Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất
Chương 200: Hông Phải Là Mập Lên Chứ? (1)


Ngày hôm sau.

Bạch Vi vẫn thức dậy, xuống nhà ăn sáng rồi chuẩn bị túi xách, sau đó đi xe đạp đến mở cửa hàng.

8 giờ rưỡi bắt đầu mở cửa, sau khi dọn dẹp vệ sinh thì vẫn chưa đến 9 giờ, Bạch Vi vừa giặt xong cái khăn lau thì Thẩm Quyên đã đến.

"Con đừng làm gì cả, sau này những chuyện nhỏ nhặt này để mẹ làm, con đừng đụng vào những thứ này." Thẩm Quyên vội vàng cầm lấy cái khăn từ tay con gái.

Bạch Vi buồn cười đáp: "Mẹ à, chỉ lau chùi thôi mà, chứ có phải chạy nhảy gì đâu, không mệt đâu mà mẹ."

"Con đang mang thai đó, cẩn thận một chút thì vẫn tốt hơn, nghe lời mẹ, mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi"

Thẩm Quyên cứ như đang nâng niu một báu vật vậy, cái này không cho đụng vào, cái kia cũng không cho chạm tay, chỉ để Bạch Vi ngồi nghỉ hoặc làm việc thủ công.

Vừa có khách bước vào cửa hàng, Thẩm Quyên sẽ chủ động ra tiếp đón, phải nói là, xem cách bà giới thiệu hàng cho khách ra dáng như vậy, quả thật bà rất biết cách làm việc này. "Bên đây là trang sức dành cho các cặp đôi, tôi thấy da cô gái trẻ trung rất trắng trẻo, không bằng đeo mẫu trang sức màu đỏ này, sẽ rất có khí chất và đẹp mắt đấy."

Bạch Vi ngồi trong quầy làm đồ trang sức, lần trước nhận đơn đặt hàng làm riêng, còn thiếu hai món nữa, hai ngày sau sẽ hoàn thành.

Buổi sáng không nhiều khách lắm, thỉnh thoảng lại có vài người hẹn nhau đi dạo phố, khi bước vào cửa hàng thì trông có vẻ đông người, lúc Thẩm Quyên bận rộn không xuể thì Bạch Vi cũng đứng dậy phụ giúp.

Chỉ đi lại trong cửa hàng, trò chuyện một chút, thật sự không mệt mỏi chút nào.

Đến trưa, Thẩm Quyên lấy hộp cơm đã chuẩn bị sẵn từ sáng ra.

Đây là cơm mà bà nấu sáng nay ở nhà, cháo thập cẩm, bánh cuốn, trứng hấp tôm, sườn hấp, đậu đũa thịt băm, canh củ cải ngô với rong biển.

Rất nhiều món ăn, lượng đồ cũng rất nhiều, hai mẹ con gần như không ăn hết.

Những món ăn này đều do chính tay Thẩm Quyên nấu, bổ dưỡng lành mạnh, rất thích hợp cho Bạch Vi ăn.

Thẩm Quyên còn xách theo kha khá các loại hoa quả, táo, cam, nho, chuối, nhưng trái cây thì không mang nhiều lắm, sợ Bạch Vi không ăn hết trong một ngày, để sang ngày thứ hai thì không tốt. "Mẹ cũng ăn trái cây đi, nếu không thì lần sau mang ít chút, con không ăn hết đâu." Bạch Vi ăn nho, má phồng lên, trông như một chú chuột hamster rất dễ thương.

Thẩm Quyên cười nói: "Ngoài chùm nho lớn để ăn sau bữa trưa, các loại trái cây khác mỗi thứ hai quả, buổi sáng buổi chiều nếu con đói mà chưa có cơm ăn thì có thể ăn trái cây lót dạ cho đỡ đói trước."

Bạch Vi nghĩ cũng đúng, gần đây có vẻ cô ăn nhiều hơn, để trái cây trong cửa hàng cũng được.

5 giờ chiều, Thẩm Quyên cũng không về trước mà ở lại cùng con gái dọn dẹp cửa hàng rồi đóng cửa.

Thời tiết đã dần nóng lên, trời tối cũng chậm hơn, 5 giờ rồi mà trời vẫn còn sáng, nhưng Thẩm Quyên không cho Bạch Vi mở cửa quá muộn, vì vậy vẫn đóng cửa lúc 5 giờ như mùa đông.

"Đi xe đạp có sao không?”

"Mẹ yên tâm đi, con đi xe đạp bao lâu rồi, không sao đâu ạ."

Bạch Vi tạm biệt mẹ rồi đi xe về nhà.

Về đến nhà, Lục Tư Đình đang nấu cơm tối, chưa bước chân vào cửa, Bạch Vi đã ngửi thấy mùi thơm của các món ăn.

Buổi trưa cô đã ăn nhiều rồi nhưng dường như đói rất nhanh, chiều còn ăn mấy loại hoa quả, bây giờ vừa về đã thấy đói trở lại. Cháo lúa mì với ngô, gà viên sốt với hạt dẻ, trứng rán hương thung, khoai tây sợi trộn, canh miến tiết vịt, mùi thơm nức mũi bay ra khiến bụng Bạch Vi sôi sùng sục.

"Mau rửa tay ăn cơm đi."

Lục Tư Đình nhanh chóng bày các món ra bàn, rồi cùng Bạch Vĩ ăn tối.

Bữa sáng bữa tối đều do Lục Tư Đình nấu, bữa trưa thì mẹ Thẩm Quyên làm mang tới, mỗi ngày Bạch Vi đều được ăn những bữa ăn khác nhau lại còn tuyệt ngon, hạnh phúc đến mức sắp tan chảy.

Thì ra mang thai lại tốt như vậy.
 
Chương 201: Không Phải Là Mập Lên Chứ? (2)


Bạch Vi sờ tay lên cái bụng bằng phẳng của mình, hai tháng rồi mà bây giờ vẫn chưa nhìn thấy øì, chắc phải chờ thêm một tháng nữa mới có thể thấy lộ rõ có thai.

Bữa cơm ba bữa mỗi ngày của Bạch Vi đều có người nấu sẵn, dọn lên tận bàn, buổi tối ăn xong, Lục Tư Đình còn ở bên cạnh cùng cô xem tivi, mỗi ngày, cô chỉ vận động tử tế mỗi những lúc đi làm bằng xe đạp.

Một ngày làm việc, thường thì chỉ có buổi chiều là còn tất bật đôi chút, có Thẩm Quyên ở đó, Bạch Vi đã nhàn rỗi hơn rất nhiều.

Cứ như vậy, một tuần đã trôi qua, sáng nay khi Bạch Vi thay đồ, bỗng phát hiện quần áo có vẻ chật chội.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy hơi ôm sát người, bình thường mặc vừa khít cơ mà, sao hôm nay lại chật thế nhỉ, hay là bụng to ra rồi?

Bạch Vi nghi ngờ quay qua quay lại trước gương.

Vòng eo vẫn thon gọn, không thấy chỗ nào nhô lên cả.

Bạch Vi mặc lại chiếc váy vừa cởi ra, vài chỗ ở cánh tay và ngang hông cũng đều căng chật như trước. Không lẽ, cô đã mập lên rồi sao?

Giống như sét đánh ngang tai, Bạch Vi quan sát thật kỹ, thấy mình thực sự có vẻ đã tăng cân một chút.

Cô biết chứ, phụ nữ mang thai chắc chắn sẽ tăng cân, dù gì thì trong bụng đang có một em bé mà, nhưng bây giờ, đứa bé trong bụng cô còn chưa lớn, sao mà cô đã tăng cân rồi?

Thực đơn bữa ăn hàng ngày của Bạch Vi nhanh chóng xẹt qua đầu cô, đơn giản nhất cũng là bốn món ăn, một món canh cùng với trái cây sau khi ăn xong, bữa cơm cực kỳ đầy đặn.

Ở nhà có Lục Tư Đình nấu ăn, trưa ở cửa hàng còn có Thẩm Quyên mang cơm đến, tay nghề của hai người đều đạt đến cấp bậc của đầu bếp, Bạch Vi không thể tránh khỏi ăn nhiều thêm một chút.

Hơn nữa, ngoài việc đi làm bằng xe đạp, cô cũng không có bất kỳ hoạt động thể chất nào khác, chẳng trách mà tăng cân.

Bạch Vi nhìn bản thân trong gương, quyết định vẫn phải kiểm soát chế độ ăn uống, hoặc là tập thể dục.

Nếu không thì, đến lúc bụng chưa lớn mà các nơi khác trên cơ thể đã mập lên rồi, sau này sinh con xong có lẽ sẽ rất khó khôi phục vóc dáng.

Bạch Vi nghĩ tới hình ảnh mình mập lên, lập tức ra quyết định.

Có điều, chiếc váy này đã hơi chật rồi, tạm thời không mặc được nữa, Bạch Vi lựa một chiếc áo sơ mi rộng rãi hơn.

Mặc xong quần áo xuống nhà ăn sáng, Bạch Vi cũng không ăn nhiều lắm.

Đi đến cửa hàng bằng xe đạp rồi, cô không nghe theo lời Thẩm Quyên bảo mình ngồi yên không di chuyển nữa, lúc cửa hàng không có khách, cô lại đi tới đi lui giữa các kệ hàng.

Giờ ăn trưa, Bạch Vi cũng định ăn ít đi một chút, nhưng bụng cứ réo mãi, nhắc cô rằng nó vẫn chưa được no.

Thẩm Quyên không để ý gì, cứ liên tục gắp thức ăn cho Bạch Vi: "Con gái phải mũm mĩm một chút mới đẹp, đừng cứ suốt ngày nói chuyện giảm cân nữa, bây giờ con đang mang thai, nên ăn nhiều vào, con ăn không chỉ cho mình mà còn cho bé con trong bụng nữa."

Không hổ là hai mẹ con, Bạch Vi còn chưa nói gì, lúc Thẩm Quyên nói chuyện cũng tự dưng lôi chuyện này ra rồi.

Nghe vậy, Bạch Vi cảm thấy rất hợp lý.

Bây giờ cô không chỉ ăn cho một người, mà là hai người, cho dù ăn nhiều cơm hơn một chút thì cũng không sao, cô quyết định không cần ăn ít hơn nữa.

Thay vào đó, Bạch Vi quyết định, từ nay sẽ bắt đầu tập thể dục, chỉ cần ngày nào cũng vận động hợp lý, những món ăn đã đi vào bụng cũng không biển thành mỡ thừa.

Bạch Vi tan ca lúc 5 giờ chiều, khi về tới nhà, trời vẫn còn sớm, đợi Lục Tư Đình nấu cơm tối, hai người ăn cơm xong xuôi, Bạch Vi nói: "Em muốn đi dạo một chút, anh đi cùng em nhé."

"Em đi làm cả ngày nay rồi, có mệt không? Nếu mệt thì đừng đi đâu."

"Không, phần lớn thời gian ở cửa hàng chỉ có mẹ là bận thôi, em cũng không làm gì, ngày nào cũng ăn uống no nê, em chỉ muốn đi dạo chút thôi."
 
Chương 202: Anh Phải Dỗ Cùng Em (1)


Lục Tư Đình đồng ý với cô, bảo: "Được rôi, vậy em đợi anh một chút, để anh rửa bát xong rồi chúng ta cùng ra ngoài đi dạo."

Trong đại viện quân khu, vào buổi tối cũng có khá nhiều người ra ngoài dạo bộ.

Đều là người nhà quân nhân, thường ngày họ phải bận tâm tới con cái nhiều nhất, sau đó thì đến chồng mình.

Đã tới tối muộn, cả người lớn với trẻ con trong nhà đều đã về hết rồi, cơm nước xong thì cũng không có hoạt động gì khác, vì thế có rất nhiều người thích ra ngoài dạo bộ một chút.

Thành ngữ có câu, sau bữa ăn đi bộ một trăm bước thì sẽ sống đến 99 tuổi.

Bạch Vi và Lục Tư Đình cũng rất ít khi ra ngoài dạo trong đại viện.

Ban đầu, Lục Tư Đình thích chạy bộ ở thao trường, còn Bạch Vi chỉ thích ở nhà xem tivi, làm đồ trang sức.

Dường như, cộng thêm cả tối hôm nay, số lần họ cùng nhau ra ngoài đi dạo cũng chỉ được chừng năm lần.

Dưới gốc cây, ven đường, trong chòi nghỉ, không ít quân nhân và vợ quân nhân đều trông thấy họ. "Anh Lục, tối nay sao lại rảnh rỗi dắt chị dâu ra đi dạo vậy?"

"Chị dâu, lâu rồi không gặp, sau tết đã bận rộn trở lại rồi, em nói ấy mà, tiền thì kiếm chẳng hết, không bằng để cho bản thân được nghỉ ngơi nhiều hơn một chút."

“Anh Lục, đã ăn cơm chưa?"

"Chị dâu, mấy hôm không gặp, càng xinh đẹp hơn đó nhỉ?"

Rất nhiều người bước tới chào hỏi họ, hai người cũng lịch sự đáp lại từng người một.

Tin Bạch Vi mang thai vẫn chưa được công khai, chỉ có người trong nhà là biết thôi, vì vậy mọi người vẫn nghĩ họ ăn cơm xong buồn chán, thê nên mới đi ra ngoài tản bộ một chút.

Dù đang mang thai nhưng Bạch Vi vẫn ăn ngon ngủ ngon, cửa hàng cũng kinh doanh rất ổn định, tâm trạng vô cùng tốt.

Tâm trạng tốt thì tỉnh thần sảng khoái, tình trạng da dẻ trông cũng tươi tắn.

Mấy người vợ quân nhân nhìn thấy da mặt Bạch Vi hông hào, mềm mại mịn màng, trắng nõn như lòng đỏ trứng gà, chứ không giống như da bọn họ, đã ngả vàng cả rồi, dù có dùng mỹ phẩm gì cũng không trắng lên được, có vài người, hàng ngày ra ngoài, chỉ một mùa hè là đã phơi nắng đen sạm đi không ít, đến mùa đông hoàn toàn không hồi phục trở lại được.

Nhìn Bạch Vi trong lòng họ rất ước ao.

"Bạch Vi, cô thường dùng mỹ phẩm gì vậy, da nhìn rất đẹp, trông giống như thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi ấy."

Cô Chung vừa nói, mấy người vợ quân nhân bên cạnh đó cũng nhao nhao phụ hoạ.

"Đúng đấy, da trắng hồng hào, giống như lòng đỏ trứng gà vậy."

"Vợ trung đoàn trưởng Lục mới chỉ hơn hai mươi tuổi thôi mà, sao các cô cứ nói như thể người ta già lắm vậy."

"Ôi chao, thật tốt quá, tuổi còn trẻ chính là tốt nhất đó."

Mọi người nói cười rôm rả, bầu không khí rất thân mật, hài hoà.

Bạch Vi cũng cười theo, rồi kể tên vài loại mỹ phẩm cô đang dùng, mặc dù mỹ phẩm thực sự có tác dụng, nhưng quan trọng nhất vẫn là tâm trạng của bản thân.

"Mỹ phẩm tốt nhất của phụ nữ, thực ra nằm ở chính bản thân họ, ngủ sớm dậy sớm, giữ tâm trạng tốt, như vậy mới tốt cho da. Ngày nào cũng phải uống thật nhiều nước sôi, có thể kích thích tuần hoàn, đào thải độc tố trong cơ thể, những điều này nghe có vẻ đơn giản, nhưng kiên trì mỗi ngày thì không hề dễ." Phương pháp đơn giản nhất thường là phương pháp hiệu quả nhất.

"Ôi chao, nghĩ kỹ thì, muốn ngủ ngon đúng là không dễ đâu."

Một người vợ quân nhân trong số họ bất đắc dĩ thở dài: "Con tôi còn nhỏ, mới được 5 tháng tuổi, đêm nào cũng la khóc, cách mấy tiếng lại bú một lần, làm sao tôi có thể ngủ ngon được chứ? Khó quá."

Nghe vậy, dường như những người khác đều cảm thấy đồng cảm, tốp năm tốp ba bắt đầu nhao nhao trò chuyện.

"Đúng đấy, nhà tôi cũng vậy, gần 1 tuổi rồi, mà đến đêm vẫn không chịu ngủ, thức tới tận sáng, phải dỗ mãi mới được."
 
Chương 203: Anh Phải Dỗ Cùng Em (2)


"Tôi đây coi như còn may, may đứa nhà tôi đêu đã lớn cả rồi, nhỏ nhất cũng 4,5 tuổi, trước khi ngủ buổi tối chỉ cần nhắc chúng đi vệ sinh trước, vậy là tới đêm không thức giấc nữa."

"Tôi thì vất hơn, con 3 tháng tuổi rồi, bây giờ cha nó vẫn còn ở đơn vị, ngày nào cũng chỉ có mình tôi trông con, nếu không phải hôm nay cha mẹ đến thăm tôi, giúp trông con, thì chắc tôi không còn đến cả thời gian đi mua đồ ăn."

Nghe một lúc, Bạch Vi và Lục Tư Thành lại tiếp tục đi dạo, hai người họ vừa khéo đi hết một vòng, tới khúc quanh của cánh rừng thì quẹo sang, không lâu sau đã về tới nhà.

Bạch Vi nhớ lại cuộc trò chuyện của các vợ quân nhân khác, rồi lại nhìn Lục Tư Thành đang dìu mình thật cẩn thận, không nhịn được nói: "Lục Tư Đình, về sau sinh con rồi, nếu như con làm am la khóc ấy, anh phải cùng em dỗ đó."

Trẻ con còn nhỏ, hay khóc là chuyện bình thường, Bạch Vi cũng biết trẻ con hay quấy khóc, nhưng chỉ để cô ấy một mình chăm con là chuyện không thể nào.

Bạch Vi lại nói: "Con không phải chỉ là con của mình em, nếu anh để chỉ mình em dỗ con thì anh phải cẩn thận đấy, em chắc chắn sẽ dạy dỗ anh luôn!"

Có người nghe thế thì sẽ thấy có vẻ hung dữ, nhưng Lục Tư Thành chỉ cần nhìn mặt cô là biết, cô đang làm nũng.

Dỗ con ấy mà, mặc dù Lục Tư Thành ít tiếp xúc với trẻ nhỏ, nhưng nghĩ lại thì đây cũng không phải chuyện khó.

Anh vỗ vỗ má Bạch Vi, nói: "Được, đến lúc đó con khóc, anh sẽ dỗ, em cứ việc ngủ, hoặc làm việc của mình."

Bấy giờ Bạch Vi mới vui vẻ.

Lúc nãy gặp các vợ quân nhân khác trò chuyện, Bạch Vi càng nghe, trong lòng càng thấy khó chịu.

Con là của cả hai vợ chồng sinh ra chứ không phải chỉ của người phụ nữ, tại sao sau khi sinh lại bắt một mình phụ nữ chăm sóc.

Lễ nào phụ nữ thì không có cuộc sống riêng, không có sự nghiệp riêng sao?

Ở đây phần lớn là vợ quân nhân, chồng họ đều ở đơn vị, ban ngày có thể khá bận rộn mệt mỏi, nhưng tối vẫn ở nhà, tại sao tối con khóc lại bắt phụ nữ dỗ?

Bạch Vi nghe mà cảm thấy rất khó chịu trong lòng, có điều, ai cũng như vậy, cô không tiện nói gì, nhưng sau này con cô sinh ra, cha mẹ chắc chắn sẽ cùng chăm sóc, tuyệt đối không phải chỉ để một người chăm. May mà Lục Tư Thành vẫn rất biết lý lễ, Bạch Vi vừa nói, anh đã đồng ý ngay.

Sau khi rửa mặt, Bạch Vi ngồi trước bàn, chuẩn bị vẽ một chút.

Tối nay đi dạo, đầu óc Bạch Vi bỗng nảy lên ý tưởng, bỗng nhiên nghĩ tới thiết kế của khóa trường mệnh (*) để tặng cho bé con.

(*) Khoá trường mệnh (长命锁): Khi em bé được 100 ngày tuổi, nhiều địa phương Trung Quốc sẽ chuẩn bị khoá trường mệnh, làm hình cái khóa thành vòng cổ, dây đeo, hàm ý phúc khí vận may sẽ tập trung vào bé.

Vài ngày trước, Bạch Vi đã chuẩn bị khóa trường mệnh và vòng tay bạc cho con rồi, nhưng kiểu dáng khóa trường mệnh thời điểm này rất đơn điệu, vì vật Bạch Vi muốn tự mình thiết kế.

Chỉ là suy nghĩ vài ngày chưa có cảm hứng, lúc về nhà nhìn thấy ánh đèn dầu lung linh của đại viện quân khu, Bạch Vi bỗng có ý tưởng.

Khi Lục Tư Thành tắm xong ra, Bạch Vi vừa vẽ xong thiết kế.

Cầm tờ giấy dưới ánh đèn xem đi xem lại, Bạch Vi vô cùng hài lòng.

Sau khi vẽ xong bộ phận chính, Bạch Vi còn vẽ thêm nhiều kiểu dây đeo khóa trường mệnh dễ thương, những loại vừa nhìn đã biết là dành cho trẻ em.

Đến lúc bé con chuẩn bị sinh, Bạch Vi sẽ tới tiệm vàng đánh một cái khoá trường mệnh, còn dư lại dây đeo thì có thể để đó, sau này đánh tiếp.

"Vị Vi, nên đi ngủ rồi."

Bạch Vi ngẩng đầu nhìn đồng hồ, quả thật đã 10 giờ 10 phút đêm rồi, thực sự nên đi ngủ thôi.

Cô cất bản thiết kế thật cẩn thận, bấy giờ mới chuẩn bị đi ngủ.

Hai người cùng tắm rửa xong, nằm trên giường trò chuyện một lúc, chốc lát sau Bạch Vi cũng cảm thấy hơi buồn ngủ.
 
Chương 204: Tặng Nhau Hoa Hồng, Có Vẻ Như Không Thông Minh Lắm (1)


Mấy  ngày gần đây không đi ra ngoài buổi tối, đánh răng rửa mặt từ sớm, thường thì chỉ khoảng 9 giờ rưỡi là đã nằm trên giường chuẩn bị ngủ rồi, hôm nay còn trễ hơn nửa tiếng nữa.

Lục Tư Đình ôm bà xã vừa thơm tho vừa mềm mại trong lòng, tim đập cũng nhanh hơn.

Anh chôn mặt vào cổ của Bạch Vi, hít một hơi, chỉ cảm thấy hương thơm ngát trên người cô len lỏi vào khoang mũi không chút kiểm soát.

Có thứ gì có thể khó chịu hơn việc nhìn thấy được, chạm vào được, nhưng lại không thể ăn được chứ?

Lục Tư Đình nghĩ mãi không ra, còn thứ gì khác có thể tra tấn, dằn vặt hơn thế này.

Bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương đang nằm trong tay Lục Tư Đình, anh chậm rãi mở mắt ra, với thị lực 5. 2 (*) của mình, anh có thể nhìn thấy rất rõ từng nơi da thịt trắng nõn lộ ra ngoài trên cơ thể Bạch Vi.

(9 Thị lực 5. 2 có nghĩa là có thể nhìn được tới khoảng cách 5 nét, là mắt bình thường, tiêu chuẩn, rất tỉnh.

Nếu là thường ngày, hoặc là, mười ngày vừa rồi, trước khi Lục Tư Đình biết tình trạng cơ thể của Bạch Vi, anh vẫn có thể muốn gì làm nấy.

Nhưng mà bây giờ đây...

Lục Tư Đình không đành lòng rời giường sau đó đi vào tắm nước lạnh.

Bạch Vi mới vừa có thai, Hoàng Nguyệt Nha còn căn dặn anh, ba tháng đầu không được chung phòng, ít nhất phải đợi đến ba tháng sau mới được.

Vì con, vì sức khỏe của Bạch Vi, anh chỉ có thể chọn tự mình chịu đựng.

Lục Tư Đình tắm khoảng hơn mười phút, Bạch Vi đắp kín chăn nằm trên giường, len lén cười thành tiếng.

Trước đây, dù là bất cứ lúc nào Bạch Vi nhắc Lục Tư Đình tiết chế, Lục Tư Đình luôn giống như não cá vàng, nhiều lắm cũng chỉ nhớ được một ngày, sang ngày thứ hai là đã quên sạch.

Bạch Vi cũng không phải là không thoải mái, nhưng có đôi khi rất mệt mỏi, cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.

Nhưng tỉnh lực của Lục Tư Đình lại quá sung mãn.

Bây giờ thì tốt rồi, cô đã có thai, không cần cô nhắc thì Lục Tư Đình cũng sẽ tự kiểm soát được.

Bạch Vi sờ sờ bụng mình, nụ cười trên mặt rạng rỡ, vui vẻ không thôi.

Tiếc là bây giờ đã có kế hoạch hóa gia đình, nếu không thì, sau khi sinh xong đứa này, cô còn muốn có thai thêm một lần nữa.

Mang thai 10 tháng, cộng thêm nằm viện một tháng, gần như tổng cộng đã là một năm rồi!

Thời tiết tháng 4 rất vừa vặn ôn hoà, không lạnh cũng không nóng, Bạch Vi đắp chăn mỏng còn muốn đá chăn ra.

Sau khi Lục Tư Đình tắm nước lạnh xong, quay lại giường, Bạch Vi đã nửa tỉnh nửa mê rồi.

Mặc dù cơ thể tạm thời đã nguội bớt, nhưng bên trong vẫn nóng hừng hực, mà chẳng mấy chốc sau, Bạch Vi đã lăn qua, ôm Lục Tư Đình ngủ.

Lục Tư Đình cũng chẳng còn cách nào khác, đẩy Bạch Vi ra thì không đành lòng, mà nằm ôm như vậy, bản thân anh lại không tài nào ngủ được.

Bây giờ anh mới biết, tại sao vợ có thai thì hai vợ chồng sẽ phải ngủ riêng một thời gian.

Sáng hôm sau, Lục Tư Đình thức dậy rất sớm, nấu cơm xong xuôi, vội vàng ăn một chút rồi rời đi ngay.

Nửa tiếng sau, Bạch Vi mới thức dậy đi làm, bữa sáng vẫn còn nóng hổi.

Đôi vợ chồng son sống rất hạnh phúc như thế, còn ở nhà họ Lục, đã có người đau khổ khôn xiết.

Kể từ khi Bạch Vi có thai, áp lực của Lục Tư Dĩnh ngày càng tăng lên, cũng bởi vì cha mẹ lại thúc giục cô ấy chuyện cưới hỏi thường xuyên hơn. Chẳng hạn như sáng nay...

Ban đầu ba người đang ngồi cùng nhau ăn sáng, nhưng việc giục cưới lại đến bất ngờ không kịp chuẩn bị.

Hoàng Nguyệt Nha: "Mong sao mong trăng mãi, cuối cùng đứa cháu nội của chúng ta cũng đến rồi, chỉ không biết, bao giờ mới nhìn thấy đứa cháu ngoại."

Lục Chính Hoa: "Em muốn nhìn thấy cháu ngoại, trước tiên, con gái phải cưới chồng, nếu không thì lấy cháu ngoại từ đâu ra?"

Hoàng Nguyệt Nha: "Nói cũng phải, Tiểu Dĩnh à, dự định bao giờ thì cưới chồng? Em trai con đó, sang năm đã có con rồi, con làm dì, mà vẫn chưa cưới, sau này có con, con của con sẽ nhỏ hơn con của Tiểu Đình mất."
 
Chương 205: Tặng Nhau Hoa Hồng, Có Vẻ Như Không Thông Minh Lắm (2)


Lục Chính Hoa: "Đúng vậy, làm gì có chuyện con của em trai đã vài tuổi rồi, mà chị gái vẫn còn chưa kết hôn?"

Hoàng Nguyệt Nha đưa cho Lục Tư Dĩnh một bắp ngô, nói: "Thôi không nói gì khác, ít nhất con cũng phải xác định trước đã, để cha mẹ yên tâm một chút chứ."

Lục Chính Hoa: "Đúng vậy, lần trước chúng ta đi ăn cơm về, thấy cậu thanh niên kia..."

"Chat"

Ông ấy còn chưa dứt lời, Lục Tư Dĩnh đã nhịn không được xen vào: "Con biết rồi, nhưng cha mẹ cũng phải cho con chút thời gian suy nghĩ."

Lục Tư Dĩnh đau đầu, còn chưa ăn xong bữa sáng đã chạy mất.

Thực ra cô ấy cũng rất băn khoăn.

Lần trước Trác Tư Thành tỏ tình với cô ấy, lúc đó Lục Tư Dĩnh vẫn chưa biết tình cảm của mình, chỉ cảm thấy cậu ấy là một người bạn rất tốt.

Nhưng những ngày vừa qua, cô ấy cũng dần dần hiểu ra, có vẻ mình đã thích cậu ấy.

Cơ mà, một thời gian dài đã trôi qua kể từ lần cậu ấy tỏ tình, gần đây hai người cũng không còn thường xuyên đi chơi như trước, một tuần ra ngoài có một, hai lần.

Kể từ ngày Trác Tư Thành tỏ tình trước cổng lớn, những lần đi ra ngoài vừa rồi, cậu ấy cũng không mở miệng nhắc lại chuyện theo đuổi cô ấy nữa.

Lục Tư Dĩnh cảm thấy, hay là cứ xác định mối quan hệ trước đã, để khỏi bị cha mẹ cứ thúc giục cưới mãi.

Kể từ khi Bạch Vi có thai, mỗi lần Lục Tư Dĩnh về nhà, hầu như ngày nào cũng đều phải nghe đủ các cách thúc giục việc cưới hỏi.

Nói cái gì mà kết hôn muộn hơn em trai, sau này sinh con cũng muộn hơn em trai.

Rồi thì, nếu giờ cũng chưa cưới nữa, người muốn nói xấu chỉ chỏ đã xếp hàng dài đến tận bờ sông rồi.

Hoặc là nói, cưới muộn quá, tuổi tác cao thì sinh con sẽ không tốt cho sức khỏe phụ nữ.

Tóm lại, lời cô ấy nghe nhiều nhất chính là sang năm em trai đã có con rồi, cô ấy cứ cứ chần chừ thì đã muộn mất.

Nếu thái độ của cha mẹ cứng rắn không thôi, Lục Tư Dĩnh còn có thể kiên trì với quan điểm của mình, nhưng lần nào cha mẹ cũng chỉ nhắc đến trong lúc vô tình, hay là mẹ tìm cô ấy hỏi ý thật mềm mỏng, Lục Tư Dĩnh cũng không tiện từ chối nữa. Trước đây không có người yêu thì còn chưa tính, nhưng bây giờ, Trác Tư Thành đã ở ngay trước mắt rồi, hay là, cứ thẳng thắn đồng ý luôn đi.

Lục Tư Dĩnh đã ra quyết định.

Tối hôm đó, hai người cùng đi ăn cơm ở một nhà hàng phương Tây gần đây.

Lúc dùng món, trong lòng Lục Tư Dĩnh hơi có chút không yên, mà Trác Tư Thành cũng có vẻ phân tâm, cả hai đều không để ý thấy sự khác thường của nhau.

Sau khi ăn xong, Lục Tư Dĩnh lại nói: "Bỗng dưng bụng tôi hơi khó chịu, tôi đi vệ sinh một chút là được, cậu ngồi đây chờ tôi một lát."

Tìm được một cái cớ rời đi xong, Lục Tư Dĩnh đi vòng trở lại, cô ấy nhớ trên con đường này có một cửa tiệm bán hoa.

Lục Tư Dĩnh rất nhanh đã tìm thấy cửa hàng hoa, đi bào vào mua chín bông hồng, chuẩn bị tạo bất ngờ cho Trác Tư Thành.

Lần trước Trác Tư Thành tỏ tình, cô chưa có câu trả lời, lần này, đã có thể đưa ra câu trả lời cho lời tỏ tình đó rồi.

Lục Tư Dĩnh giấu bó hoa sau lưng, rồi quay lại tìm Trác Tư Thành.

Mua quá nhiều hoa hồng cũng không có tác dụng gì, hơn nữa còn khó giấu, Lục Tư Dĩnh chỉ mua chín bồng. Ngay sau đó, Lục Tư Dĩnh đã tìm thấy Trác Tư Thành, đây là lần đầu cô ấy làm chuyện như vậy, trong lòng hơi căng thẳng, vì thế mà cũng không chú ý thấy biểu cảm của Trác Tư Thành hơi kì lạ.

"Tôi có chuyện muốn nói với cậu."

"Tôi có chuyện muốn nói với chị!"

Không ngờ, cả hai người lại cùng lên tiếng một lúc, thậm chí lời nói còn giống hệt nhau.

Lục Tư Dĩnh hơi sửng sốt một chút, sau đó nói: "Vậy cậu nói trước đi."

Trác Tư Thành lắc đầu, nói: "Hay là chị nói trước đi."

“Tôi, tôi..."
 
Chương 206: Không Phải Say Rồi Chứ? (1)


Lục Tư Dĩnh vừa mới gom góp được dũng khí, lại bỗng nhiên bị chọc thủng mất một lỗ, dũng khí đã trôi đi hết mà chẳng hay biết.

Lúc này hai người đứng bên con đường nhỏ, không có nhiều người qua lại, nhưng thỉnh thoảng vẫn có vài ba người đi ngang qua, tay Lục Tư Dĩnh cầm bó hoa siết chặt hơn, trên trán đã phủ một lớp mồ hôi mỏng.

Cứ có cảm giác ai đó đang nhìn mình, nhưng quay đầu lại xem thì lại không thấy ai chú ý tới họ cả.

Lục Tư Dĩnh cắn răng, bảo: "Hay là cậu nói trước đi, xong rồi tới lượt tôi."

Mặc dù Trác Tư Thành không biết Lục Tư Dĩnh muốn nói gì, nhưng bàn tay đang giấu sau lưng cũng ra mồ hôi vì căng thẳng.

Cả hai đều ấp úng, nhường qua nhường lại, nhưng cứ thế này mãi thì chỉ sợ là chuyện hôm nay khó mà thực hiện được.

Trác Tư Thành hít sâu một hơi, gom hết can đảm, đưa tay giấu sau lưng ra, trên tay cậu ấy là chín bông hồng đỏ rực.

"Lục Tư Dĩnh, làm bạn gái anh nhé?”

Trác Tư Thành căng thẳng đến nỗi giọng nói cũng run ray: "Anh nghe nói, chín bông hồng tượng trưng cho sự gắn bó lâu dài vĩnh cửu, cũng là tình yêu mãnh liệt bền lâu, anh muốn tặng em chín bông hoa hồng, hy vọng em có thể nhận lấy."

Một người đàn ông đẹp trai, lịch lãm tỏ tình với mình, còn tặng hoa hồng cho mình, thử hỏi có ai từ chối được chứ?

Lục Tư Dĩnh sững sờ, nhưng giờ đây, điều khiến cô ấy bất ngờ chính là, Trác Tư Thành cũng giống như cô ấy, mua chín bông hồng, hơn nữa, cậu ấy cũng chọn thời điểm là tối nay.

Nhìn thấy Trác Tư Thành căng thẳng nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, Lục Tư Dĩnh không khỏi nhớ lại, lý do mình không phát hiện ra điều kỳ lạ của cậu ấy tối nay, có lẽ là vì bản thân cô ấy cũng đang giấu diếm điều gì đó.

Lục Tư Dĩnh không nhịn được khe cười một tiếng, rồi lấy bó hoa hồng đang giấu sau lưng ra, nói: "Trùng hợp thật đấy, em cũng mua chín bông hồng, giống y chang bó của anh."

Trác Tư Thành cũng rất bất ngờ, nhưng trong nháy mắt, khuôn mặt cậu ấy đã viết đầy vẻ kích động, không ngờ Lục Tư Dĩnh cũng mua hoa hồng, vậy chẳng phải là...

Cậu ấy có chút gấp gáp hỏi: "Tiểu Dĩnh, em tặng anh hoa hồng, là có ý gì vậy?"

"Tất nhiên là em muốn hỏi xem, anh có muốn làm bạn trai của em không." Lục Tư Dĩnh trả lời không chút chân chừ, cô ay mỉm cười thật rạng rỡ, khiến Trác Tư Thành nhìn đến mê mẩn.

Khi đã bình tĩnh lại, Trác Tư Thành lập tức kích động ôm chầm lấy Lục Tư Dĩnh, nhưng ngay giây tiếp theo thì lại tựa bị bỏng, vội vã lùi lại một bước rất dài.

Mặt Trác Tư Thành đỏ bừng, vội vã nhìn quanh quất, thấy không ai chú ý đến họ, mới nói nhỏ: "Anh kích động quá rồi."

Hai người nhìn nhau, dù thế nào cũng không che giấu được nụ cười ở khóe miệng, rốt cuộc cũng cùng nhau phá lên cười.

Người đi đường lại càng hoảng sợ hơn, vội vã rời đi.

Hai kẻ ngốc nghếch này, tặng cho nhau chín bông hồng mà không bị người kia phát hiện ra, giờ đây lại tỏ tình vào cùng một lúc.

Trong giây lát, cả hai đều bị sự ngốc nghếch của đối phương chọc cười.

Lục Tư Dĩnh giả vờ trách móc: "Sao đột nhiên anh lại có ý nghĩ này, còn chọn trùng với lúc em chọn, thật đúng là ngốc nghếch mà."

Trác Tư Thành nhướn mày, nói: "Có vẻ em cũng đâu thông minh lắm, nếu không thì tại sao không phát hiện ra sự mờ ám của anh?"

Lục Tư Dĩnh từng phục vụ trong quân đội nhiều năm, khả năng quan sát và chú ý của cô ấy cực kỳ tốt, lúc bình thường chắc chắn có thể phát hiện ra sự kỳ lạ của Trác Tư Thành.

Nhưng hôm nay, chính cô ấy cũng có bí mật nhỏ của riêng mình.

Tỏ tình với người khác, hoặc có lẽ, dù cô ấy còn không chắc chắn đây có phải là một lời tỏ tình không, Lục Tư Dĩnh vẫn rất căng thẳng.

Bây giờ hai người đã xác định mối quan hệ, mặc dù hơi chê trách đối phương có vẻ không được thông minh, nhưng hai người bọn họ thấy trời vẫn còn sớm, bèn quyết định đi dạo phố.
 
Chương 207: Không Phải Say Rồi Chứ? (2)


Buổi tối đường phố vẫn vô cùng nhộn nhịp, ven đường có rất nhiều quầy hàng nhỏ, bán đồ chơi, quần áo, và tất nhiên là có cả các món ăn vặt bán chạy nhất.

Bữa tối của hai người là món Tây, khẩu phần ăn không nhiều lắm, cộng thêm mỗi người đều mải suy nghĩ việc riêng nên không tập trung vào bữa ăn, tất nhiên vẫn chưa no.

Lục Tư Dĩnh đã đói, cho nên cô ấy lập tức mua đồ ăn vặt, vì mua nhiều quá nên Trác Tư Thành cũng ăn một ít.

Trời đẹp thế này, gió đêm dịu nhẹ, ăn món ngon, bên cạnh người mình thích, Lục Tư Dĩnh rất vui vẻ, mà cô ấy cứ vui là lại muốn uống rượu.

Chợ đêm rất náo nhiệt, người cũng đông đúc, Lục Tư Dĩnh dẫn Trác Tư Thành tìm một quán nướng ngồi xuống.

Để những đồ ăn vặt chưa ăn hết lên bàn, Lục Tư Dĩnh gọi thêm nhiều món nướng và một thùng bia.

"Anh xem có muốn ăn gì không."

"Không cần đâu, những món này là đủ rồi."

Trác Tư Thành đưa thực đơn cho phục vụ, chẳng bao lâu sau, trên bàn đã chất đầy những chai bia đã mở nắp. Lục Tư Dĩnh ăn nướng, uống bia, thật thoải mái biết bao.

Rất nhanh sau đó, từng vỏ chai bia rỗng dần được xếp đầy dưới gầm bàn, mặc dù Lục Tư Dĩnh vẫn không đổi sắc mặt, nhưng Trác Tư Thành đã lo lắng: "Tiểu Dĩnh, uống ít chút, lát về nhà còn phải lái xe nữa."

Chỉ là Trác Tư Thành chưa thấy được khả năng uống rượu của Lục Tư Dĩnh, đây cũng là lần đầu họ ăn tối uống rượu, nhưng dù Trác Tư Thành có biết Lục Tư Dĩnh uống giỏi, cậu ấy cũng sẽ khuyên bảo, để cô ấy đừng uống quá nhiều.

Con gái mà, nếu uống nhiều quá, say rượu, chắc chắn sẽ rất khó chịu.

Lục Tư Dĩnh không quan tâm, uống cạn một chai nữa rồi nói: "Chỉ ăn nướng thì nhàm chán quá, nào, cùng uống đi!"

Một chén bia được đặt trước mặt, Trác Tư Thành hơi do dự.

Cậu ấy biết tửu lượng của mình, bình thường luôn cố gắng không uống, đôi khi thật sự gặp phải ly rượu không từ chối được, thì cậu ấy sẽ tìm cách lặng lẽ đổ bớt di.

Nhưng đây là bia do Lục Tư Dĩnh rót, Trác Tư Thành chỉ do dự một chút rồi cũng cầm chén lên uống.

Chén ở đây rất nhỏ, kiểu chén chỉ lớn hơn chén uống rượu trắng một chút, Trác Tư Thành uống cạn một hơi, người ngoài nhìn vào cứ tưởng như cậu ấy đang uống rượu trắng.

Trác Tư Thành nhìn Lục Tư Dĩnh chằm chằm, không hiểu sao, Lục Tư Dĩnh trước mặt anh đột nhiên chia thành hai người, rồi bốn người.

"Tiểu... Tiểu Dĩnh."

Tay Trác Tư Thành xẹt qua không trung, dường như muốn nắm lấy cái gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nắm được gì cả.

Lục Tư Dĩnh nhìn Trác Tư Thành một cách thật kỳ quái, giờ đây cậu ấy không tự chủ được mà lảo đảo không vững, mắt thường cũng có thể thấy được, gò má cậu ấy đã đỏ ửng, ánh mắt đăm đăm, có chút ngẩn ngơ.

Không phải là... cậu ấy say rồi chứ?

Lục Tư Dĩnh sững sờ, cô ấy vừa nhìn thấy cậu ấy uống, chỉ mới nốc có một ly nhỏ bằng móng tay thôi, thế mà đã say rồi sao?!

Lục Tư Dĩnh giơ tay lên, vẫy vẫy trước mặt Trác Tư Thành, không ngờ chỉ một động tác nhỏ thế thôi đã khiến ánh mắt Trác Tư Thành run lên, sau đó hình như còn muốn nắm tay cô ấy, nhưng lại nắm trượt.

Phản ứng này...

Được rồi, bây giờ Lục Tư Dĩnh đã có thể xác nhận, đúng là cậu ấy say rồi.

Đàn ông con trai đầu đội trời chân đạp đất, vậy mà chỉ có thể uống được một chén nhỏ xíu như thế, về sau nếu dẫn về nhà, dịp tết uống rượu, lúc họ còn đang say sưa trên bàn thì chắc Trác Tư Thành đã bị quật ngã chỉ với một cốc bia bé xíu rồi.

Vốn dĩ, cô ấy tưởng khả năng uống rượu của cha và em trai đã là kém lắm rồi, không ngờ bạn trai mình còn không uống được bằng một chú mèo con.

Lục Tư Dĩnh hơi buồn phiền, uống rượu kém thế này, nếu các nữ binh tụ tập uống rượu, với tửu lượng của Trác Tư Thành thì...

Cô ấy không khỏi đến gần hơn một chút, nhìn Trác Tư Thành thật kỹ.
 
Chương 208: 8: Cậu Ấy, Cậu Ấy, Cậu Ấy Thật Sự Hôn Lục Tư Dĩnh? (1)


Mặt mũi Trác Tư Thành không tệ, lịch lãm nhã nhặn, điển trai tuấn tú vượt xa người bình thường, hồi còn đi học đã có rất nhiều cô gái thích cậu ấy, nhưng cậu ấy lại chẳng mảy may rung động với bất kỳ ai.

Có lẽ vì nhìn rất trẻ tuổi, sợ không kiểm soát được học sinh, Trác Tư Thành thường xuyên đeo kính, lúc lạnh mặt thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc.

Lúc này, người ấy lại đang choáng váng, nhìn chằm chằm cô gái mình thích nhất, càng nhìn càng say mê, cuối cùng còn nở một nụ cười ngớ ngẩn.

Lục Tư Dĩnh hơi bất ngờ, cô ấy thích uống rượu, tửu lượng cũng rất tốt, vì thế đã từng chứng kiến rất nhiều người say, biết họ sẽ làm gì hoặc có thể làm gì.

Không ngờ, Trác Tư Thành say lại có chút khác biệt, không say khướt làm loạn mà lại ngoan ngoãn ngồi yên, chỉ chăm chăm nhìn cô ấy.

Thật là đáng yêu.

Lục Tư Dĩnh không khỏi nghĩ như thế.

Trác Tư Thành choáng váng, trong đầu còn chút ý thức, nhưng lý trí dường như đã ngồi trên cao, tách rời thể xác, động tác của cậu ấy luôn không theo kịp suy nghĩ, thậm chí còn làm ra những điều hoàn toàn trái ngược, đây cũng là chuyện thường thấy, dù sao thì đâu ai có thể yêu câu người say hành động bình thường được.

Chẳng bao lâu sau, Lục Tư Dĩnh đã ăn xong, cô ấy thanh toán rồi lại hỏi: "Còn đi được không?"

Trác Tư Thành ngơ ngác nhìn cô ấy, dù ở chợ đêm ồn ào nhưng trong đầu cậu ấy lại im lìm, cậu ấy không hiểu Lục Tư Dĩnh đang nói gì.

Lục Tư Dĩnh bèn đỡ Trác Tư Thành đứng dậy, may là cậu ấy vẫn còn đủ sức cho những hành động cơ bản, dựa vào Lục Tư Dĩnh đứng lên rồi ngoan ngoãn đi theo cô ấy.

Băng qua đường, giữa đám đông, Trác Tư Thành đi theo Lục Tư Dĩnh, lúc nào nên dừng thì dừng, lúc nào phải đi thì đi, chỉ nhìn bề ngoài, không nói gì, cũng không thể nhận ra rằng cậu ấy đang say.

Mặc dù tửu lượng của cậu ấy thật sự quá tệ, thế nhưng Trác Tư Thành đã say rồi, sợ cậu ấy gặp chuyện trên đường về, Lục Tư Dĩnh bèn đưa Trác Tư Thành về nhà.

Đến gần công quán Murphy, người qua lại đã thưa thớt hơn, hai người thuận lợi đi vào khu biệt thử, trở lại trước cửa nhà Trác Tư Thành.

Lục Tư Dĩnh dùng chìa khóa mở cửa, định trả chìa khóa cho Trác Tư Thành, kết quả là, vừa quay đầu, người nọ đã cúi xuống hôn cô ấy.

Lục Tư Dĩnh không kịp nghĩ ra chuyện này là như thế nào, chỉ cảm thấy trên môi mình có thứ gì đó không thuộc về mình. Mem mêm, ngọt ngọt, như thạch rau câu trơn mềm, tồn tại vài giây, chỉ sau một hơi thở đã lập tức rời đi.

Khi Trác Tư Thành đứng thẳng lên, Lục Tư Dĩnh mới kịp phản ứng lại, môi cô ấy vừa bị hôn lên, đồng thời, chìa khóa trên tay cũng không cánh mà bay.

Nụ hôn đầu của cô ấy, đó là nụ hôn đầu của cô ấy đó, cứ như vậy đã không còn nữa rồi ư?I

Thế mà Trác Tư Thành còn đang ngớ ngẩn cười với cô ấy, lảo đảo đẩy cửa đi vào nhà, đặt chìa khóa ở cửa trước.

"Đi đường về cẩn thận nhé. Ngày mai, anh chờ em tới, bạn, bạn gái."

Trác Tư Thành còn khoát khoát tay, mặc dù nhìn vẫn rất ngốc nghếch.

Cậu ấy vừa gọi cô ấy là gì?

Lục Tư Dĩnh chưa kịp nói câu nào, cánh cửa lớn trước mặt đã đóng sầm lại.

Bạn gái?

Còn hồn môi mình nữa?

Dường như Lục Tư Dĩnh cảm thấy mình đã bay vào cõi thần tiên, chính bản thân cũng không biết mình đã về nhà như thế nào.

Từ bé đến lớn, cô ấy chưa từng hôn ai, giờ đây lại bị Trác Tư Thành hôn một cách mơ hồ như vậy, tệ hơn nữa là lúc đó cậu ấy còn say. Nếu ngày mai cậu ay không nhớ gì thì phải làm sao đây?

Lục Tư Dĩnh về đến nhà, sau khi đánh răng rửa mặt xong xuôi thì nằm lên giường ngay, cơ thể cô ấy có chút mệt mỏi, nhưng tỉnh thần lại rất phấn chấn.

Giống như quay lại ngày hôm đó, lần đầu tiên Trác Tư Thành tỏ tình với cô ấy ở cổng đại viện quân khu.
 
Chương 209: Cậu Ấy, Cậu Ấy, Cậu Ấy Thật Sự Hôn Lục Tư Dĩnh? (2)


Lục Tư Dĩnh lăn qua lộn lại, không sao ngủ được, đầu óc chỉ toàn nghĩ về nụ hôn phớt kia.

Cuối cùng, cô ấy cũng không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào.

Sáng hôm sau, Trác Tư Thành tỉnh dậy trên chiếc giường lớn của mình.

Cậu ấy vẫn mặc nguyên bộ quần áo hôm qua, khi về phòng lập tức nằm thẳng cẳng trên giường, may mà biệt thự không lạnh, nếu không thì nằm ngủ không đắp chăn như vậy, chắc chắn lại bị ốm rồi.

Ôm lấy đầu hơi nhức nhối, Trác Tư Thành nhớ rất rõ, giây trước còn đang ăn nướng uống rượu ở quán, giây sau đã nằm trên giường mình rồi.

Chờ đã, uống rượu?

Ký ức dần quay trở lại, Trác Tư Thành nhớ ra rồi, uống rượu, về nhà, chìa khóa, và một nụ hôn táo bạo.

Gò má cậu ấy đột nhiên nóng ran, đỏ bừng lên.

Cậu ấy, cậu ấy, cậu ấy thật sự đã hôn Lục Tư Dĩnh!

Không thể nào, hay là nằm mơ?

Trác Tư Thành thấy hơi khó tin, sao mình lại hôn Lục Tư Dĩnh chứ? Với thân thủ của cô ấy, nếu mình thật sự hôn cô ay rồi, liệu mình có thể năm yên trong nhà sao?

Trác Tư Thành ngơ ngác ngồi thừ ra trên giường, trên đỉnh đầu còn có một sợi tóc vểnh lên, suy nghĩ nghiêm túc, nếu mình đi hỏi thử thì xác suất bị Lục Tư Dĩnh đánh là bao nhiêu.

Thời đại này, dám hôn người khác lung tung ngoài đường, nếu bị cảnh sát bắt gặp thì sẽ bị nhốt vào tù đấy, huống hồ còn là hôn một sĩ quan nữa.

Trác Tư Thành áng chừng cánh tay và cẳng chân mình, với tay chân nhỏ bé của cậu ấy, gặp phải Lục Tư Dĩnh, chỉ cần tham khảo kẻ trộm cậu ấy thấy lần đầu tiên gặp Lục Tư Dĩnh thôi, cậu ấy đã biết kết cục như thế nào rồi.

Mơ màng ngồi trên giường một lúc, Trác Tư Thành vô tình nhìn đồng hồ, đột nhiên mở to mắt, lảo đảo bước xuống giường, chạy ù vào phòng vệ sinh.

Đã 7 giờ 35 rồi, cậu ấy còn có lớp vào tiết học đầu tiên buổi sáng nữal

Trác Tư Thành làm vệ sinh cá nhân nhanh nhất có thể, thay đồ xong xuôi, cuối cùng bước vào lớp đúng lúc tiếng chuông báo giờ học đầu tiên vang lên.

"Bây giờ sẽ bắt đầu giờ học."

"Cả lớp, đứng!"

"Chúng em chào thầy ạI".. Hôm nay Trác Tư Thành có ba tiết học, mỗi tiết dạy cho một lớp khác nhau, tiết cuối cùng kết thúc lúc 11 giờ.

Cậu ấy ngồi trong phòng làm việc, mặc dù chưa đến giờ tan làm nhưng vẫn thu dọn sẵn đồ đạc, vẻ mặt thản nhiên đi ra khỏi trường học.

Đến cổng đại viện quân khu, Trác Tư Thành nói với lính gác mục đích đến đây, Lục Tư Dĩnh nghe tin thì cũng ra ngoài ngay.

Như mọi khi, Lục Tư Dĩnh tới bên cạnh Trác Tư Thành, đầu tiên hỏi cậu ấy: "Tan lớp rồi sao?"

Thái độ giống hệt ngày thường như vậy khiến Trác Tư Thành cảm thấy hơi lúng túng.

Lục Tư Dĩnh như vậy, có phải vừa hay chứng minh chuyện hôn cô ấy trong đầu cậu ấy thật ra chỉ là do cậu ấy nằm mo, không phải thật sự xảy ra.

Ở bên nhau lâu như vậy, cậu ấy cũng biết Lục Tư Dĩnh trước nay chưa yêu đương, cho nên cũng chưa từng nắm tay hay hôn đàn ông.

Tối hôm qua chắc chắn là nụ hôn đầu của Lục Tư Dĩnh.

Nếu cậu ấy thật sự mượn rượu để cướp đi nụ hôn đầu của Lục Tư Dĩnh, vậy thì bây giờ cô ấy sẽ không có thái độ này.

Hay là tốt nhất đừng hỏi?

Nếu như vốn dĩ chưa xảy ra chuyện gì mà cậu ấy lại hỏi như vậy, chắc chắn cô ấy sẽ tưởng rằng cậu ay nghĩ nhiêu...

Nhưng nếu cậu ấy không hỏi, trong lòng cậu ấy sẽ cảm thấy khó chịu như bị một con mèo nhỏ cào.

"Tôi, tối hôm qua..."

Trác Tư Thành vẫn quyết định hỏi, nhưng lời này, lại không biết nên hỏi như thế nào, vì vậy ấp úng nói: "Tối hôm qua, tôi, tôi, tôi có làm chuyện gì không?”

Hai người đứng dưới cây đại thụ, Trác Tư Thành tỉnh ý nhìn thấy biểu cảm lúng túng của Lục Tư Dĩnh.

Cậu ấy biết, chuyện tối qua không phải là mơ, cậu ấy thật sự đã hôn Lục Tư Dĩnh!
 
Chương 210: Không Phải Chỉ Là Hôn Một Cái Thôi À (1)


Cảm xúc của Trác Tư Thành bỗng trở nên hỗn loạn, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi Tiểu Dĩnh, tửu lượng của tôi quá kém, chỉ uống một ít đã dễ dàng say. Nhưng đó là rượu chị rót, uống một chút chắc sẽ không sao, tôi không hề muốn uống say. Nhưng mà tôi không cố ý làm ra chuyện đó, lúc ấy tinh thần tôi không minh mẫn, có lẽ, có lẽ chỉ vì quá thích chị. Tôi, tôi xin lỗi."

Càng nói càng hồi hộp, Trác Tư Thành chỉ ước được cúi người để bày tỏ thành ý của mình.

Không ngờ là Lục Tư Dĩnh lại nhếch miệng xua tay, nói: "Không cần phải căng thẳng như vậy, chuyện đó không sao đâu, không phải chỉ là hôn một cái thôi à?"

Chỉ là hôn một cái thôi?!

Trác Tư Thành kinh hãi nói không nên lời.

Làm sao Lục Tư Dĩnh có thể nói thế, đó là nụ hôn đầu tiên của cô ấy mài

Chẳng lễ Lục Tư Dĩnh căn bản không quan tâm đến nụ hôn đầu, hay là bởi vì người đó là cậu ấy nên mới không quan tâm.

Chỉ có không thích, không để trong lòng mới không quan tâm, chẳng lẽ Lục Tư Dĩnh ở bên cậu ấy không phải vì thích? Trong nháy mắt, trong đầu Trác Tư Thành xuất hiện vô số suy nghĩ. Chưa đợi cậu suy nghĩ xong, trên cổ đã truyền đến một lực, Trác Tư Thành buộc phải cúi đầu, trước mặt là một khuôn mặt phóng đại.

Không thể nói rõ cảm giác đó là gì, nhưng trong một khoảnh khắc nhất định lại như quay trở lại tối qua. Cảm giác hoa mắt chóng mặt và mơ màng như Ở trên mây, song lại khác với tối qua.

Lúc này, cậu ấy biết rõ là Lục Tư Dĩnh đang hôn cậu ấy.

Hai người không uống rượu, đầu óc đều tỉnh táo, chỉ là môi chạm môi thôi cũng khiến Trác Tư Thành cảm thấy adrenaline trong người tăng vọt.

Hôm nay Lục Tư Dĩnh không có bí mật gì nên cô có thể dễ dàng cảm nhận được suy nghĩ trong lòng Trác Tư Thành. Thấy cậu ấy có vẻ suy nghĩ nhiều, cô ấy dứt khoát dùng hành động của mình để chứng minh.

Tối qua Trác Tư Thành hôn cô ấy, hôm nay để cô ấy hôn lại, như vậy chẳng phải là hết nợ sao?

Hai người càng hôn càng sâu, nhưng lại không biết cách đó không xa, ở ngay cạnh cửa có một người đang nhìn họ với cảm xúc dâng trào mạnh mẽ.

Sáng nay Bạch Vi không đến cửa hàng vì cửa hàng đã có Thẩm Quyên trông nom. Cô ra ngoài mua một ít đồ, vừa quay lại cổng đại viện thì nhìn thấy hai bóng lưng quen thuộc từ xa.

Bạch Vi nhìn kỹ hơn, hóa ra là Lục Tư Dĩnh.

Cô vốn muốn tới gần chào hỏi, kết quả lại thấy hai người đột nhiên hôn nhau, ánh mắt Bạch Vĩ lập tức sáng lên, trốn ở cánh cửa cách đó không xa nhìn theo.

Chậc chậc, quả nhiên là cặp đôi nhỏ vừa nhắc đến, họ dính chặt lấy nhau.

Bạch Vi khẽ bước tới gần, tìm một vị trí không xa không gần để nấp, giờ phút này, nếu có thêm một nắm hạt dưa thì tốt biết mấy.

Yên lặng quan sát một hồi, Bạch Vi đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này hơi quen thuộc.

Dường như lần nào người hóng drama đầu tiên cũng đều là cô. Cô là người đầu tiên phát hiện ra mối quan hệ giữa Trác Tư Thành và Lục Tư Dĩnh không bình thường, đồng thời cũng là người đầu tiên phát hiện ra họ ở bên nhau.

Đây đúng là duyên phận đặc biệt.

Lại nói, không phải lần trước bọn họ vẫn còn cãi nhau sao, tốt lên từ khi nào nhỉ?

Bạch Vi đang mải nghĩ bọn ở bên nhau từ lúc nào, đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt sắc bén.

Thì ra là Lục Tư Dĩnh đã phát hiện ra có người đang nhìn lén, đẩy Trác Tư Thành ra, quay đầu lại nhìn, hóa ra là Bạch VI. Thoắt cái, Lục Tư Dĩnh và Trác Tu Thành bước tới.

Bạch Vi cười, giả ngu nói: "Thật trùng hợp, hai người cũng ở đây à?"

Lục Tư Dĩnh không muốn chịu thua, nhưng bây giờ bị Bạch Vi nhìn thấy, cô ấy không còn cách nào khác, chỉ có thể nói: "Chị chưa nghĩ ra nên nói thế nào với gia đình mình, vậy nên trước mắt em tạm thời đừng nói cho người khác biết nhé."

Bạch Vi còn chưa lên tiếng, Trác Tư Thành đã mở miệng: "Tiểu Dĩnh, hay là..."

"Đi thôi, chúng ta vẫn có nơi chưa đi dạo."
 
Chương 211: Không Phải Chỉ Là Hôn Một Cái Thôi À (2)


Lục Tư Dĩnh dường như biết cậu ấy sẽ nói gì, vì vậy cô ấy kéo Trác Tư Thành đi luôn.

Bạch Vi nhìn hai người họ ồn ào, vô thức bật cười thành tiếng.

Mặc dù Lục Tư Dĩnh nói không được nói với người khác, nhưng Bạch Vi vẫn chưa đồng ý.

Thấy hai người đã đi xa, Bạch Vi vội vàng dắt xe về nhà.

Hôm nay Lục Tư Đình không đến đơn vị, đang ở nhà nấu cơm. Bạch Vi vừa trở về đã phấn khích chạy vào phòng bếp.

"Anh có biết em đã nhìn thấy ai ở cửa không? Là giáo viên tiếng Anh, và cả chị nữa!"

"Lần trước khi anh được thăng chức, chúng ta đi ăn cơm, lúc trở về không phải thấy thầy giáo lịch thiệp tỏ tình với chị sao! Vừa rồi em lại thấy họ, vẫn là đứng dưới một chiếc cây lớn, nhưng họ lại đứng đó hôn nhau!"

Bạch Vi hào hứng nói: "Em đoán là họ đã ở bên nhau, chị ấy không phải là người tùy tiện, chắc chắn là họ đã xác định quan hệ nên mới hôn nhau."

"Hơn nữa, vừa rồi chị ấy còn phát hiện ra em nhìn trộm, chị ấy nói là chưa biết nói với người nhà thế nào, bảo em đừng nói cho người khác biệt vội. Nhưng mà em chưa đồng ý thì chị ấy đã đi rồi."

Dường như cảm thấy lời nói của mình chưa đủ sinh động nên lúc kể chuyện Bạch Vi còn khua tay múa chân. Lục Tư Đình cũng rất nể mặt lắng nghe.

Nhưng anh càng nghe càng thấy không đúng.

Xem ra chị gái Lục Tư Dĩnh của anh có bạn trai rồi.

Đây là một chuyện vui lớn, sao lại không nói với người nhà?

Lục Tư Đình nhìn nồi, cơm trưa đã xong nên tắt bếp đi, sau đó đi đến phòng khách gọi điện cho Hoàng Nguyệt Nha.

Quả nhiên Hoàng Nguyệt Nha vẫn chưa biết, nhưng khi nghe được từ miệng con trai là cuối cùng con gái cũng đã có người yêu, có lẽ là giáo viên dạy tiếng Anh nho nhã đợt trước, khỏi phải nói cũng biết Hoàng Nguyệt Nha vui như thế nào.

Nhà họ Lục cũng vừa làm xong cơm, bê thức ăn lên bàn, Lục Chính Hoa nghe nói con gái mình rốt cuộc cũng có bạn trai, ông ấy hài lòng gật đầu.

Lúc này tìm được bạn trai quả thật khá tốt.

Chẳng bao lâu nữa, bọn họ sẽ đến tảo mộ cho ông cụ, lúc ông cụ Lục ra đi, Lục Tư Dĩnh vẫn chưa có người yêu, đây cũng là chuyện ông cụ Lục lo lắng nhất.

Bây giờ thì ổn rồi, cháu gái của ông đã có bạn trai, ông cụ Lục ở dưới suối vàng mà biết, chắc chắn sẽ rất vui mừng.

Lục Tư Dĩnh vốn nghĩ cứ nên thong thả một chút, hoặc là lần sau khi ba mẹ giục cưới, cô ấy sẽ thẳng thắn giao nộp bạn trai của mình.

Nếu Bạch Vi đã bắt gặp, rất có thể người nhà sẽ biết.

Lục Tư Dĩnh đã nghĩ là người nhà rất nhanh sẽ biết chuyện, nhưng không ngờ là qua một buổi chiều, lúc ăn cơm tối ba mẹ đều đã biết.

Hoàng Nguyệt Nha là người phấn khích nhất, bà ấy vui vẻ hỏi: "Tiểu Dĩnh, khi nào rảnh thì con dẫn thằng bé dạy tiếng Anh, tên là Tiểu Trác gì đó về gặp mọi người đi."

Lục Chính Hoa gật đầu đồng ý: "Lần trước gặp mặt quá vội vàng, cũng chưa kịp làm quen, con gọi bạn trai tới nhà mình ăn cơm một bữa, để cả nhà nói chuyện."

Lục Tư Dĩnh: "..."

Buổi trưa cô ấy mới gặp Trác Tư Thành ở cửa đại viện, vậy mà đến tối mọi người đều biết?

Lục Tư Dĩnh không nói gì, Trác Tư Thành thường xuyên có tiết học, đại khái chỉ có mỗi thứ bảy cuối tuần là rảnh. Nhưng Lục Tư Dĩnh vẫn chưa sẵn sàng để Trác Tư Thành gặp ba mẹ, nên chỉ có thể từ chối trước.

Gần đến Tết thanh minh, trường học cũng sẽ được nghỉ. Hôm đó Bạch Vi mở cửa hàng hơi muộn, buổi sáng Thẩm Quyên đi tảo mộ với Bạch Diệu Thiên nên trưa chỉ có thể để Lục Tư Đình mang cơm tới.

Bạch Vi vốn dĩ định ăn ở ngoài, nhưng Lục Tư Đình nói nói thức ăn bên ngoài dùng dầu không chất lượng, sợ rằng không được sạch sẽ, vì vậy buổi trưa anh mang cơm đến cho cô.

Sau khi ăn xong, giữa trưa không có khách, Bạch Vi ngồi sau quầy làm đồ trang sức.
 
Chương 212: Ông Nội, Bà Nội? Cậu Ấy Gọi Ai Vậy? (1)


Không biết có phải do mang thai hay không mà gần đây buổi trưa cô luôn buồn ngủ, kể cả tối có ngủ sớm thì trưa vẫn sẽ buồn ngủ.

Bạch Vi ngồi sau ở quây tự quạt cho mình, thỉnh thoảng có khách đến, cô xốc lại tỉnh thần đứng lên tiếp đón.

Hơn hai giờ, Thẩm Quyên tới, còn mang theo rất nhiều món ăn ngon.

Buổi sáng, lúc đi tảo mộ các cụ nhà họ Bạch, hai vợ chồng đã đốt rất nhiều tiền vàng, sau khi làm xong cũng đã đến trưa.

Thẩm Quyên vội vàng giục Bạch Diêu Thiên vê, về đến nhà, bà cũng chỉ ăn qua một chút rồi mang đồ ăn tới đây.

Con gái đang mang thai, lại một mình ở trong cửa hàng, Thẩm Quyên luôn không yên tâm. Thấy Bạch Vi ngồi nguyên ở đây, bà mới thở phào nhẹ nhõm: "Ăn cơm chưa, có mệt không, có nghỉ ngơi đi, để mẹ trông cửa hàng."

Bạch Vi cầm khăn giấy lau mồ hôi trên trán mẹ, cười nói: "Mẹ đừng lo lắng."

Có điều cô thực sự rất buồn ngủ, vì vậy cô mặc áo khoác, nằm xuống quầy nghỉ ngơi.

Tết thanh minh là ngày mọi người đều đi tảo mộ để tưởng nhớ tổ tiên.

Để tạo điều kiện cho tất cả học sinh được tham gia ngày lễ ý nghĩa đó, trường học cũng cho học sinh được nghỉ ngày này.

Vào ngày Tết Thanh minh, có rất nhiều người đi tảo mộ, Thẩm Quyên và Bạch Diệu Thiên đã đi tảo mộ các cụ nhà họ Bạch sớm hơn một tuần, vì vậy ngày hôm nay Bạch Vi chỉ cần đi cùng nhà họ Lục mà thôi.

Sáng sớm, Bạch Vi vẫn còn ngủ say trên giường, Lục Tư Đình đã dậy nấu cơm.

Mấy ngày gần đây, Bạch Vi luôn cảm thấy mệt mỏi, buổi tối đi ngủ từ rất sớm.

Nhưng hôm nay phải đi tảo mộ, cho dù Lục Tư Đình không nỡ đánh thức Bạch Vi thì anh cũng vẫn phải gọi.

"Vị Vi, Vi Vi dậy đi, tí về lại ngủ tiếp."

Khó khăn lắm Bạch Vi mới tỉnh dậy, mơ mơ màng màng mặc quần áo dưới sự giúp đỡ của Lục Tư Đình, sau đó đến phòng tắm rửa mặt.

Sau khi ra khỏi phòng tắm, Bạch Vi đã hoàn toàn tỉnh ngủ.

Hai người xuống tâng, nhanh chóng cơm nước xong, kế đó Lục Tư Đình lái xe đi.

Nhà họ Lục đi hai xe, một chiếc là Lục Tư Đình lái, chở theo Bạch Vi, chiếc còn lại do Lục Chính Hoa lái, chở Hoàng Nguyệt Nha và Lục Tư Dĩnh, cốp sau đựng những thứ cần để đi tảo mộ, đây là thói quen hàng năm của mọi người.

Ngồi trong xe nửa tiếng, không bao lâu sau Bạch Vi đã ngủ thiếp đi. Đến nơi, Lục Tư Đình gọi cô xuống xe.

Xe của nhà họ Lục cũng đã tới, cách xe của Lục Tư Đình không xa.

Ban đầu Bạch Vi vẫn còn hơi buồn ngủ, nhưng khi nhìn thấy mấy người trước mặt, cô lập tức tỉnh táo.

Lục Chính Hoa, Hoàng Nguyệt Nha, Lục Tư Dĩnh đều có mặt ở đây, nhưng tại sao còn có cả Trác Tư Thành ở bên cạnh.

Bạch Vi thấy rất kỳ lạ, nhưng thấy có nhiều người, cô không đi qua mà chỉ đi cạnh Lục Tư Đình.

Hôm nay là Thanh minh, cho nên có rất nhiều người đi tảo mộ. Bởi vì đây là nơi chôn cất của quân nhân cho nên tất cả những người hôm nay tới đây đều là người thân của quân nhân.

Từng chiếc xe chạy vào, mọi người đều bận rộn chuyển đồ và giúp đỡ người lớn tuổi.

Người nhà họ Lục đang bận cúng bái tổ tiên và chuẩn bị ổn thỏa những đồ mang theo. Bạch Vi nhàn rỗi không có việc gì làm, cũng muốn tới phụ nhưng bị Lục Tư Đình ngăn lại.

"Được rồi, em ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này, đừng chạy lung tung, tí nữa chuẩn bị xong anh sẽ gọi em." Lục Tư Đình lấy từ trong cốp xe ra một chiếc ghế nhỏ quen thuộc, sau đó đặt ở cạnh xe, để Bạch Vi ngồi ở đây nghỉ ngơi, đưa cho cô cầm bình nước ấm trong tay, rồi cởi áo khoác khoác thêm cho cô.

Lúc này, buổi sáng vẫn còn hơi se lạnh, tay Bạch Vi lạnh buốt, cô ngồi xuống uống mấy ngụm nước ấm, không bao lâu đã thấy ấm áp hơn.

Chuẩn bị xong những việc nên làm, Bạch Vi nhìn thời gian và bước tới.

"Ba, mẹ, bây giờ vợ của Tiểu Đình đang mang thai, năm sau hai người sẽ có chắt."
 
Chương 213: Ông Nội, Bà Nội? Cậu Ấy Gọi Ai Vậy? (2)


"Mẹ, mẹ đi sớm, không được nhìn thấy cháu trai kết hôn, nhưng chắc là ba sẽ nhìn thấy."

"Tiểu Dĩnh và Tiểu Đình đều có tương lai tươi sáng, có công việc ổn định ở trong đơn vị. Hai người ở trên trời linh thiêng, phù hộ cho con cháu trong nhà mạnh khỏe, bình an, gặp nhiều may mắn."

Hoàng Nguyệt Nha nhìn Lục Chính Hoa, sau đó ngồi xổm xuống đốt tiền vàng và nói: "Mẹ, mẹ đi trước nên không biết Tiểu Đình - cháu trai lớn của mẹ đã kết hôn năm ngoái, cưới được một người vợ xinh đẹp đáng yêu tên là Bạch Vi. Con bé vừa thông minh lại biết kinh doanh, Tiểu Đình thật sự quá may mắn khi cưới được con bé."

Hai người đứng ở trên cùng, kể lại tình hình trong nhà với ông cụ và bà cụ Lục đã qua đời.

Nhưng mà bà nội của Lục Tư Đình mất sớm, thậm chí không biết cháu trai lớn lên trông như thế nào, cũng không biết là anh đã kết hôn.

Vì vậy, Hoàng Nguyệt Nha bắt đầu nói về chuyện của những đứa nhỏ.

"Cháu dâu mẹ mang thai, sang năm nhà họ Lục chúng ta lại có thêm một thành viên nữa."

"Còn cháu gái Tiểu Dĩnh của mẹ, con bé cuối cùng cũng tìm được bạn trai rồi, đối phương là một thầy giáo tiếng Anh lịch sự, nhã nhặn, vừa hay có thể bù trừ với Tiểu Dĩnh, hai đứa rất xứng đôi."

Hoàng Nguyệt Nha nói rất nhiều, Lục Chính Hoa cũng ngồi xổm xuống đốt tiền vàng, lượt tiên vàng đầu tiên gần như đã đốt cháy hết, sắp đến lượt tiếp theo.

Mọi người lên thắp hương, đốt tiền vàng, bày tỏ nỗi nhớ nhung với người thân.

Đến lượt Lục Tư Dĩnh, Trác Tư Thành cũng đi theo.

Đốt tiền vàng xong, Lục Tư Dĩnh lại nói thêm vài câu, đang định rời đi thì đột nhiên nghe thấy Trác Tư Thành nghiêm túc nói: "Ông nội, bà nội, chào ông bà, cháu là Trác Tư Thành, hai người cứ yên tâm giao Tiểu Dĩnh cho cháu, cháu nhất định sẽ đối xử thật tốt với Tiểu Dĩnh!"

Lục Tư Dĩnh ngẩn ra, ông nội, bà nội? Cậu ấy đang gọi ai vậy?

Cô ấy quay đầu nhìn lại, vẻ mặt của Trác Tư Thành tràn đầy kiên định, không khó nhìn ra những lời cậu ấy nói đều là thật lòng.

Nhưng mà họ vừa mới xác nhận mối quan hệ yêu đương cách đây không lâu, vậy mà cậu ấy lại gọi ông nội, bà nội?

Cảm nhận được có nhiều người bên cạnh đang nhìn mình, Lục Tư Dĩnh trực tiếp đá cậu ấy một phát, nói: "Anh đang nói cái gì vậy? Bây giờ chúng ta mới chỉ là người yêu mà thôi, anh gọi ông nội, bà nội cái gì? Vẫn còn quá sớm!”

Kể từ khi Lục Tư Dĩnh yêu đương và bị người nhà phát, suốt ngày cô ấy bị ba mẹ giục đưa người nào đó về nhà.

Cứ tưởng rằng đã thoát khỏi việc ba mẹ giục cưới, không ngờ lại bị giục đưa bạn trai về nhà ra mắt.

Lục Tư Dĩnh đã từ chối hai lần, về sau không thể từ chối được nữa nên cô ấy thẳng thắn dẫn Trác Tư Thành về ra mắt ba mẹ.

Dù sao bọn họ cũng đã thật sự trở thành người yêu của nhau, ba mẹ muốn gặp thì gặp, cũng không phải là chưa từng gặp qua.

Trên bàn ăn tối hôm đó, ngoại trừ Lục Tư Dĩnh tập trung ăn cơm, ba người còn lại nói không ngừng, trả lời vấn đề, nói chuyện rồi lại tán gẫu.

Người bạn trai bình thường đáng yêu, khôn khéo của Lục Tư Dĩnh nói chuyện thẳng thắn, thoải mái tự tin, cuối cùng được ba mẹ cô ấy đồng lòng khen ngợi.

Người bị truy đuổi và tra hỏi rốt cuộc không phải là cô ấy, vì vậy Lục Tư Dĩnh vui vẻ ăn hết một bát cơm lớn.

Sau khi ra mắt người lớn, Trác Tư Thành ra vào đại viện của quân khu một cách đường đường chính chính. Biết tin người nhà họ Lục định đi tảo mộ nhân dịp Thanh minh, cậu ấy cũng đi theo.

Đưa bạn trai đi tảo mộ, chuyện này nghĩ thế nào cũng thấy kỳ quái.

Lục Tư Dĩnh vốn dĩ không muốn dẫn theo Trác Tư Thành đến đó, nhưng sáng sớm hôm nay cậu ấy đã đến, xuất hiện trước mặt ba mẹ nên Trục Tư Dĩnh không thể không cho cậu ấy đi cùng.

Nhưng cô ấy thật sự không ngờ là Trác Tư Thành lại tới đây để nhận người thân.
 
Chương 214: Chuẩn Bị Tuyển Người (1)


Trác Tư Thành cũng hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn không thay đổi lời nói, những lời cậu ấy nói ra đều là thật, xuất phát từ tận đáy lòng.

Mặc dù lúc này gọi ông nội, bà nội vẫn còn quá sớm, nhưng sau này cậu ấy và Lục Tư Dĩnh sẽ là người một nhà nên đổi cách xưng hô trước cũng không thành vấn đề.

Rất nhanh đã hơn mười một giờ, những người đến tảo mộ thắp hương cũng dần dần rời đi, người nhà họ Lục chuẩn bị về nhà.

Sau khi về đến nhà, Bạch Vi thấy đói nên cô và Lục Tư Đình đến thẳng căng tin ăn cơm.

Ăn xong mới mười hai giờ, Bạch Vi về nhà ngủ trưa, còn Lục Tư Đình thì tới đơn vị.

Buổi sáng dậy sớm, lại làm việc ở bên ngoài tới tận trưa, mặc dù Bạch Vi không làm gì nhiều nhưng vẫn cảm thấy mệt mỏi, vừa nhắm mắt lại đã ngủ thiếp đi đến tận hai giỜ.

Sau khi thức dậy, Bạch Vi rửa mặt rồi đạp xe đến cửa hàng.

Hôm nay là Tết Thanh minh, trên đường không có nhiều người, cửa hàng nào cũng buôn bán ế ẩm.

Thẩm Quyên có chìa khóa, buổi sáng sau khi ăn xong, bà cầm theo hộp cơm tới mở cửa hàng. Ở cửa hàng cả ngày cũng chỉ bán được hai ba đơn, Thẩm Quyên khá rảnh rỗi.

Thẩm Quyên biết hôm nay con gái phải đi tảo mộ, cho nên bà đã đến mở cửa hàng từ sáng. Kết quả lúc thấy Bạch Vi, bà nghi ngờ hỏi: "Sao con về sớm vậy, không phải đi tảo mộ à?"

"Xong từ trưa rồi ạ, con ăn xong cơm trưa, ngủ một giấc rồi mới tới đây." Bạch Vi vươn vai hỏi: “Mẹ, mẹ ăn cơm chưa?”

"Tất nhiên là ăn rồi."

Thẩm Quyên cau mày nói: "Buổi sáng đi nhiều như vậy, trưa nên ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Tết Thanh minh không có nhiều khách, kể cả con có đến sớm thì cửa hàng không có người vẫn là không có người mà thôi."

Bạch Vi cảm thấy mình ở nhà cũng không có ý nghĩa gì, cho nên mới tới cửa hàng.

Kết quả là cô vừa ngồi xuống, Thẩm Tuyển lại nói: "Hay là con về đi, cửa hàng có mình mẹ là đủ rồi."

Bạch Vi đã đến, chắc chắn không thể đi về.

"Mẹ, con nghỉ ngơi đủ rồi, không sao đâu, mẹ đừng lo lắng."

Bạch Vi mang đồ trang sức cô làm ra, nói: "Tháng sau sẽ có Ngày Quốc Tế Lao Động, học sinh và công nhân sẽ được nghỉ ba ngày phải không? Lúc đó cửa hàng sẽ tổ chức sự kiện, con phải chuẩn bị hàng tích trữ trước cho cửa hàng." Vừa nói vừa làm, không bao lâu Bạch Vi đã làm ra một chiếc vòng tay.

Thẩm Quyên tính toán, đúng vậy, còn hơn hai mươi ngày nữa là đến ngày Quốc Tế Lao Động.

Nhưng Bạch Vi là một người phụ nữ đang mang thai, sao có thể tiếp tục di chuyển loanh quanh thế này.

Thẩm Quyên đau xót, nói: "Con gái, con đang mang thai, bây giờ phải nghỉ ngơi tốt, hay là việc này tạm hoãn lại đã, để mai làm tiếp, hoặc là mai con ở nhà làm, để mẹ đến trông cửa hàng cho."

Mỗi khi bắt kịp các ngày lễ, Bạch Vi sẽ giảm giá và khuyến mại đồ trang sức trong cửa hàng, tổ chức nhiều sự kiện khác nhau, có lúc giảm 12%, có lúc giảm tận 20%.

Hoặc là mua càng nhiều thì càng được giảm giá, ngoài ra còn có thể mua kẹp tóc hoặc những đồ trang sức đi kèm khác.

Nói tóm lại, mỗi sự kiện đều có điểm khác nhau.

Đồ trang sức trong cửa hàng của cô vừa đẹp lại không đắt tiền, bình thường bán được khá nhiều, mỗi khi có sự kiện lại càng bán được nhiều hơn.

Mấy sự kiện lần trước, Bạch Vi không có kinh nghiệm, hồi đó hàng tích trữ thường xuyên không đủ. Bây giờ Bạch Vi đã hiểu, ít nhất phải chuẩn bị hàng tồn trước đó một tháng, còn phải thiết kế trang sức liên quan đến ngày lễ đó, như vậy có thể sẽ bán chạy hơn. Thật ra Thẩm Quyên cũng làm được vài món đơn giản, không cần dụng cụ mà vẫn có thể làm được nhờ vào sự hướng dẫn của Bạch Vi. Thẩm Quyên làm rất nhiều, hơn nữa còn làm không khác øì những đồ mà Bạch Vi làm.

Nhưng mà những thức phức tạp hơn thì bà không làm được.
 
Chương 215: Chuẩn Bị Tuyển Người (2)


Thẩm Quyên thương con gái, nhưng tiếc rằng đôi tay của bà không đủ khéo léo, vì vậy bà đề nghị: "Không thì như này đi, con thấy đấy, bây giờ cửa hàng gần như đã đi vào đúng quỹ đạo, hơn nữa con còn đang mang thai, sau này càng lúc thai càng lớn hơn, chắc chắn không thể ngày ngày đến cửa hàng, không bằng tuyển thêm người đi con."

"Nếu tìm nhân viên, con nên tìm người có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, và người này phải là phụ nữ. Nếu có ai đó muốn xin việc, chúng ta thử quan sát, tìm một người thật sự muốn làm, không phải chỉ biết nói mà không biết làm."

Thẩm Quyên bắt đầu suy nghĩ, bà nhớ lại, trước đây có người họ hàng nào đó có một cô con gái, hình như đã từng làm việc ở nhà máy dệt.

Bạch Vi cũng đã nghĩ đến những điều này.

Lợi nhuận của cửa hàng tương đối ổn định, nếu không tính trang sức đặt làm riêng thì lợi nhuận ròng mỗi tháng của cửa hàng đều khoảng 200, nếu cửa hàng bắt kịp xu hướng ngày lễ, triển khai giảm giá thì lợi nhuận một tháng có thể lên tới gần 300.

Thuê một nhân viên, lương của công nhân trong một nhà máy bình thường khoảng 20 đến 40, cô có thể đề xuất 30 đến 50, sau này nếu làm tốt hơn, qua một thời gian dài, tiền lương sẽ tăng lên. Điều quan trọng nhất là bây giờ Bạch Vi đang mang thai.

Cô cũng từng suy nghĩ, nếu như thai càng ngày càng lớn, cô không thể đi xe đạp nữa, vậy thì cửa hàng phải làm sao?

Mặc dù đã có Thẩm Quyên, mấy ngày nay Bạch Vi bận việc, buổi sáng đều là Thẩm Quyên tới mở cửa hàng, nhưng cũng không thể phiền mẹ ngày ngày đến đưa cơm. Đến cửa hàng để giúp đỡ đã phiền mẹ lắm rồi, sau này cô không thể để một mình Thẩm Quyên trông cửa hàng vài tháng, như vậy sẽ rất mệt mỏi.

Tốt nhất, tốt nhất nên tuyển nhân viên cho cửa hàng, như vậy sau này lúc cô không có ở đây, cửa hàng vẫn còn nhân viên, thỉnh thoảng Thẩm Quyên tới giúp, chắc chắn sẽ đỡ bận rộn.

Bạch Vi nói làm là làm, cô tìm một tờ giấy trắng, bắt đầu viết thông báo tuyển người bên trên, sau đó dán trước cửa hàng.

Thông báo tuyển người dán lên không được bao lâu thì có một cô gái tới xin việc vào buổi tối trước khi tan làm.

Bạch Vi hỏi vài câu đơn giản, sau đó uyển chuyển từ chối.

Cô tìm người có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, ít nhất là những người đã từng làm phụ kiện trang sức, không tuyển người không có kinh nghiệm.

Mấy ngày tiếp đó, liên tục có người tới hỏi thăm tình hình, tất cả đều là con gái, không có ai là ngoại lệ, người nhỏ nhất mười bảy mười tám tuổi, người lớn nhất đã ngoài bốn mươi, nhiều tuổi như Thẩm Quyên.

Thật ra Bạch Vi vẫn muốn tìm một người không quá già cũng không quá trẻ, tuổi quá trẻ sẽ không có kinh nghiệm, còn quá già sợ sẽ không học được cách làm trang sức, hai mươi ba mươi tuổi là tuổi vừa phải.

Sau vài ngày, cuối cùng Bạch Vi cũng giữ lại thông tin cá nhân và thông tin liên lạc của hai người.

Hai người này là công nhân nhân nữ từng làm đồ trang sức trong nhà máy, một người 26 tuổi, một người 29 tuổi.

Bạch Vi để người ít tuổi hơn thử việc buổi sáng, còn người lớn tuổi hơn thì thử việc buổi chiều.

Người chị hai mươi sáu tuổi tên là Trần Dị, trước kia đã từng làm việc ở nhà máy dệt ba năm, sau đó chuyển sang chỗ khác, làm tại một nhà máy trang sức, tay nghề rất tốt.

Bạch Vi bảo cô ấy thử làm thử đồ trang sức mà cô ấy đã làm trước đây, Trần Di làm rất tốt, nhưng Bạch Vi bảo cô ấy làm đồ trang sức trong cửa hàng mình, cô ấy lại làm không được ổn lắm.

Cuối cùng, Bạch Vi nhân cơ hội nói không phù hợp.

Cô nhớ người chị nộp đơn xin việc vào buổi chiêu là một nữ công nhân đã làm việc trong một nhà máy dệt một thời gian dài.

Hai giờ chiều, một người phụ nữ tết tóc, mặc quần áo lao động giản dị bước vào.

"Xin chào, tôi tên là Thôi Lâm Ngư.”

Chị gái hai mươi chín tuổi là Thôi Lâm Ngư, tốt nghiệp trung học cơ sở. Cô ấy từng làm công nhân nữ trong một nhà máy trang sức được năm năm, cô ấy thường làm đồ trang sức trên dây chuyền sản xuất, rất khéo léo và giàu kỹ năng chuyên môn.
 
Chương 216: Người Kia Nhà Em Chu Đáo Thật Đấy (1)


Tuy nhiên sau đó do con cái đi học nên gia đình đành phải chuyển đi, cách nhà máy quá xa, cô ấy buộc phải xin nghỉ việc.

Sau hai năm ngây ngốc ở nhà, ngày nào cũng tắm rửa, làm quần áo, nấu cơm cho bọn nhỏ, Thôi Lâm Ngư thấy hơi buồn chán, muốn tìm một công việc phù hợp với mình.

Bạch Vi bảo Thôi Lâm Ngư làm những gì là sở trường của cô ấy, hoặc là làm đồ trang sức đơn giản để cô nhìn thử.

Thôi Lâm Ngư không hề lề mề, trực tiếp sử dụng các phụ kiện mà Bạch Vi đưa cho để làm ra một chiếc vòng tay.

Khéo tay, kỹ năng tốt, đây không phải là nhân viên mà cô đang muốn tìm sao?

Bạch Vi rất hài lòng, vì vậy cô bắt đầu thương lượng tiền lương.

"Mỗi sáng đến trước 8 giờ, sau khi đến cửa hàng thì phải dọn dẹp vệ sinh trước. Cửa hàng mở cửa vào đúng 8 giờ, mùa hè thường tan làm vào 8 giờ tối, mùa đông sẽ sớm hơn một xíu. Tiền lương mỗi tháng là 40 đồng, sau đó trưa nghỉ một lúc ăn cơm, chị thấy có được không?"

Thành thật mà nói, nếu điều kiện mà Bạch Vi đưa ra được viết trên giấy dán ở ngoài cửa, thì chắc chắn không chỉ có hơn chục người đến xin việc.

Thôi Lâm Ngư là một người có tính tình cởi mở, cô ấy cười nói: "Cảm ơn bà chủ, điều kiện này rất tốt."

Nếu đã quyết định, ngày mai có thể chính thức đi làm.

Thẩm Quyên cũng ở trong cửa hàng, Bạch Vi giới thiệu qua rồi để Thôi Lâm Ngư rời đi.

Buổi tối, lúc Bạch Vi về nhà ăn cơm, cô đã nói với Lục Tư Đình một chút.

"Hôm nay cửa hàng tuyển được một nhân viên, chị ấy họ Thôi. Trước kia chị Thôi làm công nhân trong nhà máy trang sức năm năm, tay nghề vô cùng tốt, khi nào đào tạo chị ấy xong, em không cần phải ngày ngày dậy sớm đến cửa hàng nữa."

"Vậy cũng được, em đang mang thai, anh cũng không muốn em phải quá vất vả, tuyển nhân viên là một ý tưởng khá ổn."

Lục Tư Đình cũng rất tán thành.

Hai người ăn cơm xong, ra ngoài đi dạo như thường lệ hai vòng rồi mới về nhà đi ngủ.

Ngày hôm sau, tám giờ Bạch Vi đến cửa hàng, Thôi Lâm Ngư vừa vặn cũng đến nơi.

Ngày đầu tiên đi làm, Bạch Vi giới thiệu sơ qua về những món đồ trang sức hiện có trong cửa hàng, đồng thời phân loại sắp xếp, cũng như nói về kiểu đáng và ý tưởng mà cô thiết kế. Chị Thôi không hổ là người đã từng làm việc này, Bạch Vi nói những øì, cô ấy đều nhớ rất nhanh, cho dù có vài thứ chưa từng thấy qua nhưng qua một buổi trưa, cô ấy cũng nắm được ít nhiều.

Sau khi ăn trưa xong, Bạch Vi bắt đầu dạy cô ấy làm đồ trang sức đơn giản.

Ví dụ như kẹp tóc, vòng tay, ghim cài áo, những thứ này làm tương đối dễ, Bạch Vi dạy sơ qua một lần.

Làm gì cũng phải tiến hành từng bước một, đầu tiên là dạy những thứ đơn giản, khi chị Thôi dần đần quen tay, có thể làm được như Thẩm Quyên, Bạch Vi mới cân nhắc hướng dẫn chị ấy làm những đồ trang sức khó hơn.

Dù sao bây giờ cô vẫn có thể chạy qua chạy lại, ngày nào cũng đến cửa hàng một lượt. Nhưng mà sau khi bụng lớn hơn, cô không đến cửa hàng thì cũng có thể ở nhà làm đồ trang sức, vì vậy những món đồ trang sức khó và phức tạp Bạch Vi vẫn định tự làm.

Vào làm được một tuần, chị Thôi nhanh chóng thích nghỉ với công việc mới, sáng nào cũng đến mở cửa hàng, quét dọn vệ sinh.

Còn chuyện cơm trưa, con phố bên cạnh toàn quán ăn nhỏ, một hộp cơm hai mặn hai chay có giá 40 hào, một suất mì somen giá 10 hào, mì bò giá 70 hào.

Bạch Vi trực tiếp trả 40 hào mỗi bữa, tức là 12 đồng mỗi tháng.

Sau khi quan sát vài ngày, công việc kinh doanh của cửa hàng rất ổn định, chị Thôi cực kì có động lực, mỗi khi có khách đến, cô ấy đều tiếp đón một cách chuyên nghiệp. Khi cửa hàng không có khách, cô ấy sẽ đi xem đồ trang sức và giải thích vê mười hai chòm sao.
 
Chương 217: Người Kia Nhà Em Chu Đáo Thật Đấy (2)


Sáng nay, Bạch Vi được Lục Tư Đình đưa đi làm, sau khi xe dừng lại, Lục Tư Đình lại đi về phía cốp xe lấy ra một chiếc ghế tựa và đệm.

Nó được Bạch Vi mua ở trên đường vào tối qua sau khi ăn cơm.

Le ra Lục Tư Đình là người nấu ăn, nhưng khi Bạch Vi về đến nhà, cô ngửi thấy mùi lẩu ở đâu đó, đột nhiên thèm không chịu nổi.

Ban đầu Lục Tư Đình không đồng ý, đồ ăn bên ngoài không tốt cho phụ nữ mang thai. Tuy nhiên anh không ngăn được Bạch Vi cứng rắn năn nỉ, cuối cùng hai người chỉ có thể tìm một nhà hàng lẩu tốt cho sức khỏe, lúc này mới yên tâm ăn.

Sau khi ăn xong, hai người đi dạo bên ngoài, Bạch Vi liếc mắt một cái là ưng chiếc ghế tựa màu xanh, đồng thời còn có một chiếc gối ôm màu trắng hình con thỏ đồng bộ với nó.

Ghế tựa vừa to vừa mềm, Bạch Vi có thể khoanh chân ngồi trên đó, còn có thể tựa lưng vào thành ghế để ngủ một giấc.

Bạch Vi ngồi thử, ôm gối ôm hình con thỏ, lúc này cô quyết định mua luôn.

Cuối cùng cũng là Lục Tư Đình xách nó về.

Sau khi Lục Tư Đình sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, nói thêm vài câu với Bạch Vi, anh mới quay trở lại đơn vị.

Thấy vậy, chị Thôi trêu ghẹo: "Người kia nhà em chu đáo thật đấy, còn biết mua ghế mềm để em được ngồi thoải mái, đúng là có lòng mà."

"Cũng tàm tạm."

Sáng sớm, Bạch Vi ngồi trên chiếc ghế mềm bắt đầu làm đồ trang sức, còn nửa tháng nữa mới là đến ngày Quốc Tế Lao Động, cô phải bắt đầu làm đồ trang sức.

Làm đồ trang sức một lúc, Bạch Vi hơi mệt nên dừng lại nghỉ ngơi, đi vòng quanh cửa hàng.

Ba ngày trước ngày Quốc Tế Lao Động, Bạch Vi bắt đầu hâm nóng các sự kiện.

Làm biểu ngữ như bình thường, sau đó dán biểu ngữ sự kiện bên ngoài.

Rất nhiều người tới mua đồ trang sức nhìn thấy sự kiện này, có một số người sẽ ghé vào hỏi thăm. Còn khách hàng cũ đều biết, mỗi dịp lễ cửa hàng đều sẽ tổ chức sự kiện, cho nên họ thường mua nhiều vào ngày này.

Chẳng mấy chốc, sự kiện gần như được tung ra ngoài, hoạt động kinh doanh trong ngày giảm đi rất nhiều.

Những người không cần vội vàng mua đồ trang sức đã không mua nữa mà chờ đến lúc ngày Quốc tế Lao động đến, định mua nhiều hơn một chút. Một ngày trước ngày Quốc tế Lao động, trong cửa hàng vẫn chưa có việc gì như cũ, sau khi Bạch Vi xem sổ sách xong thì mới hơn sáu giờ, cô nói: "Chị Thôi, chị tan làm đi, ngày mai là ngày Quốc tế Lao động, tất cả mọi người sẽ nghỉ lễ, ngày mai có thể mở cửa hàng sớm hơn một chút."

"À, được."

Chị Thôi thu dọn đôi chút, rồi tan làm.

Bạch Vi cũng nhanh chóng xem xong sổ sách, sau khi kiểm đếm hàng tồn kho, rồi mới rời đi.

Ngày mùng 1 tháng Năm là ngày Quốc tế Lao động, hầu hết mọi người sẽ được nghỉ lễ, Lục Tư Đình cũng không ngoại lệ.

Trong bữa cơm tối, Lục Tư Đình nói: "Anh xin nghỉ phép ba ngày, ngày mai anh đưa em đi làm, vừa lúc có thể phụ giúp việc ở cửa hàng."

Sau khi tính toán cẩn thận, có vẻ như mỗi kỳ nghỉ lễ đến, đều là thời gian bận rộn nhất trong cửa hàng, ngày hôm đó Lục Tư Đình cũng sẽ đi hỗ trợ.

Tết đoan ngọ, Tết Trung thu và Quốc khánh năm ngoái, Lục Tư Đình đều đến cửa hàng giúp đỡ.

Bạch Vi ôm Lục Tư Đình làm nũng: "Chồng, anh tốt thật, có cái câu anh sẽ đến, chúng em cũng sẽ không cần phải bận rộn như vậy."

Vào ngày 1 tháng 5, Lục Tư Đình đưa Bạch Vi đi, Thẩm Quyên cũng kéo Bạch Diệu Thiên đến, cộng thêm chị Thôi, năm người đều đang ở trong cửa hàng.
 
Chương 218: Khuôn Mặt Của Con Tròn Trịa Hơn Trước Kia Không Ít Đấy, Chắc Tiểu Lục Làm Không Ít Đ�? ?�n Ngon Cho Con Đấy Nhỉ?(1)


Do các hoạt động trong cửa hàng đã được khởi động từ trước, nhiều khách hàng mới và cũ đều biết đến, nên hôm đó đã bùng nổ đơn hàng.

Trong cửa hàng cứ một đợt khách đến, một đợt lại rời đi, đợt này hết đợt sau lại đến, bổ sung hàng hóa không kịp.

May là cô đã dự trữ rất nhiều hàng từ trước.

Bạch Vĩ vui vẻ nghĩ như vậy.

Có một máy tính ở cạnh quầy, lúc ban đầu là do Bạch Vi tính toán sổ sách, nhưng sau đó không bao lâu, Thẩm Quyên bảo Bạch Vi đi xuống, để tự bản thân bà đứng thu tiền và tính toán sổ sách.

Hai người Lục Tư Đình và Bạch Diệu Thiên thì mỗi người đứng một bên, giới thiệu đồ trang sức trong cửa hàng cho khách hàng, chị Thôi thì đứng ở cửa ra vào thu hút khách hàng, thỉnh thoảng đi lên hỗ trợ bổ sung hàng hóa, Bạch Vi thì nhìn xem chỗ nào có nhiều người vây quanh, là sẽ đến nơi đó hỗ trợ.

Vào ngày mùng 1 tháng 5 đó, tất cả mọi người đều bề bộn nhiều việc, hai ngày tiếp theo không bận rộn như ngày đầu tiên, nhưng vẫn có rất nhiều người, đêm khuya lúc Bạch Vi về nhà còn phải làm rất nhiều đồ trang sức.

Sống sót qua ba ngày bận rộn, ngoại trừ số tiền bán được gần 500 tệ vào ngày đầu tiên, hai ngày tiếp theo thu được khoảng 400 tệ.

Trừ đi chi phí nguyên vật liệu, chi phí lao động, chi phí mặt bằng cửa hàng,... lợi nhuận mỗi ngày là hơn 300 tệ.

Sau khi kỳ nghỉ lễ ngày mùng 1 tháng 5 qua đi, những người đi học thì đi học, đi làm thì đi làm, trên đường phố này thưa thớt hơn rất nhiều.

Bạch Vi không có việc øì thì sẽ ở trong cửa hàng tính toán sổ sách, cảm thấy việc buôn bán không tệ, nên đã lấy một trăm tệ từ tài khoản ra, định chờ khi Thẩm Quyên đến, sẽ đưa cho bà cầm về nhà.

Mở cửa hàng đã lâu như vậy, tính đến nay, cũng đã gần một năm, bắt đầu từ tháng thứ hai cô mở cửa hàng, Thẩm Quyên đã đi đưa đồ ăn trưa, còn giúp đỡ việc trong cửa hàng.

Từ khi cô kết hôn, Bạch Vi nhiều lần muốn đưa tiền cho mẹ, hiếu kính cha mẹ mình một chút, nhưng lần nào Thẩm Quyên cũng đều từ chối.

Nói cái gì mà sau khi kết hôn, nhất định phải đặt gia đình của mình lên hàng đầu, hoặc là bảo cô tiết kiệm tiền, sau này khi sinh con rồi, sẽ biết kiếm tiền không dễ, có quá nhiều chỗ phải tiêu tiền.

Bạch Vi nghe theo, thế là trong mấy ngày nghỉ lễ, cô bảo Lục Tư Đình mang theo một số thứ, hai người đến nhà họ Bạch ngồi xuống một chút.

Nhưng lần này, Bạch Vi quyết tâm muốn cho mẹ tiền.

Giữa trưa, chị Thôi ra ngoài ăn cơm, Bạch Vi ngồi yên trong cửa hàng đợi mẹ mang đồ ăn đến.

Bây giờ trong cửa hàng đã có nhân viên, Bạch Vi thoải mái hơn chút ít, Thẩm Quyên cũng không cần phải đến sớm như vậy mỗi ngày nữa.

Sau khi mẹ cô đến, Bạch Vi cầm một tờ tiền mới tỉnh đưa cho mẹ.

Thẩm Quyên nhìn thấy tờ một trăm tệ, hơi kinh ngạc, sau đó đẩy tiền lại.

"Con làm cái gì thế?"

"Mẹ, con mở cửa hàng lâu như vậy rồi, mỗi ngày mẹ đều mang cơm trưa cho con, lại còn đến đây giúp con một tay nữa, hiện tại cửa hàng làm ăn đã có lãi, con đưa chút tiền báo hiếu mẹ, cũng là chuyện đương nhiên."

Bạch Vi làm nũng muốn nhét tiền vào túi mẹ, nhưng bị bà ngăn lại.

Con cái có lòng muốn hiếu kính cha mẹ, chắc hẳn cha mẹ nào cũng đều thấy vui vẻ, nhưng bọn họ lại sợ con cái nhịn ăn nhịn mặc, sống bần hàn.

Hơn nữa bà giúp đỡ con gái ruột của mình, nào có ai lại đòi tiền con gái bao giờ.

Nhưng bây giờ đã tuyển nhân viên ở cửa hàng, phải trả lương, có phải con gái cảm thấy đối xử tệ với bà, cho nên mới đưa tiên hả?

Thẩm Quyên tưởng mình đã đoán đúng, bèn an ủi: "Bình thường mẹ ở nhà cũng rất rảnh rỗi, đến cửa hàng đưa đồ ăn cho con cũng có sao đâu, con đừng suy nghĩ nhiều nữa, số tiền này để tiết kiệm đi, lương tháng của ba con đều đưa cho mẹ, bây giờ mua căn nhà kia còn có tiền thuê, cha mẹ không thiếu tiền đâu."

"Ơ kìa mẹ..."
 
Chương 219: Khuôn Mặt Của Con Tròn Trịa Hơn Trước Kia Không Ít Đấy, Chắc Tiểu Lục Làm Không Ít Đ�? ?�n Ngon Cho Con Đấy Nhỉ?(2)


"Nghe mẹ, số tiền này chính con giữ lại cho mình đi, sau khi sinh con, tiền mua quần áo, sữa bột, đồ dinh dưỡng, tiêm vắc xin, đều cần tiền đấy, đến lúc đó, con sẽ biết không có đủ tiền."

Thẩm Quyên khuyên nhủ: "Vi Vi à, bây giờ con là vợ của người ta rồi, không được luôn nghĩ đến việc lấy tiền cho nhà mẹ đẻ, kiểu này không tốt đâu, nếu để người khác biết..."

Cho dù bị người khác phát hiện, thì có làm sao, cô không trộm không cướp, dùng số tiền do bản thân vất vả kiếm được, cho mẹ ruột mình thì ai dám nói cái gì chứ?

"Từ lúc mở cửa hàng chưa được bao lâu, mẹ đã tới giúp con một tay rồi, đến bây giờ đã được một năm, lâu như vậy nhưng mẹ cũng không có đòi hỏi con cái gì, vì sao con không thể cho mẹ tiền cơ chứ?"

Bạch Vi vừa trừng mắt, vừa đứng dậy nói: "Mẹ là mẹ ruột của con, con kiếm tiền còn không thể hiếu thuận với cha mẹ sao, mẹ đi hỏi đi, trên đời này nào có cái đạo lý nào như này."

Hít một hơi thật sâu, Bạch Vi nói với thái độ kiên quyết: "Mẹ, hôm nay mẹ nhất định phải nhận lấy số tiền này, nếu ma mẹ không lấy, trong lòng con sẽ luôn nhớ đến chuyện này, trong lòng con sẽ suy nghĩ lung tung, sẽ ăn không ngon ngủ không yên, con ăn không ngon ngủ không yên, cháu ngoại của mẹ ở trong bụng con cũng sẽ khó chịu."

Thấy lời nói của cô càng ngày càng thái quá, Thẩm Quyên có hơi không nói nên lời: "Được rồi, mẹ nghe lời con còn không được à. Còn ăn không ngon ngủ không yên, con xem mấy ngày nay khuôn mặt của con tròn trịa hơn trước kia không ít đấy, chắc Tiểu Lục làm không ít đồ ăn ngon cho con đấy nhi?"

Bạch Vi thấy Thẩm Quyên đã nhận tiền, gấp lại cẩn thận, đặt nó vào túi trong của quần áo, lúc này mới nở nụ cười.

Mặc dù Thẩm Quyên rất yêu thương con gái, nhưng con gái cho tiên để hiếu thuận bà, bà vẫn thấy rất vui vẻ.

Đứa nhóc từng không biết đi đường nằm ở trong vòng tay mình, đã trưởng thành có thể chống đỡ một mảnh trời, thành đứa con ngoan biết hiếu kính với cha mẹ.

"Vị Vi, con đã trưởng thành rồi, nhớ năm đó con mới chập chững biết đi, mỗi lần té ngã đểu sẽ khóc, con từ một con nhóc lớn lên thành người lớn, bây giờ lấy chồng, mang thai, còn biết quan tâm đến mẹ, đúng thật là không dễ dàng øì."

Thẩm Quyên nói, khẽ thở dài. Bà nhìn Bạch Vi, ánh mắt kéo dài, như thể muốn nhìn xuyên qua cô, để thấy một cô bé bi bô tập nói nào đó.

"Phép người con, Thánh nhân dạy, hiếu đệ trước, kế cẩn tín..."

*Đoạn 1 của bài Đệ Tử Quy

"Mẹ ơi, hôm nay cô giáo khen con, con được giải đặc biệt đấy!"

"Mẹ! Mel Con... quần của con... có máu! Con bị bệnh nan y rồi huhuhu!"

"Mẹ ơi, con suy nghĩ kỹ rồi, con muốn đi học, con muốn học cấp ba."

"Cha ơi, mẹ con đâu?”

Những hình ảnh trong ký ức hiện lên, như thể đã lâu lắm rồi, nhưng dường như lại chỉ trong một giây.

Bạch Vi nhìn vào đôi mắt Thẩm Quyên, trong lòng không khỏi cảm động.

Kể từ khi cô xuyên đến đây, vẫn đi làm việc tại nơi làm việc, không tiếp xúc nhiều với Thẩm Quyên, nhưng trong thâm tâm cô biết, Thẩm Quyên rất yêu con gái mình.

Ngày nào tan làm cũng có những bữa ăn nóng hổi, phòng ốc đều được quét dọn không có hạt bụi nào, chiếc chăn bông sạch sẽ thơm mùi nắng, đây đều là những bằng chứng cho thấy Thẩm Quyên rất yêu con gái mình. Con người ở thời đại này không nói lời yêu, nhưng bọn họ lại làm rất nhiều việc, Bạch Vi đều có thể thấy mỗi việc Thẩm Quyên đã làm.

Mặc dù Thẩm Quyên thúc giục kết hôn, nhưng cũng hy vọng con gái mình sẽ tìm được tình yêu đích thực, bà giục con gái đi xem mắt, nhưng không ép con gái mình kết hôn một cách hấp tấp.

Ngoài việc tương đối cổ hủ, Thẩm Quyên thực sự không có gì để bắt bẻ về sự tận tâm của bà dành cho con gái mình.

Bạch Vi nhớ lại công sức của Thẩm Quyên trong năm qua, lập tức cảm thấy có hơi xúc động.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top