Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 260


CHƯƠNG 260

Hoa Mạnh Trường bò dậy khỏi mặt đất, chỉ vào mũi mình rồi âm trầm nói: “Bao năm qua, cậu là thằng đầu tiên dám đánh tôi đấy. Cậu có biết mình đã đánh ai không?”

“Mẹ kiếp. Lão già, ông mặc kệ mày là ai. Mẹ nó, mày ra vẻ cho ai xem đấy? Còn dám làm màu thì ông bẻ gãy bộ xương già của mày ra bây giờ.”

Tên đầu trọc chỉ vào Phương Viên rồi nói: “Con đàn bà thối kia, còn không trả tiền thì đừng nói là đánh lão ta, ông thịt luôn cả mày đấy!”

Phương Viên tức giận nói: “Tề Bắc Vũ, trước giờ tôi chưa từng nợ tiền các anh!”

Tên đầu trọc cười lạnh lùng nói: “Hừ, ba tỷ tiền phí thanh xuân của em gái tao, mau lấy ra ngay đi. Phương Bính đã làm em gái tao lỡ dở bao nhiêu năm rồi hả? Nó chết rồi thì ai bù đắp thanh xuân đã mất của em tao đây?”

Tên đầu trọc nói xong liền lấy ra một lọ tro cốt từ trong ba lô ra rồi cười dữ tợn nói: “Tao đã đào tro cốt của Phương Bính ra rồi. Nếu hôm nay mày còn không trả tiền thì ông sẽ ném tro cốt của nó đi đấy!”

Phương Viên nổi khùng nhào qua muốn cướp lại khi nhìn thấy tro cốt của anh trai.

“Tề Bắc Vũ, thằng súc sinh nhà mày! Mày đào mộ anh tao lên, mày sẽ không được chết tử tế đâu! Trả lại tro cốt của anh ấy cho tao, trả lại ngay!”

Ồng Phương tức đến mức cả người run rẩy, tro cốt của con trai bị người ta đào lên!

Vợ ông ấy cũng bị bọn chúng ép chết, bây giờ ngay cả tro cốt của con trai mà chúng cũng không tha. Lũ súc vật này! Cả đám súc sinh!

Tề Bắc Vũ mở lọ đựng ra rồi đưa tay vào bốc một nắm, vênh váo nói: “Có trả tiền không? Không trả thì ông sẽ ném tro cốt của Phương Bính!”

“Tốt nhất mày đừng động vào thứ đó, nếu không hôm nay không ai cứu nổi mày đâu.”

Vương Bác Thần bước ra khỏi nhà vệ sinh, thản nhiên lên tiếng.

“Bà mẹ nhà mày, mày là ai? Dám ra vẻ với tao à? Tao cứ động đấy mày làm gì được tao nào? Con khốn kia, mày được lắm, còn tìm người giúp đỡ cơ đấy.”

Tề Bắc Vũ cười dữ tợn, đang định buông tay thì lại phát hiện tay của mình bị giữ chặt như kìm kẹp, không thể nhúc nhích. Cả bàn tay như thể không phải của mình nữa. Xương cốt vang lên tiếng ‘răng rắc’ vỡ nứt, đau đến mức sắc mặt anh ta bỗng thay đổi.

Đúng lúc này, tay anh ta đã biến dạng, bị Vương Bác Thần trực tiếp bóp vụn.

Đám côn đồ mà tên đầu trọc dẫn tới đều ngây ra, chúng còn chưa kịp ra tay thì tay của đại ca đã bị người ta bóp nát.

Đây có còn là con người nữa không?

Nên làm gì bây giờ?

“Á! Buông ra! Buông bố mày ra mau!”

Tề Bắc Vũ kêu lên thảm thiết, lộ rõ vẻ độc ác: “Mẹ mày, có biết bố mày là ai không? Mày chết chắc rồi, mày xong rồi con ạ. Bố mày quen biết với người nhà họ Hồ, có tin tao gọi một cú là tất cả chúng mày đều chầu trời không?

“Không tin!”

Vương Bác Thần hờ hững nói: “Đưa tro cốt cho tao.”

“Đưa con mẹ mày ấy!”

Tề Bắc Vũ gào lên dung dữ, cơn đau dữ dội khiến anh ta tỏ ra hung ác tột cùng, đập lọ tro cốt xuống nền nhà.
 
Chương 261


CHƯƠNG 261

“Anh ơi!”

“Bính!”

Sắc mặt hai người ông Phương cùng Phương Viên bỗng trở nên tái nhợt, thất thanh kêu lên. Ông Phương bị cảnh này kích thích trực tiếp ngất xỉu.

“Chán sống rồi!”

Vương Bác Thần nổi giận đùng đùng.

Động đến tro cốt người anh em của anh, giết không tha!

Vương Bác Thần nhanh nhẹn bắt lấy hũ tro cốt, anh giận tím mặt, tung cước đạp bay tên đầu trọc đâm thẳng vào tường.

Tề Bắc Vũ phun ra một ngụm máu lớn, ngực đau dữ dội khiến anh ta thở gấp, xương sườn đã gãy!

Anh ta cảm giác xương cốt toàn thân đều như đã nứt ra, giận dữ gào lên: “Mau xông lên cho ông, khụ khụ, chơi chết nó, chơi chết nó cho tao!”

“Thằng nào động thủ thằng đấy chết!”

Đôi mắt lạnh lùng của Vương Bác Thần quét qua khuôn mặt của đám côn đồ.

Bọn côn đồ bị dọa hoảng sợ giật nảy mình, không tự chủ được mà lui về sau một bước.

Thật là một ánh mắt đáng sợ!

Lăn lộn trong giang hồ thì chỉ cần nhìn vào mắt đối phương là có thể biết người đó có lợi hại hay không.

Ánh mắt của người này giống như một con dao, dường như có thể trực tiếp giết người!

Làm sao anh ta lại có được ánh mắt đáng sợ như vậy chứ?

Rốt cuộc người này là ai!

Đám côn đồ không dám xông lên, như chuột thấy mèo, loại sức mạnh áp chế thế này là phát ra từ thực chất bên trong, là sự áp chế đến từ đẳng cấp, là sự áp chế ăn sâu trong máu.

“Á á á, tôi không thể chịu đựng được nữa.”

Mấy tên côn đồ tâm lý kém đã suy sụp tại chỗ.

Hai chân mềm nhũn, lại bị ánh mắt của Vương Bác Thần dọa cho khiến họ quỳ mọp ra đất.

“Ai dám làm loạn ở đây vậy? To gan quá nhỉ!”

Đúng lúc này, Hồ Kiệt đã rời đi lại mang theo một người quay trở lại.

Gia chủ họ Hồ! Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Hai mắt Tề Bắc Vũ tức thì sáng rỡ. Anh ta không quan tâm tại sao Hồ Kiệt lại đến mà chỉ vội vàng bò tới, nói: “Chú Hồ, chú Hồ ơi, cháu là Tề Bắc Vũ đây. Chú từng đến dự đám cưới của em họ Triệu Nhã Di nhà cháu đấy, chú còn nhớ không? Chú phải báo thù cho cháu. Bọn nó thiếu tiền của cháu không trả, còn đánh cháu thương nặng thế này! Chú tuyệt đối không được bỏ qua cho bọn nó.”

Sắc mặt Hồ Kiệt u ám, sắp chảy cả ra nước.

Triệu Nhã Di là vợ của một trong những đứa cháu trai của ông ta.

Không ngờ một người họ hàng xa bắn đại bác cũng không tới cũng dám lấy danh nghĩa nhà họ để làm loạn trước mặt Thần chủ và thần y Hoa!

Tề Bắc Vũ đứng dậy chỉ vào Vương Bắc Thần, mắng: “Thằng chó kia, mày chết chắc rồi. Chú Hồ nhà tao đã đến. Hôm nay đừng có đứa nào mong sống được mà rời khỏi đây. Bọn chết dẫm, tốt nhất là trả cho tao ba tỷ đi. Nếu không hôm nay dù ai tới thì chúng mày cũng đều phải chết hết!”

“Người thân của ông à?”

Vương Bác Thần nhìn về phía Hồ Kiệt, ánh mắt rất lạnh lùng.
 
Chương 262


CHƯƠNG 262

Hồ Kiệt sợ hãi rùng mình run rẩy, sắc mặt tái nhợt, “bộp” một cái, lập tức quỳ xuống tại chỗ, nơm nớp lo sợ mà nói rằng: “Anh Vương, anh đừng nghe nó nói bậy, tôi hoàn toàn không biết thằng này là thằng nào. Tôi chỉ từng tham gia đám cưới của đứa cháu họ xa thôi.”

“Chú… chú Hồ?”

Tề Bắc Vũ ngẩn cả người.

Nhà họ Hồ là một trong tứ đại gia tộc, Hồ Kiệt còn là gia chủ, vậy mà lại quỳ trước mặt thằng nhóc này.

Đây là tình huống như thế nào vậy?

Rốt cuộc người này là ai?

Tại sao ngay cả Hồ Kiệt cũng phải quỳ trước anh ta?

Tề Bắc Vũ ngang ngược càn rỡ đã són ra quần vì sợ hãi. Chất lỏng màu vàng chảy xuôi xuống theo ống quần của anh ta, hai chân như bị người ta rút mất xương cốt, ngã xụi lơ trên mặt đất.

Hoa Mạnh Trường xoa ngực, cười chế nhạo: “Hồ Kiệt, nhà họ Hồ mấy ông trâu bò quá nhỉ! Bà con xa này của ông cũng rất lợi hại đấy, đến tôi mà cũng dám đánh. Đánh tôi cũng không sao, nhưng anh ta lại dám không coi sư phụ tôi ra gì. Hồ Kiệt, nhà họ Hồ các ông trâu bò thế cơ à?”

Cái gì?

Đánh thần y Hoa à?

Toàn thân Hồ Kiệt run rẩy, lửa giận trong lòng sắp đốt cháy hết lục phủ ngũ tạng của ông ta.

Tao vất vả lắm mới có được mối quan hệ với thần y Hoa. Ngay đến bản thân tao còn phải cung phụng đối phương như ông tổ. Thế mà con bà nhà nó! Lại bị một thằng oắt bà con xa bắn đại bác không tới như mày làm cho hỏng bét hết.

Khốn nạn, khốn nạn!

Giỏi, giỏi lắm, rất giỏi!

Người ông đây không chọc nổi, vậy mà mày chọc vào cả hai người luôn rồi!

Hồ Kiệt cắn răng nghiến lợi nhìn về phía Tề Bắc Vũ.

“Cháu…”

Tề Bắc Vũ run rẩy nói: “Chú Hồ, cháu sai rồi, cháu sai rồi. Cháu không biết bọn họ là khách của chú. Cháu thật sự không biết.”

Hồ Kiệt lạnh lùng nhìn Tề Bắc Vũ, giọng nói rét căm: “Đến tao còn phải cung phụng thần y Hoa như ông tổ mà mày lại dám đánh người ta. Ông ấy năm nay cũng hơn bảy mươi tuổi rồi, khắp cả cái nước R này cũng không có ai dám chống đối ông ấy lấy một câu, vậy mà mày lại dám đánh ông ấy!”

