Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 240


CHƯƠNG 240

Lúc này, Tư Lam hờ hững nói: “Giải tán hết đi.”

Brừm brừm brừm.

Vào lúc này, mười mấy chiếc xe đã xuất hiện.

Phía sau, còn các loại xe sang đi theo!

Triệu Thanh Hà bị dọa tới mức nắm chặt tay của Vương Bác Thần.

Đó là xe riêng của gia chủ Tôn Bách của nhà họ Tôn!

Gia chủ Hầu Trung Kiên của nhà họ Hầu cũng tới rồi!

Nhà họ Chu, nhà họ La, nhà họ Trang…

Gia tộc của các cậu chủ ác bá đều tới rồi.

Xong rồi, lần này cho dù thần chủ ra mặt cũng phải quan tâm tới cảm nhận của những gia tộc này!

Nếu không, những gia tộc này nếu cùng nhau làm khó, thành phố Hà Châu chắc chắn sẽ loạn!

“Đừng sợ, anh ở đây.”

Vương Bác Thần dịu dàng nói.

Sau đó, nhìn sang đám người Tôn Bách và Hầu Trung Kiên khí thế hừng hực, hờ hững nói: “Các ông tới đưa tang?”

“Cái gì?!”

“Cậu muốn chết sao?!” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Đám người Tôn Bách đều sững người.

Nhưng nhìn thấy tình trạng thê thảm của con trai bọn họ thì lập tức nổi giận!

Các gia chủ này phát điên, lao tới bên cạnh con trai của mình, khóc gào lên.

Con trai chết quá thảm, mềm oặt, giống như một đống bùn nhão.

Ôm thế nào cũng không ôm lên được.

Máu thịt mơ hồ!

“Aaaaaa!”

Tôn Bách khóc tới xé lòng.

Vương Bác Thần hờ hững nói: “Những tên cặn bã này đua xe gây náo loạn trong thành phố, chết trong tai nạn xe cũng coi như là tự mình chuốc lấy. Các ông không dạy được con, bây giờ con trai không còn, không trách được người khác.”

Một câu chốt hạ cho chuyện này.

Vương Bác Thần không muốn làm hoang mang lòng người.

“Mấy người dám động vào con trai của tôi!!”

“Trả lại mạng của con trai tôi, giết cho tôi, giết cho tôi!!!”

Giết bọn họ, đền mạng cho con trai của tôi!”

“Khánh, Khánh!”

Đám người Tôn Bách và Hầu Trung Kiên phát điên rồi.

Cái chết của con trai, đả kích quá lớn, bọn họ đã mất đi lý trí.

Tư Lam mở miệng, lạnh lùng nói: “Anh Vương nói, bọn họ chết vì đua xe, tội là xứng đáng, ai có ý kiến?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 241


CHƯƠNG 241

“Thư, thư kí Tư…”

Đám người Tôn Báchg bỗng sửng sốt.

Bọn họ vừa rồi chỉ mải nhìn con trai của mình, không phát hiện Tư Lam cũng ở đây.

Lúc này nhìn thấy Tư Lam thì lập tức thay đổi sắc mặt, cả người đều đơ ra.

Ngay cả tức giận, dường như quên mất.

Thư kí Tư, sao lại ở đây?

Cô ta sao lại ở cùng với đám người Vương Bác Thần?

Gia chủ Chu Kiếm của nhà họ Chu ôm thi thể mềm oặt của con trai, cắn răng nói: “Lẽ nào, con trai của tôi lại chết uổng như vậy sao?”

Hầu Trung Kiên nói với vẻ giận dữ: “Không sai, Thư kí Tư, đám người Vương Bác Thần giết người trên phố, lẽ nào không có vương pháp sao? Chúng ta cho dù kiện tới trước mặt thần chủ, cũng phải đòi lại sự công bằng!”

Gia chủ La Kình của nhà họ La và gia chủ Trang Kiện của nhà họ Trang cũng lớn giọng nói: “Nhiều người nhìn như vậy, con trai của tôi bị người ta giết chết ở trên phố, cho dù là thần chủ tới cũng buộc phải cho chúng tôi một lời giải thích!”

“Ổ? Muốn công bằng sao?!”

Vương Bác Thần đã cười, thích thú nhìn đám người này, nói: “Ai cho Hà Hiểu Mai công bằng? Ai cho Viên Phương công bằng?”

Vừa dứt lời, sắc mặt của đám người Tôn Bách sững ra.

Hà Hiểu Mai và Viên Phương đều là cô gái đã tự sát sau khi bị con trai của bọn họ cưỡng hiếp.

Nhưng bọn họ sử dụng mối quan hệ của mình, đè chuyện này xuống.

Tôn Bách quyết định cứng tới cùng.

Ông ta dẫn các gia chủ này tới, chính là để gây sức ép!

Ông ta không tin, Tư Lam dám động thủ với nhiều người như vậy!

Ông ta càng không tin, thần chủ sẽ không suy nghĩ tới cảm nhận của nhiều gia tộc như vậy.

Tôn Bách trực tiếp hạ lệnh: “Người đâu, bao vây nơi này cho tôi, mặc kệ ai tới, đều không được thả Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà đi!”

Hầu Trung Kiên bỗng nói: “Nếu con trai tôi phạm tội, đương nhiên có pháp luật quản, cậu tính là cái thá gì mà cũng dám so với con trai của tôi?”

Bốp!

Đột nhiên, Tư Lam đã có động tác, tát vào mặt Hầu Trung Kiên một cái, lạnh lùng nói: “Ông thì tính là cái thá gì mà cũng dám hỗn láo trước mặt anh Vương!”

“Mạng của con trai ông là mạng thì con gái của người khác không phải mạng phải không?”

Vương Bác Thần hằm hằm nói: “Được, tôi cho ông pháp luật và công bằng, Tư Lam!”

“Có!”

Tư Lam dõng dạc đáp.

Vương Bác Thần hờ hững nói: “Tra! Ai ra mặt, giết!”

“Rõ!”

Vương Bác Thần lại nói: “Canh Phong!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 242


CHƯƠNG 242

“Có!”

Canh Phong hô to.

Vương Bác Thần nói: “Nhận rõ người cho tôi, bắt lại trước, từ từ thu thập bằng chứng, mãi tới khi tra rõ chân tướng thì dừng!”

“Tuân lệnh!”

Canh Phong phấn khích nói.

Thần chủ, cuối cùng cần anh ta rồi.

Hoàn thành chuyện này thì anh ta có thể quay về đội!!!

Canh Phong rút điện thoại ra, gào lên: “Tiểu Trình, kéo các anh em qua đây cho tôi, anh Vương bị người ta bao vây rồi! Tất cả mọi người tới hết!”

“David, điều quân đội đóng quân của Hà Châu qua đây cho tôi, anh Vương bị người ta bao vây rồi!”

Cái gì?

Thần chủ bị người ta bao vây rồi sao?

Ai to gan như vậy mà dám bao vây thần chủ?

“Tất cả mọi người đi theo tôi, thần chủ bị người ta bao vây rồi! Trang bị hết vũ trang cho tôi! Chuẩn bị chiến đấu cấp đặc biệt! Xuất động cho tôi, một con ruồi cũng không được bỏ qua!”

“Ai to gan như vậy mà dám bao vây thần tượng của chúng ta, giết chết kẻ đó!”

Đại đội đặc chủng hơn một trăm người này lập tức bị kích thích, tức giận gào lên mà lao ra ngoài.

Tại doanh trại đồn trú của Hà Châu, tư lệnh David vừa nhận được tin thì lập tức nổi giận đùng đùng.

Dám bao vây thần chủ, chán sống hết rồi!

“Thần chủ bị bao vây rồi, thông báo cho tất cả mọi người, chuẩn bị chiến đấu cấp đặc biệt, xuất phát cho tôi!”

Một trăm nghìn quân đội đóng quân của Hà Châu đã hành động!

“Chuyện gì thế, chuyện gì thế, quân đội đóng quân của Hà Châu sao lại xuất động rồi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?!”

Bộ chỉ huy quân sự cấp tỉnh đều bị dọa.

Nhưng không có một ai biết đã xảy ra chuyện gì!

Tối hôm đó, tỉnh Lâm An đón bão táp, tất cả các giới đều loạn rồi!

Quân bộ Tỉnh.

Nguyên soái Tần Khang Lâm An hốt hoảng, quân đóng bên thành phố Hà Châu có động tĩnh.

Đó chính là nơi Thần chủ đích thân trấn giữ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Tra, tra ngay cho tôi. Tra xem Hà Châu đã xảy ra chuyện gì! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Không chỉ tỉnh Lâm An bị dọa, cả năm tỉnh của Giang Nam đều sợ đến mức hồn vía lên mây!

Nguyên soái của bốn tỉnh còn lại lập tức gọi cho Tần Khang.

“Ông biết thế đếch nào được! Ông cũng không hiểu ra sao đây này. Thần chủ ở bên đó, nếu có chuyện gì thì đừng ai hòng sống được!”

Điên rồi!

Điên cả rồi!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 243


CHƯƠNG 243

Toàn bộ mười vạn trú quân Hà Châu xuất kích!

Đó chính là đội quân từng được Thần chủ dẫn dắt, ngay cả bọn họ cũng xuất kích chứng tỏ đã có chuyện lớn rồi!

Thủ đô!

Mọi người đều sốt sắng chờ đợi tin tức.

Toàn bộ một trăm nghìn thuộc hạ cũ của Thần chủ tại thành phố Hà Châu đều xuất kích, vậy mà không ai biết đã xảy ra chuyện gì.

“Hốt hoảng cái gì?”

Quốc chủ thản nhiên nói: “Có Bác Thần ở đó, ai dám làm loạn? Ai có năng lực làm loạn?”

Vừa dứt lời, mấy vị quyền cao chức trọng trong phòng bỗng ngây dại.

Đúng rồi, Thần chủ ở nơi đó, ai có gan làm loạn chứ?

Quốc chủ cũng không buồn ngẩng đầu lên: “Tra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Thành phố Hà Châu.

“Các người muốn làm gì? Ai ra lệnh cho các người xuất kích?”

Đốc viên ngăn cản David, cau mày nói: “Tư lệnh David, anh cũng biết hành vi này của anh có ý nghĩa thế nào phải không? Tất cả quay lại hết cho tôi!”

“Cút ngay cho ông! Nếu không tránh đường thì xử theo quân pháp!”

David mắng chửi không chút khách khí.

Đốc viên sửng sốt. Bình thường David rất hòa đồng, ôn tồn. Sao hôm nay như nuốt cả thùng thuốc nổ, đụng vào là cháy thế?

“David, anh dọa ai thế hả…”

David lười lảm nhảm vô nghĩa với đối phương, vẫy tay nói: “Khống chế lại!”

Dứt lời, lập tức dẫn cấp dưới đuổi qua.

“Có thể nói cho ba biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Sao toàn bộ quân trú đóng Hà Châu lại xuất kích?”

Nhà họ Lý, Lý Thành sốt sắng hỏi han.

Lý Kiệu nhíu mày nói: “Vẫn chưa rõ. Bên chính phủ phong tỏa hết mọi tin tức rồi, ai dám hỏi thăm là vi phạm quân pháp.”

Lý Thành nhíu mày: “Dặn tất cả đám thuộc hạ an phận một chút. Nếu kẻ nào dám gây chuyện vào thời điểm nhạy cảm thế này… Giết!”

“Con đã căn dặn bên dưới rồi. Điều động một trăm ngàn quân trú đóng Hà Châu chứng tỏ có sự đồng ý của Thần chủ. Nhưng vấn đề là không ai biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì.”

Vẻ mặt Lý Kiệu rất phức tạp.

Có thể khiến trăm ngàn quân trú đóng Hà Châu xuất kích, chắc hẳn đã xảy ra chuyện lớn, hơn nữa còn là đại sự có liên quan tới Thần chủ!

Ngoại trừ Thần chủ ra, không ai có thể điều động trăm ngàn quân trú đóng Hà Châu cả!

Lúc này, mấy gia tộc lớn họ Hồ, họ Trần và họ Ngô vân vân đều căn dặn bên dưới, mặc kệ là ai, dám gây sự vào thời điểm này lập tức giết không tha.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 244


CHƯƠNG 244

Mà lúc này, đám người Tôn Bách và Hầu Trung Kiên đã sợ trắng bệch cả mặt.

Bọn họ đều nghe được Canh Phong gọi điện thoại!

Quân trú đóng Hà Châu!

Không phải Canh Phong đã bị Thần chủ khai trừ rồi sao? Sao anh ta còn có quyền điều động quân trú đóng Hà Châu chứ?

Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

Vì sao mình kéo người tới báo thù cho con trai thôi lại liên lụy tới quân trú đóng Hà Châu cơ chứ?

Vương Bác Thần chỉ là thằng ranh ở rể, dù trước kia từng chắn đạn cho Thần chủ thì cũng tiêu hao sạch ơn huệ rồi mới phải.

Vì sao Canh Phong và Tư Lam vẫn tôn kính nó như thế?

Vì sao Thần chủ còn bảo vệ nó đến vậy?

Vì sao quân trú đóng Hà Châu lại xuất kích vì nó?

Rốt cuộc là vì sao chứ?

Ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc là vì sao không!

“Không được nhúc nhích, tất cả giơ tay lên, quỳ xuống!”

Tiểu Trình dẫn đội đặc chủng tới trước một bước, súng cũng đã lên đạn, đằng đằng sát khí.

Sát khí ngút trời chèn ép người ta đến ngạt thở.

Ngay cả ánh trăng trên cao cũng bị sự u ám bao phủ!

Hoảng loạn!

Sợ hãi!

Đám người vây xem bên cạnh đều bị dọa chết khiếp!

Chết tiệt! Sao tự nhiên lại biến thành như vậy?

“Oan uổng, oan quá đi.” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Đám người Tôn Bách, Chu Kiếm, Hầu Trung Kiên, Trang Kiện kêu toáng cả lên: “Thư ký Tư, đều là hiểu lầm, hiểu lầm thôi mà. Chúng tôi cam nguyện rời đi, chúng tôi bằng lòng rời đi mà. Xin cô buông tha cho chúng tôi, chúng tôi tuyệt đối… không dám tái phạm nữa đâu!”

Đoàng!

Tiếng súng vang lên.

“A a a…”

Hầu Trung Kiên ôm chân, lăn ra đất, đau đớn hét la thảm thiết.

Nổ súng thật rồi!

Đây lại không phải đạn giấy!

Đạn thật đấy!

“Tất cả quỳ xuống, còn dám lộn xộn nữa sẽ bị đánh gục tại chỗ!”

Thấy cảnh này, mấy người Tôn Bách, Trang Kiện và Chu Kiếm đều sợ nhũn cả chân, quỳ phịch xuống đất.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt, quần áo cũng bị mồ hôi thấm đẫm!

Bọn họ quỳ dưới đất không dám ho he một câu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 245


CHƯƠNG 245

Hầu Trung Kiên nói một câu đã bị trực tiếp nổ súng bắn gãy chân, bọn họ tin chắc, nếu còn nói thêm gì, viên đạn kia nhất định sẽ bắn nổ đầu mình.

Triệu Thanh Hà trợn mắt, há hốc mồm nhìn Vương Bác Thần, khiếp sợ đến nỗi quên mất muốn nói gì.

Ông xã nhà mình khủng bố thế cơ à?

Quan hệ giữa anh và Thần chủ tốt đến thế ư?

Canh Phong điều cả bộ đội đặc chủng tới vì anh!

Nhưng sao cô cứ cảm thấy người cầm đầu đội đặc chủng này quen mắt thế nhỉ?

Đúng lúc này.

Rầm, rầm, ruỳnh!

Âm thanh vang rền như đất rung núi chuyển.

Quân trú đóng Hà Châu tới rồi!

“Ơ… sao thế được? Một trăm nghìn quân trú đóng Hà Châu… Bọn họ là bộ hạ cũ của Thần chủ cơ mà? Sao bọn họ cũng tới?”

“Nhìn kìa, người kia chính là tư lệnh David của quân trú đóng Hà Châu. Trời ạ, anh ấy đích thân dẫn đội!”

Từng hàng từng hàng binh lính vai vác súng, đạn lên nòng chạy rầm rập tới. Ai nấy đều há miệng thở dốc, nhưng đội hình lại chỉnh tề không chút hỗn loạn.

David chạy bộ lại bên này, đứng nghiêm chào!

Lớn tiếng hô: “Báo cáo, tư lệnh David quân trú đóng Hà Châu dẫn một trăm nghìn quân Hà Châu có mặt!”

Vương Bác Thần gật đầu.

Canh Phong chỉ đám người Tôn Bách, lạnh lùng nói: “Dưới trướng Thần chủ mà những người này lại dám vây chúng tôi. Anh xem làm thế nào đi.”

“Rõ!”

David quay đầu, giận tím mặt.

Hầu Trung Kiên sợ tới mức còn không dám kêu rên.

Mấy người Tôn Bách, Chu Kiếm và Trang Kiện hãi hùng ngã ngồi ra đất!

Khí thế trăm ngàn quân không phải thứ bọn họ có thể chịu đựng nổi!

Cờ phất trăm ngàn trảm Diêm La, huống chi là mấy phú thương chỉ biết tác oai tác quái như bọn họ.

Mùi nước tiểu từ chỗ đám người Tôn Bách tỏa ra, còn thoang thoảng mùi phân thối, ai nấy đều run lập cập.

“Là các người vây quanh anh Vương và cô Triệu Thanh Hà à?”

Giọng David cũng không lớn nhưng tràn đầy sát khí, làm cho đám người Tôn Bách đứng ngồi không yên, nhấp nhổm như bị kim châm vậy.

Rầm!

David tung chân đá bay Tôn Bách ra xa mười mấy mét, chỉ vào hơn mười chiếc xe sang bên kia: “Đập cho tôi, đập đến khi nào anh Vương hài lòng mới thôi!”

“Rõ!”

Mấy chục binh lính tiến lên, dứt khoát đập xe.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 246


CHƯƠNG 246

Đông cứng!

Không khí hoàn toàn đông cứng!

Tất cả mọi người cứ như quên cả thở, nghẹn họng trân trối nhìn cảnh trước mắt. Xe chuyên dụng của các gia chủ nhà họ Tôn, nhà họ Lôi, nhà họ Chu, nhà họ Hầu cứ như vậy bị đập!

Ruỳnh, ruỳnh, rầm!

Rất nhanh, hơn mười chiếc xe sang hóa thành sắt vụn.

Ba người Trang Kiện, La Kình, Chu Kiếm nào còn dám ho he câu nào, chỉ liên tiếp dập đầu, dập đầu không ngừng.

“Còn muốn tạo áp lực nữa không?”

Vương Bác Thần bình thản hỏi.

“Còn muốn tạo áp lực nữa không?”

Lời nói thản nhiên không mang theo chút uy hiếp nào lại khiến đám Chu Kiếm thở không ra hơi.

Bọn họ run lập cập dập đầu, không phải không muốn lên tiếng cầu xin tha thứ, mà là sợ tới mức không nói được ra lời.

Bọn họ hối hận rồi.

Sao cứ phải ép Vương Bác Thần, sao cứ phải lôi thế lực gia tộc ra hù dọa Vương Bác Thần cơ chứ!

Nếu mấy người bọn họ vừa tới là lập tức xin lỗi nhận sai thì làm gì lên nông nỗi này?

Chuyện nực cười là bọn họ còn muốn liên thủ lại gây áp lực cho Thần chủ, buộc Thần chủ xử lý Vương Bác Thần!

Đây là ý nghĩ ngu ngốc đến nhường nào chứ? Đã thế lại còn muốn ương ngạnh với thư ký Tư. Đầu óc mình chứa phân hay sao? Đừng nói là Thần chủ, bọn họ còn chẳng phải đối thủ của mình Thư ký Tư nữa!

Cộp cộp rầm!

Đầu đám người Trang Kiện đã máu me be bét, mặt mũi đỏ tươi màu máu.

Nhưng bọn họ không dám dừng lại!

“Sai rồi… chúng tôi sai rồi! Xin hãy tha cho chúng tôi! Chúng tôi biết sai rồi.”

“Chúng tôi đồng ý bồi thường, đồng ý bồi thường mà.”

“Cậu Vương, van cậu tha cho chúng tôi, chúng tôi không dám đâu… Sau này không bao giờ dám nữa đâu.”

“Cậu Vương, xin cậu nói giúp chúng tôi một câu với. Chỉ cần cậu hài lòng, chúng tôi đồng ý trả giá tất thảy. Chúng tôi sẽ bồi thường cho cậu và vợ cậu mà. Xin cậu nói giúp chúng tôi vài câu với.”

“Các người là cái thá gì, cũng xứng cầu xin anh Vương giúp các người à? Quỳ cho đàng hoàng, sám hối với những cô gái từng bị con trai các người hủy hoại đi! Khi nào linh hồn Hà Hiểu Mai và Viên Phương có thể ngủ yên thì các người hẵng đứng lên.”

Canh Phong nói với giọng khinh thường.

“Thanh Hà? Em vừa lòng rồi chứ?”

Vương Bác Thần không buồn liếc bọn họ một cái, chỉ quay sang dịu dàng hỏi Triệu Thanh Hà.

Toàn bộ mọi người đều đồng loạt nhìn sang Triệu Thanh Hà.

Sao cô gái này tốt số thế? Có thể cưới được ông chồng đáng gờm như vậy.

Giờ tất cả chỉ chờ cô lên tiếng thôi. Sự sống chết của mấy gia chủ lại phụ thuộc vào một câu của cô!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 247


CHƯƠNG 247

Mà kết quả này đều là chồng cô chống đỡ cho cô!

Nhất định đời trước người phụ nữ này đã cứu vớt cả hệ ngân hà nên mới có thể gặp gỡ một người chồng tốt như vậy.

“Em, em… Em…”

Triệu Thanh Hà hồi hộp không biết nên nói gì cho phải, cô cũng lần đầu tiên gặp phải trận thế như vậy.

Vương Bác Thần nhẹ nhàng nắm tay cô: “Muốn nói gì thì cứ nói, không ai dám phản bác em.”

Triệu Thanh Hà hít vào một hơi thật sâu rồi mới nói: “Dưới trướng Thần chủ, ai dám làm xằng làm bậy đều có pháp luật quản, chúng ta đừng nhúng tay vào, nếu không lại thành ra gây thêm phiền toái cho Thần chủ đấy.”

“Được.”

Vương Bác Thần gật đầu: “Tư Lam, cô xử lý đi.”

Dứt lời, Vương Bác Thần cứ thế nắm tay Triệu Thanh Hà, lững thững rời đi.

“Đưa cả đi. Làm theo lời cô Triệu Thanh Hà, trừng trị bằng pháp luật.”

Tư Lam phất tay.

“Rõ!”

David kính lễ theo nghi thức quân đội, vung tay lên, đám người Tôn Bách và cấp dưới của bọn họ đều bị áp tải đi!

Từ nay về sau, chuyện này trở thành truyền thuyết của Hà Châu.

Chỉ cần có ai đó khen thế lực gia tộc nào đó trâu bò khủng bố thế nào, sẽ có người hừ lạnh nói: “Trâu bò, có thể trâu bò hơn Vương Bác Thần không? Có thể gọi một cuộc điện thoại đã huy động hơn trăm ngàn quân trú đóng Hà Châu không? Có thể khiến mười mấy gia chủ các gia tộc sợ đến vãi cả ra quần không? Không đúng không? Không thì đừng có khoe khoang trâu bò gì với tôi nhé.”

Đương nhiên, đây là chuyện kể về sau.

Lúc này, tất cả mọi người đã biết, nhà họ Tôn – một trong tứ đại gia tộc đã hoàn toàn phế bỏ, giống kết cục của nhà Nam Cung.

Từ nay về sau, thành phố Hà Châu không bao giờ tồn tại những gia tộc họ Lôi, họ Trang, họ Hầu nữa.

Bọn họ đắc tội người không thể đắc tội, bị nhốt vào lao, đời này cũng đừng nghĩ ra được.

Không nghe Vương Bác Thần vừa nói đấy sao? Ai dám ra mặt, giết!

Ai dám coi lời anh như gió thoảng bên tai? Đây chính là người mà ngay cả thư kí Tư và Canh Phong cũng phải cung kính.

“Giải tán hết đi! Tất cả qua bên này đăng ký. Nếu ai dám tiết lộ chuyện đêm nay ra ngoài hoặc dám công bố trên mạng thì xử theo tội tiết lộ tuyệt mật.”

Canh Phong hờ hững nói.

Cái gì?

Xử theo tội tiết lộ tuyệt mật?

Đám người vây xem đều luống cuống. Thế thì ai còn dám nói?

Buồn cười là những người ở đây ban nãy còn cảm thấy Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà đã chết chắc rồi. Ai ngờ tình thế đã xoay chuyển trong nháy mắt, cho bọn họ một cái tát vang dội.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 248


CHƯƠNG 248

Đau đớn!

Đám người nghiêm chỉnh đăng ký xong, cũng luôn miệng cam đoan sẽ giữ mồm giữ miệng, không nói cho bất cứ ai.

“Được rồi, giải tán cả đi.”

Canh Phong phất tay.

Sau đó nhìn sang phía nhà họ Lý.

Nhà họ Lý, các người sẵn sàng đón nhận lửa giận của Thần chủ chưa?

Chờ các người biết anh Vương chính là Thần chủ thì chắc biểu cảm phong phú lắm nhỉ?

Một đám ngu xuẩn!

“Bác Thần, có phải anh giấu em chuyện gì không?”

Triệu Thanh Hà dừng bước, nghiêm túc nhìn Vương Bác Thần.

“Sao cơ?”

Vương Bác Thần sửng sốt, chẳng lẽ Triệu Thanh Hà biết thân thế thực sự của anh rồi?

Cũng tốt, để cô ấy biết cũng có thể chuẩn bị tâm lý.

Ngay khi anh đang định tiết lộ thân phận, Triệu Thanh Hà lại nói: “Trước kia anh từng làm hộ vệ cho Thần chủ à?”

“Hả?”

Vương Bác Thần ngây ngẩn cả người. Anh làm hộ vệ cho anh á?

Triệu Thanh Hà nghiêm trang nói tiếp: “Anh đừng gạt em, em biết cả rồi.”

Vương Bác Thần dở khóc dở cười. Cái gì mà em biết cả rồi? Em biết chuyện anh còn phải làm hộ vệ cho anh à?

Anh cười tủm tỉm định giải thích. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Triệu Thanh Hà lại nói với thần bí vẻ thần bí: “Em không ngốc, sao có thể không đoán ra chứ? Chỉ có hộ vệ của Thần chủ mới có cơ hội đỡ đạn cho Thần chủ, hơn nữa cũng chỉ có hộ vệ của Thần chủ mới có thể quan hệ tốt như vậy với Canh Phong và Tư Lam thôi. Nếu không anh phải giải thích việc tư lệnh David khách sáo với anh như vậy thế nào đây?”

Triệu Thanh Hà cảm thấy mình đã đoán đúng, còn nói tiếp: “Anh xuất ngũ là vì đỡ đạn bị thương, sau đó không thể tiếp tục tham gia quân ngũ, đúng không? Anh nói thật cho em đi, có phải bây giờ vẫn còn bị ảnh hưởng không?”

“Thanh Hà, em nghe anh nói…”

Vương Bác Thần vừa định nói, Triệu Thanh Hà đã vươn tay che miệng anh.

Hai mắt Triệu Thanh Hà rưng rưng lệ, xót xa nói: “Bác Thần, em biết anh quật cường, nhất định muốn lật đổ nhà họ Lý nên mới tìm cơ hội đỡ đạn cho Thần chủ. Hơn nữa anh là hộ vệ của Thần chủ, Thần chủ áy náy trong lòng nên mới tốt với anh như vậy. Nhất định là Thần chủ coi anh như cháu trai trong nhà.”

Cháu trai?

Từ từ.

Ai nói Thần chủ là một ông già thế?

Vương Bác Thần khóc dở mếu dở. Nhưng anh hiểu, cho dù anh nói thế nào thì Triệu Thanh Hà cũng sẽ không tin anh chính là Thần chủ.

Dù sao trong mắt mọi người, muốn đạt tới vị trí của Thần chủ chỉ bằng bốn năm ngắn ngủi là chuyện mơ mộng hão huyền.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 249


CHƯƠNG 249

Nếu đằng nào cô cũng không tin thì anh cũng dứt khoát không cần nói rõ, sau này tự cô sẽ biết thôi.

Có điều…

Khà khà, phải lợi dụng cơ hội này mới được.

Vương Bác Thần nở nụ cười quái lạ, đột nhiên ôm ngực nói: “Bị em phát hiện mất rồi. Vết thương ở đây rất nặng, chỉ có khi ở cạnh em thì anh mới thoải mái hơn được một tẹo.”

Triệu Thanh Hà lập tức sốt ruột: “Là ở tim sao? Bác Thần, anh… anh đừng làm em sợ.”

“Đúng, tim anh bị thương rồi, đêm nay em phải an ủi anh thật tốt, chúng ta đổi tư thế khác nhé, được không?”

Vương Bác Thần xấu xa cắn tai Triệu Thanh Hà rồi nói.

Lúc này Triệu Thanh Hà mới phát hiện Vương Bác Thần giả bộ. Cô vừa tức vừa thẹn, vung nắm tay đánh Vương Bác Thần, đỏ mặt nói: “Cút ngay đi, lưu manh thối.”

Vương Bác Thần mặt dày mày dạn sáp lại nói: “Anh chỉ là lưu manh của riêng em thôi. Nhưng mà không thối chút nào, em còn không biết hay sao? Hì hì.”

Thoáng cái, hai tai Triệu Thanh Hà đã đỏ bừng, đạp mạnh Vương Bác Thần một cái.

Lúc về đến nhà, Dao Dao đang ngồi trên sô pha xem hoạt hình, Trần Ngọc ngồi cạnh thêu một bức tranh chữ thập, ‘gia hòa vạn sự hưng’.

Dao Dao lon ton chạy tới đón: “Mẹ, mẹ uống rượu à? Mặt mẹ đỏ thế.”

Mặt Triệu Thanh Hà lập tức càng đỏ hơn, hung hăng trừng Vương Bác Thần đang cười trộm bên cạnh.

Sáng sớm ngày hôm sau, Dao Dao hớt hải đánh thức Vương Bác Thần.

“Ba ơi, hôm nay chúng ta đến thăm nhà cô giáo Phương Viên đấy.”

“Nhớ mà, ba nhớ mà.”

Vương Bác Thần cười quẹt mũi Dao Dao.

Dạo này nhóc con thân mật với Phương Viên cực kỳ, cả ngày đều kể cô Phương Viên thế này, cô Phương Viên thế kia.

Lần nào cũng đang khoe cô Phương Viên của chúng con nói như thế nào.

Vương Bác Thần có hơi ghen tị.

“Em chuyển cho anh ba triệu, anh mua quà cáp gì đến cho cô giáo nhé. Chờ em bận xong đợt này cũng sẽ đến thăm hỏi cô giáo Phương Viên mới được.”

Triệu Thanh Hà vừa đi giày cho Dao Dao vừa dặn dò hai ba con.

“Con chào mẹ, cháu chào bà ngoại ạ.”

Dao Dao hớn hở kéo tay Vương Bác Thần tung tăng ra ngoài.

Hôm nay Dao Dao mặc áo bông thỏ con, hoạt bát như một con thỏ nhỏ vô tư lự.

“Cô Phương Viên ơi, cô Phương Viên ơi, mau mở cửa đi ạ! Con với ba đến nhà cô chơi này.”

Dao Dao gõ cửa.

“Ba Dao Dao, Dao Dao, hai người đến rồi đấy à, mời vào.”

Phương Viên vội vàng mở cửa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 250


CHƯƠNG 250

Nhưng vừa bước vào nhà, Vương Bác Thần đã ngửi thấy mùi thuốc Đông y nồng nặc.

Vương Bác Thần hơi cau mày.

Phương Viên lúng túng giải thích: “Ba tôi bị bệnh nhiều năm rồi, phải uống thuốc suốt. Mùi thuốc hơi nặng. Thật ngại quá.”

“Bác bị bệnh gì vậy? Có lẽ tôi có thể xem thử.” Vương Bác Thần cười nói.

Nhà Phương Viên rất đơn sơ, nước sơn trên đồ dùng trong nhà đều bong tróc cả, cũng không biết đã dùng bao nhiêu năm rồi.

Phương Viên không quá để ý: “Toàn những chuyện rất lâu trước kia, cũng đã qua cả rồi. Nhưng ba tôi bị để lại di chứng, vẫn luôn phải dùng thuốc, nếu không toàn thân đều đau đớn. Bác sĩ nói là vấn đề thần kinh, chỉ có thể dùng thuốc Đông y giảm bớt từ từ, không thể phẫu thuật.”

Vương Bác Thần giật mình. Anh nhớ rõ năm đó cấp dưới đưa tro cốt Phương Bính về có báo lại, ba của Phương Bính rất khỏe mạnh, còn nói con trai mình cống hiến vì quốc gia, là niềm tự hào của ông.

Chẳng lẽ là mấy năm này mới bị bệnh?

“Vừa hay tôi có biết chút y thuật, để tôi xem thử cho bác ấy.” Vương Bác Thần nói.

Năm đó khi anh vẫn chỉ là đại đội trưởng, Phương Bính chính là lính cấp dưới của anh, từng giúp anh cản đạn trên chiến trường.

Hiện tại sức khỏe của ba Phương Bính không tốt, anh quan tâm là lẽ đương nhiên.

“Ba Dao Dao còn biết y thuật sao? Anh giỏi thật đấy.”

Phương Viên cũng không từ chối, đây là lòng tốt của người ta.

Chỉ là cô ấy cũng không ôm hy vọng gì cả.

Trong phòng ngủ, một người đàn ông lớn tuổi sắc mặt tái nhợt nằm bất động trên giường, chỉ có ánh mắt đang nỗ lực liếc nhìn bên này.

Phương Viên vội vàng nói: “Ba, phụ huynh của học sinh con đến nhà chơi, anh ấy tới khám cho ba.”

Ông cụ trợn tròn mắt nhìn, toàn thân vẫn không nhúc nhích được.

“Ông ơi, ba con cháu đến thăm ông này.”

Dao Dao ngọt ngào thỏ thẻ.

Nhưng Vương Bác Thần chỉ liếc mắt một cái, lập tức toàn thân tỏa ra sát khí mãnh liệt, lạnh như băng hỏi: “Ai đánh bác trai thành ra thế này!”

“Sao cơ?”

Phương Viên hoảng sợ, ánh mắt Vương Bác Thần thật nhạy bén!

Nhưng điều khiến cô càng thêm khiếp sợ là Vương Bác Thần chỉ liếc nhìn một cái thôi là có thể nhìn ra ba cô thế này là do bị người ta đánh.

Phương Viên cười ảm đạm: “Năm đó, sau khi người ta đưa tro cốt của anh tôi về, ba tôi chủ động tới nhà vợ chưa cưới của anh ấy để từ hôn. Kết quả bên kia đòi ba tỷ, nói là phí lỡ dở thanh xuân con gái nhà họ. Ba tôi lý luận với bọn họ, kết quả bị bọn họ đánh thành trọng thương. Ông ấy nằm một tuần mới tỉnh, hệ thần kinh bị đánh hỏng, cần uống thuốc mỗi ngày, bằng không toàn thân đều đau đớn. Mẹ tôi tìm bọn họ đòi công bằng, cũng bị đánh. Cuối cùng mẹ tôi nghĩ quẩn, chạy đến trước cửa nhà bọn họ… thắt cổ.”

“Nực cười!”

Lửa giận của Vương Bác Thần sôi trào!

Cơn giận trong lòng Vương Bác Thần như muốn bùng nổ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 251


CHƯƠNG 251

Thân nhân của người anh em lại bị đối xử như vậy!

Nếu không phải năm đó Phương Bính chắn viên đạn kia cho anh thì người chết chính là anh! Mà nay, mẹ của Phương Bính lại bị người ta bức ép tới chết, ba cũng bị đánh cho không thể tự gánh vác cuộc sống.

Thật đúng là ngông cuồng quá mức!

Thù này không báo anh cũng không xứng làm Thần chủ, không xứng làm người anh em của Phương Bính nữa!

Anh nhớ rõ trước trận chiến ấy, Phương Bính từng nói với mình rằng sau khi kết thúc, cậu ấy muốn nghỉ ngơi, về nhà cưới vợ. Nói muốn chăm sóc ba mẹ tử tế. Khi đó vẻ hạnh phúc trên mặt cậu ấy khiến Vương Bác Thần cho đến nay vẫn khó lòng quên được.

Trận chiến ấy, Phương Bính chết trong vòng tay anh.

Vương Bác Thần nhớ rõ, trước khi chết, Phương Bính đã cầm tay anh, gắng hết sức nói: “Đại đội trưởng, dẫn dắt các anh em sống sót.”

“Bọn họ ở đâu?”

Vương Bác Thần rơi nước mắt, đáy lòng nặng nề không chịu nổi.

Cậu thanh niên luôn thích cười ngờ nghệch kia, cậu thanh niên muốn chờ đến hòa bình về mở một quán cơm nhỏ kia đã vĩnh viễn lưu lại trên chiến trường vì tín ngưỡng của mình, vì bảo vệ quốc gia này.

Mà người nhà của cậu ấy lại bị người đối xử như vậy!

Súc sinh!

Đám súc vật này!

“Không sao đâu, mọi chuyện cũng qua rồi, tôi không muốn nhắc lại nữa. Giờ tôi chỉ muốn chăm sóc ba cho tốt, làm một cô giáo tốt là được rồi.”

Phương Viên cười xoa nước mắt, nhìn ba nằm trên giường, chua xót nói tiếp: “Thực ra nhiều lúc tôi cũng mệt lắm, có khi còn nghĩ nếu ba có thể chết đi cũng là một loại hạnh phúc, ít nhất không cần chịu tội nữa.”

“Nhưng là con gái ba, tôi lại muốn ba sống lâu trăm tuổi, dù ba vẫn phải nằm trên giường, không thể sống một cuộc sống bình thường đi chăng nữa, ít nhất tôi về đến nhà có thể gọi một tiếng ‘ba’ đúng không? Nhưng nếu ba đi rồi, trên đời này cũng chỉ còn mình tôi, tôi không còn người thân nào cả.”

Vương Bác Thần khản cả giọng: “Phương Viên, cô còn có chúng tôi. Đều tại tôi không chăm sóc tốt cho mọi người. Cô yên tâm, tôi sẽ chữa khỏi cho ba cô. Cô chẳng những có ba, còn có các chiến hữu của anh trai là chúng tôi, chúng tôi đều là người nhà của cô.”

“Cảm ơn… Sau này em gọi anh là anh Bác Thần được không? Anh trai hy sinh thân mình vì quốc gia, là một anh hùng. Em là em gái anh ấy, không thể bôi nhọ anh ấy được. Anh đừng lo, em có thể tự chăm sóc mình, cũng có thể chăm sóc tốt cho ba.”

Khi cơn đau đứt ruột xé tim đã thành thói quen rồi, nước mắt sẽ trở thành thứ cực kỳ xa xỉ.

Lúc nói lời này, tuy rằng hốc mắt Phương Viên đỏ bừng nhưng vẫn tươi cười, giống như đang nói chuyện của người khác vậy.

Thời gian cũng không thể mang đi đau đớn, nhưng có thể rèn luyện cho người ta thêm kiên cường.

“Anh Bác Thần yên tâm. Như bây giờ đã tốt lắm rồi. Nhờ anh giúp đỡ mà em đã lên làm hiệu trưởng nhà trẻ, lương cao lắm, không túng quẫn như trước kia nữa. Em tin chắc mẹ và anh trai trên trời có linh, thấy em sống kiên cường như bây giờ sẽ rất vui vẻ. Ngày xưa đều là ba mẹ và anh trai che mưa chắn gió cho em, giờ em lớn rồi, đến lượt em bảo vệ cái nhà này.”

Phương Viên xoa nhẹ đầu Dao Dao.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 252


CHƯƠNG 252

Vương Bác Thần không nói gì, đáy lòng chua xót, nói gì cũng vô ích.

“Phương Viên, em ra tiệm thuốc Đông y mượn một bộ châm bạc đến đây, anh chữa bệnh cho bác trai.”

Vương Bác Thần hít vào một hơi thật sâu, tạm thời áp chế lửa giận, có gì thì chữa khỏi cho ông Phương trước rồi tính.

Món nợ khác… cứ từ từ!

“Anh Bác Thần, có thể chữa khỏi thật ạ?”

Phương Viên không dám tin hỏi lại, toàn bộ bác sĩ đều nói bệnh của ba vĩnh viễn cũng chữa không khỏi, có thể sống tiếp đã là hy vọng xa vời.

“Tin anh.”

Vương Bác Thần đáp rất kiên định. Mặc kệ phải trả cái giá đắt cỡ nào, anh cũng phải chữa khỏi cho ông Phương.

Phương Viên không tin Vương Bác Thần có thể trị khỏi hẳn bệnh của ba, nhưng cũng không muốn phụ lòng tốt của Vương Bác Thần. Cô ấy gật đầu vâng lời, chạy tới tiệm thuốc quen mượn một bộ châm bạc về.

Lúc về tới, Phương Viên còn dẫn theo một bác sĩ Đông y già. Người kia vừa vào cửa đã cao giọng nói: “Rốt cuộc là cao thủ ngành y nào muốn chữa bệnh cho ông Phương? Để ông già này xem xem, là ai dám tiếp nhận căn bệnh mà toàn bộ chuyên gia Đông và Tây y đều không cách nào điều trị thế?”

Lão đông y liếc nhìn Vương Bác Thần, quay đầu hỏi: “Nhóc Phương Viên, cao thủ ngành y kia ở đâu? Không phải cháu nói dối lừa ông vui đấy chứ?”

Phương Viên xấu hổ nhìn Vương Bác Thần: “Ông Hoa, anh ấy là Vương Bác Thần, đồng đội của anh trai cháu, cũng là phụ huynh học sinh của cháu. Anh ấy biết y thuật, nói có thể chữa khỏi bệnh của ba cháu. Cháu muốn cho anh Bác Thần thử xem thế nào. Chữa được là tốt nhất, không khỏi cũng không sao ạ.” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Thần y Hoa đẩy kính viễn thị, cong lưng đánh giá Vương Bác Thần, lạnh lùng nói: “Tôi còn tưởng vị tiền bối cao nhân nào, muốn tới lĩnh giáo nữa chứ. Không ngờ chỉ là thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh.”

“Phương Viên, người này rõ ràng là kẻ lừa đảo. Y thuật không thể so với thứ khác, y học tựa bể rộng vậy, không có kinh nghiệm hành nghề y phong phú thì hoàn toàn không xứng đáng làm thầy thuốc.”

“Đặc biệt là đông y. Ai cũng bảo đông y thì càng già càng giỏi. Không phải nói người trẻ tuổi không được, mà là có những thứ trong nghề đông y này cần kinh nghiệm phong phú mới lý giải được. Ví như môn châm cứu cần luyện mười mấy năm mới có chút thành tựu.”

Nói tới đây, thần y Hoa chỉ vào Vương Bác Thần, tỏ vẻ khinh thường: “Tên nhóc này chắc cũng chỉ mới hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, còn chưa thể lý giải khí trong đông y ấy chứ, chưa kể tới điều hòa âm dương, nguyên lý ngũ hành… Cậu ta có thể chữa bệnh cho ba cháu sao?”

“Bệnh của ba cháu là ở thần kinh, ngay cả ông già này cũng bó tay hết cách. Trừ khi có người hiểu cách lấy châm vận khí, dùng cảnh giới lấy khí ngự thần, bằng không đời này ông ấy cũng chỉ có thể thế này thôi. Mà nhìn khắp nước R này, còn chưa có người nào có thể vượt qua ông trên phương diện y thuật đâu.”

Vương Bác Thần cười tủm tỉm, không phản bác gì.

Anh không cần giải thích cho ai cả.

“Cậu cười cái gì?”

Thần y Hoa bực bội, lạnh lùng nói: “Thằng nhóc nhà cậu biết cái gì gọi là lấy châm vận khí không? Biết cái gì là lấy khí ngự thần không? Thứ lừa đảo từ đâu tới đây? Muốn lừa tiền Phương Viên đúng không? Cút ngay cho ông, bằng không ông sẽ cho mày đẹp mặt!”

Vương Bác Thần thản nhiên nói: “Ông là Hoa Mạnh Trường phải không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 253


CHƯƠNG 253

Thần y Hoa khoanh tay hừ lạnh: “Đã biết tên của ông già này rồi thì cút ngay còn kịp!”

Vương Bác Thần mỉm cười, mặc kệ ông ấy.

Hoa Mạnh Trường được mọi người xưng tụng là thánh y đương thời của nước R, về sau lại bất ngờ mất tích, không ngờ lại ẩn cư ở đây.

Vương Bác Thần cầm lấy hộp kim châm cứu trong tay Phương Viên, lấy một chiếc châm bạc dài chín tấc ra.

“Bỏ xuống ngay! Cậu định làm gì?”

Hoa Mạnh Trường quát lớn: “Ngay trước mặt ông già này mà dám làm càn thế ư?”

“Tốt nhất ông câm miệng ngay đi. Nếu bác Phương ra chuyện gì, tôi sẽ biến ông từ thứ thánh y chó má kia thành trò cười lớn nhất thiên hạ đấy.”

Vương Bác Thần lạnh lùng nói.

Hoa Mạnh Trường ngây ngẩn cả người.

Còn chưa có ai dám nói ông như vậy đâu!

Nhưng ngay lúc ông ngây người, châm bạc trong tay Vương Bác Thần đã đâm thẳng vào Thần Đình ông Phương.

“Ngừng tay!”

Hoa Mạnh Trường giận đùng đùng: “Nếu hôm nay ông Phương xảy ra chuyện gì, tôi nhất định khiến cậu phải trả giá đắt! Thần Đình ông ấy bế tắc, thần kinh cảm giác đau bị phóng đại vô hạn, cậu lại cắm trực tiếp như vậy là muốn mạng ông ấy sao?”

“Phương Viên, mau ngăn cậu ta lại, còn tiếp tục như thế ba cháu sẽ đau đến chết!”

Hoa Mạnh Trường sốt ruột, vươn tay định rút châm ra.

Vương Bác Thần cản tay ông, lạnh lùng nói: “Có tôi ở đây, còn chưa tới phiên ông nói chuyện đâu.”

“Cậu… cậu… cậu!”

Hoa Mạnh Trường tức đến mức toàn thân phát run: “Chán sống rồi, cậu chán sống rồi! Cậu dám giết người trắng trợn thế à? Hôm nay tôi nhất định phải cho cậu một bài học.”

Hoa Mạnh Trường lấy điện thoại ra, giận tím mặt nói: “Hồ Kiệt, mang người của ông tới đây ngay lập tức! Tôi gửi định vị cho ông, muộn một phút thôi thì ông tự gánh vác hậu quả!”

Hồ Kiệt ở phía đầu bên kia điện thoại sợ run.

Ai chọc thần y Hoa mà bừng bừng lửa giận như vậy?

Ông ấy là thánh y đương thời nước R đấy.

Thánh thủ đứng đầu giới y học.

Hồ Kiệt sốt ruột, vội vàng triệu tập người, chạy thẳng tới vị trí thần y Hoa gửi tới.

Thần y Hoa đứng thứ hai trong số những người không thể đắc tội trong lòng ông ta. Người này chính là thánh thủ gần như có thể khải tử hoàn sinh.

Là người đứng đầu giới y học đương đại.

Thần y Hoa quen rất nhiều tai to mặt lớn, nếu ông ấy bất mãn với mình, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại thôi thì dù có là gia chủ của một trong tứ đại gia tộc Hà Châu cũng không chịu nổi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 254


CHƯƠNG 254

Mà người đứng đầu danh sách không thể chọc vào đương nhiên là gia đình Triệu Thanh Hà, bọn họ dù gì cũng là người nhà của Thần chủ.

Ai chọc vào người ấy chết.

Còn Thần chủ đã không phải vấn đề có thể chọc vào hay không nữa, mà là vấn đề có muốn sống hay không.

Lại còn nảy sinh ý nghĩ chọc vào Thần chủ á?

Thế thì chán sống lắm rồi!

Hồ Kiệt dẫn theo mười mấy tay đấm hùng hổ chạy tới.

Mà lúc này, Vương Bác Thần không đếm xỉa đếm Hoa Mạnh Trường, tiếp tục hạ châm.

Châm thứ hai, đâm vào Thần Tàng.

“Con mẹ nó! Dừng tay ngay cho ông!”

Hoa Mạnh Trường tức điên. Đúng là đang làm bậy mà!

“Phương Viên, mau ngăn cậu ta lại. Còn tiếp tục như thế ba cháu sẽ chết vì đau đớn. Thần Đình, Thần Tàng là thần huyệt trên cơ thể người. Người khỏe mạnh còn không chịu nổi kích thích như thế chứ đừng nói ba cháu.”

Phương Viên cũng luống cuống. Cô biết y thuật của ông Hoa rất cao siêu. Mấy năm nay chính là nhờ ông ấy điều chế thuốc Đông y trị liệu nên ba cô mới không quá mức đau đớn.

Nhưng lúc này cô cũng không biết nên nghe ai.

Ông Hoa là vì ba, Vương Bác Thần cũng vì ba.

Quan trọng nhất là cả hai đều là người cô tin tưởng.

“Anh Bác Thần, thật sự có thể chữa khỏi cho ba em sao? Không có chuyện gì thật chứ ạ?”

Phương Viên sốt sắng.

Có thể nhìn ra cô sợ hãi nhường nào, mặt mày cũng trắng bệch.

“Cháu còn hỏi cái gì nữa. Mau rút châm ra đi, rút nhanh, rút ngay đi!”

Hoa Mạnh Trường bị Vương Bác Thần dùng một tay khống chế không thể nhúc nhích, tức giận đến ná thở.

“Đừng lo, ba em không sao đâu.”

Vương Bác Thần bình tĩnh đáp Phương Viên.

Sự tự tin của anh khiến Phương Viên lựa chọn tin tưởng.

Phương Viên cắn chặt răng, nói với Hoa Mạnh Trường: “Ông Hoa, cháu tin anh Bác Thần, ba cháu đã thế này rồi, thử một lần đi ạ, tệ nhất cũng có thể đến mức nào được chứ? Với ông ấy mà nói, mấy năm qua khác nào giày vò. Cháu cảm nhận được ba rất đau đớn.”

Nói tới đây, Phương Viên đã khóc không thành tiếng.

Hoa Mạnh Trường ngạc nhiên, kiên nhẫn phân tích: “Phương Viên, ông đã tìm được phương pháp điều trị cho ba cháu rồi. Nhưng giờ cậu ta làm thế là hại ba cháu. Với tình hình ba cháu bây giờ mà ghim châm vào Thần Đình và Thần Tàng sẽ chết ngay tức khắc. Trừ khi Biển Thước tái sinh, Hoa Đà tại thế, hoặc có người hiểu lấy châm vận khí, bằng không dùng châm ở hai vị trí này chính là mưu sát ba cháu!”

“Á!”

Đúng lúc này, ông Phương đang nằm trên giường không nhúc nhích chợt đau đớn thét to, toàn thân căng cứng, thẳng tắp bất động.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 255


CHƯƠNG 255

Ngực ông đã không phập phồng nữa, hai mắt cũng bất động.

Ông Phương đã tắt thở.

“Ba!”

Phương Viên ngây dại, nước mắt chảy dọc hai má.

Tuy cô biết nhiều năm như vậy ba đều sống không bằng chết, khổ sở không thôi.

Nhưng chỉ cần ông còn sống thì cô còn có ba cơ mà.

“Mày giết ông Phương rồi! Mày muốn chết! Mày muốn chết đây mà!”

Ban đầu Hoa Mạnh Trường mất hồn mất vía, sau đó giận tím cả mặt.

Mấy năm nay, nhờ có ông ấy điều trị nên ông Phương mới có thể giữ được mạng sống.

Hiện tại lại bị một thằng nhãi nhép hại chết!

Đây là đang khiêu khích ông, là châm chọc ông ấy!

“Khóc cái gì? Ba em vẫn còn sống.”

Vương Bác Thần vừa giận vừa buồn cười, liếc Hoa Mạnh Trường một cái nói: “Lão già, nể tình ông thực lòng chăm sóc bác Phương, tôi cho ông nhìn một châm cuối này nên dùng thế nào.”

Phương Viên ngây ngẩn cả người.

Ba không chết ư?

Nhưng rõ ràng ông đã không còn thở nữa rồi.

Toàn thân cứng ngắc cả rồi.

Sao có thể nói là chưa chết chứ?

Hoa Mạnh Trường lại đằng đằng sát khí nói: “Tao mặc kệ mày là thằng nào. Tao mặc kệ mày có bối cảnh ra sao. Nếu hôm nay ông Phương chết thì tao nhất định cho mày đẹp mặt!”

Vương Bác Thần cũng không để ý, cầm lấy châm bạc chín tấc thứ ba, ghim vào huyệt Thiên Phủ của ông Phương.

“Làm bậy, làm bậy thật rồi. Còn nói mày không cố ý giết người!”

Hoa Mạnh Trường đã hoàn toàn bị chọc giận, mặt tức tối tái mét, giọng rét run: “Ghim châm vào Thần Đình, Thần Tàng đã là giết người rồi. đã vậy còn dùng châm tại Thiên Phủ ông Phương. Mày sợ ông Phương chưa chết hẳn à? Buông ra! Hôm nay tao phải đích thân dạy bảo mày. Nói tao nghe, ai dạy mày y thuật? Tao phải khiến toàn sư môn của mày trả giá đắt!”

Vương Bác Thần nhắm mắt, dùng ngón trỏ và ngón cái tay phải nhẹ nhàng vê cây châm đâm vào huyệt Thiên Phủ.

Bệnh của ông Phương không chỉ đơn giản là thần kinh cảm giác đau bị phóng đại vô hạn mà toàn bộ khả năng sống đều xuất hiện vấn đề.

Mà lúc Hoa Mạnh Trường còn đang nổi giận đùng đùng quát tháo, ông Phương vừa ‘chết’ chợt mở bừng mắt, hít vào một hơi thật sâu: “Giờ thì thoải mái rồi.”

Cái gì!

Hoa Mạnh Trường trợn tròn mắt!

Phương Viên ngơ người!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 256


CHƯƠNG 256

“Ông Phương khỏe rồi?”

“Ba không chết?”

Chuyện gì thế này!

Rõ ràng vừa rồi người đã chết rồi, sao tự nhiên lại sống?

Nhưng chuyện khiến bọn họ sợ rơi cả tròng mắt là ông Phương còn ngồi dậy khỏi giường, nhìn Phương Viên và Hoa Mạnh Trường với vẻ khó hiểu: “Viên Viên, ông Hoa, mặt hai người như thế là sao? Chẳng lẽ tôi khỏe hai người không vui à?”

“Ba! Ba… Ba không sao thật ạ?”

Phương Viên không dám tin.

Ông Phương đau lòng nói: “Con gái, ba thật sự không sao rồi. Chỉ hơi đói thôi. Bao năm nay con vất vả rồi, ba biết cả.”

“Để tôi xem.”

Hoa Mạnh Trường giãy khỏi tay Vương Bác Thần, tiến lên vội vàng bắt mạch cho ông Phương.

“Đây… đây… đây… Không thể nào. Sao có thể khỏi hẳn vậy?”

Hoa Mạnh Trường như gặp quỷ, thốt lên: “Thần Đình, Thần Tàng, Thiên Phủ, dùng châm tới ba đại huyệt này chẳng khác nào trí ông Phương vào chỗ chết, sao có thể chữa khỏi chứ? Cậu… cậu làm thế nào vậy?”

Ông hoảng sợ nhìn về phía Vương Bác Thần: “Cậu… Cậu… Cậu biết lấy châm vận khí? Cậu… Rốt cuộc cậu là học trò của ai? Đương thời sao còn có người hiểu cách lấy châm vận khí chứ? Rốt cuộc cậu là ai?”

“Ông không xứng được biết.”

Vương Bác Thần lạnh lùng đáp lại một câu.

Vừa rồi Hoa Mạnh Trường vẫn hô hoán, tuyên bố muốn xử anh, còn muốn tìm người giết anh nữa.

Nếu không phải nể tình đối phương đối xử tốt với Phương Viên thì sao anh có thể dễ dàng tha thứ.

“Không… không xứng ư?”

Mặt Hoa Mạnh Trường xám như tro tàn, hối hận tột độ.

Nét mặt Hoa Mạnh Trường khó coi hơn cả lúc khóc.

Khi nãy ông ấy vừa vào cửa đã châm chọc khiêu khích Vương Bác Thần, còn nói Vương Bác Thần hại người, tuyên bố muốn vận dụng quan hệ, xuống tay với sư môn Vương Bác Thần nữa.

Ai biết vả mặt tới nhanh như vậy!

Căn bệnh ông ấy không chữa được mà Vương Bác Thần lại chữa khỏi.

Người ông ấy cho rằng đã chết… đã sống lại!

Loại y thuật quỷ thần khó lường như vậy, ông ấy không hiểu!

Ông ấy rất hối hận,. Vì sao vừa rồi không hòa nhã một chút, như vậy giờ hỏi người ta có khi cũng được chỉ bảo đôi điều.

Ông ấy si mê y học cả đời. Với ông ấy, y học chính là mạng sống, là hy vọng để ông ấy sống tiếp!

Ông ấy theo y cả đời, không cưới vợ, giờ gặp người y thuật cao minh hơn mình lại đắc tội người ta. Loại cảm giác này còn đau khổ hơn giết ông ấy nữa.

Đây là một sự tra tấn!

“Tôi… không xứng!”

Nét mặt già nua của Hoa Mạnh Trường trở nên tang thương, chua xót. Ông ấy nói: “Từ nay về sau, tôi từ bỏ cái danh thánh y đương thời. Tôi không xứng!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 257


CHƯƠNG 257

“Ông Hoa, ông đừng như vậy mà. Ông…”

Phương Viên nhìn cũng khó chịu, vừa định an ủi lại bị Hoa Mạnh Trường phất tay ngăn cản: Phương Viên, cháu không cần an ủi ông. Đây là quả báo của ông.”

“Ông Hoa.”

Ông Phương thở dài. Ông ấy và Hoa Mạnh Trường quen biết từ lâu, chỉ là lâu nay không biết thân phận của người này.

Chờ đến khi gặp lại, ông ấy đã nằm trên giường bệnh, chịu ốm đau tra tấn.

“Anh Bác Thần.”

Phương Viên nhìn Vương Bác Thần cảm kích, rón rén nói: “Cảm ơn anh chữa khỏi ba em. Nhưng em có thể xin anh một chuyện không.”

Vương Bác Thần nhìn Hoa Mạnh Trường: “Anh biết em định nói gì, nhưng đây là quy củ của sư môn, tuyệt đối không truyền cho người ngoài. Vừa rồi cho ông ấy nhìn anh hạ châm đã là sự khoan dung rất lớn rồi. Ông ấy xem mà không hiểu chỉ chứng tỏ trình độ không đủ.”

“Cậu trai trẻ, tôi rất biết ơn cậu chữa khỏi cho tôi. Tôi cũng biết cậu có quy củ của mình, nhưng ông Hoa cũng không dễ dàng, cậu tha thứ ông ấy đi.”

Ông Phương thở dài, lại nhìn về phía Hoa Mạnh Trường: “Ông Hoa, ông cũng nghe rồi đấy. Không phải cậu ấy không chịu nói, mà là quy củ sư môn không cho nói. Ông cũng đừng ép người ta.”

Phịch!

Hoa Mạnh Trường chợt quỳ gối xuống đất.

Dọa cho ba con Phương Viên giật thót mình.

“Ông Hoa, ông làm gì vậy? Ông mau đứng lên đi!” Phương Viên cuống quýt, vội vàng đỡ người lên.

Nhưng Hoa Mạnh Trường rất cố chấp, đẩy tay Phương Viên ra.

“Ông Hoa, sao ông gàn thế? Cả đống tuổi rồi còn cứ phải ép một đứa trẻ vào đường cùng hay sao? Vừa rồi là ông sai thật, tôi cũng nghe thấy đấy. Nếu đổi thành ông thì ông có thể khoan dung sao?”

Ông Phương răn dạy không chút khách sáo.

Hoa Mạnh Trường lại cứ như không nghe thấy, dập đầu ‘bịch, bịch, bịch’ ba cái.

Phương Viên sợ hãi, không biết nên làm gì mới phải, nhìn về phía Vương Bác Thần cầu xin, hy vọng anh có thể nói một câu.

Nhưng Vương Bác Thần lại chỉ bình tĩnh nhìn Hoa Mạnh Trường.

Ông Phương ngẩn ra.

Ông già họ Hoa này thật là, bướng lên là không ai ngăn được cả.

Hoa Mạnh Trường dập đầu ba cái xong lại đứng lên, sau đó quỳ xuống dập đầu ba cái, làm tổng cộng ba lượt.

Ba quỳ chín lạy!

Ông Phương khiếp sợ!

Đây là đại lễ bái sư!

Vương Bác Thần cũng không lảng tránh, yên tâm thoải mái nhận lạy: “Đứng lên đi, nể tình ông hành nghề y cứu người vô số, tôi nhận ông làm đệ tử.”

Phương Viên trợn tròn mắt.

Ông Hoa hơn bảy mươi tuổi mà lại bái Vương Bác Thần làm sư phụ.

“Cảm ơn sư phụ không trách tội đệ tử lỗ mãng.”

Hoa Mạnh Trường đứng lên, cung kính nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 258


CHƯƠNG 258

Hoa Mạnh Trường bái sư.

Nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, cả giới y khoa sẽ bị dọa chết khiếp.

Hoa Mạnh Trường chính là thánh y đương thời. Nếu để người khác biết ông ấy nhận một tên nhóc mới hơn hai mươi tuổi đầu làm sư phụ thì nhất định sẽ rung chuyển cả giới y học!

“Sư phụ, đệ tử muốn nhờ người dạy bảo. Vừa rồi tại sao sư phụ lại dùng châm ở ba chỗ Thần Đình, Thần Tàng cùng Thiên Phủ của ông Phương vậy? Ban nãy rõ ràng ông Phương đã tắt thở rồi, vì sao sau khi người châm cứu Thiên Phủ, ông ấy lại sống lại thế?”

Hoa Mạnh Trường tỏ ra cung kính như một học trò nhỏ đang đối mặt với thầy giáo.

Vương Bác Thần hờ hững nói: “Bệnh của ông Phương không chỉ đơn giản là thần kinh cảm giác đau bị phóng đại, những dây thần kinh khác bị hoại tử, mà là đã không còn khả năng sống.”

“Thần Đình của ông ấy đã không còn ánh sáng, Thần Tàng đứt gãy, Thiên Phủ tắc nghẽn. Dưới ánh mắt của ông, sử dụng châm ở ba chỗ này quả thật sẽ gây chết người. Nhưng điều ông không biết là, đây chỉ là chết lâm sàng.”

Vương Bác Thần dừng lại rồi tiếp tục nói: “Những gì tôi làm chính là lấy châm vận khí, tái tạo Thiên Đình, nối lại Thần Tàng, đả thông Thiên Phủ cho ông ấy. Sau khi Thần Đình và Thần Tàng không còn đáng ngại, thì sẽ xảy ra tình trạng chết lâm sàng trong một thời gian. Tất nhiên, nếu châm cứu không đúng chỗ, sẽ từ chết lâm sàng mà thật sự gây mất mạng.

“Cho nên, sau khi nhanh chóng đả thông Thiên Phủ thì phải lập tức lấy khí nối liền ba huyệt đạo mới có thể sống lại thực sự. Quá trình này chỉ xảy ra trong nháy mắt, cần…”

Bang!

Đúng lúc này, cánh cửa nhà Phương Viên đột nhiên bị người tung cước đạp ra.

Hồ Kiệt hùng hùng hổ hổ dẫn người xông vào, tức giận hét lên: “Ai dám động đến thần y Hoa thế? Muốn chết à?”

Nhưng khi nhìn rõ người trong phòng, ông ta lập tức sững sờ.

Sao Thần chủ lại ở đây?

“Anh, anh Vương.”

Hồ Kiệt ngông nghênh lập tức ủ rũ như thỏ đụng phải hổ, sợ đến mềm nhũn cả chân.

“Hồ Kiệt, bà cha nhà ông, ông đang làm gì thế hả?”

Hoa Mạnh Trường giận tím mặt, ông ấy đã vứt cả mặt mo đi, nhận Vương Bác Thần làm thầy để học y thuật rồi.

Nhưng đúng lúc nói đến chỗ quan trọng nhất thì lại bị Hồ Kiệt cắt ngang.

Sao ông ấy không tức giận cho được?

Hồ Kiệt bị dọa cho nhảy dựng, vội vàng nói: “Thần y Hoa, là, là ông kêu tôi đến mà, ông…”

“Tôi kêu ông ăn phân ông có ăn không? Mẹ kiếp, đầu ông là óc heo à?”

Bốp, bốp, bốp!

Thần y Hoa tát Hồ Kiệt mấy nhát mà vẫn còn muốn nổi khùng. Dao Dao trốn ở sau lưng Vương Bác Thần la lên: “Không được đánh người.”

Vương Bác Thần lạnh lùng nói: “Đủ rồi, đừng dọa con gái tôi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 259


CHƯƠNG 259

Thần y Hoa chợt rùng mình, vội vã nói: “Đệ tử biết sai rồi, đệ tử nguyện chịu phạt.”

Hồ Kiệt càng ngây ngốc hơn.

Chuyện gì thế này?

Hoa Mạnh Trường, thánh y đương thời của nước R là đệ tử của Thần chủ ư?

Sao có thể chứ?

Thần chủ biết y thuật từ lúc nào thế?

“Ra ngoài, đi ra hết đi!”

Hồ Kiệt mau chóng đuổi đám đàn em ra ngoài. Nếu Thần chủ trách tội thì chính mình cũng không gánh được.

Đừng nói là Thần chủ, ngay cả thần y Hoa mình cũng không chọc nổi.

Quên đi, mình vẫn nên tiếp tục giả bộ ngoan ngoãn thôi.

Hoa Mạnh Trường hằn học trừng mắt với Hồ Kiệt, nghiến răng nói: “Ông không cút đi còn ở lại đây làm gì? Quấy rầy tôi đang nhờ sư phụ chỉ dạy hả? Lẽ nào ông muốn ăn cắp bí mật của sư môn tôi à?”

Hồ Kiệt tái mét mặt, là ông gọi tôi đến mà.

Mẹ kiếp… Thôi bỏ đi. Tôi nhịn. Nhịn vậy. Mình không đắc tội được với ai hết, mình tiếp tục làm con làm cháu.

“Thần y Hoa, giờ tôi đi ngay đây.”

Hồ Kiệt mau chóng chuồn mất, buồn bực tột cùng.

“Ông tự nghiên cứu quyển sổ tay này đi.”

Vương Bác Thần ném một quyển sổ tay cho thần y Hoa.

Ông ấy như nhặt được bảo bối, vội cám ơn.

“Vậy hai người cứ trò chuyện trước đi, tôi đi nấu cơm cho mọi người.”

Phương Viên vội nói, khách đến nhà đã lâu như vậy rồi mà vẫn ngồi không ở đó.

“Cô em, cô định khi nào trả nợ bọn tôi thế? Nếu hôm nay cô không trả được, thì ông đây sẽ bán cô vào ổ gái điếm, còn ba cô cứ ở đó chờ chết thôi.”

Đúng lúc này, bỗng có một người đàn ông trung niên trọc đầu xông vào, còn dẫn theo hơn chục tên côn đồ.

Hoa Mạnh Trường tức giận mắng: “Cậu muốn chết hả? Còn dám đến tống tiền?”

Bịch!

Đột nhiên, tên đàn ông trọc đầu đạp vào ngực Hoa Mạnh Trường làm ông ấy ngã nhào.

Hoa Mạnh Trường bị đánh, ngã sõng xoài ra đất. Lồng ngực đau dữ dội, nhưng vẻ mặt lại không hề tỏ ra đau đớn mà là ngây dại.

Ông ấy bị người ta đánh cơ đấy!

Bao năm qua, ngoài Vương Bác Thần là sư phụ hiện tại ra, thậm chí những người khác còn không dám cãi lại một câu, huống chi là đánh ông ấy!

Nhưng bây giờ, ông ấy đã thật sự bị người ta đạp!

Phương Viên sững sờ, ông cụ Hoa hơn bảy mươi tuổi mà lại bị tên này đánh!

“Anh, anh dám đánh ông cụ Hoa?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom