Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1206


CHƯƠNG 1206

Có điều đối với Vương Bác Thần mà nói, loại bóng tối này không có ảnh hưởng gì tới thị lực của anh.

Xung quanh yên tĩnh tới mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp của mình, Vương Bác Thần cảm nhận kỹ mọi thứ xung quanh, nhưng vẫn không phát hiện chỗ nào không đúng.

Chuyện này lại là sao?

Nhạc Ẩn Long ở đây mất đi cánh tay.

Nhưng nơi này lại không có bất cứ dấu vết đánh nhau tồn tại.

Vương Bác Thần càng thêm cảnh giác.

Sự việc khác thường nhất định có quỷ!

Vương Bác Thần cực kỳ cảnh giác.

Nơi này quá yên tĩnh.

Bảo tháp chín tầng trước mắt cho người ta một loại cảm giác đè nén, đặc biệt ở trong bóng tối, trong hoàn cảnh yên tĩnh như này, một tòa tháp cổ xuất hiện đột ngột như này thật sự rất quỷ dị.

Nhạc Ẩn Long ở đây mất đi một cánh tay, nhất định có tồn tại mạnh mẽ ở đây.

Chỉ là không biết mạnh tới mức độ nào.

Vương Bác Thần kiểm tra kỹ xung quanh, sau khi chắc chắn xung quanh không có gì tồn tại, lúc này mới đẩy cửa tháp ra đi vào.

Két.

Âm thanh đẩy cửa trở nên cực kỳ to ở trong bóng tối cực kỳ yên tĩnh.

Vương Bác Thần chuẩn bị sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào, nhưng điều kỳ lạ là cửa tháp được đẩy ra, vẫn không có xuất hiện sự khác thường gì cả.

Trong lòng anh càng thêm nghi hoặc và cảnh giác, những thủ hạ đó của anh xảy ra chuyện ở đây, cánh tay của Nhạc Ẩn Long cũng mất ở đây, tại sao anh xuất hiện rồi lại không có bất cứ điều khác thường?

Còn nữa, phong ấn mà Nhạc Ẩn Long nói lại ở nơi nào? Nhạc Ẩn Long cũng không nói nơi này tồn tại một tòa tháp cổ 9 tầng.

Nhạc Ẩn Long không thể quên nói, vậy chứng tỏ, đám người Nhạc Ẩn Long không có nhìn thấy tòa tháp cổ 9 tầng này.

Chuyện này lại là sao?

Đột nhiên, bụp một tiếng, cửa tháp đóng lại không có dấu hiệu báo trước.

Thần kinh của Vương Bác Thần căng lên, bỗng xoay người lại, nắm đấm sắp tung ra.

Nhưng vẫn không có thứ gì xuất hiện.

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Vương Bác Thần không khỏi trở nên lắng, cửa tháp không thể vô duyên vô cớ mà đóng lại, đối phương ẩn ở trong bóng tối.

Chỉ là anh vẫn chưa phát hiện.

Vương Bác Thần hít sâu vài hơi, tiếp tục đi về phía trước.

Vào lúc này, tự dưng xuất hiện một làn khói, Vương Bác Thần vô cùng cảnh giác.

Đột nhiên, một bàn tay bò ra từ mặt đất, túm lấy cổ tay của Vương Bác Thần, một thanh trường mâu sắc nhọn, bỗng xuất hiện, đâm về phía đầu của anh.

Xoạt!
 
Chương 1207


CHƯƠNG 1207

Trường mâu giống như đâm trượt, ở trong không khí tạo ra tiếng ma sát

Loại sắc bén đó cho Vương Bác Thần cảm giác giống như có thể đâm thủng mọi thứ.

Nếu bị đánh trúng, anh chết chắc.

Quả nhiên tới rồi.

Ngay lập tức, Vương Bác Thần lùi lại, chân còn lại đá vào cái tay đó.

Đồng thời Vương Bác Thần cách không đánh ra một chưởng, đập vào trường mâu đó.

Keng!

Trường mâu giống như mất đi lực lượng, rơi xuống đất, nhưng điều quỷ dị là bàn tay đó lại biến mất.

Vương Bác Thần cầm trường mâu lên, trường mâu không hoàn chỉnh, chỉ còn lại nửa khúc, nhìn chất liệu hình như là đồng xanh, bên trên phủ kín màu xanh của đồng.

Nhưng cảm giác mang tới cho Vương Bác Thần lại không giống đồng xanh, chất liệu có hơi kỳ lạ, anh không nhận ra.

Trên mũi giáo cũng có vết gỉ, không có cảm giác sắc bén như vừa rồi.

Trong lòng Vương Bác Thần rất lạ, vừa rồi đoạn mâu bằng đồng xanh này cho anh cảm giác ngay cả trời cũng đâm thủng được, lúc này lại giống như sắt vụn bỏ đi, thật sự là kỳ lạ.

Phải biết, cường độ thân thể của Vương Bác Thần bây giờ dù là đạn cũng không bắn xuyên được, nhưng cảm giác vừa rồi, đoạn mâu này bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng của anh.

“Thứ này không đơn giản.”

Vương Bác Thần cầm đoạn mâu xem xét kỹ nửa ngày cũng không phát hiện có chỗ nào khác thường.

Có điều càng là như vậy thì càng chứng tỏ thanh đoạn mâu này không bình thường.

Vương Bác Thần cầm thanh đoạn mâu này, cẩn thận đi về phía trước.

Làn khói càng lúc càng dày, bàn tay vừa rồi cũng không xuất hiện nữa.

Không biết trong làn khói này có tồn tại sát cơ gì, Vương Bác Thần không dám sơ ý, nắm chặt đoạn mâu bằng đồng xanh, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Phù.

Phù.

Đột nhiên, trong làn khói truyền tới tiếng hít thở, không biết là thứ gì, nhưng tiếng hô hấp rất nặng nề.

Trái tim của Vương Bác Thần chợt siết lại, nghe kỹ nơi bắt nguồn của âm thanh.

Tuy nhiên, tiếng hô hấp này giống như truyền tới từ bốn phương tám hướng, không có một hướng cố định.

“Không đúng lắm.”

Vương Bác Thần bỗng lùi lại, một bóng đen khổng lồ đập vào chỗ mà anh vừa đứng.

“Đây là thứ gì?”

Vương Bác Thần lúc này mới nhìn rõ, bóng đen đó lại là một cái vuốt cực lớn!Vương Bác Thần cực kỳ kinh ngạc, anh chưa từng thấy cái vuốt lớn như vậy.

Chỉ một cái vuốt cao bằng tòa nhà 4-5 tầng!
 
Chương 1208


CHƯƠNG 1208

Đây là sinh vật gì?

Điều quỷ đị là lúc này với thị lực của anh, vậy mà không thể nhìn rõ toàn bộ diện mạo của sinh linh đó.

Làn khói dày đặc này đã rất quỷ dị, với thực lực hiện nay của Vương Bác Thần, phạm vi có thể nhìn thấy lại không quá 10m!

“Làn khói dày đặc rốt cuộc xuất hiện từ đâu?”

Trong lòng Vương Bác Thần cảnh giác, không có vọng động.

Anh không biết cái mà Nhạc Ẩn Long gặp phải có phải cái vuốt khổng lồ này hay không, tòa tháp cổ này thật sự quá mức thần bí.

Bụp bụp bụp!

Vào lúc này, trong tháp truyền tới tiếng bước chân inh tai nhức óc.

Sau đó, truyền ra tiếng chém giết cực lớn và tiếng gầm của thú.

Các loại âm thanh tập trung lại, giống như đang diễn ra một trận đại chiến.

Tiếng nổ kịch liệt, sấm sét rền vang, còn có riếng rồng ngâm gió rít, âm thanh chói tai của vạn kiếm va chạm.

Chỉ là từ âm thanh này nghe thì thấy đây là một trận đại chiến trên không.

“Đây là chiến đấu của lúc nào? Chiến đấu cấp bậc gì có thể đạt tới mức độ này?”

Trong lòng Vương Bác Thần chấn động, rất khó tưởng tượng, đại chiến mức độ như này sẽ kịch liệt tới mức độ nào.

Chỉ vuốt khổng lồ của một sinh linh thì có thể khiến người ta run rẩy như vậy, càng không cần nói tới hai bên tham gia cuộc chiến.

May mà trận chiến đấu này hình như chỉ là một thấu ảnh, bao gồm cả cái vuốt khổng lồ đó, đều chỉ là thấu ảnh, không phải hiện thực.

Cho dù như vậy, Vương Bác Thần cũng rất kinh hãi.

Chỉ thấu ảnh cũng đáng sợ như vậy rồi, vậy cái vuốt đó đã gần như thực chất hóa, anh vừa rồi thậm chí tưởng rằng là tồn tại trong hiện thực. Bây giờ mới biết không phải như vậy.

“Thanh đoạn mâu này lẽ nào là vũ khí bị gãy trong trận đại chiến này?”

Vương Bác Thần có hơi hiểu rồi, cánh tay của Nhạc Ẩn Long rất có thể là bị thanh đoạn mâu này chém đứt.

Tòa tháp cổ này rốt cuộc có lai lịch gì?

Vậy mà có lạc ấn chiến tranh đáng sợ như vậy.

Qua khoảng hơn nửa tiếng, các âm thanh chiến đấu trong làn khói mới từ từ biến mất, lần nữa yên tĩnh trở lại.

Vương Bác Thần thở phào, thầm nói: “May mắn không phải cảnh tượng thực tế, nếu không mình e là ngay cả tư cách tham gia chiến đấu cũng không có.”

Không biết trận chiến đấu này xảy ra vào khí nào, cũng chỉ có ra ngoài mới từ từ điều tra được.

Cánh tay xuất hiện vừa rồi, cũng không thể chỉ là một lạc ấn.

Nhưng điều kỳ lạ là làn khói dày đặc không tan đi, mọi thứ quay lại yên tĩnh, yên tĩnh tới mức hơi quỷ dị.

Vương Bác Thần càng không dám sơ ý.

Trong làn khói, Vương Bác Thần cũng chỉ có thể nhìn thấy thứ trong phạm vi 10m.
 
Chương 1209


CHƯƠNG 1209

Sau khi chắc chắn tạm thời không có nguy hiểm, Vương Bác Thần tiếp tục đi về phía trước.

Anh rất nghi hoặc, nhìn từ bên ngoài, không gian trong tháp coi như lớn, bây giờ cũng nên đi tới điểm cuối.

Nhưng sự thật là anh cảm thấy vẫn chưa đi tới điểm cuối, có lẽ là do làn khói dày ảnh hưởng tới phán đoán của anh.

“Cậu tới rồi sao?”

Đột nhiên, trước mặt xuất hiện một âm thanh, dọa cho Vương Bác Thần giật mình.

Anh lúc này mới phát hiện, trước mắt xuất hiện một bóng người.

Có điều người đó quay lưng với anh.

“Ông là ai?”

Vương Bác Thần trở nên cảnh giác, tuy nhiên bóng lưng đó không có lên tiếng nữa.

“Tôi tới rồi.”

Đột nhiên, một âm thanh vang lên từ sau lưng Vương Bác Thần, dọa cho Vương Bác Thần kinh hãi, suýt nữa thì ra tay.

Lúc này lại có một người từ đằng sau đi ra.

Tuy phần mặt của người này có hơi mơ hồ, nhưng đại khái có thể phán đoán được, là một thanh niên.

“Lại là thấu ảnh sao?”

Vương Bác Thần không có hành động gì, may mắn vừa rồi không có ra tay.

Người thanh niên quỳ xuống trước bóng lưng đó, sau khi dập đầu ba cái thì đứng dậy, nói: “Hai chúng ta hết nợ, còn lại chỉ là thù hận.”

“Haizz, cậu thật sự muốn chọn như vậy sao?”

Bóng lưng đó thở dài, nghe giọng nói hình như là một ông lão.

Người thanh niên cười lạnh nói: “Năm đó ông không phải cũng như vậy sao?”

Ông lão trầm mặc hồi lâu, nói: “Cậu không hiểu.”

Người thanh niên cương quyết nói: “Tôi không muốn hiểu, cũng không cần hiểu, cái cũ tóm lại phải phá bỏ, thứ mới tóm lại phải xuất hiện.”

Ông lão vẫn quay lưng với người thanh niên: “Cái cũ chưa chắc là không tốt, thứ mới cũng chưa chắc là tốt.

Người thanh niên cười mỉa mai nói: “Ông luôn quay lưng với chúng sinh không chịu xoay người, vậy nên ông trước giờ không biết chúng sinh cần gì!”

Ông lão không lên tiếng nữa.

Vào lúc này, người thanh niên bỗng ra tay, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm, nhanh như cắt mà đâm về phía lưng của ông lão.

Hình ảnh tới đây thì biến mất, chỉ còn lại làn khói dày đặc.

Cuộc đối thoại không đầu không đuôi này khiến Vương Bác Thần có hơi khó hiểu, ông lão đó là ai? Người thanh niên đó lại là ai?
 
Chương 1210


CHƯƠNG 1210

Ông lão rất có khả năng là trưởng bối của người thanh niên, nếu không người thanh niên sẽ không quỳ.

Giữa bọn họ xảy ra chuyện gì sao?

Vương Bác Thần hoàn toàn không hiểu hình ảnh này đại diện cho cái gì, thông tin hữu dụng gì cũng không có.

“Hửm? Làn khói dày đặc đã tan đi rồi sao?”

Vương Bác Thần phát hiện, làn khói dày đặc không biết khi nào đã tan đi, vừa rồi sự chú ý của anh bị người thanh niên và ông lão thu hút, không có chú ý tới.

Làn khói dày đặc tan đi, mà ở chỗ cách trước người Vương Bác Thần không tới 3m có một bộ xương khô ngồi đó, dưới đất viết một dòng chữ, lại khiến Vương Bác Thần lập tức tê dại da đầu, dựng tóc gáy cả người, choạng loạng lùi lại mấy bước.

Chỉ thấy trên đất viết rằng: “Lâm Đ ạo Tử ta chết tại đây.”

Vương Bác Thần sửng sốt nói: “Sao có thể chứ? Chuyện này sao có thể chứ? Lâm lão đầu được chính tay mình chôn cất, sao có thể ở đây chứ?”

“Lâm Đ ạo Tử ta chết ở đây.”

7 chữ này lại khiến Vương Bác Thần cực kỳ sửng sốt, cả người lạnh toát.

Lâm Đ ạo Tử là tên của Lâm lão đầu.

Khi Lâm lão đầu chết anh ở bên cạnh, Lâm lão đầu còn là tự tay anh chôn cất.

Nơi này là Phật Quốc, sao có thể xuất hiện ở đây?

“Lẽ nào là cùng tên?”

Vương Bác Thần ổn định tâm thần, Lâm lão đầu là do anh tự tay chôn, không thể xuất hiện ở đây.

Trừ phi lúc đó Lâm lão đầu không chết, bản thân lại chạy tới đây chết một lần.

Nhưng chuyện này căn bản không thể.

Vương Bác Thần phán đoán một chút, thời gian tử vong của bộ xương khô này ít nhất hơn 20 năm, không thể là Lâm lão đầu, có lẽ chỉ là tên giống nhau.

Sau khi xác định không phải, Vương Bác Thần thở phào, nếu không cũng quá dọa người rồi.

Trong lòng của bộ xương có một cái hộp gỗ nhỏ, Vương Bác Thần lấy ra.

Sau khi mở ra, bên trong là một bức thư, nhưng chữ bên trên lại khiến Vương Bác Thần chết lặng.

Chỉ thấy bên trên viết: “Vương Bác Thần, đồ đệ ngoan của ta, ông lão ta lần này thật sự sắp chết rồi, bộ xương trước mặt con là ta. Ừ, tuy bây giờ ta vẫn chưa gặp được con, vẫn chưa thu nhận con là đồ đệ, nhưng ta biết 20 năm sau con chắc chắn sẽ đến đây.”

“Sao hả? Thuật bói toán của ta có giỏi không? Không cần nghi ngờ, ta là sư phụ Lâm Đ ạo Tử của con, ta chỉ là chết trước khi nhận con làm đồ đệ mà thôi. Tòa tháp này có lai lịch thần bí, ta vốn muốn dò đường trước cho con, không ngờ được tòa tháp này không nói lý, lão phu sơ ý không tránh được nên đã chết. 8 tầng còn lại thì con đừng đi, bây giờ đi lên chỉ có thể đi chết. Nhưng tòa tháp này có thể dùng để giết cường địch.”

“Được rồi, ta cũng chỉ có thể giúp con tới đây thôi, đợi con bao giờ nghĩ thông chuyện ta chết trước khi nhận con làm đồ đệ, con mới có tư cách phân cao thấp với cường giả thật sự. Thi thể của ta, con cũng đừng động vào, nơi này khá tốt.”

Mẹ kiếp đây là chuyện gì thế?

Vương Bác Thần sắp điên rồi.
 
Chương 1211


CHƯƠNG 1211

Đây chính là bút tích của Lâm lão đầu.

Chuyện này rốt cuộc là sao?

Lâm lão đầu chết trước khi nhận anh làm đồ đệ?

Vậy người nhận anh làm đồ đệ là ai?

Lẽ nào là quỷ hồn của Lâm lão đầu?

Không đúng.

Trên thư, Lâm lão đầu nói ông ta tính ra anh là đồ đệ của ông ta, nhưng ông ta đã chết rồi…

Vương Bác Thần hoàn toàn mù mịt, căn bản không giải thích rõ được, cũng không có bất cứ tính logic nào.

Nhưng sự thật là như vậy, trước khi Vương Bác Thần chết đã tính ra anh sẽ trở thành đồ đệ của ông ta, sau đó sau khi ông ta chết thì lại nhận anh làm đồ đệ!

Mẹ kiếp chuyện này là cái quái gì thế?

Trên thư viết mấy câu như này, thông tin hữu dụng gì đó cũng không có.

“Đây không phải là kịch bản ác ôn của Lâm lão đầu chứ? Nhưng Lâm lão đầu từ sau khi nhận mình làm đồ đệ thì luôn ở cạnh mình, sư phụ cho dù muốn giở trò, cũng phải có thời gian tới đây mới được.”

Vương Bác Thần nghĩ kỹ lại, chắc chắn Lâm lão đầu không có thời gian tới đây.

Sau khi nhận anh làm đồ đệ, Lâm lão đầu dẫn anh rong ruổi hơn một năm ở các chiến trường, sau đó thì mất. Sau đó đáp ứng yêu cầu của Lâm lão đầu, chôn ở chân núi Côn Luân.

Nơi này cách chân núi Côn Luân có tới mười vạn tám nghìn dặm, với lại trong thời gian hơn 1 năm Lâm lão đầu dẫn anh đi ngao du, gần như đều ở bên Châu Phi.

Đâu có thời gian tới Phật Quốc?

Trừ phi Lâm lão đầu có thể trong nháy mắt từ Châu Phi xuất hiện ở Phật Quốc.

“Có khả năng là trước khi Lâm lão đầu nhận mình làm đồ đệ, tính được mình sẽ tới đây, vậy nên tạo ra trò đùa quái đản ở đây trước không?”

Vương Bác Thần lần nữa kiểm tra kỹ bộ xương.

Nhưng điều khiến anh càng kinh ngạc hơn là kết luận được đưa ra là bộ xương này là của Lâm lão đầu!

Bởi vì bẩm sinh chân trái của Lâm lão đầu ngắn hơn chân phải 3cm, chân trái của bộ xương này cũng như vậy.

Ngoài ra, tay trái của Lâm lão đầu bị tật, sinh ra thì ít hơn người khác một ngón tay út, vậy nên tay trái chỉ có 4 ngón tay, cái này khác với bị đứt.

Mà xương tay trái của bộ xương này là 4 ngón bẩm sinh, không có ngọn tay út.

Tổng hợp những điều này lại, Vương Bác Thần chắc chắn bộ xương này là của Lâm lão đầu!

Sự thật này càng khiến người ta sợ hãi!

Vương Bác Thần hoàn toàn đơ rồi, trong đầu hỗn loạn.

Hoàn toàn không giải thích được.

Nhìn lối vào của tầng 2, Vương Bác Thần nghĩ, cuối cùng không đi lên.
 
Chương 1212


CHƯƠNG 1212

Tuy trong lòng rất tò mò, nhưng Lâm lão đầu cảnh cáo anh đừng đi lên, tóm lại sẽ không hại anh.

Vương Bác Thần đang định rời đi thì đột nhiên một giọng nói vang lên từ sau lưng.

“Đồ đệ ngoan, con cứ đi như vậy sao?”

Vương Bác Thần lập tức xoay người, ở đó có một Lâm lão đầu sống sờ sờ, lúc này đã đứng ở lối vào của tầng 2, cười híp mắt nhìn anh.

“Lâm lão đầu?”

Vương Bác Thần tự dưng trở nên căng thẳng.

Đây rốt cuộc có phải Lâm lão đầu không?

Lâm lão đầu đã chết 2 lần rồi, bây giờ lại xuất hiện một Lâm lão đầu, rốt cuộc là sao đây?

Lâm Đ ạo Tử cười ôn hòa: “Đồ đệ ngoan, vi sư dẫn con lên tầng 2.”

“Ông rốt cuộc là ai?”

Dây thần kinh khắp người Vương Bác Thần đều trở nên căng cứng.

Trên người đối phương không hề có cảm giác thân thiết, chỉ khiến sau lưng anh lạnh toát, lập tức kinh hãi, dựng tóc gáy!

“Đồ nhi ngoan, ta là sư phụ của con, con không nhận ra ta rồi sao?”

Lâm Đ ạo Tử trách cứ: “Còn không mau qua đây, vi sư dẫn con lên tầng 2, ở đó đều là bảo vật!”

Đột nhiên, sắc mặt của Lâm Đ ạo Tử trở nên dữ tợn, hét lên: “Mày tại sao không lên, cái thằng nghịch đồ này!”

Vương Bác Thần vội vàng lùi lại, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

Nơi này cực kỳ quỷ dị!Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Lúc này, trên người Lâm Đ ạo Tử bắt đầu mọc ra lông xanh rất dài, trong nháy mắt ông ta biến thành một con quái vật lông xanh hình người.

Từng luồng uy áp khủng khiếp tỏa ra từ trên người quái vật lông xanh, Vương Bác Thần kinh hãi, thực lực của đối phương mạnh hơn tưởng tượng của anh!

Lúc này anh là Siêu Phàm Cảnh, ở bên ngoài trừ những cao thủ ẩn giấu của bảy đại thế gia và những người của Cổ tộc ẩn thế, anh gần như là người đứng đầu.

Nhưng bây giờ, ở trước mặt quái vật lông xanh, anh cảm thấy mình ngay cả cơ hội ra tay cũng không có.

Trên cổ của Vương Bác Thần cũng nổi một lớp gai ốc, anh không ngừng lùi lại, lần đầu tiên anh nảy sinh ý nghĩ muốn chạy trốn.

Tòa tháp này thật sự quá quỷ dị.

Bây giờ anh cũng bắt đầu nghi ngờ, bộ xương của Lâm lão đầu cũng có phải do thứ quỷ dị trong tháp huyễn hóa ra hay không.

“Cậu tại sao không đi theo tôi!! Tôi là sư phụ của cậu, cậu tại sao không nghe lời tôi!”

Quái vật lông xanh vẫn đang rít gào, muốn lao tới.

Nhưng lối vào có phong ấn, mỗi lần quái vật lông xanh đụng một cái thì sẽ hiện ra một lớp sóng, ngăn chặn quái vật lông xanh.

Cho dù là vậy, quần áo trên người Vương Bác Thần đã bị ướt đẫm bởi mồ hôi lạnh.

Lần đầu tiên anh gặp phải tồn tại mạnh mẽ như này.
 
Chương 1213


CHƯƠNG 1213

Mạnh hơn cảm giác mà Cổ Nhật Long gây ra cho anh rất nhiều

Đây là tồn tại cấp bậc gì?

Đây rốt cuộc là người hay quái vật?

Vương Bác Thần muốn trốn đi, muốn mở cửa tháp, mà cửa tháp đã bị khóa chết, hoàn toàn không mở ra được.

“Cậu không thoát được đâu, người tới đây, không ai có thể thoát được!”

Quái vật lông xanh cười khà khà, tiếng cười đó cực kỳ u ám quỷ dị, giống như truyền tới từ 18 tầng địa ngục, vô cùng ghê rợn.

Vào lúc này, trên mặt đất đột nhiên bốc ra vô số bàn tay máu màu đỏ, túm lấy cổ chân của Vương Bác Thần, không ngừng giằng xé, muốn lôi anh xuống lòng đất.

Vương Bác Thần cực kỳ sửng sốt, đoạn mâu trong tay vội vàng vung lên, nhưng chém đứt mấy cái thì lại xuất hiện vô số.

Trên mặt đất đều là bàn tay máu, giống như lúa mạch mọc từ trong ruộng, chi chít, không thể tránh được!

“Cậu không thoát được đâu, cậu không thoát được đâu. Đồ đệ ngoan, mau đi lên, chỉ có tôi có thể cứu cậu.”

Quái vật lông xanh cười u ám, nó giống như đã biết loại biến cố này từ trước.

Nhưng cảm giác nó mang tới cho Vương Bác Thần khủng khiếp hơn những bàn tay máu trên đất.

Vương Bác Thần không ngừng nhảy lên, vung đoạn mâu, những bàn tay máu đó bị đoạn mâu chém đứt, biến thành một làn khói xanh tiêu tán.

Nhưng bàn tay máu trên đất có quá nhiều, giống như ác quỷ trong địa ngục muốn bò ra.

Vương Bác Thần giật thót tim, thầm nói những bàn tay này vô cùng vô tận, cho dù bây giờ không uy hiếp được anh, nhưng thời gian dài, anh cũng sẽ kiệt sức.

Đến lúc đó thì hết cách rồi.

Buộc phải nhanh chóng giải quyết!

“Giết không hết đâu, giết không hết đâu, cậu giết càng nhiều thì chúng sẽ càng mạnh! Đồ nhi ngoan, mau tới chỗ tôi, chỉ có tôi có thể cứu cậu.”

Quái vật lông xanh ở một bên dụ dỗ, Vương Bác Thần tức giận gầm lên: “Quái lông xanh, mẹ kiếp ông im mồm cho tôi!”

“Quái lông xanh? Quái lông xanh? Cậu vậy mà gọi tôi là quái lông xanh? Tôi là sư phụ của cậu, cái thằng nghịch đồ! Tôi vì tốt cho cậu, cậu vậy mà gọi tôi là quái lông xanh! Nếu không phải vì cậu, tôi sao lại biến thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ như này!”

Quái lông xanh hình như rất ghét người khác gọi ông ta như vậy.

Nhưng Vương Bác Thần bây giờ không có thời gian đấu khẩu với ông ta, anh cũng phát hiện rồi, những bàn tay máu đó sau khi bị g iết chết, lực lượng của bàn tay máu xuất hiện sau sẽ mạnh hơn, mạnh gấp đôi bàn tay máu ban đầu!

Mới đầu Vương Bác Thần đánh một chưởng thì có thể đánh tan không ít, nhưng dần dần, những bàn tay máu đó phải hai chưởng mới có thể đánh tan.
 
Chương 1214


CHƯƠNG 1214

Tuy trên đoạn mâu đều là gỉ đồng màu xanh, nhưng vẫn rất sắc bén, đối phó với bàn tay đứt giãy ngược lại rất dễ dàng.

Bụp bụp bụp!

Vào lúc này, bên dưới truyền tới âm thanh giống như gõ trống, rung chấn khiến tai của người khác đau nhói, giống như có thứ gì đó sắp đi ra!

“Đây lại là cái gì?”

Vương Bác Thần sắp điên rồi, những bàn tay đứt gãy này không những càng lúc càng nhiều, còn càng lúc càng mạnh.

Bây giờ lại có thứ gì sắp chui ra!

Bụp bụp bụp.

Mặt đất truyền ra âm thanh giống như gõ cửa, có thứ gì đó sắp đi ra từ dưới đất.

Vương Bác Thần vừa đối phó với bàn tay quỷ, vừa điên cuồng đập cửa tháp.

Cửa tháp không biết làm bằng chất liệu gì, cực kỳ chắc chắn. Vương Bác Thần dùng hết sức cũng không thể lay động được cửa tháp.

Bàn tay quỷ trên đất càng ngày càng nhiều, chi chít khiến người nhìn tê dại da đầu, giống như cỏ mọc trong đất, hơn nữa mỗi một bàn tay quỷ dường như đang tiến hóa, đã xuất hiện một chút năng lượng dao động.

Tình hình rất khẩn cấp.

Tuy bây giờ bàn tay quỷ không tạo thành uy hiếp với anh, nhưng làm sao cũng không giết hết!

Lẽ nào phải chết ở đây sao?

Vương Bác Thần thầm kêu khổ, không ngờ chuyến đi Phật Quốc lần này lại nguy hiểm như thế, càng không ngờ trên đời lại tồn tại nơi đại hung như này.

Điều quỷ dị hơn, nơi này rõ ràng là trong địa phận của Phật Quốc, nhưng thủ đoạn giam cầm trong tháp hoàn toàn là cách phong ấn của đạo gia nước R.

Chứng tỏ tòa tháp cổ tràn ngập sự quỷ dị này, rất có khả năng là do người nước R thời cổ đại xây dựng.

Có điều Vương Bác Thần bây giờ không quan tâm những thứ này, làm sao ra ngoài mới là điều mấu chốt nhất.

“Đồ đệ ngoan, mau tới chỗ tôi, chỉ có tôi có thể cứu cậu.”

Trong giọng nói của quái lông xanh tràn ngập ý vui sướng khi người khác gặp họa.

Vương Bác Thần không thèm quan tâm nó, tiếp tục đối phó với bàn tay quỷ.

Tiếng va đập của mặt đất càng lúc càng lớn, bắt đầu rung chấn.

Xem ra không cần bao lâu, thứ bên dưới sẽ ra ngoài.

“Đây lẽ nào là một tòa tháp trấn ma sao? Thật quỷ dị.”

Vương Bác Thần bị một bàn tay máu tóm lấy, lập tức cổ chân truyền tới một cơn đau, anh vội vàng chém đứt bàn tay máu.

Loại tình huống này khiến anh sửng sốt, lực lượng của bàn tay máu đã mạnh tới mức có thể gây ra đau đớn cho anh, cứ tiếp tục như này, bàn tay máu không ngừng tiến hóa, anh sẽ không ngăn chặn được.

“Đây rốt cuộc là cái quỷ gì!”

 
 
Chương 1215


CHƯƠNG 1215

Vương Bác Thần chỉ có thể không ngừng nhảy lên, bên phía cửa tháp không mở được, buộc phải nghĩ cách khác.

Lẽ nào chỉ có đi lên tầng 2 sao?

Không được.

Quái lông xanh còn quỷ dị hơn những bàn tay máu này, cách xa như vậy cũng có thể ngửi được mùi thối rữa trên người ông ta.

Điều kh ủng bố hơn là những bàn tay máu này không xuất hiện ở chỗ gần lối vào tầng 2, hơn nữa cũng không đi tới bên đó.

Điều này chứng tỏ quái lông xanh đáng sợ hơn bàn tay máu.

“Trên trời có cửu trọng thiên, thần tiên lớp lớp. Dưới đất có tầng thứ 18, quỷ hồn lớp lớp. Ở giữa có quỷ lại có thần, chỉ là người phàm không phân rõ.”

Tiếng hát quỷ dị văng vẳng ở trong tầng 1, khiến trái tim của Vương Bác Thần bỗng thắt lại.

Tiếng hát sắc bén vang vọng, khiến toàn thân Vương Bác Thần nổi một tầng gai ốc.

Đây là ca khúc đầu phim của bộ Phong Thần Diễn Nghĩa bản cũ bị cấm, âm thanh u ám càng khiến không khí lúc này trở nên càng thêm đáng sợ.

Trong lòng Vương Bác Thần rung lên, người hát là quỷ lông xanh, ông ta không phải luôn bị nhốt ở đây sao? Sao lại biết bài hát này?

“Quái lông xanh, ông ngay cả bản thân là ai cũng quên rồi sao? Ông thật đáng thương!”

Vào lúc này, Vương Bác Thần mỉa mai quái lông xanh.

Quái lông xanh rất có khả năng là người hiện đại, nếu không sao có thể biết bài hát này?

Nó rốt cuộc là ai?

“Cứng miệng cũng vô dụng, vào nơi này, không ai có thể đi ra.”

Quái lông xanh không ngừng dụ dỗ: “Chỉ cần tôi có thể cứu cậu, tôi chính là Lâm Đ ạo Tử sư phụ của cậu, đồ nhi ngoan, tới chỗ tôi, chỉ có tôi có thể cứu cậu.”

Quái lông xanh giống như thể tập hợp của mọi sự tà ác, giọng của nó tà ác, ánh mắt tà ác, hình như vì tà ác mà sinh ra.

Mà vào lúc này, bỗng nhiên bụp một tiếng, cửa tháp đột nhiên mở ra.

Trong lòng Vương Bác Thần chợt vui mừng, chỉ nghe thấy giọng nói của Nhạc Ẩn Long vang lên: “Anh Thần, anh không sao chứ?”

“Nhạc?”

Vương Bác Thần chợt sững người, anh dốc hết sức cũng không thể mở cửa tháp, Nhạc Ẩn Long sao thoáng cái thì mở ra rồi?

Nhưng bây giờ không kịp nghĩ nhiều, Vương Bác Thần nhanh chóng nhảy ra ngoài.

Anh vừa đi ra, cửa tháp bèn rầm một tiếng, đóng lại.

Vương Bác Thần thoát chết, thở phào một hơi, hỏi: “Nhạc, cậu sao lại tới đây?”

Mặt mày Nhạc Ẩn Long nặng nề nói: “Anh Thần anh đã đi vào ba ngày rồi, chúng tôi lo lắng anh xảy ra chuyện nên tôi đi vào. Tôi nghe trong tháp có tiếng chém giết, không ngờ anh thật sự ở bên trong.”
 
Chương 1216


CHƯƠNG 1216

Vương Bác Thần nhíu mày, đã 3 ngày rồi sao? Anh cảm thấy mới một lúc.

“Cậu làm sao mở được cửa tháp?”

Vương Bác Thần nghi hoặc hỏi.

Nhạc Ẩn Long nói đầy kỳ quái: “Tôi vừa đẩy thì mở rồi?”

“???”

Vương Bác Thần càng thêm mờ mịt, anh ở bên trong tốn hết sức ba bò chín trâu cũng không thể mở ra, Nhạc Ẩn Long ở bên ngoài đẩy nhẹ thì đẩy ra?

Lẽ nào cửa này không mở được từ bên trong? Bên ngoài đẩy nhẹ thì mở?

Vừa rồi khi đi vào, hình như cũng đẩy một cái thì mở.

Nhưng ở bên trong anh nghĩ hết mọi cách cũng không thể mở ra.

Nhạc Ẩn Long nghĩ rồi nói: “Có thể là do phong ấn, bên trong không mở được, chỉ có thể mở từ bên ngoài, lần trước khi tôi tới cũng đẩy nhẹ thì mở.”

“Ổ? Vậy ư? Cái này tôi chưa từng nghĩ.”

Vương Bác Thần nói xong, bỗng nhiên dùng tư thế nhanh như chớp, đấm mạnh một quyền về phía Nhạc Ẩn Long.

Bụp!

Nhạc Ẩn Long bị một quyền này đánh cho vỡ ra, cơ thể nổ tung, hóa thành một làn khói tỏa ra.

Trong cơ thể của Vương Bác Thần, khí huyết sôi sục, một tia lực lượng thần tính sinh ra từ trong cơ thể của anh, dần dần lưu chuyển tới tứ chi bách mạch.

Dị huyết nhà họ Vương lần nữa được kích hoạt!

“Thật sự tưởng rằng tôi không nhìn ra hay sao?”

Vương Bác Thần cười lạnh một tiếng, trở nên cảnh giác hơn.

Người vừa rồi căn bản không phải là Nhạc Ẩn Long, bởi vì Nhạc Ẩn Long căn bản không biết sự tồn tại của tòa tháp cổ này, nếu biết anh ta chắc chắn sẽ nói với anh.

Trong lời của đối phương lộ ra sơ hở.

Ầm ầm.

Trong cơ thể của Vương Bác Thần dường như có sấm sét nổ vang, lại giống như xuất hiện âm thanh rung chấn của cơn sóng dữ.

Lần thứ hai dị huyết bắt đầu thức tỉnh.

Lần đầu tiên khi thức tỉnh mang tới chỗ tốt rất lớn cho Vương Bác Thần, máu thịt toàn thân thay đổi, tốc độ hấp thụ linh khí thiên địa gấp 5 lần người khác, điều này mới khiến anh ở trong 4 năm ngắn ngủi đột phá Siêu Phàm Cảnh, trở thành thần chủ.

Lần thức tỉnh này, thay đổi tập trung chủ yếu ở trong xương cốt của anh, nó vang lên âm thanh rột rột như ngòi nổ, xương cốt đang lột xác.

Vương Bác Thần rõ ràng cảm nhận được xương cốt của mình trở nên cứng cáp hơn, giống như lột xác của ngọc thô.

Những tia ánh sáng màu vàng quấn quanh trên người anh, xương cốt trong cơ thể không ngừng đè nén, giống như rèn sắt, loại bỏ tạp chất.
 
Chương 1189


CHƯƠNG 1189

Dạ Anh Thư lạnh giọng nói: “Đủ rồi, Tôn Trinh, Châu Y Y, là các người nói năng lỗ m ãng, bị bạn trai tôi giáo huấn cũng đáng đời. Các người nên cảm ơn anh ấy đã giữ lại cho các người một mạng.”

Tôn Trinh lau vết máu tươi nơi khóe miệng, nhìn chằm chằm Vương Bác Thần và nói: “Đồ giun dế, tôi sẽ cho anh biết chọc giận thần sẽ có kết cục như thế nào!”

Sau đó, anh ta nói với Dạ Anh Thư: “Anh Thư, tôi biết cô cố ý chọc tức tôi, tôi vốn không để ý đến loại giun dế này, nhưng anh ta lại dám đánh tôi, hôm nay tôi nhất định phải gi ết chết anh ta.”

Châu Y Y ôm lấy mặt, sắc mặt trở nên lúc đen lúc trắng, nói với vẻ u ám: “Tôi bị một con kiến vốn nên quỳ trên mặt đất đánh, Dạ Anh Thư, cô lại muốn giúp anh ta? Thân phận của chúng ta cao quý thế nào, anh ta dám cãi chúng ta đã là tội chết rồi, hiện tại còn dám động thủ, tôi bắt buộc phải hút linh hồn anh ta ra luyện hóa, giết sạch cả nhà anh ta! Đây chính là kết cục của việc chọc giận thần linh!”

Đang nói, hai mắt Châu Y Y biến thành một đen một trắng, hai tay đan vào nhau, nắm lấy đạo quyết.

Ngay lập tức, một ngọn lửa xuất hiện vô căn cứ, bắn về phía Vương Bác Thần.

Cùng lúc đó, trong tay Tôn Trinh chợt xuất hiện một con dao găm, phía trên lóe ra ánh sáng xanh, đâm thẳng về phía Vương Bác Thần.

“Được, tôi đã nhắc nhở các người rồi, nếu các ngươi tự mình tìm cái chết, vậy ta cũng không ngăn cản.”

Dạ Anh Thư, người gây ra cuộc xung đột này lại khoanh tay đứng một bên lạnh lùng quan sát.

Dường như không chút quan tâm đ ến sự sống chết của mấy người này.

Trong lòng Dạ Anh Thư cười nhạt, khoảng thời gian ở cổ tộc ẩn thế cũng không yên bình như vậy, vừa hay cô ta mượn tay Vương Bác Thần, giệt trừ mấy người này.

Đến lúc đó, Vương Bác Thần và cổ tộc ẩn thế hoàn toàn kết thù với nhau, như vậy mới có thể thực hiện kế hoạch tiếp theo của cô ta.

“Cổ tộc ẩn thế thì rất cao quý sao?”

Bóng dáng của Vương Bác Thần xuất hiện trước mặt Châu Y Y như một bóng ma, Châu Y Y lập tức sững sờ, muốn lùi lại nhưng đã quá muộn rồi, Vương Bác Thần đã bóp lấy cổ cô ta, đẩy thẳng vào người Tôn Trinh.

Con dao găm trong tay Tôn Trinh ngay lập tức đâm vào ngực Châu Y Y.

Cơ thể Châu Y Y kịch liệt co giật vài lần rồi bất động.

Tôn Trinh đơ rồi, Châu Y Y chết ở trong tay anh ta!

“Tôn, Tôn Trinh, anh, anh đã giết Châu Y Y.”

Một cô gái khác tên Mặc Uyên kinh sợ nhìn sang Tôn Trinh.

“Mẹ kiếp cô im mồm cho ông đây, chuyện đều là do con kiến này giết, liên quan gì tới tôi!”

Tôn Trinh ném con dao trong tay đi, nhìn Vương Bác Thần với vẻ đầy thù hận, trong ánh mắt lộ ra một chút sợ hãi, giọng nói run rẩy: “Anh, anh dám giết Châu Y Y, anh biết cô ta là ai không? Anh biết chúng tôi là ai không? Bây giờ anh chết chắc rồi, anh giết thần thì tất nhiên sẽ giết cửu tộc của anh!”

Vương Bác Thần trực tiếp lăng không tát cho anh ta một cái ngã ra đất, nói với sự mất kiên nhẫn: “Ồn ào.”

“Anh, anh đã giết Tôn Trinh, anh…”

Mặc Uyên bị dọa vội vàng lùi lại, nhưng bất thình lình một con dao đâm vào eo sau của cô ta.

Mặc Uyên sửng sốt nhìn ra đằng sau, Dạ Anh Thư hờ hững nói: “Bây giờ chết, các người còn có thể cùng nhau làm một đôi trên đường xuống hoàng tuyền.”
 
Chương 1190


CHƯƠNG 1190

Vương Bác Thần nhíu mày nhìn sang Dạ Anh Thư, anh không định giết Mặc Uyên, nhưng không ngờ Dạ Anh Thư lại tàn độc như vậy, giết Mặc Uyên.

Dạ Anh Thư cười hi hi nói: “Nhìn tôi làm gì? Tôi không giết người diệt khẩu, anh cảm thấy anh có thể sống tiếp sao? Tuy anh là thần chủ gì gì đó, nhưng mấy gia tộc này muốn giết anh dễ như trở bàn tay, tôi là vì tốt cho anh.”

Khi nói chuyện, trên ngón tay của Dạ Anh Thư tỏa ra một ngọn lửa màu lam sẫm, trực tiếp đốt thi thể trên đất thành tro bụi.

Khi làm tất cả chuyện này, trên mặt Dạ Anh Thư nở nụ cười lạnh nhạt, Vương Bác Thần nhìn mà cũng có loại cảm giác sợ hãi, da đầu tê dại.

Dạ Anh Thư, đây là một xà nữ xinh đẹp!

Người đi ra từ Cổ tộc ẩn thế quả nhiên không ai là người bình thường, nhưng đều có một điểm chung, không coi mạng của người khác là mạng!

“Nơi này là phòng khách quý, sẽ không có ai đi vào.”

Dạ Anh Thư mỉm cười khoác tay của Vương Bác Thần, thân thiết nói: “Tôi làm như vậy đều là vì anh, anh không được ghét bỏ tôi. Đi thôi, bữa tiệc thuộc về chúng ta mới chính thức bắt đầu. Thứ đã đồng ý với anh, tôi sẽ nói hết cho anh.”

Trong lòng Vương Bác Thần càng thêm nghi ngờ, cuộc gặp gỡ tình cờ ở trung tâm thương mại vào ban sáng là Dạ Anh Thư cố ý sắp xếp!

Với sự ngoan độc của người phụ nữ này, cô ta tuyệt đối có thể làm ra chuyện như vậy.

Chỉ là mục đích cô ta làm vậy là gì?

Đối với cô ta có lợi ích gì?

Lẽ nào cô ta chỉ là muốn mượn đao giết người?

Nhưng lại nói không thông.

Vương Bác Thần lưu ý, người phụ nữ như Dạ Anh Thư có lẽ có dự định sâu hơn.

Có lẽ cô ta là điểm đột phá của Cổ tộc ẩn thế.

Bên ngoài đã người qua người lại, không có một ai biết chuyện vừa xảy ra ở phòng khách quý.

Càng huống chi, buổi tiệc này vốn là do Dạ Anh Thư âm thầm sắp xếp, cho nên muốn khiến những người khác không phát giác được chuyện xảy ra vừa rồi, thật sự dễ như trở bàn tay.

Đương nhiên, ở đây không có ai biết, tác giả đứng sau bữa tiệc này chính là Dạ Anh Thư.

Người ở đây không có mấy ai biết Dạ Anh Thư, trừ mấy người trước đó chào hỏi với Dạ Anh Thư ra, những người quen biết khác cũng không có bao nhiêu.

Ngược lại một số cậu ấm cô chiêu lại có quan hệ không tồi với Dạ Anh Thư.

“Anh Thư, chị cũng tới rồi à? Lâu quá không gặp.”

Một cô gái mặc hán phục chạy tới, điều kỳ lạ là trên hán phục của cô ta lại đeo một chiếc còng tay, cách phối đồ kỳ lạ như này lại khiến người khác có chút tò mò.

Cô ta kéo tay của Dạ Anh Thư, vui vẻ nói: “Đám cậu Từ ở bên đó, chúng ta qua đó đi.”

Dạ Anh Thư cười nói: “Lâm Thanh Thanh, đây là bạn trai của chị – Vương Bác Thần, gọi anh rể.”

“Á? Anh Thư chị có bạn trai rồi sao? Vậy cậu Từ…”

Lời của Lâm Thanh Thanh còn chưa nói hết thì đã ý thức được không đúng, vội vàng ngại ngùng nói: “Anh Bác Thần anh đừng hiểu lầm, em chỉ nói đùa.”
 
Chương 1191


CHƯƠNG 1191

Nói xong thì lè lưỡi tinh nghịch.

Vương Bác Thần khẽ mỉm cười gật đầu với cô ta.

Lâm Thanh Thanh ghé tai nói trộm với Dạ Anh Thư: “Anh Thư, bạn trai của chị đẹp trai thật đấy, chị tìm được từ bao giờ thế? Anh ấy có anh trai hoặc em trai gì đó không? Giới thiệu một người cho em đi, nếu xấu thì thôi.”

Dạ Anh Thư nói đùa: “Hay là chị nhường anh ấy cho em?”

Hai mắt của Lâm Thanh Thanh phát sáng, nói: “Chị nói thật ư? Vậy em không khách sáo nha.”

“Nằm mơ đi.”

Dạ Anh Thư lườm nguýt, hoàn toàn không có sự âm độc của vừa rồi.

Nếu không phải biết cô ta vừa rồi làm cái gì, Vương Bác Thần hoàn toàn không tin, Dạ Anh Thư của lúc này lại tàn nhẫn tới vậy.

Ở bên kia, có 7-8 nam nữ trẻ tuổi ngồi vây quanh, không ai không phải là cậu chủ cô chủ.

Bên cạnh còn có một số nam thanh nữ tú, nhưng những người này rõ ràng chỉ để khuấy động bầu không khí, nếu không phải là KOL or ngôi sao nhỏ do các cậu chủ dẫn tới thì cũng là tiểu thịt tươi có chút tiếng tắm mà các cô chủ dẫn tới.

Có điều rõ ràng nơi này đều lấy người thanh niên được gọi là cậu Từ kia làm trung tâm.

Lâm Thanh Thanh vỗ một cái vào vai của cậu Từ, đắc ý nói: “Cậu Từ, mau xem ai tới?”

“Lâm Thanh Thanh cô có bệnh à.”

Cậu Từ đang lắc xúc sắc mắng mỏ quay đầu, lập tức nhìn thấy Dạ Anh Thư, anh ta ném luôn xúc sắc đi, vẻ mặt cực kỳ kích động mà nói: “Anh Thư, em vậy mà cũng tới, em có biết hôm nay tôi bị cảm đã truyền dịch gì không? Truyền nỗi nhớ em.”

Lâm Thanh Thanh mặc hán phục lại cười ha ha, vỗ một cái vào vai của cậu Từ nói: “Từ Tranh, đồ keo chó, Anh Thư đã có bạn trai rồi, đẹp trai hơn anh nha.”

“Mẹ kiếp tôi không phải keo chó!”

Từ Tranh tức tối trừng mắt với Lâm Thanh Thanh, lúc này mới chú ý tới Vương Bác Thần ở bên cạnh Dạ Anh Thư, ngay lập tức sắc mặt tối sầm, không vui nói: “Người anh em, anh từ đâu chui ra? Tôi đã theo đuổi Anh Thư lâu rồi, Anh Thư không phải là người anh có thể nuôi được. Tôi cho anh 15 tỷ, rời xa Anh Thư, như nào?”

Vương Bác Thần mặt mày không cảm xúc nói: “Được, cầm tiền tới trước, sau đó tôi lập tức đi ngay.”

Lâm Thanh Thanh chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn mà nói: “Chậc chậc chậc, Anh Thư, bạn trai của chị muốn bán chị rồi, bạn trai như này đừng cần, tặng cho em đi, em xử lý thay cho chị.”

Từ Tranh hừ lạnh nói: “Anh Thư, nghe thấy chưa? Chỉ có tôi mới thật lòng với em, những người khác đều chỉ nhằm vào tiền của em. Cái tên đẹp mã này có tác dụng gì chứ? 15 tỷ thì đồng ý chia tay với em rồi.”

Một tiểu thịt tươi phụ họa: “Đúng vậy, cậu Từ của chúng tôi rất si tình, người đẹp, cô đồng ý cậu Từ của chúng tôi, như này không phải tốt hơn tên bạn trai nghèo hèn đó của cô hay sao?”

“Có phần cho cậu nói chuyện à? Tôi nói chuyện với Anh Thư, cậu trõ mồm cái gì?”

Từ Tranh tát một cái vào mặt của tiểu thịt tươi, quay qua mắng mỏ, sau đó móc từ một tờ chi phiếu viết xoẹt xoẹt, nhét vào trong Vương Bác Thần: “Người anh em, nể mặt tôi, ra ngoài lăn lộn không phải là vì tiền đúng không, 15 tỷ đủ cho anh tiêu cả đời rồi.”
 
Chương 1192


CHƯƠNG 1192

Lâm Thanh Thanh phá rối nói: “Vương Bác Thần, anh không phải muốn vứt bỏ Anh Thư đấy chứ? Vậy anh đi theo em đi? Em nuôi anh.”

“Được, vậy tôi đi đây.”

Vương Bác Thần lười xen vào chuyện của Dạ Anh Thư, phẩy phẩy tờ chi phiếu trong tay.

Dạ Anh Thư sững người, không ngờ Vương Bác Thần lại chấp nhận, điều này khiến cô ta tức không chỗ xả.

Cô ta dẫn Vương Bác Thần làm gì? Không phải là để giúp cô ta ứng phó với những người theo đuổi như Từ Tranh hay sao?

Những người như Từ Tranh chỉ là con cháu nhà giàu bình thường trong thế tục, không phải kiểu người như Tôn Trinh, vậy nên cô ta muốn khiến Từ Tranh biết khó mà lui.

Nhưng không ngờ Vương Bác Thần thật sự cầm tiền chạy!

Cậu đường đường là thần chủ, lại thiếu 15 tỷ đó ư?

Cậu ở nhà họ Lâm đã bắt chẹt 600 nghìn tỷ, thật sự tưởng tôi không biết à?

Thật sự là đáng hận!

Tôi đã là người của cậu rồi, cậu vậy mà vì 15 tỷ cỏn con thì muốn vứt tôi đi?

Cậu còn là con người không?!

Dạ Anh Thư bực bội trong lòng, ngoài mặt lại rất dửng dưng, thân mật khoác tay của Vương Bác Thần, dựa vào vai của Vương Bác Thần, cười hi hi nói: “Cảm ơn sự hậu ái của cậu Từ, bạn trai của tôi khá hài hước. Không phải anh không đủ xuất sắc, thật sự là anh không xuất sắc bằng bạn trai của tôi. Kiếp này của tôi chỉ yêu một mình anh ấy, hơn nữa chúng tôi đã có quan hệ vợ chồng.”

Nói xong cô ta còn hôn một cái vào mặt Vương Bác Thần, đồng thời truyền âm nói: “Nếu cậu không phối hợp với tôi, tôi sẽ không nói cho cậu chuyện gì hết, tin tức của mẹ cậu hiện nay chỉ có tôi mới có thể nói cho cậu.”

Vương Bác Thần ghét nhất bị người khác uy hiếp, nhưng bây giờ chỉ có từ chỗ Dạ Anh Thư, anh mới có được tin tức của mẹ, chỉ có thể nhịn.

Nhưng trong lòng sinh ra một cỗ lửa giận.

Cô muốn chơi thì tôi chơi cùng với cô!

Sau đó, anh ôm eo của Dạ Anh Thư, hôn đầy bá đạo.

Vương Bác Thần vốn không để ý Từ Tranh, nhưng không ngờ Dạ Anh Thư lại có hành vi thân mật với anh như vậy, và những lời mà Dạ Anh Thư nói đã k1ch thích mạnh tới thần kinh của Từ Tranh.

Từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Dạ Anh Thư thì anh ta đã không thể thoát ra.

Lúc này, nữ thần trong mộng của anh ta ở trước mặt anh ta có hành vi thân mật với người đàn ông khác như thế, ngay lập tức khiến anh ta nổi giận!

“Im miệng, buông Anh Thư ra!”

Mắt của Từ Tranh đã đỏ, đây là nữ thần trong mộng của anh ta!

Lại bị một người đàn ông khác hôn!

“Mẹ kiếp anh tìm chết!”

Từ Tranh bị k1ch thích tới phát điên, giơ tay đấm một cú về phía mặt của Vương Bác Thần.

 
 
Chương 1193


CHƯƠNG 1193

Tay còn lại của Vương Bác Thần dễ dàng tóm lấy nắm đấm của Từ Tranh, nhưng không dùng sức, chỉ đẩy Từ Tranh ra, cảnh cáo: “Đừng để bị người khác chơi chết còn không biết diễn ra chuyện gì.”

Đáng tiếc Từ Tranh hoàn toàn không nghe hiểu lời của Vương Bác Thần, trong mắt của anh ta bây giờ chỉ có lửa giận.

Anh ta đã điên rồi: “Đánh cho tôi, đánh chết tên này! Dám vấy bẩn nữ thần của tôi, tôi phải đánh chết anh ta!”

Lâm Thanh Thanh ở bên cạnh vội vàng kéo lấy Từ Tranh: “Từ Tranh, đừng manh động, Anh Thư tìm được hạnh phúc của mình, anh nên chúc phúc cho chị ấy, chị ấy đâu có đồng ý làm bạn gái của anh chứ.”

“Lâm Thanh Thanh cô tránh ra, tôi phải giết tên này.”

Từ Tranh đẩy Lâm Thanh Thanh ra, tóm lấy một chai rượu ở trên bàn đập về phía đầu của Vương Bác Thần.

Vương Bác Thần giơ tay tát một cái vào mặt Từ Tranh, đánh cho Từ Tranh ngã ra sô pha, lạnh lùng nói: “Đừng để người khác bán còn giúp người ta đếm tiền.”

“Cậu Từ vậy mà bị đánh rồi!”

“Tên này có lai lịch gì? Lẽ nào anh ta không biết cậu Từ?”

“Dám đánh cậu Từ, anh ta là xem thường chúng ta, cùng nhau lên, xử anh ta!”

Mấy thanh niên khác lập tức không vui, Từ Tranh là người cầm đầu của bọn họ, bây giờ lại bị người khác đánh, chuyện này nếu truyền ra ngoài, bọn họ sau này làm sao lăn lộn trong vòng chơi bời nữa?

Nghĩ thôi cũng mất mặt!

“Các người dừng tay hết cho tôi!”

Lâm Thanh Thanh chặn ở trước mặt Vương Bác Thần, nói: “Chuyện này vốn là Từ Tranh không đúng, lẽ nào các anh còn muốn đánh hội đồng?”

Lâm Thanh Thanh nói xong thì lấy ra chiếc còng tay đeo bên ngoài hán phục, dứt khoát đẩy ngã một thanh niên, tức giận nói: “Các anh đã quên rồi tôi làm gì hay sao? Dám ẩu đả ở trước mặt tôi, bắt hết các anh lại, tạm giữ 3-5 ngày các anh mới tỉnh tảo.”

Lâm Thanh Thanh ra mặt, coi như chấn nhiếp được những người còn lại, đừng thấy Lâm Thanh Thanh chơi vui với bọn họ, một khi nghiêm túc, vậy thật sự là không nể tình, còn thiết diện vô tư hơn Bao Thanh Thiên.

Từng có một lần ba cô ta uống rượu lái xe về nhà đã bị cô ta còng tay đưa tới cục cảnh sát, tạm giam 15 ngày.

Ba Lâm ngại mất mặt một tháng không ra khỏi cửa, vì vậy cô ta còn cãi nhau một trận to với mẹ cô ta, làm cho mẹ cô ta tức tới nỗi sắp không muốn nhận đứa con gái như cô ta nữa.

Vậy nên bây giờ Lâm Thanh Thanh đứng ra, bọn họ đâu còn dám lên nữa.

“Lâm Thanh Thanh, hôm nay không có chuyện gì của cô, tôi nói cho cô biết, tên này tôi xử lý chắc rồi, ai đến cũng vô dụng! Cô cho dù bắt tôi, tôi cũng phải giết anh ta!”

Từ Tranh đã điên rồi, Vương Bác Thần không những cướp nữ thần của anh ta, còn tát anh ta, cục tức này bất luận như nào cũng không nuốt trôi.

“Này, keo chó Từ, cậu nói xem cậu muốn xử lý ai?”

Vào lúc này, tam thế tổ lười nhác và Cổ Linh Linh đi tới.
 
Chương 1194


CHƯƠNG 1194

Nhìn thấy Bao Chức, Từ Tranh lập tức giống như tìm được chỗ dựa, chỉ vào Vương Bác Thần nói: “Anh Bao, anh nói xem tôi có nên xử không? Tên này cướp nữ thần của tôi, còn đánh tôi, nếu anh là đại ca của tôi, anh ra mặt thay tôi, xử lý tên này.”

Lâm Thanh Thanh nhìn Bao Chức nói: “Tam thế tổ, anh muốn làm gì? Không có chuyện của anh anh bớt xen vào.”

Bao Chức cao ngạo hừ một tiếng: “Hừ, cô không hù dọa được tôi đâu.”

Sau đó lại chỉ vào Vương Bác Thần nói: “Keo chó Từ, nghe ý của cậu, cậu cứ muốn xử lý anh ta?”

Từ Tranh nghiến răng nghiến lợi nói: “Cướp nữ thần của tôi, về cơ bản là cắm sừng ở trước mặt tôi, điều này còn đáng hận hơn giết ba tôi! Anh Bao, tôi nhất định phải xử lý anh ta! Nếu anh là đại ca của tôi, anh ra mặt giúp tôi!”

Bốp!

Bao Chức tát một cái vào mặt Từ Tranh, lại đạp Từ Tranh một cước, mở miệng mắng chửi: “Mẹ kiếp cậu thật sự mù rồi, còn muốn xử lý anh Thần của tôi, ai cho cậu lá gan đó?”

“Với lại, cậu là một thành viên trong nhóm ăn chơi của tôi, mẹ kiếp vậy mà không phải dựa vào thực lực, mà là muốn dựa vào thủ đoạn bỉ ổi tranh phong ghen tuông, thật sự làm mất mặt nhóm ăn chơi của tôi! Tôi dạy cậu như vậy à?”

Nói xong, Bao Chức lại đạp Từ Tranh mấy cái thật mạnh, mắng: “Keo chó Từ, mở cái mắt chó của cậu ra nhìn rõ cho ông đây, người này là anh Thần của tôi, là người đối xử với tôi còn tốt hơn ba tôi, còn thân hơn ông cụ nhà tôi. Cũng may tính tình của anh Thần tôi tốt, lười so đo với cậu, nếu không bây giờ cậu đã là một người chết rồi.”

“Cậu là cái thá gì chứ, đồ cản trở, làm mất mặt nhóm ăn chơi, phì, rác rưởi, từ nay trở đi, ông đây đá cậu ra khỏi nhóm ăn chơi.”

Bao Chức nói xong thì nói với vẻ nịnh bợ: “Anh Thần, giải quyết rồi, nể tình tôi giúp anh để tôi tiếp tục đi theo anh đi, tôi thật sự là không muốn về nhà.”

Vương Bác Thần lườm anh ta, Bao Chức vội vàng dùng hai tay bịt miệng của mình lại, cùng lúc còn ợ hơi một cái.

Cổ Linh Linh vốn muốn nói chuyện với Vương Bác Thần, nhưng dáng vẻ thân mật vừa rồi của Vương Bác Thần và Dạ Anh Thư cô ta nhìn thấy rồi, lập tức giận dỗi không đếm xỉa tới Vương Bác Thần nữa.

Lâm Thanh Thanh lại ngây ra, kẻ ăn chơi nổi tiếng như Bao Chức luôn là điểm chết của cô ta, khoảng thời gian trước cái tên ăn chơi này còn công khai scandal của Bao Đình Cẩn – ba của anh ta lên mạng, quậy tới mức Bao Đình Cẩn trực tiếp không nhận đứa con trai này, tuyên bố cắt đứt quan hệ ba con trong vòng bạn bè.

Bây giờ lại bị Vương Bác Thần xử lý cho ngoan như cún, đây là chuyện gì vậy?

Từ Tranh bị đánh hai trận lại càng đơ hơn, Bao Chức là người dẫn đầu trên con đường chơi bời của anh ta, là đại ca của anh ta, cũng là đối tượng anh ta sùng bái nhất, bởi vì Bao Chức thật sự coi ăn chơi là một mục sự nghiệp để làm.

Hơn nữa còn thành lập một nhóm ăn chơi, anh ta là thành viên chủ chốt.

Vốn còn muốn nhờ đại ca ăn chơi của anh ta ra mặt giúp anh ta, lại không ngờ đại ca ăn chơi của anh ta trực tiếp tới, đối với Vương Bác Thần còn thân hơn Bao Đình Cẩn – ba của anh ta, suýt nữa đập đầu rồi!

Điều này khiến anh ta cảm thấy giống như đang nằm mơ.

Vương Bác Thần rốt cuộc có lai lịch gì, vậy mà là đại ca của đại ca anh ta!

Từ Tranh không dám nghĩ tiếp, người mà ngay cả Bao Chức cũng không dám đắc tội, anh ta đâu thể đắc tội nổi, vội vàng nói: “Anh Bao, tôi sai rồi, tôi xin lỗi anh Thần, tha cho tôi đi.”
 
Chương 1195


CHƯƠNG 1195

“Anh Thần, xử lý cậu ta như nào?”

Bao Chức nhìn Từ Tranh với ánh mắt không thân thiện, Từ Tranh bị dọa sắp đái ra quần.

Vương Bác Thần cạn lời liếc nhìn tam thế tổ, anh vốn không định làm gì Từ Tranh cả, bèn nói: “Cậu xem mà làm đi.”

Nói xong thì kéo Dạ Anh Thư rời khỏi nơi này.

Cổ Linh Linh mặt mày phức tạp nhìn Vương Bác Thần rời đi, từ đầu tới cuối đều không nói một câu với cô ta, khiến trong lòng cô ta tràn ngập cảm giác thất bại.

Anh cảm thấy bây giờ buộc phải rời đi, nếu không không biết Dạ Anh Thư tiếp theo sẽ giở trò gì nữa.

Chuyện ban sáng gặp Triệu Thanh Hà ở trung tâm thương mại, khiến anh cực kỳ phòng bị.

“Được rồi anh Thần, anh đi làm việc đi, ở đây có tôi.”

Sau đó Bao Chức ra vẻ nói: “Tha cho cậu ư? Cậu chọc giận anh Thần của tôi, cậu còn muốn sống? Cậu cũng không nghe ngóng xem anh Thần của tôi là ai.”

“Vừa rồi cậu dùng 15 tỷ sỉ nhục anh Thần của tôi? Cậu có biết anh Thần của tôi tùy tiện lấy ra chút tài sản đã là bao nhiêu không? Có thể đập chết nhà họ Từ các cậu đấy. Cậu cũng đừng xin tha nữa, trở về bảo ba cậu chuẩn bị quan tài cho cậu đi.”

“Á?”

Từ Tranh bị dọa, quần cũng ướt, nước chảy xuống, vội vàng nói: “Tôi sai rồi, anh Thần, tôi sai rồi, tha cho tôi, tôi không dám theo đuổi Anh Thư nữa.”

Bao Chức cười lạnh nói: “Cậu muốn sống rất đơn giản, bỏ tiền mua mạng đi, nể tình chúng ta có quan hệ cũ, đưa thêm 15 tỷ đi.”

Bao Chức nhân cơ hội hôi của, đây là điều anh ta học từ chỗ Vương Bác Thần.

Chuyến đi tới nhà họ Lâm đã khiến anh ta mở mang tầm mắt.



Đi tới một góc khuất yên tĩnh, Vương Bác Thần bóp cổ của Dạ Anh Thư, ghì trên tường, sát khí đằng đằng nói: “Dạ Anh Thư, tôi cảnh cáo cô lần cuối cùng, đừng khiêu chiến giới hạn của tôi! Bây giờ lập tức nói cho tôi chuyện của mẹ tôi, nếu không đừng trách tôi không niệm tình bạn học!”

“Nói nói nói, tôi nói cho cậu là được chứ gì, cậu làm đau tôi.”

Dạ Anh Thư khóc tại chỗ, nhưng Vương Bác Thần lại không tin nước mắt cá sấu của cô ta.

Dạ Anh Thư lấy ra một cái USB, nói: “Cái cậu muốn tôi đã sắp xếp xong rồi, ở trong USB. Cái đồ không có lương tâm, đối xử với tôi thật ác.”

Tư thái của hai người lúc này, nhìn từ sau lưng, cực kỳ ám muội.

Lại cộng thêm ánh sáng tối tối ở đây, rất dễ khiến người khác suy nghĩ xa xôi.

“Khụ khụ, anh, anh Vương…”

Vào lúc này, giọng nói của Trần Tiểu Băng bỗng vang lên.

Vương Bác Thần chợt sững người, vội vàng quay người nhìn.

Triệu Thanh Hà, Trần Tiểu Băng, Lam Tầm đứng ở sau lưng cách đó không xa.

“Anh Thần, anh, anh sao có thể như vậy.”

Lam Tầm chỉ vào Vương Bác Thần và Dạ Anh Thư, tức giận nói.
 
Chương 1196


CHƯƠNG 1196

Vương Bác Thần bất lực nói: “Không phải như em nghĩ đâu, là hiểu lầm, anh và cô ta không có quan hệ gì cả. Thanh Hà, anh là người như nào em còn không rõ hay sao?”

Triệu Thanh Hà cười lạnh nói: “Biết người biết mặt không biết lòng, với lại anh làm gì có liên quan gì tới tôi chứ? Chúng ta đã ly hôn, anh yêu ai ở bên ai, đây là tự do của anh, không cần giải thích với tôi.”

Trần Tiểu Băng vội vàng nói: “Chị Thanh Hà, Tầm, hai người chắc chắn hiểu lầm rồi, anh Vương không phải loại người đó. Anh Vương, anh chắc chắn là có nỗi khổ riêng gì đó?”

Cô ta đây đang vội vàng giải thích rõ ràng cho Vương Bác Thần, nếu không hiểu lầm càng lúc càng lớn.

Vương Bác Thần cảm kích nhìn Trần Tiểu Băng, đi tới trước mặt Triệu Thanh Hà, nghiêm túc nói: “Thanh Hà, trước kia anh như nào bây giờ vẫn như thế, chỉ là có vài thứ anh bây giờ không thể nói với em, sự việc rất phức tạp, có liên quan tới mẹ anh. Thanh Hà, mặc kệ em có tin hay không, anh trước giờ chưa từng làm những chuyện đó.’

Triệu Thanh Hà nghiến răng nghiến lợi nói: “Lẽ nào tôi tin anh, những chuyện đó chưa từng xảy ra sao?”

Vương Bác Thần á khẩu.

Chuyện giữa anh và Trần Yên Nhiên, không giải thích rõ được.

Dạ Anh Thư ở đằng sau trong mắt xẹt qua một tia gian trá, xem ra cái bẫy đó của cô ta thành công ngoài mong đợi. Chỉ có điều người hôm đó thật sự xảy ra quan hệ với Vương Bác Thần, là Dạ Anh Thư cô ta, chứ không phải Trần Yên Nhiên.

Hơn nữa, tuy lần đầu tiên của Trần Yên Nhiên cũng mất ở cùng một thời gian, nhưng không phải cho Vương Bác Thần.

Vậy nên chỉ cần cô ta không nói, hiểu lầm giữa bọn họ mãi mãi đừng hòng giải thích rõ được.

Nghĩ tới đây, khóe miệng của Dạ Anh Thư vụt qua nụ cười hồ ly, nhưng ngoài mặt lại rất xin lỗi mà nói: “Cô là cô Triệu Thanh Hà nhỉ? Thật sự là rất xin lỗi, tôi không biết cô là vợ cũ của Bác Thần, tất cả chuyện này đều là hiểu lầm, vừa rồi tôi là tìm USB đưa cho Bác Thần.”

Triệu Thanh Hà mỉa mai nói: “Vậy sao? Vừa rồi hai người không phải ở trước mặt đông người như vậy, khá thân mật hay sao?”

Vương Bác Thần như bị sét đánh, một màn vừa rồi, anh ta chỉ là vì tin tức của mẹ, phối hợp với Dạ Anh Thư, còn có một chút ý nghĩ trả thù ở bên trong.

Nhưng không ngờ bị Triệu Thanh Hà nhìn thấy.

Lam Tầm đau lòng nói: “Anh Thần, anh biết hôm nay chị Thanh Hà đang mua quần áo cho ai không? Chị ấy đã chuẩn bị tha thứ cho anh rồi, nhưng anh thì sao, anh anh em em với người phụ nữ khác, còn hôn nhau ở trước mặt nhiều người như thế, anh, anh thật sự là rất quá đáng.”

Trái tim của Vương Bác Thần run lên.

Triệu Thanh Hà lệ rơi đầy mặt, cười lạnh nói: “Phải, Tầm không nói sai, tôi chuẩn bị tha thứ cho anh, dù sao Dao Dao không thể không có ba. Nhưng tôi không ngờ đồ chó như anh không sửa được tật ăn cứt. Vương Bác Thần, đây mới là bộ mặt thật của anh nhỉ? Đây mới là cuộc sống anh muốn nhỉ? Tôi biết là tôi kéo chân của anh, tôi cũng biết thân phận anh cao quý, một cô gái bình dân như tôi căn bản không xứng với anh. Tôi còn ngu ngốc tin anh lâu như vậy, Vương Bác Thần, giữa chúng ta hoàn toàn kết thúc rồi.”

Vương Bác Thần còn chưa lên tiếng, Dạ Anh Thư bèn cố ý nói: “Cô Triệu Thanh Hà, cô cũng ích kỷ quá rồi, Bác Thần ở bên ngoài mệt lên mệt xuống, cô lại không tin anh ấy, cô biết anh ấy khổ cỡ nào không?”

“Không sai, tôi quả thật thích Bác Thần, nhưng người đàn ông ưu tú như anh ấy ai mà không thích chứ? Không thể vì cô không cần mà không cho người khác thích chứ? Huống chi bây giờ hai người đã ly hôn, cô lẽ nào còn muốn chiếm lấy anh ấy?”

“Cô im mồm!”
 
Chương 1197


CHƯƠNG 1197

Vương Bác Thần quay đầu gầm lên với Dạ Anh Thư, vốn đã không thể giải thích, Dạ Anh Thư rõ ràng đang cố ý làm loạn.

Người phụ nữ này thật sự ác độc!

Triệu Thanh Hà tự giễu nói: “Phải, là tôi quá ích kỷ. Tối vốn cũng không xứng với anh, anh là ai, thần chủ, tôi chỉ là một cô gái của gia đình bình thường.”

Vương Bác Thần chợt sững người: “Thanh Hà, em, em biết sao?”

Triệu Thanh Hà lạnh lùng nói: “Ở trong đám cưới đó tôi đã đoán được rồi, anh thật sự cho rằng tôi là kẻ ngốc à? Tôi cũng đúng thật là kẻ ngốc, biết rõ mình không xứng với anh, còn không ngừng thuyết phục bản thân, tin lời anh lừa tôi, còn muốn giả bộ không biết thân phận thật sự của anh, giúp anh che giấu thân phận… ha ha, Vương Bác Thần, anh không phải sợ tôi sau khi biết thân phận của anh thì liên lụy anh hay sao? nhà họ Triệu là đáng đời, tôi nhận, bọn họ tự tìm chết, bị diệt môn cũng là đáng đời.”

“Nhưng nhà họ Trần thì sao? Anh cố ý che giấu thân phận là vì cái gì? Nếu anh không che giấu thân phận, nhà họ Trần sẽ xảy ra thảm biến như vậy hay sao? Vương Bác Thần, anh thật ích kỷ, anh thật sự rất ích kỷ.”

Sắc mặt Vương Bác Thần tái nhợt, một câu cũng không nói ra được.

Anh không ngờ, Thanh Hà mà anh yêu lại nghĩ anh như vậy.

Anh càng không ngờ, ở trong mắt của Thanh Hà, anh là một người như thế.

“Chị Thanh Hà…”

Lam Tầm kéo cánh tay của Triệu Thanh Hà, Triệu Thanh Hà lại không quan tâm: “Kéo chị làm gì? Lẽ nào chị nói sai sao?”

Trần Tiểu Băng mặt mày lo lắng, không biết phải khuyên Triệu Thanh Hà như nào.

“Anh ở trong mắt em là tiểu nhân ích kỷ tư lợi sao?”

Vương Bác Thần vô cùng đau lòng, chỉ cảm thấy lồ ng ngực lún xuống, trái tim giống như vặn lại.

Lời của Triệu Thanh Hà giống như từng nhát dao sắc nhọn đâm vào trong tim của Vương Bác Thần.

“Sao hả, tôi nói sai ư? Vương Bác Thần, anh cũng không nghĩ xem lúc đầu anh là thứ gì, là tôi cứu anh. Vì anh, tôi chịu bao nhiêu sỉ nhục? Tôi gánh chịu bao nhiêu ấm ức? Mà anh thì sao? Anh lại làm cái gì? Anh mở mồm là nói muốn bù đắp cho tôi, nhưng lần đó không phải là tôi bị sỉ nhục hay sao?”

Triệu Thanh Hà mỉa mai nói: “Vương Bác Thần, anh bày ra dáng vẻ đáng thương cho ai xem? Anh cho rằng khiến sự nghiệp của tôi có khởi sắc, chính là bù đắp cho tôi ư? Tôi phải tha thứ cho anh hay sao? Dựa vào đâu chứ Vương Bác Thần, tôi dựa vào đâu phải tha thứ cho anh! Anh là cái thá gì mà tôi phải tha thứ cho anh. Nhìn dáng vẻ nửa sống nửa chết đó của anh, tôi nhìn mà kinh tởm muốn nôn.”

“Vương Bác Thần, tôi chẳng qua chỉ đang lợi dụng anh để lấy được thứ nên thuộc về tôi, nếu không anh cho rằng tôi giả bộ tha thứ cho anh là vì cái gì? Anh yêu ai ở bên ai, tôi hoàn toàn không quan tâm.”

Lời của Triệu Thanh Hà không chỉ khiến trái tim Vương Bác Thần như dao cắt, còn doạ Lam Tầm giật mình.

Triệu Thanh Hà nói xong, không thèm quay đầu mà rời đi, Lam Tầm vội vàng đi theo.

Trần Tiểu Băng không biết phải nói gì, vội vàng nói: “Anh Vương, anh, anh không sao chứ?”

“Cô đi đi, tôi không sao.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom