Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thần Chủ Ở Rể

Dịch Thần Chủ Ở Rể
Chương 300


CHƯƠNG 300

Trình Vụ tiếp tục dụ dỗ, cũng từ lúc này anh ta đã có thể đoán được một vài suy nghĩ trong lòng của Khổng Nguyệt Nhi.

Khổng Nguyệt Nhi đến đây thực tập, tình hình trong nhà chắc chắn cũng chỉ bình thường. Đều là người có xuất thân thấp, không ai là không muốn leo lên.

“Cô Khổng, đây là cơ hội của cô, đương nhiên cũng là cơ hội của tôi, chỉ có chúng ta hợp tác với nhau mới có thể cùng tiến xa hơn.”

Trình Vụ đã nắm được Khổng Nguyệt Nhi, lúc trước anh ta cũng giống như Khổng Nguyệt Nhi, muốn leo lên cao hơn, nhưng không có đường để đi.

“Anh, anh không lừa tôi?”

Khổng Nguyệt Nhi nhỏ giọng hỏi, cô ta không ngốc, biết nếu như có thể lôi kéo được quan hệ với anh Vương, sau này chắc chắn thoải mái hơn rất nhiều.

Trong lòng Trình Vụ vô cùng vui mừng, vội vàng nói: “Tôi lừa cô thì có gì tốt với tôi chứ, hơn nữa cô cũng nhìn thấy rồi, anh Vương rất hài lòng về thái độ của cô, tôi cũng không dám lừa cô.”

Khổng Nguyệt Nhi gật đầu, quyết định đánh cược một lần, nói: “Vậy thì tốt, tôi có thể liên lạc, nhưng có thành công hay không thì tôi không dám đảm bảo.”

Trình Vụ vội vàng đứng lên, thấp giọng nói: “Cô Khổng, cô đừng lo lắng, chỉ cần cô làm theo lời tôi nói, nhất định có thể thành công. Cô là con gái, nếu trực tiếp liên lạc với anh Vương chắc chắn rất mạo muội, vợ anh ấy là Triệu Thanh Hà, chủ tịch của công ty Hoa Nguyện, anh ấy mua xe là để tặng cho vợ anh ấy, cô chỉ cần lôi kéo quan hệ với vợ của anh ấy, việc này sẽ thành công….”

Khổng Nguyệt Nhi im lặng nghe anh ta nói, cũng dao động.

Ai mà chả muốn kiếm được nhiều tiền hơn, làm việc bán thời gian cũng giống như chủ thầu lao động, nhân viên ở cửa hàng giống như cửa hàng trưởng, Khổng Nguyệt Nhi cũng muốn tích cóp cho mình một chút nhân mạch.

Cho dù anh Vương không xem trọng mình, nhưng ít nhất cũng có thể kiếm được ít tiền, không phải sao?

Như vậy, ba sẽ không cần chạy đến công trường để bán sức lao động nữa.

Đợi đến khi Trình Vụ nói xong kế hoạch của mình, Khổng Nguyệt Nhi quyết định, tự mình tìm một cơ hội để tiếp cận Triệu Thanh Hà.

Mà lúc này, Vương Bác Thần đang lái xe đi về nhà.

Trong tiểu khu, Trần Ngọc đang nói chuyện với mấy cô mấy dì, một dì mập mạp không hợp với bà ta cười nói: “Trần Ngọc, sao nhà bà lại tìm một đứa con rể như vậy, còn phải để con gái bà nuôi.”

“Vu Miên, bà có ý gì?” Trần Ngọc không vui, lạnh lùng nói: “Con rể tôi thế nào thì liên quan quái gì đến bà, nhà chúng tôi tình nguyện nuôi đấy thì sao?”

Vu Miên xem thường, cười nói: “Được rồi, mọi người ai mà không biết, chỉ không nói mà thôi. Hơn nữa, bà tức giận với tôi làm gì, lẽ nào tôi nói sai? Con rể bà ngay cả xe cũng không mua được, tôi nói không sai chứ? Bây giờ ai còn không có xe nữa.”

Một dì khác vội vàng nói: “Được rồi, Vu Miên, bà nói ít đi mấy câu, biết con rể bà mới mua xe rồi.”

Trần Ngọc lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Một chiếc xe BMW có 1,2 tỷ, cũng không biết xấu hổ mà còn dám khoe với tôi? Con rể tôi còn không thèm nhìn ấy chứ, chúng tôi chỉ là lười mua xe thôi. Đừng đắc ý với tôi, tránh cho con rể tôi lái một chiếc xe sang mấy tỷ vả mặt bà.”

“Thím Vương, bà nghe đi, yo, một chiếc xe BMW rách nát có 1,2 tỷ, vậy mấy người có mua được không? Nhà mấy người có không?” Vu Miên khuôn mặt tràn đầy sự đắc ý nói: “Còn cái gì mà xe sang mấy tỷ, khoác lác với ai đây. Con rể nhà bà có cái năng lực kia, mấy người còn phải đi thuê nhà sao?”

 
 
Chương 301


CHƯƠNG 301

Trần Ngọc tức đến mức không nói lên lời.

Vu Miên này, cậy con rể bà ta là một ông chủ nhỏ, có chút tiền, ngày nào cũng khoe khoang ở trước mặt bà ta.

Điều quan trọng là, bà ta khoe khoang thì khoe khoang, nhưng cứ phải lấy con rể của bà ta so sánh với Vương Bác Thần. Mỗi lần đều phải khoe khoang một lúc, cố tình chế nhạo mấy câu, khiến Trần Ngọc vô cùng tức giận.

Hai ngày nay vẫn chưa ra khỏi cửa, hôm nay khó khăn lắm mới ra khỏi nhà, lại gặp phải bà béo này, đúng là tức chết đi được.

“Không có con trai thì tuyển con rể, đã vậy sao không chọn người tốt một chút? Triệu Thanh Hà trông cũng được, lại tìm được một người con rể bám váy vợ, nếu là tôi, đã đuổi cậu ta ra khỏi nhà từ lâu rồi. Không có con trai để dựa vào, không phải dựa vào con rể sao? Đứa con rể này là đồ bỏ đi, còn giữ lại cậu ta làm gì? Thím Vương, bà nói xem có phải là cái lý do này không?”

Thấy Trần Ngọc chịu thua, Vu Miên càng thêm đắc ý, lại chế nhạo, giễu cợt,

Thím Vương ngượng ngùng mỉm cười, câu này bà ta không tiếp được.

Nhưng nói cũng không sai, đứa con rể kia của Trần Ngọc, đúng là quá vô dụng.

Vu Miên hừ nói: “Trần Ngọc, tôi nói thẳng, bà cũng đừng ghét bỏ, tôi cũng là vì tốt cho bà thôi. Vương Bác Thần không làm gì cả, cần cậu ta làm gì chứ? Hãy nhìn con rể Trần Phong của tôi, nửa năm trước vừa mới đổi một chiếc xe 600 triệu, hôm qua lại mua một chiếc BMW 1,2 tỷ, đây chính là bản lĩnh!”

“Mẹ.”

Vu Miên đang nói, một chiếc BMW lái vào trong tiểu khu, cửa kính hạ xuống, chàng trai trẻ gọi một tiếng.

“Chao ôi, về rồi à.” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Vu Miên vô cùng vui mừng trả lời một tiếng, mũi hếch lên nói với Trần Ngọc: “Nhìn thấy chưa? Đây chính là con rể của tôi, có nửa năm lại mua một chiếc BMW, nhìn đi, giỏi hơn con rể của bà nhiều.”

Trần Ngọc tức giận nói: “Bà thì giỏi hả? Con rể của bà chứ không phải là con trai của bà, có gì mà khoe khoang với tôi.”

“Yo, Trần Ngọc, câu nói này của bà ấy à, có bản lĩnh thì bảo con rể bà cũng mua một chiếc xe đi, bà ở đây nổi giận với tôi làm gì? Con rể bà không bằng con rể tôi, lẽ nào tôi nói sai sao? Con rể, chiếc xe này của con 1,2 tỷ hay là 1,5 tỷ? Nói cho dì Trần của con biết, bà ấy chưa từng nhìn thấy thế giới, đứa con rể kia của bà ta ngay cả một chiếc xe mấy chục triệu cũng không mua được.”

Trần Phong xuống xe, thờ ơ cười nói: “1,5 tỷ, cũng không có bao nhiêu tiền. Năm sau con định mua một chiếc xe thể thao khoảng 3 tỷ.”

Trần Ngọc tức đến mức không nói, Vu Miên đang cố ý khoe khoang trước mặt bà ta đây mà?

Khoe khoang cái gì?

Bà đây cũng chả thèm!

Đúng lúc này, có một chiếc xe BMW đi vào cổng tiểu khu.

Vu Miên cố ý khiêu khích Trần Ngọc, nói: “Nhìn đi, chiếc xe BMW này, chắc cả đời này con rể của bà cũng không mua được? Trần Phong à, chiếc xe BMW này chắc chắn không bằng của con đúng không?”

Trần Phong cười nói: “Mẹ, đừng nói linh tinh, chiếc xe này là BMW M760, hơn 7 tỷ, con cũng không mua được.”

Vu Miên có chút xấu hổ, nhưng vẫn ra oai: “Trần Ngọc, đừng thấy bây giờ con rể tôi không mua được, hai năm nữa thằng bé cũng có thể mua được một chiếc xe như thế này. Nếu không phải bây giờ Trần Phong đang dùng tiền để đầu tư, thì đã có thể mua được chiếc xe hơn 7 tỷ này rồi. Con rể của bà, cả đời này cũng không mua được chiếc xe này.”
 
Chương 302


CHƯƠNG 302

“Con rể bà giỏi, con rể bà lợi hại, được chưa? Bà khoe khoang cái gì với tôi, có bản lĩnh thì mua ngay đi.”

Trần Ngọc bị Vu Miên châm chọc đến mức phát cáu, oán giận nói một câu.

Thím Vương chỉ cười mà không nói gì.

“Xía, bà đang ghen tỵ đúng không, bà đang ngưỡng mộ, đố kỵ, bà…”

Vu Miên còn muốn châm chọc mấy câu, lúc này, Vương Bác Thần từ trong chiếc xe kia đi xuống, nói: “Mẹ, con vừa mới mua xe, đi, con đưa mẹ đi một vòng.”

“Con mua?”

Trần Ngọc sững sờ.

Vương Bác Thần?

Chiếc xe này là anh mua?

Vu Miên trợn tròn mắt, lập tức không nói nên lời.

Chiếc BMW này giá hơn 7 tỷ, là đứa con rể vô dụng của Trần Ngọc mua?

Không thể nào.

Hơn 7 tỷ, anh sao có thể mua được?

Vương Bác Thần gật đầu nói: “Không phải Thanh Hà đi làm không được thuận tiện sao, nên con đã mua chiếc xe này, trước mắt mẹ đừng nói với cô ấy, cho cô ấy một bất ngờ. Con đưa mẹ đi một vòng trước, nhân tiện đón Dao Dao luôn.”

Wow!

Xe của con rể bà ta mua!

Hơn 7 tỷ.

Chiếc xe của Trần Phong cũng chỉ có hơn 1 tỷ, còn không bằng số lẻ của chiếc xe của con rể bà ta!!

Vừa nghĩ đến điều này, Trần Ngọc lập tức nở mày nở mặt, nhìn Vu Miên vẫn còn đang ngây người ra ở đó, cố ý nói: “Aiya, Vu Miên, lúc nãy tôi nói cái gì ấy nhỉ, tôi nói, biết đâu con rể tôi đột nhiên mua một chiếc xe hạng sang tầm 3 tỷ để tạo bất ngờ cho tôi. Cái này đâu chỉ dừng lại ở 3 tỷ chứ, cái này là hơn 7 tỷ đó.”

Mặt Vu Miên đỏ lên, rất muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Bị vả mặt quá nhanh.

Hơn 7 tỷ!

Xe của Trần Phong mới có 1,5 tỷ, còn không bằng số lẻ của người ta.

Trần Phong lúng túng mỉm cười, tức giận trừng mắt với mẹ vợ, không có việc gì tự nhiên mẹ đi khoe khoang với người ta làm gì, bây giờ lại làm cho con xấu hổ.

Thím Vương nói: “Thím Vu à, xe của con trai bà không tốt bằng chiếc xe này của người ta nha.”

Mặt Vu Miên đỏ như đít khỉ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hơn 7 tỷ, thật giỏi nha.”

“Con rể tôi giỏi như vậy đó, một cái ô tô 1,5 tỷ cũng gọi là xe? Con rể tôi không phải không mua, mà là không thèm nhìn đến, có hiểu không? Nếu như mua cũng phải mua loại xe hạng sang hơn 7 tỷ như thế này, dù sao mấy người cũng không mua được.”

Trần Ngọc vô cùng đắc ý, Vu Miên này cũng giống như bà ta, không có con trai, luôn thích so sánh với bà ta.

Cậy con rể bà ta là một ông chủ nhỏ, ngày nào cũng khoe khoang con rể ở trước mặt bà ta.
 
Chương 303


CHƯƠNG 303

Làm như bà ta cao hơn người khác một bậc vậy.

Bây giờ thì hay rồi, Vương Bác Thần có thể xem đã là kéo lại thể diện cho bà ta.

“Sau này bà cũng đừng nói chuyện với tôi nữa, bà xem thường nhà chúng tôi, tôi cũng xem thường nhà bà, lái một con BMW 1,2 tỷ rách nát mà đắc ý cái gì. Con rể tôi mua một chiếc BMW hơn 7 tỷ, tôi có nói cái gì không? Chỉ là lười so bì với bà thôi. Giống như bà nói, chúng ta không cùng một đẳng cấp!”

Trần Ngọc không nể nang gì, muốn trút hết sự tức giận trong lòng.

“Bác Thần, đưa mẹ đi một vòng, rồi đón Dao Dao luôn.”

Vương Bác Thần cười, không nói gì.

Vu Miên tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, đợi đến khi Vương Bác Thần lái xe rời đi, mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Giỏi cái gì, BMW thì giỏi sao? Xe của con rể tôi cũng là BMW.”

Thím Vương nói: “Xe của người ta hơn 7 tỷ, xe con rể bà mới có 1,2 tỷ, còn không bằng số lẻ của người ta, quả thật rất giỏi.”

Vu Miên: “….”

Vạn tiễn xuyên tim.

Bà có biết nói chuyện không hả.

Có ai nói chuyện như bà không?

BMW 1,2 tỷ không được gọi là BMW sao?

Vu Miên càng nghĩ càng tức.

Đáng chết, đáng chết, đáng chết!

Vậy mà lại bị Trần Ngọc xem thường, sau này sao còn mặt mũi nói chuyện với bà ta nữa.

Đúng là tức chết rồi.

Mình nói chuyện về xe với bà ta làm cái gì, biết vậy chả nói nữa, quá tức mà!

Vu Miên thở hổn hển, nhìn chiếc xe BMW của con rể, càng nhìn càng ngứa mắt.

Trên xe.

Trần Ngọc vô cùng đắc ý nói: “Vu Miên kia ra vẻ với mẹ cái gì chứ, một con BMW 1,2 tỷ rách nát cũng không biết xấu hổ mà nói với mẹ.”

Nói xong, bà ta lại nhìn Vương Bác Thần, oán giận nói: “Con lấy đâu ra tiền để mua xe? Con đúng là tiêu sài hoang phí, con vung tay quá trán như vậy, con với Thanh Hà còn muốn sinh hoạt nữa không? Ai bảo con mua chiếc xe đắt như vậy? Không thể tiết kiệm tiền sao.”

Trong lòng Vương Bác Thần lập tức cảm thấy ấm áp, vội vàng nói: “Mẹ, chiếc xe này là của bạn con, cậu ấy đi ra nước ngoài rồi, bảo con dùng trước, nếu không thì con lấy đâu ra tiền mà mua chiếc xe này chứ.”

Trần Ngọc sững sờ, suy nghĩ cẩn thận, đúng là như vậy, Vương Bác Thần lấy đâu ra tiền mà mua xe chứ, nhà còn chưa mua được nữa là.

Nhưng vẫn dạy bảo nói: “Làm người thì phải khiêm tốn, có biết không? Giống như người nhà quê, con khoe khoang cái gì hả. Chúng ta phải im lặng mà phát tài, có biết không hả? Ba mươi mấy tuổi đầu rồi mà còn phải để mẹ dạy con? Sau này có tiền cùng phải tiết kiệm, nếu không cuộc sống sẽ rất khó khăn.”

“Mẹ, con nhớ rồi.”

Vương Bác Thần cạn lời, lúc nãy mẹ khoe khoang với bọn họ đâu có nói như thế này.

Đón Dao Dao về nhà chưa được bao lâu, Triệu Thanh Hà đi làm về, nghe được chuyện chiếc xe, lại nói Vương Bác Thần một trận.
 
Chương 304


CHƯƠNG 304

Vương Bác Thần chỉ có thể lén lút giải thích với cô, đây là xe của Canh Phong, Triệu Thanh Hà mới không nổi giận.

Trên giường, Triệu Thanh Hà cau mày nói: “Ngày mai tập đoàn Lý Thị muốn tổ chức đại hội cổ đông, anh nói xem có xảy ra chuyện gì không? Em luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện.”

Vương Bác Thần lười nhác nói: “Nhà họ Lý bây giờ tự ngồi lên đống shit của mình, lúc đầu bọn họ tham lam vô độ, muốn chiếm lấy tất cả dự án Tân Thành, bây giờ xảy ra chuyện cũng là điều bình thường.”

“Đừng nói chuyện buồn nôn như vậy.” Triệu Thanh Hà trừng mắt, suy nghĩ một lúc nói: “Nhà họ Lý nắm trong tay 50% cổ phần, bên phía chúng ta chỉ có 30%, những cổ đông khác chiếm 20%, ở giai đoạn hiện tại bên phía cổ đông vẫn nằm trong sự kiểm soát của nhà họ Lý. Em đoán đại hội cổ đông ngày mai, chắc chắn là muốn kêu gọi đầu tư, nếu không nhà họ Lý không trụ được nữa.”

Vương Bác Thần cười, ánh mắt u ám: “Anh nghe nói, nhà họ Lý vì muốn lôi kéo đầu tư, đã bán 35% cổ phần ra bên ngoài, bây giờ trong tay họ chỉ còn 20%.”

“Cái gì?”

Triệu Thanh Hà sững sờ.

Mà nhà họ Lý lúc này đã có chút hỗn loạn.

Lý Thành gào thét: “Ai muốn mở cuộc họp đại hội cổ đông, sao tôi không nhận được tin tức!!”

Lý Kiệu căm hận nói: “Là tập đoàn Lan thị, số cổ phần trong tay bọn họ đã hơn 35%, là cổ đông lớn nhất, bên phía chúng ta, tính cả Lý Hoàng, là 25%, nên Lan Hiếu có quyền mở cuộc họp cổ đông.”

Lý Hoàng ở bên cạnh, ánh mắt hờ hững, không nói gì.

10% cổ phần của ông ta, hôm qua đã tặng lại cho Vương Bác Thần.

“Cậu ta muốn làm gì!!!”

Trong mắt Lý Hoàng đằng đằng sát khí, tức giận nói: “Nếu như cậu ta muốn thu mua cổ phần của những người khác, một khi hơn 50%, tập đoàn Lý thị sẽ biến thành tập đoàn Lan thị!!!”

Lý Kiệu rất hối hận, ông ta vốn dĩ muốn trói chặt tập đoàn Lan thị với tập đoàn Lý thị, cùng gánh vác nguy hiểm, nhưng không ngờ tập đoàn Lan thị lại dùng chiêu này!”

“Đây là cố ý!!”

Lý Kiệu đập tay xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đầu tiên, Lan Hiếu mua đứt những công ty vật liệu kia, sau đó ép chúng ta nhường cổ phần, mục đích của anh ta là tập đoàn Lý thị, tôi đã bị anh ta lừa!!”

Dẫn sói vào nhà!

Còn là con sói mà chính ông ta mời đến!

Chát!

Lý Thành tát Lý Kiệu một cái, tức giận mắng: “Cái đồ ngu ngốc này, không phải con nói không sao sao? Chuyện trên công trường còn chưa giải quyết, bây giờ lại xảy ra chuyện này, cái đồ vô dụng, con nói cho ba biết, con có ích gì!!”

Lý Kiệu thở hổn hển nói: “Sao con biết được đây là một cái bẫy, con sao biết được bọn họ không phải vì hạng mục của Tân Thành!! Chuyện này lúc đó ba cũng đã đồng ý, bây giờ trách con thì có tác dụng gì.”

“Nghịch tử, cái thằng nghịch tử này, nhà họ Lý giao cho mày quản lý nhiều năm như vậy, không những không thể đứng vào được hàng ngũ những gia tộc hàng đầu của Giang Nam, mà bây giờ còn sắp mất cả công ty!!!”

Nhìn thấy ba và anh cả cãi nhau, Lý Hoàng thờ ơ nói: “Bây giờ hai người cãi nhau thì có tác dụng gì, trước mắt phải tìm hiểu cổ phần trong tay những cổ đông khác đã bị thu mua bao nhiêu rồi. Lan Hiếu đã chạy đến tập đoàn Lý thị, cuộc họp cổ đông ngày mai chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy.”
 
Chương 305


CHƯƠNG 305

Lý Thành và Lý Kiệu thở hổn hển ngồi xuống, Lý Thành lạnh lùng nói: “Theo điều lệ của công ty, nắm trên 60% cổ phần, mới có tư cách đổi chủ tịch mới, Lan Hiếu có dã tâm, cho dù cậu ta thu mua tất cả cổ phần của những người khác, trong tay anh ta cũng chỉ có 55%! Nhà họ Lý chúng ta có 25%, Triệu Thanh Hà có 20%, chỉ cần Triệu Thanh Hà không bán cổ phần của mình, cậu ta không thể đạt được mục đích!”

Lý Kiệu hít một hơi thật sâu, ông ta không ngờ lại bị Lan Hiếu lừa, hừ nói: “Vương Bác Thần muốn giành lại công ty, cậu ta sẽ không để cho Triệu Thanh Hà bán cổ phần, Lan Hiếu muốn hái đào cũng không dễ dàng như vậy. Con thấy cậu ta muốn chết mà, thành phố Hà Châu là địa bàn của nhà họ Lý chúng ta, cậu ta lại đến đây, an phận một chút còn được, nếu như không an phận, con sẽ khiến cậu ta chết không có chỗ chôn thân!”

Nói xong, Lý Kiệu gọi mấy cuộc điện thoại, gọi cho mấy cổ đông khác.

Lý Hoàng mặt không biểu cảm nhìn, 10% cổ phần trong tay ông ta đã chuyển cho Vương Bác Thần.

Trong tay nhà họ Lý, bây giờ chỉ còn 15%!

Ba, anh cả, xin lỗi.

Năm đó, hai người đã sai rồi.

Năm đó, là con yếu đuối, chùn bước.

Lần này, con sẽ không chùn bước.

Những thứ này vốn là của em gái, vốn là của Vương Bác Thần.

“Lan Hiếu lại thu mua được 5% cổ phần, giá cậu ta đưa ra cao gấp hai lần giá thị trường!!”

Lý Kiệu u ám nói: “Cái tên khốn nạn Lục Khởi kia đã bán rồi, lão Tề và lão Bành, còn có Chu Kiên cũng đang xem xét. Lục Khởi, ông đợi đó cho tôi, xem tôi xử lý ông thế nào!”

Nhà họ Lý, chẳng lẽ cứ như vậy là hết rồi sao?

Mặt mũi Lý Thành xám như tro, chán nản dựa người vào ghế, nói: “Nhà họ Lý chúng ta, thật sự là đến bước đường cùng sao?”

Lý Hoàng cúi đầu.

“Tuyệt đối sẽ không!!!” Lý Kiệu lạnh lùng nói: “Thằng hai, liên lạc với Triệu Thanh Hà, nói với cô ta, nếu dám bán cổ phần công ty cho Lan Hiếu, nhà họ Lý chúng ta, sẽ bất chấp tất cả mà ra tay với bọn họ!!”

“Đúng, bây giờ chúng ta có tổng cộng 60% cổ phần, Lan Hiếu muốn đoạt quyền, nằm mơ!! Con lập tức liên hệ người, xử Lan Hiếu đi, ta xem cậu ta còn kiêu ngạo thế nào!” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lý Thành buồn rười rượi nói, có thể giữ được tập đoàn Lý Thị, chết vài người thì có là gì.

“Con đương nhiên sẽ sắp xếp, thằng hai, lập tức liên lạc với Triệu Thanh Hà, uy hiếp cô ta, không được cho cô ta bán! Nếu Vương Bác Thần có ý quấy rối, nói với cô ta, con gái cô ta chết chắc rồi!”

“Được.”

Lý Hoàng lên tiếng, nhưng ông ta hôm nay, lại có chút kỳ quái.

Nhưng mà Lý Thành và Lý Hoàng đang trong cơn phẫn nộ không nhìn ra được.

Lúc này, Vương Bác Thần nhận được một tin nhắn: “Thưa ngài, Tề Bắc Vũ, Bành Dục, Chu Kiên, ba người này ngày mai trong cuộc họp hội đồng quản trị sẽ ủng hộ cô Triệu Thanh Hà, cổ phần của Lục Khởi cũng đã lấy được.”

Vương Bác Thần cười nhạt một tiếng.

Lý Thành, Lý Kiệu.

Ngày mai tôi sẽ cho mấy người một ngạc nhiên lớn, mấy người, nhận được sao?

Ngày hôm sau, Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà đến tập đoàn Lý Thị
 
Chương 306


CHƯƠNG 306

Ngay khi tiến vào tập đoàn nhà họ Lý, Triệu Thanh Hà cũng cảm thấy, Vương Bác Thần có gì đó không đúng.

“Bác Thần, anh không sao chứ? Hay là anh về trước đi.”

Triệu Thanh Hà lo lắng nói, thời gian này cô cũng âm thầm biết chuyện năm đó, biết tập đoàn Lý Thị là một tay mẹ của Vương Bác Thần, Lý Kì dựng lên.

Bốn năm trước, nhà họ Lý xảy ra chuyện, cô vẫn đang học đại học, không biết rõ lắm.

Bây giờ cô mới biết, cô gái truyền kỳ ở thành phố Hà Châu, thì ra là bị cha mẹ mình hại chết.

Cô xem như là hoàn toàn nhìn rõ mặt người nhà họ Lý

“Không sao.”

Vương Bác Thần khống chế tâm trạng, gượng cười.

Tòa nhà này, chứa đựng quá nhiều hồi ức của anh.

Năm đó, mẹ bị nhà họ Vương làm nhục, gần như bị đánh chết, sau khi quay về Hà Châu một tay giúp nhà họ Lý phát triển.

Lúc đó, mẹ không có thời gian chăm sóc mình, luôn đưa mình đến công ty.

Lúc đó, mỗi ngày mẹ đều tăng ca đến rạng sáng, anh làm xong bài tập, ngủ luôn ở công ty.



Vương Bác Thần hít sâu một hơi.

Nhà họ Lý, nợ mấy người thiếu mẹ tôi, lấy mạng đến trả!!

“Vương Bác Thần, lá gan của mày không nhỏ, lại dám đến đây.”

Lý Nhược Lan nhìn thấy Vương Bác Thần, lập tức đứng lên, ngạo mạn nói: “Cái đồ sao chổi này, từ khi mày xuất hiện, nhà bọn tao toàn gặp chuyện xui xẻo, nhanh cút ra ngoài đi, ở đây không chào đón mày.”

Triệu Thanh Hà cả giận nói: “Cô có tư cách gì đuổi chúng tôi đi.”

Lý Nhược Lan châm chọc nói: “Mày cũng dám nói tao như vậy? Vương Bác Thần, mày không hổ là con trai Lý Kì, tìm vợ cũng là loại không biết xấu hổ như Lý Kì, năm đó mẹ mày ở sau lưng đàn ông sinh ra thứ hạ tiện như mày, bây giờ vợ của mày cũng lén lút sinh ra cái đồ con hoang.”

“Cô câm miệng cho tôi!”

Triệu Thanh Hà phẫn nộ, tát thẳng lên mặt Lý Nhược Lan, nói: “Nhà họ Lý mấy người, đều không có giáo dưỡng vậy sao?”

“Mày dám đánh tao?”

Lý Nhược Lan đầu tiên là giật mình, rồi lại giận không kiềm được, đánh về phía Triệu Thanh Hà.

“Dừng tay!”

Nhưng vào lúc này, Lý Hoàng xuất hiện, tát vào mặt Lý Nhược Lan, chỉ hận rèn sắt không thành thép nói: “Con về nhà cho ta, chuyện nơi này ít đụng vào thôi, nếu con còn dám làm nhục cô mình, còn dám nhục mạ Bác Thần, ta sẽ đuổi con ra khỏi nhà, xem như không có đứa con gái này!”

“Ba, ba đánh con?”

Lý Nhược Lan ôm mặt, ngơ ngác nhìn Lý Hoàng.

“Ta thấy con thật sự là bị ta làm hư rồi, lập tức đi về nhà cho ta!”
 
Chương 307


CHƯƠNG 307

Lý Hoàng trực tiếp bỏ mặc con gái không quan tâm, ánh mắt phức tạp nhìn Vương Bác Thần, nói: “Lên đi, chỉ chờ hai người thôi.”

Lúc Vương Bác Thần đi qua bên người Lý Nhược Lan, thản nhiên nói: “Lý Nhược Lan, còn dám nhục mạ mẹ tôi, tôi giết cô.”

Sắc mặt Lý Nhược Lan thay đổi, cả người không tự chủ được bắt đầu phát run.

Trong chớp mắt đấy, cô ta cảm thấy, Vương Bác Thần thật sự sẽ giết mình.

“Đi về nhà đi, chuyện ở đây, con đừng đụng vào. Sau khi về, con đến trước phần mộ của cô Lý Kì quỳ, quét tảo mộ cho cô Lý Kì, nghe ba, đừng có kích thích em họ của con, cậu ta thật sự sẽ giết người.”

Lý Hoàng chua xót nói, xoay người đi theo.

Lúc này, trong phòng họp, Lý Kiệu nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên ở phía đối diện, nói: “Lan Hiếu, tôi cảnh cáo anh, bây giờ anh ra tay với nhà họ Lý chúng tôi, không có lợi. Tân Thành, là hạng mục mà thần chủ chỉ định, anh là muốn chết đúng không? Dám đụng vào nhà họ Lý chúng tôi lúc này!”

Lan Hiếu dựa về sau, cười nói: “Lý tổng, lời này của anh là có ý gì? Hạng mục Tân Thành là nhà họ Lý mấy người nhận được, nhà họ Lý mấy người không hoàn thành được, thần chủ có trách tội cũng là trách tội nhà họ Lý mấy người, liên quan gì đến tôi?”

Lý Kiệu tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Lan Hiếu, anh cho rằng anh sẽ ăn được nhà họ Lý chúng tôi sao? Tôi cho anh biết, cùng lắm cá chết lưới rách! Anh đừng có mà đắc ý trước mặt tôi, đừng ép ông đây.”

Lan Hiếu tùy ý nói: “Uy hiếp tôi? Ha ha, tôi đúng là không sợ, nai chết về tay ai, còn chưa chắc đâu.”

Lý Kiệu hơi híp mắt lại, đằng đằng sát khí.

Đúng lúc này, Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần đẩy cửa đi vào.

Lý Kiệu hừ lạnh một tiếng.

Lan Hiếu cười nói: “Nếu như Triệu tổng đã đến, vậy thì bắt đầu thôi. Tập đoàn Lý Thị gần đây liên tục thâm hụt, tôi là cổ đông lớn nhất, tôi đề nghị, đổi Lý Kiệu đi, mọi người cho ý kiến.”

Trực tiếp ra tay đoạt quyền.

Mấy cổ đông khác không nói gì, Lý Kiệu cười lạnh nói: “Anh nói không tính, trong tay anh chỉ có 40%, dựa theo quy định của công ty, tổng số phiếu của cổ đông phải vượt qua 60%, mới có thể thay đổi chủ tịch hội đồng mới. Lan Hiếu, anh muốn đoạt quyền, nằm mơ đi. Ai dám đồng ý, chính là gây sự với nhà họ Lý chúng tôi!”

Lý Kiệu uy hiếp nhìn Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần, hừ lạnh nói: “Vương Bác Thần, tốt nhất cậu nên quản vợ của cậu, nếu không, tôi sẽ làm mấy người chết không chỗ chôn!”

“Uy hiếp tôi?”

Vương Bác Thần lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào Lý Kiệu, đè lại sát khí trong lòng: “Lý Kiệu, hôm nay, là ngày cuối cùng nhà họ Lý mấy người còn sống.”

“Láo xược!!”

Lý Kiệu vỗ bàn, Vương Bác Thần lại dám uy hiếp mình trước mặt nhiều người như vậy, thật là tìm chết.

Lan Hiếu gõ gõ bàn: “Ai ai ai, Lý Kiệu, đừng nói mấy thứ vô dụng kia, nhà họ Lý mấy người là cái thá gì, hôm nay phải đổi chủ tịch hội đồng.”

“Tôi xem ai dám đồng ý!!”

Lý Kiệu buồn bực nói: “Chu Kiên, con gái của ông đang ở Nhất Trung nhỉ? Lão Bành, con của ông còn đang du học ở nước ngoài nhỉ, bây giờ nước ngoài cũng đúng là có chút loạn. Lão Tề, đứa con trai hiếm muộn của ông, cũng không dễ dàng. Bỏ phiếu à, tôi cũng muốn nhìn xem, ai dám ủng hộ Lan Hiếu, ai dám gây chuyện với nhà họ Lý chúng tôi.”
 
Chương 308


CHƯƠNG 308

Nói xong, Lý Kiệu lại nhìn về phía Triệu Thanh Hà: “À, đúng rồi, con gái của cô cũng vừa đến nhà trẻ nhỉ, cô gái nhỏ trông cũng rất đáng yêu.”

Triệu Thanh Hà nắm chặt tay, cô không ngờ Lý Kiệu lại dám ngang nhiên dùng người nhà uy hiếp như vậy.

Thế lực nhà họ Lý rất lớn, muốn ra tay với người nhà bọn họ, không ai có thể chống được.

Ba người Chu Kiên, Tề Bắc Vũ và Bành Dục cau mày, vẫn không mở miệng.

Thấy không ai nói gì, Lý Kiệu cười lớn một tiếng, nói: “Lan Hiếu, xem ra không có ai dám đối nghịch với nhà họ Lý chúng tôi, không ai ủng hộ, anh đoạt quyền cái rắm gì. Giải tán đi, anh quay về chú ý hơn một chút, gần đây không yên ổn, tránh cho chết cũng không biết mình chết thế nào.”

Lan Hiếu cười nhạt một tiếng, nhìn Lý Kiệu như nhìn một tên ngốc, nói: “Lý Kiệu, ai nói tôi muốn làm chủ tịch hội đồng vậy?”

Lý Kiệu khẽ giật mình.

Lan Hiếu nhìn về phía Triệu Thanh Hà, nói: “Tôi ủng hộ cô Triệu Thanh Hà làm chủ tịch hội đồng tập đoàn Lý Thị, ai đồng ý, ai phản đối?”

“Cô ta?”

Lý Kiệu giống như là nghe được một chuyện cực kỳ buồn cười: “Cho cô ta mười lá gan, cô ta dám sao?”

“Tôi ủng hộ cô Triệu Thanh Hà đảm nhiệm chức chủ tịch hội đồng.”

“Tôi cũng ủng hộ.”

“Tôi ủng hộ.”

Ba người Bành Dục, Chu Kiên, Tề Bắc Vũ vẫn luôn không nói gì, mở miệng nói.

Cái gì!!

Lý Kiệu lập tức rơi vào tình huống khó xử!

Ba lão già chết tiệt này, lại dám ủng hộ Triệu Thanh Hà!

Cổ phần trong tay Triệu Thanh Hà là 20%, bây giờ mấy người Lan Hiếu này lại ủng hộ Triệu Thanh Hà, vậy thì tổng số cổ phần bên phía Triệu Thanh Hà, vượt quá 60%!!

Cục diện đột ngột biến chuyển, đánh cho Lý Kiệu trở tay không kịp.

Ông ta không ngờ, Lan Hiếu lại không tự mình làm chủ tịch hội đồng, mà lại để Triệu Thanh Hà làm.

Bởi vì vậy, nhà họ Lý thua hoàn toàn!!

Ai mà ngờ được, Lan Hiếu, lại đột nhiên chơi một chiêu như vậy. Nếu như là bản thân hắn ta muốn đoạt quyền, nhà họ Lý còn có hy vọng ngăn cản.

Nhưng nếu như hắn ta giúp Triệu Thanh Hà, vậy nhà họ Lý căn bản không thể ngăn được.

Lan Hiếu chết tiệt, thế mà lại chơi ông đây một vố như vậy!

Ông thế mà lại ủng hộ Triệu Thanh Hà, đầu óc ông có bệnh sao, tự ông đoạt quyền sao phải ủng hộ Triệu Thanh Hà!

Ba cái lão già Chu Kiên kia, mấy người chờ đó cho ông đây, dám phản bội nhà họ Lý, tôi phải để cả nhà mấy người chết hết!

“Mấy người muốn chết sao.”
 
Chương 309


CHƯƠNG 309

Lý Kiệu giận tím mặt, nhìn chằm chằm vào Triệu Thanh Hà, buồn rười rượi nói: “Cô dám đồng ý thử xem! Vương Bác Thần, cậu tốt nhất nên thu lại tâm tư của mình, nếu không, con gái của cậu tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt.”

Bốp.

Lan Hiếu đột nhiên nổi điên, gạt tàn thuốc đập vào đầu Lý Kiệu, thản nhiên nói: “Ai cho ông lá gan, nói chuyện như vậy với ngài Vương và cô Triệu Thanh Hà như vậy?”

Lý Kiệu một lúc lâu mới trở lại bình thường, trên đầu toàn là máu, nhưng mà ông ta đột nhiên phản ứng lại.

Lan Hiếu biết Vương Bác Thần!

Ông ta gọi cái tên nghiệt chủng Vương Bác Thần là ngài Vương!

Đây đến cùng là xảy ra chuyện gì, vì sao ông ta lại quen biết Vương Bác Thần!

Lý Kiệu nóng nảy, chó cùng rứt giậu nói: “Lan Hiếu, anh dám lừa tôi! Vương Bác Thần, cái tên nghiệt chủng này, mày nhất định đã liên hợp với Lan Hiếu đến lừa tao! Mấy người chết chắc rồi, cho dù thần chủ không cho phép giết mày, lúc này, mấy người đều phải chết!!”

“Anh cả, bình tĩnh một chút.”

Lý Hoàng thở dài, nói: “Năm đó, là mấy người sai rồi, nếu như không phải mấy người làm như vậy, em gái đã vốn định để lại tập đoàn Lý Thị cho nhà họ Lý.”

“Cậu nói bừa, cậu câm miệng!!!”

Lý Kiệu giận điên lên, thằng hai lại dám nói như vậy, giận dữ hét: “Tập đoàn Lý Thị, không ai có thể đoạt được, đây là của tôi!! Tôi xem mấy người ai dám đoạt với tôi, tôi sẽ cho mấy người chết không chỗ chôn! Vương Bác Thần, cái thứ nghiệt chủng này, lại dám đào hố tao!! Hôm nay mấy người ai cũng đừng mong chạy!!”

Lan Hiếu tát Lý Kiệu một cái, cười lạnh nói: “Trước mặt ngài Vương, còn chưa đến phiên ông làm càn.”

“Anh cả, ai làm chủ tịch hội đồng, anh nói không tính, cổ phần của em em đã giao cho Bác Thần rồi, bây giờ, bên phía Bác Thần tổng là 85% cổ phần, cho nên, cô Triệu Thanh Hà đã là chủ tịch hội đồng tập đoàn Lý Thị rồi.”

Lý Hoàng bình tĩnh nói.

“Cậu, cậu, cậu!!!”

Lý Kiệu chỉ vào Lý Hoàng, giận trừng mắt, tức giận đến một câu cũng không nói nên lời, cả người run rẩy.

Phụt. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lý Kiệu phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất.

Lý Kiệu tức đến hộc máu, mấy người Bành Dục kiêng kị nhìn Vương Bác Thần.

Người này, đến cùng là có thân phận gì, ngay cả Lan Hiếu, cũng đứng về phía anh.

May mắn mình chọn hợp tác với Lan Hiếu, nếu như từ chối, tuyệt sẽ không có quả ngon để ăn.

Ba người liếc nhìn nhau, đều trầm mặc.

Bây giờ, vẫn là không nên nói gì.

Nhà họ Lý, bọn họ không thể chọc vào.

Vương Bác Thần, bọn họ càng không thể dây vào!

“Anh cả, nhà họ Lý, sai rồi, mấy người vẫn không nhận sai sao?”

Lý Hoàng thở dài, vẻ mặt bi thương, nói: “Năm đó, anh và ba đều sai rồi, em gái cũng không muốn chiếm nhà họ Lý thành của mình, tập đoàn Lý Thị, em ấy cũng muốn để lại cho nhà họ Lý, chỉ là em ấy không nuốt trôi cơn giận đấy, em ấy vẫn luôn giành lấy cái đấy. Mọi người đều biết rõ năm đó xảy ra chuyện gì, đều hiểu rằng nếu không có em gái, sẽ không có nhà họ Lý bây giờ. Nhưng mà, mọi người vì sao đều không tin em ấy? Em ấy là em gái đấy.”
 
Chương 310


CHƯƠNG 310

“Cậu câm miệng!!!”

Lý Kiệu lau máu tươi ở khóe miệng, nghiến răng nghiến lợi: “Cậu dám phản bội nhà họ Lý, cậu cũng giống như tiện nhân kia, cũng không phải là thứ tốt gì! Cậu cho rằng tôi không biết ý định của cô ta sao? Cô ta muốn dùng nhà họ Lý liều mạng với bên kia, nhà họ Lý chúng ta căn bản không phải đối thủ! Cô ta hại nhà họ Lý, cô ta là tai họa, cô ta không chết, nhà họ Lý chúng ta sẽ không còn, cậu biết cái gì!! Tôi cũng là vì nhà họ Lý!!!”

“Anh cả, nhưng mà, em ấy là em gái mà, em ấy bị người ta bắt nạt thành như vậy, chẳng lẽ nhà họ Lý không nên ra mặt vì em ấy sao? Mọi người không giúp em ấy, chẳng lẽ cũng không cho em ấy tự mình đòi lại công đạo cho mình sao?”

Lý Hoàng tức giận nắm chặt tay, lệ rơi đầy mặt, nói: “Anh cả, mấy người, không phải là sợ em gái tức giận sao? Mọi người sai rồi, em gái chỉ là muốn chứng minh bản thân mình, em ấy chỉ muốn để bên kia nhìn xem, em ấy không thèm!! Mọi người sai rồi, anh và ba sai rồi!!”

Vương Bác Thần không nói gì, bình tĩnh nhìn hai người bọn họ.

Chỉ là, bên ngoài bình tĩnh, đè lại cơn giận ngút trời!

Triệu Thanh Hà cầm tay anh.

Em vĩnh viễn, đứng bên cạnh anh.

Vương Bác Thần mỉm cười, không nói thêm gì, từ đầu đến cuối, anh đều không nói gì.

“Anh cả, đến nhận sai với em gái đi, em ấy không nợ nhà họ Lý, là nhà họ Lý chúng ta nợ em ấy, là nhà họ Lý có lỗi với em ấy.”

Lý Hoàng chua xót nói.

Không có em gái, sẽ không có nhà họ Lý bây giờ.

Là em gái, một tay đưa nhà họ Lý phát triển đến như bây giờ.

Tất cả mọi người ở nhà họ Lý, đều nợ em gái.

“Cô ta đáng chết!!”

Lý Kiệu điên cuồng quát: “Cô ta không biết xấu hổ, cô ta bị người ta vứt bỏ, bị nhục nhã, đó cũng là cô ta đáng đời!”

Bốp!

Vương Bác Thần tát thẳng vào mặt Lý Kiệu, giọng nói u ám: “Nói đủ chưa?”

Lý Kiệu nhổ ra một ngụm máu, cười gằn nói: “Vương Bác Thần, cái thứ nghiệt chủng này, tao thừa nhận, đánh giá thấp mày rồi. Tao thật sự hối hận, lúc trước không giết mày, lúc trước, tao nên giết cả mày và Lý Kì! Mày lại dám đào hố tao, cái thứ sao chổi này, từ sau khi mày xuất hiện, mỗi ngày nhà họ Lý đều xui xẻo, mày chết không được yên! Hôm nay, mày không giết tao thì tao sẽ giết cả nhà mày!”

“Làm ông ta câm miệng.”

Vương Bác Thần nhìn cũng không nhìn Lý Kiệu, ngày mai, anh muốn để tất cả mọi người nhà họ Lý, ngay cả cơ hội hối hận cũng không có.

Bây giờ giết ông ta, còn quá sớm.

Bốp bốp!

Lan Hiếu đấm hai đấm vào mặt Lý Kiệu, đấm đến mức mặt Lý Kiệu cũng nứt ra, phun một ngụm máu tươi, răng cũng bị đấm gãy.
 
Chương 311


CHƯƠNG 311

“Ông cũng dám uy hiếp ngài Vương?”

Lan Hiếu cười lạnh.

Trong mắt Lý Kiệu lộ ra một tia khiếp sợ, vì sao, nhưng người này lại tôn kính Vương Bác Thần như vậy?

Lý Kiệu nghĩ không ra, Vương Bác Thần không phải chỉ chắn một viên đạn cho thần chủ sao?

Nhân tình của thần chủ không phải đã trả sao?

Vì sao Tư Lam vẫn hướng về Vương Bác Thần?

Đến cùng cậu ta có thân phận gì?

Lan Hiếu là đại biểu tài phiệt ở nước ngoài, Vương Bác Thần và hắn ta đến cùng là có quan hệ thế nào, vì sao ngay cả hắn ta cũng tôn tính Vương Bác Thần như thế?

Chẳng lẽ, Vương Bác Thần là thần chủ?

Không có khả năng!!

Tuyệt đối không có khả năng!!

Bốn năm ngăn ngủi, cho dù thiên phú của Vương Bác Thần có mạnh hơn nữa, cũng không thể đạt đến ngưỡng thần chủ!

Thần chủ, đó là đỉnh cao trong thế giới chiến lực!

Thần chủ, đó là tồn tại có thể ngồi ngang hàng với quốc chủ!

Vương Bác Thần mới bao nhiêu, sao cậu ta có thể làm thần chủ được!

Trừ phi, có nhà họ Vương hỗ trợ.

Nhưng mà nhà họ Vương tuyệt đối không có khả năng giúp cậu ta!!

Nghi hoặc, hoảng hốt, sợ hãi, tất cả cảm xúc, đều bộc phát vào lúc này, giày vò Lý Kiệu đến chết đi sống lại.

“Vương Bác Thần, mày gạt tao, đến cùng mày là ai!”

Lý Kiệu muốn điên rồi, một nghiệt chủng bị nhà họ Vương vứt bỏ, một tội nghiệt, sao cậu ta có quan hệ lớn như vậy!

“Ông không xứng để biết thân phận của ngài Vương!”

Lan Hiếu tát lên mặt Lý Kiệu, cười lạnh nói: “Cút về nhà họ Lý, chuẩn bị nhận lấy lửa giận của ngài Vương đi!”

“Anh cả, quay về thôi, chúng ta cùng đi xin lỗi em gái, năm đó, là nhà họ Lý sai rồi, không nên cứ khăng khăng cố chấp nữa.”

Lý Hoàng thống khổ nói: “Anh cả, không cần sai lại thêm sai, tập đoàn Lý Thị, vốn là của em gái, trả lại nó cho Bác Thần đi. Nhà họ Lý chúng ta, cùng đến nhận lỗi với em gái, nhà họ Lý phạm sai lầm, chúng ta gánh vác, được không? Chẳng lẽ, anh muốn nhà họ Lý phải chia năm xẻ bảy mới bỏ qua sao? Anh cả, em xin anh, chúng ta đến nhận sai với em gái đi.”

“Cút, cậu cút!! Cậu cũng không phải thứ gì tốt!!”

Lý Kiệu đẩy Lý Hoàng ra, điên cuồng nói: “Không thể, tôi tuyệt đối không thể không biết xấu hổ mà xin lỗi nhận sai đó, tất cả đều là cô ta sai, là tôi cứu nhà họ Lý, là tôi!!”

“Lý Kiệu, trở về nói với Lý Thành, hôm nay là ngày cuối cùng mà nhà họ Lý mấy người sống.”

Vương Bác Thần nói xong, xoay người dẫn Triệu Thanh Hà rời đi.

“Nhà họ Lý, một đám ngu xuẩn.”

Lan Hiếu trêu chọc nói: “Lý Kiệu, về chờ chết đi.”
 
Chương 312


CHƯƠNG 312

“Không thể, không thể…”

Lý Kiệu điên rồi, bị tất cả mọi thứ hôm nay kích thích đến điên rồi.

Ông ta không thể chấp nhận, tập đoàn Lý Thị, đột nhiên trở thành của Vương Bác Thần.

Ông ta không thể nào chấp nhận, Vương Bác Thần, sao lại có được một sức mạnh khổng lồ như vậy.

Tập đoàn Lan Thị, sao phải giúp Vương Bác Thần như vậy?

Vương Bác Thần không thể là thần chủ, cậu ta tuyệt đối không thể là thần chủ!

Cậu ta mới hai mươi lăm tuổi, bốn năm trước lúc trốn đi mới hai mươi mốt tuổi, bốn năm ngắn ngủi, cậu ta sao có thể tạo dựng được như thế!

Giả, tất cả mọi thứ nhất định đều là giả.

Vương Bác Thần đang lừa gạt mình, đúng vậy, cậu ta đang lừa gạt mình.

Thần chủ vẫn chưa trả hết nhân tình của mình, nhất định và vì vậy, cậu ta lợi dụng là quan hệ của thần chủ bên này!!

Trong mắt Lý Kiệu mọi thứ đều điêu cường.

Lý Hoàng lắc đầu, nước mắt tùy ý rơi.

Anh cả bị kích thích đến điên rồi!

Có lẽ, đây là báo ứng đi.

Là báo ứng của nhà họ Lý!

Có lẽ, ngay cả ông trời cũng không nhìn được nữa.

Lý Hoàng mất hồn mất vía rời đi, ông ta phải nhanh đến thăm em gái, mấy năm nay, ông ta vẫn luôn không dám đi, sợ đối mặt.

Bây giờ, ông ta phải nhanh chóng đến thăm em gái.

“Sau này, chúng ta vẫn là cách xa nhà họ Lý một chút.”

Bành Dục nhìn Lý Kiệu ngẩn người, thấp giọng nói.

Ánh mắt Tề Bắc Vũ phức tạp, không ngờ đường đường là nhà họ Lý, lại bị người đùa giỡn trong lòng bàn tay.

“Cổ phần của tập đoàn Lý Thị này, tôi không dám cần nữa, tôi sợ tôi không có mạng để lấy.”

Bành Dục cười khổ nói: “Tôi cũng vậy, đây không phải là chuyện chúng ta có thể tham gia. Vương Bác Thần, quá đáng sợ rồi, chúng ta không chọc nổi cậu ta.”

Ba người liếc nhìn Lý Kiệu, nhanh chóng rời khỏi tập đoàn Lý Thị.

Nước ở đây quá sâu, con người Vương Bác Thần quá đáng sợ!

“Ba, hết rồi, cái gì cũng hết rồi.”

Lý Kiệu giống như người chết, ánh mắt ngây dại.

“Cái gì? Con nói rõ cho ba, cái gì mất rồi!”

Lý Thành túm vai của Lý Kiệu, tức giận gào lên.

“Đây là một cái bẫy, cái bẫy do Vương Bác Thần và Lan Hiếu bắt tay thiết kế, chủ tịch của tập đoàn Lý Thị, bây giờ là Triệu Thanh Hà!
 
Chương 313


CHƯƠNG 313

Lý Kiệu giống như bị người khác rút mất linh hồn, mặt xám như tro.

“Không thể nào!!! Vương Bác Thần sao có thể quen Lan Hiếu, chuyện này không thể nào! Lan Hiếu là đại diện của tập đoàn Lan Thị tài phiệt ở nước ngoài, Vương Bác Thần sao có thể quen cậu ta!!”

Lý Thành sốt ruột rồi, tập đoàn Lan Thị, đó không phải là tập đoàn mà nhà họ Lý có thể so bì.

Nếu Vương Bác Thần quen biết Lan Hiếu, vậy sẽ có nghĩa gì? Có nghĩa, Vương Bác Thần có thế lực rất lớn.

Có nghĩa là bọn họ đều đánh giá sai lệch về Vương Bác Thần!

Nhưng, chuyện này sao có thể chứ?

Vương Bác Thần chỉ là một lính giải ngũ, anh chẳng qua chỉ là người từng đỡ đạn cho thần chủ!

Anh sao có thể quen biết Lan Hiếu?

“Nhất định là chỗ nào đó xảy ra sai sót, Vương Bác Thần không thể có lực lượng lớn như vậy.”

Nhìn thấy Lý Kiệu giống như người chết, Lý Thành tát một cái vào mặt của Lý Kiệu, tức giận nạt: “Còn chưa đến cuối cùng, con sợ cái gì! Sự việc còn chưa có kết thúc, chúng ta còn chưa thua, con lo lắng cái gì!!!”

Lý Kiệu khó nhọc nói: “Ba… chúng ta, thua rồi.”

“Con im mồm cho ba!”

Lý Thành lại tát một cái nữa vào mặt của Lý Kiệu, sát khí đằng đằng nói: “Ai nói chúng ta thua rồi, có Lan Hiếu giúp thì sao chứ, Hà Châu là địa bàn của nhà họ Lý chúng ta, cùng lắm cá chết lưới rách! Tài phiệt nước ngoài thì sao chứ? Đừng quên, nơi này là trong nước, nơi này là thành phố Hà Châu! Nhà họ Lý chúng ta là bá chủ của Hà Châu!! Vương Bác Thần tính là cái gì, Lan Hiếu tính là cái gì, lẽ nào thần chủ còn vì Vương Bác Thần, có thể giết chúng ta chắc?”

“Ba, ý của ba là sao?” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lý Kiệu chợt sững người.

Lý Thành u ám nói: “Ba đã liên lạc với một vài người bạn cũ năm đó, ba biết lần này Vương Bác Thần quay về, chắc chắn sẽ không chết không thôi với chúng ta, cho nên ba sớm đã chuẩn bị trước rồi.”

Trên mặt Lý Thành hiện ra một tia tàn nhẫn, cười gằn nói: “Vương Bác Thần là người từng đỡ đạn cho thần chủ, nhưng con đừng quên, thần chủ đã trả hết ân tình này rồi, con cho rằng Tư Lam ra mặt mấy lần, chính là ý của thần chủ sao? Con sai rồi, Vương Bác Thần có thể đỡ đạn cho thần chủ, quan hệ của cậu ta và những người như Tư Lam sẽ tệ sao?”

Lý Kiệu nhíu mày, ông ta có chút hiểu rồi: “Ba, ý của ba là chỉ cần Vương Bác Thần ra tay với chúng ta, cho dù chúng ta giết Vương Bác Thần, thần chủ cũng sẽ không quản?”

Lý Thành lạnh lùng nói: “Không sai, Vương Bác Thần ra tay trước, chúng ta chỉ là tự bảo vệ, thực lực của cậu ta yếu, bị chúng ta giết, thần chủ cũng không nói gì. Vương Bác Thần ngày mai chắc chắn sẽ dẫn người đến, cậu ta làm lính 4 năm, chút quan hệ này vẫn là có. Nhưng đây cũng là do cậu ta ra tay trước, chúng ta có cớ giết cậu ta.”

Lý Thành vỗ vai của Lý Kiệu, nói: “Tâm thái của con vẫn không vững, còn chưa tới bước cùng đường, ai biết sẽ có kết quả gì. Chỉ cần chúng ta không chết thì còn có hy vọng. Nhà họ Lý chúng ta cũng không phải nhà ăn chay.”

Lý Kiệu vội hỏi: :Ba, người ba liên lạc là ai?”

Lý Thành hờ hững nói: “Một vài người bạn trong võ đạo, còn có một vài người bạn ở thế giới ngầm. Con cho rằng nhà họ Lý có thể phát triển nhanh như vậy, đều dựa vào Lý Kì sao? Con sai rồi, năm đó ba ở ngoài xông pha, quen biết không ít người, về sau rút khỏi giang hồ, nhưng vẫn còn giữ liên lạc với họ. Ba luôn không có động vào, chỉ là sợ quá chướng mắt, dẫn tới phiền phức không cần thiết. Lý Kì sau khi quản lý nhà họ Lý, nhà họ Lý nhanh chóng phát triển, đó là do những người đó nể mặt ba, mở cửa cho đi.”

Lý Kiệu mừng rỡ.
 
Chương 314


CHƯƠNG 314

Ông ta biết, trước kia ba là người lăn lộn trong giang hồ, ở bên ngoài xông pha không ít năm.

Sau khi trở về, bèn dẫn dắt nhà họ Lý lọt vào hàng ngũ của gia tộc tuyến ba.

Ông ta bây giờ mới biết, nhà họ Lý có thể phát triển được, là ba âm thần tiếp sức.

Nếu không nhà họ Lý từ một gia tộc tuyến ba, phát hiện tới mức độ như ngày hôm nay, đâu có dễ dàng như vậy.

Đương nhiên, thiên phú kinh doanh của Lý Kì quả thật rất xuất sắc, nhưng cũng không dễ dàng như vậy.

“Ba, con hiểu rồi, bọn họ khi nào đến? Ngày mai Vương Bác Thần chắc chắn sẽ đến, cậu ta nhất định sẽ dẫn theo không ít người đến đây, chúng ta có thể chặn được không?”

Lý Kiệu có hơi lo lắng, Vương Bác Thần đã cứu thần chủ, anh chắc chắn sẽ liên lạc với những thủ hạ của thần chủ.

Người đến chắc chắn là người của phía quân đội.

“Lo lắng gì chứ?”

Lý Thành liếc nhìn, khinh thường nói: “Chỉ cần cái cậu ta sử dụng, không phải là quan hệ của thần chủ, vậy cậu ta chết chắc. Quan hệ của thần chủ, con cảm thấy cậu ta có thể sử dụng sao? Huống chi, con không hiểu bên phía võ đạo, nước ở đấy rất sâu, không phải là vài ba câu thì có thể nói rõ. Thế lực của phía quân đội quả thật rất mạnh, nhưng không phải ai cũng sợ bọn họ. Con chỉ cần biết, võ đạo, nước rất sâu là được.”

Lý Kiệu không tiếp tục hỏi nữa, bản thân ông ta cũng từng tiếp xúc một chút cái đó, bên phía võ đạo, rất khó nói rõ.

Cường giả thật sự của nước R đều bước ra từ nơi đó.

Chiến thần, đó là cách gọi của cường giả võ đạo sau khi đạt tới một giai đoạn nhất định, chính là giai đoạn của sức chiến đấu.

Mà võ đạo, là mãi không có điểm dừng.

Nghĩ đến đây, Lý Kiệu không khỏi mừng rỡ, ngày mai Vương Bác Thần tới, chính là ngày chết của anh!!

“Thần chủ quả thật là nóc nhà có chiến lực đứng đầu thế giới, cực kỳ mạnh. Nhưng chỉ cần thần chủ không ra tay, Vương Bác Thần không tính là cái gì cả. Ba đại chiến thần dưới trướng thần chủ, nếu như bọn họ ra tay, chúng ta hết cách. Nhưng con cho rằng bọn họ sẽ ra tay vì Vương Bác Thần sao? Ha ha, con nghĩ quá đơn giản rồi.”

Lý Thành của lúc này giống như khống chế mọi thứ, tính sẵn trong lòng.

“Bác Thần, anh ngày mai thật sự muốn đến nhà họ Lý sao?”

Triệu Thanh Hà lo lắng nhìn Vương Bác Thần, cô sợ Vương Bác Thần xảy ra chuyện.

Vương Bác Thần gật đầu: “Thù của mẹ anh, anh buộc phải tự mình trả.”

Triệu Thanh Hà lo lắng nói: “Nhà họ Lý không đơn giản như vậy, em từng tìm hiểu một chút, mối quan hệ của nhà họ Lý rất phức tạp, những năm nay bọn họ luôn là gia tộc siêu cấp của Hà Châu, chắc chắn từng tiếp xúc với người của thế giới ngầm. Những người đó nếu ra tay…”

Triệu Thanh Hà không dám nghĩ nữa.

“Không sao, nếu bọn họ không đến thì thôi, bọn họ dám đến thì là nộp mạng.’

Vương Bác Thần hít sâu một hơi, nói: “Thanh Hà, anh biết em lo lắng, nhưng sự việc đến nước này, anh cũng nói thật với em, anh chính là thần chủ, nếu không anh không thể trong thời gian ngắn như vậy, ép nhà họ Lý vào đường cùng. Anh biết, em khó thể tiếp nhận, dù sao 4 năm ngắn ngủi, không có ai có thể làm được đến bước này, nhưng anh làm được rồi. Vậy nên, em không cần lo lắng cho anh, người bây giờ nên lo lắng, nên là đám người Lý Thành.”
 
Chương 315


CHƯƠNG 315

Triệu Thanh Hà sững sờ nhìn Vương Bác Thần.

Chuyện này sao có thể?

Chồng của cô là thần chủ.

Đùa cái gì vậy!

4 năm ngắn ngủi, sao có thể làm được đến bước này, hơn nữa Vương Bác Thần lại không có mối quan hệ mạnh như vậy.

Triệu Thanh Hà thở dài, nói: “Bác Thần, em biết anh đang an ủi em, em cũng biết, anh và đám người Tư Lam có quan hệ rất tốt, nhưng đừng lừa em, em không ngốc. Anh từng đỡ đạn cho thần chủ, cho nên quan hệ của anh và thủ hạ của thần chủ rất tốt, dù sao người có thể đỡ đạn cho thần chủ, chắc chắn là thân vệ của thần chủ. Anh là đội trưởng của đội thân vệ của thần chủ nhỉ?”

Vương Bác Thần sững người.

Tại sao em không tin vậy? Lẽ nào ở trong mắt em, anh không thể làm thần chủ sao?

“Bỏ đi, em cũng không hỏi anh nữa, em biết các anh có điều lệ bảo mật, không thể nói.”

Triệu Thanh Hà thất vọng nói: “Nhưng anh phải nghĩ rõ, những chiến hữu đó của anh dù sao là thủ hạ của thần chủ, thần chủ quyết không cho phép anh hết lần này đến lần khác sử dụng những người đó, đó là đang khiêu chiến giới hạn của thần chủ!”

Vương Bác Thần bất lực nhún vai, chỉ đành nói: “Đừng lo lắng, anh đều sẵn xếp xong rồi, nhà họ Lý không phải là đối thủ của anh. Còn nữa, em tiếp xúc một chút với bên phía Lan Hiếu, chuyện này đối với công ty Hoa Nguyện mà nói là một cơ hội tốt ngàn năm có một. Đợi đến khi dự án thành phố mới kết thúc, em có thể mượn mối quan hệ của phía Lan Hiếu, khiến công ty lớn mạnh hơn, trở thành doanh nghiệp vươn tầm quốc tế.”

Triệu Thanh Hà lặng lẽ liếc nhìn Vương Bác Thần, gật đầu, trong lòng có hơi buồn.

Cô cảm thấy trong lòng Vương Bác Thần đè nén một hơi thở.

Có thể, Bác Thần biết ba của mình là ai, cho nên muốn chứng minh bản thân?

Cô cố gắng quản lý phát triển công ty, cũng có thể giúp Bác Thần.

Đến lúc đó, Bác Thần muốn làm gì, cô cũng có thể giúp anh một tay. Chứ không phải giống như bây giờ, chỉ có thể nhìn mà không giúp được gì.

Anh ấy không ngừng nói với mình, anh ấy là thần chủ, chính là sợ mình lo lắng.

Bản thân Triệu Thanh Hà suy đoán một phen, có hơi đau lòng

May mà Vương Bác Thần không biết suy nghĩ lúc này của cô, nếu không sẽ kinh ngạc một trận.

Cô vợ này của anh cũng quá biết suy diễn rồi.

Về đến nhà, điều bất ngờ là bà cụ Triệu và Triệu Long đều có mặt.

Vương Bác Thần nhíu mày, hai người còn có mặt mũi tới cửa sao?

Sắc mặt của Triệu Thanh Hà chợt lạnh đi, cô đối với người của nhà họ Triệu sớm đã chết tâm rồi.

“Thanh Hà, cháu về rồi.”

Bà cụ Triệu mặt dày cười nói, thân thiết giống như biến thành một người khác.

“Các người đến làm gì? Nơi này không chào đón các người.”

Triệu Thanh Hà lạnh lùng nói.

“Thanh Hà, bà và bác cả của cháu là đến xin lỗi.”
 
Chương 316


CHƯƠNG 316

Bà cụ Triệu cảm thấy bất an liếc nhìn Triệu Long, vội vàng nói: “Trước đây, là chúng ta không đúng, chúng ta làm sai rồi. Bây giờ, ba đến mời các cháu về nhà, biệt thự ở khu Thiên Phủ, bà nội trả cho cháu, căn biệt thự mà ba cháu để lại, cũng trả cho các cháu.”

Triệu Long vội nói: “Đúng đúng đúng, trước kia là bác cả sai, không nên đối xử với các cháu như vậy. Bác nghĩ thông rồi, chúng ta chung quy là người một nhà, đánh gãy xương còn dính tới gân, gia tộc đi tới bước này không dễ dàng gì, chúng ta không thể tiếp tục nội đấu nữa.”

“Nội đấu sao?”

Vương Bác Thần cười mỉa mai: “Hình như luôn là các người nhằm vào chúng ta nhỉ? Chúng tôi có khi nào từng đấu với các người?”

Trần Ngọc ở một bên không lên tiếng, nếu là bà ta của trước đây, chắc chắn sẽ rất vui mừng.

Nhưng bây giờ, ha ha, người của nhà họ họ Triệu đã làm tổn thương trái tim của bà ta.

Bà cụ Triệu rất quẫn bách, nói: “Vậy nên, lần này đến, chúng ta là tới để xin lỗi, Thanh Hà, về nhà đi, sau này cho bà nội một cơ hội bù đắp.”

Nói rồi, nước mắt của bà cụ Triệu rơi xuống.

Vương Bác Thần nhíu chặt mày, lão thái bà này lại muốn làm gì?

Tuyệt đối không có lòng tốt.

Nghe thấy lời của bà cụ Triệu, trên mặt Triệu Thanh Hà không có quá nhiều biểu cảm, bình tĩnh nói: “Hai người đi đi, chúng tôi và nhà họ Triệu các người đã không còn bất kỳ quan hệ nào nữa.’

Nói xong, Triệu Thanh Hà xoay người đi vào phòng ngủ.

Bà cụ Triệu và Triệu Long ngây dại.

Từ chối rồi, Triệu Thanh Hà vậy mà từ chối rồi!!

Phải làm sao đây? Hai người bọn họ đến, chính là để kêu Triệu Thanh Hà quay về, thực lực của công ty Hoa Nguyện bây giờ lớn mạnh, nếu có thể sát nhập với nhà họ Triệu, vậy thì nhà họ Triệu tuyệt đối có thể xông kích vào hàng ngũ gia tộc tuyến một.

Nhưng Triệu Thanh Hà từ chối rồi.

Cô không phải muốn quay về gia tộc hay sao? Cô không phải luôn muốn một lời xin lỗi hay sao?

Chúng tôi cho cô rồi, cô tại sao từ chối?

“Cút đi, nhà họ Triệu, không xứng!”

Vương Bác Thần hừ lạnh.

Nhà họ Triệu làm Triệu Thanh Hà thương tích khắp mình mẩy, sau đó năm lần bảy lượt hại Triệu Thanh Hà, bây giờ nhìn thấy Triệu Thanh Hà phát triển tốt, muốn bảo cô trở về, nằm mơ đi.

Bà cụ Triệu và Triệu Long, hai người lập tức xấu hổ đỏ bừng mặt, hận không thể tìm cái khe đất nào chui vào.

Bọn họ không ngờ Triệu Thanh Hà sẽ từ chối dứt khoát như vậy.

“Các người đi đi.”

Trần Ngọc không cho sắc mặt tốt: “Lúc đầu, là các người đuổi chúng ta ra khỏi gia tộc, bây giờ nhìn thấy nhà chúng tôi phát triển, có tác dụng với các người, muốn kêu chúng tôi quay về sao? Các người lấy đâu ra mặt mũi lớn như vậy? Nhà họ Triệu, chúng tôi không thèm, lời xin lỗi của các người, chúng tôi không thèm! ! Nhà chúng tôi, bây giờ còn cần nhà họ Triệu của các người sao? Không bao lâu nữa, bản thân nhà chúng tôi chính là hào môn, nhà họ Triệu các người tính là cái gì? Bây giờ hối hận rồi sao? Ngày trước đi làm gì rồi!!!”

Phải, ngày trước đi làm gì rồi!
 
Chương 317


CHƯƠNG 317

Khi chúng tôi sa sút nhất, là các người ép chúng tôi vào đường cùng!

Khi chúng tôi cần giúp đỡ nhất, là các người tuyệt tình, đẩy chúng tôi ra!

Bây giờ nhìn thấy có thể kiếm được lợi ích, muốn kêu chúng ta quay về, có thể sao?

Sớm biết ngày hôm nay, sao lại có lúc đầu!!

Đây chính là thái độ của Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà!

Người của nhà họ Triệu, tổn thương trái tim của bọn họ!

Ánh mắt của bà cụ Triệu phức tạp, bà ta rất hối hận.

Trước đây nếu đối xử tốt với Triệu Thanh Hà và Trần Ngọc thì cũng sẽ không có kết cục như bây giờ!

Nếu trước kia đối xử tốt với bọn họ một chút, bây giờ, mọi thứ mà Triệu Thanh Hà sở hữu đều là của nhà họ Triệu!

Nếu sớm biết Triệu Thanh Hà có thể phát triển công ty Hoa Nguyện đến mức như ngày hôm nay, bọn họ tuyệt đối sẽ không đuổi Triệu Thanh Hà đi!

Nhưng, đã muộn rồi, mọi thứ đều quá muộn rồi!

Mình thật sự là già rồi hồ đồ, mình sao lại ngốc như vậy, mình tại sao lại đuổi bọn họ đi!!

Mình tại sao muốn ngăn lão nhị chôn ở nghĩa trang gia tộc, tại sao lại máu lạnh như vậy!

Nếu trước đây tốt một chút, cho dù không ưa, dù công bằng một chút, cũng sẽ không như bây giờ.

Bà cụ Triệu hối hận rồi, nhà họ Triệu nhiều người như vậy, không có ai có thể so được với Triệu Thanh Hà.

“Xin lỗi, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi.”

Bà cụ Triệu ảo não lắc đầu, giống như mất đi linh hồn mà từ từ đi ra ngoài, cũng không có phong quang của trước đó.

Triệu Long muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Vương Bác Thần, ông ta không dám nói nữa.

Bụp.

Triệu Long đột nhiên quỳ ở trước mặt Vương Bác Thần, nói: “Cậu Vương, xin lỗi, tôi sai rồi, trước đây là tôi làm sai rồi.”

Những ngày này, gió mây của thành phố Hà Châu đột nhiên thay đổi, Triệu Long đã biết một vài tin tức.

Cái tên cậu Vương, như sét đánh bên tai!

Ông ta đã đoán được cái gì đó, cậu Vương, chính là Vương Bác Thần!

Nếu không công ty Hoa Nguyệt không thể trong một tháng ngắn ngủi, phát triển đến mức như bây giờ!

Chỉ có cậu Vương trong truyền thuyết mới có thực lực này!

Thời gian một tháng ngắn ngủi, gia tộc Nam Cung biến mất, nhà họ Ngô cúi đầy, nhà họ Hồ xưng thần, ngay cả loại gia tộc như nhà họ Trần cũng khuất phục.

Mà sau tất cả chuyện này, đều tồn tại bóng dáng của một người, đó chính là cậu Vương!!

Vương Bác Thần, chính là cậu Vương!

Triệu Long kinh sợ quỳ trên đất, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống.

Nếu không phải suy đoán được những điều này, hôm nay ông ta sẽ không đặc biệt chạy tới xin lỗi.

Ông ta sợ rồi, ông ta sợ hãi rồi.

Nếu Vương Bác Thần truy cứu chuyện trước kia, nếu anh muốn giúp Triệu Thanh Hà đòi lại công bằng, vậy người chết đầu tiên chính là ông ta!
 
Chương 318


CHƯƠNG 318

Ông ta nhụt rồi!

Cho nên, ông ta đặc biệt tới xin lỗi!!

“Cút đi!”

Vương Bác Thần không thèm liếc nhìn ông ta.

“Được, được, tôi cút ngay, tôi cút ngay.”

Triệu Long vội vàng đi ra ngoài.

Trần Ngọc sửng sốt nhìn Vương Bác Thần, bà ta phát hiện mình càng lúc cang không nhìn thấu cậu con rể này.

Vương Bác Thần hình như càng lúc càng thần bí.

Có điều cũng đúng, người từng đỡ đạn cho thần chủ, chắc chắn từng kết giao với một vài người bên cạnh thần chủ.

Nếu không thư kí Tư sao lại chiếu cố nhà bà ta như vậy?

Nghĩ như vậy, Trần Ngọc bỗng cười tươi nhìn sang Vương Bác Thần, nói: “Bác Thần à, con rất giỏi, mẹ biết thân phận của con thần bí, mẹ biết nhà chúng ta có thể có ngày hôm nay, chắc chắn là con âm thầm ra tay, mẹ không nói sai chứ?”

Vương Bác Thần cười nói: “Mẹ, con thật ra là…”

Trần Ngọc vội nói: “Con không cần nói, mẹ biết con từng đỡ đạn cho thần chủ, những người dưới trướng thần chủ đều rất cảm kích con, con và bọn họ là chiến hữu, con quen biết một vài nhân vật lợi hại, cũng rất bình thường, con không cần nói cho mẹ. Thật ra ấy, nhà họ Triệu lúc đầu đến nhận lỗi thì mẹ nên đoán được, chỉ có người bên cạnh thần chủ mới có thực lực khiến nhà họ Triệu cúi đầu như vậy.’

Vương Bác Thần sững người.

Con cái gì cũng chưa nói mà.

Điều con muốn nói là con chính là thần chủ.

Tại sao hai người cứ không tin

“Được rồi, con đi ở bên Thanh Hà đi, mẹ biết các con có điều lệ bảo mật, cho nên không cần nói cho mẹ, trong lòng mẹ hiểu là được.”

Trần Ngọc thần bí cười nói, bà ta càng ngày càng thích cậu con rể này.

Vương Bác Thần cạn lời, nghĩ một lát, anh vẫn không giải thích, nói ra bọn họ cũng không tin, cứ hiểu lầm như vậy đi, cũng không có gì.

Lúc này.

Nhà họ Lý có vài người tới.

“Thành, lần này nhà họ Lý các người rốt cuộc gặp phải phiền phức gì mà kêu chúng tôi ra tay? Tám đại kim cang đều tới rồi.”

Một ông lão đầu trọc kinh ngạc hỏi.

Nhà họ Lý, ở thành phố Hà Châu là gia tộc siêu cấp, vậy mà cũng gặp phải phiền phức?

Lý Thành nói: “Lão Cổ, một vài chuyện tôi không tiện nói, nhưng ngày mai sẽ có người đến nhà họ Lý chúng tôi, giết là được.”

Một người trung niên khác hỏi: “Lão Lý, tôi nghe nói ông ngay cả người ở nước ngoài kia cũng liên lạc rồi? Rốt cuộc là ai muốn ra tay với nhà họ Lý các ông? Người đó là nằm giữ một nhóm lính đánh thuê 100 người, sao lại tới mức độ nghiêm trọng như vậy?”
 
Chương 319


CHƯƠNG 319

Lý Thành thở dài nói: “Nhà họ Lý tôi gia môn bất hạnh, sinh ra một nghiệt chủng, là con trai của đứa con gái đó của tôi, cậu ta trở về rồi, muốn tìm nhà họ Lý chúng tôi trả thù. Khoảng thời gian này, nhà họ Lý chúng tôi chịu thiệt không ít, cậu ta tên Vương Bác Thần, giải ngũ trở về, từng đỡ đạn cho thần chủ, nếu không tôi cũng sẽ không làm phiền các vị.”

Có người nhíu mày: “Lão Lý, ông có phải chơi chúng tôi không, người của thần chủ không phải là người chúng tôi có thể động vào.”

Lý Kiệu lạnh nhạt nói: “Cậu ta chỉ là từng đỡ đạn cho thần chủ, thần chủ đã trả ân tình của cậu ta rồi. Có chút phiền phức là do cậu ta quen biết một vài thủ hạ bên cạnh thần chủ, cho nên nhà họ Lý tôi mới bị cậu ta ép tới mức này. Hơn nữa, ngày mai nếu cậu ta dám tới, vậy thì gây ra phiền phức cho thần chủ, chúng ta giết cậu ta, cũng là tự bảo vệ mình, thần chủ cũng sẽ không truy cứu.”

Lão Cổ gật đầu nói: “Nếu đã như vậy, vậy thì vấn đề không lớn. Nhưng có câu tôi phải nói rõ, nếu thần chủ thật sự nhúng tay thì tôi lập tức rời đi.”

Nghe thấy lời của lão Cổ, mọi người đều gật đầu.

Tuy có hơi nhát cáy, nhưng không ai cảm thấy có vấn đề.

Nếu thần chủ ra tay, vậy còn chơi cái gì nữa?

Lẽ nào đối kháng với thần chủ?

Đó là đầu óc có bệnh!

Cũng không nhìn xem thần chủ là ai.

Đừng nói người ta ngồi ngang hàng với quốc chủ nước R, đó còn là nóc nhà có chiến lực đứng đầu thế giới, cường giả thủ hạ nhiều vô số, không phải là người mà những người như bọn họ có thể đối kháng!

Huống chi, cho dù những cường giả dưới trướng thần chủ không ra tay, chỉ với tài lực của thần chủ, có thể đập chết bọn họ!

Tiền là toàn năng! Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Đó là đương nhiên, nếu thần chủ ra tay, vậy nhà họ Lý tôi cũng không dám triệu tập các vị!”

Lý Thành cười nhạt nói: “Chính vì thần chủ sẽ không nhúng tay, vì vậy tôi mới triệu tập các vị đến. Nói thật, nghiệt chủng đó quen biết không ít người, cũng do nhà họ Lý tôi nuôi hổ ủ họa, không có diệt cỏ tận gốc.”

“Haizzz.”

Lý Thành thở dài một tiếng, ảo não nói: “Không giấu gì các vị, khi nghiệt chủng đó giải ngũ quay về thì từng tới nhà họ Lý tôi, lúc đó nhà họ Lý tôi đang chuẩn bị đón tiếp thần chủ nên giữ lại cái mạng chó của cậu ta. Không ngờ nghiệt chủng Vương Bác Thần đó, không những không trả ơn, ngược lại lấy oán báo ơn, nhằm vào nhà họ Lý tôi mọi chỗ. Cậu ta quả thật quen biết một vài người, khiến nhà họ Lý tôi chịu thiệt không ít. Lúc này mới kêu các vị đến, chính là muốn giết chết cậu ta!”

Lý Kiệu đứng dậy, oán hận nói: “Các vị yên tâm, người lần này đến không chỉ có các vị, còn có một số người, nhưng không tiện lộ mặt. Ngày mai, chỉ cần tên nghiệt chủng Vương Bác Thần đó vừa tới thì giết chết cậu ta. Nhà họ Lý tôi cho cậu ta đường sống, nhưng cậu ta năm lần bảy lượt khiêu khích, sáng hôm nay, tên nghiệt chủng đó liên lạc với người bên ngoài, chơi khăm nhà họ Lý tôi, đoạt mất tập đoàn Lý Thị. Cho nên, buộc phải giết chết cậu ta!”

Đám người lão Cổ gật đầu, bọn họ có thể cảm nhận được, người của nhà họ Lý cực kỳ căm hận Vương Bác Thần.

Lớn hơn thù giết ba!

Có người tức giận nói: “Vương Bác Thần thật sự là tìm chết, vậy mà câu kết với người bên ngoài mưu đoạt tập đoàn Lý Thị, loại người lòng người dạ thú này, tuyệt đối không thể để cậu ta sống!”

“Không sai, loại người này buộc phải chết! Nếu không phải có nhà họ Lý, cậu ta sớm đã chết ở bên ngoài. Cái chết của Lý Kì năm đó, lão Lý cũng đã nói với tôi, đó là do tự Lý Kì tìm chết. Vương Bác Thần không thỉnh tội thì cũng thôi, vậy mà còn dám trả thù, thật là to gan bằng trời.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top