Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thần Chủ Ở Rể

Dịch Thần Chủ Ở Rể
Chương 340


CHƯƠNG 340

Vương Bác Thần không quan tâm đến Lý Thành nữa, anh nhìn về phía Lý Kiệu đang giống như con chó chết: “Lý Kiệu, đến lượt ông rồi.”

“Đừng, đừng giết tôi, cầu xin cậu đừng giết tôi, tôi là súc sinh, tôi không phải là người, tôi sai rồi, cậu hãy tha cho tôi, chỉ cần cậu tha cho tôi, bảo tôi làm gì tôi cũng đồng ý, tha cho tôi đi.”

Lý Kiệu lúc này, trong mắt chỉ có sự sợ hãi.

Thực ra ông ta đã chết rồi, lúc biết Vương Bác Thần là thần chủ, đã bị dọa mà chết rồi, bây giờ sống chẳng qua chỉ là một cái xác mà thôi, tinh thần của ông ta đã sụp đổ rồi, sống với chết không có gì khác biệt.

“Vương Bác Thần, cậu không thể giết tôi, cậu lớn lên ở nhà họ Lý chúng tôi, nhà họ Lý chúng tôi có ơn với cậu, cậu không thể giết tôi.”

Một đao của Vương Bác Thần chém xuống!

Lý Kiệu đã chết, mắt trợn ngược, tràn đầy sự kinh hãi.

Tất cả người nhà họ Lý đang quỳ trên mặt đất, đều cúi đầu, không ai dám nói gì.

“Người nhà họ Lý, tất cả đều đánh gãy một chân để trừng phạt!?

Vương Bác Thần mặt không biểu cảm nói, từ giây phút mẹ bị giết, anh chỉ còn lại sự thù hận với nhà họ Lý!

Những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, nhưng không có ai dám phản kháng.

Từ ngày hôm nay, thành phố Hà Châu sẽ không còn nhà họ Lý nữa!

Mẹ, con trai báo thù được cho mẹ rồi, mẹ có thể an nghỉ rồi.

Vương Bác Thần hít một hơi thật sâu, nước mắt rơi đầy mặt.

Chu Mộ và những người khác, vẫn quỳ lạy trên mặt đất, kết cục của nhà họ Lý, khiến bọ họ sợ đến mức hồn bay phách lạc!

“Tam trưởng lão của Thánh Long Đường? Là gì?”

Lúc này, Vương Bác Thần mới nhìn về phía Chu Mộ, giống như bây giờ mới phạt hiện ra còn có người này tồn tại.

“Tiểu nhân biết sai rồi, tiểu nhân biết sai rồi, thần chủ tha mạng, thần chủ tha mạng.”

Đầu Chu Mộ đập đến mức chảy máu.

Canh Phong vội vàng giải thích: “Thưa ngài, Thánh Long Đường là tổ chức hạng ba trong giới võ đạo, thực lực bình thường, đường chủ có thực lực sánh ngang với chiến tướng, bên dưới có năm trưởng lão, một hộ pháp, còn lại đều là đám tôm tép, tổng cộng có hai trăm người.”

“Tiêu diệt.”

Vương Bác Thần thờ ơ nói.

Chu Mộ bị dọa đến mức cả người run rẩy!

Xong rồi, xong rồi, nếu như vì mình là khiến cho Thánh Long Đường bị tiêu diệt, vậy thì, cả nhà ông ta nhất định sẽ chết! Những người của Thánh Long Đường kia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ông ta!

Một khi Thánh Long Đường bị tiêu diệt, những kẻ thù kia chắc chắn sẽ truy cùng giết tận ông ta!!

“Thần chủ, cầu xin tha mạng, cầu xin tha mạng, là tôi đáng chết, là tôi đáng chết, không liên quan gì đến Thánh Long Đường.”

“Ở trước mặt thần chủ, ông cũng dám ầm ĩ!”
 
Chương 341


CHƯƠNG 341

Canh Phong lớn tiếng hét lên, đánh trật khớp hàm Chu Mộ, không thể nào nói chuyện được nữa.

Người của Thánh Long Đường, sợ chết khiếp, không ít người trợn mắt, ngất xỉu tại chỗ.

Vương Bác Thần nhìn Cổ Thiên Hạc.

Trước đó Cổ Thiên Hạc đã bị Canh Phong đánh cho nửa sống nửa chết, vô cùng hung ác hét lên, muốn ra lệnh cho thuộc hạ giết chết Vương Bác Thần và Canh Phong. Nhưng bây giờ, ông ta giống như một con chuột nhìn thấy con mèo, bị dọa đến mức co rúm lại, ngã xuống đất giải vờ chết.

Ông ta chỉ hi vọng, Vương Bác Thần sẽ quên mình đi, tốt nhất là không phát hiện ra mình.

Mẹ nó!!

Ông ta đã từng nói, một khi thần chủ ra tay, ông ta chắc chắn sẽ là người đầu tiên rời đi!

Nhưng, ai biết được Vương Bác Thần chính là thần chủ!!!

Lý Thành, cái lão già ngu ngốc này, mẹ nó ông chết rồi, còn hại chết ông đây.

Đắc tội với ai không được, ông lại đắc tội với thần chủ, ông đây làm quỷ cũng không bỏ qua cho ông!!!

Đừng để ông đây sống, nếu không, ông đây sẽ giết chết tất cả người nhà họ Lý các người, nếu như không phải do mấy tên ngu ngốc mấy người, ông đây sao có thể rơi vào kết cục như thế này!!

Vương Bác Thần đột nhiên nói: “Chấn Thiên nghe lệnh.”

Chấn Thiên chiến thần Lâm Chấn Thiên, một đầu gối quỳ xuống: “Có thuộc hạ!”

“Tối nay, tôi phải nghe được tin tức tiêu diệt Tam giác vàng.”

Vương Bác Thần thờ ơ nói.

Chấn Thiên chiến thần lập tức dẫn theo tứ đại chiến vương rời đi.

Nghe được mệnh lệnh, Cổ Thiên Hạc cũng không giả vờ được nữa, bị dọa đến mức sùi bọt mép, sợ hãi ngất đi!

Ông ta biết, mình không sống được nữa, một khi tin tức ngày hôm nay được truyền đi, tất cả người của tam giác vàng đều sẽ giết ông ta! Đây là tai họa ông ta mang đến!

Người mà cả thế giới này đều không dám trêu trọc lại bị Cổ Thiên Hạc trêu chọc, bên phía tam giác vàng, nhất định sẽ xé xác ông ta. Thủ đoạn trừng phạt người khác ở bên đó vô cùng tàn ác.

“Vương, cậu Vương, cậu, cậu chính là thần chủ.”

Những người nông dân lao động có chút khó tin nhìn Vương Bác Thần, nhưng lại không che giấu được sự hưng phấn và kích động ở trong mắt.

Đây chính là thần chủ trong truyền thuyết, cuối cùng mình cũng đã gặp được.

Nghe nói, một mình thần chủ đàn áp những nước ở phương Tây đến mức không ngóc đầu lên được, khiến nước J sợ hãi rút quân khỏi đảo đánh bắt cá, còn dùng một kiếm đẩy lùi chiến hạm đội của nước A!!

Trước đây, chỉ nhìn thấy người đàn ông trong truyền thuyết này luôn đeo mặt nạ trên các bản tin.

Nhưng bây giờ, lại tận mắt nhìn thấy thần hộ mệnh của nước R, nhìn thấy diện mạo thực sự của anh, sao có thể không kích động, không hưng phấn chứ!

Đây chính là thần chủ ngang hàng với quốc vương!!!

Lão Ngũ vội vàng xua tay giải thích: “Anh Vương, không phải là tôi nói.”

Nhìn những con người giản dị, mộc mạc này, bọn họ làm việc nghĩa, không chút do dự mà đến giúp anh, trong lòng Vương Bác Thần lập tức cảm thấy ấm áp, cũng không khiển trách lão Ngũ, cười nói: “Không sai, tôi chính là thần chủ. Tôi không ngờ, mọi người lại không sợ nhà họ Lý, đứng ra giúp đỡ tôi. Tôi vẫn luôn cho rằng chỗ dựa của tôi chính là thực lực của tôi, nhưng bây giờ tôi cảm thấy, tôi đã sai rồi, chỗ dựa của tôi chính là mọi người, là những người dân siêng năng, cần cù của nước R!!”
 
Chương 342


CHƯƠNG 342

Có người kích động nói: “Thần chủ, đây là điều mà chúng tôi nên làm, ngài đối xử tốt với chúng tôi, chúng tôi sẽ giúp đỡ ngài!!”

“Đúng vậy thần chủ, ngài bảo vệ chúng tôi, chúng tôi cũng không thể để ngài bị ức hiếp.”

“Ức hiếp ngài chính là ức hiếp chúng tôi, chúng tôi không đồng ý cho người khác ức hiếp ngài!”

“Đúng vậy, chúng tôi tuyệt đối không đồng ý!”

Mắt Canh Phong và những người khác đều đỏ hoe!

Đây, mới là nhân dân đồng lòng!

Lòng dân là cái gì? Lòng dân chính là, biết rõ đối phương rất lợi hại, biết rõ mình có thể sẽ chết, nhưng chỉ cần bọn họ ức hiếp bạn, chúng tôi cũng dám đứng ra giúp đỡ bạn!!

Đây, chính là lòng dân!

“Được rồi, mọi chuyện đã kết thúc rồi, mọi người trở về đi, chăm chỉ kiếm tiền, sống thật tốt, chuyện canh nhà giữ nước cứ giao cho chúng tôi, trách nhiệm sống thật tốt giao cho mọi người. Lão Ngũ, hôm nay dẫn mọi người đi ăn một bữa thật ngon, hướng đến cuộc sống tốt đẹp, hạnh phúc, tiểu Canh, tiếp đãi mọi người thật tốt.”

“Cảm ơn thần chủ!”

“Sau nay, chúng ta trở về nhà có thể chém gió rồi, haha.”

Những người đàn ông giản dị này, cũng không khách khí với Vương Bác Thần.

Theo như bọn họ thấy, cần gì phải khách khí, thần chủ là người của bọn họ, ai khách khí với chính người của mình?

Lão Ngũ dẫn mọi người rời đi, khoe khoang với những người ở bên cạnh: “Mấy tên vô dụng các ông, tôi đã quen biết thần chủ từ lâu rồi, mấy người còn cười nhạo tôi, bây giờ nhìn thấy chưa? Tôi là người đưa thuốc cho thần chủ đó!”

Có người mắng: “Cái lão già nhà ông không phải là người mà, lại còn giấu chúng tôi, ông nhất định phải mời chúng tôi uống rượu!”

Lão Nguc tràn đầy cảm giác ưu việt, hừ nói: “Mấy người đúng là ngu ngốc, thân phận của thần chủ là cơ mật quốc gia, tôi có thể nói với mấy người sao? Ngộ nhỡ mấy tên ngu ngốc các ông nói ra thì phải làm sao?”

….

Vương Bác Thần quỳ trước mộ mẹ mình, rất lâu không nói gì.

Lý Hoàng đưa cho Vương Bác Thần một nén nhang, thở dài một tiếng, đau buồn nói: “Kết thúc rồi, tất cả đều kết thúc rồi.”

Vương Bác Thần liếc nhìn ông ta, cuối cùng cũng nhận lấy nén nhang ngơ ngác nhìn vào bia mộ của mẹ, nhìn bức ảnh của mẹ ở trên bia mộ.

Đúng lúc này, mấy chiếc xe xa hoa chạy đến, Kim Nguyên đi xuống, khẽ nói: “Đại thiếu gia, cậu nên trở về rồi.”

Vương Bác Thần không châm điếu thuốc, anh chìm đắm trong nỗi đau nhói lòng, thẫn thờ nhìn di ảnh của mẹ mình.

Mẹ, cuối cùng con cũng báo thù được cho mẹ rồi!

Nhưng mà mẹ ơi, con không vui một chút nào, con không hề cảm thấy thích thú, không hề cảm thấy vui sướng khi trả được thù.

Mẹ, con thực sự không muốn trả thù, thực sự con không muốn trả thù gì cả, con chỉ muốn mẹ vẫn sống với con.
 
Chương 343


CHƯƠNG 343

Mẹ ơi, con bây giờ đã có đủ sức để bảo vệ mẹ, đủ sức để giúp mẹ phản kháng, đủ sức để mẹ có thể đứng trước mặt nhà họ Vương trút giận.

Nhưng con đã không còn mẹ nữa rồi!

Sau này con cũng không còn mẹ nữa!

Con nguyện đánh đổi tất cả những gì con có bây giờ, chỉ mong mẹ có thể sống lại!

Lý Hoàng mấp máy môi, cuối cùng mở miệng nói: “Nếu mẹ của con biết những thành tựu bây giờ con đạt được, nếu bà ấy biết con đã lập gia đình, bà ấy nhất định sẽ rất hạnh phúc.”

Vương Bác Thần đứng dậy, không quay đầu lại mà lên tiếng: “Mười phần trăm cổ phần mà tôi đưa cho ông là của mẹ tôi cho ông.”

Lý Hoàng sững sờ, yết hậu khẽ di chuyển lên xuống, cuối cùng không nói gì mà bật khóc.

Kim Nguyên tức giận, Vương Bác Thần dám coi ông ta như không khí, tới nhìn cũng không thèm liếc nhìn ông ta một cái!!

Từ trước đến nay, ông ta chưa từng bị người khác khinh thường như vậy, cho dù là bị mắng chửi thì cũng vẫn tốt hơn là bị ngó lơ không đếm xỉa đến!

Bị phớt lờ là sự sỉ nhục lớn nhất đối với một người!!

Bất kể bạn làm gì hay nói gì thì người ta cũng không thèm quan tâm đến.

Ông ta lạnh nhạt nói: “Cậu cả, dòng máu chảy trong người cậu chính là dòng máu của nhà họ Vương. Cậu nên hiểu rằng năm đó mẹ của cậu chỉ là một người phụ nữ xuất thân từ một gia đình nghèo hèn, không xứng với nhà họ Vương. Việc không gả vào nhà họ Vương đối với mẹ cậu mà nói là một chuyện tốt. Tôi biết cậu hận nhà họ Vương, nhưng dù nói như thế nào đi chăng nữa thì cậu cũng là người nhà họ Vương! Trở về đi, ông chủ muốn bù đắp cho cậu, đừng khiến ông ấy phải hối hận, dù sao thì ông ấy cũng là ba của cậu!”

Vương Bác Thần dừng lại bước chân.

Kim Nguyên phát cáu, khinh thường nói: “Gọi cậu một tiếng cậu cả cũng chỉ bởi vì cậu có huyết thống với nhà họ Vương, nếu không thì cậu cũng chẳng là cái thá gì cả. Nhìn cho rõ vị trí của mình đi, đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi, cái mạng của cậu là của nhà họ Vương, nhà họ Vương muốn cậu làm gì thì cậu cũng phải nghe….”

Vương Bác Thần đột nhiên quay người lại, thẳng tay tát vào mặt Kim Nguyên: “Năm lần bảy lượt chọc giận tôi, ông cho rằng tôi không dám giết ông sao?”

Kim Nguyên bị tát đến khóe miệng chảy máu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu cả, cậu đánh tôi cũng không sao, nhưng tôi khuyên cậu đừng khiêu khích nhà họ Vương, nếu không thì cậu gánh không nổi hậu quả đâu. Cậu vẫn còn trẻ, không biết nhà họ Vương đại diện cho điều gì. Cậu còn có vợ con, cho dù cậu không suy nghĩ cho bản thân thì cũng nên nghĩ cho vợ con của mình.”

Bốp!

Vương Bác Thần dùng một chân đạp Kim Nguyên ngã xuống đất, ông ta phun ra một ngụm máu, gãy cả xương ức.

“Đe dọa tôi sao?”

Vương Bác Thần khẽ nói: “Nếu như ông lại dám xuất hiện cách con gái tôi trong vòng 100m, tôi sẽ khiến ông chết không toàn thây!!”

Hai người đàn ông trung niên mặc trang phục nhà Đường tiến lên chặn trước mặt anh: “Cậu cả, đừng làm khó chúng tôi.”

“Cút!!”

Vương Bác Thần đột nhiên hét lên, sát ý từ trên người anh toả ra khiến hai người đó lùi lại hai bước, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
 
Chương 344


CHƯƠNG 344

Luồng sát ý vô cùng mạnh mẽ!

Hai người bọn họ có thể đi ra từ trong bãi xác chết, thế mà bây giờ lại cảm thấy khiếp sợ như vậy!

Cả hai nghiến răng cản đường Vương Bác Thần một lần nữa.

“Muốn chết à!”

Vương Bác Thần đột ngột ra tay, nhanh như chớp, cả hai người đó chưa kịp nhận thức được chuyện gì đang xảy ra thì đã ngã lăn ra đất.

Kim Nguyên ôm lấy ngực, đôi lông mày khẽ nhíu lại, ngay cả ông ta cũng không nhìn rõ tốc độ ra tay của Vương Bác Thần!

Vương Bác Thần đằng đằng sát khí, lạnh lùng nói: “Quay về nói với Vương Hạo, đừng quấy rầy tôi, nếu không thì tôi sẽ diệt cả nhà họ Vương!”

Ánh mắt Kim Nguyên trở nên u ám, lần thứ ba, đây là lần thứ ba rồi!!

Một đứa con ngoài giá thú, vậy mà năm lần bảy lượt khiến ông ta mất mặt!!

Đường đường là quản gia nhà họ Vương, thân phận cao quý, không ai dám khinh thường ông ta! Ngay cả những người đứng đầu của một số gia tộc lớn cũng phải khép nép hạ mình khi gặp ông ta!!

Vương Bác Thần chỉ là một đứa con ngoài giá thú, vậy mà cứ tưởng mình là con cả danh chính ngôn thuận của nhà họ Vương! Nếu không phải nhờ cậu ta mang trong mình dòng máu của Vương Hạo thì cậu ta cũng chẳng hơn nỗi một con chó của nhà họ Vương!

Thật là lớn gan lớn mật, dám tát vào mặt của tôi! Chỉ là một tên lính đã giải ngũ mà thôi, nếu không phải bởi vì cần máu của cậu cứu mạng cậu chủ thì ngay cả đến cơ hội cậu được đứng trước mặt tôi nói chuyện cũng không có đâu!

Tưởng rằng tôi không dám giết cậu vì sợ thân phận cậu sao?

Sắc mặt Kim Nguyên thay đổi liên tục, ông ta chịu đựng cơn đau dữ dội, nhìn Vương Bác Thần rời đi, sau đó hung hăng đá hai người đang nằm trên mặt đất: “Đồ vô dụng, làm việc gì cũng thất bại nhiều hơn là thành công!”

Kim Nguyên phun ra một ngụm máu, nghiến răng nghiến lợi, cơn đau quặn thắt ở lồng ngực khiến ông ta phải hít sâu một hơi, buộc lòng phải liên hệ với ông chủ. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Xem ra đứa con hoang này không nếm trải qua đau khổ thì không biết xã hội nguy hiểm!

Đợi đến khi cậu cùng đường bí lối, đến khi cậu nhìn thấu được sự nham hiểm của lòng người, tự khắc cậu sẽ quay lại cầu xin tôi đưa cậu về nhà họ Vương thôi!

Để tôi xem cậu có thể cứng đầu được bao lâu!

Kim Nguyên liếc nhìn ngôi mộ cô độc cách đó không xa, hừ lạnh một tiếng, sau đó lên xe rời đi.

Lúc này, tất cả các gia tộc lớn ở Hà Châu đều im bặt như ve sầu mùa đông.

Nhà họ Lý diệt vong rồi!!

Đó là một gia tộc đứng đầu Hà Châu, là bá chủ của Hà Châu, thế mà lại bị xoá sổ rồi!!

Thế lực Hà Châu đã thay đổi hoàn toàn!!

Họ Hồ, họ Ngô và họ Trần, ba gia tộc lớn này, dặn đi dặn lại người nhà của mình rằng kẻ nào khiêu khích Vương Bác Thần sẽ bị chôn sống!!

“Người nhà họ Lý thật đáng đời, dám chọc giận Thần chủ, bọn họ không chết thì ai chết chứ!”

Hồ Kiệt và những người khác đều đang suy nghĩ làm sao nhân cơ hội này đẩy gia tộc mình tiến xa hơn.
 
Chương 345


CHƯƠNG 345

Nhà họ Lý bị diệt, gia tộc Nam Cung, nhà họ Tôn, nhà họ Trang và các gia tộc khác đều xảy ra chuyện, điều này đã làm thay đổi hoàn toàn kết cấu cũ của thành phố Hà Châu, đây là một cơ hội tốt để giành lấy thị trường.

“Ngay sau khi con khủng long bạo chúa nhà họ Lý chết, thế lực tiếp theo lên nắm giữ vị trí đứng đầu tất nhiên là công ty Hoa Nguyên. Thần chủ đang lót đường cho bọn họ, nếu chúng ta muốn chiếm lấy thị trường thì cũng phải suy tính đến công ty Hoa Nguyên một chút, chịu tổn thất chút cũng chẳng sao, chỉ cần chúng ta có thể liên kết với công ty Hoa Nguyên, trở thành đối tác với Triệu Thanh Hà, vậy thì sau này nhà họ Ngô chúng ta mới có một tương lai tốt đẹp.”

Ngô Kỳ Long đã tập hợp một số thành viên của nhà họ Ngô lại, nghiêm túc phân tích cho bọn họ nghe.

Cùng lúc đó, nhà họ Trần cũng đang tổ chức một cuộc họp nhỏ như vậy.

“Nhà họ Lý thật ngu xuẩn, dám đắc tội với Thần chủ! Tôi nghe nói, những người dưới trướng của Thần chủ bao gồm tam đại Chiến thần, tứ đại Chiến Vương, bát đại Chiến tướng, thập nhị Huyết sát, tất cả bọn họ đều đã đến!”

Năm tỉnh Giang Nam, rất nhiều người đang thảo luận.

Tất cả các gia tộc lớn đều đang để mắt đến động tĩnh ở Hà Châu!

Thần chủ đang trấn thủ ở đó, người nhà họ Lý chọc thủng bầu trời, ánh mắt của toàn thiên hạ đều bị Hà Châu thu hút.

“Việc điều động thủ hạ của Thần chủ đã khiến thiên hạ náo loạn một phen. Nghe nói Chiến thần Chấn Thiên đưa người đến Tam giác Vàng, trong vòng một giờ đã san bằng Tam giác Vàng, tôi còn nghe nói người nhà họ Lý đã ngấm ngầm cấu kết với Tam giác Vàng muốn ra tay với Thần chủ!”

“Người nhà họ Lý đúng là tự tìm đến cái chết mà, bị diệt vong cũng đáng đời lắm! Còn có Thánh Long Đường của giới võ lâm cũng ra tay giúp nhà họ Lý, cũng không tránh khỏi kết quả diệt vong!”

“Chậc chậc chậc, thật không biết những người đó nghĩ cái gì nữa, trong đầu toàn là bả đậu sao, dám chống lại Thần chủ, thật là không biết tốt xấu.”

Năm tỉnh của Giang Nam đạo theo việc nhà họ Lý bị diệt, gió mây đổi màu, thời cuộc biến đổi.

Khắp nơi đều đang nói về chuyện này.

Sáu gia tộc lớn của Giang Nam đạo nhao nhao bắt đầu tự kiểm tra, vì sợ Thần chủ sẽ mượn cơ hội này chấn chỉnh toàn bộ năm tỉnh của Giang Nam Đạo.

Người nhà họ Lý thật là một đám heo ngu xuẩn, lại đi cấu kết với đám người Tam giác Vàng và Thánh Long, đúng là tự tìm lấy cái chết mà!

Lý Thành, ông nên mừng vì mình đã chết, nếu không bọn tôi cũng sẽ giết ông!

Sáu đại gia tộc đều tức giận nghiến răng nghiến lợi, một khi Thần chủ nhân cơ hội này ra tay, tất cả các gia tộc ở năm tỉnh Giang Nam Đạo sẽ gặp xui xẻo!

Ai mà chẳng lén lút làm chuyện trái với lương tâm? Có thể phát triển thành một gia tộc thì làm sao có thể duy trì bản tính lương thiện chứ?

Trong mắt họ, chuyện của nhà họ Lý là một cảnh cáo!

Một lời cảnh cáo cho tất cả các gia tộc ở năm tỉnh Giang Nam Đạo!

“Lão già Chu Mộ này, hại chết Thánh Long Đường của chúng ta!”

“Câm miệng, sau này đừng nhắc tới Thánh Long Đường nữa, Thánh Long Đường không còn nữa rồi, không biết sao? Các người muốn chết thì cũng đừng kéo tôi theo.”

“Chu Mộ còn có con trai mà nhỉ? Giết nó đi!”

“Đến bệnh viện nơi Chu Mộ nằm điều tra đi, tìm cái lão già đáng chết đó, dám đắc tội với Thần chủ, khiến Thánh Long Đường của chúng ta bị diệt, không thể cho ông ta sống yên ổn được!”

Chuyện Thánh Long Đường bị diệt, nguyên nhân vì Chu Mộ mà ra.
 
Chương 346


CHƯƠNG 346

Tất cả mọi người đều hận không thể xé xác Chu Mộ thành trăm mảnh.

Cùng lúc đó, ở Tam giác Vàng.

“Cổ Thiên Hạc đáng chết, lập tức tìm ông ta cho tôi!! Nếu không phải do lão già đó đắc tội với Thần chủ thì chúng ta đã không phải gánh chịu tai họa vô duyên vô cớ này! Lập tức tìm ông ta, tìm người nhà của ông ta!!!”

“Đại ca, có tin tức của Cổ Thiên Hạc rồi, vừa mới ra khỏi nước R.”

“Bắt ông ta lại!!”

Tam giác Vàng bị diệt khiến cả thế giới chấn động!

Nơi này có thể coi như là khối u ác tính nhất thế giới, với quân đội riêng của mình, một số nước xung quanh đều không thể làm gì được.

Nhưng trong nháy mắt, cũng vì đắc tội với Thần chủ mà bị tiêu diệt!

“Lập tức rút quân, đừng truy cứu chuyện Lâm Chấn Thiên tàn sát tù binh nữa, lập tức rút quân cho tôi, thả tù binh nước R đi!!”

Lạc Thức-người đã cùng thương lượng về việc bàn giao tù binh với Chiến thần Chấn Thiên trước đó, nghiến răng nghiến lợi, đấm mạnh xuống bàn, mắt đỏ hoe nói: “Tôi, rất không can tâm!!”

Phó tướng cười khổ nói: “Tướng quân, rút lui thôi, một khi Vương Bác Thần quay lại, chúng ta sẽ không chiếm được một chút lợi nào.”

“Đáng chết, kể từ khi Vương Bác Thần xuất hiện, chúng ta vẫn luôn chịu thiệt, nhiều nước liên minh, bị đánh đến chỉ còn lại mấy nước kiên trì như chúng ta. Bây ngờ, đến cả bên nước A cũng đang né tránh mũi nhọn của Vương Bác Thần!!”

Lạc Thức bất lực thở dài một tiếng, kể từ khi Vương Bác Thần quật khởi, sự áp chế đối với nước R của liên minh đa quốc gia đã hoàn toàn tan rã.

Trên chiến trường, không ai là đối thủ của Vương Bác Thần!

Họ, bị giết mà sợ rồi!

Hầu như tất cả các vị chiến thần của họ đều chết trong tay của Vương Bác Thần!!

Lạc Thức nghiến răng nghiến lợi nói: “Những tên ngu xuẩn ở trong nước đang làm gì vậy? Những thương gia giàu có đầu óc có vấn đề sao? Sao lại không đến nước R để tạo mối quan hệ tốt với Vương Bác Thần, chẳng lẽ đám ngu xuẩn kia còn trông cậy vào thắng lợi trên chiến trường sao? Một đám ngu xuẩn, ta thật muốn giết bọn họ!!”

Phó tướng bất đắc dĩ lên tiếng: “Đây không phải là điều chúng ta có thể can thiệp. Tôi nghe nói rằng một số người đã sẵn sàng đầu tư ở bên đó rồi. Hy vọng những tên ngốc kia có thể gặt hái được một ít gì đó.”



“Thần chủ đích thân ra tay rồi, nhà họ Lý đúng là có lá gan lớn, dám chống lại Thần chủ.”

Triệu Thanh Hà tựa đầu vào vai Vương Bác Thần, nhẹ nhàng nói: “Bác Thần, từ nay về sau, gia đình chúng ta hãy sống thật tốt, những chuyện khác không liên quan gì đến chúng ta, có được không?”

“Được.”

Vương Bác Thần chậm rãi gật đầu.

Tiếc rằng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

“Cái gì? Nhà họ Lý bị diệt rồi sao?”

Bà cụ Triệu sửng sốt, nhà họ Triệu vốn dĩ muốn lợi dụng quan hệ với nhà họ Lý để phát triển một chút, nhưng ai ngờ vào giờ phút này, nhà họ Lý lại bị diệt vong!!

“Đã xác địch được là Thần chủ đích thân ra tay. Tam Đại Chiến Thần, Tứ Đại Chiến Vương, Bát Đại Chiến Tướng, Thập Nhị Huyết Sát tất cả đều ra tay.”
 
Chương 347


 

CHƯƠNG 347

Triệu Long vô cùng sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, trầm giọng nói: “Con nghe nói nhà họ Lý thông đồng với thế lực Tam giác Vàng, còn cấu kết với giới võ đạo Thánh Long Đường, chọc giận Thần Chủ, mới dẫn tới kết cục diệt vong như vậy.”

Sắc mặt bà cụ Triệu trở nên ảm đạm, nhà họ Lý là một gia tộc bậc nhất ở Hà Châu đấy.

“Con nói xem có liên quan gì đến Vương Bác Thần không?”

Bà cụ Triệu nhìn chằm chằm Triệu Long suy đoán: “Vương Bác Thần có thù oán với nhà họ Lý, hơn nữa cậu ta còn đỡ đạn cho Thần chủ. Trong lòng mẹ luôn có chút bất an.”

Triệu Long gật đầu nói: “Chúng ta cũng không thể sơ suất, con sẽ tìm cơ hội để trả lại biệt thự khu Thiên Phủ cho Triệu Thanh Hà, nhất định phải trả lại.”

“Ngoài ra, con nghe từ một người bạn nói rằng khi Vương Bác Thần đến nhà họ Lý, cậu ta đã dẫn theo một nhóm công nhân đến đó. Nhà họ Lý đã cấu kết với Thánh Long Đường và Tam giác Vàng, ra tay với bọn họ, chọc giận Thần Chủ , dẫn đến việc Nhà họ Lý bị diệt! Nhưng chúng ta cũng không thể chủ quan.”

Bà cụ Triệu trầm tư nói: “Đừng nghĩ việc ân cứu mạng đơn giản như vậy. Trong thời gian này, nhà chúng ta nên giữ thái độ khiêm tốn một chút, cố gắng hoàn thành hạng mục Tân Thành. Đừng xung đột với bên công ty Hoa Nguyên, tạm thời ổn định một bên tay trước. Trong khoảng thời gian này ở thành phố Hà Châu có quá nhiều gia tộc gặp chuyện, mẹ nghi Thần Chủ muốn nhân cơ hội loại bỏ một số người, nhà chúng ta ngàn vạn lần đừng mạo hiểm.”

Triệu Long nghiêm túc gật đầu, trong tình huống này, không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

“Mẹ, hai ngày nữa Hồng sẽ về, con bé dẫn theo bạn trai mới, nó nói rằng cậu ta là người thừa kế của gia tộc lớn ở nước ngoài, chuyện này trước tiên không nên nói ra ngoài. Gia tộc kia dự định đầu tư vào Hà Châu, đây là cơ hội tốt cho nhà chúng ta.”

Triệu Long suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Công ty Hoa Nguyên lần này chắc chắn sẽ chiếm được nhiều lợi thế, chúng ta nên tránh ngọn sóng đầu gió. Khi Hồng trở về, con sẽ xem tình hình ở đó, một khi Hà Châu được đại gia tộc kia đầu tư thì sẽ khiến cho Thần chủ coi trọng. Nếu muốn thoát khỏi Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần, cần phải đi từng bước một, không thể vội vàng.”

Bà cụ Triệu đồng ý, ánh mắt như rắn độc, hung ác nói: “Đúng vậy, trong khoảng thời gian này trải qua nhiều chuyện như vậy, chúng ta nhất định phải nhớ kỹ quan hệ ở phía Vương Bác Thần không thể xem nhẹ.”

“Chúng ta phải trả thù, nhưng con không thể kiêu ngạo như trước, muốn thoát khỏi Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà thì phải thể hiện thực lực tương đương bọn họ, tốt nhất là khiến cho Thần Chủ cảm thấy tầm quan trọng của con là vượt xa Vương Bác Thần.”

“Hơn nữa, Thần chủ đã ra tay giúp Vương Bác Thần hai lần rồi. Loại chuyện này có thể có lần một, lần hai, không thể có lần ba. Chỉ cần con có thể thể hiện giá trị to lớn của mình, thì việc giết Vương Bác Thần với Triệu Thanh Hà không phải không có khả năng. Hơn nữa, nhà họ Lý lần này cũng là Thần chủ đã cứu Vương Bác Thần một mạng.”

Triệu Long bình tĩnh gật đầu.

Nếu muốn trả thù thì không nên nóng vội. Ngay cả nhà họ Lý cũng đã bị diệt, vì vậy nhất định phải cẩn thận, thật cẩn thận.

Khi Thần chủ trả hết ân tình cho Vương Bác Thần thì khoảng cách giữa cậu ta với cái chết sẽ không còn xa.

Hiện tại, đà phát triển của bên công ty Hoa Nguyên đang rất mạnh, không lâu nữa sợ sẽ là tập đoàn Lý Thị tiếp theo.

Bây giờ, phải tránh mũi nhọn của nó.

Sau khi chịu bao nhiêu tổn thất, Triệu Long đã trở nên thông minh hơn, nếu muốn đối phó với Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà, nhất định không thể chính diện cứng rắn!!
 
Chương 348


CHƯƠNG 348

Triệu Hồng có quan hệ với người thừa kế của đại gia tộc nước ngoài, đây chính là cơ hội cho nhà họ Triệu!!!

“Bác Thần, mua giỏ chưa? Ngày mai phải đắp một ít đất mới lên mộ của mẹ con. Bà ấy sống không dễ dàng gì, năm đó cứ lẻ loi đơn độc một mình mà thôi.”

Trần Ngọc xoa xoa bả vai, trên ấn đường của Dao Dao có một chấm đỏ, cô bé nghiêm túc lấy ra một tờ tiền ra khỏi khuôn in, vui vẻ nói: “Bà ngoại, nhìn xem, con in đẹp không.”

“Đã mua rồi.” Vương Bác Thần vỗ vỗ đầu Dao Dao nói: “Mẹ, con cũng đã mua tiền giấy, không cần phải phiền như vậy.”

Trần Ngọc trừng mắt một cái, tức giận nói: “Tiền giấy đi mua có thể giống với tự in được sao? Những người trẻ tuổi như các cô cậu, không có chút quy củ nào, tự mình in chính là in chữ hiếu. Mua tiền giấy, Diêm Vương sẽ không nhận đâu, đó đều là giả cả.”

Triệu Thanh Hà vừa cắt giấy, vừa thản nhiên nói: “Buổi tối tám giờ có buổi đấu giá từ thiện bên Thiên Đường Nhân Gian, anh đi với em nha.”

Vương Bác Thần tò mò hỏi: “Ai tổ chức?”

Triệu Thanh Hà uống một ngụm nước, sau đó trả lời: “Hình như là nhà họ Chu ở Giang Nam Đạo, nghe nói mời mấy ngôi sao lớn, hình như còn có một số ít lão tiền bối, cụ thể thì em không rõ. Quản gia Hoàng của nhà họ Ngô đưa thiệp mời cho em.”

Vương Bác Thần cười: “Vậy đi thôi, công ty Hoa Nguyên bây giờ đang ở thời kỳ mấu chốt, quen biết thêm nhiều người thì cũng tốt.”

Trần Ngọc cau mày dặn dò: “Hai đứa khi đi đều phải giữ vẻ khiêm tốn một chút biết không. Trong khoảng thời gian này chúng ta đã chiếm được không ít lợi, có người nhất định sẽ ghen tị. Hơn nữa làng giải trí thâm sâu, đều là kẻ nịnh hót, hai đứa đừng gây xích mích với người khác.”

“Vâng, chuyện đó con biết rồi.”

Triệu Thanh Hà gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: “Về phía tập đoàn Chu Thị, toàn bộ hạng mục sẽ mất nửa năm để có thể hoàn thành. Em dự định tạo ra một số yếu tố văn hóa trong Tân Thành, để tạo ra một số dự án thành phố nổi tiếng trên Internet, em nghĩ rằng có thể thêm một số yếu tố phục cổ. Chẳng hạn như khu phía Đông, dựa theo hình dáng cung điện để tạo thành một khu biệt thự, chuyên phục vụ giới thượng lưu. Khu phía Tây có thể được xây dựng thành khu mang tính tương lai…”

Triệu Thanh Hà bày tỏ một số ý tưởng của mình. Trong việc xây dựng Tân Thành, cô ấy muốn thêm một số ý tưởng của mình vào đó.

Vương Bác Thần ngghe xong liền biết, một khi ý tưởng của Triệu Thanh Hà được thông qua, Tân Thành sẽ hoàn toàn trở thành một nơi nổi tiếng trên mạng!

Tuy nhiên tầm nhìn của Triệu Thanh Hà vẫn có chút giới hạn, anh cười nói: “Hà à, em hãy suy nghĩ lại một chút, đưa mắt nhìn thế giới, có thể thêm vào một số yếu tố quốc tế.”

“Có thể kết hợp một số phong cách văn hóa phương Tây, không chỉ giới hạn ở trong nước. Tân Thành có thể được xây dựng thành một nơi quốc tế, nơi các phong cách văn hóa khác nhau giao thoa ở đây, để quá khứ, hiện tại và tương lai đều hòa quyện với nhau.”

Vương Bác Thần nói thêm: “Hơn nữa, các nhân viên phục vụ khác nhau có thể cung cấp cho các khu khác nhau. Ví dụ trong cung điện, có thể bảo người đóng giả làm những người lính, để chủ sở hữu có thể cảm nhận được cảm giác của một hoàng đế…”

Nghe xong những lời này, hai mắt Triệu Thanh Hà chợt sáng lên, vội vàng nói: “Đề xuất của anh rất hay, em sẽ hoàn thiện ý tưởng của mình một chút, ngày mai em sẽ nói chuyện với Lan tổng. Một khi những ý tưởng này được thực hiện, Tân Thành nhất định sẽ trở thành một nơi đặc biệt được chào đón!!”

Trần Ngọc không bằng lòng: “Thôi, lại điên rồi, điên điên khùng khùng cả ngày.”
 
Chương 349


CHƯƠNG 349

Dao Dao chớp chớp mắt, bĩu môi: “Bà ngoại, vẫn là con ngoan nhất phải không? Ba mẹ con đều không ngoan, không cần họ nữa.”

Sau bữa tối, lúc bảy giờ, Vương Bác Thần với Triệu Thanh Hà đến Thiên Đường Nhân Gian để tham dự một bữa tiệc từ thiện.

Ngay lúc Vương Bác Thần vừa định dừng xe, một chiếc Lamborghini đột nhiên chạy tới khiến anh phanh gấp lại, chiếc xe đối diện trong giây lát đã giành lấy chỗ đậu xe.

“Mắt chó bị mù à, giành cái gì mà giành, đụng xe của tôi có bồi thường nổi không?”

Một người phụ nữ với mái tóc uốn cụp bước xuống từ chiếc Lamborghini, vừa đá vào xe của Vương Bác Thần vừa lên tiếng chửi bới.

Sau khi Vương Bác Thần dừng xe lại, Triệu Thanh Hà lập tức bước xuống, tức giận nói: “Sao con người cô vô lý như vậy chứ, rõ ràng là cô giành chỗ đậu xe của chúng tôi, thiếu chút nữa là đụng phải chúng tôi rồi.”

Nếu lúc nãy Vương Bác Thần không thắng gấp lại thì có lẽ đối phương đã tông thẳng vào bọn họ.

“Cô dám lớn tiếng với tôi sao? Cô có biết tôi là ai không hả!”

Một người phụ nữ tóc xoăn, cả người nồng nặc mùi rượu, hùng hổ từ trên xe bước xuống, dáng vẻ hống hách mà mắng người: “Gan của cô cũng lớn thật, dám lớn tiếng với tôi. Cô có tin là tôi phá xe của các người luôn không, biết bà đây là ai không hả? Bà đây chính là Chu Lam Lam, cô cả của nhà họ Chu, cô nghĩ cô là ai hả?”

Vương Bác Thần lạnh lùng lên tiếng: “Cút.”

“Nhóc con, dám nói chuyện với tôi như thế à, mày không muốn sống nữa đúng không? Mày có tin bà đây đập nát xe của mày không!”

Chu Lam Lam tức giận, lấy một ống sắt từ trên xe của cô ta xuống, đi đến trước xe của Vương Bác Thần, giơ tay đập thẳng lên kính xe.

“A.”

Triệu Thanh Hà sợ tới nỗi hét lên, cô không ngờ bản thân có thể gặp người phụ nữ ngang ngược, vô lý như thế này.

“Hahahaha, đây chính là kết cục của các người khi dám đối đầu với tôi!”

Chu Lam Lam cười lớn, giọng điệu mang theo men say nói: “Dám giành chỗ đậu xe với tôi, mắt của các người bị mù hết rồi sao, không biết tôi là Chu Lam Lam sao? Tôi muốn đập xe là đập xe, các người có bản lĩnh thì tố cáo tôi đi, cho dù tôi phải nộp mấy tỷ, thì nhất quyết một đồng cũng không bồi thường cho các người. Một đám ngu ngốc, mau cút khỏi mắt bà đây!”

“Muốn chết à!”

Vương Bác Thần tát một cái thật mạnh lên mặt của Chu Lam Lam, cái tát này đánh xuống cũng làm cho Chu Lam Lam tỉnh táo được một chút.

Chu Lam Lam ngây người ra, cô ta không thể nào ngờ được mà nhìn chằm chằm về phía Vương Bác Thần, tức giận quát to: “Mày, mày dám đánh tao! Có phải mày muốn chết đúng không? Mày dám đánh tao.”

Triệu Thanh Hà sợ sẽ xảy ra chuyện, cô lập tức ngăn cản Vương Bác Thần, tức giận nói: “Bản thân cô say rượu còn đập phá xe của chúng tôi, là do cô tự chuốc lấy không phải sao? Tôi mặc kệ cô là ai, chuyện này chúng ta cứ dựa trên trình tự pháp luật mà giải quyết đi, cô nhất định phải đưa ra lời giải thích chính đáng cho chúng tôi.”

“Tôi giải thích cái rắm gì, cô là thứ gì chứ, cô mà cũng bày đặt dạy đời tôi sao? Có tin là tôi sai người cưỡng bức cô không? Còn muốn tôi dựa theo trình tự pháp luật nữa chứ? Cô đi thử xem, muốn lấy luật pháp ra dọa bà đây, tôi đánh chết cô!”

Chu Lam Lam hung hăng mắng chửi, ống sắt trong tay cũng vung về phía Triệu Thanh Hà.
 
Chương 350


CHƯƠNG 350

Vương Bác Thần kéo Triệu Thanh Hà qua một bên, lại giáng một bạt tai lên mặt của Chu Lam Lam, lạnh nhạt nói: “Cho dù là Chu Chấn Nam cũng không dám nói chuyện với tôi như vậy.”

“Mày chết chắc rồi, mày thật sự chết chắc rồi!”

Chu Lam Lam đã hoàn toàn tỉnh táo, ánh mắt ngoan độc mà nhìn chằm chằm Vương Bác Thần, nói: “Mày dám đắc tội tao, mày đắc tội tao, tao là cô cả của nhà họ Chu! Cho dù quỳ xuống xin tha cũng đừng hòng!”

Ngay lúc này, một phú nhị đại dẫn theo hai vệ sĩ từ bên kia đi tới đây.

“Lam Lam, xảy ra chuyện gì vậy?”

Chu Lam Lam chỉ tay về phía Vương Bác Thần với Triệu Thanh Hà, oán độc nói: “Hồ Thăng, anh không phải thích tôi sao? Đánh bọn họ tàn phế cho tôi, tôi sẽ đồng ý hẹn hò cùng với anh.” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Hồ Thăng nghe cô nói thế, trong lòng lập tức vui vẻ, anh ta vẫn luôn theo đuổi Chu Lam Lam nhưng cô ta cứ luôn thấy anh ta chướng mắt.

Bây giờ là một cơ hội tốt, anh ta dĩ nhiên không muốn bỏ lỡ, lập tức nở nụ cười lạnh nhạt nhìn về phía Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà: “Các người dám ức hiếp Lam Lam, tôi thấy các người không muốn sống nữa rồi! Đánh gãy chân bọn họ cho tôi!”

Lúc này Triệu Thanh Hà vô cùng tức giận nói: “Rõ ràng là cô ta say rượu còn lái xe, chỉ chút nữa thôi đã đụng trúng chúng tôi, còn mở miệng ra nhục mạ chúng tôi, sao anh có thể không phân rõ phải trái trắng đen như vậy chứ!”

Vương Bác Thần nhàn nhạt lên tiếng: “Thanh Hà, đối với loại rác rưởi này, không cách nào nói chuyện phải trái được.”

Hai tên vệ sĩ như hung thần ác quỷ tiến về phía Vương Bác Thần cùng Triệu Thanh Hà.

“Đánh chết bọn họ, dám đánh tôi, làm cho bọn họ biết bọn họ không thể trêu chọc tới tôi được!”

Chu Lam Lam gào lên: “Đừng để bọn họ sống, phải để bọn họ biết, người đắc tội với tôi, tuyệt đối không có kết cục tốt đẹp!”

Hồ Thăng nở nụ cười dữ tợn nói: “Có trách thì trách các người đã đắc tội với Lam Lam, cho dù Lam Lam có đụng chết các người, cũng là vinh hạnh của các người, các người không xin lỗi Lam Lam mà còn dám lớn tiếng, dám đánh Lam Lam. Hôm nay không đánh chết các người, tôi sao có thể đòi lại công bằng cho Lam Lam chứ? Tôi sao có thể đòi lại công bằng cho nhà họ Chu? Người của Hà Châu đều ngu xuẩn như vậy sao? Không biết ai là người không thể chọc vào sao?”

Hồ Thăng khinh thường bĩu môi, dáng vẻ nịnh bợ Chu Lam Lam: “Lam Lam, đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ báo thù cho em, hai người này dám đắc tội với em, bọn họ chết là cái chắc.”

Triệu Thanh Hà tức tới xanh cả mặt, rõ ràng là đối phương say rượu làm càn, chút nữa đã đụng trúng cô và Vương Bác Thần.

Vậy mà chẳng những không xin lỗi một câu, còn một tấc muốn một thước, ngang ngược vô lý, lại còn muốn đánh bọn họ nữa!

Cô vốn dĩ lo lắng Vương Bác Thần sẽ động thủ, hiện giờ nghe bọn họ nói những lời nói đó, lập tức cô không còn ý định ngăn cản nữa.

Hai người này chính là ỷ vào gia thế của mình, nghĩ muốn ức hiếp người nào thì ức hiếp người đó, hôm nay là gặp cô với Bác Thần, chứ nếu gặp người khác thì thế nào? Sẽ bị bọn họ đánh chết!

“Bác Thần, dạy dỗ bọn họ một trận đi, để bọn họ nhớ lâu một chút, thật đáng ghét mà!”

Triệu Thanh Hà cắn răng nói, lần đầu tiên cô tức giận như vậy, cũng là lần đầu tiên chủ động bảo Vương Bác Thần đánh người, có thể thấy được cô đã tức giận tới mức độ nào!
 
Chương 351


CHƯƠNG 351

“Được.”

Vương Bác Thần gật đầu, đánh một quyền về phía người vệ sĩ, đồng thời đùi phải nâng lên, đánh vào vai của một vệ sĩ khác.

Sắc mặt của hai tên vệ sĩ đó lập tức thay đổi, tốc độ của đối phương quá nhanh, nhanh tới mức bọn họ không phản ứng kịp, nhanh tới nỗi bọn họ mơ hồ không nhìn thấy được động tác của đối phương!

Một cảm giác đau đớn ập thẳng đến, xương bả vai của vệ sĩ trong nháy mắt gãy nát, bị một đá này đập khụy xuống đất.

Một vệ sĩ khác bị đá ra ngoài, cơ thể nện thật mạnh lên vách tường, phát ra tiếng vang rất lớn.

“Cái gì!”

Hồ Thăng kinh ngạc, hai vệ sĩ này đã được anh ta bỏ ra một số tiền lớn để thuê về, chắc chắn có năng lực hơn người, vậy mà đến cả một chiêu của người ta cũng không đỡ được?

Sao có thể chứ!

“Anh chọc giận vợ của tôi!”

Vương Bác Thần nhìn về phía Hồ Thăng, đột nhiên đá một chân, tốc độ rất nhanh, Hồ Thăng còn chưa kịp phản ứng, đã thấy bản thân anh ta quỳ gối trên mặt đất, sau đó truyền đến một cơn đau đớn đến tận xương tuỷ!

“A a a!”

Hồ Thăng bỗng nhiên kêu lên thảm thiết, hai chân anh ta bị đối phương đạp gãy!

“Quỳ xuống, xin lỗi!”

Vương Bác Thần nghiêm nghị nhìn về phía Chu Lam Lam, anh lạnh lùng quát một tiếng khiến Chu Lam Lam sợ tới mức run rẩy.

Sắc mặt của Chu Lam Lam lập tức trắng bệch, dưới tiếng quát lạnh lùng của anh, cô ta nhìn thấy trong cặp mắt đáng sợ kia phảng phất một biển máu, dường như có thể thấy được xác chất thành đống trong đôi mắt đó!

Cô ta sợ tới mức quỳ rạp xuống, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt kia.

Sao lại có đôi mắt đáng sợ như vậy chứ!

Nó giống như là đôi mắt của quỷ!

“Xin lỗi, tôi sai rồi!”

Chu Lam Lam cúi đầu, cô ta sợ hãi, cô ta sợ đối phương sẽ thật sự giết chết cô ta!

Nhưng trong đáy mắt cô ta lại toát lên một tia căm thù.

Chờ đi, sớm hay muộn gì cô ta cũng sẽ trả thù bọn họ, sớm hay muộn gì cô ta cũng sẽ cho bọn họ biết chọc tới cô ta sẽ có kết cục thế nào!

Vương Bác Thần nhàn nhạt nói: “Xe, cô phải bồi thường.”

Chu Lam Lam nghiến răng, nhưng không dám phản kháng gì: “Tôi… tôi sẽ bồi thường… tôi biết sai rồi.”

“Nhớ kỹ lời của cô nói.”

Vương Bác Thần liếc nhìn cô ta, anh không chút để ý mà bước đi, quay đầu nhìn về phía Triệu Thanh Hà, dịu dàng nói: “Thanh Hà, đi thôi.”

Khi Vương Bác Thần với Triệu Thanh Hà rời đi rồi, ánh mắt của Chu Lam Lam bây giờ đều tràn đầy sự oán hận, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Dám đánh tôi, tôi sẽ không tha cho các người, chờ đó đi!”

“Lam Lam, mau gọi xe cứu thương cho tôi, chân tôi bị gãy rồi!”

Hồ Thăng đau tới nỗi mặt đổ đầy mồ hôi lạnh, cơ thể cũng vô thức mà run run.
 
Chương 352


CHƯƠNG 352

“Đồ vô dụng, sao anh không chết luôn đi! Chỉ là hai tên nhà quê của thành phố Hà Châu mà thôi cũng không đối phó được, giữ anh lại có ích lợi gì chứ!”

Chu Lam Lam ôm mặt, thở phì phò mà đạp vào Hồ Thăng, sau đó mặc kệ anh ta mà hung hăng rời khỏi.

“Thật tức chết mà, sao lại có loại người như vậy chứ.”

Triệu Thanh Hà bực tức càm ràm, ban đầu tâm trạng cô cũng không tệ lắm, nhưng đã bị Chu Lam Lam kia phá hủy hoàn toàn.

Vương Bác Thần an ủi cô: “Cái loại người như thế không đáng để em tức giận, em cũng đừng lo lắng, đập xe của chúng ta, cô ta nhất định phải bồi thường. Chuyện này em đừng quản, để anh xử lý.”

Triệu Thanh Hà gật đầu.

Lúc này, không ít người đã tới tiệc từ thiện, các nhân vật nổi tiếng trong các giới, nam nữ minh tinh, cơ bản đều đã tới đông đủ.

Thiên Đường Nhân Gian vốn dĩ đã được trang trí xa hoa, người tổ chức lại là nhà họ Chu đến từ Giang Nam, chính vì vậy nơi này được trang trí xa hoa lộng lẫy không khác gì cung điện.

“Ngài Vương, Triệu tổng, hai vị tới rồi.”

Ngô Kỳ Long cung kính chào hỏi, giọng điệu có chút lo sợ. Nhà họ Lý bị diệt vong khiến cho đám người bọn họ luôn trong trạng thái đề phòng lo lắng, sợ sẽ đắc tội Vương Bác Thần hoặc là Triệu Thanh Hà.

“Ông không cần để tâm chúng tôi, làm gì thì cứ làm đi.”

Vương Bác Thần thờ ơ nói.

Triệu Thanh Hà trừng mắt nhìn về phía anh, cười nói: “Ngô tổng, gần đây bên công ty có hạng mục gì tốt không? Chúng ta hợp tác cùng nhau.”

“Xin chào ngài Vương, cô Triệu Thanh Hà.”

Lúc này, Hồ Kiệt đi đến, trên khuôn mặt là nụ cười nịnh nọt: “Cô Triệu Thanh Hà, công trình của cô nếu có thiếu nhân lực thì cứ nói một tiếng, nhà họ Hồ chúng tôi có một đội kỹ sư, sẵn sàng cho cô mượn.”

Triệu Thanh Hà có chút ngại ngùng nói: “Hồ tổng, vậy tôi đây không khách khí, khi tiệc tối kết thúc, chúng ta bàn bạc một chút về hạng mục Tân Thành, tôi vừa hay có chút ý tưởng, anh giúp tôi qua cửa ải này nhé.”

Hồ Kiệt cẩn thận liếc nhìn về phía Vương Bác Thần, thấy anh không để tâm, ông ta vội vàng nói: “Đó là vinh hạnh của tôi, hy vọng cô Triệu Thanh Hà đây không chê tôi chướng mắt là được.”

Ngô Kỳ Long vội vàng lên tiếng: “Triệu tổng, tôi cũng có ít ý tưởng muốn cùng cô bàn bạc một chút, nếu không chúng ta hợp tác với nhau đi?”

Triệu Thanh Hà vui vẻ đồng ý: “Được, nhà họ Ngô của các người ở phương diện văn hóa và giải trí rất thạo nghề, nếu ông có thể bày mưu tính kế giúp chúng tôi, vậy thì không còn trở ngại gì rồi.”

“Các người trò chuyện đi, tôi đi dạo một chút.”

Anh biết nếu bản thân anh còn ở chỗ này, hai người kia sẽ câu nệ, vì vậy anh liền tạo cơ hội cho Triệu Thanh Hà, để ba người bọn họ có thể thoải mái trao đổi.

“Em bàn xong sẽ đi tìm anh.”

Triệu Thanh Hà cười cười, cô muốn đem ý tưởng của bản thân trở thành hiện thực thì nhất định phải hợp tác với nhà họ Ngô và nhà họ Hồ, bởi vì toàn bộ công trình quá lớn, một mình cô không cách nào làm được.

Làm người không thể quá tham lam, nếu không người khác sẽ không hợp tác cùng. Ví dụ như nhà họ Lý, ở nơi nào cũng muốn chiếm lợi về phần mình, đều muốn nhúng tay vào, hai gia tộc họ Hồ với họ Ngô cũng đề phòng như đề phòng lang sói.
 
Chương 353


CHƯƠNG 353

Nếu nhà họ Lý không độc đoán như vậy, cũng sẽ không rơi vào tình thế hạng mục Tân Thành không một ai giúp đỡ. Triệu Thanh Hà nhìn thấy rõ được điểm này, do đó cô mới tính toán lôi kéo nhà họ Ngô với nhà họ Hồ.

Triệu Thanh Hà biết, con người có thể có lòng tham, nhưng không thể quá tham lam, đây là đạo lý mà từ nhỏ ba đã dạy cho cô.

Vương Bác Thần đi tới sảnh phòng khác, nhìn thấy một ông lão đang ngồi viết thư pháp, một đám người đang vây quanh, liên tục reo hò.

Vương Bác Thần cười cười nói: “Viết cũng được, nhưng vẫn còn thiếu chút cảm xúc, còn chưa đủ để treo trong nhà.”

Lời này vừa nói xong, có người lập tức đã không vui, lạnh lùng nói: “Tên nhóc như cậu thì biết cái gì về thư pháp chứ? Không hiểu thì đừng mở miệng nói bậy bạ, đại sư Miyamoto là bậc thầy thư pháp hàng đầu Nước J đấy.”

Người Nước J?

Vương Bác Thần điềm nhiên lên tiếng: “Tốt chính là tốt, không tốt chính là không tốt.”

Đại sư Miyamoto nhíu mày liếc mắt nhìn anh một cái nói: “Nói thế, anh cũng hiểu thư pháp đúng không? Tới đây, tới đây, bút đưa cho anh, anh viết thử xem.”

“Thật không biết tự lượng sức mình, dám nói đại sư Miyamoto viết không đẹp, đại sư Miyamoto là người đứng đầu trong giới thư pháp Nước J, một bộ chữ của ông ấy bán được hai triệu đô la đấy!”

Một người trung niên mập mạp hừ lạnh nói.

“Tên nhóc này là ai vậy, dám ở chỗ này nói hươu nói vượn , không biết trời cao đất rộng. Đại sư Miyamoto cũng nằm trong danh sách những người nổi tiếng có tên tuổi trong số nhà thư pháp trên toàn thế giới đấy!”

“Haha, lần này có chuyện vui để xem rồi, chẳng lẽ anh ta không biết đại sư Miyamoto là ai sao?”

Rất nhiều thương gia giàu có bỗng trở nên vui vẻ, tên nhóc này là người đầu tiên dám ở trước mặt đại sư Miyamoto nói những lời như vậy!! Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Thư pháp cũng chỉ là con đường nhỏ thôi, tôi cũng chỉ thuận miệng nói, các người cứ tiếp tục đi.”

Vương Bác Thần cười nhạt một tiếng, không có ý định cùng bọn họ tranh luận bất cứ vấn đề gì.

Chữ viết của ông lão này thật sự rất đẹp, bút pháp, xu thế, khí thế, và các đường nét của chữ viết cũng được thể hiện rất tinh xảo, quả thực rất rất đẹp, đúng là một vị đại sư thư pháp.

Ông lão này tự kiêu cũng không có gì quá đáng, với trình độ viết thư pháp này, nhìn khắp thế giới, có lẽ trong số những nhà thư pháp còn sống được biết đến với biệt tài “Hành thư” thì ông ta có thể được xếp vào top năm.

Với loại trình độ này, trong năm tỉnh Giang Nam đạo, ông ta quả thực là người đứng đầu trong lĩnh vực này, nhìn khắp buổi tiệc từ thiện tối nay cũng không có người nào có tư cách để bình phẩm.

Nhưng mà, vẫn còn thiếu một chút cảm xúc.

Hơn nữa, đỉnh cao của hành thư, từ khi nào đến lượt người nước J quyết định?

Vương Bác Thần cũng lười so đo với bọn họ, chuẩn bị rời đi thì lại bị đại sư Miyamoto cản lại.

Đại sư Miyamoto nói:””Thuận miệng nói? Người trẻ tuổi, Miyamoto Ichiro tôi đã tung hoành trong giới thư pháp nhiều năm như vậy, người viết thư pháp giỏi nhất của nước R các cậu là Chu Mộng cũng thất bại dưới tay tôi, cậu từ đâu đến mà có năng lực đánh giá chữ của tôi? Muốn rời đi cũng được, quỳ xuống, nói xin lỗi tôi, tôi cũng không tính toán với cậu. Cậu cho rằng, đại sư thư pháp dễ xúc phạm như vậy sao?”

“Ồ? Ông chắc chắn chứ?”
 
Chương 354


CHƯƠNG 354

Vương Bác Thần cười, nhưng không phải là nụ cười thân thiện mà là cười châm chọc, cười chế nhạo!

Không che giấu một chút chế nhạo nào!

Chế nhạo một cách công khai!

‘Thật là một tên nhóc kiêu ngạo, ở trước mặt đại sư Miyamoto mà dám làm càn như vậy thì cũng thôi đi, còn dám chế nhạo, tự tìm cái chết mà!”

“Đại sư Miyamoto, ngài hãy để tên nhóc không biết trời cao đất rộng này viết, hôm nay nếu cậu ta không viết được gì thì cho cậu ta đẹp mặt!”

Một tên thanh niên lạnh lùng nói: “Tên nhóc, cậu có biết không, đại sư Miyamoto được nhà họ Chu chúng tôi bỏ ra số tiền rất lớn để mời tới, cậu lại dám khinh thường như vậy, tôi thấy cậu chán sống rồi! Đến đây, cậu đến đây viết đi, nếu cậu viết không bằng đại sư Miyamoto, thì Chu Đình tôi hôm nay tự mình phế một cái tay của cậu!”

Miyamoto Ichiro đem bút đặt ở bên trên giá, lạnh lùng nói: “Người trẻ tuổi, nói lung tung là phải trả giá rất đắt đấy, hôm nay nếu cậu không viết được chữ có thể vượt qua chữ của tôi, thì giới thư pháp nước R của các cậu phải ở trước mặt toàn thế giới nói xin lỗi tôi, thừa nhận thư pháp người nước R các cậu không bằng thư pháp của nước J chúng tôi.”

“Hahahaha.”

Vương Bác Thần đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn.

“Đây là sợ đến hoá điên rồi đúng không?”

“Chắc chắn là bị dọa sợ rồi, đúng là không biết tốt xấu.”

“Xem kìa, cậu ta muốn để lại một cái tay đấy à.”

Không ít người cười khinh bỉ nói lời chế giễu, bọn họ căn bản không hề tin một tên nhóc như Vương Bác Thần sẽ có thành tích gì trong lĩnh vực thư pháp.

Lời nói của Đại sư Miyamoto mặc dù khiến người khác khó chịu, nhưng thực lực của người ta ở đó, tên nhóc này lại nhất quyết muốn chết, dám khiêu khích đại sư Miyamoto, đúng là chán sống rồi mà!

Bọn người Chu Đình nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng.

Đại sư Miyamoto khinh thường nói: “Người trẻ tuổi, trong giới thư pháp, nước R các cậu hiện tại không được, nước R các cậu không có người!”

Vương Bác Thần không quan tâm, cầm bút lên, nhắm mắt lại.

Đột nhiên, anh mở hai mắt ra, cả người đầy khí thế, vào thời điểm này bỗng nhiên thay đổi, dường như biến thành một người khác!

Ánh mắt!

Biểu cảm!

Toàn bộ tinh thần, tất cả đều thay đổi!!

Đột nhiên bút được đặt xuống!

Miyamoto Ichiro hơi sững sờ.

Giờ phút này, người trẻ tuổi này cho ông cảm giác thật sự khác biệt!

Trên người anh có một cảm giác không rõ là cảm giác gì, đúng rồi, đó là cảm giác của sách vận.

Giống như cảm giác người và bút hợp lại thành một!

Chu Đình giật mình!

Những người khác cũng kinh ngạc nhìn Vương Bác Thần!
 
Chương 355


CHƯƠNG 355

Tất cả mọi người đều cảm nhận được trên người Vương Bác Thần, giây phút này đã phát sinh thay đổi.

Giống như là cảm giác đó, loại cảm giác vô cùng kỳ diệu chỉ có thể hiểu không thể diễn tả bằng lời.

“Thiên nhân hợp nhất!!”

“Làm sao có thể chứ!”

Miyamoto Ichiro tự lẩm bẩm.

Không sai, thiên nhân hợp nhất!

Những người khác cũng giật mình, giờ phút này cảm giác Vương Bác Thần đem lại cho bọn họ chính là thiên nhân hợp nhất, người và bút hợp nhất!

Đột nhiên, khi luồng khí thế này đạt tới đỉnh điểm, bút trong tay Vương Bác Thần chợt đặt xuống!

Khi nét bút này chấm xuống trên mặt giấy, trong lòng mọi người nhất thời có cảm giác hồi hộp một chút, vậy mà trong vô thức, cảm xúc của họ đã đi theo nét bút này của Vương Bác Thần!

Bọn họ vội vàng nhìn trên giấy.

“Cũng là Hành thư!!”

“Cái gì, cậu ta lại muốn viết Hành thư trước mặt đại sư Miyamoto!!”

“Đúng là một tên nhóc kiêu ngạo.”

Rất nhiều người bị chọc cho phì cười, cái này đúng là không coi ai ra gì, gan to bằng trời mà!

Ở trước mặt đại sư Miyamoto, khiêu chiến bằng Hành thư? Chẳng lẽ không biết trong số những nhà thư pháp còn sống trên thế giới này, đại sư Miyamoto là người viết Hành thư đứng thứ nhất sao? Lại dám ở trước mặt đại sư Miyamoto múa rìu qua mắt thợ, thật là quá kiêu ngạo!!

Đây hoàn toàn không coi đại sư Miyamoto ra gì!

Miyamoto Ichiro cũng bị anh chọc cho tức điên, thật là một tên nhóc tự cao tự đại, dám ở trước mặt ta mà dám khoe khoang, đúng là chán sống rồi.

Cũng tốt, cũng tốt, hôm nay, ta sẽ nhân cơ hội này áp đảo toàn bộ giới thư pháp nước R, ở trước mặt thư pháp Nước J chúng ta, thư pháp nước R các người mãi mãi chỉ có thể đứng sau, các người không được, nước R các ngươi không có người tài!

Miyamoto Ichiro cười lạnh, ông muốn xem tên nhóc không biết tốt xấu này, có thể viết ra cái gì!

“Chữ Vĩnh? Anh ta cũng muốn viết “Lan Đình tập tự” sao?”

Chu Đình giật mình, Miyamoto Ichiro vừa mới viết “Lan Đình tập tự”!

Anh làm vậy là đang cố tình khiêu khích!

Khiêu khích với một bậc thầy thư pháp đẳng cấp thế giới!!

Thật là to gan!!

Nhưng mà giờ phút này, Miyamoto Ichiro lại ngây ngẩn cả người.

Không sai, ông nhìn Vương Bác Thần sử dụng ngòi bút như bay, trong nháy mắt liền ngây người ra!

Không chỉ ông mà những người thực sự hiểu thư pháp ở đây, vào giờ phút này cũng đều sửng sờ đến ngây ra.

Bọn người Chu Đình cũng sửng sốt, bọn họ nhìn thấy được biểu cảm giống như say mê từ trên mặt của Miyamoto Ichiro?

Có chuyện gì xảy ra vậy chứ!

Chu Đình nhỏ giọng hỏi: “Đại sư Miyamoto, ngài sao vậy, ngài…”
 
Chương 356


CHƯƠNG 356

“Im miệng!!”

Miyamoto Ichiro giận dữ mắng mỏ một tiếng, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vương Bác Thần đang lướt bút như bay!

“Đương khi niên hiệu Vĩnh Hoà,

Năm là quý sửu tháng là mộ xuân.

Giủ nhau khắp mặt xa gần,

Lan đình tắm mát nhiều phần thảnh thơi.”

Vương Bác Thần ung dung không vội, bút di chuyển như rồng bay, trong lúc múa bút, trên mặt anh cũng lộ ra nhiều loại biểu cảm khác nhau.

Đau thương.

Xúc động.

Yên bình.

Vui sướng.

Mà dưới ngòi bút của anh, từng con chữ cũng giống như có sinh mạng.

Rất nhiều người không hiểu thư pháp, nhưng sau khi nhìn thấy câu văn của Vương Bác Thần cũng đột nhiên cảm thấy rung động! Khi Vương Bác Thần di chuyển cây bút của mình, bọn họ dường như cảm nhận được cảm xúc ở bên trong đó.

Lúc thì cảm thán cuộc đời ngắn ngủi, lúc thì cảm thán thời gian trôi đi quá nhanh…

Bọn họ cũng không biết tại sao!

Không có nguyên nhân!

Cũng không có nguyên do gì cả!

Nhưng mà, bọn họ cảm thấy trái tim mình run lên, khi nét bút bay bổng lên xuống thì cảm xúc của bọn họ cũng không ngừng nhấp nhô thăng hoa trầm bổng, giống như bỗng nhiên tỉnh ngộ-Hóa ra đây mới là Hành thư!!

Đây là rung động đến từ tâm hồn!!

Sự đồng thuận đến từ linh hồn!

Phù phù!

Khi Vương Bác Thần viết đến câu “Xem văn cũ lòng đà ta điệu, tự nhiên thương không hiểu làm sao.”, Miyamoto Ichiro bỗng nhiên quỳ gối trước mặt Vương Bác Thần!!

Đúng thế!

Miyamoto Ichiro, bậc thầy thư pháp hàng đầu thế giới, đã quỳ xuống!

Quỳ trước mặt Vương Bác Thần!!

Vương Bác Thần không nói lời nào, cũng không làm gì cả, thậm chí còn chưa viết xong thì Miyamoto đại sư đã quỳ xuống!!

Ông ấy trực tiếp bị chữ viết của Vương Bác Thần cảm phục! !

“Miyamoto đại sư !!”

Mọi người đều bị doạ cho giật nảy mình!

Điều này thực sự quá kinh hãi, Miyamoto đại sư thực sự đã quỳ xuống!!

Ông ấy quỳ xuống trước một chàng trai còn rất trẻ!!!
 
Chương 357


CHƯƠNG 357

“Tôi thua rồi!!”

Miyamoto đại sư nhắm mắt, cúi lạy sát đất!

Ông ấy đã nhận thua, thua tâm phục khẩu phục!!

“Đây mới thực sự là bút pháp của “Lan Đình Tập Tự”, tôi chỉ mới bắt chước được da lông, nhưng vị trẻ tuổi này mới thực sự nắm giữ tinh tuý.

Miyamoto Ichiro bất lực mỉm cười, Vương Bác Thần vừa hạ bút thì ông đã biết được mình kém ở chỗ nào, chỉ là ông không cam tâm, không dám tin đối thủ trẻ như thế mà lại có thể vượt qua mình ở lĩnh vực thư pháp.

Nhưng ông càng nhìn, lại càng kinh hồn bạt vía!

Những con chữ do chính ông viết ra chỉ còn là lớp vỏ, là vật chết!!

Còn những con chữ do người thanh niên này viết như vật sống vậy!!

Đúng thế, vào một thời khắc nào đó, ông cảm thấy như những con chữ đó đang sống dậy, dường như Thư Thánh Vương Hi Chi đang sống lại và tự mình viết vậy!

Loại trạng thái đó, loại cảm giác nước chảy mây bay đó, cái khí thế liền mạch lưu loát đó, không phải là thứ ông có thể so sánh được.

“Những con chữ thần kỳ này, cho dù là Thư Thánh tự viết ra thì cũng chỉ đến thế mà thôi.”

“Đẳng cấp ý cảnh này, đẳng cấp bút pháp này, ngoại trừ Vương Hi Chi sống lại, thì trên thế gian này tuyệt đối không có người thứ hai!!”

“Các nét hoành và phẩy chồng lên nhau gần như hợp thành một đường thẳng, nét bút nhẹ nhàng như thổi ra gió, nét chấm tựa đầu ngỗng, ý vị hàm súc!! Điều quan trọng nhất là nội hàm trong đó, được thể hiện một cách rất tinh tế và sinh động.

Nghe những lời bình luận chuyên môn này, những người xung quanh mặc dù không hiểu, nhưng cũng cảm thấy mấy chữ này đẹp hơn chữ của Miyamoto Ichiro.

Không phải nói chữ của Miyamoto Ichiro không đẹp, nhưng nói thế nào đây nhỉ, chữ của Miyamoto Ichiro luôn khiến người ta cảm thấy thiêu thiếu một cái gì đó.

Giống như hai người phụ nữ đẹp như nhau, một người có đôi mắt đờ đẫn, tuy xinh đẹp nhưng không có linh tính, thiếu chút thứ gì đó.

Mà người kia có đôi mắt kia linh động có hồn, tròng mắt sáng ngời như sóng nước mùa thu hớp hồn người khác , chênh lệch thoắt cái đã hiện rõ.

Bây giờ, chữ của Miyamoto Ichiro giống như người phụ nữ có đôi mắt đờ đẫn, còn chữ viết của Vương Bác Thần là người phụ nữ tròng mắt sáng ngời như sóng nước mùa thu.

Miyamoto Ichiro dường như đã bị mất hết tinh thần, liên tục cười khổ.

Ông chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ bị đánh bại bởi một chàng trai trẻ vô danh!

Ông ta chán nản nhìn Vương Bác Thần: “Tôi thua rồi, tôi rút lại những gì đã nói trước đây, thư pháp của Nước J chúng tôi kém xa thư pháp của Nước R, tôi sẵn sàng trả giá cho lời nói của mình.”

Chu Đình và những người khác mắt chữ o mồm chữ a!

Thế mà Miyamoto đại sư đã thực sự nhận thua!!

Thật khiến người khác khó mà tin được, điều này khiến người khác không thể tin được !

Thật là doạ người!

Khiến người ta quá kinh hãi!

Miyamoto đại sư, là bậc thầy thư pháp hàng đầu thế giới, ông ấy thực sự đã thua!!

Vương Bác Thần buông bút, xoay người rời đi, lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Nực cười.”
 
Chương 358


CHƯƠNG 358

Toàn thân Miyamoto Ichiro run lên, sắc mặt tái xanh, thật là xấu hổ!

Nực cười!

Đúng thế, người ta chỉ nói hai từ: Nực cười!

Ẩn ý bên trong của người ta là Nước J mấy người mà cũng đủ tư cách để so sánh thư pháp với Nước R chúng tôi? Nực cười!

Đúng vậy, ông ngu dốt cỡ nào mà vẫn tồn tại suy nghĩ so sánh thư pháp với Nước R, phải ngây thơ đến mức nào chứ. Chàng trai trẻ này thậm chí còn không thèm để ý tới ông, là do ông ép người ta vả vào mặt mình!!

Anh ta là ai?

Tại sao ông chưa bao giờ nghe nói về anh ta!

“Miyamoto đại sư, ngài…”

Những người chung quanh này cũng không dám lắm lời, chỉ cảm thấy muối mặt.

Người ta viết xong liền rời đi, tiêu sái nhường nào, thoải mái nhường nào.

Ẩn giấu công và danh!

Cũng không thèm nhìn bọn họ một cái, mặc dù không nói lời nào, nhưng lại khiến bọn họ xấu hổ đến nỗi đỏ mặt tía tai, muốn tìm ngay một cái lỗ để chui vào.

“Sau này, tôi không còn là đại sư nữa, cậu ta mới là đại sư thực sự!!”

Miyamoto Ichiro nhìn bóng lưng của Vương Bác Thần với cảm xúc lẫn lộn.

“Người đó là ai, trình độ thư pháp này thật quá lợi hại!”

“Vừa rồi hình như có người nói Nước R không có người giỏi đúng không?”

“Hiện tại tôi muốn hỏi người đó xem mặt có đau không?”

Có người không hề khách khí nói, vừa rồi Miyamoto Ichiro rất kiêu ngạo, kêu gào muốn giới thư pháp Nước R ở trước mặt bạn bè quốc tế thừa nhận thư pháp Nước R kém hơn thư pháp Nước J.

Mặc dù vừa rồi Chu Đình cùng những người khác đều giống như con cháu nịnh hót Miyamoto Ichiro, nhưng cũng có người tức giận nhưng không dám nói ra.

Thư pháp của các người đúng là không tệ, nhưng các người có cần phải khoa trương thế không? Các người phải khịa Nước R chúng tôi một tí mới vui đúng không?

Vậy thì được, nếu đã thế thì chúng tôi cũng không cần cho các người mặt mũi!

Kẻ thích làm nhục người khác thì cũng thường bị người khác làm nhục !

Thật sự cho các người mặt mũi rồi đấy chứ? Nói về thư pháp, Nước R chúng tôi chính là tổ tiên của các người!!

Cháu chắt như các người mà dám khua môi múa mép ở trước mặt tổ tiên à, cho là không có ai trị được phải không.

Lúc trước nhiều người không dám phản bác, nhưng hiện tại đã tìm được cơ hội, ngay cả mặt mũi của Chu Đình cũng không cho.

Chu Đình mặt đỏ như đít khỉ, vừa rồi còn luôn coi thường Vương Bác Thần, bây giờ vả bôm bốp vào mặt, ngay cả Miyamoto Ichiro cũng quỳ xuống, anh ta còn dám nói cái gì nữa?

“A!”

Nhiều người la a á, cố tình la ó.
 
Chương 359


 

CHƯƠNG 359

“Bớt làm mất mặt đi, mau cút khỏi đây, trở về làm cậu cả nhà họ Chu, cũng không kém thằng ngốc nhà họ Chu là bao.”..

Miyamoto Ichiro nhíu mày, không biết nghĩ tới cái gì, kinh hãi liếc mắt nhìn hướng Vương Bác Thần rời đi, mang theo đám người Chu Đình, chán nản rời đi.

Vương Bác Thần không quan tâm đến chuyện vừa xảy ra, những thứ anh học quá nhiều, nào là thư pháp, y học, phong thuỷ âm dương, v.v, đều là đỉnh cao ở trên đời, chẳng qua anh không thèm khoe khoang thôi .

“Anh là…Vương Bác Thần?”

Vương Bác Thần quay đầu lại, một người phụ nữ trang điểm xinh đẹp, vóc người mảnh mai, mặc một chiếc váy hồng phấn đang nhìn anh.

“Cô là?”

Vương Bác Thần cau mày, cảm thấy có chút quen thuộc.

“Đúng là cậu rồi, tớ là Dạ Anh Thư, cậu quên rồi sao?”

Người phụ nữ quở trách nói: “Hồi cấp ba, Dạ Anh Thư tớ học lớp 1, luôn đứng đầu khối và là hoa khôi của trường cấp 3 chúng ta nữa, nhớ ra chưa.”

“À, là cậu à.”

Vương Bác Thần hơi xấu hổ, lúc này anh mới nhớ ra Dạ Anh Thư là ai.

Thời trung học, Dạ Anh Thư luôn là người đứng đầu trong lớp khoa học xã hội, và điều quan trọng nhất là cô ấy rất xinh đẹp khiến nhiều học sinh vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị.

Đứng đầu khối thì cũng thôi đi, nhưng đứng đầu khối lại cộng thêm danh hiệu hoa khôi học đường, vậy thì không đơn giản rồi.

Mà Dạ Anh Thư là một cô gái đặc biệt có cả hai trong một!!

Điều quan trọng nhất là cấp 3 năm ấy Dạ Anh Thư khi đó vẫn còn rất ngông, cô từng ở trên bục lãnh thưởng, trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh của trường nói rằng: “Có Dạ Anh Thư em ở đây, người khác đừng hòng lấy được danh hiệu nhất khối, à, cả danh hiệu hoa khôi nữa, các bạn nữ khác cũng đừng hòng.”

Lời nói của Dạ Anh Thư vẫn xéo xắt như xưa: “Vẫn chưa nhớ ra tớ là ai ư? Có hơi quá đáng rồi nha.”.

Vương Bác Thần cười nói: “Làm sao có thể, cậu là truyền kỳ của trường cấp 3 chúng ta mà, sao cậu lại ở chỗ đây?”

“Những dịp như thế này tớ nhất định phải đến chứ, không đến thì làm sao kiếm được tiền?”

Dạ Anh Thư cười thần bí, tao nhã nhấp một ngụm rượu vang, tựa vào trên bàn, nói: “Phiền phức tới tìm cậu rồi kìa.”.

“Hả?’

Vương Bác Thần ngơ người.

Dạ Anh Thư liếm môi thì thầm: “Chu Lam Lam là bạn thân của tớ.”

Vương Bác Thần cau mày nhìn cô.

Dạ Anh Thư đột nhiên không để tâm đến hình tượng, phì cười: “Doạ cậu à, nhưng Chu Lam Lam quả thực là bạn thân nhất của tớ, cô ấy cũng không định buông tha cho cậu đâu.”.

Dạ Anh Thư sắc mặt kỳ quái nói: “Cậu nói xem, nếu tớ hãm hại cậu, thì tớ có thể thành công không?”

“Cậu có thể thử.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top