Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thần Chủ Ở Rể

Dịch Thần Chủ Ở Rể
Chương 500


CHƯƠNG 500

Hiện nay, chỉ có thể mau chóng lôi thằng hai nghịch tử về, hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Nếu thật sự đúng như ông ta nghĩ, vậy thì chỉ có thể để thằng nghịch tử đó chết đi.

Chỉ có như vậy, có lẽ nhà họ Chu mới có thể có một sinh cơ.

Phù.

Chu Chấn Nam ôm gò má sưng như cái đầu heo, hít sâu một hơi.

Chuyện ngày hôm nay, không thể hiền rồi.

Chỉ có trả giá cực lớn, khiến Vương Bác Thần rút được cục tức đó, mới có thể khiến anh tha cho nhà họ Chu.

Chỉ cần vượt qua hôm nay, trở về Đông Nam Á mới có thể tất tay tất chân đối phó Vương Bác Thần.

Ông ta sợ hãi liếc nhìn, lúc này Vương Bác Thần ngồi ở trên ghế, cầm một ly rượu vang lắc nhẹ.

Ở trên gương mặt của người trẻ tuổi, ông ta nhìn không ra vui buồn, chỉ có thể cảm nhận được, dưới vẻ ngoài bình tĩnh đó của đối phương, đè nén lửa giận ngút trời.

Hôm nay, chuyện này không giải quyết, nhà họ Chu định sẵn bị diệt môn!!

“Lão nhị đang trên đường tới!”

Chu Chính Thắng cẩn thận nói một câu.

Không dám nhìn Vương Bác Thần.

Người này khiến ông ta cảm nhận được một loại tuyệt vọng chưa từng có!

Trước đó, không có một ai dám hống hách ở nhà họ Chu!

Đặc biệt là trong trường hợp các ông trùm tụ họp như ngày hôm nay!

Ông trùm trong chính phủ, ông trùm thương giới, ông trùm ngầm, cường giả giới võ đạo, ông trùm ngành giải trí và các ngôi sao lớn, về cơ bản đều tới.

Nhưng trong trường hợp như vậy, những ông trùm này, bị một mình Vương Bác Thần áp chế không dám ngẩng đầu!

Ngôi sao cấp S+ Trần Tiểu Băng, cầm mic đã ngây ngốc ở trên sân khấu, cô ta đang hát chúc mừng cho ông cụ Chu, nhưng một màn đột ngột xảy ra này đã phá vỡ tất cả nhận thức của cô ta.

Cô ta nhìn Vương Bác Thần, từ bên ngoài đi tới bên trong, phàm là người ra tay, đều bị người bên cạnh anh ta phế một cách dễ dàng, hoặc chết.

Mà Vương Bác Thần, ngay cả mắt cũng không chớp, không thèm liếc nhìn!

Khí thế bá đạo như vậy, không coi ai ra gì, cô ta chưa từng thấy, cô ta bị dọa cho biến sắc.

Ngay cả nhà họ Chu khổng lồ cũng bị anh đạp dưới chân!

Các ông trùm ngay cả miệng cũng không dám hé.

Bạch Liên Thành ngồi ở trong đám diễn viên, ánh mắt vô cùng phức tạp, trong lòng càng sốc hơn.

Ông ta cho rằng, mấy ngày trước ở trong bữa tiệc từ thiện, Vương Bác Thần mà ông ta nhìn thấy đã cực kỳ bá đạo. Nhưng không ngờ, Vương Bác Thần ngày hôm nay, khí thế tỏa ra trên người, khiến ông ta ngay cả hít thở mạnh cũng không dám, giống như bị người khác bóp cổ, cảm thấy nghẹt thở.

Chuyện trong bữa tiệc từ thiện, ông ta luôn tìm cơ hội để xin lỗi, nhưng gia chủ Ngô Kỳ Long của nhà họ Ngô nói với ông ta, ông ta không có tư cách đi xin lỗi.

Bởi vì ông ta không có tư cách để cậu Vương để trong lòng, giận ông ta.
 
Chương 501


CHƯƠNG 501

Lúc đó, tuy sợ hãi Vương Bác Thần, nhưng ông ta vẫn không tin.

Nhưng nhìn thấy tất cả chuyện xảy ra hiện nay, ông ta tin rồi.

Vương Bác Thần, là người ông ta mãi mãi không chọc nổi!

“Ông nội, chúng cháu về rồi, trong nhà đã xảy ra chuyện gì rồi, sao ngay cả công lớn cũng bị dỡ vậy?”

Vào lúc này, giọng nói của Chu Lam Lam truyền vào.

Chu Cảnh và Chu Đình đi ở đằng sau.

“Xảy ra chuyện gì, sao ai ai cũng đứng như trời trồng, ủ rũ hết vậy.”

Chu Cảnh rất không vui nói một câu, người bên cạnh đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn ông ta.

Bầu không khí quỷ dị khiến Chu Cảnh không tự chủ mà nhíu mày.

“Chuyện gì đây, sao rối mù vậy, ai dám gây sự ở trong bữa tiệc mừng thị của ông nội tôi? Không muốn sống rồi.”

Chu Đình mắng một câu.

Bọn họ vẫn chưa nhìn thấy Vương Bác Thần ngồi ở phía trước.

Ông hai Chu là đồ ngốc sao?

Vào lúc này còn dám trở về?

Còn dám hống hách như vậy?

Người khác đã đánh tới nhà các người rồi, ông có biết mình rốt cuộc đã trêu chọc tồn tại như nào không?

Nhà họ Chu các người sắp bị diệt rồi!

Bạch Liên Thành ở trong đám người hơi nhếch miệng, ông ta đã chắc chắn, tuyệt đối là Chu Cảnh đắc tội chết với Vương Bác Thần, nếu không với con người lạnh lùng kiêu ngạo của Vương Bác Thần, là khinh thường tính toán với nhà họ Chu.

Chuyện xảy ra trong bữa tiệc từ thiện, ông ta là người từng trải, tuy không biết bữa tiệc liên minh võ thương tối qua xảy ra hôm qua, nhưng ông ta cũng có thể đoán được, giới võ đạo và giới thương nghiệp và đám Châu Phong tuyệt đối không tha cho Vương Bác Thần.

Mà Vương Bác Thần bây giờ xuất hiện ở đây, chắc chắn là trong liên minh võ thương tối qua đã xảy ra vấn đề lớn.

Liên tưởng tới chiến dịch thanh trừng được tiến hành ở toàn bộ Giang Nam Đạo tối qua, ông ta thấp thoáng đã biết, tối qua xảy ra chuyện lớn rồi!

Chỉ là nhà họ Chu tại sao còn dám nghênh ngang xuất hiện, ông ta có chút không hiểu.

Theo lý mà nói ba đại tông sư và đám người hội trưởng của thương hội Giang Nam đều xảy ra chuyện rồi, nhà họ Chu không thể không xảy ra chuyện.

Tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lông mày của Bạch Liên Thành nhíu chặt.

“Nghịch tử, mày quỳ xuống cho tao!”

Chu Chấn Nam tức phát run, nếu không phải do nghịch tử này, Vương Bác Thần sẽ không ép nhà họ Chu đến mức này.

“Mày, mày rốt cuộc đã làm cái gì?!”

Chu Chấn Nam tức tới mức nói năng không lưu loát.

“Là cậu!”
 
Chương 502


CHƯƠNG 502

Lúc này Chu Cảnh cuối cùng cũng nhìn rõ rồi, người ngồi trên ghế quay lưng ở phía trước, là Vương Bác Thần!!

Nhất thời, thù mới hận cũ chồng chéo vào nhau, khiến hốc mắt của Chu Cảnh nứt ra, bỏ qua lời của Chu Chấn Nam.

“Tiểu tạp chủng, tối qua không giết cậu, vậy mà dám chạy tới bữa tiệc mừng thọ của ba tôi gây sự, hôm nay là ngày chết của cậu.”

Chu Cảnh tức giận nói: “Vào đây hết cho tôi.”

Lúc này, từ bên ngoài có hơn 200 người xông vào, lập tức nhét kín cả đại sảnh. Khiến đại sảnh vốn rộng lớn trở nên chật chội.

Những người này đều mặc quân phục lính đánh thuê, trong tay cầm đao sắc lạnh!

Ai nấy đều vô cùng lạnh lùng, trong ánh mắt phóng thích ánh sáng khát máu, khiến người bên cạnh rét lạnh cả người.

“Đây, đây là… Lang Binh của nhà họ Chu.”

“Lang Binh!! Một quân đội riêng mà năm đó ông cụ Chu tự mình xây dựng, chính vì dựa vào bọn họ, ông cụ Chu mới có thể càn quét thế lực ngầm của Đông Nam Á, trở thành hoàng đế thế lực ngầm thật sự!”

“Chẳng trách ông cụ Chu không có cứng đối cứng, thì ra là đang kéo dài thời gian, đợi Lang Binh!”

“Lang Binh của nhà họ Chu đến rồi, lần này Vương Bác Thần chết chắc rồi! Thủ hạ đó của cậu ta cho dù giỏi đánh nữa, cũng không thể là đối thủ của nhiều người như vậy?”

Những người nói chuyện đó, tất cả đều là người bên ngoài giới võ đạo.

Mà những người của giới võ đạo, tất cả im mồm không nói, không lên tiếng.

Bởi vì bọn họ biết, ở trước mặt một vị Võ Vương, số lượng người có khi không có tác dụng.

“Vương Bác Thần, anh còn dám đến nhà tôi, ai cho anh cái lá gan mà hống hách như vậy? Mẹ anh cho anh mấy cái đầu, dám đến bữa tiệc mừng thọ của ông nội tôi gây rối!”

Chu Lam Lam không tự chủ mà sờ gương mặt còn chưa hết sưng của mình, tức giận nói: “Xem ra anh không nhớ kỹ rồi, cũng được, bớt cho tôi đi tìm anh. Hôm nay, tôi cho anh giống như lão già kia, giết anh!”

Lang Binh của nhà họ Chu xuất hiện rồi!

Hơn 200 người, tay cầm trường đao, hàn quang lấp lánh, chỉ với cỗ khí thế này, người nhát gan, có thể đái ra quần.

“Lang Binh của nhà họ Chu, nghe nói đây là ông cụ Chu năm đó mời Võ Tông tới dạy dỗ, số lượng không tới 300, mỗi một người sở hữu thực lực cấp bậc võ sư, người mạnh nhất trong đó nghe nói đã tới cảnh giới đại tông sư!”

“Năm đó, ông cụ Chu dẫn nhóm Lang Binh này, thần cản giết thần, phật cản giết phật, ngay cả Độc Kiêu bên phía Tam Giác Vàng cũng bị áp chế. Các người biết Đông Nam Á Chi Hổ – thế lực ngầm đứng đầu Đông Nam Á trước kia không? Chính là bị ông cụ Chu dẫn Lang Binh tiêu diệt.”

Có người hít một ngụm khí lạnh, thấp giọng nói: “Đông Nam Á Chi Hổ ai không biết, tồn tại đã từng suýt nữa thống nhất thế lực ngầm của Đông Nam Á, thế lực cực kỳ lớn, bức xạ cả Đông Nam Á, có Võ Tôn tọa trấn, thậm chí khống chế kinh doanh của khu Tam Giác Vàng. Trước kia tam hoàng tử của Indonesia, bị bọn họ giết, hoàng đế Indonesia rắm cũng không dám đánh, còn đích thân tới cửa xin lỗi.”

Một số người thấp giọng nói ra những thông tin trước kia, những người khác mới biết Lang Binh đáng sợ cỡ nào.

Nhắc đến Đông Nam Á Chi Hổ năm đó, không ai không biết, danh tiếng thật sự là quá lớn.
 
Chương 503


CHƯƠNG 503

Giống như cướp biển vùng Caribe, nhưng thực lực không biết lớn hơn cướp biển vùng Caribe bao nhiêu lần.

Nhưng dù là thế lực như này lại trong một đêm bị giết sạch, Đông Nam Á Chi Hổ hoàn toàn xóa sổ.

Sau đó, ông cụ Chu quật khởi, trở thành hoàng đế của thế lực ngầm Đông Nam Á.

“Vương Bác Thần này cũng thật là không biết sống chết, vừa rồi ông cụ Chu muốn bắt tay làm hòa với cậu ta, cho cậu ta mặt mũi, nếu cậu ta đồng ý, vinh hoa phú quý bất tận. Cậu ta vậy mà từ chối rồi.”

“Phải, Lang Binh của nhà họ Chu xuất hiện rồi, thủ hạ đó của Vương Bác Thần cho dù giỏi đánh hơn nữa thì có thể như nào? Chẳng lẽ còn là đối thủ của hơn 200 Lang Binh này?”

“Người trẻ tuổi không biết trời cao đất dày.”

Một số người nhỏ giọng nói chuyện, dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu nhìn Vương Bác Thần.

Bây giờ thì hay rồi, không biết tiến lùi, phải chết không toàn thây rồi.

Sắc mặt của Chu Chấn Nam lại thay đổi, Lang Binh xuất hiện khiến ông ta thầm thở phào.

Nhưng ông ta vẫn tức giận nói: “Nghịch tử, mày rốt cuộc đã làm cái gì?!”

Chu Cảnh không quan tâm, nói: “Ba, ba sợ cái gì, Lang Binh con đã dẫn tới rồi, chính là để đối phó tiểu tạp chủng này. Con chỉ là giết một lão cẩu mà thôi, vừa hay lão cẩu đó có chút quan hệ với tên này. Ồ, đúng rồi, con còn bắt một người phụ nữ, con đã nghe ngóng rõ rồi, Vương Bác Thần, cậu rất để tâm người phụ nữ đó đúng chứ?”

Lời này vừa dứt, mọi người đều hiểu rồi.

Chẳng trách Vương Bác Thần muốn không chết không thôi, thì ra là như vậy.

Chu Cảnh nói với vẻ kỳ quặc: “Vốn dĩ ấy, tôi còn muốn giết cả nhà cậu, bán vợ và con gái của cậu đi. Có điều có người để mắt, để bọn họ thoát một kiếp. Hừ hừ, lần sau, người nhà của cậu không có may mắn như vậy nữa đâu.”

Chu Đình nghiến răng nghiến lợi nói: “Chú hai, phí lời với cậu ta làm gì chứ, mau chóng giết cậu ta.”

Vương Bác Thần yên lặng nhìn Chu Cảnh, trong đôi mắt tràn ngập tơ máu!

Ông cụ Phương chính là bị tên súc sinh này ngược tới chết!

Cảnh tượng thê thảm đẫm máu của nhà họ Phương luẩn quẩn trong đầu!

Hai nắm đấm của Vương Bác Thần bỗng siết chặt, lòng bàn tay đều bị móng tay đâm rách, máu rỉ ra!

Không thể tha thứ!

Tội không thể tha!

Ông, vậy mà dám giết ba của anh em tôi!

Ra tay đối với người nhà của anh em tôi!

Hôm nay tôi phải để ông biết, cái gì gọi là sống không bằng chết!

Tôi phải cho ông biết, địa ngục rốt cuộc đáng sợ cỡ nào!!

Vương Bác Thần nhìn chằm chằm Chu Cảnh, nhìn thấy ông ta, hình ảnh thê thảm của ông cụ phương hiện ra ở trước mắt anh.

Ông cụ Phương, chết quá thảm!!

Máu trong người Vương Bác Thần dường như vào lúc này bị thiêu đốt, lửa giận trong lồng ngực giống như một con rồng giận dữ, đang gầm rú!

“Chu Cảnh, ông đáng chết!”
 
Chương 504


CHƯƠNG 504

Sắc mặt của Vương Bác Thần vặn vẹo, giọng nói sắc bén!

“Giết ông ta!”

Nhìn thấy ánh mắt giết người đó của Vương Bác Thần, trong lòng Chu Cảnh bỗng rùng mình, ông ta là tận mắt nhìn thấy Vương Bác Thần đánh chết Châu Phong chỉ bằng một chiêu.

Tối qua ông ta chạy trước, nếu không cũng sẽ không có kết cục tốt.

Chu Lam Lam oán độc nói: “Chém chết anh ta!”

Chu Đình âm trầm nói: “Đừng để cậu ta sống!”

Ánh mắt của Chu Chấn Nam chợt rung lên, sát khí bỗng sinh ra.

Lang Binh tới rồi, ông ta không cần sợ Vương Bác Thần nữa.

Những người do chính tay ông ta dẫn dắt, hiện nay cường giả không ít!

Đại tông sư có mười mấy người, đó là ông ta bỏ ra vô số tài nguyên để bồi dưỡng ra, Võ Tôn có bốn người.

Chỉ nuôi những người này, một năm nhà họ Chu phải tiêu tốn 30 nghìn tỷ đến 60 nghìn tỷ. Nếu không phải ông ta là hoàng đế thế lực ngầm Đông Nam Á, căn bản không nuôi nổi.

Hoàng đế thế lực ngầm của Đông Nam Á, nhưng không có đơn giản như vậy, đừng thấy ngoài mặt tổng tài sản của nhà họ Chu vào hơn 300 tỷ USD, đây là tình trạng nhà họ Chu nuôi một nhóm quân đội riêng, vẫn có nhiều tài sản như vậy!

Nghĩ thôi cũng biết, nhà họ Chu tung hoành ở Đông Nam Á, đáng sợ cỡ nào!

Nếu không phải là nuôi một nhóm quân đội riêng như vậy, tài lực của nhà họ Chu sớm đã không dám tưởng tượng nữa.

Phải biết, nơi như Đông Nam Á không chỉ là phức tạp, còn có những nơi như khu Tam Giác Vàng, bước vào con đường kiếm tiền không sạch sẽ, không biết có thể kiếm được bao nhiêu!

Vậy nên, người ta đều nói, hơn 300 tỷ đô tổng tài sảnh của nhà họ Chu ở nước R, đó chỉ là một góc của núi băng.

Nơi nhu Đông Nam Á, nước quá sâu! Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Thế lực các nước rắc rối phức tạp, hắc kim thật sự đừng quá nhiều!

Sắc mặt của ông cụ Chu âm trầm, liếc nhìn những người xung quanh, những người đó vội vàng đứng dậy rời đi.

Mọi người đều biết, ông cụ Chu đây là muốn đại khai sát giới rồi!

Sắc mặt của Chu Chấn Nam rất không tốt, ông ta đã cho Vương Bác Thần đủ mặt mũi, còn ở trước mặt nhiều người như vậy, quỳ xuống trước Vương Bác Thần.

Không ngờ, Vương Bác Thần vậy mà không chịu bỏ qua!

“Có một vị Võ Vương thì sao chứ, Lang Binh của tôi vô địch. Tuy hôm nay đã định sẵn tổn thất nghiêm trọng, nhưng cậu không biết giơ cao đánh khẽ, cứ muốn không chết không thôi với nhà họ Chu, tôi cũng không giữ lại được cậu!”

Thế tay của Chu Chấn Nam hạ xuống.

Hơn 200 Lang Binh, lập tức cùng nhau rút đao, động tác đồng nhất, giống như một người.

Trên gương mặt của bọn họ, không có bất kỳ biểu cảm, lạnh lùng tới mức đáng sợ!

Khí thế tỏa ra, khiến những ông trùm ở đây không rét mà run, chỉ cảm thấy hai chân run rẩy!
 
Chương 505


CHƯƠNG 505

Tinh nhuệ!

Hơn 200 này cho dù vào trong quân đội, đi ra chiến trường, cũng là tinh nhuệ!

Lần này, Vương Bác Thần thật sự chết chắc rồi!

“Giết.”

Vị Võ Tôn cầm đầu kia, lạnh lùng mở miệng, trên mặt không có một tia dao động, giống như thắng chắc vậy.

“Chu Cảnh, ông đáng chết!!”

Vương Bác Thần cử động, nhưng lại khiến sắc mặt của Chu Chấn Nam chợt thay đổi, sắc mặt của mấy vị Lang Binh cầm đầu kia, bỗng trở nên vô cùng nghiêm trọng!

Bọn họ vậy mà nhìn không rõ tốc độ của Vương Bác Thần!!

Chỉ cảm thấy trước mặt chợt hoa lên!

“Không…”

Chu Cảnh kêu thảm thiết một tiếng, âm thanh đều thay đổi, giống như nhìn thấy thứ khủng khiếp.

“Lão nhị!”

Chu Chấn Nam biến sắc, kinh hãi kêu một tiếng.

Ông ta không ngờ Vương Bác Thần cũng mạnh như vậy!!

Hoàn toàn không yếu hơn Trần Ứng Long!

Chuyện này sao có thể chứ!!

“Chú hai!”

Chu Đình và Chu Lam Lam giống như bị người ta bóp cổ, hét lên.

“Không—”

Chu Cảnh kêu thảm thiết, ông ta cho rằng, có Lang Binh ở bên cạnh mình, có thể bảo vệ mình.

Nhưng tuyệt đối không ngờ, Vương Bác Thần vậy mà trong chớp mắt thì xuất hiện ở trước mặt ông ta, giống như dịch chuyển!

Ông ta thậm chí ngay cả Vương Bác Thần xuất hiện kiểu gì cũng không nhìn rõ!

Đừng nói ông ta, trong số những người ở đây cũng chỉ có Trần Ứng Long nhìn thấy một tia tàn ảnh.

Còn cả mấy vị Võ Tôn, chỉ nhìn thấy bóng dáng của Vương Bác Thần vụt qua, cũng không bắt được quỹ đạo di chuyển của Vương Bác Thần!

Người có chút thực lực trong giới võ đạo, chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy.

Não thậm chí còn không phản ứng kịp, giống như thời gian lắng đọng.

Phản ứng của não không theo kịp tốc độ của Vương Bác Thần!

Chuyện này sao có thể!

Sao lại đáng sợ như vậy!!

Anh rốt cuộc là ai, sao lại có thực lực mạnh như vậy!

Một Trần Ứng Long đã khiến bọn họ tuyệt vọng.

Bây giờ Vương Bác Thần ra tay, khiến bọn họ ngay cả tâm tư mang một tia hy vọng cũng không dám có.

Bọn họ còn tưởng, Lang Binh của nhà họ Chu có thể ngăn chặn Vương Bác Thần, thậm chí sau khi tổn thất một số người thì có thể giết được Vương Bác Thần.
 
Chương 506


CHƯƠNG 506

Nhưng bây giờ, bọn họ chỉ cảm thấy, đây là người si nói mộng.

Cường giả như này, nếu vừa rồi muốn giết vị Võ Tông như Lăng Tĩnh, cũng dễ như trở bàn tay.

Tốc độ khủng khiếp như vậy, căn bản không có ai có thể ngăn chặn!

Chẳng trách anh cực kỳ bình tĩnh, không hề kiêng kỵ nói là muốn diệt nhà họ Chu!

Có thực lực như này, muốn tiêu diệt nhà họ Chu, rất đơn giản, muốn giết ông cụ Chu, căn bản không có bất cứ áp lực!

Không ai có thể chặn được anh trước khi anh giết người.

Thậm chí những người khác, căn bản không nhìn rõ Vương Bác Thần sao lại xuất hiện ở trước mặt ông hai Chu.

“Chuyện này sao có thể chứ, đây là dịch chuyển sao? Chuyện này không thể nào!”

Không ít người sửng sốt thốt lên.

Theo bọn họ thấy, đây là dịch chuyển!

“Không phải là dịch chuyển, là tốc độ của cậu ta quá nhanh, nhanh tới mức vượt qua tốc độ mà mắt chúng ta có thể bắt được, nhanh đến mức đại não của chúng ta ngay cả cơ hội load cũng không có!”

Có người trong giới võ đạo nói với giọng run rẩy, sự kinh hãi trên mặt không hề che đậy.

“Cú đấm này, là đánh cho ông cụ Phương!”

Bụp!

Vương Bác Thần đấm một quyền vào lồng ngực của Chu Cảnh, xương ngực của Chu Cảnh lõm xuống với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, sau lưng lồi lên, giống như một nắm đấm.

Máu trong miệng Chu Cảnh còn chưa kịp phun ra, cú đấm thứ hai của Vương Bác Thần đã tới.

“Cú đấm này là đánh thay cho Phương Viên!”

Bụp!

Vai của Chu Cảnh hoàn toàn vỡ nát, trên mặt hiện ra một tia tử khí.

Cú đấm thứ ba của Vương Bác Thần đánh vào vai bên kia của Chu Cảnh, cả hai vai vỡ tan, máu thịt mơ hồ, lộ ra xương.

Đấm ba đấm, Chu Cảnh giống như một vũng bùn nhão, ngã trên đất, máu không ngừng trào ra từ miệng, mặt mày xám như tro.

“Phương Viên, đang ở đâu!”

Vương Bác Thần nhìn Chu Cảnh.

Lúc này, anh cho mọi người cảm giác giống như thần linh nắm giữ sinh tử!

“Tôi, tôi sẽ không nói cho cậu, ha ha ha, ha ha ha ha, cậu giết tôi cũng vô dụng, tôi sẽ không nói cho cậu!”

Trên mặt Chu Cảnh hiện vẻ điên cuồng méo mó: “Người phụ nữ đó còn khá đẹp, hương vị thật sự không tồi. Cậu mãi mãi cũng đừng hòng tìm được cô ta! Bởi vì tôi cho thủ hạ cưỡng hiếp chết cô ta rồi! Ha ha ha ha.”

“Lão nhị, mày im mồm, mau nói, mau nói.”

Chu Chấn Nam bị dọa suýt nữa quỳ xuống đất, lúc này ông ta mới biết, cái gì gọi là tuyệt vọng!

Ông ta cho rằng có Lang Binh ở đây, bản thân hoàn toàn có thể giết Vương Bác Thần, vớt vát mặt mũi!
 
Chương 507


CHƯƠNG 507

Nhưng ông ta kinh hãi phát hiện, mình sai rồi!

Ở trước mặt loại thực lực đáng sợ như Vương Bác Thần, Lang Binh có lẽ, có thể, vô dụng!

“Vậy ông đi chết đi, đồ khốn!!!”

Vương Bác Thần gầm lên, giống như dã thú, sắc mặt cũng có chút dữ tợn, đấm từng đấm vào mặt Chu Cảnh.

Bụp bụp bụp!

Một màn khủng khiếp như này, trực tiếp dọa một số người ngồi phịch xuống đất, bọn họ chưa từng thấy cảnh tượng đáng sợ như này.

Trực tiếp dùng nắm đấm đánh nát đầu của một người!

“Oẹ ~”

Có người không chịu được mà nôn dữ dội.

“Không, tôi muốn rời đi, tôi muốn rời đi.”

“Ma quỷ, cậu ta chính là ma quỷ!”

“Đi, đi mau!”

“Tôi phải cắt đứt mọi quan hệ với nhà họ Chu, chuyện của nhà họ Chu không có liên quan gì tới tôi!”

Xung quanh hỗn loạn, bọn họ đều bị dọa hỏng rồi.

Cảm thấy lúc này mình không ở nhân gian, mà ở địa ngục.

“Chú hai chết rồi, chú hai chết rồi!”

“Cậu, cậu giết lão nhị, cậu giết lão nhị.”

“Cậu tại sao lại tàn nhẫn như vậy, cậu tại sao lại giết chú hai!”

Người của nhà họ Chu, có người đau đớn bật khóc, có người hét lên mắng chửi.

Chu Chấn Nam ngây ngốc nhìn một màn này, nhìn thi thể của con trai thứ hai, bỗng nhiên gầm lên một cách đau thương: “Vương Bác Thần, cậu tại sao muốn đuổi cùng giết tận chúng tôi! Con trai tôi đã làm sai, nhưng tôi sẽ cho cậu một lời giải thích, cậu tại sao lại giết nó!”

“Hôm nay, tôi cho dù liều hết Lang Binh, cũng phải giết cậu! Tôi mặc kệ con trai tôi đã gây ra sai lầm gì, tôi mặc kệ con trai tôi đã làm ra chuyện thương thiên hạ lý gì, đó cũng là con trai tôi!”

“Cậu giết nó, cậu đáng chết!”

Tuy nhiên, Vương Bác Thần lại không thèm liếc nhìn ông ta, bóp cổ của Chu Đình, lạnh lùng nói: “Phương Viên ở đâu.”

Chu Đình bị dọa đái ra quần, mùi khai lập tức tràn ngập trong không khí, hai chân mềm nhũn, không nghe khống chế mà quỳ xuống.

“Đừng giết tôi, đừng giết tôi, tôi không biết, tôi không biết. Đều là chú hai làm, đều là chú hai làm, không có liên quan tới tôi, không có liên quan tới tôi, tôi là vô tội, tôi là vô tội.”

“Vô tội ư?”

Vương Bác Thần đanh giọng quát: “Ông cụ Phương, không vô tội sao?! Phương Viên không vô tội sao?!”

Rắc!

Cổ họng của Chu Đình trực tiếp bị Vương Bác Thần vặt gãy, thi thể mềm oặt ngã ra đất.

Yên tĩnh.

Yên lặng!

Khoảng lặng!
 
Chương 508


CHƯƠNG 508

Lúc này chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp nặng nề!

Lúc này, không khí dường như ngưng đọng, thời gian dường như dừng lại!

Người thừa kế nhà họ Chu, Chu Đình, cũng bị giết rồi!!

“Giết, giết cậu ta cho tôi, giết cậu ta cho tôi!”

Chu Chấn Nam gầm rú, rít gào, tức giận kêu lên.

Những Lang Binh kia lập tức ra tay, lao về phía Vương Bác Thần.

“Phương Viên ở đâu?”

Vương Bác Thần nhìn sang Chu Lam Lam.

Người phụ nữ nữ này, chết không hối cải. Ở trong bữa tiệc từ thiện, nhiều lần khiêu khích anh, anh đã tha cho cô ta.

Nhưng không ngờ cô ta không biết sống chết, cứ muốn tìm chết.

“Đừng giết tôi, đừng giết tôi, tôi không biết, tôi không biết, chú hai đến Đông Nam Á, chú hai đưa cô ta đến Đông Nam Á!”

Chu Lam Lam bị dọa biến sắc, ôm đầu khóc nức, quần đã ướt một mảng lớn, một mùi khai truyền ra.

Bốp!

Vương Bác Thần đập một cái vào đầu của cô ta, gầm lên: “Nhà họ Chu, đáng chết!!!”

“Mau giết cậu ta, mau giết cậu ta!!”

Chu Chấn Nam tuyệt vọng rồi, không ngừng gào lên: “Vương Bác Thần, cậu tại sao giết con trai của tôi, tại sao giết cháu trai của tôi! Chẳng qua chỉ chết một con kiến, nhà họ Chu tôi bằng lòng bỏ tiền bồi thường, cậu tại sao phải giết bọn họ, đồ súc sinh, đồ ma quỷ! Cậu vì một con kiến, vậy mà giết người của nhà họ Chu tôi, cậu đáng chết, cậu đáng chết! Giết, giết cho tôi, xé xác cậu ta ra cho tôi!”

“Con kiến ư?”

Vương Bác Thần lạnh lùng nhìn ông ta: “Ở trong mắt tôi, nhà họ Chu ông đâu chỉ là con kiến?”

Vào lúc này, bên ngoài bỗng nhiên loạn lên, Tư Lam tức giận quát: “Huyết Sát Vệ, giết, nhà họ Chu, không giữ lại một ai!”

Ầm!

Âm thanh này giống như vạn đạo lôi đình đang nổ trong đầu Chu Chấn Nam!

Huyết Sát Vệ! Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Huyết Sát Vệ của thần chủ!

Chuyện này, chuyện này không thể nào!

Huyết Sát Vệ!!

Cái tên này giống như thái sơn, đè trong tim của mọi người!

Hoàn toàn phá hủy một tia phòng tuyến cuối cùng trong lòng bọn họ.

Nếu nói, bọn họ trước đó còn thấy may mắn Vương Bác Thần chỉ nhằm vào nhà họ Chu, sẽ không ra tay với bọn họ.

Vậy thì bây giờ, bọn họ chỉ còn lại sự run rẩy trong tim.

Chỉ vì Huyết Sát Vệ!

Bởi vì nhóm quân đội này quá nổi tiếng!

Binh sĩ do đích thân thần chủ dạy dỗ!

Người có thể được chọn vào nhóm quân đội này, tu vi thấp nhất cũng là đại tông sư!
 
Chương 509


CHƯƠNG 509

Cường quân đứng đầu thế giới!

Cường quân mà ngay cả nước M cũng tránh va chạm!

“Đây, đây là thân vệ của thần chủ!”

“Bọn họ, bọn họ sao lại xuất hiện ở đây!?”

“Người phụ nữ dẫn đầu kia, hình như, hình như là Tư Lam – nữ nguyên soái đứng đầu nước R!”

“Không thể nào, chuyện này không thể nào, Tư nguyên soái sao lại dẫn Huyết Sát Vệ đến đây!?”

Tất cả mọi người lập tức đưa mắt nhìn sang Vương Bác Thần.

“Lẽ nào là vì Vương Bác Thần?”

“Người kia luôn gọi Vương Bác Thần là gì ấy nhỉ? Hình như là tướng chủ?”

“Không sai, cậu ta luôn gọi Vương Bác Thần là tướng chủ!”

“Nhưng, tôi chưa từng nghe nói, trong quân có chức vị như này!”

Bạch Liên Thành lẩm bẩm nói: “Thần chủ, chủ của chiến thần, tướng chủ, chủ của các tướng…”

Đột nhiên, một dòng điện xẹt từ trong đầu ông ta, ông ta lập tức trợn to mắt, sắc mặt tái nhợt.

Ông ta hiểu rồi!

Ông ta hiểu rồi!

“Đạo diễn Bạch, ông làm sao vậy? Ông phát hiện ra cái gì rồi?”

Bụp.

Bạch Liên Thành lập tức quỳ xuống đất, cười khổ về phía Vương Bác Thần: “Nước R của chúng ta, ai có tư cách làm chủ của các tướng?”

“Ý, ý của ông là…”

Oành!

Giống như sấm sét nổ vang, mở ra thiên địa, trong đầu bọn họ rung chấn kịch liệt, không tự chủ mà nín thở.

“Thần, thần chủ!”

Bụp!

Bụp!

Bụp!

Âm thanh đầu gối đập xuống đất.

Lần này, tất cả đều quỳ xuống!

Trước đó là bị chuyện Vương Bác Thần làm dọa, nhưng lần này bọn họ bị danh xưng này chấp nhiếp!

Thần chủ!

Chỉ có thần chủ mới có tư cách điều động Huyết Sát Vệ!

Chỉ có thần chủ mới có tư cách được xưng là tướng chủ!

Thần chủ!

Vương Bác Thần là thần chủ!

Chu Chấn Nam dường như lập tức già đi mười mấy tuổi, Lang Binh mà nhà họ Chu bọn họ lấy làm kiêu ngạo, ở trước mặt Huyết Sát Vệ, căn bản không đủ nhìn.

Ngay cả tư cách ngăn chặn cũng không có, tất cả biến thành thi thể!
 
Chương 510


CHƯƠNG 510

Đánh giáp lá cà chỉ trong nháy mắt, giống như hoa tuyết chạm vào tấm sắt nung đỏ, căn bản không có kỳ vấn vương!

“Cậu là thần chủ, cậu là thần chủ!! Ha ha ha, cậu là thần chủ, cậu là thần chủ!”

Chu Chấn Nam giống như bị điên mà gào lên, cười to, nước mắt rơi xuống.

Ông ta lần nữa quỳ xuống, tuyệt vọng nhìn Vương Bác Thần, vô cùng đau đớn.

Nhà họ Chu bọn họ đắc tội với thần chủ!!

“Có thể diệt nhà họ Chu ông chưa?”

Giọng điệu của Vương Bác Thần lạnh lùng.

Đằng sau, 300 Huyết Sát Vệ cầm dao đứng đó, giống như những bức tượng điêu khắc, không nhúc nhích.

Trong mắt, chỉ có sự sùng bái cuồng nhiệt đối với Vương Bác Thần.

“Thần chủ, tha cho nhà họ Chu chúng tôi đi, tha cho nhà họ Chu tôi đi, nhà họ Chu tôi bằng lòng dâng hiến tất cả tài sản, bằng lòng bỏ ra mọi thứ, chỉ cầu xin cậu tha cho nhà họ Chu chúng tôi. Cậu yên tâm, tôi nhất định cho người tìm người phụ nữ đó về, cầu xin cậu cho nhà họ Chu tôi một con đường sống.”

Chu Chấn Nam không ngừng dập đầu, đầu đập bụp bụp xuống đất, máu chảy ra, nhưng giống như không cảm thấy đau đớn.

Người của nhà họ Chu đều quỳ hết xuống đất, run lẩy bẩy, cầm cập.

Thần chủ!

Nhà họ Chu bọn họ đắc tội với thần chủ!!!

Nhà họ Chu, có người bị dọa bật khóc, có người dùng đầu tì xuống đất, hối hận không thôi.

Mãi cho tới khi thân phận của Vương Bác Thần sáng tỏ, người của nhà họ Chu mới thật sự hối hận, mới biết sợ.

Chu Chính Thắng còn bị dọa cho sùi bọt mép, hôn mê dưới đất.

Những người khác, bất luận là ông trùm giới thương nghiệp, hay ông trùm giới giải trí, đều cẩn thận nhìn Vương Bác Thần, chỉ hy vọng chuyện của nhà họ Chu đừng dính dáng tới mình.

Bạch Liên Thành cuối cùng cũng hiểu, những lời mà gia chủ Ngô Kỳ Long của nhà họ Ngô nói với ông ta là có ý gì, Vương Bác Thần là người ông ta mãi mãi không thể đắc tội.

Ông ta không có tư cách tới cửa xin gặp Vương Bác Thần!

Mãi tới lúc này, ông ta mới ngộ ra!

Chu Chấn Nam không ngừng cầu xin, muốn quyên góp toàn bộ gia sản, chủ hy vọng Vương Bác Thần có thể cho nhà họ Chu một con đường sống.

Mãi tới bây giờ ông ta mới hiểu, nhà họ Chu đã đắc tội với ai.

Cũng vào lúc này, ông ta mới phát hiện, ông lão bị Chu Cảnh giết, căn bản không đơn giản!

Mà trước lúc đó, ông ta luôn cho rằng, Chu Cảnh chẳng qua chỉ giết một người bình thường, ở trong mắt ông ta chỉ là một con kiến, chết thì cũng chết rồi, lẽ nào còn muốn con trai của ông ta đền mạng cho một người bình thường?

Nhưng bây giờ ông ta mới phát hiện, ông ta sai rồi, sai quá sai rồi.

Ông lão đó, có liên quan tới thần chủ!
 
Chương 511


CHƯƠNG 511

Nếu chỉ là ông lão bình thường, sao có thể khiến thần chủ ra mặt!

Vương Bác Thần lạnh lùng nhìn Chu Chấn Nam, căm hận nói: “Mạng của người nhà họ Chu ông là mạng, mạng của người khác không phải là mạng sao? Nhà họ Chu ông có tiền thì có thể không kiêng kỵ giết hại người vô tội, sau đó dùng tiền đền mạng hay sao? Ai cho ông lá gan làm như vậy? Ai cho ông lá gan coi người khác thành con kiến? Nhà họ Chu các người rất cao quý sao? Mạng của con trai ông rất quý giá sao? Hay là nói người của nhà họ Chu ông sinh ra thì cao hơn người khác một bậc?”

“Nếu nhà họ Chu ông tự cho rằng gia nghiệp lớn, bản thân là lớn nhất, có thể ỷ thế hiếp người, có thể coi mạng người như cỏ rác, vậy được, hôm nay tôi nói cho ông biết, Vương Bác Thần tôi mạnh hơn nhà họ Chu của ông, thế lực lớn hơn nhà họ Chu của ông, cao quý hơn nhà họ Chu của ông, ông thì như nào? Vương Bác Thần tôi, hôm nay muốn tiêu diệt nhà họ Chu của ông, ông có thể làm gì? Tôi ở trước mặt ông giết con trai của ông, giết cháu trai của ông, ông có dám làm gì? Nhà họ Chu của ông ỷ thế hiếp người, hôm nay Vương Bác Thần tôi cũng ỷ thế hiếp người, nhà họ Chu của ông dám phản kháng không? Có thể phản kháng không? Nhà họ Chu của ông làm sao phản kháng?”

“Chu Chấn Nam ông là hoàng đế thế lực ngầm ở Đông Nam Á đúng chứ? Nhà họ Chu của ông cao cao tại thượng đúng chứ? Nhà họ Chu của ông binh mã giỏi giang đúng chứ? Nào, để Vương Bác Thần tôi nhìn xem, nhà họ Chu của ông rốt cuộc mạnh cỡ nào!”

Lời này giống như một đạo sấm sét, nổ vang trong tim mọi người.

Tất cả mọi người đều run rẩy, kinh hãi.

Chu Chấn Nam giống như một con chó già sắp chết, đầu đập vỡ rồi, vẫn không ngừng, ông ta van xin: “Tôi sai rồi, thần chủ, nhà họ Chu biết sai rồi, xin cậu cho nhà họ Chu tôi một cơ hội, tôi nhất định sửa, nhất định sửa.”

“Cho ông một cơ hội sửa sao?”

Vương Bác Thần nghiến răng, cười gằn: “Các người có từng cho ông Phương một cơ hội sống không? Các ngươi có từng cho những người bình thường bị nhà họ Chu của ông hại chết một cơ hội không?”

Lời này vừa dứt, mọi người đều biết, nhà họ Chu bị diệt là cái chắc!

Thần chủ, sẽ không tha cho nhà họ Chu!

“Trần Ứng Long, Tư Lam!”

Vương Bác Thần quát.

“Có.”

Trần Ứng Long và Tư Lam bước lên một bước, vẻ mặt tràn ngập sát khí.

Bọn họ đến là báo thù cho ông cụ Phương!

Nhà họ Chu không diệt, ông cụ Phương chết không nhắm mắt!

Bọn họ, càng có lỗi với Phương Hồng Binh đã chiến tử!

Vương Bác Thần gầm lên: “Diệt môn!!”

“Diệt môn!!

Tiếng gầm giận dữ khiến tai của mọi người ong lên.

Ở trong ánh mắt kinh sợ của bọn họ, Huyết Sát Vệ vung đao.

“Không—”

Chu Chấn Nam giống như một con sói già qua đường, kêu thảm thiết, rít gầm, tuyệt vọng.

“Thần chủ, tôi sai rồi, tôi sai rồi, cậu giết tôi, cậu giết tôi đi, cho nhà họ Chu tôi một con đường sống.”

Vương Bác Thần lại lạnh lùng xoay người, không đếm xỉa.

Từ nay về sau, sẽ không còn có nhà họ Chu nữa!
 
Chương 512


CHƯƠNG 512

Mặc kệ ông là hoàng đế của thế lực ngầm ở Đông Nam Á, hay là gia tộc hào môn đứng đầu của võ đạo Giang Nam, từ nay về sau, cũng sẽ không có nhà họ Chu nữa.

Người không coi mạng của người khác ra gì, mạng của mình cũng sẽ không được người khác coi ra gì!

Khi bạn gây nghiệp thì tất nhiên phải chịu báo ứng!

Là phúc bạn hưởng, là tội bạn chịu!

Không ai ngăn cản bạn hưởng thụ vinh hoa phú quý, nhưng bạn dùng trò không nên dùng, coi người khác là con kiến, bạn ở trong mắt người khác, cũng chỉ là con kiến.

Tòa nhà cao như nhà họ Chu, sập rồi!

Đám người Bạch Liên Thành vậy mà có hai người bị dọa chết, không ít người bị dọa ngất.

Những người khác quỳ ở trên đất, hàm răng va cạch cạch vào nhau, cất đái chảy ra!

Những người được gọi là ông trùm này, chưa từng thấy cảnh tượng như này, cũng chưa từng thấy diệt môn thật sự!

“Người dám tiết lộ thân phận của thần chủ, giết!”

Tư Lam lạnh lùng nói một câu, dẫn Huyết Sát Vệ rời đi.

Đám người Bạch Liên Thành và Trần Tiểu Băng đâu có dám có ý kiến, hận không thể xóa hết những ký ức này ra khỏi đầu mình.

Cho tới khi Vương Bác Thần rời khỏi sảnh tiệc, một số cô gái mới dám bật khóc.

“Đi, đi mau!” Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Chuyện của nhà họ Chu, mãi mãi đừng nhắc tới!’

“Về sau, tôi tuyệt đối không bước chân vào thành phố Hà Châu nữa!”

“Tôi muốn rút toàn bộ số tiền đó về, tôi phải đi tự thú, tôi phải đi tự thú.”

“Trở về tôi từ chức trong thương hội Giang Nam, tôi chỉ mong làm một người giàu, những chuyện đó tôi không làm nữa!”

“Tôi phải đến bộ phận quản lý thẳng thắn về những chuyện mình làm…”

Tất cả mọi người đều bị dọa sợ vỡ mật, tuy Vương Bác Thần không thèm liếc nhìn bọn họ, nhưng bọn họ vẫn có thể cảm nhận được, trên cổ mình còn kề một con dao!

Nghĩ tới những chính lệnh mà phủ thống đốc ban ra, những người này vẫn thầm thấy may mắn, bản thân không bị điều tra.

Nhưng bây giờ bọn họ mới phát hiện, những người bị tra ra đó, may mắn biết bao, không cần đi dạo trước quỷ môn quan.

Bọn họ tin chắc, vừa rồi chỉ cần thần chủ hạ lệnh một tiếng, bọn họ sẽ chết chắc.

Nhưng thần chủ khinh thường giết bọn họ, bây giờ mới có một con đường sống.

Nhưng không biết người trong lòng có quỷ, thần chủ vừa rồi không truy cứu, nhưng bọn họ không dám nữa, loại thổn thức như này đáng sợ hơn chết.

“Vương Bác Thần!”

Tuy nhiên, vào lúc này, bọn họ nghe thấy bên ngoài có người tức giận gầm lên, dường như chặn thần chủ lại rồi!

Bạch Liên Thành nghiến răng, đi ra ngoài.
 
Chương 513


Chương 513

Một nhóm người theo họ ra khỏi cửa.

Ngọc Nghiên đỏ mắt đứng với Thôi thị, Thôi thị thì đang ôm Bắp Chân trên tay.

Quản gia dẫn đầu một đám người hầu, lo lắng tang thương nói: “Công chúa đi chuyến này, đường sá xa xôi, nhất định phải bảo trọng. Lão nô không có tâm nguyện gì, chỉ hi vọng công chúa có thể mang theo tướng quân bình an trở về”.

Người quản gia trung thành khẽ lau nước mắt.

Mọi người đều biết Thẩm Nguyệt sẽ đi đón thi hài của Tần Như Lương trở về kinh đô, nhưng chi tiết thì không ai biết rõ. Phủ tướng quân tạm thời sẽ không tổ chức tang lễ, chờ thi hài của Tần Như Lương được mang về kinh rồi mới cử tang.

Liễu Mi Vũ vẫn còn sững sờ ở trong Phù Dung Uyển, không muốn tin rằng Tần Như Lương đã chết.

Thẩm Nguyệt đã sắp xếp xong nhiều chuyện trong phủ, có quản gia ở đó thì nàng cũng không cần quá lo lắng. Thứ duy nhất đáng quan tâm chính là Liễu Mi Vũ, Thẩm Nguyệt đã dặn dò phải nhốt nàng ta trong Phù Dung Uyển, không được phép cho nàng ta rời khỏi viện của mình nửa bước.

Thẩm Nguyệt nhéo nhéo mặt của Bắp Chân, cười nói: “Bắp Chân, mẹ đi đây”.

Bắp Chân bồn chồn vung vẩy tay chân trong lòng của Thôi thị.

Khi Thẩm Nguyệt quay lại và đi về phía xe ngựa, Bắp Chân trước giờ luôn im lặng lại đột nhiên bật khóc.

Nó không ngừng giãy dụa trong lòng Thôi thị, suýt chút nữa thì Thôi thị còn không thể giữ được nó.

Hai mắt Thôi thị đỏ hoe, bà ta nói: “Công chúa, hay là người quay lại ôm Bắp Chân thêm một lần đi, đã lâu lắm rồi nó không khóc như thế này”.

Thẩm Nguyệt dừng lại trước xe ngựa một chút nhưng vẫn cố nén không quay đầu lại, cuối cùng nàng bước lên xe ngựa, nói với Thôi thị: “Cứ để cho nó khóc, khi nó khóc đủ rồi và nhận ra có khóc ta cũng không trở về thì tự nhiên nó sẽ không khóc nữa”.

Thật ra nàng cũng muốn quay lại ôm Bắp Chân thêm nhiều lần nữa, nhưng nàng nhận ra có làm như vậy cũng không giúp ích được gì, ngược lại còn khiến cho đôi bên thêm miễn cưỡng.

Xe ngựa trên đường rời khỏi kinh đô, đi ngang qua đường phố phồn hoa, ánh sáng mặt trời chiếu ánh vàng rực rỡ lên tòa lầu ngắm sao cao nhất trên phố.

Thẩm Nguyệt đột nhiên dao động, vén rèm lên nhìn.

Dường như trên lầu ngắm sao có bóng dáng của ai đó?

Nàng không thể nhìn thấy rõ mặt hắn nhưng lại cảm thấy bận tâm.

Sau đó, khi xe ngựa ra khỏi cổng thành thì nàng mới ngoảnh lại liếc mắt một cái rồi không còn lưu luyến gì nữa.

Quả thực Thẩm Nguyệt vừa rời kinh được mấy ngày thì ở phía nam lại truyền đến tin tức mới.

Tần Như Lương không chết nhưng rơi vào tay của kẻ thù Dạ Lương.

Tin tức này khiến triều đình Đại Sở vừa vui vừa buồn.

Vui vì cuối cùng đại tướng quân cũng còn sống và có thể tiếp tục phục vụ cho Đại Sở trong tương lai, buồn vì lần này chẳng những Đại Sở mất mặt mà còn tạo điều kiện cho Dạ Lương đưa ra những điều kiện hà khắc để đổi người.

Nếu như hai quốc gia tiếp tục chiến loạn thì đối với cả hai đều không có lợi.

Binh lực của Đại Sở không đủ, Dạ Lương cũng chỉ mới hồi phục được mấy năm, sinh khí cũng chưa khôi phục, cả hai nước đều không thích hợp để tiếp tục chiến tranh kéo dài.
 
Chương 514


CHƯƠNG 514

Có ai cầu xin người ta cứu mạng như vậy sao?

Hơn nữa, nghe lời nói của bọn họ, Vương Bác Thần rõ ràng chính là con riêng bị vứt bỏ. Có kiểu ức hiếp người ta như vậy sao? Năm đó các ngươi không cần người ta, bây giờ cần người ta cứu mạng thì lại chỉ tay năm ngón, giống như người ta nợ các người!

Thật sự chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy!

Đám người Bạch Liên Thành rất muốn xông ra tát cho hai phát, thật sự quá chọc tức người ta mà.

Vương Bác Thần lại giống như không nghe thấy, không thèm liếc nhìn bọn họ, tiếp tục đi về phía trước.

Kim Nguyên sớm đã lĩnh giáo sự kiêu ngạo của Vương Bác Thần, ông ta là quản gia của nhà họ Vương, đích thân ra mặt tới tìm Vương Bác Thần, lại năm lần bảy lượt không nợ mặt, thậm chí còn ra tay đánh ông ta!

Bây giờ, Vương Bác Thần càng coi ông ta thành không khí, điều này khiến Kim Nguyên luôn cao cao tại thượng quen rồi, chịu sỉ nhục to lớn!

“Đứng lại! Đồ con riêng như cậu vẫn không có giáo dưỡng như vậy sao?”

Kim Nguyên tức giận quát mắng.

Vương Vân tức tối không thôi, trực tiếp chặn ở trước mặt Vương Bác Thần, chỉ vào mũi của Vương Bác Thần, nói: “Anh điếc sao? Tôi nói chuyện với anh đó! Một đứa con riêng, đồ con hoang như anh, anh vậy mà dám phớt lờ tôi, có tin tôi khiến cuộc sống của anh không thể tự lo được nữa không!”

Rõ ràng là một thiếu nữ 18 tuổi, vốn là độ tuổi ngây thơ lương thiện, nhưng Vương Vân lại xấu tính ác độc, giống như một mụ phù thủy lòng dạ ác độc!

Không có một tí đáng yêu của thiếu nữ!

“Đồ không biết sống chết, quên năm đó xử lý mẹ con các người như nào rồi sao?”

Bốp!

Vương Bác Thần giơ tay, tát một cái vào mặt Vương Vân.

Cái tát này, Vương Bác Thần không hề giữ sức, đánh cho cả người Vương Vân bay lên, bay ra 4-5m!

Trên mặt Vương Vân bị đánh cho rách một vết máu, ngất xỉu tại chỗ.

“Cậu, cậu, cậu, cậu giết cô chủ!!! Cậu dám giết cô chủ!!”

Kim Nguyên bị dọa đơ rồi, ông ta thật sự không ngờ, Vương Bác Thần dám đánh Vương Vân.

“Lão già, nể mặt ông rồi đúng chứ?”

Trong mắt Vương Bác Thần vụt qua sát khí dày đặc.

Ánh mắt giống như ma thần, dọa cho Kim Nguyên lùi lại mấy bước: “Cậu, cậu muốn làm gì, cậu đừng qua đây.”

“Cậu đừng qua đây, cậu muốn làm gì!? Tôi đại diện cho nhà họ Vương, cậu dám động vào tôi!!”

Ánh mắt lạnh lẽo của Vương Bác Thần dọa Kim Nguyên không ngừng lùi lại, trong đầu trống rỗng, chỉ còn lại sự sợ hãi!

Ông ta dường như ở trong ánh mắt của Vương Bác Thần nhìn thấy một khu địa ngục, đó là cảnh tượng xương cốt chất thành núi, máu tích thành biển, máu chảy hờ hững.

Ông ta cảm thấy, mình chết chắc rồi!

Bị ánh mắt đáng sợ đó nhìn, Kim Nguyên có loại manh động muốn chạy trốn, nhưng ông ta bỗng nhiên phát hiện, hai chân của mình mềm nhũn, không điều khiển được, cơ bản không cử động được.
 
Chương 515


CHƯƠNG 515

Ông ta rất hối hận, tại sao lại chọc giận Vương Bác Thần.

Ở đây chỉ có ông ta và cô cả, nếu Vương Bác Thần ra tay, bọn họ căn bản không ngăn được!

Bụp!

Kim Nguyên quỳ ở trước mặt Vương Bác Thần!

Đường đường là quản gia của nhà họ Vương, dại diện cho nhà họ Vương, vậy mà quỳ ở trước mặt Vương Bác Thần!

Giống như con thỏ bị hổ dọa sợ.

“Đừng giết tôi, đừng giết tôi!”

Kim Nguyên run rẩy, trong ánh mắt lộ vẻ sợ hãi, căn bản không giống đại quản gia uy phong lẫm liệt của nhà họ Vương!

Rắc!

Vương Bác Thần giẫm một cái, giẫm gãy hai chân của Kim Nguyên.

“Á—”

Kim Nguyên đau đớn kêu thảm thiết như heo bị giết, không giống tiếng người, giống như tiếng kêu thảm của heo chó đang bị làm thịt.

“Đừng tới chọc tôi!”

Vương Bác Thần đạp Kim Nguyên một cước, dứt khoát rời đi.

Bá khí của anh, cuồng tuyệt của anh, để lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người.

Nhưng lại không ai phát hiện, khóe miệng của Vương Bác Thần đang run run, trong mắt anh tràn ngập tơ máu.

Người đời chỉ nhìn thấy hào quang vô hạn của anh, chỉ nhìn thấy vị trí vô cùng tôn quý của anh, chỉ nhìn thấy uy phong khi anh nắm đại quyền sinh sát.

Nhưng không ai biết, nỗi đau anh chôn sâu trong đáy lòng!

Không ai biết, trái tim của anh từng bị người thân của mình xé tan nát, đập tan thành vô số mảnh.

Từng vết sẹo dữ tợn trong tim kia, vết thương thậm chí đến bây giờ vẫn đang nhỏ máu, đều là nhà họ Vương mang tới!

Trái tim đầy rẫy bi thương đó, không ai có thể nhìn thấy.

Vết thương người xa lạ mang tới, thời gian lâu thì có thể khép lại.

Nhưng vết thương người thân gây ra, mãi mãi không thể khép lại! Cho dù khép lại, những vết sẹo đó, chỉ cần chạm vào một chút thì sẽ nứt toác vô cùng đau đớn!

Người thân thiết, một khi bất hòa, chính là tử thù! Cũng không thể tha thứ nữa!

Bởi vì yêu nhiều, hận nhiều!

Vương Bác Thần sao có thể không hận!

Ba ruột của anh cho người suýt nữa đánh chết mẹ anh, chỉ vì mang anh đến nhà họ Vương nhận ba! Chỉ vì ông ta muốn kết hôn với người phụ nữ khác!

Vương Bác Thần mãi mãi không quên, mẹ quỳ ở dưới đất, chỉ cầu xin nhà họ Vương thu giữ anh, mà bản thân bà, sẽ không có bất cứ quan hệ gì với nhà họ Vương!

Nhưng ba của anh – Vương Hạo, tên súc sinh đó trực tiếp cho người suýt nữa đánh chết mẹ!!

Loại thù này, loại hận này, sao có thể quên được!
 
Chương 516


CHƯƠNG 516

Loại tổn thương này, loại đau đớn này, sao có thể chữa lành!

Anh không đến nhà họ Vương gây phiền phức thì đã nể tình lắm rồi! Đã hổ thẹn với mẹ rồi!

Nhưng người của nhà họ Vương lại tự mình tới tìm chết, không ngừng khiêu khích giới hạn của anh!

Thật sự cho rằng, anh sẽ không diệt nhà họ Vương hay sao?!!

Vương Bác Thần hít sâu một hơi, dưới vẻ ngoài bình tĩnh, không ai biết trong lòng anh phải chịu đựng nỗi đau như nào!

“Phương Viên có tin tức chưa?”

Giọng điệu của Vương Bác Thần giống như giếng cổ không gợn sóng, không có chút lăn tăn!

Nhưng Tư Lam ở bên cạnh lại cảm nhận được trong đó pha lẫn một chút đau khổ chưa từng có.

Tư Lam lắc đầu tuyệt vọng, nói: “Đang điều tra tất cả những người từng tiếp xúc với Chu Cảnh, đã có một chút manh mối.”

Tư Lam cắn răng, nước mắt cuối cùng vẫn rơi xuống, trong ánh mắt mang theo chút hi vọng, nắm chặt tay lại.

Phương Viên chỉ là một cô gái, cô ấy đã chịu nhiều sự cực khổ như vậy, không nên chịu đựng những thứ này.

Nghĩ đến cảnh tượng chết một cách thảm thương của Phương Hồng Binh, trong lòng Tư Lam giống như bị dao cứa.

Mình và những người khác, uổng phí khi có sự vẻ vang, nhưng ngay cả người nhà của Phương Hồng Binh cũng không thể bảo vệ tốt.

Trong lòng Tư Lam tràn đầy sự hổ thẹn.

Không ai ngờ đến chuyện sẽ trở thành như thế nào, Vương Bác Thần và Phương Viên, chẳng qua cũng chỉ gặp nhau có mấy lần, cũng chỉ có số ít người biết anh giúp đỡ nhà họ Phương.

Cũng chính vì vậy, để tránh nhà họ Phương bị một vài có người có ý đồ chú ý đến, để bảo vệ nhà họ Phương, anh đã đặc biệt làm mối quan hệ này trở nên phai nhạt đến mức cực điểm.

Nhưng ai có thể ngờ được, Chu Cảnh lại điên đến mức ra tay với Phương Viên.

“Lần này, là tôi sơ ý.”

Vương Bác Thần chủ động nhận trách nhiệm của tất cả chuyện này, cười khổ nói: “Để bảo vệ bọn họ, tôi không cho mấy người đi làm phiền nhà họ Phương, cố ý làm phai nhạt mối quan hệ này, không ngờ lại cho Chu Cảnh một cơ hội lợi dụng.”

Nói đến đây, ánh mắt của Vương Bác Thần trở nên lạnh lùng, nheo nửa mắt lại, u ám nói: “Điều tra, là ai đã nói với Chu Cảnh.”

Tư Lam đằng đằng sát khí nói: “Thần chủ, anh nghi ngờ có người cố ý dẫn dắt.”

Vương Bác Thần lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Lòng người khó lường, Phương Viên chỉ là một cô gái bình thường, Chu Cảnh không thể biết đến cô ấy.”

Tư Lam nghiến răng nghiến lợi nói: “Tư Lam hiểu rồi, nhất định sẽ điều tra rõ ràng chuyện này.”

“Sau khi điều tra được, giết, cho dù là ai!”

Vương Bác Thần không chút cảm xúc nói ra câu này, lại nói: “Tiến hành lục soát toàn bộ Đông Nam Á. Ra lệnh cho ba người Thanh Phong, Trọng Thiên, Trấn Thiên, dẫn theo tứ đại chiến vương, phong tỏa Đông Nam Á.”
 
Chương 517


CHƯƠNG 517

“Từ võ sư trở nên, chỉ có vào không có ra, dám phản kháng, giết!”

“Tất cả các gia tộc có tài sản trên 50 tỷ ở Đông Nam Á, tất cả phải kiểm tra, ai không phối hợp, giết người thừa kế, còn không phối hợp nữa, giết gia chủ. Người nào phản kháng, tiêu diệt cả gia tộc.”

Từng mệnh lệnh vô cùng ác nghiệt, tanh mùi máu, được Vương Bác Thần đưa ra.

Chỉ có ở trên chiến trường, Vương Bác Thần mới ra những mệnh lệnh máu lạnh như thế này.

Nhưng hôm nay, Vương Bác Thần lại ra một mệnh lệnh như vậy.

Những mệnh lệnh này vừa được đưa ra, cả thế giới đều kinh ngạc, chỉ sợ tất cả các gia tộc trên thế giới đều sẽ phải run rẩy.

Có thể thấy, bên dưới vẻ ngoài bình tĩnh của Vương Bác Thần, che giấu sự tức giận như thế nào.

Đây, là sự cảnh cáo với một số người có ý đồ khác.

Đồng thời, cũng là một lời cảnh cáo với toàn thế giới.

Dám động đến người thân, bạn bè của tôi, giết không tha!

Tư Lam đột nhiên đứng khép hai chân lại, giơ tay lên, chào theo kiểu quân đội, lớn tiếng trả lời: “Vâng!”

Thần chủ, đã tức giận rồi!

Không có ai có thể chịu đựng được cơn tức giận của thần chủ!

Tư Lam lập tức truyền mệnh lệnh này cho ba người chiến thần Thanh Phong Kiều Thanh Phong, chiến thần Trọng Thiên Vũ Trọng Thiên, Chấn Thiên chiến thần Lâm Chấn Thiên.

Trước đó không lâu, Vương Bác Thần vì báo thù cho mẹ, đã điều động ba đại chiến thần một lần, tất cả quốc gia, tất cả thế lực, đều vô cùng kinh ngạc, ai ai cũng quan tâm, khắp thế giới đều run rẩy.

Nhưng lần đó, Vương Bác Thần chỉ là khiến Lý Thành và những người khác hối hận, để bọn họ nhìn rõ, người mà bọn họ đã từng xem thường, bây giờ đã đạt đến mức độ cao như thế nào, để bọn họ sám hối, đứa con trai của Lý Kỳ mà bọn họ đã hại chết, bây giờ ngay cả tư cách ngưỡng vọng cũng không có.

Lần đó, một là vì báo thù cho mẹ, hai là vì xả giận cho mẹ.

Hoàn toàn khác với lần này.

Nhưng mệnh lệnh này một khi được truyền ra, ba đại chiến thần, tứ đại chiến vương sẽ phải lập tức đến Đông Nam Á, sau khi phong tỏa cả Đông Nam Á, cả thế giới đều sẽ chấn động, vô cùng sợ hãi. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Bởi vì, lần gần nhất truyền ra mệnh lệnh đáng sợ như thế này, là một năm trước.

Ba gia tộc có tài sản hơn 10 nghìn tỷ của một đế quốc ở phương Tây, hại chết một chiến vương và hai chiến tướng của nước R, Vương Bắc Thần đích thân dẫn theo ba đại chiến thần, đế quốc kia bị phong tỏa một tháng, tiêu diệt ba gia tộc kia, giết chết mười mấy người thuộc hoàng tộc của đế quốc kia, người chết không dứt, máu chảy thành sông, giết đến mức cả phương Tây đều sợ hãi, ngừng chiến cầu hòa.

Lần đó, cả thế giới đều chấn động, ngay cả Đệ Nhất Đế Quốc cũng phái người ra để cầu hòa, nhận tội.

Từ sau lần đó, không có ai dám trêu chọc Vương Bác Thần, người luôn đeo mặt nạ đại thánh.

Chiến thần của các quốc gia, có một người tính một người, không có ai là đối thủ của Vương Bác Thần, thực lực của anh đã vượt xa chiến thần rồi.

Thần chủ, là chủ của chiến thần.

Cách xưng hô này, đầu tiên là được truyền bá từ trong doanh trại của kẻ thù, sau đó, quốc chủ của nước R, mới đích thân phong cho Vương Bác Thần là thần chủ.

Trong thế giới rừng rậm, nơi mà cá lớn nuốt cá bé, thực lực được tôn sùng, Vương Bác Thần, chính là ở vị trí cao nhất.

Mà bây giờ, Vương Bác Thần đích thân hạ lệnh phong tỏa Đông Nam Á, ai dám có ý kiến?
 
Chương 518


Truyện sẽ được cập nhật vào ngày mai. Team Тrцуe л 3.оn e cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ chúng mình!. Chúc các bạn luôn an lành và mạnh khỏe trong mùa dịch ạ!

Hiện tại có rất nhiều trang web copy tự động của Тruуeл 3. оne. Nên nội dung này chỉ là để chống copy tự động, mong cả nhà thông cảm. Cảm ơn cả nhà!

Kìa con bướm vàng, kìa con bướm vàng, Xèo đôi cánh, xèo đôi cánh

Ɓươm bướm baу đôi ba vòng, Ɓươm bướm baу đôi ba vòng

Ɛm ngồi xem, em ngồi xem …… hahaaha !!

Kìa con gái kìa , kìa con gái kìa,Gủ đi chơi, gủ đi chơi

Ɓa tháng sau em có bầu, Ɓa tháng sau em có bầu

Mang zề nuôi, mang zề nuôi …… hahaaga~~

Anh thjch con ghệ mập ăn nhiều nó mới mập …Ăn xong rồi zo ấp ấp xong rồi lại nằm

Anh thjck con ghệ ốm không ăn nó mới ốm …Không sướng lúc khi ôm mình mẩу như cọng gôm

Anh thjck con ghệ lùn tui lùn nhưng rất sung …Hơi khó lúc khi hun muốn hun phải khôm xuống

Anh thjck con ghệ cao nhìn em như người mẫu …Ϲhân dài cao đến nách zo cửa lại đụng đầu

Anh thjck con ghệ ngầu nhìn giống xã hội đen …Xâm mình 3 4 chỗ mang zề ba má khen

Anh thjck con ghệ đen hàm răng em rất trắng …Tối ngủ phải mở đèn nếu kO chỉ thấу trăng Anh thjck con gái ..Oh уead!! tui cũng thjck con gái ..Oh уead!! ông già thjck con gái ..Oh уead!!Anh thjck con gái ..Oh уead!! tui cũng thjck con gái ..Oh уead!! ông già thjck con gái ..Oh уead!!
 
Chương 519


CHƯƠNG 519

Sĩ quan da trắng chỉ cảm thấy mình dường như có thể mất đi tính mạng bất cứ lúc nào, cường giả cấp bậc chiến thần, quá đáng sợ rồi. Đặc biệt là chiến thần Thanh Phong còn là một trong những chiến thần mạnh nhất hiện nay!

Khí thế càng thêm mạnh mẽ.

Anh ta vội vàng nói: “Tướng quân của tôi bảo tôi đến hỏi anh, tại sao thần chủ lại muốn phong tỏa Đông Nam Á, mệnh lệnh này có phải là không được thỏa đáng, hi vọng anh có thể nói cho chúng tôi biết nguyên nhân.”

“Không thỏa đáng?”

Kiều Thanh Phong lạnh lùng cười nói: “Các người là cái thá gì, có tư cách gì chất vấn, nghi ngờ mệnh lệnh của thần chủ? Muốn hỏi thì đi hỏi thủ trưởng của mấy người ấy, có phải là đã quên phong cách một kiếm kia của thần chủ rồi!”

Đôi mắt Kiều Thanh Phong rét lạnh: “Cút, trở về nói với cái đồ chó chết Nolan kia, chiến đội thứ bảy, dám đến gần phạm vi trong vòng một trăm hải lý của tôi, chính là đang khiêu khích, giết không tha!”

Nolan là người phụ trách của Đệ Nhất Đế Quốc ở Thái Bình Dương, nhưng Kiều Thanh Phong hoàn toàn không đặt vào mắt.

Đệ Nhất Đế Quốc, chẳng qua cũng chỉ là một con hổ giấy mà thôi, lái mấy con tàu rách nát, dọa ai đây.

Không phục, tiêu diệt ngươi!

Để chiến đội thứ bảy của người vĩnh viễn chìm dưới đáy biển!

Sự ngang ngược của Kiều Thanh Phong khiến sĩ quan da trắng chiến tranh lạnh.

Đặc biệt nghe thấy dang xưng “thần chủ”, anh ta suýt nữa bị dọa đến mức quỳ xuống.

Năm đó, Đệ Nhất Đế Quốc của bọn họ phái hạm đội Thái Bình Dương, muốn tranh chấp quyền lợi trên biển với nước R, triển khai quân ở biên giới. Nhưng, vị thần chủ của nước R kia, chỉ một thân một mình đi đến.

Mặc đồ trắng, tay cầm thanh phong ba thước, trên mặt đeo mặt nạ khỉ.

Một người, chắn trước mặt hạm đội của đế quốc mạnh nhất, không nói lời nào, chỉ chém một kiếm.

Lúc đó anh ta chỉ nhìn thấy một đường ánh sáng trắng, dài đến trăm mét, giống như thanh kiếm phán quyết của thượng đế, càng giống như lưỡi hái của tử thần.

Chỉ một kiếm, hai chiến thần của Đệ Nhất Đế Quốc, chết ngay tại chỗ, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.

Lần đó, anh ta dọa đến mức đái ra quần, bị dọa đến ngu người, đến mức không phải bạn của anh ta kéo anh ta, chỉ sợ là anh ta đã chết dưới uy lực của lưỡi kiếm kia từ lâu rồi.

Đến bây giờ nghĩ đến một kiếm kia, vẫn là một kiếm mạnh nhất, đáng sợ nhất trên thế giới mà anh ta từng gặp!

Lần đó, một mình thần chủ của nước R, ngăn cản cả hạm đội mạnh nhất của Đệ Nhất Đế Quốc như bọn họ!

Lần đó, hạm đội Thái Bình Dương của Đệ Nhất Đế Quốc bọn họ, bị một người dọa sợ phải rút lui!

Lần đó, lãnh đạo cấp cao của Đệ Nhất Đế Quốc bọn họ, đích thân hạ lệnh, không được trêu chọc đến nước R.

Đặc biệt là, không được trêu chọc đến thần chủ!

Sĩ quan da trắng hít một hơi thật sâu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, giống như vừa mới rửa mặt xong.

Sức mạnh của thần chủ nước R, khiến người khác nghẹt thở, và sợ hãi!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top