Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thần Chủ Ở Rể

Dịch Thần Chủ Ở Rể
Chương 320


CHƯƠNG 320

Có người cười khà khà quái gở nói: “Nhà họ Lý nếu xảy ra chuyện, chuyện làm ăn của mọi người đều sẽ chịu ảnh hưởng, đặc biệt là những người làm ăn ở nước ngoài như chúng ta, cắt đứt con đường phát tài của người khác như giết cha mẹ của người ta, Vương Bác Thần ra tay với nhà họ Lý các ông chính là cắt đứt con đường làm giàu của chúng tôi, đối địch với chúng tôi! Quen biết vài người thì rất ghê gớm sao? Tôi ngược lại muốn xem thử, cậu ta chết như nào!”

Lý Kiệu u ám nói: “Vậy thì cảm ơn các vị, vợ của Vương Bác Thần, tên Triệu Thanh Hà, con gái tên Vương Nguyệt Dao, mẹ vợ tên Trần Ngọc, tôi sẽ gửi tư liệu và địa chỉ nhà của bọn họ cho các vị. Tôi muốn để cậu ta biết, dám đối đầu với nhà họ Lý tôi, tôi khiến cả nhà cậu ta chết hết!”

“Yên tâm, nếu cậu ta ngày mai đến, vậy chúng ta sẽ ở trước mặt cậu ta, giết vợ và con gái của cậu ta.”

“Không sai, cứ làm như vậy, bắt người nhà của cậu ta lại trước, nhất định phải để cậu ta biết, cái gì gọi là sống không bằng chết!!”

Đám người lão Cổ ông một câu tôi một câu, bàn luận giết thế nào mới có thể chấn nhiếp.

Còn thất bại.

Ha ha, sao có thể thất bại chứ?

Một lính giải ngũ mà thôi, cho dù quen biết ít người, cho dù họ lợi hại một chút thì có thể mạnh tới đâu chứ?

Bọn họ căn bản không để Vương Bác Thần vào trong mắt, chỉ xem anh thành một con kiến hơi mạnh một chút mà thôi.

“Ba, hôm qua con nhìn thấy ông cụ đó rồi, ông còn sờ đầu của con.”

Nguyệt Dao đeo ba lô nhỏ, nghiêm túc nói.

Nghe thấy lời này, bước chân của Vương Bác Thần khựng lại, trong mắt vụt qua một tia sát cơ!

Quản gia Kim Nguyên của nhà họ Lý!

Lão già này vậy mà dám tìm tới con gái của mình!

Ông là đang muốn chết!

“Ba, ba làm sao vậy?”

Nguyệt Dao không hiểu nên hỏi, vuốt cặp lông mày đang nhíu chặt của Vương Bác Thần.

Sát khí trên người Vương Bác Thần lập tức biến mất, nghiêm nghị nói: “Đó là người xấu, sau này đừng nói chuyện với người lạ, biết không?”

“Ồ ồ.”

Nguyệt Dao ngoan ngoãn gật đầu, lại hỏi: “Chính là giống những người xấu bắt con lần trước sao?”

“Phải.”

Vương Bác Thần gật đầu.

Nguyệt Dao không quên!

Lần trước, đám người Triệu Hồng bắt cóc Nguyệt Dao, để lại bóng ma tâm lý cho cô bé.

Cô bé nhớ mãi.

Cô bé mãi không quên được.

Đứa trẻ này, đã chịu khổ quá nhiều.

Nhưng cô bé quá hiểu chuyện, sợ ba mẹ lo lắng, cho nên luôn tỏ ra rất vui vẻ.

Trái tim của Vương Bác Thần rất đau.
 
Chương 321


CHƯƠNG 321

Khoảng thời gian trước, tối nào Nguyệt Dao cũng sẽ nằm mơ thấy ác mộng, luôn bị dọa tỉnh từ cơn ác mộng, khóc thét “dì nhỏ, đùng dùng kim đâm cháu, Nguyệt Dao không dám nữa, Nguyệt Dao không dám nữa…”

Lần nào cũng khóc tỉnh lại.

Trái tim của Vương Bác Thần đau như dao cứa!

Triệu Hồng, tôi sớm muộn gì cũng phải giết cô!

Bây giờ, lão già Kim Nguyên kia vậy mà dám đánh chủ ý vào Nguyệt Dao, ông ta thật sự đáng muốn chết mà.

Thật sự cho rằng, tôi không giết ông sao?

Thật sự cho rằng, tôi rất độ lượng sao?

Không giết ông, chỉ là cảm thấy người đáng chết là người nhà họ Vương, những người khác không cần thiết.

Nhưng bây giờ, ông không ngừng khiêu chiến giới hạn của tôi, ông thật sự là sống đủ rồi!

Vương Bác Thần hít thở sâu, sợ dọa Nguyệt Dao, cưỡng chế đè nén lửa giận.

Đợi đưa Nguyệt Dao đến trường mẫu giáo, sát khí trên người Vương Bác Thần bùng phát!!

Kim Nguyên, ông đáng chết!!

“Tiểu Canh, điều một nhóm lính đặc chủng tới, âm thầm bảo vệ con gái của tôi.”

Giọng điệu của Vương Bác Thần bình tĩnh tới đáng sợ.

Canh Phong ở đầu bên kia, hít ngược ngụm khí lạnh, thần chủ muốn giết người!!

Mẹ kiếp ai to gan như vậy, lại dám đánh chủ ý vào tiểu chủ!!

Con bà nó chứ thật sự là muốn chết mà!

Canh Phong tức điên rồi, dám đánh chủ ý vào tiểu chủ, ông đây giết mày!

“Tô Thiệu, điều mười ảnh vệ, cậu đích thân dẫn đội, âm thầm bảo vệ tiểu chủ, người có ý không tốt, giết không tha!!”

“Rõ!”

Tô Thiệu gầm lên một tiếng, tức giận đùng đùng.

Tất nhiên là người đang đánh chủ ý vào tiểu chủ!

Không muốn sống nữa rồi!”

Ông đây giết chết mày!

Ảnh vệ.

Một nhóm người do Canh Phong đích thân quản lý, từng chuyên phụ trách ám sát, chiến công lẫy lừng.

Bọn họ giống như cái bóng, không ai biết sự tồn tại của bọn họ, nhưng ở trên chiến trường lại khiến kẻ địch nghe tiếng mà kinh hãi!

Mấy lần hành động chém đầu, đều là bọn họ phụ trách, thủ lĩnh phe địch không ai có thể sống!

Tô Thiệu nhanh chóng dẫn người chạy đến trường mẫu giáo, âm thầm bảo vệ Nguyệt Dao.

Vương Bác Thần nhìn về phía nhà họ Lý.

Nỗi đau khoan tim!

Nhà họ Lý, các người thật sự không thấu tình đạt lý như vậy sao? Lý Thành, ông thật sự không nề niệm tình cảm ba con sao?
 
Chương 322


CHƯƠNG 322

Được, nếu ông không để tâm tới mẹ tôi, nếu ông đã coi mẹ tôi là nỗi nhục của nhà họ Lý, nếu ông đã không muốn đến trước mộ mẹ tôi ăn năn sám hối, vậy tôi hôm nay, chôn nhà họ Lý của ông!”

Vốn dĩ, nể mặt của mẹ tôi, tôi định cho nhà họ Lý các ông một con đường sống!

Bây giờ, là nhà họ Lý các ông tự tìm!

Nếu các ông không muốn nhận lỗi với mẹ tôi, không muốn ở trước mộ mẹ tôi ăn năn sám hối, vậy được, các ông đi chết đi! Xuống Âm Tào Địa Phủ, sám hối với mẹ tôi đi!!

Mẹ, hôm nay, con muốn diệt nhà họ Lý! Con cho bọn họ cơ hội rồi, bọn họ ngay cả nhận lỗi với mẹ cũng không chịu!!

Mẹ, con trai xin mẹ, đừng luân hồi chuyển thế, đợi con trai tiêu diệt nhà họ Lý, giết những người của nhà họ Vương đã sỉ nhục mẹ rồi mẹ hẵng đi đầu thai chuyển thế!

Mẹ, xin lỗi, kiếp này là con đã liên lụy mẹ.

“Thành, ông yên tâm, người của tôi đã đi bắt vợ và con trai của Vương Bác Thần rồi, cậu ta nếu dám tới, chắc chắn chết.”

Lão Cổ chắp tay sau tay, khinh thường nói.

Ông ta ở vùng tam giác vàng, cũng là một nhân vật số má, không tin không xử lý được một thằng oắt con hơn 20 tuổi.

Nói giết cả nhà cậu, không tha cho một ai.

Lý Kiệu cười nói: “Cảm ơn chú Cổ, chú ra mặt, tên nghiệt chủng Vương Bác Thần đó chết là cái chắc.”

“Không được sơ ý, Vương Bác Thần quen biết một vài người, nếu chúng ta quyết định ra tay thì buộc phải làm tới mức không một sai sót, không cho bên phía thần chủ cơ hội phản ứng.”

Lý Thành rất bình thản, ánh mắt lại vô cùng u ám: “Chỉ cần chúng ta ra tay đủ nhanh, đợi khi thần chủ phản ứng lại thì ván đã đóng thuyền, cả nhà Vương Bác Thần đã chết, thần chủ lẽ nào còn vì một người chết mà trách tội nhà họ Lý tôi chắc?”

Lão Cổ mỉm cười, trầm trầm nói: “Cho dù từng đỡ đạn cho thần chủ, tác dụng của nhà họ Lý các ông ở thành phố Hà Châu không phải là cái mà một Vương Bác Thần có thể so bì. Vương Bác Thần chết, lập tức tạo ra dư luận, trong tình thế tất yếu, thần chủ cũng sẽ không truy cứu.” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lý Kiệu cười lạnh nói: “Lần này lính đánh thuê có 100 người đến, chú Cổ chú dẫn 50 người, cộng thêm người tới từ phía võ đạo và người của nhà họ Lý chúng cháu, tổng cộng hơn 400 người. Tên nghiệt chủng Vương Bác Thần đó cho dù quen biết ít người thì có thể thế nào? Cậu ta dám tới, sẽ chỉ có một con đường chết. Cậu ta không đến, cả nhà cũng phải chết.”

Ba người nhìn nhau mỉm cười.

Nhìn khắp Hà Châu, ngoài thần chủ ra, thế lực của nhà họ Lý hiện nay, ai có thể địch lại?

Thành phố Hà Châu này, vẫn là thiên hạ của nhà họ Lý bọn họ!

Nhà họ Lý bọn họ vẫn là bá chủ của Hà Châu!!

Cùng lúc đó.

Chiến trường phía Tây.

“Chiến thần Chấn Thiên, giá của các anh quá cao rồi, một vạn tù binh, không đáng 9000 tỷ. Đừng quên, phía chúng tôi cũng có tù binh của các anh. 300 tỷ đủ rồi, đừng quá tham lam.”

Một người đàn ông da trắng mặc áo giáp, nhíu mày nói.

“Hôm nay là ngày mấy?”
 
Chương 323


CHƯƠNG 323

Chiến thần Chấn Thiên không thèm liếc nhìn người đàn ông da trắng.

Người đàn ông da trắng tức giận nhìn sang Chiến thần Chấn Thiên!

Đây là sỉ nhục!

Tôi đang đàm phán với anh, anh vậy mà coi tôi thành không khí!!”

“Ngày 15 tháng 1.”

Ngày 15!

Hôm nay, thần chủ muốn đi giết người!

Anh ta không thể vắng mặt!!

Chiến thần Chấn Thiên bỗng nhìn sang người đàn ông da trắng, lạnh lùng nói: “Lotte, 9000 tỷ, lập tức giao nhận, nếu không giết anh!”

Sắc mặt của người đàn ông da trắng tên Lotte thay đổi, tức giận nói: “Lâm Chấn Thiên, các anh đừng quá ngang ngược, chúng tôi cũng có 100 tù binh của các anh…”

“Tù binh cái con mẹ mày!”

Chiến thần Chấn Thiên một quyền đấm bay Lotte, sát khí đằng đằng nói: “Các người cả gan dám vượt biên, đợi thần chủ quay lại, sẽ tiêu diệt nước các người!”

Nói rồi, Lâm Chấn Thiên tức giận gào lên: “Lập tức về nước cho ông đây, đến Hà Châu!!”

Thần chủ muốn giết người, anh ta sao có thể vắng mặt!

Một nhà họ Lý cỏn con, vậy dám trả thù thần chủ, muốn chết à!!

Lúc này, các cường giả người da trắng thay đổi sắc mặt.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Lâm Chấn Thiên sao đột nhiên thay đổi thái độ, rốt cuộc làm sao thế?

Các cường giả phương Tây kinh ngạc, lập tức liên lạc các bên: “Chiến thần Chấn Thiên muốn về nước, mau điều tra cho tôi, đã xảy ra chuyện gì rồi!”

Cùng thời điểm, châu Phi, sân bay.

Mấy cường giả phương Tây chặn một chiếc xe lại.

“Tránh ra!! Nếu không, chết!!”

Tốc độ của chiếc xe không giảm, lao thẳng qua, trên xe truyền ra một gào giận dữ.

Mấy cường giả phương Tây lập tức biến sắc, vội vàng nói: “Chiến thần Thanh Phong, chúng tôi chỉ muốn nói chuyện với anh, nơi đó có thể…”

“Tránh ra cho ông đây!”

Cường giả phương Tây vội vàng tránh ra, khó khăn nuốt nước bọt, họ đưa mắt nhìn nhau.

Nhất định xảy ra chuyện rồi.

Lâm Chấn Thiên trở về rồi, Kiều Thanh Phong cũng trở về.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trời, sắp thay đổi rồi sao!!

“Điều tra, lập tức điều tra cho tôi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi!!”

Lúc này, sự việc gây chấn động thế giới!

“Tra rõ chưa, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ba vị chiến thần của nước R, tất cả đều điên rồi!!”

“Mau điều tra cho ông đây, tra không ra, hỏi tội tất cả!”
 
Chương 324


CHƯƠNG 324

“Mau chóng chú ý bên phía nước R, sử dụng mọi lực lượng, ba đại chiến thần của nước R rút về, nhất định là đã xảy ra chuyện gì lớn rồi!”

“Ba đại chiến thần rời đi, bên phía nước R chắc chắn xảy ra chuyện lớn rồi, hoặc liên quan tới quốc chủ, hoặc có liên quan tới vị kia!”

Lúc này, các thế lực lớn trên toàn thế giới đều sắp phát điên rồi, lập tức sử dụng vô số nguồn lực, điều ra bên phía nước R xảy ra chuyện gì rồi.

Ba đại chiến thần, đó là người do đích thân vị kia đích thân dẫn dắt, mạng của bọn họ đều là vị kia cho, cũng chỉ có vị kia xảy ra chuyện mới dẫn tới sự chấn động của ba đại chiến thần.

“Không chỉ có ba đại chiến thần, tứ đại chiến vương, tám đại chiến tướng, mười hai huyết sát, rút về toàn bộ rồi! Người đi, toàn bộ là thủ hạ của vị kia!”

“Nhất định là vị kia xảy ra chuyện rồi, bám chặt cho tôi, không được vọng động, bây giờ ai dám trêu chọc bọn họ, chính là tìm chết!”

“Một lũ điên, tiểu đội ba mươi người chúng ta bị tám đại chiến tướng giết rồi!”

Các nơi trên thế giới đều có cường giả đỉnh tiêm, bọn họ hỏa tốc đến nước R, người dám ngăn cản, giết không tha! Giết tới mức ông trùm các bên đều kinh sợ, giết tới mức các đại thế lực phải rùng mình!

Trời thay đổi rồi!

Lúc này, gió mây tụ về nước R, sát khí càn quét Cửu Châu!

Nước R.

Hà Châu!

Nhà họ Lý!

“Ba, tam trưởng lão của Thanh Long Đường thuộc giới võ đạo sắp tới rồi.”

Lý Kiệu chỉ cảm thấy vô cùng phong quang, nhà họ Lý bây giờ mới là bá chủ thật sự của thành phố Hà Châu! Một câu nói ra, tứ phương nghe theo. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Thế lực ngầm, thế lực võ đạo, tới hết rồi! Đây mới là lực lượng thật sự của nhà họ Lý, đây mới là nội tình để danh gia có thể trở thành gia tộc siêu cấp tồn tại!!

Lý Thành gật đầu, lạnh nhạt nói: “Ngày hôm nay, để cho tất cả các gia tộc của Hà Châu nhìn nội tình của nhà họ Lý chúng ta, nội tình của gia tộc siêu cấp! Hôm nay, nhà họ Lý chúng ta, giết Vương Bác Thần, chấn nhiếp Hà Châu.”

Người của nhà họ Lý nghe mà nhiệt huyết sôi sục, khoảng thời gian này bị Vương Bác Thần khiêu khích nhiều lần, mấy lần chịu thiệt, rất ấm ức. Bây giờ tốt rồi, cuối cùng cũng có thể không cần che giấu nữa, cuối cùng cũng có thể giết chết tên nghiệt chủng Vương Bác Thần đó.

Lão Cổ cười nói: “Thành à, ông vẫn bá đạo như vậy, ha ha ha.”

Lý Thành u ám nói: “Tôi nhiều năm tiềm phục, vốn không hỏi chuyện giang hồ nữa, nhưng không ngờ tên nghiệt chủng Vương Bác Thần đó coi sự nhún nhường của tôi thành sự yếu đuối, coi sự nhân từ của tôi thành cái để cậu ta được voi đòi tiên. Nếu cậu ta đánh chủ ý vào tôi, vậy cậu ta phải gánh chịu hậu quả cả nhà chết hết!”

Lý Kiệu oán độc nói: “Con muốn ở trước mặt cậu ta, ngược đãi chết con gái của cậu ta, con muốn để cậu ta biết, dám đối đầu với nhà họ Lý chúng ta, không có kết cục tốt! Con muốn khiến tất cả mọi người, sau này gặp người của nhà họ Lý chúng ta, đều phải nhường ba phần!”

Rầm!

Đột nhiên, một âm thanh lớn vang lên, chấn động tất cả mọi người!
 
Chương 325


CHƯƠNG 325

Cửa lớn của nhà họ Lý bị người ta phá!

Hai chiếc quan tài, phá cửa mà vào, đập ở trước mắt đám người Lý Thành và Lý Kiệu, rơi ở chính giữa sân của nhà họ Lý! Bụi đất bay mù mịt!

Trên quan tài, lần lượt viết: Lý Thành, Lý Kiệu!

“To gan!”

“Muốn chết!”

“Tiểu súc sinh!”

Đám người Lý Thành nổi giận, nghiệt chủng này thật là to gan, thật sự dám đánh tới cửa! Cái thứ không biết sống chết, hôm nay chính là ngày chết của cậu!

Vương Bác Thần cất bước đi vào!

Tư thái hiên ngang, sát khí tỏa ra, đám mây rung chấn, duy ngã độc tôn!!

Vương Bác Thần lạnh lùng nhìn, âm trầm mở miệng: “Lý Thành, Lý Kiệu, hôm nay tôi đến chôn nhà họ Lý của ông.”

Hôm nay, chôn nhà họ Lý của ông.

Lời nói lạnh nhạt mà bình tĩnh, lại tràn ngập sát khí vô tận, khiến người khác da đầu tê dại.

“Nghiệt chủng, cậu đang muốn chết!”

Lý Thành quát lạnh, ánh mắt u ám, vô cùng oán độc: “Mẹ cậu chết, đó là đúng người đúng tội, nếu đã là người của nhà họ Lý tôi, nhà họ Lý tôi có quyền xử chết nó! Làm nhục gia môn của nhà họ Lý tôi, không biết liêm sỉ, chết cũng đáng! Nhà họ Lý nuôi cậu lớn, đây là ơn lớn, năm đó giữ lại cái mạng chó của cậu, cậu không báo ơn, vậy mà dám lấy oán báo ân, thật sự là thiên lý khó dung!”

Canh Phong bước lên một bước, đột nhiên quát: “Trước mặt cậu Vương, cũng dám hỗn láo, Lý Thành, ông đang tìm chết!”

“Ha ha, thật là to gan hơn trời, chẳng trách dám ra tay với nhà họ Lý, đủ ngông cuồng.”

Lão Cổ cười lạnh, nheo mắt lại nhìn sang Vương Bác Thần, hờ hững nói: “Oắt con, lập tức quỳ xuống, xin lỗi nhận sai, để mặc cho nhà họ Lý xử lý, cậu con có thể chết thoải mái hơn chút.”

Vương Bác Thần không thèm liếc nhìn ông ta, anh nhìn ba con Lý Thành, lạnh lùng nói: “Lấy oán báo ân? Lý Thành, tổ tiên của nhà họ Lý đều bị ông chửi cho chết rồi? Vì mưu đoạt công ty, hại chết con gái của mình, ông thật sự là mặt mũi thật lớn!”

“Hỗn láo, một vãn bối như cậu, vậy mà dám nói chuyện với trưởng bối như vậy, quả nhiên con hoang chính con hoang, không có chút giáo dưỡng.”

Lão Cổ thấy Vương Bác Thần phớt lờ mình thì lập tức nổi giận.

Ông ta ở vùng tam giác vàng cũng là nhân vật nổi tiếng, thằng con hoang này vậy mà dám phớt lờ ông ta, thật là đáng chết!

Ông ta vẫn là lần đầu tiên bị người ta phớt lờ, coi như không khí như thế nên bỗng lửa giận bốc tới đỉnh đầu.

“Hỗn láo cái con mẹ ông, lão già, ai cho ông lá gan đó, ở trước mặt anh nhà tôi kêu gào ầm ĩ!”

Canh Phong sát khí đằng đằng, nhìn sang Vương Bác Thần, lớn giọng nói: “Anh Vương, Canh Phong xin lệnh, giết chết lão chó già này!”

“Giết chó cũng phải hỏi tôi sao?”

Vương Bác Thần không thèm quay đầu mà nói.

“Anh Vương, Tiểu Canh biết sai rồi, giết một con chó già, hỏi anh là sỉ nhục đối với anh!”

Canh Phong lạnh lùng nhìn lão Cố.

Cái gì?!
 
Chương 326


CHƯƠNG 326

Vậy mà mắng mình là chó!

Dám sỉ nhục mình như vậy!

“Cậu đang muốn chết!”

Lão Cổ tức đến phát run, ông ta ở vùng tam giác vàng cũng hùng bá một phương.

Bây giờ vậy mà bị hai tên oắt con, ở trước mặt nhiều người như vậy, nói thành chó. Loại sỉ nhục này, khó chịu hơn giết ông ta!

“Thật là to gan hơn trời, còn chưa từng có ai dám kêu gào với Cổ Thiên Hạc tôi như vậy!”

Cổ Thiên Hạc sờ cái đầu trọc, trong con con mắt vụt qua tia cay độc.

Lý Kiệu thầm hừ lạnh, lão Cổ là người tàn độc, vậy mà dám nói lão Cổ như vậy, thật không biết sống chết.

Ông ta nhìn Vương Bác Thần, giống như nhìn một người chết.

Canh Phong bỗng động thủ, lao về phía Cổ Thiên Hạc.

Cổ Thiên Hạc sửng sốt, vốn muốn tránh né, nhưng ông ta sững sờ phát hiện, căn bản không tránh được!

Canh Phong bóp cổ của Cổ Thiên Hạc, đạp một cước lên đầu gối của ông ta, quát: “Quỳ xuống trước anh Vương!”

Rắc rắc!

Cổ Thiên Hạc căn bản không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy đầu gối truyền tới một trận đau đớn, hai chân trực tiếp bị gãy, cong ra sau một góc 90 độ, lập tức quỳ ở trước mặt Vương Bác Thần!

“Á…”

Cổ Thiên Hạc đau thấu tim gan mà hét lên, ông ta không dám tin, ông ta là bá chủ một phương ở vùng tam giác vàng, vậy mà bị người ta đánh gãy hai chân!!

“Giết, giết cho tôi, giết sạch cho tôi!”

Cổ Thiên Hạc bỗng nhiên bị gãy hai chân, nhưng vân hung dữ mở mồm, tức giận gầm lên một tiếng.

Vương Bác Thần lạnh lùng nói: “Chó cũng xứng quỳ trước tôi sao?”

“Tiểu Canh biết sai!”

Cả người Canh Phong chợt run, một cước đạp lên người Cổ Thiên Hạc!

Cổ Thiên Hạc vậy mà bị một cước này đá bay, đập vào trước mặt ba con Lý Thành đang trợn mắt há hốc mồm!

Canh Phong nhìn xung quanh, tức giận quát: “Người sỉ nhục anh Vương, giết không tha!!”

Cái gì!!

Cổ Thiên Hạc vậy mà bị đánh rồi!

Ông ta là bá chủ một phương của vùng tam giác vàng!

Người của nhà họ Lý mất ngốc ngây dại!

Canh Phong tức giận gầm một tiếng, giống như hổ gầm, dọa người của nhà họ Lý trắng bệch mặt mày.

“Giết cậu ta, giết cậu ta!”

Cổ Thiên Hạc giống như chó chết, ói ra máu, ánh mắt lại càng thâm độc ác!
 
Chương 327


 

CHƯƠNG 327

Ông ta là một người tàn nhẫn, không tàn nhẫn, cũng sẽ không trở thành bá chủ một phương của vùng tam giác vàng! Nhưng hôm nay ông ta vậy mà chịu thiệt, điều này khiến ông ta khó lòng chấp nhận.

Ông ta là ông trùm một phương của vùng tam giác vàng!

“Giết!”

“Dám ra tay với ông chủ, tìm chết!”

Hơn 50 kẻ lưu lạc trong tối, lập tức xông ra, sau đó bao vây Vương Bác Thần và Canh Phong.

Bọn họ bị dọa rồi, thật sự là quá hung tàn, tay không thì phế ông chủ!

Cục diện lập tức trở nên căng thẳng, Lý Kiệu lại u ám nói: “Nghiệt chủng, còn dám ra tay với ông Cổ, rất biết đánh có phải không, hôm nay, tôi để cậu tận mắt nhìn thấy, con gái và vợ của cậu chết ở trước mặt cậu!!”

Cổ Thiên Hạc nôn ra máu, ánh mắt lại cực kỳ tàn ác, cố sức nói: “Giết chết cậu ta, giết chết cậu ta cho tôi!”

Lý Thành cười lạnh nói: “Đánh tàn phế bọn họ trước, đừng để bọn họ chết nhanh vậy được!!”

Không sai!

Vương Bác Thần cường thế khiêu khích nhà họ Lý, buộc phải khiến anh chết vô cùng đau đớn, phải khiến anh hối hận!

Người của nhà họ Lý nghiến răng nghiến lợi nhìn Vương Bác Thần, nếu không phải do tên nghiệt chủng này, nhà họ Lý của chúng ta cũng sẽ không bị ép tới mức độ này.

Tên nghiệt chủng này, vậy mà cấu kết với người bên ngoài, cướp mất tập đoàn Lý Thị, không thể giết anh như vậy, nhất định phải khiến anh sống không bằng chết!

“Ai dám động tới cậu Vương, hỏi chúng tôi có đồng ý hay không.”

Vào lúc này, một nhóm nông dân xông vào, đội mũ an toàn, trong tay cầm nhiều thứ khác nhau, có ống thép, có gậy gỗ, còn có người cầm cờ lê!

Là lão Ngũ!

Vương Bác Thần nhíu mày, những người khác đều ngây người!

Người của nhà họ Lý có chút mờ mịt, bỗng chốc cười khinh thường.

Những người mày muốn làm gì?

Một đám nông đâm lại có thể làm gì?

“Đây chính là trợ thủ của cậu sao?”

Lý Kiệu cười mỉa mai.

“Thật là một đám ngu xuẩn!”

“Chỉ vậy mà dám đến nhà họ Lý chúng ta, cái đồ súc sinh!”

Người của nhà họ Lý lũ lượt cười to, còn tưởng sẽ dẫn tới trợ thủ lợi hại cỡ nào, thì ra là một đám nông dân!

“Cậu Vương, xin cậu đừng trách tội, chuyện của cậu chính là chuyện của chúng tôi, gây khó dễ với cậu chính là gây khó dễ với cả đám chúng tôi!”

Lão Ngũ hùng hồn nói, vừa rồi có người nói với ông ta, chồng của tổng giám Triệu và người của nhà họ Lý đánh nhau, ông ta mới vội vàng dẫn người tới đây!

Ông ta đến không phải là vì Vương Bác Thần là thần chủ, mà là vì Vương Bác Thần coi như cho ông ta tính mạng thứ hai!

Không có Vương Bác Thần, ông ta không thể đông sơn tái khởi!
 
Chương 328


CHƯƠNG 328

Không có Vương Bác Thần, ông ta không tìm được con trai của mình.

Không có Vương Bác Thần, ông ta đã bị Trần Thiên Minh giết rồi!

Ông ta luôn ghi nhớ ân tình này!

Canh Phong sững người!

Đây là cái gì?

Đây là lòng dân hướng về!!

Những người này, đều là tự phát mà tới!

Bọn họ lẽ nào không biết đây là nhà họ Lý sao?

Bọn họ lẽ nào không biết, nhà họ Lý là bá của của Hà Châu sao?

Không, bọn họ biết.

Nhưng bọn họ vẫn không màng mọi thứ mà tới, đây chính là sức quyến rũ trong nhân cách của thần chủ!

Tuy những người này đều là nông dân, là một nhóm người sống ở tầng thấp nhất, nhưng bọn họ nhớ rõ!

Bạn đối tốt với chúng tôi, chúng ta sẽ đối tốt với bạn!

“Không sai, cậu Vương, kẻ địch của cậu chính là kẻ địch của chúng tôi, đối phó cậu chính là đối phó chúng tôi!”

“Cậu Vương, cậu giúp chúng tôi đòi tiền công, trả chúng tôi tiền công gấp hai lần, ân tình này chúng tôi sẽ không quên!”

“Không nói nhiều lời thừa thãi nữa, những tên khốn này dám đánh cậu Vương, đánh tàn phế trước rồi nói!”

“Cậu Vương, chúng tôi giúp cậu!”

Lý Thành tức tới mức nghiến răng nghiến lợi, đối với những người này, không tiện ra tay! Một khi những người này xuất hiện tử vong, thần chủ nhất định sẽ truy cứu! Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Đánh, đánh tàn phế bọn họ cho tôi!!”

Lý Kiệu điên cuồng gào lên.

“Các người muốn làm cái gì? Ngoan ngoãn cho ông đây!”

“Dám ức hiếp cậu Vương, ông coi chúng tôi là đồ trưng bày sao?”

“Đừng phí lời nữa, xử lý ông ta.”

Các nông dân ồn ào, phía mình đông nhiều, đối diện mới có mấy chục người, quần đấu, ai sẽ nhụt chứ.

Với lại, các người ức hiếp cậu Vương, đây là gây khó dễ với chúng tôi, nhà họ Lý các người lợi hại thì như nào chứ?

Nhìn đám đàn ông cao lớn sắc mặt đen xì này, Vương Bác Thần sững người, bọn họ không hiểu rõ tình hình gì, không rõ đối phương có thực lực gì, lại không màng mọi thứ mà chạy tới, chỉ vì anh giúp bọn họ đòi lại tiền công, chỉ vì anh trả cho bọn họ tiền công gấp hai lần.

Đám đàn ông vạm vỡ này, dùng tình cảm chân thật nhất chứng minh tình cảm chân thành nhất của bọn họ.

Phải, bọn họ dốt nát, bọn họ nhát gan, bọn họ có tính toán nhỏ của mình, nhưng vào lúc này bọn họ lại không màng tới!
 
Chương 329


CHƯƠNG 329

Như vậy là đủ rồi!

Sự bảo vệ những năm nay của anh không có bỏ sức uổng phí!

Vương Bác Thần lạnh lùng, vào lúc này lại bị đám người sống ở tầng thấp nhất của xã hội này làm cho cảm động.

Tuy anh không cần bọn họ bảo vệ, nhưng phần tình nghĩa này, anh nhớ!

Lòng dân, đây chính là lòng dân!

“Động thủ, các người điếc rồi! Đánh tàn phế đám ngu xuẩn này, một đám quê mùa, cũng dám gây rối ở nhà họ Lý chúng tôi!”

Lý Kiệu tức giận gầm lên một tiếng!

Nhưng những sát thủ đó lại có chút do dự.

Nơi này là Hà Châu do thần chủ tọa trấn, giết Vương Bác Thần thì không sao, nhưng nếu những người bình thường này xảy ra chuyện, thần chủ nhất định sẽ nổi giận. Đến lúc đó, không ai sống được!

Lý Thành lạnh lùng nhìn những người này, hờ hững nói: “Đánh, xảy ra chuyện gì nhà họ Lý tôi chịu trách nhiệm! Tất cả mọi người động thủ!”

Nhất thời, từ bốn phương tám hướng lại trào ra hàng trăm người, ai ai cũng đằng đằng sát khí, nhìn một cái là biết người lăn lộn trong giới!

Các nông dân có hơi sợ rồi, đối phương đều là tay đánh chuyên nghiệp, những người như bọn họ sẽ là đối thủ của người ta sao?

“Tôi xem các người ai dám động thủ, trước mặt anh Vương, ai dám gậy vào vũ lực, giết!”

Canh Phong hừ lạnh một tiếng, không để những người này vào trong mắt, một đám ô hợp mà thôi.

Vương Bác Thần lạnh nhạt nhìn những kẻ xung quanh, bình tĩnh nói: “Lý Thành, đây chính là chỗ dựa của nhà họ Lý của ông sao? Vậy ông đi chết đi!”

“Nghiệt chủng, cậu hung hăng cái gì!!”

Lý Kiệu giận dữ quát: “Cậu tưởng có sự giúp đỡ của những tên nhà quê này thì cậu thắng chắc rồi sao? Hừ hừ, con gái và vợ của cậu, còn cả mẹ vợ đó của cậu đã bị người của tôi bắt rồi, tôi muốn ở trước mặt cậu, ngược đãi hết bọn họ, tôi muốn khiến cậu sống không bằng chết!”

“Ổ?”

Vương Bác Thần nhìn Lý Kiệu: “Vậy ông thử đi.”

Lý Thành không khỏi nhíu mày, tình huống có chút không đúng, Vương Bác Thần quá bình tĩnh rồi, lẽ nào ông ta vì trả thù cho Lý Kì, mặc kệ sống chết của vợ và con gái của mình sao?

Vào lúc này, điện thoại của Lý Kiệu đổ chuông.

“Bắt được rồi sao?! Cái gì?! Chết rồi sao?! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nói rõ cho tôi!!”

Bụp!

Điện thoại của Lý Kiệu rơi xuống đất, vô thức nhìn sang Lý Thành: “Ba, xảy ra chuyện rồi, người chúng ta phái đi, chết hết rồi!”

“Cái gì!!!”

Sắc mặt của Lý Thành thay đổi!

“Chết hết rồi, chết toàn bộ, có người âm thầm bảo vệ, thực lực rất mạnh!”

Mặt mày Lý Kiệu xám xịt như tro, bỗng nhìn sang Vương Bác Thần!

Sao lại như vậy?

Vương Bác Thần sao lại quen biết với thế lực mạnh như thế!
 
Chương 330


CHƯƠNG 330

Chuyện này không thể nào!

Người ông ta phái đi, đều là tinh anh mà Cổ Thiên Hạc dẫn tới, là người chém giết ở vùng tam giác vàng, sao có thể không còn một ai, tất cả chết hết rồi!

“Lý Thành, ông tuyệt vọng không?”

Vương Bác Thần nhìn Lý Thành, sát khí bỗng bùng phát: “Giết!”

Chết hết rồi? Sao có thể như vậy!!

Mặt Lý Thành trắng bệch, nhìn sang Vương Bác Thần mà chẳng khác nào nhìn thấy ma!

Điều này có nghĩa là gì!!

Điều này có nghĩa là, một thế lực hùng hậu đang âm thầm bảo vệ người nhà Vương Bác Thần!

Vương Bác Thần chỉ là một tên lính xuất ngũ, anh chỉ từng chắn đạn cho Thần chủ, anh không thể quen biết người cao cường đến thế được!

Chẳng lẽ là tay sai của Thần chủ ra tay?

Không thể nào!

Vương Bác Thần làm gì có cái quyền chỉ huy tay sai của Thần chủ!

Anh cũng không có tư cách làm vậy!

Cho dù tay sai của Thần chủ giúp anh thì chắc chắn số lượng người không quá nhiều! Không thể nào diệt nhiều người như vậy!!

Thế nhưng, bây giờ cứ có chỗ nào sai sai!!

Bỗng nhiên, ông ta cảm thấy vô cùng bất an!

“Quân ác ôn, rốt cuộc kẻ đứng sau lưng mày là ai!!”

Lý Thành sốt ruột, ông ta có phần hoảng sợ!

Đám người Cổ Thiên Hạc mà đích thân mình gọi đến từ Tam Giác Vàng, liệu có đấu được không?

“Muốn biết à?” Vương Bác Thần nhìn Lý Thành bằng ánh mắt giễu cợt, “Ông không xứng!”

“Trước mặt anh Vương mà cũng dám động binh khí, giết không tha!!”

Canh Phong hừ lạnh một tiếng, lập tức động thủ, một phát đá bay tên lâu la cầm đầu, ra tay không chút lưu tình.

“Đánh cho tôi, dám bắt nạt anh Vương này, cho chúng biết mặt!”

Lão Ngũ hưng phấn nói!

Cho dù có là nhà họ Lý thì sao, anh Vương chính là Thần chủ, tôi còn phải sợ các người ư?

Các người là một đám ngu ngốc, vẫn chưa biết anh Vương là Thần chủ chứ gì? Thế nhưng ông đây thì biết!

Còn dám ra tay với anh Vương, nhà họ Lý các người mà đòi bất diệt á? Ngay cả thân phận của anh Vương mà cũng không biết, dám động vào người nhà anh Vương, đúng là chán sống rồi!

Một đám ngu ngốc, vậy mà còn chẳng biết đối thủ của mình là ai, đần thật đấy!

Lão Ngũ bỗng dưng cảm thấy mình quá đỗi ưu việt.

Các người không biết anh Vương là Thần chủ, ông đây biết!

Còn lâu ông đây mới nói cho các người!
 
Chương 331


 

CHƯƠNG 331

Phần phật, phần phật!

Canh Phong giống như hổ thả về rừng, một lòng muốn tàn sát, nắm đấm vừa rơi xuống, lập tức khiến cho kẻ thù trọng thương hấp hối!

Anh ta đá tên lâu la cầm đầu đến hộc máu, đối phương hoàn toàn không có sức chống cự!

Giết giết giết giết giết!!!

“Trước mặt anh Vương mà cũng dám động đao kiếm, giết không tha!!”

Canh Phong quét sạch bốn phía, những sát thủ mà Cổ Thiên Hạc dẫn theo không yếu một chút nào, đều thuộc dạng giết người như ngóe bước ra từ Tam Giác Vàng, thế nhưng quả thật giờ phút này ở trước mặt Canh Phong chỉ là cừu non, còn chẳng cùng một đẳng cấp.

“Lý Kiệu, ông xuống âm tào địa phủ, quỳ xuống sám hối với mẹ tôi đi!”

Vương Bác Thần bước từng bước một về phía Lý Kiệu, đi một bước, khí thế mạnh mẽ hơn một phần.

Lý Kiệu chỉ cảm thấy như có một ngọn núi vô hình thật lớn đang đè xuống người mình, khiến ông ta không thở nổi!

“Mày, mày đừng đến đây!” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lý Kiệu sợ hãi, không ngừng lùi về phía sau. Ông ta muốn chạy trốn, khí thế của Vương Bác Thần quá đáng sợ, làm ông ta cảm giác như mình đang ở địa ngục, muốn chạy trốn, nhưng lại không có chỗ để trốn!

“Vương Bác Thần, giống ác ôn nhà mày, tao là bề trên của mày, tao là bác ruột của mày, cho dù tao có sai thế nào đi nữa, mày cũng không thể giết tao, mày như vậy là đại nghịch bất đạo! Mày sẽ bị trời phạt!!”

Lý Kiệu sợ hãi quát ầm lên, đụng vào cái ghế đằng sau mà như gặp phải ma quỷ, dường như Thần Chết đã đặt lưỡi hái lên cổ ông ta, có thể cướp mạng sống của ông ta đi bất cứ lúc nào!

“Bề trên?”

Vương Bác Thần cười, cười thật bi thảm, cười thật đau khổ, cười thật điên cuồng, cười đến mức lệ tuôn lã chã!

“Năm đó, lúc ông giết mẹ tôi, tại sao không nói rằng ông là anh trai của bà ấy! Năm đó, lúc ông đuổi giết tôi khắp nơi khắp chốn, tại sao không nói rằng ông là bác của tôi!! Bây giờ, ông hoảng, ông sợ hãi, thì lại là bề trên của tôi? Là bác ruột của tôi?!! Lý Kiệu, ông không đáng sống nữa! Ông xuống âm tào địa phủ, quỳ dưới chân mẹ tôi sám hối đi!!! Lý Kiệu, ông không đáng sống nữa!!!”

“Không, mày không thể giết tao!!”

Vương Bác Thần đến càng gần thì nội tâm của Lý Kiệu càng vụn vỡ, ông ta hối hận, sợ hãi, hoảng hốt. Ánh mắt ông ta đong đầy nỗi tuyệt vọng, dường như ông ta thấy được Thần Chết đang tiến lại gần mình!

“Vương Bác Thần, đừng giết bác, đừng giết bác, bác sai rồi, bác sai rồi, bác là bác của cháu, là bác của cháu đây mà. Bác tình nguyện quỳ trước mộ mẹ cháu để ăn năn, cháu tha cho bác đi, bác sai rồi, bác sai thật rồi!”

Lý Kiệu sợ hãi đến phát điên, ông ta quỳ dưới đất, van xin không ngừng, dập đầu không ngừng, nhận sai không ngừng!

Ông ta hối hận, tại sao không quỳ trước mộ Lý Kì, tại sao năm đó lại đánh mất bản thân vì lợi ích, dục vọng!

Nếu lần đó Vương Bác Thần đến, ông ta nhận sai ngay, vậy thì ngày hôm nay cũng không ra nông nỗi này.

“Muộn rồi!”
 
Chương 332


CHƯƠNG 332

Vương Bác Thần đi đến trước mặt Lý Kiệu, khí thế trên người trào dâng tới đỉnh, chỉ một ánh mắt cũng có thể hù chết một người sống sờ sờ! Giờ phút này, dường như sát khí trên người anh đã hóa thành thực thể! Giờ phút này, dường như anh đã nắm quyền làm chủ đất trời, một lời phân định sống chết!

“Đừng giết bác, đừng giết bác, bác sai rồi, bác sai thật rồi. Bác là bề trên của cháu, bác là bác ruột của cháu, cháu giết bác là đại nghịch bất đạo, cháu giết bác sẽ bị trời phạt! Đừng giết bác, đừng giết bác mà. Bác đi sám hối với mẹ cháu, bác sẽ đi sám hối, bác tình nguyện dùng cả kiếp sau để chuộc tội, cháu đừng giết bác.”

Lý Kiện sợ đến mức bật khóc, sợ són ra quần, tuyệt vọng, đũng quần ướt đẫm một mảng! Ông ta không ngừng dập đầu, không ngừng xin tha!

Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng, bản thân sẽ có ngày hôm nay. Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng, Vương Bác Thần sẽ dồn ép mình đến bước đường này!

Trước đó ông ta cho rằng, Vương Bác Thần hoàn toàn không phải là đối thủ của nhà họ Lý, cho dù có quen biết vài ba người thì cũng chỉ là con kiến với chút sức mạnh. Thế nhưng đến tận giờ phút này, ông ta mới cảm nhận được, Vương Bác Thần quá đáng sợ, anh thật sự có thể giết được ông ta!

Răng rắc!

Vương Bác Thần thẳng chân đạp lên đùi Lý Kiệu, tức giận giẫm đứt một bên chân của Lý Kiệu. Trong mắt anh, chỉ có sát khí, chỉ có cảm giác thỏa mãn khi được báo thù!!

“Bây giờ lại đem tình cảm ra nói với tôi?”

Vương Bác Thần cười đầy mỉa mai: “Lúc trước các người hại chết mẹ tôi, tại sao không nhớ đến tình ruột thịt? Mẹ tôi là em gái ruột của ông đấy, lúc thanh kiếm của ông xuyên qua người mẹ tôi, tại sao ông không nghĩ đến tình thân? Tại sao ông không nhớ ra rằng mình là anh trai ruột của bà ấy!!!”

Răng rắc!

Chân còn lại của Lý Kiệu cũng bị Vương Bác Thần giẫm đứt.

Lý Kiệu, ông hoàn toàn không xứng làm người!!!”

Đúng vậy, ông là súc sinh!

Tôi đã cho các người cơ hội, các người lại tin rằng mình có thể chơi đùa tôi đến chết, thế nên dùng trăm phương nghìn kế để nhổ cỏ tận gốc! Bây giờ không khử được tôi, ông lại lôi tình cảm ra nói với tôi, tình thân cái đếch!!!

“Ông cầu xin tôi ư? Ông nhận làm người thân tôi ư? Nếu Vương Bác Thần tôi, vẫn là tên đơn phương độc mã không có bất cứ chỗ dựa nào bốn năm trước, liệu ông sẽ nói chuyện máu mủ ruột già với tôi chứ? Vừa nãy ông còn phái người đi bắt vợ con tôi, ông lôi tình cảm ra nói với tôi? Lý Kiệu, ông không xứng!!”

Răng rắc!

Vương Bác Thần một phát đấm gãy cánh tay Lý Kiệu.

“A!!!”

Lý Kiệu đau đến mức chết đi sống lại, gân cổ gào thảm thiết, ông ta đau đến phát điên! Chẳng còn hơi sức đâu mà xin tha nữa!

“Mày dừng tay cho tao, Vương Bác Thần, Lý Kì đáng chết, nó là con gái của tao, tao muốn nó chết thì nó phải chết!! Mày không có tư cách báo thù!!”

Lý Thành giận dữ gào lên, thế nhưng ông ta lại không dám đến gần.

“Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, thằng nhóc này, mày cứ nhất quyết phải đuổi giết đến cùng ư? Dù sao nó cũng là bác ruột của mày, dù nhà họ Lý có thế nào thì cũng là nhà mẹ đẻ của mẹ mày, sao mày cứ phải rũ bỏ tình cảm ruột thịt như thế?”
 
Chương 333


CHƯƠNG 333

Thế nhưng vào lúc đó, một tiếng quở trách lớn vang lên!

Lý Thành lập tức lộ vẻ vui mừng!

Giới võ đạo, Thánh Long Đường, ba vị trưởng lão đến rồi!

“Lão Chu, mau cứu lấy con trai tôi, mau cứu lấy con trai tôi.”

Lý Thành nhìn thấy người tới, vội vàng kêu cứu, Lý Kiệu sắp bị Vương Bác Thần đánh chết rồi!

“Ông cứ yên tâm, nếu tôi đã tới, tất sẽ không trơ nhìn thảm án xảy ra.”

Tam trưởng lão của Thánh Long Đường, lão Chu khẽ gật đầu, nhìn về phía đầy tiếng la thảm thiết của đám hộ pháp trên mặt đất, quát lớn nói: “Nhà họ Lý là nhà mẹ đẻ của mẹ cậu, cậu hành xử thế này cậu thật là đại nghịch bất đạo! Cho dù ông ngoại và bác gái cậu có sai trăm nghìn lần đi nữa thì cũng là gút mắc của đời trước, cậu không có tư cách khoa tay múa chân ở đây. Mà dù họ sai thật nhưng hiện tại cậu cũng đã báo thù rồi, còn không mau dừng lại?”

“Tam trưởng lão, cứu tôi, mau cứu tôi.”

Lý Kiệu lớn tiếng kêu, ông ta muốn chạy, ông ta muốn chạy trốn, nhưng căn bản là không thể trốn thoát.

Vương Bác Thần là quỷ, đây nhất định là quỷ! Còn muốn giết mình, con mẹ nó đã khiến ta khổ sở như này!

“Vương Bác Thần, mày dám giết tao, mày sẽ phải chết, cả nhà chúng mày sẽ chết hết! Thả tao ra, tao có thể cầu xin lão Chu nể tình tao tha cho chúng mày một mạng!!”

Vương Bác Thần không thèm nhìn ông ta một cái, cầm lấy cánh tay còn lại của Lý Kiệu, trực tiếp bẻ gãy!

“A a a a…”

Lý Kiệu điên cuồng kêu gào thảm thiết.

Ông ta cho rằng, lão Chu tới, Vương Bác Thần sẽ không dám động thủ với mình, nhưng không ngờ rằng, Vương Bác Thần thế mà lại không thèm để lão Chu vào mắt.

“To gan!!”

Lão Chu nổi trận lôi đình, ông ta hét lớn, Vương Bác Thần đúng là không biết nể mặt ông ta gì cả, dám ra tay ngay trước mặt ông ta! Đúng là không xem ông ta ra gì mà!

“Tôi là tam trưởng lão của Thần Long đường, Chu Mộ, tôi ra lệnh cho cậu mau thả Lý Kiệu ra, nếu không cậu sẽ chết không có chỗ chôn! Hiện giờ nếu thả Lý Kiệu, sau đó dập đầu nhận sai với ông ngoại cậu, đồng thời tự chặt một tay, tôi sẽ suy xét mà tha cho cậu một mạng!!”

Vương Bác Thần căn bản chẳng hề để tâm đến ông ta, một chân đá bay Lý Kiệu: “Lý Kiệu, ông cho rằng chết, dễ dàng vậy sao? Tôi muốn ông phải sám hối đến chết ở trước mộ mẹ tôi cơ!”

Chu Mộ sửng sốt, lập tức nổi giận!

Vương Bác Thần còn không thèm nhìn ông ta lấy một cái, dám bỏ ngoài tai lời ông ta nói! Dám động thủ trước mặt ông ta!

Quả đúng là hoàn toàn không coi ông ta ra gì!

Thật là một tên nhóc ngông cuồng, huênh hoang kiêu ngạo!

Là cậu tự tìm đến cái chết!

“Tên nghịch tử, mau đi chết đi!”

Lý Thành tức giận đến mức cả người đều run lên, tim như bị dao cắt, có lão Chu ở đây mà Vương Bác Thần còn dám đánh Lý Thành đến tàn phế!

“Chó già, đừng nóng vội, giờ đến lượt ông!”

Vương Bác Thần bật cười như một tên ác ma, cười đến rợn người!
 
Chương 334


CHƯƠNG 334

Canh Phong giải quyết nốt tên cuối cùng, sau đó bước tới, nhìn chằm chằm vào Chu Mộ nói: “Ông già, ông chắc phải có mấy cái đầu mới to gan đến vậy, dám uy hiếp cậu Vương đây! Mau quỳ xuống, tự chặt một tay và xin lỗi, nếu không, tôi sẽ diệt toàn bộ Thánh Long Đường chó má nhà ông!!”

Chu Mộ sửng sốt, sửng sốt đến đớ người!

Ông… mà lại bị một tên oắt con uy hiếp ư?”

“Thứ không biết sống chết, muốn ngông cuồng thì phải có vốn liếng để ngông cuồng! Ông đây nể tình các cậu còn trẻ, không định chặt đứt đường lui của các cậu, vậy mà các cậu lại không sợ chết, tự mình chui vào hang cọp! Cũng tốt, đã mười mấy năm qua ông đây chưa từng giết người, hôm nay, ông đấy lại quay lại nghề cũ!”

“Tứ đại hộ pháp của Thánh Long Đường nghe lệnh, phong tỏa nơi này, dù là ai cũng không được phép tới gần! Nếu cố ý xâm nhập nhà họ Lý, giết không tha!”

“Vâng!”

Chu Mộ Thần Châu, bốn người đàn ông trung niên lập tức điều động người đi đến.

Lý Thành nghiến răng nhìn về phía Vương Bác Thần, âm độc lên tiếng: “Thằng con hoang, định giết họ nhà Lý tao ư, mày xứng sao! Hôm nay, tất cả chúng mày đều phảichết! Đừng lo lắng, mẹ mày, con gái mày, kể cả mẹ vợ mày, rất nhanh sẽ xuống dưới tìm mày thôi!!”

Rầm!!

Bỗng!!

Một người trong tứ đại hộ pháp bay ngược từ ngoài vào, ngã rạp dưới chân Chu Mộ, tắt thở!

Cùng lúc đó một tiếng hô to vang lên.

“Tôi, chiến thần Chấn Thiên, Lâm Chấn Thiên, đã đủ tư cách diệt nhà họ Lý của ông chưa?”

Nhìn thấy người này, mặt mày đám người Chu Mộ lập tức biến sắc!

Họ hoảng sợ nhìn về phía người đàn ông đang đi đến.

Chiến thần Chấn Thiên, anh ta, anh ta sao lại xuất hiện ở chỗ này!!

Trong lòng đám người Lý Thành không khỏi sợ hãi!!

Nhưng ngay sau đó, lại có một tên hộ pháp bay ngược vào, ngã xuống dưới chân Chu Mộ, lại tắt thở!

Chu Mộ lập tức quay đầu nhìn sang, một người thanh niên mặc đồ đen cầm đao đi vào.

“Tôi, chiến thần Thanh Phong, đã đủ tư cách giết họ nhà Lý của ông chưa?”

Ầm! Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Đám người Chu Mộ lại biến sắc!

Chiến thần Thanh Phong, Kiều Thanh Phong, tại sao anh ta cũng tới đây!!

Ba vị chiến thần lớn dưới quyền Thần Chủ đã tới đây hai vị, sao Vương Bác Thần lại quen biết với bọn họ!

Sao có thể có chuyện này!

Cả chiến thần Thanh Phong cũng xuất hiện!

Theo bước chân chiến thần Thanh Phong tiến vào, sắc mặt Chu Mộ trắng bệch như bức tượng thạch cao!

Nhưng đúng lúc này, xác của hai gã hộ pháp cuối cùng cũng bị ném xuống dưới chân ông ta!

Có người cười lạnh: “Tôi, chiến thần Trọng Thiên, có đủ tư cách để giết họ nhà Lý của ông không?”
 
Chương 335


CHƯƠNG 335

Đoàng đoàng!

Như tiếng sét đánh ngang tai, khiến Chu Mộ hồn bay phách lạc, kinh sợ nhìn về phía Vương Bác Thần!

Trời ơi!

Chiến thần Trọng Thiên cũng đã tới rồi!

Ba vị chiến thần dưới quyền thần chủ đều tới đủ cả rồi!!

Ông ta rốt cuộc đã đắc tội với ai vậy chứ!!

Bùm!

Như là sấm sét giữa trời quang, hung hăng nện trên đầu Chu Mộ, khiến cho sắc mặt gã thay đổi thất thường!

Chiến thần tuyệt thế xuất hiện trong nháy mắt, tinh thần gã lập tức sụp đổ, cả người lập tức choáng váng!

Tứ đại hộ pháp chết trong nháy mắt!

Nhưng mà chuyện này không trọng yếu!

Tam đại chiến thần!

Tam đại chiến thần xuất hiện, tại sao bọn họ lại xuất hiện ở chỗ này? Sao bọn họ lại đối phó với nhà họ Lý!

Chu Mộ khiếp sợ, sắc mặt gã ảm đạm, hai tay bắt đầu phát run.

Đây là tam đại chiến thần dưới quyền Thần chủ!

Bọn họ xuất thủ, nhà họ Lý tất diệt!

Đáng chết, thật là đáng chết!

Nhà họ Lý lại dám đắc tội ba người bọn họ, đây khác nào tự mình đi tìm cái chết cơ chứ!

Tại sao gã lại đồng ý với Lý Thành làm cái gì. Tam đại chiến thần đã ra mặt thì cho dù có là Thánh Long Đường thì cũng không dám nói cái gì!

Chu Mộ hối hận vô cùng, nhưng mà đã quá muộn rồi!

Lý Thành sợ đến độ mặt không còn chút máu, gã thiên tính vạn toán thì cũng không tính đến trường hợp tam đại chiến thành sẽ ra mặt vì Vương Bác Thần!

Nên làm cái gì, gã nên làm cái gì bây giờ!

“Chuyện nhà họ Lý không liên quan tới tôi, tôi rút lui ngay đây! Tôi nguyện ý dâng lên tất cả tài sản của mình, bồi tội cho Thần chủ!”

Chu Mộ sợ hãi, vội vàng mở miệng xin tha. Mồ hôi lạnh chảy đầy trán, trong ánh mắt ngập vẻ sợ hãi!

Đùa cái gì thế này, tam đại chiến thần mà đã xuất thủ thì ai có thể ngăn cản được cơ chứ!

Đối nghịch với bọn họ thì đâu có khác gì tự tìm đường chết cơ chứ!

Gã phải rời đi ngay lập tức, lập tức xin lỗi Thần Chủ. Nếu không chắc chắn gã phải chết không nghi ngờ gì cả!

Huống hồ, ngoại trừ Thần chủ ra thì ai có tư cách để mà tam đại chiến thần đi đến tận nơi này cơ chứ!

Chuyện đã đến nước này thì việc Vương Bác Thần chính là thần chủ đến con heo cũng đoán ra được, Vương Bác Thần chính là Thần chủ đó!

Chu Mộ mới vừa rồi còn cao cao tại thượng, giờ khắc này lại trở nên vô cùng cung kính, hèn mọn dị thường.

“Loại giun dế như ông mà cũng xứng hay sao?”

Canh Phong cười nhạt.
 
Chương 336


CHƯƠNG 336

“Ông nghĩ Thần chủ là cái gì hả? Mới nãy chính ông là người la rầy Thần chủ, bây giờ lại xin lỗi như thế hay sao? Ông có tư cách gì mà xin lỗi Thần chủ hả?”

“Cái lão già ban nãy không biết mình là ai, cao nhân nhất đẳng gì gì đó đi đâu rồi hả? Mới vừa rồi khuyên người khác nên hiền lành biết điều không phải là hăm hở lắm hay sao? Sao giờ lại sợ hãi thế này hả?”

Chu Mộ chỉ hận không thể bóp chết Canh Phong, nhưng mà bây giờ gã lại không dám làm như thế!

Hiện tại gã còn không dám nhúc nhích chút nào nữa là!

Đám người Lâm Chấn Thiên còn chẳng thèm nhìn Chu Mộ lấy một cái, bọn họ đi tới trước mặt Vương Bác Thần, quỳ một gối xuống đất, lớn tiếng nói: “Lâm Chấn Thiên, tham kiến Thần Chủ!”

“Kiều Thanh Phong, tham kiến Thần Chủ!”

“Vũ Vọng Thiên, tham kiến Thần Chủ!”

Cái gì cơ?

Chuyện này là không thể nào! !

Thần chủ chính là Vương Bác Thần?

Giờ khắc này, Chu Mộ với đám người Lý Thành chỉ biết trợn mắt há hốc mồm, không dám tin tưởng vì điều này quá khó tin!

Tuy rằng đã đoán được từ trước nhưng đến khi mắt thấy tai nghe, thấy cảnh tam đại chiến thần quỳ lạy trước Vương Bác Thần thì cảm giác rung động này suýt chút nữa làm trái tim họ vỡ nát theo!

Vương Bác Thần chính là Thần Chủ!

Chắc chắn là bọn họ đang nằm mơ, nhất định là bọn họ đang nằm mơ thôi!

Bọn họ bị dọa sợ tới mức không dám kêu la thảm thiết như trước nữa!

Vương Bác Thần thế mà lại là Thần chủ! !

Nhưng chính vào lúc này lại có thêm người chạy tới, sát khí ngút trời, chấn động Cửu Tiêu!

“Bẩm báo Thần Chủ, tứ đại chiến vương đã đến đầy đủ, xin Thần chủ ban chỉ thị!”

“Bát đại chiến tướng đã đến đông đủ, tham kiến Thần chủ!”

“Thập Nhị Huyết Sát đã đến đông đủ, tham kiến Thần Chủ!”

Bùm

Đám người Lý Thành, Chu Mộ, Cổ Thiên Hạc bị dọa sợ gần chết!

Đám người tam đại chiến thần quỳ một chân xuống đất, chờ Vương Bác Thần ra lệnh cho bọn họ!

“Tất cả đứng lên đi.”

Sắc mặt Vương Bác Thần trở nên lạnh lùng.

“Tạ Thần chủ!”

Sụp!

Chu Mộ bị dọa sợ đến độ hai chân như nhũn ra, quỳ thẳng xuống đất!

Sụp! Sụp! Sụp!

Đám người nhà họ Lý cũng sợ hãi quỳ mọp xuống đất!

Trong lòng họ run sợ!

 
 
Chương 337


CHƯƠNG 337

Run lẩy bẩy!

Can đảm của họ bay biến đi hết!

“Thần chủ tha mạng, Thần chủ tha mạng!”

Chu Mộ bị dọa sợ tới độ vỡ mật, quỳ mọp xuống đất, dập đầu như giã tỏi.

Đám người mà gã dẫn tới cũng dập đầu cầu xin tha thứ. Bụp. Bụp. Bụp. Bụp. Đều tăm tắp không khác gì đánh trống!

Canh Phong đi tới đá Chu Mộ lộn mèo, quát lớn: “Ông là cái thứ gì hả? Xứng mà quỳ trước Thần chủ hay sao? Ông đang làm nhục Thần chủ đấy!”

“Không dám, tôi không dám đâu mà, cầu xin Thần chủ tha cho cái mạng chó của tôi. Tôi sai rồi. Tôi sai rồi mà.”

Chu Mộ lại bò dậy, quỳ mọp xuống đất, dập đầu không ngừng.

Từ đầu đến cuối, Vương Bác Thần không thèm nhìn Chu Mộ.

Mấy người này, chỉ là một lũ hề đang nhảy nhót, chưa có tư cách để anh đối xử đặc biệt.

Vương Bác Thần nhìn Lý Thành đang vô cùng kinh ngạc, u ám nói: “Lý Thành, có thể hủy diệt nhà họ Lý của ông không?”

Bịch!

Lý Thành quỳ xuống đất, kinh hồn bạt vía, giống như một tên hề.

Ông ta hối hận, hối hận lúc đó không hành động!

Ông ta đã hoàn toàn hiểu ra, tin tức mà phủ thống đốc truyền ra chính là cố ý dùng để dẫn dụ ông ta.

Tại sao, tại sao còn phải ra tay? Mình thật ngốc, tại sao không suy nghĩ kỹ càng hơn, tại sao không thể nhẫn nhịn một chút.

Lý Thành run rẩy nói: “Tôi sai rồi, là lỗi của tôi, tôi không nên hại Lý Kì, tôi tình nguyện dẫn theo tất cả người nhà họ Lý, quỳ trước mộ của Lý Kì để sám hối. Bác Thần, không, thần chủ, cầu xin cậu đại nhân đại lượng, cho nhà họ Lý chúng tôi một con đường sống, tôi sẵn lòng tặng tất cả tài sản của nhà họ Lý cho Triệu Thanh Hà. Cầu xin cậu bỏ qua cho chúng tôi, chúng tôi sai rồi, chúng tôi sai rồi.”

Vương Bác Thần không nói gì, ánh mắt thờ ơ.

Lúc trước, anh rất muốn mắng chửi, rất muốn băm vằm Lý Thành, rất muốn hung hăng tát vào mặt Lý Thành!

Nhưng giây phút này anh chỉ cười khẩy!

Bởi vì, người nhà họ Lý không xứng!!

Sinh ra trong một gia đình như thế này là một sự bi ai của mẹ!

“Tôi là ông ngoại của cậu, nhà họ Lý là nhà mẹ đẻ của mẹ cậu, cầu xin cậu nể mặt Lý Kì, cho chúng tôi một con đường sống, chúng tôi tình nguyện sám hối, tình nguyện nhận tội.”

Lý Thành lúc này không tự cao tự đại như lúc trước nữa.

Giống như một con chó già sợ hãi, chỉ hi vọng có thể được sống!

Hối hận, sợ hãi, tự trách, ân hận, vô vàn những cảm xúc khác, đều dâng lên, khiến ông ta phải cho mình một cái tát thật mạnh!

Nếu như, lúc đó không hại chết Lý Kì, vậy thì bây giờ, dưới sự giúp đỡ của Vương Bác Thần, rất nhanh nhà họ Lý có thể trở thành gia tộc quyền thế ở trong nước!

Nếu như, lúc đó không hám lợi đen lòng, vậy thì bây giờ, ông ta chính là ông ngoại của thần chủ, tất cả mọi người nhìn thấy ông ta đều phải cúi đầu!
 
Chương 338


CHƯƠNG 338

Nhưng, tất cả những điều này đều bị bọn họ tự tay chôn vùi!

Bọn họ, đích thân đuổi thần chủ ra khỏi gia tộc!

Trái tim hối hận của ông ta đang rỉ máu!

Lúc trước, ông ta vẫn luôn thèm muốn, con gái nhà họ Lý có thể gả cho thần chủ. Nhưng bây giờ, ông ta biết được, đứa cháu ngoại mà mình đuổi cùng giết tận chính là thần chủ, cảm giác hụt hẫng, hối hận, đau lòng khiến ông ta rất muốn đâm mình hai nhát dao!

Hóa ra, cơ hội trở thành gia tộc quyền thế ở nước R đã bị ông ta tự tay chặt đứt!

Hóa ra, nhà họ Lý, vốn dĩ có thể trở thành sự tồn tại mà tất cả các gia tộc đều ngưỡng mộ, nhưng đã bị ông ta và Lý Kiệu tự tay chặt đứt!!!

Phụt!

Lý Thành phun ra một ngụm máu tươi, cảm giác hối hận xé ruột xe gan kia, cảm giác hối hận tột cùng kia khiến ông ta nôn ra máu!

Tất cả người nhà họ Lý đều sợ hãi quỳ xuống, không dám ngẩng đầu lên.

Lúc trước, bọn họ chế nhạo Vương Bác Thần, còn xỉ nhục Vương Bác Thần là con hoang.

Nhưng bây giờ, đứa con hoang trong miệng bọn họ trở thành đối tượng mà bọn họ phải quỳ lạy, trở thành một sự tồn tại mà bọn họ không có tư cách để ngưỡng vọng!!

Một cái tát này, đánh bọn họ đến mức đầu óc choáng váng, đánh đến mức bọn họ không dám nói câu gì, chỉ biết quỳ lạy.

Lý Nhược Lan ở trong đám người, cũng không dám ngẩng đầu lên, sợ Vương Bác Thần sẽ nhìn thấy mình.

Hôm qua, cô ta còn xỉ nhục Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà, ba cô ta đánh cô ta, bắt cô ta đi quỳ trước mộ của cô, cô ta không nghe, nên đã cãi nhau với ba. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nhưng không ngờ, chỉ trong chớp mắt, Vương Bác Thần trở thành thần chủ mà cô ta vẫn luôn sùng bái!!!

Sự chế nhạo to lớn này khiến cô ta đột cảm thấy mình trở thành một trò cười, một trò cười lớn!

“Lý Thành, tôi nói rồi, hôm nay tôi sẽ mai táng nhà họ Lý của ông!”

Vương Bác Thần lạnh lùng nhìn Lý Thành.

Nể mặt nhà họ Lý là nhà mẹ đẻ của mẹ anh, nên anh đã cho nhà họ Lý thời gian một tháng!

Chỉ cần người nhà họ Lý quỳ trước mộ của mẹ anh sám hối, anh sẽ chỉ giết người đứng đầu.

Nhưng người nhà họ Lý, không những không nhận tội, ngược lại không ngừng khiêu khích, tìm đến cái chết!!

Nếu đã như vậy, tại sao anh phải bỏ qua cho nhà họ Lý của ông ta!!

“Lý Thành, ông tự sát đi.”

Ánh mắt của Vương Bác Thần vô cùng lạnh lùng.

Người nhà họ Lý kinh hồn bạt vía, không dám nói gì, cái gì mà vinh quang gia tộc, cái gì mà bá chủ Hà Châu, giây phút này, đều là đồ bỏ đi, bọn họ chỉ muốn sống.

“Ông nội, ông tự sát đi, chỉ có ông chết đi, thì thần chủ mới bỏ qua cho nhà họ Lý chúng ta.”

Một tiểu bối trong nhà họ Lý, tên là Lý Phi Long, nghiến răng nói.

Anh ta không cam lòng khi chết như vậy, chuyện năm đó, anh ta không hề tham gia, anh ta không muốn chết, anh ta không muốn tuẫn táng cùng với nhà họ Lý.
 
Chương 339


CHƯƠNG 339

Sai lầm mấy người phạm phải, dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi gánh vác!

Nghĩ như vậy, không chỉ có một mình anh ta.

Rất nhiều người đều cảm thấy mình rất vô tội.

“Ông nội, năm đó là ông và bác cả hại chết cô Lý Kì, đây là sai lầm mà hai người phạm phải, hai người nên chịu trách nhiệm!”

“Năm đó, chúng con chỉ là một đám trẻ con, không biết gì cả, nghiệp chướng do hai người phạm phải, không nên cho chúng con gánh!”

“Ông nội, cầu xin ông hãy tự sát đi, chúng con không muốn chết, lẽ nào ông muốn để nhà họ Lý tuyệt tử tuyệt tôn sao?”

Lý Nhược Lan, Lý Phi Long và những người khác không phục nói.

Bọn họ cảm thấy bản thân mình rất oan ức, bọn họ không muốn chết như vậy.

“Haha, hahaha.”

Lý Minh vẫn đang cầu xin, giây phút này đột nhiên đứng dậy, nhìn lên bầu trời cười lớn, cười rồi lại cười, nước mắt rơi xuống.

Ông ta lại bị chính con cháu của mình ép tự tử!

Điều này thật xót xa!

Là sự thất bại nhất trong đời này!

Ông cụ đã phát điên!

Người nhà họ Lý nghiến răng nghiến lợi, nhất định phải bắt ông cụ và Lý Kiệu tự sát, như vậy bọn họ mới có thể sống.

Cho dù nhà họ Lý sụp đổ, cũng không sao, chỉ cần còn sống là được!

“Ba, ba cũng đã già rồi, ba chết cũng không có gì cả, ba suy cho chúng con có được không, suy nghĩ cho con cháu đời sau nhà họ Lý có được không, ba và anh cả không muốn sống, nhưng chúng con vẫn còn muốn sống.”

Người nhà họ Lý lần lượt lên tiếng khuyên ông cụ tự sát.

“Mong ông nội hãy tự sát!!”

“Mong ông nội hãy tự sát!!”

“Mong ông nội hãy tự sát!!”

Người nhà họ Lý đang quỳ trên mặt đất, lớn tiếng hét lên.

Lý Thành nhìn bọn họ, vẻ mặt thê lương, hoàn toàn khác với ông cụ oai phong lẫm liệt nhà họ Lý lúc trước.

“Tự tử, tự tử.”

Lý Thành lẩm bẩm, ông ta nhìn Vương Bác Thần, ánh mắt phức tạp, cười một cách thê lương: “Cả đời này của tôi, tính tới tính lui, hại chết cả con gái mình, bây giờ mới biết, nực cười đến mức nào. Bây giờ mới hiểu, sai lầm đáng sợ đến mức nào. Bác Thần, sau khi mẹ cậu chết, tôi nói tôi hối hận, cậu có tin không?”

Vương Bác Thần thờ ơ nhìn ông ta.

Lý Thành cười tự giễu: “Tôi thật sự đã hối hận, chỉ là, tôi không cho phép tôi hối hận, bởi vì tôi là Lý Thành!! Tôi muốn giết chết cậu, không chỉ là vì cảm thấy cậu sống sẽ là một nỗi sỉ nhục của nhà họ Lý, mà cậu còn sống, tôi sẽ nhớ đến mẹ cậu, sẽ cảm thấy nợ mẹ con cậu quá nhiều, tôi không trả được, nhà họ Lý cũng không trả được, nên tôi muốn giết chết cậu, chỉ cần cậu chết đi, tôi mới không còn nợ hai người nữa!!!”

Lý Thành cười khổ lắc đầu: “Tôi thật sự quá sai lầm, đời này của tôi thật sự quá thất bại. Cũng đúng, cũng đúng, vậy tôi sẽ đi xuống âm tào địa phủ, xin lỗi Lý Kì.”

“Lão đại, hiểu nhầm ta rồi.”

Lý Thành nhặt kiếm lên, cười khổ nói với Lý Kiệu một câu, sau đó đâm mạnh vào bụng mình.

Trong mắt Lý Thành hiện lên sự đấu tranh, cố gắng nói: “Bác Thần, đừng…đừng tin nhà họ Vương, người phụ nữ kia…không phải là thứ tốt đẹp gì!”

Nói xong, Lý Thành giống như được giải thoát, thư thái nhắm mắt lại.

Giải thoát rồi, cuối cùng cũng được giải thoát rồi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top