Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 140


CHƯƠNG 140

Bọn họ phẫn nộ.

Bọn họ xấu hổ.

Bọn họ muốn giết người.

Nhưng mà không có cách nào hết, nhất định phải quỳ xuống.

Nếu không quỳ thì không có tổ tiên.

Bọn họ muốn giết chết Vương Bác Thần, nhưng mà chỉ có thể chịu đựng.

Cố gắng chịu đựng.

Một con dao cắm ở trong lòng, không ngừng khuấy động, làm cho bọn họ đau đớn muốn chết, nhưng mà vẫn có thể nhịn được.

Trên đầu chữ nhẫn có một cây đao.

Vương Bác Thần nhìn Triệu Long, lạnh lùng nói: “Hóa ra là đầu gối nhà họ Triệu các người cũng mềm nhỉ, cái đầu cao quý của người nhà họ Triệu vẫn có thể cúi thấp xuống, sau này đừng có hất mặt lên trời mà nhìn người khác, nếu không thì lúc cúi đầu sẽ như sống không bằng chết.”

Triệu Long giận dữ, xấu hổ muốn chết đi được.

Mặt của ông ta hết xanh rồi lại đỏ rồi lại đen, giống như là bị nhuộm thuốc màu.

Vô cùng đặc sắc, thật sự còn sinh động hơn so với lớp hóa trang của những người diễn kịch.

“Vương Bác Thần, đã đủ chưa?”

Triệu Long mở to mắt, ánh mắt của ông ta như muốn giết người.

Ông ta sẽ nhớ kỹ nỗi nhục này.

Sau này, ông ta phải trả lại cho cái tên chó chết Vương Bác Thần gấp trăm lần.

Mãi mãi không thể quên nỗi nhục ngày hôm nay.

Người nhà họ Triệu nghiến răng, ánh mắt nhìn Vương Bác Thần giống như là nhìn một kẻ thù giết ba.

“Chưa đủ.”

Vương Bác Thần lạnh nhạt nói.

“Vương Bác Thần, cậu còn muốn như thế nào nữa!”

Triệu Long cảm thấy mình bị chơi xấu, phẫn nộ hét lớn.

Nhưng mà tiếng hét của ông ta không có tác dụng gì hết, Vương Bác Thần căn bản không thèm nhìn ông ta một cái nào.

Lần này, hai mẹ con Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà không còn cầu tình cho bọn họ.

Nếu là trước kia, bọn họ sẽ không để Vương Bác Thần làm như vậy.

Nhưng mà lần này, bọn họ đã thật sự nhìn thấu bản chất người nhà họ Triệu rồi.

Cho nên chỉ đứng ở một bên lạnh lùng nhìn.

Trước kia, lúc đám người Triệu Long khi dễ gia đình mình, hoàn toàn không có ý nương tay.

Trước kia, khi Triệu Thanh Hà mang thai bị ép đi thị chúng khắp cả thành phố bị người nhà họ Triệu dùng trứng thối ném vào người, bọn họ không hề thương hại.

Bây giờ, bọn họ bị buộc đến bước này là do bọn họ gieo gió gặt bão.

Vương Bác Thần thản nhiên nói: “Bản tính tôi vốn lương thiện, là do các người ác độc làm tôi không thể không dùng cái cách y hệt vậy để trả lại các người.”

“Tôi chỉ dùng những gì mà trước kia các người đã làm ra với vợ và mẹ tôi để đối xử với các người, còn chưa bắt đầu mà các người đã chịu không nổi rồi?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 141


CHƯƠNG 141

“Sớm biết có ngày hôm nay, tại sao lúc trước còn như thế, lúc trước các người ép buộc vợ và mẹ tôi đi vào chỗ chết thì các người nên nghĩ đến quả báo ngày hôm nay.”

“Mới kêu các người quỳ xuống mà các người đã cảm thấy là nỗi sỉ nhục lớn nhất rồi hả? Ha ha.”

Vương Bác Thần lạnh lùng cười, rồi lại nói: “Tiếp tục quỳ đi, chờ đến lúc tang lễ của ba vợ tôi xong rồi thì các người mới được đứng dậy, đây chính là do các người thiếu ba vợ tôi.”

“Cậu!”

Triệu Long tức đến nỗi hai mắt nổi lửa, một câu cũng không nói nên lời.

Người nhà họ Triệu giận giữ không thể kìm nén được.

Nhưng mà chỉ có thể chịu đựng.

Canh Phong lạnh nhạt nói: “Anh Vương nói như thế nào thì các người cứ làm như thế đó.”

Triệu Long cúi đầu không dám phản kháng.

Người nhà họ Triệu vô cùng kinh ngạc, mặt đỏ hết cả lên, tức giận vô cùng, nhưng chỉ có thể chịu đựng ở trong lòng.

“Tôi biết bây giờ các người rất muốn làm thịt tôi, uống máu của tôi, nhưng mà vậy thì sao chứ? Tôi thích dáng vẻ muốn chơi chết tôi nhưng mà lại không thể làm gì của các người đó.”

Vương Bác Thần khinh thường nói.

Nói xong, anh quay đầu nói với Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà: “Mẹ, Thanh Hà, bắt đầu tang lễ đi.”

“Được.”

Trần Ngọc thu hồi tầm mắt khỏi đám người nhà họ Triệu, nhìn Vương Bác Thần bằng ánh mắt phức tạp.

Trước đó, có làm như thế nào bà ta cũng không tin tro cốt của chồng mình có thể được an táng ở mộ tổ nhà họ Triệu.

Nhưng mà bây giờ Vương Bác Thần đã làm được.

Anh còn để người nhà họ Triệu quỳ xuống xin lỗi chồng, đưa tiễn chồng mình.

Trần Ngọc có chút xấu hổ, trước kia bà ta chê bai Vương Bác Thần đủ đều, còn từng đánh Vương Bác Thần.

Nhưng mà Vương Bác Thần vẫn không so đo, ngược lại còn hoàn thành nguyện vọng của chồng mình.

Con rể như thế này, trước kia do mắt mình bị mù rồi, thế mà còn kêu cậu ấy ly hôn với con mình.

Quả thật không nên làm như thế.

Nghĩ đến đây, Trần Ngọc vô cùng tự trách, cũng rất hối hận, trước kia nên đối xử với Vương Bác Thần tốt một chút.

“Bác Thần, mẹ xin lỗi những chuyện trước kia, mẹ không nên đối xử với con như thế.”

“Mẹ, chúng ta là người một nhà, mẹ không cần phải tự trách đâu, nếu là con thì con cũng sẽ tức giận mà.”

Vương Bác Thần cười nói.

Lúc mình còn chưa đi, tính cách của mẹ vợ rất tốt, là người hào phóng, vô cùng lương thiện, lại có đạo đức.

Điểm này có thể nhìn ra được từ việc mặc dù bà không vừa lòng Vương Bác Thần nhưng mà vẫn dạy dỗ Dao Dao gọi Vương Bác Thần là ba.

Nhưng mà sau khi mình trở về, mẹ vợ như là biến thành một người khác, trở thành một người đàn bà chanh chua.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 142


CHƯƠNG 142

Anh biết đây đều là do người nhà họ Triệu ép buộc bà trở nên như vậy.

Một người phụ nữ lương thiện lại dịu dàng bị ép trở thành một người phụ nữ chanh chua, có thể nghĩ được mấy năm nay bà ngậm đắng nuốt cay như thế nào, chịu khổ bao nhiêu.

Cho nên đến bây giờ, Vương Bác Thần cũng không trách mẹ vợ.

“Ngày hôm qua em không nên nói anh như vậy, em xin lỗi.”

Triệu Thanh Hà đỏ cả vành mắt, nhớ đến chuyện ngày hôm qua, cô vô cùng day dứt.

Vương Bác Thần không lừa gạt mình, nhưng mà mình chẳng những không tin anh mà còn đuổi anh ra khỏi cửa phòng, cho anh ngủ ở trên ghế sofa.

Mình thật sự không phải là một người vợ chuẩn mực.

“Mẹ, Thanh Hà, hai người sao vậy?”

Vương Bác Thần dở khóc dở cười: “Đâu đến mức đó đâu, mẹ, nếu như mẹ cảm thấy có lỗi thì con muốn ăn thịt kho tàu do mẹ làm, một lát về nhà, mẹ phải làm cho con ăn đó.”

“Được được được, về nhà mẹ sẽ làm cho con.”

Trần Ngọc như là đang nhìn con trai ruột của mình, trong mắt tràn đầy tình thương.

Vương Bác Thần gian xảo nở nụ cười, lại thấp giọng nói ở bên tai Triệu Thanh Hà: “Thanh Hà, nếu như trong lòng em cảm thấy có lỗi thì tối nay để Dao Dao và mẹ ngủ chung đi, anh đã làm hòa thượng bốn năm rồi.”

Triệu Thanh Hà khẽ giật mình, lập tức giận dỗi, xấu hổ, trong nháy mắt mặt liền đỏ bừng, đá một đá vào chân Vương Bác Thần, ngượng ngùng nói: “Đi chết đi.”

Trần Ngọc nhìn hai người bọn họ, thở phào một hơi ở trong lòng.

Ông à, bây giờ ông đã có thể nhắm mắt rồi.

Thanh Hà của chúng ta đã tìm được một người mà con bé có thể phó thác cả đời.

Vương Bác Thần là một đứa trẻ tốt, thằng bé rất yêu thương Thanh Hà nhà chúng ta.

Ông ở suối vàng biết như vậy thì đã có thể yên tâm rồi.

Đợi đến khi tro cốt được hạ táng, nhớ đến những chua xót, những khổ cực trong bốn năm qua.

Triệu Thanh Hà và Trần Ngọc nhịn không được mà che mặt bật khóc.

Rốt cuộc, nguyện vọng của ba đã hoàn thành rồi.

Cuối cùng, gia đình mình đã thoát khỏi cái khổ.

Nhưng mà trong lòng của Vương Bác Thần lại vô cùng chua xót.

Anh nhớ đến thân thế của mình, khóe miệng lộ ra một nụ cười chua chát.

Nguyện vọng của ba vợ đã được hoàn thành, nhưng mà nguyện vọng của mẹ mình đến khi nào mới có thể hoàn thành đây?

Năm đó, mẹ mình mang thai rồi bị người đàn ông đó nhẫn tâm vứt bỏ, sau khi bà biết được tin tức của người đàn ông đó thì đã ôm theo mình đến nhà họ Vương ở kinh đô.

Nhưng mà người đàn ông đó lại cưới một cô gái của gia đình giàu có.

Mẹ đã phải quỳ gối cầu xin ông ta, cầu xin nhà họ Vương, mẹ không cần có vinh hoa phú quý, mẹ nguyện ý rời khỏi, chỉ cầu bọn họ có thể nhận mình.

Nhưng mà người đàn ông đó lại hung hăng làm nhục mẹ mình một trận ở trước mặt của mọi người, còn nói ai biết được cái tên tạp chủng này có phải là của ông ta hay không, ông ta chỉ chơi đùa mà thôi.

Người phụ nữ đó mắng mẹ mình không biết xấu hổ, quyến rũ đàn ông, đánh mẹ mình một trận.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 143


CHƯƠNG 143

Mẹ là người có tính cách kiên cường, ôm mình trở về nhà họ Lý, dốc hết tâm huyết để phát triển nhà họ Lý từ một gia tộc không thể bước vào tam lưu thành một gia tộc giàu có nhất ở thành phố Hà Châu.

Bà đã thề là mình sẽ dẫn dắt nhà họ Lý trở thành một sự tồn tại không thua kém nhà họ Vương, bà muốn để người đàn ông đó phải hối hận, muốn để nhà họ Vương hối hận.

Nhưng mà người nhà họ Lý lại lấy oán trả ơn mẹ mình…

Vương Bác Thần hít một hơi thật sâu.

Nhà họ Lý, sao tôi có thể bỏ qua cho các người.

Các người nhận tội thì mẹ tôi mới có thể nhắm mắt.

Mẹ, con cầu xin mẹ, mẹ tuyệt đối không thể chuyển kiếp đầu thai, chờ con trai báo thù cho mẹ, để người nhà họ Lý quỳ gối trước phần mộ của mẹ nhận tội, rồi mẹ hẳn đi đầu thai.

“Bác Thần, chúng ta nên về thôi.”

Giọng nói Triệu Thanh Hà đã kéo Vương Bác Thần trở về hiện thực.

Anh vội vàng lau một giọt nước mắt bên khóe mắt, cười nó: “Ừm.”

Đã nhiều năm rồi, anh chưa từng rơi nước mắt.

Lúc đi ngang qua người nhà họ Triệu, Vương Bác Thần lạnh lùng nói: “Triệu Long, đây chỉ là một bài học mà tôi tặng cho nhà họ Triệu, linh vị của ba vợ tôi thờ trong nhà tổ nhà họ Triệu, nếu như các người không phục thì có thể đến tìm tôi, nếu như đụng chạm vào linh vị, các người sẽ không gánh vác nổi hậu quả đâu.”

Người nhà họ Triệu cúi thấp đầu.

Bọn họ lại bị một đứa cháu rễ dẫm đạp ở dưới chân.

Bọn họ không cam lòng.

Vương Bác Thần, mày cứ phách lối đi, hung hăng đi, chờ đến lúc nhà họ Triệu bọn tao vực dậy trả thù, xem xem mày có còn dám phách lối nữa không.

Tất cả mọi thứ giống như một cái tát vang dội đánh lên trên mặt của người nhà mình ở trước mặt mọi người.

Có một câu thế này: không thể ấn đầu một con lừa bắt nó uống nước được.

Bây giờ người nhà họ Triệu là con lừa bị đè đầu uống nước.

“Một đám ngu.”

Canh Phong khinh thường hừ một tiếng.

Nếu như người nhà họ Triệu thức thời, bây giờ bọn họ vẫn còn cơ hội.

Thần chủ không đánh chết bọn họ là đã cho bọn họ một cơ hội, chờ đến lúc bọn họ chủ động đến nhà nhận lỗi với cô Triệu Thanh Hà.

Nếu như bọn họ không thức thời, dám đến trả thù, làm mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn, vậy thì đó chính là ngày chết của nhà họ Triệu.

Thần chủ không hủy hoại nhà họ Triệu là bởi vì suy nghĩ cho cảm nhận của cô Triệu Thanh Hà.

Dù sao thì nhà họ Triệu cũng là nhà mẹ đẻ của Triệu Thanh Hà.

Canh Phong lắc đầu, xem xem người nhà họ Triệu làm như thế nào thôi.

Nhưng mà cái đám ngu này chắc chắn sẽ không hiểu ý tứ của thần chủ.

Nhìn bộ dạng vô cùng phẫn nộ của bọn họ, chắc chắn vẫn còn muốn báo thù.

Ha ha, một đám ngu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 144


CHƯƠNG 144

Sau khi về đến nhà, Trần Ngọc chủ động nói: “Hôm nay để mẹ đi đón Dao Dao cho, Thanh Hà, con nấu cơm đi.”

Vương Bác Thần bất ngờ, lập tức hiểu ý của mẹ vợ.

Bà làm vậy là cho mình với Thanh Hà có không gian tự do.

Ha ha ha.

Mẹ vợ đúng là người tốt.

Hiển nhiên là Triệu Thanh Hà vẫn còn chưa nghĩ ra, lúc nhìn thấy nụ cười ranh mãnh trên mặt Vương Bác Thần, cô thắc mắc hỏi: “Anh cười cái gì vậy?”

Vương Bác Thần ôm lấy Triệu Thanh Hà, hai tay bắt đầu không thành thật.

Đã nhịn bốn năm không chạm vào phụ nữ, có thể thành thật mới là lạ đó.

Thấp giọng nói: “Thanh Hà, cơ hội hiếm có, chúng ta…”

Triệu Thanh Hà đã kịp phản ứng lại, gương mặt lập tức đỏ bừng, cô cắn môi nói: “Anh, cái tên đáng chết này, trong đầu đều là suy nghĩ không thích hợp cho trẻ nhỏ.”

Vương Bác Thần cắn cắn lỗ tai Triệu Thanh Hà, đây chính là nơi nhạy cảm nhất của Triệu Thanh Hà.

Triệu Thanh Hà lập tức cảm thấy nhũn hết cả người, ngồi phịch ở trong lòng Vương Bác Thần, thẹn thùng mím môi, giận dỗi trách móc: “Cái tên xấu xa này, chỉ biết bắt nạt em.”

“Ha ha, đợi một lát nữa anh cho em bắt nạt anh.”

Vương Bác Thần ôm lấy Triệu Thanh Hà đi vào trong phòng ngủ.

Chờ đến lúc cô nhóc Dao Dao về nhà, ai biết còn có cơ hội hay không.

Đêm xuân quá ngắn, phải biết nắm chắc thời gian.



“Ba ơi, mẹ ơi, con về rồi.”

Dao Dao nhảy nhót chạy vào nhà, còn chưa vào cửa thì đã bắt đầu kêu to.

“Chạy từ từ thôi, để ý dưới chân đó.” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Trần Ngọc mang cái ba lô nhỏ của Dao Dao, ân cần đi đằng sau căn dặn.

“Ủa mẹ, mẹ còn chưa nấu cơm xong nữa ạ? Mẹ thật là lười quá đi, bình thường mỗi khi con về nhà thì bà ngoại đã làm cơm xong rồi, ba ơi, mau đổi kênh khác đi, con muốn xem hoạt hình hai chú gấu.”

Dao Dao thoáng nhìn qua, đá đá chiếc giày nhỏ ở trên chân, bò lên trên ghế sofa ngồi vào trong lòng Vương Bác Thần.

“Được được được, ba xem với con.”

Vương Bác Thần cười nói.

Ừm, ngày hôm nay tâm trạng rất thoải mái.

Bỗng nhiên, Dao Dao lại khịt mũi một cái, hít hà một hơi ở trong ngực Vương Bác Thần, bĩu môi nói: “Ba ơi, sao trên ngài lại có mùi hương trên người mẹ vậy.”

Vương Bác Thần khẽ giật mình, lập tức lặng thinh.

Sao cái mũi của con nhóc này lại thính như thế chứ.

Cái này cũng bị con đoán được? Rõ ràng là sau khi mình làm xong việc thì có tắm rửa rồi mà.

Vương Bác Thần đường đường là thần chủ, anh chưa từng bị người khác làm khó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 145


CHƯƠNG 145

Nhưng khi đối diện với câu hỏi ngây thơ của Dao Dao, anh lập tức bối rối.

Đường đường là thần chủ, lại bị Dao Dao đánh bại.

Cái con nhóc này, xem ra là đã thiếu mất một tuổi thơ hoàn chỉnh, sao mà câu hỏi nào cũng hỏi vậy chứ.

“Cái này, cái này, con hỏi mẹ của con đi.”

Vương Bác Thần gian xảo nói rồi lại nhìn thoáng qua Triệu Thanh Hà ở trong phòng bếp.

Người làm cha làm mẹ sợ nhất chính là trẻ con hỏi mấy câu hỏi này.

Quan trọng là trẻ con ở độ tuổi này đều rất thích hỏi này hỏi kia, bạn mà không trả lời thì sẽ luôn đuổi theo bạn hỏi tại sao.

Triệu Thanh Hà nghe nói như vậy thì thẹn quá hóa giận: “Vương Bác Thần, anh đi đổ rác đi kìa, anh mấy tuổi rồi mà còn coi phim hoạt hình hai chú gấu vậy hả? Dao Dao, đi rửa tay ăn cơm.”

“Dạ.”

Dao Dao sợ Triệu Thanh Hà nhất, cô bé làm mặt xấu rồi nhanh chóng đi rửa tay.

Trần Ngọc vô cùng vui vẻ, bà là người từng trải, đương nhiên hiểu có chuyện gì xảy ra.

Giữa vợ chồng chẳng phải sẽ có chuyện này à.

“Tuân mệnh bà xã đại nhân, ha ha ha.”

Vương Bác Thần vội vàng đi đổ rác, cười to ra ngoài.

Có thể nói là chạy trối chết.

Đi đổ rác xong, Vương Bác Thần chuẩn bị về nhà, lại phát hiện ở cách đó không xa có một lão giả mặc đường trang trông có vẻ uy nghiêm cứ nhìn chằm chằm vào mình.

Vương Bác Thần nhìn thoáng qua, lại không thèm để ý, quay người muốn đi lên lầu.

“Cậu cả.”

Lão giả mặc đường trang gọi một tiếng.

Vương Bác Thần khẽ nhíu mày, dừng bước nhìn ông ta.

Là người của nhà họ Vương.

Ha ha, tôi chưa đi tìm các người, các người lại đến cửa trước rồi.

Cười lạnh một tiếng ở trong lòng, Vương Bác Thần chờ đợi câu nói tiếp theo của ông ta.

“Cậu cả, tôi đã tìm được cậu rồi.”

Lão giả mặc đường trang đi đến trước mặt Vương Bác Thần: “Ông chủ kêu tôi đến đây đưa cậu về nhà.”

Trong ánh mắt của Vương Bác Thần chỉ có lạnh lùng, nhìn lão giả mặc đường trang một lúc thì liền muốn đi lên lầu.

“Cậu cả.”

Lão giả mặc đường trang kéo tay Vương Bác Thần lại rồi nói: “Cậu cả, ông chủ nói là ông ấy có lỗi với hai mẹ con cậu chủ, ông ấy nguyện ý đền bù, ông ấy rất muốn gặp mẹ của cậu và cậu một lần.”

Vương Bác Thần nhìn tay của ông ta một chút, thản nhiên nói: “Buông tay!”

Lão giả mặc đường trang bị ánh mắt lạnh như băng của Vương Bác Thần làm trong lòng sợ hãi, ông ta thật sự không nghĩ tới một cậu chủ lớn lên ở cái nơi nhỏ bé lại có một ánh mắt như thế này.

Ông ta xấu hổ buông tay: “Cậu cả, ông chủ thật sự rất áy náy, nếu như cậu trở về thì vẫn có thể kế thừa một chút tài sản, dù sao thì vẫn giàu có hơn cái nơi nhỏ bé như này đúng không?”

Thấy Vương Bác Thần không nói chuyện, lão giả mặc đường trang cho rằng Vương Bác Thần đã dao động, khinh thường hừ lạnh một tiếng trong lòng.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 146


CHƯƠNG 146

Ông ta tiến lên một bước: “Nhà họ Vương là một gia tộc lớn ở nước R, chỉ cần ngài trở về, cho dù có kế thừa một phần trăm tài sản thì ngài cũng có thể sử dụng mấy đời không hết, ngài lại ở một nơi nhỏ bé không thể so sánh với cả ổ chó của nhà họ Vương, ngài cam lòng ư?”

“Nói xong chưa, nói xong rồi thì cút đi.”

Vương Bác Thần bình tĩnh nhìn ông ta.

“Cái gì?”

Lão giả mặc đường trang sửng sờ, ông ta có thể nhận thấy sự khinh thường từ trong ánh mắt của Vương Bác Thần.

Không sai, đó chính là khinh thường và trào phúng.

Trước kia, lúc ông ta không thèm đặt người khác vào mắt, ông ta đã dùng ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc hệt như thế này.

Ra vẻ thanh cao à?

Ha ha, cái đứa con hoang như này, đợi đến lúc hiện nguyên hình rồi thì sẽ giống như con chó nhào tới tranh đoạt tài sản.

“Cậu cả, cậu vẫn là không hiểu rõ tình huống.”

Ánh mắt của lão giả mặc đường trang cũng trở nên lạnh lùng: “Ông chủ chỉ thương hại hai mẹ con các người, chỉ muốn bù đắp sai lầm trước kia của mình tôi đến đây để thông báo cho cậu, không phải để thương lượng với cậu, nhà họ Vương…”

“Ông cũng chỉ là một con chó săn của nhà họ Vương mà thôi, lại dám sủa trước mặt tôi?”

Vương Bác Thần lạnh lùng đánh gãy ông ta, ánh mắt tàn nhẫn: “Cút!”

Một tiếng “cút” này không khỏi làm lão giả mặc đường trang xanh mặt.

Kinh ngạc nhìn Vương Bác Thần.

Tại sao ánh mắt của đứa con riêng này là đáng sợ như thế?

Sao cậu ta lại có sự uy nghiêm này?

Lúc lão giả mặc đường trang còn đang ngây người, Vương Bác Thần đã đi lên lầu.

“Bác Thần, sao vậy?”

Triệu Thanh Hà nhìn thấy vẻ mặt của Vương Bác Thần khó coi, cô quan tâm hỏi.

“Không có chuyện gì đâu, đi ăn cơm thôi.”

Vương Bác Thần cười cười, nhưng mà tâm trạng vô cùng phức tạp.

Nhà họ Vương tìm mình trở về là có ý tốt à?

Ha ha.

Chỉ là vì để kéo dài tính mạng của con trai người đàn bà kia thôi.

Anh đã cho người điều tra tình cảnh hiện tại của nhà họ Vương rất rõ ràng.

Con trai của người phụ nữ kia bị một loại bệnh khó chữa trị, cần có loại máu khác thường được di truyền của nhà họ Vương mới có thể chữa khỏi.

Mỗi một thế hệ của nhà họ Vương đều xuất hiện một người mang theo dòng máu khác thường.

Mà người sở hữu dòng máu khác thường đời trước đã chết sớm, nếu không thì cũng không đến lượt Vương Hạo kế thừa nhà họ Vương.

Trong số người ở thế hệ này, người mang dòng máu khác thường là Vương Bác Thần.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 147


CHƯƠNG 147

Lòng Vương Bác Thần rất rất đau.

Nhà họ Vương, nhà họ Vương!

Anh vĩnh viễn không thể quên đi cảnh tượng vào năm đó mẹ và mình quỳ gối trước mặt người nhà họ Vương trong mưa to gió lớn.

Nhưng người nhà họ Vương lạnh lùng nhìn, không có người nào đứng ra nói một lời công bằng.

Bọn họ đều nhìn người phụ nữ đó đánh mẹ mình.

Bọn họ cứ nhìn như thế.

Mình dập đầu với bọn họ, cầu xin tất cả mọi người, nhưng mà không có ai đứng ra ngăn cản.

Mình ôm lấy chân của Vương Hạo, cầu xin ông ta, lại bị ông ta đá vào trong vũng bùn.

Mình vĩnh viễn không thể quên được, Vương Hạo còn cực kỳ tàn nhẫn nói: “Thằng tạp chủng, ai mà biết được mày là con của tên đàn ông nào, lại dám gọi tao là ba, tao đánh chết mày.”

Mẹ bị người phụ nữ kia đánh cho ngất đi, nếu như không phải tiếng khóc đau thấu ruột gan của mình đánh thức mẹ, có lẽ là lần đó mẹ mình không còn nữa.

Răng rắc.

Chiếc đũa bị gãy mất ở trong tay Vương Bác Thần.

Vương Bác Thần không hề biết trong mắt anh lộ ra sát ý đáng sợ đến cỡ nào.

Nhà họ Lý!

Ông trời thương xót tôi, để mẹ con tôi tiếp tục sống, nhưng lại bị các người hại chết.

Nhà họ Lý!

Nhà họ Lý!

“Oa…”

Bỗng nhiên, tiếng khóc của Dao Dao đánh thức Vương Bác Thần: “Ba ơi, ba ơi, ba đừng có dọa Dao Dao mà, Dao Dao sợ lắm, Dao Dao sợ lắm.”

“Bác Thần, anh, anh, anh không sao đó chứ?”

Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà cũng hoảng sợ nhìn Vương Bác Thần, mặc dù sợ, nhưng mà bọn họ lo lắng cho Vương Bác Thần hơn.

Hô.

Vương Bác Thần hít một hơi thật sâu.

Mồ hôi lạnh túa ra ở trên cổ.

Đã nhiều năm trôi qua, mình tưởng là mình đã có thể khống chế tâm trạng đó, thật sự không ngờ là mình vẫn mất kiểm soát.

Anh vô cùng áy náy: “Xin lỗi, nhớ đến một chút chuyện không vui, hù dọa mọi người rồi. Dao Dao, ba xin lỗi con.”

Trần Ngọc liếc mắt ra hiệu cho Triệu Thanh Hà ôm Dao Dao đi vào trong phòng.

Triệu Thanh Hà nắm chặt tay Vương Bác Thần, hốc mắt phiếm hồng: “Bác Thần, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, anh nói với em đi, em và anh cùng nhau đối mặt, anh đừng có dọa em, em không muốn vất vả lắm chúng ta mới có thể yên ổn mà lại xảy ra biến cố.”

“Không có gì đâu, thật sự không có gì hết, chỉ là lúc nãy nhớ đến một vài chuyện trên chiến trường. Em cũng biết di chứng sau chiến tranh mà, chính là như vậy đó.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 148


CHƯƠNG 148

Vương Bác Thần vội vàng tìm một lý do, mỉm cười an ủi.

Sau này phải chú ý hơn, may là tiếng khóc của Dao Dao đánh thức mình, nếu không thì hậu quả khó mà lường được.

Triệu Thanh Hà không hỏi nữa, mà lại im lặng ôm lấy Vương Bác Thần, một bên mặt dán bên ngực trái anh.

Cô rất đau lòng.

Cô biết rằng anh rất khó chịu.

Vô cùng khó khăn.

Rất rất khổ.

Nhưng mà mặc kệ khổ như thế nào, khó khăn như thế nào, cô mãi mãi luôn đứng bên cạnh anh.

Tất cả những khổ đau, cô nguyện ý gánh vác cùng với anh.

Một người gánh vác, gọi là gánh vác.

Hai người gánh vác, đó gọi là nhà.

Trong mười mấy ngày nay, Triệu Thanh Hà vẫn luôn bận bịu chuyện ở công ty.

Vương Bác Thần đưa đón Dao Dao, nhận Phương Viên làm em gái mình.

“Triệu tổng, xảy ra chuyện lớn rồi, các nhà sản xuất không cung cấp nguyên liệu nữa.”

Triệu Thanh Hà vừa mới đến công ty chưa tới nửa tiếng đồng hồ thì thư ký đã gọi điện thoại tới, giọng điệu lo lắng.

“Cái gì, có chuyện gì xảy ra vậy, nói rõ một chút đi.”

Triệu Thanh Hà gấp gáp, công ty Hoa Nguyên của cô vừa nhận thầu một tòa nhà ở thành phố mới.

Bởi vì các dự án khác đều đã bị nhà họ Lý và nhà họ Triệu cướp đi, ngay cả tứ đại gia tộc cũng không có bao nhiêu dự án.

Dựa vào năng lực hiện tại của công ty Hoa Nguyên, có thể nhận thầu một tòa nhà là đã tốt lắm rồi.

Nhưng mà bây giờ bên phía công ty kia lại cắt đứt nguồn cung cấp nguyên vật liệu, chuyện này như là trực tiếp bóp lấy yết hầu công ty Hoa Nguyên.

Triệu Thanh Hà vô cùng rối rắm, gia đình có thể xoay chuyển được hay không đều phụ thuộc vào tòa nhà này, hơn nữa, tiền nhận thầu đều là do nhà họ Hồ đầu tư.

“Công ty bên kia nói là nhà họ Lý cho ra cái giá gấp ba, mua đứt tất cả nguồn cung cấp nguyên liệu…”

“Chờ một chút, để tôi đi qua đó xem xem.”

Triệu Thanh Hà gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, gia đình mình có thể xoay chuyển được hay không thì phải trông cậy vào tòa nhà này.

Bây giờ nguyên vật liệu đã bị nhà họ Lý mua đứt rồi, nếu như tòa nhà này không thể được xây dựng, vậy thì tiền đầu tư sẽ đổ sông đổ biển.

“Thanh Hà, sao vậy, để anh đưa em đi.”

Vương Bác Thần nhíu mày.

Nhà họ Lý không nhịn được nữa rồi, ra tay với công ty Hoa Nguyên hả?

Tôi không tìm các người, các người lại tự mình đưa đến cửa.

“Ừm.”

Triệu Thanh Hà vội vàng dẫn Vương Bác Thần chạy tới công ty.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 149


CHƯƠNG 149

Lúc này.

Công ty Hoa Nguyên vô cùng hỗn loạn.

Có rất nhiều nhân viên luống cuống tay chân, nhà họ Lý ra tay, quả thật là một cuộc tấn công.

Tất cả các nhà máy sản xuất vật liệu đã bị mua đứt, cái chiêu rút củi dưới đáy nồi, ngay cả một đường sống hạn hẹp cũng không để lại cho công ty khác.

“Bây giờ còn làm cái quái gì nữa, tiền lương của chúng ta cũng không có.”

“Công ty nhỏ bé như chúng ta, nhà họ Lý thoáng một cái đã mua đứt nhà máy nguyên vật liệu, chúng ta còn làm cái quái gì nữa, chi phí không thể thu trở về.”

“Nghe nói là công nhân trên công trường đang làm loạn, lo là không lấy được tiền, dù sao thì nhà họ Lý đã ra tay, dự án này xem như bị hủy rồi.”

“Ai bảo không, hiện tại nợ bên phía công nhân gần ba tỷ, dự án bị bỏ rồi, số tiền đó kiếm từ đâu ra đây. Theo như tôi được biết, nguồn tài chính của công ty đều đã ném vào đó, căn bản không còn tiền đâu.”

Đám nhân viên anh một câu tôi một câu, đều đang lo lắng mình không có tiền lương.

Ai cũng không có tâm tư làm việc.

“Mọi người đừng gấp, Triệu tổng lập tức đến đây ngay thôi, công ty sẽ không quỵt tiền lương của mọi người đâu, mọi người phải tin tưởng vào Triệu tổng.”

Thư ký Tiểu Lan không ngừng trấn an cảm xúc mọi người, nhưng mà không có người nào nghe lời cô ta.

“Đủ rồi, tôi đi làm là vì để lấy tiền lương, công ty có lỗ hay không không liên quan gì tới tôi, nếu như tôi không có tiền lương thì chúng ta gặp nhau ở tòa đi.”

Có một người thanh niên không hề khách khí chút nào.

Lại có một người đàn ông trung niên béo mập kẹp một cái cặp công văn: “Thư ký Tiểu Lan, nếu không thì trước tiên quyết toán tiền dự án của tôi trước đi, mấy chục công nhân của tôi đều đang làm loạn ở công trường, đình công rồi.”

“Thanh toán tiền lương cho chúng tôi đi, tôi đã xin từ chức, nếu như không phát tiền lương cho chúng tôi thì đừng có trách tôi không khách khí, tôi cũng quen biết một vài người đó.”

Người trẻ tuổi kia cực kỳ mất kiên nhẫn.

“Đúng vậy đúng vậy, bây giờ rõ ràng là công ty Hoa Nguyên không có hi vọng rồi, ở toàn bộ thành phố Hà Châu, không có người nào có thể đấu nhau với nhà họ Lý…” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nghe thấy mấy câu nói này, Tiểu Lan tức đến nỗi bật khóc, cô ta cắn răng nói: “Chuyện vừa mới xảy ra, các người gấp cái gì chứ, bình thường Triệu tổng đối xử với các người không tốt hả, các người có lương tâm không chứ?”

Người trẻ tuổi trực tiếp cãi lại: “Mẹ nó, ông đây đi làm lấy tiền lương là sai hả?”

“Tiểu Lan, kêu tài vụ thanh toán lương cho Trương Siêu đi, mời cậu ta cút khỏi đây.”

Triệu Thanh Hà đã đến nơi, lạnh lùng nói.

“Vâng vâng.”

Tiểu Lan thấy Triệu Thanh Hà đến, lập tức thở phào một hơi.

Nghe thấy lời nói của Triệu Thanh Hà, rõ ràng là Trương Siêu sửng sốt một chút.

Bình thường Triệu Thanh Hà nói chuyện có vẻ rất yếu đuối, nhìn như dễ bắt nạt.

Bây giờ cô đã kiên cường đứng lên, còn kêu mình cút đi,
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 150


CHƯƠNG 150

Trương Siêu lập tức không vui: “Triệu tổng, cô nói chuyện với tôi lịch sự một chút đi, nể mặt mới gọi cô một tiếng Triệu tổng, không nể mặt thì cô là cái thá gì chứ? Đừng có tưởng rằng mọi người không biết chuyện xấu của cô, cô cho rằng cô tốt lành lắm hả?”

Những nhân viên khác lập tức nhìn Triệu Thanh Hà, muốn biết Triệu Thanh Hà sẽ làm như thế nào.

Trương Siêu đã ngông cuồng như thế rồi, nếu như ngay cả Trương Siêu mà cũng không quản lý được, vậy thì Triệu Thanh Hà không có uy tín gì hết.

Triệu Thanh Hà tức giận, vừa mới định nói chuyện, lại bị Vương Bác Thần ở sau lưng ngăn cản, anh nói: “Vợ à, cái loại rác rưởi này không đáng để em tức giận đâu, để anh xử lý là được rồi.”

“Con mẹ nó chứ, mày mắng ai vậy, có tin tao sẽ tìm người phế bỏ mày không?”

Vốn dĩ Trương Siêu xuất thân từ lưu manh, nói chuyện giống như là cái đám du côn.

Bình thường, những nhân viên khác có hơi sợ anh ta.

Lúc Triệu Thanh Hà tiếp nhận công ty Hoa Nguyên, vốn định đuổi việc Trương Siêu, nhưng mà sợ làm phật lòng những nhân viên cũ, nói là cô không nghĩ tình xưa cho nên mới giữ lại.

Những người khác không có ai lên tiếng, đều đang nhìn xem.

Vương Bác Thần biết là Triệu Thanh Hà muốn xây dựng uy tín thì nhất định phải xử lý Trương Siêu.

Trương Siêu chỉ vào Vương Bác Thần, hùng hùng hổ hổ nói: “Mẹ nó cái thằng chó này, mày đang nói chuyện với ai đó hả? Mày chính là cái thằng chồng phế vật của Triệu Thanh Hà đó à, mày ngay cả bị cắm sừng bao nhiêu cái rồi mà cũng không biết, mẹ nó, lại còn dám đứng đây so đo với tao, tao thấy mày thiếu…”

Răng rắc.

Vương Bác Thần dứt khoát đá một cái vào đầu gối của Trương Siêu.

Chân của Trương Siêu liền quẹo ra đằng sau, hoàn toàn gãy mất.

“A a a…”

Trương Siêu đau đến phát điên, che lấy chân rồi hét thảm thiết, làm cho người khác tê cả da đầu.

Ôi.

Những nhân viên khác giật hết cả mình.

Đây chính là chồng của Triệu Thanh Hà đó à?

Sao cậu ta lại hung dữ như thế, trực tiếp đá gãy chân của Trương Siêu.

Bọn họ hoảng sợ nghĩ, may mắn là lúc nãy mình không cải lời Triệu Thanh Hà, nếu không thì mình cũng sẽ có kết cục như vậy.

“Mày nhận tiền của ai?”

Vương Bác Thần lạnh nhạt hỏi.

Trương Siêu đau đến nỗi toát mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt hung tàn: “Mày, mày dám đánh tao, mày nhất định phải chết, cái công ty rách nát của bọn mày chẳng khá hơn là bao đâu…”

Răng rắc.

Vương Bác Thần cũng không nhiều lời, thờ ơ đạp gãy một cái chân còn lại của anh ta.

Thật ngông cuồng.

Sao cậu ta lại dám?

Người đàn ông trung niên mập mạp nhìn thấy cảnh tượng này, bị dọa hai chân run rẩy, mắt trợn tròn.

Ông ta là chủ thầu, biết cái nghề xây dựng này đen tối như thế nào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 151


CHƯƠNG 151

Chỉ cần đúng vị trí, đừng nói là đánh cho tàn phế, cho dù có đánh chết thì cũng không có vấn đề gì.

Huống hồ gì Trương Siêu vốn dĩ là một tên lưu manh.

Nhưng mà nhớ tới những lời mà đồng hương mình đã nói, ông ta lại kiên cường.

Mình làm việc cho nhà họ Lý, chỉ cần để thanh danh của công ty Hoa Nguyên xấu đi thì sẽ có công lớn, là đã có thể có được một tỷ năm trăm triệu.

“Mày, mày đang nói cái gì, tao không hiểu.”

Trương Siêu đâu đến chết đi sống lại, mặt mũi vặn vẹo lại cùng một chỗ, sắc mặt vô cùng dữ tợn.

Vương Bác Thần âm trầm nói: “Vậy thì mày đi chết đi.”

Đột nhiên, Trương Siêu lại cảm nhận được một sự sợ hãi phát ra từ trong linh hồn.

Giống như có một con dao bất cứ lúc nào cũng có thể cắt đứt cổ anh ta.

Anh ta chỉ cảm thấy chỉ cần mình nói một câu không biết, Vương Bác Thần sẽ không hề do dự mà giết chết mình.

Trương Siêu vội vàng cầu xin tha thứ: “Tao nói, tao nói, tha cho tao, tao đồng ý nói.”

Đám người Tiểu Lan bất ngờ, chẳng lẽ Trương Siêu còn có bí mật không thể nói cho người khác biết?

Vương Bác Thần nhìn anh ta, sát ý trong mắt làm cho mọi người không rét mà run.

“Là ông Trần, ông Trần kêu tôi quấy rối công ty.”

Trương Siêu khai hết tất cả.

“Cái gì, hóa ra là Trương Siêu cố ý gây rối.”

“Vậy, vậy cậu ta nói công ty không thể phát tiền lương, cũng là giả?”

Nghe thấy lời nói của Trương Siêu, những nhân viên khác đều choáng váng.

Bọn họ đều bị Trương Siêu lừa gạt, chính là vì để bọn họ lấy tiền lương rồi rời khỏi Hoa Nguyên.

“Đúng là xấu xa mà!”

Có người tức giận bất bình nói.

Lúc đầu, bọn họ chỉ lo lắng nếu như không phải Trương Siêu không ngừng nói công ty Hoa Nguyên sắp phá sản rồi, nhà họ Lý lại đang nhằm vào công ty Hoa Nguyên, bọn họ cũng sẽ không muốn phải từ chức vào lúc này.

Dù sao thì bình thường Triệu tổng đối xử với bọn họ rất tốt, nếu như trực tiếp nói tới chuyện từ chức thì quá xấu hổ.

“Tại sao mày lại nghe lời ông ta.”

Vương Bác Thần tiếp tục hỏi, nếu như không để Trương Siêu nói ra thì những nhân viên khác sẽ rời khỏi.

Bây giờ kỳ xây dựng đang trong giai đoạn khốc liệt nhất, đã quá muộn để tuyển thêm người.

Triệu Thanh Hà vẫn muốn phát triển công ty của ba mình một lần nữa, đây chính là tâm nguyện của cô, Vương Bác Thần bằng lòng hoàn thành nó với cô.

Nếu như đã nói rồi, Trương Siêu dứt khoát nói hết toàn bộ: “Ông Trần nói chỉ cần tôi có thể để cho mọi người từ bỏ công việc thì sẽ cho tôi một tỷ năm trăm triệu, ông ta chính là chủ thầu của công ty trực thuộc tập đoàn Lý thị.”

“Chẳng trách cậu lại chịu khó quấy rối như thế, hóa ra là mình có lợi ích.”

Tiểu Lan tức giận đá Trương Siêu, hậm hực nói: “Con người cậu thật là xấu xa quá đi, phải bị đánh mới được.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 152


CHƯƠNG 152

Vương Bác Thần cũng không để ý tới anh ta nữa, bây giờ sự thật đã quá rõ ràng, mọi người đều biết có chuyện gì xảy ra, cảm xúc cũng không còn nóng nảy như ban đầu, anh chờ đợi Triệu Thanh Hà lên tiếng.

Tiểu Lan ghét bỏ nói: “Tiền lương của anh đã được chuyển đi rồi, cút nhanh lên đi, nhìn thấy anh là đã buồn nôn!”

Trương Siêu đau đến mức cả mặt run rẩy, vốn chỉ muốn nói vài câu, nhưng mà khi nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của Vương Bác Thần thì bị dọa, vội vàng lăn lộn chạy đi.

Nhà thầu ở bên cạnh mang theo sắc mặt trắng bệch, mặc dù không ngừng an ủi mình, nhưng mà người trẻ tuổi trước mắt quá tàn nhẫn.

Một lời không nói mà đã đánh gãy hai chân của Trương Siêu.

Nếu như bây giờ mình mở miệng đòi thanh toán công trình, còn có quả ngọt để ăn à?

Ông ta nơm nớp lo sợ liếc trộm Vương Bác Thần, nuốt một ngụm nước bọt, đi không được, không đi cũng không được.

Trời đất ơi, rốt cuộc người này là ai vậy.

Trực tiếp đánh gãy hai chân người ta mẹ kiếp, còn hung ác hơn nhiều so với những người mà mình biết.

“Lão Ngũ, ông tìm tôi có chuyện gì?”

Triệu Thanh Hà nhìn về phía người trung niên mập mạp, đây chính là chủ thầu chịu trách nhiệm ở công trường.

Lão Ngũ nhìn thoáng qua Vương Bác Thần, nhìn thấy anh đang nhìn mình, lập tức không dám nói những lời mình đã chuẩn bị sẵn từ đầu, lau mồ hôi lạnh ở trên trán rồi nói: “Triệu, Triệu tổng, là, là như thế này, bởi vì nguyên vật liệu bị cắt đứt nguồn cung cấp, cho nên công nhân đang làm ầm làm ĩ, nói là công ty không phát tiền lương, cho nên, cho nên tôi mới đến đây xem sao.”

Triệu Thanh Hà cau mày.

Cô đã cảm thấy chuyện này không đơn giản.

Ở bên phía nhà họ Lý vừa mới mua đứt nhà máy nguyên vật liệu, Trương Siêu ở bên phía công ty lại náo loạn cả lên, bên phía công trường cũng náo loạn.

Nếu như nói trong này không có âm mưu thì Triệu Thanh Hà không tin.

Chỉ là tạm thời cô không hiểu tại sao nhà họ Lý phải làm như vậy.

“Thật sự là như thế này?”

Triệu Thanh Hà còn chưa lên tiếng thì Vương Bác Thần đã lạnh nhạt mở miệng nói.

Lão Ngũ bị hù cả người khẽ run rẩy, vẻ mặt lập tức khủng hoảng, đưa đám nói: “Tôi, tôi nói, tôi nói hết toàn bộ.”

Công nhân viên kinh ngạc không thể tin mà nhìn Lão Ngũ.

Cái này…

Lại có chuyện gì nữa hả?

Vương Bác Thần đập tay lên trên bàn, lơ đãng nói: “Nói đi.”

Lão Ngũ cẩn thận nhìn Triệu Thanh Hà, sau đó thận trọng nói: “Công nhân gây chuyện là do ông Trần đã dặn dò, ông ấy kêu mọi người làm lớn chuyện lên đi, chính là vì để bôi xấu thanh danh của công ty Hoa Nguyên!”

Giọng nói của Lão Ngũ càng ngày càng nhỏ, ông ta không dám nhìn Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà.

Nói xong lời cuối cùng, ông ta đã bị ánh mắt của Vương Bác Thần dọa phải quỳ ở trên đất, nước mắt đầm đìa: “Cậu cậu tha cho tôi đi, tôi, tôi cũng bị ép buộc thôi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 153


CHƯƠNG 153

Nghe nói như vậy, Tiểu Lan tức sắp khóc đến nơi, chỉ vào mặt Lão Ngũ rồi mắng: “Lão Ngũ, ông, ông đúng là một cái tên tàn nhẫn, đồ ác độc, cái tên vong ân bội nghĩa, nếu như không phải Triệu tổng thì ông có thể có công trình được à? Ông quên lúc trước ai ép ông vào con đường cùng, như thế mà ông lại cấu kết với Trần Thiên Minh làm chuyện xấu, lúc trước Triệu tổng không nên cứu ông, đáng đời ông bị Trần Thiên Minh bẫy chết!”

Triệu Thanh Hà nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén không cho nước mắt chảy ra.

Cô không thể để nhân viên nhìn thấy sự mềm yếu của mình.

Cô không ngờ là Lão Ngũ sẽ phản bội mình.

Đây chính là cấp dưới trước kia của ba mình, một năm trước bị Trần Thiên Minh gài bẫy đến tán gia bại sản.

Vì cô suy nghĩ cho tình cảm của ba mình, với lại con người Lão Ngũ đúng là có kiến thức về phương diện này, cho nên để ông ta làm công trình này.

Thật sự không nghĩ đến lại là một tên vô ơn.

“Ông đi đi.”

Mở mắt ra một lần nữa, trong mắt Triệu Thanh Hà đã xuất hiện một tia kiên cường.

Lão Ngũ khúm núm nói: “Triệu, Triệu tổng, vậy tiền công trình…”,

Tiểu Lan tức hổn hển mắng ông ta: “Đều đã đến nước này rồi mà ông còn có mặt mũi nhắc tới tiền công trình nữa hả? Lão Ngũ, ông sờ vào lương tâm của mình thử xem, thật sự là do công nhân gây chuyện à? Đây là có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ chính ông còn không biết?”

Lão Ngũ như người đã chết, nhưng mà công nhân của ông ta đều đã bị Trần Thiên Minh mua chuộc hết rồi, nếu như không có được tiền công trình thì bọn họ thật sự sẽ đánh chết mình.

Vương Bác Thần đã đoán được có chuyện gì xảy ra, âm mưu ấy trước mặt anh chẳng là cái gì hết.

Thản nhiên nói: “Tiền công trình sẽ trả lại cho ông, nhưng mà trước đó ông phải dẫn tôi đi gặp Trần Thiên Minh.”

“Hả?”

Lão Ngũ giật mình, bây giờ ông ta chỉ muốn có được tiền công trình mà thôi.

Trước đó Trần Thiên Minh đã nói với ông ta đây là do nhà họ Lý ra tay, ai ra mặt cũng vô dụng thôi.

Cho dù Vương Bác Thần có đủ hung ác, cho dù biết đánh đi nữa, nhưng mà khi đối diện với một con quái vật khổng lồ như nhà họ Lý thì có tác dụng không?

Đừng nói là nhà họ Lý, cho dù là Trần Thiên Minh thì cũng không phải là người mà công ty Hoa Nguyên có thể dây vào.

Trần Thiên Minh là chủ thầu lớn nhất ở thành phố Hà Châu, dưới tay có hơn một trăm người.

Đi tìm ông ta hả?

Đó là muốn chết.

“Bác Thần, anh đừng có đi, em không muốn xây dựng công trình này nữa, em lại đi tìm dự án khác, anh đừng đi tìm Trần Thiên Minh, em không muốn anh xảy ra chuyện.”

Triệu Thanh Hà vội vàng nói.

Trước khi tìm Lão Ngũ thì cô đã đi tìm Trần Thiên Minh trước rồi.

Nhưng mà Trần Thiên Minh lại chơi chiêu sư tử ngoạm, Triệu Thanh Hà từ chối, kết quả không ngờ tới Trần Thiên Minh lại nói rằng ai dám nhận công trình của công ty Hoa Nguyên thì không xong với Trần Thiên Minh đâu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 154


CHƯƠNG 154

Có thể nghĩ cũng biết kết quả, không có chủ thầu nào dám nhận.

Cuối cùng, Triệu Thanh Hà mới nhớ tới Lão Ngũ, lúc này mới có thể khởi công.

Ai mà biết được, lúc này Trần Thiên Minh lại gây khó dễ.

Vương Bác Thần cười nói: “Chúng ta không khi dễ người khác, nhưng mà điều kiện tiên quyết là không ai khi dễ chúng ta, nhẫn nhịn không phải là tính cách của anh, em cũng biết rồi đó, anh sẽ về nhanh thôi.”

Triệu Thanh Hà suy nghĩ Vương Bác Thần quen biết với Canh Phong, xảy ra chuyện thì có thể tìm Canh Phong giải quyết, cô liền gật đầu: “Vậy thì để Tiểu Lan đi cùng anh đi, nếu như tình huống có gì không ổn thì Tiểu Lan lập tức liên lạc với em, anh nhất định phải cẩn thận, đừng đánh nhau với bọn họ, đừng để mình bị thua thiệt, xảy ra chuyện gì thì chúng ta cùng nhau đối mặt.”

Đây mới là vợ của mình.

Vương Bác Thần hôn lên mặt Triệu Thanh Hà trước mặt tất cả mọi người, anh nói: “Yên tâm đi, anh tự có chừng mực.”

Trong nháy mắt gương mặt Triệu Thanh Hà liền đỏ bừng, cái tên này thật là, có nhiều người nhìn như thế.

“Đi thôi.”

Vương Bác Thần nhìn Lão Ngũ.

Lão Ngũ bị dọa muốn tè ra quần, nhanh chóng gật đầu: “Được được, tôi dẫn cậu đi, tôi dẫn cậu đi.”

Đến công trường, tất cả các công việc đều đã dừng lại.

Công nhân tụm năm tụm ba ngồi cùng với nhau đánh bài, nói khoác.

Còn có một số người đã về nhà.

Nông dân công đều là như vậy, xử lý công việc trên công trường xong rồi thì về nhà, còn phải giải quyết chuyện ruộng đất.

“Lão Ngũ, có đòi tiền được không vậy?”

Nhìn thấy Lão Ngũ dẫn theo một nam một nữ bước đến, lập tức có người vây quanh.

Vương Bác Thần biết những nông dân công đứng cuối cùng trong tầng lớp xã hội đều sống không dễ dàng, dựa vào sức lập một nhóm người kiếm tiền, nhìn như mỗi ngày có thể kiếm hơn mấy trăm, nhưng mà trên thực tế cả năm kiếm chẳng được bao nhiêu tiền.

Kiếm được một số tiền, điều đầu tiên không phải là nghỉ ăn một bữa ngon, mà là gửi về nhà.

Con nhỏ được đi học? Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Để vợ mua vài bộ quần áo mới?

Cả nhà chỉ có một người kiếm tiền, cả gia đình đều phải dùng tiền, một năm có thể tiết kiệm được tám chín mươi triệu đã là tốt lắm rồi.

Cho nên, bọn họ vừa mới nghe thấy công ty xảy ra chuyện, một khi bị người khác thổi gió thì liền gây chuyện, cũng là điều rất bình thường.

Dù sao thì ai ra ngoài làm công mà không phải vì kiếm chút tiền chứ?

Vương Bác Thần hoàn toàn có thể hiểu được bọn họ.

“Mọi người đừng nóng vội, tôi đại diện cho Triệu tổng đến đây nói chuyện với mọi người.”

Vương Bác Thần bước lên một bước, lên tiếng nói.

“Anh là ai chứ, tiền lương không thanh toán cho chúng tôi, ai đến đây cũng vô dụng thôi.”

Có người bất mãn nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 155


CHƯƠNG 155

“Đúng vậy, chúng tôi chỉ cần tiền lương, đừng có cho là chúng tôi không biết có chuyện gì xảy ra, muốn lừa gạt chúng tôi hả? Không có cửa đâu.”

Có người tức giận nói.

“Nhà họ Lý đã mua đứt tất cả nguyên vật liệu rồi, cho dù chúng ta có muốn tiếp tục làm thì cũng không có nguyên vật liệu, nhà họ Lý đã ra tay, công ty Hoa Nguyên có biện pháp gì chứ? Mau thanh toán tiền lương cho tôi đi, tôi cũng phải về nhà làm nông nữa.”

Mọi người anh một câu tôi một câu, vô cùng ồn ào.

Lúc này, nghe nói có người của công ty Hoa Nguyên đến đây, những người khác ở trong ký túc xá cũng chạy tới.

Chen chúc ở đây chật như nêm cối.

Tiểu Lan chưa từng thấy cảnh tượng như thế này, lập tức bị dọa đến nỗi gương mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch, đứng sát vào sau lưng Vương Bác Thần, một tấc không rời.

Cô ta nhìn bóng lưng Vương Bác Thần, âm thầm nghĩ chồng của Triệu tổng thật là lợi hại quá đi, đối mặt với nhiều người như vậy đều không bối rối, bọn họ còn nói chồng của Triệu tổng là một tên phế vật, đúng là có mắt không tròng.

Đối diện với cảnh tượng hỗn loạn thế này, Vương Bác Thần biết có nói gì cũng không có tác dụng, lúc này, mình phải dùng biện pháp cứng rắn.

Giống như anh dẫn binh, bạn tỏ ra yếu thế thì bọn họ sẽ mạnh hơn.

Bạn mạnh thì bọn họ sẽ yếu.

“Mẹ nó, ngậm miệng lại cho tôi, nghe tôi nói.”

Vương Bác Thần hét to một tiếng, mang theo một cảm giác áp lực, loại khí thế thống lĩnh thiên quân vạn mã vừa mới bộc phát thì lập tức kiểm soát cục diện.

Sự tự tin, sự uy nghiêm đó là được mài giũa từ trên chiến trường.

Đừng nói là đám nông dân công này, cho dù là mấy chục vạn quân đội cũng phải ngoan ngoãn dưới tay anh.

Nếu không thì anh dùng cái gì để trở thành thần chủ chứ?

Cái này không chỉ là một danh xưng đơn giản như thế.

Đó là đấng tối cao, chiến thần chi chủ.

Mặc dù chỉ có một mình anh, nhưng lại mang theo khí thế của thiên quân vạn mã.

“Đừng có hù dọa chúng tôi, chúng tôi không sợ đâu.”

Có người thấp giọng lẩm bẩm một câu, nhưng mà cũng không dám lớn tiếng nói ra.

“Tôi tên là Vương Bác Thần, là chồng của Triệu Thanh Hà.”

Vương Bác Thần không để ý tới anh ta mà thản nhiên nói: “Muốn gây chuyện thì đứng ra đây, tôi thanh toán tiền lương, kế tiếp còn có rất nhiều công trình, tôi đi tìm người khác làm, ai muốn đi?”

Không có người nào lên tiếng.

Trong giọng nói của Vương Bác Thần mang theo uy nghiêm, đó chính là uy nghiêm của trăm vạn đại quân.

Vương Bác Thần giải quyết dứt khoát, không cho bọn họ có thời gian suy nghĩ: “Nếu như không có ai đứng ra, vậy thì tiếp tục nghe tôi nói, tôi biết là có người nói với các người nhà họ Lý đã mua đứt nguyên vật liệu, công ty Hoa Nguyên không thể phát tiền lương, dự án sắp phải hủy bỏ, cho nên các người lo lắng không lấy được tiền, tôi có thể hiểu được.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 156


CHƯƠNG 156

Các công nhân đều nhìn Vương Bác Thần.

Khí tràng của Vương Bác Thần quá mạnh, không có ai dám nói gì.

Lão Ngũ cảm thấy hình như là mình nhìn thấy một tướng quân đang đứng phát biểu.

Trong lòng của ông ta bỗng nhiên rung động, nếu như mình đi theo Vương Bác Thần, có khi nào có thể lật đổ cái tên Trần Thiên Minh đó báo thù rửa hận?

“Vậy, vậy cậu nói xem phải làm sao đây? Không kiếm được tiền, cả nhà chúng tôi đều phải uống gió tây bắc.”

“Đúng vậy đó, đừng chị biết nói mấy lời dễ nghe, ai mà biết được cậu có ý đồ gì.”

Trong đám người có tiếng nói.

Phát hiện Vương Bác Thần lộ ra một nụ cười nhẹ, anh đã đạt được mục đích rồi.

Vương Bác Thần cũng không lập tức bắt hai người này ra, chắc chắn hai người này chính là tên đầu sỏ thúc đẩy nông dân công gây chuyện.

Vương Bác Thần không quan tâm, bình tĩnh nói: “Chẳng lẽ các người không nghĩ tới là ai đã lên kế hoạch xây dựng thành phố mới?”

“Thành phố mới là do thần chủ đưa ra kế hoạch, thư ký Tư tự mình giám sát xây dựng, sẽ để cho dự án hủy hoại được à? Nếu như một tòa nhà như thế này bị hủy, thần chủ cũng không có tư cách làm thống đốc Hà Châu đâu.”

Lời này vừa mới nói ra, tất cả mọi người, bao gồm cả Lão Ngũ đều ngơ ngác.

Đúng vậy đó.

Thành phố mới là do thần chủ đề ra.

Nếu như một tòa nhà bị hủy, vậy thì mặt mũi của thần chủ phải để ở đâu đây?

Tiểu Lan cũng không nghĩ tới điểm này, nghe thấy Vương Bác Thần nói như vậy thì lập tức kịp phản ứng lại.

Nhà họ Lý có thể đánh ép công ty Hoa Nguyên, nhưng mà dám đánh ép thần chủ à?

Có cho bọn họ một nghìn lá gan cũng không dám.

Những lời nói này giống như cho bọn họ uống một viên thuốc an thần.

Thấy bọn họ bắt đầu có suy nghĩ, Vương Bác Thần cười cười, thứ mà anh muốn chính là hiệu quả như thế.

Sở dĩ những người này lại gây chuyện cũng là bởi vì bị nhà họ Lý thúc đẩy, với lại có người khác cố ý châm ngòi, đương nhiên sẽ náo loạn.

Vương Bác Thần tiếp tục nói: “Đối với những người bình thường như chúng ta mà nói, đúng là nhà họ Lý rất mạnh, chúng ta không có cách nào phản kháng. Nhưng mà thần chủ sẽ không trơ mắt nhìn nhà họ Lý phá hỏng thành phố mới mà mình quy hoạch, nhà họ Lý càng gây chuyện thì lại càng tìm cái chết, dùng cách nói của mọi người, nhà họ Lý đang khiêu vũ trong hầm cầu, cách cái chết không xa.”

“Ha ha ha, lời nói này thoải mái quá đi.”

“Đúng là như vậy, cậu nói xong thì tôi liền hiểu ngay, thành phố mới là do thần chủ quy hoạch mà.”

“Nếu công ty Hoa Nguyên thật sự không phát tiền lương thì chúng ta đi tìm thư ký Tư, kêu cô ấy làm cho chúng ta.”

Những người này cũng không ngốc, những lời Vương Bác Thần nói để bọn họ tin phục.

Nhưng suy cho cùng, cầm tới tiền mới là chân thực nhất.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 157


CHƯƠNG 157

“Mọi người đừng có để bị cậu ta lừa, cậu ta với công ty Hoa Nguyên là một ruột, bây giờ nguyên vật liệu đã bị nhà họ Lý mua đứt rồi, công ty Hoa Nguyên đã phá sản, chỉ cần nhà họ Lý nhận thầu tòa nhà này thì vẫn có thể hoàn thành như thường.”

“Đúng vậy đó, cậu ta đang lừa gạt chúng ta, ở trong mắt thần chủ, nhà họ Lý quan trọng hay là tòa nhà này quan trọng? Hơn nữa, nhà họ Lý là gia tộc mà thần chủ coi trọng nhất, sẽ vì một công ty Hoa Nguyên mà trách nhà họ Lý à?”

Có hai tên đang trốn ở sau lưng đám người lại lên tiếng nói lần nữa.

Lúc này, Lão Ngũ vẫn luôn rụt rè đứng bên cạnh Vương Bác Thần đã nổi giận, lớn tiếng mắng chửi: “Mẹ nó chứ, Trần Dương, Trần Vũ, hai người các cậu chính là chó săn của Trần Thiên Minh, đừng tưởng là tôi không biết các cậu âm thầm gây ra chuyện. Tất cả mọi người nghe đây, hai tên này mỗi người cầm của Trần Thiên Minh sáu mươi triệu, cố ý để mọi người gây chuyện, đừng có nghe lời bọn họ.”

“Ông nói cái mẹ gì đấy, chúng tôi cầm tiền của Trần Thiên Minh hồi lúc nào, chúng tôi cũng là vì muốn tốt cho mọi người thôi.”

Hai người Trần Dương Trần Vũ đến cùng một thôn, lúc này nói chuyện có chút chột dạ.

“Những gì chúng tôi nói là thật.”

Đám nông dân công có chút do dự.

Bọn họ biết Vương Bác Thần đang nói thật, nhưng mà những gì Trần Dương và Trần Vũ nói cũng không sai.

“Nếu như mọi người đã lo lắng tiền lương, vậy được rồi, tôi sẽ thanh toán tiền lương cho tất cả mọi người, sau đó mọi người quyết định có muốn tiếp tục làm hay không.”

Vương Bác Thần nhìn hai người bọn họ rồi nói: “Trần Thiên Minh đâu rồi? Đưa tôi đi tìm ông ta.”

“Làm sao chúng tôi biết ông ta ở đâu chứ, chúng tôi không có làm việc cho ông ta.”

Trần Dương cứng cổ nói, nhưng mà ánh mắt khẽ đảo.

“Không phải anh đã nói sẽ thanh toán tiền lương cho chúng tôi hả, anh thanh toán tiền lương xong trước đi rồi hẵng nói.”

Trần Vũ khinh thường nhỏ giọng nói.

Những người khác rối rít nói: “Đúng vậy, chúng tôi tin tưởng những gì anh nói là thật, nhưng mà trước tiên anh thanh toán tiền lương cho chúng tôi đi, tình huống hiện tại là như vậy, chúng tôi không dám tiếp tục làm đâu.”

Trần Dương và Trần Vũ đắc ý nhìn Vương Bác Thần: “Nếu như không thanh toán tiền lương thì đừng có giả vờ với chúng tôi nữa.”

Vương Bác Thần cười nhạt một tiếng, lập tức nói: “Canh Phong, đưa tiền đây.”

“Tránh ra hết cho tôi.”

Canh Phong xách theo một cái túi du lịch thật lớn bước vào.

Xách một chiếc túi du lịch, mở nó ra, đổ hết tất cả các đồ vật ở bên trong ra.

Trần Dương và Trần Vũ sợ đến choáng váng.

Đám dân công đều sợ đến ngây người.

Tiền, tất cả đều là tiền!

Trên mặt đất đều là tiền.

Những tờ tiền năm trăm nghìn xanh mướt.

Trần Dương Trần Vũ trợn tròn mắt.

Đám dân công sợ đến ngây người.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 158


CHƯƠNG 158

Cái này, cái này là có bao nhiêu tiền vậy?

Cả đời này, bọn họ chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như thế.

Ai nói là công ty Hoa Nguyên không thể phát tiền lương?

Ai nói là công ty Hoa Nguyên sắp phá sản?

Ai nói là công ty Hoa Nguyên thâm hụt tài chính?

Đây là cái gì?

Đây là cái gì đây?

Trong hai cái túi du lịch đựng đầy tiền, đều bị Canh Phong đổ xuống đất, xếp thành một đống.

Canh Phong thản nhiên nói: “Ở đây có sáu tỷ, đủ không?”

Đủ không hả?

Bọn người Lão Ngũ không có ai dám lên tiếng.

Bọn họ đều bị cảnh tượng này dọa sợ.

Cả đời này chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy.

Sáu tỷ, đó là khái niệm gì chứ.

Ba trăm triệu một xấp, có tổng cộng hai mươi xấp, nhìn có vẻ là không nhiều.

Nhưng mà Canh Phong lại không làm như vậy, bởi vì anh ta đột nhiên kích động, cho nên đổ hết tiền ra ngoài.

Lúc này, đổ ra ngay trước mặt mọi người, trở nên vô cùng có sức thuyết phục.

Cái gì mà tiền lương không có để phát, công ty sắp phải phá sản, sáu tỷ chất thành núi nhỏ trước mắt mới chính là lời nói rõ ràng, đơn giản nhất.

Lời đồn đã sụp đổ.

“Tiền tôi đã lấy ra rồi, bây giờ đến lượt các người dẫn tôi đi tìm Trần Thiên Minh.”

Vương Bác Thần rất hài lòng với cách làm này của Canh Phong, anh nhìn Trần Dương và Trần Vũ.

Trình độ học vấn của nông dân công không cao, nhất là những nông dân công đã có tuổi, có rất nhiều người chỉ biết viết tên mình.

Nói đạo lý với bọn họ căn bản không có tác dụng.

Bọn họ là đơn giản nhất, tôi làm việc cho anh, anh trả tiền cho tôi.

Bọn họ nhát gan, sợ gây phiền toái.

Bọn họ hiểu lý lẽ cứng nhắc, tôi kiếm tiền, anh nhất định phải trả tiền cho tôi, cho dù có chết thì tôi cũng muốn có được tiền của tôi.

Bọn họ cũng có được sự khôn khéo của mình, thấy tình hình không tốt, vậy thì trước tiên anh phải thanh toán tiền lương cho tôi.

Đối diện với một đám dân công có tính cách cực kỳ phức tạp như vậy, bạn có nói toạc ra cũng vô dụng thôi, bạn có lý cũng nói không rõ, bọn họ tự có suy nghĩ của riêng mình.

Cho nên, sau khi Vương Bác Thần trấn an lòng người thì lập tức để Canh Phong mang tiền tới.

Trước tiên đàn áp, sau đó đưa tiền.

Vừa cho roi, lại thêm táo ngọt, chiêu nay đã ăn sâu vào xương máu bọn họ.

“Được rồi, bây giờ các người có còn lời gì muốn nói không?”

Nhìn thấy tiền, Lão Ngũ cũng tức giận trốn ở sau lưng Vương Bác Thần, cáo mượn oai hùm: “Hai cái tên khốn nạn các người, nếu không phải do các người mồm mép đâm chọt khắp nơi, ông đây cũng sẽ không lo lắng không thể nhận được tiền lương, bây giờ các người còn gì để nói nữa.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 159


CHƯƠNG 159

Ánh mắt của Trần Dương và Trần Vũ trốn tránh, không dám nhìn Vương Bác Thần.

Mỗi người đều nhận của Trần Thiên Minh sáu mươi triệu, đặc biệt đến đây để châm ngòi thổi gió, mê hoặc đám người.

Bây giờ, Vương Bác Thần lại đập tiền trước mặt bọn họ, bọn họ đã sợ không biết nói cái gì.

“Hai người bị câm hả, rốt cuộc là có chuyện gì, mau nói với mọi người đi.”

Có người thúc giục, không có ai là kẻ ngu, lúc Vương Bác Thần bỏ tiền ra thì đã mơ hồ hiểu mọi chuyện.

“Có nói không hả? Mọi người đều biết nhà của các người ở đâu, nếu như ngày hôm nay hai cái tên khốn nạn này không cho chúng tôi một lời giải thích, đừng có trách là chúng tôi sẽ đến nhà các người.”

Ra ngoài làm công, không phải cùng một thôn thì là thôn bên cạnh, mọi người đều quen biết nhau.

Trần Dương và Trần Vũ sợ đến mức run chân, sắc mặt trắng bệch.

Nếu như bọn họ thật sự đến nhà mình, vậy thì thanh danh nhà mình sẽ xấu đi.

Nếu như chuyện này bị truyền đi, bọn họ sẽ bị đâm vào cột sống.

Nghĩ lại tư thế mắng người của đám phụ nữ ở trong thôn, Trần Dương và Trần Vũ lập tức quỳ xuống.

“Tha cho chúng tôi đi, cái này đều là do Trần Thiên Minh bảo chúng tôi làm, chúng tôi đồng ý bỏ tiền ra mà.”

Trần Dương và Trần Vũ giống như là ống tre đổ đậu, nói hết tất cả.

Nghe bọn họ nói xong, mọi người tức giận đến xanh mặt.

Nếu không phải Vương Bác Thần đến đây kịp lúc, bọn họ thật sự bị bán đi mà còn giúp người ta đếm tiền.

“Các người, các người thật sự làm mất mặt tổ tiên nhà họ Trần.”

Lão Ngũ tức giận mắng chửi, giơ bàn tay đầy vết chai lên đánh vào miệng bọn họ mỗi người vài cái.

“Phi, hai cái tên khốn nạn các người xúi giục chúng tôi gây chuyện, còn các người thì lấy tiền, tôi giết chết các người.”

“Con chó này, tôi còn nói mấy ngày nay các người hút thuốc xịn, lại uống rượu ngon, hóa ra là bán đứng chúng tôi.”

Quần chúng kích động.

Lá gan của nhóm dân công rất nhỏ.

Nhưng mà đừng quên rằng trình độ văn hóa của bọn họ không cao, một khi ngọn lửa giận ở trong lòng bị nhen nhóm, vậy thì sẽ vô cùng đáng sợ.Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Làm bất động sản, bởi vì khất nợ tiền lương mà bị nông dân công đánh nhiều vô số kể.

Vương Bác Thần đã nắm rõ thế cục trong tay: “Nếu như mọi chuyện đã rõ ràng, mọi người bình tĩnh trước đi, hai người kia cũng là vì bị Trần Thiên Minh lừa gạt mà thôi, mọi người kiên nhẫn chờ đợi ở đây, nguyên vật liệu sẽ được đưa đến nhanh thôi, chẳng mấy chốc là đã có thể khởi công. Còn đối với Trần Thiên Minh, tôi sẽ trút giận giúp mọi người.”

“Con người Trần Thiên Minh rất ác độc, một mình cậu đi không an toàn đâu, nếu không thì chúng tôi đi cùng với cậu đi.”

Lão Ngũ nói.

Ông ta có hơi kính nể người trẻ tuổi này, ông ta đã làm nhà thầu mấy chục năm, đã tiếp xúc không ít những người lợi hại, cũng đã từng ngồi trên Mercedes-Benz và BMW.

Nhưng mà sau này bị Trần Thiên Minh gài bẫy, không còn cái gì cả.

Ông ta cũng đã chứng kiến không ít nông dân công làm loạn ở công trường, có thể giải quyết nhẹ nhàng như là Vương Bác Thần, thật sự chẳng có được mấy người.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom