Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thần Chủ Ở Rể

Dịch Thần Chủ Ở Rể
Chương 540


CHƯƠNG 540

Triệu Long miệng méo mắt lác, hai tay như chân gà mà co quắp đặt trước ngực, nước bọt bên khóe miệng chảy xuống quần áo, nằm trên một cái ghế nằm phơi nắng, ông ta đã trở thành kẻ ngốc.

Bên cạnh là Triệu Hồng giống như người điên, đầu tóc rối bời dính chặt lại thành mảng, trên đầu dính đầy cỏ dại, tình huống không khác Triệu Long là mấy, cứ cười khúc kha khúc khích không ngừng.

Không một ai có thể liên tưởng được hai ba con này đã từng là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố Hà Châu.

Đây chính là báo ứng của bọn họ.

Bộ dạng hiện tại xem như vẫn còn ổn, vẫn chưa phát bệnh.

Mỗi ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ, hai ba con bọn họ sẽ bị ốm đau tra tấn hai mươi tiếng.

Bà cụ Triệu ngồi bên cạnh, vốn dĩ là mái tóc hoa tiêu, lúc này đã trắng bạc, nếp nhăn trên mặt nhiều đến nỗi khiến người khác không nhận ra bà ta chính là bà cụ Triệu từng kêu mưa gọi gió.

“A a a…”

Triệu Long co rút cả người, đau đớn lăn lộn ở dưới đất, ông ta lật ngược cái ghế, không ngừng xé quần áo của mình, nắm lấy tóc mình, trên người bê bết máu.

“Mẹ, mẹ giết con đi, mẹ giết con đi!”

Mỗi khi phát bệnh, chính là lúc ý thức của Triệu Long tỉnh táo nhất, cảm giác đau đớn bị phóng đại vô số lần, dưới lớp da như có hàng ngàn con kiến đang cắn xé.

“Đau chết mất.”

Khó khăn lắm cơn ngứa kì quặc ấy mới kết thúc, sau đó mỗi một tất da thịt trên người ông ta như bị đổ một thìa dầu sôi, làm ông ta đau đến không muốn sống.

“Long, con ráng chịu một chút đi, nhịn một chút là tốt thôi.”

Bà cụ Triệu đau khổ ôm lấy Triệu Long.

Mà đổi thành Triệu Hồng ở một bên cũng đã bắt đầu lên cơn, phát ra tiếng kêu thê thảm, âm thanh phát ra không giống như là của con người.

“Ông trời ơi, tại sao ông lại tra tấn chúng tôi như thế, tại sao chứ, rốt cuộc là chúng tôi đã làm sai cái gì mà lại phải trừng phạt chúng tôi như thế. Ông trời ơi, ông không có mắt sao, Vương Bác Thần mới thật sự là ác ma, cậu ta mới thật sự là ác ma. Ông trời, mắt ông bị mù rồi à, tại sao ông lại không trừng phạt cậu ta mà lại trừng phạt chúng tôi chứ.”

Bà cụ Triệu quỳ ở dưới đất gào thét, đến lúc này bà ta vẫn không cảm thấy mình làm sai điều gì.

Hai ngày trước, bà ta đi tìm cả nhà Trần Ngọc.

Nhưng mà căn nhà trước đó gia đình Vương Bác Thần ở đã bị bà ta lừa gạt thu hồi lại, căn nhà sau đó bọn họ thuê cũng đã bị Triệu Long tìm người hủy hoại.

Bà ta đi tìm nhưng không tìm thấy người, đến hỏi hàng xóm, người ta đều biết bọn họ có phẩm chất gì, bây giờ căn bản không có ai quan tâm tới bọn họ.

Chỉ đành trơ mắt nhìn Triệu Long và Triệu Hồng bị tra tấn hết ngày này đến ngày khác, bà ta muốn cầu người giúp đỡ, nhưng lại không có tung tích.

Quả báo này rất xứng đáng, nếu như không phải bọn họ ác độc ép bức cả nhà Triệu Thanh Hà thì cũng không trôi dạt đến tình trạng hiện tại.

Nhưng cho dù đã đến mức này, bà cụ Triệu vẫn không ý thức được mình làm ác, bà ta vẫn cảm thấy đây đều là lỗi của Vương Bác Thần.
 
Chương 541


CHƯƠNG 541

Nếu như Vương Bác Thần cho bọn họ biết thân phận của anh từ sớm, căn bản sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Bà cụ Triệu ngửa mặt lên trời, gào thét: “Ông trời ơi, mắt ông bị mù rồi, cái loại ác ma như Vương Bác Thần lại sống an nhàn, ông lại để cho người lương thiện là tôi, con trai tôi và cháu gái tôi bị tra tấn như thế…”

“Xem ra bà có chết cũng không hối cải.”

Âm thanh rét lạnh thấu xương của Vương Bác Thần đột nhiên vang lên, bà cụ Triệu khẽ run rẩy, hoảng sợ nhìn ra cổng.

Bà cụ Triệu phản xạ giống như nhìn thấy quỷ, mặt xám như tro, trên gương mặt già nua ấy dường như ngay cả biểu cảm hoảng sợ cũng không thể bộc lộ hoàn toàn.

Lập tức ngồi phịch dưới đất, dường như xương cốt toàn thân đều bị rút mất.

Cả người mất hết sức lực, giống như là một đống bùn nhão.

“Cậu cậu cậu…”

Bà cụ Triệu bị dọa bò về phía sau, giống như một con chó già bị hổ dữ dọa sợ xanh mặt, hoàn toàn không còn can đảm chửi mắng ác miệng như lúc nãy.

“Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi sai rồi. Vương Bác Thần, không, thần chủ, tôi sai rồi, tôi không dám nữa, tôi không dám làm vậy nữa, đừng giết tôi, đừng giết tôi mà.”

Bà cụ Triệu lại bò trở về, quỳ gối trước mặt Vương Bác Thần, không ngừng dập đầu.

So sánh với vẻ uy phong lẫm liệt trước kia, động một chút lại muốn cả nhà Triệu Thanh Hà ngủ ngoài đường, bây giờ tưởng chừng như hai người.

Vương Bác Thần lại tránh né phương hướng bà ta quỳ, anh lạnh lùng nói: “Thành thật trả lời câu hỏi của tôi, trả lời đúng thì tôi sẽ cho hai người bọn họ thoải mái một chút, trả lời sai thì tôi sẽ tra tấn bọn họ cả đời.”

“Tôi nói tôi nói, tôi chắc chắn nói mà.”

Bà cụ Triệu vội vàng gào lên.

Vương Bác Thần lạnh nhạt hỏi: “Thứ nhất, năm đó Thanh Hà bị các người bắt nạt, có phải là có người sai bảo? Thứ hai, Dao Dao bị Triệu Phương ngược đãi, có phải cũng có người sai bảo? Thứ ba, công ty của ba vợ tôi bị các người đoạt đi, có phải cũng có người sai bảo?”

Bà cụ Triệu kinh ngạc hoảng sợ.

Còn chưa lên tiếng, cả người đã bắt đầu run rẩy.

Vô cùng sợ hãi nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần: “Cậu, sao cậu lại biết, sao cậu lại biết chứ.”

Vương Bác Thần hít sâu một hơi, anh nổi giận cười gằn: “Quả là thế! Là ai?”

Bà cụ Triệu sợ sệt lắc đầu: “Tôi, tôi không thể nói, tôi không thể nói, ông ta sẽ giết tôi, ông ta sẽ giết tôi.

Vương Bác Thần híp mắt: “Vậy hôm nay nhà họ Triệu các người biến mất hết đi.”

“Mẹ, mẹ nói cho cậu ta biết đi, mẹ nói cho cậu ta biết đi. A a a, để cậu tha cho con, cho con dễ chịu một chút, giết con đi, giết con đi, con không chịu nổi nữa, con không chịu nổi nữa đâu mẹ. Con cầu xin mẹ, mẹ nói đi, mẹ nói đi chứ. Bà già này bà mau nói đi, bà muốn nhìn thấy ngày nào tôi cũng bị tra tấn à!”

Triệu Long kêu thảm thiết, giận dữ rống lên, cơn đau dày vò ông ta khiến ông ta không muốn sống.

Bây giờ, ông ta chỉ muốn chết, chết nhanh một chút.

Nhưng mà thân thể không theo sự điều khiển của ông ta, ngay cả tự sát cũng là hy vọng xa vời.

Triệu Hồng đau khổ hét lên: “Bà nội, nói cho cậu ta biết đi, nói cho cậu ta biết năm đó bà kêu bọn cháu làm như vậy, chủ mưu là bà, nhìn cháu và ba bị tra tấn như thế, bà không bị cắn rứt lương tâm sao!”
 
Chương 542


CHƯƠNG 542

Bà cụ Triệu không ngừng lắc đầu: “Ông ta sẽ giết tôi, ông ta sẽ giết tôi, không dám nói, tôi không dám nói.”

Khoé miệng Vương Bác Thần lộ ra một nụ cười châm biếm, anh giận dữ hét lên: “Bà dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ không giết bà!”

Bà cụ Triệu bỗng nhiên giật mình, ý thức như bị tiếng hét này dọa cho bay mất, lúc này mới kịp phản ứng lại, Vương Bác Thần cũng sẽ giết bà ta.

“Tôi nói tôi nói, cậu đừng giết tôi, cậu đừng giết tôi, tôi nói hết mọi chuyện cho cậu nghe. Là quản gia Kim, là quản gia Kim.”

“Cái gì!”

Vương Bác Thần không tin vào tai mình.

Thật sự rất bất ngờ.

“Đừng giết tôi, đừng giết tôi mà, năm đó quản gia Kim đến tìm tôi, kêu tôi tra tấn vợ và con cậu, là quản gia Kim kêu tôi làm, ông ta nói cậu là nỗi ô nhục của nhà họ Vương, nói là chỉ cần tôi tra tấn vợ và con cậu thì nhà họ Vương sẽ giúp đỡ nhà họ Triệu chúng tôi.”

Sự thật mà bà cụ Triệu vừa mới nói làm một chút huyết mạch tình thân cuối cùng còn sót lại trong lòng Vương Bác Thần đối với nhà họ Vương đã hoàn toàn tan biến.

Nhà họ Vương!

Nhà họ Vương!

Nhà họ Vương!

Là nhà họ Vương!!

Là, nhà họ Vương.

Thì ra. đều là nhà họ Vương đứng sau tất cả.

Vương Bác Thần cười.

Là cười lạnh, cười khổ, là cười thê thảm cười một cách tuyệt vọng, một cách thống khổ, cười đến thê lương.

Lửa giận lan tràn, tức đến nỗi lồng ngực như muốn vỡ tung!

Nhưng đến cuối cùng, tất cả đều chỉ hóa thành một tia ảm đạm nơi đáy mắt.

Ha ha, nhà họ Vương!

Nhà họ Vương!!

Anh cho rằng, anh cho rằng nhà họ Vương chỉ nhắm vào mình, chỉ là muốn dùng máu của mình để cứu con trai của Vương Hạo!

Anh cho rằng, anh cho rằng cho dù nhà họ Vương không thừa nhận đứa con ngoài dã thú là mình, cũng chỉ đến vậy, cũng chỉ vì mình tồn tại, khiến cho nhà họ Vương cảm thấy không có mặt mũi.

Anh cho rằng, giữa mình và nhà họ Vương, chỉ đơn giản vì chuyện của mẹ mà xảy ra oán giận!

Nhưng là, hiện tại anh mới biết, bản thân mình sai quá sai rồi!! Thật sự rất đáng cười!!

Anh cho rằng, chỉ có anh cho rằng như vậy!

Từ trước đến nay, nhà họ Vương chưa từng muốn anh sống yên ổn!!

Nhà họ Vương, đến ngay cả người vợ đang mang thai của mình đều không buông tha, ngay cả đứa con gái chưa tròn ba tuổi của anh cũng dứt khoát muốn diệt trừ! ngay sau khi nhạc phụ dùng sinh mệnh cứu Dao Dao, nhà họ Vương vẫn không chọi từ bỏ ý đồ, thế mà còn sai người hành hạ Dao Dao!!!
 
Chương 543


CHƯƠNG 543

Ha ha, nhà họ Vương!

Nhà họ Vương!!!

Lửa giận ngập tràn, hóa thành tiếng rống giận không lời!

Trong lòng rít gào căm phẫn, như thể một con rồng giận dữ!

Một vài lần, anh chỉ khiển trách Kim Nguyên, không giết ông ta! Ngay cả khi Vương Vân sỉ nhục anh, bản thân cũng chỉ đánh cô ta một bạt tai, chỉ dạy dỗ cô ta một chút, cảnh cáo bọn họ, đừng tới trêu chọc mình!!

Tôi, đối với các người thủ hạ lưu tình, các người lại có thể độc ác như vậy, có thể quyết tuyệt như vậy!!!

Các người, còn không bằng heo chó!!!

Vương Hạo, ông không thể tha cho tôi sao?!! Ông luôn hy vọng tôi chết đi sao?!! Ông cứ muốn tra tấn tôi như vậy sao?!!

Vương Hạo, năm đó người sai là ông!! Là ông lừa mẹ tôi!!

Vương Hạo, mẹ con tôi đã rời khỏi thủ đô, đã không còn bất kỳ quan hệ nào với nhà họ Vương, ông vẫn muốn hùng hổ dọa người như vậy, nhất định phải đuổi tận giết tuyệt hay sao?!!

Vương Hạo!! Từ nay về sau, tôi Vương Bác Thần, sẽ không bao giờ nhận ông là cha nữa!!

Vương Hạo!!! Từ nay về sau, giữa chúng ta, chỉ còn lại hận thù!!!

Không chết không thôi!!

Vương Bác Thần nắm chặt nắm tay, lòng bàn tay bị móng tay đâm rách, đau đớn không nguôi, cũng chẳng thể bằng nỗi đau đớn trong lòng này!

“Thần chủ, xin ngài tha cho tôi, tôi biết sai rồi, tôi biết sai rồi, bây giờ tôi thật sự biết sai rồi. Tôi bị Kim Nguyên lừa, xin ngài tha cho tôi.”

Bà cụ Triệu đã đập vỡ cả đầu,bà rất hối hận, tại sao trước đó không đối xử tốt với Triệu Thanh Hà và Dao Dao một chút, cho dù chỉ là một chút thôi, bà ta cũng có lý do để yêu cầu Vương Bác Thần giúp nhà họ Triệu.

Bà ta rất hối hận, tại sao khi nhà họ Hồ tặng biệt thự cho Triệu Thanh Hà, không thay đổi thái độ với Triệu Thanh Hà.

Bà ta rất hối hận, tại sao sau khi Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà tổ chức hôn lễ, còn mê muội, không cẩn thận nghĩ đến mối liên hệ trong đó.

Ngày cả vừa nãy, khi Vương Bác Thần còn chưa tới, trong lòng bà ta còn đầy oán trách, cho rằng đều là vì Vương Bác Thần giấu giếm thân phận mà thành!

Nhưng hiện tại, bà ta thật sự hối hận, bà ta nhớ lại trước đó Vương Bác Thần nói anh là thống đốc, bà ta lại không tin.

Bà ta nhớ lại rất nhiều việc trước đây, mới đột nhiên phát hiện, Vương Bác Thần chưa từng giấu giếm thân phận của anh, là chính mình quá mê muội, chưa bao giờ từng tin tưởng.

Bà ta còn nghĩ, Vương Bác Thần sẽ không biết chân tướng năm đó, sẽ không giết bà ta.

Nhưng khi giờ khắc này sắp đến, bà ta phát hiện, bản thân mình cực kỳ ngu xuẩn!

Vương Bác Thần muốn điều tra chuyện năm đó thì quá đơn giản, chỉ là do trước đó anh không chú ý mà thôi.

“Tôi đã cho bà rất nhiều cơ hội, đã cho nhà họ Triệu rất nhiều cơ hội!!!”

“Tôi nể mặt bà là bà của Thanh Hà, nhà họ Triệu là nhà mẹ đẻ của Thanh Hà, luôn cho các người cơ hội, cho các người cơ hội tỉnh ngộ!”
 
Chương 544


CHƯƠNG 544

“Cho dù trước đó, tôi còn tự cho nhà họ Triệu các người cơ hội, hy vọng các người có thể nhận ra sai làm của mình, các người thật lòng tạ lỗi với nhạc mẫu và Thanh Hà, tôi cũng sẽ không ngại tha thứ cho các người!!”

Lòng Vương Bác Thần lạnh như sắt thép, hàn băng, sát khí tàn sát bừa bãi, như thần như ma, ngữ khí lạnh lùng.

“Bây giờ, tôi mới biết, tôi đã sai lầm quá rồi!!”

“Giết các người cả ngàn lần cũng không thể hết hận!!”

“Bà đáng chết, nhà họ Triệu càng đáng chết hơn!!”

Bà cụ Triệu bị dọa đến hồn bay phách lạc, hét lớn: “Đừng giết tôi, thần chủ, đừng giết tôi, ngài không thể giết tôi, tôi là bà của Triệu Thanh Hà, tôi là bà của Triệu Thanh Hà, nếu ngài giết tôi sẽ mang tiếng xấu trên lưng, ngài đừng giết tôi, xin ngài đừng giết tôi.”

Người càng già càng sợ chết, Bà cụ Triệu cũng không ngoại lệ.

Bà lão già vô cùng ác độc này cuối cùng cũng biết sợ rồi!

Khi đối diện với cái chết, bà già không có điểm mấu chốt, còn ngoan độc hơn cả kẻ thù này, sợ, đã biết sợ rồi.

Hiện tại, rốt cuộc bà ta cũng nhớ ra mình là bà của Triệu Thanh Hà, khi tra tấn Triệu Thanh Hà không ngừng, bà ta trước giờ chưa từng coi Triệu Thanh Hà là cháu gái của mình!

Khi sắp chết, mới nhớ ra, Triệu Thanh Hà chính là cháu gái của mình!!

Bây giờ bà ta cũng biết Triệu Thanh Hà là cháu gái của mình, trước kia khi chiếm đoạt công ty, bắt nạt cô nhi quả phụ, khi ngược đãi Dao Dao, bà ta đã từng xem cả nhà Triệu Thanh Hà là người nhà của mình sao?

Chưa từng!

Chưa từng có!

Vương Bác Thần lạnh lùng nhìn bà ta, đột nhiên trong tay bắn ra ba cây ngân châm mảnh như lông trâu, bay thẳng về phía ba người Bà cụ Triệu, Triệu Long và Triệu Hồng.

Gương mặt anh hiện lên nụ cười như thể ác ma, âm trầm nói: “Trong ba người, chỉ có một người có thể sống!”

Bà cụ Triệu như thể gặp phải quỷ sai câu hồn, vẻ mặt sợ hãi, quỳ dưới đất không ngừng dập đầu: “Đừng giết tôi, tha cho tôi, tôi là bà của Triệu Thanh Hà, tôi là bà của Triệu Thanh Hà, thần chủ, tha cho tôi đi, tôi sai rồi, ta thật sự biết sai rồi, tha cho tôi đi.”

Vương Bác Thần còn chẳng thèm liếc bọn họ một cái.

Bà cụ Triệu điên cuồng hét: “Thần chủ, tha cho tôi đi, ngài giết Triệu Hồng, Triệu Long đi, hai người đó đáng chết, dùng mạng của hai người họ đổi lấy mạng của tôi, tha cho tôi đi. Tôi sai rồi, tôi sai rồi. Tôi dùng mạng của hai người họ đổi lấy mạng của tôi, tôi chỉ còn sống được mấy năm, ngài đừng giết tôi, đừng giết tôi.”

“Long, Hồng Hồng, hai người mau chết đi, hai người chết ta có thể sống.”

Triệu Long giận dữ hét: “Lão bất tử, đều tại vì bà, đều tại bà hại tôi thành cái dạng này, bà chết nhanh đi, sao bà còn chưa chết, bà mau chết đi, bà còn sống chính là tai họa, bà mau chết đi, bà mau chết đi. Hồng Hồng, ba là ba con, con mau chết đi, con chết ba có thể sống, con và bà con mau chết đi.”

Triệu Hồng hét lớn: “Hai người đều chết hết đi, hai người đều chết đi, con không muốn chết, con không muốn chết. Hai người đã sống lâu như vậy rồi, hai người cũng sống đủ rồi, con còn trẻ, con còn chưa sống đủ. Bà, ba, con xin hai người, hai người mau chết đi, hai người để con sống đi, con là trẻ nhất, con còn chưa sống đủ.”
 
Chương 545


CHƯƠNG 545

Giờ khắc này, bản chất xấu xa của con người, được ba mẹ con bà cháu nhà này suy diễn đến cực hạn.

Vì mạng của mình, chỉ hy vọng hai người còn lại nhanh chóng chết đi.

Trong mắt Vương Bác Thần tràn ngập chán ghét.

Ba người, vì mạng sống của mình, đều hy vọng hai người kia đi chết!

Thật là ích kỷ!

Trong mắt bọn họ, căn bản không có tình thân!

Vương Bác Thần chỉ cảm thấy bọn họ cực kỳ ghê tởm, ghê tởm đến độ hắn buồn nôn!

Nhà họ Trần ở Tinh Châu, Trần Diệu Tổ vì bảo vệ người nhà của mình, ngàn dặm xa xôi chạy đến tìm chết, chỉ hy vọng dùng toàn bộ gia sản, dùng mạng của ông ta và con thứ hai, đổi lấy con đường sống của những người nhà họ Trần khác.

Cuối cùng, Vương Bác Thần tha cho nhà họ Trần.

Nhưng ba người trước mặt này, lại chẳng hề xem hai người còn lại là người thân, chỉ hy vọng dùng mạng của hai người kia đổi lấy mạng của mình.

Đột nhiên, Bà cụ Triệu vọt vào nhà trong, khi đi ra trong tay cầm một con dao phay.

“Long, Hồng Hồng, đừng trách ta, chỉ khi hai đứa chết ta mới có thể sống. Ta không muốn chết, đừng trách ta, ta sẽ giúp hai người giải thoát, hai đứa đau khổ như vậy, ta thương hai đứa, là chuẩn bị kỹ càng, giúp hai đứa.”

Bà cụ Triệu cầm lấy dao phay, trong mắt chỉ còn lại điên cuồng, chỉ còn lại ích kỷ, lao về phía hai Triệu Long và Triệu Hồng đang vô cùng đau khổ dưới đất.

“Bà già kia, bà, bà muốn giết tôi, bà muốn giết tôi!! Tôi là con của bà, tôi là con của bà, bà muốn giết tôi?!!”

Triệu Long hét ầm lên, vì thân thể đau nhức, ngũ quan cũng vặn vẹo.

Nhưng khi ông ta nhìn đến mẹ ruột của mình cầm dao phay khua khoắng, trong mắt hiện ra vẻ không thể tưởng tượng được, không thể tin nhìn mẹ ruột của chính mình

“Tôi là con trai bà, tất cả những việc tôi làm, đều là làm theo ý của bà, đều là bà đồng ý, bây giờ bà lại muốn giết tôi, bà muốn giết con trai ruột của mình!!!”

“Long, con mau chết đi, các con mau chết đi, ta mới có thể sống, con báo hiếu ta một chút đi, con là con của ta, ta giết con là chuyện đương nhiên, mạng của con cũng là ta cho con, con mau báo hiếu ta đi.”

Trong mắt Bà cụ Triệu đều là điên cuồng, dao phay trong tay hung tợn chém xuống.

Bà ta, đã không phải là người!

Cũng đều là mẹ, Lý Kỳ vì để Vương Bác Thần sống sót, dùng chính thân thể thương tích chồng chất của mình, chặn lại đồ đao Lý Kiệu, bà dùng chính mạng sống của mình, đổi lấy cơ hội sống sót cho con trai!

Dù chết cũng không hối hận!

Cũng là người lớn, Trần Diệu Tổ ngàn dặm xa xôi tới tìm chết, chỉ vì muốn giữ được mạng sống của những người nhà họ Trần còn lại!

Hổ dữ không ăn thịt con!

Mà Bà cụ Triệu này, năm đó chỉ vì chút lợi ích, hại chết con thứ của mình, không ngừng tra tấn cháu ruột của mình, ngay cả cháu ngoại Dao Dao mới hơn hai tuổi cũng không tha!

Hiện giờ, cũng chỉ vì mạng sống của chính mình, cầm dao phay, chém con ruột và cháu gái của mình!!

“Bà già, bà không chết tử tế được đâu, bà không chết tử tế được!! Bà sẽ nhận quả báo, bà không xứng làm mẹ, bà không xứng!! Bà hại chết em gái, bây giờ còn muốn giết tôi, bà không chết tử tế được đâu!!!”
 
Chương 546


CHƯƠNG 546

Triệu Long không ngừng mắng chửi, Bà cụ Triệu không ngừng chém, còn không ngừng kêu: “Con chết đi, con ơi, Long, con chết đi, con mau chết đi, con chết thì ta có thể sống, con chết ta có thể sống.”

Trong tiếng hét thê thảm của Triệu Long, hơi thở chấm dứt, ông ta căn bản không hề có sức phản kháng.

Mặt Bà cụ Triệu đầy máu tươi, lại đi về phía Triệu Hồng, mặc kệ cháu gái của mình xin tha, mắng chửi, gào thét thảm thiết, con dao phay trong tay vẫn chém xuống.

Ngay cả Vương Bác Thần nhìn xem cũng thấy ghê người!

Anh không ngờ, thật sự không ngờ, Bà cụ Triệu sẽ độc ác như vậy, hoàn toàn mất sạch nhân tính!

Đây, vốn chỉ là một thử thách!

Đúng vậy, là thử thách!

Chỉ cần ba người họ còn lại dù chỉ một chút nhân tính, còn một chút tình thân, chỉ cần họ nghĩ cho đối phương, muốn giữ mạng cho đối phương, Vương Bác Thần tuy rằng không thứ lỗi cho bọn họ, nhưng cũng sẽ tha cho bọn họ.

Nhưng Bà cụ Triệu đã lựa chọn, lựa chọn của ba người họ, đã phá bỏ ranh giới cuối cùng của anh.

Vì một hy vọng xa vời, bọn họ thế mà bắt người thân của minh đi tìm chết! Bà cụ Triệu tự tay giết chết con đẻ và cháu gái của mình!!

Bọn họ, vốn có thể sống, nhưng bọn họ đã mất sạch nhân tính, không bằng súc sinh!

Súc sinh còn biết bảo vệ con cháu của mình, nhưng ba người này, hoàn toàn không có gì cả!!!

Cực kỳ ích kỷ!!

“Thần chủ, tôi, tôi có thể sống phải không, bây giờ chỉ còn một mình tôi, tôi có thể sống đúng không.”

Bà cụ Triệu quỳ trên mặt đất, trong mắt chỉ có điên cuồng.

Trong lòng Vương Bác Thần trào lên một trận ghê tởm, nở một nụ cười hài hước, nhỏ giọng nói: “Loại không có nhân tính như bà, bà cảm thấy tôi có thể để bà sống sao? Bà có thể giết con đẻ và cháu gái ruột của mình, bà còn là người sao? Đây chẳng qua là một thử thách của các người mà thôi, chỉ cần các người có thể chết vì đối phương, tôi sẽ tha cho ba người, nhưng bà lại lựa chọn con đường chết!”

Trong giây lát Bà cụ Triệu tê liệt ngã ngồi dưới đất, hét chói tai: “Mày, mày lừa tao, mày lừa tao, Vương Bác Thần, mày là ma quỷ, mày là ma quỷ, mày lừa tao!”

Vương Bác Thần cười dữ tợn nói: “Đúng vậy, tôi chính là ma quỷ, tôi chính là ma quỷ trong lòng các người, chính là quả báo của các người!”

“Đừng lo, ba ngày sau, bà sẽ chết vì bệnh tim tái phát.”

“Cho dù bất kỳ ai, cũng không điều tra ra được!”

“Đây, là quả báo của các người!”

Trong tiếng mắng chửi thê lương của Bà cụ Triệu, Vương Bác Thần rời khỏi nhà họ Triệu.

Cửa lớn đóng lại, như thể tất cả mọi tội ác cũng đều bị nhốt bên trong.

Nhưng, thật sự như vậy sao?

Không phải, cánh cửa này chỉ khép lại nơi xấu xí này, chỉ che đi những chuyện cũ khiến người ta buồn nôn, tội ác thì chẳng thể che lấp được.

Lòng người, bản chất con người.

Nơi nào có người, nơi đó sẽ có giang hồ.

Mà giang hồ, là nơi thử thách lòng người và bản chất con người.
 
Chương 547


CHƯƠNG 547

Vậy nên, tôi ác là không bao giờ có thể che giấu.

“Mình, cũng là một một kẻ dối trá, mình hận bọn họ vô cùng, tận sâu trong lòng, vẫn muốn giết bọn họ. Thử thách cuối cùng, ba người họ không vượt qua, mà người sắp xếp thử thách nhân tính là mình cũng vậy, cũng không vượt qua thử thách, nếu không thì cần gì phải bố trí màn thử thách kia chứ?”

Vương Bác Thần cười, cười như thể ác ma, cực kỳ tà ác.

Đúng vậy.

Mỗi người đều là kẻ dối trá, ngay cả chính tôi.

Nhưng tôi dối trá, nhưng tôi cũng chẳng cần che giấu!

Tôi không phải là quân tử, tôi cũng không cần giấu giếm!

Trong lòng tôi có tồn tại cả thần lẫn ma, tôi cũng chẳng che giấu!

Vương Bác Thần tôi, chỉ bảo vệ bạn bè thân thích!

Lập trường của tôi, rất đơn giản.

Đứng ở phía bên tôi, chính là người của tôi, tôi sẽ bảo vệ các người, lời nói tựa như vàng bạc.

Đứng ở phía đối diện tôi, chính là kẻ địch của tôi, đối với kẻ địch, tôi sẽ không từ thủ đoạn, các người tưởng tượng tôi có bao nhiêu thủ đoạn đê tiện đáng sợ, tôi sẽ có bấy nhiêu đê tiên đáng sợ!!

Dù sao, các người đều là kẻ địch của tôi, sao tôi phải giả bộ làm gì?

Không cần thiết!

Lên xe, Canh Phong nói: “Thần chủ, đã tra được hành tung của Quỷ Gia.”

“Đi tìm ông ta.”

Vương Bác Thần dựa vào lưng ghế sau, nhắm mắt lại, nhàn nhạt nói.

Hai tròng mắt của Canh Phong lạnh lẽo, như thể đang trên chiến trường, có khát vọng muốn giết người!

Trước đó, nhà họ Triệu không hề có giới hạn mà khinh nhục chủ mẫu và tiểu chủ nhân, bọn họ không thể nhúng tay vào, vì đây là chuyện của nhà thần chủ.

Bọn họ xem trong mắt, ghi trong lòng.

Nhưng sốt ruột thì cũng chẳng có cách nào, chỉ có thể để thần chủ tự mình đi giải quyết.

Nhưng tên hề Quỷ Gia ngang ngược đó, cũng dám bắt nạt người nhà của thần chủ, bọn họ chỉ muốn chém tên đó thành trăm mảnh!!

Mây mù giăng kín trời, tuyết rơi nhè nhẹ, như thể chuẩn bị cho mọi tội ác một buổi tang lễ.

Sàn quyền anh ngầm của thành phố Hà Châu.

Lúc này, chưởng môn của năm môn phái giang hồ đều đang quan sát cuộc chiến.

Ở vị trí trung tâm, có một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, trên người mặc đồ thời Đường, tay phải đang cầm hai quả hạch đào đồ chơi. Một cái đầu bóng lưỡng, nhìn qua cực kỳ uy nghiêm.

Ông ta chính là Quỷ Gia danh tiếng lẫy lừng!

Trong cái lồng sắt ở giữa, hai người đàn ông vạm vỡ từng quyền từng đánh vào da thịt, máu thịt đã lẫn lộn, nhưng vẫn không hề dừng lại.

Người quan sát trên đài đều bị máu tươi kích thích tuyến thượng thận tăng vọt, một đám điên cuồng la hét, gào rú, hô hào cổ vũ người mình đã đặt cược.

“Bây giờ có bao nhiêu rồi?”

Quỷ Gia không hề để ý hỏi.
 
Chương 548


CHƯƠNG 548

Cô trợ lý xinh đẹp bên người vội vàng nói: “Thưa Quỷ Gia, hiện tại cược Tử Thần thắng đã có 180 tỷ, cược Chó Điên thắng là bốn 300 tỷ.”

Quỷ Gia cầm bình trà tử sa hồ lên, nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Để bọn chúng đồng quy vu tận đi, tôi là nhà cái, tôi sẽ ăn cả.”

“Quỷ Gia, làm như vậy không ổn lắm, sẽ khiến mọi người bất mãn.”

Môn chủ của Hoằng Võ môn Hồ Khiêm nhíu mày nói.

Quỷ Gia chẳng thèm liếc ông ta một cái, nhàn nhạt nói: “Còn cần ông dạy tôi làm gì sao?”

Hồ Khiêm vội vàng ngậm miệng.

Mấy tên chưởng môn còn lại dùng ánh mắt vui sướng khi người gặp họa nhìn Hồ Khiêm.

Thứ chẳng biết sống chết, thế mà dám nghi ngờ Quỷ Gia.

Lúc này, hai người trong lồng sắt đột nhiên cùng ngã xuống đất, lăn ra chết.

Trọng tài bình tĩnh nói: “Tử Thần và Chó Điên đồng quy vu tận, hòa, tuyển thủ tiếp theo chuẩn bị lên đài.”

Người đặt cược Tử Thần quát: “Mẹ nó, cái này chắc chắn có ẩn tình gì đó, sao có thể hòa được! Rõ ràng Tử Thần sắp đánh chết Chó Điên, có mờ ám ở đây!”

Người đặt Chó Điên nổi giận mắng: “Mẹ nhà mày, rõ ràng là Tử Thần sắp chết rồi, chắc chắn là Chó Điên thắng!”

“Có mờ ám ở đây, không công bằng, Quỷ Gia, ngài phải phân xử cho chúng tôi, trả lại tiền cho chúng tôi!”

Chỉ trong một thoáng, tiếng hô trên sân không ngừng nổi lên.

Sao có thể hòa chứ! Nếu là hòa, một cắc họ cũng không được, đều bị nhà cái ăn!

“Ai nghi ngờ có mờ ám bước ra? Bước ra.”

Quỷ Gia đứng lên, chậm rãi nói.

Tức khắc, tiếng la ó nhỏ dần đi, tất cả đều sợ hãi nhìn Quỷ Gia, giận mà chẳng dám nói gì!!

Mọi người giận mà không dám nói, tất cả đều biết Quỷ Gia tàn nhẫn!

Trước kia thành phố Hà Châu có câu: Trên mặt có Lý, ngầm có Quỷ.

Trên mặt đất, nói chính xác thì là bạch đạo, nhà họ Lý là mạnh nhất, không ai dám chọc.

Thế giới ngầm, hay thế lực ngầm, Quỷ Gia là mạnh nhất!

Hiện giờ, tương lai của trên mặt đất đã không còn, chỉ còn thế giới ngầm Quỷ vẫn nổi bật không ai sánh nổi.

Những năm gần đây, Quỷ Gia dựa vào đài quyền anh ngầm này, không biết được nhiều hay ít, rất nhiều người đỏ mắt, nhưng cũng chỉ có thể đỏ mắt, không ai dám nhúng tay.

Hoằng Võ Môn môn chủ Hồ Khiêm vừa nói câu này, bị Quỷ Gia nói một câu dọa sợ đến ngậm miệng.

Những người phụ trách của Thái Cực Môn, Chấn Hoa Quán, Quyền Tinh Xá, dưới bảo trợ của Quỷ Gia, cũng không dám nói lời nào.

Nhưng dù sao, sàn quyền anh này cũng không phải của những người này, có người sợ, cũng có người vì tiền không muốn sống.

“Quỷ Gia, ngài làm như vậy thật không phúc hậu, nếu thật sự là hòa, chúng tôi chẳng có gì để nói, nhưng rõ ràng thực lực hai bên không cân bằng, sao bọn họ có thể đánh hòa chứ? Ngài cũng đừng xem tất cả mọi người là kẻ ngốc chứ, cũng đừng có lộ liễu như vậy chứ.”
 
Chương 549


CHƯƠNG 549

Có người đứng ra, tức giận bất bình nói.

Đằng sau có người phụ họa: “Đúng vậy, chúng ta cũng không phải kẻ ngốc, nếu thật sự thua, chúng tôi đã cược thì đành chịu thua, nhưng Quỷ Gia ngài ăn lộ liễu quá, ăn tiền của cả hai bên, sao lại có chuyện tốt như vậy!”

Có người đi đầu, trong khoảng thời gian ngắn, quần chúng kích động, có người còn ném cả giày lên trên.

“Không công bằng, trả tiền lại, không công bằng, trả tiền lại!”

Mọi người gân cổ rống lên.

Ông chủ của Quyền Tinh Xá Lộ Vô Cực sợ xảy ra chuyện, nhíu mày nói: “Quỷ Gia, nếu không đánh lại lần nữa đi, ngài xem thế nào? Thế cục trước mắt này không ổn lắm.”

Quán chủ Chấn Hoa Quán Trần Chấn Hoa cũng nói: “Quỷ Gia, tình hình trước mắt tâm trạng của mọi người không được ổn định, không thể xoa dịu ổn thỏa được.”

Mã Trung Văn của Thái Cực Môn phụ họa nói: “Quỷ Gia, nếu là trước đây, bảo đè xuống là đè được ngay, nhưng hiện tại thế cục của Hà Châu có chút vi diệu, vẫn là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.”

“Câm miệng, các người cũng có tư cách đưa ra ý kiến với tôi à?”

Quỷ Gia cười lạnh một tiếng, đi đến phía trước, nhìn mọi người dưới lầu, còn đặc biệt nhìn chằm chằm người dẫn đầu, cười dữ tợn nói: “Cậu cảm thấy không công bằng à?”

“Quỷ Gia, ngài là tiền bối, nhưng không công bằng là không công bằng, mọi người đều không mù.”

“Quỷ Gia này, mọi người nể mặt ngài, nên có một số chuyện không nói thẳng ra. Nhưng bây giờ, thực sự là quá quắt lắm rồi.”

Có vài người đứng ra nói.

“Các người là cái gì? Tôi còn cần mấy con chó các người nể mặt à? Loại chó má cũng dám nghi ngờ tôi, tìm đường chết.”

Đôi mắt tam giác lạnh lẽo của Quỷ Gia nhíu lại, một trận sát khí lạnh lẽo quét ra, âm trầm mà nói: “Mấy kẻ cầm đầu gây sự, giết!”

Cái gì!!

Lời này vừa nói ra, mọi người trong sân đều lập tức chấn động!

Quỷ Gia, vậy mà khi hiếu thắng lại có thể giết người?

Chẳng lẽ ông ta không sợ, đài quyền anh ngầm này của ông ta, sau này sẽ chẳng có ai dám tới sao?

“Quỷ Gia, không được!”

“Quỷ Gia, ngài nghĩ lại đi!”

“Quỷ Gia, đây là muốn tự hủy con đường tương lai đó.”

“Quỷ Gia, dạy dỗ bọn họ một bài học là được rồi, thật sự không cần phải giết người đâu.”

Tất cả các môn chủ, quán chủ, chưởng môn đều khuyên can, vốn dĩ cũng đã khiến nhiều người tức giận, một khi giết những người này, vậy thì chỉ có thể đi đến con đường cùng, sau này sẽ chẳng thể lăn lộn được nữa!

Bộp bộp bộp!

Quỷ Gia vỗ tay mấy cái: “Tôi làm việc, các người cũng dám nhiều lời?”

Lúc này, đã có vài tên đô con xuất hiện, bao vây mấy người kia lại.

Mọi người vừa thấy màn này, tức khắc sợ tới mức hồn phi phách tán, Quỷ Gia thật sự muốn giết người!

“Quỷ Gia, chúng tôi sai rồi, xin tha mạng, chúng tôi sai rồi, chúng tôi không lấy tiền nữa.”

Mấy người kia sợ tới mức quỳ trên mặt đất, dập đầu xin tha. So với tính mạng thì tiền có tính là gì chứ.
 
Chương 550


CHƯƠNG 550

“Ha ha, bây giờ biết sai rồi sao, chậm rồi!”

Vẻ mặt Quỷ Gia dữ tợn.

Người dẫn đầu kia, trực tiếp bị chém một đao ngã ra đất!

Quỷ Gia thật sự ra tay!

Những người còn lại đều quỳ xuống đất, rối rít xin tha.

Mấy chưởng môn cũng bị dọa sợ đến nỗi hai chân run rẩy, bọn họ thật sự không ngờ tới, Quỷ Gia thật sự sẽ giết người!

Trong nháy mắt, uy vọng của Quỷ Gia đã đạt cực điểm, trong lòng mọi người đều căng thẳng, sợ rằng Quỷ Gia sẽ ra tay.

“Một đám rác rưởi, cũng dám ở trước mặt tôi làm ầm ĩ, không cho các người xem chút mặt mũi, thật sự cho rằng ông đây là bồ tát sao?”

Quỷ Gia nhổ ra một bãi nước bọt, ngọn gió vô lượng, chẳng nề hà ai.

“Ông cũng thật uy phong nhỉ.”

Nhưng ngay lúc này, một giọng nói hài hước từ của vang lên, giọng nói tràn đầy châm chọc và khinh thường.

Vương Bác Thần đến rồi!

Nghe thấy giọng nói lãnh đạm của Vương Bác Thần, Quỷ Gia ngây ngẩn cả người, trong một thoáng không có phản ứng gì.

Bây giờ chính là lúc ông ta uy phong nhất, một câu nói ra cũng khiến người khác run bần bật, quỳ xuống đất xin tha.

Nhưng ngay lúc này, khi ông ta nổi bật nhất, lại có người không biết sống chết, đến vuốt râu hùm của ông ta!

“Mày, mày nói cái gì?”

Quỷ Gia cho rằng mình nghe lầm, theo bản năng hỏi một câu.

Những người quỳ trên mặt đất hoảng sợ nhìn Vương Bác Thần.

Người trẻ tuổi này là ai? Thật là to gan, dám nói chuyện với Quỷ Gia như vậy.

Giờ phút này chống lại Quỷ Gia, là muốn tìm chết rồi.

Hồ Khiêm, Mã Trung Văn và các chưởng môn khác thương hại nhìn Vương Bác Thần.

Thằng nhóc miệng còn hôi sữa từ đâu đến, đây là muốn tìm chết sao?

Vừa rồi đã có hai người bị chém đứt tay, người cầm đầu làm loạn đã thành thi thể, hiện giờ tên nhóc này làm ngơ uy nghiêm của Quỷ Gia, không phải tìm đường chết thì là gì?

Gần như tất cả mọi người đều như nhìn thấy người ngoài hành tinh, đáng thương nhìn Vương Bác Thần.

Thằng nhóc này, cho dù bây giờ anh chịu thua thì cũng được gì, chắc chắn phải chết rồi!

Quỷ Gia đang vui vẻ, đang hưởng thụ cảm giác khiến người sợ hãi, đây là địa vị trong giang hồ!

Thằng nhóc này, thế mà lại tìm xui xẻo ngay đúng lúc này, anh không chết thì ai chết chứ?

Quỷ Gia muốn đùa chết anh thì cho dù là thiên vương lão tử cũng không cứu được!
 
Chương 551


CHƯƠNG 551

“Mày là thằng chó nào. cũng muốn nghe tao lặp lại một lần nữa?”

Vương Bác Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm Quỷ Gia, nhàn nhạt nói: “Cho ông một phút, nói tôi nghe, năm đó là ai bảo ông ra tay với con gái chưa tròn ba tuổi của tôi, nói ra thì tôi sẽ thưởng cho ông cái chết toàn thây.”

Quỷ Gia sợ hãi rồi, thật sự sợ hãi rồi.

Ông ta đây là lần đầu tiên thấy người cuồng vọng như vậy, cuồng vọng không có biên giới, dám ở trước mặt ông ta nói nhăng nói cuội!

Thế nhưng dám nói với ông ta, Quỷ Gia, không xứng nghe ông ta lập lại lần nữa!

Rốt cuộc là kẻ điên nào?

Đúng là coi trời bằng vung, to gan lớn mật!

Đây là vội vàng đi đầu thai sao?!

Quỷ Gia bị chọc cười, chỉ vào Vương Bác Thần, từ trên cao nhìn xuống nói: “Tên không biết trời cao đất rộng kia, tao đã sống đến tuổi này, mày cũng là đứa đầu tiên dám dám nói như vậy với tao! Rất tốt, rất tốt!”

“Tao từng giết nhiều người lắm, đừng nói đến việc tao không nhớ con gái mày là ai, cho dù giết cả nhà mày, thì đã làm sao chứ?”

Quỷ Gia hơi rướn người về phía trước, cười dữ tợn nói: “Được, mày nói tao giết con gái mày đúng không? Vậy vừa lúc, hôm nay tao sẽ làm một chuyện tốt, giúp cả nhà mày đoàn tụ, người một nhà có thể ở bên nhau, đỡ cho con gái mày phải sợ hãi!”

Chấn Hoa Quán chủ Trần Chấn Hoa quát lớn: “Loại chó này, còn không mau mau quỳ xuống xin lỗi Quỷ Gia, mày muốn muốn chết sao! Quỷ Gia giết con gái mày là xem trọng mày, là vinh hạnh nhà chúng mày!! Còn dám tới trả thù? Mày chán sống rồi!”

Ông chủ của Quyền Tinh Xá Lộ Vô Cực đầu tróc lóc, lạnh lùng nói: “Đồ không biết sống chết, cũng không nhìn xem đây là nơi nào, mày cũng chỉ chết một đứa con gái, cũng dám tới trả thù? Quỷ Gia ra tay, giết một đứa con gái của mày là quá nhẹ!”

Mấy người kia tôi một câu ông một câu, hoàn toàn không thèm để mắt tới Vương Bác Thần, chỉ xem anh như một một người bình thường trong giang hồ đến trả thù!

Những người khác thương hại nhìn Vương Bác Thần, tới tìm Quỷ Gia báo thù, anh đây là đến tìm chết rồi.

Là sợ cả nhà không chết chung sao?

Mã Trung Văn của Thái Cực Môn âm hiểm cười nói: “Nếu là tới tìm Quỷ Gia trả thù, còn cần nói nhiều lời vô nghĩa với nó làm gì, cứ chơi chết rồi ném vào sông Tiềm Long là được. Thằng chó kia, quỳ xuống nhận lấy cái chết đi!”

“Đã hết một phút.”

Vương Bác Thần chậm rãi mở miệng, mắt lạnh như đao, lạnh lẽo sâu thẳm, như thể ác ma: “Tiểu Canh, tôi không muốn nhìn thấy ai đứng.”

Nghe Vương Bác Thần nói, đám người Hồ Khiêm ngẩn người, trợn mắt há hốc mồm nhìn Vương Bác Thần.

Tên nhóc này có cuồng ngạo quá không?

Muốn biến nơi này thành sàn diễn của anh ta à?

Mẹ nó!

Thằng nhãi con này, diễn đến trên đầu bọn họ rồi!

Bọn họ có ai không phải là nhân vật uy tín danh dự chứ?

Bây giờ thế mà bị một thằng nhãi con làm trò giả bộ trước mặt bọn họ! Thằng nhóc này muốn nổi tiếng đến điên rồi sao!

“Là bệnh nhân tâm thần trốn viện tâm ra sao? Dám đến nơi này giả thần giả quỷ. Người trẻ tuổi sao lại không làm điều gì có ý nghĩa, sao cứ nhất quyết tìm được chết vậy!”

Mã Trung Văn chỉ vào Vương Bác Thần mắng: “Tên nhóc kia, mẹ cậu sinh cậu ra nhiều hơn người khác một cái đầu à? Thế mà lại đến tìm chết! Dám đến quấy rối Quỷ Gia, cậu có mấy cái mạng? Nhóc con, con chuột nhắt kia, bây giờ mau quỳ xuống dập đầu xin tha, còn có cơ hội sống, nếu một khi đã ra tay, cơ hội xin tha của cậu cũng không có.”
 
Chương 552


CHƯƠNG 552

Trần Chấn Hoa và Lộ Vô Cực cười lạnh nói; “Đối với loại không biết sống chết này, nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Đánh cho tàn phế rồi ném ra ngoài, xem sau này còn ai dám tới gây sự với Quỷ Gia!”

Lúc này, Quỷ Gia tỏ ra nhân nghĩa, nhàn nhạt nói: “Nể mặt mấy vị chưởng môn ở đây, niệm tình cậu vi phạm lần đầu, đánh gãy chân là được. Lĩnh phạt xong thì cút đi!”

Người bên cạnh có chút đồng tình nhìn Vương Bác Thần, ở trước mặt Quỷ Gia, anh dám giả bộ nói ra câu “Tôi không muốn nhìn thấy kẻ nào đứng”. Nếu là trước đây, Quỷ Gia chỉ đánh gãy tay chân anh, vậy thì bây giờ Quỷ Gia chắc chắn muốn mạng của anh!

Đừng nhìn Quỷ Gia ngoài miệng nói rất dễ nghe, ông ta sao có thể để người giả bộ trước mặt mình sống sót chứ?

Nếu không Quỷ Gia đã không phải là “Quỷ ngầm”.

“Uy hiếp xong rồi sao?”

Canh Phong lạnh nhạt nhìn đám người Quỷ Gia, đã không nhịn được muốn ra tay!

Đặc biệt là Quỷ Gia, chính ông ta đã sắp xếp người ra tay với người nhà của của thần!

Ngay cả một cô bé chưa đến ba tuổi cũng không tha!

Tên khốn cặn bã này, đáng chết!

Chết một triệu lần cũng không đủ!

“Ông chủ nói, không muốn nhìn thấy các người đứng!”

Canh Phong nói xong, nhìn chằm chằm Quỳ Gia, cất lên một tiếng cười dữ tợn, đột nhiên bật nhảy khỏi mặt đất, như đạn pháo phóng thẳng lên lầu hai!

“Mày tìm chết à, dám ở trước mặt Mã Trung Văn của Thái Cực Môn tao làm bừa, mau ngồi xuống cho tao!”

Mã Trung Văn nhìn thấy người này chỉ rướn người đã bật nhảy lên tầng hai, trong lòng lập tức rùng mình, biết đây là một cao thủ, liền giành trước một bước ra tay!

“Quỳ xuống!”

Canh Phong lạnh lùng quát một tiếng, chân Mã Trung Văn vừa nâng lên, còn chưa kịp đá, hai chân đã cảm nhận được một nỗi đau đớn khủng khiếp.

Mã Trung Văn còn không kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết, cả người cứ như vậy rơi từ lầu hai xuống nện thẳng xuống tầng một, vừa vặn quỳ xuống trước ghế dựa của Vương Bác Thần, hai chân đã dập nát!

Mọi người lắp bắp kinh hãi, nghẹn họng trân trối nhìn lên lầu hai!

Ba người Hồ Khiêm, Trần Chấn Hoa và Lộ Vô Cực vừa thấy tình cảnh này, lập tức thầm nhủ không ổn, đều cùng ra tay.

Nhưng xem ra vẫn không hề đủ.

Tốc độ của Canh Phong đã tới cực hạn, ngay cả bóng dáng của Canh Phong bọn họ cũng không thấy rõ, ba người họ đã từ lầu hai rơi xuống đất, hai đầu gối gãy nát, quỳ gối trước mặt Vương Bác Thần!

“A!”

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, vang vọng toàn không gian!

Nỗi đau kia như xuyên thấu vào tim, nghe đến khiến người ta tê dại da đầu!

“Mày, mày đừng đến đây! Mày muốn làm gì, tao chính là Quỷ Gia! Sau lưng tao có người!”

Thấy một màn như vậy, Quỷ Gia sao còn không rõ, rõ ràng là gặp phải cao thủ chân chính, người bên cạnh mình căn bản là không đủ cho người ta đánh!

Ngay cả đám người Mã Trung Văn đều bị người ta ném xuống lâu, ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có, càng đứng nói đến những người dưới trướng ông ta.

Cho dù có thể ngăn cản một hồi, cũng không còn kịp rồi!

“Ông chủ nhà tôi nói, ngài ấy không muốn nhìn thấy có người đứng.”

Canh Phong bước đến trước mặt Quỷ Gia, lạnh giọng quát: “Ông điếc à!!”
 
Chương 553


CHƯƠNG 553

“Đứng lại, đừng qua đây!”

Trong tay Quỷ Gia xuất hiện một khẩu súng, chĩa về phía Canh Phong với ánh mắt hung ác, ông ta nhổ một bãi nước bọt, chửi rủa: “Mẹ kiếp, lúc tao lăn lộn trong giang hồ, chúng mày vẫn còn đang ở trong bụng mẹ, vậy mà lại dám tới địa bàn của tao giở thói ngang ngược, mày thật là không biết Mã vương gia có mấy con mắt mà!”

Quỷ Gia lấy tay kia lau khóe miệng, lạnh lùng nói: “Cao thủ, tao nhổ vào, cao thủ gì chứ, cao thủ mà tao từng thấy nhiều lắm rồi, đều không lợi hại bằng viên đạn trong súng của tao!”

“Ở đâu đến một tên mới bước ra đời, tự cho rằng học được chút kungfu võ mèo là có thể lang bạt giang hồ? Là có thể hành hiệp trượng nghĩa rồi? Cái đồ phá hoại!”

Mấy người Mã Trung Văn và Hồ Khiêm này đã gãy chân rồi, Quỷ Gia chỉ cảm thấy một trận sỉ nhục!

Nhớ năm đó, ông ta vào Nam ra Bắc, lăn lộn trong đống người chết, cao thủ như thế nào mà chưa từng gặp qua? Nhưng cuối cùng, cũng chẳng phải hai tay khó địch lại bốn tay, tay chân không bằng báng súng sao?

Dù anh có luyện tốt đến đâu, cũng chẳng phải là bị một con dao phay quật ngã sao?

Tất nhiên, ông ta đã từng đi theo một ông chủ, cũng từng nhìn thấy loại cao thủ lợi hại chân chính đó, tay không áp đảo dao sắc, một chọi ba mươi mà hoàn toàn không bị tổn hại gì.

Nhưng cuối cùng thì sao? Chẳng phải là ăn đạn sao.

Lăn lộn trong giang hồ càng lâu, lá gan càng nhỏ. Đến cái tuổi này của Quỷ Gia, chỉ mong cầu bình an vô sự mà thôi.

Thế nhưng, đối với loại người mới vào đời trước mặt, trước tiên phải dùng khí thế để khiến anh ta kinh hãi!

Một khi không thể uy hiếp mà bắt đầu động tay động chân, loại người mới vào đời này sẽ cực kỳ liều lĩnh, hạ thủ không biết nặng nhẹ, xương cốt già này cũng phải bàn giao ở đây!

Vì vậy, Quỷ Gia đã rút súng ra ngay lập tức!

“Nhóc con, đều là người lăn lộn trong giang hồ, biết chúng mày không dễ dàng gì, hôm nay, tao phế bỏ hai chân của chúng mày, đây là một lời giải thích cho anh em thuộc hạ của tao, không lấy mạng của chúng mày, đây là tình nghĩa. Nhớ lấy, giang hồ không phải lăn lộn như vậy.”

Dáng vẻ của Quỷ Gia như đang dạy dỗ, nghĩ rằng súng trong tay mình dã dọa sợ Vương Bác Thần và Canh Phong.

“Ngài ấy bảo ông quỳ xuống, ông bị điếc rồi sao?”

Canh Phong không hề bị lay động, tiếp tục đi về phía Quỷ Gia.

Sắc mặt của Quỷ Gia lập tức hơi thay đổi, không ngờ rằng đối phương lại không sợ chết như vậy!

Từ đâu đến một tên cứng đầu cứng cổ như vậy chứ!

Cái này cũng không uy hiếp nổi!

“Nhóc con, mày nên nghĩ cho kỹ, cái này của tao mà vang lên thì mày không còn mạng đâu!”

Lòng bàn tay của Quỷ Gia đã đổ mồ hôi.

Lão giang hồ ơi lão giang hồ, tuổi tác càng lớn, càng hiểu biết nhiều, càng biết sự quý giá của sinh mạng, lá gan lại càng nhỏ.

Quỷ Gia có chút ngượng ngùng, rơi vào tình thế khó xử.

Bắn không được mà không bắn cũng không được!

Nên làm sao?

Ông ta thực sự không nghĩ rằng sẽ gặp phải loại người liều lĩnh như vậy.
 
Chương 554


CHƯƠNG 554

Súng chĩa vào trán mà cũng không sợ!

Sự gan dạ ngu xuẩn như vậy từ đâu ra thế!

“Người anh em, mày nghĩ cho kỹ, thực sự muốn nộp mạng sao? Mạng sống chỉ có một, mất đi là sẽ không còn nữa!”

Quỷ Gia vô thức lùi lại một bước, trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi lạnh dày đặc.

Với khuôn mặt vô cảm, Canh Phong túm lấy cổ áo của Quỷ Gia, ném Quỷ Gia từ tầng hai xuống dưới.

Bịch!

Quỷ Gia đập mạnh xuống đất, Canh Phong nhảy xuống, lại kéo ông ta lên, lạnh lùng nói: “Quỳ xuống với ngài ấy, nghe không hiểu sao?”

Những người khác đều trợn tròn mắt!

Người bị ném từ tầng hai xuống như một con chó chết này thật sự là Quỷ Gia sao?

Quỷ Gia không phải là kẻ bụng dạ nham hiểm nhất trong thế lực ngầm của Hà Châu sao? Không phải là ‘Quỷ ngầm’ sao?

Sao súng được rút ra rồi mà cuối cùng lại không nổ súng? Còn bị người ta ném từ tầng hai xuống?

Đây thật sự là Quỷ Gia ư?

Thật khiến người ta khó tin mà!

Ông ta là thần tượng trong thế lực ngầm ở thành phố Hà Châu, sao lại có thể… sợ hãi như vậy?

Bọn họ trơ mắt nhìn, Quỷ Gia buông tay, khẩu súng trong tay rơi xuống đất.

Quỷ Gia quỳ xuống, cúi người xuống như một con chó mang theo khuôn mặt tươi cười: “Cậu chủ, đây là hiểu lầm, hiểu lầm, tuyệt đối là hiểu lầm. Nếu tôi có chỗ nào đắc tội với anh, anh cứ nói ra, tôi nhất định sẽ bồi thường cho anh, nhất định bồi thường.”

Dáng vẻ như chó liếm dép của Quỷ Gia, lập tức khiến tất cả mọi người đều ngây người.

Mời vừa rồi ông ta còn rút súng ra chĩa vào Canh Phong với dáng vẻ như đang dạy dỗ.

Trong nháy mắt, ông ta lại quỳ xuống đúng chuẩn hơn ai hết, hoàn toàn sợ sệt hơn ai hết.

Đây chính là Quỷ ngầm của thành phố Hà Châu sao?

Tôi nhổ vào!

Hèn nhát!

Con chó già chết tiệt!

Đồ chó chết mền nắm rắn buông!

Không ít người đang thầm chửi rủa, lão già này thực sự đã khiến bọn họ mất hết mặt mũi rồi.

Kể cả bốn người Mã Trung Văn, Hồ Khiêm, Trần Chấn Hoa và Lộ Vô Cực bị đánh gãy chân cũng vô cùng sốc trước sự vô liêm sỉ của Quỷ Gia!

Bọn họ, luôn bị đè ép bởi một kẻ hèn nhát như vậy sao?

Thật mất mặt, quá mất mặt rồi!

Bốp bốp!

Quỷ Gia quỳ trên mặt đất, tự tát mạnh vào mặt mình hai cái, cười nói: “Cậu chủ, là tôi mồm thối, là tôi có mắt không tròng, là tôi không biết trời cao đất dày, xin anh tha cho cái mạng này của tôi, nơi này tôi sẽ cho anh, tiền cũng đưa cho anh hết.”

“Câu hỏi của tôi, không hỏi lần thứ hai.”
 
Chương 555


CHƯƠNG 555

Vương Bác Thần ngồi trên ghế, chỉ là một chiếc ghế bình thường nhưng lại có khí thế độc đoán của ghế rồng khi anh ngồi lên.

Lời nói lãnh đạm tựa như chứa đựng lệnh trời, mang theo vẻ oai phong.

Quỷ Gia sợ đến run cầm cập, đầu óc trống rỗng, sau khi phản ứng lại, ông ta kinh hãi nhìn Vương Bác Thần, lắp bắp nói: “Anh, anh, anh là ba của đứa bé gái đó? Con bé, con bé, con bé là con gái anh?”

Vương Bác Thần lạnh lùng nhìn ông ta, không nói gì.

Sát khí trong ánh mắt khiến toàn thân Quỷ Gia giống như bị dội một gáo nước lạnh thấu xương, một luồng khí lạnh âm u đáng sợ bỗng nhiên cuốn qua trong lòng.

Lúc này ông ta mới phản ứng lại, tại sao đối phương muốn gây khó dễ với ông ta!

Là đến để trả thù!

Đối phương đến để trả thù!

Chết chắc rồi!

Hôm nay chết chắc rồi!

Nên làm gì đây?

Quỷ Gia hung hăng tát mạnh vào miệng mình hai cái, khóe miệng chảy máu, nhưng vẫn không thể loại bỏ được hối hận trong lòng.

Tại sao lại tham lam 30 tỷ kia mà đi nhận công việc đó!

Ông ta thậm chí còn không hỏi, không hỏi xem người muốn đối phó là ai, trong mắt chỉ có 30 tỷ kia.

Rõ ràng là bản thân đã không còn thiếu tiền nữa, nhưng vẫn không thể kiềm chế được lòng tham đối với tiền bạc ở trong lòng.

Đừng nói 30 tỷ, cho dù là 3 tỷ, ông ta cũng sẽ nhận.

Trong mắt ông ta, mạng người thua xa tiền trong tay.

Nhưng có thế nào ông ta cũng không ngờ rằng, tất cả những chuyện ngày hôm nay lại là vì 30 tỷ đó.

“Tôi, tôi nói, anh có thể tha mạng cho tôi không?”

Quỷ Gia nói với vẻ vô cùng thận trọng.

Vương Bác Thần trở tay tát cho ông ta một cái, cũng không nói gì, chỉ nhìn ông ta như vậy.

“Tôi nói, tôi nói, tôi chỉ xin anh cho tôi một sự thoải mái.”

Bị ánh mắt đằng đằng sát khí của Vương Bác Thần nhìn chằm chằm vào, Quỷ Gia rùng mình không rõ nguyên do, từ trong xương tủy sản sinh ra một chút sợ hãi.

“Đúng, là chú Kim. Là chú Kim đưa cho tôi 30 tỷ, bảo tôi tìm người đâm giết con gái anh. Tất cả là do chú Kim sắp đặt, tôi không biết gì cả.”

Kim Nguyên!

Lại là con chó già đó!

Vương Bác Thần chỉ cảm thấy máu dồn về tim, một ngụm máu tươi lập tức trào ra từ cổ họng, bị anh áp chế lại!

Vương Hạo!

Ông không muốn nhìn thấy tôi sống tốt như vậy sao?

Ông không muốn nhìn thấy con gái tôi sống như vậy sao?
 
Chương 556


CHƯƠNG 556

Vương Hạo, không có sự cho phép của ông, Kim Nguyên dám sao?

Vương Hạo!

Không giết chết ông, Vương Bác Thần tôi có lỗi với mẹ tôi, có lỗi với con gái tôi.

Không giết chết ông, đạo trời khó có thể bao dung.

“Đánh gãy tay chân, mang đi!”

Vương Bác Thần đứng lên, đám người Hồ Khiêm chỉ cảm thấy nhiệt độ xung quanh dường như đột ngột giảm xuống dưới 0 độ!

Lạnh quá!

Mà khi Vương Bác Thần đứng dậy, bọn họ đang quỳ trên mặt đất mới phát hiện ra nơi hai chân Vương Bác Thần vừa di chuyển khỏi, mặt xi măng đã vỡ nát như mạng nhện.

Quỷ Gia được Canh Phong xách đi bằng một tay.

Bốn người Hồ Khiêm bị gãy cả hai chân, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may, đối phương chỉ đến tìm Quỷ Gia, không liên quan gì đến đám người bọn họ.

Tuy rằng chân đã bị gãy, nhưng so với Quỷ Gia cũng còn tốt hơn.

Tay chân của Quỷ Gia đều bị người giẫm gãy, lần này bị đưa đi, chắc chắn là lành ít dữ nhiều.

Tình trạng thê thảm vừa rồi của Quỷ Gia khiến bọn họ sợ đến mức không dám phát ra tiếng kêu, có lúc tưởng rằng, tiếp theo chính là thời khắc chết của đám người bọn họ.

Cũng may, đối phương hoàn toàn không để ý đến đám người bọn họ.

Mã Trung Văn ôm lấy hai chân và hét lên một tiếng “ôi”, đau đến nghiến chặt răng, nói: “Các ông nói xem, người này rốt cuộc là ai? Rốt cuộc tại sao Quỷ Gia lại đắc tội với anh ta.”

Lộ Vô Cực nhờ người đỡ mình dậy, lập tức gọi xe cấp cứu, hít thở sâu, nói: “Quên chuyện này đi, đây đã không phải là chuyện mà chúng ta có thể tham dự vào, Quỷ Gia làm nhiều chuyện như vậy, ai biết là thần tiên ở đường nào.”

Hồ Khiêm cau mày nói: “Tôi cảm thấy rằng, vừa rồi người thanh niên kia đã giơ cao đánh khẽ với chúng ta rồi, nếu không một chân đó, có thể giết chết tôi rồi. Rốt cuộc là cao thủ từ đâu tới?”

Trần Chấn Hoa lắc đầu, nói: “Giai đoạn này, mọi người yên tâm dưỡng thương đi, mọi chuyện liên quan đến Quỷ Gia đều cắt đứt rồi. Chỉ sợ người kia lại tới gây phiền phức cho chúng ta.”

Cả bốn người im lặng, sức mạnh mà Canh Phong thể hiện ra vừa rồi suýt chút nữa khiến bọn họ sợ chết khiếp.



Canh Phong giao Quỷ Gia cho người cảnh vệ trông giữ, không dám đi theo Vương Bác Thần nữa.

Bởi vì những việc này, điều tra đến hiện tại, phát hiện ra kẻ chủ mưu đứng đằng sau lại chính là nhà họ Vương, thậm chí rất có khả năng là do ba của Vương Bác Thần – Vương Hạo sắp xếp!

Đây không phải là việc mà bọn họ có thể can thiệp.

Người duy nhất có thể an ủi anh cũng chỉ có Triệu Thanh Hà.

Canh Phong bí mật đi tìm Triệu Thanh Hà.

Tình trạng của Vương Bác Thần rất không ổn, đi ven theo sông Tiềm Long rất lâu, không có ai biết anh muốn làm gì, cũng không có ai biết anh có kế hoạch gì.

Lần này, đã đi suốt ba ngày ba đêm!

Đám người Canh Phong và Tư Lam núp trong bóng tối, không dám qua đó.
 
Chương 557


CHƯƠNG 557

Khi Triệu Thanh Hà đến, quần áo trên người Vương Bác Thần đã bị nước tuyết thấm ướt.

“Bác Thần, trong lòng anh có gì khúc mắc, anh hãy nói cho em biết, đừng tự dày vò bản thân như vậy được không? Em rất đau lòng. Cho dù là xảy ra chuyện gì, gia đình chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.”

Triệu Thanh Hà ôm lấy Vương Bác Thần, nói với giọng chua xót.

Cô biết rằng chồng mình thực ra sống rất khổ sở, rất khổ, rất khổ.

Mọi thứ đều một mình gánh vác, giấu kín trong lòng, sợ bọn họ lo lắng.

“Hà Nhi.”

Vương Bác Thần nở một nụ cười khốn khổ, trong đôi mắt giăng đầy sợi máu kia mang đầy vẻ đau thương.

Sau đó, một sợi máu chảy ra từ khóe miệng Vương Bác Thần, anh bất tỉnh trong vòng tay của Triệu Thanh Hà.

“Bác Thần, Bác Thần.”

Triệu Thanh Hà vô cùng lo lắng, khóc đến rát cổ bỏng họng.

Canh Phong và Tư Lam sợ hãi, sắc mặt thay đổi lớn, vội vàng chạy qua đưa Vương Bác Thần đến bệnh viện.



“Cái gì! Tiểu Thần bất tỉnh rồi? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Canh Phong và Tư Lam làm ăn kiểu gì vậy! Lập tức tìm Hoa Mạnh Tường cho tôi, nhanh lên!”

Khi tin tức truyền đến kinh đô, quốc chủ bị dọa đến giật mình, lập tức hạ lệnh bịt kín tin tức.

“Triệu hồi tam thần tứ vương, bát tướng, mười hai hung thần.”

“Ra lệnh cho ba trăm huyết sát vệ túc trực bên cạnh Vương Bác Thần 24/24!”

“Ra lệnh cho cảnh vệ xử lý hết tất cả những người trong danh sách này, thu hút sự chú ý của tất cả các quốc gia trên thế giới!”

“Ra lệnh cho Tổng trấn thủ Giang Nam Đạo, Sa Tiệp, Phó tổng trấn thủ Đường Kế Chương, Giang Nam Đạo bước vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu cấp môt, đợi lệnh 24/24, có bất kỳ động tĩnh khác thường, bất kể là ai đều giết không thương tiếc.”

“Lệnh cho bộ võ thuật, giám sát chặt chẽ, một khi có động tĩnh khác thường, giết.”

Quốc chủ ngày thường rất ôn hòa điềm đạm, vào lúc này, trở nên vô cùng lạnh lùng, liên tiếp truyền xuống những mệnh lệnh cứng rắn.

Mà hàng loạt thay đổi này, chỉ là vì Vương Bác Thần hôn mê!

Vương Bác Thần hôn mê, tin tức này lập tức trở thành tin tức cơ mật tối cao của nước R.

Số người biết được chỉ có một vài người, đếm được trên đầu ngón tay.

Toàn bộ Nam Bộ đã tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu cấp một, toàn bộ nhân viên đều sẵn sàng đợi lệnh.

Trung tâm chính là Giang Nam Đạo, tỉnh Lâm An, thành phố Hà Châu.

Tổng trấn thủ Giang Nam Đạo, Sa Tiệp hạ lệnh xuống rằng sẽ đích thân giám sát, tiến hành trông coi và kiểm soát toàn bộ Nam Bộ, người nào dám vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp, giết không thương tiếc.
 
Chương 558


CHƯƠNG 558

Phó tổng trấn thủ Đường Kế Chương còn đích thân xuất trận, tiếp quản cơ quan hành chính của toàn bộ Nam Bộ, bất luận là việc lớn hay nhỏ đều phải hỏi ông ta.

Toàn bộ Nam Bộ ở trong trạng thái căng thẳng cao độ, một số người thạo tin đều sợ chết khiếp, nghĩ rằng sắp chiến tranh rồi!

Cùng lúc đó, tam đại chiến thần của nước R dẫn theo đội tinh nhuệ, trấn giữ Hà Châu.

“Canh Phong, các anh làm ăn kiểu gì vậy!”

Chiến thần Thanh Phong, Kiều Thanh Phong, người nóng tính nhất gầm lên một tiếng, vừa gặp mặt đã xông lên.

Chiến thần Chấn Thiên lão luyện từng trải, Lâm Chấn Thiên, một tay nắm lấy tay phải của Kiều Thanh Phong, một chân đá Canh Phong bay ra xa mười mét.

Chỉ một cú đá, Canh Phong bị đá đến hộc máu tươi, không nói lời nào, hai tay đập mạnh xuống đất, nước mắt lưng tròng.

“Nói đi, sao lại như vậy.”

Chiến thần Trọng Thiên, Vũ Trọng Thiên, người có ánh mắt âm u lạnh lẽo như rắn độc, nhìn chằm chằm vào Canh Phong và Tư Lam.

Ánh mắt lạnh lùng đến mức khiến người khác phát run trong lòng, giống như bị một con rắn độc nhìn chằm chằm vào.

Mặc dù anh ta không động thủ nhưng có khả năng động thủ bất cứ lúc nào, sát khí u ám khiến nhiệt độ xung quanh dường như giảm xuống mấy phần.

“Nhà họ Vương!”

Giọng nói của Tư Lam đè nén đến cực điểm, trong con mắt cuồn cuộn sát khí, từ kẽ răng nặn ra ba chữ như vậy.

Nghe thấy ba chữ này, Vũ Trọng Thiên không nói gì, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, chỉ là đôi mắt tam giác kia của anh ta càng lạnh lẽo hơn, giống như băng giá lạnh buốt!

Lâm Chấn Thiên đau đớn ngồi xổm trên mặt đất, hai tay nắm chặt lấy tóc, gầm lên, một âm thanh giống như dã thú phát ra từ trong cổ họng.

“Mẹ kiếp, bố mày đi giết bọn họ.”

Kiều Thanh Phong gào lên một tiếng, rút dao rời đi.

“Dừng lại!”

Lâm Chấn Thiên hai mắt đỏ hoe, giống như muốn giết người: “Chuyện của nhà họ Vương, chỉ có thể để thần chủ tự mình xử lý, chúng ta, không có tư cách.”

Kiều Thanh Phong giận dữ rống lên: “Không có tư cách cái con mẹ gì, thần chủ hôn mê bất tỉnh, nhà họ Vương đáng chết! Thần chủ tỉnh dậy muốn chém muốn giết, tôi nhận hết, nhưng hiện tại, tôi phải đi giết sạch nhà họ Vương, ai cản tôi chính là kẻ thù của tôi, nhất định giết chết người đó!”

Vũ Trọng Thiên đột nhiên trở nên hung dữ, tát một cái vào mặt của Kiều Thanh Phong, giọng nói u ám như ma quỷ: “Đó chính là chuyện gia đình của thần chủ!”

Lâm Chấn Thiên nói: “Chuyện của thần chủ, ai xứng để quản? Ai có tư cánh để quản? Cậu xứng sao?”

Kiều Thanh Phong đập mạnh hai tay xuống đất, sàn bê tông cứng rắn lập tức nứt ra, xuất hiện vết nứt chi chít.

“Nếu thần chủ có chuyện gì, nhà họ Vương, tôi nhất định sẽ diệt sạch toàn bộ nhà họ Vương!”

“Đợi đó!”

Lâm Chấn Thiên nói một cách chân thật đáng tin.
 
Chương 559


CHƯƠNG 559

Kiều Thanh Phong nghiến chặt răng, nói: “Tư Lam, nói cho tôi biết, sau khi thần chủ trở về, kẻ nào đã đắc đội với thần chủ, tôi muốn đi giết người!”

Kiều Thanh Phong đã phát điên rồi!

Anh ta là người đi theo Vương Bác Thần sớm nhất, đồng thời cũng là người có tính khí nóng nảy nhất trong tam đại chiến thần, trong lòng chỉ có Vương Bác Thần!

Đây chính là một kẻ giết địch chân chính, cũng chỉ có Vương Bác Thần mới có thể trói buộc anh ta.

Một khi Vương Bác Thần gặp chuyện, anh ta sẽ thực sự biến thành một ác quỷ, sẽ giết sạch tất cả mọi người để chôn cùng Vương Bác Thần, sau đó anh ta sẽ tự sát và tiếp tục đi theo Vương Bác Thần!

Tư Lam đưa cho anh ta một cái danh sách.

Cả Lâm Chấn Thiên và Vũ Trọng Thiên đều không nói gì!

Thần chủ không thèm so đo tính toán, nhưng bọn họ sẽ không bỏ qua.

Chủ nhục thì thần chết!

Nếu không có Vương Bác Thần sẽ không có bọn họ của ngày hôm nay.

Nếu không có Vương Bác Thần, bọn họ sớm đã chết trên chiến trường, nào có được những vinh dự vẻ vang này.

Cùng lúc đó.

Đệ Nhất Đế Quốc.

Một số tướng lĩnh quan trọng coi nước R là kẻ thù đã bị người giết chết ở trong nhà.

Trên cơ thể bọn họ, có đặt một tấm lệnh bài sắt màu đen, phía trên khắc một chữ “sát” màu đỏ máu đáng sợ.

Mật thám của Đệ Nhất Đế Quốc đến đây, nhìn thấy tấm lệnh bài này, lập tức kinh hãi đến run cả người.

Huyết Sát Lệnh!

Tin tức truyền về, toàn bộ quan chức cao cấp của Đệ Nhất Đế Quốc đều kinh sợ.

“Cái gì? Roy chết rồi? Cảnh vệ nước R quá không coi ai ra gì rồi!”

Trong phòng hội nghị của Đệ Nhất Đế Quốc, vẻ mặt của tất cả quan chức cao cấp đều rất nghiêm túc, sắc mặt của mấy vị chiến thần tái mét.

Tổng thống lĩnh Stephen đập tay xuống bàn, gầm lên căm phẫn: “Các anh làm ăn kiểu gì vậy, cảnh vệ nước R lại có thể ở trên đất nước chúng ta, xông vào biệt phủ có lính đặc chủng bảo vệ, ám sát một vị tướng quân của chúng ta. Một lũ ngốc các anh, phế vật, chó chết, cần các anh có tích sự gì chứ!”

Một vị chiến thần tối sầm mặt, vứt Huyết Sát Lệnh lên trên bàn, nghiến răng nói: “Đây là mệnh lệnh của thần chủ nước R. Chết tiệt, anh ta nhất định đã phát hiện ra những việc chúng ta làm kia, đây là đang cảnh cáo chúng ta.”

Nhìn thấy tấm lệnh bài sắt màu đen có khắc chữ “sát” màu đỏ máu kia, tất cả mọi người đều chau mày lại, sắc mặt khó coi.

Huyết Sát Lệnh!

Lệnh ban ra như thần chủ đích thân tới.

Lệnh ban ra tất phải giết!

Phó tổng thống lĩnh nhíu mày trầm tư một lúc, nói: “Người biết được nghiên cứu của chúng ta rất ít, không thể là vì chuyện này được. Chuyện này, phía bên nước R có chút điên cuồng rồi, nếu là cảnh cáo thì họ sẽ trực tiếp để một trong ba đại chiến thần của nước R dẫn quân qua đàn áp, thậm chí phá hủy đội hình Thái Bình Dương của chúng ta.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top