Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thần Chủ Ở Rể

Dịch Thần Chủ Ở Rể
Chương 360


CHƯƠNG 360

Dạ Anh Thư mỉm cười, Dạ Anh Thư vẫn lập dị kỳ quái như xưa, không ai đoán được cô ấy muốn làm gì, cũng không ai có thể biết được cô ấy sẽ làm gì.

Giống như hai tháng trước khi thi đại học, cô ấy đột nhiên đi ra ngoài du lịch một tháng, khi trở về vẫn là người đầu tiên đã trúng tuyển vào trường Đại học Thanh Hoa!

Đây là một người phụ nữ mà không thể dùng lẽ thường để suy đoán.

“Được chứ.”

Dạ Anh Thư đột nhiên xé toạc một nửa váy của mình rồi hét lên thảm thiết: “Bắt tên lưu manh này lại, cứu với, bắt tên lưu manh này lại.”.

Mọi người ngay lập tức nhìn về phía này, rất nhiều người đi qua đây.

Vương Bác Thần không nói nên lời, Dạ Anh Thư mỉm cười, giọng của cô ta càng thêm thảm thiết.

“Anh Thư, cậu không sao chứ? Anh đúng là to gan, dám bắt nạt bạn thân của tôi!!”

Người đầu tiên lao tới là Chu Lam Lam, cô ta mang theo bảy tám tên tay chân, vừa tới đã nhắm ngay đến Vương Bác Thần.

Rõ ràng là nhắm vào Vương Bác Thần.

Dạ Anh Thư nhướng mày nhìn Vương Bác Thần một cách tỉnh bơ, ngay sau đó nước mắt giàn giụa: “Tớ không còn mặt mũi nào để gặp ai nữa.”

Nể tình là bạn học cũ, Vương Bác Thần không thèm tính toán với cô ta, xoay người rời đi.

Chu Lam Lam nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh bắt nạt bạn thân của tôi, còn muốn bỏ đi? Anh quỳ xuống cho tôi, nói, cái tay nào của anh động vào bạn thân tôi, hôm nay tôi phải chặt tay anh mới được.”.

“Lam Lam, em định làm gì.”.

Chu Đình cũng vội vàng chạy tới, sợ hãi liếc nhìn Vương Bác Thần, cau mày trách mắng.

“Anh à, tên này bắt nạt Anh Thư, em muốn giúp Anh Thư xả giận!”

Chu Lam Lam phẫn nộ nhìn chằm chằm Vương Bác Thần, chỉ vào cái tát in trên mặt mình, nói: “Anh à, anh thấy không, đây là do anh ta đánh, anh ta còn đập nát xe của em nữa. Em vốn không muốn tính toán với anh ta, nhưng không ngờ anh ta không chịu thay đổi, bắt nạt Anh Thư! Hôm nay, em phải dạy cho anh ta một bài học!”

Chu Đình cau mày hỏi: “Những gì em gái tôi nói có phải là sự thật không? Tôi không muốn làm khó anh, nhưng anh nhất định phải giải thích chuyện này cho tôi. Ở trước mặt nhiều người như vậy mà anh dám bắt nạt Anh Thư? Giải thích đi, nếu giải thích không rõ ràng, thì anh phải trả giá!”

“Giải thích?”

Vương Bác Thần chế nhạo: “Anh xứng sao?”

Chu Đình sửng sốt một chút, sau đó nổi giận.

Quá ngông cuồng!

Thậm chí còn không thèm quan tâm hắn ta!

Vừa rồi tên này không cho Miyamoto đại sư mặt mũi, làm cho hắn rất xấu hổ, bởi vì Miyamoto đại sư là người mà hắn mời tới, làm bẽ mặt Miyamoto đại sư, tức là gây khó dễ hắn! Tức là không cho hắn ta mặt mũi!

Nhưng vừa rồi hắn cũng không tiện nói gì, dù sao ngay cả Miyamoto đại sư cũng quỳ xuống rồi.

Nhưng bây giờ, tên này trước mặt nhiều người như vậy dám nói chuyện với anh ta như thế, đúng là tự tìm đường chết mà!

Lần này, không thể buông tha cho anh ta!
 
Chương 361


 

CHƯƠNG 361

Chu Đình lạnh lùng nói: “Tôi nể anh cũng là một người có tài, cho anh một cơ hội giải thích, nhưng anh lại không biết hối cải, tự tìm đường chết!”

Chu Lam Lam vốn đã rất oán hận Vương Bác Thần, bây giờ còn tìm được cái cớ, không giữ tí hình tượng nào mở miệng chửi: “Anh ngông lắm mà phải không? Có biết đây là địa bàn của ai không? Lúc nãy anh còn dám đánh tôi? Bây giờ tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết! Anh, phế hắn trước!”

Chu Đình sắc mặt vô cùng khó coi.

Lần thứ hai! !

Đây là lần thứ hai anh ta không cho hắn ta mặt mũi!!

Hắn ta đường đường là con trai trưởng của nhà họ Chu, chưa từng có người nào không thèm cho hắn ta mặt mũi như thế này!! Đây là lần đầu tiên có người hai lần liên tiếp không cho hắn ta mặt mũi!!

“Cậu Chu, tôi thấy không cần khách sáo đâu, đánh cho nhừ tử rồi ném ra ngoài, dám ở đây trêu ghẹo phụ nữ, tự mình tìm đường chết cũng đừng trách ai.”.

“Đánh gãy tay chân thôi, mọi người đều đã thấy, không cần điều tra thêm.”

Vài người phía sau Chu Lam Lam nói.

Chu Đình thở dài một cách giả tạo, làm bộ làm tịch nói: “Nếu mọi người đều cho là như thế thì được thôi, tôi sẽ nghe lời mọi người. Người anh em, là do anh làm chuyện sai trái, tôi đã cho anh một cơ hội, anh tự tìm đường chết không thể trách người khác. Đánh gãy tay chân anh coi như là một bài học, sau này đừng tái phạm nữa.”

Vương Bác Thần thậm chí không nhìn hắn ta lấy một cái, mà là nhìn Dạ Anh Thư, bình tĩnh nói: “Cô chắc chắn chứ?”

Dạ Anh Thư khiêu khích nhìn Vương Bác Thần chớp mắt.

“Còn dám uy hiếp? Lập tức ra tay!!”

Chu Lam Lam không kiên nhẫn nói, cô ta chỉ muốn báo thù: “Đánh nhừ tử oắt con này cho tôi, ngay cả một người phụ nữ cũng không tha, cái thứ khốn nạn gì vậy chứ!! Người nhà họ Hồ nghe rõ đây, chính tên này đã đánh gãy chân Hồ Thăng!!”

Bốp!

Chu Lam Lam chưa kịp nói xong đã bị tát vào mặt, ngã xuống chân Chu Đình.

“Cho cô mặt mũi rồi phải không?”

Vương Bác Thần lạnh lùng nói.

Xì xào.

Nhiều người hít một hơi lạnh, há hốc mồm kinh ngạc nhìn Vương Bác Thần.

Đây là cô cả nhà họ Chu, mà hôm nay chủ tiệc là nhà họ Chu, bữa tiệc từ thiện này do nhà họ Chu tổ chức, sao tên này dám đánh cô cả Chu ở đây!!

Thật đúng là gan to bằng trời, anh ta ăn gan hùm mật gấu rồi à!

Anh ta không sợ chết sao?

Đây là đang khiêu khích nhà họ Chu, vả vào mặt nhà họ Chu đấy!!

Nhà họ Chu là một trong mười gia tộc hàng đầu của năm tỉnh vùng Giang Nam! !

Ngay cả nhà họ Lý trước đây cũng không thể so sánh với nhà họ Chu!

Bây giờ, thằng nhãi này lại dám khiêu khích uy nghiêm của nhà họ Chu, đúng là tự tìm đường chết mà!!

Những người khác nhìn Vương Bác Thần đồng tình, cậu trai trẻ này vẫn còn quá trẻ tuổi, không biết rằng có một số người cậu ta không bao giờ có thể xúc phạm.
 
Chương 362


CHƯƠNG 362

“Này, sao lại tự tìm đường chết vậy, ngoan ngoãn chịu phạt một chút không được sao. Cũng có chết được đâu, thế mà lại dám phản kháng, lần này thì không chỉ đơn giản là phế một cánh tay thôi đâu.”.

“Ai đưa tên nhóc này vào vậy? Không biết trời cao đất dày, lại dám đánh cô cả nhà họ Chu. Anh ta có biết trong năm tỉnh vùng Giang Nam, nhà họ Chu là bá chủ không?”

“Haha, tên nhóc này quá ngông cuồng. Không chỉ đánh cô cả nhà họ Chu, mà hắn còn không thèm để cậu Chu vào mắt. Lần này cậu ta sẽ phải trả giá vì sự cuồng vọng của mình rồi.”.

Không ai thấy Vương Bác Thần có thể thoát được cả, khiêu khích nhà họ Chu thì chỉ có con đường chết.

Chu Đình sắc mặt u ám nhìn chằm chằm Vương Bác Thần.

Ai cũng biết cái tên không biết điều này lần này đã phạm vào tội chết với cậu cả nhà họ Chu.

Dạ Anh Thư nhướng mày nhìn Vương Bác Thần, trong mắt đầy vẻ khiêu khích, nụ cười nhếch lên trên khóe miệng lại khiến cô ta có vẻ vô tội.

“Phế hắn đi.”

Vài người đàn ông vạm vỡ ngay lập tức bước tới và bắt lấy Vương Bác Thần.

“Ôi, lại thêm một tên không biết sống chết. Đắc tội ai không đắc, lại cứ phải đắc tội nhà họ Chu, coi thường tính mạng của chính mình như vậy sao?”

Những người bên cạnh thở dài nhìn Vương Bác Thần đầy thương hại.

“Các người làm gì thế! Tự tìm đường chết à!!”

Đúng lúc này, một giọng nói già nua vô cùng tức giận vang lên.

Mọi người đều sững sờ và nhanh chóng nhìn sang.

Vẻ mặt của Chu Đình thay đổi, lập tức nói: “Thần y Hoa, xin lỗi đã làm phiền ngài, tên Vương Bác Thần này quấy rối phụ nữ, lại còn đánh em gái tôi, gây chuyện ở đây, tôi sẽ xử lí anh ta gọn gẽ.”.

Hoa Mạnh Trường sắc mặt xanh mét, nổi cơn thịnh nộ nhìn Chu Đình: “Anh ta chọc ghẹo phụ nữ? Anh ta đánh em gái cậu?”

“Đúng vậy, Thần y Hoa, mọi người đều có thể làm chứng.”

Chu Đình hoàn toàn không dám xúc phạm Hoa Mạnh Trường, đây chính là thần y đương thời của Nước R, tranh cãi với ông ấy cũng không khác tự đâm đầu vào chỗ chết là bao.

Mặc dù nhà họ Chu cơ nghiệp lớn và cũng là gia tộc hàng đầu năm tỉnh vùng Giang Nam, nhưng đối mặt với một đại lão thực sự như Hoa Mạnh Trường thì vẫn chưa đủ.

Chủ yếu là những người như Hoa Mạnh Trường quen biết quá nhiều tai to mặt lớn! !

Chu Đình ngoan ngoãn như một đứa cháu trai.

Hoa Mạnh Trường chế nhạo.

Sư phụ của tôi chọc ghẹo phụ nữ ư? Sư phụ của tôi đánh em gái của cậu ư?

Cậu là cái thứ gì, xứng à! !

Dám vu khống sư phụ tôi, hôm nay tôi nhất định phải đánh chết cậu mới được!!

Bốp!

Hoa Mạnh Trường tát vào mặt Chu Đình.

Khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều sững sờ, đây là tình huống gì, tại sao cậu cả nhà họ Chu lại bị đánh? Ông già này đánh nhầm ư, có phải già rồi nên hoa mắt không?

Chu Đình bị đánh cho hoang mang, kinh ngạc nhìn Hoa Mạnh Trường.
 
Chương 363


CHƯƠNG 363

Ông bị bệnh à, ông đánh tôi làm gì?

Nhưng hắn ta không dám nói ra.

Hoa Mạnh Trường lại tát vào mặt hắn, điên cuồng hét lên: “Cậu dám vu oan cho sư phụ tôi, nhà họ Chu các người muốn tìm đường chết à!!!”

“Sư phụ của tôi ngọc thụ lâm phong, tuấn tú lịch sự, ai mà chẳng thích anh ấy, cậu bị mù à?”

Hoa Mạnh Trường tát bôm bốp vào mặt Chu Đình, mắng: “Cho dù sư phụ của tôi đánh chết em gái cậu, đó cũng là vinh hạnh cho nhà họ Chu các người! Cậu là cái thá gì mà dám khoa tay múa chân với sư phụ tôi !!”

Cái gì?

Sư phụ?

Ai cơ?

Chẳng lẽ là Vương Bác Thần?

Sao mà thế được!!

Trời đất ơi!!

Vương Bác Thần là sư phụ của Thần y Hoa?

Đùa gì vậy!!

Tất cả mọi người đều há hốc mồm, ngơ ngác nhìn chằm chằm Vương Bác Thần, không thể tin vào tai mình.

Chắc chắn là nghe lầm rồi, Vương Bác Thần làm sao có thể là sư phụ của Thần y Hoa được.

Đùa gì thế!!

Chu Đình ngẩn ra, Hoa Mạnh Trường dù sao cũng đã già rồi, ra tay cũng không được bao nhiêu lực. Nhưng những lời Hoa Mạnh Trường nói đã doạ hắn ta ngây người!

Vương Bác Thần là sư phụ của Thần y Hoa!!

Giả đúng không! Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Vương Bác Thần mới bao nhiêu tuổi, còn Thần y Hoa bao nhiêu tuổi. Hơn nữa, Thần y Hoa còn đang là thần y đương thời của Nước R, ai có đủ tư cách trở thành sư phụ của ông ấy!!

Chắc chắn là giả!!

Vương Bác Thần cầm ly rượu vang trong tay nhẹ nhàng lắc lắc, không biết đang suy nghĩ gì, ngơ ngẩn xuất thần.

Nhìn thấy bộ dạng của anh, những người khác bất giác nuốt nước miếng.

Tên nhóc này thật bình tĩnh, những gì Thần y Hoa nói đều không phải sự thật đúng không?

Chu Đình bị tát hơn chục cái, khóe miệng rướm máu, nhưng không dám nói gì, dùng ánh mắt vô hồn nhìn Vương Bác Thần, quên mất mình phải nói gì.

Hoa Mạnh Trường tức giận nhìn Chu Lam Lam: “Sư phụ tôi đánh cô phải không? Cô muốn báo thù sư phụ tôi đúng không?”

Bốp bốp bốp.

Hoa Mạnh Trường đá Chu Lam Lam vài cái rồi giận dữ hét lên: “Cho dù sư phụ tôi đánh chết cô, thì nhà họ Chu các người dám nói gì!! Nhà họ Chu các người là cái đếch gì!! Chỉ là một gia tộc rác rưởi cũng dám uy hiếp sư phụ tôi?”

“Tôi sai rồi, tôi không báo thù nữa, tôi không dám nữa.”.

Chu Lam Lam sợ tới mức oà khóc, khóc tới nỗi như hoa lê đái vũ, tóc tai bù xù, không ngừng cầu xin.
 
Chương 364


CHƯƠNG 364

Hoa Mạnh Trường tức giận, đằng đằng sát khí nói: “Sai rồi? Sao không nhận ra sớm hơn!! Cô chỉ dựa vào một gia tộc rác rưởi mà muốn bắt nạt sư phụ tôi, nếu xin lỗi có tác dụng thì cần đồ đệ như tôi làm gì nữa!!”

Chu Lam Lam khóc xé ruột xé gan, bị Hoa Mạnh Trường đá lăn trên mặt đất.

“Này Vương Bác Thần, anh thật cứ nhìn như vậy ư, lời Hoa Mạnh Trường nói là thật sao? Anh thật sự là sư phụ của ông ấy?”

Dạ Anh Thư, người khởi xướng tất cả chuyện này, chạy đến bên cạnh Vương Bác Thần và tò mò hỏi.

Vương Bác Thần bị cắt ngang rất khó chịu, liếc mắt một cái, nhíu mày hỏi: “Liên quan gì đến tôi? Có phải cô nên xin lỗi tôi không?”

“Ôi, anh giả vờ với tôi làm gì?”

Dạ Anh Thư ém ém tóc, cầm lấy rượu vang trong tay Vương Bác Thần một hơi uống cạn, rất thản nhiên nói: “Chán rồi, đi đây, lần sau tìm anh chơi tiếp.”

Vương Bác Thần ngây người nói: “Sau mông cô thủng một lỗ kìa.”

“Anh… khốn nạn, đừng quên những gì anh đã làm hồi cấp ba, sớm muộn gì tôi cũng trả lại!!?

Hình tượng tiêu sái của Dạ Anh Thư chớp mắt bị hủy hoại, phẫn nộ liếc một cái nhưng lại phong tình vạn chủng.

Nhìn bóng lưng dần dần biến mất của cô, Vương Bác Thần bất lực lắc đầu, quẳng đi một ít ký ức.

“Sư phụ, người muốn xử lí hai đống rác này như thế nào?”

Hoa Mạnh Trường cung kính hỏi.

Mịa!

Tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, sắc mặt của nhiều người thay đổi rất nhiều.

Đặc biệt là Chu Đình, hắn sợ tới mức trực tiếp quỳ trên mặt đất, hắn lôi kéo Chu Lam Lam mũi bầm dập, quỳ rạp xuống đất!

Vương Bác Thần thực sự là sư phụ của Thần y Hoa!! !

Mẹ nó, Thần y Hoa là thần y đương thời của Nước R, làm sao Vương Bác Thần lại có thể trở thành sư phụ của Thần y Hoa!!

Mọi người đều nhìn Vương Bác Thần, trong mắt ngập tràn sợ hãi.

Người này, tuyệt đối là kẻ không thể chọc được! !

Không cần phải nói gì khác, chỉ cần là sư phụ của Thần y Hoa thôi, thì đã có thể vênh mặt rồi! !

Hơn nữa, người có thể trở thành sư phụ của Thần y Hoa, sẽ có thể là người bình thường ư?

Chu Đình đã sợ té đái rồi, vội vàng quỳ gối trước mặt Vương Bác Thần, sợ hãi nói: “Xin lỗi, là tôi đã sai, ngài tha cho tôi đi, tôi nguyện ý đền bù cho ngài, tôi nguyện ý xin lỗi ngài, ngài tha cho tôi đi.”

Những người vừa nói những lời châm chọc vừa rồi, bây giờ đều ngậm miệng lại.

Ngay cả Chu Đình cũng đã quỳ xuống khấu đầu cầu xin rồi, bọn họ là cái thá gì chứ.

“Tôi sai rồi, tôi sai rồi, xin hãy tha thứ cho tôi, là tôi mù quáng, tôi không biết tốt xấu, tôi sai rồi, tôi không dám nữa.”

Giờ phút này, Lam Lam không còn chút kiêu ngạo nào nữa, trong ánh mắt cô ta chỉ còn lại sự sợ hãi.

Hoa Mạnh Trường lạnh lùng nói: “Câm miệng hết đi, đừng quấy rầy sư phụ tôi, hiểu chưa?”
 
Chương 365


CHƯƠNG 365

Chu Đình và Lam Lam sợ tới mức vội vàng im bặt, còn không dám thở mạnh, chỉ biết rùng mình run cầm cập.

Tất cả mọi người nín thở nhìn Vương Bác Thần.

Vương Bác Thần nhàn nhạt quét mắt nhìn một cái, ung dung nói: “Thích quỳ thì quỳ đi, cô đập xe tôi, hy vọng lúc tôi đi, xe của tôi sẽ hoàn hảo nguyên vẹn.”

Nói xong, anh chắp hai tay sau lưng, sải bước rời đi.

“Sư phụ tôi không nói cho các người đứng dậy, cứ quỳ ở đó cho tôi! Đập xe của sư phụ tôi đúng không? Đập hết tất cả cửa hàng bán xe của nhà họ Chu các người ở thành phố Hà Châu đi!!”

Hoa Mạnh Trường tuy đã lớn tuổi nhưng tính tình vẫn còn rất nóng nảy, nói xong liền vội vàng đuổi theo.

“Chọc phải tổ ong vò vẽ rồi, rõ ràng hồi nãy tôi nhìn thấy là cô gái đó tự xé rách quần áo, rõ ràng là cố ý vu khống hãm hại mà.”

“Ha ha, giờ thì sợ rồi, sao lại có thể cho rằng tất cả mọi người đều sẽ nể mặt nhà họ Chu các người chứ? Thứ báo cha, nếu như tôi mà có con gái và con trai như vậy, thà giết chết cho xong.”

Vài người chứng kiến mọi chuyện vừa rồi đều có vẻ mặt giễu cợt.

Có thể nhìn thấy người nhà họ Chu thất thế, đó là chuyện hiếm đó.

“Sư phụ, đệ tử đã đọc sổ tay của ngài, thu hoạch rất lớn, nhưng vẫn còn có chút nghi hoặc, dùng châm để vận khí, dùng khí để ngự thần, làm sao để kiểm soát được?”

Hoa Mạnh Trường cung kính hỏi, hoàn toàn coi mình là học trò.

Ông ta là một kẻ cuồng y, một đời theo y, chưa từng thành gia. Hôm đó ở nhà Phương Viên, y thuật của Vương Bác Thần đã khiến ông ta bị thu phục.

Vương Bác Thần nhàn nhạt nói: “Trong phàm tục, y thuật của ông quả thực đã đạt tới cảnh giới đỉnh cao, nhưng cũng chỉ là phàm tục mà thôi. Y đạo không có cảnh giới, ông còn chưa bước vào cảnh giới đó, không hiểu thì cũng là chuyện bình thường. Tôi sẽ viết cho ông một cuốn pháp môn vận khí, ông cứ luyện tập theo đó, có thể đạt đến mức nào, thì coi tạo hóa của ông.”

“Cám ơn sư phụ, đệ tử sẽ ghi nhớ điều này.”

Thần y Hoa vui mừng khôn xiết.

Vương Bác Thần viết một cuốn pháp môn vận khí, đưa cho Thần y Hoa.

“Thần y Hoa, ngài và vị đại sư này có quen biết sao?”

Đúng lúc này, Miyamoto Ichiro đi tới, nhìn Vương Bác Thần bằng ánh mắt phức tạp.

Ông ta đã luyện thư pháp cả một đời, khó lắm mới đạt được những thành tựu như hiện tại.

Nhưng không ngờ, lại thua người thanh niên trẻ này.

Hoa Mạnh Trường trừng mắt nói: “Miyamoto, đây là sư phụ tôi, ông muốn tôi đi đến Nước J của ông sao, từ bỏ suy nghĩ này đi.”

“Sư phụ của ngài ư?”

Miyamoto Ichiro sửng sốt, không dám tin, người thanh niên trẻ tuổi trước mặt không chỉ có tài thư pháp vô song, vậy mà còn là một kẻ có y thuật đỉnh cao! !

Có thể khiến Thần y Hoa cam tâm tình nguyện nhận làm sư, thì trừ phi là y thuật mạnh hơn ông ta, chứ không thể vì lý do khác.

Người thanh niên này rốt cuộc là ai chứ?

Ichiro Miyamoto cười khổ, hai tay cầm bức tự mà Vương Bác Thần đã viết khi nãy lên, kính cẩn nói: “Đại sư, bây giờ tôi mới biết núi cao còn có núi cao hơn có ý nghĩa gì rồi, đây là bút pháp của ngài, tôi đưa tới cho ngài. Tôi hy vọng, có thể mời ngài đến Hiệp hội Thư pháp Nước J của chúng tôi để hướng dẫn, cho dù có chết thì tôi cũng sẽ không hối tiếc. “
 
Chương 366


CHƯƠNG 366

“Bỏ đi, nếu tôi đi, hoàng thất Nước J các người sẽ chết khiếp mất.”

Vương Bác Thần giễu cợt mà nói

“Miyamoto, có phải ông đã quá coi Nước J của mình giỏi lắm rồi không? Sư phụ tôi là ai, mà Nước J các người cũng có tư cách mời?”

Hoa Mạnh Trường hoàn toàn không khách sáo, vẻ mặt khinh miệt.

Miyamoto Ichiro thở dài, không dám nói thêm gì nữa.

Ông ta lờ mờ cảm nhận được, người thanh niên này rất không bình thường!

Loại khí thế sức mạnh căng tràn đó, cái loại khí thế điềm nhiên lãnh đạm đó, cái loại bá đạo chỉ ta độc tôn đó, ông ta chưa từng nhìn thấy trên người của ai khác.

Hoa Mạnh Trường nóng lòng muốn quay về nghiên cứu pháp môn vận khí, nói: “Sư phụ, vậy đệ tử về trước đây, ngài không cần phải nể mặt người nhà họ Chu, đợi khi đệ tử có thời gian nhất định sẽ đến nhà họ Chu nói lý, dám vu nhọ ngài, đập xe ngài, nhà họ Chu thật giỏi.”

Vương Bác Thần gật đầu, Hoa Mạnh Trường vội vàng rời đi.

“Đại sư Miyamoto, hóa ra ngài ở đây à, phòng đấu giá đang bán đấu giá chữ viết của ngài, đã đạt đến một triệu USD rồi.”

Tôn Liễu, một nữ minh tinh nổi tiếng cũng thuộc hàng bậc nhất trong nước.

Nhìn thấy cuộn giấy trong tay Miyamoto Ichiro, cô ta mỉm cười nói: “Đây là chữ viết mới của ngài sao? Ngài không ngại cho tôi xem một chút chứ.”

Nói xong, Tôn Liễu quen tay quen chân mà cầm lấy, vừa mở ra đã bị chấn cảm, kinh ngạc thốt lên: “Đại sư Miyamoto, bức “Lam Đình Tập Tự” này của ngài tuyệt quá, đây mới là bảo vật thực sự của tối nay, bây giờ ngài mới lấy ra, định làm mọi người ngạc nhiên à? ”

Ichiro Miyamoto cau mày: “Cái này không phải tôi viết, là do Vương đại sư viết đó.”

Tôn Liễu sững sờ, sau đó nở nụ cười nói: “Đại sư Miyamoto, ngài đừng nói giỡn nữa, có khi anh ta ngay cả một số chữ trong đây còn không biết đọc nữa, nếu như anh ta có thể viết được loại chữ trình độ này, thì tôi cũng là đại sư thư pháp rồi đó.”

“Đại sư Miyamoto, ngài mau qua đó đi.” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Tôn Liễu kéo lấy cánh tay Miyamoto Ichiro, lại nhìn về phía Vương Bác Thần, bộ dạng như giáo huấn, nói: “Đại sư Miyamoto có thể nói như vậy, anh không có chút bày tỏ nào sao, bộ dạng thong dong đó là sao? Làm người phải biết tự lượng sức mình, anh không hiểu sao? Tên bịp bợm ở đâu ra, tưởng đại sư Miyamoto mới đến nước R sẽ dễ bị gạt sao? ”

“Cô Tôn, cô nói như vậy có phải là không thích hợp không?”

Sắc mặt Miyamoto Ichiro tối sầm lại, còn muốn nói gì đó, nhưng Tôn Liễu vội vàng cười nói: “Đại sư Miyamoto, ngài không hiểu chứ, ở đây có nhiều kẻ bịp bợm lắm, nể mặt ngài, tôi sẽ không so đo với anh ta nữa, tôi dẫn ngài qua đó.”

Miyamoto Ichiro lo lắng nhìn Vương Bác Thần.

“Đi đi, nhân tiện tôi cũng qua đó xem một chút.”

Vương Bác Thần không thèm so đo, cho dù có cho Miyamoto Ichiro mười cái gan, ông ta cũng không dám nhận bừa cái bức chữ này.

“Anh đúng là da mặt dày nha.”

Tôn Liễu vẻ mặt chán ghét, ghét bỏ mà nói: “Anh đừng có đi vào chung với bọn tôi, hiểu không? Đừng để người khác tưởng là tôi đưa anh vào, tôi không muốn mất mặt đâu! Anh cũng không thử coi bộ dạng ăn mặc của mình đi, một thân quần áo hàng chợ, mà cũng có mặt mũi tới sao? Đúng là mất mặt mà.”
 
Chương 367


CHƯƠNG 367

Miyamoto Ichiro rất khó xử, nhưng đã bị Tôn Liễu kéo đi rồi.

Vương Bác Thần trước giờ rất lười so đo với loại người như Tôn Liễu, sư tử sao lại đi so đo với kiến muỗi được.

Đến sảnh đấu giá, Vương Bác Thần tìm một chỗ ngồi rồi ngồi xuống, lúc này Tôn Liễu đang trưng bày “Lam Đình Tập Tự” trên sân khấu, trên mặt nở nụ cười nói: “Bức tự này, là tác phẩm mới của đại sư Miyamoto, hành thư hàng đầu chân chính, đây là bảo bối áp đáy, mọi người xem đi, giá khởi điểm chín tỷ, mỗi lần ra giá không được thấp hơn 300 triệu.”

Vương Bác Thần nhàn nhạt nói: “Tôi chưa đồng ý, mà cô cũng dám bán chữ của tôi?”

Ai vậy, ai dám làm loạn ở đây?

Không biết mọi người ở đây, đều là người có tiếng sao?

Tìm chết à?

Rất nhiều người cau mày, men theo âm thanh nhìn qua.

Nhìn thấy một thanh niên lạ mặt đang lười biếng ngồi dựa vào ghế, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo.

“Cậu nhóc, cơm có thể ăn bậy, nhưng không được nói bậy, cậu biết hôm nay ở đây toàn là những ai không? Chỉ tùy tiện một người cũng đã có thể giẫm chết cậu rồi. Thấy cậu còn trẻ không hiểu chuyện, mau cút ra ngoài đi, đây không phải nơi cậu có thể đến đâu.”

Một đạo diễn trung niên quát mắng, ông ta có địa vị rất cao trong làng giải trí, đã quay không ít bộ phim bom tấn. Kẹp điếu thuốc trên tay, đội mũ, trên mặt có đốm trắng, chính là đạo diễn nổi tiếng nước R, Bạch Liên Thành.

Tôn Liễu trên sân khấu chỉ vào Vương Bác Thần nói: “Người này là một tên bịp bợm, hồi nãy suýt đã gạt đại sư Miyamoto, cũng may nhờ tôi phát hiện, nếu không đại sư Miyamoto đã bị đã bị anh ta lừa lấy đi bức “Lam Đình Tập Tự” đỉnh cao này rồi.”

Tôn Liễu khẽ dừng một hồi, rồi lạnh lùng nói: “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một kẻ nói dối táo tợn như vậy, hồi nãy tôi đã cho anh ta một cơ hội để anh ta rời đi, không ngờ anh ta còn không biết tốt xấu, được nước làm tới, đi theo vào. Chúng ta không thể khoan dung tên bịp bợm này, quyết không thể tha cho anh ta.”

Lời nói của Tôn Liễu ngay lập tức làm dấy lên không ít sự hưởng ứng.

Đây là nơi lui tới của các đại gia, một tên nhóc nghèo nàn vào đây là sao chứ?

Giới của chúng tôi là nơi cậu có thể vào được sao?

Cậu ăn mặc tồi tàn như vậy, ngồi với chúng tôi, mẹ nó cậu đang làm nhục bọn tôi sao?

Một tên nghèo hạ lưu như cậu, ai cho cậu tham gia vào giới của chúng tôi?

Thứ không biết trời cao đất dày, thứ sâu mọt dưới đáy xã hội, nhìn thấy là khiến người ta buồn nôn.

“Còn có chuyện như vậy à?”

Có người cười lạnh, nhàn nhạt nói: “Ngay cả đại sư Miyamoto mà cũng dám gạt? Lá gan thật lớn.”

Lại có người khác mắng: “Nhân viên bảo vệ đâu? Bắt lại đi, ném cho đồn cảnh sát, đúng là làm hỏng tâm trạng của mọi người mà.”

Một đám tiểu thịt tươi mỉa mai nói: “Thứ chó từ nơi nào tới vậy, mù rồi sao? Nơi giải trí của nhiều lão đại tiền bối như vậy mà anh cũng dám tới ư? Ăn mặc như ăn xin vậy, anh đến làm chúng tôi buồn nôn sao?”

Một nhóm người chế nhạo mỉa mai.

Bạch Liên Thành xua tay nói: “Mọi người không cần phá hỏng tâm trạng vì thứ như vậy. Nhóc con, cậu không có giáo dưỡng, không biết lễ phép, nhưng tôi là người nói lý, tôi không thể để cậu chết mà không hiểu tại sao được. Cậu nói bức tự này là của cậu ư?”
 
Chương 368


CHƯƠNG 368

“Nói đùa, trong thế giới bây giờ, chỉ có đại sư Miyamoto mới có thể viết ra được, bức “Lam Đình Tập Tự” này gần như không có bất kỳ khác biệt gì với hàng thật, khác biệt duy nhất là thiếu đi cảm giác niên đại so với bức “Lam Đình Tập Tự này” thật sự thôi, đây là thứ mà cậu có thể viết ra được sao?”

“Được rồi, tôi cũng lười nói nhảm với cậu, bảo vệ, bắt lại cho tôi, đưa đến đồn cảnh sát, không nhốt dăm ba năm thì đừng để tên ngốc này ra.”

“Đúng vậy, nhất định phải dạy cho loại này một bài học, nếu không sẽ không nhớ đời đâu.”

Tôn Liễu cười lạnh liên tục.

Vẻ mặt Vương Bác Thần tỏ vẻ thờ ơ, nhưng Miyamoto Ichiro không thể chịu đựng được nữa, tức giận đứng lên, mắng: “Đám khốn nạn các người, bức tự này chính là do đại sư Vương vừa viết, tôi viết không bằng ngài ấy, các người hiểu cái rắm gì !! Thứ mắt chó coi thường người khác, chỉ dựa vào các người mà cũng dám sỉ nhục đại sư Vương sao? Thứ chó các người, muốn chết sao! !? ”

Gì cơ! !

Không phải đại sư Miyamoto viết ư?

Là tên nhóc này viết?

Chuyện là sao!

Đám người Bạch Liên Thành lập tức đứng ngồi không yên, toàn bộ đều ngây ngốc!

Vẻ mặt lúc xanh lúc đỏ, đều nhìn về phía Tôn Liễu trên sân khấu.

Những người có mặt đều là những nhân vật có máu mặt.

Đặc biệt là đám người Bạch Liên Thành, đều là những đại đạo diễn có tiếng trong ngành. Ông ta đã chuẩn bị kêu người đuổi tên nhóc đó ra ngoài rồi, ông ta đã sẵn sàng bán ân huệ cho đại sư Miyamoto rồi.

Kết quả là bây giờ ông lại nói với tôi, bức tự này chính là do tên nhóc đó viết? Người ta mới là tác giả thực sự của bức tự?

Đây là một cái tát vào mặt đó, tát vào mặt tôi trước mặt những người nổi tiếng trong ngành đó!

Đậu xanh!

Sắc mặt Bạch Liên Thành trở nên xanh đen, cổ họng tắc nghẽn không nói được lời nào, vẻ mặt âm trầm nhìn về phía sân khấu: “Tôn Liễu, cô giải thích cho tôi.”

Không chỉ Bạch Liên Thành, mà những người vừa rồi buông lời mắng nhiếc cũng hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, vô cùng xấu hổ.

Đây là đưa mặt mình cho người ta tát đó! !

Hôm nay mất hết mặt mũi rồi! !

Tất cả chúng tôi đều nghĩ đó là tác phẩm của đại sư Miyamoto, chúng tôi còn đang định nịnh hót đại sư Miyamoto, muốn ra mặt thay cho đại sư Miyamoto đó!

Bây giờ lại nói cho chúng tôi biết, người chúng tôi đang đối phó, mới là tác giả thực sự của tác phẩm này! !

Đậu xanh rau má nhà tôi! !

Tôn Liễu ở trên sân khấu cũng sợ hãi, nếu đúng là như vậy, chưa nói đến việc đắc tội người thanh niên đó, mà cũng đắc tội đến đại sư Miyamoto rồi!

Trước mặt nhiều người như vậy, nói bức tự này vượt xa tất cả những tác phẩm trước đây Ichiro Miyamoto, là đại diện cho trình độ đỉnh cao của thế giới. Kết quả lại không phải do Ichiro Miyamoto viết, điều này khiến Ichiro Miyamoto phải xấu hổ như thế nà chứ? Điều này đã khiến Ichiro Miyamoto trở thành một trò cười tối nay đó.
 
Chương 369


CHƯƠNG 369

“Đại sư Miyamoto, ngài đừng đùa với tôi, bức tự này tôi lấy từ tay ngài mà.”

Biểu cảm Tôn Liễu cười cứng nhắc, còn khó coi hơn cả khóc nữa, nếu như bức tự này thật sự do tên nhóc đó viết ra, vậy tối nay cô ta sẽ đắc tội với rất nhiều người!

Nếu không phải cô ta chỉ đạo lung tung, đám người Bạch Liên Thành sẽ không sai lầm như vậy.

Miyamoto Ichiro hừ lạnh nói: “Bức tự này là đại sư Vương đã để lại khi hướng dẫn tôi khi nãy, tôi đang định trả cho ngài ấy thì đã bị cô lấy đi rồi. Tôi đã từng nói với cô, bức tự này là do đại sư Vương viết rồi, nhưng cô tự cho mình là đúng, căn bản không tin, còn mỉa mai đại sư Vương một phen.”

Sắc mặt Tôn Liễu đột nhiên sa sầm, làm sao tôi biết lời ông nói khi nãy là thật chứ, tôi còn tưởng rằng ông đang nói đùa với tôi thôi.

Hơn nữa tên nhóc này còn trẻ như vậy, làm sao tôi biết được cậu ta có trình độ như vậy chứ.

Bạch Liên Thành nghiến răng hỏi: “Tôn Liễu, đại sư Miyamoto thật sự đã nói qua với cô, phải không?”

Tôn Liễu vội vàng nói: “Đạo diễn Bạch, tôi tưởng đại sư Miyamoto đang nói đùa với tôi, tôi tưởng..”

“Câm miệng cho tôi! Cô tưởng, cô tưởng, cô tưởng cái rắm!”

Bạch Liên Thành tức giận điên lên, tên ngốc này, mẹ nó cô không thể hỏi thêm một câu sao? Cô không thể nghe đại sư Miyamoto nói xong sao? Cô không thể hỏi đại sư Vương trước sao?

Đậu xanh!

Tức chết ông đây rồi! ! Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Người phụ nữ ngu ngốc này đã khiến ông đây phải mất hết mặt mũi rồi! !

“Ngài Miyamoto, đại sư Vương, thực sự xin lỗi, tôi cũng không rõ sự tình, nên mới như vậy. Hay là vậy đi, tối nay tôi chủ xị, đền bù xin lỗi hai người, được không? Đại sư Vương, chúng tôi cũng là không đánh thì không quen biết, chúng ta hãy kết bạn đi, coi như nể mặt tôi.”

Bạch Liên Thành vội vàng cười nịnh xin lỗi, sống đến từng tuổi như ông ta, chuyện gì cũng đã từng gặp qua, sớm đã luyện được một thân bản lĩnh mạnh vì gạo, bạo vì tiền rồi.

Nếu là một người bình thường, chắc chắn sẽ nể mặt ông ta.

Nhưng thật không may, người ông ta đắc tội là Vương Bác Thần.

Vương Bác Thần thật sự không cần phải nể mặt ai, cũng không ai dám kêu anh nể mặt.

Miyamoto Ichiro cười lạnh nói: “Ngay cả thần y Hoa cũng là học trò của đại sư Vương, Bạch Liên Thành, ông cũng đủ tư cách để đại sư Vương nể mặt sao? Phim mới của ông sắp sửa duyệt rồi phải không? Một người bạn của tôi tình cờ phụ trách duyệt phim của các người, sau này, phim của các người, đừng mong được duyệt nữa!!”

“Thần, thần y Hoa nào?”

Bạch Liên Thành hít sâu một hơi, có một loại linh cảm không tốt, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tôn Liễu một cái, đợi đó cho ông! !

Miyamoto Ichiro cười lạnh nói: “Không lẽ nước R chúng ta còn thần y Hoa thứ hai sao?”

Rầm!

Những lời này giống như một nhát búa nặng nề, đập vào đầu Bạch Liên Thành, khiến huyết khí trong người ông ta trào lên, suýt nữa thì lật nhào!

Thần y Hoa! !

Người thanh niên này vậy mà lại là sư phụ của Thần y Hoa! ! !
 
Chương 370


CHƯƠNG 370

Bạch Liên Thành vốn còn muốn dùng thân phận để tổ chức tiệc, làm quen và xin lỗi, cho chuyện này qua đi.

Nhưng khi nghe thấy những lời của Miyamoto Ichiro, sắc mặt lập tức thay đổi.

Những người làm phim rất sợ bị xét duyệt, một khi bộ phim không được duyệt, tất cả công sức chăm chỉ sẽ bị đổ sông đổ biển!

Mấu chốt là không làm được gì hết, quyền duyệt nằm trong tay người ra, người ta tuỳ tiện tìm một cái cớ là cũng cho phim của bạn đi tong được rồi.

Nhưng những thứ này đều không quan trọng nữa, quan trọng Vương Bác Thần là sư phụ của thần y, điều này còn đáng sợ hơn cả phim không được duyệt nữa! !

Miyamoto Ichiro tuy rằng có quan hệ, nhưng cũng không đáng sợ như vậy, một người Nước J cho dù là có quan hệ, nhưng cũng đâu thể quản được chuyện nước R?

Nhưng Thần y Hoa thì khác, chính là thánh y đương thời của nước R đó! !

Thần y Hoa, đó là khách VIP của những siêu boss đó! !

Mạng lưới quan hệ của ông ta, tuyệt đối không phải thứ mà Miyamoto Ichiro có thể so được!

Nếu Thần y Hoa muốn xử một người, là chuyện chỉ trong một câu nói, lúc đó cả đời này bạn cũng đừng mong trở được mình!

Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh Bạch Liên Thành lập tức đổ xuống, nhưng ông ta vẫn không dám tin, Vương Bác Thần làm sao có thể là sư phụ của Thần y Hoa được?

Nhưng một người như Miyamoto Ichiro sẽ không bao giờ dùng cái này để gạt ông ta!

Tôn Liễu ngu ngốc, não có lỗ hổng sao, lấy chữ thì lấy chữ, sao miệng không có cái cửa nào vậy? Con điên này, đang so kè hơn thua với ai vậy chứ!

Cơn tức giận của Bạch Liên Thành dâng trào, chỉ cảm thấy toàn thân mình sắp vỡ tung, tức giận đến đầu não ong ong.

“Hiểu lầm, hiểu lầm, tôi đang xin đại sư Vương cho tôi cơ hội thôi.”

Bạch Liên Thành vốn đã có đốm trắng trên mặt, lúc này sắc mặt càng trắng hơn, quay người chỉ vào Tôn Liễu mắng: “Cô thật to gan, đắc tội với đại sư Vương, cô muốn chết sao. Ả điên này, lấy đâu ra cái gan so kè hơn thua vậy? Cô là cái thá gì!! mau cút qua đây cho tôi, lập tức quỳ xuống tạ lỗi với đại sư Vương đi!!! ”

“Hả?”

Tôn Liễu sững người, cả người cô ta đều ngây ngốc.

Bức “Lam Đình Tập Tự” này thật sự do Vương Bác Thần viết sao! !

Vương Bác Thần còn là sư phụ của Thần y Hoa! !

Tôn Liễu cao cao tại thượng, lập tức biến thành một con gà không có lông, đôi chân run lên vì sợ hãi.

Điều quan trọng nhất là chỉ cần một câu nói của người ta, đã có thể khiến phim không được duyệt rồi, nếu như vì chuyện này mà khiến phim không được duyệt, thì toàn bộ làng giải trí sau này sẽ không còn ai dám sử dụng cô ta nữa! !

Hơn nữa, nếu chuyện này không được giải quyết, Bạch Liên Thành nhất định sẽ phong sát cô ta! !

“Tôi, tôi sai rồi, đại sư Vương, là tôi có mắt không tròng, là tôi mắt chó xem thường người khác, ngài đừng để bụng, chỉ cần ngài không giận, ngài kêu tôi làm gì tôi cũng đồng ý.”
 
Chương 371


CHƯƠNG 371

Tôn Liễu trực tiếp quỳ trên mặt đất, dùng hai tay trả lại bức tự, khóc như hoa lê gặp mưa, trông vô cùng đáng thương.

Cô ta đã sẵn sàng hiến thân, chỉ cần đối phương có thể tha thứ.

Đám minh tinh mắng Vương Bác Thần vừa rồi, toàn bộ đều ngây người.

Bọn họ tưởng rằng, Vương Bác Thần là một tên nghèo hèn, chỉ một chân đã có thể giẫm chết.

Nhưng bây giờ mới phát hiện, người ta có thể tuỳ tiện bóp chết được bọn họ!

Loại sợ hãi này khiến nội tâm bọn họ vô cùng bất an! !

Đồ ngu Tôn Liễu này, hại bọn họ thảm rồi! !

Cô muốn chết thì tự chết đi, sao lại kéo theo chúng tôi chứ! ! !

Rất nhiều người, đều dùng ánh mắt ăn thịt người để nhìn Tôn Liễu! !

Ả rẻ rách này! !

Tất cả mọi người đều mong ngóng nhìn Vương Bác Thần, mong rằng Vương Bác Thần sẽ tha thứ cho bọn họ.

Vương Bác Thần cầm lấy chữ, xoay người rời đi, nhàn nhạt nói: “Tôi là kẻ bịp bợm, không có tư cách tiếp nhận lời xin lỗi của các người.”

Soạt.

Gọng nói lạnh lùng của Vương Bác Thần, khiến không ít nguời sợ hãi, mềm nhũn trên mặt đất.

Lời này, khiến bọn họ nghe mà cảm thấy vô cùng khó chấp nhận, khiến bọn họ rất muốn tát mạnh vào mồm mình hai cái.

Người ta không chấp nhận lời xin lỗi.

Vương đại sư tức giận rồi, vô cùng tức giận!!

Lúc nãy xúc phạm người khác triệt để rồi!!

Sắc mặt của Bạch Liên Thành và những người khác đều rất lo lắng, không có ai quan tâm đến Tôn Liễu đang quỳ trên mặt đất.

Ngay cả những người ngày thường vẫn gọi chị Liễu, chị chị em em, cũng không ai quan tâm đến Tôn Liễu.

Cô hại chúng tôi thảm như vậy, đừng nghĩ đến chuyện chúng tôi cho cô sắc mặt tốt!!!

Nếu không phải do cái đồ ngu ngốc nhà cô, chúng tôi cũng không đắc tội với một nhân vật lợi hại như vậy!!

“Đạo diễn Bạch, tôi, tôi nên làm gì đây.”

Tôn Liễu tuyệt vọng nhìn Bạch Liên Thành, cho dù cô ta muốn dâng mình, người ta cũng không bằng lòng!!!

Loại đả kích này còn khiến cô ta khó chịu hơn việc trực tiếp đánh cô ta.

Nhưng cô là nữ minh tinh cả nước đều biết đến, cô ta đã bày tỏ ý muốn dâng hiến mình, kết quả người ta còn không thèm để ý đến!

Rõ ràng là rất ghét bỏ cô ta!

“Cô im miệng cho tôi!”

Bạch Liên Thành vô cùng bực bội, tát cho Tôn Liễu một cái, khiến Tôn Liễu sợ đến mức mặt mày tái mét.
 
Chương 372


CHƯƠNG 372

“Đại sư Miyamoto, nhìn xem chúng ta cũng là bạn bè mà, ông giúp đỡ một chút đi, móc nối cái quan hệ này, tôi nói lời xin lỗi với Vương đại sư. Chuyện hôm nay là tôi không đúng, đổi lại là tôi chắc chắn cũng sẽ rất tức giận, Vương đại sư muốn đánh muốn chửi, hay muốn làm như thế nào, tôi đều chấp nhận, ông hãy giúp tôi việc này đi, ân tình này tôi sẽ ghi nhớ suốt đời, sau này có chuyện gì cần tìm đến tôi thì cứ việc lên tiếng.”

Đại sư Miyamoto lạnh lùng hừ một tiếng: “Muốn Vương đại sư cho ông mặt mũi? Ngay cả tôi cũng không có tư cách muốn Vương đại sư cho mình mặt mũi, ông xứng sao? Đoàn làm phim này của mấy người xứng sao? Mấy người các ông, ỷ vào mình có mấy đồng tiền thối không phân phải trái trắng đen mà xỉ nhục Vương đại sư, trong mắt Vương đại sư, mấy người chả là cái thá gì. Chỉ cần Vương đại sư muốn tiền, khắp nơi sẽ đưa tiền đến cho anh ấy!!! Cái đồ mắt chó xem thường người khác!”

Bạch Liên Thành bị Ichiro Miyamoto dạy dỗ giống như con, vội vàng nói: “Ông nói rất đúng, là tôi mắt chó xem thường người khác, tôi không có tư cách muốn Vương đại sư cho tôi mặt mũi. Đại sư Miyamoto, tôi chỉ muốn xin lỗi Vương đại sư, ông giúp đỡ tôi chuyện này đi mà, không phải ông quen với thần y Hoa sao? Chỉ cần ông giúp đỡ tôi chuyện này, sau này mấy cái tuyên truyền của ông tôi sẽ bao hết.”

Những người khác đều là khuôn mặt khổ sở, hối hận muốn chết, lúc nãy lỗ mãng như vậy làm gì chứ.

Vương đại sư kia, rốt cuộc có lai lịch gì, ngay cả Ichiro Miyamoto cũng cung kính như vậy, càng đáng sợ hơn là thần y Hoa cũng là đồ đệ của Vương đại sư.

Nếu như Vương đại sư không tha thứ, ngộ nhỡ dùng mạng lưới quan hệ của thần y Hoa để trả thù, sau này đừng nghĩ đến chuyện lăn lộn trong cái giới này nữa!

Ichiro Miyamoto trừng mắt, thờ ơ nói: “Nể mặt ông với tôi quen biết nhau đã lâu, tôi đưa ông đi gặp thần y Hoa, nếu như Vương đại sư không tha thứ cho ông, vậy thì ông cứ đợi chết đi. Còn có, bộ phim này của ông bị hủy bỏ, đây là hình phạt của việc ông xúc phạm Vương đại sư!”

Trái tim của Bạch Liên Thành đều đang rỉ máu, nhưng vẫn mỉm cười: “Vâng, vâng, vâng, ông cứ làm theo ý mình.”

“Chỉ là một con phò cao cấp một chút mà thôi, cũng dám đâm bị thóc, chọc bị gạo, đắc tội với Vương đại sư.”

Ichiro Miyamoto nhìn Tôn Liễu, vẻ mặt không lương thiện nói: “Có một số người, cô mãi mãi không thể đắc tội được!”

Tôn Liễu sợ đến mức cả người run rẩy, nhìn Bạch Liên Thành cầu xin: “Đạo diễn Bạch, cứu tôi đi, đạo diễn Bạch, cứu tôi đi mà.”

“Cút, sau này cô ít đến tìm tôi thôi.”

Bạch Liên Thành lạnh lùng nói, không chút nhớ tình cũ.

Nực cười, bây giờ ông đây còn không lo được cho mình, ai còn quan tâm đến cô!!

Ông đây không gây phiền phức cho cô là đã tốt lắm rồi, nếu không phải do cô, ông đây đến mức bị nhiều người như vậy xem là cháu trai sao?

Giây phút này, Tôn Liễu đã bị mấy người Bạch Liên Thành đày vào lãnh cung, sau này đừng nghĩ đến chuyện lăn lộn trong giới giải trí nữa.

Ra khỏi phòng đấu giá, Vương Bác Thần định đi tìm Triệu Thanh Hà, nhưng không ngờ cô lại gọi điện đến trước, nói cô đang đợi ở sảnh.

Vương Bác Thần đi vệ sinh trước, định lát nữa đưa Triệu Thanh Hà trở về, ở lại cũng chả có ý nghĩa gì.

Triệu Thanh Hà vô cùng buồn chán xem điện thoại, hai má ửng hồng, lúc nãy nói chuyện với mấy người Hồ Kiệt, cũng uống không ít rượu.
 
Chương 373


CHƯƠNG 373

“Triệu Thanh Hà? Sao cậu lại ở đây?”

Triệu Thanh Hà ngẩng đầu lên, lập tức sững sờ, vừa nhìn là nhận ra đối phương, đây là bạn cùng phòng thời đại học của cô Hồng Kim Phượng.

Vui mừng nói: “Kim Phượng? Cậu về nước lúc nào thế? Không ngờ lại có thể gặp cậu ở đây, quá tốt rồi.”

“Cũng mới về được có một tháng.”

Hồng Kim Phượng lại không kích động giống như Triệu Thanh Hà, ngay cả nụ cười cũng có chút lấy lệ, nhìn quần áo ở trên người Triệu Thanh Hà, nhiều nhất cũng chỉ hơn 3 triệu, còn không bằng tiền một đôi giày của cô ta.

Lúc đó, Triệu Thanh Hà là người xinh đẹp nhất trong ký túc xá, năm đó còn được những nam sinh kia bình chọn là hoa khôi của trường, những người cùng phòng ký túc xá bọn họ, mặc dù không nói gì, nhưng thực tế vẫn rất đố kỵ.

Mối quan hệ giữa phụ nữ với nhau, đừng nhìn lúc chơi với nhau vui vẻ, hi hi ha ha mà tưởng là như vậy, nhưng nói không chừng còn âm thầm chửi rủa, mãi mãi không đơn giản như biểu hiện bên ngoài.

Lúc trước, trên mạng có một tiết mục ngắn, một ký túc xá nữ có 6 người, chia thành năm nhóm, mặc dù là tiết mục ngắn, nhưng trên thực tế không chỉ có như vậy.

Triệu Thanh Hà lại không nghĩ nhiều như vậy, Hồng Kim Phượng sau khi tốt nghiệp thì ra nước ngoài, lúc đó là một người bạn chơi rất thân, mấy năm không gặp, lần này gặp lại khiến cô vô cùng vui vẻ.

“Kim Phượng, cậu đã đến Hà Châu rồi, thì ở thêm mấy ngày đi, tớ dẫn cậu đi vòng vòng, hai chúng ta tụ tập chơi bời.”

“Được.”

Hồng Kim Phượng trên miệng thì đồng ý, nhưng trong lòng lại không ngừng cười khẩy, một người nghèo lại muốn nhân cơ hội này ăn một bữa ở chỗ tôi? Còn cái gì mà cô đưa tôi đi chơi? Bà đây cần cô đưa đi? Không phải chỉ là muốn lôi kéo quan hệ với tôi thôi sao, giả vờ cái gì chứ.

Thậm chí, cô ta còn bắt đầu nghi ngờ, chắc chắn Triệu Thanh Hà đã biết cô ta ở đây, nên cố ý đứng đây đợi.

Nghĩ đến điều này, trong đáy mắt Hồng Hiều Mai lóe lên một tia chế giễu, thờ ơ nói: “Triệu Thanh Hà, nghe nói cậu tìm được một người chồng ở rể? Năm đó cậu là người xinh đẹp nhất trong số mấy người chúng ta, còn được chọn là hoa khôi của trường, tại sao phải tìm một người ở rể chứ? Tôi còn nghe nói, người chồng kia của cậu ham ăn lười làm, là đồ vô dụng, cậu nói xem tại sao mắt cậu lại mù như vậy, đây không phải là chuyện cười sao!”

Triệu Thanh Hà còn cho rằng cô ta đang nói đùa, mỉm cười giải thích: “Chồng tớ rất khá, anh ấy vừa mới giải ngũ…”

Hồng Kim Phượng không kiên nhẫn cắt lời: “Được rồi, Triệu Thanh Hà, vô dụng chính là vô dụng, cậu miễn cưỡng giải thích làm gì, tôi chỉ cảm thấy tiếc cho cậu thôi, một đóa hoa mà cắm lên bãi cứt trâu.”

“Cậu nhìn cậu đi, mặc quần áo rẻ tiền như vậy, một đôi giày của tôi còn đắt hơn cả người cậu, cậu nói xem mặc như thế này cậu không cảm thấy ngại hả. Haiz, nhìn cậu đi, tìm một người chồng vô dụng như vậy, chỉ có thể chịu khổ thôi.”

Triệu Thanh Hà cau mày, câu nói này của Hồng Kim Phượng có ý gì?

Giọng điệu của Hồng Kim Phượng càng thêm ngạo mạn, rất không khách khí nói: “Triệu Thanh Hà, cậu nói xem cậu tìm một đống rác như vậy là có ý gì? Như này đi, tôi giới thiệu cho cậu mấy cậu ấm, dựa vào nhan sắc của cậu, còn sợ không kiếm được tiền sao? Hai năm nay tôi lăn lộn trong giới giải trí, quen không ít người nổi tiếng cùng với đạo diễn, cũng quen biết không ít tiểu thịt tươi trẻ đẹp nhiều tiền.

“Cậu nói xem, cầu xin tôi thì cứ nói thẳng ra, hà cớ gì phải cố ý đợi ở đây rồi giả vờ tình cờ gặp? Nể mặt chúng ta là bạn cùng phòng, tối nay đi với tôi, tôi dẫn cậu đi nhìn ngắm thế giới, số tiền cậu kiếm được trong một buổi tối còn nhiều hơn số tiền cậu kiếm được cả đời!”

Lông mày Triệu Thanh Hà nhíu chặt, có chút tức giận.
 
Chương 374


CHƯƠNG 374

Mình xem Hồng Kim Phượng là bạn cùng phòng, cô ta đang xem mình là cái gì?

Còn ở trước mặt mình sỉ nhục chồng mình như vậy, rốt cuộc có ý gì!!

“Thanh Hà, em nói chuyện xong với bọn họ rồi sao?”

Đúng lúc này, Vương Bác Thần đi ra, cười hỏi.

“Đây chính là người chồng vô dụng của cậu hả.”

Hồng Kim Phượng nhìn Vương Bác Thần, ánh mắt tràn đầy sự xem thường, quay đầu lại, ánh mắt càng thêm chán ghét nói với Triệu Thanh Hà: “Trông thì giống người, phong thái lại giống chó, nhưng có tác dụng gì chứ? Không phải chỉ là đồ vô dụng thôi sao. Tôi nói này Triệu Thanh Hà, đây là tôi đang muốn tốt cho cậu, người khác cầu xin tôi tôi còn không đồng ý. Hơn nữa, cậu đặc biệt đứng ở đây đợi tôi, không phải vì những điều này sao? Còn giả vờ với tôi làm gì.”

Vương Bác Thần thật sự cạn lời.

Người phụ nữ này có bệnh hả, tôi quen cô sao, cô lại công kích tôi?

Não cô bị úng nước hả.

Tối nay không biết tại sao toàn gặp những đồ đần độn tự cho mình là đúng.

Sắc mặt Triệu Thanh Hà trở nên lạnh lùng, tức giận nói: “Hồng Kim Phượng, tôi xem cô là bạn cùng phòng, là chị em, cô xem tôi là gì? Còn nữa, cô tôn trọng chồng tôi một chút, chồng tôi không phải là người cô có thể nói.”

Hồng Kim Phượng vô cùng ngạc nhiên.

Còn giả vờ với tôi?

Thật sự nghĩ tôi không biết mấy người nghèo hèn như các người đang nghĩ gì?

Không phải muốn nhân cơ hội này chiếm ít lợi ích trên người tôi sao?

Sau đó chế giễu nói: “Triệu Thanh Hà, cô nói xem cô giả vờ với tôi làm gì? Vừa làm kỹ nữ vừa lập đền thờ? Cô nhìn các người xem, dáng vẻ nghèo kiết xác, cùng với khuôn mặt nghèo hèn, vào đây không phải đến để bán sao, giả vờ làm con gái nhà lành làm cái gì. Nếu không nể mặt chúng ta là bạn cùng phòng, nói chuyện với cô tôi cũng cảm thấy xấu hổ!”

Hống Kim Phượng kiêu ngạo hất cầm, mũi hướng về phía người khác, nói: “Biết tôi qua lại với những người nào không? Ngay cả đại minh tinh như Tôn Liễu cũng là chị em của tôi, đạo diễn Bạch là bạn của tôi. Tôi đã biết, lần này đến Hà Châu, loại thân thích nghèo hèn như cô chắc chắn sẽ tìm đến.”

“Tôi cho cô một cơ hội hãy cảm ơn tôi thật tốt đi, còn kén cá chọn canh, cô nghĩ cô vẫn là gái trinh sao, không biết đã bị người khác chơi bao nhiêu lần rồi, giả vờ đơn thuần cái gì.Thay vì ngủ với người chồng vô dụng của cô, còn không bằng tìm một người có tiền.”

Triệu Thanh Hà tức đến run rẩy, cô không ngờ Hồng Kim Phượng lại là loại người này, lạnh lùng nói: “Nể mặt chúng ta là bạn cùng phòng, tôi không tính toán với cô, sau này, chúng ta không quen biết!”

Nói xong, muốn kéo Vương Bác Thần rời đi.

Nhưng, đúng lúc này, một đám người ầm ầm đi đến, có minh tinh, có đạo diễn, còn có doanh nhân giàu có.

“Đạo diễn Bạch?”

Hồng Kim Phượng kích động, vô cùng ngạo mạn nói với Triệu Thanh Hà: “Triệu Thanh Hà, cả đời này cô cũng không thể tưởng tượng nổi, giới mà tôi tiếp xúc rốt cuộc lợi hại đến mức nào.”
 
Chương 375


CHƯƠNG 375

Triệu Thanh Hà cũng nhìn thấy những người kia, đều là một vài đạo diễn và nghệ sĩ có tiếng, còn có mấy tiểu thịt tươi dạo này đang rất nổi.

Ngô Kỳ Long gia chủ nhà họ Ngô lúc này cũng ở trong đó.

“Đạo diễn Bạch, tôi là Hồng Kim Phượng, lần trước tôi đã từng phỏng vấn ông, thật sự không ngờ lại có thể gặp ông ở đây.”

Hồng Kim Phượng khuôn mặt tràn đầy sự nịnh hót đi lên, hận không thể lập tức lột sạch quần áo để dâng lên.

“Ừ.”

Bạch Liên Thành lịch sự gật đầu, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần, cả người trở nên vô cùng kích động.

Nhất định phải nắm lấy cơ hội này, xin lỗi Vương đại sư, nếu không sau này mình nhất định sẽ chết!

Mà Hồng Kim Phượng còn nghĩ là Bạch Liên Thành bị Triệu Thanh Hà thu hút, không thể không nói Triệu Thanh Hà quả là mỹ nữ cấp độ yêu quái, nếu như tổng điểm là 100, thì Triệu Thanh Hà cũng phải được 97 điểm trở lên! Ngay cả cô ta cũng rất ngưỡng mộ.

“Đạo diễn Bạch, đó là bạn học của tôi, Triệu Thanh Hà, tôi giới thiệu với ông một chút, bên cạnh là người chồng ở rể vô dụng của cô ấy, không cần quan tâm đến anh ta.”

Hồng Kim Phượng giống như chân chó, vội vàng giới thiệu, nhân tiện còn đẩy Vương Bác Thần sang bên cạnh: “Đạo diễn Bạch, bạn của tôi không tồi chứ? Chỉ cần ông hài lòng, cô ấy chắc chắn sẽ rất vui vẻ khi quen biết ông.”

Bạch Liên Thành sững sờ!

Khó khăn lắm tôi mới có được cơ hội xin lỗi Vương Bác Thần, cô lại đẩy Vương đại sư sang một bên?

Những người khác cũng ngây ra, mặt mày cổ quái.

Người phụ nữ ngu xuẩn này là ai?

Bạch Liên Thành còn chưa kịp lên tiếng, Hồng Kim Phượng lại nắm tay của Tôn Liễu, nói: “Chị Liễu, chị cũng đến rồi, bạn học của tôi thích chị, cứ muốn tôi giới thiệu chị cho cô ấy, cô ấy dung mạo rất xuất chúng, chắc chắn có người thích.”

Ý của Hồng Kim Phượng đã rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn, đây chính là đang làm mai!

Đám người Bạch Liên Thành mặt mày kinh hãi, đã có chút không dám nói chuyện rồi!

Cô ở trước mặt Vương đại sư, làm mai cho vợ của Vương đại sư?

Lá gan của cô thật sự lớn, thật đấy!

Mẹ kiếp tôi khâm phục cô, thật đấy!

Hồng Kim Phượng còn nói thao thao bất tuyệt: “Người chồng của bạn học tôi chính là phế vật, là rác rưởi, là một kẻ ăn bám chính hiệu mà thôi, không cần quan tâm anh ta…”

Cô ta nói như vậy, nhưng Bạch Liên Thành không chịu nổi rồi, những ngôi sao tiểu thịt tươi từng đắc tội với Vương Bác Thần kia không chịu nổi.

Mẹ nó chứ cô có ý gì?

Chúng tôi không dễ gì mới bắt được cơ hội này, có thể xin lỗi Vương đại sư, cô nói những lời này với chúng tôi là có ý gì? Cô là muốn hại chết chúng tôi sao?

Đặc biệt là Tôn Liễu, mặt mày sợ hãi bất an.

Vừa rồi cô ta đã bị dọa cho gần chết, bây giờ bị Hồng Kim Phượng kéo, còn nghe cô ta sỉ nhục Vương đại sư như vậy, còn nghe cô ta ở trước mặt Vương đại sư làm mai cho vợ của Vương đại sư!!

Gay to!!

Tôi đi cái ông nội nhà cô ấy!
 
Chương 376


CHƯƠNG 376

Cô là chê tôi chết chưa đủ thảm, còn muốn kêu tôi chết thêm lần nữa phải không?

Cô thật tàn độc, tôi có chỗ nào đắc tội với cô mà cô muốn đối xử với tôi như vậy!!

Cô là sợ Vương đại sư không giết tôi hay gì?

Tôn Liễu đã tức giận, giống như phát điên đạp vào eo của Hồng Kim Phượng một cái, đạp Hồng Kim Phượng ngã giống như chó ăn cứt rồi mắng: “Dám nói xấu Vương đại sư, cô muốn chết sao? Cô là ai, tôi quen cô sao?”

Bạch Liên Thành vì thể hiện, một cước đạp lên người Hồng Kim Phượng, cực kỳ tức giận nói: “Thị hiếu của giới giải trí là bị loại người cặn bã như cô làm hỏng. Vương đại sư là ai, ai cho cô lá gan vu khống? Vợ của Vương đại sư tôn quý cỡ nào, cô là thứ gì, dám sỉ nhục như vậy!”

Ngô Kỳ Long chợt sững người, kinh ngạc nhìn sang đám người Bạch Liên Thành, tình hình hình như có chút không đúng.

Sao cảm thấy bọn họ đều đang sợ cậu Vương?

Lẽ nào, bọn họ biết thân phận thật của cậu Vương rồi? Điều này không đúng mà.

Chuyện này lại là như nào?

Triệu Thanh Hà vốn rất tức giận, nhìn thấy một màn này thì có hơi sững người.

Đó là đạo diễn lớn Bạch Liên Thành, đó là ngôi sao lớn Tôn Liễu, bọn họ vậy mà quen Bác Thần? Bọn họ còn bảo vệ Bác Thần?

Nhưng bọn họ tại sao cứ gọi Bác Thần là Vương đại sư?

Bác Thần lại làm cái gì rồi? Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, tôi sai rồi, tôi sai rồi.”

Hồng Kim Phượng ôm đầu khóc, nhiều hơn là bị dọa!

Cô ta cảm nhận được một sự kinh sợ sâu sắc, một sự sợ hãi xuất phát từ sâu trong linh hồn!

Bạch Liên Thành và Tôn Liễu, vì bảo vệ Vương Bác Thần, không tiếc hủy họai hình tượng ra tay với cô ta!

Rốt cuộc là sao, Vương Bác Thần không phải là một kẻ ở rể ăn bám hay sao? Bạch Liên Thành và Tôn Liễu tại sao sợ anh như vậy!

Hồng Kim Phượng sợ phát khóc, nhưng so với sợ hãi, cô ta càng hối hận!

Nếu vừa rồi không nói những lời đó, với quan hệ của cô ta và Triệu Thanh Hà, Triệu Thanh Hà tuyệt đối sẽ giúp cô ta.

Cho dù cô ta có chê bai thế nào đi nữa, chỉ cần dùng thái độ bình thường đối đãi, cũng sẽ có được lợi ích rất lớn.

Nhưng cô ta không có!!!

Cơ hội tốt ngàn năm có một như vậy, bị chính cô ta cắt đứt rồi!

Hồng Kim Phượng càng nghĩ càng hối hận, càng nghĩ càng nhức nhối, quỳ ở dưới đất cầu xin: “Triệu Thanh Hà, tôi sai rồi, xin lỗi, tôi không nên nói những lời đó, là miệng tôi thối, là tôi không biết xấu hổ, nể tình chúng ta là bạn chung ký túc, cậu tha cho tôi đi, cho tôi thêm một cơ hội. Tôi không nên nói chồng của cậu, tôi không nên xem thường cậu, xin cậu và chồng của cậu xin giúp, tha cho tôi đi.”

Triệu Thanh Hà không thể chịu được, vừa muốn lên tiếng, Vương Bác Thần lạnh nhạt nói: “Tự gây nghiệp, không thể sống. Thanh Hà, thứ như này, không đáng để em lãng phí tình cảm.’

Hồng Kim Phượng đã bị dọa đến mức không nói ra lời rồi, cô ta thế nào cũng không ngờ, bản thân chỉ mỉa mai Triệu Thanh Hà một chút, chỉ là muốn ở trước mặt Triệu Thanh Hà khoe mẽ một chút.
 
Chương 377


CHƯƠNG 377

Cậu đẹp hơn tôi thì sao chứ, cậu trước kia là hoa khôi thì sao chứ, bà đây bây giờ sống tốt hơn cậu, cậu tìm một người chồng còn là phế vật, bà đây sống hạnh phúc hơn cậu.

Nhưng cô ta không ngờ, trong nháy mắt thì bị vả lại mặt.

Đạo diễn Bạch và Tôn Liễu, ở trước mặt Vương Bác Thần vậy mà giống như con cháu!

Cô ta không ngốc, cô ta nhìn ra, hai người này thuần túy là vì lấy lòng Vương Bác Thần, không màng hình tượng tự mình ra tay đánh cô ta!!

Cô ta co ro trên đất không dám nói chuyện.

Tuy Vương Bác Thần an ủi một chút, nhưng Triệu Thanh Hà vẫn rất tức giận, rất là thất vọng.

Cô ta không ngờ, cô có lòng tốt, Hồng Kim Phượng vậy mà sẽ là một người như vậy.

Nghe thấy lời mà Vương Bác Thần nói, cô cũng không muốn giúp Hồng Kim Phượng nói chuyện, cô của bây giờ không phải là Triệu Thanh Hà để bất kỳ ai bắt nạt như trước kia.

Bạch Liên Thành run rẩy đứng ở bên cạnh, nở nụ cười nịnh nọt: “Vương đại sư, vừa rồi là chúng tôi không đúng, cậu xem cậu có thể rộng lượng, cho tôi một cơ hội xin lỗi không.”

Vương Bác Thần không quan tâm, Triệu Thanh Hà lại sững người, vừa rồi cô ta bị Hồng Kim Phượng làm cho tức đến hồ đồ, bây giờ mới nhìn rõ đám người này là ai, bỗng nhiên bị dọa rồi!!

Đạo diễn Bạch!!

Đây tuyệt đối là ông trùm của giới giải trí.

Ông ta sao lại ở đây? Còn khách sáo với Bác Thần như vậy?

Còn cả Tôn Liễu, đây tuyệt đối là ngôi sao lớn, cô ta sao có hơi sợ Bác Thần?

“Đạo, đạo diễn Bạch? Tôn Liễu? Thật sự là hai vị sao?”

Lúc này, Triệu Thanh Hà có hơi căng thẳng, những người này đều là người của công chúng rất nổi tiếng, cô thật không ngờ sẽ đụng phải ở đây.

“Chào mợ Vương, cô trông thật xinh đẹp, cô và Vương đại sư hoàn toàn là một đôi trai tài gái sắc, tạo hóa gây dựng.”

Bạch Liên Thành vội gật đầu cúi người chào hỏi, không hề dám kênh kiệu ở trước mặt Triệu Thanh Hà, có điều trong lòng mừng rỡ, chỉ cần có thể nói chuyện được với vợ của Vương đại sư, vậy chuyện này dễ xử lý rồi.

Rõ ràng mợ Vương này dễ nói chuyện hơn Vương đại sư.

“Ông khách sáo rồi.”

Triệu Thanh Hà có hơi ngại ngùng nhìn sang Tôn Liễu, nói: “Chào cô Tôn, xin hỏi cô có tiện ký tên cho tôi không?”

Lời này vừa dứt, đám người Bạch Liên Thành đều bị dọa, vợ của Vương đại sư muốn chữ ký của Tôn Liễu? Đây tuyệt đối là vinh hạnh của Tôn Liễu!

“Mợ Vương, tôi tiện, tôi tiện, tôi bây giờ ký cho cô.”

Tôn Liễu cực kỳ kích động, cô ta không ngu, biết đây là cơ hội của mình, chỉ cần có quan hệ tốt với mợ Vương, chỉ cần mợ Vương giúp cô ta nói chuyện thì Vương đại sư sẽ tha thứ cho cô ta.

Cô ta vội vàng từ trong túi lấy ra một quyển sổ, ký tên cho Triệu Thanh Hà, hai tay đưa lên, nhân cơ hội nói: “Mợ Vương, vừa rồi tôi không cẩn thận khiến Vương đại sư tức giận, thật sự là rất xin lỗi, vì sai sót của tôi khiến Vương đại sư rất không vui, tôi thật sự rất xin lỗi.”

“Thật sự là rất cảm ơn cô.”
 
Chương 378


CHƯƠNG 378

Triệu Thanh Hà vui vẻ nhận lấy, lại nhìn sang Vương Bác Thần, cười nói: “Anh ấy ấy à, tính khí xấu, không sao đâu.”

Vương Bác Thần buồn bực rồi.

Cô vợ này không thể cần nữa rồi, anh chưa nói gì thì em đã bị một chữ ký của người ta mua đứt rồi?

Có tin anh cho em một chữ ký, chỉ cần nói cầm chữ ký của anh thì có thể tìm anh làm một việc, có tin bán qua tay có thể bán được cái giá hàng trăm tỷ không?

“Không dám không dám, cô xem như này đi, mợ Vương, ngày mai đạo diễn Bạch mời Vương đại sư ăn bữa cơm, xin lỗi Vương đại sư…”

Tôn Liễu cẩn thận nhìn Vương Bác Thần, sợ anh trực tiếp lật mặt.

Triệu Thanh Hà liếc nhìn Ngô Kỳ Long, nghĩ đến lộ tuyến phát triển về sau, sợ Vương Bác Thần sẽ đắc tội với người ta, cô vội nói: “Cái này không thành vấn đề, tôi thay anh ấy đồng ý. Con người của anh ấy là có tính khí không tốt, mọi người tuyệt đối đừng so đo với anh ấy, nếu đụng chạm mọi người, tôi thay anh xin…”

Triệu Thanh Hà còn chưa nói xong, Vương Bác Thần trực tiếp ôm eo của cô đi, không khách sáo mà nói: “Em là vợ của anh, không biết cao quý hơn bọn họ bao nhiêu lần, em như vậy khiến anh rất mất mặt.”

Ngô Kỳ Long lau mồ hôi trên trán, nhìn đám người Bạch Liên Thành, lạnh lùng nói: “Đạo diễn Bạch, các ông nên cảm thấy may mắn khi gặp được Triệu tổng, nếu không các ông cho dù quỳ xuống cầu xin, cũng không có tư cách khiến cậu Vương tha thứ cho các ông. Triệu tổng định phát triển ở giới giải trí, ông nếu muốn có được sự tha thứ của cậu Vương, vẫn là nghĩ xem làm sao để Triệu tổng phát triển tốt ở giới giải trí.”

Sắc mặt của Bạch Liên Thành đã thay đổi, nhíu mày nói: “Ngô tổng, Vương đại sư này rốt cuộc có lai lịch gì?”

Ngô Kỳ Long lạnh nhạt nói: “Chuyện của cậu Vương, bớt nghe ngóng, biết chưa? Đạo diễn Bạch, nói câu ông không thích nghe, cậu Vương không đếm xỉa đến ông là vì ông không xứng để cậu ấy chú ý, không có tư cách để cậu ấy quan tâm. Nếu cậu Vương thật sự để ý ông, ông không chịu nổi đâu, hiểu chứ?”

Nói xong, Ngô Kỳ Long cất bước đi vào đại sảnh.

Đám ngu xuẩn này, coi khinh người khác, còn coi mình là nhân vật ghê gớm.

So với thần chủ, các người tính là cái quái gì?

Cũng là thần chủ khinh thường so đo với các người, nếu không một câu của thần chủ thì có thể khiến các người vạn kiếp bất phục.

Ngô Kỳ Long lắc đầu, sau này ấy, vẫn là bớt qua lại với cái tên ngu đần như Bạch Liên Thành, chuyện muốn tìm ông ta hợp tác vẫn là bỏ đi, tránh sớm muộn gì cũng bị tên đần này chơi chết.

Còn cả tất cả hợp tác liên quan tới Tôn Liễu, đều phải dừng lại, poster đại diện đã đăng cũng phải gỡ xuống.

Những kẻ ngu đần này, ngay cả người mình đắc tội là ai cũng không biết.

Sắc mặt của Bạch Liên Thành cực kỳ khó coi, cũng vô cùng mờ mịt.

Ông ta đã cảm nhận được, Vương Bác Thần này tuyệt đối không đơn giản, có thể trở thành sư phụ của Thần y Hoa, vậy ở giới y học nhất định có vai trò cực kỳ quan trọng.

Nhưng ông ta vừa hỏi rồi, giới y học căn bản không có Vương đại sư hoặc thần y Vương gì cả, hơn nữa đối phương còn rất không khách sáo nói đầu óc ông ta có bệnh, sư phụ của Thần y Hoa đã chết bao nhiêu năm rồi.

Bạch Liên Thành bây giờ mây mù quấn quanh, hoàn toàn không rõ Vương Bác Thần rốt cuộc là ai, mấu chốt là Ngô Kỳ Long đã nói như vậy rồi, khiến ông ta càng thêm sợ hãi.
 
Chương 379


CHƯƠNG 379

Ông ta trợn mắt trừng Tôn Liễu, hút thuốc lông mày nhíu chặt.

Cả người Tôn Liễu đều đã sụp đổ, cô ta đã nhận được tin, tất cả các bên hợp tác của cô ta đều tuyên bố, không hợp tác với cô ta nữa, đặc biệt là một số thông báo phim, nhanh chóng đổi người, một số bộ phim đang quay dở, hoặc là xóa phân đoạn của cô ta, hoặc đổi người.

Giới giải trí đặc biệt là ngôi sao nữ, chính là ăn cơm thanh xuân, giai đoạn hoàng kim chỉ có mấy năm như vậy, một khi rời khỏi ống kính thì hoàn toàn không có gì nữa.

Tôn Liễu hoảng rồi, nhưng cô ta không dám đi tìm Vương Bác Thần, chỉ đành nghĩ cách ra tay từ chỗ Triệu Thanh Hà.



“Nói cho anh một tin tốt, em đã thương lượng ổn thỏa với đám người Ngô tổng, Hồ tổng rồi, một số ý tưởng mới đang thiết kế, một khi thành hình, đó sẽ là một công trình rất hoành tráng, đây tuyệt đối là một dự án vĩ đại.”

Mặt của Triệu Thanh Hà đỏ hây hây, kích động nói.

“Chỉ cần em vui là được, muốn làm như nào thì làm thế đó, dù sao là cho em chơi.”

Vương Bác Thần khẽ mỉm cười, lúc này, anh rất thỏa mãn.

Làm một người đàn ông sau khi sở hữu quyền thế tuyệt đối và tài phú tuyệt đối, điều anh khát khao nhất, ngược lại là những thứ bình thường nhất. Ví dụ như một gia đình ấm áp, ví dụ một cuộc sống đơn giản.

Đương nhiên, những điều này theo người người bình thường thấy, là ra vẻ.

“Chơi? Em đây là kiếm tiền nuôi gia đình có được không hả?”

Triệu Thanh Hà không khách sáo mà lườm, đồng thời, MC trên sân khấu mỉm cười bảo mọi người yên lặng, bữa tiệc tối chính thức bắt đầu rồi.

“Tối nay, dưới trung gian của ông hai nhà họ Chu ở Giang Nam Đạo, các ông trùm tinh anh của các doanh nghiệp tề tựu tại đây, cung cấp cho mọi người cơ hội giao lưu như vậy. Đương nhiên, chủ đề của tối nay là từ thiện…”

MC ở bên trên nói mãi, bên dưới đã có rất nhiều người mất kiên nhẫn rồi. Mọi người là đến kết giao các ông trùm, ai có thời gian nghe anh ở trên lảm nhảm.

Mau nói bớt lại vài câu đi, thời gian của chúng tôi rất quý giá.

MC cũng là người thông minh, mỉm cười nói: “Không nói nhảm nhiều nữa, chỗ tôi nhận được một bức thư thần bí, là một quý cô xinh đẹp giao cho tôi, cô ấy dặn tôi, nhất định phải đọc bức thư này, là nỗi lòng dành cho người thương của cô ấy.”

Vừa nghe lời này, mọi người lập tức có hứng thú, ai, chơi khoa trương như vậy, ở trong buổi tụ tập do nhà họ Chu tổ chức làm trò này, như này phải có mặt mũi lớn cỡ nào?

MC lớn giọng đọc: “Quý cô tôn quý này, tên là Dạ Anh Thư.”

Vương Bác Thần bỗng có một loại dự cảm chẳng lành.

MC tiếp tục nói: “Bức thư tình này là viết cho anh Vương Bác Thần, cô ấy nhờ tôi thay cô ấy nói một câu, Vương Bác Thần, anh có thời gian thì trở về thăm con trai của chúng ta.”

Cái gì?!

Triệu Thanh Hà lập tức đứng dậy, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhìn chằm chằm Vương Bác Thần!!!

Lúc này, Vương Bác Thần cũng ngây người, anh hoàn toàn không ngờ Dạ Anh Thư lại làm cái trò này.

Đám người Ngô Kỳ Long và Hồ Kiệt bị dọa không dám lên tiếng, không biết Dạ Anh Như này là ai, vậy mà ở trong tình cảnh này làm ra loại chuyện này.

Đây là không sợ chết sao?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top