn giàu hơn bọn họ, vả lại dù sao mình cũng đi cùng Tân Phi.
Cho nên thấy Tân Phi lắc đầu, Lâm Duyệt cũng lắc đầu theo.
"Các em khách sáo cái gì, mau lên xe đi, coi như kết bạn!"
Một tên vừa nói vừa cả gan định kéo tay Tần Phi.
"Anh làm gì thế! Anh điên à!"
Hai nam sinh bị Tân Phỉ hất mạnh tay sang một bên.
Còn bị quát to một câu.
Trước mặt bao nhiêu người khiến hai anh chàng kia mất mặt vô cùng. Bọn họ từng tiếp cận không ít nữ sinh, làm gì có chuyện bị người ta cự tuyệt trước mặt mọi người như vậy?
Ngay sau đó, bọn họ nhìn nhau rồi cười lạnh: "Người đẹp à, quá là không nể mặt nhau rồi đó? Không ai đánh người đang cười cơ mà?”
Nói xong còn định động tay động chân.
"Định mệnh!"
Nhưng lần này bọn họ chưa chạm kịp chạm vào.
Đã nghe thấy tiếng "bịch", tên nam sinh cầm đầu bị đạp bay ra ngoài như diều đứt dây.
Lý Duệ, Dương Huy và Trần Khiêm xông đến.
Khi ba người ra tới cổng trường thì trông thấy hai nam sinh đang động tay động chân với đám Tần Phi.
Thế là bọn họ nổi giận đùng đùng, lập tức xông đến.
"Mẹ nó, dám động vào người phụ nữ của anh Duệ, muốn chết àI"
Dương Huy cũng mắng một câu rồi cùng Trần Khiêm đánh nhau với tên còn lại.
"Đệch, ba đứa chúng mày chán sống rồi à? Lại dám đánh tao?"
'Tên nam sinh cầm đầu chửi bới, che cái eo đau đến toát mồ hôi lạnh.
"Đánh mày? Ai cho mày quấy rối bạn gái của tao? Tao tẩn chết mày!"
Lý Duệ nổi giận thật rồi.
Có thể nhìn ra anh ấy cực kỳ quan tâm Tần Phi. Sau đó lại nhào tới đánh tiếp.
Trần Khiêm và Dương Huy cũng bất chấp.
Hai tên kia bị đánh không nhẹ.
"Thằng nhãi, sau này nhớ kỹ cho tao, nhìn thấy người phụ nữ của cậu Lý thì lêu cút xa một chút nghe chưa?”
Trần Khiêm lạnh lùng quát lên. "Cậu Lý? Được, tao nghe thấy rồi, nhớ rồi!"
Hai nam sinh không đánh lại bọn họ, đành phải chuồn đi như nhận thua.
Mặc dù bọn họ chưa nghe danh Lý Duệ bao giờ, nhưng người có hai đàn em trung thành như thế chắc chắn không phải dạng vừa.
Cứ nghe ngóng trước đã rồi tính sau ha? Trong khi đó, Trần Khiêm và Dương Huy đã bàn bạc với Lý Duệ đâu vào đó. Cách của Trần Khiêm là hai người đóng vai đàn em của Lý Duệ, giúp anh ấy chống đỡ qua ngày hôm nay.
 
Chương 365: "Đương nhiên!"


Lý Duệ tán gái dựa vào ba hoa khoác lác, lẽ ra Trần Khiêm và Dương Huy không nên giúp đỡ.
Thế nhưng hai người rất cảm động trước tình cảm Lý Duệ dành cho Tân Phỉ.
Hơn nữa, mấy người bọn họ có tình cảm anh em ba bốn năm trời, đâu thể trơ mắt nhìn Lý Duệ buồn bã như vậy đúng không?
Vì thế cho nên, hai người định giúp một tay.
Để Lý Duệ vượt qua cửa ải này trước đã rồi nói tiếp.
Không ngờ lại gặp cảnh bạn gái của Lý Duệ bị người ta bắt nạt, thật quá đáng!
"Mẹ ơi, chị Phỉ, bạn trai cậu ngầu thật đấy!" Lâm Duyệt hào hứng nhìn Lý Duệ.
Nói đánh là đánh, đơn giản thô bạo, tẩn cho hai tên kia không trả đòn được!
Quá dũng mãnh, quá ngầu!
"Lý Duệ, cậu dọa anh ta chạy là được, ra tay đánh người làm gì? Đánh người ta bị thương không phải bồi thường à?"
Tân Phỉ khiển trách Lý Duệ. "Không sao, chuyện nhỏ ấy mà!"
Lý Duệ vỗ ngực nói: "Phải rồi lão Trần, đã sắp xếp chỗ dùng bữa chưa?"
Trần Khiêm lập tức tươi cười đóng giả đàn em: "Cậu Lý cứ yên tâm, tôi đã sắp xếp xong cả rồi. Địa điểm là Bếp Gia Viên, bây giờ chúng ta đi luôn sao?"
Trần Khiêm cố ý sắp xếp như thế.
Nếu muốn nở mày nở mặt thì phải chọn địa điểm ở phố thương mại Kim Lăng. Sơn trang suối nước nóng thì tiêu chuẩn quá cao, còn có cảm giác vừa trâu bò vừa khoe khoang. Mà Bếp Gia Viên thì vừa đẹp, không lớn không nhỏ.
Lý Duệ hơi hoảng, giơ tay gãi đầu, sau đó liếc nhìn Trần Khiêm.
Ý là Bếp Gia Viên đắt quá, sao đủ tiền thanh toán được?
Trần Khiêm chỉ đáp lại bằng một ánh mắt, ý bảo anh ấy cứ yên tâm.
Lúc này mọi người mới bắt xe, cùng đến Bếp Gia Viên.
"Wow, đây là phố thương mại Kim Lăng đó! Chắc là tiêu chuẩn của Bếp Gia Viên cao lắm nhỉ, tớ nghe bạn học ở Kim Lăng bảo vậy!"
Trên đường đi, Lâm Duyệt hăng hái nhìn ngắm.
'Thỉnh thoảng lại lấy điện thoại ra chụp ảnh.
"Cậu Lý, chờ tới khi cậu tốt nghiệp mua xe, tôi lại đi cùng chị Phỉ đến đây chơi không cần bắt xe nữa nhỉ?"
Lâm Duyệt tỏ ra tiếc nuối.
"Đương nhiên!"
Lý Duệ lau mồ hôi trán.
Còn Tần Phỉ thì cầm tay Lý Duệ, trong lòng hơi vui vui.
Cô ấy không phải loại phụ nữ thấy tiền sáng mắt, nhưng bạn trai có tương lai sáng lạn thì dù là ai cũng thấy hãnh diện đúng không?
"Hì hì, tới rồi tới rồi, xuống xe thôi!"
Trần Khiêm và Dương Huy ngồi phía trước, lúc này Trần Khiêm hấp tấp chạy sang mở cửa xe cho Lý Duệ.
"Đi thôi, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm!" Lý Duệ mỉm cười.
Sau khi vào sảnh trước, mọi người chuẩn bị tới phòng bao 'Trần Khiêm đã đặt trước.
"Ôi trời! Lý Duệ, Dương Huy, cả tên họ Trần kia nữa? Sao. lại là các người?"
Đúng lúc này, trong sảnh trước cũng có một nhóm nam nữ chuẩn bị tới phòng bao.
Nhưng bỗng quay lại, trong đó có một cô gái ăn mặc cực kỳ diêm dúa thốt lên đầy kinh ngạc.
Rõ ràng là cô ta rất bất ngờ. "Lâm Kiều?"
Trần Khiêm cũng sững người, không ngờ lại chạm mặt đám nhóc điên này...
Người hai bên mắt to trừng mắt nhỏ.
 
Chương 366: Người khác cô ta đều không nhìn lọt mắt nữa rồi


"Này này này, tôi đang hỏi ba người các anh đó? Các anh tới đây để làm gì? Đến ăn cơm hả? Ôi ôi, còn dẫn theo ba cô gái cơ đấy!"
So sánh Lâm Kiều của hiện tại với trước đây thì thay đổi thật quá lớn.
Quần áo mặc trên người toàn là hàng hiệu thì không nói, từ lúc được Triệu Sơn nhận làm em gái nuôi, giá trị con người, địa vị xã hội của cô ta cũng lên như diều gặp gió.
Nghe Từ Hà nói thì trong mắt Lâm Kiều bây giờ chỉ có một mình Triệu Nhất Phàm.
Người khác cô ta đều không nhìn lọt mắt nữa rồi.
Cảm giác như thể cô ta và những người khác không tồn tại chung một thế giới vậy.
Nói chung là vô cùng ngang ngược, vô cùng không coi ai ra gì.
Cũng hết cách, người ta có anh trai tốt mua túi xách lại mua quần áo.
Lý Duệ nghe thấy câu hỏi của Lâm Kiều.
Liền căng thẳng vê vê góc áo, trước đây không ít lần tiếp xúc với Lâm Kiều, chắc hẳn cô ả sẽ hiểu rất rõ lai lịch xuất thân của bản thân.
Đệch, quá gượng gạo!
"Chúng tôi cũng đến dùng bữa, thôi không nói nữa, bọn tôi lên trên đất"
Trần Khiêm cũng không muốn kéo dài cuộc trò chuyện, hơn nữa Trần Khiêm cũng nhìn ra người hôm nay đến ăn cơm cùng Lâm Kiều chẳng phải chính là cái tên Tô Kiệt đàn em của Triệu Sơn ngày đầu tiên tới trường nhập học đã dùng xe khiến mình ngã nhào trên đất sao?
Dựa vào những quan sát từ ngày thường, tên Tô Kiệt này là một tên đàn em vô cùng thích sinh sự của Triệu Sơn.
Xem bộ dạng gần gũi thân mật của Lâm Kiều với cậu ta, chẳng lẽ hai người đó đang yêu đương?
Trần Khiêm làm đời nào sợ tên Tô Kiệt đó, chẳng qua nhân vật chính của ngày hôm nay là Lý Duệ chứ không phải mình, cho nên anh không muốn thêm chuyện mà thôi.
"Ha ha, họ Trần kia, anh đứng lại đó cho tôi!"
Nhưng Lâm Kiều còn không cam lòng bỏ qua mà nhìn Trần Khiêm.
Hiện giờ cô ta đã không thèm gọi cả họ cả tên của Trần Khiêm, bởi vì tên của Trân Khiêm không xứng được cô ta gọi.
Hừ, trước đây Trần Khiêm anh ngầu! Quá là ngầu.
Người không biết còn tưởng anh ta là cậu Trần nữa đó, muốn ngầu bao nhiêu thì ngầu bấy nhiêu.
Lâm Kiều tôi đúng là đã từng thích anh, thậm chí có một ngày bất chấp tất cả muốn lên giường với anh.
Nhưng họ Trần kia thì sao?
Anh giỏi vậy nên trước giờ mới chưa từng xem Lâm Kiều tôi ra gì.
Còn nhớ khoảng thời gian trước, ở trước mặt toàn bộ sinh viên của Khoa Phát thanh truyền hình anh theo đuổi Triệu Nhất Phàm không? Anh biết rõ tình cảm của tôi dành cho anh, nhưng anh lại coi như không biết gì!
Lâm Kiều căm thù, cô ta căm thù đến ngứa răng.
Nhưng thời thế chuyển dời, cô ta thành em gái nuôi của Triệu Sơn. Anh em tốt của cậu Triệu lại có ý với mình, quan hệ của hai người hiện tại rất mờ ám gần gũi.
Bọn họ có điểm nào thua kém Trần Khiêm chứ?
 
Chương 367: Cậu Lý nào cơ?


Cho nên cô ta không đặc biệt nhắm vào bất kì ai, cô ta chỉ tìm cớ làm khó dễ Trần Khiêm!
"Tên họ Trần kia, lúc trước không phải anh rất cừ à? Lúc. này cậu Triệu đến rồi, sao anh không tiếp tục ngầu nữa đi?"
Lâm Kiều khoanh tay cười nói.
"Còn nữa còn nữa, mấy ngày trước không phải còn ngồi ở căn tin ăn cơm cùng với Tô Mộc Vũ sao? Hiện giờ sao lại đi cùng mấy cô này rồi?"
"Này này này, cô là ai hả, nói bậy nói bạ cái gì đó? Nói gì mà chúng tôi đi cùng với cậu ta, chúng tôi là bạn thân nhất của bạn gái cậu Lý đó!"
Lúc này Lâm Duyệt lại lạnh mặt đứng ra cãi lại.
Nói thật nha, Lâm Duyệt đúng là hơi chướng mắt tên Trần Khiêm ăn mặc không có tí ti gọi là đẳng cấp này.
Nếu cậu ta không phải là đàn em của Lý Duệ, Lâm Duyệt đã không thèm liếc mắt đến loại người này rồi.
Cho nên vừa nghe thấy Lâm Kiều phán bừa bảo tên sai vặt Trần Khiêm này và mình đi chung với nhau, cô ta mới tức giận bác bỏ.
Chủ yếu cũng là ngứa mắt với kiểu léo nhéo liên mồm của ả Lâm Kiều này.
"Hả? Cậu Lý? Cậu Lý nào cơ?”
Lâm Kiều lúc này chau mày ra vẻ khó hiểu.
"Cậu Lý Lý Duệ, làm sao?”
Lâm Duyệt và Lâm Kiều, coi như đã triệt để đắc tội nhau.
Lời này khiến cả Trần Khiêm và Lý Duệ đau đầu xoa trán.
Vì sao phải kêu mọi người nhanh nhanh đi vào trong phòng riêng, không phải là lo sợ sẽ xảy ra trường hợp này sao?
Thật là sợ cái gì liền gặp ngay cái đó mà.
"Ha ha ha hai"
Lâm Kiều cười ha hả.
"Cô nói cái gì vậy? Cô gọi Lý Duệ là cậu Lý? Cậu ta lại là cậu Lý?"
Lâm Kiều như thể đã nghe được chuyện cười lớn nhất trên thế gian này.
"Cậu Lý này chui từ đâu ra vậy, tôi đến trường học cũng được một thời gian rồi, có không ít cậu ấm nhà giàu đều đến chào hỏi tôi, mà sao lại chưa nghe qua có ai là cậu Lý Lý Duệ vậy cà?"
Tô Kiệt thình lình chen lời, cậu ta đứng ôm vai nói một câu đầy tính ám chỉ như thế.
"Hừ, Lý Duệ cậu ấy không phải là con ông cháu cha gì cả, cậu ấy dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, tự mình mở được tận đến cửa hàng ở Kim Lăng, chị Phỉ, tớ nói có đúng hay không!"
Lâm Duyệt không chịu thua kém mà nói.
Tân Phỉ chỉ gật gật đầu.
"Trời ạ?" Lâm Kiều làm bộ ngạc nhiên lấy tay che miệng kêu lên: "Lý Duệ, mình anh mà có đến mấy cửa hàng ở Kim Lăng này luôn? Ôi trời ôi trời, cửa hàng mở từ khi nào, buôn bán cái gì vậy hả?"
Lâm Kiều cố ý diễn ra bộ dạng vô cùng kinh ngạc.
"Tôi...Tôi..."
Ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt đổ dồn về phía Lý Duệ khiến anh ấy tay chân luống cuống hết cả lên.
Trần Khiêm hơi tức giận trừng mắt nhìn Lâm Kiều.
Con nhỏ thần kinh này khẳng định đã nhìn ra được chuyện gì đó, nhưng lại khăng khăng một mực truy hỏi tới cùng, không muốn chừa lại chút thể diện nào cho ba người họ đây mà.
Rất rõ ràng, mục đích của cô ta là khiến cả ba người xấu mặt.
 
Chương 368: Vậy thì chuyện khó xử đây!


"Lâm Kiều, anh ấy mở biết bao nhiêu cửa hàng, nhất định phải kể rõ từng cái một ra cho cô nghe hả, chị dâu Tân Phi, đi thôi, chúng ta đi lên phòng bao riêng trên tầng nào!"
Trần Khiêm bày ra một tư thế mời vào, còn cố ý chặn trước mặt Lâm Kiều, bớt cho cô ta lại lắm mồm nữa.
"Mẹ nó chứ, anh mau tránh ra cho tôi!"
Lâm Kiều lại đá một cú trúng ngay cái mông của Trần Khiêm.
"Tại sao tôi lại không biết cơ chứ? Tôi là chị em tốt của Từ Hà biết không hả, Dương Huy là bạn trai của Từ Hà, lại là anh em của Lý Duệ. Sao nào? Chuyện Lý Duệ mở được cửa hàng, Từ Hà cũng không hay biết, tôi thật lòng muốn hỏi một câu, chuyện này rốt cuộc là như thế nào hả?”
Lâm Kiều ương ngạnh nói, đồng thời khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười xấu xa: "Nói chung là chuyện hôm nay:
không làm rõ thì tôi không để cho mấy người đi đâu hết!"
"Thôi bỏ qua đi Lý Duệ, nói cho cô ta cửa hàng anh mở, chúng ta nhanh còn đi ăn nữa!"
Tân Phỉ ghét bỏ mà trợn mắt nhìn Lâm Kiều một cái, nhẹ giọng nói.
"Đúng vậy đó cậu Lý, nói cho cô ta cửa hàng mà cậu mở là cửa hàng nào, để khỏi cô ta lại dùng ánh mắt chó coi thường người khác!"
Lâm Duyệt cũng nói thêm.
"Cô lại dám mắng tôi là chó?"
Mắt thấy sắp nổ ra trận cãi nhau đến nơi rồi.
Đột nhiên điện thoại của Tô Kiệt đúng lúc này vang lên, mới khiến mọi người yên lặng được một chút.
"Em họ, sao cậu còn chưa tới nữa? Mọi người đặc biệt chờ hai người tới đó? Cái gì cơ? Vào bệnh viện sao? Cậu bị ai đánh? Bị ai?"
Giọng điệu của Tô Kiệt bỗng chốc trở nên lạnh lùng.
"Được rồi, các cậu bôi thuốc xong thì đến Bếp Gia Viên ăn bữa cơm đã, rồi buổi chiều chúng ta sẽ đi tóm lấy bọn khốn đánh các cậu sau, mẹ chứi"
Hung hăng mắng xong mấy câu, Tô Kiệt liền cúp luôn điện thoại.
"Cậu Tô, có chuyện gì vậy? Điện thoại của Tiểu Khải gọi đến sao?"
Lâm Kiều cũng không rảnh quan tâm đến bọn người Trần Khiêm nữa.
Trái lại mang chút lo lắng nhìn về phía Tô Kiệt.
"Đúng vậy, em họ của tôi gọi điện thoại đến nói vừa bị ba tên đánh hội đồng, mới bôi xong thuốc ở bệnh viện, sẽ nhanh đến đây thôi!"
Tô Kiệt xoay xoay cổ của mình phát ra tiếng kêu răng rắc.
"Là ai? Tên nào lại to gan như vậy? Dám đánh cả Tiểu Khải, ai mà không biết cậu ấy là em họ của anh cơ chứ!"
Lâm Kiều cũng hung hăng mà nói.
"Không cần biết nó là thăng nào, cậu kia, đi gọi người cho. tôi, nhờ cậu Khang cậu Hoa tìm nhiều người một tí, buổi chiều tôi có việc cần giải quyết!"
"Vâng! Cậu Tô!" Lập tức có tên đàn em nhận lệnh đi gọi điện thoại.
Trần Khiêm và Dương Huy nhìn nhau, trong lòng hai người nghĩ gì không cần nói cũng biết: Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
Vậy thì chuyện khó xử đây!
Hai bên đang trong thế giăng co lẫn nhau.
Một chiếc Passat màu bạc gào thét tiến đến, chiếc xe phanh gấp ngay tại cửa vào của Bếp Gia Viên.
Lúc này, hai cậu sinh viên mặt mũi xây xát bầm dập từ trên xe nhảy xuống.
Nhìn thấy hai người đó Lâm Duyệt cũng bị dọa cho một đệch, thật đúng là hai tên đó!"
 
Chương 369: Đây rõ ràng là tát vào vào mặt cậu ta


"Em họ, hai đứa bị đánh thật à? Còn đánh thâm như vậy nữa? Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy hả?"
Vừa nhìn thấy hai cậu chàng đến Tô Kiệt đã sấn đến ân ần hỏi han.
Hai cậu em họ này, trước đây cậu ta chưa tới cũng chỉ dám chơi bời trong một góc nhỏ nào đó của Đại học Kim Lăng.
Đệch, hiện giờ mình đã chuyển trường đến đây cùng với cậu Triệu, còn đã đánh tiếng ở trường Đại học Kim Lăng rồi, em họ vẫn bị người ra tay.
Đây rõ ràng là tát vào vào mặt cậu ta.
Lý Duệ và Dương Huy đứng ở một bên nhìn thấy hai người vừa tới càng có chút xấu hổ cúi đầu.
Hai người này, chính là hai kẻ vừa bị ba người bọn họ vây đánh ở cổng trường.
Nói thật thì lúc đánh không hề có cảm giác gì, gan to bằng trời vậy đó.
Nhưng đến hiện giờ tỉnh táo lại, hai người cũng hơi sợ, dù sao Tô Kiệt cũng đi theo cậu Triệu, không tính đến cậu Triệu, chỉ mình tên Tô Kiệt này, mấy người cũng không dây vào cậu ta được.
Đời quá đen!
"Khụ khụ, anh họ, đừng nhắc đến nữa, vốn là hôm nay bọn em nhìn thấy ba cô em ngon nghẻ, muốn đến bắt chuyện, kết quả...đệch mịal"
Cậu sinh viên tên Tô Khải bất bình nói.
Vừa nghiêng đầu, cậu ta chạm ánh mắt với Lý Duệ Dương Huy, lập tức cất một tiếng hét lớn. ngôn tình hài
"Anh họ, anh quen bọn người này hả?”
Tô Khải trừng to hai mắt chỉ vào mấy người Lý Duệ mà nói.
"Không biết, nhưng chị dâu Lâm Kiều của mấy cậu quen bọn họi"
Tô Kiệt cười khổ một tiếng: "Sao vậy Tiểu Khải?"
"Mẹ nó chứ, anh họ, chị dâu, chính là ba đứa nó đánh hai chúng eml"
"Gì cơ, bị ba tên đó đánh, em chắc chắn chứ Tiểu Khải?"
'Tô Kiệt cũng rất ngạc nhiên, lập tức lia ánh mắt về phí ba người bọn Trần Khiêm.
"Em chäc chẳn trăm phần trăm, hai tên này ra tay với lão †am, tên này thì đánh em, đúng rồi, em bị thăng đó cho một đấm vào mắt!"
Tô Khải hung tợn chỉ vào Lý Duệ.
Lý Duệ và Dương Huy nuốt nước miếng ực một cái, thật là ghét của nào trời trao của ấy, càng sợ cái gì thì nó càng nhanh tới.
"Đệch mẹ mày, Lý Duệ, Dương Huy, tên họ Trần kia, ba thằng chúng mày từ lúc nào lại to gan như vậy hả? Ngay cả em họ của Tô Kiệt tao mà cũng dám đánh?"
Lâm Kiều đứng một bên hả hê khoanh tay.
Lúc này trong sảnh lớn của Bếp Gia Viên đã tụ tập không ít khách hàng đến để xem trò vui.
 
Chương 370: "Được lắm!"


"Chị dâu quen mấy tên này thật sao? Đúng lúc em đang muốn tìm người hỏi xem có quen ai là cậu Lý Lý Duệ hay không, dù sao chị cũng quen biết rộng, không ngờ thật có quen kẻ gọi là cậu Lý này!"
Tô Khải lúc này cũng cười lạnh mà nói.
"Ha ha ha? Gì? Cậu Lý Lý Duệ á? Nói anh ta sao? Chị đây nhổ vào, chị nói cho cậu biết, ba người bọn hän, ngoại trừ có chút giống người ra, kẻ tên Lý Duệ kia làm gì có đồng nào. trong người, là một sinh viên nghèo; còn tên họ Trần đứng cạnh anh ta, ha ha ha, một thăng nghèo đến cơm không có. mà ăn thôi, cho nên Tiểu Khải à, hôm nay cậu bị ba thắng nghèo đánh đó!"
Lâm Kiều vừa nói vừa hưng phấn ngúng ngẩy.
Mấy cô gái bạn Tân Phỉ đứng một bên, tất cả đều đỏ bừng mặt xấu hổ, các cô nhìn Lý Duệ chỉ cúi đầu không nói lời nào, mấy người cũng đã biết được chuyện gì rồi.
Khó trách dù Lâm Kiều vô lý gây sự như vậy Lý Duệ đều không đứng ra phản bác, lẽ nào thật là Lý Duệ lừa mình sao?
"Hóa ra là một tên nghèo giả giàu đi lòe đời, tôi nói rồi mà, cậu Lý là ai mà nghe cũng chưa từng nghe qua, vậy được, chúng ta tính nợ nần ngay tại đây nào!"
'Tô Khải vặn vặn cổ cười gãn, một tay với lấy chai bia ở quầy bar gần đó.
Cậu ta cầm chắc chai bia trong tay thử quơ quơ trong không khí vài cái, sau đó quay đầu nhìn về phía Tô Kiệt cười
nói: "Anh họ, em động tay động chân ở đây không sao đúng không?"
Tô Kiệt gật gật đầu: "Không sao cả, quản lý của chỗ này. là chị Duyệt, chị ấy là chị gái nuôi của cậu Triệu, đồng thời là chị nuôi của anh, ha ha, cậu cứ thoải mái đi!"
"Được lắm!"
"Mẹ mày, dám ở trước tao giả làm người giàu à, cậu Lý, tao mời mày uống bia nhé!"
"Phụt!"
Tô Khải nhấc ngón tay ra để lộ phần miệng chai đã mở nắp, lượng lớn bia phun thẳng lên mặt của Lý Duệ.
Giống hệt cảnh A Khôn phun rượu vào mặt Hạo Nam trong bộ phim "Người trong giang hồ' vậy đó.
"Đậch mẹ mày!"
Tiếp đó, Tô Khải giơ chai rượu lên định đập lên đầu của Lý Duệ.
Còn Lý Duệ, anh ấy chỉ siết chặt nằm tay nhận lấy tất cả.
Anh ấy không dây vào Tô Kiệt được, đây là một sự thật không thể chối cãi.
Säp tốt nghiệp rồi, anh ấy tin rằng Tô Kiệt có hàng trăm hàng nghìn thủ đoạn khiến bản thân không thể tiếp tục sống yên ổn được nữa.
Cho nên anh ấy phải nhẫn nhục chịu đựng hết thảy.
Không tiền không thế, thì phải chịu sự sỉ nhục chà đạp, ngay cả bản lĩnh bảo vệ bạn gái cũng không có.
Anh ấy nhắm chặt mắt, đợi chờ giây phút chai rượu đập. xuống.
Chợt nghe thấy một tiếng bịch thật lớn. Bia bắn tung tóe khắp nơi.
Sau đó là cảnh Tô Khải ôm lấy phần đầu đang ròng ròng chảy máu ngã năm xuống đất.
Là Trần Khiêm đã vớ lấy một chai rượu từ lúc nào, thẳng tay đập một cái cho đầu của cậu ta nở hoa.
"Dám đánh cậu Lý của tao, mày đúng là chán sống rồi!"
Trần Khiêm vừa nhìn thấy Tô Khải sỉ nhục Lý Duệ như vậy, sớm đã không chịu nổi.
Anh nghĩ thầm, nếu đã giả mạo, thì hãy giả cho trót đi. Mấy người Lý Duệ, Dương Huy, Tân Phỉ đều ngỡ ngàng.
Ngay đến Tô Kiệt và Lâm Kiều cũng không hiểu đang có chuyện gì xảy ra.
"Tên họ Trần kia, mày dám đánh em của tao, mày không muốn sống nữa rồi phải không, mày có biết đây là địa bàn của ai không hả? Có tin tao cho mày không thể đứng thẳng mà đi ra ngoài không?!II"
Tô Kiệt sẵng giọng quát.
Sau đó quay sang nói với tên đàn em ở sau lưng: "Mau đi gọi chị gái nuôi của tao đến, hôm nay em họ tao bị đánh ở nhà hàng mà chị ấy quản lí, mau gọi chị Duyệt ra nói vài câu công băng mới được!"
Nói xong, cậu ta cười gãn quay sang nhìn Trần Khiêm.
 