“Nhà họ Hồ chúng tao phải vất vả lắm mới được anh Vương tha thứ, vậy mà mày lại dám không coi người ta ra gì. Tao hỏi mày, mẹ mày sinh mày ra đã cho mấy cái đầu vậy? Ai cho mày cái gan đó vậy?”

“Chú Hồ, chú tha cho cháu đi! Cháu sai rồi, cháu sai thật rồi. Cháu không dám nữa đâu. Cháu không cần tiền nữa. Cháu sẵn sàng bồi thường. Cháu sẵn sàng dùng tiền để bồi thường mà.”

Tề Bắc Vũ bị dọa cho hồn bay phách lạc, nước mắt nước mũi cùng chảy xuống, dập đầu xuống đất cầu xin tha thứ.

Bụp! Bụp! Bụp!

Đầu Tề Bắc Vũ nện lên sàn nhà.
 
Chương 263


CHƯƠNG 263

“Thần y Hoa, anh Vương. Tôi xin lỗi. Tôi có mắt không thấy Thái Sơn. Tôi sai rồi, tôi sai rồi.”

Vương Bác Thần vỗ về Dao Dao đã sợ hãi nhắm chặt mắt lại, nói: “Anh đụng đến tro cốt và người nhà của anh em tôi, còn làm con gái tôi sợ hãi.”

Hoa Mạnh Trường nói giọng lạnh lùng: “Dám đụng vào sư phụ của tôi, hù dọa tiểu sư muội của tôi. Hồ Kiệt, ông xem mà làm đi.”

“Hồ Kiệt hiểu rồi ạ.”

Hồ Kiệt hít một hơi thật sâu, chỉ cần anh Vương và thần y Hoa không trách tội là tốt rồi.

Ông ta đứng dậy, túm tóc Tề Bắc Vũ, tiếng nói rít qua kẽ răng: “Mày ra đây với tao.”

Tề Bắc Vũ đã bị dọa vỡ mật gần chết, anh ta nào dám ra ngoài, chỉ cần ra ngoài thì anh ta sẽ nhất định phải chết.

Anh ta giãy giụa cố nói: “Chú Hồ, cháu sai rồi. Cháu thực sự sai rồi. Xin chú tha cho cháu đi! Thần y Hoa, anh Vương, tôi sẵn sàng xin lỗi. Tôi sẽ nỗ lực trả bằng bất cứ giá nào!”

“Đưa hết đi, chôn sống!”

Hồ Kiệt tát Tề Bắc Vũ mấy cái “bôm bốp” rồi nói với vẻ rất hung ác.

Lập tức có mấy người đi tới kéo Tề Bắc Vũ đi.

Những tên côn đồ còn lại kia thì tên nào cũng giống như chó chết, không dám thở mạnh, hồn bay phách lạc.

Vương Bác Thần quay đầu lại, nói với Phương Viên và ông Phương: “Không bảo vệ tốt mọi ngươi là do tôi thất trách. Sau này sẽ không có ai đến quấy rối mọi người nữa đâu. Chúng ta hạ táng Bính trước đã.”

“Anh Bác Thần, cám ơn anh, cám ơn anh.”

Phương Viên ôm hũ tro cốt của anh trai, lệ rơi đầy mặt.

Lúc trước, chính vì Tề Bắc Vũ không ngừng quấy rối nên họ mới chuyển đến nơi này, thật sự không ngờ Tề Bắc Vũ lại vẫn âm hồn bất tán tìm tới tận cửa.

Hôm nay, nếu không có Vương Bác Thần ở đây thì hậu quả thế nào thật sự không dám tưởng tượng nổi.

“Tại sao con trai tôi lại khổ như vậy chứ?”

Ông Phương khóc nước mắt tuôn đầy mặt.

Chuyện đau đớn nhất trong cuộc đời có ba điều: Còn nhỏ mất cha, trung niên tang vợ, tuổi già mất con.

Thế mà ông Phương lại gặp phải hai trong số ba điều đó chỉ trong vòng một đêm. Vợ ông bị người ta bức tử, con trai chết trên chiến trường, bây giờ chết rồi mà cũng không được mồ yên mả đẹp.

Nếu không nhờ có Vương Bác Thần chữa khỏi những căn bệnh cho ông thì chỉ e là vừa rồi có thể ông Phương đã đau lòng mà chết ngay tại chỗ.

Sau khi chôn cất tro cốt của Phương Bính, Vương Bác Thần nhìn bia mộ rồi quay đầu lại nói: “Phương Viên, bác gái bị cả nhà Triệu Nhã Di ép treo cổ tự tử. Anh sẽ đưa em đi đòi công bằng.”

Phương Viên khẽ giật mình, ngơ ngác nhìn Vương Bác Thần.

Năm đó, ba cô bị cả nhà Triệu Nhã Di và Tề Bắc Vũ đánh trọng thương, mẹ muốn đến nói chuyện lại bị bọn họ đánh đập tàn nhẫn, sau đó nghĩ quẩn mà treo cổ tự tử.

Bao nhiêu năm nay, một mình cô bươn chải để nuôi gia đình.

Anh trai mất, mẹ mất, ba sống không bằng chết.

Không có ai biết trong nội tâm cô đã đau khổ thế nào

“Đừng sợ, có anh ở đây, không ai dám làm gì em đâu.”
 
Chương 264


CHƯƠNG 264

Vương Bác Thần vỗ vai Phương Viên, Phương Bính đỡ đạn cho anh thì Phương Viên chính là em gái của anh.

“Công lý có thể đến muộn, nhưng sẽ không bao giờ vắng bóng. Bọn họ không trả lại công bằng cho em thì để anh. Họ nợ em cái gì anh sẽ lấy lại cho em!”

“Anh Bác Thần.”

Đột nhiên Phương Viên ôm chầm lấy Vương Bác Thần khóc lên đầy đau đớn.

Tiếng khóc này đã bị kiềm chế quá lâu, thực sự quá lâu.

Những chuyện trước kia đã bị cô kìm nén trong lòng quá lâu, một mình cô gánh vác bao nhiêu năm như vậy, nếu không phải vì chăm sóc ba thì cô đã gục ngã từ lâu rồi.

Thứ mà một người đàn ông có khi còn không thể gánh nổi mà một cô gái nhỏ lại phải chịu đựng cho đến bây giờ.

Sự chua xót trong đó chỉ có chính cô hiểu được mà thôi.

Vương Bác Thần để Hoa Mạnh Trường và ông Phương về nhà, dẫn cả Dao Dao về theo.

Anh bảo Phương Viên dẫn đường cho mình đi tìm nhà Triệu Nhã Di.

“Triệu Hồng Tôn, Tề Bắc Vũ đã tìm được con khốn Phương Viên kia rồi, đang dẫn người đi đòi nợ.”

Ở nhà Triệu Nhã Di, một phụ nữ trung niên nói giọng chanh chua: “Phương Bính làm Nhã Di bị lỡ dở nhiều năm như vậy thì nhà họ Phương nhất định phải bỏ ra chỗ tiền đó.”

Một ông lão hút thuốc bên cạnh nói chậm rãi: “Lúc đó, tôi còn nghĩ Phương Bính trở về thì chúng ta có thể đòi thêm nhiều sính lễ, nhưng ai ngờ lại là một con ma đoản mênh. May là nó chết đấy, nếu không thì Nhã Di đâu thể lấy Hồ Lưu Nam được.”

Người phụ nữ trung niên đắc ý nói tiếp: “Cũng không nhìn thử xem là con gái ai sinh. Hồ Lưu Nam là con cháu bà con xa trong họ Hồ, nhưng dù sao cũng là cháu trai của gia chủ Hồ Kiệt của họ Hồ, ở trong biệt thự lớn. Là do con gái tôi tốt số, có phúc.”

Triệu Hồng Tôn chậc lưỡi cười nói: “Rồi rồi rồi. Đều là công lao của bà, chỉ cần một mình Trần Diễm Trúc bà là có thể sinh con rồi đúng không? Đúng rồi, nếu Tề Bắc Vũ lấy lại được ba tỷ kia về thì đưa cho nó một tỷ rưỡi đi. Hôm nay Nhã Di và Lưu Nam sẽ tới đây phải không? Chúng ta đi ăn hàng.”

Đúng lúc này, một đôi tuổi trẻ vợ chồng đẩy cửa bước vào, chính là Triệu Nhã Di và Hồ Lưu Nam.

“Ôi, Lưu Nam tới rồi đó à. Mau ngồi xuống đi. Con nói xem, con là ông chủ lớn bận rộn, trên công trường nhiều việc như vậy thì chỉ cần để một mình Nhã Di đến không được sao?”

Trần Diễm Trúc cười tít mắt. Hồ Lưu Nam là cậu con rể rùa vàng quý giá không dễ tìm, vừa kết hôn đã tặng cho họ một căn biệt thự lớn, cũng may con ma đoản mệnh Phương Bính kia chết sớm, nếu không thì sao họ có thể ở trong căn biệt thự lớn như thế chứ?

Triệu Hồng Tôn cười hỏi: “Lưu Nam à, công trình này kết thúc thì có thể kiếm được bao nhiêu? Con kiếm tiền mà cứ như đi nhặt tiền thôi ấy nhỉ.”

Hồ Lưu Nam ngồi xuống, bắt chéo chân, nói: “Cũng kiếm tầm một trăm đến một trăm năm mươi tỷ. Haiz, đáng tiếc là chuyện xây dựng ở Thành mới thì nhà họ Hồ bọn con không thể tham gia được, Thần chủ đã giao tất cả hạng mục cho nhà họ Triệu và nhà họ Lý rồi. Nếu mà được tham gia thì con nhất định sẽ được phụ trách một bộ phận, ít nhất cũng phải kiếm được vài ba trăm tỷ.”

“Mấy trăm tỷ cơ à? Thế nhà họ Lý và nhà họ Triệu sẽ kiếm được bao nhiêu tiền? Chẳng ăn bể bụng ra mất.”

Trần Diễm Trúc ghen ghét nói: “Thần chủ đúng là mắt mù. Dự án kiếm bộn tiền như thế mà lại cho nhà họ Lý và nhà họ Triệu.”
 
Chương 265


CHƯƠNG 265

Hồ Lưu Nam nói thản nhiên: “Mẹ, tốt nhất mẹ đừng chỉ trích Thần chủ. Đó không phải là người mà những người bình thường như mọi người có thể nói tới đâu. Nếu có thể bắt được quan hệ với Thần chủ thì tất nhiên nhà họ Hồ có thể vượt qua nhà họ Lý. Đáng tiếc, lúc ấy con không có tư cách tham gia hôn lễ của Thần chủ, nếu không là có thể gặp Thần chủ một lần rồi.”

Triệu Nhã Di nói giọng hâm mộ: “Đám cưới thế kỷ đó khiến tất cả phụ nữ đều phải động lòng. Nhưng mà không có một bức ảnh nào trong đám cưới được truyền ra ngoài, tất cả mọi người đều im thin thít, không đề cập tới chuyện đó, nghe nói là để bảo vệ cô dâu nên Thần chủ đã ra lệnh kín miệng.”

“Đừng nói đến bọn họ nữa, Tề Bắc Vũ tới nhà họ Phương đòi tiền, chắc sắp về rồi.”

Trần Diễm Trúc hậm hực: “Nhà họ Phương muốn trốn nợ cũng không dễ đâu, 3 tỷ đó không được thiếu một đồng nào. Tôi đã nhờ Tề Bắc Vũ đào tro cốt của Phương Bính ra mang đến nhà họ Phương rồi, không trả tiền thì sẽ giơ tro cốt của Phương Bính ra. Nếu còn không trả thì cả tro cốt mẹ bọn chúng là Bùi Châu cũng lôi ra nốt.”

Triệu Nhã Di nói bằng giọng oán độc: “Cho dù họ có trả tiền thì cũng phải lôi ra, Phương Bính làm con lỡ dở bao năm như vậy mà không cho lấy nổi một đồng, đây chính là quả báo của nhà họ Phương.”

“Đúng là quả báo, nhưng là quả báo của mấy người đấy.”

Đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên.

Vương Bác Thần đẩy cửa bước vào.

“Cậu là ai? Muốn chết đấy à.”

Trần Diễm Trúc chỉ vào Vương Bác Thần. Nhìn thấy Phương Viên sau lưng Vương Bác Thần, bà ta lập tức híp mắt mắng: “Hóa ra là con điếm nhà mày. Mày tìm một thằng ất ơ đâu ra rồi dám đến nhà tao à? Tao nói cho mày biết, hôm nay nếu mày đưa tiền ra thì coi như xong. Nếu còn không trả tiền thì tro cốt của mẹ mày và anh trai mày đều sẽ bị moi ra hết!”

Phương Viên tức run người, giận dữ nói: “Mấy người có còn là người nữa không? Đánh ba tôi, ép chết mẹ tôi, giờ còn nghĩ đến chuyện đụng đến tro cốt của mẹ và anh trai tôi nữa. Trần Diễm Trúc, lương tâm của bà để đâu rồi? Nhà họ Phương chúng tôi từng bạc đãi mấy người à? Khi anh trai tôi còn sống, mấy món lẻ tẻ gia đình chúng tôi đã cho mấy người cộng lại cũng không dưới một tỷ rồi!”

Triệu Nhã Di khoanh tay cười khẩy nói: “Được cho tôi tiền là phúc của nhà họ Phương các cô. Với cái bộ dạng nghèo kiết hủ lậu của các cô mà còn đòi tôi lấy thằng anh đoản mệnh của cô à? Phương Bính làm tôi lỡ dở nhiều năm như vậy chẳng lẽ không nên bồi thường cho tôi ba tỷ chắc?”

Phương Viên đang định nổi giận chửi mắng thì đã được Vương Bác Thần ngăn lại: “Loại này rác rưởi này không đáng để em tức giận.”

“Mày nói ai đấy?”

Cả nhà Triệu Nhã Di nổi giận, chỉ vào Vương Bác Thần mắng: “Con mẹ mày, muốn chết mà cũng không nhìn thử xem đây là ở đâu, còn dám ra mặt giúp cho con điếm này à? Hôm nay mà không đánh gãy hai cái chân của mày thì mày không biết chữ ‘chết’ phải viết thế nào!”

Hồ Lưu Nam hút thuốc, nói thản nhiên: “Tôi là Hồ Lưu Nam của nhà họ Hồ. Bây giờ trả ngay ba tỷ, nếu không … Hừ, hai người đừng nghĩ đến chuyện rời đi.”

“Ồ?”

Vương Bác Thần nhìn về phía Hồ Lưu Nam.

“Nếu biết sợ thì tranh thủ đưa tiền ra đây mau! Lưu Nam là người của nhà họ Hồ đấy, không nôn được tiền ra thì hai chúng mày không chịu nổi đâu!”

Triệu Nhã Di chống nạnh hai tay, dáng vẻ như không ai bì nổi: “Hai năm trước chúng tôi có thể đánh cho lão già kia mất khả năng tự sinh hoạt cá nhân, có thể bức tử mẹ cô. Hôm nay nếu cô không nôn được tiền ra thì cứ bán cô làm gái thôi, để lão già kia nằm trên giường chờ chết đi!”
 
Chương 266


CHƯƠNG 266

Bốp!

Bất thình lình, Vương Bác Thần giơ tay tát vào mặt Triệu Nhã Di, nói giọng lạnh lùng: “Ai cho cô cái gan bắt nạt người nhà của anh hùng hả?”

“Anh, anh dám đánh tôi?”

Triệu Nhã Di che mặt, kinh hãi nhìn Vương Bác Thần.

Vương Bác Thần hờ hững nói: “Tôi còn dám giết cô nữa kìa!”

“Gan mày to lắm, ở ngay trước mặt tao mà đánh vợ tao. Bà mẹ cha mày! Mày chán sống rồi!”

Hồ Lưu Nam nhảy dựng lên từ trên ghế, chỉ vào mũi Vương Bác Thần mắng: “Thần chủ còn là khách quý của nhà họ Hồ chúng tao. Mày là cái thá gì mà dám ương ngạnh như thế? Có phải mày không biết chữ ‘chết’ viết như thế nào không? Dám phách lối như vậy trước mặt tao à? Mày có biết tao là ai không? Có tin là chỉ cần một cú điện thoại thôi là tao thừa sức cho cả nhà mày vào giàn thiêu không?”

“Không tin.”

Vương Bác Thần nhìn chằm chằm Hồ Lưu Nam.

“Được lắm thằng nhóc. Gan to, quá ngông cuồng. Hồ Lưu Nam này chưa từng gặp ai phách lối cuồng vọng nhữ mày đâu. Tốt nhất là bảo người nhà chọn sẵn mồ mả đi, hôm nay tao sẽ cho mày biết tay!”

Hồ Lưu Nam tức tới mức bật cười, chỉ vào Vương Bác Thần, lấy điện thoại di động ra liền muốn gọi đi: “Toàn bộ Hà Châu này đã có một phần tư là của nhà họ Hồ rồi, dám đắc tội với tao thì mày nhất định phải chết.”

Phương Viên ngẩn ngơ, kinh ngạc nhìn về phía Vương Bác Thần.

Nhà họ Hồ sao? Vừa rồi ở trong nhà, Hồ Kiệt còn quỳ gối cầu xin tha thứ trước mặt anh Bác Thần mà.

“Tôi cũng không tin.”

Đúng lúc này, Hồ Kiệt đã bước vào.

Hồ Lưu Nam khẽ giật mình, sao bác cả lại tới đây?

Chẳng lẽ bác ấy đi ngang qua đây, nhìn thấy xe của mình nên đi vào cho mình tăng thể diện sao?

Hồ Lưu Nam khấp khởi mừng thầm trong lòng.

“Gia, gia chủ Hồ.” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cả nhà Triệu Nhã Di lập tức đắc ý vô cùng, Hồ Kiệt đến nhà họ đúng là chuyện may mắn.

Họ lập tức chỉ vào Vương Bác Thần, nói đầy khí thế: “Còn dám tới nhà này diễu võ giương oai à, giờ gia chủ họ Hồ đã tới đây rồi, xem mày sẽ chết thế nào nhé.”

Hồ Kiệt lại nhìn về phía Hồ Lưu Nam, nói với vẻ điềm nhiên: “Cậu muốn đưa cả nhà anh Vương lên giàn thiêu cơ à?”

“Cậu muốn đưa cả nhà anh Vương lên giàn thiêu cơ à?”

Giọng nói lãnh đạm cùng vẻ mặt đằng đằng sát khí của Hồ Kiệt khiến Hồ Lưu Nam sợ chết khiếp.

Anh Vương?

Anh ta là anh Vương.

Gia tộc đã ra lệnh kẻ nào dám đắc tội anh Vương thì chính là tội chết.

Triệu Nhã Di lập tức choáng váng.

Anh Vương?
 
Chương 267


CHƯƠNG 267

Nhà họ Hồ đã đặc biệt dặn dò rằng ai dám đắc tội anh Vương thì nhà họ Hồ sẽ chôn sống kẻ đó!

“Mọi người sao vậy?”

Trần Diễm Trúc và Triệu Hồng Tôn không biết đã có chuyện gì, thế nhưng nhìn thấy sắc mặt con gái và con rể trắng bệch, cũng cảm giác được có điều gì đó bất thường.

Chẳng lẽ là bởi vì Hồ Lưu Nam không thể xử lý gọn lẹ tên nhóc làm mất hết mặt mũi nhà họ Hồ nên khiến Hồ Kiệt tức giận sao?

Đúng, nhất định là như vậy.

Nhà họ Hồ là tứ đại gia tộc, ngay cả Thần chủ cũng là khách của họ nên sĩ diện phải đặt lên hàng đầu!

Trần Diễm Trúc và Triệu Hồng Tôn lập tức cười theo rồi nói: “Gia chủ Hồ đừng nóng giận. Lưu Nam không ra tay ngay là bởi vì hai cái đứa mất dạy này sỉ nhục thân phận người nhà họ Hồ của thằng bé, anh…”

“Câm miệng cho tôi!”

Bốp, bốp.

Hồ Lưu Nam giáng thẳng hai cái bạt tai lên trên mặt Triệu Hồng Tôn và Trần Diễm Trúc.

Sau đấy quay người lập tức quỳ gối xuống trước mặt Vương Bác Thần.

“Anh Vương, tôi không biết là anh. Nếu không thì có cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám.”

Triệu Nhã Di cũng nhanh chóng quỳ xuống nói: “Anh Vương, chúng tôi sai rồi, anh là đại nhân đừng chấp nhặt với đám tiểu nhân như chúng tôi làm gì, cứ coi chúng tôi như có rác đi.”

Rầm.

Hồ Kiệt giơ chân lên đạp Hồ Lưu Nam và Triệu Nhã Di ngã thẳng ra đất, nói giọng lạnh lùng: “Chúng mày không xứng quỳ trước mặt anh Vương.”

Cái gì?

Trần Diễm Trúc và Triệu Hồng Tôn lập tức biến sắc.

Họ kinh ngạc nhìn Vương Bác Thần.

Đến cả gia chủ họ Hồ cũng phải gọi anh với giọng tôn kính, rốt cuộc người này là ai?

Nhà họ Phương quen biết được một nhân vật lợi hại như thế này từ lúc nào vậy?

Hai vợ chồng như chết cha chết mẹ, sắc mặt hoảng loạn, sợ hãi không dám hé răng.

Hồ Kiệt cố nén lửa giận, trước khi Tề Bắc Vũ bị chôn sống đã nói hết chân tướng mọi việc.

Cho nên ông ta mới lập tức chạy tới, muốn giải quyết hết tất cả chuyện này trước mặt Vương Bác Thần để cho nhà họ Phương một lời giải thích.

Nhưng không ngờ vẫn chậm hơn một bước.

Ông ta hận Hồ Lưu Nam muốn chết, chỉ hận không thể lột da róc xương cả nhà Triệu Nhã Di.

Nhà họ Hồ vất vả lắm mới có được sự tha thứ của Thần chủ, nhưng những kẻ ngu xuẩn này lại đi đắc tội Thần chủ!

Điều quan trọng nhất là cả nhà Triệu Nhã Di còn ra tay với chiến hữu của Thần chủ, bức tử mẹ người chiến hữu đó của Thần chủ, đánh cho ba cậu ấy thành người thực vật.

Tự tìm đến cái chết đây mà!

Thằng ngu đần Hồ Lưu Nam này, cưới một người phụ nữ ngu ngốc suýt chút nữa đã hại chết cả nhà họ Hồ rồi!

Hôm nay nhất định phải cho bọn nó chết, không thể để bọn nó sống nữa!
 
Chương 268


CHƯƠNG 268

Hồ Kiệt nói với vẻ thâm trầm: “Mấy người đi vào kéo họ ra ngoài xử lý, trả lại công bằng cho nhà họ Phương!”

“Bác ơi, tha cho cháu đi, tha cho cháu đi mà bác. Cháu thật sự không biết đây là anh Vương. Anh Vương, tôi sai rồi, tôi sai rồi. Anh tha cho tôi đi. Tôi sẵn sàng đưa toàn bộ tài sản cho nhà họ Phương. Xin hãy tha thứ cho tôi!”

Hồ Lưu Nam sợ hãi đến phát điên, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ.

Cả nhà ba người Triệu Nhã Di cũng sợ run rẩy.

Họ cũng dập đầu cầu xin tha thứ: “Chúng tôi đã sai rồi, chúng tôi biết là chúng tôi sai rồi. Xin hãy tha thứ cho chúng tôi. Chúng tôi sẵn lòng đền bù cho nhà họ Phương, chúng tôi sẵn lòng xin lỗi nhà họ Phương mà.”

“Đền bù à?”

Vương Bác Thần cười khẩy: “Được thôi. Tôi sẽ cho mấy người một cơ hội để đền bù. Mấy người nợ nhà họ Phương một cái mạng, vậy thì lấy mạng đền mạng đi.”

“Lôi hết ra ngoài!”

Hồ Kiệt phất tay, mấy tên thuộc hạ lập tức kéo bốn người Triệu Nhã Di đi như kéo mấy con chó chết.

“Anh Vương, xin lỗi vì đã gây thêm rắc rối cho anh.”

Hồ Kiệt sợ hãi nói.

Ông ta căm hận thằng ngu đần Hồ Lưu Nam kia muốn chết. Đắc tội ai không đắc tội lại đi đắc tội với Thần chủ. Sao nhà họ Hồ lại sinh ra một đám dốt nát như vậy chứ!

Phương Viên nhìn Vương Bác Thần cảm kích. Nếu không có anh, hôm nay Tề Bắc Vũ nhất định sẽ không chịu buông tha.

Nhớ lại những lời ban nãy Trần Diễm Trúc vừa nói, cô lại run rẩy. Nếu không có Vương Bác Thần thì xương cốt của mẹ và anh cô đã bị bọn họ hủy hoại.

“Nên chấn chỉnh lại gia phong của nhà họ Hồ đi!”

Vương Bác Thần thờ ơ nói một câu.

“Tôi về sẽ chỉnh đốn lại ngay, sẽ chỉnh đốn lại ngay.”

Mồ hôi của Hồ Kiệt vã ra như tắm, ông ta chủ động nói: “Anh Vương, nhà họ Hồ chúng tôi bằng lòng bồi thường cho cô Phương Viên một căn biệt thự và thêm một trăm năm mươi tỷ tiền mặt. Tôi không thể ngờ được mấy người nhà này lại độc ác như vậy. Nếu không tôi đã kiên quyết không đồng ý chuyện hôn sự này rồi.”

“Ông tự xem đó rồi làm đi.”

Nói xong, Vương Bác Thần dẫn Phương Viên rời đi.

“Anh Bác Thần, em có thể hỏi anh một câu không?”

Phương Viên nói nhỏ, cảm giác hơi sợ hãi Vương Bác Thần.

Vừa rồi khi đối mặt với mấy người Triệu Nhã Di, anh thật sự quá mạnh mẽ.

“Ồ? Em muốn hỏi gì?”

Vương Bác Thần mỉm cười.

“Rốt cuộc anh là ai vậy, vì sao gia chủ của nhà họ Hồ lại sợ anh thế? Hơn nữa anh lại còn có nhiều tiền như vậy.”

Phương Viên hỏi đầy căng thẳng.
 
Chương 269


CHƯƠNG 269

“Anh? Anh nói anh là Thần chủ thì em tin không?”

Vương Bác Thần nhìn về phía Phương Viên.

“Thần… Thần chủ?”

Phương Viên trợn tròn mắt, khuôn mặt hiện lên vẻ không thể tin được.

Chiến hữu của anh trai cô lại là Thần chủ sao?

Nhưng anh còn trẻ như vậy, còn chưa tới hai lăm, hai sáu tuổi.

“Thấy chưa, anh biết là mọi người sẽ không tin mà.”

Vương Bác Thần mỉm cười, những gì anh trải qua chỉ có thể dùng hai từ “truyền kỳ” để hình dung, nếu những chuyện đó không thật sự xảy ra với anh thì anh cũng rất khó để chấp nhận được.

Dù sao việc anh từ một tên vô danh tiểu tốt biến thành Bách chiến chi vương, Chiến thần chi chủ, trở thành Thần chủ chỉ sau bốn năm ngắn ngủi cũng vượt qua tầm hiểu biết của tất cả mọi người.

“Em tin.”

Điều bất ngờ là Phương Viên lại gật đầu.

“Ồ? Làm sao mà em lại tin được? Đến vợ anh còn không tin mà.”

Vương Bác Thần hỏi cô đầy nghi hoặc.

Phương Viên lấy hết dũng khí để nói: “Chị dâu và anh ở bên nhau quá lâu, chị ấy đã quá quen với anh nên anh làm gì chị ấy cũng không kinh ngạc, bởi vậy nên cũng không dễ dàng tin tưởng điều gì, vì chị ấy cũng là người trong cuộc, không như người ngoài sẽ nhìn thấy mọi việc rõ ràng hơn.”

“Nhưng em thì không giống như vậy. Y thuật của anh Bác Thần quá xuất sắc, đến cả ông Hoa cũng không bì được. Em cảm thấy ngoài Thần chủ ra thì không có ai có thể làm được tới mức như vậy.”

Nói đến đây, Phương Viên nhìn Vương Bác Thần rồi nói tiếp: “Còn nữa, ngay lập tức anh có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua lại trường mẫu giáo, đây không phải chỉ là vấn đề tiền bạc. Đã thế, gia chủ họ Hồ gặp anh thì như chuột thấy mèo, người có thể khiến một kiêu hùng như nhà họ Hồ khuất phục thì chỉ có thể là Thần chủ thôi. Anh Bác Thần, em nói có đúng không?”

“Ha ha, không ngờ em lại tinh tế như vậy.”

Vương Bác Thần thở dài một hơi rồi nghiêm túc nói: “Phương Viên, có một chuyện mà anh bắt buộc phải nói cho em biết. Hai năm trước khi anh  còn là một đại đội trưởng, dẫn theo mấy người trong đám anh trai em ra chiến trường. Trận chiến đó là một trận đấu vô cùng ác liệt, nếu không nhờ anh trai em đẩy anh ra thì người chết đã là anh. Thế nên, anh trai của em chính là người đã chắn đạn cho anh.”

Phương Viên ngẩn người, cô cúi đầu, giọt nước mắt rơi xuống. Sau đó cô liền ngẩng đầu lên: “Em tôn trọng sự lựa chọn của anh trai em. Nếu lúc đó đổi lại là anh Bác Thần, không phải anh cũng sẽ làm như vậy sao? Ra tới chiến trường thì đồng đội chính là chỗ dựa duy nhất.”

“Cảm ơn!”

Cổ họng Vương Bác Thần tắc nghẹn, khóe mắt đỏ lên, anh nghiêng đầu đi, một giọt nước mắt theo đó rơi xuống.

Trận đấu đó là trận đấu ác liệt nhất mà đời này anh đã trải qua!

Trận đấu đó, đại đội của bọn họ có hơn một trăm người vậy mà tới cuối cùng chỉ còn lại bốn người!

Trận đấu đó, không một người nào trong bọn họ bỏ chạy, bọn họ đã tiêu diệt hơn một nghìn người!

Bọn họ giành chiến thắng, nhưng thiệt hại cũng quá lớn!

Hơn một trăm người ra đi nhưng chỉ còn bốn người sống sót!

Một người chính là anh – đại đội trưởng, ba người còn lại chính là ba đại chiến thần hiện tại!
 
Chương 270


CHƯƠNG 270

Nếu không nhờ Phương Bính đẩy anh ra thì lần đó người chết chính là anh!

Khi ra chiến trường thì mạng của đồng đội chính là mạng của nhau!

“Không nói những chuyện không vui này nữa. Anh Bác Thần, anh mau về đi.”

Gương mặt Phương Viên đã thấm đẫm nước mắt, trên mặt nở một nụ cười mỉm.

Người mất thì cũng đã mất, người sống vẫn phải sống thật tốt.

Về đến nhà, Phương Viên nhìn thấy ông Phương, không kìm được nỗi bi thương trong lòng, vội lao tới ôm chặt ông, nghẹn ngào nói: “Ba ơi, mẹ có thể nhắm mắt được rồi, mẹ có thể nhắm mắt được rồi.”

Hai ba con họ cùng ôm nhau bật khóc.

“Hu hu hu, ông Phương, cô Phương Viên, hai người đừng khóc, Dao Dao cũng đau lòng quá.”

Dao Dao cũng khóc theo.

Tâm trạng của trẻ con rất dễ bị ảnh hưởng.

“Được rồi, không khóc. Chúng ta không khóc nữa. Hôm nay là ngày vui của gia đình ta. Chúng ta không được khóc.”

Ông Phương vỗ vỗ con gái mình, lau nước mắt cho Dao Dao rồi nói: “Dao Dao muốn ăn gì thì bảo cô Phương của con làm cho. Đồ ăn cô giáo làm ngon lắm đấy.”

“Vâng, con muốn ăn cánh gà ạ.”

Dao Dao sụt sịt, gật đầu thật mạnh.

Cô bé đang đau lòng quá đây, nhất định phải ăn thêm hai cái cánh gà để an ủi bản thân.

Vương Bác Thần bất lực xoa đầu cô bé, con bé này đúng là lắm trò, vừa bực mình lại vừa buồn cười.

Không lâu sau, Hồ Kiệt tới nhà họ Phương bồi thường. Phương Viên và ông Phương muốn từ chối nhưng Vương Bác Thần bảo bọn họ nhận lấy.

Bên phía Hồ Kiệt giúp nhà họ Phương chuyển nhà, Hoa Mạnh Trường trừng mắt nói: “Coi như ông cũng có mắt nhìn.”

Hồ Kiệt nào dám nói gì, chỉ biết tiếp tục giả ngu.

Lúc về đến nhà đã là buổi tối, Triệu Thanh Hà phải tăng ca đến mười một giờ đêm. Vương Bác Thần bảo Dao Dao và Trần Ngọc ngủ trước còn anh đi đón Triệu Thanh Hà.

“Ngày mai chúng ta đi mua cho em một chiếc xe. Hàng ngày em đi làm bất tiện quá.”

Vương Bác Thần đau lòng nói.

Triệu Thanh Hà bóp vai, chẳng còn chút sức lực nào: “Nhà chúng ta làm gì có khoản tiền nhàn rỗi nào đâu. Đợi những công trình kia kết thúc xong xuôi, kiếm được tiền rồi thì chúng ta sẽ mua một căn nhà trước, chuyện xe cộ thì để tính sau đi. Hơn nữa nhà mình cũng cách công ty không xa lắm, em ngồi tàu điện ngầm cũng chỉ có nửa tiếng đồng hồ.”

Vương Bác Thần không khuyên nữa, quyết định ngày mai sẽ cho cô một bất ngờ.

Triệu Thanh Hà suy nghĩ một lát rồi nói: “Hôm nay người nhà họ Ngô đến tìm em, định lôi kéo em đầu tư vào điện ảnh nhưng công ty của chúng ta thật sự không lấy đâu ra tiền dư thừa, em nói để suy nghĩ một chút đã. Em tính tạm thời cứ làm những gì ổn định đã, đợi sau này rồi xem tình hình tiếp. Hiện giờ ngành công nghiệp giải trí cũng càng ngày càng tốt lên rồi.”

Triệu Thanh Hà lại nói với vẻ kỳ quái: “Anh nói xem nhà họ Ngô sao vậy? Chúng ta cũng đâu thân thiết với họ, quản gia của nhà họ Ngô còn nói bằng lòng cho em vay tiền trước, có lỗ thì cũng là bọn họ chịu. Nếu là nhà họ Hồ nói vậy thì em còn có thể tin được, dù sao nhà họ Hồ cũng sợ Canh Phong, lúc đầu bọn họ xin lỗi chúng ta cũng là do nể mặt Canh Phong, còn nếu là nhà họ Ngô thì em thật sự nghĩ không thông.”
 
Chương 271


CHƯƠNG 271

“Thì đó là vì anh thôi, từ lâu anh đã nói…”

Vương Bác Thần đang định nói thì đã bị Triệu Thanh Hà cắt ngang, cô trừng mắt: “Vì anh? Anh lại định nói là vì anh là Thần chủ đúng không? Thôi bỏ đi, em lại còn không biết anh hả, ngày nào cũng chỉ biết chém gió thôi.”

Bị Triệu Thanh Hà nói vậy, Vương Bác Thần ngẫm nghĩ không biết mình có nên thể hiện một chút uy phong của Thần chủ ra trước mặt cô không?

Làm vậy thì tối nay anh đừng hòng vào trong phòng, nhất định phải ngủ ngoài sô pha.

Triệu Thanh Hà chau mày: “Em đoán nhất định là do nhà họ Ngô biết Tư Lam và chúng ta có quan hệ tốt với nhau nên mới muốn thông qua chúng ta để lấy lòng thư ký Tư. Nếu như vậy chúng ta lại nợ thư ký Tư một món nợ tình cảm nữa, thư ký Tư đã giúp đỡ chúng ta nhiều rồi. Bây giờ em còn chưa trả xong, không thể hại người ta thêm được. Nhỡ đâu nhà họ Ngô xảy ra chuyện gì thì không phải sẽ làm liên lụy đến thư ký Tư sao?”

Vương Bác Thần bất lực nói: “Được, em muốn nghĩ thế nào cũng được, nhưng anh đoán là nhà họ Ngô sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy đâu, ngày mai nhất định bọn họ sẽ còn đến nữa. Anh khuyên là em cứ đi theo xem thử xem thế nào. Chuyện đầu tư hay không thì cứ gạt sang một bên, tìm hiểu xem quy trình thế nào đã.”

Triệu Thanh Hà liếc nhìn anh một cái: “Cũng coi như anh nói được một câu có ích.”

Nhưng đúng lúc đó, bên phía nhà họ Lý lại xảy ra chuyện.

Lý Thành tức giận, đập chiếc cốc xuống đất, giận dữ gào thét: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Vì sao tất cả các xưởng nguyên liệu đều dừng cung cấp hàng? Nhà họ Lý chúng ta cũng đâu bạc đãi bọn họ, không thể cho chúng ta nợ tiền hàng được sao? Chẳng lẽ nhà họ Lý chúng ta lại bùng tiền của bọn họ hay sao?”

Lý Kiệu tức giận nói: “Tất cả tiền của chúng ta đều đập hết vào xây dựng Thành mới rồi. Ai mà ngờ được Thành mới lại ngốn tiền như vậy chứ, tất cả mọi thiết kế đều được dựa trên những mẫu hàng đầu, mọi nguyên liệu cũng là tốt nhất, dẫn đến việc khoản tiền sáu nghìn tỷ chúng ta chuẩn bị trước đây đều đã dùng hết rồi. Vậy mà bây giờ bên xưởng nguyên liệu lại xảy ra vấn đề, có người mua hết toàn bộ chỗ nguyên liệu đó rồi, định ép chúng ta mua lại với giá cao gấp ba.”

Lý Kiệu tức đến mức không nói ra hơi, khuôn mặt ông ta đanh lại: “Mà cái đám cung cấp nguyên liệu này, con mẹ nó đúng là một đám vong ân bội nghĩa, nói rằng nếu chúng ta muốn có nguyên liệu thì phải trả tiền gấp đôi cho bọn chúng.”

“Rốt cuộc là kẻ nào?”

Lý Thành tức điên, trong thời khắc quan trọng nhất của nhà họ Lý mà lại xuất hiện những tên phá đám như vậy.

“Không phải bên phía Giang Nam có một tập đoàn nước ngoài thực lực vô cùng hùng hậu, cũng muốn tham gia vào xây dựng Thành mới sao, tôi đoán là đám người ngoại quốc đó muốn lấy lòng Thần chủ.”

Lý Kiệu cười khổ não: “Nếu như thật sự là một tài phiệt nước ngoài thì nhà họ Lý chúng ta không đấu lại được với bọn họ đâu.”

Lý Thành cắn răng nói: “Hết cách rồi sao? Con đã thử liên hệ với bọn họ chưa?”

“Làm sao có thể chưa chứ?” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lý Kiệu bất lực nói: “Hôm nay con đã gọi điện thoại với người phụ trách của bọn họ. Bên đó nói rằng chỉ hứng thú với Thành mới chứ không quan tâm đến việc với nhà họ Lý chúng ta, bảo nhà họ Lý chúng ta nhường lại một số dự án, nếu không bảo nhà họ Lý chúng ta chuẩn bị mà gánh chịu cơn thịnh nộ của Thần chủ đi.”

Ngọn lửa giận chất chứa trong lòng Lý Thành nhưng không thể trút được ra ngoài, cuối cùng ông ta đành bất lực thở dài một hơi: “Chuyện nhường lại dự án Thành mới là không thể, nếu chúng ta chủ động nhường đi thì không khác nào là đang vả thẳng vào mặt Thần chủ.”

Lý Kiệu chau mày: “Con nghĩ ra một cách, để bọn họ mua cổ phần của tập đoàn Lý Thị đi. Như vậy thì chúng ta vừa không thiếu tiền mà bọn họ cũng được tham gia vào xây dựng Thành mới.”

Lý Thành liếc nhìn Lý Kiệu, định nói gì đó nhưng cuối cùng lại chỉ thở dài.

“Con liệu mà làm đi.”

“Bây giờ con sẽ thử đi liên hệ. Nếu bọn họ thật sự không đồng ý thì con sẽ đi thẳng tới tìm Thần chủ. Thành mới là do đích thân Thần chủ chỉ định, con tin là Thần chủ nhất định sẽ không để cho bọn họ giở trò phá hoại đâu.”
 
Chương 272


CHƯƠNG 272

“Ông Lan, tôi hy vọng tốt nhất chúng ta có thể gặp mặt nói chuyện. Các ông muốn tham gia vào xây dựng Thành mới không nhất định cần nhà họ Lý chúng tôi nhả dự án ra, làm thế không khác nào vả vào mặt Thần chủ cả. Tôi tin chắc rằng các ông cũng không muốn đắc tội với Thần chủ đâu nhỉ?”

Lý Kiệu ung dung nói.

“Ông đang uy hiếp tôi đấy à?”

Giọng ông Lan ở đầu bên kia điện thoại lạnh lùng vang lên: “Ở trước mặt công ty chúng tôi thì nhà họ Lý các ông còn chẳng bằng cái đinh gỉ.”

Lý Kiệu phẫn nộ siết chặt nắm đấm tay, cười khẩy nói: “Được. Nếu như ông không đồng ý, vậy tôi đi tìm Thần chủ. Tôi tố cáo luôn với Thần chủ rằng nhà họ Lý chúng tôi bị uy hiếp, không dám xây dựng Thành mới nữa.”

Ông Lan nghiến răng, đáp: “Lý Kiệu. Mẹ nhà nó! Ông có biết ông đang nói chuyện với ai không? Ông có tin tôi khiến cho nhà họ Lý các ông phá sản ngay lập tức không?”

“Tin. Sao tôi lại không tin chứ?”

Thấy đối phương tức giận, Lý Kiệu ngược lại còn cười, bảo: “Nếu ông muốn hợp tác thì bên tôi có một phương án, là các ông trở thành cổ đông của nhà họ Lý, chúng tôi nhượng ra hai mươi phần trăm cổ phần. Thế nào?”

Ông Lan trầm ngâm, Lý Kiệu cầm ly rượu nhẹ lắc.

Ông ta cảm thấy mình đã nắm được điểm mấu chốt của đối phương nên không hề vội vàng.

Khoảng chừng một phút sau, ông Lan lên tiếng: “Chúng tôi vừa thương lượng. Có thể, nhưng chúng tôi muốn ba mươi lăm phần trăm cổ phần.”

“Không thành vấn đề. Chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ. Gặp mặt nhau đi.”

Dáng vẻ Lý Kiệu như nắm được mọi chuyện trong tay.

Mà lúc này, Vương Bác Thần nhận được một tin báo.

“Thưa anh, nhà họ Lý đồng ý nhượng ra ba mươi lăm phần trăm cổ phần ạ.”

Vương Bác Thần mỉm cười thần bí.

“Anh cười cái gì đấy?”

Triệu Thanh Hà thắc mắc.

Vương Bác Thần đáp: “Không có gì, ngủ đi, không biết chừng ngày mai tỉnh giấc em đã là tổng Giám đốc của Tập đoàn Lý Thị rồi.”

Triệu Thanh Hà hắng giọng, nói: “Chỉ biết nói bừa.”

Vương Bác Thần cười đầy ẩn ý, thì thầm: “Thanh Hà, đêm nay anh muốn ở trên.”

