Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 280


CHƯƠNG 280

Thần chủ bảo Triệu Thanh Hà nhận lấy cổ phần là có ý gì? Có nghĩa là, sau này nhà họ Ngô sẽ ở dưới trướng của Thần chủ.

Nhà họ Ngô muốn tiếp tục phát triển thì ai dám chèn ép nữa!

Đừng nói trong nước, dù là nước ngoài, có hào quang của Thần chủ, chắc chắn sẽ có vô số tài nguyên đổ vào nhà họ Ngô.

Quá hời!

Đây mới là hời to!

Đây mới là khoản đầu tư tốt nhất!

Còn chuyện Triệu Thanh Hà nói sau này sẽ bù tiền lại, ông ta làm như không nghe thấy.

“Không còn việc gì nữa thì đi đi.”

Vương Bác Thần mất kiên nhẫn.

Bị Triệu Thanh Hà hung hăng trừng mắt, tên này đúng là không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, thái độ này thì ai còn muốn hợp tác với công ty Hoa Nguyên nữa.

Phải nói chuyện hẳn hoi với anh ấy, để anh ấy sửa lại tính tình này mới được, tránh để đắc tội với mọi người khắp nơi.

“Sếp Ngô, ý của Bác Thần không phải như vậy đâu, ông đừng hiểu lầm. Nếu ông rảnh, vợ chồng tôi mời ông dùng bữa cơm. Sau này chúng ta còn hợp tác nhiều mà.”

Triệu Thanh Hà nhanh chóng giải thích, sợ tên đầu gỗ Vương Bác Thần phá đám.

Trên thương trường nhiều bạn thì nhiều đường đi. Ai anh cũng đắc tội thì ai dám chơi cùng anh nữa?

Ngô Kỳ Long sợ hãi hồn, vợ Thần chủ mời mình ăn cơm?

Thật không thể tin nổi! Sao có thể để vợ Thần chủ mời được chứ!

Ông ta vội vàng nói: “Sếp Triệu, cô giúp tôi một việc lớn như vậy, nên để tôi mời mới phải, sao có thể để cô tốn kém được?”

Vương Bác Thần lạnh lùng nói: “Sao hả? Sợ vợ tôi không mời nổi một bữa cơm?”

Ngô Kỳ Long sợ tới nỗi không biết nên nói gì, thật muốn vả vào cái miệng mình mà, mình có tư cách gì mà mời Thần chủ và vợ Thần chủ chứ? Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Không biết nói chuyện thì bớt nói đi.”

Triệu Thanh Hà tức giận trừng mắt nhìn Vương Bác Thần, nhanh chóng giải thích: “Sếp Ngô, ông đừng để ý. Anh ấy là một tên đầu gỗ, không biết ăn nói đâu. Bữa cơm này cứ để tôi mời ông đi.”

“Vâng, vâng, vâng. Cô sắp xếp, cô cứ sắp xếp đi ạ.”

Ngô Kỳ Long nói liến thoắng, lần này không dám nói lung tung nữa.

Vương Bác Thần cũng không có ý kiến gì.

Có điều, bữa cơm này là bữa cơm khó chịu nhất mà Ngô Kỳ Long ăn từ khi sinh ra.

Ông ta như ngồi trên đống lửa nghiêm túc như một học sinh tiểu học, mông chỉ hơi chạm ghế, chủ động mời rượu Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà, nhưng lại không dám mời rượu nhiều.

Mấu chốt là, Triệu Thanh Hà còn chủ động mời rượu ông ta, suýt chút nữa khiến ông ta sợ chết khiếp, vội vàng nói: “Sếp Triệu, để tôi. Cô cứ tự nhiên, cứ tự nhiên.”
 
Chương 281


CHƯƠNG 281

Tửu lượng ông ta vốn rất tốt, nhưng hiện giờ mới uống bốn năm ly mà đã say, nói chuyện mà đầu lưỡi cũng không thẳng nổi.

Dùng bữa xong, Triệu Thanh Hà nói: “Không ngờ Sếp Ngô còn uống không bằng tôi. Tôi còn chưa say nữa đâu.”

Vương Bác Thần trêu chọc nói: “Đương nhiên, em là thần rượu nhà chúng ta mà.”

“Anh im đi.”

Triệu Thanh Hà đá vào cẳng chân Vương Bác Thần, chống cằm, kỳ quái nói: “Em cứ cảm thấy Sếp Ngô này kỳ kỳ thế nào ấy. Uống rượu cũng không thoải mái, cứ như đàn bà con gái vậy. Anh nói xem tên cáo già như ông ta làm vậy rốt cuộc là có ý gì? Không phải có tâm tư gì khác chứ? Nếu như muốn nịnh bợ Canh Phong và thư ký Tư, trực tiếp tìm họ là được, sao phải thông qua em?”

Vương Bác Thần cười nói: “Em đấy, đừng đoán mò. Cho ông ta một ngàn lá gan ông ta cũng không dám có tâm tư khác.”

Triệu Thanh Hà vừa định lên tiếng thì Lan Tầm gọi điện thoại tới: “Chị Hà, không hay rồi. Bên phía nhà họ Lý nói chúng ta cắt xén nguyên vật liệu, tòa nhà đã xây xong đổ sụp. Bọn họ đã gọi luật sư kiện chúng ta rồi.”

“Cái gì cơ?”

Triệu Thanh Hà trợn tròn mắt.

Triệu Thanh Hà sửng sốt, sao lại có người cắt xén nguyên liệu? Rõ ràng cô đã đặc biệt phái người theo sát.

Sao lại xảy ra chuyện vào lúc quan trọng thế này?

Thành mới là dự án do Thần chủ chỉ định. Ai dám lén lút ăn bớt nguyên vật liệu dưới sự giám sát của Thần chủ? Hơn nữa, cô ghét nhất những kẻ ăn bớt nguyên vật liệu.

“Có ai bị thương không?”

Điều Triệu Thanh Hà lo nhất là có người bị thương, mấy chuyện kiện cáo không quan trọng.

“Không có ai bị thương.”

Triệu Thanh Hà nhẹ nhàng thở phào, vội vàng nói: “Chị sẽ tới ngay, em ổn định ở bên đó trước đã. Hỏi cho rõ rốt cuộc mọi chuyện là thế nào.”

Vương Bác Thần nhíu mày. Ăn bớt nguyên vật liệu?

Anh đã đặc biệt dặn dò Canh Phong, giá cả đưa ra cho công nhân đều là giá tốt nhất, giá cho nhà thầu cũng tốt nhất, nếu ai ăn bớt nguyên vật liệu sẽ xử lý nghiêm khắc.

Hiện giờ xảy ra việc này, chắc chắn là có người đang giở trò.

Nhà họ Lý không biết thân phận của anh, thế nên muốn dùng cách này để thu hút sự chú ý của phủ tổng đốc. Hơn nữa, công trình này do công ty Hoa Nguyên phụ trách, xảy ra chuyện cũng không liên quan tới nhà họ Lý, dù phủ tổng đốc truy cứu, cũng sẽ quy trách nhiệm cho công ty Hoa Nguyên.

Nếu anh không phải Thần chủ, chắc chắn công ty Hoa Nguyên sẽ bị trừng phạt nặng nề.

Tính kế thật âm độc, việc này chắc chắn do Lý Kiệu làm.

Chỉ trong chốc lát, Vương Bác Thần đã suy nghĩ rõ ràng. Đúng là nhà họ Lý làm rất kín đáo, nhưng họ không đủ cao tay, không nhìn thấu toàn cục.

Vương Bác Thần lạnh lùng cười, lập tức tới công trường cùng Triệu Thanh Hà.

Phía công trường đã loạn hết cả lên. Tổng phụ trách ở đây là Lan Tầm. Cô gái trẻ sợ tới mức nói không nên lời, khóc mếu: “Chị Hà, chị phạt em đi, là em phụ trách không tốt.”
 
Chương 282


CHƯƠNG 282

Triệu Thanh Hà bực bội: “Giờ nói những chuyện này cũng vô dụng thôi. Tìm xem vấn đề từ đâu ra để giải quyết trước đã. Xem xem rốt cuộc có phải trách nhiệm của chúng ta không. công ty Hoa Nguyên chúng ta tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện ăn bớt nguyên liệu.”

Vương Bác Thần vui mừng nhìn Triệu Thanh Hà. Mấy ngày qua, Triệu Thanh Hà tiến bộ rất nhanh. Cô có thể nghĩ tới những chuyện như thế này ngay từ đâu đã là khá lắm rồi.

Sắc mặt Lan Tầm trắng bệch nói: “Người phụ trách tòa nhà đó là Tiết Quang Hào. Anh ta đã sợ tội tự sát. Chuyện ăn bớt nguyên liệu là anh ta làm.”

“Cái gì?”

Triệu Thanh Hà tròn mắt. Trước kia Tiết Quang Hào là cấp dưới của Trần Thiên Minh, sau khi giao dịch của Trần Thiên Minh được công ty Hoa Nguyên tiếp nhận, Triệu Thanh Hà phân cho một vài người tiếp tục làm.

Tiết Quang Hào là một người thật thà, sao anh ta có thể làm ra chuyện ăn bớt nguyên liệu?

Quan trọng là, giờ Tiết Quang Hào đã tự sát rồi, chết không đối chứng. Tất cả mọi người sẽ cho rằng việc này là công ty Hoa Nguyên làm!

Hơn nữa, họ sẽ cho rằng, cái chết của Tiết Quang Hào cũng là đang chịu thay cho công ty Hoa Nguyên.

Triệu Thanh Hà không biết nên làm gì bây giờ. Tiết Quang Hào ăn bớt nguyên hiệu, công ty Hoa Nguyên chịu trách nhiệm hoàn toàn!

“Sao anh ta có thể làm như vậy? Bảo Châu chúng ta đã bạc đãi anh ta chắc? Anh ta muốn hại chết chúng ta sao?”

Triệu Thanh Hà tức phát khóc. Mọi chuyện vốn dĩ đang rất tốt, nhưng không ngờ ở thời điểm mấu chốt này, Tiết Quang Hào lại dám ăn bớt nguyên liệu.

Quan trọng là Tiết Quang Hào còn tự sát, toàn bộ trách nhiệm sẽ đổ lên đầu công ty Hoa Nguyên.

Lan Tầm lau nước mắt, cắn răng nói: “Chị Hà, nếu phía Thần chủ truy cứu trách nhiệm, chị cứ nói là em làm. Em sẽ chịu trách nhiệm. Hơn nữa, dự án này là do em phụ trách, không liên quan tới công ty Hoa Nguyên.”

“Đừng nói linh tinh.”

Mắt Triệu Thanh Hà đỏ hoe, cũng không biết nên làm thế nào mới được.

Vương Bác Thần an ủi ói: “Đừng sợ, trước khi điều tra rõ ràng mọi chuyện thì vẫn chưa thể kết luận. Thần chủ không ngốc đến vậy đâu. Hơn nữa, bên này còn có nhóc Canh giám sát mà. Tiết Quang Hào dám ăn bớt nguyên liệu dưới sự giám sát của nhóc Canh, chắc chắn là có người sai khiến. Lan Tầm, em lập tức sai người điều tra giao dịch tài khoản của Tiết Quang Hào đi.”

“Được, em sẽ cho người điều tra ngay.”

Nghe Vương Bác Thần nói xong, Lan Tầm lập tức bớt lo hơn.

Quan hệ của anh rể và thư ký Tư tốt như vậy, nhất định có thể xử lý tốt chuyện này. Hiện giờ chỉ sợ nhà họ Lý làm loạn bất chấp, để tới tai Thần chủ.

Một khi Thần chủ nhận định là công ty Hoa Nguyên làm, như vậy mọi chuyện mới thật sự phiền toái.

“Thanh Hà, em đừng lo lắng quá. Chuyện này không đơn giản. Anh bảo nhóc Canh điều tra xem trong thời gian này Tiết Quang Hào đã tiếp xúc với ai. Chưa chắc đã điều tra ra được từ tài khoản của Tiết Quang Hào. Nếu anh ta dám làm như vậy, chắc chắn đã suy tính đến mấy chuyện này.”

Vương Bác Thần bình tĩnh nói.

“Ừm.”
 
Chương 283


CHƯƠNG 283

Triệu Thanh Hà gật đầu, lau nước mắt, tức giận nói: “Không biết ai lại thất đức như vậy? Cố tình nhắm vào công ty Hoa Nguyên của chúng ta. Em không hiểu nổi. công ty Hoa Nguyên chúng ta phát triển đàng hoàng mà. Rốt cuộc đã xúc phạm tới lợi ích của ai mà bọn họ một lòng muốn dồn chúng ta vào chỗ chết thế này?”

Vương Bác Thần không nói gì, chuyện này chín mươi phần trăm là do Lý Kiệu sắp xếp.

Ông ta nhắm vào mình, muốn dùng thủ đoạn này ép chết mình.

Có điều, Lý Kiệu à, ông vẫn không đủ tư cách.

Cũng được, nếu ông đã ra tay vội vàng như vậy, tôi sẽ cho ông biết thế nào mới là nổi trận lôi đình thật sự!

Nhà họ Lý các người còn lại ba ngày!

Sau ba ngày, dù nhà họ Lý các người có quỳ trước mộ mẹ tôi sám hối, tôi cũng tuyệt đối không bỏ qua cho các người!

“Bác Thần, chúng ta có thể nói chuyện không?”

Đúng lúc này, Lý Hoàng tìm tới, nhìn Vương Bác Thần với vẻ mặt phức tạp.

“Nói chuyện?”

Vương Bác Thần cười khẩy nói: “Nói chuyện nhà họ Lý các người chết như thế nào à? Vậy thì có thể tán gẫu một chút.”

Vẻ mặt Lý Hoàng chua xót, cổ họng khẽ giật, ngậm ngùi nói: “Bác biết, nhà họ Lý có lỗi với cháu, có lỗi với em gái. Đây là lỗi của nhà họ Lý. Nhưng bác hy vọng cháu có thể nói chuyện cùng bác một lát. Bác khác với người nhà họ Lý.”

Triệu Thanh Hà không nói gì, chuyện này cô không thể nhúng tay vào.

Cô đi ra ngoài, để cho Vương Bác Thần xử lý.

Vương Bác Thần cười dữ tợn nói: “Không giống nhau? Trong mắt tôi, người nhà họ Lý, đều đáng chết!”

Lý Hoàng gần như cầu xin: “Bác Thần, bác cầu xin cháu. Chúng ta nói chuyện hẳn hoi một lát đi. Bác thật sự không chịu nổi nữa rồi. Bao nhiêu năm qua, bác vẫn luôn dằn vặt. Bác biết bọn họ làm sai, nhưng bác quá yếu đuối, không dám cãi lại bọn họ, không dám chỉ ra lỗi sai lầm của họ. Nhưng bây giờ, bác không thể trơ mắt nhìn nhà họ Lý bị hủy diệt được. Bác Thần, nể mặt mẹ cháu, cho bác một cơ hội đi, có được không?”

“Ông không xứng nhắc tới mẹ tôi!”

Lồng ngực Vương Bác Thần phập phồng kịch liệt, cắn răng nói: “Năm đó các người đối xử với mẹ tôi như thế nào? Sao lúc đó mấy người không nghĩ tới việc cho mẹ tôi một cơ hội, hả? Sao các người không buông tha cho mẹ tôi? Giờ biết sợ đã muộn rồi! Lý Hoàng, trở về nói ông già chết tiệt đó, nhà họ Lý không diệt, tôi thề không làm người! Nhà họ Lý các người, còn thời gian ba ngày để sống!”

“Xin lỗi cháu, bác xin lỗi cháu! Bác đáng chết, bác đáng chết. Năm đó, bác không bảo vệ tốt cho em gái. Bác nên chết từ lâu rồi mới phải.”

Phịch!

Lý Hoàng quỳ xuống!

Hung hăng tự tát mình một cái: “Mấy năm nay, ngày nào bác cũng dằn vặt. Tối nào bác cũng mơ thấy em gái. Cả người nó toàn là máu, khóc lóc hỏi bác, anh hai, vì sao anh không cứu em, anh hai, em đau quá, anh hai, anh là một người nhu nhược, anh đã nói anh phải bảo vệ em cơ mà, anh là người nhu nhược. Đúng vậy. Bác là một người nhu nhược. Bác là phế vật vô dụng, ngay cả em gái mình mà cũng không bảo vệ được. Bác Thần, cháu đánh bác đi! Bác không xứng làm bác của cháu, bác không xứng làm anh của mẹ cháu.”

Lý Hoàng quỳ trên mặt đất, hung hăng tự vả vào mặt mình, khóe miệng chảy cả máu vẫn không dừng lại.
 
Chương 284


CHƯƠNG 284

“Năm đó, nếu bác mạnh mẽ hơn một chút, nếu bác ngăn cản bọn họ thì mẹ cháu sẽ không phải chết, cháu cũng sẽ không chịu khổ nhiều như vậy. Là bác vô dụng. Bác không làm được gì. Bác Thần, xin lỗi, bác xin lỗi!”

Lý Hoàng nước mắt đầy mặt.

Vương Bác Thần không mảy may chút thông cảm nào.

Người nhà họ Lý không đáng được thông cảm!

Năm đó, đúng là Lý Hoàng thân với mẹ nhất, cũng vô cùng yêu thương anh. Nhưng ông ta biết ba con Lý Thành muốn hại mẹ, vậy mà vẫn không đứng ra.

Dù ông ta không dám ngăn cản họ thì nhắc nhở một chút cũng được, cùng lắm thì anh và mẹ sẽ rời khỏi nhà họ Lý. Nhưng ông ta không làm. Ông ta trơ mắt nhìn mọi thứ xảy ra, trơ mắt nhìn mẹ bị Lý Thành đâm một nhát dao!

Giờ ông biết sai rồi, giờ ông hối hận rồi, giờ ông cảm thấy có lỗi với mẹ tôi, ông muốn làm gì thì làm đi! Ông muốn làm gì thì làm đi!

Lồng ngực Vương Bác Thần phập phồng dữ dội, mắt hằn tơ máu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Hoàng.

“Bác Thần, bác biết, cháu sẽ không bao giờ tha thứ cho bác, em gái mãi mãi chết không nhắm mắt. Nhưng bác hối hận lắm. Ngày nào bác cũng dằn vặt. Bác Thần, bác không xin tha thứ, bác chỉ xin cháu cho bác một cơ hội để bác bù đắp cho cháu thôi. Cho bác một cơ hội đi, Bác Thần.”

Lý Hoàng khóc vô cùng thương tâm. Ông ta rất hối hận. Vì sao năm đó không đứng ra, vì sao không ngăn cản bọn họ?

Nếu năm đó ông ta đứng ra, có lẽ em gái sẽ không chết, cũng sẽ không xảy ra bi kịch.

Nhưng ông ta không dám đứng ra, không dám ngăn cản họ!

Ông ta hy vọng biết bao, lúc đó mình chết thay em gái, nhưng ông ta lại lùi bước, sợ hãi, bị ba và anh uy hiếp, không dám để lộ ra chút tin tức nào cho em gái.

Lý Hoàng, đồ yếu đuối, đồ vô dụng!

“Cho ông cơ hội? Các người có từng cho mẹ tôi cơ hội không? Lý Hoàng, cả đời này ông đừng hòng yên ổn. Mẹ tôi ở trên trời đang nhìn người anh mà bà ấy yêu quý nhất đấy! Bà ấy chết không nhắm mắt! Bà đang nhìn xem khi nào các người gặp quả báo! Giờ tôi đã trở về, tôi chính là quả báo của các người! Quả báo của nhà họ Lý tới rồi, các người phải nhận lấy cho tôi! Không nhận nổi cũng phải nhận cho tôi!” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Hai mắt Vương Bác Thần đỏ ngầu như một con dã thú. Sát khí đáng sợ, đàn áp khiến Lý Hoàng cảm giác hơi thở cũng trở nên dồn dập.

“Xin lỗi, bác xin lỗi! Cầu xin cháu cho bác một cơ hội bù đắp. Cầu xin cháu, cầu xin cháu! Bác biết, những gì bác gặp phải bây giờ đều là báo ứng của bác. Bốn năm trước, bác yếu đuối một lần, bác lùi bước một lần. Bây giờ, bác không muốn yếu đuối nữa, không muốn lùi bước nữa. Bác Thần, bác không cầu xin cháu tha thứ cho bác mà cầu xin cháu cho bác một cơ hội bù đắp thôi. Bác sống rất khổ sở, thật sự rất đau khổ. Đây là quả báo của bác. Bác biết.”

Lý Hoàng vô cùng tự trách, vô cùng hối hận.

Vương Bác Thần lạnh lùng nói: “Nếu đau khổ như vậy thì ông đi chết đi!”

Trên mặt Lý Hoàng toàn là nước mắt, nhưng giờ phút này, ông ta lại cười như một đứa trẻ: “Cháu nói đúng. Loại người nhu nhược như bác không nên sống. Nếu bác chết có thể khiến lòng cháu dễ chịu hơn chút, vậy bác sẽ chết.”

Dứt lời, Lý Hoàng bỗng rút một con dao găm ra, hung hăng hướng về phía tim mình.

Ông ta không hề muốn sống!
 
Chương 285


CHƯƠNG 285

Khoảnh khắc em gái bị giết, thật ra ông ta nên chết rồi mới phải.

Em gái, anh hai tới gặp em đây.

Em gái, anh hai là một người yếu đuối. Năm đó không dám bảo vệ em, giờ cũng không dám báo thù cho em.

Hiện giờ, anh hai chỉ có chết mới có thể không phụ lòng em.

Lý Hoàng nhắm mắt lại, nhưng không có cảm nhận được sự đau đớn như trong tưởng tượng.

Ông ta bỗng mở mắt ra.

Tay của ông ta được Vương Bác Thần túm chặt.

Vương Bác Thần nghiến răng nói: “Lý Hoàng, ông muốn dùng cái chết để đổi lấy sự tha thứ của tôi sao? Ông nằm mơ đi! Tôi phải bắt ông sống, sống cả đời trong đau khổ, xám hối cả đời cho mẹ tôi!”

Lý Hoàng đã khóc, khóc tới giằng xé, khóc tới xé ruột xé gan!

“Im miệng cho tôi!!!”

Vương Bác Thần đanh giọng quát: “Ông có mặt mũi gì để khóc, ông có tư cách gì để khóc!!!”

Lý Hoàng cố chịu đựng đau đớn, hai vai đang run rẩy, nhưng không khóc nữa, ông ta vội vàng từ trong ngực móc ra một bản hợp đồng, van xin: “Bác Thần, đây là cổ phần của bác ở tập đoàn Lý Thị, 10%, bác xin cháu hãy nhận lấy, đây là cổ phần của em út, bác trả lại cho cháu. Trước kia, bác tưởng rằng cháu cũng… Bây giờ cháu không sao, bác trả nó lại cho cháu.”

Vương Bác Thần không động đậy.

Lý Hoàng để hợp đồng lên bàn, còn cả một cái USB, nói bằng giọng chua xót: “Lần này công trường xảy ra chuyện, là anh cả của bác sắp xếp, bọn họ muốn ép chết cháu, bác không bằng lòng. Tiết Quang Hào là bác chủ động yêu cầu liên hệ, cho nên chứng cứ đều ở trong chiếc USB, bác chỉ muốn lấy được chứng cứ giao cho cháu. 4 năm trước, bác không dám, bác sợ, lần này bác muốn làm chút chuyện cho em út và cháu. Cháu giao những thứ này lên trên, niêm phong của công ty Hoa Nguyên sẽ gỡ, bác cũng sẽ ra làm chứng.”

“Cút, ông cút cho tôi!”

Cảm xúc của Vương Bác Thần hoàn toàn mất khống chế, lớn giọng gầm lên.

Lần này, anh không thể khống chế cảm xúc của mình.

Nước mắt chảy dọc theo gò má.

Trong giọng nói, tràn ngập sự đau đớn chua xót.

Bốn năm nay, anh liều mạng muốn trở nên mạnh hơn, gần như ngày nào cũng tập luyện, ngày nào cũng nghĩ cách trở nên mạnh hơn.

Lần nào, người khác cũng tưởng anh chết rồi, nhưng cuối cùng anh vẫn bò ra từ trong đống xác chết.

Anh không thể chết, anh phải trả thù cho mẹ!!

Triệu Thanh Hà vừa nhìn thấy vết thương trên người anh thì ôm lấy anh mà khóc.

Hai ngày trước, vết thương trên người anh đã dọa Dao Dao khóc nức!

Mọi người đều biết anh là thần chủ, nhưng chỉ có những anh em vào sinh ra tử mà anh dẫn dắt mới biết một biệt danh khác rất tầm thường của anh — Không Ngày Mai!

Ý tứ chính là, con người anh không coi mạng của mình là mạng, chỉ cần lên chiến trường, rất khó sống đến ngày mai!!

Nhưng, anh đã sống sót!
 
Chương 286


CHƯƠNG 286

Không những sống sót, còn trở thành nóc nhà của chiến lực thế giới, trở thành vị Chiến Thần Chi Vương ngồi ngang hàng với quốc chủ!!

Anh không cần mạng như vậy là vì điều gì? Chính là vì để cho một ngày, có thể trả thù cho mẹ, có thể đứng ở đỉnh phong tuyệt đối, khiến người của nhà họ Lý hối hận, khiến người của nhà họ Lý cảm nhận được sự tuyệt vọng của mẹ năm đó!!

Những chiến hữu đó, ai cũng biết anh đánh trận không cần mạng, nhưng không ai biết thù hận trong lòng anh, không ai biết trong lòng anh đã khổ sở như nào.

Triệu Thanh Hà nói không sai, những năm này, anh sống quá khổ!

Thật sự cho rằng, trong 4 năm có thể trở thành thần chủ là may mắn sao? Đó là anh liều mạng đi giết mà có!!!

“Xin lỗi, xin lỗi, bác không thể bảo vệ được em út, không thể bảo vệ được cháu, bác không xứng làm anh trai, không xứng làm bác, xin lỗi.”

Trái tim của Lý Hoàng đang nhỏ máu, tuy ông ta nhu nhược, nhưng ông ta có trái tim, ông ta ngày nào cũng nằm mơ thấy em út khóc hỏi ông ta tại sao, ngày nào cũng nằm mơ thấy Vương Bác Thần cả người đầy máu gọi bác cứu mạng.

Bây giờ, ông ta cuối cùng cũng có thể bù đắp một chút cho Vương Bác Thần rồi, cuối cùng cũng có thể giúp được anh rồi.

Cho dù có chết, ông ta cũng vui.

Cho dù Vương Bác Thần và em út mãi mãi cũng không tha thứ cho ông ta, ông ta cũng vui!!

Ông ta, cuối cùng cũng phản kháng một lần!

“Cút, đừng để tôi nhìn thấy ông nữa!! Lý Hoàng, tôi mãi mãi đều sẽ không tha thứ cho ông, ông nợ mẹ tôi, cả đời này ông đều không trả hết được!!”

Vương Bác Thần siết chặt nắm đấm, móng tay đâm vào trong lòng bàn tay, máu tươi chảy ra, nhưng anh không nhận ra.

“Bác Thần, bác đi đây, cháu yên tâm, bác sẽ giúp cháu đối phó bọn họ, bác sẽ ở bên cháu, đòi lại công bằng cho em út và cháu!”

Lý Hoàng hơn 40 tuổi, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, cẩn thận nói.

Vương Bác Thần không lên tiếng, chỉ lau nước mắt.

Sau khi Lý Hoàng rời đi, Triệu Thanh Hà đã đi vào, cô cái gì cũng không nói, ôm chặt lấy Vương Bác Thần.

Vương Bác Thần đã khóc!

Khóc đến xé ruột xé gan!!

Năm đó mẹ bị giết, anh không khóc!!

Nhưng khi được Triệu Thanh Hà ôm, cảm xúc của anh cuối cùng cũng sụp đổ!

“Khóc đi, khóc được thì sẽ dễ chịu, em và Dao Dao, mãi mãi ở bên anh, gia đình chúng ta mãi mãi không chia xa. Anh làm cái gì, em cũng ủng hộ anh.”

Triệu Thanh Hà khóc rồi nói.

Lúc này, thần chủ ngồi ngang hàng với quốc chủ nước R, là người đàn ông có chiến lực hàng đầu thế giới, anh đã khóc, khóc rất đau lòng.

Anh giống như một đứa trẻ không được giúp đỡ!!
 
Chương 287


CHƯƠNG 287

Không biết qua bao lâu, Vương Bác Thần mới khống chế được cảm xúc, buồn bã nói: “Thanh Hà, cảm ơn em.”

Triệu Thanh Hà an ủi: “Chúng ta là người một nhà, cho dù anh không có cái gì cả, anh còn có chúng em, anh còn có gia đình. Bác Thần, anh muốn làm cái gì em cũng ủng hộ anh, nhưng em không hy vọng anh bị thù hận khống chế, em không hy vọng anh mãi mãi sống trong đau khổ. Em biết gánh nặng của anh có quá nhiều, rất nhiều thứ em không rõ, nhưng em chỉ hy vọng anh bình an, gia đình chúng ta có thể sống như vậy cả đời.”

“Anh sẽ.”

Vương Bác Thần lau nước mắt, cố nở nụ cười nói: “Xin lỗi, để em lo lắng rồi, sau này sẽ không nữa. Đợi xong chuyện của nhà họ Lý thì chúng ta sẽ sống những tháng ngày hạnh phúc.”

“Ừ.”

Triệu Thanh Hà nghiêm túc gật đầu.

Cô biết người đàn ông của cô sống quá khổ, nhưng cô nguyện ý dùng cả đời của mình để bảo vệ anh, dùng sự dịu dàng của mình sưởi ấm trái tim đầy rẫy vết thương đó của anh.

“Thanh Hà, đây là 10% cổ phần của tập đoàn Lý Thị, em nhận đi. Trong USB, là chứng cứ Tiết Quang Hào cấu kết với nhà họ Lý. Em nộp lên trên thì công ty Hoa Nguyên sẽ không sao nữa.”

Vương Bác Thần để hợp đồng và USB vào trong tay Triệu Thanh Hà.

“Ừm, hả?”

Triệu Thanh Hà lập tức sững người.

Vội vàng cúi đầu xem hợp đồng trong tay, cô không dám tin mà nói: “Đây, đây là hợp đồng chuyển nhượng 10% cổ phần của tập đoàn Lý Thị sao? Ông hai của nhà họ Lý cứ vậy mà giao cho chúng ta sao?”

Vương Bác Thần gật đầu: “Đây là thứ ông ta nợ mẹ của anh, em nhận lấy là được. Tập đoàn Lý Thị là tâm huyết của mẹ anh, anh nhất định sẽ lấy lại, đến lúc đó em quản lý. Anh tin, mẹ của anh nếu như biết tâm huyết của bà ấy về tay của vợ của con trai mình, nhất định sẽ rất vui.”

“Không phải, ý của em là trong tay chúng ta bây giờ có 30% cổ phần của tập đoàn Lý Thị rồi sao?”

Triệu Thanh Hà vẫn không dám tin, tất cả chuyện này giống như nằm mơ vậy.

Không lâu trước đó, gia đình cô còn đang lo lắng vì kế sinh nhai, còn đang đau lòng khi bị nhà họ Triệu đuổi đi.

Nhưng bây giờ, cô vậy mà sở hữu 30% cổ phần của tập đoàn Lý Thị!!

Còn cả 35% cổ phần của nhà họ Ngô!!!

Chuyện này, thật sự khó có thể tin được!

Vương Bác Thần nói: “Cái này không tính là gì cả, không bao lâu nữa, em chính là tổng giám đốc của tập đoàn Lý Thị.”

Anh không có nói cho Triệu Thanh Hà, ngoài 30% cổ phần này ra, trong tay anh còn có 35% cổ phần của tập đoàn Lý Thị!!

“Em, chuyện này…”

Triệu Thanh Hà sửng sốt tới mức không biết nói gì mới được, cô đã là cổ đông lớn nhất của Điện ảnh Ngô Thị.

Bây giờ nắm giữ 35% cổ phần của tập đoàn Lý Thị, đây coi như là miếng bánh rơi từ trên trời xuống cũng không có khoa trương như vậy.

“Em, em sao cảm giác như đang nằm mơ thế? Bác Thần, điều này không phải là thật chứ?”

“Là thật, em bây giờ đã là một tiểu phú bà… không, là một đại phú bà, anh phải nuôi em.”

Vương Bác Thần thích cho cô bất ngờ, thích nhìn thấy dáng vẻ cô bị sững sờ.
 
Chương 288


CHƯƠNG 288

“Hả?”

Triệu Thanh Hà sững người, vội nói: “Bác Thần, anh biết 30% cổ phần này có ý nghĩa gì không? Tập đoàn Lý Thị là gia tộc nắm giữ cổ phần tuyệt đối, nhà họ Lý chiếm 80% cổ phần, bây giờ trong tay chúng ta có 30% cổ phần, phía nhà họ Lý còn 50% cổ phần, nếu còn xảy ra một vài biến cố nữa, tập đoàn Lý Thị sẽ biến thiên đấy!!

“Đúng như vậy.”

Vương Bác Thần gật đầu, trên thực tế trong tay nhà họ Lý hiện nay chỉ còn 15% cổ phần.

Hôm qua Lý Kiệu vì xin hợp tác thì đã giao 35% cổ phần cho Lan Hiếu.

Mà tập đoàn Lan Thị của Lan Hiếu chỉ là một doanh nghiệp dưới trướng tập đoàn Bác Thần mà thôi.

Nếu Lý Kiệu biết, 35% cổ phần này rơi vào trong tay anh, ông ta liệu có khi nào trực tiếp tức chết không?

Vương Bác Thần bỗng nhiên chờ mong khoảnh khắc nhìn thấy Lý Kiệu bị tức đến ói máu.

“Anh sao không ngạc nhiên chút nào thế.”

Triệu Thanh Hà hít sâu một hơi, nói: “Tuy nhà họ Lý nắm giữ cổ phần tuyệt đối của tập đoàn Lý Thị, nhưng một khi cổ phần trong tay chúng ta đủ nhiều, sau khi mở đại hội cổ đông thì có thể trực tiếp đổi tổng giám đốc của tập đoàn Lý Thị!!”

Nhìn thấy vẻ điềm tĩnh của Vương Bác Thần, Triệu Thanh Hà tức tới mức giậm chân: “Anh có thể đừng điềm tĩnh như vậy không, đây là 30% cổ phần của tập đoàn Lý Thị đấy!!”

“Anh biết, anh không những biết những điều này, hơn nữa còn biết, có một bất ngờ lớn hơn đang chờ em.”

Vương Bác Thần mỉm cười thần bí.

“Bất ngờ gì?”

Triệu Thanh Hà vội hỏi, đây đâu phải bất ngờ, thật sự là kinh sợ mà.

Lần nào cũng suýt nữa bị dọa chết!

Đầu tiên là 35% cổ phần của nhà họ Ngô, bây giờ lại là 30% cổ phần của Lý Thị, dựa vào giá trên thị trường hiện nay, cô lập tức sở hữu khối tài sản tới mấy chục tỷ!!

Nhặt tiền cũng không nhanh như vậy!

“Được rồi, em đừng hỏi nữa, em trước tiên giao cái USB này cho Tư Lam, chuyện bên này sẽ được giải quyết.”

Vương Bác Thần nghĩ một lát rồi nói: “Đúng rồi, đợi chuyện này được xử lý xong, em thử mở đại hội cổ đông của tập đoàn Lý Thị đi.”

“Hả? Mở đại hội cổ đông sao?”

Triệu Thanh Hà sờ trán của Vương Bác Thần: “Không sốt, tuy trong tay chúng ta có 30% cổ phần của tập đoàn Lý Thị, nhưng mở đại hội cổ đông vẫn là không đủ, ít nhất phải có hơn 50% cổ phần mới được…”

Nói đến đây, Triệu Thanh Hà bỗng nhiên sững người, nhìn Vương Bác Thần với ánh mắt nghi ngờ, ngón tay chỉ cằm hỏi: “Đồ xấu xa nhà anh, anh không phải là giấu em chuyện gì chứ.”

“Tuyệt đối là chuyện tốt, đến lúc đó em sẽ biết, bây giờ nói ra chẳng thú vị gì cả.”

Vương Bác Thần mỉm cười, nói: “Ở đây cũng không có chuyện gì nữa, vậy anh đi trước, Tư Lam chắc đang tới, em trực tiếp đưa USB cho cô ấy là được.”

“Ừm ừm.”

Triệu Thanh Hà ù ù cạc cạc gật đầu.
 
Chương 289


CHƯƠNG 289

Vương Bác Thần mỉm cười, định đi mua xe.

Triệu Thanh Hà đi làm tan làm đều phải chen chúc trên tàu điện ngầm, điều này đã khiến anh rất đau lòng.

Hơn nữa, các bà bác ở tiểu khu cứ mỉa mai ba mẹ vợ, ngay cả một chiếc xe cũng không mua nổi, khiến cho ba mẹ vợ mấy ngày đều không vui, không ra ngoài luôn.

Vương Bác Thần đi tới một cửa hàng 4S của BMW, anh đắn đo, nếu mua chiếc quá đắt, với tính cách của Thanh Hà chắc chắn sẽ không nhận.

Mua một chiếc BMW 1.2 – 1.5 tỷ, Thanh Hà cho dù có hỏi, anh cũng dễ kiếm cớ.

“Thưa anh, xin hỏi anh là muốn mua xe sao?”

Một nữ nhân viên bán hàng lập tức đi tới, mỉm cười hỏi.

“Ừm, tôi xem thử trước.”

Vương Bác Thần thờ ơ nói.

Vừa nghe lời này, nhân viên bán hàng tên Hạ Liễu lập tức không có hứng thú nữa, loại người bình thường nói xem thử thì đều là đồ nghèo không có mấy đồng, chỉ tới xem.

Hơn nữa người này ăn mặc bình thường, nhìn thế nào cũng không giống là người có tiền. Trên giày còn dính một ít nước bùn, nhìn một cái là biết người nghèo.

Cô ta lập tức lạnh nhạt nói: “Vậy anh xem đi, đừng sờ lung tung, nếu xảy ra vấn đề, anh không đền nổi đâu, mỗi một chiếc xe của chúng tôi, phí bảo dưỡng đều rất đắt.” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Vương Bác Thần chợt sững người, loại người này anh thấy nhiều rồi nên không quan tâm.

Anh chỉ vào một chiếc xe màu đỏ rồi hỏi: “Chiếc đó bao nhiêu tiền?”

Hạ Liễu không kiên nhẫn mà nói: “Đó là chiếc BMW X5, rất đắt, có hỏi anh cũng không mua nổi. Tôi vẫn là kiến nghị anh, đi mua chiếc vài trăm triệu thôi, không có nhiều tiền thì đừng hỏi người khác ra vẻ, đừng có ngay cả phí bảo dưỡng cũng không bỏ ra được… Ông chủ Liêu, anh đến rồi.”

Hạ Liễu cũng lười quan tâm, bởi vì lại có một cặp vợ chồng đi vào, trên cổ của người đàn ông đeo dây chuyền vàng lớn, người phụ nữ cả người mặc đồ hiệu, trong tay cầm túi LV, nhìn một cái là biết người giàu.

Mắt của cô ta bỗng nhiên sáng lên, thuận tay vẫy gọi một thực tập sinh: “Tiểu Khổng, cô qua đây tiếp người này.”

Sau đó trực tiếp bỏ lại Vương Bác Thần không quan tâm, nở nụ cười rạng rỡ đi tới chỗ cặp vợ chồng đó, vẻ mặt rất nịnh nọt. Thái độ đối đãi với Vương Bác Thần hoàn toàn tương phản.

Vương Bác Thần hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì cả.

Lúc này, một cô gái khoảng 20 tuổi vội vàng chạy tới, có hơi lo lắng nói: “Chào anh, tôi tên Khổng Nguyệt Nhi, xin hỏi anh là muốn mua chiếc xe như nào?”

“Tôi xem thử trước.”

Vương Bác Thần vẫn đáp như vậy.

“Ồ, vậy tôi giới thiệu cho anh một chút, xin hỏi anh là mua cho mình chạy sao? Chiếc xe mà đang anh xem là chiếc BMW X5, giá là gần 2.1 tỷ…”

Khổng Nguyệt Nhi lo lắng báo giá, nhìn ra được cô ta chuẩn bị rất đầy đủ.

Nhưng cô ta chỉ là thực tập sinh, đi theo Hạ Liễu được một tháng rồi nhưng chưa bán được một chiếc nào cả, các đơn ngon đều bị Hạ Liễu cướp mất, cô ta cũng không nói gì.

Bây giờ đi cùng Vương Bác Thần xem xe, tuy không biết anh có mua hay không, nhưng cô ta vẫn rất hết mình.
 
Chương 290


CHƯƠNG 290

Vương Bác Thần mỉm cười, nói: “Mua cho vợ của tôi, quá đắt tôi không mua nổi.”

Khổng Nguyệt Nhi có chút ngưỡng mộ, vội nói: “Vậy tôi kiến nghị anh mua chiếc này, tuy là BMW season 3, nhưng giá tốt, hơn nữa tính năng cũng không tồi, giá về tay chỉ chưa đến 1.2 tỷ.”

Cô ta vừa nói đến đây thì bị Hạ Liễu đang đi cùng khách hàng đi qua cắt ngang, khinh thường nói: “Cô nói rõ ràng với một tên nghèo để làm gì? Anh ta mua nổi sao? Nhìn ông chủ Liêu người ta đi, vừa ra tay cho cô Châu thì là một chiếc 2.4 – 2.7 tỷ. Hừ, không có tiền còn đến đây ra vẻ, Tiểu Khổng, cô là rảnh không có việc nào có phải không?”

Khổng Nguyệt Nhi vội vàng cúi thấp đầu, một câu cũng không dám nói.

Vương Bác Thần lạnh lùng nói: “Tôi mua xe gì có liên quan tới cô sao?”

Hạ Liễu còn chưa lên tiếng, cô Châu cầm túi LV đã nói trước, mỉa mai nói: “Đầu năm nay, kẻ nghèo hèn đều hống hách như vậy sao? Anh cũng xứng lái BMW sao? Không có tiền còn dám đến đây ra vẻ ta đây! Ai cho anh can đảm đó?”

Vương Bác Thần bình tĩnh nói: “Tốt nhất ngậm cái mồm thối của cô lại.”

“Anh nói cái gì?!!”

Cô Châu bỗng nổi giận, một người nghèo mặc đồ fake, cũng dám nói cô ta như vậy, thật sự không biết trời cao đất dày!!

“Một người nghèo như anh vậy mà dám mắng tôi, ai cho anh lá gan đó? Hôm nay không cho anh chút bài học là anh không biết ai có thể chọc ai không thể chọc! Chồng, dạy dỗ anh ta cho em!”

Ông chủ Liêu hơi nheo mắt lại, ánh mắt nguy hiểm nhìn Vương Bác Thần, nói: “Oắt con, cậu dám chọc giận cục cưng của tôi, không muốn sống hả? Lập tức xin lỗi cục cưng của tôi, nếu không tôi đánh cậu đến mức mẹ cậu cũng không nhận ra.”

Hạ Liễu khoanh tay đứng ở bên cạnh, bộ dạng như xem kịch hay.

Khổng Nguyệt Nhi lo lắng nhìn Vương Bác Thần, điên cuồng ra hiệu bằng mắt cho Vương Bác Thần, bảo Vương Bác Thần đi mau.

“Sao thế, sợ tới mức không dám nói chuyện rồi sao? Lập tức quỳ xuống xin lỗi cục cưng của tôi, nếu không xem tôi xử lý cậu thế nào!” Ông chủ Liêu hống hách nói.

Bốp!

Vương Bác Thần tát một cái vào mặt của ông chủ Liêu, hờ hững nói: “Còn muốn tôi xin lỗi sao?”

Ông chủ Liêu sững người, anh ta vậy mà bị một thằng nghèo đánh!

Anh ta bỗng nổi giận nói: “Mẹ kiếp cậu vậy mà dám đánh tôi? Tôi hôm nay phải đánh chết cậu!”

Hạ Liễu hừ giọng: “Tên nghèo, anh gây họa lớn rồi, anh có biết ông chủ Liêu là ai không? Giám đốc Trình Vụ của tập đoàn Phùng Thị, là anh họ của ông chủ Liêu!”

Trình Vụ?

Vương Bác Thần cười ha ha, thờ ơ nói: “Ổ? Vậy thì như nào?”

“Như nào sao? Tôi hôm nay cho cậu biết như thế nào!!”

Ông chủ Liêu trực tiếp gọi điện thoại, tức tối nói: “Anh họ, em ở cửa hàng 4S của BMW Thành Tây bị người ta đánh, anh mau tới đây.”

Gọi điện thoại xong, ông chủ Liêu rất hung hăng nói: “Oắt con, có giỏi thì cậu đừng chạy, anh họ của tôi sẽ đến ngay! Hôm nay cậu chết chắc rồi, anh họ của tôi và cậu chủ Trần Phong của nhà họ Trần là bạn học, ai cầu xin cũng vô dụng, tôi hôm nay phải đánh gãy một chân của cậu.”
 
Chương 291


CHƯƠNG 291

“Ồ.”

Vương Bác Thần thong dong nói, sau đó nhìn sang Khổng Nguyệt Nhi: “Cô tiếp tục giới thiệu giúp tôi các dòng khác, tôi bỗng cảm thấy xe 1.2 – 1.5 tỷ không xứng với vợ tôi, chiếc xe nào đắt nhất, cô dẫn tôi đi xem thử.”

Khổng Nguyệt Nhi lo đến độ sắp khóc rồi, người này sao không hiểu tình hình thế.

Anh họ của ông chủ Liêu – Trình Vụ, đó là bạn học của cậu cả Trần Phong của nhà họ Trần, chị Hạ không ít lần khoe khoang vị khách hàng lớn này với cô ta.

Trình Vụ nếu như đến, chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng.

“Tiểu Khổng, dẫn anh ta đi, nếu thích thể diện như vậy thì để anh ta thể hiện cho đủ, đợi lát nữa giám đốc Lưu đến, xem giám đốc Lưu xử lý anh ta như nào.”

Hạ Liễu trào phúng mỉa mai.

“Tôi…”

Khổng Nguyệt Nhi đồng cảm nhìn sang Vương Bác Thần, người này thật sự rất không hiểu chuyện, đã lúc này, anh còn không chạy.

Vương Bác Thần cười rồi nói: “Không sao, cô chỉ cần cho tôi xem là được.”

“Tên nghèo từ đâu ra, còn dám ra vẻ, cái thứ không biết trời cao đất dày, chiếc BMW M760 có giá 7.98 tỷ, anh mua nổi sao?”

Cô Châu mỉa mai nói: “Tôi còn chưa từng gặp ai biết diễn như vậy, dám đánh chồng của tôi, tôi thấy anh là muốn chết rồi. Thích ra vẻ đúng không, được, nếu anh hôm nay không ra vẻ được thì sẽ đánh gãy hai chân của anh, khi mẹ anh sinh anh đã kẹp hỏng đầu óc của anh hả? Sinh ra cái thứ…”

Bốp!

Vương Bác Thần tát một cái vào mặt cô Châu, lạnh lùng nói: “Muốn chết.”

Cô Châu bị cái tát này đánh cho ngã ra đất, răng cũng bị đánh rụng mấy cái, vừa há miệng, máu tươi cũng chảy ra.

“Ai dám đánh em họ của tôi, muốn chết sao?!”

Cùng lúc đó, Trình Vụ khí thế đùng đùng dẫn người xông vào.

“Anh họ, anh đã đến rồi, anh còn không đến, em chắc bị người ta đánh chết rồi!”

Ông chủ Liêu tức đùng đùng nói: “Chính là cái thằng này đánh!”

Cô Châu chỉ Vương Bác Thần, trong ánh mắt tràn ngập sự oán độc: “Anh họ, chính là anh ta, tên này ra vẻ ở trước mặt chúng em, em nói hai câu, vậy mà ra tay đánh người!! Em và Liêu Thanh đều bị anh ta đánh!!”

Hạ Liễu cười lạnh nói: “Đồ quỷ nghèo, anh chết chắc rồi, giám đốc Lưu đến rồi, còn không mau quỳ xuống xin lỗi. Cũng đúng, anh cho dù quỳ xuống xin lỗi, giám đốc Lưu cũng vẫn sẽ không tha cho anh. Hôm nay, không đánh gãy một chân, anh đừng hòng rời khỏi.”

Khổng Nguyệt Nhi sắp bị dọa cho khóc rồi, một thực tập sinh như cô ta, đâu từng trải qua trận địa lớn như vậy, muốn giúp Vương Bác Thần nói vài câu, nhưng không dám mở miệng, chỉ là ra hiệu bằng mắt cho Vương Bác Thần.

“Anh họ?”

Thấy Trình Vụ không nhúc nhích, hơn nữa cả người đều đang run rẩy, Liêu Thanh sững người.

Sau đó nghĩ ra, anh họ đã tức đến run rẩy rồi, thằng oắt này hôm nay chết chắc rồi!!

Dám đánh tôi, thật là không biết sống chết!!

Vương Bác Thần cũng không lên tiếng, thờ ơ nhìn Trình Vụ.
 
Chương 292


CHƯƠNG 292

“Quỳ xuống xin lỗi.”

Trình Vụ nghiến răng nói.

Cô Châu hung hăng chỉ Vương Bác Thần, quát: “Tên nghèo, anh họ của tôi kêu anh quỳ xuống xin lỗi, anh điếc rồi sao? Anh có phải muốn chết không? Anh…”

Bốp!

Đột nhiên, cô Châu đã im miệng, bị Trình Vụ tát một cái im miệng!!

Cô ta trợn mắt há hốc mồm nhìn Trình Vụ!

Cô ta vậy mà bị đánh!

Người bị đánh không nên là tên nghèo này sao??

Liêu Thanh hét lên: “Anh họ anh bị điên rồi, là bọn em bị đánh, anh sao lại đánh Ngọc Hồng!”

Bụp!

Trình Vụ xoay người, một cước đạp ngã Liêu Thanh ra đất, tức giận gầm lên: “Mẹ kiếp tôi kêu hai người quỳ xuống xin lỗi!!”

Liêu Thanh bị một phát đạp này mà tái mặt, không dám tin mà nhìn Trình Vụ.

Châu Ngọc Hồng cũng đơ người.

Kêu chúng ta xin lỗi tên nghèo này?

“Cái gì?!”

“Á?!”

Hạ Liễu ngây ngốc, tưởng mình đang nằm mơ.

Đây là chuyện gì thế, giám đốc Lưu kêu ông chủ Liêu và cô Châu quỳ xuống xin lỗi tên nghèo này?

Lẽ nào Trình Vụ là kẻ ngốc? Em họ của mình bị đánh, còn muốn quỳ xuống xin lỗi người ta?

Khổng Nguyệt Nhi đã sắp hồ đồ rồi, cô ta cảm thấy đầu óc của mình có hơi không dùng được.

Liêu Thanh gọi anh họ của anh ta đến trả thù, nhưng anh họ của anh ta không những không trả thù, ngược lại đánh anh ta, còn bắt anh ta quỳ xuống xin lỗi!!

Đây là chuyện gì thế?!

Vương Bác Thần vẫn không nói chuyện.

Bụp!

Trình Vụ đã quỳ xuống!!

Quỳ ở trước mặt Vương Bác Thần!!

Hạ Liễu ngốc trệ rồi.

Anh là đến trả thù cho em họ của anh, anh sao lại quỳ trước kẻ thù?!

Khổng Nguyệt Nhi càng đơ luôn, Trình Vụ không những kêu em họ của anh ta quỳ xuống, bản thân anh ta cũng quỳ xuống!

“Anh họ, anh làm gì thế, đầu óc của anh hồ đồ rồi, cậu ta đánh em mà!!”

Liêu Thanh tức tối gào lên!

Anh là đến trả thù cho em! Anh sao kêu em quỳ! Không những kêu em quỳ, bản thân anh còn quỳ trước cậu ta!
 
Chương 293


CHƯƠNG 293

Anh còn đánh em!!

Đầu óc của anh bị chập rồi à, anh điên rồi sao! Anh là anh họ của em sao? Anh là đồ ngốc sao!!

Liêu Thanh tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, người này ngày hôm nay làm mất mặt cả nhà!!

Châu Ngọc Hồng tức tối nói: “Anh họ, đầu óc của anh bị chập hả, là anh ta quỳ xuống xin lỗi chúng em chứ!! Anh còn quỳ xuống trước anh ta, anh có bệnh à!!”

Lúc này!

Sắc mặt của Trình Vụ trắng bệch, một nửa là bị dọa sợ, một nửa là bị hai kẻ ngu đần này chọc tức!!

Hai người ra ngoài không mang não sao? Hai người không nhìn thấy vẻ mặt của tôi hay sao? Tôi vừa đến thì bị người ta dọa cho đơ rồi, hai người nhìn không ra sao?!!

Trình Vụ gào thét trong lòng, anh ta sao lại có đứa em họ ngu xuẩn như này!! Đồ ngu phối với kẻ đần, hai người ngược lại xứng đôi!!

Tôi vừa đến thì bị người ta dọa cho bay màu, hai người ngu xuẩn không nhìn ra, được! Tôi lại ám thị, tôi kêu hai người quỳ xuống xin lỗi, hai người còn không hiểu, được! Tôi ám thị tiếp, tôi đánh hai người, tôi đã quỳ xuống, hai người còn không nhìn ra!!!

Người này ông đây không chọc nổi!!!

Hai kẻ ngu, cho dù là hai con lợn, hù một chút thì cũng biết làm sao rồi, hai người ngay cả lợn cũng không bằng!!

Tôi đã ám thị rõ ràng với hai người như vậy, còn muốn ông đây ám thị hai người thế nào nữa!!!

Đồ ngu, đồ ngu, kẻ đần, kẻ đần cộng đồ ngu!

Đáng đời hai người bị đánh, sao không đánh chết hai người chứ!!!

Ông đây sao lại có họ hàng như hai người, cho dù là tìm một con lợn làm họ hàng cũng thông minh hơn hai người!!

Lợn còn biết vẽ, hai người ngay cả chút đầu óc cũng không có sao!!!

Tức chết tôi rồi!!! Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Trình Vụ tức tới phát điên.

Ông đây mặc kệ hai người, thích chết thì tùy, chết cũng đáng đời, hai kẻ ngu đần như hai người, không nên sống!

Trong lòng Trình Vụ cực kỳ phẫn nộ, mắng chửi điên cuồng, hận không thể bổ đầu của hai người ra, xem thử bên trong rốt cuộc là cứt hay là não.

Nhưng trên trán anh ta, mồ hôi lạnh toát như mưa!

Anh ta mãi mãi sẽ không quên, lần trước ở Hoa Khai Phú Quý, anh ta chọc Vương Bác Thần, suýt nữa bị Trần Phong chỉnh cho chết!

Anh ta còn nhớ, ông chủ Canh Phong của Hoa Khai Phú Quý, giống như con cháu ở trước mặt Vương Bác Thần!

Anh ta còn nhớ, Canh Phong nói Vương Bác Thần trực tiếp kêu Hoa Khai Phú Quý sắp xếp cho bọn họ bữa tiệc quy cách cao nhất, giống như Hoa Khai Phú Quý là của Vương Bác Thần vậy!

Một người như vậy, ai dám trêu chọc!

Hai người nói cho tôi biết, tôi có thể chọc nổi sao? Lần trước tôi quỳ xuống liếm giày cho người ta tôi còn không xứng!!!

Hai người vậy mà trêu chọc cậu ấy!!!
 
Chương 294


CHƯƠNG 294

Hai người sao lại trâu bò như vậy thế!!

“Cậu Vương, xin lỗi, xin lỗi, nếu biết là cậu, tôi tuyệt đối không dám đến, nhất định không dám đến.”

Trình Vụ lười quan tâm sống chết của Liêu Thanh và Châu Ngọc Hồng, loại ngu xuẩn này, không đáng được sống.

Sống chết của anh ta còn lo không xong, quan tâm hai kẻ ngu này làm cái gì.

Cái gì?

Cậu Vương?

Anh họ gọi cậu ta là cậu Vương?

Liêu Thanh kinh ngạc đến sững người!

Trợn mắt líu lưỡi.

Trợn mắt há hốc mồm.

Cậu ta là cậu Vương?

Cậu Vương dạo gần đây nghe đồn rất trâu bò, ép cho bốn đại gia tộc phải cúi đầu? Cậu Vương giải quyết đám cậu chủ ác bá của Hà Châu? Cậu Vương khiến gia chủ Hồ Kiệt của nhà họ Hồ quỳ xuống cầu xin, khiến nhà họ Trần mất con trai cũng không dám ra mặt? Cậu Vương khiến hào môn cỡ nhà Nam Cung bị diệt môn?!

Mình đắc tội với ai thế?!!!

Mình rốt cuộc đắc tội với ai rồi!??

Đây là cậu Vương!!

Cậu Vương khiến bốn đại gia tộc và nhà họ Trần dựa vào bạo lực mà phất lên đều phải cúi đầu!!

Lúc này, Liêu Thanh bị dọa ỉa luôn, sợ hãi đến mức run rẩy, mềm nhũn trên đất!

Chết chắc rồi, mình chết chắc rồi, đắc tội ai không được, mình lại đắc tội với cậu Vương!!

Người phụ nữ ngu xuẩn Châu Ngọc Hồng, ông đây bị cô hại chết rồi!!

Nhưng, Liêu Thanh đã không kịp nghĩ cái gì nữa, vội vàng bò dậy quỳ trên đất.

“Cậu… cậu Vương, tha mạng, tha mạng.”

Cậu Vương?

Cậu Vương gì mà có thể khiến Trình Vụ và Liêu Thanh sợ hãi như vậy?

Mình sao không biết có một người trâu bò như vậy.

Hạ Liễu sững người, ngay sau đó, sắc mặt của cô ta tái mét.

Người có thể dọa Trình Vụ và Liêu Thanh thành bộ dạng này, tuyệt đối là nhân vật lớn!!

Mà mình lại đắc tội với anh ta!!

Nghĩ đến đây, Hạ Liễu đã bị dọa tới mức không biết nói chuyện, sững sờ nhìn Vương Bác Thần.

“Tôi, tôi…”

Châu Ngọc Hồng bị dọa khóc rồi, vội vàng quỳ xuống, không ngừng dập đầu cầu xin!

Đây chính là cậu Vương rất thần bí mà Liêu Thanh từng nói với mình sao?

Nhưng mình đã đắc tội với anh ta.

Phải làm sao đây, phải làm sao đây.
 
Chương 295


CHƯƠNG 295

Vương Bác Thần không có quan tâm ba người Trình Vụ, quay đầu nhìn sang Khổng Nguyệt Nhi, cười nói: “Cô có thể giới thiệu cho tôi chiếc xe giá 7.98 tỷ đó không?”

“Hả?”

Khổng Nguyệt Nhi cũng sắp bị dọa phát khóc rồi, sững sờ nhìn sang Vương Bác Thần.

Cô ta không biết phải làm sao mới tốt.

Mình chỉ là một thực tập sinh, ngay cả những người Trình Vụ cũng phải quỳ xuống cầu xin, vậy mà kêu mình giới thiệu xe cho anh ta?

Bây giờ, mình phải làm sao?

“Vậy, vậy được thôi.”

Khổng Nguyệt Nhi cẩn thận nói, cô ta cho dù có đơn thuần thế nào đi nữa, cũng biết cậu Vương này nhất định là nhân vật rất siêu, người mà không nói một câu đã dọa Trình Vụ quỳ xuống xin lỗi, sao có thể là người bình thường.

Trời ạ, đơn đầu tiên của mình vậy mà là nhân vật lớn như này.

Nếu xe mình giới thiệu anh ta không hài lòng thì phải làm sao?

Trong lòng Khổng Nguyệt Nhi suy nghĩ linh tinh, vừa kinh ngạc vừa sợ, giống như một con chuột bạch nhỏ bị kinh sợ, vô cùng lo sợ mà dẫn Vương Bác Thần đi về phía chiếc BMW M760.

“Chiếc, chiếc xe này rất, rất tốt, nó…”

Khổng Nguyệt Nhi sắp khẩn trương đến phát khóc, trong đầu cô ta lúc này rỗng tuếch, mọi thứ khác đều quên hết, không biết phải nói gì, lo lắng mà nhìn sang Vương Bác Thần.

“Không sao, cô rất được, lấy nó đi.”

Vương Bác Thần mỉm cười nói.

Thái độ của cô tốt với tôi, tôi đương nhiên cũng sẽ đối tốt với cô.

Cậu nói chuyện ác ý với tôi, vậy lửa giận của tôi, cậu cũng phải nhận.

Chịu không nổi sao?

Đó là chuyện của cậu, khi cậu chọc giận tôi thì cậu nên suy nghĩ đến việc cậu có thể chịu được lửa giận của tôi không.

Trình Vụ là bạn học của anh không sai, nhưng loại bạn học này, không quen cũng được.

Trong họp lớp, anh đã cho tất cả mọi người một cơ hội, muốn tụ tập với bọn họ, muốn giúp đỡ bọn họ.

Tuy nhiên, ha ha, các cậu cảm thấy tôi nghèo, cảm thấy tôi không xứng, nghĩ mọi cách muốn trèo lên đầu lên cổ của tôi mà ỉa đái, vậy rất xin lỗi, các cậu cũng không xứng làm bạn học của tôi.

Lần trước ở Khai Hoa Phú Quý họp lớp, Vương Bác Thần cuối cùng không nói gì, đã cho đám người Trình Vụ một cơ hội.

Dù sao cũng là bạn học, Vương Bác Thần lười so đo với bọn họ.

Nhưng không ngờ, Trình Vụ vẫn làm theo ý mình, không hề rút ra bài học.

Lần này cũng là đụng phải Vương Bác Thần, nếu không phải Vương Bác Thần thì sao? Nếu Vương Bác Thần không có bản lĩnh lớn như vậy, hôm nay Trình Vụ sẽ bỏ qua dễ dàng sao? Anh ta sẽ tha cho sao?

Rõ ràng sẽ không, chắc chắn sẽ đánh gãy hai chân để trút giận cho em họ anh ta.

Nếu đã như vậy, vậy tôi tại sao còn phải tha cho cậu? Tại sao phải chấp nhận lời xin lỗi của cậu?

Cậu xin lỗi là vì cậu sợ tôi, chứ không phải là nể mặt của bạn học!

Xin lỗi hay không là chuyện của cậu, có chấp nhận hay không là chuyện của tôi.
 
Chương 296


CHƯƠNG 296

Vương Bác Thần đưa thẻ ngân hàng qua, cười nói: “Quẹt thẻ đi.”

“Hả? Ồ, được, được.”

Khổng Nguyệt Nhi vội vàng cầm lấy chiếc thẻ, chạy tới quầy tính tiền.

“A! Chiếc thẻ này, chiếc thẻ này…”

Đột nhiên, Khổng Nguyệt Nhi sửng sốt thốt lên, chỉ vào máy quẹt thẻ, giống như nhìn thấy chuyện gì kinh khủng.

Vương Bác Thần sững người, lẽ nào bên trong không có tiền sao?

Anh nhớ trong chiếc thẻ này có tiền mà, có thể đã dùng hết vào lúc nào đó rồi, dù sao anh cũng không quan tâm những điều này, bèn nói: “Bên trong không có tiền sao? Vậy tôi đổi thẻ khác là được.”

Khổng Nguyệt Nhi vội lắc đầu, lắp ba lắp bắp nói: “Không, không phải, có tiền, là, là ba, ba mươi nghìn tỷ, ba mươi nghìn tỷ.”

Cái gì!!

Ba mươi nghìn tỷ!!

Chuyện này sao có thể!!!

Hạ Liễu vốn đã bị dọa ngốc, nghe thấy con số này, bỗng chốc phản ứng lại, như bị điên mà lao tới bên quầy tính tiền, nhìn chằm chằm vào con số bên trên.

30000000000000!

Sau số 3 là một dãy dài số 0.

Là 13 số 0!

Ba mươi nghìn tỷ, thật sự là ba mươi nghìn tỷ!

Tên nghèo mà cô ta xem thường, tên nghèo mà ngay cả giới thiệu xe cũng lười giới thiệu, thuận tay thì lấy ra một chiếc thẻ, bên trong vậy mà có ba mươi nghìn tỷ!

Chuyện, chuyện này sao có thể chứ!!

Đây không phải là tài sản, mà là tiền mặt!

Thuận tay lấy ra một chiếc thẻ, bên trong có ba mươi nghìn tỷ tiền mặt!

Cho dù là những hào môn có khối tài sản mấy chục nghìn tỷ cũng không dám nói mình thuận tay thì có thể lấy ra ba mươi nghìn tỷ tiền mặt!!

Nhưng, anh Vương này có thể!!

Anh còn trẻ như vậy, không quá 25-26 tuổi, tùy tiện trong một chiếc thẻ thì có ba mươi nghìn tỷ tiền mặt!

Cô ta vậy mà chê anh nghèo!

Cô ta còn xem thường anh, còn không thèm giới thiệu xe cho anh, không những tiện tay ném anh cho thực tập sinh Khổng Nguyệt Nhi này, còn châm chọc anh, còn mắng anh, còn uy hiếp anh!!

Đây, đây là có mắt không tròng tới mức nào!!

Nếu anh ở chỗ cô ta mua một chiếc xe hơn 6 tỷ, cô ta có thể lấy được hơn 300 triệu tiền hoa hồng!

Nhưng cô ta không những mắng anh, còn sỉ nhục anh, còn chê rồi đẩy anh cho Khổng Nguyệt Nhi…

Nếu cô ta có thể phát triển anh thành khách hàng thân thiết, vậy sau này sẽ kiếm được nhiều hơn!
 
Chương 297


CHƯƠNG 297

Vừa nghĩ đến những điều này, những cảm xúc hối hận, sợ hãi, kinh hãi, lo lắng… lập tức tuôn trào.

Hạ Liễu hối hận đến mức nhỏ máu trong tim!

Nhưng hối hận cũng đã muộn rồi!

Ba mươi nghìn tỷ!

Ba mươi nghìn tỷ đó!

Không chỉ là Hạ Liễu, Liêu Thanh và Châu Ngọc Hồng đã bị dọa cho không dám lên tiếng rồi!

Người thuận tay có thể lấy ra ba mươi nghìn tỷ tiền mặt, mình vậy mà nói anh ta là tên nghèo, còn mỉa mai anh ta!

Mình đã ngu xuẩn đến mức nào?

Tất cả tài sản của mình cộng lại, ngay cả số lẻ của người ta cũng không bằng, mình vậy mà còn mỉa mai anh ta.

Càng như vậy, Liêu Thanh và Châu Ngọc Hồng càng sợ.

Bọn họ muốn xin lỗi, nhưng cả lời xin lỗi của Trình Vụ, người ta cũng không thèm nhìn, huống chi bọn họ.

“Những thủ tục linh tinh về bảo hiểm xe, cô thuận tiện xử lý giúp tôi luôn.”

Vương Bác Thần nhìn Khổng Nguyệt Nhi nói, thế nào cũng cảm thấy cô bé này ngốc ngốc giống như Lan Tầm lúc vừa đến công ty.

Có điều Lan Tầm bây giờ hình như cũng có chút ngốc nghếch, cứ sợ sệt.

“Ồ ồ, tôi, tôi xử lý ngay.”

Khổng Nguyệt Nhi vội nói, cô ta vẫn mù mờ, còn chưa kịp phản ứng, cô ta đã tiếp xúc với một nhân vật gì, chỉ cảm thấy anh Vương này rất siêu.

Trẻ như vậy, còn nhiều tiền như này, số thật tốt.

Khổng Nguyệt Nhi thầm ngưỡng mộ, tốn một tiếng thì làm xong tất cả thủ tục rồi.

“Anh Vương, đã làm xong hết cho anh rồi, còn tặng phí bảo dưỡng một năm, sau này anh có chuyện gì, trực tiếp gọi điện thoại cho tôi là được.”

Khổng Nguyệt Nhi cẩn thận nói, tuy cô ta đơn thuần, nhưng cũng không ngốc, biết cơ hội như này không nhiều. Muốn kiếm chút tiền thì buộc phải nắm bắt.

Vương Bác Thần mỉm cười gật đầu, nhìn trông vẫn không ngốc lắm, sau này có thể bảo Thanh Hà tìm cô ta.

Vương Bác Thần không thèm liếc nhìn ba người Trình Vụ vẫn đang quỳ, ồ, còn cả Hạ Liễu vừa rồi bị dọa sợ mà quỳ xuống, trực tiếp lên xe lái đi. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Trình Vụ quỳ trên đất, sắc mặt trắng bệch.

Anh ta đã quỳ một tiếng, nhưng Vương Bác Thần không thèm quan tâm anh ta!

Vương Bác Thần không chấp nhận!!

Cậu ta không chấp nhận lời xin lỗi!!

Mình phải làm sao đây?

Đây đã là lần thứ hai đắc tội với cậu ta rồi, mình phải làm sao đây!

Trình Vụ nghiến răng, đứng dậy, ở bên cạnh tìm một chiếc gậy thép, đánh mạnh vào chân của Liêu Thanh, mắng: “Tôi cho cậu gây họa này, tôi cho cậu không ngừng đắc tội với người khác này, tôi cho cậu có mắt không thấy thái sơn này!”

“Á á á, đừng đánh nữa, anh họ đừng đánh nữa, em sai rồi, em sai rồi.”
 
Chương 298


CHƯƠNG 298

Liêu Thanh kêu thảm thiết, lớn tiếng cầu xin, lăn lộn trên sàn, nhưng Trình Vụ không hề lương tay.

Mấy phát gậy đánh xuống, chân của Liêu Thanh trực tiếp bị đánh gãy rồi, anh ta giống như chó chết nằm trên đất không nhúc nhích.

Châu Ngọc Hồng bị dọa, đầu óc trống rỗng, quần cũng đã bị dọa đái cả ra.

Người mà cô ta đắc tội, là người mà mãi mãi cô ta không thể đắc tội nổi!

Cô ta từng nghe Liêu Thanh nói, khoảng thời gian này anh họ luôn nghĩ cách xin lỗi cậu Vương, nhưng luôn không có cơ hội.

Bây giờ, vợ chồng bọn họ lại đắc tội với cậu Vương.

Anh họ sẽ không tha cho cô ta!!

“Anh, anh họ…”

Châu Ngọc Hồng đã bị dọa tới mức không biết nói chuyện, khi nghe thấy Trình Vụ gọi cậu Vương thì cô ta đã đái ra quần.

Sau đó khi lại nghe thấy Khổng Nguyệt Nhi la lên, trong thẻ có ba mươi nghìn tỷ, cô ta đã bị dọa cho tê liệt.

Cô ta bây giờ, chỉ hy vọng anh họ có thể tha cho mình.

“Im mồm!!”

Trình Vụ tức giận gầm lên, cây gậy thép trong tay trực tiếp quật vào chân của Châu Ngọc Hồng.

Không hề lưu tình!

Anh ta mắng tới rát cổ bỏng họng: “Cô lấy đâu ra lá gan mà dám mỉa mai cậu Vương!! Cô có mấy đồng bẩn thì rất ghê gớm sao? Ai cho cô lá gan chế giễu cậu Vương? Cô còn cười châm chọc cậu Vương là tên nghèo, vậy cô tính là cái gì!! Nếu không phải do cô, ông đây hôm nay sẽ không đắc tội với cậu Vương lần nữa!!”

Bụp!

Rắc!

Hai chân của Châu Ngọc Hồng, trực tiếp bị Trình Vụ đập gãy, máu thịt mơ hồ.

“Hai người còn muốn đánh gãy hai chân của cậu Vương phải không? Được, ông đây thỏa mãn hai người!”

Trình Vụ đánh xong vẫn không hả giận, nhìn sang Hạ Liễu với ánh mắt giống như giết người, cười gằn nói: “Cô biết ăn nói phải không? Cô rất giỏi khích bác phải không? Nếu không phải cái mồm lải nhải khinh người của cô, vợ chồng em họ của tôi sẽ không làm chuyện ngu xuẩn này!!”

“Á — Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi, tôi sai rồi, tôi sai rồi, là tôi nói linh tinh, tôi không phải người, đừng đánh tôi, là tôi thối mồm, là tôi thối mồm…”

Hạ Liễu vội vàng quỳ trên đất, khóc lóc cầu xin, cả người đều đang run rẩy, không ngừng tát chính mình.

Cô ta rất hối hận, tại sao không quản cái mồm của mình, cứ phải nói những lời đó.

Nếu cô ta không có mỉa mai châm chọc, không có vì nịnh vợ chồng Liêu Thanh mà giẫm đạp anh Vương, vậy cô ta hôm nay cũng có thể lấy được hoa hồng, tuy không phải quá nhiều, nhưng cũng có thể kiếm được.

Nhưng bây giờ, cái gì cũng không có, vì cô ta nói mấy lời móc mỉa. Tại sao không quản được cái mồm của mình chứ, tại sao không quản được chứ.
 
Chương 299


CHƯƠNG 299

“Cô im mồm cho ông đây!”

Trình Vụ mắng to một tiếng, chiếc gậy thép trong tay lập tức quậy vào mồm của Hạ Liễu.

Con mụ này, nếu không phải do cô ta, hôm nay căn bản sẽ không xảy ra chuyện!

Chính vì con mụ này nói vớ vẩn mới hại anh ta lần thứ hai đắc tội với Vương Bác Thần!!

Ả sao chổi này, con khốn chết tiệt này!!

Trình Vụ ra tay rất tàn nhẫn, trực tiếp đánh gãy hết hàm răng của Hạ Liễu.

Hạ Liễu bị đánh tới mức ngất đi.

“Anh, anh muốn làm gì?! Anh đừng qua đây, anh qua đây là tôi báo cảnh sát đấy.”

Khổng Nguyệt Nhi bị dọa cho khóc rồi, đây là một kẻ điên!

Trình Vụ ném cây gậy thép trong tay xuống đất, lập tức quỳ ở trước mặt Khổng Nguyệt Nhi, cầu xin: “Cô Khổng, tôi xin cô giúp một việc, được không? Cầu xin cô hãy giúp tôi.”

Khổng Nguyệt Nhi run cầm cập, khuôn mặt tái mét, cô ta không dám nói gì.

Cái người này điên rồi, đã đánh vợ chồng em họ của anh ta đến mức tàn tật, còn đánh cả Hạ Liễu.

Bây giờ lại quỳ trước mặt mình, chắc chắn không có ý định tốt đẹp gì.

Trình Vụ khóc lóc thảm thiết, giống như mất đi ba mẹ nói: “Cô Khổng, bây giờ chỉ có cô mới có thể giúp được tôi, nếu như cô không giúp tôi, tôi và vợ chồng em họ tôi đều sẽ chết, Hạ Liễu cũng sẽ chết, cho dù cô không giúp tôi, thì cũng hãy nể mặt Hạ Liễu mà giúp đỡ tôi một chút.”

Khổng Nguyệt Nhi không dám nói gì, trốn sau quầy, cô ta muốn báo cảnh sát, nhưng điện thoại lại không ở đây.

Trình Vụ tiếp tục cầu xin nói: “Cô có phương thức liên lạc của anh Vương, anh ấy chắc chắn sẽ còn đến, lúc anh ấy đến cô giúp tôi cầu xin có được không, tôi tình nguyện bồi thường cho anh Vương, chỉ cần anh ấy có thể tha thứ cho tôi, bảo tôi làm gì tôi cũng đồng ý.”

Khổng Nguyệt Nhi im lặng, cô không biết nên làm thế nào mới tốt.

Lúc nãy, mấy người Liêu Thanh chế nhạo, châm biếm anh Vương, cô ta cũng không vừa mắt. Hơn nữa, Hạ Liễu không hề đối xử tốt với cô ta, luôn ức hiếp cô ta là người mới.

Hơn nữa, lúc nãy, khi mấy người Liêu Thanh chế nhạo anh Vương, cũng kéo cô ta vào, bây giờ bị anh Vương dọa thành như vậy, cô ta cảm thấy rất hả giận.

Không sai, tôi chỉ là một thực tập sinh, nhưng dựa vào cái gì mà ngày nào cũng ức hiếp tôi, lần nào cũng giành đơn của tôi, vất vả, khổ nhọc đều là tôi làm, tiền lại là bạn cầm, dựa vào đâu. Tôi cũng phải sống, tôi đến chỗ này một tháng, không chỉ không kiếm một đồng tiền, còn phải xin không ít tiền của ba mẹ, dựa vào cái gì mà ức hiếp tôi như vậy.

Khổng Nguyệt Nhi nghiến răng nghiến lợi, Hạ Liễu bị đánh, là do cô ta đáng đời, tôi sẽ không giúp cô ta.

Thấy cô ta không nói gì, Trình Vụ mặt như tro tàn, lại nói: “Cô Khổng, tôi biết Hạ Liễu không phải là thứ tốt đẹp gì, ngày nào cô ta cũng ức hiếp cô có đúng không? Tôi cũng không chấp nhận loại người như cô ta, tôi khác bọn họ, nếu không lúc nãy tại sao tôi phải xin lỗi, có đúng không?”

Trình Vụ dừng một lúc, nói tiếp: “Cô Khổng, nếu như cô đồng ý giúp tôi, cô yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không để cô thiệt, chỉ cần cô giúp tôi, tôi sẽ giúp cô làm giám đốc của cửa hàng này có được không? Tôi sẽ giúp cô đối phó với Hạ Liễu có được không? Cô đừng lo lắng, Hạ Liễu không dám nói gì đâu, tôi sẽ đuổi cô ta đi.”

Khổng Nguyệt Nhi vẫn không nói gì, nhưng có chút động lòng.

Trình Vụ nói tiếp: “Cho dù cô không gọi điện thoại cho anh Vương, chỉ cần cô liên lạc với người ở bên cạnh anh ấy cũng được, tôi chỉ muốn tìm một cơ hội để xin lỗi. Hơn nữa, cô cũng nhìn thấy năng lực của anh Vương rồi, đây cũng là một cơ hội với cô, chỉ cần có thể dựa vào một chút năng lực của anh Vương, chắc chắn cô sẽ tốt hơn bây giờ có đúng không?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom