Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1218


CHƯƠNG 1218

Chỉ là không biết những ảo ảnh mà anh nhìn thấy vừa rồi có phải là tình hình thật của tháp Trấn Ma hay không.

“Chỉ hai chữ “Trấn Ma” ở ngoài tháp đã lợi hại như vậy, tình hình trong tháp e là càng nguy hiểm hơn, vẫn là đừng đi vào.”

Tuy tiếc nuối nhưng cũng chỉ thể tạm thời từ bỏ.

Mà vào lúc này, bóng dáng của một ông lão, trên người khoác một chiếc đạo bào có tiên thiên bát quái đồ, hai màu trắng đen hình thành hai con cá âm dương.

“Nhóc con, cậu là ai? Vậy mà có thể sống đi ra khỏi huyễn cảnh của tôi.”

Vương Bác Thần lập tức sửng sốt, nắm chặt đoạn mâu, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào, lạnh lùng hỏi: “Ông lại là ai?”

Ông lão khịt mũi, kinh ngạc nói: “Cậu vậy mà có thần huyết?”

Ông lão lại mờ mịt tự nói với chính mình: “Thần huyết thật quen thuộc, rốt cuộc là của ai? Haizz, thời gian quá lâu rồi, trí nhớ của mình cũng không đầy đủ, mình đã không nhớ ra rồi.”

“Ồ, tôi là Tháp linh của tháp Trấn Ma, cậu có thể gọi tôi là ông Tháp, tuổi của tôi làm tổ tông của ông nội của ông nội của ông nội cậu cũng đủ.”

Tháp linh của tháp Trấn Ma?

Tòa tháp này lại sinh ra Tháp linh?

Đây rốt cuộc là do ai xây dựng.

Chỉ có thần khí thật sự mới sinh ra linh tính, cực kỳ lâu mới hình thành sinh linh.

Trái tim của Vương Bác Thần rung lên, vẫn không dám buông lỏng.

Vừa rồi anh suýt nữa chết ở trong huyễn cảnh của Tháp linh.

Thấy dáng vẻ cảnh giác của Vương Bác Thần, Tháp linh xua tay nói: “Đừng lo lắng, cậu có thể sống sót ra khỏi huyễn cảnh của ông Tháp tôi, chứng tỏ cậu có duyên, tôi sẽ không ra tay với cậu nữa. Ừ, chủ yếu vẫn là vì trong cơ thể cậu có thần huyết tôi quen thuộc, đây là duyên phận.”

Vương Bác Thần cuối cùng cũng biết huyễn cảnh vừa rồi biến mất, thì ra là do dị huyết trong cơ thể anh khiến Tháp linh không ra tay nữa.

Thấy đối phương không có ý định ra tay nữa, Vương Bác Thần bèn thử giao lưu.

Với thực lực của đối phương, muốn giết chết anh thật sự dễ như trở bàn tay.

Chỉ một huyễn cảnh thì suýt nữa khiến anh chết ở trong, nếu Tháp linh này thật sự ra tay, anh e là ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.

“Thủ đoạn phong bế của tháp Trấn Ma này rõ ràng là thủ đoạn của đạo gia nước R, tại sao lại xuất hiện ở trong Phật Quốc?”

Tháp linh lắc đầu: “Không nhớ nữa, tôi thiếu hụt rất lớn, bây giờ chỉ có ba tầng, sáu tầng còn lại chỉ là tôi huyễn hóa ra. Tôi chỉ nhớ ở trong một trận đại chiến, tôi bị người ta đánh tan, trở thành dáng vẻ như bây giờ.”

Đại chiến?

Trong USB mà Dạ Anh Thư cho, có nhắc tới chiến trường chư thần, lẽ nào cái nó nói là cuộc chiến chư thần sao?

Vương Bác Thần vội hỏi: “Đại chiến gì?”

Tháp linh mất kiên nhẫn nói: “Đã nói với cậu là không nhớ rồi, con người cậu không có não à? Ngay cả ông Tháp cũng không gọi, còn muốn moi tin, không có đạo đức.”

Vương Bác Thần thầm mắng trong lòng, những tên già này ra ngoài thì ai cũng muốn làm ông nội.

Trước là lão quái vật Cổ Nhật Long của nhà họ Cổ, sau đó là lão soái Khương Lạc Trần, bây giờ lại có thêm một Tháp linh không biết tốt hay xấu, ai ai cũng muốn làm ông nội của anh.

Mẹ kiếp, các người thiếu cháu trai vậy à?

Tưởng tôi không nóng tính à?

Tuy nhiên ngay sau đó, Vương Bác Thần lại cười nói: “Ông Tháp, ông nhớ cái gì thì nói thử cho tôi đi?”

Tháp linh lườm anh, nói: “Sao hả, muốn moi tin tôi à? Vô dụng, khi tôi tỉnh lại thì đã ở đây rồi, chỉ nhớ tôi là bị người ta đánh tan, những cái khác thì không nhớ. Có lẽ đợi cậu sau này tìm đủ bộ phận khác của tôi, tôi có thể nhớ lại một vài chuyện.”
 
Chương 1219


CHƯƠNG 1219

Trong lòng Vương Bác Thần không vui, tiếng ông này gọi uổng rồi, có cái tác dụng quái gì đâu.

Có điều trên mặt anh vẫn duy trì nụ cười khẽ, lừa bịp: “Ông Tháp, có muốn ra ngoài không? Ở đây rất vô vị, bên ngoài đặc sắc hơn nhiều.”

Nếu có thể mang Tháp linh ra ngoài, anh có thêm một lá bùa bảo đảm khi đối phó với Cổ tộc ẩn thế.

Tháp linh nhìn Vương Bác Thần một lúc lâu, rất nghiêm túc nói: “Thằng nhóc cậu không phải người tốt, cũng là kẻ xảo quyệt. Năm đó tôi thấp thoáng nhớ có một người cũng rất thích cười giống như cậu, sau đó tính kế chết những người khác. Người thích cười đều không phải người tốt đẹp gì cả.”

Vương Bác Thần mặt mày xấu hổ, có rõ ràng vậy ư?

Anh cười cực kỳ thân thiện mà.

Vương Bác Thần cười càng thêm chân thành: “Ha ha, đây chắc chắn là hiểu lầm, nụ cười của tôi là nụ cười xuất phát từ trong tim, là thật lòng. Ông ở đây cô đơn lẻ loi, ngay cả người nói chuyện cũng không có. Bên ngoài rất đặc sắc, thứ ở bên ngoài hiện nay ông chắc chắn chưa từng thấy.”

“Giống như máy bay điện thoại tàu cao tốc gì đó đều là thứ không có ở thời đại của ông. Ừm, khoa học kỹ thuật của bây giờ cũng rất phát triển, ra ngoài rồi tôi cho ông trước một cái điện thoại. Trò chơi gì đó hay là video có người đẹp thích lắc mông, có hết luôn.”

“Người đẹp thích lắc mông? Vóc dáng đẹp không? Ngực to không? Có thể nhìn trộm bọn họ tắm không? Còn nữa… khụ khụ, tôi cũng rất hứng thú với khoa học kỹ thuật gì gì đó, ừm, chủ yếu vẫn là tôi quá cô đơn, nơi này ngay cả một người nói chuyện cũng không có, cậu là người có duyên đầu tiên. Những người khác đều chết ở trong huyễn cảnh của tôi, không có duyên phận với tôi.”

Tháp linh nói rất nghiêm túc: “Tôi quyết định theo cậu ra ngoài, chủ yếu là cậu cười không giống người tốt, chắc chắn có rất nhiều âm mưu quỷ kế, đi theo cậu chắc chắn không chịu thiệt. Còn nữa hai chúng ta ước định trước, chuyện huyễn cảnh vừa rồi cậu không được ghi thù. Tôi biết kẻ gian xảo thích cười như các cậu đều rất thù dai.”

Ờm…

Vương Bác Thần cười có hơi ngại ngùng, Tháp linh này là bị lừa bao nhiêu lần nên mới có bóng ma tâm lý à?

Anh vừa rồi thật sự nghĩ, đợi sau này có thực lực thì sẽ xử lý Tháp linh.

Suýt nữa chơi chết anh ở trong huyễn cảnh.

Còn có duyên, có duyên cái ông nội nhà ông.

Lại không ngờ Tháp linh có kinh nghiệm, trước tiên muốn ước định rõ với anh.

Vương Bác Thần xua tay nói: “Tôi không phải người như thế.”

Tháp linh không tin, nói: “Cậu hứa cho tôi, sau này không vì chuyện này mà tìm tôi gây phiền phức.”

Vương Bác Thần cạn lời, nói: “Được, tôi hứa không so đo chuyện này. Ông Tháp ông cũng từng này tuổi rồi, sao giống như trẻ con thế.”

Tháp linh hừ nói: “Nếu không cậu nghĩ tôi sống kiểu gì? Đối phó với kẻ gian xảo thích cười như cậu, tôi có kinh nghiệm phong phú. Bớt nói nhảm, mau đi thôi, trước tiên cho tôi một cái điện thoại gì đó mà cậu nói ấy.”

Vương Bác Thần không ngờ Tháp linh lại có sở thích này, thích xem người đẹp tắm.

Tháp là tháp đàng hoàng, Tháp linh này rõ ràng không phải Tháp linh đàng hoàng gì.

Vương Bác Thần chỉ vào tháp Trấn Ma: “Ông theo tôi ra ngoài kiểu gì? Linh thể của ông không chịu hạn chế của tháp Trấn Ma sao?”

Tháp linh nhìn anh với ánh mắt như nhìn đồ nhà quê lên phố, chê bai nói: “Tôi lẽ nào không thể biến nhỏ hay sao?”

Nói xong, tháp Trấn Ma cao mấy chục mét bỗng nhiên biến mất, trên đất xuất hiện một tháp mini cao mấy cm, giống như đồ trang trí.

“Cậu đeo tôi lên cổ là được.”

Tháp linh biến mất, giọng nói truyền tới, hơn nữa còn quấn dây cho mình.
 
Chương 1220


CHƯƠNG 1220

Vương Bác Thần đeo Tháp Linh lên cổ, lúc này mới thở phào.

Không ngờ chuyến đi Phật Quốc lần này lại có kỳ ngộ như này.

Có điều tất cả chuyện này giống như đã được âm thầm sắp đặt, nếu trong cơ thể anh không có dị huyết, vừa rồi chết ở trong huyễn cảnh, Tháp Linh cũng không thể chọn theo anh.

Dị huyết là truyền thừa của nhà họ Vương, nhưng trong lòng anh đối với nhà họ Vương thật sự không biết phải làm sao.

Lời nói hôm đó của lão soái thật sự đã nói rõ rồi, nhà họ Vương hy vọng anh quay về cáng đáng.

Tuy nói nhà họ Vương cũng là bị người khác đặt bẫy, Vương Hạo cũng trong tình thế bất lực mới đối xử với anh và mẹ như thế.

Nhưng trong lòng anh vẫn không thể chấp nhận.

Anh từ nhỏ tới lớn chưa từng cảm nhận được sự quan tâm và che chở của ba, trong ký ức chỉ có sự tuyệt vọng và chua xót của mẹ năm đó.

Tuy nói hành vi của nhà họ Vương năm đó cũng chỉ bất đắc dĩ, nhưng anh vẫn không thể tha thứ cho nhà họ Vương.

Lời của Khương Lạc Trần nói rất rõ, nhà họ Vương vì dị huyết cũng bị Cổ tộc ẩn thế để ý.

Lại cộng thêm Vương Long, trên thực tế nhà họ Vương cực kỳ khó khăn, phải cẩn thận mới có thể sống tiếp.

Nhưng dù là như vậy, trong lòng anh vẫn không thể tha thứ.

Một đứa trẻ từ bé bị ba và gia tộc vứt bỏ, sau khi lớn lên cho dù biết ba và gia tộc có nỗi khổ bất đắc dĩ, nhưng sự oán hận trong lòng không phải có thể tan biến một cách dễ dàng.

Giữa người thân trở mặt thành thù thì càng khó dung nhập hơn với người khác.

“Nhóc con, cậu có tâm sự à?”

Sau khi quen thuộc, Tháp linh càng giống một người nói chuyện phiếm, ríu rít truyền âm không ngừng, câu hỏi chính vẫn là điện thoại có phải thật sự có thể xem trộm được người đẹp tắm không.

“Không có gì.

Vương Bác Thần mặt mày dửng dưng truyền âm hỏi: “Lão Tháp, ông sống nhiều năm như vậy, có bảo bối gì không? Kẻ thù hiện nay của tôi rất mạnh, ông có bảo bối gì, ví dụ như linh dược linh khí công pháp gì đó, nhân lúc còn sớm hiến tặng cho tôi, tránh để tôi bị người ta đánh chết, ông lại phải quay về.”

Ông Tháp nói trong lòng, cái thằng nhóc này quả nhiên không phải người tốt, mới vừa quen nhau thì bắt đầu kêu mình hiến tặng bảo bối.

Xem ra mình không có chọn sai, người tốt không sống lâu người xấu sống ngàn năm, thằng nhóc này chắc chắn là một tai họa.

Còn nữa, da mặt của thằng nhóc này không phải dày bình thường, vừa rồi khi lừa mình còn ông Tháp ông Tháp, bây giờ bắt đầu gọi lão Tháp.

Như này nếu sau này cậu ta mạnh hơn, vậy chẳng phải sẽ gọi mình là Tiểu Tháp à?

Vẫn may mình đã chuẩn bị tâm lý từ sớm.

Ông Tháp rất nghiêm túc mà nói: “Bảo bối gì? Tôi chỉ là một tòa tháp, có thể có bảo bối gì chứ?”
 
Chương 1221


CHƯƠNG 1221

Vương Bác Thần có chút không tin, nói: “Vậy có công pháp tu luyện gì đó không?

Ông cũng nhìn thấy rồi, thực lực của tôi như này, ngay cả công pháp tu luyện Đằng Vân Cảnh cũng không có. Nếu ông có thì đừng giấu riêng, loại suy nghĩ này đừng nên có, nếu tôi chết thì ông chắc chắn cũng sẽ không có cuộc sống tốt đâu.”

Tháp linh nói đầy kỳ quái: “Lẽ nào bây giờ là một cảnh giới một bộ công pháp tu luyện à? Không đúng, tôi sao nhớ mang máng trước đây đều là dùng một bộ công pháp thì có thể tu luyện mãi? Ồ, hình như trước kia cũng có người một cảnh giới một bộ, nhưng tôi nhớ có người từng nói, công pháp như thế không phải tốt nhất, không thuần túy.”

Tâm thần của Vương Bác Thần rung lên, không thuần túy?

“Có ý gì?”

Ông Tháp giải thích: “Công pháp càng nhiều, tâm tư tiêu tốn càng nhiều, không thể tu luyện một bộ công pháp tới cực điểm. Có điều cụ thể thì tôi không rõ lắm, dù sao tôi chỉ là một tòa tháp, tôi đâu cần tu luyện. Vừa rồi cậu ở trong huyễn cảnh tôi cảm nhận được công pháp của cậu rất không thuần túy, dưới Thần Cảnh tốt nhất vẫn nên tu luyện một bộ công pháp, nếu không căn cơ của cậu sẽ không vững chắc. Trước kia có một số người không tìm được công pháp tốt, đã dùng công pháp khác thay thế”

Thần Cảnh?

Vương Bác Thần chưa từng nghe tới cảnh giới này, không hiểu mà hỏi: “Thần Cảnh?

Đó là cảnh giới gì?”

Ông Tháp cổ quái nói: “Dưới Thần Cảnh đều là cảnh giới cơ bản, cậu ngay cả cái này cũng không biết ư? Đến Thần Cảnh mới là khởi đầu thật sự.”

“Dưới Thần Cảnh đều là kiến, người không thành tiên cuối cùng sẽ là tro tàn.”

Vương Bác Thần trầm tư hồi lâu, bỗng nhiên cười nói: “Tôi hiện nay khó bảo vệ chính mình, Thần Cảnh gì đó, đối với tôi mà nói quá mức xa vời. Đừng có nói mấy điều vô dụng đó, có công pháp không?

Cho tôi trước đi.”

Ông Tháp rất bực tức mà nói: “Có thì có, nhưng tôi cũng chỉ có tàn quyển, có một bộ hệ chiến đấu, tên là “Thiên Phạt Cửu Biến”, nhưng chỗ tôi chỉ có năm biến trước.

Công pháp cơ bản có một bộ, tên là “Bất Tử Trường Sinh Công”, đáng tiếc chỉ có phần đầu.”

Vương Bác Thần chợt sững người: “Bất Tử Trường Sinh Công? Con người thật sự có thể trường sinh sao?”

Ông Tháp nói rất hiển nhiên: “Tôi đâu có biết, dù sao người luyện bộ công pháp này đến bây giờ chắc cũng chết hết rồi? Ai biết chứ. Bây giờ tôi cho cậu, cái này là do tôi năm đó lén sưu tập được ở trên chiến trường.”

Vương Bác Thần nghỉ ngờ nói: “Ông không phải nói ông chỉ nhớ mình bị đánh tan hay sao? Lão Tháp, ông không thành thật.”

Ông Tháp vội nói: “Hai bộ công pháp này là ở trong cơ thể của tôi nên tôi nhớ.”

Vương Bác Thần cũng lười so đo với ông ta, quan trọng bây giờ thực lực không bằng người ta, chỉ có thể từ từ gọt.

Tháp linh tồn tại nhiều năm như vậy, chắc chắn có không ít đồ tốt.

Đợi khi ra bên ngoài, đám người Nhạc Ẩn Long đang lo lắng đợi ở miệng giếng, nhìn thấy Vương Bác Thần đi ra, lúc này mới thở phào.

Nhạc Ẩn Long chỉ vào sắc trời: “Anh Thần, anh không sao chứ? Tôi sắp lo chết rồi.
 
Chương 1222


CHƯƠNG 1222

Anh có biết vừa rồi xảy ra thiên biến, huyết vân bao trùm, sấm sét rền vang, trời giống như phá ra hay không.

Vương Bác Thần thầm sửng sốt trong lòng, lẽ nào do Tháp linh gây ra?

Xuất hiện thiên biến như này, e là sẽ có người nhanh chóng tới đây, phải rời khỏi nơi này trước mới được.

Vương Bác Thần nhanh chóng dặn dò: “Dẫn các anh em nhanh chóng rời đi, thanh trừ mọi dấu vết.”

Nhạc Ẩn Long lập tức đi luôn.

Ông Tháp truyền âm nói: “Tên thuộc hạ này của cậu có chút tà môn, tôi cảm thấy hình như trước kia đã từng gặp.”

Hửm?

Vương Bác Thần sững người, anh biết tính cách của Nhạc Ẩn Long gian tà, rất khó mài dũa.

Nhưng anh và Nhạc Ẩn Long là anh em sinh tử nhiều năm, đương nhiên sẽ không nghi ngờ Nhạc Ẩn Long có tâm tư gì khác.

“Có ý gì?”

“Tôi cảm thấy trước khi tôi mất đi ký ức tôi chắc biết cậu ta, nhưng không nhớ ra được, cũng có thể là tôi nhớ nhầm.”

Vương Bác Thần thầm ghi nhớ lời của Tháp linh.

Nếu điều ông ta nói là thật, vậy ở thời đại mà trước khi ông ta không có mất đi ký ức, đã cách bây giờ nhất định vô cùng lâu.

Nếu thật sự biết Nhạc Ẩn Long, vậy chứng tỏ cái gì?

Nhạc Ẩn Long là chuyển thế của ai đó?

Có điều với sự hiểu biết của anh về Nhạc Ẩn Long, tuy tên nhóc đó như yêu như tà, cà nhơ cà phất, nhưng trong lòng cậu ta cũng có một giới hạn.

Mặc kệ như nào, Nhạc Ẩn Long cũng là anh em sinh tử của anh, nếu thật sự xảy ra chuyện gì đó, người làm anh như anh cũng sẽ giúp cậu ta giải quyết.

Mọi người nhanh chóng rời khỏi Phật Quốc.

Thấy tay áo trống không đó của Nhạc Ẩn Long, trong lòng Vương Bác Thần cực kỳ khó chịu.

Nếu cánh tay bị đứt vẫn còn, anh còn có cách nối lại.

Nhưng cánh tay bị đứt đã mất rồi.

Anh truyền âm hỏi Tháp linh có cách gì không, ông Tháp rất không quan tâm mà nói tới Thần Cảnh đương nhiên có thể tái sinh cánh tay bị đứt, đâu phải là chuyện gì to tát.

Lại là Thần Cảnh!

Trong lòng Vương Bác Thần rung mạnh.

Vừa rồi Tháp linh nói Thần Cảnh là đường phân giới, bây giờ lại nói Thần Cảnh có thể tái sinh cánh tay bị đứt.

Thần Cảnh rốt cuộc đại biểu cho cái gì?

Đề xuống suy nghĩ trong lòng, Vương Bác Thần vỗ vai của Nhạc Ẩn Long: “Nhạc, sau này tôi sẽ khiến cánh tay này của cậu mọc lại. Chúng ta phải nghĩ mọi cách đột phá đến Thần Cảnh, tuy tôi cũng không biết Thần Cảnh là cảnh giới gì. Nhưng tới Thần Cảnh thì có thể tái sinh cánh tay bị đứt.”

 
 
Chương 1223


CHƯƠNG 1223

Nhạc Ẩn Long cười đầy tà mị, nói: “Anh Thần, một cánh tay tính là gì chứ, mạng của tôi cũng là của anh.”

Vương Bác Thần không nói gì nhiều nữa, giữa anh và Nhạc Ẩn Long không cần giải thích quá nhiều.

Chuyến đi đến Phật Quốc đã thu hoạch được rất nhiều, điều quan trọng nhất là có được sự giúp đỡ của ông Tháp, điều này nằm ngoài dự liệu của Vương Bác Thần.

Nhạc Ẩn Long mất đi một cánh tay, nhất định phải nhanh chóng làm rõ thần cảnh là cảnh giới gì, mới có thể làm cánh tay đã bị gãy của Nhạc Ẩn Long trọng sinh.

Tháp Linh là một người không đáng tin, bây giờ ký ức bị thiếu rất nhiều, cái gì cũng không biết.

Nhiệm vụ cấp bách bây giờ là phải tiêu diệt cổ tộc ẩn thế, cứu mẹ ra ngoài.

Rất có khả năng mẹ đã bị nhốt ở Thiên Đình, đám súc sinh của cổ tộc ẩn thế không biết đang hành hạ mẹ như thế nào.

Vương Bác Thần âm thầm nghiến răng, anh phải giết chết những tên súc sinh của cổ tộc ẩn thế, không chừa một ai!

Từ trước đến nay, Vương Bác Thần cứ nghĩ thân thế của mình mới là thứ bi kịch nhất.

Lúc trước, khi mẹ vẫn còn, anh đã từng hận mẹ tại sao muốn cùng Vương Hạo sinh ra anh.

Từ nhỏ đến lớn, anh luôn là trò cười ở trong mắt người khác, cho dù sau này mẹ đã kiếm được tiền, nhưng ánh mắt đám người nhà họ Lý vẫn tràn đầy sự nhục nhã.

Từ trước đến nay Lý Thành chưa từng xem anh là cháu trai, vẫn luôn gọi anh là súc sinh.

Sau này nhà họ Lý xảy ra tranh giành quyền lực…

Đời này của mẹ, còn khổ hơn anh gấp trăm, nghìn lần.

Đến tận bây giờ, Vương Bác Thần mới biết được mẹ mình khổ đến mức nào.

Bây giờ ít nhất bản thân anh vẫn còn hi vọng xoay chuyển tình thế, nhưng mẹ thì sao? Bà ấy vẫn luôn là con cờ trong tay đám súc sinh của cổ tộc ẩn thế kia.

Nhất định phải lập tức điều tra ra Thiên Đình ở đâu để cứu mẹ ra.

“Anh Thần, tiếp theo chúng ta phải làm gì?

Bây giờ đã có tung tích của mẹ chúng ta rồi đúng không?”

Nhạc Ẩn Long từ nhỏ cũng là trẻ mồ côi, năm đó nếu như không được Vương Bác Thần cứu, anh ta hoặc bị người ta chém chết ở đầu đường hoặc trở thành cặn bã của xã hội.

Anh ta xem Vương Bác Thần như anh trai ruột của mình, cũng gọi Lý Kỳ là mẹ như Vương Bác Thần.

“Tiếp theo đi đến thế gia hào tộc lấy chút lãi trước, thu một ít lãi bên phía nhà họ Lâm, bây giờ nhà họ Cổ đã đứng về phía chúng ta, những gia tộc còn lại chúng ta sẽ lần lượt tìm đến.”

Vương Bác Thần lạnh lùng nói, trong ánh mắt hiện lên ý muốn giết người.

Chuyện đấu y thuật ở điện Huyên Hồ, vẫn chưa lợi dụng hết, nhà họ Lâm là con rùa ngàn năm, rất có khả năng chịu đựng.

Anh không tin những gia tộc khác cũng có thể chịu đựng được như nhà họ Lâm.

Muối đối phó với cổ tộc ẩn thế, trước tiên phải giải quyết hết nanh vuốt của nó.

Ngoài ra còn có phía Thiên Tuyệt.
 
Chương 1224


CHƯƠNG 1224

Đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì của Ninh Danh, không biết tình hình như thế nào.

Thiên Tuyệt là một vật khổng lồ, nếu như có thể lợi dụng được nó, việc đối phó với cổ tộc ẩn thế chắc chắn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Chỉ là bây giờ anh vẫn không hiểu gì về Thiên Tuyệt, mặc dù Ninh Danh và Trần Thạch đứng về phía anh, nhưng vẫn không đủ.

Bởi vì sự tổ chức nghiêm ngặt của Thiên Tuyệt, cho dù hai người bọn họ là người trong Thiên Tuyệt, nhưng thông tin bọn họ biết được cũng có hạn.

Trước khi chưa hiểu được ngọn ngành của Thiên Tuyệt, Vương Bác Thần không muốn đánh rắn động cỏ, tránh có thêm một kẻ địch.

Tất cả đều đang được tiến hành một cách khua chuông gõ mõ, điều duy nhất mà Vương Bác Thần không thể buông xuống 7 được chính là bên phía Triệu Thanh Hà.

Ẩn thế cổ tộc quá mạnh, mặc dù bên phía Triệu Thanh Hà có người Thần Thiên Các âm thầm bảo vệ, nhưng với thực lực của cổ tộc ẩn thế, nếu như thật sự muốn ra tay với những người bên cạnh anh, dựa vào lực lượng hiện nay, gần như không có cách nào.

Điều duy nhất có thể làm chính là phải nhanh chóng tiến đánh, vùng dậy trước khi cổ tộc ẩn thế phản ứng lại, thu hút hết sự chú ý của cổ tộc ẩn thế lên người anh, bên phía Triệu Thanh Hà mới an toàn.

Lông mày Vương Bác Thần nhíu chặt lại, sắp xếp lại các manh mối.

Đối phó với cổ tộc ẩn thế, Dạ Anh Thư có lẽ là một bước đột phá.

Chỉ là không biết thái độ của nhà họ Dạ như thế nào.

Vương Bác Thần nhớ lại câu mà Dạ Anh Thư đã viết trong USB, Hiên Viên tộc và nhà họ Dạ đã có hôn ước, thế hệ này là cô ta và Vương Bác Thần thực hiện hôn ước.

Nếu như đây là sự thật, thì có thể lợi dụng được không?

Nhưng làm như vậy, sợ là sẽ khiến Thanh Hà bị tổn thương.

Nhạc Ẩn Long thở dài: “Nếu đúng như lời anh nói, cổ tộc ẩn thế thực sự quá mạnh, lực lượng của cả nước R, sợ cũng không phải là đối thủ của cổ tộc ẩn thế. Nếu như có thể đột phá từ phía nội bộ thì tốt rồi, anh Thần, anh nói xem hôn ước mà Dạ Anh Thư nói có phải là thật không?”

Vương Bác Thần cau mày, không nói gì.

Anh hiểu ý của Nhạc Ẩn Long.

Nhạc Ẩn Long lại khuyên bảo: “Em tin chị dâu sẽ hiểu cho anh.”

“Đợi xem đã.

Vương Bác Thần đưa ra một câu trả lời mơ hồ, Nhạc Ẩn Long cũng không tiện nói nhiều.

“Vậy chúng ta đi đến nhà nào trước?”

Nhạc Ẩn Long nghỉ hoặc hỏi.

“Nhà họ Tần.

Vương Bác Thần thờ ơ nói: “Nhà họ Tần và nhà họ Lâm là thông gia, hai nhà này là kẻ dẫn đầu của cổ tộc ẩn thế, muốn đối phó với những thế gia còn lại, nhất định phải tiêu diệt hai nhà này. Nhà họ Tưởng muốn lật đổ nhà họ Tần, nhà họ Tôn và nhà họ Tần có thù oán với nhau, nhà họ Châu là loại gió chiều nào theo chiều đó, vẫn luôn đi theo nhà họ Tần. Nhà họ Ngụy và nhà họ Tưởng có thù oán với nhau, chỉ cần mượn sức của nhà họ Tần đối đầu với nhà họ Tưởng. Cậu phát hiện được điều gì từ trong mối quan hệ phức tạp, rối rắm này?”
 
Chương 1225


CHƯƠNG 1225

Nhạc Ẩn Long cười một cách ma quái: “Như vậy có thể nhìn ra, nhà họ Tôn và nhà họ Tưởng là nhân vật quan trọng để đối phó với nhà họ Tần. Hì hì, mối quan hệ giữa nhà họ Tôn và nhà họ Tưởng, nếu như có thể một mồi lửa, châm ngòi cho sự hận thù của bọn họ, nhất định sẽ là anh sống tôi chết. Chỉ cần nhà họ Tần xuất hiện tình trạng hỗn loạn, nhà họ Tưởng ắt sẽ nhân lúc thực lực bị suy yếu mà xen vào, lúc đó nhà họ Châu là một kẻ gió chiều nào xoay chiều đấy rất dễ thu phục. Còn nhà họ Cổ đã đứng về phía chúng ta, như vậy, cộng thêm nhà họ Tưởng, bên phía chúng ta đã lôi kéo được bốn gia tộc.”

Vương Bác Thần cũng cười nói: “Là năm, cậu đừng quên nhà họ Mộc trong năm đại hào tộc, trên thực tế thực lực của nhà họ Mộc, chắc chắn có thể so sánh được với bảy đại thế gia.”

Nhạc Ẩn Long suy nghĩ một lúc sau đó hỏi: “Còn nhà họ Ngụy thì sao?”

Vương Bác Thần thờ ơ nói: “Nhà họ Ngụy còn có sự lựa chọn sao? Bây giờ nhà họ Lâm bị tôi ép đến mức phải nhẫn nhịn chịu đựng, mặc dù là ý của đám quái vật nhà họ Lâm, nhưng đây cũng là một tín hiệu không tốt. Giữa bọn họ, chỉ liên quan với nhau về mặt lợi ích, chỉ đưa lợi ích đúng lúc, không sợ nhà họ Ngụy không qua. Nhà họ Tưởng không phải là thứ tốt đẹp gì, còn làm ít chuyện tàn nhẫn sao? Đến lúc đó chúng ta có thể hứa với nhà họ Ngụy, tiêu diệt nhà họ Tưởng báo thù cho nhà họ Nguy.

Mắt Nhạc Ẩn Long sáng ngời, có hồn nói: “Anh, chuyện này để em làm cho, em đi liên lạc với nhà họ Ngụy.”

Vương Bác Thần lắc đầu, cười khẩy nói: “Tôi biết cậu lo lắng điều gì, sợ danh tiếng của tôi bị tổn hại. Hừ, đến mạng còn sắp không giữ được, bây giờ tôi còn quan tâm đến danh tiếng sao? Cậu đi sẽ không đủ sự tin tưởng và thuyết phục, cứ để tôi đi.”

Đúng lúc này, giọng nói của ông Tháp truyền đến, hưng phấn nói: “Các cậu muốn tính kế ai? Dẫn tôi theo đi, dẫn tôi theo đi.”

Nhạc Ẩn Long vô cùng kinh ngạc, hét lên: “Ai? Muốn chết hả?”

Anh ta vừa nói xong, gáy đã bị ai đó đập một cái: “Thằng nhóc này, cậu nói ai đấy?”

Hình bóng của ông Tháp xuất hiện, mặc áo đạo sĩ, rất giống một cây gậy thần, dáng vẻ vô cùng bí hiểm nói: “Thằng nhóc, nhìn thấy ông Tháp tôi không quỳ xuống dập đầu thì thôi đi, còn dám gọi nhịp, bị chỉnh đốn chưa đủ hả.”

Nhạc Ẩn Long nổi giận, muốn ra tay, nhưng lại bị ông Tháp đập một phát lên bàn.

ông Tháp đắc ý nói: “Thằng nhấi ranh, ngay cả lão đại của cậu còn phải gọi tôi một tiếng ông Tháp, cậu còn dám ra tay với tôi, có tin tôi hành hình cậu không?”

Lão già này thật mạnh, từ lúc nào anh Thần có được một trợ thủ mạnh như vậy?

Còn nữa, lúc nãy ông ta xuất hiện bằng cách nào?

Vương Bác Thần ngăn cản nói: “Được rồi, đừng làm loạn nữa, chúng ta đang bàn chính sự.”

ông Tháp không vui nói: “Cái gì mà làm loạn? Lúc nãy tôi đã nghe nửa ngày rồi, hai người muốn bẫy người khác, dẫn tôi theo đi, tôi thích nhất là bẫy người khác. Bây giờ chúng ta cùng một duộc, hãm hại lừa gạt sao có thể thiếu ông Tháp tôi?”

Nói xong, ông Tháp lại chụp một phát vào trong đũng quần, túm được một cái mâu gãy bằng đồng thau, ném cho Nhạc Ấn Long: “Thứ này có thể hợp với cậu hơn, tôi luôn cảm thấy cậu nên có một cái mâu sẽ tốt hơn.”

Vương Bác Thần không ngăn cản, lúc trước ông Tháp nói có cảm giác quen thuộc với Nhạc Ẩn Long, nói có thể là chuyển thế của người nào đó, nhưng không nhớ được cụ thể.

Bây giờ ông Tháp nói như vậy, xem ra chỉ có thể đợi tìm được đủ sáu tầng thi thể khác của ông Tháp mới có thể biết được tình hình thật sự.

Nhạc Ẩn Long ghét bỏ bĩu môi: “Các thứ rách nát này có gì tốt? Sắp gỉ sét với gãy rồi.”
 
Chương 1226


CHƯƠNG 1226

Ông Tháp lại tát cho Nhạc Ẩn Long một cái đập xuống bàn, theo bản năng mắng: “Thằng nhấi này, cậu nói cái gì đó? Đây là đoạn thiên mâu! Hả? Đoạn thiên mâu? Sao tôi lại nói ra cái tên này? Còn nữa, tại sao tôi vừa gặp cậu đã muốn đánh cậu ngã xuống đất? Cảm thấy tâm trạng rất thoải mái.

Nói xong, bản thân ông Tháp cũng sững sờ.

Trong lòng Vương Bác Thần cũng cảm thấy rất kinh ngạc, lẽ nào Nhạc thật sự là chuyển thế của người nào đó?

Nếu không tại sao ông Tháp lại nói ra những lời như vậy?

Rõ ràng là hành động theo bản năng, điều này chứng tỏ tên người Nhạc chắc chắn có bí mật gì đó, chỉ là ngay bản thân Nhạc cũng không biết.

Cùng lúc Vương Bác Thần quyết định đến nhà họ Tần để kiếm ít lợi ích trước, căn cứ nghiên cứu bí mật Thiên Đình đang phân tích nguồn gốc hạt thần tính trong thần huyết của Lý Kỳ.

Không ai biết chính xác Thiên Đường ở đâu, cho dù là người của cổ tộc ẩn thế, cũng không biết vị trí.

Mấy ông lão mặc áo choàng đen bao phủ cả người đang thảo luận với nhau.

“Hạt thần tính rốt cuộc sản sinh bằng cách nào? Hạt thần tính trong máu của người thứ nhất rốt cuộc xuất hiện bằng cách nào?”

“Điều kì lạ là, trong máu của Hiên Viên tộc và người của nhà họ Vương đều có hạt thần tính, nhưng rất ít hạt có thể đánh thức.”

“Một vài kết luận cơ sở mà bây giờ chúng ta đưa ra vẫn cần phải nghiệm chứng, chỉ là đối tượng thực nghiệm quá ít, những người của Hiên Viên tộc đều đã chết, bây giờ chỉ còn lại Lý Kỳ. Bên phía nhà họ Vương chúng ta buông tay để bọn họ tự mình phát triển, mặc dù Vương Long và Vương Bác Thần đều đánh thức được thần huyết của nhà họ Vương, nhưng chúng ta vẫn không thể làm rõ được điều kiện cơ bản để thần huyết bị đánh thức là cái gì.”

“Số lượng của hạt thần tính này có thể là điều kiện cơ bản nhất, dựa vào sự kiểm tra của Thiên Cơ Thạch, trước khi Vương Long nổi dậy, hạt thần tính trong cơ thể có năm mươi hạt, mà hạt thần tính trong máu của những người nhà họ Vương khác là dưới 30 hạt. Sau khi Vương Long đánh thức, hạt thần tính trong cơ thể nhanh tăng lên đến con số hàng nghìn hạt.

“Vương Bác Thần là hỗn hợp hai loại thần huyết, nên trước khi thức tỉnh, hạt thần tính trong cơ thể đạt đến khoảng hai trăm hạt. Anh ta giác tỉnh thần huyết của nhà họ Vương trước, hạt thần tính trong cơ thể đã đến hơn một vạn, mà thần huyết của Hiên Viên tộc trong cơ thể anh ta vẫn chưa được thức tỉnh.

“Mà chúng ta nghiên cứu máu của Hiên Viên tộc nhiều năm như vậy, số hạt thần tính trong cơ thể của một số người của Hiên Viên tộc nhiều nhất là đạt đến hơn 300 hạt, nhưng vẫn không thể thức tỉnh, cái này có phải chứng minh, thần huyết của nhà họ Vương dễ thức tỉnh hơn thần huyết của Hiên Viên tộc? Hoặc, điều kiện thức tỉnh của hạt thần tính trong thần huyết Hiên Viên tộc hà khắc hơn?”

Mấy ông lão đang thảo luận, trong giọng nói tràn ngập sự nghỉ hoặc.

Bọn họ nghiên cứu thần huyết của nhà họ Vương và Hiên Viên tộc đã hai nghìn năm, cuối cùng đã phát hiện ra được hạt thần tính trong thần huyết, nhưng bây giờ lại mắc kẹt ở nguồn gốc và thức tỉnh hạt thần tính.

Thời gian hơn hai nghìn năm, nhà họ Vương và Hiên Viên tộc đã nhiều thêm mấy vạn người, nhưng trên mấy vạn người của Hiên Viên tộc, chỉ có một mình Lý Kỳ còn sót lại.

Bên phía nhà họ Vương ngoại trừ giữ lại chủ mạch của nhà họ Vương để tiếp tục quan sát, hàng nghìn người khác cũng đều đã bị nghiên cứu.

 
 
Chương 1227


CHƯƠNG 1227

Đến bây giờ vật thực nghiệm thành công chỉ có Vương Long và Vương Bác Thần, hạt thần tính trong cơ thể Lý Kỳ cũng lên đến hơn hai trăm hạt, nhưng vẫn không thể đánh thức, xem như là một vật thực nghiệm thất bại.

Một ông lão bất lực nói: “Rốt cuộc tinh thần có tác dụng với việc đánh thức thần huyết hay không? Năm đó chúng ta tính kế để Vương Long tận mắt nhìn thấy người thân trong nhà chết thảm, dưới tình huống kia Vương Long đã đánh thức được.

Nhưng lúc đó chúng ta cũng áp dụng cách giống như Vương Long trên vật thí nghiệm khác, nhưng lại không đánh thức được.

“Nhưng Vương Bác Thần cũng dùng cách kích kích cảm xúc, nhưng lại thành công.

Nhưng chúng ta dùng cách tương tự với một vật thí nghiệm khác lại thất bại. Bây giờ tôi có chút mơ hồ, cảm xúc rốt cuộc có phải là nguyên nhân chủ yếu không?”

Một ông lão khác nói: “Cảm xúc chắc chắn là một trong số những nguyên tố thức tỉnh, nhưng tôi thấy, điều quan trọng nhất vẫn là tính cách của chính vật thí nghiệm. Từ những vật thí nghiệm thất bại, chúng ta có thể nhìn ra, lúc cảm xúc của bọn họ đạt đến cực điểm, hạt thần tính sẽ tăng lên rất nhanh, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn thất bại, tôi đoán những vật thí nghiệm thất bại kia, không tiếp nhận được sự tăng vọt của hạt thần tính.

“Nói cách khác, sở dĩ Vương Long và Vương Bác Thần có thể thành công, là vì tính dẻo của bọn họ mạnh hơn những người kia, mặc dù bọn họ cùng đối mặt với sự tuyệt vọng, nhưng từ đầu đến cuối vẫn mang theo ham muốn được sống, nên mới thành công.”

Mấy ông lão tiếp tục thảo luận.

Mà đối tượng thực nghiệm, người thất bại trong lời nói của bọn họ lại là những người sống sờ sờ.

Vì để kích thích những vật thực nghiệm này thức tỉnh thần huyết, bọn họ đã tạo ra vô số bi kịch.

Có người nói: “Về phía Lý Kỳ, tôi đề nghị tạm dừng nghiên cứu trước, dù sao bà ta cũng là người cuối cùng của Hiên Viên tộc, bà ta mà chết sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với chúng ta.

Người bên cạnh nói: “Hừ, đám vô dụng của Hiên Viên tộc kia đã không thể nghiên cứu được nữa, chỉ có hạt thần tính, mà không thể thức tỉnh, đúng là đồ rác rưởi.”

Có người nói: “Hạt thần tính quá thần bí, bên phía tôi đã cấy hạt thần tính vào trong những cơ thể khác, nhưng không có ai có thể thức tỉnh, hơn nữa hạt thần tính vô cùng bá đạo, có tính bài trừ rất mạnh, vật thực nghiệm cuối cùng cũng đã chết vào sáng nay.

Một ông lão rất lâu chưa lên tiếng nói: “Có lẽ Vương Bác Thần đã cảm nhận được những điều này, cậu ta đang bắt đầu ra tay với bảy đại thế gia.”

Ông lão ngồi đầu không có một chút cảm xúc gì nói: “Một đám vô dụng mà thôi, không cần để ý, đúng lúc dùng bọn họ để kiểm tra Vương Bác Thần, xem xem Vương Bác Thần có thể thức tỉnh được thần huyết của Hiên Viên tộc không. Thế gia hào tộc cũng chỉ là con chó mà cổ tộc nuôi, cho mấy miếng xương là được rồi, không cần quá quan tâm.”

“Cho dù là cổ tộc, cũng chỉ là đá kê chân của mấy người chúng ta mà thôi, chỉ cần chúng ta thành thần, sống không bao giờ chết, cả thế giới này đều là của chúng ta.

Ngoài ra, truyền ra một vài tin tức, để Vương Bác Thần biết được chuyện của Lý Kỳ, kích thích cậu ta một lần nữa. Quan sát kỹ vợ của Vương Bác Thần, nếu như Vương Bác Thần vẫn không thể thức tỉnh được thần huyết của Hiên Viên tộc, vậy thì giết chết vợ cậu ta, cho cậu ta thêm một mồi lửa.

Ông ta lại thở dài: “Lũ giun dế dưới thần cảnh, người không thành tiên cuối cùng cũng là cát bụi. Chư quân, cùng cố gắng.”

Phía Bắc, đường Quan Nội, Trường An.

Đây là địa bàn của nhà họ Tần của bảy đại thế gia.
 
Chương 1228


CHƯƠNG 1228

Cho dù là Bao Chức cũng không biết rõ về sự tồn tại của bảy đại thế gia, chứ đừng nói đến người bình thường.

Những hào môn mà người bình thường biết đến, chính là những gia tộc được xếp hạng trong danh sách.

Những hào môn kia chẳng qua là găng tay trắng mà bảy đại thế gia đẩy ra, chỉ để thu hút sự chú ý của người đời.

Trong mắt người trần, các gia tộc hàng đầu của nước R chính là ngũ đại hào tộc, ngoài ra còn thêm nhà họ Vương ở Kinh Đô.

Nhưng trên thực tế, bảy đại thế gia mới là gia tộc lớn nhất của nước R, chỉ là bọn họ đều ẩn mình phía sau bức màn, chỉ có người thực sự ở trong vòng trung tâm quyền lực mới biết sự tồn tại của bảy đại thế gia.

Cùng lúc đó, cả con đường Quan Nội, không ai biết nhà họ Tần ở Trường An là một trong bảy đại thế gia, đều nghĩ chỉ là gia tộc hạng hai ở đường Quan Nội.

Mặc dù có chút danh tiếng ở nơi đó, nhưng không có ai nghĩ đến nhà họ Tần sẽ có năng lượng lớn đến mức nào.

Lúc này, gia chủ Tần Mệnh của nhà họ Tần có chút bực bội.

Hai ngày trước Vương Bác Thần làm loạn nhà họ Lâm, giết chết con trai Lâm Chiến của Lâm Chấn, và quản gia Hồ Đông Minh của nhà họ Lâm, nhà họ Lâm còn phải bồi thường cho Vương Bác Thần 600 nghìn tỷ!

Điều quan trọng nhất là, những lão quái vật bên phía nhà họ Lâm lại nhẫn nhịn, khiến Lâm Chấn đồng ý.

Tần Mệnh sao có thể không biết, đám quái vật nhà họ Lâm đang sợ Vương Bác Thần là vật thực nghiệm của những đại nhân cổ tộc ẩn thế, nên lo lắng sau khi giết chết Vương Bác Thần, sẽ bị các đại nhân hủy diệt gia tộc.

Những người này vô cùng ấm ức, Vương Bác Thần có thể ra tay mà không hề cố ky điều gì, còn bọn họ lại không thể giết chết Vương Bác Thần.

“Mẹ nó, bó chân trói tay, đây không phải là Vương Bác Thần tự mình đem đầu đến sao?”

Tần Mệnh mắng một tiếng, lại bảo những lão quái thú của gia tộc liên lạc với cổ tộc ẩn thế, nhất định phải thoát khỏi sự ràng buộc này, nếu không Vương Bác Thần trắng trợn giết đến, sớm muộn gì cũng thất thủ.

Đúng lúc này, đám lão quái thú nhà họ Tần truyền âm cho Tần Mệnh, có thể ra tay với Vương Bác Thần, không cần nhẫn nhịn.

“Các đại nhân đã nói, không để bên trong các gia tộc ra tay, đối phó với Vương Bác Thần chỉ có thể dùng cường giả cùng cấp bậc hoặc mạnh hơn một chút, dưới điều kiện tiên đề này, nếu như Vương Bác Thần chết, mọi người không truy cứu trách nhiệm các gia tộc.

Có sự khẳng định của đám lão quái thú gia tộc, Tần Mệnh mới thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần các đại nhân không hạn chế, vậy dễ hành động hơn nhiều, nếu không chỉ có thể bị Vương Bác Thần từ từ kéo dài đến chết.

Tần Mệnh lập tức liên hệ với Lâm Chấn.

Cái chết của con trai đã tạo thành sự đả kích vô cùng lớn với Lâm Chấn, cả người dường như già đi hai mươi tuổi, Tần Mệnh khó tránh khỏi có chút cảm giác thỏ chết cáo thương.

 
 
Chương 1229


CHƯƠNG 1229

Cũng chính là bài học lúc trước của Lâm Chấn mới khiến ông ta bực bội hai ngày hôm nay, bảo gia tộc liên lạc với đại nhân của cổ tộc ẩn thế, để được một cơ hội như vậy.

“Anh Lâm, cơ hội báo thù của anh đến rồi, anh định làm như thế nào?”

“Tôi muốn bắt cái tên súc sinh Vương Bác Thần kia về để từ từ hành hạ cho đến chết, tôi phải băm vằm vợ con cậu ta thành từng mảnh ở trước mặt cậu ta! Tôi phải để cậu ta trải nghiệm cảm giác mất đi người thân.

Trong giọng nói của Lâm Chấn toàn là sự hận thù.

Tần Mệnh lại thở dài, nói: “Đại hội võ đạo sắp bắt đầu rồi, đây là thời điểm quan trọng để chúng ta tranh giành quyền lực với Hàn Đỉnh, chúng ta không thể chỉ nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần, còn phải trông chừng Hàn Đỉnh, lão già kia mặc dù không phải là người trong võ đạo, nhưng thủ đoạn không đơn giản. Quách Đỉnh, Nguyễn Văn Việt đều là những người rất xảo quyệt, đừng bị bọn họ lợi dụng cảm xúc hiện tại của ông.”

“Những người này đều là cao thủ chơi đòn tâm lý, nhất định không được đại ý. Trận đấu ở điện Huyên Hồ chúng ta đã thua một lần rồi, liên minh y học đã hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của chúng ta, không thể để bọn họ mua chuộc lòng người ở giới võ đạo.

Trong điện thoại, Lâm Chấn u ám nói: “Yên tâm, bây giờ tôi tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào, sẽ không bị thù hận che mờ mắt đâu.”

Tần Mệnh gật đầu nói: “Anh Lâm, tôi vẫn luôn đợi ông, thiên tài đứng đầu của nhà họ Lâm năm đó, mặc dù vì Vương Long mà sa sút nhiều năm, nhưng từ đầu đến cuối tôi vấn tin tưởng, sớm muộn gì ông cũng quay trở lại. Anh Lâm, đừng quên ước hẹn năm đó của chúng ta.”

Nghe thấy lời này, Lâm Chấn hít một hơi thật sâu, bàn tay đang cầm điện thoại cũng có chút run rẩy.

Năm đó bọn họ vẫn còn trẻ, còn ngông cuồng, khí phách hăng hái, ước hẹn chiếm lấy cổ tộc ẩn thế.

Ai lại tình nguyện lúc nào cũng làm chó cho người khác chứ?

Chỉ là sau này Vương Long đột nhiên xuất hiện, một cái tát đã khiến ông ta tàn phế, để lại ám ảnh tâm lý rất nghiêm trọng cho ông ta, sa sút đến tận bây giờ.

Cái chết của con trai mấy ngày trước, đã kích thích ông ta, ông ta hận Vương Bác Thần, còn hận những người của cổ tộc ẩn thế, không hề quan tâm đến sự sống chết của con trai mình là Lâm Chiến!

Làm chó cho người khác đã làm đến mức trở nên kém cỏi!

Lâm Chấn trầm giọng nói: “Tôi nhớ.”

Vừa trở về thành phố Hà Châu, Vương Bác Thần định đi thăm Dao Dao và những người khác, không ngờ Dao Dao đã gọi điện đến.

Dao Dao không vui hỏi: “Ba, ba đang ở đâu vậy? Đã mấy ngày con chưa nhìn thấy ba rồi. Có phải ba cãi nhau với mẹ không? Sao người lớn mấy người có nhiều chuyện như vậy chứ, ngày nào cũng cãi nhau.”

Vương Bác Thần không biết nên giải thích với con gái như thế nào: “Dao Dao, ba không cãi nhau với mẹ, mấy ngày nay khá là bận, Dao Dao có ngoan ngoấn, nghe lời mẹ không?”

Dao Dao nghỉ ngờ nói: “Thật sự không cãi nhau? Vậy tại sao, ừm, tại sao con nhìn thấy mẹ lén khóc, chắc chắn là ba trêu chọc mẹ. Vương Bác Thần, ba đã là người lớn rồi, đừng có lúc nào cũng khiến mẹ tức giận nữa có được không. Ba là đàn ông, nhường nhịn mẹ một chút đi, vợ đều cần phải dỗ dành, ba nói nhiều câu dễ nghe một chút, mẹ sẽ không tức giận nữa.”

Đối mặt với một đứa bé hiểu chuyện như vậy, trong lòng Vương Bác Thần có chút chua xót, một số chuyện để anh gánh vác là được rồi.

Vương Bác Thần dịu dàng nói: “Ba biết rồi, con ở nhà trẻ có ngoan không? Có đánh nhau với những bạn khác không? Con cũng phải ngoan ngoãn, nghe lời mẹ, chăm chỉ làm bài tập có biết không?”
 
Chương 1230


CHƯƠNG 1230

Vừa nghe đến làm bài tập, Dao Dao ở đầu bên kia lập tức sững sờ, giả vờ ngốc nói: “Chú là ba của con hả? Chú à, cho cháu xin lỗi chú, cháu gọi nhầm số rồi, Ơ? Cháu mất tín hiệu rồi, chú có nghe thấy cháu nói chuyện không? Alo, alo?”

Bíp bíp bíp.

Vương Bác Thần không còn gì để nói, đứa bé này nghe đến làm bài tập giống như đòi mạng, bản thân anh và Thanh Hà lúc nhỏ cũng không như vậy.

Đứa nhóc nghịch ngợm này.

Ông Tháp giục Nhạc Ẩn Long đưa mình đi hưởng thụ cuộc sống.

Một mình Vương Bác Thần ở bên ngoài đi dạo, muốn bình tĩnh để sắp xếp lại mạch suy nghĩ trong khoảng thời gian này.

Anh rất muốn đi thăm Triệu Thanh Hà và mọi người, nhưng lo lắng sẽ đem đến phiền phức cho mọi người.

Sau khi anh trở về, đủ loại phiền phức không ngừng ập đến.

Mặc dù đây là sự sắp xếp có chủ ý của cổ tộc ẩn thế, nhưng dù sao cũng là anh liên lụy đến bọn họ.

Ở Kim Lăng, những lời kia của Triệu Thanh Hà đã kích thích Vương Bác Thần, tất cả phiền phức, đều đến từ việc anh là một vật thí nghiệm, người bên cạnh đều bị anh liên lụy.

Nên, bây giờ anh không dám đi.

Sự xoắn xuýt và bi thương này chính là sự áy náy với người nhà.

Anh là một người đàn ông, phải tự mình gánh vác những thứ này, bị gãy răng cũng chỉ có thể âm thầm nuốt vào trong bụng, không thể khóc như phụ nữ.

Phụ nữ còn có thể tìm chồng của mình để phát tiết, còn có thể bày tỏ sự bất mấn.

Nhưng đàn ông thì không thể.

Đàn ông là trụ cột gia đình, là chiếc ô bảo vệ của gia đình, một khi anh ngã xuống, cái nhà này cũng sẽ sụp đổ.

Vương Bác Thần hít một hơi thật sâu, trong lòng anh đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, năm đó Vương Kinh Hồng và Vương Hạo đối xử với anh và mẹ như vậy có phải cũng là một cách bảo vệ?

“Không thể, tuyệt đối không thể!”

Vương Bác Thần ném suy nghĩ này ra khỏi đầu, nhưng suy nghĩ này giống như ma quỷ, không ngừng mê hoặc anh suy nghĩ theo hướng kia.

Rất nhiều thứ, chỉ khi mình cũng làm ba mẹ, mới có thể trải nghiệm tâm trạng kia, mới có thể hiểu được chỗ khó của ba mẹ.

Trước khi chưa làm ba mẹ, luôn cảm thấy sau này có con, sẽ như thế này như thế kia, chắc chắn khác với ba mẹ mình.

Nhưng khi mình thật sự trở thành ba mẹ, mới phát hiện không phải là dáng vẻ kia.

Giống như bây giờ, chuyện của cổ tộc ẩn thế, chuyện của Thiên Đình, anh không nói ra được, cũng không thể nói ra, tạo ra hiểu nhầm cũng không thể giải thích, chỉ có thể một mình gách vác.
 
Chương 1231


CHƯƠNG 1231

Vương Bác Thần châm một điếu thuốc, hít một hơi thật mạnh. Nhớ đến những lời mà thầy đã nói ở Kim Lăng, anh không biết mình nên chọn như thế nào.

Lần đầu tiên anh phát hiện ra, lựa chọn hóa ra lại là một chuyện rất khó khăn.

“Anh Vương.”

Vương Bác Thần nghe thấy, nhìn sang, người gọi anh là lão Ngũ, không ngờ mình lại bất giác đi đến chỗ Tân Thành.

Đã hơn nửa năm trôi qua, Tân Thành bắt đầu hiện lên nét khái quát rồi.

Lão Ngũ chạy bước nhỏ đến, lấy ra một điếu hắc long châu, thận trọng hỏi: “Anh Vương? Hút một điếu?”

Nhìn thấy Vương Bác Thần nhận lấy điếu thuốc lão Ngũ vội vàng tay phải ấn bật lửa, tay trái đưa ra chắn gió để châm lên.

Nhưng lại khiến lão Ngũ vô cùng kích động, lần trước thần chủ hút thuốc của mình, nhưng là mấy tháng trước rồi, tiếc là điếu hắc lan châu kia thần chủ mới hút được có một hơi đã gặp Triệu tổng, anh ta còn nhặt lên cất vào trong hộp thuốc, đến bây giờ vẫn để ở trong hộp thuốc.

Lão Ngũ cảm thấy đó là sự may mắn của mình, phải bảo vệ cả đời, tương lai cũng có thể chém gió với người khác, đó là điếu thuốc mà thần chủ đã từng hút.

Vương Bác Thần tùy tiện ngồi xổm bên đường, hỏi: “Lão Ngũ, khoảng thời gian này sống thế nào? Công trình vẫn thuận lợi chứ?”

Lão Ngũ vò đầu, cười hì hì: “Thuận lợi, từ khi gặp anh và Triệu tổng, xem như vận may của tôi đã đến, hoàn toàn lật người.

Lúc trước sau khi tôi gặp xui xẻo, những người thân thích kia không có ai coi trọng tôi. Lúc đó tôi sợ nhất là đến Tết, lúc đi chúc tết mọi người, ai cũng đến chế giễu mấy câu, vô cùng khó chịu.

“Bây giờ thì tốt rồi, bọn họ hận không thể xem tôi như tổ tông. Anh Vương, anh nói xem tại sao người này lại hèn hạ như vậy, anh đối xử tốt với anh ta, anh ta chưa chắc đã nhớ, nhưng sau khi anh sa sút tất cả đều thành kẻ thù.”

Vương Bác Thần cười, anh có thể hiểu được tâm trạng của Lão Ngũ.

Lão Ngũ cảm khái nói: “Con người không thể nghèo, không thể sa sút. Lúc anh sa sút, bên cạnh toàn là người xấu, mắng anh, chế giễu anh, tâm trạng không tốt lại đến đạp cho anh một phát, loại người nào cũng có, anh không thể tưởng tượng được con người sao có thể xấu xa như vậy, không có chuyện gì đều muốn phỉ nhổ nước bọt lên người bạn.

“Nhưng sau khi phát tài, đột nhiên phát hiện, những người xấu xa bên cạnh đã không còn nữa, tất cả đều biến thành người tốt. Người này gọi anh là tổng giám đốc gì đó, người kia gọi anh là ông chủ, còn có người gọi anh là thầy, tôi lại cảm thấy kỳ quái, tôi là một người kém văn hóa, một tên tá điền, cũng chính là đồ nhà quê ở trong mắt những người khác, sao có thể trở thành thầy được? Điều quan trọng rõ ràng là tôi sai, bọn họ vẫn nịnh bợ nói tôi đúng, thực sự không thể hiểu được.”

Vương Bác Thần cười nói: “Lòng người không chịu được khảo nghiệm, lúc lên lúc xuống, lúc nhìn rõ được phẩm chất của một con người, cũng có thể nhìn rõ diện mạo của người khác. Dù sao cũng là người phàm trần, người thanh cao thật sự rất ít. Một người cả một đời có thể kết bạn được một hai người không chê ông nghèo, không ngưỡng mộ ông giàu có, thật sự xem ông là bạn, xem như là một điều may mắn.

Lão Ngũ hưởng thụ hút một hơi thuốc, cười nói: “Nhưng, vẫn là anh Vương nói chuyện có trình độ, tôi không nói được những lời như thế này.”

Vương Bác Thần cũng không quan tâm sự nịnh bợ chất phác, đơn giản này.

“Trong nhà ông sao rồi?”
 
Chương 1232


CHƯƠNG 1232

Ánh mắt lão Ngũ tối đi, sa sút nói: “Ừm, tôi cũng không biết phải nói như thế nào, tôi đã từng gặp, con trai tôi hình như đã thay đổi rồi, học hành chả xong, tìm tôi chỉ để xin tiền, cũng không biết thẳng bé cần nhiều tiền như vậy để làm gì. Vợ trước của tôi đã tìm được một người da đen, ngày trước tiền lấy từ chỗ tôi đều tiêu cho người đàn ông da đen kia, tôi tức đến mức tát cho cô ta một cái, người đàn ông da đen kia muốn ra tay, nhưng đã bị con trai tôi ngăn lại. Tôi luôn cảm thấy trong lòng con trai tôi vấn còn có tôi, chỉ là thằng bé bị mẹ nó dạy hư rồi.”

Vương Bác Thần cau mày nói: “Ông định làm như thế nào?”

Lão Ngũ thở dài nói: “Anh Vương, không giấu gì anh, tôi cũng từng nghĩ đến bỏ tiền tìm một người dạy dỗ người da đen kia, nhưng tôi lại cảm thấy như vậy con trai tôi sẽ càng hận tôi. Dù sao năm đó không phải do tôi lấy tiền đi đánh bạc cũng không biến thành dáng vẻ như bây giờ.

“Đứa bé kia trước đây rất thông minh, lúc đó thường đạt hạng nhất, nhưng tiếc là lúc đó tôi là một tên khốn nạn, uống rượu, đánh bạc không thiếu cái nào. Là tôi đã hủy hoại thằng bé. Bây giờ tôi chỉ nghĩ, làm sao để bù đắp cho con trai tôi, đưa thằng bé về con đường chính đạo trước, khuyên nó đi làm việc. Bây giờ tôi vẫn còn sống, vẫn có thể kiếm một ít tiền cho thằng bé, tôi chết rồi, thằng bé có thể dựa vào ai đây? Con người cuối cùng vẫn chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.”

Đau lòng cho trái tim của người làm ba mẹ.

Vương Bác Thần vỗ vai ông ta nói: “Đưa tôi đi gặp thằng bé.”

Lão Ngũ lập tức trở nên kích động, ông ta chưa bao giờ nghĩ đến thần chủ có thể giúp đỡ.

Dù sao thần chủ và Triệu tổng đã cho ông ta cơ hội để bắt đầu lại, ông ta đã cảm thấy rất hài lòng rồi.

Đây là việc riêng của ông ta, ông ta cũng không tìm được ai để nói chuyện, chỉ có thể tâm sự với thần chủ, không ngờ thần chủ lại chủ động giúp đỡ ông ta.

Ông ta vội vàng nói: “Anh Vương, không cần, không cần, tự tôi có thể xử lý tốt”

Vương Bác Thần dập tàn thuốc nói: “Đi đi, đi xem thế nào, đúng lúc tôi không có việc gì. Chỉ có giải quyết xong chuyện của ông, ông mới an tâm giúp đỡ Thanh Hà làm công trình.”

Đôi mắt lão Ngũ ươn ướt, ghi nhớ kỹ ân tình này ở trong lòng.

Đồng thời cũng bắt đầu mong đợi, thần chủ ra mặt, nói không chừng có thể khiến con trai nhận ra mình là người sai.

Lão Ngũ gõ cửa, một người phụ nữ trung niên trang điểm đậm, mặc đồ JK vẻ mặt chán ghét nói: “Còn đến đây làm gì?”

Sau đó quay lại nói vọng vào phòng một câu tiếng Anh, gọi người đàn ông da đen kia.

Một người đàn ông da đen cao hơn 1 mét 8 từ trong phòng bước ra, dáng người cao lớn cường tráng, nhìn có cảm giác rất áp lực.

Lão Ngũ bực mình nói: “Phạm Lệ Hoa, tránh ra, tôi tới tìm con trai tôi. Ngôi nhà này là của tôi cho con trai tôi, không phải cho bà và tên bồ nhí này. Mau dọn đi cho tôi.”

Người da đen đẩy Lão Ngũ một cái, mồm chửi rủa.

Phạm Lệ Hoa chỉ vào mặt Lão Ngũ mắng: “Sao Tiết Quang ông lại vô liêm sỉ như vậy?

Đây là nhà của con trai tôi, liên quan gì đến ông? Sổ đỏ ghi tên con trai tôi, tôi muốn ở bao lâu thì ở. Tôi nói cho ông biết, lập tức đi với bà đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn, đừng cản trở việc theo đuổi hạnh phúc của bà đây.”

Vừa nói, bà ta vừa chỉ vào Vương Bác Thần và nói: “Tiết Quang, ông đừng nghĩ chỉ cần tìm một thằng nhóc mặt non choẹt đến là có thể giúp được ông. Để tôi nói cho ông biết, Jerry là có máu mặt, là người nước ngoài. Nếu ông dám làm gì thì sẽ là sự cố ngoại giao đấy!”
 
Chương 1233


CHƯƠNG 1233

Lão Ngũ vốn chẳng quan tâm lắm, nhưng khi thấy Phạm Lệ Hoa dám mắng anh Vương, ông ta lập tức nổi giận, tát vào mặt Phạm Lệ Hoa và nói: “Bà phỉ phui cái mồm cho tôi, anh Vương không phải là người bà chọc nổi đâu, tôi làm vậy là tốt cho bà đấy.

Nể mặt con trai tôi, tôi không muốn làm cho mọi thứ trở nên tồi tệ. Hôm nay tôi tới đây chỉ để tìm con trai tôi. Hồi xưa bà ôm tiền bỏ đi, tôi đã không thèm tính toán rồi, đừng có được đằng chân lên đằng đầu.”

Lúc này mọi thứ đã mất kiểm soát, Phạm Lệ Hoa lập tức vồ lấy mặt Lão Ngũ.

Người đàn ông da đen chửi một câu “FUCK”, rồi ngay lập tức đấm vào thái dương của Lão Ngũ.

Đồng thời, khớp ngón giữa của hắn ta nhô ra, nếu bị đánh trúng một đấm này, Lão Ngũ hẳn sẽ chết ngay tại chỗ.

Với cách thức quen thuộc của người đàn ông da đen, có thể nhìn ra hắn đã từng giết người!

Một chút tàn độc lóe lên trong mắt hắn ta.

Nhưng ngay sau đó, hắn phát hiện nắm đấm của mình không thể động đậy được nữa, bị thằng nhóc Lão Ngũ mang tới nhẹ nhàng nắm lấy.

Vương Bác Thần vừa dùng lực, chỉ nghe thấy một tiếng rắc, cổ tay của người đàn ông da đen liền bị bẻ gãy.

“AI Người đàn ông da đen hét lên một tiếng, lập tức cuộn tròn trên mặt đất, nắm chặt cổ tay gào lên.

Vương Bác Thần đã hỏi một câu bằng tiếng Anh, có nghĩa là “Tổ chức God thật can đảm, dám đến Nước R.

Nghe vậy, người đàn ông da đen tái mặt, đáng tiếc bởi nước da ngăm đen của hắn nên không nhìn ra được.

Trong mắt Phạm Lệ Hoa hiện lên một chút hoảng sợ, bà ta lập tức ngồi bệt xuống đất nói: “Làng nước ơi, giết người kìa, cứu tôi với. Người nước R các người dám ngang nhiên giết người giữa thanh thiên bạch nhật như vậy à? Tôi sẽ kiện các người lên đại sứ quán Nước A.’ Lão Ngũ tát vào mặt Phạm Lệ Hoa một phát, nham hiểm nói: “Con khốn, im đi, anh Vương giết bà thì bà làm gì được? Lại còn mở mồm người nước R các người, bà sang Nước A ăn được hai bữa thì không thèm gốc gác luôn chứ gì? Tôi thấy bà đúng là cái loại đáng khinh!”

Phạm Lệ Hoa ôm lấy chân của Lão Ngũ, bị Lão Ngũ đá ra.

Lão Ngũ vẫn không ra tay hết sức, dù sao đây cũng là mẹ của con trai ông ta.

Vương Bác Thần lạnh lùng nhìn Phạm Lệ Hoa và nói: “Bà có biết tổ chức God là gì không? Hay bà có tham gia nó?”

Nói rồi, Vương Bác Thần nắm lấy cánh tay trái của Phạm Lệ Hoa, xắn ống tay áo của bà ta lên, trên đó có logo của tổ chức “GOD”, một cây thánh giá đẫm máu.

Phạm Lệ Hoa hoảng sợ, theo bản năng nhìn người da đen, mấp máy nói: “Tôi, tôi không biết cậu đang nói gì cả.”

Lão Ngũ sửng sốt, chẳng lẽ Phạm Lệ Hoa đi theo tên bồ nhí này rồi gia nhập một tổ chức giáo phái nào đó sao? Con trai có tham gia không?

Nghĩ đến đây, Lão Ngũ tát vào mặt Phạm Lệ Hoa hai cái, mắng: “Đồ khốn, bà muốn tự tìm đường chết thì đừng kéo theo con trai bà! Bà có biết anh Vương là ai không?

Còn không mau nói sự thật!”

Phạm Lệ Hoa vẫn muốn ngụy biện, nhưng Vương Bác Thần thờ ơ nói: “Những người ủng hộ tổ chức God là các đảng phái chính trị của Nước A, chuyên nhắm vào nước R, và là một trong những thế lực phản nước R lớn nhất ở nước ngoài. Tôi đoán bà đưa tên da đen này trở lại nước R là có động cơ gì đó đúng không? Tên da đen này có lẽ không đơn thuần chỉ là người tình của bà phải không?”
 
Chương 1234


CHƯƠNG 1234

Người đàn ông da đen hung dữ liếc nhìn Phạm Lệ Hoa, nhưng Vương Bác Thần đã cho hắn ta một bạt tai: “Tôi đã giết Farjesi, thủ lĩnh đời trước của tổ chức God các người.

Trong mắt người đàn ông da đen đột nhiên hiện lên sự sợ hãi, không thể tin dùng tiếng Anh hỏi: “Mày, mày chính là người đó!”

Phạm Lệ Hoa không biết họ đang nói gì, vẫn la ó ở bên cạnh: “Chúng tôi đang được đại sứ quán Nước A bảo vệ. Hãy xin lỗi chúng tôi ngay lập tức, nếu không tôi sẽ kiện các người!”

Tuy nhiên, người đàn ông da đen đã đá vào mặt bà ta, chửi rủa thậm tệ: “Câm mồm vào con đĩ, muốn chết thì đừng liên luy tao.

Phạm Lệ Hoa như thể bị tên da đen tẩy não, bị đánh cho một trận mà vẫn nịnh hót nói: “Anh yêu, đừng sợ, chúng ta là người Nước A cao quý, đám mọi rơ này không dám làm gì chúng ta.”

Vương Bác Thần nhìn Phạm Lệ Hoa nở một nụ cười mỉa mai, chẳng trách Lão Ngũ lại phá sản, gặp phải một người phụ nữ như vậy thì không phá sản mới là lạ.

Vương Bác Thần nhìn tới nỗi Phạm Lệ Hoa dựng tóc gáy, gân cổ nói: “Tôi nói sai sao?

Chúng tôi là công dân Nước A. Cậu dám đánh chúng tôi ư, đây là tố chất của người nước R các cậu à?”

Bốp!

Vương Bác Thần đã ra tay, tát thật mạnh vào mặt Phạm Lệ Hoa.

“Hôm nay tôi phải đánh bà, đúng là ăn cháo đá bát, bà thấy nước R không tốt sao? Được, tôi sẽ đưa bà đến nước A mà bà cho là thiên đường.

Trong lòng lão Ngũ run lên, tát vào mặt Phạm Lệ Hoa, chửi: “Con khốn, sao không mau đi xin lỗi anh Vương, mày muốn chết sao? Mày muốn chết cũng đừng kéo theo con trai tao!”

Suy cho cùng, Phạm Lệ Hoa cũng là mẹ của con trai mình, nếu Phạm Lệ Hoa xảy ra chuyện gì, ông ấy sẽ rất khó giải thích với con trai mình.

Đối với Lão Ngũ bây giờ điểm xuất phát của mọi thứ là con trai ông.

Vì con trai, ông ấy thậm chí còn tha thứ cho sự phản bội và gài bẫy của Phạm Lệ Hoa, vì con trai, ngay cả nhà cũng cho Phạm Lệ Hoa và người đàn ông da đen ở.

Vương Bác Thần hận sắt không thể luyện thành thép, nếu là anh, nhất định sẽ giết chết đôi mèo mả gà đồng Phạm Lệ Hoa này rồi.

Nhưng đây là lựa chọn của Lão Ngũ và anh cũng không có ý định can thiệp. Sự lựa chọn của Lão Ngũ không hẳn là sai.

Mặc dù Lão Ngũ không yêu cầu Vương Bác Thần tha cho Phạm Lệ Hoa, nhưng khuôn mặt của ông ta rất mất tự nhiên.

Vương Bác Thần trong lòng thở dài, nhìn Phạm Lệ Hoa, thờ ơ nói: “Nể mặt Lão Ngũ, tôi sẽ cho bà một cơ hội khác.”

Trái tim của Phạm Lệ Hoa run lên, sự kiêu ngạo vừa rồi đã tiêu tan ngay lập tức. Sự bình tĩnh và điềm nhiên của Vương Bác Thần khiến bà ta rất bất an.

Người đàn ông da đen không chỉ là người tình của bà ta, mà còn là cấp trên của bà ta, bà ta biết mục đích lần này trở lại là gì, chính là tìm ra người nhà của Thần Chủ nước R, sau đó sẽ khống chế.

Chẳng ngờ, chàng trai trẻ do Lão Ngũ mang đến đã nhận ra thân phận của họ trong nháy mắt.
 
Chương 1235


CHƯƠNG 1235

Một khi chuyện này bại lộ, bà ta sẽ trực tiếp bị bắt với tội gián điệp.

Phạm Lệ Hoa vô thức nhìn người đàn ông da đen, người đã bị Vương Bác Thần doạ cho sợ mất hồn.

Thủ lĩnh đời trước của tổ chức God đã bị giết bởi một người đàn ông bí ẩn ba năm trước.

Sau này trên danh sách sát thủ thế giới, ai cũng công nhận người đó là sát thủ số một thế giới.

Thủ lĩnh đời trước của họ là một người đàn ông mạnh mẽ, được vô số vệ sĩ vây quanh bảo vệ, nhưng ông ta vẫn bị giết trong âm thầm.

Hắn ta không ngờ lại gặp con ác quỷ đó ở đây.

“Nói cho tôi biết, mục đích các người đến nước R là gì?”

Vương Bác Thần đoán được mang máng rằng tổ chức God có lẽ đang nhắm đến anh.

Trên thực tế, Phạm Lệ Hoa và người đàn ông da đen đã bị hệ thống tình báo của Thần Thiên Các nhắm đến ngay khi họ bước vào nước R.

Vài tháng trước, Vương Bác Thần nói với Lão Ngũ rằng vợ và con của ông ấy đã trở về, lúc ấy anh biết được thông qua hệ thống tình báo của Thần Thiên Các.

Trước đây Lão Ngũ làm việc với ba vợ của Vương Bác Thần, sau này sau khi bị phá sản thì vẫn ở lại công ty Hoa Nguyên, ông ấy cũng được coi là một nhân viên cũ, nhân phẩm khá được.

Lúc đầu, để giúp Triệu Thanh Hà chiếm được cảm tình của Công ty Hoa Nguyên, anh đã tập trung vào việc thu phục một số người, và Lão Ngũ là một trong số họ.

Chỉ là không ngờ vợ của Lão Ngũ lại có quan hệ với tổ chức GOD.

Phạm Lệ Hoa đã đờ người, bà ta không biết mình đã bị lộ như thế nào, lúc này bà ta không dám hét lên, sợ đến mức tiểu ra, không ngừng nhìn người da đen.

Người đàn ông da đen dùng tiếng Anh nói: “Tôi sẽ không phản bội anh em của tôi. Tuy rằng tôi không phải đối thủ của anh, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không phản bội anh em của tôi.

Vương Bác Thần bình tĩnh nói bằng tiếng Anh: “Vậy anh có biết nước R có một thủ đoạn gọi là Thuật soát Hồn không? Tôi có thể trực tiếp trích xuất ký ức linh hồn của anh, quá trình này còn đau đớn hơn cả bị chém trăm ngàn nhát.”

Quả nhiên, người đàn ông da đen biết Thuật soát Hồn, cả người run lên bần bật: “Tôi nói, tôi nói, xin hãy cho tôi được chết thanh thản. Tôi được cấp trên phái đến tìm manh mối về người nhà của Thần Chủ nước R, còn lại tôi không biết, người khác chịu trách nhiệm “.

“Tự tìm đường chết! 1”

Vương Bác Thần vô cùng tức giận, vỗ một chưởng vào đầu người da đen.

Người đàn ông da đen ngay lập tức thất khứu chảy máu mà chết.

Phạm Lệ Hoa sợ hãi ngất xỉu ngay tại chỗ, đừng nói đến việc tiểu ra quần, bị doạ cho vãi cả phân ra rồi.

Lão Ngũ hai chân run lên, đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy Thần Chủ giết người!

Vương Bác Thần rất tức giận, tổ chức God dám nhắm đến gia đình anh, muốn bị xóa sổ đúng không?

Khi đó, nhiệm vụ xuất sư đầu tiên của anh là ám sát thủ lĩnh của tổ chức GOD, Farjesi.

Tổ chức này là một tổ chức xấu xa và là khối u lớn của cả thế giới.

Đằng sau nó là sự hỗ trợ bí mật của một số quan chức ở Nước A, đặc biệt nhắm vào nước R.

Nếu chỉ có vậy thì không sao, nhưng tổ chức này đang tham gia vào loạt các hoạt động tội ác như mua bán nội tạng người, buôn bán ma túy, v. v. trên web đen.
 
Chương 1236


CHƯƠNG 1236

Kể từ khi tổ chức này thành lập, không hề có việc tốt nào, còn việc xấu thì cái nào cũng có.

Nước A đã phát động nhiều cuộc chiến tranh mà tổ chức này là tiên phong, đầu tiên là gây rối chính trị nội bộ của các quốc gia khác, sau đó cố tình tạo cớ để tạo cơ hội cho Nước A chiếm tài nguyên.

Bây giờ, còn dám nhắm đến người nhà của anh, có vẻ như tổ chức này muốn bị diệt rồi.

“Con trai của ông không sao, đừng lo lắng.

Vương Bác Thần an ủi Lão Ngũ đang khiếp sợ, rồi nói tiếp: “Phạm Lệ Hoa bị tên da đen này lừa đi, sau khi tiêu sạch tiền, lại nợ một số tiền lớn bên Nước A, trả không nổi, nên bị người ta khống chế, từng bước vào vực thẳm. Nhưng bà ta chưa kịp làm chuyện gì xấu.

Lão Ngũ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đánh Phạm Lệ Hoa hai tát cho tỉnh lại.

Khi Phạm Lệ Hoa nhìn thấy thi thể của người da đen, bà ta sợ hãi đến mức quỳ xuống đất, cầu xin sự tha thứ: “Thực sự không liên quan đến tôi. Tôi mới gia nhập tổ chức này không lâu, chưa làm gì cả. Tôi chỉ đưa anh ta đến đây để nghe ngóng một số tin tức, nhưng tôi không biết chính xác đó là gì, thực sự không liên quan đến tôi.”

Lão Ngũ mắng: “Đồ ngu, sớm muộn gì bà cũng bị chính sự ngu xuẩn của mình giết chết! Tôi nói cho bà biết, nếu như con trai tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ tự tay giết chết bàn Phạm Lệ Hoa vội vàng nói: “Con trai không tham gia, nó không biết chuyện này.”

Vương Bác Thần nhìn bà ta, lạnh lùng nói: “Nể mặt Lão Ngũ, tôi sẽ cho bà một cơ hội để chuộc lỗi.”

Khi Phạm Lệ Hoa nghe tin mình không cần phải chết, bà ta vội vàng nói: “Tôi sẵn sàng lấy công chuộc tội, tôi bằng lòng hợp tác.

Đừng giết tôi. Tôi vẫn còn hữu ích. Đừng giết tôi”

“Chỉ cần bà đồng ý hợp tác.

Vương Bác Thần không có ấn tượng tốt với người phụ nữ này, vừa rồi anh không giết bà ta, một mặt là vì nể mặt Lão Ngũ, mặt khác, anh muốn lợi dụng Phạm Lệ Hoa để dụ được tổ chức GOD.

Người phụ trách tổ chức God đang ở Nước A, kể từ khi thủ lĩnh đời trước bị Vương Bác Thần ám sát, tổ chức này đã trở nên vô cùng bí mật.

Bây giờ vẫn chưa xác định được người chịu trách nhiệm chính là ai.

Anh phải đối phó với cổ tộc ẩn thế, không thể cứ nhìn chằm chằm đám chuột nhắt này được.

Nhưng những người này lại có ở khắp mọi nơi, anh lo lắng lỡ người nhà xảy ra chuyện, hối hận cũng đã muộn.

Vì vậy, anh định loại bỏ những người này trước để tránh những rắc rối sau này.

Vương Bác Thần nhờ Tư Lam sắp xếp cụ thể, đợi khi câu được cá, anh định tự mình đến đó một chuyến.

Đi hỏi thử những người Nước A đó, rốt cuộc não to cỡ nào mới dám ra tay với người nhà của anh.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Lão Ngũ vang lên, là cuộc gọi từ số lạ.

Lão Ngũ bấm nút trả lời một cách nghi ngờ, thì nghe thấy giọng nói của con trai mình trong điện thoại.

“Ba, mau tới cứu con, bọn họ muốn giết con, mau tới cứu con.”

Trái tim Lão Ngũ bỗng tót lên tận cổ họng: “Con ở đâu? Ba đến ngay. Con bảo chúng nó đừng động vào con, muốn bao nhiêu tiền ba cũng đưa hết.”

“Con đang ở tiệm nét Thắng Lợi, nhanh lên, nhanh lên.”
 
Chương 1237


CHƯƠNG 1237

Bên kia cúp điện thoại, Lão Ngũ đã hoảng sợ cực độ, vội vàng nói với Vương Bác Thần: “anh Vương, tôi đi trước, anh xử lý người phụ nữ này đi, tôi đi cứu con trai tôi đây.

Lúc này, Lão Ngũ không thể quan tâm đến bất cứ điều gì.

Ông chưa bao giờ xin được số điện thoại của con trai nhưng cũng không ngờ con trai lại giữ của mình. Lúc này, con trai ông gọi điện cho ông, chứng tỏ là vẫn quan tâm đến ông.

Vương Bác Thần gật đầu nói: “Đi đi, xử lý xong tôi sẽ sang xem thử.”

Lão Ngũ vô cùng lo lắng chạy đến, với sự ổn trọng của Lão Ngũ, chuyện cũng sẽ không làm lớn chuyện, Vương Bác Thần cũng không quá lo lắng.

Sau đó không lâu, Tư Lam đến.

Vương Bác Thần nói ra kế hoạch của mình, Tư Lam có vẻ ghét bỏ nhìn Phạm Lệ Hoa.

Tư Lam ghét nhất là bọn buôn người, tổ chức God cùng với những người cặn bã vô cùng này. Bởi vì năm đó cô ta là bị lừa bán, sau này gặp Vương Bác Thần, mới có được thành tựu như bây giờ.

Sau này khi cô ta quay lại nhà lần nữa thì cha mẹ đã biến thành hai ngôi mộ. Cha mẹ vì tìm cô ta mà tiêu hết tài sản tích cóp trong nhà.

Nhưng ông trời chưa bao giờ có mắt, lúc vận rủi kéo đến, chuyện chỉ càng ngày càng tồi tệ.

Cha mẹ cuối cùng bệnh nặng, bởi vì không có tiền chữa bệnh mà chết.

Bà nội vì tự trách mà tự sát.

Mà tổ chức god, so với đám buôn người càng đáng giận gấp chục lần!

Bọn họ chẳng những buôn bán người, còn buôn bán nội tạng, buôn bán thuốc phiện các loại.

Phạm Lệ Hoa sợ hãi, nhất là ánh mắt của Tư Lam, làm cô ta cảm thấy như thấy tử thần, cầu khẩn nói: “Đừng giết tôi.”

Tư Lam lạnh lùng nói: “Chết hay không, phải xem cô có làm những chuyện kia không, nếu không có, chỉ cần cô phối hợp cho tốt, có thể giữ một mạng.”

Phạm Lệ Hoa vội vàng tỏ thái độ: “Tôi nhất định sẽ phối hợp thật tốt, nhất định sẽ phối hợp thật tốt”

Trước khi đi Tư Lam cuối cùng cũng lấy dũng khí nói: “Anh Thần, tôi vẫn cảm thấy, anh hẳn là nên cùng chị dâu nói chuyện đàng hoàng một lần, hai người yêu nhau, có hiểu lầm gì mà không giải được chứ?

Tôi cảm thấy chị dâu khẳng định đã nhận ra một số chuyện, anh có nghĩ đến, nếu như chị dâu cũng là vì an toàn của anh, mới làm ra những hành động này hay không? Tôi luôn cảm thấy, chị dâu không thể nào là người tuyệt tình như vậy.”

Tư Lam đi rồi, Vương Bác Thần lại đứng sững tại chỗ.

Đúng vậy, Thanh Hà vẫn luôn tâm địa thiện lương.

Lúc trước nhà họ Triệu bắt nạt cô như vậy, cô vẫn luôn cho nhà họ Triệu cơ hội, chỉ là nhà họ Triệu không có tiền đồ, có mắt không tròng, cho nên tự mình tìm chết.

Thanh Hà không thể nào không nhìn anh bị hãm hại, bây giờ chỉ cần đám người Hoa Mạnh Trường tìm được loại thuốc ảnh hưởng đến tâm trạng, là có thể nói rõ mọi thứ.

Thời gian dài như vậy, Thanh Hà không thể nào không phát hiện được thân phận của mình.

Có nhiều lần, anh cũng cảm thấy Thanh Hà là đang cố ý giả vờ không biết.

Kể cả đám người nhà họ Triệu đã bị diệt và Lý Thành đã chết kia, thông qua mấy chuyện đó, bọn họ chẳng lẽ đều không thể đoán ra được thân phận của mình sao?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom