Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 340


“Cậu Trần cho tôi năm phút, tôi nhất định sẽ tra ra!”
Đối với Lý Phi Hồng, việc của Trần Khiêm tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ.
Hơn nữa đây còn là việc xảy ra ở phố thương mại Kim Lăng, nếu giải quyết không gọn gàng, vậy thì Lý Phi Hồng hắn nên chết đi cho rồi.
Sau khi đảm bảo với Trần Khiêm xong thì lại chỉ hai tên vệ sĩ vẫn còn đang há hốc mồm:
“Hai người có biết khách sạn Trương Đại Sơn ở đâu không?”
“Anh Phi Hồng, bọn em không biết, thật sự không biết! Trương Đại Sơn ở đến mấy khách sạn! Nhưng mà anh Phi Hồng, chỉ căn anh đừng xử bọn em, bọn em có thể giúp anh nghĩ cách tìm được Trương Đại Sơn!”
Hai tên bảo vệ bình tĩnh nói, trong giọng điệu mang theo ý đe dọa. Dù sao thì hai người cũng là những người tàn nhẫn trên giang hồ, đã trải qua không ít chuyện.
“Haha, không cần hai người nghĩ cách đâu! Người đâu rồi, đánh chết hai thẳng này cho tôi!"
Lý Phi Hồng vãy tay, lập tức có mấy người chạy qua, vây quanh đập cho hai người một trận!
Sau đó, Lý Phi Hồng lại dẫn một đoàn hai ba trăm người đi vào quán bar.
Không cần phải nói cũng biết quán bar lúc đó vô cùng nhốn nháo
Trong quán bar ai ai cũng trợn mắt ngạc nhiên. “Mẹ kiếp, đây chẳng phải là anh Phi Hồng sao?”
“Quán bar này sao lại gây rắc rối đến anh Phí Hồng rồi? Phải đến tận đây để giải quyết vậy?”
“Không không không, vừa nấy anh Phi Hồng đã dẫn người đến rồi, tôi nghe nói anh Phi Hồng đến tìm ai đó, suyt, nói ít thôi! Cẩn thận không lại chuốc họa vào thân!”
Lúc này, tiếng nhạc xập xình của quán bar cũng đã tắt
Các nhân viên phục vụ và khách hàng đều tụ lại ở đại sảnh, ai ai cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì
Có người bạo gan muốn chụp ảnh và quay video, bị một người vệ sĩ có đôi mắt máu lạnh dọa nên vội rụt tay lại
Tóm lại bầu không khí vô cùng đè nén.
“Các người có bao nhiêu người, qua đây ngồi xốm xuống cho tôi!"
Sau đó, mười mấy người vệ sĩ túm lấy mấy người vệ sĩ khác của Trương Đại Sơn dẫn đến trước mặt Lý Phi Hồng.
Trong đó có cả vợ của ông chủ tên Xảo Xảo và chồng của cô ta.
Hai người bị dọa đến nỗi câm như hến.
Những câu hỏi của Lý Phi Hồng đưa ra, bọn họ cũng không biết phải giải thích cái gì với Lý Phi Hồng, tóm lại người phụ nữ tên Xảo Xảo đã khóc luôn rồi.
“Chị Tiêu, đây là chuyện gì vậy? Người đàn ông trẻ tuổi đó là ai vậy chứ? Thật ngang ngược quá!”
Sáu cô gái nhóm Vương Tiểu Đề cũng vây lại xem.
Thấy cảnh tượng thô bạo này, trái tim thiếu nữ của mấy cô gái cũng đã rung động rồi
Con gái mà, ai lại chẳng thích anh hùng chứt
“Là anh Phi Hồng của phố thương mại Kim Lăng! Là người đàn ông ngang ngược nhất của Kim Lăng, cánh tay phải của Tổng giám đốc Lý Chấn Quốc, là người của cậu Trần ở Kim Lăng!”
Cô gái được gọi là chị Tiêu này tỏ ra rằng mình biết rất nhiều, lúc này đang giải thích với vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
“Trời ơi, thì ra là Lý Phi Hồng, là người của cậu Trần š? Thảo nào!”
Mấy cô gái sùng bái nói. Trong lòng Vương Tiểu Đề cũng rất sùng bái, điều cô ta hi vọng nhất chính là có thể quen được một người bá đạo như vậy.
Lúc này, cô ta đứng thắng lên bàn, lặng lẽ quan sát: tất cả.
Đột nhiên lúc này, bóng dáng một người đi ngang qua cô ta, chen vào đám đông.
'Vương Tiểu Đề cũng vừa hay nhìn thấy được bóng dáng này.
“Mẹ nó, Trần Khiêm, cậu chen vào đây làm đếch gì!”
 
Chương 341: Vờ vịt cái quái gì?


'Vương Tiểu Đề thấy Trần Khiêm đang chen vào trong như đúng rồi.
Thì ngay lập tức khinh bỉ mắng.
Cô ta thực sự gặp nhiều loại người thế này rồi
Bất kể là chỗ nào có chuyện, dù là chuyện gì, chỉ cần là chuyện lớn thì luôn có những người thích vờ vịt đi lên hỏi đã xảy ra chuyện gì, giống như người khác không biết họ bản lĩnh cỡ nào vậy.
Bây giờ Trần Khiêm chính là loại người đó.
“Phải đấy! Vờ vịt cái quái gì? Cẩn thận không lại rước họa vào thân đấy!”
“Thực sự là tôi chịu đủ cái tên tâm thường này. đấy, Tiểu Đề cậu nhìn xem, cậu ta thật sự chen vào rồi kiat"
Lúc này một người chị em tốt chỉ vào Trần Khiêm.
Trần Khiêm lười phải để ý đến bọn họ.
Lúc này thấy Lý Phi Hồng đã hỏi xong tình hình rồi, Trần Khiêm mới từ từ đi lên, đương nhiên phải cùng hắn đi tìm Mạnh Thái Như rồi.
“Cậu Trần, đã biết được địa điểm rồi, các anh em đã đi lấy xe, chúng ta lập tức xuất phát thôi!"
Lý Phi Hồng thấy có nhiều người quá, nên lúc này chỉ thấp giọng nói với Trần Khiêm một câu.
Mà hai chữ cậu Trần lại bị vợ của ông chủ ở bên cạnh bọn họ nghe thấy.
Lúc này hoàn toàn ngạc nhiên trừng lớn mắt.
Cậu... Cậu Trần?
Cậu Trần của phố thương mại Kim Lăng?
Mẹ kiếp!
Dường như giới của bọn họ đều đồn ầm lên, cậu Trần ấy à, bình thường học ở đại học Kim Lăng, là người rất khiêm tốn, chẳng ai biết thân phận cả.
Nhưng lại vô cùng nổi tiếng ở cả cái Kim Lăng này. truyện xuyên nhanh
Là chủ, nhóm người Xảo Xảo sao lại không biết gì được.
Trời ơi! Không ngờ cậu Trần là sinh viên của Thái Như, hơn nữa mình lại còn thuê cậu Trần làm việc cho mình?
“Cậu Trần, hiểu lầm thôi, có một số việc chỉ là hiểu lầm cả thôi!"
Xảo Xảo lúng túng vội vàng giải thích,
Trần Khiêm phớt lờ bọn họ, dứt khoát xoay người rời khỏi đám đông.
Lý Phí Hồng lạnh lùng hừ một tiếng: “Quản cho tốt cái miệng của mấy người, còn chuyện này, khi nào quay về sẽ tính sổ với cô”
Cả một nhóm người vội vàng rời đi
Chỉ còn lại Xảo Xảo sắc mặt tái nhợt im như thóe.
“Mẹ kiếp mẹ kiếp! Trần Khiêm lại đi cùng với bọn họ, vừa nãy họ nói cái gì vậy chứ? Hình như anh Phi Hồng rất khiêm nhường với Trần Khiêm!”
 
Chương 342: Sao có thế được chứ!?


Mặc dù đám đông không nghe được Lý Phi Hồng và Trần Khiêm nói những gì
Nhưng người tỉnh mắt đều có thế nhìn thấy Lý Phi Hồng rất tôn trọng Trần Khiêm.
Nhóm Vương Tiểu Đề cũng hơi ngớ ra.
“Tớ cũng không biết!”
'Vương Tiểu Đề không chắc chắn nói một câu
Không biết tại sao, vừa nãy Trần Khiêm được một nhóm người vây quanh hộ tống rời đi, Vương Tiểu Đề đột nhiên cảm thấy Trần Khiêm vô cùng đẹp trai, vô.
cùng bá đạo.
Thậm chí, Vương Tiểu Đề có một suy đoán vô cùng táo bạo
Suy đoán này khiến cả người cô ta chấn động: “Chẳng lẽ, Trần Khiêm chính là cậu Trần?”
A!
Sao có thế được chứ!?
Không thể nào!
Lúc này, ở cửa quán bar đã đồ mấy mười mấy chiếc Rolls - Royce dòng kéo dài thân xe màu đen.
Trần Khiêm ngồi vào chiếc xe ở giữa. Một nhóm người vội vã đến khách sạn Du Long Đại!
Lúc này, trong một phòng riêng ở khách sạn Du Long Đại.
“Đừng.. Đừng mà, cứu... Cứu mạng!”
Mạnh Thái Như bị ném mạnh lên chiếc giường nước. lớn, cô ta bị chuốc say, chỉ thấy đầu óc choáng váng, cả người không có một chút sức lực nào.
Chỉ còn lại một chút ý thức.
'Yếu ớt hét lên.
“Ha ha ha! Người đẹp, hét đi, hét lớn lên, cho dù em có hét đến khàn cả cổ cũng chẳng có ai đến cứu em. đâu!"
Trương Đại Sơn cởi áo, vừa cởi vừa nheo mắt cười
Nhìn báu vật ở trên giường đến chảy cả dãi.
Trương Đại Sơn tung hoành giang hồ bấy lâu nay, lắm chiêu nhiều kế, chỉ cần là người phụ nữ ông ta thích thì hình như chẳng ai chạy thoát cả
Huống hồ người đẹp Mạnh Thái Như lại còn đánh ông ta trước mặt nhiều người như thế.
Quả thực đây là lân đầu tiên đấy.
Lúc này, Trương Đại Sơn ngoài dục vọng ham muốn ra thì còn muốn trả thù nữa.
Còn bạn thân Xảo Xảo của Mạnh Thái Như, ha ha, hỏi cô ta đi, tiền quan trọng hay tình bạn quan trọng?
Trước đó ở quán bar, mình chỉ cần một ánh mắt ra hiệu cho cô ta thôi là cô ta đã hiểu có ý gì rồi!
Dù sao thì mình cũng là người bỏ vốn nhiều nhất ở. cái quán bar này của chồng cô ta mà.
“Người đẹp à, anh đến đây!
Trương Đại Sơn chảy cả dãi luôn rồi, lúc này ông ta gấp đến độ không nhịn được nữa, bố nhào lên giường.
Đúng lúc này. Rầm một tiếng. Cửa phòng khách sạn bị đẩy thẳng ra
Theo sau là một nhóm người mặc đồ đen xông. thẳng vào.
“Mẹ kiếp, làm gì vậy hả?”
Trương Đại Sơn bị dọa, vội vàng co người sang một bên.
 
Chương 343: Chắc chắn là như vậy!


Nhưng khi ông ta nhìn thấy Lý Phi Hồng bước vào thì đổi sang ánh mắt nịnh hót.
“Ôil Là Phi Hồng à, tôi còn tưởng là ai cơ? Ha ha, người một nhà mà không biết nhau sao?”
Tiếng tăm của Lý Phi Hồng ở phố thương mại Kim Lăng, đứng sau Lý Chấn Quốc thì đúng là dưới một người trên vạn người.
Trương Đại Sơn thường hay tới Kim Lăng, sao lại không biết Lý Phi Hồng là một người tàn nhẫn ở Kim Lăng được chứt
“Biến mẹ ông đi, ngồi mà đợi chết!”
Lý Phi Hồng đạp vào chân Trương Đại Sơn.
Thấy Mạnh Thái Như nửa tỉnh nửa mê trên giường, đành phải cung kính nói:
“Chị Mạnh, để chị hoảng sợ rồi, có người cử chúng tôi đến cứu chịt"
Lý Phi Hồng nói xong thì xua tay.
Lập tức có một nữ bác sĩ đi vào, cũng không biết vòng cái gì cho Mạnh Thái Như, rồi lấy khăn ướt lau mặt cho Mạnh Thái Như.
Chưa tới nửa tiếng Mạnh Thái Như đã tỉnh táo hơn phân nửa.
“Anh Lý, cảm ơn anh!”
Mạnh Thái Như vừa sợ hãi sửa sang lại quần áo của mình vừa nghỉ hoặc hỏi:
“Anh Lý, là ai bảo anh đến cứu tôi vậy?”
Mạnh Thái Như đứng lên, vừa căng thẳng lại vừa phấn khích hỏi
Đương nhiên là phấn khích rồi!
Vào lúc nguy cấp thế này, Lý Phi Hồng tiếng tắm lừng lẫy lại dẫn theo một toáng đàn em xông vào đây để cứu mình.
Hơn nữa Lý Phi Hồng lại còn cung kính với mình như thế.
Hắn nhận lệnh của ai, hoặc là nói người ra lệnh cho. hẳn chắc chắn là một nhân vật tai to mặt lớn.
Còn người bạn thân Xảo Xảo của cô ta đã bị Mạnh Thái Như tự động cho qua rồi.
Mình đối mặt với nguy hiểm thế này, Xảo Xảo cô ta cũng không tránh được liên quan đâu.
Vả lại cho dù lương tâm cô ta phát hiện ra muốn cứu mình, thì chäc chắc cũng không có đủ năng lực để khiến Lý Phi Hồng cung kính với mình thế này được!
Cho nên, việc đầu tiên Mạnh Thái Như làm sau khi đã tỉnh táo lại chính là hỏi cho ra lẽ.
“Về việc đó là ai, thứ lỗi cho tôi không thế nói, chỉ là cậu ấy có dặn dò, nếu cô hỏi đến chuyện này, thì cứ nói với cô anh ấy chỉ là một người thích bình bình thường thường!"
Lý Phi Hồng nói.
“AI Là cậu Bình Phàm?”
Lúc này Mạnh Thái Như mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, phấn khích nhảy cẵng lên.
Người thích bình thường, chẳng phải là cậu Bình Phàm đó sao?
Hơn nữa mình cũng không biết nhân vật nào tai to mặt lớn ngoài Bình Phàm cả!
Theo cách này thì hình như tất cả mọi chuyện đều đúng rồi.
Chẳng phải trước đây có người đoán cậu Bình Phàm là cậu Trần sao?
Rất nhiều người không tin.
Xem ra bây giờ, chỉ có cậu Bình Phàm hay còn gọi là cậu Trần mới có thể khiến cho Lý Phi Hồng như thế này. được.
Chắc chắn là như vậy, hôm nay quán bar mở cửa, Bình Phàm cũng đến chơi, sau đó nhìn thấy mình bị ức hiếp
Vì vậy mới lập tức gọi điện cử người đến cứu mình.
Chắc chắn là như vậy!
Việc xảy ra lúc này làm cho sự tuyệt vọng và hoảng loạn của Mạnh Thái Như vừa mới nấy dường như hoàn toàn tan thành mây khói.
“Chị Mạnh, bên trên đã dặn dò, bảo bọn tôi phải đưa chị về trường an toàn, chị vẫn nên quay về trước đã. Về phần còn lại, cứ giao cho cấp dưới của bọn tôi giải quyết!”
Mặc dù không biết Mạnh Thái Như có quan hệ gì với cậu Trần, nhưng cậu Trần đã cứu cô ta vậy thì chắc chân quan hệ không tồi. Mình cẩn thận lấy lòng cũng không phải chuyện sai!
Lý Phi Hồng thầm nghĩ.
“Vâng, anh Lý. Nhưng trước khi đi, có thể giúp tôi một việc không?”
Mạnh Thái Như đột nhiên lạnh lùng liếc nhìn Trương Đại Sơn ở góc tường.
Lý Phi Hồng gật đầu: “Chị cứ nói!”
“Bảo đàn em của anh cho tôi mượn dùi cui điện của anh ta một lát!”
Mạnh Thái Như vừa nói vừa liếc nhìn thân dưới của Trương Đại Sơn, khiến trái tim của Trương Đại Sơn như rơi xuống đáy vực...
“Cô cô cô... Cô muốn làm gì?”
 
Chương 344: Quả thật là quá sảng khoái


"Á!"
Một tiếng hét thảm thiết vang lên cả tầng lầu, đây chắc chắn là lần cuối cùng một người đàn ông được hét nên mới có thể hét hùng hồn và mạnh mế như vậy.
Phải, là lần cuối cùng của người đàn ông!
Sau khi làm xong tất cả.
Mạnh Thái Như mới xách túi của mình, đi ra khỏi phòng.
Một hàng vệ sĩ đứng ngay ngắn ở hai bên hành lang khách sạn.
Quả thật là Mạnh Thái Như phấn khích đến nổi đâu óc mơ màng.
Lúc mình được cứu, sấm rền gió cuốn, đã!
Ban nấy lúc mình trả thù, Trương Đại Sơn thậm chí còn chẳng dám chống cự, bị mình dí điện vào đúng chỗ đó, đã!
Bây giờ ra ngoài, vệ sĩ cung kính xếp hàng ở hai bên để đợi mình.
Quả thật là quá sảng khoái.
Đây chính là cảm giác có chỗ dựa vững chắc đó sao? Đây chính là cảm giác được ở bên anh Bình Phàm sao?
Tự hào, an toàn.
Đây quả thực là cảm giác mà người bình thường không thể nào so được!
“Chị Mạnh, mời lên xe!”
Lý Phi Hồng tự mình mở cửa xe cho Mạnh Thái Như, mời cô ta vào xe.
Sau đó cả đoàn xe mới oai nghiêm rời đi.
Trần Khiêm thì sao?
Thực ra ban nãy Trần Khiêm cũng đến cùng, lúc Lý Phi Hồng xác định được phòng, dẫn người đi lên, Trần Khiêm suýt chút nữa cũng lên theo.
Nhưng, Trần Khiêm chần chừ.
Sau khi mình lên đó thì chắc chẳn sẽ mặt đối mặt với Mạnh Thái Như.
Đến lúc đó mình nên nói gì đây?
Mình chính là cậu Trần, không thể để lộ thân phận sao?
Vậy mình che giấu lâu như vậy còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Hơn nữa việc này một mình Lý Phi Hồng cũng có thể giải quyết ổn thỏa rồi.
Mình lên hay không cũng không có ý nghĩa gì quá lớn, thế là dặn dò Lý Phi Hồng vài câu, sau đó Trần Khiêm gọi xe rời đi.
Cho nên mới có lý do vì sao Lý Phi Hồng nói những lời như vậy với Mạnh Thái Như.
“Anh Lý, việc hôm nay cảm ơn anh, tôi sẽ nói với cậu Bình Phàm những vất vả của anh!”
Trên xe, Mạnh Thái Như bắt chéo chân, nói với Lý Phi Hồng ngồi ở ghế phụ lái
Giọng nói đã không còn khách sáo như lúc trước. nữa, mà mang theo một chút ra vẻ ta đây.
Ha ha, Lý Phi Hồng ngầu thế mà chỉ là tay sai của cậu Bình Phàm, nếu mình còn cung kính với hẳn như vậy há chẳng phải là đang hạ thấp mình à?
 
Chương 345: Sao vậy lão Trần?


“Cảm ơn chị Mạnh! Ngoài ra, bây giờ phiên chị thông báo với Trần... Anh Bình Phàm một tiếng là bọn tôi đã hoàn thành nhiệm vụ!”
Lý Phi Hồng chỉ có thể cười.
Sau khi Mạnh Thái Như ừ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ vì kích động mà quên mất phải liên lạc với Bình Phàm rồi.
Mở wechat, bắt đầu tìm Bình Phàm để nói chuyện.
“Anh Bình Phàm, là anh đã cứu em à? Yêu anh, yêu anh chết mất"
Trần Khiêm đã về đến kí túc xá để nghỉ ngơi. Anh không lái xe của Mạnh Thái Như mà để xe ở bên quán bar. Sau khi nhận được tin nhắn của Mạnh Thái Như, biết được cô ta đã hoàn toàn không sao rồi thì cũng yên tâm, nhän lại một chữ ừ.
“Hôm nay anh làm em cảm động không biết phải nói gì mới tốt? Ừ, vậy em không nói mấy lời cảm ơn nữa, anh Bình Phàm, anh hãy nhớ, từ hôm nay trở đi, mục tiêu của Mạnh Thái Như em chính là phấn đấu trở thành người phụ nữ của anh!”
Mạnh Thái Như kích động gõ những chữ này gửi đi “Mẹ kiếp!" Trong kí túc xá, Trần Khiêm kinh ngạc hét lên.
“Hả? Sao vậy lão Trần? Ngủ mớ à?”
“Không sao không sao, giật mình thôi! Ngủ đây ngủ đây, mệt chết mất!”
Trần Khiêm ngủ. “Chị Mạnh, đến trường rồi!” Lý Phi Hồng xuống xe mở cửa cho Mạnh Thái Như.
Mạnh Thái Như ừ một tiếng, lúc này mới chuẩn bị chậm chạp xuống xe
Hình như cô ta đã quên mất Trần Khiêm mà mình. dẫn đến quán bar từ lâu rồi.
Thực ra là lúc vừa mới ra khỏi khách sạn, Mạnh Thái Như có nhớ đến Trần Khiêm.
Cậu ta vẫn đang giữ chìa khóa xe của mình.
Còn định bảo Lý Phi Hồng cử người đến chỗ cậu ta lấy hộ mình.
Nhưng mà nghĩ lại thì thấy Trần Khiêm tầm thường như thế, nếu để người khác biết cậu ta là sinh viên của mình, vậy thì mất mặt cỡ nào chứ?
Cho nên Mạnh Thái Như không báo cho Trần Khiêm, định sau khi về nhà rồi thì gửi tin nhán cho Trần Khiêm, bảo cậu ta tự bắt xe về.
Gòn xe của mình, cậu †a vẫn nên đừng lái thì hơn!
Vẻ mặt ghét bỏ!
“Ui cha!t”
Lúc Mạnh Thái Như xuống xe hình như bị thứ gì đó đụng vào mông,
“Xe của anh là cái gì vậy chứ? Đau chết mất!”
Mạnh Thái Như oán hận nói một câu.
Sau đó cô ta lôi từ dưới mông lên, Mạnh Thái Như há hốc mồm, mẹ kiếp! Vậy mà lại là cục sạc dự phòng!
“Xe của mấy người sang vậy mà lại để cục sạc dỏm thế này ở đây làm gì! Còn không vứt đi!”
Mạnh Thái Như cầm xuống, vô cùng tức giận, suýt chút nữa là mất hình tượng thục nữ rồi.
Cô †a giơ lên, muốn ném thẳng vào thùng rác ở một bên
Nhưng sau đó cô ta đột nhiên ngừng lại “Hửm? Không đúng! Cục sạc dự phòng này?"
Mạnh Thái Như mở lớn mắt, men theo ánh sáng của trăng nhìn kĩ lại một lần nữa.
Đột nhiên cô ta hít vào một hơi.
 
Chương 346


“Trời ơi, đây chẳng phải là cục sạc dự phòng của mình sao?”
Đúng rồi, đây chính là cục sạc dự phòng của mình mà, hơn ba trăm tệ, mới mua cách đây không lâu.
Tại sao lại chắc chẳn như vậy? Bởi vì trên cục sạc dự phòng này có dán một tấm ảnh tự sướng của mình mà!
Nếu vừa nãy không đụng trúng tấm ảnh của mình, Mạnh Thái Như cũng không nghĩ đến điều gì khác.
Bình thường mình để cục sạc dự phòng này trên xe.
Chiều nay đến quán bar, chẳng phải điện thoại của tên nghèo Trần Khiêm hết pin sao, sau đó mình mới đưa cục sạc dự phòng cho cậu ta mượn, bảo cậu ta cứ dùng đi
Thế nhưng... Cục sạc dự phòng này sao lại ngớ ngẩn lạc đến tận chiếc Rolls - Royce này?
Mình không cẩn thận làm rơi à?
Sao có thế chứ? Hôm nay Trần Khiêm chỉ gặp mình, cũng không có đến gần mình quá một mét.
Cho dù cậu ta lén lút trả lại cho mình, nhưng cũng hoàn toàn không có khả năng này mà!
Vả lại cậu ta trả thì trả, việc gì phải lén lút chứ?
Nói cách khác, đây hoàn toàn không phải là mình làm rơi.
Cũng không biết Trần Khiêm có chuyện gì mà để cục sạc ở trên xe...
Càng nghĩ, mặt Mạnh Thái Như lại càng trắng bệch.
Nhưng tại sao Trần Khiêm lại xuất hiện trên chiếc xe này?
Thân phận của cậu ta là gì chứ?
Đây đây đây. là chuyện gì vậy chứ?
Chẳng lẽ...? Mạnh Thái Như cảm giác đầu mình hỗn loạn.
“Anh Lý này, tôi muốn hỏi anh một chút, anh quen Trần Khiêm à?”
Dường như nghĩ đến một khả năng nào đó, Mạnh Thái Như mở to mắt hỏi.
“Không biết, sao vậy?”
Lý Phi Hồng trả lời theo phản ứng bản năng, cùng lúc đó Mạnh Thái Như đột nhiên nói ra tên của Trần Khiêm làm cho Lý Phi Hồng hơi căng thẳng
"À à, là thế này, Trần Khiêm là một sinh viên của tôi, cục sạc dự phòng này lúc chiều tôi có cho cậu ấy mượn, nhưng sao bây giờ nó lại ở trên xe của anh chứ?”
“Phải đấy, cục sạc dự phòng này cô cho Trần Khiêm mượn, sao lại xuất hiện trên xe của tôi nhỉ?”
Lý Phi Hồng nuốt nước bọt không để lại chút dấu vết nào.
Sao lại xuất hiện ở đây?
Chắc chản là lúc cậu Trần đi, không cẩn thận làm rơi cục sạc dự phòng trên xe rồi!
“Là tôi hỏi anh đấy anh Lý!”
Hình như Mạnh Thái Như rất khẩn thiết muốn biết được đáp án
*À à, là thế này, khi đó bọn tôi biết được cô gặp rắc rối nên đến quán bar tìm cô, nhưng bọn tôi cũng chưa từng gặp cô, nên vừa hỏi thăm vừa tìm xung quanh, muốn biết oô trông như thế nào. Cuối cùng có người nói, bức ảnh tự sướng này chính là cô, cho nên tôi mới cầm cục sạc dự phòng này...”
Lý Phi Hồng làm việc hoàn toàn là một người chính trực, bảo một người như hãn nói dối, quả thực là làm khó hắn rồi.
“À à, tôi hiểu rồi!"
Mạnh Thái Như áng chừng cục sạc dự phòng trong †ay, xem ra là Trần Khiêm đưa cho Lý Phi Hồng rồi.
Sau đó cô ta tạm biệt Lý Phi Hồng rồi đi lên tầng.
Nhưng về nhà, càng nghĩ Mạnh Thái Như lại càng cảm thấy có gì đó sai sai.
Hình như Lý Phi Hồng nói dối, vả lại câu cuối nhìn thì có vẻ mọi chuyện là vậy, nhưng mà lại sơ hở chồngchất luôn đấy?
Không đúng!!!
 
Chương 347: Với lại còn có!


Không đúng!
Mạnh Thái Như đột nhiên nghĩ tới những sơ hở, trong lời nói của Lý Phi Hồng.
Hân luôn miệng nói muốn tìm xem mình trông như thế nào?
Nhưng với tình hình lúc đó, hắn hoàn toàn có rất nhiều cách để tìm.
Hơn nữa có cần thiết đế tìm xem mình trông như thế nào không?
Bởi vì trước đó Mạnh Thái Như đã từng hỏi Lý Phi Hồng quá trình cứu mình, đều là do đàn em nói mới biết được mình bị bắt cóc đi đâu, ở phòng nào.
Hắn mới đến thẳng đó để cứu mình.
Sao lại còn tốn sức để tìm xem mình trông như thế. nào để làm gì chứ?
Với lại còn có!
Làm thế nào mà anh Bình Phàm biết được chuyện này?
Anh ấy thực sự đến quán bar à, theo tính cách của anh Bình Phàm thì anh ấy không thích những nơi thế này.
Chỉ có Trần Khiêm là biết rõ chỗ mình đã đi!
Mẹ kiếp!
Mạnh Thái Như không thể bình tĩnh được nữa, chẳng lẽ... Trần Khiêm chính là anh Bình Phàm?
Ha ha ha...
Bỗng nhiên Mạnh Thái Như bật cười. Không đâu, sao có thế chứ! Mình nghĩ cái gì vậy không biết?
Nói không chừng có hiểu lầm gì đó, đợi ngày mai đi tìm Trần Khiêm hỏi cho rõ ràng tình hình xem
Trái tìm Mạnh Thái Như vừa mới bị kích động treo lơ lửng cuối cùng cũng đã binh tĩnh lại rồi.
Một đêm không nói nên lời Hôm sau là thứ bảy.
Cho nên Trần Khiêm dậy muộn một chút.
Đợi đến khi điện thoại của minh reo thì mới mở mắt. Liếc nhìn, là Lâm Y Y gọi.
“Đã mấy ngày không liên lạc rồi, không biết hôm nay Lâm Y Y gọi cho mình có việc gì!”
Trần Khiêm nghỉ ngờ hỏi một câu, sau đó ấn nút nhận
“Cậu Trần, cậu đang bận sao?”
Lâm Y Y nhỏ giọng hỏi.
“Không bận, có việc gì à?”
Trần Khiêm hỏi
“Là thế này cậu Trần, chẳng phải lần trước cậu giả làm bạn trai tôi giúp tôi một lần đó sao? Nhưng mà hôm nay, cô họ của tôi ở Vân Cảng, có thêm mấy người họ hàng thân thích ở phía Bắc nữa, hẹn nhau hôm nay sẽ đến Kim Lãng chơi, đi thăm ba tôi!”
“Nhưng mà Tổng giám đốc Triệu ở phố thương mại có hai cuộc họp liên tiếp, ba tôi cũng đi họp nên bảo tôi đi với họt". truyện đam mỹ
Lâm Y Y nói với giọng dễ thương. *À, vậy thì cô đi cùng đi, đi chơi với bọn họ vui vẻ! Nếu muốn đến sơn trang suối nước nóng, tôi sẽ sắp xếp.
cho cô một căn phòng sang trọng!”
Trần Khiêm nói.
Mặc dù ban đầu có chút hiểu lầm với Lâm Y Y, bị cô. †a đánh.
Nhưng hiên tại sau khi đã trải qua một số chuyệt hai người cũng được xem như là những người bạn rồi
Trần Khiêm cũng không thấy ngượng nghịu gì.
Nhưng mục đích của Lâm Y Y rõ ràng không phải cái này.
“Cậu Trần, không phải tôi muốn cậu sắp xếp ở sơn trang suối nước nóng, tôi muốn hỏi cậu có thời gian không, nếu cậu có thời gian thì có thể cùng tôi đi dạo với bọn họ được không?”
“Bảo tôi đi cùng với bọn họ? Vậy chắng phải cô đang bảo tôi giả làm bạn trai của cô nữa sao? Y Y, tôi đã giả làm bạn trai đủ rồi, thực sự là đủ rồi, cho nên cô cũng đừng làm khó tôi nữa!”
Trần Khiêm nghe được ý này thì thẳng thừng từ chối
Hiện tại anh rất kiêng kị những việc này.
Không phải vì điều gì khác cả, chủ yếu là anh nghĩ cho Tô Mộc Vũ.
 
Chương 348: Cũng không thèm nói cho rõ!


Đã quyết định ở bên Tô Mộc Vũ rồi, lúc làm những việc thế này thì phải suy nghĩ cho Tô Mộc Vũ chứ.
Thế nhưng Lâm Y Y ở đầu kia điện thoại lại khóc. nức nở.
“Được... Được rồi cậu Trần, nghĩ cũng phải, tôi là ai mà có thể bảo cậu làm nhiều việc cho tôi như vậy được chứ? Chủ yếu là cô họ và mấy anh chị em họ hàng nhà tôi ai cũng nói, bọn họ còn chỉ đích danh bảo muốn gặp cậu! Được rồi, lần này tôi sẽ nói thẳng với bọn họ, cậu không phải bạn trai tôi, tôi không xứng... Tôi không khiến cậu khó xử nữa!”
Lâm Y Y khóc. Khiến cho Trần Khiêm cảm thấy hơi ngại.
Trần Khiêm không thể nghe con gái khóc trước mặt mình, hơn nữa còn là do mình
Lúc này anh cười khổ gãi đầu: “Gì nhỉ, cô đừng khóc nữa, nếu không thì thế này đi, hôm nay tôi đi, cô nói địa điểm đi, tôi qua tìm côi”
“Vâng, cậu Trần, cậu Trần là tốt với Y Y nhất, moahhl”
'Đầu kia điện thoại truyền đến nụ hôn ngọt ngào của Lâm Y Y.
Ờmm... Trần Khiêm đồng ý với Lâm Y Y lần này, cũng xem như là muốn kết thúc, gọi là giúp người thì giúp đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên
Minh đã giúp cô ấy phần đầu rồi thì giúp nốt cô ấy phần cuối luôn vậy!
Thôi được, đi thì đi thôi!
Trần Khiêm thay quần áo, vì giờ này cũng đã muộn rồi, có rất nhiều người lái xe cho nên Trần Khiêm dứt khoát gọi xe Didi, đến tìm Lâm Y Y.
Sau đó lại cùng đi xe nhà Lâm Y Y đến sân bay Kim Lăng đón người.
Lúc này, ở lối ra của sân bay Kim Lăng. Có một nhóm tám, chín người đang đứng
Có người trung niên, cũng có những người trẻ tuổi xinh đẹp.
“Di Lâm, làm sao đây, chẳng phải đã nói với Y Y rồi sao, chúng ta chín rưỡi đã tới, giờ sắp mười rưỡi rồi mà sao chị ấy còn chưa tới nữa nhỉ?”
“Văn Quân, con đừng có lo, nói không chừng Y Y có chuyện gì nên hoãn lại, yên tâm đi, vừa nấy gọi điện con bé bảo sẽ đến ngay thôi!”
“Ha ha, trước đây có đến Kim Lăng một lần, giờ trông thay đổi nhiều đấy, chắc chắn là rất nhiều chỗ vui chơi nhỉ. À đúng rồi Hồng Hà, chẳng phải lần trước chị nói Y Y đưa bạn trai con bé đến nhà chị sao? Chàng trai đó thế nào? Sao trong điện thoại chị cứ bảo cậu ta không được? Cũng không thèm nói cho rõ!”
Lúc này, một người phụ nữ trung niên trông rất giống Lâm Hồng Hà hỏi.
Bà ta là Lâm Hồng Cúc, hai người là chị em, nhưng bà ta lấy chồng ở phía Bắc, hiện nay đang làm giám đốc cho một đơn vị chứng khoán, lương một năm là một triệu tệ.
“Hừ, đừng nói đến tên nghèo đó nữa, nghĩ tới là lại thấy tức. Tên đó ấy à, trúng được vé số, sau đó thì vênh váo đắc ý không biết họ là gì? Hơn nữa nhà cậu ta nghèo lầm, làm đếch gì có tiền đâu! Muốn lừa gạt người khác mà không mất gì đấy, ban đầu chị muốn giới thiệu Ngô Cường, oon trai của bạn chị cho Y Y quen, cuối cùng thì sao... Ôi!”
Lâm Hồng Hà nghĩ đến Trần Khiêm là lại vô cùng tức giận, loại người này mà cũng muốn bước vào cửa nhà họ Lâm sao, mơ đi.
“Có thể là thấy cậu ta Tiểu Mi lại cảm thấy phát ốm nên lân này bảo thế nào con bé cũng không chịu đến Hơn nữa từ lần trước Trần Khiêm đến nhà, sau khi cùng nhau tham dự dạ tiệc du thuyền cho các cậu ấm cô chiêu về, Tiểu Mi cứ ủ rũ không vui, ít nói hơn hẳn, hỏi con bé làm sao nó cũng không chịu nói!"
Lâm Hồng Hà phần nộ nói: “Chắc là thấy tên nghèo đó nên buồn nôn đấy mài”
“Ha ha ha! Hồng Hà, chị càng ngày càng độc miệng đấy, chị như vậy mà nói mấy đứa nhỏ sao? Nhưng mà em thật sự muốn gặp tên Trần Khiêm kia đấy, xem thử có tởm đến vậy không?”
Lâm Hồng Cúc không nhịn được cười. “Đương nhiên là tởm rồi, quả thực là không thể so được với những đứa cháu rể của chị mà hôm nay em dẫn đến đâu!”
Hóa ra lúc này, có ba cô gái trẻ năm tay ba chàng trai đang đứng bên cạnh Lâm Hồng Cúc.
Có một cô gái tuổi khoảng hai mươi tư hai mươi lăm, hai cô gái còn lại trông có vẻ cùng tuổi với Lâm Y Y.
Ba cô gái đều rất trắng, đôi mắt cũng rất ngạo nghễ.
Bọn họ đều là chị em họ của Lâm Y Y, ở bên cạnh là bạn trai của các cô gái
Thêm nữa, hai cô gái nhỏ tuổi hơn là con gái của Lâm Hồng Cúc, còn cô gái hơi lớn tuổi hơn có khuôn mặt lạnh lùng kia là cháu gái của chồng Lâm Hồng Cúc, cùng đến đây chơi.
“Mẹ, mẹ còn nói dì con độc miệng nữa à, hừ hừ, con muốn hỏi trên thế giới này còn ai độc miệng hơn mẹ nữa chứ? Bạn trai cũ của chị con suýt chút nữa đã bị mẹ mỉa mai đến nhảy lầu tự tử đấy!” Lúc này, cô gái nhỏ tuổi nhất ăn mặc trang điểm vô cùng thời thượng nói.
“Biến biến biến, con bé đáng chết con đấy, nói xăng nói bậy mẹ đánh chết con, mẹ mà gọi là độc miệng à, mẹ chỉ nói thật thôi. Nhà không có lấy một công ty nào. lợi nhuận chục triệu, như vậy mà đòi cưới con gái Lâm Hồng Cúc này à? Lợi nhuận hãng năm của công ty ba bọn con đã bao nhiêu rồi, hừ hừ!”
Lâm Hồng Cúc đeo kính râm, lạnh lùng nói. Mọi người cũng bật cười
*Ơ? Chị Y Y đến rồi!”
nhiên cô gái chỉ tay về phía Lâm Y Y đang đi qua cùng với Trần Khiêm...
 
Chương 349


“Cô, con tới trễ rồi, ngại quá!”
Lâm Y Y sửa sang lại tóc, mỉm cười. “Không trễ không trễ, con khách sáo vậy làm gì chứ!”
Lâm Hồng Cúc cười, sau đó liếc nhìn Trần Khiêm từ trên xuống dưới với ánh mắt như rằn độc.
“Thưa cô họ, chị họ, chào hai em!”
Trần Khiêm cũng tự nhiên chào hỏi một tiếng.
“Cậu là Trần Khiêm à?”
Lâm Hồng Cúc khoanh tay.
Nhìn Trần Khiêm lần nữa, trong lòng đã có một suy tính.
Quần áo bình thường, trông thì cũng anh tuấn, nhưng lại cho người ta cảm giác như người dưới quê lên, không có một chút thời thượng nào!
Lâm Hồng Cúc bất lực lắc đầu.
Nếu loại người này mà làm con rể của mình, ôi ôi!
Mình không những chế giễu cậu ta mà còn cho hai bạt tai khiến cậu ta cút luôn ấy chứ!
Bởi vậy nên giọng của Lâm Hồng Cúc cũng không mặn không nhạt!
“Ha ha, không ngờ đã lâu rồi không gặp mà vẫn là cái nết này!"
Lâm Hồng Hà thì càng khỏi phải nói, bà ta cười khẩy một tiếng rồi mắng.
Ba người chị em họ kia cũng bĩu môi, läc đầu với bạn trai của họ.
Chính là có ý, sao chị họ lại tìm loại người này làm bạn trai nhỉ?
Ăn mặc thế này, cũng thấp kém quá rồi đấy. Quả thật là! Trần Khiêm chỉ cười đối phó.
Xem ra lần trước sau khi quay về, nhóm người Tô Mi quả nhiên không dám hó hé chữ nào. Đôi lúc nghĩ cũng thật là, chỉ băng cứ nói ra cho rồi!
Ôi!
“Gô họ, xe đã sắp xếp xong hết rồi, chúng ta lên xe trước đã, sau đó chở mọi người đi dạo xung quanh!”
Trần Khiêm kiềm giọng lại, chỉ cười nói.
“Sắp xếp xong thì sắp xếp xong, làm như xe này của nhà cậu! Xì!”
Lâm Hồng Hà thấy Lâm Y Y cứ năm tay Trần Khiêm.
Lúc này rất khó chịu đi qua kéo tay Lâm Y Y ra, sau đó dắt Lâm Y Y đi.
Hai chiếc xe khách thương vụ sang trọng chạy đến, dù sao thì mọi người cũng lên xe, đến một khu danh lam thắng cảnh của Kim Lăng để tham quan trước.
“Trần Khiêm, tốt nghiệp xong cậu có kế hoạch gì chưa?”
Trong lúc rảnh rỗi, mọi người cùng nhau trò chuyện, chủ để vô tình nói đến Trần Khiêm.
Lâm Hồng Cúc da cười mà thịt không cười hỏi. “Kế hoạch ấy à, sau này tôi định tự mình làm gì đó!”
Lần này Trần Khiêm cũng thông minh hơn, không nói là làm gì mà cũng không nói rõ ràng.
“Phụt!"
Nhưng không ngờ, Trần Khiêm vừa nói xong thì mấy cô chị em họ đang uống trà sữa lại cười phun cả ra.
 
Chương 350


Bạn trai của họ cũng läc đầu cười khổ. Lúc đầu ấy à.
Nghe hội chị em nói, Y Y xinh đẹp nhất tìm được bạn trai
Vừa hay ba người bọn họ cũng dẫn bạn trai đến.
Chị em họ với nhau chắc chắn là muốn so sánh một phen rồi.
Mới đầu ba người còn hơi căng thẳng, sợ bạn trai mình không có bản lĩnh gì trước mặt chị Y Y, cũng không có gì để so được.
Nhưng giờ thì sao chứ, quả thực là ha ha ha!
Mọi người không có chút áp lực nào, thậm chí còn không xem Trần Khiêm là một đối thủ.
“Tôi không nghe lầm chứ, cậu à? Còn muốn tự mình làm sao? Có phải cậu nghĩ xã hội này quá đơn giản rồi không?”
Lâm Hồng Cúc lắc đầu không nói nên lời. Đứa trẻ này, nói chuyện không có chừng mực, cũng không nhìn lại cái nết của mình xem là gì?
Dì à, dì đừng nói vậy, Trần Khiêm có suy nghĩ vậy rất tốt mà, chẳng qua ý tưởng thì vẫn là ý tưởng thôi, giống như bọn cháu vừa mới tốt nghiệp đại học, sao thì cũng phải vào xã hội rèn luyện kinh nghiệm đã, rồi còn cân nhắc đến việc tạo dựng sự nghiệp nữa!”
Bạn trai của người em họ thứ ba đặt trà sữa xuống, cười khổ một tiếng.
Anh ta không gọi là anh, mà gọi thẳng tên của Trần Khiêm.
Đủ để nói rõ rằng anh ta đang khinh thường. “Đúng, Vương Bằng nói rất có lý, đây mới là câu mà người làm việc lớn nên nói! Dì thấy cháu cứ đến công ty ba cháu rèn luyện đi?”
“Cháu cũng có suy nghĩ này!”
“Cháu thì không định đến công ty ba cháu mà chuẩn bị ra nước ngoài để rèn luyện!”
Lúc này, bạn trai của cô em họ thứ hai cũng nói.
“Ha ha, Lý Phi nghĩ như vậy cũng không tồi đâu!”
Lâm Hồng Hà cười nói: “Chị, cháu gái em nửa đời còn lại được xem là có chỗ dựa rồi. Em thì lo lắng cho Tiểu Mi với cả Y Y nữa, chị nói xem hai đứa nó khi nào mới có thể tìm được bạn trai như Vương Bằng và Lý Phi đây?”
“Khụ khụ, dì, dì chú ý lời nói một chút, chẳng phải còn có Trần Khiêm ngồi đây sao?”
Cô em họ thứ hai che miệng cười. “Ha ha, cậu ta?” Mọi người nói cười không ngớt.
Trần Khiêm mà nghe nữa, chỉ sợ sẽ cầm trà sữa trên bàn hắt vào bọn họ.
Lúc này, thấy trà sữa của bọn họ đều đã hết rồi, Trần Khiêm tìm một lý do:
“Tôi đi mua thêm mấy ly trà sữa nữa, mọi người cứ trò chuyện trước!”
Trần Khiêm nói xong thì đi luôn.
Thấy Trần Khiêm rời đi.
Hai cô em họ lập tức vây lại.
Cả người chị họ cũng lại gần nói chuyện với Lâm Y Y, mỗi năm đều liên lạc với nhau rất nhiều đương nhiên là thân thuộc. rồi.
“Y Y, chuyện này là thế nào, sao lại tìm loại người này làm bạn trai?”
“Phải đấy chị, người này cũng quá LOW rồi! Mẹ kiếp, em thậm chí còn không muốn nhìn anh ta luôn đấy!”
“Ừ ừ đấy, em cũng thấy vậy đấy, loại người này ở lớp bọn em, chắc là chẳng có bạn đâu!”
Ba người chị em cùng nói.
“Mọi người nhìn người đừng có lúc nào cũng nhìn vẻ ngoài, Trần Khiêm anh ấy rất tốt, cũng rất chu đáo với người khác. Hơn nữa anh ấy rất có chủ kiến, chẳng lẽ những điều này không phải là sức hấp dẫn của anh ấy sao?”
Lâm Y Y cũng bất lực.
“Ôi chao Y Y, đợi em bước chân vào xã hội rồi thì biết, khoảng cách giữa có tiền và không có tiền là bao xa! Vả lại tiền cũng không phải là vấn đề, chị nói cho em biết, đừng nói là Trần Khiêm không có tiền, cho dù cậu ta có được chút tiền thì loại người này cũng khiến người khác khinh thường thôi, nghe chị khuyên đi, chia tay sớm bớt đau khổi Mọi người giới thiệu cho em một người khác!”
Ba chị em cùng nhau thuyết phục.
Lâm Y Y chỉ cúi đầu không nói.
Mọi người lo quá rồi.
Lúc này, Trần Khiêm quay lại sau khi mua trà sữa xong. Xách bảy tám ly trà sữa.
 
Chương 351: Cái gì cái gì?


“Cô họ, chị họ, em họ, trà sữa của mọi người đây, thời tiết hôm nay nóng quái”
Sau khi đi một vòng thì cơn giận của Trần Khiêm cũng tiều tan bớt.
Với lại bọn họ đều là họ hàng của Lâm Y Y, mình cũng không cần phải tức giận bọn họ làm gì.
“Thôi đi, bọn tôi không uống, anh giữ lại mà uống đi!”
Ba chị em lắc lắc đầu cạn lời.
“Bọn tôi cũng không uống, không khát!” Chị em Lâm Hồng Hà cũng läc đầu.
“Được rồi Y Y, cô thấy chỗ này chơi cũng vui đấy, xuống chỗ này đi!"
Lâm Hồng Hà nói.
“Vâng, chúng ta đi quanh đường núi, ngắm cảnh núi xung quanh sau đó đến sơn trang suối nước nóng ăn trưa!”
Lâm Y Y gật đầu.
Còn chuyện thân phận, Trần Khiêm không nói, mình cũng không dám nhắc đến!
Mọi người quay lại xe khách thương vụ.
Lúc chuẩn bị vào xe
Cô em họ thứ ba đột nhiên nói với bạn trai: chao, em
khát chết mất, anh đi mua trà sữa uống đi, nhớ mua nhiều nhiều!”
“Ừ ừ, bỏ ít đá thôi, dì không uống đái”
Lâm Hồng Cúc cũng cười nói.
“Vâng, cháu đi mua ngay đây!”
Vương Băng chạy đi.
'Trần Khiêm xách túi trà sữa, chỉ có thể lắc đầu cười khổ một tiếng.
Chẳng lẽ mình nghèo thì trà sữa mình mua không có tác dụng giải khát à?
Cuối cùng xe cũng xuất phát, đi quanh đường núi.
Trần Khiêm cũng không nói chuyện, yên lặng ngồi ở ghế phụ lái chơi điện thoại.
Lúc này nghe thấy ba chị em và nhóm Lâm Hồng Cúc đều đang rất kinh ngạc thò đầu ra ngoài, chỉ trỏ thảo luận về cảnh núi xung quanh.
“Wow, đẹp thật, mẹ, mau nhìn kìa, cảnh núi này đẹp quá đi”
Mọi người ngạc nhiên kêu lên.
“Phải đấy, bao nhiêu năm rồi không đến Kim Lăng, chỉ riêng cảnh núi này thôi đã khiến người ta vui vẻ rồi!”
Lâm Hồng Hà cũng vui vẻ cười.
“AI Dừng xe! Mau dừng xel! Mẹ, dì, hai người mau nhìn xem con thấy cái gì kìa? Hình như là ảo ảnh!”
Cô em họ thứ ba chỉ vào một điểm, phấn khích hét lên.
Rồi lập tức gọi điện thông báo cho mấy cô chị ở xe phía Sau.
“Cái gì cái gì? Ảo ảnh? Chị xem xeml”
Sau khi dừng xe, mọi người đều xuống xe nhìn vào một nơi.
Nhìn thấy ở một đỉnh núi không xa, mây mù giăng kín nhưng lại hiện rõ một tòa nhà với kiến trúc cổ rất xa hoa xuất hiện trong tâm mắt mọi người.
Giống như ẩn trong mây, mờ mờ ảo ảo.
“Đẹp quá, quả thực là đẹp quá rồi, nhưng nhìn không giống như ảo ảnh!”
Lâm Hồng Cúc phấn khích như sắp nhảy cẵng lên. Lập tức lấy máy ảnh của mình ra, ngoài làm một Tổng giám đốc của công ty chứng khoán thì bà ta còn là một người đam mê nhiếp ảnh.
“Phải đấy cô, đó không phải ảo ảnh mà là chỗ dừng chân trên đỉnh Kim Lăng, tên là biệt thự Vân Đỉnh!”
“Cái gì? Biệt thự Vân Đỉnh?”
 
Chương 352: Để ai ở lại?


"À à, cô biết rồi, khoảng thời gian trước trong giới đại gia có tin đồn cậu Trần phố Kim Lăng bỏ ra tám trăm triệu mua biệt thự Vân Đỉnh phải không?"
"Trời ơi trời ơi, thì là là ở đây, hoành tráng thật đấy!"
"Đúng rồi Y Y, người của phố thương mại Kim Lăng nhà cháu có thể dẫn bọn cô đến xem biệt thự Vân Đỉnh được. không?"
Hai người cô tha thiết mong chờ.
Lâm Y Y nhìn Trần Khiêm, thấy anh không phản đối mới gật đầu.
Chẳng mấy chốc mọi người đã lên tới nơi.
Đương nhiên biệt thự Vân Đỉnh vẫn có nhân viên bảo vệ trông coi ngay cả khi Trần Khiêm không ở đó.
Mọi người vừa lên đến lưng chừng núi đã có bảo vệ xuất hiện, không cho đi tiếp về phía trước!
"Làm gì thế? Người lạ không được vào đây, chỗ này không phải khu ngắm cảnh!"
Hai bảo vệ tầm ba mươi tuổi, thái độ cứng rắn.
"Hừ, chúng tôi không phải người lạ. Cô gái xinh đẹp này là Lâm Y Y, con gái nhà họ Lâm phố thương mại Kim Lăng. Chúng tôi vào xem một lát không được hả? Chẳng phải người ta đồn cậu Trần vẫn chưa chuyển vào ở sao?”
Lâm Hồng Hà khẽ hừ một tiếng.
"Ôi chao, thì ra là cô Y Y nhà họ Lâm. Xin lỗi cô, giờ chúng tôi mới nhận rai"
Phố thương mại và sơn trang suối nước nóng thuộc cùng một hệ thống.
Bọn họ là người Triệu Tử Hưng phái tới.
Nên đương nhiên biết một số nhân vật quan trọng của phố thương mại Kim Lăng.
Khi nhìn thấy Lâm Y Y đứng bên cạnh Trần Khiêm, hai bảo vệ lập tức tươi cười vui vẻ.
"Cô Y Y, không giấu gì mọi người, chúng tôi cũng chỉ là người gác cổng cho cậu Trần mà thôi. Khẳng định không vào biệt thự được, giám đốc Triệu mà biết thì chúng tôi thảm luôn. Tuy nhiên, nếu cô không vào biệt thự mà chỉ ngắm cảnh xung quanh thôi thì vẫn ok."
Hầu hết những người muốn lên núi xem đều là nhân vật máu mặt.
Ví dụ như mấy hôm trước, cậu Hoàng thường hay dẫn người tới chơi, nói rằng cậu Trần là anh kết nghĩa của mình.
Chưa tính đến chuyện anh ta có nói thật không, chỉ với cái danh cậu Hoàng thôi bọn họ cũng không dám ngăn cản!
'Thế nhưng không ai dám vào trong biệt thự.
Lần này Lâm Y Y tới, tốt xấu gì cũng có thể diện nhà họ Lâm, đương nhiên hai bảo vệ không dám ngăn cản.
"Ừ, được, vậy thì chúng tôi lên núi ngắm cảnh xung quanh vậy!"
Thấy Trần Khiêm vẫn im lặng, Lâm Y Y đành lên tiếng.
"Còn nữa cô Y Y, hôm nay cô dẫn theo hơi nhiều người thì phải? Nếu tất cả mọi người đều lên trên rồi bị cánh quản lý nhìn thấy thì chúng tôi vẫn mất việc đó!"
Bảo vệ lại gây khó dễ.
"Cậu bảo vệ này bị làm sao thế, cứ lải nhải mãi không ngừng. Cậu chê nhiều người đúng không, vậy thì chúng tôi để một người ở lại, chín người khác lên núi xeml"
Lâm Hồng Cúc lạnh lùng nói.
Để ai ở lại?
Tất nhiên là để Trần Khiêm ở lại rồi.
Trần Khiêm cũng cạn lời với bọn họ, lên xem nhà riêng của mình khó đến vậy ư?
Vả lại, anh không có ý định giữ thể diện cho cô họ của Lâm Y Y.
Bị chế giễu, vốn dĩ anh định cư xử khiêm tốn hòa nhã với bọn họ.
'Thế nhưng vô dụng thôi, người ta hoàn toàn không đếm xỉal
"Được rồi được rồi, cứ quyết định vậy đi. Y Y, chúng ta đi thôi!"
"Đi mau lên, cho hạng người này lên cũng vô dụng, cậu ta có thể ở trong một căn nhà bình thường đã là tốt lắm rồi, xem biệt thự cái gì!"
Lâm Hồng Hà cười khẩy.
Một đám người reo hò tung tăng lên núi.
Trần Khiêm cười khổ lắc đầu. Đương nhiên anh sẽ không ở lại, đăng nào cũng đến rồi thì lên xem thử Triệu Tử Hưng đã lắp đặt trang trí xong chưa?
"Mẹ kiếp, cậu làm gì đó?”
Ai dè anh bị bảo vệ đẩy ra.
Trần Khiêm sửng sốt: "Ơ hay, các anh không biết tôi à?"
Lúc nãy Trần Khiêm thầm nghĩ làm gì có chuyện bảo vệ của sơn trang suối nước nóng không biết mình.
Nhất định là bọn họ đã được dặn dò cho dù thấy mình cũng phải giả vờ không biết.
 
Chương 353: Có cơ hội làm gì?


Nhưng ai ngờ người ta không biết thật!
"Biết cậu? Cậu là ai mà tôi biết cậu? Nhóc con ở rể à? Sao lại không được yêu quý như vậy?"
"Xem ra thắng nhóc cậu là tên ăn bám, là bao cát trút giận! Ha ha hai"
Hai bảo vệ chế giễu.
"Cậu... Cậu Trần!"
Đúng lúc này, dưới chân núi vang lên giọng nữ trong trẻo êm tai, lộ rõ vẻ cung kính.
Ơ!
Hai bảo vệ nhìn thấy cô gái xinh đẹp này thì ngừng cười cợt ngay lập tức.
Đồng thời trên trán túa mồ hôi lạnh, cô ấy gọi anh chàng này là gì cơ?
Cậu Trần?
Trần Khiêm quay đầu nhìn lại, vùng trán giữa hai đầu lông mày khẽ nhướng lên.
"Chào chị Đường Nhiên, lâu rồi không gặp!"
Cô gái vừa tới là Đường Nhiên, nhà thiết kế của biệt thự Vân Đỉnh, cũng là quản gia biệt thự này.
Bên cạnh Đường Nhiên là mấy cô bạn thân của cô ta, lần trước Trần Khiêm đã gặp bọn họ lúc mua biệt thự. Người tên Từ Na gì đó cũng đi theo cô ta.
"Chào cậu Trần!"
Ánh mắt đám Từ Na nhìn Trần Khiêm đâu còn vẻ khinh thường, chỉ toàn là nét long lanh nịnh nọt.
Dù sao Trần Khiêm cũng có quyền kiểm soát phố thương mại Kim Lăng, lại còn khá khiêm tốn giản dị, thật sự hiếm có!
Làm cho các cô ấy cảm thấy chỉ cần mình chịu cố gắng thì nhất định có cơ hội.
Có cơ hội làm gì? Gả vào nhà giàu đó! "Đúng vậy, hôm qua chị của tôi còn hỏi tôi về tình hình của cậu đó. Có điều cậu Trần cứ yên tâm, tôi không hề tiết lộ tin tức về cậu!"
Đường Nhiên vội nói.
'Trần Khiêm hiểu rõ. Chắc là hôm đó, sau khi mình đi, đám Đường Sở lại đến Bếp Gia Viên dùng bữa. Ha ha, chắc chắn bọn họ đi tiếp nhưng không được hưởng mấy dịch vụ ưu đãi kia.
Vì vậy mình đã thu hút sự chú ý của Đường Sở, chị ta điều tra mình!
"Đừng nhắc tới chị của chị nữa nữa, chị ta còn quá đáng hơn chị!"
Trần Khiêm cười thờ ơ: "Chị cũng dẫn bọn họ đến chơi à?"
Đường Nhiên đỏ mặt tía tai, chỉ biết gật đầu. Đúng vậy, đám bạn thân cứ khóc lóc xin xỏ hết lần này đến lần khác nên cô ta quyết định dẫn bọn họ đến đây mở mang tâm mắt.
Không ngờ lại chạm mặt cậu Trần!
"Được thôi, vậy đi với tôi, nhân tiện vào biệt thự cùng tôi xem lắp đặt trang trí thế nào rồi!"
Trần Khiêm cười bất lực.
Đường Nhiên lập tức cẩn thận lấy một chiếc chìa khóa phụ từ trong túi xách ra, đưa cho Trân Khiêm.
'Trần Khiêm nhận chìa khóa rồi đi lên núi trước ánh mắt ngạc nhiên của hai bảo vệ.
"Nhanh lên Y Y, chụp ảnh giúp bọn cô nào!"
"Cô muốn đứng gần cổng biệt thự một chút, lát nữa đăng lên vòng bạn bè cho bọn họ xem, ha ha hai"
"Chị Y Y, bọn em cũng muốn chụp, bọn em cũng muốn chụp!"
Trước cổng biệt thự Vân Đỉnh, đám người Lâm Hồng Hà đang chơi đùa vui vẻ.
Phong cảnh và ngôi biệt thự sang trọng trên núi thật sự khiến người ta sảng khoái vô cùng!
Ba cô chị họ, em họ cũng rất vui.
Mà lúc này, bọn họ bỗng nhìn thấy Trần Khiêm cũng đang lên núi.
"Ôi mẹ ơi, sao Trần Khiêm lại chạy lên đây?"
"Mẹ ơi, không phải cậu ta lén lút chạy lên đấy chứ? Nếu bị người ta phát hiện thì mất mặt lắm!"
Ba chị em khoanh tay, rầu rĩ nói.
"Trần Khiêm, sao cậu lại lên đây? Có phải cậu lén lút trèo. từ chỗ khác lên không? Mẹ ơi, nếu muốn mở mang tâm mắt thì cậu có thể bảo Y Y cho xem video mà. Cậu lén lút lên đây là thế nào?"
Lâm Hồng Hà chống nạnh, cau mày mắng.
"Ồ, thưa hai cô họ cùng các chị họ em họ, nếu tôi không lên thì làm sao mọi người có thể vào xem nội thất trong biệt thự được! Sẵn dịp để tôi tận tình tiếp khách, mời mọi người uống trà sữa!"
Trần Khiêm một tay xách trà sữa không ai thèm uống, một tay nhấn nút trên chìa khóa.
Một tiếng "tinh" vang lên. Cổng lớn của biệt thự Vân Đỉnh tự động mở ra! "Gì thế?"
"Đệch!"
 
Chương 354: "Đúng vậy! Cô hai, là tôi!"


Cả đám người sốc luôn. "Cậu Trần, mấy vị này là?"
Đường Nhiên đi đến bên cạnh Trần Khiêm, vừa nhìn bọn họ vừa tò mò hỏi.
Đặc biệt là Đường Nhiên thấy Lâm Y Y xinh đẹp như vậy khiến cô ta có phần ghen tị trong lòng.
Nói chung là cảm thấy không thoải mái. Có điều câu hỏi này làm Trần Khiêm khó xử.
Anh không thể thẳng thừng giới thiệu Lâm Y Y là bạn gái mình đúng không?
Nhỡ đâu Đường Nhiên nói lại với Tô Mộc Vũ thì phải làm sao? Chẳng phải là tự dưng gặp họa sao?
"Sau này tôi sẽ nói với chị! Những người này đều là khách của tôi, chị sắp xếp người tiếp đãi đi!"
Trần Khiêm cười nhạt. "Vâng, thưa cậu Trần." Đường Nhiên gật đầu.
Mà một tiếng "cậu Trần" khiến Lâm Hồng Hà ngu người luôn.
"Gì cơ gì cơ? Cậu là cậu Trần? Cậu Trần ở phố Kim Lăng?" Lâm Hồng Hà gần như gào lên.
"Đúng vậy! Cô hai, là tôi!"
Trần Khiêm cảm thấy thú vị và nực cười.
"Y Y, có thật không?”
Lâm Hồng Cúc cũng ngạc nhiên, cảm thấy mặt mình sắp. sưng vù lên rồi.
Không ngờ một kẻ tầm thường bị chế giễu suốt đường đi lại là cậu Trần!
Lâm Y Y nghiêm túc gật đầu. Ba chị em họ cũng cảm thấy kinh hãi.
Dễ nhận thấy các cô từng nghe danh cậu Trần vô số lần rồi.
Thật không ngờ người đó ở ngay trước mặt mình.
Trong lòng bọn họ đều hối hận.
Lúc nãy bọn họ còn khoe khoang đủ kiểu trước mặt Trần Khiêm, cuối cùng chẳng khác nào tên hề diễn kịch trước mặt người ta!
Sau đó cực kỳ náo nhiệt.
Đề tài nói chuyện luôn xoay quanh Trần Khiêm.
Hầu như anh nói gì bọn họ đều đáp "vâng vâng vâng".
Người nào người nấy câm như hến.
Ha ha, Trần Khiêm biết màn vả mặt này làm bọn họ mất hết thể diện.
Thôi cũng được, sau này đỡ bực mình.
"Cậu Trần, phòng ốc đã lắp đặt trang trí xong chưa? Xin hỏi bao giờ thì cậu dọn vào?”
 
Chương 355: Mấy ngày nữa


Lúc sắp đi Đường Nhiên nhỏ giọng hỏi.
"Mấy ngày nữa. Triệu Tử Hưng làm việc nhanh nhẹn thật đấy, bảo bảy ngày mà chỉ mất sáu ngày thôi!"
Trần Khiêm trả lời, sau đó dẫn đám người Lâm Y Y xuống núi.
"Trần Khiêm, cậu đang ở đâu? Tối nay tớ muốn tới căn tin ăn cơm cùng cậu, tớ có chuyện muốn nói với cậu."
Bỗng nhiên, Tô Mộc Vũ gửi wechat cho Trần Khiêm.
Dọa anh sợ hết hồn, đồng thời có cảm giác chột dạ như làm việc xấu.
"Ừ ừ, tớ đang ở trường. Được, tối nay tớ chờ cậu ở căn tin"
Trần Khiêm cuống quít trả lời.
"Y Y à, tôi có chút việc ở trường, phải về ngay, không đi cùng các cô họ được nữa. Tối nay cô dẫn họ tới sơn trang suối nước nóng nhé!"
Trần Khiêm lạnh nhạt nói.
"Ai da, Tiểu Khiêm, cậu cứ đi làm việc của mình đi, không cần để ý tới chúng tôi đâu. Chúng tôi lớn cả rồi, sao có thể để cậu bận tâm được chứ!"
Lâm Hồng Hà tươi cười.
"Đúng vậy Tiểu Khiêm, cậu thấy rồi đó, thật sự là hôm nay chúng tôi đã làm phiền cậu. Cô bảo này, chị em mấy đứa mau tạm biệt anh rể đi, anh rể của mấy đứa sắp đi rồi!"
Lâm Hồng Cúc cũng cướp lời, lại còn khiển trách ba chị em đang lúng túng.
"Anh rể, anh cứ đi làm việc của mình đi!"
Ba chị em đồng thanh nói, còn khẽ mỉm cười với Trần Khiêm. Nói thế nào nhỉ, bảo quyến rũ thì hơi quá, nhưng bảo không phải thì lúc này trong lòng ba chị em thật sự nảy sinh ý nghĩ hão huyền đối với Trần Khiêm.
Bọn họ cảm thấy Trần Khiêm không chỉ tuấn tú mà bây giờ, thoạt nhìn anh ăn mặc giản dị nhưng vẫn đẹp trai, nhìn kiểu gì cũng thấy anh còn đẹp hơn cả bạn trai của mình!
"Ừ!"
Trần Khiêm không chịu nổi thái độ nhiệt tình này, bèn vội vàng rời đi.
Còn vấn đề anh có ghét bọn họ hay không? Cũng chưa tới mức đó, dù sao mình và Lâm Y Y cũng chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi.
"Trời ơi Y Y, Trần Khiêm chính là cậu Trần, vậy mà cháu không nói, hại cô suýt thì đắc tội cậu Trần như cô cả của cháu!"
Lâm Hồng Hà vừa vỗ tay vừa thốt lên đầy hào hứng.
Nghe vậy, Lâm Hồng Cúc không vui: "Hồng Hà, rõ ràng người nói năng độc địa là em, đắc tội với cậu Trần cũng là em, sao em lại bảo là chị? Không tin thì em hỏi con gái chị mà xem. Trước đó mẹ nói chuyện với Trần Khiêm rất uyển chuyển, còn dì hai của các con mới nói lời châm chọc có phải không?"
Lâm Hồng Cúc hỏi con gái. Mấy cô con gái không biết trả lời thế nào cho phải.
May là cậu con rể Vương Bảng của bà ta hùa theo: "Chắc là không! Hi hi hi! Vả lại lúc nãy khi cậu Trần rời đi, thái độ rất tốt mà. Chắc chắn là cậu ấy không so đo với chúng ta đâu!"
Lâm Hồng Cúc nhìn Vương Hữu bằng ánh mắt ghét bỏ: "Xem cái nết của cậu kìa! Tôi hỏi con gái tôi chứ có hỏi cậu đâu? Cậu có vài đồng tiền nát thôi mà khoe khoang cái gì? Tướng tiểu nhân, lúc nào mới học được sự chín chẳn chững chạc như Tiểu Khiêm nhà người ta!"
Vương Băng bị mắng, sắc mặt xanh mét.
Bạn trai của cô em họ thứ hai là Lý Phi chỉ bật cười.
"Cười? Cậu cười cái gì mà cười? Cậu tưởng mình cậu hay lắm chắc? Lúc nào cũng giả vờ thành thục, giả vờ thâm trầm. Phải có tiền thì cậu mới giả vờ được chứ? Đúng là đồ vô dụng, sau này các cậu tránh xa con gái tôi ra!"
 
Chương 356: Sao cứ phải tìm Trần Khiêm?


Lâm Hồng Cúc nổi giận đùng đùng.
Đúng vậy, hôm nay, sau khi gặp cậu Trần - Trần Khiêm, Lâm Hồng Cúc phát hiện hai cậu con rể tương lai của mình sao mà kém cỏi thế? Không kém cỏi thì tại sao nhìn kiểu gì cũng thấy không giống người như vậy!.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
Lâm Hồng Hà chẳng quan tâm tới chị mình nữa.
Bà ta quay sang kéo tay Lâm Y Y: "Y Y à, sau này chúng †a sẽ thường xuyên qua lại! À đúng rồi, cô còn chưa tới sơn trang suối nước nóng bao giờ đâu. Tiểu Khiêm đã lên tiếng thì cháu dẫn bọn cô đi nhé!"
"Đúng vậy Y Y, dẫn bọn cô đi!"
"Cháu không có tâm trạng, mọi người tự đi đi!"
Thế nhưng Lâm Y Y thờ ơ đáp.
Giọng nói hết sức lạnh nhạt.
Không phải Lâm Y Y nhằm vào hai cô họ, mà thật sự là bây giờ cô ấy đang rối như tơ vò.
Bởi vì lúc nãy Lâm Y Y ngồi cạnh Trần Khiêm, lúc Trần Khiêm nhận wechat cô ấy tình cờ trông thấy.
Có một cô gái tên Tô Mộc Vũ bảo Trần Khiêm đi ăn cơm cùng cô ta.
Sau đó Trần Khiêm lừa cô ta rằng anh đang ở trường, sau đó vội vàng trở về.
Trần Khiêm không dám nói với cô ta chuyện mình đang ở cùng một cô gái.
Hơn nữa nhận thấy Trần Khiêm cực kỳ quan tâm cô ta! Điều này khiến trái tim Lâm Y Y như bị bóp chặt.
Nói thẳng ra thì tại sao mình lại ba lần bốn lượt nhờ Trần Khiêm giúp đỡ?
Mình thật sự cần Trần Khiêm giúp đỡ ư?
Hơn nữa, tìm người đóng giả bạn trai thì Lâm Y Y cô đây tìm ai chẳng được?
Sao cứ phải tìm Trần Khiêm?
Còn không phải vì tạo thêm nhiều cơ hội ở cùng Trần Khiêm hay sao!
Thế nhưng trong lòng Trần Khiêm chỉ nghĩ đến cô gái tên Tô Mộc Vũ kia, chỉ cần nhìn vẻ mặt căng thẳng của anh khi nãy là biết!
Vì vậy, bây giờ Lâm Y Y chẳng nghĩ được gì, cũng không muốn làm gì!
Chỉ muốn lặng lẽ ở một mình.
Lại nói về Trần Khiêm, anh đã về trường.
Còn xông thẳng đến cửa căn tin.
Sau khi tới nơi, anh nhắn tin wechat cho Tô Mộc Vũ:
"Sao cậu vẫn chưa đến căn tin? Tớ đang chờ cậu ở cửa nè!"
Trần Khiêm dùng chiêu thật giả lẫn lộn mà Mã Hân Nhiên và Dương Huy dạy cho, lấy tiến làm lùi.
"Ừ ừ, tớ đến ngay đây, khoa Phát thanh bọn tớ vừa tan họp. Hì hì, xin lỗi vì đã để cậu phải đợi nhé!"
'Tô Mộc Vũ áy náy. Chiêu này thật hữu dụng! Trần Khiêm nghĩ thầm.
"Này, các cậu đã nghe tin hôm nay có một bạn nữ suýt tự sát chưa?"
Lúc này, cuộc trò chuyện của mấy nữ sinh đi ngang qua bên cạnh lọt vào tai Trần Khiêm...
 
Chương 357: Tự sát?


"Hả? Tự sát? Tại sao?"
"Hừ hừ, còn không phải vì tỏ tình với cậu Triệu nhưng người ta không đồng ý, sau đó nghĩ quẩn sao!"
"Thì ra là thết Ôi, đúng là dạo này ngày càng có nhiều người tỏ tình với cậu Triệu, nhưng mà tớ nghe nói hình như hai
hôm nay có một cô gái rất thân thiết với cậu Triệu!"
"Mẹ nó, đúng là khiến người ta ghen tị muốn chết! Cô gái nào may mắn được cậu Triệu vừa ý thế?"
"Bất kể các cô nàng khác thế nào, mục tiêu của tớ chỉ có một, đó là cậu Trần. Hừ hừ!"
Một cô gái hơi lạnh lùng kiêu ngạo, có vẻ là người đẹp. cấp bậc nữ thần lên tiếng.
"Wow wow wow! Cậu Trần nhìn không thấy sờ không được, nào có hãnh diện như cậu Triệu!"
"Ơ hay, cái anh này chắn trước cửa căn tin, điên à! Chẳng nhìn lại xem mình ngốc cỡ nào!"
Mấy cô gái bàn tán sôi nổi, còn lườm nguýt và xỉa xói Trần Khiêm.
Xì!
Trần Khiêm hừ lạnh, phớt lờ bọn họ! "Hi, Trần Khiêm!"
Đúng lúc này Tô Mộc Vũ đi tới.
Vừa đến lập tức kéo tay Trân Khiêm. Như một cặp tình nhân.
Kể ra thì hai người hơi kỳ lạ.
Từ sau lần hiểu lầm dạo trước, Tô Mộc Vũ đã biết tình cảm của Trần Khiêm.
Mà Trần Khiêm cũng biết tình cảm của Tô Mộc Vũ.
Tối hôm ấy Trần Khiêm hỏi cô: "Cậu làm bạn gái của tớ nhé?"
'Tô Hồng Hân đáp: "Không phải trước giờ vẫn vậy sao?"
Không tỏ tình rầm rộ, cũng không có câu chuyện kịch tính gì cả, hai người họ thành đôi như thế đấy!
Về phần Tô Mộc Vũ nói ẩn ý rằng trước giờ tớ là bạn gái giả hay bạn gái thật của cậu, Trần Khiêm không quan tâm, thế này là tốt lăm rồi.
"Đi thôi, ăn cơm nào! Tối nay ăn gì được nhỉ?"
Tô Mộc Vũ hỏi.
"Tớ muốn ăn thịt kho tàu!"
Hai người nói nói cười cười vào căn tin khiến không ít nam sinh ghen tị.
Một bông hoa rực rỡ lại hẹn hò với nam sinh bình thường như vậy sao?
Thật là khủng khiếp!
Trên đĩa thịt kho tàu có mấy cọng cải thìa.
Trần Khiêm và Tô Mộc Vũ ngồi đối diện nhau ăn cơm. Bên cạnh có không ít người cả nam lẫn nữ.
Hầu như mọi người đều bàn tán về đủ loại đề tài như là cậu Triệu thế này thế kia, ai lại theo đuổi cậu Triệu.
Khiến Trần Khiêm choáng váng luôn. . truyện tiên hiệp hay
"Sao cậu Triệu này rêu rao thế? Cậu ta đi học đấy à?"
Trần Khiêm cười gượng.
 
Chương 358: Thật ghê tởm, dụ dỗ cậu Triệu làm gì đó!


"Ha ha, cậu tưởng ai cũng như cậu, bị gia đình “nuôi nghèo” nhiều năm hả? Người ta được nuông chiều từ lúc mới lọt lòng cơ! Đúng rồi đúng rồi, Trần Khiêm này, rốt cuộc gia tộc cậu lợi hại cỡ nào? Sao trước giờ không kể cho tới"
'Tô Mộc Vũ hỏi khẽ. Cô không ham giàu, song cực kỳ tò mò. Rốt cuộc sức mạnh gia tộc nào có thể điều động máy bay trực thăng, còn cho Trần Khiêm tiêu tiền không giới hạn.
"Tớ cũng hiểu biết rất ít về gia tộc, chỉ biết nhà tớ cực giàu, tiền tiêu bao nhiêu cũng không hết!"
Trần Khiêm trả lời rất thành thật.
"Hừ, tớ không tin không tiêu hết!" Tô Mộc Vũ cảm thấy Trần Khiêm chém gió.
Những gì Trần Khiêm nói đều là sự thật. Hai người tranh cãi hết sức sôi nổi.
Lúc này, đột nhiên cả căn tin vang lên tiếng reo hò như sấm
Làm cho Trần Khiêm giật mình.
Anh ngẩng đầu nhìn thì trông thấy một nhóm người đang đi về phía căn tin.
Người tới không phải ai khác mà chính là cậu Triệu - Triệu Sơn.
Khung cảnh chẳng kém gì minh tinh nổi tiếng bất thình lình xuất hiện trên quảng trường.
"Cậu Triệu, em yêu anh, anh chấp nhận em đi!" Có nữ sinh mặt dày hét to.
"Cậu Triệu, phải làm thế nào mới có thể trở thành bạn gái của anh? Xin anh hãy nói cho em biết được không?"
"Wow, tớ phải chụp ảnh!"
Khắp nơi to gan lớn mật la hét, toàn là các cô nàng thích trưng diện.
Nhưng hình như Triệu Sơn quen rồi.
"Tôi chỉ đi cùng một người bạn ăn bữa cơm thôi được không? Đâu cần phải kinh ngạc đến vậy!"
Cậu Triệu cười khổ. Sau đó anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ phía sau.
Có hai cô gái bước ra dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.
Sau đó đứng bên cạnh cậu Triệu.
"Phụt!"
Trần Khiêm vừa mới uống một hớp canh, sau khi trông thấy hai người kia, suýt thì anh phun canh vào mặt Tô Mộc Vũ.
"Đệch!"
Trần Khiêm hết sức ngạc nhiên.
Hai cô gái này rất xinh đẹp, là Triệu Nhất Phàm và Lâm Kiều.
"Trời ạ, lẽ nào đây là bạn gái của cậu Triệu? Dựa vào đâu chứ, chẳng phải chỉ xinh đẹp một chút thôi sao?"
"Thật ghê tởm, dụ dỗ cậu Triệu làm gì đó!" Có nữ sinh không phục, bắt đầu mắng. "Không phải bạn gái đâu, cậu không nghe thấy cậu Triệu
vừa nói sao? Là bạn bè! Là bạn bè đó! Điều này chứng tỏ chúng ta vẫn còn cơ h:
"Nhất Phàm, Kiều Kiều, ngồi đi! Nói thật là nếu không phải hai cậu bảo thích cơm ở căn tin thì tớ chẳng đến. Tớ lớn chừng này nhưng đây là lần đầu tiên thấy căn tin trường học hóa ra là như thế. Ha ha hal"
Triệu Sơn mỉm cười.
Anh ta ngồi xuống bàn ở khu vực giữa căn tin.
 
Chương 359: "Ngoài cậu ra còn ai đả kích cô ta?"


Còn Triệu Nhất Phàm chỉ lạnh nhạt chỉnh lại mái tóc, khẽ mỉm cười rồi mới ngồi xuống.
Rõ ràng là không muốn nói nhiều.
Thật ra cô ta từng bị Trang Cường và Trần Khiêm làm tổn thương nên sợ rồi.
Vì vậy, khi cậu Triệu nổi tiếng khäp đại học Kim Lăng ngầm theo đuổi, mặc dù Triệu Nhất Phàm kích động song vẫn luôn giữ khoảng cách.
Cô ta sẽ không làm kiểu con gái chủ động nữa.
Vả lại, nói thật là cậu Triệu này tự nhận là giàu có, lại muốn hẹn hò với mình, điều này không có khả năng.
Triệu Nhất Phàm muốn yêu đương chứ không muốn chịch.
Ít nhất là cô ta phải giữ thân như ngọc trước khi kết hôn.
Hơn nữa mấy hôm nay tâm trạng cô ta khá tệ vì bị Trần Khiêm bỏ rơi.
Đồng thời, cô ta đã chứng minh được rằng có lẽ mình đã nghĩ quá nhiều.
Trần Khiêm thật sự lợi hại như trong tưởng tượng của mình sao?
NO!
Sau hai ngày quen biết cậu Triệu, Triệu Nhất Phàm mới nhận ra có lẽ Trần Khiêm không lợi hại như mình tưởng, chỉ có chút tiền mà thôi.
Thật sự là mình đã mơ mộng nhiều về Trần Khiêm rồi!
So với cậu Triệu, mọi hành động của Trần Khiêm chỉ thuộc cấp bậc học sinh tiểu học thôi, thật nực cười!
Đặc biệt là lúc này, Triệu Nhất Phàm rất hưởng thụ cảm giác sảng khoái khi được mọi người chú ý như muôn vàn vì sao vây quanh trăng sáng.
Lâm Kiều cũng đang hưởng thụ cảm giác sảng khoái này. Bây giờ vẻ mặt cô ta vô cùng kiêu ngạo. "Này này này, nhìn đến choáng váng luôn rồi à?"
'Tô Mộc Vũ quơ tay trước mắt Trần Khiêm. Cô đặt đũa xuống, có vẻ hơi tức giận.
"Hả? Không phải!" Trần Khiêm vội lên tiếng giải thích: "Tớ chỉ đang tò mò tại sao Triệu Nhất Phàm lại quen cậu Triệu này?"
"Hừ, không phải cái gì! Tớ thấy cậu đang khó chịu trong lòng phải không? Hai ngày trước Triệu Nhất Phàm vẫn còn thích cậu, nhưng rõ rành rành là bây giờ người ta thích người khác rồi nên cậu buồn bực lắm nhỉ?"
'Tô Mộc Vũ nhíu mày.
"Tớ không buồn bực, nếu có buồn bực cũng chỉ vì cảm thấy tiếc cho Triệu Nhất Phàm thôi. Vốn là một cô gái tốt lại chê nghèo ham giàu, tớ sợ cô ta bị đả kích liên tục sẽ tự chìm đắm trong trụy lạc!"
Trần Khiêm nói thật lòng.
"Ngoài cậu ra còn ai đả kích cô ta?"
Tô Mộc Vũ gặng hỏi đến cùng.
"Trước đây cô ta quen một chàng trai, bị đả kích mạnh. Ha ha, quên đi, không nói nữa, chúng ta ăn cơm thôi!"
Trần Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhưng anh vừa mới và hai miếng cơm, tự dưng có một hạt lạc nhỏ bắn vào mép bàn mình.
Ai vậy? Rỗi hơi thế? Trần Khiêm không nhịn được thầm mắng một câu. Tiếp đó lại thêm một hạt nữa bản vào mép bàn.
Lần này Trần Khiêm chắc chắn có người trêu mình.
Anh lập tức ngẩng đầu nhìn thì thấy Lâm Kiều mặc quần áo hàng hiệu với vẻ mặt ngạo nghễ đang dùng đũa gắp một củ lạc, nhìn mình cười gắn...
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top