Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1198


CHƯƠNG 1198

Vương Bác Thần lắc đầu, vẻ mặt xám xịt, mặt như tro tàn.

Phụt.

Đột nhiên Vương Bác Thần phun ra một ngụm máu, ôm lấy ngực.

Trái tim của anh rất đau.

“Anh Vương.”

Trần Tiểu Băng vội vàng đỡ lấy Vương Bác Thần, vẻ mặt rất lo lắng.

Những lời vừa rồi của Triệu Thanh Hà quả thật rất quá đáng, rất tổn thương người khác.

Cô ta nhìn ra, Vương Bác Thần thật sự yêu Triệu Thanh Hà.

Bị người mình yêu tổn thương như vậy, lại có mấy ai có thể chịu đựng nổi?

“Cô đi đi, tôi không sao.”

Vương Bác Thần đẩy tay của cô ta ra, vẻ mặt rất chua xót.

Dạ Anh Thư nhìn mà cũng sửng sốt trong lòng, cô ta vốn còn muốn cố ý k1ch thích Triệu Thanh Hà nữa, nhưng không ngờ hiệu quả lại tốt như thế.

Thậm chí khiến trong lòng cô ta có một chút lo lắng.

Ngộ nhỡ sau này Vương Bác Thần biết kẻ đứng sau tất cả chuyện ngày hôm nay là cô ta, vậy Vương Bác Thần liệu có còn thực hiện hôn ước nữa không?

“Bạn học cũ, xin lỗi nha, tôi thật sự không ngờ lại gây ra khó khắn lớn như vậy cho cậu.”

Dạ Anh Thư vẻ mặt áy náy nói, nhưng trong lòng lại cực kỳ vui sướng, đây là hiệu quả mà cô ta muốn.

Chuyện này chỉ cần cô ta không nói, không ai biết bữa tiệc ngày hôm nay là một cái bẫy.

“Bây giờ anh ấy là người đàn ông của tôi, tôi sẽ chăm sóc anh ấy, cô vẫn là đi đi.”

Dạ Anh Thư thuận thế đỡ lấy Vương Bác Thần.

Trần Tiểu Băng mặt mày ngại ngùng, đáy mắt hiện ra một chút chán nản, chỉ đành rời đi trước.

Phụt.

Trong lòng Vương Bác Thần nhói đau, lại a một tiếng, phun ra một ngụm máu.

“Cậu thật sự không sao chứ? Sao lại nôn ra máu rồi? Đường đường là thần chủ Vương, sẽ không yếu vậy chứ?”

Dạ Anh Thư rất kinh ngạc.

Đây là tâm huyết!

Khi một người yêu đủ sâu, thật sự có thể cảm nhận nỗi đau.

Đó là một loại đau đớn khó nói thành lời, lồ ng ngực lún xuống giống như không thở được, tim giống như bị tảng đá ngàn cân đè lên.

Vương Bác Thần đẩy Dạ Anh Thư ra, lạnh lùng nói: “Bây giờ cô hài lòng rồi đúng không? Dạ Anh Thư, cô thật sự đủ tàn độc! Cô tốt nhất cầu nguyện nhà họ Dạ các cô không tham gia vào chuyện của mẹ tôi, nếu không tôi sẽ không nương tay.”

Trái tim của Dạ Anh Thư chợt run rẩy, thầm nghĩ mình có phải làm hơi quá không, có phải hơi hóa khéo thành vụng không.

Đúng như bà Ngô nói, cô ta quá tùy tính rồi không?

Nhưng Vương Bác Thần là chồng chưa cưới của cô ta, từ rất lâu trước kia đã có hôn ước.
 
Chương 1199


CHƯƠNG 1199

Khi tộc Hiên Viên còn tồn tại thì đã lập hôn ước với Lâm tộc, chỉ là chưa thể thực hiện.

Cho tới thế hệ của cô ta mới có cơ hội thực hiện lời thề hôn ước.

Cô ta cảm thấy mình không làm sai, cho dù sai cũng là lỗi của Triệu Thanh Hà.

Năm đó làm gì phải thêm hành vi đi cứu Vương Bác Thần chứ? Những người đó cũng vốn không muốn để vật thí nghiệm như Vương Bác Thần chết, chỉ là đang cố ý k1ch thích thần huyết trong cơ thể Vương Bác Thần thức tỉnh mà thôi!

Vương Bác Thần vốn là chồng chưa cưới của cô ta, Triệu Thanh Hà mới là kẻ thứ ba!

Dạ Anh Thư không ngừng nói với chính mình, người sai là Triệu Thanh Hà, không phải cô ta.

Nhìn Vương Bác Thần cô độc một mình, bóng lưng tiêu điều mà đơn độc rời đi, Dạ Anh Thư bỗng sinh ra một chút đau lòng.

Người đàn ông này thật cô độc.

“Chị Thanh Hà, em cảm thấy lời vừa rồi của chị quá nặng lời, anh Thần không phải loại người đó.’

Lam Tầm đuổi theo Triệu Thanh Hà, cũng cảm thấy vừa rồi Triệu Thanh Hà có hơi quá đáng, quá tuyệt tình, dọa cả cô ta, khiến cô ta cảm thấy có hơi xa lạ.

“Nặng lời ư? Tầm, em còn nhỏ, em không hiểu.”

Triệu Thanh Hà lau nước mắt, khẽ nói: “Thứ mà anh ấy gánh vác đã quá nhiều, chị không muốn trở thành gánh nặng của anh ấy, kéo chân anh ấy.”

Lam Tầm chợt sững sờ, có chút không hiểu, nghi hoặc nói: “Chị Thanh Hà, chị tại sao không nói rõ? Hai người yêu nhau như thế, có hiểu lầm gì không thể nói rõ được chứ?”

Triệu Thanh Hà lắc đầu: “Em không hiểu.”

Cô siết chặt nắm đấm, móng tay đều ghim vào trong lòng bàn tay, không ai phát hiện ở khe ngón tay của cô đã chảy máu.

Người đàn ông của cô đã gánh vác quá nhiều thứ.

Cô sớm đã đoán được thân phận thật sự của Vương Bác Thần, chỉ là luôn giả bộ, là không muốn tăng thêm gánh nặng cho Vương Bác Thần.

Cô đâu có ngốc, lần tổ chức đám cưới có nhiều người tới như thế, ngay cả những người trong giới quyền lực nước R cũng tới.

Đó không phải là vinh dự của một thế thân có thể có.

Về sau lại thông qua thái độ của đám người Tư Lam và Canh Phong, cô đã đoán ra Vương Bác Thần là thần chủ, nhưng cô luôn không vạch rõ, thậm chí đang giả ngốc.

Trước đây cô luôn không hiểu, không biết tại sao Vương Bác Thần muốn che giấu thân phận, anh đã là thần chủ rồi, còn có kiêng kỵ gì nữa?

Khoảng thời gian trước, lão soái tìm cô, chỉ nói Vương Bác Thần rất khổ. Có quá nhiều thứ phải gánh vác, kẻ địch phải đối mặt quá mức mạnh mẽ, hy vọng cô có thể hiểu cho Vương Bác Thần, hy vọng cô có thể thay Vương Bác Thần chăm lo cho gia đình, giải quyết chuyện của nhà họ Vương.

Từ từ, cô đã hiểu.

Mẹ của Vương Bác Thần tới bây giờ không có tin tức, kết hợp với những lời đó của lão soái, cô đoán được chắc chắn là còn có một thế lực cực kỳ mạnh, vậy nên Vương Bác Thần luôn che giấu thân phận.
 
Chương 1200


CHƯƠNG 1200

Những lời vừa rồi cố ý nói thế, là vì để Vương Bác Thần không có lo lắng trước sau nữa.

Cô biết, với tính cách của Vương Bác Thần chắc chắn không buông được gia đình.

Vậy nên cô chỉ có thể dùng cách như này k1ch thích Vương Bác Thần, khiến Vương Bác Thần chết tâm với cô, chỉ có như thế Vương Bác Thần mới có thể chuyên tâm đi làm những chuyện đó.

Tuy cô không phải rất rõ Vương Bác Thần phải đối mặt với cái gì.

Nhưng cô biết chắc chắn là đối thủ rất mạnh.

Nhưng những lời này cô không thể nói với Lam Tầm, cũng không thể nói với Vương Bác Thần, nếu không Vương Bác Thần sẽ càng thêm lo lắng.

Thôi vậy, để anh hiểu lầm cô đi.

Anh quá khổ rồi, cô là vợ của anh, cũng nên giúp anh chịu đựng một vài thứ.

Cho dù anh hận cô, cũng không sao cả.

“Chị Thanh Hà, chị có phải có chuyện gì giấu em hay không.”

Lam Tầm nhíu mày nói.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Đừng nghĩ quá nhiều, chị là một người như thế, cũng không có hiểu lầm hay không hiểu lầm gì cả.”

Triệu Thanh Hà lên xe, không nói nhiều nữa.

Lam Tầm cũng không tiện hỏi nhiều.

Đợi sau khi Trần Tiểu Băng tới, ba người lái xe rời đi, Trần Tiểu Băng muốn khuyên Triệu Thanh Hà, nhưng lời tới miệng cuối cùng vẫn không thể nói ra.

Tuy khoảng thời gian này kết thành bạn thân với Triệu Thanh Hà, nhưng có chuyện, cô ta cũng không có quyền hỏi.

Ở một bên khác.

Trái tim của Vương Bác Thần đau như nứt ra, giống như bị cả thế giới vứt bỏ.

Anh ngàn vạn lần không ngờ những lời vừa rồi lại nói ra miệng của Triệu Thanh Hà.

Anh không tin Thanh Hà của anh lại tuyệt tình như thế, nhưng sự thật là như vậy.

Thanh Hà của anh không cần anh nữa.

Vương Bác Thần cười chua xót.

Quả nhiên sự ra đời của anh là một bi kịch, là một trò cười.

Mẹ bị người ta thiết kế, sinh ra vật thí nghiệm như anh, lại bị anh liên lụy tới nay không rõ sống chết, chịu mọi khổ sở.

Bây giờ người con gái anh yêu sâu đậm cũng không cần anh nữa.

Trời đất rộng lớn, trong nhất thời anh lại không tìm được chỗ dung thân.

Thôi vậy thôi vậy.

Nếu Thanh Hà đã cắt đứt hoàn toàn quan hệ với anh, vậy anh một lòng đối phó với Cổ tộc ẩn thế đi.

Cũng không có gì vướng bận nữa.

Chết vừa hay giải thoát!

Vương Bác Thần siết chặt hai tay, hận ý đối với Cổ tộc ẩn thế càng sâu.

Tất cả chuyện này đều do Cổ tộc ẩn thế gây ra!
 
Chương 1201


CHƯƠNG 1201

Cổ tộc ẩn thế, Vương Bác Thần tôi không tiêu diệt các người, thiên lý khó dung!

Dù liều cả cái mạng này, tôi cũng phải khiến các người hối hận khi đã trêu chọc tôi!

“Anh Thần, bên phía Cổ Sát ở Phật Quốc xảy ra chuyện rồi, tình hình khá nghiêm trọng, người của chúng ta thương vong nghiêm trọng, anh mau tới một chuyến.”

Nhận được điện thoại của Nhạc Ẩn Long, Vương Bác Thần hít sâu một hơi, nói: “Các cậu trước tiên đừng vọng động, đợi tôi qua đó.”

Vương Bác Thần cúp máy thì không kịp nghĩ nhiều, lập tức bảo Tư Lam sắp xếp máy bay bay tới Phật Quốc, nhanh chóng tới Phật Quốc.

Ngay cả Nhạc Ẩn Long cũng xin cứu viện, xem ra tình hình bên phía Cổ Sát của Phật Quốc rất nghiêm trọng.

Vương Bác Thần nhíu chặt mày, bên phía Cổ Sát của Phật Quốc phát hiện dấu tích Lâm lão đầu để lại, Vương Bác Thần cảm thấy sư phụ tiện nghi này càng ngày càng thần bí.

Ông ta không những dẫn anh bước lên con đường tu luyện, còn giao tín vật của chủ nhân Thiên Tuyệt cho anh, liên kết với chuyện anh là vật thí nghiệm của Cổ tộc ẩn thế, Vương Bác Thần không khỏi nghi ngờ, đây là Lâm lão đầu cố ý hay là do duyên phận?

Lâm lão đầu có phải biết cái gì đó không?

Đáng tiếc Lâm lão đầu đã không còn, là chính tay anh chôn cất.

Lúc đó anh cũng không biết những cái bẫy do Cổ tộc ẩn thế bố trí, nếu không nhất định sẽ hỏi.

“Lâm lão đầu tới Phật Quốc làm gì?”

Vương Bác Thần càng lúc càng cảm thấy Lâm lão đầu quá mức thần bí, tuy là sư phụ của anh, nhưng tới bây giờ anh cũng không rõ thân phận cụ thể của Lâm lão đầu là cái gì.

Vương Bác Thần trước kia cũng từng hỏi, nhưng Lâm lão đầu chỉ nói trước khi chết, ông ta để lại vài thứ ở trên thế giới này, nếu Vương Bác Thần có khí vận đó, có thể đi tìm thử, nó liên quan tới con đường sau này của Vương Bác Thần.

Nếu không có khí vận đó thì để lại cho người có duyên.

Vương Bác Thần của lúc đó không để tâm, sau này dần dần trưởng thành ở trong quân ngũ, trở thành thần chủ của nước R, lúc này mới phản ứng lại, sư phụ tiện nghi đó của anh kh ủng bố cỡ nào.

Vì vậy mới sắp xếp người âm thầm điều tra dấu vết khi còn sống của Lâm lão đầu.

Khoảng thời gian trước người của Thần Thiên Các đã tra được địa cung bên dưới Cổ Sát ở Phật Quốc, đi vào thì tổn thương nghiêm trọng. Mấy ngày trước anh bảo Nhạc Ẩn Long tới đó phụ trách, không ngờ lại xảy ra chuyện.

Trong địa cung Cổ Sát đó, rốt cuộc tồn tại cái gì?

Vương Bác Thần không có bất cứ manh mối nào, bên phía Nhạc Ẩn Long cũng không có truyền tới tin tức hữu dụng.

Vương Bác Thần day mi tâm, mở USB mà Dạ Anh Thư đưa, bên trong có một vài tư liệu của Cổ tộc ẩn thế.

Vương Bác Thần càng xem càng sửng sốt, suy đoán của lão soái Khương Lạc Trần chỉ có thể nói đoán đúng một phần, Cổ tộc ẩn thế quả thật là truyền thừa từ luyện khí sĩ Tiền Tần, nhưng không chính xác.
 
Chương 1202


CHƯƠNG 1202

Bởi vì lai lịch của luyện khí sĩ Tiền Tần càng thêm thần bí.

Trong tư liệu nói, luyện khí sĩ Tiền Tần có liên quan tới thượng cổ, công pháp tu luyện là di tích thượng cổ, bắt nguồn từ Thần tộc thượng cổ.

“Thần tộc thượng cổ? Thật sự có Thần tộc tồn tại sao?”

Vương Bác Thần nửa tin nửa ngờ, luyện sĩ khí Tiền Tần đều là nhân vật của hơn 2000 năm trước, Thần tộc thượng cổ phải sớm hơn, phải tìm hiểu ngược về thời kỳ cuộc chiến phong thần, thậm chí sớm hơn.

Trong tư liệu nói, cuộc chiến phong thần thật sự tồn tại, nhưng không phải như trong Phong Thần Diễn Nghĩa, mà là chiến thần của Thần tộc, một số Thần tộc ủng hộ Trụ Vương của nhà Thương cuối cùng thua Thần tộc ủng hộ Vũ Vương của nhà Chu, nó có cùng bản chất với việc một số thế gia của thời kỳ Tùy Đường ủng hộ Lý Đường hay là Tùy Dương Đế.

Nhưng cụ thể vì cái gì mà dẫn tới đại chiến Thương – Chu này, trong tư liệu nói là bây giờ đã không thể kiểm chứng, đưa ra mấy suy đoán.

Suy đoán thứ nhất là lúc đó tài nguyên tu luyện thiếu hụt, trong Thần tộc vì tranh đoạt tài nguyện mà mở ra cuộc đại chiến này.

Suy đoán thứ hai là mâu thuẫn giữa thần cũ và thần mới ngày càng kịch liệt, cuối cùng tới mức không thể điều hòa được nữa. Cuối cùng thần cũ ủng hộ nhà Thương thua thần mới ủng hộ nhà Chu. Nhưng trong tư liệu ở đây viết dấu hỏi chấm, đưa ra nghi vấn, thần cũ rốt cuộc có tồn tại hay không.

Suy đoán thứ ba là vì tranh đoạt cơ hội trường sinh, trong Thần tộc đã xảy ra đánh nhau, cuối cùng ảnh hưởng tới vương triều thế tục, gây ra việc thay đổi triều đại. Ở đây cũng có dấu hỏi chấm, thật sự có thể trường sinh sao?

Vương Bác Thần xem tiếp, sau đó tới đoạn luyện khí sĩ Tiền Tần.

Trong tư liệu nói có ba nguồn gốc, nhưng cũng là suy đoán.

Cách nói thứ nhất là nghe nói năm đó có người đi vào chiến trường chư thần, từ bên trong có được một ít cơ duyên, từ đó có công pháp tu luyện mới xuất hiện luyện khí sĩ Tiền Tần.

Cách nói thứ hai là luyện khí sĩ Tiền Tần truyền thừa từ thời đại thượng cổ sớm hơn, cũng là thời kỳ hoàng đế.

Cách nói thứ ba càng cực đoan hơn, trực tiếp đưa ra khả năng Thần tộc tồn tại, nói công pháp tu luyện là trải qua phương pháp tăng cường thể phách do các đời tổng kết, cuối cùng ở thời kỳ Tiền Tần thì tỏa sáng, xuất hiện luyện khí sĩ, cũng tức là võ đạo tu luyện hiện nay, cũng là Cổ tộc ẩn thế của bây giờ.

Ba cách nói này đều là suy đoán, bởi vì Dạ Anh Thư nói ở trong tư liệu, Cổ tộc ẩn thế cũng không biết tình hình cụ thể.

“Rốt cuộc chân tướng là gì? Dạ Anh Thư có phải cố ý mê hoặc mình không?”

Vương Bác Thần trầm tư, thứ anh nắm được quá ít, chỉ có thể thông qua những manh mối vụn vặt này để suy đoán.

Nhưng do thứ anh biết có quá ít, vậy nên bây giờ không thể nghiệm chứng thật giả của tư liệu Dạ Anh Thư.

Vương Bác Thần tiếp tục xem về sau, sau đó Dạ Anh Thư nhắc tới thần huyết, cũng chính là dị huyết.

Trong tư liệu nói, loại huyết mạch này tồn tại cực ít, đương thế chỉ tồn tại hai loại, chính là thần huyết Hiên Viên và dị huyết nhà họ Vương

Thần huyết Hiên Viên nghe nói tới từ tộc Hiên Viên, cũng chính là quần tộc do hoàng đế sinh ra, là hậu duệ của Thần tộc, nhưng cũng chỉ là suy đoán.

Dị huyết nhà họ Vương không có suy đoán rõ ràng, có người nghi ngờ là tổ tiên nhà họ Vương cũng là Thần tộc, vậy nên mới có thần huyết. Hoặc tổ tiên của nhà họ Vương từng xuất hiện tồn tại mạnh mẽ khác, tạo ra sự biến dị của huyết mạch nhà họ Vương, Vương Long mấy chục năm trước chính là minh chứng tốt nhất của dị huyết.
 
Chương 1203


CHƯƠNG 1203

Còn về thần huyết của tộc Hiên Viên, trong tư liệu nói tộc Hiên Viên luôn rất thần bí, rất có thể là di mạch của Thần tộc thượng cổ. Có điều dù là Cổ tộc ẩn thế cũng không tìm hiểu được nhiều, về sau có người của Cổ tộc ẩn thế trong lúc vô tình đi vào địa bàn của tộc Hiên Viên, lại phát hiện tộc Hiên Viên sớm đã bị diệt, có điều cũng có được một vài tư liệu, lúc này mới biết tộc Hiên Viên lại truyền thừa thần huyết.

Sau đó Cổ tộc ẩn thế kết hợp với một số ghi chép cổ tịch, cuối cùng tìm được cách xác thực thần huyết Hiên Viên, vì thế Cổ tộc ẩn thế đã tốn vô số năm, cuối cùng mới tìm được một nhánh sót lại của tộc Hiên Viên, chính là nhánh của Lý Kì – mẹ của Vương Bác Thần.

Sau đó nhánh này xuất hiện một cường giả, lần nữa khiến tộc Hiên Viên quật khởi, đủ để đối đầu với Cổ tộc ẩn thế, nhưng không biết tại sao, về sau vị cường giả của tộc Hiên Viên đó tự dưng mất tích, tộc Hiên Viên lần nữa bị người ta để ý, chỉ có một số ít người thoát được.

Mục đích của Cổ tộc ẩn thế là lợi dụng thần huyết, nghiên cứu ra thuật trường sinh, nghiên cứu ra bí mật của Thần tộc.

“Đây chính là thân phận của mẹ mình sao?”

Xem tới đây, Vương Bác Thần đã lệ rơi đầy mặt.

Anh cho rằng mình đã đủ bi thảm, lại không ngờ thân phận của mẹ anh càng thê thảm hơn.

Không cần xem về sau anh cũng có thể đoán được.

Những người của Cổ tộc ẩn thế kia vì trường sinh đã điên hết rồi. Bọn họ nhất định sẽ điên cuồng tìm người may mắn sống sót của tộc Hiên Viên.

Với thực lực của Cổ tộc ẩn thế, bọn họ sao có thể không tìm được chứ? Cho dù trong chốc lát không tìm được, lẽ nào 100 năm, 200 năm, 300 năm vẫn không tìm được?

Vậy nên những người may mắn sống sót đó trở thành vật thí nghiệm của Cổ tộc ẩn thế.

Mẹ rất có khả năng từ khi sinh ra đã bị Cổ tộc ẩn thế để ý rồi.

“Cổ tộc ẩn thế, tôi và các người không đội trời chung! Vì giấc mơ trường sinh của các người, không biết bao nhiêu người trở thành vật thí nghiệm của các người! Mẹ tôi sợ rằng cũng là một trong những vật thí nghiệm của các người nhỉ!”

Vương Bác Thần siết chặt hai tay.

Anh luôn nghi ngờ, nếu Cổ tộc ẩn thế chỉ có một vật thí nghiệm là anh, sao lại có tỷ lệ thành công cao như thế, vừa hay có thể khiến hai loại thần huyết đều được truyền thừa ở trên người anh? Hơn nữa còn có thể dung hợp hoàn mỹ?

Bây giờ xem ra chắc chắn Cổ tộc ẩn thế đã điên cuồng  làm ra vô số vật thí nghiệm, không biết đã chết bao nhiêu người.

Mà anh lại là một sản phẩm thành công may mắn nhất.

Vậy nên Cổ tộc ẩn thế mới sẽ không để anh chết.

Vậy nên khi anh bắt chẹt nhà họ Lâm, những người ẩn trong nhà họ Lâm mới chọn trầm mặc!

Bởi vì Cổ tộc ẩn thế đã thất bại vô số lần, không dễ dàng gì mới xuất hiện một sản phẩm thành công, sao có thể để vật thí nghiệm này dễ dàng chết đi?
 
Chương 1204


CHƯƠNG 1204

Vương Bác Thần cuối cùng đã hiểu, chẳng trách trước kia khi anh còn chưa quật khởi ở trên chiến trường, mỗi lần đối mặt với tình cảnh chết chắc lại sống sót được.

Anh luôn tò mò vận may của anh sao lại tốt như vậy, bây giờ mọi chuyện đều rõ rồi, nhất định là Cổ tộc ẩn thế ở đằng sau thao túng!

Xem tới cuối tư liệu, Dạ Anh Thư nói, mẹ của Vương Bác Thần – Lý Kì còn sống, nhưng nơi nhốt cô ta cũng không biết, rất có khả năng là Thiên Đình – nơi ở của những nhân vật lớn kia

Đồng thời Dạ Anh Thư cũng cảnh cáo Vương Bác Thần ở trong tư liệu, muốn cứu mẹ anh, với thực lực hiện nay của Vương Bác Thần căn bản không đủ, đi cũng chỉ là đi chết.

Ngoài điều này ra, Dạ Anh Thư còn nói, Cổ tộc ẩn thế cực kỳ thần bí, trừ các gia tộc ngoài mặt hoặc gia tộc có quan hệ tốt biết sự tồn tại của đối phương ra, một số tồn tại của Cổ tộc ẩn thế, dù là cô ta cũng không biết.

Trong tư liệu, Dạ Anh Thư đã nói ra mấy Cổ tộc ẩn thế mà cô ta biết, lần lượt là nhà họ Dạ, nhà họ Phong, nhà họ Tôn, nhà họ Mặc, nhà họ Châu, Thác Bạt Thị, Thần tộc duy nhất cô ta biết là tộc Hiên Viên.

Mà mọi người lại là những cường giả siêu mạnh, bọn họ không thường xuyên xuất hiện, dù là người của Cổ tộc ẩn thế, người từng gặp bọn họ cũng rất ít ỏi.

Tổ chức của những cường giả siêu mạnh đó tên là Thiên Đình.

“Thiên Đình? Ý nghĩa là ngự trị chúng sinh sao? Chẳng trách ba người Tôn Trinh tự xưng là thần. Hừ, các người cũng xứng ư?”

Vương Bác Thần cười lạnh không thôi.

Một lũ điên lại vọng tưởng trường sinh, thật sự là người si nói mộng!

Nếu thật sự có thể trường sinh, Cổ tộc ẩn thế bọn họ còn có tư cách tồn tại ư?

Một đám tiểu nhân lòng dạ xấu xa ích kỷ tư lợi, cũng dám tự xưng Thiên Đình, ngự trị chúng sinh.

Tự cho rằng là thần linh, thật ra cứt chó cũng không phải!

“Đợi đấy, tôi sớm muộn gì cũng sẽ diệt hết các người!”

Vương Bác Thần thầm nghiến răng, trước kia anh không biết những điều này, không cảm thấy có gì cả.

Bây giờ cái biết được nhiều hơn, anh hận tới ê răng.

Mẹ rất có thể bị nhốt ở Thiên Đình, anh không dám tưởng tượng mẹ đã chịu bao nhiêu tội!

Ở cuối tư liệu, Dạ Anh Thư thêm vào một câu, nói nhà họ Dạ và tộc Hiên Viên từng có lời thề hôn ước.

Trong thế hệ này, người thực hiện hôn ước là cô ta và Vương Bác Thần.

Đọc tới đây, Vương Bác Thần đương nhiên không tin, đây nhất định lại là quỷ kế của Dạ Anh Thư.

Rất nhanh thì máy bay đã tới Phật Quốc.

Nhạc Ẩn Long đã đang đợi, mấy ngày không gặp, cánh tay của anh ta đã đứt một cái, vẻ mặt nhìn trông cũng không có thần thái rạng ngời của trước kia.

“Anh Thần.”

Nhạc Ẩn Long vẫn cười tà mị như cũ.

Vương Bác Thần nhíu mày: “Chuyện gì xảy ra?”
 
