Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 70: Tiểu Kiều Thê Mang Không Gian Diệu Kỳ

Thập Niên 70: Tiểu Kiều Thê Mang Không Gian Diệu Kỳ

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
915,343
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Thập Niên 70: Tiểu Kiều Thê Mang Không Gian Diệu Kỳ

Thập Niên 70: Tiểu Kiều Thê Mang Không Gian Diệu Kỳ
Tác giả: Vượng Vượng Tuyết Bính Siêu Hảo Đảm/旺旺雪柄超好胆
Tình trạng: Đang cập nhật




Tác giả: 旺旺雪柄超好胆

Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Nữ Cường, HE, BE, Hiện Đại, Hài Hước, Ngược, Sủng, Cường Thủ Hào Đoạt, Ngược Nữ, Chữa Lành, Xuyên Không, Tổng Tài, Phương Đông, Điền Văn, Truy Thê

Team dịch: Nguyễn Thị Thu

Giới thiệu

Khi tỉnh dậy, Trì Tuệ phát hiện mình đã xuyên không về những năm 70, thời kỳ thiếu thốn vật tư.

Điều kỳ lạ là bên cạnh cô lại có một người đàn ông vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn đang nằm ngủ?!

Mẹ nuôi độc đoán, em gái ích kỷ, anh trai hờ hững, chưa kể còn có một vị hôn phu vô cùng biến thái.

Tuy nhiên, tất cả những rắc rối này dường như tan biến ngay khi cô mở mắt và nhìn thấy người đàn ông có vẻ ngoài dữ dằn ấy. Đã vậy cô còn có mang theo không gian chứa vật tư từ hiện đại đến đây nữa chứ!

Chỉ có điều, người đàn ông này lại có quá nhiều năng lượng, khiến cho eo nhỏ của cô không tài nào chịu nổi.
 
Chương 1: Trọng Sinh


"Ưm... Nặng quá..."

Trì Tuệ cảm thấy có một thứ gì đó như cây gậy gỗ nặng nề đè ngang người mình. Cô cố giãy giụa, hai tay quơ quào vô thức xung quanh để tìm cách thoát ra khỏi thứ đang đè ép mình. Nhưng cái thứ ấy vừa nặng vừa cứng, đè chặt vào n.g.ự.c cô, khiến cô không thở nổi.

Trì Tuệ mơ màng mở mắt ra, không ngờ lại thấy trên n.g.ự.c mình là một cánh tay đầy cơ bắp!

Cô cứng người, từ từ quay đầu nhìn sang bên cạnh, khi nhìn thấy bờ n.g.ự.c cuồn cuộn cơ bắp của người đàn ông, cô hoảng sợ suýt chút nữa hét lên.

Người đàn ông có vẻ như bị hành động quơ quào của cô làm phiền, mày kiếm khẽ nhíu lại, anh không mở mắt, chỉ dùng bàn tay to lớn tóm gọn cổ tay mảnh khảnh của cô.

Lòng bàn tay anh nóng hổi. Khoảnh khắc cổ tay bị anh nắm lấy, cả người Trì Tuệ run rẩy, hàng mi cong khẽ rung lên và nước mắt bắt đầu trào ra.

"Ưm... Anh buông tôi ra... đau quá..."

Giọng nói nhỏ nhẹ của cô truyền vào tai, khiến mí mắt của Quý Nguyên Sơ giật mạnh, anh mở bừng mắt.

Trước mắt anh là một người phụ nữ nhỏ nhắn, da dẻ trắng nõn, đang nằm bên cạnh mình! Anh đã làm gì đây, tại sao cô ấy lại khóc như vậy?

Quý Nguyên Sơ nhíu chặt mày, khuôn mặt vốn nghiêm nghị càng trở nên đáng sợ. Trì Tuệ cảm thấy tim mình lại run lên thêm một nhịp. Cô vội vã đẩy tay anh ra, ôm chăn ngồi nép vào một góc giường.

"Chuyện gì đây? Trì Tuệ, cái đồ lẳng lơ này, tôi đã bảo cô ta không phải người đoan chính rồi mà! Nhìn đi!"

Tiếng của cô em gái quen thuộc vang lên, lòng Trì Tuệ bỗng nhiên nhói lên một cái.

Trì Bảo Châu không cho cô chút cơ hội nào để phản ứng, vừa dứt lời, cánh cửa gỗ ọp ẹp bị đẩy mạnh ra, tạo thành tiếng "rầm" chói tai.

"Á!"

Trì Bảo Châu bước vào phòng, nhìn thấy Trì Tuệ đang trần trụi ngồi trên giường cùng một người đàn ông, khóe môi cô ta khẽ nhếch lên.

Sau đó, cô ta lùi lại một bước, để mọi người phía sau - những bà cô nhiều chuyện đi theo xem kịch - có thể nhìn rõ toàn bộ cảnh tượng trước mắt.

Trong căn phòng chật hẹp, người đàn ông to lớn với làn da rám nắng như đồng cổ, mái tóc ngắn gọn gàng, cặp mày sắc bén, sống mũi cao, đôi môi mỏng mím chặt. Anh ta chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ đã ngả vàng, để lộ cơ bắp cuồn cuộn.

Người phụ nữ bên cạnh anh ta thì nhỏ nhắn, da trắng như ngọc, lông mày cong như lá liễu, đôi mắt màu hổ phách sáng long lanh như mèo con, sống mũi cao nhưng tinh tế, đôi môi hồng nhạt. Cô mặc một chiếc áo thô màu xám, phần cổ áo không cài hết, để lộ xương quai xanh trắng mịn.
 
Chương 2


Họ ngồi trên giường, dù không chồng lên nhau, nhưng bộ dạng quần áo xộc xệch thế này, người mù cũng nhìn ra được đã xảy ra chuyện gì.

"Nhìn đi, tôi đâu có lừa mọi người!"

"Cái đồ vô liêm sỉ! Trì Tuệ, cô quả thực dám lén lút với đàn ông khác, lại còn ngay tại nhà mẹ đẻ mình!"

"Trời ơi, không còn gì để nhìn nữa rồi. Nhìn cô ta kìa, chẳng mặc gì, chắc đã làm hết mọi chuyện rồi."

Ngay khi Trì Bảo Châu bước vào, Qúy Nguyên Sơ đã lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Anh liếc nhìn Trì Tuệ, thấy cô đang cắn chặt môi dưới, nước mắt rưng rưng, anh chợt cảm thấy lòng mình trùng xuống.

Anh đứng dậy, chắn trước mặt Trì Tuệ, quát lớn: "Ra ngoài!"

Quý Nguyên Sơ là người nổi tiếng cứng rắn trong làng. Năm ngoái khi mọi người cùng lên núi, gặp phải một con lợn rừng đi kiếm ăn, chính anh đã tay không vật ngã con lợn ấy. Nhớ lại cảnh người đàn ông này mình đầy máu, vác theo con lợn rừng từ trên núi xuống, Trì Bảo Châu nuốt nước bọt, cố gắng trấn tĩnh: "Đây là nhà tôi, anh nói tôi đi là tôi phải đi sao?"

Quý Nguyên Sơ trừng mắt nhìn cô ta, khiến cô rùng mình. Không sao, dù gì mọi người cũng đã thấy Trì Tuệ và anh ta nằm chung giường. Chắc chắn chồng sắp cưới của chị sẽ không bao giờ chấp nhận chị nữa.

Nghĩ đến đây, Trì Bảo Châu hưng phấn đến run rẩy. Cuối cùng cô ta cũng có thể cưới anh rể, trở thành phu nhân của quan chức rồi!

Tiếng bước chân bên ngoài vang lên, Trì Bảo Châu liếc nhìn Trì Tuệ, người đang ngồi sau lưng Quý Nguyên Sơ, sắc mặt trắng bệch, lạnh lùng nhếch môi.

Cô ra ngoài thì sao chứ? Đội dân quân đã tới rồi!

"Ai đấy, ai bảo có người làm loạn ở đây?!"

"Trời ơi, ai gọi cả đội dân quân đến, lần này Trì Tuệ tiêu rồi?!"

Lúc này phạm tội phá hoại thuần phong mỹ tục là trọng tội! Không cần biết là tự nguyện hay không, đều sẽ bị xử phạt nghiêm khắc. Ngay cả những người phụ nữ thường ngày không ưa Trì Tuệ cũng không khỏi cảm thấy lo thay cho cô.

Trì Bảo Châu nhìn thấy đội dân quân hùng hổ tiến vào, mắt cong lên vui vẻ, lùi lại một bước, tay nhỏ chỉ vào căn phòng:

"Đồng chí dân quân, chính là ở đó."

Cô ta không hề để tâm tới ánh mắt khác nhau từ mọi người đang đổ dồn về phía mình. Người không vì mình trời tru đất diệt. Ai mà chẳng muốn sống tốt, cô chẳng qua là làm những gì người khác muốn nhưng không dám làm mà thôi.
 
Chương 3


Đội dân quân gật đầu, vác s.ú.n.g bước tới trước cửa, gõ cửa mạnh mấy lần, rồi giật phăng cánh cửa mục nát. "Rầm!" Cánh cửa đổ xuống.

Bên ngoài, Trì Bảo Châu suýt bật cười thành tiếng. Nhìn xem, ngay cả ông trời cũng đứng về phía cô.

Đội dân quân không ngạc nhiên với cảnh tượng này, họ phủi tay rồi sải bước vào phòng. Trì Bảo Châu lập tức theo sau.

Đội dân quân nhìn thấy Trì Tuệ và Quý Nguyên Sơ là nam nữ ở riêng trong phòng, không cần suy nghĩ liền định tiến tới bắt giữ cả hai.

Khi bàn tay sắp chạm vào Trì Tuệ, Quý Nguyên Sơ bước lên một bước, chắn trước mặt cô.

"Đồng chí, chưa hiểu rõ sự tình đã bắt người sao?"

Trì Bảo Châu thấy vậy liền vội nói: "Đồng chí, chị tôi chắc chắn không cố ý đâu, chị ấy vừa mới đính hôn với anh Chu mấy ngày trước, sao có thể hôm nay lại ngủ cùng người đàn ông khác chứ?"

"Cái gì? Còn đính hôn với người khác rồi!" Đội trưởng dân quân ngạc nhiên. Tội này càng nặng thêm!

Trì Bảo Châu vội vàng gật đầu.

"Đúng vậy, chị tôi sắp sửa xuất giá rồi, đồng chí dân quân, xin hãy tha cho họ."

Mấy bà thím bên cạnh cũng đồng tình: "Phải đó, chuyện này đúng là rắc rối quá, cậu Chu tốt như vậy, kết quả lại như thế... Chậc."

"Phải đấy, thật không ngờ."

"Im miệng!"

Người của đội dân quân quát Trì Bảo Châu, giọng đầy tức giận: "Đây là tội phá hoại thuần phong mỹ tục, trọng tội đấy, không phải muốn tha là có thể tha!"

"Chuyện này..."

Trì Bảo Châu như bị bọn họ làm cho sợ hãi, quay đầu nhìn Trì Tuệ.

"Chị, không phải em không muốn giúp chị, nhưng em cũng không có cách nào..."

Người của đội dân quân nhìn Trì Bảo Châu với vẻ tán thưởng.

"Cô bé, hình như chính cô là người tố cáo phải không? Rất có ý thức."

Nói xong, anh ta không quan tâm đến vẻ mặt xấu hổ của Trì Bảo Châu, quét mắt ra lệnh, "Bắt hai người họ lại!"

"Dạ."

"Khoan đã!"

"Chờ đã!"

Trì Tuệ và Quý Nguyên Sơ đồng thanh lên tiếng, nghe thấy giọng đối phương, cả hai không hẹn mà cùng nhìn sang nhau.

Quý Nguyên Sơ lắc đầu, bước lên một bước chắn trước mặt cô.

Một người đàn ông với thân hình cao lớn, cơ bắp rắn chắc đứng trước mặt mình, sắc mặt đầy nghiêm nghị, khiến những người trong đội dân quân cũng không khỏi lùi lại một bước.

Quý Nguyên Sơ chắn Trì Tuệ thật chặt, "Đồng chí dân quân, chuyện còn chưa rõ ràng, đừng vội bắt người."

Đội trưởng dân quân cau mày, đã bị bắt quả tang trên giường rồi, còn chưa rõ sao? Chẳng lẽ phải đợi đến khi cả hai trần truồng mới coi là rõ ràng?
 
Chương 4


Trì Bảo Châu nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh, không hề hoảng hốt của Quý Nguyên Sơ, không hiểu sao lại cảm thấy có điều không ổn. Cô ta há miệng định nói gì đó trước anh.

Nhưng đôi mắt chứa đầy sự lạnh lẽo của Quý Nguyên Sơ lướt qua, khiến Trì Bảo Châu có cảm giác như cổ họng mình bị ai đó bóp chặt.

Quý Nguyên Sơ thu lại ánh mắt, nói:

"Đồng chí dân quân, tôi và đồng chí Trì Tuệ đã đính hôn. Nếu không phải chiều nay có việc bận, chúng tôi đã đi lên huyện để đăng ký kết hôn rồi."

"Cái gì? Hai người đã đính hôn rồi sao?"

Vừa nghe Quý Nguyên Sơ nói xong, mấy bà thím đứng trong sân ngớ người mất vài giây.

Ngay cả Trì Bảo Châu cũng không khỏi choáng váng. Cô ta bắt đầu hoảng loạn, vội vàng nói: "Không phải vậy, đồng chí đừng nghe anh ta nói nhảm!"

"Nói nhảm?" Quý Nguyên Sơ cười lạnh một tiếng, "Nếu tôi không phải đang qua lại với chị cô, vậy tại sao người nhà cô lại đưa, một người đàn ông say rượu vào phòng của chị cô?"

Phải rồi!

Mấy bà thím cũng cảm thấy những lời Quý Nguyên Sơ nói rất có lý.

Nam nữ khác biệt, tại sao lại đưa một người đàn ông say xỉn vào phòng của một cô gái chưa chồng? Không phải có ý đồ thì cũng là đầu óc có vấn đề!

Tuy nhiên, vẫn có những bà thím thích thêm dầu vào lửa: "Chuyện này là sao đây, vừa nãy Bảo Châu không phải nói là nhà họ đính hôn với Chu Khải sao?"

"Đúng vậy, tôi cũng nghe thấy."

Đội dân quân một lần nữa lại d.a.o động.

"Đúng vậy, nhà chúng tôi đúng là đã đính hôn với Chu Khải."

Khi mọi người vẫn còn đang không biết nên tin ai, Trì Tuệ – người từ đầu tới giờ không lên tiếng – bất ngờ nói:

"Nhưng cô dâu là em gái tôi, không phải tôi."

Nói xong, cô quay sang nhìn Trì Bảo Châu, mỉm cười nhẹ: "Có đúng không, Bảo Châu?"

Giọng nói của Trì Tuệ không giống giọng điệu sắc bén, đanh thép của Trì Bảo Châu mà rất từ tốn, chậm rãi, bình tĩnh.

Không hiểu sao, mọi người lại cảm thấy những gì Trì Tuệ nói có vẻ đáng tin hơn. Nếu không, tại sao Trì Bảo Châu lại không phản bác gì cả?

"Con bé Bảo Châu à, có đúng là con đính hôn với Chu Khải không?"

Trì Bảo Châu đảo mắt liên tục, miệng mở ra định nói lời phủ nhận, nhưng không thể nào thốt lên được. Trì Tuệ điên rồi sao?! Chị ta tự nguyện đẩy Chu Khải về phía mình à?

Trong lòng Trì Bảo Châu như có một người nhỏ bé đang la hét, muốn lên tiếng tán thành. Nhưng cô ta không thể nào nói Trì Tuệ nói thật. Như thế chẳng phải sẽ tự tát vào mặt mình sao?
 
Chương 5


Trì Tuệ mỉm cười nhẹ nhàng, không tiếp tục chủ đề vừa rồi, mà bất ngờ hỏi:

"À, anh trai tôi đâu rồi? Chính anh trai đã đưa anh Quý vào phòng tôi đúng không, anh ấy chắc chắn biết chuyện."

Khi nói, ánh mắt của cô luôn nhìn chằm chằm vào Trì Bảo Châu.

Đôi mắt cô có màu nhạt, nhìn vào như có thể thấy tận đáy. Bình thường, điều mà Trì Bảo Châu khinh thường nhất ở Trì Tuệ chính là đôi mắt nhạt nhẽo không có thần sắc này. Nhưng hôm nay, khi đối diện với ánh mắt ấy, chân của Trì Bảo Châu lại thấy lạnh toát.

Chẳng lẽ Trì Tuệ cũng đã trọng sinh?

Trì Bảo Châu lo lắng, nhưng ngay giây sau, Trì Tuệ đã quay về vẻ mặt hiền lành, như thể cô thực sự chỉ đang hỏi về anh trai Trì Đại Bảo mà thôi.

Hơn nữa, nếu Trì Tuệ thực sự trọng sinh, sao chị ta có thể đẩy Chu Khải về phía mình chứ?

Cô ta l.i.ế.m môi, nói:

"Anh trai đi đưa người nhà chị dâu rồi."

"Vậy à."

Trì Tuệ cười nhẹ, "Anh trai có tửu lượng thật tốt, anh Quý uống có hai chén đã say rồi, còn anh trai uống nhiều hơn mà không có chút say nào, thật lợi hại."

Trong lúc cô nói chuyện, ánh mắt của Quý Nguyên Sơ luôn dõi theo cô.

Người con gái nhỏ nhắn, giọng nói cũng giống như con người cô, mềm mại, dịu dàng. Mỗi lần nghe cô gọi "anh Quý", lòng anh như có con mèo cào, không biết nên diễn tả cảm giác ấy thế nào.

Chỉ biết là rất kỳ lạ.

Anh gạt bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu, tiến lên một bước: "Đồng chí, nếu không tin, anh có thể đợi Trì Đại Bảo hoặc chú Trì về mà hỏi, dù sao ngày mai tôi với Trì Tuệ cũng sẽ đi đăng ký, dấu đỏ không thể giả được."

"Đúng đúng, vừa nãy là tôi nhớ nhầm!"

Sau khi hiểu ý nghĩa trong lời nói của Trì Tuệ, lòng bàn tay Trì Bảo Châu đổ đầy mồ hôi.

Trong rượu của Quý Nguyên Sơ là do cô ta động tay. Nếu tra rõ cô ta cũng không thoát tội được!

Sau khi đội dân quân rời đi, mấy bà thím vốn định ở lại tám chuyện vài câu.

Nhưng nhìn thấy Quý Nguyên Sơ – người được mệnh danh là Diêm Vương mặt đen – vẫn đứng đó nên không dám đến gần, chỉ khách sáo vài câu rồi rời đi.

Trên đường về, ai nấy đều không thể hiểu nổi.

"Con bé Trì Tuệ này điên rồi chắc, Chu Khải tốt như vậy không lấy, lại đi dính vào Quý Nguyên Sơ sát tinh kia. Không sợ bị khắc c.h.ế.t à?"

"Đúng vậy, không hiểu nghĩ cái gì nữa."

"Ôi trời, chẳng lẽ không rõ sao, mê đắm chuyện nam nữ thôi!"

"Ha ha ha, đừng nói nữa, Quý Nguyên Sơ  nhìn cái eo, cái mông, cái thân hình ấy, con bé Trì Tuệ chắc chắn chịu không nổi rồi."

"Ha ha ha ha."
 
Chương 6


Bên này, Trì Tuệ và Quý Nguyên Sơ đứng dưới gốc cây.

Trì Tuệ nhìn vào nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên tay mình, đầu óc rối bời.

Cô đã xuyên sách rồi sao?

Chỉ mới không lâu trước đây, cô còn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, đếm ngược từng giây từng phút cho chính mình.

Kết quả vừa mở mắt ra đã đến nơi này.

Trì Bảo Châu, Chu Khải, Quý Nguyên Sơ.

Chẳng phải đây chính là tên những nhân vật trong cuốn tiểu thuyết mà cô đọc trước khi bệnh tình chuyển biến xấu đi sao?

Ngay cả tình tiết cũng giống y hệt.

Trong quyển sách này, Trì Bảo Châu là nữ chính, Chu Khải là nam chính.

Trì Bảo Châu với tư cách là nữ chính, trước ngày cưới của nữ phụ cùng tên với cô "Trì Tuệ" và Chu Khải một tuần, tức là ngày hôm qua, đã trọng sinh.

Sau khi trọng sinh, việc đầu tiên cô ta làm chính là ngăn cản nữ phụ kết hôn với Chu Khải.

Không thể tiếp cận được Chu Khải, Trì Bảo Châu bèn chọn ra tay từ phía nữ phụ.

Lựa chọn kỹ càng, Trì Bảo Châu nhắm vào Quý Nguyên Sơ, người có danh tiếng rất tệ trong đội.

Quý Nguyên Sơ cao gần mét tám lăm, thân hình cường tráng, lúc nào cũng giữ bộ mặt lạnh lùng, trẻ con trong làng còn sợ anh.

Huống chi anh còn có tiếng là sát tinh.

Ngày anh ra đời, mẹ ruột bị băng huyết mà mất, ông bà nội cũng được cho là c.h.ế.t sớm.

Mấy năm trước, ba người trong gia đình họ chạy nạn tới đây, giờ trong nhà chỉ còn lại anh khỏe mạnh và người cha ốm yếu.

Đây chẳng phải là điềm xấu thì là gì?

Vì thế, mới có màn kịch hôm nay.

Trì Tuệ nhớ rất rõ, trong cốt truyện gốc, nữ phụ đã tự sát treo cổ vào tối hôm nay.

Sau khi nữ phụ chết, Quý Nguyên Sơ cũng vì tội phá hoại thuần phong mỹ tục mà bị bắt, sau đó không còn tin tức gì nữa.

Tên của anh một lần nữa xuất hiện trong truyện là khi Chu Khải đã trở thành cán bộ cấp sở ở Kinh thị.

Trì Bảo Châu cùng Chu Khải đi dự hội nghị, lúc bước vào khách sạn, cô ta nhìn thấy một người rất giống anh.

Nhưng khách sạn đó là khách sạn năm sao đầu tiên trong nước, phòng mà Trì Bảo Châu và Chu Khải ở đều do một thương nhân muốn tạo quan hệ tốt với Chu Khải đặt.

Người lao động khổ sai như Quý Nguyên Sơ sao có thể ở được.

Hơn nữa người đó còn mặc vest, Quý Nguyên Sơ chân lấm tay bùn mặc vest ư? Thật nực cười.

Vì thế cô ta cũng không để tâm nhiều lắm.

"Trì Tuệ?"
 
Chương 7


"A..."

Suy nghĩ của Trì Tuệ đột ngột bị cắt ngang, cô ngơ ngác ngẩng đầu lên, đôi mắt màu hổ phách phủ lên một lớp sương mờ.

Ngón tay Quý Nguyên Sơ khẽ động nhẹ ở hai bên.

Sao tự dưng lại giống như muốn khóc thế này.

Hôm nay anh mới nhận ra, con gái lớn của kế toán Trì trông như một con mèo con, cứ hễ chút là muốn khóc.

Gan chắc cũng chỉ nhỏ bằng mèo thôi.

Trước kia cũng không phải là chưa từng chạm mặt.

Nhưng mỗi lần gặp, Trì Tuệ đều cúi thấp người, lưng gù xuống, mắt chẳng dám nhìn ai, rụt rè khúm núm.

Hôm nay dù trông vẫn nhút nhát... nhưng cảm giác không giống trước kia.

Nếu như sự rụt rè trước kia khiến người ta cảm thấy tội nghiệp một đứa trẻ không được bố mẹ yêu thương,

Thì sự nhút nhát hôm nay lại khiến anh nhìn mà lòng khó chịu kỳ lạ.

Chỉ cần nói nặng một chút là cô đã rưng rưng muốn khóc rồi.

Hai người họ kết hôn rồi, chẳng lẽ nói chuyện cũng không thể to tiếng nữa à?

Nếu Trì Tuệ biết suy nghĩ trong lòng Quý Nguyên Sơ, cô chỉ có thể bất lực nhún vai.

Vẻ ngoài là do bố mẹ cho, mắt cũng vậy.

Kiếp trước cô vốn có đôi mắt cực kỳ nhạy cảm, chỉ cần một chút là rơi nước mắt.

Khi nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, mỗi lần y tá tiêm thuốc cho cô đều rất cẩn thận.

Sợ một chút đau thôi cũng khiến cô nước mắt ngắn dài.

"Tôi vừa nói, em thấy thế nào?"

Anh cố gắng nở một nụ cười, muốn tỏ ra thân thiện hơn.

Vì quá lâu rồi không cười, trông anh vô cùng gượng gạo, thậm chí có chút kỳ quái.

Trì Tuệ hơi ngại ngùng cười nhẹ, đôi mắt cong lên: "Vừa rồi tôi không nghe rõ, anh có thể nói lại được không?"

"Ừ."

Bắt gặp ánh mắt hiền lành của cô như một chú mèo con, Quý Nguyên Sơ khựng lại một chút, đột nhiên dời ánh nhìn đi chỗ khác.

Giọng nói của anh vang lên nhanh chóng nhưng lại không cho phép phản bác: "Ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn."

???

Nói thật, hiện giờ trước mặt Trì Tuệ và Quý Nguyên Sơ chỉ có hai con đường.

Một là kết hôn.

Hai là vào tù.

Kết hôn chắc chắn là lựa chọn sáng suốt nhất rồi.

Chỉ là... cô không rõ Quý Nguyên Sơ là người thế nào.

Chu Khải trông bề ngoài đạo mạo, lịch thiệp với mọi người.

Nhưng phía sau lại là một người đàn ông luôn tự ti vì không có khả năng đàn ông, thường xuyên đánh vợ để trút giận.

Lúc đọc đến đoạn sau của tiểu thuyết, Trì Tuệ cảm giác như tam quan của mình sụp đổ hoàn toàn.

Trì Bảo Châu thật đúng là một nhân vật thần kỳ.

Chồng không được thì ra ngoài tìm ngay một "chú cún con" khỏe mạnh.

Cô ta còn bị chồng bắt quả tang khi đang lén lút vui vẻ với tình nhân trong nhà.

Không những không hối lỗi, Trì Bảo Châu còn ngang nhiên đáp trả: "Nếu không phải anh bất lực thì tôi có cần phải ra ngoài tìm đàn ông không?!"

Nhưng như thế vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất.

Càng khủng khiếp hơn là cô ta kéo cả Chu Khải vào cuộc.

Chu Khải không hiểu lúc đó nghĩ gì mà cũng chẳng từ chối.

Sau đó thì...

Khụ khụ.

Nghĩ đến cảnh không thể diễn tả đó, Trì Tuệ lắc đầu, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông bên cạnh mình.

Và cả cánh tay của anh nữa...

Hiện giờ áo khoác ngoài đã được mặc lại, ống tay áo xắn lên vài nấc, để lộ cánh tay rắn chắc.

Đường gân nổi bật, nhưng lại không hề khó coi.

Trì Tuệ l.i.ế.m liếm môi, hơi sợ hãi.

Cánh tay này... gần như to bằng bắp chân cô.

Nếu bị đ.ấ.m một cái, cô có thể sẽ c.h.ế.t tại chỗ.

Trì Tuệ không khỏi rùng mình, rụt rè hỏi: "Anh có đánh vợ không?"

???

Quý Nguyên Sơ cau mày: "Tôi không đánh phụ nữ, đàn ông đánh phụ nữ không đáng mặt đàn ông."
 
Chương 8


Không đánh phụ nữ...

Nhưng Trì Tuệ vẫn không yên tâm.

Chu Khải cũng không đánh người phụ nữ khác mà.

Anh ta chỉ đánh mỗi vợ mình thôi!

Cô nghĩ một lúc rồi lại vội vàng hỏi: "Thế anh có đánh vợ không?"

Quý Nguyên Sơ cau mày chặt hơn, vợ không phải là phụ nữ sao?

Nhưng nhìn ánh mắt khẩn thiết của cô, anh ngừng lại một chút rồi đáp: "Tôi cũng không đánh vợ."

"Phù..."

"Vậy chúng ta kết hôn đi!"

Cô thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt từ từ sáng lên, trở nên trong veo.

Đuôi mắt hơi cong lên, giống như một chú mèo con vừa được ăn cá.

Quý Nguyên Sơ cau mày, dời mắt đi: "Ừ."

...

Khi họ về đến nhà họ Trì, bố mẹ Trì Quốc Cường cùng Trì Đại Bảo và vợ mới cưới Hà Thúy Văn đều đã có mặt.

Vừa bước vào, Trì Tuệ liền cảm nhận được bầu không khí có chút kỳ lạ.

Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn đứng cạnh mình.

Anh đứng thẳng lưng, mắt nhìn về phía trước.

Chân của anh gần chạm tới n.g.ự.c cô, nhưng anh lại cố tình bước chậm để cả hai luôn đi song song.

Ừm...

Người đàn ông thô lỗ mà tinh tế thế này thực sự khiến người khác cảm động.

Trì Tuệ vốn đang bất an, nhưng trái tim lại dần bình tĩnh trở lại.

"Mày làm cái chuyện vô liêm sỉ như thế mà còn mặt mũi về đây à!"

Một tiếng hét lớn từ Vương Thái Phượng, khiến trái tim Trì Tuệ vừa yên ổn trở lại lại run lên.

Kiếp trước cô bị bệnh tim bẩm sinh, người ta khi nói chuyện với cô đều cẩn thận hạ thấp giọng.

Dù thân thể này rất khỏe mạnh.

Nhưng khi nghe tiếng hét chói tai của Vương Thái Phượng, cô vẫn vô thức ôm lấy ngực, sắc mặt tái nhợt đi đôi phần.

Thấy vậy, mặt Quý Nguyên Sơ vốn đã đen lại càng đen hơn.

Anh bước lên trước một bước, che chắn Trì Tuệ ra sau lưng: "Dì Vương, chuyện hôm nay..."

"Chuyện hôm nay còn dám nhắc!"

Vương Thái Phượng thấy Trì Tuệ im thin thít, trốn sau lưng một người đàn ông, giận đến mức cả tay run lên.

Bà ta trừng mắt nhìn Trì Tuệ, sau đó quay sang quát thẳng vào mặt Quý Nguyên Sơ: "Con gái tao nuôi lớn thế mà bị mày cưỡng ép không danh không phận, giờ còn đòi đăng ký kết hôn. Mày nói đăng ký là đăng ký à? Mày có biết con bé đã đính hôn với Chu Khải nhà họ Chu không hả?!"

"Mày có biết nhà họ Chu sẽ đưa bao nhiêu tiền sính lễ không?!"

Vương Thái Phượng và Trì Quốc Cường về nghe chuyện này mà phát điên lên.

Hôm nay nhà đã vét sạch để lo đám cưới cho Trì Đại Bảo.

Cùng lúc đó, Trì Nhị Bảo lại làm bụng một cô gái to lên.

Nhà gái nói nếu không có năm trăm đồng sính lễ thì sẽ báo công an!

Nhà họ Chu đồng ý đưa năm trăm đồng sính lễ để cưới Trì Tuệ.

Kết quả bây giờ mọi thứ đều bị hủy hết!

Quý Nguyên Sơ liếc nhìn Trì Tuệ bé nhỏ gầy gò, cổ họng anh khẽ động.

Dù hôm nay anh có bị người khác gài bẫy hay không.

Thì trong chuyện này, Quý Nguyên Sơ anh đúng là có lỗi với Trì Tuệ.

"Ừ, nhà họ Chu đưa bao nhiêu sính lễ, tôi sẽ..."

Anh còn chưa nói hết câu, phía sau bỗng vang lên tiếng nức nở, anh dừng lại, quay phắt đầu lại.

Phía sau, Trì Tuệ cắn môi, lông mi ướt đẫm nước mắt.

Cô hít hít mũi, nghẹn ngào nói: "Mẹ, chúng ta báo công an đi."

Vương Thái Phượng:???

Trì Bảo Châu giật thót, hai tay xoắn chặt trên đùi.

Sắc mặt Trì Đại Bảo xanh xám, hai chân run lẩy bẩy: "Tuệ Tuệ, em..."

Trì Tuệ vừa khóc vừa kể: "Hôm nay con chỉ uống một cốc nước đường, tỉnh lại thì phát hiện mình bị cởi hết quần áo nằm trên giường, cả anh Quý nữa, chỉ uống hai cốc rượu do anh cả đưa, chắc chắn là bị hạ thuốc rồi. Mẹ ơi, chúng ta báo công an đi mà, hu hu hu."
 
Chương 9


Ôi trời ơi!

Trì Đại Bảo suýt quỳ xuống trước mặt Trì Tuệ.

Anh ta gần như lao đến trước mặt đứa em gái mà mình chưa từng để ý, khẩn thiết cầu xin: "Tuệ Tuệ à, cái này... chuyện ăn uống có thể qua loa, nhưng lời nói không thể nói bừa. Hôm nay người giúp đỡ đều là bà con hàng xóm, ai mà làm chuyện đó được chứ."

Trì Tuệ như bị anh ta dọa lùi lại vài bước.

Cô gật đầu đầy động viên, ánh mắt sáng rực vẻ chính trực: "Anh yên tâm, công an chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng."

"..." Trì Đại Bảo thật sự muốn khóc rồi.

Vương Thái Phượng nhìn phản ứng của Trì Đại Bảo và Trì Bảo Châu, trong lòng liền chột dạ.

Hai đứa này là do chính tay bà nuôi lớn, chỉ cần nhìn qua là biết chúng nó đang có ý đồ gì.

Bộ dạng của chúng thế này chẳng khác gì tự viết lên mặt rằng vừa làm chuyện khuất tất!

Vương Thái Phượng hít sâu một hơi, túm lấy cổ áo Trì Đại Bảo kéo ra sau: "Tránh ra, mẹ muốn nói vài lời với em con."

Trì Đại Bảo ngập ngừng liếc nhìn mẹ mình.

Bị mẹ lườm một cái, anh ta lập tức quay lại bên cô vợ mới cưới, vừa an ủi vợ vừa len lén ra hiệu cho Trì Bảo Châu.

Trì Bảo Châu nhíu mày, khẽ lắc đầu.

Anh trai đúng là kẻ vô dụng, như đống bùn không thể trát lên tường.

Nếu không phải mẹ kịp ngăn anh ta lại, có lẽ anh ta đã khai ra hết từ lâu rồi. Đúng là đồ ngốc!

Bên này, Vương Thái Phượng nhìn đứa con gái nuôi của mình, không biết từ lúc nào nó đã không còn gù lưng nữa, nét mặt bà trùng xuống:

"Tuệ à, mẹ biết tính con mềm yếu, sợ con gả cho người lạ sẽ bị bắt nạt, nên mới chọn cho con nhà họ Chu. Kết quả là bây giờ... thôi bỏ đi."

Nói đến đây, bà còn lắc đầu đầy tiếc nuối: "Mẹ vốn muốn tốt cho con, nhưng nếu con nhất quyết muốn gả cho cậu ta thì cũng được. Nhưng con phải hiểu rằng, bố mẹ nuôi con khôn lớn vất vả lắm, làm sao có thể để con bị ức h.i.ế.p khi gả đi được."

"Thế này nhé, chúng ta không làm khó Nguyên Sơ. Nhà họ Chu lúc trước đưa 500 tiền sính lễ, vậy Nguyên Sơ cũng phải đưa 500. Tiền này bố mẹ không giữ của con, chỉ giữ giùm thôi. Khi nào cần dùng thì con cứ nói, mẹ sẽ đưa."

Bố Chu là cán bộ hợp tác xã, anh cả trong quân đội, còn một người anh nữa làm ở huyện.

Gia đình như vậy mà gom đủ 500 đồng còn khó.

Huống chi nhà Quý Nguyên Sơ.

Nhà anh chỉ có hai bố con, mà bố anh còn bệnh tật triền miên.

Dù mười năm có lẽ cũng chẳng tích cóp được 500 đồng!

Vậy mà Vương Thái Phượng còn định giữ hết tiền sính lễ.

Có lẽ bà ta sợ cô bị gia đình chồng bắt nạt nên mới nói như vậy, giả bộ như thật sự vì lo cho cô.

Trì Tuệ thấy ghê tởm.

Cô khép mắt lại, cố gắng bình tĩnh.

"Mẹ, hoàn cảnh nhà anh Quý mẹ cũng biết rồi. Họ có bao nhiêu tiền chứ? Phải rồi, không cần nhắc đến tiền sính lễ nữa. Mẹ định cho con bao nhiêu của hồi môn vậy?"

"Cái gì?"

Vương Thái Phượng trừng mắt lườm cô một cái, giọng đầy khó chịu: "Ra ngoài nói chuyện với tao!"

Quý Nguyên Sơ định lên tiếng giữ cô lại, nói rằng anh không nghèo đến mức đó.

Nhưng khi cúi xuống, anh thấy bàn tay trắng muốt của Trì Tuệ đang lén vẫy anh dừng lại.

Anh im lặng, nuốt lời định nói vào trong.

Dù sao kết hôn rồi, tiền của anh cũng là của cô.

Sử dụng thế nào, khi nào cần dùng, đều do cô quyết định.

Vương Thái Phượng kéo tay Trì Tuệ nhanh chóng đi vào trong phòng.

"Con ranh này, mày có biết năm trăm đồng này quan trọng với nhà mình thế nào không? Mày muốn nhìn anh hai mày ngồi tù à?"
 
Chương 10


Trì Tuệ vừa đứng chưa vững đã bị Vương Thái Phượng chửi xối xả.

"Bây giờ thì hay rồi, Chu Khải tốt lành không lấy, lại muốn lấy Quý Nguyên Sơ. Tao đã đồng ý, kết quả tao muốn Quý Nguyên Sơ coi trọng mày, đòi nhiều sính lễ hơn, thì bị cái đứa ngu ngốc là mày làm hỏng hết rồi!"

Trì Tuệ cúi đầu, lí nhí nói: "Trên đường đi, anh Quý có nói với con rằng nhà anh ấy không có tiền, nhiều nhất chỉ đưa được ba mươi đồng. Nhưng bố anh ấy là thợ mộc, có thể làm đồ gỗ mới cho nhà mình."

"Với lại mẹ nói muốn họ coi trọng con, thì nhà mình cũng phải cho nhiều của hồi môn chứ. Thỉnh thoảng mẹ ghé thăm con, mang đồ cho con, họ sẽ phải tôn trọng con thôi.”

Vương Thái Phượng: "..."

"Con nhóc này hôm nay ăn nói sắc bén ghê nhỉ. Mày mới bao nhiêu tuổi chứ, tao ăn muối còn nhiều hơn mày ăn cơm đấy, đừng có mà cãi tao!"

Trì Tuệ gật đầu: "Mẹ nói đúng, con đúng là chưa được ăn cơm trắng bao giờ."

Lời này thì Vương Thái Phượng nói trúng rồi.

Từ nhỏ đến lớn, Trì Tuệ thật sự chưa được ăn nhiều cơm trắng.

Toàn là cháo rau dại hay bánh ngô đen sì.

Cơm trắng?

Đừng có mơ!

"… Mày cứ nghe lời mẹ đi, chẳng lẽ mày muốn nhìn anh hai mày vào tù sao? Yên tâm, chị dâu mày bảo rồi, lúc cưới sẽ mang tiền đến. Đến lúc đó, mẹ sẽ giúp mày giữ tiền."

"Haizz."

Trì Tuệ thở dài: "Mẹ, con cũng muốn lắm, nhưng nhà anh Quý thật sự không có tiền."

Sắc mặt Vương Thái Phượng vừa dịu lại liền căng thẳng trở lại.

Bà trừng mắt nhìn Trì Tuệ: "Hay là... mày vẫn..."

"Hay để Bảo Châu gả cho Chu Khải đi, thế là vừa có tiền, mà Bảo Châu cũng được như ý!"

"Mày nói cái gì hả? Bảo Châu sao có thể gả cho cái loại như Chu Khải được!"

Nghe đến chuyện gả Trì Bảo Châu cho Chu Khải, Vương Thái Phượng như bị giẫm phải đuôi, lập tức thét lên.

Xem ra, Vương Thái Phượng quả thật biết rõ Chu Khải không bình thường.

Trì Tuệ cười lạnh trong lòng.

Miệng thì nói Trì Bảo Châu là con gái cưng nhất.

Nhưng giữa con trai và con gái, bà ta vẫn chọn hy sinh con gái.

Nhưng Trì Tuệ không hề cảm thấy Trì Bảo Châu đáng thương.

Vì đó là những gì cô ta tự chuốc lấy.

Trì Tuệ nhướng mày về phía cửa: "Mẹ, mẹ còn chưa hỏi Bảo Châu mà, sao lại không thể để em ấy gả cho Chu Khải?"

Vương Thái Phượng nhìn theo hướng của cô.

Trì Bảo Châu đang đứng lấp ló ở cửa, vẻ mặt đầy chột dạ.

Thấy mẹ nhìn mình, cô ta nở nụ cười: "Mẹ, con chỉ định vào phòng lấy chút đồ thôi. Mẹ với chị đang nói gì thế? Mọi người ngoài kia đang chờ kìa."

Vương Thái Phượng khoát tay, chẳng có chút kiên nhẫn: "Đi đi, làm việc của con đi, mẹ đang bàn chuyện quan trọng với chị con."

"Chuyện gì vậy? Con còn nghe thấy tên mình nữa mà."

Trì Bảo Châu bước vào, ôm cánh tay Vương Thái Phượng, cười tươi rói: "Không phải là chuyện tiền sính lễ à? Con thấy chị nói đúng mà, để con gả cho anh Chu Khải cũng được."

"Đến lúc đó, mẹ muốn dùng tiền thế nào cũng được, đưa cho con hay không cũng chẳng sao."

Cô ta đâu phải kẻ thiển cận.

Năm trăm đồng so với lợi ích từ việc gả cho Chu Khải, chẳng đáng là gì.

Vương Thái Phượng nhìn chằm chằm Trì Bảo Châu một lúc.

Một bên là con gái.

Một bên là con trai...

Cuối cùng, bà ta đưa ra quyết định.

"Được, nếu con muốn gả, mẹ sẽ tính cách."

Cuối cùng, Quý Nguyên Sơ vẫn đưa 100 đồng tiền sính lễ và một chiếc radio.

Dù sao thì "ba vòng một tiếng" (xe đạp, máy khâu, đồng hồ và radio), anh cũng đã mang ra một chiếc radio.

Ở thôn Đại Hà, thế này đã không tệ rồi.
 
Chương 11


Cũng không khiến ai nghĩ rằng nhà họ Quý coi thường Trì Tuệ.

Vương Thái Phượng và Hà Thúy Văn thì cười tươi rói.

Còn Trì Tuệ chỉ biết bất lực.

Nhưng Quý Nguyên Sơ có ý tốt, nếu cô cứ từ chối mãi cũng không hay.

Sau khi hai người đến nhà đội trưởng lấy giấy giới thiệu xong, Quý Nguyên Sơ đưa cô về nhà.

Trên đường đi, anh cúi đầu chỉ thấy mái tóc mềm mại của cô, ngón tay khẽ động.

"Anh còn chút tiền."

???

Trì Tuệ ngơ ngác chớp chớp mắt.

Anh bỗng dưng nói mình có tiền, chẳng đầu chẳng đuôi gì cả.

Quý Nguyên Sơ mím chặt môi, nói từng chữ một: "Em yên tâm, anh sẽ cho em cuộc sống tốt."

Giọng điệu và biểu cảm của anh lúc nói những lời này vô cùng nghiêm túc.

Dù không hiểu sao anh lại nói vậy, Trì Tuệ vẫn mỉm cười gật đầu: "Em tin anh."

"Ừ."

Quý Nguyên Sơ cúi đầu nhìn cô, yết hầu khẽ động.

"Vào nhà đi, sáng mai anh sẽ đến đón em."

"Vâng."

Trì Tuệ bước lên hai bước, rồi quay đầu vẫy tay với anh: "Anh về sớm đi nhé, trên đường nhớ cẩn thận nha~"

"Ừ."

Đợi đến khi Trì Tuệ đã vào hẳn trong nhà, Quý Nguyên Sơ mới quay người bước đi về nhà mình.

Nghĩ đến câu "trên đường nhớ cẩn thận" vừa rồi của cô, trong mắt anh cuối cùng cũng lóe lên chút cảm xúc.

Trước giờ anh không mấy mong chờ chuyện hôn nhân.

Nhưng giờ nghĩ lại, có vợ cũng không tệ như anh tưởng.

...

Buổi tối, nhà họ Trì ăn thức ăn thừa từ bữa trưa.

Trì Tuệ đang bận tâm đến chuyện khác, không có hứng ăn uống, chỉ gắp vài miếng qua loa.

Thế này vừa vặn giống hệt thói quen của nguyên chủ, vì sợ bị người nhà trách móc nên mỗi lần chỉ ăn no ba phần, chẳng ai thấy lạ.

Sau bữa cơm, mọi người như thường lệ vứt bát đũa đó, chờ người khác rửa.

Trước kia đều là Trì Tuệ rửa bát.

Nhưng Trì Tuệ ghét nhất là việc rửa bát.

Cô giả vờ như không thấy, đặt bát đũa lên bàn.

Trì Đại Bảo là người cuối cùng ăn xong, vừa ăn xong đã như thói quen sai bảo Trì Tuệ: "Đi, rót cho anh cốc nước, tiện thể rửa bát luôn."

"Nước gì cơ?"

Trì Tuệ cười hiền lành: "Có phải là cốc nước đường uống một ngụm là đổ không?"

Nghe thấy mấy chữ đó, Trì Đại Bảo lập tức chột dạ.

Anh ta cười gượng một tiếng: "Thôi, khỏi cần em rót."

Sau đó, anh ta đẩy bát về phía Hà Thúy Văn: "Em, đi rót cho anh cốc nước."

Hà Thúy Văn: "… Được."

...

Giường rất cứng.

Cũng không có nệm bông.

Giường chỉ lót ít cỏ khô, trên trải tấm ga không biết đã dùng bao nhiêu năm rồi.

Trì Tuệ nằm lăn qua lăn lại hơn một tiếng, không sao ngủ được.

Giá mà vẫn còn cái hồ lô ngọc của cô thì tốt biết bao.

Cái hồ lô ngọc của cô có một không gian cực lớn bên trong, cô đã sắp xếp mọi thứ đầy đủ trong đó.

Trong số đó, món cô yêu thích nhất chính là chiếc giường lớn mềm mại.

Tiếc là cái hồ lô đó không đi theo cô đến đây.

Khoan đã.

Cô chợt nhớ trong cốt truyện của cuốn tiểu thuyết này, Trì Bảo Châu cũng có một cái hồ lô ngọc.

Cô ta từng giới thiệu với người khác rằng cái hồ lô đó là của hồi môn mà Vương Thái Phượng cho cô ta.

Không hiểu sao, mỗi khi nghĩ đến cái hồ lô ngọc của Trì Bảo Châu, vết bớt nhỏ ở n.g.ự.c cô lại âm ỉ nóng lên.

Cô khẽ nhíu mày, ngồi dậy lấy một chiếc gương.

Nhìn vào gương, cô thấy gương mặt quen thuộc đến không thể quen hơn của mình, cùng với vết bớt màu hồng nhạt ở ngực, đã theo cô từ lúc chào đời.

Trì Tuệ bỗng nảy ra một giả thuyết.

Liệu có phải cái hồ lô ngọc của Trì Bảo Châu có liên quan gì đó đến hồ lô của cô không?
 
Chương 12


...

Ngày hôm sau.

Trời chưa sáng, Trì Tuệ đã bị Vương Thái Phượng kéo ra khỏi chăn.

"Mau dậy đi, hôm nay phải vào thành phố, biết chưa?"

Trì Tuệ ngáp dài: "Biết rồi mà."

Vương Thái Phượng chờ cô rửa mặt xong, lúc cô chuẩn bị ra ngoài lại dặn thêm lần nữa: "Nhớ mua thêm vải đấy, biết không? Sang năm có khi chị dâu con sinh cháu trai rồi, trong nhà chẳng còn mảnh vải dư nào nữa, chẳng lẽ để đứa trẻ mặc quần áo cũ như chúng ta à."

Trì Tuệ mệt mỏi bước ra ngoài, vẫy tay: "Để tính sau đi, hôm qua anh Quý còn nói anh ấy chẳng có phiếu vải nào cả, tiền thì cũng phải đưa hết cho mẹ, bảo con chuẩn bị tinh thần mặc bộ đồ này để cưới nữa cơ."

Vương Thái Phượng: "… Đi đi, mau đi cho khuất mắt!"

Nói rồi bà "bốp" một tiếng, đóng sầm cửa lại.

Quý Nguyên Sơ vừa định chào hỏi cô, nhưng nghe được câu nói đó thì: "..."

Trì Tuệ quay sang, thấy Quý Nguyên Sơ đang nhìn mình với đôi mắt đen láy, cô lập tức ngượng ngùng đến mức chỉ muốn chôn chân xuống đất.

Đặc biệt là lúc này, bên trong nhà còn vang lên tiếng Trì Quốc Cường trách mắng Vương Thái Phượng: "Sáng sớm đóng cửa mạnh thế làm gì!"

Cô đúng là không thể ngượng hơn được nữa.

Cô xoa xoa cổ, giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, nở nụ cười vô hại quen thuộc: "Chào anh, anh đến sớm vậy."

Quý Nguyên Sơ mím chặt môi, đáp một tiếng: "Ừ, đi thôi."

Trì Tuệ không nhận ra nụ cười thoáng qua trên gương mặt anh, cứ tưởng rằng anh đang không vui.

"À ừ, được." Cô ngoan ngoãn đi theo sau anh.

Vị trí của thôn Đại Hà khá tốt, chỉ cần đi bộ khoảng hai mươi phút là tới chỗ có xe buýt.

Mỗi sáng bảy rưỡi, xe buýt từ đây sẽ đi qua huyện.

Lúc này trời mới hửng sáng, hai người bước đi trên con đường quê, không ai nói gì.

Trì Tuệ bỗng thấy mọi chuyện thật kỳ lạ.

Hôm qua vừa mới quen nhau, hôm nay đã cùng đi đăng ký kết hôn, còn phải mua sắm đồ cưới nữa.

"Cẩn thận."

"Hửm?"

Đang đi, bỗng trước mặt xuất hiện một cánh tay.

Trì Tuệ dừng bước, mới nhận ra phía trước có một vũng bùn rộng gần một mét.

Rộng thế này, trừ khi cô biết bay, không thì đôi giày vải duy nhất còn lành lặn để đi ra ngoài của cô chắc chắn sẽ bị ướt.

Cô nhìn xuống đôi chân ngắn cũn của mình, rồi lại nhìn sang đôi chân dài gần một mét hai của Quý Nguyên Sơ.

Liếm l.i.ế.m môi, cô kéo nhẹ tay áo anh, ngẩng đầu lên, cười cầu xin: "Chắc em không qua được, anh Quý, anh giúp em với được không?"

"Ừ."

Trì Tuệ vừa định đưa tay cho anh kéo mình, thì bất ngờ cảm thấy eo mình bị siết chặt.

Cô bị nhấc bổng lên không trung.

Trì Tuệ bàng hoàng nhận ra, người đàn ông này chẳng những siết eo cô mà còn bế cô nhẹ nhàng qua cái "hố sâu" khổng lồ kia, y như xách một cây cải thảo lớn!

Trì Tuệ: "..."

Khi cô đứng vững lại, Quý Nguyên Sơ cũng thản nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục bước đi.

Như thể với anh, việc nhấc bổng một người trưởng thành nặng 45 cân chỉ là chuyện nhỏ như không.

Trì Tuệ theo sau anh, đưa tay lên che lấy lồng n.g.ự.c đang đập thình thịch.

Hu hu hu hu.

Anh ấy mạnh mẽ quá!!

Thật khiến người ta xao xuyến!!

Kiếp trước cô ốm yếu, ngưỡng mộ nhất là những chị em xinh đẹp ở phòng gym.

Bây giờ được sống lại, sức khỏe đã khá hơn.

Cô nhất định phải từ một bông hoa yếu đuối trở thành một "bông hoa mạnh mẽ"!

"Anh Quý, anh luôn khỏe vậy à?"

"Anh Quý, làm sao anh luyện được sức mạnh thế, chỉ em với."

"Anh Quý, anh giỏi thật đó, anh là người đàn ông khỏe nhất em từng gặp!"

Quý Nguyên Sơ dừng bước, trên gương mặt nghiêm nghị lần đầu xuất hiện một tia cảm xúc khó hiểu.
 
Chương 13


"Trì Tuệ."

Trì Tuệ nghiêng đầu, ngoan ngoãn chờ đợi sự hướng dẫn của "huấn luyện viên thể hình" Quý Nguyên Sơ, "Vâng?"

"Em đã từng được người đàn ông nào khác bế thế này chưa?"

?????

Trong đầu Trì Tuệ hiện ra vô số dấu chấm hỏi.

Sao câu chuyện lại chuyển sang việc cô có từng được người đàn ông khác bế chưa thế này?

Nhưng mà, đàn ông thì dù thích hay không, ai cũng có tính chiếm hữu.

Trì Tuệ rất biết điều, liên tục lắc đầu: "Đương nhiên là không rồi."

"Không đúng."

Vừa mới thả lỏng cơ mặt, Quý Nguyên Sơ lập tức căng thẳng trở lại.

Hai hàng lông mày kiếm nhíu chặt không biết từ khi nào, đôi bàn tay lớn bên người cũng từ từ nắm thành nắm đấm.

Anh giống như một con báo đen đang tích trữ sức mạnh, sẵn sàng lao vào tấn công bất cứ lúc nào.

"Ừm... có lẽ hồi bé bố em từng bế em."

Trì Tuệ nói xong, còn nghiêm túc lắc đầu: "Nhưng chắc không đâu."

Trì Quốc Cường đến cả Trì Bảo Châu còn chẳng ưa, chỉ thương hai thằng con trai, làm sao có thể bế cô được.

Nói đến đây, Trì Tuệ lại thấy nhớ bố mẹ mình ở kiếp trước.

Hồi đó, bố mẹ, ông bà nội cô yêu thương cô đến mức không thể yêu hơn.

Còn bây giờ... Haizzz.

Nhưng dù sao cô cũng là con nuôi của Vương Thái Phượng và Trì Quốc Cường, chẳng có gì để trách móc cả.

Trì Tuệ phồng má, ngước lên mỉm cười nhạt với anh: "Đi thôi, không đi sẽ lỡ mất xe."

"Ừ."

Quý Nguyên Sơ tinh ý nhận ra tâm trạng của Trì Tuệ bỗng chùng xuống.

Yết hầu anh khẽ chuyển động, định nói vài lời an ủi, nhưng chưa kịp mở miệng thì cô đã quay người bước đi rồi.

Họ chờ bên đường chưa lâu thì xe đến.

Chiếc xe buýt này trông như là hàng thanh lý cũ kỹ, khói xả nồng nặc.

Nhưng thời buổi này, có người sẵn sàng bỏ ra hai hào để đi xe buýt cũng không nhiều.

Trì Tuệ chẳng có gì để kén chọn, theo Quý Nguyên Sơ ngồi xuống hàng ghế cuối.

"Em ngồi chỗ gần cửa sổ đi, không khí dễ chịu hơn."

"Ừ, được."

Vừa ngồi ổn định, xe đã khởi động.

Trì Tuệ bị bất ngờ, cả người ngả ra phía sau, nhưng may mà Quý Nguyên Sơ nhanh tay đỡ lấy đầu cô, nếu không thì cổ cô chắc đã đập vào lưng ghế.

"Em có sao không?"

Trì Tuệ ngơ ngác chớp mắt, trong lòng bất giác có chút kính nể chiếc xe buýt mà mình vừa chê.

Chân ga này, sức mạnh này... thật không thua gì chiếc xe buýt cô từng đi ở Vũ Hán sau kỳ thi đại học.

"Chắc là không sao."

"Ừ."

Quý Nguyên Sơ từ từ rút tay lại, nhưng ánh mắt vẫn quan sát cô.

Cô nhóc này không những gầy yếu, dễ khóc mà còn có chút ngốc nữa.

Chẳng hạn như bây giờ, mới đi được vài phút mà cô đã bắt đầu lơ mơ buồn ngủ.

Dưới ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm, mái tóc hai b.í.m nhỏ của cô trông bông xù, đỉnh đầu tròn trịa.

Cái đầu cứ chốc chốc lại gật gù.

Khi thấy đầu cô sắp đập vào cửa sổ, Quý Nguyên Sơ nhanh chóng giơ tay ra, chắn giữa đầu cô và kính xe.

Trong mơ, Trì Tuệ đột nhiên cảm nhận được má mình đang áp vào thứ gì đó mềm mại.

Cảm giác này giống hệt chiếc gối bụng mà cô từng mua ở kiếp trước.

Cô khẽ rên rỉ một tiếng, cọ cọ má vào "gối bụng", ngủ càng sâu hơn.

...

Bên kia, ngay khi Trì Tuệ cọ má vào tay anh, toàn thân Quý Nguyên Sơ đột ngột căng cứng.

Da của cô gái này hoàn toàn khác với anh.

Mềm mại, mịn màng.

Hơi thở nhẹ nhàng từ chiếc mũi nhỏ phả lên mu bàn tay anh, khiến lòng anh như có ai gãi nhẹ.

Anh không dám cử động dù chỉ một chút.

Một bà lão ngồi bên cạnh thấy cảnh này, cười tươi, để lộ hàm răng chỉ còn ba chiếc.
 
Chương 14


"Hai vợ chồng trẻ mới kết hôn à?"

Quý Nguyên Sơ cứng ngắc gật đầu: "Vâng, đúng thế."

"Thật tốt quá. Hồi tôi mới lấy ông nhà tôi cũng thế này."

Đến lúc Quý Nguyên Sơ đỡ Trì Tuệ vừa ngủ dậy vẫn còn mơ màng xuống xe, bà lão kia cảm thán: "Đúng là không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá được, nhìn thì hung dữ mà lại yêu vợ thế cơ đấy."

...

Kiếp trước, Trì Tuệ chưa từng đến huyện này, nên nơi này hoàn toàn xa lạ với cô.

Cô chỉ có thể bám sát Quý Nguyên Sơ, vừa đi vừa lén lút quan sát xung quanh.

Nói là huyện nhưng trông chẳng khác gì những thị trấn nhỏ của đời sau.

Người trên phố mặc quần áo tươm tất hơn ở thôn Đại Hà nhiều.

Dù hầu hết vẫn là các màu xám, xanh và đen, nhưng sạch sẽ và tinh thần cũng có vẻ khác biệt hơn.

"Trước tiên đi ăn sáng đã."

Ăn sáng ư?

Trì Tuệ sờ vào bụng trống rỗng, ngượng ngùng nói: "Thôi, về nhà ăn cũng được."

Lúc đi, Vương Thái Phượng chỉ đưa cô bốn hào.

Dù lúc nãy tiền xe Quý Nguyên Sơ không để cô trả, nhưng cô vẫn không biết giá cả ở đây thế nào, ai mà biết ăn một bữa sáng tốn bao nhiêu tiền chứ.

Anh còn phải đưa Vương Thái Phượng 100 đồng tiền sính lễ, với cả mua một cái radio nữa, chắc anh cũng chẳng còn tiền mấy.

Nhịn thôi!

Nhịn một bữa sáng cũng không c.h.ế.t được!

"Không ăn sáng sao được."

Quý Nguyên Sơ mặt lạnh, nhìn đôi tay, đôi chân gầy gò của cô, giọng nói nghiêm nghị hơn: "Nhất định phải ăn sáng!"

Trì Tuệ: "..."

Cảm giác này, sao giống như đang bị bố ruột mắng thế không biết.

Nói xong, anh dứt khoát dẫn cô vào một nhà hàng quốc doanh.

Hai người đứng trước bảng giá, Quý Nguyên Sơ hỏi cô: "Em ăn mì hay há cảo?"

Trì Tuệ nhìn lên bảng giá, đôi mắt mở to vì sốc.

Mì chay chỉ có 8 xu một bát, mì bò và há cảo cũng chỉ có 2 hào một bát.

Đúng là giá của thiên đường!

Ngửi thấy mùi thơm bốc ra, cô nuốt nước miếng, lén giơ ngón tay trỏ: "Em ăn một bát mì chay thôi."

"Không ăn thịt à?"

Ở thời đại này, ai mà không thích ăn thịt cơ chứ.

Tối qua cô chỉ ăn chút cháo không rõ làm từ gì, miệng đã đắng ngắt rồi, tất nhiên là thèm thịt.

Nhưng 2 hào... Với một người chỉ có 4 hào như cô, thật sự là quá nhiều.

Trì Tuệ gượng cười: "Không sao, em ăn mì chay thôi."

Hu hu hu, mì bò ơi, đợi đến khi kiếm được tiền rồi, tôi sẽ quay lại ăn!

Vừa nghĩ xong, có người bê một bát mì bò đi ngang qua.

Thơm quá.

Nhiều thịt nữa.

Thịt nhiều thế này cơ à.

Quý Nguyên Sơ thấy ánh mắt cô gần như dán chặt vào bát mì của người ta, mím chặt môi, đi đến chỗ phục vụ, gọi hai bát mì bò và hai cái bánh bao thịt.

"Này này này, sao anh mua nhiều thế, em ăn mì chay được rồi mà, buổi sáng ăn đồ dầu mỡ không tốt đâu."

Phục vụ viên đã quen với tình huống này, liền hỏi Quý Nguyên Sơ: "Một bát mì hai hào, hai lạng phiếu lương thực, bánh bao thịt một hào một cái, nửa lạng phiếu lương thực."

Quý Nguyên Sơ gật đầu, bắt đầu lấy tiền.

Trì Tuệ vội vàng rút ra 4 hào còn lại, đau lòng đưa 3 hào cho phục vụ viên: "Chúng ta chia đều nhé, không đúng, ai ăn người nấy trả."

Người phục vụ nhìn Trì Tuệ một cái, không tỏ vẻ gì: “Còn hai lạng rưỡi phiếu lương thực nữa.”

Hai lạng rưỡi phiếu lương thực?

Trì Tuệ ngẩn ra.

Cô chợt nhớ ra, ở thời này mua gì cũng cần phiếu!

Lúc ra khỏi nhà, Vương Thái Phượng đâu có đưa phiếu cho cô.

Khi cô còn đang bối rối, Quý Nguyên Sơ đã nhanh chóng đưa tiền và phiếu lương thực cho người phục vụ, sau đó chọn một bàn trống.

Khi chuẩn bị bảo Trì Tuệ ngồi xuống, anh đột nhiên nhớ lại lúc ở trên xe buýt, cô có vẻ hơi nhăn mặt khi nhìn thấy ghế ngồi có chút bẩn.
 
Chương 15


"Đợi chút."

"Hửm?"

Trì Tuệ khó hiểu nhìn anh, thấy Quý Nguyên Sơ kéo tay áo xuống, cẩn thận lau ghế hai lần rồi mới nói: "Ngồi đi."

Trì Tuệ: …

Ngại quá đi mất.

...

Không lâu sau, hai bát mì được dọn ra.

Bát mì to bằng mặt cô, đầy ắp sợi mì, phía trên còn có mấy miếng thịt bò to.

Những lát hành được rắc lên cuối cùng đúng là linh hồn của món ăn.

Thơm nức mũi.

Còn chiếc bánh bao to đùng kia nữa.

To thật.

Bánh bao to bằng nắm tay, lớp vỏ trắng mịn, bên dưới đã thấm một lớp dầu màu đỏ từ nhân thịt.

Chỉ ngửi thôi mà nước miếng cô đã tự động chảy ra.

Thơm quá.

Quý Nguyên Sơ đưa cô đôi đũa: "Ăn lúc còn nóng đi."

Trước món ăn ngon, Trì Tuệ ngoan ngoãn gật đầu.

Cô cầm chiếc bánh bao, bẻ một nửa đưa cho Quý Nguyên Sơ: "Em ăn không hết nhiều như thế, anh ăn thêm đi."

Quý Nguyên Sơ không nhìn, chỉ nói: "Em cứ ăn trước đi, không ăn hết thì để đó."

Trì Tuệ: "..."

Không còn cách nào, cô đành cầm bánh bao ăn từng miếng nhỏ.

Chỉ vừa cắn miếng đầu tiên, cô đã bị hương vị làm cho ngạc nhiên.

Thơm quá!

Vỏ bánh mỏng, nhân thịt đầy đặn, được nêm nếm vừa vặn, nhân thịt chắc nịch, khác hẳn với những chiếc bánh bao cô từng ăn.

Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao bà nội luôn nói đồ ăn bây giờ không ngon như ngày xưa.

Trái cây không còn hương vị của trái cây.

Rau củ không còn hương vị của rau củ.

Thịt cũng chẳng còn hương vị như trước.

Cho đến khi cắn miếng bánh bao này, cô mới hiểu hương vị thịt mà bà nội nhắc đến là gì.

Ngon quá đi.

Cô cắn thêm vài miếng, sau đó đặt bánh bao sang một bên, bắt đầu ăn mì.

Mì có lẽ được cắt bằng máy, nhưng vẫn rất dai và ngon.

Cô gắp một miếng mì, sau đó húp một ngụm nước dùng từ bát mì.

Ôi.

Bảo sao mì máy cắt mà lại ngon đến vậy.

Nước dùng này chắc chắn được hầm từ xương bò rồi.

Thế thì không ngon sao được.

Quý Nguyên Sơ nhìn cô gái nhỏ trước mặt, ăn mì mà đôi mắt híp lại hạnh phúc.

Động tác ăn của cô cũng rất nhẹ nhàng, từng miếng từng miếng nhỏ.

Trông chẳng khác gì một chú mèo con.

Nếu cô có cái đuôi, chắc bây giờ nó đang vẫy đuôi vui vẻ rồi.

Quý Nguyên Sơ khẽ mỉm cười, động tác ăn mì cũng chậm lại.

Ăn được một phần ba, Trì Tuệ bắt đầu thấy no.

Cô len lén nhìn xung quanh.

Người ta thậm chí ăn sạch cả nước mì...

Bây giờ mà lãng phí thức ăn sẽ khiến mọi người khó chịu lắm.

"Anh Quý..."

Quý Nguyên Sơ ngẩng lên nhìn cô: "Sao thế?"

Trì Tuệ chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Em ăn không hết, phải làm sao đây, có thể mang về không?"

"Ăn không hết?"

Quý Nguyên Sơ nhìn đôi môi hồng hào, ướt át của cô sau khi vừa ăn mì, ngón tay cầm đũa siết lại, ánh mắt hướng xuống bát mì của cô.

Còn hơn nửa bát mì chưa ăn!

Anh nhíu mày: "Mới ăn được bao nhiêu đâu, bánh bao cũng chỉ ăn một nửa, ăn thêm đi."

Trì Tuệ khổ sở xoa bụng, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại thành một cục.

"Thật sự không ăn nổi nữa, ăn thêm nữa sẽ vỡ bụng mất."

Cô định kéo áo lên để anh xem bụng mình.

Nhưng sự chú ý của Quý Nguyên Sơ lại tập trung vào vòng eo nhỏ nhắn của cô.

Sao vòng eo này lại nhỏ đến thế?

Thôi, việc nuôi cô béo lên cũng không thể xong trong một ngày, cứ từ từ vậy.

Anh đưa tay kéo bát mì của cô sang trước mặt mình: "Vậy em đợi chút."

Nói xong, anh ăn nốt bát mì của mình, rồi tiếp tục ăn bát của Trì Tuệ.

Ôi trời.

Trì Tuệ sờ sờ vào tai mình, nóng quá.

Cả mặt cũng đỏ bừng lên.

Cô từ từ cúi đầu xuống, ngón tay trắng muốt xoắn lại với nhau.
 
Chương 16


Đây là lần đầu tiên có người ăn đồ ăn thừa của cô.

Ngay cả bà nội cũng chưa từng ăn như thế.

Đến khi Quý Nguyên Sơ ăn hết bát mì và bánh bao còn lại của cô, Trì Tuệ vẫn còn đắm chìm trong cú sốc khi thấy anh ăn đồ thừa của mình.

Vì nơi này cô không quen thuộc nên đành đi theo Quý Nguyên Sơ.

Ngược lại, anh trông có vẻ rất rành rẽ chỗ này.

Mãi đến khi cầm tờ giấy đăng ký kết hôn mới in ra, Trì Tuệ mới hoàn toàn bừng tỉnh.

Cô nhìn tờ giấy trên tay, trông giống như một tấm giấy khen, hai bên còn vẽ hình lúa mì, phía trên là một câu trích dẫn của lãnh tụ.

"Giờ đi mua đồ thôi."

Trì Tuệ cẩn thận cất tờ giấy đăng ký kết hôn, gật đầu: "Mình cần mua gì vậy?"

Mua gì thì Quý Nguyên Sơ cũng không rõ lắm.

Nhưng hôm nay anh mang theo rất nhiều phiếu, từ phiếu công nghiệp, phiếu xà phòng đến phiếu mua bình nước nóng đều có.

Nhìn cô gái nhỏ trắng trẻo, sạch sẽ, anh nghĩ phải mua cho cô một chiếc chậu rửa mặt, xà phòng và cả bình nước nóng nữa.

Anh có thể uống nước lạnh, tắm nước lạnh, nhưng Trì Tuệ thì chắc chắn không được.

Còn mấy thứ như kem dưỡng da mà phụ nữ dùng nữa, cũng phải mua cho cô.

Nghĩ rõ ràng rồi, Quý Nguyên Sơ liền dẫn Trì Tuệ đi đến cửa hàng bách hóa.

Vừa bước vào, Quý Nguyên Sơ đã bị chiếc áo đỏ bằng vải dệt trên quầy hàng thu hút.

Anh dẫn Trì Tuệ đến trước quầy, chỉ vào chiếc áo: "Em có thích không?"

Trì Tuệ nhìn qua một cái, lắc đầu.

Sau đó cô kéo tay áo anh, nhỏ giọng nói: "Quần áo may sẵn đắt lắm, mình mua vải về may cũng được mà."

"Mua vải?"

Chỗ này khá đông và ồn ào.

Giọng của Trì Tuệ mềm mại lại còn hạ thấp âm lượng, nên Quý Nguyên Sơ chỉ nghe được vài chữ.

"Ái chà."

Trì Tuệ vẫy tay ra hiệu cho anh cúi xuống.

Thực ra cô cũng không lùn, cao đến 1m64, eo thon, chân dài, vai thẳng, lưng mảnh, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo.

Nhưng anh thì quá cao.

Dù đã cúi người, cô vẫn không đủ cao để chạm đến tai anh.

Cô sốt ruột, bèn kiễng chân lên, một tay nắm lấy cánh tay anh, tay kia che miệng lại, ghé sát tai anh nói: "Em bảo là quần áo đắt lắm, mình mua vải về may thôi."

...

Khi cô nói, hơi thở phả nhẹ vào tai Quý Nguyên Sơ.

Anh chỉ cảm thấy một cơn tê dại chạy dọc từ tai lan ra khắp cơ thể.

Hàng mi anh khẽ rung, bàn tay buông thõng bên người cũng vô thức cọ vào quần, yết hầu di chuyển lên xuống.

Trì Tuệ nói xong, đợi mãi vẫn không thấy anh phản ứng.

Cô kéo tay áo anh: "Anh Quý?"

"Ừ."

Quý Nguyên Sơ lấy lại tinh thần, ánh mắt rơi xuống đôi tay trắng nõn đang nắm tay áo mình và khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp của cô, anh mím chặt môi: "Được."

Phù.

Trì Tuệ cười tươi, hai má hiện lên hai lúm đồng tiền nhỏ.

Cuối cùng cũng thuyết phục được anh rồi.

Trong tình cảnh hiện tại, hai người sống cùng nhau chắc chắn phải tiết kiệm.

Nhưng cô chưa kịp cười được bao lâu thì Quý Nguyên Sơ đã quay lại quầy hàng.

"Đồng chí, gói giúp tôi chiếc áo đỏ kia, với cả cho chúng tôi xem vài loại vải nữa.”

???

"Anh đang làm gì vậy?"

Quý Nguyên Sơ thấy cô bước đến, ra hiệu cho cô chọn vải: "Em xem đi, cái này anh không rành."

Nói xong, sợ cô giận, anh vội vàng thêm một câu: "Sắp mở tiệc cưới rồi, chắc chắn phải mua đồ mới, em cứ xem loại nào em thích để mình mua về may."

Nghe thấy lời của Quý Nguyên Sơ, cô bán hàng lập tức cười rạng rỡ: "Ôi, hai đồng chí sắp kết hôn à? Thật là xứng đôi quá! Bây giờ phụ nữ trong thành phố đều thích mặc áo đỏ khi cưới đấy, cô da trắng, mặc vào chắc chắn rất đẹp!"
 
Chương 17


Quý Nguyên Sơ gật đầu: "Ừ."

Trì Tuệ: "..."

Sau khi trải qua cú sốc vì bữa sáng và mua vải, Trì Tuệ đã dần bình tĩnh hơn khi mua những thứ khác.

Cô ngoan ngoãn theo sau Quý Nguyên Sơ, nhìn anh mua bình nước nóng, khăn mặt, vỏ gối và xà phòng.

Cuối cùng, anh lại dẫn cô đến quầy bán kem dưỡng da: "Đồng chí, cho tôi chút kem dưỡng này."

"Anh có mang theo hộp không?"

Hộp?

Trì Tuệ ngẩng đầu, quả nhiên thấy những người mua kem đều tự mang theo hộp.

Quý Nguyên Sơ cũng nhận ra: "Không có, bên cô có bán hộp không?"

Trì Tuệ: "..."

Người bán hàng: "Không có."

Trì Tuệ vội nói: "Không có thì thôi, để lần sau mua cũng được. Hôm nay mua nhiều đồ quá rồi, chút nữa mang về không nổi đâu."

Nói câu này, Trì Tuệ tự dưng thấy có chút chột dạ.

Bởi vì mua nhiều đồ như vậy, Quý Nguyên Sơ chỉ đưa cho cô cầm một bộ quần áo, còn lại tất cả anh đều tự mang bằng lưới đựng hàng.

Quý Nguyên Sơ cúi đầu hỏi: "Em còn kem dưỡng không?"

Ôi trời ơi, Vương Thái Phượng làm gì có chuyện mua kem dưỡng da cho Trì Tuệ chứ!

Ngay cả Trì Bảo Châu cũng chỉ dùng dầu hào vài xu một hộp thôi.

Dù sao, làn da của Trì Tuệ giống hệt cô kiếp trước, không cần dưỡng cũng rất đẹp.

Đặc biệt là trong thời buổi không khí và nước chưa bị ô nhiễm này, da cô thậm chí còn tốt hơn cả kiếp trước.

Trong thôn Đại Hà, làn da trắng mịn của cô là độc nhất vô nhị.

Nhưng vì vết bớt và nốt ruồi giống nhau, nên cô không thấy kỳ lạ gì về việc có cùng làn da với nguyên chủ.

Người bán hàng thấy Quý Nguyên Sơ xách nhiều đồ như vậy, lại đoán là đôi vợ chồng mới cưới, chắc không thiếu tiền, liền nói: "Chúng tôi có kem đóng hộp, đắt hơn một chút, anh có mua không?"

"Mua."

Trì Tuệ: "..."

Mua xong kem, Trì Tuệ vội ôm quần áo đi ra ngoài, sợ Quý Nguyên Sơ lại kéo cô đi mua thêm gì khác nữa.

Quý Nguyên Sơ thấy vậy thì bật cười.

Anh nhanh chân bước theo: "Đi nhanh vậy làm gì, ngã thì sao?"

Trì Tuệ cắn môi liếc anh một cái, thấy xung quanh không có ai, liền nhỏ giọng hỏi:

"Anh có phải vì cưới em mà đi vay tiền không?"

Khuôn mặt non nớt của cô lại tràn đầy sự nghiêm túc.

Quý Nguyên Sơ sững người một giây, khi hiểu ra cô đang lo lắng điều gì, anh bật cười.

"Sao em lại nghĩ vậy?"

Sao không nghĩ được chứ?!

Cùng là nông dân, nhà họ Trì đến cả một quả trứng gà cũng phải chia nhỏ ra, cả tháng chẳng thấy miếng thịt nào.

Trì Quốc Cường còn là kế toán nữa!

Nhà Quý Nguyên Sơ thì bố bệnh tật, nhà chỉ có một lao động.

Tương đương với việc công điểm của một người phải nuôi hai người đàn ông trưởng thành.

Làm sao mà tiết kiệm được bao nhiêu?

Tương lai...

Trì Tuệ nhìn xuống đôi tay và chân nhỏ bé của mình.

Thôi xong, cô cũng là người không làm được việc.

Quý Nguyên Sơ chẳng phải là phải nuôi đến ba người sao?

Hôm nay ăn một bữa no, chẳng lẽ sau này lại phải tiếp tục đói bụng?

Cô không biết rằng, những suy nghĩ trong đầu mình đã vô thức thốt ra ngoài miệng.

Nghe đến đoạn "phải đói bụng", Quý Nguyên Sơ không nhịn được nữa.

Anh kéo cô sang một bên, nghiêm túc nói: "Tuệ Tuệ, anh đã nói rồi, anh không nghèo như em nghĩ."

Trì Tuệ mím chặt môi, ngẩng lên nhìn anh, khẽ gật đầu: "Ừm."

Quý Nguyên Sơ sắp xếp lại từ ngữ, kiên nhẫn giải thích: "Những năm qua, ngoài làm ruộng, anh còn có một số nguồn thu nhập khác. Nhưng... để sau khi em về rồi anh sẽ nói rõ với em."

Nguồn thu nhập khác?

Trì Tuệ lập tức tưởng tượng ra đủ thứ.

Cô cũng đã đọc vài cuốn tiểu thuyết thời kỳ này, mà "nguồn thu nhập khác" của nam chính và nữ chính thường là...?!
 
Chương 18


Đúng lúc có người đi ngang qua, cô vội nhảy lên, đưa tay bịt miệng anh lại.

"Thôi, thôi, em biết rồi, mình về thôi."

?

Đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Quý Nguyên Sơ, Trì Tuệ mới nhận ra hành động vừa rồi của mình.

Bàn tay đang che miệng anh bỗng nóng bừng như bị phỏng.

Cô vội vàng rút tay lại, cúi đầu không dám nhìn anh: "Chúng ta... chúng ta đi thôi."

Ánh mắt Quý Nguyên Sơ tối sầm lại, nhìn thấy sau gáy ửng hồng của cô, yết hầu anh khẽ di chuyển.

"Ừ, đi ăn trưa trước đã."

Trì Tuệ nhận ra, Quý Nguyên Sơ đặc biệt rất quan tâm đến việc cho cô ăn uống.

Sáng nay nhất định bắt cô ăn hết miếng thịt bò trong tô mì.

Đến trưa, dù cô không đói, anh vẫn bỏ hai hào mua cho cô một chiếc bánh thịt.

Chuyến xe buýt về thôn Đại Hà chỉ có một chuyến lúc ba giờ rưỡi chiều, nếu lỡ chuyến này, phải đợi đến ngày hôm sau.

Vì vậy, sau khi mua bánh, hai người liền lên xe về nhà.

Lần này, Trì Tuệ chú ý hơn.

Cô bảo Quý Nguyên Sơ mang hết đồ về nhà anh, còn cô chỉ lấy bộ áo đỏ.

Quý Nguyên Sơ nghe lời, mang đồ về sắp xếp rồi đưa cô về nhà.

Nhưng đi được nửa đường, một người đàn ông có vẻ ngoài thư sinh, da trắng mịn bất ngờ xuất hiện.

Là Chu Khải.

Chu Khải thấy Trì Tuệ và Quý Nguyên Sơ đi cạnh nhau, sắc mặt lập tức trở nên méo mó.

Anh ta nhanh chân tiến đến trước mặt Trì Tuệ, mắt gắt gao nhìn cô, nhưng khi mở miệng, khóe môi lại nở nụ cười dịu dàng:

"Tuệ Tuệ, sao hôm nay em lại đi vào thành phố một mình? Chẳng phải chúng ta đã nói sẽ cùng đi mua đồ chuẩn bị cho đám cưới sao?"

Trì Tuệ bị vẻ mặt của anh ta làm cho hoảng sợ.

Người này thần kinh có vấn đề sao?

Quý Nguyên Sơ thấy thế, liền kéo Trì Tuệ ra sau lưng mình.

"Chúng tôi đã kết hôn rồi."

Chu Khải như hoàn toàn không nghe thấy lời Quý Nguyên Sơ, chỉ cau mày nói với Trì Tuệ: "Tuệ Tuệ, đi thôi, để anh đưa em về."

Vừa nói, anh ta vừa đưa tay định nắm lấy tay cô.

"Chu Khải."

Quý Nguyên Sơ nắm chặt cổ tay anh ta, lạnh giọng nói: "Chúng tôi đã đăng ký kết hôn rồi."

Ngay lập tức, nụ cười trên mặt Chu Khải biến mất hoàn toàn.

"Buông ra."

Anh ta nghiến răng nói, cố rút tay về.

Nhưng...

Không nhúc nhích.

Chu Khải: "..."

Haha!

Trì Tuệ đứng sau lưng Quý Nguyên Sơ, che miệng cười trộm.

Cảnh tượng này buồn cười quá!!!

Đúng lúc này là giờ tan làm, nhiều người trong đại đội đi ngang qua.

Thấy ba người đứng đối đầu nhau, không ít người ngoái đầu nhìn, thậm chí có vài bác gái quen thuộc còn dừng lại.

"Chuyện gì thế này?"

"Còn chuyện gì nữa, chắc là thấy vợ mình bị người ta cướp mất nên đến đòi lại thôi."

"Haizz, thằng Khải này cũng tội thật, ai mà chẳng biết nó với con bé Tuệ từ nhỏ đã thân thiết chứ. Ai ngờ lại xảy ra chuyện thế này."

"Chuyện này rơi vào ai thì cũng không chịu nổi."

Ngược lại, một ông lão quen biết Quý Nguyên Sơ khá lâu bèn cười nói: "Vì sao chọn thằng Quý Nguyên Sơ ấy à? Còn chẳng phải vì thằng bé trông đàn ông hơn sao."

"Chát!"

Câu nói ấy như một cái tát vô hình, giáng mạnh vào mặt Chu Khải.

Anh ta nổi gân xanh trên trán, vẻ mặt liên tục biến đổi, cuối cùng chỉ biết nở một nụ cười chua chát:

“Tuệ Tuệ.”

“Lý do em không thể kết hôn với anh, dì Vương đã nói với anh rồi. Em không thể sinh con thì đã sao? Anh đâu có chê em. Mau đi ly hôn với anh ta đi.”

Gì cơ?!

Trì Tuệ không thể sinh con ư?

Những ánh mắt dò xét, nghi hoặc đổ dồn về phía Trì Tuệ, khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
 
Chương 19


Mẹ kiếp!

Ai nói cô không thể sinh chứ? Cô có vòng ba đầy đặn thế này, làm sao có chuyện không sinh được! Rõ ràng là Chu Khải không thể sinh thì có!

Cô suýt nữa buột miệng nói ra, nhưng nghĩ đến việc Chu Khải và Trì Bảo Châu vẫn chưa kết hôn, cô đành nhẫn nhịn mà không lên tiếng.

Cô giữ nét mặt căng thẳng, không chút biểu cảm nhìn Chu Khải: “Vậy sao, thế tôi thật sự phải cảm ơn anh rồi. Nhưng cảm ơn lòng tốt của anh, tôi và anh Quý đã đăng ký kết hôn rồi. Đây này.”

Trì Tuệ rút từ túi áo ra tờ giấy chứng nhận kết hôn.

“Nhìn cho rõ, đây là giấy đăng ký kết hôn. Nếu anh còn tiếp tục phá hoại tình cảm của vợ chồng tôi, tôi sẽ tố cáo anh!”

Ồ, xem cô bé Trì Tuệ hôm nay cứng rắn quá nhỉ! Bình thường bị bà Vương ức hϊếp không dám kêu một lời, vậy mà hôm nay lại mạnh mẽ như vậy.

Mọi người đều thầm nghĩ rằng Trì Tuệ thay đổi là vì cô đã kết hôn và có người đàn ông làm chỗ dựa, hơn nữa người này còn là người đàn ông mạnh mẽ nhất của đội sản xuất.

Đúng vậy, hôm nay Quý Nguyên Sơ vẫn mặc chiếc áo khoác màu xám và chiếc quần đen thường thấy. Dù là trang phục giản dị nhưng vẫn không thể che giấu khí chất nam tính tỏa ra từ người anh. Làn da màu đồng của anh dưới ánh hoàng hôn như được phủ một lớp ánh sáng.

Anh đứng đó, chắn sau lưng Trì Tuệ, như đang bảo vệ cô một cách mạnh mẽ. Còn Chu Khải, đứng trước mặt anh chẳng khác gì một chú gà con.

Đúng là phụ nữ, khi bố mẹ không thể làm chỗ dựa, thì việc chọn đúng người chồng rất quan trọng.

Chu Khải không ngờ Trì Tuệ lại phản ứng mạnh đến vậy. Anh ta sững sờ.

Rõ ràng mới không lâu trước đây, cô còn nép vào một góc mà khóc lóc với anh ta cơ mà. Trong lúc Chu Khải còn đang mơ màng, Trì Tuệ hừ lạnh một tiếng, kéo tay áo Quý Nguyên Sơ, nhanh chóng rời khỏi đó.

Một người đàn ông cao 1m85 bị một cô gái nhỏ kéo tay đi, trông thật buồn cười. Nhưng Quý Nguyên Sơ lại chẳng cảm thấy mất mặt chút nào. Khi đi ngang qua Chu Khải, anh chỉ liếc một cái, ánh mắt không có bất kỳ cảm xúc nào.

Chu Khải cứng người lại.

Khi Trì Tuệ và Quý Nguyên Sơ rời đi, mọi người cũng thấy chẳng còn gì hay ho để xem nữa, lần lượt tản ra.

Bên này, Trì Tuệ kéo Quý Nguyên Sơ đến một góc vắng vẻ, rồi dừng lại. Cô mím môi, nói nhỏ:

“Vừa nãy những gì Chu Khải nói, anh đừng để ý đến...”

“Ừ.”

Lạnh nhạt thế sao?

Cô lén ngẩng đầu, và bất ngờ chạm phải ánh mắt của anh. Ánh mắt sâu thẳm như đáy đại dương của Quý Nguyên Sơ khiến cô không thể nào đoán được suy nghĩ của anh.

Trì Tuệ bỗng chốc cảm thấy lo lắng hơn. Khi cô còn đang nghĩ nát óc tìm cách giải thích, thì trên đầu bất ngờ vang lên giọng nói trầm thấp nhưng vô cùng mạnh mẽ của anh:

“Anh cưới em, không phải để em sinh con.”

"Ầm——"

Cô cảm giác tim mình đập mạnh một cái. Ngây ngốc nhìn anh. Từ góc độ này, cằm vuông vức của anh, chiếc mũi cao thẳng tắp và các đường nét khuôn mặt thật sự đẹp đến đáng kinh ngạc.

“Tuệ Tuệ?”

“À...” Trì Tuệ vội vã thu lại ánh mắt, lúng túng nói: “Em biết rồi.”

Rồi cô quay người chạy mất.

...

Khi Chu Khải trở về nhà, mẹ anh ta vừa nấu cơm xong. Nhìn thấy anh về, bà thở phào:

“Con vừa đi tìm con bé Trì Tuệ đấy à?”

“Ừ.”

Chu Khải uể oải ngồi xuống ghế, mặt mày u ám. Anh ta không thể hiểu được tại sao chỉ vì Trì Bảo Châu tổ chức đám cưới, mà vị hôn thê của anh ta lại trở thành vợ người khác.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top