Cập nhật mới

Dịch Thập Niên 70 Mang Theo Không Gian Gả Cho Chàng Quân Nhân Mặt Lạnh

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: 40: Đừng Bảo Thanh Niên Trí Thức Tiểu Tần Sẽ Là Đối Tượng Của Anh Ba Đó Chứ 1


Tần Phi Dương giật mình một cái rồi phục hồi tinh thần lại, trong lòng đau đến co rúm lại.Anh ấy mở thư ra, lật qua lật lại để xem.


Bỗng nhiên, tầm mắt của anh ấy dừng lại tại địa chỉ trên lá thư Tần Hàn Thư gửi đến.Địa chỉ này, nhìn khá quen...Nửa giờ sau, Tần Phi Dương hẹn đồng đội cũ Chu Duy Quang tới cạnh sân huấn luyện.Hai người ngồi chồm hổm, chuẩn bị vừa nói chuyện vừa hút thuốc.

Tần Phi Dương ân cần đánh lửa để châm thuốc cho Chu Duy Quang.Chu Duy Quang liếc anh ấy, nghiêng đầu thò tới, sau khi phả ra một hơi khói mới thản nhiên nói: "Nói đi, chuyện gì?"Tần Phi Dương đùa giỡn: "Thật xứng danh lớp trưởng nhỉ, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra tôi có việc muốn nhờ."Chu Duy Quang nhập ngũ sớm hơn Tần Phi Dương hai năm, thời điểm Tần Phi Dương là tân binh do anh dẫn dắt nên mới có danh xưng "lớp trưởng" này.Sau đó, Chu Duy Quang cũng lên chức sớm hơn so với Tần Phi Dương, hiện tại anh là trưởng, Tần Phi Dương là phó.

Dựa theo tình hình phát triển của hai người, Tần Phi Dương đoán chừng, sau này Chu Duy Quang còn có thể cách anh ấy một khoảng khá xa.Nhưng quan hệ cá nhân giữa bọn họ vẫn rất tốt, hơn nữa, hai người cũng không đặt nặng về quan niệm cao thấp trong chức vụ.Chu Duy Quang nhíu mày: "Có việc mau nói."Tần Phi Dương ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, kể lại chuyện Tần Hàn Thư tham gia đội sản xuất."...!Tôi nhìn kỹ càng địa phương mà em ấy tham gia, ha ha! Nơi này không phải là địa bàn của lớp trưởng hay sao? Đứa em gái kia của tôi, từ nhỏ tới lớn ngay cả việc nhà cũng chưa hề chạm vào, bây giờ đột nhiên đi đến địa phương xa như vậy, tôi sợ em ấy không quen.Cho nên, tôi nghĩ nhờ lớp trưởng giúp một việc, nhờ người trong nhà chăm sóc lo lắng cho em gái tôi một ít."Chu Duy Quang nhăn mày nhăn mặt."Nghe cậu nói như vậy, cô em gái này của cậu rất là yếu ớt.


Tôi thấy để cho cô ấy đến nông thôn làm quen với cuộc sống khó khăn ở nông thôn một chút là chuyện tốt, cậu không cần phải lo."Tần Phi Dương vội hỏi: "Làm quen với cuộc sống nông thôn là chuyện tốt, nhưng chúng ta cũng phải chú ý tới việc làm trong khả năng có đúng hay không? Cơ thể của em ấy từ nhỏ đã giống như vị Lâm Đại Ngọc kia, gió thổi qua là muốn bay theo! Nếu không thì chú thím của tôi cũng sẽ không nuông chiều em ấy đến như vậy."Chu Duy Quang im lặng nhìn Tần Phi Dương, giống như muốn nhìn rõ lời anh ấy nói là thật hay giả.Tần Phi Dương nhếch miệng cười: "Đồng ý rồi phải không? Tôi còn có một thỉnh cầu nho nhỏ nữa là cậu có thể đừng viết thư hay không? Khoảng cách xa như vậy, chờ đến khi thư tới rồi, có lẽ mạng của em gái tôi còn lại chưa được nửa cái.

Hay là ngày mai cậu gửi điện tín về ngay đi!"Chu Duy Quang trừng mắt nhìn Tần Phi Dương một lúc lâu, sau đó mới lộ ra vẻ khinh thường trên gương mặt nghiêm nghị: "Chưa thấy ai chiều chuộng em gái như cậu vậy."Anh cũng có em gái, từ nhỏ đã chạy khắp núi đồi, đuổi chó bắt gà không từ bất cứ việc nào, thân thể khỏe mạnh vô cùng.Theo như anh thấy, em gái của Tần Phi Dương nên ở nông thôn va chạm vài lần, nói không chừng còn có thể từ Lâm Đại Ngọc biến thành Lỗ Trí Thâm.Tần Phi Dương lại nhấn mạnh, nói: "Em gái tôi tên là Tần Hàn Thư! Hàn trong từ rét lạnh, Thư trong từ thoải mái!"Chu Duy Quang không chịu nỗi hành vi của Tần Phi Dương.


Nhưng đến ngày hôm sau, anh vẫn gửi điện tín về nhà.Chỉ vỏn vẹn năm chữ: Chăm sóc Tần Hàn Thư.***Chu Trường An vừa đánh tơi thuốc lá, vừa nhíu mày nhìn điện tín trong tay.Vợ ông ấy là Triệu Xuân Miêu bưng một rổ bánh bột mì đặt lên trên bàn, liếc nhìn Chu Trường An một cái, khó hiểu nói: "Không phải chỉ là bảo chăm sóc cho một thanh niên trí thức thôi sao? Ông lăn qua lộn lại xem mấy lần rồi, chẳng lẽ trong đó còn có ý khác nữa?"Chu Thụy Lan vừa đi vào thì đúng lúc nghe được, bèn hỏi: "Mẹ, trong điện tín của anh ba gửi về nhắc tới một người tên Tần Hàn Thư kia, có phải là người thanh niên trí thức đẹp nhất tên Tiểu Tần hay không?"Triệu Xuân Miêu nói: "Làm sao mẹ biết ai là người đẹp nhất? Mẹ chưa nhìn thấy người thanh niên trí thức này bao giờ mà.".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: 41: Đừng Bảo Thanh Niên Trí Thức Tiểu Tần Sẽ Là Đối Tượng Của Anh Ba Đó Chứ 2


Ngoại trừ người trong nhà của xã viên bản địa, các thanh niên trí thức và người trong đội khác rất ít xã giao với nhau, cũng chỉ có một ít thanh niên trẻ tuổi có lòng tò mò khá cao, trộm nhìn vài lần.

Chu Thụy Lan nói: "Con cũng chưa nhìn thấy, là bọn Nhị Đản kể, nói rằng có một người thanh niên trí thức tên Tiểu Tần rất xinh đẹp, còn đẹp hơn Liêu Vũ Khiết nữa.

"Triệu Xuân Miêu lấy một cái bánh bột mì đưa cho Chu Thụy Lan: "Ăn nhanh đi, hôm nay Tiểu Liêu đi lên trên huyện, nên mẹ đặc biệt làm bánh bột mì da mỏng.

"Chu Trường An nghe thấy vậy, ngẩng đầu tỏ vẻ không vui, nói: "Mẹ thật thiên vị, nếu để cho người ta biết sẽ nói chúng ta cố ý đối xử không tốt đối với thanh niên trí thức.


"Triệu Xuân Miêu trừng mắt, "Người khác không biết con còn không biết hay sao? Tiểu Liêu đã ở nhà của chúng ta một năm nay, ngay từ đầu mẹ đối xử với cô ta ra sao? Chúng ta ăn cái gì thì cô ta cũng ăn cái đó, có thứ gì tốt mẹ còn nhường cho cô ta trước, nghĩ cô ta là khách, lại là một mình xa xứ không dễ dàng, Lan Hoa cũng phải đứng sau đi!"Triệu Xuân Miêu tức giận cắn bánh bột mì một miếng, tiếp tục nói:"Nhưng cô ta thì sao, khi bắt đầu làm việc thì ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, ngày nào cũng ngủ đến mặt trời lên cao mới chịu thức dậy! Cô ta làm ra một ít lương thực như vậy còn chưa đủ cho chính mình ăn! Những việc này đó còn chưa tính, cô ta còn không muốn ở chung phòng với Lan Hoa mà muốn vào ở phòng của đứa con thứ ba nhà chúng ta!""Người gì mà hết ăn lại nằm còn không biết điều, khó trách bị nhà của Tề Lão Lục đuổi ra.

"Chu Thụy Lan nói bổ sung: "Đúng là cô ta lười đến kỳ cục, việc của bản thân mình cũng không chịu làm, ngay cả quần lót cũng đều do mẹ giặt giúp cô ta!"Chu Trường An quát: "Một đứa con gái, nói chuyện lịch sự một chút.

"Chu Thụy Lan khó hiểu nhỏ giọng than thở: "Thật sự là quần lót, làm sao có thể lịch sự! "Chu Trường An thở dài nói: "Bỏ đi bỏ đi, dù sao nhà hầm dành cho thanh niên trí thức đã đào xong, cô ta sẽ dọn đi thôi.

"Triệu Xuân Miêu hừ lạnh một tiếng, nói: "Còn chưa nói với ông đúng không, Tiểu Liêu người ta đã lộ ra với tôi rằng cô ta muốn tiếp tục ở nhà của chúng ta, không muốn dọn tới nơi tập trung của thanh niên trí thức.

"Mặt của Chu Trường An nhăn lại: "Cũng không thể theo ý của cô ta được.

"Chu Thụy Lan vui vẻ, nói: "Để cho con đuổi cô ta nàng đi cho…Con không muốn ở chung với cô ta từ lâu rồi!"Chu Thụy Lan cũng đã suy nghĩ thật kỹ, hôm nay phải đi bắt một con rắn đặt ở dưới tấm chiếu, nhất định có thể dọa Liêu Vũ Khiết sợ đến mức đái trong quần! Xem cô ta còn có thể không chạy hay sao?Nhưng Chu Trường An không đồng ý, còn cảnh cáo cô ấy không được làm bậy.


"Bố sẽ nói chuyện với Tiểu Liêu.

"Nhà họ Chu chỉ có ba người ăn cơm, bỏ qua đề tài về Liêu Vũ Khiết nên trở nên yên tĩnh trong một đoạn thời gian ngắn.

Sau đó, Triệu Xuân Miêu lại nhắc tới diện tín mà Chu Duy Quang gửi về, hỏi chu Trường An: "Ông vẫn còn chưa nói với tôi, ý của đứa con thứ ba nhà mình nói trong điện tín là có ý gì khác không?""Không có gì! " Chu Trường An dừng một hồi, lại nói: "Tôi chỉ  là đang suy nghĩ xem, chỉ là nhờ chúng ta lo lắng một người mà thôi, vì sao phải phát điện tín gấp gáp như vậy?"Bình thường nếu có việc gì cũng đều là viết thư về, khi nào có chuyện sốt ruột mới phát điện tín.

Triệu Xuân Miêu nghĩ nửa ngày vẫn chưa nghĩ ra lý do, nói: "Có lẽ là con thứ ba muốn phát điện tín thôi, không vì lý do nào cả.

Ông đúng là suy nghĩ nhiều, chuyện đơn giản cũng phải nghĩ cho phức tạp như vậy.


"Chu Trường An không để ý đến bà ấy, tiếp tục suy nghĩ: "Sao thằng bé lại có thể quen biết thanh niên trí thức Tiểu Tần? Hai người họ có quan hệ gì?"Triệu Xuân Miêu "chậc" một tiếng: "Đang ăn cơm đấy, nghĩ nhiều như vậy coi chừng đau bụng! Còn có thể quen biết như thế nào nữa.

Thằng bé vẫn còn trong bộ đội chưa ra ngoài, nhất định là thông qua đồng đội hoặc người nào khác mà thôi.

"Chu Thụy Lan bỗng hỏi: "Đừng bảo thanh niên trí thức Tiểu Tần sẽ là đối tượng của anh ba đó chứ?".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: 42: Người Nhà Họ Chu Thật Kỳ Lạ 1


Vườn rau và cây trồng ở trước cửa sau khi được Tần Hàn Thư tưới nước qua vài lần đã sinh trưởng tươi tốt.


Ngay cả đám rau hẹ được trồng ở bên sườn núi cũng đã nảy mầm.Nhưng cũng kèm theo đó là đám cỏ dại cũng phát triển một cách um tùm thế là cô lại thêm công việc nhổ cỏ.Trương Kháng Mỹ cảm thấy kỳ lạ vì cô ấy còn chưa ủ phân mà sao chúng có thể phát triển tươi tốt đến như thế?Tần Hàn Thư vội nhân cơ hội này khuyên nhủ: "Nếu chúng nó đã phát triển tươi tốt rồi thì cô cũng đừng bón phân làm gì nữa, thay vì dùng thời gian để ủ phân chi bằng cô hãy đi nghiên cứu về máy phát điện bằng khí sinh học còn hay hơn."Mấy ngày nay đồng chí Trương Kháng Mỹ luôn học tập cách ủ phân, không biết nghe từ đâu nói trong quá trình ủ phân có thể sinh ra khí sinh học mà khí sinh học lại có thể tạo ra điện.Cô ấy lập tức phấn chấn nói rằng mình muốn nghiên cứu kỹ thuật tạo ra điện từ khí sinh học, sau đó để cả thôn Hảo Loan đều có điện để dùng.Tuy rằng thôn Hảo Loan đã được câu điện, nhưng buổi tối vẫn thường xuyên bị ngắt điện.

Hơn nữa, nếu thôn Hảo Loan độc lập về nguồn điện, cũng có thể tiết kiệm năng lượng cho quốc gia.Đồng chí Trương Kháng Mỹ một lòng vì muốn cống hiến cho quốc gia mà còn đặc biệt đến hiệu sách trên huyện tìm một cuốn sách liên quan về vấn đề đó mà mang về.Lúc nghe Tần Hàn Thư nói, cô ấy cảm thấy có lý: "Cô nói đúng, tôi nên đặt hết tâm huyết của mình vào việc nghiên cứu máy phát điện."Cả người Tần Hàn Thư thả lỏng, chỉ cần cô ấy đừng nghĩ đến việc bón phân hữu cơ lên vườn rau nữa là được.Cao Minh và Kim Ba ở bên kia đang nhìn đến vườn rau của của con gái thanh niên trí thức bên này mà thích thú cũng muốn tự mình khai hoang một mảnh đất.Chẳng qua giống rau của họ vừa trồng qua một đêm đã ngủm, vì thế họ muốn chạy đến thỉnh giáo Tần Hàn Thư và Trương Kháng Mỹ.Nhưng Tần Hàn Thư cũng không thể nói rõ nguyên nhân? May mắn kiến thức lý thuyết của Trương Kháng Mỹ rất phong phú nên đã đưa cho cho bọn họ một đống ý kiến.

Bọn họ cứ thử đi thử lại vài lần, cuối cùng đám rau cũng được sống sót.Có điều trông dáng vẻ của chúng lại không tốt bằng của Tần Hàn Thư và Trương Kháng Mỹ làm cho bọn họ nghi ngờ Trương Kháng Mỹ đã giấu nghề, thế là mỗi ngày họ cứ quấn quít lấy cô ấy để biết đâu có thể lấy được bí quyết nào đó.Ở trong nhà hầm vài ngày, Tần Hàn Thư lại phát hiện ra một vài vấn đề.Ví dụ như đất trong nhà hầm là đất bùn, không khí ẩm ướt, đất bên trong giống như bị mưa làm ướt, rất nhão.Ngoài ra, giấy dán cửa sổ là một loại giấy màu trắng, mặc dù không nhìn thấy bên trong, nhưng ánh sáng có thể xuyên qua được buổi tối không cần bật đèn để thay quần áo nhưng cũng ảnh hưởng đến giấc ngủ.Có vấn đề thì đương nhiên phải tìm đội để giải quyết rồi.Thời gian nghỉ trưa sau cơm trưa thường rất dài, Tần Hàn Thư đội mũ rơm đi ra ngoài tìm được rồi bí thư chi bộ Chu.Nhà họ Chu là một trong những nhà giàu ở thôn Hảo Loan, có điều nguyên nhân không phải do Chu Trường An là bí thư chi bộ mà là vì hai đứa con trai của ông ấy đều rất thành tài.Vốn dĩ Chu Trường An có ba đứa con trai, con trai lớn Chu Duy Văn năm mười bốn tuổi năm đã chết đuối trong lúc tắm sông.


Còn lại hai người con trai.


Chu Duy Lễ là anh hai, anh ba là Chu Duy Quang, ngoài ra còn có một cô con gái út là Chu Thụy Lan.Đứa nhỏ nào ở trong nhà họ Chu tới tuổi cũng đều sẽ được đi học.Chu Duy Lễ thi đậu vào trường trung cấp kỹ thuật, sau khi tốt nghiệp thì đến công đoàn lao động của huyện làm việc, sau đó ủy ban cách mạng được thành lập thì lại đến làm việc ở ủy ban cách mạng, hiện tại đã là phó chủ nhiệm ủy ban cách mạng.Chu Duy Quang tốt nghiệp trung học xong thì nhập ngũ, nghe nói đã được lên làm cán bộ từ lâu, tương lai xán lạn.Cô con gái út Chu Thụy Lan hơi kém thông minh một tí, học được đến trung học cơ sở, hiện giờ đang ở chung với cha mẹ, chờ được mai mối rồi lập gia đình..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: 43: Người Nhà Họ Chu Thật Kỳ Lạ 2


Chu Duy Lễ và Chu Duy Quang là một trong những thanh niên triển vọng của thôn Hảo Loan, điều kiện nhà họ Chu tốt như thế cũng là điều đương nhiên.

Nhà ngói năm gian của nhà họ Chu được xây trên một mảnh đất rộng lớn bằng phẳng, địa thế không cao không thấp, nằm ở vị trí trung tâm thôn Hảo Loan.

Vị trí trụ sở đội nằm ở đầu thôn, nơi tập trung thanh niên trí thức cũng gần đó không xa, đi qua nhà họ Chu mất tầm mười phút.

Bên ngoài nhà ngói năm gian  còn dùng gạch mộc xây vây quanh tường viện, cửa góc tường hướng tây nam được ở ra, trên cổng lớn bằng gỗ được đóng hai vòng bằng sắt.

Cửa đang mở nhưng lúc Tần Hàn Thư lại gần vẫn cầm hai chiếc vòng sắt đập đập, lớn tiếng gọi: "Bí thư chi bộ có ở nhà không ạ?"Tần Hàn Thư lập tức nghe thấy tiếng bước chân.

Chỉ chốc lát, một cô gái với hai bím tóc lớn bước từ phía nhà chính đi ra.

Ấn tượng đầu tiên của Tần Hàn Thư với cô ấy là đôi mắt của cô gái rất to còn rất sáng cứ chớp chớp mãi thôi.

Đôi mắt ấy như biết nói, sinh động khiến cho vẻ bề ngoài bình thường của cô ấy cũng trở nên rực rỡ.

Là cái cô gái xinh đẹp.


"Trông cô lạ quá, cô vừa mới đến thanh niên trí thức sao?" Cô gái chớp chớp mắt tò mò nhìn Tần Hàn Thư.

Tần Hàn Thư gật đầu nói: "Uhm, tôi tên là Tần Hàn Thư.

Cô là con gái của bí thư chi bộ Chu à?""Cô là Tần!.

" Trong nháy mắt biểu cảm của cô gái trở nên kỳ quái, dường như mắt cũng mở to hơn.

Sau một lúc lâu, cô gái mới nói: "Tôi là con gái của Chu Trường An, tôi tên là Chu Thụy Lan, nhũ danh là Lan Hoa.

Ờm.

.

bố tôi đã đi nghỉ trưa rồi, cô chờ tôi đi gọi ông ấy.

"Tần Hàn Thư vội hỏi: "Có tiện không? Tôi chờ một chút cũng không sao.

""Tiện, tiện chứ" Cô gái vừa chạy về phía phòng vừa gọi: "Bố, bố ơi, có Tiểu Tần ở thanh niên trí thức tới tìm bố nè…"Lúc này, có một người phụ nữ đẫy đà bước ra từ gian phòng ở phía đông, dáng vẻ trong rất giống Chu Thụy Lan, có lẽ đây là vợ của bí thư chi bộ Chu.

"Xin chào bác gái, cháu là Tần Hàn Thư của thanh niên trí thức mới đến.

"Tần Hàn Thư lập tức đứng thẳng, hai tay khoang ở phía trước, tư thế phóng khoáng thoải mái, giọng nói trong trẻo, ánh mắt sáng ngời.

Đứng đó giống như một đóa hoa.

Triệu Xuân Miêu đánh giá cô với ánh mắt chăm chú một cách khác thường.

Tần Hàn Thư cảm thấy người nhà họ Chu cứ kỳ lạ như thế nào ấy, trong lòng bối rối nhưng trên mặt mặt cũng không biểu hiện gì cả chỉ yên lặng đứng chờ.

Rốt cuộc Triệu Xuân Miêu cũng lấy lại tinh thần, vội đón tiếp Tần Hàn Thư nói: "Tiểu Tần, cháu mau vào trong nhà ngồi đi, bên ngoài nóng lắm vào nhà chính ngồi một lát bác đi cắt một ít dưa hấu mang qua cho cháu.

"Tần Hàn Thư vội vàng ngăn Triệu Xuân Miêu lại: "Bác gái, bác không cần bận bịu đâu ạ, cháu chỉ nói một tí chuyện với bí thư chi bộ rồi sẽ đi ngay ạ.


"Triệu Xuân Miêu kéo Tần Hàn Thư vào nhà chính ngồi xuống, giận dỗi: "Cháu khách sáo làm cái gì? Bên ngoài nóng như vậy, ăn một miếng dưa hấu cho đỡ nóng.

"Nói xong cũng không để ý Tần Hàn Thư, xoay người rời đi, hẳn là đi cắt dưa hấu rồi.

Tần Hàn Thư cứ chớp chớp mắt bối rối không thôi.

Tuy rằng ở bên này dưa hấu không đắt, nhưng cũng không ai hào phóng đến như thế, khách vừa đến nhà đã mang dưa hấu ra tiếp đãi.

Hơn nữa, mọi người hay đồn rằng vợ của bí thư chi bộ Chu đanh đá có tiếng không dễ chọc vào, không ngờ lại trông hiền lành như vậy.

Xem ra tin đồn cũng không đáng tin tí nào.

Tần Hàn Thư còn đang miên man suy nghĩ thì Chu Trường An đã ra đến, còn Chu Thụy Lan lẽo đẽo phía sau ông ấy, lại ló đầu ra ngó Tần Hàn Thư.

Tần Hàn Thư đứng lên: "Bí thư chi bộ Chu.

"Chu Trường An ấn tay: "Ngồi, ngồi đi, không cần quá câu nệ.

"Tần Hàn Thư ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề nói: "Bí thư chi bộ, hôm nay cháu tới đây là có việc nhờ ngài hỗ trợ ạ.

"Vừa lúc Triệu Xuân Miêu bưng dưa hấu đi đến, vừa khéo nghe thấy, hỏi: "Có chuyện gì thế? Có chuyện gì cháu cứ nói với chúng tôi, nếu chúng tôi giúp được cháu nhất định sẽ giúp.


"Chu Trường An cũng nhìn Tần Hàn Thư, trong mắt cũng mang theo ý giống như Triệu Xuân Miêu vậy.

Tần Hàn Thư sửng sốt một chút mới nói ra khó khăn của mình.

"! Nếu có thể, cháu muốn lót một lớp gạch trong nhà hầm, cháu sẽ tự bỏ tiền chỉ là muốn trong đội giúp cháu mua gạch.

""Cháu cũng thay đổi một chút ở cửa sổ, muốn dùng vải dệt thủ công màu sậm hơn để làm rèm, cháu muốn nhờ bí thư chi bộ hỏi giúp xem thử trong nhà ai có vải dệt thủ công không, cháu muốn thay một ít.

"Tần Hàn Thư vừa dứt lời Triệu Xuân Miêu đã lên tiếng: "Mua gạch gì chứ, lúc nhà bác xây nhà còn dư gạch đây này, cháu cứ lấy về dùng là được, đủ để lót cái sàn đấy.

"Chu Thụy Lan lại nói tiếp: "Vải dệt thủ công trong nhà tôi cũng có luôn, cô cần bao nhiêu tôi đi cắt cho cô.

"Triệu Xuân Miêu và Chu Thụy Lan có đôi mắt to y chang nhau, lại chân thành mà nhiệt tình nhìn Tần Hàn Thư như thế này.

Càng khiến cho Tần Hàn Thư thêm bối rối.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: 44: Tôi Cũng Không Cố Ý 1


Chu Trường An vô cùng đau đầu mà nhìn vợ với con gái của mình.

Ngày đó, sau khi Chu Thụy Lan nói Tần Hàn Thư có thể là đối tượng của Chu Duy Quang thì Chu Trường An bỗng nghiêm túc suy xét hồi lâu.

Xét thấy Chu Duy Quang ở quân đội, không có cơ hội hay điều kiện để quen biết nữ đồng chí, ông ấy đã suy đoán thử ba thân thận cho Tần Hàn Thư.

Một, Tần Hàn Thư là chị em của chiến hữu của Chu Duy Quang.

Hai, Tần Hàn Thư là đối tượng của chiến hữu của Chu Duy Quang.

Ba, Tần Hàn Thư là người mà chiến hữu của Chu Duy Quang giới thiệu cho anh.

Đương nhiên, Chu Trường An đã viết thư yêu cầu Chu Duy Quang làm rõ chuyện này.


Nhưng trước khi đợiđược hồi âm thì ông ấy thấy ba khả năng này đều có thể đúng.

Hơn nữa mặc kệ là thân phận nào đi chăng nữa, có điện tín của Chu Duy Quang, Chu Trường An phải nghe lời con trai mà đặc biệt chú ý quan tâm hơn tới Tần Hàn Thư.

Chu Trường An còn căn dặn Triệu Xuân Miêu và Chu Thụy Lan, ngày bình thường nhớ âm thầm để ý nhiều hơn đến tình hình bên phía thanh niên tri thức của Tiểu Tần nhưng không cần thể hiện quá mức thân thiện.

Ai có ngờ hai người này không để lọt vào tai một chữ nào.

Để tránh đoán sai rồi sau này trở thành trò cười, Chu Trường An vội đứng lên, ngăn tầm mắt của Triệu Xuân Miêu và Chu Thụy Lan lại, ông ấy nhìn Tần Hàn Thư nói: "Tiểu Tần, yêu cầu của cháu bác đã rõ.

Một lát nữa bác sẽ tìm người đến lát sàn nhà cho cháu, còn về rèm thì chờ bác gái cắt vải xong sẽ cho người mang đến cho cháu""Hôm nay cháu cứ quay về trước nhé.

"Tần Hàn Thư mơ mơ màng màng đứng lên.

"Dưa hấu còn chưa ăn…" Triệu Xuân Miêu vốn định giữ người lại nhưng sau đó nhận được ánh mắt của Chu Trường An nên đành bỏ cuộc.

Bà ấy nhét một dĩa dưa hấu đã cắt sẵn vào tay của Tần Hàn Thư: "Vậy cháu cầm về mà ăn đi nhé.

"Cứ như vậy, Tần Hàn Thư cầm một dĩa dưa hấu rồi được người nhà họ Chu vui vẻ tiễn ra tận cửa lớn.

Mãi cho đến khi bị ánh mặt trời nóng bỏng chiếu ở trên người mình, cô mới bình tĩnh trở lại nhìn trong tay một đĩa dưa hấu bất đắc dĩ lắc đầu.

Lúc định đến đó cô đã do dự không biết có nên mang vài món gì đó đến hay không, nhưng cuối cùng nhớ đến lời của Trương Dao từng nói rằng Chu Trường An là một người cực kỳ coi trọng danh dự, lỡ như khi cô mang quà cáp đến nhà bị người khác trông thấy có thể sẽ có tác dụng ngược, nên cô đành bỏ ý định tặng quà.

Ai có ngờ cuối cùng cô lại bưng một dĩa dưa hấu từ nhà họ Chu đi ra chứ.


Chỉ là phần tình cảm này xem như nợ họ, sau này cô sẽ tìm cơ hội trả lại vậy.

Tần Hàn Thư vừa đi về vừa ăn dưa hấu lúc đi về đến thì dưa hấu cũng gần như ăn xong.

Cô cắn miếng dưa hấu cuối cùng rồi đi vào sân của nơi tập trung thanh niên trí thức, không ngờ nơi tập trung thanh niên trí thức lại nhộn nhịp như vậy.

"Giấy vệ sinh đó là tôi đặc biệt giữ lại.

Cô dùng hết của tôi rồi thì tôi phải làm sao bây giờ?""Không phải chỉ một ít giấy vệ sinh thôi sao? Trông dáng vẻ keo kiệt của cô kìa kìa.

""Tôi keo kiệt á? Cô dùng đồ của tôi còn nói tôi keo kiệt?"Người đang cãi nhau là Triệu Như và Liêu Vũ Khiết.

Liêu Vũ Khiết là người tham gia vào hàng ngũ thanh niên trí thức đầu tiên, trước kia còn ở nhà của đồng hương, vừa mới chuyển đến nơi tập trung thanh niên trí thức được mấy ngày, Tần Hàn Thư chỉ mới gặp mặt trực tiếp nhưng chưa từng nói chuyện.

Liêu Vũ Khiết và Triệu Như ở cùng một chỗ, Triệu Như ngoại trừ mua một cái nồi sắt và bát, còn lại cái gì cũng chưa mua.


Còn lúc Liêu Vũ Khiết dọn đến nhà hầm thì đã mang theo một rương quần áo và đồ dùng cá nhân.

Tiếng tăm của Liêu Vũ Khiết ở trong nhóm thanh niên trí thức trước đó có từng nghe qua.

Thế nên chuyện hai người này mâu thuẫn cũng là chuyện sớm hay muộn thôi.

Nếu nhìn kỹ thì ngoại hình của Liêu Vũ Khiết trông cũng không tệ lắm, đôi lông mày mảnh, mắt nhỏ rất cổ điển lại nhã nhặn, nhưng vẻ mặt đanh đá đã hủy hoại luôn một chút diện mạo có phần xinh đẹp của cô ta.

Ngược lại Triệu Như lại đang khóc sướt mướt, dáng vẻ tội nghiệp như đang bị ức hiếp lại khiến cho người khác đồng cảm hơn rất nhiều.

Tần Hàn Thư liếc mắt một cái rồi quay đi cũng chẳng liên quan gì đến cô cả.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: 45: Tôi Cũng Không Cố Ý 2


Tần Hàn Thư phớt lờ với ánh mắt cầu cứu của Triệu Như mà đi thẳng vào nhà hầm.


Nhưng cô không thể bịt tai lại nên vẫn nghe được cuộc cãi vã ở bên ngoài.Giọng điệu khinh thường của Liêu Vũ Khiết lại truyền đến."Nhìn xem dáng vẻ nghèo nàn bủn xỉn của cô đi, chỉ có một tí giấy vệ sinh thôi mà cũng gào khóc ăn vạ như thể mất vàng bạc gì quý lắm, mấy người ăn xin ở ngoài cầu vượt nhà tôi còn rộng rãi hơn cả cô."Triệu Như tức giận mà bật khóc: "Đúng thế, tôi nghèo đấy, cô rộng rãi thì đừng có xài đồ của tôi."Da mặt của Liêu Vũ Khiết rất dày còn mạnh miệng nói: "Tôi dùng đồ của cô là nể mặt cô đấy.

Người khác có cầu xin tôi, tôi còn xem thường mà không thèm đụng đến đây này."Triệu Như nhìn ngó xung quanh khắp nơi muốn tìm một ai đó có thể đến giúp cô ấy nhưng mấy người con trai trong thanh niên trí thức đã trốn đi thật xa còn Tần Hàn Thư lại phớt lờ cô ấy…Cũng may lúc này Trương Kháng Mỹ và Trương Dao ra ngoài hái rau dại đã quay về.Triệu Như giống như kiếm được vị cứu tinh, vội vàng chạy đến lôi kéo Trương Kháng Mỹ và Trương Dao kể khổ.Trương Dao nghe xong chỉ mặt nhăn nhíu mày mà không nói tiếng nào.Trương Kháng Mỹ cũng có tinh thần trượng nghĩa, lúc này nhìn Liêu Vũ Khiết nói: "Cô khinh thường Triệu Như nghèo sao? Liêu Vũ Khiết, cô là ai chứ? Lại có thể khinh thường người nghèo?"Liêu Vũ Khiết một chút cũng chẳng sợ: "Lỗ tai nào của cô nghe thấy tôi khinh thường người nghèo thế? Cô ta nói cái gì cô cũng tin à?""Cô, cô..." Triệu Như chỉ vào mặt Liêu Vũ Khiết, tức giận đến không nói nên lời.Liêu Vũ Khiết lại thích thú bắt chước Triệu Như giả vờ khóc sướt mướt, vỗ đùi gào:"Ôi ông trời ơi, sao số của con lại khổ thế này, ai cũng có thể bắt nạt con hết vậy.

Cứ luôn đổ oan cho con, làm sao con có thể sống được đây huhuhu…"Đây là lần đầu tiên Trương Kháng Mỹ thấy một người giả tạo như thế phút chốc đứng hình.Mà Liêu Vũ Khiết còn được đằng chân lại lên đằng đầu, thấy đối phương căn bản không phải đối thủ của mình, cô ta càng mắng càng hăng say."Ba người tụi mày muốn làm gì? Ỷ đông hiếp yếu sao? Mẹ kiếp, còn dám vu oan cho tao.


Bà nội chúng mày đây từ nhỏ đến lớn chưa biết sợ ai đâu đấy, lúc đánh nhau có biết tao đã chọi biết bao nhiêu gạch vào người khác không?" Liêu Vũ Khiết giơ bàn tay của mình lên đắc ý nói: "Đôi tay này đã nhuộm qua biết bao nhiêu máu đấy."Trương Dao thấy mình cũng bị vạ lây, không khỏi phản bác nói: "Tay cô đã từng dính máu thì sao? Hay là cũng đang muốn cho chúng tôi cơ hội?"Liêu Vũ Khiết khinh thường trừng mắt nhìn Trương Dao, cố ý nói: "Mày nói cái gì tao nghe không hiểu? Mày đang nói tiếng phổ thông à?"Lúc Trương Dao nói chuyện nghe ra là giọng địa phương của Ích Châu, lúc ở quê thì không cảm thấy gì cả nhưng sau khi tham gia đến nơi này gặp toàn là người ở thủ đô đến đây, so sánh với nhau cô ta không khỏi tự ti về giọng nói của mình.Không thể không nói, Liêu Vũ Khiết rất biết đâm vào khuyết điểm của người khác.


Trong phút chốc Trương Dao ngượng ngùng mà không dám mở miệng.Liêu Vũ Khiết vô cùng đắc ý với sức chiến đấu của mình.Không một ai có thể bì được.Đúng lúc này, Tần Hàn Thư từ trong nhà hầm bước ra đi về phía sân để múc nước cho vào trong cái vò.Đại đội ở nơi tập trung thanh niên trí thức đặt hai cái vò lớn ở trong sân, một cái là để hứng nước mưa để dùng trong sinh hoạt hàng ngày, cái còn lại để nhóm thanh niên trí thức tự mình lấy nước giếng chủ yếu dùng để nấu ăn.Tần Hàn Thư dùng nước tương đối nhiều trong không gian nên thỉnh thoảng cũng phải đi lấy nước.Liêu Vũ Khiết đánh giá Tần Hàn Thư một phen, thấy cô trắng trẻo, mềm mại dịu dàng vừa nhìn đã biết rất dễ bắt nạt rồi.Liêu Vũ Khiết vô cùng vênh váo đúng lúc Tần Hàn Thư đi ngang qua mình thì cô ta "phụt" một ngụm, ai ngờ ‘vừa vặn’ phun tới trong thùng nước của Tần Hàn Thư."Ôi, ngại quá đi." Liêu Vũ Khiết biểu cảm lấy làm tiếc: "Không phải tôi cố ý đâu mà.""Không phải cố ý?" Tần Hàn Thư chuyển hướng Liêu Vũ Khiết, bỗng nhiên nhìn nửa thùng nước trên tay mình đổ từ trên đầu Liêu Vũ Khiết đổ xuống.Sau đó chậm rãi nói: "Thật ngại, tôi cũng không phải cố ý.".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: 46: Lắp Đặt Camera Giám Sát 1


Qua vài giây, một tiếng thét chói tai mới vang vọng phía chân trời.

"Tần Hàn Thư, cô…" Liêu Vũ Khiết giương nanh múa vuốt ra sức nhắm vào Tần Hàn Thư.

Nhưng còn chưa tới gần, Liêu Vũ Khiết đã cảm giác tầm mắt của mình biến thành màu đen, cô ta chật vật lảo đảo vài vòng mới nhận ra Tần Hàn Thư đã ụp thùng nước lên đầu mình.

"Con mẹ nó, cô…"Tần Hàn Thư đá một cước vào thùng nước, vốn dĩ tầm mắt Liêu Vũ Khiết đã bị cản trở còn chưa đứng vững thì giờ lại càng dễ dàng ngã xuống.

Mông ngã phịch xuống mặt đất, đau đến mức cô ta nhe răng trợn mắt.

Tần Hàn Thư giẫm lên thùng, thấp giọng nói lời cảnh cáo: "Tôi mặc kệ cô ghê gớm đến cỡ nào, tóm lại đừng có đụng đến tôi"Liêu Vũ Khiết hoàn toàn không giãy dụa được, động tác vùng vẫy cũng dần không còn tiếp tục được nữa mà chỉ còn tiếng khóc nức nở truyền từ trong thùng ra: "Tôi biết rồi! "Lúc này là khóc thật.


Lúc này Tần Hàn Thư mới thả lỏng chân, Liêu Vũ Khiết luống cuống tay chân lấy thùng nước ở trên đầu mình xuống, cả người ướt nhẹp, hoàn toàn không còn dáng vẻ kiêu ngạo hung hăng của lúc đầu, cô ta nhếch nhác trừng mắt với Tần Hàn Thư, vô cùng tức giận mà không dám nói gì.

Tần Hàn Thư liếc mắt nhìn thùng nước nói: "Bẩn rồi, tôi không dùng được nữa.

Cô đền cho tôi một cái khác đi.

"Liêu Vũ Khiết tức đến thở dốc nhưng cuối cùng vẫn phải nhịn, cô ta không cam lòng miễn cưỡng gật đầu.

Thật ra Liêu Vũ Khiết cứ mở miệng là nói mình rất lợi hại nhưng trên thực tế cô ta chưa từng đánh nhau với người khác.

Hơn nữa cô ta thấy máu thì đã ngất xỉu, không thì lúc đó cô ta cũng đều núp ở sau lưng người khác.

Lúc trước cô ta mở miệng thì mạnh mẽ khí thế hù dọa mọi người để không ai dám kiếm chuyện với mình mà thôi.

Nhưng ai biết được lại chạm mặt với một người thật sự đáng gờm chứ.

Hàng ngày Liêu Vũ Khiết đều không sợ đất không lại có thể bị Tần Hàn Thư áp chế làm cho những người khác đều cả kinh sợ đến ngẩn người.

Chỉ có Triệu Như nước mắt trên mặt còn chưa khô, uất ức ở trong lòng lại ồ ạt kéo đến.

Rõ ràng Tần Hàn Thư có thể xử được Liêu Vũ Khiết, vì sao ngay từ đầu không giúp cô ấy chứ?Thế chẳng phải lửa đốt đến mình mới chịu ra tay sao?Đúng là quá ích kỷ…*Trải qua một trận chiến Liêu Vũ Khiết thương tích đầy mình đành phải trốn vào nhà hầm của mình.

Trương Kháng Mỹ và Trương Dao đang ở trong kinh ngạc cũng trở về trạng thái bình thường mà nhìn Tần Hàn Thư.


Trương Kháng Mỹ nhìn Tần Hàn Thư giới thiệu rau dại mình vừa hái: "Chúng ta hái được rất nhiều, có cây tể thái, còn có rau sam nè, còn có một loại gọi là rau sương muối.

"Trương Dao nói: Lúc đầu tôi định gọi cô đi cùng thế nhưng chẳng biết cô chạy đi đâu mãi không thấy quay về nên tôi không chờ cô nữa.

"Tần Hàn Thư thầm nhủ may mắn là không đợi mình, trời nóng như thế cô cũng không muốn lăn lộn ở khắp núi đồi.

Sau đó Trương Kháng Mỹ với Trương Dao bàn bạc xem làm gì với đống rau dại này.

Trương Dao nói: "Rau dại mùa này hơi già chúng ta chỉ có thể băm nhuyễn làm nhân để ăn.

"Trương Kháng Mỹ đề nghị nói: "Thế chúng ta làm sủi cảo đi.

"Trương Dao nói: "Nhưng mà không có thịt?"Trương Kháng Mỹ nghĩ ngợi nói: "Thay thế bằng trứng gà.

"Hai người còn rủ Tần Hàn Thư cùng nhau làm.


Tần Hàn Thư gật đầu đồng ý, cô cũng không từ chối những hoạt động tập thể giữa bạn bè.

Chỉ trong chốc lát, nhóm người Mã Triều Dương nghe nói cũng tụ tập lại đây nói muốn tham dự.

Mấy nam thanh niên trí thức vừa mới đến nơi tập trung thanh niên trí thức đã cảm thấy thời tiết quá oi bức nên chạy xuống sông tắm.

Chỉ khi từ bờ sông trở về, bọn họ mới phát hiện việc đi tắm này đúng là một việc làm vô nghĩa.

Mỗi người gom góp chút bột mì, dầu vừng và trứng gà, nguyên liệu đã đầy đủ.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: 47: Lắp Đặt Camera Giám Sát 2


Nhà hầm của Mã Triều Dương có rất nhiều đồ đạc lại rộng rãi thế nên mọi người đã tập hợp ở chỗ của anh ta cùng nhau gói sủi cảo và cùng nhau ăn uống ở đấy.Mặc dù không có thịt, lúc cho dầu mè vào thoạt nhìn nhân trứng gà và cây tể thái này quá khô chẳng hề muốn ăn xíu nào, nhưng trong nháy mắt mùi thơm lại tỏa lên, lại trông béo ngậy làm cho người ta phải nuốt nước miếng.Sau khi nấu chín, hình dáng núng nính trắng trẻo kia càng làm cho mọi người thèm đến chảy nước miếng.Mã Triều Dương cắn một miếng bất chấp cả còn nóng, nói năng trong rõ: "Trứng gà của tôi đổi để ăn hết rồi, khi nào thì chúng ta lại trao đổi nữa?"Kim Ba nói: "Nếu cứ đổi như thế thì biết khi nào chúng ta mới có tiền? Hay là chúng ta tự nuôi gà để chúng đẻ trứng."Những người ngồi ở đây hầu hết cũng không ai quá giàu có.Ngay từ đầu có thể còn một ít tiền nhưng sau khi nhìn cuộc sống của Trương Dao và Tiết Tân Duệ, bọn họ không thể nào không suy tính cho tương lai.Tần Hàn Thư cũng có suy nghĩ về việc nuôi gà để đẻ trứng thế là hỏi Kim Ba nói: "Anh có biết bắt gà ở đâu không?"Tiết Tân Duệ cướp đáp: "Có thể bắt ở trạm chăn nuôi công xã, các cậu ai muốn nuôi gà? Để tôi thống kê một chút chúng ta sẽ cùng nhau đi bắt."Người đầu tiên giơ tay là Tần Hàn Thư: "Tôi muốn nuôi hai con."Tất cả mọi người đều muốn nuôi gà để có trứng ăn nên đồng loạt báo  danh.Tiết Tân Duệ lấy một quyển sổ nhỏ rồi ghi chú lại.Sau khi ăn uống no say, mọi người đều trở về nhà hầm của mình.Lúc này trời đã tối, Tần Hàn Thư rửa mặt xong thì tắt đèn đi ngủ.Trên thực tế là đi vào không gian.Đầu tiên cô thả một cái neo ở trước cửa nhà hầm của mình.Hôm nay cô đã chỉnh đốn Liêu Vũ Khiết một trận, chưa biết chừng đã bị cô ta ghi hận trong lòng sẽ tìm cơ hội để trả thù.Tự lắp một cái camera giám sát ở nhà mình coi như phòng ngừa tai họa.Làm xong việc này, Tần Hàn Thư bắt đầu đi bộ ở trong không gian, ngắm nhìn phong cảnh còn thuận tay hái trái cây ăn.Cô tạo ra một khoảng đất trống, chuyên để trồng trọt.

Lúc này chỉ trồng dưa hấu.Những loại rau mà có thể trồng trong vườn thì sẽ không trồng trong không gian.Trồng trọt trong không gian không có chu kỳ sinh trưởng, đều là mọc ra trong nháy mắt.


Cho nên cũng chỉ có một dưa hấu, có thể đủ cho cô ăn là được.Ăn xong trái cây, cô lại tắm rửa một lần nữa, sau đó Tần Hàn Thư đi ra ngoài.Có điều vừa mới đi ra, dường như cô có một loại cảm giác không gian có vẻ khác thường. Một lần nữa quay vào không gian, một con cáo lông đỏ bỗng dưng chạy đến trước mặt cô, cúi đầu kêu.Chim thần thú quý trong không gian cũng không có thể nói chuyện, Tần Hàn Thư cũng không quá thân thiết với tụi nói.


Chỉ duy nhất dùng suy nghĩ để giao tiếp với tụi nó lúc làm việc.Hành vi của con cáo lông đỏ này vô cùng khác thường…Giống như là đang cảnh báo gì đó.Chẳng lẽ là bên ngoài không gian có gì đó nguy hiểm?Nhưng mà cô cũng vừa đi ra bên ngoài cũng không phát hiện ra điều gì mà.Tần Hàn Thư mở góc nhìn, cẩn thận quan sát nhà hầm ở bên ngoài không gian.

Sau đó, cô nhìn thấy một con chuột khổng lồ đang ăn trộm bánh bông lan trên tủ quần áo.Cáo lông đỏ lại kêu lên hai tiếng.Tần Hàn Thư: "...!Biết rồi, tao sẽ đi đánh con chuột này."Cáo lông đỏ hài lòng cọ cọ vào người cô.Tần Hàn Thư vừa ra khỏi không gian, con chuột phát giác động tĩnh nhanh chóng chạy đi không còn thấy bóng dáng, hoàn toàn không đợi Tần Hàn Thư đánh nó.Có điều nhà hầm đã có chuột, sau này vẫn nên nuôi một con mèo.Nhờ chi tiết nhỏ này đã giúp cho Tần Hàn Thư phát hiện thêm chức năng cảnh báo nguy hiểm trong không gian.Ngay cả một nguy hiểm như con chuột nhỏ mà cũng có thể dẫn đến phát cảnh giác ở không gian.Tần Hàn Thư cảm nhận được đời này cô sẽ không vì sự cố ngoài ý muốn mà chết đi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: 48: Trùng Hợp 1


Lúa ngoài ruộng đã bắt đầu chuyển sang màu vàng óng, từng bông lúa nặng trĩu rũ xuống dưới.

Đội trưởng đi ra thông báo đến lúc đi gặt lúa.

Tần Hàn Thư nhớ tới bác gái ở chỗ nơi thu mua phế thải có nói vào ngày mùng tám sẽ là thời điểm gặt lúa.

Tần Hàn Thư xin nghỉ, quyết định đi một chuyến tới thị trấn vào mùng tám.

Không phải đi mua mà chủ yếu là muốn dọn dẹp lại không gian khi mấy món đồ quý giá kia được chuyển ra khỏi nhà mình.

Ví dụ như còn lại chiếc xe đạp, còn một cái đài radio, cả cái đồng hồ mà Hồ Văn Văn hay đeo với cây bút máy đã cũ.

Mấy thứ này đều là Dương Ái Trinh mua bằng tiền của cha.

Mấy thứ vụn vặt khác thì cô lập tức mang đi tiêu hủy, nếu mà bán thì hơi phiền phức và nhiều rủi ro.


Thấy Tần Hàn Thư muốn đi thị trấn, Mã Triều Dương bắt đầu ngo ngoe rục rịch nhưng cuối cùng lại phải từ bỏ.

“Trong thị trấn cũng không có gì thú vị… Nếu có thể mua được một chiếc xe đạp thì đi một chuyến cũng được.

”Tần Hàn Thư khẽ nhíu mày: “Anh cũng muốn mua xe đạp?”Mã Triều Dương gật đầu: “Đương nhiên, có xe đạp thì đi đâu cũng tiện.

”Tần Hàn Thư nói giỡn: “Vậy nếu tôi may mắn gặp được người bán xe đạp thì có nên mua về cho anh không nhỉ?”Mã Triều Dương cười hỏi: “Vận khí cô tốt đến vậy sao? Thế này đi, nếu cô thật sự có thể mua giúp tôi một chiếc xe đạp thì tôi sẽ mời cô một bữa thật ngon!”Tần Hàn Thư: “Nhớ đấy nhé.

”Mã Triều Dương chỉ coi đó là lời nói đùa nên căn bản không ôm hy vọng.

***Tần Hàn Thư đạp xe tới đó, nửa đường lấy radio và các vật dụng khác ra.

Khi vừa vào thị trấn, cô tới một cửa hàng tạp hóa trước.

Trong thị trấn chỉ có duy nhất chỗ này là bán radio và đồng hồ.

Cô đến đây để tìm kiếm mục tiêu trước.

Lúc nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi nán lại chỗ quầy đồng hồ rất lâu mới rời đi, cô bèn lập tức bám theo.

Sau khi đến chỗ khu ít dân sinh sống, cô bèn gọi người phụ nữ kia lại.

“Cô muốn mua đồng hồ?”Người phụ nữ cảnh giác nhìn cô, không hé răng nói gì.

Tần Hàn Thư lấy cái đồng hồ cất trong túi rai: “Tôi đang thiếu tiền nên muốn bán nó, không cần đến phiếu, cô muốn mua không?”Ánh mắt người phụ nữ lập tức sáng lên, cô ấy sắp phải đi công tác, cần mua một cái đồng hồ mới, tiền thì đủ nhưng lại không đổi được phiếu.

Thấy cái đồng hồ trong tay Tần Hàn Thư thì có vẻ còn khá mới, bèn hỏi: “Bao nhiêu tiền?”Tần Hàn Thư nói: “Một trăm đồng.


”Đồng hồ hiệu Hải Âu, bán mới là một trăm hai mươi, cộng thêm phiếu đồng hồ nữa.

Tần Hàn Thư bán một trăm thì cũng không quá đắt.

Người phụ nữ vẫn do dự nói: “Có thật sự là của cô không đấy? Không phải đồ lai lịch bất chính đấy chứ?”“Cô không lấy thì thôi.

” Tần Hàn Thư làm bộ muốn rời đi.

“Ê ê ê! Tôi đâu có nói là không lấy.

” Người phụ nữ sốt ruột vội vàng giữ chặt lấy Tần Hàn Thư.

Sau khi kiểm tra cẩn thận thấy không có vấn đề gì, người phụ nữ vui vẻ thanh toán tiền, bước chân lúc rời đi rất nhẹ nhàng, cảm thấy vận khí của mình hôm nay đúng là thật tốt!Dùng cách tương tự, Tần Hàn Thư bán đài radio và bút máy.

Tổng cộng được một trăm tám mươi đồng.

Mắt thấy sắp tới giờ cơm trưa, Tần Hàn Thư vào quán gần đó ăn bát mỳ rồi tới chỗ thu mua phế thải.

Bác gái ở đó vẫn nhớ rõ cô, vừa nhìn cô là mỉm cười, hoàn toàn khác với vẻ mặt hồi mới gặp lần đầu tiên.


Bác gái dẫn Tần Hàn Thư vào một căn nhà chứa đồ gia dụng cũ.

“Đồng chí nhỏ, chỗ đồ này tốt hơn đống gỗ lần trước nhiều, cháu có muốn lấy không? Năm mươi đồng tiền thôi.

”Gia dụng đều là đồ gỗ, chỉ là đa số đã bị cũ nát.

Hơn nữa bây giờ Tần Hàn Thư cũng không thiếu đồ gia dụng.

Thấy Tần Hàn Thư không cần, bác gái cũng không thất vọng: “Không sao, không lấy thì thôi.

”Bác gái ghé sát vào tai Tần Hàn Thư, nhỏ giọng nói: “Còn có vài món đồ nữa, cháu có muốn đi xem không.

”Bác gái lấy từ đằng sau ra một cái rương, đồ bên trong đều là đồ sứ.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: 49: Trùng Hợp 2


Tần Hàn Thư đi qua đi lại quan sát một hồi.

Cô không biết cách giám định nên cũng không biết chỗ đồ này có phải đồ cổ hay không nhưng khi còn nhỏ thường được cha dẫn đi chơi ở các cửa hàng đồ cổ ở nhà bạn bè nên đã từng nhìn thấy không ít đồ tốt, vì vậy về cơ bản thì vẫn có năng lực đánh giá.

Cô chú ý tới một cái bình hoa màu phấn, phía dưới còn khắc dòng chữ từ thời vua Khang Hi của Đại Thanh.

Mặc kệ có phải đồ thật hay không, Tần Hàn Thư vẫn cảm thấy cái bình hoa này rất đẹp.

Ngoại trừ màu sắc thì những chỗ khác hoàn toàn không có gì đặc sắc.

Tần Hàn Thư hỏi: “Cái bình hoa này bao nhiêu tiền?”Bác gái quan sát sắc mặt Tần Hàn Thư một hồi mới nói: “Chúng ta đều là người quen, nếu cháu muốn thì bác lấy hai mươi đồng tiền.

”Quả nhiên không sai, đồ này là bác gái tự bán nên giá cả cũng là tự nghĩ ra.

Tần Hàn Thư trả giá: “Mười đồng tiền thì cháu lấy.

”“Này!” Bác gái liên tục lắc đầu: “Số tiền này không phải vào túi tiền của bác đâu, cháu nghĩ bác ra giá bừa à? Tuyệt đối không thể có mức giá mười đồng được.

”Tần Hàn Thư cười cười, chậm rãi nói: “Bác gái, cháu thường mua đồ ở đây, đương nhiên hiểu quy tắc rồi.


Hay là thế này đi, cháu thêm hai đồng nữa, là mười hai, bác xem thế nào? Nếu mà nhiều hơn nữa thì thôi.

”Thấy Tần Hàn Thư nói năng rõ ràng, bác gái ngượng ngùng mà cười cười.

Bà chính là khinh Tần Hàn Thư tuổi trẻ nên mới thét giá hai mươi đồng, không nghĩ Tần Hàn Thư lại là người có hiểu biết.

Mặc dù món đồ này chẳng đáng giá bao nhiêu, thời buổi này thì có bao nhiêu người nguyện ý tiêu tiền mua chứ? Hơn nữa có bao nhiêu người dám mua?Cho nên mấy người làm nhân viên ở chỗ thu mua phế thải như các bà đều cố kiếm thêm chút lợi ích từ việc bán ngầm đống đồ này.

Thấy Tần Hàn Thư vạch trần, hơn nữa còn chủ động thêm hai đồng, túi tiền mình cũng kha khá hơn, lúc này sắc mặt bà mới tốt lên.

“Được, mười hai thì mười hai!”Bác gái đi tìm mấy tờ báo giúp Tần Hàn Thư gói bình hoa lại.

Vẫn ở ngõ nhỏ như lần trước, cô đặt bình hoa vào rồi lấy xe đạp ra.

Như vậy là đã có hai chiếc xe đạp.

Tần Hàn Thư không có cách nào có thể mang hai chiếc về cùng lúc nên đành bắt xe về công xã.

Ở công xã, cô lấy danh nghĩa người khác ở thôn Hảo Loan gọi Mã Triều Dương tới lấy xe đạp.

Đợi ở công xã một tiếng, Mã Triều Dương mới đến.


Từ đằng xa, Tần Hàn Thư đã nhìn thấy anh ta đang há hốc mồm.

“Cô thật sự gặp được người bán xe đạp???”Tần Hàn Thư bình tĩnh nói: “Còn không phải sao.

”Mã Triều Dương nhìn chằm chằm Tần Hàn Thư một lúc lâu, sau đó giơ ngón tay cái lên: “Thật trâu bò, tôi xin bái phục!”“Không đắt lắm.

” Tần Hàn Thư nói: “Chiếc này cũng khá cũ rồi, chỉ tốn có một trăm bốn mươi đồng.

”Mã Triều Dương vội gật đầu nói: “Trở về tôi sẽ đưa tiền cho cô.

”Ngồi lên xe, Mã Triều Dương vẫn cảm thấy kỳ lạ —— Vận khí Tần Hàn Thư đúng là tốt thật đấy, nói muốn mua xe là có thể gặp được người bán xe luôn.

Chỉ là anh ta thật sự không thể ngờ Tần Hàn Thư lại có thể trải qua được mấy chuyện ly kỳ thế này, mọi thứ đã vượt qua sức tưởng tượng của anh ta.

Vì thế cũng chỉ có thể cho rằng mấy chuyện này là trùng hợp thôi.

Trở lại nơi tập trung thanh niên trí thức, Trương Dao đưa cho Tần Hàn Thư một lá thư.

“Thư này là kế toán Ngưu mang về từ công xã.

”Tần Hàn Thư nhận thư, mở ra xem.

Vậy mà lại là Dương Ái Trinh gửi.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: 50: “cô Nói Gì Hả” 1


Thời gian mà Dương Ái Trinh gửi thư là vài ngày sau khi cô đến thôn Hảo Loan.

Tính toán lại thì đây hẳn là lúc trước khi cô rời khỏi thủ đô, mọi việc đều suôn sẻ.

Tần Hàn Thư phỏng đoán, dựa theo cái tính cách cổ hủ của Dương Ái Trinh thì hẳn nên sợ hãi trước một loạt biến cố bất ngờ mới đúng chứ, không ngờ lại có tinh thần đi viết thư cho cô.

Nội dung cũng chỉ là hỏi thăm bình thường, có nhắc tới chuyện bị cướp trong nhà.

Nhìn mấy câu này thì có vẻ không nghi ngờ cô.

Chỉ là, công việc của Hồ Văn Văn gặp trục trặc, Dương Ái Trinh và người Hồ gia gần như luôn cho rằng là tại cô.


Trong thư, Dương Ái Trinh uyển chuyển nhắc tới việc này, giữa những hàng chữ đều lộ ra ý phê bình.

Cuối cùng còn nói, Hồ Văn Văn đã xuống nông thôn rồi, đang ở nông trường Hồng Tinh, cách thôn Hảo Loan khoảng sáu mươi dặm.

Vì bù bắp cho sai lầm của mình và cầu xin Hồ Văn Văn tha thứ, Tần Hàn Thư nên mua quà đi thăm Hồ Văn Văn để tạ lỗi.

Mặt Tần Hàn Thư không chút thay đổi mà vò nát tờ giấy thành một cục.

“Hàn Thư!” Mã Triều Dương ở ngoài nhà hầm gọi vào: “Tôi mới đổi được con gà mái ở nhà đồng hương, hôm nay mời cô sang ăn gà nhé!”Tần Hàn Thư đi ra ngoài, tay Mã Triều Dương đang xách theo con gà mái già, hai chân còn tung tăng nhảy nhót.

Mã Triều Dương cười nói: “Đã nói là nếu cô mua được xe đạp thì tôi sẽ đãi mà, tìm mãi dưới hang mà không thấy có gì ngon nên đành bỏ ra bảy đồng để mua con gà mái già không đẻ trứng này.

”Tần Hàn Thư bật cười: “Tôi còn tưởng anh nói chơi.

”“Sao có thể!” Mã Triều Dương quay ra nói với mọi người: “Mời mọi người cùng ăn nhé!”Tuy rằng nhìn Tần Thư Hàn có vẻ giàu nhất trong nơi tập trung thanh niên trí thức này nhưng ra tay hào phóng còn phải kể tới Mã Triều Dương nên mọi người cũng không thấy ngạc nhiên.

Nhưng đại đa số đều tự giác lấy ra chút đồ ăn, dù không thể so được với thịt gà nhưng vẫn bù đắp được về số lượng.

Mã Triều Dương còn nói rõ là Tần Hàn Thư không được mang đồ ra, bữa cơm này phải là anh ta mời cô.

Tần Hàn Thư cũng rất nghe lời mà đồng ý.


Liêu Vũ Khiết đứng dưới nhà hầm, chải lại bím tóc của mình, thấy thế bèn khó chịu nói: “Không biết còn tưởng ai đang ở cữ, gà mái già! ”Lời còn chưa nói xong, một vật thể lạ lập tức bay qua đầu cô ta, làm mấy sợi tóc trên đỉnh đầu lập tức dựng đứng.

Liêu Vũ Khiết cứng đờ quay đầu lại, phát hiện cái vật thể kia chính là một cục đá to, nếu mà khoảng cách chỉ cần chênh nhau một tí nữa thôi là sẽ đập trúng trán cô ta rồi.

Môi cô ta khẽ run rẩy, kinh sợ trừng mắt nhìn Tần Hàn Thư.

“Ngậm cái mồm thối của cô lại, nếu không cục đá tiếp theo sẽ đập vỡ trán đấy.

”Đọc xong thư của Dương Ái Trinh, tâm trạng Tần Hàn Thư vốn đang rất khó chịu, Liêu Vũ Khiết chọn đúng lúc này mà đi đâm đầu vào họng súng.

Môi Liêu Vũ Khiết mấp máy mấy lần nhưng cuối cùng vẫn không nói nổi câu nào, sắc mặt trắng bệch đi vào trong nhà, sau đó cũng không thèm đi ra.

Mã Triều Dương với mọi người cũng đã nghe nói về chuyện ngày hôm đó, nhưng nay tận mắt nhìn thấy Tần Hàn Thư động thủ thì vẫn không khỏi bất ngờ.

Mấy nam thanh niên ngoài miệng thì không nói nhưng thực tế đều cảm thấy Tần Hàn Thư là cô gái xinh đẹp, nhã nhặn nhất ở đây.


Nhưng bây giờ thấy Tần Hàn Thư ném đá đầy dứt khoát, đáy mắt còn tỏa ra sát khí lạnh lẽo, bọn họ không hẹn mà run lập cập.

Chỉ có Lâm Chi Hằng là bất ngờ nhìn Tần Hàn Thư, còn khen: “Tốt lắm, cố bồi dưỡng thêm chút nữa, có khi còn có thể trở thành tay thiện xạ bắn súng giỏi.

”Nháy mắt, Tần Hàn Thư khôi phục lại gương mặt dịu dàng, tươi cười: “Quá khen.

”Những người còn lại không khỏi tặc lưỡi, lật mặt nhanh còn hơn cả lật sách nữa.

Mọi người lại tiếp tục thảo luận về chuyện ăn gà.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom