Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thần Chủ Ở Rể

Dịch Thần Chủ Ở Rể
Chương 420


CHƯƠNG 420

Nhưng mà nghe nói là lúc đó đã chọc giận Tư Lam, trực tiếp đánh Hồ Kiệt và Ngô Kỳ Long một trận, còn nói là trong thương trường, công ty tranh giành thất bại lại chạy tới phủ Thống đốc khóc than là có chuyện gì hả? Không có bản lĩnh thì đừng có kinh doanh, các người nghĩ vậy là có công bằng với người khác không?

Đây chính là nguyên văn lời Tư Lam đã nói.

Đương nhiên là Tư Lam cũng đang diễn trò, còn ai bị sập bẫy thì không biết rồi.

Nói tóm lại ngày hôm nay thành phố Hà Châu phải nói là tin đồn và những câu chuyện bay đầy trời, tiếng khóc hòa với tiếng than, quả thật vô cùng đặc sắc.

Ở bên phía võ thuật Giang Nam, tin tức báo thù cho tông sư Viên Trình lại càng xôn xao, khí thế đó dường như là muốn ăn tươi nuốt sống Vương Bác Thần.

Châu Phong là người am hiểu kỹ năng thuật chiến đứng đầu cũng đã lên tiếng, hai ngày sau, khi đại hội liên minh võ thương được bắt đầu, chính là ngày mà Vương Bác Thần mất mạng.

Anh ta tuyên bố muốn tiến hành cuộc chiến sinh tử với Vương Bác Thần, cả hai bên ký giấy sinh tử.

Theo cách nói đó, cuộc chiến sinh tử giữa anh ta và Vương Bác Thần chính là nghi thức khai mạc cho đại hội liên minh võ thương.

Nhất định phải chết.

Phải có một bên tử vong.

Tin tức này chẳng những làm chấn động thành phố Hà Châu, mà còn hù doạ năm tỉnh Giang Nam, ngay cả giới giải trí cũng chấn động.

Châu Phong ngoại trừ danh xưng người tinh thông công phu, đây chính là đại tông sư thực thụ.

Châu Phong chính là một trong số tam đại tông sư Giang Nam.

Bây giờ anh ta lại muốn tiến hành cuộc chiến sinh tử với Vương Bác Thần, chuyện này thật sự quá kinh khủng.

Rốt cuộc cũng đã có thể nhìn thấy Châu Phong ra tay.

Đây chính là niềm vinh hạnh của Vương Bác Thần, có thể chết trong tay của đại tông sư Châu Phong, cũng coi như làm tổ tông nở mày nở mặt.

Tất cả mọi người đều đánh giá cao Châu Phong.

Mà dường như Vương Bác Thần chưa từng nhận được tin tức này, một lần lộ diện cũng không có.

“Bây giờ nên làm gì đây.”

Triệu Thanh Hà gấp rút như kiến còn trên chảo nóng, cô thật sự không có cách nào khác.

Vốn dĩ định tìm Tư Lam và Canh Phong giúp đỡ, nhưng mà gọi mãi lại không thể kết nối với hai người đó.

Vương Bác Thần an ủi: “Đừng lo, chỉ là một tên đại tông sư, chẳng thể khiến anh lo lắng, đại tông sư chết trong tay anh bao nhiêu còn chưa đếm xuể.”

“Anh có thể nghiêm túc được một chút không hả, Triệu Thanh Hà tức đến phát khóc: “Đây chính là đại tông sư đó, trong ba trăm triệu người ở Giang Nam, tính luôn cả Viên Trình thì tổng cộng có bốn người, Viên Trình chết là do ngoài ý muốn, anh cho rằng lần nào cũng may mắn như vậy hả. Không được, anh đi xin lỗi với em đi, đi nói rõ tình huống, chỉ cần không thi đấu thì có làm cái gì chúng ta cũng chấp nhận, anh tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.”

Trần Ngọc thở phì phò nói: “Bọn họ có nói lý không vậy, cái tên Viên Trình đó không phải do bệnh tim tái phát nên không qua khỏi à? Có liên quan gì với Bác Thần chứ, cái tên khốn nạn Châu Phong đó không có đầu óc hả!”
 
Chương 421


CHƯƠNG 421

“Liên minh võ thương chó má gì, chúng ta không tham gia, xem xem bọn họ có thể làm gì chúng ta. Nếu như anh ta dám đến đây, mẹ cũng dám ra mặt, nhìn mẹ đánh chết anh ta, thật sự cho rằng gia đình chúng ta dễ lừa gạt lắm à, làm như ai cũng có thể đến dẫm đạp.”

Trong lòng Vương Bác Thần vô cùng ấm áp, mặc dù mẹ vợ và vợ đều là người bình thường, không thể giúp gì được cho anh, nhưng mà phần tình cảm luôn đứng về phía anh bất cứ lúc nào đã đủ rồi.

“Thanh Hà, mẹ, hai người đừng lo lắng nữa, nếu như những người đó đã dám đến, chúng ta có không đi đi nữa thì bọn họ cũng sẽ đến gây phiền phức, còn không bằng đi đi, với lại mọi người lại không có lòng tin với con như vậy à? Viên Trình bị một tiếng hét của con dọa chết đấy.”

Triệu Thanh Hà và Trần Ngọc vô cùng tức giận: “Là do ông ta bệnh tim tái phát mới chết.”

“A… đau chết tôi rồi!”

Trong nhà họ Triệu truyền đến một tiếng kêu thảm thiết như tiếng mổ heo, thật sự vô cùng bi thảm.

Triệu Long đau đến nỗi mồ hôi đầy đầu, sắc mặt trắng bệch.

Sau khi khám bệnh xong, đùi phải bị dẫm đến mức xương gãy như bột mịn, cả đời này cũng không thể khỏe lại.

Jonh nằm ở trên giường rên hừ hừ, phần xương ngực bị gãy đã được gắn lại, nhưng mà trong cặp mắt màu xanh ấy phát ra ánh sáng lạnh lẽo khiến cho người khác không rét mà run.

Anh ta là một người vô cùng giàu có ở gia tộc William, là một sự tồn tại hơn bất cứ ai.

Vậy mà lúc này lại bị người khác đánh trọng thương ở một thành phố Hà Châu nhỏ bé.

Đây là đang sỉ nhục gia tộc William, anh ta đại diện cho mặt mũi của gia tộc William.

Nhưng lại bị người khác đánh bị thương nặng đến gãy xương ở Hà Châu, Jonh đây sẽ trở thành trò cười.

Không được, anh ta nhất định phải tìm thể diện trở về.

Nhất định không thể mất mặt. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nếu không, anh ta sẽ bị gia tộc trừng phạt, thứ mà anh ta mất đi có lẽ là cổ phần mà anh ta thừa kế.

Cái tên Vương Bác Thần đó đáng chết, nên giết, nên chém thành nghìn mảnh, nên rút gân lột da, ngũ mã phanh thây, vậy mới có thể giải trừ mối hận trong lòng anh ta.

Mặt Triệu Hồng sưng phù giống như là gắn cái đầu heo ở trên cổ, hàm răng cắn muốn nát: “Không thể bỏ qua cho bọn họ như thế được, nhất định phải cho bọn họ một sự trừng phạt, con sẽ cho người của con đi đào mộ chú hai lên, nhóm phá dỡ lập tức hành động.”

Triệu Long đau đến run rẩy, tức giận không thể kiềm chế: “Đi, bây giờ cho người đi ngay lập tức, đào mộ ba của nó lên, nghiền xương thành tro, đập bỏ cái chung cư kia cho ba, ba phải để cả gia đình Triệu Thanh Hà biến thành ăn mày!”

Bà cụ Triệu có vẻ lo lắng: “Sẽ không xảy ra chuyện gì bất ngờ đó chứ?”

Jonh dùng tiếng nước R bập bẹ của mình nói một cách tràn đầy oán hận: “Ba yên tâm đi, cháu đã thông báo với phía trên rồi, cứ việc ra tay.”

Nghe thấy lời nói của Jonh, đám người Triệu Long đã hoàn toàn yên tâm, có Jonh làm chỗ dựa, sợ gì không thể xử lý được Vương Bác Thần.

“Tôi nghe nói Triệu Thanh Hà đã đi tìm thư ký Tư và thư ký Canh nhưng lại không thấy người đâu, còn Hồ Kiệt và Ngô Kỳ Long đã dẫn người nhà đến trước cổng phủ Thống đốc quỳ ở đó, lại bị thư ký Tư đuổi ra ngoài, điều này đã nói rõ cái gì? Điều này cho thấy thần chủ vô cùng bất mãn với Vương Bác Thần, đã không thèm quan tâm đến chuyện của Vương Bác Thần nữa.”

Bà cụ Triệu vuốt ve đầu rồng trên cây quải trượng, trong giọng nói tràn đầy vẻ hứng thú trả thù.

Bà ta đã chịu thiệt không ít bởi Vương Bác Thần, hơn nữa còn bị ép phải quỳ xuống.
 
Chương 422


CHƯƠNG 422

Nếu như cơn giận này không thể trút ra, bà ta có chết cũng không thể nhắm mắt.

“Quan trọng nhất là Triệu Thanh Hà lại không thể cứu vớt công ty Hoa Nguyện trở về, đúng là không biết sống chết, bây giờ công ty Hoa Nguyện đã nhận tài nguyên của nhà họ Lý, sáng như mặt trời ban trưa, nó vốn dĩ nên thuộc về nhà họ Triệu chúng ta, Triệu Thanh Hà lại phản bội gia tộc, một chút lợi ích cũng không mang đến cho gia tộc, tuyệt đối không thể bỏ qua cho nó. Cái thứ ăn cháo đá bát, năm đó vẫn còn nhẹ tay đã không nhét cô ta vào lồng heo dìm xuống nước mà chỉ diễu hành cho mọi người xem, vậy mà bây giờ lại không biết cảm ơn, ngược lại còn lấy oán trả ơn, nhất định phải trừng trị cô ta thật nặng.”

Triệu Long nắm chặt nắm đấm, so với Vương Bác Thần, ông ta càng hận Triệu Thanh Hà hơn.

Trong mắt bọn họ, tất cả mọi thứ của công ty Hoa Nguyện nên thuộc về nhà họ Triệu, nên là của bọn họ.

Triệu Hồng cúp điện thoại, cười gằn: “Con đã cho người ra tay rồi, trước tiên đào mộ của chú hai rồi sau đó lại nghiền xương thành tro ngay trước mặt bọn họ, đập phá nhà của bọn họ cho bọn họ tận mắt chứng kiến.”

Jonh chậm rãi nói: “Kim Hãn đã tự mình ra tay, anh ta chính là người đứng đầu trong việc đập phá.”

Mấy người bọn họ mỉm cười nhìn nhau, hiện tại chắc chắn không có sai sót.

“Cái gì? Đào mộ ba tôi? Bọn họ có còn là người nữa không! Súc vật, không bằng một con súc vật.”

Triệu Thanh Hà biết tin suýt nữa thì ngất xỉu.

Người nhà họ Triệu vậy mà lại đi đào mộ ba cô lên!

Ngay cả súc vật cũng sẽ không làm như vậy! Huống hồ còn là người nhà với nhau!

“Mẹ sẽ liều mạng với bọn họ, nếu họ dám động đến mộ của chồng mẹ thì mẹ sẽ treo cổ trước cửa nhà họ Triệu!”

Trần Ngọc tái mặt, lập tức xông ra ngoài.

Vương Bác Thần nhanh chóng đưa hai người đến phần đất tổ tiên nhà họ Triệu.

Người nhà họ Triệu thật to gan, vậy mà lại dám đào mộ của ba vợ!

Người một nhà nhưng lại không bằng người dưng, ngay cả loại chuyện đoạn tử tuyệt tôn này cũng dám làm!

Khi bọn họ đến đất tổ nhà họ Triệu thì trên mặt đất đã lộn xộn hết cả lên. Bài vị của ba vợ vốn được đặt trong nhà thờ tổ nhà họ Triệu nay đã rớt xuống đất.

Một chiếc máy xúc đã chạy đến trước ngôi mộ nhưng bị người ta cản lại, hai bên đang giằng co với nhau.

Một bên là đội phá dỡ, còn bên kia là bảo vệ mà Canh Phong đã bố trí trước đó.

Nhưng đội phá dỡ gần hai ba chục người, còn bảo vệ chỉ có chừng mười người, cho nên đương nhiên không phải là đối thủ của họ.

“Ba…”

“Ba con bé à…”

Nhìn thấy tình cảnh thê thảm này, Triệu Thanh Hà và Trần Ngọc ôm bia mộ trên đất khóc nức nở.

Không dễ gì ba vợ mới được chôn cất trong phần mộ tổ tiên, vậy mà giờ lại thành ra thế này.

“Là ai làm!”

Hai mắt Vương Bác Thần đỏ ngầu, mặt mày dữ tợn, anh nghiến răng hét lên!

Anh thật sự không ngờ người nhà họ Triệu lại dám làm ra loại chuyện không bằng súc sinh như vậy!
 
Chương 423


CHƯƠNG 423

Tiếng hét đột ngột vang lên giống như thiên nhiên đang nổi giận, như thể con hổ nổi giận thoát khỏi lồng, khiến cả hai bên đang giằng co bỗng giật mình.

“Ông mày làm đấy!”

Một người đàn ông đầu hói khoảng chừng ba mươi tuổi bước ra, trên mặt có một vết sẹo dài 8 cm nằm từ ấn đường đến mũi, giống như từng bị người ta chém vào đầu. Mặt mũi anh ta rất hung dữ giống như ác quỷ.

Bộ dạng kia thực sự có thể khiến con nít nín khóc.

“Mày là Vương Bác Thần sao? Mẹ mày, thấy Ba Mắt tao sao còn không quỳ xuống!”

Ba Mắt ném nửa điếu thuốc đang ngậm trong miệng xuống đất, cầm con dao trên tay chỉa vào người Vương Bác Thần: “Anh em đâu, xử cái thằng chết tiệt này khiến nó quỳ xuống cho ông.”

Vương Bác Thần nhìn chằm chằm anh ta, không nói một lời, ánh mắt đáng sợ kia khiến Ba Mắt cảm thấy hơi áp lực.

Anh bước tới từng bước.

“Xử nó!”

“Mẹ mày, cái thằng chết tiệt này!”

Mấy chục người cầm dao, ống thép, mã tấu và các vũ khí khác lao đến chém Vương Bác Thần.

Ba Mắt tự tin đốt một điếu thuốc khác, nhìn Vương Bác Thần với vẻ mặt khinh thường.

Không phải nói Vương Bác Thần rất lợi hại sao? Cũng vậy thôi, anh có giỏi võ cũng phải chịu thua trước những kẻ liều mạng không từ thủ đoạn như anh ta thôi. Ông đây có rất nhiều anh em, không tin không chém chết anh!

Nhưng ngay sau đó, anh ta chợt nhận ra có gì đó không ổn, đồng tử đột nhiên co rút, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi!

Sao có thể mạnh như vậy được!

Chỉ thấy Vương Bác Thần bước từng bước xông tới trước mặt đàn em của anh ta, anh chỉ đấm một quyền đã khiến họ hộc máu nằm co quắp trên đất.

Hai ba chục người còn chưa chạm vào người Vương Bác Thần đã bị đánh bay ra ngoài, hai mắt tối tăm, nằm yên bất động trên đất!

Một cú đấm!

Chỉ với một cú đấm mà đã đánh chết mấy tên đàn em của anh ta.

Ba Mắt sợ hãi, hai chân run lẩy bẩy, điếu thuốc trong miệng rơi xuống đất, đao trong tay cũng không nắm vững.

Quá trâu bò!

Đây là lần đầu tiên anh ta gặp một người mạnh mẽ như vậy!

“Anh, anh đừng tới đây, tôi là Ba Mắt dân xã hội đen, tôi có quen với Trần Tam Gia nữa đấy! Người anh em, làm người nên cư xử có tình với nhau để mai sau còn gặp lại nhau chứ.”

Vương Bác Thần không nói lời nào, tiếp tục tiến về phía trước đấm gãy cổ một tên xã hội đen. Ba Mắt trừng mắt nhìn tên đàn em kia bị đấm gãy cổ, nằm co quắp trên đất như một con chó sắp chết.

Ba Mắt sợ hãi, vội vàng gọi điện cho Trần Tam Gia.

Vương Bác Thần dừng tay, lạnh lùng nhìn anh ta.

Ba Mắt tưởng Vương Bác Thần sợ, dù sao thì nhà họ Trần cũng lập nghiệp từ con đường hắc đạo, chính là ông trùm xã hội đen chân chính.
 
Chương 424


CHƯƠNG 424

Đặc biệt là Trần Tam Gia, ông ta là đại ca xã hội đen Hà Châu. Mặc dù lâu nay ở ẩn nhưng chỉ cần ông ta dậm chân một cái thôi là cả Hà Châu này đều rung chuyển.

Không phải là không có ai khiêu chiến với Trần Tam Gia. Từng có một người tên Quá Giang Long đến từ phương bắc muốn lên làm trùm Hà Châu khiến xã hội đen Hà Châu nghe tin sợ mất mật. Chỉ cần lật đổ được Trần Tam Gia thì có thể trở thành đại ca xã hội đen Hà Châu.

Nhưng ngày hôm sau, xác của Quá Giang Long đã được tìm thấy ở sông Tiềm Long!

Trần Tam Gia chỉ bỏ lại một câu: “Nếu không sợ chết thì cứ việc tới.”

Kể từ đó, không ai dám khiêu chiến địa vị của Trần Tam Gia nữa!

“Biết sợ là tốt, Hà Châu là địa bàn của Trần Tam Gia. Làm người nên biết an phận, phải biết co biết duỗi. Lần này đắc tội với anh coi như tôi sai. Tôi xin lỗi anh, tôi sẽ không nhận công việc này nữa. Từ nay, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.”

“Đến chưa?”

Vương Bác Thần lạnh lùng nói.

“Gì cơ?”

Ba Mắt sững sờ một lúc rồi mới phản ứng lại, mặt đỏ tới mang tai: “Thằng nhãi, đừng tự đâm đầu vào chỗ chết. Không phải chỉ đào một cái mộ thôi sao? Vả lại ông đây cũng chưa đào lên mà. Nếu Trần Tam Gia tới thì mày chắc chắn sẽ chết! Bây giờ thả tao đi, tao sẽ nói Trần Tam Gia giữ lại cái mạng chó của mày.”

Vương Bác Thần lạnh lùng nhìn anh ta.

Nhìn đến mức khiến Ba Mắt rợn tóc gáy, không kiềm được quát lên: “Tam Gia sắp đến rồi đấy. Thằng nhãi, mày không nể mặt đúng không? Mày nhất định muốn đối đầu với tao sao?”

Đúng lúc này, một chiếc xe việt dã Land Rover lao tới.

Hai mắt Ba Mắt sáng lên, vui mừng khôn xiết, anh ta chỉ Vương Bác Thần rồi hừ lạnh: “Tam Gia đến rồi, thằng nhãi, ngày tàn của mày đã đến rồi!”

Trần Tam Gia đã hơn 50 tuổi. Lúc xuống xe, ông ta nhìn thấy Vương Bác Thần thì bất giác rùng mình, vội vàng chạy tới quỳ xuống trước mặt Vương Bác Thần!

“Cậu Vương, Trần Tam Cẩu đã có mặt.”

Trần Tam Gia nơm nớp lo sợ.

Khi ông ta nhận được cuộc gọi của Ba Mắt thì đã biết hỏng việc rồi.

 

Cho nên ông ta vội vàng chạy tới xin lỗi Vương Bác Thần. Ông ta cũng không mắng chửi Ba Mắt qua điện thoại, bởi vì đã không còn quan trọng nữa. Một người đã chết, không đáng để nổi giận.

Ba Mắt trố mắt nhìn, vết sẹo giữa ấn đường cũng đỏ lên.

Anh ta không dám tin những gì mình đang thấy!

Tam Gia đường đường là đại ca xã hội đen Hà Châu, vậy mà lại quỳ gối trước mặt Vương Bác Thần!

Toi rồi!

Anh ta gây họa rồi, anh ta đã chọc phải người không nên chọc rồi!

Ba Mắt đột nhiên mềm nhũn nằm bò trên đất, không ngừng dập đầu.

Vương Bác Thần cũng không thèm nhìn Ba Mắt, chỉ hờ hững nói: “Có người nói ông là ông trùm Hà Châu, ông giậm chân một cái thôi là Hà Châu sẽ rung chuyển.”
 
Chương 425


CHƯƠNG 425

Trần Tam Cẩu sợ run cầm cập: “Cậu Vương, tôi sai rồi, tôi đặc biệt đến đây xin lỗi cậu, tôi nhất định sẽ xử lý chuyện này.”

Vương Bác Thần không nói gì, Trần Tam Cẩu bạo gan đứng lên nhìn chằm chằm Ba Mắt, sau đó cầm một thanh sắt đánh vào đầu Ba Mắt.

Ba Mắt bị đánh ngã xuống đất, anh ta bị đánh choáng váng, máu chảy khắp mặt.

Bây giờ anh ta rất hối hận.

Trước khi đến đây, anh ta có nghe người ta nói Vương Bác Thần rất lợi hại, nhưng khi biết được phủ thống đốc không còn quản chuyện của Vương Bác Thần nữa, anh ta đã động lòng trước 15 tỷ đồng nhà họ Triệu đưa ra.

Nhưng bây giờ anh ta hối hận vô cùng, tại sao lại đi chọc Vương Bác Thần, tại sao lại tham lam 15 tỷ đấy!

“Thằng súc vật này, ai cho mày lá gan đi đào mộ nhà người ta, ai cho mày cái lá gan gây phiền phức cho cậu Vương vậy hả!”

Trần Tam Cẩu xuống tay rất tàn nhẫn, Ba Mắt cũng không có cơ hội gào thét van xin, vì vậy anh ta đã bị Trần Tam Cẩu đánh chết!

Sau đó, Trần Tam Cẩu quỳ trên đất, run rẩy nói: “Cậu Vương, đây là lỗi của tôi, tôi sẵn sàng gánh chịu mọi trách nhiệm.”

“Ông không gánh nổi đâu.”

Vương Bác Thần lạnh lùng bỏ lại một câu rồi đi đến an ủi mẹ vợ và vợ.

Câu nói này khiến Trần Tam Cẩu, ông trùm xã hội đen thành phố Hà Châu mất hồn mất vía.

“Đi giết hết cả nhà Ba Mắt cho tôi, tôi không muốn thấy một ai còn sống sót cả.”

“Khôi phục nơi này về trạng thái ban đầu cho tôi, triệu tập tất cả mọi người đến nhà họ Triệu đòi một lời giải thích.”

Trần Tam Cẩu đã biết Ba Mắt bị nhà họ Triệu sai khiến từ lâu.

Nếu nhà họ Triệu muốn tự tìm cái chết, vậy thì thành toàn cho bọn chúng!

Trần Tam Cẩu quỳ trên đất không dám nhúc nhích.

Đúng vậy, ông ta gánh không nổi. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Thần chủ nổi giận, thế giới rung chuyển!

Ngay cả nhà họ Trần bọn họ cũng không thể gánh nổi.

“Mẹ, Thanh Hà, sẽ có người phải trả giá đắc.”

Vương Bác Thần nói một câu rồi đặt bài vị của ba vợ vào vị trí cũ.

Trần Tam Cẩu bước tới nói: “Bà Triệu, cô Triệu, nơi này sẽ sớm trở lại như cũ, tôi nhất định sẽ cho hai người một lời giải thích.”

Triệu Thanh Hà lắc đầu nguầy nguậy, bây giờ cô rất mệt mỏi: “Tôi không cần bọn họ giải thích, tôi chỉ muốn ba tôi được yên nghỉ, tôi chỉ muốn vĩnh viễn đừng để ai quấy rầy ba tôi thôi.”

Trần Ngọc không lên tiếng, chỉ tát Trần Tam Cẩu một bạt tai.

Bà chỉnh lại bài vị của chồng mình, canh giữ tại đây, không đi đâu cả.

Bà sợ bài vị của chồng mình sẽ bị người ta động tay động chân, tro cốt của chồng bà sẽ bị đào lên.

“Chị Thanh Hà, anh rể, không hay rồi, em vừa tới nhà hai người, bên kia đang phá dỡ, đánh nhau tới nơi rồi.”

Lan Tầm vội vàng chạy tới báo tin.
 
Chương 426


CHƯƠNG 426

Vương Bác Thần đột nhiên nổi giận: “Tôi đi xem thử.”

Nói xong, anh lập tức về nhà.

Triệu Long, ông đang tự tìm cái chết đấy!

Tiểu khu rất bừa bãi, cỗ máy phá dỡ khổng lồ đang hoạt động, bụi bay mù mịt.

Có vô số tiếng khóc, tiếng la hét và tiếng đánh nhau.

“Muốn trách thì đi mà trách nhà Triệu Thanh Hà ấy, là bọn họ liên lụy đến các người!” Có người ngông cuồng nói: “Triệu Thanh Hà chọc phải người không nên chọc, Vương Bác Thần đánh cậu chủ Jonh nhà William, cậu chủ Jonh tức giận thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Nơi này đã được nhà họ Triệu mua lại rồi, bây giờ sẽ lập tức phá dỡ, mỗi nhà sẽ được đền bù 300 triệu, nếu không di dời thì đợi chôn cùng luôn đi.”

“Mẹ mày, đền bù 300 triệu thì bọn tao hít không khí để sống hả!”

“Không chuyển, nói gì cũng không chuyển. Nhà ở đây đã lên tới 30 triệu một mét vuông, vậy mà chỉ đền bù 300 triệu thôi sao. Chúng tôi phải làm sao? Chúng tôi không có chỗ ở!”

“Muốn phá dỡ thì phải bước qua xác tôi trước đã. Tôi không tin ông trời sẽ để cho các người lộng hành!”

“Nhà họ Triệu đắc tội bọn họ thì các người đi mà tìm bọn họ chứ sao lại phá nhà chúng tôi. Thử hỏi đất nước còn phép tắc không? Có còn luật pháp không cơ chứ?”

“Các người có gan thì lái xe chà qua người tôi này!”

“Trừ những người trong tòa nhà này, còn lại tránh ra hết cho tôi. Muốn chết thì cứ thử xem, tưởng ông không dám xuống tay sao? Một mạng người cũng chỉ có mấy tỷ, cậu Jonh bồi thường nổi.”

“Mọi người bình tĩnh đừng nóng. Tôi là Kim Hãn bên dịch vụ phá dỡ, tôi cam đoan nhất định sẽ bố trí nhà ở cho các người, sẽ không để các người không có nhà để về. Nếu nghe lời thì chúng tôi sẽ đền bù dựa theo kích cỡ phòng ốc ban đầu của các người, còn nếu không nghe lời thì đừng trách tôi không khách khí. Không giấu gì các người, đây là dự án cấp trên quyết định phá dỡ, cậu Jonh chỉ phụ trách mà thôi.”

Một người đàn ông trung niên mập mạp giở giọng trịch thượng, vênh mặt hất hàm nói.

Chát.

Đột nhiên, một tiếng tát dữ dội vang lên, tên béo Kim Hãn lập tức bay ra ngoài.

Mọi người kinh ngạc nhìn chàng thanh niên.

Vương Bác Thần!

Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn Vương Bác Thần.

Anh vậy mà lại đánh Kim Hãn, ông chủ dịch vụ phá dỡ!

Bây giờ rắc rối to rồi!

Mọi người không muốn di dời là bởi vì tiền đền bù rất thấp, bọn họ muốn đòi thêm mà thôi.

Hơn nữa không ai dám ra tay đánh người, bởi vì Kim Hãn là xã hội đen, không phải là người dễ chọc.

Nếu không thì sao có thể phụ trách hạng mục phá dỡ này được? Mỗi lần phá dỡ là chắc chắn sẽ có người không bằng lòng, nhưng chỉ cần Kim Hãn ra tay là có thể giải quyết được.

Ông ta thực sự dám giết người!

Có lần có một hộ không chịu di dời, cầm cự cả tuần, Kim Hãn trực tiếp phá dỡ nhà chôn cả gia đình kia theo cùng, cuối cùng chỉ bồi thường hơn 3 tỷ đồng.

Thủ đoạn tàn nhẫn như vậy thì ai mà dám đối chọi với Kim Hãn?
 
Chương 427


CHƯƠNG 427

Nhưng bây giờ, Vương Bác Thần lại dám đánh Kim Hãn!

“Mẹ kiếp, mày dám đánh tao?”

Kim Hãn trầy trật bò dậy khỏi đất, năm dấu tay in hằn trên khuôn mặt mập mạp của ộng ta.

Ông ta tức giận đến phát run, chỉ vào mặt Vương Bác Thần: “Thằng nhãi, mày dám đánh tao, mày điên rồi, tao nói cho mày biết, mày chết chắc rồi! Xử nó cho tao!”

Mọi người nhìn Vương Bác Thần với ánh mắt thương cảm, không ai dám đứng ra bênh vực Vương Bác Thần.

Kim Hãn có thể ngang ngược lộng hành như vậy cũng là vì có chỗ dựa!

Ông ta là em vợ của Tiêu Chiến, Tri phủ tỉnh Lâm An!

Ai chọc ông ta coi như xác định!

Nhiều năm qua, Kim Hãn lộng hành độc tài nhưng không ai dám quản chế, cho dù có gây chuyện gì cũng sẽ bình an vô sự.

Sau rất nhiều năm phá dỡ nhà cửa, chưa kể đến người chết, số người ông ta đánh tàn phế không tới 200 thì cũng có 100 người. Có vô số người kiện cáo, nhưng cũng không làm gì được Kim Hãn.

Hơn nữa Kim Hãn làm việc rất cẩn thận, mặc dù ai cũng biết nhưng không có bằng chứng, mọi vụ kiện đều bị dừng lại vì không có bằng chứng.

Bây giờ Vương Bác Thần đánh ông ta, anh thật sự đã gây ra chuyện động trời rồi!

Mọi người đều lắc đầu ngán ngẩm, Vương Bác Thần quá hiếu thắng.

“Các người đang làm gì vậy?”

Lúc này, một giọng nói đầy quyền lực truyền đến, một chiếc xe chuyên dùng cho thủ trưởng dừng lại, người đàn ông trung niên tóc vuốt ngược bước xuống xe.

Người đàn ông trung niên toát lên vẻ uy nghiêm.

Bên cạnh ông ta là thư kí thứ nhất tỉnh Lâm An.

Lần này, không ai dám nói nữa, Tri phủ Tiêu Chiến đã đến rồi!

Vương Bác Thần chết chắc rồi, người kia là Tri phủ, anh rễ của Kim Hãn, ông ta chắc chắn sẽ đứng về phía em vợ mình.

Bọn họ nhìn Vương Bác Thần với ánh mắt thương hại.

“Anh rể, anh rể, sao anh lại đến đây?”

Kim Hãn y như con chó trung thành chạy tới chỉ vào mặt anh nói: “Anh rể, em bị đánh, anh phải báo thù cho em. Mảnh đất này là đã được cậu Jonh mua lại, em đến giám sát công việc phá dỡ. Nhưng người kia không những không hợp tác mà còn đánh em!”

Tiêu Chiến cau mày nhìn Vương Bác Thần.

Tiêu Chiến biết rõ thằng em vợ của mình là loại người gì, nhưng ông ta trước nay làm việc rất cẩn thận và chưa bao giờ để xảy ra chuyện. Bây giờ Tiêu Chiến đang trong thời điểm quan trọng để thăng chức, nếu có thể giữ Jonh ở lại tỉnh Lâm An và để cậu ta đầu tư vào một số dự án lớn thì đó sẽ là một thành tích lóa mắt!

Hơn nữa, cho dù không có chuyện này thì ông ta vẫn phải bảo vệ Kim Hãn. Sau bao nhiêu năm làm việc, ông ta có thể leo lên được vị trí hiện tại không liên quan đến cách làm việc quyết đoán tàn nhẫn của Kim Hãn.

Vả lại, đàn ông làm việc không câu nệ tiểu tiết, chỉ cần có thể lập được thành tích thì những chuyện khác đều là chuyện nhỏ. Nếu Kim Hãn xảy ra chuyện gì thì con hổ cái ở nhà sẽ không bỏ qua cho ông ta.

Ông ta có thể leo lên được vị trí hiện tại một phần cũng nhờ đến sự giúp đỡ của ba vợ…
 
Chương 428


CHƯƠNG 428

Tiêu Chiến sa sầm mặt, không vui: “Người anh em này, nếu tiền bồi thường khiến cậu không hài lòng thì chúng ta có thể thương lượng, nhưng đánh người là cậu sai.”

Vương Bác Thần lạnh lùng nói: “Trên thế giới này không có quá năm người xứng xưng hô anh em với tôi, ông là cái thá gì mà dám gọi tôi là anh em.”

Gì cơ?

Sao anh lại dám nói với Tri phủ bằng cái giọng điệu đó?

Thật sự quá ngông cuồng!

Ngông cuồng hết thuốc chữa!

Dám nói lãnh đạo tỉnh Lâm An là cái thá gì, Vương Bác Thần muốn chết sao?

Còn dám nói tri phủ không đủ tư cách gọi anh là anh em?

Quả thật gan to bằng trời!

Quá ngang ngược!

Coi trời bằng vung!

Tự cao tự đại!

Tiêu Chiến cũng sững sờ, ông ta chưa từng nghĩ tới sẽ có người dám nói với ông ta như vậy.

Lẽ nào mình nghe nhầm?

Kim Hãn trầm giọng nói: “Anh rể, thằng nhãi này xem thường anh, dám nói anh là cái thá gì…”

“Tôi không điếc!”

Sắc mặt Tiêu Chiến rất khó coi, mặt mày nhăn nhó.

Ông ta không nghe nhầm!

Thằng nhãi này thực sự sỉ nhục mình trước mặt rất nhiều người!

To gan!

Tiêu Chiến lạnh lùng nói: “Chàng trai trẻ, cậu không quen tôi cũng không sao, mắng tôi cũng không sao, tôi có thể rộng lượng bỏ qua. Nhưng dù sao tôi cũng lớn hơn cậu mấy chục tuổi phải không? Dựa theo vai vế thì tôi cũng coi như là trưởng bối của cậu đúng không nào? Vậy mà cậu lại không có một chút tôn trọng người trưởng bối này. Không ai dạy dỗ cậu sao, ba mẹ cậu dạy cậu như vậy hả?”

Chát!

Vương Bác Thần tát Tiêu Chiến một bạt tai khiến ông ta xoay liên tiếp ba vòng tại chỗ.

Giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Điếc không sợ súng!”

Ầm!

Cảnh tượng này như sấm sét giữa trời quang khiến ai cũng choáng váng!

Vương Bác Thần đánh Tri phủ!

Anh tát tai Tri phủ khiến ông ta xoay ba vòng!

Chuyện này…

Tất cả mọi người đều há hốc mồm, kinh hãi, hoảng sợ, hoang mang!

Cảm thấy sợ hãi!

Lạnh sống lưng!

Đó là Tri phủ đấy!

Đó là lãnh đạo của tỉnh Lâm An!
 
Chương 429


CHƯƠNG 429

Là quan chức cấp cao!

Vậy mà lại bị Vương Bát Thần tát tai!

Trời sập rồi!

Tiêu Chiến bị tát một bạt tai đến giờ vẫn chưa hoàn hồn.

Ông ta ngây người nhìn Vương Bác Thần, ông ta vậy mà bị người ta tát!

Lại còn bị một thằng ở rễ tát nữa!

Ông ta sống tới từng tuổi này rồi nhưng đây là lần đầu tiên bị tát!

Ông ta là Tri phủ Lâm An nhưng lại bị ăn một cái tát ngay trước mặt chỗ đông người!

Trong phút chốc, đôi mắt Tiêu Chiến trở nên đỏ ngầu và khát máu!

Ánh mắt lạnh thấu xương nhìn thẳng vào mắt Vương Bác Thần.

Như thể nhìn thấy bốn tia chớp va chạm giữa không trung bắn ra những tia lửa vô hình.

“Vương Bác Thần, mày thật to gan!”

Thư kí thứ nhất phản ứng nhanh, hét lên đầy giận dữ: “Thằng nhãi to gan ngạo mạn kia, mày dám đánh Tri phủ sao, mày không muốn sống nữa hả? Người đâu, bắt tên điên này lại hỏi tội cho tôi.”

Chát!

Vương Bác Thần lại tát thư ký thứ nhất, cái tát này nhanh đến mức trở tay không kịp, thư ký thứ nhất còn chưa kịp phản ứng hoặc thậm chí không nhìn thấy Vương Bác Thần ra tay lúc nào. Ông ta cảm thấy mặt mình nóng bừng như muốn nứt ra.

Cả người bay lên va trúng vào tên vệ sĩ phía sau.

Hít!

Kinh ngạc!

Sửng sốt!

Không thể tin được!

Không dám tin!

Không thể tưởng tượng nổi! Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Thư kí thứ nhất cũng bị đánh!

Vương Bác Thần đã đánh Tri phủ, lại còn đánh cả thư kí thứ nhất!

Anh… anh thật sự chán sống rồi, chê mình sống quá lâu sao.

Mọi người cũng sợ hết hồn.

Không ai ngờ được Vương Bác Thần lại to gan ngạo mạn như vậy!

“Quản tốt chó của ông đi.”

Vương Bác Thần nói.

Gì cơ?

Mọi người khiếp sợ, Vương Bác Thần muốn chết hả.

Tiêu Chiến tức giận gầm lên: “Người đâu, bắt tên điên này lại cho tôi!”

“Ai muốn bắt Thần chủ?”

Một giọng nói lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm đột ngột cất lên.

Người phụ nữ với tư thế hiên ngang chậm rãi bước tới.
 
Chương 430


CHƯƠNG 430

Nhìn thấy cô ta, hô hấp của mọi người như ngưng trệ!

Âm thanh lạnh lùng tới cực điểm, cứ như có thể khiến không khí xung quanh đóng băng!

Khiến mọi người không nhịn được mà rùng mình!

Dường như ngay cả nhiệt độ xung quanh cũng giảm xuống mười mấy độ!

Một luồng sát khí mạnh mẽ ập thẳng tới, như mang theo cả núi thây biển máu, ép cho mọi người phải liên tục lùi về sau!

Người phụ nữ chậm rãi bước tới. Mỗi bước đi đều như dẫm lên lên tim mọi người, khiến tim bọn họ như quấn vào nhau, không dám nhìn người phụ nữ đó.

Bọn Tiêu Chiến và bí thư thứ nhất tái mặt, kinh ngạc nhìn người phụ nữ!

Thư ký Tư!

Nhưng lời Tư Lam sắp nói còn khiến bọn họ khiếp sợ hơn.

“Ai dám bắt Thần chủ?”

Bọn Tiêu Chiến không phải kẻ ngốc, trong phút chốc liền phản ứng lại ngay!

Thần chủ!

Họ kinh ngạc nhìn Vương Bác Thần như vừa nhìn thấy quỷ. Đau đớn trên mặt dường như biến mất, toàn thân lạnh toát, lạnh tới mức khiến họ rùng mình.

Thần chủ!

Vương Bác Thần là thần chủ!

Một Vương Bác Thần luôn bị bọn họ khiển trách lại là thần chủ một mình thống trị thiên hạ, không ai dám chọc vào!

 

Sao có thể?

Sao có thể chứ!

Sao Vương Bác Thần lại là thần chủ chứ!

Người đàn ông khuynh đảo thiên hạ, khiến quỷ thần đều khóc than sao lại chọn cách ở rể chứ?

Trong khoảng thời gian này, tất cả mọi người đều nhắm vào Vương Bác Thần. Nhân vật mà mọi người hô hào doạ giết lại là thần chủ sao?!!!

Nhưng chuyện này không quan trọng, tất cả đều không còn quan trọng nữa!

Tư Lam sẽ không lừa bọn họ!

Vì không ai mạo danh tôn hào cao quý đó!

Cũng không ai đủ khả năng để gánh vác hai tiếng “Thần chủ” này!

Quốc chủ xưng bá, chiến thần chi vương, chính là thần chủ!

Nhưng càng có một cách nói phù hợp hơn.

Chính là: Gần như thần linh, thống lĩnh nhân gian, chính là thần chủ.

Vị thần nhân gian, chủ nhân phàm trần!

Tiêu Chiến có thể cảm nhận được rõ ràng rằng linh hồn mình đang vùng vẫy cố gắng thoát ly khỏi cơ thể này.

Ông ta run rẩy quỳ sụp xuống!
 
Chương 431


CHƯƠNG 431

Quỳ ngay trước mặt Vương Bác Thần!

Bí thư thứ nhất cũng ngồi phịch xuống đất. Anh ta cũng muốn quỳ nhưng hai chân đều mềm nhũn như không còn thuộc về cơ thể này. Anh ta không chịu nổi nữa rồi ngã lăn xuống đất.

Toàn thân Kim Hãn cũng run lên như vừa gặp quỷ. Ông ta chỉ biết gào lên thảm thiết: “Aaaaa…” Có vẻ là đã sợ tới mức mất cả giọng, tim như muốn nổ tung khỏi lồng ngực.

Thần chủ!

Vương Bác Thần là thần chủ!

Đám cư dân trong tiểu khu đều há hốc.

Họ không ngờ thằng nhóc ở rể nhà Trần Ngọc lại là thần chủ!

Nhớ lại lúc thường châm chọc anh vài câu, lăng mạ anh vài câu, đám người kia liền sợ tới tè ra quần, vội vàng quỳ sụp xuống đất không dám ngẩng đầu.

Nhưng từ đáy lòng lại trào dâng chút tự hào. Thì ra thần chủ sống cùng khu với họ đó!

Nhưng lúc trước bọn họ đã cười nhạo thần chủ như thế, liệu anh có tính sổ hay báo thù họ không?

Không ai dám ngẩng đầu lên, tất cả đều đang quỳ dưới đấy.

“Còn cần tháo nữa không?”

Vương Bác Thần bĩnh tình nói.

Tiêu Chiến lắp bắp: “Thần..thần chủ…tôi…tôi..”

Bỗng Vương Bác Thần hét lên: “Tôi hỏi ông có cần tháo nữa không?”

“Thần chủ tha mạng, thần chủ tha mạng, tôi không dám, tôi không dám nữa.

Tiêu Chiến chỉ biết dập đầu nhận tội. Ông ta biết mình tiêu rồi, hoàn toàn tiêu rồi.

Ông ta vốn định đi tới nhà họ Triệu để thăm William, vừa lúc đi ngang qua đây thôi. Nhưng ai mà ngờ thần chủ, thần chủ lại ở đây chứ!

“Ông định tới nhà họ Triệu sao?”

Vương Bác Thần hơi nheo mắt.

“Đi ngang qua, chỉ là đi ngang qua thôi, xin thần chủ tha mạng.” Tiêu Chiến không dám đi đâu nữa.

“Ông không đủ tư cách để làm thuộc hạ của tôi. Nếu đã muốn đến nhà họ Triệu thì cứ đi đi đi. Sẵn tiện tôi cũng muốn đến xem thử. Phải ăn mặc đàng hoàng một chút để không làm mất mặt cái chức lãnh đạo của ông chứ.”

Vương Bác Thần vô cảm.

Có một vài chuyện phải giải quyết trong hôm nay.

“Thần chủ, tôi sai rồi, tôi không đi nữa, tôi không đi nữa đâu.”

Tiêu Chiến không ngừng dập dầu, ông ta chẳng dám đi đâu nữa.

Tư Lam đá ông ta một phát: “To gan, dám không nghe lệnh của thần chủ à!”

“Tôi đi, tôi đi ngay đây.”

Tiêu Chiến sợ tới phát khóc, vội vàng bò dậy đi tới nhà họ Triệu.

Đường đường là lãnh đạo Lâm An mà lại bị doạ tới phát khóc. Nước mắt nước mũi đều chảy ròng ròng, ông ta chạy như điên.

Ông ta không dám không đi, không dám không nghe lời.

Ông ta biết rõ rằng lần này mình chỉ còn con đường chết, nhưng vẫn không dám trái lệnh.
 
Chương 432


CHƯƠNG 432

Đó là thần chủ đó!

Lúc này, không ai quan tâm Kim Hãn còn sống hay đã chết.

Ông ta nằm liệt trên đất, đáy quần đã dính đầy phân và nước tiểu, bốc lên mùi hôi thối nồng nặc.

Mọi người đều quỳ dưới đất, họ lo sợ Vương Bác Thần sẽ giận lây lên mình, dù gì trước đây bọn họ cũng thể hiện không ít trước mặt Trần Ngọc.

Bây giờ bỗng phát hiện ra Vương Bác Thần là thần chỉ, sao không sợ cho được.

“Đứng lên đi, cũng quên chuyện này đi.”

Nói xong, Vương Bác Thần xoay người rời đi.

Họ đều là những người bình thường, chỉ hơi thích khoe khoang một chút chứ thật ra cũng chẳng có gì. Không tới mức phải tính toán với bọn họ.

Tư Lam cũng vội vàng theo sau.

Đợi đến khi Vương Bác Thần rời đi, mấy người kia mới dám đứng dậy.

“Trời ạ, thì ra Vương Bác Thần là thần chủ.”

“Lúc này tôi sợ suýt chết rồi, khí thế đó quá mạnh mẽ, tôi xém chút nữa là tè ra quần luôn.”

“Im miệng, đừng nói nữa, tôi đã tè luôn rồi.”

“Không hổ danh là thần chủ, đúng là rất rộng lượng, không hề giận lây lên chúng ta.”

“Không thì sao người ta trở thành thần chủ được chứ. Tôi bảo này, mọi người đừng nói chuyện này ra ngoài, có lẽ mẹ con Triệu Thanh Hà còn chưa biết đâu.”

Mọi người bàn tán xôn xao, không ai cười nhạo người lúc nãy tự nhận đã tè ra quần cả.

Dù sao chính họ cũng sợ tè ra quần mà, có tư cách gì mà cười người ta chứ.

Lúc này, bầu trời thành phố Hà Châu bỗng bị mây đen bao phủ, ngột ngạt tới mức khó chịu.

Gió thổi mạnh hơn, tuyết rơi lả tả.

Trên không trung phảng phất một cảm giác ớn lạnh!

Tựa như có thứ gì đó sắp bùng nổ.

Vương Bác Thần từng bước từng bước đi về phía nhà họ Triệu.

Tư Lam theo sát đằng sau.

Tại nhà họ Triệu.

Lúc này, Tiêu Chiến và bí thư thứ nhất vừa bước vào nhà.

“Lãnh đạo, ngài tới rồi, mời vào mời vào.”

Triệu Long lết cái chân què của mình ra, vội vàng ra ngoài nghênh đón.

Tiêu Chiến phớt lờ ông ta.

Hiện giờ, Tiêu Chiến chỉ hận không thể bóp chết Triệu Long.

Nếu không phải vì thằng ngu này thì ông đã không đắc tội với thành chủ rồi!

Lần này, bản thân ông chỉ còn lại đường chết, nhưng dù có chết thì ông cũng phải kéo theo vài người lót lưng.

Thằng ngu Triệu Long này chính là một miếng lót lưng không tệ.
 
Chương 433


CHƯƠNG 433

Dù biết là không còn đường sống thì ông ta cũng phải diễn cho vở kịch này cho xong đã.

Ông không dám không diễn!

Chỉ hi vọng thần chủ có thể rộng lượng đại phát từ bi mà tha cho người nhà của ông.

Về phần bản thân, Tiêu Chiến đã không còn chút hi vọng sống sót gì rồi.

Triệu Long có chút xấu hổ. Người ta phớt lờ ông ta là muốn nói rằng, ông không có tư cách nghênh đón tôi.

Nhưng dù có biết thì không vẫn vẫy đuôi la liếm nịnh nọt.

Jonh đưa tay ra rồi bắt tay với Tiêu Chiến, sau đó xổ một tràng tiếng anh.

Tiêu Chiến gật đầu: “Tôi đã làm hết những gì có thể rồi. Hi vọng anh sẽ giữ lời hứa tăng mức đầu tư vào Lâm An.”

Jonh vội gật đầu. Anh ta vốn định đầu tư vào Tân Thành để làm thần chủ hài lòng.

Nhưng hiện giờ, thằng nhãi Vương Bác Thần đã chọc giận anh ta!

Nếu không giết được Vương Bác Thần, anh ta sẽ không thể ăn ngon ngủ yên.

Jonh giận dữ tiếp tục nói một tràng tiếng Anh, đại loại là nhất định phải giết chết Vương Bác Thần.

Tiêu Chiến cười lạnh, không thèm để ý tới Jonh.

Lát nữa, khi cậu biết được Vương Bác Thần là thần chủ thì dù tổ tông nhà cậu có tới đây cũng vô dụng.

Hi vọng anh ta đừng khóc quá thảm.

“Lãnh đạo, mời ngài ngồi.”

Bà cụ nhà họ Triệu vội nịnh nọt mời Tiêu Chiến ngồi xuống.

Tiêu Chiến cũng không khách khí, ông ta ngồi xuống vị trí chủ toạ rồi nhìn sang Triệu Hồng: “Cô và Jonh đăng ký kết hôn rồi à?”

Triệu Hồng căng thẳng: “Vâng ạ, Jonh định đầu tư thêm vào nước R. Sau khi bên thành phố mới được xây dựng xong, gia tộc William sẽ tăng tỉ lệ đầu tư lên, hi vọng ngài có thể giúp chúng tôi nói tốt vài câu với thần chủ.

Tiêu Chiến chẳng ừ hử gì cả.

Nói tốt vài câu? Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Mấy người cứ chờ chết đi!

Thần chủ sắp tới rồi!

Lát nữa, các ngươi sẽ phải khóc to thôi!

Một đám ngu đám đào hố ông đây, các ngươi cũng đừng mơ mà thoát!

Triệu Long nịnh nọt: “Nhờ có ngài giúp đỡ mà chúng tôi mới đi được tới ngày hôm nay. Ngài cứ yên tâm, bọn tôi hiểu mà. Nhất định chuyện bên Tân Thành sẽ không khiến ngài mất mặt. Chỉ cần nhà họ Triệu chúng tôi có thể phát triển thì ngài sẽ không thiếu phần đâu. Hi vọng nhà họ Triệu chúng tôi có thể giúp đỡ được đại nhân, cũng mong ngài có trao cho chúng tôi cơ hội này. Từ nay về sau, nhà họ Triệu sẽ làm trâu làm ngựa cho ngài.”

Những lời tâng bốc này thể hiện rõ khả năng xu nịnh của người nói.

Khiến người khác thấy buồn nôn.

Nhưng Triệu Long lại có thể nói trôi chảy như thế, cộng với biểu cảm trung thành trên mặt, có thể xem là nhân tài đấy.
 
Chương 434


CHƯƠNG 434

Triệu Long nói tiếp: “Hiện giờ, Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà đều là những kẻ ngáng đường. Nhưng cũng chẳng thành vấn đề, hiệp hội võ đạo Giang Nam và thương hội Giang Nam sẽ không bao giờ tha cho chúng. Vương Bác Thần nhất định phải chết. Tôi đã tóm gọn được tập đoàn Lý Thị và công ty Hoa Nguyện rồi. Lãnh đạo, ý của tôi là, tôi có thể tặng 30% cổ phần cho người nhà của ngài. Dù gì hạng mục xây dựng ở Tân Thành cũng là một hạng mục lớn, nếu không ngài chỉ điểm thì bọn tôi đã không thể hoàn thành rồi.”

“Tôi không thiếu mấy thứ đó.”

Tiêu Chiến lạnh lùng đáp.

Ông không hiểu tại sao nhà họ Triệu lại ghét gia đình Triệu Thanh Hà tới vậy. Theo như những gì ông ta biết thì nhà họ Triệu có được ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ ba của Triệu Thanh Hà.

Đám người Triệu Long đã dùng đủ mọi cách hèn hạ để đuổi bố Triệu Thanh Hà ra khỏi công ty. Cả nhà Triệu Thanh Hà không hề làm gì có lỗi với nhà họ Triệu, ngược lại, nhà họ Triệu mới là người hành hạ gia đình Triệu Thanh Hà.

“Sao mấy người lại ghét gia đình Triệu Thanh Hà tới vậy?”

Tiêu Chiến thực sự rất tò mò. Nếu như đám Triệu Long không đối đầu với gia đình Triệu Thanh Hà thì dựa vào quan hệ với thần chủ, nhà họ Triệu đã sớm trở thành gia tộc hạng nhất ở nước R rồi.

Nhưng đám ngu này lại bỏ lỡ cơ hội tốt như thế, tự tay đuổi nhà Triệu Thanh Hà đi.

Thà làm chó còn hơn làm người.

Bà Triệu nghiến răng: “Năm đó, Triệu Thanh Hà chưa cưới mà chửa, bôi tro trát trấu lên mặt nhà họ Triệu chúng tôi, khiến cả gia tộc trở thành trò cười. Sau đó tôi bảo nó gả cho người khác thì nó kiên quyết không nghe, rõ ràng là không thèm xem bà cụ này ra gì! Sau khi thằng nghiệt súc Vương Bác Thần quay về thì không thể hoà hợp với nhà họ Triệu chúng tôi. Nếu không xé xác chúng thành nghìn mảnh thì tôi chết cũng không thể nhắm mắt.”

Vậy thì bà đừng nhắm mắt luôn đi.

Tiêu Chiến hiểu rồi, thì ra là nát từ trong gốc.

Có một lão thái quân vừa bất tài vô năng, vừa cố chấp cả tin, lại còn hồ đồ ở đây, nhà họ Triệu không thối nát mới là lạ!

Triệu Hồng nghiến răng: “Thằng nghiệt súc Vương Bác Thần đó đã giết em trai tôi. Em trai tôi chỉ là muốn bán con nhỏ dã chủng đó đi thôi mà? Không ngờ hắn lại đánh chết em trai tôi, nhất định tôi phải giết hắn sống không bằng chết!”

Triệu Long cười: “Lãnh đạo, không phải là bọn tôi không buông tha cho nhà Triệu Thanh Hà mà là gia đình đó đáng chết! năm lần bảy lượt nhục mạ nhà họ Triệu chúng tôi, không nghe lời trưởng bối, không đặt ai vào mắt, lại còn đánh chết con trai tôi. Không phải chúng chết thì bọn tôi vong!”

“Ờ.”

Tiêu Chiến lạnh nhạt đáp lời.

Bỗng nhiên ông ta cảm thấy, mình chết cũng không oan ức lắm.

Ở cùng phe với một gia đình ngu xuẩn như vậy, lại không ngừng đắc tội thần chủ, đúng là đáng đời,

Nhưng ông ta không cam lòng. Nếu thằng ngu Jonh không tới tìm ông thì chắc chắn ông sẽ không dây dưa với đám người vong ân phụ nghĩa này.

Tiếc là dù có hối hận cũng đã muộn. Chỉ hi vọng thần chủ có thể tha cho người nhà của ông.

“Triệu Long, ông cút ra đây cho tôi!”

Bỗng nhiên, một tiếng hét vang rền truyền vào nhà họ Triệu.
 
Chương 435


CHƯƠNG 435

Vương Bác Thần tới rồi!

Tiếng hét như tiếng sấm khiến Tiêu Chiến không nhịn được mà run lên. Ông ta cười khổ rồi nhắm mắt lại.

Thần chủ tới rồi!

Màn kịch này cũng kết thúc rồi!

Từ nãy tới giờ, bí thư thứ nhất không hề lên tiếng, lúc này anh ta đã sợ tới mức quỳ bệt xuống đất.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Suốt cả quá trình này, anh ta không dám nói một câu, sợ sẽ phá hỏng vở kịch.

Cuối cùng cũng đợi được tới lúc thần chủ đến rồi!

Tiêu Chiến liếc nhìn anh ta rồi thu mắt.

Tuy trong lòng ông cũng rất sợ hãi nhưng dù gì bản thân cũng là người nắm quyền ở Lâm An, chút chuyện này vẫn còn chịu được.

“Thư ký Tôn, anh không sao chứ?”

Triệu Long không đi ra ngoài ngay mà quay sang lo lắng cho bí thư thứ nhất, thầm cảm thấy kỳ lạ.

Thời tiết thế này mà đổ mồ hôi thì hơi bất thường đấy,

Sắc mặt thư ký Tôn tái nhợt, anh ta vội nói: “Không sao, mấy ngày nay cơ thể tôi có hơi yếu nên cứ liên tục ra mồ hôi.”

Không sao cái đầu ông, đều không phải vì lũ ngu các người thì bố mày đâu cần phải chết ở đây!

Mẹ nó!

Đúng là muốn bóp chết thằng ngu này!

Bà Triệu đập bàn đứng đậy, lạnh lùng nói: “Một thằng nhãi ăn nhờ ở đậu còn dám đến đây đập cửa, lãnh đạo, ngài cứ ngồi ở đây đi, nó còn dám đứng bên ngoài sủa, hôm nay tôi không đánh chết nó thì nhà họ Triệu không xứng với danh hiệu gia tộc đứng đầu Hà Châu!!”

“Vương Bác Thần, hắn muốn chết cũng không nhìn xem đây là đâu. Vốn là định mấy ngày sau mới đập chết hắn, không ngờ hắn lại tự mình tìm tới cửa, vậy thì đi chết đi.”

Triệu Hồng hung tợn nói, sự đau rát trên mặt càng khiến cô ta thêm căm ghét Vương Bác Thần!

Sáng nay, suýt chút nữa Vương Bác Thần đã đánh chết cô ta rồi!

Cô ta sẽ không bao giờ quên sự nhục nhã đó!

Đám Triệu Long lập tức xông ra ngoài, có Tiêu Chiến ở đây, bọn họ phải thể hiện thật tốt.

Vương Bác Thần đứng trong sân nhìn bọn Triệu Long, anh lạnh lùng nói: “Một đám nghiệt súc, nể mặt Thanh Hà nên tôi đã cho mấy người cơ hội rồi, Nhưng mấy người năm lần bảy lượt thách thức lòng kiên nhẫn của tôi, tưởng tôi không dám giết người sao?”

“Năm đó tôi đã ngầm ủng hộ bố vợ và giúp nhà họ Triệu phát triển. Nhưng mấy người lại tìm mọi cách nhục mạ gia đình vợ tôi. Tôi vốn định xử lý mấy người từ lâu rồi nhưng Thanh Hà lại cầu xin giúp mấy người nên tôi mới cho mấy người một cơ hội nữa. Nhưng mấy người lại vong ân phụ nghĩa, đào mộ ba vợ tôi, còn phá huỷ nhà của tôi, hôm nay, mấy người không thoát được đâu!”

Vương Bác Thần hiếm khi nói nhiều như thế.

Mỗi một câu đều khiến lòng anh tăng thêm lửa giận!

Anh đã cho nhà họ Triệu rất nhiều cơ hội rồi nhưng bọn họ vẫn không biết điều, liên tục thách thức sức chịu đựng của anh.

Vậy nên hôm nay, anh phải dẹp sạch toàn bộ nhà họ Triệu.
 
Chương 436


CHƯƠNG 436

“Một thằng ở rể mà dám đứng đây kiêu ngạo à. Mày cũng chỉ là con chó của nhà họ Triệu thôi, dám cắn ngược chủ nhân à! Đúng là đáng chết!” Triệu Long tức giận, hai mắt đều đỏ cả lên.

Jonh giận dữ chỉ tay vào mặt Vương Bác Thần rồi tuôn ra một tràng tiếng anh.

Đại loại là: “Vương Bác Thần, lấy danh nghĩa gia tộc William, tao đảm bảo mày chết chắc rồi! Từ trước đến nay không ai dám thách thức quyền uy của gia tộc William, cũng không có ai dám đánh tao tới thế này cả! Hiện tại, lãnh đạo Lâm An đang ở đây mà mày còn dám tự phụ à. Không giết mày thì trời đất khó mà dung thứ!”

“Một gia tộc rác rưởi mà còn dám nhắc tới trước mặt tôi?”

Vương Bác Thần tỏ vẻ ghét bỏ không thèm quan tâm.

Nghe thế, Jonh nổi điên lên. Nếu ánh mắt có thể giết người thì Vương Bác Thần đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.

Dám sỉ nhục gia tộc anh ta, đúng là tự tìm đường chết.

“Nhãi ở rể, mày dám xem thường gia tộc William sao. Gia tộc William có thể bóp chết mày như bóp chết một con bọ đấy, thần tiên cũng không cứu nổi mày đâu! Không, chính xác là mày không xứng để gia tộc William ra tay! Mày cứ yên tâm, sau khi mày chết, tao sẽ dùng mọi cách để chăm sóc con gái mày thật tốt, giống như trước đây vậy.”

Triệu Hồng chỉ vào Vương Bác Thần, nghiến răng nói.

Vừa nhắc tới Dao Dao, hai mắt Vương Bác Thần liền đỏ lên, trong mắt tràn ngập tơ máu!

Lúc nãy khi anh vừa tới, suýt chút nữa Dao Dao đã bị Triệu Phương ngược đãi tới chết rồi!

Toàn thần đều đầy những vết thương kinh hoàng!

Không có một mảng thịt lành lặn!

Đều là Triệu Hồng sai Triệu Phương làm!

Jonh chỉ mặt Vương Bác Thần, dùng tiếng Anh mắng một tràng: “Vương Bác Thần, mày có biết gia tộc William hùng mạnh và đáng sợ tới mức nào không. Mày có dùng cả đời cũng không tưởng tượng nổi! Đừng tưởng mày có thể khiến tao bị thương là giỏi lắm, tao nói cho mày biết, tao có thể giết mày dễ như bóp chết một con bọ vậy. Đế chế kinh doanh của gia tộc William trải khắp thế giới cơ!”

“Ồ?”

Vương Bác Thần nhìn anh ta như kẻ ngốc.

Bà Triệu cười lạnh: “Thằng nhãi không biết điều, dám chọc cả gia tộc William, đúng là không biết trời cao đất dày mà!”

Tiêu Chiến và thư ký Tôn đứng ở phía sau nhìn đám người này như nhìn một đàn heo.

Không, heo con thông minh hơn chúng gấp vạn lần!

Lúc này, điện thoại của Jonh reo lên, đầu bên kia, người nào đó vô cùng tức giận dùng tiếng anh mắng chửi anh ta: “Nhãi con, mày đã đắc tội với ai mà chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi, sản nghiệp của gia tộc chúng ta chỉ còn một phần mười! Rốt cuộc mày ở nước R đã đắc tội với ai, gia tộc William chúng ta đang bị người khác công kích kịch liệt, vô số công ty đều phá sản rồi!”

Jonh sợ tới biến sắc, cả người không ngừng run lên: “Ông cố, con không đắc tội với ai cả, con chỉ gặp một con bọ nhãi nhép có thể dẫm chết bất cứ khi nào ở đây thôi, hay là bên gia tộc đã đắc tội với ai?”

“Mày im miệng!!! Mày có biết đích thân chiền thần tuyệt thế đã giết sạch người của chúng ta không!! Thần chủ còn tự mình cảnh cáo!!! Nói mày đã chọc phải người không nên chọc!! Oắt con, rốt cuộc mày đã chọc phải ai!!! Cả thế giới này, chỉ có thần chủ mới có năng lực kinh khủng tới vậy, có phải mày chọc giận thần chủ rồi không!!”
 
Chương 437


CHƯƠNG 437

“Ông cố, ông bớt giận. Con còn chưa gặp mặt thần chủ bao giờ cơ mà, sao có thể chọc giận thần chủ được. Hơn nữa dù con có ngu thì cũng không ngu tới mức động vào thần chủ chứ. Con chỉ đối phó với một thằng nhãi tên là Vương Bác Thần, chỉ cần giết chết hắn ta thì chúng ta sẽ chiếm được tất cả hạng mục ở Tân Thành, đây là chuyện tốt mà.”

William không ngừng giải thích.

“Tốt cái đầu mày! Lập tức quỳ xuống xin lỗi Vương Bác Thần cho tao! Chắc chắn là vì mày chọc giận Vương Bác Thần nên mới dẫn đến gia tộc chúng ta bị tổn thất nghiêm trọng như thế! Gia tộc chỉ xảy ra chuyện trong vài ngày này thôi, trừ mày ra thì không còn ai khác!!!” Lúc này, đầu bên kia vừa nổi điên mắng nhiếc William, vừa kinh ngạc: “Cái gì? Ba tàu buôn đều bị huỷ rồi? Cháu trai chọc phải người không nên chọc sao?”

William chết lặng.

Mấy vị anh trai của anh ta đều đang ở gia tộc, chỉ có anh ta ở nước R.

Vậy….

Bỗng nhiên, anh ta kinh ngạc nhìn Vương Bác Thần. Cả thế giới này chỉ có chiến thần mới có năng lực khủng khiếp như thế, trong vòng mấy này ngắn ngủi đã khiếp gia tộc anh ta tổn thất nghiêm trọng!

Chẳng lẽ, chẳng lẽ….Vương Bác Thần là thần…..

Suy nghĩ này vừa xuất hiện đã như một con ác quỷ chiếm trọn lấy tâm trí của anh ta.

Ông cố chửi cái gì cũng không lọt nổi vào tai. Trong đầu Jonh chỉ còn lại nỗi sợ hãi kinh hoàng.

Có 90% khả năng Vương Bác Thần mà mình muốn đối phó chính là thần chủ!!!!

Trời ạ!

Thượng đế!

My god!!!

Đây không phải là thật, chắc chắn anh ta đang nằm mơ thôi!

Bịch!!

William sợ tới mức tê liệt, hồn vía đều bay hết sạch!

Anh ta không dám tin!

“Cậu Jonh, cậu không sao chứ?”

“Honey à, anh sao thế.”

Triệu Long và Triệu Hồng vội đỡ William lên.

“Fuck!!!”

William chửi thề một tiếng: “Mấy người cút hết cho tôi, một đám ngu như heo này, cút hết! Tôi bị mấy người hại chết rồi, bọn óc heo!!”

Jonh William bị dọa sợ đến khóc, gào khóc.

Anh ta đã chọc phải thần chủ!!

Gia tộc William của bọn họ sẽ phải chịu tổn thất rất to lớn!

Cho dù không chết ở đây, trở về gia tộc, cũng sẽ bị xử tử!

Bà cụ Triệu và những người khác, vô cùng kinh ngạc, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Đặc biệt là Triệu Hồng, bị chết lặng.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lúc này, Tư Lam đi vào, nói: “Thưa thần chủ, tất cả người nhà họ Triệu đều đã bị khống chế.”

Cái gì?
 
Chương 438


CHƯƠNG 438

Thư ký Tư gọi Vương Bác Thần là cái gì?

Thần chủ?

Không!

Không thể nào!

Tuyệt đối không thể!

Vương Bác Thần chỉ là một người đến ở rể, sao có thể là thần chủ!

Bọn họ không tin!

Bọn họ không tin!

Nhất định là giả, nhất định đang diễn kịch!

Không sai, kẻ ở rể Vương Bác Thần này lừa mình và những người khác không biết bao nhiêu lần rồi, lần này chắc chắn cũng đang diễn kịch!

Đúng vậy, anh cố tình làm như vậy!!

Cố ý để cho bọn họ xem!!

Anh và Tư Lam đã thông đồng với nhau từ lâu, chắc chắn là như vậy!!

Bà cụ Triệu và những người khác, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn không tin!

Vương Bác Thần sao có thể là thần chủ? Thần chủ sao có thể ở rể nhà họ Triệu bọn họ?

Nực cười, thật nực cười, vô cùng nực cười!!

Chuyện cười lớn nhất trên đời, bọn họ không tin!!

Bịch!

Jonh quỳ trên mặt đất, bò đến giống như một con chó, đầu không ngừng đập xuống mặt đất phủ đầy tuyết: “Thần chủ, tôi sai rồi, tôi không nên đắc tội với anh, tôi sai rồi, anh cho tôi một cơ hội đi, tôi thật sự không biết anh là thần chủ, nếu không cho tôi một vạn lá gan tôi cũng không dám.”

“Cút, một con lợn da trắng như anh cũng xứng quỳ trước thần chủ?”

Tư Lam một chân đá Jonh ngã xuống đất.

Bịch! Bich!

Tiếng ai đó quỳ xuống đất truyền đến.

Bà cụ Triệu, Triệu Long và Triệu Hồng vội vàng quay đầu lại.

Chỉ thấy Tiêu Chiến và thư ký Tôn quỳ trên mặt đất, mặt như tro tàn.

Điều này, điều này không thể nào!

Ba người bọn họ không tin, nhưng, bây giờ, ngay cả Tiêu Chiến cũng đã quỳ xuống!!

Hiện thực đã làm vỡ nát một chút lừa mình dối người trong lòng bọn họ!

“Vương Bác Thần, cậu không phải là thần chủ, cậu không phải!! Cậu chỉ là một tên ở rể của nhà họ Triệu chúng tôi, cậu không phải là thần chủ!!”

Bà cụ Triệu gầm lên một cách thảm thiết, âm thanh kia giống như tiếng kêu của ác quỷ, bên trong mang theo sự sợ hãi và hối hận vô cùng.

“Không thể nào, không thể nào, sao cậu có thể là thần chủ, sao cậu có thể là thần chủ!”
 
Chương 439


CHƯƠNG 439

Triệu Long hồn bay phách lạc hét lên, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Thư ký Tư có thể phối hợp với Vương Bác Thần để diễn kịch, nhưng Tiêu Chiến sẽ làm vậy sao?

Lúc trước quả thật Tiêu Chiến đã bày tỏ, có thể giết chết Vương Bác Thần.

Nhưng bây giờ, Tiêu Chiến cũng đã quỳ xuống!

Tiêu Chiến là lạnh đạo lớn, ông ta cũng đã quỳ xuống!!

Triệu Hồng sững sờ nhìn Vương Bác Thần, cô ta bị dọa sợ đến mức sững người, vẫn chưa phản ứng lại được, giống như một người đần độn, ánh mắt dại ra.

Hiện thực tàn khốc, đả kích kịch liệt đã khiến tim mật của ba người bọn họ vỡ nát!

Bọn họ đã từng cầu mong vô số lần, muốn móc nối được quan hệ với thần chủ!

Bọn họ nằm mơ cũng muốn, thần chủ có thể cho nhà họ Triệu bọn họ một cơ hội!

Nhưng, lúc thần chủ chân chính đứng trước mặt bọn họ, bọn họ mới phát hiện, mình không thể chịu đựng được!!

Đúng vậy, không thể chịu đựng được!!

Bởi vì, thần chủ, là Vương Bác Thần!!

Thần chủ là bất cứ người nào bọn họ đều có thể chấp nhận, duy nhất không thể là Vương Bác Thần!!

Vương Bác Thần chậm rãi lên tiếng, vô cùng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bà cụ Triệu và những người khác: “Tôi đã cho nhà họ Triệu các người rất nhiều cơ hội, các người là nhà mẹ đẻ của Thanh Hà, tôi muốn cho các người cơ hội hối hận.

“Thậm chí tôi cũng đã tha thứ cho những lỗi lầm mà các người đã gây ra, nhưng các người, hết lần này đến lần khác, khiêu chiến giới hạn của tôi, hết lần này đến lần khác ép chết người nhà của tôi!”

“Nên, các người, không xứng làm nhà mẹ đẻ của Thanh Hà!!”

Sự thật đã bày ra trước mặt.

Nhưng sự thật này đối với Bà cụ Triệu, Triệu Long và Triệu Hồng mà nói, quá tàn khốc.

Sự thật giống như một con dao, đâm mạnh một nhát vào trái tim của bọn họ, sao đó lại đâm thêm một nhát nữa!

“Cậu, cậu, cậu…”

Bà cụ Triệu chỉ vào Vương Bác Thần, nói liên tiếp ba lời cậu, trong mắt lộ ra sự thống khổ, sự tuyệt vọng đến cực điểm.

Trên khuôn mặt vốn dĩ mang đầy sự đắc ý, ngông cuồng, tự cao, lập tức giống xuyên kịch biến mặt, những biểu cảm đau khổ, hối hận, vô cùng hối hận, thảm thương, thê lương không ngừng thay đổi.

Cuối cùng bà ta che ngực, phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất!

Đã bị dọa sợ!

Kinh ngạc!

Sợ hãi!

Hoảng sợ!

Bà ta nhớ lại ngày Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà tổ chức hôn lễ, bà ta đã vô cùng ao ước nói, nếu như con gái nhà họ Triệu có thể gả cho thần chủ thì tốt biết mấy.

Nhưng bây giờ, ước nguyện này đã trở thành sự thật, thật đến mức không thể thật hơn.

Nhưng lại tàn khốc như vậy, vô tình như vậy !
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top