Triệu Thanh Hà lập tức xấu hổ, kéo chăn lên che kín đầu.

Ngày hôm sau, quả nhiên người nhà họ Ngô lại đến công ty Hoa Nguyên

Triệu Thanh Hà âm thầm bật ngón tay cái tán thưởng Vương Bác Thần, gần đây miệng anh chàng xấu xa ấy cứ như được khai quang về vậy, nói đâu trúng đó.

Quản gia Hoàng Minh Trung của nhà họ Ngô kiểu cách nói: “Anh Vương, Sếp Triệu. Không biết hai người đã suy nghĩ kỹ chưa, nhà họ Ngô chúng tôi không có ý gì khác, chỉ là thấy công ty Hoa Nguyên có hướng phát triển khá tốt, Sếp Triệu còn là kỳ tài trong giới kinh doanh cho nên mới muốn lôi kéo công ty Hoa Nguyên gia nhập.”
 
Chương 273


CHƯƠNG 273

Triệu Thanh Hà khách sáo đáp: “Quản gia Hoàng, tôi thử nghĩ thì thấy công ty Hoa Nguyên của chúng tôi tạm thời không tham gia đâu nhưng tôi có thể đến bên đó của các ông xem thử, tìm hiểu một chút. Đợi dự án Thành mới kết thúc rồi, tôi tin chúng ta vẫn còn có rất nhiều cơ hội hợp tác.”

Quản gia Hoàng mừng quýnh, vội vàng hỏi: “Mạn phép hỏi anh Vương có cùng đi không?”

Vương Bác Thần gật nhẹ đầu.

Quản gia Hoàng kích động đến mức nói không lên lời, gấp gáp đáp: “Vậy tôi đi sắp xếp. Tôi sắp xếp ngay. Gia chủ mà biết chuyện chắc chắn sẽ vui lắm.”

Triệu Thanh Hà cũng rất xúc động, vì dù sao trước kia bản thân cô chưa từng dám tưởng tượng có một ngày có thể kết nối quan hệ với nhân vật vô cùng lớn như nhà họ Ngô thế này.

Nhưng cô vẫn giả vờ bình thản, dù gì bây giờ cô cũng là bà chủ của một công ty rồi, không thể để mất mặt được.

Vương Bác Thần nhìn Triệu Thanh Hà đang cố bày ra dáng vẻ thản nhiên bèn mỉm cười trêu ghẹo.

Chắc chắn trong lòng cô nàng này vui như hoa nở rồi.

Có điều cô có thể vui vẻ như thế mới là thỏa mãn lớn nhất của anh.

Triệu Thanh Hà trộm véo phần thịt mềm bên hông Vương Bác Thần, Vương Bác Thần đau đến nghiến răng nghiến lợi.

Hình như tất cả phụ nữ đều chỉ biết đến mỗi cái chiêu này.

Quản gia Hoàng nào có dám nhìn, mắt không dám liếc mà đi phía trước dẫn đường.

Đến Điện ảnh Ngô Thị, quản gia Hoàng nói: “Anh Vương, Sếp Triệu, hai người đợi một lát, gia chủ của chúng tôi sẽ đến ngay, tôi xin phép đi vệ sinh, thật ngại quá.”

Vương Bác Thần gật đầu.

Quản gia Hoàng thấy thế mới dám dời đi.

Ông ta tự vỗ tay lên ngực mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, ở cùng với Thần chủ sợ đến mức tí nữa tiểu cả ra quần.

“Hai người là trợ lý mới đến à? Đùa giỡn trong công ty còn ra thể thống gì nữa.”

Đang lúc Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần trêu đùa, một ngôi sao nữ có khuôn mặt hot girl với lối ăn mặc thời thượng xuất hiện, cô ta lạnh giọng trách móc: “Chẳng hiểu một chút quy củ ở công ty gì cả, người nhà hai người không dạy các người lễ nghĩa à? Cút ngay đi cho tôi, không cần phải tới nữa.”

Lam Minh Nguyệt vô cùng tức giận, cô ta ghét nhất chính là loại người không thận trọng như thế!

Trợ lý của cô ta cũng chỉ vì cười nói lúc cô ta đang ngủ mà bị đuổi việc.

Hôm nay công ty lại tuyển thêm hai trợ lý mới cho cô ta, có nói là một nam một nữ trợ lý nên chắc chắn chính là hai người này rồi.

Triệu Thanh Hà ngẩn ra, cô vừa muốn giải thích thì Vương Bác Thần đã mở lời: “Nếu chúng tôi không đi thì sao?”

Cái gì?

Chỉ là hai trợ lý bé cỏn con mà dám nói chuyện với cô ta như thế?

Lam Minh Nguyệt lập tức cảm thấy mình bị mạo phạm, cô ta hiện giờ đang là diễn viên trẻ nổi tiếng mà Điện ảnh Ngô Thị dốc sức o bế, còn quay hai bộ phim chiếu mạng cực kỳ nổi tiếng.

Số lượng người hâm mộ hơn chục triệu người, giờ còn đang chuẩn bị cho một bộ phim điện ảnh chắc chắn có thể nổi tiếng, một khi bộ phim hoàn thành, cô ta có thể trèo lên hàng ngũ minh tinh top đầu.
 
Chương 274


CHƯƠNG 274

Thế mà hai kẻ khốn này lại dám tỏ vẻ với mình!

Đúng là không biết trời cao đất dày!!

Nét mặt Lam Minh Nguyệt sa sầm, vênh cằm, trịch thượng nói: “Các người không biết tôi là ai à mà dám nói chuyện như thế với tôi?”

“Cô còn chưa đáng để tôi biết.”

Lam Minh Nguyệt vừa xuất hiện đã ra vẻ nên Vương Bác Thần cũng không khách sáo nữa.

Triệu Thanh Hà kéo tay áo Vương Bác Thần, nhỏ giọng: “Cô ta là Lam Minh Nguyệt, là nữ diễn viên nổi tiếng nhất gần đây.”

Lam Minh Nguyệt hừ lạnh, nói: “Nếu đã biết tên tôi còn không cút đi cho tôi. Mạo phạm đến tôi, tôi còn chưa cho người xử lý mấy người đã là tôi rộng rãi lắm rồi.”

Vương Bác Thần bỗng hiểu ra, đáp: “Ồ, anh còn tưởng Lam Minh Nguyệt là cái quái gì. Hóa ra là thứ quỷ quái này à?”

Triệu Thanh Hà cạn lời.

“Mày nói cái gì?”

Lam Minh Nguyệt sôi máu, mình là diễn viên trẻ đang nổi, tương lai còn trèo lên được lớp diễn viên trẻ ngôi sao hạng nhất, có chục triệu fan hâm mộ mà thằng kia dám nói mình là thứ quỷ quái gì!

“To gan lắm! Dám nhục mạ tao chẳng kiêng nể gì. Giờ tao ra lệnh cho mày lập tức quỳ xuống xin lỗi tao. Nếu không, tao sẽ khiến mày phải bò ra khỏi đây.”

Vương Bác Thần nhìn chằm chằm Lam Minh Nguyệt, thản nhiên trả lời: “Tôi cứ không đấy thì sao?”

Lam Minh Nguyệt tưởng mình nghe nhầm, chỉ vào Vương Bác Thần rồi nói: “Tao khuyên mày tốt nhất là quỳ xuống xin lỗi tao ngay, bây, giờ! Nếu không ai cũng không cứu nổi mày đâu!”

Triệu Thanh Hà vội vàng đứng lên, giải thích: “Cô Lam Minh Nguyệt à, thực xin lỗi cô, anh ấy…”

Bốp!

Bất thình lình, Lam Minh Nguyệt vung tay tát Triệu Thanh Hà, tức giận quát: “Mẹ nó! Mày nói ai là cô này cô nọ cơ? Cả nhà chúng mày đều là cô này cô nọ. Đám đốn mạt ở đâu đến mà dám hô to gọi nhỏ trước mặt tao!”

Bốp!

Vương Bác Thần tát trả lại Lam Minh Nguyệt, đánh mạnh đến nỗi cô ta ngã ra đất, anh lạnh lùng nói: “Ai cho con hát như cô cái gan đánh vợ tôi? Giờ lập tức quỳ xuống xin lỗi vợ tôi ngay, nếu không, dù ai đến cũng không cứu được cô đâu.”

Lam Minh Nguyệt bị đánh đến ngây người, tức điên lên.

Có người dám đánh mình, có người dám đánh mình cơ đấy!

Mình là diễn viên trẻ nổi tiếng, trước giờ không có ai dám to tiếng với mình, thế mà bây giờ mình lại bị hai đứa trợ lý này đánh? Hơn nữa, bọn nó còn bắt mình phải quỳ để xin lỗi một con khốn, còn đe dọa mình nữa?

Lam Minh Nguyệt thét lên thảm thiết: “To gan thật đấy, đúng là to gan quá rồi! Người dám đánh Lam Minh Nguyệt tao còn chưa sinh ra đâu. Được lắm. Chúng mày được lắm. Hôm nay tao không đánh chúng mày tàn phế thì tao không phải là Lam Minh Nguyệt nữa!”

“Lập tức quỳ xuống, xin lỗi!”
 
Chương 275


CHƯƠNG 275

Quản gia Hoàng vội vàng đuổi tới, trên quần vẫn còn vương vệt nước tiểu, ông ta vừa nghe thấy tiếng ầm ĩ ở bên này đã vội vàng chạy tới, tức thì lửa giận bốc lên!!

Lam Minh Nguyệt vênh váo nói: “Nghe thấy chưa? Còn không mau quỳ xuống xin lỗi tao?”

Lam Minh Nguyệt biết chắc chắn quản gia Hoàng tới giúp mình. Hiện giờ, cô ta là diễn viên có tiềm lực nhất của Điện ảnh Ngô Thị, cho nên bọn họ đều phải cung phụng cô ta như bà cô tổ.

Cô ta chỉ về phía Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà, ré lên trách móc: “Đây chính là trợ lý tìm về cho tôi đấy à? Con mẹ nó! Các người có mắt không thế? Loại người này mà cũng làm trợ lý cho tôi được à?”

Mặt cô ta hằm hằm, nhìn về phía quản gia Hoàng, tức giận quát: “Quản gia Hoàng, tôi không hài lòng. Tôi cực kỳ không hài lòng. Các người tìm được cái loại gì thế này? Anh ta không những không biết tôi mà còn dám đánh tôi. Tôi dựa vào cái mặt này để kiếm cơm đấy. Anh ta đánh mặt tôi bị thương thì tôi còn quay phim thế nào được nữa? Lập tức cho người bắt hai đứa nó lại. Tôi muốn tận mắt nhìn thấy chúng nó bị đánh gãy chân!”

Quản gia Hoàng giận run lên.

Đồ ngu này! Loại phụ nữ đần độn! Bà mẹ nó chứ! Não cô mọc ở ngực hết rồi à?

Người có thần thái như thế mà lại đi làm trợ lý cho đồ đần độn như cô hay sao?

Cô cũng không tự nhìn lại mình xem là cái thứ gì. Cô Triệu Thanh Hà còn xinh đẹp hơn cô gấp chục lần, còn khí chất hơn cô cả trăm lần. Vậy mà cô còn cho rằng cô ấy là trợ lý của cô?

Con mẹ nó đầu cô chứa toàn là phân hay sao!

Quản gia Hoàng chỉ muốn chửi rống lên thành tiếng, nhưng Thần chủ đang ở đây, ông ta không dám nổi giận, bèn vung tay tát Lam Minh Nguyệt, cả người run cầm cập: “Lập tức xin lỗi anh Vương và Sếp Triệu ngay!”

Lam Minh Nguyệt bưng mặt, bị đánh đến đần người.

Quản gia Hoàng mà đánh mình ư? Không phải ông ta đến chống lưng cho mình hay sao? Không phải ông ta đến giúp mình dạy dỗ hai đứa kia sao?

“Anh Vương, Sếp Triệu, thực xin lỗi hai người. Tôi không ngờ loại người này lại làm phiền tới hai người.”

Quản gia Hoàng sợ đến nỗi không dám thở mạnh, quan trọng là ông ta nhìn thấy dấu vết tay đang hằn trên mặt của Triệu Thanh Hà.

Bỗng chốc cả người đều muốn bùng nổ!

Con Lam Minh Nguyệt đần độn, ngu ngốc này dám đánh Triệu Thanh Hà ư?

Đệch con mẹ cô!

Mẹ nhà cô! Có biết cô đã đánh ai không? Là vợ của Thần chủ đấy!

Mẹ nhà cô! Ai cho cô cái gan mà vênh váo như thế!

Ngay cả đến gia chủ gặp Triệu Thanh Hà cũng còn phải cung kính gọi là cô Triệu Thanh Hà, thế mà con hát như cô là cái thá gì mà dám vênh váo trước mặt Triệu Thanh Hà!

Ai cho cô dũng khí để mà vênh váo thế, ai cho cô cái gan để mà vênh váo thế hả!

Giọng Vương Bác Thần lạnh tanh: “Tôi rất không hài lòng!”

Nói xong, anh đưa Triệu Thanh Hà rời đi thẳng.

Quản gia Hoàng giật nảy mình, không dám giữ lại.

Nhưng rồi, ông ta quay người lại vung bạt tai lên mặt Lam Minh Nguyệt, nhấc một chân đạp vào bụng Lam Minh Nguyệt, gào lên: “Tổ cha nó! Thứ vứt đi này! Cô có mấy cái đầu mà dám đi đắc tội với bọn họ? Cô có biết bọn họ là ai không, cô có biết mình làm hỏng chuyện lớn nhà họ Ngô tôi rồi không? Có phải cô muốn chết không? Cô thấy mình nổi tiếng lắm rồi à? Cô thấy bản thân mình tài giỏi lắm rồi à? Mẹ nhà nó! Cô còn chẳng bằng đầu móng tay của Sếp Triệu người ta đâu. Mẹ nhà nó! Cô lấy đâu ra tự tin mà tưởng người ta là trợ lý của cô thế? Nói, ai cho cô dũng khí ra tay đánh sếp Triệu?”
 
Chương 276


CHƯƠNG 276

Quản gia Hoàng đạp Lam Minh Nguyệt hết cú này tới cái khác.

“Tôi sai rồi, tôi sai rồi. Tôi nhận nhầm người rồi. Quản gia Hoàng, tôi đồng ý xin lỗi bọn họ. Tôi đồng ý bồi thường cho bọn họ. Xin ông hãy tha cho tôi đi. Tôi không dám nữa đâu.”

Lam Minh Nguyệt gào thét thảm thiết, không ngừng xin tha. Cô ta đã biết sợ rồi, đã hối hận rồi. Mình đã đắc tội với nhân vật có máu mặt mất rồi! Người khiến quản gia Hoàng phải giận điên lên như thế chắc chắn là nhân vật máu mặt!

“Sai cái bà mẹ nhà cô! Cô có tư cách để xin lỗi người ta không? Đến gia chủ còn không có tư cách xin lỗi người ta. Mẹ nhà nó! Cô lấy đâu ra dũng khí mà đi xin lỗi? Cô nhờ vào mặt kiếm cơm chứ gì?” Quản gia Hoàng giẫm mạnh lên mặt Lam Minh Nguyệt, chửi: “Mẹ nhà nó! Tôi cho cô dựa vào mặt mà kiếm cơm này. Cô có biết, đến cậu hai bị người ta xử chết mà gia chủ cũng phải cúi đầu nhận sai không? Cô có biết một câu của người ta có thể khiến cả nhà họ Ngô tan cửa nát nhà không?”

Quản gia Hoàng tức điên lên, đạp Lam Minh Nguyệt túi bụi.

“Tôi cẩn thận từng li từng tí mới mời được khách quý về, thế mà lại bị cô chọc tức bỏ đi mất. Cô là heo à? Cô có biết nhà họ Ngô tôi để mời được hai vị khách quý ấy về phải trả giá đắt thế nào không? Cô có biết chút danh tiếng ấy của cô chẳng là cái quái gì trong mắt người ta không? Cô đúng là muốn chết mà!”

“Đừng đánh nữa! Quản gia Hoàng đứng đánh nữa! Tôi sai rồi, tôi sai rồi. Bây giờ tôi đi xin lỗi họ. Tôi không dám nữa đâu.”

Mặt Lam Minh Nguyệt bị đánh cho sưng vù, lăn lộn khắp đất. Cô ta hối hận vừa rồi sao không hỏi thêm một câu, vì sao phải dùng thái độ cao ngạo như thế đối xử với họ.

“Xin lỗi con mẹ nhà cô! Đừng nói loại bỏ đi như cô, đến cả nhà họ Ngô đây xin lỗi người ta, người ta có muốn nhận hay không còn xem tâm trạng. Cô là cái thá gì? Con hát như cô cũng xứng để xin lỗi người ta à? Cô đợi chết đi!”

Quản gia Hoàng đánh xong vẫn chưa hết giận, lập tức gọi điện thoại ngay cho Ngô Kỳ Long, trong thời gian ngắn nhất buộc phải giải quyết được chuyện này! Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nếu không, đừng nói tới hợp tác với công ty Hoa Nguyên nữa, cho dù có mang tiền đến tặng, người ta cũng không cần.

Đừng thấy công ty Hoa Nguyên không làm ăn được mà lầm. Sau lưng người ta có Thần chủ, đó là công ty của vợ Thần chủ!

Thần Chủ thiếu tiền à? Cho dù thiếu tiền đi chăng nữa, lẽ nào lại thiếu người đem tiền đến?

“Cái gì?”

Ngô Kỳ Long ở đầu điện thoại bên kia nghe được tin này mà tức muốn nổ tung!

Lúc trước con trai Ngô Tranh Vanh của ông ta mưu hại công ty Hoa Nguyên bị giết rồi mà ông ta vẫn phải cười giả lả đền bù cho người ta. May mà Thần chủ không truy cứu, nếu không kết cục của nhà họ Ngô cũng giống như gia tộc Nam Cung.

Vậy mà bây giờ, khó khăn lắm mới mời được Thần chủ và Triệu Thanh Hà tới, rồi lại để Lam Minh Nguyệt chọc tức, bỏ đi mất!

“Đồ ngu! Cái con ngu này! Trừng phạt thích đáng cô ta cho tôi! Đừng để cô ta sống!”

Ngô Kỳ Long đã tức đến mức nói không ra lời. Một người vẫn luôn ôn tồn lễ độ như ông ta, hiếm khi nổi giận lôi đình, vậy mà lần đầu tiên ông ta chửi một người như thế.

“Không được. Tôi phải nhanh chóng đi xin lỗi, lập tức đi xin lỗi! Không thể để cho đồ ngu đó phá hỏng chuyện lớn của nhà họ Ngô được.”

Ngô Kỳ Long vội vội vàng vàng đuổi đến công ty Hoa Nguyên.
 
Chương 277


CHƯƠNG 277

Lúc này, Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà mới vừa về tới công ty.

Triệu Thanh Hà rất không vui. Cô vốn còn muốn tới Điện ảnh Ngô Thị xem thử, nhưng ai biết đâu lại bị Lam Minh Nguyệt đánh. Làm sao mà vui lên nổi.

“Trước kia em còn rất thích cô ta, diễn xuất rất được, nhưng không ngờ được lại là người như thế. Quá khiến em thất vọng.”

Triệu Thanh Hà nói mà tức anh ách.

Cô đến Điện ảnh Ngô Thị còn đang nghĩ không biết có gặp được Lam Minh Nguyệt không, sau đó xin chữ ký nữa. Hóa ra Lam Minh Nguyệt lại là người như thế.

Vương Bác Thần an ủi cô: “Những ngôi sao mới nổi ấy có chút thành tích đã tưởng mình nhất thiên hạ. Chuyện này nhà họ Ngô nhất định phải cho một câu trả lời thích đáng.”

Triệu Thanh Hà hít sâu một hơi, đáp: “Thôi bỏ đi. Cô ta đã bị dạy dỗ rồi. Em cũng lười so đo với loại người như cô ta.”

Vương Bác Thần thở dài, Triệu Thanh Hà quá lương thiện nên mới bị người ta bắt nạt.

“Thanh Hà, mềm lòng cũng tốt nhưng phải với đúng người. Lòng tốt của em cần phải có thêm chút sắc sảo. Nếu không ai cũng muốn bắt nạt em.”

Triệu Thanh Hà chớp mắt, trả lời: “Xem ra vẫn là em không đủ dữ dằn, nhưng em cảm thấy mấy hôm nay mình đã biểu hiện ra rất dữ rồi đấy. Lẽ nào thần thái của em vẫn không đủ mạnh hả?”

Vương Bác Thần đưa ra ý kiến: “Sau này, ngày nào em cũng đanh mặt lại, nhìn thấy ai chối mắt là nổi giận, nhìn ai cũng vênh cằm lên, lấy mũi nhìn người, thế là thần thái của em cũng sẽ lên thôi.”

Phì!

Triệu Thanh Hà bị chọc cho phì cười, cô đánh trêu Vương Bác Thần, đáp: “Anh học được ở đâu ra thế? Thần thái là bẩm sinh đã có đấy nhé. Vả lại, em cũng không bị bệnh. Làm sao mà ngày nào cũng đanh mặt lại chửi người được? Anh tưởng em là sư tử Hà Đông đấy à?”

“Cũng chưa biết được đâu nhé. Em nhìn Tư Lam đi. Trước kia cô ta cũng là một cô gái rất dịu dàng, về sau ngày nào cũng mắng người, bây giờ có phải cực thần thái không?”

Vương Bác Thần trêu đùa kể chuyện. Nhưng nghĩ kỹ lại thì đúng thế thật, trước kia Tư Lam không giống như bây giờ.

Hiện tại cô ta dữ dằn đến nỗi Canh Phong cũng phải sợ. Sau này, sao mà tìm được bạn trai đây? Cũng không thể cứ đi theo sau anh cả đời được chứ? Thế làm sao mà được.

Vương Bác Thần có chút sầu não, anh bỗng nhiên phát hiện ra những thuộc hạ của mình nếu không phải là trai thẳng đuồn đuột thì lại là nữ thẳng cứng như sắt thép!

Bản thân anh cũng không thẳng nam đến thế mà nhỉ?

“Ôi, xem ra sau này Tư Lam khó tìm bạn trai đây. Đến Canh Phong còn không phải là đối thủ của cô ta. Ai mà chịu được đòn roi của cô ta chứ?”

Triệu Thanh Hà khinh khỉnh hừ một tiếng, nói: “Thôi đi anh, anh còn có mặt mũi nói thư ký Canh. Trước kia anh cũng cái vẻ cứng nhắc ấy còn gì. Đến một câu dịu dàng cũng không biết nói. Nếu không phải em chủ động tỏ tình với anh thì đến bây giờ anh vẫn còn là FA nhé.”

“Anh mà thế á?”

Vương Bác Thần sờ mặt mình. Lẽ nào thực sự do mình có vấn đề? Nhưng hình như hồi trên chiến trường, anh cũng luôn đanh mặt, cả mặt mũi toàn sát khí, chắc không phải thực sự bị mình ảnh hưởng đấy chứ?

Đúng lúc hai vợ chồng còn đang trêu đùa, Lan Tầm đưa Ngô Kỳ Long tiến vào.

Sắc mặt Vương Bác Thần lập tức sa sầm xuống.
 
Chương 278


CHƯƠNG 278

Ngô Kỳ Long vừa nhìn thấy thế, lòng đã ngập tràn cay đắng. Nếu không phải vì cái thứ không biết sống chết tên Lam Minh Nguyệt kia thì Thần chủ tuyệt đối không tức giận đến thế này!

Cứ đợi đấy cho tôi, xem tôi xử lý cô thế nào. Ông đây không ra uy thì thực sự nghĩ ông đây dễ dãi à?

“Anh Vương, Sếp Triệu, tôi tới để xin lỗi hai người. Tôi không biết công ty lại để xảy ra chuyện như thế. Tôi đã cho người xử lý Lam Minh Nguyệt rồi. Sau này sẽ không còn có người này nữa. Xin hai người rộng lòng độ lượng không chấp mà cho tôi một cơ hội nữa. Anh Vương, tôi chấp nhận bồi thường cho cô Triệu Thanh Hà, chấp nhận nhượng ra mười phần trăm cổ phần của Điện ảnh Ngô Thị tặng cho cô Triệu Thanh Hà. Anh thấy như thế có được không?”

Ngô Kỳ Long thấp tha thấp thỏm nhìn Vương Bác Thần, không dám thở mạnh.

Lần trước bởi vì thằng con trai ngốc Ngô Tranh Vanh của ông ta làm ra chuyện ngu xuẩn mà nhà họ Ngô đã tặng một căn biệt thự cho Triệu Thanh Hà, ngoài ra còn thêm mấy nghìn tỷ tiền mặt để xin lỗi.

Nhưng đã bị Triệu Thanh Hà từ chối.

Cũng bởi vì thế cho nên ông ta mới muốn đưa Triệu Thanh Hà tiến vào giới kinh doanh giải trí, đồng ý bỏ ra mọi giá để ủng hộ công ty Hoa Nguyên vùng dậy. Hiểu theo một cách khác thì việc làm này cũng là để kéo một chỗ dựa cho nhà họ Ngô của ông ta.

Nhưng không ngờ rằng tất cả lại bị Lam Minh Nguyệt phá hoại.

Triệu Thanh Hà vừa muốn nói gì đó, Vương Bác Thần đã đánh mắt ngăn cô lại.

Vương Bác Thần thản nhiên đáp lại: “Không đủ.”

Lòng Ngô Kỳ Long lạnh toát. Quả đúng như thế.

Đây đã là lần thứ hai đắc tội với Thần chủ rồi!

Nếu xử lý không khéo, tuy nhà họ Ngô không đến nỗi rơi vào kết cục giống như gia tộc Nam Cung, nhưng sau này hoàn toàn không còn khả năng phát triển nữa.

Ông ta vội vàng nói: “Anh Vương, anh xem như thế này có được không. Tôi nhượng thêm hai mươi phần trăm cổ phần của nhà họ Ngô chúng tôi nắm giữ, tổng cộng là ba mươi phần trăm cổ phần, tặng cho cô Triệu Thanh Hà. Sau này, nhà họ Ngô nắm giữ hai mươi lăm phần trăm cổ phần Điện ảnh Ngô Thị, cô Triệu Thanh Hà nắm giữ ba mươi phần trăm cổ phần, là cổ đông lớn nhất của Điện ảnh Ngô Thị.”

Triệu Thanh Hà sững sờ.

Nhà họ Ngô muốn cho mình ba mươi phần trăm cổ phần?

Nhà họ Ngô nắm giữ năm mươi lăm phần trăm cổ phần của Điện ảnh Ngô Thị, vậy mà bọn họ lại cho mình ba mươi phần trăm?

Sao bọn họ lại đồng ý bỏ ra nhiều như vậy?

Lẽ nào vì họ biết quan hệ của phía mình với thư ký Tư và Canh Phong không tồi, sợ hai người gây phiền toái? Hay là dứt khoát muốn nhân cơ hội này tạo quan hệ với phía thư ký Tư?

Dù sao thì hiện giờ có rất nhiều người biết chỗ dựa sau lưng công ty Hoa Nguyên là Canh Phong và thư ký Tư. Nhà họ Ngô chắc chắn sợ đắc tội Canh Phong và thư ký Tư nên mới làm như vậy.

Thế nhưng mình không thể nhận cổ phần này được!

Không phải không thích tiền. Doanh thu hàng năm của Điện ảnh Ngô Thị lên tới mấy chục nghìn tỷ, con cháu nửa đời sau dù không làm gì, tiền ba mươi phần trăm cổ phần cũng không xài hết.

Nhưng đây là người ta nể mặt Canh Phong và thư ký Tư, là đang nịnh bợ thư ký Tư và Canh Phong. Hơn nữa, chuyện chỉ là Lam Minh Nguyệt đánh mình, không liên quan tới nhà họ Ngô lắm.

Nhà họ Ngô có thể nể mặt Canh Phong và thư ký Tư, chịu bồi thường như vậy, nhưng mình không thể làm vậy!
 
Chương 279


CHƯƠNG 279

Một khi chấp nhận thì sẽ không tốt cho thanh danh của Canh Phong và thư ký Tư, cũng không tốt cho danh tiếng của Thần chủ. Thần chủ đã tặng mình một hôn lễ, tuy vì Bác Thần đỡ đạn, nhưng ân tình này không thể quên.

“Sếp Ngô, tôi không thể nhận. Vụ xung đột giữa tôi và Lam Minh Nguyệt đã có quản gia Hoàng dạy dỗ rồi. Nếu tôi lại nhận ba mươi phần trăm cổ phần của các ông thì không xứng làm người. Sau này cũng không có ai tìm tôi hợp tác nữa.”

Triệu Thanh Hà có tính toán lâu dài, cô không muốn lãng phí ân tình của Canh Phong và thư ký Tư trong chuyện này.

Tiền mất rồi có thể kiếm lại, nhưng cảm tình mất đi sẽ không tìm lại được nữa. Ân tình của hai người họ là vô giá.

Ngô Kỳ Long sửng sốt, kinh ngạc nhìn Triệu Thanh Hà, thật sự khiếp sợ.

Không hổ là vợ của Thần chủ. Ông ta nể phục sự rộng lượng này.

Ba mươi phần trăm cổ phần của nhà họ Ngô, nếu là người khác, nhất định sẽ vội vàng đồng ý. Nhưng không ngờ Triệu Thanh Hà lại từ chối, hơn nữa ông ta có thể nhận ra rằng, Triệu Thanh Hà thật sự dao động, nhưng cô đã kìm nén được!

Vì cô tính toán xa hơn, sợ tiếng xấu truyền ra ngoài, không có ai dám hợp tác cùng công ty Hoa Nguyên nữa!

Chẳng trách Triệu Thanh Hà có thể trở thành vợ của Thần chủ, xử lý mọi việc đều thỏa đáng.

Ân tình này khiến cáo già trên thương trường như ông ta cũng cảm động.

“Cô Triệu Thanh Hà.”

Ngô Kỳ Long chua xót nói: “Tôi cầu xin cô nhận lấy. Cô yên tâm. Tôi sẽ tuyên bố với bên ngoài rằng đây là khoản đầu tư của cô vào Điện ảnh Ngô Thị, là nhà họ Ngô chúng tôi có tham vọng phát triển hơn nữa.”

Nói tới đây, Ngô Kỳ Long rón rén liếc nhìn Vương Bác Thần, thấy anh không có gì bất mãn, liền tiếp tục nói: “Cô có thể hiểu là nhà họ Ngô chúng tôi dùng cách này để xin lỗi Thần chủ. Dù sao thì thằng nghịch tử nhà tôi làm chuyện ngu xuẩn, khiến Thần chủ tức giận. Cô nhận lấy cổ phần là đang giúp nhà họ Ngô chúng tôi, tôi cầu xin cô, cô đừng từ chối, nếu không nhà họ Ngô chúng tôi thật sự không còn đường sống nữa.”

Thấy thái độ thành khẩn của Ngô Kỳ Long, Vương Bác Thần nói: “Thanh Hà, nếu ông ta đã nói như vậy rồi thì em cứ nhận đi, đây là vinh hạnh của nhà họ Ngô. Nếu không nhận, e là ông ta sẽ quỳ xuống luôn đấy.”

Triệu Thanh Hà khó xử, nghĩ một lát rồi nói: “Vậy được rồi, có điều xem như tôi đầu tư vào Điện ảnh Ngô Thị, sau này tôi kiếm lời sẽ bù tiền lại, tôi sẽ không để nhà họ Ngô các người chịu thiệt đâu.”

Vương Bác Thần sửng sốt, thở dài.

Vợ anh nhận cổ phần của nhà họ Ngô là vinh hạnh của nhà họ Ngô.

Dù sao thì, nếu Triệu Thanh Hà thành cổ đông của Điện ảnh Ngô Thị, sau này sẽ không có ai dám chèn ép nhà họ Ngô. Đưa ra ba mươi phần trăm cổ phần, nhà họ Ngô trông có vẻ chịu thiệt, nhưng thật ra lại kiếm được món hời. Sau này, không biết sẽ có bao nhiêu người muốn hợp tác với nhà họ Ngô.

Sau này, thân phận của Vương Bác Thần được công khai, nhà họ Ngô cũng sẽ được anh bảo vệ.

Phải biết rằng, những tài phiệt nước ngoài đều tranh nhau sứt đầu mẻ trán muốn đưa cổ phần cho Vương Bác Thần mà cũng chưa được.

“Cảm ơn Sếp Triệu đã hiểu cho! Cảm ơn Sếp Triệu đã hiểu cho!”

Ngô Kỳ Long kích động.

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom