Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 320


Nên hành vi rất mang tính mục đích.
Nói thật, nếu là trước kia, Trần Khiêm gặp cô gái xinh đẹp như Giang Vi Vi, hơn nữa cứ ức hiếp mình mãi, bây giờ thì lại quấn mình như một con chó.
Chắc chắn sẽ có cảm giác thành công.
Nhưng bây giờ, Trần Khiêm lại có cảm giác kinh hãi hoảng sợ, da đầu tê rần, nổi hết da gà.
Vội vã chạy đi.
“Trần Khiêm, cậu đứng lại cho tới”
Giang Vi Vi sốt ruột nhảy lên.
Nhưng khi Trần Khiêm đi rồi, cô ta lại cười.
Ha ha, cứ ngỡ lúc Trần Khiêm nhìn thấy mình sẽ rất chán ghét mình, hơn nữa còn đánh lên miệng mình nhưng không ngờ, có vẻ như Trần Khiêm hơi sợ mình, cũng hoàn toàn không hề ghét.
Vậy có phải là, mình vẫn còn cơ hội hay không.
Vừa nghĩ, Giang Vi Vi vừa khoanh tay nghiêng đầu nhìn về phía ghế phụ của Lamborghini.
“Cuối cùng sẽ có một ngày, Giang Vi Vi mình sẽ đường đường chính chính ngồi lên chỗ kia, để Trần Khiêm chở mình đi khắp trường hóng gió!”
Lại nói đến Trần Khiêm đã chạy về phòng học.
Đã thấy chưa, đây là nguyên nhân tại sao lúc trước Trần Khiêm không muốn trực tiếp công khai thân phận.
Tuyệt đối không phải là tự ảo tưởng mà là Trần Khiêm biết, những cô gái yêu tiền như Giang Vi Vi và Dương Hạ sẽ xông lên như ong vỡ tổ.
Phá rối cuộc sống của mình.
Mặc kệ sau này sẽ thế nào, bây giờ Trần Khiêm chỉ muốn hoàn thành việc học của mình.
Về đến lớp học. Trần Khiêm thấy các bạn đang thảo luận sôi nổi. Sau khi nghe xong.
Phần lớn là đang nói về cậu Triệu mới vừa chuyển trường đến.
Nói cậu Triệu tài giỏi đến mức nào, sau khi đến, có bao nhiêu cô gái đã tỏ tình với anh ta.
Tóm lại là rất náo nhiệt.
“Lão Trần, đến đây, ngồi xuống nghe chuyện của cậu Triệu đi! Đợi lát nữa lại tính đến chuyện cậu chưa kể cho anh
em nghe chuyện cậu và Triệu Nhất Phàm thành đôi rồi nhé!”
Dương Huy vẫy tay với Trần Khiêm.
Sau đó nói: “Lão Trần, tối qua cậu xin nghỉ, không tham gia đại hội toàn trường chào đón cậu Triệu, đúng là tiếc thật đói"
“Hả, tổ chức đại hội chào đón cậu ta luôn à? Trường có thể làm như thế hả?”
Lý Duệ chen vào nói: “Tên của đại hội không phải là đại hội chào đón mà vì cậu Triệu này cừ thật đó, ba của cậu ta đầu tư năm mươi triệu cho trường mình nên làm lễ chúc mừng. Nói trắng ra không phải là đại hội chào đón cậu Triệu hay sao! Ha hai”
Lời nói của Lý Duệ ẩn chứa sự ghen tị.
“Ây, buồn cười nhất là giáo viên hướng dẫn Mạnh Thái Như của lớp ta. Bởi vì cô ta là giảng viên đẹp nhất trong tất cả các giảng viên nên để cho cô ta tiếp khách, cô ta còn dám liếc mắt đưa tình với cậu Triệu, đúng là hài thật!”
Dương Huy cười nói.
*Ừ..” Trần Khiêm chỉ lắc đầu cười gượng.
Thầm nói bây giờ mọi người mới phát hiện, từ lâu anh đã biết Mạnh Thái Như là người thế nào.
Còn gửi những bức ảnh đó cho anh xem.
Trần Khiêm vừa nghĩ, vừa lén lên Wechat. Bởi vì hôm ấy bực mình nên chưa nhìn kỹ, bây giờ nghe bạn cùng lớp nói, đã khơi gợi lên dục vọng của anh.
Sau đó bắt đầu từ hôm ấy, hầu như đêm nào Mạnh Thái Như cũng gửi những bức ảnh quyến rũ thế này cho anh xem, tất cả đều lộ mặt.
Làm Trần Khiêm nhìn mà sục sôi.
Chỉ trả lời một chữ: Dâm đãng!
Không ngờ Mạnh Thái Như trả lời ngay.
“Ai dâm đãng? Hừ, dù dâm đãng cũng chỉ cho mình em xem mà, những người khác tôi chỉ gặp dịp thì chơi thôi. Hừ, có phải tối qua trong đại hội, em thấy tôi và cậu Triệu thân mật nên mới ghen tị không? Nếu ghen thì em cứ nói ra đi, tuyệt đối tôi sẽ không nhìn cậu ta nữa đâu!”
“Không ghen!”
“Hừ, tôi không tin đâu nhé, cậu bạn Bình Phàm, nếu em đồng ý để tôi được gặp em, sau này tôi sẽ tự thẩm cho em xem, được không?”
“Vậy sau này hãng nói!”
“Ghét quá đi! Được rồi, tôi lên lớp trước đây!”
Trần Khiêm đang tán gẫu với cô ta, có hơi ác ý, Mạnh Thái Như càng như vậy, cảm giác được trả thù trong lòng anh càng mạnh mã.
Bỗng nhiên lúc này, cửa phòng học bị đẩy ra.
“Vào lớp rồi, ồn gì mà ồn!”
Nghe một tiếng quá chói tai vang lên.
Sau đó, Mạnh Thái Như vừa cầm di động vừa bước vào. với gương mặt lạnh lão.
Cô ta lạnh lùng nhìn quanh lớp một vòng.
Cuối cùng, nhìn về phía Trần Khiêm: “Trần Khiêm, cậu ra đây cho tôi!"
 
Chương 321


“Trần Khiêm, cậu ra đây chút!”
Mạnh Thái Như lạnh lùng nhìn một vòng xong rồi gọi Trần Khiêm ra ngoài.
“Trần Khiêm, có chuyện này tôi phải nói cho cậu, ngày mai chồng bạn cũ của tôi mở quán bar, rất thiếu người, nếu cậu không có gì làm thì tối sang đó làm thêm đi, tiền lương cao hơn các quán bar khác!”
Mạnh Thái Như khoanh tay, thờ ơ nói. “Làm thêm? Em...” Trần Khiêm ngạc nhiên.
“Cậu cái gì mà cậu? Không hiểu tôi nói gì hả, chỉ là đêm khai trương có rất nhiều chuyện để lo nên tìm chân chạy tạm thời, cậu tưởng người như cậu mà được làm việc ở chỗ như thế hả? Cậu có biết người ta mở quán ở đâu không? Ở phố thương mại Kim Lăng, phố thương mại Kim Lăng đó biết không? Sau này muốn tuyển người, chắc chản sẽ tuyển được những anh chàng cao ráo đẹp trail”
“Em...
“Cậu gì mà cậu! Cứ vậy đi nhé, tối mai tôi sẽ đến tham gia lễ khai trương của họ, tiện thể mang cậu theo!”
Nói xong, Mạnh Thái Như liếc Trần Khiêm một cái rồi xoay người rời đi.
“Em... Mẹ nhà cô!”
Trần Khiêm thầm mắng một câu.
Ban nãy anh muốn nói anh không muốn đi, cũng không cần phải đi nhưng thái độ quyết liệt của Mạnh Thái Như làm
Trần Khiêm chịu đủ rồi.
Ba năm nay, gần như Mạnh Thái Như muốn anh làm gì thì anh phải làm đó mới được!
Ngẫm lại đêm đó Mạnh Thái Như cực kỳ dâm dục, bây. giờ thì lạnh lùng kiêu ngạo.
Đúng là ha ha!
Nhưng mà tình hình bây giờ hơi ngại, nếu anh không đi thì không hay lắm.
Ây, đi thì đi thôi, dù sao cũng chỉ có một ngày.
Trần Khiêm gãi đầu, quay về phòng học.
Tiết học buổi sáng rất nhàm chán.
'Thoáng chốc đã đến buổi trưa tan học.
“Trần Khiêm, trưa nay rảnh không, ra ngoài ăn cơm đi...” Có một tin nhẳn gửi đến.
Là tin nhắn của Triệu Nhất Phàm.
Vài chữ cục căn.
Bây giờ Trần Khiêm mới nhớ, còn chuyện của Triệu Nhất Phàm nữa.
Bởi vì hôm qua hiểu lầm nên Triệu Nhất Phàm trở thành bạn gái anh!
Làm Trần Khiêm đau đầu.
Hơn nữa bây giờ rất rõ ràng, Triệu Nhất Phàm có ý để mình thân mật với cô ta hơn.
Nói thật lòng, nếu là lúc trước, cho dù Triệu Nhất Phàm đã từng khinh thường Trần Khiêm, nếu cô ta là bạn gái Trần Khiêm, Trần Khiêm cũng sẽ rất vui vẻ.
Hơn nữa cũng sẽ đối xử tốt với cô ta.
Dù sao Triệu Nhất Phàm thật sự rất xinh đẹp!
Nhưng bây giờ, lòng Trần Khiêm chỉ nghĩ đến Tô Mộc Vũ.
Nếu đã vậy mà còn mập mờ với Triệu Nhất Phàm thì Trần Khiêm sẽ biến thành đồ khốn nạn.
Nếu đã không thích thì tại sao phải duy trì mối quan hệ bạn trai bạn gái với Triệu Nhất Phàm?
Vẫn nên giải thích rõ ràng thì hơn, nếu không hiểu lầm chồng chất, sẽ phiền phức!
Trần Khiêm ngẫm nghĩ rồi trả lời một dòng chữ.
“Triệu Nhất Phàm, đợi lát nữa tan học, chúng ta gặp nhau ở công viên nhỏ, chỉ mình cậu thôi! Có chuyện này tớ muốn nói rõ với cậu!”
“Được!”
Triệu Nhất Phàm trả lời rất nhanh.
Sau khi tan học, Trần Khiêm đến công viên nhỏ.
Triệu Nhất Phàm đang chờ.
Có thể nhìn ra được, hôm nay cô ta đã cố tình trang điểm.
Nhìn thấy Trần Khiêm, nét mặt vui vẻ.
“Trần Khiêm, cậu đến rồi!”
Nụ cười ngọt ngào, nghiêng nước nghiêng thành.
Bây giờ Triệu Nhất Phàm thấy Trần Khiêm, mặc dù có cảm xúc phức tạp.
Lúc trước cô ta rất khinh thường Trần Khiêm, khinh thường từ tận xương tủy nhưng bây giờ, bỗng dưng phát hiện Trần Khiêm rất đẹp trai, hơn nữa còn có khí chất, rất thu hút người khác!
 
Chương 322


Cô ta cũng không biết tại sao.
“Tối qua tôi muốn mời cậu ăn cơm nhưng kết quả cậu lại thái độ, cuối cùng cậu có ý gì!”
Triệu Nhất Phàm bước đến trước mặt Trần Khiêm.
Ngửi thấy hương thơm trên người Triệu Nhất Phàm.
Trần Khiêm chỉ thấy mơ màng, đã từng là nữ thần không thể với tới, bây giờ lại ngại ngùng đứng trước mặt mình.
Ha ha, đúng là hài hước.
Nhưng dù hài hước đi chăng nữa, Trần Khiêm vẫn quyết định ăn ngay nói thật.
“Bởi vì tôi không muốn yêu đương với cậu!” Trần Khiêm nói thẳng.
“Cậu nói gì?”
*À, bạn Triệu Nhất Phàm, thật ra có một hiểu lầm rất lớn,
lúc đó t: Thật ra lúc đó tôi không theo đuổi cậu, khụ khụ, tôi nói ra hết nhé, ngày đó, bởi vì tôi muốn tìm Tô Mộc Vũ ở khoa cậu, muốn mời cậu ấy ăn cơm nhưng khi tôi đi vào, lại bị sinh viên nữ khoa cậu bao vây, cho rằng tôi muốn tỏ tình! Sau đó...”
Trần Khiêm nói hết những áp lực trong nội tâm ra. Ngực Triệu Nhất Phàm phập phồng, từng câu từng chữ giống như cây gai đâm mạnh vào lòng cô ta, làm cơ thể mềm mại của cô ta run lên nhè nhẹ.
“Sau đó, đúng lúc tôi xuất hiện, nghĩ lầm là cậu tỏ tình với tôi nên đồng ý với cậu, đúng không?”
Triệu Nhất Phàm nhíu chặt mày.
“ỪI Bởi vì không khí lúc đó quá sôi nổi, nếu tôi nói thẳng ra thì gượng gạo quái”
Trần Khiêm cúi đầu nói.
“Ha ha, tôi hiểu hết rồi, thì ra Triệu Nhất Phàm tôi lại giống một con ngốc, một con ngốc bị người ta chơi đùa!”
Triệu Nhất Phàm lạnh mặt mắng.
Giống như mình tự đi làm thân với người ta, kết quả còn chưa làm thân được đã bị người ta tát ngược lại.
Triệu Nhất Phàm cảm thấy bản thân mình là một trò cười.
Lần đầu tiên yêu đương là hiểu lâm Trang Cường giúp mình, yêu anh ta rồi, cuối cùng mình lại mất mặt đến thế.
Sau đó thì sao, lần thứ hai yêu đương là với Trần Khiêm luôn luôn giúp đỡ mình, nhưng rồi thì sao, lại làm mặt mũi mình bầm dập.
Đủ rồi! Thật sự đủ rồi!
Chẳng phải mình chỉ muốn tìm một người bạn trai có tiền và có khí chất thôi à.
Chuyện đơn giản như vậy, tại sao đến lượt mình lại trở nên khó khăn đến thế?
“Bốp!"
Triệu Nhất Phàm tức giận tát lên mặt Trần Khiêm một cái.
“Khốn nạn, Trần Khiêm, chẳng phải là có ít tiền rách thôi à? Tôi là người mà cậu có thể đùa bỡn à? Cậu chờ đi, chờ một ngày nào đó Triệu Nhất Phàm tôi sẽ tìm được một người bạn trai giàu có chân chính, sẽ đánh đến khi mặt cậu sưng tấy!”
Càng nghĩ càng bực mình, sau khi Triệu Nhất Phàm đánh xong thì liếc Trần Khiêm một cái rồi xoay người đi.
Trần Khiêm sờ gương mặt bị đánh.
Khóe miệng cong thành một nụ cười chua xót.
Ây, phải nói một câu không nên nói, trên đời này có người giàu hơn mình nữa hả? Khu khụ!”
Nhưng mà nói ra chuyện này xem như đã giải quyết xong rồi.
Thật ra trong lòng Trần Khiêm rất thoải mái, không làm Triệu Nhất Phàm tổn thương quá nhiều!
Cứ vậy đi! Trần Khiêm ngồi xuống vỉa hè công viên nhỏ.
Ngắm cảnh trong hồ, hiếm khi được tĩnh tâm.
Lúc này, di động anh chợt vang lên, vừa thấy số điện thoại, Trần Khiêm hơi vui vẻ.
Là Tô Mộc Vũ gọi đến.
Kể từ hôm qua, xem như Tô Mộc Vũ đã hoàn toàn chấm dứt với Trần Khiêm, không ngờ lại gọi điện đến.
Vội vàng nhấc máy.
“Bạn Trần Khiêm, làm phiền bạn quá, xin hỏi bây giờ bạn có rảnh không? Tôi có chuyện này muốn nói với bạn!”
Giọng điệu kỳ lạ của Tô Mộc Vũ vang lên.
Trần Khiêm cười gượng: “Đương nhiên là rảnh rồi, dù sao tớ đâu có bạn gái đâu!”
“Ha ha, màn tỏ tình hôm qua hoành tráng thế mà, bạn Trần Khiêm nghĩ rằng tôi không thấy hả?”
Tất nhiên Trần Khiêm hiểu được ý của Tô Mộc Vũ. Lại giải thích rõ ràng chuyện của Triệu Nhất Phàm. “ôm
Sau khi Tô Mộc Vũ nghe xong, không nói mình có tin hay không, chỉ thờ ơ trả lời một câu.
“Tìm tớ có gì không?”
Trần Khiêm hỏi.
“Phải có chuyện gì mới tìm cậu được hả?” 'Tô Mộc Vũ hơi tức giận nói.
“Không phải mà, là cậu nói có chuyện muốn nói với tớ mài Cuối cùng là chuyện gì?”
“Chẳng có gì cả!” Tút tút...
Trực tiếp cúp máy.
Trần Khiêm sốt ruột sắp điên rồi. Sốt ruột như thể đang ngồi trên đống lửa.
Con gái khó hiểu quá, con gái thông minh càng khó hiểu hơn!
Mãi mãi cũng không biết được trong đầu họ đang nghĩ gì!
Ây, thôi đi, mình cứ tìm Tô Mộc Vũ vậy...
 
Chương 323: Là bị mỉa mai ngay


“Mẹ ơi, Mộc Vũ, cậu nhìn đi, tên khốn nạn này đến rồi!"
“Chẳng phải cậu ta và Triệu Nhất Phàm đã thành đôi rồi sao, chẳn trước cửa lớp chúng ta làm gì?”
“XI, chẳng lẽ thăng nghèo này lại thích Mộc Vũ nhà mình hả, trời ơi, không biết Triệu Nhất Phàm nghĩ thế nào mà lại đồng ý quen loại người hèn hạ thế này nhỉ?”
Trần Khiêm vừa bước đến cửa lớp Tô Mộc Vũ.
Là bị mỉa mai ngay.
Nhưng Trần Khiêm đã miễn dịch với những thứ này.
Chỉ muốn Tô Mộc Vũ ra ngoài.
Tô Mộc Vũ hơi bất ngờ khi Trần Khiêm đến tìm mình, cô ấy vẫn đang chờ Trần Khiêm gọi điện cho cô, không ngờ lúc thất vọng nhất lại thấy anh đến thẳng lớp cô.
Tất nhiên Tô Mộc Vũ đồng ý rồi.
Bởi vì bây giờ cô đã tin Trần Khiêm, thật ra hôm đó sau khi cô tát Trần Khiêm xong, Tô Mộc Vũ hối hận ngay, nghĩ thế nào cũng thấy Trần Khiêm không phải loại người như vậy.
Cho nên, hôm qua lúc Trần Khiêm giải thích với cô, Tô Mộc Vũ tin Trần Khiêm ngay.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, hai người bước. ra khỏi phòng học, trên đường đi xuống sân trường.
“Trần Khiêm, chẳng phải lần trước chị họ của tớ từ nước M về rồi sao, trong khoảng thời gian này chị ấy bận rộn xử lý một vài công việc nhưng bây giờ thì không còn bận nữa, chị ấy muốn gặp cậu mãi đấy, tớ cố gắng trì hoãn nhưng không trì hoãn được!”
Tô Mộc Vũ nói: “Tớ muốn để cậu mời chị họ tớ ăn bữa cơm!"
“Ừ ừ, không thành vấn đề, khi nào?”
Trần Khiêm thấy Tô Mộc Vũ không tức giận, thầm nghĩ cuối cùng cũng không cần nghĩ đến chuyện này nữa nên đồng ý ngay.
“Chiều nay cậu không có tiết đúng không, vậy thì trưa nay nhé. Vài ngày nữa chị tớ lại bận, sau khi bận xong thì lại phải về nước M rồi!"
Sau khi quyết định xong.
Trần Khiêm bät đầu tìm địa điểm dùng cơm.
Anh đã quá quen với bên phố thương mại Kim Lăng rồi nên Trần Khiêm không muốn đi lảm.
Hơn nữa đến đó thì hơi phô trương quá.
Sau khi bàn luận với Lý Chấn Quốc xong, Lý Chấn Quốc. chọn chỗ, tên là nhà hàng Trúc Phong.
Nơi này rất yên tĩnh.
Mặc dù không thuộc phố thương mại Kim Lăng nhưng là nhà hàng trực thuộc tập đoàn thương mại Kim Lăng.
Nếu nói về doanh thu, ba bốn nhà hàng bình thường ở phố thương mại Kim Lăng cũng không sánh bằng.
Vừa nghe đến đây, Trần Khiêm quyết định anh và Tô Mộc. Vũ sẽ đến đây trước.
Sau khi đến đây, Trần Khiêm phát hiện nhà hàng Trúc Phong không to như anh nghĩ.
Có cảm giác giống như bước vào một ngôi làng nhỏ trên núi, phòng trong nhà hàng này đều được làm từ đá.
Phong cách giống thời kỳ dân quốc. Rất thanh lịch.
“Chị Đường Sở, bên này này!”
Sau khi chờ đợi khoảng nửa tiếng, một cô gái xinh đẹp ăn mặc cực kỳ thời trang bước vào nhà hàng.
Trần Khiêm và Tô Mộc Vũ đứng ngoài cửa chờ, Tô Mộc Vũ vui vẻ chào cô ta.
“Mộc Vũ, ai chọn chỗ này thế? Sao quê mùa quá vậy!” Người đẹp tên Đường Sở đi tới. Cởi kính râm xuống, gương mặt cực kỳ khinh thường.
 
Chương 324


“Chào chị Đường Sở, em tên Trần Khiêm, em là người chọn chỗ này đấy!”
Trần Khiêm cười nhạt.
Người tên Đường Sở này rất giống Đường Nhiên, cũng thuộc dạng xinh đẹp, hơn nữa bởi vì từ nước ngoài về làm cô †a có phong thái rất đặc biệt.
Nhưng thái độ chỉ trích xoi mói lúc mới đến của cô ta lại nằm trong dự đoán của Trần Khiêm.
Ha ha, cô em gái Đường Nhiên của cô ta cũng là người thế này đó thôi!
“Ồ ồ, cậu là Trần Khiêm à, tôi muốn gặp cậu lắm, nghe hai đứa em của tôi nói cậu giàu lắm, sau khi trúng số còn mua
Lamborghini nữa, ha ha, cậu đưa tôi đến nơi như vậy đấy hả?”
Đường Sở không hề khách sáo, vừa nói vừa bước vào phòng riêng.
Còn khế bịt mũi lại. Nơi này sạch sẽ như vậy, làm sao có mùi gì lạ được chứ. Ngay lập tức, Trần Khiêm chỉ cười gượng lắc đầu.
“Trần Khiêm, cậu nói thử xem bây giờ cậu còn bao nhiêu tiền của đợt trúng vé số?”
Đường Sở hỏi thẳng vào vấn đề.
Trần Khiêm cười nhạt: “Cũng không bao nhiêu, đã tiêu kha khá rồi!”. Truyện Võng Du
“Ha ha, tôi biết ngay mài Loại người như cậu là hình tượng điển hình của dân nhà giàu mới nổi, biết làm chủ cho thuê nhà như người ta còn đỡ, nhưng loại người như cậu, mới giàu là mua siêu xe ngay, chắc chắn là tốn nhiều lắm rồi!”
Đường Sở läc đầu.
Trần Khiêm cười gượng gật đầu.
Xem ra Tô Mộc Vũ và Đường Nhiên chưa nói thân phận của mình cho bà chị này nghe.
Cũng là vì giữ bí mật cho mình.
“Vậy Trần Khiêm, sau này cậu có kế hoạch gì không?” Đường Sở lại hỏi.
“Chưa suy nghĩ xong!”
Lại là vấn đề này, Trần Khiêm chỉ có thể giả bộ ngớ ngẩn cho qua.
Đường Sở lại thất vọng lắc đầu. Lúc này, Tô Mộc Vũ vội chen vào đổi đề tài:
“Chị Đường Sở, chẳng phải chị nói hôm nay chị có vài người bạn du học và làm việc ở nước ngoài đến Kim Lăng chơi hả? Sao không thấy mấy chị ấy đâu?”
“À à, chắc họ cũng sắp đến rồi, này, vốn dĩ là muốn ăn chung một bữa cơm để mọi người làm quen với nhau. Họ à, là nhân tài du học nước ngoài cả đấy nhưng mà em nhìn nơi này đi, thấp kém như vậy, sao lại để người ta đến được!”
“Hả? Chị Đường Sở, em thấy chỗ Trần Khiêm chọn được mà, lại có nơi nghỉ ngơi dừng chân nữa, có thể sắp xếp cho họ nghỉ ngơi ở đây!”
Tô Mộc Vũ nói.
“Ha ha? Nghỉ ngơi ở đây, em gái, em muốn chị mất mặt với bạn bè hả?”
Đường Sở bất đắc dĩ.
Lúc này, điện thoại cô ta reo lên.
Vui vẻ vội vàng nhấc máy.
“Gì, các cậu đã đến rồi hả? Hả? Em cậu đón cậu à, wow' wow, tớ còn chưa ăn cơm nữa, đang chuẩn bị ăn với em gái tớ này! Hình như chỗ này tên nhà hàng Trúc Phong, cậu đừng
đến đây, chỉ bằng đi chỗ khác ăn đi, chỗ này kém lắm!”
Đường Sở vừa nói vừa nhìn Trần Khiêm với ánh mắt khinh bỉ.
Cho rằng Trần Khiêm là một người rất thấp kém. “Mẹ ơi, các cậu đến đây thật hả?”
Không biết trong điện thoại nói gì, về cơ bản là bạn của Đường Sở muốn đến xem nhưng Đường Sở lại sợ hãi.
 
Chương 325: Thì ra là có bạn trai rồi hả?


Sau khi cúp máy xong.
“Ây da em gái, hôm nay em làm chị mất mặt quá. Chị mời hai người bạn trong nước đến chơi chung, kết quả em xem bạn trai em đã sắp xếp thế nào, vốn dĩ chị định bảo Trần Khiêm sắp xếp giúp chỗ nghỉ ngơi cho bạn chị nhưng đành thôi vậy!”
Đường Sở buồn bã nói.
Trần Khiêm không còn gì để nói.
Mặc dù nhà hàng Trúc Phong này rất khiêm tốn nhưng trên cơ bản ở Kim Lăng này, ngoại trừ bàn ăn đắt đỏ ở sơn trang Kim Lăng ra thì nhà hàng Trúc Phong đứng thứ hai.
Điểm nhấn của sơn trang suối nước nóng là phong cảnh, giải trí và ăn uống.
Mà nhà hàng Trúc Phong này, ý nghĩa như tên.
Điểm nhấn là khung cảnh thanh lịch cổ điển, quá trình dùng bữa tinh xảo.
Phòng trúc, phòng đá của nơi này đã thuyết minh cho điểm nhấn chủ yếu.
Hơn nữa đầu bếp ở đây, đều là những đầu bếp hàng đầu trong các món ăn địa phương khác nhau trên khắp cả nước.
Chẳng qua có vẻ như Đường Sở không hề hài lòng, biết vậy đã sắp xếp ở sơn trang suối nước nóng.
Mà đúng lúc này. Một chiếc siêu xe tiến vào. Điện thoại của Đường Sở cũng vang lên.
Đường Sở xấu hổ đứng lên: “Họ đã muốn đến đây, vậy thì cứ để họ xem đi!"
Vừa nhấc máy, Đường Sở vừa phất tay đi ra ngoài. “Ngụy Lâm, Nặc Y, các cậu qua đây!”
“Đúng đó Sở Sở, mẹ ơi, chỗ này là chỗ nào vậy? Chẳng ra gì cải”
Hai người đẹp bước xuống xe chào Đường Sở.
Trong đó có một người tên Ngụy Lâm, kéo tài xế và cũng là một chàng trai rất điển trai đến trước mặt Đường Sở.
“Sở Sở, đây là em trai tớ tên Ngụy Cường, hôm nay cố ý đi từ Ngô Châu đến Kim Lăng đón tớ đó, nói là muốn dẫn tớ đi dạo ở Kim Lăng!”
“Wow, Ngụy Cường đẹp trai quá đi!”
Đường Sở cười tủm tỉm.
“Em chào chị Sở Sở, lúc trước nghe chị em nói, chị Đường Sở đẹp thế này thế kia, em cứ không tin mãi, nhưng hôm nay được gặp, chị Đường Sở còn đẹp hơn cả lời miêu tả của chị em nữa!”
Ngụy Cường chỉnh lại tây trang, cười nói.
Khen Đường Sở đẹp đến mức không cần bàn cãi nữa.
“Đúng rồi Sở Sở, cô gái xinh đẹp này là em họ Tô Mộc Vũ mà cậu thường kể cho chúng tớ nghe đúng không? Nhìn dáng vẻ, có lẽ xấp xỉ em trai tớ nhỉ!"
Ngụy Lâm cười nói.
Ngụy Cường cũng nhìn về phía Tô Mộc Vũ, chỉ một ánh mắt thoáng qua đã làm Ngụy Cường không thể nhìn sang nơi
khác được nữa, đẹp quá đi.
“Ha ha đúng rồi, tớ còn chuẩn bị giới thiệu em gái tớ cho Ngụy Cường làm quen này, hai đứa có thể làm bạn bè!”
Đường Sở vừa cười vừa quay đầu bảo Tô Mộc Vũ sang đây chào hỏi.
Nhưng bây giờ cô ta mới nhớ Tô Mộc Vũ đã có bạn trai, một người bạn trai nghèo hèn thấp kém, đang đứng bên cạnh em ấy.
Mẹ ơi, sao cô ta lại quên mất Trần Khiêm chứt
“Chào chị Ngụy Lâm, đây là bạn trai của em tên Trần Khiêm, hôm nay Trần Khiêm muốn mời mọi người dùng cơm!”
Tô Mộc Vũ kéo tay Trần Khiêm, thoải mái giới thiệu.
Cảnh tượng này làm hai chị em Ngụy Lâm thoáng buồn.
Thì ra là có bạn trai rồi hả?
“Ha ha, ở đây thì có món gì ngon đâu chứ, nghe bạn tớ nói, chỗ ngon nhất là phố thương mại Kim Lăng, trong đó có một nhà hàng tên là Bếp Gia Viên cũng được lắm! Chúng ta sang đó ăn đi, tớ mời!”
“Bếp Gia Viên, tớ cũng từng nghe nói, được thôi, vậy sang đó đi!”
Hiển nhiên Đường Sở không có ý kiến gì.
Bếp Gia Viên kém hơn nơi này rất nhiều.
Nhưng nếu các cô đã không thích, Trần Khiêm cũng không tiện nói gì.
Nếu đã đồng ý, vậy thì đi thôi...
 
Chương 326: Làm mọi người đều rất kinh ngạc


Đoàn người Trần Khiêm lái xe đến Bếp Gia Viên.
Chiếc Lamborghini của Trần Khiêm, ban đầu còn làm mọi người phải kinh ngạc nhưng Đường Sở lại vội vã giải thích cho. họ.
Nói Trần Khiêm tiêu tiền linh tinh thế này thế kia.
Cứ như vậy, vốn dĩ hai chị em nhà họ Ngụy hơi thay đổi cách nhìn về Trần Khiêm cũng tỏ ra khinh thường.
Cảm thấy chiếc xe tốt như vậy, bị Trần Khiêm lái đúng là lãng phí.
Về chuyện này, Trần Khiêm cười cảm thấy chẳng sao cả.
Tiếp theo là thời gian biểu diễn của Ngụy Cường.
Anh ta gọi điện thoại cho một người bạn ở Kim Lăng của anh ta, sau đó vào Bếp Gia Viên đặt một căn phòng riêng không tồi.
Làm mọi người đều rất kinh ngạc.
Đặc biệt là Đường Sở.
“Wow! Ngụy Cường, không ngờ em lại có người quen ở Kim Lăng đấy, ha ha, đúng vậy, Bếp Gia Viên, vừa nhìn đã biết là nhà hàng cao cấp, dùng bữa ở đây mới có thể diện chứ!”
“Không giống như ai kia, chỉ biết chọn những nơi quê mùa thấp kém để đi thôi!”
Đường Sở ngắm khung cảnh trong phòng riêng, vừa nhìn đã thích mê.
“Được rồi, chị Đường Sở thích thì hay quá, nhóm anh em của em là khách quen của Bếp Gia Viên này, đợi lần sau chúng ta lại đến đây! Bạn Mộc Vũ, cậu thấy thế nào?”
Ngụy Cường vừa cười vừa nhìn về phía Tô Mộc Vũ.
Thậm chí người tên Trần Khiêm kia đã bị anh ta xem nhẹ.
Bởi vì so sánh ra, Ngụy Cường anh ta là cậu ấm, phía trên có chỗ dựa còn người tên Trần Khiêm này thì sao, chẳng qua là thằng nghèo trúng thưởng mà thôi, không có gia cảnh.
“Cũng được!”
Tô Mộc Vũ có thể nói gì, chỉ nói một câu, gật đầu có lệ.
“Ngụy Cường này, tụi em cũng năm ba rồi, lên năm tư học không được bao nhiêu là phải đi thực tập rồi, em đã có kế hoạch gì chưa? Ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu hay thế nào?”
Đường Sở vui vẻ hỏi.
“Chắc là em sẽ lập nghiệp, không đi du học đâu, lý tưởng của em là thành lập một công ty của riêng em! Ha ha...”
“Ý tưởng này hay đó, bây giờ kinh tế trong nước rất phát triển, tự làm Tổng giám đốc, con đường tương lai rất tươi sáng!”
Đường Sở gật đầu tán thành.
Lại nhìn về phía bạn trai của em mình, ngồi một chỗ chẳng dám nói gì.
Không thể không thất vọng.
Thật sự, con đường tương lai của một người có tươi sáng hay không, Đường Sở chỉ cần nhìn thoáng qua là biết ngay, mà hiển nhiên, người tên Trần Khiêm này thuộc loại người không có tiền đồ, cả đời này cũng không có tiền đồ!
“Không biết bạn Trần Khiêm đây có dự định gì cho việc. thực tập chưa, đến tòa soạn báo hay là ban biên tập?”
Lúc này, Ngụy Cường nhìn về phía Trần Khiêm cười mỉa.
“Chưa có ý định gì, có thể là sẽ chọn một vài khóa học liên quan đến quản lý kinh tết”
Trần Khiêm lạnh lùng nói.
“Ha ha, chút tiền đó của cậu mà cũng muốn tham gia khóa học chuyên ngành quản lý kinh tế hả? Trần Khiêm, tôi khuyên cậu tốt nhất nên liên lạc với một đơn vị càng sớm càng tốt. Loại người như cậu, tốt nhất nên có năm loại bảo hiểm*, nếu không tôi thật sự lo rằng sau này cậu sẽ không lấy được vợ đấy!”
*Năm loại bảo hiểm bao gồm bảo hiểm hưu trí, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm thương tật lao động và bảo hiểm thai sản, và quỹ hỗ trợ nhà ở.
Đường Sở mỉa mai thẳng thừng.
Bởi vì chuyên ngành ở nước ngoài của cô ta là quản lý kinh tế chuyên nghiệp.
Trần Khiêm cũng muốn học, đúng là ha ha.
Mà Trần Khiêm cũng nghe ra được ẩn ý trong lời nói của Đường Sở, chị ta đang ám chỉ mình rằng chị ta không hề đồng ý cho mình và Tô Mộc Vũ ở bên nhau!
Tô Mộc Vũ lại là chuyển đề tài của Đường Sở.
 
Chương 327: Nhàm chán!


Cũng may đúng lúc này, món ăn được mang lên.
“Xin chào các quý ông quý cô, đây là rượu vang La Romanee - Conti nhà hàng chúng tôi dành tặng cho quý khách, mời quý khách dùng!”
Một cô phục vụ cung kính bưng một chai rượu vang đỏ bước vào nói.
“La Romanee - Conti? Thật hay giả vậy? Đây là nhãn hiệu rượu vang đät đỏ nhất thế giới, là loại rượu đứng đầu trong mười loại rượu vang xa xỉ nhất thế giới!”
Nghe phục vụ giới thiệu xong.
Nhóm người Đường Sở, Ngụy Lâm kinh ngạc.
Họ sống và làm việ về rượu vang ở nước ngoài nên chắc chắn rất hiểu
“Lấy sang đây cho tôi xem thử, cuối cùng có phải thật không?”
Đường Sở kinh ngạc đến mức mặt đỏ rực, nhận lấy và quan sát một cách thật cẩn thận, kết quả vừa nhìn, cô ta càng phấn khích hơn:
“Là thật đấy!” “Hả? Tớ cũng xem thử!” Ngụy Lâm cũng kích động.
Cuối cùng tất cả mọi người đều dùng một ánh mắt cực kỳ kinh hãi nhìn về phía Ngụy Cường, ánh mắt này, giống như ngay từ đầu chỉ cảm thấy cậu khá cừ thôi, bây giờ bỗng phát hiện cậu là đàn anh cừ đến mức không ai có thể cừ hơn!
“Ngụy Cường, em nói đi, bạn của em là người thế nào vậy? Sao lại quen biết rộng đến vậy? Em có biết loại rượu vang đỏ này không, ở nước ngoài, chỉ có mấy ông chủ lớn mới có thể uống!”
Đường Sở càng nhìn càng thích Ngụy Cường. “Đúng đó em trai, em có bạn bè thế này, sao chị lại không biết vậy, nói đi, cuối cùng em còn giấu chị bao nhiêu chuyện nữa?”
“Em cũng không rõ nữa, tóm lại hôm nay người bạn đó làm em tự hào quá, ha hai”
Ngụy Cường cũng ngơ ngác, phần tình nghĩa này cũng nặng quá.
Chỉ là giờ phút này anh ta không suy nghĩ nhiều, bởi vì ánh mắt sùng bái của nhóm người Đường Sở làm Ngụy. Cường cực kỳ sảng khoái.
Trần Khiêm ngồi một bên không nói gì.
Có lẽ Trịnh Duyệt là người đã đưa bình rượu này.
Bà chị này, vì muốn anh có thể diện, đúng là chịu bỏ vốn thật đấy.
Nhưng lại bị Ngụy Cường lấy đi thành quả chiến thẳng mất, nhưng Trần Khiêm cũng không hề có ý định tiết lộ sự thật vì chắc chăn Đường Sở sẽ không tin.
Và một lý do khác nữa là, anh muốn thể hiện điều gì? Thể hiện anh rất ngầu à?
Nhàm chán!
Trần Khiêm thầm nghĩ mọi người vui vẻ là được.
Cứ thế suốt bữa cơm.
Toàn bộ quá trình, Đường Sở càng ngày càng chướng mắt Trần Khiêm, cứ mang anh ra làm nền cho Ngụy Cường.
Sau khi ăn xong, mọi người vui vẻ xuống lầu, Ngụy Cường đi tính tiền trước.
“Quý khách, bữa cơm này được ưu đã giảm giá 70%!” “Cái gì?”
Nhân viên đứng trước máy tính tiền vừa nói xong, mọi người lại ngạc nhiên.
“Mẹ nó, em được đó Tiểu Cường, giảm giá 70%! Đúng là tự hào quá đi!”
Đường Sở lại nói một cách kinh ngạc.
“Ha ha, chuyện nhỏ thôi mài! Chị Sở Sở, Mộc Vũ này, chỉ băng chúng ta lại ra ngoài đi dạo đi, sau đó chiều nay em lại sắp xếp khách sạn để mọi người nghỉ ngơi!”
“Được đó được đó, nói thật lòng, ngoại trừ lúc nhỏ được chơi bời ở Kim Lăng thì sau khi ra nước ngoài, chị không về nước. Nhưng mà đợi chiều nay em chị xin nghỉ, chúng ta lại ra ngoài đi dạo, chị còn vài người bạn cấp ba cũng muốn hẹn gặp nhau, mọi người đi chơi chung làm quen nhé!”
Đường Sở cười nói.
“Thế thì tốt quá, nếu đã vậy thì tối nay em lại đặt bàn ở Bếp Gia Viên!”
Ngụy Cường vỗ ngực nói.
*À, chị, chị Ngụy Lâm, chiều này trường tụi em có việc nên không đi chơi với mọi người, mọi người chơi vui vẻ nha, em và Trần Khiêm về trường trước!”
Tô Mộc Vũ thấy có vẻ như Trần Khiêm không vui läm, dù sao thì.
Hôm nay cô muốn để Trần Khiêm mời chị mình ăn cơm, kết quả lại bị Ngụy Cường này giành hết sự nổi bật.
Tô Mộc Vũ cũng hiểu, thân phận của Trần Khiêm không thể lộ ra ánh sáng được.
Sợ anh bị khinh bỉ nên Tô Mộc Vũ chỉ có thể về với Trần Khiêm trước.
“Hả? Nhưng Mộc Vũ, cậu không đi thì không hay lắm!” Ngụy Cường xin.
Thấy Tô Mộc Vũ nhất định không chịu, đành phải nhìn về phía chị Đường Sở cầu xin.
Đường Sở hiểu ý ngay, lập tức lạnh lùng nhìn Trần Khiêm, sau đó nói với Tô Mộc Vũ:
“Mộc Vũ, em sang đây với chị một lúc, có chuyện này chị phải nói với eml”
 
Chương 328: Thoáng chốc đã đến tối


Đường Sở gọi Tô Mộc Vũ sang một bên.
Cũng không biết thì thầm chuyện gì mà thỉnh thoảng Đường Sở lại liếc Trần Khiêm, sau đó lại nhìn Ngụy Cường.
Phỏng chừng là khuyên Tô Mộc Vũ nhanh chóng chia tay với Trần Khiêm, làm bạn gái của Ngụy Cường.
Tóm lại cuối cùng Tô Mộc Vũ không thể đồng ý.
“Chị, mọi người chơi vui nhé, em và Trần Khiêm về trường trước đây!”
Sau khi chào xong, Tô Mộc Vũ và Trân Khiêm rời đi. Làm Đường Sở rất sốt tuột. Giậm chân nhìn bóng lưng hai người.
“Chị Sở Sở, không sao đâu, Mộc Vũ là em chị mà, cũng là bạn thân của em, sau này em sẽ tìm cậu ấy nhiều hơn!”
Ngụy Cường cũng hơi thất vọng nhưng vẫn cố gắng cười nói.
“Được đó, Ngụy Cường, em không nhụt chí là được, Trần Khiêm này, sớm muộn gì chị cũng sẽ bảo em chị phải đá cậu †a, sao cậu ta có thể sánh bằng em được chứ!”
Đường Sở cười.
Sau đó đoàn người lại lang thang vài nơi ở Kim Lăng.
Thoáng chốc đã đến tối.
Vốn dĩ Đường Sở đã sắp xếp khúc cuối sẽ mời vài người bạn thân năm cấp ba của mình ăn cơm.
Ngụy Cường và chị của anh ta cũng không định ra về.
Nên cô ta dứt khoát hẹn đi ăn chung để mọi người làm quen với nhau.
Mà Ngụy Cường lại tiếp tục thể hiện sự hào phóng của mình.
Vẫn đặt địa điểm liên hoan là ở Bếp Gia Viên.
Dù sao hôm nay Bếp Gia Viên đã làm anh ta mát mặt, lần này có nhiều người lạ, mình có thể diễn thêm lần nữa.
Bạn bè bên kia khoảng năm sáu người. Lần này đặt một căn phòng riêng khá lớn.
“Đi đi đi, mang hết các món ngon của nhà hàng các người lên đây!”
Ngụy Cường ném chìa khóa xe, bắt chéo chân hùng hồn nói.
“Wow, Sở Sở, đây là em trai nhà giàu mà cậu nói hả, đúng là có khí chất thật đó! Nhìn khí phách läm!”
“Ha ha, đúng rồi Sở Sở, em ấy có bạn gái chưa? Tớ có đứa em họ cũng đang độc thân này!”
“Ây da, nếu tớ có anh bạn trai khí phách như vậy thì tốt biết mấy!”
Bạn bè đều là con gái, giờ phút này các cô đang nhìn về phía Ngụy Cường, rất thích thú.
Vốn dĩ, con trai có tiền đã rất thu hút người khác rồi, mà nay còn vừa có tiền lại vừa khí phách nữa.
Đường Sở không muốn nói Ngụy Cường chưa có bạn gái, lỡ như bị cô gái khác giành mất thì chẳng phải em họ thân yêu của mình sẽ không còn cơ hội rồi sao!
“Ha ha, các cậu đừng mê trai vậy mà, sắp lên món rồi, sau khi lên món xong, sẽ có một món quà làm các cậu bất ngờ đó, các cậu phải nhân cơ hội nhận niềm vui nha?”
Đường Sở cười nói.
“Hả? bất ngờ gì vậy, từ lúc chúng tớ đến, Sở Sở cứ úp úp mở mở mãi!”
“Đúng rồi đó, nói nghe thử xeml”
Đường Sở cười: “Chờ sau khi phục vụ lên món xong các cậu sẽ biết!”
Đồng thời cũng đắc ý chờ mong, đây là lý do tại sao Đường Sở muốn để Ngụy Cường ra mặt.
Như vậy thì cô ta cũng thấy hãnh diện! Nhưng khó khăn lắm mới chờ phục vụ dọn món xong.
“Các quý cô thân mến, món ăn đã được lên đầy đủ, mời mọi người thưởng thức!”
Phục vụ mỉm cười, ngay sau đó xoay người rời đi.
“Hừ, cô khoan đi đãi!”
Đường Sở nghỉ ngờ nói: “Cô có chắc là cô đã lên đủ món chưa? Không quên món gì chứ?”
Phục vụ lắc đầu thật thà: “Không có, những món cô gọi tôi đã mang lên hết rồi!”
“Rầm!”
 
Chương 329: Phục vụ bối rối


Đường Sở đập mạnh lên bàn: “Cô mù à, chẳng lẽ không biết hôm nay ai đang mời cơm hả? Là cậu Ngụy đó, không thấy chúng tôi chưa có rượu hả?”
Đường Sở nhắc nhở.
Nói thật lòng, chuyện này làm cô ta rất khó chịu.
Bạn nghĩ đi, Đường Sở từ nước ngoài về, bây giờ đang sống ở nước M, hơn nữa tiêu chuẩn lại rất cao.
Thường thường loại người thế này thì sẽ có lòng ham hư vinh.
Chẳng thích gì cả, chỉ thích thể diện.
“Xin lỗi quý khách, cô không đặt rượu mà? Đây là menu rượu của nhà hàng chúng tôi, mời cô tham khảo!”
Phục vụ lại đưa thực đơn đến trước mặt Đường Sở.
Đường Sở sắp ngơ ngác. Một người bạn của Đường Sở cười mỉa nói: “Sở Sở, có chuyện gì vậy, chẳng phải là dọn món xong sẽ có bất ngờ hả?
Bất ngờ đâu?”
“Hừ, tôi không xem, tôi nhắc lại lần nữa, đây là cậu Ngụy, cậu Ngụy đến, có phải các người phải tặng ít đồ không?”
Đường Sở lại mang Ngụy Cường ra. “Xin lỗi quý khách, khách hàng của chúng tôi đều là cậu ấm và những ông chủ lớn nhưng không phải cậu ấm nào đến chúng tôi cũng tặng quà!”
“Làm loạn gì thế, không nể mặt tôi à, biết cậu Khang không? Anh em của tôi đấy!"
Ngụy Cường cười mỉa nói.
“Chúng tôi biết có cậu Khang thường đến đây dùng bữa nhưng cũng đâu tặng cho mọi người cái gì?”
Phục vụ bối rối.
“Mẹ nó, không nể mặt ai cải”
Mặt của Ngụy Cường và Đường Sở đều rất khó chịu.
Đặc biệt là lúc này, tất cả bạn bè đều nhìn cô ta cười cười. Giữa con gái với nhau sẽ có lòng ghen tị đua đòi.
Cho dù là chị em thân thiết thì tính đua đòi vẫn cực kỳ mạnh mẽ.
Vốn dĩ Đường Sở được ra nước ngoài du học, lại làm việc. ở nước ngoài đã làm nhóm bạn thân này ghen ghét, bây giờ nếu còn được nể mặt như vậy thì sẽ làm người ta đố ky hơn.
Nhưng buồn cười là, có vẻ như Đường Sở và cậu Ngụy này đang bị làm khó rồi đây.
“Bỏ đi, không có mắt nhìn, không nói với cô ta nữa, tôi nói cho cô biết, hôm nay tôi sẽ không ăn ở đây nữa! Xem thử xem cô đã làm ai phải mất mặt!”
Ngụy Cường cũng tức giận. Trực tiếp đập bàn. Sau đó đưa nhóm Đường Sở bỏ đi.
Có thể nhân viên phục vụ này không biết mình nhưng nhân viên thu ngân lầu dưới lại biết mình.
Làm thế nào cũng phải tìm lại mặt mũi mới được.
Nói xong thì xuống lầu ngay: “Không ăn nữa, tính tiền cho. tôi!”
Giọng của Ngụy Cường rất to.
Cô gái thu ngân kia cũng không biết tại sao lại thế nhưng vẫn tính tiền.
“Kính chào quý khách, tổng cộng bữa ăn của mình là tám mươi nghìn, anh quẹt thẻ hay trả tiền mặt ạ?”
“Cái gì? Tám mươi nghìn? Giảm giá đâu?” Đường Sở hoảng sợ.
“Giảm giá? Xin lỗi quý khách, tạm thời nhà hàng chúng tôi không có hoạt động ưu đãi này!”
Tất nhiên nhân viên thu ngân biết các cô, giờ đây ánh mắt nhìn các cô, có chút khinh thường.
Nói chuyện lớn tiếng như vậy, ra vẻ con nhà giàu.
Tám mươi nghìn thôi, nhìn bộ dạng kinh hãi đấy kìa.
“Chẳng lẽ cô đã quên rồi hả, trưa nay chúng tôi đã dùng bữa ở đây, cô đã giảm giá cho chúng tôi 70%, còn tặng một chai rượu vang đỏ quý nữa?”
Đường Sở cảm giác mặt mình đã tái xanh rồi.
“Tôi nhớ chứ, nhưng lúc đó là vì nể mặt vị khách VIP nhất của nhà hàng chúng tôi nên mới giảm giá 70% và tặng kèm một chai rượu vang đỏ, nếu vị khách này tính tiền thì chúng tôi sẽ không thu phí nhưng bây giờ vị khách đó không tới!”
Cô gái thu ngân lạnh lùng giải thích.
“Cái gì cái gì? Chẳng lẽ không phải là vì nể mặt Ngụy Cường?”
Đường Sở hơi kinh ngạc.
Nhưng khách VỊP trưa nay có ai nhỉ?
Đúng rồi, là Tô Mộc Vũ và Trần Khiêm.
Mộc Vũ luôn rất thật thà, chắc chắn sẽ không đến nơi thế này ăn cơm, sao em ấy lại thành khách VỊIP của Bếp Gia Viên được?
Khoan đã!
Chẳng lẽ... Là Trần Khiêm?
 
Chương 330: Sao lại thế này?


Đường Sở sợ hãi, vội hỏi: “Khách VỊP của cô có phải là Trần Khiêm hay không?”
“Chúng tôi không biết, chỉ biết lúc trưa nay, có một người trong nhóm các cô là khách VIP của chúng tôi!”
Cô nhân viên thu ngân cười nhẹ.
Hả!
Sao lại thế này?
Lúc trưa nay, chỉ có Trần Khiêm và Tô Mộc Vũ thôi mà?
Mặc dù người ta không chịu nói nhưng Đường Sở đã chäc bảy tám phần.
Rất có khả năng, là vì nể mặt Trần Khiêm! Nhưng làm sao có thể?
“Ha ha, Sở Sở, cậu nhanh chóng cho chúng tớ xem bất ngờ đi? Chẳng lẽ đây là bất ngờ của cậu đó hả?”
Trong số nhóm bạn cấp ba của Đường Sở, có một cô gái tên Vương Đại Mỹ lên tiếng.
Từ năm cấp hai, Vương Đại Mỹ và các cô đã là bạn thân, cũng là bạn bè trên đại học.
Mặc dù là chị em thân thiết nhưng lại là chị em thân thiết đấu đá từng chút một.
Cô này ghen ghét cô kia, cô kia ghen ghét cô nọ.
Sau đó, nhờ thành tích xuất sắt nên Đường Sở được du học và làm việc ở nước M.
Xem như đã dìm Vương Đại Mỹ xuống hoàn toàn.
Ngay cả vừa rồi, Đường Sở còn muốn thể hiện trước mặt Vương Đại Mỹ, kết quả lại đụng phải rắc rối này.
Đặc biệt là bây giờ Vương Đại Mỹ hỏi một câu đầy mỉa mai làm Đường Sở sắp tức điên.
Chắc chẳn không thể nào giảm giá rồi.
Nhưng nếu bây giờ quay lại ăn thì mẹ nó mất mặt biết bao.
Ngụy Cường chỉ có thể căng da đầu, sầm mặt tính tiền.
Hơn tám mươi nghìn, chưa ăn được miếng nào, lại không được làm ra vẻ, đúng là lỗ muốn chết.
Sau khi xong xuôi, Ngụy Cường không thể sắp xếp khách sạn nghỉ ngơi được nữa.
“Đúng rồi Đường Sở, bạn nước ngoài của cậu chưa có chỗ nghỉ ngơi đúng không? Thế này đi, để tớ sắp xếp cho nhé, ăn uống nghỉ chân cùng một chỗ, chúng ta ăn cơm xong rồi nghỉ ngơi, nếu không đói bụng thì khó chịu lầm!”
Nhếch nhác rời khỏi Bếp Gia Viên, giờ phút này Vương Đại Mỹ khoanh tay cười gượng.
Đường Sở không phục nói:
“Không cần đâu, tớ có tiền, để tớ sắp xếp là được, sắp xếp ở khách sạn năm sao Kim Lăng thế nào, nếu đêm nay mọi người không bận thì cũng đừng về, tớ sắp xếp thêm là được, đúng lúc lâu rồi chúng ta không gặp nhau, tâm sự tán gẫu!”
“Ây da, tớ còn nghĩ Sở Sở về nước, gia đình lại làm kinh doanh, chắc chẳn sẽ sống xa hoa lắm, sao lại sắp xếp cho. bạn nước ngoài ở khách sạn năm sao? Đúng là không tôn trọng người ta lắm nhỉ?”
Vương Đại Mỹ cười nói.
Đường Sở hỏi: “Vậy cậu nói xem, ngoài khách sạn năm sao ra thì Kim Lăng chúng ta còn chỗ nào đắt đỏ không?”
“Ha ha, đương nhiên có chứ, cậu đã từng nghe nói sơn trang suối nước nóng cao cấp nhất Kim Lăng chưa?”
 
Chương 331


Vương Đại Mỹ kiêu ngạo nói.
“Sơn trang suối nước nóng, em đã từng nghe nói rồi, có vẻ như nó là sơn trang suối nước nóng cao cấp nhất cả nước, giá trị tiêu thụ cao ngất trời, ra vào đắt đỏ!”
Bởi vì thể hiện cảm giác tồn tại nên Ngụy Cường vội vã chen vào bổ sung.
“Tớ cũng từng nghe nói nhưng nếu là nơi đó thì tớ không trả nổi, cậu nói nơi khác đi, tớ sẽ sắp xếp!”
Đường Sở phát hiện, Vương Đại Mỹ thành tâm muốn đối đầu với mình.
“Được thôi, vậy tớ nói tiếp, chúng ta đến trang viên đứng thứ hai ở Kim Lăng đi, cũng có thể ăn uống nghỉ ngơi, nhà hàng Trúc Phong, mức phí ở nơi đó, tớ nghe nói chỉ thấp hơn sơn trang suối nước nóng một ít thôi, Sở Sở, mấy năm nay cậu sống tốt như thế, nếu có thể sắp xếp ở đây, thì tớ sẽ phải dụi mắt mà nhìn! Sau này gặp cậu, tớ sẽ không gọi cậu là Sở Sở nữa mà gọi là chị Sở Sở!”
Vương Đại Mỹ nói đùa.
Nói tới nói lui, gây chuyện thì vẫn gây chuyện.
Cô ta chỉ là nói cho đã cái mồm, dù sao mọi người đều biết rằng, cho dù bạn giàu nhưng có hai nơi không thể tùy tiện đến, đó là sơn trang suối nước nóng và nhà hàng Trúc Phong!
Cho nên Vương Đại Mỹ muốn nói với Đường Sở rằng, đừng tưởng rằng mình xuất ngoại du học thì sẽ hay ho lắm.
Có rất nhiều nơi, sẽ làm cậu phải mất mặt!
Nhưng mà...
“Phụt!”
Đường Sở bật cười thành tiếng.
“Nhà hàng Trúc Phong? Cậu đang nói đến cái trang trại quê mùa kia đấy hả? Nếu đêm nay tớ sắp xếp cho mọi người thì cậu phải thực hiện lời hứa gọi tớ là chị Sở Sở đó...”
Đường Sở khá nghiêm túc.
Vương Đại Mỹ căn răng thầm nghĩ: “Được thôi, nếu cậu có thể sắp xếp được thì tất nhiên tớ sẽ gọi cậu là chị Sở Sở rồi!"
“Ha ha ha, thế nhé, Ngụy Lâm, Ngụy Cường, chúng ta đến nhà hàng Trúc Phong!”
Đùa à.
Trưa nay đồ nghèo Trần Khiêm kia là người mời cô ta đến trang trại quê mùa đó ăn cơm đấy.
Sau khi đến, Đường Sở cảm thấy đủ rồi.
Nơi thế này, chỉ có dế nhũi mới đến thôi.
Nhưng bây giờ thì chẳng sao cả, đã đánh cược với nhau rồi, chỉ cần mình có thể sắp xếp, được nghe Vương Đại Mỹ gọi mình một tiếng chị Sở Sở là đủ rồi.
'Thoáng chốc đã đến nơi.
“Phục vụ, cho tôi bàn tiệc đắt nhất, hơn nữa, một hai ba bốn năm... Cho tôi thêm năm phòng!”
Đường Sở gọi.
Giờ phút này, chưa bao giờ cô ta cảm thấy sảng khoái như vậy.
“Vâng quý khách, bây giờ tôi sẽ sắp xếp ngay! Chào cô, tổng cộng phí phòng là năm trăm nghìn chẵng, mời cô quẹt thẻ!”
Phục vụ cung kính, khom lưng với Đường Sở liên tục.
Đúng là có tiền thật đó!
“Hả? Cái gì cái gì, năm trăm nghìn? Tôi đặt năm căn phòng, một đêm thôi mà năm trăm nghìn? Tôi có nghe lầm không?”
Đường Sở trợn mắt nhìn.
“Đúng mà quý khách, đây là phòng phổ thông, nhưng mà bởi vì cô đã đặt phòng nên chúng tôi sẽ sắp xếp miễn phí bữa tối cho cô. Chúng tôi sẽ tập hợp các đầu bếp nổi tiếng từ khắp nơi trên thế giới để cô lựa chọn khẩu vị!”
Phục vụ vừa cười trả lời vừa đẩy boss của mình lên phía trước.
 
Chương 332: Hơn nữa hơn nữa!


“Chuyện này... Khoan đã, nếu chúng tôi chỉ ăn bữa tối thôi thì sao?”
Đường Sở cố gắng nuốt nước bọt.
“Nếu chỉ là bàn ăn tối thì chúng tôi không cung cấp. phòng riêng, nếu cô thật sự muốn đặt thì cô có thể đặt với giá một trăm năm mươi nghìn, đến lúc đó cô sẽ được tùy chọn các món ăn ở Thiên Nam, chỉ cần cô đặt món thì đầu bếp của chúng tôi sẽ chế biến cho cô!”
Rầm!
Đường Sở hoàn toàn ngơ ngác.
Thì ra, đây không phải là nơi mà những người nhà quê muốn đến thì đến.
Ngay là người cao quý như cô ta cũng không trả nổi mức phí nơi này!
Không biết tại sao Đường Sở lại nhớ đến Trần Khiêm. Lúc trước, Trần Khiêm đặt bàn ăn ở đây.
Còn chuẩn bị cung cấp chỗ nghỉ ngơi nữa.
Tính ra thì, ít nhất cũng phải năm sáu trăm nghìn! Cũng có thể nói, Trần Khiêm cực kỳ giàu.
Cậu ta không hề tiêu sạch tiền của mình.
Hơn nữa hơn nữa!
Ở Bếp Gia Viên, người có thể làm phục vụ tặng loại rượu quý báu đó, có lẽ đã có thể khẳng định là Trần Khiêm.
Trời ơi!
Thì ra Trần Khiêm mới là người được nể mặt!
“Ha ha, Sở Sở, không cần phải bối rối đâu, không ăn nổi thì không ăn nổi thôi, chi bằng cứ để tớ sắp xếp đi, mọi người nhanh chóng dùng bữa nào, đúng là đói muốn chết.”
Vương Đại Mỹ lắc đầu cười gượng.
“Cậu nói bậy, trưa nay tớ còn ở đây mà, đúng rồi, Ngụy Lâm cũng tới nữa mà đúng không? Suýt chút chúng ta đã ăn uống nghỉ ngơi ở đây rồi!”
Đường Sở phản bác.
“Sở Sở, cậu đừng giả vờ nữa được không?”
Vương Đại Mỹ đã hơi khinh thường rồi.
“Ai giả vờ, cậu có thể hỏi phục vụ, có phải trưa nay chúng tôi đã đến đây hay không? Có phải có người tên Trần Khiêm đã đặt bàn và phòng ở đây không?”
Đường Sở vội vàng hỏi.
“Đúng vậy quý khách, đúng là trưa nay có một người tên Trần Khiêm đặt phòng và bàn ăn ở đây, đặt chuẩn sáu trăm nghìn, phòng xa hoal”
Phục vụ rất ấn tượng, bởi vì trưa nay người tên Trần Khiêm này đến đây, bình thường giám đốc của họ rất tài giỏi nhưng khi đứng trước mặt người đó lại không dám đứng thẳng lưng, làm tất cả các nhân viên làm việc ở khách sạn đều kinh ngạc thật lâu!
“Trời ơi, đạt chuẩn sáu trăm nghìn!”
Đường Sở thật sự choáng váng.
Giờ phút này cô ta nghĩ, nếu Trần Khiêm ở đây thì tốt biết mấy, muốn mát mặt thế nào mà chẳng được!
Nhưng mà tại sao... Ây da, sắp phát điên rồi!
Cảm xúc hối hận, giờ phút này Đường Sở gọi điện thoại cho em họ Tô Mộc Vũ hỏi Tô Mộc Vũ có thể bảo Trần Khiêm sắp xếp hay không.
Kết quả Tô Mộc Vũ nói không gọi cho Trần Khiêm được.
Bởi vì giờ phút này, Trần Khiêm đang có một nhiệm vụ khác...
“Cậu nhanh lên đi, chậm muốn chết, sao lại không gọi điện thoại cho cậu được vậy, cứ tưởng cậu muốn lặn mất tăm rồi chứt”
Mạnh Thái Như lái xe, lạnh lùng gào với Trần Khiêm.
“Xin lỗi giáo viên hướng dẫn, điện thoại của em hết pin, cô có thể cho em mượn sạc dự phòng được không?”
Trần Khiêm chỉ vào sạc dự phòng trên xe Mạnh Thái Như.
“Lấy đi lấy đi, đúng là lúc quan trọng còn bị chậm trễ, người không đáng tin cậy!”
Mạnh Thái Như khinh thường.
Lúc này Trần Khiêm mới dùng sạc dự phòng sạc pin diện thoại, theo như lời đã hẹn, đêm nay Trần Khiêm được Mạnh Thái Như đưa đến làm nhân viên part-time cho quán bar.
Ây da, bây giờ ngẫm lại đúng là buồn cười thật đó.
Mình là ông chủ của phố thương mại Kim Lăng mà bây giờ phải đi làm part-time cho quán bar của cấp dưới?
Trần Khiêm cười gượng. “Đúng rồi, tôi dặn cậu chuyện này trước nhé!”
Lúc này, có vẻ như Mạnh Thái Như nhớ đến chuyện gì đó, lạnh lùng nói.
 
Chương 333: Rất nhiều người ra ra vào vào


“Trần Khiêm, tôi nói cho cậu biết, hôm nay những người đến đây đều là những người nổi tiếng có uy tín danh dự, bạn bè của tôi cũng biết em là sinh viên của tôi nên sau khi cậu đến, cậu phải thể hiện thật tốt cho tôi. Nếu làm tôi mất mặt thì cậu cứ đợi đấy!”
Mạnh Thái Như nói một cách không hề khách sáo. Trần Khiêm cũng không trả lời, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. “Không ra gì!”
Mạnh Thái Như hừ một tiếng, không nói gì nữa, tập trung lái xe.
Hôm nay Mạnh Thái Như ăn mặc rất xinh đẹp quyến rũ, đây là lần đầu tiên Trần Khiêm ở gần Mạnh Thái Như như thế, ngửi được mùi thơm trên cơ thể của Mạnh Thái Như. Nếu nói người phụ nữ thế này không hề hấp dẫn phái nam thì là nói dối.
Lúc Trần Khiêm đang suy nghĩ bậy bạ, ở phố thương mại Kim Lăng, đã đến trước cửa quán bar Không Giờ rồi.
Giờ đây trước cửa, rất nhiều siêu xe lớn nhỏ.
Rất nhiều người ra ra vào vào.
Ở trước cửa, Trần Khiêm thấy lẵng hoa do nhóm Lý Phi Hồng gửi tặng, dù sao cũng là đồng nghiệp trong cùng một con phố, nên nể mặt.
Ngay cả Tổng giám đốc Triệu Tử Hưng cũng gửi lời chúc phúc.
Có thể thấy quan hệ của ông chủ quán bar này không tồi.
“Thái Như, sao bây giờ cậu mới đến, đang đợi cậu thôi đói”
Một đôi nam nữ nằm tay nhau, dưới sự vây quanh của nhóm người, bước đến chào đón Mạnh Thái Như.
“Xảo Xảo, đúng là ngại quá, tớ kẹt xe nên đến chậm thôi mà? Chúc mừng cậu nhé Xảo Xảo, làm ăn phát tài!”
Mạnh Thái Như nói với cô gái tỏ vẻ rõ ràng như mình là bà chủ của quán bar.
“Ha ha ha, cậu đến đây là tớ đã vui lắm rồi, đúng rồi, chuyện cậu tìm người giúp đỡ sao rồi?”
“Tìm được rồi, ở đây này!”
Hai người tán gẫu.
Trần Khiêm thì sao, đang nhàm chán nhìn xem trong phố thương mại này ai tặng lẵng hoa đến, xem thử mình có quen người đó hay không.
Lúc này, Mạnh Thái Như kéo Trần Khiêm.
“Bà chủ gọi cậu kìa!”
*À à, xin chào, tôi tên Trần Khiêm!”
Bây giờ Trần Khiêm mới sực tỉnh, vô thức vươn tay muốn bắt tay.
Nhưng không khí chợt ngừng lại.
Xảo Xảo và người yêu của cô ta, hai người cứng đờ nhìn bàn tay đang duỗi ta của Trần Khiêm.
Cậu là ai?
Cậu chỉ là một thăng làm công mà thôi? Cũng xứng được. bắt tay với chúng tôi à?
Bây giờ ai cũng xem trọng thể diện, lễ nghĩa một chút là chuyện nên làm nhưng khoảng cách giữa hai người chênh lệch quá lớn, nếu bắt tay thì ngược lại có hơi không tôn trọng.
Đây là tâm trạng lúc này của Xảo Xảo.
Lập tức, cười khinh bỉ.
“Cậu làm gì đó! Rút cánh tay thích làm loạn của cậu về cho tôi
Mạnh Thái Như quát.
“Làm ơn đi, cậu tự biết thân biết phận chút được không? Xảo Xảo, cậu cứ giao việc cho cậu ta đi, bảo cậu ta làm gì?”
“Được, vậy để cậu ta đến hỗ trợ quầy rượu đi, bưng rượu linh tinh!”
Xảo Xảo nhìn Trần Khiêm lắc đầu cười gượng.
Cứ thế, Trần Khiêm trở thành người bưng rượu cho quầy rượu.
Mà Mạnh Thái Như thì tất nhiên sẽ đi theo bà chủ vào phòng riêng xa hoa nhất.
Quán bar cực kỳ high.
Đặc biệt là đêm nay, rất nhiều cậu ấm con nhà giàu đến.
“Khách bàn số sáu gọi ba tá bial”
“Hả? Nhưng mà đang bận lắm, đêm nay lượng khách hàng đã vượt khỏi dự đoán dự đoán của chúng ta, này này cậu kia, cậu đang rảnh đúng không, đưa ba tá bia đến bàn số sáu đi!"
Phục vụ trong quầy rượu chỉ vào Trần Khiêm mới vừa dọn rượu xong ngồi xuống nghỉ ngơi.
 
Chương 334: Đúng là oan gia ngõ hẹp!


“Cầm chắc vào!” Phục vụ kia lại hét lên. Mẹ nó!
Làm Trần Khiêm trả lời không được mà không trả lời cũng không xong.
Nhưng ngẫm lại, nếu đã đồng ý làm chuyện này, thì cứ xem như là đang đi làm đi, dù sao cũng đâu phải chưa làm bao giờ!
Cầm sang, bước đến bàn số sáu!
Lúc này, bàn số sáu.
“Nào nào nào, các chị em, vui không, hôm nay chị Tiêu mời, mọi người cứ high hết cỡ, không say không về!”
Bàn số sáu có tổng cộng sáu khách nữ. Có vẻ như là sinh viên nữ đại học năm ba. Nhưng ai cũng quyến rũ và trưởng thành, rất xinh đẹp.
Thậm chí sau khi chị Tiêu cầm đầu thổi một hơi vào cái bình thì ôm chị em thân thiết nhất đang ngồi bên cạnh mình:
“Tiểu Đề, cậu sao thế? Hai ngày nay tớ thấy cậu không livesteam, cứ rầu rĩ buồn bã mãi, bình thường đi bar cậu là người high nhất mà, có phải là có việc gì hay không, nếu có việc gì thì cậu cứ nói ral”
“Chị Tiêu, mọi người nói xem, có ai mà giấu mình là cậu ấm không, như kiểu rõ ràng mình thấy người ta không có tiền, là thằng nghèo hèn nhưng người đó lại thật sự rất giàu, hơn nữa còn giàu một cách kinh khủng!”
Người đang ngồi là Vương Tiểu Đề mới vừa bị mất mặt cách đây không lâu.
Giờ đây buồn bực nói.
“Ha ha ha, đúng là có, nhưng mà chuyện này ít xảy ra lắm, cũng không thể loại trừ một vài tình huống khác, đó chính là lòng ham hư vinh của người này rất mạnh, nên sẽ đi đường khác, vay tiền nặng lãi để ra vẻ nhưng tận trong xương cốt, người đó vẫn là đồ nghèo!”
Chị Tiêu nói. Nhìn dáng điệu, có lẽ là nhà của chị Tiêu này rất giàu.
Vương Tiểu Đề chợt gật đầu: “Đúng đúng đúng, chị Tiêu, người này, căn cứ theo những gì em quan sát, đúng là cực kỳ ham hư vinh! Hơn nữa em hỏi rồi, cậu ta đã từng trúng số, có thể là nhờ đó phất lên nhanh quá nên cực kỳ thích khoe mẽ!”
“Ha ha, loại người này nhiều lắm, em đừng để ý, sớm muộn gì cũng có ngày nghèo thôi, nào nào nào, uống rượu đi"
Lúc này Vương Tiểu Đề mới thoáng yên tâm.
Nói thật, cả ngày trời, chuyện này cứ làm Vương Tiểu Đề lo sợ bất an.
Đúng là không muốn ăn không muốn uống, giờ đây uống rượu cũng cảm thấy rượu này như nước tiểu ngựa, ngu ngốc Vô vị.
Còn không phải vì Trần Khiêm kia à!
Ban sáng, đúng là cực kỳ mất mặt.
Hơn nữa, Trần Khiêm đó rất có thể là cậu Trần nữa!
Dù sao rất có thể chiếc Lamborghini kia là của cậu ta!
Nhưng mà, Vương Tiểu Đề lại không hiểu, nếu chiếc xe đó là của anh thật, Trần Khiêm giàu như vậy, tại sao lại bị người khác ức hiếp?
Đúng là nghĩ thế nào cũng không hiểu.
€ó lẽ là trùng hợp nhỉ, chủ nhân của Lamborghini là người khác nữa, Trần Khiêm thì chạy sang chỗ khác rồi!
Hơn nữa, lời khuyên của chị Tiêu làm tâm trạng của Vương Tiểu Đề tốt hơn nhiều.
“Các tiểu thư*, rượu của mọi người!” *Tiểu thư: có nghĩa khác là gái điếm. Lúc này Trần Khiêm đã mang rượu đến. Đặt xuống xong thì xoay người định đi.
“Mẹ nó! Cậu đứng lại đó cho tôi, cậu gọi ai là tiểu thư đó?
Chị đại chị Đại Tiêu phẫn nộ nói.
Bình thường các chị em chơi bời lung tung nhưng mẹ nó rất nhạy cảm về phương diện này.
Bây giờ lại bị một thăng phục vụ gọi là tiểu thư?
“Tiểu thư” của nghĩa là gì, không cần nói cũng biết! Mà Trần Khiêm cũng hoảng sợ.
Ban nãy anh không hề nghĩ ngợi gì, chỉ thấy những cô gái này rất xinh đẹp, mặc váy ngắn gì đó.
Nên vô thức gọi là tiểu thư. Không ngờ lại gặp phiền phức.
“Cô gái xinh đẹp này, xin lỗi cô xin lỗi cô, tôi gọi sai rồi! Đây là rượu của mọi người, mời mọi người thưởng thức!”
Trần Khiêm hơi khom lưng. Ngẩng mặt xin lỗi các cô.
Nhưng mà, khoảnh khắc Trần Khiêm ngẩng mặt lên, nhìn thấy một cô gái thì ngây ngẩn.
Mà cô gái kia, thấy Trần Khiêm cũng ngây ngẩn. “Trần Khiêm!”
“Vương Tiểu Đề!”
Đúng là oan gia ngõ hẹp!
Vương Tiểu Đề cứ nhắc đến Trần Khiêm mãi, không ngờ. Trần Khiêm lại đến rồi.
Hơn nữa hơn nữa!
Sao Trần Khiêm này lại trở thành phục vụ của quán bar Không Giờ vậy? Ha ha, chẳng phải cậu ta có tiền lắm à?
Không biết tại sao, nhìn Trần Khiêm như vậy, lòng Vương Tiểu Đề chợt cảm thấy sảng khoái.
Thấy Trần Khiêm sắp đi. Lạnh lùng cười: “Trần Khiêm, cậu đừng đi chứ, tính ra tôi cũng là người quen của cậu mà, có phải chúng ta nên tán gẫu một chuyện hay không?”
 
Chương 335


“Cô có việc gĩ?"
Trần Khiêm cũng không ngờ lại gặp được Vương Tiểu Đề đúng lúc như vậy.
Lúc này mới lạnh lùng nói.
“Haha, tôi hỏi cậu, buổi sáng cậu vả vào mặt tôi, bây giờ cậu lấy thân phận này đứng trước mặt tôi thì cậu có tâm trạng gì?”
'Vương Tiểu Đề nói với vẻ đầy thù hãn
Lúc bị Trần Khiêm làm bẽ mặt, trong lòng Vương Tiểu Đề ngoài hối hận và ăn năn ra thì còn cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Những cảm xúc này đã quấy nhiễu Vương Tiểu Đề cả một ngày rồi!
Bây giờ cô ta không thể nào không trả thù được.
“Chẳng có tâm trạng gì cả. Cô có chuyện gì thì mau nói đi, tôi còn đang bận!”
Trần Khiêm cười khổ, thờ ơ nói.
“Haha, bận, bận cái rằm, Trần Khiêm, đi! Lấy cho tôi một tờ khăn giấy!”
'Vương Tiểu Đề chỉ vào hộp giấy ăn ở một bên.
“Bây giờ cậu đang là phục vụ, chắc là sẽ phục vụ cho khách hàng chứ nhỉ, nếu không tôi sẽ khiếu nại với quản lý của mấy người!”
Nghe Vương Tiểu Đề lảm nhảm.
Trần Khiêm cũng muốn say luôn.
Nhưng nghĩ lại thì cô ta nói cũng có lý, hiện tại mình chỉ là một bồi bàn thôi.
Lúc này, anh cầm khăn giấy đưa cho cô ta.
“Tôi không cần, giày tôi bẩn rồi, cậu lau giày cho tôi!"
'Vương Tiểu Đề kiêu ngạo như một con khổng tước.
“Nghe thấy chưa hả? Tiểu Đề của bọn tôi bảo cậu lau giày đấy, hừ hừ, ban đầu còn tưởng Trần Khiêm mà Tiểu Đề nói là một anh chàng vừa cao vừa đẹp trai, giờ thấy cậu bọn tôi thực sự thất vọng đấy!”
“Đúng đấy, chẳng phải rất giàu có à? Sao lại chạy đến đây làm bồi bàn thế, ôi chao, thứ con trai không có tiền mà làm ra vẻ mình giàu lầm như cậu là tởm nhất luôn đấy!"
“Haha, chị Tiêu nói đúng thật, có người vì sĩ diện mà cái gì cũng có thể làm được!”
Một nhóm các cô gái khoanh tay chế nhạo. Còn Vương Tiểu Đề thì vẫn đang giơ chân lên đợi
Nhưng Trần Khiêm không lau, chỉ để tờ giấy sang một bên, nói
“Nếu cô muốn gọi người lau chân cho cô, vậy thì ra
khỏi phố thương mại Kim Lăng đi, đến quán bar ở phố đèn đỏ ấy, ở đó có cả người liếm chân cho cô luôn!” Trần Khiêm nói xong thì dứt khoát xoay người rời đi. “Cậu cậu oậu!”
'Vương Tiểu Đề vô cùng tức giận. . Truyện Hot
Cậu ta lại bảo mình đi tìm trai bao sao!
Nhưng nghĩ lại thì Vương Tiểu Đề cũng không thấy tức giận nữa mà còn thấy rất vui vẻ.
Dù sao thì những băn khoăn lo lắng cả ngày của mình cũng được xóa bỏ rồi, giống như một ngọn núi lớn đè trong lòng vậy, cuối cùng cũng thoải mái dễ chịu như đã được dời đi rồi.
Gô ta thật sự tưởng rằng Trần Khiêm rất giàu có, hơn nữa rất có thể chính là chủ nhân của chiếc Lamborghini
Nếu đúng là như vậy thì Vương Tiểu Đề cô ta quả thực có thể sẽ chết đấy.
 
Chương 336: Cả quá trình đều rất khó hiểu


Vì cô ta đắc tội với một cậu ấm thật sự mà. Thậm chí Vương Tiểu Đề còn không oó liêm sỉ mà nghĩ, giả như lần đầu gặp Trần Khiêm mà xinh đẹp chút thì tốt biết mấy chứ?
Tóm lại Vương Tiểu Đề đã hối hận, sầu muộn cả một ngày.
Cuối cùng buổi tối ra ngoài giải tỏa nỗi phiên muộn mới phát hiện, Trần Khiêm không hề giống như mình tưởng tượng, anh chẳng qua chỉ là một tên tâm thường không cần thể diện mà thôi.
Thế này dễ chịu hơn nhiều rồi, haha!
“Tên tầm thường này ấy à, để cậu ta cút đi, nào nào nào các chị em, chúng ta tiếp tục uống đi!”
Sau khi Trần Khiêm quay trở lại quầy bar, anh cũng làm xong việc chuyển rượu của mình.
Cả quá trình đều rất khó hiểu.
Trong lòng nghĩ ở đây cũng không có việc gì, mình vẫn nên nói với Mạnh Thái Như đi về thôi.
Trần Khiêm đến phòng bao của Mạnh Thái Như.
Lúc này, trong phòng bao đang có một nhóm nam nữ cùng nhau uống rượu.
“Nào nào nào cô Mạnh, cô lại thua nữa rồi, hoặc là cô uống một hơi xong chai vang đỏ này, hoặc là cởi một món đồ, cô chọn đi!”
Lúc này, một người đàn ông trung niên vừa lùn vừa mập đang ngồi bên cạnh Mạnh Thái Như.
Ngồi sát rạt Mạnh Thái Như.
Nheo mắt nói
“Tôi không thua, rõ ràng ông đang lừa tôi!”
Có thể thấy được Mạnh Thái Như rất ghét người đàn ông trung niên vừa lùn vừa mập này, cũng rất ghét bầu không khí hiện tại.
Lúc này đang gắng sức đối phó.
“Hahaha, cô cũng đâu có nói lừa cô thua thì không tính là thua đâu, cô không uống vang đỏ phải không, vậy thì cởi một món đồ đi, khà khà!”
Nói xong, người đàn ông trung niên này nắm lấy váy của Mạnh Thái Như, muốn vén nó lên.
“Con mẹ nó ông bệnh ài” “Bốp!" Mặc dù trong thâm tâm Mạnh Thái Như cũng rất phóng túng, nhưng cũng phân biệt được ai mới đúng.
Tiêu chuẩn của cô ta cũng rất cao.
Ngạy lập tức, cô ta vô thức giơ tay tát vào mặt người đàn ông vừa lùn vừa mập này.
Cô ta đột nhiên đứng lên, cầm ly rượu hắt vào mặt người đàn ông,
“AI Giám đốc Trương, ông không sao chứ?”
Vợ của ông chủ vừa hay nhìn thấy có mâu thuẫn, lập tức hỏi. Truyện Light Novel
Đúng lúc đó cả phòng bao cũng đột nhiên yên tĩnh hẳn
Nói thật, Xảo Xảo đã thấy giám đốc Trương có hứng thú với Mạnh Thái Như từ lâu rồi.
Cho nên mới tác hợp để hai người chơi trò chơi
Bởi vì trước đây từng giới thiệu, giám đốc Trương đến từ Sơn Tây, mở mỏ than, rất giàu có, quán bar này cũng là giám đốc Trương đầu tư, rồi chồng mình mới gọi thầu thành công mà lấy được.
Xảo Xảo biết Mạnh Thái Như vẫn chưa có bạn trai, hơn nữa còn rất thích tiền.
Một bên có tình, một phía có ý, tốt biết bao chứ.
Phụ nữ ấy à, thấy đàn ông có tiền thì mấy ai mà không lắng lơ chứ?
Nhưng Xảo Xảo nghĩ sai rồi.
Không ngờ Mạnh Thái Như lại dữ tợn như vậy, hoàn toàn không nể mặt giám đốc Trương mà lại còn tát giám đốc Trương?
“Cô... Cô đánh tôi?”
 
Chương 337: Ông muốn thế nào?


Rõ ràng giám đốc Trương chưa từng bị đánh, cái tát này và một ly rượu, ông ta hoàn toàn sững sờ.
“Đánh ông thì sao, ông ít động tay động chân thôi!”
Mặt Mạnh Thái Như lạnh lùng, chán ghét nói
Con mẹ nó ông có tiền thì giỏi lắm à, cho dù ông có nhiều tiền hơn nữa, thì có thể nhiều bãng Bình Phàm được sao?
“Hừ, con đàn bà thối này, mày là người đầu tiên đánh Trương Đại Sơn tao đấy, nế mặt mày mày không chịu, hôm nay mà không làm tao hài lòng thì đừng hòng ra khỏi quán bar này!”
Trương Đại Sơn tức giận đập vỡ ly.
Bốn năm tên bên cạnh nhảy ra
Vây xung quanh Mạnh Thái Như. Lúc này Mạnh Thái Như mới hơi sợ.
Thực ra thì vừa nấy đánh xong cô ta cũng hơi hối hận rồi.
Mặc dù mình quen biết với Bình Phàm nhưng suy cho cùng thì cậu ấy là người mà mình không thể với tới.
Trương Đại Sơn ở trước mặt này chắc chắn là một nhân vật tai to mặt lớn
Lúc này bình tĩnh lại mới thấy hơi sợ.
“Vậy ông... Ông muốn thế nào? Tóm lại tôi sẽ không cởi quần áo đâu!"
“Hừ, được, không cởi thì không cởi, nhưng chai rượu vang này cô phải uống hết trong một hơi cho tôi, nếu không thì chuyện này không xong đâu!”
Trương Đại Sơn cười gản, khui chai rượu ra, đặt bên cạnh Mạnh Thái Như.
“Được, làm như ông nói!"
Mạnh Thái Như hít sâu một hơi, việc này, cô ta cũng không muốn dây dưa thêm nữa, dứt khoát uống xong chai này rồi rời đi thôi
Đang chuẩn bị căm lên.
“Chị Mạnh, không còn sớm nữa, chị không về à?”
Lúc này, Trần Khiêm đấy cửa bước vào phòng bao.
'Vừa nãy Trần Khiêm ở ngoài cửa nghe một lát, cũng nằm sơ tình hình ở bên trong, người đàn ông béo này muốn ép Mạnh Thái Như say.
Còn về việc xưng hộ, lúc nấy ở trên đường Mạnh Thái Như đã dặn kỹ, đừng gọi là cô giáo, gọi cô giáo quá gượng gạo rồi.
“Mẹ kiếp, tên nhóc này ở đâu tới vậy, cút cho tôi!"
Trương Đại Sơn thấy Trần Khiêm chen ngang, mặt lộ ra vẻ hung ác.
“Gì nhỉ, tôi với chị Mạnh tới đây cùng nhau, phải về cùng nhau!”
Trần Khiêm thản nhiên nói. Không phải Trần Khiêm nhân từ, chỉ là cảm thấy nếu Mạnh Thái Như cứ như vậy bị người ta dụ dỗ, lòng mình cũng chẳng dễ chịu gì
Của hời này, có hưởng thì cũng nên là mình hưởng mới đúng!
Tóm lại bây giờ Trần Khiêm không muốn để Mạnh Thái Như ở lại đây.
“Mẹ nó, tôi thấy cậu chán sống rồi đúng không, người đâu, đuổi cậu ta đi cho tôi!"
“Mẹ nó, tôi thấy cậu chán sống rồi đúng không, người đâu, đuổi cậu ta đi cho tôi!”
Trương Đại Sơn xé áo sơ mi của mình, lộ ra ngực. đầy hình xăm
Lúc này có hai ba tên vệ sĩ đến đuổi Trần Khiêm.
“Đợi đã, Trần Khiêm, cậu ra ngoài đợi tôi trước đi, đây là chia khóa xe của tôi, tôi uống xong sẽ đi, cậu ra ngoài trước lấy xe rồi đợi tôi!”
Mạnh Thái Như nháy mắt với Trần Khiêm.
Dù sao bây giờ Trần Khiêm cũng có bảng lái rồi, cùng lảm là để cậu ta tự đi.
Trần Khiêm nhìn một cái rồi cũng gật đầu đồng ý, dù sao thì vợ của ông chủ cũng đang ở đây, quan hệ với Mạnh Thái Như cũng tốt như vậy, chắc không nhằm mắt làm ngơ để cô ta bị làm gì đâu.
Anh cầm chìa khóa xe rời đi. Sau khi Trần Khiêm đi không lâu, hai tên vệ sĩ cũng đã theo sau đến bãi đỗ xe theo mệnh lệnh của Trương Đại Sơn.
 
Chương 338


Lúc Trần Khiêm xuống bãi đỗ xe thì đã phát hiện mình bị theo dõi.
Là hai tên vệ sĩ mặc đồ đen, đeo kính đen. Trần Khiêm biết bọn họ đến để làm gì.
Chắc chân là nghe theo mệnh lệnh của Trương Đại Sơn rồi. Ủng hộ chính chủ vào nga? { ??????? ??n.Vn }
Trần Khiêm không có sức mạnh để mà đấu với cả hai người này, hơn nữa nhìn bọn họ có vẻ đều đã qua đào tạo.
Lúc này, anh lén lút gửi cho Lý Phi Hồng một tin nhần, bảo ông ấy mau đến.
“Tên nhóc, đứng lại cho tôi!”
Trần Khiêm chuẩn bị lên xe thì bóng dáng hai người đã vây lại
“Hai người có việc gì sao?”
Trần Khiêm biết rõ nhưng cố ý h
“Haha, có việc gì? Tên nhóc cậu thật sự là ngu vậy š? Nói cho cậu biết, biết điều chứt đi, ngoan ngoãn đi theo bọn tôi đến một nơi, đợi ông chủ bọn tôi xong việc thì sẽ thả cậu ra, cậu cũng chịu khổ ít đi một chút đấy!”
“Nếu không thì hôm nay chân cậu sẽ gãy đấy!”
Hai tên vệ sĩ mặc đồ đen nhìn Trần Khiêm như nhìn một kẻ ngốc.
Tên nhóc cứng đầu cứng cổ này, cậu ta cũng chẳng có bản lĩnh gì
Ban đầu hai người đã mang theo vũ khí, chuẩn bị cho Trần Khiêm một bài học.
Nhưng nhìn bây giờ xem, chỉ cần nói thôi cũng có thể dọa cậu ta rồi.
Haïz, tâm trạng hai tên vệ sĩ này khá muộn phiền
Minh thì được dặn dò đi canh chừng thằng nhóc này, còn cáo anh em kháo thì sao chứ, có thể đi theo ông chủ
Thậm chí là theo tâm lý biến thái của ông chủ thì sau khi chơi xong, nói không chừng còn gọi các anh em đến hưởng sái
Gon mẹ nó thế này thì mình bỏ lỡ nhiều quá rồi!
Hai người đều thấy người phụ nữ Mạnh Thái Như này rồi, quả thực rất xinh đẹp
Thế nhưng lúc này Trần Khiêm lại cười khổ: “Đánh gãy chân tôi? Hai người nghĩ cho kĩ đi!”
“Mẹ nó, bớt nói nhảm đi, lên xe, theo bọn tôi ra ngoại ô!"
Một người vệ sĩ đẩy Trần Khiêm, sau đó cả ba lên xe Mạnh Thái Như.
Bởi vì đây là bãi đỗ xe ngầm, nên có thang máy chuyên dụng cho xe hơi
Trần Khiêm cũng không nói gì, bởi vì anh cảm giáo đã năm sáu phút trôi qua rồi, quán bar này cách karaoke Đế Hoàng cũng không xa, chắc là đã đến rồi.
“Rầm!"
Lúc này thang máy rung mạnh một tiếng, cửa thang máy mở ra.
“Mau, lái xe vào cho tôi, rồi
Một tên vệ sĩ lạnh lùng nói, đột nhiên giọng anh ta ngừng lại.
Sau đó mở †o mắt nhìn bên trong thang máy.
 
Chương 339


Lúc này rất nhiều người mặc đồ đen tay cầm dao và côn đang nhìn chiếc xe hơi ở trong thang máy.
Nhìn chảm chảm vào mình với đôi mắt đầy lạnh lùng.
“Mẹ kiếp, chuyện gì nữa đây?” Hai tên vệ sĩ trợn mắt ngạc nhiên. “Cạch cạch"
Sau đó, ở cổng của bãi đỗ xe ngầm vang lên tiếng bước chân.
Rồi nhìn thấy có một nhóm người vây đến.
Cục diện thế này, chắc chắn không dưới một trăm người!
Lý Phi Hồng đứng đầu ánh mắt như mũi tên lạnh lùng quét qua.
“Anh, đây là ý gì vậy? Có cần nói với ông chủ một tiếng không, ở đây là phố thương mại Kim Lăng đấy! Thế này giống như đến tấn công chúng ta vậy!”
Hai tên vệ sĩ bị dọa mặt trắng bệch.
*Ừ ừ, xuống xe hỏi thử chuyện gì trước đã! Quy tắc giang hồ, có thách bọn họ cũng không dám phá đâu!”
Hai người xuống xe.
Trần Khiêm cũng cười khổ bước xuống xe.
“Chào cậu Trần”
Thấy Trần Khiêm, Lý Phi Hồng lập tức khom mình cúi chào.
Lúc này, hơn một trăm người kia cũng cúi chào.
Dưới bãi đỗ xe ngầm, tiếng hô lớn đồng thanh vang lên, định tai nhức óc.
Làm cho hai người vệ sĩ bị dọa đến sững sỡ. “Trần... Cậu Trần?”
Lúc này, hai tên vệ sĩ nhìn vào ánh mắt Trân Khiêm với vẻ mặt đầy sợ hãi.
Cậu ta chẳng phải chỉ là một thắng nhóc đi làm thuê thôi sao?
Sao lại có thể là cậu Trần?
Mẹ kiếp, hai người lại suýt chút nữa bắt cóc cậu Trần?
“Anh Phi Hồng, anh oó biết người đàn ông tên Trương Đại Sơn không? Ông ta có thể có một số suy nghĩ đồi bại với cô giáo... với một người bạn của em, anh giúp em đưa cô ấy ra đi!"
Trần Khiêm cũng không ngờ, mình vừa mới gửi tin nhắn nói gặp chút phiền phức ở bãi đỗ xe ngầm, bảo họ dẫn mấy người tới giúp.
Nhưng sau đó thì sao, Lý Phi Hồng lại gọi đến một hai trăm người.
Nếu không phải Trần Khiêm thấy có mấy người vệ sĩ trông quen quen thì chính anh cũng bị dọa sợ rồi.
Còn tưởng Trương Đại Sơn chỉ đối phó với mình thôi mà tội gì phải bày trận lớn vậy chứ?
Lúc này Trần Khiêm mới kể chuyện vừa nấy cho Lý Phi Hồng.
“Vâng cậu Trần, tôi lập tức liên lạc cho cậu!” Lý Phi Hồng gật đầu. Sau đó gọi một cuộc điện thoại. Ừừ hai tiếng rồi cúp máy. Biểu cảm có hơi căng thẳng: “Cậu Trần, cô Mạnh kia hình như đã bị Trương Đại Sơn lái xe đưa đi rồif' “Mẹ kiếp, đưa đi đâu?”
Trần Khiêm trừng lớn mắt.
Lúc trước đã nói rồi, mặc dù Trần Khiêm rất ghét Mạnh Thái Như, nhưng nếu trừng phạt cô ta thì cũng phải do mình trừng phạt chứ, huống hồ hai người còn cùng đến quán bar.
Cô ta bị bắt đi như vậy, trong lòng Trăn Khiêm cũng hơi thấp thỏm!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top