Chương 371: "Ngày hôm nay không ai được đi hết!"


"Ai ya, thăng nhóc này xốc nổi quá, đây là đâu chứ? Bếp Gia Viên trên phố thương mại, là địa bàn của Trịnh Duyệt, thằng ngu này lại ở trên đất của Trịnh Duyệt đánh em nuôi của chị ta, thật là chán sống rồi!"
"Đệch mẹ, đã sớm nghe nói Trịnh Duyệt là chị đại của phố thương mại Kim Lăng, nghe đâu ngay cả Giám đốc Triệu mới tới cũng không dám hô to gọi nhỏ với chị ta, không biết lai lịch của Trịnh Duyệt ra sao?"
"Đệch, mày chưa biết hả, Trịnh Duyệt này có quan hệ thân thiết với cậu Trần thần bí của Kim Lăng đó, có người đồn Trịnh Duyệt là người phụ nữ của cậu Trần. Ngay cả Giám đốc Triệu cũng phải nể mặt chị ta mấy phần!"
"Con mẹ nó chứ, có quyền thế như vậy, thế thì thăng nhóc. này ngày hôm nay tất bỏ lại một đôi chân ở đây rồi!"
Các vị khách đứng một bên xem trò lúc này đều lo lắng mà nói.
Đương nhiên đa phần là mấy kẻ chỉ lo hóng hớt không ngại to chuyện.
"Lý Duệ, Trần Khiêm, hai cậu mau chạy đi, cùng läm thì tôi ở lại đây để bọn họ muốn xử thế nào thì xử, hai cậu không trêu vào họ được đâu, đi nhanh lên đi!"
Tân Phỉ nghe thấy lời bàn tán ồn ào từ xung quanh sắp bị dọa đến khóc rồi.
"Không! Lão Trần Dương Huy, cậu dẫn mấy người Tân Phỉ đi trước, một mình tôi sẽ chịu trách nhiệm!" Lúc này Lý Duệ nhiệt huyết trùng trùng, ôm lấy quyết tâm kéo theo bọn người kia chết chùm cho xong.
"Ngày hôm nay không ai được đi hết!"
Bỗng nhiên lúc này, một giọng nữ lớn tiếng cất lên.
Một người phụ nữ chậm rãi từ trên tầng bước xuống. Chính là quản lí của Bếp Gia Viên Trịnh Duyệt. "Chị Duyệt, có kẻ ra tay đánh em trai của eml"
Tô Kiệt nhanh chân bước tới đón tiếp, giọng điệu xun xoe lấy lòng mà nói.
Trịnh Duyệt hướng mắt sang nhóm người gây sự.
Khi thấy Trần Khiêm hai tay cắm vào túi quần, sắc mặt không mặn không nhạt, thân thể yêu kiều của Trịnh Duyệt không khỏi run rẩy.
Chuyện Trần Khiêm đặt chỗ ở Bếp Gia Viên ngày hôm nay, tất nhiên đã dặn trước chị ta phải bố trí ra làm sao, còn dặn chị ta phối hợp diễn một vở kịch để Lý Duệ giả làm cậu ấm nhà giàu gì đó.
Đây cũng là lí do mà Trịnh Duyệt luôn ở phía trên tầng, chị ta còn bận sắp xếp phòng riêng cho thỏa đáng.
Nghe được tin có người đánh nhau mới đi xuống, không ngờ người đó chính là cậu Trần.
"Cậu Tr..." Trịnh Duyệt vui mừng gọi.
Mà chưa kịp nói hết lời đã nhận được ánh mắt cảnh cáo của Trần Khiêm.
"À à, cậu là cậu Lý có phải không? Hóa ra là cậu Lý đến rồi"
Trịnh Duyệt nở một nụ cười cứng nhắc nhìn Lý Duệ. Lý Duệ tay chân luống cuống, đây là chuyện gì vậy? Không phải mình sắp bị chị đại Trịnh Duyệt tẩn cho một trận sao?
Trần Khiêm bước đến bên cạnh Lý Duệ, nhắc Lý Duệ bình tĩnh một chút, anh ấy chính là cậu Lý.
Lý Duệ đương nhiên tin tưởng Trần Khiêm sẽ không hãm hại chính mình.
Anh liều mình gật gật đầu: "Chính là tôi!"
"Ôi chao, cậu Lý muốn đến sao không đánh tiếng trước với tôi vậy, để tôi đích thân ra ngoài đón cậu, cậu Lý, có kẻ nào mắt mù mà xúc phạm đến cậu sao?"
Trịnh Duyệt vừa nói, đôi mắt cũng lạnh lẽo nhìn sang bên phía Tô Kiệt và Lâm Kiều.
Tô Kiệt trợn to hai mắt đứng chết trân ở đó.
Về phần Lâm Kiều, cô ta vẫn chắc chản, Lý Duệ là một tên mạt hạng, cậu Lý shit gì.
Cho dù hiện giờ có là cậu Lý gì đó, khẳng định cũng là do Trịnh Duyệt giúp anh ta. Bởi vì Lâm Kiều đã quen biết Trịnh Duyệt từ rất lâu trước đây, cô ta còn biết Trần Khiêm lúc trước là tên trai bao được Trịnh Duyệt nuôi.
Cũng bởi vì cô ta và Trịnh Duyệt trong quá khứ có chút hiềm khích, vốn hôm nay còn muốn thông qua con đường Tô Kiệt này mà hóa giải khúc mắc khi trước, kết quả Trịnh Duyệt lại rõ rành rành thiên vị phía Trần Khiêm.
Nhưng Trần Khiêm có bạn gái rồi cơ mà? Làm sao còn là tình nhân của Trịnh Duyệt cho được?
Không đúng, chẳng lẽ chuyện Trần Khiêm có bạn gái, Trịnh Duyệt đến giờ vẫn không hay biết gì?
Xem tình hình đã đi về một phương hướng hoàn toàn trái ngược với lúc trước, mắt Lâm Kiều đột nhiên lóe lên một tia toan tính.
 
Chương 372: Tô Kiệt cố gắng cất tiếng


"Chị Duyệt, là bọn nó đánh em trai eml" '
Tô Kiệt cố gắng cất tiếng. Bốp!
Nhưng mà đáp lại cậu ta, lại là một cái tát vang dội của Trịnh Duyệt.
"Tô Kiệt, cậu ăn gan hùm mật gấu rồi hả, vậy mà dám gây chuyện ở chỗ này, còn gây chuyện với cậu Tr..., cậu Lý!"
Tô Kiệt ăn một cái tát như vậy.
Cậu ta tự thấy ấm ức, nhưng đồng thời cũng ngoan ngoãn mà ngậm mồm lại.
Cậu ta cũng không phải một tên đầu đất. Hôm nay người tên cậu Lý này rõ ràng có thân phận, cũng không giống như lời Lâm Kiều nói là kẻ nghèo hèn.
Nếu không, chị Duyệt ngày thường kiêu ngạo như vậy, sao lại đối xử khách sáo với Lý Duệ thế này?
Sau đó cậu ta chỉ có thể cúi đầu làm thinh. "Trời, tình cảnh này thật quá đặc sắc!"
Lâm Duyệt theo chân Tân Phỉ tới cũng bị cục diện này làm chấn động.
Đặc biệt là phong thái mạnh mẽ của Trịnh Duyệt khiến Lâm Duyệt vô cùng hâm mộ. Đợi đến lúc nào đó mình cũng có thể kết bạn với ông lớn như cậu Trần thì tốt biết bao, sau đó chỉ cần cô ta nhìn không vừa mắt tên cậu ấm nào liền đi tới cho tên đó một cái tát như vậy, ha ha ha!
"Biết điều thì mau cút đi, nếu không thì Tô Kiệt cậu hôm nay không thể đứng thẳng mà đi ra ngoài được."
Trịnh Duyệt khoanh tay lạnh lùng cảnh cáo. Tô Kiệt rùng mình một cái.
Cậu ta chỉ muốn nhanh chóng nói câu xin lỗi với Lý Duệ rồi nhanh chóng cuốn xéo khỏi nơi đây.
"Chờ chút!" Sau đó chợt nghe thấy tiếng hô của Lâm Kiều.
"Chị Duyệt, xin chờ một chút đã, cho dù chúng ta trước đây từng có xích mích cũng mong chị nghe hết mấy lời của tôi, sau khi nghe tôi nói xong, chị nhất định sẽ vì hành vi giúp kẻ nào đó của ngày hôm nay mà hối hận."
Lâm Kiều khoanh tay, lúc này lạnh lùng nhìn phía Trần Khiêm.
Như là cô ta tin chắc mình sắp nhìn thấy bộ dạng Trần Khiêm bị Trịnh Duyệt chém làm trăm mảnh vậy.
"Ha ha, lại là ả đê tiện này, cô có lời gì muốn nói? Tốt nhất lời này có ích cho tôi, nếu không, chúng ta gộp nợ mới nợ cũ lại cùng tính luôn một thể!"
Trịnh Duyệt vừa nhìn thấy Lâm Kiều, cô ta liền nhớ lại lúc ban đầu cô ta đưa cậu Trần về trường học đã bị cô ả sinh viên này vu khống mình nuôi tình nhân, khiến cho cậu Trần vô cùng khó xử.
"Được thôi chị Duyệt, vậy tôi liền nói thẳng ra vậy, người tên Trần Khiêm kia không xứng với sự tin tưởng của chị dành cho anh ta. Ở trường anh ta đã có bạn gái rồi, cô ấy là sinh viên của khoa chúng tôi!"
Đây là con bài chưa lật lớn nhất của Lâm Kiều.
Nói xong lại chỉ vào Trần Khiêm: "Nếu anh là đàn ông thì nói thật cho chị Duyệt, tôi nói có đúng hay không?”
Trần Khiêm gật gật đầu nói: "Đúng vậy, bạn gái của tôi tên là Tô Mộc Vũ, là sinh viên khoa cô! Ha ha! Chúng tôi vừa trở thành người yêu mấy ngày hôm trước thôi!"
"Ha ha ha! Chị Duyệt, chị có nghe thấy không? Anh ta thừa nhận, anh ta chính miệng..
Lâm kiều phá lên cười, sau đó nụ cười của cô ta từ từ co cứng lại trên khuôn mặt.
Cô ta vốn còn muốn nhìn thấy được sự giận dữ, giận tới nỗi không kềm được thậm chí là tràn ngập sự hung ác muốn nuốt sống Trần Khiêm trên gương mặt Trịnh Duyệt.
Dù sao bị một người đàn ông đùa bỡn trong lòng bàn tay, đều là con gái thì sẽ hiểu được cảm giác giận dữ đến muốn giết người này.
Nhưng thứ Lâm Kiều nhìn thấy trên khuôn mặt của Trịnh Duyệt, chỉ là ánh mắt nhìn mình đầy không kiên nhẫn và tức giận.
"Đây là chuyện cô muốn nói với tôi sao? Ha ha, một tên đàn em của cậu Lý có bạn gái mà thôi, cô nói với tôi làm cái gì? Không phải cô thật sự cho rằng tên đàn em họ Trần này là tình nhân của tôi đấy chứ?"
Trịnh Duyệt cười lạnh.
"A? Không phải sao?" Lâm Kiều cả kinh.
"Bốp!"
"Con đàn bà vô lại, lần trước đã nói xấu tôi một lần rồi, bây giờ còn tiếp tục mở mồm ra để bịa chuyện nữa!"
Trịnh Duyệt giơ tay lại là một cái tát giáng xuống. Tát cho Lâm Kiều xây xẩm mặt mày.
Hóa ra là cô ta đoán sai tất cải
"Còn không mau cút đi!"
Trịnh Duyệt tức giận măng.
Đôi mắt cũng đỏ lên vì tức!
"Hừ, đi thì đi!"
Lâm Kiều bị đánh đến rơi nước mắt, bụm mặt muốn nhanh nhanh rời khỏi đây.
"Chờ một chút!"
Lúc này, một cô gái nhút nhát lên tiếng.
 
Chương 373: Vì sao vậy cậu Lý?


Lâm Duyệt đứng dậy. "Làm gì?" Lâm Kiều hỏi. "Bốp!"
Lâm Duyệt lấy hết dũng khí, cũng tát một cái thật mạnh lên mặt Lâm Kiều.
Ai bảo con nhỏ Lâm Kiều này vừa rồi ngang ngược như vậy, không tiếc sỉ vả mắng nhiếc bọn họ.
Hiện giờ thì sao, ngay cả chị đại Trịnh Duyệt đều phải đối xử khách khí với Lý Duệ, cô ta là bạn thân nhất của Tân Phi, cô ta còn hải sợ cái gì nữa!
Đây là lần đầu tiên Lâm Duyệt cho kẻ khác ăn tát như vậy, nhìn bộ dạng Lâm Kiều bị đánh ngu người mà không dám nói gì, thật sự quá đất
Trần Khiêm chỉ đứng một bên nhìn rồi cười.
Lâm Kiều hôm nay thật mất mặt đến mười tám đời tổ tông rồi, ha ha!
Đánh đuổi xong mấy người Tô Kiệt Lâm Kiều, biểu cảm mất mát trên khuôn mặt Trịnh Duyệt lúc này mới lộ ra, lúc mang đồ ăn lên cho mấy người Trần Khiêm, vài lần xém chút thì đánh đổ hết đồ ăn.
Haizzz!
Trịnh Duyệt lúc nãy đều là giả vờ, lúc nghe thấy tiếng xác nhận đã có bạn gái từ trong miệng Trần Khiêm.
Thực tế trong lòng Trịnh Duyệt như bị dao cứa cưa xẻ.
Nhờ kinh nghiệm làm việc nhiều năm, cô ta mới có thể ẩn giấu đi tâm tư thật sự của bản thân.
Thời gian dùng bữa đương nhiên không xảy ra thêm chuyện gì nữa, sau khi cơm nước xong xuôi, chuyện sắp xếp địa điểm vui chơi và ngủ nghỉ buổi tối đều là nhờ công của Trần Khiêm đã hiến kế từ sớm cho Lý Duệ.
Tiêu chuẩn là những nơi cao cấp nhưng cũng không quá vượt lẽ thường.
"Cậu Lý, từ nãy đến giờ người yêu cứ gọi điện thoại giục tôi thôi!" Lúc này Dương Huy bỗng nói một câu như thế với Lý Duệ.
Bọn họ đang chuẩn bị đến Khách sạn Trúc Phong dọn dẹp hành lý.
"Được mà, lão Dương cậu cứ về trước đi!" Lý Duệ đáp lại một câu. Dương Huy nhanh chóng bắt xe rời đi.
"Cậu Lý cậu Lý, anh cũng bảo tên này đi đi thôi, dẫn theo hắn ta thật xấu hổ quá!"
Lúc này, Lâm Duyệt lại làm ra vẻ mặt ghét bỏ liếc nhìn Trần Khiêm.
Lúc vừa rồi trong bữa ăn, Lâm Duyệt đã có được số 'Weixin của thần tượng cô ta - chị Trịnh Duyệt, nghĩ xem xem sau này cô ta là người quen biết với chị đại Kim Lăng, vậy phải từng giây từng phút chú ý hình tượng của bản thân mới được.
'What?
Trần Khiêm sửng sốt.
Người mà cô ta nhắc đến, dĩ nhiên là chỉ bản thân mình.
Không ngờ hôm nay chính mình đã hầu hạ ba chị em cô như một tên osin, kết quả còn bị ghét bỏ?
"Hả? Cậu ấy không đi được!"
Lý Duệ vừa nghe lời này, cũng hơi luống cuống.
Tuy không biết rõ lắm thân phận của lão Trần là gì, thế nhưng người mà Lý Duệ có thể dựa vào bây giờ chỉ có Trần Khiêm thôi.
"Vì sao vậy cậu Lý? Cậu ta cứ phải đi cùng sao?"
Lâm Duyệt cất giọng nài nỉ.
"Vậy, được rồi cậu Lý, cậu không cần khó xử, chương trình tiếp theo tôi đều đã dựa theo dặn dò của cậu mà sắp xếp ổn thỏa cậu cứ đi chơi vui vẻ là được, tôi đi trước đây!"
Vừa nói, Trân Khiêm vừa nháy nháy mắt ra hiệu Lý Duệ tiếp tục đóng giả cho tròn vai này.
Lý Duệ không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ gật đầu.
Trần Khiêm cũng vừa hay muốn đi, chơi cả một ngày thật là có hơi mệt rồi. Dương Huy thì đi tìm Từ Hà, đoán chừng là Lâm Kiều nói gì đó trong nhóm chat riêng của phòng kí túc xá bên đấy mới khiến Từ Hà vội vã gọi Dương Huy về để hỏi rõ mọi chuyện vậy.
Về phần bản thân, Tô Mộc Vũ lại đi huấn luyện rồi, không có chuyện gì để làm, đành chuẩn bị về phòng đánh một giấc vậy.
Đúng lúc này điện thoại của Trần Khiêm lại đột nhiên vang lên.
Nhìn nhìn, là Triệu Tử Hưng gọi điện tới.
"Cậu Trân, nhà đã sửa sang xong rồi, đồng thời còn dựa theo ý cậu đặc biệt xây một gara nằm ở chân núi, tuyến cáp. treo lên núi cũng đã được hoàn thành! Cậu tính xem lúc nào sẽ chuyển qua bên này?”
“ Tổng giám đốc Triệu, đã làm phiền ông rồi, không ngờ mới có bảy ngày, ngay cả gara cũng sửa xong rồi. Về chuyện dọn nhà, ngày tôi cũng đã chọn xong, chính là ba ngày saul Còn về chìa khóa ngôi nhà, ông cứ cầm trước đi, ba ngày sau dọn nhà, ông sắp xếp một người đến dọn dẹp trước đi nhé!"
Lúc Trần Khiêm đi cùng Lâm Y Y lên núi, việc sửa chửa trang trí cũng đã hòm hòm rồi, liền nhắn cho Đường Nhiên ba ngày sau sẽ dọn nhà.
"Được, cậu Trần yên tâm, chắc chẳn sẽ khiến cậu hài lòng!"
Sau khi cúp điện thoại Trần Khiêm nghĩ, hiện giờ gara cũng sửa xong rồi, chiếc Lamborghini của mình cũng không cần dãi nắng dầm mưa ở công viên nhỏ nữa, việc đầu tiên là lái xe đến gara dưới chân núi đã!
Cất di động vào túi, Trần Khiêm gọi một chiếc taxi rời khỏi đoạn phố thương mại Kim Lăng.
"Bác tài, bám theo chiếc xe phía trước cho tôi!"
Theo sát phía sau, một cô gái nhanh chân ngồi lên một chiếc taxi, mắt vẫn đăm đăm nhìn Trần Khiêm...
 
Chương 374: Nữ sinh lạnh lùng quát


"Hi hi, cô gái, chàng trai trên chiếc xe phía trước có phải là bạn trai của cô không vậy? Muốn kiểm tra xem cậu ta ở bên ngoài có ngoan ngoãn hay không hả?"
Tài xế cười cười bắt chuyện.
"Có lời thật muốn nói với cô, người thường đến khu phố thương mại Kim Lăng vui chơi, không có một ai là không có. tính lăng nhăng cả, bởi vì sao? Bởi vì đến đây đều là người có tiền!"
"Đừng nhiều lời vô ích, theo sát cho tôi!"
Nữ sinh lạnh lùng quát.
Tài xế cũng không nói gì nữa, tập trung lái xe.
Mà cô gái này không phải ai xa lạ, chính là Lâm Kiều.
Vì sao Lâm Kiều muốn đi theo Trần Khiêm?
Vậy thì phải kể từ lúc Lâm Kiều đi theo Tô Kiệt rời khỏi Bếp Gia Viên.
Sau khi rời khỏi, Tô Kiệt có thể nói là xấu hổ và giậ đan xen, ở trước mặt tất cả mọi người bị tát đến tai nổ đom đóm không nói, còn đắc tội cả chỗ dựa của mình là Trịnh Duyệt luôn.
Em họ thì bị đánh đến vỡ cả đầu.
Đây quả là mất cả chì lẫn chài, nỗi đau này chưa dứt, đã tiếp nỗi nhục như bị mất quần sịp ập xuống!
Nói chung là khó chịu, bực bội muốn chết! Trách ai bây giờ? Tô Kiệt đổ tất cả lỗi lầm lên đầu của Lâm Kiều.
Cái định mệnh, nếu không phải cô ả ở một bên quạt gió thổi lửa, luôn miệng nói Lý Duệ là một thăng nghèo.
Tô Kiệt cậu ta sao có thể làm một việc không có đầu óc, không có lý trí như thế!
Để mặc thăng em họ Tô Khải đập chai rượu vào đầu người ta.
Tô Kiệt cũng là hôm nay mới biết, hóa ra trước đây Lâm Kiều đã từng có thù oán với chị Duyệt.
Cho nên, Tô Kiệt quy cho Lâm Kiều thành đầu sỏ gây nên tất cả mọi chuyện.
Dĩ nhiên hai người cãi nhau, sau đó thì cậu ta liên đuổi Lâm Kiều đi.
Lâm Kiều tức giận trăm bề. Cô ta cũng luôn suy nghĩ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Lý Duệ khẳng định không phải là cậu Lý nào cả, điều này cô ta hết sức rõ ràng, bởi vì lúc giao lưu hai phòng kí túc xá từ rất sớm trước đây, Lâm Kiều đã điều tra hết tất cả mọi người ở kí túc xá của Trần Khiêm.
Muốn tìm xem có cổ phiếu nào đáng để mua hay không, kết quả một người cũng không có, hơn nữa Lâm Duyệt còn điều tra được, trong nhà Lý Duệ cũng rất nghèo khổ.
Chỉ là chuyện này sau khi cô ta nói với Từ Hà, thì không có ai đi rêu rao thảo luận nữa.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
Nói chung chỉ còn có Trần Khiêm là cô ta chưa điều tra, nhưng mà cần thiết sao? Một thằng nghèo đến nỗi cái quần cũng sắp không có mà mặc.
Nhưng không ngờ, tên Trần Khiêm này lại cho mình một bất ngờ không nhỏ.
Tất cả chuyện ngày hôm nay cô ta đều gom đổ lên trên người Trần Khiêm.
Có thể khiến Trịnh Duyệt hành xử như vậy, nhất định là Trần Khiêm, dù anh ta không phải tình nhân của Trịnh Duyệt đi chăng nữa, nhưng khẳng định có mối quan hệ không rõ ràng với Trịnh Duyệt.
Hơn nữa, tên Trần Khiêm này luôn đem lại cho người khác một loại cảm giác rất thần bí.
Anh ta không phải con nhà giàu, nhưng có đôi khi có cảm giác anh ta ngầu hơn bất kỳ cậu ấm nào.
Ngày hôm nay là một ví dụ.
Cho nên Lâm Kiều mới muốn bám theo Trần Khiêm, muốn xem xem rốt cuộc anh cất giấu bí mật gì!
Len lén theo mấy người Trần Khiêm và Dương Duy đã được một hồi lâu!
Lại nói đến Trần Khiêm, anh không biết gì cả.
 
Chương 375: Có phải là của anh hay không?


Anh xuống xe ngay ở cửa trường học, nhìn trời đã chạng vạng rồi.
Người ở chỗ công viên nhỏ cũng dần trở nên thưa thớt. Anh đi sâu vào trong công viên, tới chỗ để xe của mình. Chuẩn bị lái xe về biệt thự Vân Đỉnh.
Bíp bíp!
Trong không gian vang lên hai tiếng trong trẻo, đèn xe lóe sáng.
Theo đó là cửa xe phía sau tự động mở ra.
Trần Khiêm động tác quen thuộc chuẩn bị chui vào xe đi mất.
Bịch!
Chợt nghe phía sau truyền đến tiếng điện thoại di động bị đánh rơi, đồng thời là âm thanh vỡ nát của đồ vật.
"Quả nhiên... Tôi đoán không sai mà, thật sự là anh!" Sau đó là một giọng nữ vừa sợ hãi vừa khó tin vang lên. Trần Khiêm ngoái lại nhìn, càng bị dọa sợ hơn.
"Ôi đệch, Lâm Kiều, sao cô lại giống ma như vậy, không phát ra một chút tiếng động nào?"
Phía sau anh tầm mười bước chân, Lâm Kiều đang đứng chết trân, vẻ mặt ngạc nhiên mà nhìn anh.
Hai tay cô ta chụm lại che miệng há ra vì quá kinh ngạc, dưới chân là điện thoại di động đã vỡ thành hai mảnh.
Thậm chí toàn thân đều đang run rẩy.
"Trần Khiêm, chiếc xe này là của anh? Có phải là của anh hay không?"
Lâm Kiều lúc này mới phản ứng kịp, mặt đầy khiếp sợ nhìn Trần Khiêm.
Trời ạ, chiếc xe Lamborghini khiến cho vô số sinh viên nữ. trương Kim Lăng chao đảo, vậy mà lại là của Trần Khiêm.
Chiếc xế hiệu có giá mười tám triệu tệ. Đây là khái niệm gì chứ? Lâm Kiều như bị sét đánh.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, có đánh chết cô ta cũng không tin đây là sự thật.
Chủ nhân của chiếc xe sang trọng này, lại là một người cô ta người quen đến không thể quen hơn.
"Được rồi, nếu đã bị cô thấy được thì tôi thừa nhận, chiếc xe này là của tôi!"
Trần Khiêm bất đắc dĩ thở dài.
"Cái gì!"
Trong mắt Lâm Kiều lấp lánh ánh nước.
"Được rồi, nếu như không còn chuyện khác thì tôi đi trước, về phần chuyện cái xe, cô giúp tôi giữ bí mật đi, đừng để chuyện đến cuối cùng tất cả mọi người không thoải mái, ha hat"
Trần Khiêm nhàn nhạt nói một câu.
Liền chuẩn bị ngồi vào xe.
"Trần Khiêm, anh đừng đi!"
Không ngờ rằng Lâm Kiều lại lao thẳng tới, vòng tay cuốn chặt lấy sau lưng Trần Khiêm, ôm gắt gao.
"Định mệnh! Lâm Kiều, cô điên rồi sao? Cô bị thần kinh à? Cô làm cái gì đấy hả?"
Trần Khiêm bị hành động bất ngờ của cô ta dọa cho một trận, vội vàng giãy dụa!
"Không! Em không buông tay, Tiểu Khiêm, em sẽ không để cho anh trốn khỏi vòng tay của em đâu, em yêu anh mà, em thực sự rất yêu anh! Cho em một cơ hội có được không?”
Lâm Kiều ôm chặt lấy eo của Trần Khiêm, cả người dán sát lên người của Trần Khiêm.
Ôi đệch mẹt
Trần Khiêm đã biết đến tính yêu tiền của Dương Hạ, anh cho răng mình đã miễn dịch với tất cả những cô gái mê tiền rồi!
Không ngờ lại gặp được Lâm Kiều, người còn dữ dội hơn cả Dương Hạ.
Đúng vậy, hiện giờ Lâm Kiều đã xác định sẽ bất chấp mọi cái giá phải trả.
Tất cả những gì trong quá khú của Trần Khiêm, cộng thêm bây giờ anh tới đây lái xe, cho dù anh chỉ nói một câu xe là của anh, Lâm Kiều đã tin ngay.
 
Chương 376: Đừng có nghi ngờ mã lực của chiếc xe này!


Tại sao vậy chứ?
Bởi vì cô ta có một bộ óc linh hoạt, chiếc xe của anh hiện giờ, chỉ cần liên kết với các sự việc trước đây, thì có thể giải thích thông tất cả rồi.
Chuyện này còn cần nghỉ ngờ cái gì nữa.
Hơn nữa Lâm Kiều đã sớm nhìn ra, Trần Khiêm là người rất dễ mềm lòng, hơn nữa không thể đối xử quá tuyệt tình với người khác, đặc biệt là phụ nữ, anh rất dễ mủi lòng.
Chính vì bắt được điểm yếu này của Trần Khiêm. Cho nên Lâm Kiều mới đặt cược tất cả vào một ván này.
"Đệch, đừng như vậy, tôi xin cô đấy, da gà da vịt đang thi nhau nổi lên đây này!"
Trần Khiêm sốt ruột đến mức toát mồ hôi lạnh toàn thân.
"Em không! Em sẽ mãi luôn bám theo anh, trừ khi anh cho em một cơ hội!"
Lâm Kiều ôm càng chặt hơn.
Điên rồi điên rồi, điên thật rồi!
Trần Khiêm dấy lên quyết tâm, hơi hơi dồn lực đẩy cánh †ay của Lâm Kiều ra ngoài, sau đó thừa cơ chui vào trong xe, nhanh tay khóa kín cửa.
Mở hệ thống lái tự động định chuồn đi.
"Bịch!"
Chợt nghe thấy một tiếng vang nhỏ, Lâm Kiều cô ta lại nằm ngửa ra trước đầu xe.
"Chị ơi, chị Kiều ơi! Rốt cuộc cô muốn gì đây?"
Trần Khiêm nóng nảy hét ầm lên.
"Trần Khiêm, em hỏi anh một chuyện, có phải ngoài việc có tiền ra anh còn có một thân phận khác hay không? Anh nói cho em biết, em chỉ xin anh hãy nói cho em biết!"
Đúng vậy, hiện tại Lâm Kiều chỉ nghỉ ngờ có một chuyện.
Đó chính là cậu Trần Kim Lăng vô cùng thần bí giàu có trong lời đồn, là Trần Khiêm, phải hay không?
Băng không vì sao Bạch Tiểu Phi ngay từ ban đầu, còn có Trịnh Duyệt và Lý Chấn Quốc của sơn trang suối nước nóng, tất cả đều kính trọng Trần Khiêm như vậy?
A!!!
'Thêm cả chuyện xảy ra ngày hôm nay, còn có chiếc xe thể thao trước mắt.
Người thông minh như Lâm Kiều dù ngốc bớt vài phần cũng có thể đoán ra tám, chín mươi phần trăm sự việc.
Cậu Trần kín tiếng mà tài giỏi kia chính là Trần Khiêm!!!
Hiện tại cả người cô ta đều run rẩy vì hưng phấn, giống như sắp đạt cực khoái vậy, cô ta sắp biết được sự thật của tất cả mọi việc.
"Tôi nói cho cô biết, tôi không biết cái gì mà cậu Trần, nhưng nếu cô không cút đi tôi sẽ giãm chân ga đấy! Đừng có nghi ngờ mã lực của chiếc xe này!"
"Em sẽ không đi, anh mà không thừa nhận, em sẽ không. đi"
Đệch! Trần Khiêm bị chọc tức, bàn chân sắp chạm vào chân ga.
Chỉ đạp nhẹ một chút, sau đó vì sợ Lâm Kiều bị thương, anh lại đổi chân giãm thật mạnh bàn phanh.
Nhưng không ngờ được, chiếc xe do quán tính vẫn lao lên phía trước, đồng thời bánh xe lại nằm trên một tảng đá trơn trượt.
"A!"
Cả người Lâm Kiều như một con diều đứt dây bay ra ngoài.
Thân thể cô ta nện xuống đất, hai tay hai chân dang ra ngoài năm ở phía trước xe.
"Đệch!"
Trần Khiêm chỉ định dọa cô ta một chút, không ngờ sẽ xảy ra sự cố thật.
Lập tức mở cửa xe tiến lên phía trước.
Phần gáy của cô ta chạm đất, lập tức hôn mê.
Anh thử vỗ vỗ mấy cái lên mặt cô ta.
"Lâm Kiều, cô đừng làm tôi sợ? Không có sao chứ? Vừa nãy tôi không cố ý đâm cô đâu."
Trần Khiêm có chút tự trách.
Anh không phải là chúa cứu thế, dù anh ghét Lâm Kiều, thậm chí nhiều lúc muốn xé toạc cái mồm bẩn thỉu của cô ta ra, nhưng cũng không đến mức ác độc muốn cô ta bị thương, thậm chí nguy hiểm tính mạng.
Nhìn thấy nét đau đớn trên gương mặt Lâm Kiều.
Trần Khiêm bế cô ta lên nhét vào trong xe, sau đó tăng tốc thẳng tiến hướng bệnh viện
 
Chương 377: Vậy là ai ở đó?


Chuyện của Lâm Kiều đã dọa cho Trần Khiêm toát mồ hôi hột.
Cũng may sau khi đến bệnh viện thì được chẩn đoán là não chấn động nhẹ, vì chịu va đập nên mới ngất đi thôi.
Tiếp nhận điều trị và nghỉ ngơi điều dưỡng một khoảng thời gian thì sẽ ổn.
"Trần Khiêm, anh đừng đi mà, em yêu anh!" "Cậu Trần, xin anh đừng đi đâu cả, em vô cùng yêu anh!" Trong cơn hôn mê, Lâm Kiều còn lẩm bẩm những lời này.
Trần Khiêm chỉ cảm thấy nực cười, cô yêu tôi sao, thứ cô yêu chỉ là thân phận cậu Trần mà thôi!
Sau cùng, Trần Khiêm vẫn nộp thay Lâm Kiều mức viện phí với tiêu chuẩn cao nhất.
Tiếp đó lên xe, phóng vút về phía biệt thự Vân Đỉnh. Đi ra từ gara của biệt thự, Trần Khiêm định sẽ bắt xe đi về.
Bỗng nhiên, Trần Khiêm chú ý đến trên núi Vân Đỉnh có gì đó không đúng lắm.
Đó là hướng của biệt thự Vân Đỉnh, nhưng lúc này nơi đó lại đèn đuốc sáng trưng khắp phía.
Phong cách kiến trúc của ngôi biệt thự này mang đậm nét cổ xưa, lúc này, bóng đêm dần bao trùm vạn vật, biệt thự trên đỉnh núi lại mở toàn bộ đèn, thật sự là một cảnh vàng son ngợp mắt, ngàn sao lung linh.
Đẹp, khiến cho người ta phải nín thở.
Nhưng bản thân đang ở nơi này, Đường Nhiên cũng sẽ không dám chuyển vào một cách phô trương trằng trợn như vậy.
Vậy là ai ở đó?
Trần Khiêm đầy äp hoài nghi.
Quyết định tự mình lên đó xem xét tình hình. Đi tới trước cửa biệt thự, anh phát hiện ra bên trong đúng là có người, nhưng lại không chỉ một người, có cả nam lẫn nữ,
không khí vô cùng sôi nổi.
Lạ lùng, có thể là ai đây? Tại sao lại mở party trong nhà của mình, người này còn có cả chìa khóa nhà nữa.
Trên mặt Trần Khiêm không giấu nỗi sự phẫn nộ, anh tiến đến đẩy tung cửa ra.
"Hử?"
Người bên trong thấy Trần Khiêm xuất hiện, rõ ràng rất bất ngờ, đồng thời còn có hoảng sợ.
Tất cả đều mang vẻ mặt đầy ngạc nhiên ngước lên nhìn anh.
Mà Trần Khiêm thảng thốt nhìn mấy kẻ đang đứng trong nhà của mình.
Hát Có chừng mười mấy người, nam nữ đủ cả.
Chính giữa phòng khách bị bọn họ trang trí giống như một quán bar, bên trong bày đầy các loại đồ ngon rượu quý.
Mười mấy người đang uống rất là vui vẻ.
Nhưng mười mấy người này, Trần Khiêm nhìn đi nhìn lại cũng không thấy một ai quen mắt, chắc chắn không phải nhóm Bạch Tiểu Phi, cũng không phải cậu em kết nghĩa họ Hoàng của mình.
Thật sự là chuyện lạ có thật.
Hai người bảo vệ vẫn còn đứng gác ở lưng sườn núi, mấy. kẻ này lẻn vào đây bằng cách nào không biết?
"Mẹ cha, mày là thăng nào? Đệch cụ! Đây là nơi người thường có thể lên hay sao?"
Một anh chàng có vẻ côn đồ nhíu mày chửi.
 
Chương 378: Giờ thì biến thành cái gì rồi?


"Đệch, nhìn thì có vẻ là một thắng ngu học, chắc là nghe nói núi Vân Đỉnh rất oai nên muốn đến đây thăm quan chăng?"
"Chẳng lẽ là đi từ phía sau núi tới? Ai ya, thật là rừng lớn, loại rác rưởi nào cũng có!"
Mấy cô gái thì mang vẻ giễu cợt nhìn Trần Khiêm.
Đúng vậy, người từ trước đến giờ không quá quan tâm đến vẻ ngoài như Trần Khiêm luôn cho rằng chỉ cần ăn mặc sạch sẽ gọn gàng là được rồi, người như vậy đi tới đâu cũng đều bị kẻ khác soi mói chê cười.
Tất nhiên sẽ bị những cô gái quen nhìn những anh chàng đẹp trai sáng loáng xem thường.
“Tôi còn đang muốn hỏi mấy người đó, ai cho các người vào đây?"
Trần Khiêm nhíu lông mày, giọng điệu lạnh nhạt hỏi một câu.
Nếu bảo không tức giận thì là giả, anh mua tòa biệt thự này với mong muốn ban đầu không phải để khoe của, mà muốn sau này mình có một ngôi nhà để dừng chân.
Giờ thì biến thành cái gì rồi? Thành cái khu vui chơi à?
"Tên cùi bắp này cũng to mồm đấy, bọn chị vào như thế nào, dựa vào chú em cũng đòi biết sao?"
Một cô gái giọng nói lè nhè do uống quá nhiều lắc lư xiêu vẹo đi tới, không kiêng nể gì mà chọc chọc vào ngực Trần Khiêm.
"Thôi bỏ đi Tiểu Lệ, hạng người này tôi gặp nhiều rồi, nếu không phải cậu Triệu ngàn căn vạn dặn biệt thự Vân Đỉnh không thể dính máu, tôi đã xử hắn rồi, mau gọi bảo vệ tống cổ hắn đi vào đồn cảnh sát đi!"
"Đúng"
Mọi người ở xung quanh ra sức phụ họa, còn chuẩn bị gọi điện thoại.
"Ồn ào cái nỗi gì?"
Bỗng nhiên lúc này, chợt nghe thấy một giọng nói chưa đầy sự không kiên nhẫn phát ra từ ban công của tầng hai.
Sau đó thấy một chàng trai dẫn theo một cô gái nữa chậm rãi bước xuống dưới.
"Tôi đang có hứng ngắm phong cảnh, các cậu không thể yên tĩnh một lúc được à, thật coi nơi này là nhà mình hay sao?"
Hiển nhiên chàng trai là đại ca của nhóm người này, anh †a không thèm nể nang ai mà cất giọng trách móc.
"Vâng, vâng thưa cậu Triệu, đều do có người muốn đến phá đám nên mới vậy!"
'Tên nhóc vừa mở miệng mảng chửi Trần Khiêm, lúc này đã quay ngoät một trăm tám mươi độ trưng ra vẻ mặt tươi cười báo cáo.
Mà người con trai đứng ngảm cảnh trên ban công không phải ai xa lạ, chính là con trai của Triệu Tử Hưng, cậu Triệu Triệu Sơn.
Vừa nhìn thấy anh ta, Trần Khiêm bỗng nhiên hiểu ra tất cả.
Xem ra người đưa chìa khóa biệt thự cho Triệu Sơn chính là Trệu Tử Hưng rồi! . Chươ?g‎ mới‎ ?hất‎ tại‎ {‎ Tг‎ ùmTгu?ệ?.??‎ }
"Có người đến phá đám? Đứa nào to gan như vậy hả? Không muốn sống nữa hay sao?"
Triệu Sơn nhướng mày. "Cậu Triệu cậu Triệu, là anh ta, chính là anh tai!"
Lập tức có năm sáu cô gái lần lượt đứng dậy, đi tới tóm chặt lấy Trần Khiêm.
Sao lại có cảm giác giống trong phim “Cậu bé hồ lô” thế nhỉ, đây là cảnh một bầy yêu tinh bắt lấy ông nội của cậu bé hồ lô muốn tranh công với yêu tinh Rắn sao?
 
Chương 379


Bọn họ kéo Trần Khiêm đến trước mặt của Triệu Sơn. "Trần Khiêm, là cậu?"
Cô gái vẫn luôn đứng phía sau lưng của Triệu Sơn, khi nhìn thấy rõ người đến là Trần Khiêm thì lập tức căng thẳng.
Để lộ biểu cảm giật thót mình rất rõ ràng.
Trần Khiêm từ nấy chỉ lo nhìn Triệu Sơn, một cái chạm mắt này cũng khiến anh bất ngờ không kém.
Triệu Nhất Phàm!
“Ha ha, Trần Khiêm, cậu bò lên đây kiểu gì vậy? Không phải đi lên chỉ để ngó qua một chút phong thái của biệt thự. Vân Đỉnh đấy chứ?"
Sau khi bất ngờ đi qua, chỉ còn lại tiếng cười nhạo đầy châm chọc.
Chương trình vui chơi ngày hôm nay vốn đã được lên kế hoạch từ trước.
Nói thật là, thời gian trước việc có một đại gia siêu giàu bỏ ra tám tỉ mua biệt thự Vân Đỉnh đã nổi rần rần trên mạng. một thời gian dài.
Mấy người Triệu Nhất Phàm chắc chắn đã nghe qua chuyện xoay quanh biệt thự Vân Đỉnh.
'Thế nhưng muốn đến xem, đó là chuyện trong mơ cũng không xuất hiện.
Đây là chỗ đại gia tiền tỉ ở đấy.
Nhưng mà, Triệu Nhất Phàm phát hiện, từ lúc cô ta quen biết Triệu Sơn thì mọi chuyện không có khả năng, đều trở. thành chuyện có khả năng thực hiện.
Ngày hôm nay khi Triệu Sơn nói anh ta có chìa khóa của biệt thự Vân Đỉnh, mọi người còn không quá tin tưởng.
Đến tận lúc anh ta tự tay rút chiếc chìa khóa ra, mọi người mới giật nẩy người.
Còn hẹn cả Tô Kiệt và Lâm Kiều cùng nhau đến nữa.
'Thế nhưng từ chiều đã không có tin gì của Tô Kiệt, Lâm Kiều thì khỏi nói, gọi điện thoại cho cô ta mới biết cô ta tắt điện thoại rồi.
Đều này khiến Triệu Nhất Phàm xấu hổ mà lẻ loi một mình một chỗ, cũng may là còn có Triệu Sơn luôn đi cùng với cô ta.
Lúc nãy đứng ở ban công, Triệu Nhất Phàm nhìn ra phong cảnh phía xa, cô ta cảm nhận được cái cảm giác thế nào gọi là dưới một người nhưng trên vạn người.
Cho nên lúc này, giọng điệu của cô ta với Trần Khiêm chỉ ẩn chứa sự trêu tức, đã không còn tâm lý muốn trả thù khi đứng trước mặt Trần Khiêm như khi trước.
Loại người này, có cái gì đáng để trả thù đây?
"Nhất Phàm, người mà cậu quen biết, cậu nói xem phải xử lí thế nào?"
Triệu Sơn càng chướng mắt tên Trần Khiêm này hơn trước, anh ta cười nhạt hỏi.
"Để cậu ta đi đi! Tớ không muốn nhìn thấy loại người này ở một nơi tốt đẹp như vậy!"
Nói xong, Triệu Nhất Phàm liếc nhìn Trần Khiêm thêm một lần, liền quay trở lại ban công trên tầng.
"Có nghe thấy không hả, chị dâu bảo mày cút đi!"
“Mau cút đi!"
Trần Khiêm chưa kịp nói thêm gì đã bị một nhóm mấy cô. gái trong bữa tiệc đẩy ra ngoài, còn đóng sầm cửa ở ngay trước mặt anh.
Trần Khiêm suýt chút nữa bị bọn họ chọc tức nổ phổi!
Đầu tiên là bị mấy cô gái buông lời sỉ vả, tiếp lại bị Triệu Nhất Phàm thọc cho một dao.
Cuối cùng còn đá mình ra bên ngoài?
Con hổ không gầm lên, mấy người nghĩ nó là mèo hen hay sao?
Sự tức giận ban nãy cộng thêm cả bây giờ nữa khiến Trần Khiêm thật là không chịu đựng được nữa rồi.
Anh rút điện thoại ra khỏi túi, lần lượt gọi cho hai người Đường Nhiên và Triệu Tử Hưng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top