Chương 1205


CHƯƠNG 1205

Thực lực của Nhạc Ẩn Long sớm đã đạt tới cấp bậc Võ Hoàng tứ tinh, tuy ở Thần Thiên Các chỉ là cấp bậc thuộc bốn đại chiến vương, hơn nữa không được phong vương, nhưng đó cũng chỉ là vì tính cách của Nhạc Ẩn Long còn hạn chế gây ra mà thôi.

Ở Thần Thiên Các, có được phong hiệu, chiến lực chỉ là một mặt tầng, nhiều hơn là sự tổng hợp.

Thực lực Võ Hoàng tứ tinh của Nhạc Ẩn Long cũng mất đi một cánh tay, có thể thấy địa cung Cổ Sát nguy hiểm cỡ nào.

Nhạc Ẩn Long cợt nhả nói: “Đù mé, tòa địa cung đó không đơn giản, bên trong hình như có sinh linh tồn tại, nhưng cụ thể vẫn không rõ, còn tỏa ra một cỗ lực lượng thần bí, tôi không biết nó là cái gì. Khi tôi đi vào chỉ nhìn thấy bóng trắng xẹt qua thì cánh tay đã đứt, nếu thực lực của tôi yếu hơn một chút, sợ rằng mạng cũng không còn. Nhưng sâu trong địa cung có phong ấn, tôi không dám đi vào nữa.”

“Sinh linh và lực lượng thần bí? Phong ấn?”

Lông mày của Vương Bác Thần càng nhíu chặt hơn, ngay cả Nhạc Ẩn Long cũng trong nháy mắt mất đi cánh tay, xem ra thực lực của thứ bên trong ít nhất là Võ Hoàng ngũ tinh đỉnh phong.

Nếu không Nhạc Ẩn Long không thể ngay cả đối phương trông như nào cũng không nhìn rõ.

Điều quỷ dị nhất là sâu trong địa cung lại có phong ấn, phong ấn cái gì?

Lâm lão đầu tới đây lại là vì cái gì? Lẽ nào là vì thứ phong ấn đằng sau?

Nếu phong ấn vẫn còn, rõ ràng là Lâm lão đầu không thể phá được phong ấn!

Phong ấn mà ngay cả Lâm lão đầu cũng không phá được, anh của bây giờ có thể phá được không?

“Cậu dưỡng thương trước đã, tôi đi xem thử, không có lệnh của tôi, không ai được vào địa cung. Các anh em thương vong thì lo liệu tốt công tác an ủi về sau.”

Vương Bác Thần dặn dò.

Nhạc Ẩn Long cũng không nói gì nhiều, nếu là bình thường, tên này chắc chắn sẽ ồn ào muốn đi theo Vương Bác Thần vào trong.

Nhưng lần này anh ta chịu thiệt lớn, biết mình đi vào sẽ chỉ kéo chân của Vương Bác Thần, vậy nên cũng không xin đi cùng nữa.

Tới Cổ Sát, nơi này đã bỏ hoang nhiều năm, một số tượng phật đổ trong đống hoang tàn trên đất.

Lối vào địa cung nằm ở trong một cái giếng cũ, bề ngoài nhìn không ra sự khác thường gì, Vương Bác Thần cũng không cảm nhận được khí tức gì đặc biệt.

Vương Bác Thần nhảy vào trong giếng, ánh sáng lập tức tối đi.

Đáy giếng có một cửa đá rách nát, chỉ có thể để một người đi lách vào, trên cửa đá khắc một ác thần mặt mày dữ tợn, nhưng đã tàn khuyết.

Con đường cứ dẫn xuống, giống như nối tới địa ngục.

Đi khoảng hơn 100m, mặt trên bỗng mở thoáng ra, có một không gian bằng khoảng nửa sân bóng đá, ở giữa là một tòa tháp bảo chín tầng cao khoảng 40-50m.

Nhưng đi tới nơi này, Vương Bác Thần vẫn không cảm nhận được cái gì khác thường.

Nhưng anh lại càng thêm cảnh giác, ở nơi như này, càng bình thường thì càng bất thường, đặc biệt là Nhạc Ẩn Long đã đứt một cánh tay.

Vương Bác Thần không có vội đi vào.

Không khí xung quanh yên tĩnh tới dọa người, lại tối tăm vô tận, càng khiến người ta sợ hãi.
 
Chương 1206


CHƯƠNG 1206

Có điều đối với Vương Bác Thần mà nói, loại bóng tối này không có ảnh hưởng gì tới thị lực của anh.

Xung quanh yên tĩnh tới mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp của mình, Vương Bác Thần cảm nhận kỹ mọi thứ xung quanh, nhưng vẫn không phát hiện chỗ nào không đúng.

Chuyện này lại là sao?

Nhạc Ẩn Long ở đây mất đi cánh tay.

Nhưng nơi này lại không có bất cứ dấu vết đánh nhau tồn tại.

Vương Bác Thần càng thêm cảnh giác.

Sự việc khác thường nhất định có quỷ!

Vương Bác Thần cực kỳ cảnh giác.

Nơi này quá yên tĩnh.

Bảo tháp chín tầng trước mắt cho người ta một loại cảm giác đè nén, đặc biệt ở trong bóng tối, trong hoàn cảnh yên tĩnh như này, một tòa tháp cổ xuất hiện đột ngột như này thật sự rất quỷ dị.

Nhạc Ẩn Long ở đây mất đi một cánh tay, nhất định có tồn tại mạnh mẽ ở đây.

Chỉ là không biết mạnh tới mức độ nào.

Vương Bác Thần kiểm tra kỹ xung quanh, sau khi chắc chắn xung quanh không có gì tồn tại, lúc này mới đẩy cửa tháp ra đi vào.

Két.

Âm thanh đẩy cửa trở nên cực kỳ to ở trong bóng tối cực kỳ yên tĩnh.

Vương Bác Thần chuẩn bị sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào, nhưng điều kỳ lạ là cửa tháp được đẩy ra, vẫn không có xuất hiện sự khác thường gì cả.

Trong lòng anh càng thêm nghi hoặc và cảnh giác, những thủ hạ đó của anh xảy ra chuyện ở đây, cánh tay của Nhạc Ẩn Long cũng mất ở đây, tại sao anh xuất hiện rồi lại không có bất cứ điều khác thường?

Còn nữa, phong ấn mà Nhạc Ẩn Long nói lại ở nơi nào? Nhạc Ẩn Long cũng không nói nơi này tồn tại một tòa tháp cổ 9 tầng.

Nhạc Ẩn Long không thể quên nói, vậy chứng tỏ, đám người Nhạc Ẩn Long không có nhìn thấy tòa tháp cổ 9 tầng này.

Chuyện này lại là sao?

Đột nhiên, bụp một tiếng, cửa tháp đóng lại không có dấu hiệu báo trước.

Thần kinh của Vương Bác Thần căng lên, bỗng xoay người lại, nắm đấm sắp tung ra.

Nhưng vẫn không có thứ gì xuất hiện.

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Vương Bác Thần không khỏi trở nên lắng, cửa tháp không thể vô duyên vô cớ mà đóng lại, đối phương ẩn ở trong bóng tối.

Chỉ là anh vẫn chưa phát hiện.

Vương Bác Thần hít sâu vài hơi, tiếp tục đi về phía trước.

Vào lúc này, tự dưng xuất hiện một làn khói, Vương Bác Thần vô cùng cảnh giác.

Đột nhiên, một bàn tay bò ra từ mặt đất, túm lấy cổ tay của Vương Bác Thần, một thanh trường mâu sắc nhọn, bỗng xuất hiện, đâm về phía đầu của anh.

Xoạt!
 
Chương 1207


CHƯƠNG 1207

Trường mâu giống như đâm trượt, ở trong không khí tạo ra tiếng ma sát

Loại sắc bén đó cho Vương Bác Thần cảm giác giống như có thể đâm thủng mọi thứ.

Nếu bị đánh trúng, anh chết chắc.

Quả nhiên tới rồi.

Ngay lập tức, Vương Bác Thần lùi lại, chân còn lại đá vào cái tay đó.

Đồng thời Vương Bác Thần cách không đánh ra một chưởng, đập vào trường mâu đó.

Keng!

Trường mâu giống như mất đi lực lượng, rơi xuống đất, nhưng điều quỷ dị là bàn tay đó lại biến mất.

Vương Bác Thần cầm trường mâu lên, trường mâu không hoàn chỉnh, chỉ còn lại nửa khúc, nhìn chất liệu hình như là đồng xanh, bên trên phủ kín màu xanh của đồng.

Nhưng cảm giác mang tới cho Vương Bác Thần lại không giống đồng xanh, chất liệu có hơi kỳ lạ, anh không nhận ra.

Trên mũi giáo cũng có vết gỉ, không có cảm giác sắc bén như vừa rồi.

Trong lòng Vương Bác Thần rất lạ, vừa rồi đoạn mâu bằng đồng xanh này cho anh cảm giác ngay cả trời cũng đâm thủng được, lúc này lại giống như sắt vụn bỏ đi, thật sự là kỳ lạ.

Phải biết, cường độ thân thể của Vương Bác Thần bây giờ dù là đạn cũng không bắn xuyên được, nhưng cảm giác vừa rồi, đoạn mâu này bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng của anh.

“Thứ này không đơn giản.”

Vương Bác Thần cầm đoạn mâu xem xét kỹ nửa ngày cũng không phát hiện có chỗ nào khác thường.

Có điều càng là như vậy thì càng chứng tỏ thanh đoạn mâu này không bình thường.

Vương Bác Thần cầm thanh đoạn mâu này, cẩn thận đi về phía trước.

Làn khói càng lúc càng dày, bàn tay vừa rồi cũng không xuất hiện nữa.

Không biết trong làn khói này có tồn tại sát cơ gì, Vương Bác Thần không dám sơ ý, nắm chặt đoạn mâu bằng đồng xanh, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Phù.

Phù.

Đột nhiên, trong làn khói truyền tới tiếng hít thở, không biết là thứ gì, nhưng tiếng hô hấp rất nặng nề.

Trái tim của Vương Bác Thần chợt siết lại, nghe kỹ nơi bắt nguồn của âm thanh.

Tuy nhiên, tiếng hô hấp này giống như truyền tới từ bốn phương tám hướng, không có một hướng cố định.

“Không đúng lắm.”

Vương Bác Thần bỗng lùi lại, một bóng đen khổng lồ đập vào chỗ mà anh vừa đứng.

“Đây là thứ gì?”

Vương Bác Thần lúc này mới nhìn rõ, bóng đen đó lại là một cái vuốt cực lớn!Vương Bác Thần cực kỳ kinh ngạc, anh chưa từng thấy cái vuốt lớn như vậy.

Chỉ một cái vuốt cao bằng tòa nhà 4-5 tầng!
 
Chương 1208


CHƯƠNG 1208

Đây là sinh vật gì?

Điều quỷ đị là lúc này với thị lực của anh, vậy mà không thể nhìn rõ toàn bộ diện mạo của sinh linh đó.

Làn khói dày đặc này đã rất quỷ dị, với thực lực hiện nay của Vương Bác Thần, phạm vi có thể nhìn thấy lại không quá 10m!

“Làn khói dày đặc rốt cuộc xuất hiện từ đâu?”

Trong lòng Vương Bác Thần cảnh giác, không có vọng động.

Anh không biết cái mà Nhạc Ẩn Long gặp phải có phải cái vuốt khổng lồ này hay không, tòa tháp cổ này thật sự quá mức thần bí.

Bụp bụp bụp!

Vào lúc này, trong tháp truyền tới tiếng bước chân inh tai nhức óc.

Sau đó, truyền ra tiếng chém giết cực lớn và tiếng gầm của thú.

Các loại âm thanh tập trung lại, giống như đang diễn ra một trận đại chiến.

Tiếng nổ kịch liệt, sấm sét rền vang, còn có riếng rồng ngâm gió rít, âm thanh chói tai của vạn kiếm va chạm.

Chỉ là từ âm thanh này nghe thì thấy đây là một trận đại chiến trên không.

“Đây là chiến đấu của lúc nào? Chiến đấu cấp bậc gì có thể đạt tới mức độ này?”

Trong lòng Vương Bác Thần chấn động, rất khó tưởng tượng, đại chiến mức độ như này sẽ kịch liệt tới mức độ nào.

Chỉ vuốt khổng lồ của một sinh linh thì có thể khiến người ta run rẩy như vậy, càng không cần nói tới hai bên tham gia cuộc chiến.

May mà trận chiến đấu này hình như chỉ là một thấu ảnh, bao gồm cả cái vuốt khổng lồ đó, đều chỉ là thấu ảnh, không phải hiện thực.

Cho dù như vậy, Vương Bác Thần cũng rất kinh hãi.

Chỉ thấu ảnh cũng đáng sợ như vậy rồi, vậy cái vuốt đó đã gần như thực chất hóa, anh vừa rồi thậm chí tưởng rằng là tồn tại trong hiện thực. Bây giờ mới biết không phải như vậy.

“Thanh đoạn mâu này lẽ nào là vũ khí bị gãy trong trận đại chiến này?”

Vương Bác Thần có hơi hiểu rồi, cánh tay của Nhạc Ẩn Long rất có thể là bị thanh đoạn mâu này chém đứt.

Tòa tháp cổ này rốt cuộc có lai lịch gì?

Vậy mà có lạc ấn chiến tranh đáng sợ như vậy.

Qua khoảng hơn nửa tiếng, các âm thanh chiến đấu trong làn khói mới từ từ biến mất, lần nữa yên tĩnh trở lại.

Vương Bác Thần thở phào, thầm nói: “May mắn không phải cảnh tượng thực tế, nếu không mình e là ngay cả tư cách tham gia chiến đấu cũng không có.”

Không biết trận chiến đấu này xảy ra vào khí nào, cũng chỉ có ra ngoài mới từ từ điều tra được.

Cánh tay xuất hiện vừa rồi, cũng không thể chỉ là một lạc ấn.

Nhưng điều kỳ lạ là làn khói dày đặc không tan đi, mọi thứ quay lại yên tĩnh, yên tĩnh tới mức hơi quỷ dị.

Vương Bác Thần càng không dám sơ ý.

Trong làn khói, Vương Bác Thần cũng chỉ có thể nhìn thấy thứ trong phạm vi 10m.
 
Chương 1209


CHƯƠNG 1209

Sau khi chắc chắn tạm thời không có nguy hiểm, Vương Bác Thần tiếp tục đi về phía trước.

Anh rất nghi hoặc, nhìn từ bên ngoài, không gian trong tháp coi như lớn, bây giờ cũng nên đi tới điểm cuối.

Nhưng sự thật là anh cảm thấy vẫn chưa đi tới điểm cuối, có lẽ là do làn khói dày ảnh hưởng tới phán đoán của anh.

“Cậu tới rồi sao?”

Đột nhiên, trước mặt xuất hiện một âm thanh, dọa cho Vương Bác Thần giật mình.

Anh lúc này mới phát hiện, trước mắt xuất hiện một bóng người.

Có điều người đó quay lưng với anh.

“Ông là ai?”

Vương Bác Thần trở nên cảnh giác, tuy nhiên bóng lưng đó không có lên tiếng nữa.

“Tôi tới rồi.”

Đột nhiên, một âm thanh vang lên từ sau lưng Vương Bác Thần, dọa cho Vương Bác Thần kinh hãi, suýt nữa thì ra tay.

Lúc này lại có một người từ đằng sau đi ra.

Tuy phần mặt của người này có hơi mơ hồ, nhưng đại khái có thể phán đoán được, là một thanh niên.

“Lại là thấu ảnh sao?”

Vương Bác Thần không có hành động gì, may mắn vừa rồi không có ra tay.

Người thanh niên quỳ xuống trước bóng lưng đó, sau khi dập đầu ba cái thì đứng dậy, nói: “Hai chúng ta hết nợ, còn lại chỉ là thù hận.”

“Haizz, cậu thật sự muốn chọn như vậy sao?”

Bóng lưng đó thở dài, nghe giọng nói hình như là một ông lão.

Người thanh niên cười lạnh nói: “Năm đó ông không phải cũng như vậy sao?”

Ông lão trầm mặc hồi lâu, nói: “Cậu không hiểu.”

Người thanh niên cương quyết nói: “Tôi không muốn hiểu, cũng không cần hiểu, cái cũ tóm lại phải phá bỏ, thứ mới tóm lại phải xuất hiện.”

Ông lão vẫn quay lưng với người thanh niên: “Cái cũ chưa chắc là không tốt, thứ mới cũng chưa chắc là tốt.

Người thanh niên cười mỉa mai nói: “Ông luôn quay lưng với chúng sinh không chịu xoay người, vậy nên ông trước giờ không biết chúng sinh cần gì!”

Ông lão không lên tiếng nữa.

Vào lúc này, người thanh niên bỗng ra tay, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm, nhanh như cắt mà đâm về phía lưng của ông lão.

Hình ảnh tới đây thì biến mất, chỉ còn lại làn khói dày đặc.

Cuộc đối thoại không đầu không đuôi này khiến Vương Bác Thần có hơi khó hiểu, ông lão đó là ai? Người thanh niên đó lại là ai?
 
Chương 1210


CHƯƠNG 1210

Ông lão rất có khả năng là trưởng bối của người thanh niên, nếu không người thanh niên sẽ không quỳ.

Giữa bọn họ xảy ra chuyện gì sao?

Vương Bác Thần hoàn toàn không hiểu hình ảnh này đại diện cho cái gì, thông tin hữu dụng gì cũng không có.

“Hửm? Làn khói dày đặc đã tan đi rồi sao?”

Vương Bác Thần phát hiện, làn khói dày đặc không biết khi nào đã tan đi, vừa rồi sự chú ý của anh bị người thanh niên và ông lão thu hút, không có chú ý tới.

Làn khói dày đặc tan đi, mà ở chỗ cách trước người Vương Bác Thần không tới 3m có một bộ xương khô ngồi đó, dưới đất viết một dòng chữ, lại khiến Vương Bác Thần lập tức tê dại da đầu, dựng tóc gáy cả người, choạng loạng lùi lại mấy bước.

Chỉ thấy trên đất viết rằng: “Lâm Đ ạo Tử ta chết tại đây.”

Vương Bác Thần sửng sốt nói: “Sao có thể chứ? Chuyện này sao có thể chứ? Lâm lão đầu được chính tay mình chôn cất, sao có thể ở đây chứ?”

“Lâm Đ ạo Tử ta chết ở đây.”

7 chữ này lại khiến Vương Bác Thần cực kỳ sửng sốt, cả người lạnh toát.

Lâm Đ ạo Tử là tên của Lâm lão đầu.

Khi Lâm lão đầu chết anh ở bên cạnh, Lâm lão đầu còn là tự tay anh chôn cất.

Nơi này là Phật Quốc, sao có thể xuất hiện ở đây?

“Lẽ nào là cùng tên?”

Vương Bác Thần ổn định tâm thần, Lâm lão đầu là do anh tự tay chôn, không thể xuất hiện ở đây.

Trừ phi lúc đó Lâm lão đầu không chết, bản thân lại chạy tới đây chết một lần.

Nhưng chuyện này căn bản không thể.

Vương Bác Thần phán đoán một chút, thời gian tử vong của bộ xương khô này ít nhất hơn 20 năm, không thể là Lâm lão đầu, có lẽ chỉ là tên giống nhau.

Sau khi xác định không phải, Vương Bác Thần thở phào, nếu không cũng quá dọa người rồi.

Trong lòng của bộ xương có một cái hộp gỗ nhỏ, Vương Bác Thần lấy ra.

Sau khi mở ra, bên trong là một bức thư, nhưng chữ bên trên lại khiến Vương Bác Thần chết lặng.

Chỉ thấy bên trên viết: “Vương Bác Thần, đồ đệ ngoan của ta, ông lão ta lần này thật sự sắp chết rồi, bộ xương trước mặt con là ta. Ừ, tuy bây giờ ta vẫn chưa gặp được con, vẫn chưa thu nhận con là đồ đệ, nhưng ta biết 20 năm sau con chắc chắn sẽ đến đây.”

“Sao hả? Thuật bói toán của ta có giỏi không? Không cần nghi ngờ, ta là sư phụ Lâm Đ ạo Tử của con, ta chỉ là chết trước khi nhận con làm đồ đệ mà thôi. Tòa tháp này có lai lịch thần bí, ta vốn muốn dò đường trước cho con, không ngờ được tòa tháp này không nói lý, lão phu sơ ý không tránh được nên đã chết. 8 tầng còn lại thì con đừng đi, bây giờ đi lên chỉ có thể đi chết. Nhưng tòa tháp này có thể dùng để giết cường địch.”

“Được rồi, ta cũng chỉ có thể giúp con tới đây thôi, đợi con bao giờ nghĩ thông chuyện ta chết trước khi nhận con làm đồ đệ, con mới có tư cách phân cao thấp với cường giả thật sự. Thi thể của ta, con cũng đừng động vào, nơi này khá tốt.”

Mẹ kiếp đây là chuyện gì thế?

Vương Bác Thần sắp điên rồi.
 
Chương 1211


CHƯƠNG 1211

Đây chính là bút tích của Lâm lão đầu.

Chuyện này rốt cuộc là sao?

Lâm lão đầu chết trước khi nhận anh làm đồ đệ?

Vậy người nhận anh làm đồ đệ là ai?

Lẽ nào là quỷ hồn của Lâm lão đầu?

Không đúng.

Trên thư, Lâm lão đầu nói ông ta tính ra anh là đồ đệ của ông ta, nhưng ông ta đã chết rồi…

Vương Bác Thần hoàn toàn mù mịt, căn bản không giải thích rõ được, cũng không có bất cứ tính logic nào.

Nhưng sự thật là như vậy, trước khi Vương Bác Thần chết đã tính ra anh sẽ trở thành đồ đệ của ông ta, sau đó sau khi ông ta chết thì lại nhận anh làm đồ đệ!

Mẹ kiếp chuyện này là cái quái gì thế?

Trên thư viết mấy câu như này, thông tin hữu dụng gì đó cũng không có.

“Đây không phải là kịch bản ác ôn của Lâm lão đầu chứ? Nhưng Lâm lão đầu từ sau khi nhận mình làm đồ đệ thì luôn ở cạnh mình, sư phụ cho dù muốn giở trò, cũng phải có thời gian tới đây mới được.”

Vương Bác Thần nghĩ kỹ lại, chắc chắn Lâm lão đầu không có thời gian tới đây.

Sau khi nhận anh làm đồ đệ, Lâm lão đầu dẫn anh rong ruổi hơn một năm ở các chiến trường, sau đó thì mất. Sau đó đáp ứng yêu cầu của Lâm lão đầu, chôn ở chân núi Côn Luân.

Nơi này cách chân núi Côn Luân có tới mười vạn tám nghìn dặm, với lại trong thời gian hơn 1 năm Lâm lão đầu dẫn anh đi ngao du, gần như đều ở bên Châu Phi.

Đâu có thời gian tới Phật Quốc?

Trừ phi Lâm lão đầu có thể trong nháy mắt từ Châu Phi xuất hiện ở Phật Quốc.

“Có khả năng là trước khi Lâm lão đầu nhận mình làm đồ đệ, tính được mình sẽ tới đây, vậy nên tạo ra trò đùa quái đản ở đây trước không?”

Vương Bác Thần lần nữa kiểm tra kỹ bộ xương.

Nhưng điều khiến anh càng kinh ngạc hơn là kết luận được đưa ra là bộ xương này là của Lâm lão đầu!

Bởi vì bẩm sinh chân trái của Lâm lão đầu ngắn hơn chân phải 3cm, chân trái của bộ xương này cũng như vậy.

Ngoài ra, tay trái của Lâm lão đầu bị tật, sinh ra thì ít hơn người khác một ngón tay út, vậy nên tay trái chỉ có 4 ngón tay, cái này khác với bị đứt.

Mà xương tay trái của bộ xương này là 4 ngón bẩm sinh, không có ngọn tay út.

Tổng hợp những điều này lại, Vương Bác Thần chắc chắn bộ xương này là của Lâm lão đầu!

Sự thật này càng khiến người ta sợ hãi!

Vương Bác Thần hoàn toàn đơ rồi, trong đầu hỗn loạn.

Hoàn toàn không giải thích được.

Nhìn lối vào của tầng 2, Vương Bác Thần nghĩ, cuối cùng không đi lên.
 
Chương 1212


CHƯƠNG 1212

Tuy trong lòng rất tò mò, nhưng Lâm lão đầu cảnh cáo anh đừng đi lên, tóm lại sẽ không hại anh.

Vương Bác Thần đang định rời đi thì đột nhiên một giọng nói vang lên từ sau lưng.

“Đồ đệ ngoan, con cứ đi như vậy sao?”

Vương Bác Thần lập tức xoay người, ở đó có một Lâm lão đầu sống sờ sờ, lúc này đã đứng ở lối vào của tầng 2, cười híp mắt nhìn anh.

“Lâm lão đầu?”

Vương Bác Thần tự dưng trở nên căng thẳng.

Đây rốt cuộc có phải Lâm lão đầu không?

Lâm lão đầu đã chết 2 lần rồi, bây giờ lại xuất hiện một Lâm lão đầu, rốt cuộc là sao đây?

Lâm Đ ạo Tử cười ôn hòa: “Đồ đệ ngoan, vi sư dẫn con lên tầng 2.”

“Ông rốt cuộc là ai?”

Dây thần kinh khắp người Vương Bác Thần đều trở nên căng cứng.

Trên người đối phương không hề có cảm giác thân thiết, chỉ khiến sau lưng anh lạnh toát, lập tức kinh hãi, dựng tóc gáy!

“Đồ nhi ngoan, ta là sư phụ của con, con không nhận ra ta rồi sao?”

Lâm Đ ạo Tử trách cứ: “Còn không mau qua đây, vi sư dẫn con lên tầng 2, ở đó đều là bảo vật!”

Đột nhiên, sắc mặt của Lâm Đ ạo Tử trở nên dữ tợn, hét lên: “Mày tại sao không lên, cái thằng nghịch đồ này!”

Vương Bác Thần vội vàng lùi lại, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

Nơi này cực kỳ quỷ dị!Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Lúc này, trên người Lâm Đ ạo Tử bắt đầu mọc ra lông xanh rất dài, trong nháy mắt ông ta biến thành một con quái vật lông xanh hình người.

Từng luồng uy áp khủng khiếp tỏa ra từ trên người quái vật lông xanh, Vương Bác Thần kinh hãi, thực lực của đối phương mạnh hơn tưởng tượng của anh!

Lúc này anh là Siêu Phàm Cảnh, ở bên ngoài trừ những cao thủ ẩn giấu của bảy đại thế gia và những người của Cổ tộc ẩn thế, anh gần như là người đứng đầu.

Nhưng bây giờ, ở trước mặt quái vật lông xanh, anh cảm thấy mình ngay cả cơ hội ra tay cũng không có.

Trên cổ của Vương Bác Thần cũng nổi một lớp gai ốc, anh không ngừng lùi lại, lần đầu tiên anh nảy sinh ý nghĩ muốn chạy trốn.

Tòa tháp này thật sự quá quỷ dị.

Bây giờ anh cũng bắt đầu nghi ngờ, bộ xương của Lâm lão đầu cũng có phải do thứ quỷ dị trong tháp huyễn hóa ra hay không.

“Cậu tại sao không đi theo tôi!! Tôi là sư phụ của cậu, cậu tại sao không nghe lời tôi!”

Quái vật lông xanh vẫn đang rít gào, muốn lao tới.

Nhưng lối vào có phong ấn, mỗi lần quái vật lông xanh đụng một cái thì sẽ hiện ra một lớp sóng, ngăn chặn quái vật lông xanh.

Cho dù là vậy, quần áo trên người Vương Bác Thần đã bị ướt đẫm bởi mồ hôi lạnh.

Lần đầu tiên anh gặp phải tồn tại mạnh mẽ như này.
 
Chương 1213


CHƯƠNG 1213

Mạnh hơn cảm giác mà Cổ Nhật Long gây ra cho anh rất nhiều

Đây là tồn tại cấp bậc gì?

Đây rốt cuộc là người hay quái vật?

Vương Bác Thần muốn trốn đi, muốn mở cửa tháp, mà cửa tháp đã bị khóa chết, hoàn toàn không mở ra được.

“Cậu không thoát được đâu, người tới đây, không ai có thể thoát được!”

Quái vật lông xanh cười khà khà, tiếng cười đó cực kỳ u ám quỷ dị, giống như truyền tới từ 18 tầng địa ngục, vô cùng ghê rợn.

Vào lúc này, trên mặt đất đột nhiên bốc ra vô số bàn tay máu màu đỏ, túm lấy cổ chân của Vương Bác Thần, không ngừng giằng xé, muốn lôi anh xuống lòng đất.

Vương Bác Thần cực kỳ sửng sốt, đoạn mâu trong tay vội vàng vung lên, nhưng chém đứt mấy cái thì lại xuất hiện vô số.

Trên mặt đất đều là bàn tay máu, giống như lúa mạch mọc từ trong ruộng, chi chít, không thể tránh được!

“Cậu không thoát được đâu, cậu không thoát được đâu. Đồ đệ ngoan, mau đi lên, chỉ có tôi có thể cứu cậu.”

Quái vật lông xanh cười u ám, nó giống như đã biết loại biến cố này từ trước.

Nhưng cảm giác nó mang tới cho Vương Bác Thần khủng khiếp hơn những bàn tay máu trên đất.

Vương Bác Thần không ngừng nhảy lên, vung đoạn mâu, những bàn tay máu đó bị đoạn mâu chém đứt, biến thành một làn khói xanh tiêu tán.

Nhưng bàn tay máu trên đất có quá nhiều, giống như ác quỷ trong địa ngục muốn bò ra.

Vương Bác Thần giật thót tim, thầm nói những bàn tay này vô cùng vô tận, cho dù bây giờ không uy hiếp được anh, nhưng thời gian dài, anh cũng sẽ kiệt sức.

Đến lúc đó thì hết cách rồi.

Buộc phải nhanh chóng giải quyết!

“Giết không hết đâu, giết không hết đâu, cậu giết càng nhiều thì chúng sẽ càng mạnh! Đồ nhi ngoan, mau tới chỗ tôi, chỉ có tôi có thể cứu cậu.”

Quái vật lông xanh ở một bên dụ dỗ, Vương Bác Thần tức giận gầm lên: “Quái lông xanh, mẹ kiếp ông im mồm cho tôi!”

“Quái lông xanh? Quái lông xanh? Cậu vậy mà gọi tôi là quái lông xanh? Tôi là sư phụ của cậu, cái thằng nghịch đồ! Tôi vì tốt cho cậu, cậu vậy mà gọi tôi là quái lông xanh! Nếu không phải vì cậu, tôi sao lại biến thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ như này!”

Quái lông xanh hình như rất ghét người khác gọi ông ta như vậy.

Nhưng Vương Bác Thần bây giờ không có thời gian đấu khẩu với ông ta, anh cũng phát hiện rồi, những bàn tay máu đó sau khi bị g iết chết, lực lượng của bàn tay máu xuất hiện sau sẽ mạnh hơn, mạnh gấp đôi bàn tay máu ban đầu!

Mới đầu Vương Bác Thần đánh một chưởng thì có thể đánh tan không ít, nhưng dần dần, những bàn tay máu đó phải hai chưởng mới có thể đánh tan.
 
Chương 1214


CHƯƠNG 1214

Tuy trên đoạn mâu đều là gỉ đồng màu xanh, nhưng vẫn rất sắc bén, đối phó với bàn tay đứt giãy ngược lại rất dễ dàng.

Bụp bụp bụp!

Vào lúc này, bên dưới truyền tới âm thanh giống như gõ trống, rung chấn khiến tai của người khác đau nhói, giống như có thứ gì đó sắp đi ra!

“Đây lại là cái gì?”

Vương Bác Thần sắp điên rồi, những bàn tay đứt gãy này không những càng lúc càng nhiều, còn càng lúc càng mạnh.

Bây giờ lại có thứ gì sắp chui ra!

Bụp bụp bụp.

Mặt đất truyền ra âm thanh giống như gõ cửa, có thứ gì đó sắp đi ra từ dưới đất.

Vương Bác Thần vừa đối phó với bàn tay quỷ, vừa điên cuồng đập cửa tháp.

Cửa tháp không biết làm bằng chất liệu gì, cực kỳ chắc chắn. Vương Bác Thần dùng hết sức cũng không thể lay động được cửa tháp.

Bàn tay quỷ trên đất càng ngày càng nhiều, chi chít khiến người nhìn tê dại da đầu, giống như cỏ mọc trong đất, hơn nữa mỗi một bàn tay quỷ dường như đang tiến hóa, đã xuất hiện một chút năng lượng dao động.

Tình hình rất khẩn cấp.

Tuy bây giờ bàn tay quỷ không tạo thành uy hiếp với anh, nhưng làm sao cũng không giết hết!

Lẽ nào phải chết ở đây sao?

Vương Bác Thần thầm kêu khổ, không ngờ chuyến đi Phật Quốc lần này lại nguy hiểm như thế, càng không ngờ trên đời lại tồn tại nơi đại hung như này.

Điều quỷ dị hơn, nơi này rõ ràng là trong địa phận của Phật Quốc, nhưng thủ đoạn giam cầm trong tháp hoàn toàn là cách phong ấn của đạo gia nước R.

Chứng tỏ tòa tháp cổ tràn ngập sự quỷ dị này, rất có khả năng là do người nước R thời cổ đại xây dựng.

Có điều Vương Bác Thần bây giờ không quan tâm những thứ này, làm sao ra ngoài mới là điều mấu chốt nhất.

“Đồ đệ ngoan, mau tới chỗ tôi, chỉ có tôi có thể cứu cậu.”

Trong giọng nói của quái lông xanh tràn ngập ý vui sướng khi người khác gặp họa.

Vương Bác Thần không thèm quan tâm nó, tiếp tục đối phó với bàn tay quỷ.

Tiếng va đập của mặt đất càng lúc càng lớn, bắt đầu rung chấn.

Xem ra không cần bao lâu, thứ bên dưới sẽ ra ngoài.

“Đây lẽ nào là một tòa tháp trấn ma sao? Thật quỷ dị.”

Vương Bác Thần bị một bàn tay máu tóm lấy, lập tức cổ chân truyền tới một cơn đau, anh vội vàng chém đứt bàn tay máu.

Loại tình huống này khiến anh sửng sốt, lực lượng của bàn tay máu đã mạnh tới mức có thể gây ra đau đớn cho anh, cứ tiếp tục như này, bàn tay máu không ngừng tiến hóa, anh sẽ không ngăn chặn được.

“Đây rốt cuộc là cái quỷ gì!”

 
 
Chương 1215


CHƯƠNG 1215

Vương Bác Thần chỉ có thể không ngừng nhảy lên, bên phía cửa tháp không mở được, buộc phải nghĩ cách khác.

Lẽ nào chỉ có đi lên tầng 2 sao?

Không được.

Quái lông xanh còn quỷ dị hơn những bàn tay máu này, cách xa như vậy cũng có thể ngửi được mùi thối rữa trên người ông ta.

Điều kh ủng bố hơn là những bàn tay máu này không xuất hiện ở chỗ gần lối vào tầng 2, hơn nữa cũng không đi tới bên đó.

Điều này chứng tỏ quái lông xanh đáng sợ hơn bàn tay máu.

“Trên trời có cửu trọng thiên, thần tiên lớp lớp. Dưới đất có tầng thứ 18, quỷ hồn lớp lớp. Ở giữa có quỷ lại có thần, chỉ là người phàm không phân rõ.”

Tiếng hát quỷ dị văng vẳng ở trong tầng 1, khiến trái tim của Vương Bác Thần bỗng thắt lại.

Tiếng hát sắc bén vang vọng, khiến toàn thân Vương Bác Thần nổi một tầng gai ốc.

Đây là ca khúc đầu phim của bộ Phong Thần Diễn Nghĩa bản cũ bị cấm, âm thanh u ám càng khiến không khí lúc này trở nên càng thêm đáng sợ.

Trong lòng Vương Bác Thần rung lên, người hát là quỷ lông xanh, ông ta không phải luôn bị nhốt ở đây sao? Sao lại biết bài hát này?

“Quái lông xanh, ông ngay cả bản thân là ai cũng quên rồi sao? Ông thật đáng thương!”

Vào lúc này, Vương Bác Thần mỉa mai quái lông xanh.

Quái lông xanh rất có khả năng là người hiện đại, nếu không sao có thể biết bài hát này?

Nó rốt cuộc là ai?

“Cứng miệng cũng vô dụng, vào nơi này, không ai có thể đi ra.”

Quái lông xanh không ngừng dụ dỗ: “Chỉ cần tôi có thể cứu cậu, tôi chính là Lâm Đ ạo Tử sư phụ của cậu, đồ nhi ngoan, tới chỗ tôi, chỉ có tôi có thể cứu cậu.”

Quái lông xanh giống như thể tập hợp của mọi sự tà ác, giọng của nó tà ác, ánh mắt tà ác, hình như vì tà ác mà sinh ra.

Mà vào lúc này, bỗng nhiên bụp một tiếng, cửa tháp đột nhiên mở ra.

Trong lòng Vương Bác Thần chợt vui mừng, chỉ nghe thấy giọng nói của Nhạc Ẩn Long vang lên: “Anh Thần, anh không sao chứ?”

“Nhạc?”

Vương Bác Thần chợt sững người, anh dốc hết sức cũng không thể mở cửa tháp, Nhạc Ẩn Long sao thoáng cái thì mở ra rồi?

Nhưng bây giờ không kịp nghĩ nhiều, Vương Bác Thần nhanh chóng nhảy ra ngoài.

Anh vừa đi ra, cửa tháp bèn rầm một tiếng, đóng lại.

Vương Bác Thần thoát chết, thở phào một hơi, hỏi: “Nhạc, cậu sao lại tới đây?”

Mặt mày Nhạc Ẩn Long nặng nề nói: “Anh Thần anh đã đi vào ba ngày rồi, chúng tôi lo lắng anh xảy ra chuyện nên tôi đi vào. Tôi nghe trong tháp có tiếng chém giết, không ngờ anh thật sự ở bên trong.”
 
Chương 1216


CHƯƠNG 1216

Vương Bác Thần nhíu mày, đã 3 ngày rồi sao? Anh cảm thấy mới một lúc.

“Cậu làm sao mở được cửa tháp?”

Vương Bác Thần nghi hoặc hỏi.

Nhạc Ẩn Long nói đầy kỳ quái: “Tôi vừa đẩy thì mở rồi?”

“???”

Vương Bác Thần càng thêm mờ mịt, anh ở bên trong tốn hết sức ba bò chín trâu cũng không thể mở ra, Nhạc Ẩn Long ở bên ngoài đẩy nhẹ thì đẩy ra?

Lẽ nào cửa này không mở được từ bên trong? Bên ngoài đẩy nhẹ thì mở?

Vừa rồi khi đi vào, hình như cũng đẩy một cái thì mở.

Nhưng ở bên trong anh nghĩ hết mọi cách cũng không thể mở ra.

Nhạc Ẩn Long nghĩ rồi nói: “Có thể là do phong ấn, bên trong không mở được, chỉ có thể mở từ bên ngoài, lần trước khi tôi tới cũng đẩy nhẹ thì mở.”

“Ổ? Vậy ư? Cái này tôi chưa từng nghĩ.”

Vương Bác Thần nói xong, bỗng nhiên dùng tư thế nhanh như chớp, đấm mạnh một quyền về phía Nhạc Ẩn Long.

Bụp!

Nhạc Ẩn Long bị một quyền này đánh cho vỡ ra, cơ thể nổ tung, hóa thành một làn khói tỏa ra.

Trong cơ thể của Vương Bác Thần, khí huyết sôi sục, một tia lực lượng thần tính sinh ra từ trong cơ thể của anh, dần dần lưu chuyển tới tứ chi bách mạch.

Dị huyết nhà họ Vương lần nữa được kích hoạt!

“Thật sự tưởng rằng tôi không nhìn ra hay sao?”

Vương Bác Thần cười lạnh một tiếng, trở nên cảnh giác hơn.

Người vừa rồi căn bản không phải là Nhạc Ẩn Long, bởi vì Nhạc Ẩn Long căn bản không biết sự tồn tại của tòa tháp cổ này, nếu biết anh ta chắc chắn sẽ nói với anh.

Trong lời của đối phương lộ ra sơ hở.

Ầm ầm.

Trong cơ thể của Vương Bác Thần dường như có sấm sét nổ vang, lại giống như xuất hiện âm thanh rung chấn của cơn sóng dữ.

Lần thứ hai dị huyết bắt đầu thức tỉnh.

Lần đầu tiên khi thức tỉnh mang tới chỗ tốt rất lớn cho Vương Bác Thần, máu thịt toàn thân thay đổi, tốc độ hấp thụ linh khí thiên địa gấp 5 lần người khác, điều này mới khiến anh ở trong 4 năm ngắn ngủi đột phá Siêu Phàm Cảnh, trở thành thần chủ.

Lần thức tỉnh này, thay đổi tập trung chủ yếu ở trong xương cốt của anh, nó vang lên âm thanh rột rột như ngòi nổ, xương cốt đang lột xác.

Vương Bác Thần rõ ràng cảm nhận được xương cốt của mình trở nên cứng cáp hơn, giống như lột xác của ngọc thô.

Những tia ánh sáng màu vàng quấn quanh trên người anh, xương cốt trong cơ thể không ngừng đè nén, giống như rèn sắt, loại bỏ tạp chất.
 
Chương 1217


CHƯƠNG 1217

Lần dị huyết thức tỉnh này, Vương Bác Thần có kinh nghiệm, nhanh chóng dẫn dắt dị huyết lưu động toàn thân.

Trên bề mặt cơ thể của anh rỉ ra chi chít mồ hôi máu, cả người bị nhuộm thành màu đỏ.

Đây là đang tiến hành thay máu khi dị huyết thức tỉnh, cũng chính là dị huyết đang thay thế máu cũ trong cơ thể.

Dị huyết chính là vật chất thần tính của nhà họ Vương được truyền thừa trong gen của Vương Bác Thần, xảy ra thay đổi dưới sự kích thích của bên ngoài.

Đến cuối cùng, khi toàn bộ máu đều được dị huyết thay đổi, như vậy mới là thức tỉnh thành công thật.

Quá trình này duy trì hơn một tiếng mới kết thúc, quần áo của Vương Bác Thần bị máu nhuộm đỏ, nhưng khí chất của anh lại khác với trước kia.

“Đáng tiếc, xương cốt không toàn bộ xảy ra lột xác, chỉ là long cốt lột xác thành công. Xem ra muốn xương cốt toàn thân lột xác thành công, vẫn cần dị huyết thức tỉnh lần ba.”

Vương Bác Thần thở dài, có điều như này cũng rất tốt rồi, xem lần thứ ba lột xác khi nào xuất hiện.

“Đáng tiếc, mình không có công pháp của Đằng Vân Cảnh, nếu không có thể nhân cơ hội này đột phá Đằng Vân Cảnh luôn.”

Vương Bác Thần có hơi bất lực, công pháp trên Siêu Phàm Cảnh bị Cổ tộc ẩn thế chiếm độc quyền.

Không dùng công pháp tương ứng, anh không thể đột phá Đằng Vân Cảnh.

Nhưng dị huyết thức tỉnh vừa rồi khiến thực lực của anh càng thêm ngưng thực.

Tuy ở phương diện cảnh giới không có đột phá tới Đằng Vân Cảnh, nhưng ở phương diện thực lực thì có gia tăng. Giống với Cổ Nhật Long, tuy không tới Đằng Vân Cảnh, nhưng thực lực ngưng thực, Đằng Vân Cảnh bình thường thật sự không phải đối thủ của ông cụ đó.

Vương Bác Thần và Cổ Nhật Long giống nhau, cũng là đang không ngừng rèn luyện nhục thân.

“Dựa theo “Bách Chú Pháp” mà Lâm lão đầu cho, những năm nay, hiện nay nhục thân của mình đạt tới 50 lần đúc, coi như chú thân pháp tiểu thành. Dựa theo cách nói của Lâm lão đầu, khi chú thân pháp tiểu thành chính là tồn tại trên Siêu Phàm Cảnh, cường độ nhục thân cũng cực kỳ mạnh.”

Thu lại dòng suy nghĩ, lúc này Vương Bác Thần mới phát hiện, anh thật ra luôn ở bên ngoài tháp cổ, không có đi vào.

Mà bên trên tháp cổ hiện ra một bức hoành, bên trên viết hai chữ triện cổ rất to đầy rồng bay phượng múa — Trấn Ma.

Hai chữ này tràn ngập khí tức cổ xưa, giống như xuyên không từ vạn cổ tới. Vừa rồi tâm thần của Vương Bác Thần là bị hai chữ này chấn nhiếp, xuất hiện những ảo ảnh kia.

“Còn chưa đi vào thì suýt nữa khiến mình chết ở trong ảo ảnh, tháp Trấn Ma này rốt cuộc là ai xây dựng?”

Vương Bác Thần thở phào một hơi, nếu không có tuyệt cảnh vừa rồi kích thích dị huyết trong cơ thể thức tỉnh, hôm nay anh chết ở trong ảo ảnh vừa nãy rồi.

Tháp Trấn Ma này thật sự lợi hại, dựa vào tâm thần của con người thì có thể huyễn hóa ra các loại ảo ảnh không phân biệt được thật giả, chết như nào cũng không biết.

Khi Nhạc Ẩn Long đi vào không nhìn thấy tháp Trấn Ma, có lẽ cũng là ảo ảnh do tháp Trấn Ma tạo ra.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom