Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thần Chủ Ở Rể

Dịch Thần Chủ Ở Rể
Chương 380


CHƯƠNG 380

Hay là nói, Dạ Anh Như quả thật đã sinh cho thần chủ một câu con trai?

Nhưng những điều bát quái này, không phải là chuyện bọn họ dám suy đoán.

MC đã đọc một đoạn dài, toàn bộ là những lời tình tứ mùi mẫn, hoàn toàn chính là sự lên án của một người phụ nữ chịu mọi uất ức dành cho trai đểu, làm nền cho sự vô tội của người phụ nữ tên Dạ Anh Như khiến mọi người thương xót.

“Bác Thần, em bây giờ mới biết anh có vợ, nhưng em không oán trách anh, là em cam tâm tình nguyện. Em yêu anh, cho nên em rút lui, sau này em sẽ không tiếp tục đến quấy rầy anh nữa, chỉ trách chúng ta có duyên không phận. Em hy vọng, anh mãi mãi nhớ ngày hôm đó, ở biển Aegean, anh mặc một thân quân phục…”

Rất nhiều người đều bắt đầu xì xầm nói chuyện, phản ứng cực lớn của Triệu Thanh Hà khiến bọn họ lập tức đoán được rồi.

“Như này cũng quá đểu cáng rồi, có vợ rồi còn lừa người khác?”

“Vợ của anh ta xinh như vậy, vẫn ở bên ngoài tò te tí té? Tôi khinh, đồ cặn bã.”

“Ngay cả con trai cũng sinh rồi, Dạ Anh Như đó bị lừa thảm rồi, Vương Bác Thần hình như là con rể ở rể của nhà họ Triệu nhỉ? Lá gan này cũng lớn quá rồi, một kẻ ở rể cũng dám léng phéng ở bên ngoài?”

“Tôi nhìn không nổi nữa, đó là Triệu tổng của công ty Hoa Nguyện nhỉ? Cô ấy đã sinh cho Vương Bác Thần một cô con gái nhỉ? Ăn bám thì cũng thôi đi, bây giờ vậy mà còn sinh con trai với người khác, loại người này nên giết.”

Xung quanh có không ít người chỉ chỉ trỏ trỏ, có một số người thậm chí bắt đầu chỉ thẳng tên để sỉ nhục.

Vương Bác Thần bất lực nhìn sang Triệu Thanh Hà: “Thanh Hà, em tin anh không?”

Triệu Thanh Hà hai mắt đỏ hoe không nói gì, cô một bụng ấm ức, hỏi: “Anh từng đến biển Aegean chưa?”

“Từng đi, nhưng không phải như những gì em nghĩ, anh là…”

Vương Bác Thần còn chưa nói xong thì bị Triệu Thanh Hà cắt ngang: “Quen Dạ Anh Như không?”

Vương Bác Thần gật đầu.

Nước mắt tuyệt vọng của Triệu Thanh Hà rơi xuống, cười tự giễu: “Vương Bác Thần, em đợi anh 4 năm!”

MC tức giận nói: “Sao lại có đàn ông tồi như này, vợ ở nhà đợi 4 năm, anh lại chạy ra bên ngoài tằng tịu với người phụ nữ khác, còn sinh ra một đứa con trai, anh là súc sinh.”

“Cái đồ lòng lang dạ sói, tôi không nhìn nổi nữa, bảo vệ đâu? Đánh gãy chân của anh ta, ném ra ngoài!”

“Tất cả im miệng hết cho ông đây!”

Vương Bác Thần gầm lên một tiếng, những người này chỉ sợ thiên hạ không loạn!

“Sao hả, anh làm rồi còn không cho phép chúng tôi nói vài câu sao?”

MC đi xuống, cười lạnh nói: “Cậu thật sự coi mình là cái thá gì? Chuyện này, tôi hôm nay quản chắc rồi.”

Bốp!

Vương Bác Thần tát một cái vào mặt của anh ta, khiến mọi người sững sờ.

Ngông, thật sự quá ngông rồi!

Ở trước mặt nhiều người như vậy, vậy mà còn dám đánh người!

“Oắt con, trong mắt cậu không có ai rồi đấy, dám đánh đồ đệ của Viên Trình tôi, thật sự không đặt Chính Khí Môn chúng tôi vào trong mắt!”
 
Chương 381


CHƯƠNG 381

Một ông lão tức giận đứng dậy, mọi người xung quanh thầm kinh ngạc, Chính Khí Môn, đây là môn phái rất nổi tiếng của giới võ đạo, hơn nữa, giới giải trí có không ít diễn viên võ thuật, đều xuất thân từ Chính Khí Môn.

Vương Bác Thần không thèm liếc nhìn ông ta, giải thích trong bất lực: “Thanh Hà, Dạ Anh Như là bạn học cấp 3 của anh, giữa anh ta và cô ta không có bất kỳ quan hệ gì cả, cô ta là cố tình làm loạn.”

Viên Trình thấy Vương Bác Thần căn bản không thèm ngó ngàng đến mình, ở trước mặt nhiều người như vậy, ông ta bỗng cảm thấy mất hết mặt mũi, tức giận quát: “Cậu điếc rồi sao? Dám đánh đồ đệ của tôi, lập tức quỳ xuống xin lỗi cho tôi, nếu không cậu tàn rồi!!”

“Lá gan thật lớn, dám ở chỗ tôi gây sự, không muốn sống rồi sao?”

Ông hai của nhà họ Chu ở Đông Đạo đã đến, đằng sau có mười mấy vệ sĩ bảo vệ, trên tay đeo nhẫn vàng, tai to mặt lớn, mặt mày đầy dữ tợn.

“Đánh khách quý của tôi, phế oắt con này cho tôi!”

“Ngay cả ông hai Chu cũng bị kinh động rồi, thằng nhóc này chết chắc rồi.”

“Chỉ một Viên môn chủ thì đã không phải là người bình thường có thể chọc nổi, bây giờ ông hai Chu cũng xuất hiện rồi, cậu ta không chết cũng sẽ tàn.”

“Nghe nói Viên môn chủ đã đạt tới cảnh giới của tông sư võ đạo, thực lực phi phàm.”

“Lai lịch của giới võ đạo thần bí, tình hình cụ thể như nào chúng ta cũng không rõ. Nhưng tôi nghe nói, hàng chục tỷ người trên toàn thế giới, người thật sự có thể tu luyện võ đạo cũng chỉ có một tỷ người, mà trong một tỷ người này, người có thể đạt tới tông sư võ đạo không đạt tới năm mươi nghìn người, anh nghĩ xem đây là khái niệm gì?”

Có người tin tức nhanh nhạy, lời này vừa dứt, mọi người xung quanh hít ngụm khí lạnh.

Ở một tỷ người, tông sư võ đạo có không đến 50 nghìn người, điều này cũng quá khủng bố rồi.

Hồng Kim Phượng ở đằng sau vừa nghe những đồn đoán vô căn cứ này, lập tức lộ vẻ vui mừng, lẩm bẩm: “Triệu Thanh Hà, tiện nhân như cậu, đáng đời bị cắm sừng!! Hôm nay, tôi muốn xem cậu tan nhà nát cửa!!”

Bạch Liên Thành nhíu mày, giới võ đạo ông ta từng tìm hiểu một chút, đối với người bình thường mà nói là rất thần bí, bình thường những người này đều rất khiêm tốn, sẽ không ra tay.

Nhưng không ra tay không có nghĩa không tồn tại, những người đó mới là cường giả thật sự. Đương nhiên, loại giống như Diêm đại sư, Mã đại sư là kẻ lừa đảo mà thôi.

Nhưng vị tông sư Viên Trình này không đơn giản, đệ tử của ông ta đều là ngôi sao võ thuật nổi tiếng, không phải là võ thuật mang tính chất biểu diễn, mà là võ thuật giết người thật sự, ông ta từng tận mắt nhìn thấy.

Tuy Vương Bác Thần là sư phụ của Thần y Hoa, nhưng so với những người của giới võ đạo mà nói, vẫn không đủ tư cách. Những mối quan hệ của Thần y Hoa cũng không quản được giới võ đạo!!

Tôn Liễu như có suy tư, nếu cô ta có thể có quan hệ tốt với những thế lực như nhà họ Chu, Chính Khí Môn, còn cần sợ một Vương đại sư chó má hay sao? Cô ta có người của giới võ đạo chống lưng, còn sợ bị người khác phong sát sao?

Nghĩ đến đây, trong lòng Tôn Liễu chợt mừng rỡ.

Đây là cơ hội của mình, mình không thể bỏ lỡ cơ hội lần này!!

“Viên tông sư, ông hai Chu, hai người không thể tha cho tên lừa đảo này!”

Bạch Liên Thành chợt sững người, Tôn Liễu đây là đầu óc bị cửa kẹp rồi sao? Những người này có ai là người cô có thể hô to gọi nhỏ?

Sau này nhất định phải tránh xa loại ngu xuẩn này ra, tránh khi sét đánh liên lụy tới ông ta.

Ngô Kỳ Long nhíu mày, nhìn sang Tôn Liễu.
 
Chương 382


CHƯƠNG 382

Tiện nhân này là tìm chết sao?

Đừng nói một Viên Trình, một Chu Cảnh, cho dù ông trùm của cả Giang Nam Đạo đến, ở trước mặt thần chủ cũng là tìm chết.

Ông đây yên lặng nhìn các người đi chết!

Một đám ngu xuẩn, còn dám tìm thần chủ gây phiền phức, các người không chết thì ai chết!

Tôn Liễu chỉ vào Vương Bác Thần và mắng: “Tên lừa đảo này vừa rồi đã lừa đại sư Ichiro Miyamoto, không biết dùng thủ đoạn gì lừa Thần y Hoa, chó cậy thế chủ, vô cùng hống hách, nhất định phải trị anh ta.”

“Thì ra là cậu!!”

Ông hai của nhà họ Chu nghiến răng tức giận nói: “Tôi nói sao Thần y Hoa và đại sư Ichiro lại không từ mà biệt, thì ra là chuyện tốt tiểu tạp chủng cậu làm ra!! Viên tông sư, cái loại này còn không xứng để ông ra tay, tôi cho người phế là được.’

Mà Vương Bác Thần căn bản không chú ý bọn họ nói gì, chỉ muốn tìm Dạ Anh Như bóp chết cô ta.

“Thanh Hà, anh hôm nay cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Dạ Anh Như.”

Trong giọng điệu của Vương Bác Thần tràn ngập sự bất lực, càng để ý mới sẽ càng khoan nhượng.

Nếu đổi thành người khác, Vương Bác Thần căn bản khinh thường giải thích.

Triệu Thanh Hà cũng như vậy, càng để tâm mới sẽ càng giận. Nếu cô không để tâm Vương Bác Thần, không yêu Vương Bác Thần, cô sẽ không quản Vương Bác Thần làm cái gì.

Triệu Thanh Hà cũng cảm thấy mình có hơi manh động rồi, không thể vì một bức thư thì trách Vương Bác Thần, có hơi ấm ức nói: “Xin, xin lỗi.”

Vương Bác Thần thở phào.

“Chết đến nơi rồi còn anh anh em em, phế tiểu tạp chủng này cho tôi.”

Chu Cảnh lạnh lùng nói.

“Chu Cảnh, Viên Trình, hai người muốn tìm chết sao? Lập tức quỳ xuống xin lỗi cậu Vương, nếu không hai người chết cũng không biết chết như nào đâu!”

Ngô Kỳ Long bỗng nổi giận, quát.

Vương Bác Thần lúc này mới nhìn sang đám người Chu Cảnh và Viên Trình, lạnh nhạt nói: “Một đám rác rưởi, cũng dám ở trước mặt tôi ngông cuồng?”

Quá cuồng vọng rồi!

Quá hống hách rồi!!

Ở sân nhà của tôi, vậy mà còn dám hống hách như vậy, tìm chết!

Chu Cảnh tức giận không thôi, một kẻ ở rể, cũng dám nói chuyện với ông ta như vậy!!

“Giết cậu ta, xảy ra chuyện tôi chịu!”

“Chu Cảnh, ông đang tìm chết!!”

“Ông đang gây họa cho nhà họ Chu các ông, lập tức quỳ xuống xin lỗi cậu Vương!!”

Ngô Kỳ Long và Hồ Kiệt ngồi không nổi nữa, muốn ngăn chặn Chu Cảnh.

“Bắt bọn họ lại, loại gia tộc rác rưởi như nhà họ Hồ và nhà họ Ngô cũng dám hỗn láo ở trước mặt tôi sao? Đợi giải quyết tên oắt con này xong sẽ xử lý hai người.”

Chu Cảnh mang vẻ nắm chắc phần thắng, không hề để tâm.
 
Chương 383


CHƯƠNG 383

Đây là ý của quản gia Kim của nhà họ Vương, cũng không biết thằng oắt con này sao lại đắc tội với quản gia Kim, có điều chuyện này không liên quan tới mình, chỉ cần giữ lại một hơi thở của một tên oắt con đó lại giao cho quản gia Kim, nhà họ Chu tôi có thể có được sự ủng hộ của nhà họ Vương!!

“Ông cụ Chu, tuyệt đối không thể tha cho anh ta, chọc tức đại sư Ichiro bỏ đi, lừa cả Thần y Hoa, buổi đấu giá anh ta cũng làm loạn!!!”

Tôn Liễu ác độc nói, không ngừng vu oan giá họa.

Hôm nay buộc phải giết chết Vương Bác Thần, nếu không cô ta sẽ không được sống yên!

“Cô sao có thể nói linh tinh như vậy!”

Triệu Thanh Hà lo lắng rồi, tuy cô vừa rồi giận Vương Bác Thần, nhưng bây giờ nghĩ thông rồi. Nghe thấy những người này muốn đối phó với Vương Bác Thần thì bỗng lo lắng.

Nhà họ Chu không phải là loại gia tộc như nhà họ Lý có thể so sánh, nhà họ Lý mạnh như thế nào, cũng chỉ là gia tộc đỉnh cấp của thành phố Hà Châu, mà nhà họ Chu, là gia tộc tuyến một nằm trong top 10 năm tỉnh Giang Nam Đạo, chỉ có bốn đại gia tộc Hà Châu trước kia và nhà họ Lý, nhà họ Trần cộng lại mới có thể so cao thấp với nhà họ Chu.

Đây là nhân vật lớn thật sự!

So với cả năm tỉnh của Giang Nam Đạo, thành phố Hà Châu chẳng qua như một hạt dưa, mà năm tỉnh Giang Nam Đạo chính là quả dưa hấu!

Mười mấy vệ sĩ vây lại.

Vương Bác Thần không hề nhúc nhích, lau nước mắt trên mặt Triệu Thanh Hà, cười nói: “Em ấy, sau này đừng hở một tí là khóc nữa, anh là người như nào em còn không rõ sao? Trái tim của anh bé lắm, chỉ có thể chứa mỗi mình em.”

“Anh mau gọi điện cho Tiểu Canh và thư kí Tư đi.”

Triệu Thanh Hà rất lo lắng, rất tự trách, nếu không phải cô không thể không chế cảm xúc, nếu cô ngay từ đầu đứng về phía Vương Bác Thần, vậy bọn họ sẽ không có cớ nhúng tay.

Cô coi như nhìn rõ rồi, những người này chính là cố ý!

Triệu Thanh Hà hận mình.

Cái đồ ngu ngốc, nếu anh ấy xảy ra chuyện là do mày hại.

Mày tại sao không tin anh ấy, tại sao không nhịn chứ!

“Thanh Hà, anh giải quyết những tên rác rưởi này rồi nói tiếp.”

Vương Bác Thần an ủi, chỉ cần Triệu Thanh Hà nghĩ thông, vậy thì mọi chuyện đều tốt.

“Oắt con, đi chết đi.”

Vệ sĩ cười gằn, đá một cước về phía Vương Bác Thần.

Vương Bác Thần bỗng xoay người, đấm một quyền!

Dường như có tiếng nổ siêu thanh, tên vệ sĩ đó còn chưa kịp phản ứng, cơ thể bay ngược ra ngoài, đập lên sân khấu.

Những vệ sĩ còn lại vẫn đang sững sờ thì bọn họ cảm nhận được một cơn đau kịch liệt truyền tới.

Bụp bụp bụp bụp!

Giống như gói sủi cảo, mười mấy người, không đến năm giây, toàn bộ bị đánh bay ra, sống không bằng chết!

Shh!

Tất cả mọi người hít ngụm khí lạnh!

Đây là thực lực gì? Quá khủng bố rồi!!
 
Chương 384


CHƯƠNG 384

Những vệ sĩ này, là do ông hai Chu tỉ mỉ lựa chọn ra!!

Bây giờ, không đến năm giây thì bị một mình Vương Bác Thần giải quyết rồi!!

Đây còn là con người sao?!

Sắc mặt của Chu Cảnh thay đổi, ông ta rất rõ thực lực của những vệ sĩ này, cho dù là đi làm lính đặc chủng cũng dư sức.

Nhưng ở trước mặt Vương Bác Thần, vậy mà giống như bùn nhão!

“Viên tông sư, mời ông ra tay, buộc phải giết tên oắt con này.”

Trong mắt Chu Cảnh vụt qua một tia kiêng kỵ, Vương Bác Thần quá mạnh, bây giờ đã kết thù, buộc phải diệt cỏ tận gốc, nếu không hậu họa khôn lường!

Quyết không thể cho tên này cơ hội trưởng thành!!

Vương Bác Thần ra tay đã dọa mọi người.

Đám người Bạch Liên Thành thầm kinh hãi, thực lực của Vương Bác Thần cho dù là Châu Phong – ngôi sao võ thuật biết đánh nhất và có thực lực thật sự trong giới giải trí cũng không phải đối thủ.

Nhưng, như này ở trước mặt tông sư võ đạo, vẫn không đủ!

Viên Trình cười nói nói: “Nếu cậu chỉ có chút thực lực của tông sư, vậy cậu vẫn phải chết! Nửa năm trước, tôi đã trở thành đại tông sư! Cậu bây giờ quỳ xuống cầu xin tôi, tôi có thể suy nghĩ giữ cho cậu một hơi thở.”

“Vậy thì như nào?”

Vương Bác Thần dửng dưng nhìn Viên Trình: “Ông tính là cái thá gì, cũng dám ở trước mặt tôi cuồng vọng.”

Đù!

Mẹ nó chứ quá ngông cuồng rồi, muốn chết như vậy sao?

Vậy mà dám nói chuyện với Viên tông sư như vậy!!

Một số người biết tình hình của giới võ đạo, bỗng chốc tức giận.

Võ giả, võ sư, tông sư, đại tông sư, đây là một loại phân chia cấp bậc của giới võ đạo hiện nay đối với võ lực, người ngoài không phải quá rõ.

Viên Trình trở thành đại tông sư, ở cả năm tỉnh Giang Nam Đạo, đều là tồn tại không thể chống đối, tuyệt đối là một tin tức chấn động!

 

Phải biết, trong hơn một tỷ người của nước R, đại tông sư võ đạo chẳng qua chỉ có 200-300 người.

Thằng nhóc này vậy mà xem thường đại tông sư, cậu ta mọc mấy cái đầu?

Từng thấy kẻ tìm chết, nhưng chưa từng thấy ai vội chết như vậy.

“Tiểu tạp chủng, cậu biết cậu đang nói gì không!!” Chu Cảnh quát lạnh: “Đại tông sư là người cậu có thể sỉ sục sao? Tất cả các gia tộc trong năm tỉnh Giang Nam Đạo, ai thấy đại tông sư cũng phải khách sáo, cậu tính là cái thá gì, cũng dám sỉ nhục đại tông sư?”

Phải.

Đại tông sư, đó là đại diện của cường giả!!

Đặt ở cổ đại, đó chính là tồn tại có thực lực của Quan nhị gia!

Thằng oắt này thật là tìm chết, vậy mà dám nói chuyện với một vị đại tông sư như vậy!

“Ha ha, thật là gan to bằng trời, vậy mà ngay cả vị đại tông sư như tôi cũng không đặt vào mắt.”
 
Chương 385


CHƯƠNG 385

Viên Trình cười hờ hững, chắp tay đứng đó, nhìn Vương Bác Thần, vô cùng bá đạo nói: “Cậu có biết sỉ nhục một vị đại tông sư có ý nghĩa gì không? Tôi nói cho cậu biết, cậu và người nhà của cậu đều phải chết, cả nhà các người sẽ bị diệt, diệt toàn bộ, đại tông sư, không thể chịu nhục!”

Sắc mặt của Triệu Thanh Hà trắng bệch, đại tông sư!

Năm tỉnh Giang Nam Đạo có hơn 200 triệu dân, cũng chỉ có ba vị đại tông sư!

Nghĩ thôi cũng biết đáng sợ cỡ nào!!

Triệu Thanh Hà vội vàng nói: “Chúng tôi quen biết Canh Phong và Tư Lam, ông dám ra tay với chồng tôi, Canh Phong và Tư Lam sẽ không tha cho các người.”

“Ha ha ha ha.”

Không ít người đã cười.

Bật cười.

Mỉa mai.

“Quen biết thì như nào chứ?”

Viên Trình khinh thường nói: “Tôi là đại tông sư võ đạo, giết một người lẽ nào bọn họ sẽ quản? Cho dù quan hệ của các người không tồi, vậy thì như nào? Lẽ nào bọn họ sẽ vì một người chết mà không chết không thôi với vị đại tông sư võ đạo như tôi sao? Chỉ cần tôi bằng lòng, lần này thần chủ điều động, tôi chính là cộng sự của bọn họ, chính là chiến hữu của bọn họ.”

Nghe thấy lời này, Triệu Thanh Hà lập tức xẹp xuống.

Phải, một vị đại tông sư, cho dù là thần chủ cũng sẽ coi trọng.

Chỉ cần lần sau chiêu mộ, Viên Trình đồng ý đi, vậy thì gia đình của cô cho dù chết, cũng sẽ không gây ra bất kỳ ảnh hưởng gì.

Hai người Ngô Kỳ Long và Hồ Kiệt bị khống chế thì thích thú nhìn Viên Trình.

Mẹ kiếp ông là đồ ngu xuẩn!

Ông dám bất kính đối với thần chủ như vậy, còn trông mong thần chủ chiêu mộ ông sao?

Ông có tư cách đó sao?

Đồ ngu xuẩn.

Vương Bác Thần hơi nheo mắt lại: “Ông cũng xứng sao?”

Trong lòng Viên Trình bùng lên một ngọn lửa, tên oắt này năm lần này bảy lượt mỉa mai chế giễu đối với mình, hoàn toàn không có để vị đại tông sư này vào mắt!!

“Tiểu tạp chủng, nếu cậu muốn chết như vậy, vậy tôi cho cậu toại nguyện!!”

Nói xong, cơ thể của Viên Trình di chuyển, giết về phía Vương Bác Thần.

Quần áo của ông ta không gió tự bay, toàn thân trên dưới, dường như có một bức tường khí vô hình, khí trường tỏa ra khiến mọi người xung quanh bất giác lùi lại vài bước.

Đại tông sư, đáng sợ như vậy sao?

Sắc mặt của đám người Bạch Liên Thành trắng bệch.

Đây còn chỉ là sự chèn ép do khí thế của Viên Trình gây ra, chứ không phải ra tay với bọn họ!

Nếu ra tay với bọn họ, chỉ khí thế này kinh tâm động phách này có thể dọa chết người rồi.

Người gan nhỏ, quần áo trên người đã bị ướt sũng mồ hôi, ngồi tại chỗ há mồm thở dốc!

Đại tông sư võ đạo!

Cực kỳ mạnh mẽ.
 
Chương 386


CHƯƠNG 386

“Cút!”

Vương Bác Thần quát lạnh một tiếng.

Bỗng nhiên, một tiếng quát giống như sấm sét cuồn cuộn trên trời, nổ oành bên tai Viên Trình!

Một tiếng này, giống như âm thanh trời đất sụp đổ, chui vào trong tai.

Khiến linh hồn của ông ta giống như bị nứt ra!

Ông ta đứng cách Vương Bác Thần năm bước, không nhúc nhích.

Nắm đấm chĩa về phía Vương Bác Thần.

Ông ta muốn bước lên một bước, nhưng vô cùng khó khăn.

Ý thức, hình như đang dần bị tước đoạt.

Lúc này, ông ta dường như nhìn thấy, trời đất sụp đổ, thi thể như núi, máu tươi như biển, xương trắng làm thuyền.

Sợ hãi.

Sự sợ hãi mãnh liệt, không ngừng gõ vào tâm thần của anh!!

“Viên đại tông sư?”

Chu Cảnh ý thức được điều không đúng, Viên Trình sao lại dừng tay?

Phải, Viên đại tông sư sao lại dừng tay?

Ông ta sao không giết Vương Bác Thần?

Mờ mịt khó hiểu, vẻ mặt của tất cả mọi người đều mờ mịt.

Viên đại tông sư tại sao còn không ra tay?

Vào lúc này, bọn họ nhìn thấy, Viên Trình ngã về phía sau, thất khiếu chảy máu, trong đôi mắt trợn to tràn ngập sự sợ hãi, giống như bị dọa chết vậy!

Chuyện này sao có thể chứ!!

Đệch, Viên Trình là đại tông sư, sao lại đột nhiên chết rồi!!

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!!

“Thanh Hà, không sao rồi.”

 

Vương Bác Thần nở nụ cười nhìn Triệu Thanh Hà, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

“Ông, ông ta chết thế nào vậy.”

Triệu Thanh Hà bị dọa giật mình, vội nói: “Các người đều nhìn thấy rồi, chồng tôi chưa ra tay, là tự ông ta chết, không liên quan tới chúng tôi!”

Không liên quan sao?

Chu Cảnh gào lên: “Mau nhìn xem, Viên đại tông sư làm sao vậy!”

Nhân viên y tế vội chạy tới, sau khi kiểm tra một hồi, nói: “Là bệnh tim đột ngột tái phát, cộng thêm tim chịu tổn thương, Viên đại tông sư lại là người trong võ đạo, một số khí tứctrong cơ thể bị rối loạn, không thể áp chế được, cho nên mới thất khiếu chảy máu mà chết.”

Bệnh tim đột ngột tái phát?

Chuyện này không thể nào!!
 
Chương 387


CHƯƠNG 387

Bạch Liên Thành không tin, ông ta nhìn Vương Bác Thần, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt lập tức thay đổi.

Vương Bác Thần là sư phụ của Thần y Hoa!

Sư phụ của một vị thần y, sao có thể không có thủ đoạn!

Cái chết của Viên đại tông sư, nhất định không thoát khỏi liên quan tới Vương Bác Thần!

Chắc chắn là Vương Bác Thần làm!

Tuy mình không có chứng cứ, nhưng mình chắc chắn, tuyệt đối là Vương Bác Thần làm!

Giết người một cách vô hình!!

Loại thủ đoạn này, quá đáng sợ rồi!!

Không được, mình nhất định phải khiến Vương đại sư tha thứ cho mình, nếu không mình sẽ xong đời rồi!!

Ngay cả một vị đại tông sư cũng không phải là đối thủ của người ta, đắc tội với anh chính là tìm chết!

Ngô Kỳ Long và Hồ Kiệt hít một hơi, trong những người tại đây, chỉ có hai người bọn họ chắc chắn, Viên Trình là chết trong tay Vương Bác Thần.

Tông sư võ đạo trâu bò thì sao chứ?

Vương Bác Thần, đó là thần chủ!!

Chủ của chiến thần!!

Là sự tồn tại không biết mạnh hơn đại tông sư gấp bao nhiêu lần!!

“Tôi, tôi sai rồi, anh đừng qua đây, tôi sai tôi, tha cho tôi đi.”

Nhìn thấy Vương Bác Thần đi tới, Tôn Liễu bị dọa sợ đến mức lùi lại, khóc lóc cầu xin.

Cô ta rất hối hận, vừa rồi tại sao lại châm chọc, tại sao lần nữa không thể quản được cái miệng của mình!

Còn cả Viên Trình đó, ông sớm không chết muộn không chết, cứ chết vào lúc này.

Bốp!

Vương Bác Thần tát một cái vào mặt của Tôn Liễu: “Thật sự cho rằng tôi rất độ lượng sao?”

Nỗi sợ hãi trước cái chết của một vị đại tông sư khiến tất cả mọi người có mặt bàng hoàng.

Tuy được kiểm tra ra là bệnh tim đột ngột tái phát, nhưng kết quả này, rất nhiều người không chấp nhận.

Đùa gì chứ, tại sao sớm không chết muộn không chết, lại chết vào lúc đánh Vương Bác Thần?

Bọn họ sợ hãi nhìn Vương Bác Thần, Tôn Liễu bị dọa hét toang lên, cô ta tuyệt vọng nhìn sang những người khác, hy vọng bọn họ có thể thay mình cầu tình.

Nhưng cô ta sợ hãi phát hiện, tất cả mọi người nhìn thấy cô, giống như thấy ôn dịch, chỉ sợ không tránh kịp.

Đừng nói cầu tình, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, giống như không có tồn tại người như cô ta.

Tôn Liễu tuyệt vọng rồi, cô ta hối hận rồi, cô ta sợ hãi rồi.

Vương Bác Thần lại tát một cái vào mặt của Tôn Liễu, lạnh lùng noi: “Nể mặt cô phải không?”

“Tôi sai rồi, đừng đánh tôi nữa, tôi là người của công chúng, anh đánh tôi, anh cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp.”

Tôn Liễu cuối cùng cũng nhớ ra, cô ta là ngôi sao lớn, cô ta là người của công chúng, fan của cô ta có hàng triệu!
 
Chương 388


CHƯƠNG 388

Chỉ cần cô ta đăng lên mạng, tất cả mọi người đều sẽ ủng hộ cô ta.

Bốp.

Vương Bác Thần lại tát một cái nữa vào mặt Tôn Liễu: “Đi đăng, tôi cho cô thời gian đăng.”

Tôn Liễu sững sờ nhìn Vương Bác Thần, cô ta ngẩn người.

Đối phương vậy mà hoàn toàn không quan tâm, cho cô thời gian đăng bài.

Quá hống hách rồi.

Quá ngông cuồng rồi.

Tất cả mọi người kinh ngạc, không dám tin vào tai của mình.

“Hừ hừ, cho dù cậu Vương cho các người thời gian, các người có lá gan đó sao? Các người dám không? Chỉ cần một câu của cậu Vương, đừng nói thành phố Hà Châu, cả năm tỉnh Giang Nam Đạo, các người có thể đăng một tin tức, tôi theo họ các người.”

Hồ Kiệt đẩy hai người bên cạnh ra, lạnh lùng nhìn Chu Cảnh, u ám nói: “Chu Cảnh, tôi thấy ông là muốn chết rồi, vậy mà dám ra tay với cậu Vương.”

Sắc mặt của Chu Cảnh âm trầm, ông ta không ngờ Vương Bác Thần thật sự to gan bằng trời!

Tôn Liễu ngược lại không dám.

Trên mặt đều là dấu tay, khóe miệng đều là máu tươi.

Cô ta không biết đối phương tại sao không hề sợ hãi như vậy, nhưng cô ta biết Vương Bác Thần nếu đã dám cho cô ta đăng thì có năng lực giết cô ta.

Chỉ cần cô ta đăng thì cô ta chết chắc!

Vương Bác Thần cười lạnh nói: “Cho cô cơ hội, cô không trân trọng, giết cô, bẩn tay tôi, cút.”

“Tôi không dám nữa, tôi không dám nữa.”

Tôn Liễu vội vàng bò dậy, liều mạng chạy đi.

Cô ta sợ Vương Bác Thần nuốt lời. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Nhà họ Chu, rất ghê gớm sao?”

Vương Bác Thần nhìn sang Chu Cảnh, sự lạnh nhạt đối với sinh mạng trong ánh mắt của anh khiến trong lòng Chu Cảnh sững sờ.

Chu Cảnh trầm giọng nói: “Tôi hôm nay thua rồi, tôi nhận, nhưng nhà họ Chu tôi không phải là gia tộc cậu có thể khiêu khích. Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, chúng ta cứ chờ đấy.”

Đám người Bạch Liên Thành không dám nói chuyện, lựa chọn tốt nhất bây giờ chính là duy trì trầm mặc.

Hơn 100 người tại đây, lúc này không có ai dám đứng ra, tất cả đều là kẻ câm.

Vừa rồi bọn họ còn hừng hực khí thế, mở mồm muốn giết Vương Bác Thần.

Nhưng bây giờ, tất cả đều giống như chó chết, ngay cả ánh mắt của Vương Bác Thần cũng không dám nhìn thẳng.

“Tôi cho ông đi rồi sao?”

Vương Bác Thần lạnh nhạt nói.

Chu Cảnh tức giận nói: “Cậu còn muốn làm gì? Cậu đừng quá hung hăng!! Viên đại tông sư chết rồi, cậu cũng đừng hòng được sống yên ổn, cậu vẫn nên nghĩ cho bản thân mình đi!”
 
Chương 389


CHƯƠNG 389

Vương Bác Thần đột nhiên cử động, đám người Chu Cảnh còn không nhìn rõ chuyện gì thì Vương Bác Thần đã xuất hiện ở trước mặt Chu Cảnh.

“Quỳ xuống!!”

Vương Bác Thần bỗng quát lên.

“Cậu dám!!”

Chu Cảnh phẫn nộ, ông ta là ông hai của nhà họ Chu, bất luận hai giới hắc – bạch, đều phải nể mặt ông ta.

Nhưng bây giờ, tiểu tạp chủng này không những không nể mặt ông ta, còn bắt ông ta quỳ xuống!!

Sự sỉ nhục to lớn!!

Sống nhiều ngày như vậy, còn chưa từng có ai dám sỉ nhục ông ta như vậy!!

Đây là nỗi nhục nhã lớn nhất từ khi sinh ra đến giờ của ông ta!

Bốp!

Vương Bác Thần tát một cái vào mặt của Chu Cảnh.

“Cậu!!”

Chu Cảnh vừa tức vừa giận, gương mặt già đỏ bừng!

Ông ta là ông hai của nhà họ Chu, hai giới hắc – bạch đều ăn thông!

Bây giờ, ông ta vậy mà bị một thằng oắt con tát!!

Sống hơn 40 năm, vậy mà bị một thằng oắt con tát một cái!!

Nhục nhã!

Nỗi nhục to lớn!

“Nghe không hiểu sao?”

Vương Bác Thần lại tát một cái nữa vào mặt Chu Cảnh, Chu Cảnh muốn tránh né, nhưng ông ta bỗng phát hiện, căn bản không thể tránh được, giống như ông ta đặc biệt đưa mặt cho Vương Bác Thần đánh.

“Cậu tìm chết!!”

Chu Cảnh tức phát điên, nhưng ông ta không phải là đối thủ của Vương Bác Thần.

Ngay cả đám vệ sĩ trong trăm người mới được một đó của ông ta đã bị Vương Bác Thần trong mấy giây đánh tàn tật, ông ta nếu dám đánh trả, chính là tìm chết.

Bốp!

Vương Bác Thần không lên tiếng, lại tát một cái vào mặt Chu Cảnh.

Vương Bác Thần của lúc này, bá đạo vô song, lãnh khốc vô cùng!

Khí thế của anh quá mạnh, những người ở xung quanh kia vốn muốn nói một câu, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Vương Bác Thần, bị dọa rụt cổ, không dám đứng ra.

Trong tình cảnh này, ai đứng ra người đó chết!

Chấn nhiếp tất cả!

Đặc biệt là Vương Bác Thần tát hết cái này đến cái khác vào mặt ông hai Chu thì càng khiến tất cả mọi người không dám tin.

Đó là ông hai của nhà họ Chu, bây giờ bị người ta tát như con cháu!

Một người trấn áp toàn trường!
 
Chương 390


CHƯƠNG 390

Trong này, có không ít các ông trùm.

Nhưng không có ai dám nói một câu!

Đè nén!

Sự đè nén chết chóc!

Đây là khinh thường!

Đây là coi thường!

Điều này, quá bá đạo, quá ngông cuồng!

Chu Cảnh tức điên, nghiến răng nói: “Tôi nói cho cậu biết, cậu xong đời rồi, cậu…”

Bốp.

Vương Bác Thần lại tát một cái.

“Đừng, đừng đánh nữa, tôi quỳ, tôi quỳ.”

Gương mặt của Chu Cảnh sưng vù rõ ràng, ông ta nhát cáy, ông ta sợ không quỳ xuống thì sẽ bị Vương Bác Thần đánh chết ở đây.

Đây chính là chồng của Triệu Thanh Hà sao?

Không phải nói, anh là một phế vật ăn bám sao?

Hồng Kim Phượng kinh sợ bất an, cô ta luôn ghen tỵ Triệu Thanh Hà, khi biết được Triệu Thanh Hà tìm một phế vật ở rể, cô ta cảm thấy mình đè bẹp Triệu Thanh Hà rồi, cảm thấy tràn ngập cảm giác ưu việt, cho nên vừa nhìn thấy Triệu Thanh Hà thì dạy dỗ một trận.

Cô ta muốn cho Triệu Thanh Hà nhìn thấy, cậu cho dù xinh đẹp thì sao chứ, cậu sống không tốt bằng tôi!!

Nhưng bây giờ cô ta bỗng phát hiện, người chồng phế vật đó của Triệu Thanh Hà, khi nổi giận vậy mà đáng sợ như vậy!

Bốp!

Ở trong ánh mắt sợ hãi của Hồng Kim Phượng, Vương Bác Thần tát một cái vào mặt cô ta.

“Cô lấy đâu ra lá gan sỉ nhục vợ của tôi? Cô rất ghê gớm sao? Cô sống rất tốt phải không?”

Vương Bác Thần lại tát một cái vào mặt Tôn Liễu: “Cô là cái thá gì!”

“Đừng đánh nữa, tôi sai rồi, tôi không dám nữa, là tôi hạ tiện, là tôi vô sỉ, tôi sai rồi, tha cho tôi đi.”

Tôn Liễu lập tức quỳ xuống, bị dọa tè cả ra, chiếc váy ngắn ướt sũng, tỏa ra một mùi khai.

Đám người Bạch Liên Thành, trong lòng chỉ có kinh hãi.

Vương Bác Thần, vậy mà tát hết cái này đến cái khác!

Ở trước mặt nhiều người như vậy, không hề sợ hãi!

Còn chưa từng thấy ai ngang ngược như vậy.

“Rác rưởi!”

Ánh mắt của Vương Bác Thần quét qua, những người bị ánh mắt của anh quét tới, tất cả đều cúi đầu.

Anh của lúc này, bá khí ngút trời, ai dám đụng vào.

“Một đám rác rưởi.”
 
Chương 391


CHƯƠNG 391

Vương Bác Thần xoay người đi về phía Triệu Thanh Hà, lúc này, mọi sự bá đạo, lãnh khốc đều hóa thành sự dịu dàng, khẽ nói: “Thanh Hà, chúng ta đi, loại nơi này không xứng để em đến.”

Triệu Thanh Hà gật đầu, nắm chặt tay của Vương Bác Thần.

Người phụ trách của Nhân Gian Thiên Đường, lúc này mới thở phào, thầm lau mồ hôi lạnh.

Đó là thần chủ, những kẻ ngu xuẩn này, vậy mà dám đắc tội thần chủ.

Không nhìn thấy tôi cũng không dám đi ra hay sao?

Trước khi đắc tội người khác cũng không nghe ngóng thử xem, đáng đời các người bị xử lý.

Mãi cho tới khi Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà đi được 10 phút, trong đại sảnh lúc này mới bắt đầu xì xầm nói chuyện.

Có người lộ vẻ khinh thường, có người xì một tiếng.

Vào lúc này, bọn họ mới nghĩ tới tìm lại mặt mũi, nếu không thật sự quá khó coi.

Gần 200 người, vậy mà bị người chấp nhiếp!

“Tên này rốt cuộc có lai lịch gì? Thật sự là quá ngông cuồng rồi, thật sự cho rằng không có ai có thể xử lý được cậu ta sao?”

“Chẳng qua chỉ là một võ phu, chúng ta đều là người văn minh, lười chấp cậu ta.”

“Thứ gì không biết, thật sự nghĩ rằng chúng ta không giết được cậu ta sao? Nơi này là thần chủ tọa trấn, chúng ta cũng chỉ là sợ thần chủ trách tội thôi.”

“Không sai, nếu đổi nơi khác, tên đó chết vô số lần rồi.”

“Ha ha, thật sự coi sự kính sợ của chúng ta đối với thần chủ thành vốn liếng để anh ta hỗn léo hay sao? Cái thứ không biết trời cao đất dày, sớm muộn gì cũng bị người khác giết.”

“Ở đây nhiều các ông trùm tiền bối như vậy, anh ta vậy mà không hề tôn trọng, thật sự là không có gia giáo.”

Những người này mắng chửi không ngừng, muốn tìm chút cảm giác tồn tại, tỏ vẻ bản thân không sợ.

Nếu không thật sự quá mất mặt.

Trong lòng mọi người biết rõ, nhưng không ai vạch trần.

Bạch Liên Thành thở dài, dẫn người rời đi.

“Các người ra vẻ cái gì chứ? Lúc cậu Vương chưa đi sao không thấy các người lên tiếng? Cậu Vương đi rồi bây giờ lại ở sau lưng ăn nói mạnh mồm? Khi cậu Vương ở đây cho các ngươi cơ hội rồi nhỉ? Các ngươi sao đều thành con cháu thế? Các người mặt dày cỡ vậy à? Cứ muốn bị người khác mắng?”

Hồ Kiệt trực tiếp chỉ những người nói chuyện khó nghe, mắng trước mặt: “Các người tính là cái thứ gì? Cậu Vương là người các người có thể nói sao? Các người muốn chết phải không?”

“Phí lời với bọn họ làm gì?”

Ngô Kỳ Long không khách sáo tát vào mặt hai người trước mặt, một cước đạp ngã một người, hừ lạnh nói: “Dám buông lời sỉ nhục cậu Vương, đánh chết anh cũng là đáng đời. Còn để tôi nghe thấy các người sỉ nhục cậu Vương, đánh gãy chân của các người!”

Hồ Kiệt sát khí đằng đằng nói: “Ai hôm nay từng sỉ nhục cậu Vương, ghi hết cho ông đây, sau này tuyệt đối đừng đến Hà Châu, nếu không, ông đây gặp các người lần nào đánh các người lần đó, đánh cho mẹ của các ngươi cũng không nhận ra được luôn.”

Người phụ trách của Nhân Gian Thiên Đường dẫn mấy bảo vệ xông ra, chỉ vào những người vừa rồi nói chuyện, nói: “Ném mấy kẻ ngu đần đó ra ngoài, ai vừa rồi sỉ nhục cậu Vương, sau nay không ai được bước vào Nhân Gian Thiên Đường!”
 
Chương 392


CHƯƠNG 392

Nói xong, nhìn Chu Cảnh nói: “Ông hai Chu, ông tốt nhất vẫn là dẫn người của ông rời đi, tôi đây là vì tốt cho ông. Sau này, Nhân Gian Thiên Đường chúng tôi không hợp tác với nhà họ Chu nữa, tránh bị nhà họ Chu các ông liên lụy. Còn nữa, tất cả sản nghiệp của Nhân Gian Thiên Đường chúng tôi cũng không tiếp tục cung cấp phục vụ cho nhà họ Chu nữa, bất cứ ai có liên quan tới nhà họ Chu, chúng tôi cũng không cung cấp dịch vụ nữa, trừ phi cậu Vương đồng ý.”

Cái gì!?

Lần này, thật sự đã dọa tất cả mọi người rồi!

Nếu nói, sự bá đạo vừa rồi của Vương Bác Thần áp chế bọn họ thì những điều vừa xảy ra hiện nay mới là đáng sợ thật sự!

Vương Bác Thần đã rời đi rồi, mà Hồ Kiệt và Ngô Kỳ Long, lại không quan tâm đắc tội với người khác, thậm chí ra tay đánh ngươi cũng muốn bảo vệ Vương Bác Thần!

Mà bên phía Nhân Gian Thiên Đường vậy mà bởi vì một Vương Bác Thần, trực tiếp cắt đứt quan hệ hợp tác với nhà họ Chu!!

Điều khủng khiếp hơn là do Vương Bác Thần, sau này bất cứ ai liên quan tới nhà họ Chu, đều không thể có được sự phục vụ của Nhân Gian Thiên Đường!!

Đây là cái gì?

Đây mới là quyền lực thật sự!!

Đây mới là chỗ đáng sợ thật sự!

Vương Bác Thần chỉ giỏi đánh nhau, không đáng sợ!

Trên thế giới này, người giỏi đánh nhau có rất nhiều!

Nhưng một Vương Bác Thần có quyền thế mới là đáng sợ nhất!

Chu Cảnh sững sờ nhìn người phụ trách của Nhân Gian Thiên Đường, không cam tâm nói: “Mạc Dũng, ông có ý gì! Nhân Gian Thiên Đường các ông, ở năm tỉnh Giang Nam Đạo, phải dựa vào nhà họ Chu chúng tôi, cắt đứt quan hệ hợp tác với nhà họ Chu chúng tôi, các người đây là đang tự đào hố chôn mình!”

Mạc Dũng dửng dưng nói: “Vậy thì sao chứ? Nhà họ Chu của ông đã đắc tội với cậu Vương, đã thân mình còn lo chưa xong, lẽ nào còn muốn Nhân Gian Thiên Đường chúng tôi chết chung? Có sức như này, ông vẫn là dẫn người của ông quay về nằm viện đi, cũng đừng hống hách, thu hỏa khí lại, tránh bị cậu Vương tát thêm.”

“Ông!” Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Chu Cảnh tức đến mức không nói lên lời, mặt mũi của ông ta, hôm nay coi như mất sạch.

Nhưng ông nghĩ không thông, Vương Bác Thần rốt cuộc có bản lĩnh gì, vậy mà khiến Nhân Gian Thiên Đường thà cắt đứt quan hệ hợp tác với nhà họ Chu, tự đào hố chôn mình.

Ông ta không hiểu!

Ông ta nghĩ không ra!

Những người khác cũng nghĩ không ra!

Nhân Gian Thiên Đường, đây là làm cái gì vậy? Vì một Vương Bác Thần, vậy mà cắt đứt hợp tác với nhà họ Chu, hơn nữa từ chối cung cấp dịch vụ cho bất kỳ ai liên quan tới nhà họ Chu.

Đây là đang hút kẻ thù!

Như vậy, không chỉ đắc tội với nhà họ Chu, mà sẽ đắc tội với một đám người.

Huống chi, loại gia tộc siêu việt như nhà họ Chu, đó tất nhiên là một lượng đồng minh lợi ích lớn, các loại quan hệ xen chồng chéo, rất phức tạp.
 
Chương 393


CHƯƠNG 393

Đắc tội với nhà họ Chu, chính là đắc tội với một lượng người rất lớn!

Mạc Dũng, ông ta đang muốn làm như vậy sao?

“Rất tốt! Rất tốt!”

Chu Cảnh hai mắt nhìn chằm chằm Mạc Dũng, cười gằn nói: “Nếu Nhân Gian Thiên Đường các người không biết sống chết, muốn đứng chung với tiểu tạp chủng đó, vậy thì đợi gánh chịu lửa giận của nhà họ Chu tôi đi!”

“Miệng ông sạch sẽ chút cho tôi!”

Hồ Kiệt tức giận quát.

Lão già này không nể mặt.

Tìm chết.

Ông đây vừa nói xong ai dám ở sau lưng dị nghị về cậu Vương chính là tìm chết.

Lão già này ở trước mặt ông đây mắng cậu Vương, ông coi như lời tôi nói như tiếng rắm phải không?

 

Ông không nể mặt ông đây.

Chu Cảnh sắp bị tức chết rồi, bị Vương Bác Thần sỉ nhục cũng thôi đi, dù sao ông ta không đánh lại Vương Bác Thần.

Mạc Dũng không hợp tác cũng thôi đi, dù sao bối cảnh của Nhân Gian Thiên Đường cũng không đơn giản.

Nhưng Hồ Kiệt ông tính là cái thá gì, vậy mà cũng dám hô to gọi nhỏ với tôi?

Ông thật sự coi tôi là bùn để bóp sao?

Thật sự là quá đáng hận!!

“Hồ Kiệt, ông tính là cái thá gì, cũng dám đối đầu với nhà họ Chu tôi? Tôi thấy nhà họ Hồ ông là muốn bị diệt rồi.”

Hồ Kiệt phi lên đạp Chu Cảnh một cước, mắng: “Cút mẹ mày đi, lão già, thật sự coi lời của tôi là rắm à, cậu Vương cũng là người lão già như ông có thể sỉ nhục sao?”

Mọi người sửng sốt.

Hồ Kiệt là hơn 40 tuổi, ông ta vậy mà giống như một trẻ trâu manh động.

Ông ta lại đánh ông hai Chu rồi.

Ông hai Chu hôm nay đúng xui xẻo, liên tiếp bị đánh.

Nếu không phải là những vệ sĩ của ông hai Chu đều bị Vương Bác Thần đánh tàn, ông hai Chu cũng không đến mức đáng thương như vậy.

Không sai, là đáng thương.

Ngay cả Ngô Kỳ Long cũng cảm thấy ông hai Chu quá đáng thương rồi.

Có chút không nỡ nhìn, gương mặt sưng như cái đầu heo, bây giờ còn bị hậu bối như Hồ Kiệt đánh, cái mặt mũi này trực tiếp ném vào thùng rác rồi.

“Hồ gia chủ, ông sao có thể đối xử với ông hai Chu như vậy?”

Ngô Kỳ Long vẻ mặt trách móc, Chu Cảnh cũng là bị đánh mụ mị rồi, bây giờ nghe thấy lời của Ngô Kỳ Long, vậy mà có chút cảm động.

Ngô Kỳ Long đỡ Chu Cảnh lên, thở dài, trong tay không biết từ khi nào có thêm một chân đèn cầy, bổ vào mặt Chu Cảnh bùm bụp.
 
Chương 394


CHƯƠNG 394

“Phải học cậu Vương, đánh người đánh vào mặt, lão già này nếu không biết cái gì là mặt, vậy thì đánh nát mặt của ông ta. Sau này ai dám nói xấu cậu Vương, đây chính là kết cục.”
Ôi đệch mợ bị điên rồi!!

Đồ thần kinh!

Tôi trêu chọc gì ông, tôi chỉ nói một câu, các người luân phiên đánh tôi.

Tôi thật sự là xui xẻo tám đời.

Vương Bác Thần không nể mặt tôi, đánh tôi thành như này, tôi mắng một câu tiểu tạp chủng lẽ nào không được sao? Cậu ta đánh tôi, tôi mắng một câu còn sai sao?

Có cái kiểu ức hiếp người khác như các người không?

Tôi lớn tuổi như vậy, bị người đáng tuổi cháu đánh quỳ xuống cầu xin như con cháu, tôi ngay cả mắng một câu cũng không thể mắng sao?

Vương Bác Thần là cha của hai người hay là tổ tông, các ngươi sao hiếu thuận thế!

Chu Cảnh tức ói máu, nhưng miệng và mặt của ông ta đều sưng đến mức không mắng được nữa, trong mắt đều là tơ máu, thật sự muốn trừng lòi con ngươi ra ngoài, hốc mắt suýt nữa nứt ra.

Chỉ vào hai người Hồ Kiệt và Ngô Kỳ Long, tức đến run rẩy, một hơi cũng không kịp thở, trực tiếp ngã vật ra sàn co giật.

“Mau chóng khiêng cho nhà họ Chu, đừng chết ở chỗ tôi.”

Mạc Dũng mặt mày ghét bỏ, may mà ông đây sớm biết Vương Bác Thần là thần chủ, nếu không không chừng xảy ra chuyện rồi.

Ông ta không có quên, lần trước, cậu chủ Lý Trạch Hoa của nhà họ Lý và cậu cả Triệu Húc của nhà họ Triệu chính là bị Vương Bác Thần giết ở Nhân Gian Thiên Đường.

Hôm đó, ông ta vì ngăn chặn Tư Lam, suýt nữa bị Tư Lam đánh chết!

Xe tăng trực tiếp tìm tới!

Suýt nữa bị ông ta chết sớm!

May mà ông đây đoán được Vương Bác Thần là thần chủ, nếu không ông đây xong đời rồi!

Hồ Kiệt và Ngô Kỳ Long liếc nhìn nhau, tên già Mạc Dũng này là muốn tranh cơ hội thể hiện ở trước mặt thần chủ.

Bỏ đi, mặc kệ ông ta.

Lúc này, những người khác đâu còn dám nói chuyện, càng không cần nói tới Vương Bác Thần.

Lúc này, Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà vừa về nhà.

Nhà họ Chu, các người đập xe của tôi, các người nợ tôi một chiếc xe, tôi nhớ rồi.

Tôi thù rất dai.

Vương Bác Thần thầm nói.

Anh luôn không phải là một người độ lượng.

“Chồng, xin lỗi, suýt nữa hiểu lầm anh rồi.”

Tắm xong, Triệu Thanh Hà ôm cánh tay của Vương Bác Thần, tự trách nói.

“Không sao, phải anh anh cũng tức giận, anh sớm muộn gì cũng sẽ tìm được Dạ Anh Như.”

Vương Bác Thần cười lạnh, Dạ Anh Như vậy mà dám đào hố anh, cô thật là to gan.

Xem tôi sẽ xử lý cô như thế nào.

Đừng tưởng cô là phụ nữ thì tôi sẽ không xử lý cô.
 
Chương 395


CHƯƠNG 395

Cho dù cô là phụ nữ, cũng vẫn xử lý!

“Anh nói Dạ Anh Như đó tại sao muốn hãm hại anh? Cô và anh cũng coi như là bạn cấp 3.”

Triệu Thanh Hà không hiểu nên hỏi, đồng thời cũng nói bóng nói gió nghe ngóng chuyện của Dạ Anh Như.

Nói cho cùng, vẫn là có hơi lo lắng.

Yêu càng nhiều càng để tâm, cũng càng sợ mất đi.

Vương Bác Thần đâu thể không hiểu chút tâm tư nhỏ này của cô, anh cười nói: “Dạ Anh Như là hoa khôi trường ở thời cấp 3 của bọn anh, đồng thời cũng là học sinh giỏi đứng đầu ban khoa học xã hội hồi bọn họ cấp 3. Gần như tất cả nam sinh toàn trường đều thích cô ta, đều nịnh nọt cô ta. Mà anh chưa từng liếc nhìn cô ta, còn từng mắng cô ta, đoán chắc là thù anh, cô ta rất nhỏ nhen.”

Triệu Thanh Hà chớp mắt, đầu óc lại nhanh chóng vận chuyển.

Phụ nữ ở phương diện này là tương đương với Sherlock Holmes.

Là như vậy sao?

Tại sao mình cảm thấy không đơn giản?

Anh ấy có phải là có chuyện gì giấu mình không?

Cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Nếu điều anh nói là thật, người kiêu ngạo như Dạ Anh Như tại sao lại vì anh không đếm xỉa mà tức giận?

Không đúng.

Triệu Thanh Hà đột nhiên véo tai của Vương Bác Thần, hừ lạnh: “Đừng hòng lừa em, em đâu phải là kẻ ngốc, nói thật đi, rốt cuộc là chuyện gì!”

“Thật mà thật mà, anh tuyệt đối không lừa em.”

Vương Bác Thần nói chắc nịch.

Anh sẽ không nói cho em biết, là vì anh vào nhầm nhà vệ sinh nữ, vừa hay nhìn thấy Dạ Anh Như vừa cởi quần.

Chuyện này đánh chết cũng không thể nói, nếu không sẽ tổn hại hình tượng thần chủ của anh!

Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Bác Thần vẫn đang ngủ, anh cảm giác bên miệng mình có cái gì đó đang động đậy.

Anh mở mắt ra, nhìn thấy Dao Dao đang ngồi trên bụng mình, chân giơ về phía miệng anh mà nhét vào, miệng còn bật cười “ha ha” thành tiếng.

“Ba xấu, đừng ngủ nữa, dậy đi.”

Dao Dao nói to.

Vương Bác Thần ôm Dao Dao vào trong lồng ngực, hôn cô bé một cái nói: “Con nhóc quậy phá này, hôm nay là thứ bảy, con dậy sớm như vậy làm gì chứ?”

Hàng lông mi dài của Dao Dao khẽ chớp chớp, cô bé ngước khuôn mặt nhỏ lên: “Ba ơi, con muốn đi trượt tuyết, con muốn đi ra ngoài chơi, con phải hoàn thành bài tập mà cô giáo đã giao.”

Triệu Thanh Hà tức giận đi vào nói: “Cô giáo của chúng giao bài tập về nhà, mỗi đứa phải tìm được 40 loại lá cây khác nhau, nhằm giúp chúng phân biệt được lá cây.”

“Vâng, vâng, cô giáo chúng con nói thế.”

Dao Dao gật đầu một cách kiên quyết.
 
Chương 396


CHƯƠNG 396

“Đi thì đi, ba dẫn con đi. Thanh Hà, hôm nay em cũng nghỉ làm đi, chúng ta dẫn con nhóc này đi tìm lá cây.”

Vương Bác Thần có chút đau đầu nói.

Hiện giờ giáo viên đều là kiểu này sao, mỗi lần giao bài tập về nhà cho bọn nhỏ, đều giống như giao cho ba mẹ của chúng.

Bây giờ còn đỡ, Dao Dao chỉ mới đi nhà trẻ, nếu sau này học tiểu học, mỗi lần làm bài tập về nhà đoán chừng trong nhà sẽ loạn như gà bay chó sủa.

“Ba ơi, nhanh lên nào.”

Dao Dao với vẻ mặt kinh thường mà ngước mắt nói: “Con chỉ là một đứa trẻ mà đã dậy sớm như vậy, ba là người lớn rồi, nhưng lại dậy muộn, thật đáng xấu hổ.”

Sau khi rửa mặt xong, một nhà ba người Vương Bác Thần xuất phát.

Cũng bởi vì là ở Hà Châu, chứ nếu ở đây là ở phương Bắc thì vào những ngày mùa đông thế này kiếm đâu ra lá cây mà tìm chứ?

“Ý của Lan tổng là tập đoàn Lý thị ở bên này sẽ sáp nhập vào công ty Hoa Nguyện, trở thành một xí nghiệp lớn. Phía bên cậu hai cũng có ý này, anh cảm thấy thế nào?”

Triệu Thanh Hà dò hỏi, chủ yếu là cô vẫn muốn biết thái độ của Vương Bác Thần đối với nhà họ Lý.

Hiện giờ nhà họ Lý đã ngã ngựa, làm kinh động tới toàn bộ Hà Châu, khắp nơi đều khiếp sợ.

Bây giờ mọi người đều đang chờ xem biến động của tập đoàn Lý thị thế nào, không ít người dõi mắt nhìn chằm chằm, không dám làm hành động thiếu suy nghĩ.

Vương Bác Thần thấy một chiếc lá hạnh, anh không nói gì.

Triệu Thanh Hà dịu dàng nói: “Ông cụ Lý với Lý Kiệu đã chết, em biết trong lòng anh rất hận nhà họ Lý, nhưng cũng không ít người nhà họ Lý là vô tội. Hơn nữa, nhà họ Lý dù sao cũng là nhà mẹ đẻ của chúng ta, cậu hai bên này cũng đã suy nghĩ một chút cho chúng ta, anh cảm thấy sao?”

Vương Bác Thần lạnh lùng nhìn cô, thờ ơ nói: “Anh với ông ta, không thân thiết.”

Triệu Thanh Hà bất đắc dĩ, cô biết một khi cô nói ra lời này, chắc chắn sẽ khiến anh không vui, nhưng anh có thể không chấp nhận, bản thân cô lại không thể làm như vậy. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cô là vợ của anh, phải giúp anh xử lý những chuyện này, có một số việc cũng chỉ có thể là cô đứng ra giải quyết.

Anh có thể không nhận Lý Hoàng là cậu hai, nhưng bản thân cô không thể không nhận.

Triệu Thanh Hà tin, mẹ chồng ở trên trời linh thiêng, nhất định cũng sẽ tán thành cô làm như vậy.

“Theo ý của em là công ty Hoa Nguyện cùng tập đoàn Lý thị không cần sát nhập, bên phía tập đoàn Lý thị để cho cậu hai tự mình xử lý, còn em chỉ cần toàn tâm toàn ý phát triển công ty Hoa Nguyện. Một chuyện khác nữa chính là gần đây em dự định hợp tác với nhà họ Ngô, đầu tư vào một bộ phim điện ảnh. Còn có, hai ngày nay luôn có một cô gái tới công ty, nói là nhân viên bán xe, anh mua xe chỗ cô ấy, rốt cuộc là chuyện khi nào vậy?”

Triệu Thanh Hà liếc mắt nhìn Vương Bác Thần, nghĩ nghĩ một lúc lại nói: “Gần đây em nghe nói, có tư bản nào ở nước ngoài muốn tới Hà Châu, nghe nói là một vị công tử tài phiệt nào đó, mọi người đều muốn tạo quan hệ, chúng ta có cần tạo quan hệ không? Hay là bỏ đi, trước tiên cứ bắt đầu từ đây cho tốt trước đã.”

Vương Bác Thần nhìn Triệu Thanh Hà, giọng điệu bình tĩnh nói: “Công tử tài phiệt tới cùng với Triệu Hồng.”

Triệu Thanh Hà cứng đờ, sắc mặt trở nên u ám: “Cô ta làm cái gì em cũng không quan tâm, nhưng nếu cô ta dám tới quấy rầy gia đình chúng ta, lần này em sẽ không ngăn cản anh nữa
 
Chương 397


CHƯƠNG 397

“Hồng à, con thật sự muốn đầu tư cho bọn họ sao?”

Triệu Long nghi hoặc hỏi, tuy nói tứ đại gia tộc cùng với nhà họ Lý đã trở thành chuyện quá khứ, nhưng nhà họ Triệu ở trước mặt các gia tộc như nhà họ Hồ cũng không được xem là cái thá gì.

Một khi dồn người khác tới đường cùng, vậy nhà họ Triệu khả năng gặp nguy rất cao.

Triệu Hồng gật đầu: “Ba cứ yên tâm đi, Jonh tới đây để đầu tư chính là vì muốn tìm tới con, hơn nữa con đã quyết định rồi, tuần sau sẽ cùng với anh ta đi lãnh giấy kết hôn. Gia tộc Jonh có tên trong bảng xếp hạng Forbes, những gia tộc ở Hà Châu kia nếu đem so sánh với họ, không phải chỉ là dế nhũi thôi sao.”

Triệu Long xấu hổ mà cười cười, nếu những gia tộc họ Hồ đó chỉ là gia tộc dế nhũi, vậy nhà họ Triệu đến cả dế nhũi cũng không bằng.

Có điều chuyện này đối với nhà họ Triệu cũng là một cơ hội lớn, ông ta nghe nói Triệu Thanh Hà cũng lần nữa vẽ bản thiết kế, nhà họ Hồ, nhà họ Ngô lần này cũng tham gia.

Nếu một khi hoàn thành, những dự án mà bên nhà họ Triệu phụ trách so với những dự án bên Triệu Thanh Hà chắc chắn sẽ thua kém hơn, đến lúc đó chắc chắn thần chủ sẽ càng thêm chú trọng công ty Hoa Nguyện.

Mà nhà họ Triệu ở bên đây nói không chừng sẽ bị trách cứ.

Hiện giờ tốt rồi, con gái của ông ta là Triệu Hồng dẫn về một tư bản nước ngoài, đây chính là nắng hạn gặp mưa sa. Nếu có thể để gia tộc Jonh tham gia vào, vậy chắc chắn so với công ty Hoa Nguyện thì phần thắng sẽ nhiều hơn.

Triệu Thanh Hà muốn mượn chuyện này mà dập tắt đi mộng đẹp trong đầu nhà họ Triệu, cũng sẽ trở thành là lời nói suông.

Tuy rằng Triệu Thanh Hà cũng không phải nghĩ như vậy, nhưng Triệu Long cảm thấy Triệu Thanh Hà chính là nhằm vào nhà họ Triệu, là không đội trời chung với nhà họ Triệu.

“Thế thì tốt rồi, tiện nhân Triệu Thanh Hà kia đang vênh váo tự đắc, nhà họ Triệu chúng ta làm gì có lỗi với cô ta chứ? Vậy mà muốn trả thù nhà họ Triệu chúng ta, đồ lòng lang dạ sói, vô ơn bội nghĩa, lúc này đây, chúng ta mượn sức lực của gia tộc Jonh đè chết Triệu Thanh Hà. Còn có cả thằng con rể Vương Bác Thần kia, nhất định không thể bỏ qua cho nó, nỗi nhục nhã lớn nhất trong đời này của ba chính là do cậu ta mang đến cho ba!!”

Vẻ mặt Triệu Long tràn đầy sự thù hằn nói, nhớ tới lúc đó ông phải chịu nhục trước Vương Bác Thần, liền hận không thể chém chết Vương Bác Thần.

Triệu Hồng căm hận nói: “Lần này con trở về, chính là muốn thay em trai báo thù, con nhất định sẽ khiến cho Triệu Thanh Hà với Vương Bác Thần sống không yên ổn!”

Nhắc tới con trai, Triệu Long liền đau lòng, trước đó vì muốn đối phó Vương Bác Thần, uy hiếp Triệu Thanh Hà, Triệu Húc đã liên hệ với Lý Trạch Hoa, kết quả là bị Vương Bác Thần giết chết.

Một mạng này, nhất định phải tính cho rõ!

“Húc chết quá thảm, ba phải tự tay giết chết cái tên Vương Bác Thần đó!”

Giọng Triệu Long run run nói.

Bà cụ Triệu đi vào, ngồi xuống ghế nói: “Hồng à, nếu con đã trở về, nhà họ Triệu chúng ta bây giờ dựa cả vào con. Ngàn vạn lần đừng xem thường Vương Bác Thần, mối quan hệ của anh ta với Tư Lam và Canh Phong rất tốt, trong một thời gian ngắn khó mà gây sóng gió được.”

Triệu Hồng cười lạnh nhạt nói: “Bà nội, bà cứ yên tâm đi, lần này Jonh tới, chính là đi tạo quan hệ với đế đô, những nhân vật lớn bên trên dĩ nhiên sẽ tự mình đưa tới cửa. Hơn nữa gia tộc Jonh lần này đã chuẩn bị 5 tỷ đôla để đầu tư, bọn người Triệu Thanh Hà có nhiều tiền tới vậy sao? Đó là tiền đôla! Nếu đổi thành tiền của chúng ta chính là mấy trăm nghìn tỷ!”

Bà cụ Triệu lập tức cười tới mức nếp nhăn trên mặt run run theo, đôi mắt cũng không mở lên nổi: “Được được được, Triệu Hồng con có tiền đồ, lần này, cho dù chúng ta dùng tiền để đập, thì cũng phải đập chết đôi nam nữ chó chết kia! Con nói thế nào thì chúng ta liền làm theo thế đó.”
 
Chương 398


CHƯƠNG 398

“Đúng đúng đúng, hiện giờ mối quan hệ của Triệu Thanh Hà với nhà họ Hồ và nhà họ Ngô vô cùng tốt, trước tiên chúng ta chặt đứt hai nhà đó, một mình Triệu Thanh Hà, cô ta cũng không làm nổi trò trống gì.”

Tên cáo già Triệu Long nở nụ cười gian xảo.

Triệu Hồng cười một cách nham hiểm nói: “Con sẽ tận dụng mối quan hệ với Jonh, trước tiên là ép chết nhà họ Ngô với nhà họ Hồ, buộc ngừng công trình của Triệu Thanh Hà. Với lại ba à, ba đem tư liệu có liên quan tới Vương Bác Thần đến cho con một phần đi, tất cả người liên quan tới anh ta, một người con cũng không buông tha! Buổi chiều Jonh sẽ tới nhà chúng ta, các người biểu hiện tốt một chút, đây là cơ hội tốt cho nhà họ Triệu chúng ta.”

Nhà họ Ngô.

Ngô Kỳ Long chỉ vào Bạch Liên Thành, lạnh lùng mắng: “Bạch Liên Thành, ông tốt nhất nên thu hồi tâm tư của mình lại đi, ngài Vương không để ý tới ông chính là may mắn lớn nhất của ông đó, biết không? Ngài Vương không phải là người ông có thể đặt tâm tư trèo cao được đâu.”

Sắc mặt Bạch Liên Thành lập tức thay đổi, ông ta nhíu mày nói: “Lão Ngô, không tới nỗi như vậy chứ? Lời nói này của ông thật sự làm tổn thương người ta quá rồi đó.”

Ngô Kỳ Long liếc mắt nhìn ông ta nở nụ cười lạnh nói: “Tổn thương ông à? Bạch Liên Thành, nếu không phải vì chúng ta quen biết nhiều năm như vậy rồi thì ông đây cũng không rảnh mà để ý tới chuyện sống chết của ông đâu, hiểu không?”

“Ông cũng đừng có nghe ngóng về ngài Vương, cũng đừng nghĩ chạy tới xin lỗi, sau này có cơ hội tôi sẽ tìm ông. Nhưng mà, nếu ông dám chạy tới quấy rầy ngài Vương thì ông sống chết thế nào cũng chưa biết được đâu.”

“Bạch Liên Thành, ông nhớ kỹ cho tôi, ngài Vương là người mà ông vĩnh viễn không thể nào trêu chọc được, đừng nói đến việc ông có vài nghìn tỷ, nhà họ Ngô tôi cũng có gia sản trên chục nghìn tỷ, nhưng không tính là gì cả? Đến xách giày cho ngài Vương cũng không xứng!”

 

Vẻ mặt Bạch Liên Thành khẽ kinh ngạc, ông ta không ngờ tới việc người quen biết với ông ta nhiều năm như Ngô Kỳ Long lại nói ra lời nói như thế.

Không phải là quá coi trọng anh sao.

Ban đầu ông ta cho rằng Vương Bác Thần lợi hại nhất ở chỗ thân phận của anh, là thầy của thần y Hoa, nhưng điều đó cũng không tới mức khiến cho gia chủ của nhà họ Ngô là Ngô Kỳ Long sợ hãi tới như thế này.

Không sai, chính là sợ hãi.

 

Ở trong mắt Ngô Kỳ Long, ông ta thấy được nỗi sợ hãi, thấy được sự thần phục!

Ngô Kỳ Long là gia chủ của nhà họ Ngô, đáng lẽ không nên có chuyện này!

Ông ta còn muốn hỏi cái gì đó, nhưng Ngô Kỳ Long sớm đã đoán được tâm tư của ông: “Cái gì cũng đừng nên hỏi, cái gì cũng đừng động tới, tôi nói thêm với ông một câu như này, chỉ cần chuyện liên quan tới ngài Vương, tốt nhất ông đừng động vào, chúng ta không có tư cách nhúng tay vào chuyện của ngài Vương, ông hiểu chưa?”

Bạch Liên Thành không thể nào tin được nhìn chằm chằm Ngô Kỳ Long.

Ngô Kỳ Long hít một hơi thuốc thật sâu, ánh mẳt xa xăm nói: “Có một số việc, vẫn là không nên biết thì tốt hơn, ông biết càng nhiều thì chỉ càng thêm sợ hãi.”

Vẻ mặt Bạch Liên Thành thay đổi hoàn toàn, nhìn bộ dạng này của Ngô Kỳ Long, ông ta lập tức im bắt không dám mở miệng hỏi.

Ông ta đem tất cả câu hỏi nuốt ngược trở vào bụng.
 
Chương 399


CHƯƠNG 399

Người có thể dọa Ngô Kỳ Long thành cái bộ dạng này thì chắc chắn ông ta không thể trêu vào được, cũng không thể nào dò hỏi được.



Giang Nam, Kim Lăng nhà họ Chu.

 

Ánh mắt của Chu Cảnh tràn ngập sự oán hận, dường như khung cảnh non nước hữu tình ở Giang Nam cũng khó mà dập tắt nỗi hận trong lòng của ông ta!

Đó là nỗi nhục nhã lớn nhất trong đời ông ta!

Từ khi từ trong bụng mẹ chui ra, ông ta chưa từng nếm trải sự nhục nhã nào lớn như vậy!

Mà người khiến cho ông ta nhận lấy sự nhục nhã lớn này lại là một tên nhóc mới có hơn hai mươi tuổi đầu!

Đây là chuyện vô cùng nhục nhã!

Ông ta chính là ông hai của nhà họ Chu, dậm chân một cái, năm tỉnh Giang Nam đều phải rung chuyển.

Thế mà ông ta lại bị một tên miệng còn hôi sữa bắt phải quỳ xuống, làm trò cười trước mặt mọi người, còn bị tát mấy cái!

“Được lắm!”

Chu Cảnh càng nghĩ càng tức giận, đá cái bàn trước mặt, băng gạc quấn trên mặt đẫm máu vì vết thương hở miệng, đau đến khóe môi ông ta run rẩy.

Trên mặt dù có đau đớn thì cũng không bằng nỗi sỉ nhục trong lòng!

“Chú hai, nhất định không thể buông tha cho anh ta!”

Chu Lam Lam nghiến răng nghiến lợi nói, mặt cô ta cũng sưng không thua gì ông ta, đầu cũng to như đầu heo.

Bởi vì vậy, hiện giờ cô bị những phú nhị đại chê cười.

Vậy mà bị những tên dế nhũi Hà Châu dạy dỗ, còn không dám đánh người ta, bị người ta ép quỳ tới hơn 3 giờ. Mãi cho tới khi mặt của chú hai cô thành đầu heo thì mới có người xuất hiện đưa bọn họ trở về.

Mất hết mặt mũi mà!

Thật sự là nỗi nhục khắc cốt ghi tâm!

“Lần này, là do chú bất cẩn, không ngờ nó lại mạnh như vậy.”

Chu Cảnh đè nén lửa giận trong lòng, hừ lạnh nói: “Nếu không phải tên phế vật Viên Trình kia đã chết thì cũng không tới nỗi thành ra như bây giờ! Cái tên phế vật đó, sớm không chết muộn không chết, lại cố tình vào lúc đó mà phát bệnh tim mà chết. Lần sau ta sẽ không mắc sai lầm như thế nữa, ta phải khiến cậu ta phải sống không bằng chết!”

Chu Cảnh nở nụ cười gian xảo nói: “Cái chết của Viên Trình cũng không phải xấu, một vị võ đại sư chết, tin này cũng đủ làm chấn động toàn bộ Giang Nam!”

Trong mắt Chu Lam Lam hiện lên sự hung ác, hơi nheo mắt nói: “Chú hai, ý của chú là muốn nói…”

“Môn phái chính thống không dễ chọc vào như vậy, đệ nhất công phu thực chiến là minh tinh Châu Phong trong giới giải trí, chính là môn phái chính thống, năng lực của anh ta rất mạnh.”

Sắc mặt Chu Cảnh không tốt, tiếp tục nói: “Viên Trình cũng có quen biết trong môn phái, thỏ chết cáo buồn, những người đó chắc chắn sẽ muốn một lời giải thích.”

“Hồ Thăng bị đánh gãy hai chân, con cảm thấy nhà họ Hồ sẽ im lặng mà bỏ qua chuyện này sao?”

Nhà họ Hồ ở Giang Nam, tồn tại cũng không thua gì nhà họ Chu!

Cũng là ngón tay cái của năm tỉnh Giang Nam!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top