Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thần Chủ Ở Rể

Dịch Thần Chủ Ở Rể
Chương 1186


CHƯƠNG 1186

Nhìn thấy bộ dạng này của Vương Bác Thần, Dạ Anh Thư thầm cười đắc ý.

Cậu bé, bổn cô nương còn không chỉnh đốn được anh.

Bổn cô nương có hôn ước với anh đấy, đến lúc đó đợi tôi lấy giấy hôn thú ra xem anh làm thế nào.

Đến bể bơi, Dạ Anh Thư mặc một bộ đồ bơi, thu hút sự chú ý của không ít đàn ông, cho dù là một số phụ nữ cũng nhìn thân hình của Dạ Anh Thư với vẻ ước ao.

Vóc dáng của Triệu Thanh Hà vốn gần như hoàn hảo rồi, nhưng vóc dáng của Dạ Anh Thư còn đẹp hơn Triệu Thanh Hà mấy phần.

Không ít đàn ông muốn qua chọc ghẹo một chút nhưng nhìn thấy Vương Bác Thần bên cạnh, không khỏi vừa hâm mộ vừa ghen tị.

Sau khi rời bể bơi, Dạ Anh Thư lại bảo Vương Bác Thần đi xem phim với cô ta, xem một bộ phim ma, trong rạp chiếu phim có không ít thiếu nữ sợ hãi đến mức chui vào vòng tay của bạn trai.

Dạ Anh Thư cũng hét lên một tiếng và lao vào vòng tay của Vương Bác Thần, nhưng không ngờ Vương Bác Thần đã trực tiếp tránh đi, khiến Dạ Anh Thư tức giận đến mức đấm mạnh vào Vương Bác Thần một cái, cô ta tức giận đứng dậy và nói: “Đi, không xem nữa.”

Cả chiều nay, Vương Bác Thần dằn vặt trong lòng, luôn lo lắng cho Triệu Thanh Hà, gửi mấy tin nhắn giải thích nhưng lại bị Triệu Thanh Hà chặn mất.

Vương Bác Thần chỉ đành bảo Lan Tầm giúp mình chăm sóc cô.

Cuối cùng cũng đến buổi tối, Dạ Anh Thư thay váy dạ hội, lại ép Vương Bác Thần thay một bộ âu phục, lúc này mới hài lòng thỏa dạ đi đến địa điểm tổ chức tiệc.

Đây là một cuộc giao lưu thương mại ở Kim Lăng, những gia tộc có sức ảnh hưởng ở Kim Lăng này cơ bản đều tới, không ít phụ nữ danh giá muốn gặp được thiếu gia nhà giàu có hoặc là phú hào đều trang điểm rất xinh đẹp, tìm kiếm con mồi của mình.

Đồng thời, không ít thiếu gia nhà giàu cũng coi loại yến tiệc này là nơi săn tình, có thể vào yến tiệc kiểu này đương nhiên cũng đều là phụ nữ chất lượng cao, chất lượng cao hơn nhiều so với những phụ nữ có thể dụ dỗ được ở những nơi như quán bar.

Nói trắng ra, giữa nam và nữ cũng chỉ có chuyện như vậy, xem xem cuối cùng là ai chơi ai.

Vương Bác Thần chưa bao giờ có ấn tượng tốt về những buổi yến tiệc như vậy, thật sự có thể hợp tác được cũng sẽ không đến những địa điểm kiểu này, thường thì đều đã sớm hợp tác thành công rồi.

Những nơi như vậy về cơ bản chính là nơi nịnh nọt tâng bốc nhau, rõ ràng chính là thể diện, cũng là nơi kéo gần mối quan hệ với đối tác làm ăn.

“Ôi, ông chủ Vương, gần đây phát tài ở đâu vậy?”

Dạ Anh Thư chào hỏi một cách rất thuần thục.

“Hahaha, cô Dạ, phát tài gì chứ, chẳng qua là kiếm mấy đồng bạc lẻ, gần đây tôi cung cấp nguyên vật liệu cho Tân Thành ở bên phía Hà Châu.”

“Cô Dạ, không ngờ cô cũng tới, cảm ơn cô đã giới thiệu tôi với đối tác ở Hà Châu bên kia, tôi phải kính cô một ly.”

Trong khi nói chuyện, một số thương nhân chạy tới cụng ly với Dạ Anh Thư.

Dần dần, Vương Bác Thần cảm thấy có chút không đúng, bởi vì những người chào hỏi với Dạ Anh Thư này đều là đối tác xây dựng Tân Thành Hà Châu.

“Cô đang làm cái quái gì vậy!”

Vương Bác Thần kéo Dạ Anh Thư sang một bên và nhỏ giọng hỏi.

Dạ Anh Thư ngơ ngác hỏi: “Là ý gì vậy?”
 
Chương 1187


CHƯƠNG 1187

Vương Bác Thần chỉ vào mấy thương nhân đó, lạnh lùng nói: “Bọn họ là sao vậy? Đều là đối tác của phía bên Hà Châu?”

Dạ Anh Thư chớp chớp mắt và nói: “Tôi không hiểu anh đang nói gì, bọn họ đều là đối tác của Tân Thành Hà Châu, chẳng lẽ có vấn đề?”

Nói xong, Dạ Anh Thư tức giận nói: “Đây chẳng lẽ không nên hỏi bản thân anh một chút sao? Anh hạ lệnh muốn xây dựng Tân Thành, tất cả nhà cung cấp vật liệu ở Giang Nam Đạo đều nghĩ cách làm thế nào để tham gia vào. Nếu Tân Thành được xây dựng xong, về cơ bản nó phát triển theo hướng đại đô thị quốc tế hóa, ai không muốn có một miếng bánh? Có anh tọa trấn ở Hà Châu, anh nghĩ xây dựng Tân Thành còn có thể đơn giản? Thần chủ nước R ơi, đừng nói là sau khi hoàn thành, hiện tại còn chưa hoàn thành, nhà ở khu vực mới Hà Châu đều đã được dự định hết sạch rồi, anh biết hiện tại bao nhiêu tiền một mét vuông không? Từ 170 triệu trở lên!”

Vương Bác Thần sửng sốt, không ngờ nguyên nhân lại là do anh.

Lúc đầu, xây dựng khu vực mới đơn thuần là để giúp Triệu Thanh Hà vùng dậy, đánh áp những gia tộc như nhà họ Triệu và nhà họ Lý.

Chỉ là không ngờ, khu vực mới Hà Châu lại được nhiều người coi trọng như vậy.

“Anh có phải là có hiểu sai gì về sức ảnh hưởng của anh không? Chỉ cần anh ở đó không nói gì, giá nhà ở phía bên đó cũng tăng vùn vụt.”

Dạ Anh Thư nói với vẻ oán hận.

Nhưng Vương Bác Thần không nghĩ nhiều như vậy, hôm nay Triệu Thanh Hà và Lan Tầm xuất hiện ở Kim Lăng, rất có khả năng là đến tham dự bữa tiệc này.

Vừa rồi anh nghe thấy không ít người nói là đến vì tổng giám đốc Triệu của công ty Hoa Nguyên.

“Bây giờ tôi phải rời đi, rất nhanh Thanh Hà sẽ tới đây, tôi không muốn để cô ấy lại hiểu lầm.”

Vương Bác Thần nói với vẻ bực bội.

Dạ Anh Thư ngạc nhiên nói: “Rời đi? Nếu anh rời đi rồi thì tôi còn dẫn anh tới làm gì? Tôi dẫn anh tới là để giả làm bạn trai tôi. Hơn nữa, giữa hai chúng ta cũng không có gì, anh sợ cái gì? Huống hồ, bây giờ anh rời đi, giao dịch giữa hai chúng ta sẽ không được tính, sau đó cho dù giết tôi, tôi cũng sẽ không nói cho anh biết những tin tức đó.”

Đây là lần đầu tiên Vương Bác Thần bị người khác chọc tức đến nghiến chặt răng nhưng vẫn không thể làm gì được cô ta.

“Cô là người nhà họ Dạ?”

Vương Bác Thần híp mắt lại, cũng chỉ có như vậy mới có thể giải thích được tại sao Dạ Anh Thư lại biết nhiều thứ như vậy.

Dạ Anh Thư cười với vẻ ý vị sâu xa: “Anh đoán xem?”

“Chuyện của mẹ tôi, nhà họ Dạ các cô có tham dự không?”

Trong mắt Vương Bác Thần lóe lên một tia sát ý.

Nhưng Dạ Anh Thư lại hoàn toàn không để tâm mà nói: “Anh thực sự muốn biết? Có điều anh biết rồi thì đừng hối hận, sợ đến lúc đó anh hối hận cũng không kịp. Có điều, bổn cô nương hiện tại không có tâm trạng nói những chuyện này với anh, tôi dẫn anh đến là để đỡ cho tôi, nếu tâm trạng tôi không tốt, tôi không dám đảm bảo sẽ quên một số thứ hay không. Đi thôi, hiện tại anh là bạn trai tôi, tôi không thể lợi dụng một chút sao?”

Vương Bác Thần bị cô ta cưỡng ép, kéo lấy cánh tay.

 
 
Chương 1188


CHƯƠNG 1188

“Anh Thư, lâu rồi không gặp, cô cũng đến rồi?”

Một số nam nữ thanh niên đi tới, trong đó có một thanh niên có lông mày lưỡi kiếm và đôi mắt chim ưng chạy tới chào hỏi, nhìn Dạ Anh Thư với vẻ đầy yêu thương.

Dạ Anh Thư, người chưa bao đối xử tốt với người thanh niên này, lúc này lại ôm lấy cánh tay của Vương Bác Thần, cười mỉm và nói: “Tôi cùng bạn trai đến đây, để tôi giới thiệu với mọi người, đây là bạn trai tôi, Vương Bác Thần.”

Nhìn thấy Dạ Anh Thư thân mật ôm lấy cánh tay Vương Bác Thần, lại nghe thấy Dạ Anh Thư giới thiệu như vậy, sắc mặt của người thanh niên lập tức thay đổi, ánh mắt lóe lên một tia sát ý, cậu ta liếc nhìn Vương Bác Thần bằng ánh nhìn căm hận, sau đó lại cố tỏ vẻ thoải mái nói: “Anh Thư, đừng đùa nữa, loại người này sao có thể xứng với cô. Hơn nữa cô hẹn hò, sẽ hẹn hò với loại người này sao? Cô có thân phận gì, anh ta có thân phận gì?”

Một cô gái bên cạnh người thanh niên cười nói: “Đúng vậy Anh Thư, loại người phàm phu tục tử này sao có thể xứng với thân phận cao quý như chúng ta được chứ, anh ta có làm nô lệ cho tôi tôi cũng chê nữa là.”

Bốp!

Vương Bác Thần tát vào mặt cô ta một cái, lạnh lùng nói: “Người nhà cô không dạy cô lễ phép sao?”

‘Bốp’ một tiếng, Vương Bác Thần đã tát thẳng vào mặt cô gái kia một cái.

Mấy người đều sửng sốt, không ai nghĩ rằng Vương Bác Thần sẽ trực tiếp ra tay đánh người.

“Anh, anh dám đánh tôi? Thứ chó chết như nô lệ này, anh dám đánh tôi?”

Cô gái giận tím mặt, cô ta có thân phận gì, vô cùng tôn quý, là sự tồn tại mà cho dù là đến nhà của bảy đại thế gia cũng được coi là khách quý.

Còn cao quý hơn một công chúa thế tục.

Hiện tại lại bị một tên phàm phu tục tử đánh.

Người thanh niên mắng chửi: “Đồ hèn hạ, anh thật to gan, dám đánh Y Y, quỳ xuống nhận lấy cái chết!”

Mấy nam nữ thanh niên khác bên cạnh nhao nhao trách mắng: “Đồ giun dế, anh có biết thân phận của bọn tôi tôn quý như thế nào không? Anh lại dám đánh Y Y, ai cho anh lá gan đó vậy.”

“Bọn tôi sinh ra đã là thần cao cao tại thượng, một tên phàm phu tục tử như anh mà cũng dám ra tay đánh thần, anh muốn bị chu di cửu tộc sao?”

“Các người rất cao quý, phải không?”

Vương Bác Thần cười khẩy, sau đó bóng người lóe lên, mấy cái tát đồng thời giáng xuống.

Bốp bốp bốp!

Một loạt tiếng bạt tai giòn giã vang lên, Vương Bác Thần trực tiếp tát bọn họ một trận, đánh cho mấy nam nữ thanh niên này ngã xuống đất.

Bọn họ đều không phải người bình thường, tốc độ ra tay của Vương Bác Thần cũng không nhanh nhưng bọn họ hoàn toàn không tránh được.

Trên mặt bị tát mạnh một cái.

Vương Bác Thần mỉa mai nói: “Cao quý? Thần? Ai cho các người sự tự tin vậy.”

Không cần hỏi cũng có thể đoán ra những nam nữ thanh niên này nhất định là người của cổ tộc ẩn thế.

Anh không có ấn tượng tốt gì đới với người của cổ tộc ẩn thế.

“Anh muốn chết như vậy, tôi giế t chết anh!”

Người thanh niên vô cùng tức giận, ngay cả cậu ta mà cũng bị tên phàm phu tục tử này đánh.
 
Chương 1189


CHƯƠNG 1189

Dạ Anh Thư lạnh giọng nói: “Đủ rồi, Tôn Trinh, Châu Y Y, là các người nói năng lỗ m ãng, bị bạn trai tôi giáo huấn cũng đáng đời. Các người nên cảm ơn anh ấy đã giữ lại cho các người một mạng.”

Tôn Trinh lau vết máu tươi nơi khóe miệng, nhìn chằm chằm Vương Bác Thần và nói: “Đồ giun dế, tôi sẽ cho anh biết chọc giận thần sẽ có kết cục như thế nào!”

Sau đó, anh ta nói với Dạ Anh Thư: “Anh Thư, tôi biết cô cố ý chọc tức tôi, tôi vốn không để ý đến loại giun dế này, nhưng anh ta lại dám đánh tôi, hôm nay tôi nhất định phải gi ết chết anh ta.”

Châu Y Y ôm lấy mặt, sắc mặt trở nên lúc đen lúc trắng, nói với vẻ u ám: “Tôi bị một con kiến vốn nên quỳ trên mặt đất đánh, Dạ Anh Thư, cô lại muốn giúp anh ta? Thân phận của chúng ta cao quý thế nào, anh ta dám cãi chúng ta đã là tội chết rồi, hiện tại còn dám động thủ, tôi bắt buộc phải hút linh hồn anh ta ra luyện hóa, giết sạch cả nhà anh ta! Đây chính là kết cục của việc chọc giận thần linh!”

Đang nói, hai mắt Châu Y Y biến thành một đen một trắng, hai tay đan vào nhau, nắm lấy đạo quyết.

Ngay lập tức, một ngọn lửa xuất hiện vô căn cứ, bắn về phía Vương Bác Thần.

Cùng lúc đó, trong tay Tôn Trinh chợt xuất hiện một con dao găm, phía trên lóe ra ánh sáng xanh, đâm thẳng về phía Vương Bác Thần.

“Được, tôi đã nhắc nhở các người rồi, nếu các ngươi tự mình tìm cái chết, vậy ta cũng không ngăn cản.”

Dạ Anh Thư, người gây ra cuộc xung đột này lại khoanh tay đứng một bên lạnh lùng quan sát.

Dường như không chút quan tâm đ ến sự sống chết của mấy người này.

Trong lòng Dạ Anh Thư cười nhạt, khoảng thời gian ở cổ tộc ẩn thế cũng không yên bình như vậy, vừa hay cô ta mượn tay Vương Bác Thần, giệt trừ mấy người này.

Đến lúc đó, Vương Bác Thần và cổ tộc ẩn thế hoàn toàn kết thù với nhau, như vậy mới có thể thực hiện kế hoạch tiếp theo của cô ta.

“Cổ tộc ẩn thế thì rất cao quý sao?”

Bóng dáng của Vương Bác Thần xuất hiện trước mặt Châu Y Y như một bóng ma, Châu Y Y lập tức sững sờ, muốn lùi lại nhưng đã quá muộn rồi, Vương Bác Thần đã bóp lấy cổ cô ta, đẩy thẳng vào người Tôn Trinh.

Con dao găm trong tay Tôn Trinh ngay lập tức đâm vào ngực Châu Y Y.

Cơ thể Châu Y Y kịch liệt co giật vài lần rồi bất động.

Tôn Trinh đơ rồi, Châu Y Y chết ở trong tay anh ta!

“Tôn, Tôn Trinh, anh, anh đã giết Châu Y Y.”

Một cô gái khác tên Mặc Uyên kinh sợ nhìn sang Tôn Trinh.

“Mẹ kiếp cô im mồm cho ông đây, chuyện đều là do con kiến này giết, liên quan gì tới tôi!”

Tôn Trinh ném con dao trong tay đi, nhìn Vương Bác Thần với vẻ đầy thù hận, trong ánh mắt lộ ra một chút sợ hãi, giọng nói run rẩy: “Anh, anh dám giết Châu Y Y, anh biết cô ta là ai không? Anh biết chúng tôi là ai không? Bây giờ anh chết chắc rồi, anh giết thần thì tất nhiên sẽ giết cửu tộc của anh!”

Vương Bác Thần trực tiếp lăng không tát cho anh ta một cái ngã ra đất, nói với sự mất kiên nhẫn: “Ồn ào.”

“Anh, anh đã giết Tôn Trinh, anh…”

Mặc Uyên bị dọa vội vàng lùi lại, nhưng bất thình lình một con dao đâm vào eo sau của cô ta.

Mặc Uyên sửng sốt nhìn ra đằng sau, Dạ Anh Thư hờ hững nói: “Bây giờ chết, các người còn có thể cùng nhau làm một đôi trên đường xuống hoàng tuyền.”
 
Chương 1190


CHƯƠNG 1190

Vương Bác Thần nhíu mày nhìn sang Dạ Anh Thư, anh không định giết Mặc Uyên, nhưng không ngờ Dạ Anh Thư lại tàn độc như vậy, giết Mặc Uyên.

Dạ Anh Thư cười hi hi nói: “Nhìn tôi làm gì? Tôi không giết người diệt khẩu, anh cảm thấy anh có thể sống tiếp sao? Tuy anh là thần chủ gì gì đó, nhưng mấy gia tộc này muốn giết anh dễ như trở bàn tay, tôi là vì tốt cho anh.”

Khi nói chuyện, trên ngón tay của Dạ Anh Thư tỏa ra một ngọn lửa màu lam sẫm, trực tiếp đốt thi thể trên đất thành tro bụi.

Khi làm tất cả chuyện này, trên mặt Dạ Anh Thư nở nụ cười lạnh nhạt, Vương Bác Thần nhìn mà cũng có loại cảm giác sợ hãi, da đầu tê dại.

Dạ Anh Thư, đây là một xà nữ xinh đẹp!

Người đi ra từ Cổ tộc ẩn thế quả nhiên không ai là người bình thường, nhưng đều có một điểm chung, không coi mạng của người khác là mạng!

“Nơi này là phòng khách quý, sẽ không có ai đi vào.”

Dạ Anh Thư mỉm cười khoác tay của Vương Bác Thần, thân thiết nói: “Tôi làm như vậy đều là vì anh, anh không được ghét bỏ tôi. Đi thôi, bữa tiệc thuộc về chúng ta mới chính thức bắt đầu. Thứ đã đồng ý với anh, tôi sẽ nói hết cho anh.”

Trong lòng Vương Bác Thần càng thêm nghi ngờ, cuộc gặp gỡ tình cờ ở trung tâm thương mại vào ban sáng là Dạ Anh Thư cố ý sắp xếp!

Với sự ngoan độc của người phụ nữ này, cô ta tuyệt đối có thể làm ra chuyện như vậy.

Chỉ là mục đích cô ta làm vậy là gì?

Đối với cô ta có lợi ích gì?

Lẽ nào cô ta chỉ là muốn mượn đao giết người?

Nhưng lại nói không thông.

Vương Bác Thần lưu ý, người phụ nữ như Dạ Anh Thư có lẽ có dự định sâu hơn.

Có lẽ cô ta là điểm đột phá của Cổ tộc ẩn thế.

Bên ngoài đã người qua người lại, không có một ai biết chuyện vừa xảy ra ở phòng khách quý.

Càng huống chi, buổi tiệc này vốn là do Dạ Anh Thư âm thầm sắp xếp, cho nên muốn khiến những người khác không phát giác được chuyện xảy ra vừa rồi, thật sự dễ như trở bàn tay.

Đương nhiên, ở đây không có ai biết, tác giả đứng sau bữa tiệc này chính là Dạ Anh Thư.

Người ở đây không có mấy ai biết Dạ Anh Thư, trừ mấy người trước đó chào hỏi với Dạ Anh Thư ra, những người quen biết khác cũng không có bao nhiêu.

Ngược lại một số cậu ấm cô chiêu lại có quan hệ không tồi với Dạ Anh Thư.

“Anh Thư, chị cũng tới rồi à? Lâu quá không gặp.”

Một cô gái mặc hán phục chạy tới, điều kỳ lạ là trên hán phục của cô ta lại đeo một chiếc còng tay, cách phối đồ kỳ lạ như này lại khiến người khác có chút tò mò.

Cô ta kéo tay của Dạ Anh Thư, vui vẻ nói: “Đám cậu Từ ở bên đó, chúng ta qua đó đi.”

Dạ Anh Thư cười nói: “Lâm Thanh Thanh, đây là bạn trai của chị – Vương Bác Thần, gọi anh rể.”

“Á? Anh Thư chị có bạn trai rồi sao? Vậy cậu Từ…”

Lời của Lâm Thanh Thanh còn chưa nói hết thì đã ý thức được không đúng, vội vàng ngại ngùng nói: “Anh Bác Thần anh đừng hiểu lầm, em chỉ nói đùa.”
 
Chương 1191


CHƯƠNG 1191

Nói xong thì lè lưỡi tinh nghịch.

Vương Bác Thần khẽ mỉm cười gật đầu với cô ta.

Lâm Thanh Thanh ghé tai nói trộm với Dạ Anh Thư: “Anh Thư, bạn trai của chị đẹp trai thật đấy, chị tìm được từ bao giờ thế? Anh ấy có anh trai hoặc em trai gì đó không? Giới thiệu một người cho em đi, nếu xấu thì thôi.”

Dạ Anh Thư nói đùa: “Hay là chị nhường anh ấy cho em?”

Hai mắt của Lâm Thanh Thanh phát sáng, nói: “Chị nói thật ư? Vậy em không khách sáo nha.”

“Nằm mơ đi.”

Dạ Anh Thư lườm nguýt, hoàn toàn không có sự âm độc của vừa rồi.

Nếu không phải biết cô ta vừa rồi làm cái gì, Vương Bác Thần hoàn toàn không tin, Dạ Anh Thư của lúc này lại tàn nhẫn tới vậy.

Ở bên kia, có 7-8 nam nữ trẻ tuổi ngồi vây quanh, không ai không phải là cậu chủ cô chủ.

Bên cạnh còn có một số nam thanh nữ tú, nhưng những người này rõ ràng chỉ để khuấy động bầu không khí, nếu không phải là KOL or ngôi sao nhỏ do các cậu chủ dẫn tới thì cũng là tiểu thịt tươi có chút tiếng tắm mà các cô chủ dẫn tới.

Có điều rõ ràng nơi này đều lấy người thanh niên được gọi là cậu Từ kia làm trung tâm.

Lâm Thanh Thanh vỗ một cái vào vai của cậu Từ, đắc ý nói: “Cậu Từ, mau xem ai tới?”

“Lâm Thanh Thanh cô có bệnh à.”

Cậu Từ đang lắc xúc sắc mắng mỏ quay đầu, lập tức nhìn thấy Dạ Anh Thư, anh ta ném luôn xúc sắc đi, vẻ mặt cực kỳ kích động mà nói: “Anh Thư, em vậy mà cũng tới, em có biết hôm nay tôi bị cảm đã truyền dịch gì không? Truyền nỗi nhớ em.”

Lâm Thanh Thanh mặc hán phục lại cười ha ha, vỗ một cái vào vai của cậu Từ nói: “Từ Tranh, đồ keo chó, Anh Thư đã có bạn trai rồi, đẹp trai hơn anh nha.”

“Mẹ kiếp tôi không phải keo chó!”

Từ Tranh tức tối trừng mắt với Lâm Thanh Thanh, lúc này mới chú ý tới Vương Bác Thần ở bên cạnh Dạ Anh Thư, ngay lập tức sắc mặt tối sầm, không vui nói: “Người anh em, anh từ đâu chui ra? Tôi đã theo đuổi Anh Thư lâu rồi, Anh Thư không phải là người anh có thể nuôi được. Tôi cho anh 15 tỷ, rời xa Anh Thư, như nào?”

Vương Bác Thần mặt mày không cảm xúc nói: “Được, cầm tiền tới trước, sau đó tôi lập tức đi ngay.”

Lâm Thanh Thanh chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn mà nói: “Chậc chậc chậc, Anh Thư, bạn trai của chị muốn bán chị rồi, bạn trai như này đừng cần, tặng cho em đi, em xử lý thay cho chị.”

Từ Tranh hừ lạnh nói: “Anh Thư, nghe thấy chưa? Chỉ có tôi mới thật lòng với em, những người khác đều chỉ nhằm vào tiền của em. Cái tên đẹp mã này có tác dụng gì chứ? 15 tỷ thì đồng ý chia tay với em rồi.”

Một tiểu thịt tươi phụ họa: “Đúng vậy, cậu Từ của chúng tôi rất si tình, người đẹp, cô đồng ý cậu Từ của chúng tôi, như này không phải tốt hơn tên bạn trai nghèo hèn đó của cô hay sao?”

“Có phần cho cậu nói chuyện à? Tôi nói chuyện với Anh Thư, cậu trõ mồm cái gì?”

Từ Tranh tát một cái vào mặt của tiểu thịt tươi, quay qua mắng mỏ, sau đó móc từ một tờ chi phiếu viết xoẹt xoẹt, nhét vào trong Vương Bác Thần: “Người anh em, nể mặt tôi, ra ngoài lăn lộn không phải là vì tiền đúng không, 15 tỷ đủ cho anh tiêu cả đời rồi.”
 
Chương 1192


CHƯƠNG 1192

Lâm Thanh Thanh phá rối nói: “Vương Bác Thần, anh không phải muốn vứt bỏ Anh Thư đấy chứ? Vậy anh đi theo em đi? Em nuôi anh.”

“Được, vậy tôi đi đây.”

Vương Bác Thần lười xen vào chuyện của Dạ Anh Thư, phẩy phẩy tờ chi phiếu trong tay.

Dạ Anh Thư sững người, không ngờ Vương Bác Thần lại chấp nhận, điều này khiến cô ta tức không chỗ xả.

Cô ta dẫn Vương Bác Thần làm gì? Không phải là để giúp cô ta ứng phó với những người theo đuổi như Từ Tranh hay sao?

Những người như Từ Tranh chỉ là con cháu nhà giàu bình thường trong thế tục, không phải kiểu người như Tôn Trinh, vậy nên cô ta muốn khiến Từ Tranh biết khó mà lui.

Nhưng không ngờ Vương Bác Thần thật sự cầm tiền chạy!

Cậu đường đường là thần chủ, lại thiếu 15 tỷ đó ư?

Cậu ở nhà họ Lâm đã bắt chẹt 600 nghìn tỷ, thật sự tưởng tôi không biết à?

Thật sự là đáng hận!

Tôi đã là người của cậu rồi, cậu vậy mà vì 15 tỷ cỏn con thì muốn vứt tôi đi?

Cậu còn là con người không?!

Dạ Anh Thư bực bội trong lòng, ngoài mặt lại rất dửng dưng, thân mật khoác tay của Vương Bác Thần, dựa vào vai của Vương Bác Thần, cười hi hi nói: “Cảm ơn sự hậu ái của cậu Từ, bạn trai của tôi khá hài hước. Không phải anh không đủ xuất sắc, thật sự là anh không xuất sắc bằng bạn trai của tôi. Kiếp này của tôi chỉ yêu một mình anh ấy, hơn nữa chúng tôi đã có quan hệ vợ chồng.”

Nói xong cô ta còn hôn một cái vào mặt Vương Bác Thần, đồng thời truyền âm nói: “Nếu cậu không phối hợp với tôi, tôi sẽ không nói cho cậu chuyện gì hết, tin tức của mẹ cậu hiện nay chỉ có tôi mới có thể nói cho cậu.”

Vương Bác Thần ghét nhất bị người khác uy hiếp, nhưng bây giờ chỉ có từ chỗ Dạ Anh Thư, anh mới có được tin tức của mẹ, chỉ có thể nhịn.

Nhưng trong lòng sinh ra một cỗ lửa giận.

Cô muốn chơi thì tôi chơi cùng với cô!

Sau đó, anh ôm eo của Dạ Anh Thư, hôn đầy bá đạo.

Vương Bác Thần vốn không để ý Từ Tranh, nhưng không ngờ Dạ Anh Thư lại có hành vi thân mật với anh như vậy, và những lời mà Dạ Anh Thư nói đã k1ch thích mạnh tới thần kinh của Từ Tranh.

Từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Dạ Anh Thư thì anh ta đã không thể thoát ra.

Lúc này, nữ thần trong mộng của anh ta ở trước mặt anh ta có hành vi thân mật với người đàn ông khác như thế, ngay lập tức khiến anh ta nổi giận!

“Im miệng, buông Anh Thư ra!”

Mắt của Từ Tranh đã đỏ, đây là nữ thần trong mộng của anh ta!

Lại bị một người đàn ông khác hôn!

“Mẹ kiếp anh tìm chết!”

Từ Tranh bị k1ch thích tới phát điên, giơ tay đấm một cú về phía mặt của Vương Bác Thần.

 
 
Chương 1193


CHƯƠNG 1193

Tay còn lại của Vương Bác Thần dễ dàng tóm lấy nắm đấm của Từ Tranh, nhưng không dùng sức, chỉ đẩy Từ Tranh ra, cảnh cáo: “Đừng để bị người khác chơi chết còn không biết diễn ra chuyện gì.”

Đáng tiếc Từ Tranh hoàn toàn không nghe hiểu lời của Vương Bác Thần, trong mắt của anh ta bây giờ chỉ có lửa giận.

Anh ta đã điên rồi: “Đánh cho tôi, đánh chết tên này! Dám vấy bẩn nữ thần của tôi, tôi phải đánh chết anh ta!”

Lâm Thanh Thanh ở bên cạnh vội vàng kéo lấy Từ Tranh: “Từ Tranh, đừng manh động, Anh Thư tìm được hạnh phúc của mình, anh nên chúc phúc cho chị ấy, chị ấy đâu có đồng ý làm bạn gái của anh chứ.”

“Lâm Thanh Thanh cô tránh ra, tôi phải giết tên này.”

Từ Tranh đẩy Lâm Thanh Thanh ra, tóm lấy một chai rượu ở trên bàn đập về phía đầu của Vương Bác Thần.

Vương Bác Thần giơ tay tát một cái vào mặt Từ Tranh, đánh cho Từ Tranh ngã ra sô pha, lạnh lùng nói: “Đừng để người khác bán còn giúp người ta đếm tiền.”

“Cậu Từ vậy mà bị đánh rồi!”

“Tên này có lai lịch gì? Lẽ nào anh ta không biết cậu Từ?”

“Dám đánh cậu Từ, anh ta là xem thường chúng ta, cùng nhau lên, xử anh ta!”

Mấy thanh niên khác lập tức không vui, Từ Tranh là người cầm đầu của bọn họ, bây giờ lại bị người khác đánh, chuyện này nếu truyền ra ngoài, bọn họ sau này làm sao lăn lộn trong vòng chơi bời nữa?

Nghĩ thôi cũng mất mặt!

“Các người dừng tay hết cho tôi!”

Lâm Thanh Thanh chặn ở trước mặt Vương Bác Thần, nói: “Chuyện này vốn là Từ Tranh không đúng, lẽ nào các anh còn muốn đánh hội đồng?”

Lâm Thanh Thanh nói xong thì lấy ra chiếc còng tay đeo bên ngoài hán phục, dứt khoát đẩy ngã một thanh niên, tức giận nói: “Các anh đã quên rồi tôi làm gì hay sao? Dám ẩu đả ở trước mặt tôi, bắt hết các anh lại, tạm giữ 3-5 ngày các anh mới tỉnh tảo.”

Lâm Thanh Thanh ra mặt, coi như chấn nhiếp được những người còn lại, đừng thấy Lâm Thanh Thanh chơi vui với bọn họ, một khi nghiêm túc, vậy thật sự là không nể tình, còn thiết diện vô tư hơn Bao Thanh Thiên.

Từng có một lần ba cô ta uống rượu lái xe về nhà đã bị cô ta còng tay đưa tới cục cảnh sát, tạm giam 15 ngày.

Ba Lâm ngại mất mặt một tháng không ra khỏi cửa, vì vậy cô ta còn cãi nhau một trận to với mẹ cô ta, làm cho mẹ cô ta tức tới nỗi sắp không muốn nhận đứa con gái như cô ta nữa.

Vậy nên bây giờ Lâm Thanh Thanh đứng ra, bọn họ đâu còn dám lên nữa.

“Lâm Thanh Thanh, hôm nay không có chuyện gì của cô, tôi nói cho cô biết, tên này tôi xử lý chắc rồi, ai đến cũng vô dụng! Cô cho dù bắt tôi, tôi cũng phải giết anh ta!”

Từ Tranh đã điên rồi, Vương Bác Thần không những cướp nữ thần của anh ta, còn tát anh ta, cục tức này bất luận như nào cũng không nuốt trôi.

“Này, keo chó Từ, cậu nói xem cậu muốn xử lý ai?”

Vào lúc này, tam thế tổ lười nhác và Cổ Linh Linh đi tới.
 
Chương 1194


CHƯƠNG 1194

Nhìn thấy Bao Chức, Từ Tranh lập tức giống như tìm được chỗ dựa, chỉ vào Vương Bác Thần nói: “Anh Bao, anh nói xem tôi có nên xử không? Tên này cướp nữ thần của tôi, còn đánh tôi, nếu anh là đại ca của tôi, anh ra mặt thay tôi, xử lý tên này.”

Lâm Thanh Thanh nhìn Bao Chức nói: “Tam thế tổ, anh muốn làm gì? Không có chuyện của anh anh bớt xen vào.”

Bao Chức cao ngạo hừ một tiếng: “Hừ, cô không hù dọa được tôi đâu.”

Sau đó lại chỉ vào Vương Bác Thần nói: “Keo chó Từ, nghe ý của cậu, cậu cứ muốn xử lý anh ta?”

Từ Tranh nghiến răng nghiến lợi nói: “Cướp nữ thần của tôi, về cơ bản là cắm sừng ở trước mặt tôi, điều này còn đáng hận hơn giết ba tôi! Anh Bao, tôi nhất định phải xử lý anh ta! Nếu anh là đại ca của tôi, anh ra mặt giúp tôi!”

Bốp!

Bao Chức tát một cái vào mặt Từ Tranh, lại đạp Từ Tranh một cước, mở miệng mắng chửi: “Mẹ kiếp cậu thật sự mù rồi, còn muốn xử lý anh Thần của tôi, ai cho cậu lá gan đó?”

“Với lại, cậu là một thành viên trong nhóm ăn chơi của tôi, mẹ kiếp vậy mà không phải dựa vào thực lực, mà là muốn dựa vào thủ đoạn bỉ ổi tranh phong ghen tuông, thật sự làm mất mặt nhóm ăn chơi của tôi! Tôi dạy cậu như vậy à?”

Nói xong, Bao Chức lại đạp Từ Tranh mấy cái thật mạnh, mắng: “Keo chó Từ, mở cái mắt chó của cậu ra nhìn rõ cho ông đây, người này là anh Thần của tôi, là người đối xử với tôi còn tốt hơn ba tôi, còn thân hơn ông cụ nhà tôi. Cũng may tính tình của anh Thần tôi tốt, lười so đo với cậu, nếu không bây giờ cậu đã là một người chết rồi.”

“Cậu là cái thá gì chứ, đồ cản trở, làm mất mặt nhóm ăn chơi, phì, rác rưởi, từ nay trở đi, ông đây đá cậu ra khỏi nhóm ăn chơi.”

Bao Chức nói xong thì nói với vẻ nịnh bợ: “Anh Thần, giải quyết rồi, nể tình tôi giúp anh để tôi tiếp tục đi theo anh đi, tôi thật sự là không muốn về nhà.”

Vương Bác Thần lườm anh ta, Bao Chức vội vàng dùng hai tay bịt miệng của mình lại, cùng lúc còn ợ hơi một cái.

Cổ Linh Linh vốn muốn nói chuyện với Vương Bác Thần, nhưng dáng vẻ thân mật vừa rồi của Vương Bác Thần và Dạ Anh Thư cô ta nhìn thấy rồi, lập tức giận dỗi không đếm xỉa tới Vương Bác Thần nữa.

Lâm Thanh Thanh lại ngây ra, kẻ ăn chơi nổi tiếng như Bao Chức luôn là điểm chết của cô ta, khoảng thời gian trước cái tên ăn chơi này còn công khai scandal của Bao Đình Cẩn – ba của anh ta lên mạng, quậy tới mức Bao Đình Cẩn trực tiếp không nhận đứa con trai này, tuyên bố cắt đứt quan hệ ba con trong vòng bạn bè.

Bây giờ lại bị Vương Bác Thần xử lý cho ngoan như cún, đây là chuyện gì vậy?

Từ Tranh bị đánh hai trận lại càng đơ hơn, Bao Chức là người dẫn đầu trên con đường chơi bời của anh ta, là đại ca của anh ta, cũng là đối tượng anh ta sùng bái nhất, bởi vì Bao Chức thật sự coi ăn chơi là một mục sự nghiệp để làm.

Hơn nữa còn thành lập một nhóm ăn chơi, anh ta là thành viên chủ chốt.

Vốn còn muốn nhờ đại ca ăn chơi của anh ta ra mặt giúp anh ta, lại không ngờ đại ca ăn chơi của anh ta trực tiếp tới, đối với Vương Bác Thần còn thân hơn Bao Đình Cẩn – ba của anh ta, suýt nữa đập đầu rồi!

Điều này khiến anh ta cảm thấy giống như đang nằm mơ.

Vương Bác Thần rốt cuộc có lai lịch gì, vậy mà là đại ca của đại ca anh ta!

Từ Tranh không dám nghĩ tiếp, người mà ngay cả Bao Chức cũng không dám đắc tội, anh ta đâu thể đắc tội nổi, vội vàng nói: “Anh Bao, tôi sai rồi, tôi xin lỗi anh Thần, tha cho tôi đi.”
 
Chương 1195


CHƯƠNG 1195

“Anh Thần, xử lý cậu ta như nào?”

Bao Chức nhìn Từ Tranh với ánh mắt không thân thiện, Từ Tranh bị dọa sắp đái ra quần.

Vương Bác Thần cạn lời liếc nhìn tam thế tổ, anh vốn không định làm gì Từ Tranh cả, bèn nói: “Cậu xem mà làm đi.”

Nói xong thì kéo Dạ Anh Thư rời khỏi nơi này.

Cổ Linh Linh mặt mày phức tạp nhìn Vương Bác Thần rời đi, từ đầu tới cuối đều không nói một câu với cô ta, khiến trong lòng cô ta tràn ngập cảm giác thất bại.

Anh cảm thấy bây giờ buộc phải rời đi, nếu không không biết Dạ Anh Thư tiếp theo sẽ giở trò gì nữa.

Chuyện ban sáng gặp Triệu Thanh Hà ở trung tâm thương mại, khiến anh cực kỳ phòng bị.

“Được rồi anh Thần, anh đi làm việc đi, ở đây có tôi.”

Sau đó Bao Chức ra vẻ nói: “Tha cho cậu ư? Cậu chọc giận anh Thần của tôi, cậu còn muốn sống? Cậu cũng không nghe ngóng xem anh Thần của tôi là ai.”

“Vừa rồi cậu dùng 15 tỷ sỉ nhục anh Thần của tôi? Cậu có biết anh Thần của tôi tùy tiện lấy ra chút tài sản đã là bao nhiêu không? Có thể đập chết nhà họ Từ các cậu đấy. Cậu cũng đừng xin tha nữa, trở về bảo ba cậu chuẩn bị quan tài cho cậu đi.”

“Á?”

Từ Tranh bị dọa, quần cũng ướt, nước chảy xuống, vội vàng nói: “Tôi sai rồi, anh Thần, tôi sai rồi, tha cho tôi, tôi không dám theo đuổi Anh Thư nữa.”

Bao Chức cười lạnh nói: “Cậu muốn sống rất đơn giản, bỏ tiền mua mạng đi, nể tình chúng ta có quan hệ cũ, đưa thêm 15 tỷ đi.”

Bao Chức nhân cơ hội hôi của, đây là điều anh ta học từ chỗ Vương Bác Thần.

Chuyến đi tới nhà họ Lâm đã khiến anh ta mở mang tầm mắt.



Đi tới một góc khuất yên tĩnh, Vương Bác Thần bóp cổ của Dạ Anh Thư, ghì trên tường, sát khí đằng đằng nói: “Dạ Anh Thư, tôi cảnh cáo cô lần cuối cùng, đừng khiêu chiến giới hạn của tôi! Bây giờ lập tức nói cho tôi chuyện của mẹ tôi, nếu không đừng trách tôi không niệm tình bạn học!”

“Nói nói nói, tôi nói cho cậu là được chứ gì, cậu làm đau tôi.”

Dạ Anh Thư khóc tại chỗ, nhưng Vương Bác Thần lại không tin nước mắt cá sấu của cô ta.

Dạ Anh Thư lấy ra một cái USB, nói: “Cái cậu muốn tôi đã sắp xếp xong rồi, ở trong USB. Cái đồ không có lương tâm, đối xử với tôi thật ác.”

Tư thái của hai người lúc này, nhìn từ sau lưng, cực kỳ ám muội.

Lại cộng thêm ánh sáng tối tối ở đây, rất dễ khiến người khác suy nghĩ xa xôi.

“Khụ khụ, anh, anh Vương…”

Vào lúc này, giọng nói của Trần Tiểu Băng bỗng vang lên.

Vương Bác Thần chợt sững người, vội vàng quay người nhìn.

Triệu Thanh Hà, Trần Tiểu Băng, Lam Tầm đứng ở sau lưng cách đó không xa.

“Anh Thần, anh, anh sao có thể như vậy.”

Lam Tầm chỉ vào Vương Bác Thần và Dạ Anh Thư, tức giận nói.
 
Chương 1196


CHƯƠNG 1196

Vương Bác Thần bất lực nói: “Không phải như em nghĩ đâu, là hiểu lầm, anh và cô ta không có quan hệ gì cả. Thanh Hà, anh là người như nào em còn không rõ hay sao?”

Triệu Thanh Hà cười lạnh nói: “Biết người biết mặt không biết lòng, với lại anh làm gì có liên quan gì tới tôi chứ? Chúng ta đã ly hôn, anh yêu ai ở bên ai, đây là tự do của anh, không cần giải thích với tôi.”

Trần Tiểu Băng vội vàng nói: “Chị Thanh Hà, Tầm, hai người chắc chắn hiểu lầm rồi, anh Vương không phải loại người đó. Anh Vương, anh chắc chắn là có nỗi khổ riêng gì đó?”

Cô ta đây đang vội vàng giải thích rõ ràng cho Vương Bác Thần, nếu không hiểu lầm càng lúc càng lớn.

Vương Bác Thần cảm kích nhìn Trần Tiểu Băng, đi tới trước mặt Triệu Thanh Hà, nghiêm túc nói: “Thanh Hà, trước kia anh như nào bây giờ vẫn như thế, chỉ là có vài thứ anh bây giờ không thể nói với em, sự việc rất phức tạp, có liên quan tới mẹ anh. Thanh Hà, mặc kệ em có tin hay không, anh trước giờ chưa từng làm những chuyện đó.’

Triệu Thanh Hà nghiến răng nghiến lợi nói: “Lẽ nào tôi tin anh, những chuyện đó chưa từng xảy ra sao?”

Vương Bác Thần á khẩu.

Chuyện giữa anh và Trần Yên Nhiên, không giải thích rõ được.

Dạ Anh Thư ở đằng sau trong mắt xẹt qua một tia gian trá, xem ra cái bẫy đó của cô ta thành công ngoài mong đợi. Chỉ có điều người hôm đó thật sự xảy ra quan hệ với Vương Bác Thần, là Dạ Anh Thư cô ta, chứ không phải Trần Yên Nhiên.

Hơn nữa, tuy lần đầu tiên của Trần Yên Nhiên cũng mất ở cùng một thời gian, nhưng không phải cho Vương Bác Thần.

Vậy nên chỉ cần cô ta không nói, hiểu lầm giữa bọn họ mãi mãi đừng hòng giải thích rõ được.

Nghĩ tới đây, khóe miệng của Dạ Anh Thư vụt qua nụ cười hồ ly, nhưng ngoài mặt lại rất xin lỗi mà nói: “Cô là cô Triệu Thanh Hà nhỉ? Thật sự là rất xin lỗi, tôi không biết cô là vợ cũ của Bác Thần, tất cả chuyện này đều là hiểu lầm, vừa rồi tôi là tìm USB đưa cho Bác Thần.”

Triệu Thanh Hà mỉa mai nói: “Vậy sao? Vừa rồi hai người không phải ở trước mặt đông người như vậy, khá thân mật hay sao?”

Vương Bác Thần như bị sét đánh, một màn vừa rồi, anh ta chỉ là vì tin tức của mẹ, phối hợp với Dạ Anh Thư, còn có một chút ý nghĩ trả thù ở bên trong.

Nhưng không ngờ bị Triệu Thanh Hà nhìn thấy.

Lam Tầm đau lòng nói: “Anh Thần, anh biết hôm nay chị Thanh Hà đang mua quần áo cho ai không? Chị ấy đã chuẩn bị tha thứ cho anh rồi, nhưng anh thì sao, anh anh em em với người phụ nữ khác, còn hôn nhau ở trước mặt nhiều người như thế, anh, anh thật sự là rất quá đáng.”

Trái tim của Vương Bác Thần run lên.

Triệu Thanh Hà lệ rơi đầy mặt, cười lạnh nói: “Phải, Tầm không nói sai, tôi chuẩn bị tha thứ cho anh, dù sao Dao Dao không thể không có ba. Nhưng tôi không ngờ đồ chó như anh không sửa được tật ăn cứt. Vương Bác Thần, đây mới là bộ mặt thật của anh nhỉ? Đây mới là cuộc sống anh muốn nhỉ? Tôi biết là tôi kéo chân của anh, tôi cũng biết thân phận anh cao quý, một cô gái bình dân như tôi căn bản không xứng với anh. Tôi còn ngu ngốc tin anh lâu như vậy, Vương Bác Thần, giữa chúng ta hoàn toàn kết thúc rồi.”

Vương Bác Thần còn chưa lên tiếng, Dạ Anh Thư bèn cố ý nói: “Cô Triệu Thanh Hà, cô cũng ích kỷ quá rồi, Bác Thần ở bên ngoài mệt lên mệt xuống, cô lại không tin anh ấy, cô biết anh ấy khổ cỡ nào không?”

“Không sai, tôi quả thật thích Bác Thần, nhưng người đàn ông ưu tú như anh ấy ai mà không thích chứ? Không thể vì cô không cần mà không cho người khác thích chứ? Huống chi bây giờ hai người đã ly hôn, cô lẽ nào còn muốn chiếm lấy anh ấy?”

“Cô im mồm!”
 
Chương 1197


CHƯƠNG 1197

Vương Bác Thần quay đầu gầm lên với Dạ Anh Thư, vốn đã không thể giải thích, Dạ Anh Thư rõ ràng đang cố ý làm loạn.

Người phụ nữ này thật sự ác độc!

Triệu Thanh Hà tự giễu nói: “Phải, là tôi quá ích kỷ. Tối vốn cũng không xứng với anh, anh là ai, thần chủ, tôi chỉ là một cô gái của gia đình bình thường.”

Vương Bác Thần chợt sững người: “Thanh Hà, em, em biết sao?”

Triệu Thanh Hà lạnh lùng nói: “Ở trong đám cưới đó tôi đã đoán được rồi, anh thật sự cho rằng tôi là kẻ ngốc à? Tôi cũng đúng thật là kẻ ngốc, biết rõ mình không xứng với anh, còn không ngừng thuyết phục bản thân, tin lời anh lừa tôi, còn muốn giả bộ không biết thân phận thật sự của anh, giúp anh che giấu thân phận… ha ha, Vương Bác Thần, anh không phải sợ tôi sau khi biết thân phận của anh thì liên lụy anh hay sao? nhà họ Triệu là đáng đời, tôi nhận, bọn họ tự tìm chết, bị diệt môn cũng là đáng đời.”

“Nhưng nhà họ Trần thì sao? Anh cố ý che giấu thân phận là vì cái gì? Nếu anh không che giấu thân phận, nhà họ Trần sẽ xảy ra thảm biến như vậy hay sao? Vương Bác Thần, anh thật ích kỷ, anh thật sự rất ích kỷ.”

Sắc mặt Vương Bác Thần tái nhợt, một câu cũng không nói ra được.

Anh không ngờ, Thanh Hà mà anh yêu lại nghĩ anh như vậy.

Anh càng không ngờ, ở trong mắt của Thanh Hà, anh là một người như thế.

“Chị Thanh Hà…”

Lam Tầm kéo cánh tay của Triệu Thanh Hà, Triệu Thanh Hà lại không quan tâm: “Kéo chị làm gì? Lẽ nào chị nói sai sao?”

Trần Tiểu Băng mặt mày lo lắng, không biết phải khuyên Triệu Thanh Hà như nào.

“Anh ở trong mắt em là tiểu nhân ích kỷ tư lợi sao?”

Vương Bác Thần vô cùng đau lòng, chỉ cảm thấy lồ ng ngực lún xuống, trái tim giống như vặn lại.

Lời của Triệu Thanh Hà giống như từng nhát dao sắc nhọn đâm vào trong tim của Vương Bác Thần.

“Sao hả, tôi nói sai ư? Vương Bác Thần, anh cũng không nghĩ xem lúc đầu anh là thứ gì, là tôi cứu anh. Vì anh, tôi chịu bao nhiêu sỉ nhục? Tôi gánh chịu bao nhiêu ấm ức? Mà anh thì sao? Anh lại làm cái gì? Anh mở mồm là nói muốn bù đắp cho tôi, nhưng lần đó không phải là tôi bị sỉ nhục hay sao?”

Triệu Thanh Hà mỉa mai nói: “Vương Bác Thần, anh bày ra dáng vẻ đáng thương cho ai xem? Anh cho rằng khiến sự nghiệp của tôi có khởi sắc, chính là bù đắp cho tôi ư? Tôi phải tha thứ cho anh hay sao? Dựa vào đâu chứ Vương Bác Thần, tôi dựa vào đâu phải tha thứ cho anh! Anh là cái thá gì mà tôi phải tha thứ cho anh. Nhìn dáng vẻ nửa sống nửa chết đó của anh, tôi nhìn mà kinh tởm muốn nôn.”

“Vương Bác Thần, tôi chẳng qua chỉ đang lợi dụng anh để lấy được thứ nên thuộc về tôi, nếu không anh cho rằng tôi giả bộ tha thứ cho anh là vì cái gì? Anh yêu ai ở bên ai, tôi hoàn toàn không quan tâm.”

Lời của Triệu Thanh Hà không chỉ khiến trái tim Vương Bác Thần như dao cắt, còn doạ Lam Tầm giật mình.

Triệu Thanh Hà nói xong, không thèm quay đầu mà rời đi, Lam Tầm vội vàng đi theo.

Trần Tiểu Băng không biết phải nói gì, vội vàng nói: “Anh Vương, anh, anh không sao chứ?”

“Cô đi đi, tôi không sao.”
 
Chương 1198


CHƯƠNG 1198

Vương Bác Thần lắc đầu, vẻ mặt xám xịt, mặt như tro tàn.

Phụt.

Đột nhiên Vương Bác Thần phun ra một ngụm máu, ôm lấy ngực.

Trái tim của anh rất đau.

“Anh Vương.”

Trần Tiểu Băng vội vàng đỡ lấy Vương Bác Thần, vẻ mặt rất lo lắng.

Những lời vừa rồi của Triệu Thanh Hà quả thật rất quá đáng, rất tổn thương người khác.

Cô ta nhìn ra, Vương Bác Thần thật sự yêu Triệu Thanh Hà.

Bị người mình yêu tổn thương như vậy, lại có mấy ai có thể chịu đựng nổi?

“Cô đi đi, tôi không sao.”

Vương Bác Thần đẩy tay của cô ta ra, vẻ mặt rất chua xót.

Dạ Anh Thư nhìn mà cũng sửng sốt trong lòng, cô ta vốn còn muốn cố ý k1ch thích Triệu Thanh Hà nữa, nhưng không ngờ hiệu quả lại tốt như thế.

Thậm chí khiến trong lòng cô ta có một chút lo lắng.

Ngộ nhỡ sau này Vương Bác Thần biết kẻ đứng sau tất cả chuyện ngày hôm nay là cô ta, vậy Vương Bác Thần liệu có còn thực hiện hôn ước nữa không?

“Bạn học cũ, xin lỗi nha, tôi thật sự không ngờ lại gây ra khó khắn lớn như vậy cho cậu.”

Dạ Anh Thư vẻ mặt áy náy nói, nhưng trong lòng lại cực kỳ vui sướng, đây là hiệu quả mà cô ta muốn.

Chuyện này chỉ cần cô ta không nói, không ai biết bữa tiệc ngày hôm nay là một cái bẫy.

“Bây giờ anh ấy là người đàn ông của tôi, tôi sẽ chăm sóc anh ấy, cô vẫn là đi đi.”

Dạ Anh Thư thuận thế đỡ lấy Vương Bác Thần.

Trần Tiểu Băng mặt mày ngại ngùng, đáy mắt hiện ra một chút chán nản, chỉ đành rời đi trước.

Phụt.

Trong lòng Vương Bác Thần nhói đau, lại a một tiếng, phun ra một ngụm máu.

“Cậu thật sự không sao chứ? Sao lại nôn ra máu rồi? Đường đường là thần chủ Vương, sẽ không yếu vậy chứ?”

Dạ Anh Thư rất kinh ngạc.

Đây là tâm huyết!

Khi một người yêu đủ sâu, thật sự có thể cảm nhận nỗi đau.

Đó là một loại đau đớn khó nói thành lời, lồ ng ngực lún xuống giống như không thở được, tim giống như bị tảng đá ngàn cân đè lên.

Vương Bác Thần đẩy Dạ Anh Thư ra, lạnh lùng nói: “Bây giờ cô hài lòng rồi đúng không? Dạ Anh Thư, cô thật sự đủ tàn độc! Cô tốt nhất cầu nguyện nhà họ Dạ các cô không tham gia vào chuyện của mẹ tôi, nếu không tôi sẽ không nương tay.”

Trái tim của Dạ Anh Thư chợt run rẩy, thầm nghĩ mình có phải làm hơi quá không, có phải hơi hóa khéo thành vụng không.

Đúng như bà Ngô nói, cô ta quá tùy tính rồi không?

Nhưng Vương Bác Thần là chồng chưa cưới của cô ta, từ rất lâu trước kia đã có hôn ước.
 
Chương 1199


CHƯƠNG 1199

Khi tộc Hiên Viên còn tồn tại thì đã lập hôn ước với Lâm tộc, chỉ là chưa thể thực hiện.

Cho tới thế hệ của cô ta mới có cơ hội thực hiện lời thề hôn ước.

Cô ta cảm thấy mình không làm sai, cho dù sai cũng là lỗi của Triệu Thanh Hà.

Năm đó làm gì phải thêm hành vi đi cứu Vương Bác Thần chứ? Những người đó cũng vốn không muốn để vật thí nghiệm như Vương Bác Thần chết, chỉ là đang cố ý k1ch thích thần huyết trong cơ thể Vương Bác Thần thức tỉnh mà thôi!

Vương Bác Thần vốn là chồng chưa cưới của cô ta, Triệu Thanh Hà mới là kẻ thứ ba!

Dạ Anh Thư không ngừng nói với chính mình, người sai là Triệu Thanh Hà, không phải cô ta.

Nhìn Vương Bác Thần cô độc một mình, bóng lưng tiêu điều mà đơn độc rời đi, Dạ Anh Thư bỗng sinh ra một chút đau lòng.

Người đàn ông này thật cô độc.

“Chị Thanh Hà, em cảm thấy lời vừa rồi của chị quá nặng lời, anh Thần không phải loại người đó.’

Lam Tầm đuổi theo Triệu Thanh Hà, cũng cảm thấy vừa rồi Triệu Thanh Hà có hơi quá đáng, quá tuyệt tình, dọa cả cô ta, khiến cô ta cảm thấy có hơi xa lạ.

“Nặng lời ư? Tầm, em còn nhỏ, em không hiểu.”

Triệu Thanh Hà lau nước mắt, khẽ nói: “Thứ mà anh ấy gánh vác đã quá nhiều, chị không muốn trở thành gánh nặng của anh ấy, kéo chân anh ấy.”

Lam Tầm chợt sững sờ, có chút không hiểu, nghi hoặc nói: “Chị Thanh Hà, chị tại sao không nói rõ? Hai người yêu nhau như thế, có hiểu lầm gì không thể nói rõ được chứ?”

Triệu Thanh Hà lắc đầu: “Em không hiểu.”

Cô siết chặt nắm đấm, móng tay đều ghim vào trong lòng bàn tay, không ai phát hiện ở khe ngón tay của cô đã chảy máu.

Người đàn ông của cô đã gánh vác quá nhiều thứ.

Cô sớm đã đoán được thân phận thật sự của Vương Bác Thần, chỉ là luôn giả bộ, là không muốn tăng thêm gánh nặng cho Vương Bác Thần.

Cô đâu có ngốc, lần tổ chức đám cưới có nhiều người tới như thế, ngay cả những người trong giới quyền lực nước R cũng tới.

Đó không phải là vinh dự của một thế thân có thể có.

Về sau lại thông qua thái độ của đám người Tư Lam và Canh Phong, cô đã đoán ra Vương Bác Thần là thần chủ, nhưng cô luôn không vạch rõ, thậm chí đang giả ngốc.

Trước đây cô luôn không hiểu, không biết tại sao Vương Bác Thần muốn che giấu thân phận, anh đã là thần chủ rồi, còn có kiêng kỵ gì nữa?

Khoảng thời gian trước, lão soái tìm cô, chỉ nói Vương Bác Thần rất khổ. Có quá nhiều thứ phải gánh vác, kẻ địch phải đối mặt quá mức mạnh mẽ, hy vọng cô có thể hiểu cho Vương Bác Thần, hy vọng cô có thể thay Vương Bác Thần chăm lo cho gia đình, giải quyết chuyện của nhà họ Vương.

Từ từ, cô đã hiểu.

Mẹ của Vương Bác Thần tới bây giờ không có tin tức, kết hợp với những lời đó của lão soái, cô đoán được chắc chắn là còn có một thế lực cực kỳ mạnh, vậy nên Vương Bác Thần luôn che giấu thân phận.
 
Chương 1200


CHƯƠNG 1200

Những lời vừa rồi cố ý nói thế, là vì để Vương Bác Thần không có lo lắng trước sau nữa.

Cô biết, với tính cách của Vương Bác Thần chắc chắn không buông được gia đình.

Vậy nên cô chỉ có thể dùng cách như này k1ch thích Vương Bác Thần, khiến Vương Bác Thần chết tâm với cô, chỉ có như thế Vương Bác Thần mới có thể chuyên tâm đi làm những chuyện đó.

Tuy cô không phải rất rõ Vương Bác Thần phải đối mặt với cái gì.

Nhưng cô biết chắc chắn là đối thủ rất mạnh.

Nhưng những lời này cô không thể nói với Lam Tầm, cũng không thể nói với Vương Bác Thần, nếu không Vương Bác Thần sẽ càng thêm lo lắng.

Thôi vậy, để anh hiểu lầm cô đi.

Anh quá khổ rồi, cô là vợ của anh, cũng nên giúp anh chịu đựng một vài thứ.

Cho dù anh hận cô, cũng không sao cả.

“Chị Thanh Hà, chị có phải có chuyện gì giấu em hay không.”

Lam Tầm nhíu mày nói.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Đừng nghĩ quá nhiều, chị là một người như thế, cũng không có hiểu lầm hay không hiểu lầm gì cả.”

Triệu Thanh Hà lên xe, không nói nhiều nữa.

Lam Tầm cũng không tiện hỏi nhiều.

Đợi sau khi Trần Tiểu Băng tới, ba người lái xe rời đi, Trần Tiểu Băng muốn khuyên Triệu Thanh Hà, nhưng lời tới miệng cuối cùng vẫn không thể nói ra.

Tuy khoảng thời gian này kết thành bạn thân với Triệu Thanh Hà, nhưng có chuyện, cô ta cũng không có quyền hỏi.

Ở một bên khác.

Trái tim của Vương Bác Thần đau như nứt ra, giống như bị cả thế giới vứt bỏ.

Anh ngàn vạn lần không ngờ những lời vừa rồi lại nói ra miệng của Triệu Thanh Hà.

Anh không tin Thanh Hà của anh lại tuyệt tình như thế, nhưng sự thật là như vậy.

Thanh Hà của anh không cần anh nữa.

Vương Bác Thần cười chua xót.

Quả nhiên sự ra đời của anh là một bi kịch, là một trò cười.

Mẹ bị người ta thiết kế, sinh ra vật thí nghiệm như anh, lại bị anh liên lụy tới nay không rõ sống chết, chịu mọi khổ sở.

Bây giờ người con gái anh yêu sâu đậm cũng không cần anh nữa.

Trời đất rộng lớn, trong nhất thời anh lại không tìm được chỗ dung thân.

Thôi vậy thôi vậy.

Nếu Thanh Hà đã cắt đứt hoàn toàn quan hệ với anh, vậy anh một lòng đối phó với Cổ tộc ẩn thế đi.

Cũng không có gì vướng bận nữa.

Chết vừa hay giải thoát!

Vương Bác Thần siết chặt hai tay, hận ý đối với Cổ tộc ẩn thế càng sâu.

Tất cả chuyện này đều do Cổ tộc ẩn thế gây ra!
 
