Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thần Chủ Ở Rể

Dịch Thần Chủ Ở Rể
Chương 520


CHƯƠNG 520

Thần chủ của nước R không chết, trên thế giới cho dù bất cứ người nào, bất cứ một quốc gia nào, bất kỳ một thế lực nào, chỉ có thể ấm ức chịu đựng.

Không có ai là đối thủ của người kia!

Bởi vì, người kia đã là người mạnh nhất thế giới!

Vượt qua tất cả chiến thần trên thế giới, không có ai biết bây giờ rốt cuộc anh mạnh đến mức nào!

Bởi vì, cho đến bây giờ, chưa có ai, chân chính được chứng kiến khi anh dốc toàn lực để ra tay là dáng vẻ như thế nào.

Người đã từng chứng kiến, đều đã chết rồi.

Sĩ quan da trắng lau mồ hôi, quần áo trên người đã bị mồ hôi làm ướt, anh ta hồn bay phách lạc đi ra ngoài.

Không có chỗ để thương lượng!

Thần chủ không cho bọn họ bất kỳ cơ hội nào!

Mà bọn họ, chỉ có thể ấm ức chịu đựng tất cả!

Bởi vì, chiến thần mạnh nhất của bọn họ, sau khi xem xong video một kiếm kia, đã vô cùng sợ hãi nói: “Chiến thần của nước R, vẫn chưa dốc toàn bộ sức lực, bởi vì, trên thế giới bất kỳ một chiến thần nào đều không có tư cách khiến cậu ta phải dốc toàn bộ sức lực, bởi vì tất cả chiến thần trên thế giới, có một người tính một người, đều không xứng để cậu ta dốc toàn bộ sức lực!”

Câu nói này đã truyền đi, nhưng, chiến thần trên toàn thế giới, không có một ai phản bác!

Thần chủ của nước R là người đứng đầu trên thế giới!

Giới hạn cao nhất của sức chiến đấu trên thế giới!

Trước khi thần chủ của nước R xuất hiện, cũng có người tự xưng là cường giả mạnh nhất thế giới, nhưng không có chiến thần nào phục ông ta.

Vì vậy, danh xưng cường giả đứng đầu thế giới vẫn luôn bị bỏ trống, sau khi một vài chiến thần vô cùng mạnh chết đi, tất cả chiến thần đều biết rõ, danh hiệu cường giả đứng đầu thế giới chính là Thôi Mệnh Phù!

Nhưng, từ khi thần chủ của nước R nổi lên, anh chưa từng tuyên bố mình là người mạnh nhất thế giới, nhưng tất cả chiến thần đều công nhận anh là người mạnh nhất thế giới!!

Không có ai có ý kiến gì khác!!

Đây, chính là sự đáng sợ của thần chủ nước R kia!

Đây chính là sự đáng sợ của thần chủ nước R kia!!

Sau khi sĩ quan da trắng rời khỏi tàu chiến của nước R, mới cảm thấy sống lại.

Đừng nói là thần chủ của nước R, chỉ là sát khí tỏa ra từ trên người Kiều Thanh Phong, có thể khiến anh ta sợ chết khiếp rồi!

Không cần nghĩ cũng biết, thần chủ kia của nước R đáng sợ đến mức nào!

“Không được, mình nhất định phải khuyên tướng quân, lui về, không được nhúng tay vào chuyện này, ở đây nhất định đã xảy ra chuyện lớn, thần chủ đích thân hạ lệnh, không thể là chuyển nhỏ được, ai nhúng tay vào người đó sẽ chết!”

“Tướng quân, chuyện này chúng ta không thể nhúng tay vào, là mệnh lệnh của thần chủ nước R đưa ra, không phải Kiều Thanh Phong có ý đồ khác. Lúc tôi gặp được thấy Kiều Thanh Phong, anh ta đã uống say rồi, sắc mặt vô cùng bi thương, trong mắt toàn là tơ máu.”
 
Chương 521


CHƯƠNG 521

Sĩ quan da trắng Basil trở về chiến đội Thái Bình Dương, nói với tướng quân Nolan người phụ trách chiến đội Thái Bình Dương của Đệ Nhất Đế Quốc tất cả những thứ mình nhìn thấy.

Lúc anh ta báo cáo, trên người vẫn mang theo chút sợ hãi, tiếp tục nói: “Tướng quân, chuyện này chúng ta không thể nhúng tay vào, mặc dù tôi không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ biểu cảm bi thương của Kiều Thanh Phong, có thể thấy nhất định đã xảy ra chuyện lớn, có liên quan đến Đông Nam Á. Hơn nữa, thần chủ nước R đích thân hạ lệnh, đã vượt quá phạm vi năng lực của chúng ta rồi.”

Nolan mặc một bộ quần áo hải quân màu trắng, trong đôi mắt xanh thẫm, lộ ra ánh mắt nhìn xa trông rộng nhưng kiên định, cau mày hỏi: “Kiều Thanh Phong còn nói gì? Nguyên văn.”

Basil do dự một lúc, nhỏ giọng nói: “Kiều Thanh Phong nói: ‘Trở về hỏi người đứng đầu của các người, có phải là đã quên phong thái của một kiếm kia của thần chủ rồi không.’ Nói chúng ta dám đến gần đoàn tàu chiến của nước R trong vòng 100 hải lý, chính là khiêu khích, chính là khai chiến. Tướng quân, chuyện này chúng ta không thể nhúng tay vào.”

Phong thái của một kiếm kia.

Tay phải của tướng quân Nolan kẹp điếu thuốc, đang xuất thần, điếu thuốc trong tay đã chát đến ngón tay mới phản ứng lại, thở dài: “Haiz, ra lệnh cho hạm đội, rời khỏi vùng biển này.”

Trong lòng Basil thở phào nhẹ nhõm, thật sự sợ tướng quân Nolan bất chấp muốn theo.

Tướng quân Nolan đứng dậy, nhìn bức ảnh treo ở phía sau, rất lâu không nói gì.

Trên bức tranh, là một người đàn ông của nước R, tay cầm thanh phong ba thước, đeo mặt lạ khỉ, kiêu ngạo đứng trước hạm đội.

“Basil, cậu nói xem, tại sao cậu ta không phải là người của Đệ Nhất Đế Quốc chúng ta chứ?”

Basil không biết nên nói gì, thần chủ của nước R cũng là thần tượng trong lòng ông ta.

Trên thế giới này, ai không quỳ trước cường giả Trọng Thiên như thần chủ nước R chứ?

Người đàn ông như vậy, gần như là thần rồi.

Tướng quân Nolan lầm bẩm: “Đây là thời đại tốt nhất, bởi vì chúng ta có thể chứng kiến một vị thần nổi dậy. Nhưng đây cũng là một thời đại đau buồn nhất, một mình cậu ta, trấn giữ cả thế giới, khiến tất cả cường giả đều phải u ám, biến sắc, mạnh đến mức khiến bọn họ phải tuyệt vọng! Mạnh đến mức những người được gọi là chiến thần như bọn họ cũng trở thành cục cứt chó, thật sự khiến người khác tuyệt vọng.”

Không chỉ có ông ta tuyệt vọng. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Các hoàng tộc, đại gia tộc ở Đông Nam Á càng thêm tuyệt vọng.

Bọn họ nhớ đến chuyện Đệ Nhất Đế Quốc ở phương Tây kia bị thần chủ của nước R dẫn theo người phong tỏa một tháng, người chết không ngừng, thì càng thêm sợ hãi.

Người trong hoàng tộc, người có quyền quyết định ở các gia tộc lớn, đều vội vàng chạy đến, thận trọng hỏi han.

Mặc dù không phải thần chủ nước R đích thân đến, nhưng đây là mệnh lệnh đặc biệt của thần chủ nước R, ai dám làm trái!!

Ai dám nói một chứ ‘không’?

Người dám khiêu khích thần chủ nước R, tất cả đều đã đi gặp Diêm Vương rồi!

“Chiến thần Trọng Thiên, tại sao phải phong tỏa chúng tôi? Nếu như chúng tôi làm sai chỗ nào, khiến thần chủ không vui, chúng tôi nhất định sẽ thay đổi, nhất định sẽ bù đắp.”

Một người đại diện cho hoàng tộc cả người run rẩy nói, không hề có phong thái của hoàng tộc.

Nhưng người khác cũng lần lượt hạ thấp giọng nói: “Chiến thần Trọng Thiên, vẫn mong cậu hãy nói cho chúng tôi biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chúng tôi sẽ toàn lực phối hợp với thần chủ.”

Giây phút này, bọn họ vô cùng hèn mọn, thái động rất khiêm tốn.
 
Chương 522


CHƯƠNG 522

Mà trước khi Vương Bác Thần nổi dậy, những hoàng tộc và gia tộc lớn phía sau những người này, không ít lần cùng với những cái đuôi phía sau của Đệ Nhất Đế Quốc gây phiền phức cho nước R.

Từ sau kia một kiếm kia của nước R dọa đội quân Thái Bình Dương của đến quốc đứng đầu, thì đã thành thật hơn.

So với Kiều Thanh Phong, Vũ Trọng Thiên bớt đi vài phần kiêu ngạo và ngông cuồng, nhưng nhiều hơn một tia lạnh lùng u ám, ánh mắt giống như con rắn độc, khiến trong lòng người khác không khỏi run rẩy.

Thanh kiếm dài trong tay anh chỉ vào những người này, lạnh lùng nói: “Tôi không quan tâm các người đại diện cho ai, trở về nói với bọn họ, ba ngày nay, người của hoàng tộc và gia tộc bọn họ, nếu như có qua lại với Chu Cảnh, dám che giấu cường giả, giết không tha!”

Vũ Trọng Thiên vừa nói ra câu này, những người đại diện cho các thế lực ở Đông Nam Á đột nhiên hiểu ra!

Chắc chắn là nhà họ Chu đắc tội với thần chủ của nước R, gây ra phiền phức lớn, nên mới dẫn đến việc thần chủ nước R hạ lệnh phong tỏa cả Đông Nam Á, muốn loại bỏ tất cả các thế lực liên quan đến nhà họ Chu!

Nhà họ Chu đúng là một lũ ngu xuẩn, bọn họ đắc tội với ai không đắc tội, lại đi đắc tội với thần chủ của nước R, bọn họ là đồ đầu óc heo sao? Nghĩ rằng có thể tung hoành ngang dọc ở Đông Nam Á, là có thể đối đầu với thần chủ nước R sao?

Ngu ngốc, ngu ngốc, đúng là ngu ngốc mà!!

Không!!

Không được, trở về nhất định phải nói rõ tình hình này, nhất định phải giao nhà họ Chu và tất cả những người có liên quan ra, nhất định phải diệt mọi thế lực của nhà họ Chu!!

Chọc giận thần chủ nước R, ai còn dám qua lại với nhà họ Chu!

Nhưng, cùng lúc này, bọn họ cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Vẫn còn may, là chỉ tiêu diệt nhà họ Chu, không phải ra tay với Đông Nam Á!

Đã không liên quan đến mình thì dễ xử lý hơn rồi.

Sự lo lắng trên mặt một số những người đại diện lập tức giảm đi phân nửa, đây chính là những người không có quan hệ gì với nhà họ Chu.

Nhưng có người, nửa vui nửa buồn. Vui là, người mà thần chủ của nước R nhắm vào là nhà họ Chu. Buồn là thế lực phía sau bọn họ cũng có qua lại với nhà họ Chu, chỉ là không biết sâu nặng đến mức nào.

Nhưng chuyện này đã không liên quan đến mình, dù sao mình cũng không qua lại với nhà họ Chu.

Những người còn lại, thật sự bị dọa đến mức gan và mật sắp vỡ cả ra.

Thế lực phía sau bọn họ, hợp tác rất sâu với nhà họ Chu, Đông Nam Á là một cửa khẩu ở trên biển, lợi ích vô cùng lớn, nhà họ Chu có sức ảnh hướng lớn ở đây, một vài hoàng tộc và một vài gia tộc lớn, vì mưu cầu lợi ích lớn hơn, không thể không tiến hành hợp tác với nhà họ Chu.

Đây chính là điều khiến bọn họ lo lắng, nhất định phải nhanh chóng truyền tin tức về.

Lúc trước, có thể hợp tác với nhà họ Chu, là một chuyện rất vinh hạnh, cầu mà không được.

Một vài gia tộc muốn hợp tác cũng không có tư cách.

Đặc biệt là những người đã không thể tách rời với nhà họ Chu, lúc trước bọn họ đã rất xuất sắc, mũi hếch lên trời, ngông cuồng tự cao.

Nhưng bây giờ, hợp tác với nhà họ Chu lại trở thành một lá Thôi Mệnh Phù!

 
 
Chương 523


CHƯƠNG 523

Chỉ cần suy nghĩ một chút là biết, đây chính là một cơn bão vô cùng lớn, nhà họ Chu nhất định đã làm chuyện khiến trời giận người oán, đắc tội chết với thần chủ nước R, nếu không, sao có thể phong tỏa cả Đông Nam Á?

Ở đây không có tên nào là ngu ngốc, thông qua một vài manh mối, có thể phán đoán được một vài thứ.

Thần chủ nước R muốn hủy diệt cả nhà họ Chu!!

Mà phía bên nhà họ Chu, đến bây giờ vẫn chưa truyền ra bất kỳ tin tức nào, điều này chứng tỏ cái gì?

Điều này chứng tỏ, bên phía nhà họ Chu, hoặc là đã bị khống chế, hoặc là… bị tiêu diệt rồi!!

Nhưng khả năng nhà họ Chu đã bị tiêu diệt sẽ lớn hơn.

Bởi vì, thần chủ nước R, giết người rất quả quyết!

Hoặc là không ra tay, một khi ra tay sẽ sấm vang chớp giật, không thể ngăn cản!

Một khi thần chủ của nước R tức giận, thì thiên hạ phải sợ hãi, giống như cơn bão lớn ở trên biển.

Trên thế giới này, không có ai, không có thế lực nào có thể tồn tại sau khi chọc giận thần chủ nước R!

Từ trước đến nay chưa từng có!!

Thần chủ nước R dùng thời gian bốn năm ngắn ngủi để nổi lên, áp đảo các anh hùng trên thế giới, một mình trấn giữ cả thế giới, chắc chắn không phải là người lương thiện, mềm lòng, càng không phải là người thiếu quyết đoán.

Nếu không, không thể có thành tích như vây giờ!

Những người này, dùng tốc độ nhanh nhất để truyền những tin tức này về.

Nhưng có một số ít người không truyền tin tức này về, mà trực tiếp cắt đứt quan hệ, phản bội lại những gia tộc và hoàng tộc phía sau.

Chỉ vì bọn họ biết rõ, thế lực phía sau mình có quan hệ vô cùng thân thiết với nhà họ Chu.

Mà bọn họ vẫn muốn sống!

Lòng người, nhân tính, giây phút này đã hiện rõ ra!

Ở toàn bộ Đông Nam Á này, ngay cả Đệ Nhất Đế Quốc dưới tình huống không sử dụng vũ khí cao cấp cũng rất khó phong toả, nhưng giờ đây, chỉ với một mệnh lệnh mà Vương Bác Thần đã khống chế được!

Tất cả hoàng tộc, tất cả các gia tộc, tất cả các thế lực, ai cũng đang gặp nguy hiểm, toàn bộ đều phủi sạch quan hệ với nhà nhà họ Chu!

Đến bây giờ bọn họ mới biết thì ra là cái đám ngu xuẩn nhà nhà họ Chu đã chọc giận Thần Chủ nước R!

“Một lũ ngu xuẩn đi khiêu khích Thần Chủ nước R, trong não của các người chứa toàn là bùn à? Ngay cả Thần Chủ nước R cũng dám trêu vào!!”

“Chết là đáng! Cho dù Thần Chủ nước R không ra tay, thì chúng ta cũng sẽ ra tay. Dám khiêu khích Thần Chủ nước R, đúng là ăn gan hùm mật gấu mà! Nếu Chu Chấn Nam không chết, tôi chắc chắn sẽ tự tay chặt đầu của ông ta tặng cho Thần Chủ nước R!”

“Lập tức kiểm tra, tất cả những người có quan hệ với nhà nhà họ Chu sẽ bị đuổi ra ngoài, bất kể là ai, kể cả vợ con tôi, tất cả đều sẽ bị đuổi ra ngoài!! Lúc này đừng nói gì nữa, bảo vệ gia tộc mới là quan trọng nhất!”

“Cái gì, thằng hai có liên hệ với nhà nhà họ Chu? Gọi điện thoại cho nó ngay lập tức, tôi muốn hỏi cho rõ rốt cuộc là chuyện gì!!! Chết tiệt, cứ nhè lúc này liên hệ với nhà nhà họ Chu, làm xằng làm bậy là hại chết cả nhà luôn đấy!!”

“Nhà chúng ta gần đây không có ai tiếp xúc với nhà nhà họ Chu đúng không? Ôi, mém nữa doạ chết tôi rồi. Kiểm tra ngay những người trong khoảng thời gian này có qua lại với nhà nhà họ Chu, Thần Chủ nước R chủ yếu thanh trừ thế lực của nhà nhà họ Chu. Với chúng ta mà nói đây là một cơ hội tốt, không thể bỏ lỡ.”
 
Chương 524


CHƯƠNG 524

“Lập tức điều tra tìm kiếm tung tích của nhà nhà họ Chu, tốc độ phải nhanh lên, nhất định phải nhanh hơn các vương thất nước khác một nước, nếu không chúng ta sẽ bỏ lỡ cơ hội này!”

Cùng lúc đó, gia tộc số một Đông Nam Á, nhà họ Trần ở Tinh Châu, lại đang sứt đầu mẻ trán và bị bao trùm trong sự u ám.

Họ Trần là gia tộc số một ở Tinh Châu, tổ tiên của họ từng là hoàng đế Tinh Châu, có thể nói là quyền thế ngập trời, tài lực vô biên.

Cho dù là hiện tại, nhà họ Trần Tinh Châu cũng có địa vị hết sức quan trọng ở Tinh Châu, không ai có thể lay chuyển được địa vị của nhà họ Trần.

Nhưng vào lúc này, Trần Diệu Tổ, gia chủ hơn 70 tuổi của nhà họ Trần lại đang cau chặt mày.

“Bao Nhiên, ông chắc chứ?”

Hai mắt Trần Diệu Tổ nhìn chằm chằm vào người quản gia, vẻ mặt âm trầm đến nỗi có thể nhỏ ra nước.

Quản gia Bao Nhiên gật đầu nói: “Gia chủ, đã điều tra rõ rồi. Một ngày trước, cậu cả có giao dịch với Chu Võ, đó là một người phụ nữ. Nhưng người phụ nữ đó đã biến mất.”

Trong lòng Trần Diệu Tổ đột nhiên có dự cảm xấu.

Người có thể trở thành gia chủ nhà họ Trần ở Tinh Châu tuyệt đối không phải là kẻ kém cỏi, ông ta đã mơ hồ đoán được điều gì đó, chỉ là không dám chắc.

Ông ta tự nhủ: “Suy tính theo thời gian thì giao dịch giữa Anh Kiệt và Chu Võ là trước khi Thần Chủ nước R tiêu diệt nhà nhà họ Chu, mà lý do Thần Chủ nước R tiêu diệt nhà họ Chu tới nay vẫn chưa rõ ràng. Anh Minh đã đến nước R tham gia tiệc mừng thọ của Chu Chấn Nam, cho tới nay vẫn không có tin tức gì truyền về, rõ ràng đã bị khống chế rồi. Điều này có phải nghĩa là việc Thần Chủ ra tay với nhà họ Chu có liên quan đến người phụ nữ kia không? Nếu không, thời gian sao có thể trùng khớp như vậy, người phụ nữ đó được Chu Võ đưa tới, nhà họ Chu liền xảy ra chuyện…”

Vừa nói xong, Trần Diệu Tổ liền hít một hơi lạnh, sắc mặt tái nhợt vô cùng, môi bắt đầu run rẩy, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

Chỉ có như thế mới có thể giải thích được việc Thần Chủ nước R tiêu diệt nhà họ Chu!!!

99% khả năng là do người phụ nữ đó mà ra!!

“Người phụ nữ đó ở đâu !!!”

Trần Diệu Tổ gầm lên: “Bảo Anh Kiệt đến gặp tôi, ngay lập tức, ngay lập tức !!!”

“Ba, cô giáo Phương Viên đã về chưa?”

Vương Bác Thần vừa mới trở về nhà, Dao Dao đã lăng xăng nhào vào vòng tay của Vương Bác Thần, khuôn mặt non nớt đầy nghiêm túc.

“Cô Phương Viên sẽ sớm trở lại thôi.”

Tâm trạng Vương Bác Thần phức tạp, ôm Dao Dao ngồi trên ghế sô pha.

Triệu Thanh Hà cau mày: “Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Tối hôm qua Thần Chủ vừa ban Tam Sát Lệnh, mọi người đều gặp nguy hiểm. Vừa rồi em nghe nói Thần Chủ đã ra tay với nhà họ Chu, Chu Chấn Nam tự sát rồi.”

Vương Bác Thần lạnh lùng nói: “Đó là họ đúng người đúng tội.”
 
Chương 525


CHƯƠNG 525

Triệu Thanh Hà cũng không phản bác, lúc trước công ty Hoa Nguyện bị ông hai nhà họ Chu và thương hội Giang Nam bắt tay ép vào đường cùng, mọi người đều phải ra tay với chính gia đình của mình, cô cũng rất tức giận.”

Gia đình cô vốn chỉ an phận sống cuộc sống của mình, không trêu cũng không chọc vào ai. Bọn Chu Võ vô duyên vô cớ nhắm vào cả nhà họ, suýt nữa là khiến công ty Hoa Nguyện khó khăn lắm mới bắt đầu phát triển bị phá sản.

Triệu Thanh Hà sao có thể không có chút oán hận nào trong lòng.

“Bác Thần, đi bưng cá nấu cải chua ra đi.”

Trần Ngọc bưng hai món ra, vừa nghe vậy liền nói: “Con người ấy mà, không độc ác quá được đâu, tục ngữ nói rất hay, người làm điều thiện thì trời lấy phúc mà trả lại; kẻ làm điều ác thì trời lấy hoạ mà báo lại. Sớm muộn gì cũng gặp phải báo ứng, chỉ đợi xem khi nào tới mà thôi. Nhà họ Chu cũng không phải thứ tốt đẹp gì, một gia tộc lớn như vậy nhưng lại cứ muốn ức hiếp dân thường chúng ta, Thần Chủ vẫn còn ở Hà Châu có thể nhìn vừa mắt à? Bọn họ không gặp vận rủi thì ai gặp vận rủi”.

Trong mắt mẹ vợ, chỉ cần người đối đầu với gia đình mình thì không phải là người tốt.

Gia đình này khó khắn lắm mới được như bây giờ, bà ấy giống như một con gà mái che chở cho đàn con của mình, tuyệt đối không cho phép ai phá hoại nó!

“Hai ngày trước nhà họ Chu chèn ép công ty của chúng ta. Chắc chắn là người xấu, bị Thần Chủ diệt cũng không oan.”

Vương Bác Thần mang cá nấu cải chua ra và nói: “Thanh Hà, em nhân cơ hội này phát triển công ty Hoa Nguyện thật tốt. Sóng gió lần này sẽ không kết thúc trong thời gian ngắn như vậy đâu. Nếu đã ra tay rồi thì sẽ trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết. Cả tỉnh Giang Nam này sẽ bị điều tra một lượt hết, những kẻ ngồi không ăn bám, những kẻ tham nhũng lách luật, những kẻ giao dịch tiền quyền đều sẽ bị kỷ luật hết một lượt.”

Vương Bác Thần gắp cho Triệu Thanh Hà một miếng cá và nói: “Em cũng đừng gắng sức quá, khi cần nghỉ ngơi thì nên nghỉ ngơi.”

Dao Dao miệng đang nhăm nhăm cơm, nhìn miếng cá trong bát của mẹ rồi bĩu môi: “Ba, con cũng muốn.”

Vương Bác Thần cười nói: “Được chứ, nói cái gì nghe lọt tai xem rồi ba gắp cho con.”

Đôi mắt to như đá quý của Dao Dao chớp chớp, nhìn Triệu Thanh Hà, sau đó bắt chước giọng nói của Triệu Thanh Hà, ỏn ẻn nói: “Chồng à … em muốn.”

Trần Ngọc: “!!!”

Triệu Thanh Hà: “!!!”

Vương Bác Thần: “…”

Vương Bác Thần da đầu tê dại, toát mồ hôi hột!

Như ngồi trên chông, ruột như lửa đốt, đứng ngồi không yên, kinh hồn bạt vía…

Anh cảm thấy mình sắp không chịu nỗi nữa, bản thân sắp bị ánh mắt giết người của Triệu Thanh Hà xé thành vô số mảnh!!

Cuối cùng, Triệu Thanh Hà không kìm nén được sức mạnh đất trời đang bùng lên trong cơ thể, đánh Dao Dao một trận.

Dao Dao vừa khóc vừa xúc cơm vào miệng, trông rất tủi thân, cảnh này khiến Vương Bác Thần cảm thấy rất có lỗi với con gái của mình.

Trong lòng thở dài, con gái ơi, con chỉ bị đánh một trận, còn ông bố của con thì mấy ngày này không được sống yên ổn đâu.

Chẳng bao lâu, bữa ăn kết thúc trong tiếng khóc lóc thảm thiết.
 
Chương 526


CHƯƠNG 526

Trần Ngọc ôm Dao Dao đi ngủ trưa, trước khi rời đi còn nhìn vợ chồng một cái nhìn đầy ẩn ý, khẽ nói: “Các con ở nhà chú ý một chút, đừng tưởng rằng trẻ con không hiểu chuyện.”

“!!!”

Vương Bác Thần nhanh chóng giải thích: “Mẹ, thật sự không phải như mẹ nghĩ đâu.”

“Các con còn trẻ, mẹ hiểu, nhưng Dao Dao cũng không còn quá nhỏ, cái gì nên chú ý thì phải chú ý.”

Giọng Trần Ngọc vọng ra từ trong phòng.

“Vương Bác Thần!”

Triệu Thanh Hà đỏ mặt, chỉ muốn tìm một cái lỗ trên mặt đất để chui vào, chỉ đành trút giận lên người Vương Bác Thần: “Tối nay anh ngủ trên sô pha !!”

Vương Bác Thần: “…”

Chao ôi, con gái của người khác là áo bông nhỏ, còn con gái anh chẳng những bông bị đen mà còn để lọt gió.

Triệu Thanh Hà đến công ty, hiện tại mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp, áp lực do Chu Võ và Thương hội Giang Nam bắt tay gây ra đã biến mất. Vài hạng mục bất động sản hợp tác với nhà họ Hồ cũng rất tốt, đà phát triển mạnh mẽ.

Đồng thời, dưới sự tiến cử của Ngô Kỳ Long, Triệu Thanh Hà cũng bắt đầu tìm hiểu sự phát triển của làng giải trí, gần đây đầu tư vào một bộ web drama, hiện đang trong quá trình quay.

Bố cục bốn siêu gia tộc lúc trước của Hà Châu đã bị phá vỡ từ lâu.

Sau khi gia tộc Nam Cung bị xóa sổ, thị trường Internet xuất hiện khoảng trống, trong phút chốc mọi nhà cạnh tranh nhau để giành được một chỗ đứng trên thị trường.

Triệu Thanh Hà cũng đã phát triển một số dự án Internet với sự hỗ trợ của Lan Hiếu. Các kỹ thuật viên đều đến từ Tập đoàn Lý Thị trước đây, tất cả đều đã có sẵn.

Triệu Thanh Hà đã học hỏi được rất nhiều điều về mặt quản lý công ty từ Lan Hiếu, ngay cả Lan Tầm cũng đã học được không ít kinh nghiệm.

Công ty Hoa Nguyện đang ngày một đi lên, tương lai tươi sáng.

Sau khi nhà họ Trần bị tiêu diệt, cũng không có ai phá đám dự án Thành phố mới nữa, hiện tại toàn bộ dự án Thành phố mới đều do nhà họ Hồ và công ty Hoa Nguyện chịu trách nhiệm, Triệu Thanh Hà cũng rủ thêm vài người khác vào.

Cái bánh Thành phố mới này quá lớn, công ty Hoa Nguyện và nhà họ Hồ sợ có người ghen tị, nên cũng mời chào thêm một vài người cùng tham gia, Vương Bác Thần không can thiệp thứ gì, để nó tự nhiên phát triển, chỉ cẩn Triệu Thanh Hà không chịu thiệt thòi là được.

Về phía nhà họ Trần, Trần Phong biết thân phận của Vương Bác Thần nên mượn dự án Thành phố mới để hợp tác với công ty Hoa Nguyện, cũng vì muốn đi đường tắt cứu nước, bợ đít Vương Bác Thần.

Về phía nhà họ Tôn, Tôn Minh đã đắc tội Vương Bác Thần ở Hoa Khai Phú Quý, sau này bị Canh Phong đánh gãy chân, nhà họ Tôn sợ vỡ mật, gia chủ nhà họ Tôn Tôn Bách cũng đích thân mang theo Tôn Minh đi xin lỗi Triệu Thanh Hà, đồng thời đầu tư cho công ty Hoa Nguyện, cũng tham gia vào thiết kế sự án Thành phố mới.

Vì vậy, trong khoảng thời gian này, công ty Hoa Nguyện trên đà phát triển như vũ bảo, có những gia tộc danh tiếng như vậy hợp tác với công ty Hoa Nguyện, những người khác cũng không đủ dám tìm công ty Hoa Nguyện gây rắc rối.

Do đó, thành phố Hà Châu, nơi các thế lực lớn khá hỗn loạn đã được chỉnh lý và bắt đầu trở nên có trật tự. Lại thêm Triệu Thanh Hà cũng không định ăn một mình, chia cho mọi người một ít lợi ích, cho nên lo lắng của mọi người trở nên dư thừa, bọn họ cũng từ từ bắt đầu công nhận Triệu Thanh Hà.
 
Chương 527


CHƯƠNG 527

Theo một nghĩa nào đó mà nói, Triệu Thanh Hà giờ đây đã trở thành một đại diện của giới kinh doanh Hà Châu.

Triệu Thanh Hà cũng là chủ tịch tập đoàn Lý Thị, Lý Hoàng vốn dĩ muốn rời đi, nhưng lại bị Triệu Thanh Hà ép ở lại.

Những người nhà họ Lý còn sống cũng được Triệu Thanh Hà trấn an.

Triệu Thanh Hà biết rõ mối hận thù giữa Vương Bác Thần và nhà họ Lý, có vài người thật sự đáng chết, nhưng dù thế nào đi nữa, vẫn có một số người vô tội.

Đặc biệt là Lý Hoàng, Triệu Thanh Hà biết rằng tình cảm của Vương Bác Thần đối với Lý Hoàng rất phức tạp, kể từ khi nhà họ Trần bị tiêu diệt, Vương Bác Thần chưa bao giờ gặp Lý Hoàng, mà Lý Hoàng cũng chưa bao giờ tìm đến Vương Bác Thần.

Triệu Thanh Hà đang cố gắng hàn gắn mối quan hệ giữa Lý Hoàng và Vương Bác Thần, về phía Lý Hoàng, Triệu Thanh Hà cũng hiểu được năm đó Lý Kỳ đã tuyệt vọng như thế nào.

Nhưng dù nói thế nào đi nữa thì nhà họ Trần vẫn luôn là nhà mẹ của Lý Kỳ, sau khi thủ phạm chính Lý Thành chết, những người nhà họ Lý còn lại thực sự đều đồng cảm với Lý Kỳ. Đây là lý do tại sao Triệu Thanh Hà chọn quan tâm nhà họ Lý.

Nếu không, Triệu Thanh Hà sẽ không thèm để ý đến họ.

Nhà họ Trần hiện tại tuy không còn tốt như trước nhưng đã trở nên nhân văn hơn, đám người Lý Hoàng rất thích Triệu Thanh Hà, từ tận đáy lòng họ bằng lòng giao nhà họ Lý cho Triệu Thanh Hà.

Lý Hoàng mặc dù là gia chủ trên danh nghĩa nhưng ông ấy không quản bất cứ thứ gì, mọi việc đều giao cho Triệu Thanh Hà lo liệu.

Suy nghĩ thực sự trong lòng của Lý Hoàng là nhường vị trí gia chủ cho Vương Bác Thần, nhưng ông ấy biết rằng Vương Bác Thần sẽ không chấp nhận.

Nhưng từ tận đáy lòng họ đã chấp nhận Vương Bác Thần là gia chủ nhà họ Lý. Không ai phản đối điều này, chỉ riêng thân phận của Vương Bác Thần cũng có thể khiến họ hoàn toàn khuất phục.

Vì vậy, trong giới kinh doanh của thành phố Hà Châu, người đứng đầu là Triệu Thanh Hà, không ai có thể lay chuyển được vị trí của cô.

Trong hai ngày qua, giới kinh doanh Hà Châu đang chuẩn bị thành lập Liên Doanh Hà Châu, mọi người nhất trí bầu Triệu Thanh Hà làm chủ tịch.

Hai ngày trước Thương hội Giang Nam gây áp lực tâm lý rất lớn cho bọn họ, bây giờ thành lập Liên Doanh Hà Châu có thể coi là sắp xếp lại tất cả mọi người, để sau này gặp phải những chuyện như vậy còn có thể giải quyết.

Đúng lúc này, Vương Bác Thần nhận được điện thoại từ Vũ Trọng Thiên.

“Thần Chủ, đã điều tra ra rồi, Phương Viên bị Chu Võ tặng cho Trần Anh Kiệt nhà họ Trần. Trần Diệu Tổ đã đánh gãy chân của Trần Anh Kiệt và đích thân đưa Trần Anh Kiệt tới, hy vọng được gặp ngài một lần và trực tiếp xin lỗi. Chỉ là Trần Anh Kiệt nói rằng Phương Viên hiện đã mất tích. Trần Anh Kiệt nói cô ấy đã bị một ông già mang đi. Trần Diệu Tổ muốn tới thỉnh tội. “

Phủ Tổng đốc.

Kể từ khi trở về, mọi việc đều để Tư Lam xử lý, Vương Bác Thần đây là lần đầu tiên tới đây.

Ý định ban đầu của anh là không giữ bất kỳ chức vụ nào khi trở lại. Nhưng ý của quốc chủ là để anh phụ trách quản lý toàn bộ Giang Nam, đồng thời thanh trừng những thế lực bất chính ở Giang Nam.

Cuối cùng, Vương Bác Thần đồng ý làm tổng đốc Hà Châu và bỏ chức tổng trấn thủ vùng Giang Nam.

Vì hiện tại anh chỉ muốn dành thời gian cho gia đình.

“Thần Chủ, Trần Diệu Tổ đến rồi.”

Tư Lam sắc mặt nghiêm trọng, Phương Viên mất tích có liên quan đến nhà họ Trần, không biết bị ai mang đi, đến nay không rõ tung tích.

Nhà họ Chu, đầu sỏ phạm tội đã bị tiêu diệt.
 
Chương 528


CHƯƠNG 528

Còn nhà họ Trần có chết cũng không đền hết tội!

Đặc biệt là Trần Anh Kiệt, đáng chết !!

“Cho ông ta vào đi.”

Giọng điệu của Vương Bác Thần lạnh lùng, dưới sự bình tĩnh đó, đè nén một ngọn lửa giận khổng lồ.

Giết chóc chỉ nên được sử dụng để đối phó với kẻ thù. Anh không muốn sử dụng các chiến thuật trên chiến trường ở đây, cũng không muốn đại khai sát giới ở trong nước.

Mà anh cũng cho các gia tộc trong nước đủ thời gian để cải cách thay đổi.

Suy cho cùng, đều ở bản thân cả.

Nếu không phải tội ác cực kỳ xấu xa, chỉ cần họ không phạm tội ác tày trời, lòng họ không quá xấu xa, thì Vương Bác Thần có thể bao dung, sẵn sàng cho bọn họ một cơ hội.

Nhưng những người nhà nhà họ Chu lại tự tìm đường chết, cứ thích đụng vào họng súng, một lần chưa đủ mà còn tới hai lần !!

Vốn dĩ sau bữa tiệc từ thiện, Vương Bác Thần không quan tâm đến những chuyện đó, nhưng Chu Võ cứ hết lần này đến lần khác thách thức giới hạn của Vương Bác Thần, nếu ông ta không chết thì ai chết? Nhà họ Chu mà không bị diệt thì trời đất khó có thể dung thứ!

Đối với những người tới chết vẫn không biết hối cải này, Vương Bác Thần không khách khí!

Lúc này, Trần Diệu Tổ bảy mươi tuổi, run rẩy chống gậy bước vào, phía sau ông là hai người khiêng cáng, trên đó là Trần Anh Kiệt bị đánh gãy tứ chi.

Trần Diệu Tổ đã lâu không rời Tinh Châu, ông đã sớm giao mọi việc cho con trai cả Trần Anh Minh của mình xử lý, bản thân hưởng thụ niềm hạnh phúc của cuộc sống, chỉ thỉnh thoảng mới tham dự một chút.

Đừng nói là Đông Nam Á, ngay cả một số gia tộc trên thế giới cũng phải nể mặt ông già này. Từng là thái tử gia của hoàng thất Tinh Châu tuy rằng sau này lui về phía sau, nhường vị trí lại, nhưng lại cũng biết người nắm quyền khống chế Tinh Châu thực sự vẫn là nhà họ Trần.

Và người này, là vị vua không ngai của Tinh Châu!

Khi các nhà lãnh đạo phương Tây đến thăm Tinh Châu, họ có thể không gặp Quốc vương Tinh Châu, nhưng họ nhất định phải đến thăm hỏi Trần Diệu Tổ.

Mà lần này, vì Trần Anh Kiệt, vị tai to mặt lớn thực sự này chỉ đành đích thân đến đây.

Trần Diệu Tổ liếc mắt nhìn người thanh niên vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị ngồi sau bàn làm việc, trong lòng thầm kinh ngạc.

Thật không ngờ, Thần Chủ nước R lại trẻ tuổi như vậy!

Tuổi tác tuyệt đối không quá hai mươi lăm!

Nếu là bình thường, ông ta sẽ không bao giờ tin một người trẻ tuổi như vậy sẽ là Thần Chủ nước R!

Nhưng bây giờ, uy nghiêm phát ra từ trong mắt đối phương khiến ông không dám không tin!

Phải biết là khi còn trẻ, ông cũng là thái tử của Tinh Châu, mà sau biết bao nhiêu năm làm vị vua không ngai, hầu như không có uy nghiêm của ai có thể làm ông khiếp sợ.

Tuy nhiên, sự uy nghiêm và uy thế trong mắt người thanh niên này khiến ông cảm thấy không khỏi rùng mình, như thể cả linh hồn đang run rẩy.

Bịch!

Trần Diệu Tổ, vị vua không ngai của Tinh Châu, bất ngờ quỳ xuống trước mặt Vương Bác Thần.
 
Chương 529


CHƯƠNG 529

“Thần Chủ, tôi, Trần Diệu Tổ, không biết dạy con để nó làm chuyện ngu ngốc. Tôi đã đưa nó đến đây để thỉnh tội với ngài. Tôi đã đánh gãy tay chân của nó và giao nó cho Thần Chủ ngài xử lý. Ngoài ra, nhà họ Trần bằng lòng trả giá tất cả, cầu xin Thần Chủ tha thứ. Chỉ cần Thần Chủ ngài tha thứ cho nhà họ Trần, Trần Diệu Tổ tôi sẵn sàng lấy cái chết đền tội.”

Ánh mắt Trần Diệu Tổ tối tăm, sau khi biết những gì con trai thứ hai của mình đã làm, ông biết bản thân khó tránh khỏi cái chết.

Vì vậy, quyết định cuối cùng mà ông đưa ra là dùng cái chết của bản thân và con trai thứ hai, cùng tài sản của nhà họ Trần để đổi lấy cơ hội sống cho những người còn lại trong nhà họ Trần.

Ở điểm này, ông ấy đã làm tốt hơn Chu Chấn Nam vô số lần.

Chu Chấn Nam mãi đến lúc chết mới nhận ra, nhưng tiếc là đã quá muộn.

Vì vậy, nhà họ Chu bị tiêu diệt.

Trần Diệu Tổ quỳ trên mặt đất, run lẩy bẩy. Ngay cả khi ba mình là hoàng đế Tinh Châu còn sống, ông cũng không cảm thấy áp lực lớn như vậy.

“Thần Chủ, tôi sai rồi. Tôi không biết thân phận của người phụ nữ kia. Chu Võ đưa tới tổng cộng năm người phụ nữ. Tôi chỉ nghĩ họ đều là nữ minh tinh và người mẫu. Tôi thực sự không biết thân phận của cô ấy. Thần Chủ, tôi chưa từng chạm vào người phụ nữ đó, tôi bằng lòng nhận tội, tôi bằng lòng nhận tội, cầu xin ngài tha cho ba tôi, xin ngài tha cho ba tôi.”

Trần Anh Kiệt tứ chi bị Trần Diệu Tổ đánh gãy, nằm trên cáng gào khóc.

Từ nhỏ đến lớn, vì biết mình không phải là người thừa kế của nhà họ Trần nên anh ta cam tâm làm một tên quần là áo lượt để tránh lục đục nội bộ nhà họ Trần.

Anh ta thực sự là một tên ngốc sao?

Không hề.

Anh ta chỉ dùng cách này để nói với ba và anh cả của mình rằng anh ta sẽ không tranh giành quyền đoạt lợi, sẵn sàng làm một kẻ quần là áo lượt suốt đời.

Vì vậy, anh ta thoả sức ăn uống vui chơi.

Nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày sẽ xảy ra chuyện.

Nếu anh ta biết người phụ nữ đó có lai lịch như vậy thì cho anh ta một ngàn lá gan anh ta cũng không dám.

Là một tay ăn chơi, Trần Anh Kiệt chưa từng gây thù chuốc oán với gia tộc nào trong suốt bao nhiêu năm qua, có thể thấy anh ta không phải kẻ ngốc mà chỉ dùng thân phận ăn chơi để ngụy trang cho bản thân.

“Ai bắt cô ấy đi.”

Vương Bác Thần không hề cảm động vì hai cha con cầu xin chết thay cho nhau.

Nhà họ Trần phát triển tới ngày hôm nay sao có thể không dùng vài thủ đoạn bẩn thỉu được? Nếu không sớm đã bị ăn đến nỗi không tìm được cả xương.

Vì vậy, Vương Bác Thần không thông cảm.

Bây giờ, chỉ là hoán đổi vị trí mà thôi, nếu anh không có quyền thế như hiện tại mà chỉ là một người bình thường, thì liệu Trần Diệu Tổ băng qua đường xá xa xôi để đến đây xin được chết hay không?

Nếu anh chỉ là một lính giải ngũ, liệu Trần Diệu Tổ có đánh gãy tay chân của Trần Anh Kiệt vì Trần Anh Kiệt đã hại một người phụ nữ vô tội hay không?

Nghe như chuyện cười!

Nếu là thế thật, cho dù Vương Bác Thần đến nhà họ Trần quỳ xuống cầu xin sự thương xót, Trần Diệu Tổ cũng sẽ không quan tâm, chỉ cho người xử lý anh để đảm bảo thanh danh nhà họ Trần sẽ không bị tổn hại mà thôi.

Vào lúc này, Trần Diệu Tổ thú nhận và sẵn sàng hiến mạng sống của mình, chẳng qua là vì ông ta không thể đánh bại Vương Bác Thần mà thôi!
 
Chương 530


CHƯƠNG 530

Trần Anh Kiệt đau đớn nói: “Ông…ông già đó tự xưng là Thiên Cơ Lão Nhân. Trước khi đi ông ấy nói, sau này sẽ gặp lại. À, ông ấy chèo một chiếc thuyền nhỏ tới từ biển, thuyền không có mái chèo cũng không có buồm, nhưng vẫn lướt băng băng. Ông ấy mặc một bộ đồ đạo sĩ, phía trên có trận đồ bát quái.”

Trần Anh Kiệt đột nhiên nhận ra, lời này của Thiên Cơ Lão Nhân là nói với Thần Chủ nước R, anh ta luôn cho rằng đó là lời nói với mình.

Anh ta nhớ lại thủ đoạn khó lường của ông lão, ngồi trên chiếc thuyền nhỏ lướt băng băng trên biển cả bao la!

Không thể không cảm thấy kinh hoàng!

Mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo.

Không biết là do đâu hay do bị doạ sợ.

Vương Bác Thần cau mày không nói gì.

Cao thủ!

Cao thủ chân chính!

Gọi là Thiên Cơ Lão Nhân?

Anh chưa từng nghe tới.

Đối phương là ai?

Có ý đồ gì?

Tại sao lại mang Phương Viên đi?

Từng suy nghĩ, nhen nhóm trong lòng Vương Bác Thần.

Nếu đối phương đã nói sẽ gặp nhau trong tương lai, vậy đối phương sẽ không làm gì bất lợi với Phương Viên.

Điều duy nhất cần lo lắng bây giờ là Phương Viên đã trải qua biến cố lớn như vậy, không biết cô ấy có thể chịu đựng được không.

Rốt cuộc thiên cơ lão nhân là thần thánh phương nào, ông ta đưa Phương Viên đi là có mục đích gì, tại sao trước đó mình chưa từng nghe nhắc đến một nhân vật lừng danh như thế?

Vương Bác Thần nhíu mày trầm tư.

Trên thực tế, dựa vào năng lực hiện tại của anh, một số bí mật trên thế giới đã không phải là bí mật đối với anh.

Nhưng cho dù là vậy, có rất nhiều thứ ngay cả anh cũng không thể tùy tiện đưa ra kết luận.

Thế giới này luôn tìm ẩn những thứ đáng sợ, những gì nó bộc lộ mãi mãi chỉ là một góc của băng sơn.

Cho dù trong mắt người đời, anh là nóc nhà của thế giới, nhưng anh vẫn không dám khinh thường.

Anh biết rõ thế giới này quá thần bí, Nước R quá thần bí.

Vương Bác Thần đang suy tư, Trần Diệu Tổ thì quỳ ở dưới đất nơm nớp lo sợ, thở mạnh cũng không dám, trên trán tràn đầy nếp nhăn, mồ hôi lạnh túa ra như mưa.

Trần Anh Kiệt cắn chặt răng, chịu đựng cơn đau dữ dội truyền đến từ tứ chi bị đánh gãy, vẻ mặt bởi vì đau đớn mà trở nên dữ tợn, hai mắt giăng đầy tơ máu, đôi môi lại đang run rẩy.

Khóe miệng chảy máu tươi, môi bị anh ta cắn nát.

Nhưng mà anh ta không dám phát ra âm thanh.

Cho dù một tiếng thì cũng không dám phát ra.
 
Chương 531


CHƯƠNG 531

Vương Bác Thần lấy lại tinh thần, chậm rãi nói: “Từ nay về sau, người nhà họ Trần không được bước chân vào Nước R dù là nửa bước, ai làm trái lệnh thì giết chết không tha. Tinh Châu ở cảng eo biển Malacca trên biển Đông Nam Á là do Nước R tiếp quản, ngoài ra, nếu như Phương Viên xảy ra chuyện gì, vậy thì nhà họ Trần đợi diệt tộc đi.”

Giọng nói lạnh lùng không mang theo nhiệt độ dù là một chút, vô cảm đưa ra từng mệnh lệnh.

Không sai, chính là mệnh lệnh.

Chỉ cần Trần Diệu Tổ dám vi phạm, thứ chờ đợi ông ta chính là một con đường chết.

“Cảm ơn thần chủ, cảm ơn thần chủ.”

Nhưng khi đối mặt với điều kiện hà khắc như thế, ngược lại là Trần Diệu Tổ còn thở phào, căn bản không dám nói gì.

Còn đối với nhà họ Chu, bấy nhiêu đã tốt lắm rồi.

Ít nhất thần chủ đã tha cho nhà họ Trần.

Đã không hủy diệt nhà họ Trần.

Nếu như không đưa ra những điều kiện này, chắc chắn Trần Diệu Tổ sẽ lo lắng đến chết, điều đó biểu thị rằng chuyện này không còn chỗ để cứu vãn.

“Cút đi!”

Vương Bác Thần giận dữ nói.

Trần Diệu Tổ liên tục tạ ơn, không hề bất mãn chút nào, kết quả này nằm ngoài dự liệu của ông ta.

Lúc đầu, ông ta nghĩ rằng đến đây chắc chắn sẽ chịu chết, dùng cái chết của mình và con trai để đổi lấy cơ hội sống sót cho gia tộc.

Nhưng bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng thần chủ Nước R lại không giết hai ba con bọn họ, mà chỉ đưa ra vài điều kiện.

Mặc dù hà khắc, nhưng so với tính mạng thì có đáng là bao?

Sắc mặt của Vương Bác Thần vô cùng nặng nề.

Thiên cơ lão nhân, đây chính là cường giả bí ẩn đầu tiên kể từ khi anh trở thành người đứng đầu.

Từ những gì mà Trần Anh Kiệt miêu tả, đối phương rất mạnh.

Đúng vậy, Vương Bác Thần chỉ dựa vào những gì mà Trần Anh Kiệt miêu tả để đưa ra đánh giá, đối phương chắc chắn không phải là cường giả.

Một người nào đó có thể điều khiển một con thuyền không bườm không dây, nhưng lại tự do đi lại trên biển cả bao la, sao có thể là người bình thường!

“Lẽ nào ông cũng đã đạt đến cảnh giới đó rồi, võ hoàng cảnh, người đời gọi là chiến thần. Ngũ tinh chiến thần đỉnh phong mới có cơ hội đạt đến đỉnh cao tuyệt đối, ông sắp đến, hay là đã tiến vào cảnh giới đó rồi?”

Vương Bác Thần lẩm bẩm một mình.

“Võ giả, võ sư, tông sư, đại tông sư, võ tôn, võ tông, võ vương, võ hoàng… mặc dù cách gọi của các quốc gia là khác nhau, nhưng vẫn không thể thoát khỏi hệ thống này. Thiên cơ lão nhân, chẳng lẽ ông còn vượt qua cả võ hoàng? Tôi danh là Siêu Phàm Cảnh, là người mạnh nhất khi đó, vậy thì ông được gọi là gì trong cảnh giới này đây?”

Vương Bác Thần âm thầm thở dài, trên hành trình cô độc, nếu có cơ hội, anh hy vọng có thể trò chuyện với thiên cơ lão nhân.

Nhưng nếu như đối phương đã nói sau này ắt sẽ gặp nhau, trong lòng anh vẫn có chút mong đợi.

Chỉ là không biết thiên cơ lão nhân là thù, hay là bạn?
 
Chương 532


CHƯƠNG 532

“Tam đại chiến thần rút hết rồi.”

Khi tin tức này vừa được tung ra, các nhà quyền quý ở Đông Nam Á đã có thể thở vào một hơi.

Rốt cuộc, thần chủ Nước R sát thần ấy đã không còn phong tỏa Đông Nam Á nữa.

Mặc dù chỉ có một ngày ngắn ngủi, nhưng đối với bọn họ mà nói quả thật vô cùng dày vò.

Thần chủ Nước R đó tồn tại như một sự cấm kỵ.

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, tại sao thần chủ Nước R lại… phong tỏa Đông Nam Á thế?”

Có không ít người cảm thấy thắc mắc, trước đó cứ lo lắng sợ hãi, ai cũng không hiểu rõ nguyên nhân cụ thể trong đó là gì.

Bây giờ mới phản ứng lại kịp, chắc chắn trong này có chuyện gì đó bất thường.

“Nghe nói ông cụ nhà họ Trần ở Tinh Châu đến Nước R.”

“Là nhà họ Trần?”

“Vẫn là đừng nên nghe ngóng chuyện này, nhà họ Trần của Tinh Châu là người mà chúng ta không thể trêu chọc, thần chủ Nước R lại càng không thể trêu chọc.”

“Một số bến cảng ở eo biển Malacca của nhà họ Trần đã được chính quyền Nước R tiếp quản, đồng thời, nhà họ Trần tuyên bố sẽ rời khỏi Nước R vĩnh viễn, không bước chân vào Nước R dù là nửa bước.”

Cái gì!

Những tin tức này giống như là một quả bom, khiến ai nấy đều phải giật mình.

Nhưng cùng lúc đó, nhà họ Trần Tinh Châu cảm thấy thật sự may mắn vì thần chủ Nước R đã tha cho bọn họ.

Ai cũng biết nhà họ Chu đã bị tiêu diệt hoàn toàn.

Một gia tộc hùng mạnh như thế, nói diệt liền diệt, không có tin tức gì truyền đến, chắc chắn nhà họ Trần cũng sẽ bị kéo chân, chỉ là không biết tại sao nhà họ Trần lại có thể may mắn thoát khỏi khó khăn.

Mà nhà họ Trần giữ kín chuyện này như bưng, không hề đề cập tới nó.

Càng làm cho đám người hoảng sợ đó chính là tam đại chiến thần dẫn người phong tỏa Đông Nam Á, thế mà biên đội Thái Bình Dương ở nước mỹ đế quốc thứ nhất lại không có phản ứng gì, ở bên phía đế quốc thứ nhất làm như đã mất đi âm thanh, dường như không nhìn thấy.

Chuyện này rất không bình thường.

Trước kia, bất cứ chuyện gì đế quốc thứ nhất cũng sẽ nhúng tay vào, nhất là ở phía tây Thái Bình Dương, đế quốc thứ nhất gần như xem nơi này trở thành vườn hoa nhà mình, muốn làm như thế nào thì làm như thế đó.

Nhưng mà lần này lại làm như câm điếc, cũng không thấy truyền thông đưa tin.

“Thời đại của đế quốc thứ nhất kết thúc rồi.”

Có người cảm thán.

Nhớ ngày đó, đế quốc thứ nhất để lại một biên đội hàng không mẫu hạm ở phía tây Thái Bình Dương là đã có thể đe dọa tất cả các quốc gia, muốn làm gì thì làm.

Nhưng mà bây giờ sợ rồi.

“Tôi nghe nói biên đội đế quốc thứ nhất bị dọa sợ chạy mất.”

Có người nói nhỏ: “Vị chiến thần vô địch Nước R ấy thẳng thừng cho người nói lại với chiến thần Reed trong đế quốc thứ nhất, có phải đã quên mất một kiếm đó rồi không.”
 
Chương 533


CHƯƠNG 533

Nói xong lời này, tất cả mọi người đều đồng loạt im lặng.

Mặc dù bọn họ chưa từng tận mắt chứng kiến, nhưng mà không có người nào là không biết sự kiện đó.

Một mình thần chủ Nước R một kiếm đứng ở trên biển.

Một kiếm chém ra, làm một biên đội hàng không mẫu hạm của đế quốc thứ nhất hoảng sợ lui binh.

Đó là sức mạnh vĩ đại đến cỡ nào, sức mạnh dũng mãnh đến cỡ nào, uy vũ ra sao.

Chỉ cần là đàn ông, nhắc đến một kiếm uy phong của thần chủ Nước R thì ai nấy đều phải cảm khái một câu tự tận đáy lòng, đàn ông thì nên như vậy.

Phật quốc.

Vương thất.

“Xem ra, sau này chúng ta phải suy nghĩ lại, lúc một mình cái vị Nước R đó xuất hiện, tất cả chiến thần đế quốc thứ nhất đều phải quỳ, chúng ta lại phải tính toán lần nữa thôi.”

Nghe thấy lời này, có một vị lão tăng ở bên cạnh nói rằng: “Khí thế của thần chủ Nước R là mạnh nhất, cho dù những người mạnh nhất đã từng bế quan của quốc gia chúng ta có ra tay thì cũng rất khó giành được phần thắng.”

Phật chủ Phật quốc cau này: “Phật quốc chúng ta mãi mãi là mạnh nhất, chỉ cần bọn họ có thể thành công, vậy thì chúng ta cũng không cần phải nể nang thần chủ Nước R. Tuy thần chủ Nước R có mạnh, nhưng không phải là không có đối thủ, những vị kia của Phật quốc chúng ta chính là đối thủ của cậu ta.”

Lão tăng liếc mắt nhìn ông ta, không nói thêm gì nữa.

Ông ta không hề tin lời này.

Nhưng không có cách nào khác, sự tự tin đến mù quáng của Phật quốc đã ăn vào xương máu.

Tưởng chừng uống một ngụm nước sông Hằng là đã có thể vô địch thiên hạ.

Haiz!

Lão tăng bất lực.

Thành phố Hà Châu.

“Ba ơi, cô Phương Viên vẫn còn chưa về ạ.”

Đã vài ngày rồi không thấy cô Phương Viên đâu, Dao Dao cảm thấy buồn bã, cái miệng nhỏ vểnh lên, đôi mắt to ngập nước.

Tình cảm của trẻ con đơn thuần hơn người lớn, mặc dù qua một khoảng thời gian ngắn sẽ quên mất chuyện này, nhưng trước khi quen thì vẫn rất quấn người.

Khóc chính là vũ khí lợi hại nhất của trẻ con, chỉ cần chu chu cái miệng nhỏ nhắn, tiếng nghẹn ngào phát ra từ trong cổ họng, nước mắt rơi tí tách, đảm bảo sẽ khiến người khác phải sụp đổ.

“Đừng khóc, đừng khóc nữa, cô Phương Viên phải đi công tác thêm một khoảng thời gian nữa là cô ấy sẽ về thôi.”

Vương Bác Thần luống cuống bắt đầu an ủi con, đau hết cả đầu, thật sự không biết phải giải thích với con mình như thế nào.

“Con nhớ cô Phương Viên lắm.”

Dao Dao bùn tủi nói, một giọt nước mắt thật lớn làm lông mi không chịu được sức nặng mà rơi khỏi mắt.

“Cô Phương Viên sẽ trở về nhanh thôi, con đừng khóc, đừng khóc mà.”

Vương Bác Thần đau lòng vô cùng, anh hù dọa: “Con tuyệt đối không được khóc, đợi một lát nữa mẹ về chắc chắn sẽ nổi giận đó.”
 
Chương 534


CHƯƠNG 534

Dao Dao không vui: “Ba à, tại sao ba lại tìm một cô vợ trẻ hung dữ như thế, mẹ còn đánh con nữa, ba đổi một người mẹ khác cho con đi có được không.”

Trong nháy mắt Vương Bác Thần liền vui vẻ.

Dao Dao nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần một lúc lâu, bỗng nhiên lại thở dài, bĩu môi trách móc: “Thôi bỏ đi, ba sợ mẹ như thế, một khi mà mẹ nổi giận là ba liền hoảng sợ, ba thật là vô dụng, lại sợ vợ, không giống đàn ông chút nào.”

Thân thể Vương Bác Thần cứng đờ, trong nháy mắt cảm thấy đứa con gái này không hề đáng yêu, cái đứa bé ranh mãnh này tuổi còn nhỏ, sao lại có thể đả kích người khác như thế?

Dao Dao còn nói thêm,: “Ba cứ luôn lấy mẹ ra để hù dọa con, như vậy là chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng có đúng không, mẹ vừa mới về là ba liền rót nước cầm túi xách cho mẹ, phim hoạt hình diễn tả như này là chó săn. Ba ơi, ba là chó săn của mẹ ạ, con cũng muốn ba làm chó săn của con có được không ba?”

Mặt Vương Bác Thần liền đen đi, không muốn nói chuyện nữa.

Anh âm thầm tự an ủi mình: đừng giận, con ruột, là con ruột.

Rất nhanh, Dao Dao liền quên mất tại sao mình lại khóc, cô bé vui vẻ quấn lấy Vương Bác Thần, muốn để Vương Bác Thần làm chó săn cho cô bé, chơi đến quên cả trời đất.

Lúc Triệu Thanh Hà trở về, trong nhà bị Dao Dao và Vương Bác Thần làm cho rối tinh rối mù, Vương Bác Thần đang quỳ rạp ở dưới đất học tiếng chó sủa, Dao Dao thì cười lăn cười lộn.

“Vương Bác Thần, Vương Nguyệt Dao!”

Một tiếng hổ gầm, bỗng nhiên đất liền nổi gió to.

Cuối cùng, trong câu chuyện cổ tích hai ba con hợp sức đại chiến với cọp cái, kết thúc bằng việc hai ba con thất bại.

Một lớn một nhỏ đứng trong góc tường, mặt nhìn tường hối lỗi, Triệu Thanh Hà hở phì phò dọn dẹp nhà cửa.

Vương Bác Thần nhăn mặt với Dao Dao, Dao Dao lại bị anh chọc ghẹo đặt mông ở dưới đất cười ha ha, làm Triệu Thanh Hà tức giận đánh cho Vương Bác Thần một trận.

“Đã lớn rồi, có thể trưởng thành một chút không hả.”

Lúc mẹ vợ mua đồ ăn về nhà, hai ba con vẫn còn đang đứng nhìn tường sám hối, đại ma vương Triệu Thanh Hà ngồi trên ghế sa lông uống sữa chua, xem tivi vô cùng say sưa.

“Bà ngoại, bà ngoại, có người bắt nạt cháu gái ngoan ngoãn của bà này.”

Dao Dao nhìn thấy chỗ dựa lớn nhất của mình đã trở về, lập tức chạy đến ôm lấy chân Trần Ngọc, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên cáo trạng.

Trần Ngọc bị chọc cười phá lên, gõ vào cái mũi nhỏ của Dao Dao: “Cái đứa nhỏ không có lương tâm này, cháu đã biết chọc mẹ không được mà lần nào cũng gây sự. Đi thôi, đi rửa rau giúp bà ngoại nào.”

“Mẹ, con cũng đi rửa giúp mẹ.” Vương Bác Thần cười hì hì.

Trần Ngọc liếc mắt nhìn anh, bà bật cười: “Con lại muốn ngủ sofa nữa à?”

“Con vẫn nên tiếp tục đứng đó thôi.”

Vương Bác Thần ỉu xìu.

Triệu Thanh Hà đắc ý nói: “Nhóc con kia, mẹ chưa xử lý con đâu đó?”

Lúc này, chỉ nghe thấy Dao Dao nhỏ giọng nói với Trần Ngọc: “Bà ngoại ơi, tối hôm qua ba với mẹ thừa dịp lúc cháu ngủ say rồi lén lút nói chuyện với nhau đó ạ.”
 
Chương 535


CHƯƠNG 535

Trần Ngọc hỏi: “Ba mẹ cháu nói gì thế?”

Dao Dao học theo giọng nói của Triệu Thanh Hà, nhỏ giọng nói: “Mẹ em nói là con ngủ rồi, lại đây, vào đây, vào chăn của em.”

Vương Bác Thần trợn mắt há hốc mồm, da đầu tê dại.

Triệu Thanh Hà đang uống sữa chua muốn sặc cả ra.

Ngày hôm sau là thứ bảy, mặt trời ló dạng.

Hiếm khi Triệu Thanh Hà mới nghỉ được một ngày, Vương Bác Thần dẫn cả gia đình đi leo núi, đây cũng là chuyện mà trước đó anh đã đồng ý với Dao Dao.

Mẹ vợ vô tình hay cố ý mà nói: “Tháng sau là sinh nhật của Dao Dao, nó sắp bốn tuổi rồi, cũng đã bắt đầu hiểu chuyện, sau này đừng để con bé ngủ cùng với hai đứa nữa, kẻo lại gây ra trò cười. Trong nhà thì còn được, nếu như ở bên ngoài thì kêu người ta phải làm sao đây?”

Mặt Vương Bác Thần đỏ bừng, liếc mắt nhìn Triệu Thanh Hà.

Trong lời nói của mẹ em có vấn đề nha, mẹ đang ám chỉ hai chúng ta đó, anh đã nói rồi, không thể cho anh uống cẩu kỹ nữa.

Triệu Thanh Hà đỏ bừng cả mặt, hung hăng trợn mắt nhìn Vương Bác Thần.

Đều do anh đó, cái đồ lưu manh.

Vương Bác Thần cũng lườm trở về.

Sao có thể trách anh được chứ, anh đang ngủ yên ổn, là em kêu anh ngủ ở trong chăn em.

Trong mắt Triệu Thanh Hà ẩn chứa sát khí, híp mắt lại nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần.

Anh nói thêm một câu nữa xem? Uống hết cẩu kỷ chưa, lát nữa về nhà phải uống hai ly to cho em.

Ha ha, đàn ông không đủ mạnh.

Vương Bác Thần giả vờ như không nhìn thấy.

Ha ha, phụ nữ, được gọi là mảnh đất cày không hỏng.

Dao Dao chớp chớp mắt, bà ngoại đang nói cái gì vậy, tại sao mình lại nghe không hiểu gì hết, sao ba với mẹ cứ trừng mắt nhìn nhau, thật là kỳ lạ, chắc chắn là có bí mật gì đó giấu diếm không cho ai biết. Chờ đến lúc mình về nhà, mình phải lén lút nghe bọn họ nói chuyện.

Mình thật là thông minh.

Bầu không khí trong xe có chút xấu hổ, Trần Ngọc lười phải để ý đến bọn họ, khinh thường trong lòng.

Còn xấu hổ à, có cái gì để xấu hổ chứ? Lúc mẹ đây còn trẻ cũng vậy, mẹ còn không biết rõ chút chuyện của đôi vợ chồng nhỏ các con à?

Xe dừng lại, Dao Dao hào hứng như chú chim nhỏ sổ lồng, giang hai tay ra chạy đi ôm núi lớn, sau đó bị trượt chân, ui da một tiếng rồi đặt mông ngồi trên tuyết.

“Đã kêu cháu chạy chậm một chút rồi mà cháu lại không nghe, lần này ngã đau rồi đúng không?”

Trần Ngọc lải nhải đi sau lưng y như là bảo mẫu.

Dao Dao lại đứng dậy, cười ha ha, vốc một nắm tuyết ném vào người Trần Ngọc.

“Con bé vô lương tâm này, cháu còn ném tuyết bà, cháu đứng lại đó cho bà, xem xem bà có xử lý cháu không.”

Trần Ngọc chạy chậm ở phía sau đuổi theo cô bé, Dao Dao vui vẻ chạy ở đằng trước.

Triệu Thanh Hà nhìn cảnh tượng này đến xuất thần, Vương Bác Thần nắn một quả cầu tuyết ném vào người Triệu Thanh Hà.
 
Chương 536


CHƯƠNG 536

“Ui da.”

Triệu Thanh Hà giật mình kêu lên, Vương Bác Thần vui đùa bỏ chạy.

“Vương Bác Thần, anh đứng lại đó cho em!”

Triệu Thanh Hà vo một quả cầu tuyết to bằng quả bóng rổ, hai tay ôm nó đuổi theo Vương Bác Thần.

Người một nhà vui vẻ hòa thuận, chơi quên cả trời đất.

“Không chơi nữa, em mệt rồi, anh qua đây xoa chân giúp em với, chân của em nhức quá đi, hình như là bị căng cơ rồi.”

Triệu Thanh Hà ném quả cầu tuyết qua một bên, lén lút nắm một nắm tuyết trong tay.

“Em cần phải rèn luyện thường xuyên, mới chơi có bao lâu chứ mà chân liền bị căng cơ rồi, đến khi về nhà anh tìm vài thứ bồi bổ cho em, bồi dưỡng tố chất thân thể.”

Vương Bác Thần vội vàng chạy tới xoa chân cho Triệu Thanh Hà.

Triệu Thanh Hà bắt đúng thời cơ, nhét tuyết vào trong cổ áo Vương Bác Thần, lập tức đẩy Vương Bác Thần nằm xuống đất, lại tiếp tục nhét tuyết vào cổ áo anh, còn đắc ý nói: “Tên nhóc này còn dám đấu với em.”

“Ông không được đi, ông đứng lại đó cho tôi, ông không được đi! Tội phạm giết người, hung thủ giết người, ông không được đi.”

“Tránh ra, tôi có quen bà đâu? Bà biến đi!”

Lúc này, từ phía xa xa truyền đến tiếng cãi vã, là âm thanh của mẹ vợ.

“Tiêu rồi, xảy ra chuyện rồi.”

Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà vội vàng chạy qua.

Chỉ nhìn thấy Dao Dao đang ngồi ở dưới đất thúc thít, mẹ thì bị người ta đẩy ngã dưới đất, trên mặt đều là máu, lại ôm chặt lấy chân của một người đàn ông trung niên mà không chịu buông ra, giận dữ mắng chửi: “Tên hung thủ giết người, ông trả lại chồng cho tôi, hung thủ giết người, ông đừng nghĩ mình có thể đi.”

“Con mẹ nó chứ buông ra, buông ra cho tôi.”

Thấy người càng ngày càng nhiều, người đàn ông trung niên gấp gáp, ánh mắt hung ác giăng đầy tơ máu, lộ ra vẻ mặt hung dữ, lại muốn đạp thêm một đạp.

Nếu như một đạp này trúng đích, cánh tay Trần Ngọc sẽ gãy mất.

Răng rắc.

Đột nhiên có một cái chân đá vào bàn chân đang nhấc lên của ông ta.

Người đàn ông trung niên cảm nhận được một cơn đau đến tận xương tủy, bắp chân của ông ta đã trực tiếp gãy mất rồi.

“Bác Thần, đừng để ông ta đi, ông ta là hung thủ, ông ta chính là hung thủ đã giết chết ba con.”

Bắp chân của người đàn ông trung niên trực tiếp vỡ nát, ông ta đau đớn ôm bắp chân nằm ở dưới đất kêu thảm thiết.

Hung thủ đâm chết ba vợ của mình.

Một năm trước ba và mẹ vợ dẫn Dao Dao ra ngoài chơi, có một chiếc xe lao thẳng tới, ba vợ đẩy Dao Dao ra xa, bản thân bị xe đụng bay. Cuối cùng, không thể cứu sống.
 
Chương 537


CHƯƠNG 537

Mà kẻ liên quan đến vụ tai nạn lại chạy trốn, vẫn không thể tìm thấy hung thủ.

Khoảng thời gian trước Vương Bác Thần đã cho người điều tra, tai nạn xe ấy có điều mờ ám.

Bởi vì trong số liệu, camera giám sát tai nạn lần ấy đã bị xóa bỏ.

Hơn nữa, từ những lý do mập mờ của người chứng kiến lúc ấy, trên con đường đó căn bản không có xe, chiếc xe kia đột nhiên lại lao ra, mục đích chắc chắn là lao về phía Dao Dao.

Đây có khả năng là một vụ tai nạn giao thông có chủ đích từ trước, mục tiêu chính là Dao Dao.

Rốt cuộc là ai lại điên rồ như thế, lại có thể ra tay với Dao Dao chỉ mới có hai tuổi?

Vẫn may là lưới trời lồng lộng nhưng khó thoát, lại có thể tình cờ gặp hung thủ ở đây.

May là mẹ vẫn nhớ rõ gương mặt của hung thủ.

Sắc mặt của Vương Bác Thần âm trầm, hai mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên.

Trần Ngọc bò dậy từ dưới đất, trên mặt đều là máu, bởi vì lúc nãy không cho người đàn ông này chạy trốn mà bà ôm chặt lấy bắp chân của người đàn ông trung niên, bị ông ta đá vào mặt.

Triệu Thanh Hà vội vàng lấy khăn tay ra lau máu ở trên mặt Trần Ngọc.

“Ai sai bảo ông?”

Giọng nói của Vương Bác Thần rét lạnh, ánh mắt như rắn độc, làm cho người đàn ông trung niên không khỏi run rẩy.

“A… chân của tôi bị gãy mất rồi, giết người, mau báo cảnh sát đi, gọi xe cứu thương cho tôi nhanh lên. Mẹ kiếp, các người bị bệnh hả, tôi có biết các người không chứ?”

Ông ta làm như không nghe thấy lời của Vương Bác Thần, kêu thảm như quỷ khóc sói gào.

“Không nói có đúng không, tôi thích mấy người cứng đầu như ông vậy đó.”

Vương Bác Thần cười gằn: “Để tôi xem xem xương của ông cứng tới cỡ nào?”

Nói xong, Vương Bác Thần lại đạp vào một cái chân khác của ông ta.

Răng rắc.

Cái chân còn lại của ông ta cũng bị gãy mất, khiến ông ta đau đớn nằm co quắp, nhưng vẫn mạnh miệng như trước, la hét kêu to: “Mẹ nó, cậu bị bệnh tâm thần hả? Tôi có biết các người là ai đâu, tôi cầu xin mọi người hãy báo cảnh sát giúp tôi, kẻ này muốn giết tôi, cậu ta muốn giết tôi.”

Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đứng ra, trầm giọng quát: “Tôi nói này anh bạn, có thù có oán gì mà cậu lại tra tấn ông ta như thế? Có chuyện gì thì cậu đi tìm cảnh sát, cậu làm như vậy là phạm pháp đó có biết không?”

Mấy bác gái ở bên cạnh cũng chỉ chỉ trỏ trỏ: “Không thể đánh người được, có thù oán gì thì chờ cảnh sát đến rồi lại nói, cậu muốn đánh chết ông ta à, bây giờ là xã hội tuân theo pháp luật, tôi đã báo cảnh sát rồi.”

“Không muốn chết thì ngậm miệng lại cho ông đây!”

Vương Bác Thần đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, giống như hổ gầm, lại giống như sấm rền, lập tức dọa bọn họ không dám lên tiếng nữa.

“Anh bạn, anh bạn, đừng, đừng mà. Tôi thật sự không biết các người là ai, oan cho tôi quá tôi thật sự không biết mà, các người nhận lầm người rồi, các người nhận lầm người rồi.”

Ông ta đau đớn cầu xin tha thứ.

Trần Ngọc như bị điên mà xé cổ áo của người đàn ông, giận dữ hét lên: “Chính là ông, chính là ông, tôi mãi mãi cũng không thể quên được gương mặt này của ông, chính là ông đã đụng chết chồng tôi rồi chạy mất, là ông, cho dù ông có hóa thành tro, tôi cũng không nhận nhầm gương mặt này của ông đâu
 
Chương 538


CHƯƠNG 538

“Mẹ để đó cho con.”

Vương Bác Thần nhẹ giọng nói xong, sau đó lại đạp người đàn ông trung niên ngã dưới đất, trực tiếp đạp gãy một cánh tay của ông ta.

Giống như ác ma, anh trầm giọng nói: “Không nói thì tôi đạp gãy cả xương cốt của ông.”

Ông ta đau đến nỗi trên mặt đều là mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệt, kêu khọc như heo bị mổ, nhưng vẫn ngậm miệng không chịu nói, có điều sự sợ hãi trong mắt đã bán đứng ông ta.

Vương Bác Thần mặt không đổi sắc tiếp tục giơ chân lên, hàng phòng ngự tâm lý cuối cùng của người đàn ông cũng đã sụp đổ, ông ta vội vàng hét lên: “Dừng tay dừng tay, tôi nói tôi nói.”

Ông ta hoảng sợ nhìn Vương Bác Thần, sợ đến điên rồi.

Ác ma!

Đây là một ác ma!

Ông ta lớn tiếng cầu xin tha thứ, ông ta sợ, thật sự sợ, bởi vì ông ta cảm nhận được Vương Bác Thần có lá gan dám đạp gãy xương ông ta.

Cái tên quỷ này.

Rốt cuộc là ai mới là ác

Nhân, Vương Bác Thần không để ý tới ông ta, anh nâng chân lên tiếp tục đạp.

Chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc khiến mọi người phải rùng mình, một cánh tay khác của người đàn ông trung niên cũng đã gãy mất.

“A a a!”

Người đàn ông đau đớn lăn lộn trên mặt đất, cả tay và chân đều bị Vương Bác Thần đạp gãy.

“Tôi nói, tôi nói mà.”

Ông ta sợ hãi bật khóc, ông ta cho rằng mình là kẻ ác, lòng dạ đủ ác độc, không có người nào dám trêu chọc.

Trên thực tế, cũng chính vì sự tàn nhẫn của ông ta mà không có bao nhiêu người dám chọc ông ta. Trong cái nghề này, ông ta cũng được coi như là một nhân vật có tiếng tăm.

Nhưng mà bây giờ ông ta cảm thấy so sánh với Vương Bác Thần, mình chẳng phải là ác nhân, mà Vương Bác Thần mới thật sự là ác nhân.

Sau khi mình đồng ý nói ra hung thủ đứng phía sau, cậu ta vẫn đạp gãy cánh tay mình.

Mình đã đồng ý nói rồi!

Mình đã đầu hàng rồi!

“Ông còn dám không nói?”

Vương Bác Thần vô cùng thờ ơ, ánh mắt lạnh lẽo giống như đến từ địa ngục.

Không hề có chút dịu dàng, y hệt như thần chết.

“Là Quỷ gia, là Quỷ gia, là ông ta kêu tôi đụng chết con gái của cậu, ông ta cho tôi sáu tỷ, những chuyện sau đó đều là do ông ta xử lý. Đừng giết tôi, đừng giết tôi mà.”

Ông ta sợ hãi đến cực điểm, ông ta sợ mình nói chậm một chút thì Vương Bác Thần lại tiếp tục đạp mình.

Từ ánh mắt tràn ngập khí lạnh của Vương Bác Thần, lần đầu tiên ông ta cảm nhận được cái chết là gì.

Nghe xong, Vương Bác Thần càng nổi điên hơn!
 
Chương 539


CHƯƠNG 539

Oành!

Sát khí mãnh liệt tản ra từ Vương Bác Thần, giống như sấm chớp ầm ầm nổ vang.

Quả nhiên là nhằm vào Dao Dao.

Nhưng mà một năm trước Dao Dao còn chưa đến ba tuổi.

Đối phương lại sắp đặt một vụ tai nạn giao thông chu đáo như thế để đối phó với Dao Dao.

Mà có lẽ Quỷ gia đó cũng không phải là chủ mưu chân chính.

Rốt cuộc là ai?

Tại sao lại ra tay tàn độc với một đứa nhỏ mới lên ba như vậy chứ.

“Cầm thú! Con người ông không bằng cầm thú! Ngay cả đứa bé mà ông cũng không buông tha, ông có còn là người không hả, ông sẽ chết không yên ổn!”

Trần Ngọc đau khổ gào thét, bà vẫn cho rằng đây chẳng qua là một vụ tai nạn giao thông, chồng mình là vì cứu Dao Dao nên mới chết.

Cho nên trước đó bà không yêu thương Dao Dao, không thể quên được cái gai trong lòng.

Sau đó, bà chậm rãi chấp nhận, dù sao Dao Dao cũng vô tội, cô bé nhỏ như vậy thì biết cái gì chứ!”

Bây giờ bà mới biết hóa ra đó là một cuộc mưu sát nhằm vào Dao Dao.

Khi đó, Dao Dao mới hơn hai tuổi, một đứa nhỏ bé như thế, con bé có thể có lỗi với ai chứ con bé vừa mới bước chân vào thế giới này bao lâu, thiếu chút nữa là bị người khác hại chết.

“Tôi và ông không thù không oán, tại sao ông lại muốn hại con gái tôi?”

Hai mắt Triệu Thanh Hà đỏ bừng, bọn họ đều cho rằng đây chẳng qua chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn tài xế gây chuyện rồi bỏ trốn, thật sự không ngờ là âm mưu từ trước.

Ông ta vội vàng nói: “Tôi không biết, tôi không biết, là Quỷ gia sai tôi làm, tôi thật sự không biết cái gì hết. Đừng giết tôi, đừng giết tôi mà.”

“Mẹ, Thanh Hà, hai người đưa Dao Dao về nhà trước đi, để con đi tìm người.”

Vương Bác Thần hít vào một hơi thật sâu, anh cũng muốn xem xem là ai lại to gan như thế, muốn ra tay với con gái mình.

Có rất nhiều chuyện trước kia bỗng nhiên lại nhảy ra trong đầu anh, anh nhanh chóng điều chỉnh lại mạch suy nghĩ.

Đầu tiên là Triệu Thanh Hà mang thai, bị nhà họ Triệu dẫn đi diễu phố.

Sau đó là một năm trước, Quỷ gia muốn sắp đặt tai nạn giao thông hãm hại Dao Dao.

Sau đó, Triệu Phương nghe lệnh của Triệu Hồng mà ngược đãi Dao Dao.

Những chuyện này có liên quan với nhau không?

Nhà họ Triệu.

Không ngừng có tiếng kêu truyền đến, âm thanh thê thảm giống như chịu phải cực hình từ mười tám tầng địa ngục, khiến cho người khác phải rùng mình.

Nhà họ Triệu hiện tại giống như quỷ thành, không có ai dám đi ngang qua đây, âm thanh đó thật sự quá đáng sợ.

Đám người giúp việc đều đã chạy hết toàn bộ, trước kia là danh gia vọng tộc nhà cao cửa rộng, bây giờ muốn ảm đạm bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Trước cửa giăng đầy tơ nhện.

Lá khô rơi đầy.

Không có ai quét dọn, mấy chỗ góc sân thậm chí còn có mầm cỏ xanh đã mọc lên.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top