Chương 1201


CHƯƠNG 1201

Cổ tộc ẩn thế, Vương Bác Thần tôi không tiêu diệt các người, thiên lý khó dung!

Dù liều cả cái mạng này, tôi cũng phải khiến các người hối hận khi đã trêu chọc tôi!

“Anh Thần, bên phía Cổ Sát ở Phật Quốc xảy ra chuyện rồi, tình hình khá nghiêm trọng, người của chúng ta thương vong nghiêm trọng, anh mau tới một chuyến.”

Nhận được điện thoại của Nhạc Ẩn Long, Vương Bác Thần hít sâu một hơi, nói: “Các cậu trước tiên đừng vọng động, đợi tôi qua đó.”

Vương Bác Thần cúp máy thì không kịp nghĩ nhiều, lập tức bảo Tư Lam sắp xếp máy bay bay tới Phật Quốc, nhanh chóng tới Phật Quốc.

Ngay cả Nhạc Ẩn Long cũng xin cứu viện, xem ra tình hình bên phía Cổ Sát của Phật Quốc rất nghiêm trọng.

Vương Bác Thần nhíu chặt mày, bên phía Cổ Sát của Phật Quốc phát hiện dấu tích Lâm lão đầu để lại, Vương Bác Thần cảm thấy sư phụ tiện nghi này càng ngày càng thần bí.

Ông ta không những dẫn anh bước lên con đường tu luyện, còn giao tín vật của chủ nhân Thiên Tuyệt cho anh, liên kết với chuyện anh là vật thí nghiệm của Cổ tộc ẩn thế, Vương Bác Thần không khỏi nghi ngờ, đây là Lâm lão đầu cố ý hay là do duyên phận?

Lâm lão đầu có phải biết cái gì đó không?

Đáng tiếc Lâm lão đầu đã không còn, là chính tay anh chôn cất.

Lúc đó anh cũng không biết những cái bẫy do Cổ tộc ẩn thế bố trí, nếu không nhất định sẽ hỏi.

“Lâm lão đầu tới Phật Quốc làm gì?”

Vương Bác Thần càng lúc càng cảm thấy Lâm lão đầu quá mức thần bí, tuy là sư phụ của anh, nhưng tới bây giờ anh cũng không rõ thân phận cụ thể của Lâm lão đầu là cái gì.

Vương Bác Thần trước kia cũng từng hỏi, nhưng Lâm lão đầu chỉ nói trước khi chết, ông ta để lại vài thứ ở trên thế giới này, nếu Vương Bác Thần có khí vận đó, có thể đi tìm thử, nó liên quan tới con đường sau này của Vương Bác Thần.

Nếu không có khí vận đó thì để lại cho người có duyên.

Vương Bác Thần của lúc đó không để tâm, sau này dần dần trưởng thành ở trong quân ngũ, trở thành thần chủ của nước R, lúc này mới phản ứng lại, sư phụ tiện nghi đó của anh kh ủng bố cỡ nào.

Vì vậy mới sắp xếp người âm thầm điều tra dấu vết khi còn sống của Lâm lão đầu.

Khoảng thời gian trước người của Thần Thiên Các đã tra được địa cung bên dưới Cổ Sát ở Phật Quốc, đi vào thì tổn thương nghiêm trọng. Mấy ngày trước anh bảo Nhạc Ẩn Long tới đó phụ trách, không ngờ lại xảy ra chuyện.

Trong địa cung Cổ Sát đó, rốt cuộc tồn tại cái gì?

Vương Bác Thần không có bất cứ manh mối nào, bên phía Nhạc Ẩn Long cũng không có truyền tới tin tức hữu dụng.

Vương Bác Thần day mi tâm, mở USB mà Dạ Anh Thư đưa, bên trong có một vài tư liệu của Cổ tộc ẩn thế.

Vương Bác Thần càng xem càng sửng sốt, suy đoán của lão soái Khương Lạc Trần chỉ có thể nói đoán đúng một phần, Cổ tộc ẩn thế quả thật là truyền thừa từ luyện khí sĩ Tiền Tần, nhưng không chính xác.
 
Chương 1202


CHƯƠNG 1202

Bởi vì lai lịch của luyện khí sĩ Tiền Tần càng thêm thần bí.

Trong tư liệu nói, luyện khí sĩ Tiền Tần có liên quan tới thượng cổ, công pháp tu luyện là di tích thượng cổ, bắt nguồn từ Thần tộc thượng cổ.

“Thần tộc thượng cổ? Thật sự có Thần tộc tồn tại sao?”

Vương Bác Thần nửa tin nửa ngờ, luyện sĩ khí Tiền Tần đều là nhân vật của hơn 2000 năm trước, Thần tộc thượng cổ phải sớm hơn, phải tìm hiểu ngược về thời kỳ cuộc chiến phong thần, thậm chí sớm hơn.

Trong tư liệu nói, cuộc chiến phong thần thật sự tồn tại, nhưng không phải như trong Phong Thần Diễn Nghĩa, mà là chiến thần của Thần tộc, một số Thần tộc ủng hộ Trụ Vương của nhà Thương cuối cùng thua Thần tộc ủng hộ Vũ Vương của nhà Chu, nó có cùng bản chất với việc một số thế gia của thời kỳ Tùy Đường ủng hộ Lý Đường hay là Tùy Dương Đế.

Nhưng cụ thể vì cái gì mà dẫn tới đại chiến Thương – Chu này, trong tư liệu nói là bây giờ đã không thể kiểm chứng, đưa ra mấy suy đoán.

Suy đoán thứ nhất là lúc đó tài nguyên tu luyện thiếu hụt, trong Thần tộc vì tranh đoạt tài nguyện mà mở ra cuộc đại chiến này.

Suy đoán thứ hai là mâu thuẫn giữa thần cũ và thần mới ngày càng kịch liệt, cuối cùng tới mức không thể điều hòa được nữa. Cuối cùng thần cũ ủng hộ nhà Thương thua thần mới ủng hộ nhà Chu. Nhưng trong tư liệu ở đây viết dấu hỏi chấm, đưa ra nghi vấn, thần cũ rốt cuộc có tồn tại hay không.

Suy đoán thứ ba là vì tranh đoạt cơ hội trường sinh, trong Thần tộc đã xảy ra đánh nhau, cuối cùng ảnh hưởng tới vương triều thế tục, gây ra việc thay đổi triều đại. Ở đây cũng có dấu hỏi chấm, thật sự có thể trường sinh sao?

Vương Bác Thần xem tiếp, sau đó tới đoạn luyện khí sĩ Tiền Tần.

Trong tư liệu nói có ba nguồn gốc, nhưng cũng là suy đoán.

Cách nói thứ nhất là nghe nói năm đó có người đi vào chiến trường chư thần, từ bên trong có được một ít cơ duyên, từ đó có công pháp tu luyện mới xuất hiện luyện khí sĩ Tiền Tần.

Cách nói thứ hai là luyện khí sĩ Tiền Tần truyền thừa từ thời đại thượng cổ sớm hơn, cũng là thời kỳ hoàng đế.

Cách nói thứ ba càng cực đoan hơn, trực tiếp đưa ra khả năng Thần tộc tồn tại, nói công pháp tu luyện là trải qua phương pháp tăng cường thể phách do các đời tổng kết, cuối cùng ở thời kỳ Tiền Tần thì tỏa sáng, xuất hiện luyện khí sĩ, cũng tức là võ đạo tu luyện hiện nay, cũng là Cổ tộc ẩn thế của bây giờ.

Ba cách nói này đều là suy đoán, bởi vì Dạ Anh Thư nói ở trong tư liệu, Cổ tộc ẩn thế cũng không biết tình hình cụ thể.

“Rốt cuộc chân tướng là gì? Dạ Anh Thư có phải cố ý mê hoặc mình không?”

Vương Bác Thần trầm tư, thứ anh nắm được quá ít, chỉ có thể thông qua những manh mối vụn vặt này để suy đoán.

Nhưng do thứ anh biết có quá ít, vậy nên bây giờ không thể nghiệm chứng thật giả của tư liệu Dạ Anh Thư.

Vương Bác Thần tiếp tục xem về sau, sau đó Dạ Anh Thư nhắc tới thần huyết, cũng chính là dị huyết.

Trong tư liệu nói, loại huyết mạch này tồn tại cực ít, đương thế chỉ tồn tại hai loại, chính là thần huyết Hiên Viên và dị huyết nhà họ Vương

Thần huyết Hiên Viên nghe nói tới từ tộc Hiên Viên, cũng chính là quần tộc do hoàng đế sinh ra, là hậu duệ của Thần tộc, nhưng cũng chỉ là suy đoán.

Dị huyết nhà họ Vương không có suy đoán rõ ràng, có người nghi ngờ là tổ tiên nhà họ Vương cũng là Thần tộc, vậy nên mới có thần huyết. Hoặc tổ tiên của nhà họ Vương từng xuất hiện tồn tại mạnh mẽ khác, tạo ra sự biến dị của huyết mạch nhà họ Vương, Vương Long mấy chục năm trước chính là minh chứng tốt nhất của dị huyết.
 
Chương 1203


CHƯƠNG 1203

Còn về thần huyết của tộc Hiên Viên, trong tư liệu nói tộc Hiên Viên luôn rất thần bí, rất có thể là di mạch của Thần tộc thượng cổ. Có điều dù là Cổ tộc ẩn thế cũng không tìm hiểu được nhiều, về sau có người của Cổ tộc ẩn thế trong lúc vô tình đi vào địa bàn của tộc Hiên Viên, lại phát hiện tộc Hiên Viên sớm đã bị diệt, có điều cũng có được một vài tư liệu, lúc này mới biết tộc Hiên Viên lại truyền thừa thần huyết.

Sau đó Cổ tộc ẩn thế kết hợp với một số ghi chép cổ tịch, cuối cùng tìm được cách xác thực thần huyết Hiên Viên, vì thế Cổ tộc ẩn thế đã tốn vô số năm, cuối cùng mới tìm được một nhánh sót lại của tộc Hiên Viên, chính là nhánh của Lý Kì – mẹ của Vương Bác Thần.

Sau đó nhánh này xuất hiện một cường giả, lần nữa khiến tộc Hiên Viên quật khởi, đủ để đối đầu với Cổ tộc ẩn thế, nhưng không biết tại sao, về sau vị cường giả của tộc Hiên Viên đó tự dưng mất tích, tộc Hiên Viên lần nữa bị người ta để ý, chỉ có một số ít người thoát được.

Mục đích của Cổ tộc ẩn thế là lợi dụng thần huyết, nghiên cứu ra thuật trường sinh, nghiên cứu ra bí mật của Thần tộc.

“Đây chính là thân phận của mẹ mình sao?”

Xem tới đây, Vương Bác Thần đã lệ rơi đầy mặt.

Anh cho rằng mình đã đủ bi thảm, lại không ngờ thân phận của mẹ anh càng thê thảm hơn.

Không cần xem về sau anh cũng có thể đoán được.

Những người của Cổ tộc ẩn thế kia vì trường sinh đã điên hết rồi. Bọn họ nhất định sẽ điên cuồng tìm người may mắn sống sót của tộc Hiên Viên.

Với thực lực của Cổ tộc ẩn thế, bọn họ sao có thể không tìm được chứ? Cho dù trong chốc lát không tìm được, lẽ nào 100 năm, 200 năm, 300 năm vẫn không tìm được?

Vậy nên những người may mắn sống sót đó trở thành vật thí nghiệm của Cổ tộc ẩn thế.

Mẹ rất có khả năng từ khi sinh ra đã bị Cổ tộc ẩn thế để ý rồi.

“Cổ tộc ẩn thế, tôi và các người không đội trời chung! Vì giấc mơ trường sinh của các người, không biết bao nhiêu người trở thành vật thí nghiệm của các người! Mẹ tôi sợ rằng cũng là một trong những vật thí nghiệm của các người nhỉ!”

Vương Bác Thần siết chặt hai tay.

Anh luôn nghi ngờ, nếu Cổ tộc ẩn thế chỉ có một vật thí nghiệm là anh, sao lại có tỷ lệ thành công cao như thế, vừa hay có thể khiến hai loại thần huyết đều được truyền thừa ở trên người anh? Hơn nữa còn có thể dung hợp hoàn mỹ?

Bây giờ xem ra chắc chắn Cổ tộc ẩn thế đã điên cuồng  làm ra vô số vật thí nghiệm, không biết đã chết bao nhiêu người.

Mà anh lại là một sản phẩm thành công may mắn nhất.

Vậy nên Cổ tộc ẩn thế mới sẽ không để anh chết.

Vậy nên khi anh bắt chẹt nhà họ Lâm, những người ẩn trong nhà họ Lâm mới chọn trầm mặc!

Bởi vì Cổ tộc ẩn thế đã thất bại vô số lần, không dễ dàng gì mới xuất hiện một sản phẩm thành công, sao có thể để vật thí nghiệm này dễ dàng chết đi?
 
Chương 1204


CHƯƠNG 1204

Vương Bác Thần cuối cùng đã hiểu, chẳng trách trước kia khi anh còn chưa quật khởi ở trên chiến trường, mỗi lần đối mặt với tình cảnh chết chắc lại sống sót được.

Anh luôn tò mò vận may của anh sao lại tốt như vậy, bây giờ mọi chuyện đều rõ rồi, nhất định là Cổ tộc ẩn thế ở đằng sau thao túng!

Xem tới cuối tư liệu, Dạ Anh Thư nói, mẹ của Vương Bác Thần – Lý Kì còn sống, nhưng nơi nhốt cô ta cũng không biết, rất có khả năng là Thiên Đình – nơi ở của những nhân vật lớn kia

Đồng thời Dạ Anh Thư cũng cảnh cáo Vương Bác Thần ở trong tư liệu, muốn cứu mẹ anh, với thực lực hiện nay của Vương Bác Thần căn bản không đủ, đi cũng chỉ là đi chết.

Ngoài điều này ra, Dạ Anh Thư còn nói, Cổ tộc ẩn thế cực kỳ thần bí, trừ các gia tộc ngoài mặt hoặc gia tộc có quan hệ tốt biết sự tồn tại của đối phương ra, một số tồn tại của Cổ tộc ẩn thế, dù là cô ta cũng không biết.

Trong tư liệu, Dạ Anh Thư đã nói ra mấy Cổ tộc ẩn thế mà cô ta biết, lần lượt là nhà họ Dạ, nhà họ Phong, nhà họ Tôn, nhà họ Mặc, nhà họ Châu, Thác Bạt Thị, Thần tộc duy nhất cô ta biết là tộc Hiên Viên.

Mà mọi người lại là những cường giả siêu mạnh, bọn họ không thường xuyên xuất hiện, dù là người của Cổ tộc ẩn thế, người từng gặp bọn họ cũng rất ít ỏi.

Tổ chức của những cường giả siêu mạnh đó tên là Thiên Đình.

“Thiên Đình? Ý nghĩa là ngự trị chúng sinh sao? Chẳng trách ba người Tôn Trinh tự xưng là thần. Hừ, các người cũng xứng ư?”

Vương Bác Thần cười lạnh không thôi.

Một lũ điên lại vọng tưởng trường sinh, thật sự là người si nói mộng!

Nếu thật sự có thể trường sinh, Cổ tộc ẩn thế bọn họ còn có tư cách tồn tại ư?

Một đám tiểu nhân lòng dạ xấu xa ích kỷ tư lợi, cũng dám tự xưng Thiên Đình, ngự trị chúng sinh.

Tự cho rằng là thần linh, thật ra cứt chó cũng không phải!

“Đợi đấy, tôi sớm muộn gì cũng sẽ diệt hết các người!”

Vương Bác Thần thầm nghiến răng, trước kia anh không biết những điều này, không cảm thấy có gì cả.

Bây giờ cái biết được nhiều hơn, anh hận tới ê răng.

Mẹ rất có thể bị nhốt ở Thiên Đình, anh không dám tưởng tượng mẹ đã chịu bao nhiêu tội!

Ở cuối tư liệu, Dạ Anh Thư thêm vào một câu, nói nhà họ Dạ và tộc Hiên Viên từng có lời thề hôn ước.

Trong thế hệ này, người thực hiện hôn ước là cô ta và Vương Bác Thần.

Đọc tới đây, Vương Bác Thần đương nhiên không tin, đây nhất định lại là quỷ kế của Dạ Anh Thư.

Rất nhanh thì máy bay đã tới Phật Quốc.

Nhạc Ẩn Long đã đang đợi, mấy ngày không gặp, cánh tay của anh ta đã đứt một cái, vẻ mặt nhìn trông cũng không có thần thái rạng ngời của trước kia.

“Anh Thần.”

Nhạc Ẩn Long vẫn cười tà mị như cũ.

Vương Bác Thần nhíu mày: “Chuyện gì xảy ra?”
 
Chương 1205


CHƯƠNG 1205

Thực lực của Nhạc Ẩn Long sớm đã đạt tới cấp bậc Võ Hoàng tứ tinh, tuy ở Thần Thiên Các chỉ là cấp bậc thuộc bốn đại chiến vương, hơn nữa không được phong vương, nhưng đó cũng chỉ là vì tính cách của Nhạc Ẩn Long còn hạn chế gây ra mà thôi.

Ở Thần Thiên Các, có được phong hiệu, chiến lực chỉ là một mặt tầng, nhiều hơn là sự tổng hợp.

Thực lực Võ Hoàng tứ tinh của Nhạc Ẩn Long cũng mất đi một cánh tay, có thể thấy địa cung Cổ Sát nguy hiểm cỡ nào.

Nhạc Ẩn Long cợt nhả nói: “Đù mé, tòa địa cung đó không đơn giản, bên trong hình như có sinh linh tồn tại, nhưng cụ thể vẫn không rõ, còn tỏa ra một cỗ lực lượng thần bí, tôi không biết nó là cái gì. Khi tôi đi vào chỉ nhìn thấy bóng trắng xẹt qua thì cánh tay đã đứt, nếu thực lực của tôi yếu hơn một chút, sợ rằng mạng cũng không còn. Nhưng sâu trong địa cung có phong ấn, tôi không dám đi vào nữa.”

“Sinh linh và lực lượng thần bí? Phong ấn?”

Lông mày của Vương Bác Thần càng nhíu chặt hơn, ngay cả Nhạc Ẩn Long cũng trong nháy mắt mất đi cánh tay, xem ra thực lực của thứ bên trong ít nhất là Võ Hoàng ngũ tinh đỉnh phong.

Nếu không Nhạc Ẩn Long không thể ngay cả đối phương trông như nào cũng không nhìn rõ.

Điều quỷ dị nhất là sâu trong địa cung lại có phong ấn, phong ấn cái gì?

Lâm lão đầu tới đây lại là vì cái gì? Lẽ nào là vì thứ phong ấn đằng sau?

Nếu phong ấn vẫn còn, rõ ràng là Lâm lão đầu không thể phá được phong ấn!

Phong ấn mà ngay cả Lâm lão đầu cũng không phá được, anh của bây giờ có thể phá được không?

“Cậu dưỡng thương trước đã, tôi đi xem thử, không có lệnh của tôi, không ai được vào địa cung. Các anh em thương vong thì lo liệu tốt công tác an ủi về sau.”

Vương Bác Thần dặn dò.

Nhạc Ẩn Long cũng không nói gì nhiều, nếu là bình thường, tên này chắc chắn sẽ ồn ào muốn đi theo Vương Bác Thần vào trong.

Nhưng lần này anh ta chịu thiệt lớn, biết mình đi vào sẽ chỉ kéo chân của Vương Bác Thần, vậy nên cũng không xin đi cùng nữa.

Tới Cổ Sát, nơi này đã bỏ hoang nhiều năm, một số tượng phật đổ trong đống hoang tàn trên đất.

Lối vào địa cung nằm ở trong một cái giếng cũ, bề ngoài nhìn không ra sự khác thường gì, Vương Bác Thần cũng không cảm nhận được khí tức gì đặc biệt.

Vương Bác Thần nhảy vào trong giếng, ánh sáng lập tức tối đi.

Đáy giếng có một cửa đá rách nát, chỉ có thể để một người đi lách vào, trên cửa đá khắc một ác thần mặt mày dữ tợn, nhưng đã tàn khuyết.

Con đường cứ dẫn xuống, giống như nối tới địa ngục.

Đi khoảng hơn 100m, mặt trên bỗng mở thoáng ra, có một không gian bằng khoảng nửa sân bóng đá, ở giữa là một tòa tháp bảo chín tầng cao khoảng 40-50m.

Nhưng đi tới nơi này, Vương Bác Thần vẫn không cảm nhận được cái gì khác thường.

Nhưng anh lại càng thêm cảnh giác, ở nơi như này, càng bình thường thì càng bất thường, đặc biệt là Nhạc Ẩn Long đã đứt một cánh tay.

Vương Bác Thần không có vội đi vào.

Không khí xung quanh yên tĩnh tới dọa người, lại tối tăm vô tận, càng khiến người ta sợ hãi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top